Phải biết rằng, trăm vạn đại quân, dù người đầu tiên xuất phát trước một ngày đêm, thì người cuối cùng vẫn có thể còn đang ở lại trong quân doanh chưa ra, thế nên sau khi nhóm bộ binh đầu tiên đến tiền tuyến, nhóm bộ binh cuối cùng còn phải một hai ngày đêm nữa mới có thể tới nơi.
Hiện tại với tốc độ của ác ma chi vẫn, bọn họ chỉ cần một ngày đêm là có thể đến được tiền tuyến, thế nên Khâu Vĩ dự định đợi ở đây thêm một ngày đêm, sau đó ác ma chi vẫn lại lên đường, như vậy sẽ không sai lệch lắm với thời điểm bộ binh đồng thời tiến đến.
Biên cảnh Mễ Nhĩ, từng lớp phòng tuyến dày đặc nhân thủ đã được bố trí, kỵ binh Đa La đã đến trước đó một ngày rồi, ba vạn kỵ binh được vũ trang tận răng nhìn về thành Hạo Thiên phía xa, tất cả mọi người đều biết, đây là chiến trường đầu tiên của bọn hắn, trận chiến này cũng là trận chiến chỉ có thể thắng.
- Bộc nguyên soái, đoàn kỵ binh có cần đánh bọn họ trước một lần không?
Một tướng quân kỵ binh kích động tìm tới Bộc Tồn Hân, muốn thử phát động xong phong một lần để dò xét phòng thủ của Mễ Nhĩ.
- Không! Hiện tại ngay cả cường giả đỉnh phong lánh đời của Mễ Nhĩ cũng được mời ra, toàn bộ thành Hạo Thiên có chừng năm đại đỉnh phong, hơn nữa bản thân kỵ binh không thích hợp công thành, hiện tại chúng ta đi chỉ là không công đi tìm chết. Chờ trung quân đến, nếu Mễ Nhĩ còn co đầu rút cổ trong thành Hạo Thiên, chúng ta sẽ oanh kích tường thành Hạo Thiên, đến lúc đó mới là thời điểm cho kỵ binh xung phong.
Bộc Tồn Hân thân là nguyên soái quân tiên phong, hắn đã nhận được tử lệnh của Đa Minh, trung quân chưa đến sẽ không được sớm đánh Mễ Nhĩ, lục đại đỉnh phong còn chưa tề tụ, tuyệt đối không được liều chết với Mễ Nhĩ.
Bộ Tồn Hân chấp hành rất nghiêm chỉnh mệnh lệnh của Đa Minh, tuy rằng hắn biết hiện tại áp chế kỵ binh sẽ khiến trong lòng kỵ binh không được thoải mái, thế nhưng hắn tình nguyện cho những kỵ binh này không được thoải mái, cũng tuyệt đối không làm ảnh hưởng tới toàn cục.
Trên tường thành thành Hạo Thiên, đế vương Mễ Khải của đế quốc Mễ Nhĩ, quốc sư Mễ Tu và ba đại nguyên soái đế quốc Mễ Nhĩ đều đứng cả trên tường thành, nhìn về phía ba vạn quân kỵ binh bên này.
- Bệ hạ, có cần xuất binh giết chết nhuệ khí của bọn chúng không?
Mễ Trung biết, quân Đa La chỉ là tân binh, nếu trận chiến đầu tiên thất bại, sẽ chịu đả kích thật lớn.
- Tiểu tử Đa Minh kia cũng không phải người ngu, điều tới ba vạn kỵ binh, nếu như cửu giai xuất thủ, thắng cũng không đả kích được bọn họ, còn phái binh xuất kích, bọn họ hoàn toàn có thể quay đầu rời đi, thế nên trận chiến sớm này không thể đánh được.
Mễ Khải lắc đầu, lúc này kỵ binh cách bên này chừng ba dặm, chỉ cần cửa thành bọn họ vừa mở ra, Mễ Khải tin chắc rằng, người Đa La bên phía đối diện sẽ xoay người rời đi.
-… Hừ, trăm vạn tân binh cũng muốn phá vỡ phòng tuyến của chúng ta, Đa La thức sự là điên cả rồi.
Mễ Tu rất tự tin với chúng tướng sĩ Mễ Nhĩ bên mình, Mễ Tu tin tưởng rằng, những tướng sĩ Mễ Nhĩ bọn họ đường rèn rũa qua máu lửa, tuyệt đối sẽ không thất bại.
- Còn chưa biết hươu chết về tay ai, nghìn vạn lần không được chủ quan, tuy rằng tân binh dễ bị đánh bại, thế nhưng tân binh có nhiệt huyết, một khi chúng ta bất lợi, Đa Minh tất nhiên sẽ tạo thế, nếu như để Đa La tạo thế thành công, như vậy chúng ta chiến đấu rất khó khăn.
Trong mắt Mễ Khải còn có thêm vài phần lo lắng.
Thời gian vội vã trôi qua, một ngày đêm này, trung quân Đa Minh rốt cuộc đã cắm lều trại cách thành Hạo Thiên ngoài mười dặm, chiến kỳ hùng ưng rít gào của Đa La tung bay theo gió. Mễ Nhĩ cũng chuẩn bị đã lâu, chờ đợi chiến tranh báo thù của Đa La.
Đa La chắc chắn sẽ không ngừng bước, bọn họ không còn ngừng nổi nữa, thế nên đại chiến giữa hai bên sẽ hứa hẹn hết sức căng thẳng.
…
Mặt trời chiều ngả về hướng tây, ánh chiều tà vàng óng chiếu lên mặt chiến sĩ Đa La, lúc này toàn bộ Đa La đã hoàn thành tập kết, nhóm lục đại đỉnh phong Đa Minh đứng ngay trước trận.
Mễ Nhĩ không có ý định thủ thành, rất nhiều kỵ binh và bộ binh của bọn họ đã bày sẵn trận hình trước thành, hai bên đều đang chờ đợi, chờ mặt trời lặn xuống, khi đó là thời điểm bạo phát đại chiến.
Mặt trời sẽ không dừng lại vì bất kỳ kẻ nào, khi một tia chiều tà cuối cùng biến mất trong thiên địa, khi ánh trăng bao phủ toàn bộ bầu trời, Đa Minh cầm trường kiếm trong tay, chỉ kiếm thẳng phía Mễ Nhĩ, rốt cuộc hạ lệnh tấn công.
Ầm ầm ù ù…
Tiếng vó ngựa kỵ binh, tiếng bước chân bộ binh cùng với tiếng hò hét khắp nơi khiến cả chiến trường sôi trào, binh sĩ Đa La rất mạnh mẽ, tuy rằng bọn họ không có kinh nghiệm chiến đấu như binh sĩ Mễ Nhĩ, nhưng bọn họ mang theo lửa giận tấn công tới, ngay cả khi phải chết, bọn họ cũng muốn đốt hết lửa giận này.
Sát khí tựa như sóng biển cuộn trào, phủ kín toàn bộ trời đất. Trong một mảnh rừng cây không tính quá lớn tại phía tây nam thành Mễ Nhĩ, Khâu Vĩ không giải thích được nhìn Âu Dương, nói:
- Hiện tại đại chiến mở ra, vì sao chúng ta còn không xông lên giết tới?
- Xông lên giết tới? Chúng ta là dao mổ, hiện tại chúng ta xông lên, sức chiến đấu của chúng ta còn không bằng kỵ binh, nếu như kỵ binh và bộ binh của chúng ta còn không thể đánh tan được phòng tuyến của địch nhân, chúng ta có xông lên cũng vô dụng, nếu như địch nhân xuất hiện một tia tan vỡ, đó chính là lúc chúng ta xuất kích.
Âu Dương hiểu rõ phương thức chiến đấu của xạ kỵ binh hơn bất luận kẻ nào, nếu sử dụng xạ kinh binh làm quân tiên phong, đó quả thực là đi chịu chết, xạ kinh binh là mũi nhọn, phải là thanh đao cuối cùng giết chết địch nhân.
- Thế nhưng địch nhân đều tan tác rồi, vì sao chúng ta còn ở đây?
Mã Tề có chút mất hứng rồi, lúc đầu bổ nhiệm Âu Dương làm tham mưu, khi đó hắn thật cao hứng, thế nhưng hiện tại Âu Dương dĩ nhiên nhút nhát sợ hãi như vậy, khiến hắn rất là không vui.
Âu Dương nghe Mã Tề nói, trên mặt hiện lên một tia lửa giận, Âu Dương chỉ tay vào Mã Tề, nói:
- Ngươi là một quân nhân, đây là chiến tranh sinh tử, ở đây không phải chỗ ngươi làm náo loạn, muốn làm náo loạn thì ngươi có thể về nha đi.
Âu Dương nói không có sai, hiện tại đây là chiến tranh sinh tử, tác dụng của ác ma chi vẫn là mũi đao nhọn cuối cùng, bọn họ không phải là đội ngũ tham dự cuộc vui.
Kinh nghiệm của kỵ binh Mễ Nhĩ cao hơn rất nhiều so với kỵ binh Đa La, có điều kỵ binh Mễ Nhĩ lại thiếu khuyết rất hiều về cỗ ngoan kính. Cả đám kỵ binh Đa La đều là những người bưu hãn không sợ chết, hơn nữa về số lượng cũng thoáng áp chế hơn kỵ binh Mễ Nhĩ một chút.
- Truyền lệnh, cánh trái đao phong trận giết vào cho ta.
Tuy rằng Đa minh rất muốn đánh một trận cùng với những cao thủ đỉnh phong khác, thế nhưng hắn không thể làm như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, lần này hắn là tổng chỉ huy, nếu như hắn đi tham chiến, vậy lấy ai đứng ra chỉ huy?
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Truyền lệnh xuống cánh trái cho ta, nếu như không phá đường tuyến phòng ngự của đối phương, vậy toàn bộ đều chết tại đây cho ta!
Đa Minh biết, lúc này là lúc đối phương bạc nhược nhất, nếu phía cánh trái có thể đánh ra một lỗ hổng, như vậy một khi bộ binh giết vào trong trận, kỵ binh của địch nhân liền mất đi năng lực tấn công, tiếp theo chân chính là tàn sát.
- Rõ!
Lính liên lạc nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh do Đa Minh ban xuống.
Đa Minh cầm địa đồ trong tay nhìn về chiến trường xa xa, hắn biết trận chiến đầu tiên này không thể bại, nếu như trận chiến đầu tiên này thất bại, như vậy khí thế toàn quân sẽ giảm sút nghiêm trọng, Đa La cũng chỉ còn đường lui binh, khi đó Đa La càng chịu đả kích mạnh hơn nữa.
Mười phút… Hai mươi phút… Nửa giờ tổi qua, trung quân chém giết kịch liệt, kỵ binh điên cuồng đối khác trung quân, cánh phải cơ bản bị vây trong trạng thái giằng co, tuy rằng hai bên chém giết hung mãnh, tử thương thảm trọng, thế nhưng vẫn không bên nào áp chế được bên nào.
Chỉ có duy nhất cánh trái, binh lực cánh trái của Đa La bạc nhược, nhưng binh lực của địch nhân cũng không mạnh, khi được Đa Minh điều qua tới ba nghìn kỵ binh, mấy lần trùng kích đều bị địch nhân liều mạng chống đỡ, nếu như còn không thể phá vỡ được hàng phòng ngự bên này, như vậy trận chiến thực sự bị chuyển vào thế khó khăn.
- Trung quân còn có thể điều thêm nhân thủ nữa không?
Đa Minh quay sang hỏi một lão tướng Đa La đứng kế bên.
- Nguyên soái, trung quân đang chém giết quá kịch liệt, kỵ binh của trung quân nếu còn chia ra, như vậy trung quân sẽ nguy hiểm, một khi địch nhân phá vỡ được thế trận của trung quân, chúng ta sẽ bị chia thành hai nửa!
Lão tướng này có kinh nghiệm trận mạc phong phú, hắn biết hiện tại binh lực trung quân không còn chiếm được ưu thế, dù sao trước đó đã phải điều ba nghìn kỵ binh trùng kích qua bên cánh trái.
- Cánh trái không đánh ra được, chúng ta căn bản không có khả năng đột phá phòng ngự của đối phương.
Đa Minh nện quyền xuống trên sa bàn, trên mặt lộ vẻ giận dữ.
- Cung tiễn thủ của địch nhân áp chế quá hung mãnh, kỵ binh của chúng ta không xông lên được, vài lần xông lên đều bị cung tiễn thủ đối phương đánh đuổi trở lại.
Lão tướng Lữ Ưu lắc đầu bất đắc dĩ.
- Cung tiễn thủ… Chết tiệt, cung tiễn thủ khiến kỵ binh không thể trùng kích cuối cùng, dùng phương thức hung ác nhất…
Đa Minh vừa mới nói đến đây, hai con mắt hắn liền liếc liếc phía chiến trường, chỉ vậy thôi đã khiến hắn thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên tại chỗ.
Phía bên trái, một đám mây màu đen nửa đường giết ra, một đám mây này chính là vô số tuấn mã giục bước tạo thành. Nhìn đoàn kỵ binh giáp đen này, Đa Minh liếc mắt đã nhận ra.
Ác ma chi vẫn! Lữ Ưu nhìn ác ma chi vẫn đột nhiên giết ra, trên mặt hắn lập tức lộ vẻ hưng phấn.
- Ha ha ha, chúng ta còn có ác ma chi vẫn, đội quân ác ma chi vẫn nghìn vạn lần đừng khiến chúng ta thất vọng, nhất định phải xé tan được phòng tuyến bên cánh trái đó!
Đa Minh nhìn về phương xa, lớn giọng la lên, tuy rằng thanh âm của hắn căn bản không thể đi qua cheiens trường hỗn độn, truyền tới tai đội hình ác ma chi vẫn, thế nhưng ai cũng có thể cảm thụ được sự hưng phấn trong ngữ khí của Đa Minh.
- Kỵ binh xung phong, chúng ta yểm hộ!
Khâu Vĩ cầm chiến cung trong tay, xung phong đi đầu lao lên phía trước đội hình. Bản thân là bọn họ là cung đoàn kỵ binh, đây là lần đầu tiên bọn họ ra chiến trường, bọn họ muốn đánh một trận dương danh, khiến mọi người nhớ kỹ cung đoàn kỵ binh ác ma chi vẫn.
- Là huynh đẹ ác ma chi vẫn tới!
Nguyên bản, kỵ binh đã bốn năm lần vọt lên đều bị cung tiễn thủ của đối phương đẩy lui trở lại, mỗi người đều rất phiền muộn, hiện tại thấy ác ma chi vẫn tinh nhuệ nhất của Đa La xông lên, có ác ma chi vẫn yểm trợ, bọn họ dĩ nhiên muốn phát động một lần xung phong, toàn bộ kỵ binh lại dấy lên nhiệt huyết.
- Giết!
Khâu Vĩ ngồi trên lưng ngựa, tay giương chiến cung, bảy trăm xạ thủ của ác ma chi vẫn đồng thời giương chiến cung trong tay.
Hô…
Vô số mũi tên bay ra từ trong tay cung đoàn kỵ binh, lấy một phương thức không thể tưởng tượng được hình thành lên một màn tên đen ngòm giữa trời, những mũi tên ba cạnh phát ra những tiếng ong ong. Có điều màn tên này cũng không có xạ kích địch nhân bên cánh trái, màn tên này dùng tốc độ cực nhanh bay xen qua vô số chiến sĩ cầm thuẫn bên trên, bay thẳng vào phía trong.
Một mảnh những tiếng kêu thảm thiết truyền ra bên phía trái, toàn bộ bảy trăm mũi tên đều bay thẳng tới trong trận doanh cung tiễn thủ của địch nhân, tầm bắn xa như vậy, thuật bắn cung tinh chuẩn như vậy, chỉ một kích này của ác ma chi vẫn liền trực tiếp đánh tan trận doanh cung tiễn thủ của địch nhân.
- Tản!
Một kích thành công, Khâu Vĩ không chút liều lĩnh tham công, hắn lập tức hô to một tiếng “Tản”, ác ma chi vẫn từ trận hình xung phong bỗng nhiên chia thành hai đường như hai dòng nước lũ màu đen, phân giải qua hai bên.
Khi ác ma chi vẫn vừa chia đường, kỵ binh Đa La liền theo sát sau đó giết tới.
- Một kích cuối cùng đánh tan tường chắn của chúng cho ta.
Khâu Vĩ cao giọng ra lệnh, toàn bộ cung kỵ binh ác ma chi vẫn liền xoay mình ra phía sau, kéo dây chiến cung, bảy trăm mũi tên một lần nữa bay ra, hung hăng bắn thẳng tới trên tường thuẫn chắn của Mễ Nhĩ bên phía cánh trái.
Mũi tên ba cạnh bắn ra với lực đạo cực mạnh từ chiến cung màu mực do Âu Dương đích thân thiết kế, cung kỵ binh với loại tổ hợp này mỗi người hơn phân nửa có thể sánh ngang với thần xạ thủ, bảy trăm mũi tên có ít nhất ba trăm mũi tên thành công xuyên thấu qua tường thuẫn, bay vào trong trận doanh bên trái.
Một lần bắn này trực tiếp quấy rối toàn bộ trận hình Mễ Nhĩ, khiến đối phương như gặp một hồi tai nạn, một lần bắn khiến tường thuẫn của Mễ Nhĩ xuất hiện một chỗ hổng nho nhỏ, nhưng chỉ một chỗ hổng này cũng đủ cho kỵ binh phía sau xung phong lên.
Trận hình tam giác có lực xuyên thấu cực mạnh, tựa như một chiế sừng thú giữa trận chiến trực tiếp xông thẳng vào trong chỗ hổng, sau đó ba nghìn kỵ binh tựa như lưỡi dao sức bén, điên cuồng xé rách tường thuẫn của đối phương.
- Tốt, tốt, tốt!
Đa Minh nhìn kỵ binh xé nát tường thuẫn của đối phương tại phía xa, hắn liên tiếp hô lên ba tiếng “Tốt” dành cho ác ma chi vẫn, đây chân chính là ác ma chi vẫn, thời điểm chiến trường cần bọn họ nhất, bọn họ l;iền giết ra, nhất cử phá giải cục diện giằng co, mở đường cho ba nghìn kỵ binh sát nhập vào cánh trái, vạch tìm ra chỗ yếu nhược nhất của đối phương.
- Xông lên!
Kỵ binh mở trận hình, vô số bộ binh tựa như những đầu ác lang hung mãnh nhảy vào trận doanh cánh trái quân địch, toàn bộ cánh trái hoàn toàn bị đảo lộn.
Lúc này ác ma chi vẫn đã hoàn thành tập trung, bảy trăm cung kỵ binh hội tụ lại một chỗ, bọn họ không lựa chọn tiếp tục xông lên, bắt đầu tại vị trí ngoài năm trăm bước không ngừng kéo động dây cung, tạo thành một tường mũi tên bắn thẳng về phía cánh trái.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Hỗn loạn, đây chân chính là hỗn loạn, từ lúc ban đầu cung tiễn thủ của đối phương bị ác ma chi vẫn dùng một tường tên bắn giết cho tới khi toàn bộ cánh trái Mễ Nhĩ bị quấy loạn triệt để, ban nghìn kỵ binh dường như ba nghìn ác lang rít gào mở ra chiến trận, sát nhập vào bên trong càng khiến cánh trái đối phương rơi vào tuyệt vọng.
Bộ binh rống giận, kỵ binh xong phong, toàn bộ trận hình cánh trái bị quấy rối triệt để, tất cả mọi người đều biết, cánh trái của Mễ Nhĩ xong rồi.
Bộ binh trùng kích và kỵ binh xung phong không tính là đáng sợ nhất, dù sao bên phía Mễ Nhĩ đều là lão binh, bọn họ có thể tập hợp lại liều mạng chống đối, thế nhưng tường tên bắn tới không chỗ khẽ hở kia lại khiến bọn họ cảm thấy tuyệt vọng.
Chỉ cần ngươi thoáng tổ chức trận hình, lập tức sẽ có bảy trăm mũi tên cấu thành một tường tên từ trên trời giáng xuống, khiến toàn bộ trận hình chưa kịp hoàn thành đã bị xáo trộn.
Loại chiến đấu không thể tổ chức này khiến các lão binh của Mễ Nhĩ trong lúc đối diện với tân binh của Đa La, chỉ có thể bị động chịu đòn.
Người ta xông thẳng một đường theo những mũi tên, còn bên mình thì chia năm xẻ bảy, chỉ còn biết chờ đợi bị tàn sát.
- Sát biên bên trái, thu thập xong chỗ đó chúng ta liền rời đi.
Âu Dương giật lại Thứ Kiêu Cung phỏng chế, chỉ về phía bên trái, hắn biết ác ma chi vẫn đã phát huy xong tác dụng của mình, cánh trái đã được mở ra, lúc này bọn họ có lưu lại cũng không còn ý nghĩ nữa, tránh bị địch nhân vồ đến gây thương vong, lúc này liền quả đoán rời đi.
Đến vô ảnh, đi vô tung, vĩnh viễn khiến địch nhân không rõ ngươi sẽ giết ra từ chỗ nào, đây mới là ác ma chi vẫn…
Cánh trái Mễ Nhĩ bị nghiền nát rồi, lúc này Mễ Nhĩ muốn triệu tập quân bảo vệ phái cánh phải qua trợ giúp cánh trái, thế nhưng nếu đều người từ đó qua, như vậy trung quân sẽ bị đánh tan, nhưng nếu không điều quauan qua, một khi cánh trái bị đánh tan rồi đối phương giết tiếp tới, bọn họ sẽ thua trận.
…
Cơn lũ mày đen tới nhanh đi cũng nhanh, thời gian ác ma chi vẫn dừng lại trên chiến trường không tới mười phút, thậm chí có rất người lao tới phía sau cũng không biết tốt cuộc là ai hỗ trợ ba nghìn kỵ binh phá tan được phòng tuyến, mở ra con đường sát nhập phía cánh trái trận địa địch nhân.
Thế nhưng Đa Minh và Lữ Ưu đứng tại doanh chỉ hủy chỗ cao điểm lại nhìn thấy rất rõ ràng. Kỳ thực trước khi xuất phát bọn họ cũng không quá quan tâm tới ác ma chi vẫn, tuy rằng ác ma chi vẫn được trang bị cực kỳ hoàn mỹ, thế nhưng dù sao nhân số cũng quá mỏng.
Hơn nữa cung kỵ binh tại trong mắt bọn họ, xa xa không có lực lượng trùng kích như thương kỵ binh.
Nhưng khi tận mắt chứng kiến thành quả do ác ma chi vẫn tạo thành, bọn họ hiểu ra, bọn họ đều sai rồi! Đây là mũi răng nanh ác ma, khi bị bọn họ nhắm tới, bất luận địch nhân là ai, đều phải trả giá bằng rất nhiều sinh mệnh.
Ba vạn kỵ binh và mấy vạn bộ binh không thể công kích được phòng tuyến cánh trái, nhưng chỉ cần thêm bảy trăm người của ác ma chi vẫn tham dự, một lần xung phong liền mở toang phòng tuyến, loại lực trùng kích này có người nào dám nói là nhỏ?
- Hành động như gió, lợi hại như đao, quỷ dị như u linh! Bệ hạ, ngài nói không sai một điểm nào, chi đội ngũ này thật là đáng sợ.
Lữ Ưu chứng kiến ác ma chi vẫn xuất hiện tại chỗ ẩn nấp đến lúc rút đi chỉ không tới mười phút thời gian, nhưng mười phút này lại là mười phút thay đổi chiến cục.
Thân là một lão tướng chiến trường, Lữ Ưu biết chi đội ngũ này có lực sát thương vượt lên bất kể sự chờ mong nào, bọn họ thực sự là ma quỷ! Cái tên ác ma chi vẫn này tuyệt không phải hư danh!
- Quả đoán rút đi thật hay!
Một người từng là tham mưu của Đa La hiện đứng kế bên Đa Minh, nhìn ác ma chi vẫn rút đi, trên mặt hắn lộ vẻ giật mình.
Hạc Thu biết, tân binh đều có một khuyết điểm, đó là hay nhẹ lòng, khi tiến thối sẽ có lúc thiếu quả đoán, thế nhưng ác ma chi vẫn ngày hôm nay xuất hiện lại không hề nhìn thấy bất luận chút bóng dáng của một tân binh, nếu như không phải biết tổng chỉ huy của chi đội này là Khâu Vĩ, nếu như không phải biết mỗi người trong chi đội này đều là những người lần đầu tiên ra chiến trường, Hạc Thu hầu như sẽ cho rằng đây là một chiến đội siêu cấp dũng mãnh, thân kinh bách chiến.
- Đúng vậy, hoàn toàn không giống với tân binh, ngươi không phát hiện vừa rồi lúc bọn họ xong phong tham chiến sao? Quá chỉnh tề, tiến thối có trật tự, cần rút là rút, không hề có chút ham chiến, nhịp nhàng vô cùng, rốt cuộc những người này được huấn luyện như thế nào?
Lữ Ưu cũng không quá quan tâm đến ác ma chi vẫn này, lúc ban đầu nghe nói có một chi đội ngũ cung kỵ binh khoảng chừng bảy trăm người, Lữ Ưu nghĩ đâu có thể là Đa Minh và Âu Dương chuẩn bị cho mấy năm sau, thế nhưng không ai ngờ được, ác ma chi vẫn này dĩ nhiên thể hiện dữ dội như vậy trên chiến trường.
Không chỉ có bọn họ, coi như là Trác Vũ đang ở tiền tuyến cũng bị dọa rồi, mặc dù sau khi Âu Dương rời đi, Trác Vũ bắt đầu đảm nhiệm huấn luyện viên, tuy rằng Trác Vũ biết binh sĩ trong ác ma chi vẫn luyện tập cực khổ hơn những đội quân khác rất nhiều lần, thế nhưng Trác Vũ nằm mơ cũng không ngờ được ác ma chi vẫn này dĩ nhiên có thể tạo thành lực sát thương lớn như vậy trên chiến trường.
Rống!
Từng đợt tiếng rống phát ra từ trong miệng bảy trăm cung kỵ binh, bọn họ giơ cao chiến cung trong tay, miệng hô hào, thế nhưng toàn bộ mọi người trong ác ma chi vẫn đều hiểu, vừa rồi bọn họ đã tạo nên hiệu quả có tác dụng thay đổi số phận toàn cục.
- Sướng quá con mẹ nó, tiểu tử Âu Dương ngươi quá trâu bò rồi. Vì sao ngươi lại nghĩ ra được đây!
Khâu Vĩ giục ngựa đi bên cạnh Âu Dương, lúc này trên mặt Khâu Vĩ lộ vẻ vui sướng, nỗi phiền muộn lúc ban đầu đã biến mất không còn nữa.
- Chúng ta là đao nhọn, chúng ta chỉ đâm vào trái tim của địch nhân! Chúng ta không ra tay thì thôi, đã ra tay thì địch nhân phải chết!
Nhìn mọi người, chính hắn đã cho rằng đây đúng nghĩa là ác ma chi vẫn.
Ác ma chi vẫn khác với trung đội số bảy khi trước, trung đội số bảy tuy rằng thâm nhập sau lưng địch nhân, thế nhưng thực lực trung đội số bảy không đủ mạnh, chỉ có thể dùng đánh lén và dọa ngươi, còn ác ma chi vẫn thì khác xa.
Sức chiến đấu của ác ma chi vẫn đủ so được với mấy nghìn kỵ binh và trên vạn bộ binh. Vô luận năng lực di chuyển hay lực sát thương, ác ma chi vẫn đều được coi là đỉnh phong.
Trước kia cung kỵ binh không được người ta tiếp thu cũng không có nghĩa là cung kỵ binh không có tác dụng, bất luận một đội ngũ gì chỉ cần có thể phát huy tác dụng tại thời điểm đúng nhất, như vậy sẽ có được lực sát thương cực mạnh.
Tựa như lần trùng kích cánh trái vừa rồi, ba nghìn kỵ binh bị cung tiễn thủ áp chế, bọn họ không phải không có năng lực xé mở phòng tuyến quân địch, bọn họ khuyết thiếu chỉ là một cơ hội.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Ác ma chi vẫn dựa vào chiến cung màu mực và mũi tên ba cạnh do Âu Dương đặc biệt thiết kế, tầm xa và lực sát thương đạt được vượt xa so với bình thường, lại phối hợp với cung kỵ binh gần sánh ngang với thần xạ thủ, một lần bắn ra liền giải quyết được nan đề rất lớn.
Sau đó lần khai cung thứ hai liền hỗ trợ ba nghìn kỵ binh xé mở phòng tuyến, tạo cho bọn họ thuận lợi không tưởng được để sát nhập vào cánh trái. Tiếp đó nhất tề bắn tên xáo trộn trận hình địch nhân, tất cả mọi hành động đều có tính toán hợp lý. Mỗi một mũi tên đều bắn vào chỗ yếu nhược nhất của địch nhân, bảy trăm cung kỵ binh này phát huy tác dụng còn khoa trương hơn nhiều so với ba nghìn kỵ binh.
- Âu Dương! Xin lỗi!
Mã Tề giục ngựa đi tới bên cạnh Âu Dương, nói lời xin lỗi Âu Dương, lúc đầu Âu Dương quát hắn, nói hắn thích náo loạn thì náo loạn, khi đó hắn không phục lắm, thế nhưng vừa đánh một trận khiến Mã Tề triệt để chịu phục rồi.
Nếu như lúc đầu cứ dựa theo lời hắn rồi giết vào, hiện tại bảy trăm người này khẳng định phải tử thương không ít, hơn nữa tuyệt đối không làm ra được tác dụng khác biệt như vậy.
Âu Dương dùng năng lực của mình chứng minh cho suy nghĩ của hắn là tuyệt đối chính xác.
- Nhớ kỹ! Quân nhân bất luận lúc này đều phải phục tùng thiên chức của mình, chúng ta là một đội ngũ chỉnh thể, chúng ta sóng vai chiến đấu với nhau, một người quang vinh cả đội quang vinh, một người tổn hại cả đội tổn hại!
Âu Dương nắm Thứ Kiêu Cung phỏng chế trong tay, trận chiến vừa rồi không chỉ tạo ra lòng tin cho ác ma chi vẫn, cũng giúp Âu Dương tìm lại được cảm giác đánh đâu thắng đó, rong ruổi vạn dặm sau lưng địch của trung đội số bảy ngày trước, thực là cảm giác không gì cản nổi.
Đúng là loại cảm giác này! Âu Dương muốn chính là loại cảm giác này.
- Tiếp theo chúng ta phải đi đâu?
Tuy rằng Khâu Vĩ thân là quân đoàn trưởng, thế nhưng hiện tại hắn phát hiện Âu Dương nắm giữ vai trò quá quan tọng, hơn nữa hắn cũng chẳng nghĩ chức quân đoàn trưởng này của mình có gì tài trí hơn người, thế nên hắn bắt đầu hỏi ý kiến của Âu Dương.
- Một trận chiến này, Mễ Nhĩ đã bại, nếu như ta đoán không sai, trước lúc hừng đông Mễ Nhĩ sẽ bắt đầu thu binh, lục đại đỉnh phong nhất định sẽ oanh kích tường thành thành Hạo Thiên, giết vào bên trong. Khi chiến đấu bên trong thành, đội ngũ chúng ta không có chút lợi thế nào, các ngươi nhìn bên kia xem!
Âu Dương nói rồi chỉ chỉ về phía đông bắc, nói tiếp:
- Đưa địa đồ cho ta xem!
- Đây!
Khâu Vĩ chuyển địa đồ qua tay Âu Dương, sau đó một đám người liền vây quanh một chỗ nhìn xem Âu Dương rốt cuộc định chuẩn bị làm thế nào cho bước tiếp theo.
- Chỗ này! Nơi đây là con đường đi tới phía đông rừng cây, rừng cây Mễ Đông cách thành Hạo Thiên chừng bốn nghìn dặm, nếu chúng ta liên tục hành trình cả ngày lẫn đêm, xuyên qua rừng cây tiến vào trung bộ đế quốc Mễ Nhĩ, cần chừng mười hai ngày.
Âu Dương chỉ vào một mảnh rừng cây thật lớn trên địa đồ.
- Vì sao chúng ta phải đi xuyên qua rừng cây? Sao khôn trực tiếp chờ đại quân phá vỡ phòng tuyến thứ nhất rồi theo đó tiến vào Mễ Nhĩ?
Mã Tề không hiểu được, liền hỏi.
- Ngu ngốc!
Âu Dương trợn mắt nhìn Mã Tề, có điều một câu ngu ngốc lúc này cũng chẳng khiến Mã Tề mất hứng, chỉ thấy Mã Tề gãi đầu, vẻ mặt không hiểu được chờ Âu Dương giải thích.
- Thành Hạo Thiên là phòng tuyến thứ nhất của đế quốc Mễ Nhĩ, tuyến phòng thủ thành Hạo Thiên nhất định sẽ bị phá vỡ triệt để trước buổi chiều ngày mai, đại quân sẽ giết thẳng về hướng đông, một đường đi tới vương thành Mễ Nhĩ, dọc theo đường đi này sẽ có không ít trạm kiểm soát nhỏ, có điều những trạm kiểm soát này nhiều nhất chỉ có thể làm chậm bước tiến của đại quân, thế nên chúng ta sẽ bạo phát trận chiến thứ hai với Mễ Nhĩ tại chỗ này!
Âu Dương chỉ vào một chỗ thành thị thật lớn trên bản đồ.
- Nơi này là thành Khai Lâm! Nơi này là căn cứ quân sự lớn nhất của Mễ Nhĩ!
Khâu Vĩ đương nhiên biết vị trí được Âu Dương chỉ tới, nơi này không sai biệt lắm chính là nơi Đa La phải tiến đánh, hơn nữa còn là một hiểm địa rất khó công kích.
- Không sai, chính là thành Khai LÂm, trận đại chiến thứ hai của Đa La sẽ diễn ra ở thành Khai Lâm, nơi này có tới hơn chục vạn ủng binh, tính thêm binh mã chạy trốn trở về thành Khai Lâm, tại đây Mễ Nhĩ sẽ thành lập một phòng tuyến siêu cấp với trăm vạn đại quân, việc chúng ta cần làm là khai đao tại đây!
Âu Dương nói, loan đao trong tay hắn liền hung hăng cắm thẳng xuống mặt đất.
Mã Tề đã biết, mục tiêu của Âu Dương hướng tới chính là thành Khai Lâm, thế nhưng hắn không rõ Âu Dương rốt cuộc có biện pháp gì để bóp chết thành Khai Lâm đây?
- Trăm vạn ủng binh trong thành Khai Lâm, bảy trăm người chúng ta có thể làm được gì sao?
Khâu Vĩ hỏi ra vấn đề trong đầu Mã Tề.
- Bảy trăm ngươi không thể làm được gì, bảy trăm người chúng ta ngay cả nhét kẽ răng cho bọn chúng cũng không đủ, có điều nếu như chúng ta vượt qua phía đông rừng cây, lại đi dọc về phía đông nam, vượt qua sông Tỏa Nột, đến nơi này thì sao?
Âu Dương chỉ vào một chỗ được ký hiệu dạng kho lúa, vẻ mặt đầy quỷ dị.
- Quá độc ác! Ngươi muốn đốt kho lương của bọn họ?
Mã Tề thoáng cái liền minh bạch, kế này của Âu Dương quá độc rồi, Mã Tề tin tưởng, kế hoạch này của Âu Dương sẽ không có bất luận kẻ nào nghĩ đến được.
Nào ai nghĩ được có một chi đội ngũ dám tiềm hành tới sau lưng địch nhân mấy vạn dặm, lấy đội ngũ bảy trăm người dám tập kích kho lúa Mễ Nạp với hơn sáu nghìn quân phòng thủ?
Kế hoạch này điên cuồng vô cùng, cũng chỉ có bọn họ mới dám đưa ra kế hoạch như vậy, dù sao đại quân căn bản không có khả năng đi xuyên qua rừng cây, cũng tuyệt không có khả năng thâm nhập số lượng lớn về phía sau lưng địch.
Bảy trăm người nghênh chiến sáu nghìn người, mặc dù toàn bộ địch nhân đều là bộ binh, thế nhưng đây cũng tuyệt đối là một lần khiêu chiến siêu cấp. Nếu là bọn hắn thực sự có thể giết vào rồi thiêu cháy kho lúa Mễ Nạp, như vậy thành Khai Lâm sẽ mấy đi điểm tiếp viện, toàn bộ Khai Lâm tự nhiên sẽ đại loạn, một khi quân tâm rối loạn, như vậy dù cho Khai Lâm có trăm vạn ủng binh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp thu thất bại.
- Một đường hành trình này dài ba vạn dặm, chúng ta toàn lực ứng phó cũng cần thời gian hai mươi mốt ngày!
Âu Dương gật đầu, kỳ thực Âu Dương rất cảm thán sức ngựa tại thế giới Thiên Hà này, nếu như đổi lại về thời đại trước kia của mình, với hai mươi mốt ngày tuyệt đối không thể chạy hết đoạn đường ba vạn dặm này.
- Bôn hành ba vạn dặm tập kích kho lương Mễ Nạp, thực sự là một kế hoạch điên cuồng tới cực điểm! Có điều ta thích!
Khâu Vĩ tán thành ngay lập tức.
Tuy rằng nghe ra kế hoạch này có vẻ điên cuồng vô cùng, thế nhưng một khi thành công, đó quả thực là một hành động nghịch thiên, khi nước cờ này đi xong, Khai Lâm vì không có tiếp tế sẽ nhanh chóng tan vỡ.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Được rồi, tiếp theo là một đường hành trình thật dài, chúng ta sẽ rất mệt nhọc, thế nhưng ta tin tưởng thân là thành viên trong ác ma chi vẫn, chúng ta nhất định có thể hoàn thành hành động vĩ đại này!
Khâu Vĩ đứng dậy, hắn là người đầu tiên xoay mình chèo lên chiến mã. Kế hoạch điên cuồng như vậy đã châm lên ngọn lửa nhiệt huyết của ác ma chi vẫn, đây có thể coi là một trận đánh lưu danh thiên cổ! Đánh thắng trận chiến này, tên tuổi mỗi người trong đội ngũ bọn họ có thể được lưu lại trên sử sách.
…
Bình minh vừa lên, tường thành thành Hạo Thiên đã bị lục đại đỉnh phong oanh kích triệt để thành mảnh vụn, lúc này bộ binh Đa La đã xung phong đi đầu tiến vào trong thành, mễ Nhĩ đã bắt đầu lui binh.
Lúc này quân vương Mễ Khải của đế quốc Mễ Nhĩ đang đứng trên đài cao, hắn không tài nào ngờ được, thắng bại dĩ nhiên được định ra như vậy. Triệu tập toàn bộ cung tiễn thủ tới cánh trái nhằm chống đối lại kỵ binh của đối phương sát nhập vào, thế nhưng không ai ngờ được, cánh trái được xây dựng như vậy dĩ nhiên bị cung đoàn kỵ binh kia xé tan chỉ trong một lần xung phong.
- Bệ hạ, Hạo Thiên đã thất thủ, lúc này chúng ta hẳn nên rút quân chiến lược, chuyển về phòng thủ tại Khai Lâm, tại Khai Lâm chúng ta sẽ có trăm vạn ủng binh, phía sau có tuyến tiếp viện, vô luận Đa La tấn công thế nào cũng không thể triệt hạ được Khai Lâm.
Đại nguyên soái Mễ Trung nhìn Mễ Khải, hắn biết, một trận chiến này Mễ Nhĩ đã thất bại, tại khoảnh khắc khi tường thành bị phá, binh sĩ Mễ Nhĩ đã không còn tâm ý chiến đấu, khí thế của đối phương lại một lần nữa kéo lên, lúc này nếu còn đánh tiếp, ngoại trừ tăng thêm thương vong cũng không còn bất luận công dụng gì.
- Đa La!
Mễ Khải dẫm mạnh một cái xuống tảng đá dưới chân, trong mắt hắn lộ ra lửa giận, hắn thất bại, thế nhưng hắn bại rất không cam lòng, nếu như cánh trái không bị phá, lúc này đại quân Đa La khẳng định đã tan vỡ.
- Đi thôi bệ hạ!
Quốc sư Mễ Tu cũng đi lên khuyên bảo.
- Lui lại!
Mễ Khải không phải người không biết bỏ, lúc này biết rõ không còn cơ hội xoay chuyển, cùng với việc tiếp tục thương vong binh lực tại đây, không bằng rút quân về Khai Lâm, chuẩn bị tái chiến với Đa La tại Khai Lâm.
Mệnh lệnh Mễ Nhĩ lui binh bắt đầu được truyền xuống, sau khi cửa thành bị mở, một nhóm người bắt đầu rút đi, Đa La một đường đánh lên, có điều Đa Minh cũng không cho đại quân Đa La truy sát quá xa, nhưng cho kỵ binh tiến hành bao vây chặn đánh hơn vạn bộ binh của địch nhân, cuối cùng cho chủ lực Mễ Nhĩ chạy thoát.
Một đêm tử chiến khiến chúng binh sĩ Đa La mệt mỏi vô cùng, tuy rằng Mễ Nhĩ đã lui quân, nhưng đối phương cũng không mấy hoảng loạn, nếu cố tính trắng trợn đuổi giết, rất có thể bị đại quân Mễ Nhĩ đánh lại một đòn hồi mã thương.
Nơi này là lãnh thổ đế quốc Mễ Nhĩ, tại đây Đa La chỉ có trăm vạn đại quân, một trận chiến này Đa La đã tổn thất ít nhất bảy tám vạn người, nếu lại lấy cái nhọc đuổi giết theo, rất có thể sẽ bị Mễ Nhĩ đánh đòn hồi mã thương khiến trở tay không kịp.
Trận chiến đầu tiên này đánh hạ thành Hạo Thiên, đây đã là khởi đầu tốt đẹp rồi, đã đủ giúp cho Đa La được kiêu ngạo rồi.
- Ngao…
Tru sát xong gần vạn bộ binh quân địch cuối cùng, trong toàn bộ thành Hạo Thiên nơi nơi đều vang lên tiếng hoan hô của binh sĩ Đa La, một trận chiến này bọn họ công phá thành công, tuy rằng cuộc chiến có khó khăn, nhưng bọn họ đã thắng, đã đánh hạ được thành Hạo Thiên.
Đa Minh đứng ở trên một đoạn tường thành Hạo Thiên còn giữ được gần như hoàn chỉnh, hắn nhìn về phương xa, tựa như đang tìm kiếm gì đó.
- Làm sao vậy bệ hạ?
Lữ Ưu nhìn Đa Minh, hỏi.
- Ác ma chi vẫn đâu? Vì sao ác ma chi vẫn không có vào thành?
Lúc này đã qua nửa ngày từ khi giành thắng lợi, toàn bộ quân đội Đa La đã vào thành thay nhau nghỉ ngơi, thế nhưng chỉ có duy nhất ác ma chi vẫn vốn là những người lập công lớn nhất lại không chút tin tức, bọn họ phảng phất như u linh, đã thực sự tiêu thất.
- Ác ma chi vẫn không chịu sự chỉ huy của trung quân, bọn họ là hệ thống tác chiến độc lập, lúc này chúng ta cũng không có tin tức của bọn họ.
Tuy rằng một đêm đại chiến khiến Lữ Ưu rất uể oải, thế nhưng mỗi khi nghĩ đến đám mây đen đột nhiên giết ra kia, một màn tường tên mở đường cho ba nghìn kỵ binh, Lữ Ưu vẫn hưng phấn vô cùng.
- Theo lý thuyết ác ma chi vẫn hẳn là sẽ vào thành tiếp tế mới đúng.
Trác Vũ cũng thả bước trên tường thành, kỳ thực hắn cũng một mực tìm kiếm vị trí ác ma chi vẫn, thế nhưng ác ma chi vẫn thực sự như trống rỗng biến mất, đại công thần này dĩ nhiên không nhập thành tiếp nhận tràng hoan hô của binh sĩ đại quân.
- Không cần quản tới bọn họ nữa, sức chiến đấu của ác ma chi vẫn là không thể nghi ngờ, ta tin tưởng bọn họ nhất định có biện pháp giải quyết vấn đề tiếp viện.
Hạc Thu từ khi nhìn được một màn trùng kích của ác ma chi vẫn, hắn lập tức có được lòng tin lạ thường đối với chi quân đội này.
Trên đường đất, nghìn thớt ngựa bôn ba như gió, bọn họ có chung một cái tên ác ma chi vẫn, bọn họ có chung một mục tiêu, tiềm hành ba vạn dặm, tập kích chớp nhoáng mục tiêu kho lương Mễ Nạp.
Ác ma chi vẫn không có lựa chọn đi nhận tiếp viện, bởi vì con đường bọn họ muốn đi cần phải xuyên qua rừng cây, dã thú trong rừng cũng đủ trở thành tiếp viện cho bọn họ, dù sao bọn họ không hề tổn hao trang bị gì, số tên bọn họ đã dùng cũng cực nhỏ.
Hơn nữa hiện tại mỗi một phần thời gian đối với bọn họ đều trân quý vô cùng, bọn họ không thể dừng lại.
- Đội trưởng!
Mễ Tề ngồi trên chiến mã, la lớn gọi Khâu Vĩ ở phía trước:
- Đội trưởng, ngươi nói nếu như chúng ta tiến vào thành, có thể được phong anh hùng hay không?
- Nhất định sẽ được!
Kỳ thực Khâu Vĩ cũng rất muốn cảm thụ loại cảm giác anh hùng này, thế nhưng lúc đó Âu Dương lại theo chân bọn họ nói một câu:
- Mọi người cần anh hùng, thế nhưng khi anh hùng không có được thực lực tương xứng, như vậy sẽ có những anh hùng khác thay thế vị trí các ngươi.
Những lời này đã đề tỉnh mọi người, giúp mọi người biết được, anh hùng cũng không phải cần được hoan hô, anh hùng cần làm chính là xuất hiện vào lúc mọi người cần hắn nhất.
Một khắc cũng không dừng lại, ác ma chi vẫn bôn hành tốc độ cao nhắm thẳng về phía đông rừng cây, nhiệm vụ bọn họ rất nặng nề, bọn họ muốn phải cùng lúc khi đại quân Đa La tiến đến Khai Lâm sẽ hoàn thành chớp nhoáng hành trình ba vạn dặm.
Chớp nhoáng hoàn thành ba vạn dặm đường, đây là chuyện chưa từng xuất hiện trong lịch sử tiểu thế giới Thiên Hà, không những thế, ngay sau khi hoàn thành ba vạn dặm đường đó, còn phải lấy sức bảy trăm người vượt qua sáu nghìn người nhằm phá hủy kho lương, kế hoạch này nếu như nói ra cơ hồ sẽ khiến tất cả những người khác coi bọn họ thành những người điên.
Thế nhưng ác ma chi vấn dám làm, bọn họ có vô số ưu thế lạ thường.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế