- Từ giờ trở đi chúng ta sẽ khôi phục thân phận ác ma chi vẫn, nếu là ác ma chi vẫn, tại chỗ này chúng ta sẽ có hành động phù hợp với thân phận của ác ma chi vẫn. Phát huy lang tính của các ngươi đi, chúng ta cần cướp của giết người ở đây.
Âu Dương nói, tay chỉ về phía nam, nói tiếp:
- Bên kia hẳn có ba cái trấn nhỏ, đó chính là mục tiêu của chúng ta.
Âu Dương nói xong liền đi trước làm đầu tàu, hướng thẳng về phía nam. Phía sau, tuy rằng các đoàn viên ác ma chi vẫn không rõ ý tứ của Âu Dương, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn lựa chọn tin tưởng Âu Dương.
- Đi thôi!
Khâu Vĩ ra lệnh một tiếng, toàn bộ đoàn đội liền đi về phía nam.
Ba ngày sau, một tin tức truyền ra làm kinh động toàn bộ đế quốc Mễ Nhĩ, một chi kỵ binh màu đen như ma quỷ đã phủ xuống ba tiểu trấn phía nam, trong một đêm liền huyết tẩy cả ba tiểu trấn này, từ người già bảy mươi cho tới trẻ con, đều bị tàn sát không còn, cả ba tiểu trấn chỉ có mấy người may mắn thoát nạn. Chi kỵ binh ma quỷ màu đen này sau khi tàn sát hết ba tiểu trấn liền hướng thẳng về phía nam, không rõ đi về đâu.
Tin tức này vừa truyền ra, lòng người khu nam bộ Mễ Nhĩ lập tức hoảng sợ, vô số người chỉ cần nghe được tiếng vó ngựa liền thấy hết hồn, dường như rất sợ kỵ binh màu đen ma quỷ kia phủ xuống. Tuy rằng Mễ Nhĩ đóng quân nghênh chiến Đa La tại Khai Lâm, thế nhưng quốc nội dĩ nhiên phát sinh sự cố, Mễ Khải đành phái ra hai nghìn kỵ sĩ bạc tiến vào vùng nam bộ, bắt đầu tìm kiếm chi kỵ binh màu đen ma quỷ này, yêu cầu vô luận làm cách nào cũng phải đánh chết toàn bộ.
Đoàn kỵ sĩ bạc xuất động, người dân nam bộ đang hoảng sợ nhất thời yên ổn xuống. Người dân Mễ Nhĩ có lòng tin rất lớn với kỵ sĩ bạc, bọn họ tin tưởng đoàn kỵ sĩ bạc nhất định sẽ đánh chết toàn bộ đám ác ma giết người kia.
Cùng thời điểm đoàn kỵ sĩ bạc xuất kích, ác ma chi vẫn một lần nữa thay vào bì giáp màu bạc, hóa thân thành đoàn kỵ sĩ bạc, bắt đầu xuất phát nhắm thẳng về phía Mễ Nạp.
Thẳng đến lúc này, các đoàn viên ác ma chi vận rốt cuộc minh bạch suy nghĩ của Âu Dương, đây đích thực là một độc kế, dùng tính mạng vô số bình dân để đổi lấy một cơ hội tiến vào trong thành Mễ Nạp.
- Âu Dương, ngươi quá độc ác, dám nghĩ ra cách diệt sạch năm nghìn bình dân trong ba tiểu trấn.
Mã Tề không khỏi cảm thán thủ đoạn độc ác của Âu Dương, nếu như là bọn hắn, khẳng định sẽ không nghĩ tới dùng tính mạng của bình dân đi đổi lấy cơ hội vào thành.
Âu Dương không trả lời, nhưng Khâu Vĩ ở cách đó không xa thì mở miệng, nói:
- Đây là chiến tranh, không phải chuyện người già trẻ con, nếu như không giết những người đó, như vậy chúng ta khẳng định không thể tiến vào Mễ Nạp, như vậy một trận đánh tiếp theo tại Khai Lâm, toàn quân Đa La sẽ bị diệt. Thế nên đừng có nói chuyện độc ác hay không độc ác.
Lời này của Khâu Vĩ coi như giải thích cho Âu Dương.
Lúc đầu Âu Dương mở miệng nói muốn diệt sạch người trong ba tiểu trấn, hắn là người đầu tiên đứng ra phản đối, nghĩ Âu Dương hẳn điên rồi, thế nhưng Âu Dương dùng thực tế chứng minh, phương pháp của hắn tuy rằng nhìn qua thì tàn ác vô cùng, tuy rằng cần dùng tới sinh mạng của năm nghìn bình dân đi đổi lấy một cơ hội, nhưng đây lại là phương pháp duy nhất.
Tính mạng của năm nghìn bình dân đế quốc Mễ Nhĩ so sánh với trăm vạn tướng sĩ Đa La, vô luận là ai làm ra quyết định này, cũng nhất định lựa chọn bỏ qua năm nghìn bình dân kia.
Một tướng công thành vạn cốt khô, từ xưa danh tướng đều đạp qua vô số thi cốt của binh sĩ và bình dân, ác ma chi vẫn chỉ giết năm nghìn bình dân, so với thiệt hại khi trước Mễ Nhĩ hỏa thiêu vương thành huy hoàng thì chẳng thấm vào đâu.
- Mục tiêu Mễ Nạp, nhớ kỹ, chúng ta là người chiến thắng, chúng ta là người đã chiến thắng chi đội màu đen ma quỷ kia!
Âu Dương nói xong liền rạch lên cánh tay mình, lấy máu tươi vẽ loạn lên mặt vào áp giáp, tóc trên đầu càng bị vò tới lộn xộn, thoạt nhìn phảng phất như vừa trải qua một hồi kỵ binh đại chiến.
Học theo bộ dáng Âu Dương, các đoàn viên ác ma chi vẫn đều rạch cánh tay của mình, lấy máu tươi vẽ loạn lên mặt và áo giáp.
Rất nhanh, một chi đonà kỵ sĩ bạc dính đầy máu tươi trên người đã xuất hiện.
Khâu Vĩ vung loan đao chỉ thẳng về phía kho lương Mễ Nạo, hét lớn một tiếng xông lên. Bảy trăm cung kỵ binh ác ma chi vẫn rốt cuộc bắt đầu một bước cuối cùng trong kế hoạch điên cuồng của bọn họ.
Thời gian trôi qua cực nhanh, đảo mắt lại qua thêm ba ngày, tướng sĩ thành Khai Lâm được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hồi phục tinh thần, chờ đợi đại quân Đa La đnáh tới. Bọn họ muốn ở chỗ này đánh một trận thật đẹp với Đa la, bọn họ muốn ở chỗ này dập tắt ngọn lửa báo thù của Đa La, khiến Đa La đã từng là lão hổ cũng phải nuốt hết mấy cái răng cuối cùng vào trong bụng.
Mặt trời chói chang nhô lên cao, trên đường chân trời, một đường màu đen chậm rãi xuất hiện, tiếp đó đường màu đen như biến thành thủy triều ầm ầm kéo đến. Đây là cảnh tượng do vô số quân sĩ đi tới từ phía chân trời tạo thành.
- Cầm lấy vũ khí trong tay các ngươi, nói cho đám chó dại Đa La biết, chúng nên cút trở về thổ địa của mình rồi chăm chỉ trồng trọt đi.
Lúc này Mễ Trung cũng chẳng còn phong phạm tướng quân gì nữa, trong tay Mễ Trung giơ cao vương kiếm màu vàng, hô lớn với vô số tướng sĩ.
- Cút trở về! Cút trở về đi! Đa La cút trở về đi…
Từng đợt tiếng hô vang truyền ra ngoài xa hơn mười dặm cũng chưa giảm bớt. Phía xa, chúng tướng sĩ Đa La cũng nghe được tiếng gào thét từ phía Khai Lâm.
Đa Minh và năm đại đỉnh phong khác ngạo nghễ ngồi trên lưng ngựa, tuy rằng Khai Lâm có trăm vạn hùng binh, thế nhưng giờ khắc này Đa La đã không thể lùi bước, bọn họ chỉ có thể đánh một trận.
- Các tướng sĩ Đa La, phía trước kia, phía đó chính là Khai Lâm! Xin hãy nhớ kỹ ở đó có trăm vạn hùng binh chờ đợi chúng ta, ở đó có tường thành cao dầy! Nói cho ta biết, các ngươi có sợ hãi không?
Đa Minh quay lại phía sau hét lớn với chúng tướng sĩ.
- Giết! Giết! Giết!
Ba tiếng “Giết” hô vang, tướng sĩ Đa La đã bị Đa Minh khơi dậy lòng nhiệt huyết, bọn họ một đường tới đây, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, một tòa thành Khai Lâm chẳng có lý do gì có thể ngăn trở bước tiến của Đa La.
- Hạ thành Khai Lâm, chúng ta tiến thẳng tới vương thành Mễ Nhĩ, chúng ta nhất định phải thắng hồi chiến đấu này! Hôm nay chúng ta không thể lui bước, chúng ta phải huyết chiến!
Lúc này trên người Đa Minh không còn một chút khí chất của tên công tử hoàn khố, hiện tại mỗi lời Đa Minh nói đều chứa vẻ thành thục uy nghiêm. Từ khi vương thành huy hoàng bị phá, đến bây giờ luân phiên đại chiến đã khiến Đa Minh từ một người thanh niên biến trở thành một vương giả dũng mãnh.
- Đóng quân, nghỉ ngơi tại chỗ!
Đa Minh không lựa chọn lập tức công thành, tuy rằng tâm tình đang kích động, thế nhưng một đường đi tới đây, binh sĩ đã quá mệt mỏi, bọn họ phải đợi nghỉ ngơi hồi phục một ngày mới có sức chiến đấu, trùng kích Khai Lâm.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Đại quân Đa La đóng quân nghỉ ngơi tại bên ngoài Khai Lâm mười dặm, Khai Lâm cũng yên ắng, chờ đợi Đa La trùng kích qua.
Trước Khai Lâm có tường thành cao vút che chắn, phía sau có kho lương Mễ Nạp không ngừng tiếp viện, Mễ Nhĩ không có bất luận người nào nghĩ một trận chiến này bọn họ thất bại. Bọn họ tự tin đúng như lời nói của mình, bọn họ muốn đánh cho Đa La phải trở về nhà đi trồng trọt.
Đa La cùng Mễ Nhĩ ở trên Khai Lâm trình diễn cuộc chiến điên cuồng, trong hai ngày xác chết chồng chất dưới Khai Lâm thành, vô số Đa La tướng sĩ nuốt hận tại đây. Lúc này Đa La tướng sĩ đã là giết đỏ mắt, bất chấp tất cả muốn tông mở cửa Khai Lâm thành.
Lục Đại Đỉnh cũng lần lượt mưu tính đánh mở tường thành, nhưng năm cường giả của Mễ Nhĩ cũng không phải ăn chay. Năm cường giả của Mễ Nhĩ hết lần này đến lần khác liều mình ngăn cản, hai bên đã tiến vào trạng thái giằng co.
Buổi tối, Đa La và Mễ Nhĩ tạm thời vào giai đoạn ngừng chiến, hai bên bắt đầu nghỉ ngơi để chuẩn bị cho đại chiến ngày mai. Tuy nhiên, kho lương Mễ Nhĩ phía sau Khai Lâm không bình tĩnh.
Ác ma chi vẫn lợi dụng giáo giáp Bạch Ngân kỵ sĩ đoàn thành công lừa mở cửa lớn Mễ Nhĩ thành trì, giết vào Mễ Nhĩ. Sáu ngàn bộ binh Mễ Nhĩ chiến đấu với Ác ma chi vẫn. Bảy trăm Ác ma chi vẫn tử thương thảm trọng, nhưng sáu ngàn bộ binh trả cái giá gấp mười lần Ác ma chi vẫn.
Tên bay tứ tung, máu đang sục sôi. Âu Dương đã lặng lẽ đi tới kho tiếp viện. Lúc này bên ngoài chiến đấu đã chia thắng bại, mặc dù Ác ma chi vẫn bị tử thương thảm thiết nhưng họ thành công kéo xuống kho lương Mễ Nhĩ.
Một đoàn lửa rực cháy trong tay Âu Dương, hắn nhìn vô số lương thảo quân giới, hắn biết khi ngọn lửa này cháy lên, con đường hắn chinh chiến cũng đi tới tận cùng.
- Nếu làm như vậy vẫn không thể đánh mở Khai Lâm của các ngươi thì Đa La không cần nói đến báo thù.
Lương thực khô ráo và cỏ khô với ngọn lửa xúc tác cháy lên nhanh vô cùng. Yêu khí trên người Âu Dương bùng phát, dẫn phong vân xung quanh kéo theo thế lửa lan tràn bốn phía.
Âu Dương đứng trong biển lửa, nhìn trên mặt chiến sĩ Ác ma chi vẫn còn sống lộ nụ cời, hắn biết đã làm đủ rồi, tiếp theo họ phải dựa vào năng lực của bản thân chiến đấu.
Ác ma chi vẫn là Âu Dương ban đầu đề ra, giờ hắn xem như công thành cũng nên rút chân. Ngọn lửa cuối cùng này xem như là món quà cuối cùng Âu Dương tặng cho Đa La.
Ngọn lửa bốc tận trới, yêu khí của Âu Dương kéo theo bão tố, lửa ánh hồng cả bầu trời, dù là xa ngoài trăm dặm cũng trông thấy khoảnh trời bị đốt đỏ rực này.
Âu Dương đứng trong biển lửa, lửa đốt cháy bì giáp của hắn, lộ ra quần áo đen bên dưới. Nhưng ngọn lửa này không thể nào đốt cháy bộ đồ đen của hắn, có yêu khí thủ hộ, cho dù Âu Dương ở trong biển lửa cũng không có chuyện gì.
Ngọn lửa đỏ tựa tinh linh không ngừng nhảy múa, Âu Dương nhắm mắt lại. Đang lúc Âu Dương định bay lên rời đi thì cảm giác như có như không lại lần nữa xuất hiện trong đầu hắn.
Hình ảnh quen thuộc biết bao, ba mươi tám người tập kích vô số dặm, xâm nhập vào sau lưng địch, cùng sinh cùng tử thiêu hủy kho lương kẻ địch, Phì Thủy thành run sợ, hình ảnh này không ngừng nhoáng lên trước mắt Âu Dương, dường như hắn đã bắt được cái gì.
- Là cái gì! Đây rốt cuộc là cái gì?
Âu Dương không ngừng hỏi chính mình nhưng hắn không có được đáp án. Chính Âu Dương cũng không phát hiện, lúc này hắn từ từ bay lên, đi theo sương khói đen đậm đặc, sắp bay lên trời.
Yêu khí ở trong người Âu Dương bất quy tắc run run, loại cảm giác này cực kỳ quái dị, hắn không thể nắm bắt được nó, nhưng rõ ràng cảm giác đó ở bên người.
*Ong!*
Trong vòng tay, thật nhiều mảnh vụn Thứ Kiêu cung xuất hiện bên cạnh Âu Dương, hắn phát hiện cảm giác không thể nắm bắt đang bay vào trong Thứ Kiêu cung.
Âu Dương mở to mắt, huyết sắc Chân Thực Chi Nhãn nhìn Thứ Kiêu cung từ vô số mảnh vụn bắt đầu chậm rãi tiếp hợp lại, ở trước mặt hắn hình thành cái mới. Âu Dương rốt cuộc biết loại cảm giác này là cái gì!
- Đây...đây là cảm giác Thần Sư! Sao ta đột nhiên chạm vào loại cảm giác này?
Âu Dương dám khẳng định, mình tuyệt đối không có bước vào Thần Sư, bởi vì Thần Sư cần cái gì đến bây giờ hắn vẫn không biết.
*Két!*
Đang lúc Âu Dương khó hiểu thì Tứ Phương chiến kỳ trong người hắn bắt đầu run rẩy. Tứ Phương chiến kỳ bay ra khỏi cơ thể Âu Dương, sau đó hắn phát hiện mình lại bị đông cứng.
Viễn cổ họa quyển lần nữa mở ra, bốn viễn cổ cường giả đứng quanh hắn, có một ông lão đứng đằng trước bốn người, ông lão mặc áo lam trên người không có khí thế kinh người gì nhưng hiện ra vô cùng thần thánh.
- Ta sẽ làm lại thân thể cho các ngươi, còn về làm ra thất thể cho cho các ngươi cuối cùng bước lên con đường phi tiên hay không chỉ có các ngươi mới biết.
Âu Dương lần đầu tiên nghe được thanh âm trong viễn cổ họa quyển, đây là thanh âm của ông lão.
Lúc nghe tiếng nói này Âu Dương rốt cuộc hiểu, ông lão là một Thần Sư! Một Thần Sư chân chính.
Ông lão vung tay, tiếp theo viễn cổ họa quyển vỡ ra. Viễn cổ họa quyển xuất hiện nhanh mà tan vỡ cũng nhanh, nhưng Âu Dương không thấy được Thần Sư làm sao tạo ra thân thể cho bốn người.
Ông lão mở miệng:
- Tiểu tử, Chân Thực Chi Nhãn, Tứ Phương chiến kỳ, chắc ngươi là người truy tìm bí mật viễn cổ đúng không?
Mặc dù viễn cổ họa quyển tan vỡ nhưng Âu Dương phát hiện ông lão áo lam không biến mất! Đây là lần đầu tiên Âu Dương đụng phải chuyện quái dị như vậy, hơn nữa nhìn bộ dạng của ông lão hình như đang nói chuyện với hắn.
- Ta vì chính mình nghịch thiên cải mệnh chỉ bởi con đường Thần Sư có thể kéo dài. Bây giờ ta đem thương cảm động của Thần Sư giao cho ngươi, hy vọng ngươi thật sự giải được bí mật viễn cổ, tái hiện huy hoàng phi tiên từng có.
Trông ông lão như không phải thực thể, lão dứt lời thì vỡ ra thành nhiều mảnh bay vào đầu Âu Dương.
Đau đớn như bị người rạch mở da đầu, Âu Dương cảm thấy trước mắt bỗng biến tối đen, sau đó hắn tiến vào thế giới vô cùng huyền bí.
Vô số đốm sáng nhỏ bay bên cạnh Âu Dương, những đốm sáng bắt đầu tiến vào thân thể của hắn. Âu Dương cảm giác mình giống khối bọt biển, những đốm sáng là bọt nước. Vô số đốm sáng tiến vào thân thể hắn, bị Âu Dương hấp thu hết.
Cách hấp thu này khá giống với Âu Dương hấp thu huyết lực. Đốm sáng bị hấp thu càng lúc càng nhanh, Âu Dương phát hiện Thứ Kiêu cung tự động tiếp hợp xuất hiện ngay trước mắt. Nhưng lúc này Thứ Kiêu cung vẫn là mảnh vụn, chẳng qua nó cho Âu Dương một cảm giác khác biệt.
- Cái...cái này là Thần Sư sao?
Âu Dương ngẩn ra, sao tự dưng bỗng nhiên trở thành Thần Sư?
Hắn không thể biết Thần Sư thời viễn cổ này trước nghi chết dùng lực nghịch thiên để nghịch thiên cải mệnh cho mình, đem hồn Thần Sư để lại trên thế gian, chờ đợi người hữu duyên đến.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 422: Hồn Thần Sư trong biển lửa (2).
Nguồn: Sưu Tầm
Mà hồn Thần Sư gần như không thể trực tiếp kéo một người lên Thần Sư, cho dù có cũng tuyệt đối không có khả năng tạo ra được chân chính Thần Sư. Nhưng có một số việc đúng là trùng hợp như vậy, huyết sắc yêu đan của Âu Dương lại một lần nữa trợ giúp hắn, người bình thường hấp thu không được, nhưng hắn có huyết sắc yêu đan thì dựa vào nó nuốt hồn Thần Sư, biến thành một phần của hắn.
Chân Thực Chi Nhãn của Âu Dương không ngừng chớp lóe ánh sáng, từ màu đỏ biến thành xanh, từ xanh thành lam, đến cuối cùng đôi mắt Âu Dương biến thành màu vàng, đôi mắt vàng là Thần Sư Chi Nhãn chân chính!
Nếu như nói Chân Thực Chi Nhãn là vì nhìn thấu tất cả hư ảo mà xuất hiện, vậy thì Thần Sư Chi Nhãn chính là vì nhìn thấu sinh tử. Nhìn thấu sinh tử, ở trước mặt Thần Sư Chi Nhãn không có chân chính sinh tử, nhưng phải cần trả một cái giá khá đắt mới hồi phục được.
Âu Dương mơ hồ nhìn từng điểm sức sống trên Thứ Kiêu cung của mình, vươn tay túm các mảnh vụn lại, huyết sắc yêu khí bắt đầu tỏa ra từ người hắn, những yêu khí này kích thích sức sống.
- Thì ra trong mắt Thần Sư Chi Nhãn tất cả đều có sinh mệnh.
Âu Dương rốt cuộc hiểu cái gì là Thần Sư. Nếu như nói Tu Phục Tông Sư tu phục yêu binh chỉ là đem những yêu binh vỡ vụn dán lại với nhau thì Thần Sư chính là lại đốt lên ngọn lửa sự sống.
Đây là phân biệt từ căn nguyên, vào khoảnh khắc này Âu Dương coi như đã hiểu. Hèn chi vô số tông sư vĩnh viễn không thể đặt chân vào Thần Sư. Thì ra Thần Sư giống như phi tiên, từ viễn cổ đã tuyệt tích, Thần Sư xuất hiện trong Chân Linh Giới đều giống như hắn, là được hồn Thần Sư từ viễn cổ điểm nhiên mới tiến vào hàng ngũ Thần Sư.
Ngẫm nghĩ đến Thần Sư của Vân Đỉnh thiên cung, Âu Dương nở nụ cười, bây giờ hắn xem như hiểu Thần Sư đó giống như hắn, là người may mắn, chẳng qua gã không bằng hắn.
Gã không có huyết sắc yêu đan như Âu Dương, tuy rằng gã miễn cưỡng hấp thu hồn Thần Sư, nhưng đó không phải là Thần Sư chân chính. Gã có thể nghịch thiên cải mệnh cho người nhưng không cách nào nghịch thiên cải mệnh cho chính mình, nói chính xác hơn thì gã chỉ là một chuẩn Thần Sư.
Từng đoạn ký ức lóe qua trong đầu Âu Dương, từng bóng người xuất hiện trong óc hắn. Âu Dương biết chắc là những người này từng hấp thu hồn Thần Sư của ông lão áo lam, chẳng qua không thể được đến hồn Thần Sư chân chính. Dù là có lực Thần Sư thì cuối cùng vẫn phải chết. Mà mỗi một người chết đi, ông lão áo lam hồn Thần Sư sẽ quay về đây chờ đợi người tiếp theo, mãi đến khi có một ngày thật sự có người hấp thu hồn Thần Sư của lão, tiến giai vô thượng Thần Sư!
*Ầm!*
Sấm sét chớp giật, Thứ Kiêu cung ở trong tay Âu Dương không ngừng được chữa lành, từng khối mảnh vụn lại được dính liền. Bầu trời dường như không cho phép có chuyện nghịch hành như vậy, giáng xuống sấm sét trừng phạt, muốn lại chém Thứ Kiêu cung thành mảnh vụn, muốn đưa người nghịch thiên cải mệnh này vào luân hồi.
Nhưng Âu Dương đã hoàn toàn hấp thu hồn Thần Sư là sẽ dễ dàng bị đánh chết sao? Vô số lôi điện tẩy lễ thân thể, Âu Dương giống như những người từng hấp thu hồn Thần Sư của ông lão áo lam hồn Thần Sư, cũng nhận sấm sét tẩy lễ.
Nhưng Âu Dương khác với họ, hắn là cường giả pháp thân, cho dù sấm sét đánh yêu khí của hắn tán loạn thì thể pháp thân đâu dễ bị đánh tan.
- Con đường Thần Sư vốn là đi nghịch thiên, trời cũng không thể thu đi hồn Thần Sư của ta!
Đôi mắt vàng của Âu Dương nhìn thấu thiên cơ, nguyên bầu trời vô số lôi vân biến đổi thế nào đều bị hắn nhìn rõ ràng. Âu Dương chậm rãi di chuyển trên trời, tốc độ tuy chậm lại mỗi lần vừa đúng lướt qua thần lôi từ trên trời giáng xuống.
Sấm sét kéo dài một canh giờ, mọi người nguyên Thiên Hà tiểu thế giới đều nghe thấy tiếng sấm, người ở trong Mễ Nhĩ càng thấy được sấm sét điên cuồng chớp lóe trên bầu trời.
Tình cảnh giống như tận thế khiến nhiều người sợ hãi, họ không biết rằng trong sấm chớp bủa giăng kia có một Thần Sư mới! Một Thần Sư chân chính rốt cuộc sinh ra.
…
Chân Linh Giới.
Trong một năm nay Chân Linh Giới xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất, thiên cung chỉ mất một năm đã lực áp quần hùng thành công lấy danh đứng đầu bát đại tông phái. Làm xong những điều này thiên cung không bỏ qua, cường giả thiên cung tụ tập ở Trung Châu, muốn đánh chiếm Trung Châu, chia một chén canh với Vạn Tiên sơn.
Vạn Tiên sơn có thể từ bỏ vị trí đứng đầu bát đại tông phái nhưng không thể nhường ra Trung Châu, cái này không khác gì khiến Vạn Tiên sơn dời chỗ. Vậy nên bây giờ toàn Vạn Tiên sơn tiến vào trạng thái cảnh giác căng thẳng, tùy thời sẵn sàng quyết tử chiến với thiên cung, bảo vệ địa vị bá chủ Trung Châu.
Trên Âm Vân phong, trước mặt Bạch Hủ Minh đứng tông chủ Vạn Tiên sơn, Lỗ Tu. Một năm qua Lỗ Tu rốt cuộc bước vào đỉnh Đại Đế, nhưng gã biết đỉnh Đại Đế không thể bảo vệ đại vị bá chủ Trung Châu của Vạn Tiên sơn, tất cả phải nhờ vào Bạch Hủ Minh.
Nhưng hiện tại tu vi của Bạch Hủ Minh còn sót lại năm phần, tu vi năm phần làm sao kêu lão bảo vệ Vạn Tiên sơn, bảo vệ danh tiếng thiên hạ đệ nhất của lão?
- Sư huynh, nếu thật sự không được thì chúng ta...
Lỗ Tu biết bây giờ sư huynh căn bản không phải đối thủ của thiên cung lão tổ đó. Nếu là ở trạng thái bình thường, Bạch Hủ Minh đối mặt thiên cung lão tổ tất nhiên thắng được, nhưng hiện tại chỉ còn năm phần tu vi căn bản không là đối thủ của bất cứ cường giả lĩnh ngộ ý chí viễn cổ nào.
Bạch Hủ Minh nói:
- Thiên cung không phải đáng sợ nhất, hai năm trước ta làm Đạm Đài Kha trọng thương năm, e rằng hai năm nay Đạm Đài Kha đã dựa vào ý chí vĩnh sinh hồi phục lực lượng, không chừng lần này thiên cung dám khiêu khích Vạn Tiên sơn như vậy là do Đạm Đài Kha đứng sau lưng giở trò.
Bạch Hủ Minh chỉ cần dùng đầu óc một chút liền biết chỉ dựa vào thiên cung lão tổ thì chắc chắn không dám làm liều như vậy.
Nhưng thiên cung lão tổ cộng thêm Đạm Đài Kha, hai cường giả ý chí viễn cổ đều xuất hiện, nếu lúc Bạch Hủ Minh ở trạng thái đỉnh cao lấy một chọi hai dù không dám nói chiến thắng, cũng không phải không thể đấu hòa.
Nhưng bây giờ Bạch Hủ Minh làm sao tranh hùng với hai người này?
- Sư huynh, nếu không được thì chúng ta nhường ra...
Lỗ Tu chưa dứt lời đã bị Bạch Hủ Minh tức giận gầm lên lấn át:
- Nói nhảm! Từ lúc Vạn Tiên sơn thành lập đã hùng bá Trung Châu, các đời tổ tiên Vạn Tiên sơn chưa từng lùi bước, bây giờ kêu Bạch Hủ Minh ta gặp chiến liền lùi thì ta không xứng dưng là đệ tử Vạn Tiên sơn!
- Sư huynh...
Lỗ Tu nói không nên lời. Ai đều biết tạm lánh mũi nhọn tốt hơn là cứng chọi cứng, nhưng nếu bây giờ Vạn Tiên sơn từ bỏ Trung Châu thì sau này muốn lấy lại là rất khó.
Bạch Hủ Minh hừ nói:
- Hừ! Bọn họ cho rằng có thể đánh xuống Trung Châu sao? Cho dù hôm nay Vạn Tiên sơn bị trục xuất khỏi Trung Châu, cho dù Bạch Hủ Minh chết ở Vạn Tiên sơn, không lâu sau sẽ có người lấy lại tất cả cho ta!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 423: Vạn Tiên sơn gặp nguy hiểm
Nguồn: Sưu Tầm
Mặc dù đã hai năm rồi Bạch Hủ Minh chưa gặp Âu Dương, không biết chút tin tức về hắn, nhưng lão vững tin hắn chắc chắn còn sống, hơn nữa sống rất khá. Đợi một ngày Âu Dương có được năng lực thật sự thì chắc chắn hắn sẽ lại quay về Vạn Tiên sơn.
Khi đó chính là lúc Âu Dương chấn kinh thiên hạ.
- Sư huynh, có phải trên người Âu Dương có...
Lỗ Tu nói, vươn ra bốn ngón tay, rõ ràng ý chỉ Tứ Phương chiến kỳ.
Bạch Hủ Minh liếc Lỗ Tu, gật đầu lại lắc đầu nói:
- Có một số chuyện biết cũng nên giả bộ không biết.
Ý của Bạch Hủ Minh rất rõ ràng, Tứ Phương chiến kỳ thật sự liên quan quá lớn, có thể nói chỉ cần Âu Dương lớn mạnh, khi hắn chân chính bước vào Đại Đế, hơi sử dụng bốn loại lực viễn cổ của Tứ Phương chiến kỳ thì có ai ngăn can được Vạn Tiên sơn?
Bốn loại ý chí viễn cổ cùng tụ tập vào một người, Tứ Phương chiến kỳ giúp đỡ Âu Dương tác chiến, vậy thì hắn chẳng khác nào thần linh.
- Nếu chúng muốn chiến thì ta luôn sắn sàng đấu với chúng!
Bạch Hủ Minh không nói về Tứ Phương chiến kỳ nữa, bây giờ dù lão chỉ có năm phần sức chiến đấu nhưng lão vẫn là Chiến Đế, Chiến Đế bất khuất còn tồn tại trên người lão.
Lỗ Tu nhìn Bạch Hủ Minh, nói:
- Sư huynh, ta còn nhớ sư phụ từng nói hết sức bùng phát Kiếm Tại Ngã Tâm xong có cách nhanh chóng hồi phục.
Đừng nhìn Lỗ Tu đã bước vào đỉnh Đại Đế, nhưng gã mới chỉ chạm đến bên mép Kiếm Tại Ngã Tâm, kém xa Bạch Hủ Minh sử dụng quen thuộc như cánh tay.
Bạch Hủ Minh lắc đầu, cười khổ nói:
- Có thì có, nhưng cách này không có khả năng.
Lỗ Tu hỏi:
- Là cách gì?
Lỗ Tu cảm thấy chỉ cần có cách thì không có gì là không thể, nhưng câu trả lời của Bạch Hủ Minh làm gã tuyệt vọng.
Bạch Hủ Minh nói:
- Trừ phi có một Thần Sư nghịch thiên cải mệnh cho ta, đem tất cả tổn thương trong thân thể ta hồi phục như lúc ban đầu, nếu không thì...
Bạch Hủ Minh và Lỗ Tu nhìn nhau cười, tìm một Thần Sư, chuyện này còn khó hơn cả kéo tới hai cường giả cấp ý chí viễn cổ trợ giúp Vạn Tiên sơn.
Sấm sét dần tán đi, yêu khí toàn thân Âu Dương đã sớm tan biến, bây giờ trên người hắn không còn chút yêu khí, bởi vì lúc sấm sét tẩy thân cho hắn thì yêu khí đã bị đánh tan, muốn tụ tập lại cần rất nhiều đan dược mới làm được.
Nhưng cho dù không có yêu khí thì Âu Dương vẫn có thể bay lên trời, đây là lực lượng của Thần Sư. Sức chiến đấu của Thần Sư rất yếu, nhưng có lúc Thần Sư rất mạnh.
Thần Sư yếu biểu hiện ở cho dù Thần Sư mặt đối mặt chiến đấu cùng pháp thân thì chỉ có nước bị giết ngay lập tức, Thần Sư cường đại biểu hiện ở chỗ có được điểm lực nghịch thiên cải mệnh. Thần Sư không chỉ có thể dem một phế vật biến thành thiên tài, tương tự có thể đem thiên tài biến thành phế vật.
Có được hồn Thần Sư, Âu Dương không chỉ sở hữu lực Thần Sư của ông lão áo lam mà còn được kinh nghiệm của nhiều người từng kế thừa ông lão áo lam.
Trong những kinh nghiệm này có mấy ngàn năm trước Tu Phục Thần Sư Vân Đỉnh thiên cung. Người đó may mắn có được hồn Thần Sư nhưng không thể hoàn toàn hấp thu, đành ôm mối hận mà chết.
Từ trong vòng tay lấy hàng đống các loại linh đan, Âu Dương nhét hết linh đan ở trong mắt nhiều người là bảo bối vào miệng. Những linh đán tiến vào thân thể Âu Dương liền phân hóa trở thành vô số yêu khí bắt đầu bổ khuyết cho hắn.
Chốc lát sau Âu Dương ăn ít nhất trên ngàn linh đan phẩm chất khác nhau. Những linh đan này chẳng qua chỉ có thể cho Âu Dương hồi phục một phần ba lực lượng, nhưng giờ đây hắn đã khác với trước.
*Ong!*
Một vệt đỏ xẹt qua, Thứ Kiêu cung xoay tròn xuất hiện trong tay Âu Dương. Nhìn chiến cung cùng mình một đường đi đến hiện tại, Âu Dương hào khí vạn trượng.
- Ha ha ha ha...nên đi về nhà.
Tay trái Âu Dương cầm Thứ Kiêu cung, thân thể hóa thành tia chớp đen lao nhanh hướng huy hoàng vương thành.
Một canh giờ sau, Âu Dương xuất hiện bên trên huy hoàng vương thành, thanh đăng xuất hiện trong tay hắn. Hiện tại Âu Dương đã bước vào cảnh giới Thần Sư, dùng ánh mắt nhìn thanh đăng thấy có chút thay đổi.
Âu Dương dùng tâm cảm nhận từ thanh đăng nhàn nhạt đau thương và mong chờ hậu nhân.
Âu Dương nhẹ vuốt thanh đăng, nói:
- Đa Âm tiền bối, lửa báo thù của Đa La đã đốt, ta tin tưởng người cũng muốn nhìn hậu thế của mình từng bước một trở về đỉnh đúng không?
Âu Dương nói xong phát hiện thanh đăng khẽ run, như là đáp lại hắn. Yêu khí bùng phát trên người Âu Dương, thông qua cánh tay hắn rót vào thanh đăng. Nguyên thanh đăng trong khoảnh khắc bị yêu khí của Âu Dương đốt lên, tim đèn bốc cháy ngọn lửa đỏ rực, loại lửa này chính là lực pháp thân của hắn.
Âu Dương không chút giữ lại rót hết lực lượng vào trong thanh đăng. Thanh đăng biến thành ánh sáng màu xanh lao tới vương thanh.
Ánh sáng xanh chiếu rọi toàn vương thành, tất cả dân chúng vương thành ngẩng đầu nhìn lên, thanh đăng biến thành mặt trời nhỏ có thể chiếu sáng đêm đen.
- Đa Âm tiền bối, đây coi như là một phần sức cuối cùng của Âu Dương. Có người ở đây thủ hộ Đa La vương thành, chỉ cần không có pháp thân cường giả xuất hiện thì Đa La vương thành viễn viễn không phá!
Âu Dương biết, so với chôn Đa Âm dưới lòng đất chẳng bằng Đa Âm biến thành thanh đăng, vì hậu nhân chiếu sáng một ảnh thế giới, thủ hộ hậu nhân của gã.
Âu Dương tin tưởng, cho dù Đa Âm còn sống cũng công nhận điều mình làm.
Nhìn thánh hồ phía xa, Âu Dương gật gù, giờ hắn còn chưa thể đụng chạm bí mật dưới thánh hồ. Tuy nhiên, hắn đã bước chân vào Thần Sư, quay về Chân Linh Giới rồi Âu Dương sẽ nghịch thiên cải mệnh cho mình, tạo ra một thân thể mạnh nhất. Một ngày nào đó Âu Dương sẽ lại quay về nơi này, nhìn xem dưới thánh hồ rốt cuộc tồn tại cái gì.
Con mắt vàng trôn về phía xa sơn hà ngàn vạn dặm, mặc dù thời gian ở Thiên Hà tiểu thế giới chỉ có một năm nhưng Âu Dương chứng kiến một quốc gia phục hưng mở ra, còn ma xui quỷ khiến tại đây có được bí mật Thần Sư.
Nếu như không tới đây thì sao Âu Dương hiểu được cái gọi là Thần Sư giống như phi tiên, sớm biến mất, căn bản không thể ngộ đạo?
Nếu như không tới đây thì Âu Dương cũng không có khả năng cơ duyên xảo hợp được đến hồn Thần Sư của ông lão áo lam, dùng cách này bước vào Thần Sư. Nếu không có ông lão áo lam, có lẽ đời này Âu Dương chỉ có thể đi trên con đường truy tìm Thần Sư, cả đời khó giải.
- Nên rời đi, đã ra đi một năm, bây giờ chắc ta đã có năng lực quay về Vạn Tiên sơn rồi!
Ánh mắt Âu Dương như xuyên thấu hư vô, trước mắt hắn có vô số đồ án huyền ảo di chuyển. Ngón tay Âu Dương nhẹ chỉ vào đồ án chỉ khi hắn có Thần Sư Chi Nhãn mới trông thấy, một cánh cửa to màu tím chậm rãi mở ra trước mặt hắn.
Âu Dương cực kỳ hưng phấn nói:
- Ha ha ha ha! Không cần uy lực Đại Đế ta cũng có thể tùy ý xuyên qua tiểu thế giới và Chân Linh Giới!
Người khác xuyên qua Chân Linh Giới và tiểu thế giới nhất định phải dùng lực Đại Đế xé rách hư không, nhưng Âu Dương đạt đến Thần Sư thì không cần làm vậy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Ánh mắt của Âu Dương đủ nhìn thấu tất cả, côn đường đi thông Chân Linh Giới đối với người khác chỉ có thể dụng sức mạnh, đối với hắn đơn giản như cầm chìa khóa mở cửa nhà, rất đơn giản.
Ánh sáng tím chảy xuôi, nguyên Thiên Hà tiểu thế giới cảm giác đến lực lượng dao động chỉ khi từ Chân Linh Giới mở ra mới có. Vô số người chạy hướng huy hoàng vương thành, nhưng họ chạy nhanh cỡ nào cũng vô dụng, bởi vì sau khi Âu Dương bước qua cửa tiếp dẫn màu tím thì cánh cửa từ từ đóng lại. Thiên Hà tiểu thế giới từ nay trở về trật tự vốn có của nó, chẳng qua một cái tên bị người trong tiểu thế giới này ghi nhớ, đó là Âu Dương.
Lại đi vào tiếp dẫn thông đạo, lần này Thần Sư Âu Dương hoàn toàn không bị bất cứ ánh sáng tiếp dẫn nào trói buộc. Âu Dương chắp hai tay sau lưng, mắt nhìn trời sao vô tận. Mỗi một tinh cầu thật ra là một tiểu thế giới, trước kia hắn chỉ có thể suy đoán, nhưng bây giờ có được Thần Sư Chi Nhãn, Âu Dương chính mắt trông thấy.
- Đây là thế giới liền cùng một chỗ, những tiểu tinh cầu chính là tiểu thế giới, phương xa tâm điểm to khổng lồ chính là Chân Linh Giới.
Âu Dương nhìn phía xa ánh sáng trắng chiếu rọi, trước kia mỗi lần ánh sáng trắng xuất hiện hắn biết nhiều người sẽ bị trói buộc, bởi vì đó là biểu hiện họ xuyên không.
- Một năm, tự hỏi không biết Chân Linh Giới có biến đổi gì không?
Ánh sáng tím chợt lóe, Âu Dương vèo một tiếng xuất hiện trong Tiếp dẫn thành. Âu Dương từng đến đây, lúc đó chỗ này khắp nơi đông đúc người náo nhiệt, nhưng giờ khi lại tới, Tiếp Dẫn thành giống như một tòa tử thành, không tồn tại bất cứ ai.
Âu Dương đứng trong không khí nhìn phương xa, truyền tống ngọc phù trên người hắn sớm mất đi hiệu lực, bây giờ muốn trở về Chân Linh Giới phải bay về từng chút một.
Vạn Tiên sơn.
Hộ sơn đại trận đã bị công phá, Đạm Thai Kha phân hóa vô số cái bóng lan tràn khắp Vạn Tiên sơn. Lúc này trên Vạn Tiên sơn sấm chớp mây đen bủa giăng không ngừng oanh kích, nhưng lần này Đạm Thai Kha không thèm né tránh tia chớp, mặc kệ tia chớp đen đánh vào người gã. Tuy nhiên, tia chớp đen của Bạch Hủ Minh không thể làm gã bị thương.
Đạm Thai Kha có ý chí vĩnh sinh trong người, trừ phi là chiêu số như Kiếm Tại Ngã Tâm, là tia chớp giống thế này thì gã lập tức hồi phục ngay.
Đạm Thai Kha cười đắc ý nói:
- Ha ha ha ha! Chiến Đế Bạch Hủ Minh đã yếu đến mức này sao?
Bạch Hủ Minh đứng trên Thông Thiên phong thì sắc mặt kỳ khó xem. Bạch Hủ Minh đoán được hai cường giả cùng ra, nhưng lão không ngờ nó đến nhanh như vậy.
Bạch Hủ Minh nhìn thiên cung lão tổ, Khúc Hướng Tiền bềnh bồng trên Thông Linh Hải, há mồm mắng:
- Khúc Hướng Tiền, ngươi coi như là một tông sư, thế mà cùng tiểu nhân Đạm Thai Kha hợp tác, ngươi còn có tôn nghiêm của cường giả không!
- Hừ hừ, đúng là linh sơn thánh địa, nhưng từ hôm nay linh sơn thánh địa này sẽ thuộc về thiên cung chúng ta!
Khúc Hướng Tiền giơ hai tay lên, nguyên Thông Linh Hải bị gã kéo ra.
Thông Linh Hải to lớn lúc này biến thành một con thủy long, thủy long xoay quanh uốn lượn thẳng lên trời. Thủy long đi qua đâu là vô số giọt nước rơi xuống, từng ngọn núi cao bị thủy long đụng vỡ nát. Thủy long xoay quanh Vạn Tiên sơn một vong, hàng trăm linh sơn bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Khúc Hướng Tiền chỉ vào Thông Thiên phong, thủy long gầm rống kinh thiên xông tới Thông Thiên phong! Khúc Hướng Tiền quá ác độc, gã định một chiêu nổ nát Thông Thiên phong, muốn triệt để hủy căn cơ của Vạn Tiên sơn!
Bạch Hủ Minh hét to:
- A!
Quanh người Bạch Hủ Minh thật nhiều liệt diễm màu đen bốc cháy.
- Đừng!
Trông thấy Bạch Hủ Minh đốt cháy liệt diễm đen thì Lỗ Tu vẻ mặt tuyệt vọng, gã biết sư huynh đang làm cái gì! Đây là đốt cháy linh hồn, thật sự đốt linh hồn.
Khúc Hướng Tiền và Đạm Thai Kha thấy Bạch Hủ Minh làm động tác đó thì cùng hét lên:
- Bạch Hủ Minh, ngươi điên rồi!
Bọn chúng không ngờ Bạch Hủ Minh sẽ đốt cháy linh hồn, cường giả tới đẳng cấp như họ nếu linh hồn đốt cháy sẽ không chết, nhưng muốn hồi phục lại linh hồn thì cần ít nhất trăm năm mới được.
- Kiếm- Tại- Ngã- Tâm!
Cự kiếm màu đen lại xuất hiện, cự kiếm giống như nộ hải uy long, một kiếm chém vỡ thủy long trên trời, xông thẳng hướng Khúc Hướng Tiền.
Âu Dương không ngừng bay hướng Vạn Tiên sơn. Không biết tại sao, trong lòng Âu Dương cứ có cảm giác bất an.
Từ khi Âu Dương bước vào Thần Sư thì luôn có thể biết trước một vài thứ, giống như lần này hắn bỗng quay về Vạn Tiên sơn. Nếu như không bước vào Thần Sư thì có lẽ Âu Dương sẽ lựa chọn ở lại Thiên Hà tiểu thế giới, chờ Đa La chậm rãi phồn vinh lên. Nhưng từ giây phút Âu Dương bước vào Thần Sư thì trong lòng có loại cảm giác hắn nhất định phải nhanh chóng quay về Chân Linh Giới, quay về Vạn Tiên sơn.
- Không...Không lẽ Vạn Tiên sơn xảy ra chuyện gì?
Âu Dương phát hiện bất an trong lòng ngày càng mãnh liệt, nó đã thăng hoa lên đến phập phồng lo sợ.
- Chỗ này cách Vạn Tiên sơn còn bốn, năm ngày đi đường, không thể chờ nữa!
Âu Dương nghĩ, dốc hết sức bay nhanh hướng Vạn Tiên sơn.
Cự kiếm đen chém vỡ thủy long, xông thẳng tới Khúc Hướng Tiền. Đạm Thai Kha lóe người đi tới trước Khúc Hướng Tiền.
Đạm Thai Kha nói với Khúc Hướng Tiền:
- Khúc huynh, chúng ta hợp sức ngăn cản một kích này đi! Chỉ cần đỡ qua một kích này thì trong trăm năm Bạch Hủ Minh đừng mơ đánh đấm gì nữa, Vạn Tiên sơn dễ dàng bị đẩy ngã!
- Liều!
Khúc Hướng Tiền và Đạm Thai Kha nghênh đón cự kiếm đen, hai người hợp sức đẩy ý chí viễn cổ của mình. Ý chí bất khuất của Khúc Hướng Tiền phối hợp ý chí vĩnh sinh của Đạm Thai Kha, hai loại ý chí ngăn cản một kiếm hùng hồn của Bạch Hủ Minh.
*Ầm!*
Tiếng nổ điếc tai vang vọng trăm dặm Vạn Tiên sơn. Cự kiếm đen đánh vào hai lợi ý chí biến thành mảnh vụn, nhưng một kích kia khiến hai ý chí viễn cổ của Khúc Hướng Tiền, Đạm Thai Kha bị đả kích lớn.
Hai người hộc máu, đạp sụp một ngọn núi, chôn xuống lòng đất.
- Giết bọn chúng!
Bạch Hủ Minh nói xong câu đó bùm một tiếng quỳ trên mặt đất. Một kích cuối cùng này là Bạch Hủ Minh đốt hết tất cả lực lượng, có thể nói trong trăm năm lão chỉ có thể làm một người thường.
- Trảm!!!
Lỗ Tu và đám Đại Đế Vạn Tiên sơn như phát điên bay hướng hố to bị Khúc Hướng Tiền, Đạm Thai Kha đập thủng. Các Đại Đế liên hợp phát ra một kích san bằng cả ngọn núi. Nhưng ngọn núi bị hủy thì có hai luồng sáng chịu dựng nguy hiểm bị các Đại Đế tổn thương định xông ra Vạn Tiên sơn.
- Bà nội nó!
Một tiếng trong trẻo vang lên, một cục gạch màu xanh chợt vọt lên trời đón gió biến thành to cỡ ngọn núi Thông Thiên phong từ trên trời đập xuống hai người.
Đó là cục gạch Tiểu Nhạc, đây mới là bộ mặt thật của gạch xanh.
- Linh San! Tiêu diệt hắn cho ta!
Lỗ Tu miệng phun ra Vạn Sơn Ấn. Vạn Sơn Ấn hóa thành thực thể Linh San, lúc này coi như nàng có không muốn chiến đấu vì Vạn Tiên sơn cỡ nào cũng nhất định phải ra tay.
*Ầm!*
Núi cao ấn hai người từ trên trời xé xuống, kiếm khí sắc bén xông tới, một kiếm khí đánh Khúc Hướng Tiền, Đạm Thai Kha té xuống đất lăn vài vòng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius