- Yên Hồng, đây chính là người có khống binh quyết trong truyền thuyết sao?
Một nam tử có hình dáng giống như cự tháp từ phía xa đi vào hội trường. Hắn đi tới liền quan sát Âu Dương một hồi, sau đó mới mở miệng hỏi Yên Hồng.
- Đây là Lưu Dương, đây là Tháp Khắc.
Yên Hồng đã tiếp xúc với Âu Dương nhiều ngày như vậy, nàng đã biết Âu Dương không loại người tồi tệ như trong tưởng tượng. Lúc này nhìn thấy bằng hữu xuất hiện, nàng vội vàng tiến lên giới thiệu hai người với nhau.
- Chào ngươi...
Phương thức chào hỏi rất nhàm chán, tuy nhiên phương thức này ngược lại khá thích hợp với người cao lớn tên Tháp Khắc này.
- Chào ngươi.
Âu Dương cũng lấy lấy phương thức chào hỏi nhàm chán đó để đáp lại. Tuy nhiên trong lúc chào hỏi, Âu Dương cũng quan sát một cách tỉ mỉ người này. Từ trong ánh mắt Tháp Khắc Âu Dương phát hiện, đây tuyệt đối không phải là một người cao lớn chỉ lỗ mãng khinh suất. Gia hoả này có vẻ ngoài thật thà chất phác, nhưng bên trong lại có tâm tính giống như hồ ly.
Qua đánh giá ban đầu của mình, trong mắt gia hoả này không ngừng lóe lên vài tia giảo hoạt. Tuy rằng hắn không ngừng dùng vẻ thật thà chất phác để che giấu, nhưng vẫn không có cách nào tránh được quan tâm chiến ý của Âu Dương.
- Các ngươi cũng muốn ra biển sao?
Tháp Khắc giả vờ thật thà chất phác nhìn Yên Hồng và Âu Dương nói.
- Thế nào? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn ra biển sao?
Nghe thấy Tháp Khắc nói như vậy, Yên Hồng thậm chí có chút vui vẻ?
Tháp Khắc đến từ Vô Hồi Cốc ở đông bắc. Hắn chính là cháu ngoại của Vô Hồi lão nhân. Hắn không chỉ có thực lực siêu quần, thân phận cũng cực kỳ cao quý.
Đừng thấy Vô Hồi Cốc bị Hàn Băng Cung ép phải rời khỏi vị trí tứ tông. Nhưng bây giờ Quan Hãn Thanh đã bỏ mình, tuy rằng bề ngoài Bích Huyết Vân Đình muốn đối phó với Tiễn Thần, nhưng chỉ cần mọi người biết, Tiễn Thần cường đại bọn họ căn bản không thể đối phó được, bọn họ chỉ có thể chỉ đầu mâu về phía Hàn Băng Cung. Cho nên trong thời gian gần đây, hai bên không ngừng xuất hiện những cuộc xung đột.
Hai hổ đánh nhau, chỉ cần là người có chút nhãn lực đều hiểu rõ, một khi hai bên nổ súng, Hàn Băng Cung tất nhiên khó giữ được vị trí tứ tông kia. Mà đến lúc đó sợ là Vô Hồi Cốc sẽ trở lại vị trí tứ tông. Cho nên dù Tháp Khắc một mình ở xa, chỉ cần là người biết được thân phận của Tháp Khắc đều không muốn trêu chọc Tháp Khắc.
Hơn nữa thân phận của Tháp Khắc không chỉ đơn giản như vậy. Tháp là một họ đặc biệt hiếm. Nếu như người nào biết được về dòng họ này sẽ hiểu, nó đến từ một bộ lạc nằm cao nhất về phía bắc Man Hoang. Mẹ Tháp Khắc được gả tới bộ lạc Man Hoang này. Có người nói này bộ lạc Man Hoang chính là đời sau của Chiến tộc.
Nghe đồn bộ lạc Man Hoang vẫn đang đợi Chiến tộc thức tỉnh. Trước sau bọn họ vẫn tin chắc, khi phương pháp thánh chiến lại hiện thế, chính là này Chiến tộc thức tỉnh.
Có cả hai điều này, thân phận và địa vị của Tháp Khắc cao cao tại thượng. Trong tình huống bình thường sẽ không có người nào dễ dàng trêu chọc vào gia hỏa mặt ngoài thật thà chất phác trên thực tế lại ẩn giấu một trái tim hồ ly này.
- Đúng vậy, năm xưa Chiến Vương từng ra biển, đi tới Hải Ngoại Thiên Đảo. Lần này ta ra biển, muốn tìm kiếm dấu chân của Chiến Vương. Nếu vận khí tốt, không chừng ta có thể có được một loại chiến ý nào đó trong phương pháp thánh chiến.
Tháp Khắc không chút cấm kỵ phương pháp thánh chiến. Dù sao bây giờ phương pháp thánh chiến thực sự quá mức mơ hồ. Trên căn bản đã được mọi người xem như truyền thuyết trong truyền thuyết. Nếu không phải bộ tộc Man Hoang vẫn còn tồn tại, thậm chí có rất nhiều người còn hoài nghi liệu phương pháp thánh chiến này có thật sự tồn tại hay không.
Tâm muốn thì niệm đạt, đây là công pháp sao? Cái này căn bản là pháp tắc của thần! Nếu như có thể tu thành phương pháp thánh chiến này chẳng phải đã có thể trực tiếp vượt qua chí cao vô thượng sao?
Nếu như Âu Dương nghe được nghi vấn như vậy, Âu Dương nhất định sẽ trả lời không phải! Chí cao vô thượng là cái gì thật ra ngay cả bản thân Âu Dương cũng không biết. Đừng xem tâm ma cả ngày la lên cái gì chúng ta dung hợp chính là chí cao vô thượng, nói trắng ra trong mắt tâm ma, chí cao vô thượng chính là thiên hạ vô địch.
Thiên hạ vô địch? Đúng vậy, nếu như Âu Dương dung hợp với tâm ma, thật ra có thể thiên hạ vô địch. Nhưng đây thật sự là chí cao vô thượng sao? Cái này Âu Dương không biết. Có thể đúng, có thể không đúng...
- Bộ tộc Man Hoang vẫn chưa từ bỏ sao? Phương pháp thánh chiến kia thật sự tồn tại sao?
Yên Hồng nghe nói đến chuyện của Chiến tộc liền cảm thấy rất tò mò.
- Tồn tại, nhất định có tồn tại!
Sau khi Tháp Khắc nói đến đây không ngờ vô cùng kích động. Hắn vung bàn tay lớn của mình lên nói:
- Trước đó vài ngày, không ngờ Man chủ cảm nhận được khí tức của chiến ý. Điều này chứng tỏ có chiến ý xuất thế. Man chủ nói thời đại lớn đã không còn xa nữa!
- Thời đại lớn?
Đây vẫn là lần đầu tiên Âu Dương nghe được ba chữ thời đại lớn kia.
- Thời đại lớn chính là thời đại thượng cổ. Ở thời đại đó vạn tộc cùng tồn tại. Thời đại đó có vô số cường giả tranh hùng thiên hạ. Ngay cả Chiến Vương người chỉ cách chí cao vô thượng chỉ có một bước, cuối cùng đã phải ngã xuống. Nghe đồn ở thời đại đó cường giả đã phá vỡ bầu trời. Nhưng khi bọn họ chỉ còn cách chí cao vô thượng một bước, lại bị thiên thu. Vô số chủng tộc đều biến mất không còn tung tích. Yêu tộc thượng cổ đã biến thành yêu thú. Chiến tộc không rõ tung tích. Ma tộc bị suy yếu đã biến thành dị tộc bây giờ. Hải tộc cũng bị suy yếu. Bây giờ có người nói hình như người của hải tộc đều đã tuyệt tích. Thời đại lớn có thể có sẽ khiến người ta nổi lên, cũng có thể là ngày tận thế...
Rõ ràng hiểu biết của Tháp Khắc nhiều hơn Yên Hồng. Những lời hắn nói ra, ngay cả Âu Dương cũng không biết.
- Thời đại lớn...
Âu Dương nghĩ tới ba chữ kia. Nghe hết những lời này hắn xem như đã hiểu rõ. Nói trắng ra thời đại lớn chính là thời đại một đám quần hùng tranh giành. Thời đại này có thể sẽ tạo nên một Chí Cường Giả thật sự, cũng có thể sẽ diệt thế. Bây giờ còn có người muốn đi vào thời đại lớn sao?
- Muốn đi vào thời đại lớn trừ phi là Chiến tộc phục sinh, yêu thú hoá hình, hải tộc nhảy xuống biển, Ma tộc sinh ra ma chủ!
Yên Hồng ở bên cạnh nói ra một lời tiên đoán cổ.
Sau thời đại lớn, Thần Toán tử đã từng tính qua, sẽ có một ngày Chiến tộc phục sinh, yêu thú hoá hình trở thành yêu tộc mới. Hải tộc sẽ nhảy xuống biển, Ma tộc sẽ sinh ra ma chủ mới.
- Bây giờ dị tộc Ngụy Bỉnh Dập đang diễn hóa. Nếu như hắn diễn hóa thành công, sợ là dị tộc có thể thay đổi tất cả hình thức. Đến lúc đó Ma tộc sẽ sinh ra hậu thế. Man Vương đã cảm ứng được chiến ý xuất hiện, chứng tỏ Chiến tộc cũng có thể sẽ sống lại. Chủng tộc còn lại cũng đang thức tỉnh. Cho nên ta nói thời đại lớn sắp tới rồi!
Trong mắt Tháp Khắc mang theo mấy phần cuồng nhiệt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Thời đại lớn, thời đại một vạn ngàn cường giả thoải mái tung hành. Có thể nói mỗi một cường giả đều chờ mong thời đại kia xuất hiện. Mặc dù mình không có tư cách tranh hùng thiên hạ, nhưng có thể nhìn thấy quần hùng tranh giành cũng đủ làm bọn họ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Lúc này nhiệt huyết của Âu Dương đã có chút sôi trào. Âu Dương không biết về những lời tiên đoán gì đó liên quan với thời đại lớn. Nhưng Âu Dương nhớ tới những chuyện liên quan tới Chiến tộc khi hắn nhìn thấy qua thi sơn huyết hải. Thời điểm phương pháp thánh chiến lại hiện thế, Chiến tộc sẽ sống lại. Chẳng lẽ nói thời đại lớn thật sự sẽ đến sao?
- Bất kể là thời đại nào, ta đều là kẻ huỷ diệt!
Trong lòng Âu Dương lặng lẽ nhắc nhở mình. Tuy rằng Âu Dương đã vô số lần nói mình phải bình tĩnh, nhưng ông trời cho hắn ba sinh mạng, để hắn trở lại nơi này. Nếu là mình chỉ là một người không có tiếng tăm gì trong thời đại lớn, làm người chứng kiến, vậy quả thực quá thất bại.
Nếu đạt được phương pháp thánh chiến, làm người dẫn dắt của thời đại lớn, vậy tương lai để mình làm kẻ huỷ diệt của thời đại lớn kia.
Chiến tộc thiên thu? Không sai. Cho tới nay mỗi chủng tộc đều nói như vậy. Nhưng trên thực tế rốt cuộc là ai kết thúc thời đại lớn, trước sau đều một điều bí ẩn.
Có người nói thời đại lớn đó là một thời đại phát triển tới đỉnh phong. Có người nói vào thời điểm sắp kết thúc, thời đại lớn sẽ sinh ra một người chí cao vô thượng. Cuối cùng người chí cao vô thượng này sẽ ra tay kết thúc tất cả những thứ này. Tuy nhiên đây đều là truyền thuyết. Chưa hề có bất kỳ ai chứng thực được điều này.
- Các ngươi lên tiên thuyền lần này ra biển, hay đợi được lần tiếp theo?
Tháp Khắc nói. cứ cách một tháng Tiên Vân Ổ lại có một Tiên Thuyền rời đi. Ngày mai là ngày tiên thuyền xuất phát cho nên Tháp Khắc mới có thể hỏi dò như vậy.
- Đi lần này đi!
Ban đầu Yên Hồng còn muốn nói điều gì đó, tuy nhiên Âu Dương đã giành mở miệng trước. Tuy đại hội đấu bảo này có nhiều điều đặc sắc, nhưng Âu Dương không dự định tiếp tục chờ đợi. Dù sao pháp bảo gì đó đối với Âu Dương mà nói đều là phù vân. Cùng với lãng phí thời gian cực kỳ quý giá của mình trong đại hội đấu bảo này, Âu Dương cảm giác chẳng thà mình ra biển tìm chút phiền phức cho Đạm Thai gia.
Dĩ nhiên, với thực lực Kim Tiên của mình bây giờ cứng rắn chống lại Đạm Thai gia kia không khác gì lấy trứng chọi đá. Nhưng Âu Dương không phải là một kẻ lỗ mãng. Có một số việc cũng không nhất định phải do mình ra tay.
Ô...
Tiếng còi tàu vang lên tận mây xanh. Ba người Âu Dương đứng ở trên bong tiên thuyền. Từ trước tới nay, đây là chiếc thuyền khổng lồ nhất mà Âu Dương từng thấy. Chiếc thuyền bắt đầu xuyên qua khu vực cấm không tiến vào hải ngoại.
- Trạm thứ nhất của Tiên thuyền chính là Man đảo. Đây cũng là mục đích chuyến đi của ta lần này. Các ngươi có muốn theo ta tới Man đảo dạo chơi một chuyến không?
Tháp Khắc nhìn về phía xa, trên mặt hắn hiện ra một nụ cười.
- Man đảo có gì chơi vui không?
Tâm tính ham vui của Yên Hồng không giảm hỏi dò.
- Man đảo không có gì chơi, tuy nhiên trên Man đảo có rất nhiều yêu thú. Lần này ta đi Man đảo chính là muốn kiểm tra một chút xem có phải yêu thú có xu hướng hoá hình thành yêu tộc thái cổ hay không!
Tháp Khắc bỗng nhiên nói ra một câu nói như vậy.
Âu Dương vốn định nói hắn không đi, nhưng một câu nói kia lại làm Âu Dương động tâm. Năm đó mình được gọi là Yêu tổ, nhưng một Yêu tổ như hắn lại đạt được phương pháp thánh chiến của Chiến tộc. Bây giờ nghe nói đến truyền thuyết yêu tộc Thái Cổ tất nhiên hắn muốn đi xem.
Thời đại lớn xuất hiện, đây không phải là thời đại một người độc chiến thiên hạ. Muốn tiếp tục sinh tồn trong thời đại kia, phía sau mình nhất định phải có thế lực.
Không cần phải nói tới Dị tộc. Ngụy Bỉnh Dập mới là chủ nhân chân chính của người ta. Cho dù mình cắt đất làm giới cũng không có tác dụng. Bây giờ Ngụy Bỉnh Dập chính là thần của Dị tộc. Mình muốn thay đổi cũng không thể.
Nhân tộc liền càng không cần phải nói. Từ xưa tới nay, Nhân tộc vốn không đoàn kết. Cho dù có số lượng cường giả nhiều nhất, nhưng một khi đánh nhau, Nhân tộc trước sau lại cực kỳ bị động. Điều này chủ yếu bởi vì trong nhân tộc không ai phục ai. Từ trước đến nay đều chưa từng xuất hiện sự thống nhất chân chính.
Âu Dương không biết tí gì về Hải tộc. Thậm chí hắn không rõ rốt cuộc Hải tộc là thế nào. Dưới tình huống này hải tộc chẳng khác nào bị phủ định. Còn Chiến tộc? Trước sau Âu Dương đều có cảm giác rất khác lạ đối với Chiến tộc. Lúc trước thời điểm mình lấy đi phương pháp thánh chiến, thân thể Chiến Vương giống như vẫn còn sống, khiến mình không chủ ý mà run rẩy.
- Chỉ có yêu tộc. Nếu như yêu thú thật sự có thể hoá hình, có lẽ khi thời đại lớn đến ta chính là chủ nhân mới của yêu tộc!
Trong lòng Âu Dương lặng lẽ nhắc nhở mình...
Đầu phía nam của Tiên giới, một nam tử đội mũ che màu đen, cả người giống như ngôi sao tỏa ra hào quang. Hai mắt hắn nhìn lên bầu trời. Phía sau của hắn có vô số cường giả đang quỳ.
- Thời đại lớn! Thời đại lớn đến. Vu tổ sắp đến sao?
Trong mắt nam tử này mang theo mơ màng và hưng phấn. Đúng vậy, hắn mơ màng bởi vì hắn không nhìn thấu thiên cơ, không tìm được vị trí của Vu tổ. Hắn hưng phấn bởi vì một khi Vu tổ xuất hiện, Vu tộc bọn họ sẽ không cần phải tiếp tục ở nơi đáng chết phía nam này nữa. Như vậy bọn họ có thể một đường tiến về phía bắc. Thậm chí bọn họ có thể xưng bá tiên quỷ
Tử Vong Hải, trong vòng xoáy lớn, một nam tử cầm cương xoa trong tay giống như thần linh cửu thiên. Phía dưới hắn đều là hải tộc kì dị quái đản. Hắn nhìn xuống muôn dân, một cỗ khí phách tự nhiên phát sinh.
- Không ngờ trời lại để ta sống lại! Không ngờ trời để ta trải qua thời đại lớn. Lần này ta ắt phải làm được chí cao vô thượng kia!
Nam tử trong tay cầm cương xoa ngửa mặt lên trời rít gào. Đúng vào lúc này nước biển bắt đầu điên cuồng chảy ngược. Sóng lớn nâng cao đến trăm trượng giống như muốn che kín cả bầu trời. Trong biển vô số hải tộc phát ra những tiếng hoan hô. Bọn họ đang hoan hô vua của bọn họ lại một lần nữa xuất hiện trên thế giới này.
Tại trung tâm của Tiên giới. Nơi được gọi là tổ địa, một phần mộ được xây dựng xa hoa bỗng nhiên nổ tung. Một lão già tiên phong đạo cốt cầm phất trần trong tay từ trong mộ bay ra. Trên người của hắn mang theo một khí tức giống như hòa hợp với tự nhiên thành một thể. Mắt hắn nhìn về phía núi sông vạn vật xung quanh, bất ngờ xuất hiện một tia mê hoặc.
- Tại sao? Tại sao ông trời muốn để ta sống lại? Lẽ nào lại muốn sinh ra một chí cao vô thượng mới?
Trong mắt lão già cực kỳ mơ hồ. Tuy nhiên xung quanh hoàn toàn ngây người trước sự xuất hiện của lão già này.
Vô số người canh giữ mộ nhìn thấy Vạn Tiên Chi Vương bay từ trong tiên mộ ra, bọn họ gần như muốn phát điên. Vạn Tiên Chi Vương chết đã quá lâu rồi, không ngờ giờ phút này lại sống lại. Rốt cuộc điều này đại biểu cho cái gì?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Chúng Thần Điện, trong Hồn điện, Hồn Vương giống như một pho tượng ngồi thiền tại đó. Hắn bỗng nhiên mở mắt không dám tin tưởng nhìn về phía xa.
- Hồn tổ sống lại sao?
Trong mắt Hồn Vương lộ vẻ mơ màng không rõ. Linh hồn của hắn bắt đầu bay về phía xa. Thời điểm hắn bay ra, vô số hồn giả của hắn đều cảm nhận được khí tức của hồn tổ che kín bầu trời phía xa.
Mai Hải Chi Trung, Vệ Thơ không giống các hồn tộc khác đưa linh hồn tới nghênh đón, ôm lấy hồn tổ phía xa. Bởi vì trong mắt nàng, thế giới này chỉ có một người có thể có được nàng ôm!
- Thời đại lớn sắp xảy ra. Thế giới này sắp thay người lãnh đạo. Âu Dương, ngươi là dẫn dắt thánh nhân thời đại này, hay là bia đỡ đạn cho thời đại này đây?
Vệ Thơ cũng không xác định.
Âu Dương rất cường đại, cường đại đến mức khiến thời đại này phải run rẩy vì hắn. Thời điểm thời đại lớn đến, thời đại quần hùng tranh giành mở ra, tới lúc đó Âu Dương còn có thể giống như hiện tại hay không?
Tiên giới mây gió biến ảo, vô số cường giả hoặc là sống lại hoặc là chuyển thế, với đủ phương thức đi tới thế giới này. Đúng lúc này tấm màn che thời đại lớn đã tuyên cáo nó muốn được kéo ra.
Lúc này Âu Dương lại đi xuống tiên thuyền, leo lên Man đảo, trạm thứ nhất trên hành trình đi tới Hải Ngoại Thiên Đảo của hắn.
Đây là một hòn đảo giống như rừng rậm nguyên thủy. Vừa leo lên Man đảo liền có thể nghe thấy những tiếng yêu thú gào thét. Nghe thấy những tiếng yêu thú này gào thét truyền tới, Tháp Khắc lập tức sửng sốt.
- Ừm... Không ngờ yêu thú chưa hoàn thành hoá hình?
Trong mắt Tháp Khắc có vài phần không tin. Thật ra hắn không nói thật đối với đám người Âu Dương. Lúc hắn tới Man tộc đã xuất hiện một người, người này chính là người của Chiến tộc!
Hắn không phải là Chiến Vương. Hắn là người thủ vệ của Chiến Vương tên là Chiến Nhất. Tin tức thời đại lớn sắp xuất hiện cũng do Chiến Nhất đưa tới. Đồng thời Chiến Nhất còn đưa tin tức phương pháp thánh chiến đã hiện thế báo cho Man tộc biết, và vạch ra phương hướng của phương pháp thánh chiến.
Nhưng bây giờ thời đại lớn sắp xuất hiện. Tổ của các tộc đã hiện thế. Vậy tại sao chỉ có yêu thú vẫn không hoá hình. Đây rốt cuộc là tại sao? Chẳng lẽ nói Yêu tổ không phục sinh?
Nhìn thấy Tháp Khắc giật mình như vậy, Âu Dương liền biết gia hoả này nhất định không nói thật. Nhưng Âu Dương không hỏi. Mình có lý do gì để hỏi người ta. Mọi người chỉ là bèo nước gặp nhau. Tháp Khắc có thể nói cho hắn biết những điều đó đã là rất tốt rồi. Chí ít Âu Dương đã biết tin tức thời đại lớn sắp xuất hiện.
- Không đúng. Hẳn là yêu thú bắt đầu hoá hình! Yêu tộc hẳn cũng đã hiện thế mới đúng!
Lời nói của Tháp Khắc đã đánh động cho Âu Dương. Âu Dương nghe thấy những lời này hắn liền biết trong Man tộc đã xảy ra chuyện gì. Khả năng xấu nhất chính là Chiến tộc đã thức tỉnh...
Thế giới dị tộc, trong Vạn Yêu Thành, một cỗ ma khí ngập trời bao phủ toà thành thị. Lúc này trong nhà giam vạn yêu, từ dị tộc cấp cao, cho tới dị tộc cấp thấp nô lệ, tất cả đều ngã quỳ trên mặt đất.
Đây là khí tức của Ma vương. Đây là khí tức của Ma vương lâm thế! Đây là Vương của bọn họ, đây là khí tức của Ngụy Bỉnh Dập.
- Không ngờ được... Vạn yêu chi tổ không có xuất hiện, thời đại lớn lại mở ra. Dị tộc đúng là vẫn không thoát khỏi số mệnh phải đi tới thời đại lớn...
Mộng hi ngã quỳ trên mặt đất. Tiểu thiên bên cạnh của nàng đang nắm thật chặt tay của nàng khiến nàng cảm thấy yên tâm hơn.
Thời đại lớn quần hùng tranh giành, thời đại lớn nhất định khiến hai giới thây chất thành núi, máu chảy thành sông. Nhưng thời đại lớn lại không hề có quan hệ gì với những nhân vật nhỏ như bọn họ. Đó là con đường Chí Cường Giả tranh đấu, để tranh đoạt chí cao vô thượng cuối cùng. Điều này đối với những người như bọn họ hoàn toàn không có quan hệ gì.
Mộng Hi vừa nghĩ tới đây, lại bắt đầu một lần tiên đoán cuối cùng trong cuộc đời nàng. Nàng biết, khi Ma vương thật sự xuất hiện, năng lực tiên đoán của nàng cũng sẽ biến mất. Thời đại lớn không cần tiên tri. Không ai biết kết quả cuối cùng của thời đại lớn là cái gì!
- Tiên đoán cuối cùng nên tiên đoán cái gì?
Mộng Hi biết, lần tiên tri cuối cùng chính là tiên đoán chuẩn xác nhất. Nếu như bây giờ nàng không sử dụng lần tiên đoán này, như vậy thời điểm Ma vương xuất hiện, nàng nhất định phải tiên đoán cho kết cục cho nàng. Nàng không tiên đoán được kết cục, tương đương với tính mạng của nàng kết thúc!
- Quên đi, lần cuối cùng cứ xem vận mệnh của hắn đi...
Ánh mắt Mộng Hi bắt đầu trở nên mơ màng. Linh hồn của nàng bắt đầu nối liền với các ngôi sao trên trời. Tiểu thiên ở bên cạnh không quấy rầy nàng. Bởi vì Tiểu Thiên biết, Mộng Hi đang tiên đoán cho đại ca.
Hỏa diễm... Băng tuyết... Trời long đất lở! Ánh sáng hủy diệt vô tận giống như muốn xé toàn thế giới thành từng mảnh. Vô số cường giả hội chiến với bầu trời. Khi ánh sáng hủy diệt kia vừa xuất hiện, tất cả cường giả lần lượt hóa thành tro tàn. Trong không chung lại có hào quang mới chiếu rọi. Hào quang này đi tới đâu trật tự lại bắt đầu được sắp xếp lại. Vô số người của các chủng tộc biến thành tro bụi...
Mà khi Mộng Hi nhìn thấy những thứ này, tất cả bắt đầu trở nên gián đoạn. Đúng vào lúc này, năng lực tiên đoán của nàng cũng hoàn toàn biến mất. Vận mệnh tiên tri tới đây cũng coi như đã kết thúc...
- Hủy diệt.... Không ngờ lại là hủy diệt...
Mộng Hi không thể tin tưởng được vào những điều mình vừa nhìn thấy. Có lẽ thời đại lớn có lẽ sẽ sinh ra Chí Cường Giả kết thúc tất cả, cũng có thể là ngày tận thế. Dù thế nào Mộng Hi cũng không thể tin tưởng được điều mình nhìn thấy không ngờ lại là hủy diệt...
- Lẽ nào tất cả đều sẽ hủy diệt?
Mộng Hi hỏi mình. Nhưng giờ phút này nàng không còn cách nào để nhận được đáp án.
Quần hùng cùng nổi lên, rốt cuộc tấm màn che thời đại lớn được kéo lên. Cuối cùng thời đại này sẽ là hủy diệt hay tân sinh không ai biết được. Lúc này người dẫn dắt thời đại đang chiến đấu với yêu thú ở trên Man đảo.
- Đáng chết, tại sao lại có nhiều yêu thú như vậy?
Tháp Khắc có phần không thể tin nổi. Từ khi bọn họ leo lên đảo đến bây giờ chẳng qua chỉ mới mười mấy phút. Nhưng dường như yêu thú trên Man đảo nhận được sự chỉ huy, không ngờ tất cả đều trùng trùng điệp điệp vây quanh bọn họ.
Bay trên trời, bơi dưới biển, chạy trên mặt đất. Chỉ cần là yêu thủ có thể tưởng tượng được đều xuất hiện ở đây. Mắt chúng đều lộ ra hung quang, như nói chúng không hề hữu hảo.
- Tách ra!
Âu Dương bỗng nhiên mở miệng nói:
- Ta dẫn những yêu thú này lên trời. Các ngươi bay tới biển đi!
Âu Dương nói xong, cả người hóa thành một tia chớp màu đen lôi kéo đám yêu thú giống như đám mây đen đang che kín bầu trời bay về phía trung tâm Man đảo.
- A...
Nhìn thấy Âu Dương bất ngờ làm như vậy, Yên Hồng còn chưa kịp mở miệng đã bị Tháp Khắc kéo chạy về phía biển...
- Chúng ta chạy trốn, còn hắn thì làm sao bây giờ...
Yên Hồng nhìn Âu Dương rời đi, tâm tư của nàng dường như xúc động. Dường như mình đã từng nhìn thấy tia chớp màu đen.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Tốc độ của Âu Dương nhanh giống như một ánh sáng. Nhưng yêu thú phía sau hắn trước sau vẫn duy trì tốc độ. Âu Dương biết, nếu tiếp tục như vậy mình tuyệt đối không thể nào chạy thoát.
- Mẹ kiếp, chẳng lẽ phải vận dụng lực lượng tâm ma sao?
Âu Dương cảm thấy có chút uất ức. Nói thật Âu Dương dám chạy như thế vì có hai nguyên nhân. Nguyên nhân thứ nhất chính là hắn luôn cảm thấy trên Man đảo có bí mật. Nguyên nhân thứ hai đương nhiên là hắn muốn bỏ rơi tên Tháp Khắc kia. Nhìn ánh mắt của Tháp Khắc, Âu Dương cảm thấy gia hoả này nhất định đã biết điều gì đó. Âu Dương rất tin tưởng vào cảm giác này.
- Đuổi! Ta cho các ngươi đuổi!
Âu Dương phóng Tu La Tiễn ra. Tu La Tiễn mang theo một mảnh Hỏa Vân rực cháy phóng về phía sau. Quả nhiên lần này có hiệu quả. Một đám yêu thú truy đuổi phái sau bị thiêu thành tro tàn. Nhưng không có cách nào, Tu La Tiễn vẫn chỉ là phế vật, không có cách nào thiêu chết hết đám yêu thú bay đầy trời kia!
Trên mặt đất chợt truyền tới một tiếng gầm. Âu Dương cúi đầu nhìn xuống. Vừa nhìn, Âu Dương thiếu chút nữa thì hộc máu. Chỉ thấy một con kỳ lân một sừng còn lớn hơn gấp mười lần so với con kỳ lân một sừng trong Di Vong Sâm Lâm từ dưới đất đạp không đi đến. Toàn thân nó đều có ngọn lửa chí dương hừng hực thiêu đốt!
- Mẹ ơi...
Âu Dương biết, đây là một kỳ lần một sừng đã trường thành. Hỏa diễm chí dương kia có thể thuấn sát một tiên tôn bình thường. Cho dù là lôi tâm ma ra, bản thân mình cũng không nhất định có thể giết chết được nó.
Ầm...
Một hỏa vân còn lớn hơn hỏa vân của Tu La Tiễn lúc nãy vô số lần bay về phía Âu Dương. Cánh tay Âu Dương thoáng động. Thứ Kiêu Cung hóa thành một con cú huyết sắc hiện lên bên cạnh Âu Dương. Trong nháy mắt con cú huyết sắc này bùng cháy, khiến hỏa diễm linh hồn vây quanh Âu Dương.
Không còn lực lượng tâm ma, Âu Dương cũng mất đi hỏa diễm linh hồn. Bây giờ hắn chỉ có thể sử dụng hỏa diễm linh hồn trên Thứ Kiêu Cung! Từ khi nhận được Thứ Kiêu Cung đến nay luôn là mình sử dụng nó. Không nghĩ tới hôm nay mình lại bị Thứ Kiêu Cung sử dụng.
Nhiệt độ của Hỏa Vân lên tới cực cao. Cao đến mức cho dù có hỏa diễm linh hồn hộ thân, thời điểm Âu Dương xuyên qua nó cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ này khiến thân thể gần như vặn vẹo.
Ầm...
Trong Man đảo, phía trên một hồ nước khổng lồ, một con cóc lớn tới trăm trượng đột nhiên vọt lên khỏi mặt nước. Trên lưng con cóc này mọc mười hai mắt. Mỗi một con mắt đều mang theo những hào quang khác nhau. Lúc này con cóc lớn kêu lên một tiếng. Mười hai con mắt không ngờ phun ra mười hai đạo hào quang đâm về phía Âu Dương!
- Chết chắc!
Âu Dương căn bản không cần cảm nhận hào quang kia, chỉ nhìn hình thể đã biết, đây chắc chắn là một con quái vật không hề thua kém với con kỳ lân một sừng kia. Mụ nội hắn, đây không phải là Man đảo. Đây hẳn là đảo Tử Vong mới đúng...
- Chết thì cùng chết!
Âu Dương bỗng nhiên dừng người lại. Ầm một tiếng cả người liền lao về phía mặt đất. Khắp mặt đất đều là yêu thú. Lúc này hạ xuống căn bản không khác gì tự tìm cái chết.
- Mẹ nó, còn chưa làm Yêu tổ, còn chưa làm Yêu tổ để bị yêu làm thịt...
Âu Dương phiền muộn. Đáng lẽ ra mình lên đảo sau đó sẽ diễn cảnh máu chó, vừa ra vạn yêu bái phục. Nhưng đáng tiếc tưởng tượng luôn khác xa so với hiện thực nhưng không ngờ lại khác tới như vậy. Đừng nói là vạn yêu bái phục, mình có thể không bị những yêu thú này làm thịt đã xem như mình mệnh lớn.
Ầm...
Âu Dương vừa rơi xuống một ngọn núi nhỏ, liền cảm giác có một hòn đá lớn từ phía trước mặt đánh tới. Âu Dương không kịp phản ứng đã trực tiếp bị hòn đá đập vào trong lòng đất!
Mụ nội hắn, không phải là núi nhỏ. Đây là một con địa yêu thú lớn tựa như hòn núi nhỏ. Sau khi bị gia hoả này đánh một cái liền cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình gần như đều nát bấy. Thân thể cấp tiên tôn bị một chiêu đánh vào như vậy, nội tạng gần như nát bấy, có thể tưởng tượng quái vật kia mạnh tới mức nào.
Sau khi tiến vào lòng đất, Âu Dương bắt đầu chui xuống đất. Trên trời không được vậy lão tử còn không thể chui xuống đất sao? Nhưng sự thực chứng minh, chui xuống đất cũng không được. Âu Dương vừa trốn vào lòng đất, liền có một con tê tê dài tới trăm mét dùng cái đuôi đánh Âu Dương bay ra ngoài.
Lần này trực tiếp làm cánh tay trái của Âu Dương vỡ nát. Uy lực lần này tuyệt đối kinh khủng hơn một đòn toàn lực của tiên tôn!
- Ta ngất... Trên trời không đường xuống đất không cửa...
Âu Dương không thể nói được gì nữa. Lẽ nào ngày hôm nay mình đã đi tới đường cùng sao? Nếu như những quái vật này cùng tiến lên, đừng nói là mình cấp Kim Tiên, cho dù tâm ma đi ra mình cũng đừng hòng sống sót.
- Mẹ kiếp, ngươi muốn chết cũng đừng mang ta theo có được hay không? Đây là đảo gì vậy. Mụ nội nó, toàn là yêu thú thượng cổ Yêu thú!
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên trong lòng Âu Dương. Sau khi tiếng hò hét vang lên, lực lượng mà Âu Dương cảm giác đã mất đi lại trở lại trên thân thể.
- Hỏa diễm!
Âu Dương hô to một tiếng, tiếp theo hỏa diễm linh hồn giống như không cần tiền phóng lên trời. Âu Dương giống như một vị thần linh hỏa diễm từ dưới đất lao ra, lại bay lên trên không!
- Ai cản ta thì phải chết!
Âu Dương mặc kệ những yêu thú này nghe có thể hiểu hay không, thần lực của hắn chấn động. Trong khoảnh khắc cánh tay hắn liền khép lại. Tay trái cầm Thứ Kiêu Cung, tay phải kéo dây cung. Một mũi tên còn cường đại hơn Tu La Tiễn đã xuất hiện bên trên Thứ Kiêu Cung của Âu Dương!
Vèo...
Mũi tên này mang theo hắc sắc và bạch sắc, giống như muốn phân toàn thế giới ra thành hai màu hắc bạch.
Một mũi tên cách thế! Đây thật sự là một mũi tên cách thế. Mũi tên này mang theo khí thế mạnh mẽ bắn trúng một con chim đại bàng lớn tới ngàn mét đang giương cánh trên bầu trời, mang theo một chuỗi dài kim sắc và một tiếng động lớn.
- Tất cả đều cút cho ta!
Tuy rằng Âu Dương kêu lên thực sự hung hăng càn quấy, nhưng hắn chạy cũng rất nhanh. Trên đường đi xông trái, xông phải, bỏ rơi vô số yêu thú thượng cổ. Cuối cùng không ngờ Âu Dương chui vào một rừng hoa đào!
Đây là một thung lũng. Trong thung lũng này đều là rừng đào. Tuy nhiên tạm thời Âu Dương không phát hiện thấy có yêu thú thường xuyên lui tới. Đây xem như là may mắn trong bất hạnh.
Phù...
Thở ra một hơi thật dài, Âu Dương sờ trán một cái. Không ngờ lúc này trên trán đã xuất hiện mồ hôi lạnh. Vừa nãy tuy rằng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, nhưng mình nhiều lần vào sinh ra tử. Nếu không phải cuối cùng nhờ lực lượng tâm ma, sợ là mình đã sớm chết ở đó...
- Ha ha... Phương pháp thánh chiến quả nhiên bất phàm...
Ngay khi Âu Dương thở phào nhẹ nhõm, cây đào bắt đầu lay động. Một nữ tử trôi nổi giữa không trung, toàn thân đều đắm chìm trong cánh hoa đào đạp lên con đường trúc bước trong không gian dần đi tới.
Hai tay của nàng cầm hai thanh trường kiếm. Dung mạo của nàng nếu dùng bốn chữ nghiêng nước nghiêng thành để miêu tả tuyệt đối không phải là quá đáng. Toàn thân mặc y phục màu phấn hồng phối hợp với dáng vẻ khuynh thành đủ để mê hoặc nam tử trong toàn thiên hạ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Nhưng lúc này Âu Dương đang trong trạng thái nửa dung hợp với tâm ma, đương nhiên sẽ không bị nữ tử này mê hoặc. Hơn nữa tại một hòn đảo nguy hiểm như thế này đột nhiên xuất hiện một nữ tử xinh đẹp như vậy, nếu như tưởng tượng nàng là một con người, vậy chỉ có thể nói rõ ngươi là một kẻ ngu ngốc...
- Ngươi là Chiến tộc?
Nữ tử nhìn Âu Dương. Khi nói chuyện, nàng đã từ trên bầu trời chậm rãi hạ xuống. Y phục trên người nàng không thể ít hơn được nữa càng lộ rõ vóc dáng tuyệt mỹ không thể nào tả xiết. Nếu như chuyển tới một nơi khác, nhất định Âu Dương sẽ tán thưởng nàng.
- Ngươi là ai?
Âu Dương nhìn nữ tử, trong mắt của hắn đều là vẻ cảnh giác. Cái gì mà thiên hạ vô địch. Sau khi trải qua ngày hôm nay, Âu Dương tuyệt đối sẽ không nhắc tới thiên hạ vô địch gì đó nữa.
Đây gọi là song quyền khó địch bốn tay. Âu Dương cảm thấy, cho dù mình hoàn toàn dung hợp với tâm ma, chắc chắn mình cũng không có cách nào chạy thoát được sự truy đuổi chặn đường của nhiều yêu thú như vậy.
- Ta là Đào Hoa Tiên. Lẽ nào Chiến Vương các ngươi không nói cho các ngươi biết sao?
Trên mặt nữ tử kia lộ vẻ tươi cười. Tuy nhiên nàng trả lời như vậy trên căn bản chẳng khác gì chưa nói.
Đào Hoa Tiên? Có thể khống chế đào hoa chính là Đào Hoa Tiên sao? Có quỷ mới tin.
- Ồ... Ngươi không phải là Chiến tộc...
Đào Hoa Tiên vừa nói xóng, thoáng cái đã tới trước mặt Âu Dương. Đồng thời, vô số rễ cây đào giống như ma quỷ quấn lấy Âu Dương.
- Thiêu!
Âu Dương hét lớn một tiếng. Ầm một tiếng, hỏa diễm linh hồn bắt đầu cháy rừng rực. Cùng một lúc Thứ Kiêu Cung hiện ra phía sau Âu Dương. Thứ Kiêu Cung hóa thành một hư ảnh kéo dài phía sau Âu Dương. Vèo một tiếng, một mũi tên huyết sắc bay ra. Sau đó lại có rất nhiều mũi tên huyết sắc nối liền với nhau thành một đường dài. Không ngờ nhiều mũi tên như vậy hợp thành một sợi dây xích lớn, giống như con rắn dài cuốn về phía Đào Hoa Tiên.
- A...
Đào Hoa Tiên kêu lên một tiếng sợ hãi. Tất nhiên tiếng kêu sợ hãi này không phải vài mũi tên, mà bị hỏa diễm linh hồn của Âu Dương doạ. Thật ra Đào Hoa Tiên cũng yêu. Chỉ có điều nàng là yêu cây. Cho nên nàng mới có thể hoá hình.
Nơi này mỗi cây đào đều là một phần thân thể của Đào Hoa Tiên. Cho nên nàng hoá hình không phải là dạng hóa hình Tháp Khắc đã nói tới.
Nếu yêu thú đã thực sự hoá hình, sẽ từ bỏ tất cả căn bản biến thành chân thân vô thượng. Đây mới thực sự là hoá hình. Dáng vẻ của Đào Hoa Tiên chẳng qua chỉ là ảo ảnh.
- Hừ! Một cái bóng cũng tới dọa người!
Hỏa diễm của Âu Dương điên cuồng thiêu đốt. Những cây đào xung quanh bắt đầu theo bị đốt cháy. Đào Hoa Tiên hét thảm một tiếng. Cái bóng dao động trong hư vô. Trong chốc lát, tất cả những cây đào xung quanh đều trốn vào lòng đất. Âu Dương đạp một cước, mặt đất nứt ra, một cái rễ cây lớn đến mấy chục mét bị Âu Dương đào từ dưới đất lên.
Lực lượng của Đào Hoa Tiên tuyệt đối không thể kém hơn kỳ lân một sừng kia. Chỉ có điều nàng thuộc về thực vật, vừa vặn bị hỏa diễm linh hồn của Âu Dương khắc chế!
Sau khi nắm được rễ cây lớn kia, Âu Dương phát hiện không ngờ trong rễ cây này có máu chảy, còn có nhịp tim đập. Giờ phút này Âu Dương hiểu rõ, đây mới là bản tôn của Đào Hoa Tiên kia.
- Phá!
Hỏa diễm từ trong tay Âu Dương điên cuồng nhảy ra muốn thiêu đốt rễ cây này thành tro bụi.
- Không nên! Ngươi giết ta sẽ không chạy thoát khỏi Man đảo này!
Đào Hoa Tiên thực sự sợ hãi. Vốn nàng cho rằng gặp được một món ăn. Ai biết lại đụng phải một sát thần, một sát thần có hỏa diễm linh hồn hoàn toàn khắc chế nàng.
- Ta có trốn được hay không, cũng không phải do ngươi định đoạt!
Âu Dương nói xong liền chuẩn bị đốt cháy rễ cây đào thành tro bụi. Giọng nói của Đào Hoa Tiên lại một lần nữa truyền ra:
- Đừng giết ta, ta đưa ngươi ra ngoài...
- Có quỷ mới tin ngươi!
Âu Dương căn bản không cho Đào Hoa Tiên bất kỳ cơ hội biện giải nào, hỏa diễm đã đốt một nửa rễ cây thành hư vô.
- Không cần... Không cần.. Ta cho ngươi biết làm sao để rời khỏi... Đừng có giết ta...
Đào hoa tiên sợ hãi kêu gào. Lần này Âu Dương mới ngừng lại... Nếu vừa nãy đã ngừng tay, như vậy gia hoả này nhất định sẽ giở trò quỷ với mình. Hiện tại cho nàng biết mình tàn nhẫn tới mức nào, nàng sẽ sợ không dám làm loạn nữa...
Âu Dương híp mắt hơi cười. Mỗi khi Âu Dương làm như vậy đều chứng tỏ Âu Dương đã động sát tâm. Đặc biệt là thời điểm khi hắn và tâm ma dung hợp lại càng đúng như vậy.
- Mang ta rời khỏi đây, ta sẽ cho ngươi một con đường sống!
Hỏa diễm trong tay Âu Dương biến thành một sợi dây thừng buộc trên người Đào Hoa Tiên. Hỏa diễm linh hồn ăn mòn một phần ba thân thể của Đào Hoa Tiên, căn bản không cho nàng chút thời gian cân nhắc.
- Đây là hỏa gì, chắc hẳn ngươi có thể hiểu rõ. Thời gian còn lại của ngưoi không còn nhiều đâu!
Khuôn mặt Âu Dương vẫn mỉm cười. Hắn làm như vậy không khác nào cho Đào Hoa Tiên một quả bom hẹn giờ. Nếu như không thể dẫn Âu Dương rời khỏi đúng thời điểm quy định, như vậy mặc dù Âu Dương không ra tay, nàng cũng sẽ bị hỏa diễm linh hồn đốt chết.
- Ngươi... Ngươi thật quá ác độc!
Đào Hoa Tiên chắc chắn không thể tưởng tượng được Âu Dương sẽ dùng phương pháp này. Ban đầu nàng vốn định quay về phía Man đảo, dựa vào địa hình quen thuộc, sẽ chạy trốn. Nhưng đáng tiếc hiện tại xem ra, nàng không thể bỏ trốn được nữa.
- Ác độc? Ngươi và ta không giống nhau, tại sao lại nói tới chuyện ác độc!
Âu Dương gảy gảy ngón tay tiếp tục nói:
- Tuy nhiên thời gian còn lại của ngươi cũng không nhiều!
- Được! Xem như ngươi lợi hại. Hi vọng ngươi có thể giữ chữ tín!
Đào Hoa Tiên nói xong, phía sau bỗng nhiên xuất hiện hai đôi cánh giống như cánh chim do cánh đào hoa tạo thành, đón gió bắt đầu bay lượn trên không.
Âu Dương di chuyển sát phía sau. Tuy nhiên trước sau hắn vẫn giữ khoảng cách một dặm với Đào Hoa Tiên. Với khoảng cách này có thể khiến Âu Dương có nhiều thời gian chạy trốn hơn. Thứ Kiêu Cung đã được Âu Dương cầm sẵn trong tay từ lâu. Một khi có bất kỳ động tĩnh gì, Âu Dương có thể bảo đảm một mũi tên tiêu diệt Đào Hoa Tiên phía trước.
- Tại sao trên đảo này lại cổ quái như vậy? Tại sao có quá nhiều yêu thú thượng cổ xuất hiện ở đây? Đáng lẽ yêu thú thượng cổ này đã chết hết rồi mới đúng chứ? Bằng không sai không có ai lại biết trên đảo có nhiều yêu thú thượng cổ như vậy? Rốt cuộc Tháp Khắc đang nói dối, hay những yêu thú này vốn không tồn tại?
Trong lòng Âu Dương thầm suy nghĩ. Tuy nhiên khi hắn nghĩ đến bộ dạng giật mình của Tháp Khắc khi nhìn thấy yêu thú thượng cổ lúc trước rõ ràng không giống như đang giả vờ.
- Tại sao các ngươi lại xuất hiện ở đây?
Âu Dương truyền âm tới Đào Hoa Tiên phía trước. Tuy nhiên lần này Đào Hoa Tiên không trả lời hắn, mà quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái.
Âu Dương nở nụ cười, cũng không tiếp tục hỏi dò nữa. Hơn nữa cho dù Đào Hoa Tiên nói cho mình biết, liệu mình có thể tin tưởng được bao nhiêu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart