23-05-2009, 01:16 PM
Diệt Thế Ma Thần
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp. Hồ Chà Minh
Bà i gởi: 2,430
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1,078 Times in 389 Posts
Cá»°C PHẨM GIA ÄINH
Tác giả: Vũ Nham
Chương 501: Tướng quân bị trúng châm
Dịch: Bá Thiên Bang
Biên dịch: lanhdiendiemla
Biên táºp: Sương
Nguồn: TTV
Hồ Bất Quy ngây ra chốc lát, rồi láºp tức cưá»i lá»›n:
- Diệu kệ! Quả nhiên là diệu kế, vá»›i nhan sắc và trà tuệ cá»§a Ngá»c Già , ắt cÅ©ng phải là đại nhân váºt có khả năng nghiêng trá»i láºt biển trong ngưá»i Hồ. Do Hách Lý Diệp ngà n dặm truyá»n tin, lại có kim Ä‘ao dẫn dụ, Ngá»c Già lấy thân hứa hẹn, không phải lo ngưá»i Hồ không tin. Có thể được sá»± quan trá»ng cá»§a Ngá»c Già , bá»n Äá»™t Quyết hung hãn nà y cho dù mất mạng, cÅ©ng sẽ tá»›i cứu nà ng ta. Tướng quân, thá»§ Ä‘oạn nà y cá»§a ngà i tháºt tuyệt diệu.
- Hiện giá» chỉ xem rốt cuá»™c Ngá»c Già có mị lá»±c lá»›n thế nà o thôi.
Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i, phất tay:
- Hồ đại ca, việc nà y huynh tá»± mình Ä‘i là m, nhất định phải nắm cho chắc thá»i cÆ¡, đừng để ngưá»i Hồ nháºn ra sÆ¡ hở.
- Xin tướng quân cứ yên tâm, mạt tướng nhất định xá» trà thá»a đáng!
Hồ Bất Quy hưng phấn gáºt đầu, ôm quyá»n xoay ngưá»i rá»i Ä‘i. Thấy lão Hồ Ä‘i ung dung như thế, Cao Tù tức thì quýnh lên, vá»™i kéo tay áo Lâm Vãn Vinh:
- Lâm huynh đệ, còn ta nữa chứ, ta là m cái gì đây?
Lâm Vãn Vinh chớp mắt:
- Äiá»u nà y còn cần đệ dạy sao. ÄÆ°Æ¡ng nhiên là đi bá» thuốc rồi. Việc nà y ngoà i huynh ra, không ai là m được.
Lão Cao há»›n hở gáºt đầu:
- Váºy bá» thuốc xong thì sao. Ta tiện thể theo lão Hồ Ä‘i tá»›i trước xem sao được không?
- Không được!
Lâm Vãn Vinh kiên quyết lắc đầu, nghiêm nghị bảo:
- Lúc nà y còn có việc quan trá»ng hÆ¡n Ä‘ang đợi huynh Ä‘i là m. Má»™t khi ngưá»i Hồ ở Ngạch Tể Nạp và Cáp NhÄ© Hợp Lâm dốc trá»n ổ ra. Nếu chúng ta không thay đổi đưá»ng Ä‘i, thì rất có khả năng gặp phải bá»n chúng. Äể đỠphòng tổn thất không cần thiết, tuyến đưá»ng hà nh quân cá»§a chúng ta cần phải thay đổi.
Äạo lý thô thiển như váºy, tất nhiên là Cao Tù hiểu. Hắn gáºt đầu liên tục:
- Phải thay đổi như thế nà o, Lâm huynh đệ mau nói đi!
Thiếu nữ Äá»™t Quyết xinh đẹp Ä‘ang kiá»…ng chân ngóng sang bên nà y, Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i vẫy tay vá»›i nà ng, rồi hạ thấp giá»ng:
- Tạm thá»i bá» qua Y Ngô, tiến thẳng tá»›i phÃa bắc, đánh sâu và o trong thảo nguyên.
Cao Tù nghe váºy giáºt mình, không hiểu há»i:
- Bá» qua Y Ngô, đánh sâu và o thảo nguyên? Chẳng lẽ chúng ta không Ä‘i tá»›i vương đình Äá»™t Quyết nữa ? Vá»›i chút nhân mã cá»§a chúng ta, nếu đánh tá»›i từ chÃnh diện, chỉ sợ là lấy trứng chá»i đá, là nh Ãt dữ nhiá»u thôi.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:
- Cao đại ca hiểu lầm rồi, không phải là đệ muốn bá» qua Y Ngô, mà là tạm thá»i đặt nó qua má»™t bên, để ngưá»i Hồ không nháºn ra dụng tâm cá»§a chúng ta. ChÃnh gá»i phải bá» ra chút vốn má»›i nháºn được gì mình muốn. Ngưá»i Hồ căn bản không biết mục Ä‘Ãch cá»§a chúng ta ở đâu, chúng ta đánh và o sâu trong thảo nguyên, ngược lại có thể mau chóng dá»i sức chú ý cá»§a bá»n chúng. Äể Ngạch Tể Nạp và Cáp NhÄ© Hợp Lâm sinh ra sá»± mất táºp trung, đợi tá»›i khi bá»n chúng buông lá»ng chú ý, chúng ta sẽ quay đầu lại tiến và o Y Ngô, đó má»›i là đột kÃch.
Giải thÃch như thế, tức thì lão Cao hiểu ra, đúng như lá»i Lâm huynh đệ. Khi ngưá»i Hồ không phòng bị mà đánh tá»›i, như thế má»›i có thể già nh toà n thắng, cÅ©ng là biện pháp hữu hiệu nhất giảm bá»›t tổn thất.
- Äánh và o sâu trong lòng thảo nguyên, bốn phÃa Ä‘á»u là bá»™ lạc ngưá»i Hồ, đó gá»i là thêm bước nà o nguy hiểm bước đó, mong Cao đại ca tá»± mình dẫn mấy lá»™ thám báo Ä‘i dò xét phÃa trước, gặp phải tình hình khác thưá»ng tức khắc báo vá». Không được cháºm trá»…! Việc liên quan đến sinh tá» tồn vong cá»§a quân ta. Cao đại ca nhất định phải hà nh sá»± cẩn tháºn!
Lâm Vãn Vinh trịnh trá»ng nắm lấy tay hắn, cháºm rãi nói.
- Tuân lệnh!
Cao Tù kÃch động gáºt đầu:
- Xin Lâm huynh đệ yên tâm, lão Cao nhất định hoà n thà nh lá»i dặn cá»§a ngươi. Ta Ä‘i ngay đây!
Má»i việc trù tÃnh xong xuôi. Hai viên đại tướng bên ngưá»i đã phái cả Ä‘i. Ngá»c Già ở bên kia thì hắn lại kÃnh nhi viá»…n chi, nhất thá»i không có ai để nói chuyện, khiến cho hắn buồn bã, lấy tranh cá»§a các vị phu nhân ra ngắm nghÃa ná»a ngà y trá»i. Nhưng cà ng nhìn cà ng nhá»› nhung, háºn không thể lắp cánh bay vá» bên cạnh các nà ng. Thâm nháºp và o thảo nguyên đã bao ngà y, tin tức vá»›i núi Hạ Lan Ä‘á»u đã bị cắt đứt. Cà ng chẳng cần nhắc tá»›i các vị phu nhân ở kinh thà nh nữa, ná»—i nhá»› nhung cà ng lúc cà ng sâu Ä‘áºm.
Äại quân thay đổi đưá»ng Ä‘i tiến sau và o lòng thảo nguyên, Ä‘i tá»›i khi trá»i tối thì cắm lá»u trú lại. Vẫn không có tin tức cá»§a Hồ Bất Quy, cảm giác má» mịt không biết gì nà y là m ngưá»i ta khó chịu nhất, Lâm Vãn Vinh Ä‘i Ä‘i lại lại trong lá»u, thấy buồn chán, liá»n bước thẳng ra ngoà i.
Ãnh tà dương từ từ chìm dần xuống chân trá»i xa, bóng đêm dà y đặc bao phá»§ đất trá»i, mấy trăm căn lá»u giống như những bông hoa trắng nở rá»™ trên thảo nguyên, trải dà i tá»›i táºn chân trá»i. Chiến mã quây quần thà nh bầy nhã nhã dạo trên mặt cá», thỉnh thoảng có tiếng cưá»i sảng khoái cá»§a những tướng sÄ© vá»ng lại. Nhìn cảnh tượng an bình trước mặt, trướng bồng liên miên, ngá»±a thả thà nh bầy… Chẳng ai ngá» rằng, đó là những ngưá»i Äại Hoa từ xa tá»›i nà y, từ khi xâm nháºp và o thảo nguyên tá»›i nay. Bá»n hỠăn ở Ä‘i lại, cÆ¡ hồ giống hệt vá»›i ngưá»i Hồ bình thưá»ng rồi. Äiá»u duy nhất không đổi, đó là là n da và ng và đôi mắt Ä‘en!
Từng là n hương ngà o ngạt từ trong doanh lan ra. Há»a đầu quân bắc lên má»™t chiếc nồi lá»›n, Ä‘em con thá» hoang Hồ Bất Quy săn được nấu thà nh nồi thịt lá»›n. Cá» xanh và chút Ãt muối là gia vị duy nhất.
(*** Há»a đầu quân: lÃnh háºu cần lo bếp núc.)
- Tướng quân, tới dùng một chén đi!
Thấy chá»§ soái Ä‘i tá»›i, mấy tên há»a đầu quân vá»™i dừng công việc. ÄÆ°a lên má»™t chén thịt đầy ngon là nh. Hai tay Lâm Vãn Vinh nắm lấy chén canh, hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu, mùi thịt thÆ¡m phức luồn và o cánh mÅ©i, khiến ngưá»i ta phải nhá» giãi, hắn ngây ngất rồi bá»—ng khẽ lắc đầu, mở choà ng mắt ra, lại đưa chén canh còn y nguyên đổ lại và o trong nối.
Tên há»a đầu quân tức thì cuống lên:
- Sao váºy tướng quân? Mùi vị không ngon sao!? Thuá»™c hạ vô năng… Ở thảo nguyên trừ cá» dại ra, thì chẳng còn gì cả…
Lâm Vãn Vinh vá»— vai hắn, mỉm cưá»i lắc đầu:
- Äây là chén canh thịt ngon nhất trên Ä‘á»i, thế nhưng, có ngưá»i còn cần nó hÆ¡n ta. Chá»› có quên, chúng ta còn có tiểu Lý tá» và mấy chúng huynh đệ bị thương. Bá»n há» má»›i là ngưá»i cần quan tâm nhất…
- Tướng quân…
Chư tướng sÄ© Ä‘á»u nghẹn ngà o, và nh mắt ướt nhòe.
Äây không phải là cảnh ta muốn nhìn thấy, Lâm Vãn Vinh chỉ đà nh lắc đầu, Ä‘ang muốn rá»i Ä‘i, chợt nghe không xa truyá»n tá»›i má»™t tiếng cưá»i khẽ, giá»ng cá»§a Nguyệt Nha Nhi vang lên:
- Oa Lão Cao đại nhân, ngà i tháºt có thá»§ Ä‘oạn!
Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy Ngá»c Già đang ngồi trên cá»— xe ngá»±a không xa, gương mặt kiá»u diá»…m như hoa, hắn khẽ hừ má»™t tiếng, cháºm rãi Ä‘i tá»›i:
- Ã… Äây chẳng phải là Ngá»c Già tiểu thư sao? Nà ng cÅ©ng ở đây à ?
- Phải !
Nguyệt Nha Nhi mỉm cưá»i, lá»™ ra hà m răng ngá»c trắng bóng Ä‘á»u đặn:
- Ta tá»›i xem coi Oa Lão Công đại nhân kết thà nh má»™t khối vá»›i tướng sÄ© như thế nà o, đúng là không ngá». Tướng sÄ© thá»§ hạ cá»§a ngươi lại ngu xuẩn như thế, vì má»™t chén canh thịt mà cảm kÃch rÆ¡i lệ vì ngươi.
- Nà ng câm miệng lại!
Sắc mặt Lâm Vãn Vinh tức thì xám xịt, lạnh lùng nhìn nà ng:
- Nà ng không phải là ngưá»i Äại Hoa. VÄ©nh viá»…n khó có thể hiểu được tình cảm cá»§a chúng ta, bách tÃnh Äại Hoa là những ngưá»i thông minh cần cù, thuần phác lương thiện nhất thế gian nà y, má»™t chuyện đương nhiên không đáng nói, lại có thể khiến bá»n há» cảm kÃch ghi nhá»› cả Ä‘á»i, kÃnh trá»ng và nhá»› á»›n. Äấy là tình cảm má»™c mạc nhất trong cuá»™c sống cá»§a há», ngưá»i Äá»™t Quyết hung tà n các ngươi má»™t ngà n má»™t vạn năm Ä‘á»u không há»c được. Thứ không là m được, có thể nà ng không thÃch, nhưng ngà n vạn lần chá»› cho rằng mình thanh cao thoát tục, cà ng đừng nên cho rằng mình đã đứng ở trên vị trà vô song có thể phê phán ngưá»i khác. Trong dòng sông lịch sá» mênh mông, hãy nhìn đồng bà o cá»§a ta âm thầm sáng tạo ra văn minh cùng cá»§a cải, nà ng má»›i có thể hiểu được, cái gì gá»i là đại trà giả ngu! Sao dám nói bá»n há» ngu xuẩn? ! Thứ cho ta nói thẳng, Ngá»c Già tiểu thư, nà ng không có tư cách đâu. Nà ng nhiá»u lắm cÅ©ng chỉ là má»™t cái vá» ngoà i xinh đẹp, so vá»›i đại trà tuệ chân chÃnh cách nhau tá»›i má»™t vạn tám nghìn dặm.
Câu nói đó cá»§a Nguyệt Nha Nhi tháºt sá»± khÆ¡i lên lá»a giáºn trong lòng hắn. Hắn không chút lưu tình, chá»i mắng té tát, cuối cùng còn phẫn ná»™ nhổ má»™t bãi nước bá»t, dáng vẻ vô vùng khinh miệt.
Hiển nhiên Ngá»c Già không ngá» tá»›i hắn có phản ứng mãnh liệt như thế, nhìn ánh mắt lạnh như băng cá»§a Lâm Vãn Vinh. Nà ng có trá»±c giác, lần nà y tên cướp đó không phải Ä‘ang diá»…n kịch. Xem ra lần nà y đúng là mình đã chạm và o vảy ngược cá»§a hắn, nà ng ngẩn ra nhìn Lâm Vãn Vinh. Mặt khi trắng khi thì hồng, muốn nói gì đó, nhưng lại cúi đầu xuống.
Lâm Vãn Vinh hỠhững phất tay:
- Không còn sá»›m nữa, Ngá»c Già tiểu thư, nà ng vá» nghỉ ngÆ¡i Ä‘i.
- Ta nghỉ ngơi thế nà o chứ?
Thiếu nữ Äá»™t Quyết hầm hừ. Cháºm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt lam má» sương, nà ng dùng sức đưa đôi tay bị trói lên, mặt nổi lên má»™t lá»›n phấn nhạt, nghiến răng nói:
- Bị ngươi trói như thế nà y, là m sao mà ta nghỉ ngơi được, lẽ nà o lại nằm trong lòng của ngươi?
Nói tá»›i đó, nà ng cúi đầu xuống, gò má đỠlên, mái tóc rÅ© xuống phất qua bá»™ ngá»±c đầy đặn, chiếc cổ thon dà i trắng nõn như thiên nga ưu nhã mê ngưá»i, trong đôi mắt lam nổi lên vẻ ngượng ngùng, tá»±a như muốn nói lại thôi.
Nhìn dáng vẻ cá»§a nà ng, nà o còn là Ngá»c Già mị hoặc xảo trá, rõ rà ng lại biến thà nh thiếu nữ Nguyệt Nha Nhi ngây thÆ¡ bẽn lẽn như hồi má»›i gặp. Lâm Vãn Vinh nhìn tá»›i trợn mắt há mồm: “Công phu biến đổi cá»§a nha đầu nà y tháºt quá lợi hại. Ở cùng vá»›i nà ng ta, tháºt không rõ được câu nà o là giả câu nà o là tháºt nữa. Nguy hiểm. tháºt sá»± quá mức nguy hiểm!â€
Miệng hắn khô rang, chỉ nhắm mắt lại gằn giá»ng:
- Ngá»c Già tiểu thư, xin nà ng đừng có diá»…n kịch nữa, cà ng chá»› nên si tâm vá»ng tưởng dẫn dụ ta, khuyết Ä‘iểm lá»›n nhất cá»§a ta chÃnh là trung trinh… hết sức trung trinh! Chuyện ngoại tình không phải là tÃnh cách cá»§a ta … ta không thèm là m việc “ngoại†mà không có tình.
- Äúng là má»™t ngưá»i hết sức trung trinh.
Nguyệt Nha Nhi liếc hắn má»™t cái, cưá»i mà như không:
- Có thể trung trinh vá»›i mưá»i mấy vị phu nhân. Oa Lão Công đại nhân, ngà i cÅ©ng tÃnh là kỳ tà i nghìn năm khó gặp trong lịch sá» cá»§a Äại Hoa rồi.
Khuôn mặt thiếu nữ Äá»™t Quyết như thoa má»™t lá»›p phấn hồng nhạt, nà ng lén ngẩng đầu lên, thỉnh thoảng lại nhìn hắn, ánh mắt quyến rÅ©.
“Còn muốn lấy mỹ sắc dụ ta à ?†Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả mấy tiếng. Nhìn thẳng và o thân thể mỹ diệu cá»§a nà ng, nuốt nước bá»t ừng á»±c:
- Ta trung trinh, Ngá»c Già tiểu thư cÅ©ng chẳng kém. Lấy kim Ä‘ao là m tặng phẩm, toà n thảo nguyên Ä‘á»u biết nà ng muốn tuyển tình nhân rồi. Tin rằng không tá»›i mấy ngà y nữa. Tình nhân cá»§a nà ng sẽ lăn tá»›i cuồn cuồn như cầu tuyết đó. Ha Ha ha!
- Nói năng lung tung, cái gì lăn tới cuồn cuộn?
Sắc mặt Ngá»c Già biến đổi, tá»±a như giáºn tháºt rồi. Chẳng ngá» bá»™ dạng cáu giáºn cá»§a nà ng lại có sá»± khiêu gợi khác thưá»ng:
- Ngươi cho rằng nữ nhi Äá»™t Quyết ta là thế nà o? Là dạng hay thay lòng đổi dạ như ngươi sao?! Ta đã thá» trước thần cá»§a thảo nguyên, má»™t khi kim Ä‘ao tặng Ä‘i, Ngá»c Già sẽ dâng hiến cả Ä‘á»i, không bao giá» hối lại, đây là lá»i hứa cá»§a ta vá»›i thần.
- Hiểu rồi, hiểu rồi.
Lâm Vãn Vinh chẳng thèm đỠý phất tay cưá»i hì hì:
- Nà ng cÅ©ng là ngưá»i trung trinh giống ta.
“Nếu so vá»›i ngươi, chẳng bằng để ta chết Ä‘i cho xong!†Thiếu nữ Äá»™t Quyết giáºn dữ bá»±c tức hừ má»™t tiếng, bá»™ ngá»±c pháºp phồng, tâm tình xao động, sắc mặt cÅ©ng hÆ¡i biến đổi, tá»±a hồ cÅ©ng không ngá» rằng mình chịu ảnh hưởng cá»§a tên kẻ cướp, tâm tình biến hóa lá»›n như thế.
- Ngưá»i đâu, đưa Ngá»c Già tiểu thư trở vá» nghỉ ngÆ¡i.
Thấy cô nà ng Äá»™t Quyết nà y trá» nên trầm mặc. Ãnh mắt lóe lên không biết Ä‘ang suy tÃnh gì, Lâm Vãn Vinh chẳng muốn nói chuyện vá»›i nà ng ta nữa, lá»›n tiếng ra lệnh.
Hai tên quân sÄ© Ä‘i mau tá»›i, vừa muốn kéo lấy cánh tay Nguyệt Nha Nhi. Ngá»c Gia vặn ngưá»i, giáºn dữ hét lên:
- Äừng chạm và o ta, ta tá»± Ä‘i được!
Nà ng nhảy xuống xe. Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i cá»i dây thừng trên trân nà ng:
- ÄÆ°á»£c rồi. Nà ng tá»± Ä‘i Ä‘i, Ôi! Ngưá»i tốt ưu đãi tù binh như ta, trên Ä‘á»i nà y chẳng còn tìm nổi mấy ngưá»i nữa.
Nhìn đôi tay bị buá»™c chặt cá»§a mình. Ngá»c Già háºn không thể má»™t cước đá bay hắn, đợi tá»›i khi dây thừng ở chân được cởi ra, Ngá»c Già không nói không rằng. Dưới sá»± áp giải cá»§a mấy binh sÄ©, từ từ Ä‘i vá» căn lá»u ở giữa.
Äi không được mấy bước. Äá»™t nhiên quay đầu lại, nhìn Lâm Vãn Vinh tháºt sâu, nhoẻn miệng cưá»i:
- Kẻ cướp, có một việc ta quên nói với ngươi.
- Hả? Nà ng nói gì?
Thiếu nữ Äá»™t Quyết bá»—ng nhiên quay ngưá»i lại là m Lâm Vãn Vinh giáºt nà y mình, hắn Ä‘ang táºp trung tinh thần nhìn ngắm thân hình mỹ diệu cá»§a Nguyệt Nha Nhi, nghe nà ng há»i váºy vá»™i trở nên đứng đắn.
Ngá»c Già mặt đỠnhư son, thì thầm:
- Kẻ cướp, dáng vẻ vừa rồi khi ngươi diá»…n thuyết rất mạnh mẽ hùng tráng. Ta quả là chưa từng được nghe, cÅ©ng chưa từng thấy, giống như má»™t dÅ©ng sÄ© chân chÃnh váºy. Ngá»c Già rất thÃch!
Nà ng ngẩng đầu lên nhìn hắn mấy lượt, trên mặt mang theo nụ cưá»i thÃch thú. Xoay ngoắt ngưá»i Ä‘i, nhấc chân chạy vá» lá»u, tiếng cưá»i khúc khÃch vang khắp đưá»ng Ä‘i.
“Diễn kịch, nà ng lại diễn kịch !†Lâm Vãn Vinh hừ lạnh.
ThÃch chà quay ngưá»i lại, còn chưa kịp nhấc chân, liá»n có tiếng gió rÃt gần như không thể nghe thấy tá»›i trước ngưá»i hắn.
“á»i cha !†Lâm Vãn Vinh rên lên má»™t tiếng. Chỉ thấy mông Ä‘au buốt, vừa ngứa vừa tê, đưa tay mò tá»›i, không ngá» chạm và o tay lại là má»™t thứ nhá» nhắn lạnh lẽo.
Mấy tướng sĩ gần hắn thấy thế kinh hãi, nhất tỠbảo vệ quanh hắn, kêu lớn :
- Äại sá»± không hay, ngưá»i đâu, mau tá»›i đây, mau tá»›i đây. Mông tướng quân trúng châm rồi…
Tà i sản của thuyuy12
Last edited by thuyuy12; 24-05-2009 at 01:27 PM .
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a thuyuy12
23-05-2009, 05:29 PM
VU THẦN GIÃOTiên Phong Hà nhÄại Thống LÄ©nh Cầm Thú Quân Äoà n Lưu Manh Thần Tiá»n
Tham gia: Apr 2009
Äến từ: Lưu Manh Tinh
Bà i gởi: 52
Thá»i gian online: 14 giá» 12 phút 39 giây
Thanks: 16
Thanked 4 Times in 4 Posts
Cá»°C PHẨM GIA ÄINH
Tác giả: Vũ Nham
Chương 502: Ai Là Thần Tiên Tỷ Tỷ Của Ngươi ?
Dịch: Bá Thiên Bang
Biên dịch: lanhdiendiemla
Biên táºp: Sương
Nguồn: TTV
“Trúng châm?†Lâm Vãn Vinh sá» lên mông, nghiến răng rút cái thứ lạnh lẽo đó ra, hÆ¡i lạnh âm thầm thấu qua lòng bà n tay, cây ngân châm lóe lên ánh sáng băng giá trong trá»i đêm.
“Ngân châm đã lâu không thấy! MÅ©i châm tuy lạnh nhưng lại là m lòng ngưá»i ấm áp!†Lâm Vãn Vinh như vá»› được báu váºt nhảy cẫng lên, nhìn khắp bốn phÃa, vô cùng sung sướng gà o lá»›n:
- Ninh tiên tá», thần tiên tá»· tá»·, tá»· ở đâu?
Bốn phÃa vắng lặng, ngoại trừ tiếng thở cá»§a các tướng sÄ©, không nghe được bất kì gì khác thưá»ng. Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u không hiểu nhìn hắn: “Trúng châm còn vui sướng như thế, vừa là tiên tá» lại vừa tá»· tá»·, có phải Lâm tướng quân Ä‘iên mất rồi không?!â€
Thấy ánh mắt kinh ngạc cá»§a tướng sÄ©, Lâm Vãn Vinh cÅ©ng chẳng để ý, biết rằng rất có khả năng Ninh VÅ© TÃch vẫn là m bạn trên đưá»ng, ná»—i vui mừng và cảm động trà o lên trong lòng, hắn xua tay hét tướng lên:
- Ta biết tá»· ở đây, từ khi rá»i khá»i phá»§ Hưng Khánh đã biết rồi. Thần tiên tá»· tá»·, ta rất nhá»› tá»·, tá»· ra gặp ta Ä‘i, ra gặp ta Ä‘i!
Bước chân cá»§a hắn lảo rảo không ngừng, liên tục xuyên qua những căn lá»u, tìm kiếm bóng dáng cá»§a Ninh VÅ© TÃch, dáng vẻ tha thiết lại Ä‘iên cuồng. Chúng tướng sÄ© nhìn chá»§ soái, tuy hoang mang nhưng lại có cả sá»± kÃnh phục: “Biểu lá»™ ná»—i nhá»› nhung vá»›i thần tiên tá»· tá»· trước bao nhiêu ngưá»i như váºy, lòng mong má»i cá»§a tướng quân quả nhiên không tầm thưá»ng!â€
Khắp đưá»ng Ä‘i, cÆ¡ hồ tìm tất cả các căn lá»u, ngay cả bầy chiến mã cÅ©ng đã soát má»™t lượt, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Ninh VÅ© TÃch. Nắm lấy cây ngân châm băng giá, Lâm Vãn Vinh không khá»i bối rối:
“Thần tiên tá»· tá»· có ý gì đây? Khi ở phá»§ Hưng Khanh cứu ta, nà ng không muốn hiện thân còn có lý do cá»§a nó, nhưng hiện giá» tiến và o đại thảo nguyên mênh mông, cÆ¡ hồ đã thoát khá»i tầm mắt cá»§a tất cả má»i ngưá»i, vì sao nà ng còn không chịu gặp ta chứ? Nếu đã không muốn gặp ta. Vì sao nà ng lại bắn ta má»™t châm, thế nà y không phải rõ rà ng là khiêu khÃch ta sao?â€
Tất cả nghi vấn cứ rối bá»i trong dạ, Ä‘i lung tung trong quân doanh mấy vòng, vẫn không tìm thấy bóng dáng Ninh VÅ© TÃch, hắn buồn bã thất vá»ng, nhất thá»i không còn hứng thú vá»›i bất kì chuyện gì nữa, gặm miếng lương khô vô vị, ấm ức quay trở vá» trong lá»u.
Vừa tiến và o bên trong, liá»n thấy má»™t ngưá»i nằm trên mặt đất như khúc gá»—, toà n thân trên dưới từ đầu cho tá»›i chân Ä‘á»u bị dây thừng quấn chặt như má»™t bó giò. Ngay cả khuôn mặt cÅ©ng bị che mất, trong miệng nhét vải vụn, Ä‘ang ra sức vùng vẫy. Hai chân không ngừng đá ra, nhưng chẳng kêu lên được má»™t tiếng. Chỉ có bá»™ ngá»±c đầy đặn liên tục nhấp nhô kia, chứng minh đó là má»™t nữ tá».
- Cô là ai?
Lâm Vãn Vinh giáºt bắn mình, bất giác lùi ra mấy bước, vá»™i vã há»i.
Nữ tá» bị bó thà nh bó giò kia nghe thấy giá»ng cá»§a hắn, cà ng vùng vẫy dữ hÆ¡n, cố sức kêu ư á», Lâm Vãn Vinh nghÄ© má»™t chút rồi nhá» giá»ng há»i:
- Nà ng là Nguyệt Nha Nhi?
“Bó giò†trên mặt đất cố sức vặn vẹo, vẽ ra là n sóng kỳ lạ, xem hình dáng, tá»±a như là đang gáºt đầu.
Lâm Vãn Vinh kêu lên má»™t tiếng, vá»— mạnh lên trán: “Ta ngốc thế! Nữ nhân ở trong lá»u cá»§a ta, trừ Ngá»c Già ra còn có thể là ai? Không biết vị huynh đệ nà o ra tay, trói nha đầu nà y chặt quá, nhìn qua còn tưởng rằng ngưá»i gá»—.â€
- Äừng hoảng, đừng hoảng…! Ta ná»›i lá»ng ra cho nà ng ngay đây.
Lâm Vãn Vinh nhịn cưá»i Ä‘i tá»›i, cháºm rãi ngồi xuống, cởi dây thừng trên ngưá»i cho nà ng. Dây thừng trên ngưá»i Ngá»c Già không biết là buá»™c như thế nà o, cÆ¡ quan trùng trùng, cứ cách không xa lại có má»™t nút thắt khó gỡ, Lâm Vãn Vinh phà hết sức chÃn trâu hai hổ má»›i cởi được dây thừng trên đầu nà ng ra, mồ hôi lạnh nhá» tong tong.
Trên khuôn mặt trắng nõn nà cá»§a Ngá»c Già , nổi lên mấy đưá»ng vằn hồng nhạt, mặt nà ng tÃm ngắt, đôi mắt lam lóe lên ánh lệ khuất nhục.
Vừa rút vải vụn trong miệng nà ng ra, Ngá»c Già rên lên má»™t tiếng, hai vai khẽ run rẩy, hai hà ng nước mắt chạy dá»c xuống theo gò má. Thiếu nữ Äá»™t Quyết nà y vô cùng kiên cưá»ng, quay ngưá»i Ä‘i khóc, không để Lâm VãnVinh nhìn thấy khuôn mặt cá»§a mình, chỉ có đôi vai không ngừng run lên kia, cho thấy rõ tâm tình lúc nà y cá»§a nà ng, đã chịu sá»± ấm ức và vÅ© nhục sâu sắc.
Dây thừng nà y buá»™c tháºt có trình độ, vừa nhìn đã biết ngay là tay lão luyện quen trị ngưá»i rồi, trong quân cá»§a ta không ngá» còn ẩn nhân tà i như thế, tháºt là ngoà i dá»± liệu. Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả:
- Ngá»c Già tiểu thư, Ä‘iá»u nà y, vì là tù binh nên có chịu chút ấm ức cÅ©ng là khó tránh khá»i. Huynh đệ cá»§a ta hạ thá»§ tuy có độc ác má»™t chút, nhưng mà cÅ©ng không là m nà ng bị sao cả, nà ng cÅ©ng đừng quá thương tâm nữa.
Ngá»c Già quay đầu lại, trong mắt lóe lên ánh lệ khuất nhục, nghiến răng nói:
- Ngươi là tên cướp xảo trá, đừng có giả từ bi trước mặt ta. Nếu như không phải ngươi phái nữ nhân đó tới, sao ta bị vũ nhục như thế.
- Nữ nhân?
Lâm Vãn Vinh ngẩn ra, lắc đầu như bát lãng cổ*:
- Ngá»c Già cô nương, nà ng đừng có nói đùa nữa. Äám cô quân chúng ta xâm nháºp và o thảo nguyên, còn mang theo nữ nhân là m gì! Trong năm nghìn ngưá»i nà y Ä‘á»u là đà n ông cả, đừng nói tá»›i nữ nhân, ngay cả má»™t con gián cái cÅ©ng chẳng tìm thấy! Sao ta có thể phái nữ nhân tá»›i trói nà ng… muốn trói thì cÅ©ng là tá»± ta ra tay!
(*Bát lãng cổ: là cái trống buộc giây có 2 quả lắc 2 bên.)
Thấy vẻ thá»±c thà cá»§a hắn, không giống nói dối, Ngá»c Già suy xét lại hà nh động trước đây cá»§a hắn, tên Oa Lão Công nà y vô sÄ© dâm đãng hạ lưu, nhưng có má»™t Ä‘iểm có thể khẳng định, chỉ cần là việc hắn là m, hắn sẽ chÃnh miệng thừa nháºn. Huống chi thá»§ Ä‘oạn cá»§a hắn cÅ©ng đủ thứ kỳ quái rồi, không cần phải phái nữ nhân tá»›i.
- Tháºt sá»± không phải là ngươi?
Nguyệt Nha Nhi cúi đầu xuống, nước mắt chảy dà i, khẽ há»i:
Từ vẻ mê hoặc trước đó, tá»›i sá»± yếu Ä‘uối đáng thương hiện giá», Ngá»c Già chá»›p mắt biến đổi, khiến Lâm Vãn Vinh không nháºn ra đâu má»›i tháºt sá»± là nà ng.
- Thực sự không phải là ta…
Lâm Vãn Vinh giang tay ra, nói một cách vô tội:
- Ta muốn trị nà ng, tuyệt không cần phải mượn ngưá»i thứ ba. Ngá»c Già cô nương, nà ng có nhìn rõ mặt ngưá»i đó không?
Thiếu nữ Äá»™t Quyết mắt lấp lánh lệ, lắc đầu má»™t cách tá»™i nghiệp:
- Nữ nhân đó tiến và o như gió, ta lại là má»™t cô gái bị trói, còn chưa kịp tránh đã bị ả khống chế rồi, ngay cả khuôn mặt ả ta cÅ©ng nhìn không rõ. Ả trói nghiến lấy ta, còn không ngừng cưá»i lạnh lùng bên tai, trên ngưá»i ta má»™t chút sức lá»±c cÅ©ng không có, chỉ nhìn thấy ả mặc má»™t chiếc váy trắng.
“Váy trắng!†Tim Lâm Vãn Vinh thót lên, tức thì mừng rỡ: “Chẳng lẽ lại là thần tiên tá»· tá»·? CÅ©ng chỉ có nà ng má»›i có khả năng như thế. Nhưng trước tiên nà ng lấy châm phóng ta, lại trói Ngá»c Già , nhưng không chịu gặp mặt vá»›i ta, rốt cuá»™c là có ý gì đây?â€
Hắn khổ não không thôi, lÆ¡ đễnh cởi dây thừng trên ngưá»i Ngá»c Già , tá»›i ngá»±c nà ng thì ngẩn ra.
Bá»™ ngá»±c cao vút cá»§a Ngá»c Già nhô lên hai Ä‘iểm. Không ngá» má»—i bên bị cắm má»™t cây ngân châm. MÅ©i châm chỉ đâm và o má»™t Ä‘oạn, run rẩy lắc lư theo nhịp thở cá»§a Ngá»c Già , rất ngoạn mục. Lại nhìn tá»›i bụng dưới cá»§a nà ng, cÅ©ng cắm má»™t cây ngân châm. Cùng vá»›i hai cây ở trên ngá»±c, thà nh thế chân vạc, ánh bạc lấp lánh chói mắt.
Ngá»c Già thấy tay hắn nắm dây thừng nhưng mắt lại đỠra, liá»n thuáºn theo ánh mắt cá»§a hắn nhìn lại, nhìn thấy ngân châm. Thiếu nữ Äá»™t Quyết đầu tiên ngẩn ra, rồi láºp tức thét lên dữ dá»—i. Âm thanh chói tai kia là m mà ng nhÄ© Lâm Vãn Vinh như rách cả ra.
- Ta phải giết ả, ta phải giết ả…!
Nguyệt Nha Nhi vừa khóc vừa gà o, nắm đấm nhá» siết chặt. Nước mắt nhá» xuống như mưa. Dưới sá»± khuất nhục và đả kÃch đó, nà ng không còn là cô gái tinh quái quyến rÅ© nữa. Mà là má»™t thiếu nữ Äá»™t Quyết bình thưá»ng, đôi mắt đẫm lệ, cà ng có sức cuốn hút mê ngưá»i, khiến ngưá»i ta thương xót.
Cây ngân châm không ngừng rung rinh kia nổi lên đợt sóng khiến ngưá»i ra lạnh ngưá»i run sợ. Lâm Vãn Vinh mặt đầy mồ hôi: “Äây phải chẳng chÃnh là thá»§ pháp cao cấp nhất trong Äá»™ng huyá»n từ tam tháºp lục tán thá»§, tiên tá» tá»· tá»· biết từ nà y từ bao giá»? Váºy sau nà y ta cùng nà ng giao lưu chẳng phải cà ng thêm “ngon là nh†sao?â€
- Äiá»u nà y, Ngá»c Già tiểu thư.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc mấy tiếng:
- Y thuáºt cá»§a Äại Hoa ta bác đại tinh thâm. Ngân châm nà y có rất nhiá»u tác dụng, chưa chắc Ä‘á»u là vÅ© nhục như nà ng nghÄ©. Như ba góc châm nữ tỠđó thi triển trên mình nà ng, kỳ thá»±c là má»™t môn há»c vấn rất cao thâm. Äợi tá»›i khi nà ng há»c sâu hÆ¡n vá» Äại Hoa ta má»™t bước sẽ hiểu được!
- Ngươi cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Thấy hắn lên tiếng giải thÃch cho nữ tá» kia, và nh mắt Ngá»c Già ướt đẫm, nghiến răng nói:
- Ngươi và ả hợp lại lừa gạt ta… Oa Lão Công, ta háºn ngươi, Ngá»c Già háºn ngươi.
“Lúc nãy còn nói ta là dÅ©ng sÄ© chân chÃnh. Chá»›p mắt cái đã háºn ta rồi! Nữ nhân Äá»™t Quyết nà y cÅ©ng giá»i biến đổi tháºt!†Lâm Vãn Vinh không để tâm, mỉm cưá»i lắc đầu:
- Háºn thì cứ háºn Ä‘i, cÅ©ng chẳng mất miếng thịt nà o. Nhắc lại câu nói trước kia, trước nay ta chưa từng hi vá»ng nà ng yêu ta.
Thiếu nữ Äá»™t Quyết phì má»™t tiếng. Äối vá»›i kẻ mặt dà y như thế, nà ng cÅ©ng không biết phải đáp trả thế nà o. Nhìn mấy cây ngân châm trên ngưá»i rồi nghiêng đầu Ä‘i, lặng lẽ nhá» lệ.
Lâm Vãn Vinh đứng dáºy, mặt đầy chÃnh khÃ:
- Äại Hoa chúng ta nói nam nữ hữu biệt, ngân châm trên ngưá»i nà ng. Ta là má»™t nam nhân không tiện lấy ra, để ta Ä‘i tìm ngưá»i khác tá»›i váºy.
Hắn nói rồi Ä‘i ra ngoà i, tá»±a hồ thá»±c sá»± muốn tìm ngưá»i khác lại giúp. Ngá»c Già vá»™i mở miệng, giá»ng hết sức yếu á»›t:
- Ngươi.. ngươi đợi đã…
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nhìn nà ng:
- Ngá»c Già tiểu thư, còn có việc gì nữa? Ta Ä‘ang vá»™i tìm ngưá»i cứu nà ng đây. Ta và nà ng thá»±c sá»± là nam nữ cách biệt!
“Trong quân doanh nà y toà n là nam tá». Nếu tìm nữ tá» tá»›i rút châm, e là cÅ©ng chỉ tìm thấy kẻ là m ra việc nà y thôi. Lúc nà y ngươi lại nhá»› tá»›i nam nữ cách biệt gì đó, trước đó khi bức ép ta, sao không thấy ngươi nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u nà y.†Ngá»c Già cà ng thêm căm giáºn, bất kể thế nà o nà ng cÅ©ng không muốn nhìn thấy nữ tỠđã bức hại mình nữ, chỉ đà nh nghiến răng, cương quyết nói:
- Không cần nữa. Ta không phải là ngưá»i Äại Hoa, nữ nhi thảo nguyên không kiêng kị nhiá»u như thế. Kẻ cướp, Oa Lão Công, có thể xin ngươi rút châm cho ta không…
Nói tá»›i rút châm, nà ng đưa ánh mắt tá»™i nghiệp nhìn Lâm Vãn Vinh. Äôi mắt rá»›m lệ, khuôn mặt đỠbừng, giá»ng nhá» tá»›i mức gần như không thể nghe thấy.
“Cô nà ng Nguyệt Nha Nhi nay đúng là không lúc nà o không quyến rÅ©!†Lâm Vãn Vinh nuốt nước bá»t, giở giá»ng đạo đức giả:
- Cái nà y không hay lắm đâu, lão bà ta mà biết sẽ trách mắng đó, hÆ¡n nữa, ta thá»±c sá»± không phải là ngưá»i tùy tiện.
- Ngưá»i Äại Hoa giả nhân giả nghÄ©a.
Ngá»c Già phẫn ná»™ nhìn hắn, yếu á»›t quay đầu Ä‘i, căm háºn nói:
- Câu nói đó, ngươi chỉ có thể lừa được bản thân thôi.
“Cô nà ng nà y hiểu ta tháºt là sâu!†Lâm Vãn Vinh nhăn nhó:
- ÄÆ°á»£c rồi, nếu Ngá»c Già cô nương đã thà nh tâm má»i, váºy ta đánh cố thá» xem. Có Ä‘iá»u lá»i không hay phải nói trước, quá trình rút châm rất phức tạp nhiá»u biến cố, thân hình tiểu muá»™i muá»™i lại đẹp như thế, nếu không cẩn tháºn, giữa hai tay cá»§a ta và thân thể cá»§a nà ng xảy ra đụng chạm, sá» mó gì đó ngoà i ý muốn, nà ng cÅ©ng không được oán ta, ta tháºt sá»± không phải là ngưá»i tùy tiện…
Ngá»c Già đỠmặt trừng mắt nhìn hắn, Lâm Vãn Vinh cưá»i khan mấy tiếng, nuốt mấy câu sau trở lại.
Kinh nghiệm rút ngân châm cá»§a Lâm Vãn Vinh nhiá»u lắm, dù là An hồ ly hay là Ninh tiên tá», Ä‘á»u đã cho hắn ăn châm, nếm Ä‘au khổ không biết mấy lần rồi. Nhưng nếu rút châm từ ngá»±c Ngá»c Già , đối vá»›i loại ngưá»i “đứng đắn†như hắn mà nói, thì độ khó là cá»±c cao.
Ngá»c Già thấy hắn xoa chân múa tay, tay không ngừng múa máy trước ngá»±c mình, ánh mắt dâm tà , nhưng lại không động thá»§. Mặt thiếu nữ Äá»™t Quyết đỠnhư máu, vá»™i nhắm mắt lại:
- Kẻ cướp, ngươi còn Ä‘ang đợi cái gì? Mau rút ngân châm trên ngưá»i ta ra Ä‘i. Ngá»c Già vÄ©nh viá»…n cảm kÃch ngươi.
- Ta Ä‘ang ước lượng kÃch cỡ. À, không phải, ta Ä‘ang tìm vị trÃ.
Không cẩn tháºn má»™t chút là suýt lỡ lá»i. Hắn vá»™i đổi giá»ng, than:
- Ngá»c Già tiểu thư. Có thể xin nà ng đừng có run lên thế không? Lắc qua lắc lại là m ta nhìn hoa cả mắt, nếu không cẩn tháºn chá»™p và o nhầm chá»—, nữ tá» Äá»™t Quyết các nà ng có thể không để ý tá»›i thanh danh. Nhưng liệt nam Äại Hoa ta nếu bị ngưá»i ta vứt bá», thì ta thá»±c sá»± phải chịu mạo hiểm rất lá»›n.
“Run hay không run thì ta có thể tá»± khống chế được sao?†Nữ tá» trong thiên hạ Ä‘á»u là như thế! Ngá»c Già dù là nữ tá» Äá»™t Quyết vÅ© mị ngoan cưá»ng, bị hắn trêu chá»c đến thế, cảm thấy ánh mắt nóng bóng như có thể nuốt sống ngưá»i ta cá»§a gã Äại Hoa nà y. Nà ng không khá»i thẹn muốn chết, liá»n nghiến chặt răng, nhắm mặt lại không phát ra tiếng nà o.
“Tiên tá» tá»· tá»·. Äây là nà ng khảo nghiệm định lá»±c cá»§a ta sao?!†Lâm Vãn Vinh buồn bã thở dà i, nhắm chuẩn má»™t cây ngân châm, ra tay như gió, cây ngân châm kia liá»n vô thanh vô tức lá»t và o tay hắn, động tác gá»n ghé mau lẹ. HÃt má»™t hÆ¡i đã xong, tháºm chà thiếu nữ Äá»™t Quyết cÅ©ng không nháºn ra.
Cây ngân châm nhá» nhắn truyá»n tá»›i cảm giác lạnh băng. Phảng phất như bà n tay dịu dà ng cá»§a Ninh tiên tá», là m xao động trái tim Lâm Vãn Vinh, nhá»› tá»›i dáng vẻ cá»§a Ninh VÅ© Tinh, nhất thá»i hắn ngây ra.
Ngá»c Già đợi hồi lâu, nhưng không nghe thấy có gì khác thưá»ng, tên kẻ cướp kia lúc đầu thì thở gấp gáp, giá» cÅ©ng dần bình tÄ©nh trở lại, ánh mặt nóng bá»ng chiếu lên thân thể nà ng cÅ©ng đã dần tan Ä‘i.
- Vì sao ngưá»i còn chưa rút…
Nà ng cố nén sá»± ngượng ngùng mở mắt ra, đưa mắt nhìn xuống thân thể mình, liá»n im bặt, chỉ thấy trước ngá»±c và bụng mình đã yên ổn, mấy cây ngân châm kia không biết đã bị rút ra từ khi nà o, tên cướp nắm ngân châm trong tay. Ãnh mắt ngây dại, nhìn tá»›i xuất thần.
Ngân châm được rút ra, trên ngưá»i thiếu nữ Äá»™t Quyết khôi phục lại mấy phần sức lá»±c. Nhìn tên Äại Hoa Ä‘ang phát ngây ra, trong mắt nà ng thoáng qua vẻ phức tạp: “Tên kẻ cướp nà y chỉ giá»i mồm mép, nhìn qua như phóng đãng hạ lưu, nhưng trước nay chưa từng động chân động tay vá»›i mình. Vừa rồi cÆ¡ há»™i chiếm tiện nghi tốt như váºy, hắn cÅ©ng dá»… dà ng bá» qua, đúng là chỉ ngưá»i uống nước má»›i biết nóng lạnh. Chẳng lẽ tháºt sá»± hắn không chút động lòng vá»›i mình sao?â€
Ãnh mắt thiếu nữ Äá»™t Quyết lóe lên, trong lòng xen lẫn đủ má»i cảm xúc. Vá»™i và ng cúi đầu xuống, khôn để ai nhìn thấy ánh mắt cá»§a mình.
- Xong rồi, nhiệm vụ hoà n thà nh.
Lâm Vãn Vinh vá»— tay đứng trở dáºy, không đổi nét mặt cất ngân châm và o trong lòng. Xoay ngưá»i muốn Ä‘i ra ngoà i.
- Kẻ cướp…
Ngá»c Già kêu lên, rồi lại vá»™i đổi giá»ng:
- Oa Lão Công…
- Việc gì thế?
Oa Lão Công mừng rỡ há»i:
Ngá»c Già ừm má»™t tiéng, đôi mi thanh tú cụp xuống, khuôn mặt trắng nón như xoa má»™t lá»›p son:
- Có thể tạm thá»i trả lại cây kim Ä‘ao kia cho ta không?
Lâm Vãn Vinh ngẩn ra: “Thế nà o là tạm thá»i trả nà ng? Ta bảo lão Hồ lấy kim Ä‘ao Ä‘i tuyển phò mã cho nà ng rồi, nà ng chịu khó đợi mấy ngà y Ä‘i.†Hắn cưá»i ha hả, nói bừa:
- Kim Ä‘ao à , ta để huynh đệ lấy lá»™t da thá» rồi, tạm thá»i e là không trở lại được. Nà ng muốn lấy nó là m gì?
- Ngươi …
Sắc mặt Ngá»c Già biến đổi, ngá»±c run lên. Mắt như phun ra lá»a.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc, Ä‘ang muốn bước ra ngoà i thì nghe thấy Ngá»c Giả thá» thẻ:
- Oa Lão Công, cám ơn ngươi. Ngươi, ngươi trước tiên tạm đem kim đao trả cho ta, ta… ta nói không chừng sẽ tự tay tặng cho ngươi.
Khuôn mặt Nguyệt Nha Nhi như ráng chiá»u, e thẹn cúi đầu xuống, mắt lấp lánh quyến rÅ©.
Lâm Vãn Vinh há» hững phất tay, cưá»i nhạt nói:
- Ngá»c Già tiểu thư, nà ng thấy ta sẽ tin nà ng sao, hoặc là cho rằng ta nên tin nà ng sao?
Nhìn thấy mặt hắn lá»™ vẻ khinh thưá»ng, mắt Ngá»c Già chá»›p chá»›p, ngá»±c pháºp phòng dồn dáºp, chợt nà ng đổi sắc mặt, cưá»i khanh khách:
- Äừng nói là ngươi, chÃnh ta cÅ©ng chả tin được. Oa Lão Công, ngươi đúng là ngươi thông minh, Ngá»c Già cà ng ngà y cà ng thÃch ngươi rồi.
Lâm Vãn Vinh bất đắc dÄ© đà nh lắc đầu, bước ra ngoà i. Sao sáng đầy trá»i, bóng đêm thâm trầm, lòng hắn lại vướng mắc khó nói ra được. Rõ rà ng là Ninh tiên tá» chỉ gần trong gang tấc, nhưng bóng dáng cá»§a nà ng lại như ngá»n gió trên thảo nguyên xa không vá»›i tá»›i, cảm giác gần trong gang tấc lại cách trở nhìn trùng nà y, là m ngưá»i ta tháºt khó chịu.
- Ai?
Trong lúc trầm tư, chợt phát giác bóng ngưá»i thoáng qua bên cạnh, Lâm Vãn Vinh quát lá»›n má»™t tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, má»™t bóng ngưá»i thướt tha, xẹt qua lưu sao băng, chạy nhanh ra ngoà i doanh trại
- Thần tiên tỷ tỷ!
Lâm Vãn Vinh chá»›p mắt, trong ná»—i vui sướng, cả ngưá»i hắn tức thì bá»™c phát ra sức mạnh lá»›n lao, tung chân Ä‘uổi theo sau bóng trắng kia.
Bóng ngưá»i thướt ta đó tuy Ä‘i nhanh, nhưng Lâm Vãn Vinh cÅ©ng Ä‘uổi theo không rá»i, không biết Ä‘i được mấy trăm trượng, bóng trắng đó đột nhiệt loáng lên, tức thì biến mất hút.
Trăng sáng trên cao, sao trá»i lặng lẽ, thảo nguyên bao la phảng phất như nối liá»n vá»›i bầu trá»i, là m ngưá»i ta bất giác chìm và o trong đó.
- Ninh tiên tá», thần tiên tá»· tá»·, tá»· ở đâu? Tá»· mau ra Ä‘i!
Bước lang thang trên bụi cá», sương thấm đẫm y phục trên chân hắn, nhưng hắn vẫn không nháºn ra. Vẫn rảo bước nhìn khắp bốn phÃa, dùng hết sức lá»±c toà n thân kêu gà o.
Thảo nguyên tÄ©nh mịch như bầu trá»i buồn tẻ, nhìn không thấy bóng ngưá»i, nghe không thấy tiếng động, bóng trắng kia đã biến mất như không khÃ.
Lâm Vãn Vinh thất vá»ng ngồi phệt xuống đất, hét lá»›n:
- Nếu như tỷ đã không muốn gặp ta, đêm nay ta cứ ngồi ở đây. Tỷ không được để ý tới ta… nếu tỷ để ý tới ta, tỷ là mẹ của con trai ta.
Hắn giống như đứa trẻ là m nÅ©ng ngồi trên mặt đất, trÆ¡ mặt ra không nói lá»i nà o, bá»™ dạng rất tức cưá»i.
Yên lặng, yên lặng vô táºn...! Vạn váºt tÄ©nh mịch, phảng phất như có thể nghe được hÆ¡i thở cá»§a bầu trá»i và thảo nguyên. Gió lạnh thổi qua, truyá»n tá»›i tiếng sói tru thê lương, tháºt khiến ngưá»i ta rùng mình.
Lâm Vãn Vinh ngồi ngây ra hồi lâu, không nghe thấy được chút tiếng động nà o, cà ng không thấy Ninh vÅ© TÃch áo trắng như tuyết đạp sóng lướt tá»›i như trong tưởng tượng, má»i thứ Ä‘á»u rất yên tÄ©nh, yên tÄ©nh như có thể nghe thấy nhịp thở cá»§a mặt đất.
Cháºm rãi vuốt vẻ ngân châm trong tay, dưá»ng như được chạm và o cánh tay trắng nõn, là n da trÆ¡n mịn, tá»±a hồ tiên tá» mỹ lệ đứng ngay trước mặt mỉm cưá»i vá»›i hắn. Lâm Vãn Vinh nhìn tá»›i ngây ra, từ từ đưa tay sá» tá»›i bóng ngưá»i hư vô kia, lẩm bẩm:
- Thần tiên tỷ tỷ, là tỷ phải không? Vì sao tỷ không muốn gặp ta.
Trong lúc trầm tư, sau lưng chợt truyá»n tá»›i tiếng mặt cá» khẽ lay động.
- Ai?
Lâm Vãn Vinh xoay ngoắt ngưá»i lại quát lên.
Mặt cá» khôi phục lại sá»± tÄ©nh lặng, như chưa từng xảy ra truyện gì, nhưng sá»± rung động kia sao có thể dá»… dà ng xóa Ä‘i. Lâm Vãn Vinh cháºm rãi bước vá» phÃa bụi cá», giá»ng bá»—ng nhiên run rẩy:
- Thần tiên tỷ tỷ, là tỷ phải không? Tỷ mau ra đi, ta muốn gặp tỷ. Ta lấy nhân cách của mình ra thể, ta sẽ không khi phụ tỷ, tỷ mau ra gặp ta đi.
Hắn tá»±a như uy hiếp, tá»±a như dụ đỗ, chân đã dẫm và o trong bụi cá». Nhìn má»™t cái liá»n có thể quét qua thảo nguyên yên bình, đâu có thấy bóng dáng Ninh VÅ© TÃch.
Hắn thất vá»ng thở dà i, cháºm rãi thở dà i, Ä‘ang muốn ngồi xuống mặt Ä‘áºt.
“Hi..†Má»™t tiếng cưá»i khẽ vang lên, có mấy phần quen thuá»™c, mê hoặc quyến rÅ©, như mưa trá»i ban Æ¡n đất hạn, gió xuân lướt qua trong lòng. Trong không khà tức thì phiêu tán mùi vị chấn nhiếp lòng ngưá»i.
Âm thanh quen thuá»™c quyến rÅ© đó, kiểu cưá»i khúc khÃch đó, như gió xuân mÆ¡n trá»›n mặt đất, khẽ vang lên đằng sau hắn:
- Tiểu đệ đệ, ai là thần tiá»n tá»· tá»· cá»§a ngươi váºy?
Tà i sản của Lưu Manh
Chữ ký của Lưu Manh
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Lưu Manh
23-05-2009, 07:23 PM
Chà Tôn Thánh Quân
Tham gia: Nov 2008
Äến từ: hà ná»™i
Bà i gởi: 533
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 46 phút
Thanks: 7
Thanked 159 Times in 116 Posts
Cá»°C PHẨM GIA ÄINH
Tác giả: Vũ Nham
Chương 503 : Thiên đưá»ng cá»§a chúng ta
Dịch: Bá Thiên Bang
Biên dịch: lanhdiendiemla
Biên táºp: Sương
Nguồn: TTV
Lâm Vãn Vinh ngẩn ra, từ từ xoay ngưá»i lại, chỉ thấy đứng trước mặt mình là má»™t nữ tá» mỹ lệ như đóa phù dung tươi thắm, da thịt láng mịn trắng hồng, mắt hạnh mà y liá»…u, thấp thoáng dưới bá»™ váy áo trắng tinh là thân hình đầy đặn khiêu gợi, chá»— cần đầy thì đầy, nÆ¡i cần lõm thì lõm, kết hợp hoà n mỹ tạo thà nh những đưá»ng cong lả lÆ¡i, hấp dẫn vô cùng.
Nà ng quan sát tỉ mỉ Lâm Vãn Vinh rồi cưá»i khẩy, ngón tay nhẹ nhà ng phe phẩy lá»n tóc bên tai, động tác má»m mại uyển chuyển, trong má»—i cái giÆ¡ tay nhấc chân Ä‘á»u lá»™ ra nét quyến rÅ© mê ngưá»i, phong tư kiá»u mị, phảng phất như thiếu phụ u uẩn kiêu sa, nhưng lại ẩn chứa nét dụ hoặc, khiến ngưá»i ta mê say đến cá»±c Ä‘iểm.
- Nà ng… Ta…
Lâm Vãn Vinh ngÆ¡ ngác đến thá»™n ra, ngà y thưá»ng thì mồm mép trÆ¡n tuá»™t nhưng lúc nà y thì run run rẩy rẩy đến cả ná»a ngà y trá»i cÅ©ng không thốt ra nổi má»™t câu.
Nữ tá» diá»…m lệ bước Ä‘i thướt tha như sóng xuân dáºp dá»n, khẽ nhếch môi cưá»i, quyến rÅ© nguýt hắn má»™t cái:
- Ngươi ngươi, ta, ta cái gì hả? Nhìn thấy ta, ngay cả một câu cũng không nói được nữa sao?
Mắt Lâm Vãn Vinh tức thì đỠhoe, hai tay thoải mái mở rá»™ng ra, tư thế như nghênh đón “ngưá»i tình†lâu ngà y gặp lại:
- Sư phó tá»· tá»·, nà ng sao lại đến nÆ¡i đây? Tiểu đệ đệ nhá»› nà ng muốn chết mất thôi, ôm má»™t cái nà o, chúng ta phải ôm thân máºt má»™t cái má»›i được!
Sư phó tá»· tá»· báºt cưá»i khanh khách, trong mắt ánh lên vẻ giảo hoạt, thân hình má»m mại uốn éo như rắn, nhẹ nhà ng lách ngưá»i sang má»™t bên khiến đôi tay hắn bá»—ng dưng ôm và o khoảng không trống huÆ¡ trống hoắc.
- Vừa thấy mặt đã tÃnh chiếm tiện nghi cá»§a ta rồi, ta không phải dá»… dà ng đối phó như váºy chứ?
An BÃch Như khẽ chá»›p mắt, duyên dáng tá»§m tỉm cưá»i:
- Nếu muốn ôm thì đi mà tìm thần tiên tỷ tỷ gì đó của ngươi mà ôm, ngươi trước giỠvẫn luôn mơ tưởng vỠcô ta, đừng nghĩ ta không biết gì.
Nà ng cưá»i mà như không, bâng quÆ¡ thốt ra má»™t câu nói đùa, khiến cho khuôn mặt Ä‘ang nhăn nhó như má»™t lão già cá»§a Lâm Vãn Vinh cÅ©ng phải nóng bừng, trong lòng thầm thấy hổ thẹn: “Lão tá» như thế nà o mà trở nên ngu độn thế nà y. Có thể phóng châm và o mông ta, dám đối đãi bạo ngược vá»›i Ngá»c Già đến độ thâm độc như vây, ngoại trừ loại hồ ly hóa thà nh như An tá»· tá»· còn ai có thể là m được? Nà ng đã mấy lần biểu lá»™ váºy mà … đáng háºn là từ trước đó ta vốn đã nghÄ© theo hướng khác, nên má»™t má»±c cho rằng đó là Ninh tiên tá», nên má»i việc má»›i lá»™n xá»™n thế nà y, thá»±c sá»± là hổ thẹn vá»›i sá»± quan tâm cá»§a An tá»· tá»·!â€
- Như thế nà o lại câm như hến thế?
Thấy hắn cúi đầu im lặng không nói không năng, từ khi biết hắn tá»›i nay cÅ©ng chưa há» thấy hắn trầm tư như váºy, An BÃch Như ngạc nhiên tò mò, cháºm rãi đến bên ngưá»i hắn, khẽ há»i:
- Chẳng lẽ tiểu đệ nhà ngươi thấy ta lại không vui không mừng hay sao?
- Không phải đâu!
Lâm Vãn Vinh quầy quáºy lắc đầu, hai mắt đỠbừng, chá»™n rá»™n nói:
- Sư phó tá»· tá»·, nà ng có Ä‘iá»u không biết rồi, tiểu đệ cho tá»›i bây giá» chưa bao giá» thống háºn cái chứng bệnh Ä‘a tình cá»§a mình đến thế.
An Như BÃch nghÄ© ngợi má»™t chặp cÅ©ng rõ ý tứ cá»§a hắn, nà ng nhịn không được cưá»i rá»™ lên má»™t trà ng, bá»™ ngá»±c đầy đặn như hoa lay trong gió rung bần báºt, tạo ra những cuá»™n sóng nhấp nhô tháºt là tuyệt mỹ.
Lâm Vãn Vinh nhìn đến hoa cả mắt, nhịn không được nuốt ực một ngụm nước miếng, đưa tay kéo nà ng lại gần:
- Tá»· tá»·, nà ng cưá»i cái gì váºy?
An BÃch Như né khá»i ma trảo cá»§a hắn, lưá»m nhẹ má»™t cái:
- Ta còn tưởng cái gì! Chỉ tiện tay bà y ra chút trò nho nhá», váºy mà ngươi đã tá»± trách hà nh vi cá»§a bản thân mình rồi. Tiểu đệ đệ, ngươi đã quên ta đã từng nói vá»›i ngươi rồi sao, ngươi cà ng nhá»› thương sư tá»· cá»§a ta, ta lại cà ng cao hứng.
Lâm Vãn Vinh ngẩn ngưá»i ra, ở trước mặt An hồ ly, hắn tá»± thấy bản thân Ä‘ang có khuynh hướng biến thà nh thằng ngốc:
- Vì sao sư phó tỷ tỷ, nà ng không ăn phải giấm chua nhỉ?
- Ăn cái đầu quỷ của ngươi á...!
Mặt An BÃch Như hÆ¡i nóng lên, ngón tay nhẹ nhà ng dứ và o trán hắn, cưá»i hi hi:
- Da mặt ngươi tháºt là quá dà y Ä‘i, ta chỉ trêu đùa vá»›i ngươi má»™t chút thôi, khi trước kêu ngươi và o kinh câu dẫn sư tá»· cá»§a ta, ngươi lại giả bá»™ nghiêm trang, sống chết gì cÅ©ng không chịu, nay thì tình cảm lưu lưu luyến luyến rồi, ở trước mặt ta đã tá»± đánh mất sá»± thông minh cá»§a mình. Tiểu đệ đệ, ngươi nói ta nên vui hay nên giáºn ngươi đây?
An hồ ly tá»§m tỉm cưá»i, tay ôm đôi gò má, ánh mắt long lanh, nhẹ nhà ng tiến đến trước mặt hắn, tinh tế dò xét. Khuôn mặt hai ngưá»i gần sát lại vá»›i nhau, cÆ¡ hồ như có thể cảm nháºn được hÆ¡i thở cá»§a đối phương, cảm nháºn sá»± ấm áp, dịu ngá»t cá»§a không khà xao động xung quanh giữa hai ngưá»i, khiến cả hai ngưá»i há» dưá»ng như không chịu nổi đồng thá»i nghẹn ngà o.
Từ lúc chia tay ở Thà nh Vương phá»§, hai ngưá»i cÅ©ng đã nhiá»u ngà y không gặp lại nhau, hồi tưởng lại khung cảnh nồng ấm triá»n miên đêm đó, tiếng cưá»i An tá»· tá»· cà ng thêm mê đắm, trầm trầm ngâm nga như tiếng thở dà i, mặc dù chỉ là bà y trò để lừa gạt ngưá»i khác, nhưng tá»±a như ai cÅ©ng không giống như hoà n toà n giả bá»™, so vá»›i tiá»n bạc còn muốn tháºt hÆ¡n.
Mấy tháng không gặp, thân hình An BÃch Như lại cà ng thêm phần khêu gợi, là m cho ánh mắt ngưá»i ta không nỡ rá»i xa bóng dáng tuyệt mỹ, dung nhan diá»…m lệ kia. Nhá»› lại chuyện cÅ©, tiếng cưá»i cá»§a nà ng vẫn vui vẻ không thôi, chỉ có Ä‘iá»u hai má có phần tiá»u tụy, trong khóe mắt thỉnh thoảng ánh lên vẻ u oán, vô tình lá»™ ra Ä‘iá»u gì đó.
- Sư phó tá»· tá»·, nà ng đã gầy Ä‘i nhiá»u.
Nhìn đôi gò má của nà ng, Lâm Vãn Vinh lẩm bẩm than thở.
- Tháºt không đó?
HÆ¡i thở cá»§a An BÃch Như dưá»ng như ngừng lại, cánh mÅ©i nhá» khẽ giáºt, bất giác cúi đầu xuống, đôi vai hÆ¡i run run, bà n tay mảnh dẻ nắm chặt. Má»™t thoáng sau, nà ng ngẩng đầu lên, nở má»™t nụ cưá»i ngá»t ngà o vô hạn:
- Tiểu đệ đệ, đừng có nói hươu nói vượn như thế, ngươi dùng ánh mắt tinh tưá»ng cá»§a mình xem thá» ta gầy ở chá»— nà o hả?
Nụ cưá»i cá»§a nà ng tháºt mê ly, hai tay chống nạnh, dáng Ä‘iệu yêu kiá»u đến khó tả, nổi báºt lên những đưá»ng cong say đắm, cá»±c kỳ khiêu gợi. Tư thế uyển chuyển lả lÆ¡i, mỹ lệ lá»™ng lẫy, giống như tiên nữ giáng phà m, bảo là m sao Lâm Vãn Vinh không há hốc ngây dại cho được.
- Ngươi nói mau, ta gầy ở chỗ nà o hả? Nói mà không đúng ta sẽ không tha cho ngươi.
An hồ ly dừng lại, chăm chăm nhìn Lâm Vãn Vinh, giả bộ dứ dứ nắm đấm xinh xắn.
- Váºy thì nà ng không há» gầy Ä‘i…
Lâm Vãn Vinh đã có phần sụt sịt, dịu dà ng bảo:
- Cái vạt áo trên ngưá»i tá»· tá»· rá»™ng quá, tay nghá» may vá cá»§a cái tên thợ may nà y quá là tệ! Lần sau để tiểu đệ đệ đây kiếm có tá»· tá»· má»™t bá»™ xiêm y vừa vặn, khiến cho cốt cách tiên tá» cá»§a nà ng cà ng thêm phần giống tiên tá» hÆ¡n nữa.
- Hừ, đúng là tay nghá» cá»§a tên thợ may nà y tệ tháºt, là m cái tay áo nà y quá rá»™ng.
An BÃch Như thuáºn theo cÅ©ng không tá» vẻ là m khó thêm, chỉ khẽ hừ má»™t tiếng, bất giác cúi đầu xuống, không nói lá»i nà o nữa, chỉ có bá» vai kia khẽ run rẩy.
- Tá»· tá»·!
Nhìn thấy những giá»t lệ nhẹ nhà ng rÆ¡i trên cỠđêm, Lâm Vãn Vinh kÃch động nói không nên lá»i, vươn tay ra, chỉ muốn ôm nà ng và o trong lòng.
An BÃch Như mạnh mẽ ngẩng cao đầu, nước mắt long lanh, mỉm cưá»i nhìn hắn. CÅ©ng không biết vì sao, trước mắt rõ rà ng vẫn là An tá»· tá»· quá»· mị như hồ ly tinh ở Kim Lăng trước kia, má»™t Ä‘iểm cÅ©ng không để hắn chiếm được tiện nghi, chỉ là đổi lại trong tình cảnh hôm nay dưá»ng như lại có chút gì đó không giống vá»›i An BÃch Như trước kia nữa. Hắn trở nên rụt rè, hai tay không biết để đâu, tá»± nhiên lạc lõng giữa không trung.
An BÃch Như nở má»™t nụ cưá»i, gạt lệ nÆ¡i khóe mắt, quyến rÅ© lưá»m hắn má»™t cái, cưá»i hì hì:
- Tiểu đệ đệ, công lá»±c lại có tiến bá»™ rồi. Ài! Ngay cả ta suýt chút nữa cÅ©ng chịu không nổi lá»i ngon tiếng ngá»t từ cái miệng cá»§a ngươi… Hì... hì… Ta nghÄ©, thanh cao như sư tá»· cá»§a ta cÅ©ng còn thua ở trong tay ngươi như váºy, ta có bại bởi miệng lưỡi cá»§a ngươi cÅ©ng chẳng oán được.
Nghe nà ng nhắc tá»›i Ninh VÅ© TÃch, nhá»› đến ân oán giữa các nà ng, váºy mà bản thân hắn lại cùng các nà ng Ä‘á»u có mối quan hệ dây dưa. Quả là sá»± Ä‘á»i tháºt kì lạ, ai cÅ©ng không thể biết được diá»…n biến tiếp theo sẽ diá»…n biến như thế nà o! Lâm Vãn Vinh nhịn không được, thở dà i má»™t hÆ¡i, lắc đầu cưá»i khổ.
An BÃch Như chăm chú nhìn sắc mặt cá»§a hắn, cháºm rãi bước lại gần bên, hai gò má đầy đặn, cái miệng nhỠđỠthắm phả ra hÆ¡i thở thÆ¡m như lan, như huệ:
- Tiểu đệ đệ, nghe nói ngươi cùng sư tá»· kia cá»§a ta đã cùng ở má»™t chá»— trên đỉnh Thiên Tuyệt Phong phải không? Phong cảnh ở đó đẹp không hả? Ngươi chắc cÅ©ng đã được thưởng thức qua hương vị ngá»t ngà o trên đôi môi son cá»§a cô ta rồi chứ? Mùi vị đó thế nà o, kể cho tá»· tá»· nghe má»™t chút được không?
“An tá»· tá»· đúng là An tá»· tá»·, lá»i lẽ tháºt là cá tÃnh, quả nhiên có tác phong lá»›n máºt, thiên hạ e rằng chẳng ai bì kịp nà ng, ngay cả Tiên Nhi cÅ©ng chỉ há»c được vẻ bên ngoà i cá»§a nà ng mà thôi!†Lâm Vãn Vinh không biết nên trả lá»i như thế nà o, chỉ đà nh ha hả cưá»i khan và i tiếng, ngại ngùng đáp:
- Ta đối vá»›i việc thưởng thức môi son như thế nà o cÅ©ng chưa có nhiá»u kinh nghiệm lắm, cái nà y còn muốn hướng tá»›i tá»· tá»·, thỉnh giáo nà ng má»›i được.
An BÃch Như nhướng mắt, giÆ¡ ngón tay ngá»c Ä‘iểm nhẹ lên trán hắn, giá»ng cưá»i khanh khách:
- Tiểu bại hoại, chỉ toà n nghÄ© đến việc chiếm tiện nghi cá»§a ta, không có cá»a đâu nhé! Ngươi không nói ta cÅ©ng biết sư tá»· cá»§a ta chÃnh là giấc má»™ng cá»§a nam nhân khắp thiên hạ, đó chÃnh là tiên tỠở trong thánh phưá»ng, dÄ© nhiên không thể xâm phạm, nhưng lần nà y lại chết trong tay ngươi. Hương vị kia tất nhiên là tuyệt vá»i dị thưá»ng phải không?
Hồ ly tinh nà y cứ như thể nhất định phải nghe được từ chÃnh miệng hắn nói ra hương vị cá»§a Ninh tiên tá» như thế nà o má»›i thôi váºy. Các nà ng, hai ngưá»i đánh nhau cả Ä‘á»i, tháºt không nghÄ© tá»›i được ngay cả chuyện nà y cÅ©ng không ai chịu nhưá»ng ai, há»i là m sao Lâm Vãn Vinh không dở khóc dở cưá»i cho được.
- Sư phó tá»· tá»·, kỳ tháºt Ninh tiên tá» không đáng háºn như trong tưởng tượng cá»§a nà ng đâu.
Hắn cháºm rãi đắn Ä‘o rồi nói:
- Nà ng ấy cÅ©ng chỉ là má»™t nữ tá» thiện lương bình thưá»ng mà thôi. Các nà ng không nên khắc sâu thù oán vá»›i nhau như váºy. Từ nay vá» sau nếu có thá»i gian rảnh rá»—i, má»i ngưá»i chúng ta, hãy ngồi xuống uống trà nói chuyện phiếm vá»›i nhau, đà m đạo vá» nhân sinh, bà n luáºn vá» vấn đỠlà m thế nà o để chăm sóc, giáo dục con cái cho tốt. Äấy không phải là việc vô cùng thoải mái dá»… chịu ư? Tá»· tá»· xem ta nói thế có đúng không?
- Cái gì mà vấn đỠgiáo dục chăm sóc con cái?
Hai gò má An BÃch Như nóng lên, liếc mắt nhìn hắn, mỉm cưá»i:
- Chỉ nói hươu nói vượn! Ngươi bây giá» bắt đầu vì cô ta nói chuyện rồi hả? Xem ra vị sư tá»· nà y cá»§a ta mị lá»±c tháºt là bất phà m, khiến ngươi suốt ngà y không ngừng nghÄ© đến cô ta, nhá»› đến cô ta, đến cả trên chiến trưá»ng cÅ©ng lo lắng cho cô ta.
Ngữ Ä‘iệu cá»§a An BÃch Như ẩn chứa ná»—i niá»m như sầu như oán, trên mặt lại lá»™ ra nụ cưá»i quyến rÅ©, khiến cho đến như Lâm Vãn Vinh cÅ©ng không rõ được rốt nà ng nói câu nà o là tháºt câu nà o là giả. Sau những lá»i nói kia, vị An tá»· tá»· nà y luôn luôn che giấu ná»™i tâm bà ẩn cá»§a nà ng.
Thấy tiểu đệ đệ im lặng không nói gì, An hồ ly bá»—ng nhiên nhoẻn miệng cưá»i, dịu dà ng há»i:
- Tiểu đệ đệ, ta muốn há»i ngươi má»™t câu, ngươi nhất định phải thà nh tháºt trả lá»i ta!
Lâm Vãn Vinh vá»™i và ng, không cần suy nghÄ© gáºt đầu:
- Sư phó tá»· tá»· há»i mau Ä‘i! Nhìn thấy dung nhan cá»§a nà ng, ta muốn luôn thà nh tháºt quá.
- Ba hoa!
An hồ ly lưá»m hắn má»™t cái, mà y ngà i lại, nà ng khẽ cắn đôi môi tiên diá»…m đỠmá»ng, mỉm cưá»i duyên dáng, há»i nhá»:
- Tiểu đệ đệ, ta rá»i xa ngươi má»™t Ä‘oạn thá»i gian rồi, ngươi có ngà y nà o nghÄ© đến ta, nhá»› đến ta hay không?
- Nhớ, đương nhiên là nhớ chứ!
Lâm Vãn Vinh nói như chém đinh chặt sắt:
- Äêm đó, tá»· tá»· không từ mà biệt, ta bá»—ng nhiên hiểu ra rằng ta chÃnh là tên ngốc nhất thế gian nà y, ngay cả ai là ngưá»i tháºt sá»± yêu thương mình mà cÅ©ng không biết. Ta đã phát thệ, đánh tráºn xong rồi, chỉ cần còn mạng trở vá», ta nhất định phải đến Tứ Xuyên, đến Miêu trại, tìm cho ra tá»· tá»· nà ng. Nếu ai dám kết hôn vá»›i tá»· tá»· sẽ giết kẻ đó!
An BÃch Như ngẩn ngưá»i ra. Thình lình khẽ nháy mắt quyến rÅ© nói vá»›i hắn:
- Ngươi, cái tên bại hoại nhà ngươi tháºt chẳng biết phân biệt trắng Ä‘en phải trái gì cả, ngay cả trượng phu cá»§a ta ngươi cÅ©ng muốn giết là sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu ta vá» Miêu trại, sẽ Ä‘i trăng máºt vá»›i chÃn mươi chÃn nam nhân, sau đó sẽ tiện thể sá»§ng ái bá»n há», ngươi có thể là m được gì nà o?
- Ta đây trước hết sẽ sủng ái nà ng đã!
Lâm Vãn Vinh rÃt lên giống hệt như tiếng sói tru giáºn dữ, lao tá»›i trước.
- Váºy ngươi hãy đến Ä‘i!
An hồ ly cưá»i khanh khách giống như giáºn dá»—i lại như e thẹn, xoay thân thể má»m mại thoát khá»i ma trảo cá»§a hắn, tung chân bay Ä‘i vá» sâu trong lòng thảo nguyên. Lâm Vãn Vinh Ä‘uổi theo sau nà ng, hai ngưá»i giống như hai đứa nhá» chÆ¡i trò Ä‘uổi bắt, tươi cưá»i khoái hoạt. Dưới ánh sáng mỠảo cá»§a trăng sao, giữa thảo nguyên bao la kì bÃ, đã không còn tồn tại ánh mắt cá»§a thế tục, đã không còn tồn tại chuyện gì cá»§a chốn nhân gian, bá»n há» quên hết má»i sá»± phiá»n não ưu sầu, thá»a sức vui đùa thoải mái, tìm kiếm thiên đưá»ng cá»§a riêng mình.
CÅ©ng không biết chạy xa bao lâu rồi, chỉ còn thấy phÃa trước là mà u bÃch lục mênh mông cá»§a đồng cá» xanh tươi. An BÃch Như cưá»i khúc khÃch như má»™t tiểu hà i tá», nhẹ nhà ng ngã xuống thảm cá». Nà ng bá»—ng nhiên im lặng bình thản hÃt thở, đôi mắt trong như là n nước, thâm trầm nhìn vá» bầu trá»i bao la nÆ¡i xa xôi, bá»™ ngá»±c đầy đặn nhẹ nhà ng pháºp phồng, ở bên cạnh ngắm nhìn dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần cá»§a nà ng, phảng phất như má» như ảo, tá»±a là n khói lan tá»a giữa Tây hồ động sóng , đẹp đến ná»—i khiến cho ngưá»i ta e sợ đưa mắt nhìn.
Cho tá»›i bây giá» lúc nà o cÅ©ng chỉ nhìn thấy An tá»· tá»· tươi cưá»i như hoa, xảo trá như hồ ly, nhưng tại nÆ¡i nà y lại thấy nà ng cÅ©ng đằm thắm, Ä‘oan trang đến lạ thưá»ng, Lâm Vãn Vinh nằm bên cạnh An BÃch Như, ngắm nhìn dung nhan đẹp tá»±a tiên nữ kia, bá»—ng nhiên hắn bất giác quên bặt cả hÆ¡i thở.
- Ngươi nhìn cái gì hả?
An tá»· tá»· khẽ há»i, nà ng mỉm cưá»i nhìn Lâm Vãn Vinh, đôi mắt lấp lánh như ánh sao.
-Tỷ tỷ, nà ng đẹp quá!
Hai tròng mắt Lâm Vãn Vinh mở tháºt to, tá»±a như choáng váng, thì thà o như tá»± nhá»§ vá»›i chÃnh mình.
Trên mặt An BÃch Như nổi lên sắc hồng nhà n nhạt, dáng vẻ thẹn thùng, nà ng mỉm cưá»i, không nói má»™t lá»i. Nụ cưá»i cá»§a nà ng giống như đóa mẫu đơn nở rá»™ giữa trá»i đông giá lạnh, khiến ngà n sao trên bầu trá»i cÅ©ng trở nên ảm đạm. Nhịp Ä‘áºp trái tim cá»§a Lâm Vãn Vinh bá»—ng như ngừng lại trong chốc lát: "An tá»· tá»· hồ mị như tiên tá» cÅ©ng có lúc thẹn thùng ư? Quả thá»±c là muốn lấy mạng ta mà !"
Tim hắn Ä‘áºp thình thịch, vươn tay muốn kéo đôi tay nhá» bé cá»§a An BÃch Như lại. An hồ ly bá»—ng khẽ than:
- Ngươi có thấy không, bầu trá»i tháºt là đẹp!
Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn lên. Äám tinh tú tịch liêu trên bầu trá»i tá»a sáng lấp lánh giống như những viên trân châu giữa mà n đêm sâu thẳm. Những vì sao mỠảo tá»±a như Ä‘ang ở rất gần bá»n há», phảng phất như thiên đưá»ng và nhân gian Ä‘ang hòa lại.
- Bầu trá»i tuy đẹp nhưng vÄ©nh viá»…n chỉ giữa đêm tối má»›i tá»a sáng lung linh.
An BÃch Như dừng lại má»™t chút rồi u ám nói tiếp, giá»ng nói má» hồ dưá»ng như từ thiên ngoại vá»ng đến, nếu không phải khoảng cách quá gần, tá»±a hồ không phải nà ng Ä‘ang trò chuyện cùng hắn.
Lâm Vãn Vinh cả kinh, vội nhìn nà ng:
- Sư phó tá»· tá»·, nà ng Ä‘ang nói cái gì váºy? Cái gì mà bầu trá»i? Cái gì mà đêm tối?
- Ta nói ngươi là đồ đần!
An BÃch Như cưá»i khanh khách, má»™t ngón tay Ä‘iểm nhẹ lên mÅ©i hắn:
- Má»›i rồi ta còn chưa nói xong, ta muốn há»i tiếp đó.
"Nếu nói trong cuá»™c dá»i cá»§a Lâm má»— còn có khắc tinh thì nhất định chÃnh là vị An hồ ly nà y chứ không còn nghi ngá» gì nữa!" An BÃch Như lúc cưá»i lúc giáºn lúc mê hoặc, tâm tư phiêu động như sương khói, không há» có dấu hiệu báo trước, uổng cho hắn được xưng là thiên hạ đệ nhất thông minh, nhưng trước mặt An tá»· tá»· cÅ©ng chỉ như nằm gá»n trong lòng bà n tay cá»§a nà ng, toà n thân Ä‘á»u không thể phát huy được gì.
Thấy bá»™ dạng cá»§a An BÃch Như đã quay lại lại vẻ quyến rÅ© thưá»ng ngà y, hắn vá»™i và ng gáºt đầu:
- Tá»· tá»· há»i mau Ä‘i, tốt nhất là há»i má»™t lần cho xong, chúng ta nên tiết kiệm chút khà lá»±c, để còn là m chuyện khác.
An BÃch Như lưá»m hắn má»™t cái, thì thầm:
- Lần nà y ngươi đừng hòng giả vá» gạt ngưá»i nữa, giữa ta và sư tá»· cá»§a ta ngươi rốt cuá»™c là nhá»› đến ai nhiá»u hÆ¡n?
Lâm Vãn Vinh nhất thá»i lặng ngưá»i Ä‘i, câu há»i nà y giống như câu há»i mà lúc trước Tiên Nhi đã từng há»i qua, không nghÄ© tá»›i lần nà y chuyện trước kia lặp lại, mà đối tượng lại đổi thà nh An tá»· tá»·, vấn đỠkhá là nan giải, không phải như trước kia, có thể dùng thá»§ Ä‘oạn khi xưa lừa gạt Tiên Nhi thì được, nhưng nay đối phó vá»›i An hồ ly thì má»™t chút cÅ©ng không có đất dụng võ, tháºm chà có khi còn phản lại chÃnh mình.
- Cái nà y…
Hắn định nói nhưng không biết nên mở miệng thế nà o.
- Ta hiểu rồi.
An BÃch Như khẽ gáºt đầu, yêu kiá»u cưá»i rá»™ lên:
- Ngươi nghÄ© đến cô ta nhiá»u hÆ¡n má»™t chút thì cÅ©ng đúng thôi, là ta kêu ngươi Ä‘i dụ dá»— nà ng, ngươi thắng được rồi, ngươi nghÄ© đến cô ấy, cÅ©ng coi như nghÄ© đến ta, ta tháºt là rất vui đó…
Nà ng báºt cưá»i khanh khách, thanh âm cà ng lúc cà ng lá»›n. An BÃch Như Ä‘ang cưá»i nhưng nÆ¡i khoé mắt lệ nóng bắt đầu dâng lên, nà ng lén xoay ngưá»i qua bên, là n nước mắt cháºm rãi xuôi xuống, dưới ánh trăng tá»±a như những giá»t pha lê tinh khiết.
An tỷ tỷ lấy lý do rất đặc biệt nà y để khóc, khiến Lâm Vãn Vinh bất giác thở dà i:
- Nà ng tin cÅ©ng tốt mà không tin cÅ©ng tốt. An tá»· tá»· à , từ lúc xa nà ng ở Thà nh Vương phá»§, ta má»—i ngà y Ä‘á»u nhá»› đến nà ng, nhá»› đến ná»—i ngà y đêm Ä‘á»u ngá»§ không yên.
- Nói hươu nói vượn, ngươi nhớ đến thần tiên tỷ tỷ của ngươi mới đúng đó.
Khuôn mặt An BÃch Như như thoa phấn, khẽ há»n giáºn nói.
Lâm Vãn Vinh thâm trầm lắc đầu:
- Nà ng nói cÅ©ng đúng, ta cÅ©ng rất muốn gặp lại thần tiên tá»· tá»·, Ä‘a tình vốn là tuyệt bệnh cá»§a ta, chứng bệnh nà y tháºt không cách nà o chữa khá»i. Tiên tá» cùng nà ng Ä‘á»u là hai ngưá»i khiến ta nhá»› mong, ta nhá»› đến tiên tá» cÅ©ng không có nghÄ©a là ta không nhân đó mà mong nhá»› nà ng. Trên thá»±c tế, ta đối vá»›i cảm tình cá»§a nà ng tháºt phức tạp vô cùng, không phải… không nghÄ© là ta… ta lại không dám nhá»› tá»›i.
An BÃch Như có chút sững sá», than thở:
- Lại lừa ta rồi! Với lá gan của ngươi mà có cái gì không dám nghĩ tới chứ?!
Lâm Vãn Vinh cảm khái hÃt sâu má»™t hÆ¡i:
- Ta lừa trá»i lừa hoà ng đế, nhưng tuyệt sẽ không lừa tá»· tá»· nà ng. Nhá»› ngà y ấy từ biệt ở Thà nh Vương phá»§, sư phó tá»· tá»· thương tâm mà đi, ta trong lòng như có má»™t khoảng trống rất lá»›n không cách nà o bù đắp được. Ta biết sư phó tá»· tá»· nhất định sẽ không tha thứ cho ta. Tại thá»i Ä‘iểm theo đại quân từ kinh thà nh xuất phát, Tiên Nhi đã nói muốn cho ta có má»™t ngưá»i theo kèm khiến ta phải kinh hỉ, ta căn bản cÅ©ng không dám nghÄ© tá»›i ngưá»i ở Hưng Khánh phá»§ phóng châm cứu mạng ta, tại Ba Ngạn Hạo Äặc má»™t Ä‘ao chém hạ kẻ địch giúp má»i ngưá»i vượt qua hiểm nguy, cÅ©ng Ä‘á»u có ngưá»i âm thầm ra tay tương trợ, nhưng ta không dám tưởng tượng ngưá»i đó là tá»· tá»· nà ng. Bởi vì ta biết nà ng rất giáºn ta, sau nà y sẽ không bao giá» xuất hiện bên cạnh ta nữa. Cho nên ta không dám tưởng tượng sư phó tá»· tá»· sẽ vẫn theo sau, ở bên canh ta, âm thầm bảo vệ ta, tình thâm nghÄ©a trá»ng như váºy ta lại cà ng thêm phần áy náy, cà ng không dám đối diện vá»›i sư phó tá»· tá»·. Có má»™t câu nói cổ như sau: ’Äạt đến ngưỡng cao nhất cá»§a tình yêu, quả là dám đối diện vá»›i ngưá»i mình yêu.’ Bởi vì nà ng má»—i lần gặp lại Ä‘á»u khiến ta hạnh phúc đến chết Ä‘i được, ta không há» sợ chết, chỉ sợ sau khi chết Ä‘i không còn thấy được chân dung cá»§a nà ng nữa. Tháºt sá»± ta yêu nà ng!
An BÃch Như ngây dại lặng yên, cụp đôi mi lại, đôi tay nhá» bé khẽ run rẩy, trên mặt á»ng hồng nhạt lan dà i đến táºn bên dưới chiếc cổ trắng nõn.
“An tá»· tá»· quả tháºt khó đối phó, nhưng Lâm má»— vá»›i kinh nghiệm bao nhiêu năm nắm tay nữ giá»›i thì có là gì.†Da mặt hắn trên thế gian nà y hiếm ngưá»i sánh được, cho dù có là cá»u thiên tiên tá» nÆ¡i thượng giá»›i hay là hồ ly yêu nữ cái thế cÅ©ng chẵng thể chống nổi vá»›i đại pháo bắn thẳng má»™t đưá»ng cá»§a hắn.
Dò xét sắc mặt An tá»· tá»·, chỉ thấy nà ng Ä‘ang cúi đầu, vẻ mặt như tiên diá»…m, vừa như tức giáºn lại giống như Ä‘ang hoan hỉ, thấp thoáng nÆ¡i khóe miệng hiện lên má»™t nụ cưá»i. Lâm Vãn Vinh nhẹ nhà ng lau nước mắt, lặng lẽ đứng dáºy:
- Thôi Ä‘i, bây giá» nói mấy cái nà y thì có Ãch gì? Giữa thảo nguyên bao la má» mịt nà y, trong tráºn chiến vá»›i bá»n ngưá»i Hồ sắp tá»›i ta cÅ©ng không biết có còn sống mà trở vỠđược hay không, hôm nay có thể gặp lại, được nhìn thấy lại dung nhan cá»§a An tá»· tá»· nà ng, tâm nguyện cá»§a ta đã được toà n thà nh, không còn phải áy náy gì nữa. Ta Ä‘i đây…
Hắn bước Ä‘i tháºt dứt khoát, không há» ngoái lại má»™t chút, dáng vẻ kiên quyết vô cùng. An BÃch Như nhìn theo bóng hình hắn, nở má»™t nụ cưá»i tháºt quyến rÅ©.
"Má»™t, hai, ba… Mau kêu dừng lại Ä‘i chứ, An tá»· tá»·!" Trong lòng hắn niệm từng hồi dù bước chân Ä‘ang ngà y cà ng rá»i xa, vẫn không nghe An BÃch Như cất lên tiếng nà o. Trán hắn nhất thá»i đổ mồ hôi lạnh ầm ầm: “Chẳng lẽ ta tá»± lấy đá Ä‘áºp và o chân mình rồi hay sao? Sá»›m biết là vị tá»· tá»· hồ ly nà y không dá»… đối phó như váºy mà .â€
Trong lòng hắn Ä‘ang ảo não không thôi, chợt thấy sau mông trở nên lạnh ngắt, hắn vá»™i nhảy dá»±ng lên, xoay ngưá»i mừng rỡ kêu to:
- Tá»· tá»·, nà ng sao lại phát và o mông ta như thế? Ngân châm quả là dùng quá xa xỉ mà . á»i…!
Tà i sản của denis_love
Chữ ký của denis_love
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a denis_love
23-05-2009, 08:24 PM
Äá»™c hà nh khách Lưu lãng thần thúTiên Phong Ma Thú Äại Quân
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: Dark World
Bà i gởi: 1,087
Thá»i gian online: 9 giá» 35 phút 32 giây
Thanks: 15
Thanked 1,501 Times in 155 Posts
Cá»°C PHẨM GIA ÄINH
Tác giả: Vũ Nham
Chương 503 : Thiên đưá»ng cá»§a chúng ta(tt)
Dịch: maimai_choem
Biên dịch: Melly
Biên táºp: Ngân HÃ
Nguồn: TTV
- Ha ha…!
An BÃch Như bụm cái miệng nhá» báºt cưá»i, thân hình phiêu động đầy sức sống, nổi lên từng đợt sóng cồn:
- Ta có ngân châm, lại có thủ đoạn, ta chỉ tiện tay tét và o mông ngươi, ngươi có thể là m gì được ta nà o?
Lâm Vãn Vinh cứng đỠngưá»i ra: “Công phu da mặt cá»§a An tá»· tá»· còn trên cả ta mà , cái thá»§ Ä‘oạn tiện tay kia so vá»›i ta cÅ©ng không kém cạnh gì, nà ng muốn tét và o mông ta, nhưng ta tháºt chẳng có cách gì đánh lại cái mông cá»§a nà ng, cÅ©ng không biết đến khi nà o má»›i có cÆ¡ há»™i trả đũa đây?â€
- Thế nà o, sợ rồi hả?
An BÃch Như nhẹ bước, cháºm rãi bước tá»›i bên hắn, duyên dáng há»i.
- Không, đương nhiên không sợ!
Lâm Vãn Vinh xoa xoa sau ót, mồ hôi trên trán kết thà nh từng hột, lắp bắp đáp.
An BÃch Như phất ống tay dà i, âu yếm lau Ä‘i những giá»t mồ hôi to đùng trên mặt hắn, ghé và o lá»— tai hắn cưá»i nhẹ:
- Mấy cái nà y là giúp cho trà nhá»› cá»§a ngươi thêm tốt hÆ¡n, lần sau không cho ngươi nói lá»i hoa mỹ lừa gạt ta như thế nữa, những lá»i êm tai kia ngươi nghÄ© có thể lừa được ta sao, chỉ có tiểu nha đầu khá» dại như Tiên Nhi thì má»›i không nhìn ra thôi.
Lâm Vãn Vinh phẫn nộ lắc đầu:
- Tá»· tá»· nói gì váºy, ta từng chữ từng chữ Ä‘á»u là những câu phát ra từ tâm phế, cái gì mà lại Ä‘i lừa gạt nà ng cÆ¡ chứ? Nếu thÃch má»™t ngưá»i cÅ©ng tÃnh là sai thì ta tình nguyện mắc lại lá»—i lầm nà y lần nữa.
- Không phải lừa gạt ta ư?
An tỷ tỷ thẹn thùng đỠmặt cúi đầu, thỠthẻ:
- Váºy ngươi nhân tiện lặp lại lần nữa Ä‘i, ta thÃch nghe ngươi nói những lá»i không lừa gạt ta.
Lâm Vãn Vinh há hốc kinh ngạc.
Nhìn hắn ngẩn ngưá»i bá»™ dạng như đỠra, An BÃch Như cưá»i khanh khách khẽ lắc đầu, ấn nhẹ và o cái mÅ©i cá»§a hắn má»™t chút, quyến rÅ© nói:
- Ngốc tá»!
Cùng vá»›i An tá»· tá»· ở má»™t chá»—, đúng là chưa lần nà o chiếm được phần hÆ¡n, Lâm Vãn Vinh tiến lùi Ä‘á»u khó, cúi đầu á»§ rÅ©, nhưng cÅ©ng cảm nháºn được đã không há» còn cảm giác cô đơn như trước nữa. Hai ngưá»i sóng vai ngồi dá»±a và o nhau, cùng im lặng, má»™t ná»—i ấm áp lẫn khoái lạc dâng lên trà n ngáºp trong lòng mà không thể nói thà nh lá»i.
- Ta từ trước tới giỠchưa từng bước tới thảo nguyên.
An BÃch Như ngẩng đầu nhìn vá» bầu trá»i đêm bao la huyá»n diệu, lẩm bẩm:
- Không nghÄ© thảo nguyên lại như biển cả rá»™ng lá»›n thế nà y, có thể dung nạp má»i thứ và o bên trong. Có lúc ta tháºt sá»± muốn ở lại chá»— nà y mãi mãi.
Lâm Vãn Vinh vỗ nhẹ vai nà ng:
- Không cần lo lắng thế đâu, đánh xong lần nà y, bá»n ngưá»i Hồ đầu hà ng rồi, chúng ta có thể thưá»ng xuyên trở lại nÆ¡i đây dạo chÆ¡i. Cái thảo nguyên nà y đúng tháºt là má»™t chốn thiên đưá»ng.
- Ngươi cÅ©ng nghÄ© váºy sao?
An BÃch Như phong tình vạn chá»§ng liếc nhìn hắn, khẽ chá»›p mắt, bầu ngá»±c như run rẩy hoảng loạn, quyến rÅ© ghé sát gần bên tai hắn thì thà o:
- Tiểu đệ đệ, nÆ¡i nà y sẽ là thiên đưá»ng cá»§a chúng ta chứ?
- Äúng váºy, đây là thiên đưá»ng cá»§a chúng ta!
Ngá»i thấy mùi thÆ¡m thoang thoảng, nhìn vẻ mặt vÅ© mị tá»±a hồ ly tinh, cả hồn vÃa Lâm Vãn Vinh cÅ©ng lên mây.
An BÃch Như vươn tay, nhẹ nhà ng vuốt mái tóc cá»§a hắn ở trên đám cá» xanh, yên lặng nhìn và o mắt hắn, trong ánh mắt hiện lên vẻ lưu luyến, bất thình lình hÃt má»™t hÆ¡i dà i rồi lắc lắc đầu than thở:
- Cuối cùng ta cũng thua rồi!
- Thua cái gì?
Lâm Vãn Vinh khó hiểu há»i.
An BÃch Như mỉm cưá»i:
- Ngươi không nên há»i, ta sẽ không trả lá»i đâu, ngay khi ta đánh cuá»™c vá»›i má»™t ngưá»i, An BÃch Như ta nháºn ra rằng ta đã chịu thua mất rồi! Mà nà y, tiểu đệ đệ, ngươi liệu có tìm được đưá»ng đến Miêu trại hay váºy?
“Cà ng nói cà ng mÆ¡ hồ, cái gì mà nháºn thấy rằng đã đánh cược thua? Rồi lại như thế nà o quan hệ đến Miêu trại?†Trong lòng Lâm Vãn Vinh hiện lên và i cái dấu há»i to đùng:
- Sư phó tá»· tá»·, Ä‘ang yên Ä‘ang là nh sao lại nhắc tá»›i Miêu trại thế? Ta không biết đưá»ng Ä‘i cÅ©ng không cần vá»™i và ng, ta chỉ cần tìm ngưá»i để há»i là được thôi mà . Tá»· tá»· nà ng giống như thần tiên mỹ nhân váºy, chỉ sợ ta còn chưa và o Xuyên thì cÅ©ng đã có ngưá»i nhắc tên cá»§a nà ng rồi.
- Ba hoa! Miêu trại là quê nhà cá»§a ta, nÆ¡i đấy có chÃn bến, tám phưá»ng, ba mươi sáu trại, ta đã hứa hôn vá»›i chÃn mươi chÃn đối tượng, má»—i ngưá»i Ä‘á»u là nam tá» cưá»ng tráng uy vÅ©, vô cùng vừa ý.
An hồ ly cưá»i hì hì :
- Cho nên, ngươi phải nhanh chân lên má»™t chút mà đến. Ôi! Nếu không, có ngưá»i sẽ cướp mất phần cá»§a ngươi đó.
Lâm Vãn Vinh nghe xong nổi giáºn đùng đùng:
- Tá»· tá»·, ta nói cho nà ng hay, ta mà tá»›i kịp thì… Hừ…! Äừng nói là chÃn mươi chÃn tên, cho dù chÃn ngà n chÃn trăm tên cÅ©ng không thể cướp được cá»§a ta, ta có cả thương lẫn súng đó.
- Keo kiệt đáng ghét! Ngươi nhá»› kỹ là được rồi, ai muốn để ngưá»i khác cướp Ä‘i cá»§a ngươi cÆ¡ chứ? Äáng Ä‘á»i!
An BÃch Như cưá»i tươi, trong mắt cÅ©ng đã ươn ướt, không nói thêm được gì nữa.
Lâm Vãn Vinh hoà i nghi nhìn thẳng An tá»· tá»·, vừa nhìn vừa nghÄ©: “Hồ ly tinh nà y thá»§ Ä‘oạn tuyệt chẳng kém gì mình, cưá»i vui như hoa nở, không há» có ná»a Ä‘iểm khác thưá»ng lá»™ ra.â€
- Tỷ tỷ, từ khi đại quân xuất phát, nà ng cũng đã bắt đầu đi theo bên cạnh ta đúng không?
Lâm Vãn Vinh cảm thán há»i.
An BÃch Như cưá»i nói:
- Ngươi đừng có mà đắc ý, ai Ä‘i theo ngươi chứ, chẳng qua là Tiên Nhi lo lắng nhà ngươi trên đưá»ng Ä‘i hái hoa ngắt cá», nên nhá» ta Ä‘i xem chừng, ai ngá» là đã tiên liệu không sai. Vị ‘Táng sa’ Từ tiểu thư kia đã từng nhắc nhở qua, ngươi váºy mà ngay cả nữ nhân Äá»™t Quyết cÅ©ng chẳng tha, tÃnh ra váºn mệnh cá»§a ngươi cÅ©ng không tồi. Tiểu đệ đệ, ngươi xem ra đã ngá»±a quen đưá»ng cÅ© mất rồi. Ngươi giá»i lắm!
Nụ cưá»i nà ng đầy hồ mị, trong mắt cÅ©ng hiện lên chút giáºn há»n. Dưá»ng như An tá»· tá»· đã giở thá»§ Ä‘oạn đưa Ngá»c Già má»™t Ä‘oạn đưá»ng đến quá»· môn quan rồi chăng?
- Tá»· tá»· nà ng nói đùa gì váºy? Ta sao lại là loại ngưá»i gặp ai cÅ©ng yêu được thế?
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả phân bua:
- Cô nà ng Ngá»c Già nà y thân pháºn tuyệt không hỠđơn giản, chúng ta sau nà y nhất định sẽ phải dùng đến ả ta, vì váºy ta má»›i lưu lại ả bên cạnh.
- Nếu không như váºy, ta đã má»™t Ä‘ao giết ả rồi, như thế nà o có thể lưu ả lại để tranh cướp phu quân cùng vá»›i Tiên Nhi cÆ¡ chứ?
An hồ ly hừ một tiếng:
- Nữ tá» Äá»™t Quyết nà y, sức mê hoặc rất lợi hại, sợ rằng không phải thiện lương gì đâu, ngươi nhất định phải coi chừng. Ta đã đến hai bá»™ lạc ngưá»i Hồ phÃa trước tra xét…
- Cái gì?
Lâm Vãn Vinh nghe được kinh hãi, vội và ng kéo tay nà ng:
- Sư phó tá»· tá»·, nà ng không cần dá»a ta như thế, nÆ¡i đó thá»±c sá»± nguy hiểm, sao nà ng lại đến đấy là m gì?
- Ngươi yên tâm Ä‘i, ta có thể Ä‘i thì tá»± nhiên cÅ©ng có thể trở vá».
Bị hắn kéo tay lại, An BÃch Như mặt á»ng hồng lên, nhưng không há» giãy dụa:
- Cả hai bá»™ lạc nà y Ä‘á»u cưá»ng hãn, trong đó tráng Ä‘inh lên đến ba, bốn ngà n ngưá»i, rất nhiá»u lá»u vải trong đó Ä‘á»u treo bức há»a cá»§a Ngá»c Già , nữ tá» nà y tuyệt không hỠđơn giản đâu, ngươi nhất định phải cẩn tháºn đó.
Lâm Vãn Vinh nắm chặt tay nà ng, cháºm rãi vuốt ve:
- Tá»· tá»· yên tâm, Ngá»c Già nà y có lợi hại Ä‘i chăng nữa, ta đã sá»›m lÄ©nh giáo rồi. Bất quá sá»± lợi hại cá»§a ta cÅ©ng không cần phải thổi phồng thêm nữa, tin rằng tá»· tá»· nà ng cÅ©ng đã biết chút Ãt rồi, ta sẽ khiến cô ta ăn còn không xong chứ đừng nói là có thể chuồn Ä‘i.
- Ngươi thì có bao nhiêu lợi hại chứ?
An hồ ly ném vá» phÃa hắn má»™t ánh mắt mê ngưá»i, che môi cưá»i khẽ.
Lâm Vãn Vinh cảm thấy miệng lưỡi trở nên khô khốc, An tá»· tá»· nà y thÃch nhất là khiêu khÃch hắn, nhưng hắn chỉ có thể nhìn mà chẳng thể ăn, tháºt sốt ruá»™t muốn chết. Hắn bất đắc dÄ© thở dà i, cầm đôi tay nhá» bé cá»§a An hồ ly hung hăng sá» soạng và i cái, buồn bá»±c nói:
- Tá»· tá»· còn có má»™t việc nữa, ta có vị huynh đệ Ä‘ang bị thương nặng Lý VÅ© Lăng cần nhá» tá»›i sá»± chữa trị cá»§a Ngá»c Già kia, bây giá» vẫn chưa thể tỉnh lại.
- Ta đã sớm xem qua, tà chút nữa đã bị ngươi cho một đao bổ đôi rồi!
An BÃch Như vừa như giáºn lại như oán, trừng mắt liếc hắn. Lâm Vãn Vinh lúc nà y má»›i tỉnh ra, đêm đó hắn gặp cái bóng trắng kia, thì ra đúng là An tá»· tá»· vẫn má»™t má»±c bảo vệ bên cạnh ta.
An hồ ly nghiêm nghị nói:
- Lý VÅ© Lăng thương thế quả thá»±c rất nặng, ngà y đó ta táºn mắt đã nhìn qua, cho dù tá»± tay mình xuất thá»§ cÅ©ng không nhất định có thể hÆ¡n được cô nà ng Äá»™t Quyết kia, ả mổ ngá»±c tống ra máu ứ, cả nghị lá»±c cùng sá»± can đảm Ä‘á»u cá»±c kỳ xuất sắc Ãt ngưá»i sánh được. Cho nên ta có thể khẳng định Ä‘iá»u nà y, Ngá»c Già kia không hỠđơn giản đâu, Lý VÅ© Lăng đến bây giá» vẫn còn hôn mê thá»±c ra không quan hệ tá»›i Ngá»c Già . Thương thế cá»§a hắn quá nặng nên phải cần má»™t thá»i gian dà i má»›i có thể dần dần hồi phục, có Ä‘iá»u Ngá»c Già kia hiển nhiên biết rõ Ä‘iểm nà y, đây cÅ©ng là má»™t trong những thá»§ Ä‘oạn để ả tá»± bảo vệ bản thân mình.
"Ngá»c Già váºy là không hỠđộng tay chân trên ngưá»i Lý VÅ© Lăng sao? Äây quả thá»±c là việc kì quái". An tá»· tá»· hiển nhiên là nhìn thấu sá»± nghi ngá» cá»§a hắn, cưá»i khanh khách nói:
- May mắn là cô nà ng kia coi trá»ng ngươi, cố ý muốn lấy lòng ngươi nên đã nói không chÃnh xác, tiểu đệ đệ, chúc mừng ngươi. Äi mà đụng tay đụng chân vá»›i cô nà ng Äá»™t Quyết kia Ä‘i.
"Äúng là tất cả nữ nhân Ä‘á»u biết ghen mà !" Lâm Vãn Vinh ha hả cưá»i khan hai tiếng, không dám cùng nà ng đáp trả.
An BÃch Như không còn cưá»i nữa, đứng lại nhìn hắn cả ná»a ngà y, nhẹ nhà ng ngoắc tay:
- Tiểu đệ đệ, ngươi tới đây nà o!
Lâm Vãn Vinh chuyển thân Ä‘i tá»›i, An BÃch Như cháºm rãi vươn đôi tay nhá» bé, dưá»ng như có chút run rẩy, nhẹ nhà ng vuốt lên gò má đầy đặn cá»§a hắn. Cảm giác dịu dà ng tinh tế, lại âu yếm nồng nà n, như xuyên thấu qua lá»›p da thịt thấm sâu và o táºn đáy lòng, Lâm Vãn Vinh rúng động, xương cốt Ä‘á»u như đông cứng. Sá»± thoải mái dá»… chịu lan tá»a khắp tâm hồn, nhưng bên tai cảm thấy mát lạnh, nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy An hồ ly trong tay Ä‘ang cầm má»™t thanh Ä‘oản Ä‘ao sắc bén, nhìn hắn mỉm cưá»i.
Lâm Vãn Vinh giáºt mình hả má»™t tiếng, cả kinh la lên:
- Tá»· tá»·, nà ng.. nà ng là m gì váºy?
An BÃch Như lấy Ä‘oản Ä‘ao vuốt ve trên mặt hắn, cưá»i lạnh nói:
- Thay mặt cho Tiên Nhi há»i ngươi má»™t câu, từ nay vá» sau có còn dám cùng ả Äá»™t Quyết hồ ly tinh kia câu dẫn quyến rÅ© nữa hay không?
- Không dám … À không… không phải, thực cho tới bây giỠcũng chưa hỠtiện thể câu dẫn qua. Từ nay vỠsau cà ng không có…
Hắn chảy mồ hôi lạnh trả lá»i, đối phó vá»›i An tá»· tá»· nà y đúng là vừa hưng phấn nhưng cÅ©ng đáng sợ vô cùng.
- Äây chÃnh là lá»i tá»± ngươi nói đó nha.
An hồ ly hì hì cưá»i, nÅ©ng nịu ra lệnh:
- Ngươi nhắm mắt lại!
Hắn không biết An BÃch Như muốn là m gì, chỉ còn cách nhắm chặt mắt lại, cảm thụ hÆ¡i lạnh cá»§a Ä‘ao phong, da đầu không rét cÅ©ng nổi lên từng cÆ¡n run lẩy bẩy, trên mặt có cảm giác được vuốt ve nhẹ nhà ng, tiếp theo má»™t cÆ¡n lạnh lẽo lan tá»a, còn có chút Ãt ngứa ngáy. Trá»™m mở mắt liếc nhìn má»™t cái, chỉ thấy An tá»· tá»· dịu dà ng Ä‘em túi nước trong veo chưá»m lên trên mặt hắn, ngón tay nà ng vuốt ve, tiểu Ä‘ao nhẹ nhà ng lướt qua, đám râu lởm chởm trên mặt cÅ©ng cháºm rãi rÆ¡i rụng xuống.
- Sư phó tỷ tỷ!
Lâm Vãn Vinh cảm động đến ná»—i không kiá»m chế nổi hà nh vi cá»§a mình, ôm chặt lấy vòng eo thon thả cá»§a nà ng.
An BÃch Như mỉm cưá»i, vá»— vá»— lên mặt hắn hai cái:
- Hà nh vi láu cá lắm, tiểu đệ đệ à ! Tá»· tá»· cạo râu giúp ngươi rồi đó. Nhá»› kỹ, phải là m má»™t ngưá»i tươm tất đấy, ta chỉ thÃch nam nhân sạch sẽ.
- Ta thá»±c sá»± rất sạch sẽ mà , nà ng nhất định sẽ thÃch thôi!
Hắn hì hì vừa cưá»i vừa nói rồi cà ng ôm tháºt chặt lấy nà ng.
An BÃch Như buồn cưá»i giương mắt nhìn: “Tháºt vất vả hắn má»›i có được má»™t cÆ¡ há»™i để chiếm tiện nghi, thôi đà nh cho hắn tùy tiện má»™t lần váºy.â€
Nà ng cạo sạch sẽ tươm tất đám râu ria cá»§a hắn, lại tỉ mỉ kiểm tra má»™t lần nữa, thấy không còn má»™t cá»ng nà o sót lại má»›i hà i lòng, An tá»· tá»· lúc nà y gáºt gáºt đầu, nhìn ngá»n Ä‘oản Ä‘ao trong tay khẽ thở dà i:
- Ngươi còn nhá»›, đêm đó ngươi tha chết cho đám phụ nữ và trẻ con ngưá»i Äá»™t Quyết không?
Lâm Vãn Vinh ngẩn ngưá»i ra: “Tốt quá! Sao lại nhắc đến chuyện nà y thế nhỉ?†Hắn vá»™i và ng gáºt đầu lia lịa:
- Nhá»› rõ nhá»› rõ, An tá»· tá»·, sao nà ng đột nhiên lại há»i đến chuyện nà y?
An BÃch Như nhìn thanh Ä‘ao trong tay, khẽ thở dà i má»™t tiếng:
- Ngươi biết không, nếu đêm đó ngươi giơ tay vung hạ đồ đao, từ nay vỠsau, ta cũng chẳng thèm để ý đến ngươi nữa đâu.
Lâm Vãn Vinh sống lưng nhất thá»i lạnh ngắt: "Từ đâu ra mà An tá»· tá»· lại có tấm lòng bồ tát thế nhỉ? Sao có khả năng nà y được chứ, nà ng lúc trước lãnh đạo Bạch Liên Giáo, máu tươi dÃnh trên tay tuyệt đối không Ãt hÆ¡n ta, bây giá» tá»± nhiên lại nói những lá»i nà y váºy kìa!?"
- Có phải rất kì quái đúng không?
An BÃch Như nhìn hắn, cưá»i quyến rÅ©:
- Lá»i nà y đáng lẽ không thể từ má»™t ma đầu Bạch Liên thánh mẫu giết ngưá»i không gá»›m tay như ta nói ra phải không?
- Cái nà y… tỷ tỷ nói chuyện nhất định có đạo lý bên trong.
Äoán không ra dụng ý cá»§a An hồ ly, hắn chỉ có thể hắc hắc cưá»i hai tiếng cho qua chuyện.
An tá»· tá»· cháºm rãi vuốt ve đầu cá»§a hắn, thì thầm:
- Rất đơn giản, bởi vì lúc trước ta giết rất nhiá»u ngưá»i, hai tay dÃnh đầy máu tươi, giỠđây Ä‘ang muốn gá»™t rá»a phần nà o, dẫu biết là đã muá»™n mà ng. Hãy nghÄ© cảnh là m ngưá»i mà nếu má»—i buổi tối Ä‘á»u mÆ¡ thấy ác má»™ng, ngươi tá»± nhiên sẽ minh bạch, giết ngưá»i tư vị thá»±c chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Nếu ngươi mà giÆ¡ đồ Ä‘ao lên, hai tay dÃnh đầy máu tươi, ta phải Ä‘i đâu mà tìm má»™t ngưá»i có thể là m cho ta an là nh thanh thản, ôm má»™ng sống yên bình được đây?
Ẩn sâu trong lá»i nói cá»§a An BÃch Như là má»™t cảm giác mệt má»i, nà ng má»™t tay sáng láºp Bạch Liên Giáo, nhìn thấy nó hưng thịnh rồi bị há»§y Ä‘i, từng có hùng tâm vạn trượng coi mạng ngưá»i như cá» rác, hôm nay vẫn là má»™t thân cô độc. Kinh nghiệm phong phú cá»§a nà ng cÅ©ng tuyệt không dưới Lâm Vãn Vinh, vinh hoa phú quà như gió thoảng mây bay, có lẽ bây giá» nà ng đã hiểu được cái gì má»›i là trân quà nhất trong cuá»™c sống.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu mỉm cưá»i:
- Từ lúc quản việc quân đến giá», có ngưá»i đã nói rằng ta không thÃch hợp vá»›i chiến tranh.
An tỷ tỷ vuốt ve hai gò má của hắn, ôn nhu nói:
- Ngươi không phải không thÃch hợp vá»›i chiến tranh, mà là không thÃch hợp vá»›i việc giết chóc! Bởi vì ngươi có má»™t khuyết Ä‘iểm cá»§a thưá»ng nhân, cá»§a những kẻ có máu có thịt bình thưá»ng. Nếu có má»™t ngà y, ngươi trở nên hoà n mỹ không có khuyết Ä‘iểm nữa, chỉ sợ không còn mấy ngưá»i còn thÃch ngươi nữa.
Lâm Vãn Vinh cảm kÃch đến rÆ¡i nước mắt, háºn không thể ôm lấy nà ng khóc rống lên má»™t hồi. An BÃch Như nà y mặc dù biến hóa khôn lưá»ng, nhưng cÅ©ng khó có ai hiểu được ná»™i tâm cá»§a hắn như nà ng.
- Ta má»›i vừa nói đó, ngươi nhá»› kÄ© Ä‘iá»u nà y là được rồi.
An BÃch Như âm thầm khẽ thở dà i:
- Nhất định phải cẩn tháºn vá»›i Ngá»c Già ! Còn ta có lẽ phải trở vá» Miêu trại, ngươi nhất định không được quên.
Lâm Vãn Vinh vá»™i và ng gáºt đầu kêu lên và i tiếng, An hồ ly bá»—ng nhiên nhoẻn miệng cưá»i:
- Tiểu đệ đệ, ngươi tới đây đi, để ta chiếm tiện nghi của ngươi mới được, ta muốn ôm ngươi một cái.
Trái tim Lâm Vãn Vinh pháºp phồng nhảy loạn, trong lúc còn chưa hết hoảng hốt thì đã cảm thấy má»™t thân hình má»m mại như không xương, lẫn theo má»™t là n hương thoang thoảng thÆ¡m mát, dịu dà ng từ tốn áp và o lòng hắn.
An BÃch Như run rẩy, hai tay ôm chặt cứng lấy thắt lưng hắn, phảng phất tá»±a như sinh ra từ hai nhánh rá»… cá»§a cây cổ thụ bám chặt và o Lâm Vãn Vinh.
Trong lồng ngá»±c hắn lúc nà y chÃnh là An hồ ly, hắn ai cÅ©ng khi dá»… được chỉ có An hồ ly là ngoại lệ.
Lâm Vãn Vinh căng thẳng tá»±a như lần đầu được ôm ấp ngưá»i yêu, tay chân cÅ©ng giống như thứ thừa thãi không biết phải đặt ở đâu, tháºt vất vả má»›i lấy được má»™t chút dÅ©ng khà ôm lấy cái eo thon thanh tú cá»§a An BÃch Như, Ä‘ang muốn tăng thêm chút lá»±c lại chợt cảm giác được ươn ướt, nước mắt An tá»· tá»· như dòng sông tuôn chảy, mãnh liệt trà n lan không cách nà o kiá»m chế.
- Hì hì, đã lâu không được khóc thoải mái như váºy.
An tá»· tá»· không còn kìm nén được, lau lau nước mắt Ä‘á»ng trên khóe mắt, ngẩng đầu đối diện vá»›i hắn, nở má»™t nụ cưá»i bẽn lẽn:
- Ta có phải trông rất xấu đúng không?
Nà ng trong là n nước mắt rưng rưng nhưng dáng vẻ tá»±a như hoa mẫu đơn Ä‘á»ng hÆ¡i sương, xinh đẹp không bút nà o tả xiết. Lâm Vãn Vinh ngẩn ngÆ¡ gáºt đầu:
- An tỷ tỷ, nà ng là nữ nhân đẹp nhất trên thế gian, ai cũng không thể sánh được với nà ng.
- Nói ngươi mà không lừa gạt ta, ta tuyệt đối không tin.
An BÃch Như khúc khÃch, lưá»i nhác vươn ngưá»i, như hoa Ä‘ang thì nở rá»™, diá»…m lệ vô cùng:
- Thì ra… ngá»±c cá»§a nam nhân quả tháºt rất ấm áp!
Nà ng mỉm cưá»i miên man, ghì chặt lấy Lâm Vãn Vinh, tá»±a đầu sát bên tai hắn, đằm thắm vô cùng:
- Nói gì thì nói nhưng chắc chắn rằng nÆ¡i nà y chÃnh là thiên đưá»ng cá»§a chúng ta, nhất định chúng ta phải trở lại... á»i!
Tà i sản của Tobias
Chữ ký cá»§a Tobias [MARQUEE][COLOR="Green"][FONT="Comic Sans MS"][SIZE="4"]Bão táp mưa sa Ä‘á»i sóng gió
Gian khổ Ä‘á»i ngưá»i cá»±c lắm thay
Lang thang má»™t kiếp Ä‘á»i cô độc
Äi tìm máºt ngá»t giữa đắng cay [/SIZE][/FONT][/COLOR][/MARQUEE]
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Tobias
24-05-2009, 12:16 AM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: May 2009
Bà i gởi: 5
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 8 Times in 5 Posts
Cá»°C PHẨM GIA ÄINH
Tác giả: Vũ Nham
Chương 504: Hãy xé hết quần áo ả ra!
Dịch: Bá Thiên Bang
Biên dịch: Melly
Biên táºp: Ngá»c Vi
Nguồn: TTV
Má»™t hÆ¡i thở nhẹ nhà ng thÆ¡m mát phả bên ngưá»i, Lâm Vãn Vinh thoáng ngẩn ngÆ¡, An tá»· tá»· hồ mị hiện ra trước mắt, má»i thá»§ Ä‘oạn cá»§a hắn Ä‘á»u không có đất dụng võ, An BÃch Như dưá»ng như đã bắt đúng mạch môn cá»§a hắn, chỉ vá»›i nhất cá» nhất động có vẻ lÆ¡ đãng kia, hay chỉ là má»™t nụ cưá»i, má»™t cái nhăn mặt cÅ©ng khiến cho bất cứ ai cÅ©ng phải kinh tâm động phách, há»›p hết tâm hồn, nà ng quả tháºt sinh ra để khắc chế hắn.
Sau nhiá»u ngà y li biệt, hôm nay An tá»· tá»· đã đứng sá» sỠở trước mặt. Lắng nghe giá»ng nói như chuông ngân, nhìn thấy nà ng tá»± nhiên tươi cưá»i, trong lòng Lâm Vãn Vinh ngây ngất đến nổi không thể nói thà nh lá»i. Ngà n dặm cùng nhau, giỠđầy lặng lẽ đối mặt, mối thâm tình cảm động đất trá»i nà y, khiến hắn suốt Ä‘á»i cÅ©ng khó có thể báo đáp.
Bóng đêm mát lạnh như nước, từng cÆ¡n gió thổi nhẹ nhẹ táp và o mặt, bầu trá»i yên bình đầy sao sáng, dưới ánh trăng, thảo nguyên phảng phất như được phá»§ lên má»™t lá»›p lụa mong manh trông tháºt lung linh huyá»n ảo. Hai ngưá»i ngồi dá»±a và o nhau, những hạt sương đêm đã thấm ướt quần áo cÅ©ng như khuôn mặt bá»n há», như há» lại hồn nhiên chẳng hỠđể ý tá»›i, trong lúc nà y tá»±a như chỉ còn nghe thấy nhịp Ä‘áºp cá»§a con tim hòa cùng hÆ¡i thở cá»§a nhau mà thôi.
Hà ng lông mi cong dà i cá»§a An tá»· tá»· có chút run rẩy, nà ng lặng lẽ thở dà i, cháºm rãi đứng dáºy, Lâm Vãn Vinh sợ hãi cÅ©ng báºt dáºy theo, vá»™i và ng kéo tay nà ng:
- Sư phụ tỷ tỷ, nà ng muốn là m gì? Dù có đánh chết ta cũng không để nà ng bỠta mà đi đâu.
- Hì hì…
An BÃch Như thản nhiên cưá»i khẽ:
- Ai nói ta bỠđi chứ.
Lâm Vãn Vinh kéo tay nà ng, tỉ mĩ quan sát từ trên xuống dưới nói:
- Không phải bá» Ä‘i !!! Váºy đây là …
- Tên quỷ hồ đồ nà y!
An BÃch Như lưá»m hắn mấy cái, ngón tay ngá»c vươn ra khẽ dứ nhẹ lên trán hắn, tá»±a như cưá»i mà không:
- Thân là thống soái ba quân, má»™t mình rá»i khá»i quân doanh mà không thông báo, còn quyến luyến việc riêng, cháºm trá»… không chịu quay vá», bá»n tướng sÄ© dưới trướng cá»§a ngươi lúc nà y chỉ sợ là đang dị nghị lung tung đó. Nếu ta là Lý Thái nguyên soái, thì đã nện cho ngươi má»™t ngà n gáºy khiến cho cái mông cá»§a ngươi nở hoa rồi.
Mặt mà y Lâm Vãn Vinh hớn hở:
- Chỉ cần sư phụ tá»· tá»· không Ä‘i, đừng nói là má»™t ngà n, cho dù có bị ăn má»™t vạn gáºy cÅ©ng chẳng tÃnh và o đâu, ta chấp nháºn hết.
- Ngươi lại lừa gạt ngưá»i ta nữa rồi!
An BÃch Như cưá»i khanh khách, quyến rÅ© nguýt hắn má»™t cái, rồi lại từ từ cúi đầu, thì thầm:
- Yên tâm Ä‘i, cho dù ngươi có Ä‘uổi ta, hôm nay ta cÅ©ng không Ä‘i đâu, ai biểu ngươi nợ ta nhiá»u như thế.
- Äây… đây là …
Lâm Vãn Vinh vui sướng cực độ:
- Ta nợ sư phụ tá»· tá»· cả Ä‘á»i nà y cÅ©ng đừng hòng trả xong, ta muốn trả nợ đến mưá»i Ä‘á»i, má»™t trăm Ä‘á»i má»›i được.
- Ngươi nói những lá»i nà y thì may ra Tiên Nhi má»›i vui mừng mà thôi, còn nói vá»›i ta thì vô dụng rồi đó.
Nà ng ngưng lại má»™t chút, bá»—ng nhiên nở nụ cưá»i giảo hoạt:
- Ta cÅ©ng sẽ không cho ngươi nhiá»u cÆ¡ há»™i thế đâu, sáng mai ta phải Ä‘i rồi, hì hì…
Nà ng còn chưa dứt lá»i, Lâm Vãn Vinh đã ôm lấy cổ nà ng kinh hãi hét lá»›n:
- Nà ng đừng là m ta sợ nha, tá»· tá»·. Tiểu đệ đệ nhát gan lắm, chịu không nổi vá»›i kiểu vá»n lui vá»n tá»›i cá»§a tá»· đâu á!!
- Lá gan cá»§a ngươi tháºt là nhá»â€¦ váºy nhân tiện ta sẽ chiếm tiện nghi cá»§a ngươi váºy!
An hồ ly cưá»i khanh khách, lặng lẽ chui tá»t và o trong lồng ngá»±c hắn:
- Tiểu đệ đệ, ngươi có biết không? Ta và ngươi rất giống nhau Ä‘á»u là những ngưá»i thà nh tháºt không há» biết nói dối.
“Ngưá»i thà nh tháºt?†Lâm Vãn Vinh trợn mắt nhìn: “Ta cùng An tá»· tá»· còn muốn được gá»i là ngưá»i thà nh tháºt sao, thiên hạ nà y còn chưa chá»i ta là tên lưu manh, phỉ khấu là may rồi, hồ ly tá»· tá»· nà y trái tim tháºt là khoan hồng độ lượng a!â€
Nhìn vẻ mặt ngÆ¡ ngÆ¡ ngác ngác cá»§a hắn, con ngươi không ngừng láo liên, An BÃch Như thản nhiên cưá»i khẽ, nà ng lau khô sạch sẽ những giá»t sương Ä‘á»ng trên gương mặt hắn, thùy mị nói:
- Tiểu đệ đệ, ta thÃch nhất là ngắm bá»™ dạng ngây ngốc cá»§a ngươi đó, ha ha…!!!
Lâm Vãn Vinh lắc đầu không lên tiếng, nhìn Ä‘i nhìn lại hắn chung quy thấy rằng, thá»§ Ä‘oạn cá»§a An tá»· tá»· đúng là khắc chế má»i hà nh vi hắn, nhất cá» nhất động cá»§a hắn dưá»ng như Ä‘á»u bị An BÃch Như nắm rõ trong lòng bà n tay: “Nhân sinh trên Ä‘á»i quả tháºt tồn tại má»™t ngưá»i chuyên khắc chế thá»§ Ä‘oạn mình, đó chÃnh là sư phụ tá»· tá»·, cÅ©ng không biết đây là thống khổ hay hạnh phúc nữa.â€
GiỠđã không còn sá»›m, rá»i doanh trại cÅ©ng khá lâu rồi, trong lòng Lâm Vãn Vinh có phần lo lắng. Ở quân doanh lý ra không được mang theo nữ quyến, nhưng không là m khó được An BÃch Như, nà ng từ trong bá»c hà nh lý mang bên ngưá»i lấy ra má»™t bá»™ trang phục nam nhân mặc lên, rồi lại tết mái tóc lên cao, sau mấy lượt hóa trang thì từ mỹ nhân má hồng môi thắm đã trở thà nh má»™t trang nam tá» tuyệt sắc.
- Tướng quân, tối nay ta muốn được nghỉ ngÆ¡i ở trong trướng cá»§a ngà i, ngà i liệu có thu nháºn không váºy!!
Thay trang phục xong, nà ng mỉm cưá»i nhìn Lâm Vãn Vinh, duyên dáng vô cùng!
“Con bà nó, dù cho An tá»· tá»· có giả trang thà nh nam hay thà nh nữ Ä‘i nữa, cÅ©ng Ä‘á»u xinh đẹp như nhau!†Lâm Vãn Vinh nuốt nước miếng ừng á»±c, gáºt đầu lia lịa:
- Nguyện ý, nguyện ý…! Hiá»n đệ chá» ca ca má»™t chút, ca ca vá» chuẩn bị giưá»ng chiếu cái đã.
An BÃch Như buồn cưá»i lưá»m hắn má»™t cái, tuy là đang mặc nam trang, nhưng cái phong tình vạn chá»§ng kia trong nháy mắt cÅ©ng đã khiến hắn say khướt rồi.
Lúc trở lại quân doanh, tất cả tướng sÄ© Ä‘á»u thấy má»™t mà n kì quái. Râu ria hắn đã được cạo gá»n gẽ, hai gò má được lau rá»a tươm tất, rõ rõ rà nh rà nh chÃnh là Lâm tướng quân Ä‘ang lôi lôi kéo kéo âu yếm không buông má»™t gã nam tỠđầy quyến rÅ©, mặt mà y hắn há»›n hở, nghênh ngang nhìn đám ngưá»i trước mắt rồi Ä‘i qua, còn rất đắc ý quay vá» phÃa má»i ngưá»i vẫy tay như đã đánh thắng tráºn váºy. Nhưng tên nam tá» quyến rÅ© kia lại Ä‘ang tươi cưá»i mê hoặc, nụ cưá»i cÆ¡ hồ tá»a ra khà thế bức nhân, khiến má»i ngưá»i có cảm giác run lạnh, vá»™i và ng quay đầu nhìn chá»— khác.
Nắm tay An BÃch Như bước và o trong trướng, hai ngưá»i má»™t trước má»™t sau còn chưa kịp nói vá»›i nhau câu nà o thì đã nghe bên trong lá»u vải vang lên má»™t tiếng thét:
- Hả!!! Ngươi, ngươi là ai? Và o trong lá»u vải cá»§a Oa Lão Công là m gì?
Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy Ngá»c Già đang mở tròn hai mắt, vừa kinh hãi lại như ngỡ ngà ng nhìn chằm chằm và o hắn, trong giây lát dưá»ng như không nháºn ra hắn nữa.
- Như thế nà o? Thấy ta đẹp trai quá nháºn không ra nữa hả?
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả, vuốt cằm hắc giá»ng, rất đắc ý:
- Ngá»c Già tiểu thư, nà ng quan sát tỉ mÄ© lại chút, xem cho kÄ© ta là ai?
An BÃch Như đã cạo râu sạch sẽ, sá»a lại bá»™ tóc rối bá»i, rá»a sạch khuôn mặt cá»§a hắn, từ lúc xâm nháºp và o thảo nguyên tá»›i nay bá»™ dạng cá»§a hắn vô cùng lôi thôi lết thết, cả diện mạo cÅ©ng đã thay đổi hoà n toà n. Trong bóng đêm trầm lắng, lúc đầu bước và o lá»u vải, Nguyệt Nha Nhi vì bị giáºt mình nên không nháºn ra hắn, đợi đến khi nghe rõ giá»ng cá»§a hắn, lại cẩn tháºn dò xét gương mặt, Ngá»c Già lúc nà y má»›i run run mở miệng:
- Ngươi… ngươi là Oa Lão Công hã??
- Ai da…!
Cái mông bỗng nhói lên, cảm giác đau đớn khiến cho Lâm Vãn Vinh nhảy dựng la ó.
Thấy bá»™ dạng nhe răng trợn mắt nhe răng rất khó nhìn cá»§a hắn, Ngá»c Già nhất thá»i cả kinh:
- Oa Lão Công, ngươi là m sao váºy?
Không cần xem thì cÅ©ng biết, cái mông cÅ©ng đã tối thiểu bị gắm mươi cây ngân châm lạnh lẽo, Lâm Vãn Vinh hÃt má»™t ngụm hÆ¡i: “Thá»§ Ä‘oạn cá»§a An tá»· tá»· nà y đơn giản chỉ bao gồm hai chữ đó là ‘thô bạo’!†Äối phó vá»›i hắn tháºt hữu dụng vô cùng, hắn ha hả cưá»i khan hai tiếng:
- Cái nà y…. Ngá»c Già cô nương, từ nay vá» sau nà ng nên dùng trá»±c tiếp tên gá»i bằng tiếng Hoa cá»§a ta Ä‘i, ta tên là Lâm Tam, nà ng có lẽ đã nghe qua, nếu không thì kêu ta là Lâm tướng quân, Lâm đại nhân cÅ©ng được, kêu ta là lưu khấu ta cÅ©ng có thể miá»…n cưỡng chấp nháºn, chỉ trừ cái tên vừa rồi tạm thá»i cÅ©ng không nên kêu nữa…. hì hì…
Nguyệt Nha Nhi lấy là m khó hiểu liếc nhìn hắn:
- Oa Lão Công, vì cái gì mà không thể kêu? Ta còn nghÄ© tên cá»§a ngươi theo tiếng Äá»™t Quyết có ưu Ä‘iểm rất dá»… nhá»›! Cho nên cái gì mà Lâm Tam chi lưu đó, ta không thÃch gá»i!
- Tiểu đệ đệ, cái tên Äá»™t Quyết nà y cá»§a ngươi tháºt dá»… nghe hả? Là ai đã đặt tên nà y cho ngươi váºy?
An hồ ly tiến đến bên tai hắn, cảm giác như có thể nghe được tiếng cót két nghiến răng. Giá»ng nói ấy nghe tháºt là mê hoặc nhưng nÆ¡i cái mông đã bị cắm châm kia cá»§a hắn cÅ©ng lạnh thấu xương
Lâm Vãn Vinh thầm kêu khổ, vừa rồi chỉ ham được cùng An tá»· tá»· vui vẻ, nhưng đã quên khuấy chuyện cá»§a cô gái Äá»™t Quyết nà y, trước đây, lúc Tiên Nhi cùng vá»›i hắn ở cùng má»™t chá»—, má»—i ngà y Ä‘á»u kêu hắn là lão công, An tá»· tá»· tiện thể cÅ©ng ở bên cạnh nghe, có thể nà o lại không hiểu hà m nghÄ©a cá»§a hai chữ nà y
“Mẹ nó, lại bị Ngá»c Già nha đầu kia hại chết rồi!†Ãnh mắt hắn láo liên, vá»™i và ng nói:
- Tên Äá»™t quyết nà y hả, Ä‘á»u là do lão Hồ, lão Cao, bá»n hỠđặt cho ta. Ài! Hai cái tên kia há»c vấn rất là tầm thưá»ng, đặt tên quả tháºt khó mà trách được! Sư phụ tá»· tá»·, nà ng cÅ©ng biết đó, chúng ta xâm nháºp và o thảo nguyên, không há» có ý muốn đầu hà ng, chỉ là tránh không được đặt tạm mấy cái tên Äá»™t Quyết, kỳ tháºt tên Äá»™t Quyết cá»§a ta Ä‘á»c không hay lắm, hay là nà ng đặt cho ta cái tên khác Ä‘i.
Hắn ở bên tai An tá»· tá»·, rÃu ra rÃu rÃt mấy câu, Ä‘em cái tên kia ý tứ nói thà nh má»™t thứ khác.
- Tháºt váºy sao, ngươi quả là má»™t kẻ tháºt thà a!
An BÃch Như hì hì cưá»i, trong tay ngân châm lại hung hăng cắm và o mông hắn.
- Tháºt đó, tháºt đó mà …
Lâm Vãn Vinh ướt đẫm mồ hôi, gấp giá»ng kêu lên, hai ngưá»i ở rất gần nhau, nhìn lá»— tai nhá» nhắn má»m mại trắng nõn cá»§a An tá»· tá»·, hắn cÅ©ng không biết hưng phấn nổi lên từ đâu, bất chấp cái cảm giác ê ẩm đến tê dại ở mông, nhịn không được ở bên tai nà ng nhẹ nhà ng phả má»™t hÆ¡i nhẹ.
Luồng hÆ¡i nóng thổi tá»›i, cả ngưá»i An BÃch Như run rẩy, bên tai như có lá»a nóng, hai má thoáng á»ng hồng. Ngắm khuôn mặt ngăm Ä‘en cá»§a Lâm Vãn Vinh, hai gò má hÆ¡i gầy gò Ä‘i, nhá»› tá»›i hắn xâm nháºp và o thảo nguyên bao la nà y, cá»u tá» nhất sinh, chịu biết bao khổ cá»±c, cÅ©ng không biết sao rốt cuá»™c ngâm châm trong tay cÅ©ng không đâm nổi nữa.
- Trở vỠđể cho Tiên Nhi thu tháºp ngươi!!
Nà ng quyến rÅ© lưá»m hắn má»™t cái, rồi khẽ cúi đầu, khóe mắt ươn ướt.
- Sư phụ tỷ tỷ, ta và nà ng ấy thực sự là trong sạch đó.
Lâm Vãn Vinh yêu thương ngắm nhìn không thôi, cầm tay nà ng nói nhá»:
- Cô gái nà y má»™t lòng Ä‘i theo ta, má»i ngưá»i Ä‘á»u thấy được, ta kỳ tháºt là má»™t ngưá»i rất có nguyên tắc mà .
An hồ ly ngẩng đầu lên, cưá»i mà như không, giương mắt nhìn hắn:
- Ngay cả lão công cÅ©ng đã gá»i rồi, mà còn kêu là trong sạch sao? Ở cùng nhau, ta và ngươi cÅ©ng đúng là hai ngưá»i thuần khiết nhất thế gian đó. Váºy ngươi cÅ©ng đối đã tháºt thuần khiết vá»›i ta Ä‘i?
- Äúng váºy!
Lâm Vãn Vinh kinh hãi thất sắc:
- Ta sao lại không đối đãi vá»›i nà ng tháºt thuần khiết nhỉ? Cái nà y tuyệt đối là bản sắc cá»§a ta á!! Sư phụ tá»· tá»·, chỉ má»™t lá»i cá»§a nà ng như khiến ta tỉnh má»™ng, để ta ôm nà ng má»™t cái nà o, hôn má»™t cái rồi cùng ngá»§ nhé!
Hắn mở rá»™ng vòng tay thoải mái hướng tá»›i An BÃch Như mà ôm lấy, An tá»· tá»· uyển chuyển xoay má»™t cái, cưá»i rá»™ lên né tránh. Hai ngưá»i ở trong lá»u vải đùa giỡn má»™t tráºn, khiến cho Ngá»c Già kia phải há mồm trợn mắt mà nhìn:
- Oa Lão Công, hắn… hắn ta là ai váºy?
- Hắn là ai ư?
Thừa dịp An BÃch Như chưa kịp chuẩn bị, Lâm Vãn Vinh đã ôm chặt nà ng, hắc hắc nói:
- Nói ra không sợ hù chết nà ng, hắn là bảo bối quốc sắc thiên hương độc nhất vô nhị trên thế giới nà y, là lão bà tốt nhất của ta!
ÄÆ°a hai ngón tay ngá»c thon thả đè lên môi hắn, An BÃch Như khẽ lắc đầu nói nhá»:
- Chá»› để nói ra rồi hối háºn, má»—i má»™t câu ngươi nói ra sẽ có ngưá»i cho là tháºt ư?
Lâm Vãn Vinh kÃch động:
- Tá»· tá»·, ta sao lại hối háºn? Ta cho đến bây giá» Ä‘á»u chưa bao giá» rõ rà ng đến như váºy, má»—i má»™t chữ, má»™t cầu Ä‘á»u vô cùng thà nh thá»±c, ta muốn lấy nà ng là m thê tá».
- Không cho ngươi nói như váºy nữa!
An hồ ly mặt cưá»i hồng nhuáºn, thấp giá»ng hầm hừ:
- Muốn nói gì thì cÅ©ng phải đến Miêu trại hẳn nói!! Bá»n há» tin, ta má»›i tin!
“Không phải cũng chỉ đơn giản là ngồi ở Miêu Trại thôi sao?!†Lâm Vãn Vinh trà n trỠtin tưởng:
- Ta có thể tung hoà nh trá»i Nam bể Bắc lại còn sợ chÃn ổ mưá»i tám thôn ba mươi sáu liên trại sao?
An BÃch Như ném má»™t cái nháy mắt dụ ngưá»i, khẽ cưá»i rồi vá»— vá» lên khuôn mặt cá»§a hắn:
- Tiểu đệ đệ, nói nhiá»u như váºy để là m gì phải chứng thá»±c thì má»›i được. Chá» ngươi đến Miêu Trại gặp ta, ta sẽ hoan nghênh đón chà o ngươi, đến lúc đó đừng có khóc thét lên là được
Nhìn thấy hai gã nam nhân ôm nhau đứng cùng má»™t chá»—, cưá»i nghiêng cưá»i ngả, tên lưu khấu sung sướng đến độ nước miếng cÅ©ng chảy thà nh dòng, sắc mặt Nguyệt Nha Nhi trắng bệch:
- Ngươi… các ngươi, Oa Lão Công, thì ra ngươi là loại ngưá»i đồng tÃnh nà y sao?
- Cái gì mà đồng tÃnh chứ hả?
An BÃch Như cưá»i quyến rÅ© Ä‘i tá»›i phÃa trước, nhìn thẳng và o Ngá»c Già vá»›i ánh mắt hung dữ.
Ngá»c Già ngẩn ngưá»i ra, vá»™i và ng tức tốc cúi đầu tránh Ä‘i ánh mắt cá»§a nà ng:
- Ngươi, ngươi sá» dụng ma thuáºt… Không được nhìn ta…
- Tiểu cô nương, ngươi quả là má»™t ngưá»i không đơn giản tà nà o!
Trong mắt An BÃch Như hiện lên vẻ lạnh lẽo, vá»— nhẹ lên cổ nà ng ta hai cái, nhếch mép cưá»i khẽ.
Ngá»c Già đau nhức, hừ má»™t tiếng, vá»™i và ng ngẩng đầu lên:
- Ngươi, ngươi đã là m gì ta váºy?
An BÃch Như cưá»i khanh khách:
- Ngươi có y thuáºt huyá»n diệu như thần y, ta có thể là m gì đối vá»›i ngươi đây?
Hai ngưá»i ká» sát lại gần nhau, Ngá»c Già nhìn thẳng và o đôi mắt cá»§a An tá»· tá»·, nhìn nữa ngà y trá»i, chợt khinh miệt:
- Thì ra ngươi là một nữ nhân!
“Nhãn lá»±c nà y cá»§a Ngá»c Già kể ra cÅ©ng không tệ, trong đêm tối như thế vẫn có thể nháºn định chÃnh xác!†Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên:
- Nà ng là m sao mà nháºn ra thế?
Ngá»c Già cưá»i lạnh:
- Trong mắt có lệ, có ý cưá»i, như vui lại như buồn, nhưng thá»§y chung vẫn ánh lên hình bóng cá»§a ai đó, chỉ có nữ nhân má»›i há»™i tụ những tâm tình ấy, ngươi thá» há»i nà ng ta xem có đúng như thế không?
Lâm Vãn Vinh thừ ngưá»i ra, nhẹ nhà ng liếc mắt nhìn An tá»· tá»·, trong mắt trà n đầy nét dịu dà ng.
An BÃch Như mặt cưá»i á»ng Ä‘á», lắc đầu:
- Quả là miệng lưỡi sắc xảo, ngươi nói như thế chỉ có thể lừa gạt được hắn mà thôi. Có Ä‘iá»u, tiểu muá»™i muá»™i à , ngươi đúng là má»™t ngưá»i thông minh, đối phó vá»›i nam nhân rất có tay nghá», chỉ có Ä‘iá»u đôi khi sá»± thông minh lại Ä‘i quá giá»›i hạn rồi đó, ha ha…
Lâm Vãn Vinh nghe được mà toát mồ hôi lạnh: “Cái gì mà đối phó vá»›i nam nhân rất có tay nghá», đây không phải là nói vá» ta đó sao?â€
- Cái gì mà thông minh vượt quá giới hạn, ta không rõ ngươi đang nói cái gì!
Ngá»c Già quay đầu Ä‘i ương bướng đáp trả.
- Tiểu đệ đệ, ngươi tới đây!
An tỷ tỷ liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, quay qua hắn nhẹ nhà ng ngoắc ngoắc ngón tay nhỠbé.
Lâm Vãn Vinh như trở nên mê muá»™i, thoáng má»™t cái đã lẻn đến bên ngưá»i nà ng:
- Sư phụ tỷ tỷ, nà ng bảo ta là m cái gì?!
- Kêu ngươi là m má»™t việc mà ngươi thÃch nhất đó…
An BÃch Như cưá»i khanh khách, dứ nhẹ lên trán hắn, thần sắc vô cùng dụ hoặc:
- Nhìn tiểu muội muội nà y chút nà o… hãy xé hết áo quần của ả ra…!
Tà i sản của toma
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a toma
Từ khóa được google tìm thấy
4vn cuc pham gia dinh , 4vn gia dinh , 4vn.eu cuc pham gia dinh , 4vneu cuc pham gia dinh , ãàäàíèÿ , ãàçåòà , åãèïòà , âëàãàëèùå , âèäåîêëèïû , äîìîäåäîâî , àóäèî , çàâîä , cac pham gia dinh 4vn , cac pham gia dinh 4vn\ , cá»±c phẩm gia Ä‘inh , cá»±c phẩm gja Ä‘inh , cpgd 4vn , cu ham gia dinh 4vn , cu pham gia dinh 4vn , cuc dinh gia dinh 4vn , cuc pha? gia dinh 4vn , cuc pham gi dinh 4vn , cuc pham gia dình 4vn , cuc pham gia dih , cuc pham gia dinb 4vn , cuc pham gia ding 4vn , cuc pham gia dinh , cuc pham gia dinh - 4vn , cuc pham gia dinh 111 , cuc pham gia dinh 130 , cuc pham gia dinh 374 , cuc pham gia dinh 4 vn , cuc pham gia dinh 4.vn , cuc pham gia dinh 4cn , cuc pham gia dinh 4eu , cuc pham gia dinh 4eu.vn , cuc pham gia dinh 4v , cuc pham gia dinh 4v. , cuc pham gia dinh 4vb , cuc pham gia dinh 4vn , cuc pham gia dinh 4vn eu , cuc pham gia dinh 4vn.eu , cuc pham gia dinh 4vn.ru , cuc pham gia dinh 4vneu , cuc pham gia dinh 68 , cuc pham gia dinh 95 , cuc pham gia dinh e4vn , cuc pham gia dinh full , cuc pham gia dinh iphone , cuc pham gia dinh pdf , cuc pham gia dinh. 4vn , cuc pham gia dinh.4vn.eu , cuc pham gia dinh4vn , cuc pham gia dinh\ , cuc pham gja dinh 4vn , cuc pham gja djnh 4vn , cuc phan gia dinh 4vn , cuc phap gia dinh 4vn , cuc phzm gia dinh 4vn , cucphamgiadinh 4vn , cuu pham gia dinh 4vn , êåðàìè÷åñêàÿ , êðóïíåéøèé , gia dinh 4vn , google , hai gia dinhtron bo , hau cuc pham gia dinh , ïåðåâîä , ïåðåâîäîâ , ïèööû , ïñîðèàç , ïðàâîñëàâèå , ïðàéñ , ïðîäàæà , òåàòð , òåêñò , truyen cuc pham gia dinh , ýâàêóàòîð , ðîñòåëåêîì