Đọc truyện này tôi bị ấn tượng sâu sắc nhất nhân vật Gia Cát Thanh!
Gia Cát Thanh nàng đúng là :"Mỹ nhân dĩ hoa vi mạo, dĩ cầm vi thanh, dĩ nguyệt vi thần, dĩ liễu vi thái, dĩ ngọc vi cốt, dĩ tuyết vi phu, dĩ thu thủy vi tư tưởng, dĩ thi phú vi tâm hồn". Một tiên nữ xuất trần thoát tục tựa như đóa sen thánh khiết không nhiễm chút bụi trần; ấy thế mà...chết lãng nhách như cái nùi giẻ rách!!!
Cứ tưởng tác giả đã tạo dựng nên một hình tượng mỹ mãn như vậy, thì sẽ chẳng nỡ phá hủy đi mới đúng. Đàng này, thật đáng thương Gia Cát Thanh hóa ra nàng được khắc họa thiệt là tốt đẹp chỉ để hoàn tất một mục đích cuối cùng của thằng cha "Cà chua thúi" là biến thành một "Thi thể kiếu diễm" cho thêm phần kịch tính trong câu chuyện!!! Muốn chửi thề thằng chả ghê...
tác giả xử lý tình huống đó tồi dã man, đó là một cái chết ngu xuẩn chứ chẳng có cái gì cảm động cả, nó thể hiện sự thiếu thực tế của tg với lại DTS nó cũng chả có mấy tình cảm với cô bé vì sau đó cũng chẳng mấy khi nhớ lại, đọc xong ta coi thường nên bỏ bộ này luôn.
tác giả xử lý tình huống đó tồi dã man, đó là một cái chết ngu xuẩn chứ chẳng có cái gì cảm động cả, nó thể hiện sự thiếu thực tế của tg với lại DTS nó cũng chả có mấy tình cảm với cô bé vì sau đó cũng chẳng mấy khi nhớ lại, đọc xong ta coi thường nên bỏ bộ này luôn.