Tay chân Độc Cô Hàn như rụng rời , hắn lắp bắp nhìn mũi kiếm mà hồn bay phách tán . Hắn muốn lùi lại sau tránh né nhưng khốn nỗi hai chân không chịu nghe ý trí mà cứ nhảy lên , hạ xuống liên hồi .
-Giang huynh hãy bình tĩnh !
Độc Cô Hàn thoáng lộ nét vui , hắn đã nhận ra giọng nói quen thuộc của Yến Vân , không biết tự bao giờ nàng đã xuất hiện ở đây , buông mắt lạnh lùng nhìn Đường Tiểu Hoa . Độc Cô Hàn ú ớ :
-Diêu cô nương , hãy cứu ta ...
Đường Tiểu Hoa thu kiếm lại nhìn Diêu Yến Vân cười nhạt :
-Hắn là gì của cô nương ?
Yến Vân mày liễu khẽ xích lại nói :
-Là phu quân tương lai !
Tiểu Hoa hừ nhạt :
-Cô nương có biết hắn đang trên đường đến kỹ viện không ?
-Ta biết !
-Vậy cô nương không cản hắn sao ?
Yến Vân lắc đầu :
-Ta đã niệm chú lên người chàng rồi , dù cho chàng có đến thì cũng chẳng sao !
Độc Cô Hàn hai chân vẫn nhảy lò cò liên tục nghĩ :" Thì ra là tại cô ta nên mình mới nhảy nhót như vậy ! Khốn kiếp mà ! Cô ta trông thì đẹp nhưng còn ghê gớm hơn cả gã Nhị Lang đáng ghét " . Hắn vừa thở phì phò vừa cười gượng nói :
-Diêu cô nương ... làm ơn giải thứ bùa quái quỷ kia cho ta ... cứ nhảy nhót thế này chắc ta ... chết mất !
Diêu Yến Vân đăm chiêu một chốc rồi vung dải tiên phép về phía hắn . Độc Cô Hàn run lên một cái , hắn cảm thấy hai chân bắt đầu dừng lại và nghe theo ý trí . Hắn thở phào nói :
-Cô nương làm như vậy thì khác nào giết ta !
Diêu Yến Vân mỉm cười :
-Từ nay Giang huynh không chạy lung tung thì đảm bảo muội cũng không làm khó đâu !
Hắn thở dài nhìn Yến Vân rồi Đường Tiểu Hoa , cuối cùng thấy mạng sống của mình là quan trọng nên đành cất bước chạy về phía Yến Vân . Đường Tiểu Hoa lạnh nhạt nói :
-Hôm nay hắn đã biết quá nhiều chuyện nên ta không thể để hắn sống , cô nương nên đi đi!
Độc Cô Hàn xua tay :
-Quả thật ta không hiểu chuyện gì xảy ra cả !
Yến Vân lắc đầu :
-Không thể được ! Ta phải mang huynh ấy đi !
Đường Tiểu Hoa nói :
-Tên nam tử bại hoại này không xứng để cô nương phải làm thế !
Nói đoạn xuất thủ kiếm quang nghi ngút lao đến Diêu Yến Vân . Yến Vân lắc người vẩy một dải tiên phép lấp lánh hồng quang cản lại nói :
-Cô nương không phải là đối thủ của ta , nên biết đường lui thì hơn !
Đường Tiểu Hoa bị đẩy lui về sau mấy bước , nàng trầm ngâm nhìn hai người rồi lăng mình vào bóng tối mất dạng !
Độc Cô Hàn gật gật đầu :
-Diêu cô nương quả nhiên lợi hại !
Yến Vân cười nhạt :
-Người đoạt đi Phụng Kiếm mới là lợi hại !
Độc Cô Hàn ngẩn người hỏi :
-Cái thứ bị cướp đi là Phụng Kiếm sao ?
-Đúng vậy !
-Nói như vậy đáng lẽ nó phải thuộc sở hữu của cô nương mới phải , sao lại để người đó cướp đi !
Yến Vân lắc đầu :
-Chân tu muội không bằng người đó thì đoạt lại sao nổi ?
-Vậy còn Long Kiếm ở đâu ?
Diêu Yến Vân trầm ngâm nói :
-Năm xưa khi huynh và muội chết đi thì Long Phụng Kiếm thất lạc xuống trần gian , muội cũng đang có ý định tìm lại nhưng chưa rõ tung tích !
Độc Cô hàn không nói thêm hắn bước đi mấy bước quay lại nói :
-Chúng ta về thôi !
Diêu Yến Vân mỉm cười :
-Huynh không đến kỹ viện nữa sao ?
Độc Cô Hàn than thở :
-Cô nương đã ếm thứ bùa đó lên người ta thì ta sao còn dám manh động nữa !
Yến Vân bước theo hỏi :
-Vậy nếu muội giải bùa cho huynh thì sau này huynh còn tới đó nữa không ?
Độc Cô sáng mắt nói :
-Đương nhiên là không !
Yến Vân vẩy tiên phép đến người hắn niệm chú mấy câu nói :
-Được rồi ! Muội tạm tin lời huynh !
Sáng hôm sau Ngô quản gia chạy đến phòng Độc Cô Hàn từ rất sớm , lão cúi đầu nói :
-Thiếu gia đã đọc xong sổ sách hay chưa ?
Độc Cô Hàn ngái ngủ :
-Những việc này Tô Quản gia tự mình quyết định đi , xưa nay ông vẫn làm một mình mà !
Ngô quản gia lắc đầu :
-Chỉ e lão nô không ở đây để giúp thiếu gia được !
Độc Cô Hàn giật mình , hắn tỉnh ngủ tám phần hỏi :
-Ý quản gia là sao ?
Ngô quản gia cười khổ :
-Hôm qua lão gia đã có chỉ thì gọi lão nô về Phù Tô vì nơi này đã có thiếu gia tiếp quản !
Độc Cô Hàn thở dài :
-Nếu đã vậy thì ta đành cáng đáng chứ biết làm sao ?
Hắn vươn mình bước ra cửa , đột nhiên đầu sáng lên một cái ! Hắn không thèm nhìn Tô quản gia mà chạy thẳng đến phòng Diêu Yến Vân gõ cửa .
Yến Vân bước ra , ánh mắt có chút nghi hoặc hỏi :
-Có chuyện gì mà Giang huynh đến tìm muội sớm thế ?
Độc Cô hàn bước vào nói :
-Có chuyện , đương nhiên là có chuyện muốn nhờ cô nương giúp !
Yến Vân mỉm cười :
-Chỉ cần chuyện không trái lương tâm thì muội sẽ giúp !
Độc Cô Hàn quay lại hớn hở :
-Chính cô nương bảo đấy nhé !
Yến Vân thở dài :
-Rốt cục là có chuyện gì ?
-Chuyện là thế này , bây giờ Long Nghi Tiền trang không có người quản lý , mà ta thì biết cô nương rất thần thông quảng đại cho nên muốn nhờ cô nương thay ta quản lý một thời gian có được chăng ?
Yến Vân nghi ngờ hỏi :
-Tại sao huynh không quản lý mà nhờ muội ? Phải chăng là có ý muốn cầm chân muội để được thoải mái ?
Độc Cô Hàn lắc đầu :
-Cô nương đừng có nghi oan cho ta , nam nhi còn rất nhiều việc khác để làm chứ đâu phải găm mình vào mấy chuyện nhỏ nhặt này !
Hắn giả bộ thở dài buồn bã hỏi :
-Chả phải kiểp trước chúng ta nặng tình nghĩa lắm sao ? Nay ta nhờ một chút việc nhỏ này mà cô nương nỡ từ chối à ?
Yến Vân đăm chiêu một chút rồi gật đầu :
-Thôi được rồi , muội sẽ giúp huynh , nhưng nếu để muội bắt gặp huynh đến những nơi không tử tế thì ...
Độc Cô Hàn khóat tay cắt ngang :
-Cô nương yên tâm , Độc Cô Hàn này nói một lời như dao chém đá , quyết không thay đổi !
Nói xong bước ra ngoài dáng vẻ thích thú . Hắn đến phòng Tiểu Lâm gọi :
-Tiểu Lâm ! Ra đây ta bảo !
Tiểu Lâm ngái ngủ bước ra hỏi :
-Có chuyện gì thưa thiếu gia ?
-Từ nay Diêu cô nương sẽ thay ta quản lý Long Nghi tiền trang , ngươi cố gắng giúp cô ta !
Tiểu Lâm ngạc nhiên , hắn tròn mắt nhìn Độc Cô Hàn :
-Vậy còn thiếu gia ?
Độc Cô Hàn bước đi nói :
-Ta còn nhiều việc ... đại sự , ngươi chớ nên tò mò nhiều !
Tiểu Lâm nhìn theo bóng hắn lắc đầu .
Độc Cô Hàn về phòng thay áo rồi rời khỏi Long Nghi Tiền trang đi dạo , tâm thần thoải mái hết sức . Đột nhiên trên đại lộ lớn hắn nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc vội chạy theo . Hắn gọi lớn :
-Bà già kia ! Nhanh trả lại tiền cho bổn công tử ...
Bà lão hốt hoảng đưa mắt nhìn hắn rồi ôm mấy gói đồ chạy tọt vào một ngõ hẻm khác . Độc Cô Hàn băng mình chạy theo lầu bầu :
-Để xem bà già ngươi chạy đi đâu !
Bà lão lúc này đã bỏ hắn một đoạn xa , thi thoảng quay đầu lại nhìn hắn rồi chạy càng nhanh hơn . Độc Cô Hàn giật mình nghĩ :" Sao bà ta chạy nhanh thế nhỉ ? Nhìn kiểu chạy ấy đâu giống dáng dấp của một bà lão ?"
Hắn bắt đầu mệt đứt hơi vội dừng lại nghỉ , bà già nhân cơ hội đó cũng khuất lấp dần . Độc cô Hàn ngồi xổm nhìn theo bất lực , hắn thở ra mang tai nghĩ :" Cũng tại thường ngày ta hay lê la chốn kỹ viện nên sức lực bị bọn kỹ nữ chiếm hết !"
Hắn thở dài định đứng dậy quay về thì mắt sáng lên . Hắn nhìn thấy dưới mặt đường những hạt nhỏ như cát rơi rải rác . Hắn nhặt lên ngửi thì vị thuốc bắc xông vào mũi .
-Hê hê , lão bà ơi ngươi dấu đầu thì hở đuôi !
Nói đoạn lần theo dấu thuốc đi . Hắn đôi phần ngạc nhiên vì dấu vết này dẫn hắn ra khỏi thành Lăng Xương . Độc Cô Hàn đăm chiêu một chút rồi tiếp tục lần theo dấu vết . Đến gần một ngọn đồi nhỏ thì cơ hồ gói thuốc này đã rơi hết nên mất dấu , hắn đứng lặng lẽ một chút rồi bước lên đồi .
Mặt trời bắt đầu lên cao , chân tay hắn mỏi dã rời nghĩ :" Khốn kiếp !
Không biết người hay thú mà sống ở những nơi hoang dã như vậy !"
Hai ống quần và vạt áo cỏ may găm đầy . Hắn định bỏ cuộc quay xuống thì trước mắt xuất hiện hai căn nhà lá nhỏ . Độc Cô hàn gật gật đầu rồi tiến về phía một căn nhà lá , hắn đưa tay gõ mấy tiếng nhưng không thấy động liền đẩy cửa vào . Trong căn nhà lá này chỉ toàn đồ nữ nhân . Độc Cô Hàn rất sành sỏi mấy cái vụ này nên hắn hít mấy hơi lẩm nhẩm :" Là trinh nữ ! Nhưng sao lại sống ở nơi hoang vu này ?"
Hắn lui ra ngoài đóng cửa lại rồi dấn bước về phía căn nhà còn lại . Hương thuốc nghi ngút bốc vào mũi . Hắn mừng rỡ nói :
-Đúng rồi ! Đúng là cái vị thuốc đáng ghét này , xem lão bà còn chạy được không ?
Hắn mon men đến gần thì phát hiện tiếng khóc rấm rứt . Hắn tiến đến ngó vào trong thì thấy một lão bà khi nãy đang gục đầu bên giường khóc , trên giường là một hán tử tuổi ngoài đôi mươi , chân diện không chút huyết sắc . Hình như đã tắt thở . Hắn thầm nghĩ :" Quái lạ ! Tiếng khóc nghe cứ như của một thiếu nữ ! Không lẽ lão bà này là do một tiểu cô nương cải trang ?" Hắn hít mấy hơi nói thầm :" Đích thị , mùi hương này với mùi hương bên căn nhà kia là một !"
Hắn e hèm mấy tiếng rồi đẩy cửa bước vào . Lão bà đang khóc thì giật mình quay lại , chân diện có chút hốt hoảng , bà ta chỉ tay :
-Ngươi ... ngươi ... tại sao lại tới được đây ?
Độc Cô hàn nhăn nhở chỉ vào ấm thuốc đang sôi :
-Là do cái này đấy tiểu cô nương !
Lão bà thêm mấy phần ngạc nhiên hỏi :
-Ta là một bà già , ngươi không thấy sao mà gọi vô lễ như thế ?
Độc Cô Hàn nhăn nhở :
-Hê hê ! Cô nương cải trang rất hay , nhưng đáng tiếc là ta rất rành về nữ nhân !
Nghe giọng hắn cứ như là dâm tặc nên cô gái lùi lại mấy bước nói :
-Đứng đó ! Đừng có lại đây !
Nhưng hắn vẫn cứ tiến lại , tuy nhiên không phải lại chỗ cô gái mà lại gã thiếu niên nằm bất động . Hắn sờ vào người thiếu niên cau mày nói :
-Hắn đã chết rồi sao không đem đi chôn cất mà còn để đây làm gì ?
Cô gái như nhớ lại nỗi đau lại rấm rứt khóc . Độc Cô Hàn thở dài , hắn bước ra cửa nói :
-Xem ra cô nương cũng là một kẻ tội nghiệp . Lần này ta không truy cứu !
Hắn định bước đi thì cô gái chạy ra quăng xếp ngân phiếu vào mặt hắn nói :
-Tiền của ngươi đây ! Lâm huynh chết rồi ta còn giữ nó làm gì ? Cút đi !
Độc Cô Hàn nổi sắc giận cười nhạt :
-Là cô nương đi ăn cắp của ta mà còn làm dữ ? Ta đi báo quan phủ bây giờ !
Thiếu nữ lạnh nhạt :
-Báo đi ! Ta cũng không thiết sống nữa !
Độc Cô hàn ngẩn người , hắn quay lại ngồi xuống bậc thềm đất ngửa mặt nhìn trời không nói gì .
Cô gái lườm hắn một cái rồi bước vào nhà khóc nỉ non .
Độc Cô hàn ngồi vậy đến tận chiều , bụng hắn đói lả nhưng cô gái vẫn không chịu ngưng khóc . Hắn nghĩ thầm :" Quái lạ ! Hôm nay sao mình lại trở nên khác lạ thế này ?"
Hắn thở dài bước vào nhà nói :
-Ê ! Cô nương , hắn đã chết rồi cũng nên chôn cất cho tử tế ! Khóc lóc như vậy thì đâu có ích gì ?
Cô gái đưa đôi mắt đỏ mọng lườm hắn , nàng suy nghĩ một lúc rồi cũng vác cuốc ra sau nhà đào đất . Độc Cô hàn vội chạy theo nói :
-Để ta phụ cho một tay !
Cô gái vứt cuốc cho hắn nói :
-Tự nhiên ngươi tốt như vậy là có ý gì ?
Hắn cười hê hê :
-Ta vốn dĩ rất có tính thương hoa tiếc ngọc !
Hắn thương xót cho người ta mà đâu nghĩ đến chuyện mình còn đáng thương hơn gấp trăm lần . Sáng tới giờ chưa nhét cái gì vào bụng , ruột gan đói cồn cào lại phải vác cuốc đào thứ đất rắn như đá . Hắn cuốc được một khoảng như cái chậu nhỏ thì ngồi thở dốc lấy hơi ! Cô gái cười nhạt :
-Trong nhà có đồ ăn , vào mà lấy !
Độc Cô Hàn ưỡn ngực :
-Ai bảo ta đói ?
Cô gái không nói gì mà giật lấy cuốc tiếp tục công việc . Độc Cô Hàn ngẩn người rồi cũng quay vào nhà lục tìm mấy củ sắn ăn . Thường ngày hắn đâu có thèm đụng đến mấy thứ này . Nhưng đói quá hóa ngon ! Hắn ăn ngấu nghiến rồi ra ngoài .
Mãi đến khi trời tối đen hai người chôn cất hán tử xong . Cô gái sau một hồi ngồi lặng lẽ bên mộ liền hỏi :
-Sao ngươi không về ? Ngồi đây là có ý gì ?
Độc Cô Hàn nhăn nhở :
-Chính ta cũng không hiểu vì sao nữa !
Cô gái hừ nhạt rồi quay về căn nhà lá của mình . Độc Cô Hàn nghe tiếng côn trùng kêu inh ỏi giữa đêm sâu cũng đôi phần sợ hãi vội chạy về phía căn nhà của thiếu niên ngồi .
Thiếu nữ quay lại , ngàng ta đã thay đổi y phục và không hóa trang nữa , trong đêm sâu , dung nhan tú lệ phi phàm khiến Độc Cô Hàn như ngây dại . Hắn gật đầu nghĩ :" Thảo nào cô ta lại hóa trang !" Cô gái lạnh nhạt hỏi :
-Ngươi gật đầu là có ý gì ?
-Ta thấy cô nương rất đẹp !
Thiếu nữ hừ nhạt :
-Ngươi nên quay về đi !
Độc Cô Hàn lắc đầu :
-Đêm hôm thế này cô nương bảo ta làm sao mò đường mà về đây ?
Thiếu nữ cau mày :
-Vậy cho ngươi ở tạm đây một đêm , sáng mai phải đi khỏi đây ngay !
Độc Cô Hàn cười nhạt nghĩ :"Sao tự nhiên nàng ta trở nên hung dữ vậy ?"
-Ngươi cười gì ?
-Ta đang không hiểu lý do vì sao Lâm huynh của cô nương lại bị như thế ?
Thiếu nữ chấn động , nàng lùi ra sau mấy bước rồi đi ra ngoài , mặc nhiên không nói câu nào .