Khi dung nhập vào trong cung tiễn doanh, Âu Dương cũng không tiếp thu chức vị gì, Âu Dương ghét nhất chính là làm công việc cần phải quyết sách. Nên nhớ rằng người làm công việc quyết sách cần phải suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, Âu Dương cũng không muốn gây ra chuyện gì đó trở thành mối hận thiên cổ.
Cung tiễn doanh từ bước kiến thiết cơ bản đã đi vào quỹ đạo, nơi này vẫn căn cứ theo quy tắc do Âu Dương đặt ra khi trước, đó chính là quý tinh không quý đa. Thế nên toàn bộ cung tiễn doanh cuối cùng chỉ có cỡ bảy trăm người.
Thế nhưng trong bảy trăm người này ngoại trừ gần hai mươi thần xạ thủ, mỗi một người còn lại đều là cỡ sát thần trên chiến trường. Âu Dương rất chờ mong bảy trăm người này nếu cấu thành một tiểu đội, lại chiến vị trí tốt, không biết sẽ tạo ra được hiệu quả cỡ nào.
- Có tin tức rồi! Có tin tức rồi!
Ngay sáng sớm, Khâu Vĩ được gọi đi bàn bạc chuyện quân sự, lúc này sắc mặt vui sướng đang giục ngựa chạy cuồn cuộn từ bên ngoài trở về.
Lúc này Khâu Vĩ cầm trong tay một khối lệnh bài, khi người trong cung tiễn doanh quay đầu nhìn thấy được khối lệnh bài trong tay Khâu Vĩ, bọn họ nhất thời minh bạch vì sao Khâu Vĩ lại vui vẻ như vậy.
- Mẹ nó! Nghẹn gần một năm rồi, rốt cuộc muốn xuất binh rồi!
Mã Tề hung hăng nện một quyền vào gốc cây đại thụ bên cạnh, bộ dáng rõ ràng vô cùng kích động.
Đa La kể từ ngày Đa Minh trở về mở ra ngôi sao Đa La đến hiện tại đã gần một năm, trong thời gian một năm này Đa La nhanh chóng phát triển, kỵ binh đã lên tới ba vạn, hơn nữa Đa Minh dùng khoản lớn mua về hai vạn chiến mã từ đế quốc Kha Gia, hợp thành quân đoàn ba vạn thiết kỵ.
Bộ binh lại càng nhiều hơn, quân số đã lên tới chừng gần trăm vạn, hơn nữa trăm vạn này đều là qua tuyển chọn kỹ càng rồi thành lập thành. Toàn bộ Đa La tuy rằng không có được cục diện ba trăm vạn binh lực như thời thịnh vượng nhất, thế nhưng đại quân trăm vạn này cũng đủ cho Đa La xuất binh rồi.
- Đánh đế quốc Mễ Nhĩ! Chúng ta muốn đánh đế quốc Mễ Nhĩ đầu tiên!
Khâu Vĩ xoay người mtoj cái, lập tức nhảy người xuống ngựa, mở phần quân báo trong tay, nói:
- Mễ Nhĩ tiếp giáp biên giới với chúng ta, hiện tại biên phòng Mễ Nhĩ đồn trú sáu mươi vạn đại quân, bệ hạ muốn huy động quốc lực, nhất cử đánh tan Mễ Nhĩ.
- Huy động quốc lực!
Nghe được bốn chữ huy động quốc lực, Âu Dương có chút giật mình, dù sao vô luận xảy ra chiến tranh thế nào, cũng phải lưu lại binh lực phòng thủ, thế nhưng Đa Minh lại muốn toàn bộ giết tới, lẽ nào hắn điên rồi?
Ngay lúc Âu Dương đang tự hỏi, một câu nói của Khâu Vĩ liền nhắc nhở Âu Dương, giải đáp cho hắn.
- Chúng ta khác với những quốc gia khác, bọn họ có thử để thủ, chúng ta đã không còn gì để mất. Ý tứ của bệ hạ chính là nhất cử sát nhập Mễ Nhĩ, đoạt lại những gì chúng ta đã mất.
Thần tình Khâu Vĩ rất là kích động, dù sao Đa La đã bị chèn ép quá thảm rồi, nghẹn uất một năm trời rốt cuộc cũng được xuất chiến, không kích động mới là lạ đây.
Khâu Vĩ vừa nói xong, Âu Dương liền gật đầu.
Đúng như lời Khâu Vĩ nói, Đa La đã không còn gì để mất, cùng với việc lưu lại binh lực, không bằng nhất cử đánh tan Mễ Nhĩ.
Binh lực Mễ Nhĩ không tính là mạnh, toàn bộ đế quốc cũng không quá trăm vạn quân, so với đế quốc Tuần Thiên thì yếu hơn rất nhiều, có điều Mễ Nhĩ cũng có thành trấn thủ, Âu Dương thật ra đang rất chờ mong xem Đa Minh sẽ đánh như thế nào.
Âu Dương suy nghĩ một chút, nếu như lần này do chính mình dẫn lĩnh, mình sẽ đánh thế nào đây?
Âu Dương suy nghĩ một hồi, hắn nghĩ nếu như là chính mình, lúc này sẽ dùng một chiêu trực đảo hoàng long, Đa La không cần chia binh trấn thủ ở nhà, đây cũng giống như làm vua cũng thua thằng liều, lúc này nếu như chính mình là quan chỉ huy, sẽ trực tiếp tìm đến chỗ điểm yếu của Mễ Nhĩ, nhất cử đánh tan cửa vào Mễ Nhĩ, không chiếm thành không thủ thành, một đường giết thẳng vào bên trong, nhất cử giết tới dưới vương thành. Một đường tiến quân này, toàn bộ tiếp viện quân lương đều là cướp giật, lấy cướp nuôi binh.
Loại phương thức này rất giống với kiểu đập nồi dìm thuyền của trung đội số bảy ngày trước. Có điều 12 nghĩ đây là đấu pháp thích hợp nhất với Đa La hiện tại. Dù sao đi nữa nếu như phòng thủ, Đa La khẳng định không thể sánh bằng Mễ Nhĩ, so với việc đi lấy khuyết điểm của mình liều mạng với người khác, còn không bằng dùng toàn lực Đa La hiện tại tốc chiến tốc thắng, lấy thế mãnh hổ đẩy mạnh một đường, nếu trăm vạn đại quân Đa La đủ mạnh mẽ vây tới dưới vương thành, sợ rằng có thể khiến cho Mễ Nhĩ vỡ thành.
Chỉ cần Mễ Nhĩ bị đánh khỏi vương thành, như vậy Đa La đã giành được thắng lợi trong trận chiến này. Lấy địa vị của quân đội một vong quốc sát nhập Mễ Nhĩ, khiến Mễ Nhĩ vỡ thành lâm nguy, điều này đủ khiến cho Mễ Nhĩ không ngóc đầu nên được.
- Kỵ binh và bộ binh đều đã xuất phát, hiện tại nguyên soái Trác Vũ nói cho chúng ta biết, một mình chúng ta cấu thành một chiến đoàn, hắn nói để chúng ta hành động theo những gì huấn luyện viên đã chỉ dạy.
Khâu Vĩ ưỡn ngực nói:
- Từ hôm nay trở đi, cung tiễn doanh sẽ không còn được gọi là cung tiễn doanh nữa, tuy rằng nhân số chúng ta không nhiều, nhưng cũng được cấp một cái tên mới, đó chính là cung đoàn kỵ xạ.
Quân đoàn kỵ xạ, đây là tư tưởng lúc ban đầu của Âu Dương, khi đó Âu Dương suy nghĩ, nếu có thể thành lập một đột quân qua lại như gió, như vậy cung tiễn doanh cưỡi ngựa có thể sát thương ngoài bảy trăm bước, trên chiến trường sẽ tạo thành tác dụng cỡ nào đây?
Thế nên trong thời gian Âu Dương chỉ đạo cung tiễn doanh huấn luyện, đều có bài tập cưỡi ngựa bắn cung, nguyên bản những cung tiễn thủ này không quá lý giải vì sao cung tiễn thủ phải cưỡi trên lưng ngựa để bắn cung, vậy không phải muốn làm kỵ binh sao? Thế nhưng hiện tại nghe được Khâu Vĩ nói ra bốn chữ quân đoàn kỵ xạ, bọn họ rốt cuộc đã minh bạch rồi.
Đi lại như gió, mỗi một người đều có thuật bắn cung cự ly xa như thần, bảy trăm người như thế tại trên chiến trường đã không phải là mũi nhọn, bọn họ chính là những thành đồ đao! Chỉ có những đồ đao như bọn họ mới có thể giết đi ra từ bất kể địa phương nào, tại những nơi phòng tuyến vững chắc nhất của địch nhân, bọn họ có thể hỗ trợ xé mở phòng tuyến trước khi kỵ binh tới.
Tại những nơi địch nhân bạc nhược nhất, bọn họ có thể là sát chiêu cuối cùng, chặn lại toàn bộ những địch nhân có mưu đồ chạy trốn, Âu Dương cũng đặt một biệt hiệu cho quân đoàn xạ kỵ này chính là ác ma chi vẫn!
Đúng vậy, đây là một đoàn xạ kỵ ác ma, địch nhân bị bọn họ phủ tới giống như đang bị một đoàn ác ma bao phủ, hầu như chỉ có một đường kết cục là tử vong.
- Tên của chúng ta là do huấn luyện viên của chúng ta đặt cho, tên của chúng ta chính là ác ma chi vẫn…
Khâu Vĩ kích động nắm chặt tay, ác ma chi vẫn, đây là tên hiệu do vị huấn luyện viên được bọn họ coi là thần đặt cho.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Sau này chính ta sẽ dùng máu tươi để thủ hộ cho danh hiệu này, khiến nó đời đời được truyền thừa mãi, để mỗi một cung tiễn thủ gia nhập vào ác ma chi vẫn đều biết được, tên của chúng ta được đặt bởi một vị thần tiễn.
Khâu Vĩ kích phát lòng nhiệt tình trong nội tâm mỗi người.
Huấn luyện viên Âu Dương trong lòng bọn họ tựa như một vị thần linh, nếu như không có một vài phương phán huấn luyện của Âu Dương, như vậy tuyệt đối không có những cung tiễn thủ như bọn họ hiện tại, tuyệt đối không có sự xuất hiện của ác ma chi vẫn.
- Được! Để sau này chúng ta dùng máu tươi thủ hộ danh hiệu này! Từ hôm nay trở đi, mỗi một người trong chúng ta đều có chung một tên gọi là ác ma chi vẫn!
Một nam tử trong đám người cung tiễn doanh la lớn lên.
Cho dù là Âu Dương, giờ khắc này cũng bị những nam tử kia kích phát lòng nhiệt tình, Âu Dương rất thích loại cảm giác này, Âu Dương thích loại sinh hoạt phóng khoáng, mãnh liệt bốn phương, đây là sinh hoạt của những con người có khát vọng, không chịu yên phận.
Buổi tối, bên đống lửa trại dưới ánh trăng, các thành viên trong ác ma chi vẫn đều nâng cốc vui vẻ, đây là một đêm cuối cùng của bọn họ tại vương thành, qua đêm nay bọn họ sẽ bước chân lên hành trành, bước chân lên đường tìm lại tôn nghiêm từng thuộc về bọn họ.
Không ai sợ hãi, cũng không có người nào thấy bất an, trong đoàn người không chỉ có các thành viên ác ma chi vẫn, còn có vô số những người thân.
Mỗi thành viên của ác ma chi vẫn đang nói lời cáo biệt với thân nhân của mình, có điều ở đây không hề nghe thấy tiếng khóc chia ly. Ngay cả khi thân nhân của mỗi đoàn viên ác ma chi vẫn biết được lần này ra đi sẽ rất có khả năng không còn có thể trở về, không còn có thể đoàn tụ lại một lần nữa, nhưng thân nhân bọn họ lên đường chiến đấu vì quốc gia mình, chiến đấu cho số phận chính mình, tự nhiên sẽ không có người nào lựa chọn lùi bước.
- Hài tử, đừng làm hỏng danh tiếng Đa La chúng ta, những thứ của chúng ta bị Mễ Nhĩ cướp đi, chúng ta sẽ đòi lại gấp chục lần. Vinh quang của tổ tiên, hiện tại do các người đi kế thừa.
Một lão nhân một mặt uống rượu một mặt nói lời cổ vũ chon hi tử của mình.
- Không được chết đâu đó, tuy huynh đệ ta đây không thông qua tuyển chọn, nhưng huynh đệ ta tin tưởng các ngươi nhất định có thể chiến thắng trở về.
Đây là một trong số những lời nói của những người huynh đệ.
- Ta và hài tử sẽ chờ ngươi trở về! Chờ ngày ngươi chiến thắng trở về!
- Nhất định! Ta nhất định sẽ chiến thắng trở về, đoàn tụ với mọi người…
Đây là lời nói của những cặp vợ chồng.
Đủ loại những tiếng cổ vũ vang lên, Âu Dương ngồi uống rượu một mình trên một tảng đá, Âu Dương tự nhiên không có người thân ở đây, có điều Âu Dương cũng không cảm thấy cô đơn, trải qua thời gian dài như vậy, Âu Dương đã sớm hòa mình với đám người ác ma chi vẫn.
- Sao vậy, thân nhân của ngươi mất rồi?
Mã Tề cầm một bầu rượu ngồi xuống bên cạnh Âu Dương, nắm tay bám lấy cánh tay Âu Dương, nói:
- Cha ta cũng chết rồi, ta có một muội muội, cũng chết mất rồi!
- Vậy ngươi không thấy thương tâm sao?
Âu Dương nhìn Mã Tề, Âu Dương cũng không thấy trên người Mã Tề có tồn tại loại thương tâm như mình tưởng tượng. Trước đây khi còn làm huấn luyện viên, Âu Dương chỉ biết Mã Tề là một người rất có ngạo khí, thế nhưng trong khoảng thời gian tiếp xúc gần đây, Âu Dương phát hiện kỳ thực Mã Tề cũng không phải quá ngạo khí như mình vẫn tưởng tượng.
Ngạo khí của Mã Tề chỉ là biểu hiện tại bên ngoài, Mã Tề cũng rất giống với Lam Thông, ngạo là ngạo, thế nhưng luôn luôn nghiêm túc với bằng hữu.
Âu Dương trước giờ vẫn không rõ ràng lắm về phương diện gia đình của Mã Tề, lúc này nghe được Mã Tề đột nhiên mở miệng, Âu Dương thuận miệng hỏi một câu.
- Thương tâm sao? Hiện tại ta không có thời gian thương tâm, chờ ngày chúng ta chiến thắng trở về, khi đó ta sẽ chạy đến mộ phần của phụ thân và muội muội rồi khóc lớn một hồi, thế nhưng hiện tại ta không thể khóc, ta không thể thương tâm, bởi vì hiện tại ta là một chiến dĩ!
Ánh mắt Mã Tề kiên định nhìn về phương đông, nơi đó là phương hướng của đế quốc Mễ Nhĩ.
Mã Tề tin tướng, muốn linh hồn của phụ thân và muội muội được yên nghỉ, cần phải tìm lại được từ phương hướng đó.
Bộp… Bộp
Âu Dương vỗ hai cái thật mạnh xuống vai Mã Tề, khiến Mã Tề tạm giấu đi hết những đau xót, hắn vẫn luôn biến loại thống khổi này thành động lực khích lệ bản thân mình đi tới, Âu Dương biết nỗi đau đớn trong lòng Mã Tề khẳng định đã từng khiến hắn trải qua một quãng tuyệt vọng.
Thế nhưng Mã Tề từ chỗ tuyệt vọng đã biết biến đâu thương thành hành động, thành động lực khích lệ mình đi tới, điều này cũng giống với bản thân Âu Dương, hắn đã từng tuyệt vọng khi Thứ Kiêu Cung bị nghiền nát, thế nhưng Âu Dương cũng không bị chìm vào rồi ngã xuống, hắn cũng biến đau thương đó trở thành động lực cho bản thân mình.
Âu Dương cảm giác trong minh minh, thời điểm chính mình chữa trị được Thứ Kiêu Cung đã không còn xa nữa, có khi ngay tại phương thế giới nhỏ này, chính mình có thể đi hết con đường thần sư…
…
Một đêm rộn ràng tiếng nói tiếng cười, nhưng không gì có thể ngăn trở Đa La lên đường xuất binh. Sáng sớm, Khâu Vĩ vỗ vỗ đầu còn choáng váng rượu của mình, nói:
- Mẹ nó, sớm biết vậy, tối qua chẳng nên cho các ngươi uống rượu. Trước tiên ta ở chỗ này định ra một quy củ.
Khâu Vĩ nhìn một đám đoàn viên nói:
- Lần này là lần đầu tiên chúng ta xuất chinh, uống một lần này là đã rồi, thế nhưng từ hôm nay trở đi, trừ phi chúng ta chiến thắng trở về, bằng không đừng có ai nghĩ tới việc uống rượu.
- Rõ!
Nghe Khâu Vĩ nói, toàn bộ đoàn viên ác ma chi vẫn đều đồng thanh hô lớn. Khâu Vĩ thỏa mãn gật đầu, nói:
- Đừng lãng phí thời gian nữa, lên ngựa thôi, từ nơi này chạy đến tới biên cảnh cần thời gian sáu ngày, tốc độ di chuyển của chúng ta nhanh hơn bộ binh nhiều, tuy rằng bọn họ xuất phát trước chúng ta một đêm, nhưng chúng ta dù đi sau vẫn tới trước bọn họ.
Khâu Vĩ nói xong liền xoay người sải bước đi về phía chiến mã màu đen của mình, chiến mã của đội quân ác ma chi vẫn là một nghìn thớt chiến mã tốt nhất được chăm chú lựa chọn ra từ ba vạn thớt chiến mã, tuy rằng ác ma chi vẫn chỉ có bảy trăm người, thế nhưng vẫn cần có ba trăm con ngựa dùng làm vận chuyển một ít vật tư cần thiết.
Ác ma chi vẫn khác với nhưng đội quân khác, các đội quân khác không sai biệt lắm là một thân áo giáo và một thanh cương đao, thế nhưng ác ma chi vẫn là quân đoàn xạ kỵ, bọn họ không chỉ cần những trang bị kỵ binh bình thường, bọn họ cần mang theo rất nhiều cung tiễn.
Hơn nữa trong chiến trong cho dù toàn bộ ác ma chi vẫn đều là do kỵ binh cấu thành, nhưng cũng khó tránh khỏi có thương vong xuất hiện. Nhân số nơi này không phải giống như trung đội số bảy ngày trước, đây là đoàn đội bảy trăm ngươi, lên chiến trường bọn họ phải đối mặt rồi xong phong trước thiên quân vạn mã của địch nhân, đoàn đội như vậy muốn không xuất hiện thương vong căn bản là không có khả năng.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Âu Dương ngồi trên lưng ngựa, trên người hắn vẫn là một bộ bố ý, tuy rằng hắn cũng được phát một bộ bì giáp thiết kế đặc biệt cho tiễn cung thủ của ác ma chi vẫn, thế nhưng Âu Dương luôn không có thói quen mặc bì giáp.
Hơn nữa lấy cường độ thân thể của Âu Dương, đừng nói là binh kiếm tầm thường, cho dù gọi tới một gã cường giả cửu giai dùng toàn lực đánh hắn, cũng không thể làm tổn thương hắn mảy may.
Thân thể Âu Dương chỉ tương đối yếu khi so với pháp thân của những yêu chiến sĩ, nếu như thả hắn vào giữa đám cửu giai yếu nhược kia, quả thực là vững vàng không thể phá vỡ.
- Xuất phát!
Khâu Vĩ hét lớn một tiếng, phóng ngựa ra khỏi doanh địa. Vô số cung tiễn thủ trong ác ma chi vẫn theo sát phía sau, bọn họ giục ngựa cuồn cuộn lao đi trên đường phố trong vương thành, hai bên đường từ buổi sáng hôm qua vẫn còn nguyên đoàn người xếp hàng dài đưa tiễn các chiến sĩ lên đường, hiện tại thấy đoàn kỵ binh toàn thân mặc hắc giáp, lưng đeo trường cung, vô số người đều kinh hãi kêu lên.
- Đây là ác ma chi vẫn rồi!
Một lão giả kích động nhìn vào đội ngũ bảy trăm kỵ binh này, đâu là đội kỵ xạ binh trước nay chưa từng có, nghe nói đội ngũ xuất phát ngày hôm nay chính là ác ma chi vẫn, là đội ngũ tinh nhuệ nhất của đế quốc Đa La.
Thế nên có rất nhiều người cố ý chạy tới đây nhìn xem đội kỵ xạ binh ác ma chi vẫn lần đầu tiên xuất hiện này sẽ có dạng gì.
- Trang bị của bọn họ khác với những kỵ binh bình thường, bọn họ có hai thanh loan đao vào một cây chiến cung, bọn họ am hiểu tác chiến cự ly xa.
Một người dân Đa La biết được một ít tin tức, chỉ vào đội ngũ ác ma chi vẫn rồi giải thích.
- Chiến mã của bọn họ dường như cũng không khác gì chiến mã của tướng quân!
Có người phát hiện ra, chiến mã của ác ma chi vẫn đều thần tuấn vô cùng, ngay cả những chiến mã dùng vận chuyển vật tư phía sau cũng đều không kém so với chiến mã của các tướng quân.
- Đương nhiên rồi, tương truyền ác ma chi vẫn là đội quân do đích thân bệ hạ khan điển, bọn họ là đội quân do cường giả Âu Dương thần bí huấn luyện, sức chiến đấu của bọn họ là trước nay chưa từng có, chiến mã của mỗi người bọn họ tự nhiên không thể kém so với chiến mã tướng quân. Trang bị của mỗi người bọn họ cũng là hoàn mỹ nhất, hơn nữa ta còn nghe nói hành động của bọn họ dù là bệ hạ cũng không thể nắm giữ chính xác, bọn họ hoàn toàn tự chủ hành động.
- Tự chủ hành động? Không phải chứ?
Nghe thấy được câu tự chủ hành động, một ít người dân Đa La liền kêu lên. Phải biết rằng tác chiến theo kiểu tự chủ hành động là điều chưa từng xuất hiện qua trong thế giới Thiên Hà.
Chiến tranh quân đội luôn luôn chú ý tới lực lượng ngưng tụ, vì sao ác ma chi vẫn này lại muốn tự chủ hành động đây? Đây là điều nghi vấn không thể giải thích của rất nhiều người.
- Đương nhiên phải tự chủ hành động rồi, ngươi không phát hiện ra sao? Bọn họ mang theo rất ít lương thực, trên cơ bản đều là tên và chiến cung, bệ hạ ban chỉ thị cho bọn họ chính là hành động như gió, sắc bén như nhận, quỷ dị như u linh! Một khi đội ngũ ác ma chi vẫn này khai chiến, không ai có thể nắm giữ chuẩn xác được phương hướng của bọn họ, ở đâu cần bọn họ thì bọn họ sẽ xuất hiện.
Người mở miệng giải thích này chính là một lão nhân, hắn có lý giải tương đối với ác ma chi vẫn, hắn biết ác ma chi vẫn là một chi quân đội rất khác so với những chi quân đội khác.
Bởi vì người kiến tạo nên chi quân đội này là Âu Dương, còn Âu Dương rốt cuộc là ai, vì sao hắn lại được lục đại đỉnh phong coi trọng, điều này không mấy người biết được.
Lão nhân này rất chờ mong biểu hiện của ác ma chi vẫn trên chiến trường, bọn họ rốt cuộc có thể hóa thành ác ma giống như lời Âu Dương nói hay không, hay là bọn họ sẽ phải trả giá bằng sinh mệnh của mình?
- Chiến!
Ngay khi dân chúng đang chỉ chỏ vào đội ngũ ác ma chi vẫn, từ đoàn người ác ma chi vẫn đồng thời bộc phát ra một tiếng “Chiến”! Tiếng chiến này tựa như biểm gầm, như muốn thể hiện ra sự tinh nhuệ của đội ngũ bọn họ.
Từ trăm vạn người tuyển ra một vạn người có thiên phú bắn tên, lại từ một vạn người có thiên phú bắn tên này cuối cùng chọn ra bảy trăm người có khả năng bắn tên tốt nhất.
Trong số bảy trăm người này bao gồm cả đám người Âu Dương là hai mươi mốt thần xạ thủ, sáu trăm bảy mươi chín người còn lại tuy rằng không đạt tới trình độ của thần xạ thủ, thế nhưng trình độ bắn cung của bọn họ cũng tuyệt đối đạt một cấp độ cực cao, nếu như cho bọn họ thêm thời gian một năm, Âu Dương nghĩ rất có khả năng toàn bộ bọn họ sẽ trở thành thần xạ thủ, đội ngũ bảy thần xạ thủ cùng ra chiến trường không biết sẽ tạo ra cục diện đáng sợ cỡ nào.
Tầng tầng lựa chọn như vậy, càng có thêm Âu Dương đích thân truyền thụ thuật bắn cung, bảy trăm người của ác ma chi vẫn này nếu như còn không thể phát triển thuật bắn cung lên tới đỉnh phong, như vậy bọn họ cũng không có khả năng được giữ lại.
Nói thẳng ra, nếu như cho ác ma chi vẫn có ưu thế về địa lợi, có thể ẩn giấu, như vậy bọn họ ngay lập tức có thể khiến cho địch nhân chịu một đả kích trầm trọng.
Thử nghĩ một chút, bảy trăm người này đồng loạt bắn cung, một lần bắn ít nhất cũng đủ khiến mấy trăm quân địch ngã xuống, nếu như không bị hạn chế đoàn đội rồi cho bọn họ phóng chân phóng tay giết địch, coi như mười vạn đại quân, sợ rằng chỉ trong một đêm cũng bị tàn sát sạch sẽ.
Không riêng gì dân chúng biết được ác ma chi vẫn đáng sợ, những binh sĩ khác cũng hiểu rõ.
Ác ma chi vẫn tự chủ hành động, điều này thể hiện sự tín nhiệm tuyệt đối của Đa Minh với ác ma chi vẫn, đương nhiên rồi, Đa Minh cũng từ chỗ Trác Vũ nghe ngóng được phong thanh, hắn biết hiện tại bên trong ác ma chi vẫn còn cất giấu một tên ác ma chân chính.
- Chiến!
Đội ngũ ác ma chi vẫn một lần nữa hô lên, vô số bách tính cùng hô nhịp theo tiếng bọn họ, phảng phất như dân chúng cũng muốn cùng bọn họ xông ra chiến trường giết địch.
- Chiến!
Khi tiếng hô “Chiến” vang lên lần thư ba, đội ngũ ác ma chi vẫn đã ra khỏi vương thành huy hoàng. Khâu Vĩ dẫn theo toàn bộ đoàn đội dùng thời gian không tới một phút đồng hồ, đã hoàn thành bố trí trận hình ngay trước vương thành.
Bảy trăm kỵ binh hoàn thành bố trận trong một phút đồng hồ, đây là chuyện dường như không tưởng trong mắt rất nhiều người, thế nhưng ác ma chi vẫn lại làm được. Để có được phản ứng cấp tốc như vậy, trong số bọn họ có không biết bao nhiêu người từng bị Âu Dương mắng mỏ, thậm chí dùng đòn phạt, thế nhưng trải qua huấn luyện nghiêm khắc như vậy mới tạo thành ác ma chi vẫn hành động như gió, lợi hại như đao, quỷ dị như u linh.
Đông!
Toàn bộ bảy trăm thành viên ác ma chi vẫn quay về vương thành đồng loạt chào theo đúng nghi thức quân đội Đa La, tay phải nắm chặt, đấm trên ngực mình phát ra thanh âm như tiếng trống rền, một tiếng trống này cũng đồng dạng đánh vào trong lòng toàn bộ bách tính Đa La.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Trận này tất thắng!
Đây là bốn chữ cuối cùng do Khâu Vĩ nói với bách tính trong vương thành, bốn chữ này cũng bao hàm vô số suy nghĩ trong lòng Khâu Vĩ.
- Tất thắng! Tất thắng! Tất thắng!
Thanh âm trào lên như sóng biển, truyền ra từ miệng bách tính trong vương thành, bọn họ nhìn đội ngũ chỉnh tề được trang bị hoàn mỹ nhất, đó chính là ác ma chi vẫn, bọn họ chờ mong ác ma chi vẫn sẽ biểu hiện chói sáng trên chiến trường.
Khâu Vĩ thân là quân đoàn trưởng quân đoàn có quân số ít nhất trong đế quốc Đa La, hắn nhìn lướt qua bách tính vương thành lần cuối, quay lại phía sau nói với các chiến sĩ của mình:
- Vô số thân nhân đang chờ chúng ta chiến thắng trở về, đòi lại tôn nghiêm và vinh quang! Trận này tất thắng!
- Tất thắng!
Toàn thể ác ma chi vẫn đồng loạt hô lên hai tiếng “Tất thắng”, sau đó từng con tuấn mã liền buông cước bộ đi về phía đông.
Đội quân cuối cùng rời đi, chính là ác ma chi vẫn, đến tận lúc này, cuộc chiến báo thù của Đa La rốt cuộc đã chính thức bắt đầu.
Tại biên quan đế quốc Mễ Nhĩ, bảy mươi vạn đại quân đang chờ sẵn chống chọi lại lửa giận báo thù từ phía Đa La, đế vương Mễ Nhĩ còn tự mình đi ra tiền tuyến, hắn đã tuyên cáo cùng tồn vong với chiến sĩ biên quan.
Lục đại đỉnh phong, quân đội trăm vạn, đây là ngọn lửa báo thù của Đa La, đế vương Mễ Nhĩ biết lúc này Đa La dùng toàn bộ binh lực đánh tới để đòi lại tôn nghiêm, chỉ cần có thể chống đỡ được cơn sóng trùng kích đầu tiên này của Đa La, như vậy Mễ Nhĩ liền có thể đánh lâu dài với Đa La. Theo tin báo, trăm vạn tướng sĩ Đa La chỉ dẫn theo nửa tháng lương thực, đề vương thành Đa La đến biên quan cần thời gian mười ngày, nói cách khác bọn họ chỉ cần bảo vệ qua được ngày thứ năm, quân đội Đa La tự nhiên tan rã.
- Chúng ta đã từng đánh tới tận vương thành bọn họ, hôm nay Đa La muốn tới báo thù, nói cho ta biết, các ngươi có lòng tin một lần nữa kéo xác bọn họ xuống khỏi lưng ngựa hay không?
Đế vương Mễ Nhĩ đứng trên đài cao, nói với mấy chục vạn tướng sĩ bên dưới.
- Chiến! Chiến! Chiến! Chiến!
Chúng tướng sĩ Mễ Nhĩ nhìn lên thân hình đế vương Mễ Nhĩ, đế vương bọn họ đã tới tận tiền tuyến sóng vai chiến đấu cùng bọn họ, lúc này trong lòng bọn họ cũng đang sục sôi nhiệt huyết chiến đấu.
- Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, nếu Đa La đã từng bị chúng ta dẫm nát dưới chân, như vậy hôm nay chũng ta vẫn có thể làm lại được! Hãy cầm chắc binh khí trong tay chúng ta, thắp lên ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng chúng ta, dù lần này Đa La có là mãnh hổ, chúng ta cũng sẽ chém sạch bọn họ dưới Hạo Thiên thành!
Đế vương Mễ Nhĩ huy động lưỡi dao sức bén trong tay, làm ra một động tác chém.
Hắn vừa làm ra động tác này, vô số chiến sĩ Mễ Nhĩ cũng huy động lưỡ dao sắc bén trong tay cùng theo hắn, toàn thể Mễ Nhĩ đều chung lòng một chữ, Trảm!
Lửa nhiệt huyết đã châm, chiến hỏa đã cận kề, cuộc chiến Đa La và Mễ Nhĩ chính là cuộc chiến phục quốc của Đa La, là cuộc chiến báo thù, là cuộc chiến tôn nghiêm.
Đa Minh tân vương của Đa La, huy động toàn bộ quốc lực đánh tới, đế vương Mễ Nhĩ đích thân ra tiền tuyến sóng vai chiến đấu cùng chiến sĩ, song phương đều đã chuẩn bị liều mạng.
Đại chiến tại bên này cũng dẫn động sự chú ý của toàn bộ các quốc gia trong thế giới nhỏ này, vô luận là vương giả đế quốc thảo nguyên Kha Gia hay đế quốc Tuần Thiên từng khiến Đa La vẫn lạc, thậm chí một số công quốc nhỏ bé, tất cả đều đang chú tâm theo dõi trận chiến này, bọn họ muốn nhìn xem rốt cuộc Đa La có thể xé tan được đạo phòng tuyến thứ nhất của Mễ Nhĩ, hay Mễ Nhĩ có thể đỡ được ngọn lửa báo thù của Đa La.
Đương nhiên rồi, đế quốc Tuần Thiên tự nhiên hi vọng nhất là Đa La và Mễ Nhĩ đi tới lưỡng bại câu thương, nếu như Đa La thất bại cũng thôi, nếu như Đa La chiến thắng Mễ Nhĩ, như vậy mục tiêu tiếp theo của Đa La sẽ là Tuần Thiên bọn họ.
…
Ác ma chi vẫn cứ đi lại ngừng, thủy chung luôn hoạt động trong tầm phạm vi của bộ binh, nhưng bọn họ vẫn không hề hành động cùng với đội quân nào khác.
Ác ma chi vẫn không phải trăng sáng giữa trời, bọn họ là u linh trong đêm đen, một ác ma chi vẫn luôn xông pha phía trước sẽ không có được lực sát thương gì, ác ma chi vẫn chân chính là ác ma chìm trong bóng tối, tùy thời đánh ra một kích trí mạng cho địch nhân.
Bóng đêm phủ xuống, bảy trăm người của ác ma chi vẫn dừng lại bên trong một sơn cốc nhỉ, cả bảy trăm người đều tự phân phối nhiệm vụ, có canh gác bình thường, có trạm canh gác ngầm, có tuần tra binh, toàn bộ ác ma chi vẫn ngoại trừ trạm gác ngầm không cần cố định thông báo, những trạm canh gác khác đều phải gặp nhau theo định hạn năm phút đồng hồ một lần, nếu như quá năm phút đồng hồ không có hai trạm canh gác đụng nhau, như vậy sẽ có người thông báo cho những người khác tiến hành cảnh giới.
Tuy rằng thoạt nhìn hiện tại còn đang trong lãnh thổ Đa La, khoảng cách tới bộ đội khác cũng không đến mười dặm, thế nhưng Khâu Vĩ vẫn không dám có chút lơ là. Thân là quân đoàn trưởng quân đoàn có nhân số nhỏ nhất, Khâu Vĩ muốn tiến hành triệt để theo ý chí của Âu Dương.
- Vĩnh viễn không nên xem thường đối thủ của ngươi, bởi vì có thể ngươi phải dùng sinh mệnh bồi thường cho một lần sai lầm của chính mình.
Những lời này được lưu truyền bên trong ác ma chi vẫn, thế nên bất cứ lúc nào, các trạm canh gác của ác ma chi vẫn đều không giảm thiểu.
Tối nay Âu Dương không có nhiệm vụ tuần tra, Âu Dương cầm một chạc cây thật lớn trong tay, xiên thịt vào rồi nướng trên than lửa. Ác ma chi vẫn không lựa chọn sử dụng bếp lửa, bọn họ chọn sử dụng một loại than lửa đặc biệt.
Loại than này sẽ tỏa ra nhiệt độ, thế nhưng không tạo thành ngọn nửa, than lửa chỉ hiện ra một loại sắc hồng nhạt, nếu như không phải người có con mắt biến thái cỡ Âu Dương, rất khó có thể phát hiện ra than lửa này.
Loại than này là đặc sản của Đa La, lúc này ác ma chi vẫn đặc biệt sử dụng loại than lửa này là nhằm bảo đảm bí mật vị trí đội ngũ.
- Đội trưởng, ngươi nói phía trước có phải đã tiến gần tới biên quan rồi không?
Mã Tề ngồi bên cạnh Khâu Vĩ, lúc này Mã Tề không dám còn giữ vẻ ngạo khí nữa, tại cung tiễn doanh có tranh đấu là vì muốn đốc thúc nhau phát triển, nhưng tới chiến trường rồi bọn họ phải đoàn kết một lòng, bằng không đội ngũ bọn họ căn bản là đi chịu chết.
- Đã qua sáu ngày rồi, kỵ binh hẳn đã tới tiền tuyến, bộ binh có lẽ còn cần thời gian hai ngày nữa.
Khâu Vĩ lấy ra một địa đồ tác chiến, địa đồ này tuy rằng đơn sơ, thế nhưng có thể nhận thấy được người làm ra tấm địa đồ này rất là dụng tậm.
- Kế hoạch chiến đấu lần này của chủ soái là tốc chiến tốc thắng, chúng ta có chính là một chữ nhanh, lần công kích đầu tiên sẽ đánh tại phòng tuyến biên quan của Mễ Nhĩ, sau đó trăm vạn đại quân sẽ một đường xung phong thẳng vào, trực tiếp đánh tới tận đế đô Mễ Nhĩ.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Đến tận lúc này, Khâu Vĩ rốt cuộc nói ra kế hoạch tác chiến lần này, cũng không phải Khâu Vĩ không tin tưởng các chiến hữu của mình, đây là vì do nhiều người nhiều miệng, đôi lúc cẩn thận chút vẫn hơn là không.
- Quả nhiên là như vậy!
Âu Dương nghe được Khâu Vĩ nói liền gật đầu, câu nói này của hăn cũng hấp dẫn ánh mắt của Khâu Vĩ.
- Âu Dương, ngươi biết kế hoạch tác chiến lần này?
Dù sao thân phận của Âu Dương cũng không bình thường, tại trong mắt Khâu Vĩ, hẳn chỉ có Trác Vũ mới có thể coi thân phận Âu Dương là bình thường.
Đầu tiên Âu Dương lắc đầu, sau đó lại gật đầu, nói:
- Ban đầu chỉ là suy đoán, hiện tại từ trong miệng đội trưởng nghe được, từ đó mới xác định.
- A? Suy đoán, xem ra ngươi từng học qua binh pháp?
Khâu Vĩ cười cười nhìn Âu Dương, lại nói tiếp, lần này đại bộ phận ác ma chi vẫn bọn họ đều là người ít kinh nghiệm, nếu như có được một người từng học qua binh pháp làm tham mưu, như vậy tiếp theo sẽ chủ động hơn rất nhiều.
- Cũng coi như vậy đi!
Âu Dương cười cười, hắn đươn gnhieen không thể nói chính mình đã học qua binh pháp, dù sao những thứ binh pháp gì đó hoàn toàn là lý luận, bản thân Âu Dương đã từng trải qua đại chiến hơn mười vạn người, từng chém giết qua trên chiến trường, cũng coi như một người bước ra từ trên núi xác.
Khi trước trung đội số bảy chỉ với hơn ba mươi người cũng dám xâm nhập phía sau lưng địch, một mình một người tại dưới thành ngăn chặn toàn bộ quân đối phương trở về cứu viện Phì Thủy thành, đây cũng chính là cơ sở làm nên đại chiến thắng đó.
Có đoạn thời gian dài trải qua chinh chiến cũng giúp Âu Dương hiểu được rất nhiều yếu lĩnh hành quân chiến tranh, có thể nói rằng Âu Dương thậm chí còn tinh thông hơn rất nhiều so với những người học qua binh pháp. Dù sao trong bất kể tình huống nào, kinh nghiệm thực tế luôn luôn mạnh hơn lý thuyết lý luận.
- A? Ngươi từng học qua binh pháp, thật tốt quá. Vậy ngươi giải thích vì sao bệ hạ lại dùng phương pháp cổ quái này? Vì sao chúng ta không chiếm lĩnh thành thị của địch nhân?
Kỳ thực Khâu Vĩ là một người thô kệch, đối với một ít kế hoạch tác chiến, hắn cũng không thể lý giải được toàn bộ, có điều cũng không phải vì thế rồi khiến Âu Dương xem nhẹ hắn. Khi trước chính mình trên chiến trường cũng không phải thông hiểu mọi thứ, tất cả đều phải do tự mình trải nghiệm rồi mới lĩnh ngộ ra được.
- Đúng vậy!
Mã Tề ở bên cạnh cũng gật đầu nói:
- Loại phương pháp đấu đá lung tung này chẳng phải sẽ khiến chúng ta gia tăng tổn thất sao?
Mã Tề không hiểu được liền hỏi.
Âu Dương lắc đầu, với lấy địa đồ tác chiến đơn giản từ trong tay Khâu Vĩ, trải ra mặt đất rồi nói:
- Kỳ thực đây là phương thức chiến đấu thích hợp nhất với tình hình Đa La hiện nay.
- Đa La đã từng là cường quốc, thế nhưng hiện tại Đa La căn bản không có lực đánh chiến lâu dài… Đúng vậy, ý định của bệ hạ hẳn là muốn dùng một tiếng trống cổ vũ sĩ khí, phá tan phòng tuyến thứ nhất của địch nhân. Chỉ cần mở ra được đạo phòng tuyến này, như vậy tiếp theo liền có thể thừa thắng xông lên, thế tiến như chẻ tre, giết thẳng tới đế đô Mễ Nhĩ.
- Có điều phương thức này cũng có chỗ sơ hở, sở hỡ ở đây chính là nếu không thể xé tan được đạo phòng tuyến thứ nhất này, bị quân địch bảo trụ lại, như vậy toàn bộ quân kỵ sĩ của Đa La sẽ từ chỗ thịnh chuyển về suy, cuối cùng Mễ Nhĩ thậm chí có thể bất chiến tự nhiên thành.
Âu Dương phân tích tình thế hiện tại của Đa La, hai người Mã Tề và Khâu Vĩ đều không phải kẻ ngu si, bọn họ vừa nghe vào liền minh bạch được chỗ then chốt.
Đúng như lời Âu Dương nói, lần này Đa La xuất binh với khí thế vô cùng, thế nhưng nếu Mễ Nhĩ có thể liều mạng chống đỡ được lần công kích đầu tiên cũng là mạnh nhất của Đa La hiện tại, những tân binh mới ra chiến trường của Đa La khẳng định không thể sánh được những lão binh của Mễ Nhĩ, ý chí chiến đấu suy giảm nghiêm trọng.
Tân binh cố nhiên có đủ nhiệt huyết, nếu như có thể chiến thắng, như vậy khí thế của tân binh sẽ không ngừng được đề cao, thậm chí đề cao tới một trình độ khủng bố. Thế nhưng nếu như chiến bại, như vậy tân binh cũng rất dễ tan vỡ, thế nên hiện tại Đa Minh là đang đánh cuộc, hắn đánh cuộc Đa La có thể bằng vào lục đại đỉnh phong vào trăm vạn đại quân tồi thành bạt trại, đánh thẳng một đường vào đế đô Mễ Nhĩ.
Đây là một nước cờ hiểm, thế nhưng Đa La phải đi một bước này, Đa La đã nghẹn uất một năm rồi, rất nhiều người đã không còn nín nhịn thêm được nữa, nếu kéo dài thời gian, rất có thể khiến Đa La chìm sâu vào nghẹn uất rồi rơi vào hỗn loạn.
- Âu Dương ngươi thật hiểu biết nhiều, có phải là do trước đây huấn luyện viên dạy ngươi?
Khâu Vĩ đổ hết tất cả nguyên do lên trên người huấn luyện viên.
- Đúng vậy!
Âu Dương không hề phủ nhận, vì dù sao hắn cũng chính là vị huấn luyện viên kia, hà tất gì phải tranh đoạt với chính mình đây.
Lúc này Âu Dương cũng không nghĩ dựa vào vũ lực của chính mình đi quyết định tất cả, tuy rằng Âu Dương không muốn làm người quyết sách, thế nhưng Âu Dương muốn khiêu chiến một chút, làm người phụ tá bày mưu tính kế, hỗ trợ ác ma chi vẫn mới gia nhập chiến trường đánh ra một hồi khí thế.
Ai nói nhất định phải dựa vào vũ lực mới có thê rthur thắng? Âu Dương muốn nói cho mọi người biết, dù hắn không cần pháp lực của bản thân mình, chỉ dựa vào đầu óc vẫn có thể dong duổi thiên hạ như cũ.
- Tốt lắm, ác ma chi vẫn còn thiếu khiết một người tham mưu, hiện tại ta nhân danh quân đoàn trưởng ác ma chi vẫn, đích thân bổ nhiệm ngươi làm tham mưu cho quân đoàn ác ma chi vẫn chúng ta! Sau này việc tham mưu dự kế chiến đấu sẽ do ngươi suy nghĩ cân nhắc.
Khâu Vĩ rất cao hứng, lập tức bổ nhiệm Âu Dương làm tham mưu cho quân đoàn ác ma chi vẫn.
Âu Dương cũng không chói từ, lúc này Âu Dương coi như được trở về với đại vận của mình, trở về với trung đội số bảy. Khi trước Lăng Túc có thể dẫn lĩnh mọi việc trong trung đội số bảy được thuận lợi, như vậy hôm nay chính mình cũng có thể dẫn lĩnh ác ma chi vẫn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
So với trung đội số bảy nghèo túng, ác ma chi vẫn quả thực được trang bị vũ trang tới tận răng. Âu Dương nghĩ, nếu kéo Lăng Túc đến đây chỉ huy ác ma chi vẫn, đội ngũ này sẽ chân chính hóa thân thành ma quỷ. Âu Dương đi theo Lăng Túc lâu như vậy, tuy rằng không có khả năng học được toàn bộ khả năng của Lăng Túc, thế nhưng ít nhất cũng được bảy thành.
Bảy thành này cũng đủ cho chính mình xây dựng ác ma chi vẫn hóa thân thành ác ma rồi.
- Âu Dương, ta rất chờ mong những tham mưu của ngươi có thể đưa ác ma chi vẫn nổi danh toàn thế giới.
Mã Tề vỗ vỗ vai Âu Dương, dành cho Âu Dương lòng tin tuyệt đối.
- Cảm ơn…
Trên mặt Âu Dương cũng lộ rõ vẻ tự tin.
Một đêm vội vã trôi qua, ngày hôm sau ác ma chi vẫn không tiếp tục tiến tới, bọn họ lựa chọn nghỉ ngơi huấn luyện tại chỗ, dù sao bộ binh muốn đến được tiền tuyến cần thêm ít nhất ba ngày nữa.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế