Âu Dương ngồi một mình ở trong phòng, huyết lực chậm rãi chảy quanh khắp thân thể, huyết lực khổng lồ như vậy khiến cho Âu Dương có một loại áp lực rất lớn.
Chẳng qua áp lực này cũng không thể nào làm khó được Âu Dương, bởi vì Âu Dương biết lôi đài tử vong quyết không để cho mình xảy ra chuyện gì, hiện tại lôi đài tử vong cần phải tạo ra một vị thần, một vị thần vì bọn họ mà lôi kéo nhân khí, đến khi nhân khí được kéo trở về cũng chính là lúc bọn họ kết thúc vị thần này.
Linh Vương chính là một ví dụ rõ ràng, có lẽ có một ngày mình cũng sẽ trở thành linh Vương, cũng sẽ trở thành An Nhiên. lôi đài tử vong không có khả năng nhìn mình đoạt được danh hiệu "thần" này.
- Thực lực, vẫn là thực lực! Nếu đã đi trên con đường tử vong này, nhất định phải có thực lực để xông ra!
Âu Dương hiểu rõ, lôi đài tử vong trong tương lai sẽ có một ngày nhắm vào mình, sẽ an bài cho mình một đối thủ mà mình không ngờ tới, nhưng tất cả mọi âm mưu đứng trước thực lực tuyệt đối thì đều vô dụng.
Thực lực của mình hiện giờ còn thấp, cho nên lôi đài tử vong sẽ trợ giúp mình, sẽ tạo ra thần, nhưng bọn họ không biết rằng mình không phải là An Nhiên, chỉ cần có đủ huyết lực, bản thân mình chính là một chiến thần bất bại, bất kể thế nào, giai đoạn đầu này cũng là cơ hội để mình tích lũy thực lực, đến một ngày nào đó cho dù lôi đài tử vong có muốn hủy diệt mình cũng không làm được.
- Cứ tạo thần đi! Để xem đến lúc đó các ngươi tạo ra là một vị thần hay là một ma vương...
Trong lòng Âu Dương thầm nghĩ, sau đó tiếp tục hấp thu huyết lực bên trong cơ thể mình.
Lôi đài tử vong tăng giá lên gấp mười lần, cho nên khán giả đến xem ngày hôm nay ngay cả vạn người cũng chưa tới, thấy tình hình như vậy, người quản lý lôi đài tử vong cũng có chút hoảng loạn.
- Hoảng cái gì! Mọi người không đến không phải vì cái giá đó, mà là bởi vì không có gì hấp dẫn bọn họ! nếu như ngươi có thể hấp dẫn được họ, vậy thì bất kể ngươi ra giá cao tới đâu bọn họ vẫn vui vẻ trả.
Thạch Phong vẫn tỏ ra bình tĩnh như ban đầu, tầm nhìn của người khác là hiện tại, còn tầm nhìn của Thạch Phong là tương lai.
- Thạch trưởng lão, hiện tại chúng ta ngay cả tiền chi phí cũng không đủ!
Có người nhắc nhở Thạch Phong, dù sao hiện tại người tới xem ít như vậy, bọn họ ngay cả chi phí cho mỗi trận đấu cũng không đủ.
- Bù! Thiếu bao nhiêu liền bù vào bấy nhiêu, kiên trì hơn trăm ngày sau, nhất định sẽ có một bất ngờ làm chúng ta kinh hỉ!
Thạch Phong rằng, với thủ đoạn của Diêm La, bách nhân trảm tuyệt đối không phải là cực hạn của hắn, có lẽ hắn không thể nào vượt qua được huy hoàng của An Nhiên, cho nên Thạch phong đã định ra mục tiêu cho hắn là năm trăm trận!
Năm trăm trận, từ khi lôi đài tử vong xuất hiện tới nay người có thể thắng năm trăm trận cũng không ít, chẳng qua thời kỳ gần đây mà nói, có thể đánh được năm trăm trận thật sự là quá ít quá ít, trong giai đoạn hiện tại này chỉ cần có thể xuất hiện một người lực trảm năm trăm trận, như vậy tuyệt đối chính là một vị thần mới của lôi đài tử vong.
Đứng ở giữa sân, Âu Dương cũng không bởi vì ít người tới mà không hài lòng, giai đoạn đầu lặng lẽ để đến khi bộc phát càng hung mãnh, hơn nữa mục tiêu của Âu Dương không phải là nổi danh ở lôi đài tử vong, thứ hắn cần là sát lục! Là vô tận sát lục!
- Đây chính là người thắng trận đầu tiên, dựa vào... ừm...
Bình luận viên vốn định nói là dựa vào vận khí mà đạt được thắng lợi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn đành chuyển thành:
- Lôi chủ lần này chính là Diêm La, người khiêu chiến lần này chắc hẳn mọi người cũng biết, đó chính là Đoạt Mệnh Giả!
Thanh âm của bình luận viên cũng coi như là kích động, nhưng khán giả ở đây thực sự quá ít, cho nên vô luận hắn kích động ra sao, trận đấu này đã được định trước là một trận thi đấu buồn chán.
- Sớm biết đã không đến...
Một đại hán oán giận nói, hắn vốn không xem trận đấu giữa Âu Dương cùng Linh Vương, vốn hắn là người ủng hộ Linh Vương cho nên cố ý chạy tới để xem rốt cuộc Diêm La này ba đầu sáu tay ra sao, không ngờ lại có thể dễ dàng kết liễu bách nhân trảm Linh Vương như vậy.
Nhưng sau khi nhìn thấy Diêm La kia không ngờ rất bình thường, đại hán này phiền muộn không gì sánh được, lúc này hắn đã có phần tin tưởng lời đồn bên ngoài rằng Diêm La kia dựa vào vận khí mới chiến thắng được Linh Vương.
- Mẹ nó, tuy rằng Đoạt Mệnh Giả chỉ là rác rươi, nhưng cũng đủ để thu thập thằng nhãi con này rồi!
Người ngồi bên cạnh đại hán lên tiếng, mà mọi người ngồi xung quanh nghe thấy lời ấy cũng vô cùng tán thành.
- Đoạt Mệnh Giả này cũng không đơn giản!
Độc Cô Tình nhìn vào Đoạt Mệnh giả ở giữa sân, đối với Đoạt Mệnh Giả này, Độc Cô Tình đã chú ý tới từ rất sớm, mỗi một trận tỷ thí hắn đều thắng rất gian nan, thậm chí dù là một số kẻ mới vào cũng có thể đánh cho hắn toàn thân tả tơi, nhưng từ khi hắn xuất đạo tới nay đã thắng được tới bảy mươi mốt trận.
- Đây cũng là một tên hồ ly rất biết che giấu bản thân, thực lực của hắn không dưới Linh Vương, chẳng qua người như vậy sẽ không có ai nguyện ý thu làm thủ hạ cả!
Lưu quản gia cũng biết, Đoạt Mệnh Giả này quá mức âm hiểm, không có một chủ nhân nào nguyện ý thu một thủ hạ như thế.
- Ngươi bảo Đoạt mệnh Giả có thắng được Diêm La không?
Độc Cô Tình trên mặt mang theo tiếu ý.
- Ha ha, trong lòng thiếu gia đã rõ, cần gì phải hỏi ta.
Lưu quản gia từ hành động của Độc Cô Tình đã minh bạch, kỳ thực suy nghĩ trong lòng Độc Cô Tình cũng giống với bản thân hắn.
- Lần này sợ rằng chính là như vậy!
Độc Cô Tình nói xong bèn giơ lên một ngón tay, mà một ngón tay này đại biểu cho điều gì Lưu quản gia ngược lại có chút không rõ.
Vạn người quan chiến đối với lôi đài tử vong rộng lớn như vậy thực sự không tính là gì, chẳng qua khi Âu Dương cùng Đoạt Mệnh giả tiến vào sân, vẫn có rất nhiều người theo đó mà khẩn trương.
Hoàn cảnh lần này chính là một hoang mạc, trong khoảnh khắc khi tiến vào hoang mạc, toàn Âu Dương liền tiến vào lòng đất.
Đoạt Mệnh Giả cũng theo sát phía sau tiến vào trong hoang mạc, nhưng hắn vẫn chậm mất một bước bởi vì khi hắn tiến vào đã phát hiện ra không còn thấy Diêm La kia đâu nữa.
Lúc này vẻ mặt Đoạt Mệnh Giả sợ hãi, cho dù là khán giả bên ngoài quan chiến nhìn qua viên cầu khổng lồ ở giữa sân kia cũng có thể thấy rõ ràng được sự sợ hãi trên mặt Đoạt Mệnh Giả.
- Mẹ nó! Đừng nói Đoạt Mệnh Giả này rác rươi như vậy chứ, ngay cả một con gà con như vậy cũng sợ hãi!
Có người chửi rủa, thế nhưng bất kể bọn họ mắng chửi thé nào, Âu Dương cũng sẽ không quan tâm, hơn nữa Âu Dương cũng không nghe thấy.
Đoạt Mệnh Giả này có phải là rác rưởi hay không, Âu Dương là người rõ ràng nhất, lúc chưa tiến vào trong sân hắn đã chú ý tới Đoạt Mệnh Giả này, ngay từ đầu kẻ này đã tỏ ra một bộ dáng yếu đuối, Âu Dương tin rằng người chết ở trong tay Đoạt Mệnh Giả này hẳn là đều bị vẻ ngoài yếu ớt của hắn lừa gạt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Đoạt Mệnh Giả này cũng là tu luyện giả chủ tu linh hồn, đây là do lôi đài tử vong cố ý an bài cho Âu Dương, nếu như dựa theo lẽ thường mà nói, Âu Dương hoàn toàn có thể miểu sát Đoạt Mệnh Giả, thế nhưng có đôi khi cất giữ một phần thực lực đối với tương lai bao giờ cũng có chỗ tốt.
Lần này mới chỉ là trận thứ hai của lôi đài tử vong, sau này vẫn còn có vô số trận chiến phải đánh, nếu như hiện tại đã bộc lộ ra toàn bộ thực lực, vậy thì con đường của bản thân sẽ càng ngày càng khó đi.
Cho nên Âu Dương sau khi tiến vào liền trực tiếp trốn xuống dưới nền cát, bằng vào bản thân ngay cả một chút tiên linh khí tức cũng không có, cho dù là Tiên Tôn đến đây cũng không nhất định có thể tìm được mình, Đoạt Mệnh Giả này đương nhiên cũng không có khả năng đó.
Trên mặt Đoạt Mệnh Giả biểu hiện ra vẻ sợ hãi chẳng qua là để mê hoặc để cho Âu Dương hiện thân để hắn có cơ hội xuất thủ mà thôi.
Âu Dương cũng không phải kẻ đần, hắn tuyệt đối sẽ không để cho gia hỏa này bất kỳ cơ hội nào, Âu Dương trốn vào trong nền cát liền điên cuồng chạy về phía xa, không đến mười phút, Âu Dương ở trong Càn Khôn thế giới này đã chạy đi được ngàn dặm!
Ở ngoài ngàn dặm, Âu Dương phảng phất như một con sâu đất từ trong biển cát chui lên, cùng lúc đó Thứ Kiêu Cung trong tay Âu Dương cũng đã được hắn kéo ra.
Ở bên ngoài sân mọi người nhìn một màn này đều hò hét, vốn cung thủ là một chức nghiệp một khi đối đầu sẽ chịu thiệt rất nhiều, nhưng người này không ngờ lại dùng cách thức như vậy để chiến đấu, rất nhiều người thấy vậy liền bắt đầu chửi mắng.
- Mẹ nó! Cái quái gì đây, chúng tra muốn xem chiến đấu kịch liệt sống mái với nhau, bảo tên gia hỏa chỉ biết lén lút này cút đi!
Có một số người tôn sùng chiến đấu sinh tử bắt đầu chửi rủa.
Độc Cô Tình nhìn vào Âu Dương đang kéo dây cung, hắn âm thầm gật đầu nói:
- Quả nhiên là một gia hỏa lợi hại!
- Đúng vậy! Hắn là người trấn tĩnh nhất mà ta từng gặp, ngay cả An Nhiên năm đó về điểm này cũng không bằng được hắn!
Lưu quản gia trong mắt thoáng lộ vẻ tán thưởng.
Ở tại lôi đài tử vong, chém giết kịch liệt cũng không phải mấu chốt, mấu chốt chính là ngươi làm thế nào để sống sót, làm thế nào để giết chết địch nhân, những kẻ vừa vào sân đã muốn liều mạng cùng người khác đều đã biến thành những cỗ thi thể.
Còn Âu Dương thân là một cung thủ, tấn công tầm xa mới chính là sở trường của hắn, lúc này cách mà hắn chọn tuyệt đối là thích hợp nhất đối với hắn, sư tử vồ thỏ còn dùng toàn lực, bất kể đối thủ là mạnh nhất hay là yếu nhất, đều phải dốc sức chiến đấu, tuyệt đối không cho đối phương bất cứ cơ hội nào!
- Mẹ nó! Đoạt Mệnh Giả là thằng ngu sao!
Có người thấy Âu Dương ở phía sau lưng Âu Dương vừa mới khai cung bắn tên ra, còn Đoạt Mệnh Giả giả bộ đáng thương đứng đó liền nhịn không được chửi rủa.
Chẳng qua bọn họ chửi rủa cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì! Một tiễn này thậm chí Đoạt Mệnh Giả còn chưa cảm nhận được bất kỳ dao động gì liền bị mũi tên xuyên qua ngực.
Một tiễn này mang theo linh hồn liệt diễm, huyết sắc tiễn xuyên vào trong thân thể Đoạt Mệnh Giả trong khoảnh khắc liền thiêu đốt linh hồn của hắn thành tro bụi.
Dễ dàng giết chết như vậy quả thực khiến cho Âu Dương cảm thấy không có chút khiêu chiến nào, mà khán giả ở giữa sân đã ầm ầm chửi bới bỏ đi.
Độc Cô Tình trước khi rời đi còn chậm rãi liếc mắt nhìn Âu Dương ở giữa sân một chút, hắn quay sang nói với Lưu quản gia đứng bên cạnh:
- Không tới nửa năm, cái tên hắn sẽ được truyền khắp Tây Bắc!
- Ừm...
Lưu quản gia cũng gật đầu, Diêm La này so với tưởng tượng của mình còn đáng sợ hơn, hắn đâu phải là một tên non nớt, hắn chính là một lão hồ ly, một lão hồ ly hoàn toàn hiểu rõ cái gì có lợi với mình và cái gì có hại với mình.
Đi vào trong khu tiếp đãi, Trương Tĩnh như trước vẫn đứng đó đợi Âu Dương, Âu Dương nhìn trên mặt Trương Tĩnh còn có chút giật mình, rốt cuộc cũng mở miệng:
- Vương giả cũng không phải ngẫu nhiên!
Vương giả cũng không phải ngẫu nhiên! Đây là tín niệm của Âu Dương! Bất kỳ một cường giả nào cũng không phải chỉ dựa vào vận khí để có được, vận khí cũng là một phần của thực lực, mỗi người đều có vận khí thuộc về mình, nhưng chỉ có những người thành công mới nắm bắt được vận khí của mình!
Nói xong lời này Âu Dương liền biến mất khỏi khu tiếp đãi.
- Vương giả cũng không phải ngẫu nhiên...
Trương Tĩnh sau khi nghe thấy câu nói hào khí ngất trời này lần đầu tiên hoài nghi không biết có phải mình phán đoán sai không hay.
Bản thân Trương Tĩnh thực lực tu luyện Phi Tiên, trong mắt nàng Âu Dương có lẽ tu luyện công pháp có thể ẩn giấu lực lượng bản thân, nhưng công pháp như vậy hẳn là không mấy mạnh mẽ mới đúng! Nhưng vì sao hắn lại thắng liên tiếp như vậy?
- Hừ! Rốt cuộc là vương giả hay không không phải một hai trận chiến là có thể hiển lộ ra được, muốn xưng vương, trước tiên cứ vượt qua bách nhân trảm đi đã!
Trương Tĩnh hướng về phía khu tiếp đãi hét lớn, chẳng qua Âu Dương còn có thể nghe thấy hay không cũng không biết.
Bên trong khu quảng lý, một nhóm quả lý của lôi đài tử vong có chút giật mình, chỉ riêng Thạch Phong vẫn thoải mái ngồi đó vẻ mặt mỉm cười.
Thạch Phong liếc mắt nhìn những trưởng lão này, chậm rãi mở miệng nói:
- Tin ta đi, cho dù hắn không đánh ra được huy hoàng như An Nhiên, hắn cũng nhất định sẽ mang đến cho chúng ta lợi ích khó tưởng tượng nổi...
Tuy rằng ban đầu Thạch Phong cũng đã nói qua những lời này, nhưng bây giờ khi lần thứ hai nói ra lại đạt được hiệu quả hoàn toàn không giống ban đầu.
Nếu như nói mũi tên bắn chết Linh Vương là vận khí, vậy thì đánh chết Đoạt Mệnh Giả thực lực không kém Linh Vương có còn là vận khí nữa không? Trên đời này làm gì có nhiều vận khí như vậy!
…
- Lại tăng giá sao? Đã mười lăm khối tiên thạch rồi?
Một nam nhân đứng trước cửa ra vào của lôi đài tử vong, có phần không thể tin nổi hỏi người nhân viên thu phí.
- Tăng lâu rồi.
Phía sau hắn đứng đầy người, hiển nhiên những người này đều đợi để tiến vào lôi đài tử vong.
- Ngươi có vào hay không? Đừng lãng phí thời gian của chúng ta nữa!
Phía sau có người không đợi được nữa đã bất mãn hét lên.
- Mẹ nó, không có tiền mà còn muốn đến lôi đài tử làm gì.
Một số người tính tình không tốt đã mở miệng mắng chửi. Người vừa hỏi giá kia sắc mặt đỏ bừng, hắn hôm nay quả thực chỉ mang trên người mười lăm khối tiên thạch, vốn hắn nghe nói lôi đài tử vong xuất hiện một siêu cấp cung thủ liên tiếp thắng trăm trận, thân là cung thủ hắn mới chạy tới xem, dùng mười khối tiên thạch để vào sân, còn năm khối là để đặt cược, coi như kiếm lại tiền vào cửa, nhưng bây giờ không ngờ nghe được tin giá vé lại tăng lên mười lăm khối tiên thạch, vậy còn đâu ra tiền để đánh cược nữa.
nếu như là lúc khác, có lẽ nam tử liền xoay người rời đi, nhưng bị nhiều người đả kích như vậy, hắn cũng bất chấp, dùng ánh mắt liếc về phía sau nói:
- Kêu gào cái gì, ta chỉ hỏi giá một chút mà thôi!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Nam tử nói xong liền tỏ ra tùy ý từ trong người lấy ra mười lăm khối tiên thạch.
Sau khi hết tiền Diệp Thước cũng có chút đau lòng, bản thân không thể nào so được với đệ tử của các tông phái cỡ lớn, mỗi tháng được mấy chục khối tiên thạch, mình ở trong tiểu tông phái cả năm cũng chỉ được có ba chục khối tiên thạch mà thôi, vừa rồi chẳng khác nào mình đã tiêu xài nửa năm tiên thạch của mình rồi.
Diệp Thước một đường đi vào lôi đài tử vong, lúc này bên trong lôi đài tử vong đã chật ních người, bay trên trời, chạy dưới đất, đứng trên mặt nước, bất cứ nơi nào có thể đứng trên cơ bản đều có người, chẳng qua hiện tại nhân số còn kém xa chưa bằng được hơn một ức như An Nhiên năm đó.
Phải biết rằng nhân số quá ức là khái niệm gì, nếu nhân số vượt quá một ức, lôi đài tử vong sẽ phải khởi động càn khôn bên trong, đến lúc đó mọi người tiến vào lôi đài tử vong sẽ phân ra từng nhóm tiến vào từng khu vực càn khôn giống nhau, mà những khu vực như vậy thì phải tới ngàn vạn, đến lúc đó mới là thời khắc đỉnh phong chân chính.
Bên trong Tử Vong tháp, Thạch Phong ngồi đó đưa mắt nhìn khắp nơi, bên cạnh hắn có bày một chén trà nóng. Từ ban đầu mọi người đối với hắn có nghi ngờ cho đến ngày hôm nay, người trẻ tuổi ấy đã thắng hai trăm trận liên tiếp, thậm chí hơn trăm trận về sau căn bản còn không cần mình thao túng ngầm ở phía sau, hoàn toàn là chân chính rút thăm tùy ý vẫn đều giành được thắng lợi, điều này đã khiến cho Thạch phong phải nhìn người trẻ tuổi này với cặp mắt khác xưa, người trẻ tuổi này còn có tiềm lực hơn nhiều so với tưởng tượng của mình .
- Thạch trưởng lão, sự tình của Diêm La đã dần dần truyền đi khắp nơi trong Tiên giới, hiện tại có một số thế lực lớn đã bắt đầu có hứng thú với Diêm La, Trảm Yêu đã liên lạc với chúng ta, muốn...
Một nữ tử quyến rũ không gì sánh được nhìn Thạch Phong mở miệng nói, chẳng qua lời nàng chỉ nói ra được phân nửa đã bị Thạch Phong ngắt lời.
- Trảm Yêu? Chỉ là một Trảm Yêu mà đã muốn vương bài của chúng ta xuất thủ, từ bao giờ lôi đài tử vong đã suy bại tới mức này rồi?
Thạch Phong tỏ ra khinh thường liếc mắt nhìn nữ tử.
Trảm Yêu chính là một tổ chức sát thủ, một tổ chức sát thủ như vậy đối với quái vật lớn như lôi đài tử vong thực sự không đáng là gì, lôi đài tử vong chính là thế lực đủ để đối kháng với tứ tông Tiên giới, một tổ chức sát thủ bất kể mạnh mẽ cỡ nào, nhưng nó thủy chung chỉ là một tổ chức, muốn đối kháng cùng với tứ tông truyền thừa không biết bao nhiêu năm căn bản là không có khả năng.
- Vâng...
Nữ tử quyến rũ không dám nhiều lời, bởi vì nàng hiểu rất rõ tính cách Thạch trưởng lão.
- Nhìn đi, vương bài của chúng ta đã ra rồi, thực sự chờ mong tràng cảnh một năm sau khi hắn có thể đạt được năm trăm liên trảm.
Thạch Phong nhìn theo Âu Dương đi ra từ bên trong thông đạo, trong mắt hắn hiện lên một tia quang mang sắc bén.
Âu Dương kia thực sự là cổ quái, tiểu gia hỏa này liên tục thắng hai trăm trận, mỗi một lần hầu như đều là miểu sát đối phương, từ đầu tới cuối hầu như không có bất kỳ một địch nhân nào có thể tiến sát tới gần Âu Dương.
Tiễn thuật thần kỳ cùng với tính cách giảo hoạt không gì sánh được khiến rất nhiều đối thủ thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy hắn đã bị tên của hắn giết chết.
Thạch Phong cũng không biết cung thủ không ngờ còn có thể chiến đấu như vậy, ở Tiên giới không phải không có cung thủ, nhưng loại tu luyện giả này trên đời chính là tu luyện giả yếu nhất, có biết bao nhiêu loại pháp bảo mà không dùng, lại đi dùng cung, còn phải mất đi năng lực cận chiến, trong mắt Thạch Phong thì việc này cái được không bù nổi cái mất.
Nhưng Diêm La này lại thực hiện được một việc mà mọi ngươi coi là bất khả tư nghĩ, tạo nên thành tích phải khiến người ta sợ hãi than hắn bá đạo.
- Không có bất kỳ cách tu luyện nào là sai lầm, chẳng qua trong quá khứ chưa xuất hiện được cung thủ nào có được phương thức chiến đấu chính xác! Đáng tiếc a đáng tiếc!
Thạch Phong thở dài, hắn biết, nếu Diêm La này không tiến vào lôi đài tử vong, mà để cho hắn một chút thời gian tu luyện, có lẽ hắn chính là một nhân vật khai sáng thời đại của cung thủ.
Chẳng qua bây giờ việc đó không có khả năng nữa, một khi tiến vào thiên nhân trảm, như vậy chắc chắn sẽ có một ngày hắn vẫn lạc tại nơi này. Liên trảm ba trăm Phi Tiên ban đầu có thể không làm khó được hắn, ba trăm Phi Tiên đỉnh phong tiếp theo có lẽ hắn cũng có thể thắng, nhưng ba trăm Linh Tiên cùng với một trăm Kim Tiên cuối cùng kia thì sao?
Thạch Phong cũng không cho rằng có người có thể khiêu chiến vượt qua hai cấp, chẳng qua hắn cũng không biết, kỳ thực từ một trăm ngày trước Âu Dương đã bước vào Linh Tiên rồi!
Lúc này đứng ở giữa sân, Âu Dương vẫn cầm trong tay Thứ Kiêu Cung huyết sắc của mình, hai trăm liên trảm đã khiến tâm của Âu Dương trở nên lạnh hơn, lúc này Âu Dương phảng phất đã là một Diêm La thực sự.
- Sinh mệnh! Vì sống sót ta phải không ngừng lấy đi sinh mệnh của người khác!
Âu Dương biết, bản thân không còn lựa chọn nào, người khác có thể tìm một nơi khổ tu để trưởng thành, nhưng mình lại không thể, mình chỉ có thể đi lên con đường sát lục này, Âu Dương biết con đường sát lục của mình mới chỉ bắt đầu.
Sau khi mình hoàn thành thiên nhân trảm, nhất định mình sẽ tiến vào Kim Tiên, đến lúc đó mình sẽ tiến vào chiến trường dị tộc lớn nhất để trùng kích Tiên Đế.
- Mười năm! Mười năm sau ta sẽ trùng kích lên Tiên Đế! Trăm năm ta sẽ trùng kích Tiên Tôn! Trong vòng nghìn năm ta muốn trở thành Chí Cao Vô Thượng!
Đây là mục tiêu mà Âu Dương tự đặt ra cho mình.
Mười năm trùng kích Tiên Đế, lời này nếu như nói ra ngoài có lẽ mọi người sẽ cười đến rụng răng, dù sao từ khi Tiên giới thành lập đến nay, người trùng kích Tiên Đế nhanh nhất cũng phải mất tới sáu trăm năm!
Nhân vật dùng sáu trăm năm trùng kích Tiên Đế đã bị gọi là ma quỷ! Mà bây giờ Âu Dương muốn khiêu chiến cực hạn trong mười năm trùng kích Tiên Đế.
- Ta giết người đâu chỉ ngàn vạn, ta đã bước lên ma đạo từ lâu! Tiên giới chỉ có tiên, như vậy để ta khai sáng ra con đường thuộc về ma đạo đi!
Âu Dương xiết chặt nắm tay bước lên chiến trường.
Ma! Định nghĩa này ở Tiên giới căn bản không có, chẳng qua điều này cũng không đồng nghĩa với việc về sau không có, mục tiêu của Âu Dương chính là khai sáng ra con đường ma đạo...
Vô tận hoang mạc! Lại là địa hình vô tận hoang mạc, lúc này đối thủ của Âu Dương chính là một nữ tử, một nữ tử được gọi là Xà Hạt, liên tiếp thắng ba mươi trận, am hiểu một loại năng lực mê hoặc.
Chẳng qua Âu Dương cũng không biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc, trong hai trận thắng liên tiếp này có ít nhất ba mươi nữ tử vô cùng xinh xắn đã chết dưới tiễn của Âu Dương.
Không có áp lực chiến đấu, như cũ cái chết của địch nhân chính là cái giá để kết thúc trận đấu này. Sau khi Âu Dương tiêu diệt nữ tử kia chỉ trong nháy mắt, hắn liền trở về khu vực nghỉ ngơi, Trương Tĩnh vẫn trước sau như một đứng chờ ở nơi đó.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Nói thật Trương Tĩnh nằm mơ cũng không ngờ được nam nhân này lại có thể một đường xông tới tận bây giờ! Vương giả cũng không phải ngẫu nhiên! Những lời này chính là lời mà nửa năm trước nam nhân này nói ra.
Khi đó Trương Tĩnh còn cho rằng những lời này chỉ là do nam nhân này tỏ ra tự đại, hiện tại Trương Tĩnh đã hiểu, vương giả thực sự không phải ngẫu nhiên, vận khí chưa bao giờ xuất hiện, chỗ dựa của Âu Dương tất cả đều là thực lực.
Hơn nữa thực lực của nam nhân này so với mình tưởng tượng còn cường đại hơn, hắn một đường xông tới tận giờ hầu như đều lấy một loại phương thức gần như miểu sát để kết thúc sinh mệnh đối phương, bất kể là ra tay hung ác hay là lạnh lùng đối với địch nhân, tất cả những điều đó chỉ nói lên được một sự thật, đó chính là hắn cường đại.
- Ta muốn được liên trảm! Hiện tại tiến triển qua chậm!
Âu Dương đi qua bên người Trương Tĩnh đột nhiên nói ra một câu như vậy! Những lời này khiến cho Trương Tĩnh nghe được mà ngây ra tại chỗ.
Liên trảm! Đây là một loai quy củ của lôi đài tử vong, chẳng qua loại quy củ này từ khi xuất hiện tới nay chưa từng có người khiêu chiến qua, phải biết rằng liên trảm không phải là ngươi liên tục chiến nhiều trận một ngày, mà là trong một trận liên tiếp chiến đấu cùng mười đối thủ.
Liên trảm! Một trận liên trảm mười địch nhân, điều này ngay cả An Nhiên năm đó cũng không làm được, vậy mà hôm nay Âu Dương lại đưa ra đề nghị này sao có thể không khiến cho Trương Tĩnh giật mình đây?
Tiến vào lôi đài tử vong, ba trăm Phi Tiên đầu tiên còn dễ đánh, ba trăm Phi Tiên đỉnh phong tiếp theo nếu có đột phá cũng có thể đánh, nhưng ba trăm Linh Tiên cùng với một trăm Kim Tiên cuối cùng thì sao?
- Ta sẽ liên trảm cho tới sáu trăm!
Âu Dương nói xong câu đó liền biết mất không thấy đâu nữa, chỉ lưu lại Trương Tĩnh một mình ngây ngốc đứng đó.
Liên trảm! Còn muốn liên trảm tới tận sáu trăm? Đây là cuồng vọng tự đại muốn tìm chết, hay là thực lực của Diêm La khiến cho hắn tự tin tới trình độ đó?
Chẳng qua bất kể thế nào, Trương Tĩnh vẫn phải đem việc này báo lại cho cao tầng của lôi đài tử vong, cao tầng của lôi đài tử vong sau khi nghe thấy vậy cũng giật mình không thôi.
Chuyện này tạo thành ảnh hưởng cũng vượt xa sự tưởng tượng của Âu Dương, kỳ thực Âu Dương vốn nghĩ muốn đẩy nhanh tốc độ trưởng thành của mình, căn bản không nghĩ tới việc này lại dấy lên rung động lớn như vậy.
Muốn làm một sự tình mà người khác chưa bao giờ làm được, đây là việc mà Âu Dương vẫn luôn kiên trì thực hiện ngay từ ngày đầu tới thế giới này, bất kể là quá khứ hay là hiện tại, Âu Dương cho tới bây giờ luôn không phải là một kẻ thích đi trên con đường của các tiền nhân, bởi vì mộng tưởng của Âu Dương chính là đi tới đỉnh phong, mộng tưởng của Âu Dương là khai sáng ra một thời đại mới, một thời đại thuộc về Âu Dương!
Thời đại khai sáng, loại sự tình này từ xưa đến nay mọi người đều nghĩ, chính là bọn hắn chỉ hạn chế giới hạn nghĩ mà thôi, thế nhưng chỉ có duy nhất Âu Dương dám làm. Bởi vì tính cách nội tâm Âu Dương thực tế còn cường hơn Hoắc Khải Phong, nam nhân bá đạo.
Âu Dương từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thua, điều này trở thành điều mà Âu Dương đắc chí nhất, một câu nói của Bì Ba làm hắn hiểu rõ, bất kỳ lúc nào kiêu ngạo rồi sẽ đánh gục bản thân, cho nên Âu Dương luôn nói với bản thân, người có thể tỏ ra kiêu ngạo nhưng tâm thì không thể kiêu ngạo.
- Liên trảm? Hắn yêu cầu liên trảm?
Thạch Phong nghe Trương Tĩnh nói có chút giật mình, phải biết rằng hiện nay trên Diêm La lộ hắn đã an bài thỏa đáng, trước tiên để Diêm La đánh như vậy, một đường đánh tới năm trăm năm sau liền giống An Nhiên đổi mười ngày đánh một trận, tận lực để Diêm La sống lâu hơn trước trăm trận chiến.
Nhưng tên gia hỏa này hiến nay cư nhiên dám yêu cầu liên trảm, còn yêu cầu liên trảm đến sáu trăm trận? Lẽ nào hắn đã đột phá? Hắn đã đạt được Linh Tiên?
Thạch Phong lắc lắc đầu, đối với Diêm La thần bí này, cho dù là Thạch Phong cũng có chút chần chừ, bởi vì cho dù lấy tu vi Tiên Tôn đỉnh phong của hắn cũng vô pháp nhìn thấy Diêm La có bất luận tiên linh chi khí gì, loại sự tình này cũng chưa từng xảy ra trong quá khứ.
Thạch Phong vô pháp xác định Diêm La đã từng chiến đấu thăng cấp Linh Tiên, nhưng nếu tuyển thủ đã chọn đưa ra cách thức liên trảm, như vậy việc mà hắn có thể làm cũng chỉ có thê là đáp ứng.
- Truyền tin tức ra đi, liên quan đến tin tức Diêm La yêu cầu liên trảm nhanh chóng truyền ra, ngày mai an bài mười đối thủ cho Diêm La!
Thạch Phong phân phó hạ nhân sau đó lắc đầu rời khỏi Tử Vong Tháp.
Diêm La muốn mở liên trảm! Muốn khiêu chiến con đường liên trảm mà từ trước chưa có người từng khiêu chiến! Tin tức này nhanh chóng truyền trong đám người ở lôi đài tử vong, chưa đến nửa ngày liên tục truyền đi khắp vô số thành thị, bất luận là biết hay không biết Diêm La thì lúc này mọi người đều tràn đầy hứng thú đối với nhân vật Diêm La này.
Liên Trảm! Quy tắc này dường như đã bị mọi người quên mất nay cư nhiên lại có người chọn, khiêu chiến mười người, chỉ cần ở trận chiến liên tiếp chém giết mười người! Một người đối địch mười người, sự việc này thực sự chưa từng xuất hiện ở lôi đài tử vong.
Lúc này cả Di Vong Thành đã bị người từ bốn phương tám hướng tới chen lấn chiếm hết, Tiên giới đã quá lâu chưa có hoạt động tiêu khiển gì, vào lúc này đột nhiên truyền đến sự việc làm mọi người hiếu kỳ, thậm chí còn thu hút một số cường giả siêu cấp đều chạy đến đây.
- Tình ca ngươi cứ như vậy xem trọng Diêm La kia?
Một nữ hài tử toàn thân hồng y giống cây ớt nhỏ đứng bên cạnh Độc Cô Tình hiếu kỳ nhìn nhìn về phía ca ca của mình.
- Yến nhi, ta biết cha nhất định sẽ không tin tưởng, nhưng ta cảm thấy, có lẽ thiên nhân trảm ma chú trên người hắn sẽ bị phá giải!
Độc Cô Tình có một cảm giác, có lẽ Âu Dương thật sự có đủ khả năng phá giải thiên nhân trảm ma chú.
- Không thể nào đâu! Cho dù hắn siêu việt hơn An Nhiên có thể đánh trăm người trước mặt, cũng tuyệt đối không thể khiêu chiến một trăm Kim Tiên phía sau! Ca, ngươi không phải không biết, trong một trăm người phía sau, đặc biệt là trận chiến cuối cùng, đó là cùng lúc khiêu chiến mười Kim Tiên đỉnh phong! chỉ cần bản thân hắn không tiến nhập Tiên Đế liền có thể biết không có khả năng thắng được!
Độc Cô Yến tương đối hiểu biết đối với lôi đài tử vong, nàng biết, kỳ thực thiên nhân trảm của lôi đài tử vong khó nhất chính là cửa ải mười người cuối cùng!
Dường như đó là cánh cửa không thể bị phá hỏng, đó là mười người Kim Tiên đỉnh phong, chỉ có Tiên Đế mới có thể chiến thắng trận chiến,nếu như thật sự là Tiên Đế thì làm sao lại đến lôi đài tử vong này khiêu chiến đây? Một tông chủ tông phái cỡ trung chẳng qua cũng chỉ là Tiên Đế mà thôi.
- Ta không biết thắng thế nào, nhưng ta cảm thấy hắn nhất định có thể sáng tạo ra kỳ tích!
Độc Cô Tình lắc lắc đầu, kỳ thực bản thân hắn cũng không biết tại sao có niềm tin đối với Diêm La như thế, có lẽ bản thân đã bị tin tức từ nhãn thần hắn để lộ ra cảm nhiễm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
- Mặc kệ nói như thế nào, tỷ thí kế tiếp nói chung có chút ý nghĩa, cha nói, môn chủ Thần Tiễn môn dường như có chút hứng thú đối với Diêm La, muốn ra giá cao để chuộc thân cho Diêm La, chính là...
Độc Cô Yến mới nói đến đây liền bị Độc Cô Tình ngắt lời.
- Không có khả năng, lôi đài tử vong thế cường không phải ngươi không biết, đừng nói tập tục còn sót lại, cho dù Hoàn Nhan Liệt đích thân đến cũng tuyệt đối không có năng lực đưa người từ lôi đài tử vong đi!
Độc Cô Tình biết, Diêm La này bây giờ là là giường cột của lôi đài tử vong, lôi đài tử vong tuyệt đối không có khả năng sẽ từ bỏ Diêm La.
-Thập liên trảm, một trận đấu thập liên trảm. xem ra lúc ta đến vẫn là đúng lúc đó!
Độc Cô Yến không tiếp tục cùng Độc Cô Tình thảo luận về việc của Thần Tiễn môn nữa, lúc này nàng đối với trận tỷ thí ngày mai tràn đầy kỳ vọng.
Lúc này trong cả Di Vong Thành, vô số người đều cũng đang thảo luận về tin tức Diêm La yêu cầu thập Liên trảm.
-Thật quá cuồng vọng, thập liên trảm, lẽ nào hắn cho rằng Độc Xà bọn hắn đều là phế vật sao?
Một tiểu tử trẻ tuổi bên cạnh tấm khiên nho nhỏ huyền phù, theo như lời hắn nói, tấm khiên bên cạnh hắn dường như biết tâm trạng hắn cư nhiên nhảy lên không ngừng.
- Độc Xà có phải là phế vật hay không thì ta không biết, nhưng ta biết một đối một mà nói, Độc Xà tuyệt đối cũng bị miểu sát trong nháy mắt.
Có một nữ tử nhìn như đàn ông vừa uống rượu vừa ngẩng đầu nên nói.
- Hừ, tên kia không phải là tên rác rưởi ở một chỗ bí mật đánh nén người khác sao? Nếu như là chính diện chiến đấu, một đòn ta cũng có thể lấy được tính mạng của hắn!
Nam tử bên cạnh tấm khiên không biết xấu hổ nói đến câu này, nhưng hắn hoàn toàn không biết khi hắn nói ra câu này rất nhiều người đều nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ.
Khiến một cung thủ cận thân chiến đấu với hắn? Tên tiểu tử này không có đầu óc sao?
- Ngươi không có đầu óc sao? Nếu như ngươi tìm đến Hồn Vương, nói cho biết Hồn Vương khiến hắn không thể sử dụng lực lượng linh hồn, ta tin ngươi có thể thắng! Như vậy ngươi nhất định sẽ nổi danh, bởi vì ngươi là người đầu tiên có thể chính diện đánh bại Hồn Vương! Nữ tử mặc trang phục nam tử xem thường cười nói.
Khiến một cung thủ từ bỏ viễn trình cận thân chiến đấu, điều đó khiến Hồn Vương không sử dụng lực lượng linh hồn chiến đấu càng tốt, bởi vì như vậy ngươi thắng mới có cảm giác thành tựu.
- Ở tại lôi đài tử vong cho tới bây giờ cũng chẳng có bỉ ổi hay không bỉ ổi, ở nơi đó chỉ có sinh hoạc tử! Tiểu bằng hữu, chờ ngươi về sau bước vào chiến trường dị tộc ngươi sẽ hiểu, cái ngươi gọi là cận thân vật lộn thật đáng buồn cười trước mặt dị tộc.
Nữ tử đứng dậy lắc đầu bỏ lại một khối thạch biến mất trong tửu điếm.
Ai cũng không chú ý, tại vị trí cạnh cửa sổ, toàn thân quần áo lam, ngay cả dung mạo đầu tóc đều là lam sắc nữ tử ngồi như vậy ở một chỗ một mình tự hỏi.
- Cung thủ! Có thể có tài bắn cung như vậy, ngươi là Âu Dương phải không?
Trịnh Tú Nhi cũng là từ nơi khác đến nơi này. Hấp dẫn nàng không phải là lôi đài tử vong liên trảm thắng liên tiếp gì, bởi vì nàng căn bản không để ý tới, điều mà Trịnh Tú Nhi quan tâm là, Diêm La kia có phải là Âu Dương hay không?
Khiêu chiến thiên nhân trảm! Loại cuồng vọng này ngược lại rất phù hợp với tính cách Âu Dương, nhưng tại lôi đài tử vong căn bản là không có thực danh, cho nên cho dù Trịnh Tú Nhi nghĩ hỏi thăm như thế nào cũng là phí công.
Mà sở dĩ Trịnh Tú Nhi tới đây chính là muốn tiến vào trường đấu xem xem, mục tiêu của Âu Dương là gì? Kia chính là Thứ Kiêu Cung và Huyết Sắc Tiễn, chỉ cần hai thứ này không sai, như vậy nhất định là Âu Dương.
Từ lúc Âu Dương tiến nhập tiên giới đến bây giờ đã hơn năm mươi năm, nhiều năm trước Chúng Thần Điện truyền đến tin Âu Dương có được tín niệm chí cường của Hoắc Khải Phong, khi đó Trịnh Tú Nhi vẫn còn cảm thấy không chút kỳ lạ, nhưng sau đó tin tức Âu Dương chết truyền đi, Trịnh Tú Nhi phát hiện mình thậm chí có
chút mất mát.
Sự mất mát này không phải là vì Trịnh Tú Nhi có bất kỳ suy nghĩ gì đối với Âu Dương, mà là Trịnh Tú Nhi cảm thấy Âu Dương không chết bởi tay mình thật sự là quá đáng tiếc.
Có điều bất luận thất thần cũng tốt, vui vẻ cũng được, trong thời gian năm mươi năm qua Trịnh Tú Nhi sống vẫn rất tốt, không có sự uy hiếp của Âu Dương, Trịnh Tú Nhi dường như lại biến thành người đã từng vui vẻ, nhưng hôm nay lại truyền đến tin tức lôi đài tử vong.
Cũng không biết là tại sao, tim Trịnh Tú Nhi cảm thấy, Âu Dương nhất định không chết, Diêm La này nhất định chính là Âu Dương! Mỗi khi nghĩ vậy cuộc sống hàng ngày của Trịnh Tú Nhi khó mà yên ổn, hiện nay Trịnh Tú Nhi phải đến Di Vong Thành, xem xem tận mắt ở trận đấu kia có phải là Thứ Kiêu Cung hay không?
Kỳ thực không chỉ có Trịnh Tú Nhi, mà ở trên một huyền phù tiên đảo trống trên biển, Đạm Thai Kha cũng nghe về truyền thuyết cung thủ lôi đài tử vong, có điều tin tức hắn dò hỏi được nhiều hơn Trịnh Tú Nhi một chút, Đạm Thai Kha lúc này tay siết một bức họa Diêm La đáy mắt lộ vẻ sát ý.
- Âu Dương! Mạng ngươi thật lớn! Nhưng ta cũng muốn xem xem lần này ngươi sẽ tạo ra kỳ tích thế nào, ngươi làm thế nào hoàn thành thiên nhân trảm? Ta thực sự rất muốn thấy bị người giết chết giống như con chó nằm trên mặt đất!
Đạm Thai Kha sát ý nồng đậm, nếu như lần này không phải Đạm Thai gia hồng phúc tề thiên, thì khả năng Đạm Thai gia đã bị Âu Dương tiêu diệt.
Đạm Thai gia chưa từng bị người nào bức đến thê thảm như vậy, mà sự sỉ nhục lần này Đạm Thai Kha khắc sâu trong lòng, Đạm Thai Kha biết rồi sẽ có một ngày sẽ đòi lại tất cả, điều này phải dùng máu của Âu Dương để rửa sạch.
- Lão tổ, Âu Dương khiêu chiến thiên nhân trảm, không cần chúng ta động thủ nữa, lôi đài tử vong có thể để hắn sống tiếp sao?
Đạm Thai Khước Tà nhếch miệng nói, trên mặt hắn một tia tàn nhẫn, liền nghĩ đến ở rừng trúc tình cảnh năm đó Đạm Thai Khước Tà bị Âu Dương truy sát.
- Hừ! Ngu xuẩn! Đến lúc nào rồi mà còn xem thường tên tiểu tử Âu Dương! Năm đó thời gian Âu Dương đối địch với Đạm Thai gia cũng chỉ là một thằng oắt con chưa hiểu gì, nhưng sau đó thì sao đây? Nhớ kỹ, bất kỳ lúc nào cũng đừng xem thường tên Âu Dương này, hắn làm được những việc mà người khác không ngờ đến, thiên nhân trảm này có thể cũng không có khả năng ngăn cản bước tiến của hắn.
Đạm Thai Kha đã một lần thua thiệt, không thể chịu thêm một lần nữa.
- Nhưng lão tổ, hắn hiện tại đang ở trong lôi đài tử vong, cho dù chúng ta muốn hạ thủ....
Đạm Thai Khước Tà có chút đau đầu.
- Ngu ngốc, ta có nói với ngươi là sẽ động thủ ở lôi đài tử vong sao? Một ngày nào đó hắn sẽ đi ra khỏi lôi đài tử vong, khi đó chính là lúc chúng ta tiêu diệt hắn, cầm lấy!
Đạm Thai Kha nói xong đưa cho Đạm Thai Khước Tà một khối lệnh bài, nói.
- Ngươi hiểu được!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart