Lý Uyển Như đối với hắn tình ý quá sâu đậm đến mức hắn chỉ có thể dùng cuộc đời để trả lại.
Cùng hắn đi đến cuối đời, đó là chân tình thật lòng. Có thể cùng hắn chung hoạn nạn, thậm chí muốn xuống suối vàng. Cô gái như vậy nếu hắn phụ nàng thì hắn không bằng dung hợp cùng tâm ma, biến thành người hoàn toàn mới còn hơn.
- Thật xin lỗi.
Âu Dương thốt ba chữ rất khẽ, khẽ đến mức chỉ có mình hắn nghe thấy. Âu Dương không thể để Vệ Thi nghe thấy được. Bởi vì ba chữ kia như ba con dao đâm sâu vào trái tim nàng.
- Làm bậy quá...
Từ phía xa Linh Tiên nhìn Âu Dương đứng trên không trung do dự một hồi lâu, gã hiểu lòng hắn. Dù là quá khứ hay hiện tại thì Âu Dương chưa từng thay đổi. Người khác đối xử với hắn là tốt hay xấu hắn luôn nhớ kỹ.
Vệ Thi chờ đợi, Lý Uyển Như si tình. Hai cô gái này và Âu Dương có quan hệ vĩnh viễn không thể nói rõ. Dưới loại tình huống này bảo Âu Dương làm sao lựa chọn?
- Chàng đã về.
Giống như thê tử ngây ngốc chờ đợi thấy trượng phu mệt mỏi từ bên ngoài trở về, Vệ Thi không rơi lệ, cũng không mỉm cười, chỉ có ba chữ lạnh nhạt.
Nhưng ba chữ này khiến Âu Dương không biết phải trả lời làm sao. Hắn có thể nói cái gì? Hắn nói gì, làm gì cũng là sai. Chỉ trách hắn quá mềm lòng.
Đối diện với kẻ địch, Âu Dương có thể dùng hết âm mưu quỷ kế, có thể dùng cương đao giết sạch đối thủ. Nhưng đối diện người yêu, hắn không thể nói lời tàn nhẫn.
Dù năm đó biết Lý Uyển Như cuối cùng sẽ bị tổn thương thì hắn vẫn dắt tay nàng đi hết bốn mươi năm cuối cùng. Không phải Âu Dương không thể thả tay mà bởi vì hắn không đủ nhẫn tâm.
Một cô gái có thể vì ngươi buông tha tất cả, một Tiên Tôn có thể vì ngươi ở tiểu sơn thôn mỗi ngày bưng trà, rót nước cho ngươi, mỗi ngày cơm nước chờ đợi, hắn còn có thể nói cái gì?
- Cả đời ta nhất định mắc nợ nàng.
Âu Dương nhìn Vệ Thi, hắn biết bây giờ chỉ có con đường ra đi. Âu Dương vung cánh tay hướng về phía Thứ Kiêu Cung. Thứ Kiêu Cung lưu luyến từ bên cạnh Vệ Thi sau đó bay vào người Âu Dương, biến mất. Cuối cùng hắn liếc nàng một cái, sau đó bay nhanh về phía tây bắc.
- Âu Dương! Không thể đi tây bắc!
Đây là giọng của Tiểu Nhạc. Tiếc rằng đã quá muộn. Vì khi y vừa cất tiếng thì Âu Dương đã hướng tới tây bắc.
- Ta chờ chàng. Dù chàng vĩnh viễn không đến thì ta vẫn chờ.
Giọng Vệ Thi nhẹ tênh. Nàng cười rất đẹp. Yêu một người thật lòng chỉ cần biết tin của hắn, như thế đã quá đủ với Vệ Thi.
- Chạy trốn...Không ngờ ta chạy trốn...ực...
Âu Dương ngồi trong một tửu lâu, từng chén rượu đắng rót vào miệng. Đây là lần đầu tiên từ lúc Âu Dương chào đời tới giờ hắn một mình uống rượu giải sầu.
Âu Dương không thích uống rượu, cho nên lúc trước hắn theo lời mời của bằng hữu chỉ nhấp môi một chút rồi thôi. Hắn chưa từng giống như bây giờ một ly nối tiếp một ly không ngừng rót vào miệng.
- Trên đời này còn có người khiến ta sợ đến không dám nói câu nào.
Âu Dương cười khổ. Đối diện với Vệ Thi, hắn thật sự không dám tiến lên. Hắn nên nói gì với cô gái này? Chờ đợi bảy ngàn năm, không lẽ chỉ chờ một câu xin lỗi rồi ra đi sao?
- Thần Tiễn sống lại. Thần Tiễn tới Chúng Thần Điện lấy đi Thứ Kiêu Cung!
Trên tửu lâu có một người giọng nói khá lớn rống to. Tiếng rống của gã khiến tất cảm mọi người trong tửu lâu, trừ Âu Dương ra, đều phải ngoái đầu nhìn lại.
Có người không tin phản bác:
- Đừng nói xạo. Có tin đồn là Thần Tiễn đã chết bảy ngàn năm trước. Hiện tại, hắn làm sao sống lại được!
Gã nói không sai. Âu Dương biến mất bảy ngàn năm. Thời gian bảy ngàn năm đối với tu luyện giả là khoảng thời gian không ngắn. Thời gian dài như vậy thật lòng mà nói rất nhiều người đã sớm quên Thần Tiễn Âu Dương.
Người lên tiếng thấy bị kẻ khác chất vấn như vậy liền cảm thấy bực mình, vội giải thích:
- Nếu ta nói xạo thì ra đường bị Thần Tiễn bắn chết! Chuyện này là thật. Thần Tiễn xuất hiện ở Chúng Thần Điện, phất tay lấy đi thánh binh Thứ Kiêu Cung. Các ngươi nói trên đời này trừ Thần Tiễn ra còn có ai có thể lấy đi thánh binh! Hơn nữa nghe nói thánh binh Thứ Kiêu Cung lại nối dây cung!
Cuối cùng thì có kẻ tin lời, nói:
- Không phải chứ? Thứ Kiêu Cung ở trong tay tôn giả Vệ Thi gần như đã là thiên hạ vô địch. Bây giờ nó vào tay Thần Tiễn thì chẳng phải là lật trời sao?
Người mở đầu câu chuyện bất đắc dĩ nói:
- Không! Nghe nói Thứ Kiêu Cung vào tay Thần Tiễn thì biến thành một trường cung bình thường, không lộ hào quang sắc bén như ở trong tay tôn giả Vệ Thi. Thật không biết tại sao.
Có người ở bên cạnh ồn ào:
- Cái này gọi là trở về chỗ cũ, ngươi không hiểu!
Nghe bốn chữ trở về chỗ cũ Âu Dương thật tình muốn ói máu. Cái gì mà trở về chỗ cũ? Từ ngày đầu tiên Thứ Kiêu Cung đi theo Âu Dương đã là bộ dạng như vậy, hiện tại vẫn như thế. Không phải cái gì trở về chỗ cũ mà là Âu Dương luôn cho rằng binh khí chỉ có thể là binh khí, nếu binh khí lấn át chủ nhân vậy thì nó không còn là binh khí.
"Ông bạn già, ngươi và ta đồng sinh cộng tử. Từ đây về sau ta sẽ không bỏ ngươi nữa lại.”
Âu Dương thầm nói với Thứ Kiêu Cung trong người mình. Khi hắn vừa dứt lời thì trong đầu hiện ra một bức tranh.
"Hừ! Thật là không biết lợi dụng. Thứ Kiêu Cung này đã trở thành thánh binh. Thánh binh đủ để đồ thần. Ngươi lại sử dụng nó như chiến cung bình thường!"
Trong người Âu Dương một tiểu nhân trong tay cầm Thứ Kiêu Cung. Thứ Kiêu Cung ở trong tay hắn lại rất ngoan ngoãn.
"Đừng nói nhảm với ta!"
Âu Dương biết trên đời này chỉ có hai người khiến Thứ Kiêu Cung nghe lời như vậy. Một là hắn, một người khác chính là bản thân hắn tức là tâm ma kia. Tâm ma dù là ma nhưng nó rốt cuộc vẫn là một phần của hắn. Nói thẳng ra là loại chấp niệm. Nhưng Âu Dương không thể giết chết chấp niệm này. Cách duy nhất là dung hợp cùng chấp niệm.
Tâm ma vẫn đang mưu tính khuyên nhủ Âu Dương:
"Tại sao ngươi không chịu hiểu? Giữa ngươi và ta căn bản là đồng sinh cộng tử, nếu chúng ta hợp thành một thể thì chính là chí cao vô thượng!"
Tâm ma gần như lấy đi hết lực lượng của Âu Dương rồi phong ấn trong thân thể hắn.
Âu Dương khinh thường cười, nói:
"Dung hợp với ngươi rồi ta còn là ta không?"
"Tại sao không? Không lẽ ngươi đã bị bốn mươi năm thay đổi? Âu Dương, quá khứ chúng ta là một thể, khi đó ngươi và ta chính là ma thần, có thể đồ tận thiên hạ, vì mình sống sót không từ thủ đoạn cắt đứt sinh mệnh của ngươi khác! Nhưng hãy nhìn xem ngươi bây giờ, giống như phế vật bị một người đàn bà hù dọa bỏ chạy! Nếu ngươi dung hợp cùng ta, thiên hạ to lớn, có ai ngăn cản được chúng ta?"
Tâm ma không nói sai, nhưng Âu Dương trải qua bốn mươi năm đã hoàn toàn thay đổi, bây giờ kêu hắn làm ma thần giết người không chớp mắt thì thật lòng hắn làm không được.
Quá khứ hắn vì sống sót mà giết người, vì để không bị người giết, nhưng bây giờ thì sao? Hiện tại có Phương pháp thánh chiến trong người, dù tâm ma luôn mồm bảo phong ấn hắn, nhưng Âu Dương hiểu nếu đến phút mấu chốt thì tâm ma chắn chắn đứng cùng chiến tuyến với hắn để đối địch.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Hiện giờ Âu Dương không còn hùng tâm tráng chí như xưa, hắn chỉ muốn đi tây bắc tìm Lý Uyển Như, sau đó cùng cô gái này đi khắp Tiên Giới, đời đời bên nhau.
Tâm ma ở trong lòng Âu Dương tức giận hét:
"Bà nội nó bị một người đàn bà thay đổi như vậy, rốt cuộc ai mới là tâm ma hả?"
Nhưng hắn không có cách nào. Hai người cộng sinh, dù hắn cướp đoạt thân thể cũng vô dụng.
"Đừng nói nữa!"
Âu Dương đứng dậy để lại tiền rượu, bay xuống tửu lâu, đi về con đường tiến tới tây bắc phía xa.
Tây bắc, Hàn Băng Cung.
Lúc này bên trong Hàn Băng cung không còn lạnh lẽo như xưa. Khắp nơi giăng đèn kết hoa, vui sướng rộn ràng.
Từ khi Lý Uyển Như nhận vị trí chủ Hàn Băng Cung thì loại bỏ điều lệnh không cho thành thân, khiến các đệ tử Hàn Băng Cung rất biết ơn nàng. Nên hiện tại đến hôn lễ của nàng với đại công tử thế gia ẩn thế kia có thể nói là khắp nơi vui mừng.
Một nữ đệ tử Hàn Băng cung cười hì hì nói:
- Quan công tử thật đẹp trai. Tuổi trẻ như vậy đã có lực lượng Tiên Tôn. Tương lai sẽ tiếp nhận vị trí chủ Bích Huyết Vân Đình. Đôi tình nhân này đúng là xứng nhất trên đời.
Ở trong mắt của nàng, chỉ có gia chủ tương lai của gia tộc ẩn thế như Bích Huyết Vân Đình mới xứng đôi với Lý Uyển Như.
- Ài, mặc dù Quan công tử cũng tốt nhưng nếu Thần Tiễn không chết thì...
Một nam đệ tử rầu rầu mở miệng nhưng lập tức câm mồm. Trong Hàn Băng Cung kỵ nhất chính là nói hai chữ Thần Tiễn.
Chuyện giữa Lý Uyển Như và Âu Dương có rất nhiều người biết, nhưng Lưu Linh từ lâu đã hạ lệnh cấm khẩu, không cho phép bất cứ ai nhắc đến Âu Dương hoặc là Thần Tiễn. Tuy nói Lý Uyển Như dùng trâm cài thần khí phong ấn tất cả ký ức, nhưng Lưu Linh biết đoạn ký ức này đối với Lý Uyển Như quá quan trọng, bà sợ nếu nàng nghe hai chữ đó sẽ nhớ lại điều gì.
Hiện tại Lý Uyển Như gả cho người cũng là ý của Lưu Linh. Lý Uyển Như thiên phú dị bẩm, mặc dù Lưu Linh không biết nàng có thể xông tới cảnh giới chí cao vô thượng hay không nhưng để phòng ngừa, bà đành phải làm vậy.
Dù sao là phụ nữ, Quan Hãn Thanh lại là một người si tình, Lưu Linh tin tưởng chỉ cần thời gian dài lâu thì sẽ có ngày Lý Uyển Như động tình. Chỉ cần Lý Uyển Như động tình thì mọi chuyện dễ giải quyết.
Lý do Lưu Linh không muốn Lý Uyển Như nhớ lại chuyện quá khứ cũng là có nguyên nhân. Lưu Linh sợ một ngày nào đó Lý Uyển Như thật sự nhớ lại mọi thứ, thậm chí sống lại Âu Dương thì sẽ theo người đàn ông đó cao chạy xa bay.
Lý Uyển Như nhìn sư phụ Lưu Linh ngồi uống trà, mở miệng hỏi:
- Sư phụ, Quan Hãn Thanh này đúng là rất tri kỷ như người nói, nhưng tại sao trong lòng ta luôn không muốn gả cho hắn?
Khi Lý Uyển Như nói ra câu này thì thấy rõ tay Lưu Linh cầm chén trà khẽ run.
- Sư phụ, có phải ta quên đi cái gì? Có phải ta đã quên điều gì rất quan trọng?
Mỗi lần Lý Uyển Như nghĩ đến đây là bỗng dưng nhức đầu, trong lòng nàng hiểu chắc chắn đã quên điều gì, nhưng mặc kệ nàng hỏi thăm ai đều không nhận được kết quả rốt cuộc thì nàng đã quên chuyện gì.
- Uyển Như, đừng suy nghĩ nhiều. Con gái trước khi gả cho người thì đều như vậy, mặc dù ngươi có thực lực thông thiên, nhưng mặc kệ ra sao thì ngươi vẫn là một cô gái chưa xuất giá, có suy nghĩ như vậy cũng là bình thường. Nhưng Uyển Như, ngươi không cần lo lắng, Bích Huyết Vân Đình và Hàn Băng cung cách nhau rất gần, hơn nữa Bích Huyết Vân Đình đã đồng ý để hài tử Hãn Thanh đến Hàn Băng cung cư ngụ, vậy thì sư đồ chúng ta không cần tách ra. Đợi tới ngày Hãn Thành kế thừa vị trí Bích Huyết Vân Đình thì hai bên sẽ kết hợp lại, muốn đạt đến thiên hạ đệ nhất cũng không phải không thể.
- Thật sự như vậy sao?
Lý Uyển Như bóp trán, lúc này nàng không biết nên nói gì.
Lưu Linh nói một câu đánh gãy suy nghĩ của Lý Uyển Như:
- Đi đi, Uyển Như, ngày mốt là ngày thành thân, bây giờ cường giả trong thiên hạ đã đến, ta muốn nhìn đồ nhi của ta ăn mặc thật đẹp gả cho người.
Lý Uyển Như mặt ửng hồng, quay đầu đi như thiếu nữ chạy ra khỏi phòng Lưu Linh.
Nhìn bộ dạng của Lý Uyển Như, Lưu Linh mỉm cười lầm bầm:
- Uyển Như, không phải sư phụ muốn tách rời các ngươi, sư phụ làm như vậy cũng là vì Hàn Băng cung. Thần Tiễn đã chết, tất cả đều thành kết cục đã định, chí cao vô thượng làm sao dễ dàng đạt tới? Để ngươi sống sót vì tín niệm này thì sư phụ thà rằng làm người xấu.
Lưu Linh làm vậy cũng là nhọc lòng, trước không nói Lý Uyển Như có thể hồi sinh cho Âu Dương không, nếu nàng không làm được thì cả đời nàng sẽ vì chấp niệm này mà không ngừng trùng kích chí cao vô thượng. Trâm cài thần khí có thể phong ấn nàng vạn năm, thậm chí mười vạn năm, nhưng luôn sẽ có ngày Lý Uyển Như phá tan tất cả, đến lúc đó để nàng nhớ lại tất cả thì e rằng nàng còn đau khổ hơn bây giờ.
Dựa theo Lưu Linh hiểu biết Lý Uyển Như thì cô gái này quá si tình, nếu có ngày nàng nhớ đến mọi thứ mà phát hiện không có năng lực sống lại người đàn ông kia, có lẽ...có lẽ nàng sẽ cùng người đàn ông đó vĩnh viễn lạc lõng trong hành lang luân hồi.
Dĩ nhiên Lưu Linh không muốn đệ tử của mình bi kịch như vậy, cho nên mới có cuộc hôn nhân cùng Quan Hãn Thanh. Muốn trị liệu vết thương này, cách duy nhất là tìm bắt đầu mới. Chỉ có như vậy thì có lẽ Lý Uyển Như mới buông xuống tất cả, yên tâm sinh hoạt.
- Báo!
Một đệ tử Hàn Băng cung chạy vào phòng, sắc mặt cực kỳ khó coi. Lưu Linh nhìn tên đệ tử, vẻ mặt khó hiểu.
- Trưởng lão, xảy ra chuyện lớn!
Đệ tử này sắc mặt cực kỳ khó xem, gã quỳ trước mặt Lưu Linh, nói:
- Trưởng lão, có chuyện lớn!
- Chuyện lớn gì?
Lưu Linh mặt không biểu tình, bây giờ Hàn Băng cung không như ngày xưa, trên đời này còn có chuyện gì khiến Hàn Băng cung biến sắc mặt?
Lưu Linh nhìn đệ tử, nói tiếp:
- Bây giờ đại hôn của Uyển Như sắp đến. Không có gì quan trọng bằng chuyện này. Cho nên dù chuyện có quan trọng tới cỡ nào cũng tạm thời gác lại. Chờ sau đại hôn hãy bẩm báo!
- Trưởng lão, chuyện này không được!
Đệ tử liếc Lưu Linh, dù thấy bà nhíu mày nhưng gã vẫn nói tiếp:
- Trưởng lão, có tin Thần Tiễn đã sống lại, xuất hiện ở Chúng Thần Điện. Trước mắt bao nhiêu người, hắn đã mang Thứ Kiêu Cung đi. Theo lời đồn hắn một đường đi về phía tây bắc.
- Cái gì!
Nghe tin này chén trà trong tay Lưu Linh đánh rơi xuống đất. Tin tức quá chấn động, chấn động quá lớn.
Nếu nói lúc này cường giả Chúng Thần Điện đến tập kích Lưu Linh cũng không thèm để ý. Bởi vì hiện tại Hàn Băng Cung đủ sức đối chiến với Chúng Thần Điện. Nhưng trong thiên hạ chỉ có một người là họ không thể đối mặt, chính là Thần Tiễn Âu Dương!
Trước không nói đến thực lực Thần Tiễn Âu Dương, chỉ nói về quan hệ giữa hắn và Lý Uyển Như đã định trước tất cả. Nếu Âu Dương xuất hiện tại đây thì hôn lễ này sẽ biến thành cái gì?
Lưu Linh biết nếu đây là sự thật thì rắc rối lớn. Uy lực Thần Tiễn từ bảy ngàn năm trước đủ càn quét Tiên Giới, khi Thần Tiễn thân chết toàn Tiên Giới vang tiếng lôi điện bi ca. Cường giả nghịch thiên như vậy sau bảy ngàn năm lại trở về, nếu biết người yêu xuất giá, sợ là hắn tức giận rút tên đủ phá hủy Hàn Băng cung!
Đệ tử không dám lơ là vội nói ngay, gã biết tin này rất quan trọng:
- Tin tức này truyền ra từ Chúng Thần Điện, tuyệt đối xác thực, có rất nhiều người trông thấy Thần Tiễn cầm Thứ Kiêu Cung đi tây bắc!
- Ngươi lui xuống trước đi...
Tay Lưu Linh run lẩy bẩy.
Làm sao đây, làm sao đây, bây giờ nên làm cái gì? Không lẽ từ hôn? Nếu lúc này từ hôn với Quan Hãn Thanh thì Hàn Băng cung thật sự tiêu đời. Một gia tộc ẩn thế tuy không lộ sâu cạn nhưng có được thực lực tuyệt đối không kém hơn Hàn Băng cung. Nếu như họ từ hôn, vậy gia tộc ẩn thế này vì danh dự chắc chắn sẽ khai chiến với Hàn Băng Cung. Lưu Linh không thể nhìn Hàn Băng Cung mới vừa lớn mạnh lại quay về tình trạng trước kia.
Tây bắc, bên trên Lạc Mai trấn, Âu Dương đứng trong biển mai, tâm tình hắn không bình tĩnh. Đứng ở đây Âu Dương như trông thấy quá khứ sinh hoạt cùng Lý Uyển Như, và hắn như thấy bóng dáng cô đơn đứng trong biển mai, nở nụ cười.
- Cần gì như vậy, tại sao phải đau khổ chờ đợi?
Sắc mặt Âu Dương hơi khó coi. Dù là ai gặp phải chuyện như vậy đều sẽ giống như hắn.
- Thôi, mọi chuyện đã qua rồi. Có lẽ ta quá mức để ý thôi.
Âu Dương lắc đầu nhìn phía xa, đó là hướng Hàn Băng cung, chỗ đó có một cô gái chờ đợi hắn, dù cách bảy ngàn năm nhưng hắn tin tưởng nàng chưa từng quên hắn.
Âu Dương hóa thành vệt sáng đỏ đón gió từ bầu trời bay nhanh hướng tây bắc. Chỗ này cách Hàn Băng cung chỉ một ngày đường, Âu Dương sốt ruột muốn nhìn thấy người mình yêu.
Trong Hàn Băng cung, Lý Uyển Như nghĩ đến những lời sư phụ mới nói với nàng.
- Uyển Như, nếu ngươi biết sư phụ lừa ngươi thì ngươi sẽ đối xử với sư phụ ra sao?
- Tại sao sư phụ lừa Uyển Như?
- Sư phụ nói là nếu...
- Sư phụ vĩnh viễn là sư phụ!
- Tốt, không uổng sư phụ thu nhận đồ nhi như ngươi. Nếu có một ngày ngươi muốn rời đi thì sư phụ tuyệt đối sẽ không ngăn cản.
Đấy là đoạn đối thoại của hai sư đồ. Cuộc đối thoại khiến Lý Uyển Như khó hiểu. Tại sao sư phụ nói nàng sẽ rời đi? Nàng thuộc về nơi này, nàng là chủ nhân ở đây, tại sao mình sẽ rời khỏi? Lý Uyển Như nghĩ sao cũng không ra, nhưng nghĩ đến hôn lễ ngày mai thì mặt nàng ửng hồng.
Trên bầu trời Hàn Băng cung, một bóng người như hùng ưng từ trên trời cao đáp xuống. Bóng dáng ấy xuất hiện, đệ tử Hàn Băng cung tiến lên đón chào.
Một trưởng lão Hàn Băng cung mặt đầy tươi cười hỏi:
- Người tới là ai?
Dù gì lúc này chạy đến thường là khách nhân, đối với khách nhân thì Hàn Băng cung đối xử bình đẳng hết, dù đó có là cường giả hay người bình thường. Vậy nên lúc này có trưởng lão đến nghênh tiếp là đương nhiên.
- Ủa?
Âu Dương nhìn bên dưới Hàn Băng Cung giăng đèn kết hoa, hắn cảm thấy có chút buồn bực. Hình như hiện tại còn cách năm mới rất lâu. Tại sao bây giờ Hàn Băng Cung lại nhộn nhịp như vậy? Bên dưới còn có chữ hỉ là sao?
Trưởng lão thấy Âu Dương bộ dạng mờ mịt vội nói:
- Dám hỏi các hạ là để tham dự đại điện tân hôn của cung chủ chúng ta sao?
Âu Dương nghe trưởng lão nói thì càng mờ mịt.
Đại điện tân hôn của cung chủ? Trong trí nhớ của Âu Dương, hình như cung chủ Hàn Băng Cung là Lưu Linh. Đó chẳng phải là một lão bà saoà? Chẳng lẽ lão già đó có hứng thú tới như vậy sao? Đã già rồi còn muốn thành thân sao?
Mặc dù Âu Dương rất buồn bực nhưng không hỏi nhiều. Dù gì người ta muốn thành thân hay không thì liên quan gì ngươi. Hắn tới đây chủ yếu là muốn mang Lý Uyển Như đi.
- Chúc mừng!
Âu Dương không thất lễ. Câu đầu tiên là chúc mừng. Thuận tiện đi theo trưởng lão mặt đầy tươi cười từ trên trời đáp xuống quảng trường rộng lớn phía trước Hàn Băng Cung.
Âu Dương lên tiếng:
- Xin thông báo giúp với Lý Uyển Như của quý tông, nói là có cố nhân đến chơi.
Âu Dương nói xong câu đó, tâm tình có chút kích động. Dù sao cách xa lâu như vậy, từ khi trùng sinh đến giờ hắn mới gặp lại nàng, khó tránh khỏi có chút xúc động.
- Bây giờ cung chủ sắp đại hôn, không tiện gặp khách. Tất cả chờ sau hôn lễ mới nói.
Trưởng lão nghe Âu Dương đòi gặp Lý Uyển Như, dù sửng sốt nhưng vẫn trả lời rất có lễ độ. Dù gì hắn hành động bất phàm, nhìn đã biết không phải là kẻ tầm thường.
Âu Dương có chút bất đắc dĩ nói:
- Ta không phải muốn gặp cung chủ của các ngươi. Ta muốn gặp Lý Uyển Như.
Không lẽ lỗ tai của lão già này bị điếc? Mình gặp Lưu Linh làm gì. Mình chỉ muốn gặp Lý Uyển Như!
- Không lẽ tiên sinh không biết? Sáu ngàn năm trước lão cung chủ đã thoái vị, truyền vị trí lại cho cung chủ hiện giờ. Người tiên sinh muốn gặp chính là cung chủ của chúng ta.
Trưởng lão bị Âu Dương chọc cười. Thì ra tiểu tử này không biết gì hết. Hôn sự của Lý Uyển Như và Quan Hãn Thanh đã truyền khắp Tiên Giới. Hiếm có người nào lại không biết.
Trưởng lão mỉm cười nhưng mặt Âu Dương thì biến sắc.
Cung chủ là Lý Uyển Như? Lý Uyển Như là cung chủ? Cung chủ sắp thành hôn? Vậy không phải nói là Lý Uyển Như sắp thành hôn? Điều này sao có thể? Dù qua bảy ngàn năm nhưng...Âu Dương không thể tin.
Trưởng lão thấy Âu Dương đứng ngây như phỗng, vẻ mặt mờ mịt thì lay người hắn.
Trưởng lão kêu gọi:
- Tiên sinh? Tiên sinh?
Âu Dương biểu tình khó coi, hỏi:
- Ý của ngươi là nói Lý Uyển Như sắp xuất giá?
Trong khi mặt Âu Dương biến sắc thì có một người rất vui vẻ. Đó chính là tâm ma của hắn.
Tâm ma la hét trong lòng Âu Dương:
"Trong lòng của ngươi vẫn có sát niệm. Chỉ cần sát niệm còn thì sớm muốn gì ngươi và ta sẽ hợp sức! Vì một người đàn bà bỏ rơi mình thật sự không đáng..."
Lúc này Âu Dương lười để ý tới tâm ma.
- Đúng rồi.
Trưởng lão bị Âu Dương nhìn lòng run sợ, nhưng bên trên có dặn dù gặp chuyện gì cũng không được thất lễ. Bởi vậy gã vẫn luôn mỉm cười nhìn Âu Dương.
Nhưng gã không bao giờ ngờ được, mình vừa dứt lời Âu Dương đã làm ra một chuyện khiến gã không thể nào tin nổi.
Một âm thanh như chuông vang vọng toàn Hàn Băng Cung:
- Lý Uyển Như! Lăn ra đây cho ta!
Dù là băng tuyết bị niêm phong quanh năm trên Hàn Băng cung cũng bị âm thanh này chấn động rơi từ nóc nhà xuống.
Âm thanh như bom nổ, khiến Hàn Băng Cung yên tĩnh chợt trở nên sôi trào. Từng bóng người từ bốn phương tám hướng chạy như bay ra.
Những người này có người là đệ tử Hàn Băng Cung, cũng có người đến mừng lễ cưới. Không ai ngờ được trong khu vực Hàn Băng Cung lại có người dám hét lời đại nghịch bất đạo như vậy.
Khi âm thanh này vang lên, Thứ Kiêu Cung xuất hiện sau lưng Âu Dương, mang theo hỏa diễm huyết sắc thông thiên. Chiến cung tức giận thể hiện sự tức giận và bi thương của Âu Dương.
Âu Dương từ bỏ một thế giới chỉ cầu suốt đời bên nhau. Nhưng đến đây lại hay tin người yêu sắp gả cho người khác. Hắn chịu không nổi loại đả kích này.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
Âu Dương thật tình không thể chịu nổi. Giờ phút này, sát khí đã lâu lại dâng lên trên người hắn. Hỏa diễm linh hồn biến mất thật lâu lại một lần nữa thiêu đốt trên người Âu Dương.
Giây phút này, Âu Dương cách chí cao vô thượng chỉ một bước. Không gian trước mắt hắn vỡ vụn. Lửa giận của hắn muốn đốt cháy cả thế giới.
"Đốt cháy đi! Đây mới là ngươi và ta! Làm như vậy thì ngươi mới là Âu Dương! Buông xuống cái gọi là tình. Giết! Giết! Giết! Con đường giết chóc mới là đường chúng ta nên đi. Từ bỏ tất cả, ngươi chính là chí cao vô thượng, ngươi là thần trên trời!"
Một âm thanh lại vang lên trong lòng Âu Dương. Hiện tại hắn không còn bài xích tâm ma nữa.
Một giọng nam từ xa truyền đến:
- Là ai dám càn rỡ như vậy?
Một người đàn ông toàn thân mặc y phục màu xanh, một thanh trường kiếm ngọc bích, mặt như ngọc, từ trên trời hạ xuống, phong thái bất phàm.
Sau lưng người đàn ông có chuỗi dài ảo ảnh. Đó chính là Quan Hãn Thanh, Tiên Tôn Quan Hãn Thanh. Từ khi gã tu luyện đến nay chưa tới ba ngàn năm, đã đạt được thành tựu như vậy, tu vi như vậy đủ nói cho toàn thế giới biết về thiên phú của gã. Nhưng Quan Hãn Thanh đối diện với Âu Dương là tồn tại chỉ cách chí cao vô thượng chỉ một bước. Vậy nên dù hôm nay gã có phong thái cỡ nào cũng nhất định chỉ là vai phụ, là một kẻ rất đáng thương.
- Cút!
Một chữ cút như tiếng sấm giữa trời, khiến toàn thế giới chấn động. Tâm tưởng thì niệm đạt. Lửa giận của Âu Dương đã nối liền thiên địa. Giờ phút này hắn thật sự là thần.
- A!
Quan Hãn Thanh nhìn người đàn ông toàn thân có hỏa diễm huyết sắc thiêu đốt hừng hực. Hiển nhiên đối phương đến không có ý tốt. Hơn nữa ở chỗ dám kêu thẳng tên vị hôn thê của gã, khiến gã rất tức giận!
Âu Dương lại rống lên:
- Lý Uyển Như! Lăn ra đây cho ta!
Lần này có bóng người từ xa bay đến. Không phải là Lý Uyển Như mà là Lưu Linh. Từ khi Lưu Linh nghe tiếng rống thứ nhất liền biết là ai.
Hiện tại trên đời có ai dám nói như vậy với Lý Uyển Như, còn trực tiếp mắng nàng thì chỉ có một người. Chính vì người này đã khiến nàng chặt đứt một kiếp của mình.
- Là ngươi.
Lưu Linh nhìn người đàn ông này. Lưu Linh không hiểu rõ về khí tức của Âu Dương. Giờ phút này khí tức gì đó đã không quan trọng nữa. Mấu chốt ở chỗ Thứ Kiêu Cung sau lưng và cơn giận của hắn đã nói lên tất cả.
- Cút!
Âu Dương thật sự tức giận. Tay trái của hứn duỗi ra. Thứ Kiêu Cung đã nằm trong tay.
- Bảo Lý Uyển Như đi ra gặp ta! Hôm nay ta không muốn giết người. Ta chỉ cần một lời giải thích! Đừng ép ta bắn tên, ta mà bắn tên sẽ có người phải chết!
Mắt Âu Dương biến thành màu vàng, quan tâm chiến ý và chiến ý tất sát như ẩn như hiện trên người hắn.
- Là ai dám đại náo Hàn Băng Cung của ta!
Một bóng người như tiên từ trên trời lạc xuống trần gian. Nàng đứng chắn trước mặt Lưu Linh, đối diện với Âu Dương.
- Là ai? Ha ha ha...nàng không thể nhận ra ta là ai sao?
Âu Dương nhìn cô gái trước mắt. Cô gái vô cùng quen thuộc. Cô gái này khiến hắn vướng bận bảy năm. Cô gái này từng cùng hắn đi qua tuổi xế chiều, cùng xem núi tuyết, ngắm mặt trời lặn, cùng ở biển mai nhìn mặt trời mọc, cùng ở chung nhà, dịu dàng khó quên. Trái tim Âu Dương như bị con dao cùn giày xéo, đau nát tim gan.
Cảm giác lạnh lẽo tràn ngập trái tim Âu Dương. Bằng hữu và huynh đệ không nhận ra mình, Âu Dương có thể không cần. Bởi vì cho dù bằng hữu, huynh đệ có thân thiết hơn nữa cũng không giống cô gái này, người đã làm bạn bên hắn bốn mươi năm! Thời gian bốn mươi năm là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời Âu Dương. Nhưng hôm nay tất cả đã tan vỡ, tất cả như giấc mộng đẹp bị đập nát.
Lý Uyển Như nhìn người đàn ông trước mắt, hỏi:
- Ngươi là ai?
Lý Uyển Như cảm thấy người đàn ông này cực kỳ quen thuộc. Nhưng dù cố gắng thế nào thì nàng cũng không thể nghĩ ra thân phận của hắn.
- Thôi, là ta quá cố chấp. Một đời trước rốt cuộc chỉ là chuyện kiếp trước...ha ha ha ha...
Âu Dương cười đau thương, Thứ Kiêu Cung run rẩy theo tiếng cười.
Bàn tay nắm Thứ Kiêu Cung bởi vì dùng sức quá mạnh mà khớp xương trắng bệch.
- Đã qua, tất cả đã qua. Đó chỉ là do ta mơ mộng viễn vông. Có lẽ đời này đã nhất định khiến ta phải cô độc mãi mãi.
Âu Dương cười. Hắn cười thê lương, cười thống khổ. Bây giờ Âu Dương không muốn ở lại đây lâu hơn. Hắn chỉ muốn rời đi, chỉ muốn chạy trốn khỏi thế giới này!
- Ta sai rồi. Ta không nên trở về. Có lẽ ta thật sự không nên trở về.
Nước mắt chảy trong lòng Âu Dương, hắn xoay người định rời đi.
Quan Hãn Thanh quát:
- Đây là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao!?
Hiển nhiên Quan Hãn Thanh không nhận ra Thứ Kiêu Cung. Gã không biết được sự cường đại của người đàn ông trước mắt. Quan Hãn Thanh chỉ biết rằng mới vừa nãy người đàn ông này đã sỉ nhục vị hôn thê của gã, còn chạy tới đây nói những lời điên điên khùng khùng. Mặc kệ thế nào gã cũng phải dạy cho người này một bài học.
- Cút!
Âu Dương rít qua kẽ răng. Tay hắn bắt đầu run rẩy.
Quan Hãn Thanh nói:
- Hừ! Để xem rốt cuộc là ai phải cút!
Trường kiếm ngọc bích đã được rút ra khỏi vỏ, mang theo một chuỗi cầu vồng xông về phía Âu Dương.
Lưu Linh nhìn thấy như vậy vội hét lên can ngăn:
- Đừng!!!
Quan Hãn Thanh chỉ là Tiên Tôn, sao có thể cường đại được bằng Thần Tiễn. Quan Hãn Thanh có thiên phú rất tốt, có thể trong thời gian ngắn ngủi đạt tới cảnh giới này. Tuy rằng phần lớn đều nhờ vào gia tộc, nhưng so với Thần Tiễn biến thái chưa tới trăm năm đã có thể chính diện đối kháng Ngụy Bỉnh Dập thì hai người căn bản không cùng đẳng cấp!
Vèo!
Thứ Kiêu Cung run rẩy, trường tiễn huyết sắc bị Âu Dương kéo căng. Hiện tại tiễn thuật của Âu Dương đã tới cảnh giới thứ ba. Hắn đã không cần chạy trốn nữa. Âu Dương có thể chính diện đối đầu chí cường giả trong thiên hạ. Hơn nữa bây giờ tu vi của hắn cao cường. Dù không có Thứ Kiêu Cung cũng đủ giết chết Quan Hãn Thanh ngay lập tức.
Quan Hãn Thanh thấy Âu Dương đứng đó giương cung thì vẻ mặt khinh thường nói:
- Hừ! Cho rằng mình là Thần Tiễn...
Trường kiếm từ trên trời phóng về phía Âu Dương. Nhưng Quan Hãn Thanh còn chưa nói hết câu thì trường tiễn huyết sắc đã đâm thủng ngực gã. Hỏa diễm huyết sắc thiêu cháy linh hồn của gã.
Tiêu diệt! Đây thật sự là tiêu diệt ngay lập tức. Dù không dung hợp với tâm ma nhưng hiện tại sát ý của Âu Dương đã kéo theo tâm ma cùng hắn ra tay. Đó là lực lượng gần sát với chí cao vô thượng thì Quan Hãn Thanh bình thường làm sao có thể chống đỡ được?
Vèo!
Nhìn Quan Hãn Thanh rơi từ trên trời xuống, thân thể bị đốt thành tro, nhiều người hít một hơi lạnh. Đây chính là một Tiên Tôn. Một Tiên Tôn lại bị một người bắn một mũi tên giết chết ngay tại chỗ, đốt thành tro tàn. Hiện tại rất nhiều người đều liên tưởng đến lời đồn gần đây.
- Hỏa diễm huyết sắc, trường cung...rất quen thuộc...
Lý Uyển Như nhìn lửa trên mặt đất dần tắt, nàng cảm thấy đầu vô cùng đau đớn.
- Còn ai muốn ngăn cản ta nữa không?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
Âu Dương nhìn xung quanh. Khi liếc mắt đến nét mặt bi thương của Lý Uyển Như hắn lại hỏi.
- Còn ai muốn ngăn cản ta nữa không?
Câu nói cực kỳ kiêu ngạo. Có lẽ giờ phút này Âu Dương mới là một Âu Dương thật sự. Nhưng đó là một Âu Dương đã mất đi chữ tình.
- Cùng ngươi đi xem muôn ngàn phồn hoa, hái dược ở Bất Lão tuyền, ngắm trăng ở Lạc Nguyệt Cốc, xem mặt trời mọc và lặn ở Lạc Mai Trấn, bên nhau cả đời, cùng xuống suối vàng! Bà nội nó, tất cả đều là rác rưởi. Tổ cha nó toàn là nói xạo...
Âu Dương từng bước một đi lên trời. Hắn như tiên nhân bước lên thang trời. Giờ phút này hắn không còn tinvào cái gọi là tình yêu nữa.
- Bất Lão Tuyền... Lạc Nguyệt Cốc... Lạc Mai Trấn...
Nhìn bóng người này dần biến mất trên trời, Lý Uyển Như cảm thấy đầu cực kỳ nhức nhối. Một luồng sáng màu vàng chớp lóe trên đỉnh đầu nàng. Đó là trâm cài phong ấn ký ức của Lý Uyển Như, là trâm cài ghi nhớ tất cả. Bởi vì Âu Dương xuất hiện đã dẫn động nó.
Sự việc luôn trùng hợp như vậy. Nếu Âu Dương không có tâm ma, nếu hắn có thể dừng lại hỏi rõ, vậy thì hắn sẽ không đau thương rời đi.
- A!!!
Lý Uyển Như thống khổ rên rỉ. Trâm cài trên đỉnh đầu nàng chớp lóe. Cuối cùng nó không rời khỏi đầu nàng mà lại phong ấn đoạn ký ức này, phong ấn vĩnh viễn!
Chặt đứt đời này đâu dễ dàng mở ra. Nếu Âu Dương ở lại, nếu hắn dùng quan tâm chiến ý nhìn bên trong lòng Lý Uyển Như một lần, vậy thì hôm nay sẽ không xuất hiện hiểu lầm như vậy.
Tất cả đều trùng hợp như thế. Âu Dương vui vẻ từ phương xa đến gặp người yêu. Nhưng nghe được tin người yêu thành hôn, gặp mặt trực tiếp chỉ nhận được một câu câu hỏi ngươi là ai. Cho dù Âu Dương có bình tĩnh đến đâu cũng không thể chấp nhận được.
Vậy nên Âu Dương lập tức bùng nổ cũng là việc bình thường. Bây giờ hắn lại một lần nữa chạy trốn, ít nhiều cũng bởi vì tâm ma quấy phá. Nếu không có tâm ma có lẽ Âu Dương sẽ bình tĩnh suy nghĩ mọi thứ. Nhưng vì tâm ma thổi lửa góp gió, hắn chỉ còn lại sát ý.
Trong thông đạo Âu Dương rống lên:
- Cút đi! Ta không cần ngươi!
Âu Dương đang nói với tâm ma.
Tâm ma trả lời lại:
- Hừ! Lúc cần lực lượng thì nhớ đến ta, bây giờ muốn đá ta đi? Tốt! Ngươi giỏi lắm. Để ta xem ngươi không có ta thì ngươi sống thế nào.
Tâm ma nói xong bóng người lóe lên rồi biến mất trong lòng Âu Dương. Hỏa diễm trên người hắn cũng dần biến mất.
Tiếp theo thông đạo thời không sụp đổ. Âu Dương giống như bị ném ra ngoài thông đạo thời không. Đợi khi Âu Dương lại mở to mắt, đập vào mặt hắn là gió biển có mùi mặn của muối và tia nắng chiếu vào làm hắn cảm thấy chói mắt.
- Đây là đâu? Hải Ngoại Thiên đảo?
Trong lòng Âu Dương tràn đầy thắc mắc. Nhưng rất nhanh hắn nhớ tới vài chuyện ở Tiên Giới.
Tại Tiên Giới, hải vực phía đông, Thiên Đảo trong biển đều là tán tu. Hải Ngoại Thiên đảo có vô số cường giả. Rất nhiều người có vết thương lòng rời xa Tiên Giới trốn vào trong Hải Ngoại Thiên Đảo làm đảo chủ ẩn thế, cô độc suốt đời.
- Hải Ngoại Thiên đảo...Đạm Đài gia tộc...
Âu Dương chợt nhớ một việc, đó là Đạm Đài gia tộc đã biến mất. Lúc trước hắn từng hỏi thăm tin tức liên quan đến Đạm Đài gia.
Nghe nói toàn Đạm Đài gia đều được đưa đến Tiên Giới. Đạm Đài gia ở Tiên Giới chính là tại đông hải này, chiếm cứ một tiểu đảo không tệ ở Hải Ngoại Thiên đảo.
- Hừ! Có chút thù hận cũng nên giải quyết thôi!
Lúc này đầu óc Âu Dương trống rống. Đâu mới rồi đau thương đã rời xa. Tâm ma biến mất không chỉ mang đi lực lượng còn đem đi luôn chút ký ức của Âu Dương.
Âu Dương không giống như Lý Uyển Như chặt đứt kiếp này, hắn thuộc dạng cố ý mất trí nhớ, một vài thứ không thể chấp nhận bị hắn lựa chọn quên đi.
Nhưng đó không phải là cách giải quyết, bởi vì sẽ có một ngày hắn nhớ lại, sẽ có một ngày hắn phải đối mặt hai cô gái.
Trong Hàn Băng cung, tin Quan Hãn Thanh bị Thần Tiễn giết chết truyền khắp tây bắc, Bích Huyết Vân Đình trung tin muốn truy sát Thần Tiễn, nhưng không ai quan tâm cái gọi là truy sát lệnh này. E rằng chính Bích Huyết Vân Đình cũng không thật sự muốn giết chết Thần Tiễn.
Một mũi tên tiêu diệt Tiên Tôn! Cái này là bị tiêu diệt không chút phản khán, lúc đó rất nhiều cường giả chính mắt thấy Quan Hãn Thanh chết như thế nào. Quá mạnh mẽ, Âu Dương khi đó quá cường đại!
Âu Dương đại náo Hàn Băng cung, một mũi tên tiêu diệt Quan Hãn Thanh thiếu chủ Bích Huyết Vân Đình, thương tâm biến mất ở chân trời. Lần này hai nhân vật chính đều mất đi đoạn ký ức quý giá. Lý Uyển Như bị trâm cài phong ấn, không nhớ ra Âu Dương là ai. Âu Dương thì cố ý quên đi cô gái này. Chuyện đời mấy ai ngờ, đôi tình nhân vốn nên dắt tay nhau tiêu dao trọng thiên địa chỉ vì một hiểu lầm nho nhỏ mà hủy diệt tất cả.
...
Hải Ngoại Thiên Đảo, cường giả vô số. Nơi này là nơi vô số tán tu giả tụ tập. Không nên xem thường những tán tu giả này. Trong tán tu giả cũng không thiếu cường giả như Hoàn Nhan Liệt. Chỉ có điều phần lớn những người như vậy cũng là những người có thù có oán, hoặc chính là một vài người thật sự khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền không muốn hỏi tới phân tranh của người.
Âu Dương vỗ vào cái đầu mơ mơ màng màng của mình. Thật ra hắn không phải thật sự mất trí nhớ. Chẳng qua có vài thứ hắn không muốn tiếp nhận, nên đã lựa chọn quên lãng.
Như vậy cũng tốt. Chí ít Âu Dương có thể tạm thời bình tĩnh một thời gian.
- Hải Ngoại Thiên Đảo có vô số cường giả ẩn náu. Mơi này cũng là nơi tụ tập vô số bí bảo. Không biết ở đây sẽ có thu hoạch thế nào?
Âu Dương khẽ mỉm cười. Thật ra trước đây Âu Dương là một người cực kỳ thích khiêu chiến. Bây giờ tuy Âu Dương chỉ có cấp Kim Tiên, nhưng có phương pháp thánh chiến trên người, chỉ cần không chọc tới người đặc biệt lợi hại, vẫn có thể đứng trên các linh hồn.
Trên đường đi về phía đông, Âu Dương lướt qua mặt biển. Lần này hắn không lựa chọn bay gấp, bởi vì hắn biết, Hải Ngoại Thiên Đảo này có một mảnh khu vực cấm không. Trong khu vực này, dưới tiên tôn không thể nào bay được. Biện pháp duy nhất để đi qua khu vực này, chính là tới một bến tàu tên là Tiên Vân Ổ để đón thuyền.
- Không biết thuyền đi lại trên Tiên giới sẽ có hình dạng thế nào?
Âu Dương không ngừng bay về phía đông. Hắn không thực sự quen thuộc với nơi này. Bởi vậy hắn cần phải tìm được một tấm bản đồ ở đây. Như vậy sau này hắn mới có thể càng thêm thuận lợi, không đến nỗi đần độn vọt vào trong phạm vi của Đạm Thai gia.
Bây giờ Âu Dương chỉ có tu vi Kim Tiên. Âu Dương không muốn dễ dàng sử dụng lực lượng tâm ma. Mỗi lần sử dụng lực lượng tâm ma đều khiến sát ý của Âu Dương tăng thêm. Âu Dương sợ có một ngày mình bị lực lượng kia mê hoặc không có cách nào tự kiềm chế.
Tiên Vân Ổ, nơi này là một hòn đảo nằm sát phía ngoài của Hải Ngoại Thiên Đảo. Tuy là đảo, nhưng diện tích của nó vô cùng to lớn. Âu Dương trên không trung phán đoán sơ qua một chút. Sợ là diện tích của Tiên Vân Ổ Đảo này không kém với một tỉnh trong thời hiện đại là mấy. Như vậy mới là đảo trong ngàn đảo. Vậy nếu là đảo cỡ lớn, không phải sẽ lớn tương đương với một đại lục sao?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart