- Ca đã mất đi rất nhiều rất nhiều. Từ nay về sau các ngươi không thể có chuyện được. Nếu như các ngươi lại có chuyện, nói không chừng ca ca sẽ thật sự sẽ suy sụp..
Âu Dương làm sao có thể không biết thanh chủy này chính là do Âu Minh đưa cho Lý Uyển Như.
Thanh chủy thủ này giống như bạn tri kỉ, mình vẫn luôn mang theo người. Tối hôm ấy tại khách sạn, cũng chỉ có đệ đệ này mới khiến mình hoàn toàn không có bất kỳ đề phòng nào, lấy được từ trên người mình.
Phải biết rằng, trước đây Âu Minh chính là một tên trộm. Trong lúc Âu Dương hoàn toàn không đề phòng, Âu Minh lấy đi vài món đồ từ trên người Âu Dương là cực kỳ dễ dàng. Nhất định là do Âu Minh đã đưa thanh chủy thủ này cho Lý Uyển Như. Có lẽ Âu Minh đã đọc được khả năng của nó từ trong tâm trí của mình. Có lẽ chuyện liên quan đến Sở Yên Nhiên, Âu Minh cũng đã nói cho Lý Uyển Như biết.
Âu Dương có thể hiểu rõ, Âu Minh làm như thế cũng là vì mình. Hắn không muốn nhìn mình mỗi ngày sống trong thống khổ. Cho nên hắn đã dùng cách thức cực đoan như vậy để kết thúc tất cả.
Nhìn thi thể Lý Uyển Như trong lòng, lại nhìn chữ tấm bia Tiễn Thần Âu Dương chi mộ, Âu Dương bắt đầu dùng tay đào chỗ này lên.
Giờ phút này không có ai quấy rầy Âu Dương. Bởi vì mọi người biết vào lúc này Âu Dương cần yên tĩnh.
- Uyển Như, nơi này đã từng là huyệt mộ của Âu Dương. Các ngươi không thể sinh cùng một chỗ. Sau khi chết ta cho các ngươi cùng một huyệt, coi như hoàn thành một mộng của nàng...
Âu Dương không ngừng đào xới, giống như thật sự muốn đào ra một hài cốt vậy.
Nhưng không có khả năng này. Trong mộ huyệt này đương nhiên không có khả năng có thi thể của Âu Dương.
Sau khi tự tay đặt thi thể của Lý Uyển Như vào trong mộ huyệt do mình đào ra, Âu Dương thật lâu không đành lòng lấp đất lên. Nhìn khuôn mặt đã từng vô cùng quen thuộc kia, nhớ từng cảnh tượng trong Lạc Mai Trấn, Âu Dương cảm giác dường như mình bị lạc lối.
- Âu Dương, có vài thứ đã qua thì để nó qua đi. Lý Uyển Như là một nữ tử tốt, nhưng cả đời nàng đều sống vì một người. Đây cũng là một loại bi kịch. Dùng phương pháp như vậy để kết thúc sinh mạng, bất luận nàng có thể tìm được Âu Dương hay không, chí ít nàng đã được giải thoát. Bây giờ hẳn là ngươi nên khẩn cầu tương lai có một ngày nàng có thể chuyển thế luân hồi. Mặc dù chỉ là một người bình thường, nhưng có thể có được hạnh phúc. Đó chính là kết cục tốt nhất đối với nàng!
Bạch Hủ Minh nhẹ nhàng đi tới phía sau Âu Dương vỗ vỗ vào vai Âu Dương nói.
Khi Bạch Hủ Minh vừa nói xong, Âu Dương lấy bùn đất bắt đầu mai táng Lý Uyển Như. Giờ này phút này trên mặt Âu Dương lộ ra một nụ cười khẽ nói:
- Sư phụ, ta tin chắc, sau khi tất cả những điều này chấm dứt ta vẫn có thể nhìn thấy Uyển Như. Ta tin tưởng lúc đó nàng nhất định rất hạnh phúc. Nàng nhất định có thể tìm được hạnh phúc của mình! Nếu như có ông trời, ông trời già như vậy nhất định sẽ làm chủ cho nàng. Nếu như không có ông trời, vậy ta sẽ là ông trời làm chủ cho nàng!
Nghe thấy hắn nói như vậy, mọi người chung quanh đều thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ đều sợ cái chết của Lý Uyển Như sẽ đả kích Âu Dương quá lớn. Tuy nhiên hiện tại xem ra, Lý Uyển Như chết mặc dù có đả kích Âu Dương, nhưng không đến mức khiến Âu Dương suy sụp.
Đúng như Âu Dương suy nghĩ, gần đây hắn đã trải qua quá nhiều chuyện. Từ Sở Yên Nhiên chết, đến Chiến Vương chết. Hiện tại lại tới Lý Uyển Như chết. Mỗi người quen đều dần chết đi. Hiện tại Âu Dương muốn nhất chính khiến đám người thân bằng hữu còn lại có thể sống tốt. Người bị chết cũng không thật sự chết đi. Dù sao trong truyền văn, khi đạt được chí cao vô thượng liền có thể mở ra hành lang luân hồi. Chỉ cần mình nỗ lực, sẽ có một ngày mình nhất định có thể gặp lại những bằng hữu đã qua đời này!
- Tin tưởng ta, sẽ có một ngày, ta nhất định sẽ tìm được dấu chân của các ngươi trong hành lang luân hồi! Yên Nhiên, nàng mãi mãi là hồng nhan tri kỷ của ta. Chiến Vương, tương lai chúng ta sẽ cùng uống rượu mừng! Uyển Như, ngươi nhất định có thể tìm được Âu Dương thương ngươi!
Sau khi Âu Dương mai táng cho Lý Uyển Như, liền vung tay khắc lên mộ bia vài chữ -thê tử của Tiễn Thần cũng được chôn tại đây...
Mặc dù chỉ là vài chữ đơn giản, nhưng lại đại biểu rất nhiều ý nghĩa. Trước khi Lý Uyển Như chết nàng đã nói, nàng muốn đi tìm Âu Dương trước kia, tìm Tiễn Thần bay lượn cửu tiêu trong mắt nàng. Bây giờ mình khắc như vậy cũng coi như thỏa mãn một ước nguyện nho nhỏ của Lý Uyển Như.
- Đi thôi, chúng ta lên Chúng Thần Sơn!
Trong nháy mắt Âu Dương giống như liền trong sự mờ mịt đi ra. Lúc này mặt mày Âu Dương có vẻ tươi tỉnh hơn. Nhưng những người ở đây đều hiểu rõ Âu Dương. Bọn họ đều hiểu rõ, vô hình trung Âu Dương đã mang hết trọng trách trên người.
Đạt tới chí cao vô thượng, gặp lại những bằng hữu đã mất. Đây là trọng trách lớn tới mức nào. Nhưng cho tới nay Âu Dương đã sáng tạo ra quá nhiều kỳ tích. Đối với Âu Dương mà nói, nói không chừng áp lực càng lớn thì động lực càng mạnh. Bất kể nói thế nào, nhìn thấy trong nháy mắt Âu Dương đi ra khỏi sự mờ mịt đó, trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra ý cười.
- Vậy mới đúng chứ! Đây mới là tiểu đệ của lão tử chứ. Nhớ năm đó lão tử một quyền đánh Bạch lão, chân đá Lỗ Tu...
Vào lúc này Tiểu Nhạc lại đi ra quấy rối. Kết quả còn chưa nói hết lời liền bị Bạch Hủ Minh và Lỗ Tu mỗi người một cước đạp bay ra ngoài.
Trong nháy mắt khi Tiểu Nhạc đang bay ra ngoài còn muốn nói gì đó, nhưng hắn còn chưa nói lên lời đã nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Mục Uyển, lập tức vội vàng ngậm miệng.
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Từ trước đến nay Tiểu Nhạc đều phóng túng bất kham, nói không giữ mồm giữ miệng phóng rốt cục đã tìm được một nhân vật có thể trị được hắn. Mục Uyển giống như là khắc tinh rơi từ trên trời xuống vậy.
Suy nghĩ một chút với tình cảnh lúc trước khi hai người gặp nhau lần đầu tiên tại Thông Thiên Phong Âu Dương thiếu chút nữa đã cười ra thành tiếng!
- Ta ngất! Mỹ nữ...
Đây là cảnh tượng lúc trước khi Tiểu Nhạc nhìn thấy Mục Uyển. Khi đó nếu không phải bởi vì Tiểu Nhạc là sơn linh có đủ khả năng miễn dịch trước lực lượng của Mục Uyển lực lượng, chắc hẳn lúc đó Mục Uyển đã một chiêu đánh Tiểu Nhạc bay ra ngoài.
Đã qua nhiều năm như vậy, rốt cục Tiểu Nhạc vẫn ngã xuống trong tay Mục Uyển. Hiện tại gia hỏa không giữ mồm giữ miệng này chỉ cần nhìn thấy một ánh mắt của Mục Uyển liền có thể hoàn toàn câm miệng. Chỉ sợ tất cả mọi người cũng không thể ngờ điều này.
- Được rồi được rồi... Không nói nữa... Đúng rồi Âu Dương, có phải Chiến tộc đều có ba đầu sáu tay hay không? Thiên hạ đồn đại mỗi một người trong Chiến tộc đều có lực chiến đấu vô song. Có thật như vậy hay không?
Tiểu Nhạc nhanh chóng tránh né ánh mắt của Mục Uyển, sau đó nói sang chuyện khác. Lần này hắn là rất thành công.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Đối với chuyện của Chiến tộc, phần lớn mọi người đều chỉ nghe nói. Người thật sự gặp Chiến tộc đúng là rất ít. Dù sao Chiến tộc từ trước đến nay đều không xuất thế.
- Làm gì có ba đầu sáu tay. Chiến tộc cũng giống như chúng ta. Chỉ có điều Chiến tộc có một chủng tộc có niềm tin. Chiến Vương chính là niềm tin cao nhất của bọn họ. Bọn họ không tin trời không tin đất, chỉ tin một mình Chiến Vương của bọn họ!
Trên mặt Âu Dương thoáng lộ ra một nụ cười. Nếu như không phải tận mắt thấy một khắc trước Âu Dương tự tay mai táng Lý Uyển Như, tuyệt đối không ai nghĩ đến kết quả như thế.
- Không phải đâu. Không phải ngươi nói Chiến Vương đã chết. Sau này ngươi chính là Chiến Vương mới sao? Vậy ngươi chẳng phải là chủ của tất cả Chiến tộc sao?
Tiểu Nhạc trợn trừng mắt nhìn Âu Dương. Trong lúc hắn nói chuyện, một nhóm người đều dùng ánh mắt tương tự nhìn Âu Dương. Trong thời đại lớn này, nếu như có thể được Chiến tộc làm hậu thuẫn, như vậy trong thời đại này sẽ không còn là tứ cố vô thân, chắc chắn một nhân vật bá chủ một phương.
Coong...
Âu Dương chưa kịp trả lời, bỗng nhiên nhìn lên hư không. Trong bầu trời chợt lóe lên một khe nứt nho nhỏ sau đó biến mất trong trên trời. Nếu như không phải Âu Dương vừa vặn ngẩng đầu chỉ sợ cũng sẽ không nhìn thấy. Trong nhắt mắt Âu Dương nhìn thấy được một nhân vật truyền thuyết bên trong khe nứt vừa lóe lên đó.
Cái bóng chợt lóe lên trên không trung sau đó lập tức biến mất. Nếu như không phải Âu Dương vừa nãy vận dụng quan tâm chiến ý, chỉ sợ hắn đều không thể nhìn thấy cái bóng đó xuất hiện trong không trung. Âu Dương đương nhiên biết cái bóng đó là ai, nhưng tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?
- Nơi này càng lúc càng cổ quái!
Trong lòng Âu Dương thầm nghĩ. Những hắn không hề nói ra điều này, Không phải bởi vì hắn muốn che giấu mọi người. Mà bởi vì Sở Yên Nhiên và Lý Uyển Như chết khiến Âu Dương càng thêm lưu ý tới những người bên cạnh. Âu Dương không muốn những người bên cạnh biết quá nhiều. Bởi vì biết càng nhiều ngược lại càng thêm nguy hiểm.
- Dĩ nhiên, Hải Hoàng Yêu tổ gì đó, từ hôm nay trở đi trung tâm của Tiên giới đều thuộc về chúng ta!
Âu Dương đắc ý nhìn lên bầu trời. Hắn biết gia hoả vừa nãy kia hẳn chỉ đang ẩn núp trong khe nứt chưa hoàn toàn rời đi. Hắn nói câu này chính là nói cho gia hoả kia nghe. Đương nhiên Âu Dương không hi vọng chỉ dựa vào mấy câu nói có thể khiến gia hoả này đi ra. Tuy nhiên vẫn có thể châm chọc một chút.
- Khẩu khí thật lớn!
Ngay khi Âu Dương vừa dứt lời, phía trên Chúng Thần Sơn chợt có mây đen bao phủ, sấm chớp cuồn cuộn. Một đám người to lớn xé rách lớp sương mù dày đặc của Chúng Thần Sơn xuất hiện trước mắt của bọn họ. Người dẫn đầu trong những người này trên người xuất hiện kiếm khí. Cả người giống như là một thanh lợi kiếm đang nằm trong vỏ kiếm, chỉ cần ra khỏi vỏ sẽ lập tức giết người.
Âu Dương không biết người này. Nhưng Âu Dương lại nhận ra được thân phận của người đứng sau người này.
- Phách Kiếm! Ngươi là Phách Kiếm!
Nhìn thấy người này, Bạch Hủ Minh kêu lên. Không sai. Đây chính là trưởng lão Phách Kiếm của Chúng Thần Điện lúc trước. Mọi người đều nhận ra, người đứng bên cạnh Phách Vương chính là Hồn Vương tìm đường sống trong chỗ chết!
Phách Kiếm Hồn Vương đều đến đông đủ. Âu Dương nhìn đám người đó. Quả nhiên hắn phát hiện được một người đang đứng trong đám người nhìn hắn mỉm cười —— Hoàng Thiên!
- Tiễn Thần bị người đuổi giống như chó nhà có tang lại dám trở về. Ngươi không sợ sẽ đi tới ngày tận thế cùng Chiến tộc sao?
Phách Kiếm và Hồn Vương hẳn là phe của Nghi Quân. Bằng không hắn tuyệt đối sẽ không dùng ngôn ngữ như vậy để kích động Âu Dương.
Thiên hạ đều biết chuyện Âu Dương chiến đấu một trận ở hải ngoại. Vào lúc này những người dám nói lung tung đả thích Âu Dương thật sự không nhiều. Có thể tưởng tượng, sở dĩ bọn họ dám nói như vậy nhất định là do Nghi Quân đã dùng biện pháp gì khiến những người này làm như vậy.
- Ta chưa bao giờ nói chuyện với chó điên!
Âu Dương xem thường không thèm liếc mắt nhìn Phách Kiếm một cái. Một vài gia hỏa bị người cho là kẻ bị bỏ rơi vẫn còn ở nơi này kêu gào. Bọn họ không biết, tất cả những điều này đều chẳng qua chỉ là do người khác cố ý bố trí mê cục mà thôi. Chỉ dựa vào những người này đã có thể ngăn cản Âu Dương sao?
- Âu Dương quả nhiên vẫn là Âu Dương. Bất cứ lúc nào cũng vẫn kiêu ngạo, chưa bao giờ từng thay đổi. Sư phụ, thu tay lại đi...
Hoàng Thiên bỗng nhiên mở miệng nói. Hắn đứng ở phía sau Phách Kiếm khổ sở nói:
- Sư phụ, có lẽ chúng ta chỉ là kẻ bị bỏ rơi...
- Nói nhảm gì vậy? Nghi Quân đại nhân chẳng qua tạm thời ra ngoài, sẽ nhanh chóng trở lại. Đến lúc đó có Nghi Quân đại nhân tại, còn sợ không bắt được gia hoả này sao?
Hiển nhiên Phách Kiếm quá mức tin tưởng vào Nghi Quân.
- Phách Kiếm, thôi quên đi. Chúng ta thật sự đã bị bỏ rơi...
Hồn Vương cũng cười khổ. Nghi Quân chân trước đi, Âu Dương chân sau liền đến đây. Chỉ cần còn có chút đầu óc hẳn có thể hiểu rõ. Nghi Quân đã bị Âu Dương doạ chạy. Hoặc là nói Nghi Quân hẳn đã hiểu được điều gì đó
Nghe nhiều người như vậy nói, đầu óc Phách Kiếm cũng có chút không phản ứng kịp. Hồn Vương bên cạnh hắn lại mở miệng nói:
- Nếu như ta đoán không sai. Lúc này dưới Chúng Thần Sơn hẳn chính là trăm vạn Chiến tộc! Chỉ sợ sau hôm nay, chúng ta gặp lại Âu Dương không thể gọi hắn là Tiễn Thần nữa. Hắn sẽ có tên gọi mới là Chiến Vương!
- Chiến Vương...
Đầu óc Phách Kiếm phản ứng chậm hơn một vài người. Đây là một kiếm si. Ngoại trừ kiếm ra, đối với những sự vật khác hắn đều phản ứng chậm hơn nửa nhịp. Lúc này nghe thấy Hồn Vương nói như vậy, hắn mới hiểu ra được
- Không trách được Nghi Quân lại buông tha sào huyệt chạy đến nơi đây nhiều năm như vậy. Nói vậy trước đây rất lâu hắn đã phát hiện ra Chiến tộc ẩn náu ở đây. Hắn muốn đối phó với Chiến tộc. Nhưng đáng tiếc nhiều năm như vậy hắn vẫn không thành công. Hôm nay Chiến Vương thật sự rốt cuộc đã xuất hiện. Hắn chỉ có thể chạy trốn giống như một con chó nhà có tang!
Trong mắt Hồn Vương mang theo vẻ khinh thường.
Thật ra hắn không để ý tới chuyện Nghi Quân chạy trốn. Dù sao một mình đấu một chọi một với Âu Dương, cho dù là Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập cũng không làm được, Nghi Quân biết khó mà lui không có gì là sai. Nhưng trước khi Nghi Quân rời đi lại còn căn dặn đám người bọn họ một khi Âu Dương tới thì ngăn cản hắn. Điều này khiến Hồn Vương có chút không chịu nổi!
Ngươi đường đường là một bậc vương giả còn phải chạy trốn, lại bảo tiểu binh như chúng ta ngăn cản đại tướng của người ta. Có thể làm được điều này sao? Đây quả thực là một chuyện nực cười...
Âu Dương nhìn đám người bọn họ khẽ mỉm cười nói:
- Ha ha, nếu như ta đoán không sai, hẳn là tên gia hỏa Nghi Quân kia bảo các ngươi ở chỗ này chờ ta sau đó ngăn cản ta! Dùng dùng đầu óc của các ngươi suy nghĩ một chút xem. Chủ nhân của các ngươi đã chạy, lưu lại đám người các ngươi chẳng qua là một vài kẻ bị bỏ rơi thôi. Nếu như ta muốn giết các ngươi, chỉ cần một ý niệm trong đầu đã có thể làm được.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Âu Dương nói đặc biệt khó nghe. Đám người bọn họ trước khi thời đại lớn xuất hiện đều là cường giả một phương. Bây giờ những cường giả này lại bị người ta nói thành một ý niệm trong đầu là có thể giết chết. Điều này khiến Phách Kiếm có thiên tính rất mạnh có chút không chịu nổi.
Tuy nhiên Âu Dương không để ý đến dáng vẻ nhe răng nhếch miệng của Phách Kiếm. Trong mắt Âu Dương, Phách Kiếm căn bản không tính là gì. Cho dù chủ nhân của bọn họ Nghi Quân tự thân tới đây, không cẩn thận cũng có thể bị một mũi tên của mình bắn chết.
- Các huynh đệ Chiến tộc đang ẩn nấp, các ngươi còn chờ gì nữa! Thời đại lớn đã xuất hiện. Cúng ta cũng nên khiến thế giới này một lần nữa nhìn thấy rõ uy thế của Chiến tộc rồi!
Hai mắt Âu Dương nhìn về phía trước. Giọng nói của hắn cũng không lớn, nhưng lại theo gió phiêu lãng tới mọi ngóc ngách của Chúng Thần Sơn.
Khi giọng nói của Âu Dương vừa dứt, mặt đất bắt đầu điên cuồng rung chuyển. Theo mặt đất rung chuyển, Chúng Thần Sơn bất ngờ từ đó tách ra. Trung tâm ngọn núi, một khe nứt mở ra. Sau đó vô số bóng người bay vèo vèo vèo ra bên ngoài. Phóng tầm mắt nhìn tới, những bóng người này nữ có nam có, so với người bình thường thực sự không khác nhau là mấy.
Nhưng nhìn những bóng người bay vụt ra, Âu Dương biết, đây là người của Chiến tộc. Bọn họ ẩn nấp ở dưới Chúng Thần Sơn chờ mình đánh thức Chiến tộc!
Vô số người của Chiến tộc bay ra. Mỗi người trong Chiến tộc có lực chiến đấu tuyệt đối không thua kém Phách Kiếm. Cường giả siêu cấp trong Chiến tộc thậm chí còn có lực chiến đấu ngang với Kỳ Lân Vương!
Nhìn trăm vạn Chiến tộc xuất hiện, hùng tâm tráng chí của Âu Dương đều bị thiêu đốt. Có trăm vạn người của Chiến tộc đi theo, thiên hạ có nơi nào không thể đi? Không trách được Chiến Vương có thể có hào khí như vậy!
Trên đỉnh núi, trong đám mây, khắp nơi đều là người của Chiến tộc được đánh thức. Con mắt của bọn họ đều nhìn về một hướng, Chiến Vương mới của bọn họ! Âu Dương, Chiến vương mới của bọn họ!
- Chiến Vương không chết, Chiến tộc bất diệt! Xem ra thế giới này thật sự phải rối loạn...
Hoàng Thiên nhìn Chiến tộc bay ra đầy trời, trong tim của hắn mơ hồ có mấy phần lo lắng. Tuy nhiên hắn biết, có mấy lời hắn không thể nói ra, nhất định phải để bản thân Âu Dương phát hiện. Có lẽ đây chính là quy tắc của trò chơi. dùng thế giới này làm lợi thế cuối cùng của trò chơi...
Đám người Phách Kiếm rời khỏi Chúng Thần Sơn. Âu Dương không làm khó bọn họ. Dù sao trong mắt Âu Dương, bọn họ chẳng qua chỉ là những quân cờ mà thôi. Cho dù giết bọn họ cũng không có ảnh hưởng quá lớn đối với Nghi Quân.
Chiến tộc không cần Âu Dương sắp xếp. Sau khi bọn họ đi ra liền xé rách Chúng Thần Sơn một lần nữa tập hợp lại một chỗ. Sau đó Chiến tộc bắt đầu sửa lại Chúng Thần Điện, xây dựng cung điện cho Vương của bọn họ. Trong lúc đó Âu Dương lại một mình đi đến nơi đã từng là Hồn điện. Bởi vì Âu Dương biết, nơi đó có một người hẳn vẫn đang chờ mình.
Trong lòng Âu Dương dường như có rất nhiều tâm sự. Mà tất cả những tâm sự này đều vì Vệ Thi. Âu Dương cố gắng kìm nén tâm sự trong lòng. Hắn biết, mình không thể lại mất đi người thân bằng hữu nữa. Mất đi Sở Yên Nhiên hắn đã cảm thấy đau. Mất đi Lý Uyển Như khiến bản thân mình đầy vết thương. Mình không giống với những người khác. Mục tiêu của bọn họ đều là truy tìm cái chí cao vô thượng kia, vì chí cao vô thượng có thể từ bỏ tất cả.
Nhưng mình không làm được như vậy. Trong lòng mình còn quá nhiều lo lắng. Không giống với những người khác, Âu Dương đang không ngừng tiến lên vì những lo lắng này.
Leo lên vị trí ngọn núi Hồn Điện, Âu Dương từng bước tiến gần tới biển mai. Càng tới gần nơi này, Âu Dương càng cảm thấy trong lòng bất an. Hắn không biết phải mở miệng thế nào khi đối mặt với một nữ tử chờ đợi mình hơn bảy ngàn năm?
Lẽ nào dùng một câu rất xin lỗi hoặc là xin lỗi thì có thể giải quyết được sao?
Vẫn là bóng người quen thuộc kia. Bảy ngàn năm không lại lại bất kỳ vết tích nào trên người nàng. Trước sau nàng đứng ở trong biển mai. Nàng vẫn bình tĩnh như vậy, giống như đã đoán trước được những điều này.
Khi Âu Dương bước vào biển mai, hắn liền dừng bước. Hắn cứ đứng từ phía nhìn Vệ Thi. Phía sau Âu Dương lại lóe lên huyết quang. Thứ Kiêu Cung biến thành một con cú huyết sắc không ngờ vỗ cánh bay đến bên cạnh Vệ Thi sau đó giống như một hài tử trở về nhà, bắt đầu bay lượn xung quanh Vệ Thi.
Bây giờ Thứ Kiêu Cung đã không còn giống như trước đây nữa. Trước đây Thứ Kiêu Cung liên kết với linh hồn của mình. Sau khi mình chặt đứt liên kết với Thứ Kiêu Cung, tuy rằng Thứ Kiêu Cung vẫn nhớ mình, nhưng không còn liên kết linh hồn nữa. Tuy nhiên Âu Dương cũng không quá quan tâm tới điều này. Bởi vì Thứ Kiêu Cung sẽ không phản bội mình. Tại thời khắc mấu chốt, không có ràng buộc có lẽ Thứ Kiêu Cung sẽ phát ra lực lượng càng mạnh mẽ hơn.
- Đã giải quyết xong rồi sao? Rốt cuộc đã có lá gan tới thăm ta sao?
Một giọng nói rất bình tĩnh lại vô cùng quen thuộc truyền vào trong tai Âu Dương. Một tay Vệ Thi vuốt ve con cú huyết sắc khẽ nói.
- Phải...
Âu Dương thật sự không biết nên mở miệng nói như thế nào. Tại Tiên giới, trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng Âu Dương lại trở về nơi này. Tuy nhiên vào lúc này Tiên giới đã không còn giống như lúc trước. Tất cả đều đã bị được đặt ra ngoài ánh sáng.
- Thật ra suy nghĩ của Thứ Kiêu Cung chính là ý nghĩ trong lòng ngươi. Ta có thể đọc được. Cho nên ngươi không cần phải nói xin lỗi làm gì. Bây giờ Thứ Kiêu Cung lại trở lại bên cạnh ta, ta đã hiểu rõ tất cả!
Vệ Thi quay người lại, cho Âu Dương một nụ cười ngọt ngào. Nụ cười này giống như ánh mặt trời hòa tan hàn băng. Trong nháy mắt khiến Âu Dương hiểu rõ tất cả...
Âu Dương nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Vệ Thi. Giờ phút này Âu Dương bỗng nhiên phát hiện, hóa ra người hiểu mình nhất không phải là Lý Uyển Như mà là Vệ Thi người đang đứng trước mặt mình. Cũng có thể bởi vì Âu Dương chưa bao giờ từng thật sự thử bàn luận với Vệ Thi điều gì, cho nên mới phải đi một thời gian lâu như vậy.
- Lý Uyển Như đã chết!
Âu Dương đứng ở phía sau Vệ Thi nhẹ giọng nói. Mà thời điểm nói câu này không ngờ hắn giống như một người ngoài, nói nhẹ nhàng như vậy.
Tuy nhiên Âu Dương phát hiện, khi mình nói Lý Uyển Như đã chết, thân thể Vệ Thi rõ ràng run rẩy một chút. Âu Dương từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Vệ Thi nói:
- Ta đã mất đi một hồng nhan tri kỉ và một người bạn rất tốt đối với ta. Không nên để ta lại mất đi nữa được không?
- Sẽ không, sẽ không...
Thân thể Vệ Thi run rẩy nói. Nàng dường như đã nghe ra được ẩn ý sâu xa trong lời nói của Âu Dương. Âu Dương cũng dường như có thể cảm giác được, khi Vệ Thi nói những lời này, nàng có chút hoảng sợ.
- Nếu như... Âu Dương ta nói là nếu như...
Vệ Thi quay đầu lại nhìn nam tử đang ôm mình trong lòng nói:
- Nếu như có một ngày ngươi phát hiện ta phản bội ngươi, ngươi sẽ làm sao?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Đây là câu trả lời của Âu Dương. Điều này chính là điều hắn vẫn nghĩ. Sở dĩ trước sau hắn không có cách nào quên đi tất cả để trở lại thế giới của mình, nguyên nhân rất lớn chính là trong lòng có lo lắng. Nếu như tất cả lo lắng đã không còn, Âu Dương nhất định sẽ trở lại thế giới của mình, làm lại một Thần Xạ Thủ Âu Dương.
- Nếu như ta không cho ngươi đi thì sao?
Vệ Thi dùng bộ dạng rất vô lại nhìn Âu Dương.
- Ta sẽ lưu lại bởi vì thế giới này có người khiến ta không bỏ xuống được. Nếu như có một ngày ta phát hiện người quan trọng nhất trong lòng ta phản bội ta, như vậy ta sẽ rời khỏi thế giới tranh đấu này. Sau đó ta trở lại thế giới của ta an tâm làm nhân vật nhỏ kia.
Lần này Âu Dương nói rất cương quyết, không để lại chút chỗ trống nào.
- Hi vọng vĩnh viễn không có ngày đó...
Vệ Thi dường như có chút bị thương. Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, người thống khổ nhất không phải vì thất bại, mà vì bị người mình quan tâm nhất phản bội...
Chớp mắt ba tháng đã trôi qua, toàn thế giới giống như đều bất động. Không ngờ ba tháng này lại có sự yên tĩnh nói không ra lời. Lúc đó toàn thế lực thậm chí còn không xuất hiện bất kì xung đột nhỏ nào.
Nhưng rõ ràng phía sau sự yên tĩnh này chính là một trận bão táp lớn. Ngày hôm này, mới sáng sớm Âu Dương đã nhận được tin tức tình báo cho một đội Chiến tộc phụ trách tìm hiểu bên ngoài báo lại!
- Cái gì? Vu tộc bị tiêu diệt? Vu tổ bỏ mình?
Nghe thấy tin tức này, Âu Dương liền cảm thấy trời đất có chút quay cuồng. Trịnh Tú Nhi người đã tranh đấu với hắn cả đời không ngờ cuối cùng lại dùng phương thức này để cáo biệt. Mà không ngờ nàng còn chôn cùng với tất cả Vu tộc.
- Là Nghi Quân làm? Nghi Quân phát điên sao? Hiện nay thiên hạ đại loạn. Không ngờ vào lúc này hắn lại dùng cách thức hại địch một ngàn hại mình tám trăm này để liều mạng với Vu tộc?
Âu Dương tự hỏi, từ lúc mới bắt đầu Nghi Quân giống như không đếm xỉa đến. Nhưng bây giờ xem ra, bóng tối của thời đại lớn đã sớm bao phủ lên mỗi người. Bất kỳ ai cũng không trốn thoát được.
- Vương, còn có một việc nữa!
Người báo cáo tin tức nhìn Âu Dương tiếp tục nói:
- Hải ngoại bỗng nhiên xuất hiện một màn khói đen kỳ lạ. Tất cả hải ngoại đã bị màn khói đen bao phủ. Bây giờ màn khói kia đang không ngừng khuếch tán ra bốn phương tám hướng trên toàn Tiên giới. Có không ít cường giả đều chạy đến nơi đây xem. Thậm chí...
- Thậm chí người của các ngươi đã tiến vào đúng không?
Âu Dương nhìn người Chiến tộc trẻ tuổi này nói:
- Sau đó tất cả những người đi vào đều tổn thất ở bên trong đúng không?
- Vâng, tất cả những người đi vào đều không có tin tức!
Người trẻ tuổi này nói, trên mặt có một chút đau khổ.
- Các ngươi không thể đối phó với màn khói này đâu. Nếu như ta đoán không sai, Hải Hoàng hẳn cũng đã ngã xuống. Yêu tộc hẳn đã di chuyển tới chỗ khác. Lập tức tìm kiếm vị trí Yêu tộc cho ta. Sau đó bảo Yêu tổ dẫn theo tất cả Yêu tộc nhanh chóng đến Chúng Thần Sơn. Tiên giới đã không thể ở lại được nữa!
Tất nhiên Âu Dương màn khói đen kia là cái gì. Đó căn bản chính là hắc ám do mình thả ra từ địa ngục tầng thứ mười thả ra.
Liên tưởng đến những lời Trầm Điễn nói trước khi rời đi, “hắc ám sắp đến thế gian”, Âu Dương biết, đây là do Thiên Vương ra tay. Hẳn Nghi Quân cũng hẳn là một thủ hạ chó săn của Thiên Vương. Đối phương không chút biến sắc một lần bắt Hải tộc và Vu tộc. Hiện trại trong Tiên giới, lực lượng còn chống cự lại chỉ có Yêu tộc và Chiến tộc.
Bây giờ đối kháng với Thiên Vương tại Tiên giới tuyệt đối không phải một lựa chọn sáng suốt. Cho nên phương pháp tốt nhất chính là rút tới Ma giới, hợp với Ngụy Bỉnh Dập bàn đại kế tiếp theo!
- Vâng!
Người trẻ tuổi đáp một tiếng. Hắn cũng biết tính khẩn cấp của việc này, cho nên vội vàng biến mất đi tìm tung tích của Yêu tộc.
- Âu Dương, sắp rời khỏi Tiên giới sao?
Sau khi người trẻ tuổi này rời đi, Bạch Hủ Minh từ sau tấm bình phong đi ra. Thật ra hắn đã đến được một lúc. Âu Dương cũng đã phát hiện hắn đến. Tuy nhiên dù sao đây cũng là sư phụ của mình. Bản thân mình tin tưởng hắn trăm phần trăm. Cho nên Âu Dương cũng không nói gì thêm.
- Đúng, hiện tại đã không thể ở lại Tiên giới được nữa. Màn khói đen này thực sự có chút quan hệ với ta. Chúng ta nhất định phải lập tức rời đi. Chúng ta tại Tiên giới chắc chắn không chống lại được màn khói đen này!
Âu Dương biết, vào lúc này chỉ có thể đi đến Ma giới.
- Ngươi muốn đi tới Ma giới hợp với Ngụy Bỉnh Dập sau đó sẽ ra tay?
Tất nhiên Bạch Hủ Minh có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng Âu Dương.
- Ban đầu ta vốn nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ ngay cả sư phụ cũng có thể nghĩ ra được điểm này, như vậy với trí thông minh của Thiên Vương hẳn cũng có thể nghĩ tới được. Cho nên khẳng định Ma giới cũng đã bị bọn họ bày ra thiên la địa võng. Chúng ta không thể đi tới Ma giới nữa!
Âu Dương bỗng nhiên giật mình một cái. Phải biết rằng, hiện tại ngay cả Bạch Hủ Minh cũng có thể nghĩ đến việc bọn họ sẽ rút tới Ma giới, nếu như Thiên Vương không thể tưởng tượng được vậy hắn phải rất não tàn.
- Vậy...
Bạch Hủ Minh có chút không rõ. Nếu như không đi Ma giới, vậy đi chỗ nào?
- Đi tiểu thế giới!
Trên mặt Âu Dương lộ ra một nụ cười cao thâm khó dò. Không sai, cho dù Thiên Vương có một trăm tâm nhãn, cũng tuyệt đối không thể nào ngờ được bọn họ lại đến tiểu thế giới!
Tiểu thế giới rất kém. Ở nơi đó, một quyền của Âu Dương thậm chí có thể đánh sụp đổ một thế giới.
Nhưng nơi đó lại an toàn nhất. Dù sao tiểu thế giới rất nhiều. Cho dù Thiên Vương nghĩ ra được bọn họ sẽ đi tới tiểu thế giới, trong thời gian ngắn cũng tuyệt đối không thể tìm được bọn họ. Bọn họ ở trong tiểu thế giới có thể tạm thời được nghỉ ngơi, sau đó sẽ tìm cơ hội tiến hành phản kích!
Sau mười ngày, bầu trời dậy sấm. Vô tận yêu thú từ trên trời bay xuống. Đây là tất cả lực lượng của Yêu tộc. Lần này Yêu tộc cũng đủ hùng mạnh. Dưới tình huống này Yêu tổ chỉ dẫn theo đại yêu. tất cả các tiểu yêu khác đều lưu lại một chỗ tương đối an toàn. Dù sao đại chiến lần này đối với tiểu yêu mà nói quả thực chính là chịu chết.
Trước tiên, Bạch Tinh xông lên đại điện của Chiến Vương mới xây không. Âu Dương nhìn vẻ mặt uể oải của Bạch Tinh, hắn biết thời gian gần đây Bạch Tinh hẳn cũng không dễ sống. Dù sao hải ngoại bị chiếm đóng, Yêu tộc của Bạch Tinh khẳng định cũng bị tổn thất rất lớn.
- Yêu tộc tổn thất chí ít một phần ba!
Sau khi Bạch Tinh tới, câu nói đầu tiên chính là nói cho Âu Dương biết tổn thất của bọn họ. Hiện nay thiên hạ đại loạn. Có thể hợp lại đối kháng với trời chỉ còn lại có ba thế lực Chiến tộc Yêu tộc và Ma tộc.
Tuy rằng thế lực bọn họ muốn đối kháng chỉ có một phương, nhưng Thiên Vương trước sau vẫn ẩn núp trong bóng tối. Cũng không ai biết chừng nào hắn sẽ xuất thủ đả kích bọn họ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Chiến tộc không có tổn thất quá lớn. Tạm thời lực chiến đấu của chúng ta vẫn còn. Ngay cả Thiên Vương có gan to bằng trời cũng không dám trực tiếp chống lại chúng ta. Vào lúc này chúng ta nhất định phải tạm thời tránh mũi nhọn.
Âu Dương nói ra ý nghĩ của mình, tiến hành thảo luận với Bạch Tinh một phen. Đặc biệt là chuyện đi tiểu thế giới. Bạch Tinh nghe xong hai mắt đều toả sáng.
- Ý kiến hay. Trong tiểu thế giới chúng ta có thể hoàn mỹ che giấu được chính mình.
Phía dưới mặc dù có thêm đại chiến gì, chúng ta cũng không hoàn toàn bị động.
Bạch Tinh vô cùng tán thành suy nghĩ ngoài dự kiến của Âu Dương.
- Ta đã bảo Ma Vương dẫn Ma tộc đi trước một bước. Ngày mai Yêu tộc cũng xuất phát, ta sẽ cho các ngươi một tọa độ. Các ngươi ở đó chờ Chiến tộc!
Trong mười ngày qua Âu Dương đã liên lạc với Ngụy Bỉnh Dập. Ngụy Bỉnh Dập cũng không ngốc. Tuy rằng từ bỏ Ma tộc đối với hắn có chút đáng tiếc. Nhưng vào lúc này nếu chiến đấu với Thiên Vương xuất quỷ nhập thần thực sự không được thích hợp.
- Thế nào? Ngươi không đi cùng chúng ta sao?
Bạch Tinh có chút kinh ngạc nhìn Âu Dương. Hắn biết Âu Dương nhất định còn có kế hoạch nào khác.
- Đi thì nhất định phải đi. Tuy nhiên trước khi đi chí ít cũng nên đưa cho Thiên Vương một đại lễ! Cái này gọi là lễ trả lễ. Hắn tặng cho chúng ta lễ vật lớn như thế, nếu chúng ta không đáp lễ, chẳng phải sẽ bị người ta nói là không hiểu lễ nghi sao?
Mặt Âu Dương lộ vẻ âm trầm.
- Ngươi muốn tiêu diệt Nghi Quân sao?
Trên mặt Bạch Tinh hết sức vui vẻ. Sau đó hắn nói:
- Ta sẽ bảo Yêu tộc đi trước. Ta đi cùng với ngươi. Hai người chúng ta ra tay, giết chết Nghi Quân chỉ là chuyện trong chốc lát!
Thực lực bản thân Bạch Tinh đã có chút mạnh hơn Nghi Quân. Bây giờ lại thêm Âu Dương biến thái này, hai người cùng hợp tác, chỉ cần bắt được Nghi Quân, chỉ sợ hắn ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có đã bị chém chết tại chỗ.
- Không được! Lần này đi giết Nghi Quân thật ra chỉ là một phần của mưu kế. Nếu như ta đoán không sai, bất luận lần này chúng ta đi ra bao nhiêu người cũng khẳng định không có cách nào giết chết được Nghi Quân. Cho nên mục tiêu của ta là Trầm Điễn!
Trên mặt Âu Dương lộ vẻ ác độc. Thật ra Trầm Điễn không có thế lực lớn, nhưng thực lực của hắn thực sự không cần nghi ngờ.
Âu Dương đã tính toán vài chuyện. Lần này hắn chuẩn bị dùng một chiêu giương đông kích tây tương kế tựu kế để giải quyết Trầm Điễn.
- Trầm Điễn? Tại sao không giết Nghi Quân...
Bạch Tinh nói tới đây bỗng nhiên ngậm miệng. Hắn nhìn bốn phía xung quanh một chút sau đó trực tiếp truyền âm cho Âu Dương nói:
- Lẽ nào bên cạnh ngươi có...
- Được rồi, đừng nói nữa!
Âu Dương biết với tài trí thông minh của Bạch Tinh, lúc này nhất định đã nghĩ tới rất nhiều điều. Tuy nhiên hắn không muốn nhắc lại chuyện này. Dù sao hiện tại hắn không thua được. Mỗi một bước đều phải thận trọng hơn trước kia. Nếu đi nhầm một bước cũng có thể là vạn kiếp bất phục.
- Tiếp theo ta sẽ cho truyền ra tin tức muốn giết Nghi Quân. Tọa độ tiểu thế giới chỉ có một mình ngươi biết. Ngươi mang theo bằng hữu của ta và Yêu tộc đi trước một bước. Ta cùng Chiến tộc cố gắng bố trí nghi trận. Sau khi ta giết Trầm Điễn sẽ tập hợp với các ngươi!
Âu Dương đã bố trí một bố cục hoàn mỹ. Ván cờ này theo Âu Dương thấy hẳn là không chê vào đâu được. Ván cờ này chính là để lấy mạng của Trầm Điễn! Chỉ có điều khi công bố ra bên ngoài chính là muốn lấy mạng của Nghi Quân.
Bất kể là Trầm Điễn hay Nghi Quân, lúc này chẳng qua đầu chỉ là một quân cờ trong tay Thiên Vương. Bất kể ai bị làm thịt cũng là một đả kích rất lớn đối với Thiên Vương. Điều Âu Dương muốn chính là loại cảm giác này. Mình vẫn bị tính kế. Dù sao cũng phải phản kích một lần...
Sau hai ngày, Bạch Tinh dẫn theo Yêu tộc biến mất một cách thần bí. Bọn họ tới nơi nào chỉ có một mình Âu Dương biết. Ngày thứ ba sau khi Yêu tổ rời đi Âu Dương rốt cuộc mới ra tay!
Trăm vạn Chiến tộc từ Chúng Thần Sơn đi ra, lấy uy thế che ngợp bầu trời điên cuồng tiến về phía lãnh địa Nhân tộc. Trên đường bọn họ đi qua, tất cả cường giả đều rời đi nơi khác. Đối mặt với Chiến tộc cường thế như vậy, không ai dám đối kháng. Cho dù biết rõ mục tiêu của Chiến tộc là Nghi Quân Vạn Tiên Chi Vương, nhưng bọn họ cũng không dám nói gì
Trăm vạn Chiến tộc lao thẳng tới Thánh sơn Nhân tộc. Lần này có thể so với chọc vào tổ ong vò vẽ. Có thể nói chỉ cần người có thể còn thở còn suy nghĩ được khẳng định đều chạy qua xem trận chiến này biết đánh tới mức nào.
Nhưng khi mọi người chạy tới Thánh sơn, lại phát hiện Thánh sơn phòng thủ rất chặt chữ. Nhưng Chiến tộc lại không cánh mà bay. Trong lúc nhất thời mọi người đều đang suy đoán rốt cuộc Chiến tộc đang làm trò quỷ gì.
- Thiên Vương đại nhân nước cờ này đi thực sự cao minh. Tên Âu Dương mặc dù biết rõ là hố lửa vẫn chỉ có thể nhảy vào!
Nghi Quân đứng bên cạnh Thiên Vương, bộ dạng nịnh nọt nhìn Thiên Vương.
- Ha ha, hắn thua không được. Lý Uyển Như chết gây cho hắn một đả kích quá lớn. Cho nên bố cục ta bày ra tiếp theo, với trí thông minh của hắn tất nhiên có thể phát hiện ra. Nhưng hắn có thể phát hiện ra thì sao chứ? Cuối cùng không phải vẫn nhảy vào trong sao?
Thiên Vương là một người rất tự phụ. Vơi thực lực của hắn, thật ra trước đây rất lâu hắn tuyệt đối có thể giết chết Âu Dương. Nhưng hắn không làm như vậy. Cũng không phải hắn không muốn giết, mà muốn cùng Âu Dương chơi một trò chơi. Hoặc là nói cách khác hắn muốn dùng toàn thế giới này làm bàn cờ chơi một trò chơi tử vong.
Sự thực chứng minh hắn đã đúng. Mỗi một bước cờ của hắn đều vô cùng âm hiểm, khiến Âu Dương đánh cờ với hắn mặc dù biết là cục diện tất sát vẫn nhất định phải nhảy vào chịu chết.
- Thiên Vương đại nhân, Chiến tộc với Ma tộc biến mất một cách thần bí. Ngài có biết bọn họ đi tới chỗ nào không?
Nghi Quân đứng ở phía sau Thiên Vương nói. Hiện tại Thiên Vương cũng cảm thấy có chút nghi hoặc.
Nếu như xét toàn cục, đường lui tốt nhất của bọn họ chính là ma giới. Như vậy hai giới cùng đối chọi. Nhưng lần này nước cờ của Âu Dương lại khiến Thiên Vương không hiểu. Thậm chí ngay cả hướng đi của Ma tộc và Yêu tộc hắn cũng không rõ.
Nhưng như vậy mới khiến Thiên Vương càng thêm hưng phấn. Nếu như từ đầu tới cuối toàn ván cờ đều nằm trong sự khống chế của hắn, như vậy thật sự quá tẻ nhạt. Dù sao trong tình trạng biết rõ tất thắng trò chơi sẽ không còn thú vị nữa.
Một nước cờ đi tới tiểu thế giới này của Âu Dương, ngay cả Thiên Vương cũng không nghĩ tới. Thậm chí ngay cả quân cờ lớn nhất mà Thiên Vương sắp xếp vào bên cạnh Âu Dương cũng không có bất kỳ tin tức gì.
- Trăm vạn Chiến tộc đồng thời xuất động. Âu Dương muốn đưa cho chúng ta một phần đại lễ trước khi đi.
Nghi Quân ở bên cạnh nói. Nhưng khi hắn nói lời này sắc mặt Thiên Vương lại đại biến.
Thật ra nếu như không phải Nghi Quân nói câu nói này nói, bản thân hắn sẽ không nghĩ đến. Như vậy với sự tự phụ của hắn đương nhiên sẽ cảm thấy không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ Nghi Quân lại nói ra những lời này khiến Thiên Vương nhất thời phát hiện có điểm không đúng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart