Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 06-04-2008, 04:31 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 6

Muốn bắt cố ý thả trước


Hình Bách Phi liếc mắt trông thấy hai bóng ngưá»i đó, đã thất kinh nói vá»›i má»i ngưá»i rằng :
- Các vị nên cẩn thận đỠphòng, hai ngưá»i Ä‘ang tá»›i đó chắc thế nào cÅ©ng là hai nữ tỳ Thanh và Hồng cá»§a Xà Khiết mỹ nhân.
Y vừa nói dứt, thì hai ngưá»i ná» dã tá»›i trước mặt rồi. Quả nhiên hai ngưá»i đó là hai thiếu nữ trẻ đẹp, má»™t ngưá»i mặc võ phục xanh, má»™t ngưá»i mặc võ phục mầu Ä‘á».
Thiếu nữ áo xanh chính là Nhiếp Tiểu Thanh, Má»™ Quang đã gặp ở trên Hoa SÆ¡n rồi. Nàng ta cung kính vái chào Má»™ Quang, mỉm cưá»i nói :
- Vì gia chá»§ Lệnh Hồ Sở Sở có việc bận quan trá»ng không thể tá»›i nÆ¡i được, nên má»›i sai thi tị Nhiếp Tiểu Thanh và Tạ Tiểu Hồng đến đây để nghe lệnh Nghiêm công tá»­ vá»›i Gia Cát công tá»­ sai khiến.
Má»™ Quang nghe thấy Tiểu Thanh nói như thế, ngượng nghịu vô cùng, không biết trả lá»i như thế nào, nhưng Gia Cát Lang đã mỉm cưá»i đáp :
- Nhiếp cô nương vá»›i Tạ cô nương không nên Ä‘a lá»… như thế. Hai vị hãy theo hầu Nghiêm công tá»­, để tôi đối đáp vá»›i đối phương. Nếu lúc nào cần tá»›i tôi sẽ phiá»n hai vị ra tay đối phó vá»›i kẻ địch sau.
tiểu Thanh vá»›i Tiểu Hồng song song cung kính vái chào, rồi cùng lui tá»›i chá»— Má»™ Quang, má»—i ngưá»i đứng hầu cận má»™t bên.
Mộ Quang bỗng có hai thị tỳ xanh đỠnhư vậy, lại càng ngượng đến mặt đỠtía tai.
Bạch Phi thấy Xà Khiết MÄ© Nhân không đích thân tá»›i lòng hung ác càng hÆ¡n trước, nhìn thẳng mặt Gia Cát Lang mà quát há»i tiếp :
- Gia Cát Lang, ngươi đã thấy một mảnh Huyết Hà đồ thứ ba ở đâu?
Gia Cát Lang tá»§m tỉm cưá»i đáp :
- Hình Thiên Quân, nói đến thân phận và địa vị cá»§a ngưá»i trên giang hồ, thì ngưá»i là tôn sư cá»§a má»™t môn phái trong NgÅ© Nhạc danh gia cá»§a đương thá»i. Sao ngưá»i ăn nói lại thiếu lá»… phép đến như thế? Ngưá»i không nói chữ thỉnh và cÅ©ng không tôn má»— má»™t câu là “bạn Gia Cát†thì khi nào má»— lại chịu nói rõ câu chuyện ấy cho ngưá»i biết?
Hình Bách Phi bị đối phương chất vấn lại như vậy, vừa hổ thẹn và tức giận, vì y đã nắm được hai mảnh Huyết Hà đồ rồi, nên bây giỠmà được nốt một mảnh thứ ba thì Huyết Thần Kinh không khác gì đã ở trong tay, nên y phải cố nén lửa giận mà nói tiếp :
- Hình Bách Phi nhận đã thất lá»…, xin thỉnh giáo bạn Gia Cát Lang Ä‘iá»u này. Chẳng hay bạn đã thấy mảnh Huyết Hà đồ kia ở đâu?
Trợn ngược đôi lông mày nho nhá» lên, Gia Cát Lang vênh váo và mỉm cưá»i đáp :
- Bình sinh Gia Cát Lang làm việc gì cÅ©ng vậy, không bao giá» chịu lá»— vốn hết. Nếu các ngưá»i muốn trả lá»i vấn đỠấy, thì trước phải trả lá»i má»— má»™t câu há»i này đã!
Hách Liên Anh thây Gia Cát Lang Ä‘iêu ngoa má»™t cách đáng yêu vừa cưá»i vừa xen lá»i đáp :
- Gia Cát nhân huynh muốn gì thế? Tôi xin vui lòng trả lá»i.
Gia Cát Lang vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Có mấy ngưá»i thưá»ng tục hiểu biết lá»… phép cÆ¡ chứ? Äa tình dù sao vẫn là hồng nhan. Hách Liên công chúa gá»i tại hạ là Gia Cát nhân huynh như vậy khiến tại hạ khoan khoái vô cùng. Nếu vậy vấn đỠcá»§a tại hạ thế nào cÅ©ng phải nhỠđến cùng chúa trả lá»i cho má»›i được.
Câu nói “ngưá»i thưá»ng tục mấy ai hiểu biết lá»… phép†cá»§a Gia Cát Lang đã châm biếm Bách Phi khiến cho lão ta tức giận đến ná»—i dá»±ng mày trợn mắt, còn câu “đa tình dù sao vẫn là hồng nhan†lại nịnh Hách Liên Anh làm cho nàng ta khoái trí đến cưá»i tít mắt lại. Má»™ Quang đứng cạnh đó, thấy thế lắc đầu ngầm và nhận thấy ngưá»i em kết nghÄ©a này cá»§a mình Ä‘iêu ngoa má»™t cách đáng ghét và cÅ©ng Ä‘iêu ngoa má»™t cách đáng yêu.
Hách Liên Anh há»›n hở cưá»i tít mắt lại, há»i tiếp :
- Gia Cát nhân huynh muốn há»i vá» vấn đỠgì thế?
Gia Cát Lang vừa cưá»i vừa há»i lại rằng :
- Chẳng hay con ngá»±a Thiên Lý Há»a Vân Câu mà Công chúa cưỡi đó là lấy được ở đâu thế?
Hách Liên Anh mỉm cưá»i đáp :
- Con ngựa này bị một con rắn độc quấn chặt ở trong núi Kỳ Liên chỗ ở của tôi. Tôi giết rắn cứu ngựa, nên nó mới chiu phục tùng để cho tôi cưỡi, vì nhỠcó nó mà tôi mới ngẫu nhiên tìm thấy được một mảnh Huyết Hà đồ.
Bách Phi đợi chá» Hách Liên Anh nói xong, liá»n lên tiếng há»i Gia Cát Lang tiếp :
- Bạn Gia Cát, vấn đỠbạn muốn há»i đã há»i rồi, bây giỠđến lượt bạn phải trả lá»i câu há»i cá»§a má»— Ä‘i!
Gia Cát Lang cưá»i khẩy má»™t tiếng, thá»§ng thẳng thò vào túi lấy cuốn da dê giÆ¡ lên cho tên hung ác xem và đáp :
- Còn má»™t mảnh Huyết Hà đồ nữa hiện Ä‘ang ở trong ngưá»i cá»§a má»—!
Bá»n Hình Bách Phi các ngưá»i nghe thấy chàng ta nói như vậy Ä‘á»u ngạc nhiên hết sức, và cÅ©ng cau mày lại, nghÄ© cách để xem làm thế nào mà lấy nốt được mảnh Huyết Hà đồ này, rồi theo bản đồ mà Ä‘i tìm kiếm cuốn Huyết Thần Kinh rồi há»c há»i võ công ở trong đó, để xưng hùng xưng bá trong thiên hạ.
Gia Cát Lang đưa mắt liếc nhìn bá»n hung đồ má»™t lượt rồi mỉm cưá»i há»i tiếp :
- Các ngưá»i Ä‘ang nghÄ© ngợi gì thế? Có phải muốn cướp được mảnh Huyết Hà đồ này không?
Thượng Quan Phụng vội đáp :
- Chúng ta đã có hai mảnh, tất nhiên muốn được nốt mảnh ấy chứ!
Gia Cát Lang cả cưá»i nói tiếp :
- Tưởng gì chứ việc ấy không khó! Các ngưá»i muốn lấy được Huyết Hà đồ này cá»§a má»—, có ba con đưá»ng để cho các ngưá»i Ä‘i.
Bách Phi vá»™i lên tiếng há»i :
- Ba con đưá»ng thế nào?
Gia Cát Lang vừa cưá»i vừa đáp :
- Con đưá»ng thứ nhất rất dá»… và cÅ©ng rất thưá»ng tục Äó là các ngươi bá» tiá»n ra mua!
Bách Phi nghe nói, há»›n hở há»i tiếp :
- Bạn định bán bao nhiêu?
Gia Cát Lang không chần chỠgì hết, nhanh nhẩu đáp :
- Một vạn lạng vàng!
Bách Phi cau mày lại, gượng cưá»i nói tiếp :
- Kể ra thì má»™t vạn lạng vàng như vậy không đắt tý nào, nhưng ở nÆ¡i sa mạc nghèo nàn như thế này, thì lấy đâu ra số vàng kếch sù như thế? Má»— muốn thương lượng vá»›i bạn Gia Cát Ä‘iá»u này: Chẳng hay bạn có bằng lòng để cho anh em má»— trả tiá»n tại núi Hoa SÆ¡n chăng?
Gia Cát Lang lắc đầu vừa cưá»i vừa đáp :
- Không bao giỠmỗ lại chơi cái trò buôn bán chịu như thế!
Thượng Quan Phụng xen lá»i há»i :
- ÄÆ°á»ng thứ hai là đưá»ng gì?
Gia Cát lang vừa cưá»i vừa đáp :
- Con đưá»ng thứ nhất là mua, đưá»ng thứ hai là đánh cuá»™c.
Thượng Quan Phụng há»i tiếp :
- Äánh cuá»™c như thế nào?
Gia Cát Lang mỉm cưá»i đáp :
- Chúng ta đêu là nhân vật trong võ lâm, cách đánh cuá»™c cá»§a chúng ta tất nhiên không sao tránh khá»i so tài đấu võ vá»›i nhau. Tùy các ngưá»i, muốn lá»±a chá»n ngưá»i nào đấu vá»›i má»—, bất cứ công lá»±c gì, má»— Ä‘á»u vui lòng tiếp hết. Má»— lấy mảnh Huyết Hà đồ này làm tiá»n dặt bạc, nếu các ngưá»i đắc thắng, có phải là ngưá»i đã được cả ba mảnh Huyết Hà đồ không?
Hình Bách Phi chưa được thấy võ công cá»§a Gia cát Lang, mà y lại rất tá»± phụ, nên nghe Gia Cát Lang Nói xong liá»n cưá»i khẩy đỡ lá»i :
- Má»— nhận lá»i đánh cuá»™c vá»›i bạn!
ÄÆ°a mắt nhìn cái nhân què cá»§a Bách Phi, Gia Cát Lang cả cưá»i há»i lại :
- Chả lẽ Hình Thiên Quân muốn thi đua khinh công với mỗ hay sao?
Câu há»i ấy rất Ä‘iêu ngoa và chế giá»…u khiến Bách Phi nghe thấy không sao nhịn được, thét lá»›n má»™t tiếng rồi đáp :
- Ngươi Ä‘oán không sai tý nào. Ta Ä‘ang muốn thi Ä‘ua khinh công vá»›i ngươi, ta cÅ©ng dùng má»™t mảnh Huyết Hà đồ làm tiá»n đặt bạc còn cá thêm má»™t tính mạng già này nữa.
Gia Cát Lang mỉm cưá»i đáp :
- Äánh cuá»™c như vậy thì Hình Thiên Quân thiệt thòi quá.
Càng tức giận thêm, Bách Phi há»i tiếp :
- Ngươi nói như thế là nghĩa lý gì?
Gia Cát Lang vừa cưá»i vừa đáp :
- Má»— chỉ là má»™t tên danh tiểu tốt ở trong giang hồ này, Thiên Quân là tôn sư cá»§a má»™t môn phái ở trong võ lâm, tất nhiên tính mạng cá»§a Thiên Quân quý giá hÆ¡n tính mạng má»— nhiá»u.
Bách Phi nghe thấy lá»i nói cá»§a đối phương, hình như coi mình thế nào cÅ©ng phải chết vậy, nên y tức giận rống lên má»™t tiếng, tóc trên đầu Ä‘á»u dá»±ng ngược lên như lông dím.
Trong lúc tên hung nhân cá»§a phái Tây Nhạc giận dữ quát tháo như sấm động, thì Hách Liên Anh đã tươi cưá»i nói vá»›i Gia Cát Lang rằng :
- Gia Cát huynh đệ nghị đánh cuá»™c như vậy, chúng tôi rất tán thành. Nhưng Huyết Hà đồ đáng giá vạn lạng vàng như vậy, chúng ta phải cá»­ hành vụ đánh cuá»™c này long trá»ng má»™t chút má»›i được.
Gia Cát Lang vừa cưá»i vừa há»i lại :
- Xin Hách Liên công chúa cho biết là Công chúa muốn nó long trá»ng như thế nào?
Hách Liên Anh tá»§m tỉm cưá»i đáp :
- Tôi nói cá»­ hành phải long trá»ng đó là vụ đánh cuá»™c này, không nên chỉ đấu má»™t trận như thế. Tôi muốn chúng ta vẫn đấu ba trận như lần trước để kết thúc sá»± thắng bại bằng ba môn ná»™i lá»±c, khinh công và ám khí.
Gia Cát Lang mỉm cưá»i đáp :
- Hách Liên Anh công chúa có thể tuyên bố ngay được những ngưá»i nào ra dá»± trận đấu cá»§a các ngưá»i không?
Hách Liên Anh vừa cưá»i vừa đáp :
- Trận đấu nội lực sẽ do Thần Dũng Kim Cương Mạnh Phi Hùng ra trận, ám khí thì do tôi đảm nhiệm, còn khinh công thì đã có Hình Thiên Quân phụ trách. Nhưng không biết bên nhân huynh thì huynh sắp đặt như thế nào?
Gia Cát Lang thấy Hách Liên Anh chỉ định Bách Phi đảm nhiệm đấu khinh công, mới biết vừa rồi mình đã kém mắt. Có lẽ Bách Phi vì què chân, thấy đi lại khó khăn, nên y đã luyện được môn võ công đặc biệt để bổ cứu sự khuyết điểm ấy cũng nên.
Gia Cát Lang ngẫm nghĩ giây lát, rồi cương quyết bảo :
- Tất cả chỉ có ba trận đấu thôi, hà tất phải phái nhiá»u ngưá»i ra dá»± trận đấu làm chi, nên chỉ má»™t mình tôi xin lãnh giáo hết.
Thượng Quan Phụng đã nếm mùi lợi hại cá»§a Gia Cát Lang rồi, nên nghe thấy chàng ta nói như thế liá»n lắc đầu, cưá»i khẩy xen lá»i nói :
- Bên chúng ta ba ngưá»i đấu vá»›i má»™t mình ngươi như vậy, dù có thắng cÅ©ng không vẻ vang gì, mà không thắng thì lại bi thiên hạ chê cưá»i, nên Thượng Quan Phụng không đồng ý đấu như thế.
Hách Liên Anh nhận thấy lá»i nói cá»§a Thượng Quan Phụng rất có lý, liến quay lại nói vá»›i Gia Cát Lang tiếp :
- Gia Cát huynh đã nghe thấy chưa? Thượng Quan tá»· cá»§a tôi không muốn thị nhiá»u thắng ít. Vậy xin nhân huynh cÅ©ng phái ba ngưá»i ra trận. Như vậy chúng tôi má»›i nhận dá»± cuá»™c đấu này.
Gia Cát Lang ngẫm nghÄ© giây lát rồi cưá»i thầm đối phương quá giảo hoạt, rõ ràng sợ võ công cá»§a mình cao siêu mà lại bịa ra nhưng lá»i lẽ đưá»ng hoàng như vậy.
Tính nết vừa giảo hoạt vừa dâm đãng, Hách Liên Anh thấy Gia Cát Lang ngẫm nghÄ© như vậy liá»n mỉm cưá»i há»i :
- Gia Cát huynh ngẫm nghÄ© gì thế? Chả lẽ ngoài má»™t mình huynh ra, những ngưá»i khác Ä‘á»u là giá áo túi cÆ¡m hay sao?
Tiểu Thanh, Tiá»u Hồng nhìn nhau mỉm cưá»i, chẳng nói chẳng rằng, còn Má»™ Quang thì trợn ngược đôi lông mày lên, nói vá»›i Gia Cát Lang rằng :
- Gia Cát hiá»n đệ hãy lui vá» phía sau để tôi lãnh giáo tuyệt nghệ kinh ngưá»i cá»§a Thế Ngoại bát hung!
Gia Cát Lang cưá»i ha hả đỡ lá»i :
- Cổ nhân đã có câu “Giết gà không cần dao mổ trâu†việc gì đã có em đây phục vụ, oai danh Ngá»c Äịch Kim Cung Thần Kiếm Thá»§ cá»§a đại ca đã chấn động Trung Nguyên lâu năm, bây giỠở trong sa mạc này đại ca hà tất còn phải tranh công vá»›i tiá»u đệ làm chi! Äại ca phải để cho tiểu đệ có dịp được dương danh vá»›i Ä‘á»i chứ!
Gia Cát Lang đặt Ä‘iá»u rất khéo léo, khiến Má»™ Quang Ä‘ang uất ức tức giận mà cÅ©ng phải cố nén lá»­a giận xuống, lắc đầu thở dài, gượng cưá»i lui bước.
Gia Cát Lang thuyết phục xong vị dại ca kết nghÄ©a cá»§a mình rồi, liá»n quay lại mỉm cưá»i nói vá»›i Tiểu Thanh, Tiểu Hồng đứng cạnh Má»™ Quang :
- Nhiếp cô nương, đáng lẽ tôi không dám phiá»n hai vị đâu, nhưng Hách Liên Anh công chúa không cho phép tôi đơn độc ứng chiến, nên đành phải má»i hai vị ra tay giúp sức vậy.
Tiểu Thanh rất cung kính, vừa cưá»i vừa đáp :
- Tiểu Thanh, Tiểu Hồng thừa lệnh Gia chủ, cung kính đợi chỠhai vị sao bảo, dù có phải nhẩy vào đống lửa, chúng tôi cũng không dám từ. Xin Gia Cát tướng công cứ việc sai bảo!
Gia Cát Lang đáp :
- Tại hạ muốn phiá»n Tạ cô nương đấu khinh công vá»›i Hình Bách Phi biệt hiệu Phả Túc Thiên và Nhiếp cô nương đấu ná»™i lá»±c vá»›i Thần DÅ©ng Kim Cương má»™t phen, chẳng hay hai vi cô nương có ưng chịu không?
Tiểu Thanh Tiểu Hồng cung kính đáp :
- Nô tỳ xin cung kính vâng lệnh.
Gia Cát Lang nhìn Thế Ngoại bát hung khiêu khích :
-Tại hạ đỠnghị Tiểu Hồng cô nương đấu khinh công vá»›i Phả Túc Thiên Quân Hình Bách Phi, chẳng hay các ngưá»i nghÄ© sao?
Phá Túc Thiên Quân thấy đối phương đích danh khiêu chiến, bèn tức giận bước ra nói :
- Ta bằng lòng, ngươi cứ việc ra đầu đỠđi.
Gia Cát Lang chỉ vào đồi cát phía trước mặt nói :
- Tại hạ muốn hai vị thi Ä‘ua khinh công, hai ngưá»i cùng chạy từ má»™t khởi Ä‘iểm và cùng má»™t lúc xem ai chạy nhanh hÆ¡n và không có hằn tích kể như thắng cuá»™c.
Hình Bách Phi đáp :
- ÄÆ°á»£c nào hãy bắt đầu Ä‘i.
Gia Cát Lang vạch một khởi điểm dưới đất, Tiểu Hồng và Bách Phi cùng đứng tại khởi điểm này, Gia Cát Lang hô :
- Bắt đầu!
Thế là cả hai ngưá»i vận hết công lá»±c chạy vá» phía đồi cát Cả bai ngưá»i cùng lướt tá»›i đồi cát cùng má»™t lúc và Ä‘i xuống bên dưới cùng má»™t lúc.
Má»i ngưá»i thầm Ä‘oán trận đấu này sẽ huá».
Lúc ấy Tiểu Hồng với Bách Phi đã đi lên trên núi cát và cũng đã đi xuống bên dưới rồi.
Má»™ Quang đưa mắt nhìn trận đấu và khẽ há»i Gia Cát Lang tiếp :
- Hiá»n đệ định dùng môn ám khí gì để khắc chế NgÅ© Äá»™c Tán Hoa Phong như thế?
Lại uống thêm một ngụm rượu nữa, Gia Cát Lang mới đáp :
- Loại ong ấy là má»™t loại ong rất dặc biệt, không sợ kim, Ä‘inh hay tên bắn trúng. ám khí thưá»ng không thể nào làm gì nổi bầy ong ấy đâu, nên tiểu đệ định dùng “Mưa tam muá»™i†diệt trừ nó.
Lúc này Má»™ Quang đã hết sức chịu phục ngưá»i em kết nghÄ©a này, tuy chàng nghe thấy chàng ná» nói “Mưa tam muá»™i†rất má»›i lạ, nhưng chàng Ä‘oán chắc thế nào cÅ©ng lợi hại lắm, nên khẽ nói tiếp :
- Hiá»n đệ chá»› nên ra tay quá độc ác, thế nào cÅ©ng phải để cho há» có chá»— lui bước nhé!
Gia Cát Lang gật đầu đáp :
- Äại ca cứ yên tâm, thế nào tiểu đệ cÅ©ng làm cho Cưu Bàn công chúa phải khóc giở mếu giở má»›i thôi.
Chàng vừa nói tới đó, thì Tiểu Hồng với Bách Phi cũng vừa xuống tới mặt đất bằng.
Gia Cát Lang, Má»™ Quang, Tiểu Thanh vá»›i Thế Ngoại Tam Hung tất cả Ä‘á»u Ä‘i tá»›i gần núi cát để xem kết quả cuá»™c dua khinh công ấy ra sao. Núi cát đó vẫn phẳng lỳ như tá» giấy, đủ thấy khinh công cá»§a cả hai ngưá»i đã luyện tá»›i mức thượng thừa. Cả lên lẫn xuống, hai ngưá»i không hỠđể lại dấu vết gì hết.
Hách Liên Anh, Thượng Quan Phụng, Hùng Sách các ngưá»i Ä‘ang nhìn nhau cau mày lại thì Gia Cát Lang bá»—ng mỉm cưá»i và nói vá»›i Tiểu Hồng rằng :
- Tạ cô nương, trận này cô nương đã tới thua rồi!
Tiểu Hồng mặt đỠbừng, nước mắt đã chạy quanh khóe mắt như muốn khóc và cúi đầu xuống khẽ đáp :
- Tiểu Hồng bất tài, đã làm cho Gia Cát tướng công bị mất tiếng.
Gia Cát Lang lắc đầu, vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Tạ cô nương không nên nói như thế, cô nương hãy còn ít tuổi, với thân phận địa vị như vậy, thì làm sao địch nổi nhân vật lãnh tụ của phái Tây Nhạc?
Dù cô nương có bị bại, nhưng vẫn có thể kiêu ngạo vá»›i Ä‘á»i được!
Bách Phi nghe thấy chàng nói như vậy rất đỗi ngạc nhiên, liá»n trá» vào núi cát không có má»™t chút vết tích nào hết, mà há»i lại chàng rằng :
- Cô ta có thua đâu? Cả hai ngưá»i cùng không để lại má»™t chút vết tích nào hết, sao bạn Gia Cát lại bảo lão phu thắng? Thế là nghÄ©a lý gì?
Gia Cát Lang vừa cưá»i vừa đáp :
- Chúng ta là nhân vật giang hồ, thì cần phải chú trá»ng đến bốn chữ “quang minh lá»—i lạc†nên đã thua thì phải nhận thua.
Bách Phi vẫn ngạc nhiên, há»i tiếp :
- Tạ cô nương thua ở điểm nào?
Gia Cát Lang đáp :
- Nàng thua ở dưới ngoại hiệu Phá Túc Thiên Quân của bạn!
Cả Hắc Liên Anh và Thượng Quan Phụng cÅ©ng không hiểu lá»i nói ấy cá»§a Gia Cát Lang ngụ ý như thế nào!
Hai mắt sáng như điện, Gia Cát Lang liếc nhìn quần tà một lượt, rồi thủng thỉnh nói tiếp :
- Nếu Hình Thiên Quân là ngưá»i thưá»ng, thì trận đấu khinh công này có thể nói là bằng tài không ai thua ai được cả. Nhưng vì bạn há» Hình đã có biệt hiệu là Phá Túc Thiên Quân, tay lại có thêm má»™t cây thiết quài, thiết quài nặng như thế, Ä‘iểm vào mặt cát mà không có má»™t chút dấu vết gì, thì tất nhiên vá» mặt há»a hầu, Hình Thiên Quân phải cao hÆ¡n Tạ cô nương má»™t chút.
Hách Liên Anh vừa cưá»i vừa đỡ lá»i :
- Cao luận, không những cao minh mà lại còn rất cao minh là khác. Thôi, bây giỠđến lượt chúng ta thi đua ám khí. Chẳng hay Gia Cát huynh định sử dụng môn ám khí gì?
Hình như hÆ¡i quá chén, hai má đã đỠbừng, Gia Cát Lang cứ nhìn thẳng vào mặt Hách Liên Anh, cưá»i hi hi đáp :
- Hách Liên Anh công chúa, tôi phải nói trước để Công chúa hay. Vì ám khí cá»§a tôi lợi hại lắm, nhỡ nó há»§y mất NgÅ© Äá»™c Tán Hoa Phong mà Công chúa đã khổ tâm rất nhiá»u năm má»›i luyện thành, thì cÅ©ng phải xin Công chúa lượng thứ cho.
Hách Liên Anh xếch ngược đôi mày lá liá»…u lên, mỉm cưá»i đáp :
- Hách Liên Anh đã Ä‘i khắp giang hồ rồi, mà chưa gặp ai có được ám khí lợi hại đến ná»—i khiến NgÅ© Äá»™c Tán Hoa Phong phải bị tổn thương mảy may. Nếu Gia Cát huynh tá»± tin như vậy, thì trận đấu này chúng ta nên cá thêm má»™t tý gì để cho long trá»ng má»™t chút nhé! Chẳng hay Gia Cát huynh có tán thành không?
Gia Cát Lang gật đầu đỡ lá»i :
- Hay lắm! Hay lắm! Nếu ám khí cá»§a má»— không há»§y được NgÅ© Äá»™c Tán Hoa Phong cá»§a Công chúa, thì Gia Cát Lang tôi cam tâm làm kẻ hầu hạ ở trong Cưu Bàn cung ngay.
Hách Liên Anh nghe Gia Cát Lang nói xong, mặt lá»™ vẻ há»›n hở nhìn lại chàng ná», rồi đưa mắt tống tình và cưá»i nÅ©ng nịu nói tiếp :
- Cá như vậy tuyệt lắm, nhưng cần phải tu chỉnh lại má»™t chút. Nếu Gia Cát huynh thua, thì Hách Liên Anh hoan nghênh huynh lại làm giai khách ở trong Cưu Bàn cung cá»§a tôi, chứ tôi không dám để huynh phải làm kẻ hầu ngưá»i hạ như thế!
Gia Cát Lang mỉm cưá»i đáp :
- Giai khách cÅ©ng được, ngưá»i hầu cÅ©ng thế, nhưng phải đợi chá» Hách Liên Anh công chúa thắng đã rồi hãy nói tá»›i sau.
Hách Liên Anh đã nghe ra ý nghÄ©a lá»i nói cá»§a Gia Cát Lang, liá»n gật đầu đỡ lá»i :
- Äiá»u đó là dÄ© nhiên rồi. Nếu Gia Cát huynh há»§y được NgÅ© Äá»™c Tán Hoa Phong cá»§a tiểu muá»™i thì Hách Liên Anh này, xin tặng thêm má»™t mảnh Huyết Hà đồ cá»§a mình và còn để cho hai vị tha hồ nghênh ngang ở trên bãi sa mạc này, quyết không để cho má»™t ngưá»i nào quấy nhiá»…u đến hai vị.
Gia Cát Lang cả cưá»i nói tiếp :
- Chúng ta quân tử nhất ngôn nhé!
Nói tá»›i đó, hình như chàng nghÄ© tá»›i má»™t vấn đỠgì, lại vừa cưá»i vừa nói vá»›i Hách Liên Anh tiếp :
- Xin há»i Hách Liên Anh công chúa, trong túi da cá»§a Công chúa có tất cả mấy con NgÅ© Äá»™c Tán Hoa Phong?
Hách Liên Anh vừa cưá»i vừa đáp :
- Ong này là một loại ong rất hiếm có, tìm kiếm ra nó đã rất khó, mà nuôi ở không dễ. Thoạt tiên tôi nuôi được năm con, sau trải qua lâu năm nuôi dưỡng, mới thêm được hai con nho nhỠnữa. Thế là tất cả to lẫn nhỠcó bảy con.
Cố ý làm ra vẻ kiêu ngạo, Gia Cát Lang cưá»i như khùng nói tiếp :
- Hách Liên công chúa cứ thả bảy con ra một lúc, nếu có một con nào không chết là tôi xin đi ngay Cưu Bàn cung để đợi chỠCông chúa sai khiến!
Tiểu Thanh nghe thấy Gia Cát Lang nói như vậy, liá»n rỉ tai Má»™ Quang vừa cưá»i vừa khẽ nói :
- Nghiêm tướng công, Gia Cát tướng công là ngưá»i hữu tâm. Tướng công ấy muốn diệt trừ hết NgÅ© Äá»™c Tán Hoa Phong cá»§a Hách Liên Anh công chúa để quét sạch tai hại cho võ lâm.
Má»™ Quang nghe nói xong, khẽ há»i lại Tiểu Thanh rằng :
- Nhiếp cô nương có biết Tam Muội Vũ tức mưa Tam muội của nghĩa đệ tôi là thứ ám khí gì không?
Tiểu Thanh lắc đầu quay lại há»i Tiểu Hồng rằng :
- Hồng muội có biết đó là ám khí gì không?
Tiểu Hồng bị thua khinh công Bách Phi đến giá» nàng cứ buồn bá»±c hoài, nay nghe thấy Tiểu Thanh há»i như vậy, liá»n bÄ©u môi giả bá»™ há»n giận đáp :
- Chị Thanh hà tất phải há»i tiểu muá»™i làm chi? Ngưá»i thắng trận còn không biết, thì ngưá»i bại trận biết làm sao được!
Tiểu Thanh tức cưá»i đỡ lá»i :
- Äối phương mà tôi đắc thắng đó, là má»™t con bò ngu xuẩn, còn địch thá»§ cá»§a Hồng muá»™i là nhân vật lãnh tụ cá»§a phái Tây Nhạc, cho nên Hồng muá»™i đừng có ghen tức hão như thế nứa? Chả lẽ vừa rồi hiá»n muá»™i quên Gia Cát tướng công đã bảo, dù bại mà cÅ©ng vẫn tá»± kiêu được hay sao?
Hai nữ tỳ xinh đẹp đứng nói bông đùa vá»›i nhau, và hình như cả hai không coi bá»n ác sát hung thần ở trước mặt vào đâu hết.
Má»™ Quang đứng nhìn hai ngưá»i đến ná»—i ngẩn ngưá»i ra và nghÄ© bụng :
- Cứ xem đầy tá»› cÅ©ng biết chá»§ nhân rồi. Chắc Lệnh Hồ Sở Sở phải là má»™t mỹ nhân tuyệt thế, và cÅ©ng là má»™t vị cân quốc kỳ anh, ít ai sánh kịp. Nhưng tại sao nàng lại có ngoại hiệu Xà Khiết mỹ nhân như thế? Biệt hiệu này rất dá»… khiến ngưá»i ngoài hiểu lầm.
Bá»n Thượng Quan Phụng vì biết NgÅ© Äá»™c Tán Hoa Phong cá»§a Liên Anh rất lợi hại, yên trí trận đấu sau cùng thể nào cÅ©ng thắng, há» Ä‘á»u há»›n hở.
Hách Liên Anh thấy Gia Cát Lang vẫn ung dung, ngạc nhiên há»i :
- Gia Cát huynh, tiểu muội sắp thả ong độc sao huynh chưa sửa soạn gì?
Gia Cát Lang đáp :
- Công chúa cứ việc thả Tán Hoa Phong, Tam Muội Vũ của tôi có thể thả bất cứ khi nào.
Liên Anh thấy chàng ta có vẻ say sưa càng yêu thương thêm, nũng nịu nói :
- Huynh cứ yên tâm, tuy Tán Hoa Phong lợi hại nhưng lúc nào tôi cÅ©ng có thuốc giải bên mình, nhiá»u lắm huynh chỉ Ä‘au khổ má»™t chút thôi.
Nói xong nàng vá»— vào cái túi da ngang lưng, năm con ong lá»›n Ä‘en như má»±c bay ra liá»n, và hai con ong nhá» cÅ©ng bay theo.
Bảy con ong độc bay tới gần Gia Cát Lang chừng năm thước, chàng đột nhiên há mồm phun bảy điểm sáng màu hồng.
Bảy con ong liá»n có mùi thÆ¡m tá»a ra, khói xanh bốc lên, lảo đảo rÆ¡i ngay xuống đất.
Bá»n Thượng Quan Phụng Ä‘á»u giật mình hoảng sợ.
Liên Anh mặt tái mét đau khổ.
Má»™ Quang nhìn Tiểu Thanh cưá»i nói :
- Thì ra Tam Muội Vũ là Tửu Vũ Phi Tinh, một trong chín nội gia tuyệt kỹ đấy.
Tiểu Thanh lắc đầu cưá»i đáp :
- Hai tuyệt kỹ khác nhau, Tam Muá»™i VÅ© cao minh hÆ¡n do có xen lẫn Tam Muá»™i Chân Há»a vào.
Má»™ Quang bây giá» má»›i hiểu tại sao Gia Cát Lang uống nhiá»u rượu và mặt có vẻ say sưa như vậy.
Tiểu Hồng bÄ©u môi xen lá»i :
- Nghiêm tướng công xem chị Thanh có vô lý hay không? Rõ ràng chị ấy đã biết rõ lai lịch cá»§a Tam Muá»™i VÅ©, thế mà vừa rồi tướng công há»i, chị ấy bảo là không biết gì hết.
Nghe thấy Tiểu Hồng nói như thế, Má»™ Quang chỉ mỉm cưá»i thôi, nhưng chàng Ä‘ang chăm chú nhìn vào trận đấu để xem Gia Cát Lang sau khi thắng rồi sẽ há»i Hách Liên Anh để lấy vật đánh cuá»™c ra sao.
Gia Cát Lang chú ý nhìn mấy con ong độc nằm chết ở dưới đất một hồi, bỗng hớn hở chắp tay vái Hách Liên Anh và nói :
- Tôi rất lấy làm ân hận đã phá hủy bầy ong mà Công chúa đã tốn không biết bao nhiêu tâm huyết mới nuôi nấng dậy bảo được, nhưng...
Mặt tái mét, Hách Liên Anh nghiến răng mím môi nói :
- Gia Cát Lang, ngươi đừng có chảy nước mắt cá sấu như thế nữa! Hách Liên Anh này rất phục mưu trí và công lá»±c thâm hậu cá»§a ngưá»i.
Nói tới đó, nàng thò tay vào túi lấy mảnh Huyết Hà đồ hậm hực nói :
- Ta thua cuá»™c vui lòng ná»™p mảnh Huyết Hà đồ này cho ngưá»i và vẫn giữ đúng lá»i hứa để hai ngưá»i tha hồ Ä‘i lại trong sa mạc này không cho má»™t ai sinh sá»± quấy nhiá»…u cả. Nhưng khi đến Ngá»c Môn quan, lúc ấy là lúc quyết chiến sinh tá»­ cá»§a chúng ta.
Cầm mảnh Huyết Hà đồ xem qua một phút, Gia Cát Lang nói :
- Công chúa hà tất phải giận dữ, tại hạ vá»›i Nghiêm huynh có võ há»c như thế này liệu có khiếp sợ các ngưá»i không?
Liên Anh mím môi :
- ÄÆ°á»£c như thế thì hay lắm.
Gia Cát Lang há»i :
- Nếu các ngưá»i thấy thua nên rút lui Hách Liên Anh nói :
- Chúng ta còn má»™t vị Bát muá»™i chưa chắc hai ngưá»i và Xà Khiết mỹ nhân có thể chống đỡ nổi, hì hì hì...
Thế rồi bá»n Thiên Ngoại Bát Hung liá»n phóng ngá»±a Ä‘i mất.
Tiểu Hồng, Tiểu Thanh làm xong nhiệm vụ cÅ©ng xin cáo từ, hẹn gặp ở Ngá»c Môn quan.
Gia Cát Lang và Nghiêm Má»™ Quang lại tiếp tục lên đưá»ng Ä‘i vào sa mạc Bạch Long Äôi tìm kiếm tung tích chị em Hồng Y Tiên Tá»­.
* * * * *
Cả hai ngưá»i Ä‘i được ba ngày, má»™t hôm hai ngưá»i đến giữa bãi sa mạc, chập chùng đồi cát.
Gia Cát Lang thoáng thấy một bóng đỠnhấp nhô rồi biến mất sau đồi cát trước mặt.
Gia Cát Lang vá»™i phi thân lên đồi cát ná», chàng thấy má»™t thiếu nữ áo đỠnằm xụp xuống mặt cát hành lá»…. Thiếu nữ ná» lá»… xong liá»n ngá»­ng mặt lên. Gia Cát Lang trông thấy rõ mặt đối phương liá»n giật mình kinh hãi vì chàng thấy thiếu nữ này rất giống dung nhan Hồng Y Tiên Tá»­ Hứa Linh Sa mà Má»™ Quang vẫn thưá»ng mô tả...
Thiếu nữ áo đỠnước mắt ràn rụa, hai tay cầm thẻ hương, mắt nhìn thẳng vào đồi cát lẩm bẩm :
- Linh Chi sư tỷ, hương hồn của chị có linh thiêng xin hiện ra nhận hương nhang của tiểu muội...
Vừa nghe tới đó, Gia Cát Lang đã biến sắc mặt, vội phi thân xuống chân đồi khẽ nói với Mộ Quang :
- Äại ca, tiểu đệ báo tin mừng này cho đại ca.
Má»™ Quang Ä‘ang ngẩn ngưá»i nghÄ© đến chuyện xưa, bá»—ng nghe Gia Cát Lang nói, chàng gượng cưá»i :
- Hiá»n đệ hà tất phải an á»§i huynh, ngoài sa mạc hoang vu này làm gì có tin mừng?
Gia Cát Lang ngắt lá»i :
- Tiểu đệ không nói dối đâu, Hứa Linh Sa chưa bị vùi thân trong đồi cát vàng này, hiện nàng đang ở phía sau đồi.
Má»™ Quang mừng rỡ há»i :
- Hiá»n đệ nói thật hay nói giỡn?
Gia Cát Lang gượng cưá»i :
Nếu đại ca không tin, xin cứ vượt thá»­ ngá»n đồi này xem vị tuyệt sắc giai nhân Ä‘ang thấp nhang khấn lá»… có phải là vị tri ká»· hồng nhan cá»§a đại ca không?
Mộ Quang vội phi thân lên đỉnh đồi.
Thiếu nữ áo đỠđã nghe thấy tiếng hai ngưá»i đối đáp Ä‘ang kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn.
Hai đôi mắt vừa chạm nhau, Má»™ Quang đã nhận ra ngưá»i đó chính là Hứa Linh Sa thá»±c, chàng nghẹn ngào gá»i :
- Sa muá»™i....
NgỠđâu thiếu nữ áo đỠtrông thấy chàng như gặp phải rắn rết, vá»™i quay ngưá»i ù té chạy ngay. Má»™ Quang kinh ngạc, lá»›n tiếng gá»i :
- Sa muá»™i, tại hạ là Má»™ Quang đây, sao hiá»n muá»™i không nhận ra được ngu huynh thế?
Thiếu nữ nỠcàng chạy nhanh hơn.
Mộ Quang vội nhảy xuống đồi cát phi thân theo.
Äuổi tá»›i gần chàng thấy khinh công thiếu nữ nỠđúng là cá»§a Nam Nhạc, công lá»±c chàng cao siêu hÆ¡n càng Ä‘uổi theo càng kịp.
Thiếu nữ ná» vá»™i ngừng chân, giá»ng quen thuá»™c, nhưng lá»i bỡ ngỡ :
- Ngưá»i này vô lý thá»±c, Ä‘uổi theo bổn cô nương làm chi?
Mộ Quang không hiểu tại sao, ngập ngừng đáp :
- Sa muá»™i.... từ khi ngu huynh hay tin hiá»n muá»™i và Chi muá»™i bị bá»n hung đồ Tây Nhạc giết chết chôn thân ngoài sa mạc này, ngu huynh Ä‘au lòng má»™t mình xông lên núi Hoa SÆ¡n giết Äá»›i Cảnh, ngoài ra ngu huynh không quản ngại xa xôi tá»›i đây Ä‘iếu viếng...
Thiếu nữ nỠlạnh lùng đáp :
- Ngưá»i ra nói đúng, Nam Nhạc song xu đã bị chôn thây ngoài sa mạc, ngưá»i không quản ngại xa xôi tá»›i đây, sao không ra đồi cát phía trước mà Ä‘iếu viếng, chứ theo Ä‘uổi bổn cô nương này làm chi?
Mộ Quang buồn rầu :
- Sa... muá»™i.
Thiếu nữ ngắt lá»i :
- Bổn cô nương chỉ là má»™t thiếu nữ sinh sống ngoài biên cương chứ không phải là Hứa Linh Sa mà ngưá»i lầm tưởng đâu. Huống hồ bổn cô nương lại là ngưá»i có chồng có con, xin ngưá»i đừng làm phiá»n tôi nữa.
Má»™ Quang ngÆ¡ ngác không hiểu, thấy nàng ná» cương quyết nói như vậy chàng không tiện Ä‘uổi theo nữa, chỉ đứng nhìn theo cho tá»›i khi hút bóng nàng ná».
Thiếu nữ áo đỠđi khá»i, Má»™ Quang quay trở lại chân đồi bên kia, nhưng không thấy Gia Cát Lang đâu cả.
Chàng ngơ ngác tìm kiếm, bỗng thấy trên mặt đất viết mấy chữ :
“Äệ cùng huynh rong ruổi vạn dặm vì thấy huynh cô đơn má»™t minh trên đưá»ng vắng phải tiếp huynh cho đỡ tịch mịch đơn lẻ. Nay Hồng Y Tiên Tá»­ đã vô sá»±, hai ngưá»i tái ngá»™ thể nào cÅ©ng có nhiá»u lá»i cần nói vá»›i nhau. Anh hùng tái ngá»™ hiệp nữ chả cần đệ phải xen vào. Nên đệ viết mấy chữ này để từ biệt huynh và đệ phải Ä‘i ngay Huyết Hồ chá» bá»n hung tà, mong cướp lại Huyết Thần Kinh. Sau đó đệ còn phải trở lại Ngá»c Môn quan đánh U Minh Quỉ Nữ há»™ huynh. Chúng ta giang hồ du hiệp thể nào cÅ©ng có ngày gặp nhau. Ngoài sa mạc gió to bão lá»›n mong huynh nên thận trá»ng mình vàngâ€.
Từ khi Má»™ Quang gặp Gia Cát Lang tại Hàm Dương, hai ngưá»i kết bạn cùng nhau, cùng Ä‘i vá» phía Tây. Trên đưá»ng rất ý hiệp tâm đầu, bây giá» nghÄ©a đệ bá»—ng dưng bá» Ä‘i, chàng cảm thấy thiếu vắng và buồn bã.
Nếu thiếu nữ nỠlà Linh Sa sao lại bỠđi?
Chàng ứa lệ.
Bá»—ng đằng xa có tiếng chuông lạc đà vá»ng tá»›i, có tiếng ngưá»i lá»›n tiếng ca :
“Nam nhi sá»± trưá»ng chinh, thiếu tiểu U Yến khách.
Äá»— thắng mã đỠhạ, do lai khinh thất xích.
Sát nhân mạc cảm tiá»n, tu như vi mao trách.
Hoàng Vân lung để bạch vân phi, vi đắc báo ân bất đắc qui.
Liêu Äông tiểu phụ niên thập ngÅ©, quán đàn tỳ bà giải ca vÅ©.
Kim vi thương địch xuất tái thanh, xá»­ ngã tam quân lệ như vÅ©â€.
Tạm dịch :
“Tài trai quen chuyện trưá»ng chinh.
Bôn ba thá»i nhá» nương mình đất Yên
Thách cái chết trận tiá»n trước ngá»±a
Bảy thước cao coi rẻ tử sinh
Giết ngưá»i lòng chẳng chút kinh
Hàm râu lông nhím như hình vểnh lên
Giải mây trắng bay trên gò đống
Lớp mây vàng lồng lộng trên cao
Ơn kia chưa báo được nào
Thì chưa tính chuyện nghêu ngao vỠlàng
Äất Liêu Äông có nàng con gái nhá»
Tuổi hoa xuân vừa ló trăng rằm
Äàn tỳ bà nổi tiếng tăm
Thêm tài ca vÅ© ai bằng ả ta Nay lấy sáo thổi bài “Xuất Táiâ€
Khiến quân ta lệ vãi như mưaâ€.
Má»™ Quang nghe xong bài ca đó biết ngay ngưá»i cưỡi lạc đà thể nào cÅ©ng là hào kiệt ngoài sa mạc.
Chàng cảm thấy cô đơn chỉ mong ngưá»i cưỡi lạc đà Ä‘i vá» phía mình để được chuyện trò.
Không ngá» con lạc đà đến gần chàng chừng mưá»i trượng bá»—ng quay đầu Ä‘i vá» phía Tây Nam.
Trong lòng buồn bá»±c, Má»™ Quang ngá»­ng mặt lên trá»i hú má»™t tiếng dài.
Tiếng hú của chàng làm cho đại hán râu xồm ngồi trên lưng lạc đà phải quay đầu lại nhìn.
Mộ Quang không hỠchú ý tôi động tác của đại hán nỠnhưng đã tìm được đối tượng để giải khuây.
Äối tượng đó chính là năm con chim ưng bay lượn trên đỉnh đầu Chàng vá»™i cởi cây cung vàng xuống, lắp mÅ©i tên dương cung định bắn mấy con chim ưng.
Äại hán ná» thấy Má»™ Quang bắn chim liá»n ghìm lạc đà lại xem.
Hai mÅ©i tên cong queo bắn sang hai bên tả, hữu. Hai mÅ©i tên vừa rá»i khá»i cung đã có tiếng kêu “Veo, veo†má»™t tả má»™t hữu thành hình gá»ng kìm nhằm đàn chim bắn tá»›i.
Tiếng chim ưng kêu thảm khốc, bốn con chim ưng bị tên bắn xuyên cổ há»ng rá»›t xuống đất, còn má»™t con bay vong mạng vá» phía Bắc.
Äại hán râu xồm vá»— tay, nói :
- Hào kiệt thượng đẳng ở miá»n Tây Vá»±c này giá»i lắm má»™t mÅ©i tên bắn rá»›t hai con chim là cùng, chắc ngài thể nào cÅ©ng là má»™t cao thá»§ Trung Nguyên. Công lá»±c cá»§a ngài có lẽ còn thâm hậu hÆ¡n cả Thạch nhị phu nhân, ngưá»i đã lừng danh biên giá»›i.
Má»™ Quang thấy đại hán ná» dùng giá»ng miá»n U Yên khen ngợi mình. Chàng liá»n chắp tay chào :
- Danh hiệu cá»§a các hạ là chi? Nghe giá»ng nói hình như các hạ không phải là miá»n Tây Vá»±c này?
Äại hán râu xồm phi thân xuống dưới lạc đà, chắp tay thi lá»… :
- Tại hạ là Äổng Thiên Hùng nguyên ngưá»i U Yên lưu lạc tá»›i Tây Vá»±c, xin há»i quí danh tánh cá»§a ngài?
Mộ Quang nghĩ ra một kế nói :
- Tại hạ là Gia Cát Lang.
- Gia Cát huynh thuộc môn phái nào thế?
Má»™ Quang thấy đối phương há»i quá sốt sắng, chàng mỉm cưá»i trả lá»i :
- Tiểu đệ am hiểu chút ít võ há»c, không thuá»™c môn phái nào trong võ lâm cả.
Thiên Hùng mừng rỡ :
- Như vậy rất hay, bằng không Thiên Hùng này không dám làm quen với huynh.
Mộ Quang ngạc nhiên :
- Sao Äổng huynh lại nói thế?
Thiên Hùng chỉ tay vỠphía Tây Nam nói :
- Vá» phía Tây, cách đây chừng ba mươi dặm, có má»™t cái hồ nhá», chung quanh hồ là đồng cá», trên cánh đồng cá» má»™t trang viện tên là Thiên Tâm trang, tiểu đệ giữ chức tổng quản cá»§a sÆ¡n trang ấy.
Mộ Quang không hiểu đối phương nói như thế có nghĩa gì, chỉ dạ dạ gật đầu lia lịa.
Thiên Hùng tiếp :
- Thiên Tâm trang chá»§ là Thạch Quân Bình đệ nhất anh hùng trong bãi sa mạc, ông ta có hai ngưá»i vợ. Äại phu nhân suốt ngày tụng kinh niệm Phật, không can thiệp việc Ä‘á»i. Má»i việc trong nhà Ä‘á»u do má»™t tay Nhị phu nhân quán xuyến.
Má»™ Quang động lòng há»i :
- Thạch trang chá»§ là đệ nhất anh hùng, hai vị phu nhân cá»§a ông ta chắc võ nghệ cÅ©ng cao cưá»ng.
Thiên Hùng cưá»i đáp :
- Huynh đoán đúng phân nửa. Thạch đại phu nhân tinh thông y lý và kỳ môn độn giáp nhưng không biết võ công. Thạch nhị phu nhân võ công cao siêu không kém trang chủ.
Má»™ Quang há»i :
- Chắc Thạch nhị Phu nhân thế nào cÅ©ng là ngưá»i Tây Vá»±c?
Thiên Hùng lắc đầu :
- Huynh Ä‘oán lầm, nhị phu nhân là ngưá»i Trung Nguyên, bà ta võ công rất cao nhưng không hiểu sao lại cấm ngưá»i trong trang tiếp lúc vá»›i bất cứ nhân vật võ lâm thuá»™c các môn phái cá»§a Trung Nguyên cả. Tuy Thạch trang chá»§ không có ý tranh hùng xưng vương bá vá»›i võ lâm, nhưng thỉnh thoảng vẫn muốn vào ngao du Trung Nguyên, không ngá» lần nào ông ta định Ä‘i thi lại bị hai vị phu nhân ngăn cản, nên ông ta má»›i không Ä‘i nữa.
Má»™ Quang ra nhặt hai mÅ©i tên cong ở trên xác con chim ưng cắm vào trong ống tên, rồi vừa Ä‘i vừa thá»§ng thẳng há»i tiếp :
- Hai vị phu nhân của Thạch trang chủ tại sao lại ngăn cản ông ta vào Trung Nguyên du ngoạn như thế?
Thiên Hùng vừa cưá»i vừa đáp :
-Thạch đại phu nhân nhận thấy hiện giá» trong võ lâm Trung Nguyên Ä‘ang Ä‘a sá»±, trên giang hồ có rất nhiá»u phong hiểm, chi bằng cứ ở lại trong sÆ¡n trang, má»™t nÆ¡i đào nguyên ở Äại Mạc này, tu tâm dương tính tá»± do tá»± tại có hÆ¡n không? Còn Thạch nhị phu nhân thì lại chán ghét giang hồ, bà ta cấm tất cả nam nữ ở Thiên Tâm trang không được làm bạn và giao du vá»›i các nhân vật cá»§a các môn phái Trung Nguyên, như vậy khi nào bà ta còn tán thành Thạch trang chá»§ vào Trung Nguyên nữa?
- Thạch đại phu nhân vừa đạm bạc vừa cao minh thá»±c là đáng kính. Thạch nhị phu nhân lại có tính nết kỳ lạ má»™t cách rất lý thú như vậy, chắc kiếp trước Thạch trang chá»§ đã tu nhân tích đức như thế nào, nên kiếp này má»›i được hai ngưá»i vợ thông minh hiá»n hậu và được má»™t cuá»™c Ä‘á»i thần tiên như vậy!
- Thạch đại phu nhân thì không biết võ há»c thôi, chứ còn y thuật cá»§a bà ta thì tinh xảo lắm, thá»±c không kém gì Biển Thước xưa kia, và thuật bói toán bà ta lại còn hÆ¡n cả Quản Trá»ng ngày xưa. Còn Thạch nhị phu nhân thì quả thá»±c có tính nết quái lạ lắm. Bà ta kết hợp vá»›i Thạch trang chá»§ đã được hÆ¡n năm, mà ngưá»i trong trang không ai biết tên há» bà ta là gì.
Má»™ Quang kêu “Ồ†má»™t tiếng và há»i tiếp :
- Thế ra Thạch trang chủ với Thạch nhị phu nhân mới kết hợp không lâu hay sao?
Thiên Hùng gật đầu đáp :
- Vâng, hai ngưá»i má»›i kết hợp độ chừng má»™t năm. Câu chuyện kết hợp cá»§a hai ngưá»i rất lý thú và rất kỳ lạ.
Càng nghe, Má»™ Quang càng nhận thấy Thạch nhị phu nhân này đúng là Hứa Linh Sa, ngưá»i mà đã cùng mình thá» thốt vá»›i nhau mà nay chưa biết sống chết ra sao. Nhưng chàng vẫn giả bá»™ là như không quan tâm đến chuyện đó, mà chỉ mỉm cưá»i nói tiếp :
- Theo lý ra thì đệ không nên há»i thăm những sá»± bí ẩn cá»§a ngưá»i khác như thế này, nhưng Äổng huynh đã nói, sá»± kết hợp cá»§a Thạch trang chá»§ vá»›i Thạch nhị phu nhân rất thần kỳ và rất lý thú.
Thiên Hùng xua tay và đỡ lá»i :
- Không sao, không sao, câu chuyện ấy tuy rất thú vị, nhưng không phải là chuyện bí ẩn gì cả, nên Gia Cát huynh muốn nghe thì đệ xin kể cho huynh nghe ngay.
Mộ Quang mừng rỡ vô cùng :
- Xin Äổng huynh cứ nói, đệ rá»­a tai cung kính nghe.
Thiên Hùng mỉm cưá»i và từ từ kể luôn :
- Cách đây chừng một năm, Thạch đại phu nhân đi xe ngao du ở gần đồi cát này, đã cứu được một thiếu nữ áo đỠtuyệt sắc và trúng ám khí kỳ độc.
Nghe tá»›i đây, Má»™ Quang đã nhận thấy sá»± ước Ä‘oán cá»§a mình hồi nãy hoàn toàn không sai và đã hÆ¡i má»§i lòng, liá»n xen lá»i há»i :
- Có phải thiếu nữ áo đỠrất tuyệt sắc trúng phải ám khí kỳ độc ấy là Thạch nhị phu nhân bây giỠphải không?
Thiên Hùng gật đầu vừa cưá»i vừa đáp :
- Gia Cát huynh Ä‘oán rất đúng. Thạch phu nhân cứu thiếu nữ đó vá» hết sức cứu chữa, nhưng vì cô ta bi ná»™i thương quá nặng và trong ngưá»i còn lại chất âm hàn rất trầm trá»ng. Bệnh trạng ấy đã vô phương cứu chữa, trừ phi phải có được Thuần Dương Chân Lá»±c trợ giúp cho và phải uống Long Hổ Khảm Ly đơn cá»§a Thạch đại phu nhân chế ra thì má»›i hy vá»ng cứu sống được Má»™ Quang cau mày lại há»i tiếp :
- Thế kết quả ra sao?
Thiên Hùng vừa cưá»i vừa đáp :
- Phần vì nóng lòng cứu ngưá»i, phần vì bổn thân có khuyết Ä‘iểm không sao sinh đẻ được. Thạch đại phu nhân lại thấy thiếu nữ áo đỠcó tướng nhiá»u con, nên khuyên Thạch trang chá»§ lấy thêm ngưá»i vợ nữa, và bà ta bằng lòng để cho hai ngưá»i ngang nhau không phân biệt cả, lẽ, mà chỉ gá»i nhau bằng chị em thôi. Vì những lý lẽ trên, bà ta nhận thấy dù mình có tốn công mệt sức, nhưng không những đã cứu được thiếu nữ áo đỠthoát chết và lại có thể giúp cho nhà há» Thạch có con cái để nối dõi, việc làm ấy không khác gì là lợi cho mình và cÅ©ng lợi cả cho ngưá»i.
Nghe tới đó Mộ Quang chỉ cau mày lai chứ không nói năng gì hết.
Thiên Hùng nói tiếp :
- Thạch trang chá»§ rất thương yêu Thạch đại phu nhân, nghe thấy phu nhân đỠnghị như vậy, ông ta phản đối ngay. HÆ¡n nữa ông ta không phải là ngưá»i hiếu sắc.
Mộ Quang buộc miệng khen ngợi :
- Thạch trang chá»§ thá»±c không hổ thẹn là má»™t vi đại anh hùng ở Äại Mạc, không tham nữ sắc.
Thiên Hùng nghe thấy Má»™ Quang khen ngợi chá»§ nhân mình, rất há»›n hở cả cưá»i đỡ lá»i :
- Tuy trang chá»§ cá»§a chúng tôi không tham nữ sắc nhưng sá»± Ä‘á»i lạ lùng lắm, nên cổ nhân má»›i có má»™t câu: “Thiên hạ vô nan sá»±, chỉ sợ ngưá»i có lòngâ€. Thế rồi đêm ngày hôm sau Thạch đại phu nhân liá»n cho trang chá»§ uống rượu say, để cho trang chá»§ cùng Thạch nhi phu nhân kết duyên vá»›i nhau.
Má»™ Quang nghe tá»›i đó, máu ghen nổi lên sùng sục, nhưng vẫn phải cố đè nén xuống mà há»i tiếp :
- Sau đó Thạch nhị phu nhân có tỠvẻ gì không?
Thiên Hùng vừa cưá»i vừa đáp :
- Sau đó Thạch nhi Phu nhân lại tưởng Thạch trang chủ có ý định hãm hiếp mình, nên đã điểm vào tử huyệt của Thạch trang chủ và còn đinh tự tử chết.
Kêu “ối chà†má»™t tiếng, Má»™ Quang há»i tiếp :
- Sau rồi thế nào nữa?
Thạch đại phu nhân đã sá»›m biết Thạch nhị phu nhân là ngưá»i rất trinh liệt, vì vậy bà ta đã kịp thá»i xuất hiện, quỳ ngay ở trước mặt Thạch nhị phu nhân và tá»± nhân hết tá»™i lá»—i. Bà ta còn há»i, nếu nhị phu nhân lượng thứ cho, thì cho phép bà ta kết làm chị em vá»›i nhau để cùng thá» má»™t chồng. Bằng không, thì hai vợ chồng cam tâm tình nguyện cùng chết để tạ tá»™i Má»™ Quang thở dài má»™t tiếng rồi đỡ lá»i :
- Thạch đại phu nhân thật là má»™t ngưá»i hiá»n thục thông minh hiếm có. Thế sau rồi Thạch nhi phu nhân trả lá»i ra sao?
- Thạch nhị phu nhân khóc lóc và suy nghÄ© má»™t hồi, rồi có đưa ra hai Ä‘iá»u kiện.
- Hai Ä‘iá»u kiện gì thế?
- Äiá»u kiện thứ nhất là vì Thạch đại phu nhân đã có Æ¡n cứu nàng thoát chết, cho nên nàng không dám kết làm chị em mà cam làm thiếp. Nếu đại phu nhân không nghe thì bà ta đánh ba ngưá»i cùng chết má»™t lúc.
- Äiá»u kiện này cá»§a bà ta hợp lý lắm. Còn Ä‘iá»u kiện thứ hai thì sao?.
- Äiá»u kiện thứ nhất rất hợp lý, nhưng đến Ä‘iá»u kiện thứ hai thì lại rất kỳ lạ.
Äó là bà ta sẽ vÄ©nh viá»…n không tuyên bố tên há» và lai lịch cá»§a mình và cÅ©ng vÄ©nh viá»…n không bước chân vào Trung Nguyên nữa.
Nghe tá»›i đây Má»™ Quang rất thông cảm ná»—i khổ tâm cá»§a Linh Sa, nàng làm như thế, cốt để cho ai ai cÅ©ng tin tưởng hai chi em Ä‘á»u bi chôn thân vùi xác ở dưới đồi cát trong sa mạc rồi, và để cho mình vá»›i sư phụ cá»§a nàng là Nam Nhạc Thần Âu biết nàng chưa chết lại ra ngoài này tìm kiếm, lại xảy ra nhiá»u chi tiết thêm.
Thiên Hùng là một tráng sĩ tính rất thô lỗ và cương trực, nên không hỠđể ý đến vẻ mặt buồn bã của Mộ Quang. Nên y lại hớn hở nói tiếp :
- Thạch đại phu nhân nhận hết hai Ä‘iá»u kiện ấy, tất nhiên Thạch nhị phu nhân phải giải tá»­ huyệt cho Thạch trang chá»§ và nhận lá»i lấy ông ta để kết thành thần tiên quyến thuá»™c ấy. Chỉ vá» mặt xưng hô thì bà ta gá»i nhị phu nhân thôi, còn đại phu nhân thì thương bà ta hÆ¡n là em gái cá»§a mình. Thạch trang chá»§ vừa yêu vừa sợ, dần trao hết quyá»n hành cá»§a Thiên Tâm trang cho nhị phu nhân chá»§ trì.
Hai tháng trước đây nhị phu nhân đã sinh nở được một đôi công tử rất đáng yêu.
Má»™ Quang nghe tá»›i dây má»›i biết, tuy Linh Sa đã gặp tai kiếp, nhưng bây giá» nàng đã ngưá»i có chồng có con, có gia thất rồi, và đã được hưởng má»™t cuá»™c Ä‘á»i rất hạnh phúc, những ngưá»i trong võ lâm rất mong má»i mà không được.
NghÄ© tá»›i đó chàng liá»n nghÄ© bụng :
- “Thảo nào ở trên đôi cát ta vừa gặp nàng, nàng đã có vẻ kinh hoàng và cá»±c lá»±c không nhận là Hứa Linh Sa, đồng thá»i còn thanh minh chị em Nam Nhạc song xu đã bị chôn thân vùi xác ở trong đồi cát rồiâ€.
Äã biết rõ ná»™i tình cá»§a ngưá»i yêu và biết nàng ta hiện giá» Ä‘ang ở trong Thiên Tâm trang. Má»™ Quang tính toán xem mình có nên tá»›i đó gặp lại nàng ta không.
Suy nghÄ© má»™t hồi, MÔ Quang đã cương quyết không gặp lại Linh Sa nữa, vì hoàn cảnh đã thay đổi, nếu mình có gặp lại nàng, không những khó mà thá»±c hiện lại được lá»i thá» thốt năm xưa, trái lại còn phá tan cuá»™c hạnh phúc má»›i cá»§a nàng.
Má»™ Quang đã quyết định như vậy, liá»n ngừng chân lại không Ä‘i nữa.
Thiên Hùng lại ngạc nhiên há»i :
- Sao Gia Cát huynh lại không Ä‘i nữa? Chỉ còn vài dặm thôi là tá»›i Thiên Tâm trang rồi! Äệ định má»i huynh vào trong sÆ¡n trang để được khoản đãi má»™t phen.
Mộ Quang lắc đầu đáp :
- Thạch nhị phu nhân không muốn gặp những nhân vật cá»§a Trung Nguyên, nên tiểu đệ không muốn vào quý trang nữa, chỉ xin Äổng huynh chỉ Ä‘iểm cho má»™t nÆ¡i thì thá»±c cám Æ¡n vô cùng.
Thiên Hùng mỉm cưá»i há»i :
- Gia Cát huynh muốn há»i thăm nÆ¡i nào?
Má»™ Quang vừa cưá»i vừa há»i tiếp :
- Trong sa mạc này có nơi nào là con sông đỠkhông?
Thiên Hùng kêu “Ồ†má»™t tiếng, mỉm cưá»i há»i lại :
- Có phải Gia Cát huynh muốn há»i thăm Hồng Hà đấy không? Chả lẽ huynh cÅ©ng muốn tìm kiếm Huyết Thần Kinh hay sao?
Má»™ Quang vừa cưá»i vừa đáp :
- Tuy tiểu đệ không muốn dòm ngó cuốn Huyết Thần Kinh, nhưng tiểu đệ há»i thăm Hồng Hà như vậy là cÅ©ng hÆ¡i có chút liên quan tá»›i cuốn võ lâm kỳ thư ấy.
Thiên Hùng vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Vì Thạch đại phu nhân chúng tôi biết Huyết Thần Kinh là má»™t vật rất xui xẻo, nên có làm thành bốn câu ca dao bảo chúng tôi khuyên các võ lâm hào khách bất cứ ở đâu tá»›i Äại Mạc này kiếm cuốn Thần Kinh ấy.
Má»™ Quang càng nghe càng cảm thấy hứng thú, liá»n há»i Thiên Hùng tiếp :
- Äổng huynh cứ việc khuyên đệ Ä‘i, và cho đệ được xem bốn câu ca dao cá»§a Thạch đại phu nhân nói những gì?
Thiên Hùng nhìn mặt Má»™ Quang, tá»§m tỉm cưá»i và ngâm rằng :
“Hưu mịch Huyết Thần Kinh
Nan tầm cửu giác hình
Thần Kinh sai bán sách
Hà tất khổ lao tâmâ€
Tạm dịch :
“Khuyên ai đừng tìm kiếm Thần Kinh
Vật kia chín cạnh khó tìm cho ra
Thần kinh nửa cuốn đâu mà
Cá»› chi phí sức tiêu ma tháng ngày.â€
Vừa để ý nghe, vừa nhá»› kỹ bốn câu ca dao ấy. Má»™ Quang há»i Thiên Hùng tiếp :
- Äổng huynh, hình như Thạch đại phu nhân đã biết rõ sá»± bí mật cá»§a Huyết Thần Kinh ấy thì phải?
Thiên Hùng vừa cưá»i vừa đáp :
- Tiểu đệ chỉ biết thừa lệnh truyá»n bá mấy câu ca dao ấy, chứ còn không hay biết má»™t tý gì cả.
- Äổng huynh vẫn chưa chỉ Ä‘iểm cho đệ biết Hồng Hà ở đâu?
Thấy Má»™ Quang há»i như vậy, Thiên Hùng đành thá»§ng thẳng đáp :
- Hồng Hà ở ngay cạnh hồ A Nhã Cách Khổ Mộc Khố Lý dưới chân núi A Nhĩ Kim.
Má»™ Quang lai há»i núi A NhÄ© Kim Ä‘i vá» phía nào, rồi má»›i cáo từ Thiên Hùng Ä‘i luôn.
Má»™ Quang lững thững Ä‘i má»™t mình và má»›i Ä‘i được mưá»i dậm, chàng vừa Ä‘i vừa nghÄ© đến mối tình cÅ© vá»›i Linh Sa và má»™t mặt lại nghÄ© đến chuyến Ä‘i Hồng Hà này liệu có được gặp lại ngưá»i bạn thân má»›i kết giao là Gia Cát Lang không?
Chàng bá»—ng thấy phía sau có cát bụi bay mù mịt, hình như có ngưá»i Ä‘ang phóng ngá»±a tá»›i.
Má»™ Quang ngÆ¡ ngác quay đầu lại nhìn, má»›i hay Thiên Hùng Ä‘ang phóng lạc đà Ä‘uổi theo. Chàng không hiểu sao Thiên Hùng Ä‘uổi theo như vậy để làm chi, liá»n ngừng chân lại và nghÄ© bụng :
- “Chẳng lẽ Linh Sa nghÄ© tá»›i tình cÅ© nghÄ©a xưa, mà sai ngưá»i Ä‘uổi theo má»i trở lại để gặp gỡ má»™t phen chăngâ€?
Vì chàng đã quyết định không muốn vì chút tương tư cá»§a mình mà làm tổn thương đến hạnh phúc hiện thá»i cá»§a Linh Sa, cho nên chàng làm như không trông thấy rõ ngưá»i Ä‘ang Ä‘i tá»›i là ai, mà vá»™i giở khinh công ra tiến thẳng vá» phía trước.
Thiên Hùng thấy chàng đã dừng bước nhìn mình, rồi lại quay ngưá»i phi thân Ä‘i ngay, y có vẻ lo âu, vá»™i lá»›n tiếng kêu gá»i :
- Xin Nghiêm đại hiệp hãy ngừng bước!
Cái câu Nghiêm đại hiệp, đã chứng minh sá»± ước Ä‘oán cá»§a Má»™ Quang không sai, vì chàng xưng tên há» vá»›i Thiên Hùng là Gia Cát Lang chứ không xưng là tên há» thá»±c. Như vậy ngoài Linh Sa ra, ngưá»i trong Thiên Tâm trang không ai biết chàng là Nghiêm Má»™ Quang hết.
Dù khinh công cá»§a Má»™ Quang rất cao siêu, nhưng Ä‘i ở trên bãi cát thì ngưá»i nhanh sao bằng lạc đà, nên chạy được chừng mưá»i dặm thì đã bị Thiên Hùng theo kịp.
Thiên Hùng hốt hoảng nhảy xuống dưới đất, thắp tay chào Má»™ Quang gượng cưá»i nói :
- Nghiêm đại hiệp, Äổng Thiên Hùng thừa lệnh Thạch phu nhân đặc biệt Ä‘uổi theo tá»›i, sao đại hiệp lại không muốn gặp Thiên Hùng như thế?
Mộ Quang thở dài một tiếng rất não nùng đáp :
- Phu nhân của quý trang chủ hà tất...
Thiên Hùng hai tay cầm cái há»™p gấm niêm phong rất kín, đưa cho Má»™ Quang mỉm cưá»i đáp :
- Äây là cá»§a Thạch đại phu nhân chúng tôi xin tặng Nghiêm đại hiệp.
Má»™ Quang ngạc nhiên rụt tay lại, không dám đỡ cái há»™p gấm ấy, và còn ngạc nhiên há»i :
- Thạch đại phu nhân đâu? Xin Äổng huynh hãy nói rõ má»™t chút, ai đã phái huynh Ä‘em cái há»™p này tá»›i đây cho tại hạ Thiên Hùng vừa cưá»i vừa đáp :
- Thạch đại phu nhân cá»§a chúng tôi nghe thấy các hạ đã gặp Nghiêm đại hiệp sá»­ dụng má»™t cái cung vàng vá»›i hai mÅ©i tên cong đã bắn bốn con chim ưng cùng rá»›t má»™t lúc, thì đại phu nhân vừa cưá»i vừa nói: “Vị Trung Nguyên hào kiệt này là Nghiêm Má»™ Quang đại hiệp chứ không phải là Gia Cát Lang đâu. Ngươi mau Ä‘uổi theo Nghiêm Äại Hiệp bảo ta rất khâm phục tấm lòng chí tình, đại nhân đại nghÄ©a cá»§a Nghiêm Äại hiệp, nhưng tiếc thay tệ trang vừa nhá» vừa bẩn thỉu, không tiện nghênh đón đại hiệp, chỉ cung kính xin tặng má»™t cái há»™p gấm này để tá» lòng chí kính, thể nào cÅ©ng xin đại hiệp nhận choâ€.
Y nói xong, hai tay bưng cái hộp gấm ấy rất cung kính dâng cho Mộ Quang.
Má»™ Quang thấy Thiên Hùng Ä‘uổi theo vất vả mệt nhá»c như vậy, và lại thấy Thạch đại phu nhân có lòng chí thành như thế, hÆ¡n nữa, lá»i truyá»n bảo cá»§a bà ta cho Thiên Hùng, bên trong hình như có ý nghÄ©a sâu sắc riêng, nên chàng không nỡ chối từ nữa, mà nhận luôn cái há»™p gấm ấy. Äồng thá»i chàng còn mỉm cưá»i há»i :
- Äổng huynh có biết trong cái há»™p đựng gì không?
Thiên Hùng lắc đầu đáp :
- Thạch đại phu nhân không nói rõ bên trong há»™p đựng vật gì, nhưng có dặn Thiên Hùng này chuyển lá»i cho Nghiêm đại hiệp rằng: “Trừ phi gặp việc rất nguy hiểm thì đại hiệp má»›i nên mở cái há»™p này ra xem, bằng không, xin hãy vá» tá»›i Trung Nguyên đã, rồi má»›i mở cái há»™p ra để xemâ€.
Má»™ Quang lại há»i tiếp :
- Hồi nãy, lúc trở vá» sÆ¡n trang, Äổng huynh có thấy Thạch nhị phu nhân ở trong trang không?
Thiên Hùng lắc đầu đáp :
- Thạch nhị phu nhân đã cùng trang chủ dắt con đi lễ Phật tổ.
Mộ Quang nghe nói thở dài một tiếng, bỠcái hộp ấy vào trong túi, và lấy một mũi tên cong, ám khí độc đáo của chàng ra từ từ nói tiếp :
- Xin Äổng huynh vá» thưa vá»›i Äại phu nhân, Má»™ Quang tôi rất cám Æ¡n và xin bái lÄ©nh tặng vật quí báu cá»§a phu nhân. Ngoài ra, tại hạ cÅ©ng có tặng vật nhá» má»n này để tặng lại.
Thiên Hùng vâng vâng dạ dạ, Má»™ Quang liá»n viết hai hàng chữ vào mÅ©i tên cong rồi má»›i đưa cho Thiên Hùng. Äỡ lấy mÅ©i tên cá»§a Má»™ Quang, Thiên Hùng thấy trên mÅ©i tên đó khắc hai câu thÆ¡ đó như sau :
“Chỉ bã nhân gian tỷ thiên trượng
Hoàng sa chung cá»— táng phương hồnâ€
Tạm dịch :
“Chẳng còn là chuyện của trần gian
Mà coi như chuyện mênh mang trên trá»i
Cát vàng một dãi, hỡi ôi.
Vùi sâu má phấn muôn Ä‘á»i ngàn xưaâ€.
Thiên Hùng hiểu sao được trong hai câu thÆ¡ này bao hàm bao ná»—i thống khổ, nên y chỉ vâng lá»i mà ngÆ¡ ngác bá» mÅ©i tên đó vào trong túi.
Tài sản của phamduy88

Chữ ký của phamduy88
[CENTER][B][SIZE=5]Click here: [/SIZE][URL="http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=6237"][SIZE=5][COLOR=darkgreen]Tà Äạo Tu Tiên Lục[/COLOR][/SIZE][/URL][/B][/CENTER]
[CENTER][B][SIZE=4][COLOR=red]Quyển 1: các dịch giả đang tiến hành dịch[/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
[CENTER][B][SIZE=4][COLOR=magenta]Quyển 2: Äã bắt đầu, kính mong bằng hữu xa gần tiếp tục há»— trợ bằng cách click vào link bên trên và đăng ký tên chương, nhanh nhanh nào [/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
  #7  
Old 06-04-2008, 04:33 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 7

ÄÆ°á»£c rồi lại mất


Má»™ Quang thấy Thiên Hùng đã nhận mÅ©i tên cá»§a mình rồi, liá»n chắp tay vái chào, quay ngưá»i Ä‘i luôn. Vừa Ä‘i chàng vừa nghêu ngao ca hát bài “Thá»§y Äiệu Ca Äầu†cá»§a Tô Äông Pha... Tiếng ca nhá» dần, và bóng ngưá»i cÅ©ng biến mất dần theo. Chỉ trong nháy mắt, hình bóng cá»§a chàng đã mất dạng ở trong đám cát vàng bay mù mịt. Thiên Hùng đứng ngẩn ngưá»i ra nhìn theo, trong lòng rất hồ nghi. Y thấy Má»™ Quang đã Ä‘i xa rồi, má»›i phi thân lên trên lưng con lạc đà mà quay trở vá» Thiên Tâm trang để trả lá»i cho Thạch đại phu nhân.
Mộ Quang viết hai câu thơ tỠvẻ cương quyết dứt tình với Hứa Linh Sa rồi, trong lòng cũng thấy khoan khoái, nhưng trên đâu óc lại bị hai mối nghi vấn đè nặng trĩu.
Mối nghi vấn thứ nhất, là Hứa Linh Sa đã cương quyết giấu tên há» và lại lịch, như vậy tại sao Thạch đại phu nhân vừa nghe thấy Thiên Hùng kể lại câu chuyện mình bắn chim Ä‘iêu mà đã biết ngay mình là Ngá»c Äịch Kim Cung Thần Kiếm Thá»§ Nghiêm Má»™ Quang, còn cái tên Gia Cát Lang là tên giả chá»› không phải là tên thật, và hình như bà ta đã biết rõ hết tình sá»­ giữa mình vá»›i Hứa Linh Sa trước kia vậy.
Nghi vấn thứ hai, không hiểu cái há»™p bá»c gấm cá»§a Thạch đại phu nhân tặng cho, bên trong đựng vật gì? Äiá»u khiến cho ngưá»i ta khó hiểu nhất là bà ta dặn phải chá» khi nào gặp nguy hiểm má»›i nên mở ra. Bằng không, phải đợi chá» khi vá» tá»›i Trung Nguyên má»›i nên mở. Chả lẽ bên trong đựng vật chí báu gì, sợ mình ở giữa đưá»ng mở ra xem, bị ngưá»i khác dòm ngó, mà vật ấy có thể giúp mình giải thoát được sá»± nguy hiểm?
Má»™ Quang suy nghÄ© mãi, riêng có nghi vấn thứ nhất là chàng còn miá»…n cưỡng nghÄ© ra được lý do cá»§a nó. Chàng chắc Linh Sa gần gÅ©i Thạch đại phu nhân lâu ngày, hai ngưá»i rất thân mật coi nhau như chị em ruá»™t thịt, nên Linh Sa má»›i thổ lá»™ hết sá»± thật cho Thạch đại phu nhân hay. Vì thế, ngày hôm nay Thạch đại phu nhân má»›i đối xá»­ vá»›i mình như vậy.
Theo lá»i nói cá»§a Thiên Hùng thì Thạch đại phu nhân chỉ không biết võ thôi, còn y đạo vá»›i bói toán lại rất tinh thông. Nhất là thuật Kỳ, Môn Äá»™n, Giáp lại càng tinh xảo lắm. Như vậy, đủ thấy bà ta là má»™t ngưá»i đàn bà rất thông minh. Nếu bà ta đã là ngưá»i thông minh như vậy, chắc phải hiểu rõ ý nghÄ©a sâu sắc cá»§a hai câu thÆ¡ mà ta đã khắc ở trên mÅ©i tên? Bà ta sẽ nói cho Linh Sa hiểu rõ là ta đã Ä‘oạn tuyệt vá»›i nàng rồi, và sẽ không bao giá» tiết lá»™ sá»± bí mật cá»§a nàng. Nàng cứ yên trí thá» chồng nuôi con mà sống cuá»™c Ä‘á»i an lạc Ä‘i.
Äối vá»›i nghi vấn thứ nhất, Má»™ Quang suy Ä‘i xét lại, tuy đã hiểu thấu được khá nhiá»u, nhưng còn nghi vấn thứ hai thì chàng không thể nào hiểu thấu được má»™t tý gì hết.
Trong khi Ä‘i đưá»ng, và lòng hiếu kỳ thúc đẩy, có mấy lần suýt tý nữa thì chàng mở cái há»™p ra xem, nhưng sau chàng lại cố nhịn, định vào Ngá»c Môn quan rồi hãy mở ra để khá»i có chuyện gì xảy ra thì phụ mất lòng tốt cá»§a Thạch đại phu nhân.
Chàng cảm thấy đầu óc bối rối vô cùng. Khi Ä‘i tá»›i A NhÄ© Kim SÆ¡n, và tá»›i cạnh hồ A Nhã Cách Khổ Má»™c Khố Lý thì đã sắp tá»›i sông Hồng Hà rồi. Vì nghÄ© tá»›i má»™t ngưá»i vá»›i má»™t việc mà chàng đã phải sao nhãng dần hai mối nghi vấn kia Ä‘i.
Ngưá»i đó tất nhiên là Gia Cát Lang, ngưá»i em má»›i kết nghÄ©a vá»›i chàng. Còn việc là bốn câu ca dao mà Thiên Hùng đã tặng cho chàng :
“Hưu mịch Huyết Thần Kinh
Nan tầm cửu giác hình
Thần kinh sai bán sách
Hà tất khổ lao tâmâ€.
(bài thơ này đã tạm dịch như trên)
Trong bốn câu ca đó, tất nhiên chỉ có câu thứ hai và thứ ba là hấp dẫn nhất, vì câu thứ hai hình như nói: cuốn Huyết Thần Kinh ấy giấu trong vật gì hình chín góc, mà vật thể hình chín góc ấy rất khó tìm kiếm.
Câu thứ ba nói: dù có tìm thấy vật thể chín góc rất khó tìm kiếm thấy rồi, và có kiếm thấy cuốn Huyết Thần Kinh ở bên trong, cũng chỉ có nửa cuốn thôi, chứ không phải là toàn cuốn.
Sá»± kiện ấy không đến ná»—i khiến Má»™ Quang phải mệt óc cho lắm, nhưng còn ngưá»i thì quả thá»±c đã làm cho không rất nhá»› nhung. Thì ra lúc đầu trong thâm tâm cá»§a chàng chỉ có hình bóng cá»§a Nam Nhạc song xu thôi, nhưng nay Linh Chi đã chết, Linh Sa đã lấy chồng, hai hình bóng đó đã phai lạt rồi, và hình bóng phong lưu anh tuấn cá»§a Gia Cát Lang đã thay vào chá»— cá»§a chị em há» Hứa.
Gia Cát Lang không chá» chàng quay trở lại mà đã từ biệt ngay. Tuy việc này đã làm cho Má»™ Quang rất Ä‘au lòng, nhưng lúc ấy chàng thấy Linh Sa chưa chết trong lòng rất ngạc nhiên, vì thế mà chàng má»›i tạm quên Gia Cát Lang. Nay Song Xu má»™t chết má»™t có chồng con rồi, tất nhiên chàng phải nghÄ© đến ngưá»i bạn tâm giao anh tuấn ấy, và Lệnh Hồ Sở Sở, ngưá»i đối vá»›i chàng rất đạm đà tình ý, nhưng chưa há» gặp mặt bao giá».
Nói tóm lại, má»™t ná»­a tình ý cá»§a chàng là nhá»› nhung ngưá»i em má»›i kết nghÄ©a, còn má»™t nữa tình ý thì nghÄ© đến Xà Khiết mỹ nhân.
Chàng lại vượt qua mấy ngá»n núi cao, bá»—ng thấy có má»™t khe núi cát, ở bên dưới khe đỠnhư máu, khiến dòng nước chảy qua đó cÅ©ng biến thành đỠnhư máu.
Ở trên cao đằng xa nhìn xuống dòng nước đó thật không khác gì má»™t con sông máu vậy. Gia Cát Lang vá»›i bá»n hung tà vẫn chưa thấy tá»›i, hay là đã tá»›i rồi lại bá» Ä‘i hết chăng? Hay là há» Ä‘ang kịch chiến chí tá»­ vá»›i nhau để tranh dành cuốn Huyết Thần Kinh ấy chăng?
Vì Mộ Quang đã dược xem mảnh Huyết Hà đồ của Gia Cát Lang, với mảnh Huyết Hà đồ mà Hách Liên Anh thua cuộc đã trao cho Gia Cát Lang, chàng cũng đã liếc qua rồi, cho nên lúc này chàng hồi tưởng lại vẫn còn nhớ được hình vẽ ở trên hai mảnh Huyết Hà đồ ấy.
Hình vẽ ở trên hai mảnh Huyết Hà đồ là mô tả cảnh ở phía trên sông Hồng Hà, cho nên Má»™ Quang cứ ven theo sông Hồng Hà mà Ä‘i lên phía trên. Vì Tây Nhạc quần tà đã hợp tác vá»›i Thế Ngoại Quần Hung, nên thế lá»±c cá»§a bá»n hung tà rất mạnh, còn mình thì chỉ có má»™t thân má»™t mình thôi, nên chàng má»›i quyết định tạm thá»i núp vào má»™t bên chứ không muốn ven theo con sông mà Ä‘i lên miá»n thượng du nữa.
Chàng Ä‘i lên trên lưng núi ở phía bên phải, thá»§ng thẳng tiến vá» phía trước, ở chá»— đó vừa có thể để ý đến tất cả tình hình ở bên dưới và đồng thá»i cÅ©ng có thể trốn tránh được tầm mắt cá»§a bá»n hung tà, khiến bá»n chúng không sao phát giác được tung tích cá»§a chàng.
à nghÄ© này cá»§a Má»™ Quang rất đúng, hành động ấy cá»§a chàng rất thành công, nhưng... nếu ở trên lưng núi phía bên trái cÅ©ng có má»™t ngưá»i, ngưá»i ấy cÅ©ng có nhỡn lá»±c tuyệt thế, thì ngưá»i ấy sẽ được trông thấy má»™t bức vẽ kỳ diệu. Hai ngá»n núi kẹp má»™t cái khe núi, nước trong khe cứ từ từ chảy, không nhanh và cÅ©ng không chậm. Má»™ Quang ở trên sưá»n núi phía bên phải Ä‘ang rón rén tiến vá» phía trước, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn xuống dưới khe núi.
Ở bên trên Mộ Quang đứng cách nhau chừng bảy tám trượng, có một thiếu nữ áo đỠtuyệt đẹp, cũng đang rón rén đi vỠphía trước như Mộ Quang vậy.
Phía trên thiếu nữ áo Ä‘á», chá»— cách chừng bốn năm trượng lại có má»™t thiếu nữ mặc toàn Ä‘en, trên mặt có dùng má»™t cái khăn lụa Ä‘en che kín, chỉ để hở đôi mắt rất xinh đẹp và lóng lánh ra thôi. Nàng ta Ä‘ang theo dõi thiếu nữ áo Ä‘á». Vì có cái khăn che mặt, nên không ai biết được tuổi tác cá»§a nàng già trẻ ra sao. Nhưng cứ xem hình dáng cá»§a nàng, thì cÅ©ng đủ biết nàng không những là ngưá»i rất xinh đẹp, mà võ công lại rất cao siêu nữa.
Thiếu nữ áo đỠlà ai? Thiếu nữ áo đen là ai?
Hai nghi vấn này, hiện thá»i không sao hiểu biết ngay được, phải chỠđợi há» Ä‘i lên trên đỉnh núi cao chót vót thì má»›i lại có thể tìm ra được câu giải đáp.
Lúc ấy Má»™ Quang không biết phía trên mình có má»™t thiếu nữ áo Ä‘á», và thiếu nữ áo đỠcÅ©ng không biết phía trên mình lại có thiếu nữ áo Ä‘en.
Thiếu nữ áo đen ở trên cao có thể trông thấy rõ hết thấy tình hình ở bên dưới.
Khi vượt lên trên đỉnh núi cao nhất và nhìn xuống, má»›i hay chá»— cuối cùng cá»§a khe núi ở bên dưới, cÅ©ng chính là chá»— cuối cùng cá»§a sÆ¡n cốc. Ở trên vách núi có má»™t giòng nước chảy xuống, đó là nguồn nước cá»§a sông Hồng. Ở trong sÆ¡n cốc Ä‘ang có khá nhiá»u ngưá»i Ä‘ang tìm kiếm cái gì.
Những ngưá»i ấy Má»™ Quang Ä‘á»u nhận được hết. Äó là Hình Bách Phi, Mạnh Phi Hùng, Hầu Äỉnh, Hùng Sách, Hách Liên Anh và Thượng Quan Phụng. Không có ngưá»i lạ mặt nào xuất hiện ở trong bá»n ấy cả, và chàng cÅ©ng không thấy tung tích cá»§a Gia Cát Lang đâu hết. Chàng vừa đứng suy nghÄ©, vừa thấy quần tà ở bên dưới chốc chốc lại há»p nhau lại, rồi chốc chốc lại giải tán, sau cùng, lại há»p nhau lại bàn tán xôn xao. Vì chá»— chàng đứng cao hÆ¡n chá»— đứng cá»§a quần tà mưá»i mấy trượng, và lại có thác nước chảy rất mạnh, tất nhiên chàng không thể nào nghe thấy há» Ä‘ang nói những gì.
Muốn biết rõ quần tà bàn tán những gì, Má»™ Quang vá»™i giở khinh công tuyệt đỉnh ra lẻn xuống phía sau thác nước. Chàng phải sá»­ dụng môn “Bích Hổ Du Tưá»ng†mà từ từ tụt xuống tá»›i chá»— cách chừng 6, 7 trượng nÆ¡i có má»™t bụi trúc rất rậm. Chàng vá»™i núp ngay vào phía sau bụi trúc ấy, vì ở đó đã mang máng nghe thấy tiếng nói cá»§a quần tà rồi...
Chàng nghe thấy Hách Liên Anh vá»›i giá»ng rất kinh ngạc nói :
- Theo hình vẽ ở trong Huyết Hà đồ, thì rõ ràng Huyết Thần Kinh giấu ở chỗ nguồn nước sông Hồng Hà. Bấy giỠchúng ta đã tìm tới nơi rồi, nơi đây lại không lấy gì làm lớn rộng cho lắm, mà sao chúng ta đã chia nhau ra tìm kiếm một cách kỹ lưỡng như vậy mà vẫn không tìm thấy, thế là nghĩa lý gì?
Thượng Quan Phụng tức cưá»i đỡ lá»i :
- Lục muá»™i không nên nóng lòng sốt ruá»™t như thế! Huyết Thần Kinh là má»™t cuốn sách dị báu tuyệt Ä‘á»i thì tất nhiên phải khó kiếm. Chúng ta phải nên hết sức bình tÄ©nh, cẩn thận lục soát thêm lần nữa và phải đặc biệt đỠcao cảnh giác, vì nhỡ tìm thấy chá»— tàng kinh, biết đâu chả có mai phục ngoài sá»± tưởng tượng cá»§a chúng ta, hay là có những rắn rết độc đột ngá»™t xông ra tấn công thì sao?
Quần tà nghe thấy Thượng Quan Phụng nói như vậy Ä‘á»u gật đầu, cho ý kiến đó rất phải. Thế rồi chúng lại chia nhau má»—i ngưá»i Ä‘i má»™t ngả để tìm kiếm tiếp.
Mộ Quang mới hay quần tà vẫn chưa tìm thấy chỗ giấu Huyết Thần Kinh ở đâu. Chàng liến sực nhớ tới hai câu ca của Thiên Hùng :
“Hưu mịch Huyết Thần Kinh
Nan tầm cá»­u giác hìnhâ€
Chàng liá»n ngó qua khe nước nhìn xuống đáy sÆ¡n cốc, xem bên dưới có vật gì hình chín góc không.
Chàng thấy bên dưới có nhiá»u tảng đá dị hình, trông như hổ báo hoặc khỉ vượn, như Phật ngồi tá»a thiá»n, như long phi vân vân... nhưng không có vật gì hình chín góc hết.
Quần tà tìm kiếm hÆ¡n tiếng đồng hồ rồi, cả Má»™ Quang cÅ©ng như vậy. Nhưng Má»™ Quang bá»—ng vỡ lẽ và đã phát giác được má»™t chút manh mối vì chàng chợt chú ý đến chá»— thác nước. Chàng thấy trên vách núi, gần chá»— đỉnh núi có má»™t tảng đá to và bằng phẳng, nước trên núi chảy xuống tảng đá ấy, rồi chia ra làm rất nhiá»u vòi nước chảy xuống đáy sÆ¡n cốc và đổ vào sông Hông Hà.
Vì bị nước chảy lâu năm, hòn đá đó bị lồi lõm rất nhiá»u chá»—, xa xa trông có rất nhiá»u góc. Không biết hòn đá đó có phải hình chín góc không vì có những vòi nước che lấp, nên nhất thá»i chàng không sao trông thấy rõ. Chàng liá»n nghÄ© bụng :
- “Nếu quả thá»±c hòn đá ấy hình chín góc, thì cuốn Huyết Thần Kinh mà ngưá»i trong võ lâm Ä‘ang dòm ngó ấy, thể nào cÅ©ng giấu ở bên trong tảng đá. Cứ xem tình hình hiện thá»i, thanh thế cá»§a quần tà quá đông và quá mạnh như vậy, mình chỉ có má»™t mình thôi, không tiện hiện thân ra tìm kiếm vá»™i, đành phải chá» chúng tìm kiếm đến chán nản má»i mệt và bá» Ä‘i rồi, lúc ấy ta má»›i quay trở ra xem xét hòn đá ấy có phải hình chín góc khôngâ€.
Trong lúc Má»™ Quang nghÄ© tá»›i đó, thì quần tà ở bên dưới tìm kiếm mãi không thấy, ai nấy đã nóng lòng sốt ruá»™t, cả Hách Liên Anh vá»›i Thượng Quan Phụng vừa rồi còn an á»§i má»i ngưá»i, lúc này cÅ©ng đã nổi khùng mà giận dữ quát bảo :
- Thôi các vị đừng có tìm kiếm nữa!
Hùng Sách vừa cưá»i vừa nói :
- Chẳng hay Thượng Quan tá»· có diệu kế gì thế? Thượng Quan Phụng gượng cưá»i đáp :
- Chúng ta khổ công tìm kiếm, có thể đã đi tìm hết dưới đáy cốc này rồi, mà vẫn không thấy gì cả, nên tôi bắt đầu nghi ngỠkho tàng ở Huyết Hà này.
Hình Bách Phi chống cây Thiết quài xuống đất má»™t cái, đã phi thân tá»›i trước mặt Thượng Quan Phụng, dùng tay áo lau chùi mồ hôi trên trán, má»™t mặt lắc đầu xen lá»i nói :
- Tôi cÅ©ng có cảm tưởng như Thượng Quan đại tá»·, không muốn tìm kiếm tiếp nữa. Vì sÆ¡n cốc này chúng ta đã tìm kiếm hết rồi, cả đáy sông Huyết Hà cÅ©ng đã lục soát hết, có thể nói là đã tìm má»i mệt hết cả tinh thần lẫn hÆ¡i sức rồi.
Thượng Quan Phụng chống chiếc gậy Vương Mẫu Trượng xuống, trợn ngược đôi lông mày, nói tiếp :
- Tôi thiết nghĩ, trước khi chúng ta ngừng tay, không tìm kiếm nữa, thì hãy nỗ lực tìm kiếm thêm một lần chót. Nếu lần này vẫn không tìm thấy thì chúng ta hủy luôn cả ba mảnh Huyết Hà đồ này đi!
Hách Liên Anh giơ tay tán thành trước :
- Thượng Quan đại tỷ nói rất đúng. Nếu chúng ta không tìm thấy Huyết Thần Kinh thì không nên để cho võ lâm bí kíp này được tái xuất thế.
Hình Bách Phi cÅ©ng xen lá»i há»i :
- Thượng Quan đại tỷ định bảo chúng tôi phải nỗ lực như thế nào?
Thượng Quan Phụng chỉ những tảng dá kỳ hình quái tượng mà đáp :
- Từ nẫy đến giá», duy có những tảng đá này chúng ta chưa lục soát tá»›i mà thôi. Bây giỠđể tôi dùng Vương Mẫu Trượng và Mạnh Phi sá»­ dụng Äá»™c Cước Äồng Lưu, vá»›i Hình Thiên Quân sá»­ dụng Thiết quài, hợp sức ba chúng ta lại đập tan nát tất cả những tảng đá dị hình quái tượng này để xem Huyết Thần Kinh có giấu ở trong những tảng đá ấy không.
Phi Hùng nghe thấy Thượng Quan Phụng nói như vậy, liá»n giÆ¡ Äá»™c Cước Äồng Lưu nặng hai trăm lẻ bốn cân rưỡi, nhằm tảng đá trông như hình ngưá»i đập mạnh xuống, Ä‘om đóm lá»­a liá»n bắn tung tóe ngay.
Thấy Phi Hùng đã ra tay, Hình Bách Phi vá»›i Thượng Quan Phụng cÅ©ng lần lượt ra tay đập những tảng đá ở quanh hai ngưá»i trước, rồi đập những tảng đá ngoài xa.
Thấy quần tà ra tay đập phá những tảng đá như vậy Má»™ Quang rất lo âu, chỉ sợ chúng đập phá xong những tảng đá ở bên dưới, lại lên trên đập tảng đá lá»›n chặn nước mà tìm kiếm thấy Huyết Thần Kinh, mình chỉ có má»™t thân má»™t mình thì làm sao đủ sức cướp giật được cuốn bí kíp quí báu ấy? Nếu cứ để yên cho chúng lấy Huyết Thần Kinh Ä‘i, có khác gì chúng bá»—ng dưng má»c thêm đôi cánh ra làm nguy giang hồ thì sao?
Trong lúc nghÄ© đến vấn đỠnan giải ấy, Má»™ Quang lại liên tưởng đến ngưá»i em má»i kết nghÄ©a có võ công rất cao siêu là Gia Cát Lang ngay. Chàng vá»™i nghÄ© bụng :
- “Không biết lúc này Gia Cát hiá»n đệ có ẩn núp ở dưới sÆ¡n cốc không? Nếu y có mặt tại đây, hai anh em gần nhau thì may ra còn có thể nghÄ© ra diệu kế tuyệt chiêu không? Lúc ấy, anh em ta không những cướp giật được cuốn Huyết Thần Kinh, mà còn đủ sức đánh cho quần tà tÆ¡i bá»i má»™t phen là khácâ€.
Nghĩ tới Gia Cát Lang, Mộ Quang lại liên tưởng tới Lệnh Hồ Sở Sở :
- “Vị tuyệt sắc giai nhân ấy thá»±c là thần xuất quá»· nhập, ở trong võ lâm lại rất có tên tuổi. Trong khi ta Ä‘i vá» phía Tây, nàng cứ ra tay trợ giúp ta luôn luôn, hình như nàng đã có lòng để ý tá»›i mình thì phải. Cứ xem những lá thư cá»§a nàng để lại cho ta là biết liá»n. Thư nào viết cÅ©ng đầy tình tứ, nhưng sao tá»›i khi cần có nàng giúp cho thì lại không thấy tung tích nàng ở đâu cảâ€?
Mộ Quang ngồi ở đó cứ nghĩ vơ nghĩ vẩn hoài. Thiếu nữ áo đỠở phía trên của chàng đang giận dữ nhìn, mà chàng cũng không hay.
Còn thiếu nữ áo Ä‘en nÆ¡i ở trên má»m đá nhô ra, thái độ rất lạnh lùng Ä‘ang nhìn thiếu nữ áo Ä‘á», Má»™ Quang và quần tà ở bên dưới....
Quần tà đập vỡ hết những tảng đá có hình thù quái dị ở dưới đáy sơn cốc vẫn không có kết quả gì hết, chúng nản chí vô cùng, không đập tiếp nữa, và cũng không leo lên trên vách đập nốt tảng đá lớn chắn nước ở phía trên để thử thách xem.
Hách Liên Anh gượng cưá»i, móc túi lấy ra ba mảnh Huyết Hà đồ ra, để vào gan bàn tay, khẽ vận ná»™i lá»±c vá»— má»™t cái, ba mảnh da dê ấy đã vụn thành cám, rồi nàng rải rác xuống giá»ng nước sông Hồng Hà. Thượng Quan Phụng thở dài má»™t tiếng, cưá»i như Ä‘iên như khùng :
- Hay lắm! Hay lắm! Tuy chúng ta đã tấn công mà không ăn thua gì hết, nhưng từ đây trở đi ba chữ “Huyết Thần Kinh†sẽ biệt tích vĩnh viễn ở trên thế gian này.
Rải rác xong những tàn cá»§a ba mảnh Huyết Hà đồ, Hách Liên Anh gượng cưá»i nói :
- Thượng Quan đại tá»·, việc ở đây đã xong, chúng ta cÅ©ng nên quay vá» ngay Ngá»c Môn quan, Ä‘i tá»›i hồ Hạ Lập để chỠđợi Âm Tố Mai Bát muá»™i tá»›i mà so tài cao thấp vá»›i Gia Cát Lang, Nghiêm Má»™ Quang và thầy trò Lệnh Hồ Sở Sở má»™t phen, xem ai thắng ai bại.
Thượng Quan Phụng gật đầu đáp :
- Phải, chúng ta cÅ©ng phải nên tá»›i hồ Hạ Lập trước để xếp đặt sẵn sàng đón chá» kẻ địch tá»›i, để đấu vá»›i chúng má»™t phen, trả mối hận trong khi Ä‘i đưá»ng đã bị chúng làm cho chúng ta rất bá»±c mình.
Hùng Sách mỉm cưá»i đỡ lá»i :
- Tình hình của trận đấu ở bỠhồ Hạ Lập khác hẳn trước kia, vì bên chúng ta có thêm Âm Bát muội, tất phải chiếm ưu thế hơn.
Thượng Quan Phụng cau mày lại, nói tiếp :
- Cho tá»›i giá» phút này, chúng ta vẫn chưa thấy Lệnh Hồ Sở Sở lá»™ diện. Công lá»±c cá»§a y thị ra sao, so sánh vá»›i Âm Bát muá»™i ai hÆ¡n ai kém, chúng ta chưa biết, nên các ngưá»i đừng có lạc quan quá như thế.
Hách Liên Anh có vẻ tá»± tin, mỉm cưá»i đáp :
- Tiểu muá»™i nghe nói Gia Cát Lang nói: Ba Xà Khiết mỹ nhân cÅ©ng không bằng được má»™t U Minh Quá»· Nữ. Lá»i nói ấy tuy hÆ¡i quá trá»›n má»™t chút, nhưng cÅ©ng đủ thảy Lệnh Hồ Sở Sở không địch nổi Bát muá»™i cá»§a chúng ta.
Căn cứ vào đó, tiểu muội dám tự tin, kế cả võ công lẫn mưu trí, dù sao Âm Bát muội cũng phải hơn Lệnh Hồ Sở Sở một mức.
Quần tà vừa chuyện trò vừa bước Ä‘i, chỉ trong giây lát, dưới sÆ¡n cốc không còn má»™t bóng ngưá»i nào nữa.
Chá» quần tà Ä‘i khá»i, Má»™ Quang còn ngồi yên má»™t lát nữa, thấy dưới đáy sÆ¡n cốc không có tung tích cá»§a bá»n ngưá»i nào xuất hiện lúc ấy chàng má»›i biết Gia Cát hiá»n đệ có lẽ vì việc gì trắc trở nên chưa tá»›i đây được. à niệm tìm kiếm Gia Cát Lang đã tiêu tan, khi nào Má»™ Quang lại chịu rút lui ngay? Chàng Ä‘ang định nhảy xuống xem tảng đá chặn nước ở bên dưới đó có phải là hình cá»­u giác không?
Chàng quyết định như vậy, liá»n phi thân xuống tảng đá chặn nước kia.
Thiếu nữ áo đỠvá»›i thiếu nữ áo Ä‘en ở phía trên chàng vẫn cứ ngồi yên nhìn xuống, chứ không thấy hai nàng cá»­ động gì hết. Vì thác nước bắn tung lên như mưa. Má»™ Quang chưa nhảy xuống tảng đá đó ngưá»i đá ướt đẫm, nhưng Ä‘iá»u đó không ảnh hưởng gì đến hành động cá»§a chàng, vì lúc ấy chàng đã chăm chú để ý vào tảng đá để xem có phải chín góc không?
Khi chàng xuống tá»›i mặt tảng đá đó, má»›i trông thấy rõ ràng đá ấy lại thành hình mưá»i góc. Chàng có vẻ thất vá»ng, định Ä‘i ná»›i khác tìm kiếm, nhưng linh tính mách bảo, chàng bá»—ng nghÄ© ra Huyết Thần Kinh võ lâm bí kíp là giấu ở trong tảng đá đó chứ không sai. Vì mấy câu ca từ: “Hưu mịch Huyết Thần kinh. Nan tầm cá»­u giác hình. Thần Kinh sai bán sách. Hà tất khổ lao tâm†không biết là do ai đặt ra và từ hồi nào. Nước thác từ xưa chảy tá»›i nay, chảy mãi tất nhiên đá phải mòn.
Tảng đá vốn dÄ© chín góc, bị nước xoáy mãi đã thành mưá»i góc cÅ©ng nên. Khi đã vỡ lẽ nguyên nhân ấy rồi, Má»™ Quang liá»n vận công vào hai cánh tay, nhằm tảng đá đó tấn công mạnh luôn ba thế. Quả nhiên tảng đá bị nứt vỡ. Trong khe nứt có má»™t cái há»™p trong suốt thá»±c.
Má»™ Quang liá»n vận Ưng Trảo Thần Công moi cái há»™p ở trong khe đá ra, đã trông thấy trong há»™p có má»™t cuốn sách mong má»ng, trên bìa sách có đỠba chữ “Huyết Thần Kinh†đỠtươi.
Trong lúc chàng Ä‘ang cầm cái há»™p ngắm xem, thì đã thấy má»™t đám mây đỠtừ trên trá»i bay xuống. Lúc nào chàng cÅ©ng đỠcao cảnh giác, nên vừa nghe thấy phía sau có tiếng động, đã vá»™i nhét ngay luôn cái há»™p vào trong lòng và tránh ra ngoài xa thấy mấy thước ngay.
Khi ngưá»i ná» nhảy xuống tá»›i mặt đá, chàng má»›i nhận ra ngưá»i ấy là Tạ Tiểu Hồng, nữ tỳ hầu cận Lệnh Hồ Sở Sở. Nhưng trước kia Tiểu Hồng đến trợ giúp Má»™ Quang vá»›i Gia Cát Lang, thái độ cá»§a nàng đối vá»›i Má»™ Quang cung kính biết bao, nhưng bây giá» vẻ mặt lại rất lạnh lùng và kiêu ngạo, mồm hình như còn cưá»i khẩy.
Mộ Quang trông thấy Tiểu Hồng, mừng rỡ khôn tả, vội móc túi ra lấy cái hộp đưa cho nàng ta và nói :
- Tạ cô nương thá»­ xem cuốn Huyết Thần Kinh mà ngưá»i trong võ lâm ai ai cÅ©ng dòm ngó và mong muốn đấy.
Tiểu Hồng đỡ lấy Huyết Thần Kinh, mặt lá»™ sát khí, hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng oán độc, lưá»m Má»™ Quang má»™t cái, nghiến răng mím môi dậm chân má»™t cái ròi quay ngưá»i phi thân lên trên vách núi luôn.
Má»™ Quang không chú ý tá»›i việc bị Tiểu Hồng cướp mất Huyết Thần Kinh Ä‘i, mà chỉ muốn há»i thăm nàng vá» tin tức cá»§a Lệnh Hồ Sở Sở, nên chàng chỉ ngạc nhiên, lá»›n tiếng kêu gá»i :
- Tạ cô nương, nếu cô nương muốn lấy Huyết Thần Kinh, Má»™ Quang rất vui lòng tặng cho, nhưng cô nương hãy tạm ngừng bước, tôi còn có mấy Ä‘iá»u này muốn há»i.
Tiểu Hồng chỉ cưá»i khẩy má»™t tiếng, mà vẫn tiếp tục phi lên trên vách núi, nhưng chân nàng vừa dẫm vào chá»— vách núi thì đã rú lên má»™t tiếng rất thảm khốc, hình như nàng đã trúng phải ám khí gì má»›i từ trên cao ngã lá»™n nhào xuống.
Cái hộp Huyết Thần Kinh trong tay của Tiểu Hồng đã bị một bàn tay rất nõn nà với tay áo đen như mực tự sau vách thò ra cướp mất.
Má»™ Quang thấy thế cả kinh, chả cần để ý đến việc cướp lại Huyết Thần Kinh mà chỉ vá»™i nhẩy xuống bên dưới dể cứu Tiểu Hồng thôi. CÅ©ng may từ chá»— vách núi xuống bên dưới chỉ cao độ chừng mưá»i trượng thôi, mà Tiểu Hồng chưa hoàn toàn mất hết tri giác, nàng lại lăn theo sưá»n dốc mà rá»›t xuống bụi cá», chứ không phải từ trên cao rá»›t thẳng xuống, hÆ¡n nữa, bên dưới lại là má»™t bụi cá» rất rậm, nên nàng chỉ bị thương và chết giấc Ä‘i chứ không há» bị toi mạng.
Mộ Quang thấy nàng ta chỉ bị ngoại thương thôi, vội lấy linh đơn ra và múc một ít nước suối cho nàng ta uống để cứu chữa.
Ná»­a tiếng đồng hồ sau, Tiểu Hồng từ từ lai tỉnh, nghiến răng mím môi hậm há»±c há»i :
- Vừa rồi ai ở xó tối dùng cách không điểm huyệt thủ pháp tấn công lén tôi như thế?
Mộ Quang lắc đầu đáp :
- Có lẽ đó là má»™t ngưá»i đàn bà áo Ä‘en.
Tiểu Hồng lại há»i tiếp :
- Thế còn Huyết Thần Kinh đâu?
Má»™ Quang cưá»i đáp :
- Có lẽ ngưá»i đó đã cướp mất rồi.
Tiểu Hồng trợn đôi lông mày liá»…u lên, nghiến răng há»i tiếp :
- Ngưá»i đó có hình dáng thế nào? Trạc bao nhiêu tuổi?
Mộ Quang ngượng nghịu đáp :
- Tôi không để ý tới.
Tiểu Hồng giận dữ mắng chàng luôn :
- Thật ngu xuẩn quá! Äến hình dáng ngưá»i ấy như thế nào mà cÅ©ng không để ý nhìn.
Má»™ Quang không ngá» Tiểu Hồng lại có thái độ này đối vá»›i mình, liá»n ngẩn ngưá»i ra giây lát má»›i từ từ trả lá»i :
- Tạ cô nương, Huyết Thần Kinh ở trong tay cô nương bị ngưá»i ta cướp Ä‘i, lại bị ngưá»i ta dùng cách không Ä‘iểm huyệt tấn công mà còn không trông thấy rõ mặt, như vậy cô nương lại còn trách tôi ngu xuân sao được?
Tiểu Hồng bị Mộ Quang nói lại như vậy, mặt đỠbừng, ngượng nghịu vô cùng, nhưng vẫn không chịu nhìn nhận lỗi lầm của mình, nên nàng vẫn cứ trố mắt lên nhìn Mộ Quang, nói tiếp :
- Tôi bảo ngưá»i ta ngu xuẩn là ngu xuẩn thật. Tôi theo Lệnh Hồ cô nương Ä‘i khắp giang hồ mà cÅ©ng chưa thấy ngưá»i đàn ông nào ngu xuẩn như ngưá»i.
Má»™ Quang không hiểu ý nghÄ©a bóng cá»§a câu nói đó, lại cứ tưởng Tiểu Hồng là con gái, bao giá» cÅ©ng hẹp lượng hÆ¡n đàn ông, thấy đã mất cuốn Huyết Thần Kinh lại còn bị ngưá»i ta tấn công lén, trong lòng rất ngượng, nên má»›i nổi giận bừa như thế, dể che lấp sá»± xấu hổ cá»§a mình.
Vì vậy chàng bị Tiểu Hồng trách mắng hai lần mà vẫn không tức giận chút nào, trái lại còn nói sang chuyện khác, nói vá»›i giá»ng dịu dàng khuyên bảo Tiểu Hồng rằng :
- Cổ nhân vẫn thưá»ng nói “Thương đâm thẳng dá»… tránh, tên bắn lén khó phòng†Tạ cô nương không bị thương nặng như vậy là hên lắm rồi, còn cuốn huyết Thần Kinh bị ướp, đó là vật ngoài thân, cô nương không nên quan tâm tá»›i làm chi.
Lệnh Hồ cô nương, chủ nhân của cô nương hiện giỠở đâu?
Tiểu Hồng nguýt chàng má»™t cái, hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng rất thần bí, rồi lại ngắm nhìn mặt chàng, cưá»i khẩy há»i :
- Nghiêm tướng công còn nhớ đến chủ nhân của chúng tôi ư?
Hai má đỠhồng, Mộ Quang nghiêm sắc mặt lại đáp :
- Tại sao cô nương lại nói như thế? Chủ nhân cô nương là Lệnh Hồ cô nương có thâm tình hậu ý với tại hạ như vậy, tại hạ đã ghi sâu vào trong đáy lòng, dù chết cũng không sao quên được.
Tiểu Hồng kêu “ối chà†má»™t tiếng, cưá»i khẩy nói tiếp :
- Ai khiến tướng công phải ghi sâu trong đáy lòng? Ai khiến tướng công đến chết cÅ©ng không quên? Lệnh Hồ cô nương chá»§ nhân cá»§a chúng tôi gẩy Ä‘á»n bên tai trâu, nản chí vô cùng, đã Ä‘i lấy chồng rồi.
Má»™ Quang nghe thấy Tiểu Hồng nói chá»§ nhân cá»§a nàng ta đã Ä‘i lấy chồng rồi. Má»™ Quang ngẩn ngưá»i ra như kẻ mất hồn vía.
Tiểu Hồng thấy thế liá»n cưá»i khẩy nói tiếp :
- Nghiêm tướng công văn võ kiêm toàn, phong lưu tuyệt thế, chẳng hay tướng công có đoán ra được chủ nhân của chúng tôi là Lệnh Hồ cô nương đã lấy ai rồi không?
Má»™ Quang cau mày lại lắc đầu, mặt lá»™ vẻ không tin, ngập ngừng há»i tiếp :
- Tạ... cô nương, cô nương nói thật...hay là nói dối?
Tiểu Hồng dùng giá»ng mÅ©i kêu “hừ†má»™t tiếng rồi đáp :
- Tôi đâu dám nói đùa. Chủ nhân của chúng tôi Lệnh Hồ cô nương đã lấy Gia Cát Lang nghĩa đệ của tướng công đấy!
Má»™ Quang nghe thấy Tiểu Hồng nói như vậy, đột nhiên thốt tiếng cưá»i khiến ai cÅ©ng không ngỠđược, mà há»›n hở đỡ lá»i :
- Nếu quả thá»±c Lệnh Hồ cô nương đã kết duyên vá»›i Gia Cát hiá»n đệ cá»§a tôi thì thật là xứng đôi vừa lứa, má»™t ngưá»i là rồng trên trá»i, má»™t ngưá»i là phượng hoàng dưới trần gian. Má»™ Quang phải nên...
Chàng chưa nói dứt thì đã có tiếng kêu “bốp†thực ròn, trên má của chàng đã có thêm dấu vết bàn tay đỠhồng, chàng kinh hãi vô cùng, vội lui vỠphía sau hai bước.
Tiểu Hồng tát chàng má»™t cái nên thân, rồi quay ngưá»i ù té chạy.
Từ khi du hiệp giang hồ đến giá», Má»™ Quang chưa há» gặp phải má»™t việc kỳ lạ như thế này bao giá». Chàng vá»™i đưa tay ôm má nóng hổi trố mắt lên nhìn Tiểu Hồng bá» Ä‘i. Nhất thá»i chàng không biết nên tức giận hay là nên Ä‘au lòng.
Không biết Lệnh Hồ Sở Sở có phải lấy chồng thá»±c không? Ngưá»i mà nàng lấy đó có phải là Gia Cát Lang không? Ngày hôm nay tại sao Tiểu Hồng lại dám vô lá»… vá»›i mình như thế?
Chàng càng nghÄ© càng thắc mắc, đầu óc càng phân vân khó hiểu thêm. Äá»™t nhiên chàng cảm thấy những đám mây nghi ngỠấy đã quên sạch hết. Má»™ Quang đứng ở dưới sÆ¡n cốc rú lên má»™t tiếng thá»±c dài, có vẻ rất hào hùng. Tại sao chàng Ä‘ang rầu rÄ© mà đột nhiên có tiếng rú hào hùng như thế?
Vì lúc này chàng đã hiểu hết má»i sá»± rồi. Chàng đã hiểu Ä‘á»i ngưá»i như má»™t giấc má»™ng, trong đó có bi, hoan, há»·, hợp, cÅ©ng như trăng có lúc tròn, lúc khuyết.
Vạn sá»± trên thế gian này Ä‘á»u có tiá»n duyên hết. Nam Nhạc song xu mà chàng quen biết đầu tiên, nay má»™t ngưá»i đã bi chôn sâu dưới đồi cát, má»™t ngưá»i đã có chồng có con, gần đây lại quen biết được Lệnh Hồ Sở Sở chưa gặp được mặt đã hay tin nàng ta Ä‘i lấy chồng. Hồng nhan tri ká»· là như thế, còn anh hùng tri ká»· thì sao?
Gia Cát Lang cùng Ä‘i vá»›i chàng, xa xôi vạn dặm tá»›i miá»n Tây này, hai ngưá»i thương nhau như anh em ruá»™t thịt, mà nay bá»—ng không nói ná»­a lá»i đã từ biệt ngay.
Ngưá»i càng Ä‘a tình bao nhiêu, thì lại càng biến thành bạc tình bấy nhiêu. Tinh thần cá»§a Má»™ Quang đã bị đả kích mạnh như vậy, nên chàng đã xem suốt nhân tình thế thái, má»›i rú lên má»™t tiếng thá»±c dài như vậy, để xua Ä‘uổi hết những sá»± phiá»n não ở trong lòng. Chàng rú xong, liá»n cả cưá»i và tá»± nói :
- Còn kết minh làm chi nữa? Còn cần bạn trăm năm làm chi nữa? Chi bằng cứ đơn thương độc mã vá»›i má»™t thanh Ä‘oản kiếm, má»™t cây cung vàng, và mưá»i ba mÅ©i tên hình cong ngao du bát phương, tứ hải ngÅ© nhạc, tam sÆ¡n tha hồ can thiệp những sá»± bất bình, cứu dân độ thế có phải là khoan khoái biết bao không?
Chàng đã quyết tâm như vậy, liá»n rá»i khá»i Hồng Hà Ä‘i thẳng vào Trung Nguyên, qua Ngá»c Môn quan, liá»n Ä‘i tá»›i bá» hồ Hạ Lập.
Chàng thân đơn thế cô, đáng lẽ không muốn lôi thôi rắc rối vá»›i Tây Nhạc quần tà và Thế Ngoại quần hung, nhưng khi Ä‘i qua cạnh hồ Ha Lập, bá»—ng thấy trong rừng rậm có má»™t bóng ngưá»i lẻn ra. Ngưá»i đó là Thiết Tâm Gia Cát Hầu Äỉnh, môn hạ cá»§a Tây Nhạc. Vừa trông thấy chàng, y đã mỉm cưá»i nói :
- Bạn há» Nghiêm đến phó ước đúng giá» như vậy thá»±c là ngưá»i rất trá»ng chữ tín.
Má»™ Quang nghe nói má»›i nghÄ© đến việc Gia Cát Lang đã hẹn vá»›i Hách Liên Anh mưá»i ngày sau sẽ gặp gỡ ở nÆ¡i dây. Tuy không có mặt Gia Cát Lang nhưng chàng phải gánh vác chuyện này, liá»n cau mày lại há»i :
- Hách Liên công chúa vá»›i các ngưá»i Ä‘á»u có ở trong rừng đấy chứ?
Hầu Äỉnh gật đầu đáp :
- Những ngưá»i đính ước hiện Ä‘ang có mặt ở trong rừng hết nhưng không biết bạn Gia Cát Lang vá»›i Lệnh Hồ cô nương bao giá» má»›i tá»›i?
Mộ Quang đành phải thuận mồm đáp :
Mấy vị ấy cũng sắp tới nơi rồi, chúng ta hãy vào trong rừng đợi chỠtrước.
Chàng nói tá»›i đó, sá»±c nghÄ© đến má»™t việc, vá»™i há»i Hầu Äỉnh rằng :
- U Minh Quỷ Nữ Âm Tố Mai đã tới chưa?
Hầu Äỉnh lắc đầu đáp :
- Ngày hôm nay Âm Tố Mai thế nào cũng tới kịp, nhưng bây giỠvẫn chưa tới nơi.
Trong lúc hai ngưá»i nói tá»›i đó, thì đã Ä‘i vào đến trong rừng. Má»™ Quang thấy khu rừng đó khá lá»›n rá»™ng, giữa khu rừng có má»™t khu đất trống rất lá»›n, rất thích hợp làm chiến trưá»ng. Quả nhiên đã thấy Thượng Quan Phụng, Hách Liên Anh, Hùng Sách, Hình Bách Phi, Mạnh Phi Hùng các ngưá»i thuá»™c bá»n hung tà Ä‘ang ở trong bãi đất trống đợi chá».
Thấy má»™t mình Má»™ Quang tá»›i nÆ¡i, Hách Liên Anh có vẻ thất vá»ng ngạc nhiên há»i :
- Bạn hỠNghiêm sao lại đến một mình thế? Còn bạn Gia Cát đâu?
Má»™ Quang đã biết Hách Liên Anh yêu trá»™m Gia Cát Lang rồi nên chàng cố ý cưá»i như Ä‘iên khùng đáp :
- Gia Cát hiá»n đệ cá»§a má»— má»›i kết hôn không có thì giá» tá»›i đây nữa, cho nên chỉ có má»™t mình Má»™ Quang đến phó ước thôi.
Lá»i nói ấy cá»§a chàng đã khiến Hách Liên Anh lui bước, mắt lá»™ ánh sáng kỳ lạ ngạc nhiên há»i lại :
- Chẳng hay Gia Cát Lang đã kết hôn với ai thế?
Má»™ Quang chỉ cưá»i thôi chứ không trả lá»i. Sau cùng, chàng má»›i thá»§ng thẳng nói :
- Từ xưa tới nay, bao giỠmỹ nhân cũng yêu anh hùng.
Hách Liên Anh là ngưá»i thông minh tuyệt đỉnh, vá»™i há»i tiếp :
- Có phải Gia Cát Lang đã kết hôn với Lệnh Hồ Sở Sở đấy không?
Mộ Quang gật đầu đáp :
- Hách Liên công chúa nói rất đúng, Lệnh Hồ Sở Sở oai trấn thiên hạ, bày giỠđã là Gia Cát phu nhân rồi.
Thấy Má»™ Quang nói như vậy, Hách Liên Anh biết việc này không còn sai vào đâu được nữa, liá»n hậm há»±c há»i tiếp :
- Lệnh Hồ Sở Sở lấy ai, vá»›i Gia Cát Lang cưới ai, không liên hệ gì đến chúng tôi cả, nhưng chỉ tiếc thay, tôi đã viết thÆ¡ sai bồ câu truyá»n thư hẹn ước Âm Tố Mai Bát muá»™i tá»›i đây rồi, nay Lệnh Hồ Sở Sở lại thất ước.
Này ta vừa nói tá»›i đó thì trong rừng đã có giá»ng nói rất dõng dạc vang lên :
- Lệnh Hồ Sở Sở không thất ước, nhưng U Minh Quỷ Nữ đâu?
Hách Liên Anh vá»›i bá»n hung tà và Má»™ Quang Ä‘á»u kinh ngạc, quay đầu lại nhìn vá» phía có tiếng nói ấy.
Ngoài rừng đã có má»™t cái xe từ từ tiến vào, trên xe có má»™t ngưá»i đàn bà mặc quần áo mầu hồ thá»§y, ná»­a tá»±a ná»­a nằm, dưới chân có cái chăn đắp qua, hình như là Ä‘ang Ä‘au yếu vậy, trên mặt lại còn che lấp bằng má»™t cái khăn Ä‘en.
Hai nữ tỳ đẩy xe, má»™t mặc quần áo mầu Ä‘á», má»™t mặc quần áo mầu xanh, chính là Nhiếp Tiểu Thanh vá»›i Tạ Tiểu Hồng. Còn ngưá»i ná»­a nằm ná»­a ngồi ở trên xe, không cần phải nói rõ là ai cÅ©ng biết là Lệnh Hồ Sở Sở, oai trấn giang hồ rồi.
Thấy hai nữ tỳ không đẩy xe tá»›i trước mặt mình, Má»™ Quang không tiện lên tiếng há»i, chỉ thá»§ng thẳng Ä‘i tá»›i gần, giÆ¡ tay lên vái chào, vẻ mặt ngượng nghịu, mỉm cưá»i nói :
- Lệnh Hồ cô nương, Mộ Quang này được cô nương trợ giúp cho luôn.
Lệnh Hồ Sở Sở xua tay, không cho chàng nói tiếp, hiển nhiên nàng như ngưá»i có hÆ¡i sức không sức, và bệnh thế rất trầm trá»ng, rồi khẽ đáp :
- Chuyện nhá» má»n ấy, đại ca hà tất phải nhắc nhở tá»›i làm chi. Lệnh hiá»n đệ Gia Cát Lang còn Ä‘au nặng hÆ¡n tôi, cho nên không thể nào tá»›i đây được, nên sai tôi đến đây há»i thăm đại ca.
Mấy lá»i nói này đủ chứng minh nàng đã kết duyên vá»›i Gia Cát Lang rồi. Cau mày lại, Má»™ Quang há»i nàng :
- Tại sao cô nương lại bị Ä‘au yếu như thế? Hình như bịnh thế cá»§a cô nương nặng lắm. Như vậy cô nương còn tá»›i đây làm chi? Chả hay Gia Cát Lang hiá»n đệ đâu? Y đã...
Thở dài má»™t tiếng, nàng vá»™i đỡ lá»i :
- Chàng ở nÆ¡i cách đây xa lắm. Anh hùng sợ nhất là bị bệnh quấy rầy. Chàng má»›i cách biệt đại ca có mưá»i ngày thôi, nhưng nay hình dáng đã gầy gò và mất hết phong độ cÅ© rồi.
Má»™ Quang nghe nói rất quan tâm, cau mày há»i tiếp :
- Gia Cát hiá»n đệ cá»§a tôi mắc phải chứng bịnh gí thế?
Ngừng giây lát, nàng mới nói :
- Chàng mắc bệnh Ä‘au tim, không có thuốc nào có thể chữa khá»i được.
Má»™ Quang ngạc nhiên há»i lại :
- Gia Cát hiá»n đệ được kết duyên Tần Tấn vá»›i Lệnh Hồ cô nương như vậy thì còn bị tâm bệnh gì nữa? Dù có bị bệnh Ä‘i chăng nữa, nhưng cổ nhân đã nói: “Tâm bệnh cần phải chữa bệnh bằng tâm dượcâ€. Má»™ Quang tôi không quản ngại nghìn dặm xa xôi dù phải chân trá»i góc biển, tôi cÅ©ng vui lòng Ä‘i kiếm...
Tiểu Hồng ở sau xe nghe tá»›i đó, liá»n tá» vẻ lạnh lùng, lá»›n tiếng xen lá»i nói :
- Nghiêm Mộ Quang...
Nàng má»›i nói được má»™t câu, Lệnh Hồ Sở Sở đã trầm giá»ng quát mắng :
- Hồng nhi sao vô lễ như thế? Dám ăn nói với Nghiêm đại ca của ta như vậy hay sao?
Tiểu Hồng cúi đầu xuống, không dám nói nữa. Tiểu Thanh lại dùng đôi mắt rất sắc bén liếc nhìn Má»™ Quang mấy cái. Thấy Lệnh Hồ Sở Sở quát mắng Tiểu Hồng như vậy chàng sá»±c nhá»› tá»›i khi ở chá»— nguồn nước cá»§a sông Huyết Hà bị Tiểu Hồng đánh cho má»™t cái tát, chàng chỉ còn má»™t cách gượng cưá»i thôi, chứ không biết nói năng ra làm sao cả. Quát mắng Tiểu Hồng xong, Lệnh Hồ Sở Sở lại quay đầu nói vá»›i Má»™ Quang tiếp :
- Nghiêm đại ca hãy dẹp chuyện Gia Cát hiá»n đệ sang má»™t bên đã. Ngày hôm nay chúng ta đến đây phó ước thì phải nên giải quyết công việc ở nÆ¡i đây trước đã.
Mộ Quang lắc đầu đáp :
- Nếu Lệnh Hồ cô nương đã khó chiu...
Vá»™i xua tay ngắt lá»i chàng, Lệnh Hồ Sở Sở gượng phấn chấn tinh thần, cất giá»ng hÆ¡i cao má»™t chút, nói tiếp :
- Äành mất mặt chứ không khi nào lại để cho mất tiếng. Nếu vì chút bệnh mà tiểu muá»™i không tá»›i phó ước, có phải là bị thiên hạ chê cưá»i cho không? Thể nào ngưá»i ta cÅ©ng nói Xà Khiết mỹ nhân sợ U Minh Quá»· Nữ.
Nói tá»›i đó, nàng đã gượng không nổi, Tiểu Thanh thấy thế, vá»™i đưa cái lá» ngá»c nho nhá» cho nàng. Cầm lấy cái lỠấy, nàng đổ hai viên thuốc uống luôn.
Uống thuốc xong, tinh thần sảng khoái hÆ¡n trước nhiá»u, nàng lại lá»›n tiếng gá»i :
- Hách Liên Anh công chúa!
Hách Liên Anh thá»§ng thẳng tiến lên, mỉm cưá»i há»i :
- Lệnh Hồ cô nương chỉ giáo gì thế?
Lệnh Hồ Sở Sở há»i tiếp :
- Nghe Gia Cát Lang nói, Hách Liên công chúa má»i tôi đến đây để gặp U Minh Quá»· Nữ Âm Tố Mai, ngưá»i trong nhóm Thế Ngoại bát hung cá»§a Công chúa vá»›i các ngưá»i phải không?
Liên Anh gật đầu đáp :
- Theo sá»± nhận xét cá»§a tôi, thì cô nương vá»›i Bát muá»™i cá»§a chúng tôi Ä‘á»u là cân quốc kỳ anh số má»™t số hai trong võ lâm đương thá»i này, cÅ©ng nên gặp gỡ má»™t phen má»›i phải!
Dùng giá»ng mÅ©i kêu “hừ†má»™t tiếng, Lệnh Hồ Sở Sở há»i tiếp :
- Có phải Công chúa đã nói: Ba Lệnh Hồ Sở Sở cũng không sao địch nổi một U Minh Quỷ Nữ đấy không?
Cau mày lại Liên Anh nhận thấy câu nói này khó trả lá»i quá, nên nàng ngẫm nghÄ© giây lát má»›i mỉm cưá»i đáp :
- Tuy lá»i nói ấy cá»§a tôi vốn dÄ© dùng để khích tướng thôi, nhưng tôi dám tin chắc U Minh Quá»· Nữ cÅ©ng không kém gì Lệnh Hồ Sở Sở đâu.
Lệnh Hồ Sở Sở gật đầu đỡ lá»i :
- Tôi muốn nhân ngày hôm nay hai ngưá»i đấu vá»›i nhau má»™t trận, kết quả ra sao thì mối nghi vấn mà Công chúa vừa nói cÅ©ng được cởi nút theo. Nhưng sao đến giá» vẫn chưa thấy U Minh Quá»· Nữ tá»›i thế?
Liên Anh Ä‘ang định trả lá»i, đã thấy trong rừng có má»™t cái bóng thấp thoáng.
Tiếp theo đó má»™t thiếu nữ áo Ä‘en, thân hình rất mảnh khảnh và nhanh như má»™t cái bóng ma, đã tiến tá»›i trước mặt mấy ngưá»i rồi.
Tài sản của phamduy88

  #8  
Old 06-04-2008, 04:33 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 8

Thiên tình dậy phong ba


Thiếu nữ áo đen ở đằng xa tới, cũng dùng một cái khăn lụa đen bịt mặt như Lệnh Hồ Sở Sở vậy nên không ai biết rõ mặt mũi của nàng ta ra sao?
Trông thấy hình dáng ngưá»i và thân pháp cá»§a thiếu nữ vừa tá»›i nÆ¡i đó, Lệnh Hồ Sở Sở đã Ä‘oán ra được nàng đó là ai rồi, nên khẽ há»i Liên Anh rằng :
- Hách Liên công chúa, cô nương này chắc thế nào cÅ©ng là U Minh Quá»· Nữ, ngưá»i xếp hàng chót cá»§a nhóm Thế Ngoại bát hung mà võ công cao siêu nhất bá»n phải không?
Thấy thiếu nữ áo Ä‘en vừa hiện thân. Liên Anh đã há»›n hở mừng rỡ, nên nghe thấy Lệnh Hồ Sở Sở há»i như vậy đã vá»™i gật đầu đáp :
- Lệnh Hồ cô nương Ä‘oán rất đúng. Nàng chính là Âm Tố Mai, Bát muá»™i cá»§a chúng tôi đấy. Hai vi Ä‘á»u là tuyệt đại hồng trang và tên tuổi cÅ©ng lừng lẫy nhất giang hồ. Ngày hôm nay hai vị gặp nhau ở trên bá» hồ Ha Lập...
Không đợi chá» Liên Anh nói dứt lá»i, Âm Tố Mai đã giÆ¡ tay lên chỉ vào Lệnh Hồ Sở Sở mà cất giá»ng kêu như tiếng chuông bạc há»i :
- Hách Liên lục tỷ, cô nương này có phải là Xà Khiết mỹ nhân đấy không?
Thấy nàng ná» chìa tay ra, Má»™ Quang đã giật mình cả kinh, vì chàng biết ở trong Huyết Hà, ngưá»i ra tay sá»­ dụng cách không Ä‘iểm huyệt Ä‘iểm té Tiểu Hồng và cướp mất Huyết Thần Kinh chính là U Minh Quá»· Nữ. Sở chàng biết như vậy, là vì trông thấy chiếc tay nàng ná», đã nhận ra được ngay.
Thấy U Minh Quá»· Nữ há»i tá»›i mình, Lệnh Hồ Sở Sở dùng giá»ng mÅ©i “Hừ†và lạnh lùng xen lá»i nói :
- Chính tôi là Lệnh Hồ Sở Sở đây. Âm cô nương đã dạy bảo cho con nữ tỳ mất dạy đứng ở cạnh tôi đây rồi...
Không ngá» Lệnh Hồ Sở Sở lại hay biết chuyện ấy và còn nói toạc ra như vậy, Tố Mai cÅ©ng phải kinh ngạc, liá»n lấy cái há»™p thá»§y tinh đựng Huyết Thần Kinh ra, mỉm cưá»i đáp :
- Tôi tưởng cuốn Huyết Thần Kinh đã được bao nhiêu ngưá»i cá»§a võ lâm nhòm ngó và đã hy sinh tính mạng, thể nào cÅ©ng là má»™t cuốn bí kíp rất quý báu, nên lòng hiếu kỳ thúc đẩy, tôi má»›i Ä‘i mượn vỠđể coi xem. NgỠđâu cuốn Thần Kinh này lại là ná»­a cuốn sách rách nát, nên giá» tôi tá»›i dây để Ä‘em trả lại cho nguyên chá»§, và để bạn há» Nghiêm khá»i phải mất công tốn sức mà không có kết quả gì.
Nói xong, nàng ra tay vứt ngay cái hộp ấy cho Mộ Quang.
Vì nhớ kỹ bài thơ của Thạch đại phu nhân là :
“Hưu mịch Huyết Thần Kinh
Nan tầm cửu giác hình
Thần kinh sai bán sách
Hà tất khổ lao tâmâ€
Cho nên Má»™ Quang thấy Tố Mai nói cuốn Huyết Thần Kinh chỉ là ná»­a cuốn sách rách nát không đáng tiá»n chàng không ngạc nhiên tý nào là thế.
Chàng đỡ lấy cái há»™p thá»§y tinh đựng cuốn Huyết Thần Kinh, thấy nắp há»™p bị Tố Mai mở ra rồi, nên chàng thuận tay lấy cuốn sách ấy ra xem trước mặt má»i ngưá»i, chứ không cần phải giấu diếm nữa.
Chỉ trừ Lệnh Hồ Sở Sở vẫn nằm yên ở trên võng thôi, còn các ngưá»i khác Ä‘á»u chăm chú nhìn vào tay cá»§a Má»™ Quang, nhưng bất cứ ngưá»i nào cÅ©ng vậy, trông thấy cuốn sách ấy rồi, Ä‘á»u lắc đầu gượng cưá»i.
Thì ra cuốn Huyết Thần Kinh ấy trang nào cÅ©ng thiếu sót hoặc mất má»™t hai giòng, hoặc mất hai ba chữ, còn có trang lại không có má»™t chữ nào cả. Ngưá»i thông minh chi nhìn qua má»™t chút cÅ©ng biết ngay, thể nào cÅ©ng còn có má»™t cuốn Huyết Thần Kinh thứ hai cần phải có cuốn chắp lại má»›i có thể hiểu rõ mà nghiên cứu được võ công ở bên trong.
Liên Anh thấy thế, đã nghĩ thầm :
- “Chưa chắc cuốn Huyết Thần Kinh này đã là vật vô dụng hẳn. Sao Bát muá»™i lại trả cho Má»™ Quangâ€...
Nàng vừa nghÄ© vừa đưa mắt liếc nhìn Tố Mai. Là ngưá»i rất thông minh, Tố Mai thấy Liên Anh nhìn mình, biết ngay nàng ta muốn há»i gì rồi nên nàng dùng NhÄ© ngữ truyá»n thanh mà nói cho nàng ná» hay rằng :
- Lục tỷ cứ yên tâm, tiểu muội đã chép sẵn một cuốn rồi.
Lúc ấy Mộ Quang đã bỠcái hộp đựng Huyết Thần Kinh vào trong túi da.
Tiểu Hồng thì hậm há»±c lưá»m Tố Mai và cung kính rỉ tai Lệnh Hồ Sở Sở khẽ nói hình như nàng tưá»ng thuật chuyện gì cho chá»§ nhân hay vậy.
ÄÆ°a mắt liếc nhìn thấy thế, Tố Mai cưá»i khì nói :
- Có phải Tạ cô nương muốn trả thù bị tôi cách không Ä‘iểm huyệt và bị cướp mất cuốn Huyết Thần Kinh đấy không? Ai bảo cô nương lại ra tay cướp giá»±t cá»§a bạn Má»™ Quang nên tôi má»›i phải giở thá»§ Ä‘oạn chim cướp cÆ¡m chim ra để mượn xem đấy. Äiá»u thứ hai tôi đã nương tay, không Ä‘iểm vào trá»ng huyệt cá»§a cô nương rồi. Äiá»u thứ ba, tôi thấy trong võ lâm đương thá»i ngoài chá»§ nhân cá»§a cô nương là Xà Khiết mỹ nhân, thá»­ há»i có ai có thể đấu được vá»›i Âm Tố Mai này má»™t trăm hiệp mà không bị đánh bại không?
Lá»i nói cá»§a Tố Mai quả thá»±c ngông cuồng khôn tả, Hách Liên Anh, Thượng Quan Phụng, Hùng Sách vì là các ngưá»i ở trong nhóm Thế Ngoại bát hung không cảm thấy sao, nhưng còn Hùng Bách Phi nghe nàng ta nói như thế đã trợn ngược đôi lông mày lên liếc nhìn nàng ta mấy cái, có vẻ không phục.
Mộ Quang tưởng Lệnh Hồ Sở Sở nghe thấy Tố Mai nói như vậy thế nào cũng tức giận, ngỠđâu nàng ta lại rất dịu dàng nhìn Tiểu Hồng gật đầu một cái và khẽ nói :
- Hồng nhi, Âm cô nương nói rất đúng. Khi cô ta cướp Huyết Thần Kinh, quả có lòng tha chết cho ngươi thá»±c. Ngươi lại còn muốn châu chấu đá voi, định đấu vá»›i cô ta má»™t phen nữa, ngưá»i không sợ là mất hết sÄ© diện cá»§a ta hay sao?
Bị chủ nhân khiển trách như vậy, Tiểu Hồng hổ thẹn cúi đầu xuống vừa lui bước vừa suýt khóc.
Lệnh Hồ Sở Sở ngá»­ng đầu nên nhìn Tố Mai, vừa cưá»i vừa há»i :
- Cảm ơn Âm cô nương, vì cô nương đã coi Lệnh Hồ Sở Sở này vẫn có đủ tư cách để đối địch với cô nương như vậy.
Tố Mai cưá»i vẻ kiêu ngạo, đáp :
- Tất cả anh hùng ở trên thiên hạ này Ä‘á»u không dám đếm xỉa tá»›i ngưá»i có thể hò hét ra mây gió, đứng trên cao nhìn xuống dưới vÅ© trụ, thì có lẽ chỉ có Xà Khiết mỹ nhân vá»›i U Minh Quá»· Nữ này thôi.
Nghe thấy nàng ta nói như vậy, Mộ Quang giật mình đến thót một cái và nghĩ bụng :
- “Ta bị thất tình luôn luôn như thế này, có lẽ từ nay trở Ä‘i ta phải ẩn núp vào má»™t nÆ¡i, nghiên cứu tuyệt há»c để khá»i bị Âm Tố Mai coi thưá»ng tất cả anh hùng cá»§a thế gian như vậy, khiến đưá»ng đưá»ng má»™t đấng tu mi nam tá»­ mà lại mất sÄ© diện vá»›i há», thì còn mặt mÅ©i nào nữaâ€?
Chàng Ä‘ang nghÄ© ngợi, thì lại nghe thấy Lệnh Hồ Sở Sở há»i Tố Mai tiếp :
- Âm cô nương, chúng ta gặp nhau ở nơi đây như vậy cũng không phải là chuyện dễ, nên ngoài việc so tài cao thấp với nhau ra, tôi muốn đỠnghị chúng ta đánh cuộc thêm một tý gì để góp vui. Chẳng hay cô nương có tán thành không?
Tố Mai vừa cưá»i vừa đáp :
- Äá» nghị này cá»§a Lệnh Hồ cô nương hay lắm. Rá»§i tôi thua, thì tôi sẽ xóa bá» ngoại hiệu U Minh Quá»· Nữ Ä‘i, cắt tóc làm ni cô, quy y cá»­a Phật.
Má»i ngưá»i nghe nàng ta nói như thế cả kinh, nhất là Má»™ Quang thì cau mày lại, nghÄ© bụng :
- “Chắc thể nào Tố Mai cÅ©ng nắm chắc phần thắng, nên má»›i dám đánh cuá»™c to như thế!â€
Lệnh Hồ Sở Sở nghe nói cÅ©ng gật đầu vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Nếu tôi thua, thì tôi với hai nữ tỳ Tiểu Hồng, Tiểu Thanh sẽ tự tử ngay ở bên hồ Ha Lập này.
Lệnh Hồ Sở Sở đánh cuộc như vậy, lại còn lớn và nặng hơn của Tố Mai.
Má»i ngưá»i không thấy Tiểu Hồng vá»›i Tiểu Thanh kinh hãi gì cả, hình như hai ngưá»i đã yên trí tài nghệ chá»§ nhân mình thế nào cÅ©ng thắng đối phương.
Tố Mai tươi cưá»i nói tiếp :
- Lệnh Hồ cô nương thá»±c là ngưá»i nhanh nhẩu. Chúng ta đã đánh cuá»™c lá»›n như thế thì lúc cá»­ hành phải long trá»ng má»™t chút, chứ không nên cẩu thả.
Lệnh Hồ Sở Sở vừa cưá»i vừa há»i lại :
- Cá»­ hành như thế nào má»›i được long trá»ng, chắc Âm cô nương thể nào cÅ©ng có cao luận vá» vấn đỠấy?
Tố Mai vừa cưá»i vừa đáp :
- Chúng ta Ä‘á»u tá»± cho là ngưá»i phi thưá»ng, thì phen này chúng ta phải hoàn toàn so tài hết công lá»±c cá»§a Ná»™i NgÅ© Hành vá»›i NgÅ© Hành. Như thế, bên nào thua má»›i cam tâm.
Lệnh Hồ Sở Sở gật đầu đỡ lá»i :
- Hay lắm! Hay lắm! Bây giỠchúng ta bắt đầu đi.
Nói xong, nàng vịn vai Tiểu Thanh và Tiểu Hồng, gượng đứng dậy.
Vì tá»›i muá»™n nên Tố Mai không biết Lệnh Hồ Sở Sở Ä‘au ốm, lúc này nàng thấy Lệnh Hồ Sở Sở như vậy rất ngạc nhiên há»i :
- Lệnh Hồ cô nương trong ngưá»i bị thương hay sao?
Lệnh Hồ Sở Sở lắc đầu. Má»™ Quang đứng cạnh đã xen lá»i nói :
- Lệnh Hồ cô nương là ngưá»i có thần công tuyệt nghệ, cái thế vô song, khi nào cô ta lại mang thương tích được? Äó là cô ta bi nhiá»…m phải bệnh nặng đấy thôi.
Tố Mai lại nhìn Lệnh Hồ Sở Sở há»i tiếp :
- Cô nương đã nhiễm bệnh nặng như thế, sao lại còn đánh cuộc với tôi như vậy?
Lệnh Hồ Sở Sở gượng cưá»i, Ä‘ang định trả lá»i, thì Tiểu Hồng đã trợn ngược mắt lên, cướp lá»i nói tiếp :
- Lệnh Hồ cô nương cá»§a chúng tôi có phải là con ngưá»i tầm thưá»ng như ngưá»i khác đâu? Mặc dầu Xà Khiết mỹ nhân có bệnh thá»±c, nhưng vẫn đủ sức đấu vá»›i U Minh Quá»· Nữ mạnh như rồng, hổ.
Tố Mai cưá»i khẩy má»™t tiếng và nói tiếp :
- Cô nương này coi tên Xà Kiết Mỹ Nhân của chủ nhân giá trị quá! Nhưng tôi cũng không coi rẻ bốn chữ U Minh Quỷ Nữ. Nếu ngày hôm nay Lệnh Hồ cô nương có bệnh, thì cuộc hẹn ước này coi như xóa bỠđể đợi ngày khác, địa điểm khác hãy quyết chiến sau.
Lệnh Hồ Sở Sở không ngá» Tố Mai lại là ngưá»i rá»™ng lượng như thế, liá»n mỉm cưá»i nói tiếp :
- Âm cô nương, chúng ta cứ nên đấu ngay bây thì hÆ¡n, vì bệnh cá»§a tôi nhất thá»i chưa thể khá»i được đâu.
Tố Mai ngẫm nghÄ© giây lát, rồi đỡ lá»i :
- Lệnh Hồ cô nương đã bệnh nặng như vậy, thì cuá»™c hẹn ước cá»§a chúng ta kéo dài thá»i gian ra má»™t chút để cô nương có thì giá» Ä‘iá»u dưỡng. Vì vậy, tôi định đến trưa ngày Tết Äoan Ngá» sang năm, chúng sẽ gặp nhau ở trên Nga Mi Kim Äỉnh nhé?
Lệnh Hồ Sở Sở thấy đối phương nói có vẻ chí tình như vậy đành phải gật đầu nhận lá»i.
Lúc ấy Hình Bách Phi trong nhóm Tây Nhạc tam quái liá»n rỉ tai Thượng Quan Phụng khẽ nói :
- Thượng Quan đại tá»·, võ há»c cá»§a Lệnh Hồ Sở Sở cao lắm, quả thá»±c là má»™t chướng ngại vật cá»§a chúng ta xưng bá võ lâm. Sao không nhân ngày hôm này y thị bệnh nặng mà diệt trừ y thị Ä‘i?
Thượng Quan Phụng khẽ đáp :
- Tôi cũng tán thành ý kiến của Thiên Quân, nhưng tính của Âm Bát muội chúng tôi lạ lắm, việc gì đã quyết định rồi thì không bao giỠchịu thay đổi.
Y thị vừa nói tới đó thì hình như Tố Mai đã hay biết. Nàng quay đầu lại nhìn thẳng vào mặt y thị, lạnh lùng nói :
- Thượng Quan đại tá»· phải nên biết rõ tính nết cá»§a tiểu muá»™i má»›i được. Tiểu muá»™i đã đính ước vá»›i Lệnh Hồ cô nương vào Tết Äoan Ngá» sang năm ở trên Nga Mi Kim Äỉnh rồi. Bây giỠđôi bên nên chia tay má»™t cách hỉ hả chứ đừng có giở trò tiểu nhân hẹp lượng ra để ngưá»i ta chê cưá»i cho.
Lệnh Hồ Sở Sở cÅ©ng hiểu biết ngay ý định cá»§a tên hung tà muốn gì rồi. Nàng liếc nhìn Thượng Quan Phụng vá»›i Bách Phi các ngưá»i, rồi cưá»i khẩy nói :
- Âm cô nương khá»i phải lo ngại há»™ tôi. Tuy Lệnh Hồ Sở Sở này Ä‘ang bệnh nặng thá»±c, nhưng chưa đến ná»—i phải hãi sợ nhưng kẻ chả hÆ¡n được bá»n giá áo túi cÆ¡m là bao như Hình Thiên Quân vá»›i Thượng Quan Phụng chẳng hạn.
Hình Bách Phi vá»›i Thượng Quan phụng nghe thấy nàng ta nói như vậy định nổi khùng, nhưng Tố Mai đã xua tay ngăn cản. Rồi vừa cưá»i vừa nói vá»›i Lệnh Hồ Sở Sở tiếp :
- Lệnh Hồ cô nương, chúng ta đã hẹn nhau ngày giá» gặp gỡ rồi, khá»i cần phải nói nhiá»u nữa. Chỉ mong cô nương chóng mạnh, đến Tết Äoan Ngá» sang năm chúng ta sẽ gặp lại nhau tại Nga Mi Kim Äỉnh.
Lệnh Hồ Sở Sở tá»±a vai Tiểu Thanh, gật đầu chào lại Tố Mai và nhìn theo nàng ta dẫn Thượng Quan Phụng, Hách Liên Anh, Hình Bách Phi các ngưá»i Ä‘i thẳng vào trong rừng cho tá»›i hút bóng má»›i thôi. Lúc ấy nàng má»›i khẽ lắc đầu, ai oán thở dài má»™t tiếng và u oán nói :
- U Minh Quá»· Nữ quả thá»±c danh bất hư truyá»n và cÅ©ng là kình địch duy nhất cá»§a Lệnh Hồ Sở Sở này.
Nói xong, nàng nhẩy ngay vào trong xe rồi Tiểu Thanh vá»›i Tiểu Hồng liá»n đẩy xe Ä‘i luôn. Má»™ Quang thấy thế vá»™i kêu gá»i :
- Lệnh Hồ cô nương!
Lệnh Hồ Sở Sở nghe gá»i, liá»n bảo hai nữ tỳ ngừng xe, quay đầu lại há»i :
- Nghiêm đại ca muốn nói gì với tôi thế?
Nghe thấy nàng ta gá»i mình là đại ca Má»™ Quang đã ý thức ra đối phương bây giỠđã là em dâu cá»§a mình rồi, chàng giật mình đến thót má»™t cái, muốn nói lại thôi.
Lệnh Hồ Sở Sở thấy thế, vừa cưá»i vừa há»i lại :
- Nghiêm đại ca sao định nói lại...
Mộ Quang hổ thẹn đến mặt đỠbừng, ấp úng mãi mới nói được :
- Bệnh cá»§a Lệnh Hồ cô nương có vẻ nặng lắm, cô... nương vá»›i Gia Cát hiá»n đệ phải nên... cùng giữ gìn sức khá»e.
Lệnh Hồ Sở Sở nghe nói, lẳng lặng hồi lâu má»›i gật đầu, vừa cưá»i vừa đáp :
- Äa tạ đại ca đã có lòng dặn bảo như vậy! Du hiệp giang hồ rất nhiá»u phong hiểm, từ giá» trở Ä‘i đại ca cÅ©ng nên...
Nói tá»›i đó nàng đã nghẹn ngào không sao nói tiếp được nữa. Hai nữ tỳ liá»n đẩy xe cá»§a nàng Ä‘i luôn.
Má»™ Quang thấy nàng ta vẫn có tình vá»›i mình, nhưng sá»± thá»±c diá»…n biến như vậy, bất đắc dÄ© đành phải dậm chân thở dài. DÄ© nhiên lúc má»§i lòng, chàng không sao cầm nổi hai giá»t lệ anh hùng, nên má chàng đã ướt đẫm.
Äang lúc ấy bá»—ng có má»™t bóng xanh lướt tá»›i. Chàng muốn lấy tay áo lau chùi nước mắt, nhưng đã muá»™n rồi.
Thì ra ngưá»i đó chính là Tiểu Thanh. Nàng đứng trước mặt chàng, vừa cưá»i vừa há»i :
- Nghiêm tướng công là má»™t vị anh hùng đầu đội trá»i, chân đạp đất như thế, sao mà cÅ©ng có nước mắt ràn rụa...?
Rất hổ thẹn, Má»™ Quang vá»™i đỡ lá»i :
- Nhiếp cô nương không nên cưá»i tôi như thế! Thương tiếc sá»± ly biệt, ứa nước mắt ra như vậy là thưá»ng tình cá»§a ngưá»i Ä‘á»i.
Nghe thấy chàng nói như vậy, mặt má»›i bá»›t căng thẳng, Tiểu Thanh mỉm cưá»i nói tiếp :
- Thế ra không phải là Nghiêm tướng công không có tình ý gì với chủ nhân của chúng tôi đâu. Thảo nào, trong khi đau nặng như thế, chủ nhân còn bảo chúng tôi quay lại tặng cho tướng công một vật này.
Má»™ Quang ngạc nhiên há»i :
- Lệnh Hồ cô nương tặng vật gì cho tôi thế?
Tiểu Thanh móc túi lấy mấy tá» giấy mong má»ng ra đưa cho Má»™ Quang mỉm cưá»i nói tiếp :
- Äây là chá»§ nhân chúng tôi đã tốn rất nhiá»u công phu đặc biệt nghiên cứu mấy thế sáo rất thần kỳ, tên là Hàn Tương bát thức, và còn sai tôi nói vá»›i tướng công, là tướng công đã được gặp lại Hứa Linh Sa cô nương, thì đừng có chia tay nhau nữa, hai ngưá»i chịu khó tu luyện võ công, kết bạn du hiệp giang hồ, và cần phải lÄ©nh há»™i thá»±c kỹ câu này: “Tình trá»i bá»—ng bị ngăn đôi, nghiá»n ngẫm bệnh tương tư là má»™t sá»± rất Ä‘au khổ, không mấy ai chịu nổi được đâuâ€.
Má»™ Quang nghe nói, định Ä‘em chuyện Linh Sa đã lấy chồng và có con kể cho Tiểu Thanh hay, nhưng vì câu chuyện quá dài và quá khúc triết, trong thá»i gian ngắn không thể nào nói rõ được hết. HÆ¡n nữa, Lệnh Hồ Sở Sở đã lấy Gia Cát Lang, mình có nói ra cÅ©ng vô ích thôi, nên chàng đỡ lấy pho Hàn Tương bát thức bá» vào túi, rồi ức lệ, rầu rÄ© nói tiếp :
- Nhiếp cô nương, đa tạ Lệnh Hồ cô nương đã có tình ý với tôi như vậy. Tôi cũng có một vật này, nhỠcô nương chuyển tặng Lệnh Hồ cô nương hộ.
Tiểu Thanh há»›n hở, mỉm cưá»i há»i lại :
- Vật gì thế? Có phải là Huyết Thần Kinh không?
Mộ Quang lắc đầu đáp :
- Tôi định biếu cuốn Huyết Thần Kinh cho Lệnh Hồ cô nương thực, nhưng bây giỠcuốn kinh ấy đã tàn khuyết, không còn giá trị gì để tặng nữa!
Tiểu Thanh vừa cưá»i vừa há»i tiếp :
- Chẳng hay tướng công còn có vật gì giá trị cao hơn để tặng cho chủ nhân chúng tôi thế?
Má»™ Quang gượng cưá»i móc túi lấy cái há»™p gấm cá»§a hạch phu nhân tặng cho ra đưa cho Tiểu Thanh.
CÅ©ng giÆ¡ tay ra trịnh trá»ng đỡ lấy cái há»™p. Tiểu Thanh mỉm cưá»i há»i :
- Nghiêm tướng công, cái gì đựng ở trong cái hộp này thế?
Má»™ Quang lắc đầu gượng cưá»i đáp :
- Tôi cÅ©ng không biết trong đó đựng cái gì. Nhưng tôi đám chắc vật ở bên trong thế nào cÅ©ng rất phi phàm và còn có công hiệu giúp ngưá»i giải nguy cùng tế cấp nữa. Kính phiá»n Nhiếp cô nương chuyển lá»i há»™. Bảo khi nào Lệnh Hồ cô nương có việc gì nguy nan thì cứ việc mở ra mà xem.
Tiểu Thanh vừa cưá»i vừa há»i tiếp :
- Như vậy cái há»™p gấm này là cá»§a ngưá»i khác tặng cho tướng công phải không?
Mộ Quang gật đầu đáp :
- Ngưá»i tặng cái há»™p đã dặn bảo tôi, trừ phi gặp phải việc gì đại nguy cÆ¡.
Bằng không, phải đợi chỠvỠtới Trung Nguyên rồi hãy mở ra xem.
Tiểu Thanh kêu “Ồ†má»™t tiếng, hình như còn muốn nói thêm gì, thì ngoài rừng đã có tiếng cá»§a Tiểu Hồng kêu gá»i :
- Thanh tá»·!
Tiểu Thanh mỉm cưá»i nói vá»›i Má»™ Quang tiếp :
- Nghiêm tướng công, cổ nhân có câu: “Äá»i ngưá»i như má»™t giấc mÆ¡â€.Trong lúc nhàn rá»—i tướng công nên hồi tưởng lại cuá»™c gặp gỡ vá»›i chá»§ nhân chúng tôi như giấc má»™ng nghiá»n ngẫm kỹ lưỡng, thì sẽ hiểu thấu ngay. Thôi Tiểu Thanh tôi không dám nói nhiá»u nữa.
Nói xong, nàng vẫy tay má»™t cái rồi quay ngưá»i Ä‘i luôn, chỉ trong thoáng cái đã mất dạng liá»n.
Vốn dÄ© vẫn ăn năn và áy náy, nay nghe thấy Tiểu Thanh nói như vậy khiến Má»™ Quang lại càng ăn năn áy náy thêm, vì chàng nghÄ© lại lá»i nói cá»§a Tiểu Thanh, biết bên trong có thâm ý rất sâu, nhưng chàng nghÄ© mãi cÅ©ng không sao nghÄ© ra được thâm ý ấy.
Má»™ Quang đứng ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc, rồi bụng bảo dạ rằng :
- Công việc ở miá»n Tây này đã xong, bây giá» ta biết Ä‘i đâu?
Một lát sau, Mộ Quang đã nghĩ ra được hai cách :
Một quay trở vỠLãnh Trúc Bình ở Bắc Nhạc tham kiến ân sư Lãnh Trúc tiên sinh trước.
Hai, đi kiếm một chỗ vắng vẻ tập luyện võ công và nghiên cứu “Hàn Tương bát thức†của Lệnh Hồ Sở Sở mới tặng cho.
Nhất thá»i chàng không sao quyết định nổi, nên thi hành biện pháp nào. Chàng vừa Ä‘i vừa nghÄ©, không ngá» chàng không Ä‘i ra ngoài rừng mà lại Ä‘i thẳng vào trong rừng, Ä‘i được má»™t lúc, xuýt tý nữa thì chàng va đụng vào má»™t ngưá»i.
Chàng ngá»­ng đầu lên nhìn, kinh hãi vô cùng, má»›i hay ngưá»i đó là U Minh Quá»· Âm Tố Mai.
Mộ Quang rất ngượng nghịu, không biết nên nói năng ra làm sao, thì Tố Mai đã đàng hoàng chỉ vào một gốc cây cổ thụ, dịu dàng nói :
- Má»i Nghiêm huynh ngồi xuống đây.
Tuy lá»i nói ấy cá»§a nàng rất bình thưá»ng, nhưng hình như có má»™t oai lá»±c rất mạnh, khiến chàng không dám phản kháng, vá»™i ra chá»— gốc cây đó ngồi xuống ngay.
Tố Mai thấy Má»™ Quang đã ngồi xuống, cÅ©ng tá»›i chá»— gốc cây ngồi đối diện vá»›i chàng, rồi vừa cưá»i vừa há»i :
- Nghiêm huynh, Xà Khiết mỹ nhân Lệnh Hồ Sở Sở đâu?
Vừa rồi Má»™ Quang trông thấy Tố Mai ra lệnh cho quần tà thá»±c là oai phong sát khí biết bao. Bây giá» lại thấy nàng nói thá» thẻ như vậy thá»±c là nhu mì biết bao, nên chàng cÅ©ng phải kinh ngạc vô cùng chỉ muốn được trông thấy rõ bá»™ mặt thá»±c Ä‘ang bị cái khăn lụa Ä‘en che lấp cá»§a nàng. Tố Mai thấy Má»™ Quang cứ nhìn thẳng vào mặt mình mà không trả lá»i như vậy, liá»n mỉm cưá»i há»i tiếp :
- Nghiêm huynh làm gì thế? Tôi há»i Lệnh Hồ cô nương hiện ở đâu, sao không thấy Nghiêm huynh trả lá»i?
Mộ Quang nhận thấy mình đã thất lễ, mặt đỠbừng khẽ đáp :
- Nàng ta đã đi rồi, tôi cũng không biết nàng đi đâu hết.
Tố Mai vừa cưá»i vừa há»i tiếp :
- Nghe nói cô ta rất có lòng với Nghiêm huynh, nên không quản ngại vạn dặm xa xôi, đi theo hộ tống huynh như vậy, sao lại bỗng dưng lấy Gia Cát Lang như thế?
Má»™ Quang gượng cưá»i đáp :
- Gia Cát hiá»n đệ cá»§a tôi bất cứ vá» nhân phẩm, kiến thức văn tài võ há»c vân vân Ä‘á»u hÆ¡n Má»™ Quang tôi trăm lần.
Tố Mai lắc đầu, vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Tôi không tin trong Ä‘á»i này còn có ngưá»i đàn ông nào anh tuấn và đẹp trai hÆ¡n Nghiêm huynh.
Má»™ Quang thấy nàng ta khen như vậy, ngượng nghịu đến mặt đỠbừng vá»™i đỡ lá»i :
- Âm cô nương chưa được gặp Gia Cát Lang nên má»›i nói như vậy. Nếu không tin, cô nương cứ há»i Hách Liên công chúa sẽ biết Má»™ Quang tôi không nói sai.
Tố Mai vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Dù Gia Cát Lang có đẹp trai tao nhã và văn võ toàn tài như Nghiêm huynh đã nói, nhưng Lệnh Hồ Sở Sở không khi nào lại thay lòng đổi dạ đột nhiên lấy Gia Cát Lang mà quên hết mối tình cảm với Nghiêm huynh như vậy được.
Mấy lá»i nói đó quả thá»±c đã cởi mở tấm lòng u uất cá»§a Má»™ Quang từ nãy đến giá», nhất là tâm sá»± cá»§a chàng xưa nay không há» thổ lá»™ cho ai hay biết cả, nay lại do mồm Tố Mai nói ra, chàng không cảm khái sao được, nên chàng cúi đầu xuống, mãi mãi má»›i thốt ra được má»™t câu như sau :
- Ngưá»i nào có tình ngưá»i ấy, không ai có thể cưỡng ép được.
Nói tá»›i đó, chàng lại cảm thấy má»§i lòng, hình như nước mắt muốn nhá» xuống ngay. Nhưng chàng là ngưá»i rất kiêu ngạo, khi nào lại chịu ứa lệ ở trước mặt Tố Mai, nên chàng miá»…n cưỡng trợn ngược đôi lông mày lên khẽ ngâm rằng :
“Dục trừ phiá»n não tu vô ngã
Các hữu duyên mạc tiện nhânâ€.
Tạm dịch :
“Muốn quên phiá»n não sầu thương
Hãy nên bình thản xem thưá»ng cái ta.
Duyên ai phận nấy đó mà
Äừng nên mê đắm chân sa bước vàoâ€
Tố Mai lẳng lặng nghe xong hai câu thÆ¡ đó, nhìn thẳng vào mặt Má»™ Quang vá»›i giá»ng dịu dàng mà đỡ lá»i :
- Hai câu thÆ¡ cá»§a Nghiêm huynh vừa ngâm đó, bên trong bao hàm rất nhiá»u sá»± cay đắng chua chát. Tiểu muá»™i cảm thấy chỉ có bản sắc cá»§a những đại anh hùng, thì lúc Ä‘ang Ä‘au đớn cần phải lá»›n tiếng khóc lóc má»™t hồi, khi mừng rỡ thì phải khẳng khái ca lên má»™t bài, chứ cứ để tâm sá»± tích uất ở trong đáy lòng thì rất dá»… bị Ä‘au ốm. Mong Nghiêm huynh đừng có cưỡng lại thưá»ng tình, mà cứ ở trước mặt tiểu muá»™i lá»›n tiếng khóc má»™t trận, thì hoặc giả bao nhiêu sá»± phiá»n não sẽ rá»­a sạch được hết.
Má»™ Quang không ngá» Tố Mai lại có bụng dạ rá»™ng lượng hÆ¡n ngưá»i như vậy.
Äáng lẽ chàng định khóc má»™t trận thá»±c lá»›n, nhưng bây giá» nghe thấy nàng ta nói như thế chàng lại không tiện nhá» lệ.
Thấy Má»™ Quang có thái độ ngượng nghịu như vậy. Tố Mai không sao nhịn được, vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Huynh muốn khóc thì cứ việc khóc, mà không khóc thì phải nên cưá»i ngay, chứ đừng nên ngẩn ngưá»i ra mà nhìn tiểu muá»™i như thế làm chi?
Hổ thẹn quá, không biết nói năng ra làm sao. Má»™ Quang đánh liá»u gạt chuyện kia sang má»™t bên và mặt dầy mày dạn đáp :
- Tôi muốn được trông thấy rõ mặt của Âm cô nương.
Âm Tố Mai không trả lá»i thẳng câu há»i cá»§a chàng, mà khẩn khoản má»i chàng :
- Chá»— ở cá»§a muá»™i là Băng Hồn cốc ở trên núi Kỳ Liên. Vì cảnh ở đó cÅ©ng khá đẹp nên tiểu muá»™i muốn má»i huynh Ä‘i tá»›i đó thưởng cảnh tuyết phá»§ vá»›i mai hoa và nếm mùi rượu Lãnh Ngá»c Hương Linh cá»§a tiểu muá»™i tá»± ngâm lấy. Không biết Nghiêm huynh có thể nể mặt mà nhận lá»i má»i cá»§a tiểu muá»™i không.
Mộ Quang lại nghĩ tiếp :
- “Äối thá»§ chá»§ chốt cá»§a quần hiệp chính phái ở Bạch Long Äôi sau này sẽ là quần tà cá»§a Tây Nhạc vá»›i Thế Ngoại bát hung, nay có dịp may này ta thá»­ Ä‘i dò thám xem căn bản và lai lịch cá»§a Tố Mai ra sao. Huống hồ đối phương có thiện cảm vá»›i mình như thế, phen này Ä‘i tá»›i đó, chắc nàng ta thể nào cÅ©ng dở trận Tiêu hồn hay đưa ta vào trong quan ải phấn son. Nhưng vá»›i ý chí và nghị lá»±c cá»§a ta, chắc thế nào cÅ©ng thể xông pha qua đượcâ€.
NghÄ© vậy, chàng liá»n vui vẻ nhận lá»i luôn. Thế rồi cùng Tố Mai rá»i khá»i khu rừng rậm đó Ä‘i tá»›i núi Kỳ Liên tức thì.
NgỠđâu khi Mộ Quang với Tố Mai đi Kỳ Liên thì cũng chính là lúc Lệnh Hồ Sở Sở đang hộc máu tươi đau nặng đến sắp chết.
Thì ra Lệnh Hồ Sở Sở rất yêu thương Má»™ Quang, nhất đán thất tình, nàng liá»n mang tâm bệnh rất nặng. Nhá» có ná»™i công rất thâm hậu, má»›i miá»…n cưỡng duy trì được.
Khi đối thoại vá»›i Tố Mai ở trong rừng rậm, nàng lại tổn thương khá nhiá»u nguyên khí, tá»›i khi gặp Má»™ Quang rồi, nàng cố làm ra vẻ lạnh lùng. Tất nhiên làm như thế bệnh cá»§a nàng ắt phải nặng thêm lên.
Khi ra khá»i khu rừng, nàng sai Tiểu Thanh Ä‘em pho sách “Hàn Tương bát thức†để tặng cho Má»™ Quang, thì nàng lại thở dốc lên má»™t hồi. Tiểu Hồng thấy chá»§ nhân hÆ¡i khác, liá»n bá» cái khăn lụa che mặt xem, thấy Lệnh Hồ Sở Sở mặt nóng như lá»­a, đỠnhư phẩm, hai mắt lá» Ä‘á», khiến Tiểu Hồng cuống quít, vá»™i kêu gá»i: “Thanh tỷ†hoài.
Tiểu Thanh nghe thấy tiếng gá»i, vá»™i rảo cẳng quay trở lại. Nàng còn chưa biết bệnh cá»§a chá»§ nhân đã biến chuyển, lại còn đưa cái há»™p gấm cho chá»§ nhân, vừa cưá»i vừa nói :
- Cô nương xem Nghiêm tướng công có tử tế không, đã tặng lại cái hộp gấm này cho cô nương đấy.
Lệnh Hồ Sở Sở uể oải giơ tay đỡ lấy cái hộp gỗ ôm vào trong lòng và u oán nói :
- Khi tặng cái hộp gấm này chàng có còn nói gì nữa không?
Lúc ấy Tiểu Thanh má»›i trông rõ sắc mặt cá»§a chá»§ nhân, cÅ©ng phải kinh hoảng, liá»n cau mày lại đáp :
- Nghiêm tướng công thá»±c là ngưá»i si tình nhất thiên hạ. Tướng công có nói là xin cô nương cùng Gia Cát hiá»n đệ phải giữ gìn sức khá»e, khéo dưỡng bệnh để chóng được lành mạnh.
Lệnh Hồ Sở Sở nghe xong, gượng cưá»i nói tiếp :
- Chàng là ngưá»i chính trá»±c, không để ý nghÄ© kỹ. Việc này chỉ trách ta chứ không thể oán chàng được, vì hành động cá»§a ta đã sai lầm ngay từ lúc đầu!
Tiểu Thanh mỉm cưá»i an á»§i nàng rằng :
- Cô nương là ngưá»i phong lưu, thích du hí nhân gian, giả dạng trai để làm bạn kết nghÄ©a vá»›i Nghiêm tướng công, cùng nhau Ä‘i vá» phía Tây xa vạn dặm như thế, có sá»± lá»—i lầm gì xảy ra đâu, mà phải nói là má»™t võ lâm giai thoại rất hiếm có, kể cả từ cổ chí kim.
Lệnh Hồ Sở Sở thở dài một tiếng, nước mắt nhỠgiòng xuống như mưa.
Trực tính và nóng nảy hơn, Tiểu Hồng thấy thế dậm chân một cái, hậm hực nói :
- Việc này không thá» trách cô nương được, chỉ trách Nghiêm Má»™ Quang kém phúc đức, đầu óc quá ngu xuẩn, dù là ngưá»i trong cuá»™c vẫn u mê hÆ¡n ngưá»i ngoài!
Tuy đã có biết bao nhiêu lần ám thị mà chàng ta cũng không sao đoán ra được Gia Cát Lang tức là Lệnh Hồ Sở Sở như thế.
Lệnh Hồ Sở Sở lại thở dài một tiếng rất não nùng, mồm lại khạc ra một búng máu tươi.
Mấy ngày hôm nay, nàng đã khạc ra rất nhiá»u máu như vậy. Tiểu Thanh vá»™i lấy khăn lau chùi máu dính ở trên mép cá»§a nàng, Tiểu Hồng hậm há»±c nói tiếp :
- Cô nương, bất cứ sắc đẹp, võ công văn há»c và tài trí cá»§a cô nương, cái gì cÅ©ng Ä‘á»u hÆ¡n Hứa Linh Sa nhiá»u. Tiểu tỳ khuyên cô nương không nên tá»± há»§y hoại tấm thân như thế làm chi. Thà quên bẵng Nghiêm Má»™ Quang, má»™t ngưá»i đại ngu xuẩn ấy Ä‘i. Nếu quả thá»±c cô nương không thể nào quên được mối tình đó, thì cứ cho há» biết rõ thân phận cá»§a mình, công khai thi Ä‘ua vá»›i Hứa Linh Sa má»™t phen.
Phải cướp cho kỳ được chàng vỠmình mới thôi.
Lệnh Hồ Sở Sở lắc đầu, thở dài đáp :
- Tính nết cá»§a Hồng nhi thô lá»— hÆ¡n Thanh tá»· cá»§a con nhiá»u, Má»™ Quang là má»™t nam nhi hiệp nghÄ©a không khi nào chàng lại có má»›i ná»›i cÅ©. Dù ta có dở hết thá»§ Ä‘oạn ra, thắng được Hứa Linh Sa mà chiếm được chàng Ä‘i chăng nữa, thì cÅ©ng chiếm được thân chàng thôi, chứ không sao chiếm được nổi trái tim cá»§a chàng.
Tiểu Thanh nghe tá»›i đó, rất uyển chuyển đỡ lá»i :
- Xưa nay cô nương là ngưá»i rất thông minh, bây giá» vì dục tình quá trá»›n đã sa vào trong ma đạo. Cổ nhân vẫn thưá»ng nói: “Ai mà chả hiếu sắcâ€, tuy cô nương chưa chính thức gặp mặt Nghiêm tướng công, nhưng ngày hôm nay cô nương đối xá»­ vá»›i chàng như thế nào, và những lá»i ăn lẽ nói cùng cá»­ chỉ cá»§a cô nương rất phong độ như thế mà khiến Nghiêm tướng công đã có thể quên bẵng hắn Ä‘i thì ai dám tin. Cô nương chiếm được lòng cá»§a Nghiêm tướng công đã khiến chàng phải ôm hận vá»›i Hứa Linh Sa suốt Ä‘á»i. hư thế chả lẽ cô nương lại không nghÄ© tá»›i vấn Ä‘á», sau khi hay tin cô nương đã lấy Gia Cát Lang, chàng ta phải mang bệnh tương tư mãi mãi hay sao?
Thấy Tiểu Thanh há»i như vậy, Lệnh Hồ Sở Sở không biết trả lá»i như thế nào cho phải, trong lòng có vẻ ăn năn, nên nàng lại thổ ra thêm hai khẩu máu tươi nữa.
Tiểu Thanh vội vuốt ngực cho nàng, và cho nàng uống hai viên linh đơn, rồi khẽ an ủi tiếp :
- Cô nương cứ yên tâm, còn nước còn tát. Hiện giá» Ä‘iá»u cần nhất là cô nương phải khoan lòng yên dạ giữ gìn lấy sức khá»e đã.
Lệnh Hồ Sở Sở khóc sướt mướt, tựa mặt vào má Tiểu Thanh, rầu rĩ nói tiếp :
- Thanh nhi, con theo ta bấy lâu, con phải biết ta là ngưá»i tá»± phụ như thế nào? Xưa nay có thèm để ý đến ngưá»i đàn ông nào đâu? Không hiểu tại sao lần này lại quá»· sai thần khiến, sai ta Ä‘em lòng yêu Má»™ Quang để ta phải ra nông nổi này, bị sa vào hố sâu không sao rút ra khá»i được...
Nói tới đó, hơi thở nàng đã yếu ớt, phải ngừng một chút mới gượng nói tiếp :
- Tục ngữ nói không sai chút nào: “Anh hùng chỉ sợ con bệnh nó dầy vòâ€.
Lệnh Hồ Sở Sở ta có công lá»±c cao siêu như thế này, dám nói không còn má»™t ngưá»i anh hùng hào kiệt nào ở trên hoàn vÅ© này có thể thắng nổi ta. NgỠđâu trận tâm bệnh này lại làm cho ta phải khốn đốn như thế.
Tiểu Thanh bá»—ng thấy mặt Lệnh Hồ Sở Sở rất hồng hào, như ngưá»i ốm nặng sắp sá»­a lìa cõi trần mà cÅ©ng có trạng thái như thế, nên nàng sợ hãi vô cùng, có gượng làm ra vẻ trấn tÄ©nh mà khẽ nói tiếp :
- Cô nương là ngưá»i rất sáng suốt, đừng có nghÄ© vÆ¡ nghÄ© vẩn như thế nữa. Hãy cẩn thận giữ gìn...
Lệnh Hồ Sở Sở vá»™i thở dài và đỡ lá»i :
- Ta hiểu lắm. Có lẽ ta chỉ còn ở lại trên trần gian này ná»­a tiếng đồng hồ nữa là cùng. Hai con theo ta bấy lâu nay, bây giá» ta có mấy Ä‘iá»u này, hai ngưá»i thế nào cÅ©ng phải làm cho ta.
Tiểu Thanh nghe nói rất đau lòng, nước mắt đã nhỠxuống ướt đẫm cả ngực áo mà vẫn không dám khóc ra tiếng. Vì sợ Lệnh Hồ Sở Sở bị kích thích thêm.
Tiểu Hồng tính nóng nảy không sao nhịn được, nghiến răng mím môi nói :
- Nếu cô nương mà chết thật, Tạ Tiểu Hồng thá» phải xé xác Nghiêm Má»™ Quang, con ngưá»i đã làm cho cô nương khốn khổ như thế này ra làm muôn mảnh má»›i được.
Lệnh Hồ Sở Sở nghe nói liá»n sầm nét mặt lại, hai mắt nhìn thẳng vào mặt Tiểu Hồng lạnh lùng quát bảo :
- Tiểu Hồng quỳ xuống.
Xưa nay Tiểu Hồng với Tiểu Thanh được Lệnh Hồ Sở Sở rất cưng, tuy là thầy trò, nhưng không khác gì chị em vậy, nay thấy Lệnh Hồ Sở Sở quát bảo như thế, tuy không nổi giận mà cũng rất oai nghiêm. Tiểu Hồng hoảng sợ đến run lẩy bẩy, không dám trái lệnh vội cúi đầu quỳ xuống.
Vẻ mặt lạnh lùng, Lệnh Hồ Sở Sở quay đầu lại nhìn Tiểu Thanh mà dặn bảo tiếp :
- Thanh nhi, trước khi ta chưa chết, con mau phế hết võ công của Tiểu Hồng đi.
Tiểu Thanh giật mình kinh hãi, đứng đỠngưá»i ra.
Lệnh Hồ Sở Sở thấy thế càng tức giận thêm quát bảo tiếp :
- Thanh nhi, con không chịu nghe lá»i, chẳng lẽ để cô nương phải đích thân ra tay hay sao?
Nói xong, nàng gắng sức giở toàn lực ra, tay run run nhắm ngực Tiểu Hồng đang quỳ ở trước mặt mình mà vỗ xuống.
Tiểu Thanh vội quỳ xuống ôm chặt lấy tay nàng, vừa khóc vừa van xin :
- Xin cô nương lượng thứ cho Hồng muá»™i. Vì nó thấy cô nương Ä‘au lòng quá ná»—i, nhất thá»i lỡ lá»i đấy thôi. Thanh nhi nguyện lấy tính mạng bảo đảm nó không dám thất lá»… vá»›i Nghiêm tướng công như nó vừa má»›i nói đâu.
Tài sản của phamduy88

  #9  
Old 06-04-2008, 04:34 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 9

Biết rõ chân tướng


Thì ra Lệnh Hồ Sở Sở giả bộ làm ra như vậy đấy thôi, chứ khi nào sắp chết đến nơi nàng lại còn trừng phạt một nữ tỳ rất cưng như thế, nên nghe thấy Tiểu Thanh nói như vậy, lại mắng Tiểu Hồng tiếp :
- Nếu không có Thanh nhi xin cho...
Tiểu Hồng bá»—ng ngá»­ng mặt lên mắt đẫm lệ, vá»›i giá»ng nghẹn ngào đỡ lá»i :
- Cô nương cứ đánh chết Tiểu Hồng đi, để con được xuống chín suối hầu hạ cô nương tiếp.
Mấy lá»i nói ấy cá»§a Tiểu Hồng làm cho Lệnh Hồ Sở Sở cảm động vô cùng, lại ứa nước mắt ra.
Tiểu Hồng lại nói :
- Tiểu Hồng không dám giấu diếm và đánh lừa cô nương. Sự thật Tiểu Hồng hận Nghiêm tướng công lắm, nếu còn gặp lần nữa, dù Tiểu Hồng không giết y thì cũng phải đánh cho y một trận.
Tiểu Thanh thấy Tiểu Hồng nói như vậy, hoảng sợ đến biến sắc mặt. Nào đâu Lệnh Hồ Sở Sở lại không trách cứ như trước, mà lại còn giÆ¡ tay ra ôm hai ngưá»i vào lòng, khẽ nói rằng :
- Thanh nhi, Hồng nhi, ta tá»± biết không thể nào sống được nữa và ta biết hai con trung thành vá»›i ta lắm. Bây giỠđã đến ngày tận số, cô nương phải rá»i hai con.
Trước khi chết, cô nương nhỠhai con làm việc này, thế nào hai con cũng phải làm cho kỳ được mới thôi.
Cố nhịn không để cho nước mắt ứa ra, Tiểu Thanh và Tiểu Hồng cùng gật đầu để nghe Lệnh Hồ Sở Sở dặn bảo tiếp :
- Việc thứ nhất, sau khi ta chết đừng chôn ta ở Trung Nguyên mà phải Ä‘em ta ra ngoài Ngá»c Môn quan chôn chung vá»›i má»™ Vệ Linh Chi.
Tiểu Hồng nghe nói tới đó, khóc sướt mướt, vội giơ hai tay lên che mặt.
Sở Sở vỗ tay nàng ta mà an ủi :
- Hồng nhi đừng có khóc nữa. Ngưá»i ta sống ở trên Ä‘á»i, thế nào mà chả có lúc chia tay? Quý hồ hai con làm được hai việc mà cô nương dặn bảo, thì dù có chết ở dưới chín suối, cô nương cÅ©ng không ân hận chút nào.
Nói tới đó nàng lại thở dốc ra một hồi như sắp tắt thở đến nơi vậy. Tiểu Thanh thấy thế vừa khóc vừa van lơn :
- Xin cô nương hãy nghỉ ngơi giây lát rồi hãy nói tiếp.
Sở Sở lắc đầu, gượng cưá»i đáp :
- Ta sắp chết đến nơi rồi, nếu ta không nói ra thì sẽ ôm hận dưới chín suối.
Nàng vịn vai hai nữ tỳ, gượng nói tiếp :
- Việc thứ hai, những võ công ta đã truyá»n thụ cho, hai ngưá»i phải dùng để bảo vệ ngầm Nghiêm Má»™ Quang vá»›i Hứa Linh Sa suốt Ä‘á»i.
Nói tá»›i đó nàng lại há»™c má»™t khẩu máu tươi ra, phun cả vào mặt và ngưá»i cá»§a Tiểu Hồng, rồi nàng uể oải nằm gục xuống, chỉ còn lại má»™t chút hÆ¡i thở cuối cùng thôi. Tiểu Thanh tưởng chá»§ nhân đã chết, liá»n gục ngay vào ngưá»i Sở Sở mà khóc lóc. Không ngá» cái gục đó đã cứu được Sở Sở thoát chết. Thì ra trán cá»§a nàng vừa va đụng vào cái há»™p gấm ở trong lòng Sở Sở, nàng liá»n mắng chá»­i thầm :
“Mình đáng chết thực. Khi Mộ Quang tặng cái hộp này có dặn bảo trong hộp có sức cứu cấp tế nguy, sao ta không mở ra xem? Biết đâu lại chả có linh dược để cứu chủ nhân ta thoát chết�
NghÄ© tá»›i đó nàng mở cái há»™p gấm ra xem. Khi mở nắp há»™p lên, trông thấy vật ở bên trong, nàng mừng rỡ đến đỠngưá»i ra.
Tiểu Hồng thấy thế rất ngạc nhiên, vá»™i lại gần xem, thấy bên trong có má»™t cuốn sách nho nhá», má»™t viên linh đơn màu trắng rất thÆ¡m tho, và má»™t lá thư. Trên thư có viết mấy câu như sau :
“Bán sách Huyết Thần Kinh
Nhất lạp hồi sinh dược
Cử tặng viễn lai nhân
Liêu tác hoàn châu ướcâ€.
Tạm dịch :
“Nửa cuốn Huyết Thần Kinh
Cùng viên thuốc hồi sinh
Tặng ngưá»i phương xa lại
Tương tư đáp vẹn toàn.â€
Bên cạnh bài thÆ¡ còn có mấy hàng chữ nhá» như sau: “Huyết Thần Kinh vốn dÄ© là vật trá»ng báu trong võ lâm, nhưng linh đơn lại còn quý hóa hÆ¡n. ÄÆ¡n dược này tên là Cá»­u Hoàn Ä‘an cá»§a Gia tá»· Thiên Tâm Nữ SÄ© Thạch Vô Cấu chế luyện, công hiệu cá»§a nó có thể cải tá»­ hồi sinh linh diệu vô cùng, tặng chàng cả hai vật báu như thế mà nếu vẫn chưa thưá»ng được mối tương tư vì đã mất ngưá»i mà chàng đã yêu bấy lâu nay, thì thiếp cÅ©ng đành chịu, vì thiếp đã tận tâm tận lá»±c báo đáp rồiâ€.
Dưới ký tên: Tiện thiếp Thạch Vô Sầu bái kính.
Tiểu Hồng xem xong lá thư, kêu “ối chà†má»™t câu và há»i :
- Thanh tỷ, viên thuốc này là Cửu Hoàn đan, vật chí báu và khó kiếm nhất trong võ lâm, sao Thanh tỷ còn không mau cho cô nương uống đi?
Mặt đỠbừng, Tiểu Thanh vá»™i nhét viên thuốc Cá»­u Hoàn Ä‘an vào mồm Sở Sở, vừa cưá»i vừa đáp :
- Có phải ngu tá»· không biết đâu, chỉ vì thấy cô nương có hy vá»ng thoát chết, mừng rỡ quá má»›i đứng đỠngưá»i ra như thế đấy thôi.
Tiểu Hồng vừa cưá»i vừa há»i tiếp :
- Nửa cuốn Huyết Thần Kinh với viên Cửu Hoàn đan này ở đâu ra thế?
Tiểu Thanh kêu “Ủa†má»™t tiếng, vừa cưá»i vừa há»i lại :
- Có lẽ Hồng muội mừng rỡ hóa hồ đồ rồi. Cái hộp gấm này chả phải của Nghiêm tướng công đã tặng cho cô nương là gì?
Tiểu Hồng tá»§m tỉm cưá»i đỡ lá»i :
- Xem như vậy, Nghiêm Má»™ Quang không phải là ngưá»i vô lương tâm đâu.
Tiểu Thanh nghiêm nét mặt lại, trách mắng :
- Sao Hồng muá»™i ăn nói vô lá»… như thế, Nghiêm tướng công là ngưá»i yêu cá»§a cô nương, mà Hồng muá»™i dám gá»i tên tướng công ra như vậy. Từ giá» trở Ä‘i, Hồng muá»™i đừng có há»—n như thế nữa.
Tiểu Hồng mỉm cưá»i, trố mắt lên nhìn Tiểu Thanh và há»i tiếp :
- Thanh tỷ hiểu biết hơn tiểu muội, theo sự nhận xét của Thanh tỷ, thì mối tình duyên của cô nương của chúng ta với Nghiêm tướng công sẽ ra sao?
Tiểu Thanh chưa kịp trả lá»i, thì cả hai nghe thấy Lệnh Hồ Sở Sở khẽ rên lên má»™t tiếng rồi cá»±a mình tỉnh lại. Hai ngưá»i vá»™i đỡ nàng lên lấy khăn lau mặt cho nàng, Tiểu Hồng khẽ há»i :
- Cô nương thấy trong mình thế nào?
Lệnh Hồ Sở Sở khe khẽ đáp :
- Ta nghe thấy khá»e hÆ¡n trước, các con hãy giữ yên tÄ©nh cho ta Ä‘iá»u hÆ¡i vận tức má»™t lát.
Cả hai Ä‘á»u y lá»i và phụ lá»±c giúp lệnh Hồ Sở Sở vận công chữa bệnh.
Không bao lâu, chừng cạn tuần trà Lệnh Hồ Sở Sở mở mắt ra thở phào một tiếng, mặt nàng đã lấy lại vẻ hồng hào khi xưa, hai mắt tuy còn lỠđỠnhưng đã có thần khí.
Thanh, Hồng hai ngưá»i mừng rỡ nói :
- Công hiệu cá»§a viên linh dược đó thật vô song, cô nương đã khá»e lại rồi, chúng con rất cám Æ¡n trá»i phật.
Lệnh Hồ Sở Sở không hiểu gì cả, ngạc nhiên há»i :
- Thanh nhi, viên linh dược nào, tại sao ta lại được khá»e như thế này?
Tiểu Thanh tá»§m tỉm cưá»i, hai tay đưa cái há»™p gấm ra :
- Thưa cô nương, khi Nghiêm tướng công tặng cái há»™p gấm này lại cho cô nương ngưá»i có dặn há»… khi nào có việc gì nguy cấp thì hãy mở, còn không thì vá» Trung Nguyên hãy mở. Con thấy cô nương ngất Ä‘i, con sá»±c nhá»› đến nên đã mạn phép cô nương mở ra thấy trong há»™p có má»™t viên linh dược cải tá»­ hoàn sinh, ná»­a cuốn Huyết Thần Kinh và má»™t lá thư.
Lệnh Hồ Sở Sở tiếp lấy há»™p gấm, mở ra xem rồi lấy lá thư ra Ä‘á»c Ä‘i há»c lại hai ba lần, sau cùng nàng quay sang há»i Tiểu Thanh :
- Thanh nhi, Nghiêm Mộ Quang có nói cái hộp gấm này ở đâu mà y có không?
- Nghiêm tướng công nói là cá»§a ngưá»i khác tặng cho tướng công khi ngưá»i Ä‘i ngang dải cát vàng và mấy lá»i tướng công dặn con chính là lá»i mà ngưá»i ấy dặn bảo tướng công vậy.
Lệnh Hồ Sở Sở ngẫm nghĩ giây lâu rồi bảo :
- Ngày mai chúng ta Ä‘i Thiên Tâm Cốc ở A NhÄ© Kim SÆ¡n má»™t phen, để ta tìm hiểu sá»± thật kẻo khổ cả hai ngưá»i.
Hôm sau. Nàng và Tiểu Hồng hai thầy trò ra khá»i Ngá»c Môn quan Ä‘i Thiên Tâm Cốc ở A NhÄ© Kim SÆ¡n.
Thiên Tâm Nữ SÄ© Thạch Vô Cấu chỉ chuyên môn tham thiá»n vá»›i luyện thuốc, xưa nay không giao hảo vá»›i má»™t nhân vật nào cá»§a võ lâm hết, cho nên trong Thiên Tâm Cốc chim phần nhiá»u biết nói, thú biết làm việc và thân thiện vá»›i ngưá»i, không khác gì là nÆ¡i tiên cảnh vậy.
Hôm đó Vô Cấu bá»—ng nghe thấy ngoài Cốc khẩu có ngưá»i dùng thần công Truyá»n Âm nhập mật nói vá»ng vào rằng :
- Giang hồ mạt há»c, Lệnh Hồ Sở Sở vì có việc đặc biệt đến núi A NhÄ© Kim SÆ¡n, xin Thạch lão tiá»n bối cho phép được vào yết kiến.
Tuy Vô Cấu rất ít lai vãng vá»›i các nhân vật cá»§a võ lâm, nhưng cái tên Xả Khiết Mỹ Nhân Lệnh Hồ Sở bà ta cÅ©ng đã được nghe có ngưá»i nói tá»›i. Nên bà ta ngẫm nghÄ© giây lát, liá»n bảo nữ tỳ hầu cận rằng :
- Lệnh Hồ Sở Sở tiếng tăm lừng lấy bát phương, ngươi hãy phá lệ ra đưa cô ta vào đây, để ta xem Xà Khiết mỹ nhân là ngưá»i như thế nào?
Nữ tỳ vâng lá»i Ä‘i ra ngoài cốc khẩu, thấy hai thiếu nữ tuyệt sắc Ä‘ang đứng chá», má»™t ngưá»i mặc áo trắng tuổi trạc hăm ba hăm bốn, má»™t ngưá»i áo đỠtrẻ tuổi hÆ¡n.
Vì biết Thạch Vô Cấu là má»™t cao nhân tuyệt Ä‘á»i, không thích ngưá»i ta làm bá»™ làm tịch, nên Sở Sở không dám dùng miếng khăn lụa che mặt nữa. Nàng thấy má»™t nữ tỳ ở trong cốc bước ra và cung kính chào nàng rồi nói :
- Gia chủ sai tiểu tỳ Thạch Bình ra cung thỉnh Lệnh Hồ cô nương vào trong sơn cốc.
Sở Sở mỉm cưá»i đáp :
- Xưa nay Thiên Tâm Cốc không cho giang hồ tục khách bước chân vào, nay Lệnh Hồ Sở Sở được Thạch lão tiá»n bối cho yết kiến, quả thá»±c hân hạnh vô cùng.
Xin Thạch cô nương dẫn đưá»ng cho.
Thạch Bình thấy Sở Sở đẹp tuyệt như vậy, và ăn nói lại rất tao nhã, liá»n cung kính vái chào, rồi dẫn hai thầy trò Sở Sở Ä‘i vào trong cốc luôn.
Vừa Ä‘i Sở Sở vừa chú ý đến cảnh vật ở trong sÆ¡n cốc. Thấy má»™t thân cây, má»™t ngá»n cá», má»™t hòn đá cá»§a Thiên Tâm Cốc cÅ©ng khác hẳn bên ngoài. Tuy là mùa Äông giá lạnh như thế, mà trong sÆ¡n cốc lại ấm áp như mùa Xuân vậy, cây cỠở trong Thiên Tâm Cốc không thấy má»™t ngá»n nào vàng úa cả.
Tiểu Hồng đưa mắt ngắm nhìn má»™t hồi, rồi vừa cưá»i vừa nói vá»›i Lệnh Hồ Sở Sở rằng :
- Cô nương xem, cảnh sắc trong Thiên Tâm Cốc này đẹp biết bao?
Sở Sở đáp :
- Hồng nhi, con nên rõ, Thiên Tâm Nữ SÄ© Thạch lão tiá»n bối là ngưá»i duy nhất trong giá»›i thần tiên đương thá»i đấy, nên chá»— ở cá»§a lão tiá»n bối ắt phải là tiên cảnh. Con mãi ngắm nhìn cảnh đẹp, không để ý tá»›i cầm thú trong sÆ¡n cốc này.
Chúng được lão tiá»n bối ấy cảm hóa, nên con nào con nấy Ä‘á»u tinh khôn như ngưá»i ta vậy.
Nghe thấy Lệnh Hồ Sở Sở nói như vậy, Thạch Bình gật đầu đỡ lá»i :
- Lệnh Hồ cô nương sành mắt lắm, quả thá»±c chim chóc trong sÆ¡n cốc này không biết sợ ngưá»i đâu.
Nói xong, nàng vẫy tay một cái, đã có một con chim rất đẹp từ trên không bay xuống đậu ngay lên lên trên vai nàng tức thì.
Ba ngưá»i Ä‘i vòng qua má»™t cái đèo, đã thấy trước mặt có má»™t cái đầm nước rá»™ng hÆ¡n mẫu, hình trái tim nước trong suốt, giữa đầm có xây má»™t cái đình, nóc đình lợp bằng lông chim ngÅ© sắc, trông thá»±c đẹp tuyệt.
Má»™t ngưá»i đàn bà rất xinh đẹp, Ä‘ang đứng tá»±a lan can đình, mình mặc quần áo mầu trắng, tóc dài xõa xuống hai bên vai. Trong đình có thắp má»™t lư hương thÆ¡m ngào ngạt.
Thạch Bình mỉm cưá»i nói :
- Lệnh Hồ cô nương, gia chủ nhân đang đứng ở trong đình đấy.
Vá»™i đưa mắt ngắm nhìn, Sở Sở thấy Thạch Vô Cấu tuổi chỉ trạc độ ba mươi, thái độ rất thanh cao tao nhã khiến ai trông thấy Ä‘á»u có cảm tưởng kính mến liá»n.
Sở Sở vá»™i tiến lên mấy bước, cung kính vái chào mỉm cưá»i nói :
- Giang hồ mạt há»c Lệnh Hồ Sở Sở cùng tỳ nữ Tạ Tiểu Hồng tham kiến lão tiá»n bối.
Vô Cấu mỉm cưá»i đáp :
- Lệnh Hồ cô nương khá»i Ä‘a lá»… như thế. Tôi có phải là ngưá»i trong võ lâm đâu. Tuy tôi hÆ¡n cô nương vài tuổi, nhưng cô nương cÅ©ng không nên gá»i tôi là lão tiá»n bối như thế.
Sở Sở thấy mình gá»i bà ta là lão tiá»n bối như thế không thích hợp thá»±c, nhưng nhất thá»i nàng chưa nghÄ© ra được câu xưng hô như thế nào cho thá»±c thích hợp. Vì vậy nàng có vẻ ngượng nghịu vô cùng.
Vô Cấu giÆ¡ tay ra má»i khách vừa mỉm cưá»i nói tiếp :
- Tôi đã má»i cô nương vào đây, tất nhiên tôi không còn coi cô nương như má»™t giang hồ tục khách nữa. Vậy cô nương cứ gá»i tôi là Thạch đại tá»· Ä‘i!
Biết đối xá»­ vá»›i nhân vật siêu nhân này không nên câu nệ quá, nên Sở Sở vá»™i đổi giá»ng đáp :
- Tiểu muội xin tuân lệnh. Trước hết tiểu muội xin cảm tạ đức tái sinh của Thạch đại tỷ đã.
Vô Cấu ngạc nhiên há»i :
- Chúng ta chưa quen biết vá»›i nhau bao giá», hôm nay lần đầu tiên má»›i gặp nhau ở đây, sao cô nương lại bảo tôi có đức tái sinh cho cô nương như vậy?
Sở Sở vừa cưá»i vừa đáp :
- Cửu Hoàn đan có phải là thuốc bí chế của đại tỷ không?
Vô Cấu gật đầu trả lá»i :
- Phải, trong Thiên Tâm Cốc này có thứ trái cây tên là Cá»­u Hoàn quả. Tuy thứ trái cây này có công hiệu cải tá»­ hoàn sinh. Nhưng giá» Hợi nở hoa, giá» Tý là mất hết linh khí ngay. Lúc ấy tôi không cần ăn tá»›i, má»›i hái xuống phối hợp vá»›i các vị thuốc khác, luyện thành ba viên thuốc Cá»­u Hoàn Ä‘an. Tôi đã tặng cho ngưá»i khác hai viên, chỉ còn lại má»™t viên thôi. Chả lẽ cô nương muốn...
Vá»™i lắc đầu, Sở Sở đỡ lá»i :
- Tiểu muội tới đây không phải là xin đại tỷ tặng thuốc cho đâu. Mấy ngày trước đây, tiểu muội bị bịnh rất nặng thoi thóp sắp chết, sau được uống viên Cửu Hoàn đan của đại tỷ mới được hồi sinh như thế này.
Vô Cấu ngạc nhiên thêm, há»i tiếp :
- Hai viên thuốc mà tôi đã tặng cho ngưá»i thì má»™t viên đã cho má»™t ngưá»i uống luôn tại chá»— rồi, viên thuốc mà cô nương được uống đó có phải là viên thuốc cá»§a tôi tặng cho tiểu muá»™i Thạch Vô Sầu đấy không?
Sở Sở gật đầu đáp :
- Thạch đại tỷ đoán rất đúng, viên thuốc ấy quả thực của Vô Sầu tỷ tỷ cho đấy.
Vô Cấu vừa cưá»i vừa há»i tiếp :
- Viên thuốc của Vô Sầu tặng cho, sao cô nương lại tới Thiên Tâm Cốc này cảm tạ tôi?
Sở Sở vội đáp :
- Phần vì uống nước phải nhá»› lấy nguồn. Cá»­u Hoàn Ä‘an là cá»§a Thạch đại tá»· chế luyện, tất nhiên tiểu muá»™i phải tá»›i đây cám Æ¡n đại tá»· trước và tiện thể được chiêm ngưỡng tiên nhan, phần thứ hai muốn há»i thăm đại tá»· chá»— ở cá»§a Vô Sầu tá»· nữa.
Kêu á»§a má»™t tiếng, Vô Cấu há»i tiếp :
- Cô nương chưa biết chỗ ở của tiểu muội Vô Sầu ở đâu sao lại được uống viên thuốc Cửu Hoàn đan của nó như thế?
Sở Sở vội lấy tỠgiấy của Vô Sầu viết tặng cho Mộ Quang, rất cung kính đưa cho Vô Cấu xem.
Xem xong giấy ấy, Vô Cấu lại ngạc nhiên há»i tiếp :
- Ná»­a cuốn Huyết Thần Kinh vá»›i viên thuốc hồi sinh là cá»§a tôi cho tiểu muá»™i làm cá»§a hồi môn khi nó lấy Thạch Quân Bình. Sao nó lại tặng cả hai vật báu cho ngưá»i khác má»™t lúc như thế? Chắc bên trong chuyện này ắt không giản dị. Huống hồ hai câu dưới nói: “Cá»­ tặng viá»…n lai nhân, liêu tác hoàn chân ước†thế nào cÅ©ng bao hàm bí mật vô cùng chứ không sai?
Sở Sở liá»n kể qua loa chuyện đó cho Vô Cấu nghe, và tươi cưá»i nói tiếp :
- CÅ©ng vì lá»i nói trong tá» giấy này rất bí ẩn nan giải, cho nên tiểu muá»™i má»›i đặc biệt tá»›i đây để dò há»i địa chỉ cá»§a Vô Sầu tá»· tá»·, rồi tiểu muá»™i Ä‘i tá»›i đó vừa thỉnh giáo chuyện này, vừa cảm tạ đức hiếu sinh cá»§a tá»· tá»· ấy.
ÄÆ°a mắt liếc nhìn Sở Sở má»™t cái, Vô Cấu mỉm cưá»i đáp :
- Tiểu muá»™i cá»§a tôi ở trong Thiên Tâm trang tại Äại Mạc. Trong bãi sa mạc ấy chỉ có nÆ¡i ấy là có nước và cá» má»c xanh rì thôi, nên dá»… tìm kiếm lắm. Lệnh Hồ cô nương cứ Ä‘i tá»›i đó là tìm thấy liá»n.
Sở Sở lại cám ơn, Vô Cấu nói tiếp :
- Tính tôi rất đại lãn, trừ em gái của tôi có đến đây thăm tôi thì chị em mới được gặp nhau thôi, vì vậy hai chị em rất ít khi gặp gỡ nhau. Nay Lệnh Hồ cô nương đi Thiên Tâm trang thì làm ơn đem hộ tôi chút quà cho em gái tôi và em rể của tôi nhé.
Tất nhiên Sở Sở phải nhận lá»i ngay. Vô Cấu sai Thạch Bình lấy hai cái lá» ngá»c nho nhỠđưa ra cho nàng và mỉm cưá»i nói tiếp :
- Trong nhai cái lá» này có đựng hai mươi giá»t Thanh Linh Ãch Nguyên NhÅ©, má»™t lá» cô nương đưa cho vợ chồng em gái tôi há»™, còn má»™t tặng cô nương để làm ká»· niệm cuá»™c gặp gỡ ngày hôm nay cá»§a hai ta.
Biết Thanh Linh Ãch Nguyên NhÅ© không phải là thứ linh dược thưá»ng Sở Sở vá»™i cảm Æ¡n đỡ lá»i :
- Tiểu muội được đại tỷ đặc biệt cho vào yết kiến rất cám ơn rồi đâu còn dám nhận thêm lễ vật hậu hĩ như thế này nữa?
Vô Cấu vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Trong Thiên Tâm Cốc này cá»§a tôi có rất nhiá»u linh dược, hai lá» Thanh Linh Ãch Nguyên NhÅ© không phải là vật báu rất hiếm có gì, cô nương bá» vào Ä‘i, nếu còn khiêm tốn thì tôi lại cho là cô nương không được thá»±c thà đấy.
Sở Sở thấy bà ta nói như vậy, đành phải cầm và nhận luôn.
Vô Cấu nói tiếp :
- Tuy Thanh Linh Ãch Nguyên NhÅ© không được bằng Cá»­u Hoàn Ä‘an, nhưng nó cÅ©ng có hai cách dùng. Má»™t là cho ngưá»i thưá»ng uống năm giá»t thôi, có thể bổ ích nguyên khí, tăng thêm sức khá»e, còn má»™t cách dùng nữa, là nếu bị ná»™i thương rất nặng, thì cho nạn nhân uống má»™t ná»­a, còn má»™t ná»­a thì bôi vào vết thương, không những khá»i ngay mà còn mạnh khá»e hÆ¡n nữa.
Sở Sở nhá»› kỹ lá»i dặn bảo rồi đứng dậy cáo lui. Vô Cấu lại dặn bảo tiếp :
- Chuyến Ä‘i Thiên Tâm trang này cô nương nên làm bạn thân vá»›i em gái tôi, nó chỉ không biết võ nghệ thôi, chứ còn có thể nói là bách nghệ kim tinh, nhất là Kỳ Môn Trận Pháp, Âm Dương Diệu Lý căn vân, Ä‘á»u tài ba hÆ¡n ngưá»i.
Sở Sở gật đầu liên tiếp và lui ra khá»i đình. Vô Cấu không tiá»…n thêm chỉ bảo nữ tỳ cá»§a mình đưa hai thầy trò Sở Sở ra thôi.
NgỠđâu Sở Sở vá»›i Tiểu Hồng chưa Ä‘i tá»›i Thiên Tâm Trang, chưa trông thấy nhà cá»­a trang viện đâu đã thấy mưá»i mấy ngưá»i cưỡi ngá»±a Ä‘i như bay tá»›i. Khi bá»n ngưá»i đó tá»›i gần Sở Sở má»›i trông thấy rõ tất cả là mưá»i má»™t ngưá»i ngá»±a, ba ngưá»i Ä‘i giữa, tám ngưá»i Ä‘i hai bên. Những ngưá»i Ä‘i bên đầu ăn mặc lối tráng Ä‘inh, còn ba ngưá»i Ä‘i giữa, thì trông phong độ rất khác thưá»ng.
Ngưá»i Ä‘i chính giữa ăn mặc theo lối thư sinh, tuổi trạc ba mươi, trông rất anh tuấn và oai mãnh, chỉ thoáng trông, ai cÅ©ng phải nhìn nhận là má»™t vị anh hùng đầy hào khí.
Ngưá»i Ä‘i bên phải cá»§a thư sinh ấy là má»™t thiếu phụ tuyệt đẹp, mặc quần áo Ä‘á».
Ngưá»i Ä‘i bên trái cÅ©ng là má»™t thiếu phụ, nhưng lại mặc toàn thắng, trông không khác gì má»™t tiên nữ, khiến Lệnh Hồ Sở Sở má»›i trông thấy cÅ©ng đã có lòng kính ngưỡng rồi.
Mưá»i má»™t ngưá»i đó Ä‘ang phóng nước đại, nhưng khi tá»›i chá»— cách thầy trò Sở Sở chừng, thì hỠđã gò cương ngừng chân lại ngay. Ngá»±a chạy nhanh như thế mà chỉ khẽ gò cương má»™t cái, ngá»±a đã ngừng được ngay. Äá»§ thấy kỹ thuật cá»§a những ngưá»i này tinh xảo đến như thế nào.
Thư sinh mặc áo lông cưỡi ngựa đỠđi giữa, đã vội nhảy xuống đất, tiến lên, chắp tay vái chào Sở Sở và nói :
- Phương danh tuyệt nghệ cá»§a Lệnh Hồ cô nương lừng lẫy càn khôn lâu năm, nay được hiệp giá cá»§a cô nương giáng lâm khiến Thiên Tâm trang chúng tôi được vẻ vang rất nhiá»u. Thạch Quân Bình ra nghênh đón hÆ¡i chậm, xin cô nương lượng thứ cho lá»—i thiếu tôn kính này.
Vừa chắp tay đáp lá»…, Sở Sở vừa thất kinh há»i :
- Thạch trang chá»§ không biết Sở Sở này bao giá», huống hồ tôi lại tá»›i đây đột ngá»™t.
Không chỠđợi nàng nói dứt, thiếu phụ áo đỠđã chỉ tay vào thiếu phụ áo trắng, mỉm cưá»i đỡ lá»i :
- Äêm hôm qua đèn trong Thiên Tâm trang chúng tôi bá»—ng kết hoa, chị tôi bói má»™t quẻ thẻ, biết cô nương ở miá»n Tây tá»›i, nên ba vợ chồng chúng tôi má»›i đặc biệt ra nghênh đón.
NghÄ© tá»›i Vô Cấu vá»›i Vô Sầu rất giá»i vá» bói toán, Sở Sở liá»n há»i thiếu phụ áo trắng rằng :
- Chắc vị Phu nhân này là Thạch Vô Sầu tỷ tỷ phải không?
Thiếu phụ áo trắng khẽ gật đầu.
Sở Sở lại há»i tiếp :
- Phu nhân dù bói toán linh nghiệm đến đâu cũng chỉ có thể bói ra tiểu muội có việc tới đây bái kiến thôi, mà sao Thạch trang chủ lại còn biết cả tên hỠcủa tiểu muội như thế?
Thiếu nữ áo đỠmỉm cưá»i đỡ lá»i :
- Chị tôi đã bói ra được có Phượng ở miá»n Tây tá»›i, thì tôi đã Ä‘oán ra ngay là Lệnh Hồ cô nương, vì trong các vị cân quốc anh hùng đương thá»i chỉ trừ Xà Khiết mỹ nhân danh trấn bát phương ra là có thể xứng vá»›i chữ Phượng ấy chứ, không còn ai xứng đáng vá»›i chữ ấy cả.
Sở Sở không ngỠđối phương khen ngợi mình như thế mặt đỠbừng, mỉm cưá»i há»i tiếp :
- Sở Sở chưa thỉnh giáo quý tính phương danh phu nhân?
Cưá»i nÅ©ng nịu, thiếu phụ áo đỠđáp :
- Vì trước kia, tôi đã có lá»i thá» không bao giá» thế lá»™ tên há» cá»§a tôi, cho má»™t ai hay, ngay cả đến phu quân tôi là Thạch Quân Bình đây cÅ©ng không biết rõ lai lịch cá»§a tôi. Xin cô nương thứ lá»—i sá»± thất lá»… ấy cho, và cứ gá»i tôi là Thạch Nhị phu nhân được rồi.
Tuy mồm vâng vâng dạ dạ, nhưng Sở Sở rất kinh ngạc và nghĩ bụng :
- “Trên thiên hạ này làm gì có chuyện lạ lùng như thế này, chồng mà không biết tên hỠcủa vợ�
Lúc ấy Thạch Quân Bình đã ra hiệu cho một tráng đinh dắt hai con ngựa cao lớn tới. Sở Sở biết đối với vợ chồng nhà này, không cần phải khách sáo, nên nàng cùng Tiểu Hồng song song nhảy lên mình ngựa.
Vô Sầu quay ngựa lại để đi cùng với thầy trò Lệnh Hồ Sở Sở và còn dặn Quân Bình với Thạch nhị phu nhân rằng :
- Tôi tiếp Lệnh Hồ cô nương thá»§ng thẳng vá», Bình ca vá»›i Nhị muá»™i hãy Ä‘i trước để dặn ngưá»i nhà bày tiệc đãi giai khách ở trong Song Hồng Thá»§y Tạ nhé.
Quân Bình vá»›i thiếu phụ áo đỠgật đầu nhận lá»i và chào Sở Sở má»™t lạy, rồi dẫn bá»n tráng Ä‘inh Ä‘i trước.
Sở Sở chá» cho vợ chồng Quân Binh và tráng Ä‘inh Ä‘i khá»i rồi liá»n móc túi lấy cái lá» ngá»c đựng Thanh Linh Ãch Nguyên NhÅ© ra đưa cho Vô Sầu, mỉm cưá»i nói :
- Trong lá» ngá»c này có đựng mưá»i giá»t Thanh Linh Ãch Nguyên NhÅ© là cá»§a Thiên Tâm Nữ SÄ© Thạch đại tá»· sai tiểu muá»™i Ä‘em đến đây tặng cho phu nhân vá»›i Thạch trang chá»§ đấy.
Äỡ lấy cái lá» ngá»c, Vô Sầu có vẻ thắc mắc và đỡ lá»i :
- Thế ra chị tôi đã nhỠcô nương đem vật này đến vợ chồng chúng tôi đấy?
Tôi lại tưởng cô nương tới Thiên Tâm trang là đặc biệt vì Nhị muội của tôi.
Sở Sở lắc đầu vừa cưá»i vừa đáp :
- Tiểu muá»™i ở xa đến Thiên Tâm trang là muốn thỉnh giáo tá»· tá»· má»™t việc này, chứ không phải vá» Thạch nhị phu nhân. Tiểu muá»™i vá»›i Thạch nhị phu nhân chưa gặp nhau bao giá», khi nào lại...
Không đợi nàng nói dứt, Vô Sầu đã cưá»i và há»i tiếp :
- Má»i cô nương cứ nói. Chẳng hay cô nương tá»›i đây có việc gì? Nếu chuyện gì mà Vô Sầu tôi hay biết, thế nào cÅ©ng xin thưa cùng, để cô nương được rõ ngay.
Thấy Vô Sầu nói toạc ra như vậy, Sở Sở không tiện lên tiếng há»i nữa, nhưng sau nàng lại nghÄ© ra được má»™t kế, liá»n mỉm cưá»i ngâm nga :
“Bán sách Huyết Thần Kinh
Nhất lạp hồi sinh dược
Cử tặng viễn lai nhân
Liêu tác hoàn châu ướcâ€
Nghe thấy Sở Sở ngâm bài thÆ¡ đó, Vô Sầu đã cả cưá»i đỡ lá»i :
- Tôi đoán không sai, Lệnh Hồ cô nương tới đây là vì việc của nhị muội của tôi thật.
Lệnh Hồ Sở Sở ngạc nhiên há»i lại :
- Bốn câu thơ ấy có phải là của phu nhân viết đấy không?
Vô Sầu gật đầu đáp :
- Lệnh Hồ cô nương nói rất đúng.
Sở Sở lại há»i tiếp :
- Bài thơ của phu nhân viết thì liên can gì đến Thạch nhị phu nhân?
Vô Sầu vừa cưá»i vừa trả lá»i :
- Lệnh Hồ cô nương, nhị muá»™i cá»§a tôi tên là Hứa Linh Sa biệt hiệu là Hồng Y Tiên Tá»­, ngưá»i trong nhóm Nam Nhạc song xu, ắt cô nương phải hiểu chứ?
Sở Sở nghe nói kinh hãi vô cùng, nàng vội nghĩ bụng :
- “Ta hóa danh làm Gia Cát Lang cùng Má»™ Quang ra ngoài bãi sa mạc này để tế lá»… vong hồn cá»§a Nam Nhạc song xu. Lúc ấy ta ở trên đồi cát, thoáng trông thấy hình dạng cá»§a Hứa Linh Sa, chỉ vì lúc ấy trong lòng ta bối rối và khó chịu, nên không để ý nhìn kỹ. Bây giá» hồi tưởng lại quả thá»±c hình dáng cá»§a nàng hÆ¡i giống Thạch nhị phu nhânâ€...
Thấy Sở Sở lá»™ vẻ kinh ngạc và cau mày suy nghÄ© như thế, Vô Sầu mỉm cưá»i há»i tiếp :
- Sao Lệnh Hồ cô nương nghe thấy tôi nói hỠcủa nhị muội lại có vẻ ngạc nhiên như thế?
Sở Sở há»i tiếp :
- Vừa rồi Thạch nhị phu nhân nói. Ngay cả Thạch trang chá»§, nhị phu nhân cÅ©ng không cho biết rõ lai lịch và tên há», sao phu nhân lại biết rõ như thế?
Vô Sầu đành kể lại chuyện mình cứu Linh Sa thoát chết, lập kế cho nàng kết hôn với chồng đẻ con ra sao, nói hết cho Sở Sở hay.
Như nằm mơ vừa thức tỉnh, lúc này Sở Sở mới biết rõ Mộ Quang chưa hỠtrùng phùng lại Hứa Linh Sa, chàng còn bị Tiểu Hồng đánh mộ cái tát rất oan uổng, và khi ở trong khu rừng rậm, trên bỠhồ Ha Lập, lại còn bị mình nói mỉa nói mai, thực oan ức cho chàng quá.
Vừa thá»§ng thẳng Ä‘i, Vô Sầu vừa mỉm cưá»i nói tiếp :
- Lai lịch cá»§a nhị muá»™i tôi, chỉ có mình tôi hay biết thôi, chứ thá»±c sá»± nàng chưa nói cho phu quân chúng tôi hay. Vì vậy ngưá»i trong Thiên Tâm trang này, kể cả chá»§ lẫn ngưá»i làm, ai ai cÅ©ng chỉ biết gá»i nàng là Thạch nhị phu nhân thôi.
Sở Sở cau mày lại, định nói lại thôi.
Vô Sầu vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Có lẽ bây giỠLệnh Hồ cô nương đã hoàn toàn hiểu hết ý nghĩa bốn câu thơ của rồi chứ?
Sở Sở cưá»i vừa đáp :
- Nghiêm Má»™ Quang quả thá»±c là má»™t ngưá»i hiệp nghÄ©a, và có tấm lòng quang minh lá»—i lạc. Nay Hứa Linh Sa đã có chá»— gởi thân lý tưởng, biến thành Thạch nhị phu nhân rồi, thì phu nhân không cần tặng ná»­a cuốn Huyết Thần Kinh vá»›i má»™t viên Hồi sinh đơn, thì chàng cÅ©ng sẽ tá»± chặt đứt mối giây tình ấy chứ không khi nào lại còn tá»›i đây làm phiá»n hiá»n phụ phu nhân nữa.
Vô Sầu gật đầu, đỡ lá»i :
- Lệnh Hồ cô nương nói rất đúng. Nghiêm đại hiệp quả thá»±c là má»™t kỳ nam tá»­ rất quang minh lá»—i lạc. Nhưng việc này do tay tôi gây nên, đã cướp mất ngưá»i yêu cá»§a ngưá»i khác, thì tất nhiên phải tận chút tâm sá»± chứ?
Sở Sở vội cải chính :
- Phu nhân nói nặng lá»i quá. Trong lúc Hứa Linh Sa bị thương nặng sắp chết, nhỠđược phu nhân cứu giúp cho má»›i được phục sinh. Như vậy đâu có phải là phu nhân cướp ngưá»i yêu cá»§a ngưá»i khác.
Vô Sầu liếc nhìn Sở Sở mấy cái, mỉm cưá»i nói :
- Lệnh Hồ cô nương là cân quốc kỳ anh và có bụng dạ rất quảng đại, thì tôi má»›i dám thất lá»… mà há»i cô nương vài câu.
- Phu nhân muốn há»i gì xin cứ nói.
- Xin cô nương cho tôi được biết rõ chuyện cô nương vá»›i Nghiêm đại hiệp, và tại sao viên thuốc cá»§a tôi tặng cho Nghiêm đại hiệp lại đến tay cô nương, mong cô nương cho Vô Sầu này biết rõ hết đầu Ä‘uôi câu chuyện, để tôi khá»i áy náy.
- Trước khi Sở Sở tôi chưa kể rõ câu chuyện đó, xin phu nhân hãy cho phép tôi được cám ơn, là nhỠcó phu nhân, Sở Sở tôi mới thoát chết đã.
Vô Sầu rất thông minh, nghe thấy Sở Sở nói như vậy đã vỡ lẽ vá»™i há»i lại :
- Có phải cô nương đã được uống Cá»­u Hoàn Ä‘an và đã chữa khá»i được bệnh nặng phải không?
Sở Sở gật đầu và kể hết chuyện của mình với Mộ Quang như thế nào, nhất nhất kể hết cho Vô Sầu nghe chứ không giấu diếm chút nào hết.
Vô Sầu lẳng lặng nghe xong, rất há»›n hở mỉm cưá»i nói :
- Như vậy chuyến Ä‘i Thiên Tâm trang này cá»§a cô nương thật hay quá vừa có lợi cho mình, và cÅ©ng có ích cho ngưá»i.
Sở Sở không hiểu tại sao Vô Sầu lại nói như thế, rất ngạc nhiên mỉm cưá»i há»i :
- Chẳng hay phu nhân có thể giải thích rõ má»™t chút mấy lá»i mà phu nhân vừa má»›i nói không?
Tài sản của phamduy88

  #10  
Old 06-04-2008, 04:39 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 10

Cùng kết nghĩa kim lan


Vô Sầu thấy Sở Sở không hiểu lá»i nói cá»§a mình, liá»n giải thích rằng :
- Có phải lúc đầu cô nương tưởng Nghiêm đại hiệp với nhị muội của tôi, Hứa Linh Sa trùng phùng sau khi bị tai kiếp, nên cô nương đã cương quyết tự cắt đứt tơ tình, cam tâm rút lui. Bụng dạ của cô nương rất vĩ đại nhưng sự thực cô nương đã biết, Hứa Linh Sa có chồng có con rồi, và cô nương có thể yên trí tái tục tình duyên với Nghiêm đại hiệp. Như vậy chả có có ích cho mình là gì?
Sở Sở bẽn lẽn há»i tiếp :
- Phu nhân nói rất đúng. Thế nhưng còn có ích cho ngưá»i là ở Ä‘iểm nào?
Vô Sầu đáp :
- Không phải ở trước mặt cô nương mà tôi bợ đỡ hay nịnh ná»t cô nương đâu.
Sá»± thá»±c, kể cả nhan sắc, phong độ, văn tài và võ há»c cá»§a cô nương, bất cứ phương diện nào cô nương cÅ©ng hÆ¡n nhị muá»™i cá»§a tôi rất nhiá»u.
Sở Sở ngượng nghiu đến mặt đỠbừng, khiêm tốn đáp :
- Phu nhân quá khen đấy thôi.
Vô Sầu đưa mắt liếc nhìn nàng, mỉm cưá»i nói tiếp :
- Tuy Hứa nhị muá»™i đã lấy phu quân cá»§a tôi và đã sinh con nhưng trong lòng thể nào cÅ©ng vẫn còn hổ thẹn vá»›i Nghiêm Má»™ Quang, cho nên nàng má»›i không chiu thổ lá»™ tên thá»±c cho ngưá»i ngoài hay, để những ngưá»i có liên can tá»›i mình Ä‘á»u yên trí Nam Nhạc song xu đã cùng chôn xương vùi xác trong bãi sa mạc rồi.
Cau mày lại Sở Sở há»i tiếp :
- Thạch nhị phu nhân làm như vậy, chỉ thích hợp đối xử với Nghiêm Mộ Quang thôi, chứ còn sư phụ của nàng, làm như vậy là rất sai lầm, vì tình thầy trò cũng như tình mẹ con...
Không đợi cho Sở Sở nói dứt, Vô Sầu đã đỡ lá»i :
- Cô nương nói rất phải, nên hôm nay cô nương tới đây, mong cô nương làm ơn đính chính hộ ý kiến sai lầm của Hứa nhị muội.
ÄÆ°a mắt nhìn Vô Sầu, Sở Sở lá»™ vẻ ngÆ¡ ngác không hiểu. Vô Sầu thấy thế vá»™i nói tiếp :
- Cô nương thá»­ nghÄ© xem, vì Hứa nhị muá»™i bá»—ng dưng được tin có má»™t ngưá»i Ä‘ang Ä‘em lòng thương yêu Nghiêm đại hiệp, mà ngưá»i đó lại là má»™t ngưá»i đẹp tuyệt và có tài ba xuất sắc như cô nương, thì tất nhiên nhị muá»™i cá»§a tôi phải yên dạ, và trong lòng cÅ©ng không còn áy náy như trước nữa. Tôi nhận nhận xét như thế có đúng không?
Sở Sở nghe tá»›i đây má»›i vỡ nhẽ, liá»n nghÄ© bụng :
- “Nếu Hứa Linh Sa biết ta vá»›i Má»™ Quang đã yêu nhau thì từ nay trở Ä‘i tất nhiên nàng má»›i yên lòng thá» chồng dạy conâ€.
Chỉ nhìn sắc mặt không thôi, Vô Sầu cÅ©ng biết Sở Sở Ä‘ang suy nghÄ© gì rồi, nên nàng vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Nay cô nương đã tá»›i đây và hiểu rõ đầu Ä‘uôi câu chuyện, không còn hiểu lầm như trước nữa. Äồng thá»i cô nương còn có thể làm cho Nghiêm đại hiệp vá»›i Hứa nhị muá»™i từ nay yên tâm mà tạo hạnh phúc cá»§a mình, không phải bận bịu và áy náy trong lòng như trước. Như vậy có phải là có lợi cả cho mình lẫn cho ngưá»i không?
Sở Sở gật đầu :
- Phu nhân cao minh thá»±c, lá»i nói này đã làm cho Sở Sở tôi sáng suốt hẳn.
Vô Sầu rất an ủi đáp :
- Cho nên bữa tiệc tiếp phong ở Song Hồng Thá»§y Tạ tại Thiên Tâm trang, đôi bên có thể tận tình thổ lá»™ tâm sá»±, và ai ai cÅ©ng Ä‘á»u hoan há»·, ngay cả phu quân cá»§a tôi Thạch Quân Bình cÅ©ng không còn u mê không hay biết má»™t tí gì vá» sá»± bí mật cá»§a Hứa nhị muá»™i như trước nữa. Cô nương thá»­ nghÄ© làm chồng mà không biết tên há» và lai lịch cá»§a vợ ra sao, như vậy phu quân tôi không tấm tức trong lòng sao được?
Tiểu Hồng Ä‘i cạnh Sở Sở nghe tá»›i đó, má»›i biết Nghiêm Má»™ Quang không há» bạc tình vá»›i chá»§ nhân cá»§a mình, liá»n bịt mồm khẽ cưá»i và nói vá»›i Sở Sở rằng :
- Thưa cô nương, không ngá» câu chuyện này lại rắc rối lôi thôi, mà bên trong lại có xen lẫn nhiá»u chuyện hiểu lầm như thế. CÆ¡n giận dữ khiển trách và tát Nghiêm tướng công má»™t cái, như vậy thá»±c là oan cho Nghiêm tướng công quá, đến giá» con nghÄ© tá»›i thá»±c áy náy vô cùng.
Sở Sở cũng nghĩ tới khi mình đau nặng, ở trong rừng rậm cạnh hồ Ha Lập, có nghe thấy Tiểu Hồng nói phải giết chết Mộ Quang mới hả dạ, thì nàng lại nguýt Tiểu Hồng một cái, mặt làm ra vẻ tức giận.
Tiểu Hồng vá»™i gượng cưá»i nói tiếp :
- Xin cô nương đừng có tức giận nữa, lần này có gặp lại Nghiêm Mộ Quang tướng công, Tiểu Hồng sẽ quỳ xuống xin lỗi và yêu cầu Nghiêm tướng công đánh cho Tiểu Hồng một trận thực đau.
Nghe thấy Tiểu Hồng nói như vậy, Sở Sở cÅ©ng phải phì cưá»i. Thế rồi hai thầy trò cùng theo Vô Sầu Ä‘i tá»›i Thiên Tâm trang.
Thầy trò Sở Sở không ngỠtrong bãi sa mạc lại có một cánh đồng tươi tốt như vậy, nhất là Thiên Tâm trang vừa huy hoàng vừa đồ sộ, không khác gì một cung điện, nhất là ở giữa sơn trang lại có một cái ao sâu trước ao rất trong sạch, giữa ao có một cái nhà thủy tạ, hai bên có hai cái cầu đi vào trong thủy tạ, và đã thấy Quân Bình với vợ đang đợi chỠtrong Song Hồng thủy tạ đón khách rồi.
Quân Bình với Linh Sa thấy thầy trò Sở Sở tới, vội chạy ra nghênh đón.
Sở Sở là ngưá»i văn thao võ lược, môn nào cÅ©ng tinh xảo. Từ khi bước chân vào trong cá»­a trang đến giá», nàng để ý đến từng ly từng tý, và thấy má»™t nhà, má»™t cá»­a, má»™t cây, má»™t cá» cÅ©ng Ä‘á»u bao hàm Âm Dương diệu lý, bố trí theo trận pháp, huyá»n diệu vô cùng.
Thấy Thạch Quân Bình ra nghênh đón, Sở Sở mỉm cưá»i nói :
- Thạch trang chá»§, Thiên Tâm trang này cá»§a trang chá»§ xây dá»±ng má»™t cách vô cùng huyá»n bí, nếu nhân vật giang hồ nào mà dám tá»± tiện đột nhập, thể nào cÅ©ng sẽ tá»± đâm đầu vào lưới mà bó tay chịu trói. Quả thá»±c là cao minh, khiến Lệnh Hồ Sở Sở tôi kính phục vô cùng.
Quân Bình lá»›n tiếng cưá»i và nói tiếp :
- Lệnh Hồ cô nương không nên khen ngợi tôi má»™t cách quá đáng như thế, Quân Bình chỉ là má»™t tên phàm phu tục tá»­, không sở trưá»ng gì cả. Tất cả sá»± bố trí ở trong Thiên Tâm trang này là do đại muá»™i cá»§a tôi đã tốn rất nhiá»u tâm huyết xây dá»±ng thành đấy.
Sở Sở nghe nói rất kính phục, nhìn Vô Sầu, vừa cưá»i vừa khen ngợi :
- Phu nhân há»c rá»™ng tài cao, có thể gá»i là má»™t nữ kiệt khoáng đại.
Vô Sầu vừa cưá»i vừa đỡ lá»i :
- Cái trò kỳ môn trận pháp này có nghÄ©a lý gì đâu? Dưới mắt cá»§a ngưá»i nhà nghá», thì quả thá»±c không đáng má»™t nụ cưá»i. Hôm nay tôi còn mong Lệnh Hồ cô nương chỉ giáo cho là khác.
Sở Sở từ từ tiến vào trong thủy tạ, vừa đi vừa khiêm tốn đáp :
- Xin phu nhân hãy thâu hồi câu nói ấy, sự thực Sở Sở tôi chỉ là một con đom đóm, đâu dám ganh đua sáng với mặt trăng.
Vô Sầu vá»™i đỡ lá»i :
- Sao cô nương cứ mở mồm là phu nhân thế, khiến tôi càng nghe càng cảm thấy khó chịu.
Nói tá»›i đó, nàng liếc nhìn Quân Bình vá»›i Linh Sa, rồi lại tá»§m tỉm cưá»i nói tiếp :
- Nếu cô nương nể mặt, thì cứ gá»i chồng tôi là Thạch đại ca, tôi là Thạch nhị tá»·, và nhị muá»™i cá»§a tôi là Hứa nhị muá»™i.
Linh Sa thấy Thạch phu nhân gá»i mình là Hứa nhị muá»™i, liá»n giật mình đánh thót má»™t cái, vá»™i lui bước, mặt lá»™ vẻ hoài nghi nhìn thẳng vào mặt Vô Sầu, lá»i mà xưa nay nàng vẫn coi như thần minh, mặt lá»™ vẻ thắc mắc, vì không hiểu tại sao ngưá»i chị này lại tiết lá»™ sá»± bí mật cá»§a nàng ở trước mặt chồng và khách lạ như thế?
Vô Sầu nhìn nàng, lá»™ nụ cưá»i rất thần bí, rồi dắt tay tay nàng ra má»™t góc khẽ nói vài lá»i.
Còn Lệnh Hồ Sở Sở thì rất đàng hoàng cung kính vái chào Quân Bình và gá»i má»™t câu “Thạch đại caâ€.
Quân Bình mỉm cưá»i, giÆ¡ tay ra má»i ngồi, Sở Sở cÅ©ng không khách sáo ngồi ngay xuống, Tiểu Hồng thì đứng hầu cạnh.
Trong khi Linh Sa lắng tai nghe Vô Sầu nói, đôi mắt cứ liếc nhìn Sở Sở hoài.
Sở Sở trông thấy vẻ mặt và ánh mắt cá»§a Linh Sa, đã biết nàng Ä‘ang nghÄ© gì, nên nàng cÅ©ng hổ thẹn đến hai má đỠbừng. Nhưng nàng không có quyá»n ngăn cấm Linh Sa ngắm nhìn mình, đành phải giả bá»™ làm như không hay mà quay sang chuyện trò những võ lâm Ä‘iển cố vá»›i Thạch Quân Bình thôi.
Quân Bình vừa nghe Sở Sở nói vừa liếc nhìn Vô Sầu và cau đôi mày kiếm lại, gượng cưá»i nói :
- Lệnh Hồ hiá»n muá»™i du hiệp tứ hải đàn kiếm Trung Nguyên, đã gây được cái tên nữ hiệp, thá»±c là hào phóng biết bao. Quân Bình cÅ©ng đã sá»›m muốn Ä‘i du ngoạn bát hoang ngÅ© nhạc, nhưng cứ bị Vô Sầu đại muá»™i khuyên ngăn quản thúc ở ngoài sa mạc này, không cho ngu huynh bước chân vào Ngá»c Môn quan ná»­a bước.
Thấy chồng thốt ra những lá»i lẽ bá»±c mình ấy, Vô Sầu liá»n cùng Linh Sa Ä‘i tá»›i gần, mỉm cưá»i đỡ lá»i :
- Thôi đại ca đừng có tức giận nữa, từ nay trở đi tôi không dám quản thúc đại ca như trước nữa, tha hồ đại ca muốn đi đâu thì đi.
Xưa nay đối vá»›i vị Phu nhân này vừa kính, vừa yêu vừa nể sợ, nay thấy vợ nói như thế, Quân Bình lại tưởng nàng không vui liá»n gượng cưá»i đáp :
- Vô Sầu đại muội...
Vô Sầu xua tay ngắt lá»i :
- Äại ca đừng có giải thích nữa, tôi tức giận gì đâu? Äó là tôi nói chân thá»±c đấy. Từ mai trở Ä‘i, tôi sẽ để đại ca cùng Hứa nhị muá»™i Ä‘i vào Trung Nguyên, lên thăm Nam Nhạc trước.
Tá»™i nghiệp cho Quân Bình đã có con rồi, đến ngay hôm nay má»›i biết rõ tên há» cá»§a nhị phu nhân cá»§a mình, nên chàng vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, há»›n hở há»i :
- Có thực đại muội để cho tôi với nhị muội vào Trung Nguyên ngao du đấy không?
Không sao nhịn được cưá»i, Vô Sầu đáp :
- Äại ca nói như vậy, làm như xưa nay tôi vẫn quản thúc đại ca rất nghiêm ngặt. Äể cho đại ca vào Trung Nguyên du lịch là chuyện rất thưá»ng, sao đại ca lại còn nghi ngá» tôi nói dối hay đánh lừa như thế?
Rất cao hứng, Quân Bình mỉm cưá»i há»i tiếp :
- Äại muá»™i đã hứa để cho tôi vào Trung Nguyên du ngoạn, tại sao lại cứ chỉ định chúng tôi phải Ä‘i Nam Nhạc trước?
Vô Sầu vừa cưá»i vừa đáp :
- Hứa Linh Sa nhị muá»™i là má»™t ngưá»i trong đôi Nam Nhạc song xu, sư tôn cá»§a nhị muá»™i là Nam Nhạc Thần Âu Thôi lão tiá»n bối. Äại ca vá»›i nhị muá»™i đã vào Trung Nguyên du lịch, chả lẽ không nên tá»›i Nam Nhạc Hằng SÆ¡n để tham kiến ân sư trước hay sao?
Äến lúc này Quân Bình má»›i vỡ nhẽ, liá»n gật đầu, mỉm cưá»i đỡ lá»i :
- Ra là thế đấy. Nên lắm! Nên lắm!
Nói tá»›i đó chàng ta bá»—ng ngạc nhiên há»i :
- Xưa nay Linh Sa nhi muá»™i vẫn giấu lai lịch và tên tuổi, sao ngày hôm nay lại để cho Äại muá»™i được tuyên bố má»™t cách đàng hoàng như thế?
Vô Sầu mỉm cưá»i đáp :
- Vì Lệnh Hồ cô nương tới thăm chúng ta.
Quân Bình vẫn thắc mắc nhìn Lệnh Hồ Sở Sở má»™t hồi, rồi há»i Vô Sầu tiếp :
- Äại muá»™i như giam giữ tôi vào trong Kỳ Môn Bát Quái Trận, làm cho tôi thắc mắc không hiểu gì hết. Lệnh Hồ cô nương tá»›i đây thăm chúng ta thì có liên quan gì đến Hứa nhị muá»™i đâu?
Vô Sầu tức cưá»i đáp :
- Äại ca đã vì việc này mà tấm tức trong lòng từ lâu rồi. Thôi lại đây, hãy để cho Hứa nhị muá»™i được nói chuyện vá»›i Lệnh Hồ cô nương, và tôi cÅ©ng xin nói rõ cho đại ca hay vá» câu chuyện bí mật mà đại ca vẫn thắc mắc bấy lâu nay nhé.
Quân Bình mừng rỡ khôn tả, xin lỗi Sở Sở, rồi cùng Vô Sầu đi ra ngoài thủy tạ để nghe Vô Sầu kể chuyện Hứa Linh Sa và Sở Sở...v v...
Linh Sa ngồi vào ghế của Quân Bình vừa ngồi, trố mắt lên ngắm Sở Sở hoài.
Xưa nay là ngưá»i rất đàng hoàng, không hiểu sao lúc này Sở Sở thấy Linh Sa nhìn mình như thế, nàng không sao giữ được thăng bằng mà cứ hổ thẹn cúi gằm mặt xuống.
May thay, Tiểu Hồng đứng cạnh ở phía sau đã giải vây há»™. Nàng liá»n mỉm cưá»i há»i Linh Sa rằng :
- Thạch nhị phu nhân nhìn cô nương chúng tôi như thế làm chi? Theo thiển ý cá»§a Tiểu Hồng tôi thì hai vị tuy má»›i gặp nhau nhưng sá»± thá»±c hai vị đã có liên hệ vá»›i nhau từ lâu rồi, và cÅ©ng là tuyệt Ä‘á»i hồng trang cân quốc nữ hiệp, nếu kết làm chị em có phải là hay biết bao không?
Lá»i nói cá»§a Tiểu Hồng rất hợp ý vá»›i ý muốn cá»§a hai nàng, nên cả Sở Sở lẫn Linh Sa Ä‘á»u nhìn nhau mà tá»§m tỉm cưá»i.
Cái cưá»i ấy đã đả thông tình cảm cá»§a hai nàng chả cần phải dùng lá»i lẽ thương thuyết gì nữa.
Linh Sa vừa cưá»i vừa đáp :
- à kiến cá»§a Tạ cô nương rất hay, nhưng theo ý cá»§a tôi thì muốn kết nghÄ©a chúng ta phải lôi kéo cả Vô Sầu đại tá»· vào nữa. Có thế má»›i gom đủ số Äào viên kết nghÄ©a.
Sở Sở rất kính mến Vô Sầu, nghe thấy Linh Sa nói như thế vá»™i đỡ lá»i :
- Vô Sầu đại tỷ không khác một vị thần tiên không biết chị ấy có chịu kết giao với tục nữ giang hồ này...
Nàng chưa nói dứt, đã nghe thấy tiếng nói cá»§a Vô Sầu vá»ng tá»›i rằng :
- Nhị muá»™i hãy há»i rõ tuổi tác cá»§a Lệnh Hồ cô nương trước, ngu tá»· nói chuyện vá»›i đại ca xong, sẽ trở vào thá»§y tạ kết nghÄ©a vá»›i hai vị ngay.
Sở Sở cả mừng, liá»n cho Linh Sa biết tuổi cá»§a mình, khi há»i tuổi cá»§a mình Linh Sa vá»›i Vô Sầu, nàng má»›i biết, Vô Sầu lá»›n nhất, mình thứ hai còn Linh Sa là em út.
Sau khi ba nàng đã kết nghÄ©a kim lan vá»›i nhau rồi, tình cá»§a ba ngưá»i lại càng khăng khít hÆ¡n trước nhiá»u, Linh Sa liá»n nói vá»›i Vô Sầu rằng :
- Äại tá»·, hình như đại tá»· nên tặng cho nhị tá»· má»™t món quà kiến diện làm vật kiến diện má»›i phải?
Sở Sở vá»™i xua tay, đỡ lá»i :
- Sa muá»™i...
Vô Sầu cướp lá»i nói :
- Nhị muá»™i chưa hiểu tâm ý cá»§a tam muá»™i đấy thôi. Tam muá»™i đòi ngu tá»· tặng quà kiến diện cho hiá»n muá»™i tức là tam muá»™i cÅ©ng muốn đòi hiá»n muá»™i phải tặng quà kiến diện cho đấy.
Sở Sở kêu “á»i chà†má»™t câu, nhìn thẳng vào mặt Linh Sa, mỉm cưá»i nói :
- Sa muá»™i, trong lúc Ä‘i xa, ngu tá»· không mang theo vật gì quý báu đâu, nên phải nói trước, bằng không hiá»n muá»™i lại tưởng ngu tá»· hà tiện.
Linh Sa đỡ lá»i :
- Nhị tỷ có vật rất quý đem theo. Chỉ e nhị tỷ tiếc của không chịu ban cho tiểu muội đấy thôi.
Sở Sở rất thông minh, nghe thấy Linh Sa nói như vậy đã hiểu ý ngay liá»n gật đầu đáp :
- Sa muá»™i sắp Ä‘i cùng đại ca vào Trung Nguyên ngao du, và Ä‘i Nam Nhạc tham kiến sư phụ. Trong khi Ä‘i đưá»ng không thể nào tránh khá»i gặp những sá»± bất bình mà ra tay can thiệp. Vậy ngu tá»· xin truyá»n thụ cho tam muá»™i pho Äầu La Vô Tượng Thần Pháp, tuyệt há»c cá»§a cá»­a Phật, có tất cả bốn mươi chín thức, để phòng thân và coi như là quà kiến diện. Chẳng hay tam muá»™i có bằng lòng không?
Vô Sầu cả cưá»i, xen lá»i nói :
- Tam muá»™i tinh khôn hÆ¡n cả ma quá»·. Lá»i nói này cá»§a nhị muá»™i thá»±c đánh trúng vào tâm sá»± cá»§a cô bé này, không sai tý nào.
Quân Bình đã tá»›i nÆ¡i, liá»n xen lá»i nói :
- Chả hay nhị muội có vui lòng dạy cả cho ngu huynh pho thân pháp ấy không?
Sở Sở gật đầu đáp :
- Äại ca Ä‘i cùng tam muá»™i vào Trung Nguyên, tất nhiên tiểu muá»™i phải truyá»n thụ cả má»™t lúc.
Quân Bình rất cao hứng, nhìn Vô Sầu há»›n hở cưá»i và há»i :
- Äại muá»™i, cổ nhân đã dạy: “Có Ä‘i có lại má»›i toại lòng nhauâ€. Lệnh Hồ nhị muá»™i đã nhận lá»i truyá»n thụ cho thân pháp tuyệt há»c cá»§a cá»­a Phật cho Hứa tam muá»™i làm món quà kiến diện rồi, chả hay đại muá»™i đã định tặng món quà gì cho Lệnh Hồ nhị muá»™i chưa?
Vô Sầu vừa cưá»i vừa đáp :
- Tiểu muội đã có cách rồi, nhưng còn đại ca là trang chủ của Thiên Tâm trang cũng không nên tỠvẻ hà tiện mới được.
Quân Bình cưá»i ha hả trả lá»i :
- Ngu huynh đã sớm biết đại muội thể nào cũng nói như vậy rồi.
Nói tới đó, y giơ tay vẫy ra bên ngoài thủy tạ một cái đã có một thư đồng rất anh tuấn tay bưng cái khay bạc bước vào cung kính vái chào.
Quân Bình cầm một vật gì ở trong khay như vải mà không phải là vải màu tía nhạt đưa cho Sở Sở và nói :
- Nhị muá»™i. Äây là Thiên Tầm Ty (tÆ¡ thiên tằm) dùng để quấn quanh ngá»±c và lưng, che lấp các yếu huyệt, sẽ tránh khá»i Ä‘ao kiếm chưởng lá»±c và các môn ám khí ác độc. Phiá»n cô nương chuyển tặng vật này cho Nghiêm huynh.
Sở Sở biết đây là một vật dị báu rất hiếm có trong võ lâm, nên nàng rất mừng thầm hộ Mộ Quang, nhưng mồm vẫn cứ cám ơn liên tiếp.
Quân Bình lại cầm hai con dao găm ở trong khay lên đưa cho Tiểu Hồng và nói :
- Thanh, Hồng nhị nữ ở cạnh Lệnh Hồ nhị muội đã danh trấn giang hồ, ngu huynh xin tặng cho hai nàng hai thanh dao găm này. Tạ cô nương nhận lấy một thanh, còn một thanh xin chuyển giao cho Nhiếp cô nương.
Tiểu Hồng cung kính vái lạy và ngá» lá»i cảm Æ¡n.
Linh Sa thấy trong khay không còn gì nữa, liá»n lên tiếng há»i Quân Bình rằng :
- Äại ca không có vật gì tặng cho nhị tá»· hay sao?
Quân Bình mỉm cưá»i đáp :
- Lá»… vật tặng cho Lệnh Hồ nhị tá»· cá»§a hiá»n muá»™i để cho đại tá»· cá»§a hiá»n muá»™i ban cho, vì đại tá»· cá»§a hiá»n muá»™i xưa nay vẫn rá»™ng rãi hÆ¡n ngu huynh.
Sở Sở nghe nói lên xua tay, nói với Vô Sầu rằng :
- Thạch đại tá»·, tiểu muá»™i đội Æ¡n đã nhiá»u rồi, xin đại tá»· đừng có tổn phí như thế nữa.
Vô Sầu mỉm cưá»i đáp :
- Lệnh Hồ nhị muá»™i chá»› nên nghe lá»i cá»§a Thạch đại ca. Chính ngu tá»· là ngưá»i rất hà tiện, dù có tặng quà cho hiá»n muá»™i cÅ©ng chỉ có má»™t chút xíu, như quà cá»§a tú tài nghèo xác xÆ¡ thôi.
Linh Sa vá»— tay vừa cưá»i vừa xen lá»i nói :
- Hay lắm! Hay lắm! Chính tiểu muội đang muốn nói hộ Lệnh Hồ nhị tỷ, xin đại tỷ ban cho món quà như của tú tài nghèo mà đại tỷ vừa mới nói ấy.
Sở Sở biết món quà này ắt không phải là thứ quà thưá»ng, nhưng nàng không sao nghÄ© là món quà gì mà lại bảo là cá»§a tú tài nghèo.
Vô Sầu mỉm cưá»i nhìn Linh Sa và khẽ dặn nữ tỳ hầu cận rằng :
- Ngươi đi lấy cái chậu bạc múc một chậu nước ra đây, để ta rửa tay thắp nhang. và đem cả hộp thẻ bói với văn phòng tứ bảo ra đây nữa.
Sở Sở thấy Vô Sầu dặn bảo nữ tỳ như vậy, má»›i sá»±c nhá»› ra, ngưá»i chị này rất sở trưá»ng vá» bói toán, chắc thế nào nàng ta cÅ©ng bói cho mình má»™t quẻ cÅ©ng nên.
Nữ tỳ bưng chậu nước ra, Vô Sầu rửa tay thắp hương, hai tay cầm hộp quẻ bói, ngắm nhìn Sở Sở một hồi rồi mới nhắm mắt lại.
Sở Sở biết động tác này của Vô Sầu là đang tĩnh tâm khấn vái hộ mình.
Vô Sầu mở mắt ra, lắc há»™p quẻ ba lần má»›i tung ra ba đồng tiá»n ở trong há»™p xuống tá» giấy trải ở trên bàn. Làm như vậy ba lần, nàng má»›i bá» ba đồng vào trong há»™p và nhắm mắt suy nghÄ©.
Tiểu Hồng thấy thế liá»n cưá»i thầm, nhưng khi đưa mắt nhìn Quân Bình vá»›i Linh Sa. Thấy thái độ cá»§a hai ngưá»i rất thận trá»ng, nàng cÅ©ng phải kinh ngạc nghÄ© bụng :
- “Chẳng lẽ vị Thạch đại phu nhân này có tài tiên tri thật chăng?â€
Vô Sầu ngẫm nghÄ© giây lát, liá»n cầm tá» giấy kim tuyến lên trái ra bàn, rồi cầm cây bút viết má»™t hồi.
Viết xong, nàng đưa Sở Sở và nói :
- Nhị muá»™i, đây là thiên tiên dịch số cá»§a ngu tá»·. Quẻ ngữ tuy không dược linh nghiệm cho lắm nhưng du hiệp giang hồ thì cần phải trồng phúc tích đức, nhị muá»™i nên nhá»› từ nay trở Ä‘i trong lúc tế dân diệt trừ kẻ ác hãy cố hết sức làm việc thiện và cần phải khoan hồng nữa, thì dù có gặp phải hung hiểm gì cÅ©ng sẽ nhân há»a đắc phúc.
Thấy Vô Sầu nói như vậy, Sở Sở giật mình đánh thót má»™t cái, vì nàng Ä‘oán chắc tương lai mình thế nào cÅ©ng có nhiá»u tai kiếp.
Nàng vừa kinh ngạc vừa đỡ tỠgiấy lên xem, thấy trên đó có tất cả tám câu như sau :
“Hiệp cốt san san
Sở nguyện thiên nan
Kim mai ngộ tuyết
Canh tiến xuân hàn
Hồng sấu lục phì
Thận phòng thiên lão
Lịch tận gian nguy
Lưỡng tình chung hảoâ€
Tạm dịch :
“Trông căn cốt rõ giòng hiệp nghĩa
Nét thướt tha thêm vẻ đào tơ
Lòng kia ao ước đâu ngá»
Khó khăn thêm lệch bao giỠcho xong
Thấy mai trắng bỗng lòng kinh sợ
Nhìn mai bay mà ngỡ tuyết bay
Xuân hàn giới thiệu càng hay
Äá» càng gầy ốm, xanh này mập ra
Nên gìn giữ, trá»i già đáng ngại
Vững bước chân đầu dãi gian nguy
Gian nan đã hết một khi
Äôi tình vẹn đẹp xá chi việc Ä‘á»iâ€
Äá»c xong tá» giấy đó, tuy Sở Sở thấy có nhiá»u câu rất khó hiểu, có lẽ phải đến lúc gặp việc ấy má»›i vá»› nhẽ, nhưng câu cuối cùng “Lưỡng tình chung hảo†cÅ©ng đủ làm cho nàng yên tâm.
Lúc ấy bắt đầu vào bàn tiệc, ai nấy Ä‘á»u chuyện trò vui vẻ ăn nhậu, riêng có Sở Sở bá» ngoài vẫn ung dung cưá»i nói, nhưng trong bụng lại thổn thức không yên, tất nhiên cÅ©ng vì Má»™ Quang mà thôi. Hiện giá» Má»™ Quang ở đâu? Nàng đã quan tâm từ trước rồi, bây giá» lại thấy bài thÆ¡ trong quẻ bói có xen lẫn chữ “hung hiểmâ€
nàng càng lo âu thêm. Nhất là nàng Ä‘á»c thấy trong đó có câu: “Kim mai tạ tuyếtâ€
nàng tưởng ngay tá»›i U Minh Quá»· Nữ Âm Tố Mai liá»n.
Cổ nhân vẫn thưá»ng nói: “Anh hùng biết anh hùng†thì tất nhiên mỹ nhân phải biết mỹ nhân chứ. Khi gặp nhau ở cạnh bá» hồ Ha Lập tuy đôi bên không hẹn mà nên, đã cùng Ä‘eo khăn lụa Ä‘en che mặt, nhưng căn cứ vào phong độ cá»­ chỉ và lá»i lẽ ăn nói cá»§a Tố Mai. Thì Sở Sở đã biết U Minh Quá»· Nữ này không những muốn so tài cao thấp vá»›i mình bằng võ công mà cả sắc đẹp cÅ©ng vậy, có lẽ nàng ta thể nào cÅ©ng là má»™t vưu vật tuyệt thế, có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Mộ Quang đã thất tình với Hứa Linh Sa, sau lại thất tình vì mình, chắc chàng phải nản chí lắm. Dưới hoàn cảnh ấy rất dễ tiếp nhận một sự an ủi thương yêu thành thực của kẻ khác. Nếu dưới hoàn cảnh đó mà Tố Mai gặp Mộ Quang, và nếu nàng lại có lòng yêu vị hiệp sĩ tuấn này thì...
Nghĩ tới đó Sở Sở không dám nghĩ tiếp nữa, sắc mặt của nàng đã hơi biến đổi mà nàng không tự hay.
Quân Bình phát giác trước, liá»n cưá»i và há»i :
- Lệnh Hồ nhị muội, trông sắc mặt của nhị muội hơi kém, không biết có phải là trong khi phóng ngựa trên sa mạc đã nhiễm phải gió lạnh...
Trang chá»§ chưa nói dứt, đã thấy Linh Sa nguýt mình má»™t cái nên vá»™i câm miệng luôn. Linh Sa liá»n đỡ lá»i :
- Bình đại ca không nên Ä‘oán bậy như thế. Lệnh Hồ nhị tá»· là ngưá»i có ná»™i công há»a hầu luyện tá»›i mức thượng thừa rồi, đừng nói là má»›i Ä‘i có vài ngày đưá»ng và dầm mưa dãi nắng có bấy nhiêu hôm trôi. Bây giá» dù có giam giữ nhị tá»· ở trong núi băng hồ tuyết năm bữa ná»­a tháng, gió lạnh ở trong đó cÅ©ng chưa chắc đã làm gì nổi ngưá»i chị thứ hai này cá»§a nhị muá»™i đâu.
Nghe giá»ng nói cá»§a Linh Sa, Quân Bình hiểu ý vá»™i quay đầu lại nói vá»›i Vô Sầu rằng :
- Không phải tôi nói bậy đâu, quá thá»±c sắc mặt cá»§a nhị muá»™i, hÆ¡i khác hẳn hồi nãy. Äại muá»™i mau lấy Vạn Ưng Bảo Linh ÄÆ¡n.
Vô Sầu móc túi lấy má»™t lá» ngá»c đưa Quân Bình, lắc đầu đáp :
- Sao ngày hôm nay đại ca có vẻ kém hoạt bát như thế, như vậy đại ca làm sao mà vào được trong Trung Nguyên đối phó vá»›i bá»n ma quá»· cá»§a giang hồ, nếu không có tam muá»™i Ä‘i cùng, thì tiểu muá»™i nhất định không để cho đại ca vào Ngá»c Môn quan đâu.
Quân Bình ngÆ¡ ngác không hiểu mình kém hoạt bát ở Ä‘iểm nào. Vô Sầu thấy thế cÅ©ng phải phì cưá»i và nói tiếp :
- Äại ca còn chưa hiểu ư, thá»±c là hồ đồ má»™t cách rất tức cưá»i. Sắc mặt cá»§a Lệnh Hồ nhị muá»™i như vậy, chả lẽ đại ca lại còn không hiểu hay sao? Nhị muá»™i có sắc mặt như thế không phải là bị bệnh gì đâu, mà là ngưá»i ở sa mạc còn trái tim thì Ä‘ang ở Trung Nguyên, và Ä‘ang lo ngại Nghiêm đại hiệp ngá»™ hiểm đấy.
Quân Bình kêu “Ồ†một tiếng, như nằm mơ thức tỉnh.
Vô Sầu lại an ủi Sở Sở rằng :
- Lệnh Hồ nhị muá»™i, vừa rồi trong lúc tôi bói quẻ có phát hiện Nghiêm đại hiệp gặp nhiá»u tai nạn, bên trong phần nhiá»u là gặp ma kiếp phấn son. Nhị muá»™i cÅ©ng nên sá»›m trở vá» Trung Nguyên để trông nom Nghiêm đại hiệp Ä‘i.
Nói tá»›i đó, nàng đưa cái lá» ngá»c đựng thuốc cho Sở Sở và nói tiếp :
- Lá» thuốc này là Vạn Ưng Bảo Nguyên ÄÆ¡n, có thể trừ được các thứ bệnh phong hàn cảm thá»­ hay chướng khí độc vân vân, nhị muá»™i Ä‘em theo trong ngưá»i, may ra có lúc phải dùng tá»›i nó. Äồng thá»i nhị muá»™i cÅ©ng truyá»n thụ ngay Äẩu La Vô Thượng Tâm Pháp cho đại ca vá»›i Tam muá»™i Ä‘i. Dạy xong nhị muá»™i có thể lên đưá»ng trở vá» Trung Nguyên tìm kiếm Nghiêm đại hiệp luôn, cÆ¡ duyên cá»§a chi em chúng ta còn nhiá»u dịp may được gặp gỡ lại, nhị muá»™i khá»i cần phải áy náy gì hết.
Thấy Vô Sầu nói như thế, Sở Sở càng lo ngay ngáy thêm, đỡ lấy lá» thuốc Bảo Nguyên ÄÆ¡n, cám Æ¡n xong vá»™i truyá»n thụ ngay Äẩu La Vô Thượng Tâm Pháp cho Quân Bình vá»›i Linh Sa luôn.
Truyá»n thụ xong, Sở Sở còn đích thân đấu thá»­ vá»›i vợ chồng Quân Bình cho tá»›i khi thấy hai ngưá»i đã thuá»™c lòng, rồi dẫn Tiểu Hồng Ä‘i ngay.
Vô Sầu sai tráng đinh lựa hai con ngựa thực tốt tặng cho hai thầy trò Lệnh Hồ Sở Sở, nhưng Sở Sở lắc đầu đáp :
- Cám ơn đại tỷ, tiểu muội với Hồng nhi đã đi bộ quen rồi, chả cần phải dùng ngựa...
Vô Sầu vá»™i đỡ lá»i :
- Ngu tá»· biết hiá»n muá»™i vá»›i Tạ cô nương Ä‘á»u có khinh công còn hÆ¡n cưỡi ngá»±a nhiá»u, nhưng khi Nghiêm đại hiệp chia tay lại không nói rõ là Ä‘i vá» phía nào.
Trá»i đất mênh mông như thế này muốn tìm kiếm Nghiêm đại hiệp không phải là chuyện dá»…, nếu không có ngá»±a cưỡi thì thế nào cÅ©ng thấy mệt nhá»c. Hai con ngá»±a này không phải là ngá»±a thưá»ng đâu, hiá»n muá»™i nên nhận lấy Ä‘i, đừng có chối từ nữa.
Sở Sở không dám chối từ thêm, liá»n cầm lấy cương ngá»±a do tráng Ä‘inh trao cho. Lúc này má»›i phát giác sau yên ngá»±a không những có đủ thức ăn uống rất chu đáo, mà thậm chí cả tiá»n bạc cÅ©ng đủ để cho mình Ä‘i xa hàng vạn dặm, trong má»™t thá»i gian rất lâu để tìm kiếm Má»™ Quang.
Từ khi ân sư cá»§a Lệnh Hồ Sở Sở viên tịch đến giá», nàng du hiệp bốn bể nay đây mai đó chưa từng gặp má»™t ngưá»i nào thương yêu mình như chị em ruá»™t thịt như thế này, nên nàng rất cảm động chân thành nói :
- Äại tá»· thương yêu tiểu muá»™i quá, thá»±c là chu đáo...
Nàng má»›i nói tá»›i đó nước mắt đã ứa ra, cổ há»ng nghẹn ngào không sao tiếp được nữa.
Vô Sầu dắt tay Sở Sở và tiá»…n nàng lên ngá»±a má»›i mỉm cưá»i dặn bảo tiếp :
- Nhị muá»™i không nên coi trá»ng sá»± ly biệt như thế. Phật đã nói: “Muốn hợp mình phải chia ly trước, không có sá»± chia ly thì không thể nào hợp lại đượcâ€. Ngu tá»· chả nói rồi là gì, chúng ta còn rất nhiá»u cÆ¡ há»™i gặp lại nhau. Chưa biết chừng lần tái ngá»™ tá»›i, hiá»n muá»™i sẽ cùng Nghiêm đại hiệp ra ngoài Thiên Tâm Trang này tìm kiếm ngu tá»· cÅ©ng nên.
Sở Sở gượng cưá»i nói :
- Chỉ mong lá»i nói cá»§a đại tá»· được linh nghiệm, ngoài ra tiểu muá»™i còn khuyên đại ca chuyến Ä‘i Trung Nguyên này nên Ä‘i nhanh vá» nhanh, chứ đừng để cho đại tá»· ở má»™t mình ngoài sa mạc này ngày đêm nghiá»n ngẫm tương tư vá»›i oán hận gió Äông.
Nói xong, nàng cùng Tiểu Hồng chắp tay vái chào ba vợ chồng Quân Bình rồi phóng ngựa đi luôn.
Nhìn theo một hồi, Quân Bình lắc đầu thở dài nói :
- Trước kia ngu huynh cứ tưởng trên thế gian này, ngoài đại muội với tam muội ra, khó mà kiếm được một vị cân quốc kỳ nhân nào khác, ngỠđâu.
Linh Sa vá»™i đỡ lá»i :
- Ngá» cái gì? Có phải đại ca không ngá» phong độ và sắc đẹp cá»§a Lệnh Hồ nhị tá»· lại còn hÆ¡n đại tá»· vá»›i tiểu muá»™i nhiá»u phải không?
Quân Bình vừa cưá»i vừa đáp :
- Tam muội không nên ghen như thế, chưa chắc Lệnh Hồ nhị muội đã hơn được muội, nhưng...
Linh Sa xua tay và đỡ lá»i :
- Äại ca đừng có nói tiếp nữa, tiểu muá»™i xin nói câu này. Thá»±c đấy Lệnh Hồ nhị tá»· không hÆ¡n được đại tá»· nhưng lại hÆ¡n tiểu muá»™i nhiá»u. Tiểu muá»™i là ngưá»i rất kiêu ngạo, bình sinh không chiu phục ai bao giá», nhưng vá»›i đại tá»· và nhị tá»· thì tiểu muá»™i chịu phục hết sức nói.
Quân Bình nhìn Vô Sầu mỉm cưá»i há»i :
- Äại muá»™i, ngu huynh thấy mặt cá»§a Tạ Tiểu Hồng đầy sát khí, hình như con nhỠấy có tai kiếp rất lá»›n, thậm chí sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.
Trong quẻ bói mà đại muội tặng cho nhị muội có câu “Lục phì Hồng sấu†có phải là chỉ con nhỠấy không?
Vô Sầu gật đầu vừa cưá»i vừa đáp :
- Thực không ngỠBình đại ca giỠlại hiểu cả tướng pháp...
Quân Bình nói tiếp :
- Suốt ngày gần Chi Lan, thì dù là tục cốt cũng phải được thơm tho lây chứ?
Nói tới đó, vị trang chủ ấy bỗng cau mày thở dài nói tiếp :
- Kể ra thì Tiểu Hồng cũng là một bông hoa kỳ lạ của võ lâm, nếu con nhỠmà chết yểu như vậy thì thực đáng tiếc...
Vô Sầu vá»™i ngắt lá»i chồng nói tiếp :
- Tuy ngày ngày tiểu muá»™i nói chuyện tướng pháp, đại ca đã hiểu được khá nhiá»u vá» môn ấy, nhưng đại ca chỉ biết được chút lông lá bên ngoài thôi.
Thấy Vô Sầu nói như vậy, biết bên trong thế nào cũng ẩn ý nghĩa sâu sắc gì.
Quân Bình mỉm cưá»i há»i :
- Có phải hiá»n muá»™i bảo Tạ Tiểu Hồng không thể chết được phải không?
Vô Sầu gật đầu đáp :
- Tuy mặt cá»§a Tiểu Hồng lá»™ đầy sát khí, nhưng những nét hung chưa hiện lên, tai kiếp nặng không sao tránh khá»i được, nhưng tiểu muá»™i dám chắc con nhá» không bị chết yểu đâu. Tiểu muá»™i đã khuyên hai thầy trò há» từ nay trở Ä‘i, trương kiếm giang hồ phải hết sức khoan hồng và Ä‘i tá»›i đâu tu tâm tích đức tá»›i đó thì sẽ hết tai nạn ngay.
Bây giá» hãy không nói đến thầy trò Sở Sở phóng ngá»±a rá»i khá»i sa mạc quay trở vá» phía Äông vá»™i. Mà hãy tả chuyện xảy ra ở trong Băng Hồn cốc trên núi Kỳ Liên đã.
Thì ra Tố Mai má»i Má»™ Quang trở vá» Băng Hồn cốc rồi, suốt ngày tiếp chàng nhậu nhẹt thưởng thức phong cảnh ở trong bể tuyết rừng mai.
Má»™ Quang theo Tố Mai vỠđây, mục đích là muốn dò xét căn bản lai lịch cá»§a nàng, đồng thá»i cÅ©ng muốn biết U Minh Quá»· Nữ này hung ác đến mức độ nào.
NgỠđâu tha hồ cho chàng để ý nhận xét, mà chỉ nhận thấy mặt mÅ©i, võ công và thái độ cá»§a Tố Mai đặc biệt hÆ¡n ngưá»i thôi, chứ không thấy có chút gì tàn ác bên trong hết. Ngay cả vấn đỠchàng Ä‘oán chắc thế nào nàng ta cÅ©ng giở trận tiêu hồn vá»›i cạm bẫy phấn son ra đối phó mình mà cÅ©ng không thấy nàng giở ra chút nào.
Trong mấy ngày liá»n, mắt cá»§a chàng trông thấy, lòng chàng cảm giác thấy, mồm cá»§a chàng nếm thấy chỉ có má»™t chữ “đẹp†thôi. Mắt chàng trông thấy bá»™ mặt tuyệt đẹp cá»§a Tố Mai vá»›i cảnh sắc thanh u cá»§a Băng Hồn cốc, trong lòng cảm thấy Tố Mai có tình ý rất đẹp đẽ, hầu hạ mình rất tươm tất, mồm chàng thì được nếm Lãnh Ngá»c Hương Lá»™ cá»§a Tố Mai đích tay ngâm và những cá»§a ngon vật lạ, ngưá»i có phải là Thái Thượng đâu mà không có tình, huống hồ Má»™ Quang được kết giao vá»›i ba vị hồng nhan tri ká»· thì Linh Chi đã chết, Linh Sa đã kết hôn, Lệnh Hồ Sở Sở cÅ©ng vậy. Chàng liên tiếp bị thất tình, trái tim nát vỡ ấy Ä‘ang cần có sá»± an á»§i.
Dưới hoàn cảnh ấy, lại có tâm tình như vậy, Tố Mai lại như mừng như há»n và có bá»™ mặt khuynh quốc khuynh thành như thế, tất nhiên hình bóng cá»§a nàng phải chiếm ngay được má»™t địa vị tương đương ở trong trái tim cá»§a Má»™ Quang.
Thá»i gian trôi chảy rất nhanh Má»™ Quang làm khách ở trong Băng Hồn cốc, trong bảy ngày đó, Tố Mai hết sức chiá»u chuá»™ng chàng mà không lá»™ ra má»™t tý vẻ gì là dâm đãng hết.
Bổn tâm của Mộ Quang chỉ muốn ở lại chơi một đôi ngày là đi ngay, ngỠđâu bị sợi dây tình của Tố Mai cột chặt, nên không nỡ bỠđi ngay.
Äêm hôm thứ bảy, Tố Mai có việc phải tạm trở vá» thạch động cá»§a nàng, để lại má»™t mình Má»™ Quang ở trong rừng mai đối ẩm vá»›i trăng.
Má»™ Quang má»›i uống được có ná»­a chén Lãnh Ngá»c Hương Lá»™, chàng lên ngá»­ng lên nhìn trên không, thấy trăng đêm nay vừa sáng vừa đẹp. Vừa rót thêm má»™t chén rượu để thưởng thức trăng đẹp thì chàng bá»—ng rùng mình đến thót má»™t cái và nghÄ© bụng :
- “Khi ta tá»›i Băng Hồn cốc ở núi Kỳ Liên này, trăng còn như lưỡi liá»m, mà bây giá» trăng đã tròn rồiâ€.
Thì ra trong lúc chàng Ä‘au đớn rầu rÄ©, đột nhiên gặp được tri âm, vì vậy chàng má»›i quên cả giá», nay thấy trăng đã được bảy ngày. Chàng bá»—ng cảm thấy mặt đỠtía tai và nghÄ© bụng :
- “Hình như ta đã ngã vào lưới tình cá»§a Âm Tố Mai rồi, tuy Tố Mai là ngưá»i rất nho nhã hiá»n lành, trông không có vẻ gì là hung ác hay dâm đãng, nhưng vì nàng ta liệt danh vào trong nhóm Thế Ngoại bát hung, dù sao cÅ©ng là ngưá»i bàng môn tả đạo. HÆ¡n nữa “há»a hổ há»a bì nan há»a cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm†đôi bên má»›i kết giao được có vài ngày, mình không nên giao hảo vá»›i nàng quá thâm sâu như vậyâ€.
NghÄ© tá»›i đó chàng cảm thấy bao nhiêu sá»± hào hứng đã Ä‘i tiêu tan hết, liá»n quyết tâm từ biệt Tố Mai quay trở vá» Lãnh Trúc Bình, kể lại những chuyện dÄ© vãng cho ân sư nghe, rồi từ nay trở Ä‘i chuyên tâm khổ luyện thần công, gạt bá» hết ma chướng Ä‘i.
Tài sản của phamduy88

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
äåâóøêè, âåëèêèé, àâòîçâóê, âèäåîêàìåðû, äèïëîì, àêöèÿ, äîáàâîê, âîäîíàåâà, àíàñòàñèÿ, ãîðÿùèõ, áóõãàëòåðñêèé, àðõèòåêòóðà, chuong 8 huyet my nhan, çíàìåíèòîñòè, èñòîðèè, êóëè÷êàõ, êðàñíîÿðñê, îäèíöîâî, ìàñÿíÿ, ìåòàëëîïðîêàò, ìîíèòîð, ïîñóäà, ïûëåñîñ, ïðèêîë, ñëîâàðü, ñêðûòàÿ, ñïàðòàê, ñîòîâûå, ñòóäåíòîâ, ñòðàíèöû, óãëîâûå, ôèíàì, òèìàòè, òèïîãðàôèÿ
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™