30-05-2009, 10:25 AM
Nghịch Thiên Quá»· Äế
Tham gia: May 2008
Äến từ: thái.... hồ
Bà i gởi: 313
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 19 giá»
Thanks: 0
Thanked 115 Times in 61 Posts
Cá»°C PHẨM GIA ÄINH
Tác giả: Vũ Nham
Chương 519: Hóc búa
Dịch: Mạnh Thưá»ng Quân
Biên táºp: Melly
Nguồn: TTV
Hai ngà y nghỉ ngÆ¡i chuẩn bị nà y, là thá»i gian vui vẻ nhất sung sướng nhất cá»§a tất cả các tướng sÄ© từ khi tiến và o thảo nguyên A Lạp Thiện tá»›i nay. Không có kim qua thiết mã*, không có chém giết sát phạt, đối diện vá»›i má»™t phong cảnh đẹp như tranh vẽ thế nà y, ai nấy Ä‘á»u như say như mê, đắm mình trong đó. Lý VÅ© Lăng trá»ng thương vừa khá»i, trải qua hai ngà y Ä‘iá»u dưỡng, tốc độ hồi phục cá»±c nhanh, trước khi xuất phát, đã có thể thúc ngá»±a phi như bay rồi.
(* chiến tranh)
Còn Ngá»c Già thì lại tá» ra trầm mặc vô cùng, thỉnh thoảng lại ngồi bên dòng suối ngÆ¡ ngẩn má»™t hồi, lúc thì cưá»i, lúc lại khóc, ở má»™t mình chẳng thèm trò chuyện vá»›i Lâm Vãn Vinh câu nà o. Thái độ lạnh nhạt đó phảng phất như trở lại tình cảnh ở Ba Ngạn Hạo Äặc, khi má»›i gặp nhau váºy.
Trải qua hai ngà y chuẩn bị và bổ sung, năm ngà n nhân mã tiếp tục Ä‘i vá» phÃa trước. Äến cả biển Chết cÅ©ng đã chinh phục rồi, còn có khó khăn gì có thể ngăn cản bước chân tiến vá» phÃa trước cá»§a bá»n há» chứ? Trải qua sá»± tôi luyện sinh tá» trong sa mạc, tâm chà cá»§a các tướng sÄ© Ä‘á»u đã kiên định hÆ¡n rất nhiá»u, đối vá»›i tình hình trước mắt cÅ©ng trà n ngáºp lòng tá»± tin.
Con sông mà bá»n há» cắm trại nghỉ ngÆ¡i kia tên là TÃch NhÄ© hà (sông Sihl), bắt nguồn từ đỉnh Thác Má»™c NhÄ© cao nhất trên dãy Thiên SÆ¡n, cùng vá»›i Sở hà , Y Lê hà (sông Ili) hình thà nh lên ba dòng ngân hà ngá»c đái* quấn quanh Thiên SÆ¡n.
(*ngân hà : sông bạc, ngá»c đái: dây lưng ngá»c)
Ngược dòng TÃch NhÄ© hà đi lên, dần dần áp sát phÃa đông chân núi Thiên SÆ¡n, địa hình dần dần trở nên cheo leo hiểm trở, hiếm ngưá»i đặt chân đến. Trên má»™t bãi cá» trên đỉnh núi cao, phá»§ đầy rong rêu xanh mướt, tá»±a như má»™t tấm thảm biếc không có bến bá», được tô Ä‘iểm thêm bởi vô các loà i hoa nhỠđủ mà u sắc, giống như má»™t bức tranh xinh tươi. Dá»c theo hai bên bá», nhô lên vô số những tảng băng cổ, dưới ánh dương ấm áp, lấp lóe những tia sáng bảy mà u chói lá»i.
Phong cảnh tuyệt đẹp động lòng ngưá»i như thế, thá»±c khiến ngưá»i ta phải vừa Ä‘i vừa ngắm, bất giác chìm và o cảm giác lưu luyến, hoà n toà n quên rằng mình Ä‘ang trên đưá»ng hà nh quân đánh tráºn.
Thương thế Lý VÅ© Lăng đã là nh, hắn cưỡi ngá»±a Ä‘i đầu, không ngừng nhìn quanh bốn phÃa xem xét, tặc lưỡi than thở:
- Äây chÃnh là Thiên SÆ¡n trong truyá»n thuyết? Quả nhiên khà háºu dá»… chịu, phong cảnh như tranh vẽ. Nếu có thể thưá»ng xuyên được tá»›i nÆ¡i nà y, cÅ©ng có thể coi là má»™t chuyện hay rồi. Äúng rồi, Lâm đại ca, trước đây huynh đã từng tá»›i qua Thiên SÆ¡n sao? Nếu không, là m sao huynh biết xuyên qua La Bố Bạc là có thể tá»›i dưới chân Thiên SÆ¡n?
Biểu hiện cá»§a Lâm Vãn Vinh trong chuyến Ä‘i nà y, chỉ có thể dùng hai chữ kì diệu để hình dung. Từ Y Ngô tiến và o La Bố Bạc, Ä‘i trên Con ÄÆ°á»ng TÆ¡ Lụa trước nay chưa có ai Ä‘i, tuy phải trải qua rất nhiá»u khó khăn, nhưng lại xuyên qua được biển Chết má»™t cách thần kỳ. Äến cả lúc sắp ra khá»i sa mạc, tưởng chừng như đã gần lạc đưá»ng, lại xuất hiện má»™t con linh dương dẫn đưá»ng cho hắn. Äiá»u nà y tưởng chừng như là má»™t chuyện không thể nà o ngá» nổi, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u bị rung động bởi đại trà tuệ cá»§a Lâm tướng quân.
Câu há»i mà Tiểu Lý Tá» há»i có thể được coi là đã thay tất cả má»i ngưá»i đưa ra, không chỉ ánh mắt cá»§a mấy ngưá»i Hồ Bất Quy táºp trung lên ngưá»i hắn, đến cả Ngá»c Già dá»c đưá»ng Ä‘i vẫn lặng lẽ không nói gì cÅ©ng không nén nổi mà liếc nhìn hắn, dưá»ng như cÅ©ng Ä‘ang chỠđợi đáp án cá»§a hắn váºy.
Lâm Vãn Vinh không hỠchớp mắt, lớn tiếng nói mà chẳng hỠthẹn thùng:
- Thiên SÆ¡n à … Äến rồi, ta đương nhiên là đã từng đến rồi! Äá»c vạn quyển sách như Ä‘i vạn dặm đưá»ng, câu nói nà y chắc ngươi đã từng nghe qua. Äó chÃnh là câu dùng để hình dung ta đó. Ài, con ngưá»i ta trước nay vẫn luôn trầm lặng.
Lý VÅ© Lăng nhìn hắn từ trên xuống dưới vá»›i vẻ dò xét, mỉm cưá»i lắc đầu nói:
- Ngưá»i trầm lặng giống như huynh thế nà y, thá»±c sá»± là rất hiếm gặp đó. Có Ä‘iá»u thấy huynh quen thuá»™c vá»›i Thiên SÆ¡n như thế, chắc là trước đây đã từng Ä‘i qua. Lâm đại ca, huynh còn Ä‘i qua nÆ¡i nà o nữa?
- Nhiá»u lắm… Cái gì mà Cao Lệ, Lưu Cầu, Äông Doanh, Nam Dương, Tây Dương, Ba Tư… những cái nà y nói vá»›i đệ rồi nhỉ, chỉ cần là nÆ¡i nà o có ngưá»i, Ä‘á»u có dấu chân cá»§a ta lưu lại.
“Năm nay huynh má»›i được mấy tuổi, cho dù có Ä‘i khắp thế giá»›i từ lúc còn trong bụng mẹ thì cÅ©ng chẳng Ä‘i được bao nhiêu nÆ¡i!†Nghe hắn bốc phét như thế, má»i ngưá»i Ä‘á»u vui vẻ cưá»i ha hả.
Cà ng Ä‘i lên trên núi, độ cao so vá»›i má»±c nước biển không ngừng tăng lên, khà háºu cà ng lạnh dần Ä‘i, cảnh tượng trên Thiên SÆ¡n cÅ©ng dần dần thay đổi. Không còn thấy cá» xanh hoa đỠnữa, trên sưá»n núi tụ đầy những đống tuyết dà y, khà háºu vừa rồi còn ấm áp như mùa xuân, sau nháy mắt đã bị cái lạnh giá che lấp. Những dòng sông băng bốn phÃa xung quanh Ä‘á»u phá»§ tuyết, kết thà nh má»™t tầng băng dà y cá»™m bên trên. Thế núi hiểm trở, những kẽ nứt giữa các lá»›p băng Ä‘an xen và o nhau, dà y đặc như mạng nhện, chá»— lá»›n nhất ước chừng và i trượng, sâu tá»›i hai trượng, thấp thoáng còn có thể nghe thấy tiếng nước bên dưới gà o thét, không ngừng vang lên bên tai.
“Lạnh tháºt!†Lâm Vãn Vinh bất giác bịt hai tai lại, dưới chân đã bắt đầu trÆ¡n trượt. Bên cạnh là má»™t trà ng những tiếng nghiến răng nghiến lợi lách cách, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nguyệt Nha Nhi trong chiếc áo má»ng, khuôn mặt xinh đẹp lạnh đến đỠhồng lên, bà n tay Ä‘ang ôm lấy cánh tay yếu á»›t cá»§a mình, không ngừng run lên cầm cáºp.
Lâm Vãn Vinh nhÃu mà y lại, trước khi lên núi đã dặn dò má»i ngưá»i, phải chuẩn bị cho tốt việc chống lạnh, các tướng sÄ© lấy da dê và lá cây khoác qua loa lên ngưá»i để chống rét, duy chỉ có quần áo cá»§a nha đầu nà y là má»ng manh nhất, thế nà y thì là m sao có thể vượt qua đỉnh Thiên SÆ¡n tuyết tụ ngà n năm không tan chảy chứ?
- Ngá»c Già tiểu thư, chỉ bằng và o chút y phục nà y, chỉ sợ còn chưa vượt qua được núi tuyết thì đã bị đông cứng thà nh băng rồi.
Hắn dừng chân lại, nhìn Nguyệt Nha Nhi nghiêm túc nói.
Ngá»c Già thản nhiên liếc nhìn hắn má»™t cái, khẽ lắc đầu, chẳng nói tiếng nà o tiếp tục Ä‘i vá» phÃa trước, bá» mặc hắn ở má»™t bên.
“Không nói là có ý gì nhỉ? Lặng lẽ kháng nghị sao?!†Hắn hảo tâm hảo ý, lại va phải má»™t cái Ä‘inh không cứng không má»m, láºp tức trong lòng cÅ©ng có chút tức giáºn. Nhìn theo bóng dáng quyết liệt cá»§a Ngá»c Già , ánh mắt thoáng qua, chỉ thấy chá»— eo nà ng có treo má»™t cái túi căng tròn, chứa đầy những nước. Chiếc túi còn có má»™t dấu môi khô cong cong, cá»±c kỳ quen mắt.
“Túi nước rách sao có thể vá là nh nhỉ?†Hắn ngẩn ngưá»i ra, trong lòng dấy lên cảm giác đặc biệt. Trong sa mạc sống chết bên nhau, thiếu nữ Äá»™t Quyết đã già nh lại chiếc túi nước nà y từ trong cÆ¡n cuồng phong, những tình cảnh lúc đó từ từ hiện lên trước mắt hắn.
“Có gì đáng để so Ä‘o vá»›i má»™t nữ nhân cÆ¡ chứ?†Hắn lắc lắc đầu, bước và i bước lên phÃa trước kéo nà ng lại: “Nà ng, qua đây!â€
Chỉ cảm thấy thân thể trở nên ấm áp, má»™t chiếc áo dà i còn mang theo hÆ¡i ấm cÆ¡ thể được khoác lên cÆ¡ thể nà ng, Ngá»c Già đột nhiên quay đầu lại, kéo chiếc áo dà i trên ngưá»i xuống, tức giáºn gắt:
- Ngươi là m gì đó?â€
Sắc mặt Lâm Vãn Vinh lạnh lùng:
- Ngá»c Già tiểu thư, sá»± kiên nhẫn cá»§a ta cÅ©ng không tốt lắm đâu, xin nà ng đừng có là m ta tức giáºn. Nếu nà ng không muốn sống nữa, xin cứ trá»±c tiếp nói vá»›i ta!
Nguyệt Nha Nhi vứt chiếc áo dà i đó trở lại tay hắn, cưá»i lạnh:
- Sao, không lo ta chÆ¡i trò chÆ¡i nguy hiểm đó sao? Ta quả thá»±c muốn sống, nhưng Ngá»c Già không cần sá»± thương hại cá»§a ngươi! Oa Lão Công đại nhân, xin ngươi hãy tá»± trá»ng!
TÃnh cách cá»§a thiếu nữ Äá»™t Quyết nà y quả nhiên là ương ngạnh quá mức, nhìn đôi mắt long lanh như nước cá»§a nà ng, Lâm Vãn Vinh cÅ©ng có chút bất lá»±c:
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi, coi như ta chẳng nhìn thấy gì váºy. Chúng ta chẳng ai động đến ai nữa, cô cứ tiếp tục Ä‘i. Con mẹ nó chứ, thiện lương đúng là má»™t loại bệnh, ta tá»± thấy mình xui xẻo quá.
Tên lưu manh thá»±c sá»± là đã tâm ý nguá»™i lạnh, cầm chiếc áo rồi xoay ngưá»i Ä‘i, dáng vẻ vô cùng kiên quyết. Äúng là chưa từng thấy qua vẻ mặt như thế nà y cá»§a hắn, Ngá»c Già cắn chặt môi hồng ngÆ¡ ngẩn, bà n tay nhá» xinh nắm chặt rồi lại buông lá»ng, buông lá»ng rồi lại xiết chặt…
Dá»c đưá»ng lên núi, lối Ä‘i cà ng ngà y cà ng hiểm trở, băng tuyết trên mặt đưá»ng cà ng ngà y cà ng trÆ¡n trượt, Ä‘i lại cá»±c kỳ khó khăn. CÅ©ng không biết đã Ä‘i bao lâu, đột nhiên phÃa trước sáng bừng lên, má»™t mặt hồ khói sóng mênh mông hiện ra ngay trước mắt. Cái hồ nà y vô cùng lá»›n, hẹp dà i quanh co, kéo dà i không dứt, dòng nước chảy nhẹ nhà ng như gương, trong suốt hệt như giá»t sương ban mai. Xung quanh sưá»n núi là đầy những cây vân sam, bạch hoa, dương liá»…u thẳng tắp, phÃa tây mặt hồ thấp thoáng bóng đình đà i lầu các mỠảo, lung linh tinh xảo. Những đỉnh núi tuyết trắng xóa cÅ©ng in bóng dưới mặt hồ, theo là n sóng nước mà dáºp dá»n lay động, kiá»u diá»…m động lòng ngưá»i, hệt như tiên cảnh ngoà i trần thế.
Cảnh sắc mỹ lệ thế nà y, má»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn đến ngừng thở. Cao Tù sững sá»:
- Bà nó chứ, chẳng lẽ đây là Cá»u Thiên Dao Trì trong truyá»n thuyết sao?
“Cao đại ca quả nhiên là có há»c vấn.†Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì:
- NÆ¡i nà y chÃnh là Thiên Trì (ao trá»i), nÆ¡i nổi tiếng nhất ở Thiên SÆ¡n, cÅ©ng chÃnh là Dao Trì, nÆ¡i mà tây vương mẫu cá» hà nh há»™i bà n đà o trong truyá»n thuyết. Nghe nói ba ngà n năm trước Chu Mục Vương ngồi “bát tuấn mã xa*†đi tá»›i Thiên SÆ¡n, để dá»± bữa tiệc nà y. Háºu thế có bà i thÆ¡ tán tụng rằng:
Tây mẫu khai hội tại Dao Trì,
Ca vang thánh thót động trá»i mây.
Dong ngựa một ngà y ba ngà n dặm,
Mục Vương quay bước lại chốn nay.
ChÃnh là để nói đến phong cảnh Dao Trì tú lệ nà y, đến cả Chu Mục Vương cÅ©ng không nén nổi lại má»™t lần nữa đến nÆ¡i nà y.
(*xe tám tuấn mã kéo)
Quả nhiên là Cá»u Thiên Dao Trì, nghe Lâm Vãn Vinh giải thÃch như váºy, má»i ngưá»i Ä‘á»u vui vẻ bà n tán om sòm, ngay đến cả Ngá»c Già đang lạnh run cầm cáºp cÅ©ng phải sáng mắt lên, không nén nổi nhìn quanh bốn phÃa. Những đống tuyết thấp thoáng giữa là n nước Thiên Trì trong veo, hệt như má»™t mặt gương bằng phẳng, phản chiếu đỉnh núi tuyết cao vút. Trong hồ có tuyết, trong tuyết có hồ, thắng cảnh nà y khó mà gặp được.
- Sao? Thiên Trì nà y thế nà o?
Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i há»i má»i ngưá»i bên cạnh.
- Quá đẹp, quá đẹp!
Tiểu Lý Tá» vá»— tay cưá»i hì hì:
- Lâm đại ca, huynh có rảnh thì nhất định phải đưa Từ cô cô đến nÆ¡i nà y xem, ngưá»i thÃch nhất là du lịch nÆ¡i có núi có nước, nếu biết được có má»™t Cá»u Thiên Dao Trì như thế nà y, nhất định sẽ vui thÃch đến nhảy cẫng lên đó. Äợi hai ngưá»i thà nh thân rồi, sẽ dá»±ng má»™t ngôi nhà gá»— ở nÆ¡i đây, má»—i năm ta sẽ bá»›t chút thá»i gian rảnh rá»—i, đến nÆ¡i nà y dạo chÆ¡i… khà khà …
Tiểu tá» nà y trá»ng thương vừa là nh cái là đã quay lại ngay bản tÃnh trước kia, đến cả Từ quân sư cÅ©ng dám Ä‘em ra đùa vui. Chuyện giữa Lâm tướng quân và Từ tiểu thư, má»i ngưá»i Ä‘á»u là kẻ mù ăn bánh trôi, trong lòng Ä‘á»u hiểu rõ. Thấy Lý VÅ© Lăng nói trắng chuyện nà y ra, ai nấy Ä‘á»u ha hả cưá»i rá»™ lên, không khà vui vẻ vô cùng.
NghÄ© đến Từ Chỉ Tình ở núi Hạ Lan xa xôi, nhá»› đến lá»i thỠở Táng Sa đó, trong lòng Lâm Vãn Vinh không khá»i run lên. Còn có Thanh Tuyá»n, Ngưng Nhi… ở xa táºn kinh thà nh, lúc nà y sợ rằng bá»n há» Ä‘ang bấm ngón tay mà tÃnh từng ngà y, khổ sở chá» mong mình bình an trở vá». Hắn khẽ thở dà i má»™t tiếng, mắt đã hÆ¡i ươn ướt.
Ngá»c Già quay đầu Ä‘i, lặng lẽ nhìn Thiên Trì khói mây mù mịt đó, nghe thấy những hÆ¡i thở tháºt dà i cá»§a Lâm Vãn Vinh bên cạnh, trái tim nà ng không khá»i Ä‘áºp nhanh hẳn lên, trong mắt ngà y cà ng mê mang.
Tên cá»§a Từ Chỉ Tình, nà ng tá»± nhiên là đã nghe qua, thì ra tên lưu manh nà y và nữ quân sư cá»§a Äại Hoa cÅ©ng có dây mÆ¡ dá»… má vá»›i nhau. Nà ng cắn chặt răng, tim Ä‘áºp lúc nhanh lúc cháºm, khó mà khống chế.
Cái tên lưu manh nà y, thá»±c sá»± là ngưá»i kỳ quái nhất thế giá»›i, nhìn thoạt qua thì chỉ có đầu óc ma mãnh, tá»±a hồ chẳng có bao nhiêu há»c vấn. Nhưng má»—i lần đến chá»— nà o đó, hắn luôn có thể nháºn biết rõ rà ng, kể ra mấy câu chuyện kinh động lòng ngưá»i, dưá»ng như là hạ bút thà nh văn, vô cùng có sức lôi cuốn. Dá»c đưá»ng Ä‘i qua sa mạc, vượt Thiên SÆ¡n lần nà y hệt như má»™t chuyến du lịch kỳ dị váºy. Trải qua bão cát, thấy ảo ảnh, ngắm Thiên Trì, dá»c đưá»ng còn nghe hắn kể má»™t số câu chuyện kỳ lạ, thá»i gian trôi qua hệt như dòng nước, cho dù có phải chịu nhiá»u khổ sở mệt má»i hÆ¡n, bản thân cÅ©ng hoà n toà n không cảm thấy.
Nà ng sững sỠra đó, trong lòng lúc nóng lúc lạnh, cũng chẳng biết là vì sao, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Bá»n Cao Tù nhìn vá» phÃa Nguyệt Nha Nhi Ä‘ang rÆ¡i lệ, mấy ngưá»i nháy nháy mắt, cưá»i hì hì kéo Lâm Vãn Vinh đến bên cạnh:
- Lâm huynh đệ, hỉ sự đó, hỉ sự đó a!
- Hỉ tỠđâu tới?
Nhìn nụ cưá»i dâm đãng bên khóe miệng lão Cao, Lâm Vãn Vinh không nén nổi rùng mình má»™t cái.
Cao Tù quay vá» bên kia nhếch nhếch mép, ghé sát tai Lâm Vãn Vinh cưá»i khà khà :
- Huynh đệ quả nhiên là có thá»§ Ä‘oạn, nhìn bá»™ dạng Ngá»c Già nà y, chỉ sợ tinh thần và thể xác Ä‘á»u đã rÆ¡i và o tay giặc rồi. Vá»›i thân pháºn tôn quý và cao cả như ngươi, Ä‘Ãch thân Ä‘i chà đạp nữ nhân Äá»™t Quyết nà y, đó chẳng phải là má»™t hỉ sá»± lá»›n bằng trá»i sao?
“Thì ra là cái hỉ sự nà y!†Lâm Vãn Vinh khẽ lắc đầu:
- Cao đại ca, huynh cảm thấy Ngá»c Già nà y cao quý không?
- Cao quý!!!
- Thông minh không?!
- Thông minh!!!
- Váºy thì đúng rồi.
Lâm Vãn Vinh ung dung nói:
- Thân pháºn cá»§a Ngá»c Già nà y chẳng phải tầm thưá»ng, huynh cÅ©ng sá»›m biết rồi. Má»™t nữ nhân vừa kiêu ngạo cao quý, lại vừa mỹ lệ thông minh, đặc biệt còn nổi báºt như Ngá»c Già , có dá»… bị rÆ¡i và o tay giặc thế không?!
“Cái nà y đúng là chưa nghĩ qua.†Cao Tù lầm bầm:
- Ngưá»i khác có lẽ không được, nhưng vá»›i mị lá»±c cá»§a Lâm huynh đệ ngươi, đó lại là chuyện khác rồi.
Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ vai hắn, nghiêm túc nói:
- Cao đại ca, là m ngưá»i nhất định phải khiêm tốn. Ta trừ việc đẹp trai má»™t chút, há»c vấn nhiá»u má»™t chút, nhân phẩm tốt má»™t chút, những cái khác, cÅ©ng chẳng có mỵ lá»±c gì, thá»±c sá»± không được như huynh quá khen đâu. Huynh cÅ©ng ngà n vạn lần đừng có Ä‘i tuyên truyá»n khắp nÆ¡i, chỉ để mấy ngà n huynh đệ hÆ¡i hiểu má»™t chút là được rồi. Trầm lặng vẫn luôn là chuẩn má»±c là m ngưá»i cá»§a ta.
“Lâm huynh đệ quả nhiên rất khiêm tốn, rất trầm lặng!†Cao Tù đổ mồ hôi hột:
- Váºy, vị Ngá»c Già tiểu thư nà y, rốt cuá»™c là sao thế?
- Ta cũng rất muốn biết vấn đỠnà y.
Lâm Vãn Vinh giang hai tay ra, lặng lẽ than thở:
- Nhưng theo tình huống hiện giá», không chỉ ta không hiểu được, đến cả bản thân nà ng cÅ©ng có chút không rõ rà ng nữa rồi, huynh nói xem, còn có chuyện gì hóc búa hÆ¡n chuyện nà y sao?
“Quả nhiên là rất khó khăn!†Cao Tù nhìn hắn má»™t cái vá»›i vẻ rất đồng tình, gặp phải má»™t nữ tá» giống như Ngá»c Già thế nà y, cÅ©ng chỉ có Lâm huynh đệ má»›i có thể đấu vá»›i nà ng ta được mưá»i mấy hiệp, đổi lại là ngưá»i khác thì sá»›m đã ná»™p vÅ© khà đầu hà ng rồi.
Vượt qua Thiên Trì, Ä‘i thẳng vá» phÃa đỉnh núi, trong lòng trà n đầy tâm sá»±. Băng tuyết cà ng ngà y cà ng nhiá»u, khe vá»±c khắp nÆ¡i, lúc nà y chỉ còn cách đỉnh núi chừng mấy trăm trượng, Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn lên phÃa xa, chỉ thấy dưới bầu trá»i xa xôi, thấp thoáng lá»™ ra má»™t ngá»n núi biên biếc, ẩn hiện hư vô, mắt nhìn không thấy bến bá».
Hồ Bất Quy đứng bên cạnh hắn, hưng phấn nói:
- Tướng quân, đó chÃnh là nÆ¡i mà chúng ta cần đến sao?
- Không sai.
Lâm Vãn Vinh cố sức vẫy tay:
- Äó chÃnh là núi A NhÄ© Thái, bắt đầu từ nÆ¡i nà y, thiết kỵ cá»§a Äại Hoa sắp dẫm nát vương đình cá»§a Äá»™t Quyết rồi!
Tà i sản của nhitrung
Chữ ký cá»§a nhitrung [CENTER][SIZE="3"][COLOR="Red"]Xin đừng mất tiá»n nữa ![/COLOR][/SIZE][/CENTER]
:0 (91):
Last edited by Silverwing; 31-05-2009 at 02:26 PM .
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a nhitrung
30-05-2009, 11:25 AM
Diệt Thế Ma Thần
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp. Hồ Chà Minh
Bà i gởi: 2,430
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1,078 Times in 389 Posts
Chương 520: Ngực sẽ phình to ra, mặt sẽ đỠbừng.
Dịch: Mạnh Thưá»ng Quân
Biên táºp: Melly
Nguồn : TTV
- Mau nhìn xem, tuyết rơi rồi…
Lý VÅ© Lăng mừng rỡ hét lá»›n má»™t tiếng, láºp tức thu hút ánh mắt cá»§a tất cả má»i ngưá»i. Chỉ thấy trên đỉnh Thiên SÆ¡n mây má» bao phá»§, những đóa hoa tuyết giống như lông ngá»—ng từ trên trá»i rÆ¡i xuống, long lanh trong suốt, bay lả tả nÆ¡i đỉnh núi. Ở phÃa đầu đội ngÅ©, sau nháy mắt đã bị má»™t tấm thảm tuyết khổng lồ che kÃn, nhìn vá» phÃa xa, hệt như Ä‘ang chui và o trong sương mù dà y đặc váºy.
Rõ rà ng là lúc tháng năm, ở vùng lục địa quan trung* lúc nà y trá»i đã dần nóng lên, Thiên SÆ¡n lúc nà y lại có tuyết rÆ¡i. ÄÆ°a mắt nhìn xuống trăm hoa Ä‘ua sắc xa xa bên dưới, hoa tuyết và hoa đỠở lưng chừng núi Ä‘an xen và o nhau, lên đến đỉnh núi, loáng cái đã toà n là má»™t mà u tuyết trắng xóa. Má»™t núi ba khà háºu, sá»± tráng lệ diệu kỳ cá»§a Thiên SÆ¡n quả đúng là danh bất hư truyá»n.
(*TQ chia ra quan nội và quan ngoại, quan trung tức là quan nội, phần bên trong quan ải)
Tiểu Lý tá» chung quy vẫn còn chút tÃnh nết cá»§a trẻ con, có lẽ thá»i gian Ä‘i trong sa mạc quá dà i, lúc nà y mắt thấy tuyết rÆ¡i đầy trá»i, cảnh tượng rất là hùng vÄ©, láºp tức vui vẻ nhảy cẫng lên. Cao Tù cưá»i nói:
- Má»›i ra khá»i Äại mạc liá»n láºp tức gặp tuyết rÆ¡i, chuyến Ä‘i nà y cá»§a chúng ta cúng có thể tÃnh là mưa gió tuyết sương, cái gì cÅ©ng đã trải qua, Ä‘á»i nà y từ nay không còn hối tiếc gì nữa rồi.
Hai ngưá»i nà y thì thầm trò chuyện, Lâm Vãn Vinh lại nhÃu chặt mà y, Thiên SÆ¡n tuyết rÆ¡i, nhìn thì đẹp, nhưng rÆ¡i xuống những ngưá»i Ä‘ang sắp vượt qua Thiên SÆ¡n như bá»n há», chẳng khác chi đột nhiên lại có thêm rất nhiá»u nguy hiểm.
Mắt thấy sắc trá»i đã muá»™n, Lâm Vãn Vinh cắn chặt răng nói:
- Hồ đại ca, phân phó các huynh đệ bám gần nhau một chút, trông coi lẫn nhau, đêm nay không cắm trại, đi xuyên đêm vượt Thiên Sơn.
Hồ Bất Quy cÅ©ng biết quãng đưá»ng phÃa trước rất nguy hiểm, vá»™i vã “ừm†má»™t tiếng, truyá»n mệnh lệnh cá»§a hắn xuống. Dá»c đưá»ng Ä‘i lần nà y, dá»±a theo phân phó cá»§a Lâm Vãn Vinh, các tướng sÄ© sá»›m đã tÃch trữ lá khô lại, là m thà nh má»™t chiếc áo thoa* tháºt dà y khoác lên ngưá»i để chống lạnh. Khó coi thì có khó coi má»™t chút, nhưng có tác dụng hiển thị ra rất rõ rà ng.
(*loại áo khoác được Ä‘an từ cá», quãng sau sẽ gá»i là áo khoác luôn cho dá»… hiểu)
Trên ngưá»i Lý VÅ© Lăng mặc chiếc áo ấm áp nhất, hắn tuổi còn nhá», lại là trá»ng thương vừa má»›i là nh, má»i ngưá»i Ä‘á»u yêu thương hắn, lén lút Ä‘em y phục nhét và o trong bá»c hà nh lý cá»§a hắn. Lúc nà y trên ngưá»i hắn mặc chÃnh là chiếc áo má»›i mà Xảo Xảo đã may cho Lâm Vãn Vinh trước khi Ä‘i, là Lâm Vãn Vinh đặc ý đưa cho hắn, tuy có to hÆ¡n mấy số, nhưng chống rét thì không thà nh vấn Ä‘á».
Cà ng Ä‘i lên trên, gió tuyết cà ng lá»›n. Những con gió bấc kèm theo hoa tuyết bay vù vù tá»›i Ä‘áºp và o mặt, đến cả mắt cÅ©ng không mở ra ná»—i, hai má bị Ä‘áºp và o Ä‘au nhói, rồi đông cứng lại cà ng thêm nhức nhối hÆ¡n.
Tuyết lá»›n và sa mạc đúng là hai thứ cá»±c Ä‘oan. Má»™t thì nóng chết ngưá»i, má»™t lại lạnh chết ngưá»i, chỉ trong má»™t quãng thá»i gian ngắn ngá»§i mà lại phải trải qua hai loại khà háºu hoà n toà n trái ngược thế nà y, đúng là điá»u mà tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u chưa từng gặp qua. Cho dù Lâm Vãn Vinh được hiệu xưng là đã Ä‘i khắp đông nam tây bắc, cÅ©ng chưa có được trải nghiệm nà y. Äi tuần tra má»™t vòng, thấy tinh thần các tướng sÄ© Ä‘á»u ổn định, nói nói cưá»i cưá»i, hắn lúc nà y má»›i yên tâm hÆ¡n.
Ãnh mắt dừng lạ trên ngưá»i Ngá»c Già , hắn lại không nén nổi nhÃu mà y. Cái rét lạnh trên sưá»n núi nà ng ta đã không chống đỡ nổi, huống chi lúc nà y còn có gió bắc cùng tuyết lá»›n theo kèm. Sắc mặt thiếu nữ Äá»™t Quyết lạnh đến trắng bệch, thân thể cứng đơ. Hoa tuyết không ngừng rÆ¡i xuống, Ä‘áºu lại trên mái tóc và khuôn mặt nà ng, cùng vá»›i gò má má»m mịn cá»§a nà ng chiếu rá»i cho nhau, không ngá» lại chẳng thể phân biệt cái nà o trắng hÆ¡n, cái nà o lóng lánh hÆ¡n.
Gió lạnh thổi qua, hai vai nà ng không khá»i run lên cầm cáºp. Thiếu nữ kiên cưá»ng cắn chặt răng, chưa từng thốt lên má»™t tiếng nà o. Trong bá»c hà nh lý đầy những lá khô, bà n tay nhá» bé cá»§a nà ng xâu lại má»™t cách khéo léo, Ä‘ang mau chóng tá»± chế cho mình má»™t chiếc áo khoác.
“Nha đầu nà y đúng là chưa thấy quan tà i chưa nhá» lệ.†Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, bước nhanh tá»›i và i bước, mỉm cưá»i nói:
- Ngá»c Già tiểu thư, có thể thương lượng vá»›i cô má»™t chuyện không?
- Không cần thương lượng.
Nguyệt Nha Nhi nghe thấy tiếng nói cá»§a hắn, láºp tức quay đầu Ä‘i, chẳng thèm nhìn đến má»™t cái, lạnh lùng quăng ra mấy chữ.
Lâm Vãn Vinh đã ở cùng nà ng má»™t thá»i gian dà i, cÅ©ng biết được tÃnh cách cá»§a nà ng rồi. Chỉ coi như không nghe thấy nà ng nói gì, cưá»i hì hì:
- Thực ra chuyện nà y đối với nà ng mà nói, chẳng qua chỉ cần nhấc tay cái là xong. Ta thấy cô kết chiếc áo khoác nà y cũng không tồi, có thể bán nó cho ta không?
“Bán cho hắn?†Ngá»c Già không nhịn được quay đầu sang, ngÆ¡ ngác nhìn hắn. Trên đầu tên lưu manh dÃnh mấy bông hoa tuyết lá»›n, tuyết khắp trá»i cÅ©ng Ä‘ang Ä‘áºp và o mặt hắn. Mà u Ä‘en và mà u trắng Ä‘an xen và o nhau, vô cùng rõ rà ng.
Nhìn cái bá»™ dạng há»›n ha há»›n hở cá»§a hắn, dưá»ng như đã quên mất hai ngưá»i vừa cãi nhau má»™t tráºn.
“Kẻ nà y da mặt thá»±c dà y quá mức!†Ngá»c Già lầm bầm má»™t câu. Lại cÅ©ng không biết tại sao, trong lòng có chút sợ hãi, cho dù nà ng có thông minh hÆ¡n nữa cÅ©ng chẳng hiểu được dụng ý cá»§a tên lưu manh nà y. Suy nghÄ© má»™t chút, nà ng hừ mấy tiếng:
- Ngươi lại tá»›i châm chá»c ta sao? Ta chẳng tin mấy lá»i quá»· quái cá»§a ngươi đâu?
- Tháºt đó mà , ta châm chá»c nà ng là m cái gì.
Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i:
- Lần nà y tuyết rÆ¡i quá lá»›n, trên ngưá»i ta lạnh lắm, cho lên muốn mua chiếc áo khoác nà y cá»§a cô để chống rét.
Hắn không nói còn tốt, vừa mở miệng ra, Ngá»c Già láºp tức lạnh giá tá»›i táºn xương. Sắc mặt nà ng hệt như hà n băng, nắm chặt tay, phẫn ná»™ nói:
- Ngươi còn cần mua sao? Nếu ngươi muốn, trá»±c tiếp cướp lấy là xong, Ngá»c Già vốn là tù binh cá»§a ngươi, ngươi còn cần phải giả dối như thế nà y sao?
- Váºy không được.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu quầy quáºy, hi hi ha ha nói:
- Tù binh cÅ©ng có nhân quyá»n mà , hÆ¡n nữa, má»i ngưá»i xung quanh Ä‘á»u biết, ta là má»™t ngưá»i nổi tiếng thá»±c thà , ép mua ép bán không phải là phong cách cá»§a ta. Ngá»c Già tiểu thư, ta há»i lại má»™t lần nữa, bây giá» ta muốn mua chiếc áo khoác nà y cá»§a nà ng, nà ng có nguyện ý không?
Nhìn sắc mặt nghiêm túc cá»§a hắn, không giống như Ä‘ang đùa vui, Ngá»c Già cắn chặt răng, hừ má»™t tiếng:
- Ngươi thực sự rất lạnh sao?
- Rất lạnh!
Tên lưu manh gáºt gáºt đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Chiếc quần trên đùi hắn rách nát tÆ¡i tả, giỠđược dùng thừng cá» tầng tầng quấn lên. Äó là vết tÃch cá»§a lần hắn cứu nà ng trong cÆ¡n bão cát ở sa mạc lưu lại, đã rách nát đến mức không chống nổi gió tuyết. Trên dưới toà n thân hắn, thứ ấm áp duy nhất chỉ là má»™t chiếc áo choà ng dà i. Mắt Ngá»c Già hÆ¡i đỠlên, ôm chiếc áo khoác vừa má»›i kết xong đó má»™t chút, cắn chặt răng, nhét và o trong tay hắn:
- Cho ngươi, mau cút đi…
Chẳng há» khách khà nháºn lấy chiếc áo khoác, tên lưu manh cưá»i khà khà :
- Cám Æ¡n, đã mua được chiếc áo khoác nà y rồi, nhưng không biết Ngá»c Già tiểu thư nà ng muốn thù lao thế nà o đây? Kim ngân tà i bảo? Trân châu mã não? Hay lấy thân báo đáp…
- …Ta chẳng cần gì cả, ngươi mau cút đi…
Thiếu nữ tức giáºn hét lên, nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét cá»§a tên lưu manh nà y, nà ng cắn chặt môi đến chảy máu, háºn không thể đấm mạnh và o mặt hắn má»™t phát.
- ÄÆ°á»£c, được, ta Ä‘i.
Lâm Vãn Vinh vá»™i vã lùi ra hai bước, mỉm cưá»i nói:
- Con ngưá»i ta chÃnh trá»±c thà nh thá»±c, đó là chuyện ai cÅ©ng biết rồi. Nói rõ là mua, ta tuyệt đối không chiếm chút tiện nghi nà o cá»§a cô. Nếu mấy thứ kia đã không có gì thÃch hợp, váºy đợi lát nữa ta sẽ tặng cho cô má»™t món đồ là được, lấy váºt đổi váºt, chúng ta chẳng ai lá»— cả.
Cái bá»™ dạng nói nói cưá»i cưá»i nà y cá»§a tên lưu manh đáng ghét đến không thể dùng lá»i miêu tả, Ngá»c Già lượm lấy má»™t nắm tuyết, ném vá» phÃa hắn:
- Äừng có chá»c ta… Kêu ngươi cút thì ngươi mau cút Ä‘i.
Nắm tuyết tung bay tán loạn, tên lưu lanh vá»™i vã cưá»i ha hả má»™t tiếng, chạy mất hút vá» phÃa trước. Nhìn theo bóng lưng trong gió tuyết cá»§a hắn, ánh mắt Nguyệt Nha Nhi rá»§ xuống, thần sắc si ngốc.
- Tiểu Lý Tá», ngươi tá»›i đây má»™t chút.
Lý VÅ© Lăng Ä‘ang lúc hưng phấn, má»™t ngá»±a Ä‘i đầu, nghênh đón là n gió tuyết. Äá»™t nhiên nghe thấy từ phÃa sau truyá»n đến mấy tiếng gá»i khẽ, quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Vãn Vinh Ä‘ang đứng bên cạnh đội ngÅ©, ánh mắt liếc ngang liếc dá»c, Ä‘ang vụng vụng trá»™m trá»™m hướng vá» phÃa hắn vẫy tay.
Hắn vá»™i vã chạy đến, tươi cưá»i:
- Lâm đại ca, huynh gá»i đệ?
Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, nhét chiếc áo trong tay cho hắn:
- Tiểu Lý Tá», thay ta Ä‘i là m má»™t chuyện.
Hắn thầm thì và o tai Lý Vũ Lăng mấy câu, Tiểu Lý TỠtrợn tròn mắt nhìn hắn:
- Lâm đại ca, huynh hâm à ? Vụ là m ăn lỗ vốn như thế mà cũng là m, đây đâu phải là phong cách của huynh.
- Äúng như lá»i ngươi nói… Ta là ngưá»i chịu lá»— vốn sao?
Lâm Vãn Vinh đà nh bất đắc dÄ© lưá»m hắn má»™t cái.
Lý VÅ© Lăng nháy nháy mắt, nhìn thiếu nữ Äá»™t Quyết Ä‘ang Ä‘i mau trong tuyết, lại nhìn sang Lâm Vãn Vinh, đột nhiên ồ má»™t tiếng:
- Thì ra là váºy, biết rổi, ta biết vị Ngá»c Già tá»· tá»· nà y, trừ việc là ngưá»i Äá»™t Quyết ra, những chá»— khác Ä‘á»u không tồi. Lâm đại ca yên tâm, chuyện nà y ta tuyệt đối không nói cho Từ cô cô.
Nhìn tên tiểu tá» nà y tròng mắt láo liên, láºp tức biết hắn Ä‘ang nghÄ© cái gì. Lâm Vãn Vinh đà nh nói:
- Rõ rà ng đây là má»™t chuyện cá»±c kỳ cao thượng. Tại sao luôn có ngưá»i muốn dùng ánh mắt dung tục để nhìn thế nhỉ? Phải biết, ta chẳng phải là má»™t ngưá»i tùy tiện như thế.
“Quả nhiên không phải tùy tiện như thế!†Tiểu Lý Tá» vô cùng vui vẻ, tuy hắn bị ngưá»i Äá»™t Quyết là m trá»ng thương, nhưng tÃnh mệnh lại là do Ngá»c Già cứu. Dùng lá»i cá»§a bản thân hắn mà nói, ngưá»i sống ở trên Ä‘á»i, có ân báo ân, có thù báo thù, má»™t ngá»±a trả má»™t ngá»±a, không thể sai khác. Bởi váºy cÅ©ng chẳng có gì bà i xÃch thiếu nữ Äá»™t Quyết nà y, trong đại quân trừ Lâm Vãn Vinh ra, chỉ còn hắn là có thể nói được vá»›i Nguyệt Nha Nhi mấy câu.
Gió tuyết cà ng ngà y cà ng lá»›n, thổi cho má»i ngưá»i Ä‘á»u chẳng thể mở mắt ra. Cầm lấy chiếc áo dà i mà Lý VÅ© Lăng đưa cho, Ngá»c Già ngẩn ngưá»i, lắc đầu tức giáºn nói:
- Ngươi nói lại với Oa Lão Công, ta tuyệt đối không cần đồ của hắn.
Lý Vũ Lăng đáp:
- Ngá»c Già tiểu thư nhầm rồi, Lâm đại ca đã nói, chiếc áo khoác nà y không phải là đồ cá»§a huynh ấy nữa, mà là cá»§a cô.
- Cá»§a ta?
Ngá»c Già cắn môi:
- Sao lại thà nh của ta rồi?
Tiểu Lý Tá» mỉm cưá»i:
- Lâm đại ca nói huynh ấy và cô là m ăn vá»›i nhau, phải giao dịch công bằng. Lấy cá»§a cô má»™t chiếc áo, trả lại cho cô má»™t chiếc áo, lấy váºt đổi váºt, chẳng ai bị lá»— cả. Chiếc áo nà y bây giá» là cá»§a cô rồi, cô có vứt nó Ä‘i cÅ©ng váºy thôi, dù sao cÅ©ng chẳng liên quan gì tá»›i Lâm đại ca nữa.
“Không liên quan gì tá»›i hắn nữa ư?†NghÄ© đến cái bá»™ dạng há»›n ha há»›n hở cá»§a tên lưu manh khi nói chuyện vá»›i mình, thì ra là đã cố ý tÃnh kế sẵn rồi. “Ngưá»i nà y da mặt là m sao mà dà y thế được?†Nà ng ngẩn ngưá»i hồi lâu, tim Ä‘áºp lúc nhanh lúc cháºm, đột nhiên má»™t cảm giác há»n giáºn trà o dâng, nà ng cầm chiếc áo vứt xuống mắt đất, nhẹ nhà ng kêu lên:
- Hắn đang là m cái gì thế, lại tới lừa gạt ta? Ta chẳng thèm đồ của hắn, ta không cần…
Chỉ là nà ng đã cất tiếng muá»™n má»™t chút, Lý VÅ© Lăng truyá»n lá»i xong, sá»›m đã rá»i Ä‘i, lúc nà y Ä‘ang cùng Lâm Vãn Vinh, hai ngưá»i Ä‘i đầu đội ngÅ©, cưá»i hi hi ha ha vui vẻ.
Tuyết cà ng rÆ¡i cà ng lá»›n, từng mảng từng mảng hoa tuyết cháºm rãi rÆ¡i xuống, Ä‘ang hạ xuống những chiếc áo dà i to lá»›n, phảng phất như những bông hoa nhá» Ä‘ang nở rá»™, mỹ lệ vô ngần.
Ngá»c Già ngÆ¡ ngác đứng yên, đến cả cái rét lạnh ghê gá»›m kia cÅ©ng không cảm giác thấy. Nà ng hÆ¡i khom ngưá»i xuống, nhặt chiếc áo dà i rÆ¡i dưới mặt đất lên, cháºm rãi phẩy phẩy, gạt những bông hoa tuyết xuống.
Trên chiếc áo vẫn còn vương lại chút ấm áp, phảng phất như hÆ¡i ấm cá»§a vòng tay tên lưu manh váºy. NghÄ© đến tình hình vụ là m ăn giữa mình và tên lưu manh, trong lòng nà ng chẳng biết là đang có cảm giác gì.
“Tại sao ngươi và ta giống nhau, Ä‘á»u thÃch Ä‘i lừa ngưá»i thế?†Nà ng nắm chặt chiếc áo, vừa cưá»i vừa khóc, nước mắt tuôn xuống như mưa.
Trong cÆ¡n mưa tuyết lá»›n, cuối cùng cÅ©ng leo được lên đỉnh Thiên SÆ¡n. Bốn phÃa toà n là tuyết động, gió lạnh mang theo những tiếng gà o thét không ngừng vang lên bên tai. Trên bầu trá»i ngợp bóng mây Ä‘en kịt kia, lại treo lá»ng lÆ¡ má»™t chiếc khay ngá»c, ánh trăng tuôn ra như nước Ä‘an xen cùng những hoa tuyết, soi rá»i đỉnh núi sáng tá» như ban ngà y.
Tuyết nguyệt cùng hiện, đây đúng là má»™t cảnh tượng kỳ lạ chẳng ai ngá» nổi, khiến cho tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u trợn mắt há hốc mồm, nếu không phải hà nh quân đến đây, ai có thể tin được trong trá»i đất lại có má»™t truyá»n kỳ như thế nà y.
- Thiên SÆ¡n quả nhiên là má»™t nÆ¡i tuyệt vá»i a!
Hồ Bất Quy lẩm bẩm nói một mình.
Cao Tù lại không có nhiá»u cảm xúc như thế, hắn dò xét Lâm Vãn Vinh vá»›i vẻ hiếu kỳ, tặc lưỡi nói:
- Lâm huynh đệ, chiếc áo khoác nà y cá»§a ngươi tay nghá» tinh xảo tháºt, vô cùng đặc biệt đó.
- Váºy sao?
- Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả:
- Cái nà y là dùng má»™t số tiá»n lá»›n mua đó, phải tạm mặc lên thôi.
Trong mưa tuyết mênh mông, bầu trá»i phÃa xa là má»™t mảng lá» má». Äến cả bóng dáng cá»§a A NhÄ© Thái sÆ¡n cÅ©ng chẳng nhìn thấy nữa. Nhìn xuống bên dưới, toà n là má»™t mảng mưa tuyết trắng xóa mênh mông, bên dưới là vô số những hố bẫy, cá»™t băng, vá»±c băng, vùng tuyết lở đầy nguy hiểm, có thể dẫn đến tá» vong, chẳng ai biết được con đưá»ng phÃa trước có những gì Ä‘ang chỠđợi bá»n há».
Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt lại:
- Hứa Chấn, ngươi tìm mấy huynh đệ mẫn cán buá»™c dây thừng và o, thăm dò con đưá»ng phÃa trước, phải nhá»› an toà n là trên hết, thà cháºm má»™t chút cÅ©ng không thể liá»u lÄ©nh.
Lên núi dá»… xuống núi khó, đặc biệt là ở Thiên SÆ¡n trong cÆ¡n mưa tuyết thế nà y. Má»i ngưá»i là lần đầu tiên vượt qua núi tuyết, đối mặt vá»›i con đưá»ng tuyết mênh mang thế nà y, má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u rất cẩn trá»ng, mấy ngưá»i Hứa Chấn láºp thà nh má»™t đội thám hiểm nhá» dò dẫm từng bước ở phÃa trước, đại quân xếp thà nh hình chữ nhất mà theo, tá»™c độ cá»±c cháºm. Lâm Vãn Vinh chốt ở sau cùng, cẩn tháºn kiểm tra xem có chiến sÄ© nà o rá»›t đội ngÅ© không.
Hà nh quân trong mưa tuyết, thá»i tiết lạnh giá là chuyện rõ rà ng. Trong toà n quân, ngoà i Lâm Vãn Vinh ăn mặc đơn sÆ¡ nhất, còn tất cả Ä‘á»u quấn chặt ngưá»i lại như ngưá»i cá». Hắn tùy ý bốc lấy má»™t nắm tuyết nhét và o mồm nhai kỹ, vừa là nh lạnh mà lại vừa ngá»t ngà o. Lại hà má»™t hÆ¡i và o lòng bà n tay, dùng sức xoa xoa bà n tay đã đỠá»ng lên kia.
Y phục trên ngưá»i bị kéo và i cái, Lâm Vãn Vinh quay đầu lại, láºp tức cả kinh. Äứng trước mặt không ngá» lại là Ngá»c Già , ở sau cùng đội ngÅ© chỉ còn lại có hai ngưá»i bá»n há» mà thôi.
Trên ngưá»i Ngá»c Già mặc chiếc áo khoác rá»™ng thùng thình cá»§a Lâm Vãn Vinh, chiếc ống tay áo to lá»›n đã được quấn chặt lại, thân hình tuyệt mỹ vá»›i những đưá»ng cong nhấp nhô lúc ẩn lúc hiện. Lâm Vãn Vinh đưa mắt quan sát trên trên dưới dưới cả ngưá»i nà ng mấy lượt, cưá»i nói:
- Äừng trách ta không nhắc nhở nà ng. Cái ‘áo’ nà y cá»§a ta không chịu nổi sá»± lôi kéo cá»§a cô đâu, không cẩn tháºn má»™t chút là sẽ thà nh khoan y giải đái (rút dây cởi áo) đó.
Ngá»c Già cúi thấp đầu xuống hừ má»™t tiếng, trong tay bá»—ng có má»™t quả gì đó mà u bạc hiện ra như ảo thuáºt:
- Cho ngươi.
Thứ quả đó tá»a ra má»™t mùi hương thÆ¡m ngát, trên cuống còn dÃnh bùn đất và tuyết Ä‘á»ng, dưá»ng như vừa đà o ra từ trong tuyết váºy. Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên há»i:
- Äây là cái gì?
- Äá»™c dược.
Ngá»c Già lạnh lùng đáp lại.
- Äá»™c dược nà y đẹp quá Ä‘i.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì liếm má»™t cái lên quả đó. Má»™t mùi thÆ¡m ngà o ngạt lan xuống bụng, thân thể láºp tức ấm áp lên, sau hồi lâu má»›i biến mất.
- Äây là thứ gì thế?
Hắn mở to mắt lấy là m kỳ quái há»i.
Ngá»c Già hừ má»™t tiếng:
- Cái nà y gá»i là ngân quả, sinh trưởng ở dưới núi tuyết, công năng là m má»m tứ chi, xua Ä‘uổi cái rét, mấy chục năm má»›i chÃn má»™t lần, coi như ngươi may mắn má»›i được ăn nó, có thể giữ cho ngươi má»™t canh giá» không bị lạnh.
- Dâm quả?
Lâm Vãn Vinh mở to mắt ra:
- Váºy chẳng phải là xuân dược sao? Cái nà y mà cô cÅ©ng tìm ra được.
- Là ngân trong ngân sắc, không phải là chữ dâm trong tên dâm trùng cá»§a ngươi… Sao ngươi không Ä‘á»c y thư thế?
Ngá»c Già vừa xấu hổ vừa tức giáºn, hai má đỠbừng cả lên.
(* trong tiếng Trung chữ ngân é“¶ và chữ dâmæ·« Ä‘á»c hoà n toà n giống nhau)
“Dâm trong dâm sắc? Dâm trong dâm trùng?†Lâm Vãn Vinh nháy nháy mắt cả ná»a ngà y, hắn chẳng thể nà o nghÄ© thông được, hai chữ “dâm†nà y rốt cuá»™c là có gì khác biệt. Nhưng vá»›i y thuáºt cá»§a Ngá»c Già , nà ng nói dâm quả có thể trừ hà n, váºy chắc chắn là không thể sai được.
(LVV vẫn chỉ nghĩ đến chữ dâm, vì dâm sắc cũng có nghĩa.)
Nhìn bà n tay đã bị lạnh đến đỠbừng lên cá»§a Ngá»c Già , thấp thoáng còn dÃnh chút tuyết và bùn đất, Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì, đưa ngân quả đó lại cho nà ng:
- Thứ đồ chÆ¡i nà y không tồi, hay là nà ng giữ lại Ä‘i. Con ngưá»i ta thân thể cưá»ng tráng, chẳng cần xuân dược đâu… À, không phải, là không sợ lạnh đâu.
- Ta đã ăn rồi.
Ngá»c Già cúi đầu ương bướng bảo.
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả:
- Tiểu muội muội, muội có biết điểm đặc trưng rõ rà ng nhất khi nữ nhân nói dối là cái gì không?
- Là cái gì?
Ngá»c Già cắn răng há»i.
- Äó chÃnh là … ngá»±c sẽ phình to ra, mặt sẽ đỠbừng!
Lâm Vãn Vinh nhìn chăm chăm và o nà ng, nghiêm túc gáºt đầu.
Ngá»c Già ngưng cả thở, mặt mÅ©i đỠbừng cả lên, bá»™ ngá»±c má»m mại pháºp phồng lên xuống, tức giáºn mắng:
- Ngươi mới to ra, ngươi mới đỠmặt, đồ dâm trùng ngươi…!
- Muội nhìn xem.
Lâm Vãn Vinh nhìn nà ng, lặng lẽ nuốt má»™t ngụm nước bá»t:
- Cái ta nói, có cái nà o không ứng nghiệm ư?
“Äáng chết, lại trúng kế cá»§a hắ!†Ngá»c Già sau nháy mắt đã tỉnh táo lại, mặt đỠbừng lên, không thể tiêu tán nổi nữa, nà ng vá»™i vã áp chế tâm tư dồn dáºp trong lòng, bình thản nói:
- Ngân quả nà y, ngươi rốt cuộc có cần không?
Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu:
- Thứ đồ nà y, nà ng còn cần hơn ta, hay là nà ng cứ giữ lại đi!
- ÄÆ°á»£c!
“Bá»™p†má»™t tiếng, Ngá»c Già vứt ngân quả đó xuống đất, hung hăng dẫm đạp lên:
- Ngươi không cần, ta cũng không cần.
Thứ quả đó sau nháy mắt đã vỡ tan tà nh, mùi thÆ¡m thanh đạm lan ra, loáng cái đã ngấm hết xuống tuyết. Ngá»c Già vừa kiêu ngạo vừa bướng bỉnh liếc hắn má»™t cái, quay ngưá»i chạy thẳng xuống chân núi.
“Nha đầu nà y, quá bạo lá»±c rồi!†Lâm Vãn Vinh bất đắc dÄ© đà nh lắc lắc đầu, lại cảm thấy dưới chân rung chuẩn, thấp thoáng có tiếng ầm ầm từ sau lưng truyá»n đến.
Ngá»c Già nghe thấy thanh âm nà y, sắc mặt láºp tức biến đổi, quay nhanh đầu lại, chút nữa thì ngã xuống mặt tuyết.
Trên đỉnh Thiên SÆ¡n tiếng gió gầm rú à o à o, tiếng ầm ầm đó vang lên không dứt, ngá»n núi đó như sắp sụp đổ váºy, băng tuyết khắp đất trá»i à o nhanh xuống như sóng trà o, khà thế mạnh mẽ, sau nháy mắt đã đổ áºp xuống.
Sóng tuyết đầy trá»i sau nháy mắt đã đến sau lưng Lâm Vãn Vinh, ‘ầm’ má»™t tiếng, nuốt trá»n bóng dáng hắn và o.
- Oa Lão Công…!
Ngá»c Già chạy như Ä‘iên cuồng vá» phÃa đó, trái tim như bị xé nát thà nh từng mảnh nhá»â€¦
Tà i sản của thuyuy12
Äã có 2 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a thuyuy12
30-05-2009, 11:59 AM
Nghịch Thiên Quá»· Äế
Tham gia: May 2008
Äến từ: thái.... hồ
Bà i gởi: 313
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 19 giá»
Thanks: 0
Thanked 115 Times in 61 Posts
Chương 521: Gặp lại tiên tá»
Phần I
Dịch: workman
Biên dịch: Melly
Biên táºp: cupid
Nguồn : TTV
Trong giây lát, băng tuyết sụp đổ mang theo tiếng hét thê lương. Tầng tầng lở xuống ngáºp núi, như những cÆ¡n sóng rung trá»i cuồn cuá»™n gầm thét, quay cuồng, những tảng băng khổng lồ rÆ¡i à o ạt, trong nháy mắt nuốt chá»ng tất cả. Cả má»™t mạch núi đầy tuyết đổ sầm xuống là m cho má»i ngưá»i Ä‘á»u run mình kinh sợ.
Không ngá» lại có má»™t bóng trắng như má»™t tia chá»›p chợt lóe lên, lao thẳng và o giữa tráºn tuyết lở, chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
- Lâm huynh đệ…
- Lâm tướng quân...
Nhìn thấy bóng hình Lâm Vãn Vinh bị cÆ¡n bão tuyết nuốt chá»ng không thấy tung tÃch, Cao Tù xoay ngưá»i lại, đám ngưá»i Hồ Bất Quy cÅ©ng nhất tá» gà o lên, tiếng kêu xé lòng. Vừa dứt tiếng, tất cả Ä‘á»u phóng tá»›i đống tuyết đổ.
Sức mạnh cá»§a tráºn tuyết lở nà y quá kinh khá»§ng, những cÆ¡n sóng tuyết bao trùm cả bầu trá»i, những bông tuyết vốn mong manh trong nháy mắt biến thà nh vô số ám khà sắc bén vô cùng, bắn và o mặt, và o thân ngưá»i, Ä‘au như bị xẻo thịt. Tuyết lở khiến cho vách núi tróc ra từng mảng, vô số những lá»›p băng tuyết bao trùm cả vách núi thay nhau sụp đổ, tiếng ầm ầm liên tục vang lên.
Trong bão tuyết trà n ngáºp, căn bản là không thể mở mắt được, đến cả đứng cÅ©ng khó mà đứng vững được, chứ đừng nói là chạy ngược chiá»u gió. Äám ngưá»i Hồ Bất Quy gục ngã xuống vô số lần, nhưng cái là m há» vô cùng ngạc nhiên là thiếu nữ Äá»™t Quyết yếu Ä‘uối lại vẫn kiên cưá»ng, mặc gió bấc gầm thét quất và o mái tóc Ä‘en huyá»n cá»§a nà ng, nà ng vẫn cố nắm cho được những cây cá»™t băng, gian nan Ä‘i ngược gió. Gió tuyết vùn vụt và o mặt, và o đầu, chỉ trong chốc lát liá»n đã phá»§ đầy cả thân hình mong manh cá»§a nà ng, nhưng nà ng vẫn ương ngạnh Ä‘i xăm xăm trong băng tuyết, từng bước, từng bước Ä‘i tá»›i.
CÅ©ng không biết qua bao nhiêu lâu, tiếng ầm ầm dần dần im bặt, những đụn tuyết không đổ xuống nữa. Bông tuyết bay tán loạn vẫn rÆ¡i xuống không dứt, nhưng áp lá»±c đã yếu Ä‘i rất nhiá»u. Ngá»c Già ngáºp cả ngưá»i trong tuyết, như đã trở thà nh má»™t ngưá»i tuyết. Nà ng cố sức ngẩng đầu lên, lá»™ ra gương mặt đỠbừng, mắt rÆ¡m rá»›m. Nà ng ráng sức lúc lắc đầu, những bông tuyết rÆ¡i đầy xuống mặt, rồi rÆ¡i xuống tay, khắp nÆ¡i băng giá.
Äỉnh núi Thiên SÆ¡n trong nháy mắt như bị lá»™t má»™t lá»›p vá», lá»›p tuyết dà y cá»™p nay đã bị bóc mất. Từ đỉnh núi nhìn xuống, trên vách núi, nhấp nhô cao thấp, tùy ý có thể thấy ngá»n núi sắc lẻm, vương vấn những lá»›p tuyết má»ng. Äỉnh núi tuyết má»›i tinh đó cao chừng hÆ¡n mưá»i trượng. Còn khe băng vừa sụp đổ thì quả là sâu không thấy đáy. Chưa đến gần đã có thể cảm nháºn được hÆ¡i lạnh thấu xương.
Tráºn tuyết lở đã dần qua Ä‘i, những bông tuyết như lông ngá»—ng vẫn tiếp tục rÆ¡i xuống không ngừng, cái khe băng trong núi tuyết vẫn yên lặng như tá», không nghe được má»™t tiếng động hay hô hoán nà o.
Tuyết dà y tá»›i thắt lưng, Ä‘i má»™t bước cÅ©ng vô cùng gian nan. Ngá»c Già tá»±a hồ không thèm quan tâm tá»›i Ä‘iá»u nà y, nà ng dùng cả tay lẫn chân, cÆ¡ hồ dùng cả thân thể để phá băng thà nh má»™t cái thông lá»™, tiến thẳng tá»›i chá»— Lâm Vãn Vinh bị tuyết nuốt chá»ng.
Chá»— đó sá»›m đã bị những lá»›p tuyết dà y bao phá»§, vừa rồi hắn còn dương dương đắc ý như má»™t tên lưu manh, thế mà lúc nà y hoà n toà n không có lấy má»™t tiếng động. Không nghe thấy hắn trêu chá»c, không cảm giác được hắn hÃt thở, chỉ nghe thấy gió bấc ù ù, bốn phÃa lặng lẽ đén đáng sợ. Trong tuyết có chôn và i mảnh vụn mà u xanh lục khiến cho Ngá»c Già rất chú ý. Äó là miếng vải mà u xanh, còn dùng má»™t cây cái dây rừng khô quấn chung quanh, lá»™ ra trong lá»›p tuyết dà y, là m nà ng bá»—ng nhiên đỠngưá»i ra.
Má»™t cái áo rách, đã bị gió tuyết xé tan thà nh từng mảnh, không được nguyên hình nữa. Trên đó má»—i má»™t lá cây, má»—i má»™t cái dây leo, Ä‘á»u là nà ng tá»± mình dệt lấy, lại bị tên lưu manh ‘lấy váºt đổi váºt’ cướp Ä‘i. NgÆ¡ ngẩn xoa xoa mấy cái lá cây đã nát vụn, vẻ mặt nà ng như si dại, bất tri bất giác những giá»t nước mắt nóng bá»ng trà o ra như nước vỡ bá», thuáºn theo gương mặt nà ng lăn dà i xuống.
Nà ng thì thà o lẩm bẩm và i câu, rồi đột nhiên vứt lá cây trong tay, hai tay đâm thẳng và o lá»›p băng tuyết dà y, đà o bá»›i như đã phát Ä‘iên. Những bông tuyết rÆ¡i xuống Ä‘á»ng trên ngưá»i nà ng. Trong nháy mắt lại phá»§ lấy nà ng thà nh má»™t ngưá»i tuyết, nà ng lại như không còn biết gì nữa.
Tuy biết Ngá»c Già chỉ là má»™t nữ tá» dị tá»™c, mà còn là địch nhân nữa, nhưng bá»n ngưá»i Cao Tù cÅ©ng không nén được xúc động khi thấy cảnh nà y.
- ÄÃ o!
Hồ Bất Quy gầm lên, cởi phăng áo bà o trên ngưá»i, mắt đỠngầu lên, dẫn đầu toà n bá»™ tướng sÄ©, vây kÃn đống tuyết nà y, dùng tay đà o liên tục.
Hiện trưá»ng yên tÄ©nh vô cùng, ngoại trừ tiếng tuyết rÆ¡i nhè nhẹ, không nghe thấy bất kỳ thanh âm nà o khác. Năm ngà n tướng sÄ© đồng tâm hợp lá»±c, dá»±a và o hai tay đỠá»ng, cÅ©ng phải mất hai canh giá» má»›i dẹp được đống tuyết vÆ¡i Ä‘i hÆ¡n phân ná»a.
Theo những lá»›p tuyết được gạt ra, lòng má»i ngưá»i cà ng hồi há»™p hÆ¡n. Há» thấp thá»m chỠđợi thá»i khắc ấy, mà cÅ©ng vô cùng sợ hãi thá»i khắc ấy.
- Sắp tới đáy rồi!
Tiếng Cao Tù sợ hãi than, là m tâm thần má»i ngưá»i vô cùng căng thẳng
Thân hình Ngá»c Già khá»±ng lại má»™t chút, ngưng thần nhìn đống tuyết khổng lồ, hai mắt nà ng trống rá»—ng, dưá»ng như không có gì trong đó cả. Äá»™t nhiên, nà ng đứng lên, Ä‘iên cuồng lao và o gạt lá»›p tuyết còn lại, những lá»›p tuyết dà y bị nà ng gạt mạnh ra sau.
Dưới sá»± đồng lòng cá»§a tất cả má»i ngưá»i, lá»›p tuyết cà ng lúc cà ng má»ng dần, xem ra đã đến đáy rồi, thân thể Ngá»c Già khẽ run, động tác bất giác nhẹ nhà ng hẳn lại. Từng tấc từng tấc má»™t, vô cùng cẩn tháºn gạt tuyết ra, rốt cục đến rồi, nước mắt nhất thá»i chảy đầy hai mắt, nà ng tháºt sá»± không dám nhúc nhÃch nữa.
- Ủa?
Thanh âm ngạc nhiên của Hồ Bất Quy cất lên:
- Lâm tướng quân không ở đây?!
Ngá»c Già vá»™i và ng mở mắt, chỉ thấy đáy hố tuyết sâu thẳm kia lại hoà n toà n trống không, đừng nói là má»™t bóng ngưá»i, đến cả má»™t dấu chân cÅ©ng không có. Nà ng do dá»± không tin, lại đà o má»™t đống tuyết khác bên ngưá»i, chẳng biết mất bao nhiêu công sức, nhưng lại vẫn chẳng tìm được gì. Tên lưu manh kia như hư không tiêu thất, biến mất và o không khà rồi.
Tất cả Ä‘á»u ngây ngưá»i. Mất bao nhiêu công sức, thế mà Lâm tướng quân rốt cục không phải bị chôn ở đây! Chỉ cần cháºm trá»… và i canh giá», cho dù tìm được hắn, chỉ sợ cÅ©ng dữ nhiá»u là nh Ãt.
Là VÅ© Lăng tìm kiếm chung quanh má»™t phen, mắt đỠá»ng, kêu to:
- Mau nhìn, nơi nà y...
Ãnh mắt má»i ngưá»i Ä‘á»u hướng vá» phÃa đó, chỉ thấy cách đống tuyết không xa, có má»™t khe băng sâu không thấy đáy, dà i ước chừng ba mươi trượng, rá»™ng hai ba trượng, còn chưa đến gần, có tiếng gió hú từ dưới hố sâu vùn vụt lên, rÃt lên bên tai, hÆ¡i lạnh thấu tá»›i táºn xương tá»§y.
Khe băng nà y là do vụ núi lở hình thà nh nên, má»i ngưá»i mặc dù sá»›m đã thấy, nhưng Ä‘á»u nóng lòng cứu ngưá»i, không ai để ý đến. Mãi đến khi không phát hiện ra bóng dáng Lâm Vãn Vinh dưới đống tuyết, má»i ngưá»i má»›i hướng tầm mắt chuyển qua chá»— nà y.
- Nếu Lâm huynh đệ bị cuốn và o khe băng nà y...
Cao Tù vừa nói má»™t câu, liá»n nghẹn ngà o không nói nữa, sắc mặt má»i ngưá»i nhất thá»i trắng bệch, mắt á»ng đỠlên. Trong cÆ¡n bão tuyết, con ngưá»i căn bản không thể đứng vững. Hắn không bị tuyết chôn, váºy nhất định là bị bão tuyết cuốn Ä‘i rồi. Khả năng lá»›n nhất chÃnh là rÆ¡i và o khe băng sâu không đáy nà y. Nhìn độ sâu cá»§a khe băng, cho dù ai cÅ©ng Ä‘á»u biết là má»™t khi bị rÆ¡i và o đó, không ai có thể sống sót mà quay trở ra được.
- Sẽ không đâu... Oa Lão Công sẽ không chết!
Tiếng nấc yêu kiá»u vang lên. Ngưá»i kêu khóc chÃnh là Nguyệt Nha Nhân. Sắc mặt nà ng trắng bệch, cố không khóc, đôi môi đỠmá»ng tươi tắn đã bị cắn chảy cả máu. Nà ng thì thà o tá»± nhá»§:
- Hắn là ngưá»i xấu như váºy, ông trá»i không tiếp nháºn hắn đâu! Hắn sẽ không chết. Nhất định sẽ không chết!
Cao Tù cắn răng ừm má»™t tiếng, thà nh tháºt má»™t cách kì lạ. Bốn phÃa vô cùng trầm mặc, chỉ có những tiếng gió vi vút thổi ra từ khe băng, không ngừng Ä‘á»ng lại bên tai má»i ngưá»i.
Ngá»c Già từ từ ngồi bên bá» khe băng, ngÆ¡ ngác trầm mặc tháºt lâu. Äá»™t nhiên lấy trong lòng ra má»™t cây kim Ä‘ao bảo mạng, cứa mạnh và o bà n tay nhá» bé mịn mà ng cá»§a mình má»™t cái, má»™t dòng máu đỠchảy trà n ra, rÆ¡i lã chã xuống khe băng kia…
o0O0o
Trong mông mông lung lông, đột nhiên có má»™t đôi bà n tay má»m mại vuốt nhẹ hai gò má, ấm áp như gió xuân tháng ba. Má»™t bóng hình nữ tá» mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ Ä‘ang ép và o ngưá»i, nhoẻn miệng cưá»i vá»›i hắn.
Nụ cưá»i cá»§a nữ tỠấy tháºt ngá»t ngà o, khuôn mặt lại không rõ rà ng lắm, hình như là Tiên Nhi, nhưng lại cÅ©ng như Thanh Tuyá»n, tương tá»± An tá»· tá»·, rồi lại giống như Ninh VÅ© TÃch! Nhìn nà ng thong thả rá»i Ä‘i, Lâm Vãn Vinh vô cùng vá»™i vã, ôm chặt lấy thân thể má»m mại cá»§a nà ng:
- Không được đi, là ai cũng không cho đi!
- Hi hi…
Má»™t tiếng cưá»i khe khẽ vang lên:
- Ai cÅ©ng không cho Ä‘i? Lòng tham cá»§a ngươi ghê gá»›m tháºt. Ta xem ngươi tháºt ra có cách nà o giữ được ngưá»i ta đây!
- Ta có thể giữ nà ng lại!
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả, dang tay ôm nà ng và o lòng, cÅ©ng mặc kệ nà ng là ai. Thuáºn tay sá» mó ngá»±c nà ng má»™t phen.
- A... Tiểu tặc...
Nữ tỠđó ngượng chÃn ngưá»i, hoảng hồn sợ hãi kêu lên.
- Ãi… Ai chÃch và o mông ta?!
Lâm Vãn Vinh sực tỉnh, ngồi dựng lên, rống to.
Trên mông không chỉ Ä‘au, mà còn rất lạnh. Sá» tay xuống dưới, chỉ cảm thấy hÆ¡i băng lạnh đến táºn xương. Mình tháºt ra là ngồi trên má»™t khối băng. Lướt mắt nhìn qua, bốn phÃa tối Ä‘en như má»±c, xòe tay không thấy ngón, ngoại trừ tiếng gió lạnh vi vút, rốt cuá»™c không nghe thấy chút tiếng động nà o. Tiếng gió lạnh ù ù thổi qua bên tai, xuyên qua quần áo là m nổi cả da gà .
Không có ai cả? Hắn nghi hoặc dò xét bốn phÃa, không nhìn thấy bóng ngưá»i nà o, không nghe thấy tiếng động nà o. “Chẳng lẽ vừa rồi là nằm mÆ¡?†Hắn bất giác sá» sá» xuống mông. Lạnh vô cùng, cÅ©ng không biết chá»— nà o bị châm chÃch và o nữa. Chá»— nà o cÅ©ng lạnh cứng cả, không sao nháºn ra được.
“Xem ra là ta đang nằm mơ! Nhưng ta đang ở nơi nà o thế nà y?†Hắn biến sắc. Nhớ tới tình cảnh vừa trải qua lúc trước, núi cao chót vót, tuyết lở. Sau đó rồi chẳng biết gì nữa cả.
“Mẹ nó, ta rốt cuá»™c ở nÆ¡i nà o? Ngá»c Già , lão Hồ, lão Cao, tiểu Lý, má»i ngưá»i Ä‘ang ở nÆ¡i nà o?†Hắn hÃt mạnh và i hÆ¡i, đầu óc trống rá»—ng, má»™t lúc lâu má»›i bình tÄ©nh lại.
“Bốn phÃa lạnh giá đến táºn xương. NÆ¡i nà y hẳn là má»™t khe băng ở Thiên SÆ¡n rồi. Äến cả má»™t chuyện vượt qua được má»™t lá»›p băng dà y như váºy mà ta cÅ©ng là m được. Tháºt không biết là nên khóc hay là nên cưá»i!†Hắn bất lá»±c tá»± trà o phúng mình và i câu, rồi thuáºn tay mò và o ngá»±c sá» sá». Lần nà y thì hắn cảm giác có cái gì đó không đúng.
Súng, thuốc, sách há»a, chẳng còn lấy má»™t cái nà o cả. Không chỉ như thế, kỳ quái hÆ¡n là trên ngưá»i hắn còn mặc má»™t bá»™ xiêm y má»m mại, ấm áp, mang theo hương thÆ¡m nhà n nhạt, phảng phất trên ngưá»i. Äến cả cảm giác rét lạnh cÅ©ng không còn thấy nữa. Hắn nhá»› rõ rà ng, trưá»ng bà o mình đã đưa cho Ngá»c Già rồi, nhưng sau khi xuyên qua lá»›p băng dà y, bây giá» sao có thể lại có má»™t bá»™ quần áo quái lạ như thế?
Hắn loạng choạng đứng lên, hét lớn:
- Nà y, có ai ở đây không? Nà ng đừng trốn, ta thấy nà ng rồi!
Tiếng vang cứ thế vá»ng lại trong khe băng, chấn động mà ng nhÄ©, vá»ng Ä‘i vá»ng lại mãi má»™t lúc lâu, nhưng lại không có ai trả lá»i. Trong hố bằng u ám nà y, hắn chẳng thế thấy gì cả, hÆ¡n nữa tai chẳng nghe thấy gì, váºy thì có khác gì ngưá»i mù ngưá»i Ä‘iếc chứ.
Tá»±a hồ không có ai tháºt. Hắn bá»±c mình ngồi xuống, cởi hết quần áo trên ngưá»i xuống, cởi luôn cả cái áo ấm bên trong, Ä‘ang muốn cởi nốt cả cái khố nhá», hắn rốt cục nghe thấy má»™t thanh âm ngượng ngùng cá»§a má»™t nữ tá»:
- Tiểu tặc… ngươi … ngươi là m gì thế?!
Sau đó trong khe băng vang lên tiếng đánh lá»a, trong phút chốc những tia lá»a bắn ra. Má»™t luồng sáng xé toang bóng đêm, hiện lên má»™t nữ tá» Ä‘ang đứng thẳng, thân mặc váy trắng, đạm nhã như tiên, mà y cong như dãy núi nÆ¡ xa, mắt như nước xuân, mặt thoáng á»ng Ä‘á», Ä‘ang lẳng lặng nhìn hắn. Nà ng tươi cưá»i như trăm hoa khoe sắc, tá»±a mẫu đơn nở rá»™.
Lâm Vãn Vinh nhìn tới ngẩn ngơ, mãi lâu sau mới thì thà o:
- Tá»· tá»·, tháºt là nà ng hả?!
Nữ tỠđó mỉm cưá»i Ä‘i tá»›i, nhẹ nhà ng mặc áo cho hắn:
- Không phải ta còn là ai? Ngươi đó, dám giở thủ đoạn vô lại kéo ta ra.
Lâm Vãn Vinh ôm chầm nà ng. Cảm giác má»m mại ấm áp, rồi bá»—ng chốc hóa thà nh trăm ngà n luồng máu nóng, kÃch động cả ngưá»i hắn. Ôm chặt lấy nà ng bá» eo má»m mại cá»§a nà ng, ghé tai nà ng cưá»i hì hì:
- Tá»· tá»· là tiên tá», ta là vô lại. Chúng ta là má»™t đôi trá»i sinh, không ai có thể dứt chúng ta ra được.
Tai tiên tá» cÅ©ng nóng bừng, Ä‘ang muốn phản đối hắn, bất giác lại có và i giá»t nước rÆ¡i xuống, hÆ¡i âm ấm. Ngẩng đầu lên, nhất thá»i kinh hãi kêu lên:
- Ngươi, ngươi là m sao váºy?!
Gương mặt Lâm Vãn Vinh già n giụa nước mắt:
- Tá»· tá»· nhìn lầm rồi, không khóc như váºy đâu, đây là tuyết tan ra đó.
Ninh VÅ© TÃch nhìn ngÆ¡ ngẩn, nà ng má»™t mạch Ä‘i theo Lâm Vãn Vinh đến đây. Chứng kiến hắn vượt núi Hạ Lan, đạp thảo nguyên, xuyên sa mạc, qua Tuyết SÆ¡n. Không gì cản nổi, oai hùng bốn phương! Äánh cho Hồ lá»— nước chảy hoa trôi. ChÃnh là hà o kiệt báºc nhất cá»§a binh lÃnh Äại Hoa. Nhưng sao bây giá» lại khóc rống lên thế nà y.
“Nam tá» ngốc nghếch!†Trong lòng nà ng cÅ©ng dâng lên ngà n vạn tâm tình dịu ngá»t, vá»™i đưa ống tay áo, nhè nhẹ lau nước mắt cho hắn, dịu dà ng há»i:
- Ngươi là m sao váºy? Äại Nguyên soái thống lÄ©nh mưá»i vạn nhân mã, sao lại khóc trước mặt má»™t nữ tá» chứ?!
Lâm Vãn Vinh lau nước mắt:
- Ai quy định là đại Nguyên soái không thể khóc? Trong lòng ta sợ hãi, khóc và i tiếng, chẳng lẽ cũng sai sao?!
Nhìn hắn giống như má»™t đứa nhá» là m nÅ©ng, Ninh VÅ© TÃch cÅ©ng thấy ấm áp trong lòng, vá»™i kéo tay hắn an á»§i:
- Có phải là vụ tuyết lở dá»a ngươi không? Äừng khóc, đừng khóc…! Ta vẫn ở bên ngưá»i ngươi mà ! Mặc cho phong sương mưa tuyết, gian tặc nịnh thần, không ai hại ngươi được đâu!
- Tá»· tá»·...
Lâm Vãn Vinh đưa tay ôm nà ng, nước mắt rơm rớm, lấy là m cảm động nói:
- Ta không phải sợ những thứ nà y!
- Váºy ngươi sợ cái gì?!
Ninh Tiên tá» dịu dà ng há»i.
Lâm Vãn Vinh hÃt má»™t hÆ¡i dà i:
- Ta sợ có má»™t ngà y tá»· tá»· sẽ rá»i xa ta!
Tà i sản của nhitrung
Äã có 2 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a nhitrung
30-05-2009, 12:47 PM
Diệt Thế Ma Thần
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp. Hồ Chà Minh
Bà i gởi: 2,430
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1,078 Times in 389 Posts
Chương 521: Gặp lại tiên tá»
Phần II
Dịch: workman
Biên dịch: Melly
Biên táºp: cupid
Nguồn : TTV
Ninh VÅ© TÃch ngẩn ngưá»i, chẳng biết là m sao, lệ nóng tá»± nhiên trà o ra hai khóe mắt, nà ng nhè nhẹ vuốt ve gương mặt hắn:
- Ngươi Äại tướng quân chấp chưởng vạn ngà n binh mã, là m sao chỉ vì má»™t việc cá»n con nà y mà khóc chứ? Việc nà y truyá»n ra ngoà i, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh ngươi đó!
Lâm Vãn Vinh khinh thưá»ng ngắt lá»i:
- Ta có thể Ä‘i ngà n dặm kì táºp, chiến đấu giết ngưá»i, sao không thể ngưá»i nữ nhân mà mình thÃch mà khóc chứ? Thanh danh chỉ là má»™t mảnh da mặt, xé rách Ä‘i thì má»i sá»± coi như sẽ tốt là nh, ta không thèm là m má»™t nam nhân vÄ© đại tuyệt thế, đạo đức mô phạm! Khóc thì sao, ta cứ khóc, ai cưá»i ai chá»c... Ta nguyá»n rá»§a há» không tìm thấy lão bà !
- Ngươi đó!
Nghe hắn nói như má»™t đứa trẻ con, Ninh VÅ© TÃch đà nh bất lá»±c khẽ cưá»i, rồi lệ cÅ©ng rÆ¡i đầy gương mặt, ép cả ngưá»i và o ngá»±c hắn, thá»§ thỉ:
- Ta thấy ngươi khóc là giả, mà dụ dá»— gạt lấy nước mắt cá»§a ta má»›i là tháºt!
- Chúng ta dụ dỗ nhau mà !
Lâm Vãn Vinh nháy mắt cưá»i, Ninh VÅ© TÃch mặt đỠlên, nhéo mạnh và o tay hắn. Hai ngưá»i không nói lá»i nà o, chỉ nghe con tim hòa cùng nhịp Ä‘áºp.
- ÄÆ°á»£c rồi, tá»· tá»·, lúc nãy là nà ng châm và o mông ta hả?!
Lâm Vãn Vinh bá»—ng nhiên nhá»› tá»›i má»™t chuyện, vá»™i và ng chá»™p lấy vai Ninh tiên tá» há»i.
Ninh VÅ© TÃch đỠmặt, quay đầu Ä‘i cưá»i nói:
- Ngươi há»i là m gì? Ai bảo ngươi động tay động chân vá»›i ta, Ä‘ang ngá»§ mà cÅ©ng không thà nh tháºt!
- A, là như thế hả?!
Lâm Vãn Vinh mở to hai mắt:
- Ta còn tưởng rằng lúc ta tỉnh má»›i là lúc thà nh tháºt nhất, không ngá» khi ngá»§ cÅ©ng luyện táºp không ngừng.
Ninh VÅ© TÃch khẽ cưá»i:
- Gặp phải lúc ngươi không thà nh tháºt, váºy phải lấy châm chÃch ngươi... Äây là An sư muá»™i dạy cho ta, nói là cách nà y rất linh nghiệm đối vá»›i ngươi!
- An tỷ tỷ?! Nà ng ta dạy tỷ tỷ à ?!
Lâm Vãn Vinh đỠmắt cứng lưỡi: “Không phải ta mù, nhưng mà thế giá»›i nà y quả là biến hóa nhanh quá. Nhá»› ngà y xưa ở Huyá»n VÅ© hồ thà nh Kim Lăng, An hồ li còn dạy ta là m sao đối phó được vá»›i Ninh Tiên tá», không ngá» vừa chuyển mắt má»™t cái, nà ng lại dạy Ninh Tiên tá» cách là m sao trị ta. Hồ mị tá» nà y, tháºt là háºn không được phết và o mông nà ng và i phát, thuáºn tiện bóp mưá»i nhát!â€
- Sao, chẳng lẽ ngươi oán háºn An sư muá»™i sao?!
Ninh VÅ© TÃch liếc mắt nhìn hắn.
- A, là m sao như váºy được?
Hắn vá»™i và ng cưá»i trừ, rồi vô cùng tháºn trá»ng há»i:
- Tiên tá» tá»· tá»·, nà ng và An tá»· tá»· là m sao lại trở thà nh Ä‘oà n kết thế? Trước kia các nà ng đâu có như váºy... A, ha ha, ta không nói, nà ng cÅ©ng hiểu mà !
Ninh VÅ© TÃch bất mãn liếc mắt nhìn hắn:
- Cái gì gá»i là đoà n kết chứ, lúc ta và An sư muá»™i giao hảo, ngươi chắc vẫn còn Ä‘ang nghịch đất ấy chứ!
- Äúng, đúng…!
Lâm Vãn Vinh gáºt đầu lia lịa, mồ hôi ướt đẫm: “Nhìn ngưá»i trong thiên hạ, dám giáo huấn hắn như váºy, ngoại trừ An tá»· tá»·, thì cÅ©ng chỉ có Ninh Tiên tá» thôi. Äến cả Thanh Tuyá»n cÅ©ng không dám! Hai vị nà y Ä‘á»u là cá»p cái, ăn thịt ngưá»i không nhè xương.â€
Ninh VÅ© TÃch than thở:
- Ta và An sư muá»™i mấy năm nay tranh tranh đấu đấu, cÅ©ng không biết rốt cuá»™c vì cái gì. Lúc nà y Thánh phưá»ng không còn nữa, sư phó cÅ©ng không, chúng ta còn lại cái gì? Má»™t tấc đất cắm dùi, và i viên gạch ngói cÅ©ng không có!
- Không, không... còn có ta!
Lâm Vãn Vinh vội và ng tự cáo.
Ninh Tiên tá» vừa bá»±c mình vừa buồn cưá»i:
- Cái gì mà còn có ngươi, ngươi và chúng ta có gì quan hệ chứ?! Chẳng trách An sư muội mắng ngươi!
- Nà ng mắng ta?
Lâm Vãn Vinh nóng nảy:
- Mắng ta cái gì?! Là chá»i ta quá đẹp trai, há»c vấn quá cao, hay là tâm địa quá tốt?! Ta nhất định sá»a mà !
Ninh VÅ© TÃch nhịn cưá»i:
- Ngươi chỉ tưởng tượng. Nà ng mắng ngươi là lam nhan há»a thá»§y (nguồn gốc tai há»a)!
“Lam nhan há»a thá»§y hả? Câu nà y quả tháºt rất thÃch hợp vá»›i ta!†Lâm Vãn Vinh giÆ¡ ngón tay cái, rồi bá»—ng than thở:
- An tỷ tỷ đúng là hiểu ta quá rõ!
“Không thể nói lại ngưá»i nà y được!†Ninh VÅ© TÃch bất lá»±c lắc đầu, hết lần nà y tá»›i lần khác nà ng Ä‘á»u vui vẻ khi nói chuyện vá»›i hắn:
- Còn nhá»› đêm ngươi ngá»™ táºp ở Hưng Khánh phá»§ không?
- Nhá»›, nhá»›!
Lâm Vãn Vinh khẽ gáºt đầu.
Ninh VÅ© TÃch than khẽ:
- Váºn mệnh nhân sinh tá»±a như má»™t vòng luân hồi. Ta cùng vá»›i An sư muá»™i tranh đấu nhiá»u năm, lại không nghÄ© rằng đêm hôm đó lại má»™t lần nữa sánh vai nhau.
Lâm Vãn Vinh nháy mắt mấy cái:
- Tiên tá» tá»· tá»·, ý cá»§a ngươi là đêm ấy chỉ An tá»· tá»· ở đó, mà nà ng cÅ©ng ở đó luôn? Ãi chà , chẳng trách có đến hai cây ngân châm. Ta tháºt sá»± là quá ngu ngốc!
- Ngươi bây giỠmới biết được hả? Quả nhiên là ngốc nghếch!
Ninh VÅ© TÃch vén mấy sợi tóc bên tai, lắc đầu nói khẽ:
- Ta xuống Thiên Tuyệt phong, rồi theo sau ngươi mà đi vá» phÃa bắc, lại không nghÄ© rằng An sư muá»™i cÅ©ng lén theo bên ngưá»i ngươi. Nói gì thì nói, bổn sá»± cá»§a ngươi cÅ©ng không nhá»!
Ninh VÅ© TÃch lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn. Lâm Vãn Vinh trong lòng cả kinh. Hắn rất hiểu tÃnh cách Ninh Tiên tá», má»—i khi thần sắc nà ng trở nên lạnh nhạt, đó chÃnh là lúc tức giáºn, tối thiểu cÅ©ng bất mãn. Hắn cưá»i ha hả nói:
- An tá»· tá»· chắc là đáp ứng yêu cầu cá»§a Tiên Nhi, đặc ý tá»›i là m bảo vệ cho ta. Ta má»›i đầu cÅ©ng không biết... Tiên tá» phát hiện ra An tá»· tá»·, váºy nà ng ấy cÅ©ng phát hiện ra tá»· tá»· sao?
- Phải không? Äáp ứng yêu cầu cá»§a Tiên Nhi?!
Ninh VÅ© TÃch khẽ hừ má»™t tiếng:
- Ngươi má»™t đưá»ng bắc thượng, không há» có chiến sá»± gì. Hai ngưá»i chúng ta che giấu rất kỹ, không há» phát hiện ra nhau. Mãi tá»›i cái đêm ở Hưng Khánh phá»§...
“Äụng đầu rồi!†Lâm Vãn Vinh mồ hôi đầu đầy: “Ẩn náu quả không phải là việc dá»… dà ng. Tiên tá» và An hồ li lại cùng trốn sau lưng, quả như là ta đã khiêu vÅ© cùng sói!â€
- Nói tá»›i cÅ©ng buồn cưá»i!
Ninh VÅ© TÃch lắc đầu than nhá»:
- Ta và An sư muá»™i gặp lại, tháºt ra lại là ở táºn tái ngoại đại mạc, việc nà y quả tháºt phải cảm tạ ngươi!
- Äúng đúng… Không… không… ta nói là quá bất ngá», tháºt sá»± là quá bất ngá»!
Khe băng tuy giá rét vô cùng, nhưng Lâm Vãn Vinh lại ướt đẫm mồ hôi.
Ninh Tiên tỠthở dà i:
- Hai ngưá»i chúng ta gặp lại, không còn những rà ng buá»™c Thánh phưá»ng, không lá»i nà o diá»…n tả hết niá»m vui. Chỉ là An sư muá»™i tÃnh tình cương liệt, lại vẫn không thay đổi được. Nà ng nói chúng ta hai ngưá»i cùng nhau há»™ vệ ngươi, đó là dùng dao mổ trâu giết gà , cÅ©ng quá tiện nghi cho ngươi, liá»n đưa ra má»™t Ä‘iá»u kiện tá»· thÃ.
“Tá»· thÃ? Việc nà y không nghe An tá»· tá»· đỠcáºp tá»›i.†Lâm Vãn Vinh vá»™i la lên:
- Tỷ thà cái gì?
- Hai ngưá»i chúng ta chia ra há»™ vệ ngươi, ai không nhẫn nại được, để ngươi thấy mặt trước, váºy ngưá»i đó thua!
Ninh VÅ© TÃch khẽ kể lại:
- Từ núi Hạ Lan tá»›i thảo nguyên, chỉ là má»™t Ä‘oạn đưá»ng ngắn, lúc đó do An sư muá»™i trông há»™ ngươi. Chỉ là ngươi lại là ngưá»i được yêu quà lại còn kiêu ngạo, cái gì không thấy mặt là không ngá»§ được, dùng đủ má»i biện pháp buá»™c An sư muá»™i xuất đầu. Nà ng biết rõ ngươi như váºy, nên muốn thua rồi, nhưng vẫn...
Ninh Tiên tá» liếc mắt nhìn hắn, cưá»i mà như mếu, không nói tiếp nữa.
“An tá»· tá»·!†Nhá»› tá»›i hồ mị tỠđó, hắn cố nén Ä‘au lòng, nụ cưá»i ngá»t ngà o, ta lại còn nháºn lầm nà ng thà nh Ninh Tiên tá», trong lòng Lâm Vãn Vinh nhất thá»i Ä‘au đớn. An tá»· tá»· chưa nói cái gì cả, nhưng tâm ý đó còn hÆ¡n cả ngà n lá»i vạn chữ!
- Xem như ta bất bình thay cho An sư muội đi.
Thấy hắn cúi đầu buồn bã, Ninh VÅ© TÃch thở dà i:
- Ngươi cÅ©ng đừng tá»± trách. Kỳ tháºt cho dù ngươi không thấy nà ng, nà ng cÅ©ng nhất định sẽ gặp ngươi.
- Tại sao?!
Lâm Vãn Vinh vội và ng ngẩng đầu nói.
- Nữ tá» trên thế gian nà y, vì vướng phải tÆ¡ tình, ai nấy cÅ©ng Ä‘á»u trở nên ngốc nghếch.
Ninh Tiên tá» bất lá»±c lưá»m hắn:
- SÆ¡n trại cá»§a An sư muá»™i có đại sá»±, vốn không thể tránh Ä‘i, nà ng cÅ©ng vì ngươi, liá»n đưa ra má»™t lá»i hứa hẹn ước định ngà y nà o vá», nhỠđó nà ng má»›i có thể yên tâm xuống núi. Ngà y nà ng chia tay ngươi, đó là đã hết thá»i gian nà ng đã cam kết.
Lâm Vãn Vinh đứng báºt dáºy, khẩn trương nói:
- Hứa hẹn cái gì? Không phải Ä‘em nà ng gả cho Äại vương trại chá»§ đó chứ?
Ninh VÅ© TÃch lắc đầu:
- Ta không biết rõ lắm. Nhưng vá»›i cách sống cá»§a An sư muá»™i, ngưá»i nà o có thể chiếm được tiện nghi cá»§a nà ng, chắc còn chưa xuất sinh... á»’, ta không tÃnh ngươi má»›i đúng!
Thấy ánh mắt lạnh lùng cá»§a Ninh Tiên tá», Lâm Vãn Vinh xấu hổ cưá»i trừ
- Việc nà y, việc nà y… chuyện giữa ta và An tỷ tỷ, nói ra rất phức tạp!
- Có cái gì mà phức tạp, không phải là nà ng đưa ra phương pháp sai ngươi tới chế phục ta sao?! Lúc nà y ngươi đã được như nguyện ý rồi đó!
Ãnh mắt Ninh VÅ© TÃch lạnh hẳn Ä‘i, hừ má»™t tiếng.
Lâm Vãn Vinh hoảng hốt:
- Nà ng... Nà ng là m sao biết được? Không phải … tỷ tỷ … không phải như nà ng tưởng tượng đâu!
- Ngươi cũng không cần nói lại, An sư muội đã nói với qua. VỠđiểm nà y, trong lòng ta đã tự biết rồi!
Ninh VÅ© TÃch quay mặt Ä‘i, giá»ng lạnh như băng.
“An hồ li nà y… là m sao mà chuyện gì cÅ©ng nói nhỉ?†Nhìn ánh mắt băng giá cá»§a Ninh Tiên tá», Lâm Vãn Vinh căng thẳng đến độ quá» quạng giÆ¡ chân giÆ¡ tay:
- Tá»· tá»·, tháºt sá»± không phải như váºy. An tá»· tá»· đúng là có giúp ta vá» biện pháp chế phục nà ng. Nhưng nà ng nhìn ta xem, không có tướng mạo, lại không có phẩm há»c, ta là m sao đưa ra chá»§ ý được chứ?! HÆ¡n nữa, ta có phải là ngưá»i có hạnh kiểm kém như váºy sao?!
- Ngươi há»c được cách khiêm nhưá»ng từ bao giá» thế!
Ninh VÅ© TÃch lạnh lùng hừ má»™t tiếng:
- Ngươi có phẩm đức cao thượng hả?! Váºy việc cá»§a ngươi vá»›i Ngá»c Già thì sao? Khắp nÆ¡i ve vãn những tiểu cô nương!
“Tiên tỠquả nhiên là cái gì cũng nhìn thấy cả.†Lâm Vãn Vinh lúng túng:
- Tá»· tá»·, Ngá»c Già là m sao có thể so sánh vá»›i nà ng được! Chẳng lẽ nà ng không thấy được cổ tay cô ta à ? Ta chỉ dùng độc trị độc thôi. Nhưng quan hệ giữa chúng ta, phải nói là và ng bạc tháºt, kinh qua khảo nghiệm rồi mà . Dây tình ở Thiên Tuyệt phong … chuyện nà y truyá»n ra Ä‘á»u là giai thoại thiên cổ. Ta dám đánh cuá»™c, trên thế giá»›i nà y không ai có thể có được những kà ức hạnh phúc như chúng ta cả!
Ninh VÅ© TÃch đỠmặt, khẽ mắng:
- Cái gì giai thoại thiên cổ! Ta và ngươi chẳng có quan hệ gì sất!
- Tháºt là không có quan hệ gì sao?!
Thanh âm Lâm Vãn Vinh từ từ nhạt đi.
Ninh VÅ© TÃch cả kinh, nước mắt chảy xuống:
- Có thể có quan hệ gì chứ? Ta là sư phó Thanh Tuyá»n... hic...
Lá»i còn chưa nói xong, phát giác cả ngưá»i nóng lên. Má»™t thân hình nóng bá»ng ôm mình và o lòng. Rồi đôi môi anh đà o hồng nhuáºn má»m mại bị má»™t cái miệng to đùng áp và o.
“Ư... ư...†Nà ng cố giãy dụa, nhưng má»™t thân công phu lại vô luáºn là m sao cÅ©ng không sá» dụng được.
CÅ©ng không biết trải qua bao lâu, Lâm Vãn Vinh buông tiên tá» má»m nhÅ©n trong lòng ra, than thở:
- Bây giỠtốt rồi, cho dù không có quan hệ, chúng ta cũng đã quan hệ rồi. Lần sau nếu còn tái phạm, chúng ta sẽ theo đó mà là m việc!
Ninh VÅ© TÃch cả ngưá»i bá»§n rá»§n, vô lá»±c ngả và o lòng hắn, lẩm bẩm:
- Ngươi là tên tiểu tặc gian nịnh, sai lầm duy nhất Ä‘á»i nà y là gặp phải ngươi.
- Nếu gặp nà ng mà cũng bảo là sai lầm, ta đây tình nguyện mắc thêm lỗi lầm nữa!
Lâm Vãn Vinh hì hì.
Ninh Tiên tá» lau khô khuôn mặt và o ngưá»i hắn, vai run nhè nhẹ, nói nhá»:
- Ngươi và An sư muá»™i cÅ©ng nói chuyện như váºy sao?!
Lâm Vãn Vinh ngây ngưá»i, trong lòng có vẻ hÆ¡i mừng rỡ: “Tiên tá» biết ghen rồi. HÆ¡n nữa là ghen vá»›i An tá»· tá»·!†Hắn nhè nhẹ bóp bóp vai nà ng, chỉ thấy đôi môi đỠmá»ng cá»§a Ninh Tiên tá» khẽ cong lên, gưá»ng mặt đầy lệ, xinh đẹp tuyệt trần, đằm thắm vô hạn, giống như tiên nữ cá»u thiên lạc xuống phà m trần.
Lâm Vãn Vinh nhìn đến ngơ ngẩn, khẽ nói:
- Tiên tá» tá»· tá»·, nà ng cà ng ngà y cà ng giống nữ nhân, má»™t nữ nhân chân chÃnh!
- Là ngươi hại ta! Là tên tiểu tặc ngươi hại chết ta!
Ninh VÅ© TÃch phẫn ná»™ mắng má»™t tiếng, cả ngưá»i bị hắn ôm chặt, đà nh cố loay hoay đấm hắn và i quyá»n.
Nắm tay nhá» bé cá»§a tiên tá» tháºt sá»± là thoải mái, Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì:
- Tiên tá» tá»· tá»·, võ công nà ng tháºt sá»± giảm sút quá nhiá»u rồi!
Ninh VÅ© TÃch ngẩn ngưá»i. Mặc dù hiểu ý hắn, nhưng vẫn ngượng ngùng không tiếc lá»±c đánh thêm hắn má»™t tráºn nữa!
Hai ngưá»i chá»c ghẹo nhau má»™t hồi, bá»—ng nhìn thấy bó Ä‘uốc Ä‘ang cháy báºp bùng kia, Lâm Vãn Vinh đột nhiên nhá»› tá»›i tình cảnh hiện nay:
- Tiên tỠtỷ tỷ, chúng ta bây giỠđang ở nơi nà o?!
“Ngươi bây giá» má»›i nhá»› tá»›i việc nà y à . Ngưá»i nà y tháºt sá»± thấy sắc là cái gì cÅ©ng dám quên.†Ninh Tiên tá» vừa ngượng vừa buồn cưá»i, dịu dà ng bảo:
- Ở trong khe băng núi Thiên Sơn. Nơi nà y sợ cách đỉnh núi tới mấy trăm trượng!
“Mấy trăm trượng?†Lâm Vãn Vinh le lưỡi, nếu không có tiên tá» tá»· tá»·, bây giá» chắc ta đã là má»™t miếng bánh thịt rồi. Khoảng cách mấy trăm trượng, còn mang theo thêm má»™t ngưá»i, cho dù Ninh Tiên tá» võ công cái thế, nhưng chắc cÅ©ng phải trải qua gian hiểm vạn phần. Hắn cầm chặt tay Ninh VÅ© TÃch, thì thầm:
- Tỷ tỷ, cám ơn nà ng!
- Cảm ơn ta là m gì?
Ninh VÅ© TÃch buồn bã há»i.
Lâm Vãn Vinh thở dà i sưá»n sượt:
- Nà ng trước mặt ta nói tốt cho An tá»· tá»·, nhưng lại không đỠcáºp tá»›i mình! Ân tình nà y cá»§a tá»· tá»·, Lâm má»— dù tan xương nát thịt cÅ©ng khó lòng báo đáp được...
- Nói linh tinh cái gì.
Má»™t ngón tay ấm má»m nhá» bé áp và o môi hắn, tiên tá» thá» thẻ:
- Tiểu tặc, ngươi đừng quên, chúng ta có quan hệ đó!
“Hay cho câu ‘Chúng ta có quan hệ’!†Lâm Vãn Vinh cưá»i to, kéo nà ng đứng lên:
- Tá»· tá»·, chúng ta mau nghÄ© biện pháp Ä‘i ra ngoà i nhanh lên. Ngá»c Già đó quá»· kế Ä‘a Ä‘oan, ta lo lắng nà ng thừa dịp ta vắng mặt, lén trốn mất!
- Ngươi tháºt sá»± lo việc nà y sao?
Ninh VÅ© TÃch liếc mắt nhìn hắn, khẽ cưá»i:
- Váºy ngươi cứ yên tâm! Tiểu thư Ngá»c Già cÅ©ng không còn sống được bao nhiêu ngà y nữa đâu!
Tà i sản của thuyuy12
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a thuyuy12
30-05-2009, 02:00 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Lạc lối...
Bà i gởi: 23
Thá»i gian online: 6 ngà y 23 giá» 21 phút
Thanks: 339
Thanked 8 Times in 5 Posts
Chương 522: Gay go
Dịch: workman
Biên dịch: Melly
Biên táºp: cupid
Nguồn : TTV
- Sống không được và i ngà y à ? Oái, đây là ý gì váºy?!
Lâm Vãn Vinh mở to hai mắt.
Tiên tỠlắc đầu:
- Ngươi đó, tháºt sá»± chẳng biết gì cả. Ta há»i ngươi, đêm đó ở trong trướng, An sư muá»™i đã là m gì vá»›i Ngá»c Già rồi, ngươi không biết hả?!
“An tá»· tá»· là m gì vá»›i Nguyệt Nha Nhi?! Hình như chỉ cởi quần áo cô ta ra mà !†Thấy hắn mắt to mắt bé nhìn trừng trừng, biết hắn Ä‘oán không được, Ninh VÅ© TÃch báºt cưá»i, giÆ¡ bà n tay nhá» bé lên tát nhẹ và o mặt hắn má»™t cái:
- Khi hai ngưá»i thẩm vấn Ngá»c Già , An sư muá»™i có động thá»§ gì lên ngưá»i cô ta không?
Ấn tượng mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ, An tá»· tá»· dưá»ng như tháºt sá»± có đụng chạm gì đó và o cổ Ngá»c Già , Lâm Vãn Vinh nghi hoặc nói vẻ khó hiểu:
- Vá»— vá»— má»™t chút, cái nà y cÅ©ng tÃnh là động thá»§ sao? Váºy thì má»—i ngà y ta chắc Ä‘á»u động tay động chân vá»›i tiên tá» tá»· tá»· rồi!
- Sao lại kéo ta và o đây?!
Ninh VÅ© TÃch đỠmặt, chỉ đà nh bất lá»±c lưá»m hắn:
- Vá»— vá»— và i cái, tá»± nhiên không tÃnh là đặc biệt! Nhưng nếu là m gì như thế nà y nữa thì sá»± việc đã hoà n toà n khác hẳn rồi.
Tiên tá» mỉm cưá»i, trong tay ngân quang lóe lên, hiện ra má»™t cây ngân châm lấp lánh. Lâm Vãn Vinh ngẫm nghÄ© má»™t lát, cả kinh nói:
- Chẳng lẽ, sư phó tá»· tá»· chÃch và o ngưá»i Ngá»c Già hả?! Váºy thì cÅ©ng chẳng sao mà , ta má»—i ngà y Ä‘á»u bị nà ng ấy chÃch đó!
Ninh Tiên tá» buồn cưá»i lưá»m hắn:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng, địa vị cá»§a Ngá»c Già trong lòng An sư muá»™i giống như địa vị cá»§a ngươi sao?
“Dưá»ng như không giống!†Lâm Vãn Vinh khẽ gáºt đầu:
- Váºy nà ng ấy chÃch cái gì và o ngưá»i Ngá»c Già thế?!
Ninh VÅ© TÃch thở dà i:
- Nếu trong cơ thể ngươi vô duyên vô cớ có thêm một độc châm ngấm từ từ, ngươi sẽ cảm giác như thế nà o?!
“Châm lấy mạng?†Lâm Vãn Vinh biến sắc, kinh hãi há»i:
-. Äiá»u nà y sao có thể được? Vô duyên vô cá»›, việc gì An tá»· tá»· lại muốn giết Ngá»c Già ?!
- Cái gì vô duyên vô cá»›, ngươi là hồ đồ tháºt hay là giả vá» hồ đồ.
Ninh Tiên tỠhừ nhẹ một tiếng:
- Thá»§ Ä‘oạn cá»§a Ngá»c Già , đến cả An sư muá»™i cÅ©ng phải kiêng kỵ và i phần. Huống chi là tên tiểu tặc háo sắc gan lá»›n bằng trá»i như ngươi. Nếu không phải là ngưá»i chúng ta, có gì lạ lùng Ä‘á»u phải đỠphòng. Trông và o bá»™ dạng Ngá»c Già , rõ rà ng là đang muốn dụ dá»— ngươi. Là m sao sư muá»™i lưu má»™t há»a căn để hại ngươi vá» sau như váºy được? Vá»›i tÃch cách muá»™i ấy, không giết ngưá»i trước mặt ngươi thì đã là tiện nghi cho Ngá»c Già lắm rồi!
Lâm Vãn Vinh ngẩn ngÆ¡: “Tiên tá» nói đúng lắm, vá»›i tÃnh cách cá»§a Bạch Liên thánh mẫu An tá»· tá»·. Nếu nà ng thá»±c sá»± đã ghen lên, thì việc giết ngưá»i cÅ©ng như ăn cÆ¡m thôi, mưá»i Ngá»c Già cÅ©ng không xem và o mắt.â€
Hắn cưá»i khá»t khẹt và i tiếng:
- An tá»· tá»· quả tháºt lợi hại. Là m sao ta chẳng thấy được gì cả thế nhỉ?
- Ngươi không thấy nhiá»u việc lắm.
Ninh VÅ© TÃch mắng khẽ rồi liếc mắt nhìn hắn, sau đó lắc đầu than nhẹ:
- Ngá»c Già nà y nói vá» dung mạo trà tuệ, Ä‘á»u vượt trên má»i ngưá»i khác. Lầm lẫn thì chỉ có má»™t, đó là nà ng là má»™t ngưá»i Äá»™t Quyết, hÆ¡n nữa lại có thá»§ Ä‘oạn đối vá»›i ngươi. Chỉ còn sống thêm thá»i gian năm tháng nữa, quả tháºt cÅ©ng có chút đáng tiếc!
Năm tháng? Nói như váºy An tá»· tá»· đã hạ độc mãn tÃnh và o ngưá»i nà ng rồi?! Nguyệt Nha Nhi y thuáºt thần diệu, thế mà cÅ©ng không biết mình bị hạ độc.
- Ngươi suy nghĩ cái gì đó?!
Thấy hắn trầm mặc tháºt lâu, Ninh Tiên tá» giữ chặt tay hắn, đằm thắm há»i.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc và i tiếng:
- Tiên tá» tá»· tá»·, nà ng nói An tá»· tá»· rốt cuá»™c hạ độc cái gì mà lợi hại như váºy? Có phương pháp giải cứu hay không?!
Ninh VÅ© TÃch cưá»i mà như mếu, liếc nhìn hắn:
- Là m sao, ngươi muốn cứu nữ tá» Äá»™t Quyết đó à ?!
- Không có, không có!
Lâm Vãn Vinh vội và ng khoát tay, thần sắc nghiêm túc:
- Ta chỉ muốn trao đổi má»™t chút kinh nghiệm giải độc vá»›i tá»· tá»· thôi. Ta là ngưá»i luôn luôn chăm chỉ há»c táºp mà .
Ninh VÅ© TÃch cưá»i khúc khÃch:
- Lúc nà y tâm tư cá»§a ngươi chẳng lừa được ai đâu? Lúc trước An sư muá»™i hạ độc, ta còn cho là hÆ¡i quá đáng. Nhưng thấy ngươi bây giá», ta biết muá»™i ấy hiểu ngươi quá rõ! Nếu để ngươi tá»± mình Ä‘i giết Ngá»c Già , ngươi tuyệt đối sẽ không là m việc nà y!
- Tỷ tỷ sai rồi!
Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, Ä‘iá»m đạm nhìn nà ng, giữ chặt đôi tay nhá» bé:
- Giết ngưá»i không phải chuyện hay ho gì. Nhưng nếu có ngưá»i dám thương tổn đến ngưá»i ta yêu, hoặc huynh đệ ta, mặc kệ cô ta là ai, ta nhất định sẽ không buông tha cô ta!
Ninh VÅ© TÃch ngÆ¡ ngác nhìn hắn, trong lòng ấm áp như ngồi cạnh bếp lá»a, tháºt lâu sau má»›i cúi đầu thá» thẻ:
- Ngươi đó, sao lại lừa ta. Chẳng trách An sư muá»™i nói, khi ở chung vá»›i ngươi, quan trá»ng nhất là khóa cái miệng ngươi lại!
“An tá»· tá»· tháºt ra dạy không Ãt tuyệt chiêu nhỉ!†Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả:
- Không nói việc nà y nữa. Khe băng nà y mặc dù không tệ, cũng là chốn bồng lai thế ngoại của chúng ta. Nhưng vì nghĩ đến con cái của chúng ta sau nà y, chúng ta cũng phải tìm biện pháp ra ngoà i thôi! Tỷ tỷ nói gì đi chứ?
Ninh VÅ© TÃch đỠmặt, mắng khẽ:
- Nói cái gì... Nói linh tinh, ai hơi đâu mà quan tâm tới ngươi!
Ãnh lá»a báºp bùng cháy, miệng hố băng nhìn xuống má»™t vách núi Ä‘en, rá»™ng ước mấy trượng, u ám vô cùng, sâu không thấy đáy. Lâm Vãn Vinh thò đầu nhìn thoáng qua, gió lạnh như lưỡi Ä‘ao chém ngang qua, hắn le lưỡi, lại rụt cổ vá».
Cái hố tuyết nà y ở sâu trong núi, khi hai ngưá»i rÆ¡i xuống, Ninh VÅ© TÃch dùng chưởng đánh nát những vách băng mà hình thà nh nên, những lưỡi băng nhá»n hoắt chung quanh đã được nà ng gá»t nhẵn rất chỉnh tá», sá» và o chỉ thấy bóng loáng. Hai ngưá»i Ä‘ang ở má»™t nÆ¡i gần như hoà n toà n cách khá»i bên ngoà i, vô cùng yên lặng, chẳng khác gì vá»›i tình cảnh nÆ¡i Thiên Tuyệt phong khi xưa, Lâm Vãn Vinh giỠđây hoà n toà n hiểu rõ cái gì gá»i là ‘chỉ nguyện là m uyên ương, chẳng cần phải lên tiên’!
Lúc nà y trên ngưá»i hắn khoác trưá»ng sam cá»§a Ninh VÅ© TÃch, mùi thÆ¡m thoang thoảng, nhá»› lại lá»i thỠở Thiên Tuyệt phong ngà y xưa, hắn cảm giác sống mÅ©i hÆ¡i tê tê, đột nhiên giữ chặt tay tiên tá»:
- Tỷ tỷ, cho ta mượn bảo kiếm của nà ng dùng một chút!!
Nhìn hắn vô cùng nghiêm túc, Ninh VÅ© TÃch rút thanh bảo kiếm đưa cho hắn:
- Là m cái gì?! Ngươi không táºp võ đó chứ!
Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, nhìn chung quanh và i lần, tìm hai khối băng đứng gần nhau, kÃch cỡ cÅ©ng tương đương nhau, hắn cưá»i hì hì chạy tá»›i đó, Ä‘o đạc và i lần, lúc nà y má»›i hà i lòng, quay đầu cưá»i nói:
- Tỷ tỷ, nà ng chỠta một chút nhé!
Hắn cầm bảo kiếm Ä‘iêu khắc băng tuyết, không ngừng quay đầu lại quan sát thân hình Ninh Tiên tá», khi thì lắc đầu, khi thì gáºt đầu. Khối băng bắt đầu hiện ra những vết khắc nhà n nhạt.
Nhìn hắn vô cùng cẩn tháºn Ä‘iêu khắc không ngừng, Ninh VÅ© TÃch cảm thấy rất khó hiểu, tên tiểu tặc đầu óc đầy chá»§ ý xấu xa nà y, không biết Ä‘ang là m cái gì nữa nhỉ?
CÅ©ng không biết đợi bao lâu, tên tiểu tặc nhìn phải nhìn trái, đột nhiên hÃt sâu má»™t hÆ¡i, vá»— vá»— tay hưng phấn:
- Tốt lắm, tốt lắm! Tiên tỠtỷ tỷ, nà ng mau đến xem nà y!
Hắn vừa kêu lên, Ninh VÅ© TÃch đã chạy tá»›i bức tượng băng, nhìn lướt qua, nhất thá»i ‘a’ lên má»™t tiếng, kinh ngạc ngây dại. Äó là má»™t bá»™ váy áo trắng trong suốt được đục từ băng, kÃch cỡ rất vừa vá»›i ngưá»i nà ng. PhÃa trên có má»™t cái khăn trắng tinh khắc rất tỉ mỉ, giống như Ä‘ang phất phÆ¡ trong gió. Cổ áo hình quả đà o, hai vai hÆ¡i lá»™ ra, ở eo lưng có má»™t cái dây lưng dà i, nhẹ nhà ng bay lượn. Tá»± bên hông trở xuống, chiếc quần dà i phiêu dáºt, ống váy trắng tinh xòe ra như má»™t đóa hoa sen. Chiếc váy khắc dá»c theo mặt băng, kéo dà i xa xa.
Bá»™ quần áo bằng băng tinh khiết nà y, trên dưới trong suốt sáng bừng, dưới ánh sáng cá»§a ánh lá»a báºp bùng, trông tháºt sống động, giống như má»™t tác phẩm pha lê đẹp nhất, động lòng ngưá»i nhất trên thế gian nà y.
Tiên tá» ngÆ¡ ngác nhìn, ánh mắt rá»±c sáng lấp lánh, lẩm bẩm há»i:
- Tiểu tặc, đây là cái gì?!
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì:
- Cái nà y hả? Ở quê ta, nó gá»i là hôn sa (áo cưới), chỉ có những ngưá»i phụ nữ hạnh phúc nhất má»›i có thể mặc và o, cả Ä‘á»i chỉ có thể mặc má»™t lần. Äây là hôn sa là m toà n bằng băng, lướt mắt khắp thiên hạ, cÅ©ng chỉ có má»™t bá»™ nà y thôi.
- Hôn sa?!
Ninh VÅ© TÃch vuốt ve, yêu thÃch không muốn rá»i tay. Gương mặt trà n đầy hạnh phúc:
- Ngươi vô duyên vô cớ là m hôn sa nà y là m gì?!
Lâm Vãn Vinh giữ chặt tay nà ng, khẽ cưá»i nói:
- Tá»· tá»· nà ng không nhá»› sao? Ở Thiên Tuyệt phong, ta hứa vá»›i nà ng sẽ là m cho nà ng là m má»™t bá»™ xiêm y đẹp nhất trên Ä‘á»i... ChÃnh là cái nà y đó! Ta nghÄ© Ä‘á»i nà y ta cÅ©ng chẳng tìm thấy được má»™t tác phẩm nà o đẹp hÆ¡n cái nà y đâu. Tá»· tá»· nà ng có thÃch không?
“Hức…†Bây giá» Ninh VÅ© TÃch không còn là tiên tá» nhân gian nữa, không kìm hãm được vẻ ngây dại, từng giá»t từng giá»t nước mắt trong vắt rÆ¡i xuống như mưa, nà ng quay đầu Ä‘i, nghẹn ngà o:
- Ngươi… tên tiểu tặc đáng giáºn nà y…
Lâm Vãn Vinh ôm lấy nà ng:
- Tá»· tá»·, nà ng còn chưa nói có thÃch hay không?
- Ta, ta...
Ninh VÅ© TÃch ngÆ¡ ngác nhìn hắn, đẫm lệ.
Lâm Vãn Vinh cưá»i má»™t trà ng to, nắm chặt lấy tay nà ng. Cháºm rãi Ä‘i vá» phÃa bá»™ quần áo băng kia.
- Ngươi, ngươi là m gì?!
Tiên tá» nÅ©ng nịu trong lòng hắn, tim dáºp thình thịch.
Lâm Vãn Vinh gạt những bông tuyết còn Ä‘á»ng lại, đẩy ngưá»i nà ng và o lá»›p áo băng, rồi cẩn tháºn dắp lá»— hổng lại. Ninh VÅ© TÃch ngÆ¡ ngác nhìn hắn, lúc thì vui, lúc thì kinh hãi, nước mắt trong giây lát hóa thà nh những giá»t châu ngá»c bằng băng vô cùng mỹ lệ.
Ninh VÅ© TÃch đứng trong lá»›p áo, cưá»i mà mắt rưng rưng, là n môi đỠnhư son, cong vút như cầu vồng. Da thịt óng ánh, so vá»›i băng tuyết dưá»ng như còn trong hÆ¡n. Bá»™ quần áo trong suốt tá»a ra sắc cầu vồng, hà o quanh rá»±c rỡ, tiên tá» như bước trên mây mà đến, đẹp tuyệt trần!
Lâm Vãn Vinh nhìn ngây ngưá»i:
- Tiên tỠtỷ tỷ, ta, ta...
- Ngươi …cái gì?!
Ninh VÅ© TÃch cúi đầu, e thẹn há»i.
- Ta, ta muốn hôn nà ng một cái!
Lắp bắp má»™t lúc lâu hắn lại phun ra má»™t câu như váºy, hắn tá»± mình cÅ©ng cảm thấy ngượng: “Con bà nó, ta tháºt sá»± là cà ng lúc cà ng thụt lùi!“
- Hi… hi…
Tiên tá» nhịn không được cưá»i khẽ, mặt đỠbừng liếc mắt nhìn hắn:
- Vẫn không thà nh tháºt. Ta há»i ngươi, hôn sa nà y là ai dạy cho ngươi là m đó?!
- Không có, không có… ta tá»± há»c!
Hắn vội và ng xua tay.
Ninh VÅ© TÃch ừm má»™t tiếng, lại nói:
- Váºy ngươi đã là m cho ai rồi, và dụ An sư muá»™i...
- Không có, không có, ta và An tỷ tỷ chỉ là có tình cảm, rất giữ lễ, so với mực đen còn thuần khiết hơn...
Lâm Vãn Vinh mồ hôi túa ra trên đầu.
Ninh VÅ© TÃch ồ má»™t tiếng, nói nhá»:
- Váºy sau nà y ngươi có thể vì muá»™i ấy mà cÅ©ng là m má»™t bá»™ không?!
- Việc nà y, việc nà y...
Lâm Vãn Vinh tay chân hÆ¡i run run: “Tháºt đúng là muốn lấy mạng ta mà , ở và o thá»i khắc mấu chốt nà y, sao tiên tá» lại còn có tâm tư há»i ra vấn đỠnà y cÆ¡ chứ. Má»—i má»™t vấn đỠrõ rà ng Ä‘á»u là má»™t cái bẫy, đáng háºn là ta lại không thể không và o.“
- Có phải là khó trả lá»i không?
Ninh Tiên tá» cưá»i liếc mắt nhìn hắn.
- Có lẽ, có thể, không có gì bất ngỠxảy ra, hẳn là sẽ là m...
Hắn Ä‘i quanh hết vòng nà y đến vòng khác, không ngừng đánh giá sắc mặt Ninh VÅ© TÃch, rồi lấy hết gan dạ nói ra suy nghÄ© trong lòng.
Tiên tá» lưá»m hắn:
- Thà chịu thiệt, không phụ lương tâm, cuối cùng ngươi cÅ©ng hiểu được hai chữ tình ý! An sư muá»™i đối đãi vá»›i ngươi như váºy, nếu ngươi dám nói chuyện vô lương tâm, hừ, đừng mÆ¡ tưởng ta để ý tá»›i ngươi nữa!
“Tiên tá» quả nhiên không phải là ngưá»i thưá»ng, đã tá»›i nước nà y, vẫn còn không quên khảo nghiệm ta!“ Hắn vá»™i vá»™i và ng và ng quẹt mồ hôi, cưá»i ha hả:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, đương nhiên! Trá»i có chÃnh khÃ, là m ngưá»i phải có lương tâm, đây luôn luôn là phương pháp xá» sá»± cá»§a ta, tất cả má»i ngưá»i ai cÅ©ng biết cả!
- Tác quái!
Tiên tỠmắng khẽ, đột nhiên ngượng ngùng cúi đầu:
- Tiểu tặc, ngươi tới đây!
- À.
Lâm Vãn Vinh bước hai, bước ba nhảy tá»›i, trong lòng đã có chút hồi há»™p: “Trá»i phù há»™ ta, ai biết tiên tá» lại muốn đưa ra má»™t nan đỠnà o khác khảo hạch ta? Sá»›m biết như thế, váºy ta đã phải há»c thêm và i khóa bồi dưỡng ban đêm, chuyên nghiên cứu vá» tâm lý há»c thì tốt hÆ¡n.“
Tiên tỠmặt mà y đỠbừng, muốn nói lại thôi, do dự mãi, cuối cùng mới thì thầm:
- Hôn... Hôn sa nà y, tháºt là là m cho ta hả?!
Vấn đỠnà y hả? Lâm Vãn Vinh thở phà o má»™t hÆ¡i, gáºt đầu liên tục như giã gạo:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi, nÆ¡i nà y còn có ngưá»i khác ngoà i nà ng không?
Hai hà ng lệ lặng lẽ lăn dà i, tiên tá» như thì thà o tá»± nhá»§, giá»ng nhá» như muá»—i kêu, kể cả Lâm Vãn Vinh Ä‘ang ở bên ngưá»i nà ng, cÅ©ng không nghe rõ được.
- A, tá»· tá»·, nà ng nói gì váºy, lá»›n tiếng lên má»™t chút?!
Hắn vội và ng truy vấn.
Ninh VÅ© TÃch đỠmặt, trong là n nước mắt lại xinh đẹp như tiên, ngượng ngùng liếc mắt nhìn hắn:
-... Xiêm y nà y rất đẹp, ta… ta rất thÃch...
- Tháºt hả?!
Lâm Vãn Vinh nhảy dựng lên reo vang:
- Ta cÅ©ng rất thÃch xiêm y nà y, y như là thÃch tá»· tá»· váºy đó!
- Tiểu tặc...
Ninh VÅ© TÃch kêu lên, dòng châu lệ lại từ từ trà o ra. Nà ng lau nước mắt, cúi đầu nói nhá»:
- Ngươi không có quần áo sao?!
Xiêm y cá»§a ta? Lâm Vãn Vinh ngẩn ngưá»i, nhìn thấy nà ng mặt đỠbừng, nhất thá»i mừng rỡ kêu lên:
- Có, ta cũng có, nà ng chỠmột chút!
Hắn vá»™i vá»™i và ng và ng chạy tá»›i vách băng gần bá»™ hôn sa bằng băng, tiện tay múa lên và i cái, vá»™i và ng chui và o trong. Rồi nhanh chóng khoét ra má»™t cái lá»— khá lá»›n. CÅ©ng may là nam nhân trước giá» không coi trá»ng lá»… phục cá»§a mình bằng đà n bà . Sau khi bá» sức lá»±c chÃn trâu hai hổ ra, tháºt vất vả má»›i khoan má»™t cái lá»— trong băng tuyết, thò tay giữ chặt lấy đôi tay nhá» bé cá»§a Ninh VÅ© TÃch, cưá»i khà khà :
- Äây là lá»… phục cá»§a ta!
Nhìn thấy tóc hắn đầy tuyết vụn, tiên tỠhơi run tay, đôi lông mi dà i mượt chớp chớp, khẽ cúi đầu, dịu dà ng nói:
- TỠsinh khế khoát, dữ tỠthà nh thuyết...
(Cùng nhau xin nguyệt, sống chết không rá»i...)
Nà ng nắm chặt bà n tay hắn, vừa nói đến đây, ngượng ngùng cúi đầu gần như muốn chạm ngực, rõ rà ng có ý muốn chỠhắn nói tiếp phần sau.
Chết rồi, câu nà y nghe quen tai lắm, Lâm Vãn Vinh gáºt đầu dương dương đắc ý, miệng vừa mở ra, bá»—ng sắc mặt đại biến: “Không xong, câu dưới là cái gì nhỉ?!“
Tà i sản của n0thjngs
Chữ ký cá»§a n0thjngs [FONT="Verdana"][LEFT][B][SIZE="4"][COLOR="DarkOrchid"]Äà m tiếu vÅ© cà n khôn...[/COLOR][/SIZE][/B][/LEFT]
[RIGHT][B][SIZE="4"][COLOR="RoyalBlue"]Cô vấn vạn cổ sầu...[/COLOR][/SIZE][/B][/RIGHT][/FONT]
Äã có 2 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a n0thjngs
Từ khóa được google tìm thấy
4vn cuc pham gia dinh , 4vn gia dinh , 4vn.eu cuc pham gia dinh , 4vneu cuc pham gia dinh , ãàäàíèÿ , ãàçåòà , åãèïòà , âëàãàëèùå , âèäåîêëèïû , äîìîäåäîâî , àóäèî , çàâîä , cac pham gia dinh 4vn , cac pham gia dinh 4vn\ , cá»±c phẩm gia Ä‘inh , cá»±c phẩm gja Ä‘inh , cpgd 4vn , cu ham gia dinh 4vn , cu pham gia dinh 4vn , cuc dinh gia dinh 4vn , cuc pha? gia dinh 4vn , cuc pham gi dinh 4vn , cuc pham gia dình 4vn , cuc pham gia dih , cuc pham gia dinb 4vn , cuc pham gia ding 4vn , cuc pham gia dinh , cuc pham gia dinh - 4vn , cuc pham gia dinh 111 , cuc pham gia dinh 130 , cuc pham gia dinh 374 , cuc pham gia dinh 4 vn , cuc pham gia dinh 4.vn , cuc pham gia dinh 4cn , cuc pham gia dinh 4eu , cuc pham gia dinh 4eu.vn , cuc pham gia dinh 4v , cuc pham gia dinh 4v. , cuc pham gia dinh 4vb , cuc pham gia dinh 4vn , cuc pham gia dinh 4vn eu , cuc pham gia dinh 4vn.eu , cuc pham gia dinh 4vn.ru , cuc pham gia dinh 4vneu , cuc pham gia dinh 68 , cuc pham gia dinh 95 , cuc pham gia dinh e4vn , cuc pham gia dinh full , cuc pham gia dinh iphone , cuc pham gia dinh pdf , cuc pham gia dinh. 4vn , cuc pham gia dinh.4vn.eu , cuc pham gia dinh4vn , cuc pham gia dinh\ , cuc pham gja dinh 4vn , cuc pham gja djnh 4vn , cuc phan gia dinh 4vn , cuc phap gia dinh 4vn , cuc phzm gia dinh 4vn , cucphamgiadinh 4vn , cuu pham gia dinh 4vn , êåðàìè÷åñêàÿ , êðóïíåéøèé , gia dinh 4vn , google , hai gia dinhtron bo , hau cuc pham gia dinh , ïåðåâîä , ïåðåâîäîâ , ïèööû , ïñîðèàç , ïðàâîñëàâèå , ïðàéñ , ïðîäàæà , òåàòð , òåêñò , truyen cuc pham gia dinh , ýâàêóàòîð , ðîñòåëåêîì