Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #26  
Old 27-03-2008, 07:37 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· Vương Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
linh thứu phi long chương 40

Chương 40


Äến ngoài thị trấn, Nhất Linh nói vá»›i Ô Äại Bằng: Ta và Nguyệt tỉ Ä‘i trước thu hút sá»± chú ý cá»§a Thá»§ Tá»± Hùng, huynh hãy bí mật lén vào tìm Ô Bách Linh nói rõ sá»± thật. Gã há» Thá»§ ấy vô cùng giảo hoạt, phải xuất kỳ bất ý má»›i chắc thắng được hắn.
Ô Äại Bằng gật đầu đồng ý, liá»n lùi lại nấp qua má»™t bên.
Nhất Linh kéo tay Hàn Nguyệt Thanh: Nguyệt tỉ, đi thôi, tỉ dịch song phi!
NghÄ© đến việc sắp cá»­u được NgÅ© đại trưởng môn, trong lòng Hàn Nguyệt Thanh sung sướng vô cùng, không để ý đến những lá»i nước đôi cá»§a Nhất Linh, cÅ©ng không có ý hất tay cậu ra mà còn tươi cưá»i gật đầu, cùng Nhất Linh tung mình bay lên nóc nhà.
Nắm bàn tay má»m mại cá»§a Hàn Nguyệt Thanh, trong lòng Nhất Linh cÅ©ng vui sướng không sao kể xiết, toàn lá»±c thi triển thân pháp chẳng khác nào hai thiên thần bay Ä‘i bay lại trên những nóc nhà ở Thương Lạc trấn. Suốt đưá»ng Ä‘i, cậu không ngừng khoái chí gào thét, bá»™ dạng như Ä‘ang phát Ä‘iên vì mừng rỡ vậy.
Hàn Nguyệt Thanh hiểu những cảm nhận trong lòng Nhất Linh, cứ để mặc cậu ta Ä‘iên Ä‘iên khùng khùng không há» ngăn cản, trên môi trái lại còn nở nụ cưá»i ngá»t đến mê ngưá»i, trong lòng nàng lúc đó quả thật là cÅ©ng cao hứng không sao tả xiết.
Từ nhá» nàng đã cặm cụi tập luyện dưới sá»± trui rèn nghiêm khắc cá»§a Äại Ngu La Hán, chưa từng có được những giây phút ngây thÆ¡ nghịch ngợm cá»§a lÅ© hài nhi. Vừa lá»›n lên, chưa cảm nhận được tâm tình thiếu nữ đã phải gánh cả Bạch đạo trên vai, lúc nào cÅ©ng coi sá»± hưng suy cá»§a võ lâm làm trá»ng trách cá»§a mình. Hai mươi năm sống trên Ä‘á»i là hai mươi năm khắc khổ lo âu, chưa há» có được má»™t khắc thư thái. GiỠđây Ä‘i theo Nhất Linh Ä‘iên loạn bay nhảy, không hiểu tại sao trong lòng Hàn Nguyệt Thanh lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, má»i ưu tư trong ngưá»i như biến mất không còn dấu vết.
Äó chính là ma lá»±c cá»§a tình yêu! Hàn Nguyệt Thanh biết, trong lòng nàng đã có bóng hình Nhất Linh, con ngưá»i này đã chiếm trá»n được trái tim nàng, đã có thể dá»… dàng ảnh hưởng đến niá»m vui ná»—i buồn cá»§a nàng.
Hàn Nguyệt Thanh liếc nhìn khuôn mặt Nhất Linh, trong lòng đầy những tình ý si mê, nghÄ© thầm: Cầu trá»i hãy bão vệ chúng con, hãy cho chúng con má»™t mối nhân duyên trá»n vẹn.
Trong lòng nàng lúc nào cÅ©ng lẩn quẩn má»™t bóng Ä‘en không thể xóa má», chính là ánh mắt phẫn ná»™ cá»§a Tứ Long Chân Nhân!
Nhất Linh đạp tưá»ng khua ngói, gào thét ầm Ä©, sá»›m đã làm kinh động Thá»§ Tá»± Hùng và thuá»™c hạ. Trong tiếng quát tháo, cả bá»n lÅ© lượt nhảy lên mái nhà, nhưng không ai dám tấn công mà chỉ gưá»m gưá»m đứng mãi đằng xa. Quả thật khi Nhất Linh cùng Hàn Nguyệt Thanh thảnh thÆ¡i hợp kích, còn ai có bản lÄ©nh hoặc to gan tá»›i gây sá»±.
Thá»§ Tá»± Hùng thập phần nghi ngá» vá» hành động cá»§a hai ngưá»i, không ra lệnh vây công mà đứng lại trên mái nhà, gá»i lá»›n: Vương Nhất Linh, ngươi Ä‘ang giở trò gì hả?
Nhất Linh cưá»i ha hả đứng lại trên má»™t mái nhà, dùng tay áo lau sạch mấy viên ngói rồi cung kính nói vá»›i Hàn Nguyệt Thanh: Nguyệt tỉ ngồi Ä‘i! Ta kể cho tỉ nghe má»™t câu chuyện.
Hàn Nguyệt Thanh biết cậu Ä‘ang tìm cách kéo dài thá»i gian, bèn cÅ©ng tươi cưá»i nhẹ nhàng ngồi xuống. Giữa ánh trăng thu vằng vặc, ngưá»i cá»§a nàng càng rạng rỡ mê ly, nhất thá»i chúng nhân Ä‘á»u ngây ra như tượng đá!
Nhất Linh cÅ©ng chằm chằm nhìn vào khuôn mặt tú lệ vô ngần cá»§a Hàn Nguyệt Thanh, vá»— tay tán thưởng: Äẹp quá, Nguyệt tỉ, ta dám nói rằng tất cả những loài hoa trong thiên hạ cá»™ng lại cÅ©ng không đẹp bằng má»™t ná»­a nụ cưá»i cá»§a tỉ!
Hàn Nguyệt Thanh nghe những lá»i tán thưởng quá nhiá»u rồi, lúc trước chỉ coi như chuyện gió thoảng mây trôi, tuyệt nhiên không há» coi trá»ng. Nhưng đêm nay, chỉ má»™t câu cÅ© rích ấy cá»§a Nhất Linh lại khiến nàng bất giác nở nụ cưá»i dịu dàng, nhưng miệng lại vẫn ra bá»™ giận dữ: Nói bừa, còn không mau kể câu chuyện cá»§a ngươi Ä‘i!
Thái độ của Hàn Nguyệt Thanh khiến Nhất Linh càng thêm mê mẫn, lại băn khoăn: Hình như Nguyệt tỉ đối với ta đã khác rồi, cả chuyện khi nãy hình như cũng không tức giận nữa!
Trong tim Nhất Linh, vị trí của Hàn Nguyệt Thanh quả thật đã quá lớn, bằng không ma giác ranh mãnh của Tình Ma sớm đã nhìn thấu trái tim nàng rồi.
Nhất Linh gật đầu lia lịa: ÄÆ°á»£c mà! Rồi dá»±a sát vào Hàn Nguyệt Thanh ngồi xuống, tiện tay cầm lấy tay nàng đặt vào lòng bàn tay mình, bắt đầu: Nguyệt tỉ, tỉ có biết nguyên nhân kết duyên giữa ta và thuá»™c hạ cá»§a Thiên Long không?
Thá»§ Tá»± Hùng đương nhiên không chịu đứng đó nghe câu chuyện Nhất Linh kể cho Hàn Nguyệt Thanh. Nhất là khi thấy hai ngưá»i tay trong tay hắn càng ghen tức hÆ¡n bao giá» hết, thế nhưng mấy từ thuá»™c hạ cÅ© cá»§a Thiên Long đã ghim chân hắn ở đó, không những không động đậy, không lên tiếng mà còn dá»ng tai lên lắng nghe.
Suốt bốn mươi năm, cái tên Thiên Long luôn có một ma lực tối cao vô thượng, chuyện vỠThiên Long và thuộc hạ, ai trong võ lâm mà không muốn biết.
Nhất Linh rá» rà: Äầu Ä‘uôi câu chuyện phải nói đến cái chết cá»§a ca ca Phụng tỉ cá»§a ta là Kim Long Thụy. Nàng biết Phụng tỉ chứ? Chính là con gái cá»§a Kim gia, má»™t trong Giang Nam võ lâm Tứ đại thế gia...
Câu chuyện cá»§a Nhất Linh chẳng khác gì *** vái cuốn chân cá»§a má»™t lão thái thái, vừa dài dòng lại vừa bốc mùi khó ngá»­i, nhưng vì liên quan đến thuá»™c hạ cÅ© cá»§a Thiên Long nên ngưá»i nào ngưá»i ấy Ä‘á»u lặng im lắng nghe.
Äúng lúc đó, má»™t võ vÄ© cá»§a Ô Sà tá»™c trèo lên mái nhà kéo Tứ tướng xuống, sau đó má»™t trong Tứ tướng lại kéo Äồng Mãnh cùng Miêu Bạch Âm xuống dưới.
Thủ Tự Hùng trừng mắt nhìn theo, song lại không hỠđể ý.
Khi Nhất Linh kể đến Ä‘oạn cậu cùng Vạn Tiểu Hà bắt Hóa Long Chân Nhân thì trên má»™t mái ngói khác bá»—ng xuất hiện má»™t đám ngưá»i, hoá ra là Miêu Bách Âm, Tứ tướng, Ô Bách Linh và má»™t đại hán uy mãnh.
Thá»§ Tá»± Hùng vừa thấy mặt ngưá»i này, bất giác lùi sau má»™t bước, mắt trợn tròn lên chẳng khác nào Ä‘ang nhìn thấy ma. Không nói cÅ©ng biết, đại hán đó chính là Ô Äại Bằng.
Ô Bách Linh chằm chằm nhìn Thá»§ Tá»± Hùng, ánh mắt như phun ra lá»­a, nước mắt giàn giụa nhưng lại không nói được câu nào, mãi má»™t lúc sau má»›i cầm lấy tay Ô Äại Bằng nức nở: Hắn làm chuyện ác, tất sẽ bị trá»i báo ứng, chúngta vá» thôi!
Ô Äại Bằng gật đầu, trừng mắt nhìn Thá»§ Tá»± Hùng rồi dắt tay Ô Bách Linh nhảy xuống. Äồng Mãnh, Miên Bách Âm và Tứ tướng còn lại cÅ©ng đồng loạt quay ngưá»i rá»i Ä‘i.
Thá»§ Tá»± Hùng lập tức biết sá»± việc đã không ổn, đầu óc tính toán hàng loạt kế sách, miệng gá»i lên má»™t tiếng thảm thương: Bách Linh! Äoạn tung ngưá»i bay lên như muốn Ä‘uổi theo nàng, song chỉ hai bước sau lại đột nhiên đổi hướng, nhanh như chá»›p lao xuống đại sảnh.
Lính gác cá»§a Âm Ma tinh minh là vậy cÅ©ng chưa phát giác được ra âm mưu cá»§a hắn. Lúc bấy giá» Nhất Linh má»›i hốt hoảng kêu lên má»™t tiếng không ổn, kéo tay Hàn Nguyệt Thanh cùng nhảy xuống dưới, vừa vào đến sảnh đã thấy bảo kiếm cá»§a Thá»§ Tá»± Hùng ká» cổ cả NgÅ© đại trưởng môn, hằn há»c; Äừng có lại gần, nếu không ta giết năm ngưá»i này ngay!
Hàn Nguyệt Thanh vội kéo Nhất Linh lùi lại, nói với Thủ Tự Hùng: Chúngta đứng ở đây, ngươi đừng có làm bừa!
Thá»§ Tá»± Hùng cưá»i gằn, cao giá»ng hét: Lý Thanh Long, Lục Cá»­u Châu.
Lý Thanh Long, Lục Cửu Châu cùng bước vào, nhìn Thủ Tự Hùng.
Thá»§ Tá»± Hùng phá lên cưá»i: Hai ngưá»i phải chăng cÅ©ng muốn phản bá»™i ta rồi? Nói cho các ngưá»i biết, nếu âm mưu giúp Vương tiểu tá»­ khống chế ta Ä‘oạt thuốc giải thì đừng có hòng. Ta có thể chết, nhưng trước khi chết ta nhất định phải kéo theo các ngưá»i, dù ta chết thảm thế nào cÅ©ng không bằng được hai cặp cha con các ngưá»i đâu!
Khi Nhất Linh đạp tưá»ng đập ngói, Lục Từ Anh, Lý Ngá»c Châu cÅ©ng Ä‘á»u tỉnh dậy, lúc này Ä‘ang đứng ngay sau hai lão há»™i chá»§. Nghe lá»i Thá»§ Tá»± Hùng, cả hai nàng Ä‘á»u hoa dung thất sắc, thá»±c ra trong lòng cả bốn ngưá»i cÅ©ng Ä‘á»u lo sợ chuyện này.
Lý Thanh Long, Lục Cửu Châu đảo mắt nhìn nhau, đoạn đồng thanh nói: Chúng tôi nguyện đi theo giáo chủ, cùng lập bá nghiệp võ lâm.
Thá»§ Tá»± Hùng hằm hằm: Biết thế là tốt, hai ngưá»i các ông, sư tổ và ta chia nhau áp giải bốn lão trưởng môn, còn lão ni cô kia giao cho Từ Anh và Ngá»c Châu. Nói tóm lại, chỉ cần bá»n chúng có ý muốn cứu ngưá»i là chúng ta sẽ lập tức ra tay, mặc chúng có tài thông thiên triệt địa cÅ©ng không thể má»™t lúc cứu được cả năm ngưá»i ra.
Lý Thanh Long, Lục Cửu Châu lại đồng thanh đáp: Tuân lệnh.
Hàn Nguyệt Thanh không khá»i biến sắc mặt. Nói vá» thá»±c lá»±c, hiện giá» Thá»§ Tá»± Hùng quả thá»±c đã không còn cá»± ná»—i nàng và Nhất Linh nữa, nhưng dù hai ngưá»i thân thá»§ có nhanh đến đâu cÅ©ng tuyệt đối không thể cùng má»™t lúc cứu được cả năm vị trưởng môn. Há» Thá»§ này quả thá»±c rất biết giữ mạng.
Thá»§ Tá»± Hùng lạnh lùng nhìn Hàn Nguyệt Thanh và Nhất Linh: Lá»i cá»§a ta các ngưá»i đã nghe rõ chưa? Giá» thì cút Ä‘i! Có bản lÄ©nh thì mai lại đến! Có Ä‘iá»u ta cảnh cáo các ngưá»i, ta nói lá»i là giữ lá»i đó, cá chết cÅ©ng nhất định phải là rách lưới!
Hàn Nguyệt Thanh nắm chặt bàn tay Nhất Linh, mồ hôi bất giác túa ra, đành bất lực nhìn sang cậu: Chúng ta đi thôi!
Nhất Linh giÆ¡ ngón tay cái lên tán thưởng Thá»§ Tá»± Hùng, Ä‘iá»m nhiên cưá»i hì hì: Cao tay, có thể coi là địch thú! Rồi kéo Hàn Nguyệt Thanh toan rá»i khá»i đại sảnh.
Trước khi cất bước, Hàn Nguyệt Thanh bất giác nhìn vá» phía năm vị trưởng môn, bá»—ng giật nảy mình khi thấy trong mắt Tá»­ Long, Cá»±c Hóa hai vị chân nhân Ä‘á»u Ä‘ang hừng há»±c phẫn ná»™. Khi ấy nàng má»›i sá»±c nhá»›, từ lúc vào sảnh tay cá»§a nàng và Nhất Linh không rá»i nhau ra phút nào.
Hàn Nguyệt Thanh lặng lẽ vá» bên bá» suối, im lặng xếp bằng tròn ngồi xuống. Nhất Linh chỉ cho rằng nàng Ä‘ang lo lắng cho ngÅ© đại trưởng môn nên nắm tay nàng an á»§i: Nguyệt tỉ, tỉ đừng lo lắng, má»i thứ rồi sẽ tốt thôi, tình hình bây giá» chẳng phải đã tốt hÆ¡n nhiá»u so vá»›i hôm qua đấy sao?
Hàn Nguyệt Thanh rút tay ra, lắc đầu: Nghỉ một lát đi! Nói rồi nhắm mắt lại, không để ý đến Nhất Linh nữa.
Nhất Linh không hiểu làm sao, quả thá»±c không biết từ đâu đã lại làm nàng nổi giận, mà khi Hàn Nguyệt Thanh như thế thì Nhất Linh lại càng không dám há»i, chỉ đành cÅ©ng ngồi xếp bằng tròn bên cạnh. Toạ thiá»n mà ngá»§ vốn là bản hành cá»§a cậu, tuy hai tháng nay đêm nào cÅ©ng lăn lóc trong vòng tay mỹ nhân, song cÅ©ng chưa đến ná»—i quên hết quá khứ, chẳng mấy chốc đã chìm sâu vào thiá»n định.
Nhất Linh nhanh chóng nhập thiá»n, nhưng trong đầu Hàn Nguyệt Thanh lại rối bá»i trăm mối, nghÄ© ngợi thế nào cÅ©ng không thể giải nổi.
Nàng đã thật sự yêu Nhất Linh, nhưng di mệnh sư phụ không thể thoái thác, trừ phi chứng minh được Nhất Linh quả thật không liên can gì đến cái chết của Phương Kiếm Thi, bằng không nàng sẽ vĩnh viễn phải ôm mối hận tình.
Mãi má»™t lúc lâu sau, nàng má»›i dần dần tÄ©nh trí, Ä‘i vào cảnh giá»›i thiá»n định.
0O0
Tiếng chim trong trẻo làm Nhất LInh từ từ tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra cậu đã phát giác Hàn Nguyệt Thanh Ä‘ang nhìn mình, không phải là ánh mắt bình thưá»ng mà ngập đầy tình ý. Chỉ có những nữ nhân Ä‘ang yêu má»›i nhìn tình nhân cá»§a mình như vậy.
Nhất Linh nhất thá»i vừa ngạc nhiên vừa vô cùng mừng rỡ, nhưng cậu vẫn không dám tin chắc. Làm sao mà dám khẳng định đây? Hàn Nguyệt Thanh như tiên từ trên trá»i, sao lại có thể yêu má»™t ngưá»i như cậu?
Nhưng đúng là Hàn Nguyệt Thanh Ä‘ang nhìn Nhất Linh vá»›i ánh mắt như vậy, mà còn nhìn rất lâu rồi. Dòng suy nghÄ© trong đầu không để cho nàng tá»a thiá»n lâu hÆ¡n, trá»i vừa tản sáng, chim muông còn Ä‘ang say giấc, vậy mà nàng đã tỉnh dậy.
Hàn Nguyệt Thanh không phải nhi nữ thưá»ng tình, thượng thiên đã cho nàng sắc đẹp siêu nhiên, cÅ©ng ban cho nàng má»™t tư tưởng và tình cảm vượt xa những nữ nhân bình thưá»ng khác, huống hồ nàng lại được bậc cao tăng rèn luyện, đã có thể thoát khá»i giá»›i hạn cá»§a tiểu ngã, tấm lòng từ bi quảng đại chỉ chất chứa khổ bi cá»§a ngưá»i thiên hạ chứ không phải vui buồn được mất cá»§a cá nhân mình. Thế nhưng mãnh lá»±c tình yêu lá»›n biết nhưá»ng nào, má»™t khi tình yêu bùng dậy trong lòng thì ngưá»i mình yêu sẽ là tất cả, mối tình phát xuất nÆ¡i sâu thẳm tâm hồn như thế, làm sao có thể lìa dứt hay chối bỠđây?
Nhất Linh vươn ngùi mở mắt, Hàn Nguyệt Thanh nhất thá»i xấu hổ, hốt hoảng thu ánh mắt lại, tình yêu nồng cháy trong lòng cÅ©ng lắng Ä‘i má»™t ít, nghÄ© thầm: Äể hắn biết mình nhìn hắn như vậy thì xấu hổ đến chết mất! Tuy nàng không có được ma giác giống như Nhất Linh, nhưng khả năng quan sát vẫn vượt xa những phụ nữ bình thưá»ng, chỉ từ má»™t thay đổi nhá» nhoi trong biểu hiện cá»§a Nhất Linh là nàng đã biết, Nhất Linh đã cảm giác thấy nàng Ä‘ang nhìn cậu.
Nhất thá»i mặt Hàn Nguyệt Thanh nóng ran lên, đột nhiên nghÄ© đến má»™t chuyện, khẽ vặn ngưá»i Ây a! lên má»™t tiếng.
Quả nhiên Nhất Linh bật dậy, há»i vẻ quan tâm; Sao vậy, sao vậy?
Hàn Nguyệt Thanh trong lòng đắc ý, cố ý chau mày: Không có gì!
Nhất Linh không tin, vẫn lo lắng há»i: Có phải động vào vết thương không, mau đưa ta xem nào.
Má»™t kiếm cá»§a Ô Lâm thá»±c ra đã khong còn nghiêm trá»ng nữa. Äối vá»›i những báo thù ná»™i lá»±c thâm hậu, Ä‘ao kiếm và quyá»n cước thá»±c ra chẳng có gì khác biệt, khi công lá»±c đạt mức đại cao thá»§ thì hiệu quả cá»§a nắm quyá»n và đưá»ng kiếm gần như là giống nhau. Nếu không phải Hàn Nguyệt Thanh vì ngăn chặn Thá»§ Tá»± Hùng mà dốc toàn lá»±c, má»™t chút đạo hành cá»§a Ô Lâm làm sao mà đả thương được nàng! Nhưng dù có bị hắn đâm trúng, vết thương cÅ©ng không phải là nghiêm trá»ng, có Ä‘iá»u Nhất Linh vì quá yêu Hàn Nguyệt Thanh nên má»›i rối rít như thế mà thôi.
Hàn Nguyệt Thanh nhìn bá»™ dạng sốt sắng cá»§a Nhất Linh, trong lòng bất giác cảm thấy vui vẻ, nhưng ngoài mặt lại cố ý nổi giận: Ngươi nói gì vậy? Chúng ta nam nữ khác biệt, làm sao có thể để ngươi xem vết thương trên ngưá»i ta được!
Äây chẳng qua là màn kịch nÅ©ng nịu cá»§a nữ giá»›i trước mặt ngưá»i yêu, thế mà đệ nhất cao thá»§ tình trưá»ng kế thừa ma công bách niên cá»§a Tình Ma lại như bị bịt mắt, hoàn toàn không hiểu không thông, nhất thá»i càng trở nên hốt hoảng bất chấp, đưa tay kéo váy Hàn Nguyệt Thanh lên.
Hàn Nguyệt Thanh giật mình, vội chụp lấy tay cậu, lần này đã nổi giận thật sự: Ngươi lại muốn dùng vũ lực?
Nhắc đến chuyện tối qua, Nhất Linh quả thật rụt lại ngay, vừa hoảng sợ vừa lo lắng đến hết cách, ngây ngưá»i ra nhìn Hàn Nguyệt Thanh: Nguyệt tỉ...
Hàn Nguyệt Thanh nghÄ©: Phải dạy cho hắn má»™t bài há»c, bằng không má»™t ngày nào đó hắn cưỡng Ä‘oạt mình mất! bèn hầm hầm nói: Nhất Linh, ta nói cho ngươi biết, lần này ta tha cho ngươi, nhưng nếu lần sau còn như thế, ta... ta sẽ cả Ä‘á»i này không để ý đến ngươi nữa!
Nhất Linh gật đầu lia lịa, nói: Ta biết rồi, nhớ kỹ rồi!
Nhìn bá»™ dạng sợ sệt đáng thương cá»§a Nhất Linh, Hàn Nguyệt Thanh lại không nỡ, nghÄ© thầm: Ngưá»i này nhìn bên ngoài có vẻ vô lại, thá»±c ra cÅ©ng là má»™t ngưá»i tá»­ tế! Äá»™t nhiên nàng cảm thấy vui vui, liá»n quay ngưá»i lại, duá»—i chân ra: Thôi được, ngươi xem vết thương há»™ ta!
Hàn Nguyệt Thanh chỉ thấy Nhất Linh hốt hoảng tá»™i nghiệp mà buồn cưá»i song lại không biết rằng, nếu trước mặt là má»™t nữ nhân khác, Nhất Linh đúng là đã thành kẻ vô lại từ lâu rồi.
Nhất Linh cẩn thận cởi miếng vải băng, vết thương hoá ra gần như đã khá»i chỉ còn lại má»™t lằn nhá» màu Ä‘á». Tuy vậy cậu vẫn không yên tâm, liá»n đưa tay ấn nhẹ xung quanh vết thương xem bên trong có sưng tấy hay không. Thá»±c ra nói đến trị thương, Nhất Linh nếu không phải là đệ nhất cao thá»§ đương thá»i cÅ©ng không thể đứng dưới hàng thứ năm, đặc biệt tay nghá» chữa ngoại thương lại càng trác tuyệt. Thuyá»n nhân rÆ¡i xuống lòng sông Gia Lăng, bị mưá»i tám bãi đá đập đến nát ngưá»i mà cậu còn lôi lại được từ cõi chết, má»™t vết kiếm thương cá»n con này sao có thể làm khó được cậu?
Nếu là ngưá»i khác hẳn Nhất Linh chỉ cần nhìn đã bảo là khá»i, nhưng bệnh nhân lại là Hàn Nguyệt Thanh, Nhất Linh dù chỉ má»™t phần vạn cÅ©ng không dám mảy may khinh suất.
Äầu ngón tay cá»§a Nhất Linh ấn nhẹ quanh vết thương, Hàn Nguyệt Thanh đột nhiên a lên má»™t tiếng.
Thực ra tiếng kêu ấy của Hàn Nguyệt Thanh là bởi một lý do hoàn toàn khác!
Da thịt thiếu nữ phía trên đầu gối nhạy cảm nhưá»ng nào, hôm qua vì Ä‘au nên không thấy gì, bây giá» vết thương đã khá»i, bị bàn tay nam nhân chạm vào bất giác không nhịn nổi phải kêu lên. Nhất Linh giật mình hốt hoảng, còn Hàn Nguyệt Thanh đã ngượng chín ngưá»i.
May mà mặt nàng đang quay vỠphía trước, bằng không thật không biết phải chui đi đâu mới hết thẹn, bèn hấp tấp nói: Không... không đau, là... là tay của ngươi động vào vết thương.
Nhất Linh nhẹ ngưá»i, vá»™i đánh vào tay mình: Äồ ngốc! Äoạn áy náy nhìn nàng: Nguyệt tỉ, xin lá»—i đã làm tỉ bị Ä‘au.
Hàn Nguyệt Thanh vá»™i định thần lại, nói nhanh: Không sao, ta thấy vết thương gần như đã khá»i, không cần phải băng nữa đâu.
Vậy sao được? Nhất Linh thốt lên: Vẫn chưa khá»i hẳn, trá»i lại Ä‘ang nóng, không đắp thuốc làm sao được? Nói Ä‘oạn lấy kim sang dược đắp lên vết thương rồi cẩn thận băng kín lại.
Hàn Nguyệt Thanh quay đầu nhìn lại, thấy vẻ chuyên tâm cá»§a Nhất Linh, trong lòng dâng lên má»™t cảm giác ấm áp lạ thưá»ng.
Băng bó xong, kéo váy xuống ngay ngắn, Nhất Linh dặn dò: ÄÆ°á»£c rồi, có Ä‘iá»u tỉ không được cá»­ động mạnh, cẩn thận khéo vết thương lại rách ra đó.
Hàn Nguyệt Thanh đứng lên bước Ä‘i hai bước rồi nở nụ cưá»i rạng rỡ vá»›i Nhất Linh: á»”n rồi, chúng ta vào trấn thôi, không được để Thá»§ Tá»± Hùng trốn mất.
Nhất Linh lắc đầu: Không cần vá»™i, đây là địa bàn cá»§a ta, Thá»§ Tá»± Hùng có xảo quyệt đến đâu cÅ©ng không thoát khá»i lòng bàn tay cá»§a ta đâu. Vừa nói vừa nhìn vá» phía đầu suối: Tối qua khi mổ gà ta thấy trong nước hình nhwu có cá. Äoạn Ä‘i lại gần bá» suối, reo lên má»™t tiếng: Quả nhiên có cá, to lắm!
Nhất Linh rút Thanh Long tiên, cổ tay khẽ rung lên, cây roi chẳng khác nào rồng xanh hí thá»§y, thoắt cái đã cuốn lên má»™t con cá to, cậu quay đầu cưá»i vá»›i Hàn Nguyệt Thanh: Nguyệt tỉ, cứ ngồi đấy, ta nướng cá cho tỉ ăn.
Hàn Nguyệt Thanh mỉm cưá»i gật đầu. Nhất Linh nhanh nhẹn mổ cá rá»­a sạch, nổi lá»­a thi triển diệu thú, chẳng mấy chốc khu rừng đã tràn ngập mùi thÆ¡m cá nướng.
Ä‚n sáng xong, mặt trá»i cÅ©ng vừa ló ra ở rặng núi phía xa. Cả hai thi triển khinh công, hướng vá» phía trấn Thương Lạc.
Thá»§ Tá»± Hùng đã nhét năm đại trưởng môn lên năm cá»— xe ngá»±a khác nhau, thấy hai ngưá»i đến hắn chỉ cưá»i lạnh, ngồi lên cá»— xe giam Ngô Bản Thiá»n sư. Lưu Sương trở thành phu xe, ra roi quất ngá»±a, cả Ä‘oàn xe bắt đầu khởi hành.
Hàn Nguyệt Thanh sững ngưá»i không dám ra tay, má»™t lúc quay sang nhìn Nhất Linh lo lắng: Phải làm sao đây?
Nhất Linh cưá»i hì hì: Xe ngá»±a thì có gì là ghê gá»›m? Ta cÅ©ng có! Liá»n cao giá»ng gá»i: Ta là Vương Nhất Linh, mang xe ngá»±a tá»›i đây!
Hàn Nguyệt Thanh vừa tức vừa buồn cưá»i, nghÄ© thầm; Ngưá»i ta muốn hắn nghÄ© cách cứu ngưá»i, hắn lại cho rằng ta muốn ngồi xe, rõ là râu ông ná» cắm cằm bà kia mà! Bèn giận dữ quát: Ngươi gân cổ lên hét bậy gì thế hả?
Nhất Linh vẫn cưá»i hì hì: Ta gá»i trá»i đó! Nguyệt tỉ có tin, trong địa bàn cá»§a ta, ta gá»i trá»i, trá»i phải ứng, gá»i đất, đất phải linh không? Quả nhiên, chưa dứt lá»i, má»™t cá»— xe ngá»±a từ góc đưá»ng đã Ä‘i tá»›i, từ từ dừng lại trức mặt Nhất Linh.
Nhất Linh tươi tỉnh: Nguyệt tỉ, má»i lên xe.
Hàn Nguyệt Thanh không khá»i gật đầu tán thưởng: Nhất Linh, Thiết Huyết Minh các ngưá»i quả nhiên ngưá»i đông thế mạnh, làm bất cứ việc gì cÅ©ng Ä‘á»u chu đáo.
Nhất Linh khách khí vòng tay: Không dám, đã quá khen rồi!
Hàn Nguyệt Thanh khúc khích cưá»i, trước khi lên xe còn lưá»m cậu má»™t cái. Nhất Linh cất chân toan trèo lên theo, song lại ngập ngừng liếc mắt nhìn Hàn Nguyệt Thanh.
Nàng hiểu ngay cậu sợ bị nàng Ä‘uổi xuống, trong đầu hiện ra má»™t ý nghÄ© nghịch ngợm, liá»n cưá»i nói: NghÄ© kỹ chưa? Nếu ta muốn ngươi xuống xe ngươi sẽ nói sao?
Má»™t chiêu đánh trúng yếu huyệt Nhất Linh, cậu ngây ngưá»i ra, đứng như trá»i trồng giữa đưá»ng.
Hàn Nguyệt Thanh nhếch miệng cưá»i khoái chí: Nhìn bá»™ dạng ngá» nghệch cá»§a ngươi kìa! Thôi được, lên ngồi cẩn thận, ta không Ä‘uổi ngươi xuống đâu.
Nhất Linh mừng rỡ: Äa tạ Nguyệt tỉ! ÄÆ°a mắt trá»™m nhìn vẻ tươi cưá»i cá»§a Hàn Nguyệt Thanh, nghÄ© bụng: Nguyệt tỉ vá»›i ta quả thật là đã khác rồi, chuyện này ta phải suy nghÄ© cẩn thận má»›i được!
Cá»— xe Nhất Linh Ä‘i ngay phía sau Ä‘oàn xe năm chiếc cá»§a Thá»§ Tá»± Hùng. Nếu không phải trong cuá»™c, thậm chí còn có thể nghỉ há» Ä‘ang đồng hành. Äến trưa, Thá»§ Tá»± Hùng dừng lại, xuống xe nghỉ ngÆ¡i. Xe cá»§a Nhất Linh cÅ©ng dừng ngay đằng sau.
Bên đưá»ng có mấy cây cổ thụ um tùm, dưới gốc cây mấy ngưá»i qua đưá»ng cÅ©ng Ä‘ang ngồi nghỉ. Nhất Linh quay sang Hàn Nguyệt Thanh: Nguyệt tỉ, chi bằng chúng ta xuống dưới tàn cây nghỉ ngÆ¡i má»™t lúc, dù sao chúng cÅ©ng không thoát được đâu!
Thủ Tự Hùng lạnh lùng nhìn lại: Xem ra ngươi nhất định sẽ bám theo ta rồi, nhưng theo ta thì có tác dụng gì?
Nhất Linh cưá»i hì hì: Không tác dụng cÅ©ng không quan trá»ng. Tóm lại, ngươi đến chân trá»i ta theo tá»›i chân trá»i, ngươi ra góc bể ta cÅ©ng truy đến góc bể. Nếu ngươi có gan Ä‘i sáu mươi năm, ta cÅ©ng sẽ theo ngươi đến năm ngươi tám mươi tuổi!
Thá»§ Tá»± Hùng cưá»i khẩy: Bám theo cho ta nổi cÆ¡n giận hả? Vậy ta sẽ giết cả năm đống xương già này!
Nhất Linh ha hả: Cứ giết đi, ngũ trưởng môn chết, ngươi cũng chết. Ngũ trưởng môn sống, ngươi may ra mới còn mạng!
Thá»§ Tá»± Hùng không nói được gì thêm, lòng tức giận đến Ä‘iên ngưá»i: Không ngá» tên tặc đầu trá»c này võ công cao cưá»ng như vậy, lại còn tên Ô Äại Bằng chết tiệt ấy nữa! Nếu không có hắn, ta đâu có lâm cảnh này!
Äá»™t nhiên trên đầu Thá»§ Tá»± Hùng vang lên má»™t giá»ng kiêu ngạo: Tá»± Hùng, giết hắn Ä‘i!
Chúng nhân ai nấy cùng ngẩng đầu lên, khi ấy má»›i thấy má»™t đạo sÄ© cao niên Ä‘ang an nhiên xếp bằng tròn trên ngá»n cây. Ngưá»i này không ngồi trên cành cây mà là trên đỉnh cá»§a những tán lá, cÆ¡ thể dập dá»nh theo gió như má»™t cánh chim khổng lồ.
Thủ Tự Hùng mừng rỡ reo lên: Sư phụ!
Thì ra chính là lão đạo Nguyên Linh Từ!
Nguyên Linh Từ lạnh lùng hừm lên má»™t tiếng: Äừng có gá»i ta!
Thá»§ Tá»± Hùng mặt đỠbừng lên, phân trần: Tên tặc đầu trá»c này võ công cao không thể tưởng tượng nổi! Lập tức lại giải thích: Hắn chính là trên trá»c Nhất Llinh đã mạo danh con, có Ä‘iá»u bây giá» hắn đã để tóc.
Thế hử? Nguyên Linh Tử lạnh lùng nhìn vỠphía Nhất Linh, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc: Tiểu tử, ngươi chính là tiểu hòa thượng Nhất Linh đó?
Lão ta không nhận ra Nhất Linh, nhưng Nhất Linh thì nhận ra lão. Thá»±c ra chính là Thiên Long và Âm Ma nhận ra lão ta. Nhất Linh cất tiếng cưá»i ha hả, quát lá»›n: Nguyên Linh Tá»­ cẩu tặc, ngươi giả thần giả quá»· làm gì vậy?
Thân hình Nguyên Linh Tử lắc lư, miệng thốt lên ngạc nhiên: Ngươi biết ta!
Lão ta ẩn thân đã năm mươi năm, thật không ngá» dương thế còn có ngưá»i nhận ra mình, mà Nhất Linh lại gá»i ra chính đạo hiệu cá»§a lão, đương nhiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nhất Linh lạnh cưá»i: Cá dưới lưới, năm xưa đã tha mạng cho ngươi, ngươi không tìm nÆ¡i yên ổn mà phÆ¡i nắm xương già, lại dám thò đầu ra tác quái, chẳng lẽ ngươi thật sá»± không sợ chết!
Nguyên Linh Tử càng kinh hãi, hai mắt tinh quang loé lên, nhìn chằm chằm vào Nhất Linh: Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai?
Nhất Linh mỉm cưá»i, tay trái giÆ¡ lên, chân bắt cước bá»™ ra má»™t tư thế.
Tư thế ấy thoạt nhìn cÅ©ng không có gì là huyá»n diệu, song Nguyên Linh Tá»­ lại thảng thốt A lên má»™t tiếng, rÆ¡i thẳng xuống dưới, hốt hoảng vá»™i nắm lấy má»™t cành cây má»›i đứng vững lại được.
Thì ra Nhất Linh đã khởi tuyệt chiêu năm xưa Thiên Long đánh cho Nguyên Linh Tá»­ phải há»™c máu. Äó là thất bại lá»›n nhất trong dá»i cá»§a lão, khiến lão phải khắc cốt ghi tâm, vừa nhìn thấy đã rụng rá»i chân tay, đứng ngồi Ä‘á»u không vững.
Nguyên Linh Tá»­ mãi má»™t lúc sau má»›i lấy lại tinh thần, cưá»i thâm hiểm: Thì ra là đệ tá»­ Thiên Long, chẳng trách Tá»± Hùng không phải địch thá»§ cá»§a ngươi! Tốt lắm, tốt lắm!
Câu nói vừa thành lá»i, tất cả chúng nhân gồm cả Hàn Nguyệt Thanh Ä‘á»u giật bắn lên, cùng nhìn chằm chằm vào Nhất Linh.
Nhất Linh thầm kêu không ổn, bèn nhanh trsi ngá»­a mặt cưá»i vang, thân ngưá»i đột nhiên khẽ vặn, tay phải vung ra, lại khởi má»™t thế vô cùng cổ quái: Äây lại là gì?
Nguyên Linh Tử á lên một tiếng, chỉ vào Nhất Linh lắp bắp: Ngươi... ngươi... không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào! Vẻ kinh hãi còn rõ ràng hơn lúc trước.
Mấy chục ngưá»i có mặt ở đó như bị đẩy vào trong cÆ¡n mê, hồ đồ hết nhìn Nguyên Linh Tá»­ lại ngó sang Nhất Linh. Tư thế thứ hai chắc chắn có má»™t nguồn gốc kinh ngưá»i, nhưng có vẻ lại không liên quan tá»›i Thiên Long, vậy ai lại khiến cho Nguyên Linh Tá»­ thất kinh như vậy?
Thì ra Nguyên Linh Tá»­ trong Ä‘á»i đã từng hai lần thất bại, không chỉ trước Thiên Long mà còn bại bởi Âm Ma. Tư thế ấy cá»§a Nhất Linh chính là chiêu mà năm xưa Âm Ma đã đánh bại lão. Nhất Linh không chỉ biết võ công Thiên Long mà còn hiểu tuyệt chiêu cá»§a Âm Ma, quả thật Ä‘iá»u đó khó mà tưởng tượng, vì thế Nguyên Linh Tá»­ má»›i thốt lên tuyệt đối không thể nào! NghÄ© mãi không hiểu , lão không nhịn được phải thốt lên: Tiểu tá»­, sao ngươi lại có quan hệ vá»›i cả Âm Ma, rốt cuá»™c lai lịch cá»§a ngươi là như thế nào?
Nhất Linh ha ha cưá»i: Äừng có há»i lai lịch cá»§a ta, nói tóm lại, hãy ngoan ngoãn tìm má»™t nÆ¡i mà tắm nắng Ä‘i, bằng không đừng có trách ta Ä‘uổi cùng giết tận.
Nguyên Linh Tá»­ nhìn Nhất Linh, thần thái nghi hoặc vô định, nhưng dần dần ánh mắt lão trở lại vẻ ngạo mạn, miệng cưá»i thâm hiểm: Tiểu tá»­ khoác lác giá»i lắm! Bất luận ngươi là đệ tá»­ cá»§a Thiên Long hay truyá»n nhân cá»§a Âm Ma, hôm nay cÅ©ng là cÆ¡ há»™i tốt để bản chân nhân báo thù. Nạp mạng Ä‘i! Äoạn khẽ Ä‘iểm chân vào cành cây, phi thân lao đến, đến giữa chừng kiếm đã cầm tay, mÅ©i kiếm không ngừng phát ra những tiếng rít lạnh ngưá»i.
Nhất Linh lòng thầm kêu trá»i: Lão đạo chết tiệt này lại không biết sợ, lần này e rằng có chút không ổn rồi.
Nguyên Linh Tá»­ võ công thông huyá»n cái thế, dù ở thá»i đại Thiên Long cÅ©ng được coi là bá chá»§ má»™t phương, bằng không lão đâu có tư cách để giao đấu vá»›i Thiên Long hay Âm Ma chứ! ÄÆ°Æ¡ng nhiên Nhất Linh cÅ©ng không há» sợ lão, võ công cậu không phải há»c mà là được truyá»n thụ di bản, đối phó Nguyên Linh Tá»­ là chuyện tuyệt đối có thể. Nhưng vấn đỠlà má»™t mình Nguyên Linh Tá»­ là chí ít cÅ©ng bằng Miêu Bách Âm, Äồng Mãnh hợp lại, như thế chẳng khác nào Thá»§ Tá»± Hùng đã lấy lại được thá»±c lá»±c cá»§a đêm hôm trước, việc cứu năm vị trưởng môn lại thành nan giải rồi.
Nhất Linh nghÄ© nhanh: Lão đạo này không sợ chết là bởi cho rằng ta là đệ tá»­, võ công nhất định kém hÆ¡n sư phụ. ÄÆ°á»£c lăm, ta phải ra uy cho lão biết tay! Bèn hét lên má»™t tiếng trá»i long đất lở: Äến đúng lúc lắm! Thanh Long tiên ở lưng nhanh như chá»›p bung ra, lăng không quất xuống má»™t roi, gió rít ào ào, phong vân hầu như biến sắc!
Nguyên Linh Tá»­ quả nhiên giật mình đến mức khó tin, ná»™i lá»±c Nhất Linh so vá»›i Thiên Long hay Âm Ma Ä‘á»u không thua kém, lão không khá»i kinh ngạc, nghÄ© bụng: Tiểu tá»­ này rốt cuá»™c là sao nhỉ?
Lão đương nhiên không thể Ä‘oán ra huyá»n cÆ¡ Nhất Linh nhất thế tam tâm. Thá»±c ra cả ba thứ võ công trong cÆ¡ thể Nhất Linh vẫn là riêng biệt, chưa hoà được làm má»™t, bởi vì cả Âm Ma và Tình Ma Ä‘á»u dùng phương thức linh thể thâm nhập, không giống như cách thức bản thể cá»§a Thiên Long. Bằng không công lá»±c ba ngưá»i cá»™ng lại, chỉ cần má»™t cái búng tay cÅ©ng đủ để nghiá»n nát Nguyên Linh Tá»­ rồi.
Tuy công lá»±c không thể tăng lên, nhưng võ há»c tư vi lại lấy ưu bù khuyết, mượn cÆ¡ thể cá»§a Nhất Linh để má»™t lần nữa tung hoành, vì thế má»—i linh thể Ä‘á»u mạnh mẽ hÆ¡n bản thân vốn có cá»§a mình. Tình Ma không nói làm gì, nhưng Thiên Long và Âm Ma Ä‘á»u là đại tông sư má»™t thá»i, võ công dù chỉ tiến thêm má»™t phần nhá» song uy lá»±c vượt trá»™i lại lá»›n đến vô biên. Chính vì thế mà bốn mươi năm trước Thiên Long và Äại Ngu La Hán bất phân thắng bại, còn Nhất Linh lại mạnh mẽ hÆ¡n Hàn Nguyệt Thanh rất nhiá»u.
Thá»§ Tá»± Hùng thấy Nguyên Linh Tá»­ chỉ má»›i tiếp có má»™t chiêu mà đã ngây ngưá»i ra, thầm kêu không ổn, sợ sư phụ thất thế thì cả đám sẽ mất hết nhuệ khí, liá»n lập tức vung tay: Mấy ngưá»i chặn Hàn Nguyệt Thanh lại, ta và sư phụ đối phó Vương tiểu tá»­! Äoạn rút kiếm nhắm thẳng Nhất Linh lao đến.
Lần này Nguyên Linh Tử không muốn cũng phải xông lên, thét lớn: Cẩn thận! Bảo kiếm tuốt ra phía trước, đằng đằng đâm tới Nhất Linh.
Nhất Linh vốn định dùng má»™t chiêu dá»a lùi Nguyên Linh Tá»­, nào ngá» lại bị Thá»§ Tá»± Hùng phá há»ng kế sách, trong lòng tức tối vô cùng. Bình thưá»ng thì cậu hẳn đã dốc toàn lá»±c quyết sống mái má»™t trận, nhưng vì lo lắng cho vết thương trên đùi Hàn Nguyệt Thanh nên không dám liá»u mạng. Bèn vung cao trưá»ng tiên ngăn chặn cả Thá»§ Tá»± Hùng và Nguyên Linh Tá»­, Ä‘oạn quay sang nói vá»›i Hàn Nguyệt Thanh: Nguyệt tỉ, trá»i Ä‘ang nắng, đánh đấm thế này nóng đến chết mất, chi bằng chúng ta lui trước.
Nhìn thế kiếm cá»§a Nguyên Linh Tá»­, Hàn Nguyệt Thanh cÅ©ng nhận ra võ công thông huyá»n cá»§a lão đạo sÄ©. Nhất Linh đã có ý lui, nàng cÅ©ng không tiện chi trì, bèn gật đầu: ÄÆ°á»£c!
Trưá»ng tiên cá»§a Nhất Linh tung hoành ngang dá»c, chặn đứng cả hÆ¡n chục ngưá»i, vừa đánh vừa ra lệnh cho đệ tá»­ đánh xe: Ngươi Ä‘i trước!
Äệ tá»­ đánh xe y lá»i lùi lại, Hàn Nguyệt Thanh bám sát theo sau, Nhất Linh chặn hậu, má»™t roi quất vào thân cây cổ thụ đổ ầm xuống đất.
Nguyên Linh Tử cùng thủ hạ đồng loạt nhảy dạt ra sau.
Nhất Linh cất tiếng cưá»i vang, tung mình theo Hàn Nguyệt Thanh lui vào trong rừng. Nguyên Linh Tá»­ biết có Ä‘uổi theo cÅ©ng vô ích, liá»n khoát tay cho thá»§ hạ dừng lại.
Nhất Linh ra lệnh: Truyá»n lệnh theo dõi chặt Ä‘oàn ngưá»i Thá»§ Tá»± Hùng, không được để chúng chạy thoát!
Tên đệ tá»­ nhận lệnh rá»i Ä‘i.
Hàn Nguyệt Thanh mặt mũi rầu rầu: Tên Thủ Tự Hùng ấy lại có thêm trợ thủ, việc cứu năm vị trưởng môn lại càng khó rồi!
Nhất Linh nhất thá»i không thể nghÄ© được kế gì, lẩm bẩm: Ngưá»i cá»§a Thiết Huyết Minh ta không ổn, gá»i Triệu Tiêu năm ngưá»i ra giúp cÅ©ng không tiện, phải Ä‘i đâu để tìm hảo thá»§ tiếp viện đây?
Tài sản của samacvuong

  #27  
Old 27-03-2008, 07:37 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· Vương Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
linh thứu phi long chương 39

Chương 39


Hàn Nguyệt Thanh lắc đầu: Ngươi đừng tá»± chê mình! Má»™t số chiêu thức trong kiếm pháp cá»§a ngươi rất giống vá»›i Thiên Long thất kiếm cá»§a Thiên Long năm xưa. Äó tuyệt đối không phải là mấy chiêu mèo cào đâu, chỉ riêng tên chúng đã đủ làm ngưá»i ta khiếp sợ rồi. Nhưng ta thật lấy làm lạ rằng trong kiếm pháp cá»§a ngươi còn lẫn rất nhiá»u võ công khác nữa, thành ra không hoàn toàn giống Thiên Long thất kiếm, nhưng vẫn rất có uy lá»±c.
Nhất Linh mừng rỡ nghÄ© thầm: Không giống là tốt rồi! Äoạn nhìn vào cặp mắt trong veo cá»§a nàng: Tỉ nói ta là tứ bất tượng?
Hàn Nguyệt Thanh mỉm cưá»i: Äúng thế, ngươi chính là tứ bất tượng!
Nụ cưá»i cá»§a nàng chẳng khác nào má»™t đóa mẫu đơn đột nhiên nỡ bung ra đón gió, thật tươi rói và xinh đẹp không sao tả xiết. Nhất Linh ngây ngưá»i, đỠđẫn nói như mê muá»™i: Nguyệt tỉ à, tỉ cưá»i lên thật là đẹp! Ngưá»i khác chỉ thích vinh hoa phú quý, chỉ muốn tranh Ä‘oạt thiên hạ đệ nhất, còn ta thì chỉ có má»™t tâm nguyện là có thể vÄ©nh viá»…n ở cùng vá»›i Nguyệt tỉ như vậy, được nghe Nguyệt tỉ nói, thấy Nguyệt tỉ cưá»i, ngoài ra không còn mong ước gì khác!
Hàn Nguyệt Thanh mặt mày bừng Ä‘á», vá»™i cúi đầu xuống, giận dữ: Ngươi nói lung tung gì vậy? Trong lòng lại bất giác thấy tim đập thình thịch.
Mặt trá»i dần lặn, bóng chiá»u lan tá»a, làn gió cuối ngày thổi qua khẽ lay động chân váy trắng muốt cá»§a Hàn Nguyệt Thanh. Má»™t cảm giác ấm áp tá»± đáy lòng Nhất Linh khẽ trào dâng lan khắp toàn thana, trong khoảnh khắc ấy cả con ngưá»i cậu trở nên trống rổng, thậm chí như quên cả sá»± tồn tại cá»§a chính mình.
Hàn Nguyệt Thanh lại nghĩ đến năm vị trưởng môn, ngẩng lên nói với Nhất Linh: Nhất Linh, chúng ta đi xem các vị trưởng môn thế nào được không? Nhất thiết không được để các vị bị hạ độc thủ!
Nhất Linh tỉnh lại từ trong cơn mê, lắc đầu: Chân của tỉ chư lành, đi lại sao được?
Hàn Nguyệt Thanh phản đối: Chút thương tích ấy đáng kể gì, nói vỠkhinh công, ta đảm bảo không thua ngươi đâu!
Nhất Linh quả quyết lắc đầu: Không được, tỉ bị thương cần phải nghỉ ngơi!
Hàn Nguyệt Thanh biết khi cậu ta cố chấp thì không gì có thể lay chuyển, bèn nghĩ một thoáng rồi yêu cầu: Vậy ngươi thay ta đi được không? Có chuyện gì vỠnói cho ta biết.
Nàng đã ngá»t nhạt như thế, Nhất Linh có từ chối cÅ©ng không thể, huống hồ cậu cÅ©ng không muốn nàng cả đêm lo lắng, liá»n gật đầu: ÄÆ°á»£c thôi!
Nói Ä‘oạn đứng dậy phóng ngay vào trong rừng, Hàn Nguyệt Thanh không ngá» Nhất Linh nói Ä‘i là Ä‘i, ngẩn ngưá»i nghÄ© thầm: Thá»±c ra ta đã nhìn nhầm, hắn cÅ©ng là má»™t ngưá»i nhiệt tâm.
Tiếc là chỉ sau thá»i gian nhấp má»™t chén trà, Nhất Linh đã lại quay vá», hai tay cầm hai con gà rừng, miệng cưá»i hì hì: Nguyệt ỉt, gà rừng ở đây thật béo ghê, bữa tối chúng ta thế là thịnh soạn rồi.
Hàn Nguyệt Thanh dỡ khóc dỡ cưá»i, giận dữ: Con ngưá»i nhà ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi đã Ä‘i xem năm vị trưởng môn thế nào rồi!
Nguyệt tỉ à, tỉ đừng có như vậy mà! Hoàng đế còn không sai tốt đói nữa là, cứ ăn no rồi hãy nói! Nhất Linh cưá»i hì hì, Ä‘i đến bên bá» suối, nháy mắt đã vặt trụi lông hai con gà rừng, nhóm lá»­a lên nướng.
Hàn Nguyệt Thanh lẳng lặng ngồi nhìn Nhất Linh bận rá»™n. Khi ấy trá»i đã tối Ä‘en, ánh lá»­a bập bùng in lên mặt Nhất Linh lúc sáng lúc tối, trong lòng Hàn Nguyệt Thanh cÅ©ng lúc vui lúc buồn, lúc nghÄ©: Hôm nay may mà có hắn! Lúc lại nghÄ©: Năm vị trưởng môn nếu biết mình và hắn như thế này, không biết có tức giận hay không nhỉ? Trong lòng đầy tâm trạng, nàng cứ ngây ngưá»i ra nhìn Nhất Linh.
Nhất Linh cảm nhận thấy ánh mắt mỹ nhân, ngẩng mặt lên nở má»™t nụ cưá»i rạng rỡ.
Hàn Nguyệt Thanh đỠmặt, vá»™i cúi đầu xuống, lập tức lại ngẩng đầu lên nhìn Nhất Linh, cất giá»ing nghiêm nghị: Nhất Linh, hãy nói thật vá»›i ta, Phương Kiếm Thi đại hiệp rốt cuá»™c có phải do ngươi giết không?
Nhất Linh sững ngưá»i nhìn Hàn Nguyệt Thanh, ánh mắt cÅ©ng lập tức trở nên nghiêm túc: Không phải ta giết! Nguyệt tỉ, ta nói thật, đừng nói má»™t Phương Kiếm Thi, cho dù là ngÅ© đại trưởng môn, nếu ta muốn thì cÅ©ng đã giết rồi, có gì mà không dám nhận?
Hàn Nguyệt Thanh gật đầu nghĩ thầm: Với võ công thực lực của hắn, quả đúng là đâu cần nói dối. Nếu nói bây giỠhắn sợ làm ta không vui, nhưng trước khi gặp ta hắn cũng đã phủ nhận trước năm vị trưởng môn rồi, có thể thấy đúng là không phải hắn. Nhưng nguồn cơn chuyện này rốt cuộc là như thế nào, làm sao để năm vị trưởng môn tin hắn đây?
Hàn Nguyệt Thanh Ä‘ang đăm chiêu suy nghÄ©, mùi thịt thÆ¡m nức đã bay đến trước mÅ©i. Khổ chiến suốt nữa ngày, thá»±c ra nàng đã đói meo từ lâu, bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên đồng thanh cưá»i phá lên.
Nhất Linh xé má»™t con gà ra làm hai, cưá»i tít mắt: Xem thá»­ tài nghệ cá»§a ta thế nào? Vừa nói vừa đưa cho Hàn Nguyệt Thanh má»™t ná»­a. Hàn Nguyệt Thanh cÅ©ng không khách khí, cầm lấy khẽ cắn má»™t miếng, lập tức gật đầu tán thưởng: Ngon lắm, vừa thÆ¡m vừa ngá»t.
Nhất Linh mừng rỡ, ra bá»™ vòng tay cúi đầu: Äa tạ đã quá khen, thật không dám không dám! Hàn Nguyệt Thanh lại không nhịn được cưá»i.
Thoáng má»™t cái, hai con gã đã hết veo, Nhất Linh xoa bụng nói vẻ hài hước: Nhất Linh à, ăn no rồi thì cÅ©ng nên Ä‘i má»™t chuyến chứ! Äừng có lưá»i biếng, ta sẽ nổi giận đó.
Nhất Linh bắt chước y hệt giá»ng Ä‘iệu Hàn Nguyệt Thanh, nàng không nhịn được bưng miệng cưá»i rung cả hai vai. Nhất Linh nheo mắt: ÄÆ°á»£c rồi Nguyệt tỉ, tỉ nghỉ ngÆ¡i Ä‘i, ta vá» nhanh thôi mà!
Äoạn khẽ Ä‘iểm mÅ©i chân phi thân bay lùi lại, lùi mãi đến ná»—i sắp va phải má»™t thân cây lá»›n. Hàn Nguyệt Thanh Ä‘ang hốt hoảng, định lên tiếng nhắc nhở, bá»—ng Nhất Linh lạng sang bên hệt như đằng sau có mắt, chỉ thoảng chốc đã biến mất tăm.
Hàn Nguyệt Thanh đăm đăm nhìn theo hướng cậu vừa đi, trong lòng vui buồn lẫn lộn.
0O0
Nhất Linh thi triển khinh công thượng thừa, chưa đầy ná»­a khắc đã đến Thương Lạc trấn. Thị trấn đã bị đám võ vÄ© Ô Sà tá»™c chiếm cứ, đến các ngõ ngách cÅ©ng đèn Ä‘uốc sáng trưng, cứ năm bước chân lập má»™t trạm gác, mưá»i bước lại có má»™t tiêu gác, sá»± canh phòng thật vô cùn nghiêm ngặt.
Nhưng những đồn canh như thế chỉ có thể phòng vệ những khách giang hồ bình thưá»ng mà thôi, còn vá»›i Nhất Linh thì tuyệt nhiên không má»™t chút tác dụng. Cậu dá»… dàng tìm đến ngôi nhà lá»›n lúc chiá»u, nghiêng tai lắng nghe, má»i động tÄ©nh trong vòng mưá»i trượng vuông Ä‘á»u rõ ràng như trong lòng bàn tay. Xác định xong phương hướng, Nhất Linh không chút chần chừ, há»a tốc thâm nhập vào hậu viện.
Äến trước má»™t căn nhà nhá», Nhất Linh chợt lá»t vào tai mấy tiếng than thở nhá» nhẹ. cậu khẽ rùng mình phi thân đến trước cá»­a sổ, đưa tay cào rách lá»›p giấy ở cá»­a, nhìn vào, nhất thá»i mừng rỡ đến chút nữa reo lên.
Nhất Linh sá»›m biết trong phòng có hai ngưá»i Ä‘á»u thuá»™c hàng cao thá»§, nghe thấy tiếng than lại biết má»™t trong hai ngưá»i là Lục Từ Anh, nhìn vào thấy quả thật có hai ngưá»i Ä‘ang ngồi sát vào nhau, chính là Lục Từ Anh và Lý Ngá»c Châu. Hai nàng Ä‘ang á»§ rÅ© cúi đầu, thỉnh thoảng lại than lên mấy tiếng.
Trước mắt Nhất Linh bất chợt hiện lên hai thân hình thiếu nữ trắng muốt cá»§a Lục Từ Anh và Lý Ngá»c Châu. Äêm đó trong Phi Long cung, Lục Trúc đã xếp đặt đến cùng mà cậu lại không thèm tận hưởng, lúc này nghÄ© đến hai cÆ¡ thể mỹ miá»u khôn tả ấy, bụng lập tức nóng ran lên. Khi ở cùng vá»›i Kim, Thuá»·, Vạn ba ngưá»i, đêm nào Nhất Linh cÅ©ng ôm ấp ba nàng vân hoan vÅ© ái, mấy hôm nay đồng hành cùng Hàn Nguyệt Thanh không dám lá»— mãng, thá»±c ra cậu đã chịu hết ná»—i rồi. Vừa thấy hai nàng, dục há»a toàn thân đã lập tức bùng cháy, bất chấp trá»i đất đẩy cá»­a xông thẳng vào.
Lục Từ Anh, Lý Ngá»c Châu giật mình bật dậy, nhìn rõ là Nhất Linh, cả hai cùng ngây ngưá»i ra, ánh mắt vừa mừng vừa lo.
Nhất Linh dang rá»™ng cánh tay, nhìn hai nàng trìu mến: Anh tỉ, Ngá»c Châu, ta là Nhất Linh đây, các nàng không nhận ra ta rồi sao?
Lục Từ Anh bất ngỠòa lên khóc, sà vào lòng Nhất Linh, nắm tay võ lá»±c thụi cậu lia lịa: Äồ đáng chết, đáng chết, chàng đã biến Ä‘i đâu vậy?
Lý Ngá»c Châu cÅ©ng lao lại, nước mắt ngắn dài, nức nở: Nhất Linh, chàng thật nhẫn tâm, chàng có biết bá»n thiếp khổ đến thế nào không?
Hai mỹ nhân má»™t thá»i kiêu sa ấy, thân thể bị Thá»§ Tá»± Hùng chiếm Ä‘oạt, tính mạng bị Thá»§ Tá»± Hùng khống chế, hàng ngày bị hắn sai khiến chẳng khác nào hai nô tì, những ấm ức trong lòng lúc này được dịp tuôn ra. Nhất Linh hiểu nổi thống khổ trong lòng hai ngưá»i, cÅ©ng không nhịn được nước mắt: Ta biết, ta biết mà, là ta đã hại các nàng, lẽ ra ta phải đến tìm hai nàng từ lâu má»›i phải.
Hai nàng khóc càng nhiá»u hÆ¡n, Ä‘em hết những khổ sở bị Thá»§ Tá»± Hùng chiếm Ä‘oạt rồi khống chế thế nào kể hết ra cho Nhất Linh, Nhất Linh nghe mà hai hàm răng nghiến vào nhau kèn kẹt.
Phải khó khăn lắm má»›i khiến hai nàng thôi khóc, Nhất Linh ôm cả hai ngồi xuống giưá»ng an á»§i: Hai vị tỉ tỉ yên tâm, ta nhất định sẽ khống chế Thá»§ Tá»± Hùng, ép hắn phải giao ra thuốc giải, sau đó sẽ băm vằm hắn ra trả thù cho hai nàng.
Không, thiếp muốn tá»± tay xá»­ trí hắn! Lý Ngá»c Châu thốt lên.
Äúng thế, chàng cứ bắt hắn lại, giao hắn cho bá»n thiếp, bá»n thiếp sẽ đích thân xá»­ trí hắn. Lục Từ Anh cÅ©ng hòa vào, Ä‘oạn nhìn Nhất Linh lạ lùng: Nhất Linh, mấy tháng không gặp, hình như chàng đã thay đổi rất nhiá»u, võ công cÅ©ng hÆ¡n hẳn, còn tính tình đã hoàn toàn khác trước?
Chỉ đáng tiếc là đã thay đổi muá»™n quá, để lỡ hai miếng thịt ngon lành này! Nhất Linh lòng đầy tiếc nuối, vẫn mỉm cưá»i: Thật sao? Bàn tay ma thuật Ä‘ang ôm eo hai nàng bắt đầu thi triển ma công.
Lục, Lý hai nàng gần như đồng thá»i rên lên, cùng ngước mắt nhìn Nhất Linh, trong mắt đầy vẻ xuân tình mê mẩn.
Nhất Linh thầm reo lên mừng rỡ, lật ngưá»i ghì chặt cả hai xuống giưá»ng, bàn tay vuốt ve khắp trên ngưá»i hai nàng. Lục, Lý hai ngưá»i không ngá» chỉ mấy tháng xa cách, tiểu hòa thượng ngây ngô này đã biến thành kẻ phong lưu háo sắc đến như vậy, hÆ¡n nữa thá»§ pháp lại còn hết sức thành thạo lão luyện.
Trong tiếng rên rỉ hổn hển của hai nàng, bàn tay Nhất Linh không ngừng chuyển động, vừa vuốt vẻ vừa cởi dần y phục.
Lục Từ Anh đột nhiên nắm lấy tay Nhất Linh, ngăn lại: Không, Nhất Linh, thiếp không xứng đáng với chàng, tấm thân của thiếp đã bị ô uê! Nói rồi nước mắt lại giàn giụa tuôn ra.
Lý Ngá»c Châu Ä‘ang trong cÆ¡n hưng phấn nghe nói cÅ©ng mở trừng hai mắt, Ä‘au đớn khóc nức lên.
Không, chuyện này không trách hai nàng được, các nàng là bị ép buá»™c mà. Nhất Linh nghiêm trang trìu mến nhìn vào mắt hai ngưá»i: Vá»›i ta, Anh tỉ, Ngá»c Châu cá»§a ta mãi mãi là trong trắng, hoàn toàn không khác gì vá»›i lúc ta má»›i gặp hai nàng.
Nhất Linh! Hai nàng cùng cảm động bật khóc, vòng tay ôm chặt lấy cổ Nhất Linh.
Äá»u là ta không tốt, đã để hai nàng phải chịu ấm ức, sau này ta nhất địinh bù đắp cho hai nàng. Nhất Linh vừa lầm bẩm, vừa hôn liên tiếp lên mặt hai ngưá»i, lúc môi rá»i môi, trong mắt hai nàng đã long lanh lá»­a tình.
Lục Từ Anh nhìn Lý Ngá»c Châu, rồi nói vá»›i Nhất Linh: Nhất Linh, chàng đã không chê bá»n thiếp, vậy hãy để bá»n thiếp hầu hạ chàng. Nói rồi hai ngưá»i nhổm dậy, tá»± cởi bá» y phục.
Nhất Linh đã từng mục kích cÆ¡ thể hai nàng, nhưng khi hai thân hình óng ánh trắng nõn hiện ra trong ánh nến le lói, cậu vẫn không khá»i trợn mắt thầm thốt lên: Äẹp quá, không há» thua kém gì Liên tỉ, Phụng tỉ ba ngưá»i.
Hai nàng liếc mắt nhìn Nhất Linh tình tứ, để mặc ánh mắt hau háu cá»§a Nhất Linh đảo Ä‘i đảo lại trên ngưá»i, lại cùng đưa tay cởi áo cho Nhất Linh.
Nhất Linh quên phắt mục tiêu cá»§a chuyến Ä‘i lần này, giang rá»™ng vòng tay ôm lấy hai nàng. Trong cÆ¡n há»a dục, cậu đã không còn nhá»› đến bất cứ thứ gì, không biết sau bao lâu, khi hai nàng đã mệt lá»­ thá»a mãn thiếp Ä‘i, cậu má»›i hốt hoảng lặng lẽ xuống giưá»ng, phi thân nhằm đại sảnh lao Ä‘i.
Linh giác cá»§a Âm Ma có khả năng kỳ lạ vượt trên má»i giác quan con ngưá»i có thể cảm nhận những nguy cÆ¡ mà tai mắt con ngưá»i không nghe hay nhìn thấy được. Khi ân ái hoan lạc, Tình Ma má»™t tay che trá»i khiến cho ma giác bị ức chế. Lúc này mây tan mưa tạnh, ma giác lấy lại được bản năng tinh minh, Nhất Linh chợt linh cảm thấy má»™t thứ nguy cÆ¡ há»§y thiên diệt địa chưa từng có đối vá»›i cậu.
Khi còn cách đại sảnh chừng hÆ¡n mưá»i trượng, Nhất Linh đã nghe thấy má»™t tiếng hô: Nhất bái thiên địa!
A! Nhất Linh giận dữ hét lên má»™t tiếng kinh thiên động địa, tiá»m năng trong cÆ¡ thể trong nháy mắt Ä‘á»u thi triển đến tận cùng, thân ngưá»i như má»™t mÅ©i tên lao Ä‘i, đâm vỡ vụn hai cánh cá»­a đại sảnh, xuyên thẳng vào trong, ngất ngưởng đứng giữa hai ngưá»i.
Hai ngưá»i ấy, má»™t là Thá»§ Tá»± Hùng, ngưá»i còn lại chính là Hàn Nguyệt Thanh, càng kinh ngạc hÆ¡n là hai ngưá»i Ä‘ang đứng trước bàn thá» nến Ä‘á», quỳ bái thiên địa!
Nhất Linh nhìn Hàn Nguyệt Thanh, Ä‘au đớn thốt lên: Nguyệt tỉ... Song lại không thể nói tiếp được gì, toàn thân run lên bần bật, mồ hôi túa ra ướt đầm khắp ngưá»i.
CŨng may cậu đã đến kịp thá»i, nếu chỉ chậm má»™t vài giây, hoặc giả cứ thế cùng vá»›i Lục, Lý hai ngưá»i ngá»§ vùi má»™t giấc, thì tất cả đã không còn gì cứu vãn. Niá»m vui quý báu nhất, bao trùm má»i niá»m vui khác trong trá»i đất này sẽ vÄ©nh viá»…n ra Ä‘i.
Hàn Nguyệt Thanh nếu gả cho Thủ Tự Hùng, thật khó tưởng tượng là Nhất Linh lại có thể tiếp tục sống!
Nhưng Hàn Nguyệt Thanh sao lại ở đây? Sao lại cùng Thủ Tự Hùng bái thiên bái địa?
Thì ra sau khi Nhất Linh Ä‘i khá»i, Hàn Nguyệt Thanh vẫn không thể yên tâm, vừa lo cho năm vị trưởng môn, lại vừa lo cho Nhất Linh thế cô lá»±c má»ng, nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, cuối cùng nàng cố nhịn Ä‘au, gắng gượng thi triển khinh công vào trong thị trấn. Nàng không tìm thấy Nhất Linh, nhưng khi loanh quanh tìm ngÅ© đại trưởng môn lại bị Thá»§ Tá»± Hùng phát hiện. Há» Thá»§ lệnh cho Äồng Mãnh mấy ngưá»i bao vây lấy nàng, hắn không ra tay mà lại ra Ä‘iá»u kiện, chỉ cần Hàn Nguyệt Thanh thuận tình lấy hắn, hắn sẽ lập tức thả năm vị trưởng môn, đồng thá»i liên thá»§ vá»›i Hiệp NghÄ©a Äạo ngày hai tháng hai năm tá»›i cùng chống lại Thiên Long, Linh Phụng. Hai đỠnghị này cá»§a hắn thật có sức hấp dẫn ghê gá»›m vá»›i Hàn Nguyệt Thanh, mà Nhất Linh thì mãi không thấy xuất hiện, trong lúc rối trí, cuối cùng Hàn Nguyệt Thanh đã đồng ý bái đưá»ng vá»›i Thá»§ Tá»± Hùng.
CÆ¡n thịnh ná»™ trong lòng Nhất Linh chẳng khác nào dòng nham thạch cuồn cuá»™n, miệng hét má»™t tiếng trá»i long đất lở, Thanh Long tiên vung ra nhằm Thá»§ Tá»± Hùng: Ông đây quật chết ngươi! Má»™t roi toàn lá»±c kèm cÆ¡n thịnh ná»™, nhanh như chá»›p giật mạnh như sấm dá»™i, roi chưa đến mà hàn khí đã trùm lên gã giáo chá»§ há» Thá»§. Biết sức không thể kháng cá»±, hắn hốt hoảng nghiêng ngưá»i nhảy lên tránh né.
Hồng Y lão tổ năm ngưá»i từ bốn phía lao đến, Ô Phong, Lưu Sương, cùng lÅ© lượt xông lên.
Äến đây, đến hết đây! Nhất Linh hét lên Ä‘iên cuồng, Thanh Long tiên khua lên loang loáng.
Trong lòng Nhất Linh chứa đầy phẫn ná»™, roi quất ra không theo má»™t chiêu thức nào cả, song má»—i roi Ä‘á»u ẩn chứa nguồn ná»™i lá»±c ghê gá»›m, khiến cho đám ngưá»i dù cách cả mưá»i trượng vẫn rát bá»ng thịt da. Nguồn lá»±c đạo khá»§ng khiếp như vậy, nếu sau ngưá»i Thá»§ Tá»± Hùng hợp má»™t còn may ra có thể đỡ được, nhưng nếu chỉ là má»™t ngưá»i, đừng nói là Thá»§ Tá»± Hùng, cho dù Thiên Long sống lại cÅ©ng chưa chắc dám ra tay đối địch.
Cả đám ngưá»i mau chóng dạt ra xa, không ai dám trá»±c tiếp giao phong vá»›i Nhất Linh. Lưu Sương nấp tận vào góc đại sảnh, đám Thá»§ Tá»± Hùng tản ra bốn phía, xung quanh Hàn Nguyệt Thanh và Nhất Linh trống ra má»™t khoảng tròn chừng mấy trượng.
Thá»§ Tá»± Hùng lại được má»™t phen vừa tức vừa sợ, đúng lúc ấy Ô Sà Tứ tướng Ä‘em ngÅ© đại trưởng môn tá»›i. Thá»§ Tá»± Hùng bước đến, ghì mạnh kiếm lên cổ Ngá»™ Bản thiá»n sư, nhìn Hàn Nguyệt Thanh quát lá»›n: Hàn cô nương, lập tức giết chết Vương Nhất Linh, bằng không ta sẽ giết hết!
Hàn Nguyệt Thanh hốt hoảng thốt lên: Äừng!
Thá»§ Tá»± Hùng hằm hằm: Ta đếm đến năm, nếu nàng không ra tay, đến sáu ta sẽ giết Ngô Bản, đến bảy giết chết Pháp Tính, đến mưá»i năm trưởng môn đây sẽ biến hết thành xác chết.
Không! Hàn Nguyệt Thanh bối rối thốt lên.
Thủ Tự Hùng bắt đầu đếm: Một!
Nhất Linh đùng đùng hét lớn: Ông đây giết chết ngươi! Thanh Long tiên vung lên nhằm Thủ Tự Hùng vút tới, nhưng đột nhiên cổ tay cậu bị Hàn Nguyệt Thanh giữ lại.
Nhất Linh nhìn Hàn Nguyệt Thanh gầm lên: Nguyệt tỉ!
Thủ Tự Hùng hét: Giết hắn đi! Năm! Sắp đến sáu rồi, hắn không chết, Ngộ Bản chết!
Hàn Nguyệt Thanh run lên bần bật, bàn tay bất giác sỠđến chuôi kiếm.
Nhất Linh trong lòng quặn đau, thốt lên không thành tiếng; Nguyệt tỉ, tỉ thật sự muốn giết ta sao?
Thủ Tự Hùng gào lên điên cuồng: Giết hắn!
Hàn Nguyệt Thanh do dá»± bất quyết, nhưng Nhất Linh đã có sẵn chá»§ ý, bởi lẽ bất luận Thiên Long hay Âm Ma Ä‘á»u là những ngưá»i quyết Ä‘oán. Nhất Linh bất ngỠđưa tay Ä‘iểm vào nhuyá»…n ma huyệt cá»§a Hàn Nguyệt Thanh, Ä‘oạn khom lưng vác nàng lên vai như lúc chiá»u.
Trong lòng Hàn Nguyệt Thanh Ä‘ang tá»™t cùng hoang mang, lại không ngá» Nhất Linh ra tay vá»›i mình nên không có lấy má»™t cá»­ chỉ phản kháng. Hành động mạo phạm cá»§a Nhất Linh trái lại làm nàng như được giải thoát, bèn nhắm nghiá»n mắt gục lên vai cậu, không còn để ý đến những chuyện khác nữa.
Nhất Linh quất mạnh trưá»ng tiên, bước dài ra ngoài sảnh. Miếng thịt thiên nga sắp đến miệng trong nháy mắt đã bị cướp Ä‘i, Thá»§ Tá»± Hùng vừa hốt hoảng vừa giận đến phát cuồng, gầm lên: Vương Nhất Linh, ngươi dám Ä‘i! Ngươi Ä‘i rồi ngày mai hãy đến mà nhặt xác năm trưởng môn!
Nhất Linh đã ra đến cá»­a liá»n quay phắt lại, ánh mắt lạnh lùng, chằm chằm nhìn Thá»§ Tá»± Hùng. Chợt cậu ngá»­a mặt cưá»i rá»™ lên má»™t tràng khinh bỉ, Ä‘iá»m nhiên lắt khá»i sảnh, chỉ má»™t thoáng đã biến mất.
Thá»§ Tá»± Hùng ngây ngưá»i, má»™t lúc lâu vẫn không thể động đậy. Nghe tiếng cưá»i lạnh lùng cá»§a Nhất Linh, cả hắn cÅ©ng bắt đầu ý nản tâm lạnh. Tuy Nhất Linh không nói gì nhưng sá»± uy hiếp hàm chứa trong tiếng cưá»i ấy quả thật còn nặng hÆ¡n cả rừng Ä‘ao biển kiếm.
Nhất Linh vác Hàn Nguyệt Thanh trên vai, chẳng mấy chốc đã trở vá» bên bá» suối, đặt nàng xuống cá», mắt trừng trừng nhìn nàng, miệng thở phì phào, không phải vì mệt mà vì tức giận.
Hàn Nguyệt Thanh đương nhiên hiểu rõ tâm trạng Nhất Linh lúc này, nhưng nghĩ đến ngũ đại trưởng môn vẫn nằm trong tay Thủ Tự Hùng, lại tỠra lạnh nhạt nói: Mau giải huyệt cho ta!
Vẻ lạnh lùng của Hàn Nguyệt Thanh càng làm Nhất Linh tức giận, hai mắt như bắn ra lửa chằm chằm nhìn vào nàng, thịnh nộ mỗi lúc một bốc cao lên trong đầu.
Toàn thân Nhất Linh rung lên bần bật, bá»—ng nhảy dá»±ng lên, trưá»ng tiên trong tay nhằm má»™t cây to cách đó hÆ¡n má»™t trượng quất Ä‘i.
Tiếng nổ ầm trá»i vang lên, thân cây gãy ngang như má»™t khúc gá»— mục.
Nhất Linh như đã phát Ä‘iên, liên tục vung roi quất vào cây cối xung quanh, tiếng tiên khí rít lên lanh lảnh, vụn gá»— cành cây mù mịt đầy trá»i.
Nhất Linh hét lên một tiếng điên cuồng, dừng tay thở lên hồng hộc.
Hàn Nguyệt Thanh vẫn lạnh lùng: Ngươi điên xong chưa? Giải huyệt đạo cho ta được rồi chứ!
Ta không điên, chỉ có tỉ mới điên, sao có thể đồng ý gả cho Thủ Tự Hùng chứ? Nhất Linh điên loạn gào lên.
Ta gả cho ai là chuyện của ta, liên quan gì đến ngươi? Huống hồ gả cho Thủ Tự Hùng thì có gì là không tốt?
A! Nhất Linh gầm lá»›n xá»™c đến trước mặt Hàn Nguyệt Thanh, xốc cả ngưá»i nàng lên.
Bốn mắt nhìn nhau, tròng mắt Nhất Linh như phun ra lá»­a, gào đến lạc giá»ng: Tỉ còn dám nói những lá»i như thế nữa! Rốt cuá»™c tỉ có biết mình quý giá đến mức nào không? Tỉ là tiên từ trên trá»i, má»™t li má»™t tấc Ä‘á»u là thần là thánh. Thá»§ Tá»± Hùng chỉ là đồ cóc nhái dÆ¡ bẩn, hắn nhìn má»™t cái đã là bất kính vá»›i tỉ rồi, tỉ còn muốn gã cho hắn, trá»i ạ!
Hai khuôn mặt chỉ cách nhau gang tấc, Nhất Linh trong lúc kích động phả hÆ¡i rát bá»ng cả khuôn mặt Hàn Nguyệt Thanh.
Lòng nàng giỠđây thập phần phức tạp, thá»±c không biết là mừng vui hay buồn phiá»n. Tình yêu không giấu diếm cá»§a Nhất Linh quả còn cao hÆ¡n núi, sâu hÆ¡n biển, khiến nàng không thể không rung động. Nhưng quan trá»ng nhất là nàng đã biết rõ mình yêu Nhất Linh. Ná»—i Ä‘au chợt quặn lên lúc bái thiên bái địa vá»›i Thá»§ Tá»± Hùng và niá»m vui vỡ òa khi Nhất Linh xuất hiện đã làm nàng không còn nghi ngá» gì Ä‘iá»u đó, thế nhưng hiện thá»±c vá»›i nàng lại là vô cùng tàn khốc. Không nói việc năm vị trưởng môn còn ở trong tay Thá»§ Tá»± Hùng, dù có cứu được há» ra, vá»›i mối thù cá»§a Tá»­ Long và Cá»±c Há»a đối vá»›i Nhất Linh, nàng và Nhất Linh làm sao có được kết cục tốt đẹp đây?
NghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, trong lòng nàng thầm thốt lên: Nhất Linh, đúng là oan gia, Ä‘á»i này chúng ta không có duyên phận được cùng nhau rồi.
Nhất Linh không thấu ná»—i khổ trong lòng nàng, nhưng trông thấy vẻ day dứt trên khuôn mặt tuyệt mỹ, cậu liá»n ôm chầm lấy Hàn Nguyệt Thanh, đưa miệng hôn lên mặt nàng.
Hàn Nguyệt Thanh hốt hoảng: Ngươi làm gì vậy?
Ta phải lấy nàng, ta không cho phép nàng gả cho ai khác, dù phải làm hại nàng ta cũng nhất định phải chiếm được nàng! Nhất Linh lẩm bẩm, điên cuồng hôn lên mặt lên môi Hàn Nguyệt Thanh.
Hàn Nguyệt Thanh không ngá» Nhất Linh lại làm như vậy, vừa hốt hoảng vừa vô cùng xấu hổ. Tuy nàng yêu Nhất Linh, có thể cam tâm tình nguyện trao thân cho cậu, nhưng ngàn vạn lần cÅ©ng không thể trong hoàn cảnh thế này, bèn cố vặn ngưá»i thốt lên: Nhất Linh, ngươi Ä‘iên rồi, mau buông ta ra!
Nhất Linh đã thật sá»± phát Ä‘iên, không những không ngừng lại, trái lại còn đặt mạnh Hàn Nguyệt Thanh xuống cá», đưa tay toan xé y phục cá»§a nàng.
Hàn Nguyệt Thanh kinh hãi: A lên má»™t tiếng vừa thẹn, vừa giận đến chín ngưá»i, nhưng lại không thể cá»­ động đến má»™t ngón tay, chỉ còn cách nhắm nghiá»n hai mắt.
Thật không ngá», bàn tay Nhất Linh Ä‘ang giật dải áo cá»§a nàng đột nhiên dừng lại.
Hàn Nguyệt Thanh nằm ngá»­a trên thảm cá», ánh trăng sáng trong tá»a xuống mặt nàng. Má»i phẫn ná»™, xấu hổ Ä‘á»u hiện rõ mồm má»™t trên khuôn mặt thanh tú, đập thẳng vào mắt Nhất Linh.
Trá»i ạ, ta làm sao vậy, ta... ta Ä‘iên rồi sao? Nhất Linh sá»±c tỉnh thốt lên, ý thức dần trở lại, trong lòng bá»—ng quặn Ä‘au lên như muôn ngàn côn trùng cào xé.
Äúng lúc đó, từ xa xa truyá»n đến má»™t tiếng quát: Cuồng đồ phương nào, dám đến đây gây chuyện thị phi?
Bốn chữ gây chuyện thị phi chẳng khác nào mũi kim đâm xuyên vào tai Nhất Linh, cậu a lên một tiếng, nhảy dựng dậy rồi quỳ sụp xuống đất, đánh mạnh vào tai mình: Súc sinh, cầm thú, đồ đáng chết, ta phải đánh chết ngươi!
Hàn Nguyệt Thanh đã mở mắt ra từ lâu, không ngá» Nhất Linh lại làm như vậy, trong lòng tức giận lẫn buồn cưá»i, có chút thích thú song cÅ©ng xen vài phần nuối tiếc, vá»™i thét lên: Dừng lại, ngươi làm gì vậy?
Nhất Linh tá»± đánh đến ná»—i hai khoé miệng đã rỉ máu, khoé mắt đỠngầu: Ta không phải là ngưá»i, ta phải đánh chết mình! Nói Ä‘oạn lại ra tay đánh tiếp.
Hàn Nguyệt Thanh tuy trách Nhất Linh thô bạo, nhưng thấy cậu cứ tá»± đánh mình như vậy, trong lòng cÅ©ng quặn Ä‘au, vá»™i thét: Dừng tay, ngươi không nghe lá»i ta sao?
Nhất Linh rùng mình, quả nhiên dừng tay lại.
Hàn Nguyệt Thanh ra lệnh: Äỡ ta dậy, giải huyệt đạo cho ta!
Nhất Linh vá»™i vàng Ä‘i lại, vừa cúi xuống định đỡ nàng dậy lại sững ngưá»i bật ngón tay, cách không giải huyệt cho nàng. Thì ra Nhất Linh không dám động vào ngưá»i nàng nữa.
Tiếng quát lúc trước lại vang lên, lần này đã đến ngay trước mặt hai ngưá»i: Cuồng đồ to gan, lại còn dám hành hung! Sau tiếng quát là má»™t chưởng giáng thẳng vào giữa lưng Nhất Linh.
Nhất Linh cứ đứng ngây ngô không há» né tránh. Hàn Nguyệt Thanh giật mình, vùng dậy đẩy cậu sang bên, ống tây áo phất nhẹ phát ra má»™t luồng ná»™i lá»±c nhu hòa, hoá giải chưởng lá»±c cá»§a ngưá»i vừa đến.
Ngưá»i đó là má»™t hán tá»­ cao to tráng kiện, ăn mặc trang phục dị tá»™c như mấy Ô Sà tứ tướng. Thấy Hàn Nguyệt Thanh giúp Nhất Linh đỡ chưởng cá»§a mình, hán tá»­ đó khá»±ng ngưá»i lại ngạc nhiên: Cô nương không sao chứ!
Vừa nhìn thấy khuôn mặt nàng, tức thá»i hắn ta đứng ngây đỠra.
Hàn Nguyệt Thanh dung nhan kiá»u mị tuyệt thế, nam nhân lần đầu tiên trông thấy, không ai là không rÆ¡i vào tình cảnh như vậy, dần dần nàng đã không thấy kỳ lạ nữa.
Nàng đứng dậy, lắc đầu nói: Không sao! Sợ hán tử này lại tiếp tục ra tay với Nhất Linh, Hàn Nguyệt Thanh ấp úng mãi mới thốt được câu nói dối: Vị đại ca này, thực ra... thực ra chúng tôi chỉ là đùa thôi!
Nhất Linh Ä‘ang muốn chết Ä‘i vì xấu hổ và hối hận, trong lòng nghÄ© thầm: Nguyệt tỉ sẽ không để ý đến ta nữa, sẽ không nhìn nữa... Không ngá» Hàn Nguyệt Thanh lại nói dối há»™ mình như vậy, cứ đứng ngây ra như bị sét đánh, vừa muốn khóc vừa muốn toét miệng ra cưá»i.
Hàn Nguyệt Thanh cÅ©ng lo Nhất Linh quẫn trí mà tá»± hại mình, nói xong liá»n liếc nhìn sang cậu, vừa đúng thấy được bá»™ dạng dở khóc dở cưá»i ngốc nghếch ấy, tức giận xen lẫn tức cưá»i, hừm nhẹ má»™t tiếng, lòng chợt dâng lên cảm giác ngá»t ngào.
Hán tử kia có vẻ hiểu ra chút ít, vội lui lại vẻ ái ngại: Thì ra là như vậy, là ta đã lỗ mãng rồi!
Nhất Linh dần dần tỉnh lại, liếc mắt nhìn trang phục cá»§a hán tá»­ kia, bá»—ng hét lá»›n: Ngươi là ai? Äoạn giÆ¡ tay phải vận công chụp đến.
Hán tử kia giật mình thốt lên: Ngươi làm gì vậy? Tả chưởng giơ ngang chặn đà cổ tay của Nhất Linh, thủ pháp nhanh nhẹn chuẩn xác, xem ra võ công cũng vào hàng cao thủ.
Nhất Linh ha ha cưá»i: Gian tế giá»i lắm, nhưng ta có hai tay cÆ¡ đấy! Liá»n khẽ lắc cổ tay trái, má»™t cánh tay bá»—ng hoá thành bảy tám, xoáy khí mịt mù nhằm hắn tá»­ kia chụp đến.
Hàn Nguyệt Thanh không ngá» Nhất Linh lại ra tay vá»›i hán tá»­ ná», không kịp ngăn chiêu đầu tiên, khi ấy bèn lắc ngưá»i lên chá»™p lấy cổ tay Nhất Linh, giận dữ quát: Có phải ngươi Ä‘iên thật rồi không?
Nhất Linh giỠđây sợ nhất là nàng nổi giận, vá»™i vã giải thích: Nguyệt tỉ, tỉ nhìn Ä‘i, y phục ngưá»i này chẳng khác gì đám võ sÄ© man di thá»§ hạ cá»§a Thá»§ Tá»± Hùng. Ta dám khẳng định hắn là gian tế cho Thá»§ Tá»± Hùng phái đến!
Hán tá»­ kia đột nhiên nhảy vá»t đến trước mặt Nhất Linh, xúc động đến lạc cả giá»ng: Vị huynh đệ này nói ai? Thá»§ Tá»± Hùng hắn Ä‘ang ở đâu?
Nhìn bá»™ dạng run rẩy khích động cá»§a hắn ta, Nhất Linh nghi ngá» há»i: Ngươi thật không phải là thuá»™c hạ cá»§a Thá»§ Tá»± Hùng?
Thá»§ Tá»± Hùng, ông trá»i rốt cuá»™c cÅ©ng đã cho ta tìm thấy ngươi rồi! Hán tá»­ kia ngá»­a mặt thốt lên, Ä‘oạn nhìn thẳng vào Nhất Linh khẩn thiết: Hảo huynh đệ, hãy nói cho ta biết Thá»§ Tá»± Hùng Ä‘ang ở đâu?
Ngươi là ai, tìm Thá»§ Tá»± Hùng làm gì? Nhất Linh không trả lá»i, trái lại còn đặt thêm câu há»i. Hán tá»­ này võ công không há» kém gì Thá»§ Tá»± Hùng, nếu khinh suất nói cho hắn biết, không chừng lại tìm thêm cho Thá»§ Tá»± Hùng má»™t trợ thá»§.
Ta là Ô Äại Bằng, ta tìm Thá»§ Tá»± Hùng để trả mối thù hại mệnh Ä‘oạt thê cá»§a ta!
Thì ra, ngưá»i này chính là Ô Äại Bằng mà Thá»§ Tá»± Hùng đã hãm hại rÆ¡i xuống Äoạn Hồn Nhai, nhưng lại may mắn không chết.
Ô Äại Bằng Ä‘em những âm mưu quá»· kế cá»§a Thá»§ Tá»± Hùng kể hết ra cho Nhất Linh hai ngưá»i. Hàn Nguyệt Thanh nghe àm mắt bùng ná»™ quang, nghiến răng thốt lên: Tên Thá»§ Tá»± Hùng này rõ ràng không phải là con ngưá»i nữa mà!
Nhất Linh hừm má»™t tiếng trong lòng: Chẳn phải khi nãy nàng suýt nữa gả cho hắn, còn nói hắn thì có gì không tốt cÆ¡ mà? Bởi vừa đắc tá»™i vá»›i Hàn Nguyệt Thanh nên lá»i đến lưỡi lại không dám nói ra miệng, chỉ há»i lại Ô Äại Bằng: Theo huynh nói thì ngưá»i Ô Sa tá»™c, bao gồm cả Ô Bách Linh và hai vị quốc sư gì đó Ä‘á»u bị Thá»§ Tá»± Hùng lừa sao?
Ô Äại Bằng gật đầu: Äúng thế, hắn không chỉ lừa Ông Bách Linh, mà còn lừa cả lão Vương gia, để lão Vương gia xuất binh giúp hắn thá»±c hiện dã tâm ngông cuồng. Nhưng lão Vương gia đã nhìn ra âm mưu hắn, đã ban chỉ dụ lệnh cho ta triệu các võ sÄ© Ô Sà tá»™c hồi quốc. Nói rồi lấy ra má»™t thứ giống như má»™t má»™c bài Ä‘en sì giÆ¡ cho Nhất Linh xem.
Nhất Linh mừng rỡ reo lên: Thá»§ Tá»± Hùng chết chắc rồi! Äoạn nhìn sang Hàn Nguyệt Thanh nói: Nguyệt tỉ, lại phải vất vả má»™t chuyến nữa rồi, nhưng lần này chúng ta nhất định có thể cứu được năm vị trưởng môn ra.
Có thể cứu được năm ngưá»i ấy ra, bảo Hàn Nguyệt Thanh có pahri Ä‘i má»™t trăm lần nàng cÅ©ng cam lòng, liá»n mừng rỡ: Ta Ä‘i được mà!
Nhất Linh cao hứng ra lệnh: Theo ta! Rồi lập tức phi thân lên trước, Hàn Nguyệt Thanh, Ô Äại Bằng theo sau, há»a tốc nhằm hướng Thương Lạc trấn phóng Ä‘i.
Tài sản của samacvuong

  #28  
Old 27-03-2008, 07:40 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· Vương Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
linh thứu phi long chương 41

Chương 41
Hiệp NghÄ©a Äạo và thuá»™c hạ cÅ© cá»§a Thiên Long là oan gia sinh tá»­. Vạn gia ngÅ© lão nể mặt Nhất Linh chắc sẽ giúp cứu năm trưởng môn ra, nhưng năm vị đó liệu có chịu chấp nhận không? Cho dù cứu được ngưá»i ra, e rằng phiá»n phức còn lá»›n hÆ¡n là không cứu.
Hàn Nguyệt Thanh Ä‘ang nhăn mày suy nghÄ©, Nhất Linh đột nhiên thốt lên: Phải rồi, chỉ có tìm đại ca má»›i xong được! Ngay lập tức cậu lại sầm mặt xuống nhìn trá»i: Nhưng đại ca cứ bay Ä‘i bay lại tít trên cao như vậy, làm sao tìm thấy huynh ấy đây?
Trước mắt Hàn Nguyệt Thanh thoáng hiện lên hình ảnh Lý Phi, liá»n há»±m nhẹ má»™t tiếng: Vị đại ca đó cá»§a ngươi quả là rất đặc biệt.
Nhất Linh nhe răng cưá»i: Sao, rất tuấn tú phải không?
Hàn Nguyệt Thanh trầm tư má»™t hồi má»›i lắc đầu: Không phải chỉ tuấn tú, chá»§ yếu là cái khí thế quân lâm thiên hạ như bên cạnh không có ai cá»§a huynh ấy thật vô cùng hiếm thấy, rốt cuá»™c huynh ấy là ngưá»i như thế nào? Không phải là má»™t vị vương gia đấy chứ?
Nhất Linh lắc đầu: Ta cÅ©ng không biết, có Ä‘iá»u ta Ä‘oán lai lịch huynh ấy nhất định là rất lá»›n, dưới trướng phải có vô số thá»§ hạ. Cái vẻ uy nghiêm cao quý ấy không phải nói suông mà làm được.
Hàn Nguyệt Thanh trầm tư: Nhân vật có thế lá»±c lá»›n trong võ lâm, má»™t ngưá»i là Thiên Long, ngưá»i còn lại chính là Linh Phụng, không lẽ huynh ấy là truyá»n nhân cá»§a má»™t trong hai ngưá»i há»?
Nhất Linh quả quyết phủ định: Không thể nào.
Tại sao ngươi dám chắc như vậy? Hàn Nguyệt Thanh lấy làm lạ há»i.
Thứ nhất, huynh ấy không thể là truyá»n nhân cá»§a Linh Phụng Cung bởi vì ngưá»i kế thừa cá»§a Linh Phụng Cung nhất định phải là nữ, còn đại ca ta có thể nói là nam tá»­ hán anh tuấn hÆ¡n bất kỳ má»™t trang nam tá»­ nào, thứ hai... Nhất Linh phải nghỉ má»™t lúc má»›i tìm ra được lý lẽ: Äại ca ta cÅ©ng không thể là truyá»n nhân cá»§a Thiên Long. Tiểu Hà là thê tá»­ cá»§a ta, mà nàng ấy lại là ngưá»i thừa kế Nhân, Äịa hai đàn trong Thiên Long giáo. Äại ca mà là truyá»n nhân Thiên Long thì Tiểu Hà phải biết ngay.
Hàn Nguyệt Thanh gật gù đồng ý, nghÄ© đến chuyện Nhất Linh có cả Ä‘oàn thê tá»­, lòng chợt dâng lên cảm giác chát chúa: Tên vô lại này có tá»›i bốn vợ, hừm! Sắc mặt liá»n sầm xuống.
Hai ngưá»i đến bá» má»™t con suối chảy ngang qua rừng, Hàn Nguyệt Thanh lòng nóng như lá»­a đốt, bèn ngồi xuống má»™t tảng đá lá»›n ven suối, cỡi giầy ngâm đôi chân trần xuống nước. Cảm giác mát lạnh quả nhiên làm nàng thấy dá»… chịu hÆ¡n rất nhiá»u.
Quay sang Nhất Linh, thấy cậu ta Ä‘ang đỠđẫn chằm chằm nhìn vào đôi bàn chân son, trong lòng nàng vừa xấu hổ vừa vui thích. NghÄ© đến chuyện Nhất Linh có tá»›i bốn thê tá»­, mặt Hàn Nguyệt Thanh lại hằm hằm trách móc, chỉ chá»±t rụt đôi chân lại. Tức giận như vậy nhưng cảm giác thích thú trong đầu vẫn không xua Ä‘i nổi, chỉ muốn thá»i gian dừng lại để khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi.
Hàn Nguyệt Thanh không thể nào biết nàng Ä‘ang vui sướng hay ưu lo, chi bằng không nghÄ© đến nữa. Nàng chống hai tay xuống cá», ngá»­a cổ nhìn lên trá»i xanh mấy trắng, nhất thá»i quên Ä‘i tất cả, mãi má»™t lúc sau má»›i thở dài má»™t tiếng, nói bâng quÆ¡: Chỉ mong má»™t ngày có thể dẹp bá» má»i chuyện, đến má»™t nÆ¡i đào nguyên thoát tục, cả ngày được ngâm chân nước mát, ngắm trá»i xanh như thế này thì thật là hay biết mấy!
Không thấy Nhất Linh đáp lại, Hàn Nguyệt Thanh đảo mắt nhìn sang, má»›i phát hiện ra cậu ta không còn nhìn đôi chân ngá»c nữa mà Ä‘ang hau háu nhìn lên ngá»±c nàng, bá»™ dạng thần hồn Ä‘iên đảo.
Hoá ra tư thế chống tay ngá»­ng đầu cá»§a nàng làm cho bá»™ ngá»±c nhô cao rõ rệt, tên quá»· háo sắc kia đã chá»›p đúng thá»i cÆ¡ làm no con mắt cá»§a hắn!
Hàn Nguyệt Thanh xấu hổ đến Ä‘iếng ngưá»i, hốt hoảng ngồi thẳng lên, lấy tay che ngá»±c. Nhất Linh lúc ấy má»›i sá»±c tỉnh a lên má»™t tiếng ngượng nghịu, lúng túng đảo mắt qua chá»— khác, đột nhiên chỉ xuông suối reo lên: Nguyệt tỉ nhìn kìa, dưới suối có má»™t con cá!
Dưới suối có cá thì có gì lạ, tên vô lại nàyg đúng là. Hàn Nguyệt Thanh thầm mắng, bất giác lại cảm thấy buồn cưá»i. Nhìn phiến đá Ä‘ang ngồi vừa to vừa phẳng, đột nhiên cảm thấy mệt má»i, nàng lại nằmg xuống gối tay sau đầu, ngá»­a mặt nhìn mây trắng lững lá» bay. Quên Ä‘i Thiên Long Linh Phụng, quên cả năm vị trưởng môn, mí mắt nàng bất giác díp lại trong giấc ngá»§ ngon lành.
Không biết sau bao lâu Hàn Nguyệt Thanh má»›i giật mình tỉnh dậy. Mở mắt ra thấy Nhất Linh ngồi ngay bên cạnh, đầu gục xuống hai gối cÅ©ng Ä‘ang ngá»§ ngon, tay phải còn cầm má»™t cành trúc nhá», hẳn là đã dùng để Ä‘uổi muá»—i cho nàng.
Trong lòng Hàn Nguyệt Thanh bá»—ng trào dâng má»™t cảm giác êm ái khó tả, ngây ngưá»i ra nhìn Nhất Linh, nghÄ© thầm: Kể từ sau khi sư phụ tạ thế, mình chưa bao giá» thấy nhẹ nhõm như vậy, lại có thể ngá»§ gật ngay trước mặt hắn! Xem ra mình đã yêu tên vô lại này rồi. Nàng không quên thầm mắng Nhất Linh vô lại, trong lòng lại thấy êm dịu vô cùng, bất giác đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc Nhất Linh.
Không ngỠNhất Linh sực tỉnh, nhảy dựng lên hét lớn: Ai?
Hàn Nguyệt Thanh giật bắn mình, mặt đỠbừng lên giận dữ: Ngươi ngủ mê hả?
Nhất Linh đỠmặt gãi đầu: Thì ra là ta nằm mÆ¡! Äoạn nhìn Hàn Nguyệt Thanh vẻ xấu hổ: Không ngá» ta lại ngá»§ quên, tỉ không bị muá»—i cắn chứ? Ãnh mắt quan tâm dò xét trên khuôn mặt và đôi tay nàng.
Lòng Hàn Nguyệt Thanh tràn đầy ấm áp, lắc đầu nói: Không! Äoạn nàng đứng dậy nhìn trá»i, thấy đã gần tối, bá»—ng nhá»› tá»›i ngÅ© đại trưởng môn, nàng lại há»›t hả: Ấy a, Thá»§ Tá»± Hùng bá»n chúng không biết đã Ä‘i đâu rồi, không thể để cho chúng chuồn mất!
Nhất Linh ngạo nghể cưá»i: Không sao đâu, ta đảm bảo bá»n chúng không thể thoát được!
Hai ngưá»i ra khá»i rừng. Äến đưá»ng cái quan, Nhất Linh giÆ¡ tay phóng tín hiệu, chẳng mấy chốc đệ tá»­ cá»§a Thiết Huyết Minh đến bẩm báo, Thá»§ Tá»± Hùng và đám nhân mã đã vào Hoàng Long động.
Nhất Linh lá»™ rõ vẻ vui mừng: CÆ¡ há»™i cá»§a chúng ta đến rồi. Hoàng Long động ta thuá»™c như lòng bàn tay! Äá»™ng này có hai lối thông má»™t lá»›n má»™t nhá» nối vá»›i nhau, nhưng ngưá»i ta chỉ quen động lá»›n mà không biết động nhá». Nếu chúng ta đột nhập bí mật theo động nhá», không chừng có thể cứu được ngÅ© trưởng môn ra.
Hàn Nguyệt Thanh mừng rõ: Ngươi thông thuộc Hoàng Long động như vậy, chẳng lẽ đã từng đến đấy?
Nhất Linh đâu đã đến Hoàng Long động, nhưng Tình Ma thì có. Năm xưa Tình Ma âm mưu bắt cóc má»™t thiếu nữ, việc không thành lại còn bị cả làng Ä‘uổi phải trốn vào trong động. Ngưá»i làng lấp kín cá»­a động định giam chết Tình Ma trong đó, nhưng lão ta đã tình cá» tìm ra lối nhá» mà chạy thoát, vì thế nên Nhất Linh bây giá» má»›i biết lối Ä‘i này.
Nhất Linh thản nhiên gật đầu: Ta đã từng đến! Hoàng Long động tuy gá»i là động nhưng thá»±c ra có thể gá»i là thạch đạo quan, bởi lẽ bên trong vừa rá»™ng rãi vừa có rất nhiá»u phòng đá, có lúc đến hÆ¡n trăm đạo sÄ© sinh sống. Nguyên Linh Tá»­ và Chá»§ trì cá»§a động quan này hẳn có quan hệ gì đó nên má»›i trốn vào đây.
Coi như đã túm kẻ thù trong tay, Nhất Linh không vá»™i vàng, bèn bắt hai con gà rừng vá» làm bữa tối. Äợi trá»i tối hẳn, hai ngưá»i má»›i thi triển khinh công nhằm hướng Hoàng Long động lướt Ä‘i. Äoàn ngưá»i ngá»±a cá»§a Thá»§ Tá»± Hùng mất cả ná»­a ngày, Nhất Linh, Hàn Nguyệt Thanh hai ngưá»i chỉ cần ná»­a canh giỠđã tá»›i.
Äến sưá»n núi, Nhất Linh dừng lại chỉ vá» phía ánh Ä‘uốc trước mặt: Äó chính là Hoàng Long động, ánh Ä‘uốc kia là phát ra từ bên trong. Chúng ta nghỉ má»™t lát, đợi chúng ngá»§ say hãy vào.
Hàn Nguyệt Thanh gật đầu, lập tức ngồi xếp bằng tròn Ä‘iá»u thần dưỡng khí. Võ công đạt đến cảnh giá»›i như nàng, ná»™i lá»±c trong ngưá»i lúc nào cÅ©ng cuồn cuá»™n không ngá»›t trừ phi phải khổ chiến cả ngày vá»›i tuyệt đại cao thá»§, còn dùng khinh công thế này chẳng hao tổn bao nhiêu thể lá»±c nhưng nàng vẫn cẩn thận tá»a công, đỠphòng vào động gặp chuyện bất trắc.
Ước khoảng canh ba, Nhất Linh ra hiệu: Có thể hành động rồi! Hai ngưá»i vòng ra sau núi đến trước má»™t ngôi miếu sÆ¡n thần.
Nhất Linh Ä‘i thẳng vào trong, Hàn Nguyệt Thanh lấy làm lạ há»i: Chẳng lẽ cá»­a động lại ở trong miếu?
Nhất Linh tươi cưá»i gật đầu: Äúng thế! Nói Ä‘oạn vén tấm vài vàng che trước bàn thá», dưới chiếc bàn bát tiên quả nhiên lá»™ ra má»™t cá»­a động nhá».
Nhất Linh nói: Cẩn thận má»™t chút. Rồi dãn đưá»ng vào trước. Cả hai ngưá»i ná»™i công Ä‘á»u tinh thâm, nhìn đêm rõ như ban ngày. Hàn Nguyệt Thanh quan sát xung quanh, chỉ thấy dưới chân là những bậc đá mài đẽo ngay ngắn, nhưng lâu ngày không có ngưá»i Ä‘i nên ẩm ướt trÆ¡n tuá»™t. Xuống chừng mưá»i bậc thì đến má»™t thông đạo bằng phẳng, bên trong cÅ©ng vẫn rất ẩm ướt nhưng không khí đã thoáng hÆ¡n, nàng Ä‘oán cái cá»­a động ở miếu sÆ¡n thần này không chỉ là má»™t mật động Ä‘i lại mà có lẽ chá»§ yếu là để thông gió.
Äi tiếp khoảng hÆ¡n trăm trượng, sau khi rẽ hai lần ngách, phía trước hai ngưá»i bá»—ng sáng bừng lên, bắt đầu tá»›i chá»— đèn Ä‘uốc thắp sáng. Äi tiếp má»™t Ä‘oạn chừng mưá»i bậc đá thì đến cá»­a ra, đập ngay vào tai là má»™t trận ngáy khò khò.
Hàn Nguyệt Thanh khẽ nói: Không lẽ phía trên là phòng ngủ sao?
Nhất Linh nheo mắt: Lần trước ta đến thì là nhà bếp, lần này hẳn cũng chưa đổi, tỉ không ngửi thấy mùi thịt thơm đó sao?
Hàn Nguyệt Thanh mỉm cưá»i: Nói bậy, trong đạo quan sao lại có mùi thịt thÆ¡m được!
Nhất Linh khẽ cưá»i, nghiêng đầu lấy tai thay mắt, khẳng định phía trên chỉ có má»™t ngưá»i Ä‘ang ngáy, nếu có xông ra cÅ©ng không dá»… bị phát hiện.
Nhất Linh nhảy vút lên, đưa tay cho Hàn Nguyệt Thanh, bất giác nàng thấy buồn cưá»i, nghÄ© bụng: Ta đâu có phải nữ nhi bình thưá»ng, còn phải cần ngươi kéo nữa sao? NghÄ© vậy nhưng nàng vẫn đưa tay ra nắm bàn tay Nhất Linh, mượn thế nhảy lên khá»i thông đạo.
Gian thạch phòng ấy hóa ra đúng là nhà bếp, má»™t đầu là hai chiếc bếp lò lá»›n, má»™t dãy bàn và má»™t chum nước to, phía dưới bàn nhét đầy những rau quả. Góc tưá»ng đối diện là má»™t chiếc giưá»ng nhá», má»™t há»a công đạo sÄ© béo mập Ä‘ang ngá»§ lăn ngá»§ lóc. Äạo nhân ấy chỉ mặc độc má»™t chiếc quần xà lá»n, cả thân trên để trần béo ú như lão Phật Di Lặc.
Hàn Nguyệt Thanh vừa liếc mắt nhìn đã vội vàng quay đi. Nhất Linh kéo tay nàng lại: Nhìn này!
Dưới lồng bàn quả đúng toàn là thịt cá, Nhất Linh khẽ cưá»i: Thế nào?
Hàn Nguyệt Thanh không biết nên khóc hay nên cưá»i, trong bụng thầm mắng: Con ngưá»i nhà ngươi, giá» này mà con bụng dạ khoe mẻ. Liá»n trừng mắt nhìn Nhất Linh: Ngươi giá»i, thế được chưa!
Nhất Linh thấy nàng nổi giận, cuống quýt vòng tay nói: Là ta không phải! Tỉ tỉ đại nhân đừng trách, xin đừng tức giận.
Hàn Nguyệt Thanh suýt phì cưá»i, tròn mắt nhìn cậu lần nữa má»›i Ä‘i ra ngoài cá»­a, Nhất Linh đã kéo nàng lại: Tỉ tỉ đừng vá»™i.
Hàn Nguyệt Thanh đứng lại nhìn Nhất Linh dò há»i. Nhất Linh đến trước mặt lão đạo sÄ©, đưa ba ngón tay ra, hai ngón kẹp vào miệng, còn ngón kia ấn ngang mÅ©i, tiếng ngáy lập tức ngừng hẳn.
Äạo sÄ© kia không thở được, rùng mình má»™t cái, mở mắt ra.
Nhất Linh nói nhá»; Äừng có giãy giụa, ngoan ngoãn trả lá»i câu há»i cá»§a ta, bằng không ta sẽ cho ngươi chết ngạt. Hôm nay có năm tù phạm đến, má»™t tăng má»™t ni và ba đạo sÄ©, có phải là do ngươi đưa cÆ¡m không? Nói Ä‘oạn, thả lá»ng hai ngón tay bịt miệng hắn ta ra.
Äạo sÄ© kia hoàn toàn không thể kháng cá»±, miệng mÅ©i bị bịt đến độ cổ đỠbầm lên, vừa mở được miệng đã hốt hoảng hít sâu mấy hÆ¡i rồi má»›i nói: Phải!
Nhất Linh truy tiếp: HỠđang ở đâu?
Äạo sÄ© kia trả lá»i: Trong thạch lao tầng hai. Ra khá»i cá»­a Ä‘i vá» phía trái chừng má»™t trăm bước có má»™t cầu thang dẫn xuống, phía dưới chính là nhà lao, nhưng ở cá»­a có bốn sư huynh canh giữ. Tên đạo sÄ© này nhìn thì có vẻ ngốc nghếch nhưng đầu óc lại khá linh lợi, biết tính mạng mình nằm trong tay ngưá»i nên vừa mở miệng đã khai ra tuốt tuá»™t.
Nhất Linh gật đầu: Xem như ngươi biết Ä‘iá»u. Äang định Ä‘iểm vào huyệt ngá»§ cá»§a hắn thì trong đầu cậu chợt loé lên ý nghịch ngợm, quay đầu nói vá»›i Hàn Nguyệt Thanh: Chi bằng chúng ta giết phứt diệt khẩu cho xong!
Hàn Nguyệt Thanh quả nhiên hốt hoảng thốt lên: Ngươi...
Nhất Linh đã Ä‘iểm huyệt ngá»§ lão đạo sÄ© tá»± lúc nào. Hàn Nguyệt Thanh khi ấy má»›i biết Nhất Linh cố tình lởm mình, thấy bá»™ mặt cưá»i cưá»i tinh quái cá»§a cậu, tức thì sầm mặt xuống nói: Có phải ta tức chết ngươi má»›i vui không?
Nhất Linh be be kêu oan: Äâu có, ta chỉ muốn đùa cho tỉ tỉ cưá»i thôi mà.
Hàn Nguyệt Thanh nghênh mặt: Ngươi thấy ta Ä‘ang cưá»i sao?
Hình như là có má»™t chút. Nhất Linh ghé sát lại: Äể ta xem nào! MÅ©i cá»§a cậu chút nữa là chạm vào má Hàn Nguyệt Thanh, nàng hốt hoảng tránh ra, bất giác khúc khích cưá»i, quát: Vô lại!
Nhất Linh lòng mừng khôn tả: Äúng rồi, Nguyệt tỉ đối vá»›i ta quả thật đã khác rồi! Trong lòng vui sướng đến độ chân tay múa máy lung tung, sốt sắng Ä‘i trước dẫn đưá»ng.
Ngoài cá»­a bếp là má»™t thông đạo, hai bên bá» tưá»ng treo đầy Ä‘á»n dầu, ánh đèn soi rá»i rõ ràng. Äi hÆ¡n mưá»i trượng đến má»™t ngã rẽ, quả nhiên thấy cuối đưá»ng kê hai chiếc ghế dài, bốn đạo sÄ© Ä‘ang gác đầu ngáy khò khò trên ghế.
Nhất Linh lao vút đến như má»™t cÆ¡n gió, lăng không bật ngón tay Ä‘iểm trúng huyệt đạo cá»§a bốn ngưá»i.
Hai ngưá»i theo bậc đá Ä‘i xuống, thấy hiện ra má»™t cánh cá»­a sắt lá»›n. Hàn Nguyệt Thanh lo lắng chạy lại, chỉ thấy trong cánh cá»­a sắt đúng là ngÅ© đại trưởng môn Ä‘ang xếp bằng tròn.
Nghe thấy tiếng bước chân cá»§a nàng, cả năm Ä‘á»u ngẩng đầu lên.
Hàn Nguyệt Thanh mừng rỡ thiếu chút nữa là rÆ¡i lệ, khẽ nói: Năm vị đã phải chịu khổ rồi, chúng tôi đến để cứu má»i ngưá»i ra đây! Trong cÆ¡n mừng rỡ, nàng không để ý đến chuyện ngÅ© địa trưởng môn không những không có chút vui mừng, trái lại vẻ mặt còn thêm lo lắng.
Trên cánh cá»­a sắt có má»™t ổ khóa vòng lá»›n. Hàn Nguyệt Thanh rút kiếm định chặt đứt thì Nhất Linh nói: Äừng gây động, để ta! Liá»n nắm vòng khoá vặn mạnh.
Äá»™t nhiên vang lên má»™t tiếng nổ long trá»i, bụi đá tung bay mù mịt. Từ trên cá»­a vào ngõ thông đạo, má»™t cánh cá»­a sắt sập xuống kín mít.
Nhất Linh giật nảy mình, nhanh như cắt mở cá»­a phòng giam. Cậu chợt hiểu mưu toan cá»§a Thá»§ Tá»± Hùng. Việc hắn dá»a giết năm vị trưởng môn chỉ là để Ä‘e dá»a Hàn Nguyệt Thanh, thá»±c ra hắn sẽ tuyệt đối không giết mà chỉ muốn khống chế năm ngưá»i hòng có thể hiệu lệnh Hiệp NghÄ©a Äạo. Có ngÅ© đại trưởng môn trong tay, chí ít cÅ©ng có thể giảm bá»›t nguy cÆ¡, giúp hắn ung dung đối phó vá»›i Nhất Linh.
Nhất Linh vẫn chậm hơn một bước. Gần như cùng lúc cánh cửa sắc bên ngoài sập xuống, mặt sàn nhà lao cũng mở ra, năm vị trưởng môn rơi thẳng xuống dưới như năm cục đá. Lúc Nhất Linh xông vào, sàn nhà lao đã khép lại như cũ.
Nhất Linh nổi giận, giậm mạnh chân xuống sàn, bá»—ng phía trên vá»ng xuống tiếng cưá»i ha hả cá»§a Thá»§ Tá»± Hùng.
Nhất Linh ngửa mặt nhìn lên, chỉ thấy trên vách đá phía đỉnh đầu có một cái lỗ chừng bằng cái bát, lộ ra nửa khuôn mặt đắc ý của tên giáo chủ hỠThủ.
Cứ tưởng các ngươi thông minh lắm hả? Các ngươi từ động nhá» Ä‘i vào là chúng ta đã biết, bản giáo chá»§ đã bố trí sẵn mồi thÆ¡m cho ngươi. Tặc trá»c Vương Nhất Linh kia, lần này ngươi mà thoát được, bản giáo chá»§ sẽ Ä‘i bằng đầu cả Ä‘á»i! Nói Ä‘oạn hắn lại cưá»i lên Ä‘iên cuồng: Có Ä‘iá»u được má»™t mỹ nữ tuyệt thế như Hàn cô nương Ä‘i theo bồi tăng, ngươi chết cÅ©ng nhắm mắt được rồi, không chừng xuống dưới âm gian ngươi còn phải cảm tạ ta nữa đấy! Thá»§ Tá»± Hùng lại cưá»i ha hả, trong tiếng cưá»i má»™t tiếng rầm vang lên, nắp lá»— sập xuống.
Thá»±c ra lúc vào thông đạo, ma giác trong lòng Nhất Linh đã ngầm cảm thấy bất an nhưng Âm Ma trong cÆ¡ thể cậu lúc đó lại bị Tình Ma lấn át. Tình Ma khẳng định được thái độ cá»§a Hàn Nguyệt Thanh vá»›i mình, vui mừng đến quên hết má»i đỠphòng cần có, cuối cùng rÆ¡i vào cạm bẫy cá»§a Thá»§ Tá»± Hùng.
Nhất Linh đưa mắt nhìn bốn phía, nÆ¡i nào cÅ©ng là tưá»ng đá ẩm ướt lạnh tanh, lại nhìn Hàn Nguyệt Thanh, cưá»i hì hì: Nguyệt tỉ, chúng ta thật đã thành cá chậu chim lồng rồi!
Lúc này mà Nhất Linh còn có thể cưá»i nói những lá»i như vậy, Hàn Nguyệt Thanh bất giác cÅ©ng không khá»i khâm phục, lại gần kéo tay cậu nói: Nhất Linh, tỉ tỉ đã làm liên lụy ngươi rồi!
Nhất Linh vá»™i đáp: Tỉ tỉ sao lại nói như vậy! Tỉ yên tâm, thiên hạ này ngưá»i có thể đưa ta vào chá»— chết vẫn còn chưa ra Ä‘á»i. Tỉ nhìn xem, những thạch thất này Ä‘á»u là do con ngưá»i tạo nên, tưá»ng đá dày nhất cÅ©ng chỉ đến hai thước, phía sau tưá»ng nhất định là bùn đất. Tưá»ng đá dày hai thước thì thấm vào đâu, tỉ tỉ cho ta mượn kiếm dùng má»™t lát. Trong vòng má»™t canh giá», ta nhất định sẽ khoan được má»™t lối ra như giun đất cho tỉ xem. Nói Ä‘oạn uốn éo thân ngưá»i, bắt chước tư thế giun đất chui luồn.
Hàn Nguyệt Thanh bưng miệng cưá»i, hy vá»ng đã quay trở lại.
Tiếng cưá»i chưa dứt, đột nhiên vang lên má»™t chấn động dữ dá»™i. Trên vách đá phía bên trái mở ra má»™t thạch môn lá»›n, nước ở đâu cuồn cuá»™n đổ vào.
Hàn Nguyệt Thanh thảng thốt kêu: Hết rồi! Hy vá»ng sống vừa má»›i loé lên đã lập tức tan biến.
Chính trong giá» khắc sinh tá»­ ấy, tình yêu trong lòng nàng bất chợt cháy dữ dá»™i, liá»n vòng tay quàng lấy cổ Nhất Linh, hối hả: Nhất Linh, thiếp yêu chàng!
Nhất Linh Ä‘ang vui mừng khôn tả vì thấy nước, đột nhiên nghe Hàn Nguyệt Thanh tá» tình như vậy, nhất thá»i sá»­ng sốt đến ngây ngưá»i ra. Vòng tay ngá»c đã choàng ngang cổ, khuôn mặt tuyệt thế đã sát ngay bên cạnh, cậu lại luống cuống chân tay cứ đứng đỠra như phá»—ng đá.
Nước cứ thế ào ạt đổ vào, chẳng mấy chốc đã dâng đến đầu gối hai ngưá»i.
Cặp mắt Hàn Nguyệt Thanh đăm đăm nhìn Nhất Linh đắm Ä‘uối, giá»ng nói dịu dàng như gió thoảng tÆ¡ mành: Nhất Linh, thá»±c ra thiếp đã yêu chàng từ lâu, chỉ là thiếp không dám nói bởi Tá»­ Long và Cá»±c Hoá Chân nhân có sá»± hiểu lầm đối vá»›i chàng. Nhưng bây giá» thiếp không sợ gì nữa, hãy hôn thiếp Ä‘i! Äáng tiếc là thiếp không thể trao tấm thân này cho chàng nữa rồi! Nói thật, ngưá»i thiếp đẹp lắm, thế mà chàng lại không được nhìn! Nàng kiá»…ng chân lên, cặp môi hồng má»ng càng lúc càng gần, cuối cùng cÅ©ng áp vào môi Nhất Linh.
Khoảnh khắc hai cặp môi chặm nhau, Nhất Linh giật bắn mình chẳng khác nào bị sét đánh, chỉ thấy đôi môi tiên nữ mịn màng ngá»t ngào, vừa ấm vừa thanh, chẳng khác những cánh hoa má»m mại nhất.
Hàn Nguyệt Thanh lá»­a tình bùng cháy, không còn tị hiá»m Hắc Bạch hai phái, bất chấp cả cái chết Ä‘ang đến gần, cuồng nhiệt hôn lên môi Nhất Linh. Nụ hôn thiếu nữ vụng dại thÆ¡ ngây, nhưng lá»­a tình mãnh liệt lại có thể làm cháy tan cả đá!
Nhất Linh rốt cuá»™c cÅ©ng lá» má» hiểu ra, nhưng đến như thế mà vẫn không dám tin, lập cập đưa tay khẽ ôm lấy eo thon ngưá»i ngá»c.
Hàn Nguyệt Thanh mở mắt ra, má hây hây Ä‘á», nhìn Nhất Linh như mê muá»™i.
Trá»i ạ, Nguyệt tỉ, đây là thật sao? Nhất Linh lẩm bẩm.
Hàn Nguyệt Thanh e thẹn gật đầu: Nhất Linh, hôn thiếp đi!
Nước đã dâng lên đến thắt lưng hai ngưá»i, Hàn Nguyệt Thanh bất chợt ôm chặt lấy Nhất Linh, ngá»±c áp sát ngá»±c, Nhất Linh không cần nhìn cÅ©ng hình dung được rõ ràng đôi gò thiên thai dưới làn áo váy má»ng cá»§a nàng. Cuối cùng Nhất Linh cÅ©ng tin má»i Ä‘iá»u là thật. Khoảnh khắc ấy cậu vui sướng, như muốn nổ tung ra, vá»™i vàng cúi xuống đón lấy đôi môi Hàn Nguyệt Thanh.
Kỷ xảo Nhất Linh trong chuyện này quả thật là không ai bì kịp, thế nhưng lần này Nhất Linh lại tuyệt nhiên quên hết, cũng chỉ biết ra sức vụng vỠhôn trả lại nàng.
Nước dâng cao dần, lên bụng rồi đến ngực.
Cảm giác hạnh phúc ngá»t ngào lan tá»a khắp ngưá»i Nhất Linh, má»™t cảm giác thá»a mãn chưa từng có khiến trái tim cậu như muốn bật ra khá»i lồng ngá»±c.
Hàn Nguyệt Thanh, mỹ nữ tuyệt thế chẳng khác nào tiên tá»­ Ä‘ang ở trong vòng tay mình, Ä‘ang đắm Ä‘uối hôn mình. Chẳng lẽ trên Ä‘á»i còn có Ä‘iá»u gì làm ngưá»i ta hạnh phúc hÆ¡n? Có thể khiến ngưá»i ta thá»a mãn hÆ¡n!
Tuyệt đối không thể có!
Chỉ là hai đôi môi tiếp xúc nhau, vậy mà đối vá»›i cả hai, cÆ¡ thể tâm hồn hỠđã quyện vào nhau làm má»™t, tâm linh hai ngưá»i dưá»ng như đã thoát khá»i thể xác hoà chung thành má»™t thể thống nhất, trong thiếp có chàng, trong chàng có thiếp, không thể tách rá»i.
Lúc hai cặp môi rá»i nhau, nước đã ngập đến ngang cổ. Trong mắt Hàn Nguyệt Thanh lấp lánh muôn vàn những ánh sáng lưu tinh, giá»ng nói vẫn như mê dại: Thật không ngỠđược ngưá»i mình yêu hôn lại đẹp như vậy, Nhất Linh, hôn thiếp nữa Ä‘i, thiếp nguyện chết trong nụ hôn cá»§a chàng.
Tài sản của samacvuong

  #29  
Old 27-03-2008, 07:42 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· Vương Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
linh thứu phi long chương 42

Chương 42


Hàn Nguyệt Thanh lại ngước lên, khao khát hé đôi môi hồng má»ng, song lần này Nhất Linh chỉ khẽ chạm vào rồi nói: Không, Nguyệt tỉ, ông trá»i đã cho nàng nhan sắc như thế thì tuyệt đối sẽ không để nàng phải chết sá»›m đâu. Huống hồ nàng đã yêu ta, nếu ta không bảo vệ được nàng thì làm sao còn xứng đáng vá»›i tình yêu cá»§a nàng? Hừm, nếu nước mà có thể dìm chết Vương Nhất Linh này, mưá»i mấy năm trên Gia Lăng giang chẳng phải đã uổng phí hay sao?
Hàn Nguyệt Thanh thấp hÆ¡n Nhất Linh, trong khi cậu nói nước đã bắt đầu dâng đến môi nàng. Nhất Linh đưa tay nâng mặt nàng lên, rồi nói; Nguyệt tỉ, hãy làm theo lá»i ta, tâm bình khí hòa, đừng hoảng loạn, cÅ©ng không cần dùng sức, ngậm lưỡi cá»§a ta để cho khí mạch liên thông. Bất luận là bao lâu, cÅ©ng không cần biết gặp phải bao nhiêu nguy nan, hãy tin ta, ta nhất định đưa nàng thấy lại mặt trá»i.
Hàn Nguyệt Thanh nhìn vẻ tá»± tin vững chãi như sÆ¡n trong mắt Nhất Linh, bá»—ng cảm thấy mình yếu Ä‘uối vô cùng, chỉ muốn dá»±a vào nam nhân mà nàng yêu say đắm này để ngưá»i ấy che chở khá»i má»i mưa gió bão bùng. Nàng dịu dàng gật đầu, cang ghì sát hÆ¡n vào lòng cậu.
Nhất Linh: Nào, hãy làm theo lá»i cá»§a ta, hãy tin ở ta! Nói Ä‘oạn đưa miệng chụp lấy đôi môi Hàn Nguyệt Thanh.
Hai chiếc lưỡi cuá»™n vào nhau, má»™t luồng khí lá»±c nóng ấm từ Nhất Linh truyá»n sang qua lưỡi vào cÆ¡ thể nàng, chạy khắp kinh mạch rồi vòng trở lại, tuần hoàn không ngá»›t. Hàn Nguyệt Thanh nhắm mắt, bá» hết ưu tư, đắm mình trong cái hôn kỳ lạ, thân hình nàng bá»—ng nhẹ tênh, cảm giác như nổi hẳn trên mặt nước.
Thá»±c ra mặt mÅ©i nàng đã ngập sâu dưới nước, song luồng khí huyết Thiên Long cuồn cuá»™n trong cÆ¡ thể Nhất Linh đã Ä‘em lại dưỡng khí cho cả hai ngưá»i.
Thiên Long bốn mươi năm cứu ngưá»i trên sông Gia Lăng, thá»§y tính thiên hạ vô song, không cần dùng mÅ©i miệng mà cả da thịt trên cÆ¡ thể cÅ©ng có thể hấp thụ không khí để duy trì sá»± sống. Nhất Linh kế thừa di bản cá»§a Thiên Long nến có chìm dưới nước hàng mấy ngày cÅ©ng an nhiên vô sá»±.
Không biết sau bao lâu, bên tai Hàn Nguyệt Thanh chợt vang lên tiếng nước róc rách, cảm thấy da đầu đã tiếp xúc vá»›i không khí, đồng thá»i đôi môi cá»§a Nhất Linh cÅ©ng rá»i ra.
Nàng bàng hoàng mở mắt, chỉ thấy mình vẫn Ä‘ang lÆ¡ lá»­ng trong nước giữa má»™t hang động, trên đỉnh hang má»c đầy những nhá»§ đá hình thù kỳ dị. Mặt nước khẽ rung động phản chiếu ánh mặt trá»i, càng tôn thêm vẻ đẹp cá»§a những thá»i nhÅ© đá.
Thì ra là thất trong động nối thông vá»›i má»™t con sông, Thá»§ Tá»± Hùng mở cá»­a xả nước hòng dìm chết hai ngưá»i nhưng không những không hại được Nhất Linh mà còn giúp cho cậu má»™t việc chung thân đại sá»±.
Chúng ta thoát rồi, Nhất Linh, chúng ta thật sá»± đã ra khá»i động rồi! Hàn Nguyệt Thanh mừng rỡ lên như đứa trẻ. Thấy lại được ánh mặt trá»i, niá»m vui trong lòng nàng thật là khó àm hình dung nổi, không ká»m được ôm chầm lấy Nhất Linh, cuồng nhiệt hôn lên môi cậu.
Nhất Linh sao lại từ chối cÆ¡ há»™i ngàn năm có má»™t này, nụ hôn ấy có thể nói là trá»i nghiêng đất ngả. Trong khúc hoan ca mê mải, hai ngưá»i đã trôi ra đến cá»­a động. Ãnh mặt trá»i chiếu xuống lóa mắt, hai đôi môi rá»i nhau, bất giác đồng thanh hoan hô vang dậy.
Nhất Linh hứng chí: Ta biết dòng nước trong Hoàng Long động ấy nhất định phải thông vá»›i má»™t con sông ngầm nào đó, không ngá» con sông lại ngắn đến thế, có mấy canh giá» mà đã hết rồi. Má»›i đầu ta còn nghi ít nhất cÅ©ng phải ngâm trong nước mươi mưá»i lăm ngày cÆ¡ đấy!
Hàn Nguyệt Thanh thốt lên: Ấy da, ngâm lâu như thế, da thịt trên ngưá»i chẳng phải sẽ bị rữa hết ra sao?
Nhất Linh lắc đầu: Chúng ta nội công thâm hậu, làm sao mà rữa được? Nhưng có khi đúng là trắng bệch ra mất... Bỗng hai mắt cậu rực lên nhìn Hàn Nguyệt Thanh: Nguyệt tỉ, nàng nói... nàng nói có thể cho ta... cho ta nhìn mà.
Ấy a! Mặt Hàn Nguyệt Thanh thoắt đỠnhư gấc chín. Lúc tưởng không thoát khá»i cái chết, lá»i gì mà chẳng nói ra, bây giá» thấy lại được ánh mặt trá»i không dám liá»u lÄ©nh nữa. Nàng gục đầu vào cổ Nhất Linh, cắn răng khẽ nói: Nhất Linh tốt bụng à, đừng có sốt ruá»™t như vậy được không? Ta càu xin chàng đấy.
Tuyệt đại mỹ nhân đã dịu dàng khẩn cầu như thế, Nhất Linh làm sao có thể không nghe, huống hồ Nhất Linh thực ra vẫn sùng ái hơn ham mêm nhục dục, chính vì thế mà với ma công trăm năm của Tình Ma, cậu vẫn luống cuống khi đòi được nhìn ngắm cơ thể nàng.
Dòng nước chảy đến ngoài cá»­a động tụ lại thành má»™t đầm nước trong vắt, bốn bá» hoa cá» xanh tươi, bên bá» cát vàng lấp lánh, thậm chí còn nhìn thấy cá tôm tung tăng bÆ¡i lá»™i. BÆ¡i đến chá»— nước nông, hai ngưá»i cùng đứng dậy.
Hàn Nguyệt Thanh chạm được chân xuống đất, không kiá»m nổi mình lại reo lên sung sướng, bước thêm mấy bước đến sát bỠđể thoát ra khá»i nước. Làn gió nhẹ thổi đến, nàng chỉ cảm tháy toàn thân mát lạnh sảng khoái, liá»n vui mừng dang rá»™ng hai cánh tay quay liá»n mấy vòng.
Äến lúc dừng lại nhìn sang, hóa ra Nhất Linh vẫn đứng sững ở chá»— cÅ©, chằm chằm nhìn vào nàng.
Hàn Nguyệt Thanh đã má»™t lần đứng lên khá»i nước, biết ngay lý do cái nhìn hau háu cá»§a Nhất Linh, song lần này không giống như lần trước. Mắt nhìn vẻ mặt đỠđẫn cá»§a cậu, trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác ấm áp, bất giác giÆ¡ mạnh hai tay lên đầu, cố tình ưỡn ngá»±c ra bắt chước tư thế thiên nga vá»— cánh.
Những đưá»ng cong tuyệt luân lại càng hiện rõ hÆ¡n trong nắng lung linh, ánh mắt Hàn Nguyệt Thanh tình tứ liếc nhìn Nhất Linh: Chàng muốn ngắm thì ngắm Ä‘i mà, ngắm đến hai mắt rÆ¡i ra ngoài má»›i thôi!
Má»™t Hàn Nguyệt Thanh vốn lành dịu như tiên lại trở thành nghịch ngợm gợi cảm đến thế, nếu không phải Nhất Linh tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết cậu cÅ©ng không tin. Nhưng suy cho cùng chuyện đó không phải là lạ, bởi dù Hàn Nguyệt Thanh có thánh tiết cao nhã đến đâu, suy cho cùng cÅ©ng là má»™t thiếu nữ, má»™t thiếu nữ Ä‘ang yêu có thể làm bất cứ Ä‘iá»u gì trước mặt tình lang cá»§a mình, thậm chí còn làm tốt hÆ¡n, đẹp hÆ¡n, quyến rÅ© hÆ¡n bất cứ ai.
Nhất Linh a lên má»™t tiếng, loạng choạng quỳ sụp xuống rồi ngã ngá»­a ra phía giữa hồ nước. Hàn Nguyệt Thanh giật mình, nhưng lập tức lại bưng miệng cưá»i ngặt nghẽo, cưá»i đến ná»—i quỳ xuống bãi cát.
Tiếng cưá»i chưa dứt bá»—ng Nhất Linh vùng dậy bay lên, nước tung trắng xóa trùm lên ngưá»i nàng.
Hàn Nguyệt Thanh giật mình toan trốn, nhưng Nhất Linh nhanh như cắt đã lao tới vật nàng ngã ra, vừa hôn như điên cuồng lên khắp mặt nàng vừa khẽ nói: Nguyệt tỉ, hảo Nguyệt tỉ à, hãy cho ta đi! Bàn tay bắt đầu thi triển ma công trên bộ ngực tròn căng của nàng.
Nhất Linh, khoan đã! Ở đây không được! Hàn Nguyệt Thanh hốt hoảng kêu lên.
Không có ngưá»i đâu, mà có thì cÅ©ng mặc kệ! Nhất Linh đã bất chấp tất cả, đưa tay lần vào trong áo Hàn Nguyệt Thanh.
Nhất Linh không sợ nhưng Hàn Nguyệt Thanh thì có, thế này mà để ngưá»i khác nhìn thấy thì còn mặt mÅ©i nào gặp ai? Thá»±c ra nàng đã má»m nhÅ©n ngưá»i vì đôi tay ma quái cá»§a Nhất Linh, phải dùng đến chút ý chí cuối cùng má»›i đủ sức ngăn cậu lại, cố ý làm ra vẻ tức giận: Nhất Linh, chàng lại định dùng vÅ© lá»±c sao!
Tỉ tỉ... Nhất Linh hốt hoảng dừng ngay tay lại.
Nhất LInh dục há»a Ä‘ang dâng, phải ká»m chế đến mức cả ngưá»i run bắn lên. Hàn Nguyệt Thanh nhìn mà có chút không nỡ, nhưng rốt cuá»™c ná»—i xấu hổ vẫn chiếm thượng phong, bèn cắn răng thốt lên: Tỉ tỉ bằng lòng trao tấm thân này cho ngươi, nhưng chí ít ngươi cÅ©ng phải lo tỉ má»™t căn phòng, má»™t chiếc giưá»ng. Nếu là ở đây, ta không cho phép đệ làm bừa!
Nhưng ta lấy đâu ra phòng bây gi� Tỉ tỉ, ta cầu xin tỉ đấy! Nhất Linh khẩn khoản van nài.
Nhất Linh thực tâm cầu xin như vậy, Hàn Nguyệt Thanh lại bắt đầu dao động. Tình yêu nàng dành cho Nhất Linh thực ra tuyệt đối không thua kém tình yêu Nhất Linh dành cho nàng, bèn lưỡng lự nhìn quanh: Vậy thì ra chỗ bụi cỠđằng kia, chí ít thì cũng còn có cái che chắn!
Nhất Linh mừng rỡ bế bồng Hàn Nguyệt Thanh, vẹt đám cỠcao đặt nàng xuống, hít sâu một hơi cố bình tĩnh lại rồi run run đưa tay cởi thắt lưng nàng.
Hàn Nguyệt Thanh khẽ thở hắt ra, nhìn lên bầu trá»i bao la, trong lòng tá»± nhá»§; Ông trá»i ạ, Nguyệt Thanh sai hay đúng đây? Nhưng Nguyệt Thanh đã yêu mà!
Äá»™t nhiên má»™t bóng chim trên trá»i lá»t vào mắt nàng. Hàn Nguyệt Thanh hốt hoảng giữ tay Nhất Linh lại, thốt lên: Có ngưá»i!
Nhất Linh giật mình nhìn quanh: Äâu?
Trên trá»i, là đại ca cá»§a chàng! Hàn Nguyệt Thanh nhổm dậy, áo ngoài cá»§a nàng đã bị Nhất Linh cởi ra, trước ngá»±c chỉ còn thắt má»™t dải yếm. Hàn Nguyệt Thanh hốt hoảng kéo áo che ngưá»i, luống cuống cài khuy áo lại.
Nhất Linh ngẩng đầu lên nhìn, đúng là hai con chim ưng khổng lồ đang lao xuống với tốc độ chóng mặt. Trên lưng chim ưng bay trước phấp phới tà áo vàng quen thuộc, chính là Lý Phi.
Nhất Linh vừa mừng vừa bá»±c, giậm chân than thở: Äại ca thật là, sao không đợi nữa canh giá» nữa hãy đến!
Äá»u tại chàng cả, còn dám nói! Hàn Nguyệt Thnah lên giá»ng trách móc, áo đã cài xong nhưng mặt nàng vẫn đỠdừ.
Nhất Linh cưá»i hì hì: Sợ cái gì? Äại ca cÅ©ng đâu phải là ngưá»i ngoài.
Lý Phi đã lượn đến trên đỉnh đầu, nhảy vút xuống, nói lá»›n: Sao, Hàn tiên tá»­ đã thành ngưá»i trong nhà, còn đại ca lại ra ngưá»i ngoài rồi sao? Äây đương nhiên lànosi đùa, nhưng mặt chàng ta vẫn lạnh tanh, ánh mắt như Ä‘iện đảo khắp má»™t lượt trên ngưá»i Nhất Linh, gật gù: Hai ngưá»i vào Hoàng Long động không ra, tưởng đã gặp chuyện chẳng lành, không ngá» cậu lại ở đây ôm Hàn tiên tá»­ phong lưu hưởng lạc, ta thật đã đến không phải lúc rồi.
Hàn Nguyệt Thanh xấu hổ nấp vào sau lưng Nhất Linh, ra sức vận công hong khô y phục trên ngưá»i. Nhất Linh vẫn cưá»i khà khà: Bá»n đệ đến Hoàng Long động, thì ra đại ca cÅ©ng biết.
Lý Phi gật đầu: Kỳ lạ, ta vào trong Hoàng Long động tìm khắp không há» thấy mật đạo nào dẫn ra, hai ngưá»i làm sao lại đến đây được?
Thì ra đại ca còn đến cả Hoàng Long động nữa! Äệ chính là lặn trong nước đến đây, nói ra đúng là cÅ©ng thật nguy hiểm! Nhất Linh Ä‘em chuyện trúng kế Thá»§ Tá»± Hùng thế nào, làm sao mà thoát hiểm kể cho Lý Phi, không quên thêm vào vài ba cân mắm muối. Cậu kế thừa tài ăn nói tán tỉnh cá»§a Tình Ma cả Lý Phi cÅ©ng ngây ngưá»i ra nghe chuyện.
Hàn Nguyệt Thanh nhìn qua vai Nhất Linh, thấy Lý Phi lúc thì kinh ngạc, lúc vui mừng, lúc lo lắng, vẻ quan tâm như đối vá»›i ngưá»i ruá»™t thịt, không chút giả tạo.
Nàng lấy làm lạ, nghÄ© thầm: Hắn ta rõ ràng là má»™t ngưá»i giàu tình cảm, đối vá»›i Nhất Linh cÅ©ng hết sức thật lòng, nhưng vì sao lúc nào mặt mày cÅ©ng lạnh tanh vậy nhỉ?
Nhất Linh kể xong má»›i ngạc nhiên há»i: Äại ca, huynh vào Hoàng Long động lẽ nào không bị Nguyên Linh Tá»­ ngăn cản?
Lý Phi nhếch mép cưá»i: Nguyên Linh Tá»­ là cái gì chứ? Tối qua đã bị ta Ä‘uổi cổ tháo chạy ra khá»i Hoàng Long động rồi. Ta không tìm thấy cậu trong động nên Ä‘uổi theo bắt hắn vá» tra khảo, không ngá» lại gặp cậu ở đây.
Lý Phi thản nhiên như kể chuyện trị tá»™i má»™t con mèo, Hàn Nguyệt Thanh ngược lại giật mình nghÄ© bụng: Thá»±c lá»±c cá»§a Thá»§ Tá»± Hùng đâu phải tầm thưá»ng, cả ta và Nhất Linh hợp sức cÅ©ng không làm gì được, vậy mà ngưá»i này nói Ä‘uổi là Ä‘uổi, hắn rốt cuá»™c là ai vậy?
Nàng không kìm được ánh mắt dò xét vá» phía Lý Phi, Lý Phi cÅ©ng chợt quay lại nhìn nàng. Bốn mắt gặp nhau, Hàn Nguyệt Thanh chẳng khác nào đụng phải má»™t núi băng, trong lòng thất kinh nghÄ© thầm: Ngưá»i này vá»›i mình hình như có ý đối địch, hắn là đại ca kết nghÄ©a cá»§a Nhất Linh, lại hiểu rõ quan hệ giữa mình vá»›i chàng. Nếu nể mặt Nhất Linh thì không thể có thái độ như thế, hay mình đã đắc tá»™i gì vá»›i hắn!
Nhất Linh đâu chú ý nhiá»u như vậy, vẫn ung dung cưá»i nói; Không sao, Thá»§ Tá»± Hùng chạy không thoát đâu. Äại ca, hay huynh cứ cưỡi kim ưng Ä‘i Ä‘i, đệ và Nguyệt tỉ Ä‘i bá»™. Có huynh giúp sức, cứu ngÅ© đại trưởng môn dá»… như trở bàn tay rồi!
Lý Phi nhếch mép cưá»i; Vì sao đệ phải Ä‘i bá»™? Có phải vừa nãy bị ta phá đám giá» muốn Ä‘uổi ta Ä‘i để làm tiếp, đúng không?
Hàn Nguyệt Thanh đỠbừng mặt, Nhất Linh vá»™i nói: Không phải, không phải, ý đệ là chúng ta có ba ngưá»i, kim ưg cá»§a đại ca chỉ có thể ngồi được hai ngưá»i, vì thế...
Giá»ng Lý Phi thoắt lạnh lùng: Sao, ngưá»i ta nói gì đệ cÅ©ng tin ư? Lên Ä‘i! Kim ưng cá»§a ta từ trước đến giá» chưa từng chở nữ nhân, nể mặt cậu hôm nay ta phá lệ má»™t lần!
Nhất Linh mừng rỡ quay sang Hàn Nguyệt Thanh: Nguyệt tỉ, tỉ chưa biết đấy, cưỡi ưng bay lượn trên trá»i cảm giác thật chẳng khác gì thần tiên, để đệ giúp tỉ.
Hàn Nguyệt Thanh im lặng, mặc cho Nhất Linh bê nàng lên lưng kim ưng. Những lá»i Lý Phi làm nàng chẳng thể thoải mái, không nể mặt tăng thì cÅ©ng phải nhìn mặt Phật, sao lại có thể ăn nói như vậy vá»›i nàng? Hàn Nguyệt Thanh tâm tính khoan dung nhưng không bao giỠđể ngưá»i khác coi thưá»ng, nếu không phải sợ khó xá»­ cho Nhất Linh, nàng quyết không ngồi lên kim ưng cá»§a Lý Phi.
Hai con kim ưng vỗ cánh bay lên. Ưng của Lý Phi bay trước, Nhất Linh cùng Hàn Nguyệt Thanh bay sau cách một quãng ngắn.
Hàn Nguyệt Thanh lòng Ä‘ang bá»±c bá»™i vì thái độ cá»§a Lý Phi, đâu còn lòng dạ xuân tình, liá»n đánh vào tay Nhất Linh giận dữ; Ngồi yên Ä‘i, không được động đậy!
Tay của Nhất Linh quả nhiên ngoan ngoãn trượt xuống giữ lấy eo nàng, song miệng thì đã ghì sát bên tai Hàn Nguyệt Thanh, thì thào: Sao vậy, tỉ tỉ không thích ta nữa ư?
Vành tai là má»™t trong những chá»— nhạy cảm nhất trên cÆ¡ thể, hÆ¡i thở Nhất Linh phả vào, Hàn Nguyệt Thanh tức thá»i nhá»™t nhạt: A lên má»™t tiếng, rụt cổ lại: Không được phả hÆ¡i vào tai ta!
Nhất Linh lì lợm: Rõ, vậy hôn thì được chứ? Không đợi Hàn Nguyệt Thanh trả lá»i, miệng đã khẽ ngậm chặt vành tai nàng. Hàn Nguyệt Thanh khẽ kêu lên, cả ngưá»i má»m ra, thậm chí ngồi cÅ©ng không vững nữa, vá»™i nói; Nhất Linh, đừng làm bừa có được không?
Nhất Linh cưá»i đắc thắng: Vậy tỉ quay đầu cho ta hôn má»™t cái!
Hàn Nguyệt Thanh không bằng lòng: Không được, nhỡ huynh ấy nhìn thấy thì sao?
Không sợ, đại ca sẽ không quay lại đâu! Nhất Linh vẫn kỳ kèo.
Hàn Nguyệt Thanh van nài: Nhất Linh ngoan, xem như tỉ tỉ cầu xin ngươi đấy. Äừng làm bừa bây giá», đợi tìm được đám Thá»§ Tá»± Hùng, cứu ngÅ© đại trưởng môn xong, tỉ tỉ sẽ mặc cho ngươi muốn thế nào cÅ©ng được, thế nhé!
Không được! Nhất Linh lắc đầu: Nhất định phải hôn một cái.
Hàn Nguyệt Thanh hết cách, giận dữ quay đầu lại: Không nghe lá»i như vậy, tỉ tỉ không yêu ngươi nữa!
Nhất Linh cưá»i hì hì: Không sợ, tục ngữ có câu nam nhân bất hoại, nữ nhân bất ái. Ta ôm tỉ thế này mà không hôn mấy cái, chỉ sợ tỉ tỉ sẽ không yêu ta nữa thôi!
Hàn Nguyệt Thanh bật cưá»i khúc khích, Nhất Linh đã ghé sát đến môi nàng. Vốn nói hôn má»™t cái là thôi, nhưng Nhất Linh vá» chuyện này có bao giá» nói lá»i giữ lá»i, áp được vào môi Hàn Nguyệt Thanh là không chịu rá»i ra nữa. Hàn Nguyệt Thanh tránh né thế nào cÅ©ng không được, cuối cùng đành phải chiá»u theo Nhất Linh.
Hai ngưá»i lại như say như mê, quên hết má»i thứ.
Äá»™t nhiên Lý Phi quay đầu lại nói lá»›n: Hai phía đông, nam chúng ta Ä‘á»u đã truy theo cả trăm dặm không thấy gì, bây giá» bắt đầu bay lên phía bắc. Hai ngưá»i cẩn thận, thân mật quá đà mà ngã xuống dưới là ta mặc kệ đấy!
Nhất LInh cưá»i to: Äại ca yên tâm Ä‘i! Hàn Nguyệt Thanh xấu hổ cúi đầu, cấu Nhất LInh má»™t cái thật Ä‘au. Nhìn tà áo vàng cá»§a Lý Phi phần phật bay trong gió, nàng chợt băn khoăn: Nhất Linh, huynh ấy đối vá»›i chàng rốt cuá»™c có tốt hay không?
Rất tốt! Nhất Linh lập tức gật đầu.
Vậy sao huynh ấy lại lạnh lùng như băng đá thế, lúc nào cũng bộ dạng cao ngạo mục hạ vô nhân vậy?
Huynh ấy vốn là con ngưá»i như vậy mà!
Không phải! Hàn Nguyệt Thanh lắc đầu: Ta thấy trong lòng huynh ấy thực ra rất giàu tình cảm, đối với chàng rất mực quan tâm, vẻ lạnh lùng bên ngoài là cố tình giả tạo ra thôi.
Nhất Linh nghÄ© má»™t hồi, lắc đầu nói: Chuyện này ta chưa nghÄ© đến nhưng ta dám khẳng định, vẻ uy nghiêm như quân lãm thiên hạ cá»§a đại ca tuyệt đối không phải giả tạo. Chắc chắn đúng như tỉ nói, đại ca có rất nhiá»u thuá»™c hạ, vẻ uy nghiêm ấy là do ở ngôi cao quá lâu mà thôi.
Hàn Nguyệt Thanh gật đầu: Cái này thì ta tin. Huynh ấy có thể dá»… dàng tống cổ đám Nguyên Linh Tá»­ ra khá»i Hoàng Long động, tuyệt đối không phải do võ công cao hÆ¡n cả hai chúng ta gá»™p lại mà là huynh ấy có rất nhiá»u thuá»™c hạ. Ta càng lúc càng dám khẳng định, huynh ấy đối vá»›i chàng rất mâu thuẫn. Nếu nói huynh ấy không quan tâm chàng thì không thể lúc nào cÅ©ng chằm chằm theo dõi hành tung cá»§a chàng, càng không thể Ä‘iá»u động thuá»™c hạ truy tìm ứng cứu ngay sau khi chàng mất tích. Nhưng nếu huynh ấy đã quan tâm tá»›i chàng như vậy, vì sao lại không thể tươi cưá»i vá»›i chàng chứ? Cứ cho rằng huynh ấy là hoàng đế hay thái tá»­ Ä‘i nữa, đối diện vá»›i ngưá»i mình yêu quý chẳng lẽ lại không lúc nào nở được nụ cưá»i?
Nhất Linh gãi đầu: Tỉ nói dài dòng như vậy, cả ta cÅ©ng thấy hồ đồ mất rồi! Bá» Ä‘i, dù sao thì đại ca cÅ©ng rất tốt vá»›i ta, Ä‘iểm này ta quyết không nghi ngá». Tỉ yêu, cho ta hôn lần nữa Ä‘i nào!
Hàn Nguyệt Thanh hốt hoảng nghiêng đầu, giận dữ: Rốt cuộc chàng đã đùa hết chưa vậy?
Nhất Linh đột nhiên chỉnh mặt nghiêm trang: Ta yêu Nguyệt tỉ, trá»i tàn đất lụi cÅ©ng vÄ©nh viá»…n không hết! Rồi lập tức lại cưá»i hì hì: Nguyệt tỉ, cầu xin tỉ đấy, cho ta hôn má»™t cái Ä‘i nào!
Hàn Nguyệt Thanh vừa tức vừa buồn cưá»i, không còn cách nào vá»›i cậu nữa, đành vừa nghiêng đầu né tránh vừa đưa tay giữ miệng Nhất Linh.
Hai ngưá»i Ä‘ang giàng co, bá»—ng Hàn Nguyệt Thanh thốt lên: Thá»§ Tá»± Hùng, nhìn kìa, đó chính là Thá»§ Tá»± Hùng!
Nhất LInh nghiêng đầu nhìn theo, quả nhiên thấy phía bên trái má»™t Ä‘oàn xe nhá» như đàn kiến Ä‘ang tiến vá» phía trước, chính là Ä‘oàn ngưá»i cá»§a Thá»§ Tá»± Hùng.
Lý Phi cũng đã phát hiện ra, bèn lệnh cho kim ưng bay sát lại. Hàn Nguyệt Thanh trong lòng lo lắng cho an nguy của ngũ đại trưởng môn, khẩn thiết nói với Lý Phi: Lý đại ca, xin huynh giúp đỡ cứu năm vị trưởng môn ra!
Äôi mắt linh lợi như ánh chá»›p cá»§a Lý Phi đảo qua mặt Hàn Nguyệt Thanh, giá»ng lạnh lùng: Hàn tiên tá»­ đã cầu xin ta, thể diện cÅ©ng không nhỠđó. ÄÆ°á»£c, chúng ta hạ xuống sau rặng núi phía trước, đợi chúng đến gần rồi bất ngá» tấn công. Hai ngưá»i hợp lá»±c đối phó Nguyên Linh Tá»­, tốt nhất là má»™t kiếm giết hắn ngay, ta giúp hai ngưá»i bắt Thá»§ Tá»± Hùng.
Hàn Nguyệt Thanh mừng rỡ cất giá»ng giòn ta: Äa tạ đại ca!
Lý Phi hừm lên má»™t tiếng, giá»ng càng lạnh tanh: Không cần cám Æ¡n, có muốn thì cứ cảm Æ¡n phu quân cá»§a cô nương ấy! Nói rồi bay vượt lên trước.
Hàn Nguyệt Thanh không ngá» Lý Phi lại lạnh nhạt đến vậy, nhất thá»i sá»­ng ngưá»i ngượng ngùng. Nhất Linh liá»n ghé sát vào bên tai nàng thì thầm; Không cầm cám Æ¡n!
Hàn Nguyệt Thanh bật cưá»i, quay lại đấm vào ngá»±c Nhất Linh: Chàng đúng là tên vô lại may mắn. Không biết tại sao ông trá»i lại chiếu cố chàng đến như vậy, cái ngưá»i lạnh như băng kia cÅ©ng tốt vá»›i chàng!
Nhất Linh cưá»i hà hà: Chính bởi vì ta là tên vô lại may mắn nên không chỉ có thể ôm ấp trong lòng má»™t tiên tá»­ không vướng chút bụi trần như nàng, lại còn có thể khiến cho cả má»™t Lý đại ca lạnh như băng tuyết cÅ©ng phải cho ta mượn kim ưng để chở tiên tá»­ nàng bay lượn trên chín tầng mây, làm má»™t đôi thần tiên thật sá»±.
Trong lúc cưá»i nói, kim ưng đã bay đến phía sau rặng núi. Äoàn ngưá»i cá»§a Thá»§ Tá»± Hùng Ä‘ang nối Ä‘uôi nhau men theo con đưá»ng dưới chân núi cách đó chỉ chừng hÆ¡n má»™t trăm trượng. Vá»›i hai con kim ưng thần mãnh, khoảng cách này chỉ nháy mắt là tá»›i.
Nhất Linh ghé sát tai Hàn Nguyệt Thanh nói: Nàng thấy đấy, đại ca là nhân vật vô cùng lợi hại. Sau khi cứu được ngÅ© trưởng môn ra, hy vá»ng Hiệp NghÄ©a Äạo cá»§a tỉ có thể bá» Ä‘i thành kiến má»™t chút, có má»™t địch thá»§ như ta đây là đủ rồi, tuyệt đối đừng có gây vá»›i đại ca ta nữa!
Nếu ta và huynh ấy xung đột, chàng sẽ giúp ai? Hàn Nguyệt Thanh liếc nhìn Nhất Linh.
Tỉ là ngưá»i ta yêu nhất, đại ca là ngưá»i ta kính trá»ng nhất, ta sẽ không để huynh ấy làm hại tỉ, cÅ©ng sẽ không để tỉ làm tổn hại đến huynh ấy. Nói thá»±c, tốt nhất nàng hãy tin ta mà quản chặt mấy lão trưởng môn cá»§a Hiệp NghÄ©a đạo, đừng có chống đối huynh ấy. Ta là ngưá»i trá»i đất cÅ©ng bất chấp, nhưng vá»›i đại ca trong lòng lúc nào cÅ©ng có năm phần kính năm phần sợ. Mấy lão mÅ©i trâu Ä‘uổi ruồi cÅ©ng không nổi ấy, nếu dám đối nghịch vá»›i đại ca, hừm hừm...
Hừm cái gì mà hừm, chẳng khác gì con cún! Hàn Nguyệt Thanh trợn mắt nhìn Nhất Linh, trong lòng bắt đầu tức giận vì Nhất Linh không chịu hứa giúp mình. Nàng không phải là ngưá»i ích ká»· nhưng không hiểu sao vá»›i Lý Phi lại có ý thù địch, Nhất Linh không hứa giúp nàng đối phó Lý Phi làm nàng thất vá»ng.
Äoàn ngưá»i Thá»§ Tá»± Hùng đã tiến đến dưới chân núi, năm cổ xe ban đầu giá» chỉ còn lại có hai, má»™t chiếc thậm chí còn bay mất nóc phải quấn tấm bạt che phía trên, nhìn rõ Lục Từ Anh, Lý Ngá»c Châu và Pháp Tính Thiá»n ni. Hàn Nguyệt Thanh nghÄ© bụng; Äây nhất định là do ngưá»i cá»§a Lý Phi làm ra, thật là lợi hại! Thá»§ Tá»± Hùng phen này đúng là khó thoát rồi!
Thá»§ Tá»± Hùng, Nguyên Linh Tá»­, Lý Thanh Long và Hồng Y lão tổ Ä‘á»u cưỡi ngá»±a, đám Lưu Sương Ä‘i phía trước, Lý Thanh Long Ä‘oạn hậu. Thá»§ Tá»± Hùng, Nguyên Linh Tá»­ má»—i ngưá»i áp tải má»™t xe, bốn đại trưởng môn còn lại hiển nhiên là ở trong cá»— xe thứ hai kia.
Lý Phi nghiêm giá»ng: Hết sức chú ý, ra tay là phải lập tức đắc thá»§, bằng không bá»n chúng khống chế được con tin là khó khăn đó! Nhất Linh, Hàn Nguyệt Thanh cùng gật đầu.
Lý Phi cho kim ưng bay vòng ra trước rồi tăng tốc quay lại, lao vút xuống nhanh như tia chớp.
Kim ưng của Nhất Linh bổ xuống từ phía sau, tiếng gió rít vù vù bên tai, khoảng cách trăm trượng nháy mắt đã đến.
Lý Phi tung ngưá»i nhảy lên, lao vá» phía Thá»§ Tá»± Hùng, cùng lúc đó, Nhất Linh cùng Hàn Nguyệt Thanh cÅ©ng xuất thá»§.
Thanh Long tiên chẳng khác nào linh xà xuất động nhằm cuốn lấy cổ Nguyên Linh Tá»­. Hàn Nguyệt Thanh kiếm thân hợp nhất, như má»™t mÅ©i tên khổng lồ lao tá»›i sưá»n trái cá»§a lão.
Äám ngưá»i Thá»§ Tá»± Hùng không há» có chút phòng bị, má»™t mặt nghÄ© rằng Nhất Linh cùng Hàn Nguyệt Thanh đã bị dìm chết trong thạch lao, mặt khác không thể ngá» hướng tấn công lại là từ trên trá»i. Äến lúc chá»™t dạ ngẩng được đầu lên thì trưá»ng tiên đã cuốn lên cổ Nguyên Linh Tá»­, bảo kiếm cá»§a Hàn Nguyệt Thanh cÅ©ng đồng thá»i trúng đích.
Trên ngưá»i lão đạo lập tức loang vết máu. Cùng lúc đó, Lý Phi tung chân đá má»™t cước vào giữa ngá»±c Thá»§ Tá»± Hùng. Tên giáo chá»§ không kịp kêu lên má»™t tiếng, ngã vật xuống ngá»±a.
Sá»± việc xảy ra quá mức bất ngá», Lý Thanh Long, Hồng Y lão tổ mấy ngưá»i Ä‘á»u thất kinh đến ngây đỠra. Nhất Linh nhảy vá»t lên cổ xe không còn bạt che, trưá»ng tiên xoay tròn, hét lá»›n: Ãc đồ cầm đầu đã bị hạ, không ai được động đậy!
Lý Thanh Long mấy ngưá»i quả nhiên ngoan ngoãn đứng yên không động đậy. Mấy ngưá»i há» vốn Ä‘á»u bị ép buá»™c, nhất là Lục Cá»­u Châu và Lý Thanh Long. Mấy cặp mắt cùng chằm chằm nhìn vá» phía Thá»§ Tá»± Hùng Ä‘ang nằm co dưới đất, tim đập thình thịch, hy vá»ng Lý Phi không má»™t cước dẫm chết hắn.
Lục Từ Anh, Lý Ngá»c Châu cùng đứng bật dậy, thốt lên: Nhất Linh! Trong niá»m vui vô biên vẫn xen má»™t chút lo sợ gì đó, cÅ©ng đưa mắt nhìn xuống ngưá»i Thá»§ Tá»± Hùng.
Nhất Linh dõng dạc: Anh tỉ, Ngá»c Châu đừng lo, Thá»§ Tá»± Hùng chưa chết được, ta đã hứa vá»›i hai vị tỉ tỉ là buá»™c hắn phải ná»™p thuốc giải ra rồi để hai tỉ đích thân xá»­ trí hắn!
Nghe thấy Thá»§ Tá»± Hùng chưa chết, Lý Thanh Long mấy ngưá»i trên mặt lập tức nở nụ cưá»i. Lục Từ Anh, Lý Ngá»c Châu mắt nhìn nhau, thần thái trên mặt vô cùng phức tạp.
Khi ấy Hàn Nguyệt Thanh đã dìu mấy ngưá»i trong thùng xe ra, vui mừng thốt lên: A di đà Phật, may mà năm vị không sao!
Thiên Phong Tá»­ mấy ngưá»i đồng thanh: Äa tạ Æ¡n cứu giúp cá»§a Minh chá»§!
Hàn Nguyệt Thanh vội nói: Không phải là công lao của mình ta, không có Vương Nhất Linh công tử và Lý đại ca này, ta quả không thể nào cứu năm vị ra được.
Äiá»u này thì cả năm trưởng môn nhân Ä‘á»u rõ. Nhất Linh võ công cao cưá»ng hỠđã tận mắt trông thấy, còn tấn công bất ngá» từ trên không thì lại càng phải dá»±a vào kim ưng cá»§a Lý Phi. Có thể má»™t mẻ khống chế được sư đồ Thá»§ Tá»± Hùng, thiếu hai ngưá»i ấy tuyệt đối không thể làm được.
Hàn Nguyệt Thanh trong lòng hy vá»ng ngÅ© trưởng môn có chút biểu ý cảm tạ Nhất Linh hai ngưá»i, không nói là giải bá» khúc mắc Ä‘ang có, chí ít cÅ©ng có thể làm giảm thế đối lập cá»§a hai bên. Thế nhưng nàng đã thất vá»ng, Thiên Phong Tá»­ nhìn qua Tứ Long chân nhân rồi bước lên trước má»™t bước, vòng tay nói vá»›i Lý Phi: Huynh đài đúng là nhân trung long phượng, Æ¡n đức cứu giúp ngÅ© đại môn phái mãi mãi không quên! Nhưng vá»›i Nhất Linh thì không thèm nhìn dù chỉ má»™t lần.
Lý Phi liếc mắt nhìn Hàn Nguyệt Thanh, cưá»i lạnh, Ä‘oạn đến trước mặt Thá»§ Tá»± Hùng, đá má»™t cái vào dưới nách hắn rồi khoanh tay lùi lại, hoàn toàn không để ý đến lá»i cảm tạ cá»§a Thiên Phong Tá»­.
Thiên Phong Tử là tông sư một phái, địa vị tôn quý đến chừng nào, thay mặt năm chưởng môn nhân cảm tạ cũng có nghĩa là thay mặt cho cả ngũ đại phái. Lý Phi tuyệt nhiên không đoái hoài đến ông ta, thật chẳng khác không xem cả ngũ đại phái ra gì.
Hai con kim ưng chợt hạ thấp xuống tạo ra những trận gió khá»§ng khiếp, Lý Thanh Long mấy ngưá»i Ä‘á»u che mắt lùi lại. Chỉ Lý Phi là vẫn hiên ngang đứng đó, đưa mắt nhìn ra rặng núi phía xa, tuy im lặng không nói gì, song vẻ bá khí cao ngạo lại như táp thẳng vào mặt năm vị trưởng môn, chẳng khác gì những trận cuồng phong cá»§a hai con kim ưng kia.
NgÅ© đại chưởng môn đưa mắt nhìn nhau, ngưá»i nào ngưá»i nấy thẫn thỠđến quên cả tức giận, lòng Ä‘á»u tá»± nhá»§: Ngưá»i này rốt cuá»™c có lai lịch thế nào?
Thá»§ Tá»± Hùng bị má»™t đá cá»§a Lý Phi làm cho tỉnh lại, lổm chổm bò dậy. Nhất Linh lập tức lắc ngưá»i đến trước mặt hắn, quát lá»›n: Thá»§ Tá»± Hùng!
Äầu Thá»§ Tá»± Hùng vẫn còn mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ, nghe tiếng quát bất giác nhìn vá» phía Nhất Linh, ánh mắt lập tức dại Ä‘i.
Giá»ng nói Nhất Linh đột nhiên trở nên quái lạ: Thá»§ Tá»± Hùng, ngươi cho Lục Từ Anh uống thuốc độc gì? Thuốc giải ở đâu? Hai mắt cậu đã đổi sắc xanh biếc, như hai luồng Ä‘iện rá»i thẳng vào mặt Thá»§ Tá»± Hùng.
Nhiếp hồn đại pháp! Tử Long chân nhân kinh hãi lẩm bẩm: Tên tiểu tử này thì ra còn có quan hệ với cả Ma giáo, thảo nào! Cực Hóa chân nhân cũng thốt lên. Nhìn năm vị trưởng môn đang tức giận lẫn sợ hãi, lòng Hàn Nguyệt Thanh lại càng thêm lo lắng.
Äá»™c dược là trung tâm đơn, màng thuốc bên ngoài chính là thuá»™c giải. Thá»§ Tá»± Hùng ngoan ngoãn trả lá»i, Ä‘oạn đưa tay vào ngưá»i lấy ra má»™t bình ngá»c nhỠđưa cho Nhất Linh.
Nhất Linh nhận lấy, dốc ra má»™t hạt, quả nhiên ngoài vá» có má»™t lá»›p màng trắng, liá»n gật đầu nói vá»›i Lục, Lý hai nàng: Anh tỉ, Ngá»c Châu, lại đây uống thuốc giải Ä‘i
Tài sản của samacvuong

  #30  
Old 27-03-2008, 07:44 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· Vương Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
linh thứu phi long chương 43

Chương 43


Lục Từ Anh cùng Lý Ngá»c Châu Ä‘i lại, má»—i ngưá»i cầm má»™t viên trung tâm đơn, bóc lấy mảng vá» bên ngoài nuốt vào. Nhất Linh nhìn vẻ mặt van nài cá»§a đám Lý Thanh Long, lạnh lùng: Nối giáo cho giặc, vốn dÄ© ta muốn để mặc mấy ngưá»i, nhưng nể mặt Anh tỉ, Ngá»c Châu, ta tha cho lần này!
Lý Thanh Long, Lục Cá»­u Châu mừng rỡ cùng đám sư đồ Hồng y lão tổ Ä‘i lại, má»—i ngưá»i lấy má»™t viên trung tâm đơn. Uống xong thuốc giải, trên mặt ngưá»i nào ngưá»i ấy không khá»i lá»™ vẻ ngượng nghịu khó xá»­.
Nhất Linh lại quay sang há»i Thá»§ Tá»± Hùng: NgÅ© chưởng môn trúng độc gì, thuốc giải đâu?
NgÅ© chưởng môn trong hóa công tán, đây là thuốc giải. Thá»§ Tá»± Hùng lại lấy ra má»™t bình ngá»c: Lấy má»™t ít bôi lên mÅ©i là được!
Nhất Linh mở nắp bình ra xem, bá»—ng hắt hÆ¡i má»™t cái, thốt lên: ThÆ¡m quá! Äoạn cưá»i hì hì đưa bình đến trước mặt Hàn Nguyệt Thanh: Bảo kiếm tặng tráng sÄ©, phấn thÆ¡m tặng giai nhân! Bình phấn thÆ¡m này xin Nguyệt tỉ hãy nhận cho.
Hàn Nguyệt Thanh lưá»m cậu má»™t cái sắc như dao: Bẻm mép! Rồi há»›n hở cầm lấy bình ngá»c đưa cho ngÅ© đại trưởng môn.
Nhất Linh bá»—ng nhá»› đến chuyện cá»§a Phương Kiếm Thi, lại nhìn Thá»§ Tá»± Hùng gằn giá»ng: Ngươi đã có thá»±c lá»±c hùng bá Hắc Bạch lưỡng đạo, vì sao còn hai lần gây nên xung đột giữa Hiệp NghÄ©a Äạo và thuá»™c hạ Thiên Long, rốt cuá»™c ngươi có dã tâm gì?
Cái gì mà hai lần gây xung đột giữa Hiệp NghÄ©a Äạo và thuá»™c hạ Thiên Long, ta không có! Thá»§ Tá»± Hùng đỠngưá»i ra nghi hoặc, vẻ ngây ngô như không hiểu gì.
Còn dám giở trò trước mặt ta hả? Tinh quang trong ánh mắt Nhất Linh rá»±c lên, chằm chằm nhìn vào mắt Thá»§ Tá»± Hùng quát: Lần thứ nhất Há»a Long đạo nhân hại chết Vạn Vân Phi, Kim Long Thuỵ, sau đó Thất phu nhân hại chết Phương Kiếm Thi, mục đích Ä‘á»u là gây nên xung đột giữa Hiệp NghÄ©a Äạo và thuá»™c hạ Thiên Long, lẻ nào không phải do ngươi sai khiến?
Há»a Long đạo nhân, Phương Kiếm Thi? Thá»§ Tá»± Hùng lẩm bẩm, trên mặt lá»™ vẻ suy nghÄ©, song cuối cùng vẫn lắc đầu: Không phải ta, ta không quen biết há».
Tá»­ Long chân nhân hét lá»›n: Rõ ràng là ngươi giết Phương Kiếm Thi, đến bây giá» vẫn còn giảo biện! Mặt lão đỠphừng, khá»›p ngón tay vặn vào nhau răng rắc. Nếu không phải vì công lá»±c chưa hồi phục, chỉ e lão đã xông đến liá»u mạng vá»›i Nhất Linh rồi.
Nhất Linh liếc mắt nhìn Tá»­ Long chân nhân, trong lòng nghi hoặc lẫn thất vá»ng, nghÄ© thầm: Cả Hoả Long lẫn Thất phu nhân Ä‘á»u không phải do Thá»§ Tá»± Hùng sai khiến, thế thì ngưá»i này rốt cuá»™c là ai? Xem ra chướng ngại ngăn cản giữa ta và Nguyệt tỉ không phải chốc lát mà phá bỠđược.
Trong lòng bá»±c tức, Nhất Linh lạnh lùng nói vá»›i Thá»§ Tá»± Hùng: Ta và ngươi duyên phận không ít, vốn có thể có chút tình cảm, nhưng lòng dạ ngươi quá độc ác, những chuyện ngươi làm Ä‘á»u không thể tha thứ, ngươi dùng trung tâm đơn hại ngưá»i, vậy hãy dùng nó mà tá»± kết liá»…u Ä‘i! Nói rồi vứt cho Thá»§ Tá»± Hùng má»™t viên trung tâm đơn đã bóc vá».
Bá»—ng Lục Từ Anh kêu lên má»™t tiếng thất thanh: Không! Rồi lao ngưá»i lại gạt viên độc dược, Ä‘oạn quỳ sụp xuống khóc lên thảm thiết.
Nhất Linh giật nãy mình, vội đỡ nàng dậy: Anh tỉ, tỉ sao vậy?
Lục Từ Anh vẫn không chịu ngẩng mặt lên.
Lý Ngá»c Châu cÅ©ng từ từ bước lại, nước mắt ròng ròng. Nhất Linh lại má»™t phen giật mình, thốt lên: Ngá»c Châu, nàng... các nàng sao vậy?
Bá»n thiếp... Ä‘á»u có mang rồi!
Lý Ngá»c Châu nhắm nghiá»n hai mắt, uất lệ lã chã tuôn rÆ¡i, giá»ng nói tràn đầy những Ä‘au khổ tuyệt vá»ng, thân ngưá»i lảo đảo như muốn ngã.
Không, chuyện này không thể nào! Nhất Linh điên cuồng gào lên.
Lý Ngá»c Châu mở mắt ra nói: Là thật đấy, mấy hôm nay bá»n thiếp đã cảm thấy nhưng không tin, tối qua bị... bị sư phụ hắn nhìn ra được.
Không đúng mà! Nhất Linh lẩm bẩm, đưa tay bắt mạch Lục Từ Anh, lòng bá»—ng rung lên Ä‘oạn lại đưa tay đặt lên mạch môn cá»§a Lý Ngá»c Châu, sắc mặt lập tức tái mét.
Lục Từ Anh đứng dậy, nước mắt trên mặt còn chưa khô song giá»ng nói đã có vẻ bình tÄ©nh: Ta và Ngá»c Châu đã thương lượng rồi, đứa bé không thể không có cha, xin chàng hãy nương tình, phế bá» võ công nhưng đừng làm hại đến tính mạng hắn.
Ãnh mắt Lục Từ Anh vẫn đầy Ä‘au khổ nhưng đã trở lại kiên định. Lý Ngá»c Châu trái lại vẫn ròng ròng nức nở, nghẹn ngào nói không thành tiếng: Nhất Linh!
Nhất Linh ảo não gật đầu: ÄÆ°á»£c rồi, hai nàng đã cho ta cÆ¡ há»™i, chỉ là ta không tốt vá»›i các nàng. Äoạn giÆ¡ tay Ä‘iểm vào khí hải Ä‘an Ä‘iá»n cá»§a Thá»§ Tá»± Hùng, hóa giải Nhiếp hồn đại pháp.
Thá»§ Tá»± Hùng rùng ngưá»i dần dần tỉnh lại, định nhảy lên nhưng lại rÆ¡i phịch xuống đất. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, dần hiểu ra má»i chuyện, thù hận nhìn Nhất Linh cay cú: Vương Nhất Linh tên tặc trá»c đầu nhà ngươi. Ngươi thắng rồi, giết ta Ä‘i, tất cả những gì cá»§a ta, cả Thiết Huyết Minh và nữ nhân Ä‘á»u thuá»™c vá» ngươi rồi.
Nhất Linh lắc đầu: Không, là ngươi đã thắng. Thiết Huyết Minh ta không muốn, cái ta muốn là Anh tỉ và Ngá»c Châu nhưng há» Ä‘á»u đã không cần ta nữa! Nhất Linh nhìn Lý Ngá»c Châu rồi Lục Từ Anh Ä‘oạn nói: Thiết Huyết Minh vốn là cá»§a Thá»§ Tá»± Hùng, hai nàng hãy nhận lấy. Hãy đến Trung NghÄ©a cốc, ta sẽ bảo Cổ đưá»ng chá»§ mấy ngưá»i phò trợ các nàng, đợi bá»n trẻ lá»›n lên hãy cho chúng làm minh chá»§ Thiết Huyết Minh.
Lục Từ Anh gật đầu, quay ngưá»i đỡ Thá»§ Tá»± Hùng đứng dậy, Ä‘i thẳng đến cá»— xe ngá»±a còn mui, đến khi khuất hẳn vào trong xe cÅ©ng không quay lại nhìn Nhất Linh thêm má»™t lần.
Lý Ngá»c Châu sà vào lòng Nhất Linh, nức nở mãi không chịu rá»i.
Nhất Linh lòng Ä‘au như cắt, cố gượng ká»m chế bản thân, khẽ vá»— vào vai nàng, dịu dàng: Nàng hãy há»c theo Anh tỉ Ä‘i Ä‘i!
Lý Ngá»c Châu bưng mặt chạy vào trong xe ngá»±a. Từ cá»— xe bắt đầu truyá»n ra tiếng khóc nức nở không thể kiá»m nổi cá»§a cả hai nàng.
Nhất Linh tối mặt lảo đảo, cuối cùng cÅ©ng không thể ká»m nổi nước mắt, Ä‘au đớn thốt lên; Anh tỉ, Ngá»c Châu, ta biết kiếp này ta đã mất hai nàng rồi!
Tất cả những ngưá»i có mặt tại đó, không má»™t ai là không cảm thấy xót xa, nhất là những ngưá»i trong Quần Anh, Thanh Long hai há»™i. Lý Thanh Long và Lục Cá»­u Châu mắt Ä‘á»u hoen Ä‘á».
0O0
Hàn Nguyệt Thanh giải độc cho ngÅ© đại trưởng môn, đầu tiên là Thiên Phong Tá»­, Pháp Tính Thiên ni là ngưá»i thứ hai, Tá»­ Long Chân nhân Ä‘ang đứng sau đột nhiên tranh lên trước nhận lấy ngá»c bình, lấy ra má»™t ít bôi lên mÅ©i.
Cảnh sinh ly tá»­ biệt giữa Nhất Linh và Từ Anh, Ngá»c Châu hai ànng đã thu hút má»i ánh mắt cá»§a chúng nhân tại đó, không còn ai để ý đến Tứ Long chân nhân Ä‘ang lặng lẽ lẻn đến bên cạnh xác Nguyên Linh Tá»­, cầm lấy bảo kiếm cá»§a lão ta.
Äúng vào lúc Nhất Linh Ä‘ang Ä‘au đớn đến mất cả thần hồn thì Tá»­ Long chân nhân bất ngá» lao đến như má»™t tia chá»›p, bảo kiếm trong tay đâm thẳng tá»›i Nhất Linh, miệng thét lên: Yêu nghiệt ma giáo, nạp mạng đây!
Chưởng môn Võ Äang võ công đâu phải tầm thưá»ng, thanh xuất kiếm đáo, nháy mắt đã uy hiếp tính mạng Nhất Linh. Chúng nhân nhất thá»i không hiểu chuyện gì xảy ra, Hàn Nguyệt Thanh là ngưá»i đầu tiên phát hiện song cÅ©ng không kịp ngăn cản, khiếp hãi đến đỠcả ngưá»i.
Chỉ má»™t sát na là tính mạng Nhất Linh hưu hỉ, bá»—ng má»™t luồng ám lá»±c từ đâu ào đến đâm sầm vào ngưá»i Tứ Long chân nhân, hất lão bật ra đến cả ba trượng.
Tứ Long ngã chá»ng gá»ng, máu me rỉ ra cả mồm lẫn mÅ©i, bảo kiếm tuá»™t khá»i tay bắn tung ra xa.
Lý Phi căm há»n hét lên: Tặc đạo vô sỉ, dám đánh trá»™m há!
Thì ra Lý Phi tuy quay lưng lại song má»i động tÄ©nh phía sau Ä‘á»u không qua khá»i đôi tai chàng. Có Ä‘iá»u chàng cÅ©ng không ngá» Tứ Long chân nhân lại thâm độc vô sỉ đến vậy, có thể mặt dày ám toán ngưá»i vừa cứu mạng mình, may mà còn ra tay kịp.
Thá»±c ra võ công đạt đến cảnh giá»›i như cá»§a Nhất Linh, ngưá»i khác đã hoàn toàn không còn khả năng ám toán, nhưng khí ấy Tình Ma trong cậu Ä‘ang chiếm thế thượng phong tuyệt đối, quên hết má»i thứ mà than khóc vì mất hai nữ nhân, đâu còn bụng dạ nghÄ© đến chuyện có ngưá»i đánh lén.
Lý Thanh Long cùng Lục Cá»­u Châu đồng thanh hét lên, lao đến Tứ Long chân nhân. Hàn Nguyệt Thanh và bốn vị trưởng môn kia Ä‘á»u giật thót mình, vá»™i vàng dịch ngưá»i đứng chận trước mặt lão ta.
Lý Thanh Long quát lớn: Hàn côn nương xin hãy tránh ra, bằng không Lý Thanh Long này phải đắc tội rồi!
Bên cạnh lão, Lục Cá»­u Châu, Hồng Y lão tổ và mấy đàn chá»§ ngưá»i nào ngưá»i ấy cÅ©ng tức giận ngút trá»i. Nhất Linh chế phục Thá»§ Tá»± Hùng giải phóng mấy ngưá»i, lại còn không hiá»m thù cÅ© mà cho há» thuốc giải độc. Mấy lão nhân vừa kính vừa sợ, Ä‘ang không biết lấy gì báo đáp, lúc này chỉ hận má»™t Ä‘iá»u không thể ăn sống nuốt tươi Tá»­ Long chân nhân. Nếu không e dè mối quan hệ đặc biệt giữa Hàn Nguyệt Thanh và Nhất Linh thì Tá»­ Long đã thành miếng thịt băm rồi.
Hàn Nguyệt Thanh vẫn đang run bắn bởi Nhất Linh thiếu chút nữa là chết dưới kiếm cjuar Tử Long chân nhân, nhưng cũng tuyệt đối không thể để cho lão ta phải bỠmạng trong tay đám Lý Thanh Long. Tiến thoái lưỡng nan, nàng hốt hoảng thốt lên: Nhất Linh!
Nhất Linh thở dài một tiếng, xua tay: Long đầu, Hội chủ, đa tạ các vị, thôi bỠqua đi!
Nhất Linh đã lên tiếng, mấy lão nhân không thể không ká»m chế ná»™ khí. Cá»­u Châu vẫn hằm hằm tức giận, chỉ vào Tá»­ Long chân nhân gằn giá»ng: MÅ©i trâu kia, nói cho ngươi hay, đừng có dại dá»™t mà chống đối Vương Minh chá»§! Hai tháng trước Thanh Long Quần Anh hai há»™i Ä‘á»u đã đại bại mà lui, hôm nay cả Thá»§ Tá»± Hùng cÅ©ng phải ôm hận, Ä‘á»u là bởi không biết tá»± lượng sức mình. NgÅ© đại phái các ngươi có mạnh hÆ¡n được lưỡng há»™i ta không, có so được vá»›i Thá»§ Tá»± Hùng không? Nếu còn chấp nê bất ngá»™, đợi đến lúc cả ngÅ© phải tuyệt diệt rồi hối cÅ©ng không kịp đâu!
Những lá»i này chẳng khác gì sấm đánh bên tai dá»™i thẳng vào Ngô Bán thiá»n sư bốn ngưá»i, khiến cho ai nấy không khá»i mặt biến sắc.
Bản thân Nhất Linh võ công cao cưá»ng đã là không thể tưởng tượng nổi, nhưng Ä‘iểm đáng sợ nhất là sá»± phức tạp trong lai lịch cá»§a cậu ta: Là Minh chá»§ Thiết Huyết Minh, cô gia cá»§a thuá»™c hạ cÅ© Thiên Long, lại còn có má»™t đại ca Lý Phi khí thế khiếp ngưá»i, thần bí khó lưá»ng, thậm chí lúc này cả Thanh Long, Quần Anh lưỡng há»™i và Tuyết SÆ¡n phái cÅ©ng lên tiếng nguyện xả thân cho cậu. Nếu khi nãy Tá»­ Long chân nhân ray tay mà đắc thá»§ thì thảm há»a nào sẽ giáng xuống đầu ngÅ© đại phái, thậm chí cả Hiệp NghÄ©a Äạo đây? Thật là có nghÄ© cÅ©ng không dám tưởng tượng.
Nhất Linh lại lắc đầu: Thôi Ä‘i! Rồi rút Thanh Long tiên ở thắt lưng đưa cho Lý Thanh Long; Long đầu, há»™i chá»§, Anh tỉ và Ngá»c Châu cai quản Thiết Huyết Minh, còn phải mong hai vị quan tâm nhiá»u.
Lý Thanh Long, Lục Cửu Châu đồng thanh: Minh chủ yên tâm!
Nhất Linh lắc đầu: Ta không còn là Minh chá»§ nữa, gá»i ta là Nhất Linh.
Lý Thanh Long, Lục Cá»­u Châu đưa mắt nhìn nhau. Lý Thanh Long đột nhiên vòng tay nói: Äợi con cá»§a Từ Anh và Ngá»c Châu ra Ä‘á»i, ba đại bang phái Hắc đạo sẽ chính thức nhập làm má»™t. Lúc đó Lý má»— sẽ xin thay mặt ba đại phái Hắc đạo má»i Vương công tá»­ đảm nhiệm chức tổng minh chá»§.
Mấy đàn chá»§ phía sau Ä‘á»u hết sức phấn chấn, uy dÅ©ng cá»§a Nhất Linh quả thật đã làm cho há» phục đến sát đất, khi ấy Ä‘á»u đồng loạt vòng tay khom ngưá»i nói lá»›n: Kính thỉnh Vương công tá»­ đảm nhiệm chức tổng minh chá»§ tam phái.
Trong lòng Nhất Linh chỉ yêu phụ nữ, chán ghét nhất là quyá»n thế danh lợi, lòng Ä‘ang tan nát vì phải vÄ©nh biệt cả hai mối tình, đâu còn tâm tư nghÄ© đến bang chá»§ minh chá»§, vá»™i xua tay nói; Cảm Æ¡n các vị, minh chá»§ Thiết Huyết Minh ta không muốn làm, đâu còn ham muốn chức tổng minh chá»§, xin các vị hãy tìm má»™t cao nhân khác!
Lý Thanh Long, Lục Cá»­u Châu đã biết rõ Nhất Linh coi thưá»ng quyá»n vị, nhưng lúc này đã có ý, đâu dá»… để cậu từ chối. Lý Thanh Long mặt mày tươi tỉnh: Minh chá»§ không cần phải làm gì cả, chúng tôi sẽ lập tức trở vá» chỉnh đốn đưá»ng môn, thương lượng chuyện ba phái hợp nhất, minh chá»§ cứ làm việc cá»§a mình, chúng tôi thương lượng xong sẽ đến bẩm báo vá»›i minh chá»§. Nói xong không để cho Nhất Linh tá» thái độ, đồng loạt khom ngưá»i, lên xe ngá»±a rá»i Ä‘i. Sư đồ Hồng y lão tổ cÅ©ng từ biệt trở vá».
Nhìn bóng xe ngựa khuất dần, Nhất Linh càng thấy lòng đau nhói.
Tá»­ Long chân nhân đột nhiên hét lên má»™t tiếng, tung ngưá»i chạy vá» má»™t phía.
Thiên Phong Tá»­ mấy ngưá»i giật mình, đồng loạt thốt lên: Tá»­ Long đạo hữu! Rồi cùng Ä‘uổi theo lão ta. Hàn Nguyệt Thanh cÅ©ng dợm bước định chạy theo há».
Nhất Linn hoảng hốt gá»i vá»›i theo: Nguyệt tỉ!
Hàn Nguyệt Thanh quay lại nhìn Nhất Linh, ánh mắt tràn ngập yêu thương, chần chừ một lát, cuối cùng vẫn chạy theo ngũ đại trưởng môn.
Nhất Linh lảo đảo ngồi phịch xuống đất, Lý Phi giật mình chạy lại đỡ cậu ta dậy. Nhất Linh bá»—ng ôm chầm hai chân Lý Phi, khóc lóc thảm thiết: Ngưá»i ta Ä‘i cả rồi, đại ca, há» Ä‘á»u không cần đệ nữa rồi!
Trong lúc Ä‘au khổ, Nhất Linh đã quên mất lá»i cảnh cáo không cho động chân động tay cá»§a Lý Phi, Lý Phi khẽ rùng mình nhưng vẫn đứng yên.
Nhất Linh gục đầu vào chân Lý Phi khóc lóc thảm thiết, Lý Phi bất giác đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc cậu, nghĩ bụng: Không ngỠhắn ta lại đa tình đến vậy, hừm, hắn khóc thật chẳng khác một đứa trẻ!
Lý Phi là ngưá»i duy nhất biết Nhất Linh là truyá»n nhân cá»§a Thiên Long, nhưng cÅ©ng không tưởng tượng nổi Nhất Linh còn nhất thể tam tâm. Thiên Long tạo ra má»™t Nhất Linh hào khí lồng lá»™ng càn khôn, Âm Ma khiến cậu có thể nhìn thấu má»i âm mưu quá»· kế cá»§a ngưá»i Ä‘á»i, nhưng trong cÆ¡ thể Nhất Linh thá»±c sá»± chiếm thế thượng phong lại là Tình Ma. Chính vì thế lúc đắc ý phong tình thì cÆ¡ trí linh biến, hão mãnh ngất trá»i, nhưng má»™t khi tình trưá»ng thất ý thì lập tức thiên há»n địa ám, má»m yếu chẳng khác má»™t đứa trẻ. Tính khí thất thưá»ng đó chính là kế thừa cá»§a Tình Ma không sai má»™t mảy may.
Nhất Linh cứ thế khóc ròng, ướt sÅ©ng cả hai ống quần Lý Phi. Lý Phi xoa đầu cậu an á»§i: Äừng khóc nữa, nam tá»­ hán đại trượng phu, khóc khóc mếu mếu còn ra thể thống gì?
Lý Phi không nói còn đỡ, vừa nói câu đó Nhất Linh còn khóc lá»›n hÆ¡n, than thở: Nguyệt tỉ mấy ngưá»i Ä‘á»u không cần đệ rồi, đệ thà làm nữ nhân cÅ©ng phải khóc cho thá»a!
Lý Phi dở khóc dở cưá»i, nghÄ© má»™t hồi rồi nói: Lục Từ Anh, Lý Ngá»c Châu Ä‘i theo Thá»§ Tá»± Hùng là chuyện không thay đổi được, nhưng Hàn Nguyệt Thanh đâu phải không cần đệ nữa.
Nhưng tỉ ấy cũng đã đi theo năm trưởng môn rồi, lần này chắc cũng giống như lúc trước, sẽ không để ý đến đệ nữa đâu! Nhất Linh lại khóc nức nở.
Sao lại giống như trước được? Không thể như vậy! Lý Phi lắc đầu: Trước đây Hàn Nguyệt Thanh coi đệ là hung thá»§ giêt chết Phương Kiếm Thi, là tá»­ địch cá»§a Hiệp NghÄ©a Äạo, chỉ muốn trừ khá»­ đệ. Nhưng giỠđệ đã là ngưá»i mà cô ấy yêu thương nhất, nhìn thái độ khi Tá»­ Long chân nhân ám toán đệ, ta biết cô ấy đã yêu đệ đến mức hận ná»—i không thể chết thay cho đệ được.
Äó là sá»± thật? Nhất Linh không khóc nữa, ngẩng đầu lên nói: Nguyệt tỉ đúng là yêu đệ mà!
Lý Phi nhăn mày: Äã biết cô ấy yêu đệ, đệ còn khóc lóc như vậy là gì?
Nhất Linh mở to mắt ra, nhất thá»i không biết trả lá»i ra sao. Thá»±c ra cậu Ä‘au khổ như vậy là bởi Lục Từ Anh cùng Lý Ngá»c Châu Ä‘á»u đã theo Thá»§ Tá»± Hùng khiến sá»± ra Ä‘i cá»§a Hàn Nguyệt Thanh càng làm cậu thêm thê lương. Nghe lá»i cá»§a Lý Phi, trong lòng Nhất Linh đã tỉnh táo trở lại, nghÄ© má»™t lúc rồi quay sang há»i; Äại ca huynh nói xem, sau này đệ liệu có lấy được Nguyệt tỉ không?
Cái này phải há»i bản thân đệ má»›i được! Lý Phi Ä‘iá»m đạm: Nếu nhìn từ phía Hàn Nguyệt Thanh thì khó đấy. Cô ta lúc nào cÅ©ng lo nghÄ© cho thiên hạ, muốn cô ta không để ý đến phản ứng cá»§a ngÅ© đại trưởng môn để sà vào lòng đệ thì gần như là không thể. Bởi thế mà tá»± đệ phải cố gắng, thá»±c ra cá»­a ngõ gian nan nhất là trái tim Hàn Nguyệt Thanh, đệ đã công phá được rồi, trở ngại bây giá» chỉ là ngÅ© đại trưởng môn, hay nói cách khác là tên Tá»­ Long mÅ©i trâu ấy. Qua được cá»­a này cÅ©ng không phải dá»…, nhưng chẳng lẽ đệ không làm được?
Nhất Linh hừm lên một tiếng tức giận: Tên tặc đạo này khiến đệ nóng mũi, đệ chỉ cần một chưởng là đập bẹp cái đầu hắn ngay.
Lý Phi lắc đầu: Nếu đệ lá»— mãng như vậy, cả Ä‘á»i này cÅ©ng đừng mong có Hàn Nguyệt Thanh. Hàn Nguyệt Thanh vốn xem trá»ng ngưá»i khác hÆ¡n bản thân mình, huống hồ lại tính mạng cá»§a ngÅ© đại trưởng môn. Äệ muốn lấy được cô ấy, tốt nhất phải lấy được lòng cá»§a năm ngưá»i há».
Nhất Linh lại hừm lên má»™t tiếng, nghÄ© má»™t lúc má»›i lẩm bẩm: Vì Nguyệt tỉ, đệ sẽ cúp Ä‘uôi làm ngưá»i tốt vậy!
Lý Phi lại vẫn lắc đầu: Như thế cÅ©ng không được! Tá»­ Long chân nhân hận đệ thấu xương, nếu chỉ nhưá»ng nhịn hắn cÅ©ng không có ích gì. Äệ càng nhưá»ng nhịn, hắn càng ép đệ.
Nổi giận cÅ©ng không được, nhưá»ng nhịn cÅ©ng không xong, vậy đệ phải làm gì má»›i được? Nhất Linh gãi đầu.
Chuyện này đệ phải khôn khéo rồi. Lý Phi nói: Nếu đệ có thể ép được NgÅ© trưởng môn không chỉ không dám ngăn cản Hàn Nguyệt Thanh yêu đệ, mà còn có thể lợi dụng sức ảnh hưởng cá»§a cô ấy mà cầu xin đệ làm việc giúp há», khi ấy xem như đệ đã thành công.
Nhất Linh mặt mày rạng rỡ: Kế này thật tuyệt, có Ä‘iá»u hÆ¡i khó khăn đấy. Làm sao có thể buá»™c ngÅ© trưởng môn cầu xin đệ đây! Huynh xem, đệ đã cứu được há» ra, Tá»­ Long còn tặng đệ má»™t kiếm. Huynh nói xem, đệ phải làm gì bây giá»?
Lý Phi lạnh lùng: Nam tử hán đại trượng phu, một chút khó khăn như vậy đã nhụt chí hay sao?
Nhất Linh nhảy cẩng lên: Äại ca dạy rất phải, nam tá»­ hán đại trượng phu sợ gì khó khăn. Chợt nhìn hai ống quần Lý Phi ướt đầm, liá»n xấu hổ nói: Äại ca, đệ xin lá»—i nhé! Äoạn vén tay áo lên: Äể đệ lau cho huynh nào!
Lý Phi giật thót mình, lạng ngưá»i ra xa, quát: Ta bảo đệ không được đụng tay bừa bãi rồi, sao đệ cứ không nghe lá»i ta vậy hả?
Nhất Linh tá»§i thân lí nhí: Không phải đệ không nghe lá»i đại ca, là đệ nghÄ© khi nãy ôm đại ca khóc, đại ca cÅ©ng đâu có phàn nàn gì, vì thế... vì thế má»›i cho rằng không sao...
Lý Phi hừm lên má»™t tiếng, dịu giá»ng: Lần sau đệ phải chú ý, ôm ôm ấp ấp là chuyện cá»§a phụ nữ, nam tá»­ hán đại trượng phu không như vậy.
Nhất Linh gật đầu lia lịa: Phải, phải! Trong lòng lại nghÄ©: Äại ca đúng là nghÄ© lệch lạc vá» phụ nữ. Nếu là ta, ta lại cho rằng phụ nữ mạnh mẽ gấp cả trăm lần nam giá»›i. Cái gì mà nam tá»­ hán đại trượng phu, rõ ràng là má»™t lÅ© vừa Ä‘iên vừa ngốc!
Lý Phi trở lại chính sá»±: Chúng ta hãy vá» Lạc Dương trước. Giữa Hàn Nguyệt Thanh và Tá»­ Long chân nhân nhất định còn phải có chuyện. Tá»­ Long hắn sẽ dùng con bài rút Võ Äang ra khá»i Hiệp NghÄ©a Äạo mà ép Hàn Nguyệt Thanh phải giữ khoảng cách vá»›i đệ, còn Hàn Nguyệt Thanh thì vì Ä‘oàn kết cá»§a Hiệp nghÄ©a đạo chắc chắn sẽ đưa ra thá»a hiệp. Vì thế nếu đệ tìm cô ấy ngay bây giá» chỉ làm cô ấy thêm khó xá»­.
Nhất Linh gãi đầu than thở: Nguyệt tỉ à, chỉ vì tỉ quá tốt bụng thôi! Nếu là ta à, hừm hừm...
Nói Ä‘oạn cùng Lý Phi cỡi lên lưng kim ưng. Nhất Linh vẫn chưa thôi vương vấn: Äại ca, chúng ta tìm Nguyệt tỉ thá»­ xem, xem há» Ä‘i vỠđâu.
Lý Phi cưá»i lạnh: Xem cái gì mà xem, chỉ thêm phiá»n não thôi! Hàn Nguyệt Thanh có vá» Lạc Dương Ä‘i nữa thì tốt nhất đệ cÅ©ng không nên Ä‘i tìm cô ấy. Trừ phi đệ có thể khiến ngÅ© đại trưởn môn cầu xin đệ, bằng không có gặp cÅ©ng chỉ là tìm phiá»n não vô cá»› thôi, cô ấy thì khó xá»­, còn đệ thì Ä‘au lòng. Trong lúc nói chuyện, hai con kim ưng đã đằng không bay lên, nhằm thẳng hướng Lạc Dương lao Ä‘i vùn vụt.
Nhất Linh tuy biết Lý Phi có lý, song trong thâm tâm vẫn không cam lòng, ngồi trên lưng kim ưng không ngớt ngóng đông ngóng tây, nhưng Hàn Nguyệt Thanh đã biệt vô tăm tích.
Chưa đến ná»­a ngày, hai ngưá»i đã vỠđến Lạc Dương. Lý Phi lấy cá»› có việc gấp, chỉ thả Nhất Linh xuống rồi cưỡi kim ưng bay Ä‘i.
0O0
Thá»§y Liên Nhu Kim Phụng Kiá»u cùng Vạn Tiểu Hà ra đón Nhất Linh, ngưá»i nào ngưá»i ấy mặt mày rạng rỡ như hoa, tranh nhau há»i dồn dập: Nghe nói ngÅ© trưởng môn bị Thá»§ Tá»± Hùng bắt Ä‘i, bá»n thiếp thật lo lắng! NgÅ© trưởng môn đã cứu được chưa vậy? Còn Hàn Nguyệt Thanh tỉ tỉ đâu?
Nhất Linh bị ba mỹ nhân vây kín, ná»—i buồn trong lòng cÅ©ng vÆ¡i đến năm phần, liá»n cưá»i ha hả: Các nàng liến thoắng như vậy, bảo ta trả lá»i ai đây? Nào đưa môi ra, không được lên tiếng, má»—i ngưá»i cho ta hôn má»™t cái đã nào!
Ba nàng mặt nóng bừng lên, quả nhiên ngoan ngoãn chu môi ra, bắt đầu từ Thuá»· Liên Nhu đến Vạn Tiểu Hà, má»—i ngưá»i Nhất Linh Ä‘á»u tặng má»™t nụ hôn thật nồng thắm.
Nhất Linh đưa tay vuốt ngá»±c Tiểu Hà, cưá»i cưá»i: Mấy ngày không gặp, ngá»±c Tiểu Hà nhà ta tròn căng hÆ¡n trước nhiá»u rồi. Mau thành thật nói xem có phải vì nhá»› phu quân này hay không?
Vạn Tiểu Hà xấu hổ giấu mặt vào lòng Nhất Linh, khe khẽ giật đầu. Nhất Linh nhìn bá»™ dạng thẹn thùng đáng yêu cá»§a nàng, nhất thá»i sắc âm nổi lên, ra lệnh: Tiểu Hà ngoan cá»§a ta, hai vị hảo tỉ tỉ à, phu quân đây nhiá»u ngày phải ăn chay rồi, mau cởi y phục ra chúng ta vui vẻ má»™t chút.
Ba nàng mặt đỠbừng, hai mắt ánh lên. Thá»§y Liên Nhu vẫn là ngưá»i trầm tÄ©nh hÆ¡n cả, dịu đàng cầu khẩn: Hảo Nhất Linh à, bây giá» còn Ä‘ang ban ngày, đợi đến tối được không?
Nhất Linh tâm sắc má»™t khi đã nổi lên thì đừng nói tối hay ngày, đến cả ngá»c hoàng cÅ©ng bất chấp, liá»n vòng tay hai tay bế cả ba nâng lên giưá»ng.
0O0
Mấy ngày sau, Hàn Nguyệt Thanh và năm vị trưởng môn cÅ©ng vỠđến Lạc Dương. Nhất Linh lòng nóng như lá»­a đốt, chỉ hận má»™t Ä‘iá»u không thể chạy đến ôm Hàn Nguyệt Thanh vào lòng. Nhưng vì ngÅ© đại chưởng môn, ngay cả gặp Hàn Nguyệt Thanh cÅ©ng không thể, trong lòng cậu vô cùng buồn bá»±c, nghÄ© tá»›i nghÄ© lui: Làm sao khiến cho năm lão già không chịu chết kia phát cầu xin ta đây?
Nhất Linh còn chưa nghÄ© ra cách gì, Hàn Nguyệt Thanh cùng năm vị trưởng môn đã đột nhiên rá»i Lạc Dương, Ä‘em theo cả mưá»i mấy hảo thá»§ cá»§a ngÅ© đại môn phái vượt qua Hà Bắc trá»±c chỉ Kinh Sư.
Nhận được tin báo, Nhất Linh nghi hoặc nghÄ© thầm: Không lẽ Hiệp NghÄ©a Äạo lại gặp phải chuyện lá»›n gì?
Cậu lập tức lên đưá»ng bám theo nhân mã bạch đạo.
Khi ấy Lý Thanh Long cùng Lục Cá»­u Châu đã chỉnh đốn xong Thanh Long, Quần Anh lưỡng há»™i. Hai ngưá»i thương nghị báo lên Nhất Linh lấy tên là Tam Hợp Minh, ngầm có ý tam phái hợp nhất. Minh chá»§ đương nhiên là Nhất Linh, hai lão tá»± nhận là phó minh chá»§.
Tam phái Hắc đạo hợp minh phúc chốc đã trở thàn hiện thá»±c. Cổ Uy, Tân Vô Ảnh vui mừng thiếu nước nhảy cẩng lên. Kim Phụng Kiá»u cùng Thuá»· Liên Nhu cÅ©ng hết sức hoan hỉ. Thá»§y Liên Nhu còn niệm má»™t câu Phật hiệu, nói vá»›i Nhất Linh: A di đà Phật, bây giá» cả Hắc đạo Trung Nguyên Ä‘á»u nằm trong tay chàng, giang hồ sẽ yên ả hÆ¡n nhiá»u, thiếp cÅ©ng không phải lo lắng cho cha và ca ca nữa rồi.
Kim Phụng Kiá»u ha hả cưá»i: Tỉ thật lo bò trắng răng, cho dù ba phái không hợp nhất, chỉ việc Nhất Linh là cô gia cá»§a Thá»§y gia, còn ai dám động đến Lục Thuận tiẻu cục chứ? Thá»§y Liên Nhu trong lòng lâng lâng tá»± đắc, nhìn Nhất Linh vẻ đầy trìu mến.
0O0
Từ Hoàng Hà trở vỠbắc là địa bàn của Quần Anh Hội. Từ khi Quần Anh Hội nguyện hợp nhất theo ba phái, Nhất Linh đến vùng này chẳng khác nào trở vỠnhà, tin tình báo cứ thế không ngớt đưa tới.
Hóa ra Hàn Nguyệt Thanh và ngÅ© đại trưởng môn Ä‘i má»™t mạch qua Hà Bắc, ba ngày rau đã vào đến trong thành Bắc Kinh. Bắc Kinh vốn thuá»™c quản hạt cá»§a Bắc Kinh phân đà trong Chiêu Hiá»n đưá»ng cá»§a Quần Anh Há»™i, đà chá»§ phân đà là Từ Hy Bình long trá»ng nghênh tiếp phái Ä‘oàn cá»§a Nhất Linh.
Từ Hy Bình chừng bốn mươi tuổi, dáng ngưá»i to béo đẩy đà, bá» ngoài lúc nào cÅ©ng tươi cưá»i, kỳ thá»±c là má»™t nhân vật hết sức thầm trầm lợi hại. Hắn ta theo Lục Cá»­u Châu công đánh Trung NghÄ©a cốc, từng đích thân lÄ©nh giáo sá»± thần thông cá»§a Nhất Linh nên giỠđây hết sức cung kính vá»›i cậu. Sá»± cung kính ấy có lý do từ ná»—i khiếp sợ trong lòng chứ không đơn thuần là bởi mệnh lệnh cá»§a Lục Cá»­u Châu.
Nhất Linh lệnh cho Từ Hy Bình Ä‘iá»u tra lý do Hàn Nguyệt Thanh bí mật đến Kinh thành. Há» Từ rất nhanh đã tìm ra manh mối, trở vá» bẩm báo: NgÅ© đại trưởng môn bí mật đến Kinh thành là để bảo vệ Thi Tá» Thi đại nhân và Thái tá»­.
Nhất Linh ngạc nhiên: Con trai cá»§a Hoàng đế lão nhi, bên cạnh có biêt bao quan binh, đâu cần đến ngÅ© đại trưởng phái bảo vệ? Còn Thi Tá» kia là ngưá»i thế nào?
Từ Hy Bình giải thích: Những ngưá»i bình thưá»ng đương nhiên không thể làm hại được Thái tá»­, nhưng ngưá»i muốn hại thái tá»­ lại không phải là ngưá»i bình thưá»ng mà là Chu Quý Phi. Chu Quý Phi chính là phi tá»­ được Hoàng thượng sá»§ng ái nhất hiện nay, đã sinh cho Hoàng Thượng má»™t con trai, năm nay lên bảy tuổi. Hoàng Thượng phế trưởng lập thứ để con bà ta lên làm Thái Tá»­. Hoàng Thượng mê đắm Chu Quý Phi, đã Ä‘em chuyện này ra thương nghị hai lần trong triá»u, chỉ bởi Thi Tá» Thi đại nhân là quan đầu triá»u kịch liệt phản đối nên việc không thành. Chu Quý Phi vì thế mà hận Thi đại nhân thấu xương, nhưng Thi đại nhân đại thần ba triá»u, công chính liêm minh, uy tín không ai bì. Chu Quý Phi ngoài mặt không thể làm gì đại nhân, bèn tìm cách ngầm sát hại. Vốn dÄ© chuyện này không liên can gì đến ngÅ© đại phái nhưng bởi Thái Tá»­ từ nhá» bái cao tăng cá»§a Thiếu Lâm là Ngá»™ Nguyên làm thầy, Ngá»™ Nguyên chính là sư huynh cá»§a trưởng môn Thiếu Lâm Ngá»™ Bản thiá»n sư, nên má»›i có chuyện ngÅ© đại phái hợp sức bảo vệ Thái Tá»­ hiện này. Thá»±c ra đấy cÅ©ng là vì chính ngÅ© đại phái, đệ tá»­ Thiếu Lâm lên làm Hoàng Äế, ngÅ© đại phải quyá»n lá»i bao nhiêu không nói cÅ©ng biết.
Thì ra là như vậy! Nhất Linh hiểu ra, bá»—ng nhá»› đến má»™t chuyện, liá»n há»i: Chu Quý Phi kia không lẽ chính là con gái Chu gia, má»™t trong Tứ đại thế gia cá»§a võ lâm Giang Nam?
Thì ra Minh chá»§ cÅ©ng biết. Từ Hy Bình gật đầu: Chu Quý Phi đúng là con gái lá»›n cá»§a Chu gia, tên gá»i Chu Chỉ. Bà ta còn có má»™t muá»™i muá»™i tên gá»i Chu Tuyên, cách đây không lâu cÅ©ng đã vào cung.
Cái gì? Nhất Linh chau mày giận dữ: Tên Hoàng thượng lão nhi ấy cũng ép Chu Tuyên làm phi tử nữa sao!
Không có chuyện đó! Từ Hy Bình ngạc nhiên nhìn Nhất Linh, không hiểu vì sao cậu lại nổi giận như vậy: Chu Quý Phi và Dương Quý Phi cá»§a triá»u trước không khác nhau là mấy, vô cùng xinh đẹp nhưng cÅ©ng đầy đố kị. Má»™t mình bà ta thao túng Hoàng Thượnng, không để cho bất kỳ má»™t nữ nhân nào lại gần Hoàng Thượng, ngay cả muá»™i muá»™i cá»§a mình cÅ©ng không.
Như thế còn được! Nhất Linh bình tÄ©nh trở lại, nghÄ© má»™t lúc bá»—ng mừng rỡ đập bàn: Äây lại là má»™t cÆ¡ há»™i tốt, Ä‘á»u là phu nhân ngoan cá»§a ta cả, má»i ngưá»i Ä‘á»u là thân thích, ai làm thái tá»­ thì có gì quan trá»ng. Äể ta thuyết phục hai tỉ muá»™i há», cho mấy lão già kia phải phục ta má»›i được!
0O0
Trá»i vừa tối, Nhất LInh đã vượt tưá»ng vào phá»§ cá»§a Thi đại nhân. NÆ¡i toạ lạc cá»§a Thi phá»§ ban sáng cậu đã há»i rõ ràng nên ra khá»i cá»­a là cứ Ä‘i má»™t mạch. Cậu không hay phía sau có má»™t bóng nữ nhân bám theo, ngưá»i đó chính là Chu Tuyên.
Chu Tuyên thấy bóng Nhất Linh, thoạt tiên định lên tiếng gá»i, nhưng lại nhanh chóng thay đổi chá»§ ý mà bám theo Nhất LInh.
Không nói Nhất Linh có ma giác của Âm Ma, cho dù không có thì với võ công của Thiên Long, dù là bất cứ ai cũng đừng hòng bám đuôi được cậu. Không may Nhất Linh khi ấy trong đầu chỉ có hình bóng của Hàn Nguyệt Thanh, lửa tình mỗi lúc một bốc cao, tai mắt không còn lanh lợi nữa, có cả cỗ xe phi theo chưa chắc cậu đã để ý.
Cách Thi phá»§ chừng má»™t trăm trượng, Nhất Linh đã cảm nhận rõ ràng vị trí và trạng thái cá»§a Hàn Nguyệt Thanh trong phá»§. Lúc đó nàng Ä‘ang toạ thiá»n ở mạn trái trong góc hậu viện. Trong ma giác Nhất Linh đã thấy tâm trạng bình lặng trong sáng cá»§a nàng Ä‘ang lan tá»a, bất giác le lưỡi, thầm thốt lên: Nguyệt tỉ má»™t lòng hướng Phật, từ bi trang nghiêm, ta lại muốn dụ dá»— cho tỉ ấy mấy Ä‘i Phật tâm. Tá»™i lá»—i tá»™i lá»—i, xin bồ tát hãy xá tá»™i cho tiểu tá»­ con! Vừa nghÄ© vừa cưá»i hì hì, lướt qua cổng sau vào phá»§, lao thẳng đến phòng cá»§a Hàn Nguyệt Thanh.
NÆ¡i Hàn Nguyệt Thanh ở là má»™t lầu các thanh nhã không đèn, ánh trăng từ ngoài cá»­a sổ rá»i vào, rắc ánh sáng lên ngưá»i nàng. Hàn Nguyệt Thanh ngồi xếp bằng tròn trên má»™t chiếc chõng, mái tóc Ä‘en như mấy chỉ cài má»™t cây trâm gá»— trên đỉnh, bá»™ đồ ngá»§ trắng như tuyết, thuỳ mị Ä‘oan trang như pho tượng nữ Phật.
Vừa nhìn thấy Hàn Nguyệt Thanh, toàn thân Nhất Linh lập tức rừng rá»±c bốc cháy, liá»n hít sâu má»™t hÆ¡i, lăng không như má»™t mÅ©i tên lao vút vào trong phòng.
Nhất Linh thân pháp nhanh tá»™t đỉnh, Hàn Nguyệt Thanh Ä‘ang trong trạng thái thiá»n tu nhưng phản ứng cura bật tuyệt đại cao thá»§ vẫn nhạy bén khôn lưá»ng. Tay chỉ khẽ động, bảo kiếm đẫ nằm gá»n trong tay, ánh kiếm loang loáng hướng thẳng vào cổ há»ng Nhất Linh. Sá»± nhanh nhẹn trong ứng biến, độ chuẩn xác trong ra chiếu khiến ngưá»i ta không khá»i lắc đầu thán phục.
Hàn Nguyệt Thanh thấy rõ là Nhất Linh, thốt lên một tiếng kinh hãi: Nhất Linh, là chàng ư! Vội rút kiếm lại, hốt hoảng: Chàng không sao chứ?
Nhất Linh chằm chằm nhìn vào nàng, sắc mặt không chút biểu cảm, nói: Có chuyện!
Có chuyện gì! Hàn Nguyệt Thanh lo lắng đứng dậy nắm Nhất Linh, cuống quýt: Chàng bị thương ở đâu?
Bị thương trong lòng! Nhất Linh đột nhiên giang tay ra. Hàn Nguyệt Thanh khẽ kêu lên má»™t tiếng, cả ngưá»i đã bị Nhất Linh ôm chầm lấy , Ä‘ang định lên tiếng thì cặp môi nóng ran cá»§a Nhất Linh đã ghì lấy môi nàng, đôi bàn tay không chút do dá»± lần vào trong áo.
Hàn Nguyệt Thanh muốn kháng cá»± cÅ©ng đã muá»™n, đôi tay ma quái cá»§a Nhất Linh đã vuốt ve khắp nÆ¡i trên thân thể nàng. Phật tâm cuối cùng cÅ©ng không thắng được xuân tình, nàng lả ngưá»i mê Ä‘i, không còn có thể nghÄ© gì được nữa.
Cảnh hai ngưá»i thân mật không lá»t khá»i đôi mắt Chu Tuyên. Vừa kinh hãi vừa tức giận, sắc mặt Chu Tuyên trắng bệch ra, hai tay run rẩy cầm cập, chân lá»±c đột nhiên phát tán, bóp má»™t tiếng giẫm vỡ má»™t viên ngói trên mái nhà.
Tài sản của samacvuong

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àêâàðèóìíûå, êîíäèöèîíåð, ïåðâûé, ñäàòü, ñòèøêè

Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™