- Thập Tam vương tử đã trở về, Đa La chúng ta không có diệt vong!
Các loại tiếng gọi ầm ĩ liên tiếp vang lên. Lúc này người trong vương thành đã tin tưởng, Đa Minh thực sự đã trở về, đây chính là tia sáng phủ xuống trước đường hầm tối đen, là tuyệt đại phùng sinh.
- Đa La muôn năm, Đa La muôn năm, Đa La vô địch, Đa La mãi không thôi.
- Phục quốc, phục quốc!
- Đánh đuổi kẻ xâm lược, đòi lại tôn nghiêm Đa La.
- Đa La bất diệt, Thập Tam vương tử muôn năm.
Đủ loại những tiếng ầm ĩ vang lên khắp vương thành. Lúc này dân chúng trong vương thành thực sự như điên, đều quỳ rạp xuống đất, bọn họ rưng rưng con mắt ngấn lệ nhìn về vị tân vương giả của mình, nhìn người đã từng là hoàn khố trở thành một vị vương giả có thể dẫn lĩnh bọn họ đi lên con đường phục hưng.
Vương giả trở về, đúng nghĩa chân chính là vương giả trở về.
- Xin mọi người yên tĩnh!
Thanh âm Đa Minh không tính là lớn, thế nhưng lại có thể khiến vương thành đang sôi trào trong nháy mắt liền an tĩnh xuống, vô số người đang chờ đợi vị vương giả của họ mở miệng.
- Ta là Đa Minh, ta là người Đa La đã từng phạm phải vô số sai lầm, thế nhưng mọi người vẫn thủy chung không có buông bỏ ta. Hôm nay Đa Minh ta trở lại vương thành, Đa Minh trước kia đã chết, Đa Minh hiện tại là huyết mạch cuối cùng của Đa gia, vẫn như cũ sẽ theo bước các vị tiền bối trong Đa gia, sóng vai chiến đấu cùng với mọi người, sau này mọi người chúng ta đồng sinh cộng tử với nhau, sóng vai chiến đấu với nhau, tái hiện lại vinh quang Đa La của chúng ta ngày nào, đòi lại tôn nghiêm chúng ta đã đánh mất.
Đa Minh rất kích động. Âu Dương đứng ở bên người Đa Minh có thể phát hiện, khi Đa Minh nói ra những lời này, thân thể hắn cũng không ngừng run lên.
- Đồng sinh cộng tử, sóng vai chiến đấu, khôi phục lại quang vinh Đa La, đòi lại tôn nghiêm đã đánh mất.
Dân chúng hô lên theo lời Đa Minh, nhiệt huyết trong tim bọn họ lại một lần nữa được thiêu đốt.
Đa Minh nhìn dân chúng phía dưới tường thành, trước đó hắn vẫn không hiểu, phụ thân là quốc quân, vì sao vẫn thủy chung nói với hắn như vậy.
- Hài tử, Đa La thuộc về mỗi người, Đa gia chỉ là người lãnh đạo, Đa gia không phải là người tối cao. Tại Đa La, Đa gia chúng ta với dân chúng như huynh đệ tỷ muội, bởi vì chúng ta là huyết mạch tương liên.
- Hài tử, đừng nên nghĩ chính mình rất cao quý, người Đa gia chưa bao giờ cho rằng chính mình cao quý, bởi vì bất luận khi nào, người Đa gia cũng đứng sóng vai chiến đấu với dân chúng Đa La.
- Hài tử, ngươi cũng không hiểu được trái tim vương giả, bởi vì ngươi thủy chung cho rằng mình tài trí hơn người. Khi nào ngươi thực sự có thể buông bỏ tất cả, đứng chung một chỗ với dân chúng, cười vui với bọn họ, chia khổ với bọn họ. Khi đó bọn họ có thể không chút câu thúc, kể khổ với ngươi, kể cho ngươi biết một ít việc vặt trong sinh hoạt của họ, khi đó ngươi mới là một vương giả chân chính.
Đây đều là những lời phụ thân Đa Minh, quốc quân Đa La từng nói. Vị quốc quân Đa La tiền nhiệm được ngoại giới xưng là Thiết Huyết Ma Quân, cũng không phải lãnh huyết như mọi người tưởng tượng, hắn có thể tùy ý đi ra ngoài hoàng thành, hắn có thể cùng ăn cùng ở một chỗ với dân chúng. Dân chúng cũng không có sợ hãi vị vương giả được ngoại giới xưng là Thiết Huyết Ma Quân, bởi vì bọn họ đều có chung một trái tim.
Đa Minh còn nhớ rõ, mỗi đời quốc quân đều không nhất định là người ưu tú nhất, thế nhưng mỗi đời quốc quân lại đều có một điểm giống nhua, đó chính là bất cứ lúc nào hắn cũng không cho rằng mình cao quý hơn dân chúng, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đứng bên dân chúng, thoải mái vui cười với dân chúng, sẵn sang chia khổ với dân chúng.
Trước đó Đa Minh căn bản không thể hiểu được những lời này, tại trong mắt hắn, thân là vương giả hẳn phải cao cao tại thượng, tất cả mọi người đều phải cúi đầu lễ bái hắn.
Thế nhưng Đa Minh lại phát hiện, hắn làm như vậy chỉ khiến dân chúng Đa La rời xa hắn.
Hiện tại, Đa Minh rốt cuộc hiểu được ý tứ của phụ thân rồi, hắn rốt cuộc biết hàm nghĩa trong lời phụ thân nói. Vương giả không nhất định phải cao cao tại thượng, vương giả không nhất định phải dùng quyền thế khiến cho người khác cúi đầu.
Đa Minh đã ngộ ra được, vương giả hẳn phải là người đưa tới hi vọng cho dân chúng, chư không phải là chèn ép dân chúng. Đa Minh lại một lần nữa thấu ngộ rồi.
Đa Minh quỳ rạp xuống đất, giờ khắc này hắn không cảm thấy mất mặt, hắn đang muốn nói với toàn thể dân chúng, rằng hắn đã từng sai rồi, hắn đã từng là kẻ vô tri thế nào.
Đa Minh cúi đầu với vô số dân chúng, cái cúi đầu này tuy rằng không có bất luận thanh âm gì, thế nhưng dân chúng vương thành lại có thể hiểu được tấm lòng của Đa Minh, bởi vì lúc này bọn họ liên tâm, bọn họ là huyết mạch tương liên.
Bọn họ có thể cảm nhận được sự áy náy trên người Đa Minh.
Bọn họ biết, khi Đa Minh một lần nữa đứng lên, Đa La đã xuất hiện trở lại một vị vương giả đúng nghĩa, một vị vương giả dẫn lĩnh bọn họ đi trên con đường phục quốc.
- Chúng ta sóng vai nhau chiến đấu, chúng ta đồng sinh cộng tử…
Tiếng gọi ầm ĩ hỗn tạp với nước mắt dâng trào, vô số dân chúng nhìn Đa Minh chậm rãi đứng lên trên tường thành. Giờ khắc này, bọn họ đã thấy được trên người Đa Minh thứ cảm giác đã từng có trên mỗi người mỗi đời quốc quân.
Vương giả hiền hậu không đánh mất uy nghiêm, thân ái lại tràn ngập khí phách.
- Đây mới là vương giả chân chính.
Âu Dương nhìn biến hóa trên người Đa Minh, trong lòng Âu Dương có được không ít cảm ngộ. Âu Dương tự cảm thấy may mắn khi chính mình có thể kinh lịch qua tất cả chuyện này, bởi vì những cảm ngộ này không thể dùng bất cứ thứ gì khác đổi lại được.
Trải nghiệm cảm ngộ còn khó khăn hơn nhiều so với tu luyện lực lượng, bởi vì nó là vô hình, nếu như không có cơ duyên, cho dù ngươi có thiên phú nghịch thiên, cũng vĩnh viễn không thể tìm ra được tồn tại của nó.
…
Vương thành huy hoàng ngày trước đã không còn, hiện tại nơi nơi đều là tuyệt vọng và quyến luyến. Đương nhiên tội ác theo đó cũng tấn công vào tòa thành này.
Thế nhưng ngày hôm nay đã khác rồi, ngày hôm nay vương giả Đa La đã trở về, toàn bộ Đa La một lần nữa có được trái tim, bất luận người Đa gia nào cũng chính là trái tim của Đa La, chỉ cần người Đa gia còn, chỉ cần có một đệ tử Đa gia dẫn lĩnh Đa La, như vậy người Đa La sẽ không ngừng đứng lên chiến đấu.
Ánh trăng nhô lên cao, lửa trại nổi lên giữa quảng trường đã bị phá hủy trong vương thành. Lúc này Đa Minh không còn ngạo khí gì đó của Thập Tam vương tử, hắn và vô số con dân Đa La đang ngồi vây xung quanh đống lửa, giống như phụ thân hắn, người đã từng là vương giả Đa La, đã từng kiên nhẫn lắng nghe thanh âm của con dân.
Ngồi tựa lưng vào một gốc cây đã bị đốt thành màu đen, Âu Dương không phải, lúc này Đa Minh cần điều động lòng nhiệt tình của dân chúng, còn việc Âu Dương phải làm chính là trải ra một con đường rực rỡ trước mặt Đa Minh.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Phía trước con đường này chính là cường giả, Âu Dương đương nhiên không thể tùy tiện tìm tới vài người rồi đề cao tu vi bọn họ, biến bọn họ thành cường giả đỉnh phong. Tuy rằng trên dưới Đa La một lòng, thế nhưng đây là lúc bọn họ cùng rơi vào trong tuyệt vọng, nếu một người từ chỗ là một nô lệ vong quốc, đột nhiên biến thành cường giả cửu giai, hắn có thể thủy chung bất biến hay không?
Những người được chọn, tuyệt đối phải là dạng đứng đầu, Đa Minh không thể nhìn thấu nhân tâm, hắn có thể làm chính là cố gắng lớn nhất tìm ra người có thể mỗi thời mỗi khắc đều trung thành với Đa La, hỗ trợ Đa Minh.
- Ngươi không phải người Đa La sao?
Một thanh âm nữ tử rất êm tai từ phía dưới tàng cây truyền đến, nữ hài tử này đã ngồi chỗ ngồi này từ lâu, từ khi Âu Dương bắt đầu đi lên, nàng liền ngồi ở dưới tàng cây. Nàng không giống như những người khác tới ngồi quanh đống nửa, nàng cứ lẳng lặng ngồi ở chỗ này, đờ ra nhìn Đa Minh.
Ban đầu Âu Dương cũng không quá chú ý nữ hài tử này, có điều lúc này nàng lại mở miệng hỏi mình, Âu Dương liền quay sang cười nói với nàng:
- Ta sao? Ta không phải người Đa La!
- Vậy ngươi là người đế quốc Kha Gia sao?
Nữ hài tử cũng không cho rằng Âu Dương sẽ là người đế quốc Mễ Nhĩ hoặc là người đế quốc Tuần Thiên, bởi vì hai đế quốc này đã sớm quỷ dị triệt binh rồi, hơn nữa nếu như người này là người hai đế quốc kia, thấy được vương giả Đa La bọn họ trở về, tuyệt đối sẽ không thể phát ra nụ cười hài lòng như vậy.
- Cũng không phải?
- Lẽ nào ngươi là người đế quốc Mễ Nhĩ hoặc là đế quốc Tuần Thiên?
Nữ hài tử rõ ràng khẩn trương, những người ngồi cách đó không xa phảng phất như nghe được thứ gì đó, dĩ nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua bên này. Thế nhưng khi bọn họ nhìn thấy ngồi bên này chính là Âu Dương, bọn họ cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Phải biết rằng, khi Đa Minh trở về, chính là nhờ nam tử này đưa đi. Nếu như Âu Dương thật là kẻ xâm lược, như vậy tuyệt đối không có khả năng đưa Đa Minh trở lại quốc gia bọn họ, khiến Đa Minh một lần nữa thành lập lại đế quốc Đa La.
- Đương nhiên không phải rồi! Nhà của ta tại một địa phương rất xa, xa đễn nỗi cho dù có ngày ta đứng trên đỉnh phong thế giới, cũng không thể trở về.
Âu Dương biết, thân là một gã xuyên việt, hắn đã không còn nhà, thân nhân cũng đã biến mất.
Có điều Âu Dương cũng không oán giận điều gì, từ thế gới kia đến nơi đây, tuy rằng phải trải qua rất nhiều đao quang kiếm ảnh, huyết vũ tinh phong, thế nhưng Âu Dương phát hiện, ở đây ngược lại càng có thể cho mình một loại cảm giác giải phóng.
Điều này cũng giống như một câu nói được nghe qua tại đâu đó:
- Ngươi là một con sói, dù phủ lên mình ngươi lớp lông loài cừu, trong lòng ngươi vẫn có dã tính của loài sói.
Đúng vậy, trong lòng Âu Dương có loại dã tính thuộc về sói, ở thế giới kia, dã tính của hắn không thể phóng xuất ra. Nhưng qua tới thế giới này rồi, chân chính trải qua những chuyện tình khiến nhiều người không thể tưởng tượng nổi, Âu Dương đã triệt để rũ bỏ lớp lông cừu bên ngoài mình, để lộ ra dã tính của sói bên trong.
- A? Nhà ngươi ở xa như vậy sao?
Vẻ mặt Kiều Vi giật mình nhìn Âu Dương, đây là lần đầu tiên nàng nghe được có người đi xa nhà mình đến trình độ như vậy.
- Đúng thế! Có điều ta lẻ loi một mình, ta đi đến đâu, nơi đó liền thành nhà của ta!
Âu Dương nhìn nữ hài đơn thuần, giờ khắc này hắn cảm giác chính mình thật dễ dàng, dường như buông xuống tất cả.
- Thật đáng thương, có điều ít nhất ngươi còn được sống, ca ca ta cũng lớn như ngươi, thế nhưng hắn đã chết rồi.
Nữ hài nói, trên mặt Âu Dương liền xuất hiện một tia kinh hãi.
Bởi vì hắn phát hiện,khi nữ hài nói đến ca ca đã chết của mình, tuy rằng toát ra sự ưu thương, thế nhưng không có bất luận chút sợ hãi gì.
Nữ hài này nhìn qua bộ dáng chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, nữ hài tầm tuổi như vậy, vừa mới phải trải qua chiến tranh khốc liệt, đồng thời còn mất đi người thân, hiện tại nàng hẳn là lúc nàng cảm thấy sợ hãi, bất lực mới đúng. Thế nhưng nữ hài này lại không có như vậy, điều này xác thực khiến cho người ta kinh ngạc.
- Ca ca của ngươi chết rồi, lẽ nào ngươi không đau lòng sao?
Âu Dương rất muốn biết, trong lòng nữ hài tử này rốt cuộc suy nghĩ như thế nào.
- Ca ca ta chết trận vì Đa La, hắn là dũng sĩ, hắn nói cho ta biết, Đa La sẽ không diệt vong, tới một ngày nào đó, vương giả Đa gia sẽ một lần nữa trở lại phiến thổ địa này, một lần nữa dẫn lĩnh chúng ta đi tới huy hoàng, vương giả kia chính là hóa thân của ca ca ta! Hiện tại lời ca ca ta nói đã ứng nghiệm rồi, Âu Dương sẽ là ca ca của ta.
Nữ hài tử mỉm cười nhìn Âu Dương, nói. Nếu như không phải biết rõ tiền căn hậu quả, nếu chỉ nghe đến câu nói Đa Minh sẽ là đại cao của ta, Đa Minh thực có thể tin tưởng đây là muội muội của Đa Minh rồi.
- Tốt…
Lúc này trên mặt Âu Dương lộ ra một tia cười, con ngươi chợt lóe qua tia huyết sắc. Thể chất nữ tử này rất bình thường, cho dù nàng đề thăng tới cửu giai đỉnh phong, cuộc đời này của nàng cũng không có khả năng đột phá đến Thánh thể, thế nhưng câu nói kia của nữ hài tử lại khiến Âu Dương xác định được một việc, nàng chính là người thứ ba được lựa chọn!
- Tên gọi ngươi là gì?
Âu Dương nhìn nữ hài xưng hô Đa Minh là ca ca, hỏi.
- Ta là Kiều Vi.
Nữ hài tử suy nghĩ một chút, lại mở miệng nói:
- Không! Trước đó gọi là Kiều Vi, mỗi người trong đế quốc Đa La đều có họ Đa, Đa Minh là ca ca của ta, thế nên ta phải gọi là Đa Kiều Vi mới đúng.
Nữ hài trịnh trọng nói.
- Tốt, ta nhớ kỹ người rồi, Đa Kiều Vi, ta tin tưởng Đa Minh rất nguyện ý có một người muội muội như ngươi.
Âu Dương đi tới bên cạnh nữ hài, nhẹ nhẹ vỗ vai nữ hài đáng yêu này. Tuy rằng Âu Dương nghĩ biến một nữ hài thiện lương như vậy thành một cường giả cửu giai đỉnh phong, khiến nàng phải đi tới chiến trường tàn khốc, thế nhưng Âu Dương lại tin tưởng, nếu mình nói chuyện này cho nữ hài biết, nàng nhất định sẽ nguyện ý, bởi vì nàng có đủ kiên cường.
Đa Minh từ bên đống lửa trại đi về phía bên này, có thể nói ngày hôm nay, người Đa Minh muốn cảm tạ nhất tự nhiên là Âu Dương, tuy rằng Đa Minh thủy chung không biết Đa Âm trong miệng Âu Dương là ai, thế nhưng hắn lại biết mục đích lần này của Âu Dương.
Hắn muốn hậu táng tiền bối của mình, cũng có nghĩa rằng hắn là một trong những tiền bối của Đa gia. Đa Minh thề, khi chính mình có một ngày khôi phục được đế quốc Đa La, hắn sẽ có câu trả lời thỏa mãn nhất cho Âu Dương.
Nếu như không gặp được Âu Dương, nếu như không có Âu Dương dẫn theo chính mình đánh đuổi những người Mễ Nhĩ đang giẫm đạp lên phần mộ tổ tiên mình, khiến người Mễ Nhĩ phải lui binh. Nếu như không có Đa Minh dẫn theo chính mình đi Tuần Thiên, đại chiến với lão tổ Tuần Thiên khiến Tuần Thiên phải lui binh, như vậy dù cho hắn có trở lại mảnh đất này, cũng chỉ có thể mở mắt nhìn tràng diện vô số kẻ xâm lượng đang tàn phá bừa bãi nơi đây.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Trong nhiều bàn tay kẻ xâm lược như vậy, nếu như hắn đứng ra, chờ đợi hắn chính là số phận bị giết trong khoảnh khắc.
Âu Dương bồi dưỡng nên hắn, tuy rằng Âu Dương rất ít khi mở miệng, thế nhưng Đa Minh lại thủy chung khắc sâu ân tình của Âu Dương, khi có một ngày Đa La được trùng kiến, vô luận như thế nào, Đa Minh cũng nhất định phải tri ân Âu Dương, người liên tục đứng ra chống đỡ cho dân chúng Đa La tại những thời khắc nguy nan nhất.
- Ta đã tìm được ba người cho ngươi, tính thêm hẳn cho ngươi bốn người, ta sẽ không cho người quá nhiều cường giả, lục đại đỉnh phong Đa La đã từng có thể lực áp ba đế quốc kia, ta tin tưởng ngươi cũng nhất định có thể làm được.
Âu Dương vỗ vỗ vai Đa Minh.
Lúc đầu Âu Dương nghĩ sẽ bồi dưỡng cho Đa Minh một đội ngũ đỉnh phong gồm mười người, thế nhưng khi đó Âu Dương cũng thật không ngờ đế quốc Đa La dĩ nhiên có lực ngưng tụ lớn như vậy, có được điều kiện này rồi, muốn khôi phục Đa La cũng không khó khăn như trong tưởng tượng. Thế nên Đa La đã từng có lục đại đỉnh phong, ngày hôm nay Âu Dương liền trải lại cho Đa La đúng lục đại đỉnh phong.
Đa Minh nhìn Âu Dương, hắn không nói lời cảm tạ gì, dù sao ân tình của Âu Dương quá lớn, có nói lời cảm tạ gì đó liền có vẻ như dối trá.
Hắn chỉ biết ghi tạc ân tình của Âu Dương vào lòng, thầm nghĩ trong tương lai sẽ nói với hậu nhân Đa La:
- Đã từng có người gọi là Âu Dương, không biết hắn đến từ phương nào, thế nhưng chính hắn đã ra tay cứu vớt Đa La.
Âu Dương một lần nửa nhảy lên chạc cây cháy đen của mình, con mắt hắn đảo qua đảo lại vô số người trong đám đông, hi vọng có thể tìm được người thứ tư và người thứ năm…
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã qua thêm ba ngày, toàn bộ lãnh thổ Đa La lúc này đã hoàn toàn trỗi dậy, vô số tráng niên từ khắp ngả bắt đầu chạy tới nơi đã từng là vương thành huy hoàng này, bởi vì nơi đây có vương giả của bọn họ, vương giả của bọn họ muốn dẫn lĩnh bọn họ một lần nữa kiến lập Đa La.
Lúc này, bọn họ đều sôi trào nhiệt huyết vì nước nhà, bất luận trong mỗi người dân Đa La nào đều có tình cảm nồng nhiệt với Đa La, các con dân đều buông xuống hết thảy, lên đường hành trình theo vương giả.
Ngay cả khi mỗi người bọn họ đều biết con đường sắp tới có thể không còn lối về, nhưng bọn họ vẫn tự thấy kiêu ngạo cho chính mình, thân nhân, bằng hữu bọn họ, toàn bộ Đa La cũng kiêu ngạo vì quyết định ngày hôm nay của bọn họ.
Tại thời điểm Đa La nguy nan nhất, bọn họ lựa chọn đứng ra, điều này nói rõ trong trái tim bọn họ có tình yêu nồng nhiệt với Đa La, thật giống như theo lời Đa Kiều Vi, mỗi một người trên đất nước Đa La đều có chung họ Đa.
Càng lúc càng có nhiều người đi đến vương thành, thế nhưng theo số lượng người tới đông dần, lương thực liền trở thành một vấn đề lớn. Tuy nói mỗi người họ trong những ngày này đều chỉ ăn rất ít, thế nhưng Đa La đã không còn lương thực thặng dư, nếu nhìn tình huống hiện tại, dù Đa La có thể một lần nữa được kiến lập, cũng tuyệt đối không có khả năng vực dậy.
Nhìn thấy tất cả, nhưng Âu Dương không nói gì thêm, bởi vì đây không phải việc của hắn, đây là vấn đề vị vương giả Âu Dương của Đa La cần tự mình suy nghĩ và giải quyết, nếu như ngay cả vấn đề cơ bản là cơm ăn áo mặc đều không thể giải quyết, làm sao có thể thành lập quân đội Đa La, làm sao có thể dẫn lĩnh con dân Đa La tìm lại tôn nghiêm?
Trong thời gian ba ngày này, Âu Dương đã tìm được một người, đây là một lão nhân sáu mươi tuổi, lão nhân này đã từng là một đột trưởng đội hộ vệ hoàng thành, cảm tình của hắn với Đa La thật khó có thể diễn tả bằng lời, Âu Dương biết nhân tài như vậy có thể chân chính chiến đấu vì Đa La, thế nên hắn được Âu Dương lựa chọn làm người thứ tư, tên của hắn là Bộc Tồn Hân!
…
Mấy ngày này, vấn đề lương thực vẫn luôn làm khó Đa Minh. Đa Minh biết, đây là vấn đề phải do tự mình giải quyết, thế nhưng đối với chuyện này, hắn cũng không có bao nhiêu biện pháp, dù sao sở hữu khí chất vương giả và vương giả chân chính là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Có điều Đa Minh cũng không tuyệt vọng, bởi vì Đa Minh biết, lúc này nếu chính mình tuyệt vọng, như vậy sẽ là đả kích cực lớn với toàn thể Đa La.
Đa Minh mời tới rất nhiều những lão giả lớn tuổi trong thành, rồi tập trung mọi người ngồi lại bàn luận, nghiên cứu biện pháp giải quyết.
- Các vị, mọi người hẳn đều hiểu được nguy cơ về lương thực, mục đích mời chư vị tới đây ngày hôm nay, kỳ thực rất đơn giản, chính là vì một truyền thuyết của Đa La.
Đa Minh nhìn lướt qua bảy vị lão giả ngồi trước mặt, hắn tin tưởng bọn họ hẳn đều nghe nói qua về truyền thuyết này của Đa La.
Nhìn bảy người đồng thời gật đầu, Đa Minh thỏa mãn, cười cười nói:
- Từ nhỏ ta đã được nghe phụ thân nói, Đa La là quốc gia sống trong yên bình và biết lo nghĩ trước gian nguy, tuy rằng chúng ta vẫn rất lớn mạnh, nhưng chúng ta vẫn có một không gian bí mật! Không gian này là vì phòng ngừa có một ngày Đa La bị diệt, tác dụng của nó nhằm giúp Đa La có được cơ hội đông sơn tái khởi, mọi người hẳn cũng đều nghe qua chứ?
- Bệ hạ đang muốn nói tới ngôi sao Đa La?
Một lão giả trên mặt đầy nếp nhăn, tay chân có chút run run, nói:
- Kỳ thực ngôi sao Đa La này chưa bao giờ là bí mật tại Đa La. Khi trước, lúc người Tuần Thiên và người Mễ Nhĩ đánh vào vương thành Huy Hoàng, cướp giật và phá hủy bảy ngày bảy đem, bọn họ muốn tìm ra ngôi sao Đa La, đoạt tuyệt đường lui của Đa La chúng ta, nhưng bọn hắn đã thất bại, bởi vì vị trí của ngôi sao Đa La chỉ có người Đa gia mới biết được.
Lão nhân nói lời này, cả sáu vị lão nhân còn lại đều hưởng ứng, gật đầu công nhận.
- Bệ hạ cẩn thận suy nghĩ một chút, thân là người Đa gia, tuy rằng bệ hạ chưa từng hỏi qua chuyện quốc sự, thế nhưng bệ hạ hẳn cũng biết mới đúng.
Lão nhân tiếp tục mở miệng nói.
- Xác thực là ta có biết.
Đa Minh gật đầu, tuy rằng Đa Minh chưa từng hỏi qua chuyện quốc sự, thế nhưng trong lòng mỗi một hậu nhân Đa gia đều phải ghi nhớ về chuyện ngôi sao Đa La này, Đa Minh tự nhiên cũng không phải ngoại lệ.
- A?
Bảy vị lão nhân nghe được Đa Minh thừa nhận, ánh mắt đều sáng lên. Ngôi sao Đa La được xưng là hi vọng cuối cùng của Đa La, theo lời truyền lại, nếu có ngày Đa La bị diệt, như vậy hậu nhân Đa gia sẽ mở ra ngôi sao Đa La, một lần nữa khôi phục lại vinh quang cho Đa La.
- Kỳ thực ngôi sao Đa La nằm ngay dưới chân chúng ta!
Đa Minh chỉ xuống bên dưới, hắn biết rõ ngầm phía dưới vương thành huy huy hoàng có chon dấu một không gian thật lớn, đồng thời Đa Minh còn biết, đó chính là ngôi sao Đa La trong truyền thuyết kể lại của đế quốc Đa La.
- Bệ hạ, ngài không cần phải nói cho chúng ta biết, chỉ cần bệ hạ mở ra ngôi sao Đa La, khôi phục lại vinh quang Đa La cho toàn thể con dân chúng ta là tốt rồi.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Về phần bí mật của ngôi sao Đa La, vẫn cứ để như trước, ghi khắc tại trong lòng hậu nhân Đa gia là được rồi.
Bảy vị lão nhân đều đồng loạt lên tiếng, không muốn nghe thêm bí mật về ngôi sao Đa La.
Phải biết rằng, khi trước người của đế quốc Tuần Thiên và đế quốc Mễ Nhĩ muốn tuyệt đường hi vọng của Đa La, bọn họ muốn tìm ra ngôi sao Đa La, thế nên đã giết chết bao nhiêu người nơi đây, thế nhưng người Đa gia không nói, vì dù có nói bọn họ cũng phải chết, còn những người khác thì không hề biết, thế nên hai đế quốc kia hao tổn không biết bao nhiêu tâm tư, vẫn không thể tìm được ngôi sao Đa La.
Ngày hôm nay Đa Minh muốn nói ra chuyện ngôi sao Đa La, bảy vị lão nhân liền vội vàng ngăn cản, ngôi sao Đa La này tốt nhất vẫn cứ là bí mật, dù sao nếu bị lộ ra ngoài, ngôi sao Đa La sẽ mất đi ý nghĩa của nó, ai cũng không dám bảo chừng nghìn vạn năm sau, đế quốc Đa La có còn phải gặp tình huống diệt vong như ngày hôm nay không. Nếu như bí mật ngôi sao Đa La bị phá giải rồi, rất có khả năng hi vọng cuối cùng của Đa La cũng bị mất luôn.
- Được rồi, ngày hôm nay ta liền mở ra ngôi sao Đa La…
Đa Minh biết bên trong không gian thật lớn của ngôi sao Đa La kia cất chứa cái gì, đó không phải là vàng bạc tài bảo, cũng không phải là châu báu bảo ngọc gì, cất chứa bên trong đó là vô số lương thực và vô số binh khí, áo giáp.
Muốn phục quốc, vàng bạc tài bảo chỉ là vô ích, châu bảo ngọc thạch cũng không thể dùng. Thứ chân chính hữu dụng nhất, chính là những thứ bình thường nhất như lương thực và các loại khí tài quân binh.
Đa Minh biết, bên trong ngôi sao Đa La có nhiều lương thực vô kể, phụ thân hắn đã từng nói cho hắn biết, lương thực bên trong ngôi sao Đa La đủ cho toàn bộ người trong Đa La ăn trong mười năm! Binh khí, áo giáp trong đó đủ trang bị cho đại quân hai trăm vạn người.
Đây là một con số đáng sợ vô cùng, đó là một không gian thật lớn, tồn tại từ thời viễn cổ xa xưa, người Đa gia qua mỗi mười năm sẽ bỏ vào thêm một ít lương thực và khí tài, thế nên đây chính là kết quả của sự nỗ lực qua vô số thế hệ Đa La.
Lương thực, binh khí và áo giáp cất giữ trong phiến không gian thật lớn, sẽ được bảo tồn vĩnh viễn, không hề biến mất. Khi có một ngày Đa La gặp nguy nan, hậu đại Đa La sẽ dùng huyết mạch của chính mình mở ra ngôi sao Đa La, mở ra đường hi vọng khôi phục lại Đa La.
Một mình Đa Minh đi tới trung tâm hoàng thành, nơi này đã từng là ngự hoa viên, thế nhưng trải qua đại hỏa, nơi này dường như đã biến thành hoang dã.
Đa Minh nhìn quét qua ngự hoa viên nửa ngày, hắn phát hiện một một tấc đất nơi này đều có dấu tích bị người đào bới, rất hiển nhiên đây là kết quả khi trước những kẻ xâm lượng đã bỏ một phen công phu truy tìm ngôi sao Đa La, đáng tiếc bọn họ vô luận đào bới thế nào, cũng tuyệt đối không có khả năng đào ra ngôi sao Đa La được.
Ngoại giới nói ngôi sao Đa La được chôn bên dưới mặt đất, trên thực tế ngôi sao Đa La là một không gian được mở ra độc lập, phải có huyết mạch người Đa gia tại đúng thời điểm và địa điểm mới có thể mở ra nó.
Đa Minh ngồi trên một khối đá bị gãy đoạn, hắn nhìn sắc trời một chút, lúc này không sai biệt lắm đã tới đúng thời điểm có thể mở ra không gian ngôi sao Đa La.
Đa Minh đứng dậy, đi tới trước một tảng đá bình thường không hề bắt mắt, lúc này tảng đá đã bị lửa thiêu trụi thành màu đen, thậm chí mặt ngoài đã xuất hiện những vết nứt vỡ, thế nhưng Đa Minh biết, dù tảng đá này bị thiêu đốt cỡ nào, nó cũng không bị nứt tung ra, bởi vì nó là cửa chính đi vào ngôi sao Đa La, bản thân nó chính là một khối bảo bối, nó sở hữu năng lực tự chữa trị phục hồi.
Lấy ra một chiếc chủy thủ nhỏ, Đa Minh lần lượt trích vào mười đầu ngón tay của mình, sau đó đưa hai tay nhỏ máu tươi xuống trên mặt tảng đá bị cháy đen.
- Đa Minh hậu nhân Đa gia! Hiện tại Đa La chịu cảnh tàn sát lầm than, Đa Minh hậu nhân Đa gia xin theo ý chỉ của tổ tiên mở ra ngôi sao Đa La, phục hồi lại sự huy hoàng của Đa La ngày trước!
Đa Minh nói xong liền đưa hai tay rời khỏi tảng đá, toàn thân quỳ xuống, dập đầu lại ba cái về phía tảng đá, hai tay huy động thành một thủ thế kỳ quái.
Thủ thế nyaf phảng phất như có lực lượng thần kỳ, khi thủ thế vừa được tạo thành, ngay cả Âu Dương tại bên ngoài hoàng thành cũng cảm giác được một cỗ lực lượng thật lớn từ trong hoàng thành truyền ra ngoài.
- Ý chí bất diệt!
Âu Dương rất quen thuộc với loại lực lượng này, đây là một trong những lực lượng thuộc về viễn cổ, đó là ý chí bất diệt, vĩnh sinh. Âu Dương rất kỳ quái, trong thế giới nhỏ bé này vì sao lại có thể xuất hiện ý chí bất diệt? Lẽ nào bên trong thế giới nhỏ này có ẩn tàng một cỗ ý chí cấp cường giả?
Giữa lúc Âu Dương đang còn tự hỏi, bầu trời liền biến thành màu lam đậm, vô số ngôi sao trên bầu trời liền sắp thành một trận đồ cổ quái, từ nhỏ dần dần khỏa lấp cả bầu trời, tiếp đó một dòng xoáy thật lớn trống rỗng xuất hiện.
- Đây là cái gì?
Âu Dương nhìn dòng xoáy thật lớn đột nhiên xuất hiện, hắn đã hiểu ra. Cỗ ý chí bất diệt kia cũng không phải phát ra từ người nào đó, nó được phát ra từ chỗ dòng xoáy thật lớn kia.
- Ngôi sao Đa La! Nghe ta hiệu lệnh! Mở ra đi!
Một thanh âm truyền khắp toàn bộ vương thành huy hoàng. Thanh âm Đa Minh truyền ra từ trong dòng xoáy, khi thanh âm này xuất hiện, vô số người bên dưới trợn tròn mắt nhìn lên dòng xoáy giữa bầu trời.
- Kia… Ngôi sao Đa La!
Nhìn vào dòng xoáy, toàn bộ người dân Đa La bên dưới đều kích động vô cùng, tuy rằng mỗi người bọn họ đều đã được nghe truyền thuyết về ngôi sao Đa La, thế nhưng chân chính chứng kiến thì chưa ai được cả. Bởi vì việc mở ra ngôi sao Đa La là đại biểu cho ngày diệt vong đã phủ xuống Đa La.
Hiện tại Đa Minh vào úc Đa La nguy nan nhất, rốt cuộc mở ra ngôi sao Đa La, ngôi sao hi vọng của toàn bộ đế quốc Đa La!
- Ngôi sao Đa La đã mở ra rồi, toàn thể con dân Đa La không nên bối rối, tuyển ra những thanh niên tinh tráng tiến vào ngôi sao Đa La, vận chuyển vật tư ra ngoài đi!
Đa Minh đứng trên tường thành hoàng thành, dòng xoáy thật lớn tại phía sau lưng hắn, lúc này Đa Minh phảng phất như một vị thần linh, đưa tới lương thực cho vô số con dân Đa La đang đói khổ, khiến niềm vui và nét hân hoan hiện trở lại trên khuôn mặt của mỗi con dân.
- Úc! Ngôi sao Đa La mở ra rồi! Bệ hạ muôn năm!
Tiếng hoan hô không ngừng vang lên, toàn bộ vương thành biến thành một biển hân hoan vui sướng, thế nhưng mặc dù là vậy, vương thành lại không hề có chút hỗn loạn, chỉ thấy toàn bộ lão nhược, phụ nữ và trẻ em đều quay trở lại trong nhà, một ít thanh niên tinh tráng thì hợp lại thành từng đội ngũ rồi tiến vào trong dòng xoáy, tiến vào ngôi sao Đa La.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhìn theo bọn họ tiến vào, mọi người trong vương thành đều tràn ngập chờ mong, tuy rằng ngôi sao Đa La được xưng là hi vọng cuối cùng, thế nhưng bên trong cất chứa những gì thì không mấy người đời sau biết được.
Có điều ngưỡng mong của bọn họ rất nhanh liền có được đáp áp, không bao lâu sau, nhóm thanh niên tinh tráng tiến vào sớm nhất đã đi ra, trên tay, trên vai, trên lưng là những bao lương thực.
- Lương thực! Thật nhiều lương thực! Số lương thực đủ cho chúng ta ăn cả đời cũng không hết!
Có người đi ra liền hô lớn lên, bởi vì hỉ có người tự mình đi vào bên trong đó mới có thể phát hiện, bên trong căn bản là một thế giới thu nhỏ, cất chứa vô số lương thực, áo giáp và binh khí.
Đây mới là bảo tàng chân chính, nếu tại thời kỳ thái bình, vàng bạc tài bảo tự nhiên là bảo tàng được người ta trông đợi, thế nhưng lúc này, vàng bạc tài bảo xa xa không thể hữu dụng, không được người ta trồng chờ như lương thực và binh khí áo giáp.
- Mọi người không nên hoảng loạng, lần lượt tiến vào!
Đa Minh đứng trên tường thành nhìn lên, hắn đưa một ngón tay chỉ vào một nam tử trung niên vóc hình lực lưỡng, nói:
- Tổ chức nhân thủ đưa lương thực phân phát xuống dưới.
- Vâng, bệ hạ!
Nam tử trung niên này quay sang cười với Đa Minh, sau đó vội vàng chạy đi tổ chức nhân thủ.
- Ha ha, xem ra tiếp đến là muốn tổ kiến quân đội rồi.
Từ xa xa, Âu Dương nhìn thấy tất cả. Hắn biết, tiếp theo hẳn là tới việc tổ kiến quân đội rồi, lúc này Âu Dương cũng đã tìm được người thứ năm, đây đồng dạng cũng là một nữ tử, một nữ tử hơn ba mươi tuổi.
Âu Dương sớm chú ý tới nàng là bởi vì nàng dĩ nhiên có thực lực tam giai, tuy rằng tam giai tại trong mắt Âu Dương không tính là gì, thế nhưng trong người thường đã là một cường giả trong cường giả rồi.
Sở dĩ Âu Dương chọn nàng là vì, trong lúc vô ý Âu Dương đã nghe được nàng nói với nhi tử chín tuổi của mình rằng, trượng phu của nàng là một dũng sĩ Đa La, tuy rằng chết trận sa trường, thế nhưng trượng phu của nàng vẫn mãi là một dũng sĩ.
Nàng hận chính mình không phải thân nam nhi, không thể theo trượng phu cùng nhau bước ra chiến trường, cùng nhau chiến đấu, cùng dâng hiến xương máu mình cho quốc gia yêu dấu này.
Có thể thấy rõ được, nàng cũng là một người rất nặng lòng với quốc gia, nguyện ý hi sinh tính mệnh bản thân mình vì quốc gia, người như vậy chính là đối tượng thứ năm được Âu Dương lựa chọn. Tính tới lúc này, Âu Dương đã chọn ra được toàn bộ sáu người rồi.
Đa Minh, Trác Vũ, Từ Cẩm Kiên, Đa Kiều Vi, Bộc Tồn và cuối cùng là nữ tử Biện Vũ này, cả sáu người sẽ là một đời lục đại cường giả mới của Đa La do Âu Dương lựa chọn, cũng chính là sáu cây trụ chèo chống Đa La sừng sững trong thế giới này.
Hiện tại người đã chọn được, tiếp theo là đợi Trác Vũ và Từ Cẩm Kiến đến thôi, chờ khi hai người bọn họ đến rồi, Âu Dương sẽ xuất ra đủ đan dược đề thăng bọn họ tới cửu giai đỉnh phong, hoàn thành hứa hẹn của hắn với Đa Minh, sau đó sẽ nhìn theo Âu Dương phục quốc, một lần nữa kiến lập lại đế quốc Đa La, cuối cùng là an táng Đa Âm.
…
Quân đội Đa La được kiến lập với tốc độ cực nhanh, Âu Dương cũng không tình nguyện tịch mịch, tự mình đứng ra đảm nhiệm huấn luyện thần xạ thủ cho Đa La.
Lúc đầu những người có thiên phú bắn cung kia chỉ biết Âu Dương là người đi theo bệ hạ bọn họ trở về, bọn họ cung kính với Âu Dương chỉ vì hắn là người bên cạnh bệ hạ.
Nhưng khi bọn họ chân chính thấy được thuật bắn cung quỷ thần khó lường của Âu Dương, tất cả bọn họ lập tức dấy lên sự tôn kính từ tận trong lòng với Âu Dương.
- Tay phải vững, bắn tên phải độc, nhớ kỹ, thần xạ thủ khác với những chiến sĩ khác, thần xạ thủ trên chiến trường chính là sát thần, có binh sĩ tại phía trước ngăn trở địch nhân cho các ngươi, nếu các ngươi không thể dùng cung tên trong tay, bắn ra mũi tên cắm thẳng yết hầu địch nhân, như vậy các ngươi sẽ không xứng được xưng danh là thần xạ thủ.
Âu Dương nhìn cả đám xạ thủ đang nỗ lực luyện tập, những người này tuy rằng đều rất có thiên phú, nhưng bọn hoắn cũng chưa từng đi ra chiến trường, vẫn còn rất non nớt.
Chỉ khi chân chính đi tới chiến trường, trải qua chiến đấu, cảm thụ được tự mình đứng trong thiên quân vạn mã có như vậy mới thực sự vững vàng, còn như hiện tại thì hầu như không có khả năng.
- Tâm phải lạnh, dù cho một mình mình đối diện với thiên quân vạn mã, tim mình vẫn phải vững vàng, chỉ có như vậy các ngươi mới có thể đủ sức sinh tồn trong nghịch cảnh.
Âu Dương nói, trên người hắn không ngừng bộc phát ra yêu khí, tuy rằng những xạ thủ được tuyển chọn tới này không thể cảm nhận được yêu khí, thế nhưng lại có thể cảm thấy sự uy hiếp trên người Âu Dương.
Âu Dương muốn chính là loại cảm giác này, muốn bọn họ phải sợ hãi, khi bọn họ quen được cảm giác này rồi, lúc đi tới chiến trường sẽ được vững vàng hơn.
Ầm ầm ầm!
Bên cạnh sân huấn luyện xạ thủ truyền đến một trận tiếng móng ngựa đổ dòn vang, một trận những tiếng ngựa hí hấp dẫn sự chú ý của vô số người.
- Chiến mã!
Thấy chiến mã xuất hiện, một ít nam tử kích động vô cùng. Khi bọn hắn đưa mắt nhìn lại, phát hiện thấy trên vạn thớt chiến mã đang được một đám người mặc quần da dê lùa tới bên này.
- Rốt cuộc đã tới rồi.
Âu Dương nhìn những chiến mã này, những chiến mã được đưa tới từ thảo nguyên đế quốc Kha Gia, một vạn thớt chiến mã được Âu Dương dùng chỉ một viên linh đan đổi được.
Chiến mã, với ba nước khác đều là thứ hi hữu không đủ dùng, thế nhưng với đế quốc Kha Gia sở hữu thảo nguyên Kha Gia, chiến mã là thứ bọn họ không thiếu nhất.
Lúc đầu khi Âu Dương nói dùng linh đan đổi chiến mã, Kha Minh Quân thậm chí muốn một lượt bán ra mười vạn thớt, thế nhưng Âu Dương biểu thị cự tuyệt.
Lý do rất đơn giản, hắn không có khả năng xuất ra mười viên linh đan cho đế quốc Kha Gia.
Mười viên linh đan có thể tạo ra mười vị cửu giai, hoặc tạo ra năm vị cửu giai đỉnh phong. Nếu như để Kha Gia sở hữu nhiều cường giả như vậy, tương lai sau khi mình rời đi, đế quốc Kha Gia rất có thể bộc phát dã tâm.
Đây không phải kết quả Âu Dương muốn thấy, Âu Dương chỉ muốn khôi phục lại thế cục vốn có của tiểu thế giới này.
Tuy rằng Đa La chỉ có sáu đỉnh phong, thế nhưng cả sáu đỉnh phong lại đoàn kết vô cùng, những quốc gia còn lại không sai biệt lắm đều có số cường giả đỉnh phong ở mức này, chỉ bất quá cường giả đỉnh phong trừ khi gặp đại sự diệt quốc, còn lại sẽ không dễ dàng tham chiến.
Tính thế như vậy là hài hòa nhất tại trong mắt Âu Dương, tuy rằng nhìn qua Đa La có nhiều đỉnh phong, thế nhưng chỉ có thể công, nhưng không cách nào triệt để công phá người khác, đây cũng là một loại lộ tuyến duy trì liên tục.
- Người bên biên thành hẳn cũng nên tới rồi đi?
Âu Dương hỏi một vị đội trưởng xạ thủ đứng bên cạnh.
- Bẩm giáo quan, người biên thành không còn cách quá xa nơi này nữa, hẳn đêm nay là có thể đến rồi.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế