Tần Thiên đi tới nơi quả trứng đang phát sáng kia, đưa tay sờ thử một chút. Lớp vỏ trứng rất bóng loáng, tản mát một loại cảm giác ấm áp. Hắn còn có thể cảm giác được rõ ràng, bên trong có tánh mạng đang khẽ động đậy. Không biết quả trứng này là trứng gì. Tần Thiên thấy nó to bằng nắm tay, rồi suy nghĩ.
“Trời! Đây cũng có một viên long đản ( trứng rồng). Long đản sao lại xuất hiện ở đây cơ chứ?” Lạc Khắc nhìn thấy quả trứng mà Tần Thiên đang sờ soạng, liền hét lớn tiếng.
Nguyên lai đây là long đản. Tần Thiên cầm quả trứng cẩn thẩn lên tay, rồi quan sát kỹ, trong lòng cũng có điều khó hiểu, Rồng cũng sinh ra trứng ư? Đây chính là cho tới bây giờ chưa từng nghe ai nói qua đó! Không biết làm cách nào mới có thể ấp quả trứng này nở ra. Khi nó nở ra, không biết con rồng này có thể lướt mây vượt mưa hay không! Cũng may là Tần Thiên không có lên tiếng, nếu không mọi người sẽ ngất đi bởi lời này của hắn.
Những người còn lại nghe được lời của Lạc Khắc, đây là một long đản, liền tiến tới. Trong ánh mắt của mọi người đều tràn ngập sự tò mò và nỗi khát vọng, mà ánh mắt của Tái Đặc và Tạp Lợi là cuồng nhiệt nhất. Rồng ở cái thế giới này đích thị là một tượng chinh cho lực lương cường đại. Trong chiến sĩ, long kỵ sĩ rất hiếm thấy, chính là một trong một vạn người. Bây giờ lại xuất hiện một long đản. Nếu trong bọn họ có người lấy được long đản này, vậy sẽ có hy vọng trở thành long kỵ sĩ rồi. Tái Đặc và Tạp Lợi đều rõ ràng, lúc này là toàn nhờ có Tần Thiên, nếu không bọn hắn chỉ sợ rằng không biết còn có người nào có thể sống sót không nữa. Vậy người có tư cách nhất cũng chỉ có Tần Thiên mà thôi. Tất cả đều đem ánh mắt nhìn về phía đại tỷ Mễ Thiết Nhĩ.
Mễ Thiết Nhĩ nhìn thấy ánh mắt của đồng bọn, tâm lý cũng chần trừ. Trong lòng này cũng rất muốn có được long đản đó. Nhưng Tần Thiên lần này là người có công lao lớn nhất, long đản cũng là do hắn tự có được. Mễ Thiết Nhĩ mặc dù tính tình hơi cố chấp và tuỳ hứng, nhưng sự thật nàng cũng biết đạo lý. Mễ Thiết Nhĩ do dự hồi lâu, rồi nhỏ giọng lên tiếng: “Nhiệm vụ lần này, Tần Thiên xuất nhiều lực nhất, công lao cũng lớn nhất. Vậy quả long đản ấy cũng phải là của Tần Thiên!” Mễ Thiết Nhĩ nói xong những lời này, nàng liền cảm giác muốn bỏ đi.
Tái Đặc và Tạp Lợi nhìn long đản trong tay của Tần Thiên. Ánh mắt hâm mộ của hai người bọn họ, cho dù là người mù cũng thấy được. Hi Lý Á và Lan Na vẻ mặt thì không có gì, còn vẻ mặt của Lạc Khắc thì lạnh lùng. Nhưng mà mọi người nhịn lại đại tỷ Mễ Thước Nhĩ, nàng mặc dù nói long đản là của Tần Thiên, tuy vậy mặt nàng lộ vẻ tiếc nuối không ai không nhìn ra được. Mọi người thấy nàng không có làm gì, cũng không có đi lên chúc mừng Tần Thiên một tiếng. Tần Thiên nhìn rõ hết thảy mọi việc. Hắn rõ ràng biết rằng hắn mặc dù gia nhập nhóm này, cũng không có biểu hiện năng lực của hắn. Nhưng những người này đều không xem hắn thật sự một đồng bọn. Nếu không, lúc hắn và lang vương đấu nhau, mọi người cũng không phải là đứng một bên lãnh nhãn bàng quan. Nếu thực sự xem hắn là người của mình, vậy khi Tần Thiên được long đản, bọn họ cũng vì Tần Thiên mà vui vẻ, mà không phải với vẻ mặt hiện giờ hắn chứng kiến được.
Tần Thiên trong tâm không khỏi lắc đầu vài lần, thầm nghĩ: ‘Nếu như là ở lại chỗ này nữa cũng không có ý nghĩ gì. Vậy cũng là lúc rời khỏi bọn họn, để tự do tự tại như trước kia thôi.’
Qua hồi lâu, Mễ Thiết nhĩ mới nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi thôi!” Bảy người liền rời khỏi cốc Dạ Lang, dọc theo đường đi không ai nói một câu nào, chỉ một đoạn đường yên lặng.
Trong ánh mắt kinh dị của mọi người, nhóm bảy người Mễ Thiết Nhĩ về tới dong binh hiệp hội. Mọi người đều đánh giá cẩn thẩn bảy người bọn họ. Vốn họ cho rằng bảy thanh niên này không ai có thể trở về, cho dù trở về cũng phải ít đi vài người, hoặc là có người mất tay hay chân gì đó. Nhưng mà bảy người lại xuất hiện hoàn toàn không có bộ dáng bi thương trước mặt bọn họ, chỉ là sắc mặt mọi của bảy người hơi trầm một chút.
Tất cả nhìn bảy dong binh Mễ Thiết Nhĩ trong lòng cảm thấy kỳ quái. Hoàn thành một cái nhiệm vụ không thể làm được, là một việc khiến người ta vui mừng và tự hào cỡ nào! Bảy người bọn họ tại sao lại với vẻ mặt kỳ quá như thế. Mọi người đều thầm đoán chuyện gì đã xảy ra.
Mễ Thiết Nhĩ đi tới phục vụ tiểu tỷ, giao nộp nhiệm vụ, chỉ là trên mặt nàng không có sự vui vẻ khi hoàn thành nhiệm vụ.
“Chúc mừng ngài! Bởi vì ngài hoàn thành được nhiệm vụ cấp B, tổ hợp của ngài được thăng lên cấp C rồi!” Phục vụ tiểu tỷ mỉm cười thông báo với Mễ Thiết Nhĩ.
“Ồ! Vậy à?” Mễ Thiết Nhĩ hoàn toàn không để ý phục vụ tiểu tỷ nói gì. Trong lòng nàng rõ ràng là, nếu không có Tần Thiên lần này, chỉ sợ rằng bọn họ không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này, nói không chừng cũng không ai có thể về được.
“Xin ngài điền vào đây một cái, vậy tổ hợp của ngài đã có thể thăng cấp!” Phục vụ tiểu tỷ mỉm cười đưa tờ giấy cho Mễ Thiết Nhĩ, nàng có vẻ hơi mất hồn nhận lấy rồi điền tên mình vào.
Phục vụ tiểu tỷ thu hồi tời giấy, rồi đưa cho nàng huy chương cấp C tổ hợp. Nhìn huy chương trong tay, Mễ Thiết nhĩ mới lộ ra một nụ cười. Tâm vốn đang buồn giờ có một chút việc vui, Mễ Thiết Nhĩ vẻ mặt vui vẻ đi tới nơi Tần Thiên bọn họ đang ngồi. Đưa huy chương trong tay ra, mọi người còn lại đều lớn tiếng hoan hô. Đám dong binh còn ngồi trong đại sảnh uống rượu cũng đồng loạt vỗ tay cổ võ. Đối với tiếng vỗ tay của mọi người, trừ Tần Thiên ra, ai cũng nhận lấy, nhưng trong lòng có một sự xấu hổ không nói được, còn Tần Thiên thì vẻ mặt lạnh lùng ngồi chỗ kia.
Một quả long đản đưa đến trước mặt Mễ Thiết Nhĩ, mọi người đều ngạc nhìn về phía Tần Thiên.
“Ngươi đây là ý gì?” Mễ Thiết Nhĩ nhìn hắn rồi trầm giọng hỏi.
“Ngươi là đại tỷ, quả long đản này tất nhiên là của ngươi rồi.” Tần Thiên mỉm cười trả lời nàng. Hắn cũng khiến cho năm người còn lại ngỡ ngàng. Long đản là vật không thể cần, có thể lấy được long đản, là việc may mắt nhất, có ai lại đem long đản tặng cho người khác? Trừ phi….
“Nếu long đản cho ngươi, thì chính là thuộc về ngươi.” Mễ Thiết Nhĩ nhẹ giọng nói.
“Ngươi cũng nói thuộc về ta, ta đây cũng có quyền đem nó tặng cho người khác. Ta lấy nó tặng cho ngươi, chắc không có vấn đề gì chứ.” Tần Thiên vẫn như cũ mỉm cười. Kỳ thật người khác thầm cho rằng hắn có ý đối với đại tỷ này. Ngay cả Mễ Thiết Nhĩ cũng đỏ mặt.
Tần Thiên nhìn sắc mặt mọi người biết bọn họ ai cũng đã hiểu sai ý rồi, trong lòng thầm cười một trận, quay lại nói tiếp với mọi người: “Ta nghĩ là ta cũng phải đi rồi. Ta sẽ nhớ rõ kinh nghiệm kinh tâm động phách đêm đó của chúng ta!”
“Ngươi sao lại phải đi?” Mễ Thiết Nhĩ sáu người bọn họ đồng thanh hỏi.
“Khi muốn đi, thì không có lý do.” Tần Thiên trả lời, rồi xoay người hướng cửa lớn đi.
“Chúng ta có thể gặp lại không?” Hi Lý Á luôn mắc cỡ lên tiếng hỏi.
“Nếu có duyên, chúng ta có thể gặp lại.” Tần Thiên nói xong, liền rời khỏi dong binh hiệp hội, chỉ để lại sáu người ngơ ngac nhìn bóng lưng Tần Thiên rời đi. Long đản đặt trên bàn cũng bởi vì Tần Thiê rời khỏi mà phát ra một đạo ánh sáng yếu ớt không ai phát hiện được.