Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #11  
Old 03-06-2008, 07:46 AM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Há»c Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bài gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Hồi 37

Trắc túc vô hành kính
Kim Tiêu nhìn Giang Vi Tử, nhướng mày nói :
- Nữ nhân xinh đẹp như nàng, đừng có mở miệng ra là nói giết ngưá»i. Không sợ thiên hạ cho là bà la sát sao, bị thiên hạ cho là bà la sát không chừng khó kiếm được má»™t đấng phu quân. Phòng không gối chiếc, đêm buồn nhìn trăng, nghe tiếng mưa rÆ¡i, đông đến lạnh lùng giá buốt hổng ai sưởi ấm, lúc đó hối thì đã muá»™n rồi.
Giang Vi Tử cắn răng trên vào môi dưới.
- Ta không thích nghe những lá»i nói này.
- Chân ngôn khó nghe, sàm nịnh thì ai cÅ©ng thích. Cô nương sống trong ná»™i cung quen rồi. Lại luôn ở bên cạnh Thiên tá»­, ngày ngày được má»i ngưá»i cúi đầu nên chỉ thích nghe những lá»i chót lưỡi đầu môi, miá»…n làm sao nghe đã cái lá»— nhi thì thích. Còn những lá»i thật làm sao nghe được.
Vừa nói Kim Tiêu vừa gỡ tay nàng ra khá»i yết hầu.
Giang Vi Tử trừng mắt nhìn Kim Tiêu.
- Bổn cô nương chưa tha cho ngươi, ngươi lại tự nhiên như vậy à?
Kim Tiêu mỉm cưá»i giả lả nói :
- Sợ tiểu thư má»i tay, bá»™ tiểu thư không biết má»i tay à. Hay ngá»c thá»§ cá»§a tiểu thư biến thành đá rồi.
Nàng hừ nhạt rút tay lại.
Kim Tiêu nói tiếp :
- Nếu như tiểu thư có ý giết Ngạn Kim Tiêu thì đã hành động rồi. Còn chỉ đặt trảo vào yết hầu thôi mà không bứt thanh quản hay khí quản thì rõ ràng tiểu thư chưa muốn lấy mạng tại hạ.
Chàng nói rồi bước lại ghế thản nhiên ngồi xuống. Kim Tiêu đạp ghế trượt ra phía sau hòn non một bộ. Rồi thản nhiên tựa lưng vào thành ghế gác chân lên bàn. Thuận tay chàng bẻ lấy một quả chuối bóc vỠăn ngon lành. ăn xong quả chuối đó, Kim Tiêu quẳng vỠchuối xuống sàn thủy xá.
Hành động của chàng khiến Giang Vi Tử cau mặt biểu thị thái độ khó chịu.
Kim Tiêu nhìn nàng mỉm cưá»i, rồi bẻ lấy má»™t quả chuối đưa vá» phía nàng.
- Tiểu thư ăn chuối không?
Giang Vi Tá»­ cắn răng trên vào môi dưới. Nàng gắt giá»ng nói :
- Ta không ăn những thứ đó.
Kim Tiêu bỠvỠchuối xuống bàn. Chàng ngẩng mặt nhìn lên trần thủy xá, nhún vai nói :
- Tại hạ quên mất, tiểu thư là trang thiên kim, hay là ngưá»i cao sang kim chi ngá»c Ä‘iệp thì đâu có ăn những món ăn dân dã như Ngạn Kim Tiêu.
Giang Vi Tử lừ mắt nhìn chàng.
- Ngươi bá» chân xuống khá»i bàn.
- Äây là nhà cá»§a Ngạn Kim Tiêu mà... tá»± nhiên tiểu thư xông vào rồi còn muốn làm chá»§ cá»§a tại hạ nữa. Lạ quá nhỉ.
Chàng chắc lưỡi.
- Mà nghÄ© cho cùng, tiểu thư cÅ©ng có thể là chá»§ nhân cá»§a tại hạ. Bởi vì cái gì cá»§a Ngạn Kim Tiêu, cô nương đã Ä‘á»u thấy cả rồi.
Sắc diện nàng đỠbừng.
- Ngươi đừng sàm ngôn. Ta không thấy gì cả.
Kim Tiêu gật đầu :
- Äúng rối... Khi ngưá»i ta che mặt thì làm sao mà thấy chứ. Tiếc cho tiểu thư thật.
Cái đáng thấy thì không thèm nhìn, sau đó lại đi tìm tại hạ, có lạ không nhỉ.
Sắc diện của Giang Vi Tử tái dần ra.
Nàng gằn giá»ng nói :
- Äạo Soái Dương Châu... Giang Vi Tá»­ không phải là hạng nữ lưu để ngươi xem thưá»ng đâu.
Vừa nói Giang Vi Tá»­ vừa bước đến bên bàn. Nàng toan vươn trảo chụp lấy chân Kim Tiêu, nhưng chàng đã nhanh hÆ¡n thả chân xuống khá»i bàn.
Kim Tiêu gắt giá»ng nói :
- Làm gì nàng nóng giận dữ vậy?
- Ta có thể bẽ gãy tứ chi ngươi, biến ngươi thành phế nhân.
- Cần gì phải làm như vậy... Tại hạ đâu còn sống bao lâu nữa mà phải bị trừng trị thành phế nhân.
Nói rồi Kim Tiêu bưng vò rượu dốc lên miệng uống. Chàng đặt vò rượu xuống bàn nhìn Giang Vi Tử.
- Trong điện Thái Hòa, tại hạ không nhìn rõ nàng lắm nhưng bây giỠnhìn kỹ mới thấy nàng đẹp, thích chết đi được.
- Ngươi...
Kim Tiêu giã là cưá»i rồi nói :
- Còn nàng có thấy tại hạ đẹp không. Những nữ nhân nào lỡ chiêm ngưỡng nhân dạng của Ngạn Kim Tiêu mà không nhận ra cái đẹp của Ngạn Kim Tiêu, đó là những nữ nhân có mắt như mù, hoặc không dám nhìn vào mình.
Giang Vi Tử quắc mắt.
- Äạo Soái Dương Châu... bổn cô nương không thích nghe những lá»i sàm ngôn vô nghÄ©a đó đâu.
Kim Tiêu nhướng mày :
- Nếu nàng không thích thì có thể rá»i thá»§y xá cá»§a Ngạn Kim Tiêu. Còn như thích thì cứ ở lại nghe. Tại hạ không giữ cÅ©ng không Ä‘uổi, tùy tiểu thư định Ä‘oạt thôi.
Giang Vi Tử khoanh tay trước ngực nhìn Kim Tiêu.
Chàng thản nhiên tiếp nhận ánh mắt cá»§a nàng và nhìn lại. Kim Tiêu Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm. Nụ cưá»i cá»§a Kim Tiêu khiến chân diện Giang Vi Tá»­ nóng bừng.
Nàng miễn cưỡng nói :
- Ngạn Kim Tiêu... Ngạn Kim Tiêu...
Kim Tiêu ngắt lá»i nàng :
- Nghe rồi. Nói gì thì nói còn cứ gá»i tục danh cá»§a tại hạ mãi vậy. Ngạn Kim Tiêu vá»›i Ngạn Kim Tiêu, gá»i mãi như vậy quen miệng đó. Äến khi nằm ngá»§ cÅ©ng gá»i tên. Sau này có phu tướng, đêm tân hôn cÅ©ng gá»i tên Ngạn Kim Tiêu gã ôn dịch kia không hiểu gì lại Ä‘i tìm gã du thá»§ du thá»±c này nữa. Khổ quá nói mãi.
Giang Vi Tử thét lên :
- Im...
- Thì im.
Kim Tiêu ngậm hai cánh môi lại nhướng mày nhìn Giang Vi Tử. Nàng trừng mắt nhìn vào mặt Ngạn Kim Tiêu :
- Ngươi có tin ta cắt lưỡi ngươi không.
- Hổng tin.
- Ta sẽ cắt lưỡi ngươi đó.
Kim Tiêu giả lả cưá»i rồi nói :
- Nàng cắt lưỡi ta, ngưá»i ta sẽ cho nàng là ác phụ.
Mặt nàng nhăn hẳn lại, răng trên cắn vào môi dưới.
Kim Tiêu nhướng mày khi chứng nghiệm nhân diện của Giang Vi Tử.
- Cổ thư có câu, nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi thấy thân thể nhau chẳng khác nào đã chung chạ. Nàng giết ta chẳng khác nào ác phụ nhẫn tâm giết con mèo của mình. Cục mỡ chỉ dành cho con mèo xơi tái chứ đâu bao giỠgiết.
Giang Vi Tử nheo mày :
- Ngươi nói cái gì thế... Cái gì là con mèo, cái gì là mỡ?
- Nàng tự hiểu lấy vậy... bây giỠkhông hiểu mai mốt nghiệm ra rồi cũng hiểu thôi mà.
Kim Tiêu thở hắt ra một tiếng rồi đứng lên :
- Thôi được rồi... khi nãy ta dụng những lá»i sàm ngôn khó nghe là để Ä‘uổi mấy ngưá»i kia ra khá»i thá»§y xá này đó. Chẳng lẽ để cho há» chứng nghiệm bá»™ mặt thật cá»§a Lan Hoa Sứ hay sao. Nàng cÅ©ng không phải là Lan Hoa Sứ thật nữa. Cái gì cÅ©ng giả tạo hết.
- Lan Hoa Sứ là sư phụ của Giang Vi Tử.
Kim Tiêu nhìn Giang Vi Tử.
- Khi nàng xuất hiện ta ngỡ đâu võ công của nàng có thể đối địch lại Tà Nhân Vô Diện, không ngỠbản lĩnh của nàng cũng chỉ đệ trượt vỠchuối mà té lăn ra sàn thủy xá.
Nếu như Kim Tiêu không ngăn cản Tà Nhân Vô Diện thì bây giá» nàng đã không đứng đây đòi cắt lưỡi, hay giết Ngạn Kim Tiêu. Ân cá»§a ta trá»ng như vậy mà Giang Vi tá»­ không trá»ng mà đòi giết Kim Tiêu nữa. Nàng đúng là...
Kim Tiêu bá» lá»­ng câu nói giữa chừng giả lả cưá»i.
Giang Vi Tử đỠmặt.
Nàng miễn cưỡng nói :
- Ta không ngỠvõ công của gã đó lại lợi hại như vậy.
- Biết như thế nàng phải mang ân Ngạn Kim Tiêu đó.
Kim Tiêu chỉ chiếc ghế đối diện :
- Ngồi xuống đi.
Vi Tử nhíu mày.
- Ngươi ra lịnh cho tài nhân Giang Vi Tử đó à?
- Kim Tiêu đâu phải là nô tài của nàng, mà là chủ nhân của thủy xá này. Nếu như nàng không muốn ngồi, đứng cũng được. Nhưng nhớ đừng có di bước đấy, kẻo lại trượt vỠchuối mà té ngửa ra ta hổng có đỡ đâu.
Vi Tử lắc đầu rồi miễn cưỡng ngồi xuống. Nàng đặt hai tay lên bàn nhìn Kim Tiêu :
- Äạo Soái Dương Châu, ngươi đã biết ngươi làm chuyện gì chưa?
- Chuyện gì?
- Ngươi dám đột nhập vào Ä‘iện Thái Hòa lấy trá»™m Ngá»c ấn. Cái tá»™i đó cho dù Ngạn Kim Tiêu có ba đầu sáu tay cÅ©ng không gánh nổi đâu. Má»™t khi Thiên tá»­ biết được, ngươi sẽ bị tru di cá»­u tá»™c. Không chỉ tam tá»™c mà là cá»­u tá»™c. Ngá»c ấn có liên quan đến bá tính và giang sÆ¡n xã tắc này.
Kim Tiêu sẽ mỉm cưá»i rồi nói :
- Giang cô nương có sợ không?
- Ngươi muốn bị tru di cửu tộc lắm à?
- E rằng Thiên tá»­ không thể làm Ä‘iá»u này.
Kim Tiêu nhướng mày :
- Kim Tiêu nói thật đó. Bởi Kim Tiêu chỉ có má»™t thân má»™t mình, giá»i lầm thì cÅ©ng chỉ chặt đầu Ngạn Kim Tiêu thôi chứ làm gì có cá»­u tá»™c mà tru di chứ.
Kim Tiêu bưng lấy vò rượu tu một ngụm dài. Chàng đặt vò rượu xuống trước mặt nhìn Giang Vi Tử nói tiếp :
- Nhưng trước khi chém Ngạn Kim Tiêu thì trước tiên Thiên tử sẽ chém cô nương trước.
Kim Tiểu chắc lưỡi :
- Cả hai chúng ta cùng ra pháp trưá»ng. Không sinh cùng má»™t giá» má»™t năm nhưng chết chung má»™t thá»i khắc. Làm hai con ma dưới a tỳ. Không khéo bên kia còn sướng hÆ¡n bên này đó. NghÄ© tá»›i Ä‘iá»u đó tại hạ thích lắm đó.
Giang Vi Tử cau mặt.
- NgÆ¡i đừng nói những lá»i đó nữa.
Nàng vừa nói vừa quay mặt né tránh ánh mắt của Kim Tiêu.
Kim Tiêu mỉm cưá»i :
- Äã nhìn rồi, còn không dám nhìn gì nữa chứ.
Vi Tử nhìn lại chàng.
- Tại sao ngươi dám trá»™m Ngá»c ấn cá»§a Thiên tá»­?
- Trách ngưá»i thì hãy tá»± nhìn lại bản thân mình. Nàng quên hết rồi ư hay giả vá» quên?
- Ngươi muốn nói gì?
Kim Tiêu xoa hai tay vào nhau từ từ đứng lên nhìn Giang Vi Tử từ tốn nói :
- Trong điện Thái Hòa, Giang Vi Tử tiểu thư còn nhớ mình nói gì không?
- Ơ... Ta không nhớ.
- Kim Tiêu nhắc cho Giang tiểu thư nhá»› nhé. Trong Ä‘iện Thái Hòa, tiểu thư nói Äạo Soái Dương Châu, Ngá»c ấn Ä‘ang ở đây, ngươi có bản lÄ©nh thì xuất đầu lá»™ diện mà lấy. Äừng có trốn chui, trốn nhá»§i làm con rùa rút cổ.
Kim Tiêu nhịp những ngón tay lên mật bàn.
- Kim Tiêu đành phải xuất đầu lá»™ diện để lấy Ngá»c ấn. Nếu không tiểu thư lại cho tại hạ là con rùa rút đầu rút cổ. Khổ cho cái gã Ä‘u thá»§ du thá»±c này lắm.
- Nhưng ngưá»i xuất đầu lá»™ diện lấy Ngá»c ấn trong sá»± bỉ ổi.
- Cái gì là bỉ ổi... Tại hạ chỉ cởi truồng thôi. Còn ai muốn chiêm ngưỡng nhân dạng cá»§a tại hạ thì cứ chiêm ngưỡng. Kim Tiêu có cấm ngưá»i nào đâu.
- Nhưng ngươi quá trơ trẽn.
Giang tử vi buông tiếng thở dài rồi nói :
- Sắp đến ngày thái tá»­ đăng cÆ¡ tiếp nhận Ngá»c ấn từ Hoàng thượng. Vi Tá»­ xin Kim Tiêu hãy trả lại Ngá»c ấn.
Kim Tiêu gật đầu.
- Giá» Kim Tiêu má»›i nghe câu nói lá»t lá»— tai mình đó.
- Ngươi trả lại Ngá»c ấn?
- Bây giá» tiểu thư có giết Kim Tiêu cÅ©ng không thể có Ngá»c ấn. Nhưng tại hạ hứa đến ngày đăng cÆ¡ cá»§a Thái tá»­ sẽ có Ngá»c ấn cho cô nương.
- Kim Tiêu giữ Ngá»c ấn để làm gì?
- Có những chuyện cá»§a giá»›i võ lâm còn quan trá»ng hÆ¡n Ngá»c ấn. Nhưng trước tiên là bổn mạng cá»§a Kim Tiêu. Trước tiên Kim Tiêu cần Ngá»c ấn để giữ mạng mình.
- Kim Tiêu giữ mạng được không khi chuyện này đến tai thái tử?
- Tạm thá»i tiểu thư phải giữ kín chuyện này.
Ngày đăng cÆ¡ cá»§a Thá»i tá»­ đã đến gần rồi, không còn bao lâu nữa.
Kim Tiêu ôm vò rượu đứng lên. Chàng dốc vò rượu uống cạn rồi đặt xuống bàn.
- Giá» thì Kim Tiêu đã có thể hiểu tưá»ng tận má»i đưá»ng Ä‘i nước bước cá»§a Tà Nhân Vô Diện rồi.
Vi Tử buột miệng nói :
- Tà Nhân Vô Diện là ai?
- Cái lão quỷ đã lột mặt nạ vàng của nàng đó.
- Lão ta à? Thế lão cần Ngá»c ấn để làm gì?
- Còn làm gì nữa ngoài mỗi mục đích trở thành Thiên tử.
Vi Tử sa sầm mặt :
- Có chuyện đó ư?
- Làm gì không có chứ. Những chuyện ngưá»i ta không ngá» tá»›i thì thưá»ng xảy ra trong giá»›i võ lâm giang hồ. Nàng nghÄ© coi. Nếu như Tà nhân va diện sát hại Thái tá»­, rồi khoác bá»™ mặt cá»§a thái tá»­, ngang nhiên đăng cÆ¡, y đương nhiên trở thành Hoàng thượng chứ gì. Ai muốn có ngai vàng Thiên tá»­ cÅ©ng phải mở má»™t cuá»™c can qua, máu chảy thành sông thây chết thành núi. Nhưng vá»›i Tà Nhân Vô Diện thì dá»… như trở bàn tay má»™t khi có Ngá»c ấn.
Vi Tử nhíu mày.
- Y không thể dị dung thành thái tử được. Cho dù thuật dị dung của y có cao siêu thế nào cũng không thể hóa trang thành thái tử.
Kinh Tiêu lắc đầu.
- Tiểu thư chẳng biết cái gì cả. Tà Nhân Vô Diện không phải dụng thuật dị dung bình thưá»ng như ngưá»i ta tưởng, mà đó lã má»™t môn công phu độc nhất vô nhị trên thế gian này. Má»™t môn công phu có thể thay đổi diện dung theo ý mình.Và bất cứ ai y cÅ©ng có thể hóa thành. Ngay cả cô nương y cÅ©ng có thể hóa trang giống như hai giá»t nước, chỉ có khác chăng là khác cái chá»—...
Kim Tiêu bá» lá»­ng câu nói giả lả cưá»i :
- Kim Tiêu không dám nói hết ý của mình.
Nàng đỠmặt, lắc đầu :
- Bổn cô nương không tin.
- Tiểu thư không tin thì Ä‘i há»i Giác Viá»…n đại sư, hay bất cứ ngưá»i nào trong Äổng gia.
Kim Tiêu bước ra cửa thủy xá đóng lại.
Vi Tử nhìn chàng :
- Sao Ngạn công tử lại đóng cửa?
- Kim Tiêu sợ gió từ bên ngoài. Cũng như sợ có sự biến mới xảy đến với mình.
Chàng quay lại bàn nhìn Giang Vi Tử.
Buông một tiếng thở dài, Kim Tiêu nói :
- Kim Tiêu sợ con ngưá»i này sẽ có được ngai vàng Thiên tá»­. Mặt khi y có được ngai vàng tá»±u thành vương nghiệp, y có thể là má»™t hôn quân.Y có quá nhiá»u bá»™ mặt tất tâm địa Ä‘a Ä‘oan khó lưá»ng.
Chàng chống tay lên mặt bàn, hơi chồm vỠphía Giang Vi Tử.
- Chỉ còn má»™t cách duy nhất... Äó là hóa giải bí thuật dị dung độc nhất vô nhị này.
Nàng phải giúp Ngạn Kim Tiêu.
- Những chuyện công tử nói thật khó tin.
- Nàng phải tin Ngạn Kim Tiêu. Bởi má»™t khi Tà nhân vá»™ diện hoàn thành vương nghiệp, giá»›i võ lâm sẽ rÆ¡i vào kiếp há»a máu chảy thành sông, thây chất thành núi.
- Công tử biết Tà Nhân Vô Diện là ai không?
- GiỠthì chưa biết nhưng đã có thể lỠmỠthấy được cái bóng của y.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài rồi nói tiếp :
- Võ công cá»§a con ngưá»i này lại cá»±c kỳ cao minh, cứ như y đã thâu tóm toàn bá»™ võ công trong thiên hạ. Ngoài võ công ra, Tà Nhân Vô Diện còn là ngưá»i túc trí Ä‘a mưu. Chỉ có má»™t ngưá»i duy nhất là y chưa thể chạm tay đến được..
- Ai?
- Thái tá»­ sắp đăng cÆ¡. Nhưng má»™t sá»›m má»™t chiá»u thì y cÅ©ng chạm tay tá»›i mà thôi.
- Những lá»i cá»§a Ngạn công tá»­ nói Vi tá»­ khó tin quá.
- Khó tin cũng phải tin. Cứ để ta nói hoài sao. Nàng đâu tin có lúc phải tận mục sở thị nhân thể của mạt gã trộm đạo, nhưng cuối cùng thì vẫn phải nhìn đó.
Vi Tử trố mắt nhìn chàng.
Kim Tiêu giả lả cưá»i :
- Äừng giận... Kim Tiêu nói như thế để buá»™c Giang tiểu thư phải tin vào lá»i cá»§a ta mà. Còn tiểu thư có nhìn hay không nhìn thì cÅ©ng đâu có quan trá»ng gì. Dá»… có mấy ai chiêm ngưỡng được nhân dạng cá»§a Äạo Soái Dương Châu,..
Vi tử bặm môi lắc đầu.
Kim Tiêu chợt đổi giá»ng vồn vã :
- Hê.... Kim Tiêu muốn há»i nàng má»™t chuyện.
- Công tá»­ muốn há»i gì?
- Tại sao nàng biết ta là Äạo Soái Dương Châu?
- Bửu Chỉnh Tư nói với Vi Tử.
- Lão già ôn dịch.
Kim Tiêu chắc lưỡi :
- Hẳn lão hỠBửu không muốn Ngạn Kim Tiêu quay vỠDương Châu rồi. Ngoài tiểu thư ra, lão còn nói với ai không?
- Không. Vi tử cũng không nói với ai.
- Cô nương không nói nhưng e răng bây giá» cả võ lâm Ä‘á»u biết Ngạn Kim Tiêu là Äạo Soái Dương Châu rồi. Kim Tiêu nhịp những ngón tay lên mặt bàn, chàng có vẻ suy nghÄ© mông lung rồi nhìn lại Giang Vi Tá»­.
- Tiểu thư... Ta có kế sách này muốn nói với nàng.
- Vi Tử đang nghe đây.
Kim Tiêu chồm tới :
- ÄÆ°a tai đây.
- Tại sao phải làm vậy?
- Tai vách mạch rừng.
Vi Tử miễn cưỡng chồm tới.
Kim Tiêu áp miệng vào lỗ tai nàng. Mùi xạ hương từ mái tóc óng mượt của Giang Vi Tử phả vào mũi Kim Tiêu.
Kim Tiêu hít lấy mùi xạ hương đó rồi nhỠnhẹ nói :
- Mái tóc của nàng thơm quá.
Vi tử nheo mày :
- Ngươi...
- Äừng nói gì cả... Nghe cho kỹ đây. Nếu như Kim Tiêu có mệnh hệ không thể đưa Ngá»c ấn vá» lại đầu kim long thì Ngá»c ấn trong tay Tà Nhân Vô Diện là Ngá»c ấn thật, nhưng lão sẽ không biết và ngá»™ nhận là Ngá»c ấn giả. Nàng nhá»› đó, Ä‘iá»u bí mật chỉ có mình nàng biết, rồi tương kế tá»±u kế mà lấy lại.
Kim Tiêu ngồi xuống ghế nhìn Vi Tử.
Năng từ từ ngồi trở lại.
- Ngạn công tử có mệnh hệ gì là sao?
- Làm sao Kim Tiêu biết được.
- Công tử có linh cảm vỠsự chết chóc à?
Kim Tiêu lắc dầu :
- Kim Tiêu không có linh cảm đó nhưng lại có linh cảm khác.
- Linh cảm gì?
Nhìn vào mắt Giang Vi Tử, Kim Tiêu ôn nhu nói :
- Khi nào Giang Vi Tá»­ tiểu thư cảm thấy không thể nào khiển được Ngạn công tá»­ trong cuá»™c Ä‘á»i mình thì đó đúng là linh cảm cá»§a Ngạn Kim Tiêu đó.
Kim Tiêu nói dứt câu bất ngỠchồm qua ôm lấy Giang Vi Tử. Nàng bối rối.
- Ngươi.
Kim Tiêu nhá» giá»ng nói :
- Im... đừng có xô ra.
Äổng Kỹ Thượng đẩy cá»­a bước vào.
Kỹ Thượng cau mày khi thấy cảnh đó.
Kỹ Thượng tằng hắng. Kim Tiêu mới buông Giang Vi Tử.
Nàng thẹn thùng nhìn gã.
Kim Tiêu giả lả cưá»i vá»›i nàng, rồi nhìn lại Kỹ Thượng.
- Äại ca đến... Äệ không biết.
Kỹ Thượng lắc đầu buồng tiếng thở dài.
- Ngá»c Lan Ä‘ang khóc vì ngươi đó.
- Vậy Kim Tiêu phải Ä‘i dá»— dành Ngá»c Lan vậy.
Vi Tá»­ chưng há»­ng vá»›i lá»i nói cá»§a chàng.
Kim Tiêu nhìn lại nàng.
- Hy vá»ng huynh và muá»™i sẽ gặp lại.
Vi Tử cứ tròn mắt nhìn Kim Tiêu.
- Æ ...
Kim Tiêu vỗ vai nàng :
- Không có gì đâu... Kim Tiêu sẽ sớm quay vỠmà.
Chợt nhớ vỠchuối bừa bãi dưới sàn thủy xá, Kim Tiêu nói :
- Muá»™i nhá»› dá»n dẹp chá»— bừa bãi này giùm huynh nhé.
Nói rồi Kim Tiêu bước đến bên Kỹ Thượng.
- Äổng đại ca... Chúng ta Ä‘i tìm Ngá»c Lan.
Kỹ Thượng lắc đầu.
- Äệ sẽ nói gì vá»›i Ngá»c Lan?
Kim Tiêu giả lả cưá»i rồi nói :
- Mèo thì thích mỡ, thêm má»™t cục mỡ nữa thì có sao đâu. CÅ©ng như Äổng huynh vừa có cục mỡ Tiêu Dao Mẫn tại Dương Châu, còn thêm trang hồng nhân tri ká»· Má»™ng Di Hoa. Hổng biết Äổng huynh sẽ còn có cục mỡ nào nữa đây.
Kỹ Thượng nheo mày.
- Kim Tiêu dụng những ngôn từ ta không thể nào hiểu được.
- Có gì là khó hiểu. ở Äại hí viện Dương Châu cá»§a Tiêu Dao mẫn, Kim Tiêu đã từng thấy Äổng huynh làm mèo rồi.
- Vậy gã ăn cắp ngân lượng cá»§a ta là ngươi đó à? Hóa ra ra ngươi là Äạo Soái Dương Châu.
- Chuyện này chỉ có mình Äổng huynh biết thôi đấy nhé.
Kỹ Thượng vỗ vai Kim Tiêu.
- Thì ra đệ là Äạo Soái Dương Châu. Từ lâu ta đã muốn biết cái gã đạo chích kia là ai đó, không ngá» lại là kẻ ở ngay bên cạnh mình. Thú vị thật.
Hai ngưá»i Ä‘i ra cá»­a, má»™t con thuyá»n chá» sẵn bên ngoài. Trước khi xuống con thuyá»n nan, Kim Tiêu quay lại nói vá»›i Vi Tá»­.
- Nàng nhá»› lá»i Kinh Tiêu đó, phải dá»n dẹp hết má»› võ chuối mà huynh bày ra.
Kim Tiêu cùng Äổng Kỹ Thượng bước xuống thuyá»n.
Kỹ Thượng há»i :
- Vị cô nương đó là ai vậy?.
Kim Tiêu giả lả cưá»i rồi nói :
- Cục mỡ của đệ.
- Cục mỡ cá»§a đệ. Thế còn Ngá»c Lan xá muá»™i?
- Nếu Ngá»c Lan yêu Kim Tiêu thì cÅ©ng là cục mỡ cá»§a Kim Tiêu tất.
- Vậy ai cũng là cục mỡ à?
- Có má»™t ngưá»i là thịt.
Kỹ Thượng nhíu mày :
- Mỡ vá»›i thịt... Nghe đệ nói, huynh nghÄ© đệ là tên đồ phu bán thịt chứ không phải là Äạo Soái Dương Châu.
- Huynh muốn biết ai là thịt. Từ từ rồi đệ sẽ cho huynh biết mà.
- Nữ nhân?
- Không phải nữ nhân.
- Vậy là nam nhân.
- Cũng không phải.
- Vậy cục thịt của đệ là ai?
- Là ai nhỉ... Cứ cho cục thịt cá»§a đệ là má»™t kẻ thuá»™c vá» má»i ngưá»i và má»i ngưá»i Ä‘á»u thuá»™c vá» ngưá»i đó.
Kỹ Thượng lắc đầu :
- Ta không hiểu nổi.
- Äổng đại ca không hiểu thì đừng nghÄ© ngợi làm gì. Suy nghÄ© quá không chừng đầu cá»§a đại ca sẽ vỡ tung ra đó.
Nhìn Kim Tiêu, Kỹ Thượng giả lả cưá»i :
- Ta sẽ không suy nghÄ© gì cả, nhưng ta nói cho đệ biết, Ngá»c Lan Ä‘ang rất giận đệ... Liệu mà dùng lá»i nói vá»›i xá muá»™i. Nếu Ngá»c Lan có mệnh hệ gì ta không tha cho đệ đâu. Äổng nhị thúc cÅ©ng không tha cho đệ đâu.
Chàng thò tay xuống hồ khuấy nước.
- Hy vá»ng Ngá»c Lan sẽ hiểu cho Ngạn Kim Tiêu.

Hồi 38

Minh minh mộ vũ quy
Ngá»c Lan đứng má»™t mình bên hòn giả sÆ¡n, mặc nhiên vá»›i màn sương đêm phá»§ xuống thể pháp nàng. Hai bá» vai Ngá»c Lan ướt thẩm sương lạnh nhưng có lẽ nàng không cảm nhận được cái giá rét cá»§a tiết trá»i đêm đó. Trong nàng chỉ có má»™t sá»± trống vắng lạ thưá»ng. Äúng hÆ¡n đó là má»™t sá»± trống rá»—ng cả vá» thể xác lẫn tâm hồn. Nàng mặc nhiên để lệ tuôn trào ra khóe mắt. Tất cả má»i vật quanh hòn giả sÆ¡n như chìm qua màn lệ buồn rồi lẫn vào màn đêm sương đêm giá rét.
Kim Tiêu nhẹ bước đến bên sau lưng nàng.
- Ngá»c Lan.
Nàng không nhìn lại mà vẫn chú nhãn nhìn vào hòn giả sơn, nhưng ánh mắt như chìm vào cõi hư vô mộng mị.
Kim Tiêu nhỠnhẹ nói :
- Ngá»c Lan...
Nàng không quay lại cÅ©ng không đáp lá»i Kim Tiêu.
Buông tiếng thở dài, Kim Tiêu nói :
- Rồi Ngá»c Lan sẽ hiểu Kim Tiêu mà.
Nàng từ từ quay mặt lại nhìn Kim Tiêu. Hai ngưá»i đối mặt nhìn nhau. Kim Tiêu nhận ra ánh mắt cá»§a nàng có cái gì đó như má»™t bức màn nước che phá»§. Äôi thu nhãn thật buồn, vá»›i những nét trống rá»—ng trÆ¡ trụi. Nhìn vào thu nhãn cá»§a Ngá»c Lan, Kim Tiêu ngỡ như đó là đôi mắt nai ngÆ¡ ngác khi lạc bầy, má»™t ánh mắt ngây thÆ¡ đến tá»™i nghiệp.
Chàng buông tiếng thở dài, từ tốn nói :
- Kim Tiêu không có ý gì đâu. Kim Tiêu không muốn Ngá»c Lan Ä‘au khổ đâu.
Nàng cứ nhìn Kim Tiêu và lắng nghe những lá»i nói cá»§a chàng. Trong sá»± im lặng đó, Ngá»c Lan đúng là kẻ má»™ng du thoát khá»i thá»±c tại, ngÆ¡ ngẩn vá»›i những gì nàng bắt gặp trong thá»§y xá đặng cướp Ä‘i sinh lá»±c nhá» nhoi cá»§a mình.
Kim Tiêu không sao dằn được trước vẻ ngÆ¡ ngác cá»§a nàng. Chàng nắm lấy hai tay Ngá»c Lan.
- Ngá»c Lan nghe Kim Tiêu nói chứ.
Nàng bất giác rùng mình, không biết nàng rùng mình bởi cái lạnh cá»§a trá»i đêm thấm vào da thịt hay vì những nói cá»§a Kim Tiêu buá»™c lòng phải quay vá» vá»›i thá»±c tại đặng chứng nghiệm ná»—i Ä‘au se thắt cả trái tim mình.
Sau cái rùng mình, Ngá»c Lan lại nhìn Kim Tiêu như nhìn má»™t cái gì đó không thá»±c hiện hữu trong ánh mắt nàng.
Kim Tiêu gượng cưá»i :
- Ngá»c Lan giận huynh.
Ngá»c Lan lắc đầu như má»™t ngưá»i vô thức. Bất thình lình, Ngá»c Lan ôm lấy Ngạn Kim Tiêu.
- Muội yêu huynh... huynh đừng bỠmuội.
Vừa nói, nàng vừa ôm chặt lấy chàng. Ngá»c Lan nấc nghẹn mạt tiếng, cùng vá»›i tiếng nấc đó, hai dòng lệ trào ra khóe mắt nàng.
Kim Tiêu nhỠnhẹ nói :
- Kim Tiêu yêu muá»™i. Huynh sẽ không bá» Ngá»c Lan đâu.
Kim Tiêu nâng cằm Ngá»c Lan. Chàng nhìn thấy trong ánh mắt cá»§a nàng là má»™t khoảng mênh mông ná»—i muá»™n phiá»n, u hoài.
Kim Tiêu gượng cưá»i rồi từ từ cúi xuống áp môi mình vào hai cánh môi cá»§a Ngá»c Lan. Tiếp nhận nụ hôn cá»§a Kim Tiêu, thể pháp Ngá»c Lan run nhẹ trong vòng tay cá»§a chàng. Nàng biểu thị tất cả những cảm xúc dạt dào khi có được nụ hôn từ ngưá»i mình yêu. Kim Tiêu nghe rõ từng nhịp tim thổn thức cá»§a nàng, trong khi vòng tay cá»§a nàng vẫn quấn chặt lấy chàng. Nàng nhìn chàng bằng ánh mắt má»™ng du vá»›i sá»± ngây ngất rồi nhá» nhẹ nói :
- Muội chỉ có một mình Ngạn huynh mà thôi. Huynh đừng bỠmuội.
Kim Tiêu gật đầu :
- Rồi Ngá»c Lan sẽ hiểu huynh.... đứng giữa trá»i và đất. Kim Tiêu sẽ không bao giỠđể Ngá»c Lan buồn nữa, huynh sẽ không bá» muá»™i. Chỉ có cái chết má»›i khiến Ngạn Kim Tiêu rá»i xa Ngá»c Lan.
Nàng nép đầu vào ngực Kim Tiêu.
Kim Tiêu cảm nhận vùng ngực mình âm ấm, sự ấm áp đó tạo ra bởi những dòng lệ tuôn trào từ đôi thu nhãn của nàng.
Má»™t tiếng chim đêm rít trên bầu trá»i. Tiếng chim đêm kêu lanh lảnh đó như má»™t lá»i nói cá»§a cõi a tỳ đập vào thính nhÄ© Kim Tiêu. Chàng gỡ vòng tay Ngá»c Lan.
Hai ngưá»i nhìn nhau.
Chàng nhỠnhẹ nói :
- Sương đêm nay dày quá. Huynh sẽ đưa muá»™i vào trong. Äừng đứng đây nữa nhé.
Nàng khẽ gật đầu.
Kim Tiêu vuốt má nàng.
- Äừng khóc.
Chàng thốt ra lá»i nói đó, chẳng biết Ngá»c Lan có nghe không mà nước mắt trào đẫm ra hai bên khóe mắt.
- Muội khiến cho huynh phải đau lòng đó.
Ngá»c Lan vá»™i chùi hai dòng lệ. Nàng nhìn Kim Tiêu.
- Muội không khóc rồi nè.
Kim Tiêu mỉm cưá»i :
- Huynh đưa muội vào trong biệt lầu của muội.
Chàng nắm tay Ngá»c Lan dẫn vào biệt lầu cá»§a nàng. Chàng đưa nàng vá» biệt phòng, dìu Ngá»c Lan đến tràng ká»·.
Kim Tiêu mỉm cưá»i :
- Huynh hy vá»ng đêm nay là má»™t đêm muá»™i ngon giấc.
Nàng nhìn chàng.
- Huynh hãy ở đây với muội.
- Muội nằm xuống đi.
Ngá»c Lan ngoan ngoãn như má»™t đứa bé nằm xuống. Chàng lấy chăn đấp lên ngưá»i nàng, rồi ngồi bên cạnh.
Ngá»c Lan nắm lấy tay Kim Tiêu.
- Huynh đừng đi đâu cả.
- Huynh sẽ không đi đâu cả. Huynh sẽ ru cho muội ngủ. Nào... nhấm mắt lại đi.
Ngá»c Lan ngoan ngoãn làm theo lá»i Kim Tiêu.
Kim Tiêu nhá» nhẹ há»i :
- Äêm nay khi muá»™i chìm vào giấc má»™ng, muá»™i sẽ mÆ¡ thấy gì?
Nàng mỡ mắt ra nhìn chàng.
- Nếu Ngá»c Lan mÆ¡ chỉ mÆ¡ thấy Ngạn huynh thôi.
Kim Tiêu mỉm cưá»i :
- Muá»™i ngá»§ và sẽ mÆ¡ thấy Ngạn huynh. Trong giấc mÆ¡, hẳn huynh là má»™t con ngưá»i khác chứ không phải là con ngưá»i thá»±c này.
Nàng gật đầu.
Kim Tiêu nhẹ điểm chỉ vào mê huyệt của nàng.
Ngá»c Lan nhá» nhẹ nói :
- Ngạn Kim Tiêu... huynh...
Nàng chỉ nói được câu nói đó rồi chìm hẳn vào giấc ngá»§. Trong giấc ngá»§ chẳng biết nàng má»ng mị gì mà hai cánh môi vẫn cứ mấp máy thỉnh thoảng lại cất ra tục danh cá»§a Kim Tiêu.
Nghe nàng gá»i tên mình, Kim Tiêu cÅ©ng không khá»i chạnh lòng vá»›i ná»—i xót xa thương cảm.
Chàng đứng lên nhìn Ngá»c Lan.
- Nếu ngày mai, Ngạn Kim Tiêu không còn hiện hữu trên cõi Ä‘á»i này nữa, hy vá»ng những giấc má»™ng cá»§a Ngá»c Lan cÅ©ng sẽ tan biến theo huynh.
Chàng vuốt mái tóc nàng rồi Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm. Kim Tiêu ngắm nhìn Ngá»c Lan ngá»§ nhẹ buông tiếng thở dài, chàng cúi xuống hôn phá»›t qua trán nàng má»™t lần nữa rồi má»›i quay bước Ä‘i ra khá»i biệt phòng.
Rá»i biệt lầu cá»§a Ngá»c Lan Kim Tiêu thi triển ngay “Bách Bá»™ Hư Tướng†hướng vá» phía “Tá»­ Trưá»ngâ€. Kim Tiêu đâu biết được khi chàng vừa rá»i khá»i biệt lầu có má»™t ngưá»i dõi mắt theo chàng.
Tá»­ Trưá»ng vẫn phá»§ đáy má»™t màn sương đêm giá rét tạo ra má»™t sá»± ẩm ướt và u tịch.
Kim Tiêu thả bước chậm rãi vào thảm cá», chàng Ä‘i thẳng đến trước hòn giả sÆ¡n “NgÅ© hànhâ€. Nhìn hòn giả sÆ¡n “NgÅ© hành†chìm trong màn sương dày đặc, chàng bất giác nghÄ© đến Lão Ngoan Äồng Nhi.
Chàng nhủ thầm :
- “Lão Ngoan Äồng Nhi để lại dấu ấn thá»§ trên thành vò rượu, hẳn có ý chỉ Ä‘iểm cho mình đến chá»— này. Hòn giả sÆ¡n NgÅ© hành này có cái gì mà Lão Ngoan Äồng Nhi muốn mình đếnâ€.
à niệm đó còn Ä‘á»ng trong đầu chàng thì bất thình lình những âm thanh rì rì đập vào thính nhÄ© Kim Tiêu.
Cùng với tiếng rì rì đó, ánh sáng phát ra từ hòn giả sơn Ngũ hành rồi một vòm cửa đập vào mắt Kim Tiêu, đứng ngay vòm cửa là Tà Nhân Vô Diện.
Thêm má»™t tiếng chim đêm rít lên bầu trá»i. Tiếng chim đêm chẳng biết có Ä‘iá»m báo gì nhưng Kim Tiêu cảm nhận xương sống mình như có má»™t luồn hàn khí chạy dá»c lên trên. Äây là lần đầu tiên chàng có được cảm giác lạ thưá»ng đó, chính cảm giác đó khiến Ngạn Kim Tiêu bất giác rùng mình. Rít má»™t luồn chân khí, đưa luôn cả hàn khí vào trong ngưá»i. Kim Tiêu cảm giác vùng thượng đẳng mình gay lạnh, rồi má»›i thả bước chậm rãi vá» phía vòm cá»­a trên hòn giả sÆ¡n NgÅ© hành.
Kim Tiêu và Tà Nhân Vô Diện đối mặt nhìn nhau..
Kim Tiêu từ tôn nói :
- Äây là nhà cá»§a tôn giá?
Äôi nhãn quang sáng rá»±c cá»§a Tà Nhân Vô Diện rá»i vào mặt chàng. Y nhạt nhẽo nói :
- Äừng nói những lá»i vỡ vẩn, Ä‘i theo ta.
Tà Nhân Vô Diện quay bước đi vào trong.
Kim Tiêu bước theo sau, chàng vừa bước qua vòm cửa thì thạch môn tự đóng lại.
Chàng và Tà Nhân Vô Diện đã ở bên trong hòn giả sÆ¡n NgÅ© hành. Äó là má»™t hành lang ẩm thấp vá»›i hàn khí tá»a ra từ hai bên vách.
Hai ngưá»i Ä‘i đến cuối hành lang, thì đến má»™t mật đạo dẫn xuống bên dưới.
Tà Nhân Vô Diện đưa Kim Tiêu đến một gian thạch thất, trong gian thạch thất đó bày sẵn một bàn hương án.
Y cùng Kim Tiêu bước đến trước bàn hương án.
Kim Tiêu tò mò nhìn qua Tà Nhân Vô Diện. Y vẫn khoát chân diện của Vương Tự Khan.
Kim Tiêu tò mò há»i :
- Tôn giá định làm gì vậy?
Thắp ba nên hương, ghim lên hương án, Tà Nhân Vô Diện nói :
- Ta và ngươi cùng tuyên thệ trước bàn hương án.
Y nhìn lại Kim Tiêu.
- Ta sẽ cho ngươi biết tất cả sá»± thật. Ngược lại ngươi phải giao Ngá»c ấn thật cho ta.
Kim Tiêu cưá»i khẩy :
- Tôn giá hoài nghi Kim Tiêu?
Tà Nhân Vô Diện hơi lưỡng lự. Y miễn cưỡng nói :
- Kim Tiêu đồng ý chứ?
Kim Tiêu vuốt cằm rồi nói :
- Äã cùng vá»›i tôn giá bước vào chá»— bí mật này, thì còn đồng ý hay không đồng ý gì nữa. Khi Kim Tiêu nhận lá»i hẹn vá»›i tôn giá thì đã có sá»± lá»±a chá»n và quyết định. Còn cái gì thay đổi nữa, nhưng Kim Tiêu không biết tôn giá buá»™c Kim Tiêu tuyên thệ cái gì.
Tà Nhân Vô Diện gật đầu :
- Tốt. Hãy tuyên thệ theo ta.
Kim Tiêu bước đến ngang vá»›i Tà Nhân Vô Diện. Tà Nhân Vô Diện trịnh trá»ng đưa hữu thá»§ qua khá»i đầu.
- Trước bàn hương án thiên địa, ta thá» sẽ thá»±c hiện đúng tất cả những gì đã nói vá»›i Kim Tiêu. Nếu như ta không giữ lá»i...
Kim Tiêu khoát tay :
- Khoan...
Tà Nhân Vô Diện nhìn lại chàng, đôi chân mày nhíu lại :
- Sao ngươi lại cắt ngang lá»i ta nói?
- Kim Tiêu muốn biết tôn giá đã nói gì với Kim Tiêu.
- Những gì ta đã nói với ngươi ở thủy xá.
Kim Tiêu lắc đầu, vuốt cằm :
- Kim Tiêu quên rồi, tôn giá nhắc lại đi.
- Vừa má»›i qua mấy canh giá», ngươi đã vá»™i quên rồi sao?
- Æ ... đúng là Kim Tiêu quên. Bởi vì cái đầu cá»§a Ngạn Kim Tiêu bây giá» như má»› bồng bông bởi sá»± hiện hữu cá»§a hai cục mỡ trong tâm thức mình. Má»™t ngưá»i là Äổng Ngá»c Lan tiểu thư, còn ngưá»i kia là Giang Vi Tá»­. Hai trang giai nhân đó ngưá»i nào cÅ©ng đẹp, ngưá»i nào Kim Tiêu cÅ©ng thích, không thể quyết định chá»n lá»±a được. Chẳng lẽ để hai nàng ấy, má»—i nàng nằm má»™t bên trong đêm động phòng thì khó xá»­ quá, bằng như chá»n má»™t ngưá»i thì Kim Tiêu không nỡ bá» ngưá»i kia, vá»›i lại cái tính tham lam cá»§a má»™t gã đạo soái cÅ©ng không cho Kim Tiêu bá» ngưá»i nào hết. Chính vì vậy mà Kim Tiêu chẳng nhá»› lá»i nào cá»§a tôn giá.
Tà Nhân Vô Diện buông một tiếng thở dài.
- Sao ngươi rắc rối vậy. Thôi được... ta khuyên ngươi nên chá»n Giang Vi Tá»­ cô nương mà bá» Ngá»c Lan Ä‘i.
- Tôn giá đâu phải là Kim Tiêu mà biết được tâm trạng Kim Tiêu. Kim Tiêu không nhận lá»i chỉ giáo cá»§a tôn giá đâu.
Chàng giả lả cưá»i :
- Tôn giá nói gì?
Thở ra má»™t tiếng dài thưá»n thượt, Tà Nhân Vô Diện từ tốn nói :
- Ta nhắc lại đây. Ngươi sẽ được biết bí mật vỠsự mất tích của Vương Tự Khan.
- Còn giải độc nữa.
Tà Nhân Vô Diện lưỡng lự rồi nói :
- ÄÆ°á»£c...
Y chỉ chiếc tráp vàng để trên bàn hương án.
- Cây trầm giải bách độc trong chiếc tráp ấy.
Kim Tiêu vá»›i tay mở nắp chiếc tráp. Má»™t vầng sáng xanh tá»a ra từ chiếc tráp vàng.
Kim Tiêu nhìn vào trong tráp, trong tráp là má»™t cây trâm bằng Ngá»c phát ánh quang xanh rá»n.
Chàng nhìn lại Tà Nhân Vô Diện :
- Vật này xem như của Kim Tiêu rồi chứ?
- Khi nào ngươi trao Ngá»c ấn Kim Tiêu vuốt cằm :
- Kim Tiêu đâu cần đến Ngá»c ấn.
Tà Nhân Vô Diện lưá»m chàng, quay lại bằn hương hán y lại đưa tay qua khá»i đầu.
Kim Tiêu khoát tay :
- Tôn giá khoan tuyên thệ.
Tà Nhân Vô Diện nhíu mày :
- Còn Ä‘iá»u gì nữa?
Kim Tiêu chấp tay sau lưng :
- Còn má»™t Ä‘iá»u nữa, tôn giá quên chưa nhắc.
- Nói đi.
- Tôn giá không được sát tá»­ Ngạn Kim Tiêu khi đã có Ngá»c ấn.
Chân mày tà nhân diện nhíu lại :
- Ta không nói vá»›i ngươi Ä‘iá»u này.
- Không nói tất tôn giá đã tá»± thú nhận khi có Ngá»c ấn sẽ giết ngay Ngạn Kim Tiêu.
Tà Nhân Vô Diện im lặng. Mãi một lúc y mới từ tốn nói :
- Nhổ cá» thì phải nhổ tận gốc. Huống chi sau cuá»™c phó há»™i này Ngạn Kim Tiêu biết quá nhiá»u.
Kim Tiêu nhún vai :
- Nếu vậy sá»± giao ước cá»§a Kim Tiêu và tôn giá chẳng có giá trị vì Kim Tiêu sẽ bị thiệt thòi. Ngưá»i ta làm cuá»™c trao đổi mà chịu thiệt thòi thì có là cuồng tâm loạn trí má»›i làm cuá»™c trao đổi đó. Ngạn Kim Tiêu há»§y cuá»™c trao đổi vá»›i tôn giá. Tại hạ vỠđây.
Vừa nói Kim Tiêu vừa quay bước, nhưng Tà Nhân Vô Diện đã vươn trảo thộp vào yết hầu chàng.
Kim Tiêu thản nhiên nói :
- Kim Tiêu tạm gá»i chá»— ẩm ướt bí mật này là nhà cá»§a tôn giá. Chá»§ nhà không nên đối xá»­ vá»›i khách như vậy. Kim Tiêu chấp nhận đến đã xem thưá»ng sá»± sống chết cá»§a mình rồi.
Tà Nhân Vô Diện rút trảo lại, nhạt nhẽo nói :
- Thôi được ta sẽ không sát tá»­ Ngạn Kim Tiêu, khi nào Kim Tiêu còn ở trong Äổng phá»§. Ngược lại, trước khi ngươi chưa ra khá»i Äổng phá»§, thì tuyệt nhiên không được thố lá»™ những gì ngươi biết.
Kim Tiêu nhìn Tà Nhân Vô Diện.
- Nhưá»ng ngưá»i má»™t bước tất được kính lại má»™t trượng. Ngạn Kim Tiêu đồng ý.
Tà Nhân Vô Diện lưá»m chàng. Y quay lại bàn hương án trịnh trá»ng dưa tay qua khá»i đầu.
- Ta hứa giữ lá»i vá»›i Ngạn Kim Tiêu. Nếu như không giữ lá»i, trá»i tru đất diệt ta.
Kim Tiêu gật đầu.
- Tốt.
- Äến lượt ngươi.
Kim Tiêu trịnh trá»ng đưa tay qua khá»i đầu rồi nói.
- Kim Tiêu hứa giữ lá»i trao cho vị tôn giá có nhiá»u bá»™ mặt đây Ngá»c ấn, nếu không giữ lá»i hứa trá»i tru đất diệt Ngạn Kim Tiêu.
Chàng nhìn lại Tà Nhân Vô Diện.
- Kim Tiêu tuyên thệ giống hệt tôn giá. Cầu cho trá»i đất chứng giám để má»™t trong hai ngưá»i Kim Tiêu và tôn giá nếu không giữ lá»i, trá»i không dung đất không tha.
- Ta tin trá»i đất sẽ chứng giám.
Y gằn giá»ng nói :
- Ngá»c ấn đâu, trao ra Ä‘i.
- Äã tuyên thệ rồi, còn hoài nghi gì nữa. Tôn giá sao gấp gáp quá vậy.
Kim Tiêu vuốt cằm, xoa tay rồi nói :
- Sá»›m muá»™n gì Kim Tiêu cÅ©ng trao Ngá»c ấn cho Äổng Kỹ Thượng huynh mà.
Lá»i nói cá»§a Kim Tiêu khiến Tà Nhân Vô Diện sững sá». Y buá»™t miệng nói :
- Ngươi nói ta là Äổng Kỹ Thượng.
Kim Tiêu mỉm cưá»i :
- Còn ai ngoài huynh nữa.
Tà Nhân Vô Diện phá lên cưá»i khanh khách. Y vừa cưá»i vừa nói :
- Xem ra ta không thể nào giấu chân diện của mình trước Ngạn Kim Tiêu.
Vừa nói Tà Nhân Vô Diện vừa đưa tay lên toan vuốt mặt nhưng Kim Tiêu đã khoát tay ngăn lại.
- Äừng.
Tà Nhân Vô Diện hạ tay xuống nhìn Kim Tiêu.
- Ngươi đã biết ta là ai rồi, còn giấu chân diện làm gì nữa.
- Kim Tiêu thích huynh khoác bá»™ mặt này hÆ¡n. Có như vậy má»›i đúng là Tà Nhân Vô Diện. Thứ hai Kim Tiêu hổng muốn thấy chân diện cá»§a huynh lúc này, bởi Ä‘iá»u đó đồng nghÄ©a vá»›i lá»i nguyá»n mà huynh đặt ra cho mình. Ai thấy chân diện cá»§a Tà Nhân Vô Diện, ngưá»i đó phải chết. Vá»›i lại huynh khoác bá»™ mặt này thì xấu xí hÆ¡n khuôn mặt khôi ngô anh tuấn cá»§a Äổng Kỹ Thượng huynh. Vá»›i lại Kim Tiêu hẹn vá»›i Tà Nhân Vô Diện chứ không hẹn vá»›i Äổng Kỹ Thượng huynh.
Tà Nhân Vô Diện nhìn Kim Tiêu nói :
- ÄÆ°á»£c, ta sẽ khoác bá»™ mặt này trong cuá»™c trao đổi vá»›i ngưá»i, tại sao ngươi biết ta là Äổng Kỹ Thượng?
Kim Tiêu xoa tay :
- Chỉ cần suy nghÄ© má»™t chút sẽ hiểu ra. Ngưá»i khác thì không nghi ngá» Äổng Kỹ Thượng là Tà Nhân Vô Diện, nhưng Kim Tiêu thì buá»™c phải nghi ngá». Huynh che giấu hành tung rất hay. Má»™t gã thư sinh yếu Ä‘uối chỉ biết thi pháp, bút há»a, không há» có võ công, thậm chí Ä‘uổi má»™t con ruồi, ruồi cÅ©ng làm biếng hổng chịu bay thì sao có thể là Tà Nhân Vô Diện được. Do đó Äổng huynh qua được mắt má»i ngưá»i.
Tà Nhân Vô Diện chắp tay sau lưng.
- Ngươi không có cái nhìn sâu xa hÆ¡n ngưá»i ta đâu.
- Có đấy. Lần thứ nhất Kim Tiêu gặp Tà Nhân Vô Diện. Tà Nhân Vô Diện đã có thể lấy mạng Kim Tiêu, nhưng lại không làm Ä‘iá»u đó.
- Bởi ngươi không thấy chân diện của ta.
- Không phải lý do đó, Tà Nhân Vô Diện chỉ thẩm chứng Kim Tiêu có phải là Äạo Soái Dương Châu hay không. Äổng huynh đến Dương Châu không phải tìm thi tứ mà Ä‘i tìm Äạo Soái Dương Châu thì đúng hÆ¡n.
Tà Nhân Vô Diện mỉm cưá»i :
- Ngươi khá thông minh.
- Còn thông minh nhiá»u hÆ¡n huynh tưởng.
- Vậy ngươi còn phát hiện Ä‘iá»u gì?
- Sau khi huynh đã thẩm chứng Kim Tiêu là Äạo Soái Dương Châu thì phái Má»™ng Di Hoa bám theo Kim Tiêu nên má»›i có cuá»™c di hành đến Hàm Dương tìm Äá»™c chá»§ Bá Nghị. Trên đưá»ng Ä‘i sẽ đầu độc Kim Tiêu, và buá»™c Kim Tiêu phải đột nhập Ä‘iện Thái Hòa để lấy trá»™m “Ngá»c ấnâ€.
Tà Nhân Vô Diện mỉm cưá»i :
- Di Hoa đã đầu độc ngươi bằng xác thân của nàng.
Mặt Kim Tiêu sượng sùng, chàng miễn cưỡng nói :
- Kim Tiêu cÅ©ng là ngưá»i bằng xương bằng thịt cÅ©ng có xúc cảm vá»›i cái đẹp hoàn mỹ cá»§a nàng, tá»™i nghiệp cho Di Hoa. Chính từ lúc đó, Kim Tiêu đã nghi ngá» huynh là Tà Nhân Vô Diện. Bởi ngưá»i lợi dụng được Má»™ng Di Hoa phải là ngưá»i tri ká»· cá»§a nàng. Cổ thư có câu, kẻ giết ta chính là ngưá»i ở bên cạnh ta.
- Ngươi đã nghi ngỠta từ lúc đó.
- Lúc đó chỉ mới nghi ngỠthôi.
Kim Tiêu mỉm cưá»i nhìn Tà Nhân Vô Diện.
- Kim Tiêu quay vá» Äổng phá»§ cạo đầu tất cả má»i ngưá»i. Thật ra ý cá»§a Kim Tiêu chỉ muốn thẩm chứng phản ứng cá»§a huynh. Huynh đúng là kẻ biết nhẫn nhục và chịu đựng.
Huynh chấp nhận vá» bị trúng độc để Kim Tiêu cạo đầu huynh. Thật ra lần trúng độc trước, Kim Tiêu không bị trúng độc chứng tá» má»™t Ä‘iá»u trong rượu có có giải dược. Còn ngưá»i giết ả a hoàn chính là Má»™ng Di Hoa.
Tà Nhân Vô Diện chắp tay sau lưng.
- Không biết những ngưá»i kia có nghÄ© như Ngạn Kim Tiêu không nhỉ.
- Nếu hỠnghĩ được như Kim Tiêu thì chẳng có cuộc hẹn này với huynh.
- Ngươi còn nghÄ© ra Ä‘iá»u gì nữa?
- Huynh đã gặp Tống Thừa Ân huynh. Vá»›i võ công cá»§a huynh, huynh muốn lấy mạng Thừa Ân đại ca lúc nào chẳng được, nhưng huynh đã không lấy mạng Thừa Ân khi gặp huynh ấy ven dòng suối. Chẳng qua huynh muốn lợi dụng sá»± căm thù cá»§a Thừa Ân, mà buá»™c Thừa Ân phải đưa Ngá»c ấn đến cho huynh.
- Ngươi cÅ©ng phát hiện ra Ä‘iá»u đó à?
- Nếu không Ä‘oán được thẩm ý cá»§a Tà Nhân Vô Diện thì Ngạn Kim Tiêu đầu tráo Ngá»c ấn giả để Thừa Ân đưa đến cho huynh.
Tà Nhân Vô Diện ôm quyá»n :
- Kim Tiêu... ta bội phục ngươi đó.
Kim Tiêu ôm quyá»n đáp lá»… :
- Äa tạ lá»i khen cá»§a huynh.
- Còn gì nữa...?
- Còn má»™t Ä‘iá»u mà Ngạn Kim Tiêu phải nghi vấn. CÅ©ng là lá»i chỉ huấn cá»§a huynh.
- Äó lạ gì.
- Huynh có thể dị dung ra bất cứ ngưá»i nào, duy có Äổng Kỹ Thượng là huynh không bao giá» dị dung. Chẳng lẽ huynh chưá»ng bá»™ mặt thật cá»§a mình ra cho má»i ngưá»i thấy. Cho dù huynh làm vậy thì cÅ©ng không ai nhìn ra được Tà Nhân Vô Diện là Äổng Kỹ Thượng nhưng tại vì huynh sợ dụng đến chân tướng thật cá»§a mình sẽ quá giống. Hoặc có má»™t nguyên nhân gì khác nữa.
Kim Tiêu ve cằm :
- Hê... huynh có nguyên nhân gì không?
Những thớ thịt trên mặt Tà Nhân Vô Diện giật giật. Y cau mày, quay mặt chỗ khác :
- Ta không có nguyên nhân gì cả.
- Kim Tiêu Ä‘oán, chắc là huynh rất sợ nhìn vào chân diện mình. Ngay cả chân diện cá»§a mình huynh còn sợ thì ngưá»i khác sao có thể tận mục sở thị chân diện cá»§a Tà Nhân Vô Diện.
Tà Nhân Vô Diện quay ngoắt lại :
- Äá»§ rồi.
- Chưa hết đâu Kim Tiêu còn muốn biết Mộng Di Hoa giỠđang ở đâu.
Tà Nhân Vô Diện lưỡng lự rồi nói :
- Di Hoa đã bị ta đẩy xuống vá»±c Vá»ng Tình.
Kim Tiêu nhíu mày :
- Tại sao huynh làm vậy?
- Tại vì ngươi.
- Vì Kim Tiêu?
Tà Nhân Vô Diện gật đầu.
- Sao lại là Kim Tiêu?
Vừa há»i Kim Tiêu vừa trố mắt mở to hết cỡ nhìn Tà Nhân Vô Diện. Tuy y lưỡng lá»±, Kim Tiêu gắt giá»ng nói :
- Huynh đừng có đổ vạ cho Ngạn Kim Tiêu đấy nhé. Kim Tiêu không đẩy Di Hoa xuống vực, mà chính tay huynh đẩy nàng.
Tà Nhân Vô Diện buông tiếng thở dài rồi nói :
- Ta không muốn Mộng Di Hoa thuộc vỠai.
Kim Tiêu nhíu mày.
- Huynh yêu Mộng Di Hoa.
Tà Nhân Vô Diện buông tiếng thở dài :
- Ta yêu nàng, nhưng số phận...
- Số phận hay vì tham vá»ng.
Tà Nhân Vô Diện nhìn thẳng vào mặt Kim Tiêu.
- Ngạn Kim Tiêu ngươi không thể biết tất cả, nhưng có má»™t chuyện mãi mãi ngươi không thể nào Ä‘oán ra được. Ta yêu Di Hoa, nhưng ta buá»™c phải biến Di Hoa thành độc nhân để mãi mãi Di Hoa không có được má»™t tình lang nào. Nàng mãi mãi là cánh hoa đẹp cô độc, chính vì lẽ đó nên ta má»›i đến Dương gia sát tá»­ Dương Äình Tuyết Anh để có được cây trâm ngá»c bách giải bách độc này.
- Vì cây trâm độc giải bách độc mà huynh sát tử tân nương của Tống Thừa Ân huynh.
- Thì đã sao nào. Äây cÅ©ng là ý cá»§a Dương Äình Mỹ Diện mà.
Kim Tiêu nheo mày :
- Dương Äình Mỹ Diện hả?
Buông tiếng thở dài, Tà Nhân Vô Diện nói :
- Tất cả cÅ©ng bởi chữ tình mà ra cả. Tống Thừa Ân Ä‘a tình nhưng lại là kẻ nặng tình. Y đâu ngỠđược rằng Dương Äình Mỹ Diện, bào muá»™i cá»§a Dương Äình Tuyết Anh yêu y như má»™t ngưá»i Ä‘iên. Khi y quyết định thành thân vá»›i Dương Äình Tuyết Anh thì cÅ©ng vô tình chém má»™t lưỡi kiếm vào tim Dương Äình Mỹ Diện.
Bằng một tiếng thở dài, Tà Nhân Vô Diện nói tiếp :
- Khi ngưá»i ta yêu mà lại không được trá»n chữ tình nên chữ tình đã biến thành chữ hận. Dương Äình Mỹ Diện đã phải nhỠđến việc sát tá»­ tá»· tá»· mình đặng hy vá»ng có được chữ tình vá»›i Tống Thừa Ân.
- Mỹ Diện đã đổi cây trâm với cái chết của Tuyết Anh tỷ tỷ.
- Không sai.
- Tống Thừa Ân biết được chuyện này hẳn phải cạo đầu đi tu.
Nói rồi Kim Tiêu nhìn sang Tà Nhân Vô Diện.
Tiếp nhận ánh mắt xoi mói của chàng, Tà Nhân Vô Diện cau mày :
- Ngươi nhìn ta bằng ánh mắt gì vậy?
- Ngạn Kim Tiêu nhìn huynh bởi vì muốn thẩm chứng xem huynh có phải là kẻ Ä‘iên tình giống như Dương Äình Mỹ Diện hay không.
- Sao ngươi nghĩ ta là kẻ điên tình?
- Huynh yêu Má»™ng Di Hoa. Huynh đã có thể cùng vá»›i Di Hoa là má»™t đôi uyên ương mà bất cứ ngưá»i nào cÅ©ng thèm muốn, sao huynh lại biến Di Hoa thành độc nhân, chỉ để ngắm nhìn nàng và không muốn nàng có tình lang. Huynh và Di Hoa vẫn có thể kết hợp thá»±c hiện bá nghiệp cá»§a mình mà.
Tà Nhân Vô Diện buông tiếng thở dài rồi nói :
- Ta khuyên ngươi đừng nên tò mò, tìm hiểu vỠchuyện đó.
Nói rồi Tà Nhân Vô Diện quay mặt nhìn vế bàn hương án.
Kim Tiêu khẽ lắc đầu :
- Chuyện tình cá»§a huynh và Tống Thừa Ân rắc rối quá, hổng giống như Ngạn Kim Tiêu. Còn má»™t chuyện này nữa Kim Tiêu muốn há»i huynh.
- Há»i Ä‘i.
- Tại sao huynh sát tử Giác Chân đại sư?
- Ta không sát tử Giác Chân đại sư.
- Huynh không sát tử đại sư thì ai?
- Ta đến Pháp Quang tá»± để tìm Äạo Soái Dương Châu, bởi Tiêu Dao Mẫn nói cho ta biết những cuá»™c phát chẩn tại Dương Châu Ä‘á»u do Pháp Quang tá»± đứng ra. Khi ta đến trong bá»™ mặt cá»§a Thiên Há»±u đạo trưởng để truy tìm hành tung cá»§a ngươi, Giác Chân đạo trưởng cùng năm vị tăng tướng tá»± Ä‘oạn mạch và viên tịch. Äại sư như biết cái thá»i khắc mình phải ra Ä‘i.
Tà Nhân Vô Diện nhìn lại Kim Tiêu :
- Một mũi tên bắn hai con chim.
- Huynh gieo hận thù giữa Thiếu Lâm và Võ Äang.
- Äiá»u đó tốt hÆ¡n cho ta.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài, chàng lắc đầu :
Tà Nhân Vô Diện từ tốn nói :
- Bây giá» ta không cần phÆ¡i bày chân diện tướng cá»§a mình, Ngạn Kim Tiêu cÅ©ng biết ta là ai rồi. Ngươi nên giữ lá»i tuyên thệ cá»§a mình, khi chưa rá»i khá»i Äổng gia.
- Lão Ngoan Äồng Nhi cÅ©ng sợ huynh giết.
- Lão đã mò được đến tận hòn giả sơn Ngũ hành. Lão cũng đã biết được chân diện của ta.
Kim Tiêu lắc đầu.
- Có má»™t bá»™ mặt thôi mà huynh giết bao nhiêu ngưá»i. Huynh rắc rối quá.
- Ai cÅ©ng có con đưá»ng Ä‘i cá»§a mình. Ngạn Kim Tiêu cÅ©ng vậy.
Kim Tiêu nhìn Tà Nhân Vô Diện Äồng Kỹ Thượng.
- Äến câu há»i cuối cùng mà Kim Tiêu muốn biết.
- Vương Tự Khan.
Kim Tiêu gật đầu.
- Mục đích cá»§a Kim Tiêu chính là câu há»i này.
Tà Nhân Vô Diện thi triển Thiên Cang chỉ.
Một đạo chỉ đỠối phát tác ra từ song chi điểm vào cây cột trụ.
Cạch....
Những âm thanh rì rì phát ra đập vào tai Kim Tiêu.
Cùng với âm thanh đó một vòm cửa mở ra.
Tà Nhân Vô Diện nói :
- Tự Khan ở trong vòm cửa đó, ngươi vào đi.
Kim Tiêu ôm quyá»n :
- Äa tạ huynh.
Kim Tiêu bước đến bên hương án, cầm lấy hai tịnh rượu quay lại nói với Tà Nhân Vô Diện.
- Kim Tiêu mượn hai tịnh rượu cá»§a huynh. Gặp lại Vương tiá»n bối không Ä‘em theo cái gì thất lá»… quá.
Chàng nói rồi dợm bước vá» phía vòm cá»­a nhưng Tà Nhân Vô Diện gá»i lại.
- Khoan đã.
Kim Tiêu dừng bước nhìn lại Tà Nhân Vô Diện.
- Huynh còn Ä‘iá»u gì muốn nói vá»›i Kim Tiêu.
- Ta muốn nhỠngươi một chuyện.
- ÄÆ°á»£c, huynh muốn nhá» gì.
Tà Nhân Vô Diện từ tốn :
- Gã Vương Tự Khan... ngươi đừng nghĩ ta là một ác nhân.
- ÄÆ°á»£c... được...
- Còn chuyện này nữa... ta nhá» ngươi há»i lão...
Tà Nhân Vô Diện lưá»ng lá»± bá» lá»­ng câu nói giữa chừng.
Kim Tiêu nhưá»ng mày :
- Huynh khó nói à?
- Làm sao vẫn giữ được khuôn mặt ta muốn có.
Tà Nhân Vô Diện nhìn Kim Tiêu trang trá»ng nói :
- Ngạn Kim Tiêu là ngưá»i duy nhất có được cÆ¡ há»™i này, ta hy vá»ng ngươi không làm ta thất vá»ng. Lá»i thỉnh cầu cá»§a ta vừa rồi vá»›i Ngạn Kim Tiêu là con đưá»ng sống cho ngươi. Có thể cÅ©ng là con đưá»ng vinh hiển cá»§a ngươi. Ngươi nên nghÄ© đến Ngá»c Lan. Xá muá»™i cá»§a ta rất yêu ngươi.
Nhìn Kim Tiêu, Tà Nhân Vô Diện trầm giá»ng nói tiếp :
- Không có cây trâm này... đến con trăng này, ngươi không sống được đâu.
Nói rồi Tà Nhân Vô Diện cầm lấy chiếc tráp có cây trâm, cho vào ống tay áo.
- Äừng để tà thất vá»ng và Ngá»c Lan Ä‘au khổ. Ta cÅ©ng rất thích có má»™t hảo đệ như ngươi. Tìm má»™t hảo đệ như ngươi đúng là hiếm có đó.
Nói rồi Tà Nhân Vô Diện đi vỠphía thạch môn.
Kim Tiêu nhìn theo Tà Nhân Vô Diện, cho đến khi y ra khá»i thạch môn hòn giả sÆ¡n má»›i nhìn lại vòm cá»­a.
Chàng khẽ lắc đầu.
Kim Tiêu nghĩ thầm :
- “Xem ra Tà Nhân Vô Diện chẳng có liên quan gì đến thân phận cá»§a mình. Cái lão ôn dịch Bá»­u Chỉnh Tư tá»± dưng đưa mình vào cái chuyện nhốn nháo này. Bây giá» có muốn rút chân ra cÅ©ng không được. Lão trác táng mãi rồi đâm ra lú lẫn, mụ mẫmâ€.

Hồi 39

Thê lương đa oán tình
Gian thạch thất ẩm thấp xốc mìn xú khí nồng nặc xông vào mũi Kim Tiêu.
Ãnh sáng lở má» từ trên cao hắt xuống. Ãnh sáng đó được tạo bá»›i những vì sao đêm chiếu xuyên qua cái lá»— trên cao. Trong gian thạch thất đó, má»™t ngưá»i gầy đét chỉ còn da bá»c xương, vá»›i thân pháp tàn phế, chỉ còn lại má»—i má»™t cánh tay trái.
Kim Tiêu nhìn Vương Tá»± Khan mà không khá»i chạnh lòng thương cảm.
Vương Tự Khan nhìn lên khi chàng vừa bước vào thạch thất.
- Vương tiá»n bối.
Vương Tá»± Khan cất tiếng thá» thẻ như má»™t đứa trẻ vừa má»›i há»c nói, có lẽ lão sống quá lâu trong thạch thất nên ngay cả phát âm cÅ©ng không thành chữ.
- Ngươi là ai?
- Tại hạ là Ngạn Kim Tiêu.
- Ngươi không phải là Tà Nhân Vô Diện?
- Vãn bối là Ngạn Kim Tiêu.
- Tà Nhân Vô Diện cho ngươi vào đây.
- Huynh ấy ban đặc ân cho Ngạn Kim Tiêu vào đây.
Chàng vừa nói dứt câu Vương Tá»± Khan chỉ tay ra cá»­a thạch thất. Lão rít giá»ng the thé :
- Äi ra ngay lập tức.
- Tiá»n bối.
Vương Tá»± Khan dá»±ng tả thá»§ lên đầu. Lão cất giá»ng lạnh lùng và tàn nhẫn :
- Ra ngay lập tức.
Kim Tiêu bối rối. Chàng đặt hai tịnh rượu xuống thá»m đá, nhá» giá»ng nói :
- Vãn bối Ä‘em hai tịnh rượu đến cho tiá»n bối.
- Mưá»i sáu năm nay, ta đã không có giá»t rượu nào trong ngưá»i. Ta đâu cần rượu cá»§a ngươi.
Vương Tự Khan chỉ tay vỠphía cửa :
- Äi ra ngay, cút khá»i mắt cá»§a lão phu.
- Tiá»n bối.
- Tiểu tá»­ Ä‘iếc sao không nghe lá»i ta nói chứ. Tiểu tá»­... ta không muốn ai quấy rầy mình. Mưá»i mấy năm nay ta đã quen vá»›i cuá»™c sống này rồi, không muốn tiếp xúc vá»›i ai đâu. Càng không thích ngưá»i cá»§a Tà Nhân Vô Diện đến vấn an mình, ngươi cút xéo ra ngoài được rồi đó.
Kim Tiêu nhìn Vương Tự Khan. Chàng buông tiếng thở dài, rồi cúi xuống bê hai tinh rượu nhìn Tự Khan.
- Tiá»n bối không muốn uống rượu vá»›i vãn bối ư.
Vương Tự Khan nạt ngay Kim Tiêu :
- Không. Trên thế gian này ta không muốn cái gì cả.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài rồi trừng mắt nhìn Vương Tá»± Khan. Hai ngưá»i đối nhãn vá»›i nhau.
Chàng lầu bầu nói :
- Lão già ôn dịch, tại vì lão Bửu Chỉnh Tư nói với bổn công tử thân phận của Ngạn Kim Tiêu có liên quan tới Tà Nhân Vô Diện và cũng tại đại sư Giác Chân muốn biết vỠsự mất tích của lão, nên buộc Ngạn Kim Tiêu nhúng tay vào những chuyện bát nháo của giới võ lâm. Biết thế này ta thà mai danh ẩn tích tại Dương Chân, lâu lâu kiếm vài trăm nén ngân lượng, còn hơn lần mò vài cái thạch thất hôi hám bẩn thỉu này.
Chàng hừ nhạt mạt tiếng :
- Tiá»n bối không uống rượu cá»§a Ngạn Kim Tiêu thì Ngạn Kim Tiêu Ä‘em ra trả lại Tà nhân vô Ä‘iện Äổng Kỹ Thượng vậy.
Kim Tiêu nói rồi quay bước. Chàng bước vỠphía cửa với những bước đi thật chậm.
Kim Tiêu không nghe Vương Tá»± Khan gá»i mình lại.
Kim Tiêu dừng chân ngay ngưá»ng cá»­a quay lại nói :
- Tiá»n bối nhá»› rằng, Ngạn Kim Tiêu đến được thạch thất này đã phải đổ biết bao nhiêu mồ hôi và tâm huyết. Thậm chí còn dám xông vào Ä‘iện Thái Hòa lấy trá»™m Ngá»c ấn để rồi ngày nay phải nhận án tru di cá»­u tá»™c treo trên đầu. Xem ra những việc vãn bối làm Ä‘á»u là công cốc.
Chàng vò đầu :
- Ngạn Kim Tiêu sao ngươi ngu thế nhỉ. Tá»± dưng chen chân vào võ lâm rồi tá»± chuốc há»a vào mình.
Chàng gõ vào trán mình :
- Äồ ngu, chắc ngươi phải xâm thêm má»™t chữ ngu trên trán, chứ đừng xâm chữ Vương nÆ¡i lòng bàn tay mình.
Chàng hừ nhạt rồi lưá»m Tá»± Khan :
- Hê... tiá»n bối Ä‘uổi Ngạn Kim Tiêu, vãn bối sẽ ra ngoài ngay. Nhưng thịnh tâm cá»§a vãn bối cÅ©ng nên nhận lấy chứ. ít ra cÅ©ng nhận hai tịnh rượu cúng cá»§a Ngạn Kim Tiêu, tiểu bối không phải làu bàu chá»­i rá»§a lão tiá»n bối là kẻ hồ đồ, rượu dâng đến miệng còn chê. Hay tiá»n bối sợ trong rượu có độc. Nếu rượu có độc thì cÅ©ng tốt, bởi thà chết còn hÆ¡n sống khô hạnh như tiá»n bối.
Kim Tiêu hất mặt :
- Sao... tiên sinh uống rượu không?
Vương Tự Khan nhìn chàng :
- Äem đến đây.
Kim Tiêu mỉm cưá»i :
- Có thế chứ.
Chàng quay bước trở lại rồi ngồi xuống đối diện với Vương Tự Khan, đặt hai tịnh rượu xuống trước mặt Vương Tự Khan, Kim Tiêu nói :
- Uống má»™t mình khó uống lắm... tiá»n bối có cần ngưá»i nói đối ẩm không.
Kim Tiêu nói dứt câu thì những thớ thịt bên trái mặt của Tự Khan giật giật nhẹ một cái.
Kim Tiêu nói :
- Tiá»n bối đúng là Vương Tá»± Khan rồi.
- Còn ngươi là Äạo Soái Dương Châu.
- Sao tiá»n bối biết?
- Tà Nhân Vô Diện nói với ta.
Kim Tiêu mở nắp hai tịnh rượu, nói :
- Tiá»n bối má»™t tịnh rượu, vãn bối má»™t tịnh rượu. Giao kiến buổi đầu uống má»™t ngụm làm quen rồi vãn bối sẽ thuật lại những gì mình tá»± dưng vướng chân vướng tay tay vào cái chuyện nhốn nháo này.
Vương Tự Khan bưng tịnh rượu.
Lão khẽ gật đầu :
- Uống.
- Má»i.
Hai ngưá»i cùng dốc tịnh rượu tu má»™t ngụm dài. Vương Tá»± Khan vừa đặt tịnh rượu xuống, ho khan má»™t vài tiếng, cùng vá»›i những tiếng ho đó mép miệng cá»§a lão rỉ máu.
Lão thản nhiên chùi vết máu vừa rỉ ra mép rồi nói :
- Lâu quá mới uống rượu. Trước đây ta là sâu rượu nổi tiếng trên giang hồ đó.
Kim Tiêu mỉm cưá»i :
- Cái gì bá» lâu quá khi tìm lại thì hay ngỡ ngàng. Hy vá»ng con sâu rượu cá»§a tiá»n bối thức dậy.
- Khi nãy tiểu tử dám chửi ta là lão ôn dịch à?
Kim Tiêu giả lả cưá»i :
- Tức quá thì chửi cho bỠtức.
- Tại sao ngươi tức, ta đâu có muốn ngươi vào đây. Tự ngươi mò vào rồi tức giận là tức cái gì.
Kim Tiêu chắt lưỡi :
- Tại cái lão ôn dịch Bá»­u Chỉnh Tư mà ra cả. Lão khiến cho vãn bối vướng chân vướng tay vào chuyện này, rồi khi gặp được tiá»n bối thì bị Ä‘uổi như Ä‘uổi tà có ghét không chứ.
- Vậy ngươi muốn gặp ta có chuyện gì?
- Có rất nhiá»u chuyện.
- Ta biết ngươi định há»i gì. Muốn biết gì. Dị dung bí thuật cá»§a lão phu phải không?
- Hê... chưa nói mà tiá»n bối đã Ä‘oán biết rồi. Äúng như vậy, Ngạn Kim Tiêu được Tà Nhân Vô Diện Äổng Kỹ Thượng huynh cho vào gặp tiá»n bối cÅ©ng vì muốn tiá»n bối thổ lá»™ cho huynh ấy biết làm cách nào giữ nguyên khuôn mặt mình muốn.
Vương Tá»± Khan phá lên cưá»i khanh khách. Y vừa cưá»i vừa bưng tịnh rượu.
Y nhìn Kim Tiêu :
- Tà Nhân Vô Diện, sao gã lại ngu ngÆ¡ vậy nhỉ. Lão phu Ä‘oán biết thâm ý cá»§a gã mà, sao gã vẫn nhá» Ngạn Kim Tiêu đến truy cái Ä‘iá»u mà ta đáng ra phải nói cách đây mưá»i năm rồi.
Kim Tiêu nheo mày :
- Chắc thuật dị dung của tiên sinh có cái gì đó không ổn phải không?
Vương Tá»± Khan cưá»i nhếch mép :
- Tiểu tử muốn biết không?
Kim Tiêu gật đầu :
- Äã vào thạch thất này rồi thì cái gì Kim Tiêu cÅ©ng muốn biết cả. Nhưng tiá»n bối có sợ tai vách mạch rừng không?
- Còn gì để sợ chứ?
Vương Tự Khan nhìn chàng từ tốn nói :
- Di dung thuật là má»™t bí công độc nhất vô nhị trên Ä‘á»i này. Kẻ luyện thành sẽ trở thành má»™t ngưá»i độc nhất vô nhị, có thể biến thành bất cứ ngưá»i nào mình muốn. Ngay cả Thiên tá»­ cÅ©ng có thể hóa thân thành.
Kim Tiêu cướp lá»i Vương Tá»± Khan :
- Äiá»u đó Kim Tiêu đã được biết rồi. Nhưng yếu Ä‘iểm cá»§a dị dung thuật là gì. Tất nhiêu môn võ công nào cÅ©ng có nhược Ä‘iểm cá»§a nó hết.
- Ông trá»i ban cho ta má»™t khuôn mặt đó là ý trá»i. Äể thay đổi dung diện là cãi lại ý trá»i. Có ai cãi được ý trá»i đâu, ngươi ta có thể dụng thuật dị dung bình thưá»ng nhưng vá»›i dị dung đó thì vẫn có chá»— nhược dá»… dàng bị ngưá»i khác nhận ra, còn vá»›i dị dung bí thuật thì sẽ giống như má»™t giá»t nước. Chính vì thế khi đã hóa trang thành ai, hoặc ngưá»i nào biết được chân diện mình thì phải giết ngưá»i đó. Tuy nhiên cái gì cÅ©ng có cái nhược đúng như tiểu tá»­ nói.
Buông một tiếng thở dài Vương Tự Khan từ tốn nói :
- Dụng bí thuật dị dung trong má»™t canh giá» thì trở lại chân diện cá»§a mình, đúng má»™t canh giá» sau má»›i có thể thi triển được thuật dị dung đó. Dụng thuật dị dung qua má»™t ngày, thì muốn dụng lại lần thứ hai cÅ©ng phải qua thá»i gian má»™t ngày má»›i có thể cải tướng di diện được. Nhưng dụng dị dung thuật không được quá ba ngày, nếu quá ba ngày chân diện tá»± khắc thối rá»­a trở thành quái nhân.
Kim Tiêu vuốt cằm nói :
- Thảo nào Tà Nhân Vô Diện muốn biết cách trị yếu điểm của dị dung thuật.
- Có cách khắc trị, nhưng ta không nói.
- Còn muốn hóa giải thuật dị dung thì sao?
- Hủy bộ mặt mình.
- Dễ gì huynh ấy tự hủy bộ mặt mình.
- Nói nhiá»u quá.
Vương Tự Khan đưa tịnh rượu đến trước :
- Ngươi đã làm con sâu rượu của ta thức dậy rồi, uống với ta một ngụm nữa nào.
Kim Tiêu đưa tịnh rượu chặm vào tịnh rượu của Vương Tự Khan. Bốn ngón chỉ của Vương Tự Khan bất ngỠbấu lấy Kim Tiêu, rồi những ngón tay không ngừng nhịp lên mu bàn tay chàng.
Kim Tiêu trố mắt nhìn Vương Tự Khan buột miệng thốt :
- Y...
Vương Tự Khan nhìn sững chàng từ tốn nói :
- Uống.
Lão rút tay lại đưa tinh rượu tu má»™t ngụm dài rồi đặt xuống. Hai ngưá»i đối nhãn nhìn nhau.
Tự Khan nói :
- Tiểu tử nói Giác chân đại sư muốn tìm hiểu vỠsự mất tích của ta?
Kim Tiêu gật đầu.
Tự Khan buông tiếng thở dài.
Y nhìn Kim Tiêu.
- Tiểu tử là gì của Giác Chân đại sư?
- Äệ tá»­ cÅ©ng không đúng, bằng hữu cÅ©ng không, nhưng đại sư có thiện cảm vá»›i tiểu bối bởi vì trước đây tiểu bối từng lấy trá»™m bá»n ngá»i giàu hay bá»n quan tham lắm cá»§a nhiá»u tiá»n và nhất là nhưng sòng bạc ở Dương Châu đưa đến Pháp Quang tá»± nhỠđại sư phát chẩn.
- Ngươi đúng là Äạo Soái Dương Châu. Ngươi còn là bằng hữu cá»§a lão Bá»­u Chỉnh Tư.
Kim Tiêu gật đầu.
- Hay nhỉ, uống với ta một ngụm nữa.
Vương Tự Khan lại chìa tịnh rượu vỠphía Kim Tiêu. Cũng như lần trước những ngón tay của lão nhịp lên mu bàn tay chàng, trong khi từ tốn nói :
- Trước đây ta đã dụng dị dung bí thuật để đến tất cả những môn phái trên giang hồ thi chứng võ công và sau đó là há»c tất cả những tuyệt công cá»§a các đại phái. Nói má»™t mặt nào đó ta có má»™t pho bí kíp độc nhất vô nhị trên thế gian này.
Vương Tự Khan rút tay lại :
- Uống.
Kim Tiêu nhìn lão :
- Má»i tiá»n bối.
Chàng miá»…n cưỡng dốc tịnh rượu uống má»™t ngụm dài rồi đặt tịnh rượu xuống trước mặt. Kim Tiêu nhìn Vương Tá»± Khan, hai mắt từ từ nhắm lại liá»n sau đó có hai giá»t lệ rịn ra ngoài khóe mắt.
Tá»± Khan nhíu mày khi thấy hai giá»t lệ đó.
- Tiểu tử...
Kim Tiêu chá»›p mắt gượng cưá»i.
Chàng bưng tịnh rượu.
- Uống vá»›i tiá»n bối má»™t ngụm nữa.
- Nếu ngươi còn như vậy nữa, ta sẽ đuổi ngươi.
Kim Tiêu gật đầu. Chàng bưng tịnh rượu chìa đến trước. Vương Tự Khan lại vươn chỉ đặt vào mu bàn tay Kim Tiêu nhịp liên tục. Lão vừa nhịp vừa nói :
- Cuá»™c Ä‘á»i cá»§a ta là như vậy đó.
Vương Tá»± Khan lại rút tay vá». Hai ngưá»i dốc tịnh rượu uống cạn. Vương Tá»± Khan đặt tịnh rượu xuống trước mặt nhìn Kim Tiêu.
- Ta vì chữ tình mà ra nông nổi này. Nhưng bản thân Vương Tự Khan cũng từng giao ác tình khắp giang hồ.
Tự Khan nhìn Kim Tiêu.
- ÄÆ°a bàn tay cho ta xem.
Kim Tiêu chìa bàn tay có dấu xâm vỠphía Vương Tự Khan. Lão cau mày, nhìn lại Kim Tiêu. Tự Khan nói :
- Tiểu tá»­ nhá»› Ä‘i tìm kẻ có chữ “Vươngâ€.
Kim Tiêu rút tay lại.
Tự Khan cúi mặt nhìn xuống.
- Nếu như tiểu tá»­ có gặp lại Tà Nhân Vô Diện Äổng Kỹ Thượng hãy nhắc lại lá»i cá»§a ta.
Kim Tiêu gật đầu.
- Muốn làm Thiên tá»­ phải có chân đế vương, chứ không phải ai cùng có thá» là Thiên tá»­. Nếu trước đây ta có ý như gã thì ta cÅ©ng đã hành sá»± như vậy rồi, nhưng ta không làm Ä‘iá»u đó, bởi đó là trái vá»›i ý trá»i.
Kim Tiêu nhướng mày, giả lả nói :
- Tiá»n bối nói vậy chứ vãn bối thấy Thiên tá»­ có gì đâu. Chẳng qua may mắn được làm con vua sau đó thì kế vị ngai vàng. Chứ Thiên tá»­ thì cÅ©ng tam cÅ©ng lục viện ái thê ái thiếp đùm đùm đỠđá». Không khác gì ngưá»i bình thưá»ng. Chẳng qua may mắn được nắm quyá»n khiến ngưá»i ta phải tuân phục mình. Không chừng Thiên tá»­ là ngưá»i không tốt nữa chính vì vậy cổ thư má»›i có câu sống gần vua như sống gần cá»p.
- Nhưng không có Hoàng thượng, giang hồ sÆ¡n xã tắc đại loạn, Ä‘iá»u đó càng khổ cho bá tánh. Tu thân tá» gia trị quốc bình thiên hạ. Äổng Kỹ Thượng không dám khoát khuôn mặt mình thì còn gì nói đến chuyện tu thân. Y thông thể làm vua được?
- Vậy Kim Tiêu làm vua được chứ?
Vương Tá»± Khan phá lên cưá»i :
- Tiểu tử càng không thể làm vua.
- Tại sao?
- Quyá»n lá»±c trong tay, lại là quyá»n lá»±c cá»§a má»™t vị Thiên tá»­, tất phải tàn nhẫn, tiểu tá»­ không có cái tâm tàn nhẫn.
- Kim Tiêu cũng chẳng thích làm vua.
Kim Tiêu nhìn Vương Tự Khan :
- Tiên sinh, có má»™t Ä‘iá»u này Kim Tiêu muốn há»i tiên sinh.
- Há»i Ä‘i.
- Phải tiên sinh đã truyá»n thuật “Vô âm truyá»n ý†cho lão Bá»­u Chỉnh Tư.
Vương Tự Khang gật đầu :
- Chính ta truyá»n cho lão đó.
Kim Tiêu vuốt cằm :
- Nếu như tiểu bối thỉnh cầu Äổng Kỹ Thượng đưa tiên sinh ra khá»i đây...
Vương Tự Khan khoát tay :
- Không, ta đã quen ở đây rồi. Với lại ta biết mình sắp ra đi.
Kim Tiêu nheo mày :
- Tiên sinh sắp ra đi.
Vương Tự Khan gật đầu :
- Mưá»i mấy năm đã quá đủ để ta tá»± hành hạ mình. Tá»± chiêm nghiệm lại bản thân mình.
Vương Tự Khan lắc đầu. Những thớ thịt bên mặt trái lại giật nhè nhẹ.
- Khi ta còn là một nam tử hán hay đúng hơn là một mỹ nam tử phiêu bạt giang hồ.
Ta cÅ©ng đã gieo biết bao oan nghiệp, nay ta phải chấp nhận vá»›i oan nghiệt đó. Ta chấp nhận chôn mình để trả oan tình cho nghÄ©a ca Äổng Vị. Tiếc cho Äổng Kỹ Thượng. Y cÅ©ng có bản chất cá»§a má»™t anh hùng cái thế.
Tự Khan cúi mặt nhìn xuống, khi lão ngẩng lên, hai bên khóe miệng có hai vệt máu tươi.
Nhìn Kim Tiêu, Tự Khan nói tiếp :
- Kim Tiêu, ta nhá» ngưá»i má»™t chuyện.
Kim Tiêu gật đầu :
- Tiểu bối sẽ làm hết sức mình.
- Ngươi gặp Bửu Chỉnh Tư hãy cho y biết ta rất ân hận nhưng không thể quên tình của mình dành cho Trình Tú Trinh.
Buông một tiếng thở dài rồi nói tiếp :
- Ta mong lão khoan dung độ lượng cho gã lãng tử phiêu bạt này.
Tá»± Khan nói rồi bưng lấy tịnh rượu dốc lên miệng nhưng rượu chẳng còn giá»t nào.
Lão đặt tịnh rượu xuống trước mặt :
- Tiểu tử tệ lắm, ngươi đánh thức con sâu rượu của ta rồi, giỠlại chẳng còn rượu.
Kim Tiêu đứng lên :
- Vãn bối sẽ lấy rượu cho tiá»n bối.
Tự Khan gật đầu.
Kim Tiêu dợm bước, Tá»± Khan gá»i lại :
- Khoan đã.
Kim Tiêu nhìn lại lão :
- Tiên sinh có Ä‘iá»u gì à?
Vương Tự Khai vén vạt áo lật ra bên trong, xé lấy một mảnh rồi đặt vào tay Kim Tiêu :
- Ta gởi cho tiểu tử.
- Tiên sinh gởi cho vãn bối cái gì?
Tự Khan nhìn vào mắt Kim Tiêu :
- Ngươi sẽ có cách sử dụng nó.
Kim Tiêu đón nhận lấy mảnh vải nhàu nát cho vào ngực áo.
- Vãn bối sẽ quay lại ngay.
Kim Tiêu nhìn Vương Tự Khan.
Lão nhìn chàng khẽ gật đầu. Kim Tiêu quay bước đi ra cửa. Chàng ra đến đại sảnh bên ngoài thấy Tà Nhân Vô Diện đứng trước bàn hương án. Y nhìn Kim Tiêu.
Kim Tiêu giả lả cưá»i rồi nói :
- Rượu thiếu, cần có thêm rượu.
Tá»± Khan không đáp lá»i chàng, mà chỉ khẽ gật đầu.
Kim Tiêu ôm lấy vò rượu trên bàn hương án rồi quay trở lại thạch thất. Chàng bước vào thì nhận ra Tự Khan đã dựa lưng vào vách đá, mắt nhìn lên một cái lỗ có ánh sáng của những vì sao hắt xuống.
Kim Tiêu bước lại bên :
- Tiên sinh, Kim Tiêu đã mang rượu vào đây Kim Tiêu không nghe Tá»± Khan đáp lá»i mình chàng bồi hồi gá»i :
- Vương tiá»n bối.
Chàng cúi sát xuống. Kim Tiêu há hốc miệng bởi nhận ra máu rỉ ra hai bên khóe miệng lão. Chàng nắm bỠvai Vương Tự Khan :
- Tiên sinh.
Kim Tiêu nhận ra Tự Khan đã chết. Chàng vội vã quay trở ra. Kim Tiêu bước thẳng đến trước mặt Tà Nhân Vô Diện :
- Äổng huynh.
Tà Nhân Vô Diện Äổng Kỹ Thượng nhìn lại chàng.
Kim Tiêu trừng mắt nhìn Kỹ Thượng :
- Trong rượu có độc.
Kỹ Thượng gật đầu.
- Rượu tao ngá»™ vẫn có thể giết ngưá»i.
Kim Tiêu ghịt tay gã.
Äổng Kỹ Thượng gạt tay Kim Tiêu.
Kim Tiêu đay nghiến nói :
- Tại sao huynh làm vậy. Huynh hành hạ Vương tiên sinh chưa đủ sao còn hành hạ nữa chứ.
- Lão đó chết tốt hÆ¡n cho. Vá»›i lại lão đã từng nói vá»›i ta, khi nào lão tìm được ngưá»i tâm đắc thì lão chết rất mãn nguyện. Lão chưa từng tiếp ai, ngay cả ta, nhưng vá»›i ngươi thì lão lại đối ẩm. Ngươi đúng là ngưá»i lão tâm đắc.
Kim Tiêu quăng vò rượu xuống sàn gạch.
- Huynh hận Vương tiên sính như vậy ư?
Äổng Kỹ Thượng vẫn giữ chân diện cá»§a Tá»± Khan. Y từ từ nhìn lại Kim Tiêu :
- Äúng! Ta hận lão.
Kim Tiêu rít giá»ng nói :
- Huynh là hạng ngưá»i ôn dịch, lúc nào cùng ôm lấy chữ hận.
Kim Tiêu vừa nói dứt câu thì Äổng Kỹ Thượng vươn trảo thá»™p vào yết hầu chàng :
- Ta có thể giết ngươi và có thể buộc ngươi chịu cuộc sống như Vương Tự Khan.
- Nếu huynh làm vậy là sai thá»a ước. Trá»i không dung, đất không tha cho huynh.
Thậm chí huynh cÅ©ng không có được Ngá»c ấn, thứ mà huynh Ä‘ang cần ở Ngạn Kim Tiêu.
Vương Tự Khan tiên sinh đã bật mí chỗ nhược của bí thuật dung dị cho Ngạn Kim Tiêu nghe rồi. Cho dù huynh có đội lốt Thiên tử thì cũng không quá ba ngày. Sau ba ngày cái bản mặt của huynh sẽ thối rửa ra mà biến thành quái nhân. Thiên tử thì có mặt rồng chứ đâu có mặt quỷ.
Kim Tiêu chắc lưỡi :
- Ãi chà, chung quanh Thiên tá»­ lại có tam cung lục viện, đàn đàn thiếp thiếp, đêm nào cùng phải ăn mỡ. Chẳng lẽ huynh rút mình vào đại lãnh cung không thể khoác bá»™ mặt Thiên tá»­ được. Mấy cục mỡ trong cấm thành sẽ cho huynh Ä‘iên. Thiên tá»­ thì không thể nào Ä‘iên được, nếu Ä‘iên thì phải nhưá»ng ngôi cho ngưá»i khác. Thế là công sức tâm huyết rá»§a huynh đành đổ sông đổ biển, còn bị ngưá»i ta cho là ngưá»i Ä‘iên. Dã tràng se cát biển đông... khổ lắm...
Y buông một tiếng thở dài rồi nói :
- Lão quỷ đã cho ngươi bí thuật dị dung theo ý mình.
Kim Tiêu gật đầu :
- Tất nhiên, cái gì huynh chỠđợi, không có gì Kim Tiêu làm không được.
- Hãy đưa nó cho ta.
Kim Tiêu nhướng mày :
- Không.
- Ngươi...
Kim Tiêu giả lả cưá»i :
- Äâu có cái gì cho không bao giá», phải có sá»± trao đổi chứ. Ngạn Kim Tiêu sẽ trao bí thuật đó cho huynh nhưng ngược lại đòi há»i huynh ở hai chuyện.
- Nói đi.
Kim Tiêu vuốt cằm rồi nói :
- Chuyện thứ nhất, Kim Tiêu muốn Äổng huynh đứng ra tổ chức đại lá»… song há»· cho Kim Tiêu và Ngá»c Lan. Trong ngày đại lá»… Äổng huynh sẽ tá»± tay trao cây trâm giải độc cho Kim Tiêu. Xem như quà tặng.
Äổng Kỹ Thượng chau mày :
- Ngươi đòi há»i Ä‘iá»u đó có ý gì?
Kim Tiêu chỉ vào ngực mình :
- Äể giữ cái mạng này nhá» này.
Äổng Kỹ Thượng thở dài :
- Còn Giang Vi Tử thì sao?
- Huynh không cần lo, tá»± Kim Tiêu sắp xếp mà. Trong ngày đó Tiêu đệ sẽ trao Ngá»c ấn thật cho huynh.
Äổng Kỹ Thượng nhíu mày rồi miá»…n cưỡng gật đầu. Y giả lả nói :
- Ta biết ngươi sẽ giở trò gian trá.
- Cái gì gian trá. Huynh đã không nói tìm được má»™t hảo đệ như Ngạn Kim Tiêu là quí sao. Hay Äổng huynh đã đổi ý rồi.
Kim Tiêu vỗ vai Kỹ Thượng :
- Kim Tiêu tự nguyện làm hảo đệ của huynh, huynh không chịu sao?
Hai cánh môi Äổng Kỹ Thượng mím lại. Y gật đầu :
- Ta đồng ý.
Kim Tiêu nhìn gã :
- Còn chuyện thứ hai, Ngạn Kim Tiêu muốn biết... chuyện gì đã xảy ra tại Tá»­ Trưá»ng khi Vương Tá»± Khan tìm đến đây.
- Lão quỷ đó không nói cho ngươi à? Ngươi muốn biết để làm gì?
- Äã tò mò rồi, đưá»ng nào cÅ©ng phải biết cho rõ. Vá»›i lại Vương tiá»n bối nói huynh sẽ cho Kim Tiêu biết tất cả. Huynh có nói Kim Tiêu má»›i đưa thứ huynh cần.
Tà Nhân Vô Diện Äổng Kỹ Thượng nhìn lại bàn hương án.
Kim Tiêu nói :
- Huynh không chạy trốn được đâu.
Äổng Kỹ Thượng nhìn lại Kim Tiêu :
- Ngươi hứa sẽ đưa cho ta bí thuật thuật dị dung tối thượng chứ?
Kim Tiêu bước đến bên chiếc chân đèn, chàng rút mảnh vải cá»§a Vương Tá»± Khan đưa lên ngá»n lá»­a.
- Kim Tiêu có thể hủy bí kiếp dị dung thuật của Vương Tự Khan.
Äổng Kỹ Thượng bối rối :
- ÄÆ°á»£c rồi... ta sẽ nói.
- Kim Tiêu đang muốn nghe.
- Nhưng ngươi hứa không được nói với ai.
- Chuyện cần nói thì nói. không nói thì thôi, cái gì cũng huỵch toẹt ra hết thì đâu còn cái gì là của mình nữa.
Äổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài, rồi chậm rãi nói nhưng mắt vẫn chăm chăm nhìn vào tấm vải trên tay Ngạn Kim Tiêu.
- Nếu ngươi gian trá, ta sẽ giết ngươi.
- Ngạn Kim Tiêu còn chỠđến ngày động phòng vá»›i Äổng Ngá»c Lan đặng làm hảo đệ cá»§a Äổng huynh mà.
- ÄÆ°á»£c, ta cÅ©ng ráng chỠđến ngày đó.
Y bước đến hai bá»™. Kim Tiêu nhướng mày, Äổng Kỹ Thượng buá»™c phải dừng bước.
Y nhìn Kim Tiêu :
- Phụ thân ta và Vương Tá»± Khan cùng yêu má»™t ngưá»i.
- Ngưá»i đó chính là Trình Tú Trinh, mẫu thân cá»§a Má»™ng Di Hoa.
- Äúng!
Kỹ Thượng lưỡng lự, nói tiếp :
- Phụ thân ta và Vương Tá»± Khan đã giao đấu vá»›i nhau để xem ai là ngưá»i có võ công cao hÆ¡n, ngưá»i nào thắng sẽ có được Trình Tú Trinh.
- Vậy ai thắng?
- Ngươi tự đoán ra.
- Äổng Vị thúc thúc thắng.
- Không sai! Phụ thân ta đã thắng Vương Tự Khan. Y ôm hận tính phiêu bạt giang hồ sẽ tìm được bí kíp võ công.
- Vương tiên sinh đã tìm được bi kíp võ công.
- Không phải là bí kíp võ công mà phải nói là thiên hạ vô địch. Y là pho bí kiếp võ công cá»§a võ lâm Trung Nguyên. Lãng tá»­ Vương Tá»± Khan lẫy lừng khắp võ lâm. Tất cả má»i Chưởng môn không ai là đối thá»§ cá»§a lão.
- Cứ cho Vương tiên sinh là Äá»™c cô cầu bại nhưng vì sao tiên sinh há»c được những môn công cá»§a các môn phái.
- Y có bí thuật dung dị.
Kim Tiêu gật đầu :
- Kim Tiêu hiểu rồi. Vương tiên sinh dùng bí thuật dị dung để sưu tầm võ công đồng thá»i thẩm chứng võ công.
- Y hận tình nên dồn tâm huyết vào võ công. Nhưng sau đó y đến Tá»­ Trưá»ng bởi cái hẹn vá»›i mẫu thân.
Kim Tiêu nheo mày :
- Sao mẫu thân huynh lại hẹn Vương tiên sinh đến Tá»­ Trưá»ng?
Răng trên cá»§a Äổng Kỹ Thượng cắn vào môi dưới, y nhìn vá» phía bàn hương án.
- Mẫu thân ta chỉ sống vá»›i phụ thân ta bằng cái xác. Còn trái tim thì đã thuá»™c vá» Vương Tá»± Khan. Chính vì Ä‘iá»u đó, phụ thân ta buá»™c mẫu thân ta hẹn Vương Tá»± Khan đến Tá»­ Trưá»ng tái đấu.
Kim Tiêu vuốt cằm :
- Lần này thì e rằng Äổng Vị thúc thúc không phải là đối thá»§ cá»§a Vương Tá»± Khan.
- Äúng. Phụ thân ta đã thua.
- Chuyện gì xảy ra?
- Ngưá»i tá»± kết liá»…u Ä‘á»i mình. Nhưng trước khi chết phụ thân có nói vá»›i ta phải rá»­a cái hận này.
- Như thế thì biết bao giỠmới hết hận.
Kim Tiêu vuốt cằm.
- Huynh đã tương kế tá»±u kế để thụ há»c võ công cá»§a Vương Tá»± Khan.
Äổng Kỹ Thượng lắc đầu :
- Nếu ta há»c võ công cá»§a Vương Tá»± Khan thì đâu là Äổng Kỹ Thượng. Äâu là Tà Nhân Vô Diện như má»i ngưá»i đặt cho ta.
- Kim Tiêu quên mất Ä‘iá»u này. Äôi khi đầu óc cá»§a Kim Tiêu cÅ©ng không đủ minh mẫn để suy luận mà. Con ngưá»i là má»™t má»› bồng bông, đầy những thá»§ Ä‘oạn nham hiểm.
Làm sao biết được bá» sâu cá»§a con ngưá»i. Vậy Äổng huynh đã làm gì để có được võ công cá»§a Vương Tá»± Khan mà ngưá»i ta không biết.
- Ta nhỠđến mẫu thân.
- Nhá» Trình Tú Trinh. Trình bá mẫu sẽ há»c võ công cá»§a Vương Tá»± Khan rồi truyá»n lại cho huynh.
Äổng Kỹ Thượng nhắm mắt má»™t lúc như hồi tưởng lại dÄ© vãng rồi má»›i mở ra nhìn Kim Tiêu :
- Khi phụ thân ta chết, Vương Tá»± Khan vì nghÄ©a phải lưu lại đây chăm sóc cho mẫu thân và ta. Lúc bấy giá» Ngá»c Lan cÅ©ng chỉ vừa lên ba. Ta đã có ý thức cá»§a ngưá»i biết phải làm gì.
Äổng Kỹ Thượng nắm hai bàn tay lại vá»›i nhau :
- Má»™t ngày ná», bá»—ng dưng mẫu thân bá» Ä‘i.
- Ngưá»i Ä‘i đâu.
- Ngưá»i Ä‘i tìm đứa con cá»§a ngưá»i.
- Má»™ng Di Hoa.
Äổng Kỹ Thượng gật đầu.
Kim Tiêu buột miệng nói :
- Vậy Di Hoa là xá muội của huynh?
Thốt ra câu há»i đó mà trái tim Kim Tiêu giật thót má»™t cái, đập như trống trận những tưởng nhảy ra khá»i lồng ngá»±c.
Äổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài :
- Mãi sau này khi mẫu thân mất ta mới biết Di Hoa là xá muội của mình.
Kim Tiêu lơ mắt nhìn Kỹ Thượng.
Chàng lắp bắp mãi má»›i nói thành lá»i :
- Cái khỉ gì vậy? Chuyện này nghe sao mà khó nghe quá.
- Ngươi đà muốn biết thì biết cho tưá»ng tận.
Buông má»™t tiếng thở dài, Äổng Kỹ Thượng nói tiếp :
- Khi mẫu thân cá»§a ta đã là nương tá»­ cá»§a Äổng gia, nhưng trong má»™t đêm mưa, phụ thân lại bắt gặp Vương Tá»± Khan vá»›i mẫu thân. Hai ngưá»i ngồi vá»›i nhau trong má»™t gian phong xá. Chính vì thế phụ thân đã nghi ngá», và má»›i có cuá»™c phó há»™i vá»›i Vương Tá»± Khan tại Tá»­ Trưá»ng.
Kim Tiêu lắc đầu :
- Ôi... tình yêu...
- Mẫu thân đã có mang Di Hoa, nhưng vì sự hoài nghi của phụ thân, bà phải đưa Di Hoa đến một nơi khác để nuôi dưỡng.
- Huynh không biết mặt Di Hoa.
- Ta không biết, ta trở lại vấn đỠtrong lần mẫu thân Ä‘i viếng thăm Di Hoa thì vô tình bị Bách Kiếm trang chá»§ Mạc Cá»± cưỡng hiếp, ôm cái nhục đó ngưá»i đã quay vá» trao toàn bá»™ những gì Vương Tá»± Khan đã chấp bút ghi lại võ công cá»§a y trao cho ta.
- Huynh tá»± há»c võ công cá»§a Vương Tá»± Khan.
- Ta còn giả vá» trúng phong hàn rồi buá»™c y truyá»n tất cả công lá»±c cho mình.
- Sau đó huynh đã nhốt Vương Tự Khan vào đây và hành hạ ông ta.
- Ta phải trả thù cho mình chứ.
- Vậy còn chuyện cá»§a Di Hoa, huynh đã biết Di Hoa là muá»™i cá»§a mình sao giết nàng. Sao còn buá»™c nàng rÆ¡i xuống vá»±c thẳm Vá»ng Tình. Huynh có nhẫn tâm quá không?
Kỹ Thượng gầm lên :
- Im.
Hai cánh môi Kim Tiêu bặm lại.
Kỹ Thượng đưa tay lên vuốt mặt. Chân diện của y lồ lộ hiện ra đập vào mắt Kim Tiêu. Chàng nhìn Kỹ Thượng nhưng không nói gì.
Äập vào mặt Ngạn Kim Tiêu đúng là chân diện cá»§a Äổng Kỹ Thượng nhưng giỠđây nó không có nét thanh tú lịch lãm cá»§a má»™t thư sinh chỉ thích thÆ¡ phú và bút pháp mà thay vào đó là những nét lạnh lùng, pha trá»™n sá»± tàn nhẫn băng giá.
Kỹ Thượng buông một tiếng thở dài rồi nói :
- Trước khi ta biết Di Hoa là xá muội của mình thì ta đã yêu nàng, ta yêu ngay xá muội mình, và đã từng ân ái với Di Hoa. Lúc này ta đã là Sát Thủ Vô Diện.
Kim Tiêu khẽ gật đầu :
- Giữa huynh và Di Hoa là má»™t khoảng cách mà huynh không bao giá» khá»a lấp được. Má»™t khoảng cách được tạo ra bởi định mệnh. Chính vì không khá»a lấp được khoảng cách đó mà huynh đã biến Má»™ng Di Hoa thành độc nhân.
Kỹ Thượng nhìn thẳng vào mắt Kim Tiêu :
- Äúng.
- Dù vậy Äổng huynh cÅ©ng không nên buá»™c nàng phải chết dưới vá»±c Vá»ng Tình.
Kỹ Thượng lừ mắt nhìn Kim Tiêu :
- Ta buá»™c Di Hoa nhảy xuống vá»±c “Vá»ng Tình†bởi vì Di Hoa đã thuá»™c vá» Ngạn Kim Tiêu. Di Hoa đã từng muốn trở lại làm má»™t con ngưá»i bình thưá»ng, để cùng vá»›i Kim Tiêu tìm đến má»™t nÆ¡i hoang sÆ¡ nào đó đặng vui vá»›i hạnh phúc cá»§a mình.
- Huynh đã có thể đưa Di Hoa thành má»™t con ngưá»i bình thưá»ng nhưng huynh đã không làm Ä‘iá»u đó.
Kỹ Thượng im lặng. Kim Tiêu bước đến trước mặt Kỹ Thượng :
- Di Hoa không biết Äổng huynh là huynh trưởng chứ?
- Không biết! Nàng chỉ muốn trả hận cho mẫu thân thôi.
- Và chấp nhận tất cả.
- Chấp nhận tất cả với Sát Thủ Vô Diện.
Kim Tiêu thở dài :
- Phải lòng đố kỵ, ích ká»· và ghen há»n cá»§a huynh, nên huynh đã không muốn dùng cây trâm giải bách độc để đưa Má»™ng Di Hoa thành má»™t ngưá»i bình thưá»ng.
- Äịnh số, và ta muốn mãi mãi Di Hoa là độc nhân trong sá»± cô độc vÄ©nh hằng.
- Còn Ngá»c Lan, Äổng huynh có xá»­ như Di Hoa không?
- Ta thương yêu Ngá»c Lan. Sau này Ngá»c Lan sẽ là quận chúa, trên chỉ có ta dưới có trăm há».
Kim Tiêu buông tiếng thở dài rồi giục mảnh vải vào tay Äổng Kỹ Thượng. Y vừa nhận lấy mảnh vải, Kim Tiêu thẳng tay tát má»™t cái vào mặt gã. Nhận trá»n cái tát cá»§a Kim Tiêu, Kỹ Thượng quắc mắt :
- Ngươi dám.
Kim Tiêu nhìn Kỹ Thượng :
- Có gì mà Kim Tiêu không dám.
Kỹ Thượng lõ mắt nhìn chàng.
Hai ngưá»i đối đất nhãn nhìn nhau.
Kỹ Thượng gằn giá»ng nói :
- Nếu như Ngá»c Lan trong tay ta... ngươi đã chết thê thảm rồi...
- Có Ngá»c Lan trong tay, Ngạn Kim Tiêu má»›i dám tát huynh đó.
Chàng buông tiếng thở dài hừ nhạt rồi nói :
- Ngạn Kim Tiêu tát huynh để huynh nhớ lấy cái tát này mà quay lại đó. Kim Tiêu thay Di Hoa trừng phạt huynh bằng một cái tát.
Kim Tiêu lắc đầu :
- Huynh đừng biến mình thành một kẻ bỉ nhân đê tiện. Một bỉ nhân đê tiện thì không bao giỠnắm được chân mạng Thiên tử. Một bỉ nhân đê tiện thì chỉ gieo rắc oan cảnh và ô uế cho thiên hạ mà thôi.
Nói rồi, Kim Tiêu quay bước, chấp tay sau lưng tiến vỠphía thạch môn :
- Äúng ra Ngạn Kim Tiêu không cần thiết phải tò mò truy cứu những Ä‘iá»u này, nhưng Kim Tiêu muốn biết con ngưá»i thật cá»§a Tà Nhân Vô Diện nên phải truy cứu.
Äổng Kỹ Thượng nhìn theo từng bước chân cá»§a Kim Tiêu. Äôi tinh nhãn cá»§a gã sáng lên hừng há»±c.
Kim Tiêu bất ngỠdừng bước nhìn lại Kỹ Thượng :
- Kim Tiêu chá» huynh đến ngày song há»· cá»§a Kim Tiêu và Ngá»c Lan. Từ đây đến ngày đó, Ngạn Kim Tiêu không muốn thấy má»™t sá»± chết chóc nào nữa đâu. Nhất là những cái chết do bàn tay Äổng huynh tạo nghiệp.
Äổng Kỹ Thượng rít lên má»™t luồng chân khí rồi thở ra.
Y miễn cưỡng nói :
- Ta chỉ cần ngươi giữ lá»i.
- Không giữ lá»i cÅ©ng không được, bởi vì Ngạn Kim Tiêu đã tuyên thệ trước bàn hương án vá»›i huynh rồi. Kim Tiêu chỉ sợ ngưá»i bá»™i ngôn là Äổng huynh đó.
- Ta sẽ giữ lá»i.
- Không giữ lá»i, Äổng huynh sẽ biến Ngá»c Lan thành thiếu nữ góa bụa. Tá»™i huynh nặng càng nặng hÆ¡n. Ngá»c Lan rất yêu Ngạn Kim Tiêu và không muốn Kim Tiêu chết đâu.
Äổng Kỹ Thượng nhếch môi cưá»i ná»­a mép :
- Ngươi ráng núp kỹ vào chiếc bóng cá»§a Äổng Ngá»c Lan.
Kim Tiêu vỗ tay :
- à của huynh rất hay. Ngạn Kim Tiêu sẽ làm theo ý này.
Chàng nói rồi quay bước Ä‘i thẳng đến mở cá»­a thạch môn bước ra khá»i hòn giả sÆ¡n NgÅ© hành. Bên ngoài trá»i còn đầy sương nhưng ánh bình minh đã chạng vạng.
Kim Tiêu nhìn vỠánh bình minh.
- NÆ¡i này là Tá»­ Trưá»ng hay tình trưá»ng Chàng khẽ lắc đầu rồi thả bước Ä‘i tiếp. Kim Tiêu vừa Ä‘i vừa nhẩm nói :
- Tình trưá»ng cÅ©ng chẳng khác gì Tá»­ Trưá»ng.

Hồi 40

Äiếu nải khứ há»· - Tâm mại trù trù
Äổng Kỹ Thượng chấm bút vào dÄ©a má»±c rồi bước đến trước tá» giấy hồng Ä‘iá»u còn căn sẵn ngay chính diện gian thạch sảnh. Y nhìn tấm giấy rá»™ng rồi phóng bút đỠthÆ¡.
“Giang Nam khả ái liên
Liên Ä‘iệp hà Ä‘iá»n Ä‘iá»n
Ngư hý lang điệp gian
Ngư hý liên Ä‘iệp Äông
Ngư hý liên hiệp Tây
Ngư hý liên hiệp Nam.
Ngư hý liên hiệp Bắcâ€.
Dịch :
(Giang Nam hái được sen
Lá sen xanh um tùm
Cá đùa giữa lá sen
Cá đùa lá sen Äông
Cá đùa lá sen Tây
Cá đùa lá sen Nam
Cá đùa lá sen Bắc).
Kỹ Thượng quăng ngòi bút vào góc thượng khách sảnh, chắp tay sau lưng nhìn những dòng bút tá»± vá»›i bút pháp cá»±c kỳ tinh tế như rồng bay phụng múa. Y như thể đắc ý vá»›i tứ thÆ¡ này mà nhẩm Ä‘á»c lại.
- Cá đùa lá sen đông, cá đùa lá sen tây, cá đùa lá sen nam,cá đùa lá sen bắc.
Kỹ Thượng Ä‘á»c xong đắc ý cưá»i lên khanh khách. Tràng tiếu ngạo cá»§a Kỹ Thượng biểu lá»™ nên má»™t trạng thái cá»±c kỳ phấn khích và tá»± đắc lẫn vẻ thá»a mãn như đã có trong tay tất cả những ý gì ôm ấp và hoài bão.
Kỹ Thượng rá»i bước tiến lại trước tấm hoành phi có những dòng bút được thêu bằng tÆ¡ vàng óng ả.
- Lực bạt sơn hỠkhí cái thế
Äại phong khởi há» Vân Phi Dương
Uy gia hải ná»™ há» Äổng gia nhân.
Dịch :
(Sức nhổ núi chí khí trùm Ä‘á»i
Gió to thổi chừ, mây bay cao.
Ra oai khắp nước chừ ngưá»i há» Äổng).
Kỹ Thượng kéo sợi dây đến tấm hoành phi ra hai bên. Sau tấm hoành phi là má»™t chiếc ngai sÆ¡n son thép vàng, vá»›i lưng tá»±a khắc hình đầu rồng nhe nanh, biểu thị quyá»n uy cá»§a đệ nhất tứ linh. Trên chiếc ngai là cái tráp trầm hương.
Kỹ Thượng bước đến bên chiếc ngai. Y chăm chăm nhìn vào chiếc tráp rồi cẩn thận mở nắp ra. Ãnh hào quang ngÅ© sắc từ trong tráp hất ra. Kỹ Thượng cẩn thận bưng Ngá»c ấn ra khá»i tráp. Y nhìn Ngá»c ấn vá»›i tất cả sá»± tàn độc và thá»a mãn rồi cẩn thận đậy tráp trá»› lại.
Kỹ Thượng quay ra, buông tấm hoành phi. Y nhìn dòng bút tự thêu trên tấm hoành phi.
- Ta đã có thể vào cấm thành, làm chủ điện Thái Hòa trong ngày đăng cơ.
Y nói rồi ngá»­a mặt cưá»i khanh khách Y vừa cưá»i vừa nói :
- Ngạn Kim Tiêu, cho dù ngươi tinh quái đến đâu, thông minh đến mấy thì vẫn không vượt khá»i số phận cá»§a ngươi. Số phận cá»§a ngươi thì do chính ta định Ä‘oạt.
Y lại ngá»­a mặt cưá»i lần nữa rồi quay bước tiến vế phía cá»­a. Kỹ Thượng theo má»™t mật đạo bí mật dẫn lên trên, mật đạo đó thông vá»›i gian biệt phòng cá»§a y.
Y từ trong vòm cửa bí mật bước ra một gian thạch thất rồi từ gian thạch thất đó mới thông lai biệt sảnh của mình.
Kỹ Thượng sau bức bình phong bước ra biệt sảnh. Tiêu Dao Mẫn đang đứng trước những bức tranh tố nữ. Tố nữ trong tranh với vóc dáng yểu điệu như tiên nữ nhưng chân diện thì lại không có.
Kỹ Thượng bước đến sau lưng Tiêu Dao Mẫn. Dao Mẫn nhìn lại :
- Äổng huynh.
Kỹ Thượng mỉm cưá»i :
- Nàng thích những bức tranh này chứ?
- Thích thì Dao Mẫn không thích, nhưng lạ thì có lạ.
- Nàng lạ gì.
Dao Mẫn nhìn lại những bức tranh tố nữ, rồi chỉ vào những bức tranh đó.
- Tố nữ trong tranh có vóc dáng rất đẹp, nhưng lạ má»™t Ä‘iá»u chẳng có ngưá»i nào có dung diện cả. Ngưá»i há»a nhân chỉ thích vẽ dáng cá»§a giai nhân thôi.
Kỹ Thượng mỉm cưá»i, đặt tay lên vai Dao Mẫn.
- Ta vẽ những bức há»a này đó, nàng lạ lẫm vá» những khuôn mặt không có mặt ư.
Tiêu Dao Mẫn gật đầu.
Kỹ Thượng mỉm cưá»i :
- Có nhan sắc nào tồn tại vá»›i thá»i gian đâu. Nàng được quyá»n nghÄ© đến bất cứ má»™t chân diện nào để gắn lên bức há»a tố nữ này.
Dao Mẫn bật cưá»i khúc khích rồi nói :
- Trong những trang giai nhân mà chàng vẽ ra có thiếp không?
- Nếu nàng cho mình có trong những bức há»a cá»§a Kỹ Thượng.
Dao Mẫn vòng tay bá lấy cổ Kỹ Thượng :
- Vậy chàng hãy vẽ thêm nét mặt của Tiêu Dao Mẫn đi.
Kỹ Thượng lắc đầu :
- Không. Ta dành cho nàng.
- Dao Mẫn được cái quyá»n phóng bút à?
- Nếu nàng thích.
Dao Mẫn mỉm cưá»i.
- Thiếp không thích phóng bút bây giá».
Nàng nhón chân, áp sát hai cánh môi vào đỉnh mÅ©i cá»§a Äổng Kỹ Thượng. Nàng phả ra mùi thÆ¡m thoang thoảng từ cái miệng xinh xắn rồi nhá» nhẹ nói :
- Thiếp đến dá»± ngày đại há»· cá»§a Äổng Ngá»c Lan và cÅ©ng để được gần chàng. Tiêu Dao Mẫn muốn ở bên chàng và hầu hạ chàng.
Nàng nói dứt câu thì hai cánh môi má»ng chín như hai quả đào sắp tươm mật Ä‘i qua đôi bá» môi cá»§a Kỹ Thượng. Äá»™ng thái đó cá»§a Tiêu Dao Mẫn chẳng biết có tác động gì đến Äổng Kỹ Thượng nhưng vòng tay y quấn chặt lấy tiểu yêu cá»§a nàng.
Dao Mẫn nói :
- Kỹ Thượng.
Giá»ng nói ngá»t ngào và chất tình lai láng khÆ¡i đậy trong Kỹ Thượng ngá»n lá»­a xuân tình.
Y bế hẳn Tiêu Dao Mẫn đưa đến tràng ká»·. Vừa đặt Tiêu Dao Mẫn nằm dài xuống tràng ká»· thì nàng cÅ©ng kéo Kỹ Thượng dán thẳng vào ngưá»i nàng. Äôi cánh môi cá»§a hai ngưá»i bấu chặt lẫn nhau.
Sự cuồng nhiệt nhanh chóng nảy nở và phát triển trong Kỹ Thượng lẫn Dao Mẫn.
Không chá» Äổng Kỹ Thượng lá»™t bá» trang phục mình, mà tá»± Dao Mẫn làm lấy cái việc mà đáng ra phải dành cho Kỹ Thượng. Nàng tá»± chui ra khá»i cái vá» kén được kết bằng lụa, bằng gấm trong sá»± hối hả và hấp tấp như sợ sẽ mất Ä‘i cÆ¡ há»™i này.
Nàng phÆ¡i tấm thân vá»›i những đưá»ng nét cân đối, đầy nguồn sinh lá»±c dục tình.
Kỹ Thượng ngồi lên đưa mắt nhìn thân thể Tiêu Dao Mẫn. Äôi tinh nhãn cá»§a gã như chìm vào cõi mông lung nào đó.
Dao Mẫn vòng tay qua cổ Kỹ Thượng nhỠnhẹ nói :
- Dao Mẫn hầu hạ chàng, chàng hãy hưởng thụ Tiêu Dao Mẫn đi.
Giá»ng cá»§a nàng như má»™t khúc tình êm ái len vào lá»— tai Kỹ Thượng, nhưng y không có má»™t biểu cảm gì. Bất thình lình Kỹ Thượng gỡ tay Dao Mẫn. Thái độ lạnh nhạt thá» Æ¡ cá»§a gã khiến Tiêu Dao Mẫn không khá»i ngạc nhiên. Nàng buá»™t miệng nói :
- Äổng huynh... làm sao vậy... chẳng lẽ Tiêu Dạo Mẫn không còn hấp dẫn đối vá»›i chàng.
Kỹ Thượng ấn đôi bản thủ xuống vùng hạ đẳng của cô, ôn nhu nói :
- Nàng không phải không còn sức hấp dẫn đối với nam nhân.
- Vậy sao...?
Kỹ Thượng đưa một ngón tay chặn miệng Dao Mẫn không cho nàng nói :
- Không là gì cả, bởi vì ta không hưởng thụ lần thứ hai với những gì mình đã có.
Dao Mẫn ngÆ¡ ngẩn, sững sá» vá»›i lá»i nói này cá»§a Kỹ Thượng :
- Huynh...
Kỹ Thượng đứng lên chắp tay sau lưng nhìn nàng, nhạt nhẽo nói :
- Lúc này ta Ä‘ang có má»™t cảm xúc khác vượt xa những xúc cảm tầm thưá»ng cá»§a má»™t con ngưá»i tầm thưá»ng.
Dao Mẫn nhìn sửng Kỹ Thượng :
- Dao Mẫn không hiểu ý chàng.
- Nàng không hiểu nhưng có ngưá»i hiểu. Ngạn Kim Tiêu, ta nói như thế có được không.
Y vừa nói vừa quay lại.
Kim Tiêu đứng trước những bức há»a tố nữ chắp tay sau lưng ngắm nhìn những tranh tố nữ không có chân diện. Chàng vẫn vận bá»™ lá»… phục sinh trong ngày hoàn minh.
Kim Tiêu nhìn lại Kỹ Thượng :
- Kim Tiêu cứ ngỡ đêm nay sẽ dành riêng cho đệ, không ngá» Äổng huynh cÅ©ng bắt chước đệ. Ngạn Kim Tiêu không đến phá bỉnh huynh chứ.
- Sá»± xuất hiện cá»§a ngươi ở đây khiến ta bất ngỠđó. Äêm nay là đêm hệ trá»ng vá»›i ngươi, sao ngươi lại có thể bá» xá muá»™i cá»§a ta má»™t mình được nhỉ.
- Äệ đến để từ giã huynh.
Kỹ Thượng cau mày :
- Sao... đêm nay là đêm động phòng, sao ngươi lại muốn đi.
- Äi đêm nay, hoặc Ä‘i đêm mai và Ä‘i bất cứ đêm nào cÅ©ng có gì khác nhau đâu.
Kim Tiêu suy nghĩ rồi, có được nương tử thì chẳng nên ở đây làm gì.
Kim Tiêu mỉm cưá»i, nhìn Kỹ Thượng :
- Kim Tiêu có chuyện nói riêng với Kỹ Thượng. Tiêu Dao Mẫn cô nương có thể ra ngoài được chứ?
Kỹ Thượng cưá»i khẩy má»™t tiếng rồi nói :
- Ta sẽ tiễn nàng.
Y nhìn lại Tiêu Dao Mẫn.
Nàng nhìn gã, Ä‘iểm nụ cưá»i tá»± mãn khi nghe lá»i nói này cá»§a Kỹ Thượng. Nụ cưá»i giả lả đầy chất tình còn Ä‘á»ng trên hai cánh môi cá»§a Tiêu Dao Mẫn thì bất thình lình Äổng Kỹ Thượng phát tác má»™t đạo chưởng “Thiên Can†điểm xuống tam tinh nàng.
Bốp...
Sá»± biến quá bất ngá» và Tiêu Dao Mẫn cÅ©ng không thể nào tin được có sá»± biến này xảy ra. Nàng làm sao biết được má»™t thư sinh chỉ yêu thÆ¡ và bút há»a lại có thể phát tác được võ công, lại là thứ võ công thượng thặng, càng không tin được Kỹ Thượng có thể làm được Ä‘iá»u này. Sá»± thể hiện ra quá bất ngá» vá»›i Dao Mẫn, thậm chí khi hồn nàng đã tuá»™t ra khá»i xác mà miệng vẫn còn Ä‘iểm nụ cưá»i tình vá»›i Kỹ Thượng.
Chàng há hốc miệng nhìn Kỹ Thượng.
Y thản nhiên chắp tay sau lưng bước đến trước mặt Kim Tiêu.
Kim Tiêu nhìn Kỹ Thượng :
- Sao Äổng huynh lại làm vậy?
Kỹ Thượng Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm rồi nói :
- Dao Mẫn Ä‘em đến cho ta niá»m cảm xúc dục tình nhưng ta lại không có xúc cảm đó thì nàng đã trở thành ngưá»i thừa. Ta tiá»…n nàng Ä‘i bằng phương cách đó cÅ©ng tốt cho nàng.
Kỹ Thượng buông tiếng thở dài. Kỹ Thượng nhìn chàng cưá»i khẩy rồi nói :
- Ngươi đừng thở như vậy, hẳn ngươi cÅ©ng không có xúc cảm vá»›i Ngá»c Lan cÅ©ng như ta không có xúc cảm vá»›i Dao Mẫn nên ngươi má»›i bá» biệt phòng tân lang đến đây.
- Kim Tiêu đâu có giống huynh mà có trạng thái giống huynh.
- Vậy ngươi tìm đến ta có mục đích gì?
Kim Tiêu lấy chiếc hộp đựng nhánh trâm giải bách độc đặc vào tay Kỹ Thượng :
- Cây trâm này không có tác dụng gì vá»›i Kim Tiêu. Giữ nó cùng bằng thừa nên Kim Tiêu có ý Ä‘em trả huynh. Nhân tiện cÅ©ng nói vá»›i huynh đệ và Ngá»c Lan sẽ Ä‘i ngay đêm nay.
- Sao ngươi gấp như vậy.
Kim Tiêu Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm rồi nói :
- Hành động cá»§a Ngạn Kim Tiêu, Kim Tiêu tá»± biết còn như huynh muốn biết thì phải suy nghÄ©. À... Äổng huynh không có xúc cảm vá»›i Tiêu Dao Mẫn vậy đêm nay cái gì khiến huynh có xúc cảm hÆ¡n chứ, Ngá»c ấn ư?
Kỹ Thượng thản nhiên gật đầu :
- Äêm nay “Ngá»c ấn†cho ta quá nhiá»u xúc cảm. Cảm xúc đó ta không chia sẻ vá»›i ai được.
Kim Tiêu mỉm cưá»i :
- Äêm nay huynh hẳn khó ngá»§. Ngưá»i ta có quá nhiá»u xúc cảm nên khó ngá»§ đó, phải chi Äổng huynh đừng sát tá»­ Tiêu Dao Mẫn, có thể cô ấy sẽ giúp huynh ngá»§ ngon trong đêm nay mà quên Ä‘i những cảm xúc Ä‘ang bị Ngá»c ấn dày vò.
Kim Tiêu ôm quyá»n :
- Chúc huynh không mộng mị.
Chàng nói rồi lui bước đi đến mở cửa bỠra ngoài. Kim Tiêu dừng bước ngay ngưỡng cửa, quay lại nói với Kỹ Thượng :
- Äệ và huynh vẫn giữ thá»a ước vá»›i nhau chứ?
Kỹ Thượng trừng mắt nhìn Kim Tiêu :
- Ngày nào ngưá»i còn có mặt tại Äổng gia, lá»i giao ước kia ta vẫn giữ. Nhưng má»™t khi ngươi rá»i Äổng gia, ngươi ráng mà giữ lấy cái mạng mình. Trong con mắt cá»§a Äổng Kỹ Thượng, ngưá»i ta cần nhổ khá»i cõi Ä‘á»i này chính là Ngạn Kim Tiêu.
- Huynh không xem Ngạn Kim Tiêu là hảo đệ à?
- Khi nào ngươi lưu lại Äổng gia.
- Lưu lại làm sao được. Ở lại đây làm gì có giải dược dành cho Ngạn Kim Tiêu.
Trước sau gì cÅ©ng tiêu mạng, hay nhất là phải rá»i khá»i đây vá»›i hy Ä‘á»ng tìm má»™t kỳ tích gì đó trong giang hồ. ít ra Kim Tiêu cÅ©ng còn được ná»­a con trăng tá»± cứu lấy mình. Nếu Kim Tiêu không tá»± cứu lấy mình, huynh nhá»› chăm sóc cho nương tá»­ Ngá»c Lan.
- Ngưá»i không phải nhắc ta Ä‘iá»u đó.
Kim Tiêu Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm rồi quay bước. Tiếp nhận nụ cưá»i cá»§a chàng, đôi chân mày Äổng Kỹ Thượng nhíu lại. Y cảm nhận trong nụ cưá»i kia có quá nhiá»u ẩn ý mà Ngạn Kim Tiêu muốn gởi cho gã.
Kỹ Thượng chợt buông tiếng thở dài rồi bước nhanh ra sau bức bình phong. Y hối hả quay lại gian biệt sảnh bí mật của mình. Vừa đi Kỹ Thượng vừa nghĩ :
- “Hắn là Äạo Soái Dương Châuâ€
Khi Kỹ Thượng đến gian biệt sánh bí mật, y chẳng phát hiện được má»™t sá»± thay đổi nào ngoại trừ chiếc ngai vàng trên có chiếc tráp Ngá»c ấn đã bị quay vào trong.
Kỹ Thượng nhíu mày, mở nắp chiếc tráp.
Ãnh hào quang ngÅ© sắc từ trong chiếc tráp phát ra chứng tá» Ngá»c ấn vẫn còn trong tráp.
Y cẩn thận lấy Ngá»c ấn ra. Vẫn chiếc Ngá»c ấn đó, nhưng Kỹ Thượng lại trầm mặc.
Y nghĩ thầm :
- “Hắn đã đến đây, tại sao hắn không lấy Ngá»c ấn. Chẳng lẽ...â€
Răng trên của y cắn vào môi dưới.
Y lắc đầu :
- Không thể như vậy được.
Y nói rồi hối hả quay trở ra, vừa đi Kỹ Thượng vừa nói :
- Ngạn Kim Tiêu ngươi không thể đào thoát khá»i tay ta đâu.
Cùng vá»›i lá»i nói đó, hai hàm răng cá»§a Äổng Kỹ Thượng va vào nhau đánh “cốp†má»™t tiếng. Má»™t cái gì đó hụt hẫng lan nhanh trong tâm thức gã.
Tài sản của ngocnd321

  #12  
Old 03-06-2008, 07:50 AM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Há»c Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bài gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Hồi 41

Cao vạn vi cốc - Thâm cốc vi lăng
Cá»­a loan phòng dịch mở, cùng vá»›i má»™t ngưá»i vận lá»… phục song há»· lẻn vào, Ngá»c Lan những tưởng trái tim mình nhảy thót ra ngoài, mặc dù nàng đã có sá»± chuẩn bị và tá»± nhá»§ thầm vá»›i mình, đây là thá»i khắc mà nàng đã chở đợi. Nàng đã tá»± nhá»§ và động viên mình vá»›i ý niệm đó, nhưng khi tân lang len qua cá»­a loan phòng thì tim nàng vẫn không sao làm chá»§ được. Nó đập thình thịch như trống, trận và muốn nhảy thót ra khá»i lồng ngá»±c.
Ngá»c Lan cúi mặt nhìn xuống, nàng nghÄ© thầm :
- “Mình đã là nương tá»­ cá»§a huynh ấy rồi. Äã là phu thê cùng nhau tế bái thiên địa, bái song đưá»ng. Mình và Ngạn huynh sẽ sống trá»n Ä‘á»i bên nhau. Mình sẽ cố gắng làm tròn phận trách cá»§a má»™t ngưá»i vợ hiá»n vá»›i huynh ấyâ€.
à nghÄ© đó lướt qua đầu nàng, chẳng biết cảm xúc như thế nào mà Ngá»c Lan cảm nhận mặt mình Ä‘ang nóng dần lên, cùng vá»›i sá»± nóng dân cá»§a chân diện thì ngưá»i nàng run nhẹ. Nàng không sợ Ä‘iá»u gì cả, mà sao tứ chi cứ muốn nhá»§n ra trong cảm giác bồi hồi, lẫn âu lo.
Nàng nghĩ tiếp :
- Huynh ấy sẽ đối xá»­ tốt vá»›i mình mà. Ngạn huynh không phải là con ngưá»i xấu, mình biết mà.
Nàng nhìn qua tấm khăn lụa trùm đầu.
Ngá»c Lan thấy Kim Tiêu bước đến bàn, quay lưng lại vá»›i mình, chàng cầm tịnh rượu chuốc ra chén rồi tá»± uống má»™t mình.
Ngá»c Lan cúi mặt nhìn xuống.
- Ngạn huynh hẳn cÅ©ng có tâm trạng giống như mình, mình cÅ©ng không ngá» sá»± biến lại quá đột ngá»™t như thế này. Bá»—ng dưng Ngạn huynh và Äổng đại ca lại quyết định ngày song há»·. Ngạn huynh có thật lòng yêu mình không nhỉ.
Nàng thở nhè nhẹ để xua những tâm niệm đó ra khá»i đầu mình. Tiếng chân nhè nhẹ cá»§a Kim Tiêu bước đến bên nàng. Trái tim nàng như muốn ngừng đập khi tay Kim Tiêu đụng vào tấm lụa phá»§ trên đầu.
Tấm lụa được gỡ ra, Ngá»c Lan ngẩng mặt nhìn lên. Nàng quá đỗi ngỡ ngàng và bàng hoàng đến độ không tin vào mắt mình mà phải chá»›p mắt rồi mở to hết cỡ.
Äập vào hai con ngươi mở to hết cỡ cá»§a Äổng Ngá»c Lan không phải là Ngạn Kim Tiêu mà là Giang Giang Tá»­.
Ngá»c Lan ngỡ ngàng nói :
- Sao lại là cô nương?
Ngá»c Lan toan đứng lên, nhưng Giang Giang Tá»­ đã nhanh tay Ä‘iểm vào tịnh huyệt, ép nàng ngồi trở lại tràng ká»·, Ngá»c Lan bối rối.
- Cô nương làm gì vậy, cô nương muốn gì?
Nàng thốt ra lá»i nói đó mà sắc diện đỠbừng nóng lên. Ngá»c Lan nghÄ© đến chuyện động phòng, mà ngưá»i vào loan phòng lại là má»™t nữ nhân chứ không phải Kim Tiêu, Ä‘iá»u đó khiến nàng vừa thẹn vừa nóng bừng mặt.
Nàng miá»…n cưỡng há»i lại lần nữa :
- Sao lại là cô nương?
- Nàng lạ lắm à?
- Ta sẽ la lên cho má»i ngưá»i đến.
- Nàng cứ việc thét lên cho má»i ngưá»i kéo đến đây chứng kiến Giang Giang Tá»­ và Äổng Ngá»c Lan ở cùng trong loan phòng, cùng vận lá»… phục song há»· rồi sau đó nàng sẽ được chứng nghiệm cái chết cá»§a Ngạn Kim Tiêu.
Ngá»c Lan nheo mày há»i :
- Ngạn huynh đâu?
- Ngạn Kim Tiêu ở đâu, Giang Giang Tá»­ cÅ©ng không biết. Nhưng vì sao có chuyện tráo ngưá»i này, nếu nàng muốn biết phải Ä‘i há»i Ngạn Kim Tiêu. Tất cả những gì Ngạn Kim Tiêu đã sắp xế cả rồi.
- Huynh ấy sắp xếp chuyện này với ý gì?
- Không ngoài má»™t ngưá»i duy nhất là Tà Nhân Vô Diện. Và má»™t chuyện duy nhất là lấy lại Ngá»c ấn.
- Cô nương hãy giải huyệt cho Ngá»c Lan. Ngá»c Lan sẽ Ä‘i há»i Äổng đại ca. Tại sao hai ngưá»i đó sắp đặt vá»›i nhau mà không nói lá»i nào cho Ngá»c Lan. Äổng đại ca và Ngạn huynh xem thưá»ng Ngá»c Lan ư?
- Äây không phải là lúc để cho nàng Ä‘i lung tung. Äêm nay là đêm động phòng cá»§a tiểu thư vá»›i Ngạn Kim Tiêu mà.
- Äá»™ng phòng...
Ngá»c Lan đỠmặt.
Vi Tá»­ thấy sắc diện cá»§a nàng á»­ng hồng, liá»n nói :
- Giang Vi Tử và tiểu thư cùng là nữ nhân, không có chuyện động phòng xảy ra đâu, tiểu thư đừng thẹn thùng.
Ngá»c Lan lắc đầu.
- Ngá»c Lan không hiểu các ngưá»i Ä‘ang sắp xếp chuyện gì.
- Giang Vi Tử và tiểu thư không phải đợi lâu đâu.
Giang Vi Tá»­ bước đến hé mở cá»­a sổ, màn đêm bên ngoài thật thanh vắng và yên tÄ©nh. Má»™t cá»— xe song mã xuất hiện chạy đến rồi dừng trước cá»­a biệt lầu cá»§a Äổng Ngá»c Lan. Ngồi trên ghế là má»™t ngưá»i đội mÅ© rá»™ng vành có rèm lụa phá»§ xuống.
Giang Giang Tá»­ quay lại nói vá»›i Äổng Ngá»c Lan :
- Chúng ta đi được rồi.
Giang Tá»­ vừa nói vừa xốc lấy Ngá»c Lan.
Ngá»c Lan miá»…n cưỡng há»i :
- Cô nương định đưa Ngá»c Lan Ä‘i đâu?
- Äi gặp Ngạn Kim Tiêu. Cho đến bây giá» Giang Vi Tá»­ cÅ©ng không biết y Ä‘ang định giở trò gì.
- Kim Tiêu hành sự chẳng nói với cô nương à?
Giang Tử gật đầu :
- Bổn sứ chỉ biết Kim Tiêu sẽ làm má»i cách để lấy lại Ngá»c ấn, nhưng Ngạn Kim Tiêu chỉ có thể trao lại Ngá»c ấn cho ta khi ra khá»i lãnh địa Äổng phá»§. Ngoài ra y chẳng nói gì hết.
- Huynh ấy hành sự thật là khó hiểu.
- Ngay bản thân Giang Vi Tá»­ cÅ©ng không hiểu. Y hành sá»± cứ như biết trước chuyện gì sẽ phải đến. Gã Äạo Soái Dương Châu này quá nhiá»u chuyện bí ẩn thần kỳ.
Nàng cắp lấy Ngá»c Lan lẻn ra cá»­a loan phòng. Giang Vi Tá»­ vừa Ä‘i vừa nói :
- Ở bên cạnh gã, cứ như bị gã biến thành con rối nhốt vào mớ bồng bông chẳng biết phải làm gì.
Nàng cặp Ngoạc Lan ra ngoài cá»— xe song mã. Gã xà ích chỉ khoang xe, ra dấu cho hai ngưá»i.
Giang Giang Tá»­ đưa Ngá»c Lan vào khoang xe, rồi há»i :
- Ngạn Kim Tiêu đâu?
Gã xà ích không trả lá»i nàng mà giật cương khiến cho đôi tuấn mã hướng vá» ngôi tam quan. Giang Giang Tá»­ nhìn Ngá»c Lan, nụ cưá»i mỉm hiện lên cánh môi cá»§a Giang Vi Từ. Thấy nụ cưá»i đó, Ngá»c Lan càng thẹn thùng hÆ¡n, nàng miá»…n cưỡng há»i :
- Cô nương cưá»i gì vậy?
- Äêm động phòng cá»§a tiểu thư đã không thành. Vi Tá»­ không hiểu tại sao Kim Tiêu lại bày ra trò này.
Ngá»c Lan cắn răng trên vào môi dưới, nàng suy nghÄ© má»™t lúc rồi nhìn Giang Tá»­ há»i :
- Cô nương và huynh ấy hẳn đã bàn bạc với nhau?
- Giang Tá»­ chỉ làm theo những lá»i cá»§a Kim Tiêu thôi, ta cần Ngá»c ấn còn Kim Tiêu buá»™c Giang Vi Tá»­ phải làm theo những chuyện này.
- Tại sao làm chuyện này?
- Vi Tá»­ không biết khi nào gặp Kim Tiêu, tiểu thư đừng há»i...
- Chúng ta đi đâu?
- Cho đến bây giỠVi Tử cũng không biết mình sẽ đi đâu.
Nàng vén rèm há»i gã xà ích :
- Kim Tiêu công tử nói ngươi đưa chúng ta đi đâu?
Gã xà ích lột chiếc mũ rộng vành.
Giang Tử nhận ra khuôn mặt Kim Tiêu :
- Ngươi là ai?
- Ngoài Ngạn Kim Tiêu ra còn ai nữa?
- Ngạn Kim Tiêu, ngươi đang giở trò gì vậy?
Ngá»c Lan nghe Giang Tá»­ nói, liá»n nhìn vá» phía Kim Tiêu :
- Ngạn huynh đó ư?
Kim Tiêu chìa mặt qua rèm nhìn Ngá»c Lan.
- Muội miễn thứ, huynh chưa thể nói gì với muội trước được, có nói bây giỠmuội cũng không tin, chuyện gì đến tự nhiên nó phải đến thôi. Nói sớm cũng vô ích.
- Hãy giãi thích cho muội đi.
Kim Tiêu nhìn lại Giang Giang Tử.
Chàng không nói lá»i nào nhưng Giang Tá»­ hiểu ra ngay ánh mắt đó, liá»n cách không Ä‘iểm chỉ giải huyệt cho Ngá»c Lan. Vừa giải huyệt, Ngá»c Lan chồm tá»›i gần Kim Tiêu :
- Ngạn huynh...
- Có huynh...
- Tại sao huynh lại dựng tấn kịch này... huynh biết...
Kim Tiêu cướp lá»i Ngá»c Lan, lưỡng lá»± chưa nói hết ý cá»§a mình.
- Ngá»c Lan muá»™i, huynh biết muá»™i sẽ rất giận huynh. Chỉ có má»™t Ä‘iá»u duy nhất, ta muốn nói vá»›i muá»™i ta sống không được bao lâu nữa đâu nên liá»u cái mạng nhá» này để cho má»i ngưá»i được chứng nghiệm Tà Nhân Vô Diện là ai.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài nói tiếp :
- Ta biết chuyện thành thân giữa ta và muội sẽ gieo tiếng oan cho muội, nhưng vì bá tánh, ta buộc phải hành sự như vậy. Giang Giang Tử sẽ thay ta minh chứng cho sự trong trắng của nàng, nếu như Ngạn Kim Tiêu không còn tồn sinh.
Giang Giang Tử nhíu mày :
- Ngươi nói vậy có ý gì?
Kim Tiêu gượng cưá»i rồi nói :
- Có ý gì vá»›i không ý gì, Ngá»c Lan biết cả rồi. Nàng há»i Ngá»c Lan Ä‘i.
Vi Tá»­ nhìn lại Ngá»c Lan :
- Tại sao Ngạn Kim Tiêu nói như vậy?
Ngá»c Lan nhìn Kim Tiêu :
- Huynh... huynh đã có nhánh trâm giải chưởng khí mà Äổng huynh tặng rồi mà.
- Nhánh trâm đó không đủ uy lực giải chưởng khí trong nội thể của huynh đâu.
Giang Tử nhìn lại Kim Tiêu :
- Ngươi bị trúng chưởng khí ư?
- Rất độc. Một thứ chưởng khí không thể hóa giả được.
Giang Tá»­ nhìn lại Ngá»c Lan :
- Ngá»c Lan tiểu thư biết, sao vẫn thành thân vá»›i Kim Tiêu?
- Æ ...
Kim Tiêu trả lá»i thay Ngá»c Lan :
- Ngá»c Lan yêu Ngạn Kim Tiêu.
Giang Tá»­ nhìn Ngá»c Lan :
- Cô nương yêu một kẻ sắp chết à?
Kim Tiêu đội chiếc mũ vành lại rồi quay lại nói với Vi Tử :
- Nàng nói khó nghe quá à. Ngá»c Lan yêu má»™t kẻ sắp chết chứ có phải yêu má»™t xác chết vô hồn vô cảm đâu. Sắp chết chứ chưa phải là chết. Biết đâu chừng Ngạn Kim Tiêu qua cÆ¡n bỉ cá»±c lại sống dai trăm tuổi thì sao.
Giang Tử nhìn lại Kim Tiêu :
- Kim Tiêu biết mình sắp chết mà vẫn bình thản như vậy sao?
- Chỉ sợ chết bất đắc kỳ tá»­ thôi, chứ biết mình sắp bước qua cảnh giá»›i khác còn lo lắng làm gì nữa. Ai mà không chết, sá»›m muá»™n gì cÅ©ng chết, có Ä‘iá»u chết lúc này hÆ¡i tiếc má»™t chút.
- Ngươi tiếc cái gì?
- Nếu nàng là ta sẽ biết ta tiếc cái gì ngay.
- Chính vì Vi Tá»­ không phải là ngươi nên má»›i há»i.
- Muốn biết ư?
Vi Tứ gật đầu.
Kim Tiêu nhìn Ngá»c Lan rồi cưá»i khẩy.
Nghe tiếng cưá»i cá»§a chàng, Ngá»c Lan đỠmặt thẹn thùng nhưng vẫn giữ im lặng.
Kim Tiêu từ tốn nói :
- Äáng ra Ngạn công tá»­ phải là ngưá»i được hưởng hạnh phúc nhiá»u lắm, nhưng cuối cùng chẳng hưởng được gì bởi vì ta sẽ phải chết, chết quá nhanh, chết ở tuổi không đáng chết.
Chàng thở hắt ra một tiếng.
Vi Tử nói :
- Không có cái gì giải độc cho Ngạn Kim Tiêu à?
- Nếu có thứ giải độc, thì Ngạn Kim Tiêu đâu có gấp gáp như thế này. Còn há»i nữa.
Chàng nhìn lại Giang Vi Tử :
- Giang cô nương nếu như ta có Ä‘i thì nhá»› minh chứng cho Äổng Ngá»c Lan vẫn còn trong trắng đó nhe?
- Kim Tiêu biết mình sắp chết mà vẫn lo lắng cho ngưá»i khác à?
- Ai chết mặc ai, con ngưá»i sống thì phải lo chứ.
Chàng nói dứt câu thì nghe tiếng vó ngá»±a dồn dập Ä‘uổi phía sau, Kim Tiêu không há» có chút khẩn trương, hay lo lắng khi nghe tiếng vó ngá»±a đó. Thậm chí chàng còn ghìm dây cương cho đôi tuấn mã dừng bước. Kim Tiêu nhìn lại Giang Vi Tá»­ và Ngá»c Lan :
- Chuyện đến phải đến rồi đây.
Chàng rít một luồng chân khí, ôn nhu nói :
- Giang Vi Tá»­, Äổng Ngá»c Lan, bất cứ má»™t sá»± biến gì xảy ra hai ngưá»i cÅ©ng phải rá»i khá»i đây. Kim Tiêu giao Ngá»c Lan cho Giang Vi Tá»­. Cô nương có thể đưa Ngá»c Lan vào cấm thành giúp cô nương chăm sóc cho Thiên tá»­.
Chàng nhìn lại Ngá»c Lan.
- Ngá»c Lan muá»™i sẽ theo Giang Vi Tá»­. Không chừng Thiên tá»­ sẽ để mắt tá»›i muá»™i.
Muội có thể trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ.
Ngá»c Lan lắc đầu :
- Muội không muốn nghe huynh nói nữa. Muội chỉ muốn chứng nghiệm chuyện đang xảy ra mà thôi.
- Nếu Ngá»c Lan chứng nghiệm rồi ta khuyên muá»™i không được hồ đồ, có hứa vá»›i Kim Tiêu không?
- Ngá»c Lan sợ kẻ hồ đồ chính là Äổng huynh.
- Ta nói Ä‘iá»u đó vì sợ Ngá»c Lan không tá»± làm chá»n được mình khi chứng minh sá»± thật.
Chàng vừa nói dứt câu thì má»™t bóng ngưá»i lướt tá»›i, con hắc mà Ä‘en tuyá»n nện hai vó trước khi bị ngưá»i cưỡi ghìm cương bất ngá». Ngồi trên con tuấn mã là Äổng Kỹ Thượng nhưng giỠđây y đã khoát bá»™ mặt cá»§a Vương Tá»± Khan.
Kim Tiêu bước xuống đất, chắp tay sau lưng :
- Chúng ta đã biết mặt nhau rồi, cần gì tôn giá phải che chân diện của mình.
Kim Tiêu nhướng mày vuốt cằm nói tiếp :
- Kim Tiêu đã ra khá»i lãnh địa Äổng gia.
- Những thá»a ước cá»§a ta và ngươi đã không còn.
- Rất đúng...
Kim Tiêu chắt lưỡi :
- Những giao ước không còn vậy Kim Tiêu có quyá»n nói vá»›i má»i ngưá»i Tà Nhân Vô Diện là ai. Nhưng thú thật Kim Tiêu những muốn phÆ¡i bày sá»± thật cá»§a tôn giá, mà muốn tá»± tôn giá cho má»i ngưá»i biết.
Chàng chỉ vỠphía khoang xe :
- Giang Vi Tá»­, Ngá»c Lan, hai ngưá»i sẽ được chứng nghiệm chân diện cá»§a con ngưá»i thần bí đây.
Giá»ng nói cá»§a Kim Tiêu nhạt nhẽo như thể ngưá»i Ä‘ang rao bán cái gì đó. Ngá»c Lan và Vi Tá»­ nhìn ra ngoài định nhãn hướng vá» Tà Nhân Vô Diện.
- Bất cứ ai thấy chân diện cá»§a ta Ä‘á»u phải chết.
Kim Tiêu nhíu mày khoát tay lắc đầu :
- Biết rồi nói mãi. Kim Tiêu muốn làm thay đối cái Ä‘iá»u này mà trước đây tôn giá luôn tâm niệm vá»›i mình.
Tà Nhân Vô Diện Äổng Kỹ Thượng hừ nhạt rồi nói :
- ÄÆ°á»£c bổn nhân sẽ cho ngươi và Ngá»c Lan lẫn Giang Vi Tá»­ thấy chân diện...
Kim Tiêu khoát tay :
- Không, không... cho Giang Vi Tá»­ và Ngá»c Lan thấy đủ rồi còn Kim Tiêu thì quá ngán ngẩm vá»›i tôn giá.
Chân diện Tà Nhân Vô Diện sa sầm xuống. Y lắc vai lướt xuống đất.
Nhìn Kim Tiêu, Kỹ Thượng nói :
- Hẳn là ngươi nói nhưng sẽ không ai tin, nên muốn ta lộ chân điện.
- Còn má»™t Ä‘iá»u khác nữa khi nào tôn giá lá»™ chân Ä‘iện Kim Tiêu má»›i nó i.
- Ngá»c ấn.
Kim Tiêu xoa tay, giả lả cưá»i :
- Nhắc đến Ä‘iá»u này, Kim Tiêu má»›i nói không ngá» tôn giá chuẩn bị chu đáo quá, lần sau nếu tôn giá để Ngá»c ấn há»i hợt như vậy, Kim Tiêu sẽ không bá» qua đâu.
- Ngá»c ấn Ä‘o là thật hay giả?
- Tất nhiên là thật rồi.
- Thật sao ngươi lại không lấy, ngươi đã có thể lấy được Ngá»c ấn mà?
- Kim Tiêu giữ giao ước vá»›i tôn giá. Vá»›i lại Kim Tiêu có má»™t cái Ngá»c ấn thứ hai.
Äâu cần đến Ngá»c ấn cá»§a tôn giá làm gì?
- Ngá»c ấn thứ hai là sao, chẳng lẽ có hai khối “Ngá»c ấnâ€?
Kim Tiêu vuốt cằm giả lả nói :
- Có âm thì có dương, có đực thì có cái. Có đực có cái tất phải có con có cháu, đầy đàn đầy đống. Kim Tiêu nói vá»›i tôn giá có cái Ngá»c ấn thứ hai là chưa nói đến con bầy cháu đống “Ngá»c ấnâ€.
Chàng giả lả cưá»i :
- Tôn giá muốn xem không?
Chàng nói rồi bước đến khoang xe, kéo dưới gầm ra một chiếc rương, đặt xuống đất.
Kim Tiêu chắc lưỡi :
- Ai chà, cả má»™t đống Ngá»c ấn. Chỉ còn thiếu Ngá»c ấn cha mà tôn giá Ä‘ang giữ thôi.
Giang Vi Tử trố mắt nhìn.
Nàng nheo mày :
- Kim Tiêu đang giở trò gì đây?
Kim Tiêu mở nắp rương, một làn hào quang từ trong rương phát ra làm lu mỠcả ánh trăng.
Chàng lần lượt lấy từng khối ngá»c trong rương đặt lên nắp rương.
Tà Nhân Vô Diện nhìn sững vào đống Ngá»c ấn đó.
Y lắc đầu. Y miễn cưỡng nói :
- Ngá»c ấn thật ở đâu?
- Cho nhị vị cô nương đây thấy mặt cá»§a tôn giá Ä‘i, rồi Kim Tiêu sẽ chỉ Ngá»c ấn cho tôn giá thấy.
Äổng Kỹ Thưởng mím hai cánh môi vá»›i vẻ lưỡng lá»± rá»—i từ từ đưa tay lên vuốt mặt mình. Chân diện cá»§a y lá»™ hẳn ra trong ánh ánh sáng trăng và vầng hào quang từ đống Ngá»c ấn.
Ngá»c Lan há hốc miệng :
- Äổng huynh...
Kim Tiêu vỗ tay :
- Bây giá» Kim Tiêu có thể gá»i Tà Nhân Vô Diện là Äổng huynh rồi. Kim Tiêu không phải sợ lá»i thá» trá»i tru đất diệt không thố lá»™ sá»± thật nữa. Tá»± huynh cho má»i ngưá»i chứng nghiệm chân diện cá»§a mình đấy nhé chứ không phải là Kim Tiêu đâu.
Kỹ Thượng hừ nhạt rồi nói :
- Äây chỉ là má»™t khuôn mặt cá»§a ta, ta còn có nhiá»u khuôn mặt khác.
Kim Tiêu mỉm cưá»i, nhướng mày nói :
- Tạo hóa sinh ra cho ngưá»i chỉ có má»™t khuôn mặt, làm gì có hai khuôn mặt đâu.
Bây giá» huynh không còn là Tà Nhân Vô Diện nữa, mà đã là Äổng Kỹ Thượng rồi.
- Ngươi đang sàm ngôn gì vậy.
- Không sàm ngôn đâu. Kim Tiêu đã giúp Vương Tự Khan tiên sinh lấy lại bí thuật dung dị của mình.
Äôi chân mày Äổng Kỹ Thượng nhíu lại :
- Kim Tiêu ngươi nói vậy có ý gì?
Kim Tiêu vuốt cằm :
- Mảnh vải mà Vương Tá»± Khan giao cho Kim Tiêu, rồi Kim Tiêu giao lại cho huynh là bí thuật hóa giải dung thuật. Huynh hẳn đà luyện bí thuật trong mảnh vải đó, vô hình trung tá»± hóa giải dị dung thuật. Cổ thư có câu tham thì thâm. Kim Tiêu đánh ngay vào chữ “tham†cá»§a huynh để huynh nhận lấy chữ “thâmâ€.
Äổng Kỹ Thượng quắc mắt :
- Ta không tin.
- Thế thì huynh thá»­ dị dung thuật, Kim Tiêu xem có được không nào, mặc dù đầu huynh chưa má»c đủ tóc, nhưng vẫn có thể nắn mặt mình giống vá»›i Kim Tiêu mà.
Kỹ Thượng chăm chăm nhìn Kim Tiêu vá»›i ánh mắt bán tín bán ngá».
Y từ từ đưa tay lên vuốt mặt. Y thả tay xuống nhìn Kim Tiêu :
- Ta là ai?
- Äổng Kỹ Thượng.
- Ta không tin.
Kim Tiêu nhìn Ngá»c Lan và Giang Vi Tá»­ :
- Hai nàng nhìn xem.
Bàn tay thảy vế phía Kỹ Thượng. Y thộp lấy mảnh gương đồng soi qua mặt mình rồi lại vuốt mặt.
Kỹ Thượng vuốt liên tục rồi quăng tấm gương đồng xuống dưới chân. Y rít giá»ng nói :
- Kim Tiêu... ngươi...
- Bây giỠhuynh không nói Ngạn Kim Tiêu hay ngoan ngôn chứ?
Kỹ Thượng nghiến răng ken két.
Kim Tiêu mỉm cưá»i :
- Cái gì cá»§a ngưá»i thì phải trả lại cho ngưá»i. Dị dung bí thuật là môn công phu tà môn bá đạo, Äổng huynh đừng tiếc nuối làm gì, còn Ngá»c ấn thật ở đâu Kim Tiêu nói cho huynh biết. Ngá»c ấn chính là con ngưá»i đó. Huynh mất Ä‘i bí thuật dị dung thì có Ngá»c ấn cÅ©ng bằng thừa. Huynh không thể dị dung giống được như Thiên tá»­ thì sao có thể đăng cÆ¡. Không có chân mạng Thiên tá»­ thì hãy chấp nhận vá»›i định mạng cá»§a mình.
Äổng Kỹ Thượng ngẩng lên :
- Ngạn Kim Tiêu, ta thỠsẽ giết ngươi...
Kỹ Thượng vừa nói vừa toan tập kích Kim Tiêu, nhưng Ngá»c Lan đã lướt đến án ngữ trước mặt chàng. Nàng vồn vã nói :
- Äổng đại ca muốn giết huynh ấy, giết muá»™i trước Ä‘i.
Kim Tiêu nắm tay nàng :
- Ta đã Ä‘oán trước Ä‘iá»u đó. Äừng có hồ đồ, nàng nghÄ© nàng là bào muá»™i thì Äổng Kỹ Thượng huynh không nỡ giết nàng à. Xem con mắt cá»§a Äổng huynh cá»§a nàng kìa.
Chúng đà đỠnhư hai cục than hồng biểu lộ sự căm phẫn tột cùng.
Kim Tiêu trang trá»ng nói :
- Äi Ä‘i.
Chàng vừa nói vừa bất ngá» Ä‘iểm vào tịnh huyệt cá»§a Ngá»c Lan rồi quăng nàng vá» phía cổ xe.
Giang Vi Tá»­ đón lấy Ngá»c Lan :
- Ngá»c Lan muốn ở lại.
Kim Tiêu khoát tay ra dấu cho Giang Vi Tử.
Vi Tử nhìn chàng.
Kim Tiêu khoát tay :
- Äi Ä‘i.
Äổng Kỹ Thượng gằn giá»ng nói :
- Ta đâu để cho bá»n chúng Ä‘i được.
Vừa nói Kỹ Thượng lắc vai lướt thẳng đến Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu Ä‘anh giá»ng nói :
- Kim Tiêu đâu để cho huynh cản há».
Vừa nói Kim Tiêu vừa vận chuyển công lá»±c phát tác “Thiên Cang chỉ†công thẳng đến Äổng Kỹ Thượng.
Äổng Kỹ Thượng gầm lên :
- Ngươi không phải là đối thủ của ta.
Gã vừa nói vừa dụng Thiên Cang chỉ đón thẳng lấy chỉ khí cá»§a Ngạn Kim Tiêu. Chỉ khí hai ngưá»i đâm thẳng vào nhau.
Ầm...
Kim Tiêu trượt dài vỠphía sao những ba trượng để lại hai rãnh sâu do cước pháp cày lên mặt đất. Chàng cảm nhận huyết lưu nhộn nhào rồi ói luôn một bụm máu, mắt nổi đom đóm, thân pháp chao đảo như cây sậy bị đong đưa bởi một đạo cuồng phong uy vũ.
Ngá»c Lan và Giang Vi Tá»­ chứng kiến cảnh đó không khá»i lo lắng, Ngá»c Lan nói :
- Ngạn đại ca...
Kim Tiêu cố lắm má»›i đứng vững trên hai chân án ngữ sau cổ xe. Chàng gằn giá»ng nói :
- Giang Vi, Tá»­ Ngá»c Lan, Kim Tiêu tá»± biết mình như thế nào, hai ngưá»i Ä‘i Ä‘i, thay ta làm những chuyện còn lại ta chưa làm xong. Kim Tiêu chỉ có thể làm được đến đây thôi.
Kim Tiêu rít giá»ng quát Ä‘i. Giang Vi Tá»­ cắn răng trên vào môi dưới.
Äổng Kỹ Thượng nhìn Kim Tiêu nghiến răng ken két. Y bước chậm rãi vá» phía chàng. Y vừa Ä‘i vừa nói :
- Ngạn Kim Tiêu, tử mạng của ngươi đã đến rồi.
- Hôm nay không đến thì ngày mai cũng đến mà.
Kim Tiêu ná»›i dứt lá»i, búng chỉ vào mông con tuấn mã. Bị chàng Ä‘iểm chỉ bất ngá» hai con tuấn mã lồng lá»™ng kéo cá»— xe lao nhanh vá» phía trước.
Äổng Kỹ Thượng vá»— tay. Y vừa vá»— tay vừa nói :
- Hay lắm, rất khí khái. Ngơi thà chịu chết một mình chứ không để cho hai trang mỹ nữ chứng nghiệm cảnh mình chết. Kim Tiêu dùng ống tay áo quệt hai dòng máu rỉ ra trên khóe mép rồi giả lả nói :
- Kim Tiêu không nói ra ý cá»§a mình, Äổng huynh đã Ä‘oán biết rồi. Thú thật Kim Tiêu không muốn để cho Giang Vi Từ và Ngá»c Lan chứng kiến cảnh mình chết đâu.
- Ngươi không muốn hai ngưá»i đó Ä‘au lòng à?
- Äó là má»™t lẽ, nhưng còn có lẽ khác.
Kỹ Thượng chăm chăm nhìn sang chàng :
- Còn lẽ gì nữa?
Kim Tiêu giả lả cưá»i :
- Khi ngưá»i ta đứng trước cái chết, hay tiếp nhận cái chết thì xấu lắm, hổng biết Äổng đại ca có biết Ä‘iá»u đó không. Äại ca giết ngưá»i thưá»ng xuyên hẳn thừa biết Ä‘iá»u đó mà.
- Äiá»u gì?
- Má»™t sát thá»§ như Äổng huynh còn há»i Kim Tiêu cái Ä‘iá»u huynh đã từng chứng kiến. Sau này Äổng huynh chết cÅ©ng giống y như vậy đó.
- Ngươi sắp chết vẫn có thể bỡn cợt ta đó à?
- Huynh không biết Kim Tiêu mới nói.
Nếu huynh biết Kim Tiêu nói làm gì. Cái lẽ thưá»ng tình cá»§a má»™t con ngưá»i nếu không phải là bậc tiên thiên, đạo hạnh hay thánh tăng giác ngá»™ cá»­a Phật thì nhất định khi chết sẽ hiển tiên, đại tiên. Chẳng lẽ Kim Tiêu để cho hai cục mỡ cá»§a mình thấy cảnh đó sao. Nói như thế để sau này huynh có sá»± chuẩn bị. Nếu sau này huynh có chết thì cÅ©ng chết trong cô độc, má»™t mình, đừng cho ai thấy hết. Nếu há» thấy huynh chết trong cảnh đại tiện, trung tiện thì không còn vẻ phong nhã cá»§a trang thi sÄ© nữa đó.
Chân diện Kỹ Thượng Ä‘anh lại vá»›i những nét tàn nhẫn. Y gằn giá»ng nói :
- Ngạn Kim Tiêu, ta không để ngươi chết đâu. Ta sẽ buá»™c ngươi sống khoảng Ä‘á»i còn lại giống như Vương Tá»± Khan.
Kim Tiêu nhướng mày :
- E rằng huynh không làm được Ä‘iá»u đó rồi. Bởi huynh đâu phải là Hoa Äà hay Biển Thước tái sinh. Huynh là Tà Nhân Vô Diện chứ đâu phải là đại phu tâm tá»­.
- Những ngày còn lại trong khoảng Ä‘á»i ngắn ngá»§i cá»§a ngươi là những ngày Ä‘au khổ nhất Äổng Kỹ Thượng dành cho Ngạn Kim Tiêu.
- Huynh hận đệ như vậy à?
- Ta hận ngươi. Ngưá»i ta hận nhất là ngươi. Ta Ä‘ang tá»± há»i tại sao đã có má»™t Äổng Kỹ Thượng còn có thêm má»™t Ngạn Kim Tiêu.
- Nếu một mình huynh, huynh đã là kẻ cô độc mất rồi.
Kỹ Thượng gầm lên :
- Nói đủ rồi đó.
Kỹ Thượng vừa nói vừa lắc bộ toan bước tới.
Kim Tiêu thét lớn :
- Dừng tay...
Kỹ Thượng trụ bộ :
- Ngươi còn Ä‘iá»u gì muốn nói?
- Có rất nhiá»u Ä‘iá»u muốn nói vá»›i huynh.
- Ngươi nói hết đi.
Kim Tiêu vuốt cằm :
- Huynh đã bị mất bí thuật dị dung, huynh có tiếc không.
- Sự căm hận đang chảy trong ta.
- Huynh có muốn tìm lại dị dung đó không?
Kỹ Thượng lộ vẻ sững sỠ:
- Ngươi nói gì?
- Huynh không nghe à?
Kim Tiêu thở hắt ra một tiếng :
- Kim Tiêu lập lại huynh có muốn lấy lại dị dung thuật không?
- Ta muốn.
- Kim Tiêu sẽ chỉ cho huynh thuật dị dung khác còn cao siêu hơn những gì trước đây huynh có. Thuật dị dung mà huynh từng muốn, Kim Tiêu thỉnh cầu Vương Tự Khan trao lại, và giao lại cho huynh.
- Ngươi nói thật chứ?
- Cái gì không có thật.
Kim Tiêu nói rối đưa tay vuốt mặt. Ngay lập tức chân diện của chàng cũng thay đổi giống hệt như Vương Tự Khan.
Chàng vuá»™t mặt lần thứ hai chân diện lại biến thành Äổng Kỹ Thượng. Chàng vuốt mặt lần thứ ba thì trở lại vá»›i diện dung thật cá»§a mình. Kỹ Thượng nhìn Kìm Tiêu gần như không chá»›p mắt.
- Ngươi đã luyện thành...
- Kim Tiêu luyện thành còn nhanh hơn cả huynh nữa.
- Trong thạch lao, ta không nghe Tá»± Khan truyá»n dị dung thuật cho ngươi.
- Làm sao huynh nghe được. Bởi Tá»± Khan truyá»n thuật dị dụng này cho Kim Tiêu bằng thuật “Vô âm truyá»n ý†mà. Tá»± Khan tiên sinh biết huynh đã luyện thành công thiên nhÄ© nên má»›i dùng thuật đó truyá»n cho Kim Tiêu.
- Kim Tiêu! Ngươi truyá»n lại dị dung thuật đó cho ta, ngươi sẽ có sinh lá»™.
Kim Tiêu cau mày nạt ngang :
- Nói bậy.
- Ta không ngoa ngôn với ngươi đâu.
- Vậy huynh có hóa giải chưởng khí được không mà thốt ra lá»i nói đó, không nói bậy là gì. Cái gì mình làm được hãy nói, còn không làm được thì đừng có nói.
- Ngươi... nếu không giải được chưởng khí thì ta cũng sẽ cho ngươi những ngày còn lại sống trong sự hoan hỷ trước khi cái chết đến.
- Kim Tiêu chịu khổ quen rồi, không cần những hoan hỷ mà huynh ban phát.
Kỹ Thượng gầm lên :
- Vậy ngươi muốn gì?
- Tất nhiên có muốn chứ.
- Ngươi nói đi.
Kim Tiêu nhìn Kỹ Thượng :
- Hãy tôn Ngạn Kim Tiêu làm sư phụ của huynh. Và hành đại lễ ba cái.
Kỹ Thượng trừng mắt nhìn Kim Tiêu :
- Ngươi...
Kim Tiêu nhướng mày :
- Không chịu à?
- Ta không thể.
Kỹ Thượng sá»±c nhá»› ra Ä‘iá»u gì, hừ nhạt rồi nói :
- Kim Tiêu, ngươi lại lừa ta.
- Kim Tiêu lừa huynh cái gì.
Kỹ Thượng rít giá»ng nói :
- Ngươi Ä‘ang cố níu dài thá»i gian để khôi phục lại chân ngươi trong ná»™i thể mình, nếu không thì cÅ©ng tạo cÆ¡ há»™i cho hai ả nha đầu kia đào thoát.
Kim Tiêu phá lên cưá»i :
- Huynh đúng là gã thư sinh ngá»› ngẩn, ngá»› ngẩn, sao Äổng huynh không nghÄ© ra Ä‘iá»u đó sá»›m nhỉ.
Kỹ Thượng trừng mắt :
- Ngươi gian trá lắm, nhưng ngươi không thể cãi lại số phận mình. Rồi ngươi cÅ©ng sẽ nói những gì ngươi đã thụ há»c từ Vương Tá»± Khan.
Gã nói rồi lắc vai thi triển “Bách Bộ Hư Tướng†lướt vụt đến Ngạn Kim Tiêu.
Chá»›p thấy Kỹ Thượng chá»›p động thân ảnh, Kim Tiêu không khá»i giật mình. Äúng như Kỹ Thượng chiêm nghiệm ra, chàng có mục đích kéo dài thá»i gian để Ngá»c Lan và Giang Vi Tá»­ đào thoát cÅ©ng như hồi phục chân ngươn hầu tìm kế đào thoát, nhưng lúc Kim Tiêu chưa kịp lấy lại nguyên ngươi thì Kỹ Thượng phát hiện ý đồ cá»§a chàng.
Kim Tiêu bối rối chỉ còn biết buông mình cho số phận khi thấy ảnh trảo trùng điệp chụp tới mình.
Ầm...
Tiếng há»a pháo nổ ngay phía trước Kim Tiêu. Dư chấn cá»§a há»a pháo đẩy chàng ngã ngá»­a ra sau. Cùng vá»›i tiếng nổ cá»§a há»a pháo là má»™t làn khói Ä‘en kịt nhanh chóng lan tá»a trên phạm Vi năm trượng.
Cùng vá»›i sá»± biến bất ngỠđó là má»™t bóng ngưá»i lướt đến thá»™p lấy Kim Tiêu vá»±c lên rồi thi triển khinh công lao vút Ä‘i.
Äổng Kỹ Thượng như bị làn khói Ä‘en che kín tầm mắt đứng thừ ra như má»™t pho tượng. Thân ảnh cá»§a y xuất hiện má»™t màn huyết quang bao bá»c. Khi làn khói Ä‘en tan hẳn, màn huyết quang má»›i dần biết mất.
Kỹ Thượng nhẩm nói :
- Ngạn Kim Tiêu...

Hồi 42

Äịa tuyệt U Linh
Trong ánh trăng mông lung huyá»n ảo, nữ lang nhân vận hắc y vá»›i mái tóc dài óng ả xõa ngang vai, đứng trước ngôi thạch má»™ khổng lồ. Trông nàng có cái gì đó vừa huyá»n ảo vừa không thá»±c.
Kim Tiêu bước đến sau lưng nàng.
Chàng ôm quyá»n thá»§ lá»… :
- Äa tạ cô nương đã cứu Ngạn Kim Tiêu.
Hắc y nữ lang từ từ quay lại.
Dưới ánh trăng vàng á»­ng, Kim Tiêu nhận ra nàng. Chàng trố mắt nhìn, môi cứ mấp máy mà không sao thốt được thành lá»i.
- Ngạn huynh ngạc nhiên lắm à?
Kim Tiêu lắc đầu :
- Kim Tiêu đang nằm mộng chăng?
Vừa nói Kim Tiêu vừa với tay nắm lấy tay nàng.
- Mộng Di Hoa... Kim Tiêu ngỡ đâu Di Hoa đã chết rồi..
Di Hoa vẫn để tay mình trong tay Kim Tiêu. Nàng nhìn vào mắt chàng ôn nhu từ tốn nói :
- Huynh hãy xem như Mộng Di Hoa đi chết rồi.
Kim Tiêu lắc đầu :
- Di Hoa Ä‘ang đứng trước mặt Kim Tiêu đây mà. Nàng vẫn còn sống. Kim Tiêu đã biết Äổng Kỹ Thượng đẩy nàng xuống vá»±c Vá»ng Tình.
- Äổng Kỹ Thượng đã nói vá»›i Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu gật đầu.
Di Hoa buông tiếng thở dài :
- Di Hoa hoàn toàn bất ngá» khi biết Äổng Kỹ Thượng là Tà Nhân Vô Diện.
Kim Tiêu buột miệng nói :
- Còn nhiá»u chuyện Di Hoa không ngá» nữa..
Kim Tiêu ngưng lá»i, nhìn Di Hoa nghÄ© thầm :
- “Không... ta không thể lá»™ sá»± thật vá»›i nàng, Ä‘iá»u đó sẽ khiến Di Hoa Ä‘au lòng hÆ¡n. Nàng không đáng nhận sá»± trừng phạt nghiệt ngã cá»§a sá»± thật. Chắc chắn Má»™ng Di Hoa sẽ không bao giá» chịu nổi sá»± thật đóâ€.
Di Hoa mỉm cưá»i :
- Huynh còn muốn nói những bất ngỠgì nữa?
- Æ ...
Kim Tiêu nắn hai bàn tay Di Hoa :
- Kim Tiêu muốn nói, Kim Tiêu nhá»› nàng. Nhá»› nhiá»u lắm.
Di Hoa buông tiếng thở dài, từ từ rút tay lại.
- Ngạn Kim Tiêu đã thành thân vá»›i Äổng Ngá»c Lan rồi mà. Äã thành thân sao còn nhá»› Má»™ng Di Hoa. Có theo Má»™ng Di Hoa chỉ là giấc chiêm bao thoáng qua trong cuá»™c Ä‘á»i Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu gượng cưá»i rồi nói :
- Di Hoa... nàng hiểu lầm Ngạn Kim Tiêu rồi.
Di Hoa nhướng mày :
- Chuyện huynh thành thân vá»›i Äổng Ngá»c Lan không có sao.
Kim Tiêu lắc đầu :
- Di Hoa nghÄ© xem, chẳng lẽ Kim Tiêu biết mình sắp chết mà còn thành thân vá»›i Ngá»c Lan ư. Kim Tiêu đâu có muốn gieo oan tình nghiệt ngã cho ngưá»i khác chứ. Chẳng lẽ biết mình chết còn gieo oan tình cho ngưá»i ở lại.
- Huynh biết vậy sao còn thành thân vá»›i Ngá»c Lan.
- Äó là Ä‘iá»u bất đắc dÄ©, Kim Tiêu phải làm như vậy để buá»™c Äổng Kỹ Thượng phải quay vá» vá»›i bá»™ mặt thật cá»§a mình.
Bây giá» Kỹ Thượng đã là Kỹ Thượng chứ không còn là Tà Nhân Vô Diện. Có má»™t Ä‘iá»u Kim Tiêu nói vá»›i Di Hoa...
- Äiá»u gì?
- Kim Tiêu không động phòng vá»›i Ngá»c Lan. Nàng vẫn là ngưá»i trinh trắng không má»™t chút vẩn đục.
Di Hoa mỉm cưá»i :
- Äâu tin Ngạn Kim Tiêu được. Ngá»c Lan đâu phải là má»™t xú nữ, và Kim Tiêu cÅ©ng là ngưá»i bình thưá»ng như những nam nhân khác.
Kim Tiêu chắc lưỡi :
- Di Hoa nói đúng, Kim Tiêu vẫn là ngưá»i bình thưá»ng. Bình thưá»ng như bao nhiêu ngưá»i bình thưá»ng khác trong cuá»™c Ä‘á»i này. Äã là ngưá»i bình thưá»ng thì sao bá» qua cÆ¡ há»™i cận ká» giai nhân. Ngá»c Lan lại không phải là xú nữ, nhưng so vá»›i Di Hoa thì không thể sánh bằng.
- Ngá»c Lan đâu thua kém gì Di Hoa. Thậm chí Ngá»c Lan có Ä‘iá»u hÆ¡n Di Hoa nữa, dù sao thì Ngá»c Lan cÅ©ng là má»™t trinh nữ chứ không như Má»™ng Di Hoa.
Kim Tiêu nhăn mặt.
Chàng lại nắm tay Mộng Di Hoa.
- Di Hoa... Kim Tiêu hứa vá»›i Di Hoa. Kim Tiêu không có gì vá»›i Ngá»c Lan cả. Gặp lại Di Hoa, Kim Tiêu mừng quá... hãy bá» qua tất cả Ä‘i.
Chàng bóp nhẹ hai bàn tay Di Hoa.
- Kim Tiêu nhớ mỗi mình Di Hoa thôi.
Nàng lưá»m Kim Tiêu :
- Huynh nhớ hay huynh hận?
Kim Tiêu tròn mắt nhìn nàng :
- Nhớ thì nhớ, hận thì hận, có gì nhớ với hận, ta không hận gì Di Hoa cả mà, chỉ nhớ nàng.
Di Hoa mỉm cưá»i. Nàng từ tốn nói :
- Äúng ra Ngạn Kim Tiêu phải hận Di Hoa chứ.
- Nàng đâu có làm gì để ta hận.
- Nếu Kim Tiêu không bị Di Hoa dịch chuyển chưá»ng khí độc công trong ná»™i thể cá»§a Kim Tiêu. Kim Tiêu đâu có bị trúng chưởng khí độc công.
Kim Tiêu bật cưá»i thành tiếng.
Di Hoa nheo mày :
- Kim Tiêu nghÄ© gì mà cưá»i?
- Kim Tiêu cưá»i bởi vì Kim Tiêu còn nhá»› mãi cái đêm đó. Cổ thư có câu “Nhứt dạ phu thê bạch nhật ânâ€. Ngay bây giá» Kim Tiêu vẫn muốn bị trúng độc chưởng khí cá»§a Di Hoa lần thứ hai.
Nàng đỠmặt.
Di Hoa rút tay lại, nàng nhẩm nói :
- “Nhứt dạ phu thê bạch nhật ânâ€.
Kim Tiêu gật đầu :
- Äúng rồi.
Vừa nói Kim Tiêu lại toan ôm lấy Di Hoa nhưng nàng đã quay mặt né tránh.
Di Hoa ôn nhu nói :
- Huynh thật sự không hận Di Hoa chứ?
Kim Tiêu đặt hai tay lên bỠvai nàng.
- Kim Tiêu không biết hận. Mà nếu Kim Tiêu hận Di Hoa thì trước bên phải hận mình. Chính vì Kim Tiêu mà Má»™ng Di Hoa má»›i bị Äổng Kỹ Thượng đẩy xuống vá»±c Vá»ng Tình.
Nàng quay lại đối mặt với chàng.
Kim Tiêu mỉm cưá»i, nắn hai bá» vai Di Hoa, ôn nhu nói :
- Di Hoa... huynh không còn sống bao nhiêu lần nữa. Những gì Kim Tiêu đã làm, đã làm tất cả rồi. Tà Nhân Vô Diện không còn là Tà Nhân Vô Diện mà đã là Äổng Kỹ Thượng. Kim Tiêu đã làm tất cả rồi, những ngày còn lại Kim Tiêu muốn sống riêng cho bản thân mình.
Nàng nhìn Kim Tiêu.
Kim Tiêu bất ngỠôm chặt lấy Di Hoa.
- Äừng từ chối Kim Tiêu, nếu Ngạn Kim Tiêu có rá»i bá» cảnh giá»›i này cÅ©ng mãn nguyện mình đã có những gì trong cõi nhân sinh.
Di Hoa buông tiếng thở dài.
Kim Tiêu vuốt bỠlưng thon thả, thanh mảnh của nàng.
- Huynh biết Di Hoa yêu Kim Tiêu.
Nàng ngẩng mặt nhìn Kim Tiêu.
Chàng cúi xuống, hai ngưá»i đối mặt nhìn nhau.
Nụ cưá»i tươi như đóa hoa hàm tiếu hiện trên hai cánh môi má»ng Ä‘á», xinh xắn cá»§a nàng.
Di Hoa gỡ tay Kim Tiêu, rồi quay lại ngôi thạch má»™. Nàng ấn ngá»c thá»§ vào tấm bia đá, má»™t vòm cá»­a bí mật mở ra ngay sau tấm bia đá.
Nhìn lại Kim Tiêu, Di Hoa nói :
- Di Hoa má»i Kim Tiêu vào tệ xá.
Kim Tiêu gật đầu.
Hai ngưá»i cùng chui qua vòm cá»­a bước vào trong thạch má»™. Vòm cá»­a được nàng khởi động cÆ¡ quan đóng lại. Di Hoa đưa Kim Tiêu theo mật đạo xuống má»™t gian đại sảnh khá rá»™ng bên dưới thạch má»™.
Kim Tiêu hoàn toàn bất ngỠbên dưới thạch mộ lại là một gian đại sảnh rộng lớn như vậy. Trong đại sảnh đầy đủ những vật dụng, ngay cả chiếc chân đèn cũng được tạc hoa văn tinh tế.
Kim Tiêu đi quanh một vòng rồi quay lại bên Di Hoa.
- Khi Kim Tiêu ra đi sẽ được ở trong thạch mộ này chứ?
Di Hoa mỉm cưá»i nhìn Kim Tiêu.
- Huynh sẽ không đi đâu cả.
Kim Tiêu rít một luồng chân ngươi rồi nói :
- Nếu vậy thì tốt quá, Kim Tiêu sẽ lưu ngụ mãi trong ngôi mộ này cùng với Mộng Di Hoa.
Nàng mỉm cưá»i vá»›i chàng.
Di Hoa bước đến kệ đỠrượu. Nàng chá»n vò Thiên nữ nhi hồng bưng đến bàn.
Trên bàn có sẵn đĩa hoa quả.
Kim Tiêu nhìn nàng chuốc rượu ra hai chén ngá»c.
Nàng bưng lấy một chén đặt vào tay Kim Tiêu.
- Rượu tao phùng.
Kim Tiêu đón lấy chén rượu nhưng mắt vẫn đóng đinh vào khuôn mặt liêu trai khả ái của nàng. Chàng nhỠnhẹ nói :
Phượng hoàng đài thượng phượng hoàng du.
Phương khứ đài không gian tự lưu.
Ngô cung hoa thảo mai u kính.
Tán đại y quan thành thiên ngoại
Tam sơn bán lạc thanh thiên ngoại.
Thị thủy trung phạm bạch lộ châu
Tống vị phù vân năng bê nhật.
Trưá»ng An bất kiến sá»­ nhân sầu.
Dịch :
(Phượng Hoàng rong chơi phượng hoàng đài.
Phượng đi đài trống sông chảy hoài
Cung ngô chìm khuất trong đưá»ng vắng
Ão mão tân triá»u đồi cổ này
Ba non phân ná»­a tận trá»i xanh
Bạch lỗ cồn sông chảy quanh.
Vì bởi mây trá»i che mặt nhật
Ngưá»i buồn không thấy Trưá»ng An thành).
Di Hoa mỉm cưá»i, từ tốn nói :
- Ngạn huynh thích bài thơ của Lý Bạch à?
Kim Tiêu gật đầu :
- Huynh thích. Nhưng nếu Lý tiên sinh cho huynh chấp bút theo tâm trạng của mình thì huynh sửa lại câu đối.
Di Hoa nhướng đôi chân mày vá»ng nguyệt :
- Huynh sửa thế nào?
Chàng mỉm cưá»i, rồi nhá» nhẹ nói.
- Ngưá»i buồn không thấy Phượng Hoàng vá».
- Phượng hoàng theo huynh là ai?
Kim Tiêu nhìn vào mắt nàng.
- Äá»™c nhân Má»™ng Di Hoa.
Nàng bật cưá»i thành tiếng..
- Di Hoa má»i huynh. Hy vá»ng mãi mãi Di Hoa sẽ là Phượng Hoàng trong tâm cá»§a huynh chứ đừng biến thành má»™t con quạ xấu xí.
- Mãi là Phượng Hoàng.
Hai ngưá»i cùng cạn chén.
Nàng đặt chén rượu xuống bàn, rồi nhìn Kim Tiêu.
- Kim Tiêu xem lại mình kìa.
Kim Tiêu nhìn, chàng miễn cưỡng nói :
- Huynh không được tươm tất lắm phải không?
Nàng gật đầu.
- Äạo Soái Dương Châu mà nhếch nhác thế này thì còn gì là Äạo Soái Dương Châu.
Nàng nói rồi nắm tay Kim Tiêu dẫn vỠcuối đại sảnh. Di Hoa đưa Kim Tiêu ra sau bức bình phong, tự cởi trang phục cho chàng.
Kim Tiêu không khá»i bối rối vá»›i hành động cá»§a nàng.
Di Hoa nói :
- Kim Tiêu không thích Di Hoa chăm sóc à?
- Không phải không thích mà huynh sợ đây là một giấc mộng liêu trai. Nó đến rồi nó lại đi như cánh chim phượng hoàng ra đi bỠlại Phượng hoàng đài trống rỗng, trơ trụi.
Nàng lưá»m Kim Tiêu :
- Khi nào Phượng hoàng Ä‘i thì hẳn hay mà. Con ngưá»i ta ngá»™ quá, luôn sống vá»›i dÄ© vàng và tương lai chẳng bao giá» nhìn đến thá»±c tại.
Nàng nói rồi đưa Kim Tiêu xuống bồn nước ấm dưới sàn đại sảnh. Chung quanh bồn nước là những phiến băng thạch phẳng lì. Kim Tiêu rùng mình khi hàn khí trong nước lạnh buốt. Má»™t lá»›p da ốc nổi lên khắp ngưá»i chàng.
Di Hoa bước theo chàng vào bồn nước, rồi nhỠnhẹ nói :
- Kim Tiêu lạnh à?
Kim Tiêu gật đầu.
Di Hoa ôm lấy Kim Tiêu nhưng vẫn để nguyên y phục của nàng.
Cảm xúc ngá»t ngào dâng tràn tâm thức chàng. Kim Tiêu nâng cằm Di Hoa.
Hai ngưá»i đối nhãn nhìn nhau, chàng nhận ra trong ánh mắt cá»§a nàng là má»™t khoảng mênh mông dành cho chữ tình.
Kim Tiêu từ từ cúi xuống cùng vá»›i vòng tay cá»§a Di Hoa vòng qua cổ Kim Tiêu. Nụ hôn cá»§a hai ngưá»i thật đằm thắm và đầy nhiệt há»a. Trong sá»± cảm nhận cho và hưởng.
Kim Tiêu quên bẵng tất cả, chàng không còn nghĩ đến bất cứ một điêu gì xảy ra đến mình, chẳng còn nhớ gì cả ngoại trừ nỗi nôn nao và lo lắng khi nghĩ đây chỉ là giấc mơ.
Di Hoa nhẹ đẩy Kim Tiêu và nhìn chàng.
- Di Hoa muốn ngợp thở vì Kim Tiêu.
- Còn Kim Tiêu thì muốn chết lặng đi trong khoảnh khắc này.
Vừa nói Kim Tiêu vừa lần giở phục trang của Di Hoa nhưng nàng cản lại.
Kim Tiêu nhìn nàng.
- Di Hoa...
Di Hoa mỉm cưá»i nói :
- Kim Tiêu không sợ Di Hoa là độc nhân sao?
Kim Tiêu nhăn mặt :
- Còn sợ cái gì nữa... Kim Tiêu cÅ©ng là độc nhân rồi, lại là má»™t độc nhân sắp rá»i bá» cõi phù phiếm này.
Di Hoa bật cưá»i thành tiếng, lưá»m Kim Tiêu rồi nói :
- Kim Tiêu tham lam lắm.
- Kim Tiêu đã từng nói vá»›i Má»™ng Di Hoa... nếu Kim Tiêu không tham lam trước nhan sắc cá»§a Di Hoa thì Ngạn Kim Tiêu đúng là má»™t pho tượng mang vóc dáng má»™t con ngưá»i. Nếu không là pho tượng thì cÅ©ng là má»™t gã thái giám biến sắc ngu ngÆ¡ và ngá»› ngẩn.
Nàng nheo mắt vá»›i Kim Tiêu rồi từ từ đứng lên, nàng quay lưng lại vá»›i Kim Tiêu, sau đó là từng mảng lụa Ä‘en rá»i khá»i thể pháp nàng. Tấm thân kiá»u diá»…m cá»§a Má»™ng Di Hoa từ từ lá»™ ra cho đến Kim Tiêu tất cả những đưá»ng nét lan tá»a đầy sức quyến rÅ© lẫn hấp lá»±c gợi tình lá»t vào mắt chàng.
Nàng quay lại.
Kim Tiêu muốn ngạt thở khi được tận mục sở thị má»™t tấm thân hoàn mỹ cá»§a tạo hóa. Äây không phải là lần đầu tiên Kim Tiêu chiêm nghiệm thể pháp cá»§a Má»™ng Di Hoa, mà đã là lần thứ hai.
Nhưng khác hắn với lần trước, giỠđây cảm xúc của nhàng mãnh liệt hơn, dồn dã hơn.
Trong ná»™i thể Kim Tiêu là má»™t ngá»n sóng tình dữ dá»™i, cuốn phăng Ä‘i tất cả những tạp niệm cá»§a cuá»™c Ä‘á»i gieo rắc, nhá»™n lên tâm thức chàng.
Nàng từ từ sà vào ngưá»i Kim Tiêu.
Hai nói lại quấn chặt lấy nhau.
Äôi môi há» tìm đến nhau trong niá»m thương cảm và hoan lạc, cùng vá»›i những vòng tay siết chặt lấy hai tấm thân để không hòa nhập làm má»™t.
Kim Tiêu mụ lần Ä‘i trong niá»m khoái cảm tá»™t cùng và chỉ còn nghe văng vẳng bên tai những tiếng thầm thì cá»§a Di Hoa.
- Kim Tiêu.
Tiếng nói của nàng lúc đầu còn nghe rõ nhưng rồi nhỠdân, nhỠdần cho đến khi Kim Tiêu chẳng còn nghe gì nữa, bởi vì chàng đã chìm hẳn vào giấc mộng liêu trai mà sợ sẽ tỉnh lại cùng với sự tan biến của giấc mơ liêu trai đó.
Trong cõi mÆ¡ hồ má»™ng mị cá»§a chốn hoang lạc, Kim Tiêu mÆ¡ hồ thấy Di Hoa tuá»™t khá»i tay mình, nàng tuá»™t khá»i tay Kim Tiêu, chá»›i vá»›i trong má»™t dòng xoáy khổng lồ chá»±c chá» chìm xuống tận vùng sâu thẳm. Nàng đưa hai tay lên cố vượt qua khá»i dòng xoáy khá»§ng khiếp đó để vươn tá»›i nắm lấy tay Kim Tiêu. Nhưng tất cả má»i cố gắng cá»§a nàng gần như vô vá»ng. Dòng xoáy khá»§ng khiếp kia như con quái vật cố nuốt chá»­ng Di Hoa, còn nàng thì Ä‘ang hãi hùng vá»›i ná»—i tuyệt vá»ng khốn cùng.
Kim Tiêu nghe văng vẳng tiếng thét cá»§a nàng gá»i tên chàng.
- Ngạn Kim Tiêu...
Thần thức của Kim Tiêu như có tia sét đánh thẳng vào. Chàng hãi hùng gào lên :
- Di Hoa...
Tiếng gào của chàng thật lạc lõng và chìm ngay vào cõi hư vô chẳng để lại gì trong khi Di Hoa đã mất hẳn vào vòng xoáy hung tợn như một con quái vật khổng lồ.
Dòng xoáy đã nuốt chá»­ng lấy nàng, trong sá»± tuyệt vá»ng bất lá»±c, Kim Tiêu toan nhào xuống dòng xoáy cuồng ná»™ đó, nhưng rồi tất cả Ä‘á»u tan biến vào cõi hư vô chẳng để lại dấu tích gì.
- Má»™ng Di Hoa...
Kim Tiêu bật dậy, chàng ngÆ¡ ngẩn nhìn quanh. Chàng không còn ở trong hồ nước giá lạnh nữa mà Ä‘ang nằm trên tràng ká»· vá»›i thân thể lõa lồ, ướt đẫm mồ hôi. Äầu chàng nặng như quả thái sÆ¡n, cùng những âm thanh ù ù.
Kim Tiêu lắc đầu.
Chàng nhẩm nói :
- Sao lại như thế này?
Kim Tiêu nhận ra ngồi tại bàn là má»™t ngưá»i đúng hÆ¡n là má»™t nữ nhân vá»›i vóc dáng đẫy đà. Hai bàn tay vá»›i những chiếc vuốt nhá»n hoắt trông thật ma quái.
Kim Tiêu nhận ra ngưá»i đó không phải là Má»™ng Di Hoa.
Cầm lấy chiếc chăn khoát há» lên ngưá»i để che thân thể. Kim Tiêu thả chân xuống tràng ká»·.
Trung phụ đứng lên chắp tay sau lưng bước đến trước mặt Ngạn Kim Tiêu.
Chàng nhìn Trung phụ.
Äôi mắt sắc như diá»u hâu, cánh mÅ©i thon, nhưng chiếc miệng lại khá rá»™ng, Trung phụ cắt giá»ng khàn khàn :
- Bổn tá»a đã giải chưởng khí cho công tá»­. Bây giá» công tá»­ đã có thể Ä‘i và đừng bao giá» tìm Di Hoa.
Kim Tiêu nhìn Trung phụ.
- Phu nhân là ai?
- Äịa chá»§ U Linh.
Kim Tiêu ôm quyá»n :
- Kim Tiêu Ä‘a tạ phu nhân đã giải chưởng khí trong ná»™i thể cá»§a Kim Tiêu. Xin nhận má»™t quyá»n cá»§a tại hạ. Sau này có cÆ¡ há»™i, Kim Tiêu sẽ bồi đáp ân sâu.
Äịa chá»§ U Linh cưá»i khẩy rồi nói :
- Không cần công tử nhớ ân. Cái ân cứu mạng của công tử đã có Di Hoa bồi đáp.
Kim Tiêu miễn cưỡng nói :
- Kim Tiêu muốn gặp Di Hoa.
- Di Hoa đã thuộc vỠThạch Ỷ Nương rồi... công tử đừng gặp Di Hoa làm gì nữa.
- Kim Tiêu muốn gặp Di Hoa.
Äôi chân mày cá»§a Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương cau lại, nhưng vẫn giữ giá»ng nói từ tốn :
- Công tử không nghe ta nói à. Di Hoa đã đưa chưởng khí vào nội thể của công tử và nay bổn toạ đã lấy chưởng khí đó ra. Giữa Di Hoa và công tử không còn can hệ gì nữa. Không còn ân oán gì, công tử còn gặp Mộng Di Hoa làm gì?
Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương hừ nhạt má»™t tiếng rồi nói :
- Nếu công tử vẫn còn giữ ý gặp Mộng Di Hoa, ta không tha thứ cho công tử đâu.
Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương Ä‘iểm má»™t chiếc vuốt vào ngay yết hầu Ngạn Kim Tiêu. Äầu chiếc vuốt chạm vào yết hầu chàng, tạo ra cảm giác gay lạnh trong xương sống Kim Tiêu.
Äịa chá»§ U Linh nhạt nhẽo nói :
- Di Hoa là cá»§a ta, nếu công tá»­ muốn cướp Di Hoa thì chiếc vuốt này sẽ xuyên qua yết hầu Ngạn công tá»­. Nhá»› lấy Ä‘iá»u đó.
Chỉ mở trang phục để trên tràng ká»·, Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương từ tốn nói :
- Bổn nhân không tiá»…n ngươi, công tá»­ hãy tá»± rá»i khá»i đây.
Nói rồi Äịa chá»§ U Linh quay bước chắp tay sau lưng Ä‘i vá» phía cá»­a.
Kim Tiêu nhìn quanh, rồi lấy má»› trang phục bận vào ngưá»i. Trong xấp trang phục mà Di Hoa để lại cho Kim Tiêu còn có cả chiếc khăn tay vá»›i dòng chữ viết bằng máu.
- “Thâm Tình Niệm Khúcâ€.
Kim Tiêu ôm chặt lấy chiếc khăn vào giữa hai bàn tay mình.
Chàng nhẩm nói :
- Má»™ng Di Hoa.
Cùng vá»›i lá»i nói đồ chàng có cảm giác tất cả những gì vừa xảy đến vá»›i mình chẳng khác nào má»™t giấc má»™ng thoáng qua, hay đúng hÆ¡n là giấc chiêm bao không thật.
Kim Tiêu rá»i tràng ká»·, bước ra sau bức bình phong, sau tấm bình phong đó không có bồn nước nào.
- Ta không thể ở trong một giấc mơ, hoặc ta đã chết rồi, và đây là cõi địa tuyệt U Linh.

Hồi 43

Äịa chá»§ U Linh
Cổ Vị Y bưng chén rượu nhưng chỉ cầm trên tay, mắt thì cứ chăm chăm nhìn vỠmột phía bàn của Thạch Ỷ Nương và Mộng Di Hoa. Như thể quên bẵng chén rượu trên tay mình bới nhan sắc thoát tục siêu phàm của Di Hoa. Nhan sắc của nàng như hút lấy toàn bộ thần thức lẫn suy nghĩ của hỠCổ, khiến cho ánh mắt gã trở nên ngây dại và ngu ngơ.
Không chỉ má»™t mình Cổ Vị Y, mà cả những thá»±c khách trong Dương Châu đệ nhất Ä‘iếm cÅ©ng bị nhan sắc cá»§a nàng thu hút, nhưng vì ở đây có mặt vị Cổ thiếu gia cá»§a Long Thiên môn, nên chẳng má»™t ai dám mạo phạm qua mặt mà phải chấp nhận má»™t thá»±c tế hiển nhiên là phải cúi mặt để không bị gá»i là ngưá»i phạm thượng.
Cổ Vị Y đặt chén rượu xuống bàn rồi vỗ tay một tiếng.
Tiếng vá»— tay cá»§a gã như má»™t ám hiệu, thá»±c khách cÅ©ng hiểu ra ẩn ý cá»§a tiếng vá»— tay kia, chẳng ai bảo ai, lần lượt rá»i khá»i Dương Châu đệ nhất Ä‘iếm. Cuối cùng thì cả má»™t tòa tá»­u lầu nguy nga tráng lệ chỉ còn lại Thiên Long môn thiếu gia và Thạch á»¶ Nương, cùng Má»™ng Di Hoa. Trong góc tá»­u Ä‘iểm còn má»™t lão già quay mặt vào vách, chăm chút uống rượu, vá»›i vẻ bàng quang như không biết đến những chuyện chung quanh.
Di Hoa chuốc rượu ra chén, rồi trịnh trá»ng dâng cho Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương. Thạch á»¶ Nương đón lấy chén rượu nhìn nàng mỉm cưá»i. á»¶ Nương đúng là ngưá»i bàng quang cứ như chẳng biết chuyện có mặt cá»§a Cổ Vị Y, mà như bị nhan sắc cá»§a Di Hoa khiến cho chẳng quan tâm đến những gì trong thá»±c tại.
Cổ Vị Y bưng chén rượu rá»i bàn cá»§a mình tiến qua bàn cá»§a Thạch á»¶ Nương và Má»™ng Di Hoa.
Gã ôm quyá»n, nặn má»™t nụ cưá»i cầu tình rồi nói :
- Tại hạ là Cổ Vị Y, thiếu gia của Long Thiên môn.
Y nhìn Mộng Di Hoa :
- Tại hạ ngưỡng mộ nhan sắc siêu phàm thoát tục của tiểu thư. Mong được kết tình giao hảo với tiểu thư.
Thạch Ỷ Nương nhìn Cổ Vị Y.
Tiếp nhận ánh mắt cá»§a á»¶ Nương, Cổ Vị Y giả lả cưá»i rồi nói :
- Phu nhân đồng ý cho tiểu thư kết tình với Long Thiên môn của tại hạ.
- Tiểu tá»­... muốn sống thì cút xéo khá»i mắt bổn tá»a.
Vị Y đỠmặt khi nghe lá»i nói này cá»§a Thạch á»¶ Nương :
Y cố nén giận, miễn cưỡng nói :
- Phu nhân thốt ra câu nói đó là không nể mặt Long Thiên môn rồi. ở địa phận Dương Châu thì ai cÅ©ng phải kính Long Thiên môn. Äã kính Long Thiên môn thì phải kính bổn thiếu gia Cổ Vị Y.
Y liếc nhanh qua Má»™ng Di Hoa vá»›i vẻ đắc ý khi thốt ra lá»i nói này, rồi nhìn lại Thạch á»¶ Nương nói tiếp :
- Không phải ai cÅ©ng được thiếu gia Long Thiên môn Cổ Vị Y để mắt đến. Phu nhân có được má»™t ái nữ như tiên nga nên tạt hạ má»›i chú nhãn đến. Nếu không có tiểu thư, vá»›i câu nói vừa rồi, tại hạ đã Ä‘uổi phu nhân ra khá»i địa phận Dương Châu rồi.
Nghe Cổ Vị Y thốt ra câu này Mộng Di Hoa nhìn lại Thạch Ỷ Nương.
Äịa chá»§ U Linh đặt chén rượu xuống bàn. Những chiếc vuốt Ä‘an vào nhau rồi nhìn Cổ Vị Y. Nụ cưá»i mỉm hiện lên hai cánh môi được tô son thâm tím, Thạch á»¶ Nương từ tốn nói :
- Ngươi thích nhan sắc của Mộng Di Hoa à?.
- Nếu không thích thì bổn thiếu gia đã không bá» qua câu nói vừa rồi cá»§a phu nhân á»¶ Nương vẫn giữ vẻ mặt thật ôn nhu chẳng có chút biểu cảm gì gá»i là phẫn uất từ tốn nói :
- Ta sẽ cho ngươi kết tình giao hảo vá»›i Má»™ng Di Hoa. Nhưng vá»›i Ä‘iá»u kiện ngươi phải uống được chén rượu cá»§a bổn tá»a. Không uống được thì ngươi phải mang thá»§ cấp cá»§a Long Thiên môn chá»§ Cổ Nhạc Vân và nương tá»­ cá»§a lão là Tăng Thi Nương đến giao cho bổn tá»a.
Cổ Vị Y mặt sa sầm. Y gắt giá»ng nói :
- Cả Dương Châu Ä‘á»u cá»§a Long Thiên môn, chén rượu nhạt cá»§a phu nhân có gì mà bổn thiếu gia không uống được.
Miệng thì nói, tay Cổ Vị Y vừa vươn tá»›i thá»™p chén rượu cá»§a Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương.
Y giả lả nói tiếp :
- Tại hạ thất lễ.
Tay y chưa kịp chạm vào chén rượu thì Thạch Ỷ Nương nói.
- Bổn tá»a chưa cho.
Cùng vá»›i lá»i nói đó, tả thá»§ cá»§a Thạch á»¶ Nương nhanh hÆ¡n má»™t cái chá»›p mắt vá»›i năm chiếc vuốt nhá»n hoắt từ trên bổ thẳng xuống mu bàn tay cá»§a há» Cổ.
Thao tác của Thạch Ỷ Nương cực kỳ nhanh ngoài tầm mắt của Cổ Vị Y, gần như không có sự phản xạ gì khi năm chiếc vuốt xuyên qua bàn tay, ghim sâu xuống mặt bàn đá. Ngay cả mặt bàn bằng đá cũng bị năm chiếc vuốt đó xuyên thủng, ghìm chặt bản thủ của Cổ Vị Y xuống mặt bàn.
HỠCổ rống lên một tiếng :
- A...
Sắc diện cá»§a gã biến qua màu tái nhợt, mồ hôi xuất hiện ra khắp cả ngưá»i và tiểu cả ra đũng quần.
Tất cả bá»n thuá»™c hạ cá»§a Cổ Vị Y trên hai mươi ngưá»i ngồi rải rác khắp đại sảnh Dương châu đệ nhất tá»­u nghe tiếng rống cá»§a chá»§ nhân, đồng loạt đứng phắt dậy.
Thạch Ỷ Nương không màng đến những tên thuộc hạ của Vị thiếu gia Long Thiên môn Cổ Vị Y.
Vị Y thở hổn hển nhưng không làm sao rút bản thủ lại.
Y trừng mắt nhìn Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương, lắp bắp nói :
- Mụ... mụ dám làm tổn thương bổn thiếu gia Long Thiên môn. Mụ dám... mụ dám...
Äịa chá»§ U Linh nghe hết những lá»i cá»§a Cổ Vị Y, rồi má»›i vươn má»™t chiếc vuốt Ä‘iểm vào tam tinh gã.
MÅ©i chiếc vuốt nhá»n hoắt chạm nhẹ vào tam tinh há» Cổ. Äến lúc này thì gã rùng mình. Cổ Vị Y cảm nhận rõ mồn má»™t tá»­ khí vừa rá»n rợn toát ra từ đầu chiếc vuốt nhá»n hoắc đó. Y muốn nói nhưng hai cánh môi chỉ lắp ba lắp bắp chẳng thể thốt được thành lá»i.
Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương nhạt nhẽo nói :
- Ngươi không biết tự lượng tức mình.
Giá»ng nói cá»§a Äịa chá»§ U Linh rất ôn nhu nhưng xương sống cá»§a Cổ Vị Y thì gay lạnh, tam tinh nhoi nhói.
Y cuối cùng cÅ©ng bật được lá»i :
- Mụ dám...
Lá»i còn Ä‘á»ng trên miệng cá»§a Vị Y thì chiếc vuốt xuyên thẳng qua tam tinh gã, đâm thá»§ng đến tận sau ót, Äịa chá»§ U Linh dùng chiếc vuốt như má»™t cây kim đâm qua đầu Cổ Vị Y mà ngỡ như đâm qua má»™t tảng bá»™t nhão. Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương tiếp nhận nụ cưá»i mỉm rồi đồng loạt rút cả những chiếc vuốt trở vá».
Cổ Vị Y trợn tròn hai mắt, đứng run rẩy má»™t lúc rồi má»›i bổ ngá»­a ra sau, hồn lìa khá»i xác mà không có được má»™t tiếng thét trăng trối nào. Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương bưng chén rượu.
Mụ nhìn Di Hoa ôn nhu nói :
- Rượu cá»§a nàng má»i bổn tá»a là rượu quí đâu thể cho bá»n này uống được.
Nói rồi Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương dốc chén rượu uống cạn, trong khi mụ uống rượu thì bá»n thuá»™c hạ cá»§a Cổ Vị Y cứ giương mắt nhìn. Tất cả cứ như bị trá»i trồng hoặc đã biến thành tượng trước cái chết hãi hùng cá»§a vị chá»§ nhân mình.
Thạch á»¶ Nương đặt chén rượu xuống bàn nhìn lại bá»n thuá»™c nhân cá»§a Cổ Vị Y.
- Bổn tá»a không muốn thấy mặt các ngươi. ÄÆ°a xác hắn Ä‘i.
Lá»i cá»§a Thạch á»¶ Nương vừa dứt thì bất thình lình hai gã thuá»™c hạ thân tín nhất cá»§a Cổ Vị Y đồng loạt vung Ä‘ao lướt tá»›i.
- Chúng ta trả thù cho Cổ thiếu gia.
Äao chưa kịp phạt xuống Thạch á»¶ Nương thì đã bị phạt ngang bằng má»™t thế công được tạo bằng những chiếc vuốt nhá»n.
Hai lưỡi đao bị gãy đôi, cùng lúc với hai chiếc vuốt xuyên qua yết hầu hai gã đó.
Cũng như Cổ Vị Y, hai gã nỠđứng thừ ra với tứ chi run lẩy bẩy, mắt trợn trừng.
Äịa chá»§ U Linh rút hai chiếc vuốt còn lại thì hai gã đó bổ ngá»­a ra sau đập ót xuống sàn gạch.
Thá»§ pháp giết ngưá»i cá»§a Äịa chá»§ U Linh quả là đã đạt tá»›i cảnh giá»›i tối thượng. Mụ giết ba mạng ngưá»i mà tuyệt nhiên không cần nhấc mông lên khá»i ghế, và lại còn rất dá»­ng dưng như đây chỉ là chuyện rất bình thưá»ng vá»›i mụ. Äịa chá»§ U Linh vuốt mưá»i chiếc vuốt vá»›i nhau tạo ra thứ âm thanh nghe rợn cả cá»™t sống rồi nói :
- Các ngươi nghe bổn tá»a nói chứ?
Những gã thuộc hạ của Cổ Vị Y như bị vực dậy từ trong cõi vô thức mà đồng loạt nói :
- Nghe rõ.
Giá»ng nói lẫn bá»™ mặt ngây ngô cá»§a chúng, ai chứng kiến cÅ©ng phải ná»±c cưá»i. Ba gã bước tá»›i vác xác Cổ Vị Y và hai gã kia Ä‘i rồi tất cả lá»§i nhanh khá»i Dương Châu đệ nhất tá»­u.
Lão trượng ngồi trong góc tửu lâu bưng vò rượu thuốc ra chén. Tay lão run nhẹ khiến rượu đổ ra ngoài.
Mộng Di Hoa chuốc rượu vào chén Thạch Ỷ Nương. Thị ngẩng mặt ngắm nàng với ánh mắt say đắm của một gã si tình. Nếu chứng nghiệm ánh mắt của Thạch Ỷ Nương, hẳn không ai tin được mụ là một trung phụ, mà phải nghĩ Thạch Ỷ Nương là gã nô tình của Mộng Di Hoa.
Nàng bưng chén rượu trịnh trá»ng đặt vào tay Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương.
Äón lấy chén rượu từ tay Má»™ng Di Hoa, á»¶ Nương mỉm cưá»i rồi từ từ áp chén vào hai cánh môi tô son thâm tím.
Mụ cạn chén rượu rồi đặt xuống bàn, ôn nhu nói :
- Bất cứ ai nhìn đến nàng, mạo phạm đến nàng Ä‘á»u phải chết bởi sát tá»­ cá»§a bổn tá»a.
Di Hoa im lặng không đáp lá»i Thạch á»¶ Nương. Nàng lại chuốc rượu ra chén. Vừa chuốc rượu Di Hoa vừa nhá» nhẹ nói :
- Trong giang hồ Di Hoa không xin Äịa chá»§ tha mạng cho bất cứ ngưá»i nào, ngoại trừ má»™t ngưá»i.
Äôi chân mày được tỉa má»ng và nhuyá»…n như hai chiếc lá liá»…u cá»§a Thạch á»¶ Nương nhíu lại, mụ khoát tay rồi nói :
- Bổn tá»a biết ngưá»i nàng nói là ai rồi. Äừng nói tên gã đó ra. Ta muốn gã tránh xa nàng, càng xa càng tốt.
- Di Hoa sẽ tránh xa Ngạn Kim Tiêu. Äịa chá»§ đã cứu mạng Di Hoa, còn giải trừ độc chưởng cho Kim Tiêu. Cái ân cái nghÄ©a này, Má»™ng Di Hoa luôn khắc sâu trong tâm thức mình.
Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương khẽ gật đầu :
- Tốt. Nàng mãi mãi thuộc vỠta. Bất cứ kẻ nào có ý cướp đoạt nàng thì kẻ đó phải trả giá bằng cái mạng của mình. Ngay cả Ngạn Kim Tiêu cũng như vậy thôi.
- Di Hoa biết.
- Dâng rượu cho ta.
Di Hoa bưng rượu trịnh trá»ng đặt vào tay Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương.
Thạch á»¶ Nương đón lấy chén rượu uống cạn rồi đặt xuống bàn. Di Hoa lại chuốc rượu ra chén. Äịa chá»§ U Linh ngẩng mặt ngắm nhìn nàng.
Từ ngoài cửa, Long Thiên môn chủ Cổ Nhạc Vân cùng Tăng Thi Nương cùng hơn ba mươi thuộc hạ xồng xộc bước vào. Tăng Thi Nương vừa bước vào Dương Châu đệ nhất tửu vừa tru tréo nói :
- Mụ quái vật nào dám sát tử con ta?
Äịa chá»§ U Linh nhìn lại Cổ Nhạc Vân và Tăng Thi Nương.
Long Thiên môn chá»§ phu nhân Tăng Thi Nương đằng đằng sát khí chỉ tay vào mặt Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương.
- Mụ quái vật... phải mụ giết Cổ Vị Y con cá»§a bổn phu nhân phải không. Tăng thị này phải bắt mụ Ä‘á»n mạng. Mưá»i cái mạng cá»§a mụ cÅ©ng không thể đổi được cái mạng cá»§a Cổ Vị Y...
Vừa nói Tăng Thi Nương vừa rút sợi roi đầu có mÅ©i trá»§y thá»§, quất thẳng vá» phía Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương. Tiếng roi xé toạc không khí tạo ra thứ âm thanh rít gió nghe rợn cả cá»™t sống.
Không há» né tránh, mà vẫn yên vị ngồi trên ghế, Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương chá» ngá»n roi Ä‘iểm tá»›i yết hầu mình má»›i dụng tả thá»§, và chỉ bằng hai chiếc vuốt kẹp lấy mÅ©i tiêu Ä‘ao. Thá»§ pháp cá»§a Äịa chá»§ U Linh cá»±c kỳ chính xác và chuẩn đích không má»™t động tác thừa vừa kẹp mÅ©i Ä‘ao, Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương chỉ Ä‘iểm mùi hài. Cả chiếc ghế dá»±a mà mụ Ä‘ang ngồi trượt dá»c theo sợi roi da cá»§a Tăng Thị.
Một chiếc vuốt vươn ra, điểm tới tam tinh Tăng Thi Nương.
Cổ Nhạc Vân biến sắc thét lớn :
- Dừng tay...
MÅ©i vuốt chạm nhẹ vào tam tinh cá»§a Tăng Thi Nương thì dừng lại. Thạch á»¶ Nương nhìn Tăng Thi Nương. Tăng Thi Nương cứ như bị trá»i trồng, đứng ngây ra trước mặt Thạch á»¶ Nương.
á»¶ Nương nhếch môi cưá»i rồi nói :
- Ngươi nói ai là mụ quái vật?
Tăng Thi Nương lắp bắp giống hệt Cổ Vị Y nhưng không thể thốt ra lá»i.
Cổ Nhạc Vân bối rối nói :
- Nương Nương dừng tay.
Không màng đến lá»i cá»§a Cổ Nhạc Vân, Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương vẫn đóng Ä‘inh thân nhãn vào mặt Tăng Thi Nương.
Tăng Thi Nương lắp bắp không làm chủ được mình.
Cuối cùng thì buột ra câu nói :
- Ta nói mụ.
Chiếc vuốt từ từ xuyên vào tam tinh Tăng Thi Nương như xuyên vào một khối bột nhão.
Thể pháp cá»§a Tăng Thi Nương run bần bật, tứ chi không ngừng co giật, miệng há hốc mà chẳng thốt ra được lá»i nói nào.
Thấy cảnh tượng đó, Cổ Nhạc Vân rống lên một tiếng :
- Bổn môn chỉ giết mụ.
Lão dá»±ng song chưởng nhảy xổ tá»›i phát tác chưởng kình công vào Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương vá»›i hy vá»ng giải cứu cho nương tá»­.
Không má»™t chút gì gá»i là e dè, hay quên sát chiêu dành cho Tăng Thi Nương, Äịa chá»§ U Linh dá»±ng tả thá»§ giÅ© má»™t cái đón lấy chưởng kình cá»§a Long Thiên môn chá»§.
Cái phẩy tay nhẹ nhàng cá»§a Äịa chá»§ U Linh ngỡ như mụ phá»§i má»™t bầy ruồi chá»±c đầu vào ngưá»i mụ, nhưng chưởng kình cá»§a Cổ Nhạc Vân vừa bị hóa giải thì má»™t chiếc vuốt cÅ©ng xuyên qua tâm trung bản thá»§ cá»§a lão.
Cổ Nhạc Vân rùng mình.
Long Thiên môn chủ muốn rút chưởng ảnh lại thối bộ, nhưng toàn thân đã mấ t hẳn sinh lực. Hai chân lão không nhấc lên được mà lại cứ nhũn ra như gà mắc toi.
Cổ Nhạc Vân mở to mắt hết cỡ khi thấy chiếc vuốt của Thạch Ỷ Nương từ từ xuyên qua tam tinh Tăng Thi Nương. Thể pháp của Tăng Thi Nương run lẩy bẩy.
Äịa chá»§ U Linh rút tay lại. Tăng Thi Nương ngã nhào ra sau nện ót xuống sàn gạch, chết mà không kịp trối trăn tiếng nào. Äịa chá»§ U Linh nhìn lại Cổ Nhạc Vân. Nụ cưá»i mỉm lại xuất hiện trên hai cánh môi thâm xì cá»§a mụ.
Tiếp nhận nụ cưá»i lẫn ánh mắt cá»§a Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương, Cổ Nhạc Vân run bắn cả ngưá»i. Bây giá» lão chỉ muốn đào thoát khá»i Dương Châu đệ nhất lầu nhưng khốn ná»—i ngay cả chuyện rút chưởng ảnh Ä‘ang bị chiếc vuốt xuyên thá»§ng qua tâm trung bản thá»§ cÅ©ng không được, thì làm sao mà trốn chạy.
Mồ hôi ra ướt mặt Long Thiên môn chủ Cổ Nhạc Vân.
Trong khi đó bá»n thuá»™c hạ theo chân Cổ Nhạc Vân và Tăng Thi Nương kéo đến tá»­u lầu Dương Châu cứ đứng chôn chân xuống sàn gạch chẳng má»™t ngưá»i nào dám nhúc nhích hay thết lá»i can ngăn.
Thạch Ỷ Nương nhạt nhẽo nói :
- Cổ Nhạc Vân... khi bổn tá»a thành danh thì ngươi cÅ©ng chỉ là má»™t tên tiểu tá»­ chỉ ngoài đôi mươi thôi. Ngươi có bao giá» nghe đến ngoại hiệu Äịa chá»§ U Linh chưa.
Cổ Nhạc Vân há hốc miệng, lắp bắp nhưng không sao nói nổi lá»i nào, cứ như sinh lá»±c cá»§a lão chẳng còn chút gì trong ná»™i thể, nên má»™t lá»i nói ra cÅ©ng không được Cổ Nhạc Vân cứ lắp bắp mãi. Cuối cùng lão rít má»™t luồng chân ngươn ráng lắm má»›i nói được thành lá»i :
- Cổ Nhạc Vân không biết đại giá quang lâm Dương Châu... xin tha mạng.
Thạch á»¶ Nương cưá»i khẩy rồi nói :
- Ngươi biết thì quá muộn.
Cùng vá»›i lá»i nói đó, má»™t chiếc vuốt vươn ra Ä‘iểm vào chấn tâm cá»§a Cổ Nhạc Vân.
Chiếc vuốt nhá»n hoắc cá»§a Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương chưa đâm qua trái tim há» Cổ mà lão cứ run bần bật.
Thạch á»¶ Nương nhướng mày nhìn Cổ Nhạc Vân rồi bất ngá» phá lên cưá»i the thé.
Cùng vá»›i tiếng cưá»i đó, chiếc vuốt từ từ xuyên qua đại huyệt chấn tâm cá»§a Cổ Nhạc Vân.
Cổ Nhạc Vân như không có má»™t chút phản ứng gì trước lưỡi hái tá»­ thần được tạo ra bằng chiếc vuốt cá»§a Thạch á»¶ Nương. Lão há hốc miệng cất những tiếng khèn khẹt, trong khi thể pháp cứ run rẩy như ngưá»i vừa trúng phong hàn.
Hai chân Cổ Nhạc Vân rủn ra và khi Thạch Ỷ Nương rút tay lại thì lão khụy gối ngay trước mũi hài của Thạch Ỷ Nương.
Äịa chá»§ U Linh Thạch Y Nương đập nhẹ vào thân ảnh cá»§a Cổ Nhạc Vân.
Thể pháp của Cổ Nhạc Vân bổ ngửa ra sau, nện ót xuống sàn gạch, trong khi chiếc ghế có thành tựa Thạch Ỷ Nương đang ngồi trượt lại chỗ cũ.
Bá»n thuá»™c hạ cá»§a Long Thiên môn chẳng khác nào như bầy gà thị chừng con diá»u hâu hung tợn cướp sinh mạng chá»§ nhân mình mà không có biểu hiện gì. Ngay cả chuyện bá» chạy cÅ©ng không thá»±c hiện nổi. Cái chết cá»§a Long Thiên môn chá»§ và phu nhân như tước Ä‘i tất cả dÅ©ng lá»±c thần hồn cá»§a bá»n chúng.
Thạch Ỷ Nương nhìn Di Hoa.
- Nàng dâng rượu cho ta.
Di Hoa bưng chén rượu trịnh trá»ng đặt vào tay Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương.
Mụ đón lấy chén rượu đưa lên miệng uống cạn rồi đặt trở lại bàn.
Bất thình lình, Äịa chá»§ U Linh nhìn lại bá»n môn hạ Long Thiên môn.
- Bổn tá»a quên mất má»™t Ä‘iá»u. Các ngươi phải theo hầu hạ chá»§ nhân cá»§a mình chứ.
Miệng thì nói, Äịa chá»§ U Linh vừa dá»±ng song chưởng vồ tá»›i bá»n môn hạ Long Thiên môn. Má»™t vùng ảo khí xuất hiện từ tâm trung bản thá»§ đôi chưởng pháp, chá»›p mắt đã nhanh chóng lan rạng trùm xuống những môn hạ Long Thiên môn.
Không biết uy lá»±c cá»§a vùng ảo khí huyá»n hoặc đó như thế nào nhưng bá»n môn hạ Long Thiên môn rầm rập ngã xuống như những thân chuối bị phạt ngang tận gốc. Chỉ trong chá»›p mắt chẳng còn ngưá»i nào sống sót trong vùng ảo khí huyá»n hoặc đó.
Thạch Ỷ Nương đứng lên.
Mụ thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra, mà quay lại nói với Mộng Di Hoa.
- Ta không thích uống rượu nữa... chúng ta đi.
Thạch Ỷ Nương vừa nói vừa quay bước đi vỠphía hành lang, Di Hoa nối gót theo sau.
Hai ngưá»i đã mất dạng sau hành lang tòa Dương Châu đệ nhất tá»­u, thì lão trượng ngồi trong góc má»›i đứng lên, hai ống quần cá»§a lão ướt sÅ©ng, chứng tá» lão đã tiểu cả ra quần.
Bá»­u Chỉnh Tư hối hả rá»i ngay khá»i Dương Châu đệ nhất lầu vá»›i những bước chân riu ríu trông thật ná»±c cưá»i.

Hồi 44

Dĩ vãng oan tình
Vá»›i tâm trạng vừa bần thần vừa hốt hoảng, lão Bá»­u Chỉnh Tư vá»™i vã bước cứ như có ma Ä‘uổi phía sau. Thỉnh thoảng lão lại dừng bước quay đầu nhìn lại như sợ có ngưá»i nào đó theo chân mình.
Lão Bửu quay lại thảo trang của Ngạn Kim Tiêu, lão đẩy cửa thảo xá bước vào.
Lão sững bước khi nhận ra Ngạn Kim Tiêu ngồi ngay bàn.
Bửu Chỉnh Tư nhìn chàng với ánh mắt ngạc nhiên vì sự tao ngộ bất ngỠnày. Lão hối hả bước đến.
- Ngạn lão đệ... ngươi nên trốn đi. Tìm một chỗ nào cực kỳ hoang sơ cùng cốc mà trốn.
- Lão Bửu bây giỠbiết sợ rồi à, nếu lão huynh sợ Kim Tiêu chết sao trước đây lại muốn Kim Tiêu chen vào chuyện của Tống Thừa Ân đại ca. Bây giỠthì lại muốn Kim Tiêu trốn.
Kim Tiêu chỉ chiếc ghế.
- Lão huynh ngồi xuống đi. Kim Tiêu có vài chuyện muốn nói với huynh.
- Ta muốn Ngạn Kim Tiêu trốn. Trốn càng xa càng tốt.
- Trốn thì cũng trốn từ từ, làm gì mà lão huynh gấp gáp vậy.
- Có đại há»a rồi... ta không ngá»...
Kim Tiêu gắt giá»ng nạt ngang :
- Im...
Hai cánh môi của lão Bửu Chỉnh Tư mím chặt lại. Kim Tiêu nhìn lão.
Chàng đặt hai tay lên bàn.
- Kim Tiêu và lão huynh sẽ nói chuyện với nhau một cách thẳng thắn.
Lão Bửu gật đầu.
- ÄÆ°á»£c rồi... ngươi muốn nói gì?
Lão Bửu vuốt râu rồi nói :
- Bửu Chỉnh Tư lão nói trước, sau cuộc nói chuyện này thì ngươi không được ở Dương Châu nữa. Ngươi phải tìm đến một chỗ thâm sơn cùng cốc để mai danh ẩn tích đó, không được lú mặt ra bên ngoài.
Kim Tiêu nheo mày :
- Lão huynh nói vậy, chắc là ở Dương Châu ai cũng biết Ngạn Kim Tiêu là gã đạo soái nên không còn đất dung thân.
- Không phải chuyện đó đâu mà là chuyện khác. Chuyện này còn kinh thiên động địa hơn nữa. Một khi mụ ma đầu biến thái đó biết Ngạn Kim Tiêu mới không còn đất dung thân.
Kim Tiêu nhíu mày :
- Không nói quanh có nữa... từ từ rồi sẽ rõ, bây giá» Ngạn Kim Tiêu há»i lão huynh.
Lão huynh nói Tà Nhân Vô Diện có quan hệ đến thân phận cá»§a Kim Tiêu, do đó Kim Tiêu má»›i chen vào cái chuyện nhếch nhác cá»§a Äổng gia, nhưng cuối cùng thì phát hiện ra mình chẳng có quan hệ gì cả.
Lão Bá»­u Chỉnh Tư trang trá»ng há»i :
- Vậy Kim Tiêu đã diện kiến Tà Nhân Vô Diện chưa?
- Rồi. Không chỉ diện kiến mà buá»™c y trở lại nguyên dạng cá»§a mình. Nói ra lão Bá»­u không ngỠđược. Tà Nhân Vô Diện lại chính là Äổng Kỹ Thượng.
- Äổng Kỹ Thượng.
Lão Bửu vuốt râu.
Sau cái vuốt râu lão vá»›i tay vá» phía chiếc bàn bên cạnh lấy vô rượu. Äặt vò rượu xuống trước mặt. Lão Bá»­u Chỉnh Tư nhìn Kim Tiêu :
- Tà Nhân Vô Diện là Äổng Kỹ Thượng chứ không phải Vương Tá»± Khan à?
- Không phải, nhưng Kim Tiêu cÅ©ng đã gặp Vương Tá»± Khan tiá»n bối.
Lão Bửu Chỉnh Tư chồm lên :
- Kim Tiêu đã gặp Vương Tự Khan... ngươi nói thật chứ?
- Chẳng lẽ nói dối vá»›i lão làm gì, gặp Vương Tá»± Khan, còn được Vương tiên sinh chỉ Ä‘iểm cho dị dung độc nhất vô nhị cá»§a ngưá»i cÅ©ng như cách hóa giải thuật dị dung đó.
Ngoài ra Vương tiá»n bối còn nhắn gởi cho lão huynh nữa.
Bá»­u Chỉnh Tư vồn vã há»i :
- Vương Tự Khan nhắn gởi gì?
Kim Tiêu vuốt cằm nhìn Bửu Chỉnh Tư ôn nhu nói :
- Chẳng biết lão trác táng trong Dương Châu kỹ lâu có mối quan hệ gì vá»›i Tá»± Khan tiá»n bối mà trước khi tiá»n bối rá»i bá» cuá»™c Ä‘á»i, lại muốn Ngạn Kim Tiêu nhắn vá»›i lão huynh. Hãy miá»…n thứ tất cả những oan tình mà Vương tiên sinh đã gieo ra.
Kim Tiêu thở ra rồi nói :
- Hê... lão huynh đưa Kim Tiêu và má»› chuyện bong bóng này, để giải quyết chuyện riêng cá»§a lão huynh phải không. Thật ra lão huynh có quan hệ gì vá»›i Vương Tá»± Khan. Nói cho Kim Tiêu biết. Thà Kim Tiêu biết còn hÆ¡n đỡ óc ách cái bụng. Kim Tiêu chi biết gạt ngưá»i khác không ngá» lại bị lão huynh gạt lại. Ngưá»i mà Kim Tiêu tâm đắc nhất, xem là tri ká»· cá»§a mình lại gạt Kim Tiêu.
Kim Tiêu chá»i tay lên bàn chồm tá»›i :
- Lão huynh không được giấu Kim Tiêu má»™t Ä‘iá»u gì cả đó. Có như vậy Ngạn Kim Tiêu má»›i không phải ấm a ấm ức trong lòng.
Lão Bửu nhìn chàng, rồi thuận tay bưng cả vò rượu dốc lên miệng tu ừng ực.
Lão uống rượu mà ngỡ như muốn dùng rượu để khá»a lấp những ná»—i lo lắng Ä‘ang âm ỉ trong lòng.
Äặt vò rượu xuống bàn, lão Bá»­u chùi mép, rồi há»i Kim Tiêu :
- Làm cách nào Kim Tiêu gặp được Vương Tá»± Khan. Sá»± mất tích cá»§a Vương Tá»± Khan là má»™t bí mật trùng trùng. Ngay cả Giác Chân đại sư, và cả Lão Ngoan Äồng Nhi cÅ©ng không thể tìm được câu trả lá»i đó. Kim Tiêu lại làm được à.
Kim Tiêu vá»›i tay bưng vò rượu tu má»™t ngụm rồi má»›i từ từ thuật lại những chuyện mình đã trải qua và cuối cùng gặp được Vương Tá»± Khan, chàng cÅ©ng không quên nói cho lão Bá»­u biết vá» cái chết cá»§a Lão Ngoan Äồng Nhi.
Kim Tiêu buông một tiếng thở dài.
- Tất cả cÅ©ng bởi chữ tình. Vương Tá»± Khan tiên sinh vì chữ tình sâu nặng vá»›i Trình Tú Trinh để rồi rÆ¡i vào lưới tình mà không biết. Cuối cùng thì bị Äổng Kỹ Thượng lợi dụng há»c tất cả võ công. Dù sao thì Kỹ Thượng không đáng được hưởng cái phần võ công cá»§a Tá»± Khan tiên sinh. Bởi vì Tá»± Khan không đến Tá»­ Trưá»ng theo lá»i hẹn vá»›i Tú Trinh thì Äổng Vị cÅ©ng không chết tức chết tưởi. Chính cái chết cá»§a Äổng Vị khiến Kỹ Thượng nuôi tâm báo thù. Kim Tiêu lại dốc vò rượu tu má»™t ngụm nữa rồi nhìn lão Bá»­u nói tiếp :
- Từ ý muốn báo thù, cuối cùng Kỹ Thượng luyện thành bí thuật dị dung của Tự Khan. Nếu Tự Khan trước đây không có ý tranh đoạt thiên hạ với Thiên tử, ngược lại Kỹ Thượng có ý đó, nếu như Kim Tiêu không hủy thuật di dung không biết chuyện lớn gì sẽ xảy ra nữa.
Lão Bá»­u nhìn chàng bằng ánh mắt thâm trầm, má»™t lúc sau lão há»i :
- Kim Tiêu.. ta há»i ngươi nhé.
- Lão huynh còn thắc mắc gì cứ há»i.
- Khi ngươi gặp Vương Tự Khan, tâm trạng của ngươi như thế nào?
- Thương cảm. Chứng kiến Vương tiá»n bối bị Kỹ Thượng chặt tứ chi, à không y vẫn còn chừa lại má»™t tay, ai mà không Ä‘au lòng.
Kim Tiêu miên man nhìn vào chốn hư vồ rồi nói :
- Thậm chí Ngạn Kim Tiêu đã khóc nữa đó.
- Ngươi khóc à?
Kim Tiêu gật đầu.
- Kim Tiêu còn hứa vá»›i Vương tiá»n bối sẽ tìm ngưá»i có chữ “Vương†xâm trên lòng bàn tay.
- Ngươi có chữ Vương xâm trên lòng bàn tay. Vậy sao ngươi không cho Vương Tự Khan xem dấu xâm trên lòng bàn tay ngươi.
- Xem rồi... đó chỉ là một vết xâm.
- Tự Khan có nói gì không?
- Thì nhắc vá»›i Ngạn Kim Tiêu nhắn lá»i đến lão huynh.
Lão Bửu buông một tiếng thở dài,bưng cả vò rượu tu ừng ực.
Khi lão đặt vò rượu xuống bàn Kim Tiêu há»i :
- Thế lão huynh có quan hệ vá»›i Tá»± Khan như thế nào. Ngưá»i có chữ Vương trong lòng bàn tay là ai vậy?
Bửu Chỉnh Tư nhìn Kim Tiêu.
Tiếp nhận ánh mắt của lão Bửu khiến Kim Tiêu bồn chồn, chàng miễn cưỡng nói :
- Hình như lão có Ä‘iá»u gì muốn giấu Ngạn Kim Tiêu... đúng không?
- Lão phu sẽ nói, nhưng Kim Tiêu phải hứa vá»›i ta má»™t Ä‘iá»u.
- Hứa Ä‘iá»u gì thì lão huynh phải nói chứ, chưa nói cái gì hết, Kim Tiêu làm sao hứa được.
- Chỉ cần Kim Tiêu hứa với ta... khi ngươi đã nghe câu chuyện này rồi ngươi sẽ bỠqua tất cả, và tìm một nơi thâm sơn cùng cốc không ai biết tới. Sau đó tìm một nữ nhân nơi chốn thôn dã để lập gia thất.
- Hê... hôm nay lão huynh có Ä‘iá»u gì mà trang trá»ng vậy.
- Ngươi hứa đi.
Kim Tiêu chắc lưỡi.
- Kim Tiêu chưa nghe câu chuyện ly kỳ của lão huynh, thế mà lão huynh đã buộc Kim Tiêu phải hứa rồi. Không chừng câu chuyện này cũng giống như những gì lão huynh đã nói. Cuối cùng Kim Tiêu chỉ vướng tay vướng chân vào những chuyện những chuyện ngáo ngạo của giới võ lâm. Thôi được, Kim Tiêu hứa.
Lão Bửu bưng vò rượu tu một hơi dài rồi đặt xuống bàn nhìn Kim Tiêu.
Tiếp nhận ánh mắt của lão Bửu, Kim Tiêu nhíu mày, chàng giả lả nói :
- Lão huynh khó nói lắm à?
- Ta không biết có nên nói hay không.
- Hê... lão huynh đừng có nói vậy chứ. Kim Tiêu và lão huynh dù sao cũng là tri kỷ mà.
- Biết như vậy rồi, nhưng chuyện này...
Lão Bửu bỠlửng câu nói giữa chừng bưng vò rượu tu ừng ực. Kim Tiêu với tay thộp lấy vò rượu kéo vỠphía mình.
- Không cho uống nữa.
Lão Bửu chùi mép. Lão buông tiếng thở dài rồi từ tốn nói :
- Thôi được... ta sẽ nói. Nhưng khi Kim Tiêu nghe xong rồi tuyệt nhiên không được trách ta đó.
- ÄÆ°á»£c nghe lão huynh tâm sá»±, còn trách lão huynh cái gì nữa.
Lão Bửu với tay toan lấy vò rượu nhưng Kim Tiêu lắc đầu :
- Lão huynh nói Ä‘i rồi Kim Tiêu sẽ cho lão huynh uống thá»a thê. Thậm chí còn tìm mỹ nhân vá» hầu hạ lão huynh.
- Kim Tiêu muốn nghe câu chuyện của ta lắm à?
Kim Tiêu gật đầu.
- Rất muốn.
- Tại sao Kim Tiêu muốn?
Kim Tiêu buông tiếng thở dài, nhìn chăm chăm lão Bá»­u. Chàng gượng cưá»i rồi từ tốn nói :
- Kim Tiêu có cảm giác câu chuyện của lão huynh có liên quan mật thiết tới Ngạn Kim Tiêu.
Lão Bửu buông tiếng thở dài rồi nói :
- Äúng là câu chuyện ta sắp nói ra đây có liên quan mật thiết đến Ngạn Kim Tiêu.
- Vậy lão huynh không nói không được đâu. Kim Tiêu đã vì huynh mà nhúng tay chen chân vào chuyện của Tống đại ca. Thậm chí Kim Tiêu suýt chết nữa đó.
Lão Bửu thở dài :
- Ta biết vậy không đặt ngươi vào hoàn cảnh vừa rồi.
- Bây giá» thì tất cả đã lỡ rồi. Tên đã buông khá»i cung, không thể bắt lại được.
Lão Bửu nhìn Kim Tiêu. Lão vuốt râu rồi ôn nhu nói :
- Chính Ngạn Kim Tiêu là ngưá»i có chữ “Vương†trong lòng bàn tay mình.
- Chính Kim Tiêu. Vậy chữ “Vương†có ý nghĩ gì với Ngạn Kim Tiêu.
Lão Bửu thở dài rồi nói :
- Äúng ra ngươi phải là Vương Kim Tiêu má»›i phải.
Kim Tiêu nghiêm mặt.
- Lão huynh nói vậy có ý gì?
- Vương Tự Khan chính là cha của Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu đứng bật lên :
- Sao? lão huynh lặp lại đi.
- Vương Tự Khan chính là cha của Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu lắc đầu.
Chàng gượng cưá»i rồi đẩy vò rượu vá» phía lão Bá»­u, giả lả nói :
- Lão huynh có lẽ đã say rồi thì phải. Hay những mỹ nữ ở kỹ lâu đã thêu dệt má»™t câu chuyện ly kỳ khiến lão huynh bị ám ảnh rồi ngá»› ngẩn má»›i nói ra lá»i đó.
Lão Bửu lắc đầu :
- Không ai có thêu dệt cả, mà đó là sự thật.Vì sao chữ Vương trên tay ngươi lại nhòe nhoẹt thành một dấu xâm, đó là vì Ngạn Thi Thư xóa nó đi đó.
- Ngạn Thi Thư... đó là mẫu thân của Kim Tiêu.
Lão Bửu gật đầu :
- Äúng... Ngạn Thi Thư là mẫu thân cá»§a Kim Tiêu nên ngươi má»›i mang há» Ngạn.
Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu cắn răng trên vào môi dưới, suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Lão huynh uống rượu đi.
Lão Bửu buông tiếng thở dài rồi bưng cả vò rượu tu một hơi dài. Lão đặt vò rượu xuống nhìn Kim Tiêu.
- Kim Tiêu có tin những gì ta nói không?
Kim Tiêu nhìn vào mắt lão. Chàng gật đầu buông một câu cụt lủn :
- Tin.
Lão Bá»­u vuốt râu, mỉm cưá»i rồi nhìn Kim Tiêu từ tốn nói :
- Bá»­u Chỉnh Tư trước đây là quản gia cá»§a Vương Tá»± Khan. Nói đúng hÆ¡n lão chỉ là má»™t nô bá»c trung thành cá»§a Vương gia. Vương Tá»± Khan chính là thiếu gia cá»§a lão.
Kim Tiêu từ từ thở ra rồi nói :
- Chuyện gì xảy ra giữa mẫu thân và Vương Tự Khan.
- Vương Tá»± Khan sau khi thất bại bởi Äổng Vị, ôm mối hận tình như má»™t kẻ cuồng tình. Y lúc nào cÅ©ng tÆ¡ tưởng đến Trình Tú Trinh. Ta phải nói y là má»™t kẻ Ä‘iên tình thì đứng hÆ¡n.
Lão Bá»­u bưng vò rượu tu má»™t ngụm nhá» lấy giá»ng rồi kể tiếp :
- Trước cảnh ngá»™ cá»§a Tá»± Khan, ta không đành lòng. Nếu để cho y mãi chìm đắm trong ná»—i phiá»n muá»™n cá»§a lưới tình thì y đâu còn là má»™t nam tá»­ hán. Ta đã đưa y đến má»™t ká»· viện tìm má»™t đấng hồng nhan đặng y có thể quên Ä‘i ná»—i muá»™n phiá»n đó. Ta đưa Tá»± Khan tìm đến Ngạn Thi Thư. Bởi lúc đó Ngạn Thi Thư má»™t kiá»u nữ tài sắc vẹn toàn.
Kim Tiêu lắc đầu :
- Mẫu thân là một kỹ nữ ư?
- Ngươi tưởng kỹ nữ thì ai cÅ©ng xấu ư, ai cÅ©ng bán thân nuôi miệng ư. NghÄ© như thế là sai rồi. Ngạn Thi Thư mẫu thân ngươi ở trong kỹ lâu nhưng không phải hạng kỹ nữ bán thân nuôi miệng. Ngạn Thi Thư dùng lá»i ca, cùng những Ä‘iệu múa mê hồn để kiếm cái ăn. Và rồi khi gặp Tá»± Khan... mẫu thân ngươi đã yêu y.
Kim Tiêu gượng cưá»i :
- Cho dù mẫu thân có là má»™t trinh nữ trong trắng nhưng vẫn là ngưá»i cá»§a kỹ lâu.
- Không sai. Nhưng nhá» có Ngạn Thi Thư, Tá»± Khan đà trở lại thành ngưá»i. Y Ä‘i tìm võ công và cuối cùng là đệ nhất cao thá»§. Má»™t cao thá»§ đệ nhất trong giang hồ mà ngưá»i cá»§a giá»›i võ lâm nằm mÆ¡ cÅ©ng không nghÄ© mình có thể được như Tá»± Khan.
- Chính vì là cao thủ đệ nhất, nên phụ thân đã bỠmẫu thân.
Bá»­u Chỉnh Tư nhìn Kim Tiêu, buông giá»ng nói :
- Là má»™t nhân vật lẫy lừng khắp võ lâm giang hồ. Ai nghe đến cÅ©ng phải khiêm nhưá»ng ôm quyá»n hành bái. Nếu như phụ thân ngươi muốn trở thành Minh chá»§ chẳng có khó khăn gì. Thậm chí giá»›i võ lâm còn muốn tôn cha Kim Tiêu thành Minh chá»§ võ lâm nữa.
Buông một tiếng thở dài, lão Bửu bưng vò rượu tu tiếp. Lão đặt vò rượu xuống bàn chùi mép rồi nói :
- Nhưng không ai biết được. Cha ngươi trở thành thiên hạ đệ nhất nhưng trong tâm vẫn âm ỉ má»™t chữ tình vá»›i Trình Tú Trinh. Mặc dù lúc đó Tú Trinh đã là Äổng phu nhân.
Kim Tiêu lắc đầu :
- Hẳn mẫu thân rất đau khổ?
- Mẹ ngươi không nói lá»i nào. Cam vá»›i số phận cá»§a mình. Rồi má»™t đêm tuyết rÆ¡i trắng xóa, mẫu thân ngươi đưa ngươi cá»§a Vương gia trang. Ngưá»i trao lại cho Vương Tá»± Khan, vá»›i chữ Vương xâm vào giữa lòng bàn tay ngươi. Ta ngỠđâu kết cục cÅ©ng có hậu, nhưng không ngá» Tá»± Khan...
Kim Tiêu mím chặt hai cánh môi lại với nhau.
- Lão huynh nói đi.
- Tá»± Khan đã nghi ngá» ngươi không phải là giá»t máu cá»§a y. Thế là mẫu thân ngươi bồng ngươi Ä‘i, và cÅ©ng chính tay Ngạn Thi Thư xóa chữ “Vương†trên lòng bàn tay cá»§a ngươi.
- Mẫu thân tự kết liễu mạng sống của mình?
Lão Bửu gật đầu :
- Ta tin Ngạn Thi Thư không phải là hạng Kỹ nữ như Tá»± Khan nghÄ©, nên đã quyết định rá»i Vương gia trang. Ta đã nuôi ngươi từ lúc ngươi lên ba cho đến khi ngươi lên lên mưá»i thì gởi lại vào Pháp Quang tá»±.
Lão Bửu buông tiếng thỠdài.
Lão nhìn Kim Tiêu. Sắc mặt chàng giãn ra. Lão Bửu nói :
- Kim Tiêu... lão Bá»­u tin vào lòng độ lượng cá»§a ngươi. Và vì sao ta đến kỹ lâu, cÅ©ng là thẩm chứng trên thế gian này có được bao nhiêu ngưá»i như Ngạn Thi Thư.
Lão vuốt râu.
- Không được bao nhiêu ngưá»i cả. Ngươi hãy theo chân Ngạn Thi Thư mà bá» qua tất cả những lá»—i lầm cá»§a Vương Tá»± Khan.
Kim Tiêu nghiến răng vào nhau nhưng không nói gì. Sắc diện của chàng càng lúc cáng tái dần.
Kim Tiêu nói :
- Còn vì sao lão Bửu muốn Kim Tiêu tìm chốn hoang sơn ẩn thân.
Lão Bửu buông tiếng thở dài rồi nói :
- Ta vừa má»›i gặp Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương tại Dương Châu đệ nhất tá»­u.
Không ngỠả ma đầu biến thái này vẫn còn sống.
- Thạch Ỷ Nương có quan hệ gì mà lão Bửu lo lắng như vậy.
- Trước đây Vương Tá»± Khan đã từng giao đấu vá»›i Thạch Y Nương. Vương Tá»± Khan đã phế bá» võ công cá»§a ả, và buá»™c ả mãi mãi ẩn tích khá»i võ lâm. ả đã tái xuất giang hồ thì chuyện này không thể xem thưá»ng được. Nhất định ả sẽ Ä‘i tìm Tá»± Khan.Và má»™t khi Tá»± Khan chết thì ngưá»i ả trút hận phải là hậu nhân cá»§a Vương Tá»± Khan.
- Ngạn Kim Tiêu.
Lão Bửu gật đầu.
Kim Tiêu thở dài rồi nói :
- Lão Bửu biết tất cả mà lại muốn im tiếng tự thân đi tìm thân thế mình.
- Mẫu thân ngươi muốn ta mãi mãi không bao giỠnói cho ngươi biết, mà phải tự ngươi đi tìm. Cây có cội, nước có nguồn. Ta tin ngươi sẽ tìm được cha mình.
- Kim Tiêu đã tìm được, và đã khóc cho phụ thân.
Kim Tiêu bước qua đứng trước mặt lão Bửu. Lão Bửu nhìn chàng.
- Kim Tiêu... ngươi làm gì vậy?
Kim Tiêu bất ngỠquỳ xuống.
Lão Bửu bối rối nói :
- Kim Tiêu... ta và ngươi là lão huynh và hảo đệ mà.
- Không....
Chàng ngẩng lên nhìn lão Bửu.
- Nghĩa phụ...
Nói rồi Kim Tiêu sụp hành đại lễ.
Lão Bửu đứng phắt lên.
- Kim Tiêu.
Kim Tiêu hành đại lễ rồi đứng lên.
Chàng ôn nhu nói :
- Kim Tiêu sẽ tìm lại những gì trước đây phụ thân đã chối bỠKim Tiêu.
Chàng nói rồi thi triển “Bách Bộ Hư Tướng†băng ra cửa thảo xá. Lão Bửu hốt hoảng chạy theo.
- Kim Tiêu... Ngươi đi đâu?
Nghe tiếng lão Bửu nhưng Kim Tiêu không dừng cước pháp mà còn gia tăng thêm.
Nhân dạng của chàng nhập nhoạng rồi mất hút vào bóng đêm đang lan dần.
Tài sản của ngocnd321

  #13  
Old 03-06-2008, 07:53 AM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Há»c Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bài gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Hồi 45

Vô chiêu, vô tướng, vô thức
Ãnh mắt cá»§a Äịa chá»§ U Linh chăm chăm nhìn vào thể pháp cá»§a Má»™ng Di Hoa, cùng vá»›i cảm giặc nao nao lạ thưá»ng. Vẻ háo hức lá»™ rõ trên khuôn mặt cá»§a Thạch á»¶ Nương. Mụ từ tốn nói :
- Di Hoa muội hãy đến đây.
Di Hoa bước đến trước mặt Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương. Äồi gò bồng đảo vá»›i nhá»±a sống căng trào lá»t hẳn vào mắt á»¶ Nương. Mưá»i chiếc vuốt nhá»n hoắt lướt nhẹ qua làn da trắng mịn màng cá»§a nàng. Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương mÆ¡n trá»›n thể pháp cá»§a Di Hoa bằng những chiếc vuốt chết chóc.
Những chiếc vuốt đó lướt Ä‘i đến đâu thì lá»›p da ốc nổi lên trên cái ná»n trắng nõn như bông bưởi.
Nụ cưá»i đắc ý hiện lên trên hai cánh môi thâm cá»§a Thạch á»¶ Nương biểu thị sứ đắc ý vá»›i những gì mụ thấy trên cÆ¡ thể nàng.
Äôi bàn tay vá»›i những chiếc vuốt dá»c theo hai bên hông cá»§a Hoa Di Hoa, rồi dừng lại ở vùng tiểu yêu thon nhá». Thạch á»¶ Nương nhá» nhẻ nói :
- Trên thế gian này đâu phải chỉ có bá»n nam nhân má»›i có đặc quyá»n sở hữu cái đẹp cá»§a tạo hóa.
Cùng vá»›i lá»i nói đó, Äịa chá»§ U Linh vòng hẳn hai tay qua ngưá»i Di Hoa. Nàng cảm nhận rõ mồn má»™t những chiếc vuốt lướt Ä‘i nhẹ nhàng qua khắp bá» lưng mình.
Cùng vá»›i động tác vuốt ve mÆ¡n trá»›n bá» lưng má»m mại cá»§a Di Hoa, Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương, từ từ áp sát mặt vào nàng. ánh mắt cá»§a thị trở nên đỠđẫn má»™t cách lạ thưá»ng. Thứ ánh mắt đầy những cảm xúc dục tình cháy bá»ng. Lưỡi thị tách hai cánh môi cá»§a nàng, rồi từ từ thá»c sâu vào trong vá»›i sá»± háo hức tìm khoái cảm. Chiếc lưỡi cá»§a Thạch á»¶ Nương ẩm ướt, vừa nong nóng và tham lam. Nó ngấu nghiến lấy hai cánh môi cá»§a Di Hoa. Vòng tay cá»§a Thạch á»¶ Nương siết chặt lại như con trăn siết lấy con mồi ngon. Mụ hổn hển nói :
- Ta yêu muội. Ta yêu nàng.
Di Hoa không đáp lá»i Äịa chá»§ U Linh. Nàng giữ sá»± im lặng, nhưng thật ra bên trong thì không khá»i kinh tởm pha trá»™n sá»± bối rối ngượng ngùng.
Nàng nhủ thầm :
- “Ta đã là vật sở hữu cá»§a á»¶ Nương. Âu đây cÅ©ng là cách ta phải trả lại cái ân mà Mụ đã cứu ta và Ngạn Kim Tiêu. Tại sao Äịa chá»§ U Linh lại có hành vi như thế này. Thạch á»¶ Nương là nữ nhân như mình mà. Thị đúng là kẻ biến thái bệnh hoạnâ€.
Trong khi nàng nghÄ© thì những chiếc vuốt cá»§a á»¶ Nương tiếp tục lướt nhè nhẹ trên tấm lưng nhá» nhắn cá»§a Di Hoa. Chúng tạo ra trong nàng cảm giác nhá»™t nhạt khó chịu lẫn rá»n rợn. Di Hoa miá»…n cưỡng tiếp nhận nụ hôn cháy bá»ng dục tình cá»§a á»¶ Nương.
Chiếc lưỡi ướt đẫm cá»§a Äịa chá»§ U Linh trượt ra khá»i miệng nàng, chạy dần dần xuống cổ.
Tim Di Hoa cứ muốn nhảy thót ra ngoài bởi sự dịch chuyện của chiếc lưỡi đó. Nó đi nhanh qua chiếc cổ nõn nà của nàng rồi lần xuống giữa chiếc khe ngăn hai quả tuyết lê.
Di Hoa bấu tay vào vai Ỷ Nương.
- Nương nương...
Di Hoa lắc đầu.
Ỷ Nương nhỠnhẻ nói :
- Nàng đã là cá»§a ta... đừng để ta thất vá»ng. Äừng để ta hụt hẫng trong khoảnh khắc tình này.
Mụ nói dứt câu thì ngậm cả cái miệng mình vào nhÅ© hoa cá»§a Di Hoa. Hành động cá»§a Äịa chá»§ U Linh tạo ra trong nàng thứ cảm giác vừa lạ thưá»ng vừa gá»›m ghiếc.
Di Hoa ngỡ như mình Ä‘ang bị phá»§ lên ngưá»i cái chết ô uế trái khoáy không đúng vá»›i lẽ tá»± nhiên mà tạo hóa đã ban cho con ngưá»i. Chính cái cảm nhận đó Di Hoa chợt đẩy Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương ra, nhưng vòng tay cá»§a mụ đã siết chặt tiểu yêu nàng.
Hai bàn tay của Thạch Ỷ Nương với những chiếc vuốt chết chóc trượt dần xuống bên dưới. Di Hoa rùng mình khi chúng đá vượt qua phần hạ đẳng lần mò xuống vùng đùi non.
Nàng lắc đầu :
- Ỷ Nương...
Thạch á»¶ Nương ná»›i lá»ng hai bàn tay từ từ đứng thẳng lên đối mặt vá»›i nàng.
Äịa chá»§ U Linh Thạch Y tương tá»± cởi bá»™ trang phục diêm dúa cá»§a mình. Thân thể mụ hiện ra đập vào hai con mắt cá»§a Di Hoa. Má»™t đôi gò bồng đào đã chảy xệ xuống bên dưới, nhưng vùng hạ đẳng thì vẫn phẳng phiu. Thạch á»¶ Nương áp sát ngưá»i vào ngưá»i nàng. Thân thể mụ dán chặt vào thân thể nàng, ngưá»i mụ Ä‘ong đưa qua lại để tạo cảm giác cho mình.
Di Hoa cắn răng trên vào môi dưới không đáp lá»i thị.
Ỷ Nương nhỠnhẻ nói :
- Di Hoa muội thích chứ?
Câu há»i cá»§a Thạch á»¶ Nương càng khiến cho Má»™ng Di Hoa thêm tởm lợm vá»›i những gì mụ Ä‘ang làm. Nàng chỉ muốn đẩy á»¶ Nương ra khá»i ngưá»i mình rồi ù té chạy, nhưng tá»± biết hành động đó sẽ là bản án tá»­ đối vá»›i mình.
Di Hoa cắn răng trên vào môi dưới không đáp lá»i thị.
Ỷ Nương nhỠnhẻ nói tiếp :
- Ta yêu nàng...
Mụ nói rồi lại áp miệng vào hai cánh môi cá»§a Di Hoa. Chiếc lưỡi như con rắn háo hức ăn đâm thá»t qua giữa hai cánh môi cá»§a nàng. Vòng tay cá»§a Thạch á»¶ Nương siết chặt vùng tiểu yêu cá»§a Di Hoa.
Nàng nhăn mặt khẽ đẩy Ỷ Nương ra.
Má»™t thoáng hụt hẫng hiện lên trên chân diện cá»§a Äịa chá»§ U Linh.
Mụ giả lả nói :
- Muội làm sao vậy.
Di Hoa ngập ngừng rồi giả lả nói :
- Nương nương làm Di Hoa muốn chết ngộp.
Nghe nàng nói câu này vẻ hụt hẫng biến mất ngay thay vào đó là những nét phấn khích tột cùng.
Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương bất ngá» lòn tay nhấc bổng Di Hoa lên khá»i sàn gạch, đưa nàng đến tràng ká»·.
Mụ đặt Di Hoa nằm dài xuống tràng kỷ rồi đặt hỠđôi bản thủ lên vùng thượng đẳng của nàng.
Thạch Ỷ Nương vừa mơn trớn vừa vuốt ve vừa nói :
- Nàng đẹp lắm... Nàng sẽ là cá»§a Thạch á»¶ Nương này vÄ©nh viá»…n. Không má»™t ai cướp nàng ra khá»i tay cá»§a ta.
Hữu thá»§ cá»§a thị vuốt dá»c theo ngưá»i Di Hoa, lần xuống dưới chân, rồi từ dưới chân lại trượt dần trở lên. Tim Di Hoa đập hÆ¡n trống trận khi nhận biết bàn tay cá»§a Thạch á»¶ Nương Ä‘ang tìm đến vùng nào cá»§a cÆ¡ thế nàng. Năm chiếc vuốt nhè nhẹ lướt Ä‘i trên chân phải nàng. Chúng châm dần khi còn cách vùng vu sÆ¡n non má»™t gang tay.
Nụ cưá»i đắc ý hiện ra trên hai cánh môi tô son thâm Ä‘en cá»§a á»¶ Nương.
Di Hoa toan giữ bàn tay của thị lại. Nàng nhủ thầm :
- “Không thể nào như vậy đượcâ€
à niệm đó lướt qua nhưng Di Hoa chưa kịp có hành động gì thì cửa biệt phòng bị bật tung ra bởi một đạo chưởng khí.
Chân diện cá»§a Thạch nương cau lại vá»›i vẻ bá»±c tức phẫn ná»™ giống như má»™t con thú sắp được ăn thì bị ngưá»i ta cướp mất Ä‘i miếng mồi ngon.
Äịa chá»§ U Linh quay mặt nhìn lại.
Kim Tiêu đứng ngay ngưỡng cá»­a nhìn vá» phía thị và Di Hoa. Sá»± xuất hiện quá bất ngá» cá»§a Kim Tiêu, Di Hoa sượng chín ngưá»i. Nàng không khá»i thẹn thùng khi bị Ngạn Kim Tiêu tận mục sở thị cảnh ái ân trá»i khoáy này.
Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương rá»i tràng ká»·, thản nhiên cuối xuống nhặt chiếc ngoại y khoác há» lên ngưá»i rồi nói :
- Hóa ra là Ngạn Kim Tiêu tiểu tử. Sự xuất hiện của ngươi ở đây không đúng lúc chút nào và còn khiến ta bực tức đó.
Di Hoa thá»™p lấy chiếc khăn đắp lên ngưá»i, rồi ngồi lên. Nàng nhìn Kim Tiêu bằng ánh mắt ngượng ngùng nhưng miá»…n cưỡng nói :
- Ngạn huynh đi đi.
Kim Tiêu không màn đến lá»i cá»§a nàng mà cứ chăm chăm nhìn vào Thạch á»¶ Nương.
Tiếp nhận ánh mắt của chàng, Thạch Ỷ Nương cau mày :
- Ngươi không nghe Di Hoa nói à, hay ngươi muốn chết.
Nghe á»¶ Nương thốt ra lá»i nói đó, Di Hoa không khá»i lo lắng cho Ngạn Kim Tiêu.
Nàng Ä‘anh giá»ng nói :
- Ngạn Kim Tiêu, ngươi đi đi... nương nương đừng giết Kim Tiêu mà hãy đuổi y đi.
Rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, Di Hoa thả chân xuống tràng kỷ.
Nàng định nhãn nhìn Kim Tiêu :
- Ngạn Kim Tiêu... Di Hoa không hỠcó tình với ngươi. Ta chỉ lợi dụng ngươi thôi.
Di Hoa đã thuá»™c vá» Thạch á»¶ Nương nương rồi. Ngươi đừng tÆ¡ tưởng vá» Má»™ng Di Hoa. Hãy mau rá»i khá»i đây Ä‘i.
Kim Tiêu cÅ©ng không màn đến lá»i cá»§a Di Hoa.
Di Hoa bối rối nói lớn :
- Ngươi không nghe ta nói à?
Ngạn Kim Tiêu buông tiếng thở dài từ tốn nói vá»›i Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương.
- Thạch nương... Kim Tiêu cảm cái ân mà Thạch nương đã giải trừ độc khí trong nội thể của Kim Tiêu...
Äịa chá»§ U Linh cướp lá»i chàng :
- Ngươi chẳng cần phải nhá»› cái ân đó. Bổn tá»a hành sá»± như vậy là vì Má»™ng Di Hoa. Di Hoa đổi thân thể vá»›i cái mạng cá»§a ngươi đó.
- Vậy Kim Tiêu phải cảm kích Mộng Di Hoa. Còn Kim Tiêu đến đây không phải để tranh giành Mộng Di Hoa với Thạch Ỷ Nương.
Thạch Ỷ Nương cau mày :
- Vậy ngươi đến gì cái gì?
- Kim Tiêu đến đây vì Vương Tự Khan, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Hai cánh môi của Thạch Ỷ Nương nhíu lại. Thị chau mày :
- Trên cõi Ä‘á»i này có má»™t ngưá»i mà bổn tá»a không bao giá» quên, đó là Vương Tá»± Khan.
- Nương nương không quên Vương Tự Khan bởi gì y từng phế võ công của nương nương.
Äịa chá»§ U Linh gắt giá»ng nói :
- Không sai. Y đã đừng phế bá» võ công cá»§a ta và buá»™c ta phải giam mình trong Tá»­ cốc suốt mưá»i sáu năm.
Kim Tiêu nắm hai bàn tay với nhau, nhạt nhẽo nói :
- Không biết bây giỠThạch nương có hận Vương Tự Khan không?
- Cái hận đó làm sao bổn tá»a quên được. Sống ta giữ hận, chết ta mang theo xuống tuyá»n đài. Lần này rá»i Tá»­ cốc, bổn tá»a có ý Ä‘i tìm Vương Tá»± Khan.
Kim Tiêu lắc đầu :
- Nương nương sẽ không bao giỠtìm được Vương Tự Khan đâu. Y đã chết rồi và chết trong đau khổ tột cùng. Nhưng Kim Tiêu biết Vương Tự Khan chết thì Thạch Ỷ Nương sẽ tìm hậu nhân của y mà trả thù.
- Sao ngươi biết Ä‘iá»u đó. Bổn tá»a rất làm lạ là chuyện gì cá»§a bổn tá»a và Vương Tá»± Khan ngươi Ä‘á»u biết.
- Kim Tiêu biết mới tìm đến Thạch nương nương.
- Ngươi biết nên mới tìm đến ta với mục đích gì?
- Trả nợ cho Vương Tự Khan.
Äôi chân mày cá»§a Äịa chá»§ U Linh nhíu lại. Thị miá»…n cưỡng lập lại câu nói cá»§a Ngạn Kim Tiêu.
- Trả nợ cho Vương Tá»± Khan. Bổn tá»a không hiểu ý cá»§a ngươi.
- Nương nương không muốn trút hận lên hậu nhân cá»§a Tá»± Khan ư. Kim Tiêu chính là giá»t máu cá»§a Vương Tá»± Khan. Kim Tiêu không biết Tá»± Khan có bao nhiêu giá»t máu để lại trên cõi tục sinh này, nhưng chắc chắn Ngạn Kim Tiêu chính là giá»t máu cá»§a Tá»± Khan. Nói cách nào đó, Ngạn Kim Tiêu chính là hậu nhân cá»§a y.
Äịa chá»§ U Linh nhìn sững chàng, trang trá»ng nói :
- Ngươi là hậu nhân của Vương Tự Khan?
- Không sai.
Thạch Ỷ Nương nhếch môi hừ nhạt rồi nói :
- Lạ thật... Phàm ngươi biết những chuyện riêng cá»§a ta và Tá»± khan và biết ta sẽ trả hận lên đầu hậu nhân cá»§a gã, ngươi lại còn biết cả thân phận cá»§a mình. Äúng theo lẽ thì ngươi phải cao bay xa chạy tìm má»™t chốn hoang sÆ¡n nào đó để trốn tránh sá»± trả thù cá»§a bổn tá»a, sao ngưá»i còn tá»± dẫn xác đến.
- Kim Tiêu có cái lẽ cá»§a Kim Tiêu, Kim Tiêu không thích làm ngưá»i trốn chạy sá»± thật. Có Ä‘iá»u Kim Tiêu thỉnh cầu Thạch nương nương.
Thạch Ỷ Nương buông một câu cụt lủn :
- Nói.
- Ngạn Kim Tiêu giao cái mạng này cho Thạch nương nương, xem như ân oán giữa Thạch nương và Tự Khan không còn nữa. Nếu như sau này Thạch nương có gặp lại hậu nhân của Tự Khan thì hãy cho hỠmột sinh lộ. Kim Tiêu thay Tự Khan trả oán nợ cho Thạch nương.
- Ngươi thay Vương Tự Khan trả oán nợ cho ta?
Kim Tiêu gật đầu :
- Äúng.
Kim Tiêu thả lá»ng song thá»§ theo hai bên hông, nhạt nhẽo nói :
- Thạch nương... Ra tay đi.
- Ngươi đích thị là hậu nhân của Vương Tự Khan chứ?
Kim Tiêu gật dầu :
- Không sai... Kim Tiêu là giá»t máu cá»§a Vương Tá»± Khan vá»›i mẫu thân Ngạn Thi Thư.
Äịa chá»§ U Linh thả bước vá» phía chàng. Thị vừa Ä‘i vừa nói :
- Kim Tiêu... bổn nương rất mãn nguyện chìu theo ý của ngươi.
Di Hoa bước nhanh đến quì xuống trước mũi hài của Thạch Y Nương.
- Nương nương... Di Hoa cầu xin ngưá»i đừng giết Ngạn Kim Tiêu.
Nhìn xuống Di Hoa, Thạch ý Nương nhíu mày.
- Di Hoa... đây là ý của hắn kia mà.
Di Hoa nhìn lại Kim Tiêu.
- Ngươi đi đi.
Kim Tiêu lắc đầu :
- Không can hệ gì đến Di Hoa, Kim Tiêu đã quyết định rồi.
- Ngươi điên rồi. Ngươi phải biết quí cái mạng của ngươi chứ?
Nàng nhìn lại Thạch Ỷ Nương.
- Nương nương... Di Hoa xin ngưá»i.
Kim Tiêu nhìn Thạch Ỷ Nương :
- Thạch nương đừng nghe những gì Mộng Di Hoa nói. Nếu Thạch nương để Ngạn Kim Tiêu sống, có ngày ta sẽ cướp mất Mộng Di Hoa trên tay của Thạch nương đó.
Sắc diện của Thạch Ỷ Nương đỠhẳn lên. Thị bước qua Di Hoa tiến thắng đến trước Kim Tiêu.
- Tiểu tử muốn chết lắm à?
- Không phải muốn chết mà muốn trả Æ¡n cho ngưá»i đã chết.
- Tại sao ngươi lại có ý tưởng ngông cuồng đó nhỉ?
Trong khi Thạch Ỷ Nương thốt ra câu nói đó thì Di Hoa lê gối đến bên chân Thạch Ỷ Nương. Nàng vồn vã nói :
- Nương nương... Hãy tha cho Kim Tiêu.
Thạch Ỷ Nương cau mày :
- Tại sao Di Hoa lại lo lắng cho gã tiểu tử này.
- Kim Tiêu là bằng hữu của Di Hoa.
Kim Tiêu nhìn nàng.
- Kim Tiêu đã quyết định rồi... Nàng đừng cản Thạch nương.
Nhìn lại Thạch á»¶ Nương, Kim Tiêu Ä‘anh giá»ng nói :
- Nương nương còn chá» gì nữa mà chưa ra tay. Chỉ cần nương nương giữ lá»i vá»›i Kim Tiêu. Cái chết cá»§a Ngạn Kim Tiêu không còn oán nợ gì giữa Vương Tá»± Khan và nương nương.
Thạch Ỷ Nương gật đầu :
- Ngươi khí khái lắm. Nếu Tự Khan linh thiêng chứng kiến cảnh này hẳn sẽ rất đau lòng và cũng tự hào có một hậu nhân như ngươi.
Vừa nói Thạch Ỷ Nương vừa điểm một chiếc vuốt vào ngay giữa tam tinh Kim Tiêu.
Mặt chàng vẫn cứ trơ ra như tượng và tiếp nhận lấy chiếc vuốt của Thạch Ỷ Nương.
Di Hoa biến sắc, hối hả nói :
- Nương nương.
Không để cho Di Hoa nói hết lá»i, Thạch á»¶ Nương bất ngá» Ä‘iểm chỉ phong bế tịnh huyệt cá»§a nàng.
Mụ vừa điểm chỉ vừa nói :
- Nàng đừng chen vào chuyện này.
Kim Tiêu nhìn Di Hoa :
- Thạch nương nói đúng, nàng đừng chen vào chuyện này.
Thạch Ỷ Nương nhìn lại Kim Tiêu.
Hai ngưá»i đối nhãn nhìn nhau :
- Tại sao tiểu tử lại có ý này.
Kim Tiêu cao ngạo :
- Vì tại hạ là Ngạn Kim Tiêu chứ không phải là Vương Kim Tiêu.
- Ta không hiểu ý của ngươi.
- Nương nương hãy thá»±c hiện ý trả hận cá»§a mình. Nương nương sẽ thá»a mãn vì trả thù được và ngược lại, Tá»± Khan sẽ rất Ä‘au lòng. Tá»± Khan chết cÅ©ng vẫn ôm ná»—i Ä‘au này trong cảnh giá»›i hư vô.
- ÄÆ°á»£c Ta sẽ giết ngươi. Tá»± Khan có nhận ra ngưá»i thiên cổ nhưng vẫn Ä‘au lòng là bổn tá»a thấy thích thú rồi.
Vừa nói Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương vừa toan ghim chiếc vuốt vào tam tinh Kim Tiêu.
Di Hoa muốn thét lên nhưng không sao thốt được thành lá»i. Nàng nhắm mắt lại cùng vá»›i hai dòng lệ trào ra khóe mắt.
Những tưởng đâu chiếc vuốt của Thạch Ỷ Nương sẽ xuyên qua tam tinh Kim Tiêu, nhưng lão Bửu đã kịp xuất hiện. Lão Bửu vừa bước vào biệt phòng của Thạch Ỷ Nương vừa nói :
- Ngạn Kim Tiêu không đáng chết đâu và mụ có lấy mạng Kim Tiêu cÅ©ng chẳng quang minh chính đại gì. Lấy mạng má»™t ngưá»i không há» có phản ứng gì, đâu phải là hành vi cá»§a Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương.
Kim Tiêu nhìn lại Bửu Chỉnh Tư.
Cả Thạch á»¶ Nương cÅ©ng dá»i mắt nhìn lão.
- Bửu Chỉnh Tư...
Bửu Chỉnh Tư chấp tay sau lưng bước đến bên Kim Tiêu, nhìn Thạch Ỷ Nương.
- Lão Bửu tưởng đâu Thạch Ỷ Nương không còn nhận ra lão Bửu này nữa chứ.
- Làm sao bổn tá»a không nhận ra lão nô bá»™c tuyệt đối trung thành cá»§a Vương Tá»± Khan.
- Còn được Thạch nương nhận ra, thật vinh hạnh cho lão Bửu này quá.
Thạch Ỷ Nương trừng mắt nhìn lão Bửu Chỉnh Tư.
- Tại sao lão Bá»­u lại ngăn cản bổn tá»a, không cho bổn tá»a giết Ngạn Kim Tiêu.
- Bởi vì đó không phải là hành vi cá»§a Thạch á»¶ Nương. Còn Ä‘iá»u thứ hai. Lão Bá»­u muốn nói vá»›i Thạch nương. Tại sao Thạch nương không đặt câu há»i vì nguyên có gì mà Kim Tiêu tá»± dấn thân đến nạp mình cho Thạch nương. Ai cÅ©ng quý cái mạng mình mà.
Lão Bửu tin Kim Tiêu không phải là ngông cuồng và không biết quí mạng của y.
Kim Tiêu chợt buồng tiếng thở dài, lắc đầu :
- Nghĩa phụ...
Bửu Chỉnh Tư quắc mắt nhìn chàng.
- Im...
Kim Tiêu cắn răng trên vào môi dưới.
Nhìn lại Thạch á»¶ Nương, Bá»­u Chỉnh Tư gượng cưá»i,vuốt râu từ tốn nói :
- Lão Bá»­u tin má»™t Ä‘iá»u... Nếu Äịa chá»§ U Linh giết Ngạn Kim Tiêu, Vương Tá»± Khan sẽ không Ä‘au khổ và không buồn, thậm chí ngược lại còn cảm kích Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương.
- Lão Bửu nói vậy có ý gì?
- Có ý lắm chứ. Bá»­u Chỉnh Tư chẳng giấu gì Thạch nương. Ngạn Kim Tiêu mặc dù là giá»t máu cá»§a Tá»± Khan nhưng y có nhận Kim Tiêu là hậu nhân cá»§a mình đâu. Chính vì lý do đó mà Ngạn Kim Tiêu muốn trả thân xác phù phiếm này cho Vương Tá»± Khan.
Vương Tá»± Khan sẽ rất hoan há»· nếu như Thạch á»¶ Nương giết Kim Tiêu. Bởi Tá»± Khan nhổ được má»™t giá»t máu mà y không muốn có trong cuá»™c Ä‘á»i này. Thứ hai y còn biến Thạch á»¶ Nương thành má»™t câu chuyện đàm tiếu cho ngưá»i võ lâm. Má»™t Äịa chá»§ U Linh mà Ä‘i sát tá»­ má»™t tiểu tá»­ không há» có ý phản kháng lại.
Lão vuốt râu.
- Nói má»™t cách nào đó, trong sá»± vô vá»ng, Kim Tiêu tìm đến cảnh giá»›i tá»­ vong để chối bá» sá»± tồn tại cá»§a mình thì lại được Thạch á»¶ Nương ra tay thá»±c hiện cái ý đồ cá»§a y.
Thạch Ỷ Nương rút hẳn tay lại.
Mụ nhìn lại Kim Tiêu.
- Tiểu tử... Lão Bửu nói đúng chứ?
Kim Tiêu nhìn vào mắt Thạch Ỷ Nương.
- Muốn trả hận Vương Tự Khan, Thạch nương hãy ra tay với Kim Tiêu.
Lão Bửu chen vào :
- Ngươi dừng buá»™c Thạch nương phải mất uy danh cá»§a mình. Má»™t Äịa chá»§ U Linh đâu thế ra tay giết má»™t gã hồ đồ tá»± Ä‘i tìm cái chết như ngươi.
Lão chỉ vào ngực mình :
- Nếu Thạch nương muốn trả hận Vương Tự Khan, thì nên trút oán hận vào ta, còn tốt hơn cái mạng nhỠcủa ngươi đó.
Thạch á»¶ Nương phá lên cưá»i khanh khách. Mụ vừa cưá»i vừa nói :
- Ngạn Kim Tiêu... lão Bá»­u nói đúng đó. Ta sẽ trút oán hận lên đầu lão Bá»­u... Nhưng ta vẫn cho ngươi má»™t cÆ¡ há»™i. Má»™t cÆ¡ há»™i để ngươi cứu lão Bá»­u và hóa giải nghiệp oán giữa ta và Vương Tá»± Khan. Con trăng sau hãy đến ghá»nh Vá»ng Tình để gặp ta. Ta hy vá»ng lúc đó Ngạn Kim Tiêu không phải như bây giá». Ngươi sẽ thấy Vương Tá»± Khan lập lại câu chuyện mưá»i sáu năm vá» trước.
Lá»i vừa dứt thì bất thình lình Äịa chá»§ U Linh Ä‘iểm chiếc vuốt xuyên qua bá» vai cá»§a lão Bá»­u.
Lão Bửu rùng mình thốt lên :
- Ôi...
Thạch Ỷ Nương rút tay lại.
Kim Tiêu hốt hoảng giữ tay lão Bửu :
- Nghĩa phụ...
Chàng nhìn Thạch Ỷ Nương.
Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương nhạt nhẽo nói :
- Trong chiếc vuốt của ta có một thứ kịch độc chỉ có ta mới hóa giải cho lão Bửu.
Hai mắt Ỷ Nương hơi nhíu lại nhìn Kim Tiêu :
- Câu chuyện mưá»i sáu năm vá» trước sẽ lập lại. Nếu ngươi thắng, lão Bá»­u được sống. Bằng như ngươi thua, ngươi cÅ©ng sẽ chịu má»™t số phận giống như ta mưá»i sáu năm trước.
Thạch Ỷ Nương hừ nhạt mặt tiếng :
- Nhớ cái hẹn của ta.
Thạch Ỷ Nương nói rồi, điểm chỉ giải huyệt cho Di Hoa, dìu nàng vỠphía tràng kỷ.
Vừa dìu Di Hoa vỠphía tràng kỷ, Thạch Ỷ Nương vừa nói :
- Hai ngươi Ä‘i Ä‘i... đừng đứng đó làm chướng mắt bổn tá»a.
Tấm rèm lụa phá»§ ngang tràng ká»· được Thạch á»¶ Nương kéo xuống che khuất hai ngưá»i.
Lão Bửu nhìn Kim Tiêu.
- Äi vá»›i ta.
Kim Tiêu như ngưá»i mất hồn ngÆ¡ ngẩn.
Lão Bửu giật tay chàng.
- Äi vá»›i ta... Hay Kim Tiêu muốn Bá»­u Chỉnh Tư này chết ngươi má»›i vừa lòng.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài rồi cùng Bửu Chỉnh Tư đi ra cửa.
Lão Bửu buông tiếng thở dài vừa đi vừa nói :
- Kim Tiêu sao ngươi dại dột như vậy?
Kim Tiêu im lặng không đáp lá»i lão. Chàng chỉ biết trái tim chàng Ä‘ang có những cái Ä‘au thầm kín mà không thố lá»™ vá»›i ai được.
Lão Bửu dừng bước, kéo Kim Tiêu lại. Kim Tiêu mơ hồ nói :
- Chúng ta đi đâu.
- Ngươi hãy lấy lại thần thức cá»§a mình Ä‘i. Ngươi đừng có ngá» nghệch và ngÆ¡ ngẩn như vậy. Ngươi không thể chết được. Ngươi còn nhiá»u trá»ng trách phải làm, vì ngươi mà cái mạng cá»§a lão Bá»­u đã bi treo trước lưỡi hái tá»­ thần. Ngươi phải cứu lấy cái mạng cá»§a ta chứ.
Kim Tiêu nhìn lại lão Bửu, bặm hai cánh môi vào với nhau.
- Kim Tiêu không để há»a giáng xuống đầu nghÄ©a phụ đâu.
- Quân tử bất hí ngôn. Nếu như ta có mệnh hệ gì thì ta sẽ làm ma trù ếm ngươi. Bởi vì sự hồ đồ của ngươi mà ta ra nông nổi này.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài :
- Äúng ra nghÄ©a phụ không nên chen chân vào chuyện này.
- Ta để cho ngươi tự ai tìm cái chết được à?
Lão nói rồi nắm tay Kim Tiêu sải bước đi nhanh.
Hai ngưá»i Ä‘i thẳng má»™t mạch đến Pháp Quang tá»±.
Ngôi cổ tự giỠđây không còn nữa mà chỉ còn lại một đống hoang tàn tợ một nấm mộ khổng lồ.
Kim Tiêu há»i :
- Nghĩa phụ.
- Äừng há»i nhiá»u.
Lão đưa Kim Tiêu đi luôn một mạch đến gian tiểu cốc của Giác Chân đại sư.
Äẩy cá»­a gian cốc xá cá»§a Giác Chân đại sư, lão Bá»­u cùng Kim Tiêu bước vào trang gian cốc xá nhện phá»§ đầy.
Cảnh hoang tàn tiêu Ä‘iá»u khiến Kim Tiêu và lão Bá»­u không khá»i bùi ngùi buông tiếng thở dài.
Kim Tiêu há»i :
- NghÄ©a phụ, chúng ta vào đây để dá»n dẹp ư?
- Không có, trước đây Giác Chân đại sư có nói vá»›i ta. Nếu như sau này ngưá»i viên tịch, thì trao lại cho ngươi thứ này.
Vừa nói lão Bửu vừa xoay chiếc bàn cây. Một cái hốc bí mật lộ ra.
Ngưá»i lấy từ trong chiếc hốc đó ra má»™t bức đồ há»a. Trong bức đồ há»a vẽ hai ngưá»i, má»™t tăng và má»™t tục nhân ngồi đối diện vá»›i nhau.
Lão Bá»­u đặt bức há»a vào tay Kim Tiêu :
- Ngươi muốn cứu ta, phải thẩm thấu bức há»a này. Giác Chân đại sư nói ai thẩm thấu được bức đồ há»a này, ngưá»i đó là thiên hạ đệ nhất nhân. Ngươi phải ở lại đây để tham khảo bức há»a này.
Lão Bá»­u nói rồi tá»± tay quét dá»n ngôi cốc xá.
Lão vừa thu dá»n vừa nói :
- Lúc này ta chỉ còn hy vá»ng vào ngươi thôi.
Lão Bá»­u vừa nói vừa cởi áo. Trên bá» vai lão nÆ¡i móng vuốt cá»§a Thạch á»¶ Nương xuyên thá»§ng chẳng có má»™t giá»t máu nào rịn ra ngoài trừ dấu bầm tím to bằng mặt bàn tay áp vào.
Kim Tiêu lo lắng nhìn lão Bửu.
Lão Bửu khoát tay :
- Äừng lo cho ta. Hãy nghÄ© đến việc ngươi phải làm. Ta tin Ngạn Kim Tiêu sẽ hiểu được bức đồ há»a cá»§a Giác Chân đại sư để lại.
Lão vận lại áo rồi nói :
- Ta Ä‘i mua thức ăn và rượu vá» cho ngươi và ta đây. Thá»i gian má»™t con trăng không có nhiá»u để cho ngươi phân tâm đâu, sinh mạng cá»§a lão Bá»­u Chỉnh Tư Ä‘á»u phụ thuá»™c vào ngươi đó. Huống chi còn chuyện lấy lại Ngá»c ấn trước ngày Thiên tá»­ đăng cÆ¡ nữa.
Äến cái ngày đó, nếu không có Ngá»c ấn thì Giang Vi Tá»­ bị tá»™i chết mà cả há» Vương e rằng cÅ©ng khó tránh khá»i bị tá»™i khi quân tru di cá»­u tá»™c.
Lão buông tiếng thở dài rồi quay bước bỠra cửa.
Kim Tiêu nhìn theo lão Bửu cho đến khi lão bỠđi hẳn.
Chàng nhìn lại bức há»a đồ mà Giác Chân đại sư để lại.
Nhìn bức há»a đồ đó Kim Tiêu nhíu mày.
Chàng nghĩ thầm :
- “Bức há»a đồ có ý nghÄ©a gì. Phải chăng đây là hai cao thá»§ Ä‘ang đổi ý vá»›i nhau. Má»™t là Giác Chân đại sư còn ngưá»i kia là ai. Chẳng lẽ là phụ thân Vương Tá»± Khanâ€.
Kim Tiêu nhìn bức há»a đồ chăm chăm, chàng cố mở hết trí não để thẩm thấu ý nghÄ©a cá»§a bức há»a đồ đó, nhưng tất cả cứ như má»™t má»› bồng bông trong tâm thức chàng.
Kim Tiêu treo bức há»a lên vách, ngồi đối diện nhìn nó. Thá»i gian cứ chậm chạp trôi qua. ánh bình minh ló dạng, hắt ánh sáng vào trong gian thảo cốc, rá»i lên bức há»a đồ.
Kim Tiêu nhíu mày khi lá» má» thấy những dòng chữ ẩn hiện trên bức há»a.
- Vô Tướng, Vô Chiêu,Vô Thức.
Dưới sáu chữ đó là những bút tá»± lý giải, Kim Tiêu nhẩm Ä‘á»c những dòng chữ lý giải :
- Thân tại thân, chiêu tại chiêu, thức tại thức. Thân ý là má»™t, ý chính là chiêu, còn thân là do chiêu thể hiện ý. Äạt được cái ý cá»§a võ há»c là thần nhập ý, ý là thân chính là Vô thức.
Kim Tiêu nhíu mày Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại những dòng ghi lại trong bức há»a đồ rồi định nhãn quan sát hình nhân vẽ lại trên há»a đồ.
Chàng nhẩm nói :
- Äúng rồi, đại sư và phụ thân Ä‘ang đối ý vá»›i nhau. Từ sá»± đối ý này hai ngưá»i đã đạt tá»›i cảnh giá»›i tối thượng cá»§a kẻ luyện công. Chính vì lẽ đó mà Giác Chân đại sư biết được khi nào mình viên tịch, còn phụ thân thì có thể thản nhiên tiếp nhận bất cứ cá»±c hình cá»§a Äổng Kỹ Thượng mà không cảm thấy chút bấn loạn nào. Hai ngưá»i đã đạt tá»›i cảnh giá»›i thân ý là má»™t.
Kim Tiêu đứng lên bước ra ngoài thảo xá, ánh bình minh đã nhuộm cả khoảng không gian tĩnh lặng của chốn Phật môn.
Kim Tiêu nhìn vầng nhật quang đang dần trỗi lên. Chàng nhẩm nói :
- Ta chế tác ra võ công, chứ võ công không chế tác ra ta.
Huyá»n Há»c Äây là triết lý nhấn mạnh con ngưá»i chẳng tồn tại trong cuá»™c sống, mà má»—i con ngưá»i còn là chá»§ thể cá»§a tinh thần, Ä‘á»u tồn tại và trá»±c tiếp đối diện vá»›i vÅ© trụ. Bản thân cá»§a vÅ© trụ là “Äạo†huyá»n hư, bốn mùa chuyển động, sá»± hưng suy cá»§a vạn vật Ä‘á»u là dáng vẻ bá» ngoài cá»§a “Äạoâ€. Nhận biết ra mình là “Äạo†huyá»n hư, nhận biết ra tất cả những sá»± dịch chuyển trong cõi nhân sinh này Ä‘á»u có sá»± tương đối trong sá»± chuyển dịch cá»§a vÅ© trụ. Khẳng định được chá»§ thể tinh thần là khẳng định được cái chân cá»§a đạo huyá»n hư vi Ä‘iêu.

Hồi 46

Hải thủy tri thiên hành
Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương cùng Má»™ng Di Hoa ngồi chung má»™t cá»— kiệu do tám gã đại lá»±c phu kiệu khiêng, Ä‘i qua giữa hai hàng cao thá»§ vận võ phục màu thanh lam đứng hai bên, tiến thẳng đến trước cá»­a tòa đại đưá»ng Äổng phá»§.
Kiệu vừa hạ xuống đất thì bốn gã gia nhân hối hả trải tấm thảm từ trong đại đưá»ng ra đến tận rèm kiệu. Thạch á»¶ Nương vén rèm bước xuống tấm thảm. Thị có vẻ đắc ý vá»›i sá»± tiếp đãi trá»ng thị cá»§a Äổng gia. Di Hoa xuống kiệu đứng sau Thạch á»¶ Nương.
Tâm trạng cá»§a nàng lúc này thật nặng ná», trống rá»—ng vá»›i câu há»i trong đầu.
- Äổng Kỹ Thượng sẽ đối xá»­ vá»›i ta như thế nào đây.
Thạch á»¶ Nương chấp tay sau lưng thả bước chậm rãi trên tấm thảm Ä‘i vào trong đại đưá»ng. Má»™ng Di Hoa lặng lẽ theo sau. Äổng Kỹ Thượng trong bá»™ gấm y thư sinh, vá»›i phong thái nho nhã, ung dung bước ra đón Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương Y ôm quyá»n thá»§ lá»… rồi nói :
- Äổng gia vô cùng hân hạnh đón tiếp Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương.
- Äổng thiếu gia quá khách sáo vá»›i bổn tá»a rồi. Bổn tá»a lần này quá vãng đến Äổng phá»§ chỉ làm phiá»n Äổng thiếu gia mà thôi.
- Äổng Kỹ Thượng nào dám nghÄ© Äịa chá»§ làm phiá»n Kỹ Thượng. Mà ngược lại vô cùng cảm kích trước sá»± quá bước cá»§a Thạch á»¶ Nương. Tất cả ngưá»i cá»§a giá»›i võ lâm Ä‘á»u ngưỡng má»™ Äịa chá»§ U Linh, chính vì thế sá»± quá bước cá»§a Thạch địa chá»§ là niá»m vinh dá»± cho Äổng gia.
Äổng Kỹ Thượng nhìn Má»™ng Di Hoa, từ tốn nói :
- Kỹ Thượng những tưởng đâu không bao giỠgặp lại được Mộng tiểu thư. Nay được diện kiến, vô cùng hoan hỷ.
Má»™ng Di Hoa nhìn Äổng Kỹ Thượng bằng ánh mắt chẳng chút thiện cảm.
Nàng nhạt nhẽo nói :
- Di Hoa nghe đâu Äổng thiếu gia gặp lại Má»™ng Di Hoa sẽ rất bất ngỠđó.
Äổng Kỹ Thượng giả lả đáp lá»i nàng :
- Tại hạ đúng là có bất ngá», nhưng sá»± hoan há»· còn hÆ¡n cả sá»± bất ngá» vì sá»± trở lại cá»§a Má»™ng Di Hoa.
Nhìn lại Thạch Ỷ Nương :
- Äổng Kỹ Thượng má»i Thạch địa chá»§ quang lâm Nghinh Phong Vá»ng Nguyệt lầu. Tòa lầu đẹp nhất trong Äổng phá»§, trước đây Má»™ng Di Hoa từng lưu ngụ.
Nói rồi Äổng Kỹ Thượng Ä‘iểm nụ Chưởng môn vá»›i Má»™ng Di Hoa. Tiếp nhận nụ cưá»i cá»§a gã, chân diện Má»™ng Di Hoa càng bất nhẫn hÆ¡n.
Äổng Kỹ Thượng và Thạch á»¶ Nương song hành Ä‘i trước, Má»™ng Di Hoa nối bước theo sau.
Trong Nghinh Phong Vá»ng Nguyệt lầu, đại yến đã được bày khi Äịa chá»§ U Linh cùng Äổng Kỹ Thượng bước vào thì tiếng nhạc réo rắt cất lên, cùng vá»›i hàng cung nữ bước ra. Há» vừa dịch chuyển những gót sen vừa rải bông tươi trước những bước chân cá»§a Thạch Y Nương.
Thạch á»¶ Nương sau khi yên vị xuống chiếc ngai dành cho thượng khách, Má»™ng Di Hoa đứng ra sau lưng Thạch Y Nương như má»™t ngưá»i hầu trung thành.
Äổng Kỹ Thượng ngồi xuống chiếc ngai đối diện.
Thạch á»¶ Nương nhìn Äổng Kỹ Thượng từ tốn nói :
- Äổng gia trước đây có rất nhiá»u môn khách, nhưng hôm nay bổn tá»a không thấy má»™t vị môn khách nào. Hình như Äổng gia cá»§a Kỹ Thượng thiếu gia không giữ cái lệ chiêu hiá»n đãi sÄ© rồi ư?
Äổng Kỹ Thượng mỉm cưá»i, ôm quyá»n nói :
- Môn khách thì lúc nào Äổng gia cÅ©ng có nhưng bây giá» thì có khác lúc trước má»™t chút.
- Khác như thế nào?
- Môn khách cá»§a Äổng gia lúc nầy có hai sá»± lá»±a chá»n. Má»™t là ngưá»i cá»§a Äổng gia, còn hai mãi mãi là khách nhàn du bên ngoài. Ngưá»i cá»§a Äổng gia thì được Kỹ Thượng ưu ái còn kẻ nhàn du bên ngoài thì phải lặn lá»™i vá»›i phong sương giang hồ.
- Vậy công tá»­ cho bổn tá»a là môn khách nhàn du hay là ngưá»i cá»§a Äổng gia?
- Äịa chá»§ Thạch á»¶ Nương là má»™t biệt lệ.
- Sao bổn tá»a lại có được biệt lệ đó?
- Bởi trong mắt Äổng Kỹ Thượng thì chẳng có môn khách nào trong giá»›i giang hồ có thể sánh vá»›i Thạch nương Äịa chá»§ U Linh.
Äổng Kỹ Thượng nói dứt câu thì Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương cất tràng cưá»i the thé. Thị vừa cưá»i vừa nói :
- Hay lắm. Bổn tá»a những tưởng đâu mưá»i mấy năm tuyệt tích trong Tá»­ cốc, khi tái lưu giang hồ chẳng còn ai nhận ra, không ngá» Äổng thiếu gia vẫn còn nhận ra Thạch á»¶ Nương này.
Äổng Kỹ Thượng vá»— tay.
Hai ả nô nữ vận cung trang bước ra trịnh trá»ng chuốc vào chén hai ngưá»i.
Trong khi hai ả cung nữ chuốc rượu thì Äổng Kỹ Thượng ôm quyá»n nói :
- Ông trá»i cho Äổng Kỹ Thượng đôi con ngươi. Nếu như không nhận biết cao nhân, hai con ngươi đó thật là phí hoài.
Y nói rồi bưng chén hướng vỠphía Thạch Ỷ Nương.
Mộng Di Hoa cầm lấy chén rượu dặt vào tay Thạch Ỷ Nương.
Äổng Kỹ Thượng từ tốn nói :
- Kỹ Thượng kính Äịa chá»§ Thạch á»¶ Nương chén rượu giao hảo buổi đầu diện kiến.
Thạch Ỷ Nương khẽ gật đầu :
- Má»i Äổng thiếu gia.
Hai ngưá»i cùng cạn chén.
Thạch Ỷ Nương đặt chén trở lại bàn. Ả cung nữ bưng tịnh rượu chuốc vào chén.
Äổng Kỹ Thượng ôm quyá»n nói :
- Äổng Kỹ Thượng có ý dâng Nghinh Phong Vá»ng Nguyệt lầu cho Äịa chá»§, để lưu bước Äịa chá»§ ở lại Äổng gia đặng Äổng Kỹ Thượng bồi tiếp tá» lòng ngưỡng má»™.
Thạch á»¶ Nương nhếch môi cưá»i ná»­a miệng rồi nói :
- Sá»± ngưỡng má»™ cá»§a Äổng thiếu gia, bổn tá»a rất cảm kích. Nhưng ta chỉ sợ đó là những lá»i nói chót lưỡi đầu môi.
Còn như Äổng công tá»­ không có lá»i nói gió thoảng mây bay thì đã biết mục đích cá»§a bổn tá»a khi quá chân đến Äổng phá»§.
Äổng Kỹ Thượng mỉm cưá»i.
- Kỹ Thượng biết mục đích cá»§a Äịa chá»§ nên má»›i dùng đại lá»… nghinh giá ngưá»i.
Thạch á»¶ Nương nhíu mày cưá»i khẩy rồi đặt hai bàn tay có mưá»i móng vuốt lên bàn.
Nhìn Äổng Kỹ Thượng, Thạch á»¶ Nương ôn nhu nói :
- Công tá»­ nói biết mục đích cá»§a bổn tá»a ư? Vậy mục đích cá»§a bổn tá»a là gì nào?
Äổng Kỹ Thượng chậm rãi đứng lên, định nhãn nhìn Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương :
- Äịa chá»§ hẳn đã biết Tà Nhân Vô Diện là Äổng Kỹ Thượng. Nhưng rất tiếc lúc này Äổng Kỹ Thượng lại không thể dụng được bí thuật dị dung như trước nữa.
Buông má»™t tiếng thở dài, Äổng Kỹ Thượng nói tiếp :
- Bí thuật dị dung cá»§a Äổng Kỹ Thượng mã bi gã Ngạn Kim Tiêu hóa giải rồi, nên không thể dụng được nữa. Bây giá» Kim Tiêu má»›i là kẻ vô diện. Còn Ä‘iá»u thứ hai Äịa chá»§ quá vãng Äổng gia, là vì muốn lấy lại sá»± công bằng cho Má»™ng Di Hoa.
Nhìn Má»™ng Di Hoa, Äổng Kỹ Thượng nói tiếp :
- Äổng Kỹ Thượng không há» phá»§ nhận chính tay Äổng Kỹ Thượng đã đẩy Má»™ng Di Hoa xuống vá»±c Vá»ng Tình. Không ngá» Má»™ng Di Hoa không chết mà cuối cùng thì lại được là ái nô cá»§a Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương.
Nghe gã thẳng thắn nói ra Ä‘iá»u này, Má»™ng Di Hoa không khá»i đỠmặt nóng bừng.
Nàng nhìn Äổng Kỹ Thượng bằng ánh mắt sát nhân.
Äổng Kỹ Thượng Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm, hướng vá» phía nàng, từ tốn nói :
- Những gì Äổng Kỹ Thượng đã vay cá»§a Má»™ng Di Hoa, tại hạ sẽ bồi đáp lại, rất mong Má»™ng Di Hoa sẽ bá» qua cho tại hạ.
Y nói rồi ngồi xuống.
Äịa chá»§ Thạch á»¶ Nương từ từ đứng lên, chắp tay sau lưng. Y Nương nhạt nhẽo nói :
- Äã biết bổn tá»a đến Äổng phá»§ vá»›i những mục đích đó sao Äổng công tá»­ còn mở đại lá»… nghinh tân tiếp bổn tá»a?
Äổng Kỹ Thượng lại đứng lên. Y bưng chén rượu.
Mộng Di Hoa cũng bưng chén rượu đặt vào tay Thạch Ỷ Nương.
Äổng Kỹ Thượng nói :
- Kính Äịa chá»§ chén rượu này, Äổng Kỹ Thượng sẽ nói mục đích cá»§a mình khi mở đại yến nghinh tân bối tiếp ngưá»i.
- ÄÆ°á»£c.
- Má»i Thạch nương.
Hai ngưá»i cùng cạn chén.
Äổng Kỹ Thượng đặt chén xuống bàn rồi ôn nhu nói :
- Mở đại yến nghinh tiếp Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương, Ä‘iá»u thứ nhất Äổng Kỹ Thượng ngá» lá»i ngưỡng má»™ kỳ nhân cá»§a giá»›i võ lâm. Äiá»u thứ hai Äổng Thượng muốn thỉnh má»i Thạch á»¶ Nương ngồi chung má»™t chiếc thuyá»n vá»›i mình.
Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương nhíu mày, lặp lại câu nói cá»§a Äổng Kỹ Thượng :
- Ngồi chung má»™t chiếc thuyá»n vá»›i Äổng công tá»­?
- Kỹ Thượng có ý đó.
- Nói như vậy Äổng Kỹ Thượng có ý đánh đồng ta vá»›i công tá»­ sao?
Äổng Kỹ Thượng ôm quyá»n.
- Tại hạ không có ý đánh đồng Äịa chá»§ vá»›i tại hạ.
Thạch á»¶ Nương cướp lá»i Äổng Kỹ Thượng.
- Vậy công tử có ý gì?
- Giang hồ mênh mông quá, má»™t mình Äổng Kỹ Thượng chắc không quán xuyến nổi nên má»›i cần tá»›i Thạch á»¶ Nương. Kỹ Thượng tin á»¶ Nương sẽ không từ chối vá»›i lá»i đỠnghị chân thành cá»§a tại hạ.
Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương ngá»­a mặt lên cưá»i the thé. Äổng Kỹ Thượng vẫn giữ lá»… không tá» thái độ gì bất nhẫn trước tiếng cưá»i cá»§a Thạch á»¶ Nương.
Cắt ngang tràng tiếu ngạo tá»± thị, Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương trang trá»ng nói :
- Kỹ Thượng công tá»­ đã biết được mục đích cá»§a ta, nếu như bổn tá»a tiếp nhận lá»i đỠnghị cá»§a công tá»­, thì làm sao ta thá»±c hiện được mục đích cá»§a mình.
Äịa chá»§ U Linh chắp tay sau lưng, thả bước chầm chậm. Vừa Ä‘i thị vừa nói :
- Ta đã hứa vá»›i Má»™ng Di Hoa, chẳng lẽ ta lại nuốt lá»i. Má»™ng Di Hoa lại là ngưá»i ta rất yêu mến. Chỉ có má»™t cách này bổn tá»a sẽ tiếp nhận lá»i đỠnghị cá»§a công tá»­.
Äổng Kỹ Thượng ôm quyá»n nói :
- Äịa chá»§ chỉ giáo.
Thạch á»¶ Nương dừng bước đặt tay lên bàn. Tay cá»§a Thạch á»¶ Nương vừa chạm xuống mặt bàn đại yến thì tất cả những đĩa thức ăn rung lên như có má»™t làn sóng chạy qua dưới mặt bàn. Thạch á»¶ Nương rút tay lại. Tất cả những đĩa thức ăn không dịch chuyển nữa, nhưng chúng tá»± kêu những tiếng tách tách rồi vỡ vụn thành nhiá»u mảnh.
Thạch á»¶ Nương nhếch môi cưá»i mỉm rồi nói :
- Khi nào công tá»­ rÆ¡i vào cảnh ngá»™ giống Má»™ng Di Hoa, công tá»­ cÅ©ng nhảy ra khá»i ghá»nh Vá»ng Tình rÆ¡i xuống Tá»­ cốc, không chết, bổn tá»a sẽ tiếp nhận lá»i dá» nghị cá»§a Äổng công tá»­.
Äổng Kỹ Thượng nhướng mày :
Y nhìn ả cung nữ phán lệnh :
- Bày đại yến khác.
Thạch Ỷ Nương khoát tay :
- Không cần.
Nhìn Äổng Kỹ Thượng, Thạch á»¶ Nương nói tiếp :
- Bổn tá»a chi muốn biết Äổng công tá»­ có nhận lá»i cá»§a bổn tá»a không?
Äổng Kỹ Thượng mỉm cưá»i từ tốn nói :
- Má»™ng Di Hoa rÆ¡i khá»i ghá»nh Vá»ng Tình xuống Tuyết vá»±c Tá»­ cốc may mắn có được Äịa chá»§ cứu mạng. Äổng Kỹ Thượng chắc không có được sá»± may mắn như Má»™ng Di Hoa. Chẳng lẽ Äịa chá»§ buá»™c Äổng Kỹ Thượng phải Ä‘i vào tá»­ lá»™ không có sá»± lá»±a chá»n nào?
Thạch Ỷ Nương nhìn lại Mộng Di Hoa nhạt nhẽo nói :
- Nếu Má»™ng Di Hoa bá» qua cho Äổng công tá»­, bổn tá»a sẵn sàng bá» qua cho công tá»­.
Äổng Kỹ Thượng nhìn Má»™ng Di Hoa. Má»™ng Di Hoa nói :
- Äổng thiếu gia gieo nhân nào thì hái nhận quả đó. Äừng van xin Má»™ng Di Hoa.
Äổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài.
- Äổng Kỹ Thượng không ngá» mình bị rÆ¡i vào tình thế khó xá»­ này.
Y quay mặt nhìn sang Thạch Ỷ Nương :
- Thôi được! Ba ngày sau Äổng Kỹ Thượng sẽ trả lá»i Thạch á»¶ Nương có đồng ý tá»± nguyện nhận quả báo mình đã gieo vá»›i Má»™ng Di Hoa hay không. Còn bây giá» Äịa chá»§ đã thân hành đến Äổng gia, Äổng Kỹ Thượng phải làm trá»n phận trách chá»§ nhân cá»§a mình.
Thạch Ỷ Nương nhìn lại Mộng Di Hoa :
- Nàng thích lưu lại đây chỠđến ngày Äổng công tá»­ trả lá»i đòi há»i cá»§a ta không?
Äổng Kỹ Thượng nói :
- Äịa chá»§ U Linh và Má»™ng Di Hoa rá»i khá»i Äổng gia, Ä‘iá»u đó khiến cho Äổng Kỹ Thượng vô cùng áy náy. Nhưng nếu Má»™ng Di Hoa tiểu thư coi khinh Äổng gia, thì Äổng Kỹ Thượng cÅ©ng không dám lưu bước chân cá»§a Äịa chá»§ và Má»™ng Di Hoa. Tuy nhiên, trước khi hai ngưá»i Ä‘i, xin cho Äổng Kỹ Thượng làm tròn phận trách gia chá»§ cá»§a mình, có như thế Äổng Kỹ Thượng má»›i cảm thấy yên lòng Má»™ng Di Hoa khẽ gật đầu vá»›i Thạch á»¶ Nương.
Äịa chá»§ U Linh nhìn Äổng Kỹ Thượng :
- Äại yến đã không còn, Äổng công tá»­ định thết đãi bổn tá»a cái gì?
- Có má»™t thứ mà Äổng Kỹ Thượng không thể không đãi Äịa chá»§.
- Thứ gì?
Äổng Kỹ Thượng ôm quyá»n :
- Má»i Äịa chá»§.
Y nói rồi dá»i bước Ä‘i trước.
Thạch á»¶ Nương nhìn Má»™ng Di Hoa. Hai ngưá»i lặng lẽ theo sau Äổng Kỹ Thượng.
Äổng Kỹ Thượng đưa hai ngưá»i đến gian đại sảnh bí mật qua má»™t độc đạo ngay dưới biệt lầu Nghinh Phong Vá»ng nguyệt.
Bước vào gian đại sảnh bí mật, Äổng Kỹ Thưởng chỉ chiếc ngai bằng vàng ròng có khắc đầu rồng, rồi nói :
- Má»i Äịa chá»§ đến xem cái gì trên chiếc ngai đó.
Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương bước đến bên chiếc ngai, rồi mở nắp chiếc tráp đựng Ngá»c ấn.
Má»™t vầng hào quang ngÅ© sắc phát ra từ trong tráp, Thạch á»¶ Nương ngây ngưá»i nhìn chiếc tráp có Ngá»c ấn. Mụ cứ như hóa thân biến thành tượng đá trong vầng hào quang huyá»n ảo kia.
Äổng Kỹ Thượng mỉm cưá»i.
Thạch á»¶ Nương đóng tráp lại, rồi nhìn Äổng Kỹ Thượng :
- Ngá»c ấn.
- Äúng Chính là Ngá»c ấn.
Äổng Kỹ Thượng chắp tay sau lưng từ tốn nói :
- Äổng Kỹ Thượng còn để trống chiếc ngai đó.
Äịa chá»§ U Linh phá lên cưá»i giòn giã, mụ vừa cưá»i vừa nói :
- Bổn tá»a đã hiểu ý cá»§a Äổng công tá»­ rồi.
Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương bước đến trước mặt Äổng Kỹ Thượng. Mụ giả lả nói :
- Chiếc thuyá»n cá»§a Äổng công tá»­ quá hoàn hảo không ai có thể từ chối được.
Thạch á»¶ Nương cưá»i nhếch môi rồi nói tiếp :
- Chiếc ngai kia còn để trống, và chỉ có hai kẻ đặng ngồi lên nó. Má»™t là Äổng công tá»­, hai là bổn tá»a.
Thạch Ỷ Nương chắc lưỡi :
- Tiếc thật, bổn tá»a và công tá»­ ngồi cùng má»™t thuyá»n nhưng lại chỉ có má»™t chiếc ngai vàng. Không biết rồi đây sẽ như thế nào.
Äổng Kỹ Thượng ôm quyá»n nói :
- Äổng Kỹ Thượng luôn luôn biết kính ngưá»i trưởng bối má»™t trượng. Chỉ mong sao Äịa chá»§ sẽ như cho tại hạ má»™t bước.
Thạch á»¶ Nương mỉm cưá»i chắp tay sau lưng :
- Công tá»­ kính bổn tá»a cái gì và bổn tá»a nhưá»ng lại công tá»­ cái gì?
- Äổng Kỹ Thượng kính Äịa chá»§ chiếc ngai vàng kia, ngược lại chỉ xin Äịa chá»§ nhưá»ng lại cho Äổng Kỹ Thượng võ lâm Trung Nguyên.
Äịa chá»§ Thạch á»¶ Nương phá lên cưá»i. Mụ vừa cưá»i vừa nói :
- Äúng là kỳ tài, có má»™t không hai biết nhìn xa trông rá»™ng.
Nhìn vào mắt Äổng Kỹ Thượng, Äịa chá»§ U Linh nói :
- Äổng công tá»­ tham vá»ng lá»›n như vậy nhưng còn bản lÄ©nh như thế nào?
- Äã ngồi cùng thuyá»n vá»›i Äịa chá»§, tất nhiên Äổng Kỹ Thượng sẽ cùng chèo thuyá»n vá»›i Äịa chá»§. Má»™t mái chèo thuyá»n sẽ Ä‘i chậm, hai mái chèo thuyá»n sẽ Ä‘i nhanh.
- Hai mái chèo thuyá»n sẽ Ä‘i nhanh.
Bổn tá»a không chèo má»™t mình chứ.
- Tại hạ không để Äịa chá»§ thiệt thòi.
Thạch á»¶ Nương cưá»i phá lên.
- Hay... Ta không muốn làm ngươi thiệt thòi đâu, do đó ta phải biết Äổng công tá»­ có bản lÄ©nh như thế nào chứ?
Cùng vá»›i lá»i nói đó, Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương dá»±ng má»™t chiếc vuốt từ từ đâm tá»›i Äổng Kỹ Thượng. Äổng Kỹ Thượng không né tránh mà dá»±ng chưởng đón thẳng lấy chiếc vuốt cá»§a Thạch á»¶ Nương.
Những tưởng đâu chiếc vuốt cá»§a Thạch á»¶ Nương sẽ xuyên thá»§ng tâm trung bản thá»§ cá»§a Äổng Kỹ Thượng, nhưng chiếc vuốt chạm vào chưởng ảnh cá»§a Äổng Kỹ Thượng chỉ phát ra má»™t tiếng khô khốc.
- Cạch...
Bản thá»§ cá»§a Äổng Kỹ Thượng chẳng há» bị thá»§ng, mà chiếc vuốt cá»§a Thạch á»¶ Nương cÅ©ng không há» cong hay bị gãy.
Thạch á»¶ Nương rút tay lại nhìn Äổng Kỹ Thượng :
- Äại yến nghinh khách cá»§a Äổng công tá»­ giá» ta má»›i được thưởng thức trá»n vẹn.
Nhìn lại Má»™ng Di Hoa, Äịa chá»§ Thạch á»¶ Nương nhạt nhẽo nói :
- Má»™ng Di Hoa! Ta và nàng đã là ngưá»i cá»§a Äổng gia.
Má»™ng Di Hoa ngỡ ngàng vá»›i câu nói này cá»§a Thạch á»¶ Nương. Nàng nhìn lại Äổng Kỹ Thượng. Trên miệng y là má»™t nụ cưá»i chứa nhiá»u ẩn ý.

Hồi 47

Vấn vương tình càng cao
Má»™ng Di Hoa bước vào gian đại sảnh. Nàng thấy Äổng Kỹ Thượng đứng trước chiếc ngai vàng trên có chiếc tráp Ngá»c ấn.
Y có vẻ trầm tư suy tưởng.
Má»™ng Di Hoa nhìn Äổng Kỹ Thượng nghÄ© thầm :
- “Y Ä‘ang nghÄ© gì?â€
Nàng thả bước đến sau lưng Äổng Kỹ Thượng rồi nói :
- Äổng thiếu gia hẹn Má»™ng Di Hoa đến đây có Ä‘iá»u gì muốn nói?
Äổng Kỹ Thượng từ từ quay lại nhìn nàng. Hai ngưá»i đối nhãn vá»›i nhau. Chân diện thư sinh, đôn hậu cá»§a Äổng Kỹ Thượng đập vào mắt nàng, nhưng Má»™ng Di Hoa lại nghÄ© thầm :
- “Phía sau cái bá»™ mặt nho nhã kia là má»™t bá»™ mặt khác. Má»™t bá»™ mặt cá»§a kẻ nhẫn tâm vô tìnhâ€.
à niệm đó lướt qua, nàng miễn cưỡng nói :
- Bây giá» Má»™ng Di Hoa không biết nên gá»i ngưá»i bằng Äổng huynh hay phải đụng đến lối xưng hô tôn giá hoặc chá»§ nhân.
Äổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài :
- Di Hoa hãy gá»i ta là Äổng huynh.
- Chỉ sợ Má»™ng Di Hoa mạo phạm đến ngưá»i.
- Không... Hãy gá»i ta là Äổng huynh.
- Tôn giá muốn như vậy à? Sá»± thật Di Hoa quá ư bất ngá» khi biết Tà Nhân Vô Diện là Äổng Kỹ Thượng. Má»™t trang thư sinh nho nhã mà Má»™ng Di Hoa từng nghÄ© tốt, lại là kẻ nhẫn tâm đẩy Má»™ng Di Hoa xuống Tá»­ cốc.
Äổng Kỹ Thượng dấn đến má»™t bá»™ nhìn vào mắt Di Hoa.
- Huynh biết Di Hoa hận huynh lắm.
- Nếu nói không hận thì không đúng. Äến bây giá» Di Hoa má»›i biết vì sao Äổng Kỹ Thượng chỉ xem Má»™ng Di Hoa như má»™t cánh hoa đẹp mà chẳng bao giá» có ý định sở hữu nào. Bởi vì Äổng Kỹ Thượng là Tà Nhân Vô Diện, biết Di Hoa là độc nhân. Má»™ng Di Hoa đã không còn là độc nhân. Äổng Kỹ Thượng không còn sợ nữa chứ? Không còn sợ Má»™ng Di Hoa là độc nhân nên Äổng Kỹ Thượng má»›i hẹn Má»™ng Di Hoa đến đây.
Nàng nhướng đôi chân mày vòng nguyệt.
- Có đúng như vậy không. Nếu Má»™ng Di Hoa nói đúng thì Äổng thiếu gia đã lầm rồi. Má»™ng Di Hoa đã thuá»™c vá» Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương. Bất cứ ai muốn Ä‘oạt Má»™ng Di Hoa từ tay Thạch á»¶ Nương, ngưá»i đó phải lưá»ng trước sá»± phẫn ná»™ cá»§a Äịa chá»§ U Linh. Má»™t khi Äịa chá»§ U Linh phẫn ná»™, Má»™ng Di Hoa nghÄ© Äổng Kỹ Thượng không gánh nổi đâu.
Äổng Kỹ Thượng lắc đầu.
- Má»™ng Di Hoa đừng nhắc đến mụ già biến thái đó. Cho dù mụ có phẫn ná»™ thì võ công cá»§a mụ chỉ sánh ngang vá»›i ta mà thôi. Má»™ng Di Hoa cÅ©ng đừng hiểu lầm, ta hẹn muá»™i đến đây cÅ©ng không vì dục tình. Ta hẹn muá»™i đến gian mật sảnh này vì má»™t Ä‘iá»u khác hÆ¡n, thiêng liêng hÆ¡n.
Y buông một tiếng thở dài nữa rồi nói :
- Nếu muá»™i nghÄ© Äịa chá»§ U Linh cần muá»™i thì muá»™i lầm. Ta không phá»§ nhận Má»™ng Di Hoa là trang giai nhân đẹp nhất trên Ä‘á»i này, nhưng vá»›i Äịa chá»§ U Linh, thì mụ ta đâu cần cái đẹp, mà chỉ cần cảm giác dục tình mà thôi. Dục tình cá»§a mụ thì ta có thể đáp ứng được mà. Trong Äổng phá»§ không thiếu những nữ nhân phù hợp vá»›i sở thích cá»§a mụ già biến thái đó.
Mộng Di Hoa cau mày.
- Vây công tử hẹn Mộng Di Hoa đến đây vì cái gì?
- Vì Äổng gia và vì mẫu thân muá»™i.
Mộng Di Hoa lắc đầu.
- Äổng công tá»­ đừng gá»i Má»™ng Di Hoa bằng từ muá»™i. Hãy gá»i Má»™ng Di Hoa là cô nương được rồi. Cái từ muá»™i mà công tá»­ ban cho Di Hoa, ta nghe không lá»t lá»— tai. Má»™ng Di Hoa cÅ©ng không muốn lần thứ hai rÆ¡i xuống Tá»­ cốc.
- Muội hận ta à?
- Bổn cô nương không là muá»™i cá»§a công tá»­ đâu. Còn nói vá» hận có lẽ bổn cô nương hận ngưá»i nhất trên Ä‘á»i này. Làm sao Má»™ng Di Hoa quên được Tà Nhân Vô Diện mà cuối cùng Tà Nhân Vô Diện lại là ngưá»i Má»™ng Di Hoa ngưỡng má»™. Ta phải thừa nhận má»™t Ä‘iá»u, Äổng công tá»­ khéo ngụy trang lắm đó.
Äổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài, rồi nói :
- Mộng Di Hoa... Lúc đó ta rất yêu nàng... Nhưng tại vì sao ta buộc phải đẩy nàng xuống Tử cốc.
- Bởi vì Má»™ng Di Hoa là Äá»™c nhân. Mà đã là Äá»™c nhân thì Má»™ng Di Hoa không thể nào gần gÅ©i vá»›i công tá»­.
Äổng Kỹ Thượng lắc đầu.
- Còn một uẩn khúc nữa mà Mộng Di Hoa không biết. Ta biết Mộng Di Hoa rất hận ta nhưng nếu Mộng Di Hoa biết uẩn khúc này, ta không biết tâm trạng của Mộng Di Hoa sẽ như thế nào.
Äổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài vá»›i vẻ ngao ngán rồi nói tiếp :
- Mộng Di Hoa có vì mẫu thân của mình không?
- Câu há»i đó công tá»­ có cần Di Hoa trả lá»i không. Di Hoa đã làm tất cả chấp nhận tất cả để trả thù cho mẫu thân mà. Thậm chí Di Hoa còn trao sá»± trinh trắng cho Tà Nhân Vô Diện, cÅ©ng như chấp nhận biến thành Äá»™c nhân chỉ để rá»­a mối thù cho mẫu thân.
- Mẫu thân của Di Hoa còn muốn hơn thế nữa.
Vừa nói Äổng Kỹ Thượng vừa lấy trong ống tay áo ra má»™t mảnh lụa. Y đặt mảnh lụa vào tay Má»™ng Di Hoa.
- Chiếc tã của muội đó.
Má»™ng Di Hoa nhìn chiếc tã thêu hoa và bướm cùng dòng chữ: “Má»™ng Di Hoaâ€. Nét thêu cá»±c kỳ tinh xảo, đúng là những nét thêu cá»§a mẫu thân nàng.
Má»™ng Di Hoa nhìn Äổng Kỹ Thượng dò há»i :
- Sao công tử có mảnh lụa này?
Äổng Kỹ Thượng thở ra nhìn nàng rồi nói :
- Má»™ng Di Hoa còn nhá»› trước khi mẫu thần bị Mạc Cá»± cưỡng bức, và bá» nàng Ä‘i má»™t thá»i gian dài chứ. Má»™ng Di Hoa ở lại thảo trang vá»›i nghÄ©a mẫu.
Mộng Di Hoa gật đầu.
- Mộng Di Hoạ không biết mẫu thân đi đâu.
- Mẫu thân nàng vá» Äổng gia.
Äổng Kỹ Thượng nhìn chăm chăm vào mắt Má»™ng Di Hoa.
Má»™ng Di Hoa buá»™t miệng há»i :
- Sao mẫu thân vá» Äổng gia?
Äổng Kỹ Thượng nắm tay Má»™ng Di Hoa, nhưng nàng rút tay lại. Má»™ng Di Hoa Ä‘anh giá»ng nói :
- Äổng công tá»­ đừng chạm đến Di Hoa. Hãy xem Di Hoa là độc nhân như hôm nào.
Äổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài, miá»…n cưỡng chắp tay sau lưng, trang trá»ng nói :
- Má»™ng Di Hoa là xá muá»™i cá»§a Äổng Kỹ Thượng đó.
Mộng Di Hoa cau mày với vẻ sửng sốt.
- Äổng công tá»­ nói sao?
- Ta nói nàng chính là bào muội của ta đó.
Mộng Di Hoa lắc đầu.
- Bổn cô nương không tin.
- Äó là sá»± thật... Bởi vì Äổng Kỹ Thượng và Má»™ng Di Hoa là huynh muá»™i cốt nhục.
Mộng Di Hoa thét lên.
- Không thể như vậy được.
Äổng Kỹ Thượng quay mặt nhìn lại chiếc ngai vàng.
- Ta phải nói sá»± thật này. Má»™ng Di Hoa chính là cốt nhục cá»§a Äổng gia.
- Má»™ng Di Hoa là ngưá»i cá»§a Äổng gia, sao lại mang há» Má»™ng mà không mang há» Äổng như Äổng Ngá»c Lan, Äổng Kỹ Thượng?
- Bởi mẫu thân xem Ä‘á»i ngưá»i như má»™t giấc má»™ng. Má»™t giấc má»™ng phù phiếm hoặc ở trong má»™ng mẫu thân luôn thấy tình lang cá»§a mình là Vương Tá»± Khan.
Äổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài nhìn lại Má»™ng Di Hoa.
- Khi mẫu thân có mang Di Hoa, thì bị phụ thân Ä‘uổi Ä‘i. Bởi lẽ ngưá»i đã bắt gặp phu nhân cá»§a mình hẹn vá»›i tình lang là Vương Tá»­ Khan. Phụ thân không tin vào giá»t máu trong bụng mẫu thân là giá»t máu cá»§a mình. Nhưng mẫu thân thì biết.
Äổng Kỹ Thượng chỉ mảnh lụa.
- Trên mảnh lụa đó, mẫu thân đã hòa máu của ta và muội để chứng minh sự trong sạch của mình với phụ thân.
Mộng Di Hoa nhìn lại mảnh lụa.
Nàng lắc đầu.
- Không thể như vậy được.
Nàng nói rồi nhìn sững Äổng Kỹ Thượng.
- Vậy Äổng Kỹ Thượng đã biết tưá»ng tận sá»± thật này.
Äổng Kỹ Thượng lưỡng lá»± rồi gật đầu.
Mộng Di Hoa cắn răng trên vào môi dưới đến rướm máu. Nàng ngập ngừng rồi nói :
- Äổng Kỹ Thượng biết... Tại sao còn...
Hai cánh môi cá»§a Má»™ng Di Hoa mấp máy mãi chẳng thể nào thốt được ra lá»i.
Má»™ng Di Hoa cảm giác cả sàn gạch đại sảnh Ä‘ang rung chuyển dữ dá»™i và có má»™t con trốt vô hình cuốn xoáy nàng vào tâm cá»§a nó để vùi dập. Nàng nhìn Äổng Kỹ Thượng vá»›i hai con ngươi ráo hoảnh.
Äổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài.
- Khi ta há»c được toàn bá»™ võ công và tiếp nhận ná»™i lá»±c cá»§a Vương Tá»­ Khan, má»›i tìm đến thảo trang cá»§a muá»™i. Ta không cưỡng được trước nhan sắc cá»§a Má»™ng Di Hoa.
Huynh và muội mặc dù là cốt nhục nhưng lại không ở bên nhau, thì làm sao ta còn đủ suy nghĩ trước vẻ đẹp kiêu sa của Mộng Di Hoa.
Mộng Di Hoa lắc đầu :
- Trước khi huynh đòi há»i thể xác cá»§a Má»™ng Di Hoa, huynh đã biết Má»™ng Di Hoa là cốt nhục cá»§a huynh.
Äổng Kỹ Thượng quay mặt nhìn lại chiếc ngai để tránh ánh mắt nàng.
Má»™ng Di Hoa bước tá»›i ghì lấy vai Äổng Kỹ Thượng.
- Äúng không?
- Äúng.
Tiếng nói cá»§a Äổng Kỹ Thượng chẳng khác nào má»™t tiếng sấm nổ rá»n bên tai Má»™ng Di Hoa, đồng nghÄ©a vá»›i má»™t tia sét vá»— thẳng vào đỉnh đầu. Ngưá»i nàng run lên bần bật.
Äổng Kỹ Thượng quay lại nhìn nàng.
- Äổng Kỹ Thượng đã đưa muá»™i vào cung để làm tài nhân cho tiên đế.
- Äặng tạo cÆ¡ há»™i để huynh lấy Ngá»c ấn.
- Ta nghÄ© nếu tá»±u thành bá nghiệp, thì cÅ©ng bồi đáp lại cho muá»™i tất cả. Há» Äổng cá»§a chúng ta sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất gia, phụ thân luôn tâm niệm Ä‘iá»u đó.
Hai hàm răng cá»§a Má»™ng Di Hoa nghiến vào vá»›i nhau. Nàng từ từ buông tay khá»i vai Äổng Kỹ Thượng :
- Thảo nào có lúc huynh đối xá»­ vá»›i Má»™ng Di Hoa như má»™t thành viên, đúng hÆ¡n là chá»§ nhân cá»§a Äổng phá»§.
- Nàng còn hÆ¡n cả Äổng Ngá»c Lan.
- Vậy tại sao huynh biến Má»™ng Di Hoa thành Äá»™c nhân?
- Äổng Kỹ Thượng yêu Má»™ng Di Hoa. Nhưng Di Hoa là cốt nhục cá»§a Kỹ Thượng.
Ta không muốn Di Hoa là của ai cả.
Di Hoạ trừng mắt nhìn Kỹ Thượng.
- Di Hoa đã là Äá»™c nhân, sao Kỹ Thượng còn đẩy Di Hoa xuống Tá»­ cốc? Äổng Kỹ Thượng hành động như vậy không nghÄ© đến cốt nhục à?
Äổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài rồi nói :
- Mặc dù Má»™ng Di Hoa là độc nhân nhưng trái tim Di Hoa đã thuá»™c vá» Ngạn Kim Tiêu. Ta không khá»a lấp được khoảng cách giữa ta và Di Hoa, nên buá»™c phải để nàng Ä‘i.
Äổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài má»™t lần nữa.
Mộng Di Hoa nghe tiếng thở dài của Kỹ Thượng.
Nàng khẽ lắc đầu nói :
- Tại sao hôm nay Äổng Kỹ Thượng má»›i nói sá»± thật này.
- Khi phụ thân chết, ngưá»i đã nói vá»›i ta... Phải tạo lập Äổng gia thành thiên hạ đệ nhất gia.
Y nhìn vào mắt nàng.
- Má»™ng Di Hoa là ngưá»i cá»§a há» Äổng, Di Hoa phải cùng má»™t chí hướng vá»›i huynh.
Huynh muá»™i ta phải thá»±c hành tâm huyết cá»§a phụ thân. Muá»™i phải vì Äổng gia.
Mộng Di Hoa mím môi vào với nhau.
Äổng Kỹ Thượng nắm tay nàng.
- Di Hoa... Huynh và muội sẽ có tất cả. Muội sẽ là bậc mẫu nghi thiên hạ.
Má»™ng Di Hoa nhìn chăm chăm vào mắt Äổng Kỹ Thượng.
- Äổng Ky Thượng đã có Ngá»c ấn, nay lại có thêm Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương.
Huynh đã có thể với tay đến ngai vị Thiên tử rồi... Còn muốn gì ở Mộng Di Hoa nữa.
Äổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài rồi nói :
- Äúng ra huynh đã có thể chá»…m chệ ngồi vào ngai vàng Thiên tá»­, và muá»™i đã có thể đội vương miện mẫu nghi thiên hạ, nhưng Ngạn Kim Tiêu đã làm há»ng tất cả má»i kế sách cá»§a ta.
Mộng Di Hoa cau mày.
- Kim Tiêu làm gì?
Buông má»™t tiếng thở dài, Äổng Kỹ Thượng nhìn Má»™ng Di Hận từ tốn nói :
- Kim Tiêu đã hóa giải thuật dị dung bí truyá»n cá»§a huynh. Huynh cần có gã tiểu tá»­ đó để khôi phục lại thuật dị dung cá»§a mình.
Äổng Kỹ Thượng nắm tay Má»™ng Di Hoa.
- Huynh nói ra sá»± thật này để muá»™i nghÄ© đến phụ thân, mẫu thân. Muá»™i phải nghÄ© đến Äổng gia. Thá»±c lá»±c huynh đã có chỉ còn thiếu má»™t thứ.
- Khuôn mặt của Thiên tử?
Äổng Kỹ Thượng gật đầu.
Má»™ng Di Hoa rít giá»ng nói :
- Thực ra huynh muốn chỠgì ở Mộng Di Hoa?
- Muội sẽ đưa Ngạn Kim Tiêu tiểu tử vỠcho huynh.
Gã vừa nói dứt lá»i thì nhận ngay má»™t cái tát cá»§a Má»™ng Di Hoa.
Bốp...
Dấu ấn thá»§ đỠửng hiện trên má Äổng Kỳ Thượng.
Y cắn răng trên vào môi dưới, đưa tay vuốt mật. Y nhìn nàng từ tốn nói :
- Bá nghiệp tựu thành, huynh để cho muội trừng phạt.
Mộng Di Hoa thối liến ba bộ rồi vụt bỠchạy ra cửa.
Äổng Kỹ Thượng bối rối gá»i theo.
- Di Hoa...
Thạch môn đóng sập lại, Äổng Kỹ Thượng khẽ lắc đầu, nhìn lại chiếc ngai vàng có hình đầu rồng.
Y nhẩm nói :
- “Ngạn Kim Tiêu... Ta không tin ngươi cãi lại ý trá»i. Ngươi sẽ không cản được bước chân Äổng Kỹ Thượng.â€
Thạch môn lại dịch mở.
Äổng Kỹ Thượng quay mặt nhìn lại.
Y hoàn toàn bất ngá» khi thấy Má»™ng Di Hoa quay trở vào. Nhưng nàng quay vào mà trên ngưá»i chẳng có lấy mảnh trang phục nào cả.
Tấm thân nàng lõa lồ phÆ¡i ra trước mặt Äổng Kỹ Thượng.
Äôi chân mày Äổng Kỹ Thượng nhíu lại, miá»…n cưỡng nói :
- Di Hoa... Muá»™i...
Má»™ng Di Hoa bước đến trước mặt Äổng Kỹ Thượng.
Nàng nhìn vào mắt gã.
- Äổng huynh... Có thoát khá»i khoảng cách cốt nhục, Má»™ng Di Hoa má»›i có thể giúp huynh.
Nàng vừa nói vừa lần tay cởi trang phục cá»­a Äổng Ky Thượng. Äổng Kỹ Thượng nhìn Má»™ng Di Hoa chăm chăm mà không thốt được lá»i nào.
Bốp.
Sự biến quá bất ngỠvà Kỹ Thượng không hiểu Di Hoa đang nghĩ gì trong đầu ngoại trừ một ánh mắt ngây ngô khó hiểu.
Má»™ng Di Hoa kéo Äổng Kỹ Thượng vá» phía chiếc ngai bằng vàng ròng. Nàng cố ý ngồi xuống rồi trưá»n lên trên. Äổng Kỹ Thượng hoàn toàn thụ động trước sá»± Ä‘iên rồ cuồng bạo cá»§a nàng.
Những tiếng gừ gừ phát ra từ cá»­a miệng cá»§a Má»™ng Di Hoa. Äó không phải là tiếng rên biểu thị trạng thái khoái cảm mà là tiếng mèo hoang gầm gừ trong sá»± bá»±c tức thì đúng hÆ¡n.
Nàng ngấu nghiến hai cánh môi của Kỹ Thượng rồi ghé miệng vào tai hắn rù rì nói :
- Di Hoa không là cốt nhục cá»§a huynh. Không là cốt nục cá»§a Äổng Kỹ Thượng má»›i chìu theo ý cá»§a Kỹ Thượng.
* * * * *
Má»™ng Di Hoa rá»i khá»i gian mật sảnh cùng vá»›i ná»—i Ä‘au buốt giá cả tâm hồn. Nàng cảm thấy toàn thân mình thật là nhÆ¡ nhá»›p và đáng kinh tởm tá»™t cùng. Cùng vá»›i cảm nhận nhÆ¡ nhá»›p đáng kinh tởm đó, là sá»± trống rá»—ng dàn trải trong ná»™i thức. Má»™t sá»± trống rá»—ng hụt hẫng và ghê sợ. Nàng nhá»› lại khoảnh khắc sau cùng trong cuá»™c mây mưa vừa rồi, vòng tay Äổng Kỹ Thượng ngấu nghiến lấy nàng trong sá»± bùng nổ dữ dá»™i. NghÄ© đến Ä‘iá»u đó, Di Hoa rùng mình.
Nàng dừng bước nghĩ thầm :
- “Kỹ Thượng còn là con ngưá»i không. Y không là con ngưá»i nên y má»›i nhuốm bẩn sá»± trong trắng cá»§a xá muá»™i mình. Y biết được tất cả sá»± thật nhưng y chẳng màng đến sá»± thật đó. Y bất cần tất cả, mà chỉ nghÄ© đến bản thân mình.â€
Má»™ng Di Hoa lắc đầu, rồi rùng mình má»™t lần nữa trước khi nôn thốc nôn tháo bất cứ thứ gì có trong bụng. Miệng nàng đắng ghét như mật từ bao tá»­ trào cả lên trên. Mặc dù đã nôn ra như vậy, nhưng cảm giác tởm lợm vẫn còn âm ỉ trong từng thá»› thịt và vùng sâu kín cá»§a nàng. Má»™ng Di Hoa vuốt mặt, như muốn lá»™t bá» khuôn mặt kiá»u diá»…m, liêu trai cá»§a mình rồi má»›i bước vào Nghinh Phong Vá»ng Nguyệt lầu.
Nàng nghe tiếng cưá»i the thé cá»§a Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương. Tiếng cưá»i càng tạo ra trong nàng những cảm giác ê chá» và nhÆ¡ nhuốc Má»™ng Di Hoa nhá»§ thầm :
- “Ông trá»i ban cho ta má»™t nhan sắc, nhưng nhan sắc này chỉ là món đồ tiêu khiển cá»§a ngưá»i Ä‘á»iâ€.
Tiếng cưá»i cá»§a Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương lại trá»—i lên khi những ý niệm kia còn tồn Ä‘á»ng trong tâm thức Má»™ng Di Hoa. Nghe tiếng cưá»i vá»›i vẻ đắc ý cá»§a á»¶ Nương, Má»™ng Di Hoa không khá»i tò mò. Nàng tá»± nhá»§ trong đầu :
- Cái gì khiến mụ đắc ý như vậy nhỉ?
Nàng nhẹ bước tiến vỠphía gian biệt sảnh. Khi Di Hoa bước qua cửa biệt sảnh, một hoạt cảnh đầy chất dung tục, nhơ nhớp đập vào mắt nàng.
Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương cùng vá»›i má»™t trung phụ dáng ngưá»i nhá» nhắn trong tư thế lõa lồ quấn chặt lấy nhau. Di Hoa đã từng bị Thạch á»¶ Nương buá»™c phải bày cuá»™c mây mưa trái vá»›i lẽ đạo tá»± nhiên. Nàng đã biết sá»± ân ái cá»§a Äịa chá»§ U Linh đối vá»›i mình như thế nào, nên lúc nào cÅ©ng có ý né tránh, nhưng vị phu nhân kia xem ra lại thích thú vá»›i những gì thì Ä‘ang được hưởng từ Äịa chá»§ U Linh.
Ngưá»i trung phụ vá»›i vóc dáng nhá» nhắn quấn chặt lấy Äịa chá»§ U Linh như má»™t ả tình nhân nặng tình.
Má»™ng Di Hoa không thể chứng kiến cảnh tượng dung tục đó. Nàng quay bước toan bá» Ä‘i để không phải thị chứng hoạt cảnh nhÆ¡ nhuốc ná».
Nhưng Má»™ng Di Hoa vừa dợm bước thì Thạch á»¶ Nương gá»i lại :
- Má»™ng Di Hoa...
Mộng Di Hoa dừng bước nhỠnhẻ nói :
- Thạch nương gá»i Di Hoa?
- Äến đây.
- Thạch nương đang vui vẻ... Di Hoa...
- Äừng ngại... Ta sẽ cho nàng biết... cần phải làm gì.
Mộng Di Hoa miễn cưỡng quay lại bước đến bên tấm thảm bày ra giữa đại sảnh.
Nàng tò mò nhìn trung phụ, trung phụ cũng nhìn nàng. Mộng Di Hoa nghĩ thầm :
- “Không biết ngưá»i này có cảm giác giống như mình không.â€
Thạch Ỷ Nương choàng tay qua vai trung phụ rồi nói :
- Di Hoa, sau này nàng ở bên ta thì phải há»c nhiá»u ở Tôn Ti Nhã. Tôn Thi Nhã khiến cho ta phấn khích đó.
Vừa nói Thạch Ỷ Nương vừa kéo Thi Nhã vào sát mình.
Thi Nhã đưa dôi mắt to tròn, liếc qua thị, rồi vòng tay bá cứng lấy cổ Thạch Y Nương. Trông hai ngưá»i cứ như má»™t đôi tình lang trong buổi đầu động phòng giao hoan.
Thi Nhã chà hai cánh môi mình vào môi Thạch Ỷ Nương, rồi lướt dần xuống cổ sau đó thì ép cả cái miệng nhỠnhắn vào giữa hai chiếc nhũ hoa đã chảy xệ xuống bên dưới.
Những động tác cá»§a Tôn Thi Nhã khiến Má»™ng Di Hoa phải nhíu mày. Nàng đã nhận ra sá»± khích động và hưởng ứng cuồng nhiệt từ con ngưá»i này.
Thi Nhã nhỠnhẻ nói :
- Huynh phải truyá»n võ công cho thiếp.
Thạch Ỷ Nương nâng cằm Thi Nhã.
- Ta sẽ truyá»n võ công cho nàng.
Thạch á»¶ Nương phá lên cưá»i khi chiếc miệng xinh xắn cá»§a Tôn Thi Nhã ngoạm vào đầu nhÅ© hoa cá»§a thị.
Má»™ng Di Hoa không thể nào chịu được cảnh tượng đó liá»n ôm quyá»n nói :
- Mộng Di Hoa nên lui bước.
Thạch Ỷ Nương gật đầu.
- Sau này Thi Nhã sẽ dạy cho nàng biết phải làm gì để hầu hạ ta.
Thạch Ỷ Nương xua tay.
- Äi Ä‘i...
Má»™ng Di Hoa quay bước, nàng Ä‘i vá» phía cá»­a thì lại nghe tiếng cưá»i the thé cá»§a Thi Nhã trá»—i lên. Tiếng cưá»i cá»§a mụ ma đầu buá»™c Má»™ng Di Hoa tò mò liếc trá»™m nhìn lại.
Nàng rùng mình khi thấy Thi Nhã đang thực hiện những động tác giao hoan với mụ.
Mộng Di Hoa nhanh bước bỠra ngoài. Mộng Di Hoa nhủ thầm :
- “Trên thế gian có má»™t hạng ngưá»i như vậy sao?â€
Cùng vá»›i ý niệm đó, Má»™ng Di Hoa sá»±c nhá»› đến lá»i nói cá»§a Thi Nhã. Nàng lắc đầu nhẩm nói :
- “Chẳng lẽ vì muốn há»c võ công cá»§a Äịa chá»§ U Linh mà thị làm bất cứ Ä‘iá»u gì để thá»a mãn dục tính biến thái nÆ¡i con ngưá»i dung tục đó?â€
Má»™ng Di Hoa vừa nói vừa lắc đầu, rồi buông tiếng thở dài. Nàng đảo mắt nhìn quanh. Má»™t khung cảnh trống vắng trÆ¡ trụi bao bá»c nàng.
Buông một tiếng thở dài, Mộng Di Hoa nói :
- Äổng phá»§ giỠđã là chốn nhÆ¡ nhá»›p tá»™t cùng.
Nàng bước ra ngoài mái hiên.
Lão Tá»­ Quảng đã đứng chá» sẵn bên ngoài. Vừa chạm trán vá»›i Di Hoa, lão bá»™c Tá»­ Quảng khom ngưá»i xuống.
- Quý nương... Có ngưá»i muốn gặp quý nương.
Mộng Di Hoa nhìn lão Từ.
- Quí nương theo lão phu.
Mộng Di Hoa tò mò, nhưng rồi cũng bước theo chân lão Từ. Nàng không biết ai muốn gặp mình.
Lão Từ đưa Má»™ng Di Hoa đến gian biệt xá cá»§a khu bạn nhân, nhưng bây giá» ngay cả khu vá»±c đó cÅ©ng vắng vẻ không má»™t bóng ngưá»i.
Lão Từ Quảng từ tốn nói :
- Y đang chỠquí nương trong gian biệt thất này.
Mộng Di Hoa lưỡng lự rồi đẩy cửa biệt thất. Nàng sững bước khi nhận ra Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu nhìn nàng.
Mộng Di Hoa nói :
- Ngạn công tử...
Kim Tiêu nheo mày.
- Kim Tiêu không thích nghe câu này.
Mộng Di Hoa vội vã đóng cửa rồi quay lại trước mặt Ngạn Kim Tiêu.
- Sao huynh lại đến đây? Huynh không sợ nguy hiểm đến tính mạng à?
- Có gì mà Ngạn Kim Tiêu sợ chứ.
Kim Tiêu nắm tay Mộng Di Hoa.
Một cảm xúc mơ hồ len qua tâm thức Mộng Di Hoa. Nàng nhỠnhẻ nói :
- Ngạn huynh mau rá»i khá»i đây Ä‘i.
Kim Tiêu nhìn nàng :
- Nàng cùng đi với ta chứ?
Mộng Di Hoa mơ hồ nói :
- Äi đâu?
- Chỉ cần rá»i khá»i đây là được rồi. Còn Ä‘i đâu cÅ©ng được.
Mộng Di Hoa lắc đầu.
- Mộng Di Hoa không đi đâu cả.
- Má»™ng Di Hoa... Ngưá»i võ lâm đã nhận được chiến thư cá»§a Äổng Kỹ Thượng. Há» sẽ kéo đến đây. Huynh không muốn Má»™ng Di Hoa xen vào chuyện này.
Mộng Di Hoa lắc đầu.
- Má»™ng Di Hoa muốn xen vào chuyện này. Ngạn huynh... Äổng Kỹ Thượng giỠđã có Ngá»c ấn và cả Äịa chá»§ U Linh. Má»™t khi y đã gởi chiến thư khiêu khích vá»›i giá»›i võ lâm, thì đã có sá»± chuẩn bị rồi.
- Huynh biết... Nếu Äổng Kỹ Thượng có sá»± chuẩn bị thì huynh cÅ©ng đã có cách đối phó. Chỉ còn Di Hoa mà thôi.
Nàng mỉm cưá»i.
- Di Hoa có ý này muốn nói với huynh.
Kim Tiêu gật đầu.
Mộng Di Hoa kéo chàng vỠgóc biệt thất, rồi nói nhỠvào tai chàng.
Mộng Di Hoa nói đến đâu, mặt Kim Tiêu nhăn nhó đến đó.
Nàng nói rồi, buông tay chàng.
- Nhưng có má»™t Ä‘iá»u kiện, Má»™ng Di Hoa đặt ra vá»›i Kim Tiêu.
- Äiá»u kiện gì?
- Huynh phải đỠÄổng Kỹ Thượng cho Di Hoa hành xá»­.
- Mộng Di Hoa muốn như vậy à?
Mộng Di Hoa gật đầu :
- Di Hoa thỉnh cầu Ngạn huynh.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài.
- Ta lo cho nàng.
Má»™ng Di Hoa mỉm cưá»i.
- Và lo cả cho Äổng Ngá»c Lan nữa.
Nàng nhìn vào mất Kim Tiêu.
- Ngạn huynh đã cá»­ hành đại lá»… thành thân vá»›i Ngá»c Lan rồi... Nếu sau này Ngạn huynh đối xá»­ tệ vá»›i Ngá»c Lan, thì chính tay Má»™ng Di Hoa cÅ©ng sẽ hành xá»­ huynh.
Nàng nhẹ buông tiếng thở dài rồi nói :
- Má»™ng Di Hoa sẽ hành xá»­ huynh còn tàn khốc hÆ¡n đối vá»›i Äổng Kỹ Thượng đó.
Hai ngưá»i đối mặt nhìn nhau.
Mộng Di Hoa từ tốn nói :
- Huynh đi được rồi.
- Má»™ng Di Hoa bảo trá»ng.
Nàng gật đầu.
- Äã nói rồi... Ngạn huynh đừng lo cho Má»™ng Di Hoa.
Kim Tiêu lưỡng lự rồi bất ngỠôm chặt lấy Mộng Di Hoa. Nàng không phản kháng lại hành động của Kim Tiêu, ngược lại còn nhắm mắt chỠđợi nụ hôn của chàng.
Hai ngưá»i như dán thể pháp vào vá»›i nhau. Há» muốn thân thể đó hòa vào làm má»™t qua nụ hôn nồng nàn thắm thiết nhất. Thể pháp nàng run nhẹ trong vòng tay cá»§a Kim Tiêu.
Khi hai ngưá»i rá»i nhau ra, những xúc cảm ngá»t ngào còn Ä‘á»ng trong ánh mắt cá»§a Di Hoa. Bất chợt nàng rùng mình khi nghÄ© lại những gì mình đã trải qua.
Kim Tiêu nhỠnhẻ nói :
- Di Hoa, Kim Tiêu yêu nàng.
- Di Hoa cÅ©ng yêu huynh. Nhưng huynh phải hứa vá»›i Di Hoa chăm sóc cho Ngá»c Lan đó. Huynh hứa Ä‘i.
Äôi chân mày Kim Tiêu nhíu lại.
Chàng buông tiếng thở dài rồi gật đầu :
- Kim Tiêu hứa.
- Quân tử bất hí ngôn.
- Kim Tiêu hứa mà.
Nàng buông tay Kim Tiêu nàng mỉm cưá»i vá»›i chàng :
- Kim Tiêu có thể đi được rồi.
Kim Tiêu lưỡng lự.
Di Hoa từ tốn nói :
- Sau chuyện này rồi, Di Hoa sẽ tìm đến Kim Tiêu.
- Di Hoa không tìm thì Kim Tiêu cũng sẽ tìm nàng.
Kim Tiêu nhìn vào mắt nàng. Trong ánh mắt cá»§a Má»™ng Di Hoa, chàng cảm nhận má»™t ưu hoài khá»a lấp tầm mắt.
Kim Tiêu nhỠnhẹ nói :
- Huynh đi đây.
Kim Tiêu đi rồi, Di Hoa vẫn còn thơ thẩn một mình trong biệt thất. Nàng từ từ cúi mặt nhìn xuống mũi hài, hai dòng lệ trào ra khóe mắt nhễu xuống mũi hài.
Má»™ng Di Hoa cắn răng trên vào môi dưới nhá» giá»ng nói :
- Ngạn huynh chắc không biết Di Hoa đang trong tình trạng nào... Mộng Dị Hoa đâu thể tiếp nhận tình của huynh được. Chúng ta có duyên nhưng lại không có nợ.
Nàng buông tiếng thở đài, lắc đầu.
- Oan tình.

Hồi 48

Nhu kỳ tuyết ngưng
Kỹ Thượng ngồi trên chiếc ngai sơn son thếp vàng, sau lưng là bức hoành phi có dòng chữ.
“Nhứt thống thiên hạ.
Äệ nhất Äổng giaâ€.
Phía dưới sân tràng là quần hùng võ lâm đại phái vá»›i sá»± thống lÄ©nh cá»§a Giác Viá»…n đại sư, Thiên Há»±u đạo trưởng. Trong quần hùng có cả Tống Thừa Ân và Giang Vi Tá»­ cùng Äổng Ngá»c Lan.
Ngá»c Lan nhìn Kỹ Thượng.
Tiếp nhận ánh mắt cá»§a Ngá»c Lan, Kỹ Thượng nói :
- Lan muội, muội đứng vỠphía ai?
Ngá»c Lan khẳng khái nói :
- Ngá»c Lan không đứng vá» phía Tà Nhân Vô Diện.
- Ta là Äổng huynh cá»§a muá»™i.
Ngá»c Lan lắc đầu :
- Không! Tôn giá là Tà Nhân Vô Diện.
Kỹ Thượng phá lên cưá»i rồi nói.
- Muá»™i cứ cho là như vậy Ä‘i. Äổng huynh cá»§a muá»™i là Tà Nhân Vô Diện thì đã sao nào.
Kỹ Thượng vừa nói dứt câu thì từ ngoài đại sảnh Äổng phá»§ má»™t ngưá»i bước vào.
Ngưá»i đó giống hệt Äổng Kỹ Thượng. Trong bá»™ lốt Äổng Kỹ Thượng, Kim Tiêu vừa Ä‘i vừa nói :
- Tà Nhân Vô Diện là Tà Nhân Vô Diện. Sao lại tự nhận là bổn công tử được chứ?
Kỹ Thượng nheo mày từ từ đứng lên :
- Ngạn Kim Tiêu, ngươi đội lốt của ta đó à?
Kim Tiêu khoát tay :
- Tầm bậy, tầm bậy, bổn công tử là bổn công tử đâu lại là Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu chấp tay sau lưng nhìn Kỹ Thượng.
- Tà Nhân Vô Diện... các hạ bộ thích bộ mặt của ta lắm hay sao vậy? Hãy lấy lại khuôn mặt của mình đi.
Kỹ Thượng nhíu mày :
- Ta chính là Äổng Kỹ Thượng.
- Tại sao cứ phải nhận là bổn công tử chứ?
Kim Tiêu hừ nhạt rồi nói tiếp :
- Äể xem ta là Äổng Kỹ Thượng công tá»­ hay các hạ là Äổng Kỹ Thượng. ắt phải nhỠđến lão bá»™c Từ Quảng thôi.
Kỹ Thượng phá lên cưá»i.
- ÄÆ°á»£c.
Y lớn tiếng phán lệnh :
- Từ Quảng lão bộc đâu.
Từ Quảng từ sau hậu đưá»ng bước ra.
Lão đứng nheo mày nhìn Kim Tiêu và Äổng Kỹ Thượng.
Lão hết nhìn Kim Tiêu rồi lại nhìn Äổng Kỹ Thượng.
Kỹ Thượng nói :
- Lão Từ... cho dù Ngạn Kim Tiêu có hóa trang thế nào nhưng lão vẫn có thể nhận ra ta là Äổng thiếu gia cá»§a lão chứ.
Lão Từ Quảng dụi mắt nhìn Kỹ Thượng rồi nhìn lại Kim Tiêu.
Kim Tiêu mỉm cưá»i nói :
- Từ tiá»n bối... ngươi hẳn nhận ra Äổng Kỹ Thượng này chứ?
Kim Tiêu chỉ vỠphía Kỹ Thượng.
- Còn y chính là Tà Nhân Vô Diện.
Lão Từ Quảng vuốt râu rồi ôn nhu nói :
- Chuyện này lạ quá. Thôi được rồi lão phu sẽ cố phân định xem ai là Äổng Kỹ Thượng.
Lão nhìn lại Kỹ Thượng nhìn lại Kim Tiêu một lúc sao đó tiến lại bên Kim Tiêu :
- Vị công tá»­ này má»›i đúng là Äổng thiếu gia.
Chỉ vỠphía Kỹ Thượng, lão từ tốn nói :
- Còn gã đó là Tà Nhân Vô Diện.
Kỹ Thượng quắc mắt rít giá»ng nói :
- Lão Từ, bá»™ lão Ä‘ui rồi hay sao mà không nhận ra ta là Äổng Kỹ Thượng.
- Nếu lão phu đui thì đâu thể nào phân biệt được tôn giá là Tà Nhân Vô Diện.
Kỹ Thượng gắt giá»ng gầm lên :
- Ta là Tà Nhân Vô Diện thì đã sao nào. Hôm nay các ngươi đã đến đây thì phải qui thuận theo bổn tá»a. Kẻ nào thuận theo ta thì sống, ngưá»i nào phản lại ta thì chết.
Kim Tiêu ôm quyá»n nói :
- Chư vị quần hùng, biết cả rồi đó. Y đã tá»± nhận mình là Tà Nhân Vô Diện. Y đã gieo rắc chết chốc cho má»i ngưá»i, còn giáng há»a xuống cho Äổng phá»§.
Giang Vi Tử nhìn Kim Tiêu, nàng nghĩ thầm :
- “Kim Tiêu Ä‘ang giở trò gì đây?â€
Kim Tiêu nhìn bá»n cao thá»§ Äổng phá»§ :
- Các ngưá»i đã biết y là Tà Nhân Vô Diện, còn đứng vá» phe y nữa ư? Các ngưá»i còn là ngưá»i cá»§a Äổng gia không. Hay đã theo cái gã ôn dịch kia rồi.
Không cần Kim Tiêu nói lá»i thứ hai tất cả bá»n cao thá»§ dưới trướng cá»§a Äổng Kỹ Thượng đồng loạt bước sang phía quần hùng. Cuối cùng cÅ©ng chỉ còn lại má»—i má»™t Äổng Kỹ Thượng ngồi chÆ¡ vÆ¡ trên chiếc ngai sÆ¡n son thếp vàng.
Y tức giận quát :
- Kim Tiêu... ngươi định giở trò gì?
- Hê... Bá»™ tôn giá có mắt như mù hay sao mà không nhận ra bổn công tá»­ hay sao mà cứ gá»i bổn công tá»­ là Ngạn Kim Tiêu. Hảo đệ Ngạn Kim Tiêu cá»§a bổn công tá»­ đã có chuyện cần phải giải quyết vá»›i Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương rồi, đâu có rảnh rá»—i mà đến đây lá»™t cái bá»™ mặt cá»§a tôn giá.
Kim Tiêu hất mặt :
- Hê... bá»™ mặt cá»§a tôn giá như thế nào, xấu xí ra sao thì cứ phÆ¡i ra cho má»i ngưá»i biết Ä‘i.
Kỹ Thượng nhíu mày :
- Ngươi muốn biết chân diện của ta à?
- Không phải má»™t mình Äổng công tá»­ muốn biết đâu, mà tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u muốn biết.
Kỹ Thượng nghe Kim Tiêu nói lá»i này, theo phản xạ tá»± nhiên mà không làm chá»§ được, đưa tay lên vuốt mặt.
Y hạ tay xuống rồi nói :
- Chân diện của ta thế nào?
Quần hùng trố mắt nhìn Kỹ Thượng.
Kỹ Thượng không màn đến những ánh mắt đó, mà gắt giá»ng nói :
- Bá»™ mặt cá»§a bổn tá»a thế nào?
Kim Tiêu lắc đầu :
- Khuôn mặt cá»§a tôn giá gá»›m ghiếc quá, nên tôn giá má»›i phải dùng hết bá»™ mặt cá»§a ngưá»i này đến bá»™ mặt cá»§a ngưá»i khác.
Kim Tiêu nói rồi vỗ tay một tiếng.
Nghe tiếng vỗ tay của chàng, một chiếc gương đồng được bày ra trước mặt Kỹ Thượng.
Kỹ Thượng nhìn Kim Tiêu.
- Ta không giống ngươi ư?
- Tôn giá nhìn vào gương sẽ biết mình giống ai mà.
Kỹ Thượng tò mò nhìn vào trong gương. Gã không thể tin vào mắt mình được.
Trong gương là má»™t bá»™ mặt sần sùi nổi u những cục thịt đỠối nhưng không muốn tuá»™t ra khá»i bá»™ mặt gã.
Kỹ Thượng gào lên :
- Tại sao lại như vậy... tại sao...?
- Mặt mình như thế nào thì phải chịu thế nấy. Cái tâm chính là khuôn mặt, tôn giá đã có cái tâm không tốt, bộ mặt cũng xấu xí như cái tâm của tôn giá.
Kỹ Thượng gầm lên :
- Chính ngươi. Ngươi đã bày trò gì? Nói cho ta biết.
- Bày trò vá»›i không bày trò. Tôn giá có trách gì sao mình lại bị trá»i bang cho bá»™ mặt khó coi như vậy, trước hết trách ở tôn giá. Trách cái tâm vô nhân và bạo tàn cá»§a tôn giá đó.
Kỹ Thượng nghiến răng ken két.
- Bổn tá»a giết ngươi.
Quần hùng lẫn bá»n gia nhân cá»§a Äổng gia chỉ Kỹ Thượng.
- Tà nhân đáng chết... Tà nhân đáng chết.
Kỹ Thượng rống lên.
- Ta...
Tiếng rống cá»§a y khiến má»i ngưá»i đồng loạt im bặt.
Tống Thừa Ân bước ra.
- Tà Nhân Vô Diện... Tống mỗ thanh toán ân oán với ngươi.
Thiên Hựu đạo trưởng bước đến bên Thừa Ân.
- Bần đạo cÅ©ng đòi nợ cho đệ tá»­ Võ Äang.
Giác Viễn đại sư chấp tay niệm Phật hiệu.
- A di đà Phật.
Kỹ Thượng nhìn Tống Thừa Ân và Thiên Há»±u đạo trưởng rít giá»ng :
- Hai ngưá»i không phải là đối thá»§ cá»§a ta.
Y chỉ Ngạn Kim Tiêu.
- Hắn má»›i chính là đối thá»§ cá»§a bổn tá»a.
Vừa nói Äổng Kỹ Thượng vừa dá»±ng song thá»§ vá»— thẳng xuống Thiên Há»±u đạo trưởng và Tống Thừa Ân.
Hai luồng ảo khí huyá»n hoặc chụp tá»›i hai ngưá»i.
Thừa Ân và Thiên Hựu đạo trưởng không né tránh mà dựng chưởng đón thẳng đỡ thẳng.
Ầm...
Tống Thừa Ân lẫn Thiên Há»±u đạo trưởng bị trượt dài ra sau những hai trượng khi Äổng Kỹ Thượng chỉ thối lại má»™t bá»™.
Y rít giá»ng nói :
- Ta có thể sá»­ dụng được tất cả những tuyệt công trong giang hồ. Các ngươi chỉ là má»™t lÅ© Ä‘om đóm không thể so vá»›i bổn tá»a đâu.
Thốt ra lá»i nói đó, ánh mắt Äổng Kỹ Thượng long lên sòng sá»c, biểu thị sắc na khá»§ng bố rá»n rợn. Tiếp nhận ánh mắt cá»§a Äổng Kỹ Thượng, quần bùng lẫn má»i ngưá»i buá»™c phải thối lại má»™t bá»™.
Kỹ Thượng thả chân chậm rãi bước xuống những bậc tam cấp.
Y định nhãn nhìn Ngạn Kim Tiêu.
- Ngươi giở trò ma mãnh khá lắm... nhưng ngươi cÅ©ng không cãi được ý trá»i. Ngươi không cản được bước chân cá»§a ta.
Kim Tiêu nhìn lại Äổng Kỹ Thượng :
- Tôn giá có muốn đấu vá»›i Äổng công tá»­ không?
Ky Thượng rít giá»ng nói :
- Ngươi Ä‘ang tá»± lá»™t mặt nạ ra rồi đó. Äổng Kỹ Thượng làm gì biết võ công.
Kim Tiêu gật đầu :
- Äúng là trước đây tại hạ không biết vô công. Nhưng khi biết tôn giá dám giả dạng tại hạ, định gieo ác nghiệp cho Äổng gia, nên tại hạ tá»± trụi rèn võ công. Thậm chí rèn võ công đến cảnh giá»›i tối thượng lư há»a thuần thanh để khắc chế tôn giá.
Kim Tiêu gắt giá»ng nói :
- GiỠđây tại hạ sẽ cho tôn giá nếm mùi lợi hại của tại hạ đây.
Kỹ Thượng phá lên cưá»i khùng khục :
- Ngạn Kim Tiêu... ta không tin ngươi là đối thủ của ta.
Kim Tiêu nạt ngang :
- Bá»™ tôn giá vẫn còn nghÄ© mình là Äổng Kỹ Thượng tại hạ đó à?
Kỹ Thượng từ từ Ä‘anh mặt lại. Y cưá»i khẩy má»™t tiếng :
- Ngươi có gian nhưng không ngoa. Xét như chuyện này, ngươi giúp cho ta vậy.
Y vừa nói vừa lắc vai lướt tới Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu vẫn đứng chôn chân má»™t chá»—. Khi ngá»n Vô Äịch chưởng cá»§a Kỹ Thượng vá»— tá»›i, chàng chỉ xoay tròn hữu thá»§, tả thá»§ vẫn chấp sau lưng. Má»™t ảo khí mỠảo từ tâm trung bản thá»§ cá»§a Kim Tiêu tá»a ra quấn lấy đạo khí kình Vô Äịch chưởng cá»§a Kỹ Thượng.
Không một tiếng sấm chưởng nào phát ra, mà lại có hiện tượng kỳ lạ khởi sinh.
Äạo ảo khí huyá»n hoặc cá»§a Kim Tiêu như khắc chế đạo kình khí cá»§a Kỹ Thượng rồi hướng nó công ngược lại đối phương.
Kỹ Thượng quá bất ngỠvới hiện tượng đó, nhưng khi phát hiện thì buộc không còn ra phương cách nào phản ứng. Sự biến cứ như tự gã đánh vào gã.
Ầm...
Kỹ Thượng nhận đúng đạo khí kình do chính mình phát tác, mà phải lùi lại năm bộ. Sau mỗi bước chân thối lùi sàn gạch lún xuống rạn nứt dấu chân chim.
Kim Tiêu nói :
- Äến lượt tại hạ đây.
Kim Tiêu vừa nói vừa lướt đến, tả thủ và hữu thủ đồng loạt thi triển Thiên Cang chỉ.
Chá»›p thấy Kim Tiêu thi triển Thiên Cang chỉ, Kỹ Thượng cÅ©ng dụng Thiên Cang chỉ đón thẳng đỡ thẳng. Nhưng má»™t lần nữa khí không phát ra từ chỉ pháp cá»§a Kim Tiêu mà ngược lại như có má»™t hấp lá»±c vô hình đón lấy những đạo chỉ công cá»§a Äổng Kỹ Thượng, đánh trả lại y.
Kỹ Thượng lúng túng, muốn thu hồi cũng không được, muốn né tránh cũng không xong mà phải chịu hứng tiếp những đạo chỉ của bản thân mình.
Mưá»i đạo chỉ kim can cá»§a gã phát tác đồng loạt quay lại đánh vào mưá»i đại huyệt cá»§a Kỹ Thượng.
Chát... chát....
Kỹ Thượng hứng trá»n mưá»i đạo chỉ khí, ngã vật ra sau, ngồi bệt xuống sàn gạch.
Quần hùng lẫn bá»n gia nhân đồng loạt lướt tá»›i toan xé lấy xác Kỹ Thượng, nhưng Kim Tiêu quát lá»›n.
- Dừng lại...
Má»i ngưá»i đồng loạt sững bá»™.
Kỹ Thượng ngồi dưới đất, mồi hôi xuất hạn khắp ngưá»i. Y nhìn Kim Tiêu.
- Ngươi thụ há»c võ công từ đâu?
- Äổng công tá»­ tá»± nghÄ© ra. Nếu huynh chỉ biết chép thÆ¡ thì đệ biết chế tác thÆ¡. Hai động thái đó khác nhau.
- Sao ta không nghiệm được Ä‘iá»u này?
- Äã là thư sinh thì ngưá»i ta cho là má»t sách mà.
- Ngươi giết ta chứ?
Kim Tiêu lắc đầu :
- Không! Kim Tiêu làm chuyện này không phải trả thù... mà vì mục đích khác.
Chàng buông tiếng thở dài, rồi cách không điểm chỉ vào ba mươi sáu đại huyệt của Kỹ Thượng.
- Ngươi...
- Phế bỠtất cả võ công của huynh.
Kỹ Thượng cúi gục đầu xuống lí nhí nói :
- Ngươi giết ta thì hơn.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài.
Kim Tiêu nhìn lại quần hùng.
- Chư vị... sá»± thật đã phÆ¡i bày tất cả rồi. Äổng má»— xin chư vị cho Äổng má»— được giám sát Tà Nhân Vô Diện.
Má»i ngưá»i đồng loạt ôm quyá»n :
- Tha hay giết, tùy Äổng thiếu gia định Ä‘oạt gã.
Kim Tiêu ôm quyá»n đáp lá»… :
- Äa tạ... Ä‘a tạ...
* * * * *
Kỹ Thượng đang quỳ, mặt quay vào vách thạch thất. Trong đầu y chỉ có một ý niệm duy nhất, võ công mà Kim Tiêu có được là từ đâu. Phải chăng chính chàng đã chế tạo ra thứ công phu đó. Thứ công phu mà y không thể nào tưởng tượng được.
Cá»­a thạch thất dịch mở, Kim Tiêu và Ngá»c Lan bước vào.
Kỹ Thượng từ từ quay mặt nhìn lại.
- Hai ngưá»i vào đây để giết ta à?
Kim Tiêu buông tiếng thở dài.
- Không giết huynh đâu.
- Ta đã là phế nhân, giết cũng bằng thừa. Tại sao ngươi lại giả trang như ta, ngươi có thể dụng chính bản thân của ngươi để vang danh thiên hạ mà.
- Kim Tiêu không cần vang danh vá»›i thiên hạ. Kim Tiêu hóa trang thành huynh vá»›i mục đích giữ cho Äổng gia không bị biến thành miếng mồi ngon cho ngưá»i võ lâm xâu xé. Äó là mục đích cá»§a Ngạn Kim Tiêu.
Kỹ Thượng cưá»i khẩy rồi nói :
- Kim Tiêu ta hận ngươi, nhưng cũng cảm kích sự độ lượng của ngươi.
Ngá»c Lan từ tốn nói :
- Ngạn huynh độ lượng hơn đại ca nghĩ. Huynh ấy không giết vì huynh ấy là hậu nhân của Vương Tự Khan thúc thúc Kỹ Thượng lõ mắt nhìn Kim Tiêu :
- Sao Ngạn Kim Tiêu là hậu nhân của Vương Tự Khan?
Ngá»c Lan gật đầu :
- Äúng! Nếu huynh là Ngạn Kim Tiêu tiểu ca thì đã trút hận lên đầu Äổng Kỹ Thượng để trả chữ hiếu rồi.
- Ta không ngá». Nhưng bây giá» y giết ta cÅ©ng không muá»™n mà.
- Kim Tiêu tiểu ca không bao giỠgiết huynh đâu.
Nàng nhìn lại Kim Tiêu.
Chàng khẽ gật đầu.
Ngá»c Lan nhìn lại Kỹ Thượng :
- Huynh ấy chỉ muốn đại ca sám hối. Trong thạch thất này, đại ca sẽ ngẫm nghÄ© những chuyện mình đã làm và sá»›m sá»­a đổi mình. Má»™t ngày nào đó Äổng đại ca sẽ trở thành con ngưá»i khác.
Kỹ Thượng nhìn Ngá»c Lan :
- Ta không cần xá muá»™i phải cho ta lá»i nói đó. Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương Ä‘ang ở đâu?
Kim Tiêu nhìn lại Kỹ Thượng.
- Äổng huynh còn kỳ vá»ng vào Äịa chá»§ U Linh.
- Mụ ta là ngưá»i trợ thá»§ cho ta... Tại sao ngày hôm đó ta không thấy mụ.
- Trong bá»™ dạng cá»§a huynh... Kim Tiêu đã lịnh cho ÄÆ°á»ng chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn Tôn Thì Nhã đưa Äịa chá»§ U Linh vá» Tổng đàn ÄÆ°á»ng Lang môn. Có lẽ lúc này há» Ä‘ang làm gì thì huynh biết rồi.
Kỹ Thượng nghiến hai hàm răng phát ra những tiếng kêu két két. Y vừa nghiến răng vừa nói :
- Äúng là mụ biến thái vô dụng. Con ngưá»i cá»§a mụ chi biết ngụp lặn trong hoan lạc bệnh hoạn.
Y buông tiếng thở dài.
- Äê tiện..
Vừa thốt ra lá»i nói đó, Kỹ Thượng vừa phun má»™t bãi nước bá»t xuống sàn thạch thất.
Ngá»c Lan nhìn Kim Tiêu.
Chàng khẽ gật đầu.
Ngá»c Lan quay lại nói vá»›i Kỹ Thượng :
- Äổng đại ca bảo trá»ng.
Kỹ Thượng nhạt nhẽo đáp lá»i nàng :
- Ta đã ở trong thạch thất này rồi, còn gì phải bảo trá»ng.
Ngá»c Lan nhìn lại Kim Tiêu. Hai ngưá»i khẽ buông tiếng thở dài, trong khi Kỹ Thượng quay mặt vào vách đá.
Hai ngưá»i quay trở ra ngoài.
Cửa thạch môn từ từ đóng lại. Kỹ Thượng nghe âm thanh khô khốc đập vào thính nhĩ mình. Y nhắm mắt nhủ thầm :
- “Ngạn Kim Tiêu... Äổng Kỹ Thượng này chưa chết thì má»™t ngày nào đó ta sẽ ra khá»i đây và thanh toán những oan nợ cá»§a ngày hôm nay. Ta thá»... ta thá»...â€
Vừa nói dứt câu thì âm thanh khô khốc lại đập vào thính nhĩ. Cùng với âm thanh đó là mùi xạ hương quen thuộc xông vào mũi Kỹ Thượng.
Y quay ngoắt lại.
- Má»™ng Hoa Di.
Di Hoa đứng ngay ngưỡng cửa thạch thất nhìn gã.
Kỹ Thượng vồn vã nói :
- Di Hoa... muá»™i đến đưa ta ra khá»i đây.
Di Hoa gật đầu.
Kỹ Thượng chá»i tay đứng lên.
- Ta biết muội sẽ đến đưa ta đi. Dù sao chúng ta cũng là huynh muội với nhau. Ta biết muội không rũ bỠta. Rồi sau này ta sẽ làm lại từ đầu. Ta sẽ thanh toán những ân oán với Kim Tiêu.
Di Hoa từ tốn nói :
- Bộ mặt của huynh gớm ghiếc quá.
- Do Ngạn Kim Tiêu tạo ra đó.
Di Hoa lắc đầu :
- Không phải Ngạn Kim Tiêu đâu, mà là Di Hoa đó.
- Là muội.
- Di Hoa không thích bá»™ mặt cá»§a Äổng Kỹ Thượng, nên cho huynh bá»™ mặt này. Huynh hằng ngày Ä‘á»u đến mật sảnh ve vuốt Ngá»c ấn và muá»™i đã bí mật tẩm độc vào Ngá»c ấn. Äôi tay huynh biến thành độc thá»§. Khi huynh vuốt lên mặt tá»± khắc độc sẽ khởi phát lên mặt huynh, tạo những khối thịt sù sì.
Kỹ Thượng lắc đầu :
- Tại sao muội làm vậy?
- Muá»™i làm vậy để còn tìm má»™t sinh lá»™ cho huynh chứ. Äổng đại ca không hiểu Má»™ng Di Hoa nữa à?
- Ta hiểu rồi.
Kỹ Thượng toan nắm tay nàng, nhưng Di Hoa lắc đầu :
- Huynh yên tâm Di Hoa sẽ đưa huynh đi.
Nàng vỗ tay một tiếng. Hai gã gia nhân khiên vào chiếc thùng to khá nặng đặt xuống giữa thạch thất. Di Hoa nói :
- Huynh sẽ vào trong chiếc thùng này rồi Di Hoa sẽ đưa huynh cao chạy xa bay.
Tìm má»™t nÆ¡i thật xa để huynh rèn võ công, để huynh chá» cÆ¡ há»™i tạo lập lại danh Äổng Kỹ Thượng.
Nàng nói rồi cùng với hai gã kia bước trở ra. Cửa thạch môn lại sập xuống.
Kỹ Thượng nói theo :
- Ta muốn Ä‘i ngay bây giá».
Y vừa nói vừa mở nắp thùng cây. Từ trong thùng má»™t con mãng xà trưá»n ra.
Kỹ Thượng biến sắc. Y lê vào trong thạch thất, thét lớn :
- Di Hoa...
Con mãng xà trừng mắt nhìn gã như nhìn một miếng mồi ngon.
Di Hoa nhìn qua ô cửa từ tốn nói :
- Äại ca hãy nhìn lại cái tâm cá»§a mình có giống con mãng xà đó không.
Kỹ Thượng run lẩy bẩy, khi con mãng xà ngóc đầu lên cao. Kỹ Thượng lắc đầu :
- Di Hoa... ta không muốn.
- Äổng Kỹ Thượng... ngươi không muốn cÅ©ng không được. Tâm cá»§a ngươi sao ngươi sẽ mang hình dạng đó.
Kỹ Thượng chòi chân cố ép mình vào góc thạch thất, luôn miệng gào.
- Thả ta ra... thả ta ra.
Tiếng gào cá»§a gã khiến mãng xà phấn khích. Nó trưá»n đến bên Kỹ Thượng. Gã toát mồ hôi thậm chí không làm chá»§ được mà tiểu cả ra quần. Kỹ Thượng gầm lên :
- Di Hoa...
Giá»ng thét cá»§a gã khàn đặc khi cái miệng đỠlòm toang hoác cá»§a con mãng xà bổ xuống đầu. Kỹ Thượng cố giẫy giụa nhưng không sao thoát được cái miệng tanh và tăm tối đó. Cảm nhận sau cùng y có được là màn Ä‘en thăm thẳm nuốt chá»­ng lấy y.
Di Hoa buông tiếng thở dài, lắc đầu :
- Rồi ai cũng nghĩ Tà Nhân Vô Diện biến thành mãng xà tinh.
Tài sản của ngocnd321

  #14  
Old 03-06-2008, 07:56 AM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Há»c Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bài gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Hồi 49

Khả liên thùy gia phụ
Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương chấp tay sau lưng bước vá» phía Ngạn Kim Tiêu. Dưới ánh trăng vàng á»­ng, chàng chấp lay sau lưng trong phong thái rất ung dung tá»± tại.
Thạch á»¶ Nương mỉm cưá»i rồi nói :
- Ngạn Kim Tiêu... Ngưá»i giữ đúng lá»i vá»›i bổn tá»a.
Kim Tiêu quay lại.
Hai ngưá»i đối mặt vá»›i nhau.
Chàng Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm rồi nói :
- Kim Tiêu những tưởng đâu Äịa chá»§ không còn sức để đến phó há»™i vá»›i Ngạn Kim Tiêu chứ?
- Bổn tá»a làm sao quên được cái hẹn này.
Vừa nói Äịa chá»§ U Linh vừa chìa mưá»i chiếc vuốt vá» phía Kim Tiêu.
- Ngươi đã chuẩn bị rồi chứ?
- Ngạn Kim Tiêu lúc nào cÅ©ng sẵn sàng bồi tiếp Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương.
- Tại hạ nói trước vá»›i Äịa chá»§... Ngạn Kim Tiêu sẽ theo chân phụ thân Vương Tá»± Khan mà phế bá» võ công cá»§a ngưá»i.
Äịa chá»§ U Linh phá lên cưá»i. Thị vừa cưá»i vừa nói :
- Ngươi không làm được Ä‘iá»u đó đâu.
Chỉ có bổn tá»a má»›i thá»±c hiện được ý định cá»§a mình.
- Nếu phụ thân tại hạ làm được, mà tại hạ làm không được hóa ra thành hậu sinh khả ố rồi.
- Bổn tá»a sẽ chứng nghiệm lá»i nói cá»§a ngươi.
Miệng thì nói, Äịa chá»§ U Linh vừa lắc vai lướt tá»›i Kim Tiêu. Má»™t chiếc vuốt Ä‘iểm ra đâm vào yết hầu chàng.
Kim Tiêu không né tránh mà dụng song chỉ kẹp lấy chiếc móng vuốt đó.
Cạch...
Äịa chá»§ U Linh rú lên má»™t tiếng bởi cảm nhận má»™t cái Ä‘au không bút má»±c nào tả hết được khi chiếc vuốt bị Kim Tiêu bẻ gãy đôi.
- A...
Mụ nghiến răng, dụng tả thá»§ vá»›i năm chiếc vuốt nhá»n hoắt chụp xuống đầu chàng.
Nhưng má»™t lần nữa Äịa chá»§ U Linh không khá»i ngạc nhiên khi bị Kim Tiêu khống chế má»™t cách dá»… dàng.
Kim Tiêu mỉm cưá»i nói.
- Äịa chá»§ đã mất hẳn ná»™i lá»±c sung mãn rồi.
Thạch á»¶ Nương quá đỗi sững sá». Mụ ngÆ¡ ngẩn nói :
- Tại sao nội lực của ta trở nên yếu đuối như thế này.
Kim Tiêu cách không điểm chỉ vào tịnh huyệt của Thạch Ỷ Nương :
- Thạch nương ngạc nhiên lắm phải không?
- Tại sao?
- Thi Nhã đã lấy trá»n bá»™ sinh lá»±c cá»§a Thạch nương rồi, nên Thạch nương má»›i như thế này đó.
Thạch Ỷ Nương lắc đầu :
- Ta không tin.
- Sá»± thật hiển nhiên trước mặt rồi, Äịa chá»§ còn khá»ng tin nữa.
Chàng nhếch môi cưá»i mỉm rồi nói :
- Trong bá»™ lốt cá»§a Äổng Kỹ Thượng, Kim Tiêu đã lịnh cho Thi Nhã lấy toàn bá»™ ná»™i lá»±c cá»§a Thạch nương để á»¶ Nương biến thành má»™t kẻ tầm thưá»ng nhất trong những kẻ tầm thưá»ng.
Äịa chá»§ biến sắc :
- Ngươi...
Thạch Ỷ Nương lắc đầu :
- Thì ra... ngươi... Ngươi dám giở trò hạ lưu đó. Ngươi cũng đã hại nghĩa phụ Bửu Chỉnh Tư của ngươi rồi.
Kim Tiêu nói :
- Tôn Thi Nhã sẽ thay Thạch nương giải độc cho nghÄ©a phụ. Nếu Tôn Thi Nhã không gặp những gì á»¶ Nương truyá»n cho thì hôm nay á»¶ Nương đâu có bệ rạc chư vậy.
- Ngươi gian trá.
- Tại hạ gian trá nhưng không muốn giết ngưá»i.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài :
- Kim Tiêu biết, nếu không làm như vậy thì cÅ©ng không thể phế bá» võ công cá»§a Äịa chá»§ được. Mà Thạch á»¶ Nương còn võ công thì còn nhiá»u chuyện phiá»n toái trên Ä‘á»i này.
Chàng nói rồi Ä‘iểm vào ba mươi sáu đại huyệt cá»§a Äịa chá»§ U Linh.
Mụ không ngừng rùng mình cho đến khi hai chân quỵ xuống, rồi ngồi hẳn xuống đất.
Kim Tiêu nhìn Thạch Ỷ Nương :
- Thạch nương đừng tơ tưởng luyện lại võ công. Tại hạ đã phong bế ba mươi sáu đại huyệt của Thạch nương. Tử cốc này cũng đáng để cho Thạch nương mai danh ẩn tích.
Kim Tiêu ôm quyá»n :
- Cáo từ.
Thạch á»¶ Nương cúi gầm mặt xuống. Mụ nấc nghẹn nhưng không thốt nổi lá»i nào.
Kim Tiêu bỠđi chưa bao lâu thì Mộng Hoa Di xuất hiện.
Nàng bước chậm rãi đến trước mặt Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương.
Ỷ Nương ngẩng mặt nhìn lên.
- Di Hoa...
Di Hoa đỡ Thạch Ỷ Nương đứng lên.
Ỷ Nương nói :
- ÄÆ°a ta vào Tá»­ cốc.
- Thạch nương đi theo với Di Hoa.
- Ta đã bị Ngạn Kim Tiêu phế bỠvõ công rồi... còn đi đâu nữa.
- Có một chỗ hoan lạc mà Di Hoa sẽ đưa Thạch nương đến.
Thạch Ỷ Nương nhìn nàng.
- Nơi nào?.
- Gần đây thôi.
Vừa nói Di Hoa vừa xốc nách Äịa chá»§ U Linh dìu Ä‘i.
Thạch Ỷ Nương vừa đi vừa nói :
- Ta không ngỠtên tiểu tử Ngạn Kim Tiêu lại gian trá như vậy. Y đặt ta vào tình trạng trở thành kẻ vô dụng.
- Dù sao thì Ỷ Nương cũng nhận được tất cả sự hoan lạc của chốn trần gian này.
- Nàng trách ta đó à?
- Di Hoa đâu dám trách Thạch nương.
- Trong giá»ng nói cá»§a nàng ta thấy có Ä‘iá»u trách móc ta thì phải.
- Nếu có trách thì Di Hoa chỉ trách Tôn Thi Nhã sao lại lấy hết sinh lá»±c cá»§a Äịa chá»§ U Linh để ngưá»i biến thành kẻ vô dụng tệ hại như thế này.
Di Hoa vừa nói vừa dìu Äịa chá»§ U Linh đến má»™t hố huyệt đã đào sẵn.
Ỷ Nương quay ngoắt lại nhìn nàng :
- Di Hoa... thế này là thế nào?
Di Hoa đẩy Thạch Ỷ Nương xuống hố huyệt.
Nàng nhạt nhẽo nói :
- Äịa chá»§ thì phải quay vá» vá»›i má»™ địa cá»§a mình.
- Ngươi...
Di Hoa mỉm cưá»i :
- Cảnh giá»›i bên kia có nhiá»u lạc thú hÆ¡n dành cho Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương.
- Ta đã từng cứu ngươi.
- Và ngược lại Di Hoa cÅ©ng từng bại hoại vì mụ. Di Hoa đâu muốn biến thành kẻ bại hoại. Mụ hãy quay lại vá»›i cõi thá»±c cá»§a mình. Äịa chá»§ U Linh thì mãi mãi ở trong cõi u linh.
Nàng nói rồi thi triển phách không chưởng vá»— vào những đống đất bên hố huyệt đẩy nó xuống. Äất từ từ lên dần, lấp dần trong tiếng thở hổn hển cá»§a Thạch Y Nương.
Cuối cùng hố huyệt biến thành một nấm mộ đất dưới ánh trăng nhàn nhạt.
Di Hoa chấp tay sau lưng nhìn nấm mộ đó. Nàng nhẩm nói :
- “Bổn cô nương đưa con ngưá»i vá» vá»›i con ngưá»i thật cá»§a mìnhâ€.
* * * * *
Chiếc kiệu hoa do tám gã phu dừng lại trước má»™t ngôi cổ miếu. Ngạn Kim Tiêu trong bá»™ lốt cá»§a Äổng Kỹ Thượng bước ra khá»i cổ miếu. Rèm kiệu vén lên. Tôn Thi Nhã Ä‘iểm nụ cưá»i tươi như đóa hoa tầm xuân khi Kim Tiêu bước vào khoang kiệu.
Rèm kiệu vừa buông xuống, Thi Nhã đã vòng tay qua bá lấy cổ Kim Tiêu, chà hai cánh môi vào má chàng. Thi Nhã nhỠnhẻ nói :
- Cả giới võ lâm bây giỠlúc nào cũng hướng mắt vỠphía chàng. HỠchỉ mong chàng đảm đương chức vị võ lâm Minh chủ. Thi Nhã sau này đã có thể tự cho mình là Minh chủ phu nhân.
Thi Nhã vừa nói vừa mở xiêm y mình.
Kim Tiêu khoát tay.
- Chưa được đâu.
Thi Nhã liếc Kim Tiêu.
Thị nắm lấy tay Kim Tiêu áp vào vùng nhũ hoa của mình.
- Tất cả là của chàng.
Kim Tiêu nhướng mày.
- Nàng định làm chuyện đó ngay trên chiếc kiệu này ư?
Thi Nhã cưá»i khẩy rồi nói :
- Thiếp thích như vậy, đây đâu phải là lần đầu tiên giữa chàng và thiếp ân ái với nhau.
- Nhưng hôm nay thì khác.... ta có chuyện cần nhỠđến nàng.
- Những chuyện chàng nói, thiếp đã làm rồi.
- Mấy cái gã cao thá»§ Äông đảo đó mà... Nàng đã Ä‘uổi há» vá» Äông đảo chưa.
- Thiếp đã đầu độc hỠcùng chết tất cả rồi.
Kim Tiêu trợn mắt nhìn Thi Nhã.
- Ta nói đuổi mà nàng lại đầu độc.
- Äuổi chúng không chịu Ä‘i nên thiếp má»›i dụng đến hạ sách đó. Mấy gã đó thì tiếc làm gì.
Kim Tiêu chỉ còn biết lắc đầu khi nghe Tôn Thi Nhã thốt ra câu nói này.
Thi Nhã vòng tay ra sau gáy cởi dây cột chiếc yếm, rồi kéo xuống. Thị phơi bộ ngực nhỠnhắn ra trước mặt Kim Tiêu.
Kim Tiêu nheo mày. Chàng miễn cưỡng cột lại dây yếm cho Thi Nhã.
- Hôm nay ta có chuyện quan trá»ng hÆ¡n nhỠđến nàng.
- Nhưng lúc này thiếp...
- Ậy... chức vị võ lâm Minh chá»§ quan trá»ng hÆ¡n chuyện nàng Ä‘ang nghÄ© trong đầu.
Kim Tiêu ra dấu cho Thi Nhã.
Nàng bảo tám gã phu dừng kiệu rồi cùng Kim Tiêu bước xuống đất. Kim Tiêu đưa nàng đến gian thảo xá của mình.
Lão Bá»­u Chỉnh Tư Ä‘ang nằm trên chiếc giưá»ng tre rên hừ há»±.
Thi Nhã nhìn vào lão Bửu Chỉnh Tư.
- Lão là ai vậy?
Kim Tiêu xoa tay rồi bước đến bàn mở chiếc khăn lụa phủ lên chiếc mâm đồng.
Ngá»c ấn lá»™ ra đập vào mắt Tôn Thi Nhã.
Kim Tiêu nói :
- Lão là chá»§ nhân cá»§a Ngá»c ấn đó... Nàng có muốn làm bậc mẫu nghi thiên hạ không?
- Thiếp có thể làm mẫu nghi thiên hạ ư?
Kim Tiêu gật đầu :
- Äúng rồi... Nếu nàng muốn làm mẫu nghi thiên hạ thì phải bằng má»i giá cứu lão sống. Lão đã bị trúng độc cá»§a Äịa chá»§ U Linh Thạch á»¶ Nương. Mà để hóa giải độc khí thì chỉ có nàng làm được mà thôi.
Thi Nhã chớp mắt, miễn cưỡng nói :
- Thi Nhã có thể giải được độc khí của lão đây... những giải độc thì phải chịu mất hết sinh lực đã thụ được từ mụ ma đầu kia.
- Nàng cần sinh lá»±c cá»§a mụ ma đầu ná» hay cần chức vị mẫu nghi thiên hạ. Nếu để cho lão ôn dịch này chết thì bao nhiêu tâm huyết cá»§a ta Ä‘i tong hết cả. Ta chẳng được gì mà nàng cÅ©ng chỉ mãi mãi là má»™t ÄÆ°á»ng chá»§ tầm thưá»ng trong mắt má»i ngưá»i.
Thi Nhã gật đầu :
- Thiếp hiểu ý của huynh rồi.
Nàng bước lại bên lão Bửu Chỉnh Tư, rồi nói với Kim Tiêu.
- Cởi phục trang của lão ra đi.
Kim Tiêu cởi ngay áo của lão Bửu.
Thi Nhã bẽn lẽn nói :
- Chàng đừng có cưá»i Thi Nhã đó. Äây là cách duy nhất giải độc cho lão chứ Thi Nhã không có ý gì đâu.
- Ta biết mà.
Thi Nhã miễn cưỡng cởi bỠtrang phục, phần trên của nàng hiện ra trong ánh bạch lạp nhập nhoạng. Nàng ôm chặt lấy lão Bửu, rồi vận hóa nguyên âm.
Má»™t làn khói trắng xuất hiện bao bá»c lấy hai ngưá»i. Thá»i khắc chầm chậm trôi qua, làn khói trắng biến thành làn khói Ä‘en rồi tan biến mất.
Thi Nhã rá»i khá»i lão Bá»­u Chỉnh Tư, trong khi Kim kiêu nghÄ© thầm :
- “NghÄ©a phụ thật có phúc. Lúc nào cÅ©ng có mỹ nữ hầu hạ.â€
Thi Nhã vận lại trang phục, mồ hôi tuôn ra mặt nàng.
- Thiếp đã giải độc xong cho lão rồi.
Kim Tiêu vận lại trang phục của lão Bửu. Chàng vừa vận áo cho lão Bửu vừa nói :
- Không ngỠcách hóa giải này của nàng lạ lùng quá.
Kim Tiêu nói rồi vuốt mặt mình. Chân diện của chàng trở lại như cũ.
Thi Nhã phá lên cưá»i.
- Thiếp không thích bộ mặt này đâu, thiếp chi thích bộ mặt thật của chàng thôi.
- Ta biết Tôn phu nhân không thích bộ mặt này của ta, nên ta không thể ở bên cạnh nàng được.
Thi Nhã sững sá» vá»›i câu nói cá»§a Kim Tiêu nhưng vẫn chưa nghiệm ra mà buá»™t miệng há»i.
- Äây là bá»™ mặt thật cá»§a chàng à?
- Chẳng lẽ là mặt giả.
- Ơ... vậy là sao...?
Kim Tiêu dìu lão Bửu đứng lên.
Lão Bửu mở mắt.
- Ta bá»§n rá»§n cả ngưá»i.
Kim Tiêu nhìn lại Thi Nhã.
- Nghĩa phụ nhỠcó Tôn phu nhân mới sống được đó.
Bá»­u Chỉnh Tư ôm quyá»n :
- Äa tạ Tôn phu nhân.
Thi Nhã lắc đầu :
- Bổn phu nhân không hiểu gì cả.
Kim Tiêu mỉm cưá»i nói :
- Sau này phu nhân sẽ hiểu.
Chàng nói rồi cắp Bửu Chỉnh Tư dìu ra cửa thảo xá. Kim Tiêu nói :
- Kim Tiêu hy vá»ng ÄÆ°á»ng Lang môn không là tà môn bá đạo. Có cÆ¡ há»™i Kim Tiêu sẽ đến bồi tiếp Tôn phu nhân.
Kim Tiêu nói rồi cùng lão Bửu bỠđi.
Tôn Thi Nhã ngÆ¡ ngẩn há»i :
- Ngươi bỠta à?
Thi Nhã nói nhưng lại đứng chôn chân dưới đất. Nàng không hiểu chuyện gì cả mà cứ như ngưá»i nằm má»™ng.
Di Hoa bước vào.
Thi Nhã nhìn Di Hoa.
- Di Hoa... Nàng biết chuyện gì không?
- Biết rõ tưá»ng tận. Biết cả chuyện Tôn phu nhân Ä‘em Tá»­ Vong bài đến má»™ địa để thỉnh nhá» Tà Nhân Vô Diện sát tá»­ tướng công cá»§a mình.
- Hắn đáng chết.
- Nhất dạ phu thê bách nhật ân... Nếu tướng công của phu nhân đáng chết thì Tôn phu nhân càng đáng chết hơn.
- Di Hoa nói vậy có ý gì?
Di Hoa chá» cho Tôn Thi Nhã vừa nói dứt câu thì chá»›p động ngá»c thá»§ vá»— thẳng má»™t chưởng vào vùng thượng đẳng cá»§a nàng.
Ầm...
Nhận trá»n má»™t chưởng cá»§a Di Hoa, Tôn Thi Nhã ngã nhào xuống đất ói máu.
Thi Nhã muốn phản công nhưng khốn nỗi chẳng gượng dậy dược, bởi nguyên ngươi đã cạn kiệt sau khi giải độc công cho lão Bửu. Di Hoa bước đến đứng ngay sau đầu nàng.
Thi Nhã tái mặt :
- Di Hoa.
- Di Hoa tiễn phu nhân vỠvới tướng công của mình.
Thi Nhã lắc đầu :
- Ta không muốn.
Lá»i còn Ä‘á»ng trên cá»­a miệng cá»§a Tôn Thi Nhã thì ngá»n trâm nhá»n hoắt từ trong tay Má»™ng Di Hoa đã đâm thẳng xuống trái tim cá»§a Thi Nhã.
Thi Nhã gồng ngưá»i lên. Mặt nhăn hẳn lại rồi từ từ buông thẳng tứ chi trút hồn lìa khá»i xác.
Di Hoa buông tiếng thở dài, nhá» giá»ng nói :
- Kỹ Thượng đã Ä‘i, tất cả Ä‘á»u phải theo Äổng Kỹ Thượng.
* * * * *
Mạc Thiên Nhẫn rít một luồng chân ngươn để cố trấn định tâm thần rồi mới thả bước vỠphía tràng. Tấm rèm với bàn tay tuyệt đẹp nhô ra từ từ vén lên.
Chỉ nhìn cánh tay mỹ nhân thôi, trái tim cá»§a Mạc Thiên Nhẫn muốn nhảy thót ra khá»i lồng ngá»±c.
Y cắn răng trên vào môi dưới, rồi tự tay vén rèm.
Di Hoa nằm trên tràng ká»· trong tư thế thật khiêu khích, càng khiêu khích hÆ¡n khi trên ngưá»i nàng chẳng có lấy má»™t mảnh lụa. Tấm thân ngà ngá»c vá»›i những đưá»ng cong không má»™t chút khiếm khuyết đập vào mắt há» Mạc.
Miệng Thiên Nhẫn đắng ngắt cứ như tất cả từ trong bao tá»­ đã trào cả lên trên khi mắt gã thị chứng tấm thân tuyệt mỹ cá»§a nàng. Nụ cưá»i như đóa hoa hàm tiếu hiện lên hai cánh môi cá»§a Di Hoa.
Nàng trở mình như muốn phô trương vẻ đẹp hoàn mỹ cá»§a mình cùng nụ cưá»i tươi như hoa vá»›i Thiên nhẫn.
Di Hoa từ tốn nói :
- Chàng còn đợi gì nữa.
Lá»i nói cá»§a nàng như má»™t lá»i khích lệ đối vá»›i Mạc Thiên Nhẫn.
Äứng trước tấm thân kiêu sa, liêu trai vá»›i những nét đẹp mà ngay cả những tố nữ trong tranh cÅ©ng phải ganh tỵ thì Mạc Thiên Nhẫn có trái tinh bằng đá cÅ©ng bị nhÅ©n ra.
Gã hối hả cởi bá» phục trang cá»§a mình rồi trưá»n lên ngưá»i Di Hoa.
Hắn thá»u thào nói :
- Sao nàng lại nghĩ đến ta?
- Bởi vì Mạc thiếu gia là ngưá»i cá»§a Tà Nhân Vô Diện, mà Tà Nhân Vô Diện thì phái Di Hoa đến để dẫn thiếu gia vá» vá»›i y.
- Vậy sao tôn giá đang ở đâu?
Y vừa nói vừa lần tay xuống hai chân Di Hoa.
Di Hoa nhỠnhẹ nói :
- Tà Nhân Vô Diện đang ở trong ánh mắt của Di Hoa nè.
Mạc Thiên Nhẫn ngây ngô nhìn vào mắt nàng.
- Ta chỉ thấy một đôi mắt đẹp.
Di Hoa chớp mắt.
Thiên nhẫn rùng mình khi kịp nhận ra thứ ánh mắt khô quánh chết chóc thì đã muá»™n quá rồi. Y muốn chá»i tay ngồi lên nhưng đại huyệt thiên linh cái nhói Ä‘au thấu đến tận óc.
Cây trâm nhá»n hoắt vá»›i màu Ä‘en kịt đã xuyên thá»§ng đại huyệt thiên linh cái cá»§a Mạc Thiên Nhẫn.
Y gồng ngưá»i, rồi phát ra má»™t tiếng trung tiện trước khi gục mặt xuống chiếc khe phân đôi hai gò bồng đảo cá»§a nàng.
Di Hoa đẩy Thiên Nhẫn qua một bên đứng dậy.
Nàng bước vội vào sảnh phòng, ngâm mình trong bồn nước. Nàng từ từ nhắm mắt lại. Hai dòng lệ tuôn trào ra khóe mắt nàng.
Di Hoa nhẩm nói :
- “Kim Tiêu không làm được những chuyện này, nhưng Di Hoa thì làm được. Ta thay Kim Tiêu làm những chuyện gì cần phải làmâ€.

Hồi 50

Niệm khúc tình
Boong...
Tiếng đại hồng chuông vang dá»™i kéo dài trong khoảng không gian mênh mông và tÄ©nh mịch. Kim Tiêu, Ngá»c Lan nghe tiếng đại hồng chuông cất lên, càng nhanh bước tiến vá» phía tòa Quan Âm thiá»n viện.
Kim Tiêu bước vào đại điện.
Chàng dừng chân khi thấy trước đại điện thỠQuan Âm là vóc dáng của một vị ni cô đứng trầm tư mặc tưởng.
Ngá»c Lan dừng bước ngoài mái hiên.
Kim Tiêu đi thật chậm đến sau lưng ni cô.
Chàng nhỠnhẻ nói :
- Di Hoa..
- Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát... bần ni là Diệu Ngã... không phải là Di Hoa. Thí chủ đã lầm rồi.
Kim Tiêu lắc đầu :
- Kim Tiêu đây mà.
Di Hoa từ từ quay lại. Hai ngưá»i đối mặt nhìn nhau.
Kim Tiêu cắn răng trên vào môi dưới.
- Di Hoa... Kim Tiêu đây mà.
- Thí chủ... Thí chủ là Ngạn Kim Tiêu phải không?
- Di Hoa... Kim Tiêu đây mà.
- Trước khi Di Hoa viên tịch, đã nhắc lại vá»›i bần ni... thí chá»§ phải nhận lá»i vá»›i Di Hoa chăm sóc cho Äổng Ngá»c Lan... Äổng gia chỉ còn có má»™t mình Ngá»c Lan mà thôi.
- Di Hoa... Kim Tiêu luôn nhá»› lá»i hứa đó, nhưng còn Di Hoa.
- Di Hoa đã chết rồi, thí chá»§ hãy Ä‘i Ä‘i, đừng phá vỡ sá»± tÄ©nh lặng linh thiêng cá»§a chốn Phật đưá»ng đại Ä‘iện.
Di Hoa nói rồi quay lại trước bệ thá» Quan Âm. Nàng từ từ ngồi xuống cầm lấy chiếc dùi gõ vào mõ. Tiếng mõ phát ra Ä‘á»u Ä‘á»u.
Kim Tiêu nhìn nàng.
Chàng cảm nhận một cái đau xé cả trái tim lẫn khối óc của mình.
Kim Tiêu nuốt nước bá»t như nuốt khối mật đắng trong miệng mình rồi từ từ lui bước.
Kim Tiêu lui bước ra đến cửa đại điện thì gặp vị ni trưởng thiỠn viện.
Vị ni trưởng ôm quyá»n nói :
- Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát... Mộng Di Hoa tiểu thư có gởi cho thí chủ vật này.
Vừa nói vị ni cô vừa trao cho Kim Tiêu một chiếc tráp. Chàng mở nắp tráp, trong long tráp là một cánh hoa huệ trắng.
Kim Tiêu nhìn vào đại điện.
- Sư thái... Di Hoa có nói gì không?
Vị ni cô lắc đầu :
- Tất cả những gì Di Hoa muốn nói Ä‘á»u để trong chiếc tráp này.
Kim Tiêu nhìn vá» phía bệ thá». Tiếng mõ ngưng bặt không còn phát ra nữa. Kim Tiêu chợt bấn loạn khi không còn nghe tiếng mõ nữa. Chàng khẩn trương.
- Sư thái...
Kim Tiêu vừa toan quay bước lại điện nhưng sư thái đã cản chàng.
- Hãy để Diệu Ngã được ra đi trong sự thuần khiết của đạo tràng Phật môn.
Những thá»› thịt trên ngưá»i Kim Tiêu giật giật.
- Sư thái nói vậy có ý gì?
Vừa nói Kim Tiêu vừa hất tay sư thái chạy vội vào trong đến bên Di Hoa.
Hai mắt nàng đã nhắm lại, vẻ mặt thánh thiện hướng lên bệ thỠQuan Âm Bồ Tát.
Kim Tiêu nhá» giá»ng gá»i tên nàng :
- Di Hoa... Di Hoa... muội đi rồi sao...?
Vị sư thái bước đến bên chàng.
- Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát cứu độ chúng sinh.
Kim Tiêu nhìn lại vị sư thái :
- Sư thái... sao Di Hoa lại đi?
- Di Hoa đã đi tìm cho mình sự thanh thản trong cõi hư vô của Phật tổ. Thí chủ đừng làm kinh động đến sự viên tịch của Diệu Ngã.
Kim Tiêu bá»§n rá»§n cả tứ chi. Chàng nhìn lại thể pháp xuất gia đầu Phật vá»›i hai hàng lệ tuôn trào mà không nói được má»™t lá»i nào.
- Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát... bần ni tin thí chủ.
Kim Tiêu như ngưá»i vô hồn, vô thức bước theo chân sư thái rá»i đại Ä‘iện. Chàng cảm nhận tất cả Ä‘ang sụp đổ vá»›i cái Ä‘au từ đâu thấm vào trong lòng mình.
Ngá»c Lan nắm tay Kim Tiêu.
- Ngạn huynh...
Kim Tiêu nhìn nàng.
- Tỷ tỷ của muội đã đi rồi.
Ngá»c Lan nắm chặt tay Kim Tiêu. Lệ trào ra khóe mắt nàng.
- Hãy để cho tỷ ấy ra đi trong sự bình an của tâm hồn.
Nàng nói rồi ôm chặt lấy Kim Tiêu. Lệ trào ra ướt đẫm ngực áo chàng.
Ngá»c Lan nhá» nhẻ nói :
- Huynh và muội sẽ đi để cho tỷ ấy được tĩnh lặng trong cõi Phật môn.
Kim Tiêu cắn răng đến rướm máu rồi gật đầu.
Hai ngưá»i cùng nhau dìu bước tiến vá» phía ngôi tam quan. ánh hoàng hôn phá»§ lên từng bước chân cá»§a há» cùng vá»›i sá»± tÄ©nh lặng sâu thẳm bao trùm lấy hai ngưá»i.

Äoạn kết
Dương Äình Mỹ Diện quỳ trước bài vị cá»§a Dương Äình Tuyết Anh.
Äứng trước bệ thá» bài vị là Tống Thừa Ân. Nhưng giỠđây Tống Thừa Ân không còn là tục nhân mà đã là hòa thượng.
Tống Thừa Ân thắp ba nén nhang ghim lên bệ thỠrồi quay lại Mỹ Diện.
- A di đà Phật...
Mỹ Diện nhìn lên Thừa Ân.
Thừa Ân đặt tay vào tay nàng cây trâm giải bách độc.
- Äây là vật bất ly thân cá»§a Dương gia, bần tăng xin trả lại, thí chá»§ hãy luôn tâm niệm, Ä‘á»i ngưá»i như phù du, ngưá»i chết thì đã Ä‘i, còn ngưá»i sống chỉ còn lại niá»m thương cảm cùng vá»›i ná»—i ưu phiá»n cá»§a kiếp nhân sinh phù phiếm. Hãy chăm sóc cho má»™ phần cá»§a Dương Äình Tuyết Anh.
- Tống huynh.
- A di đà Phật... bần tăng là Thiện Ngã.
Thừa Ân ôm quyá»n :
- Cáo từ.
Nói rồi Thừa Ân dá»i bước tiến ra cá»­a đại sảnh Bách Hoa trang. Mỹ Diện nhìn theo từng bước chân cá»§a Thừa Ân. Má»—i bước chân cá»§a Tống Thừa Ân là má»™t nhát búa nện vào tim nàng. Mỹ Diện gục mặt xuống nức nở khóc.
Nàng nhìn những giá»t lệ rÆ¡i xuống sàn gạch lan nhanh thành những đốm hoen ố.
Mỹ Diện nhìn lên thì Thừa Ân đã mất dạng rồi.
Nàng gào lên :
- Thừa Ân.
Mỹ Diện chá»›i vá»›i đổ gục xuống. Nàng bấu hai bàn tay xuống sàn gạch mà cảm nhận tất cả ná»—i xót xa Ä‘ang tràn tá»a ngập tâm thức mình. Mỹ Diện lắc đầu rồi từ từ buông thõng tứ chi. Nàng muốn ra Ä‘i theo tá»· tá»· cá»§a mình bởi vì không chịu đựng được ná»—i tuyệt vá»ng này. Nhưng cái chết cÅ©ng chối bá» nàng.
Mỹ Diện ngẩng lên với đôi mắt ướt đẫm.
- Tống Thừa Ân... Dương Äình Mỹ Diện sẽ sống như thế nào đây nếu không có huynh.
Hết
Tài sản của ngocnd321

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
äâèæåíèÿ, æåñòîêîå

Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™