Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #61  
Old 18-05-2008, 06:12 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 19: Hổ huyệt Long đàm




Bấy giá» thì Giang Hàn Thanh má»›i nhìn thẳng vào mặt Ngư Mụ . Hắn nhận ra con ngưá»i này quả nhiên lợi hại và câu há»i cá»§a bà ta đã làm cho hắn bắt đầu lúng túng, nhưng hắn lấy lại bình tÄ©nh thật nhanh:
- Giang mổ đưá»ng đưá»ng là má»™t tu mi nam tá»­ , há phải là hạ đẳng như Nhị Cung Chá»§ hay sao?
Ngư Mụ chín chằm chằm vào Giang Hàn Thanh hồi lâu rồi bà ta vụt vẫy tay:
- Bây đâu?
Bà ta vẫn nói bằng má»™t giá»ng bình thưá»ng, nhưng Giang Hàn Thanh biết ngay đó là khẩu lịnh.
Quả nhiên, chỉ má»™t giây sau, có tiếng bước chân nhè nhẹ tiếng ngưá»i con gái bên ngoài:
- Khải bẩm Thái Thượng, tiểu nữ xin ứng hầu.
Ngư Mụ nói:
- Vào đây
Bức rèm động nhẹ, má»™t tên tỳ nữ bước vào , thấy Giang Hàn Thanh trong lá»›p áo con gái, cô tỳ nữ hÆ¡i ngạc nhiên, vì cô ta không hiểu tại sao lại có ngưá»i con gái trong tịnh thất cá»§a Thái Thượng, cô ta khẽ liếc hắn và quỳ xụp xuống:
- Thái Thượng có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Ngư Mụ chỉ Giang Hàn Thanh:
- Ngươi hãy ra ngoài bưng vào một chậu nước cho hắn rửa lớp phấn sáp trên mặt đi.
Tên tỳ nữ vâng dạ lui ra, má»™t thoáng sau cô nàng bưng vào má»™t chậu nước đặt trên má»™t ghế nhá» và gắt gá»ng vá»›i Giang Hàn Thanh:
- Thái thượng truyá»n cho ngươi rá»­a phấn sáp trên mặt, ngươi có nghe chưa?
Sá»±c nhá»› đã bị ngưá»i cải trang làm con gái, Giang Hàn Thanh đỠmặt bước nhanh lại rá»­a ngay.
Bây giá» thì gương mặt thanh niên tuấn tú cá»§a hắn trở lại bình thưá»ng và hình như Ngư Mụ có vẻ hài lòng, bà ta cưá»i nói :
- Khá lắm, quả nhiên là ngươi có má»™t nhân phẫm phi thưá»ng.
Y như má»™t bà mẹ mợ hiá»n hòa nói vá»›i chú rá»… cưng, Ngư Mụ cưá»i cưá»i: .
- Bé con khá lắm, chưa lá»›n bao nhiêu tuổi mà luyện được võ công đến trình độ đó, quả là chuyện không phải tầm thưá»ng.
Thấy Ngư Mụ không phải hung ác như ngưá»i ta đồn đãi, cÅ©ng không phải hung ác như bá»™ mặt cá»§a bà ta, Giang Hàn Thanh vá»™i vòng tay thi lá»…:
- Lão tiá»n bối quá khen.
Ngư Mụ nói:
- Lão thấy ngươi là một thiếu niên anh hoa đĩnh ngộ, căn cứ vào trình độ rèn luyện của ngươi quả là già dặn trước tuổi, không phải ai cũng thành tựu được như thế đâu, chàng hay sư phụ ngươi là ai vậy?
Giang Hàn Thanh trả lá»i:
- Gia sư là ngưá»i được võ lâm biết đến khá nhiá»u.
Ngư Mụ hơi nhướng mắt:
- Trúc Kiếm Tiên Sinh cÅ©ng đã được đến mức ấy, "Bát Thức Long Hình Kiếm" cá»§a ông ấy khá lắm nhưng không làm sao truyá»n dạy cho ngưá»i như thế đâu?
Nghe giá»ng nói ngưá»i khác khinh nhá»n sư phụ như thế , Giang Hàn Thanh hÆ¡i nóng mặt, hắn cưá»i nhạt:
- Tại hạ cÅ©ng không nhìn ra được môn hạ cá»§a tiá»n bối có tài nghệ chi đáng kể.
Ãnh mắt cá»§a Ngư Mụ chợt sáng ngá»i, nhưng bà ta lại cưá»i:
- Ãúng là đứa bé quật cưá»ng, trong mấy mươi năm nay, ngoài ngươi ra, không má»™t ai dám nói trước mặt ta như thế.
Bà ta quay lại bảo tên tỳ nữ.
- Hãy vào lấy cho hắn một chiếc áo choàng.
Tên tỳ nữ vâng lệnh lui ra .
Giang Hàn Thanh lại vòng tay:
-Ãa tạ lão tiá»n bối.
Thấy hắn mặc áo chẻn cá»§a đàn bà mà dùng cung cách cá»§a đàn ông, Ngư Mụ bật cưá»i:
- Bao nhiêu năm nay giang hồ Ä‘á»u xem ta là hung thần ác sát , bé con, ngươi xem ta có phải như thế không?
Giang Hàn Thanh đáp:
- Ngưá»i ta thưá»ng nói nghe không bằng thấy , tại hạ cảm thấy tiá»n bối rất hiá»n từ.
Ngư Mụ lá»™ sắc vui ra mặt, bà ta cưá»i hì hì:
- Bé con, ta tin rằng bằng vào đôi mất ngỠnghệch của ta không đến nổi phải nhìn lầm ngươi. Ta đã bằng lòng ngươi đấy
Ngay khi ấy, tên tỳ nữ đã mang vào bộ áo choàng và một đôi giầy đàn ông.
Ngư Mụ nói:
- Bé con, ngươi hãy thay đổi đi, lão thân sẽ bàn chuyện với ngươi .
Giang Hàn Thanh y lá»i mặc áo choàng vào và thay đổi đôi giầy
Bây giá» thì con ngưá»i hắn hoàn toàn đổi khác, lúc này thì hắn má»›i đúng là má»™t gã thiếu niên tuấn tú hiên ngang.
Ngư Mụ chừng như thích thú lắm, bà ta bảo tên tỳ nữ :
- Trầm Hương, ngươi hãy pha trà cho hắn.
Tỳ nữ Trầm Hương có phần ngạc nhiên, cô ta không hiểu tại sao hôm nay Thái thượng cá»§a mình lại vui quá như thế, chuyện mà từ trước đến giá», cho dù có tá» ra thương yêu năm ngưá»i đệ tá»­ cách mấy, bà ta cÅ©ng chưa có thái độ như thê bao giá».
Nhưng Trầm Hương vẫn không dám chậm trễ, nàng lật đật đi rót trà trên kỷ mang ra .
Ngư Mụ cưá»i vui vẻ:
- Bé con, ngươi hãy ngồi xuống đó đi.
Giang Hàn Thanh y lá»i ngồi xuống.
Ngay lúc đó, phía ngoài chợt có tiếng tỳ nữ vá»ng vào:
- Bẩm Thái Thượng, có Xà Cô bà xin vào ra mắt.
Tình thế nguy hiểm vô cùng, Xà Cô Bà mà vào đây thấy Giang Hàn Thanh thì nhất định chuyện Mãng Xà huyết sẽ bị lòi ra.
Ngư Mụ cau mày:
- Chuyện chi mà gấp thế? Bảo nó chỠta một lát .
Và bà ta quay qua há»i Giang Hàn Thanh:
- Bé con, năm nay ngươi được bao nhiêu tuổi?
Giang Hàn Thanh đáp:
- Tại hạ chưa đầy mưá»i chín.
Ngư Mụ tính trên đầu ngón tay:
- Tam a đầu năm nay hai mươi, hÆ¡n ngươi má»™t tuổi, NgÅ© a đầu năm nay mưá»i tám, nhá» hÆ¡n ngươi má»™t tuổi .
Và bà ta ngẩng mặt lên há»i tiếp:
- Thế trong nhà ngươi hiện có những ai?
Giang Hàn Thanh bất đầu nôn nóng khi nghe Ngư Mụ nhắc đến Tôn Phi Loan, hắn đã cùng nàng ước hẹn tại bình đài, thế mà hắn lại kẹt nơi đây, thật là khốn đốn quá .
Thế nhưng hắn vẫn trả lá»i:
- Trong nhà hiện tại chỉ có gia huynh và tại hạ.
Ngư Mụ há»i:
- Ngươi chưa có vợ à ?
Giang Hàn Thanh đỠmặt lắc đầu:
- Tại hạ niên kỷ hãy còn nhỠquá.
.Ngư Mụ há»i:
- Ãã có hứa hôn chưa?
Giang Hàn Thanh lắc đầu luôn:
- Chưa.
Ngư Mụ cưá»i:
- Như vậy thì tốt quá , như vậy thì quá tốt.
Bà ta chá»›p chá»›p mắt há»i luôn:
- Bé con, ngươi có bằng lòng ở lại đây để há»c võ vá»›i ta không?
Giang Hàn Thanh đáp:
- Tại hạ đã có sư môn, lão tiá»n bối có lòng tốt thì tại hạ xin nguyện ghi nhá»› vào lòng.
Ngư Mụ gật gù :
- Tốt lắm, không thay lòng đổi dạ đúng là bậc tu mi nam tử nhưng lão thân không cần ngươi phải làm môn hạ, nếu ngươi bằng lòng lưu lại đây thì lão thân sẽ tận tình chỉ điểm, cam đoan không quá một tháng ngươi sẽ vượt qua tất cả .
Giang Hàn Thanh nói:
- Lão tiá»n bối có công tốt muốn tại hạ thành công, tại hạ cảm kích vô cùng, chỉ có Ä‘iá»u..
Ngư Mụ cưá»i và chân nói:
- Sở dÄ© lão thân muốn lưu ngươi lại đây há»c võ, má»™t là vì thấy ngươi là má»™t đón kỳ hoa, nếu được ngưá»i giá»i thành thật truyá»n dạy thì nhất định ngươi sẽ thành bậc siêu phàm; thứ hai là.
Bà ta không chịu nói hết câu mà lại cưá»i híp mắt.
Giang Hàn Thanh nôn nóng sợ Tôn Phi Loan chỠđợi, hắn vội vàng đứng lên vòng tay:
- Nếu lão tiá»n bối không còn Ä‘iá»u chi khác nữa thì xin cho tại hạ kiếu từ.
Ngư Mụ khoát khoát tay:
- Bé con , ngươi hãy ngồi xuống, lão thân còn có chuyện muốn há»i ngươi.
Giang Hàn Thanh há»i lại:
- Không hay lão tiá»n bối cá» Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Ngư Mụ thấp giá»ng:
- Ngươi cùng Ngũ a đầu và Tam a đầu của ta thân thiết lắm phải không? Nói đi , ngươi thích đứa nào?
Giang Hàn Thanh thật không tưởng tượng được là Ngư Mụ lại há»i mình như thế .
Hắn đỠmặt ngần ngừ.
Nhưng chợt như nghĩ ra, hắn vội nghiêm mặt lại:
- Có lẽ lão tiến bói đã hiểu lầm, quả thật tại hạ đã có cùng vá»›i Tam Cung Chá»§ và NgÅ© Cung Chá»§ gần gá»§i ít nhiá»u nhưng thật thì không phải vì chuyện quan hệ giữa nam nữ.
Như thông cảm tuổi trẻ e để. Ngư Mụ cưá»i cưá»i:
- Bé con, trước mặt lão thân thì ngưá»i không nên mắc cỡ như thế, ngươi cứ nói thẳng rồi lão thân sẽ chiếu cố theo ý nguyện.
Giang Hàn Thanh đổ mồ hôi hột, hắn nói:
- Lão tiá»n bối, thật tình tại hạ không có ý như thế.
Ngư Mụ cưá»i:
- Tuổi trẻ ai cÅ©ng như thế cả, thấy ai yêu nấy, đến chừng há»i kỹ thì lại ấp a ấp úng. Thôi, như thế này nhé , ngươi cứ yên lòng ở đây, lão thân sẽ há»i lại hai con nhá» kia rồi hẳn tính .
Giang Hàn Thanh lật đật nói:
- Lão tiá»n bối, quả thật tình đây là chuyện hiểu lầm.
Ngư Mụ cứ cưá»i:
-Ãừng có lo, tuy Nhị a đầu bảo trá»ng ngươi dẫn dụ Tam a đầu và NgÅ© a đầu, nhưng trước mặt lão thân thì không bao giá» có chuyện hiểu lầm như thế, tuy chúng nó không phải là con ta sinh ra, nhưng ta đã nuôi dưỡng và xem chúng như con đẻ, má»™t khi ta đã đồng ý thì ngươi đã được xem như là con rá»… rồi.
Bà ta không đợi phản ứng cá»§a Giang Hàn Thanh mà cứ cưá»i cưá»i nói tiếp:
- Ngươi cứ việc ở đây, bất đầu ngày mai, ta sẽ chỉ điểm võ công cho, ta nhất định không để cho ngươi nói rằng ta dạy con mà không dạy rể .
Cứ nghe vào lá»i lẽ và hÆ¡i hướm nói chuyện cá»§a bà ta, không má»™t ai không nhận rằng Giang Hàn Thanh chắc mẩm đã là rá»… cá»§a mụ rồi.
Giang Hàn Thanh đã quýnh. Hắn nghĩ rằng tranh luận với bà ta bây giỠlà dại, không còn cách nào hơn là trì hoãn cầu mưu.
Chủ tâm đã quyết, Giang Hàn Thanh vội vã cúi đầu xuống thật sâu:
- Ãa tạ lão tiá»n bối.
Ngư Mụ cưá»i khoái trá :
- Tốt lắm, ngươi hãy ngồi xuống đó Ä‘i, lão thân sẽ cho gá»i Tam a đầu, NgÅ© a đầu đến đây há»i qua rồi quyết định.
Giang Hàn Thanh hoảng hốt:
- Lão tiá»n bối.
Ngư Mụ vừa muốn ra lịnh cho tên tỳ nữ Ä‘i gá»i, thấy dáng cách cá»§a Giang Hàn Thanh như thế thì nheo mắt há»i:
- Gì thế ? Có gì thế?
Giang Hàn Thanh nói:
- Lão tiá»n bối muốn há»i Tam Cung Chá»§ và NgÅ© Cung chá»§, thế mà vãn sinh ngồi tại đây thì bất tiện quá, tiá»n bối cho vãn sinh Ä‘i ra đó .
Thấy đáng Ä‘iệu lính quýnh cá»§a Giang Hàn Thanh, Ngư Mụ bật cưá»i:
- Cũng được, tránh ra ngoài cũng được.
Giang Hàn Thanh như trút một viên đá nặng trên vai, hắn vội vòng tay:
- Vản sinh xin cáo lui . . .
Ngư Mụ khoát tay:
- Khoan đã . .
Bà ta mò trong mình lấy ra má»™t vật, trao cho Giang Hàn Thanh và cưá»i nói:
- Long cung là chổ khó khăn lắm, không phải như bất cứ nơi nào, nếu đi lầm một chút là vô cùng nguy hiểm, ngươi hãy đeo vật này vào mình đi. .
Giang Hàn Thanh tiếp lấy, hấn thấy đó là má»™t khối ngá»c chạm hình con cá, có dính theo má»™t sợi lụa hồng, Ä‘eo ngang lưng như má»™t sợi giây Ä‘ai tuyệt đẹp.
Hắn cung lệnh vòng tay:
- Vãn sinh Ä‘a tạ lão tiá»n bối.
Ngư Mụ khoát tay:
- Ngươi hãy đi ra ngoài chơi một chút đi.
Y như má»™t con chim được sổ lồng, Giang Hàn Thanh ra khá»i thạch thất băng mình Ä‘i thẳng, nhưng hắn vẫn không dám Ä‘i nhanh quá vì sợ bị nghi ngá».
Qua khá»i má»™t khúc quanh nÆ¡i thông đạo, hắn má»›i gia tăng chạy bá»™ chạy riết vá» hướng trước.
Qua được hai khúc quanh là thấy đại sảnh.
Trước sân, ngoài xa có hai cánh cửa bên ngoài đã thấy ánh sáng lộ thiên.
Giang Hàn Thanh lao nhanh qua đại sảnh, ra tới sân quả chiến nhận thấy bình đài.
Bây giỠlà đang lúc nữa đêm, bốn phía dáng núi dựng lên một màu đen ]à(
Bên dưới bình đài, đúng là có nhiá»u bụi hoa cao rậm.
Giang Hàn Thanh không dám chặm trễ, hắn phóng nhanh xuống hướng mà Tôn Phi Loan căn dặn .
Vừa xuống tới nơi là đã nghe tiếng nói nôn nã của Tôn Phi Loan:
- Làm sao mà lâu quá thế !
Giang Hàn Thanh há»i:
- Chu tiá»n bối và Chu cô nương có con được ra không?
Tôn Phi Loan than thở:
- HỠđang ở ngoài phía trước, từ nãy giỠtrông Giang lang gần muốn chết.
Giang Hàn Thanh nói:
- Anh mới vừa gặp lịnh sư.
Tôn Phi Loan hoảng hốt:
- Sao? Giang lang đã đi vào tịnh thất à?
Giang Hàn Thanh gật đầu:
- Bây giá» không thể nói hết được đâu. chúng ta hãy kịp thoát khá»i nÆ¡i nầy đã .
Biết không thể nói nhiá»u, Tôn Phi Loan trao nhanh thanh nhuyá»…n kiếm cho Giang Hàn Thanh và nói:
- Chàng hãy theo thiếp cho mau.
Nói xong, nàng băng mmh đi trước.
Giang Hàn Thanh quấn thanh nhuyễn kiếm vào mình và lật đật phóng theo.
Quả nhiên, hai cha con Chu Tiá»m đã có mặt bên ngoài.
Tôn Phi Loan chỉ đưa tay ra hiệu và băng mình đi thẳng .
Hai cha con cá»§a Chu Tiá»m cÅ©ng không dám há»i, cứ chạy theo hướng cá»§a nàng.
Cả bốn ngưá»i xuyên qua khá»i hoa viên, trước mặt khung cá»­a rá»™ng.
Tôn Phi Loan dừng lại nói:
- Chư vị hãy theo sát sau lưng tôi, không nên nói gì cả, cứ để mặc tôi ứng phó:
Vừa nói vừa bước thẳng ra sái cửa .
Vừa tới bên cửa thì có hai lão già áo vàng song song bước ra cung kính:
- Ba vị đi sau lưng Tam Cung chủ là ai thế?
Tôn Phi Loan trầm giá»ng:
- Há» là ngưá»i trong Phân Ãàn Giang Nam cá»§a ta.
Lão già áo vàng cưá»i:
- Xin Tam Cung Chá»§ tha thứ, bất luận là ai, có lịnh ban rằng muốn ra khá»i Long Môn thì phải có lịnh cá»§a Thái Thượng.
Tôn Phi Loan nói:
- Ta vâng mật lịnh cá»§a sư phụ Ä‘i công tác trá»ng yếu, các vị không nên làm mất thì giá» :
Lão già áo vàng vòng tay:
- Thuộc hạ không dám thế, nhưng .
Tôn Phi Loan vẫy tay cho bá»n Giang Hàn Thanh:
- Ãến đây, các ngươi hãy đến ra mắt Bàng Ãô Thống.
Vừa nói nàng vừa bước tới thêm mấy bước.
Giang Hàn Thanh và hai cha con Chu Tiá»m nối gót theo sau.
Hai lão già áo vàng bên phía trái len lén nắm một sợi giây màu đen bên vách đá giật mạnh mấy cái.
Ãó là giây báo hiệu cho bên trong biết là có biến, khi giật sợi giây đó thì nÆ¡i thạch thất cá»§a " Phi Ãà" Bàng Công Nguyên có nhiá»u loạt chuông ra.
Tín hiệu báo cáo vá»›i Ãô Thống cấm vệ rằng có việc mà hai ngưá»i gác cá»­a không quyết định được.
Là ngưá»i rất am hiểu sá»± thiết trí ở Long cung, nên khi thấy lão già áo vàng giật giây báo hiệu, Tôn Phi Loan biết ngay chúng báo cáo sá»± việc đến Bàng Công Nguyên.
Nhưng nàng không thể do dá»± được, tình thế bây giá» ra được hay không thì vẫn cứ phải liá»u .
Nàng đã hạ quyết tâm nên bình tÄ©nh lạ thưá»ng, mặc cho lão áo vàng làm gì thì năng cứ dẫn ba ngưá»i Ä‘i thẳng vá» hướng trước.
Ãoạn đưá»ng đó không dài, chỉ nháy mắt là đến tận đầu.
Nơi đó đã có mốt lão già lừng gù tóc trắng bước lại vòng tay:
- Lão phu Bàng Công Nguyên xin tham kiến Tam Cung Chủ
Tôn Phi Loan lạnh lừng:
- Bàng đại thúc đã tiếp được mật báo rồi phải không?
Thật không ngá» thá»§ hạ cá»§a đại thúc lại khinh nhá»n tiện nữ đến như thế ấy .
Bàng Công Nguyên cưá»i:
- Tam Cung Chủ hiểu lầm.
Tôn Phi Loan gắt giá»ng:
- Ta phụng mật lệnh cá»§a gia sư, bá»n há» là ngưá»i trong phân đàn Giang Nam cá»§a ta, chính ta đích thân đưa há» Ä‘i mà sao lại có chuyện giả mạo được?
Bàng Công Nguyên nhìn ba ngưá»i cá»§a Giang Hàn Thanh và cưá»i nói:
- Tam Cung Chá»§ đã nói thì làm sao giả được, thế nhưng thông hành qua Long Môn là phải cố thá»§ lịnh cá»§a Thái Thượng, Ä‘iá»u đó chắc Tam Cung Chá»§ đã biết lâu rồi.
Tôn Phi Loan rúng động nhưng nàng cố làm ra vẻ thản nhiên:
- Bàng đại thúc muốn làm khó dễ tiện nữ đây chứ gì?
Bàng Công Nguyên đáp lá»i:
- Tam Cung Chá»§ quá lá»i, đó chẳng qua là trách nhiệm cá»§a lão phu.
Tôn Phi Loan nhưá»ng mắt:
- Bây giá» Bàng Ãô Thống muốn gì?
Bàng Công Nguyên cưá»i:
- Xin Tam Cung Chá»§ bá»›t giận, lão phu chỉ cần cho ngưá»i đến xin thá»§ tục.
Tôn Phi Loan cưá»i nhạt:
- Ta vâng mật lệnh của gia sư, chính Quế Cô Bà cũng không làm sao biết được, nếu Bàng đại thúc không tin thì cứ theo ta vào bái kiến gia sư vậy.
Giang Hàn Thanh đứng sái sau lưng Tôn Phi Loan, thấy tình hình căng thẳng, hắn chợt nhá»› tá»›i Ngá»c Ngư cá»§a Ngư Mụ ban cho, vá»™i vã mở giây Ä‘ai trao cho Tôn Phi Loan và há»i:
- Tam Cung Chủ, có cần trao tín vật ra không?
Tôn Phi Loan giật mình, nàng không hiểu tại sao Giang Hàn Thanh lại có ưu vật quan trá»ng này, nàng trầm ngâm và nói:
- Mật lệnh của gia sư cấm không cho tiết lộ..
Giang Hàn Thanh nói:
- à cá»§a thuá»™c hạ là nghÄ© vi thá»i gian cá»§a chúng ta rất quí giá, và lại Bàng Ãô Thống cÅ©ng không phải là ngưá»i ngoài, nên có thể trao cho ông ta cho được việc..
Rồi hắn không đợi Tôn Phi Loan trả lá»i, hắn nhích lên gắt giá»ng:
- Bàng Ãô thống, thấy lịnh cá»§a Thái thượng mà hãy còn cản trở hay sao?
Vừa nói, hắn vừa chìa khối Ngá»c Ngư ra phía trước.
Quả nhiên Bàng Công Nguyên nhận ra ngay.
Lão thấy tín vật cá»§a Ngư Mụ, tá»± biết bá»n Tam cung Chá»§ quả có vâng mật lệnh, nên cúi mình bước lui:
- Vâng, lại hạ xin tôn mạng.
Lão bước lại thêm mấy bước, đưa tay ấn vào núm đá, cánh cửa từ từ hé mở .
Lão vẫy tay ra phía ngoài:
- Hãy khai Long Môn, cung tiển Tam Cung Chủ .
Hai lão già áo vàng ban ngoài nắm hai cánh cửa kéo thoát ra.
Ngay trong lúc ấy, thanh la từ trên nóc gác vụt nổi lên.
Ãó lã tiếng thanh la do lịnh từ ná»™i cung ban xuống, đó là tín hiệu đóng chặt Long Môn.
Hai lão già áo vàng vừa kéo cửa ra, chợt nghe tiếng thanh la vội vã khép nhanh cửa lại.
Phản ứng thật nhanh, khi vừa nghe tiếng thanh la, Tôn Phi Loan lật đật kéo tay Giang Hàn Thanh và gắt nhá»:
. Ãi mau.
Bốn ngưá»i y như bốn khối lưu tinh cùng vút thẳng ra ngoài .
Bàng Công Nguyên tái mặt:
- Tam Cung Chủ hãy dừng lại.
Cùng một lượt với tiếng thét, lão phóng theo như chớp.
Ãi Ä‘oạn hậu sau cùng, Ãá»™c Tẩu Chu Tiá»m quay lại cưá»i nhạt:
- Không đám để đưa xa.
Cánh tay áo rá»™ng cá»§a ông ta phất lên, má»™t luồng tiá»m lá»±c ập xông vào giữa mặt Bàng Công Nguyên.
Vá»›i danh hiệu "Phi Ãà" Bàng Công Nguyên tuy Ä‘ang phi thân lưng chừng, nhưng ông ta phản ứng cÅ©ng thật nhanh, ông ta cÅ©ng phất ống tay áo lên y như Chu rlá»m, đồng thá»i né dạt sang bên trái.
Hai luồng tiá»m lá»±c chạm vào nhau.
Nhưng vừa chạm phải kình lá»±c cá»§a Chu Tiá»m, Bàng Công Nguyên biết đã chạm vào nguy hiểm, ông ta lật đật thá»§ thế và cho tay vào lưng lấy ra má»™t bình thuốc cắn nút nhét nhanh vào miệng hai hoàn và vẫy tay quát lá»›n:
- Hãy đuổi theo và đỠphòng độc chất .
Ra lịnh xong là ông ta từ từ nhắm mắt và đứng yên một chổ dưỡng thần.
Rõ ràng trong cái phất tay cá»§a Chu Tiá»m đã có chuyện hay vá» nghá» nghiệp.
Lịnh cá»§a Bàng Công Nguyên vừa ra, hai bên cá»­a ào ào tuôn theo mưá»i mấy ngưá»i, bám riết theo bá»n Giang Hàn Thanh.
Bá»n Tôn Phi Loan lướt Ä‘i nhanh như gió, mưá»i mấy tên thuá»™c hạ cá»§a Long Môn cứ bám sát theo sau, khinh công cá»§a há» quả xứng đáng là cao thá»§ trấn Long Cung.
Tôn Phi Loan bảo nhá»:
- Ãó là bá»n Hoàng Y Thị Vệ, cứ để cho tôi đối phó.
Nàng quay nhanh lại, đưa ngang thanh trưá»ng kiếm:
- Hãy đứng cả lại.
Mưá»i mấy tên Hoàng Y vá»™i dừng chân lại vòng tay:
- Thuộc hạ xin tham kiến Tam Cung Chủ.
Cả mưá»i mấy tên áo vàng Ä‘á»u bao mặt bằng khăn vàng, hình như chúng đã chuẩn bị sẳn để để phòng chất độc.
Tôn Phi Loan giận dữ:
- Các ngươi đuổi theo ta đấy à ?
Tên Hoàng Y cầm đầu vội vòng tay:
- Thuộc hạ không dám.
Tôn Phi Loan gằn lại:
- Thế các ngươi định làm gì?
Tên cầm đầu đáp:
- Bàng Ãô Thống đã ra khẩu lịnh đóng chặt chặc cá»­a thông đạo, xin Tam Cung Chá»§ không nên cho ngưá»i vượt qua.
Tôn Phi Loan cau mặt:
- Câm miệng lại, An Lý Ãạo, ngươi ngăn cản công vụ cá»§a ta là có ý muốn tạo phản phải không?
Tên cầm đầu vòng tay:
- Thuộc hạ chỉ tuân theo lịnh của thượng cấp, xin Tam Cung Chủ lượng thứ và chỠđợi giây phút.
Tôn Phi Loan trầm giá»ng:
- Ta vâng ngá»c lịnh cá»§a gia sư, chính Bàng Công Nguyên cÅ©ng đã khám phá Ngá»c lịnh và cho phép khai môn, thì tại sao các ngươi đám cãi lại ta chứ?
Tên cầm đầu đáp:
- Nhưng cấm lịnh của nội cung là khi nghe tiếng thanh la thì lập tức phải bế môn chỠlịnh.
Tôn Phi Loan giận dữ:
- An Lý Ãạo, ngươi đám nói chuyện vá»›i Bản Cung Chá»§ như thế phải không?
An Lý Ãạo chưa kịp trả lá»i thì từ bên trong vụt lướt ra sáu ngá»n đèn lồng màu lục.
Tài sản của giacuongly

  #62  
Old 18-05-2008, 06:13 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 20: Ãại Náo Long Cung




Sáu ngá»n đèn lồng vừa xuất hiện, tiếp theo là có má»™t giá»ng lanh lảnh vang lên:
- Hoàng Y Vệ hãy nghe, Tam Cung Chủ tư thông với địch nhân, hãy bắt mang trở lại nội cung phục lịnh.
Rõ ràng là giá»ng nói cá»§a NgÅ© Cung Chá»§ Yên Phi Quỳnh.
Tôn Phi Loan tái mặt nói nhỠ:
- Quế Cô Bà đã đến , Giang lang hãy lo Ä‘i trước, má»i chuyện cứ để cho thiếp đối phó .
Giang Hàn Thanh nghiến răng:
- Không, chỠxem hỠlàm gì ta được.
Tôn Phi Loan nhìn bốn phía và khẽ thở dài:
- Bây giỠthì chắc đi cũng không kịp nữa rồi .
Hai ngưá»i chỉ nói có mấy câu thì sáu chiếc đến lồng đã lướt đến nÆ¡i, chỉ còn cách khoảng chừng ba trượng.
Dưới sáu ngá»n đến lồng, có ba bóng ngưá»i lướt tá»›i.
Ngưá»i Ä‘i bên phải là Quế Cô Bà, ngưá»i bên trái là Xà Cô Bà và theo sáu là "NgÅ© Cung Chá»§" Yên Phi Quỳnh.
Bên sau nữa là sáu tên tỳ nữ cầm sáu ngá»n đến lồng đứng giăng hàng chữ nhất , mưá»i mấy tên Hoàng Y Vệ cá»§a làm hai hàng đứng tiếp theo sau rốt .
Bằng vào thế trận bày ra, Tôn Phi Loan biết ngay rằng cho dầu bốn ngưá»i cao thá»§ hạng nhất võ lâm cÅ©ng không mong gì thoái khá»i chứ đừng nói bốn ngưá»i cá»§a bạn nàng.
Tuy trong lòng bấn loạn, nhưng bên ngoài nàng cố giữ vẻ Ä‘iá»m nhiên không há» phát lá»™ má»™t sắc thái sợ sệt nào.
Giang Hàn Thanh đã bước lên má»™t bước. Hắn so vai cùng Tôn Phi Loan trong tư thế quyết cùng sống chết, chỉ bằng má»™t cá»­ chỉ đó thôi, lòng nàng cÅ©ng đã được an á»§i khá nhiá»u trong lúc lâm nguy.
Quả đúng như Ngư Mụ đã khen, Giang Hàn Thanh xứng đáng là má»™t con ngưá»i dÅ©ng cảm, hắn không tuốt kiếm , hai tay chắp sau đít đứng thong dong như không có chuyện gì.
Hai cha con há» Chu đứng vá» bên trái , Ãá»™c Thá»§ Chu Tiá»m hai tay vẫn rút sâu vào ống tay áo rá»™ng, thái độ ông ta thật chẳng coi phe địch vào đâu.
Chu Long Chu tay phải lăm lăm thanh trưá»ng kiếm. Tay trái chống ngang hong, thái độ cá»§a nàng càng kêu ngạo hÆ¡n ai hết .
Cả hai bên Ä‘á»u giữ thế, tình hình căng như sợi giây cung đã lấp tên.
Thấy Giang Hàn Thanh và Tôn Phi Loan đứng sát vào nhau, Yên Phi Quỳnh nóng mặt, nàng không đợi Quế Cô Bà, nàng chỉ mặt Tôn Phi Loan :
- Khá lắm.
Và quay qua tên cầm đầu Hoàng Y Vệ , nàng quát lớn :
- An Lý Ãạo, có mặt Quế Cô Bà nÆ¡i đây, ngươi không bắt tên phản nghịch ấy cho mau còn chần chá» gì nữa?
Tôn Phi Loan gắt giá»ng:
- NgÅ© sư muá»™i, nói nàng phải thận trá»ng hÆ¡n má»™t chút chứ .
Yên Phi Quỳnh cưá»i nhạt :
- Thứ phản nghịch mà còn có thể buá»™c ngưá»i khác nói năng thận trá»ng nữa à? Sao không xem lại mặt mình đã dầy đến mức nào rồi?
Tôn Phi Loan xanh mặt:
- Ngũ a đầu, hãy câm miệng lại .
Yên Phi Quỳnh bĩu môi:
-Làm gì ta chứ ?
Quế Cô Bà lên tiếng:
- NgÅ© cô nương, hãy để ta há»i lại .
Và nhìn thẳng vào mặt Tôn Phi Loan, Quế cô bà nghiêm giá»ng :
- Tam cô nương, chuyện vừa rồi đã làm kinh động đến Thái Thượng, Tam cô nương hãy theo ta vào bái kiến.
Lá»i lẽ và thái độ cá»§a bà ta thật là hòa hoãn, nhưng ai cÅ©ng thấy rõ má»™t sá»± cương quyết lạ lùng, sá»± cương quyết gần như sắt đá.
Tôn Phi Loan cúi đầu rơi nước mắt:
- Quế Cô Bà, tôi xin theo lịnh cá»§a Cô Bà, nhưng tôi xin má»™t Ä‘iá»u kiện, xin Cô Bà hãy thả hết những ngưá»i nầy, bao nhiêu tá»™i lá»—i má»™t mình tôi gánh chịu hết.
Xà Cô Bà chận nói:
- Tam cô nương, cô nương đã lầm rồi, Thái Thượng rất cần đến cái tên Giang Hàn Thanh lắm đấy.
Giang Hàn Thanh nhướn mắt :
- Giang mổ đang có mặt tại đây, các ngươi muốn làm gì thì cứ tự nhiên hành động.
Tôn Phi Loan khóc lớn:
- Giang lang, đừng có nói gì cả mà. tôi đã sống từ nhỠvới Quế Cô Bà và nhất định Cô Bà sẽ giúp tôi thưa lại với sư phụ, xin chàng hãy đi đi.
Yên Phi Quỳnh cưá»i gằn :
- Lưu luyến không rá»i ná»­a bước, chung tình quá há ? Hay lắm, không ai thoát khá»i nÆ¡i đây đâu mà sợ.
Chu Tiá»m cưá»i mỉa:
- Bằng vào cái thứ trò chơi con nít của các ngươi, khi nào cần đi là lão phu đi ngay chứ có gì đâu mà khó hay không khó !
Quế Cô Bà hất mặt:
- Chu lão, hình như ông đến đây tìm Thái Thượng, bây giá» Thái Thượng đã ra tiếp khách, thế ông không định gặp ngưá»i sao?
Chu Tiá»m bÄ©u môi:
- Bây giỠthì không cần nữa, các ngươi bắt cóc tiểu nữ của ta, ta đến tìm Ngư Mụ để đòi lại, bây giỠta đã gặp con ta rồi , chuyện gặp Ngư Mụ không còn cần thiết nữa.
Chu Long Chu thừa lúc hỠđang nói chuyện,nàng bước lên khẽ níu áo Phi Loan :
- Tôn thư thư, không cần nói chuyện với hỠnữa, chúng ta đi thôi
Nàng sợ Tôn Phi Loan nghe theo lá»i cá»§a há» mà trở vào, nên cố kéo tay để giữ lại.
Tôn Phi Loan rơi nước mắt nói nhỠ:
- Chu Muội, các vị hãy đi trước đi , tôi sẽ ở sau ngăn chận, tôi đã hứa với Quế Cô Bà là trở lại nên không thể nào đi được.
Chu Long Chu không chịu buông tay:
- Không được, chúng ta phải cùng thoát khá»i nÆ¡i đây.
Tôn Phi Loan lắc đầu :
- Làm sao có thể như thế được? Chỉ khi nào tôi bằng lòng trở lại thì chư vị má»›i Ä‘i được khá»i nÆ¡i đây.
Chu Long Chu cưá»i nhá» :
- Chị Ä‘iên quá, đã thoát ra được tá»›i đây, tá»™i gì lại nghe lá»i há» mà trở vá» .
Má»™t mặt nàng ra hiệu bằng mắt cho Giang Hàn Thanh, nhưng lại sợ hắn không hiểu nên nàng lại dùng truyá»n âm nhập mật nói:
- Công tử hãy cùng cha tôi đi đoạn hậu, tôi đưa chị Phi Loan đi trước.
Nói xong, nàng kéo vội Phi Loan đi thẳng ra ngoài.
Yên Phi Quỳnh như đoán được ý đồ, vội vàng thét lớn:
- Ãừng mong chạy thoát, hãy đứng lại ngay.
Giang Hàn Thanh tràn qua, chân ngay trước mặt Yên Phi Quỳnh :
- Ngũ Cung Chủ, xin niệm tình đừng bức bách. .
Thấy Giang Hàn Thanh tay không đứng chắn ngang trước mặt, Yên Phi Quỳnh sợ thanh kiếm của mình phạm vào mình hắn nén vội thu lại lách ngang:
- Công tử hãy tránh ra.
Nhưng vẫn sợ gìang Hàn Thanh không chịu, tay trái nàng đưa lên chụp lấy bả vai của hắn.
Giang Hàn Thanh nghiêng mình tránh khá»i rồi cưá»i nói:
- Ngá»§ Cung Chá»§. hai ngưá»i là thư muá»™i vá»›i nhau , đáng lý phải thương nhau chứ sao lại bức bách nhau như thế ?
Yên Phi Quỳnh nổi nóng :
- Còn nói thay cho nó nữa à ? Có dang ra hay không?
Nàng liếc qua thấy Chu Long Chu đã kéo Phi Loan đi xa, nàng càng giận dữ.
Lại thấy bá»n Hoàng Y Thị Vệ vì không có lệnh nên cứ đứng đỠra đó, Yên Phi Quỳnh càng nổi nóng la lá»›n:
- Hoàng Y Vệ, các ngươi bị trá»i trồng đấy à? Có Ä‘uổi theo chúng cho mau không?
Chu Long Chu cưá»i:
- Chúng nó thật là bị trá»i trồng lâu rồi, còn sắp chết nữa đấy.
Nàng vừa nói dứt lá»i thì hàng Hoàng Y Thị vệ phía bên phải đã tiếp tục hết ngưá»i nầy đến ngưá»i kia ngã xuống.
Bá»n ở bên phải vừa ngã xuống thì bá»n bên trái cÅ©ng tiếp tục ngã theo, mưá»i sáu tên Hoàng Y Thị Vệ cá»§a Long Cung quả đúng là ngưá»i chết .
Ãáng lý bá»n Hoàng Y má»™t khi đã bao mặt phòng hÆ¡i độc thì không thể ngã dá»… dàng như thế, nhưng vì cách phòng bị cá»§a chúng chỉ có thể đối kháng vá»›i những thứ chất độc tầm thưá»ng, đàng nầy há» gặp phải Ãá»™c Tẩu Chu Tiá»m thì sá»± phòng bị đó trở thành vô hiệu .
Quế Cô Bà tái mặt:
- Các ngưá»i vào đây mà xem như chổ không ngưá»i thế à ?
Ãứng cách bà ta khoảng chừng hai trượng, Ãá»™c Tẩu Chu Tiá»m nghe há»i bèn bật cưá»i :
- Ãịnh ra tay à ? Hay lắm, lão phu Ä‘ang đợi nãy giỠđây.
Xà Cô Bà đột nhiên thấp giá»ng:
- Quế đại thư , hãy lo bắt giử Giang Hàn Thanh trước đã .
Quế Cô Bà gật đầu:
- Như thế cũng được.
Xà Cô Bà lướt tá»›i sát bên Yên Phi Quỳnh cưá»i nói :
- Ngũ cô nương, cái tên tiểu tử ấy hãy để đó cho ta.
Thân thể bà ta xem có vẻ phục phịch, thế nhưng khi hành động thì lại nhanh nhẹn phi thưá»ng, bà ta chỉ nói má»™t câu thì đã lướt tá»›i sát cạnh Giang Hàn Thanh.
Chân vừa tá»›i thì tay đã vươn ra, năm ngón tay cá»§a Xà Cô Bà y như năm móc sắt, bà ta vừa vươn tay vừa cưá»i sằng sặc :
- Tiểu tử, hãy đưa tay chịu trói cho mau.
Thấy năm ngón tay của bà ta xé gió thật nhanh, Giang Hàn Thanh lật đật né ngang và thuận tay tung ra một chưỡng.
Ãã từng nâng niu từng con rắn trong suốt nữa Ä‘á»i ngưá»i, cá»­ động và thân pháp cá»§a Xà Cô Bà gần như đã hòa đồng vá»›i rắn, cho nên khi thấy ngá»n trảo cá»§a mình bị vuá»™t và kình lá»±c đối phương đã tấp tá»›i bên mình, vá»™i vàng phóng mình nhảy dá»±ng lên y như má»™t làn khói xám.
Tuy chưa biết Xà Cô Bà nhưng thấy thân pháp cá»§a bà ta quái dị, đã không tránh chưởng phong mà lại còn cứ lao mình tá»›i làm hắn bật cưá»i ha hả:
- Lão bà, coi chừng.
Tay phải hắn vừa thu vá» thì tay trái đã tung ra, má»™t ngá»n oai khí lạnh ngưá»i ập thẳng vào thân thể cá»§a Xà Cô Bà , nhưng bà ta không tránh, bà ta á»· mình cá»› má»™t thân pháp siêu nhân nên khinh thưá»ng tất cả .
Không dè một chú bé dưới mắt bà ta lại có thần lực kinh hồn như thế, đến chừng nhận ra sự bất ổn thì đã không còn kịp nữa.
Bình !
Má»™t tiếng dá»™i vang lên. thân thể phì ná»™n cá»§a Xà Cô Bà y như má»™t bao cát bị hất tung ra xa, lăn lóc trên bãi cá», thế nhưng bà ta vẫn không bị mang trá»ng thương. .
Có lẽ nhá» vào vóc thân no tròn cá»§a bà ta, cÅ©ng có thể nhá» vào cách thu thân thành chiếc cầu da như thế nên bà ta chỉ lăn mấy vòng rối tung mình đứng dậy như không. Tuy không mang trá»ng thương. nhưng Xà Cô Bà cÅ©ng phải tận dụng khí lá»±c khá nhiá»u để tránh cú đòn thần tốc đó, nên khi đứng lên bà ta cÅ©ng phải thở dồn:
- Tiểu tử, khá lắm, nhưng rồi ngươi cũng phải nếm mùi lợi hại của bà đấy nhé .
Vừa nói, bà ta vừa rảy mạnh, cái vòng cẩm thạch, trong cổ tay của bà ta vuột ra bay tới.
Yên Phi Quỳnh liếc thấy hến hoảng hết kêu lên:
- Cô Bà.đừng hại hắn.
Xà Cô Bà cưá»i khèn khẹt :
- Ãừng có nóng ruá»™t NgÅ© cô nương, cô bà không làm chết hắn đâu.
Lúc bấy giỠChu Long Chu đã kéo Tôn Phi Loan chạy ra xa hơn tám trượng, nàng yên lòng quay đầu nhìn lại.
Ãúng lúc Xà Cô Bà vừa tung " vòng rắn độc" Tôn Phi Loan há»›t hãi kêu lá»›n:
- Giang lang.coi chừng rắn độc
Nhưng tiếng kêu vẫn chậm hÆ¡n hai con rắn, bên phải má»™t con, bên trái má»™t con, phóng thẳng vào ngưá»i Giang Hàn Thanh.
Thá»§ pháp "ném rắn" cá»§a bà ta giống như như thá»§ pháp "Lưỡng Nghi Hoàn" cá»§a phái Võ ÃÆ°Æ¡ng, má»™t thá»§ pháp cá»±c kỳ hiểm độc .
Thế đó đối vá»›i Giang Hàn Thanh, vẫn không có gì nguy hiểm, nếu đúng là hai chiếc ngá»c hoàn.
Bằng vào thá»§ pháp tuyệt luân cá»§a hắn, nếu đúng là hai chiếc vòng và ném theo" Lưỡng Nghi Hoàn" cá»§a phái Võ ÃÆ°Æ¡ng là hắn bắt như trò chÆ¡i.
Chính vì thế nên hắn không có gì hốt hoảng.
Và tai hại là tiếng kêu cá»§a Tôn Phi Loan lại chậm hÆ¡n hắn rất nhiá»u, khi nàng vừa cất tiếng thì tay hắn đã đưa ra.
Hai chiếc vòng cẩm thạch vừa nằm vào tay của Giang Hàn Thanh thì vụt nhúc nhích mình sống động.
Khi Giang Hàn Thanh biết đó là hai con rắn thì hắn cũng vừa nghe tiếng của Phi Loan và cũng là lúc mà miệng con rắn độc đã ngoạm vào cổ tay của hắn.
theo đúng lối thông thưá»ng, khi con rắn độc cá»§a Xà Cô Bà đã ngoạm vào tay ai thì ngưá»i đó ngã xuống hôn mê ngay và cho đến khi nào Xà Cô Bà huýt sáo, con rắn má»›i chịu nhả ra để phóng mình trở lại.
Nhưng lần này thì khác, khi Giang Hàn Thanh đưa tay bắt con rắn mà hầu tưởng chiếc vòng, đến khi con rắn há miệng ngoạm vào tay hắn, ai cũng tin chắc rằng hắn sẽ ngã xuống, không ngỠcon rắn vừa há miệng là đã nhả ngay và Giang Hàn Thanh vẫn đứng ngay chứ không ngã xuống .
Nhận biết đó là rắn độc, Giang Hàn Thanh giận dữ, hắn không kể đó là chuyện nguy hiểm hay không, hắn nắm cả
hai tay bứt hai con rắn ra từng khúc và quăng xuống đất.
Xà Cô Bà đứng trùng trừng đôi mắt, da mặt bà ta trắng bệch, bà ta nhìn hai con rắn bị bứt đứt từng khúc mà tưởng chừng như ruột mình muốn đứt theo.
Thật lâu bà ta chợt cưá»i khan:
- Giá»i lắm. bà đã quên rằng ngươi đã uống huyết Mãng Xà .
Vù!
Xà Cô Bà vẫy tay, từ trong ống áo lại vút ra má»™t ngá»n roi Ä‘en thẫm.
Ngá»n roi nhầm vào đầu Giang Hàn Thanh giáng xuống.
Thấy đối phương đã dùng binh khí. Giang Hàn Thanh Không dám giỡn ngươi, hắn thối ra sau một bước và rút nhanh thanh nhuyễn kiếm.
Keng!
Thanh nhuyễn kiếm bung ra, tiếng thép khua và ánh sáng tung ra chớp nhoáng.
Giang Hàn Thanh thét lớn :
Hãy khoan, ta há»i.
Xà Cô Bà thét lên:
- Há»i cái gì?
Giang Hàn Thanh há»i :
- Tại sao bà biết tôi uống huyết Màng Xà?
Xà Cô Bà nghiến răng:
- Gần ba mươi năm tâm huyết của ta mới có được con Mãng Xà quí giá thế mà huyết của nó bị ngươi uống hết, tiểu tử khôn hồn hãy theo ta vào bái kiến Thái Thượng ngay đi.
Yên Phi Quỳnh ngạc nhiên :
- Cô Bà, cái hầm bí mật sau bếp là chổ Cô Bà nuôi mãng xà đấy à ?
Xà Cô Bà gật đầu :
- Nó là thứ thuốc để cho Thái Thượng trị thương đấy, ta đã bỠcông gần ba mươi năm mới có. Ngươi xem tên tiểu tử ấy có ác hay không?
Càng nói tới chuyện ấy , Xà Cô Bà càng giận dữ, bà ta nghiến răng trèo trẹo:
- Tiểu tử, ngươi có theo ta vào bái kiến Thái Thượng hay không thì bảo.
Giang Hàn Thanh chợt biết đầu Ä‘uôi. Hắn nhá»› lại chuyện lá»t xuống hầm bí mật , nhá»› lại chuyện bị Mãng xà quấn và uống huyết Mãng Xà, hắn biết ngay trong cái rá»§i cá»§a hắn bá»—ng hóa thành cái may quá tốt .
Hắn cưá»i và nói:
- Cần chi phải vào, vừa rồi tại hạ có gặp qua Ngư Mụ .
Xà Cô Bà thét lớn:
- Tiểu tá»­, ngươi dám gá»i xách mé như thế à ?
Giang Hàn Thanh đáp:
- Tên như thế thì gá»i như thế chá»› có làm sao khác hÆ¡n được
Xà Cô Bà giận run :
- Gá»i là Thái Thượng.
Giaig Hàn Thanh gật đầu:
- ÃÆ°á»£c rồi Thái Thượng thì Thái Thượng, chính tại hạ có gặp rồi, khối ngá»c nầy vốn cá»§a bà ta đấy.
Xà Cô Bà nói: .
- Lúc đó Thái Thượng còn chưa biết ngươi đã uống huyết Mãng Xà.
Giang Hàn Thanh há»i:
- Nếu biết thì sao?
Xà Cô Bà nói:
- Ta không có thì giỠđâu mà nói chuyện vá»›i ngươi, ta há»i ngươi có chịu trói hay là chá» Bà phải ra tay?
Giang Hàn Thanh nhướn mắt:
- Chứ vừa rồi đã chẳng ra tay rồi đó hay sao? Nhưng bà không phải là đối thủ của tôi đâu.
Xà Cô Bà quát:
- Tiểu tử, ngươi phải chết.
Chiếc Xà Tiên trong tay bà lại vung lên, tiếng gió vù vù cuốn nghe rợn tóc gáy.
Nhá» uống huyết Mãng Xà, công lá»±c gia tăng mà nhãn lá»±c cÅ©ng rõ ràng lạ thưá»ng, mặc dù trong đêm tối nhưng hắn vẫn nhìn thấy rõ như ban ngày. .
Hắn chợt nhận ra hình như ngá»n roi trong tay Xà Cô Bà là con rắn sống.
Hình như tất cả binh khí, ám khí cá»§a bà Ä‘á»u là rắn.
Ãúng như hắn đã liệu, ngá»n nhuyá»…n tiên trong tay Xà Cô Bà quả thật là má»™t con rắn dị thưá»ng, những vảy trong mình nó cứng như kim khí, những binh khí tầm thưá»ng không làm sao chém đứt.
Con rắn dùng làm ngá»n roi cá»§a Xà Cô Bà rất là lợi hại, nó là con rắn thật dài , chỉ cần ai chạm vào bằng tay hay bằng kim khí, lập tức sẽ bị nó quấn ngay.
Và khi đã bị nó quấn rồi, chỉ cần Xà Cô Bà giật mạnh má»™t cái là món binh khí cá»§a đối phương sẽ vuá»™t . Vì thế nên má»—i khi mà Xà Cô Bà đã sá»­ dụng Xà Tiên là không ngưá»i nào chịu nổi quá trăm chiêu.
Nhưng sự thật thì bà ta rất ít hay dùng đến, vì bất cứ ai khi bị bà ta quăng hai chiếc" vòng cẩm thạch" thì đã không còn.
Không có ngưá»i nào thấy được ngá»n Xà Tiên.
Thấy đầu ngá»n Xà Tiên bay tá»›i, Giang Hàn Thanh chú ý nhìn thật rõ mục tiêu, hắn dùng mÅ©i kiếm nhắm ngay đầu ngá»n roi chta tá»›i. .
Xà Cô Bà giật mình thu roi thối lui một bước, bà ta bây giỠmới thật hoảng hồn nhận thấy thanh kiếm trong tay Giang Hàn Thanh quả đã vượt đến mức tuyệt luân.
Giang Hàn Thanh không vá»™i Ä‘uổi theo, hắn cưá»i nói:
- Bây giỠthì bà có cần tại hạ bó tay chịu trói nữa chăng?
Xà Cô Bà nghiến răng:
- Tiểu tử ! ngươi đừng vội ỷ vài chiêu kiếm pháp kha khá ấy mà lớn lối, ta thỠkhông hạ được ngươi thì ta sẽ bõ luôn cái tên của ta từ bấy lâu nay.
Vừa nói , ngá»n Xà Tiên lại vù bay tá»›i.
Lần nầy thì trong gió lại nghe có mùi tanh ói.
Quả đúng ngá»n Xằ Tiên đó là con rắn sống và có lẽ bây giá» nó đã mệt nên phì phò hÆ¡i độc.
Giang Hàn Thanh cưá»i:
- Xà Cô Bà, cái gì cũng bầng rắn cả, chắc bửa ăn của bà ta cũng toàn là rắn?
Xà Cô Bà cưá»i Ä‘anh ác:
- Tiểu tử, ngươi đã biết thì cố mà để phòng.
Bà ta nghiêng nghiêng mình như con vụ, ngá»n xà tiên bây giá» bá»—ng linh động lạ thưá»ng.
Ngá»n " roi rắn" ấy bây giá» không thẳng nữa, má»—i khi Xà Cô Bà tung ra má»™t đòn, bất cứ nhầm vào đâu, nhưng khi tá»›i sát đối phương thì đầu con rắn cứ quẹo theo những trá»ng huyệt, làm như nó đã được huấn luyện vá» cách tìm huyệt má»™t cách khá thuần thục.
Giang Hàn Thanh ban đầu không nhận ra , hắn cứ tưởng ngá»n roi con rắn đó do tay Xà Cô Bà Ä‘iá»u khiển, mãi cho đến khi qua thấy chiêu, hắn má»›i giật mình.
Hắn đã phát giác ra chuyện đầu voi cứ uốn qua uốn lại ngay vào những trá»ng huyệt trên mình hắn.
Giang Hàn Thanh bắt đầu chú ý.
Thanh kiếm trong tay hắn lơi dần.
Thanh kiếm chậm lại và đôi mắt Giang Hàn Thanh tập trung vào ngá»n roi, hắn nhắm thật kỹ . .
Thình lình mÅ©i kiếm cá»§a Giang Hàn Thanh Ä‘ang thẳng chợt quặt ngang như lá me bay theo chiá»u gió.
Tách!
Cái đầu ba góc cá»§a "ngá»n roi" con rắn trong tay cá»§a Xà Cô Bà bị tiện Ä‘i gần phân ná»­a.
Con rắn mang thương tích vùng thun mình lại thành một vòng tròn , ngóc đầu lên và hất lên không.
Xã Cô Bà vung tay thật mạnh, nhưng con rắn vẫn cứ cuốn lại không chịu bung ra.
Xà Cô Bà giật mình dòm lại thấy đầu con rắn máu nhỠxuống ròng ròng , bà ta giận dữ ném luôn con rắn vào trong bụi cây và hồng hộc quát tháo:
- Tiểu tử, ám khí của ta ngươi đã phá, bây giỠmón binh khí còn lại của ta ngươi cũng phá luôn. Ta sẽ sống chết với ngươi.
Hai tay bà vươn thẳng ra, mưá»i ngón tay như mưá»i cái móc sắt nhắm thẳng vào mặt cá»§a Giang Hàn Thanh chụp tá»›i
Quế Cô Bà trầm giá»ng:
- Tứ đại thư, hãy dừng tay lại.
Xà Cô Bà trụ bộ, mặt bà ta xám xanh:
- Quế đại thư, chuyện chi thế ?
Quế Cô Bà Ä‘iá»m đạm nói:
- Thanh kiếm trong tay Giang Hàn Thanh là thanh kiếm chém sắt như bùn , hãy để cho ta đối phó với hắn.
Tự nhiên, ai cũng nghe thấy ẩn ý của Quế Cô Bà .
Bà ta nhận ra ngay là Xà Cô Bà không phải là đối thủ của Giang Hàn Thanh
Xà Cô Bà làm sao không biết ẩn ý đó. Sá»± thật thì bà ta cÅ©ng đã biết như thế rồi, nhưng vì sÄ© diện nên bà ta phải liá»u như thế nay được Quế Cô Bà mở ngá», bà ta tá»± nhiên là phải nghe theo.
Bây giỠnếu giao đấu thì chỉ dùng sức thôi , chứ Giang Hàn Thanh đã uống huyết Mãng Xà, cho dầu rắn độc cách nào, bây giỠđối với hắn cũng thành vô hiệu.
Má»™t con ngưá»i sống nhá» rắn độc, chổ dá»±a vững chắc nhất là rắn độc, bây giá» gặp má»™t kẻ mà rắn độc không làm gì được tá»± nhiên là ngưá»i chá»§ động cÅ©ng đã thất cÆ¡.
Ngay lúc Xà Cô Bà vừa lui lại. thì chợt nghe má»™t tiếng quát không lá»›n nhưng rá»n vang và má»™t bóng ngưá»i lao tá»›i.
Má»i ngưá»i xem lại thì nhận nay ra đó là "Phi Ãà" Bàng Công Nguyên.
Ông ta cầm chiếc búa hình mặt trăng thật lá»›n , xốc tá»›i trước mặt Chu Tiá»m, mặt ông ta hầm hầm:
- Ãá»™c Tẩu Chu Tiá»m ! May không chút nữa là ta đã bá» qua cÆ¡ há»™i.
Ông ta như không xem Giang Hàn Thanh vào đâu cả, cứ mạnh bước thẳng tá»›i trước mặt Chu Tiá»m.
Giang Hàn Thanh sau khi chặt đứt đầu con rắn cá»§a Xà Cô Bà , hắn không thấy ai truy kích, cứ đứng chấp tay sau đít mỉm cưá»i ngạo nghá»….
Ãó là qui cá»§ cá»§a Trúc Kiếm môn hạ, bất cứ giao đấu vá»›i ai, khi ngưá»i đó đã bị bại lui thì tuyệt đối không được truy kích .
Nhưng khi thấy Bàng Công Nguyên lướt tới, hắn tràn qua chân lại: .
- HỠBàng, hãy dừng ngay lại.
Bàng Công Nguyên đứng lại cau mày:
- Ngươi muốn khiêu chiến với ta đấy à ?
Giang Hàn Thanh mỉm cưá»i:
- Ãúng như thế, nếu tôn giả có thể thắng được tại hạ thì sau đó sẽ hầu tiếp Chu tiá»n bối cÅ©ng đâu có muá»™n.
Bàng Công Nguyên cưá»i gằn:
- Tốt lắm, ngươi đã tự lượng sức mình rồi chứ?
Quế Cô Bà vụt nói:
- Bàng Ãô Thống hãy để tên tiểu tá»­ ấy cho tôi.
Chu Tiá»m lướt tá»›i cưá»i ha hả:
- Giang Nhị công tá»­ , cứ để lão ấy cho tôi. chính tôi rất muốn thỉnh giáo Hoàng Y Ãô Thống thá»­ xem bản lảnh đến mức nào đây.
Giang Hàn Thanh bước sang bên trái khoát tay:
- Cứ tới .
Băng Công Nguyên giận dữ:
- Nếu không có lá»i cá»§a Quế Tổng Quản thì ta đã bằm ngươi ra làm trăm mảnh rồi.
Vừa nói, ông ta vừa hằn há»c bước tá»›i phía Chu Tiá»m.
Nghe Quế Cô Bà định ra tay, Tôn Phi Loan sợ sệt kêu lên:
- Giang lang, chàng không phải là đối thá»§ cá»§a Quế Cô Bà đâu cứ lo chuyện đưa ngưá»i ra khá»i nÆ¡i này, hãy để cho thiếp Ä‘oạn hậu.
Quế Cô Bà chầm chậm bước tá»›i há»i:
- Tam cô nương, hình như ngươi muốn cùng ta giao đấu đó phải không?
Tôn Phi Loan ứa nước mắt:
- Nếu Cô Bà muốn ra tay thì tất hơn hết là hãy bắt tiểu nữ trước đi .
Giang Hàn Thanh vụt nhích lên:
- Tôn cô nương, Quế Tổng quản đã gá»i đích danh tại hạ thì tại hạ phải lảnh giáo má»›i phải phép.
Quế cô Bà cưá»i nhạt:
- Ngươi là ngưá»i mà Thái Thượng Ä‘ang cần, ta muốn hay không cÅ©ng phải mang ngươi trở lại.
Bà ta nói thật chậm , vẫy cánh tay đưa lên cũng thật chậm.
Chưởng thế cá»§a bà ta đã không có hÆ¡i gió mà cÅ©ng không nghe có tiá»m lá»±c trong đó, cánh tay đưa lên thật chậm và đẩy ra thật nhẹ.
Quế Tổng quán muốn bắt sống tại hạ, Ä‘iá»u đó không dá»… lắm đâu.
Hắn cất thanh kiếm vào mình, chứng tỠrằng đối phương đã không dùng binh khí thì hắn cũng phong bao giỠmuốn chiếm thượng phong.
Quế Cô Bà hơi ngưng tay và tự nhủ thầm:
- Khá lắm, võ công và nhân phẩm cá»§a gã công tá»­ há» Giang nầy quả là có chổ hÆ¡n ngưá»i, chỉ tiếc.
Trong lúc bà ta suy nghĩ, tuy chưởng thế có phần hơi chậm hơn nhưng cuối cùng vẫn phải tới và Giang Hàn Thanh cũng đã dồn toàn lực để chuẩn bị đánh một đòn đối kháng.
Tôn Phi Loan khóc lớn:
- Cô Bà hãy giết tiểu nữ trước đi.
Thân ảnh nàng theo câu nói mà nhoáng lên, nhắm ngay vào vòng chưởng lực của Quế Cô Bà mà lao tới.
Yên Phi Quỳnh bĩu môi:
- Thật là cái thứ không biết xấu hổ, trước mặt Cô Bà mà còn dám làm cái trò dị hợm đó à.
Hình như sợ phạm thượng đụng đến Tôn Phi Loan nên Quế Cô Bà giật mạnh cánh tay cho đà chưởng dạt ra ngoài và thu tay trở lại.
Giang Hàn Thanh lật đật kéo Tôn Phi Loan ra và nói:
- Phi Loan , nàng ầm ĩ thế ?
Ngá»n chưởng cá»§a Quế Cô Bà tuy né tránh Tôn Phi Loan, nhưng chưởng phong vẫn còn y nhiên đẩy tá»›i, vì thế, khi Giang Hàn Thanh vừa há»i thì cảm thấy má»™t nguồn kình lá»±c đã tá»›i bên mình.
Hắn lật đật đẩy Tôn Phi Loan sang một bên và tay phải hất lên thật lẹ .
Chưởng lực hắn vừa đẩy ra thì...
Tài sản của giacuongly

  #63  
Old 18-05-2008, 06:15 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 21: Thoát khá»i Long Môn




Nhưng chỉ thoáng qua là Quế Cô Bà chợt hiểu.
Giang Hàn Thanh đã uống huyết Mãng xà, công lá»±c đã nhỠđó mà tăng hÆ¡n bình thưá»ng thập bá»™i.
NghÄ© đến vụ huyết Mãng xà, Quế Cô Bà đột nhiên giận dữ , bà ta cưá»i nhạt:
- Giang Hàn Thanh, đêm nay nếu ngươi thoát khối Ngư Trưá»ng SÆ¡n thì ta thá» sẽ không bao giá» mang há» Quế nữa .
Tôn Phi Loan kinh hãi kêu lên:
- Cô Bà.
Quế Cô Bà gắt giá»ng:
- Tha tên đó đi thì cánh tay phải của sư phụ của ngươi kể như không còn nữa.
Yên Phi Quỳnh châm chá»c:
- Bây giỠtrong lòng nó chỉ có mỗi một ngươi con trai chứ có sư phụ nữa đâu mà Cô Bà còn nhắc tới chi cho mất công .
Tôn Phi Loan nức nở :
- Cô Bà, không lẽ bây giỠcô bà không còn thương tiểu nữ chút nào nữa hay sao?
Quế Cô Bà trừng mắt :
- Không cần phải nói nhiá»u, ta cho cả hai ngươi cùng xông lên má»™t lúc đấy.
Giang Hàn Thanh cưá»i nhẹ :
- Tại hạ có luôn cả mấy thanh kiếm còn không chịu hàng, đó là tại hạ muốn công bằng giáo đấu vá»›i Long Tổng Quản. bây giá» làm sao lại hai ngưá»i đánh má»™t.
Quế cô Bà gằn giá»ng:
- Hãy rút kiếm ra, ta cho ngươi được thế đấy.
Câu nói chưa dứt thì chưởng ãnh của bà ta đã nhoáng lên ngay .
Giang Hàn Thanh chồm mình tới, tay hắn bắt từ dưới đưa lên theo đúng thế Long Khởi Vân Tòng . Nội lực của hắn nặng hơn khi nãy.
Tôn Phi Loan lính quýnh.
Nàng biết Quế Cô Bà là ngưá»i có má»™t ná»™i lá»±c cá»±c kỳ thâm hậu, chính đại sư huynh cá»§a nàng cÅ©ng không dám đỡ khi tập dượt thì làm sao Giang Hàn Thanh đỡ nổi?
Nhưng nàng lại biết con ngưá»i cá»§a Giang Hàn Thanh không dá»… gì chịu thối lui như thế, nên nàng phần đứng sát bên hắn để ngầm trợ sức.
Thấy Giang Hàn Thanh trá»±c tiếp đối kháng, Quế Cô Bà tuy xem thưá»ng nhưng cÅ©ng có đôi phần nể sợ, bà ta vá»™i vã dồn thêm công lá»±c.
Hai tiếng "bùng bùng" nổi dậy, chưởng phong cá»§a bà làm cho Tôn Phi Loan đứng gần nghe như má»™t ngá»n cuồng phong, tim nàng nhảy rá»™n lên vì lo sợ cho Giang Hàn Thanh bị hại.
Quả nhiên, sau khi hai ngá»n chưởng ập vào nhau, Giang Hàn Thanh loạng quạng thối lui hÆ¡n hai bước .
Tôn Phi Loan hoảng hốt lật đật bám sát theo sau lo lắng há»i:
- Giang lang hãy vận khí thử xem?
Giang Hàn Thanh hít mạnh má»™t hÆ¡i rồi cưá»i đáp:
- Không có sao đâu.
Sát khí của Quế Cô Bà dồn lên mặt như một màn sương lạnh:
- Tiểu tử, khá lắm, hãy đón đây.
Cánh tay bà ta lại nhoáng lên.
Tôn Phi Loan kêu thất thanh:
- Quế Cô Bà. Cô Bà quả không nghĩ đến tiểu nữ chút nào hay sao?
Giang Hàn Thanh bây giá» cÅ©ng đã nồi nóng rồi, hắn không còn nghe giá»ng Ä‘au xót cá»§a Phi Loan, hắn vung tay đẩy tá»›i .
Lần phát chưởng này, Quế Cô Bà đã vận đúng tám phần công lá»±c, bà ta nghÄ© rằng Giang Hàn Thanh khi đón ngá»n chưởng này nếu không chết thì cÅ©ng trá»ng thương, không ngá» sau má»™t tiếng dá»™i kinh hồn, khác hÆ¡n hai lần trước, Giang Hàn Thanh vẫn đứng trÆ¡ không nhúc nhích.
Tôn Phi Loan càng không dám tin như thế, nàng không dám tin rằng Giang Hàn Thanh có thể đỡ nổi một chưỡng của Xê Cô Bà mà không hỠhấn gì, thế nhưng nàng vẫn phải tin vì chuyện xảy ra trước mắt.
Chính Quế Cô Bà cÅ©ng không ngá», chưởng thứ nhất làm cho hắn thối lui má»™t bước. chưởng thứ hai làm hắn phải lui hai bước, thế mà chưởng thứ ba, ngá»n chưởng cá»§a bà ta đã dồn tám phần công lá»±c, thế mà hắn vẫn đứng trÆ¡.
Bà ta làm sao biết được chuyện Giang Hàn Thanh đã uống một hoàn Thiện Cư Vận Công rồi sau đó mới gặp huyết Mảng Xà ?
Hai ngá»n chưởng trước cá»§a Quế Cô Bà tuy đánh lui Giang Hàn Thanh, nhưng cÅ©ng chính vào ngá»n "Huyá»n âm Cá»­u Chuyển" đó mà khiến cho hai chất lạ trong ngưá»i hắn có cá»› hòa trá»™n lại cho nên chưởng thứ ba làm cho chính công lá»±c cá»§a hắn tăng trưởng dị thưá»ng.
Lá»­a giận cá»§a Quế Cô Bà bốc lên ngùn ngụt, bà ta cưá»i sằng sặc:
- Giang Hàn Thanh , giá»i lắm, ngươi á»· vào cái trò múa rồi cá»§a Trúc Kiếm mà lòe ta đấy à . Hãy coi chừng đấy .
Vừa nói, thân hình của bà ta vừa nhóng lên, hai tay cùng phát ra một lượt.
Tôn Phi Loan biến sắc:
- Giang lang, hãy lui lại cho mau..
Keng!
Miệng thì la, tay nàng thì rút nhanh thanh kiếm bên mình, lao thẳng tới sát bên Quế Cô Bà, triển khai "Thiên Phượng Tam Thức" , thanh kiếm của nàng lúc bấy giỠtrở thành một vòng lưới thép .
Nghe Quế Cô Bà đụng chạm tới sư phụ của mình, Giang Hàn Thanh không còn dằn được nữa, hấn chồm tới thét lớn:
- Quế Cô Bà, ngươi không được hỗn láo như thế.
Hai tay hắn cũng cùng một lúc đưa lên, một vòng chưởng lực cuốn mạnh y như con thốt.
Tôn Phi Loan thấy Giang Hàn Thanh đã không lui mà lại tiến, trong khi kiếm quang cá»§a nàng đã tá»a ra chu vi gần hai trượng, tình thế dá»… dàng trá»™n lẫn vào nhau, nàng không dám chậm trá»…, vá»™i vàng lật đật thu kiếm trở vá» .
Ngay trong lúc ấy, chợt nghe một tiếng dội bởi hai luồng chưởng lực chạm vào nhau làm cát bụi tung lên mù mịt.
Tiếp theo là má»™t tiếng "há»±" nghe như nghẹn tức và má»™t bóng ngưá»i lảo đảo dạt ra.
Bá»™ áo choàng cá»§a Giang Hàn Thanh bị kình phong xé toạc ra má»™t mảnh, thế nhưng con ngưá»i hắn vẫn đứng yên.
Ngưá»i bị chưởng lá»±c hất tung không phải hắn mà lại là Quế Cô Bà .
Thật là một chuyện mà không ai có thể tin nếu không chứng kiến tận mắt. .
Ngưá»i kinh khiếp nhất tá»± nhiên là Quế Cô Bà .
Bà ta thật không thể tưởng tượng rằng "Huyá»n âm Cá»­u Chuyển" cá»§a mình được vận đả mưá»i hai thành công lá»±c, đã không lay chuyển nổi Giang Hàn Thanh,trái lại còn bị hắn chấn lui hÆ¡n ba bước. .
Luôn cả Giang Hàn Thanh càng không thể ngỠnhư thế nữa, công lực của hấn, hắn tự biết rõ hơn ai hết, hắn không ngỠsau khi uống Thiên Cư Vận Công Hoàn và Mãng Xà
huyết mà công lực lại có thể tăng nhanh như thế ấy.
Xà Cô Bà tái mặt lẩm bẩm một mình:
- Há»ng rồi..há»ng rồi..ba mươi năm tâm huyết cá»§a ta đã bị tên tiểu tá»­ nầy hưởng hết.
Ngay trong lúc ai cÅ©ng còn Ä‘ang ngÆ¡ ngác phân vân, Yên Phi Quỳnh nhoáng lên như má»™t cái bóng ma, nàng tá»›i sát bên Giang Hàn Thanh vươn năm ngón tay nhá»n hoặc cá»§a
nâng chụp tới .
Ãã đánh lén mà lại còn đánh thật nhanh trong khi cả Giang Hàn Thanh và Tôn Phi Loan hãy còn Ä‘ang bàng hoàng trước sá»± diá»…n biến bất ngá»..
Kịp đến khi hai ngưá»i cùng phát hiện Yên Phi Quỳnh đánh lén thì năm ngón tay nhá»n cá»§a nàng đã sát vào ngá»±c áo .
Giang Hàn Thanh vẫn phản ứng thật nhanh , tuy đối phương đã sát tới một bên nhưng hắn vẫn trở tay thật lẹ.
Nhưng Yên Phi Quỳnh quả nhiên lợi hại, nàng đánh sát vào mình như thế nhưng vẫn còn là một hư chiêu, cho đến khi Giang Hàn Thanh phản ứng thì nàng vội vàng biến .
Một tiếng đội tuy nghe không nặng lắm, nhưng Giang Hàn Thanh cũng đã bị đẩy lui hơn tám thước.
Chuyện xảy ra thật bất ngỠvà cũng quá nhanh, trong lúc Quế Cô Bà chưa đứng vững kịp vì chưởng thế của Giang Hàn Thanh thì chính hắn cũng đã bị Yên Phi Quỳnh đánh
thối lui .
Tôn Phi Loan không kịp nói tiếng nào, nàng lao như bay tá»›i sát trước mặt Giang Hàn Thanh và Chu Long Chu cÅ©ng đã lao tá»›i và nói bằng má»™t giá»ng lo âu:
- Giang nhị công tử ...có sao không?
Giang Hàn Thanh cảm thấy vai trái cá»§a mình chỉ hÆ¡i tê tê, hắn không chú ý cho lắm nên cưá»i đáp:
- Không sao cả.
Há» chưa nói được nhiá»u thì Quế Cô Bà và Xà Cô Bà đã song song lướt tá»›i .
Tôn phi Loan đưa thanh kiếm ra ngang ngá»±c và trầm giá»ng há»i:
- Nhị vị Cô Bà định làm gì?
Quế Cô Bà hét lên:
- Tam cô nương hãy tránh ra, đêm nay ta nhất quyết phải trói tên tiểu tử này để mang lại Long Cung.
Xà Cô Bà cÅ©ng gằn giá»ng:
- Phải đấy, cánh tay cá»§a Thái Thượng lành hay không là do ở tên này, không thể để cho hắn thoát khá»i được.
Tôn Phi Loan cau mặt:
- Chuyện cánh tay của sư phụ có quan hệ gl đến hắn?
Xà Cô Bà trừng mắt :
- Quan hệ lá»›n lắm chứ sao không? Tam cô nương là ngưá»i mà đã được Thái Thượng nuôi dưỡng từ nhá» cho tá»›i nên ngưá»i, chẳng lẽ cô nương lại không nhá»› đến cái ân đức cao dày ấy hay sao? Cánh tay phải cá»§a Thái Thượng đã tàn phế hÆ¡n ba mươi năm nay, chẳng lẽ cô nương không có má»™t chút Ä‘au lòng?
Quế Cô Bà hằn há»c:
- Không cần phải nói nhiá»u, Ä‘em nay ta quyết bắt Giang Hàn Thanh chứ không để cho hắn xổng nữa đâu mà sợ.
Chu Long Chu rút thanh Ä‘oản kiếm cùng đứng song song vá»›i Tôn Phi Loan án trước mặt Giang Hàn Thanh, nàng cất giá»ng trầm trầm:
- Ãừng có lá»›n lối, các ngưá»i tưởng bá»n ta sợ lầm à?
Giang Hàn Thanh bây giỠchợt nghe vết đau trên vai trái càng lúc càng nặng, hắn âm thầm vận khí, nhưng vừa đến bả vai trái thì dội lại, không cách nào thông được, hắn bất
giác hoảng hồn.
Nhưng vốn là má»™t con ngưá»i sinh tính quật cưá»ng, tuy thấy Quế Cô Bà và Xà Cô Bà lao tá»›i cùng má»™t lúc, và tuy thấy Tôn Phi Loan và Chu Long Chu đứng án trước mặt,
hắn vẫn tràn tá»›i cưá»i lá»›n:
- Quế Tổng Quản, xà cô Bà, tại hạ xin lĩnh giáo, nếu cần thì cả hai vị cùng lên một lúc cho vui.
Quế Cô Bà không lên tiếng, bà ta thừa lúc Giang Hàn Thanh đang nói thì tràn mình tới và năm ngón tay đã vươn ra .
Năm ngón tay cá»§a bà ta chẳng những thật nhanh mà thế đánh và tiá»m lá»±c gần như dồn lên thật dữ.
Giang Hàn Thanh tràn qua nửa bước, cánh tay phải hắn :vang lên, chưởng ảnh và chưởng phong ào ào nổi dậy.
Xà Cô Bà liếc thấy tình thế khẩn trương, bà ta len lén cho tay vào túi.
Tôn Phi Loan lóe mất, mặt nàng bỗng bừng bừng sát khí, nàng chỉ mũi kiếm thẳng vào mặt Xà Cô Bà và thét lớn:
- Xà Cô Bà biết bà ta là ngưá»i chuyên dùng rấn độc, trong mình cá»§a bà có rất nhiá»u ngón nghá», nhưng ta cÅ©ng cho bà biết trước là nếu hiện giá» bà còn thi thố má»™t thứ gì thì đừng trách sao ta không nể tình chút nào đấy nghe.
Chu Long Chu cưá»i nói tiếp theo:
- Tam thư thư, cha tôi má»›i nói rằng, trong năm ngưá»i cá»§a chúng ta tại đây, nếu không may có má»™t ai bị hại thì cha tôi sẽ làm cho tất cả nhân vật trong cái gá»i là Long cung nầy không còn má»™t mảnh thịt nguyên.
Tất biết tính tình cá»§a vị Tam Cung chá»§ nên Xà Cô Bà vừa cho tay vào túi là đã lật đật lấy ra và cưá»i nói:
- Tam cô nương, có mặt Tam cô nương tại dây, già này không dám làm chuyện chi không phải đâu.
Trong khi đó thì phía bên kia Ãá»™c Tẩu Chu Tiá»m và Phi Ãà Bàng Công Nguyên cÅ©ng đã đánh vùi vá»›i nhau gần năm mươi hiệp.
Không hiểu nghĩ sao, giữa lúc đang đánh nhau, Bàng Công Nguyên chợt ngừng tay nói lớn :
- Lão phu đã từng nghe Chu huynh chuyên dùng độc và chính mắt cÅ©ng đã vừa nhận thấy, quả nhiên danh bất hư truyá»n, thế nhưng không biết Chu huynh có thể giao đấu nhau thuần vá» binh khí không nhỉ ?
Chu Tiá»m cưá»i ha hả :
- Cứ theo cách nói của Bàng huynh thì hình như Bàng huynh nhận rằng ngoài chuyện dùng chất độc ra, tại hạ không còn có thể chịu nổi với ai vỠbinh khí ?
Bàng Công Nguyên nói:
- Chu huynh nói thế có nghĩa là đã đáp ứng yêu cầu của tại hạ?
Chu Tiá»m gật gật đầu:
- Ãúng như thế, chúng ta cứ tá»± nhiên giao đấu bằng binh khí, lão phu không bao giá» dụng độc đối vá»›i má»™t ngưá»i khi giao đấu bàng binh khí.
Bàng Công Nguyên cưá»i:
- Hay lắm, chúng ta hãy bắt đầu.
Bàng Công Nguyên nổi danh nhá» vào thanh búa, ba mươi năm vá» trước đã không có ngưá»i nào chịu nổi quá trăm chiêu, từ khi đảm nhiệm chức vụ Hoàng Y Ãô Thống cho
Long cung đến nay, ông ta thưá»ng nói chỉ bằng vào ba mươi sáu tên Hoàng Y Vệ là đã thừa sức quét sạch giang hồ, đũ biết con ngưá»i đó vô cùng cao ngạo.
Tá»± nhiên sá»± cao ngạo đó đã được bảo đảm bằng tài lá»±c cá»§a ông ta qua gần nữa Ä‘á»i ngưá»i ngang dá»c giang hồ .
Riêng Ãá»™c Tẩu Chu Tiá»m thì chi vá»n vẹn có má»™t thanh Ä‘oản kiếm .
Ngưá»i ta cho rằng Chu Tiá»m nổi danh nhá» dụng độc và ông ta cÅ©ng chỉ giá»i vá» chất độc mà thôi, thanh Ä‘oản kiếm Ä‘eo ở bên mình chỉ bất quá là má»™t món đồ trang sức mà thôi vì nó là má»™t thanh cổ kiếm mà ngưá»i ta cho rằng chỉ vì thích Ä‘eo bên mình , chứ kiếm pháp thì chưa ai chứng minh được là trình độ tá»›i đâu.
Thế nhưng Bàng Công Nguyên không thể ngá» rằng tuy không ai thấy Chu Tiá»m dùng kiếm, nhưng thá»±c tế thì hiện tại thì kiếm pháp cá»§a ông ta không dưới má»™t vị Chưởng Môn nào trong hàng kiếm phái Võ lâm.
Cả hai ngưá»i quả xứng vá»›i câu cá» gặp tay cao, tướng cùng tài xứng .
Và ngưá»i kinh ngạc nhất là Phi Ãà Bàng Công Nguyên, ông ta cứ cho là Chu Tiá»m chỉ giá»i vỠđộc chá»› không ngá» kiếm pháp cÅ©ng cao như thế.
Không những kiếm phát cao mà ná»™i lá»±c cá»§a Chu Tiá»m cÅ©ng không kém thanh Ä‘oản kiếm là môn binh khí coi như bị thế hạ phong đối vá»›i cây búa quá lá»›n cá»§a Bàng Công Nguyên, thế nhưng nhá» vào ná»™i lá»±c phi thưá»ng mà há» Chu vẫn không chút nào kém thế.
Chính vì phát hiện cái hay cá»§a Chu Tiá»m cho nên bao nhiêu cao ngạo cá»§a Bàng Công Nguyên nhất thá»i tan mất, ông ta phái dè chừng từng nhát má»™t chứ không dám khinh địch như lúc ban đầu.
Chỉ trong nháy mắt. hai ngưá»i đã giao đấu vá»›i nhau hÆ¡n má»™t trăm chiêu.
Càng đánh Phi Ãà Bàng Công Nguyên càng bốc lá»­a, ông ta chưa từng gặp má»™t địch thá»§ nào xem dáng ngoài tầm thưá»ng mà lại đối kháng mãnh liệt như thế.
Ãá»™c Tẩu Chu Tiá»m thấy há» Bàng đã tận dụng ná»™i gia bản lãnh, ông ta lừa thế tràn ngang qua để tránh ngá»n búa hùng hổ cá»§a há» Bàng và bằng má»™t thế thần tốc, ông ta trở ngược thanh kiếm bắt từ dưới đâm ngược lên má»™t nhát .
Cái đánh dữ dằn chưa trúng địch là thấy ngay thế yếu, Bàng Công Nguyên giật mạnh cánh tay và nhãy phóng mình lên, từ trên giáng xuống má»™t búa như trá»i sét.
Không dám đưa , thanh Ä‘oản kiếm để đỡ ngá»n búa quá nặng cân, ông ta lật đật nghiêng mình tránh qua bên trái.
Bàng Công Nguyên thuận thế uốn mình xoay tròn trôn ốc và vụt phóng lên lần nữa để tung ngá»n búa tiếp liá»n theo .
Chỉ trong khoảnh khắc, ánh sáng cá»§a lưỡi búa đã gần như bao bá»c chung quanh, bóng cá»§a Chu Tiá»m chỉ còn thấy được mù má».
Thanh búa nặng chiếm lợi thế, nhưng thanh Ä‘oản Ä‘ao nhá» biến hóa cá»±c nhanh nên cÅ©ng không bị hạ phong, hai ngưá»i giao đấu đến hai trăm chiêu thì cÅ©ng biến thế.
Cả hai không dùng thế thần tốc nữa, hỠcùng đi bộ thật chậm , mỗi bước chân của hỠgần như lún tận đất sâu.
Căng chậm, thế đánh của hai bên càng đi vào sinh tử.
Hình như hỠkhông còn cố tâm áp chế nhau được nữa, hỠđang tìm lựa thế để đánh đòn tối hậu.
Trận chiến có phần chậm lại, nhưng chính vì thế mà hung hiểm hơn bao giỠhết.
Lúc đó, phía bên kia, Quế Cô Bà và Giang Hàn Thanh cũng đang bức nhau đến tận bỠvực thẫm.
Mặt cá»§a Quế Cô Bà Ä‘anh lại như thép nguá»™i, thân pháp bà ta má»—i phút má»—i nhanh, bất cứ má»™t ngá»n chưởng nào cá»§a bà ta tung ra Ä‘á»u chắc mạch như má»™t ngá»n núi từ trên cao đố xuống.
Vai trái của Giang Hàn Thanh đã bị Yên Phi Quỳnh đánh trúng, có lẽ thương thế đã thấm nhập đến tận gân cốt, cho nên đến bây giỠhắn vẫn còn cảm thấy tê nhức, cử động
gần như không còn được nữa .
Hắn chống ngăn với Quế Cô Bà kể như còn có mỗi một tay . Bầng vào một tay chống với kẻ vừa cao thế, tinh thần nội lực của riêng hàn Thanh đã lâm vào thế khó khăn, thế nhưng hắn vẫn giữ vững bộ pháp quân bình, hắn cố không để cho phải thối lui , vì hắn biết chỉ cần nữa bước bất lợi là đối phương sẽ đẩy mình vào tử địa .
Tôn Phi Loan ghim thanh kiếm chá»±c há», nàng thấy Giang Hàn Thanh chỉ còn sá»­ dụng được có má»™t tay, cho nên dầu chưởng pháp không dưới Quế Cô Bà, nhưng bằng vào má»™t tay như thế, chắc chắn hắn không làm sao chịu nổi quá năm mươi chiêu.
Nàng không dám lơi ánh mắt, nàng chuẩn bị thật đầy đủ để đón chỠcơ hội bất lợi đến với chàng để cứu giúp.
Thế nhưng nàng không ngỠbây giỠđã gần ngoài hai trăm chiêu mà Giang Hàn Thanh vẫn giữ mức quân bình, bất giác lòng nàng cảm thấy nhẹ nhõm.
Giang Hàn Thanh uống nhầm hai thứ tuyệt dược trong một lúc hắn không thấy chi lạ nhưng khi gặp một tay kình địch như Quế Cô Bà làm cho hắn phải tận dụng công lực, vì thế có đủ cơ hội để cho linh dược hòa đồng cơ thể, chính vì thế mà càng đánh lâu chừng nào thì nội lực của hắn càng gia tăng chừng ấy.
Chỉ có Ä‘iá»u mà Giang Hàn Thanh không biết là hắn vừa trúng phải " NgÅ© Hành Tuyệt Mạch Chưởng" cá»§a Yên Phi Quỳnh.
Chưởng pháp này không phải Yên Phi Quỳnh thụ huấn của sư môn bởi vì chính năm xưa Ngư Mụ cũng vì trúng phải chưởng pháp nầy mà đến bây giỠcánh tay vẫn còn tàn phế.
Chưởng pháp đó do Ãổng Nhược Băng truyá»n thụ cho Yên Phi Quỳnh khi hắn bảo nâng ở lại Xà Cốc canh giữ Giang Hàn Thanh để cho.hắn Ä‘i tìm thuốc.
Truyá»n chưởng pháp để cho nàng há»™ vệ Giang Hàn Thanh, không ngá» bây giá» chính tay nàng sá»­ dụng chưởng pháp đó để làm cho Giang Hàn Thanh mang thương tích đến lâm
nguy.
Cũng may, nhỠvào Long Hình Chưởng vô cùng linh động, tay chỉ dùng một tay nhưng không thấy Giang Hàn Thanh lúng túng, và nhất là Quế Cô Bà cứ tưởng môn hạ của Trúc Kiếm chỉ cần dùng tay phải để đối phó với địch nhân.
NhỠvào tưởng lầm như thế nên Quế Cô Bà không lợi dụng được thế nguy của Giang Hàn Thanh trong khi giao đấu .
Nhưng bất cứ vấn đỠnào rồi cũng phải đến phút cuối cùng, cái chỗ yếu của Giang Hàn Thanh cũng thế, cả hai đang tăn dụng phi thế cực nhanh và lừa nhau từng chưởng một . Thình lình một tiếng dội vang lên, Giang Hàn Thanh vì không sử dụng được tay trái trong khi Quế Cô Bà có lợi thế cả hai tay, nên cuối cùng hắn bị trúng phải một chưởng văng tuốt ra ngoài.
ÃÆ°á»£c thế má»™t chiêu, Quế Cô Bà không dám chần chá», nhanh trong lúc Giang Hàn Thanh chưa đứng vững, bà ta nhảy phóng tá»›i giang tay chụp xuống.
Tôn Phi Loan đã chực sẳn từ lâu, nàng thấy Giang Hàn Thanh bị đánh văng ra và thấy Quế Cô Bà vừa nhảy tới thì thanh kiếm trong tay nàng đã tung lên như chớp.
Thế kiếm chứa đựng nhiá»u căm thù được đánh ra má»™t cách thình lình, chỉ cần Quế Cô Bà không thá»§ thế kịp là cánh tay bà ta đứt tiện.
Quế Cô Bà hoảng hốt, nhưng bà ta phản ứng thật nhanh, trong khi Ä‘ang đà lao tá»›i, bà ta kịp thá»i dừng đứng lại và rót hẳn tay vá» .
Lưởi kiếm phớt qua làm cho cánh tay áo rộng của bà ta bay đi một mảng.
Quế Cô Bà vừa sợ vừa tức giận, bà ta lồng lộn lên :
- Tam cô nương muốn chúng ta động thủ phải không?
Tôn Phi Loan rơi nước mắt, nhưng nàng vẫn thủ kiếm và gằn từng tiếng:
- Quế Cô Bà, tôi đã nhiá»u lần cầu khẩn, thế nhưng Cô Bà vẫn má»™t má»±c bức bách, bây giá», nếu cô bà bước tá»›i thêm bước nữa là cô bà sẽ thấy kiếm cá»§a Tôn Phi Loan này nhuá»™m đỠmáu.
Vốn từ nhỠbên cạnh Tôn Phi Loan và nhất là nàng được xem là một cồ gái thuần hậu nhất trong năm chị em Ngũ Phượng Môn, bây giỠtình hình quả đã đến mức không còn
nương nhau được nữa, Quế Cô Bà bá»—ng nghe lòng bất nhẫn, bà ta thấp giá»ng:
- Tam cô nương, đừng có làm như thế.Thôi, các ngưá»i hãy Ä‘i Ä‘i.
Tôn phi Loan nhìn Quế Cô Bà bằng đôi mắt đẫm nước mắt, giá»ng nàng chợt nghẹn ngào:
- Ãa tạ Cô Bà .
Nàng quay mình đi vỠphía Giang Hàn Thanh.
Xà Cô Bà vụt kêu lên:
- Quế đại thư, không thể buông tha cho Giang Hàn Thanh được
Quế Cô Bà lạnh lùng:
- Tứ đại thư muốn tôi bức tá»­ Phi Loan phải không? Hãy trở vào, trước mặt Thái Thượng, trách nhiệm nầy ta chịu hết, NgÅ© cô nương, hãy theo ta trở vá».
Nói xong, bà ta quay mình đi trở vào trong.
Yên Phi Quỳnh tuy bất mãn nhưng không dám cãi lịnh, nàng liếc vá» phía Phi Loan má»™t cấi đầy vá» căm há»n và hằn há»c Ä‘i theo Quế cô bà .
Xà Cô bà lẩm bẩm:
- Toi công... đúng là ba mươi năm làm cho chúng hưởng..
Bà ta đậm chân thình thịch nhưng rồi cũng phải quay trở vào theo.
Bây giỠthì Chu Long Chu đang đỡ lấy Giang Hàn Thanh, hắn đã có vẻ xiêu xiêu không còn đứng vững.
Giang Hàn Thanh nhìn nàng cảm kích:
- Không sao, nội lực không hỠchi cả, chỉ có bả vai trái không còn cử động được.
Trông mắt long lanh của Chu Long Chu vụt đầy nước mắt, nàng nghẹn ngào:
- Mồ hôi công tá»­ tuôn ra như thế ấy, chứng tá» gân cốt đã phạm trá»ng thương, bây giá» công tá»­ hãy thứ vận công xem sao?
Vừa nói, nàng vừa lấy khăn tay lau mồ hôi cho Giang Hàn Thanh, cử chỉ nàng thật vô cùng quan tâm tha thiết.
Tôn Phi Loan thuyết phục cho Quế Cô Bà buông tay lưới, nàng lật đật chạy lại và khi thấy da mặt Giang Hàn Thanh tái mét, nàng lo lắng há»i:
- Giang quân ! Chàng bị thương nơi nào?
Chu Long Chu nghe tiếng Tôn Phi Loan, nàng e ngại lật đật nhét khăn vào túi.
Giang Hàn Thanh gượng mỉm cưá»i :
- Không nặng lắm đâu, hình như nơi bả vai bị chỉ phong quét trúng.
Tôn Phi Loan thở phào, nàng đưa tay chân lên ngá»±c mình như để trấn an cÆ¡n sợ sệt vừa qua khá»i .
- Nếu không nặng lắm thì đỡ biết bao, hỠđã Ä‘i vào cả rồi. Chúng ta nên mau thoát khá»i nÆ¡i nầy càng sá»›m càng tốt
Chu Long Chu nói :
- Cha tôi và Bàng Công Nguyên hãy còn giao đấu..
Và nàng quay lại kêu lớn:
- Cha, chúng ta đi thôi.
Chu Tiá»m hãy còn Ä‘ang cùng vá»›i Bàng Công Nguyên đánh vùi bất phân thắng bại, khi nghe tiếng kêu cá»§a Chu Long Chu, ông ta quát lá»›n:
- Bàng đà tử, hãy dừng tay lại.
Bàng Công Nguyên thở hồng hộc:
- Không được, hãy còn ba chiêu nữa mới hết cuộc.
Chu Tiá»m cưá»i lá»›n:
- Ba chiêu còn lại xin hẹn vỠsau, bây giỠtại hạ xin thất lễ .
Vừa nói, ông ta vừa tung mình nhảy vá»t vá» phía bá»n Giang Hàn Thanh.
Bàng Công Nguyên rống lên:
- Không được, phải đánh hết .
Cùng má»™t lúc vá»›i câu nói đó, ông ta nhảy dá»±ng lên, ngá»n búa lá»›n từ trên không giáng xuống theo thế Lôi Công Phạt Má»™c , gió cuốn theo như cÆ¡n bão.
Chu Tiá»m bật cưá»i ha hả và vẫy mạnh cánh tay.
Một vật đen thùi lùi bay lên nổ một tiếng nho nhỠvà bùng thành một làn khói xám.
Tá»›i đã nhanh, Phi Ãà Bàng Công Nguyên lui lại càng nhanh hÆ¡n khi nhận thấy mùi khói bùng lên, và chá» cho đến lúc ông ta nhảy ra xa thì núi khói Ä‘en đã biến tính má»™t bức tưá»ng chắn mất bóng bá»n Chu Tiá»m.
Là má»™t con ngưá»i nổi danh dùng độc chất, trong bầu khói xám này làm sao lại không rõ?
Bàng Công Nguyên nhớ tới chuyện ấy, ông ta không dám đứng gần lại vừa dùng khăn ngừa độc che mũi vừa nhảy thối lui ra xa hơn nữa.
Từ xa vá»ng lại tiếng cưá»i cá»§a Chu Tiá»m:
- Bàng đà tử, nhớ nhé, sau nay khi gặp lại nhau, tại hạ chỠcho hết ba chiêu còn lại đến nay rồi mới bắt đầu dùng chết độc.
Tiếng nói càng lúc càng xa , chứng tá» hỠđã vượt khá»i vòng khống chế cá»§a Long Môn.
Bàng Công Nguyên tức gần Ä‘i mặt xạch, đã gần hết ba trăm chiêu giao hẹn mà vẫn chưa đụng được chân lông cá»§a Chu Tiá»m, bây giá» hắn đã Ä‘i má»™t cách quá dá»… dàng, coi
như Long Môn như chá»— không ngưá»i .
Bàng Công Nguyên đứng y má»™t chá»—, cÆ¡n giận chìa ông ta làm cho thân thể nặng xuống như thái sÆ¡n, đất dưới chân lún xuống y như ngưá»i Ä‘i trên bún, cÆ¡n thốc cá»§a Bàng Công
Nguyên càng lúc càng làm cho ông ta đỠmặt.
Tài sản của giacuongly

  #64  
Old 18-05-2008, 06:16 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 22: Lưu Hương động




Hai bên bỠcây xanh mịt mùng, giòng An Giang nước chảy lỠđỠ.
Ãúng là phong cảnh đẹp miá»n thôn dã Giang Nam.
Má»™t chiếc thuyá»n buồm nhẹ lướt trên giòng sông. Chiếc buồm trong nhô lên hụp xuống làm cho cảnh vật dù ở xa cÅ©ng trông thấy rõ ràng.
Tôn Phi Loan và Chu Long Chu ngồi dựa bên cửa sổ, gió nhẹ đưa hai mái tóc phất phơ,cả hai hình như mang nặng tâm tình.
Chu Tiá»m ngồi sát bên chiếc phản chẩn mạch cho Giang Hàn Thanh, sắc diện có phần trầm trá»ng.
Cả bá»n cùng gặp được bá»n Quản Thiên Phát và Lý Duy Năng nhỠđó raà há» má»›i biết đám Thanh Phong đạo trưởng, Thần Phiến Tá»­ và ÃÆ¡n Hiểu Thiên đã đến Cụ Châu.
Vì Chu Tiá»m là má»™t trong tám vị Tham Tán cá»§a Lưu Hương Cốc đột nhiên mất tích, nên Lưu Hương Cốc. Chá»§ tăng phái Âm Dương ÃÆ°á»ng Chá»§ cá»§a Tổng Vụ ÃÆ°á»ng hiệp trợ để tìm kiếm.
Chính vì thế mà Cụ Châu bỗng trở thành nơi tập trung các bậc anh hùng hào kiệt.
Quản Thiên Phát gặp được bá»n Giang Hàn Thanh, bèn lật đật cùng vá»›i Lý Duy Năng phát ưu hiệu lưu mãi tá»›i Cụ Châu, rồi cÅ©ng chuẩn bị khinh thuyá»n ngược dòng vá» Lưu Hương Cốc.
Vì đã có lệnh cá»§a Lưu Hương Cốc chá»§, bất cứ cánh nào, khi gặp được bá»n Chu Tiá»m và Giang Hàn Thanh thì tức tốc phải vá» Lưu Hương Cốc.
Trong thuyá»n, chuyện trở ngại đáng kể là Giang Hàn Thanh bị Yên Phi Quỳnh đùng Ngá»§ Hành Chưởng Pháp đánh trúng bả vai và sau má»™t cuá»™c quyết chiến tại Long Môn, thương thưá»ng ngày càng thêm trầm trá»ng.
Là má»™t ngưá»i đã từng chữa trị rất nhiá»u ná»™i, ngoại thương, thế nhưng khi chẩn mạch cho Giang Hàn Thanh, Chu Tiá»m vẫn thấy mÆ¡ hồ không tìm ra bệnh chính xác.
Trầm ngâm má»™t lúc thật lâu, ông ta thận trá»ng nói:
- Hình như Giang nhị công tử bị Âm Thủ Bế Huyệt vì thế kinh mạch bên cánh tay trái không còn sống động, lão phu không nhận thấy thủ pháp nầy nên không dám động đến, vì sợ chẳng những không có hiệu quả mà trái lại sẽ làm tăng thêm sự đau đớn.
Lý Duy Năng cau mặt:
- Lão tiá»n bối bảo Âm Thá»§ Bế Huyệt nhưng không biết thá»§ pháp ấy như thế nào ?
Chu Tiá»m nói:
- Âm Thá»§ Bế Huyệt vốn là bàng môn Âm công, ngưá»i trúng phải nếu gặp được ngưá»i có thể giải khai thì cÅ©ng hao tốn nguyên khí thật nhiá»u, nhưng nếu không giải được thì quá trăm ngày sẽ bị chung thân tàn phế.
Chu Long Chu tức tối, nàng nói:
- Giá như biết Yên Phi Quỳnh tàn ác đến thế thì sớm giết quách đi cho rồi.
Và nàng quay lại há»i Ton Phi Loan:
- Tôn thư thư,công phu của Ngũ Phượng Môn,chắc thư thư biết cách giải chứ?
Tôn Phi Loan ứa nước mắt lắc đầu:
- Sư môn chúng tôi không có thứ công phu nầy, thật là lạ lùng, không hiểu Ngá»§ sư muá»™i há»c được cá»§a ai?
Quách Thiên Phát chen vào:
- Chu tiá»n bối có biết võ lâm hiện tại ai là ngưá»i biết vá» thá»§ pháp đó hay không?
Chu Tiá»m trầm ngâm:
- Rất khó mà biết được, thứ thá»§ pháp này quá thâm độc, võ lâm chân chính không ai thích luyện, thứ hai là thứ thá»§ pháp nầy nghe đâu đã thất truyá»n từ lâu, rất khó có ngưá»i
biết được, lão phu cũng không nghe nói đến thủ pháp này.
Tôn Phi Loan nói:
- Sư phụ cá»§a vãn bối hồi ba mươi năm vá» trước bị Ãông Hãi Song Tiên dùng chưởng pháp phá mất má»™t cánh tay, tôi nghÄ© rằng rất có thể là thân pháp Âm Thá»§ Bế Huyệt nầy
cũng chưa biết chừng.
Chuyện nầy cÅ©ng hÆ¡n ba mươi năm nay, và rất ít ngưá»i biết được nên khi nghe Tôn Phi Loan nói, Chu Tiá»m lấy làm ngạc nhiên:
- Ãông Hải Song Tiên được võ lâm xem như kế thoát tục, thế không hiểu tại sao lại dùng thá»§ pháp độc ác như thế nhỉ?
Lý Duy Năng thở dài:
- Nếu nói như thế thì bịnh trạng của Giang huynh đành thúc thủ hay sao?
Giang Hàn Thanh gượng cưá»i:
- Má»™t con ngưá»i sinh ra vốn có sẳn mạng số, cho dầu huynh đệ bị tàn phế cánh tay trái nầy thì thật ra cung là chuyện tầm thưá»ng.
Cái gượng cưá»i và câu nói ấy làm cho Giang Hàn Thanh bị động ná»™i thương, hắn nhăn mặt không nói nữa.
Tôn Phi Loan đứng phắt lên:
- Ngũ sư muội, nếu biết sử dụng tất cũng phải biết phép giải, tôi sẽ đi tìm cho.
Chu Tiá»m khoát tay:
- Tôn cô nương xin hãy nán lại vì Lưu Hương Cốc tập trung rất nhiá»u Ä‘anh y cao thá»§, tôi tin rằng đến đó sẽ có ngưá»i giải được.
Ông ta nhìn Lý Duy Năng và nói tiếp:
- Rất tiếc là bây giỠkhông gặp lịnh sư, tôi tin rằng cho dầu không giãi được thủ pháp này , ít nhất ông ta sẽ có cách hay.
Lý Duy Năng sáng mắt:
- Nếu gia sư có thể tìm được phép hay thi tốt lắm, vì chúng tôi đã có lưu ám hiệu tại Cụ Châu, sá»›m muá»™n gì rồi ngưá»i cÅ©ng sẽ vá» gặp mặt .
Hắn vừa nôi vừa ra lệnh cho chèo nhanh.
Sáng ngày hôm sau, thuyá»n vào Tế Hạ.
Ãây là giáp giá»›i giữa hai tÄ©nh Triết Mân.
Thuyá»n vừa cặp bến thì có má»™t đại hán áo xanh cung kính bước xuống nói vá»›i Chu Tiá»m:
- Thuá»™c hạ phụng mạng Vệ Phó ÃÆ°á»ng Chá»§ đến cung nghinh lão gia, ngá»±a đã có sẳn rồi.
Chu Tiá»m há»i :
- Vệ phó ÃÆ°á»ng Chá»§ đã đến rối sao?
Gã đại hán áo xanh đáp;
- Thuá»™c hạ được lịnh Vệ Phó ÃÆ°á»ng Chá»§ bão đến trước nÆ¡i đây để cung thỉnh lão gia.
Chu Tiá»m gật đầu :
- ÃÆ°á»£c rồi, để ta cho sá»­a soạn lên thuyá»n.
Và ông ta quay lại há»i Giang Hàn Thanh:
- Giang nhị công tử có thể đi ngựa được chăng?
Giang Hàn Thanh đáp:
- Bị thương nÆ¡i vai thôi, chá»› toàn thân chưa có chỉ trở ngại, chắc có lẽ vãn bối Ä‘i ngá»±a được như thưá»ng.
Chu Tiá»m gật đầu;
- Như thế là tiện lắm..
Ông ta truyá»n lịnh cho tất cả lên bá» , quả nhiên dá»±a mé rừng có sáu tên đại hán Ä‘ang dẫn ngá»±a đứng đợi.
Tôn Phi Loan há»i nhá» Giang Hàn Thanh:
- Vai đau làm sao đi ngựa cho ổn được?
Giang Hàn Thanh cưá»i :
- Ngồi ngựa đâu phải bằng vai.
Hắn cầm lấy giây cương, nhưng Quản Thiên Phát đã vội bước tới nói:
Huynh đệ xin đở Giang huynh một tay.
Sau khi đỡ Giang Hàn Thanh lên yên rồi, tất cả Ä‘á»u so giây cương cho ngá»±a phi nước kiệu.
Tuy vẫn ngồi vững trên yên , nhưng vì ngựa chạy xốc nên .
Giang Hàn Thanh nghe bã vai đau nhức, hắn cố đi một khoảng không xa thì thân hình lảo đảo .
Ãã luôn luôn chú ý, nên khi thấy Giang Hàn Thanh lảo đảo là Tôn Phi Loan đã vá»™i nhảy bay xuống đưa hai tay đỡ lấy hắn ngay.
Quản Thiên Phát vá»™i há»i:
- Giang huynh làm sao thế .
Giang Hàn Thanh chỉ rên được vài tiếng thì Tôn Phi Loan đã điểm ngay vào "Thùy Huyệt" cho hắn ngủ yên .
Nàng vừa đỡ Giang Hàn Thanh vừa nói với Quản Thiên Phát:
- Xin Quản huynh hãy lên yên, tôi sẽ cũng ngồi một ngựa để đỡ Giang nhị công tử.
Vừa nói, nàng vừa nâng Giang Hàn Thanh cùng nhảy lên yên.
Chu Long Chu giục ngá»±a lướt lên Ä‘i song song vá»›i Tôn Phi Loan và há»i nhá» :
- Tôn thư thư, Giang công tử có nặng lắm không?
Tôn Phi Loan nói :
- Tôi đã điểm vào "thùy huyệt" của chàng rồi, bây giỠthì ngủ rất ngon chứ không đau đớn gì nữa đâu.
Chu Long Chu cưá»i nhá»:
- Giang nhị công tử thật có phước vô cùng.
Tôn Phi Loan háy háy mắt:
- Chu muá»™i muá»™i, nếu lát nữa mà tôi má»i thì tôi nhá» Chu muá»™i đó nghe.
Chu Long Chu ửng mặt:
- Thôi không được đâu tôi không dám làm thế đâu.
Tôn Phi Loan cưá»i:
- Chu muá»™i nói như thế là không đúng rối đấy nghe, Giang nhị công tá»­ đã vì Ä‘i tìm Chu muá»™i nên má»›i bị NgÅ© a đầu ám toán , lại bị Xà Cô Bà bắt giải đến Ngư Thượng SÆ¡n may chút nữa thì mất mạng vì Chu muá»™i, thế mà bây giá» Chu muá»™i lại không thể đỡ giùm được má»™t đôi đưá»ng hay sao?
Chu Long Chu cưá»i e thẹn:
- Em nói không lại chị đâu, thôi, nếu chị cho phép thì em sẽ sẳn sàng làm bất cứ những gì.
Tôn phi Loan nháy mắt:
- Ngoan lắm, dễ dạy như thế là chị thương.
Ãoàn ngưá»i ngá»±a cứ chậm rãi hành trình, đến khoảng hoàng hôn thì đến má»™t thôn nhá» miá»n sÆ¡n cước.
Ngoài Ãá»™c Tẩu Chu Tiá»m ra không ai biết nÆ¡i đó là đâu cả .
Chỉ thấy có một số đại hán ăn vận theo thôn trang đứng chầu chực sẳn.
Ãám đại hán nầy ngưá»i nào da cÅ©ng xám Ä‘en, xem có vẻ cá»±c kỳ tráng kiện và nhanh nhẹn không giống như những nông phu thưá»ng thấy.
Há» nghinh đón Ä‘oàn ngưá»i ngá»±a và lo dẫn ngá»±a vào tàu.
Tôn Phi Loan nhãy xuống ngựa, giải huyệt cho Giang Hàn Thanh và dìu hắn đi chầm chậm.
Giang Hàn Thanh nhìn nàng cảm kích:
- Suốt con đưá»ng xa, Phi Loan có mệt lắm không?
Tôn Phi Loan cúi mặt mỉm cưá»i:
- Nữa, lại sấp nói đến bứng cảm kích rồi đấy.
Và nàng quay lại cưá»i nói tiếp:
- Có muốn tạ Æ¡n thì tạ Æ¡n Chu cô nương kia, chính cô ấy mệt nhiá»u hÆ¡n hết.
Chu Long Chu đỠmặt vì thẹn:
- Không có đâu, tôi chỉ giúp phụ cái nhá»c cá»§a Tôn thư thư thôi Giang nhị công tá»­ có cám Æ¡n thì cám Æ¡n chị ấy.
Giang Hàn Thanh nghiêm giá»ng:
- Tôi mang thương tích làm mệt nhá»c cả hai ngưá»i, tôi xin cám Æ¡n cả hai vậy.
Tôn Phi Loan bỉu môi:
- Thôi không ai bảo cám ơn , lần sai đừng có ỷ mạnh là được rồi.
Vào trong nhà thì đã lên đèn.
Trên một cái bàn dài giữa nhà đã bày sẳn tiệc, hỠcùng được thỉnh ngồi vào.
Giang Hàn Thanh và má»i ngưá»i Ä‘á»u nhận ra sá»± tổ chức khá chu đáo cá»§a Lưu Hương Cốc.
Sáng ngày hôm sau, đám đại hán thôn trang lại đưa tất cả vào sau núi, nÆ¡i đây có má»™t con sông và đã có sẳn thuyá»n.
Có lẽ vì sông nhá» nên há» dùng toàn tiểu thuyá»n, má»—i thuyá»n chỉ có thể chở được ba ngưá»i.
Hai cha con Chu Tiá»m má»™t chiếc, Giang Hàn Thanh và Tôn Phi Loan má»™t chiếc. Quản Thiên Phát và Lý Duy Năng má»™t chiếc, ba chiếc tiểu thuyá»n do phu thuyá»n nhổ sào tách bến.
Sông ở vùng núi thật quanh co mà cũng thật đẹp, hai bên vách núi dựng đứng trông vô cùng hùng vĩ .
Ãi được chừng hÆ¡n ná»­a dặm, nước càng chảy mạnh hÆ¡n, nhiá»…m buồm đã nhô lên, có khi chắn giữa giòng làm cho thuyá»n không thể Ä‘i nhanh.
Thuyá»n cứ Ä‘i như thế mãi, thật lâu, má»i ngưá»i nhìn tá»›i trước thấy má»™t trái núi chắn giữa giông, nước chảy xuyên vào má»™t cái hàng hình vòng nguyệt. có lẽ đây là thiên nhiên tạo ra như thế chứ không phải nhân tạo.
Khi thuyá»n đến gần cá»­a núi, bên trên thấy rõ ba chữ khắc sâu vào đá Lưu Hương Cốc .
Tiếng Lý Duy Nàng nói vá»ng ra sau:
- Chu tiá»n bối, đã đến Lưu Hương Cốc.
Thuyá»n cá»§a Chu Tiá»m lướt tá»›i và ông ta gật đầu:
- Ãúng rồi chúng ta Ä‘i vào thạch môn thì đã là địa phận cá»§a Lưu Hương Cốc. Nhưng hãy còn má»™t Ä‘oạn đưá»ng thá»§y nữa má»›i đến Tổng Ãàn.
Giang Hàn Thanh nói:
- Cảnh vật nÆ¡i đây đẹp quá, con ngưá»i nếu có thể quăng bá» cả lợi danh để vào đây ẩn dật thì chắc chắn là thần tiên.
Tôn Phi Loan cưá»i:
- Thế nhưng Cốc Chủ ở đây cũng đâu quên nổi chuyện hồng trần.
Giang Hàn Thanh nhìn lên trên không và chỉ khoảng đất cao có tấm bảng đỠba chữ Thiên Tâm Bình .
Ãây là má»™t địa Ä‘iểm mà chung quạch là núi cao hiểm trở, chính giữa là má»™t khoảng đất bằng có khuôn viên chừng mấy dặm.
Con sông thẳng đúng vào khoảng đất đó và có má»™t chá»— xây bằng đá xanh thật đẹp làm chá»— đậu thuyá»n.
Hai bên bá» chá»— Bình Ãài có liá»…u rá»§ thướt tha và gió đưa man mác.
Thuyá»n chưa cặp bến là thấy má»™t cô gái vận chiếc áo choàng màu bạc đứng trên bá» nghinh đón.
Vị cô nương ấy má hống mày liá»…u y như má»™t thiên tiên, chi có Ä‘iá»u vểnh môi cá»§a nàng thỉnh thoắng hÆ¡i nhếch lên bá»™c lá»™ bản chất tá»± cao kênh kiệu cá»§a nàng.
Bên sau cô gái là bốn cô thiếu nữ mình bận áo chẽn , lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm uy nghi.
Chỉ nhìn vào tư thế thì cÅ©ng đủ biết há»™ là những nhân vật trá»ng yếu cá»§a Lưu Hương Cốc.
Thuyá»n từ từ cặp bến, tất cả lần lượt lên bá».
Vị cô nương mặc áo choàng màu bạc bước tá»›i trước mặt Chu Tiá»m nghiêng mình thi lá»… :
- Ãiệt nữ phụng Cốc Chá»§ cung nghinh Chu lão Tham Tán.
Chu Tiá»m cưá»i:
- Hiá»n diệt nữ không nên quá lá»…, để lão phu xin giá»›i thiệu .
Và ông quay lại nói vá»›i bá»n Giang Hàn Thanh:
- Ãây là Vệ Tinh Cô, phó ÃÆ°á»ng Chá»§ Tổng Vụ ÃÆ°á»ng cá»§a Lưu Hương Cốc.
Má»™t mặt ông ta giá»›i thiệu tất cả những ngưá»i má»›i đến vá»›i Vệ Tinh Cô.
Giang Hàn Thanh chợt biết vị Vệ phó ÃÆ°á»ng Chá»§ nầy là cháu ná»™i cá»§a "Nam Bình" Vệ Thái Quân.
Vệ Tinh Cô thi lá»… vá»›i má»i ngưá»i, nhưng đôi mất cô ta chú ý nhiá»u nhất vào Giang Hàn Thanh và Tôn Phi Loan.
Sau cùng nàng nhìn Giang Hàn Thánh cưá»i nói:
- Lúc vá» Nam Bình SÆ¡n, tôi thưá»ng nghe bà ná»™i tôi kể chuyện Giang Nhị công tá»­ đã từng bao phen trá hình đánh bại cưá»ng địch, thêm vào đó tại Thánh Quần Tá»± Ä‘oạt ba chiêu tuyệt kiếm cá»§a NgÅ© Phượng Môn, tôi đã vô cùng ngưỡng má»™ và có ý muốn lÄ©nh giáo vá»›i nhị công tá»­, nhưng lúc đó nghe nói nhị công tá»­ thương thế chưa lành, nhưng nay chắc là toại nguyện.
Nàng vừa nói vừa cưá»i, giá»ng kiệu và cung cách cá»§a nàng thật đúng là xem dưới mắt không ngưá»i vì không đợi ai hồi đáp, nàng nhìn Tôn Phi Loan và nói luôn:
- Gió nào có thể đưa Tam Cung Chủ của Ngũ Phượng Môn đến đây thật là vinh hạnh cho Lưu Hương Cốc biết bao nhiêu, đúng là chuyện ngàn năm một thuở.
Câu nói cá»§a năng vá»›i Tôn Phi Loan nghe lạnh băng băng, làm cho má»i ngưá»i có mặt thầy Ä‘á»u ái ngại.
Tôn Phi Loan hơi đổi sắc nhưng nàng làm thinh.
Vệ Tinh Cô quay qua nói luôn vá»›i Ãá»™c Tẩu Chu Tiá»m:
- Gần đây khách đến Lưu Hương Cốc khá nhiá»u há» Ä‘ang ở tại Ãông viện, xin thỉnh luôn Chu lão Tham Tán Giang Nhị công tá»­ và Lý công tá»­ từ đó đến nghÄ© ngÆ¡i.
Chu Tiá»m há»i:
- Ai đến Lưu Hương Cốc thế Vệ cô nương?
Vệ Tinh Cô đáp:
- Vạn Vật SÆ¡n Trang Hứa Kính Bá, Nam Giang Giang đại công tá»­, Thái Bình Bão Tần cô nương và Hồng Liá»…m Phán Quan Nghiêm Hữu Tam, ngoài ra còn có Thiên Thu Trang Lý lão Trang Chá»§, nghÄ©a là Võ lâm Tứ Ãại Thế Gia Ä‘á»u đã có mặt nÆ¡i đây.
Nghe nói anh mình cÅ©ng đã đến Lưu Hương Cốc, Giang Hàn Thanh mừng quá, há»i:
- Chẳng hay gia huynh đến đây từ bao giỠthế Vệ cô nương?
Vệ Tinh Cô nhìn Giang Hàn Thanh cưá»i thật dịu:
- Giang đại công tử đã đến đã mấy hôm rồi.
Cả Ä‘oàn ngưá»i dưới sá»± hướng dẫn cá»§a Chu Tiá»m Ä‘i theo con đưá»ng trá»i đá tảng dá»±a bá» sông, hai bên có những cá»™i tòng gió mát rượi.
Má»i ngưá»i vì Ä‘i như thế cho nên không làm sao thấy rõ được bên trong thá»±c cảnh cá»§a Lưu Hương Cốc, há» không biết trên Thiên Tâm Bình lã thôn trang hay là đồi núi.
Cứ như thế Ä‘i được má»™t khoảng khá xa bằng con đưá»ng sầm uất quanh co thì đột nhiên phía trước rá»™ng hẳn ra, nÆ¡i đây có khoảng đất bằng phẳng ước độ mưá»i mấy mẫu và má»™t tòa nhà đồ sá»™ bên trong khung cá»§a vòng nguyệt được xây bằng đá xanh kiên cố.
Bây giỠGiang Hàn Thanh càng thấy rõ sự thần bí của Lưu Hương Cốc, ngay cả khoảng Thiêm Tâm bình tuy bày ra trước mặt nhưng thật sự thì rất khó lòng biết rõ được bên trong.
Ãá»™c Tẫu Chu Tiá»m dẫn Ä‘oàn ngưá»i bước vào đại môn và quay lại nói vá»›i Vệ Tinh cô :
- Hiá»n diệt nữ hãy dưa chư vi vào đông hiên ngÆ¡i nghỉ. Lão phu vào yết kiến Cốc chá»§ rồi sẽ đến sau.
Chu Long Chu há»i :
- Còn con thì sao, cha?
Chu Tiá»m đáp:
- Con hãy bầu bạn cùng Tôn cô nương vào Ãông hiên, để cha vào yết kiến Cốc chá»§ .
Vừa nói, ông ta vừa đi thẳng vào trong.
Vệ Tinh Cô khoát tay vỠphía sau, bốn ả thì tỳ cùng lui lại .
Nàng bước đến trước mặt Giang Hàn Thanh cưá»i nói:
- Xin chư vị hãy theo tôi .
Nàng hướng dẫn má»i ngưá»i rẽ vào cánh cá»­a nhá» phía bên trái .
Tất cả theo Vệ Tinh Cô vào một khung cửa khác, tuy nhỠhơn khung cửa ngoài, nhưng nơi đây chửng chạc hùng dũng uy nghiêm.
Vừa vào tá»›i bên trong. trước hành lang có giàn hoa thật đẹp dưới giàn hoa đó có hai ngưá»i thanh niên nam nữ Ä‘ang đứng trò chuyện vá»›i nhau, khi thấy Ä‘oàn ngưá»i bước vào,
ngưá»i thạch má»n giòn giã bước ra, hắn Ä‘i nhanh tá»›i trước mặt Giang Hàn Thanh kêu lá»›n:
- Hiá»n đệ.
Giang Hàn Thanh thấy anh mình là rơi nước mắt:
- Ãại ca .
Cả hai nhìn nhau ngập ngừng, há» không nói thêm được lá»i nào.
Hồi lâu, chừng như qua cÆ¡n xúc động, Giang Bá»™ Thanh má»›i chỉ ngưá»i thiếu nữ đứng bên mình giá»›i thiệu:
- Giang hiá»n đệ, đây lã Hứa Trinh Tưá»ng và Hứa Doanh Doanh tiểu thư.
Bây giá» má»i ngưá»i má»›i thấy thêm má»™t vị thanh niên tuấn tú đứng khuất trong giàn hoa, ngưá»i ấy đúng là thiếu trang chá»§ cá»§a Vạn Vật SÆ¡n Trang, cả hai huynh muá»™i Ä‘á»u là con
của Trang Chủ Hứa Kính Bá .
Giang Hàn Thanh bước tới nghiêng mình:
- Ãệ xin ra mắt Hứa huynh.
Hứa Trinh Tưá»ng cưá»i lá»›n:
- Hân hạnh, hân hạnh, nhá» Giang nhị huynh mấy phen phá vỡ sào huyệt địch nhân, ngày nay chúng ta má»›i được có cÆ¡ há»™i há»p mặt, đệ phải mừng rượu. Chỉ Giang nhị huynh má»›i được đấy nghe.
Giang Hàn Thanh nói:
- Hứa huynh quá khen, tiểu đệ thật tình không dám nhận như thế.
Hứa Doanh Doanh khẽ liếc Giang Hàn Thanh rồi nhìn Giang Bá»™ Thanh mỉm cưá»i e lệ, nàng thụt dần ra sau khép nép cúi đầu. .
Giang Bá»™ Thanh ngó Tôn Phi Loan và há»i Giang Hàn Thanh:
- Hiện đây vị cô nương này là ai thế ?
Giang Hàn Thanh hơi đỠmặt:
- Nàng là...Tôn Phi Loan..
Và hắn quay qua nói nhỠvới Tôn Phi Loan :
- Ãại ca cá»§a tôi đó.
Tôn Phi Loan thận trá»ng cúi đầu, nàng có hÆ¡i sợ sệt khi nghe nói có ngưá»i anh cá»§a ngưá»i yêu mình trong số đó.
Chưa ai nói với ai, nhưng Giang Bộ Thanh nhìn dáng cách của Tôn Phi Loan, hắn biết ngay giữa em trai mình và cô gái nầy đã có vấn đỠquan hệ .
Vệ Tinh Cô cưá»i nói :
- Giang Ãạị công tá»­ không biết sao, vÄ© Tôn cô nương đó chính là Tam Cung Chá»§ cá»§a NgÅ© Phượng Môn, kiêm nhiệm Phân Ãàn Chá»§ Phân Ãàn Giang Nam đấy.
Giang Bá»™ Thanh và Hứa Trinh Tưá»ng ngạc nhiên nhìn sững Tôn Phi Loan càng làm cho nàng thêm lúng túng.
Giang Hàn Thanh và Tôn Phi Loan cùng nhìn nhau đỠmặt cúi đầu .
Giang Bá»™ Thanh cưá»i:
- Vệ cô nương đùa đấy nhé..
Hắn nói như thế nhưng tia mắt lại nhìn nhanh vào mặt Giang Hàn Thanh dỠý.
Quản Thiên Phát lừ mắt nhìn Lý Duy Năng, Lý Duy Năng hội ý nói ngay:
- Vệ cô nương nói thật đấy, vị Tôn cô nương đây quả thật là Tam cung chá»§ , lần nầy Giang nhị công tá»­, Chu lão tiá»n bối và Chu cô nương bị vây khốn tại Ngư Thương SÆ¡n, nếu không có Tôn cô nương thì chắc chắn không làm sao thoát khá»i .
Giang Bộ Thanh giật mình:
- Tại Ngư Thương Sơn . Có phải là Long Cung không?
Lý Duy Năng gật đầu:
- Ãúng là chá»— cư ngụ cÅ©a Ngư Mụ :
Giang Bộ Thanh tái mặt:
- Lý huynh nói ngưá»i mà ba mươi năm xưa đã tá»± xưng là Thái Thượng đó chăng
Lý Duy Năng gật đầu:
- Ãúng rồi, Ngư Mụ cÅ©ng là sư phụ cá»§a NgÅ© vị Cung Chá»§ cá»§a NgÅ© Phượng Môn. Tôn cô nương vì cứu ngưá»i nên không thể lưu lại Ngư Thương SÆ¡n, Tôn cô nương đã làm má»™t chuyện hết sức sáng suốt là khứ ám đầu minh , má»™t việc làm đối kháng vá»›i chúng thật là may mắn.
Tá»± nhiên câu nói có nhiá»u ẩn nghÄ©a cá»§a Lý Duy Năng đã làm cho Giang Bá»™ Thanh hiểu được khá nhiá»u vá» sá»± liên hệ cá»§a em mình và Tôn Phi Loan, hắn vá»™i vòng tay nói vá»›i nàng:
- Xá đệ mang ơn cứu trợ, tại hạ thật vô cùng cảm kích.
Thấy anh mình không có vỠchi trách móc, Giang Hàn Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Tôn Phi Loan liếc hắn và cúi đầu đáp lá»i Giang Bá»™ Thanh:
- Giang đại công tá»­ nói quá lá»i, thật tình tiện nữ không dám nhận như thế.
Hứa Trinh Tưá»ng cưá»i nói :
- Ãã đến đây thì chúng ta Ä‘á»u là ngưá»i cùng chung má»™t nhà , không nên khách sáo chi cả, chư vị đưá»ng xa mệt má»i, xin thÄ©nh khách vào nghÄ© ngÆ¡i rồi chung ta tiếp tục hầu chuyện vá»›i nhau.
Trong đại sảnh đã sẳn có Hồng Diện phán quan .
Nghiêm Tú Hiệp lên tiếng trước :
- Giang nhị công tử đã đến kìa.
Ãang ngồi chăm chú vào bàn cá» vá»›i lão áo ưa, Nghiêm Hữu tam ngẩng mặt lên há»i:
- Ãâu? Giang nhị công tá»­ đâu?
Và khi nhận ra Giang Hàn Thanh, ông ta vá»™i buông cỠđứng dậy cưá»i lá»›n:
- Nhị công tá»­, nghe nói Nhị công tá»­ và Chu lão huynh mất tích tại Cụ Châu, Cốc Chá»§ đã phái thêm ngưá»i gia tăng tìm kiếm, không ngá» bây giá» chúng ta cùng há»™i diện nÆ¡i đây.
Giang Hàn Thanh vòng tay cung kính:
- Tiểu diệt xin tham kiến Nghiêm tiá»n bối.
Giang Bộ Thanh cung kính cúi đầu :
- Tiểu diệt xin bái kiến Nghiêm tiá»n bối.
Giang Bộ Thanh chỉ lão già áo tía mà nói với Giang Hàn Thanh:
- Hiá»n đệ, đây là lão bá, Trang Chá»§ Vạn Vật SÆ¡n Trang , hiá»n đệ hãy ra mắt ngưá»i.
Giang Hàn Thanh cung kính cúi đầu:
- Tiểu diệt xin bái kiến Hứa bá bá.
Hứa Kính Bá nhìn chầm chầm vào mặt Giang Hàn Thanh cưá»i nói:
- Giang gia quả nhiên phúc đức. Các vị hiá»n diệt Ä‘á»u có nhân phẩm siêu phàm, nhất định sau này các vị hiá»n diệt sẽ làm rạng rỡ cho Võ Lâm Tứ Ãại Thế Gia chúng ta.
Giang Hàn Thanh vòng tay:
- Hứa thế bá thương mà khen cho chứ thật tình chúng cháu không dám có cao vá»ng như thế ấy đâu.
Tiếp theo đó hắn giá»›i thiệu Chu Long Chu và Tôn Phi Loan vá»›i má»i ngưá»i.
Tự nhiên, khi nghe nói Tôn Phi Loan là Tam Cung Chủ của Ngũ phượng Môn. Hứa Kính Bá và Nghiêm Hữu cùng kinh ngạc, nhưng nhỠLý Duy Năng thuật lại từ đầu câu
chuyện nầy nên má»i ngưá»i lá»™ vẻ vui mừng.
Nghiêm Hữu Tam nói:
- Tôn cô nương vá» vá»›i chúng ta, Ä‘iá»u đó đủ để chứng minh rằng vÄ©nh viá»…n tà bất thắng chính NgÅ© Phượng Môn đã làm nhiá»u Ä‘iá»u bất nghÄ©a vá»›i giang hồ, nhất định phải có ngày bị hậu quả diệt vong.
Hứa Kính Bá cưá»i :
- Nói gì thì nói, nhưng nhá»› là bá»n nầy chưa có má»™t chút nước vào miệng đấy nghe.
Nghiêm Hữu Tam gật gật đầu:
- Ãúng, đúng, xin lá»—i, vậy chúng ta hãy vào trong.
Như sá»±c nhá»› ra Ä‘iá»u gì, ông ta quay lại ná»›i vá»›i Lý Duy Năng:
- Lý công tá»­. lệnh tôn gần đây đã hồi phục sức lá»±c khá nhiá»u , hiện Ä‘ang nằm bên sau, chúng ta nên vào đó thăm ngưá»i.
Sau đó, tất cả được Vệ Tinh Cô hướng dẫn hướng dẫn đến chỗ dinh dưỡng của Lý Quang Trí.
Sau khi được Thanh Phong Ãạo Trưởng và Ãá»™c Tẫu Chu Tiá»m tận tâm chữa trị, Lý Quang Trí bây giá» coi như đã thoát được hiểm nghèo, chỉ có Ä‘iá»u vì thâm nhập quá lâu thành thá»­ vẫn phái còn tịnh dưỡng thêm nhiá»u ngày nữa.
Hai cha con gặp lại nhau, tá»± nhiên há» hàn huyên không dứt, vì bá»n Giạng Hàn Thanh, sau khi vấn an Lý Quang Trí xong là tạm lui ra khách xá, há» muốn để cho hai mẹ con ông ta có được nhiá»u thì giá» bàn chuyện an nguy bấy lâu nay cá»§a Hà Bắc.
Sau khi sắp xếp xong chá»— nghÄ© ngÆ¡i, Vệ Tinh Cô cÅ©ng từ giã lui ra để lo việc khác. Trước khi chào má»i ngưá»i, nàng mỉm cưá»i thật dịu dàng và nôi vá»›i Giang Hàn Thanh:
- Nhị công tá»­ đưá»ng xa má»i mệt , xin cứ yên trí nghỉ ngÆ¡i ở đây bất cứ phòng nào cÅ©ng có cất đặt sẵn ngưá»i hầu hạ , nếu cần chi xin công tá»­ cứ tá»± nhiên dạy bảo chứ đừng khách sáo .
Nàng khẽ liếc vỠphía Tôn Phi Loan thật nhanh và nói tiếp với Giang Hàn Thanh:
- Nghe nhị công tá»­ có trá»™m được cá»§a NgÅ© Phượng Môn ba chiêu tuyệt kiếm, tôi mong sau khi khá»e lại, công tá»­ cho tôi được lÄ©nh giáo để thá»­ xem tuyệt kiếm cá»§a há» nó tuyệt đến mức nào.
Nàng không đợi ai trả lá»i, sau khi nói xong câu nói ấy, nàng lại liếc Tôn Phi Loan má»™t cái nữa rồi bá» Ä‘i thẳng ra ngoài
Chu Long Chu kéo tay Tôn Phi Loan nói nhá»:
- Nghe nói cái vị Vệ Phó ÃÆ°á»ng chá»§ này vốn là cháu ná»™i cá»§a Vệ Thái Quân. thuá»™c giòng vá»ng tá»™c Nam Bình, vì được cưng yêu từ lúc nhá» nên cô ta không coi ai dưới mắt ra gì cả
Tôn Phi Loan cưá»i :
- Mình là khách mới quen thì để ý chuyện đó làm chi.
Giang Bá»™ Thanh đưa Giang Hàn Thanh vào ngá»a phòng, cÆ¡n Ä‘au nÆ¡i bả vai cá»§a Giang Hàn Thanh bây giá» càng thấm nặng, hắn ngồi và nắm chặt thành ghế cắn răng.
Thấy sắc diện em mình xanh mét, Giang Bộ Thanh kinh ngạc:
- Hiá»n đệ làm sao thế ?
Giang Hàn Thanh cắn răng nói nhỠ:
- Không sao, tiểu đệ chỉ bị thương nhẹ nơi vai.
Quản Thiên Phát vội nói:
-Xin nhị công tử hãy nằm nghỉ để cho vết thương không bị động.
Giang Bộ Thanh lo lắng :
- Hiá»n đệ hãy đỠngu huynh xem thá»­ vết thương coi nó ra sao?
Quằn Thiên Phát nói:
- Xin đại công tử cứ để nhị công tử nằm yên một chút, vì đây là do Âm Thủ đoạn mạch chứ không phải bị thương ngoài da.
Giang Bộ Thanh ngạc nhiên:
- Ãoạn mạch nếu bị bế thì làm sao giải khai cho được?
Quản Thiên Phát nói:
- Cứ theo Chu lão tiá»n bối thi thá»§ pháp này không những làm cho huyết mạch ngưng trệ mà nó còn làm cho tổn thương gân cốt, nếu giải theo phương thức thông thưá»ng thì không những không thuyên giảm mà còn tăng thêm nguy hiểm nữa .
Giang Bá»™ Thanh tái mặt há»i dồn :
- Chẳng lẽ không có ngưá»i giải được thá»§ pháp ấy hay sao?
Quản Thiên Pháp đáp:
- Cứ theo Chu lão tiá»n bối thì chỉ có Thần Phiến Tá»­ lão tiá»n bối vì nghiên cứu tinh thâm huyệt mạch nên ông ta có thể biết được phép giải này,bây giá» thì phải chỠông ta đến má»›i quyết định được phải làm sao.
Giang Bộ Thanh nhìn ra ngoài tặc lưỡi:
- Không hiểu Thần Phiến Tá»­ lão tiá»n bối tại sao đến bây giá» vẫn không thấy tin gì cả?
Hắn buồn bã bước ra ngoài và nghĩ cách đi tìm linh dược.
Tài sản của giacuongly

  #65  
Old 18-05-2008, 06:17 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 23: Hợp công giải huyệt




Tại Lưu Hương Cốc sáng ngày thứ ba.
Tổng Vụ ÃÆ°á»ng chá»§ Bát Bá»™ Truy Phong Âu Dương Nguyên, Hành Lệnh ÃÆ°á»ng Chá»§ Ãá»™c Nhãn Diêm la ÃÆ¡n Hiểu Thiên, Phó ÃÆ°á»ng Chá»§ Cung Quan Võ cùng đưa Thần Phiến Tá»­ và Thanh Phong Ãạo trưởng đến khách đưá»ng .
Vừa thấy sư phụ mình đến, Lý Duy Năng vội thuật lại chuyện Giang Hàn Thanh bị thủ pháp Âm Thủ Bế huyệt cho ông ta nghe và cầu xin giải pháp.
Thần Phiến Tá»­ cau mày há»i lại:
- Tại sao biết đó là thủ pháp Âm Thũ Bế Huyệt .
Lý Duy Năng đáp:
- Ãó là do Chu lão tiá»n bối xem xét và cho biết.
Thần Phiến Tử trầm ngâm:
- Âm Thá»§ Bế Huyệt là ngoài môn âm công, trị nó cÅ©ng không phải là khá lắm, chi có Ä‘iá»u là vấn đỠtrị liệu hÆ¡i phức tạp.
Nghiêm Hữu Tam cau mặt há»i:
- Ai bị Âm Thủ Bế Huyệt ?
Vì từ mấy hôm nay, Lưu Hương Cốc có rất nhiá»u chuyện bận rá»™n, hình như cả Lưu Hương Cốc Chá»§ cÅ©ng không còn có thì giá» nào để ra mặt, chính vì thế nên chuyện Giang Hàn Thanh bị thương, không ai muốn nói rá»™ng ra, vì ai cÅ©ng thừa biết chưa đến lúc mà phải nhá» Thần Phiến Tá»­.
Chính vì lẽ đó, cho nên ngoài bá»n Giang Hàn Thanh ra, thêm vào chỉ có má»™t mình Giang Bá»™ Thanh biết chuyện đó mà thôi .
Nghe Hồng Liá»…m Phán Quan Nghiêm Hữu Tam há»i, Giang Bá»™ Thanh vá»™i đáp:
- Thưa lão tiá»n bối, chính xá đệ cá»§a tiểu Ä‘iệt phạm thương.
Nghiêm Hữu Tam giật mình:
- Thảo nào khi thấy Giang nhị công tá»­ thì lúc đó dáng sắc có phần á»§ dá»™t, nhưng vì bận quá nhiá»u khách cho nên lão phu không tiện há»i.
Và ông ta quay qua nói vá»›i Thần Phiến Tá»­ và Thanh Phong Ãạo Trưởng:
- Hai ngài là ngưá»i tinh thâm huyệt đạo má»™t ngưá»i là nổi tiếng thần y,chẳng lẽ thương thế đó không có phương pháp trị hay sao?
Thanh Phong đạo trưởng cưá»i :
- Nếu nói vá» bệnh thì bần đạo quyết không khi nào từ chối, nhưng nếu nói vỠđã huyệt thì xin nhưá»ng lại cho Thần Phiến Tá»­ lão huynh.
Nghiêm Hữu Tam nói:
- Bất luận bằng cách nào, xin nhị vị hãy đến thăm Nhị công tử rồi sẽ tính sau..
Thần Phiến Tử lừ mất nhìn Nghiêm Hữu Tam:
- Nghiêm lão huynh nói chuyện dá»… như không, Âm Thá»§ Bế Huyệt chứ đâu phải chuyện tầm thưá»ng?
Ông ta bấm đầu ngón tay đếm nhẩm và nói:
- Nếu quả thật Giang nhị công tá»­ bị Âm Thá»§ Bế Huyệt thì ở đây chư vị phải nhá»c công má»›i được.
Nghiêm Hữu Tam há»i :
- Có cần phải đông ngưá»i lắm không?
Thần Phiến Tử đáp:
- Nhiá»u thì không cần nhiá»u lắm, nhưng nhất định phải có đủ sáu vị công lá»±c tinh thâm.
Nghiêm Hữu Tam há»i:
- Trị bịnh mà cần sáu ngưá»i như thế để làm gì?
Hứa Kính Bá nói:
- Theo lão phu biết thì chắc chắn là dùng ná»™i lá»±c cá»§a sáu ngưá»i cùng má»™t lúc vận công để đả huyệt.
Thần Phiến Tá»­ cưá»i:
- Như thế thì hay quá rồi, không ngỠHứa lão huynh cũng khá tinh thông vỠhuyệt đạo như thế ấy . Có Hứa huynh thì nhất định phải thành công.
Hứa Kính Bá cưá»i :
- Huynh đệ chỉ nghe nói như thế, chứ thật sự phương thức ra sao thì hoàn toàn không biết.
Thần Phiến Tử nói:
- Âm Thủ Bế Huyệt vốn là công phu của bàng môn, khi đánh thì sáu ngón tay cùng thi công một lượt, trong bảy ngày không giải được thì huyết mạch sẽ bế tắc, trăm ngày không giải được thì chung thân tàn phế.
Giang Bộ Thanh biến sắc:
- Không biết hiá»n đệ mang trá»ng thương đã bao lâu rồi?
Lý Duy Năng đáp:
- Vừa đúng năm ngày.
ÃÆ¡n Hiểu Thiên nói:
- Thần Phiến Tử đạo huynh đã biết nguồn gốc của nó thì chắc chắn là giải được.
Thần Phiến Tứ cưá»i :
- Tá»± nhiên là phải giải được, năm xưa bần đạo đã từng nghiên cứu, chính vì nó dừng lục chỉ thi công, cho nên bần đạo phải chế cây quạt có sáu sưá»n .
. Nghiêm Hữu Tam cự nự:
- Ãạo huynh ná»›i cái chuyện hồi còn nhá» làm gì, lo chuyện giải cho ngưá»i ta đây.
Thần Phiến Tử háy mắt:
- CÅ©ng vậy nữa nè, con ngưá»i ta sao mà bạc tóc vẫn không chừa cái nóng, có chuyện hồi nhá» má»›i tính chuyện bây giỠđược chứ không, nhá»› chuyện ..độc nhãn kia sao?
ÃÆ¡n Hiểu Thiên cưá»i ha hả :
- Ủa sao tính thua bài tứ sắc rồi gỡ bài cào hay sao đây?
- Già nầy chưa đụng chạm đến ai đấy nghe.
Thần Phiến Tá»­ cưá»i:
- Ãừng có lá»™n xá»™n, cả hai phải giúp bây giỠđây.
Nghiêm Hữu Tam nói:
- Tự nhiên, tự nhiên, nói làm thì làm đi chứ.
Thần Phiến Từ nói:
- Âm Thá»§ Bế Huyệt và dùng lá»±c cá»§a thi công, cho nên ngưá»i bị trúng thì lục kinh bị khống chế vì thế cần phải có sáu ngưá»i công lá»±c tinh thâm, cùng dùng ná»™i lá»±c má»™t lúc xung khai lục mạch, đó là trưá»ng hợp bị đối phương tấn kích má»™t lần, chứ nếu bị hai lần thì trong bảy ngày mưá»i hai kinh mạch đóng kết lại thì không phương thuốc nào mà trị nổi.
Lý Duy Năng nói:
- Giang huynh bị đánh trúng bả vai có một cái thôi.
Thần Phiến Tử gật gù:
- Như vậy là nhẹ nhưng vẫn phải cần đến sáu cao thủ nội lực tinh thâm .
ÃÆ¡n Hiểu Thiên đảo mắt nhìn qua nghiêng ngưá»i có mặt và nói:
Trừ Âu Dương ÃÆ°á»ng chá»§ ra, tại đây có Thanh Phong lão huynh , Thần Phiến Tá»­ lão huynh, Hứa lão huynh, Nghiêm lão huynh và lão phu nữa cÅ©ng chỉ má»›i năm ngưá»i..
Ông ta nghÄ© Giang Bá»™ Thanh tuy tuổi hãy còn nhá», nhưng xuất thân từ Giang Phá»§ cho nên rất có thể há»c lá»±c thành công.
Chính vì thế nên khi kể danh, ông ta khẽ liếc vỠphía hắn.
Giang Bộ Thanh vội nói:
- Chư vị tiá»n bối ná»™i công thâm hậu, chi sợ vãn bối không há»p đủ .
Thần Phiến Tử nói:
- Giang đại công tá»­ cần phải chăm sóc bên cạnh Giang nhị công tá»­ vả lại khi bá»n mình thi công thì cÅ©ng còn phải có thêm ngưá»i canh giữ đỠphòng, chính vì thế cho nên Giang đại công tá»­ không thể kể trong sáu ngưá»i ấy được.
Nghiêm Hữu Tam nói:
- Chu lão độc và Âu Dương ÃÆ°á»ng Chá»§ cÅ©ng có thể há»p công. Âu Dương ÃÆ°á»ng vốn là đại Tổng Quản ở đây, công việc phiá»n toái lắm, cố lẽ nên thỉnh Chu lão độc là hÆ¡n.
Thần Phiến Tử nói :
- Chuyện phải cần tiến hành cho thật sớm, Lý Duy Năng hãy đến thỉnh Chu lão đến đây để cùng thương lượng.
Lý Duy Năng bái mạng lui ra.
Giang Bá»™ Thanh lật dật đưa bá»n Thần Phiến tá»­ và Thanh Phong đạo trưởng đến phòng cá»§a Giang Hàn Thanh .
Giang Hàn Thanh nằm trưá»n mình trên chiếc gối , dáng sắc cá»§a hắn bÆ¡ phá» mệt nhá»c.
Tôn Phi Loan và Chu Long Chu lo phục thị nên không dám rá»i ra.
Thấy anh mình đưa chư vị tiá»n bối vào thăm, Giang Hàn Thanh lật đật nhếch mình ngồi dậy nhưng Thần Phiến Tá»­ vá»™i khoát tay:
- Giang nhị công tử hãy nầm yên, nằm như thế cho dễ xem mạch.
Ông ta quay lại nói vá»›i má»i ngưá»i:
- Ãể bần đạo xem lại cho thật kỹ.
Ông ta bước lại vạch vai áo cá»§a Giang Hàn Thanh, nÆ¡i nầy da dẽ vẫn như thưá»ng, ngưá»i ngoài nhìn vào rất khó mà thấy triệu chứng mang trá»ng thương.
Thần Phiến Tá»­ đưa mấy ngón tay ấn chung quanh bả vai cá»§a Giang Hàn Thanh, vẻ mặt ông có nhiá»u biến đổi.
Thật lâu, sau khi xem xét kỹ càng, Thần Phiến Tử quay qua nói với Thanh Phong đạo trưởng:
- Ãạo huynh hãy tuần mạch lại thá»­ xem kinh huyệt có phải bị Âm Thá»§ Bế Huyệt hay không?
Thanh Phong đạo trưởng cau mặt:
- Ãạo huynh thấy có gì khác lạ chăng?
Thần Phiến Tử đáp:
- Cứ theo bần đạo thì Giang nhị công tử không phải bị Âm Thủ Bế Huyệt .
Chu Tiá»m bước lại gần há»i nhá» :
- Thần Phiến tá»­ đạo huynh đã thấy có Ä‘iá»u khác lạ hay sao?
Thần Phiến Tử nói:
- Âm Thá»§ Bế Huyệt là thứ âm công hàn độc, chính vì âm hàn nhập huyệt cho nên huyết mạch ngưng kết, ngưá»i bị thương kinh mạch khó vận thông, da dẻ hÆ¡i tím , thế nhưng Giang nhị công tá»­ thì lại không thấy triệu chứng gì cả .
Chu Tiá»m nói:
- Huynh đệ thấy linh mạch bên vai trái của Giang nhị công tử không thông suốt, quả đúng là do Âm Thủ Bế Huyệt mà ra. .
Chu Tiá»m ngoài chuyện tinh thâm độc chất, phương thức châm cứu cá»§a ông ta đã nổi tiếng trong giang hồ, còn Thần Phiến Tá»­ thì lại nhất nhì vá» môn đả huyệt danh gia, thế mà cả hai lại có quan Ä‘iểm không giống nhau vá» thương thế cá»§a Giang Hàn Thanh thì quả lã má»™t chuyện rất kỳ lạ .
Thanh Phong Ãạo Trưởng làm thinh không nói, ông ta dồn hết tinh thần bắt mạch, thật lâu, ông ta mở mất ra mỉm cưá»i:
- Nhị vị đạo huynh Ä‘á»u nói đúng: cứ kinh mạch bên trái thì quả là Âm công thá»§ pháp thế nhưng cái lạ mà cả ba chúng mình có lẽ không làm sao nghÄ© ra là không biết thương thế ở nÆ¡i nào chính xác.
Nghiêm Hữu Tam há»i:
- Nếu như thế thì làm sao cô được phương thức giải trị ?
Thanh Phong đạo trưởng nhìn Thần Phiến Tử :
- Cứ theo bần đạo thì Giang nhị công tử vẫn bị bế tắc kinh mạch vỠphía trái, chúng ta có thể theo đó mà trị thương.
Thần Phiến Tử gật đau:
- Ãúng thế, tuy không hoàn toàn giống như Âm Thá»§ Bế Huyệt nhưng kinh mạch hiện trạng hÆ¡i tương tá»±, chúng ta cứ theo phép Lục Công Xung Huyệt mà giải khai thì vẫn công hiệu như thưá»ng.
Chu Tiá»m gục gặc:
- Giang Nhị công tá»­ tuy không bị hàn khí như Âm Thá»§ Bế Huyệt nhưng chân khí rất dung hợp vá»›i chan khí cá»§a chúng ta. Cứ theo phép cá»§a Thần Phiến Tá»­ đạo huynh thì rất có thể có nhiá»u công hiệu.
Thanh Phong đạo trưởng nói :
- Chu huynh nói đúng, bởi vì ngoài phương thức ấy ra, chúng ta không còn cách nào khác được.
Hồng Liễm Phán Quan Nghiêm Hữu Tam nói:
- Ãã thế thì chúng ta thi hành càng sá»›m càng tốt.
Thần Phiến Tử quay lại nói:
- Giang Ãại công tá»­ và Duy Năng trong lúc vận công Ä‘iá»u trị đừng cho má»™t ai bén mảng vào đây.
Giang Bá»™ Thanh và Lý Duy Năng vâng lá»i bước ra đứng nép hai bên.
Thần Phiến Từ lại nói với Chu Long Chu và Tôn Phi Loan:
- Nhị vị cô nương hãy lưu lại trong phòng để giúp khi cần.
Tôn Phi Loan và Chu .Long Chu cúi đầu tuân lịnh đứng tránh qua một bên.
Thần Phiến Tử nói với Giang Hàn Thanh :
- Nhị công tá»­ hãy ngồi xếp bằng, Ä‘iá»u cần phải làm là làm cho thần trí khoan hòa, chân khí tịnh tiêu, đến bao giá» chúng bần đạo vận công thi công tá»­ cố Ä‘iá»u hòa lục hợp, nếu thấy khó chịu thì cÅ©ng cố ngồi cho trá»n hết thá»i gian.
Giang Hàn Thanh vâng lá»i ngồi dậy.
Thần Phiến Tá»­ nói vá»›i má»i ngưá»i:
- Thanh Phong đạo huynh án thá»§ âm kinh, dùng chân khí thâm nhập Trung Phá»§ Huyệt cho đến Thiếu Thương Huyệt , ÃÆ¡n Dưá»ng Chúa án vào Thiếu âm kinh, công nhập Thiên Trì cho đến huyệt Tnung Xung , Hứa Trang Chá»§ án Thái Dương kinh, công nhập huyệt Thinh cung dẫn vào Thiếu Trạch Huyệt , Chu đạo huynh án Dương Minh Kinh công nhập Hòa Giao Huyệt dẫn cho đến tận huyệt Thương Dương , bần đạo sẽ cho chân khí vào ngả Nhi Môn để đưa đến Quan Hoành ÃÆ¡n Hiểu Thiên cau mặt:
- Nếu như thế thì có phạm vào nghịch xung chăng?
Thần Phiến Tá»­ cưá»i:
- Phải vận nghịch xung thì mới giải thông, chứ nếu chỉ thuận xung thì không giải được đâu.
Ông ta đưa tay ra hiệu cho má»i ngưá»i án đúng phương vị cá»§a mình và trầm giá»ng:
- Nhất tỠcông huyệt!
Cả sáu ngưá»i từ từ nhắm mắt, há» vận Ä‘an Ä‘iá»n cho chân khí đưa lên đồn cả ra ngoài..
Sáu nguồn chân nguyên khí lực dồn cả vào kinh mạch bên vai trái của Giang Hàn Thanh.
Cả sáu ngưá»i Ä‘á»u là cao thá»§ nhất nhì trong võ lâm hiện tại há» cùng má»™t lúc vận công làm cho Giang Hàn Thanh rúng động ngay tức khắc, hắn không dám chậm trá»…, vá»™i vận công lên tâm mạch từ từ cho ra "bản mạch kinh" để tiếp xúc vá»›i chân khí bên ngoài xâm nhập.
Chỉ trong thoáng chốc, Giang Hàn Thanh nghe toàn cơ thể sắp nổ tung, tâm hồn hắn vụt nghe như không còn phụ thể, thân ảnh hắn hơi ngả vỠsau.
Tôn Phi Loan giật mình đưa tay ra đỡ và kêu nho nhá»:
- Giang lang...Giang lang..
Giang Hàn Thanh nhắm nghiá»n đôi mất, da mặt hắn càng trắng bệch.
Sáu ngưá»i trong bá»n cá»§a Thần Phiến Tá»­ cÅ©ng hÆ¡i ngạc nhiên, vì trạng thái xảy ra hÆ¡i ngoài dá»± liệu.
Nghiêm Hữu Tam bảo nhá»:
-Nhi công tử hôn mê.
Thần Phiến Từ xịch ra cau mặt:
- Lạ thật, công lực chưa xung huyệt thì tại sao lại hôn mê ? .
Thanh Phong đạo trưởng trì hoãn nghi ngại, õng ta đưa tay án vào kinh bên phải của Giang Hàn Thanh chăm chú theo dõi.
Hồi lâu, ông ta khẽ cau mày:
- Bị công vào tâm mạch nên hôn mê, chứ không có gì nghiêm trá»ng, Ä‘iá»u lạ là bần đạo không hiểu trong ngưá»i cá»§a nhị công tá»­ có má»™t tiá»m lá»±c gì lạ lắm chính luồng tiá»m lức ấy đã làm cản trở công lá»±c cá»§a chúng ta vì cÅ©ng chính sức công và kháng ấy đã làm cho tâm mạch bị dàu, thật không hiểu luồng tiá»m lá»±c ấy từ đâu mà có?
Giang Bá»™ Thanh thấy các vị cao thá»§ Ä‘á»u gần như thúc thá»§ vô sách khiến cho hắn nhìn mà rÆ¡i nước mắt, hắn há»i nhá» Thanh Phong đạo trưởng :
- Ãạo trưởng; chẳng hay xá đệ có cứu được hay chăng?
Thanh Phong đạo trưởng nói:
- Từ Thá»§ Tam Huyệt âm cho đến Thá»§ Tam Huyệt Dương Ä‘á»u là đầu mối cá»§a lục kinh dẫn và tâm huyệt, vì thế, khi bị công kích tức nhiên phi hôn mê chứ không có gì tổn hại, chỉ có Ä‘iá»u nếu luồng tiá»m lá»±c kỳ lạ trong ngưá»i ta Nhị công tá»­ cứ luôn tồn tại thì rất khó mà đùng chân khí há»— trợ bên ngoài để khai thông kinh mạch .
Thần Phiến Tử gật đầu:
- Ãạo huynh nói đúng, chính chân kinh cá»§a bá»n ta vận vào Ä‘á»u bị luồng tiá»m lá»±c đó chống cán lại ngay .
Tôn Phi Loan chảy nước mắt nắm tay Giang Hàn Thanh gá»i nhá»:
- Giang lang...Giang lang.
Thình lình, Giang Hàn Thanh từ từ mở mắt và hắn nói ngay:
- Phi Loan, đừng khóc..
Và hắn quay qua cưá»i nói vá»›i Giang Bá»™ Thanh:
- Ãại ca, tiểu đệ không có sao đâu.
Mất hắn dạo khắp nÆ¡i, thấy dáng sắc cá»§a bá»n Thần Phiến tá»­ có vẻ lo âu Giang Hàn Thanh nói luôn:
- Chư vị tiá»n bối, cánh tay cá»§a vãn bối cho dầu có bị phế cÅ©ng không đến ná»—i nào, xin chư vị đừng phí lá»±c.
Thần Phiến Từ nói:
- Nhị công tá»­ hãy yên lòng, trong Ä‘á»i nầy cứ há»… có ngưá»i bế huyệt thì tá»± nhiên có ngưá»i giải được, thong thả chúng bần đạo nhất định sẽ nghÄ© ra.
Thanh Phong đạo trưởng nói:
- Nếu như có thể trục xuất nguồn tiá»m lá»±c luôn luôn đỠkháng trong ngưá»i cá»§a nhị công từ ra thì chúng ta có thể vận khí trị thương.
Nói đến đây chư chợt nhá»› ra, ông ta quay qua há»i Ãá»™c tẩu Chu Tiá»m:
- Chu lão huynh, không hay phương thức Kim Châm Quá Huyệt cá»§a Chu lão huyệt có thể áp dụng để trục xuất luôn tiá»m lá»±c kỳ dị trong ngưá»i cá»§a Giang nhị công tá»­ hay không?
Chu Tiá»m thở ra:
- Trục xuất thì tá»± nhiên là được, nhưng phương pháp kim châm ấy chuyên dùng để trục độc, nay nếu áp dụng trong trưá»ng hợp này thì bao nhiêu chân khí trong ngưá»i cá»§a Giang nhị công tá»­ sẽ ra theo, thể lá»±c sẽ do đó mà không còn tồn tại, trong khi thương thế chỉ hại má»™t cánh tay mà làm cho toàn thân bạc nhược thì đúng là má»™t chuyện nguy hiểm vô cùng.
Má»i ngưá»i nghe nói hết thảy Ä‘á»u đưa mắt nhìn nhau tuyệt vá»ng.
Tôn Phi Loan vụt đứng lên nói bằng má»™t giá»ng cá»±c kỳ cương quyết:
- Giang lang hãy yên tâm tĩnh dưỡng, tôi sẽ đi tìm Ngũ sư muội.
Chu Long Chu giật mình bước tới kéo tay Tôn Phi Loan:
- Tôn thư thư.
Ton Phi Loan nói:
- Chu muá»™i, ai buá»™c thì ngưá»i ấy mở, NgÅ© sư muá»™i đã bế huyệt thì nhất Ä‘inh phải biết cách giải.
Chu Long Chu cau mặt:
- Nhưng Tôn thư thư không thể đến Long Môn.
Nàng muốn nói bây giỠTôn Phi Loan đã mặc nhiên mang tội phản đồ nếu trở vỠLong Cung thì chẳng khác nào đem thân mà nạp.
Tự nhiên Tôn Phi Loan biết rõ ý của Chu Long Chu, nhưng nàng cương quyết:
- Cho dầu tôi phải chết, nhất định cũng phải đổi cho kỳ được Yên Phi Quỳnh để giải huyệt cho Giang lang.
Thanh Phong đạo trưởng nói :
- Tôn cô nương không nên mạo hiểm như thế, ngay bây giá» nhị công từ cÅ©ng chưa đến má»—i nguy hiểm. Má»™t ngưá»i thòi bó tay nhưng chúng bần đạo cùng có mặt nÆ¡i đây nhất định sẽ tìm ra giải pháp, bần đạo có ý đến như thế nầy, trong vòng ba ngày, nếu không tim được cách nào giải huyệt , chừng đó không riêng má»™t mình Tôn cô nương mà nếu muốn tìm lịnh muá»™i thì ở đây có thể dốc hết toàn lá»±c ra giải quyết.
Chu Long Chu nói:
- Tôn thư thư, đạo trưởng tinh thâm y lý, thêm vào đó còn chư vị tiá»n bối có mặt nÆ¡i đây, trong vòng ba ngày tôi tin chắc rằng có giải pháp hay, giải pháp cuối cùng sẽ tính đến chuyện Ä‘i tìm Yên Phi Quỳnh.
Giang Hàn Thanh thở ra:
- Thật ra thì dầu thế nào cÅ©ng chỉ có má»™t cánh tay nhất là cánh tay trái, có ngưá»i bị rắn độc phải chặt tay, như vậy chuyện không có gì hiểm nguy đến tánh mạng. Xin Phi Loan và chư vị hãy cữ thong thả mà tính lại.
Tôn Phi Loan rơi nước mất:
- Không kể đến tính mạng, nhưng nếu Giang lang hao mất má»™t ngón tay Ä‘i nữa, thiếp cÅ©ng sẽ buá»™c nó Ä‘á»n mạng ngay.
Thanh Phong đạo trưởng nói:
- Bây giỠxin thĩnh chư vị lão huynh ra ngoài, rồi chúng ta thương lượng lại.
Giang Bộ Thanh lật đật vòng tay nghiêng mình:
- Vì thương thế cá»§a xá đệ mà chư vị tiá»n bối phải nhá»c lòng, tại hạ xỉn thay mặttất cả cúi đầu bái tạ.
Thanh Phong đạo trưỡng nói:
- Giang đại công tá»­ không nên khách sáo như thế, cho dầu thế nào, chúng ta cÅ©ng Ä‘á»u có nhiệm vụ trị thương cho nhị công tá»­.
Giang Bộ Thanh cúi đầu đưa đoàn thể ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Chu Long Chu và Tôn Phi Loan săn sóc cho Giang Hàn Thanh.
Tài sản của giacuongly

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
âÿçàíèå, êàçàíü, êðóïíåéøèé, ìàñÿíÿ, ïàðàãðàô, íàðàùèâàíèå, ïðîñòèòóòêè, ó÷åáíèêè, ýíöèêëîïåäèÿ

Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™