 |
|

18-05-2008, 06:03 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bà i gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngà y 2 giá» 3 phút
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
|
|
Hồi 14: Bại lộ chân tướng
Yên Phi Quỳnh đứng nhìn theo, nà ng ước lượng nước giải cá»§a con Bạch hạc phun và o bụng cá»§a Giang Hà n Thanh khoảng có đến gần ná»a chén.
Nà ng nhá»› Ãổng Nhược Băng đã nói rằng đó là cách dùng độc để giải độc, nhưng không biết chất độc nước giải cá»§a con váºt và o bụng Giang Hà n Thanh rồi phản ứng sẽ ra sao ?
Nà ng chợt nghe lòng lo lắng.
Nếu vạn nhất mà không hiệu quả, hoặc phản ứng bất lợi thì chắc chắn Giang Hà n Thanh phải chết.
Và bây giỠthì đã gần đúng giỠngỠrồi .
Qua má»™t phút sau, trong bụng Giang Hà n Thanh bá»—ng sôi lên rồn rá»™t, Ãổng Nhược Băng láºt Ä‘áºt đưa tay chẩn mạch.
Yên Phi Quỳnh bước lại gần hơn:
- Bây giỠthì bệnh chứng đã như thế nà o rồi ?
Ãổng Nhược Băng đáp:
- Bây giá» chÃnh là lúc mà chất nước giải cá»§a con Bạch hạc lưu thông trong huyết quản .
Hắn vén tay áo lên vo nhè nhẹ khắp các huyệt trong ngưá»i Giang Hà n Thanh.
Yên Phi Quỳnh nhìn hai bà n tay như ngá»c cá»§a Ãổng Nhược Băng mà lòng nà ng chợt cảm thấy nghi ngá» .
Má»™t bà n tay mà chỉ có những cô gái đẹp nhất má»›i có thể có được, đà n ông dầu yểu tướng tá»›i báºc nà o thì bà n tay cÅ©ng chỉ nhá» nhắn thôi chứ không là m sao trắng dịu và má»m như thế được .
Vá»— và o trá»ng huyệt Giang Hà n Thanh má»™t hồi , Ãổng Nhược Băng đứng dáºy lui ra rồi bá»—ng vung tay Ä‘iểm thẳng và o mình cá»§a hắn.
Bà n tay tháºt dịu tháºt má»m như Yên Phi Quỳnh đã thấy, nhưng bây giá» khi Ä‘iểm thẳng thì chỉ phong chợt nghe xé và o không khà nghe đến lạnh ngưá»i .
Yên Phi Quỳnh giáºt nấy mình .
Nà ng có nghe sư phụ nói những ngưá»i áp dụng được phép "hư không phát chỉ" là khi nà o ngưá»i ấy đã luyện được "vô tướng thầ n công" , chẳng lẽ vị thư sinh há» Ãổng nầy đã đạt đến mức tuyệt diệu như thế ấy ?
Trong thá»i gian nà ng suy nghÄ© thì Ãổng Nhược Băng đã phát chỉ Ä‘iểm khắp và o ba mươi sáu huyệt trong ngưá»i cá»§a Giang Hà n Thanh, ná»™i má»™t chuyện tháºt nhanh và chÃnh xác như thế tháºt đủ khiến cho Yên Phi Quỳnh khiếp đảm.
Nhưng đồng thá»i, nà ng cÅ©ng biết được rằng ngưá»i áp dụng hư không phát chỉ mà lại cùng má»™t lúc nhiá»u như thế nhất định là phải hao tốn chân khà tháºt nhiá»u.
Thế nhưng lúc bấy giá» vẻ mặt cá»§a Ãổng Nhược Băng không hỠđổi sắc, hắn chỉ đứng yên má»™t chổ, hÆ¡i thở vẫn Ä‘iá»u hòa .
Chuyện đó cà ng là m cho Yên Phi Quỳnh biết ngay rằng chẳng những con ngưá»i nà y võ công cao mà ná»™i lá»±c lại cá»±c kỳ thâm háºu .
Nhưng má»™t vấn đỠkhác xẩy ra là m cho Yên Phi Quỳnh phải giáºt mình thêm.
Vì khi Ãổng Nhược Băng nhắm mắt dưỡng thần sau khi đã táºn dụng Hư không phát chỉ Ä‘iểm huyệt cho Giang Hà n Thanh thì Yên Phi Quỳnh đứng quá gần, và cÅ©ng chÃnh vì đứng quá gần như thế nà ng cảm thấy hÆ¡i hám trong ngưá»i Ãổng Nhược Băng tá»a ra kỳ lạ .
Má»™t ngưá»Ã¬ đà n ông, cho dầu ngưá»i đó là báºc thư sinh con nhà già u có, cÅ©ng không là m sao có hÆ¡i hám trong ngưá»i như thế ấy . .
Là con gái, tá»± nhiên Yên Phi Quỳnh dá»… dà ng nháºn ra hÆ¡i hám từ con ngưá»i cá»§a Ãổng Nhược Băng là hÆ¡i hám cá»§a ngưá»i con gái.
Sá»± phát giác đó phù hợp vá»›i bà n tay trắng nõn nà và dịu má»m cá»§a há» Ãổng và Yên Phi Quỳnh đã ngá» vá»±c tá»± bao giá» .
Sá»± việc ngẫu nhiên, nhưng đã giúp cho nà ng tin Ãổng Nhược Băng chắc chắn không phải là đà n ông.
Bất cứ ngưá»i đà n bà nà o, dù hiá»n háºu đến đâu, cÅ©ng có lòng đố kỵ, Ä‘iá»u đó đối vá»›i Yên Phi Quỳnh còn nhiá»u hÆ¡n những ngưá»i con gái khác chứ không kém thua.
Từ lúc phát giác Ãổng Nhược Băng là con gái , trong lòng nà ng chợt nghe nóng bừng bừng.
Danh xưng là "nghÄ©a huynh " đối vá»›i Giang Hà n Thanh bây giá» không còn được nà ng tÃn nhiệm , cả đến chuyện cố tâm cứu Giang Hà n Thanh cá»§a Ãổng Nhược Băng bây giá» Ä‘ang trở thà nh cây Ä‘inh trong mắt nà ng .
Yên Phi Quỳnh tá»± biết võ công cÅ©ng như ná»™i lá»±c cá»§a Ãổng Nhược Băng cao hÆ¡n nà ng gấp bá»™i , nếu không thừa lúc há» Ãổng Ä‘ang nhắm mắt dưởng thần nầy mà ra tay trước thì sau nà y nà ng có muốn giết thì cÅ©ng không còn cÆ¡ há»™i.
Trong tay nà ng hãy còn có cái độc châm, lòng nà ng đã cả quyết phải hạ ngay tình địch, nà ng tin chắc Ãổng Nhược Băng phải là ngưá»i yêu cá»§a Giang Hà n Thanh chứ không phải là đồng song hay kết nghÄ©a bằng hữu gì cả .
Nà ng phải thừa cơ hội nầy mà loại ngay một tình địch cực kỳ nguy hiểm cho hạnh phúc của nà ng.
Nhưng nà ng chưa kịp ra tay thì Ãổng Nhược Băng đã mở mắt ra, bước tá»›i đưa tay dò mạch Giang Hà n Thanh . CÆ¡ há»™i tốt coi như đã mất!
Yên Phi Quỳnh hoảng hồn thu tay lại và há»i vá»™i :
- Ãổng công tá», thương thế bây giỠđã ra sao?
Vẻ mặt Ãổng Nhược Băng lá»™ sắc mừng rỡ:
- Tình hình khá tốt, có lẽ hắn sẽ đại tả tháºt nhiá»u vì chất nước giải cá»§a Bạch hạc đã bắt đầu phá độc.
Yên Phi Quỳnh mừng rỡ:
- Thế thì công hiệu cá»§a chất nước giải cá»§a con váºt quả nhiên hiệu nghiệm , có lẽ còn hÆ¡n cách trục độc cá»§a Xà Cô Bà khá nhiá»u.
Ãổng nhược Băng đáp:
- Cô nương không biết là cả hai chất độc cùng chống chá»i lẫn nhau như thế, thân thể con ngưá»i tá»± nhiên hóa thà nh bãi chiến trưá»ng ,cho dầu có má»™t bên chiến thắng thì chiến trưá»ng cÅ©ng nhất định nát tan, thân thể con ngưá»i cÅ©ng vì đó mà bị hao tổn nhiá»u chân lá»±c.
Ngưng má»™t giây, Ãổng Nhược Băng nói tiếp:
- Cứ tình trạng đó mà suy thì Giang hiá»n đệ có khá»i chăng thì cÅ©ng phải mất cả hà ng trăm ngà y không thể không dùng công lá»±c.
Yên Phi Quỳnh thất sắc:
- Không thể dùng công lực?
Ãổng Nhược Băng gáºt gáºt đầu:
- Ãúng, trong vòng má»™t năm ngà y, Giang Hà n Thanh phải được tÄ©nh dưỡng, nếu không biết mà là m thì háºu quả sẽ không sao lưá»ng được.
Yên Phi Quỳnh cau mặt:
- Háºu quả ấy như thế nà o?
Ãổng Nhược Băng đáp:
- Chắc chắn là trá»n Ä‘á»i sẽ thà nh phế nhân, không là m sao nói đến chuyện luyện võ được nữa.
Má»™t con ngưá»i trong giang hồ mà không còn luyện võ được thì còn khốn khổ hÆ¡n là chết, Yên Phi Quỳnh nói bằng má»™t giá»ng buồn buồn.
Tháºt ra thì đáng lo sợ lắm , nhưng trong vòng má»™t trăm ngà y nghÄ©a là trong vòng ba tháng, tôi nghÄ© có thể bảo trì.
Ãổng Nhược Băng cưá»i há»i:
- Nhưng trong thá»i gian như thế, liệu NgÅ© Phượng Môn cá»§a cô nương có buông tha cho hắn hay không ?
Yên Phi Quỳnh lại bắt đầu hoảng hốt.
Nhưng ngay khi ấy thì chợt nghe bụng Giang Hà n Thanh lại sôi lên, Ãổng Nhược Băng vá»™i nói :
- Hắn sắp sá»a đại tả rồi đấy , cô tìm Ä‘i tìm má»™t cái thau nhanh lên.
Yên Phi Quỳnh không dám cháºm trá»… , nà ng chạy ra sau bưng tá»›i má»™t cái cháºu khá to.
Ãổng Nhược Băng đở Giang Hà n Thanh ngồi dáºy và nói vá»›i Yên Phi Quỳnh :
- Cô nương chịu khó mở thắt lưng và hứng cái cháºu ngay ở dưới.
Dầu yêu Gtang Hà n Thanh cách mấy, Yên Phi Quỳnh cũng vẫn là một cô gái đang xuân, là m sao cô ta có thể là m chuyện ấy đối với một thanh niên cho được?
Nà ng ấp úng và nói nhỠ:
- Ãổng công tá» không thể là m giùm được hay sao?
Ãổng Nhược Băng nghiêm mặt:
- Tôi phải đỡ hắn bằng cả hai tay đây, cô thấy là m sao tôi là m được, nhanh lên, hắn gần đi đấy .
Không còn cách nà o nữa, Yên Phi Quỳnh đà nh phải cắn môi nghe theo.
Quả tháºt, trong bụng Giang Hà n Thanh lại sôi lên vì thiếu chút nữa là Yên Phi Quỳnh là m không kịp.
Qua má»™t lúc sau, chất độc cá»§a Giang Hà n Thanh má»›i trục được ra, mùi hôi tanh nghe lợm giá»ng .
Chá» cho Giang Hà n Thanh đại tả xong rồì, Yên Phi Quỳnh má»›i khệ nệ bưng cháºu phẩn Ä‘i thẳng ra ngoà i đổ .
Nhìn theo ngưá»i con gái từng là m mưa là m gió miệt Giang Nam ấy, Ãổng Nhược Băng bất giác thở dà i.
Lúc Yên Phi Quỳnh trở và o thì Ãổng Nhược Băng đã đặt Giang Hà n Thanh nằm xuống.
Yên Phi Quỳnh bước lại gần lấy ra má»™t hoà n thuốc, lá»™t giấy bao bên ngoà i sá»a soạn cho và o miệng Giang Hà n Thanh.
Ãổng Nhược Băng vá»™i há»i :
- Thuốc chi thế, cô nương?
Yên Phi Quỳnh đáp:
- Hoà n nầy là do Giang nhị công tá» cho uống khi tôi giả bị thương để lừa ngưá»i , vì thế tôi không uống để dà nh lại đây , bây giá» nguyên khà cá»§a Giang nhị công tá» bị hao tổn quá nhiá»u, uống hoà n thuốc nà y nhất định sẽ khôi phục được nhanh hÆ¡n,
Nà ng không đợi Ãổng Nhược Bă ng nói gì thêm, nói xong là vá»™i và ng cho hoà n thuốc và o miệng Giang Hà n Thanh.
Ãổng Nhược Băng không cản mà lại há»i :
- Cô nương tháºt tình yêu hắn lắm à ?
Yên Phi Quỳnh đỠmặt, nà ng ngần ngừ há»i lại :
- Chứ không lẽ công tỠkhông.yêu hắn?
Bị há»i bất ngá» Ãổng Nhược Băng đỠmặt ấp úng:
- Tôi Ä‘ang há»i cô nương đây mà .
Yèn Phi Quỳnh giáºn lắm, nà ng căm tức vì không thể phóng độc châm giết phức tình địch cho rồi.
Nà ng nhìn thẳng và o mặt Ãổng Nhược Băng và giá»ng hÆ¡i gằn:
- Tôi há»i lại thì cÅ©ng thế chứ đâu khác chi ?
Ãổng Nhược Băng mỉm cưá»i :
- Tháºt sá»± khi không há»i tôi cÅ©ng biết, nhưng chÃnh tôi muốn tá»± tiểu muá»™i nói ra. Tiểu muá»™i nà y, hãy nói cho tôi nghe Ä‘i, có phải tiểu muá»™i toà n tâm toà n ý yêu hắn hay không?
Yên Phi Quỳnh cố nén cÆ¡n tức tối và há»i lại :
- Nhưng tại sao công tá» lại cứ phải há»i tôi như thế chứ?
Ãổng Nhược Bãng nghiêm giá»ng:
- Bởi vì tôi cần cho cô nương biết má»™t Ä‘iá»u bất hạnh.
Yên Phi Quỳnh nhảy dá»±ng lên há»i lá»›n :
- Sao? Hắn không thể cứu được phải không? Phải không?
Ãổng Nhược Băng nói tháºt cháºm:
- Cứ bằng và o thái độ nôn nóng cá»§a cô nương, tôi biết ngay rằng trong lòng cô nương đối vá»›i hắn như thế nà o rồi . Tôi xin nói tháºt để cô nương được biết là hiện tại tuy chất độc đã hoà n toà n trục xuất, nhưng ná»™i lá»±c cá»§a hắn đã bị tổn thương quá nặng nếu không nói rằng hoà n toà n mất hết .
Yên Phi Quỳnh hoảng hốt kêu lên :
- Như thế thì..thì là m sao?
Ãồng nhược Băng nói:
- ChÃnh vì thế nên tôi cần phải giao hắn lại cho cô.
Yên Phi Quỳnh thầm nghĩ:
- Như thế thì ngưá»i cÅ©ng chẳng có tốt gì, khi thấy võ công hắn đã mất nên tìm cách trút cả gánh lại cho ta.
NghÄ© thế nên nà ng nói bằng má»™t giá»ng hÆ¡i khó chịu:
- Giả như hắn có chết, tôi cũng sẽ tìm một nơi thanh tịnh để mai táng cho hắn, công tỠmuốn đi thì cứ việc đi đi.
Ãổng Nhược Băng cưá»i :
- Như thế thì tôi sẽ được yên lòng, tôi giao hắn cho cô là cốết để cho cô bảo vệ hắn, bởi vì bây giỠvì tổn thương nguyên khà cho nên hắn bị mất võ công, tôi phải vỠcầu ân sư ban cho một viên linh đan mới mong là m cho hắn được phục hồi .
Yên Phi Quỳnh ngẩng mặt lên há»i :
- Linh đan của lịnh sư có thể khôi phục được võ công sao?
Ãổng Nhược Băng đáp:
- Tá»± nhiên là có thể là m cho hắn khôi phục công lá»±c , chỉ hiá»m vì từ đây vỠđến chổ gia sư phải vượt qua hà ng ngà n dáºm, cho dù nhá» và o sức bay cá»§a Tuyết Vu thì vừa vá» vừa trở lại cÅ©ng phải mất mấy ngà y.
Yên Phi Quỳnh vội nói :
- Không sao đâu, trong và i ba ngà y tôi sẽ đủ sức để bảo vệ cho hắn.
Ãổng Nhược Băng mÄ©m cưá»i:
- Tôi biết, tôi biết cô nương sẽ hết lòng bảo vệ, nhưng lịnh sư huynh là m sao có thể buông tha hắn được, nhất là má»™t khi Kim lịnh được ban ra, cô nương lại phản kháng, tá»± nhiên trở thà nh phản đồ cá»§a NgÅ© Phượng Môn, là m sao ngưá»i ta lại có thể dung tha cho cô được.
Yèn Phi Quỳnh nghiến răng:
- Tôi không sợ.
Ãổng Nhược Băng cưá»i :
- Vấn để đặt ra không phải là sợ hay không sợ, mà là cần xem có đủ khả năng để bảo vệ cho hắn hay không mà thôi .
Tháºt tình mà nói nếu có mặt tôi ở đây thì cho há» dốc hết lá»±c lượng cÅ©ng không phải dá»… dà ng hạ được chúng ta, nhưng má»™t khi mà chỉ còn có má»™t mình cô ở đây thì tôi tháºt chẳng yên lòng.
Yên Phi Quỳnh trầm ngâm:
- Hay là công tỠhãy nhỠBạch hạc đưa hắn đi tìm lịnh sư để cứu trợ .
Ãổng Nhược Băng lắc đầu :
- Bây giỠthì hắn không nên di động như thế vì sẽ là m bất lợi cho việc cứu trợ , thêm và o đó, chuyện đưa hắn đến gặp ân sư ìà chuyện mà tôi không thể tự tiện là m.
Hắn cưá»i cưá»i và nói tiếp :
- Tháºt ra thì võ công cá»§a cô nương cÅ©ng đủ để bảo vệ cho hắn, nhưng vì mục Ä‘Ãch an toà n cho cả hai ngưá»i, tôi muốn cho cô nương má»™t chiêu chưởng pháp , không biết cô nương có thuáºn chăng ?
Câu nói cá»§a Ãổng Nhược Băng là m cho Yên Phi Quỳnh cảm động, nà ng chợt thấy hối háºn vô cùng.
Vì ghen tức vá»›i Ãổng Nhược Băng từ khi phát hiện ra hắn là con gái giả trai, nên có lúc nà ng muốn giết ngay tình địch, nhưng bây giá» thì nà ng xúc động đến rÆ¡i nước mắt:
- Ãổng thư thư, chị quá tốt mà tiểu muá»™i . .
Ba tiếng "Ãổng Thư Thư" là m cho Ãổng Nhược Băng tái mặt, nà ng vá»™i gắt lá»›n:
- Cô nương, tại sao.
Yên Phi Quỳnh gạt nước mắt, nhoẻn miệng cưá»i :
- Ãổng thư thư, chị tưởng tôi không nhìn ra chị là gái hay sao? Chị đừng che dấu tiểu muá»™i vô Ãch, những cỠđộng cá»§a chị chỉ qua mặt bá»n đà n ông chứ ìà m sao có thể lừa được bạn gái vá»›i nhau.
Ãổng Nhược Băng đỠmặt, nà ng nhìn Yên Phi Quỳnh má»™t cái tháºt sâu và gáºt gáºt đầu.
- Tiểu muá»™i quả không hổ là má»™t vị Cung Chá»§ cá»§a NgÅ© Phượng Môn, tiểu muá»™i đã biết thì tôi không dám dấu là m chi nữa, sở dÄ© tôi phải cải trang để hà nh động cho dá»… dà ng mà thôi, bây gÃá» chỉ có má»—i má»™t mình tiểu muá»™i biết mà thôi
Yên Phi Quỳnh liếc nhanh và o mặt Gtang Hà n Thanh và nhếch môi:
- Thế còn Giang Nhị công t� Hắn cũng không biết nữa à ?
Ãổng Nhược Băng lắc đầu :
- Không, hắn không hỠbiết, sau nà y xin tiểu muội cũng đừng cho hắn biết nhe.
Yên Phi Quỳnh há»i :
- Tại là m sao thế?
Ãổng Nhược Băng Ä‘iá»m đạm nói vá»›i Yên Phi Quỳnh như má»™t ngưá»i chị nói vá»›i ngưá»i em:
- Tiểu muá»™i nên biết cho chị, đối vá»›i hắn, chị vẫn là má»™t ngưá»i bạn kết nghÄ©a. Riêng phần chị, chị cÅ©ng xem hắn như má»™t đứa em trai.
Như thêm phần hối lỗi, Yên Phi Quỳnh cảm động:
- Ãổng thư thư, chị quả là con ngưá»i tốt .
Câu nói cá»§a nà ng chứa đầy cảm kÃch, quả tháºt lòng nà ng cảm thấy cần phải bá»™c lá»™ chân thà nh.
Ãổng Nhược Băng nói :
- Bây giỠtôi dạy cho tiểu muội một chiêu chưởng pháp phòng thân, tiểu muội nhìn cho kỹ.
Tay trái nà ng cùng vá»›i câu nói chầm cháºm đưa lên, từ trong đẩy ra, động tác vừa cháºm vừa nhẹ nhà ng.
Biết rằng má»™t khi đã gá»i là chiêu pháp phòng thân, nhất định nó không phải là thứ tầm thưá»ng .
Yên Phi Quỳnh chú ý nhìn theo, không dám để cho mắt mình lơ đểnh .
Quả nhiên, chưởng thế tháºt lạ lùng, khi bà n tay đưa ra, chỉ thấy sang qua tráo lại haì bên phải trái mấy lần rồi thình lình năm ngón tay cÅ©ng hÆ¡i co lại trong tư thế táºp trung để ngưng tụ chưởng tâm và đẩy thẳng ra ngoà i tháºt lẹ .
Yên Phi Quỳnh chỉ thấy hÆ¡i là lạ, nà ng cố táºp trung nhãn ìực và trà tuệ để khám phá nhưng thá»±c tế thì nà ng vẫn không là m sao thấy được chổ kỳ diệu cá»§a nó .
Ãổng Nhược Bă ng thu thế lại và giải thÃch:
- Ãây là má»™t chiêu thức nhưng có bốn khẩu thuyết, tiểu muá»™i phải nhá»› cho tháºt kỹ . Khà chuyển ngÅ© hà nh lá»±c, tụ chưởng tâm, nhất thu nhất phóng và tÃch lịch vạn quân .
Vừa Ä‘á»c khẩu quyết, nà ng vừa giải thÃch kỹ cà ng là m cho Yên Phi Quỳnh những thế biến cá»§a chiêu thức tuy đơn giản chỉ có má»™t chiêu nhưng căn bản tháºt là phức tạp.
May nhá» Yên Phi Quỳnh có má»™t trình độ võ công khá cao, chứ nếu như hạng tầm thưá»ng thì nhất định không là m sao hiểu nổi .
Dầu váºy, cÅ©ng phải mất hÆ¡n ná»a tiếng đồng hồ, Yên Phi Quỳnh má»›i có thể má»™t mình biểu diá»…n được tương đối toà n vẹn.
Ãổng Nhược Băng nhìn nà ng lần sau cùng và khẽ gáºt đầu:
- Tốt rồi, chỉ cần tư thế tháºt đúng, còn chuyện váºn khà là m cho chưởng pháp nhiá»u hiệu nghiệm thì phải nhiá»u lần luyện táºp, phải cố công lắm má»›i Ä‘em lại kết quả tốt đẹp.
Nói xong, Ãổng Nhược Băng bước thẳng ra ngoà i .
Yên Phi Quỳnh vá»™i vã bước theo , nhưng khi nà ng vừa tá»›i cá»a thì Ãổng Nhược Băng đã lên lưng hạc.
* *
Quay trở và o thạch động, Yên Phi Quỳnh đóng cá»a cà i then cẩn tháºn, nà ng bước lại nhìn Giang Hà n Thanh, nhá» uống được Thiên CÆ¡ Váºn Công Hoà n nên da mặt hắn bây giỠđã có vẻ hồng hà o trở lại .
Giang Hà n Thanh thì còn trong trạng thái hôn mê, Ãổng Nhược Băng thì Ä‘i rồi .
Yên Phi Quỳnh bây giá» má»›i cảm nháºn được cái tịch mịch cô quạnh cá»§a nà ng.
NghÄ© đến lúc Giang Hà n Thanh tỉnh dáºy nhất định hắn sẽ đói lắm, nên Yên Phì Quỳnh vá»™i Ä‘i ra ngay phÃa sau, nà ng định tìm xem trong bếp còn có những gì ăn được.
CÅ©ng may trong bếp hãy còn có gạo, Yên Phi Quỳnh bèn nấu má»™t nồi cÆ¡m nhá», nói tháºt thì Yên Phi Quỳnh chưa bao giá» biết việc bếp núc, nhưng bây giá» thì nà ng nấu nướng cÅ©ng không đến ná»—i phải khốn đốn cho lắm.
Trong lúc lục đục lo vo gạo nấu cơm, Yên Phi Quỳnh chợt thấy bên sau khung bếp có một tấm sắt vuông vuông lạ mắt.
Vi tấm sắt bị cá»§i chất lên khuất mất nên bình thưá»ng rất khó thấy. Bây giá» Yên Phi Quỳnh lấy cá»§i nhóm lá»a nên phân ná»a tấm vÄ© sắt lòi ra.
TÃnh háo kỳ nổi dáºy, Yên Phi Quỳnh bèn cà o đống cá»§i cho trống hẳn, rồi nà ng lấy thanh sắt đẫy lá»a nạy tấm vÄ© sắt báºt lên, nà ng nghÄ© có lẽ bên dưới là má»™t cấi hầm, tá»± nhiên chổ che dấu như thế phải là cái hầm bà máºt.
Nhưng cố sức cho đến thế nà o Ä‘i nữa, Yên Phi Quỳnh vẫn không nạy nổi tấm vÄ© sắt dầy đến gần cả tấc. Sau cùng nà ng thấy đầu tấm vÄ© sắt, ẩn vá» phÃa kÃn nhất có má»™t núm tròn nho nhá». Nhất định đố là cÆ¡ quan mở nắp, Yên Phi Quỳnh thá» nắm cái núm ấn mạnh và xoay nhẹ má»™t vòng .
Quả nhiên nhiá»u tiếng động nổi lên, tấm vÄ© sắt từ từ dạt hẳn vá» phÃa bên trái để lá»™ miệng hầm vuông vức .
Yên Phi Quỳnh dòm xuống thấy dưới hầm tối om, thấp thoáng thấy có nhiá»u báºc thang đá Ä‘i xuống, sâu hun hút.
Yên Phi Quỳnh muốn xuống dưới ấy xem thá», nhưng nghÄ© Giang Hà n Thanh còn Ä‘ang hôn mê má»™t mình ở trên, Ãổng Nhược Băng lại ân cần không nên lìa ná»a bước, nà ng sợ khi xuống đó mà vạn nhất có chuyện gì xảy ra nguy hiểm cho hắn, nên nà ng đà nh dẹp tÃnh hiếu kỳ mà vá»™i nắm lấy cái núm xoay trở lại, tấm vì sắt khép kÃn ngay.
Nà ng thầm nghÄ© khi mà Xà Cô Bà tạo ra cái hầm bà máºt nà y, tá»± nhiên phải là chổ mà không muốn cho ai biết được, nà ng quyết ý chá» cho GÃang Hà n Thanh tÄ©nh dáºy hoặc khi Ãổng Nhược Băng trở lại là phải thám hiểm xem cho biết.
Trở lại khung bếp, Yên Phi Quỳnh dở nồi cÆ¡m ra xem nà ng chợt báºt cưá»i.
Vì chưa từng là m bếp, nên cơm cũa nà ng tuy không sống nhưng nhão nhẹt, nhưng nà ng nghĩ cũng không sao, cho dầu nó nhão đến mức thà nh cháo vẫn hơn không có.
Trở lên nhà trên, Giang Hà n Thanh vẫn còn thiêm thiếp .
Nà ng đâm ra thắc mắc, không hiểu tại sao hắn lại cứ ngủ vui như thế ấy.
Tháºt thì Yên Phi Quỳnh đâu có biết là há»… bất cứ ai uống Thiên CÆ¡ Váºn Công Hoà n cÅ©ng Ä‘á»u phải mất đến hai ba tiếng đồng hồ vì nó là thứ thuốc bổ khà hồi công, con ngưá»i thưá»ng không ai có thể tỉnh nổi khi chất thuốc ngấm và o cÆ¡ thể
Trá»i bắt đầu đã trở lại hoà ng hôn.
Hoà ng hôn của núi rừng đến sớm hơn bất cứ nơi nà o.
Yên Phi Quỳnh để cho Giang Hà n Thanh nằm nghỉ rồi má»›i xuống nhà bếp ăn vá»™i mấy chén cÆ¡m , khi nà ng dùng cÆ¡m xong thì trá»i đã hoà n toà n tối hẳn.
Yên Phi Quỳnh không dám nằm ngá»§ vì sợ ngá»§ quên, nà ng cứ ngồi dá»±a bên phÃa phải cá»§a Giang Hà n Thanh lim dim dưỡng sức.
Bên ngoà i trá»i lại đổ mưa . CÆ¡n mưa không lá»›n lắm nhưng khá nặng hạt và khá dai , tiếng nước đổ lên mái thạch thất và rÆ¡i xuống hiên nghe má»—i lúc má»™t nhiá»u.
Dưới cÆ¡n mưa cá»a đêm tối núi rừng như thế ấy, bá»—ng có tiếng động cá»§a bước chân.
Nếu ai đặ c biệ t lưu tâm sẽ dá»… dà ng nháºn ra tiếng bước chân cá»§a hai ngưá»i .
Và tiếp theo, khi tiếng chân đến gần thạch thất, ngưá»i Ä‘i trước lên tiếng:
- Trên đưá»ng nà y, cho dầu đã có Xà Cô Bà nhưng cÅ©ng phải hết sức để phòng. Rắn độc ở đây á»›n lắm. Ãúng là trá»i không chịu giúp ngưá»i , đã sợ mà ông trá»i lại còn mưa xối xả .
Ngưng má»™t giây , ngưá»i ấy nói tiếp:
- Nhưng cũng không biết chắc hỠcòn có ở đây không nữa chứ?
Tiếng ngưá»i thứ hai nói :
- Tất cả hang cùng ngõ hẻm trong Mao SÆ¡n đã lục soát hết rồi , chÃnh vì không có tăm dạng gì nên má»›i có lịnh phái bá»n mình đến đây đấy chứ.
Tiếng ngưá»i thứ nhất nói:
- Nhưng nếu đà n chủ trốn trong Xà Cốc thì không lẽ lại không sợ rắn?
Ngưá»i thứ hai nói .
- Ãà n Chá»§ đã có Thiên Ty Châm cá»§a Lão Há»™ Pháp thì là m sao rắn độc lại dám xâm phạm.
hắn nói "Lão Há»™ Pháp" tức là ám chỉ Xà Cô Bà ,vì bà ta cÅ©ng như những ngưá»i khác như Quách Diên Thá» chẳng hạn, há» Ä‘á»u có địa vị quan trá»ng trong NgÅ© Phượng Môn.
Ngưá»i thứ nhất nói:
- Theo huynh đệ thì cho dầu mình có tìm gặp cÅ©ng chẳng là m được gì vì dầu gì mình cÅ©ng chỉ là thuá»™c hạ , còn ngưá»i ta là NgÅ© Cung Chá»§ vì kiêm nhiệm Ãà n chá»§ kia mà .
Ngưá»i thứ hai nói:
- Bất luáºn ra sao, đã đến đây rồi tá»± nhiên là phải xem xét chứ.
Ngưá»i thư nhết nói :
- Trá»i mưa lá»›n quá , hãy núp và o hiên đá má»™t chút rồi sẽ tÃnh
Ngưá»i thứ hai nói:
- Ãá bên kia là thạch thất cá»§a Lão Há»™ Pháp, mình qua bên mái hiên đó núp chá» hết mưa hẳn hay.
Tiếng bước chân thay cho tiếng nói, rõ rà ng hai ngưá»i đã bước qua và dừng ngay ngoà i cá»a.
Yên Phi Quỳnh mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng tÄ©nh dáºy vừa lúc nà ng nghe tiếng nói bên ngoà i :
- Chà , mưa lớn quá rồi đây.
Ngưá»i thứ hai nói :
- Xem chừng cơn mưa nà y dai lắm đó.
Yên Phi Quỳnh lấy là m lạ , nà ng không biết hỠlà ai.
Ãiá»u lạ lùng hÆ¡n hết là tại sao há» lại dám đến táºn Xà Cốc? Chẳng lẽ há» không sợ rắn?
Tiếng bên ngoà i lại nói:
- Tháºt là khổ mái hiên nà y có che chở được gì đâu? Ướt mẹ nó hết rồi.
Ngưá»i thứ hai hình như đổ quạu, hắn chưởi thá» :
- Mẹ con a đầu mầy hại mình hết sức, cái thứ thấy mà bắt thèm thế mà lại sợ ế, cứ Ä‘eo theo cái tên ôn dịch váºt ấy là m cho mình thất công, giá như ả để cho mình.
Ngưá»i thứ nhất gắt:
- Kim lão nhị , ăn nói phải dè chừng một chút chứ.
Ngưá»i thứ hai cưá»i sằng sặc:
- Sợ cái con mẹ gì, nó đã phản kháng Kim Lịnh tức là phạm và o tỠtội, bắt được thì mình cứ mần mẹ nó cái cho đã rồi giết phức đi là êm chuyện.
Ngưá»i thứ nhất nói :
- Có giáºn nhau cho lắm thì ngưá»i ta vẫn là sư huynh, sư muá»™i vớà nhau , bất quá mình chỉ là hạng tay sai , cho dầu mình có bắt được nà ng vá», há» cÅ©ng chỉ răn Ä‘e vá»›i nhau qua loa chứ đã giết nhau sao? Coi chừng nói báºy há» nghe được là mất mạng đấy.
Ngưá»i thứ nhất cưá»i :
- Lão Lý , anh sao mà thỠđế thế? Mẹ há» , cứ có lịnh là là m, nhất định khi bất được là phải "lá»™t" hết ra quần má»™t tráºn , con nhá» thấy mà rá» giải chứ đồ bá» hay sao.
Ngưá»i thứ nhất tặc lưỡi:
- CÅ©ng cứ cái giá»ng lá»›n lối đó hoà i, bằng và o sức mình, cho dầu gặp được thì lại mất Ä‘i vạt áo ngưá»i ta sao?
Bên ngoà i tiếng mưa cà ng lúc cà ng nặng, gió núi à o à o.
Hai ngưá»i cứ nói lòng vòng chứ không biết là m sao hÆ¡n được.
Qua má»™t lúc lâu im lặng, chợt nghe má»™t tiếng động khá lá»›n, cánh cá»a bị xô báºt và o trong.
Hai ngưá»i bên ngoà i vì dá»±a và o mạnh quá, là m cho cánh cá»a ngã và vì thế há» cÅ©ng ngã theo luôn.
Cả hai giáºt mình lồm cồm bò dáºy.
Ngưá»i thứ nhất lên tiếng:
- Mẹ , lão há»™ pháp Ä‘i mà sao không khóa cá»a nhỉ ?
Ngưá»i thứ hai cưá»i:
- Kệ cha nó, cứ và o được là và o cho đỡ khổ.
Ngưá»i thứ nhất gắt:
- Kim lão nhị, bộ điên rồà sao? Thạch thất của lão Hộ Pháp là m sao mình lại dám và o?
Ngưá»i thứ hai nói :
- Mình vâng mạng Ä‘i tìm kiếm, cánh cá»a lại không khóa, có thể cô ta có mặt trong nầy cÅ©ng chưa biết chừng đấy nghe.
Ngưá»i thứ nhất hÆ¡i do dá»±, hắn thò đầu và o dòm quanh bốn phÃa.
Ngưá»i thứ hai cưá»i :
- Sợ con mẹ gì , nếu cô ả mà có trong nầy thì đúng là mình được kỳ công và không chừng được má»™t bữa đã Ä‘á»i nữa đấy.
Thình lình, má»™t giá»ng nói lạnh băng từ trong thạch thất ấy vá»ng ra:
- Ãúng, ta có mặt nÆ¡i đây, hai ngưá»i hãy và o Ä‘i.
|

18-05-2008, 06:05 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bà i gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngà y 2 giá» 3 phút
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
|
|
Hồi 15: Ãồng Môn và Tình Ãịch
Y như vừa nghe sét đánh, cả hai ngưá»i nhanh như cắt ra là m hai , và cùng thét lá»›n :
- Kẻ nà o trong thạch thất đó ?
Yên Phi Quỳnh cưá»i :
- Sao mà chóng quên thế? Cả đến giá»ng cá»§a ta mà hai ngưá»i cÅ©ng không nháºn ra nữa hay sao?
Ngưá»i thứ nhất lên tiếng khi nãy vụt kêu ngang:
- Yên. . .Yên Ãà n Chá»§ !
Yên Phi Quỳnh cưá»i :
- Các ngươi đã phụng lịnh đến đây thế sao lại chẳng chịu và o?
Ngưá»i thứ nhất đáp:
- Tiểu nhân không dám.
Yên Phi Quỳnh thét lớn: .
- Nhưng ta bảo các ngươi phải và o mà .
Hai ngưá»i đưa mắt nhìn nhau và ngưá»i thứ nhất lên tiếng:
- Chẳng hay Yên Ãà n Chá»§ có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Yên Phi Quỳnh nói:
- Ta có chuyện cần há»i các ngươi, nếu các ngươi không và o thì coi chừng mất mạng đấy.
Hai ngưá»i lại đưa mắt ra hiệu cho nhau và ngưá»i thứ nhất gáºt gáºt đầu:
- Thuộc hạ xin tôn mạng.
Cả hai cùng nắm chặt binh khà tháºn trá»ng bước và o từng bước má»™t.
Trong thạch thất tối đến ná»—i ngá»a bà n tay không thấy, cả hai bước và o tá»›i bên trong là cùng dừng lại nghe ngóng.
Yên Phi Quỳnh lên tiếng:
- Hãy gà i cá»a lại .
Ngưá»i Ä‘i sau tuân lá»i, hắn không có má»™t ý thức nà o cả, hình như giá»ng nói lạnh băng băng cÅ©a Yên Phi Quỳnh đã là m hắn không còn tá»± chá»§ .
Cá»a vừa đóng lại, bên trong bóng tối như lại dầy thêm , cả hai đứng tá»±a và o nhau không dám tá»›i mà cÅ©ng không dám có má»™t cỠđộng nà o .
Yên Phi Quỳnh há»i:
- Hai ngươi tên gì?
Ngưá»i thứ nhất đáp:
- Thuộc hạ tên Lý Trung Lương, còn hắn là Kim Lão Nhị.
Yên Phi Quỳnh há»i :
- Hai ngưá»i là thuá»™c hạ Ãà n nà o?
Lý Trung Lương đáp:
- Bẩm Ãà n Chá»§, thuá»™c hạ là ngưá»i cá»§a Chấp Pháp Ãà n.
Yên Phi Quỳnh há»i :
- Cách Thiệu Ngũ cũng đến đây rồi phải không?
Lý Trung Lương đáp?
- Chúng là thuá»™c hạ đã thuá»™c vá» Quách Ãà n Chá»§, vì thế Ãà n Chá»§ không có đến đây.
Yên Phi Quỳnh há»i:
- Quách Ãà n Chá»§ là ai?
Lý Trung Lương đáp:
Bẩm, Quách Ãà n Chá»§ là Quách Há»™ Pháp, Quách Diên Thá» vì Yên Ãà n Chá»§ không vá» nên lịnh trên đã cho Quách Ãà n Chá»§ thay thế Ãà n Chá»§.
Yên Phi Quỳnh chớp mắt:
- Ãó là lịnh cá»§a ai?
Lý Trung Lương đáp:
- Thuộc hạ không rõ lắm, hình như là do Nhị Cung Chủ ban lịnh.
Yên Phi Quỳnh há»i :
- Nhị sư huynh có đến đây không?
Lý Trung Lương đáp:
- Bẩm đã đến rồi .
Yên Phi Quỳnh há»i:
Nhị sư huynh ở đâu?
Lý Trung Lương đáp:
- Nhị Cung Chủ hiện ở tại Vạn Phúc Di Cung trước núi .
Yên Phi Quỳnh há»i :
- Còn có ai nữa?
Lý Trung Lương đáp:
- Còn có Tam Cung Chủ .
Yên Phi Quỳnh há»i:
- HỠđịnh đối phó với ta như thế nà o.
Lý Trung Lương đáp:
- Thuộc hạ không rõ lắm, hình như là bảo Ngũ Cung Chủ trở vỠ.
Yên Phi Quỳnh cưá»i nhạt:
- Tại là m sao ta lại phải vỠ?
Hai ngưá»i nói chuyện má»™t hồi, bá»n Lý Trung Lương lần lần quen mắt, hỠđã phảng phất thấy bóng Yên Phi Quỳnh, vì nhãn lá»±c cá»§a há» cÅ©ng thuá»™c và o hạng khá .
Yên Phi Quỳnh lại há»i:
- Hai ngưá»i đã tìm được ta,bây giỠđịnh xá» trà như thế nà o?
Cả hai ngưá»i là m thinh, hình như há» bắt đầu sợ sệt.
Yên Phi Quỳnh gặn lại:
- Hai ngưá»i vừa rồi đã nói những gì ? Ai đã nói những gì?
Cả hai ngưá»i phát run khan .
Yên Phi Quỳnh thét lớn:
- Ta há»i ai nói?
Cả hai lại là m thinh.
Yên Phi Quỳnh trầm giá»ng:
- Các ngươi bảo rằng được lịnh bắt ta, chết hay sống gì cÅ©ng được, ta há»i ai ra lịnh ấy?
Lý Trung Lương đáp:
- Lịnh do ai thì thuá»™c hạ không được biết, thuá»™c hạ chỉ được khẩu lệnh cá»§a Quách Ãà n Chá»§ .
Yên Phi Quỳnh hừ hừ trong miệng:
- Quách Diên ThỠlớn gan quá nhỉ ? Các ngươi có biết hắn được mấy cái đầu không?
Ngưng lại một giây, Yên Phi Quỳnh nhướng mắt:
- Kim Lão Nhị.
Kim Lão Nhị rung động, hắn vội cúi mình:
- Thuộc hạ có mặt.
Yên Phi Quỳnh há»i:
- Vừa rồi ngươi đã nói những gì?
Kim Lão Nhị run lẩy bẩy:
- Bẩm.bẩm , thuộc hạ không có nói.
Yên Phi Quỳnh lạnh lùng:
- ChÃnh miệng ngươi vừa nói ra mà bây giá» lại không còn nhá»› hay sao?
Kim Lão Nhị gạt mồ hôi :
- Bẩm.. thuá»™c hạ tháºt tình không có nói .
Yên Phi Quỳnh gặn lại:
- Vừa rồi ngươi định lột cả quần áo của ta rồi là m gì đó nữa mà ? Sao? Bây giỠcòn có hứng nữa không? Và o đi, ta đang đợi ở đây nà y.
Kim Lão Nhị vụt quì thụp xuống:
- Trăm lạy ngà n lạy Ãà n Chá»§, thuá»™c hạ tháºt tá»™i đáng chết vì thuá»™c hạ không ngá» Ãà n Chá»§ có mặt nÆ¡i đây.
Yên Phi Quỳnh cưá»i nhẹ :
- Ủa, là m sao thế. Ngươi bảo rằng cứ gặp được ta là láºp được đại công kia mà ? Và ngoà i ra còn được " đã " cái gì đó nữa mà ?
Kim Lão Nhị run cầm cáºp:
- Thuá»™c hạ đã biết tá»™i, xin Ãà n Chá»§ khai ân.
Yên Phi Quỳnh gặn lại:
- NghÄ©a là ngươi thừa nháºn rằng ngươi đã có nói những chuyện ấy phải không?
Kim Lão Nhị cà ng run hơn nữa:
- Xin. ..xin Ãà n Chá»§ khai ân.
Tiếng nói cuối cùng của hắn chưa dứt thì cánh tay của hắn đã phất lên.
Một luồng ánh sáng từ tay hắn vút thẳng và o chổ ngồi của Yên Phi Quỳnh.
Yên Phi Quỳnh đứng phắt lên:
- Khá lắm, ngươi quả là xương đồng da sắt.
Từ trong tay của Yên Phi Quỳnh, một mùi khói xám bay ra .
Không, nà ng chưa phản kÃch, vầng khói Ä‘en đó chỉ là ống tay áo cá»§a nà ng, bao nhiêu ám khà cá»§a Kim lão Nhị Ä‘á»u bị nà ng thâu gá»n.
Bao nhiêu ám khà xuất kÃch thình lình Ä‘á»u bị thu hết, Kim Lão Nhị biết cái chết đã đến nÆ¡i rồi, hắn không còn do dá»± nữa , hắn vung cả hai tay và thét lá»›n:
- A đầu, hãy tiếp phi đao.
Ãúng là con thú đã đến đưá»ng cùng, thá»±c tế ai cÅ©ng thừa biết hắn Ä‘ang là m chuyện chết.
Nhưng hắn vẫn còn lanh trÃ, khi hai ngá»n phi Ä‘ao chưa bay tá»›i chổ Yên Phi Quỳnh thì hắn đã phóng nhanh ra phÃa cá»a.
Nhưng hắn chỉ má»›i nhún chân là Yên Phi Quỳnh đã đứng lên và khi câu nói cá»§a nà ng chưa dứt thì hắn đã ngã sấp vá» phÃa trước.
Thì ra, hai mÅ©i phi Ä‘ao cá»§a hắn phóng Ä‘i tháºt nhanh mà lại cÅ©ng tháºt nhanh, hai mÅ©i phi Ä‘ao ghim đúng và o hai chân cá»§a hắn.
Vừa rồi, Lý Trung Lương có nói một câu với hắn: " Ngươi không phải là da đồng xương sắt , câu nói ấy quả là xác đáng.
Và bây giá» thì da mặt cá»§a Lý Trung Lương cắt không còn chút máu, hắn đứng sững nhìn Kim Lão Nhị mà hai chân run cầm cáºp.
- Hắn là m sao dám giúp Kim Lão Nhị để nhổ hai mũi đao.
Yên Phi Quỳnh ngồi trở xuống giá»ng nà ng vẫn lạnh như băng:
- Lý Trung Lương.
Ãã run sẳn rồi, bây giá» nghe gá»i đến tên Lý Trung Lương lại cà ng run hÆ¡n nữa :
- Bẩm , bẩm thuộc hạ có mặt.
Yên Phi Quỳnh há»i ?
- Ngươi có nhớ vừa rồi ngươi đã nói gì với Kim Lão Nhị hay không?
Y như nghe phán tỠhình, Lý Trung Lương nói gần như không ra tiếng:
- Thuộc...hạ , thuộc hạ quả không nói .
Yên Phi Quỳnh nói:
- Vừa rồi ngươi đã nói vá»›i hắn rằng: Nếu những lá»i nói đó lá»t đến tai ta thì không còn mạng sống , đại khái ngươi nói như thế, ngươi đã quên sao?
Lý Trung Lương dáºp đầu xuống đất:
- Vâng , vâng ,quả tháºt thuá»™c hạ có nói vá»›i hắn ta như thế ấy .
Yên Phi Quỳnh há»i :
- Ngưá»i cho rằng như thế là hắn đã phạm thượng, là tá»™i đáng chết phải không?
Lý Trung Lương vẫn cứ dáºp đầu :
- Vâng.
Yên Phi Quỳnh nói :
- Như thế là tốt lắm, váºy ngươi hãy tuân lịnh hà nh hình.
Lý Trung Lương run láºp cáºp:
- Lão Nhị tá»™i phạm đến NgÅ© Cung Chá»§ tháºt tình đáng chết, chỉ có Ä‘iá»u , có Ä‘iá»u.
Yên Phi Quỳnh trầm giá»ng:
- Ngươi ở trong Chấp Pháp Ãà n, tá»± nhiên ngươi thừa biết, pháp bất vị thân, ta vốn không thÃch nói nhiá»u, ngươi đã biết rồi chứ?
Hai mÅ©i Ä‘ao từ phÃa sau cá»§a Kim Lão Nhị đã ló ra phÃa trước thân hình cá»a hắn đã co quắp lại, nhưng hắn cố nhịn Ä‘au nói vá»›i Lý Tnmg Lương:
- Lão Lý , huynh đệ không thể sống nổi đâu, lão hãy xuống tay đi .
Lý Trung Lương còn Ä‘ang lúng túng thì má»™t bóng ngưá»i vút tá»›i tung ngay má»™t đá và o Quyá»n Du Huyệt cá»§a Kim Lão Nhị và cưá»i nhạt:
- Ngươi dám nói thì phải dám chịu hà nh hình.
Lý Trung Lương hoà n hồn nhìn lại thì thấy ngưá»i đó là NgÅ© Cung Chá»§ Yên Phi Quỳnh.
Nà ng chế huyệt Kim Lão Nhị xong rồi quay qua nói với Lý Trung Lương:
- Ngươi chưa chịu hà nh hình, nghĩa là ngươi không tuân lịnh của ta?
Biết thế nà o rồi cũng tới phiên mình, Lý Trung Lương cắn răng:
- Không dám, thuộc hạ xin tuân lệnh.
Vừa nói, thanh đao trong tay hắ n vừa bổ xuống ngay và o đầu Kim Lão Nhị.
Nhưng khi thanh Ä‘ao vừa trút xuống thì hắn đã nương đà chúi vá» phÃa trước và cánh tay hắn vung ngược lại Ä‘áºp thẳng và o Thiên Linh cái cá»§a chÃnh mình.
Thân pháp cá»§a hắn tháºt nhanh mà tay hắn cÅ©ng tháºt nhanh .
Và Yên Phi Quỳnh cÅ©ng không ngá», vì thế khi nà ng nghe tiếng động thì máu óc cá»§a Lý Trung Lương đã bắn vá»t ra ngoà i.
Yên Phi Quỳnh đá hất thi thể của Lý Trung Lương sang một bên và cúi nhặt thanh đao:
- Quân khốn kiếp, chúng bay phải chết.
Nà ng vừa nhấc tay lên thì chợt có tiếng kêu:
- Ngũ cung chủ, xin hãy lưu tình.
Yên Phi Quỳnh giáºt mình nhảy tránh má»™t bên:
- Quách Diên Thá», ngươi dám đến đây à ?
Cánh cá»a banh ra, Quách Diên ThỠđứng nhìn vá»›i nụ cưá»i thâm hiểm.
Hắn vừa cưá»i vừa nói:
- NgÅ© cung Chá»§, thuá»™c hạ vâng lệnh cung nghinh NgÅ© Cung Chá»§ trở vá».
Yên Phi Quỳnh gằn giá»ng:
- Quách Diên Thá», ngươi đã phái chúng đến đây, bây giá» ngươi hãy chứng kiến chúng thá» hình..
Thanh Ä‘ao nà ng giáng xuống tháºt nhanh, chiếc đầu cá»§a Kim Lão Nhị rá»i ra khá»i cổ .
Vừa chặt vừa tung chân,hà nh động cá»§a nà ng tháºt là nhanh đầu cá»§a Kim Lão Nhị vừa rá»i ra là theo chân cá»§a nà ng bay vá»t ngay và o mặt Quách Diên Thá» .
Quách Diên Thá» nhãy tránh sang má»™t bên và bây giá» Yên Phi Quỳnh má»›i thấy sau lưng hắn cách đó năm sáu bước, còn có má»™t ngưá»i.
Không, không phải má»™t ngưá»i mà là đến bảy, tám ngưá»i .
Yên Phi Quỳnh gằn giá»ng:
- Quách Diên Thá», chúng theo ngươi đến đó phải không?
Quách Diên ThỠđáp:
- Phải .
Yên Phi Quỳnh há»i tiếp:
- Chúng nó là ai?
Quách Diên ThỠđáp :
- Chúng là . .
Yên Phi Quỳnh cháºn nói:
- Ta bảo chúng phải trả lá»i .
Quách Diên ThỠquay lại:
- Các ngươi nghe chưa? Ngũ Cung Chủ bảo các ngươi lên tiếng đấy.
Má»™t trong tốp ngưá»i đứng sau lên tiếng:
- Vâng, thuộc hạ đã nghe.
Yên Phi Quỳnh cau mặt:
- Các ngươi là Chu Ãiểu Thất Tinh?
Ãám ngưá»i đứng ngoà i lên tiếng:
- Vâng ạ .
Yên Phi Quỳnh giáºn lắm vì Chu Ãiểu Thất Tinh vốn là ngưá»i cá»§a Chu Tước Ãà n, nghÄ©a là đám thuá»™c hạ cá»§a nà ng, thế nhưng bây giá» chúng lại đứng sau lưng Quách Diên ThỠđối vá»›i nà ng Ä‘iá»u ấy là má»™t Ä‘iá»u đáng sÄ© nhục.
Yên Phi Quỳnh xanh mặt gầm lên:
- Tốt lắm, các ngươi hãy giết Quách Diên ThỠcho ta.
Quách Diên Thá» giáºt mình.
Hắn thừa biết dầu gì Yên Phi Quỳnh cÅ©ng vẫn là Chu Ãiểu Ãà n ChÅ©, thuá»™c hạ cá»§a nà ng má»™t sá»›m má»™t chiá»u là m sao lại dám không tuân lệnh?
Bá»n Chu Ãiểu Thất Tinh lặng thinh má»™t lúc rồi má»™t trong bá»n há» khúm núm vòng tay :
- Bẩm NgÅ© cung Chá»§, thuá»™c hạ vâng Kim lịnh đến đây chứ không phải theo Quách Ãà n Chá»§ .
Yên Phi Quỳnh giáºn dữ:
- Các ngươi vâng lệnh đến bắt ta phải không?
Ngưá»i cầm đầu Chu Ãiểu Thất Tinh cúi đầu:
- Thuộc hạ không dám, tuy nhiên, chắc Ngũ Cung Chủ cũng thừa biết qui củ của Ngũ phượng Môn, một khi đã được ban Kim Lịnh thì không còn lịnh của ai còn hiệu quả .
Quách Diên ThỠnói luôn:
- Xin NgÅ© Cung Chá»§ bá»›t giáºn, chuyện nà y không thể trách hỠđược, bởi vì tại hạ cÅ©ng vâng Kim Lịnh chấp hà nh Chu Tước Ãà n chá»§, như thế mặc nhiên trở thà nh thượng cấp cá»§a chúng rồi.
Yên Phi Quỳnh nghiến răng:
- Quách Diên Thá», ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi à ?
Tiếng thép khua lên, một ánh hà o quang vút thằng và o đầu Quách Diên ThỠnhanh như điện chớp.
Ãã sẳn phòng bị , Quách DÃên Thá» tung mình nhảy tránh má»™t cách dá»… dà ng, hắn vòng tay cưá»i nói:
- NgÅ© Cung Chá»§ đã được Kim Lịnh táºp nã, mặc nhiên là tá»™i phạm, thế nhưng tại hạ vẫn chưa dám mạo phạm NgÅ© Cung Chá»§, Ä‘iá»u đó NgÅ© Cung Chá»§ biết cho.
Câu nói tuy có vẽ lá»… độ, nhưng giá»ng Ä‘iệu tháºt chẳng còn coi vị NgÅ© Cung Chá»§ và o đâu, Ä‘iá»u đó là m cho nà ng hÆ¡i ngá» vá»±c.
Nà ng thừa biết võ công của hắn không là m sao sánh với mình , thế nhưng thái độ cao ngạo như thế, chắc chắn hắn còn dựa và o nơi nà o vững chắc lắm.
Và nà ng chợt nhá»› khi nãy, khi nà ng phát hiện ra Quách Diên Thá» thì hắn đã vá»™i nhảy vá»t ra sau gần tám trượng, phải chăng hắn muốn áp dụng kế dụ địch để cho bá»n Chu Ãiểu Thất Tinh và o nhà lục soát?
NghÄ© thế nên nà ng không theo mà lại dừng ngay giữa cá»a, thanh kiếm trong tay nà ng chỉ thẳng và o mặt hắn:
- Quách Dìên Thá», ngươi dám nói vá»›i ta những lá»i như thế phải không?
Quách Diên thỠđáp:
- Tại hạ tháºt tình không dám dấu, khi vâng Kim lịnh đến đây thì hạ đã truyá»n hiệu lịnh rồi, bây giá» cho dầu NgÅ© Cung Chá»§ có giết tại hạ thì NgÅ© Cung Chá»§ cÅ©ng không là m sao thoát khá»i Xà Cốc. Huống chi, NgÅ© Cung Chá»§ không giết được tại hạ kia mà .
Yên Phi Quỳnh thừa biết hắn tìm lá»i nói khÃch để cho mình bước ra xa để chúng đột nhặp và o thạch thất và nà ng biết hắn nói cÅ©ng có đúng, tuy hắn không phải là đối thá»§ cá»§a mình, nhưng nếu giao đấu tay đôi, trong vòng trăm chiêu cÅ©ng chưa chấc mình đặt hắn và o tỠđịa. Trong khi đó, viện binh bên sau lưng hắn nhất định sẽ thừa thì giỠđến kịp.
Ãây là lần thứ nhất trong Ä‘á»i, Yên Phi Quỳnh chưa bao giá» gặp kẽ nà o dám sá»— sà ng trước mặt, vì thế cÆ¡n giáºn cá»§a nà ng cà ng nói cà ng bùng lên dữ dá»™i, nà ng nghiến răng quát lá»›n:
- Quách Diên Thá», ngươi hãy nhá»› là nhất định rồi có ngà y ngươi sẽ lá»t và o tay ta đấy.
Quách Diên Thá» cưá»i lá»›n:
- Tại hạ chỉ cần giữ chặt nÆ¡i đây là NgÅ© Cung Chá»§ dầu có thắp cánh cÅ©ng không là m sao thoát được, vì thế nên NgÅ© Cung Chá»§ nán lại giây phút là sẽ biết ai sẽ lá»t và o tay ai.
Yên Phi Quỳnh giáºn run, nà ng chỉ mÅ©i kiếm và o mặt hắn và thét lá»›n:
- Quách Diên Thá» , ta thá» nếu không giết được ngươi là sẽ không đội trá»i chung.
Quách Diên Thá» cưá»i thâm hiểm:
- Chỉ cần qua đêm nay là Ngũ Cung Chủ sẽ không còn cơ hội .
Hắn vừa nói dứt tiếng thì trên tà ng cây phÃa sau lưng hắn má»™t luồng ánh sáng bay pháºt xuống.
Những ánh sáng bay xuống tháºt nhanh và khi đến sát đầu Quách Diên Thá» thì má»›i nháºn rõ đó là thanh kiếm. .
Nhưng khi nháºn ra thì Quách Diên ThỠđã mở tròn đôi mắt hắn không những không thể nà o tránh đở nổi mà cÅ©ng không nói được má»™t tiếng nà o.
Thanh kiếm vừa tắt ánh sáng thì má»™t bóng ngưá»i đã hiện ra và thêm má»™t lần nữa, ánh sáng cá»§a thanh kiếm lại lóe lên Chu Ãiểu Thất Tinh cùng má»™t lượt ngã rạp ngay tức khắc.
Cùng má»™t lúc vá»›i tiếng rú cá»§a đám thuá»™c hạ, Quách Diên Thá» vụt biến hình, thân cá»§a hắn vụt rã ra là m hai y như thân cây chuối bị ngá»n Ä‘ao bén từ trên bổ xuống.
Tám ngưá»i cá»§a bá»n Quách Diên Thá» bị hạ trong nháy mắt .
Vừa rồi khi bị thanh kiếm từ trên bổ xuống, thân hình cá»§a hắn bị xẻ là m đôi, nhưng vì nhanh quá nên cho tá»›i khi bảy ngưá»i cá»§a bá»n Chu Ãiểu Thất Tinh ngã hết rồi thì thân hắn má»›i kịp ngả theo .
Ngưá»i sá» dụng thanh kiếm đúng là nhanh đến ná»—i không là m sao hình dung bằng lá»i nói .
Từ khi phát kiếm nhắm và o Quách Diên Thá», cho đến khi hạ luôn Chu Ãiểu Thất Tinh tháºt là chỉ trong vòng không đầy chá»›p mắt.
Và Yên Phi Quỳnh thấy rõ hÆ¡n ai hết,chÃnh ngưá»i đó đã dụng chiêu thế "Phượng Minh Triá»u Dương" thức thứ ba trong Thiên Phượng Tam Thức, tuyệt chiêu bất truyá»n cá»§a NgÅ© Phượng Môn.
Yên Phi Quỳnh hốt hoảng, nà ng không chá» cho bóng ngưá»i ấy sát tá»›i gần, thanh kiếm trong tay nà ng đã đâm thẳng tá»›i .
Xoảng !
Hai thanh kiếm chạm và o nhau, ngưá»i ấy đã bắt thanh kiếm cá»§a Yên Phi Quỳnh và la lá»›n:
- Ngũ sư muội.
Nghe giá»ng nói, Yên Phi Quỳnh cà ng hoảng hốt, nà ng cÅ©ng kêu lên:
- Tam sư thư. .
Tam Cung Chá»§ Tôn Phi Loan thu kiếm lại và há»i nhá» :
- HỠđâu cả rồi?
Có lẽ vì quá gấp và quá lo ngại, cho nên câu há»i cÅ©a Tôn Phi Loan trở thà nh câu há»i không đầu Ä‘uôi chi cả .
ChÃnh Yên Phi Quỳnh cÅ©ng phải ngÆ¡ ngác vì câu há»i đó, cho nên nà ng gằn lại:
- Tam sư thư há»i ai?
Tôn Phi Loan hÆ¡i đỠmặt, nà ng nói ngáºp ngừng:
- Giang Hà n Thanh? Hắn không có một cho cùng sư muội sao?
Yên Phi Quỳnh lạnh lùng:
- Hắn đã đi rồi.
Tôn Phi Loan kinh ngạc:
- Nghe Xà Cô Bà bảo hắn đã trúng Thiên Tỵ Châm không cứu chữa được cơ mà ?
Yên Phi Quỳnh vẫn lạnh như băng:
- Tôi không biết, hắn không có ở đây.
Tôn Phi Loan thở dà i:
- Nếu thế thế Ngũ sư muội hãy đi đi.
Yên Phi Quỳnh cứ đứng ngay giữa cá»a và thanh kÃếm cứ lăm lăm trong tay :
- Tôi không đi, nếu Tam sư thư vâng lịnh đến đây bắt tôi thì tôi cứ ở đây chỠđợi .
Tôn Phi Loan nói:
- Tôi đến đây trợ cứu sư muá»™i chứ không phải bắt, nếu không thế thì tôi là m sao giết Quách Diên Thá» và Chu Ãiểu Thất Tinh? NgÅ© sư muá»™i, đừng có là m như thế, hãy mau lánh khá»i chổ nà y Ä‘i .
Ãôi mắt cá»§a Yên Phi Quỳnh đỠhoe, nà ng vẫn nói bằng má»™t giá»ng cứng rắn:
- Không, tôi không đi, có chết thì đà nh chết ở đây thôi.
Nà ng cứ đứng giữa cá»a chứ không chịu Ä‘i ra.
Tôn Phi Loan nhìn nhanh và o thạch thất và vụt cất giá»ng:
- Ngũ sư muội, đừng lừa chị, em giấu Giang Hà n Thanh trong thạch thất, em hãy cho chị biết tình trạng của hắn hiện giỠra sao?
Yên Phi Quỳnh đáp:
- Thiên Ty Châm là váºt không thể sống qua giá» ngá», hắn đã chết rồi.
Tôn Phi Loan tái mặt kêu lên:
- Phi Quỳnh, em bảo sao?
Là cô gái tinh ranh, là m sao Yên Phi Quỳnh lại không thấy sắc thái nặng tình của Tôn Phi Loan, thế nhưng nà ng vẫn lạnh lùng:
- Hắn đã chết rồi .
Tôn Phi Loan không còn dằn được nữa, nước mắt nà ng trà n ra như suối, giá»ng nà ng run rẫy :
- Phi Quỳnh..chắc . .chà ng hiện tại đây?
Bây giá» thì Yên Phi Quỳnh biết rõ vá» viên Thiên CÆ¡ Váºn Công Hoà n .
Nà ng thấy Giang Hà n Thanh có được hoà n thuốc đó là trong lòng cứ ngá» vá»±c mãi, nhưng đến bây gÃá» thì nà ng đã thấy rồi .
Ãúng là há» yêu nhau, hoà n thuốc đó tá»± nhiên là cÅ©a Tôn Phi Loan tặng cho hắn. .
Má»™t cÆ¡n ghen tức vụt trà o lên cháºn ngang nÆ¡i ngá»±c, nà ng vừa ghen vừa có mặc cảm thấp kém hÆ¡n Tôn Phi Loan vá» nhiá»u mặt, nà ng bá»—ng nghe lòng căm háºn.
Nà ng chợt thấy chuyện giết Quách Diên Thá» và Chu Ãiểu Thất Tinh không phải là ơn mà là vì Tôn Phi Loan muốn cho nà ng mang tá»™i phản nghịch nặng hÆ¡n.
Yên Phi Quỳnh chợt nháºn rằng đây là âm mưu thâm độc, vì muốn chiếm Giang Hà n Thanh nên Tôn Phi Loan định trừ tuyệt cho được nà ng mà không mang tiếng, chỉ có cách hay nhất là đẩy nà ng thà nh tá» tá»™i cá»§a NgÅ© Phượng Môn.
Trong khoảnh khắc, bao nhiêu cảm kÃch lúc ban đầu bá»—ng tiêu tan mất hết chỉ còn lại trong lòng nà ng oán háºn mà thôi.
Nà ng nhìn chầm cháºm và o mặt Tôn Phi Loan và nói:
- Tôi đã chôn hắn rồi.
Tôn Phi Loan thấy sắc diện của Yên Phi Quỳnh thay đổi, nà ng hơi nghi ngỠnên gặn lại:
- Sư muội chôn hắn ở đâu?
Yên Phi Quỳnh cưá»i gằn.
- Hắn đã chết rồi, Tam sư thư còn muốn moi thây hắn lên để báo công sao?
Tôn Phi Loan nói:
- NgÅ© Sư muộà vẫn còn không tin ở chị hay sao? Khi chị nháºn được tÃn hiệu cá»§a Quách Diên Thá», chị đã không dám thông tri vá»›i Nhị sư huynh, má»™t mình chị lẻn đến đây cốt để đưa hai ngưá»i, không ngá». . không ngá» bây giá» hắn đã chết rồi, chị chỉ còn mong thấy được mặt má»™t lần cuối cùng. .
Nói đến đây nà ng vụt nghẹn ngang không là m sao nói được thêm nữa .
Yên Phi Quỳnh cà ng thêm oán háºn, nà ng gáºt gáºt đầu :
- Nếu Tam sư thư muốn thấy mặt hắn lần sau cùng thì hãy theo tiểu muội.
Nói xong, nà ng cúi đầu bước thẳng ra ngoà i và đi vá» phÃa ven rừng. .
Tôn Phi Loan không biết đó là kế độc nên vội vã bước theo.
Ãi được má»™t khoảng khá xa, Tôn Phi Loan cảm thấy lòng mình như muối xát khi nghÄ© đến cái chết bị thảm cá»§a Giang Hà n Thanh, nà ng chảy nước mắt há»i:
- Sư muá»™i mai táng hắn ở ná»i nà o?
Yên Phi Quỳnh không quay đầu lại, nà ng vẫn nói bằng má»™t giá»ng lạnh lùng:
- Tôi chôn hắn trong rừng sau, lát nữa đây chị sẽ thấy.
Hai ngưá»i lại là m thinh Ä‘i riết và o trong.
Ãi thêm má»™t khoảng xa nữa, Yên Phi Quỳnh dừng lại chỉ và o má»™t gốc cây tháºt lá»›n:
- Tôi chôn hắn dưới gốc cây đó.
Vừa nói đến đây, nà ng vụt khóc rống lên và phục xuống gốc cây như không còn cỠđộng gì nổi nữa.
Tôn Phi Loan xúc động, nà ng quì xuống ôm lấy Yên Phi Quỳnh khuyên nhủ:
- Ngũ sư muội, em đừng quá thương tâm mà sinh ra .
Nà ng nói chưa dứt câu thì Yên Phi Quỳnh vùng quay lại, năm ngón tay như móc sắt cá»§a cô ta đã Ä‘iểm nhanh và o nhiá»u trá»ng huyệt trong ngưá»i cá»§a Tôn Phi Loan.
Tháºt không thể ngỠđược sá»± tình lại diá»…n biến ra như thế .
Tôn Phi Loan không kịp có một phản ứng nà o thì đã bị khống chế ngay.
Khi nháºn được tÃn hiệu cá»§a Quách Diên Thá» , Tôn Phi Loan liá»n nghÄ© đến má»™t việc hy sinh, nà ng quyết tâm đến táºn nÆ¡i hổ trợ cho Giang Hà n Thanh và Yên Phi Quỳnh thoát khá»i Mao SÆ¡n, nà ng muốn cho hai ngưá»i nên nghÄ©a vợ chồng.
Riêng nà ng, nà ng đã chá»n sẳn má»™t thái độ , nà ng nhất quyết dứt tình để cho ngưá»i tiểu sư muá»™i được tròn hạnh phúc.
Nà ng đã hạ quyết tâm vì ngưá»i mà hy sinh tất cả , nà ng không muốn cho Giang Hà n Thanh lâm và o cảnh khó xá», nà ng cÅ©ng không muốn cho ngưá»i tiểu sư muá»™i không thá»a nguyện ba sinh , nà ng nghÄ© chỉ cần cho hai ngưá»i yên ổn thoát khá»Ã hang hùm, riêng nà ng thì có lẽ không bao giá» còn gặp lại .
Bây giá» thình lình bị Yên Phi Quỳnh hạ độc thá»§, tay chân nà ng không thể cỠđộng, miệng nà ng cÅ©ng không thể nói, nà ng chỉ giương mắt nhìn ngưá»i tiểu sư muá»™i bằng tia mắt kinh ngạc.
Yên Phi Quỳnh mỉm cưá»i thâm độc:
- Tam sư thư, chắc chị cảm thấy lạ lùng lắm phải không?
Chị cảm thấy tại là m sao chị đến cứu tôi mà tôi lại hạ thủ như thế nầy, chị thấy sự việc gần giống như một cơn ác mộng, có phải thế không?
Nà ng nói đến đây chợt cảm thấy cách đó không xa có má»™t tiếng động tháºt nhẹ , tiếng động tuy nhẹ, nhưng bằng và o thÃnh giác tinh nhuệ cá»§a Yên Phi Quỳnh, nà ng nháºn ra ngay rằng sá»± việc lại gặp phải nguy khốn gấp trăm ngà n lần khi chưa hạ được Tôn Phi Loan. .
Nà ng chợt rùng mình khi nghÄ© đến háºu quả tai hại sẽ xảy đến trong nháy mắt.
Nà ng biết ngưá»i đến đây nhất định không phải bạn mà là má»™t con ngưá»i sắt đá .
Nhất định nà ng không còn được may mắn như khi gặp Tôn Phi Loan.
|

18-05-2008, 06:07 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bà i gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngà y 2 giá» 3 phút
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
|
|
Hồi 16: Dưới hầm bà máºt
Là má»™t con ngưá»i sâu hiểm, nên khi nghe tiếng động báo nguy, tiếng động mà Yên Phi Quỳnh định chắc là ai thì nà ng láºp tức có ngay phản ứng.
Nà ng nhìn Tôn Phi Loan và cau giá»ng nói tiếp:
- Tam sư thư có biết tại sao tiểu muá»™i lại hà nh động như thế nầy không, đó là tại vì trong NgÅ© Phượng Môn chỉ có má»—i má»™t mình hểu muá»™i là biết được tâm sá»± bà máºt cá»§a chị, biết được chuyện chị và Gìang nhị công tỠđã tha thiết yêu nhau, biết rõ rà ng chị đã nhiá»u phen cứu thoát ngưá»i tình.
Ngay đến hoà n thuốc linh ứng nhất mà sư phụ chỉ cho chị, chị cÅ©ng đã dâng cho Giang nhị công tá» trị thương tÃch .
Má»™t mặt nói, má»™t mặt Yên Phi Quỳnh lắng nghe, rõ rà ng sá»± nháºn định cá»§a nà ng quá đúng, bên sau đà ng không xa, quả nhiên có ngưá»i Ä‘ang ngóng nghe.
Nà ng mừng và nói tiếp:
- NgÅ© Phượng Môn đã có ná»™i gián, má»™t ná»™i gián cá»±c kỳ nguy hiểm, thế mà ná»±c cưá»i thay cho đại sư huynh, ngưá»i lại Ä‘em cái tá»™i danh phản kháng Kim Lịnh, bá»™i phản sư môn mà gán và o đầu tiểu muá»™i.
Nà ng ngưng lại một giây như để nghĩ thầm và nói tiếp:
- Tháºt ra thì đâu phải thế, chỉ vì tiểu muá»™i căm háºn Giang Hà n Thanh, láºp mưu bắt sống cho được hắn để trừng trị cho Ä‘Ãch đáng, không ngá» việc là m đó lại bị chụp và o đầu má»™t cái tá»™i tà y trá»i .
Tuy có âm mưu là m hại Tôn Phi Loan , nhưng trong lòng đối vá»›i Giang Hà n Thanh nà ng hãy còn nhiá»u lo lắng , nên nà ng nói tránh Ä‘i .
Bây giá» Giang Hà n Thanh đã chết rồl, tiểu muá»™i dầu có nhảy xuống Hoà ng Hà cÅ©ng không là m sao rá»a sạch oan , khiếển tiểu muá»™i căm háºn Giang Hà n Thanh, mà cÅ©ng căm háºn Tam sư Thư, vì thế cho dầu đêm nay Tam sư thư đã cứu tiểu muá»™i, đã giết Quách Diên Thá» và Chu Ãiểu Thất Tinh, tiểu muá»™i nhất định cÅ©ng không bao giá» chịu nháºn lấy ân tình ấy .
Nà ng ngưng lại cầm thanh kiếm trên tay, cưá»i gằn nói tiếp:
- Nhưng tháºt ra thì Tam sư thư cÅ©ng đâu phải vì tiểu muá»™i, chỉ vì Tam sư thư chưa biết Giang Hà n Thanh sống chết ra sao, vì thế nên Tam sư thư mạo hiểm vì phản Kim lịnh, chứ Tam sư thư đâu phải vì tiểu muá»™i? Bây giá» sau khi trừ được Giang Hà n Thanh, còn lại là vấn để ná»™i gián, chuyện đó là chuyện cá»§a Tam sư thư, tá»™i đó không thể nà o dung tha được, nhân danh đệ từ NgÅ© Phượng Môn, tiểu muá»™i dầu thương cÅ©ng phải dứt tình, xin Tam sư thư hãy cố mà theo cho kịp Giang Hà n Thanh, đừng để hắn cô độc má»™t mình.
Nà ng đứng phất lên, trỠmũi kiếm nhắm ngay giữa ngực Tôn Phi Loan đâm xuống.
Xoảng !
Thanh kiếm vừa mới nhấc lên, một viên đá từ đâu bay đến hất thanh kiếm dạt ra, là m cho Yên Phi Quỳnh hoảng hót thối lui hai bước .
Nà ng đóng kịch tháºt tà i tình nà ng giả bá»™ mà nhìn và o như thiệt .
Má»™t bóng ngưá»i y như má»™t là n khói xám vút tá»›i đứng sững trước mất nà ng: ngưá»i đó là Nhị Cung Chá»§.
Sá»± ức Ä‘oán cá»§a Yên Phi Quỳnh tháºt đúng và nà ng hà nh động cÅ©ng tháºt hay.
Ãã biết trước như thế, nhưng Yên Phi Quỳnh cÅ©ng là m bá»™ giáºt mình kêu lá»›n:
- Nhị sư huynh.
Kình phi Sương nghiêm mặt:
- NgÅ© sư muá»™i, những Ä‘iá»u mà sư muá»™i vừa nói ra đã nghe rõ cả rồi bây giá» cả hai hãy theo ta vá» bái kiến Ãại sư huynh.
Vừa nói Kinh Phi Sương vừa vung tay giải huyệt cho Tôn Phi Loan và trầm giá»ng:
- Tam sư muội hãy theo ta.
Tôn Phi Loan lặng thinh cúi đầu bước theo Kình Phi Sương bằng bước Ä‘i nặng nhá»c.
Yên Phi Quỳnh cÅ©ng lặng lẽ bước theo, nà ng tuy là m bá»™ sợ sệt nhưng trong bụng lại lầm thầm Giang Hà n Thanh, hãy cố mà thoát hiểm,bây giá» thì không ai là m chi nữa đâu , nếu may mắn thì ngà y sau chúng ta còn gặp lại . Tháºt ra tuy vì ghen tức, vì độc hiểm, Yên Phi Quỳnh cố tâm ám hại Tôn Phi Loan, nhưng chÃnh nhá» và o hà nh động cá»§a nà ng là m cho Nhị cung Chá»§ bá» Ä‘i không tìm kiếm, nếu không, trong đêm nay mạng cá»§a Giang Hà n Thanh rất khó bảo toà n.
* *
Trá»i đã sáng hẳn.
Xà Cốc vẫn trầm trầm trong không khà tỠvong .
Ãnh nắng ban mai chiếu xuyên đầu cây kẻ lá, rá»i xuống mặt đất những đóm và ng hoe.
Trong lùm cá» bụi cây, những con rắn độc nằm lổn ngổn, con thì đã chết, con ngất ngư phÆ¡i bụng tênh hênh. Xà Cốc, nÆ¡i nổi danh bất khả xâm phạm, bây giỠđã thà nh chổ tiêu Ä‘iá»u xÆ¡ xác .
Nhiá»u con rắn đã bắt đầu sinh thúi, mùi hôi nồng nặc bay lá»™ng cả má»™t vùng.
Trước thá»m thạch thất còn y nguyên tám cái thây , Kim Giáp Thần Quách Diên Thá» và Chu Ãiểu Thất Tinh, nhung kẻ đã từng thét ra khói lá»a, bây giá» cÅ©ng chung số pháºn vá»›i bầy rắn độc.
Từ đêm qua, sau khi Kinh Phi Sương dẫn hai ngưá»i sư muá»™i Ä‘i rồi thì Xà Cốc trở vá» vá»›i núi rừng lặng lẽ, không ai nghe má»™t tiếng động, không ai nghe tiếng phì phò cá»§a bầy rắn độc bò quanh.
Từ một nơi hung hiểm nhất trần gian, bây giỠbỗng trở thà nh nơi thanh tịnh nhất trong chổ sâu hiểm của núi rừng.
Xà Cốc, má»™t nÆ¡i vốn không ai dám bén mảng, bây giá» giá như du khách có ngưá»i lạc tá»›i thì chắc chắn không ai còn nháºn ra nÆ¡i đây là nÆ¡i kinh khá»§ng nữa , có chăng cÅ©ng chỉ vì mấy chiếc thây ma và thây rắn nằm ngổn ngang ánh nắng trước núi đã có phần gay gắt.
Xà Cô Bà mang thân hình phi ná»™n Ä‘ang theo con đưá»ng quanh co dẫn và o cá»a Cốc.
Bà ta đi có mỗi một mình.
Vừa và o gần tá»›i, bá»—ng có năm con rắn to bằng bấp tay từ trong bụi bò ra, hình như chúng trốn kÃn dưới lá»›p cá» ráºm, bây giá» nghe hÆ¡i hám cá»§a chá»§ nhân nên má»›i ló đầu ra.
Chúng bò ra tới chân Xà Cô Bà là nằm phục xuống im lìm bất động y như năm con rắn chết.
Năm con rắn đầu hÆ¡i ngẩng lên thở hÆ¡i đỠlòm, chúng nhè nhẹ ngoắt Ä‘uôi, dáng cách trông tháºt nản.
Là ngưá»i nuôi dưỡng rắn từ thuở nhá», có thể nói là gần rắn hÆ¡n là gần ngưá»i. Xà Cô Bà biết rõ cỠđộng cá»§a từng con rắn má»™t bà ta vừa thấy chúng là vá»™i cưá»i ngay:
- Không sao, những ngưá»i đêm qua Ä‘á»u có Xà Bà i Lệnh cá»§a ta, há» không khuấy phá gì nÆ¡i đây và bá»n ngươi cÅ©ng không có lá»—i gì cả.
Năm con rắn đầu hơi cất lên nhưng thân hình vẫn bất động.
Xà Cô Bà có vẻ ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ trong Cốc đã có gì không phải hay sao?
Năm con rắn ngốc đầu lên má»™t chút nữa như muốn công nháºn những ức Ä‘oán cá»§a Xà chá»§ nhân.
Xà Cô Bà khẽ gáºt đầu:
- ÃÆ°á»£c rồi bá»n ngươi hãy dẫn đưá»ng.
Năm con rắn quay đầu đi trước.
Xà Cô Bà theo sau, vừa xuyên qua má»™t cụm rừng phÃa trước là bà ta nhăn mÅ©i.
HÆ¡i hám chết chóc đã bất đầu xâm nháºp.
Bến phÃa, gần trăm con rắn bể đầu banh bụng nằm lăn lóc mùi hôi bốc lên nồng ná»±c.
Xà Cô Bà tái mặt:
- Lạ nhỉ, hình như chúng bị một thứ chim to lắm, nhưng ở đây là m gì có thứ chim nà o dám bén mảng.
Bà ta không là m sao biết được số rắn độc nầy đã bị con chim Bạch hạc cá»§a Ãổng Nhược Băng mổ chết.
Vừa lầm thầm, Xà Cô Bà vừa cúi xuống vỗ vỠvà o đầu con rắn đầu đà n:
- Ta biết rồi, các ngươi hãy trở vỠchổ cũ đi.
Năm con rắn y lá»i lá»§i và o cá» ráºm.
Nhìn tám cái thây cá»§a bá»n Quách Diên Thá», Xà Cô Bà khẻ lắc đầu:
- Con gái lá»›n không chồng quả là nguy hiểm, Tam cô nương là con ngưá»i ôn hòa nhất trong năm cô, thế mà chá»§ vì tên con trai Giang Hà n Thanh, đã không nương tay đối vá»›i đồng môn thuá»™c hạ.
Bà ta cho tay và o lưng lấy ra má»™t bình thuốc nhá», trong đó có thứ bá»t trăng trắng, những cái thây được rắt thứ bá»™t ấy lên trong giây phút tan thà nh những bãi nước và ng.
Bước và o trong lại gặp thêm hai cái thây cá»§a bá»n Lý Trung Lương, bà ta lại rảy thuốc lên há»§y diệt.
Bà ta lại lầm bầm:
- Hai cô con gái nầy tháºt là quá quắt, đà n ông con trai thiếu gì, váºy mà cứ xúm nhau dÃnh lấy má»™t tên, kết quả tháºt là khốn nạn.
Vừa nói lãm nhảm vừa bước thẳng ra sau nhà bếp, hình như bà ta đã đói tới nơi rồi.
Nhưng bà ta lại phải giáºt mình.
Ãống cá»§i ngụy trang cái miệng hầm bà máºt đã bị ngưá»i vạt trống.
Miệng hầm bị giở, có nghÄ©a là nhất định là đã có ngưá»i xuống đó.
ÃÆ°a tay bấm và o nút sắt, Xà Cô Bà xoay trá»n má»™t vòng.
Tấm vÄ© sắt từ từ hé rá»™ng, má»™t tay cầm bó Ä‘uốc, má»™t tay vịn miệng hầm, Xà Cô Bà nhún chân nhảy xuống táºn cùng đáy .
Dưới hầm bà máºt cÅ©ng khá rá»™ng, bóng tối lá» má», âm khà bốn bên tá»a ra rợn lạnh.
Khêu ngá»n Ä‘uốc cho tháºt rõ, Xà Cô Bà chầm cháºm bước vá» phÃa trước.
Dưới hầm bà máºt vốn là chổ chế thuốc cá»§a Xà Cô Bà , trên vách đá có nhiá»u hốc nhá», trong đó chất đầy những bình những lá» mà u sắc khác nhau.
Dưới ná»n đá cÅ©ng là chổ là m thuốc, hiện tại vẫn có nhiá»u thứ rá»… cây, lá thuốc và có cả cái khay tán thuốc để dá»±a bên.
Ngoà i ra, trên một chiếc sạp, còn có những dụng cụ là m thuốc đạt để lung tung không thứ lớp.
Nhưng rất lạ là Xà Cô Bà không hỠđể ý đến những thứ ấy bà ta cứ cầm cây Ä‘uốc Ä‘i mò theo hướng trước, hình như bà ta còn có má»™t váºt gì quan trá»ng hÆ¡n nhiá»u.
Táºn cùng phÃa trong hầm là má»™t cái ao nước Ä‘en sì óng ánh, Xà Cô Bà khom mình xuống đưa cây Ä‘uốc rá»i khắp trên mặt nước, mùi hôi tanh từ dưới xông lên nồng nặc.
Mặt nước đen mỠtrông như một tấm gương .
Xà Cô Bà khom mình dòm gần sát mặt nước, hình như bà ta Ä‘ang tìm váºt gì dưới đáy hồ.
Thình lình bà ta rướn mình tới, miệng bà ta cứ lầm bầm:
- Lạ quá , lạ quá.
Xà Cô Bà như không còn dằn được nữa , bà ta tay cầm Ä‘uốc men lần xuống báºc đá dưới ao nước.
Hình như bà ta đụng phải má»™t váºt má»m má»m dưới chân, nhưng bà không để ý, bà ta cứ bước ngang qua, đó là má»™t thây ngưá»i.
Lần xuống táºn đáy ao, nước đã thấm thấp dưới chân, bà ta cố dòm ra xa, giữa hồ có má»™t váºt ná»a nổi ná»a chìm.
Ãó là má»™t con rần to bầng bắp tay dà i hÆ¡i hai sải, con rắn chết nổi lá» Ä‘á».
Y như má»™t cái bong bóng bị xì hÆ¡i, Xà Cô Bà dáºm chân la lá»›n:
- Thôi rồi.. thôi rồi, ba mươi năm nay kể như đã toi công.. .
Bà ta đứng nhìn và lải nhải một mình:
- Tìm kiếm cho được một cặp, cho nhảy nhau lấy công ấp công nuôi.. Bây giỠgần thà nh công thì..hủy diệt .
Chợt nhá»› ra cái thây ngưá»i lúc nãy, bao nhiêu sá»± giáºn dữ cá»§a Xà Cô Bà đổ trút và o ngưá»i đó, bà ta quay trở lên nắm chặt chuôi Ä‘ao nhắm ngay ngưá»i ấy bá»a xuống má»™t nhát tháºt mạnh.
Nhưng thanh Ä‘ao xuống được ná»a chừng thì Xà Cô Bà chợt dừng ngay lại.
Bà ta lẩm bẩm:
- Không, không,hắn phải trả lại cho ta những gì đã mất.
Bà ta thở phà o và nói tiếp một mình:
- May quá, chút nữa đã bá» Ä‘i má»™t món quà giá trên Ä‘á»i nhất định hắn đã rÆ¡i xuống đây và đã uống nhằm Măng Xà Huyết, nếu bây giá» thì máu hắn thì có lẽ còn hÆ¡n.
Bà ta ngắm nghÃa cái thây và gáºt gáºt đầu:
- Ãúng rồi, đúng rồi. Mãng Xà đã chết, nhưng hắn uống nhằm huyết Mãng Xà , máu cá»§a hắn bây giá» nhất định trị được bệnh cá»§a Thái Thượng . .nhất định máu cÅ©a hắn phải là hữu hiệu.
Và để cho Mãng Xà Huyết không bị phân tán , Xà Cô Bà vá»™i khom mình Ä‘iểm nhanh và o ngưá»i cá»§a cái thây nằm dưới đất, bà ta Ä‘iểm luôn má»™t hÆ¡i mươi hai trá»ng huyệt.
Xong xuôi, bà ta bồng xốc cái thây trở lên trên.
Ãnh sáng phÃa trên rá»i và o khuôn mặt ngưá»i ấy là m cho Xà Cô Bà buá»™t miệng kêu lên:
- Giang Hà n Thanh.là m sao hắn lại xuống đây?
RỠvà o tâm mạch, thấy Giang Hà n Thanh hãy còn sống .
Xà Cô Bà gáºt gù :
- Khá lắm, may lắm.
Cà ng nhìn và o khuôn mặt tuấn tú của Giang Hà n Thanh hãy còn sống. Xà Cô Bà cà ng như đắc ý:
- Hắn khá đẹp trai, thảo nà o bá»n con gái xúm nhau già nh giá»±t . Giá như hồi bốn mươi năm vá» trước thì nhất định ta cÅ©ng chẳng buông tha .
Ãặt Giang Hà n Thanh nầm yên xuống phản, Xà Cô Bà xoa xoa tay mỉm cưá»i, bà ta không còn sợ đắc tá»™i vá»›i Thái Thượng nữa, vì bà đã nghÄ© ra chuyện có thể lấy huyết cá»§a Giang Hà n Thanh để thay thế huyết Mãng Xà trị bệnh hiểm nguy cho Thái Thượng.
Vì đã bao nhiêu năm nay, từ sau ngà y Ngư Mụ tự xưng là Thái Thượng, vết thương của bà ta cũng không là nh theo ý muốn, chỉ có huyết Mãng Xà nuôi đúng ba mươi năm theo một cách riêng thì mới có cơ may chữa được.
Chỉ còn mấy tháng nữa là đúng ngà y lấy huyết, bất ngá» Giang Hà n Thanh lại là m cho há»ng chuyện.
. Ba mươi năm trước đây, Ngư Mụ còn là má»™t trung niên thiếu phụ, bà ta không may có má»™t nhan sắc vừa xấu vừa hung ác. Cái tên Ngư Mụ có lẽ vì đó mà phát sinh. Con ngưá»i xấu vừa ác, lại thêm và o đó, thanh kiếm trong tay bà ta đã từng hạ không biết bao nhiêu hà o kiệt anh hùng, cả hai phÃa hắc bạch giang hồ nghe tên là khiếp vÃa.
Cả vùng Trung Nguyên và Quan Ngoại, không ngưá»i nà o có thể qua nói hai chiêu vá»›i bà .
CÅ©ng may là từ khi xuất hiện giang hồ cho đến khi mai danh ẩn tÃch chỉ vá»n vẹn có ba năm, nhưng trong ba năm đó cÅ©ng là m cho võ lâm rúng động.
Nghe nói bà mai danh ẩn tÃch vì bị má»™t cặp thanh niên nam nữ đánh bại. Chỉ vì cặp thanh niên nam nữ nà y mà bà phải uất háºn rút lui.
Xà Cô Bà nà y vốn là một thuộc hạ tâm phúc của Ngư Mụ. và vì cánh tay phải của Ngư Mụ bị tà n phế , bà ba bèn cố công nghiên cứu trong võ lâm, tìm ra được một thứ thuốc phối hợp với huyết Mãng xà , thứ thuốc nà y có thể là m cho cánh tay là nh trở lại.
Căn cứ theo bà truyá»n trong bà phổ, bà ta dùng chất mê dược là m cho hai con mãng xà giao cấu vá»›i nhau, rồi bằng má»™t phương pháp đặc biệt, còn vá»›i những thứ thuốc và máu ngưá»i dùng nuôi con Mãng Xà má»›i sinh cho đúng ba mươi năm, sau đó , dùng huyết con Mãng Xà ấy uống và o, tá»± nhiên cánh tay trở lại bình thưá»ng.
Nhưng "mưu sá»± tại nhân, thà nh sá»± tại thiên" chuyện tình cá» là sau khi Yên Phi Quỳnh dụ Tôn Phi Loan Ä‘i rồi thì Giang Hà n Thanh tỉnh dáºy, hắn đã được Bạch hạc giải độc, rồi được uống Thiên CÆ¡ Vạn Công Hoà n nên ngá»§ má»™t giấc ngót ba tiếng đồng hồ .
Khi tỉnh Ä‘áºy, cÆ¡n khát đã là m cho hắn gần như mê loạn, hắn mò ra sau bép và tình cỠđụng phải cái núm hầm bà máºt. Miệng hầm bà y ra và hắn Ä‘i xuống luôn dưới ấy.
Vì bóng tối âm u, hắn lần mò xuống hầm và bị lá»t xuống cái ao huyết nuôi Mãng Xà .
Hắn chưa kịp thoát lên thì lại bị con Mãng Xà quấn lấy . Bao nhiêu sức lá»±c dồn lại, Giang Hà n Thanh vẫn không chống cá»± nổi, hắn bị con Mãng Xà quấn chặt gần nghẹt thở . Trong cÆ¡n nguy khốn, Giang Hà n Thanh nảy sinh ra má»™t kế hay, hắn chụp lấy ngay cổ con Mãng Xà cắn mạnh, máu từ trong con Mãng Xà phun vá»t và o há»ng hắn là m cho hắn hôn mê .
Dư lá»±c còn lại, hắn rán trì chà và cứ như thế, hắn uống gần hết huyết con Mãng Xà to lá»›n rồi má»›i bò lên khá»i được miệng ao.
Nhưng hắn cÅ©ng chỉ lên được khá»i miệng ao là bất tỉnh.
Mãi cho đến khi Xà Cô Bà trở lại phát giác ra má»i chuyện thì cÅ©ng đã gần trá»n má»™t đêm, máu cá»§a Mãng Xà đã lưu thông huyết quản cá»§a Giang Hà n Thanh, sá»± há»—n hợp giữa huyết Mãng Xà và Thiên CÆ¡ Váºn Công Hoà n là m cho sức hắn tăng trưởng cả má»™t giáp thà nh công lá»±c, giá như không gặp Xà Cô Bà thì chỉ cần mấy tiếng đồng hồ sau đó, hắn sẽ thoát khá»i nÆ¡i xà cốc.
Ãúng là việc may không bao giỠđến trá»n.
Giang Hà n Thanh thoát chết vì Ãá»™c châm, lại được uống huyết Mãng Xà , thế nhưng hắn chưa táºn dụng công lá»±c vừa khôi phục thì lại bị Xà Cô Bà điểm huyệt.
Trong thạch thất bóng tối vẫn âm u, bốn phÃa không má»™t tiếng động.
Giang Hà n Thanh được đặt trên chiếc phản, hắn vẫn còn trong trạng thái hôn mê.
Xà Cô Bà đi lại vòng quanh suy nghĩ.
Bà ta biết nếu mang Giang Hà n Thanh vá» cho bá»n Sư huynh muá»™i NgÅ© Phượng Môn thì chắc chắn không là m sao hắn có thể đến tay Ngư Mụ, mà nếu như thế thì trách nhiệm cá»§a bà ta vẫn không sao tránh được vá» chuyện huyết Mãng Xà .
Bà ta thấy chỉ còn cách mang thẳng Giang Hà n Thanh vỠcho Ngư Mụ thì công lao của bà ta chẳng những không mất mà cà ng không sợ bị ai khiển trách.
Nghĩ xong diệu kế, Xà Cô Bà và o trong phòng thuốc lấy ra một cái rương, trong đó có đầy đủ dụng cụ hóa trang không bao lâu, bà ta đã là m cho Giang Hà n Thanh biến thà nh một cô gái đương xuân..
Ãứng ngắm nghÃa Giang Hà n Thanh má»™t hồi, Xà Cô Bà bá»—ng báºt cưá»i:
- Bây giá» mang hắn ra so sánh vá»›i Tam cung Chá»§ hay NgÅ© cung Chá»§ gì cÅ©ng Ä‘á»u ăn đứt.
Bây giá» thì Giang Hà n Thanh đã hoà n toà n như má»™t cô gái, chuyện Ä‘i cả khoảng đưá»ng xa vá» dâng cho Ngư Mụ không còn là vấn đỠkhó khăn gì nữa.
Bà ta đắc ý bồng Giang Hà n Thanh đi thẳng ra ngoà i.
* * *
GiỠngỠđã qua mau.
PhÃa Bắc thà nh Nghiêm Châu, má»™t tá»u quán tuy không lá»›n là m nhưng cÅ©ng khá là phồn thịnh.
Gần bên ngoà i cá»a, má»™t lão già ăn báºn theo lối đạo sÄ© có ba chòm râu dà i dáºm dá»™t.
Trước mặt ông ta chỉ có đơn sÆ¡ má»™t đĩa Ä‘áºu phong rang và má»™t bầu rượu, ông ta má»™t mình nhấm nháp như Ä‘ang chỠđợi ngưá»i nà o.
Tá»± nhiên, đối vá»›i nhà quán, má»™t đĩa Ä‘áºu phá»ng, má»™t bầu rượu, không được há» xem là khách quÃ.
Thế nhưng phong thái cá»§a lão đạo sÄ© tháºt ta quắc thước, đôi mắt ông ta sáng ngá»i và nhất là thái độ đối vá»›i bá»n tiểu nhị cÅ©ng khá rá»™ng rãi. Vì thế cho nên những kẻ trong quán không má»™t ai dám có vẻ gì bất mản, mặc dầu thức ăn thức uống không bao nhiêu mà ông ta lại ngồi quá lâu giá».
Nhất là trên lưng ông còn có má»™t thanh trưá»ng kiếm , nó cà ng tăng vẻ uy phong, dáng cách đó đủ là m cho ngưá»i ta kÃnh nể .
Trong quán có bao nhiêu khách thảy Ä‘á»u tan cả, bao nhiêu chiếc bà n đã trống lần, thế nhưng lão đạo sÄ© vẫn ngồi yên má»™t chổ nhâm nhi.
Ngay lúc đó, từ bên ngoà i cá»a quán lại có thêm má»™t ngưá»i nữa bước và o.
Một gã công tỠmặc áo mà u lam.
Gã có má»™t vóc ngưá»i tầm thước, thêm và o đó gương mặt khá khôi ngô, tay hắn cầm chiếc quạt luôn phe phẩy, dáng cách tháºt phong lưu.
Căn cứ và o phong độ cá»§a hắn, ngưá»i ta Ä‘oán ngay hắn là má»™t gã thanh niên và o báºc thế gia.
Hai tên tiểu nhi vừa thấy gã công tá» là bá»n chúng đã vá»™i và ng chạy ra nghinh tiếp:
- Xin thỉnh công tá» an tá»a.
Gã công tỠáo lam đi ngay lại bà n lão đạo sĩ và lễ phép vòng tay:
- Tiểu nhân xin tham kiến đạo trưởng, có lẽ đạo trưởng đã đến lâu rồi.
Bằng và o câu nói ấy, ai cũng biết là hỠđã hẹn với nhau.
Lão đạo sÄ© đặt chén xuống, đứng dáºy vòng tay:
- Lý công tá», bần đạo cÅ©ng má»›i đến đây thôi.
Cả hai cùng ngồi đối diện, há» hình như có chuyện bà máºt nên Ä‘á»uê lưu ý chung quanh.
bá»n tiểu nhị mang khay trà lên cưá»i nói:
- Xin thỉnh công tỠdùng trà .
Ãạo trưởng mỉm cưá»i :
- Hãy sá»a soạn thức ăn, hình như Lý công tá» chưa dùng gì phải không?
Tên tiểu nhị cúi đầu vâng dạ lui xuống nhà sau.
Lý công tá» gá»i lại dặn thêm :
- Bên sau còn mấy vị nữa, bá»n ngươi hãy chuẩn bị thức ăn và và i bầu rượu ngon đấy nhé .
Bá»n tiểu nhị vừa lui xuống thì bên ngoà i đã nghe tiếng vó ngá»±a khua rần.
Bá»n há» gồm có sáu ngưá»i.
Dẫn đầu là hai ngưá»i váºn trưá»ng bà o cùng mang trưá»ng kiếm.
PhÃa sau bốn ngưá»i, há» Ä‘á»u dùng binh khà cặp, má»™t dùng song câu má»™t dùng song côn, má»™t dùng song kÃch và má»™t dùng song tiên.
Những kẻ từng qua lại giang hồ Ä‘á»u nháºn ra ngay đó là Yên SÆ¡n Song Kiệt và Tứ Hổ Tướng cá»§a Hà Bắc Lý Gia.
Nếu thế thì gã thanh niên cầm quạt hồi nãy nhất định là công tỠLý Duy Năng. .
Thấy lão trưởng, Yên Sơn Song Kiệt vội vòng tay:
- Khang Văn Huy và Dương Sĩ Kiệt xin tham kiến đạo trưởng.
Lão đạo sÄ© đứng dáºy mỉm cưá»i:
- Không dám xin má»i các vị ngồi đà m đạo. .
Yên Sơn Song Kiệt và Tứ Hổ Tướng Lý gia cùng ngồi và o một bà n.
Lý Duy Năng há»i:
- Chẳng hay đạo trưởng đã có gặp Chu tiá»n bối chưa?
Lão đạo sĩ lắc đầu:
- Chuyện ấy quả tháºt có nhiá»u ẩn khuất, bần đạo và Chu lão huynh khi nghe tin vá»™i chia tay tại Nghiêm Châu, và từ đó không nghe tin tức chi nữa cả, nhưng nhất định gần Chu lão huynh chắc chắn không khi nà o bị hại và o tay kẻ địch.
Lý Duy Năng gáºt đầu:
- Vãn bối cÅ©ng nghÄ© thế, riêng vá» Giang huynh, vãn bối cÅ©ng không tin có Ä‘iá»u chi nguy hiểm, vì bằng và o sở há»c, Giang huynh có hÆ¡n vãn bối tháºp bá»™i, nhất định cÅ©ng không thể nói ra Ä‘iá»u đáng tiếc. Thế nhưng không hiểu tại sao không có tin vì .
Chỉ bằng mấy câu đối đáp, ai cũng có thể lão đạo sĩ đó là Thanh Phong đạo trưởng.
Từ lúc Chu Long Chu mất tÃch, há» chia tay nhau tìm kiếm, đến nay thì Chu Tiá»m và Giang Hà n Thanh cÅ©ng mất tÃch luôn. .
Chuyện đó đã là m cho Hà nh Lệnh ÃÆ°á»ng Câu Ãá»™c Nhãn Diêm La ÃÆ¡n Hiểu Thiên đà nh phải bó tay.
HỠđã đùng kế Ä‘iệu hổ ly sÆ¡n để phá vỡ sà o huyệt cá»§a NgÅ© phượng Môn tại Hà ng Châu, trong đó có những nhà giam bà máºt và Thánh Quả Tá»± cá»§a Phi Cảnh Ãại Sư.
Nhưng sau đó thì lại có chuyện xảy ra, trước hết là Chu Long Chu và kế tiếp là Chu Tiá»m và Giang Hà n Thanh cùng chung số pháºn.
ChÃnh vì thế cho nên trong vòng ba hôm nay, ÃÆ¡n Hiểu Thiên, Thanh Phong Ãạo Trưởng, Lý Duy Năng, Thần Phiến Tá» và bá»n Quản Thiên Phát đã phải dốc toà n lá»±c ra tìm kiếm, thế nhưng vẫn bặt tâm vô tÃn .
Hôm nay, nÆ¡i tá»u Ä‘iếm nà y chÃnh là chổ há» há»™i diện vá»›i nhau.
Há» còn Ä‘ang nói chuyện thì bên ngoà i lại có thêm hÆ¡n mưá»Ã¬ ngưá»i nữa, dẫn đầu là Ãá»™c Nhãn Diêm La ÃÆ¡n Hiểu Thiên, bên sau Cung Quan võ và có thêm nhiá»u thuá»™c hạ .
Và o tá»›i quán lÃ ÃÆ¡n Hiểu Thiên đã lên tiếng trước:
- Ãạo trưởng và Lý công tỠđã đến đây còn Thần Phiến huynh đâu không thấy?
Lý Duy Năng đứng dáºy vòng tay:
Gia sư có nói là phải đến khoảng xế chiá»u má»›i đến được nÆ¡i đây. .
Cả Ä‘oà n ngưá»i ngồi lại, há» bắt đầu trao đổi vá»›i nhau vá» những tin tức thu lượm được.
Tên quản lý tá»u quán vừa mừng vì đông khách. nhưng đồng thá»i cÅ©ng vừa lo ngại vì hắn biết Ä‘oà n ngưá»i đông đảo nầy Ä‘á»u là những nhân váºt võ lâm.
Tá»u quán thưá»ng thưá»ng nhá» và o võ lâm hà o kiệt, vì há» là những ngưá»i chi tiá»n nhiá»u nhất, nhưng bất cứ quán nà o, Ãt nhất là cÅ©ng má»™t lần sạt nghiệp vì những chuyện náo động xảy ra.
Tuy nhiên, chuyện thua lá»— vì xung đột vẫn không là m cho quán nà o bị tiêu tan, chÃnh vì thế cho nên dầu có sợ cÅ©ng không ai dẹp quán.
Ngồi và o xong cả, Thanh Phong đạo trưởng mở lá»i:
- Trong ba đêm nay, chúng ta vẫn không phát hiện được vết tÃch nà o cả, theo bần đạo thì có thể cá ba Ä‘á»u mất tÃch miệt Phú Xuân Giang.
ÃÆ¡n Hiểu Thiên cau mặt:
- Là m sao lại có thể đoán được như thế?
Thanh Phong đạo trưởng nói:
- PhÃa bên nà y tuy cÅ©ng có rừng rú, nhưng rừng không liên tiếp núi cÅ©ng không sâu, khó lòng cho NgÅ© Phượng Môn là m sao huyệt, chỉ có bên kia Phú Xuân Giang có rừng già thông vá» tá»›i ven đồng, có nhiá»u chổ chưa từng có dấu chân ngưá»i, đừng nói chi đến chúng ta, mà cho dầu cố Ä‘iá»u động mấy vạn anh binh cÅ©ng không là m sao lục soát cho nổi.
ÃÆ¡n Hiểu Thiên gáºt gáºt đầu:
- Ãúng, liên tiếp những giải núi trùng trùng từ Thiên Ãà i SÆ¡n , Nhạn Ãăng SÆ¡n trở Ä‘i, đúng là chổ mà chân ngưá»i chưa bao giỠđặt tá»›i, chúng ta muốn tim vá» hướng đó quả tháºt là chuyện mò kim đáy biển.
Lý Duy Năng cau mặt:
- Nhưng Chu lão tiá»n bối và Giang huynh là m sao lại lá»t và o tay giặc?
ÃÆ¡n Hiểu Thiên đáp:
- Chuyện đó không thể giải thÃch bằng má»™t câu đơn giản, khi mình Ä‘i tìm ngưá»i thì địch dại gì không biết dùng ngưá»i là m mồi để nhá» mình và o chốn thâm sÆ¡n?
Ông ta vuốt râu cưá»i nói tiếp:
- Chúng ta có nhiá»u ngưá»i đây, nhưng nếu đơn độc má»™t mình qua hướng đó thì bác rằng ai thoát được.
Thanh Phong đạo trưởng gáºt gáºt đầu:
- Rất có thể là như thế, bằng và o võ công cá»§a Chu huynh và Giang nhị công tá» mà lại cùng mất tÃch, thế mà chúng ta lại không tìm ra được má»™t dấu vết nà o thì đủ thấy chúng đã dụ há» và o táºn thâm sÆ¡n và bằng và o việc đó, rất có thể rồi đây chúng lại có thể dụ đến chúng ta.
Ngay lúc đó, chợt thấy má»™t thanh niên mặc áo mà u xanh từ ngoà i cá»a bước và o, má»i ngưá»i nhìn nháºn ngay đó là Quản Thiên Phát.
ÃÆ¡n Hiểu Thiên đưa tay:
- Quản Tổng Quản hãy ngồi đãy rồi nói chuyện sau.
Hình như đưá»ng xa khát nước, Quản Thiên Phát uống luôn má»™t hÆ¡i hai chén trà đầy rồi má»›i nói:
- Hôm nay tại hạ đến Thất Lý Long ở phÃa Tây Nhạn Môn quan, nÆ¡i đó tại hạ nghe được má»™t tin.
ÃÆ¡n Hiểu Thiên chồm tá»›i :
- Tin gì thế ?
Quản Thiên Phát nói:
- Vùng phụ cáºn Ãông Tân Quan có má»™t cái tiểu Ä‘iếm, tuy nhá» những cÅ©ng có và i gian phòng cho ngụ. Chá»§ quán Trương Lão Thá»±c, lão là vừa là chá»§ quán mà cÅ©ng vừa tiểu nhi, nghe đâu lão ở đó đã mấy mươi năm, nhưng ba ngà y trước đây thình lình lão ta mất tÃch.
ÃÆ¡n Hiểu Thiên cau mặt:
- Lại có ngưá»i mất tÃch?
Tất cả những ngưá»i có mặt hết thảy Ä‘á»u lặng lẽ trầm ngâm.
|

18-05-2008, 06:09 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bà i gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngà y 2 giá» 3 phút
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
|
|
Hồi 17: BỠlỡ cơ hội
Hồi lâu, Cung Quan Võ há»i:
- Chuyện tên chá»§ quán mất tÃch theo Quản huynh thì có liên hệ gì đến chuyện mất tÃch cá»§a Chu lão tiá»n bối và Giang huynh hay không?
Quản Thiên Phát đáp:
- Ban đầu tại hạ cÅ©ng cho rằng chuyện trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng sau khi phát hiện má»™t bãi nước và ng huynh đệ nháºn ra là thứ "hóa cốt tán" mà ngưá»i trong giang hồ thưá»ng dùng để là m tiêu thi thể, bãi nước ấy ngay trong phòng cá»§a Trương Lão Thá»±c, Ä‘iá»u đó đủ chứng tõ rằng Trương Lão Thá»±c không phải mất tÃch mà bị hại và o tay má»™t ngưá»i trong giá»›i giang hồ.
ÃÆ¡n Hiểu Thiên cau mặt
- Theo Quản lão đệ thì có thể Chu huynh và chẳng hiá»n Ä‘iệt thưá»ng nghỉ trong tiểu Ä‘iếm đó, nếu bá»n gian sợ bại lá»™ khi chúng ta theo dõi, nên chúng giết Trương Lão Thá»±c để bịt miệng phải không?
Quản Thiên Phát nói :
- Ãúng, tại hạ chÃnh đã nghÄ© như thế bởi vì Ãông Tân Quan là con đưá»ng duy nhất mà Chu cô nương nhất định phải Ä‘i qua.
ÃÆ¡n Hiểu Thiên gáºt gáºt đầu.
Quản Thiên Phát nói tiếp:
- Vì phát hiện được chuyện như thế nên tại hạ há»i thăm chung quanh, nghe nói trước đó ba ngà y, chỉ có hai tên buôn hà ng nghỉ chân trong đó.
ÃÆ¡n Hiểu Thiên cau mặt:
- Phải chăng hai tên thương buôn đó là bá»n cá»§a NgÅ© phượng Môn?
Quản Thiên Phát nói:
- Nghe nói hai tên thương buôn đó thưá»ng hay qua lại vùng , thêm và o đó tại hạ lại phát hiện trong ngôi miếu hoang cách đó mấy dặm có má»™t vuông khăn Ä‘en cá»§a đà n bà , có thể đó là vuông khăn cá»§a Chu cô nương.
Vừa nói, hắn vừa móc vuông khăn Ä‘en đưa cho má»i ngưá»i xem .
Ngay trong lúc đó, ngoà i cá»a quán chợt có hai ngưá»i nữa nước và o , hình như đó là hai mẹ con, ngưá»i mẹ đã khá già , còn cô con gái thì dung nhan tiá»u tụy nhưng không kém vẻ đà i trang.
Cô con gái tuổi hãy còn nhá», nhưng hình như có bịnh, vì ngưá»i mẹ dìu Ä‘i không vững.
Ngưá»i mẹ dẫn con và o đặt ngồi trên ghế và thấp giá»ng :
- Con, nghe trong ngưá»i con có khõe được chút nà o chăng?
Ngưá»i con gái hình như quá mệt má»i nên nà ng không thấy trã lá»i .
Bá»n tiểu nhị bước lại há»i:
- Lão bà cần dùng chi đó?
Lão bà đáp: .
- Con tôi có bịnh, bây giá» Ä‘ang trên đưá»ng vá» nhà , chỉ ghé mua và i cái bánh bao thôi.
Vừa nói, bà ta vừa móc mấy đồng tiá»n đặt trên bà n.
Hình như bà ta Ãt tiá»n, hoặc vì gấp quá nên không ăn gì cả .
Tên tiểu nhị nói:
- Bà hãy uống một chung trà đi rồi tôi sẽ gói bánh cho.
Hắn cầm lên rồi quay trở và o trong gói bánh.
Một lúc sau, tên tiểu nhị đem ra một gói trao cho lão bà bà ta nói nhỠvới tên tiểu nhị :
- Chú em nè , không biết chú em có thể là m ơn mướn dùm ta một cỗ xe chăng?
Tên quản lý hình như cÅ©ng là kẻ có lòng, hắn gá»i bảo vá»›i ra:
- Tiểu nhị , hãy để khách đó cho ta, ngươi Ä‘i thuê dùm xe cho bà đi, tá»™i nghiệp ngưá»i ta Ä‘ang Ä‘au mà .
Lão bà quay và o nhoẻn miệng cưá»i:
- Ãa tạ quản lý.
Ten tiểu nhị Ä‘i rồi, lão bà bưng chén trà bảo nhá»:
- Con hãy uống má»™t chút trà cho thấm giá»ng.
Bà ta vừa săn sóc cho con, vừa len lén đưa mắt nhìn vá» phÃa bà n cá»§a bá»n Thanh Phong đạo trưởng dò xét.
Cô gái hình như bịnh khá nặng, cô ta không nói được câu nà o.
Lão bà tặc lưỡi nói má»™t mình mà dưá»ng như cố cho những ngưá»i chlmg quanh nghe thấy:
- Tội nghiệp con tôi hết sức, bịnh chi mà bịnh hoà i không hết.
Bá»n Thanh Phong đạo trưởng không chú ý lắm đến chuyện mẹ con mụ già , há» Ä‘ang chăm chú nhìn chiếc khăn Ä‘en , há» nháºn đó là chiếc khăn cá»§a Chu Cong Chu thưá»ng che mặt.
Thanh Phong mạo trưởng cau mà y:
- Cứ như thế nà y thì rất có thể Chu cô nương đã bị bá»n NgÅ© phượng Môn bắt tháºt rồi.
Quản Thiên Phát mở gói ra lấy mÅ©i độc châm trao cho má»i ngưá»i xem và nói :
- Ãây là mÅ©i độc châm, tại hạ lượm được từ dưới đất lại chổ chiếc khăn, không biết có phải là váºt cá»§a Chu cô nương hay không nữa ?
ÃÆ¡n Hiểu Thiên cầm mÅ©i độc châm do dá»±:
- Ãây là má»™t thứ kim rá»—ng ruá»™t , có thể là độc châm lợi hại !
Ông ta trao cho Thanh Phong đạo trưởng và há»i:
- Ãạo huynh có thể nhìn ra váºt nầy xuất xứ từ đâu không ?
Thanh Phong đạo trưởng cầm xem và đưa và o mÅ©i hÃt hÃt vồn mấy cái :
- Kim nà y chứa đựng một thứ nước độc có mùi hôi lạ lùng có thể là chai nước nà y chế ra từ nước giải của rắn độc.
- Lão bà ngồi bên kia uống nước, khi nghe Thanh Phong đạo trưởng nói câu đó là m cho bà ta rúng động, tay run đến đến nước bắn ra ngoà i.
Bá»n Thanh Phong đạo trưởng vẫn không để ý.
Cung Quan võ nhìn cây kim độc và nói:
- Chu lão tiá»n bối dùng độc chất không giống thứ trong độc châm nầy, vì thế theo tại hạ thì váºt ấy không thể là cá»§a Chu cô nương.
Thanh Phong đạo trưởng gáºt đầu:
- Ãúng, nhìn cây độc châm nà y, bần đạo chợt nhá»› đến má»™t ngưá»i.
Quản Thiên Phát há»i:
- Ãạo trưởng muốn nói ai?
Thanh Phong đạo trưởng đáp :
- Xà Cô Bà .
Lý Duy Năng cau mặt:
- Xà Cô Bà ? Tại là m sao vãn bối không nghe tên bao giỠthế nhỉ?
Mụ già ôm đứa con gái ngồi chỠxe, những bây giỠthì hình như bà ta không còn ngồi vững nữa.
Thanh Phong đạo trưởng nói:
- Ba mươi năm vá» trước, thá»§ hạ cá»§a Ngư Mụ có má»™t ngưá»i đà n bà chuyên nuôi rắn độc, ngưá»i ấy gá»i là Xà Cô Bà , ngưá»i ấy thưá»ng mặc áo Ä‘en, nghe nói trong cổ tay thưá»ng Ä‘eo hai chiếc vòng xanh, nhưng theo bần đạo biết thì không phải vòng mà là hai con rắn độc. Từ lúc Ngư Mụ mai danh ẩn tÃch, Xà Cô Bà mất Ä‘i chổ dá»±a, nên chỉ chuyên nghá» nuôi rắn là m thuốc bán để kiếm tiá»n.
Quản Thiên Phát há»i:
- Nhưng chẳng hay bà ấy ở đâu?
Thanh Phong đạo trưởng mỉm cưá»i:
- Xa thì xa có thể xa muôn vạn dáºm, nhưng gần thì cÅ©ng có thể trước mắt mình thôi.
Má»i ngưá»i bất giác nhìn ra, mụ già có ngưá»i con gái bịnh cÅ©ng váºn bá»™ áo Ä‘en, bà ta nhìn ra ngoà i có vẻ bất an, nhưng vẫn cố là m ra vẻ trông đợi ngưá»i mướn xe dùm.
Chuyện đó đối vá»›i má»i ngưá»i cÅ©ng không có chi là m lạ, vì con bà ta mang trá»ng bệnh, nên bà ta gấp rút lên đưá»ng.
Thanh Phong đạo trưởng mỉm cưá»i:
- Các vị đừng hiểu lầm, bần đạo muốn nói Xà Cô Bà hiện ở tại Mao SÆ¡n, trong má»™t hốc núi đâu gá»i là Xà Cốc, nghe nói từ khi bà ta vỠđó nuôi rắn thì nÆ¡i đó má»›i có tên, cứ theo ngưá»i ta nói thì trong vùng đó không dưới hà ng ngà n con rắn độc, có nhiá»u thứ rắn mà ngưá»i ta không há» gặp không há» biết đến tên, nếu không có Xà Cô Bà trao cho váºt kỵ thì không là m sao có thể và o Xà Cốc được.
Lý Duy Năng trầm ngâm:
- Cứ theo vãn bối Ä‘oán thì trong miếu hoang đó . Ãá»™c châm cá»§a Xà Cô Bà thì Chu cô nương rất có thể bị Xà Cô Bà bắt mất, cÅ©ng có thể Giang huynh đã phát hiện tung tÃch nhưng không kịp thông báo cho mình biết để theo dõi và cÅ©ng có thể đã bị nguy hiểm nÆ¡i Xà Cốc, vì thế chúng ta không nháºn ra tin.
Quản Thiên phát há»i:
- Theo đạo trưởng biết thì Xà Cốc thì không còn có cách nà o và o được hay sao?
Thanh Phong đạo trưởng nói:
- Trong Xà Cốc nÆ¡i não cÅ©ng toà n rắn độc, ngoà i váºt kỵ ra . Bần đạo nghÄ© chỉ có má»—i má»™t thứ có thể là m cho lấy rấn độc ấy phải tránh mà thôi.
Quán Thiên Phát hồi dồn:
- Váºt ấy là váºt chi ?
Thanh Phong đạo trưởng đáp:
- Hồng Hoà ng
Ông ta không đợi há»i thêm, vá»™i nói tiếp luôn:
- Ngưá»i ta cÅ©ng còn gá»i nó lã Hùng Hoà ng Tinh, vì cÅ©ng là Hùng Hoà ng nhưng phải là thứ lâu năm, phải từ năm mươi năm trở lên, nó lóng lánh như hổ phách, bất cứ loại rắn độc nà o cứ nghe hÆ¡i là phải tránh xa.
Lý Duy Năng thở ra:
- Như thế nó là bảo váºt, dá»… gì mình tìm cho được.
Thanh Phong đạo trưởng cưá»i:
- Lý công tỠquên cây quạt của lịnh sư rồi à ?
Lý Duy Năng trố mắt:
- Viên ngá»c theo cây quạt cá»§a gia sư là Hùng Hoà ng Tinh đấy sao?
Thanh Phong đạo trưởng gáºt đầu:
- Ãúng, năm xưa, khi du ngoạn Miêu Cương, nghe đâu có má»™t vị thầy thuốc nà o đó tặng cho lệnh sư khối Hùng hoà ng quà giá ấy.
ÃÆ¡n Hiểu Thiên gáºt gù:
- Thế nhưng sao cho đến bây giỠmà Thần Phiến huynh chưa tới nhỉ?
Lý Duy Năng đáp:
- Gia sư có nói trễ lắm là đến giỠmùi thì gia sư cũng tới , bây giỠcó lẽ cũng đã gần đến đây rồi.
Ngay lúc ấy thì tên tiểu nhị đã Ä‘i thuê dùm cho mụ già má»™t cá»— xe, hắn Ä‘i và o gá»i lá»›n:
- Lão bà , xe đã có rồi đây, hãy kÃp mà đi Ä‘i.
Lão bà mừng rỡ tạ ơn và quay lại nói với con gái:
- Hãy gắng đi con, có xe rồi, không bao lâu sẽ vỠđến nhà , rồi mẹ sẽ lo thang thuốc cho con.
Vừa nói, bà ta vừa đỡ đứa con gái ra xe, Như đã được tên tiểu nhị cho biết trước vá» giá cả và nÆ¡i đến nên tên đánh xe không há»i han gì cả, khi hai mẹ con mụ già lên xe rồi thì hắn ra roi.
Trong tá»u quán không ai nháºn ra là Xà Cô Bà và đứa con gái mang bịnh ấy là Giang Hà n Thanh.
Bởi vì Xà Cô Bà đã hơn ba mươi năm không lộ diện giang hồ và vì bà ta cũng đã dị dung, thà nh thỠđâu có ai có biết mặt trước kia bây giỠcũng khó lòng biết được.
Chỉ tiếc cho đám Thanh Phong đạo trưởng, bạn và thù chỉ trong gang tấc, thế mà há» vô tình để cho vuá»™t khá»i tầm tay.
* * *
Xe đã đến Cụ Châu
Tưá»ng thà nh cao vút đã án ngay tầm mắt.
Gã đánh xe vút roi cho ngá»±a chạy mau và khi đến mặt thà nh hấn lại cho xe chạy chầm cháºm để quay lại há»i:
- Lão bà , định đến nơi đâu?
Xà Cô Bà đáp:
- Thẳng đến Nam môn.
Tên đánh xe gằn lại:
- Sao lại phải đến Nam môn?
Xà Cô Bà cau mặt:
- Chẳng lẽ sang Nam môn là không còn phải Cụ Châu sao?
Tên đánh xe nhÃu mà y:
- Nhưng mà theo lá»i giao hẹn, thì chuyện mướn xe chỉ xảy ra tại Cụ Châu.
Xà Cô Bà cưá»i:
- Lá»—i đó là do tên tiểu nhị nói lầm. Thôi được rồi, ngươi cứ đánh đến chổ rồi ta sẽ trả thêm tiá»n.
Tên đánh xe gáºt gù :
- Có thể chứ, nói thế còn nghe có vẻ thuáºn tai, tốt lắm, nhưng nhá»› trả thêm đó nhé.
Gã hất mạnh cánh tay, cỗ xe chuyển ngoặt qua và thẳng xuống hướng Nam.
Xuyên qua nhiá»u khoảng đưá»ng lá»›n và dà i, mãi má»™t lúc khá lâu má»›i đến thà nh Nam, gã đánh xe quay lại há»i ?
- Lão bà , đến đâu nữa đây?
Xà Cô Bà đáp:
- Cứ đi thẳng tới.
Tên đánh xe nói :
- Tới nữa là Nam khu rồi đấy.
Xà Cô Bà cưá»i:
- Nam khu không phải là chổ ngưá»i ở hay sao?
Tên đánh xe đáp:
- Không phải thế, tôi muốn nói là tới nữa thì xe không còn đi được.
Xà Cô Bà há»i:
- Nhưng bây giỠcòn có thể đi được chứ?
Tên đánh xe đáp?
- Nhiá»u nhất cÅ©ng chỉ chừng thêm mưá»i mấy dặm là cùng.
Xà Cô Bà cưá»i:
- Ngươi cứ việc đến táºn cùng Ä‘i, nhà ta cÅ©ng ở ngay nÆ¡i đó
Tên đánh xe chá»i thầm: Con mụ già nà y tháºt là kỳ cục tại là m sao không chịu nói trước mẹ Ä‘i cho được việc !
Chưởi thi chưởi thầm, thực tế thì hấn vẫn cứ cho xe đi tới.
Bây giá» thì đã rẽ và o con đưá»ng nhá» gồ ghá».
Con đưá»ng nầy tá»± nhiên là không giống như quan lá»™, nó vừa ngoằn ngoèo,vừa gáºp ghá»nh, gáºp gá»i, cá»— xe chao qua chao lại y như cái võng đưa.
Xà Cô Bà nhắm nghiá»n đôi mắt, hình như sá»± chòng chà nh cá»§a cá»— xe là m cho bà ta ngá»§ gà ngá»§ gáºt.
Ngá»n roi cá»§a tên đánh xe cứ quất nghe trong tróc, thế nhưng con ngá»±a vẫn không thể nhanh hÆ¡n.
Tên đánh xe chá»i thá» á»m tá»i:
- Mẹ há», bá»™ hết cá» trong bụng rồi sao chứ.
Hai bên đưá»ng rừng má»—i lúc má»™t ráºm thêm, đưá»ng cà ng và o sâu cà ng quanh co khúc khuá»·u.
Cỗ xe nghiêng qua nghiêng lại rồi dừng hẳn.
Xà Cô Bà ngóng cổ ra há»i:
- Tới rồi à ?
Tên đánh xe lau mồ hôi, hắn có hơi đổ quạu:
- Lão bà , ai biết nhà cá»§a hắn ở đâu? Thôi, xuống xe Ä‘i, bây giỠđã hết đưá»ng rồi đấy .
Xà Cô Bà gáºt đầu:
- Tốt lắm.
Bà ta vén rèm lên cưá»i há»i:
- Ngươi có biết đây là đâu không nhỉ?
Tên đánh xe đáp:
Ãây là Há»c oa Khêu, đến chút nữa là Hồ Lãnh.
Xà Cô Bà há»i :
- Tới nữa là gì?
Tên đánh xe đáp:
- Tới nữa là Ngư Thương Sơn, sao lão bà chưa tới đó bao giỠà ?
Xà Cô Bà cưá»i, giá»ng cưá»i nghe á»›n lạnh:
- À có chứ, nhưng tùy tiện thì ta há»i thế thôi, há»i để thá» xem ngươi có biết không mà .
Tên đánh xe cưá»i:
- Là m cái nghỠđánh xe nà y đâu có chổ nà o là không biết, biết má»›i có cÆ¡m ăn chứ, lão bà ! Nhưng tháºt thì tà i chổ nầy,ta cÅ©ng chỉ má»›i tá»›i lần thứ nhất.
Xà Cô Bà cưá»i:
- Lần thứ nhất mà cũng có thể là lần sau cùng.
Tên đánh xe cảm thấy hình như cái mụ già nầy nói chuyện hơi.kỳ cục, nhưng hắn nghĩ từng cái tuổi đó, lại có thêm một đứa con bịnh nặng, có thể bà ta bắt đầu lẩm cẩm !
Xà Cô Bà cưá»i cưá»i nói tiếp:
- Giá như con gái cá»§a ta không mang trá»ng bịnh thì ta cÅ©ng không cho ngươi đến đây là m gì, bởi vì nÆ¡i nầy trước đây đã nổi danh là tỠđịa.
Tên đánh xe hơi ớn lạnh, nhưng mụ già đã nói luôn:
- ÃÆ°á»£c rồi thôi thì ngươi hãy trở vá», có lẽ suốt Ä‘á»i ta sẽ ghi nhá»› Æ¡n ngưá»i.
Vừa nói, Xà Cốc Bà vừa bồng Giang Hà n Thanh nhảy phóc xuống.
Việc bồng ngưá»i và chuyện nhảy xuống xe cá»§a Xà Cô Bà là m cho tên đánh xe giáºt nảy mình, vì khi nãy chÃnh hắn đã phải đỡ ngưá»i con gái, còn mụ già chỉ lên xe có má»™t mình mà hắn còn vịn phụ, thế nhưng bây giá» thì khác , bây giá» bà ta vừa bồng con vừa nhảy xuống rất nhẹ nhà ng.
Nhưng hắn chưa kịp thì mụ già nói:
- Ãây là má»™t nén bạc Ä‘á»n công, ngươi hãy cầm vá» chi dùng.
Thấy nén bạc khá nhiá»u, có lẽ cÅ©ng đến bốn năm lượng, gã đánh xe láºt Ä‘áºt nói:
- Không đâu, sao mà nhiá»u thế? Chúng ta đã có nói.
Xà Cô Bà nói như gắt:
- Ta không có thì giá», hãy cầm lấy Ä‘i.
Tên đánh xa lá»™ vẻ cảm động, hắn đưa tay nháºn nén bạc, bạc và o tay nghe lạnh băng băng, nhưng khi hắn vừa nắm lại thì nén bạc vùng động Ä‘áºy.
Gã đánh xe chưa kịp nắm chặt nén bạc thì cỗ tay hắn bị nén bạc quặp ngang.
" Nén bạc" mà lại biết cắn ngưá»i thì quả là chuyện lạ lùng, gã đánh xe hốt hoảng rảy xin lịa.
Nhưng hắn chỉ rảy được có hai cái là từ từ quị xuống, bá»t mép hắn xùi ra dá»… sợ.
Xà Cô Bà vẫy tay, nén bạc phóng trở lại chui và o tay áo .
Mang danh là Xà Cô tháºt là quá đúng, cho đến nén bạc cÅ©ng trở thà nh rắn độc, chỉ có Ä‘iá»u con rắn độc mà có thể khoanh lại và mà u da y như nén bạc thì quả là chuyện kinh ngưá»i.
Nhìn cái thây cá»§a gã đánh xe co quắp dưới đất, Xà Cô Bà cưá»i khe khẽ:
- Là m cái nghỠđánh xe là phải thông thuá»™c nhiá»u nÆ¡i, nhưng ai bảo ngươi biết Ngư Thương SÆ¡n là m chi? Biết chổ đó là phái chết.
Bà ta bồng xốc Giang Hà n Thanh phi thân lướt qua trũng núi vượt thông vỠhướng trước.
Qua được bốn đỉnh núi thấp cao, phÃa sau lưng bây giá» chỉ còn là má»™t giải khói lam nghi ngút, cây rừng khói núi tạo thà nh má»™t khung cảnh lá» má» hun hút vá» xa, đến má»™t vùng cây cổ thụ chá»c trá»i, hai bên vách đá dá»±ng lên y như hai vách thà nh cao táºn mây xanh, bên dưới cà ng và o Xa cà ng sâu xuống.
PhÆ¡i qua khá»i những núi đá nho nhá» xen nhiá»u cổ thụ, nÆ¡i ấy không có lối mòn và nÆ¡i nà o cÅ©ng giống như nhau, mãi đến táºn đầu má»›i gặp má»™t khoảng bằng phẳng, nÆ¡i đây bông có cá» không có cây vì bên dưới là má»™t phiến đá láng bóng như gương, có Ä‘iá»u phiến đá nà y quá rá»™ng, rá»™ng đến hÆ¡n má»™t mẫu đất.
Thẳng và o phÃa bên trái, má»™t vách đá lại dá»±ng lên và chÃnh giữa có khuôn hình vòng cung. đúng là má»™t cá»a động , bên trên có khác sâu hai chữ "Long môn" tháºt lá»›n.
Xà Cô Bà bước lại gần cá»a động, buông Giang Hà n Thanh xuống và đưa tay gõ mạnh và o má»™t núm đá nhô ra.
Tháºt là lạ rõ rà ng là núm đá, thế mà khi Xà Cô Bà đưa tay gõ và o lại nghe tiếng boong boong y như tiếng chuông đồng.
Tiếng khua vừa dứt, tấm vách đá từ từ vẹt ra , bà y rõ má»™t cá»a động và khi cá»a động vừa vẹt ra thì bên trong hiện ra hai lão già mặc áo và ng vòng tay thi lá»…:
- Tưởng ai, không ngỠXà Hộ Pháp đã vỠ.
Xà Cô Bà bồng xốc Giang Hà n Thanh lên và nói:
- Xin nhị vị không nên khách sáo với nhau như thế.
Lão già áo và ng chỉ Giang Hà n Thanh và há»i:
- Vị cô nương nắy là ai thế
Xà Cô Bà đáp:
- Là ngưá»i cá»§a Thái Thượng.
Lão già áo và ng cưá»i:
- Xin lão Há»™ Pháp thông cảm , vì Long Môn là cấm địa, cho dầu vị cô nương đây là ngưá»i cá»§a Thái Thượng, nhưng nếu chưa có lịnh cá»§a Thái Thượng thì tại hạ cÅ©ng không dám tá»± chuyên.
Xà Cô Bà gáºt gáºt đầu:
- Vâng, xin nhị vị không nên khách sáo, đã là cấm lịnh thì ta đâu dám miễn cưỡng. .
Lão già áo và ng vòng tay:
- Xin lão Hộ Pháp tha thứ cho, tại hạ phải trở và o.
Lão áo và ng và o trong một lúc, chợt có hai lão già khác đi ra, hai lão nà y tóc bạc phơ phơ và lưng có hơi khòm.
Xà Cô Bà nháºn ra ngay lão già lưng công ấy là "Phi Ãà " Bà ng Công Nguyên, ngưá»i mà năm xưa đã má»™t thá»i lừng danh trong hắc đạo giang hồ, hiện tại đám nháºn chức vụ Hoà ng Y Thị Vệ Ãô Thống.
Chỉ nghe chức vụ, ngưá»i ta có cảm giác Ngư Mụ là má»™t vị Hoà ng Ãế đương triá»u.
Vừa thấy Xà Cô Bà , Bà ng Công Nguyên cưá»i ha hả:
- Lão Há»™ Pháp vỠđây nhất định là có công việc quan trá»ng, huynh đệ tháºt là thất lá»….
Và lão lại vòng tay nói luôn:
- Xin thỉnh lão Hộ Pháp và o trong rồi sẽ nói chuyện sau.
Xà Cô Bà cưá»i :
- Ãa tạ, nhưng Ä‘i như thế nầy không biết có tiện chăng?
Bà ng Công Nguyên cưá»i:
- Lão Há»™ Pháp là cánh tay cá»§a Thái Thượng, lão Há»™ Pháp đã mang ngưá»i đến thì đâu có ai dám nói chi.
Vừa nói ông ta vừa đứng nép má»™t bên đưa tay ra hiệu má»i và o.
Xà Cô Bà bồng Giang Hà n Thanh đi thẳng và o trong.
Thạch Ãá»™ng nầy được ăn sâu trong lòng núi, bắt đầu là má»™t con đưá»ng ngầm hÆ¡i hẹp, nhưng cà ng và o sâu thì hang núi cà ng rá»™ng hẳn ra.
Và o được má»™t khoảng xa nữa là gặp má»™t giải thạch thất, bên trong đó là chổ cá»§a cấm quân thị vệ, qua khá»i giải phòng đó là má»™t tấm cá»a sắt chắn ngang, nÆ¡i đó có hai tên cấm vệ bồng kiếm đứng bên ngoà i.
Bà ng Công Nguyên lên tiếng trước:
- Xin lão Hộ Pháp và o phòng bên đây dùng trà , giải khát xong rồi sẽ hầu Thái Thượng.
Tá»± nhiên là má»™t câu nói khéo, vì lão không bằng lòng mang ngưá»i và o trong, lão còn phải chá» lịnh cá»§a Ngư Mụ .
Là m sao Xà Cô Bà lại không hiểu được ẩn ý cá»§a lão, nên bà ta cưá»i đáp:
- Vâng xin Ãô Thống cứ tá»± nhiên.
Bà ng Công Nguyên cưá»i:
- Có câu nầy tại hạ hÆ¡i tá»c mạch không biết lão Há»™ Pháp có thể cho biết được không?
Xà Cô Bà há»i:
- Chắc Ãô Thống muốn biết ngưá»i nầy chứ gì?
Bà ng Công Nguyên gáºt đầu:
- Vâng, tại hạ muốn biết xem ngưá»i đó là ai mà xem dáng cách lão Há»™ Pháp có phần quan trá»ng.
Xà Cô Bà cưá»i :
- Chức lão Ãô Thống cần xem vạn váºt, được rồi, chuyện gì còn đó, còn tÃn váºt thì chắc mụ già nầy không thể nà o ngụy tạo
Vừa nói,bà ta vừa móc ra một tấm lịnh bà i hình con cá trao qua cho Bà ng Công Nguyên.
Ãúng là tÃn váºt cá»§a Thái Thượng Ngư Mụ :
Bà ng Công Nguyên cưá»i ha hả:
- Xin lão Hộ Pháp hãy thu lại cho, huynh đệ được lịnh trấn giữ tại đây nên không có cách nà o là m khác hơn được, xin lão Hộ Pháp lượng thứ cho. Bây giỠxin thỉnh lão Hộ Pháp cứ tự nhiên.
Nói xong, ông ta vòng tay thối lui ra ngoà i .
Xà Cô Bà bồng Giang Hà n Thanh đi thẳng và o trong.
Chỉ mấy phút sau là đi đến táºn cùng con đưá»ng ngầm, trước mặt bây giá» là khoảng đất trống rá»™ng mênh mông, cổ thụ cao ngút trá»i, nhìn qua y như má»™t cái sân cá»§a má»™t tòa nhà lá»›n.
Ãúng là má»™t chá»— thần tiên, trong lòng núi trổ ra, lại gặp ngay thung lÅ©ng, chung quanh cây cối um tùm , chÃnh giữa có khe có cầu, lại có những ghế đá dà i dưới cà nh cây xanh tối nếu không và o bằng con đưá»ng hầm thì không ai có thể tưởng tượng đó là thung lÅ©ng trong giữa ngá»n núi cao.
Nhiá»u mõm núi xoay quanh tạo thà nh má»™t bức vách thiên nhiên, đứng dưới nhìn lên, cho dầu có cánh cÅ©ng không là m sao vượt khá»i.
Trong thung lÅ©ng ấy vá» phÃa bên trái có má»™t giải thạch thất nhưng không phải là thứ thạch thất thấp lè tè như những thạch thất khác trong lòng núi, ở đây thạch thất được chạm trá»— tháºt xinh và cao vút y như những tòa biệt thá»± bên ngoà i.
Từ xa nhìn và o, bên hà nh lang mênh mông cá»§a những gian thạch thất ấy, thấp thoáng thấy nhiá»u thiếu nữ ăn váºn cung trang, xem y như cung nữ cá»§a triá»u đình.
Tháºt không ai tưởng tượng được trong vùng núi âm u nầy lại có ngưá»i đẹp đẽ uy nghi như báºc mẫu nghi thiên hạ.
Có và o đây ngưá»i ta má»›i biết danh xưng Thái thượng cá»§a Ngư Mụ tháºt không phải là dụng ý khoa trương.
Xà Cô Bà theo những cấp đá lên đến bình đà i, bá»—ng thấy má»™t mụ già cao cao đứng nhìn. Bà ta cưá»i cưá»i và vẫy vẫy tay .
Xà Cô Bà nháºn ra ngay ngưá»i đó là Quế Cô Bà , vị Tổng Quản cá»§a Long Môn Thạch Phá»§.
Quế Cô Bà nhìn Giang Hà n Thanh bà cưá»i nói:
- Từ đại thư, đại thư đã quên cấm lịnh cá»§a Thái Thượng rồi à ? Ngưá»i đâu có cho ngoại nhân và o đây?
Như váºy Xà Cô Bà chỉ là danh hiệu, bà ta chÃnh là há» Từ, có lẽ sau khi chuyên nghá» nuôi rắn độc, ngưá»i ta má»›i tặng cho biệt danh như thế ấy.
Xà Cô Bà cưá»i:
- Chị có biết không? Ngưá»i nầy không phải như những ngưá»i thưá»ng đâu.
Quế Cô Bà ngạc nhiên:
- Cô ta là ngưá»i cá»§a Thái Thượng à ?
Xà Cô Bà cưá»i hì hì:
- Chứ sao, đừng có nói lá»›n, nà ng là ngưá»i cá»§a Thái thượng đấy.
Quế Cô Bà cau mặt:
- Ủa, ngưá»i mà Thái Thượng cần đến nhưng sao lại không nghe Thái Thượng nói nhỉ?
Xà Cô Bà cưá»i bà máºt:
- Huyết ngưá»i nầy có thể trị là nh cánh tay cho Thái thượng.
Quế Cô Bà gáºt gáºt đầu:
- Biết rồi, váºy cứ để nà ng ta lại đây.
Xà Cô Bà ngạc nhiên:
- Thế còn Thái Thượng.
Quế Cô Bà nói:
- Thái Thượng đã bế môn nháºp thất, trong ngà y chỉ chừa má»™t tiếng đồng hồ để gặp thuá»™c hạ thân tÃn mà thôi.
Xà Cô Bà gáºt gáºt đầu:
- ÃÆ°á»£c rồi, thế thì tôi đợi Thái Thượng ra thất, tôi sẽ bái yết vấn an.
Quế Cô Bà gáºt đầu và vá»— tay nhè nhẹ.
Từ bên trong, hai thiếu nữ cung trang bước ra cúi đầu:
- Tổng Quản có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Quế Cô Bà chỉ và o Giang Hà n Thanh:
- Hãy Ä‘em ngưá»i nầy giam và o nhà đá sau cùng.
Tên thiếu nữ cung trang cúi đầu:
- Bẩm Tổng Quản, gian dưới chỉ còn có má»™t và cÅ©ng đã có má»™t ngưá»i.
Quế Cô Bà cháºn ngang:
- Ta biết, cứ mang nó và o đó giam nó đi.
Hai tên thiếu nữ cung trang cúi đầu và quay qua nói với Xà Cô Bà :
- Xin lão Há»™ Pháp trao ngưá»i ấy cho bá»n tiểu tỳ.
Xà Cô Bà do dự nhìn Quế Cô Bà :
- Quế đại thư, đây là vấn đỠquan trá»ng.
Quế Cô Bà cưá»i:
- Không sao, đã đến Long Môn Thạch phủ rồi thì cho dầu ai có cánh cũng phải bó tay. Từ đại thư cứ yên tâm.
Xà Cô Bà gáºt đầu:
- Vâng, tôi biết, nhưng con ngưá»i nầy có nhiá»u quan hệ lắm, chúng ta cần phải hết sức cẩn tháºn má»›i được.
Quế Cô Bà nhưá»ng mắt:
- Hình như Từ đại thư bây giá» không còn tÃn nhiệm tôi nữa rồi đấy nghe.
Xà Cô Bà cưá»i:
- Quế đại thư hiểu lầm rồi . .
Quế Cô Bà hình như hÆ¡i giáºn:
- Thôi được rồi, nếu Từ đại thư thấy quan trá»ng quá thì có thể cứ ôm giữ ngưá»i ấy ở đây chá» Thái Thượng váºy.
Xà Cô Bà láºt Ä‘áºt cưá»i mÆ¡n:
- Quế đại thư giáºn tôi à ? Chị em đã cùng sống vá»›i nhau từ lúc nhỠđến bạc đầu, đâu có chuyện gì mà lại không tin cẩn ở nhau.
Vừa nói vừa trao Giang Hà n Thanh cho tên thiếu nữ cung trang và nối tiếp:
- Tiểu cô nương, xin phiá»n mang và o thạch thất nghe.
Cô gái ngẩng mặt nhìn Quế cô Bà , thấy bà ta gáºt đầu, nà ng má»›i chịu bồng Giang Hà n Thanh Ä‘i thẳng và o trong.
|

18-05-2008, 06:10 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bà i gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngà y 2 giá» 3 phút
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
|
|
Hồi 18: Tình thâm nghÄ©a trá»ng
Gian thạch thất tối om om.
Trong gian thạch thất không rá»™ng lắm,chỉ vừa đủ đặt má»™t cái giưá»ng cây và má»™t cái bà n nho nhỠđể trà .
Trên giưá»ng có má»™t nà ng con gái nhắm mắt như hôn mê .
Trên đầu giưá»ng, má»™t ngưá»i con gái khác mặc áo mà u lam, nà ng ngồi cúi đầu và trên má hãy còn ngấn lệ.
Hai chân và hai tay cá»§a nà ng Ä‘á»u bị xÃch bằng sợi giây lòi tói tháºt lá»›n là m cho những cỠđộng cá»§a nà ng thắt khó khăn.
Giang Hà n Thanh nằm trên giưá»ng, hắn vẫn còn hóa trang là má»™t ngưá»i thiếu nữ, có lẽ ngưá»i ngồi ở đầu giưá»ng cÅ©ng nháºn không ra.
Qua má»™t lúc tháºt lâu, Giang Hà n Thanh cá»±a mình định dáºy, Mãng Xà huyết bây giỠđã hòa tan và o huyết quản, hắn đã trở lại trạng thái bình thưá»ng và công lá»±c có phần tăng trưởng hÆ¡n nhiá»u.
Cá»™ng vá»›i Mãng Xà huyết là viên Thiên CÆ¡ Váºn Công Ãan, hai thứ linh dược hòa vá»›i nhau khiến cho ná»™i lá»±c cá»§a hắn khôi phục và tăng trưởng tháºt nhanh.
Xà Cô Bà tuy đã Ä‘iểm chế huyệt đạo, nhưng Ä‘iá»u mà bà ta không thể nghÄ© tá»›i được là khi mà mãng Xà huyệt và Thiên CÆ¡ Váºn Công Ãan hòa trá»™n và o cÆ¡ thể, ná»™i lá»±c con ngưá»i váºn động không ngừng, chỉnh sá»± váºn động đó đã là m cho huyệt đạo tá»± giải khai.
Vừa tỉnh dáºy là thấy ngưá»i thiếu nữ Ä‘ang ngồi tiên đầu giưá»ng Giang Hà n Thanh vá»™i kêu lên:
- Cô nương là ai?
Nghe giá»ng đà n ông cá»§a Giang Hà n Thanh, ngưá»i thiếu nữ cÅ©ng giáºt mình:
- Cô nương là .đà n ông?
Nà ng giáºt mình nhá»m ngưá»i lên là m cho tiếng lòi tói khua rổn rảng.
Giang Hà n Thanh cà ng giáºt mình hÆ¡n nữa hắn không biết tại sao ngưá»i con gái nầy lại há»i mình như thế và hắn nhìn chầm cháºp và o mặt cô gái như cố tìm xem nà ng ấy là ai.
Hồi lâu, hắn vụt kêu lên:
- Tam cung Chá»§!
Giá»ng kêu há»›t hãi cá»§a Giang Hà n Thanh là m cho Tam Cung Chá»§ Tôn Phi Loan cà ng giáºt mình thêm, nà ng ngá» vá»±c ngáºp ngừng:
- Các hạ là ai?
Giang Hà n Thanh vì không biết mình đã bị Xà Cô Bà cải trang nên nghe Tôn Phi Loan há»i thì hắn cà ng trố mắt:
- Tại hạ đây mà Tam Cung Chá»§ không nháºn ra sao?
Tôn Phi Loan nhìn sá»ng sốt:
- Các hạ...công tỠ.
Hình như nà ng đã có phần nháºn ra, nhưng nà ng quá xúc động nên không nói ra tiếng.
Giang Hà n Thanh chân nói:
- Tại hạ là Giang Hà n Thanh.
Tôn Phi Loan báºt khóc:
- Hà n Thanh.. Giang lang mình đã chết hay còn sống ?
Nước mắt nà ng trà o ra như xối và nà ng nghẹn ngang không thể nói ra lá»i:
Giang Hà n Thanh ngơ ngác:
- Không lẽ mình đã chết tháºt rồi sao.
Tôn phi Loan nghẹn ngà o :
- Công tá» trúng phải Thiên Tỵ châm. NgÅ© sư muá»™i tuy cố tâm vu hãm tôi nhưng.nà ng tháºt tình yêu thương công tá», nà ng bảo đã chôn cất công tá» rồi .
Giang Hà n Thanh lắc đầu:
- Không, tôi hãy còn sống.
Tôn Phi Loan thê thế :
- Ngươi là Giang nhị công tá» tháºt sao? Chà ng chưa chết tháºt sao?
Giang Hà n Thanh vuốt tóc nà ng và cưá»i Ä‘au đớn:
- Tam Cung Chủ, hãy định thần lại mà xem, chẳng phải tôi còn sống đây sao? Nhưng , nhưng tôi không hiểu ai lại hóa trang tôi ra như thế nà y đây.
Tôn Phi Loan á»ng mặt:
- Công tỠđã trúng phải Thiên Ty Châm thì là m sao , là m sao lại còn sống được ?.
Giang Hà n Thanh lắc đầu:
- Tháºt là lạ quá hình như tôi đã mê man lâu lắm.
Chợt nhá»› lại khi tỉnh dáºy tại Xà Cốc, Giang Hà n Thanh liá»n thuáºt lại chuyện Ä‘i lạc xuống hầm bà máºt bị Mãng Xà cắn và cắn cổ Mãng Xà .
Tôn Phi Loan mừng quá nhoẻn miệng cưá»i:
- Hay là mình nằm mộng đây chà ng?
Giang Hà n Thanh lắc đầu:
- Không , nhất định không phải là má»™ng, sau khi đó tôi lại bị hôn mê , chắc chắn là tại uống phải Xà huyết. lúc đó tôi nghe ná»™i lá»±c bà nh trướng, hình như có má»™t tuồng tiá»m lá»±c lưu thông trong huyết quản.
Tôn Phi Loan lắng tai nghe và hồi lại:
- Bây giỠcông tỠcảm thấy nội khà như thế nà o?
Giang Hà n Thanh đáp :
- Sau đó bị hôn mê,và mãi cho đến bây giá» trong ngưá»i ra trở lại bình thưá»ng.
Tôn Phi Loan nói:
- NgÅ© Sư Muá»™i chắc đã cho công tá» uống Thiên CÆ¡ Váºn Công Hoà n, nhưng cÅ©ng không chắc lắm. Nó vốn không có Thiên CÆ¡ Ãan mà dầu cho có uống và o cÅ©ng không thể giải được độc xà .
Nà ng ngẩng mặt lên và nói tiếp:
- Có thể công tỠuống nhằm huyết độc xà , vì thế nên trúng và o nguyên tắc "lấy độc trị độc"..
Giang Hà n Thanh lắc đầu:
- Không phải, lúc chưa xuống hầm bà máºt, tại hạ đã cảm thấy trong ngưá»i dẩy đầy ná»™i lá»±c, chứng tỠđộc chất đã tan rồi chứ không phải đợi đến lúc uống huyết mãng Xà , bởi vì nếu thế lá»±c chưa khôi phục thì là m sao tôi lại có thể chống cá»± được vá»›i Mãng Xà ?
Tôn Phi Loan thở phà o:
- Tháºt là lạ nhưng thôi, miá»…n công tá» thoát chết là được rồi .
Năng nhìn bá»™ y phục con gái trong ngưá»i Giang Hà n Thanh và báºt cưá»i nói tiếp:
- Nhưng tại là m sao bị ngưá»i đổi y phục phụ nữ mà cÅ©ng không hay biết như thế ?
Giang Hà n Thanh nói:
- Bị hôn mê luôn tới bà y giỠthì là m sao mà biết được.
Tôn Phi Loan há»i:
- Như thế thì công tỠcũng không biết đây là đâu sao?
Giang Hà n Thanh cau mặt:
- Ãây là đâu thế ?
Tôn Phi Loan cúi mặt:
- Ãây là Long Cung Thạch Phá»§.
Giang Hà n Thanh há»i:
- Long Cung Thạch Phủ là đâu?
Tôn Phi Loan buồn buồn?
- Là thạch động của gia sư.
Giang Hà n Thanh giáºt mình:
- Ãây là sà o huyệt cá»§a Ngư Mụ ?
Tôn Phi Loan buồn bã lắc đầu.
Giang Hà n Thanh nhảy phắt xuống giưá»ng, hai tay nắm mặt lấy vai cá»§a Tôn Phi Loan giáºt mạnh:
- Tam Cung Chủ cũng bị lịnh sư giam cầm nơi đây à ?
Tôn Phi Loan á»ng mặt cúi đầu:
- Bị Ngũ sư muội vu hãm, chứ tôi cũng chưa gặp được sư phụ .
Giang Hà n Thanh há»i:
- Chứ ai bắt giang Tam Cung Chủ và o đây?
Tôn Phi Loan rơi nước mất:
- Nhị sư thư ngưá»i bảo rằng tôi bá»™i phản sư môn.
Giang Hà n Thanh cau mặt:
Nhị Cung Chủ nói như thế mà lịnh sư lại cũng tin sao?
Tôn Phi Loan đáp:
- Có nhân chứng là ngũ sư muội .
Nà ng thuáºt lại từ lúc gặp Yên Phi Quỳnh tại Xà Cốc, cho đến khi gặp Nhị sư thư buá»™c trở vá» yết kiến sư phụ cho Giang Hà n Thanh nghe và vừa khóc vừa nói tiếp:
- Không ngỠcông tỠthoát được hiểm nguy, nhưng bây giỠbây giỠthì nếu có chết mình cũng được chết chung.
Nà ng ngã và o lòng Giang Hà n Thanh nức nở.
Giang Hà n Thanh ôm lấy thân nà ng, hắn bà ng hoà ng tìm lá»i an á»§i:
- Phi Loan hãy nÃn Ä‘i, cho dầu lịnh sư là ngưá»i như thế nà o nhưng Ãt nhất ngưá»i cÅ©ng phải biết đâu là phải trái.
Tôn Phi Loan láºt Ä‘áºt đưa tay bụm miệng Giang Hà n Thanh:
- Anh đừng nói như thế, nếu trước mặt thái sư phụ mà mình cúi đầu nháºn tá»™i thì may ra còn có con đưá»ng thoát, chứ nếu luáºn lý vá»›i ngưá»i thì nhất định phải chết nhanh hÆ¡n.
Giang Hà n Thanh bị giam giữ như thế nà y, trong lòng hắn bá»±c tức vô cùng, nhưng khi thân hình má»m mại cá»§a Tôn Phi Loan dá»±a và o ngưá»i hắn, hÆ¡i hương dìu dịu từ trong ngưá»i tá»a ra là m cho hắn chợt nghe lòng mình như má»m nhÅ©n, hắn nghÄ© rằng sư phụ nà ng như thế, nhất định rất khó mà phân phải trái.
Tôn Phi Loan nhìn ngưá»i yêu mà lòng nà ng Ä‘au như cắt, giá»ng nà ng như muốn nghẹn ngang:
- Khi gặp gia sư, chà ng hãy nhớ cho kỹ, chỉ có một lối thoát mà thôi.
- Lạy lục van xin cho chúng ta được thả phải không?
Tôn Phi Loan buồn bã gáºt đầu:
- Gia sư là con ngưá»i rất thương những chà ng trai trẻ tuổi khôi ngô, hình như bà ta vì muốn má»™t đứa con mà không có được nên bất cứ gặp ngưá»i trai nà o anh ngô là nổi cÆ¡n hung ác, chÃnh vì thế nên năm chị em chúng tôi lúc theo sư phụ thì ngưá»i buá»™c phải cải nam trang, nếu chà ng có thể xuống nước yêu cầu ngưá»i thanh toán cho chúng mình thì tôi nghÄ© chắc chắn là được việc.
Giang Hà n Thanh há»i:
- Trong hoà n cảnh nầy, chúng ta có thể con đưá»ng nà o để thoát hay không?
Tôn Phi Loan lắc dà u :
- Trốn thoát thì quả là má»™t chuyện nằm má»™ng mà thôi, nÆ¡i đây được xem như là thiên la địa võng, cho dầu chúng ta có thể thoát khá»i Quế Cô Bà , nhưng rồi cÅ©ng không là m sao qua được Long Môn.
Giang Hà n Thanh cau mặt:
- Long Môn là chổ thế nà o mà ghê gá»›m thế? NÆ¡i đó giăng mắc nhiá»u cÆ¡ quan bà máºt lắm hay sao?
Tôn Phi Loan nói:
- Chổ nà y là chổ thanh tịnh vô vi của gia sư, không có cơ quan mai phục.
Giang Hà n Thanh há»i:
- Thế tạ i sao khô ng thể thoái khói Long Môn ?
Tôn Phi Loan đáp;
- Long Môn là má»™t con đưá»ng ngầm trong núi, nÆ¡i đó được sá»± thống suất canh giữ cá»§a Hoà ng Y Ãô Thống Bà ng Công Nguyên, ngưá»i đã khét tiếng trong hắc đạo giang hồ hồi ba mươi năm vá» trước .
Giang Hà n Thanh hồi:
- Bà ng Công Nguyên võ công cao lắm phải không?
Tôn Phi Loan đáp:
- Ba mươi năm vá» trước, Bà ng Công Nguyên đã nói tiếng trong giang hồ, bất cứ ai nghe đến danh hiệu "Phi Ãà " thì đã kinh tâm táng đởm, hiện tại, dưới tay ông ta còn có ba mươi sáu tên Hoà ng Y Thị Vệ, há» cùng là báºc cao thá»§ thà nh danh năm xưa đã được gia sư thu phục sao bao nhiêu năm huấn luyện, gia sư đã nói rằng chỉ cần ba mươi sáu tên Hoà ng Y Thị Vệ cÅ©ng đủ để quét sạch võ lâm . Nà ng ngần ngừ hồi lâu rối nói tiếp:
- Bình thưá»ng, trừ nam chị em chúng tôi ra, bất cứ ai muốn ra Long Môn Ä‘á»u phải được Quế cô Bà cho phép và đưa lịnh cho ra cá»a. Anh nghÄ© xem, bằng và o sức cá»§a hai chúng mình, có thể thoát ra được hay sao?
Nà ng nhìn Giang Hà n Thanh và mÃm miệng ngáºm ngùi:
- Anh đã biết tình hình bên ngoà i rồi, tá»± nhiên, cho dầu chúng ta có thoát ra khá»i được Long Môn, cÅ©ng không là m sao thoát khá»i tai mắt cá»§a NgÅ© Phượng Môn ở bên ngoà i, vì bây giá» gần phân nữa bá» cõi võ lâm đã bị kiểm soát dưới tay cá»§a há», chúng ta là m sao có chổ để dung thân.
Giang Hà n Thanh mỉm cưá»i:
- Dã tâm cá»§a NgÅ© Phượng Môn là thống lÄ©nh giang hồ, là m bá chá»§ vô lâm, nhưng bây giá» các chÃnh phái và Tứ Ãại Thế Gia võ lâm đã liên kết thà nh má»™t khối để đối kháng, bây giá» lại thêm má»™t lá»±c lượng cá»§a Lưu Hương Cốc, lá»±c lượng nà y qui tụ tháºt nhiá»u cao thá»§, đúng là má»™t lá»±c lượng đáng kể vá» công chuyện đối kháng vá»›i NgÅ© Phượng Môn, Phi Loan cÅ©ng đã biết rồi, tình hình hiện tại là tình hình bất lợi cá»§a NgÅ© Phượng Môn, chứ đâu phải lã lúc mà NgÅ© Phượng Môn dá»… bá» thao túng.
Tôn Phi Loan thoáng hÆ¡i sợ sệt, nhưng nà ng không ngắt lá»i cứ lặng thinh nghe Giang Hà n Thanh nói tiếp:
- Vã lại Phi Loan cÅ©ng đã biết con ngưá»i cá»§a tôi, cho dầu phải nát thây cÅ©ng không thể cùng NgÅ© Phượng Môn chung chạ, nói rõ hÆ¡n là cho dầu thinh thế ra sao, tôi cÅ©ng không thể cúi đầu trước NgÅ© Phượng Môn. Ãã thế, thì tại sao lại không thể mạo hiểm để tìm sinh lá»™?
Tôn Phi Loan chảy nước mắt lắc đầu:
- Không thể nà o thoát được, Giang Lang, Long Cung không phải là nÆ¡i mà chúng ta có thể phô trương sức mạnh, tôi xin chà ng hãy cố hết sức nhẫn nại vì bản thân chà ng cÅ©ng như vì tương lai cho cả hai ta, van chà ng không nên đụng chạm đến gia sư, bởi vì từ trước đến nay, ngưá»i có má»™t Ä‘iá»u xem như đại kỵ , Ä‘iá»u ấy là : thuáºn thì sống, nghịch thì chết , Ä‘iá»u ấy đã trở thà nh qui cá»§.
Nà ng ngã và o lòng chà ng, nước mắt như mưa.
Cho dầu má»™t con ngưá»i lòng sắt dạ đá thì trong hoà n cảnh nầy cÅ©ng không là m sao tránh được cÆ¡n xúc động.
Giang Hà n Thanh đứng lặng ngáºm ngùi.
Tháºt lâu, hắn nghiến răng cương quyết:
- Không, Phi Loan, nà ng hãy nháºn thức cho rõ rà ng cái mạng cá»§a má»™t con ngưá»i phải do mình nắm giữ, không thể trao và o tay ngưá»i khác vá»›i ý thức mong chá». ChÃnh vì thế cho nên chi cần cố cÆ¡ há»™i là mình phải nắm lấy và o tay, quyết định không nên do dá»±.
Hắn ngần ngừ một lúc rồi nói tiếp :
- Và lại Phi Loan cÅ©ng đã biết tôi vốn là má»™t con ngưá»i bẩm sinh quáºt cưá»ng quen nết, tôi không thể cúi đầu xin lịnh sư khoan dung, riêng vá»›i Phi Loan nếu không bằng lòng thì mình tôi cÅ©ng phải thoát khá»i nÆ¡i đây mà thôi.
Phi Loan rơi nước mắt:
- Chà ng nói đúng lắm, đại trượng phu cần phải có chà quáºt cưá»ng bất khuất, tôi không nên khuyên chà ng cầu xin trước gia sư. Giang lang, tôi đã hân hạnh vì không chá»n lầm ngưá»i . Giang Lang, chà ng hãy Ä‘i Ä‘i, nhá»› là khi xô cá»a bước ra thì hãy rẽ sang bên mặt, em mong cho chà ng được Æ¡n trên phò há»™ thoát khá»i cÆ¡n nguy phò há»™ cho chà ng thoát khá»i Long Môn. Giang Lang, xin chà ng đừng vì em mà tưởng nhá»›, em phải Ä‘i trước rồi.
Nà ng đưa tay quáºt ngược lên đầu bằng tất cả công lá»±c cá»§a mình.
Giang Hà n Thanh giáºt mình, phản ứng cá»§a hắn tháºt nhanh, hắn chụp lấy tay nâng và ôm nà ng và o lòng rÆ¡i nước mắt:
- Phi Loan, sao em lại là m thế.Phi Loan.
Tôn Phi Loan khá»c nức nở:
- Giang Lang, chà ng cứ để mặc em . Em không thể nà o theo chà ng được.
Giang Hà n Thanh nghiêm mặt:
- Phi Loan, nà ng đã có dũng khà để tự hủy mình, chẳng lẽ lại không có được cái dũng khà đi tìm cái trong trong hoà n cảnh chết hay sao?
Tôn Phi Loan đưa hai tay Ä‘ang khóa xiá»ng ra, nà ng cưá»i Ä‘au đớn:
- Giang lang, em là m sao đi được?
Ãúng rồi, bằng và o sá»± dÃnh vá»›i sợi dây xÃch và o hai chân hai tay như thế thì nà ng dầu muốn, cÅ©ng không là m sao Ä‘i được
Giang Hà n Thanh cau mặt:
- Không thể bứt đứt được sao?
Phi Loan lắc đầu:
- Là m sao bứt đứt được? Sợi dây nà y tuy không lớn lắm nhưng nó được tôi luyện bằng một thứ thép đặc biệt, cho dầu võ công cao đến đâu cũng không thể nà o bứt nổi.
Giang Hà n Thanh đưa tay sỠvà o lưng.
Hắn chớp mất lộ vẻ vui mừng.
Khi cải trang cho Giang Hà n Thanh, Xà Cô Bà chỉ cởi áo choà ng ngoà i, bên trong vẫn còn để y bá»™ đồ, vì thế thanh Song Long nhuyá»…n kiếm cá»§a Vệ Thái Quân thân tặng vẫn còn quấn trong ngưá»i hắn.
Giang Hà n Thanh mở thắt lưng bung thanh kiếm ra tay.
Thanh kiếm ngá»i ngá»i, ánh thép lóe lên, những sợi giây lòi tói trên ngưá»i cá»§a Tôn Phi Loan đứt rÆ¡i xuống đất.
Ãúng là thanh kiếm báu , má»™t thanh kiếm chém suất như bùn.
Tôn Phi Loan sà và o lòng Giang Hà n Thanh, nà ng vừa mừng vừa tủi:
- Giang lang, bất đầu từ giá» phút nà y, sống là ngưá»i cá»§a nhà há» Giang mà chết thì cÅ©ng là m ma nhà há» Giang.
Nà ng nằm trong lòng của Giang Hà n Thanh, mở đôi mắt nhìn chà ng tha thiết.
Giang Hà n Thanh lắng nghe tim mình rá»™n rã, hÆ¡i hương ngưá»i trinh nữ là m cho chà ng ngây ngất.
Hây giá» chÃnh lã lúc vô thanh thắng hữu thanh .
Không ai nói vá»›i ai má»™t tiếng nà o, nhưng tháºt ra thì há» Ä‘ang nói vá»›i nhau bằng thiên ngôn vạn ngữ.
Hai thân hình quyện sát và o nhau thà nh một khối.
Cả hai Ä‘á»u nghe tim mình rá»™n rã, Ä‘iệp khúc yêu đương dà o dạt dâng cao.
Trong thạch thất không khà chừng như ngưng Ä‘á»ng lại .
Nà ng như một con cừu non ngoan ngoãn nép và o vòng tay âu yếm của chà ng và lòng chà ng bỗng nghe thương yêu dạt dà o hơn bao giỠhết.
Tháºt lâu , Giang Hà n Thanh nhá»› ra hoà n cảnh cá»§a mình, liá»n nói:
- Bây giá» thì đúng là lúc nên Ä‘i, thuáºn nhất là khi trá»i tối.
Tôn Phi Loan gáºt gáºt đầu:
- Ãúng rồi. nếu lúc sư phụ tỉnh dáºy thì đầu mình có tháp cánh cÅ©ng không là m sao thoát khá»i.
Giang Hà n Thanh nắm tay nà ng:
- Ãi mau Ä‘i.
Tôn Phi Loan vuốt má»› tóc rối bá»i trước trán và nói:
- Giang lang hãy trao kiếm cho em.
Giang Hà n Thanh trao thanh kiếm cho nà ng và nà ng nói tiếp:
- Nhá»› nhé Giang lang, khi ra khá»i cá»a thạch thất nà y thì hãy rẽ sang bên phải, cứ như thế là đi thì sẽ đến bình đà i, xuống bình đà i là má»™t chiếc sân rá»™ng, chà ng phải dùng thân pháp thần để thoát qua sân ấy mà ẩn ngay và o bụi ráºm, chúng ta gặp nhau tại đó.
Giang Hà n Thanh ngạc nhiên:
- Phi Loan không đi chung sao?
Tôn Phi Loan nói:
- Ãá»™c Tẩu Chu Tiá»m và con gái cá»§a ngưá»i là Chu Long Chu bị giam trong má»™t gian thạch thất trong thông đạo, thiếp phải đến đó để cứu hai ngưá»i.
Giang Hà n Thanh nói:
- Nếu thế thì mình cùng đến đó cứu ngưá»i .
Tôn Phi Loan lắc đầu:
- Những tỳ nữ có nhiệm vụ trong thông đạo ấy khó lòng biết được khi thấy thiếp nhất định không hô hoán. Nhân đó thiếp má»›i dá»… đà ng khống chế chúng để cứu ngưá»i, chứ có chà ng theo thì khó lòng hà nh động.
Giang Hà n Thanh há»i:
- Còn các ngã mà tôi ra không có bá»n tỳ nữ canh giữ hay sao?
Ton Phi Loan nói:
- Con đưá»ng chà ng Ä‘i vốn là cấm địa, nó rất cháºt và là con đưá»ng tắt để đến Long Môn, nÆ¡i đó không có ai lai vãng cả.
Nà ng thấp giá»ng nói tiếp:
- Chà ng chỉ nên nhá»› má»™t Ä‘iá»u là tuy không có ai ngăn cản, nhưng khi ra đó phải nhá»› dùng khinh thân bước Ä‘i tháºt nhẹ và tháºt nhanh thì má»›i cá»› thể đến Long Môn.
Giang Hà n Thanh gáºt đầu:
- Nhá»› rồi, Phi Loan cÅ©ng cố mà tháºn trá»ng.
Tôn Phi Loan nói:
- ÃÆ°á»£c rồi bây giá» chúng ta hãy thoát ra cá»a.
Nói xong, nà ng đưa tay lên cái núm đá nhỠấn luôn hai cái.
Cánh cá»a đá khua động và từ từ hé mở.
- Một tên tỳ nữ đứng canh bên ngoà i, vừa thấy Tôn Phi Loan là tái mặt thối lui .
Tôn Phi Loan trầm giá»ng:
- Cẩm Văn, ngươi hãy lại đây, ta có chuyện muốn há»i.
Tỳ nữ Cẩm Văn không đám trái lịnh, cô ta chầm cháºm bước tá»›i vòng tay:
- Tam Cung Chá»§ có Ä‘iá»u chi dạy bảo.
Tôn Phi Loan há»i:
- Ngươi có nhiệm vụ canh gác ta đấy phải không?
Cẩm Văn khúm núm:
- Tiểu tỳ không dám .
Tôn Phi Loan há»i:
- Ãại sư huynh đã đến hay chưa?
Cẩm Văn đáp:
- Thưa không?
Tôn Phi Loan há»i tiếp:
- Còn nhị sư huynh?
Cầm Văn đáp:
- Ãã Ä‘i hồi hôm nay.
Tôn Phi Loan há»i:
- Ngũ sư muội ?
Cẩm Văn đáp:
- NgÅ© Cung Chứ hãy còn tại đây, hình như ngưá»i còn phải yết kiến Thái Thượng rồi má»›i Ä‘i.
Nghe nói Ãại sư huynh và Nhị sư huynh không có ở đây, Tôn Phi Loan mừng quá , nà ng gáºt gáºt đầu:
- Thôi, được rồi ta cám Æ¡n ngưá»i đấy.
Nà ng nói chưa dứt thì thân hình đã nhóng lên xẹt thẳng ra ngoà i.
Cẩm Văn thấy Tôn Phi Loan phóng ra, trên mình không có sợi giây xÃch nà o cả, nà ng hết hồn hết vÃa, nhưng chưa kịp la là đã bị Ä‘iểm và o trá»ng huyệt.
Tôn Phi Loan kéo Cẩm Văn bỠvà o thạch thất và vẫy tay nói với Giang Hà n Thanh:
- Giang lang, hãy Ä‘i Ä‘i, nhá»› nhé, trong bụi cây ráºm dưới bình đà i, mình gặp nhau nÆ¡i ấy.
Giang Hà n Thanh gáºt đầu và tung mình băng và o thông đạo
Thông đạo tháºt sạch sẽ, cả báºc đá dưới chân và vách đá hai bên như được dùi mà i tháºt kỹ , bóng loảng như mặt kiếng
Cách má»—i má»™t trượng là có má»™t ngá»n nến lồng bao giấy bạc, ánh sáng tá»a ra hòa dịu, nếu không phải là tù nhân thì khung cảnh nà y quả tháºt đẹp mắt vô cùng.
Ãi được má»™t khoảng, quả nhiên gặp ngay ngả rẽ, Giang Hà n Thanh vá»™i quẹo qua bên phải theo lá»i dặn cá»§a Phi Loan.
Cứ như thế mà đi; đúng là con dưá»ng nầy không có ai canh gác.
Giang Hà n Thanh chợt hÆ¡i do dá»±, vì con đưá»ng nầy sao lại có vẻ rá»™ng rãi chứ không hẹp như Phi Loan đã nói , và nà ng cho biết đó là con đưá»ng tắt, thế sao Ä‘i hoà i vẫn chưa thấy tá»›i Long Môn?
Ãang còn. suy nghÄ©, Giang Hà n Thanh chợt thấy phÃa đầu thông đạo có hai tên tỳ nữ song song Ä‘i tá»›i.
Tuy hãy còn xa, nhưng vì luôn luôn cảnh giác, nên Giang Hà n Thanh phát hiện ra ngay.
Có lẽ hai tên tỳ nữ không ngá» lại có kẻ lại dám và o cấm địa, nên hai ngưá»i vừa Ä‘i vừa nói chuyện chứ không lưu ý để phòng chi cả.
CÅ©ng may, phÃa trước không xa lại có ngã ba, Giang Hà n Thanh nhanh như cắt, nhún chân lao mình tá»›i ngay ngã rẽ và nép sát và o vách đá.
Hai tên tỳ nữ cứ song song đi tới và lướt qua, hình như không hỠhay biết là có biến động trong cấm địa.
Giang Hà n Thanh thấy hai ả qua rồi, rạng rỡ vội băng mình nhẹ bước đi nhanh tới trước.
Con đưá»ng nầy hình như không dà i lắm mà cÅ©ng không có ngã rẽ, Giang Hà n Thanh nghÄ© bụng chắc chắn là đã gần tá»›i Long Môn.
Chỉ trong má»™t phút là đến táºn cùng thông đạo, quả nhiên, Giang Hà n Thanh thấy má»™t khung cá»a hiện ra.
Khung cá»a được phá»§ bằng tấm rèm đá ngá»c lung linh và chung quanh không có má»™t bóng ngưá»i.
Tháºt là ngoà i sức tưởng tượng cá»§a con ngưá»i, tấm rèm kết bằng đá quà và cứ cách khoảng những viên đá quà lại có má»™t hạt châu bầng ngón tay. Chỉ bằng tấm rèm đó không thôi cÅ©ng đủ thấy chá»§ nhân ở đây già u có hÆ¡n cả ông hoà ng bà chúa.
Giang Hà n Thanh e ngại bên ngoà i có ngưá»i canh, hắn đưa tay phải lên há»™ tiá»n thân, tay trái vén nhẹ tấm rèm.
Vừa nhẹ lách ra ngoà i, Giang Hà n Thanh đứng lại sững sốt .
Không phải bên ngoà i mà lại là vẫn ở bên trong. Ãây không phải là má»™t khung cá»a thoát ra mà lại là khung cá»a để và o má»™t gian thạch thất.
Một gian thạch thất trang trà cực kỳ trang nhã.
Trên trần treo nhiá»u chiếc hoa đăng, không phải là thứ đèn lồng thưá»ng thấy mà nó là những " vú đá " thòng xuống, đã được ngưá»i tu sá»a, những chiếc đến vừa tá»± nhiên vừa lá»™ng lẫy vô cùng đẹp đẽ.
Ngay giữa gian phòng có má»™t chiếc phản bằng cây quÃ, bên trên trải nệm gấm thêu hoa.
Chiếc phản nầy khá đặc biệt, nó có thể dùng để nằm mà cÅ©ng có thể dùng để ngồi , bởi chân nó được uốn cong, phÃa trước có hai cái đôn bằng gá»— đà n hương, trên hai chiếc đôn có hai cháºu hoa mùi hương phưng phức. Bốn bên phải trồng hoa Linh Chi, bốn bên trái trồng Thúy Diệp Lan, cả hai thứ Ä‘á»u là hãn hữu.
Trên chiếc phản có má»™t lão bà mặc áo gấm, bà ta nhắm mắt y như Ä‘ang nháºp định.
Bà lão nầy hình dáng khá đặc biệt, tóc bà ta thưa thớt và sói trợt lên trên, mặt bà ta dà i như mặt ngựa, hai lỗ tai nhỠnhư tai chuột, da mặt trắng bệt và rỗ hoa mè .
Con ngưá»i cá»§a lão bà nà y nếu chỉ nói chữ xấu cÅ©ng chưa đủ nghÄ©a, phải nói bà ta có tướng mạo tháºt dị kỳ.
Giang Hà n Thanh cực kỳ kinh dị, hắn chưa đứng yên là dợm thối trở ra . .
Thình lình, hắn nghe bên tai có tiếng kêu tháºt nhá»:
- Cô bà , cô là ai thế?
Giang Hà n Thanh vẫn không tin và o thÃnh giác cá»§a mình, tiếng nói tháºt nhá» gần giống như tiếng "truyá»n âm nháºp máºt" nhưng lại hết sức rõ rà ng.
Hắn tin chắc tiếng nói ấy phát ra từ cá»a miệng cá»§a lão bà nầy, nhưng hắn vẫn thấy mắt bà ta vẫn nhắm khÃt lại.
hắn buá»™c miệng há»i lại:
- Bà là ai thế
Giá»ng nói nho nhá» vang lên:
- Ngươi là con trai à ? Sao lại cải trang là m gái?
Giang Hà n Thanh cố táºp trung thÃnh giác để xem tiếng nói ấy phát ra tá»± hướng nà o, nhưng hắn không là m sao phân biệt được.
Hắn đảo mắt nhìn quanh tháºt nhanh, cuối cùng hắn biết chắc tiếng nói ấy xuất phát từ cá»a miệng cá»§a lão bà nầy chứ không còn ai khác nữa, hắn cau mà y gằn lại :
- Là con trai hay con gái thì mắc mớ chi đến bà chớ .
Mụ già vẫn nói bằng má»™t cái giá»ng ri rỉ:
- Bé con mấy mươi năm nay, hãy còn có ngưá»i nói trước mặt ta như thế, ngươi đáng gá»i là kẻ to gan lắm đấy.
Giang Hà n Thanh bây giá» thì biết chắc giá»ng nói như muá»—i kêu ấy đúng là giá»ng nói cá»§a mụ già ngồi trên phản, hắn nói:
- Tại hạ không biết lão bà là ai thì có chi đâu mà dám hay không dám.
Mụ già nói:
- Lạ nhỉ ? Ngươi đã thấy ta rồi mà còn không biết ta là ai à ?
Giang Hà n Thanh buột miệng kêu lên:
- Bà ..bà là .. là Ngư Mụ?
Mụ già chợt hơi nhăn mặt và bà ta từ từ mở mắt.
Giang Hà n Thanh chợt thấy từ trong hai con mắt cá»§a bà ta phát ra hai luồng sáng xanh như Ä‘iện, đó là thứ nhãn quan mà hắn chưa gặp thấy bao giá».
Mặc dầu cố trấn tỉnh, Giang Hà n Thanh cÅ©ng không sao tránh khá»i cảm giác hÆ¡i á»›n lạnh.
Hắn tuy không quay ra chổ khác nhưng gần như không dám nhìn không và o mắt bà ta.
Từ quang lá»±c cá»§a đôi mắt ấy, Giang Hà n Thanh nháºn ra con ngưá»i nầy ná»™i lá»±c đã đến mức siêu thần nháºp thánh.
Ngư Mụ hừ một tiếng lạnh lùng:
- Bé con, ngươi đã phạm thượng rồi đấy
Bây giá» Giang Hà n Thanh má»›i nhá»› ra rằng khi nãy, vì tránh hai ả tỳ nữ nên hắn đã Ä‘i lầm và o con đưá»ng cụt dẫn tá»›i thạch thất cá»§a Ngư Mụ, đúng là chổ mà bà ta Ä‘ang nháºp thất
Thấy Giang Hà n Thanh đứng ngẩn ngÆ¡, Ngư Mụ há»i tiếp:
- Bé con, ngươi lâm sao và o được nơi đây?
Giang Hà n Thanh đáp:
- Tại hạ cÅ©ng không biết rõ, khi tỉnh dáºy thì thấy mình nằm trong thạch thất, như thế, có lẽ thá»§ hạ cá»§a bà bắt tại hạ và o đây.
Ngư Mụ há»i:
- Ngươi tên hỠlà gì?
Giang Hà n Thanh đáp:
- Tại hạ tên là Giang Hà n Thanh.
Ngư Mụ trầm ngâm hồi lâu rồi vụt gáºt gáºt đầu:
- À ngươi tên Giang Hà n Thanh à ?
Giang Hà n Thanh đáp:
- Tại hạ là ngưá»i Ä‘i không đổi tên, ngồi không đổi há», chẳng lẽ đến đây để gạt bà sao?
Tia mắt như hai mũi kiếm của Ngư Mụ xói không và o mặt Giang Hà n Thanh:
- Lão thân đã từng nghe Nhị a đầu nói qua, rằng ngươi đã lôi kéo con Tam a đầu cá»§a lão thân, sau đó lại còn muốn lôi kéo đến NgÅ© a đầu cá»§a lão thân nữa, chuyện đó có tháºt như thế hay không?
Câu há»i cá»§a bà ta, Giang Hà n Thanh không lấy là m lạ, nhưng hắn hÆ¡i giáºt mình khi thấy con ngưá»i cá»§a mụ già nầy bình tÄ©nh lạ thưá»ng.
|
 |
|
| |