Nhất kích tồi sơn, đây mới là sự mạnh mẽ tiên tôn nên có. Quét xong một kích kia Hùng Phong không dừng lại mà Hàng Ma Xử cắm xuống đất. Mặt đất lấy Hàng Ma Xử làm trung tâm xung quanh bắt đầu nứt rạn.
Từng mảng đất sụp xuống, từng núi cao bị hủy diệt. Bây giờ Hùng Phong không kiêng dè gì nữa, gã chỉ muốn bắt lấy Âu Dương, bóp chết hắn.
*Ầm!*
Tuyết sơn sụp đổ, tuyết băng! Vô số tiên nhân hoặc Dị tộc trên mặt đất hoảng sợ la to bay lên trời. Hùng Phong vẫn đứng trên mật đất, nhìn sóng tuyết khủng bố như vạn mã chạy chồm, mặt không đổi sắc.
Hùng Phong hét to:
- Để ta xem ngươi núp ở đâu!
Hai tay nhanh chóng đẩy hướng sóng tuyết, hai bàn tay khổng lồ đủ che lấp bầu trời bỗng xuất hiện ở trước mặt Hùng Phong. Hai bàn tay khổng lồ mang theo lực tích thiên ngăn cản sóng tuyết lao nhanh!
Dùng sức người đối kháng tự nhiên, sợ rằng cũng chỉ có tiên tôn mới làm được! Đây đã là thần lực lượng, này đã vượt qua khái niệm con người.
Hùng Phong chỉ mới bước vào tiên tôn, trên mặt gã còn có cường giả như Mã Thanh Hà, Diệp lão, trên Diệp lão còn có Chủ Dị tộc.
Âu Dương tránh trong tuyết nhìn thấy tất cả, thầm nghĩ tương lai hắn đối mặt với Chủ Dị tộc mạnh đến cỡ nào?
Hai tay đối kháng với tự nhiên, lực tiên tôn đúng là nghịch thiên. Hùng Phong đẩy ra đôi tay có xu hướng giữ cân bằng sóng tuyết, dù sóng tuyết có vỗ cỡ nào cũng không thể xông qua đôi tay ngăn cản. Nhưng biểu tình trên mặt Hùng Phong dần biến đổi, gã tăng thêm lực tay.
Hùng Phong hét to:
- Ngươi cho rằng trốn ở chỗ này thì ta không làm gì được ngươi sao? Nếu ngươi đã thích trốn thì ta sẽ kéo ngươi ra!
Hai tay Hùng Phong bỗng đẩy tới trước, sóng tuyết bắt đầu tan vỡ, vô số cầu tuyết bắn tung tứ phía.
Lúc sóng tan vỡ thì một bàn chân trắng đạp sóng tuyết, tay cầm Thứ Kiêu cung lướt sóng, bộ dạng phiêu dật xuất trần khiến nhiều người kiềm không được kinh kêu.
- Dị tộc thấp kém?
Mấy tên Dị tộc rốt cuộc trông thấy hình dạng của Âu Dương, nhưng thấy hắn chỉ là một Dị tộc thấp kém thì họ không thể chịu nổi.
*Vèo!*
Bóng tiễn đầy trời chớp lóe, nguyên không trung vô số bóng ảnh tung bay bốn phương tám hướng. Mấy Dị tộc mới lên tiếng chưa kịp phản ứng đã bị tên xuyên thủng đầu, từ trên trời ngã xuống mặt tuyết, chết đi.
- Thật độc ác!
Nhìn công kích không phân biệt địch ta, dù là Hùng Phong cũng không thể không khâm phục thanh niên này. Dù tuổi của người này không lớn nhưng trái tim lạnh băng khiến Hùng Phong thấy đáng sợ.
Thật tình thì Âu Dương không muốn giết nhiều người như vậy, nhưng hắn cũng hết cách, bởi vì người Tiên Giới trông thấy mặt hắn thì đành thôi, dù sao cũng thuộc về đối địch, cho dù họ nói lung tung cũng không ai thèm để ý. Nhưng nếu có Dị tộc cao đẳng khác thấy bộ dạng của Âu Dương, quay về Vạn Yêu Chi Thành nói ra chuyện về hắn thì e rằng Chủ Dị tộc lập tức hiểu thân phận của hắn ngay.
Trên sóng tuyết, Âu Dương nhìn phía xa Hùng Phong đang phát điên, hiện tại hắn cảm thấy hơi bất đắc dĩ, hắn tin tưởng Triệu Cương cũng từng có.
Đúng vậy, nếu cứ tiếp tục giằng co thì Âu Dương đấu ngang tay với tiên tôn là bình thường, nhưng mấy lần hắn công kích là dốc hết sức nhưng với Hùng Phong không có chút tác dụng, áp chế đẳng cấp vẫn tồn tại.
Dù có yêu khí gia thân cho Âu Dương có thể vượt cấp chiến đấu, nhưng không nhất định có thể đấu thắng. Có thể vượt cấp chiến thành ngang tay, Âu Dương đã rất là vừa lòng.
Âu Dương nói:
- Là Hùng Phong đúng không? Ta ghi nhớ tên này, bảy ngàn năm sau, cuộc chiến hai giới, ta sẽ tự tay lấy mạng ngươi.
Âu Dương biết hôm nay có đấu tiếp đã không còn bất cứ ý nghĩa, hắn không thể giết Hùng Phong, gã cũng không thể bắt được hắn.
- Muốn đi? Để ta xem ngươi chạy được đến đâu!
Âu Dương muốn từ bỏ không đại biểu Hùng Phong đồng ý. Đệ đệ bị giết chết, nỗi đau trong lòng chỉ mình Hùng Phong biết, nếu không thì gã sẽ không điên tiết như vậy.
- Nếu ta muốn đi, trong, thiên hạ ai có thể ngăn ta?
Âu Dương không thèm để ý Hùng Phong, nếu đánh thì hắn chắc chắn không phải là đối thủ của tiên tôn nổi danh lâu năm này, nhưng muốn chạy thì trên đời không bao nhiêu người có tốc độ vượt Âu Dương.
Cuối cùng một đời Bạch Hủ Minh sáng tạo ra công pháp không có năng lực đặc biệt, chỉ có một chữ nhanh! Tùy theo Âu Dương trưởng thành, tốc độ cũng càng lúc càng khủng bố. Đơn độc tu công pháp tốc độ vốn đã hiếm lạ, có rất nhiều người sẽ không lựa chọn công pháp như vậy, nhưng nó rất có ích cho Âu Dương.
Hữu dụng chính là tốt nhất, đây là điều Âu Dương luôn vững tin. Những thứ truyền kỳ chưa chắc thích hợp với mình, chỉ có hợp bản thân mới là tốt nhất.
- Không cần phải gấp, bảy ngàn năm sau ta sẽ khiến huynh đệ các ngươi đoàn viên... Ha ha ha ha...
Tiếng cười của Âu Dương theo gió tán đi. Khi tiếng cười biến mất, Hùng Phong phát hiện hơi thở của quái vật biến mất.
Hùng Phong siết chặt nắm đấm, từ khi gã tu luyện đến nay chưa từng giống như hôm nay bất lực như vậy. Từ nhỏ Hùng Phong đã cùng đệ đệ Hùng Bá nương tựa lẫn nhau. Mặc dù thiên phú của đệ đệ không tốt bằng mình nhưng có mình chăm sóc, từng bước một trưởng thành đến tình trạng hiện giờ, hôm nay đệ đệ chết không nhắm mắt trong đất tuyết này, sao không Hùng Phong có thể chấp nhận?
Hùng Phong ngửa đầu hú dài:
- Âu Dương...Âu Dương!
Hai chữ Âu Dương chất chứa sát ý và lửa giận khiến người nghe đều hiểu.
*Phập!*
Ngay khi Hùng Phong gầm rống thì đệ tử Thiên Trụ sơn chui lên khỏi mặt đất, lần này là Lưu Cơ phụ trách chứa đồ vật. Ngay khi Lưu Cơ trồi lên thì không lâu sau một huyết sắc tên từ trên trời giáng xuống, xuyên qua ngực gã, đóng đinh gã trên mặt đất.
Mấy người bên cạnh Lưu Cơ trông thấy hình ảnh đó thì giật mình bịt miệng, nhưng họ chưa kịp nghĩ xảy ra chuyện gì thì một cái bóng trắng lóe lên, vòng tay chứa đầy Đông Lăng Thảo trên tay Lưu Cơ đã biến mất.
Trường bào sắc trăng, trường cung, đối diện tiên tôn vẫn thong dong bình tĩnh cười, tất cả đeièu này khắc trong lòng đệ tử Thiên Trụ sơn, đời này họ không thể quên người đàn ông đó. Người đàn ông này cũng khiến họ hiểu Dị tộc không dễ ăn hiếp như họ tưởng. Trong Dị tộc cường giả không kém hơn của Tiên Giới, hơn nữa Dị tộc độc ác hơn xa bọn họ tưởng. Đội ngũ Thiên Trụ sơn rời đi, không phải Hùng Phong không muốn tiếp tục tìm Âu Dương mà vì cái chết của Hùng Bá lay động cao tầng Thiên Trụ sơn. Giây phút Hùng Bá chết, tấm bia đại biểu linh hồn gã vỡ vụn, Mã Thanh Hà liền biết bên đó có chuyện. Mặc dù biết Hùng Phong là tiên tôn, nhưng gã vừa vào tiên tôn không lâu, nên Mã Thanh Hà bất chấp tất cả ra lệnh kêu Hùng Phong quay về Thiên Trụ sơn.
Trên Thiên Trụ sơn, Hùng Phong đã mất đi nụ cười ngày xưa, vẻ mặt của gã chỉ có lạnh băng. Đệ đệ chết tạo thành kích thích quá lớn cho Hùng Phong, lớn đến mặt hổ cười biến thành mặt lạnh Tu La.
Mã Thanh Hà chờ thật lâu không nghe Hùng Phong nói chuyện, thở dài, đành lên tiếng hỏi:
- Rốt cuộc là ai?
- Âu Dương!
Lúc này Hùng Phong rất khẳng định, chắc chắn là Âu Dương! Là Âu Dương áu mươi năm trước khiến Hoàn Nhan Liệt điên cuồng, nếu không thì một Dị tộc thấp kém sao lại có thực lực cường đại như vậy? Nhưng không biết tất cả có phải là âm mưu của Hoàn Nhan Liệt?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Mã Thanh Hà nhíu mày, đương nhiên gã biếta Âu Dương là ai. Lúc trước bởi vì Âu Dương mà Mã Thanh Hà đánh một trận cùng Hoàn Nhan Liệt, chẳng qua đó đã là chuyện của sáu mươi năm trước.
- Sẽ không...
Mã Thanh Hà dường như nói với mình lại giống như giải thích cùng Hùng Phong:
- Hoàn Nhan Liệt không phải người có tâm kế sâu, lúc trước khi hắn xông Thiên Trụ sơn thật sự là tức giận, cho nên Âu Dương không có khả năng là quân cờ của Hoàn Nhan Liệt.
Mã Thanh Hà giỏi thuật quan sát người, cho nên gã trước tiên cảm thấy đây tuyệt đối không phải là âm mưu của Hoàn Nhan Liệt.
Hùng Phong không lên tiếng mà chỉ nhìn Mã Thanh Hà, nếu dưới tình huống đầu óc gã tỉnh táo thì chắc có thể nghĩ rõ ràng, nhưng mấu chố ở chỗ đệ đệ Hùng Bá khiến đầu óc gã biến mù mờ.
- Ai đều sẽ chết, ngươi còn nhớ cái chết của sư phụ năm đó không? Hãy bỏ xuống sợ hãi trong lòng ngươi, Chúng Sinh Quyết của ngươi đã đến tầng thứ bảy, tầng thứ chín Chúng Sinh Phật Quốc không dám mơ xa. Nhưng nếu ngươi có thể đến tầng thứ tám Ta Vi Phật Đà thì ta dám nói sau bảy ngàn năm ngươi có thể ở trong cuộc chiến hai giới giết chết Âu Dương.
Mã Thanh Hà không nói nhiều với Hùng Phong, vì gã biết có vài thứ phải Hùng Phong tự mình suy ngẫm.
Hùng Phong là một người thông minh, chẳng qua nhuệ khí quá lớn, lần này đả kích nho nhỏ khiến nhuệ khí và kiêu ngạo không ai biết bị đánh tan, cho gã hiểu vài điều.
Hùng Phong nói:
- Nhất định, bảy ngàn năm sau ta nhất định sẽ lại gặp hắn. Hùng Bá, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ xách đầu hắn tới trước mộ của ngươi tế điện.
Hùng Phong quỳ một gối xuống đất, lạy đệ đệ đã chết.
- Bên hồ sen dưới dung thụ, ve sầu đang kêu gọi mùa hè.
Dưới gốc cây đa to, một người đàn ông mặc trường bào trắng vừa hát vừa thu thập chút Viêm Thiên Hoa. Viêm Thiên Hoa có thể nói là dễ dàng có nhất trong bốn loại dược liệu, bởi vì số lượng của nó rất nhiều, hơn nữa dù là người Tiên Giới hay Dị tộc đều sẽ không thu thập nó.
Viêm Thiên Hoa chỉ có một tác dụng, đó là luyện chế Khấp Thần đan, trong tiên đan không có bất cứ dược liệu nào cần Viêm Thiên Hoa, yêu đan thì không ai có thể luyện chế, khiến nguyên hạ chi cốc khắp nơi là Viêm Thiên Hoa. Liếc mắt nhìn Viêm Thiên Hoa nở rộ khắp hạ chi cốc như là hoa mẫu đơn. Theo gió nhẹ thổi, Viêm Thiên Hoa khắp đổi núi lắc lư, rất là xinh đẹp.
Âu Dương vừa hốt thật nhiều Viêm Thiên Hoa vào trong vòng tay vừa không biết xấu hổ nói:
- Nếu Viêm Ma Hoa cũng dễ thu thập như vậy thì tốt biết mấy!
Viêm Ma Hoa là tài liệu chính của Nghịch Thiên Hoàn, thứ này sinh trưởng ở tận cùng phái tây thế giới Dị tộc, bên đó là cấm địa của Dị tộc. Không ai biết chỗ đó có thứ gì, nhưng truyền thuyết nó chôn giấu thứ rất đáng sợ, gần như ai vào trong thì chết chắc.
- Nếu như có được Viêm Ma Hoa thì mấy tài liệu khác bỏ ra giá cao có cơ hội lấy được.
Âu Dương từng nghĩ có nên xông tây bộ một chuyến, hắn còn cố ý hỏi Mộng Hi.
Mộng Hi cho hắn đáp án là:
- Nếu có một ngày ngươi cảm thấy mình mạnh hơn Chủ Dị tộc thì cứ đi thử.
Lời này rất kích thích, Âu Dương lúc đó chỉ là kim tiên, khi dễ kim tiên bình thường hoặc lén vượt cấp giết tiên đế còn được, nhưng kêu khiêu chiến Chủ Dị tộc? Đúng là nói đùa.
Đừng nói là lúc đó, dù bây giờ khi Âu Dương đã bước vào tiên tôn vẫn không có tin chắc trăm phần trăm. Âu Dương tuyệt đối không muốn đụng phải ma thần đó, không phải hắn sợ mà bởi vì Chủ Dị tộc quá cường đại.
Cường giả hoành hành Tiên Giới nhưng nhiều năm qua Tiên Giới nhiều lần tấn công Vạn Yêu Chi Thành thế nhưng không thương tổn được một miếng gạch, ngói vụn của Vạn Yêu Chi Thành, từ điều này có thể biết Chủ Dị tộc mạnh tới đâu.
- Có lẽ khi ta đánh đến đỉnh tiên tôn, nhờ vào yêu khí gia cố thì có thể đấu một trận!
Âu Dương nghĩ như vậy, nhưng suy nghĩ vĩnh viễn là suy nghĩ. Đừng nhìn Âu Dương từ phi tiên đến tiên đế rất dễ dàng, nhưng hắn hiểu bắt đầu từ bây giờ, nếu như không có kỳ ngộ mà hắn muốn bước vào tiên tôn không tốn mấy ngàn năm thì đừng mơ.
…
Tiếp theo, hành trình của Âu Dương ở Bách Hoa cốc có thể nói là cực kỳ thuận lợi, lúc thu thập Thu Thần Quả và Xuân Nha cơ bản không gặp phải ai tới gây chuyện. Thật ra chuyện này cũng bình thường, khu vực mùa đông oanh động khiến toàn Bách Hoa cốc lòng người hoảng sợ.
Dị tộc sợ tiên tôn Hùng Phong tứ xứ trả thù giết sạch bọn họ, nên tạm thời rút lui. Người Tiên Giới thì sợ huyết sắc tên không đâu không ở nên cũng tạm tránh né.
Dưới tình huống hai phe cùng rút đi tạo thành Bách Hoa cốc vốn vô cùng hỗn loạn hồi phục lại yên tĩnh nhièu năm trước.
Đúng vậy, là yên tĩnh! Âu Dương ngồi dưới một gốc cây phong, từng mảnh lá phong đỏ bị gió thổi đi không ngừng rơi xuống. Âu Dương tất bình tĩnh, dường như hắn không phải sát thần Âu Dương mà là một thiếu niên bình thường đi ra chơi thu.
- Nếu như loại cảm giác này vẫn giữ mãi như vậy thì tốt biến bao!
Âu Dương gối lên hai tay, hắn biết bình tĩnh chỉ có thể ở trong khoảnh khắc này.
- Nếu ông trời lại cho ta một cơ hội thì ta có còn lựa chọn đi lên con đường giết chóc này không?
Âu Dương mỉm cười, nếu hắn không chọn đi lên con đường này thì chắc có lẽ hắn đã chết nhiều năm rồi.
Giống như người đàn ông gia đình bình thường, thành thân, sinh con, rồi nhìn con cháu đầy đàn, cõng người yêu đi đến già, rồi để con cái và thê tử dưỡng lão, đưa tang.
Sinh hoạt như vậy thật lâu trước kia Âu Dương cảm thấy không thú vị, hắn muốn truy cầu kích tình, kích thích, cho nên mới chọn đi lên con đường chết chóc. Nhưng khi hắn đứng trên con đường này mới hiểu, bình tĩnh là đáng quý biết bao.
- Thật muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này, tuy giây phút này ta rất cô độc nhưng...
Nói đến cô độc, trong lòng Âu Dương bất giác hiện ra hình bóng Vệ Thi. Cô gái đi theo Âu Dương vài năm, nói thẳng ra nàng giống như nô tỳ cùng hắn, hắn chưa từng để tâm đến nàng. Bây giờ mấy chục năm trôi qua, nàng có còn nhớ hắn không? Có còn nhớ Âu Dương từng cùng nàng dắt tay nhau đi xông con đường viễn cổ?
Chúng Thần Điện, trước cánh cửa Hồn điện, tiếng ồn ào nhốn nhào khiến Hồn Vương trong Hồn điện nhíu mày.
Một thanh âm cực kỳ kiêu ngạo vang lên:
- Cút cút! Dám cản đường ta, không sợ gia gia ta một bàn tay đập chết các ngươi sao!?
Nghe giọng nói này, Hồn Vương bật cười.
Nguyên Chúng Thần Điện, thậm chí là toàn Tiên Giới, dám chạy tới trước cửa Hồn điện ăn nói như thế sợ là chỉ có một người, chính là Tiểu Nhạc cả người kêu la y là đại ca của Thần Tiễn tương lai đánh đâu thắng đó.
Tiểu Nhạc thoạt trông chỉ có mười bảy, tám tuổi nhưng gặp ai cũng nói y rất hung dữ.
Hộ sơn đại thần! Đây là danh hiệu của Tiểu Nhạc ở Chúng Thần Điện. Tiểu Nhạc không giống người bình thường, y không thể tu luyện như mọi người, bởi vì y là con của trời đất, y là sơn linh. Chỗ nào có núi là chỗ đó có lực lượng của Tiểu Nhạc, nếu một ngày kia Tiểu Nhạc có thể đem Chúng Thần sơn mà Chúng Thần Điện ở dung nhập vào người y, vậy thì y sẽ hợp thành một với Chúng Thần sơn, có sức chiến đấu vô cùng tận.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Tiểu Nhạc, sao hôm nay ngươi có hứng thú chạy đến Hồn điện của ta gây rôi?
Lục Phi cầm một cây quạt, cười tủm tỉm từ bên trong bước ra. Nhìn thấy hộ sơn đại thần thích ồn ào này Lục Phi không có vẻ gì là khó chịu. Mặc dù Tiểu Nhạc cả ngày kêu là đập chết người này người kia, nhưng Lục Phi hiểu hộ sơn đại thần này thật ra là người rất mềm lòng, y tối đa là đánh bị thương người, muốn y giết người thì y thật sự không làm được. Cũng vì điều này mà ở trong Chúng Thần Điện ai cũng quan hệ rất tốt với Tiểu Nhạc.
Hôm nay đệ tử này cùng Tiểu Nhạc câu cá, ngày mai đệ tử kia cùng Tiểu Nhạc bắt tôm. Có thể nói Tiểu Nhạc ở trong Chúng Thần Điện tuy có thân phận không thua gì trưởng lão nhưng hề kênh kiệu.
Tiểu Nhạc vẫn là dáng vẻ cũ, mặc kệ thấy ai trước tiên phun nọc độc đã. Lục Phi sớm biết tính tình của Tiểu Nhạc, nên dù y nói gã thế nào thì gã luôn nở nụ cười.
Tiểu Nhạc thấy Lục Phi như vậy thì khó chịu nói:
- A! Tiểu bạch kiểm, ngươi còn cười? Ta nói ngươi biết, hôm nào ta thật sự trở thành hộ sơn đại thần thì nhất định phải bỏ Hồn điện của các ngươi!
Lục Phi cố nhịn cười, hỏi:
- Được rồi, hộ sơn đại thần đại nhân chạy đến Hồn điện của ta có việc gì?
Tiểu Nhạc bỗng nói:
- Ta muốn thăm đệ muội của ta!
Tiểu Nhạc nói câu này khiến đám người ngẩn ra, thăm đệ muội? Chạy tới Hồn điện để thăm đệ muội? Từ khi nào Tiểu Nhạc ở Chúng Thần Điện nhận tiểu đệ?
- Đệ... Đệ muội?
Lục Phi lúng túng nhìn Tiểu Nhạc, bởi vì gã thật sự không biết y nói đệ muội có chỉ ai.
Bỗng một thanh âm từ xa bay tới:
- Lục trưởng lão, chắc Tiểu Nhạc đang nói về Vệ Thi.
Một người đàn ông mặc long bào, đầu đội kim quan mang theo kiếm khí cực kỳ sắc bén từ xa đi tới, nhưng gã không phát hiện nói xong câu này thì sắc mặt của Lục Phi trở nên cực kỳ khó xem.
Lục Phi biến sắc mặt, nhìn Hoàng Thiên, nói:
- Hoàng Thiên, ta kính sư phụ của ngươi, nhưng nếu ngươi còn khinh khi Hồn điện của ta thì dù sư phụ của ngươi là Phách Kiếm cũng không thể bảo vệ cho ngươi!
Hoàng Thiên nghe câu này thì nhíu mày. Dù Hoàng Thiên tiến vào Tiên Giới không lâu nhưng gã dựa vào cố gắng và thiên phú bước vào kim tiên, ở trong Chúng Thần Điện cũng xem như có danh tiếng.
Lại bởi vì sư phụ của Hoàng Thiên là Phách Kiếm, vậy nên trong Chúng Thần Điện trên từ trưởng lão, dưới đến đệ tử không ai không nể mặt gã ba phần. Nhưng Lục Phi luôn thân thiện lại nói ra câu này khiến Hoàng Thiên giật mình, gã đã nói sai cái gì? Tại sao Lục Phi có phản ứng lớn như vậy?
- Hồn điện chưa từng thông hôn với người ngoài, mỗi một Hồn Giả đời này phải gả cho Hồn Giả. Cho nên lời như vậy hy vọng sau này hai vị đừng tùy tiện nói, nếu không gây đến chỗ tông chủ Hồn điện cũng không khuất phục!
Lục Phi liếc hai người rồi xoay đi, biến mất trong Hồn điện.
- Xem ra Âu Dương lão đệ phải đi con đường rất dài.
Hoàng Thiên thật tình không biết Hồn điện có quy tắc như vậy. Hồn Giả không gả ra ngoài, chỉ có thể gả cho Hồn Giả?
- Hừ! Trước giờ không ai có thể ngăn cản tiểu dệ của ta. Đạm Đài gia từng vênh váo cuối cùng chẳng phải là như chó cụp đuôi chạy tới Tiên Giới? Nếu có một ngày tiểu đệ trở về, dù là Hồn Vương cũng không thể ngăn cản.
Tiểu Nhạc rất tin tưởng Âu Dương, hàng loạt sự thật chứng minh hắn cơ hồ là không gì làm không được, mỗi một lần ngủ đông đổi lấy là tương lai vùng lên.
Lầnn ày Âu Dương biến mất tròn sáu mươi năm, theo Tiểu Nhạc thấy khi hắn lại xuất thế thì đương nhiên là chấn kinh thiên hạ!
- Ngươi và ta đều tin tưởng Âu Dương, nhưng mà...
Hoàng Thiên liếc Hồn điện, không nói tiếp.
Âu Dương có quan hệ gì với Vệ Thi? Hai người nói trắng ra là không có quan hệ gì, Tiểu Nhạc kêu Vệ Thi là đệ muội chẳng qua đơn phương. Âu Dương chưa từng nói cái gì với Vệ Thi, nàng tuy từng có ý với hắn nhưng sáu mươi năm qua đi, tất cả còn giống như quá khứ không?
Trong Hồn điện nhiều Hồn Giả ưu tú như vậy, ai có thể bảo đảm Vệ Thi cứ chờ đợi, đợi đến khi Âu Dương trở về? Hai người này dù là ai suy nghĩ trong lòng thay đổi thì tất cả biến thành bong bóng.
Tiểu Nhạc không hiểu suy nghĩ trong lòng Hoàng Thiên, y chỉ biết y rất tin tưởng vào Âu Dương.
Trong Hồn điện, Vệ Thi ngồi xếp bằng dưới một gốc cây đa, hấp thu hồn lực. Thời gian sáu mươi năm đối với người bình thường gần như là một đời, nhưng đối với người như họ gần như bất tử thì sáu mươi năm chỉ là cái búng tay.
- Thi Thi...
Lục Phi từ bên ngoài đi vào, mặt mang nụ cười, gã nhìn đệ tử của mình, rất vừa lòng.
Vệ Thi đóng chắc nền móng, dù tốc độ tăng cấp không biến thái như Hoàng Thiên nhưng sáu mươi năm từ phi tiên bước vào kim tiên, bây giờ tiến bộ bình ổn, đối với Lục Phi luôn chú trọng ổn định đúng là tin tức tốt nhất.
Vệ Thi trông thấy Lục Phi tiến vào vội đứng dậy hành lễ:
- Sư phụ.
- Không cần đa lễ như vậy.
Lục Phi hai tay dìu Vệ Thi dậy, trong mắt ngàn ngập ẩn ý, Vệ Thi đương nhiên hiểu ý nghĩa trong đó.
Trong thế giới Hồn Giả, Hồn Giả vốn từ trời đất sinh ra, không phụ không mẫu, cho nên dù là hai Hồn Giả cùng nhau cũng không thể sinh ra hậu đại, như vậy tạo thành Hồn Giả không có luân lý đọa đức gì. Khi Lục Phi lô gìra ánh mắt kia thì Vệ Thi hiểu sư phụ có lẽ ái mộ nàng.
Lục Phi phát hiện Vệ Thi là lạ, thu lại tầm mắt, đổi đề tài:
- Thi Thi, nàng đến Chúng Thần Điện của chúng ta được bao lâu rồi?
Vệ Thi cung kính đáp:
- Bẩm sư phụ, Vệ Thi tiến vào Chúng Thần Điện đã sáu mươi năm.
Lục Phi nói:
- Chớp mắt qua sáu mươi năm, ta dạy nàng cũng đã sáu mươi năm...
Trong mắt Lục Phi có tia cay đắng, sáu mươi năm qua, tinh minh như Lục Phi làm sao không nhìn ra Vệ Thi có người trong lòng?
Mỗi ngày mặt trời lặn, Vệ Thi sẽ một mình ngồi dưới gốc cây đa nhìn nắng chiều, hình như nàng đang chờ đợi điều gì. Lục Phi biết Vệ Thi chờ đợi chính là Âu Dương.
Lục Phi nói:
- Hồn Giả chưa từng thông hôn với bên ngoài, vậy nên Thi Thi, nàng nên nghĩ rõ ràng. Nàng từng nói với ta hắn giống mặt trời nóng cháy, tương lai hắn sẽ vô cùng huy hoàng. Nhưng Thi Thi, nàng có biết bao nhiêu cường giả bởi vì chữ tình mà chôn vùi một đời? Vong Niên trong Di Vong Sâm Lâm, Hoắc Khải Phong, có ai không phải? Nếu thật sự thích hắn thì nên buông hắn đi, bởi vì các ngươi vốn không cùng một thế giới.
Nói xong câu đó Lục Phi xoay người rời đi, bỏ lại Vệ Thi một mình đón ánh chiều tà, ngơ ngác đứng như đang chờ đợi điều gì.
Nhìn hoàng hôn dần biến mất nơi cuối trời, trong mắt Vệ Thi tràn đầy dịu dàng, khẽ nói:
- Ngươi...còn nhớ ta không?
...
Âu Dương lắc đầu quăng đi bóng dáng Vệ Thi trong đầu, lại trở về làm một Âu Dương vô tình.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Một chữ tình hại bao nhiêu cường giả, khiến biết bao cường giả dừng bước, ta không muốn trở thành Triệu Cương thứ hai.
Tuy nhiên lời này chỉ có Âu Dương là tay mơ trong tình cảm mới dám nói ra, có vài thứ không phải ngươi nói không muốn thì nó sẽ không đến.
Từ lúc xuyên qua đến nay, người ở chung với Âu Dương dài nhất chính là Vệ Thi. Bóng dáng của Vệ Thi sớm khắc vào lòng Âu Dương, bóng dáng đó không phải hắn muốn quên liền có thể quên.
Âu Dương đứng dậy, xem xét tài liệu, đã đầy đủ hết, hắn cũng nên trở về. Không biết Mộng Hi có phải đã chuẩn bị đủ kim tiên cho mình?
- Không được! Bây giờ ta hấp thu kim tiên đã không có ý nghĩa, nhưng muốn bắt một tiên đế thì quá khó! xem ra ta phải nghĩ cách chuẩn bị Nghịch Thiên Hoàn!
Âu Dương nghĩ, nhìn phía tây. Đất phương tây được gọi là có đi không về rốt cuộc có bí mật gì khiến Chủ Dị tộc khủng bố cũng không dám đi qua?
- Trở về rồi tính tiếp!
Âu Dương nhìn tài liệu trong bao của mình, vốn thu thập những tài liệu vì giúp hắn từ kim tiên lên tiên đế, nhưng bây giờ hắn đã tăng lên tiên đế, tiếp theo dù hấp thu kim tiên hay là ăn Khấp Thần đan đều chắc chắn không có hiệu quả gì với hắn.
Muốn từ tiên đế tiến vào tiên tôn có ba con đường để chọn, đường thứ nhất đương nhiên là khổ tu, yêu khí đậm đặc như vậy chỉ cần hắn khổ tu bốn, năm ngàn năm thì chắc chắn có thể bước vào tiên tôn. Nhưng bốn, năm ngàn năm đối với Âu Dương là con số vô cùng khủng bố, hai đời của hắn cộng lại đừng nói là bốn, năm ngàn năm, bốn, năm trăm năm cũng chưa tới.
Đường thứ hai là hấp thu một tiên tôn cưỡng ép đẩy mình lên cấp tiên tôn. Nhưng tiên tôn không phải ngươi muốn hấp thu liền làm được. Nơi này đã không phải là Chân Linh Giới, tiên tôn cũng không là Đại Đế Chân Linh Giới có thể sánh bằng. Tiên tôn gần như bất tử, xem như là Linh Hồn Liệt Diễm của Âu Dương muốn đốt chết một tiên tôn trong khoảng thời gian ngắn là điều không thể.
Âu Dương dùng huyết sắc cự kiêu dù xông vào thân thể của Hùng Phong nhưng không thể tru sát gã, ngược lại bị trấn áp. Hùng Phong mới chỉ vào tiên tôn, nếu là tiên tôn nổi danh đã lâu thì cự kiêu của hắn không có cả cơ hội xông vào thân thể người ta.
- Hai con đường này không thể đi.
Âu Dương lắc đầu. Đường thứ nhất cần thời gian quá lâu, hắn ở thế giới Dị tộc mỗi đi một bước đều là cẩn thận vô cùng, thời gian bốn, năm ngàn năm sợ là Âu Dương chưa đột phá đã điên trước.
Đường thứ hai tru sát tiên tôn, cái này cần không chỉ là thực lực mà còn cần vận may to lớn. Âu Dương trước giờ không phải người liều vận may, may mắn đến thì đến, nó không tới hắn cũng không bắt buộc.
- Chỉ có con đường thứ ba để đi.
Âu Dương suy tư thật lâu sau, chỉ có con đường thứ ba có thể đi. Con đường thứ ba là tập hợp tài liệu Nghịch Thiên Hoàn, chỉ cần luyện chế ra Nghịch Thiên Hoàn thì Âu Dương có thể xông vào tiên tôn. Một khi Âu Dương là tiên tôn thì trong thiên hạ có nơi nào hắn không thể đi? Sau khi đến tiên tôn, Âu Dương ở đây có yêu khí gia cố, hoàn toàn có thể bắt giết tiên tôn tăng tiến, dù bị Chủ Dị tộc phát hiện thì có thểl àm gì được hắn? Chỉ cần Âu Dương hành động đủ nhanh, đi lên trước tru sát năm, sáu tiên tôn, đẩy mình vào đỉnh tiên tôn, khi đó dù cho Chủ Dị tộc xuất hiện, dù cho hắn không thể thắng nhưng đủ bảo đảm không thua.
- Nghịch Thiên Hoàn!
Âu Dương siết chặt nắm đấm, bay hướng Vạn Yêu Chi Thành. Lần này Âu Dương quay về Vạn Yêu Chi Thành nhất định phải hỏi thăm ra chỗ nào có Viêm Ma Hoa. Chỉ cần tìm dến Viêm Ma Hoa thì hắn có thể luyện chế ra Nghịch Thiên Hoàn, đến lúc đó thật là trời cao mặc chim bay, biển rộng cho cá nhảy.
Dưới chân núi Chúng Thần Điện, trên khoảnh đất nho nhỏ thuộc về Tiểu Nhạc, y đang hùng hổ nói.
- Cái thứ gì chứ? Là một tiểu bạch kiểm, lớn lên đẹp trai thì có ích gì? Chờ khi già đi sẽ để ngươi biết cái gì là mặt đầy hoa nở, để ta xem ngươi làm sao dùng tiểu bạch kiểm đắc ý!
Tiểu Nhạc chửi người rất sắc bén.
Bạch Hủ Minh vui vẻ đứng một bên đá lông nheo với sư đệ, tới bây giờ lão và Lỗ Tu vẫn chưa hiểu là ai chọc vị dại gia này.
Ở Chúng Thần Điện địa vị của Tiểu Nhạc rất cao, cái danh hộ sơn đại thần là Hoàn Nhan Liệt khâm điểm. Trong Chúng Thần Điện Tiểu Nhạc có thể không bị bất cứ hạn chế, không có quy củ gì có thể ước thúc y.
Cái này không phải Hoàn Nhan Liệt cố ý nịnh nọt Tiểu Nhạc, mà vì nếu y làm hộ sơn đại thần, vậy thì rồi sẽ có một ngày y có thể đem Chúng Thần sơn biến thành thân mình, khi đó trên Chúng Thần sơn dù xảy ra chuyện gì cũng không là bí mật với Tiểu Nhạc nữa.
Giống như Linh San ở Vạn Tiên sơn vậy, Vạn Tiên sơn khổng lồ dù có ra chuyện gì thì nàng đều biết trước hết.
Qua một lúc, Bạch Hủ Minh thấy Tiểu Nhạc tạm ngừng chửi, cười tủm tỉm hỏi:
- Rốt cuộc làm sao vậy?
- Còn sao nữa? Tức phụ của đồ đệ ngươi bị tiểu bạch kiểm cướp, nếu ta là ngươi thì bây giờ đã vác cục gạch đập vào cái mặt trắng đó rồi!
Tiểu Nhạc biểu tình rất kích động. Mặc dù y và Âu Dương không ở chung lâu, nhưng Tiểu Nhạc và hắn rất hợp nhau, tính tình hai người giống nhau, ở chung một chỗ không thể thiếu cãi lộn. Nhưng Tiểu Nhạc ở bên cạnh Âu Dương, dù y có gây họa thế nào đều có hắn đỡ đạn thay, khiến y từ lúc bắt đầu đã có cảm giác thua thiệt hắn.
Tuy nhiên, Tiểu Nhạc luôn cảm thấy y và Âu Dương là bằng hữu tốt nhất, giữa bằng hữu không có gì thiếu nợ hay không. Chính vì tâm tính có gì nói nấy của Tiểu Nhạc mới có thể trở thành hảo bằng hữu của Âu Dương.
Tiểu Nhạc không có tâm kế, thấy ngươi, lòng vui vẻ thì chơi cùng, thấy ngươi, lòng khó chịu thì một bước đá ra, đây chính là Tiểu Nhạc. Cái tên này bình thường lười biếng, nhưng khi thật sự nghiêm túc có thể trong năm mươi năm vũ hóa phi tiên.
Nghe Tiểu Nhạc nói, Bạch Hủ Minh nhíu mày. Đồ đệ của mình? Nói đến thì đồ đệ của mình chỉ có một Âu Dương, nhưng khi nào hắn có nương tử, lại là lúc nào bị người cướp?
Lỗ Tu quát Tiểu Nhạc:
- Tiểu Nhạc, đừng nói lung tung, Âu Dương luôn lẻ loi một mình, ở đâu ra thê tử!
Phải biết rằng tu luyện giả như họ đối với thất tình lục dục rất lạnh nhạt. Bạch Hủ Minh cả đời chưa lập gia đình, Lỗ Tu vốn có con cái thê tử nhưng giờ vũ hóa phi tiên thì cắt đứt liên hệ.
- Ta nói lung tung? Hoàng Thiên sớm đã nói Vệ Thi rõ ràng có ý với Âu Dương, hôm nay ta đi Hồn điện là muốn hỏi Vệ Thi có thật như vậy không. Nhưng Hồn điện nói cho ta biết Hồn Giả không thể thông hôn, nói là Vệ Thi không có khả năng gả cho Âu Dương. Tổ cha nó, cái này không phải là gây sự sao?
Tiểu Nhạc rát tức giận, vừa nói vừa đập tay:
- Tiểu bạch kiểm đó chắc chắn có ý đồ với Vệ Thi, lúc lão tử nói mấy lời này thì rõ ràng tiểu bạch kiểm kia khó chịu, tưởng lão tử là đồ ngốc sao?
Tiểu Nhạc không có tâm kế, nhưng y là linh trong thiên địa, cảm giác nhạy bén vượt qua Hồn Giả.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Cùng là thiên địa sinh ra, Tiểu Nhạc là linh sông núi, là con trai đất mẹ, đẳng cấp cao làm sao Hồn Giả có thể sánh bằng?
Cho nên lúc đó những biến đổi của Lục Phi bị Tiểu Nhạc thấy rõ ràng. Tiểu Nhạc biết ý định của Lục Phi, chẳng qua khi đó y không nói rõ ra.
- Tiểu Nhạc, đừng nói nữa!
Mới rồi Bạch Hủ Minh còn cười giờ mặt biến lạnh như băng. Thật ra Bạch Hủ Minh cũng rất tức giận, nhưng lão còn có lý trí, lão biết chỗ này không phải Chân Linh Giới, tại đây Vạn Tiên sơn không còn là thiên hạ đệ nhất tông, tại chỗ này vốn không có tư cách đối kháng Hồn điện.
- Bạch lão bang tử, ngươi cứ nhịn đi!
Tiểu Nhạc nói xong ngồi bệch xuống đất, giống như con nít ăn vạ.
Bạch Hủ Minh nheo mắt, nói:
- Không nhịn thì làm sao giờ? Lấy thực lực của ngươi và ta, Hồn Vương muốn lấy mạng chúng ta dễ như trở bàn tay. Tuy rằng gần đây Chúng Thần Điện đối với Vạn Tiên sơn chúng ta hơi có cải thiện, nhưng thế lực Vạn Tiên sơn nhỏ, căn bản không có năng lực đối kháng cùng người ta. Bây giờ chúng ta nên làm là giấu mũi nhọn!
Từ giây phút bước vào Tiên Giới thì Bạch Hủ Minh đã bỏ xuống cái loại cao cao tại thương, vì lão hiểu ở đây lão chỉ là tôm tép.
Tiểu Nhạc tức điên nhảy dựng lên, quát:
- Vậy không lẽ cứ nhìn tức phụ của Âu Dương bị tiểu bạch kiểm nhúng chàm?
Lỗ Tu ở bên cạnh nói:
- Số trời đã định. Âu Dương vốn là một truyền kỳ, có lẽ mất đi chữ tình không là chuyện xấu.
Lỗ Tu nói không sai, có nhiều nhân vật truyền kỳ vì chữ tình mà sa đọa, đối với Vạn Tiên sơn, Âu Dương là hy vọng, tất cả người quen hắn đều biết trước giờ hắn biến thái càng bị đả kích dữ dội thì càng trưởng thành hơn.
Lần này ở Chúng Thần Điện chịu nhục, Âu Dương từng nói một ngày kai sẽ trở lại đây, nếu đổi làm người khác chắc sẽ mỉm cười cho qua, nhưng bọn họ biết hắn không nói đùa. Nếu Âu Dương đã nói sẽ trở về thì một ngày nào đó chắc chắn hắn quay về.
Bạch Hủ Minh ra kết luận đẩy đề tài đi:
- Được rồi, đừng nghĩ những chuyện này nữa, chúng ta muốn cũng không giúp được gì. Những chuyện này cần hai người họ tự giải quyét.
Bạch Hủ Minh cũng rất muốn bảo vệ Âu Dương, nhưng không phải không chịu làm mà là không thể.
Thời gian từng ngày một qua đi, trong Hồn điện mỗi ngày Vệ Thi sẽ đi chỗ Lục Phi, nghe gã kể cách tu luyện của Hồn Giả, sau đó gã sẽ nói chút chuyện với nàng.
- Ở trong lòng nàng hắn là truyền kỳ, nhưng nàng có biết nếu hắn thật sự truyền kỳ thì nàng nên chọn buông tay, nếu không thì truyền kỳ này sẽ bị nàng trói buộc.
- Hắn còn sống hay đã chết, thành hay bại, trước không nói nhưngx điều đó, chỉ nói hắn rời đi sáu mươi năm, có còn nhớ nàng không? Bây giờ sáu mươi năm hắn bặt vô âm tín, nếu như là trăm năm, ngàn năm sau thì sao? Dù nàng có thể chờ ngàn năm, vàng năm nhưng nàng có thể khẳng định khi hắn trở về vẫn còn là hắn không? Nếu hắn có tân hoan thì chẳng phải là nàng càng thêm đau lòng?
Những lời này là Lục Phi nói, gã cố gắng muốn cho Vệ Thi quên đi Âu Dương, vì gã phát hiện gã thật lòng thích nàng. Mỗi lần nhìn bóng dáng Vệ Thi cô đơn trong ánh hoàng hôn là Lục Phi rất muốn tiến lên ôm lấy cô gái, kéo nàng vào lòng mình.
…
Dù ở Tiên Giới hay trong thế giới Dị tộc thì mùa đông luôn có tuyết rơi. Bây giờ Âu Dương đứng bên ngoài Vạn Yêu Chi Thành, đón tuyết bay, nhìn tòa Vạn Yêu Chi Thành từ khi xây dựng đến nay chưa tèng bị bất cứ ai phá hư một cục gạch, mái ngói.
- Chủ Dị tộc, có lúc rất khâm phục ngươi!
Âu Dương nói câu này là phát ra từ tận đáy lòng. Mặc kệ Chủ Dị tộc là chính hay ta, dù là tốt hay xấu, nhưng từ khi y sinh ra đã bảo vệ nơi này, vì tòa thành này cam tâm dâng hiến tất cả, chỉ một điểm này đủ khiến Âu Dương khâm phục, ít nhất hắn tự hỏi lòng không thể làm được như Chủ Dị tộc.
- Nhưng ta cũng rất đồng tình ngươi.
Âu Dương cất tiếng cười, tiếp tục đi hướng Vạn Yêu Chi Thành.
Đồng tình, đúng vậy, Âu Dương rất đồng tình người đàn ông này. Y trừ quyền lợi ra không có cái gì, Âu Dương không biết là y thật sự không quan tâm tất cả hay bởi vì đã đến bước đường không thể lùi.
Vạn Yêu Chi Thành, dù là nắng mưa gió tuyết thì nó vĩnh viễn phồn hoa, náo nhiệt. Dị tộc sinh hoạt không bằng Tiên Giới, chỗ này vẫn rất kham khổ, nhưng thành thị nào nhiệt như vậy trong toàn Dị tộc chỉ Vạn Yêu Chi Thành mới có.
Âu Dương vẫn là trường bào trắng, sau lưng khoác áo choàng cẩm mao thử màu đen, đón gió một mình đi trên đường lớn.
Bộ dạng của Âu Dương là Dị tộc thấp kém, nhưng cách hắn ăn mặc có cảm giác quý tốc, đi trên đường lớn Vạn Yêu Chi Thành tất nhiên khiến nhiều người đưa mắt nhìn.
Âu Dương không quá để ý những ánh mắt đó. Nếu không phải hắn trùng hợp với cái gọi là truyền thuyết, trở thành Vạn Yêu Chi Tổ chết tiệt gì đó thì có lẽ hiện tại Âu Dương đã là quyền quý tay nắm quyền to trong Dị tộc.
Thực lực sánh ngang cấp tiên tôn khiến Âu Dương không cần khép nép khúm núm với bất cứ ai nữa, nhưng hắn vẫn đang điệu thấp, dù sao hắn không phải thiên hạ vô địch, trên đầu hắn có đè rất nhiều quái vật có thể đánh chết hắn.
Âu Dương nói thầm:
- Lần này mặc kệ ra sao nhất định phải tìm Mộng Hi, hỏi chuyện Nghịch Thiên Hoàn.
Âu Dương ngẩng đầu lên, hắn đã đứng trước cổng lớn Mộng gia. Âu Dương tìm một góc khuất, xoay người rất nhanh lặn xuống đất, hướng tới sân Mộng gia.
Trong Mộng gia, Di Tiểu Thiên một bên dùng đôi tay khống chế lực lượng của mình ở trước mặt hình thành khô lâu đen, một bên hưng phấn hỏi Mộng Hi:
- Mộng Hi tỷ tỷ, tỷ xem ta làm vậy có đúng không?
Mộng Hi nhẹ gật đầu:
- Ừm.
Mặc dù Di Tiểu Thiên là Dị tộc cao đẳng nhưng đẳng cấp của gã đương nhiên không xứng gọi nàng là tỷ tỷ, thân phận của Mộng Hi chỉ đứng sau Chủ Dị tộc.
Nhưng Di Tiểu Thiên mở miệng kêu tỷ tỷ là Mộng Hi dặn, thật ra đều là nể mặt Âu Dương. Di Tiểu Thiên ở trong mắt Mộng Hi chỉ là đứa trẻ, một đứa trẻ trong lúc vô tình sẽ lộ ra chút chuyện về Âu Dương.
- Tỷ tỷ, tỷ lại kể cho ta nghe về cuộc chiến hai giới đi! Cuộc chiến hai giới lần tới ta nhất định phải tham gia!
Ước mơ trong đời Di Tiểu Thiên là có thể tham gia cuộc chiến hai giới.
Rất lâu rất lâu về trước đây là mộng mơ, dù gì có thể tham gia cuộc chiến hai giới có ai không là cường giả cấp chí tôn? Di Tiểu Thiên căn bản không có tư cách đó.
Nhưng Âu Dương xuất hiện cho Di Tiểu Thiên cơ hội, khiến gã bước lên con đường cường giả, khiến gã có thể tiếp tục giấc mộng cuộc chiến hai giới.
- Cuộc chiến hai giới...
Mộng Hi nghe đến cuộc chiến hai giới thì có chút mờ mịt. Tuổi tác như Mộng Hi đương nhiên nàng không có khả năng tham gia cuộc chiến hai giới, nhưng vì thân phận nàng cao quý nên có nghe chút chuyện, hiểu nhiều hơn người bình thường.
Mộng Hi kể hết những điều mình biết:
- Cuộc chiến hai giới có thể nói là chiến đấu tàn khốc nhất, đó là lần so tài giữa cường giả hai giới.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart