Dịch giả: gaygioxuong
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
"Tu Đồng Túy, ngươi mạnh mồm quá đấy! Sự việc nơi này liên quan tới tính mạng con người, nếu mấy người các ngươi có thể diệt trừ mầm mống tai hoạ này đương nhiên Tô Mộ Huyền ta sẽ không xen vào. Nhưng các ngươi đã điều tra ra nguyên nhân đâu? Cho nên, ta vẫn cần phải nhúng tay vào chuyện này. Đoan Mộc huynh, tốt hơn hết là ta và ngươi cùng điều tra sự việc ở nơi đây cho rõ đầu đuôi. Nếu chỉ dựa vào mấy người bọn họ, sợ rằng khó mà làm được!"
Cuộc chạm trán lần trước trong trấn đã khiến cho Tô Mộ Huyền phải ôm một bụng tức giận, giờ nhận thấy chuyện này còn ẩn chứa bí mật, cuối cùng không nhịn được quát lên.
Năm người Tu Đồng Túy nghe vậy mặc dù cực kỳ nổi giận nhưng Tô Mộ Huyền nói cũng có lý. Mà trọng yếu hơn cả laf vifnăm người bọn họ tràn đầy tự tin, vốn muốn ra tay trừ hại nhưng kết quả truy tìm tử khí đến nơi đây thì đứt manh mối. Chuyện này khiến trong lòng bọn họ nổi lên vô vàn nghi vấn. Lúc này Tô Mộ Huyền đột ngột nhảy ra muốn nhúng tay vào, bọn họ đương nhiên sẽ vỗ tay xem gã làm trò.
Lúc này, Đoan Mộc Vũ không phản đối mà cũng không đồng ý. Hắn chỉ im lặng đứng yên một chỗ.
"Tốt! Nếu ngươi đã muốn thì người cứ tra xét. Bản thân ta muốn xem các ngươi có thể làm được trò trống gì." Lạnh lùng cười một tiếng, Tu Đồng Túy vung tay lên, lập tức dẫn theo bốn người còn lại quay trở về trấn. Hắn dự định xem xét kỹ lưỡng lại một lượt các manh mối.
Đợi đến khi năm người Tu Đồng Túy đã rời đi, Tô Mộ Huyền lại lấy ra một đống lớn các loại đồ vật linh tinh, loay hoay bày biện trên nghĩa địa.
"Ngươi muốn làm gì?"
Đến lúc thoát khỏi trầm tư phục hồi lại tinh thần, Đoan Mộc Vũ chợt phát hiện Tô Mộ Huyền đã bày ra ba cái Tác Hồn Trận trên nghĩa địa.
"Đương nhiên là chuẩn bị làm phép rồi! Ta hoài nghi, tử khí này vừa đến đây đã biến mất tăm tích, nhất định là có liên quan đến cái nghĩa địa này. Nói không chừng, bên trong nghĩa địa còn có một Thi Vương đang ẩn náu. Nếu không chuẩn bị trước, hai người chúng ta sẽ không chế ngự nó được." Tô Mộ Huyền nói cứ như thật, chẳng qua gã lại thấy Đoan Mộc Vũ lắc đầu liên tục.
"Chuyện này ngươi suy xét quá hời hợt rồi. Nếu chỉ có như vậy, chỉ dựa vào năm người Tu Đồng Túy là đã có thể giải quyết đâu ra đấy. Ngươi không phát hiện ra bọn họ phải bó tay chịu trói sao?"
"Ta đương nhiên nhìn thấy điều đó. Nếu không phải vậy, với tính tình tâm cao khí ngạo của Tu Đồng Túy, tuyệt đối không dễ ăn dễ nói như thế. Chẳng qua, ngoại trừ việc nơi đây có Thi Vương ẩn náu thì ta thật sự không nghĩ ra còn có nguyên nhân nào khác có thể làm cho tử khí nồng nặc thu phát được tự nhiên như thế!" Tô Mộ Huyền khá rầu rĩ nói.
"Ngươi có muốn biết bản thân ta đã phát hiện ra cái gì hay không?" Lúc này Đoan Mộc Vũ đột nhiên hỏi.
"Ồ? Phát hiện ra cái gì, nói ta nghe xem sao!" Tô Mộ Huyền thoáng cái trở nên hết sức phấn chấn, mang đầy mong chờ hỏi.
"Rất đơn giản! Ta phát hiện ra, mọi người trong trấn này đều đeo một cái thạch phù dùng được xỏ bẳng sợi tơ màu đỏ. Thạch phù này có điểm kỳ quái."
Đoan Mộc Vũ suy tư nói.
"Kỳ quái ở chỗ nào?"
"Ta vẫn không thể xác định được!" Đoan Mộc Vũ lắc đầu nói.
"Vậy nhất định là có vấn đề rồi, chúng ta lập tức quay về trấn. Đầu mối này không thể để cho bọn người Tu Đồng Túy phát hiện ra trước được!" Tô Mộ Huyền lập tức nói, rồi vung tay thu lại một đống lỉnh kỉnh tài liệu bày trận. Hơn nữa chẳng thèm đếm xỉa đến việc gã chuẩn bị làm khiến người trong thế tục kinh sợ mà xuất kiếm khí ra, lôi Đoan Mộc Vũ nhanh chóng quay trở về ngoài rìa trấn nhỏ.
Lúc này được Đoan Mộc Vũ chỉ điểm, Tô Mộ Huyền cẩn thận quan sát một chút. Quả là như vậy! Trong trấn, bất kể nam nữ già trẻ, trên cổ người nào cũng đeo một sợi tơ hồng. Nhưng bởi vì nó dán sát vào da thịt, nếu không quan sát tỉ mỉ, thật sự là không thể nào phát hiện ra.
Đến lúc này, Tô Mộ Huyền đương nhiên là hết sức bội phục Đoan Mộc Vũ. Gã nhớ lúc trước Đoan Mộc Vũ chỉ ngồi ở trên con sư tử đá phơi nắng, không ngờ khả năng quan sát của hắn lại nhạy bén đến thế.
Chỉ lát sau, Tô Mộ Huyền đã hưng phấn bừng bừng quay lại, hạ thấp giọng nói: "Ngươi nói không sai, thạch phù này quả nhiên có ẩn chứa một chút bí ẩn nhưng ta lại không lần ra dấu vết. Chỉ tìm hiểu được hóa ra thạch phù này được một lão đạo sĩ tên là Khuê Mộc Chân Quân trên Tây Sơn ban cho. Nghe nói lão đạo sĩ này đã ở phụ cận trấn làm phép cầu phúc ba mươi năm qua, giữ cho vùng đất này mưa thuận gió hòa, mọi nhà an khang. Bất cứ bệnh nặng đến đâu cứ đến tay lão là đều có thể tai qua nạn khỏi. Tuy nhiên, kể từ ba tháng trước, sau lão đạo sĩ này thông báo muốn bế quan, trong toàn bộ phạm vi tám mươi dặm quanh cái trấn nhỏ này bắt đầu không ngừng có người ngã bệnh mà chết. Đến giờ, ít nhất đã chết mất hơn một ngàn người rồi."
Nghe xong những gì Tô Mộ Huyền nói, Đoan Mộc Vũ trầm mặc một lát rồi nói: "Thôi được, chúng ta tới Tây Sơn Đạo Quan xem sao. Gút mắc trong lòng ta, có lẽ có thể giải khai ở nơi đó."
Tây Sơn Đạo Quan cách trấn tương đối xa, phải đến hơn ba mươi dặm, phải đi giữa rừng sâu núi thẳm. Tuy nhiên, người tới dâng hương lại lũ lượt không dứt. Lần này, hai người Đoan Mộc Vũ đi bộ lên núi, dọc đường cố gắng không bỏ sót bất kỳ đầu mối nào có thể xuất hiện. Hơn nữa Tô Mộ Huyền lại còn uốn ba tấc lưỡi, khéo léo bắt chuyện với những người đang vô cùng thành kính đi dâng hương. Tuy vậy, bọn họ cũng chẳng thu hoạch được gì bởi trong lòng những người tới dâng hương nơi này thì Khuê Mộc Chân Quân chính là thần tiên hạ phàm. Hiện giờ lão đã một trăm ba mươi tám tuổi, không gì không làm được, cứu khổ cứu nạn. Bọn họ lại còn tin tưởng chắc chắn, nhất định là do lão đạo sĩ bế quan nên tà ma mới có thể nhân cơ hội đó mà xâm nhập.
Suốt hành trình chạy tới Tây Sơn Đạo Quan, chỉ thấy Đạo Quan này được xây dựng cực kỳ nguy nga. Đặc biệt chính giữa ba tòa đại điện, mỗi bên đều có một pho tượng khổng lồ. Pho tượng có ba cái đầu, lưng có hai cánh, được tạc theo hình dáng của Khuê Mộc Thiên Lang. Nhớ ngày đó, nó dám hung hăng càn quấy trước mặt Yêu đế Đào Ngột là Đoan Mộc Vũ, cho nên bị hắn thẳng tay đánh cho một trận. Kể từ đó mỗi khi nhìn thấy hắn, nó phải tránh mặt. Nhưng hiện giờ không ngờ lại còn có thể nhìn thấy pho tượng được cúng bái của nó ở Nhân Giới, hắn thật sự muốn phì cười!
Tô Mộ Huyền cũng biết hình dáng của Khuê Mộc Thiên Lang. Dù sao đi chăng nữa, trong tu hành giới loài người, đám thượng dị thú thật sự là kẻ địch không đội trời chung.
"Quả nhiên là có vấn đề! Lão đạo sĩ này nhất định là lang yêu, nếu không lão ta đã không thể nào công khai dựng tượng Khuê Mộc Thiên Lang như vậy!" Tô Mộ Huyền nói như đinh đóng cột.
"Hừ! Tô Mộ Huyền, có biết thế nào gọi là kẻ trước người sau không? Các ngươi đã tới muộn!"
Lúc này ở ngay giữa ba tòa đại điện, có một người đi ra chính là Liên Trì luôn đồng hành với Tu Đồng Túy. Hiển nhiên, lúc trước quay về trấn, bọn họ đã quan sát kỹ lưỡng một lượt, cũng phát hiện ra thạch phù có điểm kỳ quái cho nên mới lần đến Tây Sơn Đạo Quan này.
Đúng lúc đó, bốn người Tu Đồng Túy cũng nối đuôi nhau từ trong đại điện đi ra. Chẳng qua Đoạn Hồng Văn lại đang giơ tay nhấc theo một đạo sĩ trung niên mang gương mặt giận dữ. Đạo sĩ kia chỉ là một người bình thường, không nhận ra có chút pháp lực nào. Hiện giờ y đang lớn tiếng mắng chửi không ngớt: "Các ngươi quá mức làm càn rồi, có còn vương pháp không đây. Ông trời sẽ giáng tai hoạ xuống trừng phạt đám người các ngươi!"
"Hừ? Ông trời? Chẳng phải chỉ là Khuê Mộc Thiên Lang thôi sao! Đồ đạo sĩ chó má, lại dám cúng bái Khuê Mộc Thiên Lang. Quả thực ngươi quá mức vô lương tâm, dám lừa gạt người lương thiện! Hãy thành thật khai báo, lão đạo sĩ kia đã trốn đi đâu? Nếu không, ta sẽ ném ngươi xuống khe núi nuôi chó hoang ngay." Đoạn Hồng Văn uy hiếp không thương tiếc.
Hành động đó đã làm kinh động một số người đang thành kính dâng hương. Bọn họ kéo nhau xúm lại nổi giận mắng mấy người không thành tâm. Tuy nhiên đám người Tu Đồng Túy chẳng buồn quan tâm tới mấy câu chỉ trích mang tính uy hiếp của người phàm. Liên Trì vận pháp lực rống lên một tiếng giận dữ, khiến toàn bộ số người đó bị chấn động ngất lịm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tên đạo sĩ trung niên rõ ràng bị dọa tới mất mật, không dám giấu diếm gì nữa, nói lắp ba lắp bắp: "Chư ... chư vị ... hảo hán, lão thần tiên đang ... đang ... bế quan sau núi."
"Ra sau núi!" Tu Đồng Túy đằng đằng sát khí liếc qua hai người Đoan Mộc Vũ một cái, ném tên đạo sĩ trung niên mềm như bún xuống đất. Năm người bọn họ lập tức phóng kiếm, bay thẳng ra sau núi.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cưa Gái Toàn Miss
Dịch giả: gaygioxuong
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
"Mọi chuyện hình như quá mức dễ dàng!"
Đoan Mộc Vũ và Tô Mộ Huyền nhìn nhau, đều cảm thấy có điểm gì đó không ổn. Bởi vì nếu lão đạo sĩ kia là kẻ chủ mưu đứng sau tất cả mọi chuyện, tại sao có thể dễ dàng bị người khác tìm ra chỗ ẩn thân như thế?
"Chúng ta cũng ra sau núi xem sao!" Tô Mộ Huyền trầm giọng nói.
"Không cần, nơi này có lẽ có cơ quan." Đoan Mộc Vũ khẽ lắc đầu, xăm xăm đi đến trước pho tượng Khuê Mộc Thiên Lang bên phải đại điện, tỉ mỉ quan sát một lúc. Đột nhiên hắn tung người, nhảy vọt lên trên cái đầu chính giữa của Khuê Mộc Thiên Lang, thò tay ấn vào một cái răng trong miệng nó một cái. Sau đó chỉ nghe tiếng rầm rầm vọng ra từ bên trong lòng núi, giống như có một cánh cửa nào đó đang được mở ra.
"Cửa vào ở trong đại điện! Đoan Mộc huynh, ngươi thật sự giỏi! Như vậy mà cũng bị ngươi nhìn ra!" Tô Mộ Huyền mừng rỡ nói rồi tung người lao vào bên trong đại điện. Đến khi Đoan Mộc Vũ theo chân hắn vào, thì thấy trên mặt đất trong đại điện lộ ra một lỗ hổng đen ngòm, có vẻ như là lối vào.
"Không vào hang cọp sao bắt được cọp con! Ta đi trước!" Tô Mộ Huyền không hề chần chừ, lập tức nhảy thẳng xuống bên dưới lỗ hổng đen ngòm.
Trước hết giỏng tai nghe ngóng một lúc, rồi Đoan Mộc Vũ mới nhẹ nhàng nhảy xuống. Đáy huyệt động này chắc chắn phải sâu tới gần tám mươi trượng, người bình thường ngã xuống sẽ biến thành một đống bầy nhầy. Nhưng hai người Đoan Mộc Vũ đều có thực lực cường đại, trong lúc rơi xuống chỉ khẽ bám vào vách núi để mượn lực thì đã hạ xuống mặt đất nhẹ như lông hồng.
"Xua tan bóng tối, bách tà bất xâm, mượn thần thông của người. Nam Minh ... bảo vệ ta!"
Mới vừa xuống tới mặt đất, Tô Mộ Huyền lập tức thi triển pháp quyết Nam Minh Hỏa. Chỉ cần nghe pháp quyết khác lạ là biết ngay, sư môn của gã không thuộc về vùng đất này. Bởi vì ở nơi này, bất kể là Phù Vân Sơn hoặc ba đại tông môn thậm chí kể cả nhiều môn phái tu hành khác, trong câu pháp thuật đều không dùng cụm từ ‘mượn thần thông của người’, mà toàn bộ đều là ‘nghe hiệu lệnh ta’! Một câu tương đối uyển chuyển, một câu hết sức bá đạo.
Tuy nhiên, hiệu quả cũng chẳng khác nhau là mấy! Hai quả cầu Nam Minh Hỏa xấp xỉ cỡ nắm tay lập tức xuất hiện, lơ lửng trôi nổi trên đỉnh đầu hai người, chiếu sáng phạm vi trăm trượng xung quanh rõ như ban ngày.
Nơi này rõ ràng là một huyệt động cực kỳ rộng rãi, dễ dàng nhận ra do một cây kiếm cực kỳ sắc bén khai phá.
"Cẩn thận! Chỉ sợ thực lực chủ nhân nơi này cao tuyệt, ta và ngươi đều không phải là đối thủ!" Chỉ cần dựa vào vết kiếm khai phá, Đoan Mộc Vũ đã nhận ra một vài điều. Bởi cứ cách đều trăm trượng, thanh kiếm mới có dấu hiệu chững lại một chút. Điều này chứng tỏ người khai phá ra thạch động này nếu dốc hết sức lực công kích thì kiếm quang có thể cắt rời một khoảng vách đá dài trăm trượng. Uy lực như thế đủ để sánh ngang với Tam sư tỷ của hắn.
Tô Mộ Huyền gật đầu, hắn cũng không phải hạng người ngông cuồng tự đại. Hắn lấy ngay ra một con khôi lỗi bằng đá rồi ném thẳng lên trời, lập tức nó biến thành khổng lồ.
Còn Đoan Mộc Vũ chỉ lặng lẽ lấy Cầu Mộc Cung ra, hơn nữa cầm sẵn một miếng ngọc phù hàn băng trên tay. Mặc dù hắn hiểu biết rất rộng, rất nhiều lúc đều có thể nhờ vào kiến thức phong phú để lấy yếu thắng mạnh. Nhưng nếu thực lực của đối phương vượt xa bản thân, hắn cũng chỉ có thể giơ lưng ra mà chịu đòn.
Cho nên, khi nào phải cẩn thận hắn còn cẩn thận hơn hơn bất cứ một kẻ nào.
Nhờ vào ánh sáng của Nam Minh Hỏa, hai người Đoan Mộc Vũ tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng, lần theo thạch động mà tìm kiếm. Tuy nhiên điều kỳ quái chính là, mặc dù thạch động rất lớn nhưng hình như đã lâu lắm rồi không có ai trú ngụ ở đây. Vả lại nơi này cũng chẳng giống với động phủ để tu luyện, mà phần nhiều giống với một nơi để nhốt thú.
Đi được một quãng đường khá xa, bên trong thạch động sáng dần lên, dường như đã sắp tới trung tâm của ngọn núi. Nhưng đúng vào lúc này, hai người Đoan Mộc Vũ đột nhiên cảm ứng được phía trước có tiếng động rất nhỏ, vừa mới thoáng sững lại, liên tiếp năm luồng kiếm quang sắc bén đã xé gió lao đến.
"Tu Đồng Túy! Ông nội nhà ngươi!"
Ngay từ ban đầu, Tô Mộ Huyền đã nhận ra chủ nhân của năm đạo kiếm quang chính là năm người Tu Đồng Túy. Đồng thời, gã cũng cấp tốc phóng thanh kiếm Thượng Huyền Nguyệt ra. Thanh kiếm này chỉ dài một thước, hình dáng cong cong. Một khi phóng ra, tốc độ cực nhanh, hơn nữa quỹ tích công kích rất khó nắm bắt. Nhưng lúc này, dù gã đã toàn lực ra tay, cũng chỉ có thể ngăn cản được ba luồng kiếm quang trong số đó, còn lại hai luồng vẫn đang chém tới.
Gã chỉ kịp kêu không hay, hai tiếng xé gió "hưu hưu" đã lọt vào tai. Ngay sau đó, mơ hồ có tiếng va chạm dữ dội vang lên. Hai luồng kiếm quang nhanh như chớp chém tới đã bị đẩy chệch khỏi phương hướng, đánh mạnh vào vách đá bên cạnh kèm theo tiếng nổ dữ dội.
"Hừ! Thì ra là các ngươi! Tại sao các ngươi lại ở nơi này?"
Lúc này, Tu Đồng Túy mới lên tiếng vung tay thu kiếm của mình lại.
"Ta cũng đang muốn hỏi đây! Chẳng phải các ngươi ra sau núi hay sao? Tại sao lại có mặt tại chỗ này? Nơi đây chính là mật đạo bên dưới đại điện trước núi, sao lại ra thế này? Các ngươi không tìm thấy lão đạo sĩ kia hay sao?" Tô Mộ Huyền lập tức hỏi ngược lại.
"Người thì có một, nhưng đã chết ít nhất gần ba mươi năm rồi. Dựa theo thời gian mà tính toán, đại khái là cùng thời điểm lão đạo sĩ ban phát thạch phù. Theo ta suy đoán, có lẽ là tu hú bị quạ chiếm mất tổ rồi!" Lúc này giọng nói của Tu Đồng Túy khách khí hơn một chút. Bởi vì ngay khoảnh khắc vừa rồi, năm người bọn họ cũng không biết phía trước là kẻ nào, cho nên hầu như là xuất thủ không nương tay. Nhưng không ngờ, hai người Tô Mộ Huyền và Đoan Mộc Vũ lại có thể dễ dàng hóa giả công kích của bọn họ, cho nên đã giảm bớt coi thường đi phần nào.
Trong lúc nói chuyện, Tu Đồng Túy dẫn hai người Đoan Mộc Vũ quay trở lại bên ngoài xem xét. Quả nhiên trong một cái ngách khá kín đáo phát hiện ra một thi hài mặc đạo bào. Mức độ hủy hoại của hài cốt cho thấy, hiển nhiên là bị đánh nát thiên linh cái mà chết.
Song tên đạo sĩ đã chết này chắc chắn không phải người tu hành! Bởi vì xương cốt của hắn ta đã hoàn toàn là mục nát, khác hẳn xương cốt trong suốt sau khi chết của người tu hành.
Nhưng nếu như vậy, chủ nhân của thạch động này là ai? Tại sao đạo sĩ kia lại chết ở chỗ này?
"Không tốt! Tên trung niên đạo sĩ béo ú mà các ngươi bắt được lúc trước, nhiều khả năng là có vấn đề!"
Lúc này Đoan Mộc Vũ bỗng nhiên mở miệng nói. Còn đám người Tô Mộ Huyền, Tu Đồng Túy cũng hiểu ra ngay vấn đề. Không ai nói với ai, cả bọnlập tức định lao ra bên ngoài, trở lại đằng trước núi tìm kiếm một lượt.
Nhưng ngay lúc này, đã nghe thấy tiếng động rầm rầm vang lên. Lối vào sơn động từ sau núi bỗng nhiên có một cánh cửa đá khổng lồ hạ xuống, chỉ lát nữa là sẽ bít chặt lối ra. Nếu chỉ có như thế, cũng không thể vây khốn mọi người được. Nhưng ngay sau đó, trên cửa đá lần lượt từng đạo phù văn cấm chế huyền ảo sáng bừng lên, chỉ trong nháy mắt đã chiếu sáng toàn bộ sơn động.
Đồng thời hầu như cùng một lúc, lối ra phía bên kia cũng vang lại tiếng động rầm rầm. Hiển nhiên, lối đi đó cũng đã bị bít chặt.
"Đáng hận! Đây là một cái bẫy!" Tu Đồng Túy vừa giận dữ nói, vừa dốc sức điều khiển thanh kiếm công kích. Nhưng cấm chế trên vách đá này rõ ràng là cực kỳ lợi hại, lập tức phản chấn thanh kiếm của gã bay ngược trở lại.
"Chư vị hãy tiết kiệm pháp lực một cách tối đa! Nơi này không chỉ đơn giản là một cái bẫy!"
Đoan Mộc Vũ tiếp tục trầm giọng nói.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cưa Gái Toàn Miss
Dịch giả: One_God
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
Đoan Mộc Vũ vừa nói xong liền vang lên thanh âm móng vuốt cào vào vách đá, tựa hồ như có yêu thú nào đó xuất hiện!
"Hắc hắc, tình hình này không biết phải nói sao đây! Bỗng nhiên, ta nhớ tới câu “đóng cửa thả chó”. Chủ nhân nơi đây thật đúng là thú vị!" Lúc này, Tô Mộ Huyền bỗng nhiên cười nói, rất là vui vẻ.
"Hừ! Ta trước hết chặt đứt cái chân chó của hắn!" Tu Đồng Túy lạnh lùng nói rồi sau đó vượt lên trước mọi người, bước đến phương hướng phát ra thanh âm kì lạ kia, bốn người Đoạn Hồng Văn cũng gắt gao theo sát phía sau. Hai người Đoan Mộc Vũ cùng Tô Mộ Huyền cũng theo ngay sau đó. Hôm nay bọn họ cùng bị vây khốn tại nơi này, mặc dù không ưa gì nhau nhưng phải tạm thời hợp tác.
Chẳng qua, điều kỳ quái chính là có thanh âm yêu thú cào lên vách đá nhưng không có bất kỳ yêu thú nào lao ra.
Mọi người cẩn thận dò xét một phen. Lúc này phát hiện, tuy cửa vào bị phong bế nhưng trong sơn động lại xuất hiện hai thông đạo tối đen, không biết thông đi phương nào?
"Hai thông đạo này nói không chừng cũng là cái bẫy, nhưng trong lòng núi hoàn toàn bị cấm chế bao phủ này thì nơi nào cũng là tuyệt địa. Chúng ta cũng chỉ có thể tiến vào mà thôi. Khuê Mộc Chân Quân này thật đúng là âm tàn xảo trá!" Tu Đồng Túy căm phẫn nói. Bọn họ bây giờ tuy có một thân thực lực, nhưng không tìm được bóng dáng đối thủ, thậm chí còn bị giam cầm nơi đây. Nỗi phẫn uất trong lòng, không cần hỏi cũng biết lớn đến cỡ nào.
"Đoan Mộc huynh, ngươi thấy thế nào?" Lúc này Tô Mộ Huyền lại chủ động dò hỏi. Có lẽ do hắn thấy Đoan Mộc Vũ có nhãn lực hơn người, nên lúc này trong lòng cũng ký thác rất nhiều hi vọng.
Đoan Mộc Vũ lại lắc đầu, im lặng không nói.
"Hừ, có cái gì mà phải xem xét! Có hai lối đi thì chúng ta chia làm hai nhóm, mỗi nhóm thăm dò một cái. Ta không tin lão già kia có thể giở trò quỷ gì! Tô Mộ Huyền, các ngươi chọn trước một cái đi!" Tu Đồng Túy trầm giọng quát lên.
"Được rồi, cũng chỉ có thể như thế. Chúng ta chọn bên trái!" Tô Mộ Huyền do dự một hồi, liền quyết đoán nói.
"Tốt! Vậy chúng ta đi bên phải." Tu Đồng Túy cũng không dông dài mà liền thả ra hai khỏa Nam Minh Hỏa, rồi vọt vào trong thông đạo đen nhánh.
Đoan Mộc Vũ cùng Tô Mộ Huyền thì cố ý chậm chạp, không có hành động gì. Ai cũng không nói chuyện với ai, cứ như vậy mà chờ đợi. Ước chừng sau một nén nhang, trong thông đạo bên trái bỗng nhiên truyền ra động tĩnh yếu ớt, sau đó chính là tiếng Đoạn Hồng Văn mắng to!
Hai thông đạo này ai ngờ lại thông với nhau, đi một đường rồi vòng lại chỗ cũ. Tình hình này thực sự khiến người khác buồn bực!
"Hừ! Hai người các ngươi đúng là giỏi mấy trò khôn vặt!" Liên Trì buồn bực nói. Nhưng lúc này Đoan Mộc Vũ cùng Tô Mộ Huyền lại nhìn chằm chằm bọn hắn.
"Này, hai người các ngươi làm gì mà u mê thế? Nhìn cái gì vậy?" Đoạn Hồng Văn trừng mắt. Nhưng ngay sau đó hắn cũng phát giác trên người mình có vẻ không ổn, một chút quang mang yếu ớt đang bám trên người hắn. Nó có màu xanh lục u u, rất giống như ánh lửa ma trơi!
"Chuyện gì xảy ra? Thông đạo này có điểm cổ quái! Đây là thứ quỷ gì vậy?" Tình hình này khiến năm người Tu Đồng Túy kinh ngạc.
"Không có chuyện gì đâu! Lục quang này nếu ta đoán không lầm thì chính là là một loại tài liệu cực kỳ đặc thù có tên Dạ Hành Tảo, chuyên sinh trưởng gần quáng mạch Tam Âm Thạch. Thông đạo kia, hẳn là có Tam Âm thạch quáng!" Lúc này, Đoan Mộc Vũ bỗng nhiên mở miệng nói, sau đó liền chủ động đi vào trong thông đạo.
Năm người Tu Đồng Túy vốn không tin lời một tên tiểu tử tu vi Tàng Phong, nhưng thấy Đoan Mộc Vũ đi vào thì bọn họ hơi chần chờ rồi cũng theo sau. Bởi vì giả thuyết nơi này có Quáng mạch Tam Âm Thạch vốn không sai.
Không cần Nam Minh Hỏa chiếu sáng, Đoan Mộc Vũ cũng có thể nhìn rõ thông đạo đen thui này. Nó cũng khá rộng rãi, không khí thông thoáng. Nếu có quá nhiều người đi qua sẽ hù dọa rất nhiều Dạ Hành Tảo nhỏ bé, song nếu không cẩn thận quan sát thật đúng là khó có thể nhận ra.
Sau khi đi lên phía trước một đoạn, Đoan Mộc Vũ liền ngừng lại, chỉ vào một chỗ trên vách đá có màu sắc đậm hơn mà nói: "Đây chính là quáng mạch Tam Âm Thạch! Chư vị nếu không ngại thì thử khai thác một chút. Thứ này mặc dù không thể dùng để luyện chế pháp khí, kiếm khí các loại... nhưng có thể làm thành thạch phù. Nếu luôn đeo nó bên người sẽ có hiệu quả an thần dưỡng tinh, ích thọ duyên niên!"
Nghe được Đoan Mộc Vũ giới thiệu như vậy, mọi người nhất thời nhớ lại loại thạch phù cư dân trong trấn hay đeo. Chẳng lẽ loại thạch phù kia chính là dùng Tam Âm Thạch chế tạo ?
"Này tiểu tử kia. Nếu ngươi đã sớm nhận ra hiệu quả của Tam Âm Thạch thì vì sao không nhắc trước, hại chúng ta bị giam ở chỗ này?" Đoạn Hồng Văn nổi giận hỏi.
Song Đoan Mộc Vũ chẳng thèm quan tâm đến thái độ của hắn mà thản nhiên nói: "Khi đó ta còn chưa xác định được! Ta biết chúng được chế luyện bởi Tam Âm Thạch nhưng công hiệu không phải là an thần dưỡng tinh, ích thọ duyên niên mà ngược lại, nó lại lặng lẽ rút dần số mệnh người đeo. Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao trong khoảng thời gian ngắn lại có hơn một ngàn người bị bệnh mà chết đi. Bọn họ không hề bị ôn dịch hoặc tử khí ăn mòn mà là do đeo thạch phù này quá lâu, nên sức khỏe không còn. Chỉ với bệnh phong hàn nho nhỏ cũng có thể khiến mọi người chết! Cho dù có ăn linh đan diệu dược thì cũng không có hiệu quả. Đây cũng là lý do tại sao bọn họ cự tuyệt Tiểu Bồi Nguyên Đan Tô Mộ Huyền đưa cho. Không phải bọn họ ngu muội, mà họ không có hưởng. Nếu ép họ phục dụng thì hậu quả chính là trực tiếp giết chết bọn họ!"
Lời Đoan Mộc Vũ vừa nói khiến sắc mặt Tô Mộ Huyền biến hóa liên tiếp mấy lần. Đến bây giờ hắn mới hiểu được tại sao Đoan Mộc Vũ nói một câu “người đáng thương tất có chỗ đáng hận”. Thì ra người trong trấn vì tin lầm lão đạo kia sĩ nên xem thạch phù như bảo bối, ngày đêm đeo ở trên người. Nếu không có số mệnh thì linh đan diệu dược cũng cứu không nổi tánh mạng bọn họ.
Chẳng qua là chuyện này quá mức quỷ dị! Năm người Tu Đồng Túy nghe xong cũng túa mồ hôi lạnh, nhưng vẫn là không nhịn được chất vấn: "Vậy trong trấn có tử khí nồng đậm thì giải thích thế nào? Tử khí nồng đậm như thế, ta không tin hơn một ngàn người chết có thể hội tụ được."
"Đơn giản thôi! Một ngàn người chết tất nhiên sẽ không tạo thành tử khí như thế. Nhưng nếu như mấy vạn sinh linh trong phương viên tám mươi dặm quanh trấn cũng chết đi thì sao? Đã không có số mệnh, đều sắp chết thì các ngươi nghĩ thử tử khí sẽ ngưng tụ đến trình độ nào? Về phần tử khí tại sao lại tương đối nồng đậm ở phía bắc là bởi vì người chết thì sẽ bị chôn trong vào nghĩa địa, mà nghĩa địa thì không có tử khí rồi. Đó là vì cát bụi thì trở về với cát bụi. Những người chết kia đã tiến vào luân hồi, bọn họ không tính là uổng mạng chẳng qua là không có số mệnh nên coi như gặp đại nạn buông xuống, nên sẽ không có bất kỳ oán hồn lệ quỷ nào xuất hiện. Từ ban đầu, các ngươi đã phán đoán sai phương hướng rồi!"
Những lời Đoan Mộc Vũ nói ra, ngay cả năm người Tu Đồng Túy không tin cũng phải tin. Bởi vì lúc này bọn họ cũng không có đạo lý nào khác để bác bỏ lời Đoan Mộc Vũ.
Một lúc lâu sau, Tu Đồng Túy mới trầm giọng nói: "Đã như vậy thì ngươi đã sớm biết, Tây Sơn Đạo quan này không đơn giản? Vì cái gì ngươi lại không nói ra? Kết quả, ngay cả ngươi cũng rơi vào cạm bẫy này!"
Đoan Mộc Vũ bỗng nhiên than nhẹ một tiếng, lắc đầu nói: "Lúc này nói ra thì thật vô ích. Nếu không như thế, sao có thể nào tìm ra thủ phạm thật sự phía sau? Phải biết hắn ở nơi đây khổ tâm tính toán ba mươi năm, đến nay đã là lúc bắt đầu thu hoạch. Số mệnh mấy vạn người cả trấn cũng bị hắn đoạt đi, nếu trì hoãn thêm một hai ngày, khi số mệnh thạch viên mãn thì hắn sẽ bỏ trốn mất dạng, ai cũng tìm không được. Mà cả trấn cũng sẽ thành tử địa! Đến lúc đó, cho dù có cao thủ cảnh giới Tử Khí khai mở ra thiên nhãn cũng không tra ra chân tướng vì mấy vạn người chết đều tử vong một cách bình thường! Hiểu chưa?"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Cưa Gái Toàn Miss
Dịch giả: One_God
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
"Số Mệnh Thạch là vật gì? Là pháp bảo do tà tu luyện chế sao?"
Giờ phút này, năm người Tu Đồng Túy đã hoàn toàn quên chuyện Đoan Mộc Vũ chỉ có tu vi Tàng Phong. Trong lúc vô tình, bọn họ đều tin tưởng lời hắn nói. Nguyên nhân bởi vì sắc mặt Đoan Mộc Vũ chưa bao giờ thay đổi, luôn luôn hờ hững, không quan tâm hết thảy, không hoảng sợ, phảng phất như thế gian này không có gì khiến hắn thất kinh vậy!
"Cũng không phải! Số Mệnh Thạch là Số Mệnh Thạch, không liên quan gì đến pháp bảo hay pháp khí. Thậm chí không hề liên quan đến tu hành vì số mệnh hư vô phiêu miểu. Tà tù tuy không từ bất cứ việc cùng hung cực ác nào nhưng bình thường chẳng bao giờ chuẩn bị vật này, bởi vì vật này luyện chế quá sức khó khăn mà không có nhiều tác dụng! Song nếu nói Số Mệnh Thạch vô dụng thì lại là sai lầm. Thí dụ như trong phàm tục, đế quốc Đại Tần sở dĩ có thể đứng vững vàng hai nghìn năm bất diệt thì trừ lịch đại hoàng tộc Đại Tần không phải hạng người ngu ngốc ra thì nguyên nhân chủ yếu là trong hoàng cung Đại Tần có một tấm bia đá không tên. Tấm bia đá này chính là Số Mệnh Thạch, thu thập tín niệm của dân chúng trong thiên hạ Đại Tần!"
"Tuy nhiên loại này không bá đạo, không thu thập một cách chủ động mà là bị động. Nếu không hoàng triều Đại Tần đã sớm đã bị Tu Hành Giới san bằng rồi. Loại này chỉ cần dân chúng Đại Tần ca ngợi tốt đẹp trong lòng, hay là ủng hộ đế quốc thì tấm bia đá số mệnh sẽ bình yên vô sự. Nếu như dân chúng Đại Tần hận thấu xương đế quốc, hơn nữa nhân số từ từ tăng nhiều thì cuối cùng tấm bia số mệnh sẽ hoàn toàn vỡ vụn. Nhưng mà loại Số Mệnh Thạch này cùng Số Mệnh Thạch xuất hiện trong trấn này hoàn toàn bất đồng. Số Mệnh Thạch ngay đây chính là mạnh mẽ đoạt lấy số mệnh của mấy vạn người, cuối cùng tạo thành Số Mệnh Thạch có hiệu quả cải thiên hoán mệnh, phá vỡ luân hồi!"
"Cải thiên hoán mệnh, phá vỡ luân hồi? Chẳng lẽ vật này có thể dẫn cho thiên hạ đại loạn hay sao? Đây nhất định là âm mưu của Yêu Tộc! Ba năm trước đây, chuyện ở Tích Nguyệt Hồ đã không được như ý bọn chúng, cho nên lần này lại muốn thi triển âm mưu quỷ kế! Đáng tiếc bọn ta bị vây ở chỗ này, không cách nào báo cho trưởng bối trong môn phái để họ sớm làm chuẩn bị!" Sắc mặt đám người Tu Đồng Túy đều tỏ vẽ kinh hãi.
"Sai rồi! Ta đã nói Số Mệnh Thạch cùng pháp bảo, pháp khí không liên quan. Nó cũng chả liên quan gì đến Tu Hành Giới! Số mệnh của mấy vạn người phàm có thể thay đổi số mệnh của cả Tu Hành Giới hay sao? Bọn ngươi cũng đề cao mấy vạn phàm nhân này quá rồi! Các ngươi, tùy tiện người nào ra ngoài cũng có thể dùng một tay lấy đi sinh mạng mấy vạn con người. Đã như vậy, số mệnh nhỏ bé của bọn họ làm sao có thể rung chuyển Tu Hành Giới được? Số Mệnh Thạch này trừ dùng ở vận nước ra thì cũng chỉ có thể dùng trên người, nhất là khi người kia muốn thức tỉnh trí nhớ kiếp trước. Chỉ cần một khối Số Mệnh Thạch như vậy là đủ rồi!"
Đoan Mộc Vũ chậm rãi nói, trong đầu không tự chủ được nhớ tới Anh Nhược. Gần đây, hàng đêm Anh Nhược không ngừng mơ thấy ác mộng, rõ ràng là dấu hiệu hồi hồn. Nếu có một khối Số Mệnh Thạch như vậy hiện ra bên cạnh hắn, hắn tất nhiên sẽ khôi phục trí nhớ của kiếp trước!
Chẳng qua, Anh Nhược sao lại làm loại chuyện ngu xuẩn này? Bởi vì nhớ lại trí nhớ của kiếp trước, chẳng khác nào mạt sát trí nhớ kiếp này. Nói một cách khác đây chính là tự sát! Kiếp trước cùng kiếp này, thật ra thì từ ý nghĩa nào đó mà nói thì hoàn toàn là hai người xa lạ bất đồng. Ai sẽ vì một người xa lạ, cam nguyện dâng tặng tính mạng của mình đây?
Cho nên trong Tu Hành Giới, dù là tà tu cũng mặc kệ Số Mệnh Thạch. Thậm chí chúng tránh còn không kịp nữa là!
Nhưng mà hôm nay thật sự có người ngưng tụ Số Mệnh Thạch, thật vô cùng quỷ dị!
Im lặng một hồi! Trong lúc nhất thời tất cả mọi người không cách nào tiếp nhận lời của Đoan Mộc Vũ, bởi vì nó có tác động quá mạnh!
Lúc này, Tô Mộ Huyền vốn vẫn im lặng bỗng nhiên mở miệng nói: "Đoan Mộc huynh, như lời ngươi nói thì chúng ta nếu muốn cứu mấy vạn người trong trấn này thì nhất định phải đoạt lấy Số Mệnh Thạch, sau đó trả lại số mệnh thuộc về bọn họ đúng không? Nhưng ngươi biết Số Mệnh Thạch này ở nơi nào không?"
"Trả lại? Ngươi cho là mượn thứ này rồi có thể trả lại sao? Những người đó đã hết thuốc chữa. Thạch phù này phải tự nguyện thì mới có hiệu lực, hơn nữa quá trình này cực kỳ phiền toái, nếu mạnh mẽ uy hiếp thì sẽ không có hiệu quả. Bọn họ ngu xuẩn, cũng chẳng trách được người khác!" Đoan Mộc Vũ thản nhiên nói.
"Về phần Số Mệnh Thạch, ta cũng không biết ở nơi đâu. Nhưng nếu chúng ta có thể đả thông quáng mạch Tam Âm Thạch thì có lẽ sẽ có thu hoạch!"
Lời Đoan Mộc Vũ vừa dứt, năm người Tu Đồng Túy đã bắt đầu động thủ. Lúc này, tuy trong lòng bọn họ còn có nghi ngờ nhưng cũng có chút tin tưởng lời Đoan Mộc Vũ.
Đoan Mộc Vũ không động thủ hỗ trợ. Còn Tô Mộ Huyền tựa hồ bị chân tướng sự việc dọa cho sợ ngây người, có vẻ bấn loạn tinh thần!
Quáng mạch Tam Âm Thạch nơi đây lại không bị cấm chế bao phủ, cho nên dưới công kích sắc bén của năm người Tu Đồng Túy liền bị khoét thành một lỗ hổng to. Nhưng bọn họ lại cảm thấy sợ hãi với loại thạch phù im hơi lặng tiếng cướp đoạt số mệnh nên không có ai nhặt Tam Âm Thạch. Ngược lại, Đoan Mộc Vũ cẩn thận lựa ra hai khối từ đó.
Rất nhanh, năm người Tu Đồng Túy liền men theo quáng mạch Tam Âm Thạch mà mở ra một lối đi dài hơn mười trượng. Rõ ràng lối đi này sắp được đả thông.
"Hắc hắc! Vị Đoan Mộc huynh đệ này cũng thật là tài giỏi! Sao ngươi biết quáng mạch này nhất định sẽ bị đả thông, còn nói cự ly hơn mười trượng nữa? Ngay cả cảm ứng của ta, cũng không hề có hiệu quả gì." Lúc này, mặt mày Đoạn Hồng Văn hớn hở. Bây giờ hắn đã từ khinh thường đổi thành bội phục với Đoan Mộc Vũ.
"Đơn giản, suy đoán mà thôi! Quáng mạch Tam Âm Thạch này cũng không có nhiều dấu vết khai thác bên ngoài mà cả trấn mấy vạn người đều đeo thạch phù nên nhất định cần số lượng Tam Âm Thạch rất nhiều. Cho nên ta suy đoán, thủ phạm phía sau nhất định từ phương hướng khác mà khai thác. Hướng kia có lẽ chính là chỗ ẩn thân của hắn, tuy nhiên trọng yếu hơn chính là nó cũng là nơi chúng ta đào thoát!"
Đoan Mộc Vũ nói tới đây thì thanh kiếm của Liên Trì cũng khoét vách đá trước mặt thành một lỗ hổng lớn. Quả không sai, phía trước trống không. Mọi người giờ phút này đều không dám buông lỏng, bởi vì thủ phạm có lẽ ở phía trước. Kế tiếp, có lẽ chính là một phen huyết chiến!
"Mọi người cẩn thận có mai phục, để cho khôi lỗi đá của ta ra ngoài trước!"
Lúc này, Tô Mộ Huyền vẫn đang bần thần bỗng mở miệng nói, mọi người cũng cảm thấy rất có đạo lý. Tô Mộ Huyền đầu tiên thu nhỏ khôi lỗi đá lại, sau đó ném tới phía trước. Chỉ trong nháy mắt thanh âm ùng ùng vang lên. Khôi lỗi đá cao bảy tám trượng hẳn là bị vô số loạn thạch đập thành mảnh nhỏ, chắc do nó chạm vào cơ quan!
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi!
"Tu Đồng Túy, các ngươi yểm trợ ta. Ta xông ra trước, lôi cổ thủ phạm ra!" Tô Mộ Huyền giờ phút này trầm giọng nói, sau đó không đợi mọi người phản ứng đã xông tới phía trước. Mà khi hắn chạm đất quả nhiên khiến cho vô số đá rơi xuống theo, nhất thời đám người Tu Đồng Túy đang theo sát phía sau bị ngăn cản. Đến khi đá dừng rơi, mọi người đã không thấy bóng dáng Tô Mộ Huyền!
"Không tốt! Thủ phạm thật sự quá quỷ dị, mọi người cẩn thận không nên vọng động!" Tu Đồng Túy vội vàng quát lên.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Cưa Gái Toàn Miss
Dịch giả: One_God
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
Mặc dù nói như thế nhưng năm người Tu Đồng Túy dù sao cũng là người tài cao gan lớn. Đầu tiên, bọn họ xuất ra một đạo pháp thuật phòng ngự để bảo vệ bản thân, sau đó liền thúc dục kiếm quang cùng xông lên phía trước. Nhất thời, bọn họ khiến cho vô số đất đá tay lung tung!
Lúc này có thể nhận ra đám đệ tử Cửu Dương Sơn này cũng có chân tài thực học, cả đám đều không hề hoảng hốt hay bấn loạn! Năm đạo kiếm quang cùng xông lên, căn bản không cần Đoan Mộc Vũ hỗ trợ cũng đã đánh bay tất cả đống đất đá đang rơi xuống, thậm chí còn phá hủy cả cơ quan cạm bẫy. Chẳng qua lạ một điều là không thấy thân ảnh Tô Mộ Huyền đâu!
Mà không gian mọi người đang đứng cũng đúng như suy đoán của Đoan Mộc Vũ, bốn phía đều có dấu vết khai thác rõ ràng. Sau khi cẩn thận quan sát những dấu vết khai thác một hồi thì cả bọn cùng nhau tiến lên thăm dò phía trước.
Thạch động này rõ ràng cách xa thạch động lúc trước vây khốn bọn họ, hơn nữa cũng không có bất kỳ cấm chế nào. Giờ phút này, tất cả mọi người đều cho rằng đây là nơi hung thủ ẩn thân nên không dám khinh thường vọng động.
Đúng vào lúc đó, thanh âm móng vuốt cào vào vách đá lúc trước lại xuất hiện.
"Các ngươi nghe kìa! Thanh âm này cùng với thanh âm lúc trước hoàn toàn giống nhau, tựa hồ là có yêu thú nào đó! Mọi người cẩn thận!" Tu Đồng Túy thấp giọng nói.
Ngay khi bọn họ vừa vòng qua một vách đá thì đột nhiên từ dưới đất trồi lên một cái xúc tu màu đen, đâm thẳng vào lòng bàn chân Liên Trì. Nhất thời tiếng kêu la thảm thiết vang vọng trong động!
Nhưng ngay sau đó, xúc tu màu đen kia liền nhanh chóng thụt vào mặt đất, vô ảnh vô tung!
"Thạch Ảnh Thú!"
Đoan Mộc Vũ khẽ quát một tiếng. Mới vừa rồi, xúc tu màu đen kia tuy tấn công rất nhanh rồi biến mất nhưng vẫn bị hắn nhận ra. Bọn chúng cực kỳ linh hoạt trong đất đá, qua lại tự nhiên như không có cản trở. Nơi Thạch Ảnh Thú đi qua thì đất đá tự động nhường đường, nhưng ngay sau đó liền trở về như lúc ban đầu nên tung tích chúng rất khó kiếm, rất giỏi đánh lén!
Vừa quát xong, Đoan Mộc Vũ liền xuất ra một đạo pháp thuật hệ băng, phong tỏa mặt đất. Kể từ đó, cho dù không thể ngăn cản Thạch Ảnh Thú đánh lén nhưng có thể lần theo dấu vết nó. Chỉ cần tìm được, hắn chắc chắn có thể ghim chặt xúc tu của nó lên vách đá bằng một mũi tên!
Lúc này, mọi người cũng nhanh chóng bao quanh Liên Trì, cảnh giác xem xét chung quanh. Nơi này toàn bộ đều là vách đá nên Thạch Ảnh Thú hoàn toàn có thể tùy tâm sở dục tiến hành công kích!
Thạch Ảnh Thú này cũng rất thông minh, không hề công kích từ dưới đất nữa mà ngược lại nó chọn tấn công từ những phương hướng khác. Xúc tu của nó tựa hồ chỗ nào cũng có, không ngừng tấn công từ các góc độ. Cũng may mọi người có phòng bị, mặc dù có chút chật vật, luống cuống tay chân nhưng không người nào bị thương nữa.
Mà Liên Trì cũng đã phục dụng Hồi Xuân Linh Đan, sau một lúc thương thế cũng không còn đáng lo nữa.
Nhưng Thạch Ảnh Thú càng lúc càng công kích nhiều hơn, xúc tu màu đen cũng xuất hiện với tần số ngày càng nhiều. Không biết nơi đây rốt cuộc có bao nhiêu Thạch Ảnh Thú?
Kiếm quang của năm người Tu Đồng Túy không hề đình chỉ, chém rụng rất nhiều xúc tu màu đen. Nhưng quỷ dị chính là khi xúc tu màu đen khi bị chém rơi xuống mặt đất thì liền biến mất. Quả nhiên Thạch Ảnh Thú danh bất hư truyền!
"Thứ đáng chết này, sao lại khó diệt đến thế không biết? Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là chúng ta không kiên trì được!" Tu Đồng Túy mắng to. Bọn họ cũng là lần đầu gặp Thạch Ảnh Thú, nghe qua cũng chưa hề nghe chứ nói gì nhìn thấy. Hơn nữa phương thức công kích của chúng rất quái dị, cho dù thực lực bọn họ rất mạnh nhưng không cách nào ứng phó được!
Kể từ lúc xuất ra một đạo pháp thuật đóng băng mặt đất xong thì Đoan Mộc Vũ không hề ra tay nữa. Hắn chỉ cầm Cầu Mộc Cung trong tay, tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó!
"Này, Đoan Mộc lão huynh! Sao ngươi lại có thể nghĩ ra ý tưởng dùng cung tên làm pháp khí phòng thân? Hiện tại thì mở to mắt ra chưa? Cho dù ngươi có bắn tên chính xác nhưng so ra vẫn kém xa tốc độ của Thạch Ảnh Thú!" Lúc này, Đoạn Hồng Văn mở miệng nói. Tuy hắn chỉ đùa cợt, nhưng trong giọng nói đã lộ ra ý tôn trọng rất nhiều.
Đoan Mộc Vũ không trả lời, sắc mặt vẫn bình thản như trước. Đoạn Hồng Văn còn muốn nói thêm điều gì, nhưng ngay lúc đó Đoan Mộc Vũ bỗng nhiên kéo căng Cầu Mộc Cung ra bằng tốc độ không tưởng. Sau đó, một đạo quang mang chói mắt lóe lên.
"Pặc!"
Cả huyệt động trong nháy mắt an tĩnh lại, tất cả xúc tu màu đen lúc trước cũng không thấy đâu nữa. Phía trên tường đá, chỉ còn lại có một cái xúc tu màu đen, nhưng nó lại bị một mũi Huyền Băng Tiễn ghim chặt lên vách. Tuy nó vẫn giãy giụa nhưng không cách nào thoát ra!
Đây mới là chân thân của Thạch Ảnh Thú!
Ngạc nhiên chỉ chốc lát, Đoạn Hồng Văn liền thi triển kiếm quyết chém rụng xúc tu ấy. Một tiếng kêu thê lương, thảm thiết vang lên. Một dòng máu đen từ nơi xúc tu đứt phun ào ào ra!
"Hồng Văn, sao ngươi lỗ mãng thế? Đây chỉ là một cái xúc tu của Thạch Ảnh Thú, bây giờ bị người chém đứt thì chúng ta biết tìm bản thể nó ở đâu?" Lúc này, Tu Đồng Túy cau mày trách mắng.
"Không có cách nào khác đâu, chúng ta không chém thì nó cũng sẽ tự đứt. Nơi này là địa bàn của nó nên rất khó tìm ra bản thể!" Đoan Mộc Vũ thản nhiên nói, sau đó liền vượt lên đi về phía trước. Sau khi đi được hơn mười trượng, bọn họ liền gặp Tô Mộ Huyền đang nằm trong vũng máu, lồng ngực hắn bị xúc tu Thạch Ảnh Thú xuyên thủng, hoàn toàn lâm vào hôn mê.
"Hắc, tiểu tử này thực lực cũng chả ra gì!"
Thấy cảnh này, Tu Đồng Túy không khỏi cười nhạo. Song hắn vẫn tiến lên cho Tô Mộ Huyền phục dụng một viên Hồi Xuân Linh Đan, lại phân phó đám người Đoạn Hồng Văn băng bó vết thương cho Tô Mộ Huyền.
Đoan Mộc Vũ không để ý đến những việc này nhưng lại xem xét xung quanh. Thì ra nơi đây đã biến thành tuyệt lộ, nhưng lại có một thạch sảnh khổng lồ, trên ba mặt vách đá điêu khắc rất nhiều đồ án, cùng với một vài bức họa thật lớn.
"Không nghĩ ra thủ phạm phía sau lại là người của Hắc Thành!" Lúc này Tu Đồng Túy đi tới bên cạnh Đoan Mộc Vũ, cảm khái nói.
"Hắc Thành? Cái gì là Hắc Thành? Ngươi nói những bức họa này sao?" Đoan Mộc Vũ hỏi.
"A? Không thể nào! Ta còn tưởng rằng ngươi không chỗ nào không biết, không gì không làm được nữa chứ. Ngươi hiểu biết nhiều như vậy mà lại không biết sự tồn tại của Hắc Thành sao? Quá cổ quái rồi!" Tu Đồng Túy rất khoa trương nói, hiển nhiên là cảm thấy rất khó tin.
Đoan Mộc Vũ khẽ lắc đầu, thật sự hắn không hề biết. Lần đầu tiên hắn nghe được danh tự Hắc Thành là lúc gặp phải Tô Mộ Huyền và bốn áo đen xưng hô. Nhưng hắn chẳng rảnh mà quan tâm Hắc Thành là gì? Có thể nói, hiểu biết hôm nay của hắn chính là nhờ vào lịch duyệt ba ngàn năm trước. Về phần ba ngàn năm qua thì hắn lại một lòng cầu chết, ngay cả người phàm trong thế tục cũng không hứng thú gì chứ nói chi đến Tu Hành Giới!
Khó có cơ hội thể hiện trước mặt Đoan Mộc Vũ, nên Tu Đồng Túy cũng không keo kiệt. Lúc này, hắn một bên ra lệnh cho mọi người để ý cảnh giới, một bên liền nói: "Hắc Thành chính là một trong ba thế lực lớn của tà phái Tu Hành Giới, cùng địa vị với Hắc Uyên, Tử Cốc. Song nó chỉ dùng thời gian một ngàn năm để quật khởi, hơn nữa còn phát triển từ thế lực đời trước là Ma Huyết Thành. Đứng đầu Hắc Thành là Đoạn Thiên Đồ, là con tư sanh của thành chủ Ma Huyết Thành. Hắn vốn là kẻ cực kỳ kém cỏi, mấy lần xém bị đám huynh trưởng hắn hành hạ tới chết nhưng không biết đã gặp được kỳ ngộ gì mà thần thông tăng nhiều. Cho nên trong một đêm hắn đã tàn sát toàn bộ Ma Huyết Thành, bao gồm cha đẻ hắn cùng tất cả huynh đệ tỷ muội của hắn và ba ngàn chín trăm người. Có thể nói hắn chính là đại hung nhân đệ nhất thiên hạ!"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Cưa Gái Toàn Miss