27-06-2008, 05:42 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bà i gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngà y 5 giá» 49 phút
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Há»’I 54
Ngô Quốc Thái đến chùa xem rể hiá»n;
Lưu Hoà ng Thúc động phòng cưới vợ mới.
Khổng Minh nghe tin Lá»— Túc đến liá»n cùng Huyá»n Äức ra tiếp và o dinh. Chà o há»i xong, Lá»— Túc há»i:
- Chúa công tôi nghe tin công tá» mất, sai tôi Ä‘em chút lá»… má»n đến kÃnh viếng. Chu đô đốc tôi cÅ©ng ân cần gởi lá»i thăm Hoà ng Thúc và Gia Cát tiên sinh.
Huyá»n Äức, Khổng Minh đứng dáºy tạ Æ¡n, nháºn lấy lá»… váºt, rồi đặt tiệc khoản đãi.
Túc nói:
- Trước kia Hoà ng Thúc đã hứa khi nà o công tá» mất thì trả lại Kinh Châu. Nay công tá» qua Ä‘á»i rồi, chưa biết ngà y nà o Hoà ng Thúc má»›i trao trả?
Huyá»n Äức nói:
- Má»i ông hãy uống rượu, tôi xin thưa chuyện.
Túc uống gượng và i chén, lại há»i. Huyá»n Äức chưa kịp trả lá»i, Khổng Minh sầm mặt lại nói:
- Tá» KÃnh tháºt không biết Ä‘iá»u, cứ đợi ngưá»i ta phải nói! Từ khi Cao Hoà ng đế chém rắn khởi nghÄ©a, khai cÆ¡ láºp nghiệp truyá»n đến bây giá», chẳng may gian hùng nổi dáºy, má»—i ngưá»i chiếm cứ má»™t phương. Nhá» có lòng trá»i, thiên hạ lại trở vá» chÃnh thống. Chúa công tôi là dòng dõi Trung SÆ¡n TÄ©nh Vương, chú vua Hiếu Cảnh, lại là chú cá»§a đương kim Hoà ng Äế, có lẽ đâu không được mảnh đất phong nà o? Vả lại, Lưu Cảnh Thăng là anh chúa công tôi, thế thì em nối nghiệp anh, có việc gì là không được? Chá»§ cá»§a ông, chẳng qua là con má»™t ngưá»i tiểu lại ở Tiá»n ÄÆ°á»ng, xưa nay có công đức gì vá»›i triá»u đình đâu, nay cáºy sức mạnh, chiếm giữ sáu quáºn tám mươi mốt châu rồi, sao lòng tham không đáy, còn muốn nuốt cả đất nhà Hán. Thiên hạ cá»§a há» Lưu, chá»§ tôi há» Lưu không được phần nà o. Chá»§ ông há» Tôn, lại muốn tranh cướp, thế còn ra nghÄ©a lý gì? Huống chi, tráºn XÃch BÃch chá»§ tôi cÅ©ng tốn bao công sức, các tướng cÅ©ng Ä‘á»u khó nhá»c cả, chá»› có phải má»™t mình Äông Ngô cá»§a ông là m nổi đâu? Nếu ta không mượn giúp cho gió đông nam, thì Chu Du sao có dùng được kế? Giang Nam bị phá, chẳng những hai nà ng Kiá»u phải nhốt ở đà i Äồng Tước mà ngay vợ con các ông cÅ©ng khó toà n được. Má»›i rồi chúa công tôi không nói ngay, cÅ©ng tưởng ông là ngưá»i cao minh, chẳng cần nói nhiá»u, sao ông không biết nghÄ© thế? Bị Khổng Minh nói má»™t hồi, Lá»— Túc ngồi im thin thÃt không nói được câu nói nà o, má»™t lúc lâu má»›i đáp:
Tiên sinh nói cÅ©ng có lý, nhưng đối vá»›i tôi, có nhiá»u Ä‘iá»u không tiện.
Khổng Minh há»i:
- Không tiện ở chỗ nà o?
Túc đáp:
- Khi xưa Hoà ng Thúc bị khốn ở Nam Dương, chÃnh Túc nà y dẫn tiên sinh đến ra mắt chúa công tôi. Vá» sau, Chu Công Cẩn định cất quân lấy Kinh Châu, tôi lại ngăn được. Äến việc Hoà ng Thúc hứa đợi khi nà o công tá» qua Ä‘á»i sẽ trả Kinh Châu, tôi lại cÅ©ng gánh vác cho nốt. Nay Hoà ng Thúc lại không giữ lá»i hứa, bảo tôi vỠăn nói là m sao bây giá»? Chá»§ tôi là Công Cẩn tất nhiên là bắt tá»™i tôi; tôi có chết cÅ©ng không oán háºn, chỉ sợ Äông Ngô bá»±c tức, dấy động can qua thì Hoà ng Thúc cÅ©ng chả ngồi yên được ở Kinh Châu, thà nh ra chỉ bà y trò cưá»i cho thiên hạ đó thôi!
Khổng Minh nói:
- Tà o Tháo cầm quân trăm vạn, hÆ¡n má»™t tý cÅ©ng mượn tiếng thiên tá», tôi cÅ©ng còn chẳng coi ra gì, huống nữa là Chu Công Cẩn! Äể ông khá»i mất thể diện, tôi xin khuyên chúa công tôi láºp văn tá»± mượn Kinh Châu là m vốn, đợi khi nà o lấy được chá»— khác, sẽ Ä‘em Kinh Châu trả lại Äông Ngô, ý kiến ông thế nà o?
Túc há»i:
- Tiên sinh đợi lấy được chá»— nà o rồi má»›i trả Kinh Châu cho Äông Ngô tôi?
Khổng Minh đáp:
- Trung Nguyên chưa dá»… đã lấy được; chỉ có Lưu Chương ở Tây Xuyên hèn yếu lắm, chá»§ tôi sẽ tÃnh. Nếu lấy được Tây Xuyên, thì sẽ trả Kinh Châu cho Äông Ngô.
Túc không sao nói được, đà nh phải nghe váºy.
- Huyá»n Äức viết má»™t tá» văn tá»±, ký tên xong, Khổng Minh cÅ©ng ký tên là m chứng. Rồi nói vá»›i Lá»— Túc rằng:
- Tôi là ngưá»i nhà Hoà ng Thúc, không lẽ trong nhà lại bảo lÄ©nh cho nhau; váºy phiá»n Tá» KÃnh cÅ©ng ký tên và o đây, Ä‘em vá» Ngô hầu xem cho chắc chắn.
Túc nói:
- Tôi tin Lưu Hoà ng là ngưá»i nhân nghÄ©a, chắc không nỡ phụ nhau.
Nói xong, bèn ký tên và nháºn lấy văn tá»±. Tiệc tan Lá»— Túc từ biệt ra vá». Huyá»n Äức, Khổng Minh tiá»…n ra táºn bến thuyá»n. Khổng Minh dặn rằng:
- Tá» KÃnh vá» nói vá»›i Ngô hầu cho khéo, đừng có nghÄ© cà n. Nếu không nháºn văn tá»± đó, chúng tôi trở mặt, thì cả tám mươi mốt châu Giang Nam cÅ©ng bị mất nốt! Nay chỉ cốt hai nhà hòa thuáºn vá»›i nhau, chá»› nên để cho giặc Tà o chê cưá»i.
Túc cáo biệt, xuống thuyá»n vá» thẳng Sà i Tang, trước ra mắt Chu Du. Du há»i:
- Tá» KÃnh đòi Kinh Châu ra sao?
Túc đáp:
- Có văn tự đây.
Nói rồi, đưa văn tự trình Chu Du. Du giẫm chân xuống đất nói rằng:
- Tá» KÃnh mắc lừa Gia Cát Lượng rồi! Tiếng là há» mượn đất, kỳ tháºt há» chá»±c nuốt luôn. Há» nói lấy được Tây Xuyên sẽ trả, giả thá» mưá»i năm chưa lấy được thì mưá»i năm cÅ©ng không trả hay sao? Văn tá»± thế thì có giá trị gì, mà ông cÅ©ng ký tên bảo lÄ©nh? Nếu há» không trả chắc sẽ liên lụy đến ông. Và chúa công bắt tá»™i, thì ông là m thế nà o?
Túc ngồi ngẩn ra một lúc, rồi đáp:
- Huyá»n Äức chắc không phụ tôi đâu.
Du nói:
- Tá» KÃnh tháºt thà quá, không biết Lưu Bị như con cú dữ, Gia Cát Lượng là đồ gian giảo, bá»n há» chả ngay tháºt như bụng dạ ông đâu.
Túc nói:
- Nếu thế, tôi biết nghĩ là m sao bây gi�
Du nói:
- Tá» KÃnh là ngưá»i có ân vá»›i ta, nhá»› khi tặng cho ta vá»±a thóc, lẽ đâu ta chẳng cứu? Ông hãy khoan tâm, để thư thả và i hôm, đợi ngưá»i Ä‘i do thám Giang Bắc vỠđây xem thế nà o, ta sẽ có kế.
Lỗ Túc tỠvẻ sợ hãi, không được yên tâm.
Qua và i hôm, quân do thám vỠbáo:
- Trong thà nh Kinh Châu cắm nhiá»u cá» trắng, ngoà i thà nh má»›i xây má»™t nấm mồ má»›i, quân sÄ© Ä‘á»u mặc đồ tang.
Du ngạc nhiên, há»i:
- Ai chết thế?
Quân do thám đáp:
- Cam phu nhân má»›i mất, bên ấy Ä‘ang sá»a soạn ma chay.
Du bảo Lỗ Túc rằng:
- Kế ta nhất định thà nh công! Phen nà y quyết là m cho Lưu Bị phải bó tay chịu trói, Kinh Châu lấy lại dễ như trở bà n tay.
Túc há»i:
- Kế ra là m sao?
Du đáp:
- Lưu Bị chết vợ, tất nhiên phải lấy vợ khác. Chúa công có cô em gái can trưá»ng lắm, luôn luôn có và i trăm thị tỳ cắp gươm hầu bên cạnh, trong phòng lại bà y la liệt đủ thứ vÅ© khÃ, ngay đà n ông cÅ©ng không giá»i bằng. Ta dâng thư lên chúa công, xin cho ngưá»i sang Kinh Châu là m mối, rồi lừa hắn đến Nam Từ, không gả ngưá»i cho mà bắt giam lại. Äoạn sai ngưá»i đến đòi Kinh Châu, đánh đổi Lưu Bị. Khi nà o lấy được Kinh Châu, ta sẽ lại liệu. Như thế Tá» KÃnh cÅ©ng không phải lo gì!
Lỗ Túc bái tạ.
Chu Du bèn viết thư, chá»n thuyá»n tốc hà nh đưa Lá»— Túc sang Nam Từ ra mắt Tôn Quyá»n. Äến nÆ¡i trước hết Túc trình bà y việc Kinh Châu, và đưa tá» văn tá»± lên.
Quyá»n nói:
- Sao ngươi hồ đồ thế? Cái thứ văn tự nà y dùng được việc gì?
Túc nói:
- Äố đốc có thư đệ trình, bảo dùng kế đó thì sẽ lấy lại được Kinh Châu.
Quyá»n xem xong gáºt đầu mừng thầm, nghÄ© bụng:
- Ai có thể đi được nhỉ?
Rồi sưc nhá»› ra, Quyá»n nói:
- Chỉ có Lã Phạm, và bảo rằng:
- Ta nghe Lưu Huyá»n Äức má»›i góa vợ, ta có ngưá»i em gái, muốn kén y là m rể, kết thân vá»›i nhau, đồng tâm phá Tà o, để giúp nhà Hán. Ngoà i Tá» Hà nh ra, không ai có thể là m mối được, mong ngưá»i sang ngay Kinh Châu cho ta.
Lã Phạm vâng mệnh, thu xếp thuyá»n bè mang theo mấy tên tùy tùng thẳng tá»›i Kinh Châu.
Lại nói, Huyá»n Äức từ khi mất Cam phu nhân, ngà y đêm buồn rầu. Má»™t hôm, Ä‘ang ngồi nói chuyện vá»›i Khổng Minh, sá»±c có tin báo Äông Ngô sai Lã Phạm đến. Khổng Minh cưá»i, nói:
- Äây lại là mưu đồ cá»§a Chu Du vá» chuyện Kinh Châu thôi! Tôi ngồi nghe ở sau bình phong. Sứ giả có nói việc gì, chúa công cứ việc nháºn lá»i; và giữ há» nghỉ ngÆ¡i ở nhà khách, rồi sau sẽ hay.
Huyá»n Äức cho má»i Lã Phạm và o. Chà o há»i xong, trà nước đâu đấy. Huyá»n Äức há»i:
- TỠHà nh lại đây chắc có việc gì dạy bảo?
Phạm nói:
- Tôi nghe Hoà ng Thúc thất ngẫu, nay có một nơi xứng đáng lắm, nên mạnh dạn sang đây là m mối, chưa biết ý Hoà ng Thúc thế nà o?
Huyá»n Äức nói:
- Ná»a Ä‘á»i góa vợ là sá»± rất không may, nay nấm mồ còn chưa xanh cá», sao dám vá»™i bà n chuyện lấy vợ khác?
Phạm nói:
- Ngưá»i ta có vợ như nhà có kèo, không nên ná»a chừng bỠđạo nhân luân. Chúa công tôi có má»™t cô em gái có nhan sắc, lại hiá»n háºu, có thể nâng khăn sá»a túi ngà i được. Nếu hai kết thân Tần Tấn vá»›i nhau, thì giặc Tà o chắc không dám nhìn ngó đến phÃa đông nam nà y nữa. Việc nà y công tư Ä‘á»u nên cả, xin Hoà ng Thúc chá»› ngại! Song, Ngô Quốc Thái tôi yêu thương cô gái út lắm, không muốn gả chồng xa, chỉ muốn má»i Hoà ng Thúc sang Äông Ngô là m lá»… thà nh thân.
Huyá»n Äức há»i:
- Việc nà y Ngô hầu có biết không?
Phạm đáp:
- Chưa bẩm với Ngô hầu, tôi đâu có dám đến đây.
Huyá»n Äức nói:
- Ta đã ná»a Ä‘á»i ngưá»i, đầu tóc hoa râm, em gái Ngô hầu Ä‘ang độ son trẻ, cô không xứng đôi phải lứa.
- Em Ngô hầu tuy là con gái, nhưng chà khà hÆ¡n cả nam nhi. Cô ấy thưá»ng nói: "Không phải ngưá»i anh hùng nhất thiên hạ, ta không thèm lấy". Hoà ng Thúc tiếng tăm lừng lẫy cả bốn bể, chÃnh là thục nữ sánh vá»›i ngưá»i quân tá», có ngại gì tuổi nhiá»u hay Ãt?
Huyá»n Äức nói:
- Váºy ông hãy ở chÆ¡i đây, đến mai sẽ xin nói lại.
Hôm ấy, Huyá»n Äức mở tiệc khoản đãi Lã Phạm, rồi lưu lại nhà khách. Äến tối Huyá»n Äức bà n vá»›i Khổng Minh. Khổng Minh nói:
- à tứ cá»§a há» thế nà o, tôi đã biết cả rồi. Tôi vừa bói dịch được quẻ đại cát. Chúa công cứ việc nháºn lá»i Ä‘i. Mai tôi sai Tôn Cà n Ä‘i theo Lã Phạm sang thưa chuyện vá»›i Ngô Hầu; hứa hẹn xong rồi ta sẽ chá»n ngà y sang cưới.
Huyá»n Äức nói:
- Chu Du láºp mưu muốn hại ta, sao ta lại Ä‘em mình và o nÆ¡i nguy hiểm?
Khổng Minh cưá»i, nói:
- Chu Du tuy giá»i dùng mưu, nhưng che sao được mắt tôi. Tôi chỉ dùng má»™t mẹo nhá», khiến Chu Du không thò được ngón gì, mà em gái Ngô hầu lại vá» tay chúa công, Kinh Châu cÅ©ng vững như bà n thạch.
Huyá»n Äức vẫn còn hoà i nghi; Khổng Minh sai ngay Tôn Cà n cứ việc sang Giang Nam nói việc hôn nhân. Tôn Cà n vâng mệnh cùng vá»›i Lã Phạm sang ra mắt Tôn Quyá»n.
Quyá»n nói:
- Ta muốn gả em gái cho Huyá»n Äức, chá»› không có bụng dạ nà o khác.
Tôn Cà n lạy tạ, vá» thưa chuyện lại vá»›i Huyá»n Äức nói Ngô hầu chỉ mong chúa công sang là m lá»… thà nh hôn. Huyá»n đức ngại ngùng không muốn Ä‘i. Khổng Minh nói:
- Tôi đã định sẵn ba kế, việc nà y Phi TỠLong đi không xong!
Bèn gá»i Tá» Long đến cạnh, ghé tai dặn rằng:
- Ngươi bảo vệ chúa công sang Äông Ngô, nên nháºn lấy ba cẩm nang nà y, trong có ba kế rất hay, cứ theo thứ tá»± mà là m.
Nói Ä‘oạn, đưa ba cẩm nang cho Vân giấu kỹ trong ngưá»i. Äoạn Khổng Minh sai ngưá»i sang Äông Ngô dâng lá»… cưới trước, lá»… váºt đầy đủ không thiếu thứ gì.
Tháng mưá»i mùa đông, năm kiến an thứ 14, Huyá»n Äức cùng vá»›i Triệu Vân, Tôn Cà n thu xếp chục chiếc thuyá»n tốc hà nh, mang theo năm trăm quân sÄ©, dá»i Kinh Châu sang Nam Từ. Má»i việc ở Kinh Châu Ä‘á»u do cho Khổng Minh trông coi.
Huyá»n Äức trong lòng áy náy không yên. Khi thuyá»n đã đến Nam Từ, Vân tá»± nhá»§:
- Quân sư trao cho ba kế hay, dặn cứ thứ tự là m theo, nay đã đến đây, phải mở túi thứ nhất ra xem mới được!
Vân bèn mở túi thứ nhất ra xem. Xem xong, Vân gá»i năm trăm quân sÄ©, dặn bảo các việc. Lại nói vá»›i Huyá»n Äức và o ra mắt kiá»u quốc lão trước. Cụ nà y nguyên là cha hai nà ng Kiá»u, nhà ở Nam Từ.
Huyá»n Äức mang dê và rượu và o bái kiến quốc lão, thuáºt lại việc Lã Phạm sang là m mối Tôn phu quân. Năm trăm quân sÄ©, ngưá»i áo thắm, kẻ quần Ä‘iá»u, tấp náºp ra phố mua bán đồ váºt, nói toang lên rằng Huyá»n Äức và o là m rể Äông Ngô. Má»i ngưá»i trong thà nh Ä‘á»u biết chuyện cả.
Tôn Quyá»n thấy Huyá»n Äức đến, sai Lã Phạm ra đón tiếp, má»i đến nhà khách nghỉ ngÆ¡i.
Äây nói Kiá»u quốc lão gặp Huyá»n Äức xong, và o ngay trong cung chúc mừng bà Ngô quốc thái.
Quốc thái há»i:
- Có việc gì mà mừng?
Kiá»u quốc lão đáp:
- Cô em đã gả cho Huyá»n đức là m phu nhân, nay chà ng rể đã sang đây rồi, sao còn giấu tôi?
Quốc Thái ngạc nhiên nói:
- Quả tháºt tôi không biết gì hết!
Láºp tức Quốc thái má»™t mặt cho gá»i Ngô hầu và o há»i xem hư thá»±c ra sao, má»™t mặt cho ngưá»i ra phố xá nghe ngóng tình hình.
Má»i ngưá»i vá» Ä‘á»u nói rằng:
- Quả có việc ấy thá»±c! Chà ng rể má»›i đã nghỉ ở nhà khách, năm trăm quân sÄ© Ä‘i theo Ä‘ang tÃu tÃt mua sắm dê lợn, hoa quả để sá»a lá»… kết hôn. Bên nhà gái thì Lã Phạm, bên nhà trai thì Tôn Cà n, hai ngưá»i là m mối, hiện đã ở cả nhà khách tiếp đãi nhau.
Quốc Thái giáºt mình. Má»™t lát, Tôn Quyá»n và o, Quốc Thái cứ đấm bụng khóc ầm lên. Quyá»n há»i:
- Sao mẫu thân phiá»n não thế?
Quốc Thái nói:
- Mà y tháºt không coi tao ra gì nữa rồi! Khi chị ta lâm chung, dặn lại mà y những câu gì?
Quyá»n thất kinh há»i:
- Mẫu thân có Ä‘iá»u gì cứ cho con biết, sao lại khổ sở như váºy?
Quốc Thái nói:
- Trai khôn dá»±ng vợ, gái lá»›n gả chồng, vẫn là lẽ thưá»ng xưa nay. Tao là mẹ mà y, có việc gì cÅ©ng phải nói vá»›i tao trước má»›i phải chá»›! Nay mà y Ä‘em em gả cho Lưu Huyá»n Äức, sao mà y lại giấu tao? Con gái phải quyá»n ở tao chá»›!
Quyá»n giáºt mình há»i:
- Mẫu thân nghe chuyện ấy ở đâu váºy?
Quốc Thái nói:
- Trừ phi không là m thì không biết thôi! Nay trăm hỠtrong thà nh, ai ai cũng biết cả, mà y lại còn giấu diếm gì?
Kiá»u Quốc lão nói:
- Lão biết việc nà y đã mấy hôm nay rồi, nay và o mừng đấy!
Quyá»n nói:
- Không phải đâu! Äó là kế cá»§a Chu Du, vì muốn lấy Kinh Châu, cho nên mượn tiếng như thế, cốt lừa Lưu Bị đến đây, bắt giam lại, đổi lấy Kinh Châu; nếu không nghe thì giết Ä‘i. Äó là mưu kế chá»› không phải sá»± tháºt!
Quốc Thái nổi giáºn, mắng Chu Du rằng:
- Ngươi là m đại đô đốc sáu quáºn, tám mươi mốt châu, không nghÄ© được má»™t mưu gì để lấy Kinh Châu mà phải mượn tiếng con gái bà , dùng kế mỹ nhân? Lưu Bị bị giết, con bà chưa chồng, mà té ra mang tiếng góa bụa, còn ai lấy nữa, có phải lỡ cả má»™t Ä‘á»i con gái bà không? Thế cÅ©ng đòi láºp mưu vá»›i láºp mẹo!
Kiá»u quốc lão nói:
- Nếu dùng kế ấy, dù có lấy lại được Kinh Châu, cÅ©ng bị thiên hạ chê cưá»i!
Tôn Quyá»n ngồi im thin thÃt. Quốc Thái thì cứ chá»i mắng Chu Du không ngá»›t miệng, Kiá»u quốc lão can rằng:
- Việc đã lỡ ra thế nà y rồi, nhưng xét Lưu Huyá»n Äức cÅ©ng là tôn thân nhà Hán, chi bằng gả Ä‘i, kẻo mang tiếng xấu.
Quyá»n nói:
- E không vừa đôi phải lứa.
Kiá»u quốc lão nói:
- Lưu Hoà ng Thúc là hà o kiệt thá»i nay; nếu kén được ngưá»i rể ấy cÅ©ng xứng đáng, không nhục gì cô em đâu!
Quốc Thái nói:
- Ta chưa biết mặt Lưu Hoà ng Thúc ra sao, ngà y mai má»i đến chùa Cam Lá»™ cho ta xem mặt. Nếu không vừa ý ta thì gả quách con ta cho Hoà ng Thúc cÅ©ng được.
Tôn Quyá»n vốn là ngưá»i chà hiếu, thấy mẹ nói thế, liá»n vâng lá»i, trở ra gá»i Lã Phạm bảo:
- Ngà y mai mở một tiệc yến ở nhà phương trượng chùa Cam Lộ, để Quốc Thái xem mặt Lưu Bị.
Lã Phạm nói:
- Sao không sai Giả Hoa phục sẵn ba trăm quân đao phủ ở hai bên hà nh lang. Hễ thấy Quốc Thái có ý không bằng lòng, thì nổi một tiếng hiệu cho quân phục đổ ra mà trói Lưu Bị lại.
Quyá»n y lá»i, bảo Giả Hoa sắp sẵn má»i việc đâu đấy, chỉ chá» xem ý Quốc Thái ra sao thôi.
Lại nói, Kiá»u quốc thái từ biệt Quốc Thái trở vá», sai ngưá»i báo tin cho Huyá»n Äức:
- Ngà y mai, Ngô hầu và Quốc thái thân đến gặp mặt, váºy phải để ý cẩn tháºn!
Huyá»n Äức bà n vá»›i Tôn Cà n và Triệu Vân. Vân nói:
- Buổi há»™i ngà y mai, dữ nhiá»u là nh Ãt. Tôi xin dẫn năm trăm quân Ä‘i bảo vệ.
Hôm sau, Ngô Quốc thái và Kiá»u Quốc lão đến trước chùa Cam Lá»™, và o nhà phương trượng ngồi chÆ¡i. Tôn Quyá»n dẫn má»™t ban mưu sÄ© cùng đến, sau Lã Phạm ra nhà khách má»i Huyá»n đức.
Huyá»n Äức mặc áo giáp nhỠở trong, ngoà i khoác cẩm bà o. Các tùy tùng Ä‘eo kiếm Ä‘i theo, lên ngá»±a thẳng tá»›i chùa Cam Lá»™. Triệu Vân mặc giáp, nai nịt gá»n ghẽ, dẫn năm trăm quân bảo vệ. Huyá»n Äức đến cá»a chùa xuống ngá»±a, và o ra mắt Tôn Quyá»n trước. Quyá»n thấy Huyá»n Äức diện mạo phi thưá»ng, đã có ý hoảng sợ. Hai bên chà o há»i nhau rồi, và o nhà phương trượng ra mắt Quốc Thái. Quốc Thái thấy Huyá»n Äức mừng lắm, nói vá»›i Kiá»u Quốc Lão:
- Ngưá»i nà y tháºt đáng nể ta lắm!
Quốc Lão nói:
- Huyá»n Äức có dáng như rồng như phượng, uy nghi đưá»ng bệ. Vả lại, nhân nghÄ©a dá»™i khắp thiên hạ. Quốc Thái được rể hiá»n như thế, tháºt đáng chúc mừng!
Huyá»n Äức lạy tạ, cùng ăn yến ở trong nhà phương trượng. Má»™t lát, Tá» Long Ä‘eo gươm Ä‘i và o, đứng bên cạnh Huyá»n đức, Quốc Thái há»i ngưá»i nà o? Huyá»n Äức bẩm:
- Äó là Triệu Vân ở Thưá»ng SÆ¡n.
Quốc Thái nói:
- Có phải tướng cứu được A Äẩu ở tráºn ÄÆ°Æ¡ng Dương Trưá»ng Bản đó không?
Huyá»n Äức nói:
- Bẩm chÃnh phải!
Quốc Thái khen:
- Thế mới thực là tướng quân!
Nói rồi ban cho Triệu Vân má»™t cốc rượu. Vân bảo Huyá»n Äức rằng:
- Tôi vừa đi xem xét ngoà i hà nh lang, tất nhiên có chuyện chẳng là nh; chúa công nên kêu với Quốc Thái.
Huyá»n Äức liá»n đến quỳ trước mặt Quốc Thái, khóc mà nói rằng:
- Quốc Thái nhược bằng muốn giết Lưu Bị, thì Bị xin ra đây để chịu chết! Quốc Thái há»i:
- Sao lại nói thế?
Huyá»n Äức thưa:
- Quân đao phủ mai phục hai bên hà nh lang, không có ý giết Bị thì để là m gì?
Quốc Thái nổi giáºn mắng Tôn Quyá»n rằng:
- Nay Huyá»n Äức đã là rể ta, thì cÅ©ng như con ta, sao dám phục quân để mưu hại?
Quyá»n chối không biết, gá»i Lã Phạm ra há»i. Phạm lại đổ cho Giả Hoa. Hoa nÃn lặng. Quốc Thái sai tả hữu lôi ra chém. Huyá»n Äức can rằng:
- Trong việc vui mừng không nên chém đại tướng. Nếu chém đại tướng thì việc kết thân sẽ bất lợi, Bị nà y khó lòng ở đây lâu để hầu hạ Quốc Thái.
Kiá»u Quốc Lão cÅ©ng khuyên can. Quốc Thái má»›i mắng Ä‘uổi Giả Hoa ra. Quân Ä‘ao phá»§, tên nà o tên nấy ôm đầu lá»§i thá»§i chạy cả.
Huyá»n Äức trở ra ngoà i thay áo. Äến trước sân chùa, Huyá»n Äức thấy có má»™t hòn đá to, liá»n thanh gươm cá»§a tên lÃnh hầu, ngẩng mặt lên trá»i khấn rằng:
- Tôi là Lưu Bị, nếu trở vỠđược Kinh Châu, láºp nổi nghiệp vương bá, thì xin chém hòn đá nà y má»™t nhát vỡ ra là m đôi. Nhược bà ng số tôi chết ở đây, thì đá không vỡ.
Huyá»n Äức khấn Ä‘oạn, cầm thanh gươm chém xuống, nảy toé lá»a, hòn đá vỡ ra là m hai mảnh.
Tôn Quyá»n ở mé sau trông thấy bèn há»i rằng:
- Huyá»n Äức giáºn gì hòn đá thế?
Huyá»n đức nói:
- Tôi đã ngót năm chục tuổi đầu, không trừ được giặc giã cho nước, trong lòng buồn bá»±c lắm. Nay nhá» Quốc Thái thương yêu cho là m rể, tháºt là má»™t việc kỳ ngá»™. Tôi lấy là m thá»a chà bình sinh. Vừa rồi tôi khấn trá»i bói má»™t quẻ, nếu phá được Tà o, hưng được Hán, thì chém vỡ hòn đá. May sao, quả nhiên như nguyện!
Quyá»n nghÄ© thầm:
- Phải chăng Huyá»n Äức bịa ra để nói dối ta chăng?
Bèn cÅ©ng cầm má»™t thanh gươm bảo Huyá»n Äức rằng:
- Tôi cÅ©ng xin trá»i má»™t quẻ, nếu phá được giặc Tà o cÅ©ng chặt hòn đá nà y vỡ là m đôi.
Rồi Quyá»n khấn lầm rầm:
- Nếu lấy lại được Kinh Châu, hưng vượng Äông Ngô, thì xin chém hòn đá nà y là m hai mảnh!
Quyá»n liá»n vung kiếm, chém má»™t nhát, hòn đá lại toác là m hai mảnh nữa.
Äến bây giá» vẫn còn di tÃch hai hòn đá có vết chữ tháºp, gá»i là "Hòn đá căm há»n"
Ngưá»i sau thăm nÆ¡i thắng cảnh đó vịnh thÆ¡ rằng:
Tảng đá trÆ¡ trÆ¡ trước Pháºt đà i,
Gươm đao một nhát, toác là m đôi.
Quả nhiên hai nước cùng hưng vượng.
Thiên hạ chia ba bởi mệnh trá»i!
Hai ngưá»i cùng bá» gươm xuống, dắt nhau và o tiệc, lại uống thêm và i tuần rượu nữa. Tôn Cà n đưa mắt cho Huyá»n Äức, Huyá»n Äức má»›i từ tạ rằng:
- Tôi không uống được nhiá»u rượu, xin cáo thoái.
Tôn Quyá»n tiá»…n ra trước cá»a chùa, hai ngưá»i đứng ngắm phong cảnh sông núi. Huyá»n Äức khen rằng:
- Äây má»›i thá»±c là giang sÆ¡n báºc nhất trong thiên hạ!
Äến nay trong chùa Cam Lá»™ có bức hoà nh để mấy chữ: "Thiên hạ đệ nhất giang sÆ¡n".
Ngưá»i sau có đỠmá»™t bà i thÆ¡ rằng:
Núi non chen chúc, ốc xanh trồng,
Phong cảnh nhìn xem cũng lạ lùng.
Nà o chỗ anh hùng chơi thuở trước.
Hẳn nÆ¡i sưá»n núi tá»±a dòng sông?
Trong khi hai ngưá»i Ä‘ang đứng ngắm nghÃa, bá»—ng nhiên trá»i nổi gió to, dưới sông sóng dâng cuồn cuá»™n. Chợt thấy má»™t chiếc thuyá»n nhá», Ä‘i trên mặt nước, vững và ng như Ä‘i trên cạn. Huyá»n Äức than rằng:
- Ngưá»i miá»n nam không biết cưỡi ngá»±a sao?
Huyá»n Äức nghe nói là m váºy, cÅ©ng vén áo nhảy lên ngá»±a, phi xuống núi, rồi lại phi lên. Hai ngưá»i kìm ngá»±a đứng trên đỉnh núi, giÆ¡ roi cưá»i khúc khÃch vá»›i nhau. Vì thế chá»— ấy gá»i là gò Trụ mã.
Ngưá»i sau có thÆ¡ rằng:
Rặng đá quanh co ngựa ruổi rong,
Dừng cương đỉnh núi ngắm non sông,
Äông Ngô, Tây Thục nên vương bá,
Trụ mã nghìn thu vững tựa đồng!
Khi ấy hai ngưá»i lại sóng đôi ngá»±a trở vá». Nhân dân Nam Từ, ai nấy Ä‘á»u nức nở khen ngợi. Huyá»n Äức vá» nhà khách, bà n vá»›i Tôn Cà n. Cà n nói:
- Chúa công nên nói vá»›i Kiá»u Quốc Lão, xin thà nh hôn cho mau, kẻo lại sinh chuyện gì chăng?
Huyá»n Äức nghe lá»i, hôm sau lại đến nhà Kiá»u Quốc Lão. Quốc Lão má»i và o, thi lá»… và nước nôi xong, Huyá»n đức bẩm rằng:
- Nhiá»u ngưá»i bên Giang tả Ä‘á»u muốn hại tôi, tôi e không ở lại đây lâu được!
Quốc Lão nói:
- Ông hãy yên tâm, để tôi nói với Quốc Thái chu toà n cho.
Huyá»n Äức lạy tạ ra vá».
Kiá»u Quốc Lão và o gặp Quốc Thái nói Huyá»n Äức sợ ngưá»i mưu hại, cứ nằng nặc đòi vá».
Quốc Thái nổi giáºn, nói:
- Con rể ta đó, ai dám giết nó nà o?
Láºp tức sai ngưá»i ra má»i Huyá»n đức dá»n dẹp và o ở tạm phòng sách, chá»n ngà y là m lá»… cưới.
Huyá»n Äức và o bẩm vá»›i Quốc Thái rằng:
- Còn Triệu Vân ở ngoà i không tiện, quân sĩ không có ai đôn đốc.
Quốc Thái cho và o ở cả trong phá»§, kẻo ở ngoà i nhà khách lại sinh chuyện. Huyá»n Äức mừng thầm.
Và i hôm sau, Quốc Thái kén được ngà y là nh tháng tốt, mở tiệc rất to, rồi cho Tôn phu nhân cùng vá»›i Huyá»n Äức là m lá»… thà nh hôn. đến chiá»u tối khách khứa tan đâu và o đấy, hai hà ng Ä‘uốc hoa đỠối soi dẫn cho Huyá»n Äức nháºp phòng. Dưới ánh đèn thấp thoáng, Huyá»n Äức chỉ thấy gươm giáo tua tá»§a, hai bên thị nữ, kẻ thì cắp gươm, ngưá»i thì vác kÃch. Huyá»n Äức sợ mất hồn.
Thế là :
Hoảng trông thị nữ đeo gươm đứng.
Cứ tưởng Äông Ngô đặt phục binh
Chưa biết duyên cớ ra sao, xem hồi sau sẽ hiểu.
Hết hồi 54.
Tà i sản của phamhau1986
Chữ ký của phamhau1986
27-06-2008, 05:44 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bà i gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngà y 5 giá» 49 phút
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Há»’I 55
Huyá»n Äức khéo léo, nói khÃch Tôn phu nhân;
Khổng Minh hai phen trêu tức Chu Công Cẩn.
Lại nói Huyá»n Äức trông thấy trong phòng Tôn phu nhân hai bên giáo mác tua tá»§a, thị tỳ lại toà n Ä‘eo gươm đứng hầu, hồn vÃa rụng rá»i. Mụ quản gia bước ra thưa:
- Quý nhân đừng sợ hãi, phu nhân tôi từ thuở bé vốn thÃch nghá» võ. Thưá»ng thưá»ng vẫn sai thị tỳ đấu gươm giúp vui, cho nên có quang cảnh ấy.
Huyá»n Äức nói:
- Äó không phải là những đồ cá»§a phu nhân chÆ¡i, ta khiếp sợ lắm, hãy bá» Ä‘i thôi.
Mụ liá»n và o bẩm vá»›i Tôn phu nhân:
- Tân lang trông thấy khà giới có vẻ không an tâm, xin hãy cho cất cả đi.
Phu nhân cưá»i tá»§m tỉm nói rằng:
- Chinh chiến đã quá ná»a Ä‘á»i ngưá»i, cÅ©ng sợ gươm giáo à ?
Nói Ä‘oạn sai bá» cả Ä‘i, và bảo thị tỳ cởi gươm ra đứng hầu. Äêm hôm ấy, Huyá»n Äức thà nh thân vá»›i Tôn phu nhân, tâm đầu ý hợp lắm. Huyá»n Äức lại phát và ng lụa cho các thị tỳ để gây cảm tình; rồi sai Tôn Cà n vá» Kinh Châu báo tin mừng. Từ bữa ấy yến tiệc luôn mấy hôm, Quốc Thái yêu mến vô cùng.
Tôn Quyá»n sai ngưá»i đến Sà i Tang, báo tin cho Chu Du biết rằng:
- Việc đó do mẫu thân ta chá»§ trương cả, mẫu thân ta đã Ä‘em em gái ta gả cho Lưu Bị rồi, không ngá» chuyện giả hóa tháºt! Bây giỠđịnh liệu là m sao?
Chu Du được tin, giáºt mình, đứng ngồi không yên, liá»n nghÄ© ra má»™t kế, vá»™i viết máºt thư sai ngưá»i dâng lên Tôn Quyá»n. Quyá»n mở thư xem, trong thư nói:
"Việc má»›i rồi, không ngá» xảy ra Ä‘iên đảo như váºy. Nay đã chuyện giả hóa tháºt, phải lợi dụng việc nà y mà dùng kế khác má»›i xong. Lưu Bị đã là báºc kiêu hùng, lại có Quan, Trương, Triệu Vân là m tướng. Gia Cát Lượng bà y mưu láºp mẹo, chắc không phải là ngưá»i chịu hèn mãi đâu. Theo ý tôi, chi bằng hãy giam lá»ng hắn ở Äông Ngô. Ta sá»a sang cá»a nhà cho lá»™ng lẫy, là m nhụt chà khà cá»§a hắn Ä‘i, đưa và o nhiá»u gái đẹp, và những đồ quý báu khiến hắn mê mải cuá»™c vui, nhạt tình cÅ© vá»›i Quan, Trương, quên Gia Cát Lượng, má»—i ngưá»i má»™t nÆ¡i. Rồi ta sẽ Ä‘em quân sang đánh, thế nà o việc lá»›n cÅ©ng thà nh công. Nếu thả vá» ngay, e rằng giao long gặp được mưa gió, không khi nà o chịu chết già trong ao tù nữa đâu. Xin chúa công xét cho kỹ".
Quyá»n xem thư xong, đưa cho Trương Chiêu, Chiêu thưa:
- Mẹo cá»§a Công Cẩn cÅ©ng hợp vá»›i ý tôi. Lưu Bị xuất thân hà n vi, long Ä‘ong bốn bể, chưa được nếm mùi phú quý bao giá». Nay nếu cho hắn ở cá»a cao nhà rá»™ng, lắm tiá»n nhiá»u bạc, hầu con gái đẹp, ra và o nâng giấc, tất nhiên hắn sẽ không tưởng gì đến Khổng Minh, Quan, Trương nữa, khiến bá»n đó đâm ra oán tức. Có thế thì ta má»›i tÃnh được Kinh Châu. Chúa công nên theo mẹo Công Cẩn mà là m ngay Ä‘i.
Quyá»n mừng lắm, láºp tức sai sá»a sang tòa đông phá»§, trồng cây cối hoa cảnh cá»±c đẹp, bà y biện đồ đạc tươm tất, rồi má»i Huyá»n Äức và em gái sang ở cả đó. Lại kén hà ng chục con hát cá»±c hay và cả đồ và ng ngá»c, gấm vóc Ä‘em lại. Quốc Thái tưởng là Tôn Quyá»n có lòng tốt, lấy là m hả dạ lắm. Quả nhiên Huyá»n Äức mê mải vá» nhạc hay sắc đẹp, không tưởng trở vá» Kinh Châu nữa.
Triệu Vân và năm trăm quân sÄ© ở riêng má»™t nhà cạnh đông phá»§, nhà n rá»—i cả ngà y, chỉ ra ngoà i thà nh phóng ngá»±a săn bắn chÆ¡i bá»i. Ngà y tháng thấm thoát, đã gần hết năm. Vân sá»±c nhá»› Khổng Minh trao cho ba cái túi gấm, có dặn thoạt tiên đến Nam Từ thì mở túi thứ nhất, cuối năm, mở túi thứ hai, đến khi nà o nguy cấp không có đưá»ng chạy, thì mở nốt cái thứ ba. Trong túi có mẹo xuất quá»· nháºp thần, bảo toà n được chúa công vá» tá»›i nhà . Nay đã sắp hết năm rồi, chúa công thì cứ ham mê nữ sắc, không trông thấy mặt lúc nà o, sao không mở túi thứ nhì xem kế mà là m?
Vân liá»n mở túi ra xem, biết được mưu mẹo như váºy. Ngay hôm ấy, Vân đến phá»§ xin gặp Huyá»n Äức. Thị Tỳ và o báo:
- Triệu Vân có việc khẩn cấp đến bẩm với quý nhân.
Huyá»n Äức gá»i và o há»i. Vân là m ra vẻ lo sợ, nói:
- Chúa công cứ ở trong cung thẳm, không tưởng gì đến Kinh Châu nữa à ?
Huyá»n Äức nói;
- Có việc gì mà ngơ ngác như thế?
Vân đáp:
- Sáng nay, Khổng Minh sai ngưá»i sang Tà o Tháo muốn trả thù háºn XÃch BÃch, đã khởi năm mươi vạn tinh binh đánh đến Kinh Châu. Việc nguy cấp đến nÆ¡i, chúa công phải vá» ngay má»›i được!
Huyá»n Äức nói:
- Ta cần phải bà n với phu nhân đã.
Vân nói:
- Nếu chúa công bà n vá»›i phu nhân, chắc phu nhân chả để cho Ä‘i. Bất nhược đừng nói, chiá»u nay vá» luôn, kẻo cháºm thì lỡ việc.
Huyá»n Äức nói:
- Ngươi hãy ra ngoà i, để ta sẽ liệu.
Vân cố giục gĩa hai ba lần, rồi lui ra.
Huyá»n Äức trở vá» gặp Tôn phu nhân liá»n rÆ¡m rá»›m nước mắt. Phu nhân nói:
- Phu quân có Ä‘iá»u chi phiá»n não là m váºy?
Huyá»n Äức nói:
- Tôi nghĩ mình tôi, một thân nương nhỠđất khách. Khi cha mẹ còn, đã không thỠphụng được thì chớ, tết nhất đến nơi, lại không tỠtựu được tổ tiên, là m cho tôi áy náy trong lòng.
Phu nhân nói:
- Thôi, phu quân đừng giấu tôi nữa. Tôi đã viết rõ cả rồi. Lúc nãy, Triệu TỠLong báo tin Kinh Châu nguy cấp, phu quân muốn vỠnên mượn cớ đó thôi.
Huyá»n Äức quỳ xuống nói:
- Phu nhân đã biết, tôi đâu dám giấu giếm? Tôi mà không vá», nếu mất Kinh Châu sẽ bị thiên hạ chê cưá»i. Tôi mà vá» thì lại không dứt được tình nghÄ©a vá»›i phu nhân. Vì thế tôi phiá»n não lắm.
Phu nhân nói:
- Tôi thì pháºn gái chữ tòng, chà ng Ä‘i thiếp cÅ©ng má»™t lòng xin theo.
Huyá»n Äức nói:
- Äà nh rằng phu nhân có lòng tốt như thế, nhưng Quốc Thái và Ngô hầu sao chịu cho phu nhân Ä‘i? Phu nhân có thương tôi, xin hãy yên tâm tạm ở lại đây, để tôi Ä‘i má»™t mình cho tiện.
Nói đoạn, nước mắt ròng ròng.
Phu nhân khuyên giải rằng:
- Phu quân đừng phiá»n não nữa, để tôi nói khó vá»›i mẫu thân tôi, chắc sẽ cho tôi vá» vá»›i phu quân nhân thể.
Huyá»n Äức nói:
- Mặc dầu Quốc Thái cho phép, nhưng thế nà o Ngô hầu cũng ngăn trở.
Tôn phu nhân ngồi nghĩ một lúc, rồi nói:
- Äể đến giữa hôm mồng má»™t tết, tôi vá»›i phu quân mượn cá»› ra bá» sông tế tổ, rồi ta cùng lẻn Ä‘i cả, có được không?
Huyá»n Äức nói:
- Nếu được thế, tôi sống chết cũng không quên ơn phu nhân. Nhưng xin chớ để lộ chuyện ra ngoà i.
Hai vợ chồng bà n định đâu đấy, Huyá»n Äức máºt gá»i Tá» Long và o dặn:
- Ngà y mồng má»™t tết, ngưá»i dẫn quân ra trước chá»±c sẵn ở dá»c đưá»ng. Ta lấy cá»› tế tổ sẽ cùng phu nhân Ä‘i má»™t thể.
Vân vâng lá»i.
Ngà y nguyên đán, tháng giêng, mùa xuân, năm Kiến An thứ 15, Ngô hầu há»™i cả văn võ trong triá»u. Huyá»n Äức và Tôn phu nhân và o bái yết bà Quốc Thái.
Phu nhân thưa:
- Phu quân con nhá»› đến mồ mả tôn tổ, cha mẹ, ở cả Trác Quáºn, ngà y đêm thương cảm khôn nguôi. Nay muốn ra bá» sông tế vá»ng, xin cáo để mẫu thân được biết.
Quốc Thái nói:
- Äó cÅ©ng là đạo hiếu, lẽ nà o mẹ chẳng đồng ý. Con không được biết bố mẹ chồng, thì phải cùng vá»›i chồng con ra tế bái cho xứng đạo là m dâu con ạ!
Hai vợ chồng lạy tạ trở ra. Muốn giấu, không cho Tôn Quyá»n biết, phu quân ngồi xe, chỉ mang má»™t Ãt đồ dùng lặt vặt, Huyá»n Äức lên ngá»±a, dẫn và i tên quân kỵ mã Ä‘i theo ra thà nh, há»™i vá»›i Triệu Vân. Năm trăm quân sÄ© tiá»n hô háºu á»§ng, rá»i khá»i Nam Từ, cấp tốc Ä‘i miết. Hôm ấy, Tôn Quyá»n say quá, tả hữu vá»±c và o nhà trong, văn vÅ© tan đâu vỠđấy. Äến lúc các quan biết tin Huyá»n Äức và phu nhân Ä‘i, thì trá»i đã tối. Muốn báo cho Tôn Quyá»n biết nhưng Quyá»n lại Ä‘ang ngá»§ say. Khi Quyá»n tỉnh dáºy thì trá»i đã tang tảng sáng.
Hôm sau, Quyá»n nghe tin Huyá»n Äức trốn mất, vá»™i và ng đòi văn võ và o bà n bạc.
Trương Chiêu nói:
- Nếu để ngưá»i nà y chạy thoát được, nay mai tất sinh loạn, nên sai ngưá»i Ä‘uổi cho mau.
Quyá»n sai ngay Trần VÅ©, Phan Chương lá»±a năm trăm tinh binh, không kể ngà y đêm phải Ä‘uổi kịp bắt Huyá»n Äức vá».
Hai tướng được lệnh nháºn quân Ä‘i.
Tôn Quyá»n giáºn Huyá»n Äức không biết ngần nà o, cầm nghiên má»±c bằng ngá»c trên án thư Ä‘áºp tan ra từng mảnh.
Trình Phổ nói:
Chúa công dù có nổi tráºn lôi đình, tôi tin chắc hai tướng cÅ©ng không bắt nổi Lưu Bị.
Quyá»n nói:
- Ai dám trái lệnh ta?
Phổ nói:
- Quáºn chúa từ nhỠưa chuá»™ng nghá» võ, tÃnh khà nghiêm nghị, các tướng Ä‘á»u sợ cả. Nay đã thuáºn theo Lưu Bị, tất nhiên đồng tâm Ä‘i vá»›i nhau. Các tướng Ä‘uổi theo, nếu gặp quáºn chúa, thì còn ai dám hạ thá»§ nữa.
Quyá»n giáºn lắm, rút ngay thanh gươm Ä‘ang Ä‘eo, gá»i Tưởng Khâm, Chu Thái đến bảo rằng:
- Hai tướng đem thanh gươm nà y đi lấy cả đầu em ta lẫn đầu Lưu Bị mang vỠđây. Nếu trái lệnh sẽ bị chém đầu!
Hai tướng lĩnh mệnh, lại dẫn một nghìn quân mã đuổi theo.
Nói vá» Huyá»n Äức, gò cương ra roi, Ä‘i như rút đưá»ng. Äêm hôm ấy, nghỉ tạm ở dá»c đưá»ng chừng hai trống canh lại vá»™i và ng khởi hà nh, gần đến đầu địa pháºn Sà i Tang, ngoảnh lại, thấy mé sau bụi bay mù mịt, Ä‘oán chắc là có quân Ä‘uổi theo. Huyá»n Äức đâm hoảng, há»i Vân:
- Quân đuổi đến nơi, là m thế nà o bây gi�
Vân nói:
- Chúa công hãy Ä‘i trước, để tôi Ä‘i chặn háºu.
Vừa qua chân núi trước mặt, má»™t toán quân mã xông ra chẹn đưá»ng, hai tướng Ä‘i đầu quát to lên rằng:
- Lưu Bị xuống ngựa chịu trói cho mau! Ta phụng lệnh Chu đô đốc đợi ở đây đã lâu rồi!
Thì ra Chu Du vẫn có ý sợ Huyá»n Äức chạy trốn, nên đã sai Từ Thịnh, Äinh Phụng dẫn ba nghìn quân mã đóng đồn chá»±c sẵn ở nÆ¡i xung yếu, hà ng ngà y cho ngưá»i lên gò cao trông chừng, Ä‘oán chắc nếu Huyá»n Äức Ä‘i theo đưá»ng bá»™ thế nà o cÅ©ng qua lối nà y. Khi ấy hai tướng trông thấy có má»™t toán quân mã cá»§a Huyá»n Äức Ä‘i đến, liá»n cầm võ khà ra chặn đưá»ng.
Huyá»n Äức hoảng sợ, dừng ngá»±a lại há»i Triệu Vân rằng:
- Trước mặt có quân chặn đưá»ng, sau lưng có quân Ä‘uổi theo, hết đưá»ng rồi, là m thế nà o bây giá»?
Vân thưa:
- Chúa công chá»› ngại. Quân sư có ba Ä‘iá»u diệu kế ở trong túi gấm nà y. Hai lần mở trước Ä‘á»u đã trúng cả. Nay còn Ä‘iá»u thứ ba, dặn lúc nà o nguy cấp lắm má»›i mở. ChÃnh lúc nà y nên mở ra xem sao.
Nói rồi, Vân mở nốt túi thứ ba dâng lên, Huyá»n Äức xem xong, đến ngay trước xe Tôn phu nhân khóc mà nói rằng:
- Tôi có mấy lá»i tâm phúc, đến đây phải thà nh tháºt tá» bà y cùng phu nhân.
Phu nhân nói:
- Phu quân có Ä‘iá»u gì, cứ nói thá»±c cho tôi được biết?
Huyá»n Äức nói:
- Trước kia Ngô hầu đồng mưu vá»›i Chu Du gá»i gả phu nhân cho tôi, thá»±c ra không phải có ý muốn tác thà nh cho phu nhân đâu, mà chÃnh là định cấm tù Bị nà y để cướp Kinh Châu đó thôi. Khi Kinh Châu vá» tay rồi, há» sẽ giết tôi Ä‘i. Rõ rà ng há» dùng phu nhân là m cái mồi thÆ¡m để dá» tôi đó. Sở dÄ© tôi không sợ chết, dám cả gan đến đây, vì biết chắc phu nhân có chà khà nam nhi, có lòng yêu thương đến tôi. Vừa rồi, thấy Ngô hầu có ý muốn hại, nên tôi nói dối là Kinh Châu có việc, để tÃnh đưá»ng trở vá». Nay được phu nhân không nỡ bá» nhau, theo tôi đến đây. Không ngá» Ngô hầu sai ngưá»i Ä‘uổi theo sau lưng. Chu Du lại cho ngưá»i chặn đưá»ng trước mặt. Ngoà i phu nhân ra không ai gỡ được nạn nà y. Nếu phu nhân không rá»§ lòng cứu cho, thì tôi xin chết ngay ở trước xe để đáp Æ¡n đức cá»§a phu nhân!
Phu nhân nổi giáºn nói:
- Anh tôi đã không coi tôi là ruột thịt thân thiết thì còn mặt nà o trông thấy nhau nữa. Thôi! Việc hôm nay phu quân cứ để mặc tôi!
Láºp tức Tôn phu nhân sai đẩy xe lên trước, cuốn rèm lên, rồi mắng Từ Thịnh, Äinh Phụng rằng:
- Hai ngưá»i muốn là m phản hay sao?
Hai tướng vội và ng xuống ngựa, bỠgươm giáo xuống, bẩm rằng:
- Chúng tôi đâu dám là m phản, nguyên phụng tướng lệnh của Chu đô đốc, đóng tại đây đợi chỠLưu Bị đó thôi.
Phu nhân giáºn lắm, nói:
- Thằng giặc Chu Du kia! Äông Ngô ta có phụ gì mà y? Huyá»n Äức là Hoà ng Thúc nhà Hán, lại là chồng ta. Ta đã nói vá»›i mẹ và anh cho vợ chồng ta vá» Kinh Châu rồi. Nay các ngưá»i dẫn quân chặn đưá»ng định cướp đồ đạc cá»§a vợ chồng ta hay sao?
Hai tướng vâng dạ liên hồi, thưa rằng:
- Chúng tôi đâu dám thế, xin phu nhân nguôi giáºn. Việc nà y là chúng tôi phụng mệnh cá»§a đô đốc chá»› có can gì đến chúng tôi đâu.
Phu nhân thét:
- Các ngươi chỉ biết sợ Chu Du, còn không biết sợ ta à ? Chu Du giết nổi các ngưá»i, ta đây dá»… thưá»ng không giết nổi Chu Du hẳn?
Nói rồi chá»i mắng Chu Du thảm hại, rồi đẩy xe tiến lên.
Từ, Äinh hai tướng nghÄ© rằng mình là ngưá»i bá» dướiù, đâu dám kháng cá»± vá»›i phu nhân, vả lại trông thấy Triệu Vân có vẻ căm tức lắm, nên buá»™c lòng phải thét quân sÄ© mở đưá»ng cho Ä‘i.
Xe vừa Ä‘i được năm sáu dặm, thì Trần VÅ©, Phan Chương Ä‘uổi đến nÆ¡i. Từ Thịnh, Äinh Phụng thuáºt lại chuyện trước. Hai tướng kia nói rằng:
- Các ngươi tha cho Ä‘i là há»ng rồi. Chúng ta phụng mệnh Ngô hầu Ä‘uổi theo bắt há» vỠđây!
Rồi bốn tướng há»p binh là m má»™t ra sức Ä‘uổi theo. Huyá»n Äức Ä‘ang chạy, bá»—ng nghe mé sau có tiếng reo nổi lên ầm ầm, lại nói vá»›i phu nhân rằng:
- Quân mé sau lại đuổi đến thì là m thế nà o?
Phu nhân nói:
- Phu quân cứ đi trước, để tôi với TỠLong đón đánh mặt sau.
Huyá»n Äức dẫn ba trăm quân, nhắm bá» sông Ä‘i trước. Tá» Long dùng ngá»±a đứng bên cạnh xe, dà n quân ra đợi các tướng kia đến. Bốn tướng đến nÆ¡i, trông thấy phu nhân vá»™i và ng xuống cả ngá»±a, chắp tay đứng im. Phu nhân há»i:
- Trần Vũ, Phan Chương đến đây có việc gì?
Hai tướng bẩm rằng:
- Chúng tôi phụng mệnh chúa công, má»i phu nhân và Huyá»n Äức trở vá».
Phu nhân nghiêm nét mặt quát:
- Bá»n ngươi toà n là đồ thất phu, chia rẽ anh em ta, để chúng ta không hòa thuáºn vá»›i nhau. Ta đã gả bán cho ngưá»i, hôm nay Ä‘i vá», không phải là đi theo trai. Ta vâng lệnh mẹ ta để cho vợ chồng ta trở lại Kinh Châu, dù anh ta có đến đây nữa, cÅ©ng phải theo lá»… phép. Các ngưá»i cáºy có quân, muốn giết ta hay sao?
Tôn phu nhân mắng má» má»™t cháºp, khiến bốn tướng chỉ đứng nhìn nhau. Ai nấy tá»± nghÄ© rằng: Ngưá»i ta vá»›i chá»§ mình vạn năm vẫn là anh em vá»›i nhau, mà việc nà y còn có Quốc Thái là m chá»§. Ngô hầu lại là ngưá»i chà hiếu, sao dám trái lá»i mẹ? Mai nà y nghÄ© lại, thì muôn sá»± té ra chúng mình không phải cả. Chỉ bằng ta hãy là m má»™t việc có chút tình tá» tế là hÆ¡n.
Vả lại trong đám ấy không thấy Huyá»n Äức, chỉ thấy có Triệu Vân mắm môi trợn mắt, lăm le muốn đánh. Bởi thế, các tướng dạ ran mấy tiếng, rồi rút quân vá».
Tôn phu nhân sai đẩy xe đi thẳng.
Từ Thịnh nói với các tướng rằng:
- Chúng ta hãy cùng đến trình việc đó với Chu đô đốc.
Bốn tướng còn đương do dự, bỗng thấy, một toán quân sồng sộc chạy đến, trông ra thì là Tưởng Khâm và Chu Thái.
Hai tướng há»i ngay.
- Các ông có thấy Lưu Bị không?
Bốn ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Buổi sáng có qua đây, đến bây giỠđã đi xa rồi.
Tưởng khâm nói:
- Sao không bắt trói lại?
Bốn tướng thuáºt lại chuyện phu nhân mắng má» vừa rồi. Tưởng Khâm nói:
- ChÃnh vì thế Ngô hầu ban cho má»™t thanh kiếm mang theo đây, truyá»n cho giết cô em trước, Lưu Bị sau. Há»… sai lệnh sẽ bị chém đầu!
Bốn tướng nói:
- HỠđi xa rồi, là m thế nà o?
Tưởng Khâm nói:
- Hắn chỉ có má»™t Ãt quân bá»™, mình Ä‘i gấp cÅ©ng không được. Từ, Äinh hai tướng nên phi báo vá»›i đô đốc, sai đưá»ng thá»§y bÆ¡i thuyá»n tốc hà nh Ä‘uổi mau. Bốn chúng ta thì Ä‘uổi trên bá»™. Bất kỳ đưá»ng nà o, há»… Ä‘uổi kịp thì cứ việc chém phăng Ä‘i, không cho nói lôi thôi gì hết!
Äinh, Từ liá»n phi báo vá»›i Chu Du, còn bốn tướng dẫn quân men bá» sông Ä‘uổi riết.
Lại nói, Huyá»n Äức và quân sÄ© rá»i Sà i Tang đã xa, đến bến Lưu Lang, má»›i hÆ¡i vững dạ, Ä‘i dá»c bá» sông tìm thuyá»n, chỉ thấy dòng sông mênh mông không má»™t bóng thuyá»n nà o. Huyá»n Äức cúi đầu nghÄ© ngợi. Triệu Vân nói:
- Chúa công ở trong hang hổ trốn nạn ra đây, nay đã gần đến địa giới nhà rồi, tôi chắc thế nà o quân sư cũng liệu trước, không phải lo ngại đâu?
Huyá»n Äức nghe xong, sá»±c nhá»› đến chuyện phồn hoa sung sướng ở Äông Ngô vừa rồi bá»—ng dưng ứa hà ng nước mắt.
Ngưá»i sau có thÆ¡ than rằng:
Sóng nà y Ngô Thục kết nhân duyên.
Cá»a ngá»c nhà và ng bóng dáng tiên.
Thiên hạ chịu nhưá»ng cô gái đẹp,
Äổi là m sao nổi chà Lưu Lang?
Huyá»n Äức sai Tá» Long ra mé trước tìm thuyá»n, chợt tin báo phÃa sau cát bụi bay mù trá»i. Huyá»n Äức lên cao trông xem, thấy ngưá»i ngá»±a kéo đến đông như kiến cá», liá»n than rằng:
- Chạy tất tưởi cả ngà y, ngưá»i ngá»±a má»i mệt chưa thở được, lại có quân Ä‘uổi theo, thiệt là chết không còn chá»— chôn đây.
Tiếng reo má»—i lúc má»™t gần. Huyá»n Äức Ä‘ang luống cuống không biết tÃnh thế nà o, chợt thấy má»™t dãy hÆ¡n và i chục chiếc thuyá»n muôi bồng Ä‘áºu ở bá» sông. Tá» Long nói:
- Trá»i Æ¡i! May quá, có thuyá»n đây rồi, xin chúa công xuống thuyá»n ngay để sang sông, rồi ta sẽ lại liệu.
Huyá»n Äức cùng Tôn phu nhân, Tá» Long và năm trăm quân sÄ© xuống cả thuyá»n. Chỉ thấy má»™t ngưá»i khăn lượt áo the ở trong khoang vừa cưá»i vừa bước ra nói:
- Xin chúc mừng chúa công! Gia Cát Lượng chỠở đây đã lâu rồi!
Những ngưá»i giả là m lái buôn ở trong thuyá»n Ä‘á»u là thá»§y quân ở Kinh Châu cả.
Huyá»n Äức mừng lắm.
Má»™t lát, bốn tướng đã Ä‘uổi kịp đến nÆ¡i. Khổng Minh cưá»i trỠđám ngưá»i trên bá», nói:
- Ta biết trước đã lâu rồi. Các ngươi vỠnói với Chu Lang từ rầy đừng dùng cái kế mỹ nhân ấy nữa nhé!
Trên bá», cung tên bắn xuống tá»›i tấp, nhưng thuyá»n ra xa rồi. Bốn tướng cứ đứng ngây mặt nhìn theo.
Thuyá»n Huyá»n Äức và Khổng Minh Ä‘ang Ä‘i, bá»—ng thấy nước sông réo lên ầm ầm. Ngoảnh đầu lại xem, thấy chiến thuyá»n Äông Ngô kéo đến như lá tre. Chu Du ngồi dưới lá cá» tướng, bên tả có Hà n ÄÆ°Æ¡ng, bên hữu có Hoà ng Cái, thế như ngá»±a bay, sao chạy, à o à o lướt tá»›i.
Khổng Minh sai lái giạt và o bá» phÃa bắc, rồi bá» thuyá»n lên cả bá»™, xe ngá»±a kéo Ä‘i. Chu Du Ä‘uổi đến nÆ¡i cÅ©ng ùa lên bá»™ Ä‘uổi theo. Toà n bá»™ thá»§y quân để Ä‘i trước, Hoà ng Cái, Hà n ÄÆ°Æ¡ng, Từ Thịnh, Äinh Phụng kèm sau.
Du há»i:
- Äây là xứ nà o?
Quân sĩ bẩm:
- Trước mặt là địa đầu Hoà ng Châu.
Chu Du trông theo, thấy quân mã Huyá»n Äức chưa Ä‘i xa mấy, liá»n sai quân sÄ© ráng sức Ä‘uổi đánh.
Äang Ä‘uổi miết, bá»—ng thấy hồi trống nổi lên, má»™t toán quân ở trong sưá»n núi kéo ra, đại tướng Ä‘i đầu là Quan Vân Trưá»ng. Du luống cuống, vá»™i quay ngá»±a chạy. Vân Trưá»ng xốc tá»›i, Du tế ngá»±a chạy chà chết. Äang chạy, Hoà ng Trung, Ngụy Diên hai bên đổ ra đánh giết, quân Ngô thua to. Du láºt Ä‘áºt xuống được đến thuyá»n, thì quân sÄ© ở trên bỠđồng thanh hô lá»›n:
Chu Du mẹo giá»i yên thiên hạ,
Äã mất phu nhân, lại thiệt quân!
Du nổi giáºn, nói:
- Lại phải lên bá», quyết má»™t tráºn sống mái xem sao?
Hà n ÄÆ°Æ¡ng, Hoà ng Cái cố sức can ngăn. Du tá»± nghÄ© rằng:
- Kế của ta không thà nh công, còn mặt mũi nà o trông thấy Ngô hầu nữa!
NghÄ© Ä‘oạn gầm lên má»™t tiếng, vết Ä‘au vỡ tung ra, ngã quay xuống thuyá»n. Các tướng xúm lại cấp cứu, thì Du đã mê man bất tỉnh nhân sá»± rồi.
Äó là :
Hai phen khôn quá thà nh ra vụng.
Nay lại há»n căm, lại thẹn thùng!
Chưa biết Chu Du rồi ra thế nà o, xem đến hồi sau sẽ rõ.
Hết hồi 55.
Tà i sản của phamhau1986
27-06-2008, 05:45 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bà i gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngà y 5 giá» 49 phút
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Há»’I 56
Tà o tháo mở tiệc mừng đà i Äổng Tước;
Khổng Minh Ba lần trêu tức Chu Du.
Nói vá» Chu Du bị Khổng Minh phục ba cánh quân cá»§a Quan Công, Hoà ng Trung và Ngụy Diên đánh cho đại bại. Hoà ng Cái và Hà n ÄÆ°Æ¡ng vá»™i cứu xuống thuyá»n, thá»§y quân bị chết rất nhiá»u. Chu Du ngoảnh trông lên thấy Huyá»n Äức, Khổng Minh, Tôn phu nhân và quân sÄ© đóng cả trên đỉnh núi, là m gì chẳng tức Ä‘iên ruá»™t? Vết thương chưa là nh, lại vỡ tung ra, ngất nhà o xuống thuyá»n. Các tướng cứu tỉnh, quay thuyá»n chạy trốn. Khổng Minh không cho quân Ä‘uổi, cùng vá»›i Huyá»n Äức vá» Kinh Châu ăn mừng, khao thưởng tướng sÄ©.
Chu Du vá» Sà i Tang, còn bá»n Tưởng Khâm vá» Nam Từ báo vá»›i Tôn Quyá»n. Quyá»n tức lắm muốn cá» Trình Phổ là m đại Äô Äốc, Ä‘em quân sang lấy Kinh Châu. Chu Du cÅ©ng dâng thư xin Ä‘iá»u binh sang đánh báo thù.
Trương Chiêu can rằng:
- Việc nà y không nên vá»™i. Tà o Tháo vẫn lăm le muốn báo thù tráºn XÃch BÃch, vì sợ Tôn, Lưu hai nhà đồng tâm hiệp lá»±c vá»›i nhau, cho nên chưa dám là m. Nay chúa công vì tức giáºn chốc lát vá»™i và ng gây sá»± đánh nhau, Tháo tất nhiên thừa cÆ¡ đến đánh, nước Ngô ta sẽ nguy khốn ngay.
Cố Ung cũng nói:
- Ở đây thế nà o chẳng có quân do thám cá»§a Hứa Äô? Nếu biết Tôn, Lưu bất hòa Tháo tất nhiên sai ngưá»i đến câu kết vá»›i Lưu Bị. Bị e sợ Giang Äông, sẽ phải Ä‘i theo Tà o Tháo. Như thế Giang Nam bao giá» má»›i được yên ổn? Không gì bằng sai ngưá»i đến Hứa Äô, tâu xin cho Lưu Bị là m chức châu mục ở Kinh Châu. Tà o Tháo thấy váºy, tất nhiên lo sợ không dám nhòm đến mặt Äông Nam, và Lưu Bị cÅ©ng không oán gì chúa công nữa. Rồi ta sẽ sai ngưá»i tâm phúc, dùng kế phản gián, là m cho Tà o Tháo vá»›i Lưu Bị đánh lẫn nhau, bấy giá» ta sẽ thừa cÆ¡ tÃnh lấy, chắc chắn thắng lợi.
Quyá»n khen rằng:
- Nguyên Thán nói chà phải! Nhưng ai đi sứ được đây?
Cố Ung nói:
- Ở đây có má»™t ngưá»i Tà o Tháo rất kÃnh mến, có thể đảm nháºn vịêc ấy được.
- Quyá»n há»i ngưá»i nà o?
Ung đáp:
- Hoa Hâm hiện có mặt ở đây, sao không sai hắn?
Quyá»n mừng lắm, sai ngay Hoa Hâm mang biểu đến Hứa Äô. Hâm lÄ©nh mệnh lên đưá»ng thẳng đến Hứa Äô xin ra mắt Tà o Tháo. ÄÆ°á»£c tin Tháo Ä‘ang há»™i cả quần thần ở Nghiệp Quáºn ăn mừng đà i Äồng Tước, Hâm liá»n đến ngay Nghiệp Quáºn.
Tà o Tháo từ khi thua ở XÃch BÃch, vẫn có ý muốn đánh báo thù, nhưng còn ngại Tôn, Lưu đồng tâm hiệp lá»±c, nên chưa dám khinh động.
Năm Kiến An thứ 15 (210) đà i Äồng Tước hoà n thà nh, Tháo há»™i cả các quan văn võ ở Nghiệp Quáºn, mở tiệc ăn mừng.
Äà i nà y xây trên bá» Chương Hà , tòa chÃnh giữa gá»i là Äồng Tước, tòa bên phải là Ngá»c Long, tòa bên hữu là Kim Phượng, Ä‘á»u cao mưá»i trượng, hai bên xây hai cái cầu thông vá»›i nhau, trăm ngà n cá»a ngõ, trong Ä‘á»n ngoà i cá»a, và ng son choáng lá»™n.
Hôm ấy, Tháo đầu đội mÅ© và ng khảm ngá»c, mình mặc áo bà o gấm xanh, già y kết hạt châu, ngồi chá»…m chệ ở tầng trên, các văn võ đứng hầu bên dưới. Tháo muốn xem các tướng thi cung tên, bèn sai ngưá»i hầu cáºn mang má»™t chiếc chiến bà o bằng gấm Tây Xuyên, treo trên cà nh liá»…u. Dưới gốc cây dá»±ng má»™t cái bia, chá»— đứng bắn cách xa má»™t trăm bước, các tướng chia là m hai đội: Ngưá»i tôn tá»™c há» Tà o mặc áo bà o Ä‘á», còn các tướng khác mặc áo bà o xanh. Ai nấy Ä‘á»u Ä‘eo cung cứng tên dà i, cưỡi ngá»±a đứng sẵn chá» lệnh.
Tháo truyá»n lệnh rằng:
- Ai bắn trúng hồng tâm, thì được thưởng cẩm bà o, nếu bắn không tin sẽ bị phạt uống một chén nước lã.
Lệnh vừa truyá»n xuống, trong đội áo đỠcó má»™t tướng trẻ tuổi, tế ngá»±a nhảy ra. Má»i ngưá»i trông xem ai, thì là Tà o Hưu. Hưu phi ngá»±a dạo Ä‘i dạo lại hai ba vòng, rồi rút má»™t mÅ©i tên, giương đẫy sức cung, bắn ra má»™t phát, trúng giữa hồng tâm. Chiêng trống nổi lên, tiếng reo mừng ầm ỹ. Tà o Tháo ngồi trên cÅ©ng mừng nói rằng:
- Äó là ngá»±a thiên lý cá»§a nhà ta đó!
Vừa toan sai ngươi ra lấy áo bà o thưởng cho Tà o Hưu, thì trong đội áo xanh có một tướng tế ngựa ra kêu lên rằng:
- Ão bà o cá»§a thừa tướng, nên nhưá»ng cho chúng tôi là ngưá»i ngoà i lấy trước, trong tôn tá»™c không nên tranh lấy phần hÆ¡n.
Tháo nhìn xem ai, thì là Văn SÃnh.
Các quan nói:
- Hãy để xem Văn Trá»ng bắn thế nà o đã!
Văn SÃnh giương cung, tế ngá»±a, bắn má»™t phát, cÅ©ng trúng hồng tâm. Má»i ngưá»i reo mừng ầm ỹ. Chiêng trống khua vang. SÃnh hô lá»›n lên rằng:
- Äem áo bà o lại đây mau!
Äá»™i áo đỠlại có má»™t tướng tế ngá»±a ra thét lên rằng:
- Văn Liệt bắn trước, sao ngươi dám nẫng tay trên? Hãy xem ta bắn để giải hòa cho cả ngưá»i đây nà y!
Nói đoạn, giương cung bắn một phát, cũng trúng hồng tâm. Chúng vỗ tay reo ầm cả lên, trông ra thì Tà o Hồng. Hồng sắp đến lĩnh áo, lại có một tướng trong đội áo xanh chạy ra giương cung nói lớn:
- Ba anh bắn thế chưa tà i, xem ta bắn đây nhé!
Chúng nhìn xem ai, thì là Trương Cáp. Cáp phi ngựa, quay lưng lại, bắn một phát, cũng trúng hồng tâm nốt. Bốn mũi tên cắm thà nh vòng trong hồng tâm. Ai cũng khen là tà i bắn cả. Cáp nói:
- Cẩm bà o phải vỠtay ta chớ!
Cáp nói chưa dứt lá»i, bá»—ng lại có má»™t tướng áo đỠtế ngá»±a ra nói rằng:
- Ngươi quay lưng lại bắn cÅ©ng chưa giá»i! Hãy xem ta bắn trúng hồng tâm giữa bốn mÅ©i tên cho mà xem.
Tướng ấy là Hạ Hầu Uyên. Uyên tế ngựa ra đứng chỗ cũ bắn, cũng quay mình lại ra bắn một phát, trúng ngay và o khoảng giữa bốn mũi tên. Chiêng trống lại khua ầm ỹ. Uyên kìm ngựa, thu cung lại reo lên rằng:
- Mũi tên nà y đã đáng lấy áo bà o chưa?
Lại có má»™t tướng áo xanh nhảy ra gá»i rằng:
- Hãy để áo gấm ấy cho Từ Hoảng!
Uyên há»i:
- Anh còn bắn thế nà o tà i hơn được ta nữa, mà đòi lấy áo gấm?
- Anh bắn tin hồng tâm cÅ©ng chưa giá»i! Hãy xem ta bắn lấy cái áo gấm đây nà y!
Nói đoạn, Hoảng bèn giương cung đặt tên, ngắm cà nh liễu bắn một phát, cà nh liễu gãy đôi, áo bà o rơi xuống đất. Từ Hoảnh tế ngựa lại lấy áo khoác lên vai, lên trước đà i bẩm to rằng:
- Tạ ơn thừa tướng ban áo gấm!
Tà o Tháo và các quan ai cÅ©ng khen tà i. Hoảng quay ngá»±a toan trở vá», bá»—ng có má»™t tướng áo xanh nhảy xổ ra gá»i rằng:
- Anh mang áo đi đâu? Hãy mau mau để đó cho ta!
Chúng trông ra thì là Hứa Chá».
Từ Hoảng nói:
- Ão đã ở trong tay ta rồi, anh cướp lại sao nổi?
Chá» chẳng nói chẳng rằng, xốc ngá»±a tá»›i giáºt áo bà o. Hai ngá»±a giáp nhau, Hoảng cầm cung giá»t Hứa Chá». Chá» má»™t tay nắm lấy cung, má»™t tay lôi Hoảng khá»i bà n đạp, Hoảng bá» cung nhảy xuống ngá»±a. Chá» cÅ©ng nhảy xuống theo. Hai ngưá»i giằng co váºt lá»™n. Tháo gá»i hai ngưá»i lên cả trên đà i. Từ Hoảng trợn mà y trừng mắt, Hứa Chá» mÃm miệng nghiến rắng, hai ngưá»i chỉ lăm le chá»±c đánh nhau.
Tháo cưá»i, bảo rằng:
- Ta chỉ nhỠsức mạnh của các ông, có tiếc gì một cái áo gấm?
Liá»n gá»i các tướng lên hết cả trên đà i, ban cho má»—i ngưá»i má»™t tấm gấm Tây Xuyên. Các tướng cùng lạy tạ. Tháo má»i các tướng ngồi theo thứ tá»± ăn yến. Tiếng nhạc vang lừng, trên cạn dưới nước trăm thứ trò vui, quan văn tướng võ, chén thù chén tạc, vui vẻ vô cùng.
Tháo bảo các quan văn rằng:
- Tướng võ thì lấy ngá»±a bắn cung là m vui, uy dÅ©ng như thế đủ rồi. Còn các ông Ä‘á»u là những ngưá»i hay chữ, đã lên đến chá»— đà i cao, sao không vịnh má»™t bà i thÆ¡ hay để ghi lấy thắng cảnh nà y?
Các quan Ä‘á»u khom lưng, thưa:
- Xin tuân lệnh!
Bấy giá», bá»n quan văn có Vương Lãng, Chung Do, Vương Sán, Trần Lâm má»—i ngưá»i hiến má»™t bà i thÆ¡, bà i nà o cÅ©ng ca ngợi công đức Tà o Tháo như trá»i biển, xứng đáng lên ngôi thiên tá». Tháo xem từng bà i, rồi cưá»i mà nói rằng:
- Các ông văn hay, khen ta khi quá lá»i. Ta vốn là ngưá»i ngu láºu, khi trước cÅ©ng may mà được phong chức hiếu liêm. Sau gặp buổi thiên hạ loạn lạc, ta có là m má»™t cái nhà mát cách thà nh Tiêu năm mươi dặm vá» phÃa đông. Ta cÅ©ng muốn mùa xuân mùa hạ thì Ä‘á»c sách, mùa thu mùa đông thì săn bắn, đợi khi nà o thì thiên hạ thái bình, má»›i ra là m quan. Không ngá» triá»u đình triệu ra cho là m Ä‘iển quân hiệu úy. Ta má»›i đổi nguyện vá»ng xưa, muốn ra dẹp giặc, láºp công vá»›i nước, chỉ mong sau khi ta mất Ä‘i, được để ở trên má»™ chà rằng: "Má»™ cá»§a quan cố Chinh tây tướng quan Tà o hầu". Ấy thế là ta mãn nguyện. Nhá»› lại, từ khi ta giết Äổng Trác, quét sạch Khăn Và ng, trừ được Viên Thuáºt, phá được Lã Bố, dẹp tan đám Viên Thiệu, Lưu Biểu, dần dần bình định được cả thiên hạ, mình là m đến chức tể tướng ngôi phú quý tưởng tá»™t báºc rồi, còn mong gì hÆ¡n nữa? Nếu triá»u đình không có ta, chưa biết bao giá» ngưá»i xưng đế, bao kẻ xưng vương rồi đó. Lắm ngưá»i thấy ta quyá»n cao chức trá»ng, ngá» cho ta có bụng nà y khác, tháºt là lầm lá»›n! Ta thưá»ng nhá»› Khổng Tá» khen đức tốt cá»§a vua Văn Vương nhà Chu, lá»i xưa ta vẫn canh cánh bên lòng. Nhưng muốn cho ta bá» binh quyá»n Ä‘i, ra ở chá»— đất được phong là Võ bình hầu, thì cÅ©ng không xong: Vì ta không còn binh quyá»n trong tay, tất sẽ bị kẻ khác hãm hại. Ta mà bị hại, thì nhà nước cÅ©ng sụp đổ. Bởi thế ta không thể mến cái tiếng hão mà mang cái vạ tháºt, chắc các ông không ai biết ná»—i lòng cho ta!
Các quan cùng đứng dáºy, lạy mà nói rằng:
- Dẫu Y Doãn, Chu Công ngà y xưa cũng không bằng được thừa tướng!
Ngưá»i sau có thÆ¡ rằng:
Vương Mãng trong khi tôn kẻ sĩ,
Chu Công giữa lúc bị dèm pha,
Giá phá»ng bấy giá» Ä‘á»u chết cả.
Còn ai biết được chÃnh hay tà ?
Tà o Tháo uống luôn và i cốc rượu, không ngá» say quá, gá»i tả hữu mang nghiên bút đến, cÅ©ng toan đỠchÆ¡i má»™t bà i thÆ¡ Äồng Tước. Tháo sắp hạ bút xuống viết, chợt có tin báo rằng:
- Äông Ngô sai Hoa Hâm đến dâng biểu, tâu xin cho Lưu Bị là m Kinh Châu mục. Tôn Quyá»n gả em gái cho Lưu Bị, chÃn quáºn trên sông Hán đã vá» tay Lưu Bị quá ná»a rồi!
Tháo nghe nói hoảng sợ, chân tay luống cuống, quẳng ngay bút xuống đất.
Trình Dục há»i:
- Thừa tướng Ä‘ang lúc ở giữa đám quân trăm vạn, tên đạn bá»i bá»i, chưa khi nà o phải sợ hãi đến thế, nay nghe thấy Lưu Bị được Kinh Châu, mà sao thất kinh váºy?
Tháo nói:
- Lưu Bị như con rồng trong đám ngưá»i, xưa nay chưa được xuống nước bao giá», nay được Kinh Châu khác nà o rồng khô mà và o bể lá»›n, trách nà o ta chẳng giáºt mình.
Trình Dục nói:
- Thừa tướng có biết Hoa Hâm đến đây là có ý là m sao chưa?
Tháo nói:
- Chưa biết.
Dục nói:
- Tôn Quyá»n vốn ghét Lưu Bị, muốn cất quấn đến đánh, lại sợ thừa tướng thừa cÆ¡ đến báo thù, cho nên dâng biểu tiến cá» Lưu Bị để Bị yên lòng và để thừa tướng đừng mong má»i gì nữa.
Tháo gáºt đầu nói rằng:
- Ngươi nói phải lắm!
Dục lại nói:
- Tôi có má»™t mẹo nà y, khiến cho Tôn, Lưu xâu xé lẫn nhau, rồi thừa tướng sẽ thừa cÆ¡ đánh phá, chỉ má»™t tráºn là diệt được cả hai tên.
Tháo mừng lắm, há»i mẹo là m sao.
Trình Dục thưa:
- Äông Ngô chỉ trông cáºy và o Chu Du. Thừa tướng nên tâu phong cho Chu Du là m thái thú ở Nam quáºn; Trình Phổ là m thái thú ở Giang Hạ, còn Hoa Hâm thì cho là m quan ở đây. Như thế Chu Du tất sinh thù địch vá»›i Lưu Bị. Ta sẽ thừa cÆ¡ ở hai bên xâu xé nhau, mà đánh thì có hay hÆ¡n không?
Tháo nói:
- Lá»i Trá»ng Äức hợp ý ta lắm!
Liá»n gá»i Hoa Hâm đến đà i, thưởng cho rất háºu.
Hôm ấy tan tiệc, Tháo dẫn văn võ đến Hứa Xương, tâu phong cho Chu Du là m thái thú Nam Quáºn, Trình Phổ là m thái thú Giang Hạ, Hoa Hâm là m đại lý thiếu khanh ở lại kinh đô. Sứ giả đưa tá»›i Äông Ngô, Chu Du, Trình Phổ Ä‘á»u nháºn tước phong cả.
Du lĩnh chức rồi, lại cà ng nghĩ cách báo thù, mới dâng thư lên Ngô hầu, xin sai Lỗ Túc sang đòi Kinh Châu.
Quyá»n gá»i Lá»— Túc và o bảo rằng:
- Ngươi bầu chủ cho Lưu Bị mượn Kinh Châu, nay hắn dây dưa mãi không trả, còn đợi đến bao gi�
Túc thưa:
- Trong văn khế hẹn rằng khi nà o lấy được Tây Xuyên mới trả kia mà !
Quyá»n gắt mắng:
- Cứ nói lấy được Tây Xuyên, nay vẫn chưa thấy cất quân, còn đợi đến già à ?
Túc thưa:
- Váºy tôi xin sang đòi.
Nói rồi, liá»n Ä‘i thuyá»n sang Kinh Châu.
Huyá»n Äức, Khổng Minh lâu nay ở Kinh Châu, tÃch chứa lương thảo, luyện táºp quân mã, hiá»n sÄ© gần xa quy phục rất nhiá»u. Sá»±c có tin báo Lá»— Túc đến, Huyá»n Äức há»i Khổng Minh:
- Tá» KÃnh đến chuyến nà y có mục Ä‘Ãch gì?
Khổng Minh nói:
- Má»›i rồi, Tôn Quyá»n tâu cho chúa công là m Kinh Châu mục, là vì sợ Tà o Tháo. Tháo phong Chu Du là m thái thú Nam Quáºn là muốn cho Tôn, Lưu đánh lẫn nhau, hắn ở giữa kiếm lợi. Nay Lá»— Túc đến đây, tất là Chu Du thụ chức rồi, sai Túc sang đòi Kinh Châu đó thôi.
Huyá»n Äức há»i:
- Thế thì trả lá»i là m sao?
Khổng Minh đáp:
- Nếu Lỗ Túc nhắc đến việc Kinh Châu, thì chúa công cứ òa lên khóc, khóc đến chỗ thảm thiết, tôi sẽ xin ra khuyên giải.
Bà n định đâu đấy, Huyá»n Äức ra tiếp Lá»— Túc và o phá»§ ngồi chÆ¡i.
Túc nói:
- Hoà ng Thúc nay đã là rể Äông Ngô, tức như chúa công tôi, tôi đâu dám ngồi.
Huyá»n Äức nói:
- Tá» KÃnh là bạn cÅ© cá»§a ta, sao quá khiêm tốn váºy?
Túc mới ngồi; uống trà xong, Túc nói:
- Tôi phụng mệnh Ngô hầu, chỉ vì việc Kinh Châu mà đến đây. Hoà ng Thúc mượn Kinh Châu cũng đã lâu rồi, nay hai nhà lại kết thân với nhau, nên nể mặt nhau một chút, mau trao trả cho xong.
Huyá»n Äức nghe nói, ôm mặt khóc hu hu lên. Túc sợ há»i:
- Sao Hoà ng Thúc lại thế?
Huyá»n Äức cứ khóc. Khổng Minh ở sau bình phong, bước ra nói:
- Tá» KÃnh có hiểu cá»› là m sao mà chúa công tôi khóc thế không?
Túc nói:
- Tôi tháºt không biết.
Khổng Minh nói:
- Có khó gì mà không biết. Trứơc kia chúa công tôi mượn Kinh Châu có hẹn rằng bao giá» lấy được Tây Xuyên thì trả. Nhưng suy Ä‘i nghÄ© lại: Lưu Chương ở Ãch Châu là em chúa công tôi, đôi bên cùng là máu má»§ nhà Hán cả. Nếu cất quân sang cướp lấy thà nh trì, e thiên hạ chê cưá»i. Ãch Châu đã không lấy được mà lại phải trả Kinh Châu thì còn chá»— nà o mà ở?
Mà không trả thì e mất thân tình, việc thực khó nghĩ, bởi thế mới đau lòng mà khóc.
Khổng Minh nói động đến niá»m tâm sá»± cá»§a Huyá»n Äức, Huyá»n Äức cà ng đấm ngá»±c giẫm chân, khóc ầm lên. Lá»— Túc khuyên rằng:
- Hoà ng Thúc chá»› nên phiá»n não, hãy bà n vá»›i Khổng Minh thế nà o cho phải thì thôi!
Khổng Minh nói:
- Nhá» Tá» KÃnh vá» ra mắt Ngô hầu, xin chá»› tiếc lá»i, hãy tha thiết bà y tá» cái tình cảnh đó mà cho khoan hạn Ãt lâu nữa.
Túc nói:
- Lỡ Ngô Hầu không nghe thì là m thế nà o?
Khổng Minh nói:
- Ngô Hầu đã gả em gái cho Hoà ng Thúc tôi, có lẽ nà o chẳng nghe? Nhá» Tá» KÃnh vá» nói đỡ cho khéo.
Lá»— Túc vốn là ngưá»i nhân từ độ lượng, thấy Huyá»n Äức sầu não là m váºy, đà nh phải vâng lá»i. Huyá»n Äức và Khổng Minh bái tạ. Tiệc xong, Lá»— Túc từ biệt xuống thyá»n, Ä‘i thẳng đến Sà i Tang, thuáºt chuyện lại vá»›i Chu Du.
Du giẫm chân xuống đất nói rằng:
- Tá» KÃnh lại mắc lừa Gia Cát Lượng rồi! Khi xưa Lưu Bị ở nhá» Lưu Biểu còn có bụng muốn cướp lấy Kinh Châu, huống chi là đối vá»›i Lưu Chương ở Tây Xuyên? Y cứ nói quanh mãi thế nà y, e lại lụy đến ông mất! Nay ta có má»™t mẹo nà y, chắc Gia Cát Lượng không sao thoát được, Tá» KÃnh phải Ä‘i cho má»™t chuyến nữa má»›i xong.
Túc há»i:
- Xin cho tôi được biết mưu hay ra sao?
- Du đáp:
- Tá» KÃnh không phải đến Ngô Hầu là m chi, cứ lại sang Kinh Châu, bảo vá»›i Lưu Bị rằng: "Tôn, Lưu hai nhà đã kết thân vá»›i nhau, thì cÅ©ng như má»™t nhà . Nếu Hoà ng Thúc không nỡ lấy Tây Xuyên, hãy để Äông Ngô khởi quân Ä‘i đánh lấy há»™. Lấy được Tây Xuyên rồi, thì Äông Ngô Ä‘em châu ấy là m cá»§a hồi môn, mà Hoà ng Thúc phải trả Kinh Châu cho Äông Ngô ".
Túc nói:
- Tây Xuyên xa xôi lắm, chưa dá»… đã lấy được, kế ấy cá»§a Äô Äốc, có lẽ không xong chăng?
Du cưá»i nói rằng:
- Tá» KÃnh tháºt thà quá! Ông tưởng tôi lấy Tây Xuyên tháºt cho hắn ư? Ta mượn tiếng lấy Tây Xuyên, kỳ thá»±c là sang lấy Kinh Châu, để hắn không đỠphòng trước. Quân mã ta kéo sang Tây Xuyên phải Ä‘i qua Kinh Châu, ta bắt y phải cung cấp tiá»n lương, Lưu Bị thế nà o cÅ©ng ra khao quân ta sẽ thừa cÆ¡ giết phăng Ä‘i, rồi cướp lấy Kinh Châu. Có thế, má»›i rá»a được háºn cá»§a ta, mà gỡ luôn cả vạ cho ông nữa!
Lá»— Túc mừng lắm, lại sang ngay Kinh Châu. Khổng Minh bà n vá»›i Huyá»n Äức rằng:
- Lá»— Túc chắc chưa vá» nói vá»›i Ngô hầu, mà chỉ đến Sà i Tang cùng Chu Du bà y mưu láºp kế gì đó để nhá» ta đó thôi. Nhung hắn nói câu gì, há»… chúa công thấy tôi gáºt đầu, thì cứ việc nháºn lá»i. Bà n định xong xuôi, Lá»— Túc và o chà o há»i rồi nói:
-Ngô hầu ca tụng nhân đức cá»§a Hoà ng Thúc lắm nên bà n vá»›i các tướng muốn cất quân sang lấy đỡ Tây Xuyên cho Hoà ng Thúc, để đổi lấy Kinh Châu, và để là m cá»§a hồi môn. Khi quân mã Ä‘i qua, phiá»n Hoà ng Thúc cung ứng đỡ cho Ãt nhiá»u tiá»n lương.
Khổng Minh nghe xong, gáºt lấy gáºt để, nói rằng:
- Quý báu quá! Không mấy ngưá»i được tốt bụng như Ngô hầu.
Huyá»n Äức chắp tay cảm tạ rằng:
- Äó là nhá» Tá» KÃnh khéo nói giúp cho đấy!
Khổng Minh nói:
- Khi nà o quân mã quý quốc Ä‘i qua đây, sẽ xin ra táºn ngoà i xa nghênh tiếp, khao quân tá» tế.
Lá»— Túc mừng lắm, ăn yến xong, từ biệt ra vá».
Huyá»n Äức há»i Khổng Minh:
- Thế là ý là m sao?
Khổng Minh cưá»i ầm lên nói rằng:
- Chu Du đến ngà y sắp chết đây! Mưu kế ấy đến trẻ con nó cũng biết nữa là !
Huyá»n Äức vẫn chưa nghe ra, lại há»i, Khổng Minh nói:
- Äó là mẹo "mượn đưá»ng diệt Quắc" khi xưa, tiếng là lấy Xuyên, kỳ thá»±c là lấy Kinh Châu, đợi khi nà o chúa công ra thà nh khao quân, thì thừa cÆ¡ bắt lấy, rồi đánh ùa và o thà nh, đó gá»i là đánh và o chá»— sÆ¡ hở, lừa lúc ta không để ý đấy thôi!
Huyá»n Äức há»i:
- Ta nên là m thế nà o?
- Chúa công hãy yên tâm. Ta cần phải dá»± sẵn cung tốt để bắn hổ mạnh, móc sẵn mồi thÆ¡m để giáºt cá ngao. Chu Du mà đến đây, chẳng chết thì cÅ©ng ngắt ngoải.
Liá»n gá»i Triệu Vân lại dặn kế: "Như thế, như thế... Ngoà i ra mặc ta bố trÃ", Huyá»n Äức mừng lắm.
Ngưá»i sau có thÆ¡ than rằng:
Chu Du láºp mẹo lấy Kinh Châu,
Gia Cát tà i tình biết đã lâu.
Vẫn tưởng Trưá»ng Giang mồi đớp gá»n,
Nà o ngỠcá lại mắc và o câu!
Lá»— Túc trở vá» thuáºt lại vá»›i Chu Du, nói Huyá»n Äức, Khổng Minh mừng lắm, đã sắp sẵn để ra thà nh khao quân. Du cưá»i ha hả nói:
- Gia Cát giá»i mấy thì phen nà y cÅ©ng mắc mưu cá»§a ta!
Liá»n sai Lá»— Túc vá» báo vá»›i Ngô hầu, và cho Trình Phổ dẫn quân tiếp ứng.
Bấy giá» bệnh tình cá»§a Chu Du tạm bình phục, thân thể đã khá»e mạnh, Du sai Cam Ninh là m tiên phong, cùng vá»›i Từ Thịnh, Äinh Phụng là m đội thứ hai, Lăng Thống, Lã Mông là m háºu đội. Quân thá»§y bá»™ cả thảy năm vạn, kéo sang Kinh Châu, Chu Du ngồi trong thuyá»n, cưá»i cưá»i nói nói, Ä‘inh ninh là Gia Cát Lượng mắc mẹo.
Tiá»n quân kéo đến Hạ Khẩu. Chu Du há»i:
- Kinh Châu có ai đến nghênh tiếp đó không?
Quân sĩ bẩm:
- Lưu Huyá»n Äức sai My Chúc đến hầu Äô Äốc.
Du cho gá»i và o há»i lá»… khao quân ra là m sao? Chúc bẩm:
- Chúa công tôi đã chuẩn bị sẵn sà ng cả rồi!
- Du há»i:
- Hoà ng Thúc ở đâu?
- Chúc thưa:
- Ở ngoà i thà nh Kinh Châu, chỉ đợi Äô Äốc đến để chúc rượu mừng.
Du nói:
- Nay Äông Ngô ta vì việc cá»§a nhà ngươi, phải mang quân Ä‘i đánh táºn nÆ¡i xa, lá»… lạc khao quân, phải cho tá» tế!
My Chúc xin vâng rồi từ biệt trở ra. Du sai dâng thuyá»n kÃn cả mặt sông, lần lượt kéo Ä‘i. Gần đến Công An, cÅ©ng không thấy má»™t chiếc thuyá»n, má»™t bóng ngưá»i nà o ra nghênh tiếp.
Chu Du giục thuyá»n Ä‘i cho mau, chỉ còn cách Kinh Châu độ mươi dặm, trên mặt sông vẫn lạnh ngắt như tá». Quân do thám báo rằng:
- Trên thà nh Kinh Châu, chỉ thấy phất phơ hai lá cỠtrắng, ngoà i ra chẳng có một ai.
Du trong bụng nghi hoặc, sai áp thuyá»n và o bá», lên bá»™, dẫn Cam Ninh, Tư øThịnh, Äinh Phụng và ba nghìn quân sÄ©, nhằm Kinh Châu Ä‘i tá»›i. Äến táºn dưới thà nh, vẫn không thấy gì, Du ghìm ngá»±a lại sai quân sÄ© gá»i cá»a. Quân trên thà nh há»i ai?
Quân Ngô đáp:
- Có Chu Äô Äốc ở Äông Ngô đến đây!
Nói chưa dứt lá»i, bá»—ng má»™t hồi mõ nổi lên, quân sÄ© trên mặt thà nh nhất tá» gươm giáo dá»±ng lên tua tá»§a. Rồi thấy Triệu Vân đứng trên chòi cao, gá»i há»i rằng:
- Äô Äốc đến đây có việc gì?
Du nói:
- Ta thay chủ ngươi đi lấy Tây Xuyên, ngươi chưa biết à ?
Vân nói:
- Quân sư tôi đã biết Äô Äốc dùng mẹo "Mượn đưá»ng diệt Quắc" nên sai tôi giữ ở đây. Chúa công tôi nói: "Ta vá»›i Lưu Chương Ä‘á»u là tôn thần nhà Hán cả, sao nỡ bá»™i nghÄ©a mà cướp lấy Tây Xuyên? Nếu Äông Ngô tháºt sá»± đánh Tây Xuyên, ta sẽ xõa tóc và o ẩn trong núi chá»› không chịu mất tÃn nghÄ©a vá»›i thiên hạ!".
Chu Du nghe váºy, quay ngá»±a trở vá», bá»—ng thấy má»™t ngưá»i cầm cá» lệnh đến báo rằng:
- Chúng tôi dò biết có quân mã bốn mặt kéo đến: Quan Vân Trưá»ng từ Giang Lăng, Trương Phi từ Tá»· Quy, Hoà ng Trung ở Công An, Ngụy Diên thì từ con đưá»ng nhá» Sán Lăng, Bốn mặt không biết có bao nhiêu quân mã kéo đến, tiếng reo vang trá»i dáºy đất, chúng hò hét "Chuyến nà y nhất bắt sống Chu Du!"
Du gầm lên một tiếng, ngã nhà o xuống ngựa.
Äó là :
Một nước cỠcao, khôn gỡ được,
Mấy phen tÃnh toán mất công không!
Chưa biết tÃnh mệnh Chu Du phen nà y ra sao, xem đến hồi sau sẽ rõ.
Hết hồi 56.
Tà i sản của phamhau1986
27-06-2008, 05:47 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bà i gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngà y 5 giá» 49 phút
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Há»’I 57
Cá»a Sà i Tang, Ngá»a Long đến viếng tang;
Huyện Lỗi Dương, Phượng Sồ quản công việc.
Nói vá» Chu Du khà tức đầy ruá»™t, ngã quay xuống ngá»±a, tả hữu cấp cứu xuống thuyá»n. Lại có quân sÄ© bẩm rằng:
- Huyá»n Äức, Khổng Minh Ä‘ang ngồi trên đỉnh núi trước mặt uống rượu vui cưá»i.
Du cà ng tức lắm, nghiến răng lại, nói rằng:
- Ngưá»i bảo ta không lấy được Tây Xuyên hay sao, ta thá» sang lấy cho mà xem!
Äang cÆ¡n tức giáºn, thì có tin báo em Tôn Quyá»n là Tôn Du đến. Chu Du má»i và o, thuáºt rõ đầu Ä‘uôi chuyện trước, Tôn Du nói:
- Tôi phụng mệnh anh tôi đến đây để giúp Äô Äốc.
Du thúc quân kéo Ä‘i đến Ba Khâu, bá»—ng lại có ngưá»i báo mé thượng lưu có Lưu Phong, Quan Bình cháºn ngang sông. Chu Du cà ng tức nữa. Má»™t lát thấy Khổng Minh sai ngưá»i đưa thư đến. Du mở ra xem, trong thư nói rằng:
"Quân sư Trung Lang tướng nhà Hán là Gia Cát Lượng đưa thư nà y cho Äô Äốc nước Ngô là Công Cẩn được biết:
"Tôi từ ngà y chia tay vá»›i ngà i ở Sà i Tang đến giá», vẫn còn lưu luyến chưa quên, nay nghe thấy ngà i muốn cất quân sang lấy Tây Xuyên, tôi thiết nghÄ© không nên. Ãch Châu, dân thì mạnh, đất thì hiểm, Lưu Chương tuy rằng hèn đớn, nhưng giữ cÅ©ng nổi. Nay muốn thà nh công mà bắt quân Ä‘i khó nhá»c Ä‘i đánh xa, váºn tải hà ng muôn dặm, tôi chắc dẫu đến Ngô Khởi, Tôn VÅ© ngà y xưa cÅ©ng không sao là m nổi được.
"Tà o Tháo má»›i thua ở XÃch BÃch đâu đã phút chốc quên bẵng việc báo thù? Nay ngà i cất quân Ä‘i đánh phương xa, Tà o Tháo thừa cÆ¡ đến đánh, thì Giang Nam ra cám mất. Tôi không nỡ ngồi nhìn mà không báo trước, xin ngà i soi xét".
Chu Du xem xong, thở dà i má»™t tiếng, gá»i tả hữu Ä‘em bút má»±c đến, viết má»™t phong thư, sai ngưá»i dâng lên Ngô Hầu. Rồi há»p các tướng lại dặn rằng:
- Ta không phải là không muốn hết lòng báo nước, nhưng số mệnh ta đến đây là hết rồi. Các ông nên thỠNgô Hầu cho thủy chung, để cùng dựng lên nghiệp lớn!
Nói Ä‘oạn, ngất Ä‘i má»™t lúc, rồi dần dần lại tỉnh, ngá»a mặt lên trá»i thở dà i mà than rằng:
- Trá»i đã sinh ra Du, sao còn sinh ra Lượng?
Du kêu luôn mấy tiếng rồi mất, thỠ36 tuổi.
Ngưá»i sau có thÆ¡ than rằng:
XÃch BÃch anh hùng nổi tiếng a!
Phong lưu tuổi trẻ báºc tà i hoa.
Thảnh thÆ¡i chén rượu từ lá»i bạn,
Thánh thót cung đà n tỠý xa.
XÃch BÃch dẹp tan muôn hổ báo,
Giang Nam riêng mở một sơn hà .
Ba Khâu mệnh bạc từ đây nhé,
Lệ ứa hai hà ng ruột xót xa!
Các tướng Ä‘em thi hà i Chu Du vá» quà n ở Ba Khâu, rồi sai ngưá»i mang thư vá» báo vá»›i Tôn Quyá»n. Quyá»n nghe tin Chu Du mất liá»n khóc vang lên. Rồi mở thư ra xem, thì là thư tiến cá» Lá»— Túc để thay mình. Äại ý trong thư viết:
"Du tôi là kẻ bất tà i, may được đội Æ¡n đãi ngá»™ đặc biệt, á»§y thác cho những việc quan trá»ng, thống lÄ©nh quân mã, đâu dám không dốc hết sức lá»±c để Ä‘á»n đáp Æ¡n dầy? Nhưng sống chết khôn lưá»ng, ngắn dà i có số, ý chà chưa đạt, thân thể đã tà n, uất háºn kể sao xiết ná»—i? GiỠđây, Tà o Tháo ở phÃa Bắc, bá» cõi chưa yên; Lưu Bị ở nhá», khác gì nuôi hổ. Việc trong thiên hạ, chưa biết thế nà o? ChÃnh lúc nà y là lúc kẻ là m bá» tôi phải hy sinh vất vả, vua chúa phải lo lắng gian lao. Lá»— Túc là ngưá»i trung liệt, gặp việc không cẩu thả, có thể thay tôi. "Con ngưá»i lúc sắp chết thì lá»i nói thưá»ng đúng" nếu được lượng trên soi xét tôi chết cÅ©ng không đến ná»—i uổng!".
Tôn Quyá»n xem thư xong, khóc òa mà rằng:
- Công Cẩn có tà i vương ta, chẳng may mất sá»›m thế nà y, ta còn trông cáºy và o ai? Nay để thư lại tiến cá» Lá»— Túc, có đâu ta chẳng nghe lá»i!
Ngay hôm ấy phong Lá»— Túc là m đại đô đốc, thống lÄ©nh cả binh mã, rồi sai ngưá»i rước linh cữu cá»§a Chu Du vá» táng.
Lại nói Khổng Minh ở Kinh Châu, đêm xem thiên văn, thấy có má»™t ngôi tướng tinh rÆ¡i xuống đất, cưá»i mà nói rằng:
- Chu Du chết rồi!
Äến sáng, nói chuyện vá»›i Huyá»n Äức, rồi sai ngưá»i Ä‘i do thám, quả nhiên như thế. Huyá»n Äức há»i:
- Chu Du chết rồi, bên ấy bây giỠra là m sao?
Khổng Minh đáp:
- Ngưá»i thay Chu Du thống lÄ©nh binh quyá»n chắc là Lá»— Túc. Tôi xem thiên văn thấy tướng tinh tụ ở phương đông; váºy xin sang Giang Nam má»™t chuyến mượn cá»› viếng tang để tìm hiá»n sÄ© vá» giúp chúa công.
Huyá»n Äức nói:
- Chỉ ngại các tướng sÄ© Äông Ngô muốn hại tiên sinh!
Khổng Minh nói:
- Khi Chu Du còn sống, tôi còn chẳng ngại, nay hắn ta chết rồi, còn lo gì nữa?
Nói Ä‘oạn, sai Triệu Tá» Long dẫn năm trăm quân, Ä‘em đồ lá»… xuống thuyá»n, đến thẳng Ba Khâu viếng tang. Dá»c đưá»ng, được tin Lá»— Túc đã lÄ©nh chức đô đốc, linh cữu Chu Du đã đưa vá» Sà i Tang, Khổng Minh bèn Ä‘i tắt sang đó. Lá»— Túc ra nghênh tiếp tá» tế. Bá»™ hạ cá»§a Chu Du Ä‘á»u muốn giết Khổng Minh, nhưng thấy Triệu Văn Ä‘em gươm Ä‘i kèm không dám hạ thá»§. Khổng Minh sai bà y lá»… váºt trước linh vị Chu Du, thân rót rượu, rồi quỳ xuống Ä‘á»c má»™t bà i văn tế rằng:
Than ôi, Công Cẩn! Chẳng may trá»i hại!
Thá» yểu số trá»i, ai không ái ngại!
Rót chén rượu nà y lòng ta xót xa
Ông có khôn thiêng, chứng giám cho ta!
Viếng ông thuở nhá», chÆ¡i vá»›i Bá Phù
Trá»ng nghÄ©a khinh tà i, nhưá»ng nhà cho nhau.
Thương ông trẻ trung, có ý cao xa,
Gây dựng nghiệp bá, riêng một sơn hà !
Khen ông sức khá»e, trấn giữ Ba Khâu,
Cảnh Thăng mất vÃa, Tôn Sách yên lòng.
Thương ông trai trẻ, sánh vá»›i Tiểu Kiá»u
Rể tôi nhà Hán, xứng đáng trăm Ä‘iá»u.
Thương ông khà khái, ngăn việc hà ng Tà o.
Trước chưa chấp cánh, dần dần bay cao.
Thương ông khôn ngoan, Tưởng Cán đến dụ,
Chén rượu thảnh thơi, Tà o man mắc mẹo
Thương ông có tà i, văn võ kiêm toà n,
Há»a công phá Tà o, chuyển nguy thà nh an
Thương ông khi ấy, anh hùng ghê gớm.
Lệ tuôn hai hà ng, thương ông mất sớm
Lòng thì trung nghĩa, hồn thì anh linh.
Mới ba chục tuổi, nghìn thu nêu danh!
Ruột ta rầu rĩ, thương ông tha thiết,
Trăm thảm nghìn sầu, kể sao cho xiết!
Trá»i mây mịt mù, ba quân xót xa,
Chủ thì sùi sụt, bạn thì lệ sa!
Lượng tôi bất tà i, xin mẹo cầu mưu,
Giúp Ngô cống Tà o, phò Hán yên Lưu.
Láºp thế á»· dốc, cứu giúp nhau cùng,
Kẻ mất ngưá»i còn, xót ruá»™t Ä‘au lòng!
Than ôi, Công Cẩn! Dã biệt nhau rồi!
Thôi nói chi nữa, thế là xong Ä‘á»i!
Hồn có khôn thiêng, soi thấy can tâm
Từ nay thiên hạ, ai kẻ tri âm?
Than ôi! Thương thay! Phục duy thượng hưởng!
Khổng Minh tế xong, gục xuống đất khóc, nước mắt già n giụa như suối, đau đớn vô cùng. Các tướng bảo nhau:
- Ngưá»i ta nói Khổng Minh không hòa vá»›i Công Cẩn, nay xem tình thương xót thế nà y, má»›i biết há» toà n nói nhảm cả!
Lỗ Túc thấy Khổng Minh thương khóc, cũng ứa nước mắt, nghĩ:
- Khổng Minh vẫn là ngưá»i tá» tế, chỉ vì Công Cẩn hẹp hòi, tá»± rước lấy cái chết đó thôi!
Ngưá»i sau có thÆ¡ rằng:
Nam Dương Ngá»c Long ngá»§ chưa dáºy,
Tướng tinh lại hạ xuống Thư thà nh
Trá»i sinh trót đã sinh Công Cẩn
Trần thế sao còn nẩy Khổng Minh?
Lá»— Túc đặt tiệc khoản đãi Khổng Minh. Tiệc xong, Khổng Minh từ biệt ra vá», vừa sắp xuống thuyá»n, bá»—ng có má»™t ngưá»i đội mÅ© áo đạo sÄ©, má»™t tay nắm lấy Khổng Minh cưá»i ha hả, nói:
- Ngươi đã là m Chu Du tức mà chết, lại còn đến viếng tang, rõ rà ng coi thưá»ng Äông Ngô không còn ai nữa chăng?
Khổng Minh vá»™i trông lại xem ai, thì là Phượng Sồ tiên sinh Bà ng Thống. Khổng Minh cÅ©ng cưá»i lá»›n dắt tay nhau lên thuyá»n nói chuyện.
Khổng Minh đưa một phong thư cho Bà ng Thống và dặn:
- Tôi chắc Tôn Quyá»n không trá»ng dụng được ông, nếu có Ä‘iá»u gì không như ý, xin hãy sang Kinh Châu giúp Lưu Huyá»n Äức vá»›i tôi. Huyá»n Äức là ngưá»i khoan nhân trung háºu, tất không phụ cái há»c cá»§a ông.
Thống nháºn lá»i, rồi từ biệt Khổng Minh.
Lại nói, Lá»— Túc đưa linh cữu Chu Du vỠđến Vu Hồ, Tôn Quyá»n ra đón, khóc tế trước linh vị, rồi sai háºu táng tại quê là ng. Du có hai trai má»™t gái, con trưởng tên Tuần, con thứ tên Dân, Quyá»n Ä‘á»u giúp đỡ rất chu đáo.
Lỗ Túc nói:
- Tôi tà i nhá» trà má»n, Công Cẩn tiến cá» nhầm, quả tháºt không xứng đáng vá»›i chức vụ. Tôi xin cá» má»™t ngưá»i giúp chúa công. Ngưá»i nà y, trên thông thiên văn, dưới tưá»ng địa lý, mưu lược chẳng kém gì Quản, Nhạc, kế sách ngang vá»›i Tôn, Ngô. Trước đây Công Cẩn nhá» mẹo ngưá»i ấy cÅ©ng nhiá»u, mà Khổng Minh cÅ©ng chịu là giá»i hiện ngưá»i ấy Ä‘ang ở Giang Nam, sao chúa công không trá»ng dụng?
Quyá»n nghe nói mừng lắm, liá»n há»i há» tên là gì?
Túc thưa:
- Ngưá»i ấy ở Tương Dương, há» Bà ng tên Thống, tá»± là SÄ© Nguyên, đạo hiệu Phượng Sồ tiên sinh.
Quyá»n mừng lắm, nói:
- Ta nghe tiếng ngưá»i nà y đã lâu, nay có ở đây, nên cho má»i lại chÆ¡i ngay.
Lá»— Túc má»i Bà ng Thống đến ra mắt Tôn Quyá»n. Thống đến thi lá»… xong, Quyá»n trông thấy Bà ng Thống lông mà y ráºm, mÅ©i lõ, mặt Ä‘en, râu ngắn, hình dung cổ quái, có ý không bằng lòng, má»›i há»i rằng:
- Bình sinh ông há»c môn gì là chÃnh?
Thống thưa:
- Không câu nệ gì cả, cứ tùy cơ mà ứng biến.
Quyá»n há»i:
- Tà i há»c cá»§a ông, so vá»›i Công Cẩn thế nà o?
Thống cưá»i đáp:
- Tôi há»c khác Công Cẩn nhiá»u.
Quyá»n xưa nay ưa nhất Chu Du, thấy Thống coi thưá»ng Du, cà ng tá» vẻ không bằng lòng, bảo Thống rằng:
- Ông hãy vá», khi nà o cần đến, sẽ cho ngưá»i má»i.
Thống thở dà i một tiếng, rồi trở ra.
Lá»— Túc há»i:
- Chúa công sao không dùng Bà ng Sĩ Nguyên?
Quyá»n đáp:
- Hắn là một cuồng sĩ, dùng là m quái gì!
Túc nói:
- Trong tráºn XÃch BÃch, hắn dâng kế liên hoà n, láºp được công đầu, chắc hẳn chúa công cÅ©ng đã biết?
Quyá»n nói:
- Hồi đó, ý Tà o Tháo muốn ghép thuyá»n lại chứ vị tất đã là công hắn, ta nhất định không dùng.
Túc trở ra nói với Bà ng Thống:
- Không phải là tôi không tiến cỠông, nhưng chủ tôi chưa nghe, xin ông hãy cố nén lòng chỠđợi.
Thống cúi đầu thở dà i, chẳng nói năng gì.
Túc há»i:
- Hay là ông không muốn ở đây nữa chăng?
Thống không đáp. Túc nói:
- Ông có tà i giúp chúa yên dân, Ä‘i đâu mà chẳng đắt? Nhưng ông muốn Ä‘i xứ nà o, nên nói tháºt cho tôi biết.
Thống nói:
- Tôi muốn sang với Tà o Tháo.
Túc nói:
- Chá»› nên! Ông mà sang vá»›i Tà o Tháo, khác nà o ném hạt châu quý và o xó tối. Ông nên sang Kinh Châu theo Huyá»n Äức, tất nhiên được trá»ng dụng.
Thống nói:
- Tôi cũng nghĩ thế, vừa rồi là câu nói đùa thôi.
Túc nói:
- Tôi xin tiến cỠông vá»›i Huyá»n Äức, ông sẽ giúp là m cho Tôn, Lưu hai nhà không đánh lẫn nhau, cùng chung sức phá Tà o.
Thống nói:
- Äó là ý chà cá»§a tôi từ trước đến nay váºy!
Liá»n cầm thư cá»§a Túc, sang thẳng Kinh Châu ra mắt Huyá»n Äức.
Bấy giá» Khổng Minh Ä‘i kinh lý bốn quáºn chưa vá». Nha lại và o bảo có danh sÄ© ở Giang Nam là Bà ng Thống đến. Huyá»n Äức từng nghe tiếng Thống đã lâu, liá»n sai má»i và o. Thống thấy Huyá»n Äức chỉ vái dà i má»™t cái chứ không lạy. Huyá»n Äức thấy Thống xấu xÃ, cÅ©ng tá» vẻ không vui, liá»n há»i:
- Ông từ xa đến đây, khà vất vả lắm nhỉ?
Thống chưa đưa thư của Khổng Minh và Lỗ Túc vội, chỉ đáp rằng:
- Nghe tiếng ngà i yêu ngưá»i hiá»n, trong kẻ sÄ©, nên tôi cÅ©ng đến yết kiến.
Huyá»n Äức nói:
- Hai miá»n Kinh, Sở vừa tạm sắp xếp yên ổn, chưa có chức gì khuyết. Vá» phÃa đông bắc cách đây má»™t trăm ba mươi dặm, có huyện Lá»—i Dương khuyết má»™t chức tri huyện, ông hãy là m tạm váºy, sau nà y cần đến sẽ xin trá»ng dụng.
Bà ng Thống nghÄ© Huyá»n Äức đãi mình sao bạc bẽo thế, muốn trổ tà i ra cho biết, nhưng vì Khổng Minh không có mặt ở đây, nên phải gượng vâng lá»i, từ biệt trở ra.
Thống đến huyện Lá»—i Dương, không nghÄ© gì đến việc cai trị, chỉ uống rượu say khướt suốt ngà y. Bao nhiêu việc tiá»n lương, kiện cáo, xếp cả má»™t xó.
Có ngưá»i báo vá»›i Huyá»n Äức, Huyá»n Äức giáºn, nói:
- Äồ há»§ nho, sao dám là m rối loạn pháp luáºt cá»§a ta?
Láºp tức gá»i Trương Phi lại dặn:
- Hãy Ä‘em tùy tùng đến các huyện miá»n Nam Kinh Châu tuần sát, nếu thấy kẻ nà o không công minh, không tuân giữ pháp luáºt thì cứ việc trị tá»™i.
Lại sai Tôn Cà n Ä‘i kèm, để có Ä‘iá»u gì khó khăn thì giúp đỡ.
Phi lÄ©nh mệnh cùng Tôn Cà n đến thẳng huyện Lá»—i Dương. Nha lại và nhân dân Ä‘á»u ra nghênh tiếp, chỉ má»™t mình quan huyện là không thấy mặt đâu cả.
Phi há»i:
- Quan huyện đâu?
Nha lại bẩm:
- Từ khi quan huyện Bà ng vá» nháºn chức tá»›i giá», đã hÆ¡n ba tháng, chẳng há»i han gì việc trong huyện cả, ngà y nà o cÅ©ng chỉ uống rượu từ sáng đến tối, lúc nà o cÅ©ng say ly bì. Hiện bây giá» cÅ©ng còn đương say nằm má»™t chá»—, chưa đứng dáºy được.
Trương Phi giáºn lắm, muốn bắt ngay để há»i tá»™i. Tôn Cà n can rằng:
- Bằng Thống là ngưá»i cao minh, chưa nên vá»™i vã. Hãy và o huyện há»i xem là m sao, nếu không phải, sẽ trị tá»™i cÅ©ng chưa muá»™n.
Phi nghe lá»i, và o huyện, ngồi nghiêm chỉnh giữa công đưá»ng, sai đòi quan huyện đến há»i. Bà ng Thống bấy giá» má»›i ra, áo mÅ© xốc xếch, chân bước chệnh choạng, miệng còn sặc những hÆ¡i rượu.
Phi giáºn nói:
- Anh ta tưởng ngươi là ngưá»i khá, cho là m tri huyện, sao ngươi dám bá» hết cả việc quan?
Thống cưá»i, nói:
- Tướng quân bảo tôi bỠnhững việc gì?
Phi nói:
- Ngươi đến Huyện hÆ¡n ba tháng nay, cả ngà y chỉ mê man chè rượu, có coi đâu đến chÃnh sá»± mà chả bá»?
Thống đáp:
- Cái thứ huyện nhỠnà y được mấy nỗi công việc, có gì mà phải coi xét? Tướng quân hãy ngồi thư lại một lát, tôi xin giải quyết đâu đấy ngay cho mà xem!
Láºp tức sai nha lại Ä‘em hết công việc bá» Ä‘á»ng trong ba tháng đến để phân xá». Nha lại tÃu tÃt ôm cả má»™t táºp văn án ra. Những ngưá»i kiện cáo đứng vòng quanh cả dưới thá»m.
Thống mở văn án ra xem, tay thì viết, miệng thì phê phán, tai thì nghe ngưá»i thưa bẩm, phải trái phân minh, không sai má»™t sợi tÆ¡ sợi tóc nà o. Nhân dân Ä‘á»u cúi đầu bái phục. Chưa đầy ná»a buổi, bao nhiêu giấy má phê xong hết, không xót việc gì. Thống quẳng bút xuống đất, nói:
- Bá» bê việc gì nà o? Tà o Tháo, Tôn Quyá»n ta còn chẳng coi và o đâu, huấn chi má»™t cái huyện ranh nà y, việc gì mà phải báºn lòng!
Phi giáºt mình, đứng ngay dáºy, xin lá»—i, nói:
- Tiên sinh tháºt là báºc cao tà i, tiểu tá» có mắt mà không biết. Váºy xin hết sức tiến cá» tiên sinh vá»›i anh tôi.
Thống bây giá» má»›i đưa thư cá»§a Lá»— Túc ra. Phi há»i:
- Sao lúc mới đến ra mắt anh tôi, tiên sinh không đưa ngay thư nà y ra?
Thống nói:
- Nếu đưa ngay thì chẳng hóa ra tôi chỉ nhỠcái thư ấy để cầu cạnh ư?
Phi ngoảnh lại bảo Tôn Cà n rằng:
- Giá không có ông, suýt nữa bá» mất má»™t vị đại hiá»n!
Liá»n từ biệt Bà ng Thống trở vá» Kinh Châu, thuáºt lại tà i cá»§a Bà ng Thống. Huyá»n Äức thất kinh, nói:
- Khinh đãi đại hiá»n, quả thá»±c là lá»—i tại ta!
Phi lại trình thư cá»§a Lá»— Túc, Huyá»n Äức mở ra xem, trong thư đại ý nói:
"Tà i cá»§a Bà ng SÄ© Nguyên không phải để là m tri huyện; phải dùng và o chức trị trung biệt giá thì má»›i vùng vẫy được. Nếu dùng ngưá»i mà cứ nhìn mặt mÅ©i xấu hay đẹp, e phụ mất tà i há»c vấn cá»§a ngưá»i ta, mà để ngưá»i khác dùng mất, tháºt đáng tiếc lắm!".
Huyá»n Äức xem xong, còn Ä‘ang hối háºn, sá»±c có tin báo Khổng Minh đã vá». Huyá»n Äức ra tiếp và o. Khổng Minh há»i ngay rằng:
- Bà ng quân sư mấy hôm nay có mạnh khá»e không?
Huyá»n Äức nói rằng:
- Vừa rồi là m tri huyện Lỗi Dương, hay rượu bỠcả việc.
Khổng Minh cưá»i, nói:
- SÄ© Nguyên không phải là tà i tầm thưá»ng, ông ấy há»c giá»i gấp mưá»i tôi, tôi đã có thư tiến ông ấy, chúa công đã xem chưa?
Huyá»n Äức nói:
- Nếu không có em tôi nói thì suýt nữa thiệt mất má»™t vị đại hiá»n.
Láºp tức sai ngay Trương Phi ra huyện Lá»—i Dương má»i Bà ng Thống vá». Thống vỠđến nÆ¡i, Huyá»n Äức xuống thá»m xin lá»—i. Lúc nà y Thống má»›i đưa thư cá»§a Khổng Minh ra.
Huyá»n Äức xem thư đại ý dặn khi nà o Bà ng SÄ© Nguyên đến, thì nên trá»ng dụng ngay láºp tức. Huyá»n Äức mừng, nói:
- Ngà y trước Tư Mã Äức Tháo có nói là "Phục Long và Phượng Sồ, trong hai ngưá»i mà được má»™t ngưá»i thì đủ yên được thiên hạ". Nay ta được cả hai, tất nhiên gây lại được cÆ¡ đồ nhà Hán.
Láºp tức cá» Bà ng Thống là m phó quân sư trung lương tướng, cùng vá»›i Khổng Minh bà n tÃnh mưu kế huấn luyện quân sÄ©, chuẩn bị Ä‘i đánh dẹp.
Có ngưá»i báo vá» Hứa Xương rằng:
- Lưu Bị có Gia Cát Lượng, Bà ng Thống là m mưu sÄ©, chiêu binh táºp mã, chứa cá» tÃch lương, kết liên vá»›i Äông Ngô, nay mai tất kéo quân đánh miá»n Bắc.
Tháo được tin, liá»n há»p cả mưu sÄ© lại bà n việc đánh miá»n Nam. Tuân Du thưa:
- Chu Du má»›i chết ta nên đánh Tôn Quyá»n trước, rồi sẽ đánh Lưu Bị.
Tháo nói:
- Nếu ta Ä‘i đánh nÆ¡i xa, chỉ lo Mã Äằng thừa cÆ¡ đánh úp Hứa Xương. Khi đánh ở XÃch BÃch đã có tin đồn quân Tây Lương đến cướp, nay phải phòng bị má»›i được.
Du lại thưa:
- Cứ như ý tôi, thì nên đưa tá» chiếu phong thêm cho Mã Äằng là m chinh nam tướng quân, sai sang đánh Tôn Quyá»n, dụ hắn và o Hứa Äô mà trừ trước ngay Ä‘i, thì má»›i yên tâm xuống đánh miá»n Nam được.
Tháo mừng lắm, sai ngay ngưá»i mang chiếu đến Tây Lương triệu Mã Äằng vá».
Mã Äằng tá»± là Thá» Thà nh, dòng dõi tướng quân Phục Ba Mã Viện khi xưa. Cha tên là Túc, thá»i vua Hoà n Äế là m chức tri huyện ở Lan Can, quáºn Thiên Thá»§y, sau mất quan, lưu lạc sang LÅ©ng Tây, ở lẫn vá»›i ngưá»i Khương, lấy vợ ngưá»i Khương, sinh ra Mã Äằng. Äằng mình cao tám thước, tướng mạo hùng dÅ©ng, tÃnh nết hiá»n háºu, ai cÅ©ng kÃnh trá»ng. Cuối Ä‘á»i vua Linh Äế, quân Khương là phản, Äằng má»™ dẫn quân phá tan được. Trong khoảng giữa Ä‘á»i SÆ¡ Bình, Äằng được phong là m chinh tây tướng quân. Äằng cùng vá»›i trấn tây tướng quân Hà n Toại kết là m anh em.
Hôm ấy Äằng phụng chiếu mệnh liá»n bà n vá»›i con là Mã Siêu rằng:
- Ta từ khi cùng Äổng Thừa vâng máºt chiếu đến nay, hẹn vá»›i Huyá»n Äức cùng đánh giặc. Chẳng may Äổng Thừa mất rồi, mà Huyá»n Äức, ta lại ở xó Tây Lương hẻo lánh nà y, chưa có thể hợp sức được vá»›i Huyá»n Äức.Nay nghe Huyá»n Äức má»›i lấy Kinh Châu, ta Ä‘ang muốn mở chà khà xưa, không ngá» Tà o Tháo lại triệu ta, thì nên nghÄ© là m sao?
Mã Siêu thưa:
- Tháo vâng mệnh thiên tỠđể triệu cha, nếu không Ä‘i, hắn tất trách cha là ngưá»i chống lệnh. Nên nhân dịp nà y, và o ngay kinh đô rồi liệu kế mà giết phăng nó Ä‘i, thì chà cá»§a cha xưa má»›i nổi lên được.
Cháu gá»i Mã Äằng bằng chú là Mã Äại thì can rằng:
- Bụng Tà o Tháo hiểm độc lắm, nếu chú và o đó, sợ bị hắn mưu hại mất.
Siêu nói:
- Con xin Ä‘em hết cả quân Tây Lương, theo cha đánh và o Hứa Äô để trừ hại cho thiên hạ, có gì chẳng được?
Äằng nói:
- Con nên thống lÄ©nh quân Khương, giữ gìn lấy Tây Lương cho cha, còn em con là Mã Hưu, Mã Thiết và cháu là Mã Äại thì theo cả cha đến Hứa Xương. Tà o Tháo thấy con ở Tây Lương, lại có Hà n Toại giúp đỡ, tất nhiên không dám hại cha đâu!
Siêu nói:
- Nếu cha có Ä‘i, thì chá»› nên coi thưá»ng mà và o Hứa Äô vá»™i. Hãy xem động tÄ©nh là m sao rồi tùy cÆ¡ ứng biến má»›i được.
Äằng nói:
- Cha sẽ liệu khu xá», không phải lo lắm.
Thế rồi, Mã Äằng dẫn năm nghìn quân Tây Lương, sai Mã Hưu, Mã Thiết là m tiên phong, Mã Äại Ä‘i sau tiếp ứng, từ từ kéo sang Hứa Xương. Còn cách kinh đô hai chục dặm, Äằng đóng quân lại, không và o vôïi.
Tháo nghe tin Mã Äằng đã đến, bèn gá»i quan thị lang là Hoà ng Khuê dặn rằng:
- Mã Äằng sắp sá»a sang đánh phương Nam, ta cho ngươi là m hà nh quân tham mưu. Ngươi nên đến trại Mã Äằng trước mà khao quân, và bảo hắn rằng: Tây Lương xa xôi, chuyển váºn lương thảo khó khăn, nên không thể nhiá»u quân mã được. Bởi thế, ta cá» thêm đại binh, hiệp sức cùng Ä‘i. Ngà y mai bảo hắn và o thà nh ra mắt thiên tá», rồi ta giao lương thảo nhân thể.
Khuê lÄ©nh mệnh, ra gặp Mã Äằng. Äằng đặt tiệc khoản đãi. Rượu say, Khuê nói rằng:
- Cha tôi là Hoà nh Uyển, chết vỠmạng Lý thôi, Quách Dĩ; tôi vẫn căm tức chưa nguôi, không ngỠlại gặp phải tên giặc dối vua thế nà y!
Äằng nói:
- Ai là giặc dối vua?
Khuê nói:
- Tà o Tháo chá»› ai nữa, ông không biết hay sau mà còn phải há»i?
Äằng sợ là ngưá»i cá»§a Tà o Tháo sai ngưá»i thá» mình, vá»™i và ng ngăn lại rằng:
- Tai vách mặt rừng, ông chớ nên nói xằng!
Khuê gắt lên rằng:
- Thế ông quên mất tỠchiếu trong tay áo rồi à ?
Äằng thấy nói váºy, biết là Khuê tháºt lòng, má»›i Ä‘em việc kÃn ra nói vá»›i Khuê.
Khuê nói:
- Tháo muốn triệu ông và o thà nh chầu vua, không phải có bụng tỠtế gì đâu, nên chớ nên và o! Ngà y mai nên dẫn quân đến dưới thà nh, đợi khi nà o Tà o Tháo ra điểm quân, sẽ thừa dịp giết đi, thì việc lớn chắc xong.
Hai ngưá»i bà n định đâu đó, Hoà ng Khuê từ biệt trở vá», trong dáng hãy còn tức giáºn. Vợ há»i hai ba lần, Khuê nhất định không nói. Không ngá» vợ lẽ Khuê là Lý Xuân Hương, vốn phải lòng Miêu Trạch, em vợ cả Khuê. Trạch Ä‘ang muốn lấy Xuân Hương nhưng chưa nghÄ© được kế gì. Mụ nà y thấy chồng có dáng giáºn, liá»n nói vá»›i Trạch:
- Hôm nay, Hoà ng Thị Lang Ä‘i bà n việc quân trở vá», có vẻ tức bá»±c lắm, không hiểu vì lẽ gì?
Trạch nói:
- Nà ng nên nói thá» rằng: "Ngưá»i ta ai cÅ©ng bảo Lưu Huyá»n Äức là ngưá»i nhân đức, Tà o Tháo là ngưá»i gian hùng, là ý là m sao?". Xem hắn nói thế nà o?
Äêm hôm ấy, Hoà ng Khuê đến buồng Xuân Hương, mụ liá»n buông lá»i khêu gợi. Khuê nhân lúc nà y còn say rượu, nói tuá»™t rằng:
- Nà ng là đà n bà , còn biết kẻ tà ngưá»i chÃnh, huống chi là ta? Ta muốn giết chết ngay thằng Tà o Tháo Ä‘i má»›i hả dạ!
Mụ há»i:
- Muốn giết thì là m kế gì?
Khuê đáp:
- Ta đã hẹn vá»›i Mã Äằng, ngà y mai đến dưới thà nh thừa cÆ¡ giết ngay nó tại chá»— Ä‘iểm binh.
Mụ Ä‘em chuyện nói vá»›i Miêu Trạch. Trạch láºp tức đến báo vá»›i Tà o Tháo. Tháo gá»i ngay Tà o Hồng, Hứa Chữ, Từ Hoảng, Hạ Hầu Uyển, dặn dò mẹo má»±c. Các tướng vâng lệnh chuẩn bị đâu đấy. Tháo lại sai bắt cả nhà Hoà ng Khuê giam lại.
Hôm sau, Mã Äằng dẫn quân Tây Lương đến cá»a thà nh, trông ra trứơc mặt, thấy má»™t lá»›p cá» Ä‘á», toà n là cá» hiệu thừa tướng, Mã Äằng tưởng là Tà o Tháo ra Ä‘iểm quân, tế ngá»±a lại gần xem sao. Bá»—ng nhiên má»™t tiếng pháo nổ, rồi ở trong đám cá» Ä‘á», cung tên bắn ra như mưa. Lại có má»™t tướng xông ra, là Tà o Hồng. Mã Äằng vá»™i và ng quay ngá»±a chạy vá», thì hai bên tiếng reo ầm ầm nổi dáºy, bên tả có Hứa Chá», bên hữu có Hạ Hầu Uyên, mé sau có Từ Hoảng Ä‘uổi đến, cắt đôi quân mã Tây Lương, vây chặt ba cha con Mã Äằng và o giữa.
Mã Äằng thấy thế nguy cấp, liá»u chết khua Ä‘ao xông xáo chém giết. Mã Thiết bị tên bắn chết, còn Mã Hưu theo sát Mã Äằng, xông bên ná», xáo bên kia, không sao ra được; hai bố con cùng bị thương nặng, ngá»±a lại bị tên bắn ngã gục, bởi thế bị bắt sống cả.
Tháo sai trói Ä‘iệu bố con Mã Äằng và Hoà ng Khuê Ä‘em và o há»i. Khuê kêu là vô tá»™i.
Tháo gá»i Miêu Trạch ra là m chứng. Mã Äằng trách mắng Hoà ng Khuê rằng:
- Äồ há»§ nho kia! Vì mà y mà lỡ việc cá»§a tao. Tao không giết được giặc để trừ hại cho nước là do lòng trá»i!
Tháo sai lôi cả ra, Mã Äằng chá»i mắng không dứt lá»i. Rồi Mã Äằng cùng Mã Khuê và Hoà ng Khuê Ä‘á»u bị hại.
Äá»i sau có bà i thÆ¡ than Mã Äằng rằng:
Cha con cùng tỠtiết,
Trung trinh nổi tiếng nhà .
Lo nước,thân chi quản,
Trung vua, chết cũng là !
Máu thá», lá»i còn đó,
TỠnghĩa, việc chưa xa.
Tây Lương dòng dõi tướng.
Không hổ tiếng Phục Ba!
Miêu Trạch xin với Tà o Tháo rằng:
- Chúng tôi không muốn lấy thưởng gì cả, chỉ xin cho lấy nà ng Xuân Hương là m vợ.
Tháo cưá»i nói:
- Mà y vì một con đà n bà mà là m hại mất cả một nhà chồng chị, để quân bất nghĩa nà y sống là m gì?
Liá»n sai lôi cả Miêu Trạch, Xuân Hương và cả nhà Hoà ng Khuê ra chợ chém đầu. Thiên hạ ai cÅ©ng cám cảnh cho hai đứa ấy.
Có thơ than rằng:
Vì chút tình riêng hại kẻ trung.
Vì tình riêng chưa thá»a, máu ròng ròng...
Gian hùng cũng chẳng ưa quân bạc,
Mưu tiểu nhân kia luống uổng công!
Tà o Tháo sai chiêu an đám quân mã Tây Lương và o phủ dụ rằng:
- Cha con Mã Äằng là m phản, không liên can đến chúng bay, không phải sợ hãi chi cả!
Tháo lại truyá»n cho các tướng phải giữ chắc các cá»a ải, không được cho Mã Äại chạy thoát.
Hãy nói Mã Äại dẫn má»™t nghìn quân Ä‘i sau, quân sÄ© trốn vá» báo tin. Äại giáºt mình, bá» cả quân mã, ăn mặc giả là m lái buôn, Ä‘i cả ngà y đêm trốn vá» Tây Lương.
Tà o Tháo diệt xong bá»n Mã Äằng rồi, má»›i quyết ý sang đánh mặt Nam. Chợt được tin báo rằng Lưu Bị luyện táºp quân mã, sắm sá»a khà giá»›i, định lấy Tây Xuyên. Tháo thất kinh, nói:
- Nếu để cho Lưu Bị lấy được Tây Xuyên, thì vây cánh y to mất. Dùng kế gì để trừ đi bây gi�
Tháo chưa dứt lá»i,dưới thá»m má»™t ngưá»i tiến ra thưa rằng:
- Tôi có má»™t mẹo nà y là m cho Tôn Quyá»n, Lưu Bị không nhìn ngó được nhau mà Giang Nam, Tây Xuyên vá» cả tay thừa tướng.
Äó là :
Hà o kiệt Tây Lương vừa phải nạn,
Anh hùng nam quốc lại thêm lo.
Chưa biết ngưá»i dâng kế là ai, xem đến hồi sau sẽ hiểu.
Hết hồi 57.
Tà i sản của phamhau1986
27-06-2008, 05:48 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bà i gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngà y 5 giá» 49 phút
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Há»’I 58
Mã Mạnh Khởi cất quân báo thù;
Tà o A Man cắt râu, vứt áo.
Lại nói, ngưá»i dâng kế là quan thị ngá»± sá» Trần Quần tá»± Trưá»ng Vân.
Tháo há»i:
- Trưá»ng Vân có kế gì hay?
Trần Quần thưa:
- Nay Lưu Bị, Tôn Quyá»n kết vá»›i nhau như môi vá»›i răng. Nếu Lưu Bị sang lấy Tây Xuyên, thừa tướng nên sai đại tướng Ä‘em quân ra há»™i vá»›i quân Hợp Phì, tắt sang đánh lấy Giang Nam. Tôn Quyá»n phải cầu vá»›i Lưu Bị. Lưu Bị mải lấy Tây Xuyên chắc không lòng nà o cứu Tôn Quyá»n. Quyá»n không có cứu viện thì quân Ãt thế suy. Äất Giang Nam nhất định vá» tay thừa tướng. Giang Nam lấy xong, thì Kinh Châu chỉ má»™t tráºn là phá được. Rồi ta sẽ dần dần lấy Tây Xuyên thế là thiên hạ bình định được cả.
Tháo nói:
- Ngươi nói hợp ý ta lắm!
Láºp tức khởi ba mươi vạn đại quân, sang lấy Giang Nam, truyá»n cho Trương Liêu ở Hợp Phì, phải trữ sẵn lương thảo để cấp cho quân ăn.
Quân do thám báo tin cho Tôn Quyá»n. Quyá»n há»p cả các tướng lại bà n bạc, Trương Chiêu nói:
- Nên sai Lá»— Túc đưa thư đến Kinh Châu, cầu cứu Huyá»n Äức, há»p sức lại để chống nhau vá»›i Tà o. Tá» KÃnh đã là m Æ¡n cho Huyá»n Äức, chắc Huyá»n Äức cÅ©ng phải nghe theo. Vả Huyá»n Äức lại là rể Äông Ngô, từ chối cÅ©ng khó. Nếu Huyá»n Äức giúp sức thì Giang Nam ta không lo gì nữa!
Quyá»n nghe lá»i, cho ngưá»i đến bảo Lá»— Túc sang Kinh Châu cầu cứu. Túc vâng mệnh, viết thư đưa sang Huyá»n Äức. Huyá»n Äức xem xong giữ sứ giả nghỉ lại ở nhà khách và sai ngưá»i ra Nam Quáºn má»i Khổng Minh. Khổng Minh vỠđến nÆ¡i, Huyá»n Äức Ä‘em bức thư cá»§a Lá»— Túc cho xem. Xem xong Khổng Minh nói:
- Chẳng cần phải động đến quân Giang Nam, mà cÅ©ng chẳng cần phải động đến quân Kinh Châu, Tà o Tháo tá»± nhiên không nhòm ngó đến miá»n đông nam nữa.
Nói đoạn, viết thư cho Lỗ Túc nói:
"Xin cứ việc nằm cao ngủ kỹ, không phải lo gì, nếu quân bắc đến xâm phạm. Hoà ng Thúc tôi tự khắc có kế đánh lui"
Sứ giả Ä‘i rồi, Huyá»n Äức há»i rằng:
- Tà o Tháo cất ba mươi vạn đại quân hội với quân Hợp Phì rầm rộ kéo đến, tiên sinh có kế gì đánh lui được chúng?
Khổng Minh thưa
- Xưa nay Tà o Tháo chỉ lo quân Tây Lương, nay y giết mất Mã Äằng. Con Mã Äằng là Mã Siêu hiện Ä‘ang thống lÄ©nh quân Tây Lương, tất nhiên căm tức Tà o Tháo lắm. Chúa công nên viết má»™t bức thư, kết liên vá»›i Mã Siêu, khiến hắn cất quân và o cá»a ải thì Tháo còn thì giỠđâu mà sang đánh Giang Nam nữa?
Huyá»n Äức mừng lắm, viết thư sai ngưá»i tin cáºy mang đến Tây Lương.
Lại nói, Mã Siêu ở lại Tây Lương, đêm ngá»§ mÆ¡ thấy mình nằm trên vùng đất có tuyết, má»™t đà n hổ đến ăn thịt, giáºt mình tỉnh dáºy, trong bụng hồ nghi lắm, liá»n hợp cả tướng tá lại, nói rõ chuyện trong má»™ng. Có má»™t tướng nói rằng:
- Má»™ng ấy là điá»m dữ lắm!
Má»i ngưá»i trông xem ai, thì ra hiệu úy Bà ng Äức, tá»± là Lệnh Minh.
Siêu há»i:
- Lệnh Minh thấy thế nà o?
Äức thưa:
- Äất tuyến gặp hổ, má»™ng triệu xấu lắm, có lẽ lão tướng quân ở Hứa Xương có việc gì chăng?
Äức nói chưa dứt lá»i, có má»™t ngưá»i tất tả chạy và o, khóc lăn xuống đất nói:
- Chú và các em bị hại cả rồi!
Siêu trông ra thì là Mã Äại, Siêu giáºt mình há»i cá»› là m sao?
Äại nói:
- Chú vá»›i quan thị lang là Hoà ng Khuê mưu giết Tà o Tháo, chẳng may chuyện lá»™, Ä‘á»u bị chém đầu ngoà i chợ. Hai em cÅ©ng bị hại cả, chỉ má»™t mình tôi giả là m lái buôn, trốn được vỠđây!
Siêu nghe nói, khóc lăn xuống đất. Các tướng vá»±c dáºy, Siêu rÃt lưỡi nghiến răng lại, căm tức Tà o Tháo vô cùng. Sá»±c có tin báo Lưu Hoà ng Thúc ở Kinh Châu sai ngưá»i mang thư đến. Siêu mở ra xem, trong thư nói:
- "Nhà Hán bất hạnh, Tà o Tháo chuyên quyá»n, dối vua lừa trên, tà n hại nhân dân. Tôi là Lưu Bị, khi trước cùng vá»›i tiên quân bị Tà o Tháo giết hại, tháºt là má»™t mối thù không chung trá»i đất, không chung mặt trá»i mặt trăng cá»§a tướng quân đó. Nếu tướng quân cất quân Tây Lương đánh phÃa hữu, tôi xin cất quân Kinh Tương đánh và o trước mặt, thì có thể bắt được nghịch tặc Tà o Tháo, rá»a được thù nhục, khôi phục được nhà Hán. Thư nói không thể hết lá»i, mong chá» tin lại".
Mã Siêu xem xong, gạt nước mắt, viết thư gá»i sứ giả Ä‘em vá» trước, rồi cất cả quân mã Tây Lương sắp sá»a kéo Ä‘i. Sá»±c có quan thái thú Tây Lương là Hà n Toại sai ngưá»i má»i Mã Siêu đến chÆ¡i. Siêu đến phá»§ Hà n Toại, Toại đưa tá» thư cá»§a Tà o Tháo cho xem, trong thư nói: "Há»… bắt được Mã Siêu ná»™p đến Hứa Äô thì phong cho Hà n là m Tây Lương hầu". Siêu lạy thụp xuống, nói:
- Xin chú trói cả hai anh em tôi lại, giải vá» Hứa Xương, khá»i phải đánh nhau khó nhá»c!
Hà n Toại đỡ Siêu dáºy, bảo rằng:
- Ta đã kết là m anh em vá»›i cha ngươi, nỡ nà o hại ngưá»i? Nếu ngưá»i cất quân Ä‘i đánh báo thù, ta giúp sức cho!
Siêu lạy tạ. Hà n Toại sai chém ngay sứ giả cá»§a Tà o Tháo, rồi Ä‘iểm tám bá»™ quân mã, nhất tá» kéo Ä‘i. Tướng tám bá»™ ấy là Hầu Tuyển, Trình Ngân, Lý Khâm, Trương Hoà nh, Lương Hưng, Thà nh Nghi, Mã Ngoạn và Dương Thu. Tám tướng theo Hà n Toại, há»p vá»›i thá»§ hạ Mã Siêu là Bà ng Äức, Mã Äại, quân sÄ© cả thảy hai mươi vạn rầm rá»™ kéo đến Trưá»ng An.
Thái thú Trưá»ng An là Chung Do, phi báo vá»›i vá»›i Tà o Tháo. Má»™t mặt dẫn quân ra bà y tráºn cá»± địch. Tướng tiên phong Tây Lương là Mã Äại, dẫn má»™t vạn rưởi quân đông như kiến rầm rá»™ kéo đến. Chung Do ra ngá»±a há»i chuyện. Mã Äại cầm thanh Ä‘ao quý xông và o đánh, chưa đầy má»™t hiệp Do đã thua to bá» chạy. Äại vác Ä‘ao Ä‘uổi theo. Mã Siêu và Hà n Toại cÅ©ng vừa dẫn đại quân đến, bao vây thà nh Trưá»ng An. Chung Do lên thà nh coi giữ. Trưá»ng An nguyên là kinh đô Tây Hán khi xưa, thà nh cao hà o sâu, khó phá ngay được. Mã Siêu vây hÆ¡n mưá»i hôm, đánh không núng chút nà o. Bà ng Äức dâng kế nói rằng:
- Trong thà nh nà y đất sá»i nước mặn, ăn uống khó khăn, cá»§i lại không có, nay vây mưá»i ngà y, quân dân trong ấy đói khát. Chi bằng tạm rút quân vá» dùng má»™t mẹo nà y... Thì thà nh nà y lấy được dá»… như bỡn!
Mã Siêu nói:
- Kế ấy hay lắm!
Láºp tức cho cá» lệnh truyá»n báo các đội rút lui. Mã Siêu Ä‘i đốc háºu.
Hôm sau Chung Do lên mặt thà nh đứng xem, thấy quân Mã Siêu rút hết cả. Do sợ có mưu kế gì, liá»n sai ngưá»i Ä‘i thám, quả nhiên quân Siêu đã Ä‘i xa rồi, bấy giá» má»›i vững dạ, mở cá»a thà nh cho quân dân ra kiếm cá»§i gánh nước, kẻ Ä‘i ngưá»i lại, rầm ráºp cả ngà y.
Äến ngà y thứ năm, quân Mã Siêu lại kéo đến, quân dân tranh nhau chạy và o thà nh, Chung Do lại đóng cá»a thà nh giữ vững như trước.
Em Chung Do là Chung Tấn coi giữ cá»a Tây, độ chừng canh ba bá»—ng thấy cá»a thà nh có má»™t đám lá»a cháy. Tấn vá»™i và ng lại cứu, bá»—ng có má»™t ngưá»i giÆ¡ Ä‘ao xốc ngá»±a tá»›i quát to lên rằng:
- Bà ng Äức ở đây!
Chung Tấn chưa kịp trở tay, đã bị Bà ng Äức chém lăn xuống ngá»±a, rồi đánh tan cả đám quân sÄ©, chặt khóa, mở toang cá»a thà nh cho quân Mã Siêu, Hà n Toại kéo và o. Chung Do bá» thà nh theo cá»a đông chạy trốn.
Mã Siêu và Hà n Toại lấy được thà nh trì, khao thưởng ba quân. Chung Do rút vá» giữ ải Äồng Quan, phi báo cho Tà o Tháo. Tháo thấy mất Trưá»ng An, không dám bà n đến việc đánh miá»n Nam nữa, liá»n sai Tà o Hồng, Từ Hoảng dẫn má»™t vạn quân mã Ä‘i trước, và dặn rằng:
- Các ngươi ra thay cho Chung Do giữ cá»a ải cho vững, trong mưá»i ngà y mà mất cá»a ải sẽ bị chém cả; ngoà i mưá»i ngà y thì không can gì đến các ngưá»i, ta sẽ dẫn đại quân Ä‘i sau.
Hai tướng vâng mệnh cất quân đi ngay.
Tà o Nhân can rằng:
- Tà o Hồng tÃnh nóng nảy lắm, tôi e lỡ việc mất.
Tháo há»i:
- Ngươi tải lương thảo đi theo, ta đến sau tiếp ứng.
Tà o Hồng, Từ Hoảng thay Chung Do giữ vững ải, nhất định không ra đánh. Mã Siêu dẫn quân đến dưới ải, hò cả từ tổ ba Ä‘á»i nhà Tà o Tháo ra chá»i mắng. Tà o Hồng giáºn lắm, muốn Ä‘em quân ra đánh. Từ Hoảng can rằng:
- Äó là Mã Siêu cố trêu tức để tướng quân ra đánh nhau đấy. Ta chá»› nên ra, đợi khi nà o thừa tướng đến, tá»± khắc có kế hay.
Quân Mã Siêu ngà y đêm thay phiên nhau chá»i bá»›i. Tà o Hồng chỉ muốn đánh, Từ Hoảng cố kìm lại không cho ra. Äến hôm thứ chÃn, Tà o Hồng đứng trên cá»a ải nhìn xem, thấy quân Tây Lương bá» cả ngá»±a, ngồi chÆ¡i trên đám cá» trước cá»a ải, nhiá»u ngưá»i má»i mệt, nằm ngá»§ lăn cả ra đất. Tà o Hồng liá»n dẫn ba nghìn quân kéo xuống. Quân Tây Lương bá» cả ngá»±a, vất cả giáo mà chạy. Hồng Ä‘uổi theo. Bấy giá» Từ Hoảng Ä‘ang Ä‘i kiểm soát xe lương trên ải, nghe tin Tà o Hồng xuống đánh nhau, hoảng sợ vá»™i vã dẫn quân theo xuống, gá»i Tà o Hồng trở vá». Bá»—ng ở mé sau, tiếng reo nổi lên ầm Ä©. Mã Äại kéo quân đánh tá»›i. Tà o Hồng, Từ Hoảng vá»™i và ng chạy vá». Bá»—ng má»™t hồi trống khua vang, rồi ở sau núi có hai toán quân ra chặn đưá»ng: Tả thì Mã Siêu, hữu thì Bà ng Äức. Tà o Hồng cầm cá»± không nổi, mất hÆ¡n ná»a quân, chá»c thá»§ng vòng vây, chạy vỠải. Quân Tây Lương Ä‘uổi đánh rát quá, Hồng phải bá» cá»a ải chạy. Bà ng Äức Ä‘uổi mãi ra khá»i ngoà i cá»a Äồng Quan, thì gặp quân mã Tà o Nhân kéo đến, cứu được Tà o Hồng. Mã Siêu tiếp ứng Bà ng Äức vỠải.
Tà o Hồng mất Äồng Quan, chạy vá» ra mắt Tà o Tháo. Tháo há»i:
- Ta hẹn cho ngươi mưá»i ngà y, sao chÃn ngà y đã để mất cá»a ải?
Hồng thưa:
- Quân sÄ© Tây Lương sỉ nhục trăm chiá»u, lại thấy quân nói mệt má»i, thừa thế xuống đánh, không ngá» mắc phải kế gian.
Tháo nói:
- Hồng nó còn Ãt tuổi, nông nổi, Từ Hoảng, ngươi phải hiểu chứ!
Hoảng thưa:
- Tôi can mãi không được. Khi ấy tôi đang điểm xe lương trên ải, đến lúc biết tin thì Hồng đã xuống mất rồi. Tôi sợ sinh chuyện, vội và ng theo xuống, thì đã mắc mẹo!
Tháo nổi giáºn, quát sai Ä‘em Tà o Hồng ra chém. Các tướng kêu van mãi Tháo má»›i tha. Hồng tạ tá»™i lui ra.
Tháo tiến quân đến thẳng Äồng Quan. Tà o Nhân nói rằng:
- Nên láºp cho vững doanh trại đã, rồi sẽ đánh nhau!
Tháo nghe lá»i, sai chặt cây láºp ra ba trại; trại tả thì Tà o Nhân giữ, trại hữu thì Hạ Hầu Uyên giữ, còn Tà o Tháo ở trại giữa.
Hôm sau, Tháo dẫn tướng sÄ© ba trại đến trước cá»a ải, vừa gặp quân mã Tây Lương cÅ©ng tá»›i. Hai bên dà n tráºn. Tháo cưỡi ngá»±a đứng dưới cá»a cá», nhìn quân Tây Lương, ngưá»i ngưá»i hùng dÅ©ng, tướng tướng anh hùng; lại thấy Mã Siêu, mặt như nhồi phấn, môi tá»±a thoa son, lưng hổ, tay vượn, thế hùng lá»±c mạnh, mình mặc áo giáp bạc, tay cầm ngá»n giáo dà i, cưỡi ngá»±a đứng trước cá»a tráºn, bên tả có Bà ng Äức, bên hữu có Mã Äại.
Tháo trong bụng khen thầm, xốc ngựa tới bảo Siêu rằng:
Ngươi là con cháu danh tướng nhà Hán, sao dám là m phản?
Siêu nghiến răng lại, quát mắng:
- Bá»› giặc Tà o! Mà y dối vua lừa trên, tá»™i đáng chết lắm! Mà y hại cha tao và em tao, thù nà y chẳng đội trá»i chung! Tao quyết bắt sống mà y, nhai tươi thịt mà y má»›i hả!
Nói xong, Siêu vác giáo xông tá»›i. Vu Cấm ở sau lưng Tà o Tháo nhảy ra. Hai ngá»±a giao nhau, độ tám chÃn hiệp, Vu Cấm địch không nổi chạy vá». Trương Cáp ra đánh, được hai mươi hiệp cÅ©ng thua chạy. Tiếp đến Lý Thông, Siêu gắng sức đánh, được và i hiệp, Siêu đâm Thông chết lăn xuống ngá»±a. Siêu vẫy ngá»n giáo má»™t cái, quân Tây Lương kéo ùa cả ra, quân Tà o thua liểng xiểng, các tướng tá cÅ©ng không sao địch nổi. Mã Siêu, Bà ng Äức, Mã Äại dẫn hÆ¡n trăm kỵ binh xông và o trung quân bắt Tà o Tháo, Tháo ở trong đám loạn quân, nghe thấy quân Tây Lương hô rằng:
- Thằng mặc áo bà o Ä‘á»Ã¹, chÃnh là Tà o Tháo đấy!
Tháo vá»™i cầm thanh gươm cắt trụi cả râu. Có ngưá»i biết, báo vá»›i Mã Siêu, Siêu lại sai ngưá»i hô:
- Thằng nà o trụi râu, đó là Tà o Tháo, cứ thằng ấy mà bắt!
Tháo luống cuống không biết là m thế nà o, xé ngay miếng vải cá», quấn bịt kÃn cằm chạy trốn.
Äá»i sau có thÆ¡ rằng:
Äồng Quan thua tráºn chạy lao Ä‘ao.
Mạnh Äức hồn bay quẳng áo bà o.
Ngân ná»—i râu ria Ä‘á»u cắt trụi,
Mã Siêu nổi tiếng báºc tà i cao!
Tà o Tháo Ä‘ang chạy bá»—ng sau lưng có má»™t ngưá»i cưỡi ngá»±a Ä‘uổi tá»›i. Tháo ngoảnh nhìn lại, thì chÃnh là Mã Siêu, Tháo rụng rá»i hồn vÃa. Các tướng tá thấy Mã Siêu, ai cÅ©ng bá» chạy thoát thân, chỉ còn trÆ¡ má»™t mình Tà o Tháo. Siêu quát lên rằng:
- Tà o Tháo chớ chạy nữa!
Tháo run sợ quá tuá»™t cả roi ngá»±a xuống đất. Siêu Ä‘uổi đến nÆ¡i, phóng má»™t ngá»n giáo, nhưng vì Tháo chạy vòng quanh má»™t gốc cây, nên mÅ©i giáo trúng và o thân cây. Khi Siêu rút được giáo ra, thì Tà o Tháo đã chạy xa rồi. Siêu tế ngá»±a Ä‘uổi gấp. Bá»—ng ở sưá»n núi có má»™t tướng nhảy xổ ra, thét to lên rằng:
- Chớ được hại chủ ta! Có Tà o Hồng ở đây!
Nói đoạn, vác dao xông và o chặn đánh Mã Siêu. Tháo nhân đó chạy thoát.
Tà o Hồng đánh nhau vá»›i Mã Siêu bốn mươi hiệp. ÄÆ°á»ng Ä‘ao Tà o Hồng dần dần rối loạn, khà lá»±c suy kiệt, may có Hạ Hầu Uyên dẫn và i chục kỵ binh đến cứu. Mã Siêu chỉ có má»™t mình, sợ không đương nổi, liá»n quay ngá»±a trở vá». Hạ Hầu Uyên cÅ©ng không Ä‘uổi theo nữa.
Tháo vỠđến trại, nhỠcó Tà o Nhân cố chết giữ vững nên không thiệt mấy quân. Tháo và o trướng, than rằng:
- Nếu ta giết mất Tà o Hồng thì hôm nay tất chết vỠtay Mã Siêu rồi!
Liá»n trá»ng thưởng cho Tà o Hồng, rồi thu tháºp quân mã, cố giữ doanh trại, không ra đánh nữa.
Siêu ngà y nà o cÅ©ng dẫn quân đến trước trại, chá»i mắng thách đánh. Tháo truyá»n lệnh cho tướng sÄ©, cấm ra khá»i trại, nếu không tuân lệnh thì chém.
Các tướng bẩm rằng:
- Quân Tây Lương dùng giáo dà i cả, ta nên dùng cung nỠđể chống lại.
Tháo mắng rằng:
- Äánh hay không đánh là do ta định Ä‘oạt chá»› không tại giặc. Giặc tuy có giáo dà i, dá»… đã đâm ngay được ta chăng? Các ngươi cứ giữ gìn cho vững, tá»± giặc phải lui.
Các tướng nói vụng với nhau rằng:
- Thừa tướng từ trước đến giá» má»—i lần Ä‘i tráºn, Ä‘á»u xông lên đầu, thế mà hôm nay má»›i bị thua Mã Siêu đã nhát là m váºy?
Qua và i hôm, có quân thám vỠbáo rằng:
- Mã Siêu má»i thêm hai vạn quân tinh nhuệ đến, toà n là bá»™ lạc ngưá»i Khương cả.
Tháo nghe tin, mừng lắm. Các tướng há»i:
- Mã Siêu thêm quân, thừa tướng lại mừng là cớ là m sao?
Tháo nói:
- Äể khi nà o phá xong Mã Siêu, ta sẽ nói cho các ngươi hay.
Sau ba hôm sau, có tin báo trên ải lại thêm quân mã. Tháo cà ng há»›n hở mừng rỡ, mở tiệc ăn mừng ở trong trại. Các tướng Ä‘á»u cưá»i thầm.
Tháo há»i:
- Các ngưá»i cưá»i ta không có kế hoạch gì phá được Mã Siêu, váºy các ngươi có kế gì hay không?
Từ Hoảng thưa rằng:
- Nay thừa tướng đóng đại quân ở đây, quân giặc cÅ©ng đóng toà n quân trên cá»a ải. Ở mé tây Vị Hà , tất không có ngưá»i phòng giữ. Nên cho má»™t đạo quân Ä‘i tắt lẻn sang bến Bồ Bản, chặn đưá»ng vá» cá»§a giặc; thừa tướng thì Ä‘em quân sang phÃa bắc sông mà đánh. Giặc trước sau không cứu ứng được nhau, chắc sẽ nguy khốn!
Tháo nói:
- Lá»i Công Minh chÃnh hợp ý ta!
Liá»n sai ngay Từ Hoảng dẫn bốn nghìn tinh binh cùng Chu LÄ©nh sang đánh úp phÃa tây Hoà ng Hà , phục ở trong hang núi, đợi quân Tà o sang phÃa bắc sông, sẽ cùng đánh luôn má»™t thể.
Hai tướng lÄ©nh mệnh dẫn quân Ä‘i. Tháo lại sai Tà o Hồng ra bến Bồ Bà n trước sắm sá»a thuyá»n bè, để Tà o Nhân ở lại giữ trại, còn mình thì dẫn đại quân sang qua Vị Hà .
Quân thám báo tin cho Mã Siêu biết. Siêu nói rằng:
- Tà o Tháo không đánh mặt Äồng Quan, mà sắm sá»a thuyá»n bè, muốn sang mé bắc Vị Hà , tất là chặn đưá»ng cá»§a ta. Tôi dẫn quân đến giữ bá» bắc. Tháo không sang được, ná»™i trong hai mươi ngà y, lương ở mé bỠđông hết, quân Tháo tất loạn, lúc ấy ta sẽ men bá» sông phÃa nam Ä‘uổi đánh, chắc bắt sống được Tháo.
Hà n Toại nói:
- Không cần phải là m thế! Cháu không nghe trong binh pháp có câu: "Quân giặc sang sông đến ná»a chừng sẽ đánh" đó ư? Äợi khi quân Tà o ra đến giữa sông, cháu sẽ tá»± mé nam đánh áºp đến. Quân Tháo tất nhiên chết Ä‘uối cả.
Siêu nói:
- Lá»i chú hay lắm!
Liá»n sai ngưá»i Ä‘i dò giá» giấc Tà o Tháo sang sông.
Lại nói, Tà o Tháo chỉnh đốn hà ng ngÅ©, chia là m ba toán, lần lượt qua Vị Hà . Khi đến cá»a sông, thì mặt trá»i má»›i má»c. Tháo cho quân tinh binh sang trước láºp dinh trại, còn mình thì cùng vá»›i hÆ¡n má»™t trăm tướng tá há»™ vệ, gươm tuốt cầm tay, ngồi xem quân sÄ© sang đò. Chợt có tin báo rằng:
- Ở mé sau, có tướng mặc áo bà o trắng xông đến.
Quân sÄ© biết là Mã Siêu, liá»n ùa xuống cả thuyá»n, tranh già nh cãi cỠầm Ä©. Tháo vẫn ngồi yên trá» gươm quát quân sÄ© không được ồn à o. Bá»—ng thấy ngưá»i reo ngá»±a hà sầm sáºp kéo đến. Dưới thuyá»n có má»™t tướng nhảy vá»t lên bá», kêu lên rằng:
- Giặc đến nÆ¡i rồi! Xin thừa tướng xuống thuyá»n ngay!
Tháo nhìn xem ai thì là Hứa Chá». Tháo còn nói cứng:
- Giặc đến thì mặc nó, việc gì mà sợ?
Nói Ä‘oạn, ngoảnh lại đã thấy Mã Siêu chỉ còn cách độ trăm bước. Hứa Chá» vá»™i và ng cõng Tà o Tháo xuống thuyá»n thì thuyá»n còn cách bá» những hÆ¡n má»™t trượng. Chá» nhảy vá»t má»™t cái đến được. Các tướng sÄ© thì nhảy cả xuống nước, nÃu lấy mạn thuyá»n, tranh nhau trèo lên; thuyá»n nhá» trà nh Ä‘i, sắp ụp. Chá» rút gươm chém lia lịa và o mạn thuyá»n, cánh tay rÆ¡i xuống nước rà o rà o, rồi sai bÆ¡i thuyá»n Ä‘i cho mau. ChỠđứng trên mÅ©i thuyá»n, cầm sà o đẩy. Tháo ngồi thụp ở cạnh chân Hứa Chá». Khi Mã Siêu đến nÆ¡i, thì thuyá»n Tháo đã ra xa rồi, Siêu giương cung đặt tên, và sai các tướng cùng bắn ra à o à o. Chá» sợ Tháo bị thương, liá»n dùng tay trái cầm yên ngá»±a che đỡ cho Tháo.
Mã Siêu xưa nay bắn không sai phát nà o, mấy chục ngưá»i chở thuyá»n Ä‘á»u bị chết lăn xuông sông. Thuyá»n tròng trà nh, loanh quanh ở trong dòng nước chảy xiết. Chá» má»™t mình ra sức, hai đùi kẹp lấy bánh lái mà lái, còn má»™t tay đẩy sà o, má»™t tay thì che cho Tà o Tháo.
Bấy giá» có tri huyện Vị Nam là Äinh Phỉ ở trên Nam SÆ¡n, thấy Mã Siêu Ä‘uổi Tà o Tháo gấp lắm, sợ Siêu hại mất Tà o Tháo, liá»n thả cả trâu ngá»±a trong trại ra: Ngoà i đồng, trên núi, nhan nhản những trâu cùng ngá»±a. Quân Tây Lương thấy váºy Ä‘á»u quay lại tranh nhau bắt trâu ngá»±a, không nghÄ© đến Ä‘uổi bắt Tà o Tháo nữa, vì thế Tháo được thoát nạn. Khi sang đến bên kia sông, các tướng nghe tin Tà o Tháo chạy nạn, vá»™i và ng đến cứu, thì Tháo đã lên bá» rồi. Hứa Chá» mặc hai áo giáp, tên cắm chi chÃt.
Các tướng rước Tháo và o trại, rồi sụp lạy vấn an.
Tháo cưá»i, nói:
- Suýt nữa ta chết vỠtay thằng giặc ranh con!
Hứa ChỠnói:
- Giá không có ngưá»i thả trâu bò để dá» giặc, thì thế nà o giặc cÅ©ng qua sông Ä‘uổi theo.
Tháo há»i ngưá»i đó là ai. Có ngưá»i biết là Äinh Phỉ, thưa vá»›i Tháo. Má»™t lát Äinh Phỉ và o ra mắt, Tháo tạ Æ¡n nói:
- Nếu không có mưu hay của ông thì tôi đã bị giặc bắt rồi.
Liá»n phong cho Phỉ là m Ä‘iển phong hiệu uý.
Phỉ nói:
- Giặc tuy tạm lui, nhưng thế nà o ngà y mai cũng còn đến, thừa tướng nên tìm kế chống cự.
Tháo nói:
- Ta đã chuẩn bị đâu đấy cả rồi!
Láºp tức sai các tướng đắp má»™t con rạch ở bá» sông tạm là m chân trại. Khi giặc kéo đến, sẽ dà n quân ra ngoà i con trạch, bên trong cắm đầy cá» quạt là m nghi binh. Lại đà o rãnh sâu ven sông, trên che phên kÃn, rồi Ä‘em quân ra dá» giặc. Giặc xô đến tất bị sa hố, tiêu diệt rất dá»….
Mã Siêu vỠnói chuyện với Hà n Toại rằng:
- Tôi sắp sá»a tóm được Tà o Tháo thì có má»™t tướng cố sức cõng Tháo nhảy xuống thuyá»n, không biết là ai?
Toại nói:
- Ta nghe Tà o Tháo kén ngưá»i cá»±c khá»e cho là m thị vệ dưới trướng, gá»i là hổ vệ quân; có kiêu tướng là Äiển Vi, Hứa Chá» lÄ©nh quân ấy. Äiển Vi đã chết rồi, nay cứu Tà o Tháo hẳn là Hứa Chá». Ngưá»i ấy khá»e mạnh lạ thưá»ng, ai cÅ©ng gá»i là con hổ đại, nếu gặp hắn chá»› nên khinh địch.
Siêu nói:
- Tôi cũng nghe tiếng hắn đã lâu!
Toại nói:
- Tà o Tháo sang sông, tất đánh mé sau ta, ta nên đánh cho nhanh, chá»› để thà nh láºp thà nh doanh trại thì khó trừ được.
Siêu nói:
- Cứ như ý cháu, chỉ nên giữ gìn mặt bắc không cho chúng sang sông là hay hơn cả.
Toại nói:
- Có phải thế thì cháu ở lại giữ trại, để ta dẫn quân men theo bỠsông đến đánh Tà o Tháo, ý cháu thế nà o?
Siêu nói:
- Xin cho Bà ng Äức là m tiên phong, Ä‘i theo vá»›i chú.
Hà n Toại dẫn Bà ng Äức và năm trăm vạn quân, đến thẳng Vị Nam, Tháo sai các tướng ra ngoà i đưá»ng con trạch dá» giặc. Bà ng Äức dẫn má»™t nghìn thiết kỵ xông và o, tiếng hò reo nổi lên, cả ngưá»i lẫn ngá»±a Ä‘á»u sa xuống hố, Bà ng Äức nhảy vá»t má»™t cái, lên khá»i hố, giết được mấy ngưá»i, đánh ra được ngoà i vòng vây. Hà n Toại bị vây chặt, Äức lại Ä‘i bá»™ đánh và o cứu Hà n Toại. Ä‘ang đánh, gặp bá»™ tướng cá»§a Tà o Nhân là Tà o Vinh, Äức chém má»™t nhát chết luôn, rồi cướp ngay lấy ngá»±a, đánh mở má»™t đưá»ng máu, cứu được Hà n Toại, chạy vá» phÃa nam. Sau lưng, quân Tà o Ä‘uổi đánh, Mã Siêu dẫn quân ra tiếp ứng, phá tan quân Tà o, cứu được hÆ¡n má»™t ná»a quân mã nữa. Äánh mãi đến chiá»u, má»›i thu quân vá», kiểm Ä‘iểm lại, thì mất hai tướng là Trình Ngân, Trương Hoà nh và hÆ¡n hai trăm ngưá»i chết ở dưới hố.
Mã Siêu bà n với Hà n Toại rằng:
- Nếu để lôi thôi lâu ngà y, Tà o Tháo láºp xong dinh trại ở Hà Bắc, thì khó lòng đánh được nữa. Chi bằng đêm nay dẫn quân đến cướp trại.
Toại nói:
- Nên chia quân là m hai cánh, cánh đi trước, cánh đi sau, để cứu ứng lẫn nhau.
Siêu tá»± mình là m tiá»n đội, sai Bà ng Äức, Mã Äại là m háºu ứng, đêm hôm ấy cất quân Ä‘i.
Tà o Tháo thu quân vỠđóng ở mé bắc sông Vị, gá»i các tướng lại bảo rằng:
- Giặc thấy ta chưa láºp xong doanh trại, tất đến đánh cướp. Ta nên phục quân bốn mặt, bá» trống ở giữa, đợi khi nà o giặc kéo và o, ta nổi hiệu pháo lên, bốn mặt đổ ra mà đánh, chắc là bắt được.
Các tướng vâng lệnh, bố trà đâu và o đấy cả.
Äêm hôm ấy, Mã Siêu sai Thà nh Nghi dẫn ba mươi kỵ binh Ä‘i trước do thám, Thà nh Nghi thấy không có quân mã ngăn cản, liá»n xông thẳng và o giữa trại. Quân Tà o thấy quân Tây Lương đến, nổi hiệu pháo lên, quân phục bốn mặt đổ ra, nhưng chỉ vây được ba mươi tên lÃnh kỵ. Thà nh Nghi bị Hạ Hầu Äôn giết. Mã Siêu từ mé sau, cùng vá»›i Bà ng Äức, Mã Äại, chia quân là m hai đưá»ng rầm rá»™ kéo đến.
Äó là :
Dẫu có phục binh rình giặc trước.
Cá»± sao tướng khá»e kép ùa và o?
Chưa biết được thua thế nà o, xem hồi sau sẽ rõ.
Hết hồi 58.
Tà i sản của phamhau1986
Từ khóa được google tìm thấy
âåëèêàÿ , áèëüÿðä , áîóëèíã , ãîðÿùèõ , çàðàáîòîê , êîíäèöèîíåð , ïåñíÿ , ìàðêåòèíã , la quán trung , tam quốc diá»…n nghÄ©a , tam quoc dien nghia , tam quoc dien nghia 4vn , tamq uoc dien ngia 4vn , tamquoc dien nghia 4vn , tamquocdien nghia 4vn , tamquocdiennghia 4vn , tướng quá»· u , æèâîòíûìè , ðåìîíòà , ðîëüô