Chương 767: Sóng trước chưa lặng, sóng sau lại tới
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Chẳng lẽ vì mình xem xét một phu quân cực kỳ lợi hại sao?
Sở Yên Nhiên chắc hẳn nghĩ như vậy. Nhưng đáng tiếc đây chỉ là suy nghĩ của nàng...
- Tiếp cận hắn. Nếu như có một cơ hội, khiến hắn phải chịu sự sai khiến của Yêu tộc!
Một giọng nói vang ra trong nháy mắt trước khi cửa lớn của chủ mộ thất cửa đóng lại. Khi Sở Yên Nhiên quay đầu nhìn lại, cửa lớn của chủ mộ thất đã đóng chặt, cũng không còn cách nào nhìn thấy bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì...
- Tiếp cận hắn?
Trong mắt Sở Yên Nhiên có chút ngạc nhiên. Đây rốt cuộc là một nhân vật như thế nào? Sao lại có thể khiến nhiều người coi trọng hắn như vậy?
Ánh lửa thiêu đốt không gian. Âu Dương bao quanh mọi người từ trong hư không bay ra. Âu Dương không dám dừng lại tại Man đảo. Bởi vì nơi này có quá nhiều yêu thú. Nếu dừng lại ở đây, ngay cả bản thân Âu Dương cũng không dám bảo đảm mình có thể bình yên vô sự. Những người khác lại càng không cần phải nói!
Dưới sự hướng dẫn của Âu Dương, mọi người xuyên qua vòng vây của vô số yêu thú rốt cuộc thành công trở lại tiên thuyền vẫn đang ở trên biển. Nhắc tới điều này cũng thật kỳ lạ. Dựa theo tình huống bình thường, tiên thuyền này hẳn đã rời khỏi đây mới đúng. Nhưng không biết tại sao, tiên thuyền lại giống như mất đi năng lực tự mình rời khỏi. Không ngờ nó giống như thuyền của phàm nhân, vẫn đỗ ở đó chờ đợi mọi người.
Sau khi mọi người lên tiên thuyền không dám dừng lại. Hai người Mê Đồ Hòa Thượng và Mạnh Cường lấy lực lượng cường đại dẫn động tiên thuyền bắt đầu rời xa Man đảo tiến vào Hải Ngoại Thiên Đảo dày đặc sương mù, muốn xuyên qua sương mù dày đặc trở về đại lục Tiên giới.
- Những điều trải qua lần này sợ là cả đời cũng không thể quên được. Không ngờ được Bạch Tinh kia mới thật sự là huyết mạch yêu tổ. Chỉ có điều tất cả chúng ta đều làm dã tràng xe cát biển đông!Mạnh Cường nói xong thoáng nhìn về phía Tháp Khắc. Rất rõ ràng, những lời này ngầm sỉ nhục Tháp Khắc, nói Tháp Khắc đã uổng phí tâm cơ.
- Ngươi bớt lời chế giễu ta đi!
Tháp Khắc thoáng nhìn về phía Mạnh Cường với vẻ khinh thường. Trong mộ của Yêu tổ suốt một thời gian lâu như vậy, Tháp Khắc thậm chí đã quên mất sau khi đi ra ngoài Mạnh Cường chính là một tiên tôn, muốn giết hắn thực sự quá dễ dàng.
Thật ra không chỉ Tháp Khắc quên mất, ngay cả Mạnh Cường cũng đã quên. Sau khi nghe thấy Tháp Khắc nói như vậy, Mạnh Cường chỉ trừng mắt với Tháp Khắc một cái. Nếu như dựa theo cách làm của hắn trước đây, vào lúc này chắc hẳn Kỳ Lân Nha đã tạo thêm một vong hồn.
- Bớt nói những lời vô nghĩa đi. Nếu như không phải nhờ cớ Âu Dương, một người chúng ta cũng đừng mong ra ngoài được!
Mộc Tùng vẫn là người nói chuyện ngay thẳng. Tuy nhiên điều này chỉ hạn chế trong đám người bọn họ. Đừng thấy thời điểm những người này đi vào, trong lòng đều có quỷ, nhưng đến cuối cùng cũng xem như đã sóng vai chiến đấu. Mặc kệ trước đây có thù hay oán, hiện tại bọn họ đều đã cùng nhau trải qua sinh tử, giữa mọi người vẫn sẽ có một chút cảm tình.
- Âu Dương, sau này ngươi có đi Chiến tộc không? Thời đại lớn xuất hiện. Đám người chúng ta đều là người của Tiên giới. Chúng ta ắt phải sóng vai cùng chiến đấu với Nhân tộc. Ngươi...
Mạnh Cường cũng không biết phải nói như thế nào. Âu Dương tính là chủng tộc gì? Từ trước đến nay Âu Dương đến Tiên giới, phần lớn thời gian đều chờ tại Ma giới. Vậy rốt cuộc hắn là Nhân tộc hay Ma tộc cũng không ai biết.
- Ta nghĩ nếu như ta không nhớ lầm ta hẳn cũng là người!
Âu Dương mở lời nói đùa một chút, sau đó nói tiếp:
- Nhưng ta sẽ không trợ giúp Nhân tộc chiến đấu. Bởi vì ta vốn là một kẻ khác loại. Thời đại lớn là sân khấu của chủng tộc. Tuy rằng ta không muốn làm người đứng xem, nhưng ta cũng nhất định không phải là nhân vật chính của thời đại này.
- Sao có thể như vậy được. Với thực lực của ngươi, còn có cả phương pháp thánh chiến, nếu như trở về Thánh sơn của Nhân tộc, tất nhiên sẽ được phong hầu bái tướng!
Mộc Tùng biết, năng lực của Âu Dương quá cường đại. Hơn nữa tiềm lực của Âu Dương vô cùng. Không ai biết tương lai hắn sẽ như thế nào.
- Phong hầu bái tướng? Mỗi lần ta quá mức càn rỡ cuối cùng đều rơi vào kết cục thê thảm. Lần này ta không muốn lại như thế nữa...
Âu Dương khẽ mỉm cười quay đầu nhìn về sương mù dày đặc trên biển. Nhưng vừa nhìn Âu Dương liễn kinh hãi đến mức biến sắc.
Hắn lặng lẽ vận dụng quan tâm chiến ý. Hai mắt Âu Dương biến thành màu vàng kim quay về phía Mê Đồ Hòa Thượng đang khống chế tiên thuyền hét lớn:
- Lão lừa ngốc! Con mẹ nó, ngươi thật sự lạc đường hay giả lạc đường vậy? Chúng ta chạy đến địa phương nào vậy?
- Cái gì mà địa phương nào?
Mê Đồ Hòa Thượng có chút buồn bực. Mình là người của Hải Ngoại Thiên Đảo. Nơi này mình nhắm mắt lại cũng có thể đi ra ngoài được. Hiện tại cho dù muốn lái thuyền đi đâu cũng không có vấn đề. Âu Dương nói như vậy là có ý gì?
- Con mẹ nó, bản thân ngươi tới đây nhìn xem thử!
Âu Dương nhảy một cái đã tới sát bên cạnh Mê Đồ Hòa Thượng. Một cánh tay chỉ vào Mê Đồ Hòa Thượng, phẫn nộ nói:
- Không phải là ngươi muốn hại chết mọi người sao?
- Hại chết mọi người? Ta phát điên sao? Chính ta cũng đang ở trên thuyền. Gặp nguy hiểm ta không chết sao?
Tại Tiên giới, người dám la hét với Âu Dương như vậy, tuyệt đối không vượt qua mười người. Nhưng Mê Đồ Hòa Thượng cũng biết, tuy rằng Âu Dương ác độc, nhưng sẽ không bởi vì vài câu nói không đáng kể mà ra tay. Cũng bởi vậy nên hắn mới dám mở miệng nói như thế.
Nghe Mê Đồ Hòa Thượng kêu gào, Âu Dương đã tỉnh táo lại. Mê Đồ Hòa Thượng không nói láo. Chính hắn cũng đang ở trên thuyền. Nếu như xảy ra vấn đề gì, bản thân hắn cũng chạy không thoát. Cho nên hắn không thể nào biết rõ núi có hổ, còn đi vào núi hổ được.
- Đây là nơi nào?
Âu Dương nhìn Mê Đồ Hòa Thượng nói. Hắn không rõ lắm về hải ngoại, cho nên chỉ hy vọng Mê Đồ Hòa Thượng có thể nói ra đây rốt cuộc là nơi nào!
- Là nơi nào nhìn hải đồ trên tiên thuyền một chút không phải sẽ biết ngay sao!
Mê Đồ Hòa Thượng trừng mắt với Âu Dương một cái. Sau đó hắn chỉ vào thứ giống như vại cá phía xa. Một nhóm người nghe thấy hắn nói vậy đều vây lại. Nhưng sau khi nhìn vào vại cá, tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt.
- Lão lừa ngốc! Đây là nơi nào?
Thực lực của Mạnh Cường thực sự không bằng Mê Đồ Hòa Thượng. Tuy nhiên ba chữ lão lừa ngốc này đã gọi trong cổ mộ thành thói quen. Dường như Mê Đồ Hòa Thượng nghe cũng đã quen, không hề tức giận vì điều này.
Mê Đồ Hòa Thượng kéo mọi người ra, sau đó đứng trước vại nước nhìn hải đồ trong đó bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Nhưng càng quan sát sắc mặt Mê Đồ Hòa Thượng lại càng khó coi.
- Đây là...
Mạnh Cường cũng đã sống nhiều năm ngoài hải ngoại. Nhìn hải đồ, hắn dường như dần dần nhìn thấu vài điều.
- Đừng nói đây là mãi nữa! Nhanh nói vào trọng điểm đi!
Mộc Tùng lòng ngay dạ thẳng quen rồi. Thấy Mê Đồ Hòa Thượng với Mạnh Cường như vậy, khiến hắn không chịu nổi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Chỉ sợ không phải đơn giản là lạc đường như vậy...
Cốc Thanh Vũ không tới xem hải đồ, bởi vì hắn nhìn cũng không hiểu. Lúc này Cốc Thanh Vũ cầm la bàn của hắn trong tay. Không ngờ vào lúc này la bàn của hắn lại không có một chút động tĩnh nào. Bình thường mà nói, la bàn không xuất hiện bất kỳ sự khác thường nào là đúng. Nhưng lúc này la bàn bất động lại không bình thường.
Có thánh binh ở bên cạnh, la bàn hẳn có thể cảm giác được. Cho nên bình thường mà nói, kim đồng hồ của la bàn hẳn phải điên cuồng chỉ về phía vị trí Âu Dương mới đúng. Nhưng vào lúc này la bàn lại giống như mất đi tất cả tác dụng, không hề nhúc nhích!
- Đã xảy ra chuyện! Đây là lần thứ hai, ta nhìn thấy Thần La bàn bị đè chết như vậy. Lần trước chính là lúc chúng ta mới vào mộ của yêu tổ...
Cốc Thanh Vũ run lên một cái. Phải biết rằng, Yêu tổ mộ quá tà môn. Nếu như không phải cuối cùng dựa vào thủ đoạn của Âu Dương đi ra, nếu như Âu Dương không hồi phục thực lực, như vậy cho dù có thánh binh Thứ Kiêu Cung ở đó cũng vô ích. Bởi vì thánh binh bị phong ấn chí ít là chín mươi chín phần trăm lực lượng. Dưới tình huống này làm sao có thể đánh thắng được một Tiên đế!
- Thật may lực lượng của chúng ta không biến mất!
Yên Hồng gật đầu. Có lực lượng trong người cũng là chuyện tốt. Dù sao có lực lượng đại biểu bọn họ có điều để dựa dẫm.
- Mụ nội nó, chính vì có lực lượng mới không may đấy!
Cốc Thanh Vũ rất ít khi mắng người. Lần này hắn lại nói ra lời thô tục như vậy, có thể tưởng tượng được lần này sợ là bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm còn lớn hơn cả lần trước.
- Rốt cuộc thế nào?
Cuối cùng Âu Dương cũng mở miệng. Hắn thấy những người ở đây đã biết còn mình lại không hiểu, hắn có chút không chịu nổi.
Sau khi Âu Dương cất tiếng hỏi, một giọng nữ giống như tiên âm từ trên bong thuyền truyền đến:
- Cũng bởi vì có lực lượng mới là chuyện xấu! Trong mộ của Yêu tổ, các ngươi bị phong ấn lực lượng, la bàn phán đoán các ngươi là cửu tử nhất sinh. Mà bây giờ không bị phong ấn lực lượng, la bàn đồng cũng đoán các ngươi cửu tử nhất sinh. Các ngươi nói sao...
Sở Yên Nhiên! Thời điểm Âu Dương nghe thấy âm thanh này, hắn đã nhận ra người đó là ai. Ánh mắt hắn nhìn về phía bên ngoài boong tàu. Lúc này chỉ thấy Sở Yên Nhiên đang đi chân đất ngồi trên thuyền đung đưa bàn chân nhỏ giống như bạch ngọc!
- Vẫn là phu quân nhớ Yên Nhiên....
Sở Yên Nhiên tiếp lời một câu khiến Âu Dương thiếu chút nữa thì hộc máu. Chỉ trúng tình cổ của nàng còn chưa làm gì đã nói mình là phu quân của nàng? Phải nói rằng với dung mạo của Sở Yên Nhiên, Âu Dương cưới nàng cũng không thiệt thòi. Nhưng nữ nhân này tà khí vô cùng. Nàng có thể ở trong mộ của Yêu tổ kia đã chứng tỏ nàng là người của Yêu tộc. Yêu một nữ tử như thế Âu Dương thật sự không có hứng thú.
- Nữ nhân như ngươi có biết xấu hổ hay không vậy?
Âu Dương còn chưa mở miệng, Yên Hồng ở bên cạnh đã nói chuyện. Yên Hồng mới nói một câu này nhất thời đã khiến mọi người chung quanh đều dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn Âu Dương. Đặc biệt là tiểu tử Mạnh Cường kia. Hắn đúng là không có chút phong độ của một tiên tôn. Không ngờ hắn quay về phía Âu Dương giơ ngón tay cái lên. Xem mức độ này, quả thực có thể sánh ngang với thái giam trong các kịch truyền hình trước đây.
- Ta nói chuyện với phu quân của ta thì có gì phải xấu hổ? Ngược lại ngươi, ngươi được tính là gì. Ngươi có tư cách gì mà chất vấn ta?
Sở Yên Nhiên không phải là kẻ tầm thường. Tuy rằng nhìn qua giống như một khuê tú thiên kim của đại gia, nhưng trên thực tế lại vô cùng mạnh mẽ. Một câu nói ra đã khiến Yên Hồng không biết phải nói điều gì cho phải.
- Ngươi nói Âu Dương là phu quân của ngươi. Vậy tại sao hắn lại không thừa nhận?
Yên Hồng nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc đã nghĩ ra một câu có thể phản bác lại lời nói của Sở Yên Nhiên.
- Điều này không cần ngươi quan tâm. Chuyện hai vợ chồng chúng ta, tất nhiên sẽ do chúng ta xử lý. Một tiểu nha đầu như ngươi thì biết cái gì!
Sở Yên Nhiên trừng mắt với Yên Hồng một cái. Trên căn bản Sơ Yên Nhiên cũng không để Yên Hồng vào trong mắt.
- Âu Dương thật có diễm phúc!
Mê Đồ Hòa Thượng đứng phía sau Âu Dương chẳng biết xấu hổ nói. Nhìn hắn hoàn toàn không có giác ngộ của một người xuất gia. Nhìn bộ dáng của hắn dường như rất đố kị. Làm không tốt, nếu như Sở Yên Nhiên chọn trúng hắn, hắn cũng dám hoàn tục để cưới nàng...
- Các ngươi bớt tranh cãi cho ta!
Âu Dương có chút tức giận. Bây giờ là lúc nào mà vợ với chồng. Hiện tại bản thân bị vây ở địa phương quỷ quái này, một nơi còn nguy hiểm hơn cả mộ của Yêu tổ, những người này vẫn còn sức ở chỗ này đấu võ mồm nữa sao?
Mê Đồ Hòa Thượng nghe lời lập tức ngậm miệng lại. Đừng thấy hắn là tiên tôn. Hắn biết nếu đánh nhau với Âu Dương, Âu Dương có thể đánh hắn tới mức ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra hắn.
- Âu Dương. Ngươi thử dùng hỏa diễm linh hồn xem có thể đốt ra một thông lộ để chúng ta ra ngoài được không?
Cốc Thanh Vũ nghĩ một hồi lâu. Dường như hỏa diễm linh hồn của Âu Dương l có thể khắc chế tất cả mọi thứ trong thiên hạ. Nó là hỏa diễm chí cường đứng thứ hai. Tuy rằng hỏa diễm linh hồn được xem là âm hỏa, nhưng uy lực của nó tuyệt đối không thua kém so với dương hỏa của kỳ lân.
Âu Dương gật đầu. Thật ra Âu Dương đã từng nghĩ tới điều Cốc Thanh Vũ vừa nói. Vào lúc này chỉ sợ cũng chỉ có thể dùng hỏa diễm linh hồn thử xem có thể thiêu đốt ra cái gì hay không!
Âu Dương thôi thúc ngọn lửa trên người. Hỏa diễm bắt đầu điên cuồng thiêu đốt xung quanh. Nhưng lần này thực sự quá kỳ lạ. Tuy rằng không gian xung quanh không ngừng vặn vẹo dưới uy lực của hỏa diễm, nhưng lại không hề bị thiêu đốt!
- Đừng uổng phí lực nữa. Các ngươi cho rằng những quái vật quỷ tộc kia đều ăn chay sao? Chẳng lẽ các ngươi không biết Quỷ Vương đã thức tỉnh? Bây giờ không có Yêu tổ áp chế Quỷ Vương. Hải ngoại chính là lãnh địa của hắn. Ở chỗ này hắn chính là thần!
Mặc dù Sở Yên Nhiên nói ra có phần dọa người, nhưng nàng lại không có vẻ gì là sợ sệt. Nhưng điều này lại khiến Âu Dương có chút giật mình nho nhỏ.
- Quỷ tộc?
Nghe thấy Sở Yên Nhiên nói, mọi người đều cả kinh. Bọn họ căn bản không biết những điều này. Mấy ngày nay bọn họ đều ở trong mộ của Yêu tổ, không biết bên ngoài đã xảy ra rất nhiều biến hóa to lớn.
Bây giờ Hải Ngoại Thiên Đảo sớm đã không có người sống. Nơi này đã trở thành lãnh địa của quỷ tộc. Bất kỳ người nào của tộc khác tiến vào nơi này, trừ phi là sứ giả bằng không tất cả đều phải chết ở nơi này. Bây giờ biển này từ biển tiên trở thành biến quỷ.
Quỷ tộc cũng coi là một chủng tộc thượng cổ. Tuy rằng thực lực Quỷ Vương cũng là cấp vương giả nhưng thế lực phía dưới quỷ tộc quá yếu ớt, cho nên quỷ tộc căn bản không có năng lực tranh hùng thiên hạ.
Thanks
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Từ xưa bọn họ đã làm tổ tại hải vực này. Bình thường bọn họ sẽ không đi trêu chọc những người khác. Những người khác cũng không muốn giao thiệp với những gia hỏa xấu xí này. Cho dù là Hải tộc cũng bỏ qua vì bọn họ mà bỏ qua hải vực này.
Nhưng đám người Âu Dương không biết, lão lừa ngốc Mê Đồ Hòa Thượng này cũng không biết. Hắn lại vẫn như trước kia, xuyên qua khu sương mù dày đặc. Thật ra vào giây phút bọn họ lên thuyền, tiên thuyền này đã biến thành quỷ thuyền. Bây giờ bọn họ đã xâm nhập vào lãnh địa của quỷ tộc. Hiện tại muốn ra ngoài quả thật là chuyện rất khó khăn.
- Không sai. Chính là quỷ tộc. Không người nào nguyện ý trêu chọc những gia hỏa buồn nôn này. Tuy nhiên bình thường bọn họ cũng sẽ không đi trêu chọc những người khác. Có trách thì trách các ngươi không có chuyện gì lại lên quỷ thuyền. Trong mắt người của quỷ tộc các ngươi chẳng khác nào cướp đồ của bọn họ. Bọn họ làm sao có thể buông tha cho các ngươi được!
Sở Yên Nhiên nói xong, không biết lấy từ chỗ nào nào ra một xâu kẹo hồ lô. Không ngờ ở nơi này nàng còn có hứng thú ăn kẹo hồ lô!
- Vậy làm sao mới có thể ra ngoài được?
Cốc Thanh Vũ không hiểu rõ lắm về quỷ tộc. Thật ra không riêng gì Cốc Thanh Vũ, cho dù là cường giả của những tộc khác cũng như vậy. Dù sao quỷ tộc này quá mức thần bí.
Hơn nữa thông thường bọn họ cũng sẽ không đi uy hiếp những người khác, những người khác cần gì phải tự kiếm thêm việc cho mình!
- Lão già đáng chết. Ngươi hỏi ai hả?
Sở Yên Nhiên thoáng nhìn về phía Cốc Thanh Vũ với vẻ khinh thường. Rõ ràng nàng không thích lão đầu này.
- Làm sao ra ngoài?
Âu Dương nhìn vào mặt Sở Yên Nhiên hỏi. Vào lúc này đã tiến vào sương mù dày đặc. Có tranh cãi cũng vô ích. Nghĩ biện pháp ra ngoài mới là vương đạo. Bọn họ mới ra khỏi đầm rồng, hiện tại lại rơi vào hang hổ. Thực sự là năm hạn, đi đâu cũng gặp chuyện bất lợi!
Thật ra Âu Dương nghĩ rất nhiều. Sau khi thời đại lớn xuất hiện, quá nhiều người chết tại địa phương có chút ly kỳ này. Bọn họ có thể từ trong mộ của Yêu tổ, một nơi đầy hiểm ác ra ngoài xem như đã có vận may vô cùng tốt. Nếu như những người khác đi vào, tuyệt đối chính là tới bao nhiêu chết bấy nhiêu.
Sở Yên Nhiên có chút u oán thoáng nhìn về phía Âu Dương nói:
- Phu quân, thiếp thân đâu phải không có tên.
Sở Yên Nhiên nói như thế, Yên Hồng liền quay lại phun một ngụm nước miếng xuống đất. Bộ dáng kia muốn khinh thường bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Yên Nhiên hừ một tiếng, sau đó lại nói:
- Hiện tại chỉ có thể đi tới đảo Quỷ Vương, gặp Quỷ Vương một chút! Phu quân đã tu luyện được phương pháp thánh chiến. Quỷ Vương trời sinh nhát gan sợ phiền phức. Chỉ cần lấy danh nghĩa của Chiến tộc và Chiến Vương, hơn nữa còn có thánh nữ yêu tộc như ta, cho dù Quỷ Vương có tám cái lá gan cũng phải ngoan ngoãn đưa chúng ta ra ngoài!
- Thật sự có thể được sao?
Âu Dương không ngờ được nguy cơ lần này lại có thể dễ dàng giải quyết như vậy.
- Đương nhiên. Quỷ Vương nhát gan sợ phiền phức. Phu quân là người sóng vai với Vương Chiến tộc cao quý. Nếu đã đứng ngang hàng với Chiến Vương, Quỷ Vương còn đắc tội phu quân, theo tính khí của Chiến Vương, tất nhiên sẽ dùng lực toàn tộc tàn sát hết quỷ tộc. Quỷ Vương với lá gan nhỏ kia cảm thấy hắn có thể đánh giết với Chiến Vương sao?
Sở Yên Nhiên cười ha ha một tiếng nói:
- Hơn nữa lần này hắn còn không phải chỉ đắc tội với một chủng tộc. Tuy rằng địa vị của ta không thể sánh được với phu quân, nhưng dù thế nào ta cũng là thánh nữ của Yêu tộc. Nếu như ta xảy ra chuyện tại quỷ tộc, cho dù Yêu tổ không tình nguyện, nhưng vì mặt mũi cũng phải lấy lại công đạo cho ta. Như thế tính ra, quỷ tộc trừ phi tự kiêu như Chiến Vương, bằng không hắn tuyệt đối không dám đồng thời đắc tội hai tộc cực kỳ cường thế như vậy!
Sở Yên Nhiên nói rõ ràng mạch lạc.
Thật ra Sở Yên Nhiên nói vậy hoàn toàn không sai. Âu Dương thật sự tu được phương pháp thánh chiến. Bình thường tiên tôn nhìn chưa ra, nhưng những vương giả thượng cổ này chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể hiểu rõ. Tuy rằng thân phận Âu Dương là Tịnh Kiên Vương còn chưa công khai, nhưng chuyện như vậy không người nào dám nói đùa. Một người có thân phận ngang hàng với Vương của Chiến tộc, lại thêm vào một người có thân phận thánh nữ của Yêu tộc. Đắc tội hai người kia chẳng khác gì là đắc tội hai chủng tộc. Cho nên chỉ cần Quỷ tộc không muốn đồng thời đánh giết với hai chủng tộc này, vậy hắn chỉ có thể thả bọn họ rời khỏi.
- Thì ra là như vậy.
Âu Dương gật đầu. Hiện tại chỉ đành phải theo lời của Sở Yên Nhiên đi tới đảo quỷ tộc tìm hiểu hư thực. Nhưng không biết tại sao, Âu Dương vẫn cảm thấy tâm thần có chút không yên. Tất ít khi Âu Dương có cảm giác như vậy. Tuy nhiên mỗi lần xuất hiện đều đại diện cho một chuyện lớn sắp xảy ra. Cho dù là trong mộ của Yêu tổ, Âu Dương cũng không có cảm giác bất an như vậy.
- Chủng tộc thượng cổ sống lại. Vậy tứ tông gì đó vẫn tồn tại sao?
Âu Dương rất muốn biết, khi chủng tộc thượng cổ sống lại, vậy tứ tông kia còn có ý nghĩ gì không?
- Thời đại lớn không có tông phái chỉ có chủng tộc. Trong trận tranh hùng chỉ có chủng tộc. Tông phái ở trước mặt một chủng tộc quả thực không có lực!
Sở Yên Nhiên cười nói:
- Bất kể là tông phái nào, khi ở trước mặt chủng tộc đều có vẻ cực kỳ nhỏ bé. Cho nên hiện tại tứ tông trên căn bản chỉ còn trên danh nghĩa. Còn người thống trị chân... Tại tiên giới, người thống trị Nhân tộc hẳn là Nghi Quân!
- Nghi Quân?
Âu Dương chưa từng nghe qua cái tên này.
- Đó là tên gọi của Vạn Tiên Chi Vương!
Cốc Thanh Vũ ở bên cạnh mở miệng nói:
- Vạn Tiên Chi Vương đắc đạo tại Thánh sơn. Có người nói Vạn Tiên Chi Vương đã bước vào chí cao vô thượng. Cũng có người nói Vạn Tiên Chi Vương chẳng qua chỉ là một danh hiệu. Trên thực tế thực lực nhiều nhất cũng không hơn kém đám người Diệp lão là mấy. Nhưng bây giờ thời đại lớn xuất hiện, xem ra những lời đồn đại này đều là giả. Mặc dù Nghi Quân không phải là chí cao vô thượng, nhưng chắc chắn là cường giả siêu cấp. Bằng không làm sao hắn chống lại những tộc khác được.
- Đúng! Nhân tộc các ngươi không đoàn kết nhất. Tất Ma với Sa Lâm hẳn cũng đã thức tỉnh. Hai người này lại là đối thủ một mất một còn của Nghi Quân. Cho nên một khi đánh nhau, mặc dù thực lực của Nhân tộc cường thịnh, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ có thể nằm giữa mà thôi.
Sở Yên Nhiên nói ra một vài bí sử thời thượng.
- Ta đã được nghe nói về Tất Ma và Sa Lâm. Có người nói thực lực của bọn họ chỉ kém Nghi Quân một đường. Một người thống lĩnh Tuyết tộc phía bắc. Một người thống lĩnh Sa tộc phía nam. Bọn họ đều không phải là nhân vật dễ đối phó!
Mê Đồ Hòa Thượng cũng mở miệng nói. Tuy rằng Vạn Tiên Chi Vương Nghi Quân này có rất nhiều truyền thuyết trâu bò, nhưng đã nhiều năm như vậy những cường giả thượng cổ đã thức tỉnh, hắn muốn nhất thống thiên hạ nhất định cũng có khó khăn.
- Có Phật tổ hay không có phật tổ vậy lão lừa ngốc?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Chương 770: Phu quân, để thiếp thân hầu hạ người (1)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- A...
Nghe được câu này, mọi người chung quanh đều cảm thấy bối rối. Bọn họ dùng một loại ánh mắt không thể nói được gì nhìn Âu Dương.
- Ngươi... Ngươi thật buồn nôn!
Yên Hồng giậm chân nhìn Âu Dương nói. Ngay cả nàng cũng không nghĩ tới Âu Dương sẽ nói như thế. Âu Dương căn bản giống như không nghe thấy những lời của bọn họ, dẫn theo Sở Yên Nhiên đi vào trong một gian phòng, sau đó đóng chặt cửa lại!
- Thật buồn nôn!
Yên Hồng tức giận đứng ngoài giậm chân. Chuyện nàng thích Âu Dương, đến quỷ cũng nhìn ra được.
- Hì hì, muội tử, đừng quá thương tâm. Đàn ông bình thường có ai không tam thê tứ thiếp. Trước đây có một tên đàn ông còn cưới tới ba ngàn vợ!
Mạnh Cường cười nói ra một câu như vậy.
- Đúng vậy đúng vậy. Ta nói thẳng. Sở Yên Nhiên kia có khuôn mặt đẹp như vậy. Một nam nhân làm sao chịu nổi. Ngươi hỏi lão lừa ngốc một chút xem. Nếu như Sở Yên Nhiên nói với hắn như thế, hắn có thể chịu được không?
Không ngờ Mộc Tùng lại kéo Mê Đồ Hòa Thượng vào. Nhưng lần này Mê Đồ Hòa Thượng không cãi lại. Hắn chỉ nhiệm một tiếng A Di Đà Phật tiếp theo nhắm mắt ngồi lần phật châu. Tuy nhiên hắn làm như vậy ngược lại có cảm giác giấu đầu lòi đuôi.
- Thánh nữ của Yêu tộc không chỉ cao quý. Hơn nữa mỗi đời thánh nữ còn có khuôn mặt đẹp khuynh thành. Sở Yên Nhiên tất nhiên chính là như vậy. Âu Dương có thể có được thê thiếp như vậy, cũng coi như là một may mắn rồi!
Lần này đến lượt Tháp Khắc mở miệng nói. Nhưng trong mắt Tháp Khắc có mấy phần bất đắc dĩ. Rất rõ ràng, mỹ nữ như vậy lại bị Âu Dương chiếm lấy, bất kỳ ai trong số bọn họ cũng cảm thấy mất hứng.
- Có thể các ngươi đều hiểu lầm Âu Dương!
Cốc Thanh Vũ bỗng nhiên mở miệng. Lúc này hắn đang ngồi ở trước bàn. Trên bàn bày bảy, tám đồ vật kỳ quái. Hắn vừa lấy ra vừa nói:
- Chuyện Thứ Kiêu Cung ở bên cạnh Vệ Thi người trong thiên hạ ai cũng biết. Có thể thấy được Vệ Thi trong mắt Âu Dương tất nhiên là bất phàm. Bằng không thánh cung như Thứ Kiêu Cung sao có khả năng đi theo nàng. Mà chuyện mộ của Tiễn Thần tại Lạc Mai Trấn cũng bị người đào lên. Nghe đồn một nữ tử đã ở bên cạnh Âu Dương suốt bốn mươi năm. Nữ tử đó chính là Lý Uyển Như Cung chủ Hàn Băng. Năm đó Lý Uyển Như là một tiên tôn. Trong bốn mươi năm ở cùng một chỗ còn không có chuyện gì phát sinh. Các ngươi vẫn cảm thấy Âu Dương là một quỷ háo sắc sao?
Quả nhiên Cốc Thanh Vũ là người tin tức linh thông. Ngay cả những chuyện này đều thăm dò được.
- Nói không chừng Sở Yên Nhiên đẹp hơn Vệ Thi và Lý Uyển Như thì sao?
Mộc Tùng chẳng biết xấu hổ nói. Tuy nhìn hắn như vậy, nhưng quỷ cũng biết hắn nhất định là cao thủ trong đó.
- Đẹp? Tiên giới có nữ tử nào không đẹp? Sở Yên Nhiên trong lòng ngươi và ta đẹp, là bởi vì Sở Yên Nhiên có thực lực kinh người, tạo thành ảnh hưởng đối với khí chất kia. Hai người Vệ Thi và Lý Uyển Như có thực lực tuyệt đối không kém Sở Yên Nhiên. Cho dù dung mạo có chút chênh lệch, nhưng tất nhiên sẽ không quá lớn. Cho nên ta suy đoán Âu Dương nhất định có chuyện gì còn muốn hỏi Sở Yên Nhiên...
Đúng như vậy. Ở bên trong, Sở Yên Nhiên đang ngượng ngùng cởi áo khoác. Trong chốc lát, toàn thân trắng muốt hoàn toàn lộ ra trước mặt Âu Dương.
Cho dù là với định lực của Âu Dương giờ phút này cũng có chút thần hồn điên đảo. Khi Sở Yên Nhiên đi lên phía trước cởi áo của Âu Dương, Âu Dương lại lấy áo khoác sau lưng mình choàng lên người Sở Yên Nhiên nói:
- Không cần, ngươi là người thông minh...
- Hả?
Sở Yên Nhiên nhìn Âu Dương. Thật ra vừa nãy nàng đã dùng mê hồn thuật với Âu Dương. Mê hồn thuật này đối với Âu Dương không có thương tổn gì quá lớn, tuy nhiên nàng muốn để Âu Dương và nàng gạo sống nấu thành cơm chín. Sau đó Sở Yên Nhiên liền có thể có cơ hội kéo Âu Dương vào trong yêu tộc. Nhưng bây giờ xem ra, Âu Dương căn bản không bị ảnh hưởng trước mê hồn thuật của nàng.
- Có phải Yêu tổ sai ngươi tới đây?
Trên mặt Âu Dương hiện lên một nụ cười khẩy. Âu Dương là nam nhân. Nhưng nam nhân cũng không đến nỗi bởi vì một yêu nữ như vậy mà làm trái với ý muốn của mình.
- Quan tâm chiến ý quả nhiên không giống người thường. Không trách được năm đó cô cô chết oan chết uổng!
Sở Yên Nhiên ngồi xuống bên giường. Nàng cũng không để ý mình đang trong tình trạng lộ nửa thân thể. Bởi vì thời điểm nàng hạ tình cổ với Âu Dương, trên thực tế bản thân nàng cũng chẳng khác gì đã trúng tình cổ.
Sở Yên Nhiên nói thật với Âu Dương, cũng là nói với chính mình. Cho nên trên căn bản nàng đã nhận định mình là người của nam nhân này.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Chương 771: Phu quân, để thiếp thân hầu hạ người (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Cô cô?
Âu Dương thoáng nhìn về phía Sở Yên Nhiên. Sở Yên Nhiên nói không sai. Quan tâm chiến ý này quá cường đại. Ngay cả mộ của Yêu tổ cũng không ràng buộc được quan tâm chiến ý. Tuy quan tâm chiến ý không có lực chiến đấu, nhưng lại có thể nhìn thấu tất cả.
- Đó là thánh nữ đời trước. Cô cô là thánh nữ mạnh nhất Yêu tộc từ xưa tới nay. Thực lực đó không hề thua kém với Yêu tổ đời trước. Năm đó cô cô rất thích Yêu tổ, nhưng Yêu tổ vốn là người vô tình. Trước sau không chịu tiếp nhận cô cô. Cuối cùng không ngờ hắn lại phái cô cô đi mê hoặc Chiến Vương. Cô cô căn bản không tình nguyện, nhưng Yêu tổ đáp ứng nàng, nếu như lần này cô cô có thể thành công, khi cô cơ trở về hắn liền để cô cô làm Yêu hậu.
Sở Yên Nhiên nói xong, vành mắt thậm chí có chút đỏ. Âu Dương ở bên cạnh bên giường lấy một cái khăn tay đưa đến trước mặt Sở Yên Nhiên.
- Nhưng đó cũng là lần cuối cùng cô cô gặp Yêu tổ. Trước khi đi, cô cô đã nói với Yêu tổ, ngươi nhất định sẽ hối hận! Bởi vì cô cô biết quan tâm chiến ý lợi hại đến mức nào. Nhưng vì hắn, cô cô vẫn bước lên con đường kia. Cô cô một mình tiến vào Chiến tộc. Trên đường đi cô cô đã mê hoặc tất cả những nam tử đã nhìn thấy cô cô. Cuối cùng nhìn cô cô gặp được Chiến Vương, cô cô muốn dùng mê hồn thuật để mê hoặc Chiến Vương. Nhưng đáng tiếc cô cô đã thất bại. Mê hồn thuật của cô cô hoàn toàn không có tác dụng đối với Chiến Vương. Chiến Vương bắt được cô cô, nhưng hắn không giết chết cô cô, mà nói cho cô cô biết, sau khi cô cô chết nam nhân kia sẽ tỉnh ngộ. Nhưng hắn không cho nam nhân kia có cơ hội tỉnh ngộ. Hắn dùng một loại bí thuật thần kỳ đưa cô cô đến một thế giới mà Yêu tổ vĩnh viễn cũng không tìm được...
- Sau đó khi Yêu tổ biết được tin tức của cô cô, hắn mới hiểu được hóa ra mất đi lại đau lòng như vậy. Một mình Yêu tổ bước vào lãnh địa của Chiến tộc, yêu cầu Chiến Vương phải trả cô cô. Nhưng Chiến Vương lại nói cho hắn biết, hắn đã đưa cô cô đến 3000 năm sau. Yêu tổ lại không có khả năng sống tới ba ngàn năm tuổi. Bởi vì thời điểm này thời đại lớn đã sắp kết thúc. Chí cao vô thượng cuối cùng sắp sinh ra. Bất luận Yêu tổ thành hay bại, cuối cùng hắn đều phải chết! Sau đó nam nhân này hùng bá thiên hạ chết cũng không nhắc tới tên cô cô nữa. Nhưng ta biết, trong tim của hắn vẫn không quên cô cô!
- Nói những điều này là có ý gì?
Âu Dương ngồi ở chỗ đó nói. Nói thật Sở Yên Nhiên giảng giải không phải rất êm tai, nhưng Âu Dương lại có thể hiểu rõ một vài chuyện trong đó.
Phù phù!
Bỗng nhiên, Sở Yên Nhiên quỳ xuống trước trước mặt Âu Dương nói:
- Chiến Vương đưa cô cô đến một thời không dị thường. Nơi đó mãi mãi nhanh hơn nơi này ba ngàn năm. Yên Nhiên là do một tay cô cô nuôi lớn. Yên Nhiên biết, Chiến Vương không thể nào bởi vì Yên Nhiên mà thay đổi tâm ý. Nhưng Chiến Vương lại có thể vì ngươi mà từ bỏ giam cầm cô cô. Trước lúc cô cô đi đã nói với Yên Nhiên biết, lúc cô cô còn sống không thể ở chung một chỗ với cô cô. Cô cô mong muốn sau khi chết có thể được chôn cùng Yêu tổ. Yên Nhiên van cầu phu quân. Nếu như phu quân mở miệng, Chiến Vương nhất định sẽ tìm cô cô trở về! Đến lúc đó cô cô có thể được đưa vào trong mộ của Yêu tổ. Nếu như phu quân đáp ứng chuyện này, mặc dù Yên Nhiên phải phản lại Yêu tộc cũng thề sống chết đi theo phu quân!
Thời điểm Sở Yên Nhiên nói những lời này, quan tâm chiến ý của Âu Dương trước sau đều nhìn nàng. Nàng không hề nói dối, nếu không sẽ không dám nói ra chuyện phản lại Yêu tộc.
Nhìn nữ tử ngồi bên cạnh mình, Âu Dương không thể tưởng tượng được, nữ tử này lại giấu kin tâm tư như vậy. Ngay cả Yêu tổ cũng bị nàng lừa gạt!
- Bạch Tinh chính là Yêu tổ chuyển thế. Tại sao ngươi không để cô cô ngươi sống cùng với Yêu hiện tại?
Âu Dương có chút không hiểu.
- Không! Hắn không phải là Yêu tổ chuyển thế. Chí ít thế hệ này không phải. Bởi vì Yêu tổ đời trước đã tự sát!
Sở Yên Nhiên bỗng nhiên nói ra bí ẩn như vậy!
- Tự sát? Vương giả tự sát?
Âu Dương có chút không tin nhìn Sở Yên Nhiên.
- Đúng! Khi Chiến Vương đưa cô cô đến một thời không vĩnh viễn nhanh hơn hiện tại ba ngàn năm, sau đó Chiến tộc bị thiên thu, thời đại lớn sắp kết thúc. Yêu tổ biết mình không còn sống được bao lâu nữa.
Thời khắc cuối cùng hắn đã phong ấn linh hồn của mình trong hồng thạch, đồng thời cũng đã báo cho Yên Nhiên được biết. Hắn làm như vậy, một khi linh hồn lại bị kích hoạt sẽ có ngàn năm tuổi thọ.
Mà lần này mộ của Yêu tổ mở ra, Yêu tổ đã sống lại. Tuy rằng Bạch Tinh nhận được lực lượng của Yêu tổ nhưng không phải là Yêu tổ. Yêu tổ không muốn bước ra khỏi nghĩa địa một bước, bởi vì đến lúc này hắn vẫn không tha thứ cho hành động của mình lúc trước.
Bây giờ hắn chỉ có thể chờ chết. Lần này Yên Nhiên đi ra tuy rằng ngoài mặt là trợ giúp Yêu tổ mới theo dõi phu quân lôi kéo phu quân, trên thực tế ta muốn thành toàn cho hai người có tình này.
- Ngàn năm... Chỉ có ngàn năm sao...
Âu Dương nghe được điều này, liền cảm giác trong đầu mình mơ mơ hồ hồ giống như có vật gì bị kích hoạt. Nhưng khi Âu Dương suy ngẫm, những thứ này lại biến mất.
- Lẽ nào phu quân không muốn thành toàn cho hai người có tình này sao? Thật ra, chỉ cần phu quân mở miệng, Chiến Vương nhất định sẽ ra tay. Nếu vậy hai người có tình bị chia lìa ngàn vạn năm kia lại có thể đoàn tụ với nhau. Đây là thiên đại ân đức!
Sở Yên Nhiên vẫn muốn cố gắng. Cho tới bây giờ Chiến Vương vẫn là một người không chịu cúi đầu làm bất kỳ chuyện gì. Cho dù Chiến tộc bị tàn sát gần như không còn, cho dù đưa hắn đến núi đao biển lửa, hắn sẽ không nhường bất kỳ ai. Có thể nói, cứu cô cô của Sở Yên Nhiên chỉ có một người. Đó chính là Âu Dương!
Chiến Vương hứa cho Âu Dương vị trí Tịnh Kiên Vương. Nếu như Âu Dương tự thân tới Chiến tộc, yêu cầu Chiến Vương phóng thích cô cô, như vậy cho dù Chiến Vương không vui cuối cùng cũng nhất định phải đồng ý. Có thể nói Âu Dương là cứu tinh duy nhất, cũng là hy vọng duy nhất của Sở Yên Nhiên.
Nghe Sở Yên Nhiên nói vậy, nói thật Âu Dương có chút cảm động. Nhưng cảm động và hỗ trợ là hai việc khác nhau. Nếu như muốn giúp Sở Yên Nhiên, vậy tương đương với nói sau này mình phải liên kết với Chiến tộc.
Muốn Chiến Vương hỗ trợ thả cô cô Sở Yên Nhiên là chuyện dễ dàng như vậy sao? Chỉ cần mình mở miệng, Âu Dương nghĩ, tất nhiên Chiến Vương sẽ đồng ý. Nhưng chỉ sợ mình thật sự phải làm Tịnh Kiên Vương chết tiệt kia.
- Ta có lý do gì phải giúp ngươi?
Âu Dương nhìn Sở Yên Nhiên, trong mắt không mang theo chút cảm xúc nào. Âu Dương nói vậy cũng không sai. Nơi này là Tiên giới. Âu Dương không phải là người háo sắc, chung quy không thể nào bởi vì ngươi lộ thân hình một hai lần hoặc là ngủ cùng ta một đêm mà phải đùa với tương lai của chính mình được.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart