  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				10-08-2008, 03:02 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 34  
 
  Rất tiếc là không xong rồi 
 
 
  
 
- Muốn gì thì muốn, chúng tôi cÅ©ng cứ cưới vợ cho anh! - Má»i ngưá»i xúm vào bảo tôi váºy. 
Tôi giãy nảy lên, làm ra bá»™ không thÃch. Nhưng kỳ thá»±c trong thâm tâm không có gì phản đối cả. 
- Cô này chăm chỉ nết na lắm! - HỠtìm cách thuyết phục tôi. 
Con gái mà Ä‘iá»u đầu tiên được khen là nết na chăm chỉ, thì ắt là nhan sắc không ra gì rồi! Chắc thế nào cÅ©ng có khuyết táºt gì đó. 
- Nết na hay không tôi cÅ©ng không cần lắm. Cốt nhất là làm sao mặt mÅ©i phải dá»… coi má»™t tÃ, để nếu không phải suốt ngày, thì Ãt ra đôi lúc có thể ngắm được - Tôi rụt rè bảo há». 
- Cô ấy đi với anh thì xứng đôi lắm rồi - HỠnói cốt để tôi yên lòng. 
Nhưng chÃnh đó lại là Ä‘iá»u tôi sợ nhất...... 
- Cô ấy là ngưá»i có há»c thức. Tiếp xúc vá»›i cô ấy thế nào anh cÅ©ng sẽ thấy hợp ngay! 
Äiểm này thì tôi thÃch. Má»™t cô gái có há»c thức! Phải nói rằng há»c thức dù sao cÅ©ng là má»™t nét hấp dẫn đấy chứ! Các bạn cứ Ä‘á»c các mẩu rao vặt kết hôn trên báo thì biết đấy. Từ anh thợ má»›i há»c nghá» quét vôi cho đến nhà hoạt động xã há»™i có tên tuổi, có ai là ngưá»i không muốn kiếm má»™t cô vợ có há»c thức đâu nào! 
- Mẹ cô ta là ngưá»i Äức, còn bố là ngưá»i Thổ. 
- A! Äiểm này cÅ©ng hay đấy! 
Giống váºt lai cÅ©ng giống như ngưá»i lai, bao giá» cÅ©ng có những phẩm chất tốt lắm nhé! Tôi chợt nhá»› đến phu nhân Phôn XaÄ‘rextainÆ¡ trong truyện ngắn trứ danh cá»§a Hôme Xaiphetiin. Äó là má»™t phụ nữ có thân hình rắn rá»i. Sáng nào cÅ©ng váºy, ở chợ vá», mình mặc bá»™ quần áo thể thao, tay xách làn, bà vừa Ä‘i vừa nện gót dày cá»™p... cá»™p... trông rất oai vệ. 
- Cô ta nói được cả tiếng Äức, tiếng Pháp lẫn tiếng Ã! 
Tôi thầm nghÄ©: nếu săn được con chim này thì cÅ©ng tháºt bõ công chỠđợi hÆ¡n 40 năm giá»i! Ngưá»i ta nói thế mà đúng: chỉ kẻ nào biết nhẫn nhục chỠđợi thì má»›i đạt được ý nguyện. 
Bà mối chÃnh trong chuyện này là MađơmoaÄ‘en ÊléplÆ¡ra, 59 tuổi, ngưá»i gày đét như con cá nắm. 
- Cô này rất xinh, thuá»™c loại tÆ¡rétgiôli (rất đẹp) đấy! - Bà ta nói - ngưá»i cao, thon thả... trông tÆ¡récuyntivê (rất có văn hóa), mà lại dòng dõi con nhà quà phái nhé! 
- Bà Êléplơra này - Tôi bảo - Thế bà đã nói cho cô ấy biết rằng tôi đã ngoại tứ tuần chưa? 
- Nói rồi! Cô ấy bảo đàn ông cứ phải ngoại cái tầm 40 má»›i có thể gá»i là đàn ông được! 
- Thế bà có bảo vá»›i cô ấy là vóc ngưá»i tôi thấp bé không? 
- Có, nhưng cô ấy bảo được cái chắc anh thông minh! 
- Nhưng bà có kể cho cô ấy biết tôi chỉ là má»™t nhà báo quèn, lương tháng không hÆ¡n gì mấy cô thợ Ä‘an bÃt tất, tức là chỉ có 50 lia má»™t tuần, mà vá»›i Ä‘iá»u kiện là phải làm vừa lòng ông chá»§ đấy! Bà đã kể cho cô ấy biết Ä‘iá»u ấy chưa? 
- Rồi, kể hết rồi! Cô ấy có những ba cái nhà cơ, đồ đạc đủ hết, chả thiểu thứ gì! 
Nếu váºy thì được. Không có sau lại bảo không nói trước! Äã biết thế rồi mà cứ lao vào, sau này khổ thì đừng có trách! Äúng là cô ả muốn chuốc nợ vào thân, mà tôi thì hoàn toàn có khả năng làm cô ta được toại nguyện. 
Nói tháºt ra thì tôi cÅ©ng chẳng quan tâm mấy đến tất cả những chuyện này, nhưng chết ná»—i má»™t ông bạn cứ thiết tha muốn tôi lấy vợ. 
- Thôi, cưới quách Ä‘i cho rồi cáºu ạ! Cho Ä‘á»i nó dá»… chịu - Anh ta thuyết phục tôi - và cÅ©ng để bá»n tá»› khá»i lo lắng vá» cáºu nữa. Lo mãi cho cáºu, tụi tá»› cÅ©ng phát ngán lên rồi. 
- Sao cáºu lại nói thế? - Tôi bảo anh ta. - Cáºu tưởng thá»i buổi bây giá», má»™t ngưá»i con gái như thế... Chắc gì cô ta đã chịu lấy má»™t thằng ngu như tôi! 
- Thôi, đừng có nói vá»› vẩn! Äã bao năm cáºu không được biết hạnh phúc là gì, thì bây giá» hạnh phúc tá»± đến vá»›i cáºu. Chuyện ấy là thưá»ng chứ! 
Tôi đắn Ä‘o suy nghÄ© mãi, rồi cuối cùng đành liá»u gáºt đầu, mặc cho má»i sá»± Ä‘i đến đâu thì đến. 
Theo sắp đặt, ngưá»i con gái mà số pháºn đã định cho tôi sẽ lấy làm vợ, sẽ Ä‘i cùng ÊléplÆ¡ra đến sở chúng tôi. Ngưá»i bạn tôi sẽ phải có ở đó để đón há». 
Ngày hẹn đã tá»›i. Phải ngưá»i nào đã từng nến mùi cuá»™c sống độc thân má»›i hiểu rõ cuá»™c sống có ý nghÄ©a như thế nào. Từ ngày hôm trước tôi đã phải lấy chiếc áo sÆ¡ mi trắng ra giặt, rồi phÆ¡i lên trên ban công cho khô. Nhưng ác má»™t cái là hôm sau trá»i mưa tầm tã đến táºn chiá»u. Ão rút từ trên dây xuống mà nước từ hai ống tay vẫn còn chảy tong tong. Tôi còn hai cái áo nữa, nhưng má»™t cái thì bẩn quá, cái kia thì nhàu nát. À, thôi được, không sao. Tôi quyết định vắt tháºt khô... Lấy hồ phết vào cổ và hai ống tay, rồi cắm bàn là cho tháºt nóng... Ão may sẵn cái nào cÅ©ng thế, mặt trong cổ bao giá» cÅ©ng rá»™ng hÆ¡n mặt ngoài, là thế nào cÅ©ng không phẳng được! Hoá ra tôi để quên bàn là ở trên quần. Tôi chạy vá»™i đến nhấc ra, nhưng nó đã kịp làm cháy má»™t miếng tướng ở đầu gối... Chà! cái cảnh sống độc thân đáng nguyá»n rá»§a này! Thôi, muốn gì thì muốn, tôi cÅ©ng phải lấy cô gái này thôi. 
Rút cuá»™c tôi đành phải mặc cái áo hãy còn ẩm, vác cái bá»™ mặt xây sước như bá»™ que tÃnh có khÃa nấc, hãy còn rá»›m máu vì cạo vá»™i, mà ra Ä‘i. 
Muộn mất rồi! Tôi nhảy đại lên một chiếc taxi, phóng như bay đến sở. Vừa đến nơi, anh bạn tôi đã nhảy bổ ra, nghé sát vào tai tôi bảo : 
- Cáºu chết rấp ở đâu đấy? Äể ngưá»i ta chá» hÆ¡n má»™t tiếng đồng hồ rồi! 
- Thế nào?... Trông được chứ hả? 
Anh bạn tôi mặt không còn thần sắc. 
- Cứ vào xem khắc biết! 
Tôi hồi há»™p quá! Ngay cả lúc sắp bước vào phòng thi hay tháºm chà lúc sắp bị đưa ra toà án tối cao, tôi cÅ©ng chẳng thấy hồi há»™p như thế... MađơmoaÄ‘en ÊleptÆ¡ra đây rồi!... Má»™t sinh váºt kỳ dị. Nó đưa mắt nhìn tôi có vẻ sợ sệt. Tôi ngoảnh vá»™i sang phÃa ngưá»i này, nhưng anh ta đã quay mặt vào tưá»ng. Thế là hết ngưá»i cầu cứu. 
- Rất hân hạnh được gặp ông! 
- Xin lá»—i vì đã làm cô phải chá»! 
Hai ánh mắt chúng tôi chợt gặp nhau... Trá»i Æ¡i! Tôi muốn bê lấy cái bàn mà Ä‘áºp vào đầu MađơmoaÄ‘en ÊleptÆ¡ra má»™t cái! Tôi tuy khù khá» tháºt, nhưng đâu đến ná»—i để... Cái ngưá»i đàn bà mà bà ta định giá»›i thiệu làm vợ tôi này chỉ có thể dùng vào má»™t việc thÃch hợp nhất là Ä‘em nhốt vào má»™t cái lá»u, rồi đứng ngoài mà kêu : 
- Vào xem đi! Vào xem đi! Kỳ quan thứ 8 của thế giới đây! 
- Má»™t quái váºt kinh dị chưa từng có đây! Nói đúng hay sai vào xem sẽ rõ! 
Thoạt tiên có thể mang y Ä‘i trưng bày ở các chợ phiên hay các đám há»™i, sau đó mang Ä‘i trưng bày ở các tỉnh, rồi dẫn Ä‘i khắp vùng Anatôli. Rồi can đảm nữa thì làm má»™t vòng quanh châu Âu, châu Mỹ, cho các nước ngưá»i ta biết hệ động váºt cá»§a nước ta còn thêm loại gì. 
Chúng tôi bắt tay nhau. 
- Cô có được khá»e không ạ? 
- Mécxi! Còn ông? 
Äá»™t nhiên MađơmoaÄ‘en ÊleptÆ¡ra to giá»ng há»i tôi : 
- Ông thấy cô ta thế nào? 
- Bà ÊleptÆ¡ra ạ, bà có nghe nói ở Xtămbun ngưá»i ta má»›i mở má»™t vưá»n bách thú không? - Tôi há»i. 
- Không! - Bà mối buông một tiếng cộc lốc. 
Ngưá»i con gái mà bà ta muốn sẽ làm tôi sung sướng, trông chả khác gì má»™t con ngá»±a thồ nòi Hung-gia-lợi mà trước kia trong pháo binh ngưá»i ta vẫn dùng để kéo những cá»— pháo nặng. Khi duyệt binh thì nó sùi cả bá»t mép ra. Nói cá»§a đáng tá»™i, giống ngá»±a thồ dù sao còn có ưu Ä‘iểm là nó biết im lặng. Chứ đằng này vị hôn thê cá»§a tôi không lúc nào ngÆ¡i mồm. Y nói liến thoắng át hết cả chúng tôi. Những câu y nói không ai hiểu gì cả, vì cái miệng y, giống như kim địa bàn, lúc nào cÅ©ng muốn báºt lên phÃa trên. Tuy váºy, để câu chuyện khá»i bị đứt quãng, thỉnh thoảng tôi lại phải đáp lại những câu y há»i, mặc dù thá»±c tình tôi không sao hiểu nổi y muốn há»i gì. Nhưng bất cứ hoàn cảnh nào đỠcó lối thoát cá»§a nó. Nên tôi cứ nhìn mắt y mà trả lá»i “vâng†hoặc “khôngâ€. Vì nhìn mắt bao giá» ngưá»i ta cÅ©ng Ä‘oán được phần nào ý nghÄ©. Nhưng đôi mà to má»ng úp sụp làm mắt y trông tháºt dá»… sợ. Y nhìn chúng tôi má»™t cách lấm lét, như anh chá»§ hiệu tạp hoá giấu hàng láºu trong quầy bán trá»™m vào những hôm chá»§ nháºt. 
Nói tóm lại, đấng tạo hoá chà tôn khi nặn ra kẻ tá»™i đồ đáng thương này đã tá» ra vô cùng sành sá»i vá» các kỳ hình quái dạng! Thánh Ala muốn nói gì, là Ä‘iá»u ấy được thá»±c hiện. 
Ngưá»i ta bảo y biết bốn thứ tiếng, chao ôi! Lá»i đồn sao quá Ä‘iêu ngoa! Có má»™t hồi, đứng bán ở quầy, y cÅ©ng báºp bẹ được dăm ba câu tiếng Pháp. Nhưng sau Ãt khách ngưá»i ta không mướn y nữa. Ngưá»i ta bảo mẹ y là ngưá»i Äức. Cả chuyện này cÅ©ng đã sai lạc Ãt nhiá»u. Không phải mẹ y, mà bà hàng xóm ở cạnh nhà y cách đây mươi năm, là ngưá»i Äức. Rồi, hẳn các bạn còn nhá»›, ngưá»i ta bảo y có ba căn nhà. Té ra không phải ba căn nhà, mà là má»™t căn nhà có ba buồng. Mà bây giá» cÅ©ng đã bị cấm rồi. Ấy là chưa kể tám anh chị em y cùng chui rúc vào đó... 
MađơmoaÄ‘en ÊleptÆ¡ra há»i lại tôi lần nữa : 
- Thế nào? Anh có ưng cô ta không? Bằng lòng nhé? 
Nếu vì lịch sá»± tôi bảo bằng lòng, thì sẽ hết đưá»ng rút lui. Ngưá»i ta sẽ thÃt lấy cổ tôi mà bắt làm lá»… cưới ngay. Vì thế tôi cứ áºm à áºm ừ... 
- Bà biết đấy... vá» những vấn đỠnhư thế này thì... Có phải thế không ạ?... Trước hết ngưá»i đàn ông phải... đúng không ạ? Ngưá»i phụ nữ trong chuyện này thì... Vâ...â...ng! Còn vá» phần tôi... nhất định là tôi sẽ... thưa chuyện vá»›i bà sau... 
Tôi liếc ngưá»i con gái đáng thương. Äôi mắt cô ta dán chặt vào tôi. Không khà bá»—ng trở nên nặng ná». 
- Trá»i hôm nay đẹp quá! 
Tôi vá»™i chá»™p ngay lá»i cô ta như vá»› phải cá»c. 
- Vâng, thưa cô, trá»i hôm nay tháºt là tuyệt! Năm nay... 
Gì chứ đỠcáºp đến chuyện thá»i tiết thì tôi có thể nói cả tuần liá»n không nghỉ! 
Nhưng bá»—ng tôi cảm thấy có má»™t cái gì Ä‘au nhói ở trong lòng. Các bạn cứ nghÄ© xem: ngưá»i con gái xấu xà ấy muốn lấy chồng mà tôi lại là niá»m hy vá»ng cuối cùng cá»§a cô ta... Nói ra sợ các bạn không tin, chứ quả tháºt mắt tôi lúc ấy bá»—ng rá»›m lệ. Nhưng tôi phải vá»™i vàng quệt ngay nước mắt, vì sợ cô ta lại tưởng đó là dấu hiệu cá»§a bệnh già. 
“Mi hãy cưới ngưá»i đàn bà ấy làm vợ Ä‘i! Tôi tá»± nhá»§ thầm váºy, dù sao đây cÅ©ng không phải là hành động Ä‘iên rồ đầu tiên cá»§a mi cÆ¡ mà! Hãy lấy cô ta Ä‘i, rồi hãy cứ là má»™t thằng ngốc như từ trước đến nay mi vẫn là như thế. Hãy tá»± hy sinh thêm má»™t lần nữa để cứu lấy ngưá»i đàn bà khốn nạn này!...†
- Năm nay thá»i tiết không giống như năm ngoái... 
- Vâng, đúng ạ! 
Tôi nhìn ngưá»i đàn bà. Chẳng giấu gì các bạn, trong lúc nhìn như thế, tôi tá»± há»i: không biết sau khi cưới nhau, ngưá»i ta còn phải làm gì nữa? Gì chứ việc tôi phải hôn y là cái chắc rồi! Vá»›i những ý nghÄ© hết sức thiện chà ây, tôi bắt đầu quan sát kỹ khuôn mặt y, cố tìm xem có chá»— nào khả dÄ© có thể đặt môi vào được. Nhưng... hỡi ôi!... Không má»™t mi-li-mét vuông nào là không có nốt sần hay mụn trứng cá. Vẫn vá»›i má»™t động cÆ¡ đầy thiện chà như thế, tôi lại quan sát các chá»— trên đôi cánh tay và mái tóc y. Nhưng than ôi, cÅ©ng chẳng thấy má»™t khu vá»±c nào nhẵn nhụi. 
“Äó chẳng qua là tâm hồn mi quá thÆ¡ má»™ng và óc tưởng tượng cá»§a mi quá phong phú đấy thôi! Tôi tá»± bảo mình như váºy. Mi cứ hãy nhìn khuôn mặt này rồi lại tưởng ra khuôn mặt khác!†
Rút cuá»™c là buổi gặp mặt hôm ấy chúng tôi cứ loanh quanh suốt hai tiếng đồng hồ vá» chuyện thá»i tiết. Khi Mađơmoaden Êleptora và y đứng dáºy ra vá», tôi còn để ý thấy chân trái cá»§a y ngắn hÆ¡n chân phải đến năm sáu đốt. Nhưng bây giá» thì cái táºt thá»t cá»§a y chỉ khiến tôi càng thêm thương y mà thôi! 
Khi cách cá»a vừa đóng lại sau lưng các vị khách bạn tôi há»i : 
- Cáºu thấy cô ta thế nào? 
- Tôi sẽ cưới ngưá»i con gái này - Tôi đáp. 
- Cáºu Ä‘iên à!... - Anh bạn tôi quát lên. 
- Tôi không thể tìm được ngưá»i đàn bà nào khá hÆ¡n thế đâu! Nhất định tôi sẽ cưới cô ta! 
Buổi tối, Mađơmoaden Êleptơra đến nhà tôi. 
- Tôi bằng lòng cưới đấy! - Tôi bảo bà ta. 
- Cưới ai? - Bà ta há»i. 
- Còn ai nữa! Ngưá»i con gái mà bà dẫn đến ấy! 
- Ồ, rất tiếc là không xong rồi!... Cô ấy lại chê anh! 
 
Xem tiếp chương 35
 
  
 
----------------- Bài viết của đc ghép lại-----------------------
  
Chương 35   
 
 Äừng quên mua dây thun cho quần đùi nhé! 
 
 
  
 
Sáng ra tôi chuẩn bị Ä‘i làm. Thế là láºp tức bắt đầu... 
- Äã ba ngày rồi chúng tôi đã bảo anh mà anh cứ quên hoài... ở nhà không còn chút phô-mai nào cả! 
Ngưá»i ta bảo tôi suốt ba ngày nay rồi! Nhưng lấy tiá»n đâu ra nào? 
- Thế nào, mua phô-mai rồi chứ? - Buổi chiá»u ngưá»i ta há»i tôi. Tôi, như má»™t nghệ sÄ© bi kịch, lấy hết sức Ä‘áºp tay vào trán và kêu lên: “Ô-ô! Tôi quên khuấy Ä‘i mất!†
Tôi cứ thÃch ứng như váºy. Buổi sáng ngưá»i ta lệnh cho tôi mua cái gì đó. Tôi trả lá»i: sẽ mua. Còn buổi chiá»u khi tôi trở vá» - lại vẫn cái tiết mục ấy: “Ô-ô! Tôi quên khuấy Ä‘i mất!†
Nhưng ông bố biết tá»ng tôi rồi. Khi tôi trả lá»i câu há»i muôn thuở lần thứ ba: “Phô-mai đâu?†- Và định giÆ¡ tay lên trán thì bố tôi kêu lên thay tôi: “Ô-ô!†- rồi quay lại phÃa cả nhà mà mỉa mai tuyên cáo: “Anh ta quên!†
Từ hôm ấy tôi không còn được quyá»n quên nữa. Sáng hôm sau, khi tôi cạo râu, ngưá»i ta lại bảo tôi : 
- Äừng quên phô-mai nhé! 
- ÄÆ°á»£c rồi. 
Tôi đi giày, khi vang lên : 
- Cả xà bông cũng không còn, mua nhé! 
- ÄÆ°á»£c. 
Trong lúc đi xuống cầu thang, tôi nghe thấy : 
- Cả đưá»ng cÅ©ng hết, đừng có quên đấy! 
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi! 
Vừa nắm tay vào quả đấm cá»a ra vào thì từ trong nhà vá»ng xuống tiếng la Æ¡i á»›i : 
- Anh nghe thấy không? Cà phê, cà phê! 
- Cà phê làm sao? 
- Hết rồi, nhớ mua nhé! 
- Tôi sẽ mua, sẽ mua hết! 
Tôi đóng cá»a, thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lúc đó ngưá»i ta Ä‘áºp vào cá»a sổ.  
- Còn gì nữa? 
- Trá»i Æ¡i, anh Ä‘i đâu mà lao dữ váºy? Quay lại lấy chai đựng. Anh còn phải mua dầu ô liu. 
- Sẽ mua, sẽ m-u-a! 
Äi được vài bước - từ trên cá»a sổ lại có tiếng réo : 
- Này, gạo ở nhà không còn má»™t hạt! Chiá»u nhá»› mang vá»! 
- Sẽ mang vá»! 
Äấy, cứ má»—i buổi sáng là đầy những lá»i tiá»…n đưa như thế đó. Nhưng vấn đỠkhông phải kết thúc ở đó. Từ những khung cá»a sổ ra vào và cá»a sổ mở toang dá»™i ra đủ thứ giá»ng nói, đòi há»i và lo lắng, trầm trầm và lanh lảnh, êm ái và khàn khàn: “N-à-y!†cứ lan Ä‘i, lan Ä‘i, Ä‘uổi theo tôi trên đưá»ng phố. 
- Mua dây thun cho quần đùi nhé! Loại tôn tốt ấy! Äừng có mà quên đấy! 
- Thông phong cho đèn năm dây! 
- Bấc cho bếp dầu há»a! 
Tôi lao chạy, hoảng hốt như tên bán hàng rao nhìn thấy đại diện chÃnh quyá»n, nhưng chưa kịp rẽ qua góc phố thì má»™t chú bé Ä‘uổi kịp tôi. 
- Có một dì sai cháu nhắn lại... 
- Dì ấy bảo sao? 
- Hành cũng không còn. 
- Nói vá»›i dì ấy hãy liệt kê những thứ gì vẫn còn. Những thứ khác chú sẽ mang vá». 
Äấy, tôi Ä‘i làm má»—i buổi sáng như váºy đó. Bạn hẳn rõ là đầu óc tôi chất đầy những thứ gì chứ? Cho suốt tá»›i chiá»u tối trong đó chen chúc nhau những phô-mai, dầu, hành, dây thun cho quần đùi... 
Và hôm nay, khi tôi bước vào văn phòng, đầu tôi như thưá»ng lệ chất đầy ắp đủ thứ các thứ hàng thá»±c phẩm và tạp hóa. 
Tôi phải hoàn tất những tài liệu cần gấp đã nằm từ hôm qua trên bàn làm việc cá»§a tôi. Xong xuôi tôi gá»i chúng lên qua các cấp. 
Ãt lâu sau ông giám đốc bước vào phòng. Mặt đầm đìa mồ hôi, cánh mÅ©i pháºp phồng. Ông chìa cho tôi những tá» giấy. 
- Cái gì thế này? 
- Những tỠgiấy... 
- Äá»c Ä‘i! Äá»c to lên! 
Tất cả những ở trong phòng: các cô đánh máy chữ, thư ký, viên chức - Ä‘á»u vểnh tai lên nghe. Tôi bắt đầu Ä‘á»c: “Gá»i Tổng cục, ngưá»i có chức trách cao nhất. Phúc đáp mệnh lệnh ngày tháng ấy, số bao nhiêu. Dưới đây liệt kê những biện pháp cụ thể vá» phần các Ä‘iểm cần phải xem xét ngay và đã được nghiên cứu cẩn tháºn. Xin trình để ngài biết rằng chúng tôi cho là cần thiết phải:  
- Không mua phô-mai dưới quê đem lên vì quá mắc đối với chúng ta. 
- Mua dây thun cho quần đùi ở chá»— bán hàng rong tại quáºn Macmut Pasa. 
- Mua hai trăm gam thịt bò làm cốt lết, đỠnghị chặt làm đôi. 
- Mua thông phong đèn thì chá»n cái nguyên lành, đừng lấy cái bị nứt như lần trước. 
- Do giá xà bông cao quá, nước xà bông phải dùng cho hết chứ đừng phà phạm.  
- Nhằm tiết kiệm, cà phê phải pha lần thứ hai, đổ thêm nước sôi vào nước cà phê đặc. 
Tài liệu này gá»i tá»›i ngài như má»™t thông tư để thi hànhâ€. 
- Cái gì thế này? - Ông giám đốc lại gầm lên. 
Tôi hiểu ra rằng mình đã làm há»ng má»™t văn kiện chÃnh thức, tương vào đó tất cả những gì chứa trong cái đầu khốn khổ cá»§a tôi Ä‘ang đầy ắp các thứ hàng hóa linh tinh. 
- Sao anh lại đến nỗi thế này? - Ông giám đốc nói tiếp. 
- ChÃnh tôi cÅ©ng không biết nữa. 
- Thôi được, anh bị lú lấp ruột gan. Nhưng tại sao sếp của anh lại ký vào cái này? 
- Báºy tháºt! - Tôi kêu lên. 
- Giả sỠrằng sếp của anh bị quáng mắt... Làm sao mà chánh văn phòng lại chuyển cái đó lên cấp khác? 
- Cái đó thì quá tệ! 
- Thôi cứ cho rằng thá»§ trưởng đãng trÃ. Nhưng phó giám đốc thì mắt để đâu?  
- Tháºt xấu hổ và nhục nhã! 
Giám đốc trầm ngâm. 
- HỠđã sÆ¡ xuất, cái đó rõ rồi. Nhưng còn tôi, làm sao mà tôi lại gá»i cái thứ nhảm nhà ấy cho tổng giám đốc? 
- Cái đó thì tháºt... 
- Cái gì hả? 
- Tháºt là tuyệt! 
- Thế nếu cả tổng giám đốc cÅ©ng nhắm mắt ký vào cái “thông tư†cá»§a anh, rồi không Ä‘á»c và gá»i lên cho bá»™ trưởng? 
- Thế thì chúng ta chết mất! - Tất cả đồng thanh kêu lên. 
- Lạy trá»i, tai qua nạn khá»i rồi! Tổng giám đốc đãng trÃ, lá»™n phong bì và gá»i tài liệu không phải cho bá»™ trưởng mà cho má»™t bà quen. 
- á»’! 
- Ở bưu Ä‘iện do đãng trà nên phong bì để gá»i cho bà ấy lại chuyển cho tôi, còn cái gá»i cho ông bá»™ trưởng thì lẫn Ä‘i đâu mất không biết. 
Tá»›i đây tất cả chúng tôi Ä‘á»u thở phào nhẹ nhõm. 
Cảm Æ¡n những ngưá»i đãng trÃ! Äúng là vì há» mà trên báo chà có những thông báo thế này: “Nhằm mục Ä‘Ãch tiết kiệm, đã thải hồi hai chục viên chức khá»i cÆ¡ quan như thế như thế. Thay cho hỠđã tuyển vào ba trăm ngưá»i có trá»ng tráchâ€. Chuyện gì cÅ©ng xảy ra được cả! 
 
Xem tiếp chương 36
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 18-02-2009 at 11:20 AM.
					
					
						Lý do: Hệ thống tự ghép bài chống spam
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				10-08-2008, 03:17 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 36 
 
   Phụ tùng thá»i đại văn minh 
 
 
  
 
Má»™t ngưá»i khách má»›i bước vào phá vỡ bầu không khà trầm mặc mÆ¡ màng trong quán cà fê. Vừa thở hổn hển, vừa để rÆ¡i ngưá»i xuống ghế, không thèm chào há»i ai cả. Má»i cái đầu quay vá» phÃa ông : 
- Chào ông HamÃt - Má»™t ông già Ä‘ang đăm đăm nhìn bể nước phun ngoài sân ngoảnh lại chào. 
- Không dám... 
- Ông làm sao thế hả ông HamÃt? Có gì mà thở dốc như bò già leo núi váºy? 
- Lạy thánh Ala, ông Ali Æ¡i, tôi vừa má»›i thoát má»™t cÆ¡n hoạn nạn... Lạy thánh Ala!... Dù sao trên Ä‘á»i này vẫn còn có công lý. - Ông HamÃt đạo mạo nói. 
- Xin chúc mừng ông bạn già của tôi! Ông vừa xong nợ nhà băng hay sao? 
- Äâu có... Thá»i buổi bây giá» mà ông còn có thể nghÄ© được đến nhà băng à? Tôi thoát là thoát cái máy kéo cá»§a nợ cá»§a tôi ấy... 
Mấy ông già nghe đến hai chữ “máy kéo†thảy dướn cả ngưá»i lên, nhổm Ä‘Ãt trên mấy chiếc ghế Ä‘an rồi ngồi xÃch lại chá»— ông HamÃt 
- Tháºt thế ư, ông? 
- Tôi thoát được tháºt đấy! 
- Ông thỠkể xem nào!... 
- Bá» cá»§a chạy lấy ngưá»i... - Ông HamÃt thở dài như trút má»™t gánh nặng. - Ngàn lần đội Æ¡n thánh Ala. May mà tôi còn sống đến ngày hôm nay! 
Má»i ngưá»i sốt ruá»™t đợi chá». Mấy cái ghế đẩu lại nhÃch gần thêm vá» phÃa HamÃt. 
- Äấy là cả má»™t thiên lụy sá»... Hồi thằng con tôi được giải ngÅ©, nó bảo: “Bố Æ¡i, ở quân đội con há»c được nghá» lái xe. Bây giá» bố mua máy kéo Ä‘iâ€. Mấy hôm ấy vợ chồng con em gái nó cÅ©ng vá» chÆ¡i. Hai đứa Ä‘á»u tốt nghiệp cao đẳng sư phạm, ra làm giáo viên cả. Gặp dịp nghỉ hè chúng vá» chÆ¡i ngay. Vợ chồng nó cÅ©ng bảo: “Bố mua máy kéo Ä‘i thôi, tá»™i gì mà chịu khổ mãi!... Äôi bò thá»i nay nào có giá trị gì đâu?†Theo chúng thì tôi là ngưá»i đầu óc còn lạc háºu. Con gái tôi còn chỉ lên tấm lịch tưá»ng: “Bố xem, chúng ta Ä‘ang sống ở thế ká»· nào đây? Thế ká»· 20, bố có hiểu là thế nào không?...†
Còn thằng con rể thì tối nào ăn cÆ¡m xong cÅ©ng cho tôi má»™t bài giảng: “Chúng ta Ä‘ang sống trong thế ká»· máy móc. Thá»i nay mà còn cày bò thì tháºt xấu hổ...†
Con trai thì làm khổ tôi bằng những con toán thống kê: “Bố đã thuê bao nhiêu thợ cày? Mưá»i ngưá»i chứ gì... Há» làm mất bao nhiêu ngày? Má»™t tháng, bố thấy chưa, còn nếu chúng ta mua máy cày thì chỉ cần con làm trong má»™t tuần lá»… là đâu vào đấy. Ngoài ra con còn làm thuê cho ngưá»i khác và ngưá»i ta còn phải hôn tay cầu cạnh con nữa. Chỉ má»™t năm là chúng ta hoàn vốnâ€. 
Con trai im thì con gái mở miệng, con gái im thì con rể mở máy! Nào là bò nghỉ bò cÅ©ng phải nhai, còn máy đã nghỉ là nghỉ. Máy muốn chạy thì chỉ cần vài chén dầu xăng là tha hồ bon... Lúc nghỉ nó có đòi há»i gì đâu. Nào là bò suốt mùa đông ngốn không biết bao nhiêu là cá» cho vừa cái túi nhai lại cá»§a nó. 
Má»™t mình tôi đương đầu vá»›i lÅ© con, nhưng những lá»i tôi nói ra cứ như nói ngoài sa mạc. Chúng còn thuyết phục tôi rằng bò có thể ngã bệnh, già yếu và gục chết. Còn cái máy kéo là sắt là thép. Nó có già yếu mệt má»i, chết đứt bao giỠđâu... 
Tôi còn chưa chịu đầu hàng thì bà lão nhà tôi lại bồi cho má»™t đòn nữa: “Nhà Muxa mua rồi, nhà Mêmét đầu hói cÅ©ng mua rồi đấyâ€. 
Tối cÅ©ng chuyện máy kéo, sáng cÅ©ng chuyện máy kéo. Nhưng tôi chịu nhất là lá»i cá»§a bà lão: “Nhà trưởng thôn mua máy kéo rồi... Còn ông thì cứ nấn ná... Äến thằng Huyxên con nhà MêmÃt cÅ©ng mua nữa là...†Thú tháºt tôi không còn cách nào khác là đành phải... 
- Thế nào, ông HamÃt? Vá» sau thế nào? - Má»i ngưá»i tò mò há»i. 
Có thánh Ala chứng giám, tôi vẫn cứ phân vân trong bụng. Nhưng rồi ông giáo làng tôi bảo: “Ông HamÃt, ông vẫn còn phải nghÄ© ngợi kia à? Má»™t máy kéo là 80 sức ngá»±a chứ có Ãt đâuâ€. 
Câu ấy làm tôi tỉnh ngưá»i. Tám mươi sức ngá»±a!... Ghê tháºt đấy! Nó húc đổ cả núi chứ chẳng chÆ¡i đâu! Tôi không chịu đựng được nữa. Phải mua thôi! Nhưng cái cá»§a nợ ấy giá bao nhiêu? Có ngưá»i bảo nhà băng sẽ cho vay tiá»n. Còn máy thì có ba loại: nhá», vừa và lá»›n. Tôi định mua loại nhá» nhưng thằng con tôi lại nói: “Thứ nhỠấy con không thÃch đâuâ€. 
Con gái rằng: “Äã mua thì mua hẳn cái lá»›nâ€. 
Con rể rằng: “Ngưá»i ta ai cÅ©ng mua có má»™t lầnâ€. 
Bà lão rằng: “Má»i ngưá»i mua đằng to, làm sao mình lại chịu nhụcâ€. 
Thế là mấy bố con chuẩn bị lên đưá»ng ra tỉnh. Äến nÆ¡i gặp má»™t anh chàng cÅ©ng tốt bụng. Anh ta há»i: “Ông có bao nhiêu ruá»™ng?†Tôi đáp: “Tám mẫuâ€. Anh ta bèn khuyên: “Mua cái đằng nhỠấy. Tám mẫu chứ đến chục mẫu nó cÅ©ng cày bayâ€. 
Nhưng tôi không làm sao thuyết phục được con cái. Chúng nó bảo: “Thằng cha ấy lừa bố đấy thôi, chúng con cứ thÃch đằng toâ€. 
“Bốn ngàn đồng tiá»n mặt, còn đâu tÃn dụng ngân hàng†- ngưá»i bán hàng nói. Ở đây làm gì có chuyện mặc cả, cÅ©ng không thể dấu được anh ta là mình không đủ tiá»n. Chúng tôi đành vá» nhà vác bò ra chợ. Mấy con bò sinh ra trong chuồng nhà tôi, chÃnh tay tôi đã tắm rá»a cho chúng, nuôi nấng chúng. Con bò xám cứ nhìn chằm chằm vào mắt tôi mà khóc, con bò hung thì cứ liếm mãi hai bàn tay tôi. Tóm lại chúng tôi bán đôi bò Ä‘i kiếm được ba ngàn. Còn má»™t ngàn nữa lại vay tÃn dụng. Cuối cùng mua được cái máy kéo hạng to... Con quái váºt ấy đứng lừng lững như má»™t trái núi. Các con tôi kêu hai chén dầu xăng là máy nổ ầm ầm. Làm gì có cá»§a ấy! 
Chúng tôi đổ vào má»™t biđông madút, còn dầu nhá»›t thì không biết bao nhiêu mà kể. Con trai tôi trèo lên cầm lái. Chúng tôi cÅ©ng trèo lên. Xe chạy xình xịch. Máy tốt hết ý. Theo tục lệ chúng tôi treo lên xe má»™t chiếc giày cÅ©, má»™t cá»§ tá»i và má»™t dây hạt cưá»m xanh để tượng trưng cho hạnh phúc. Tối hôm đó khi vỠđến nhà, chúng tôi cho xe lượn quanh nhà bốn vòng rồi má»›i đắc ý đỗ lại. 
Tất cả những ngưá»i hôm ấy nhìn thấy chúng tôi, hôm sau thảy Ä‘á»u Ä‘i mua máy kéo hết. Ngay cả lão Giuxup có má»—i má»™t mẫu đất chua lại nợ nần như chúa chổm cÅ©ng Ä‘i táºu máy kéo má»›i khiếp chứ. 
Từ đó chiá»u chiá»u, hai bên đưá»ng làng máy kéo xếp hàng thẳng tắp. Thằng con tôi lái cái máy ấy cÅ©ng thấy vừa tay, chẳng cần gì hÆ¡n. Trên đưá»ng nó Ä‘i đã cÅ©ng phải nát. Má»™t lần nó húc phải xe Huyxên, con trai MêmÃt. Thá»±c thà mà nói cái xe ấy hoá ra đống sắt vụn. Nó bị láºt chá»ng gá»ng như má»™t con rùa nằm ngá»a váºy. 
Máy kéo để tiêu khiển cÅ©ng hay. Cứ đến thứ bảy chúng tôi lại đánh xe ra tỉnh. Thằng con trai tôi xoắn ngược bá»™ râu lên mà lái. Äến cá»a rạp chá»›p bóng, chúng tôi cho xe Ä‘áºu vào dãy những xe kéo khác. Lúc vá» là lúc Ä‘ua tài. Ai lái giá»i hÆ¡n thì vượt lên trên. Bá»—ng nhiên Ä‘ang chạy có thằng mất dạy nào húc phải xe cá»§a chúng tôi. Rắc má»™t cái, thế là chúng tôi đứng lại. Cầu thánh Ala che chở! Äèn pha vẫn sáng mà xe không nhúc nhÃch. Không biết há»ng ở đâu, chúng tôi loay hoay mãi, đành chịu bá» xe dá»c đưá»ng cuốc bá»™ Ä‘i vá»... 
- Kể Ä‘i ông HamÃt, rồi sau thế nào? 
Chúng tôi thuê má»™t đôi bò kéo con quái váºt ấy vá». Chá»— há»ng vẫn không tìm được. Chúng tôi đành đến chá»— mua trước nhá» hỠđến giúp, hết bao nhiêu xin trả. Äến nÆ¡i há» bảo: Không được, không có phụ tùng! Chao ôi, con bò màu hung yêu dấu cá»§a tôi Æ¡i! Nó làm gì có phụ tùng ốc vÃt cÆ¡ chứ... Nó chẳng há»ng môtÆ¡, chẳng há»ng guồng máy bao giá». Thằng con tôi bảo: “Äể con Ä‘i Stănbum mua cái phụ tùng ấy cho...†Tôi sốt sắng: “Con Æ¡i, đến vụ cày rồi, có Ä‘i thì Ä‘i nhanh nhanh, con nhé!†Thằng ấy Ä‘i Stămbun rồi không thấy vá» nữa... 
- Rồi sau thế nào hả ông HamÃt... Ông kể tiếp Ä‘i! 
Các bạn quà mến ạ, rồi sau tôi không được tin gì cá»§a cháu cả. Tháºt xấu hổ vá»›i hàng xóm. Tiá»n hết, muốn mua bò cÅ©ng chẳng có, đành Ä‘i thuê tạm má»™t đôi vá» cày. Mãi má»›i thấy có tin con: “Bố Æ¡i, con đã tìm được phụ tùng rồi, nhưng suốt thá»i gian con Ä‘i tìm, con đã tiêu sạch cả túi. Bố gá»i ngay cho con má»™t ngàn đồng nhéâ€. Tôi chạy đến ngân hàng gá»i tiá»n Ä‘i ngay theo đưá»ng dây thép. Mấy hôm sau nó vá» mang má»™t mÅ© ốc to bằng đồng hào “Cái này mà má»™t ngàn ư con?†- Tôi há»i. Chúng tôi Ä‘i gá»i thợ máy bắt ốc. Xe lại chạy tốt... Äến mùa đông tuyết xuống, chúng tôi cho xe vào chuồng bò, buá»™c vào cái cá»c cá»§a con bò hung khi xưa. Bấy giá» cÅ©ng là lúc phải trả ngân hàng và trả dần món nợ. Mà tiá»n thì hết... Lại phải Ä‘i vay chá»— khác Ä‘áºp vào. Sang hè tôi bảo con trai tôi: “Nào con, cho xe ra đồng Ä‘i!†Nó nổ máy. Nhưng bá»—ng có những tiếng răng rắc chát chúa, rồi cái máy câm tịt. Làm thế nào nhỉ? Không ai biết đằng nào mà lần. Thế là lại phải Ä‘i má»i ngưá»i ở cái cá»a hàng bán máy. Äến nÆ¡i anh ta phán: Tuá»™t đâu mất má»™t bánh răng xe rồi. 
Chúng tôi há»i mua, anh ta rằng không có bán. Không có bánh răng mà dám bán máy. Thế có phải là lừa dân Ä‘en không? Há»i thế thì há» bảo: “Nếu má»i ngưá»i mua má»™t cái máy kéo nữa thì sẽ đủ phụ tùng cho cái máy cÅ©â€. Nhìn mặt ngưá»i làng tôi thá»±c xấu hổ. Nhục nhã tháºt... Bấy giá» cánh đồng nào cÅ©ng có má»™t vài cái máy kéo đứng im như xác ướp. Thỉnh thoảng dân làng lại vấp chân phải những đống sắt vụn, dây xÃch, guốc xÃch... 
Ôi chao, con bò mầu nâu, con bò mầu hung cá»§a tôi... Dùng nó tha hồ mà bá»n. Sống nó cÅ©ng là tiá»n, chết nó cÅ©ng là tiá»n. Còn cái con bá» sắt này có phải là bò đâu, chẳng chá»c tiết được, cÅ©ng chẳng xài được. 
Lại đến đợt hai phải trả tiá»n ngân hàng... “Tôi trả máy nhà các ông đấy†- Tôi bảo thế. Há» liá»n đáp: “Chúng tôi lấy làm gì cái rả rách ấyâ€. 
Phát Ä‘iên lên được! Bá»—ng có tin đồn rằng ở AÄ‘ana sản xuất phụ tùng. Tôi liá»n quát con: “Ê, cái thằng già mồm kia, mày bắn súng không nên thì phải Ä‘á»n đạn. Äi mà sắm phụ tùng Ä‘i cho rồi...†
Thằng con tôi Ä‘i AÄ‘ana. Äến nÆ¡i thằng thợ bảo: “Không thấy ngưá»i ốm làm sao chữa bệnhâ€. 
- Kéo nó đi Ađana chứ sao - Tôi bảo. 
Thế là phải thắng một đôi bò mộng. 
Hai tuần má»›i mò đến được AÄ‘ana. Cái thằng thợ máy ấy đòi đúng năm trăm má»›i nhả ra cái con bánh răng ấy. Äể đỡ mất mặt vá»›i bà con, tôi đành phải bán đỡ hai sào ruá»™ng rồi gá»i năm trăm Ä‘i AÄ‘ana cho nó... Lúc ấy vợ chồng đứa con gái tôi đến chÆ¡i. Tôi nghÄ©: “Äã mất bao nhiêu tiá»n cho cái xe khốn khổ kia thì cÅ©ng phải hưởng được đôi chút chứâ€. Thế là cả nhà tôi trèo lên xe. Tôi bảo con trai: “Cái cá»§a này không phải như con ngá»±a Ä‘ua đâu, cẩn tháºn đấy con, dá»c đưá»ng gặp cái gì phải tránh cái đó!†Nhưng con trai tôi đâu có nghe. Nó vừa trông thấy xe nhà Huyxeen, con trai MêmÃt là lao ngay vào. Cái đầu máy rá»n như con lừa đực gặp con lừa cái... Tôi chưa kịp quát con hãm lại thì cái các-bua-ra-tÆ¡ đã nổ rồi. “Thằng mất dạy, đồ khốn - Tôi sấn đến cạnh nó. - Äến ngá»±a chiến bên A ráºp cÅ©ng không chịu được nữa là... Mà đây lại là máy móc nước ngoài. Mày có còn đầu óc không đấy?†Chúng tôi hò nhau xuống đẩy nhưng nó không thèm nhúc nhÃch nữa. Lúc ấy làm sao tôi quên được đôi bò tuyệt diệu cá»§a tôi kia chứ? 
Tôi kéo con gái và con rể ra bảo: “Hai con trả lá»i cho bố má»™t câu. Chúng ta Ä‘ang sống ở thá»i đại nào đây? Có phải là thế ký 20 không? Cái thá»i cá»§a bố thì chỉ dùng má»™t con bò xám, cho nó nắm rÆ¡m, cá»™t nó vào xe là ra nương, ra rẫy...†
- Rồi thế nào nữa hả ông HamÃt? 
- Thế rồi, các ông anh ạ, lại đến lãi xuất nhà băng, lại tiá»n trả vốn ngân hàng. Trá»i phạt tôi đấy. Tôi phải Ä‘i bán thêm mưá»i sào nữa. Còn cái máy kéo lúc thì mất bù -loong - 500 đồng, lúc thì má»™t cái ốc má»™t nghìn đồng... Giá thá» cái xÃch mà đứt thì chịu không thể tìm đâu ra cái khác mà thay. Phụ tùng không có... vá vÃu chá»— này, vá vÃu chá»— kia, cái máy kéo yêu dấu cá»§a chúng tôi giống hệt như cái áo rách. 
Lúc ở ngoài đồng toàn thân nó run lên bần báºt như phải cÆ¡n sốt, còn ngoài cánh đồng thì vướng vãi toàn những ốc, những mÅ©, những mẩu sắt gì nữa, tá»±a hồ chúng tôi rắc những phụ tùng vứt Ä‘i ấy thay cho hạt giống. 
Má»™t hôm có má»™t nghị sÄ© đảng dân chá»§ vá» làng. Tôi gặp ông ta, nói: “Bây giỠông bảo chúng tôi làm thế nào? Cái máy lừng lững như con voi, mà chỉ thiếu má»™t chi tiết bằng đồng xu là đứng im. Còn chi tiết ấy thì không kiếm đâu ra đượcâ€. 
- Nói tiếp Ä‘i, ông HamÃt! Cái nhà ông nghị sÄ© ấy bảo sao? 
- Ông ấy còn nói gì được nữa... Ông ấy cÅ©ng có nói má»™t thôi dài, tháºm chà tôi cÅ©ng không hiểu gì lắm. Ông ấy bảo trước kia ngưá»i ta sống ở thá»i kỳ đồ đá, bây giá» là thế ká»· đồ sắt. Ná»n văn minh xâm nháºp vào đất nước ta cùng vá»›i sắt thép. Tôi bảo: “Thôi được, các ông đã chuyên chở văn minh vào nước ta là tốt, nhưng phụ tùng cá»§a nó đâu? Ông thá» ra ngoài đồng chúng tôi mà coi, những văn minh vứt Ä‘i còn đầy như xác chết cả đó. Váºy có nên hạn chế bá»›t văn minh Ä‘i không?†
- Rồi sau thế nào nữa, ông HamÃt? Ông ấy trả lá»i ra làm sao? 
- Các bạn quà mến ạ, sau đó ông ấy đáp: “Thứ này chúng ta đặt mua ở Mỹ. Mai đây chúng ta sẽ xây dá»±ng nhà máy riêng! Các bác chịu khó chá» Ãt lâu nữa thôi, phụ tùng sẽ tràn vá» như lÅ© tháng bảyâ€, ông ta hứa thế. “Chúng tôi thì chỠđược, nhưng nhà băng có chỠđâu - Tôi đáp - Ông làm Æ¡n bảo nhà băng há» cÅ©ng nán chịuâ€. 
Lại đến kỳ trả nợ không xê xÃch ngày nào. Tháºt tình tôi tiếc đôi bò quá. Lúc Ä‘em chúng ra chợ bán tôi đã khóc thầm trong bụng... Tóm lại, thế là tôi phản bán hết cả ruá»™ng đất để trả nợ nần. 
- Rồi sau ta sao, ông HamÃt? 
- Rồi sau tôi gá»i con gái và con rể đến. Tôi lại lôi bà lão và con trai tôi ra. Tôi dẫn há» ra chá»— con quái váºt ngốn tiá»n ngốn đất cá»§a tôi mà rằng: “Hoặc là các ngưá»i giết sống tôi Ä‘i, hoặc là tôi buá»™c các ngưá»i vào xe làm bò cày ruá»™ng...†
Há» lại ra sức nổ máy, tiếng máy Ä‘inh tai nhức óc, cua-roa chạy văng mạnh, sá»a chá»— này há»ng chá»— kia, lắp được cái ốc lại gãy bánh răng, cứ thế không cùng. 
- Rồi sau thế nào, ông HamÃt? 
- Sau đó, các bạn quà mến ạ, tôi hiểu ra rằng chẳng ăn thua gì cả. Vợ con tôi dúm dụm vào nhau. Tôi liá»n vác ra má»™t cái búa và quát: “Äồ súc váºt, lui hết cả ra, để ta dáºy cho cách sá»a chữaâ€. Rồi tôi cứ thế quai búa vào tay lái, vào máy móc... vừa quai vừa quát: “Này thế ká»· hai mươi này, này văn minh này, này phụ tùng nàyâ€. Tôi quai búa đến má»i nhừ tay ra thì thôi. Bấy giá» bà lão nhà tôi bá»—ng kêu váng lên : 
“á»i giá»i Æ¡i, cứu chúng tôi vá»›i, ông lão nhà tôi Ä‘iên rồi...†Các con tôi má»—i đứa chạy má»™t đưá»ng. Tôi vứt búa rồi đến thẳng đây đấy. Cho tôi má»™t cốc nước vá»›i. 
- Rồi sau sao nữa, ông HamÃt? - Những ngưá»i nghe tròn mắt thúc giục. 
- Thế là hết. Tôi đã thoát được con quái váºt. Ngàn lạy Æ¡n thánh Ala chà công... Tôi thấy mình như được thoát xác. Cho tôi má»™t tách cà phê mau lên và đặc vào nhé! - Lão HamÃt sung sướng quát gá»i chá»§ quán. 
 
Xem tiếp chương 37
 
  
 
----------------- Bài viết của đc ghép lại-----------------------
 Chương 37   
 
 Ngưá»i phụ nữ xã há»™i 
 
 
  
 
Ai bảo rằng việc ngưá»i phụ nữ tham gia công tác xã há»™i là nguyên nhân làm tan vỡ hạnh phúc gia đình, ngưá»i ấy hoàn toàn nói báºy! Tôi có thể lấy ngay cuá»™c sống êm ấm cá»§a chÃnh gia đình tôi đây để chứng minh. 
Hồi ấy, do kết quả cá»§a sá»± nháºp cảng dân chá»§ vào nước ta và nhá» chiến dịch váºn động tranh cá» rùm beng khắp nÆ¡i, mà việc bầu nghị sÄ© cÅ©ng trở nên dá»… dàng hÆ¡n, những sinh hoạt thì lại đâm khó khăn hÆ¡n, tôi buá»™c lòng phải cưới cô vợ có công ăn việc làm. 
Vợ tôi là má»™t viên chức hết sức mẫm cán. Những lúc rảnh rá»—i, không có việc gì Ä‘an lát, nàng thưá»ng thÃch gây gổ cãi lá»™n vá»›i những bạn đồng sá»±. Tôi thì làm việc ban đêm ở má»™t tòa soạn. 
Vào đúng cái hôm chúng tôi quyết định cưới nhau, vợ tôi được nhà băng cho nghỉ bù. Tuy thức suốt đêm làm việc, nhưng ngày hôm đó tôi vẫn không sao ngá»§ được. Chúng tôi đến phòng khai giá thú để đăng ký kết hôn. Ngay tối hôm ấy, để ngưá»i vợ yêu ở lại nhà má»™t mình trong căn buồng ấm cúng, tôi đến tòa soạn làm việc. Sáng hôm sau, lúc trở vá» tổ ấm, tôi thấy mảnh giấy cá»§a vợ gài trên cá»a buồng ngá»§ : 
“Chồng yêu cá»§a em! Em đến nhà băng đây. Hôn đôi mắt nhá» cá»§a anhâ€. 
Tôi được mảnh giấy của vợ mà cảm động đến rơi lệ. 
Sau đó tôi leo lên giưá»ng làm má»™t giấc đến táºn chiá»u. Khi tỉnh dáºy, vợ tôi vẫn chưa Ä‘i làm vá». Sợ đến tòa soạn trá»…, tôi cÅ©ng viết cho vợ má»™t mẩu giấy và gài lên đúng chá»— đó : 
“Con mèo nhỠcủa anh! Anh đi làm đây. Vì đã trễ giỠrồi! Hôn đôi má thơm tho của em!†
Sáng hôm sau chúng tôi vẫn không gặp được nhau. Nhưng ngưá»i vợ chung tình cá»§a tôi vẫn không quên để lại cho tôi má»™t lá thư nồng nàn âu yếm, vá»›i những lá»i lẽ ngắn gá»n, cô Ä‘á»ng như mệnh lệnh cá»§a viên chỉ huy dÅ©ng cảm trước giá» tấn công. 
“Anh bé bá»ng cá»§a em! Em Ä‘i đây. Hôn anh má»™t ngàn, ngàn, ngàn cái†
Tôi lại viết trả lá»i ngay : 
“Em bé bá»ng cá»§a anh! Anh đã nháºn được thư cá»§a em. Cám Æ¡n em nhiá»u nhiá»u. Hôn đôi môi ngá»t ngào cá»§a em. Chồng cá»§a em Haxan KaphaÄ‘anâ€. 
Từ đó chúng tôi bắt đầu ôm và hôn nhau qua các bức thư. Ba tháng sau kể từ ngày chúng tôi cưới nhau. Trong má»™t bức thư để lại cho tôi vẫn ở chá»— cÅ© trên cá»a buồng ngá»§, vợ tôi viết : 
“Anh thân yêu! Cám Æ¡n anh má»™t ngàn lần vì đã gá»i thư cho em. Em vẫn rất khá»e và mong anh cÅ©ng khoẻ như thế. Em xin báo ngay để anh biết tin mừng là chúng ta sắp có con. Em cảm thấy hình như em hÆ¡i có mang. Nhưng không sao cả đâu, anh đừng lo lắng gì cả! Bác sÄ© bảo rằng đã đến tháng thứ tám. Em rất muốn đứa con cá»§a chúng ta lá»›n lên sẽ thành má»™t công dân có Ãch cho xã há»™i. Nhưng muốn váºy chúng ta phải sát cánh cùng nhau làm việc tháºt hăng say hÆ¡n nữa, anh nhé! Anh nhá»› viết thư cho em luôn đấy. Em chá». Pakidê KaphaÄ‘an riêng cá»§a mình anhâ€. 
Như bất cứ má»™t ông bố nào, tôi sung sướng vô hạn khi nháºn được tin đó. Tôi láºp tức viết thư trả lá»i vợ dán lên cá»a buồng ngá»§ : 
“Nàng tiên cá»§a anh. Anh sung sướng không sao tả xiết. Anh đã mua tặng em cái trâm cài đầu. Em cứ láºt gối lên sẽ thấy. Hôn em nghìn, nghìn, nghìn lầnâ€. 
Tất nhiên, vợ chồng tôi sống vá»›i nhau lâu dần cÅ©ng quen Ä‘i, và ngá»n lá»a yêu đương nồng đượm ban đầu cÅ©ng dần nguá»™i lạnh. 
Chúng tôi đã quen vá»›i cuá»™c sống gia đình, nên đã bắt đầu Ãt quan tâm đến nhau hÆ¡n. Tháºm chà chúng tôi đã quên cả viết thư cho nhau, hoặc viết rồi nhưng quên không gài lên cá»a. Mấy năm sau thì chuyện thư từ thôi hẳn. Nhưng căn cứ vào những chiếc bÃt tất hay những cái quần áo lót cá»§a vợ tôi để vương vãi trên bàn ăn hay trên mặt radio mà lần nào dá»n buồng tôi cÅ©ng nhặt được, tôi biết rằng vợ tôi vẫn thưá»ng xuyên đảo vá» nhà. 
Cuá»™c sống hạnh phúc cá»§a gia đình chúng tôi cứ thế trôi qua nhiá»u năm như thế. 
Má»™t hôm Ä‘i làm vá», thấy ngưá»i mệt má»i, tôi rẽ vào rạp xem phim. Ở trong rạp, tôi đã gặp má»™t chuyện hết sức bất ngá». Tôi Ä‘ang ngồi thì có má»™t phụ nữ ăn mặc rất đứng đắn, tá»± nhiên ôm choàng lấy cổ tôi mà kêu : 
- Ôi, anh yêu, anh thương, anh quà của em! 
- Ấy... ấy!.. xin lá»—i bà! - Tôi hoảng quá, nói lắp ba lắp bắp. - Tôi là ngưá»i đã có gia đình rồi. Tôi là bố cá»§a má»™t gia đình. Xin bà buông tay ra. Tôi không thÃch những chuyện lả lÆ¡i như váºy. 
Ngưá»i đàn bà nói : 
- Anh không nháºn ra em ư? Chao ôi, tháºt là xấu hổ. Em là Pakidê KaphaÄ‘an, vợ anh đây mà. 
Tôi ngượng quá, đỠdừ cả mặt. 
- NghÄ©a là... bà... à... em là cô vợ Pakidê yêu quà cá»§a anh đấy à? Xin lá»—i em, thế mà anh không nháºn ra. Từ ngày không gặp em đến giá». Em lá»›n ra nhiá»u quá! 
Vợ tôi chỉ vào ba đứa trẻ ngồi sếp hàng thong dong từ bé đến lớn, một đứa gái và hai đứa trai, bảo tôi : 
- Con chúng mình đấy. 
Tôi làm điệu bộ của một ông bố, âu yếm nắm tay mấy đứa bé và bảo chúng : 
- Rất hân hạnh được làm quen. 
Nhưng tảng lỠđi như không nghe thấy câu nói của đứa con gái yêu của tôi nói thầm vào tai mẹ nó : 
- Mẹ chẳng có mắt nhìn ngưá»i gì cả. Mẹ không chá»n cho chúng con má»™t ngưá»i bố đẹp hÆ¡n hay sao? 
Äoạn nó chỉ vào má»™t ngưá»i đàn ông trông rất bảnh bao ngồi bên cạnh, bảo tôi : 
- Äây là bác cháu. 
Äã bao nhiêu năm trôi qua mà cuá»™c sống cá»§a gia đình tôi vẫn hòa thuáºn, yêm ấm, không có Ä‘iá»u gì phàn nàn cả. Nói và thá», giá tôi không lấy má»™t ngưá»i vợ có công ăn việc làm, thì suốt ngày chúng tôi sẽ mắng chá»i nhau mất. Äằng này, lấy nhau đã từng ấy năm trá»i, mà giữa chúng tôi vẫn không há» xảy ra chuyện gì có thể làm tổn hại đến hạnh phúc gia đình. Và bởi vì không sao tìm được thá»i gian gặp nhau, nên giữa hai vợ chồng tôi cÅ©ng chẳng bao giá» xảy ra chuyện xÃch mÃch cãi cá». Chúng tôi sống êm ấm, bình lặng, không há» giáºn há»n, cÅ©ng chẳng bao giỠđánh Ä‘áºp nhau. 
Tấm gương cá»§a gia đình chúng tôi há chẳng phải là bằng chứng hùng hồn cho việc ngưá»i phụ nữ tham gia công tác xã há»™i là hoàn toàn không có hại gì đến hạnh phúc gia đình hay sao? 
 
Xem tiếp chương 38
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 18-02-2009 at 11:21 AM.
					
					
						Lý do: Hệ thống tự ghép bài chống spam
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				10-08-2008, 03:30 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 38   
 
 Hội nghị các nhà giải phẫu 
 
 
  
 
Há»™i nghị quốc tế các nhà giải phẫu lần này được tiến hành ở thành phố Luyblitx. Nó mang má»™t ý nghÄ©a quan trá»ng. Há»™i nghị lần thứ mưá»i đã thu hút Ä‘uợc sá»± chú ý cá»§a các nhà giải phẫu nổi tiếng nhất trên thế giá»›i và hóa ra là má»™t há»™i nghị có đông ngưá»i dá»± nhất. Tham dá»± há»™i nghị còn có phóng viên báo chà cá»§a tất cả các nước, mặc dù đấy không phải là má»™t sá»± kiện trá»ng đại, như má»™t tráºn đấu bóng đá hoặc má»™t cuá»™c há»p báo để cho má»™t nữ minh tinh màn bạc - tóc Ä‘en hay tóc hung - phô diá»…n quần áo cá»§a mình. Các nhà giải phẫu cá»± phách nhất cá»§a hai mươi ba quốc gia Ä‘em tá»›i há»™i nghị những báo cáo khoa há»c. Trong số há» có những ngưá»i tài nghệ cao cưá»ng đến mức ngay cả việc tách rá»i từng bá»™ pháºn cÆ¡ thể con ngưá»i rồi ghép lại như cÅ© - như thể tháo lắp chiếc đồng hồ hay khẩu súng trưá»ng tá»± động - cÅ©ng chả là Ä‘iá»u gì ghê gá»›m đối vá»›i há» cả. Bởi vì váºy mà báo chà khắp thế giá»›i, sau phần thông báo vá» những mẫu quần áo tắm phụ nữ má»›i nhất, vá» kết quả các tráºn đấu bóng đá tranh giải vô địch quốc gia và vá» những tá»™i ác khá»§ng khiếp nhất, đã cho là cần thiết phải chạy mấy dòng vá» há»™i nghị các nhà giải phẫu. 
Ngày đầu tiên được dành cho các thá»§ tục khai mạc há»™i nghị. Hôm sau, tại phiên há»p toàn thể, đại biểu bắt đầu nghe các bản tham luáºn. Sang ngày thứ ba bắt đầu phần thảo luáºn. Bác sÄ© C.Klazeman, nhà giải phẫu Mỹ nổi tiếng, bước lên diá»…n đàn cùng má»™t ngưá»i giúp việc. Các phóng viên thông tấn, báo chà vá»™i vã rút bút và sổ tay ra. Các nhà giải phẫu ngồi kÃn phòng há»p, Ä‘eo ống nghe vào, chuẩn bị nghe diá»…n giả nói. Cố nhiên, má»—i ngưá»i sẽ chá»n trong 4 ngôn ngữ châu Âu thứ nào mình thông thạo nhất. 
- Thưa các đồng nghiệp kÃnh mến! - Bác sÄ© C.Klazeman bắt đầu - Tôi xin chia sẻ vá»›i các đại biểu dá»± há»™i nghị lần thứ mưá»i những suy nghÄ© vá» ca giải phẫu thú vị nhất cá»§a tôi sau suốt 35 năm thá»±c hành giải phẫu. Ai cÅ©ng biết rằng cho đến nay chưa có má»™t nhà giải phẫu nào thành công trong việc thay đổi vân ngón tay cả. Lịch sá» y há»c chưa há» biết đến má»™t thà nghiệm tương tá»± vì váºy nó không hỠđược ghi thành văn. Khá nhiá»u lần chúng tôi đã lá»™t lá»›p da ngón tay nhưng lá»›p da má»›i má»c ra vẫn như cÅ©. Vì váºy mà cảnh sát không gặp khó khăn trong việc lùng bắt bá»n trá»™m cướp, giết ngưá»i. Trong ca giải phẫu má»›i nhất, tôi đã thành công trong việc thay đổi lá»›p vân tay. Trước mắt các ngài là má»™t trong những thương gia lừng danh nhất nước Mỹ - Mr Thomas - vua thụ tinh nhân tạo. Biệt danh cá»§a ông là “Jack, kẻ Ä‘áºp vỡ quai hàmâ€. Ông ta đã hiện diện trong hồ sÆ¡ lưu trữ cá»§a Cục Äiá»u tra liên bang trong cái biệt danh này. Trong suốt mưá»i năm trá»i cảnh sát ra công truy lùng tay bẻ khóa lão luyện này mà đành uổng công. Lý do chỉ là vì sau má»—i vụ thì tôi lại tiến hành má»™t cuá»™c giải phẫu thay vân tay cho Mr Thomas, tức “Jack, kẻ Ä‘áºp vỡ quai hàmâ€. Tôi xin cam Ä‘oan vá»›i các bạn rằng phẫu thuáºt thay vân tay không chỉ khó khăn nhất mà còn có lợi nhất, bởi vì cái việc được chia đôi số cá»§a cải các tay trá»™m chôm được trong két đâu phải là dở gì. Bây giá» tôi xin chiếu cho quý vị coi những cảnh phim giá»›i thiệu phần kỹ thuáºt cá»§a ca mổ. 
Tất cả các nhà giải phẫu có mặt trong phòng Ä‘á»u nhất trà công nháºn đồng nghiệp ngưá»i Mỹ quả là chuyên gia cá»± phách nhất trong lÄ©nh vá»±c mổ xẻ. Song bản tham luáºn cá»§a nhà giải phẫu ngưá»i Anh tiếp theo liá»n đồng nghiệp ngưá»i Mỹ đã làm cho má»i ngưá»i phải thay đổi ý kiến cá»§a mình. Mr B. Lains bước lên diá»…n đàn cùng má»™t ngưá»i nữa, bắt đầu : 
- Thưa các đồng nghiệp rất kÃnh mến! Tôi xin kể cho các bạn nghe má»™t phẫu thuáºt đáng được coi là phức tạp nhất và đáng chú ý nhất trong lịch sá» y há»c cá»§a nhân loại. Các bạn thấy đấy, bên cạnh tôi là vị hạ sÄ© quan anh hùng Mechew, trong thế chiến thứ hai đã từng hạ sát được 26 lÃnh giặc. Song chẳng may má»™t mảnh lá»±u đạn địch đã tiện đứt đầu ông... Vá»›i thứ keo đặc chế cá»§a mình, tôi đã gắn được chiếc đầu đứt lìa đó vào cổ, trông nó tháºm chà còn đẹp hÆ¡n trước ấy. Nay thì đến bom nguyên tá» cÅ©ng chẳng làm cho nó rá»i ra được nữa. Bây giá» tôi xin “báºt mÆcách pha chế chất keo này. 
Sá»± kinh ngạc cá»§a những ngưá»i tham dá»± há»™i nghị đã lên đến tá»™t đỉnh. Tất cả Ä‘á»u tin chắc rằng sẽ không còn được nghe bản tham luáºn nào thú vị hÆ¡n nữa. Nhưng diá»…n giả kế đó - má»™t bác há»c Pháp - đã buá»™c há» phải thay đổi ý kiến này: Ông ta bước lên diá»…n đàn cùng má»™t mỹ nhân tóc vàng báºn bá»™ đồ tắm. Vừa nhác trông thấy nàng, các vị đại biểu có tuổi đã láºp tức nhấp nhá»m trên ghế. 
- Thưa các đồng nghiệp vô cùng kÃnh mến! - Nhà giải phẫu Pháp lên tiếng. - Tôi muốn kể cho các bạn hay vá» má»™t phẩu thuáºt chỉnh hình khác thưá»ng. Tôi hy vá»ng các bạn sẽ đánh giá đúng mức thành công cá»§a tôi nếu tôi nói cho các bạn biết rằng ngưá»i đẹp tóc vàng vừa tạo ra những phản ứng dữ dá»™i trong phòng này chÃnh là bà mẹ vợ đã 65 tuổi cá»§a tôi. 
Sau đó diá»…n giả còn thông báo thêm má»™t số chi tiết nữa: ông đã thá»±c hiện phẫu thuáºt vá»›i bà mẹ vợ là cốt để trả thù ngưá»i vợ đã phụ bạc ông; sau khi biến bà mẹ vợ thành má»™t thiếu phụ trẻ đẹp, ông đã “bắt bồ†vá»›i bà ta. Nhà bác há»c Pháp kết thúc bản tham luáºn cá»§a mình bằng phần trình bày cÆ¡ sở khoa há»c cá»§a phát minh kỳ diệu này. 
Các diá»…n giả nối nhau lên diá»…n đàn, ngưá»i nào cÅ©ng công bố công trình nào đó kỳ lạ. Chẳng hạn như nhà giải phẫu Äức tuyên bố : 
- Cái chết đối vá»›i má»™t con ngưá»i không có nghÄ©a là sá»± ngưng hoạt động cá»§a tất cả các bá»™ pháºn.Ở ngưá»i chết vì chứng nhồi máu, cố nhiên là tim không thể làm việc được nữa, nhưng các bá»™ pháºn khác vẫn hoạt động như thưá»ng. Ở ngưá»i chết vì bệnh lao, chỉ có buồng phổi là ngưng hoạt động. Theo tôi, sau khi tim hoặc phổi đã ngưng hoạt động, cái chết vẫn chưa hiện diện... Từ các bá»™ pháºn không bị hư hại cá»§a ngưá»i chết, tôi đã tạo ra những con ngưá»i má»›i. Äây - nhà giải phẫu Äức chỉ vào má»™t chàng trai đầy sinh lá»±c, có thân hình cá»§a thần Apolon. - Trước mắt các bạn là má»™t con ngưá»i mà đôi chân vốn là cá»§a má»™t lá»±c sÄ© đã chết vì chứng viêm ruá»™t thừa và thân thì cá»§a má»™t đô váºt đã chết vì chứng hoại thư, còn đầu thì cá»§a má»™t bệnh nhân lao phổi. 
Những ngưá»i có mặt ở há»™i nghị cho rằng nếu hôm sau nhà giải phẫu Nháºt không đưa ra được phát minh lạ thưá»ng nào thì ca giải phẫu cuả vị bác sÄ© Gwynter ngưá»i Äức, tạo ra con ngưá»i má»›i từ các bá»™ pháºn không bị hư hại cá»§a ngưá»i chết, xứng đáng được coi là đặc sắc nhất trong tất cả các công trình được công bố tại há»™i nghị. 
Nhưng nhà giải phẫu ngưá»i Nháºt Himi Siyama còn làm cho cá» tá»a sá»ng sốt hÆ¡n nữa. Chỉ vào má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng kế bên, ông nói : 
- Äây là má»™t ngưá»i Nháºt, do bị thá»t chân nên không được gá»i vào lÃnh trong thế chiến thứ hai! Không đủ sức mang mãi vết thương tinh thần trầm trá»ng đến như thế, ông ta đã mổ bụng tá»± sát, kết quả là ruá»™t bị rứt ra khá»i khoang bụng... 
Äã đến ngày cuối cùng cá»§a há»™i nghị. Các diá»…n giả gắng sức vượt trá»™i nhau bằng những tham luáºn càng vá» sau càng gây kinh ngạc hÆ¡n. Riêng có má»™t tay bác sÄ© cứ ngồi yên nghe các đồng nghiệp cá»§a mình báo cáo. Tất cả những ngưá»i tham dá»± há»™i nghị Ä‘á»u đã lên tiếng. Ngài chá»§ tá»a bèn quay vá» phÃa đại biểu cứ nÃn thinh đó mà nói : 
- Thưa ngài, lẽ nào ngài không có ý định kể cho há»™i nghị nghe chút gì vá» các phẫu thuáºt cá»§a ngài hay sao?... 
- Có chứ ạ, song chẳng biết việc làm của tôi có đáng để cho quý vị lưu tâm không? 
Trong phòng vang lên những tiếng nói : 
- Có, có! Chúng tôi muốn nghe ông phát biểu! 
- Tất cả đại biểu Ä‘á»u phải có tham luáºn... 
Tay bác sÄ© được khÃch lệ dữ quá, bèn bước lên diá»…n đàn. Ông ta nói : 
- Thôi được, quý vị đã muốn thì tôi xin trình bày ca mổ cắt amidal của tôi. 
Tiếng cưá»i vang lên trong phòng: khéo nói chuyện tào lao sau ngần ấy tham luáºn kinh thiên động địa! 
Tiếng cưá»i làm mếch lòng diá»…n giả : 
- Thưa quý vị! Vì khiêm tốn nên tôi đã làm giảm bá»›t ý nghÄ©a phẫu thuáºt cá»§a mình. Nhưng tôi không thể chịu được sá»± nhạo báng. Vừa má»›i nghe đến amidal là quý vị đã cưá»i ầm lên rồi. 
Tiếng cưá»i trong phòng càng rá»™ lên : 
- Trò nhảm nhà chứ phẫu thuáºt cái gì! 
- Tôi thì chả thèm động tay vào cái thứ phẫu thuáºt đó! 
- Má»™t nhà giải phẫu mà nhắc đến ba cái trò nhăng nhÃt đó thì tháºt là đáng xấu hổ! 
Những tiếng la ó từ tứ phÃa đó càng làm cho diá»…n giả nổi sùng lên : 
- Thế quý vị có biết cái ngưá»i được tôi cắt amidal cho là ai không nào? 
- Thì cứ cho rằng ông là Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc Ä‘i! Liệu Ä‘iá»u đó có liên quan gì tá»›i phẫu thuáºt nào? 
Diễn giả mặt đỠgay : 
- Ngưá»i được tôi tiến hành phẫu thuáºt là má»™t nhà báo. 
Các đại biểu dá»± há»™i nghị cưá»i sặc suạ : 
- Nhà báo, thương gia, viên chức hay ngưá»i lÃnh chăng nữa thì có gì khác nhau nào? 
Diễn giả giơ tay lên : 
- Yên lặng cho! Vâng, thưa quý vị, chẳng có gì khác nhau cả. Nhưng lúc đó ở nước chúng tôi vừa ban hành Luáºt Báo chà mà. Nhà báo không tài nào mở miệng ra được nên buá»™c tôi phải cắt amidal cho anh ta qua đưá»ng... háºu môn! 
Nụ cưá»i biến khá»i khuôn mặt các đại biểu dá»± há»™i nghị. Thế vào đó là niá»m kÃnh trá»ng sâu xa đối vá»›i diá»…n giả. Tiếng vá»— tay dáºy lên như sấm. Toàn thể những ngưá»i tham gia Há»™i nghị quốc tế các nhà giải phẫu lần thứ X đã nhất trà công nháºn phẫu thuáºt cắt amidal này là sá»± kiện đặc sắc nhất trong lịch sá» y há»c. 
 
Xem tiếp chương 39
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 18-02-2009 at 11:21 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |