 |
|

20-03-2008, 08:27 PM
|
 |
Cây Si Của Phoenix
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 833
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 5 ngà y
Thanks: 320
Thanked 4,685 Times in 158 Posts
|
|
Thương Hải – Phượng Ca
Chương 21: Thất toán
Hồi 4
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Dịch giả: StormRaider
Lục Tiệm ngạo nghá»… đứng trên đầu thà nh, nhìn quân Oa rút lùi, bất giác thở phà o má»™t tiếng. Lúc nà y y bá»—ng cảm thấy đùi, vai nóng ran rát, tùy ý đưa tay sá» và o thì không ngá» tay đầy những máu. Lục Tiệm vô cùng kinh ngạc, định thần lại thì chợt hiểu ra, bản thân mình cho dù kỹ thuáºt hÆ¡n ngưá»i thì rÆ¡i và o cảnh há»—n chiến như váºy cÅ©ng khó có thể tránh khá»i bị thương, chỉ là trong lúc chiến đấu ác liệt không cảm nháºn được thôi.
Nhưng Ä‘au đớn vừa phát ra thì lại không thể dừng được, Lục Tiệm nghiến răng ngồi xuống bên tưá»ng thà nh, xé ống quần định xem vết thương thì bá»—ng nghe tiếng tiếng bước chân nhè nhẹ rồi trước mắt có thêm má»™t đôi tú hà i, mÅ©i già y bằng gấm tô Ä‘iểm mấy bông hoa nhá» trắng như tuyết. Lục Tiệm bất giác ngẩng đầu lên, chỉ thấy Ninh Ngưng mắt như thu thá»§y Ä‘ang yên lặng nhìn mình.
Lục Tiệm vá»™i che vết thương lại định đứng dáºy thì Ninh Ngưng đã đưa tay nhẹ ấn y xuống, lấy từ trong tay áo ra má»™t cái khăn tay cúi ngưá»i lau hết máu trên miệng vết thương. Lục Tiệm thẹn không kìm được, vá»™i nói:
- Ninh cô nương, bẩn, bẩn lắm, tôi, tôi tự là m được.
Ninh Ngưng cúi đầu không nói, mặt lại hÆ¡i đỠá»ng lên giống như hoa sen ló lên khá»i mặt nước, đẹp đẽ tá»± nhiên. Lau hết vết máu, cô lại vén áo xé áo trong trắng như tuyết băng bó vết thương. Trị xong vết thương ở chân lại trị đến vết thương ở vai, từ đầu đến cuối cô hoà n toà n không nói tiếng nà o. Lục Tiệm định khéo léo từ chối nhưng cÅ©ng không biết lên tiếng thế nà o, đà nh để mặc cô sắp đặt. Äến lúc băng bó xong thì y đã toát mồ hôi khắp ngưá»i, so vá»›i tráºn chém giết sống chết vừa rồi thì còn hao tổn tâm lá»±c nhiá»u hÆ¡n, láºp tức ấp úng nói:
- Ninh, Ninh cô nương, đa, đa tạ…
Tiếng nói còn chưa dứt, Ninh Ngưng bá»—ng đứng dáºy Ä‘i đến trước báºc đá, nhìn ra xa lẳng lặng xuất thần. Lúc nà y ánh sáng bình minh đã chiếu đến đầu thà nh, bao bá»c ngưá»i con gái nà y khiến cho cả ngưá»i như phát ra ánh sáng mỠảo. Lục Tiệm nhìn thấy váºy bất giác Ä‘au thương không nén nổi: “Ta là má»™t nam tá» ngu ngốc thô lá»— thì không nói, nhưng má»™t cô gái nhá» như váºy tại sao cÅ©ng là kiếp nô chứ?†NghÄ© váºy ý tốt vá» Trầm Chu Hư hoà n toà n biến mất, lại sinh ra mấy phần thống háºn.
Chợt nghe dưới thà nh quân Oa huyên náo, Lục Tiệm định thần nhìn ra thì mấy trăm tên quân Oa tay cầm chu thương Ä‘ang xông lên. Lục Tiệm tung mình đứng dáºy kêu lên:
- Ninh cô nương, mau đứng ra sau lưng tôi.
Ninh Ngưng đưa mắt nhìn qua, ánh mắt dịu dà ng trong vắt nhưng bước chân lại không hỠchuyển động.
Lục Tiệm vội nói:
- Cô không sợ ư?
Ninh Ngưng hừ khẽ nói:
- Anh đấy, anh mới không sợ ư?
Từ lúc hai ngưá»i gặp nhau cô vẫn luôn im lặng, đột nhiên há»i như váºy khiến Lục Tiệm vô cùng ngạc nhiên, liá»n nghÄ© má»™t chút rồi nói:
- Tôi cũng sợ, nhưng bằng hữu đã nói ai chiếm được thà nh ngoà i thì kẻ đó chiến thắng. Tôi sợ Oa khấu thắng nên dù sợ cũng vẫn phải cố gắng thôi.
Y nói hoà n toà n chÃnh trá»±c, vẻ mặt lại lá»™ ra mấy phần chất phác tháºt thà . Ninh Ngưng thấy váºy không khá»i báºt cưá»i, giống như nụ hoa hé nở, gương ngá»c má»›i mà i, đặc biệt rá»±c rỡ động lòng ngưá»i. Từ lúc Lục Tiệm gặp cô lần đầu má»›i thấy cô vui vẻ như váºy, bất giác nhìn đến ngẩn ngÆ¡. Ninh Ngưng cÅ©ng tỉnh lại, hai má như bôi son, khẽ mắng:
- Anh, con ngưá»i cá»§a anh tháºt là , tháºt là đáng ghét…
Lục Tiệm hoà n toà n không hiểu: “Ta sao lại đáng ghét!†Lúc nà y bá»—ng thấy quân Oa loạt xoạt dừng lại cách hai chục bước, má»™t rừng cánh tay cầm hà ng trăm cây thương mâu như cuồng phong rá»i ổ hung hãn ném tá»›i.
Lục Tiệm tiến lên chặn trước mặt Ninh Ngưng, móc câu quay vòng, thương mâu đến gần Ä‘á»u bị Ä‘oạt lấy. Quân Oa ném hết thương mâu thì dừng lại má»™t chút rồi sau lưng nhô ra hÆ¡n má»™t trăm tên cung thá»§, tên bắn như mưa lao tá»›i.
XÃch sắt trong tay phải cá»§a Lục Tiệm quét vòng rá»™ng, móc câu trong tay phải quét vòng nhá», trong vòng có vòng lá»›n nhá» há»— trợ nhau, cho dù tên dà i tên ngắn, tên cung tên ná» cứ tiến và o gần là đá»u bị Ä‘oạt lấy.
Lục Tiệm cÅ©ng bị là m cho tức giáºn, đột nhiên cao giá»ng kêu lên:
- Bắn hết chưa? Xem ta đây.
Rồi cúi ngưá»i cầm lên má»™t cây chu thương, dùng “Ngã tướng†xoay chuyển thân hình, vù má»™t tiếng chu thương đã đâm xuyên ngá»±c má»™t tên quân Oa, thế chưa hết lại đâm xuyên ngưá»i má»™t tên quân Oa đứng phÃa sau, liên tiếp xuyên qua năm ngưá»i thì má»›i dừng lại.
Năm ngưá»i kia bị xuyên thà nh má»™t hà ng, tuy đã chết mà vẫn đứng đó. Äám Oa khấu đưa mắt nhìn nhau, trên báºc đá đột nhiên im bặt. Lục Tiệm lại cầm lên má»™t thanh trưá»ng mâu, vừa má»›i lấy thế thì quân Oa chợt kêu lên má»™t tiếng rồi quay ngưá»i ná»a lăn ná»a bò chạy thẳng xuống thà nh.
Lục Tiệm nhìn theo bóng dáng Oa khấu ngẩn ngưá»i ra rồi đột nhiên phá lên cưá»i dà i. Ninh Ngưng ngạc nhiên nói:
- Anh cưá»i gì váºy?
Lục Tiệm cưá»i nói:
- Tôi cưá»i chÃnh mình, tôi còn không nghÄ© là bá»n há» cÅ©ng sợ chết váºy.
Ninh Ngưng nghe váºy im lặng không nói, chỉ có thân mình run lên nhè nhẹ. Lục Tiệm bất giác quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cô má»™t tay che miệng, mắt đầy nét cưá»i, không ngá» Lục Tiệm quay đầu thì bất giác từ vui vẻ chuyển sang tức giáºn, hung dữ lưá»m y má»™t cái.
Lục Tiệm thầm cảm thấy buồn bá»±c: “Cô gái nà y đúng là rất kỳ quái, lúc thì đối xá» tốt vá»›i ta, lúc thì lại cáu gắt vá»›i ta…†Trong lúc mê hoặc thì bá»—ng nghe má»™t tiếng pháo vang lên, ngước mắt nhìn ra thì là má»™t ngưá»i ngá»±a từ trong ná»™i thà nh như gió đánh ra, ngưá»i Ä‘i đầu ngồi vững trên ngá»±a, giáp trụ sáng ngá»i, thẳng như má»™t ngá»n thương. Lục Tiệm nhìn rõ rà ng thì vừa kinh hãi vừa vui mừng, buá»™t miệng kêu lên:
- ThÃch đại ca.
Lúc nà y trá»i đã sáng tá», quân hai bên đối láºp, tráºn thế rõ rà ng. Quân Oa tinh kỳ phấp phá»›i, mấy nghìn ngá»n chu thương sáng ngá»i chỉnh tá», dà y đặc như rừng, trưá»ng Ä‘ao múa may sáng loáng má»™t dải. Quan quân không tá»›i và i nghìn, tráºn thế cÅ©ng rất kỳ quái, có kẻ cầm cán cá» dà i ngoằng, có kẻ cầm súng Ä‘iá»u trưá»ng mâu, còn có mấy cá»— xe ngá»±a kéo theo há»a pháo, nhìn cá»c cạch không Ä‘á»u, chẳng ra hình thù gì. Kỳ lạ nhất là bên cạnh quan tướng lá»›n nhá» Ä‘á»u có má»™t tên Ä‘ao phá»§ mÅ© đỠtrùm đầu, tay cầm đại Ä‘ao, ánh mắt sáng ngá»i như mắt chim ưng.
ThÃch Kế Quang đảo ngá»±a má»™t vòng rồi chợt giÆ¡ cao cá» lệnh, tiếng ồn à o vang lên, quan quân cầm cán cá» liá»n xông ra ngoà i tráºn, cứ hai ngưá»i má»™t cỠđâm loạn vá» phÃa tráºn chu thương cá»§a quân Oa. Cán cá» dà i thì năm trượng, ngắn thì hÆ¡n ba trượng, trong nháy mắt hai bên giao chiến quân Oa Ä‘á»u bị đâm ngã.
Quân Oa lại sợ Tiết NhÄ© là m loạn nên trống không gõ, cồng không đánh, chỉ dám múa cá» lệnh. Chỉ thấy tinh kỳ vừa múa thì mấy đội súng Ä‘iểu tiến lên nạp đạn. Không ngá» ThÃch Kế Quang lại vung cá» lệnh, quân cầm cán cá» tách ra má»™t lối để xe ngá»±a pháo tiến lên trước rồi quay ngược lại, há»a pháo trên xe sá»›m đã đốt ngòi. Má»™t tiếng nổ vang bắn thẳng và o tráºn súng Ä‘iểu, quân súng Ä‘iểu chết rất nhiá»u, loạn lên thà nh má»™t khối.
Tinh kỳ quân Oa lại phất, hai đội trưá»ng Ä‘ao bá»c bên sưá»n đánh vá» phÃa quan quân. Cán cá» rất dà i, váºn chuyển khó khăn, nếu bị trưá»ng Ä‘ao tiến và o gần thì chỉ có đưá»ng chết.
ThÃch Kế Quang cá» lệnh phấp phá»›i, hai đội quân trưá»ng mâu trái phải xông ra láºp thà nh tráºn thế bảo vệ hai bên quân cầm cán cá», từ xa đâm tá»›i rồi súng Ä‘iểu cung ná» cÅ©ng thi nhau bắn ra. Nhất thá»i quân Oa trưá»ng Ä‘ao rÆ¡i rụng, cả ngưá»i đẫm máu kêu lên thảm thiết rút vá» phÃa sau.
ThÃch Kế Quang lại vung cá» lệnh, há»a pháo lại nổ, máu thịt bắn tung, ba loại tráºn thế biến hóa như thần, như má»™t thanh trưá»ng kiếm đâm và o tráºn thế quân Oa, trong đó cán cá», há»a pháo giống như lưỡi kiếm, trưá»ng mâu, cung ná» giống như mÅ©i kiếm. Mấy chục tên Ä‘ao phá»§ lại là cán kiếm, đầu bá»c mÅ© Ä‘á», tay cầm đại Ä‘ao Ä‘uổi theo quan tướng, chỉ lùi lại má»™t chút là láºp tức chém không tha. Äám quan tướng lúc bình thưá»ng lÆ¡ là chức trách, được nuông chiá»u nên lưá»i biếng, nhưng lần nà y sá»± việc quan hệ đến cái đầu trên cổ cá»§a chÃnh mình, sống chết là việc quan trá»ng nên không dám sÆ¡ suất, vì váºy Ä‘á»u ra sức xông lên, liá»u mạng chém giết còn hÆ¡n cả sÄ© tốt.
Quân Oa vốn chia thà nh ba phần tạo thà nh thế chân vạc, nhưng má»™t nhóm năm nghìn ngưá»i áp chế quan quân trá»ng ná»™i thà nh lúc nà y bị đánh đến tán loạn.
ThÃch Kế Quang lại Ä‘em quân rối loạn đó Ä‘uổi giết ra đến táºn cổng thà nh rồi đánh thẳng và đám quân Oa trước cổng thà nh.
Nhóm quân Oa nà y có hÆ¡n ba nghìn ngưá»i, tuy dÅ©ng mãnh nhưng chống sao được tinh binh Du Äại Du lưu lại ngoà i thà nh và quân lÃnh ThÃch Kế Quang má»›i láºp từ trong thà nh, đầu Ä‘uôi Ä‘á»u gặp địch nên trong khoảng khắc đã rối loạn. Năm nghìn quân như hổ báo từ ngoà i thà nh đánh và o trong thà nh truy sát Oa khấu bại tráºn giống như chặt rau thái dưa.
ThÃch Kế Quang không đợi diệt hết Oa khấu đã lại phất cá» lệnh, chuyển tá»›i dưới thà nh ngoà i. Ở đây quân Oa không tá»›i hai nghìn, nhiá»u lần bị Lục Tiệm cản trở nên sÄ© khà đã sa sút, vừa đánh đã tan. Lục Tiệm thấy thá»i cÆ¡ liá»n cùng Ninh Ngưng, Tiết NhÄ© dẫn quan quân trên đầu thà nh đánh xuống, thế như chẻ gá»— mục giáp kÃch quân Oa.
Lục Tiệm tâm thần kÃch động, từ rất xa đã cao giá»ng kêu lên:
- Äại ra rá»i ngục rồi ư?
ThÃch Kế Quang cÅ©ng run run nói:
- Hảo huynh đệ, gặp nhau trên chiến trưá»ng không thể nói kỹ cà ng, đợi ta phá địch xong sẽ cùng đệ nói chuyện.
Trong lúc nói chuyện hai ngưá»i đã tiến tá»›i gần nhau, má»™t ngưá»i trên ngá»±a, má»™t ngưá»i dưới đất nắm lấy tay nhau cùng cảm nháºn được sá»± ấm áp trong bà n tay đối phương. Lục Tiệm nói:
- Äại ca, đệ không biết dẫn quân, đám quan quân nà y giao cho huynh được không?
ThÃch Kế Quang ngạc nhiên nói:
- Váºy còn đệ?
Lục Tiệm chỉ Ninh Ngưng, Tiết Nhĩ nói:
- Äệ đưa há» và o thà nh.
ThÃch Kế Quang gáºt đầu nói:
- Cũng được, đệ cứ đi đi.
ThÃch Kế Quang là m tan rã tráºn địa quân địch ở tiá»n phương, Trầm Chu Hư lại xua quân đằng sau tiến lên để Ä‘em quân Oa vốn phân tán bao vây chia cắt. Trên chiến trưá»ng tiếng hò hét, tiếng kêu thảm liên tục vang lên khó mà phân biệt. Lục Tiệm Ä‘i má»™t lúc, chỉ thấy ánh Ä‘ao vết máu, cÅ©ng không nháºn ra được ai là Uông Trá»±c.
Và o đến trong thà nh, Lục Tiệm dừng bước vòng tay nói:
- Ninh cô nương, Tiết huynh, hai vị bảo trá»ng.
Nói rồi quay ngưá»i định Ä‘i, bá»—ng nghe Ninh Ngưng kêu lên:
- Dừng bước.
Lục Tiệm quay đầu lại nhìn, Ninh Ngưng ánh mắt trong sáng, chăm chú nhìn y nói:
- Anh, anh đi đâu?
Lục Tiệm không ngá» lại bị há»i như váºy, nhÃu mà y nói:
- Tôi cũng không biết…
Ninh Ngưng giáºt mình, lại há»i:
- Anh không có nhà ư?
Lục Tiệm nói:
- Có chứ, nhưng xa lắm.
Ninh Ngưng nhìn y định nói lại thôi, cuối cùng chỉ dáºm chân rồi quay ngưá»i bá» Ä‘i. Tiết NhÄ© vá»™i kêu gá»i:
- Ngưng nhi, đợi ta một chút.
Rồi lắc lư chạy sát theo sau.
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 05:28 PM.
|

20-03-2008, 08:30 PM
|
 |
Cây Si Của Phoenix
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 833
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 5 ngà y
Thanks: 320
Thanked 4,685 Times in 158 Posts
|
|
Thượng Hải - Phượng Ca (chương 21 hồi 5)
Hồi má»›i nhất nè  . Äá»c xong nếu thÃch thì thanks nhé.
Thương Hải – Phượng Ca
Chương 21: Thất toán
Hồi 5
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Dịch giả: StormRaider.
Lục Tiệm không hiểu vì sao Ninh Ngưng lại tra há»i như váºy, nghÄ© không ra liá»n cÅ©ng không nghÄ© nhiá»u nữa, láºp tức rảo bước bá» Ä‘i. Äi được má»™t lúc, đến khi tiếng chém tiếng dần dần nhá» lại thì má»›i dừng chân, nhìn vá» phÃa lầu thà nh thầm nghÄ©: “Äánh giết đã lâu, cÅ©ng không biết Cốc Chẩn sao rồi, phải tìm cách thần không hay quá»· không biết đưa hắn xuống thà nh thôi.â€
Äang định quay lại thì chợt nghe có ngưá»i hô hoán gá»i mình, quay đầu lại nhìn thì Cốc Chẩn Ä‘ang đứng sau má»™t bức tưá»ng đổ vẫy tay. Lục Tiệm không khá»i kinh ngạc, há»i:
- Ngươi tại sao lại ở chỗ nà y?
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Nói ra thì dà i, mau mau đi.
Hai ngưá»i tá»›i má»™t ngõ nhá», vừa cởi bá» giáp trụ quan quân, Cốc Chẩn vừa Ä‘em má»i việc kể lạil Lục Tiệm nghe nói hắn gặp thÃch khách thì vô cùng kinh hãi, lại nghe hắn vì cứu Trầm Chu Hư mà để lá»™ dấu vết thì cà ng thấy bất ngá», sau đó lại nghe nói ThÃch Kế Quang được hắn tiến cá» thì chỉ cảm thấy việc kỳ lạ trên thế gian cÅ©ng đến thế nà y là cùng, bất giác cưá»i vang.
Cốc Chẩn cÅ©ng cưá»i nói:
- Ta vốn cÅ©ng là có bệnh uống thuốc tứ tung, đánh bạc vá»›i cái mạng nhá» nà y má»™t phen, nhưng không ngá» ThÃch đại tướng quân có bản lÄ©nh như váºy nên ta thắng cuá»™c. Có Ä‘iá»u lão Trầm què giữ lá»i thả ta ra cÅ©ng có chút khiến ngưá»i ta bất ngá».
Lục Tiệm cưá»i xong thì lại há»i:
- Uông Trực đã nắm chắc thất bại, bước tiếp theo phải là m thế nà o?
Cốc Chẩn trầm ngâm nói:
- Trước mắt chiến sá»± há»—n loạn, lão Trầm què lại cÅ©ng không tầm thưá»ng, thừa lúc quân sÄ© rối loạn mà bắt hắn sợ là không dá»…. ThÃch tướng quân đã có bản lÄ©nh như váºy thì chi bằng để ông ta bắt lấy Uông Trá»±c trước lấy được công đầu, rồi chúng ta sẽ cướp hắn từ trong đại lao ra.
Lục Tiệm nghe váºy vui mừng đáp ứng. Cốc Chẩn liá»n chá»n má»™t khách sạn gần đó cùng Lục Tiệm tắm rá»a thay đồ. Khách sạn đó vốn là tà i sản cá»§a hắn nên chưởng quỹ vừa thấy hai ngưá»i thì đặc biệt ân cần.
Tắm rá»a xong, hai ngưá»i thay quần áo sạch sẽ rồi lại dùng qua mấy món Ä‘iểm tâm tinh tế, tìm má»™t gian phòng chÃnh nghỉ lại. Lục Tiệm khổ chiến cả đêm, mệt má»i vô cùng, vừa nằm ra đã ngá»§ quên cả thá»i gian.
CÅ©ng không biết đã ngá»§ bao lâu, bá»—ng bị tiếng hoan hô là m tỉnh lại. Äúng dáºy nhìn ra thì Cốc Chẩn đã dá»±a và o cá»a sổ cắn hạt dưa Ä‘ang xem cảnh náo nhiệt. Lục Tiệm cÅ©ng tiến tá»›i, chỉ thấy hai bên đưá»ng ngưá»i dân đứng đầy, giữa đưá»ng áp giải từng đội tù binh rùng rùng Ä‘i qua.
Trăm hỠở phÃa đông nam thù háºn Oa khấu đến táºn xương tá»§y, mắt thấy quan quân chiến thắng thì vui mừng Ä‘iên cuồng, thi nhau nhổ nước bá»t và o đám tù binh, đấm đá sướng tay, không Ãt tù binh bị đánh cho thừa sống thiếu chết.
Nhìn má»™t lúc, bá»—ng thấy ThÃch Kế Quang cưỡi ngá»±a từ xa Ä‘i tá»›i, ngưá»i đầy vết máu, vẻ mặt mệt má»i. Cốc Chẩn gá»i tiểu nhị cá»§a khách sạn, dặn dò mấy câu, tên tiểu nhị đó liá»n chạy như bay xuống lầu đến trước ngá»±a cá»§a ThÃch Kế Quang nói mấy câu.
ThÃch Kế Quang nghe xong liá»n xuống ngá»±a Ä‘i tá»›i khách sạn. Nháy mắt đã lên lầu, Lục Tiệm rảo bước đến đón, hai ngưá»i hô huynh gá»i đệ, cầm tay cưá»i lá»›n. Cốc Chẩn cÅ©ng vòng tay cưá»i nói:
- ThÃch huynh hôm nay vừa thoát tù ngục lại láºp kỳ công, không lâu sau tất nhiên sẽ oai chấn thêin hạ rồi.
ThÃch Kế Quang từng gặp hắn trên đầu thà nh, lúc nà y thấy hắn ở đây cÅ©ng cảm thấy ngạc nhiên, láºp tức cưá»i nói:
- Túc hạ quá khen rồi, huynh đệ, vị nà y là ai, còn chưa giới thiệu ư?
Lục Tiệm liá»n giá»›i thiệu hai ngưá»i. ThÃch Kế Quang hà o khà cương trá»±c, tinh thông văn võ, Cốc Chẩn tÃnh tình tiêu sái, thần khà cao siêu, hai ngưá»i nói chuyện mấy câu trong lòng Ä‘á»u sinh ra ý nghÄ©: “Lục Tiệm xưa nay hiá»n háºu, sao lại kết giao được vá»›i ngưá»i thông minh lanh lợi như váºy?â€
Cốc Chẩn vốn cẩn tháºn, dá»± tÃnh trước nên sá»›m đã ra lệnh cho chưởng quỹ chuẩn bị rượu ngon, lúc nà y liá»n Ä‘em cả lên. ThÃch Kế Quang thấy váºy cưá»i nói:
- Ä‚n uống thì xin miá»…n cho, ta còn phải đến phá»§ Tổng đốc giao binh quyá»n, nếu cháºm trể chỉ sợ bị khiển trách.
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Uống tạm và i chén cũng chẳng sao.
ThÃch Kế Quang cÅ©ng không miá»…n cưỡng, liá»n cưá»i nói:
- Váºy thì uống mấy chén.
Ba ngưá»i ngồi xuống, rượu quá má»™t tuần, ThÃch Kế Quang nói:
- Không giấu gì huynh đệ, canh bốn đêm qua vi huynh má»›i bị lôi ra khá»i đại lao. Ai ngá» vừa đến đầu thà nh thì đã là má»™t trưá»ng ác chiến, cho đến giá» dù thắng cÅ©ng vẫn còn hồ đồ, không hiểu vì sao lại có việc quái dị như váºy.
Lục Tiệm, Cốc Chẩn nhìn nhau trong lòng Ä‘á»u cưá»i thầm nhưng không nói ra.
- Äúng rồi! – ThÃch Kế Quang nhìn Lục Tiệm nói – Huynh đệ từ lúc nà o gia nháºp quân binh, trở thà nh quan quân váºy?
Lục Tiệm ngẩn ra, không biết bắt đầu nói từ đâu, chỉ đà nh ấp úng nói:
- Không dám dấu đại ta, đệ chưa từng và o quân ngũ, bộ quân phục đó là mua vỠđấy.
ThÃch Kế Quang cả kinh, vuốt râu không nói. Cốc Chẩn không ngá» Lục Tiệm thà nh tháºt như váºy khiến cho ThÃch Kế Quang sinh nghi, vá»™i thay đổi chá»§ Ä‘á», cưá»i nói:
- ThÃch huynh, thằng cha Uông Trá»±c đó đã bắt được chưa?
ThÃch Kế Quang thở dà i lá»™ vẻ tiếc nuối, nói:
- Thằng cha đó cÅ©ng khá lắm, Ä‘em theo má»™t đám giặc hung hãn liá»u chết chuồn khá»i thà nh rồi…
Lục Tiệm, Cốc Chẩn nghe váºy mặt không còn chút máu. ThÃch Kế Quang lại không phát hiện ra Ä‘iá»u kỳ lạ, uống thêm má»™t chén rồi đứng dáºy cưá»i nói:
- Cho dù thân pháºn như thế nà o thì công lao hôm nay cá»§a huynh đệ Ä‘á»u rất lá»›n, chi bằng cùng vi huynh đến gặp Äốc hiến lấy má»™t chức quan. Láºp công trong quân còn hÆ¡n là đệ phiêu bạt giang hồ, già rồi chết nÆ¡i thôn quê.
Lục Tiệm trong lòng rối loạn, buột miệng nói:
- Äại ca, đệ, đệ không thể theo huynh được.
ThÃch Kế Quang ngạc nhiên nói:
- Vì sao lại như váºy?
Lục Tiệm có chỗ khổ khó nói ra, chỉ đà nh nói:
- Tiểu đệ, tiểu đệ có chút việc quan trá»ng, láºp tức phải rá»i thà nh.
ThÃch Kế Quang nhìn y, vẻ mặt rất nghi ngá». Cốc Chẩn thở dà i nói:
- ThÃch huynh đừng ngạc nhiên, việc đó đúng là rất khẩn cấp, mong ThÃch huynh lượng thứ.
ThÃch Kế Quang hiểu rõ thế sá»±, biết được hai ngưá»i có chá»— khó khăn nên cÅ©ng không há»i nhiá»u, khẽ cưá»i nói:
- Không sao, ngà y sau còn dà i, đệ cứ lo việc trước đi, sau nà y gặp lại rồi chúng ta sẽ nói chuyện.
Nói xong nắm chặt tay Lục Tiệm rồi sải bước đi ra.
Lục Tiệm đưa mắt tiá»…n ThÃch Kế Quang xuống lầu rồi cùng Cốc Chẩn chuẩn bị quần áo, lá»™ phà đi đưá»ng, lại lấy hai con ngá»±a rồi rá»i khá»i khách sạn phi thẳng ra ngoà i thà nh.
Không ngá» chiến sá»± vừa má»›i chấm dứt, quan quân truy lùng tà n dư Oa khấu nên cổng thà nh mãi không mở ra. ChỠđến giữa trưa má»›i ra được khá»i thà nh. Ngoà i thà nh trá»i xanh mây trắng, trâu má»™ng uống nước, mục đồng thổi sáo. Hai ngưá»i nhìn lại thà nh quách, những việc kỳ lạ liên tiếp gặp phải trong mấy ngà y qua so vá»›i cảnh tượng trước mắt tháºt như trong mÆ¡.
Cốc Chẩn Ä‘oán Uông Trá»±c tất sẽ bá» chạy vá» biển Äông nên Ä‘uổi theo vá» phÃa đông mưá»i dặm thì lại nghe nói trá»i còn chưa sáng thì quan quân đã kịch chiến vá»›i Oa khấu má»™t tráºn gần đó. Oa khấu thất bại bá» chạy không biết Ä‘i đưá»ng nà o. Sau đó lại nghe nói vùng duyên hải có đại đội quan quân chặn đưá»ng, phá há»§y hết thuyá»n bè, tà n dư Oa khấu không cách nà o ra biển nên đã chạy vá» phÃa Tây.
Cốc Chẩn nói:
- Lão Trầm què cÅ©ng có chút nhìn xa trông rá»™ng, sá»›m đã chặn đưá»ng biển. Oa khấu rá»i biển thì oai phong mất Ä‘i quá ná»a.
Hai ngưá»i giục ngá»±a chạy vá» phÃa tây, trên đưá»ng hoà n toà n chẳng có manh mối gì. Chạy chưa bao lâu, ngá»±a cá»§a hai ngưá»i đã kém dần, đồng loạt sùi bá»t mép thở ra như sấm, mắt nhìn cÅ©ng thấy cháºm lại nhiá»u. Cốc Chẩn vốn đã buồn bá»±c, bất giác tức giáºn ra mặt:
- Tên chưởng quỹ đó đáng chết, dám đưa cho ta hai con ngựa tồi, tương lai vỠđến Nam Kinh để ta lột da hắn ra.
Lục Tiệm nghe mà bất nhẫn, liá»n nói:
- Trên Ä‘á»i nà y vốn là ngá»±a tốt thì Ãt, ngá»±a tồi thì nhiá»u. Vị chưá»ng quỹ đó trong chốc lát tìm không ra ngá»±a tốt cÅ©ng đúng thôi.
Mắt thấy xa xa núi cao nước chảy, cây cối bao quanh liá»n đến khe núi cho ngá»±a uống nước, giữ sức ngá»±a.
Cốc Chẩn cÅ©ng đà nh xuống ngá»±a, háºm há»±c đến bên khe suối tìm má»™t tảng đá ngồi xuống nói:
- Ngươi có Ä‘iá»u không biết, thá»§ hạ cá»§a ta là má»™t đám há»—n loạn, kẻ nà o cÅ©ng khó khống chế, mấy năm nay ta ở trong lao tù nên có nhiá»u việc không là m được, nếu không nặng tay vá»›i bá»n chúng thì là m sao quản lý được.
Lục Tiệm thở dà i nói:
- Việc cá»§a ngươi nếu không trái vá»›i lẽ trá»i thì ta cÅ©ng không chen và o, nhưng nếu không phải thì việc bằng hữu nà y sẽ không thà nh đâu.
Cốc Chẩn ánh mắt chá»›p động, chợt cưá»i nói:
- Váºy ngươi nói xem, thế nà o gá»i là lẽ trá»i?
Lục Tiệm nói:
- Không bắt nạt kẻ yếu chÃnh là lẽ trá»i.
Cốc Chẩn nói:
- Kẻ yếu đó còn phải xem thế nà o đã. Kẻ yếu mà là ngưá»i tốt thì bắt nạt đúng là không được, nhưng kẻ yếu là ngưá»i xấu thì có gì là không được. Lục Tiệm ngươi biết không, bình sinh ta có bốn Ä‘iá»u tốt ưa thÃch.
Lục Tiệm nói:
- Bốn Ä‘iá»u gì?
Cốc Chẩn nói:
- Thứ nhất là rượu tốt, bản nhân không có rượu thì không vui. Thứ hai là chÆ¡i song lục tốt, hay nhất là đánh đến nhẵn túi. Còn thứ ba chÃnh là bà vợ chưa lấy vá» cá»§a ta, chỉ là điá»u nà y ngươi biết ta biết, trá»i biết đất biết chứ nghìn vạn lần không được nói ra ngoà i, nếu cô ta biết chỉ đứng thứ ba thì ta chết chắc rồi…
Lục Tiệm không nén được cưá»i, vừa cưá»i vừa há»i:
- Còn thứ tư?
Cốc Chẩn nói:
- Thứ tư chÃnh là kẻ ác, kẻ nà o cà ng gian ác thì ta cà ng thÃch.
Lục Tiệm nói:
- Lạ váºy, kẻ ác chỉ khiến ngưá»i ta căm ghét, sao lại có thể thÃch được chứ.
- Ngươi có Ä‘iá»u không biết. Cốc Chẩn cưá»i nói – Kẻ ác chÃnh là váºt đáng xem nhất thiên hạ. Mèo con chó con cho dù khiến ai cÅ©ng thÃch nhưng chỉ là váºt ngu ngốc vô tri, chỠđùa lâu thì không tránh khá»i buồn chán. Còn ngưá»i tốt thì má»™t là rất Ãt á»i, hai là lòng dạ má»m yếu như đà n bà , trêu đùa má»™t chút thì trong lòng hổ thẹn, vì váºy chẳng có gì hay…
Lục Tiệm nhìn Cốc Chẩn, trong lòng nổi lên nghi ngá»: “Nói như váºy chẳng phải vòng vo để chá»i ta sao?â€
Lại nghe Cốc Chẩn nói tiếp:
- Vì váºy má»›i nói chỉ có kẻ đại gian đại ác, không biết xấu hổ, không có tấm lòng, không chỉ mưu kế hÆ¡n ngưá»i mà còn tÃnh tình kiên nhẫn, tranh đấu vá»›i chúng giống như ngá»c do rồng tìm ra, hạt đã chá»n qua lá»a, hương vị vô cùng rất là hứng thú. Chỉ đáng tiếc trên thế gian kẻ đại ác lại quá Ãt, kẻ tiểu ác thì lại nhiá»u như lông trâu, thưá»ng không gặp được kẻ đại gian đại ác mà đà nh phải kiếm và i kẻ ác yếu á»›t để bắt nạt giải sầu cÅ©ng được.
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 05:30 PM.
|

20-03-2008, 11:52 PM
|
 |
Cây Si Của Phoenix
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 833
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 5 ngà y
Thanks: 320
Thanked 4,685 Times in 158 Posts
|
|
Hồi cuối chương 21 đây.
Thương Hải – Phượng Ca
Chương 21: Thất toán
Hồi 6
Nguồn: Tà ng thư viện
Dich giả: StormRaider
Lục Tiệm nghe váºy liá»n nghÄ© lại những kẻ gian ác mà mình từng gặp phải không kẻ nà o không phù hợp vá»›i lá»i cá»§a Cốc Chẩn, chỉ có Ä‘iá»u bản thân mình lúc ứng phó toà n là khó khăn, chịu thiệt chứ chẳng nói gì tá»›i chuyện hứng thú kỳ vị nà o cả, lại cà ng không có công hiệu giải sầu. Vì váºy cái kiểu lấy kẻ ác ra chÆ¡i đùa nà y cÅ©ng chỉ có Cốc Chẩn là tiêu thá»§ nổi.
Cốc Chẩn nói má»™t hÆ¡i xong bèn đưa mắt nhìn nước suối trong veo soi bóng, cúi ngưá»i định uống thì không ngá» chợt có má»™t viên đá bắn tá»›i là m nước bắn tung tóe, ướt hết cả đầu cả mặt hắn. Cốc Chẩn nổi giáºn ngẩng đầu lên thì lại thấy má»™t thiếu nữ áo trắng hÆ¡n tuyết, trâm và ng vòng ngá»c, Ä‘eo má»™t cái bao lụa mà u xanh Ä‘ang cưá»i khanh khách ngồi ở bá» bên kia.
Lục Tiệm cũng cả kinh, thất thanh nói:
- A Tình…
Diêu Tình lưá»m y má»™t cái rồi hừ khẽ nói vá»›i Cốc Chẩn:
- Khoe khoang khoác lác không tá»± biết mình. Ngươi nói ngươi thÃch nhất là bắt nạt kẻ ác, bây giá» thì nói sao nà o?
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Coi như ta bị đại mỹ nhân bắt nạt rồi. Bây giá» quần áo ướt hết, phải cho ngưá»i ta phÆ¡i chứ.
Nói xong giả bá»™ cởi thắt lưng mở áo. Diêu Tình mặt hoa biến sắc, tức giáºn nói:
- HỠCốc kia, ngươi dám là m trò lưu manh thì ta, ta sẽ cho ngươi răng rụng đầy đất.
Cốc Chẩn nói:
- Không còn đạo trá»i nữa sao, ngay cả phÆ¡i khô quần áo mà cÅ©ng không được?
Diêu Tình ngang ngược nói:
- Ta nói không được thì nhất định không được.
Cốc Chẩn cưá»i cưá»i, đột nhiên kéo kéo lá»— tai rồi lại cúi ngưá»i xuống dùng ngón tay viết má»™t chữ “Vi†to đùng trên mặt đất. Lục, Diêu hai ngưá»i Ä‘ang cảm thấy kỳ quái thì lại thấy hắn vốc lên má»™t vốc nước hắt vá» phÃa Diêu Tình.
Diêu Tình nhẹ nhà ng lùi lại, mặt lá»™ vẻ chế nhạo. Cốc Chẩn đứng dáºy cưá»i nói:
- á»i trá»i Æ¡i, bản lÄ©nh không đủ, báo thù không được rồi.
Diêu Tình hừ khẽ má»™t tiếng, trong lòng nghÄ© tá»›i những động tác cổ quái vừa rồi cá»§a hắn, thầm cảm thấy có Ä‘iá»u không đúng.
- A Tình. – Lục Tiệm không nhịn được há»i – Cô đến đây lúc nà o?
Diêu Tình hỠhững nói:
- Anh không muốn tôi đến sao?
Lục Tiệm ngẩn ngưá»i ra, không biết trả lá»i thế nà o má»›i được. Nếu nói là muốn thì không khá»i có chút hổ thẹn, còn nếu nói không muốn thì lại trái vá»›i lòng mình.
Cốc Chẩn biết được chá»— khó khăn cá»§a y, liá»n cưá»i nói:
- Äâu có, y muốn cả trăm lần ấy chứ, đêm qua ta nghe hắn nói má»›, miệng cứ gá»i “A Tình, A Tìnhâ€.
Lục Tiệm mặt đỠbừng, vội nói:
- Ngươi, ngươi…
Cốc Chẩn nói:
- Ta biết rồi mà , nghe ngưá»i ta nói má»› là không tốt, nhưng ngươi gá»i to quá, ta muốn không nghe cÅ©ng khó đấy.
Lục Tiệm chỉ và o mũi Cốc Chẩn nói:
- Ngươi…
Cốc Chẩn tiếp lá»i nói:
- Ta Ä‘á»u nghe hết rồi, ngươi lấp liếm không được đâu.
Hắn mồm mép nhanh nhẹn, Lục Tiệm ngăn không nổi, thá»±c rất tức giáºn. Diêu Tình nhìn hai ngưá»i má»™t lúc rồi hừ khẽ nói:
- Lục Tiệm, lần nà y tôi đến đây là vì nghÄ© tá»›i có má»™t váºt quên không trả lại anh.
Lục Tiệm nói:
- Xá lợi của Ngư hòa thượng ư?
Diêu Tình lắc lắc đầu, hỠhững nói:
- Xá lợi đó mất rồi.
Sau khi Lục Tiệm biết Diêu Tình chÃnh là Sá»u nô nhân thì vốn muốn lấy lại xá lợi, ai ngá» Diêu Tình mãi không nhắc tá»›i việc đó. Lục Tiệm nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại vẫn không dám nói ra, trong lòng nghÄ© để ở chá»— Diêu Tình cÅ©ng giống như Ä‘em theo mình, nếu tá»± nhiên đòi lại thì sẽ chá»c cho cô nổi giáºn mất. Lúc nà y nghe váºy thì nóng nảy đến nhảy dá»±ng lên, kêu lá»›n:
- Sao, sao lại để mất?
- Anh kêu cái gì? – Diêu Tình lưá»m y, nói – Ai bảo anh đưa cho tôi? Vừa giao cho tôi thì Phong Quân Hầu cÅ©ng tìm tá»›i, những thứ trên ngưá»i tôi Ä‘á»u bị hắn tìm lấy mất, còn có cách nà o khác nữa? Sau đó dùng Tiên BÃch bảo hắn đưa ra há»a tượng thì ai ngá» nhất thá»i vui mừng lại quên không đòi xá lợi. Lúc ấy anh cÅ©ng ở đó, tại sao lại không nhắc tôi?
Cô nói thản nhiên trơn tru như thể mất xá lợi là do Lục Tiệm chứ chẳng ai khác. Lục Tiệm trong lòng rối loạn, ngẩn ngơ ngơ ngẩn chẳng nói được tiếng nà o.
- Hay lắm, hay lắm! – Cốc Chẩn bá»—ng vá»— tay cưá»i lá»›n “Từ xưa đến nay không thiếu cổ nhân chỉ trong má»™t đêm nhìn qua là không quên. Äại mỹ nhân chỉ má»™t đêm đã quên hết, so vá»›i cổ nhân có thể tÃnh là lưu xấu nghìn thu.
Diêu Tình mÃm môi lạnh lẽo nói:
- Xú hồ ly, bản cô nương nói lá»i tá» tế, ai cần ngươi châm chá»c chen và o?
- Ta cÅ©ng nói lá»i tá» tế. – Cốc Chẩn cưá»i nói – Lúc đó cô quên mất thì sau đó sao lại không nhá»› ra? Nhưng cô vẫn không chịu nói mà dùng để trói buá»™c Lục Tiệm, khiến hắn tìm Tả Phi Khanh liá»u mạng.
- Còn ngươi thì sao? – Diêu Tình lạnh giá»ng nói – Ngươi trăm mưu nghìn kế lừa gạt Lục Tiệm giúp ngươi bắt cái nà y tìm cái kia, và o sinh ra tá» thì yên tâm cái gì?
Lục Tiệm ngÆ¡ ngác lắng nghe, bá»—ng thở dà i má»™t hÆ¡i rồi quay ngưá»i bá» Ä‘i. Cốc, Diêu hai ngưá»i đồng thanh nói:
- Ngươi đi đâu?
Lục Tiệm cưá»i khổ nói:
- Ngư hòa thượng đại sư đối vá»›i ta Æ¡n nặng như núi, cho dù có thịt nát xương tan ta cÅ©ng phải lấy lại xá lợi cá»§a ngưá»i.
Cốc Chẩn nói:
- Ngươi muốn tìm Phong Quân Hầu ư?
Lục Tiệm gáºt đầu. Cốc Chẩn thấy y thần sắc quyết liệt, bất giác thở dà i nói:
- Thôi, nếu muốn đi thì ta đi với ngươi là được.
Diêu Tình cưá»i nhạt nói:
- Ngươi đừng có giả là m ngưá»i tốt. Phong Quân Hầu ở chá»— nà o ngươi có biết không?
Cốc Chẩn nói:
- Chẳng lẽ cô lại biết sao?
Diêu Tình nói:
- Ngu ngốc. Ta không tìm hắn, hắn lại không tìm đến ta sao?
Lục Tiệm bừng tỉnh ra, gáºt đầu nói:
- Äúng rồi, há»a tượng tổ sư ở trên ngưá»i cô thì Phong Quân Hầu sẽ sá»›m tìm đến thôi.
Diêu Tình lưá»m y má»™t cái, nói:
- Lần nà y coi như anh không ngốc.
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Ta cÅ©ng hiểu rõ rồi, nói tóm lại là cô đã tÃnh hết má»i đưá»ng, chẳng qua muốn bá»n ta là m há»™ vệ cho cô để nhẹ nhà ng cưỡi ngá»±a xem đèn hoa, còn bá»n ta bán mạng giữ gìn chứ gì.
Diêu Tình mắng:
- Ngươi nếu không muốn là m thì có thể cút đi, bản cô nương cũng không thèm.
Cốc Chẩn thầm nghÄ©: “Xưa nay Ä‘á»u là ta dắt mÅ©i ngưá»i khác, lần nà y lại bị con mụ nà y xá» mÅ©i, đúng là đáng giáºn.†Hắn chá»i thầm trong lòng nhưng ngoà i miệng vẫn cưá»i hi hi nói:
- Äâu có, đưá»ng Ä‘i hiu quạnh, có ngưá»i đẹp cùng nói cùng cưá»i có thể coi là việc đáng mừng.
Lục Tiệm thấy Diêu Tình mặt hoa biến thà nh trắng bệch, mắt như phun lá»a thì chỉ sợ hai ngưá»i lại bắt đầu cãi cá» không cách nà o giải quyết được, bèn vá»™i nói:
- Äừng cãi nhau nữa, chúng ta tÃnh xem bước tiếp theo phải là m gì. Chẳng lẽ lại ngồi ở đây chá» Phong Quân Hầu tá»›i?
Cốc Chẩn lắc đầu nói:
- Lấy lại xá lợi không phải việc gấp, có thể bắt được Uông Trực hay không mới là liên quan đến mạng sống của chúng ta.
- Lá»™ ra Ä‘uôi hồ ly rồi à ? – Diêu Tình cưá»i nhạt nói – Bắt y là m tay chân để giải quyết việc riêng má»›i là ý định ban đầu cá»§a ngươi.
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Nói như váºy thì cô và ta cÅ©ng coi như ná»a cân tám lạng, cùng loại như nhau thôi. Tốt lắm, tốt lắm, váºy gá»i là cùng chung chà hướng rồi.
Diêu Tình hai má đỠlên, mắng:
- Chà hướng cái đầu quỷ ngươi ấy.
Cốc Chẩn cưá»i lá»›n.
Lục Tiệm trầm ngâm nói:
- Việc cá»§a Uông Trá»±c tuyệt không phải là thù riêng cá»§a Cốc Chẩn mà có liên quan lá»›n đến ta. A Tình, cô chịu Ä‘i tìm ngưá»i cùng bá»n ta ư?
Diêu Tình nhìn những viên sá»i mà u sắc rá»±c rỡ trong khe suối, im lặng không nói. Cốc Chẩn lại thấu suốt tâm tư cá»§a cô, bất giác báºt cưá»i thở dà i nói:
- Lão huynh, ngươi quên mất rồi. Việc đó cần gì phải há»i, xá lợi là do cô ta là m mất, oan có đầu nợ có chá»§, việc đòi lại tất nhiên là cô ta phải là m rồi. Cô ta mà không chịu Ä‘i thì trói lại lôi Ä‘i ấy chứ.
Diêu Tình tức giáºn nói:
- Ngươi thỠtrói ta xem?
Cốc Chẩn xua tay cưá»i nói:
- Xá lợi là do cô là m mất chứ có phải giả đâu.
Diêu Tình hừ khẽ má»™t tiếng, quay ngưá»i dắt má»™t con ngá»±a lá»›n từ trong rừng ra, ngồi lên ngá»±a Ä‘i qua khe suối rồi đột nhiên rút roi ngá»±a ra quất và o má trái cá»§a Cốc Chẩn.
Mặt Cốc Chẩn hiện lên má»™t vệt bầm tÃm, Ä‘au đớn tức giáºn nói:
- Quân tỠđộng khẩu, tiểu nhân động thủ.
Diêu Tình phì một tiếng:
- Ngươi má»›i là tiểu nhân đấy, ngay cả chá»i ta má»™t câu mà cÅ©ng không dám chá»i quang minh chÃnh đại.
Cốc Chẩn trong lòng hồi há»™p, gượng cưá»i nói:
- Ta lúc nà o mà không quang minh chÃnh đại?
- Tưởng ta không biết sao? – Diêu Tình nói – Ngươi trước hết kéo tai, đó là lấy từ đồng âm cá»§a chữ “Nhĩ†để nói chữ “Nhĩ†trong “nhÄ© nhữ†(ông mà y), sau đó lại viết má»™t “viâ€, liá»n lại chÃnh là “NhÄ© viâ€. Cuối cùng hắt (chữ “bátâ€) nước và o ngưá»i phụ nữ là ta, đó chẳng phải gá»i là “bát phụ†sao. Nối liá»n lại chẳng phải là “NhÄ© vi bát phụ†(Cô là kẻ Ä‘anh đá chanh chua) ư?
Lục Tiệm thấy hai ngưá»i dốc hết tâm tư ra sức tranh già nh không đâu thì chỉ thấy buồn cưá»i. Cốc Chẩn lại rất không dá»… chịu, trong lòng thầm nghÄ© con mụ nà y không ngá» cÅ©ng nghÄ© ra được bà ẩn bên trong, ngà y sau phải cẩn tháºn đối phó để không rÆ¡i và o thế yếu.
Ba ngưá»i Ä‘á»u có lòng riêng, cưỡi ngá»±a Ä‘i vá» phÃa tây, trên đưá»ng chẳng nói năng gì. May gặp má»™t ngưá»i nông phu, sau khi há»i han liá»n biết không lâu trước đó đã có nhiá»u quan quân Ä‘uổi theo má»™t Ä‘oà n khách thương Ä‘i vá» phÃa bắc. Cốc Chẩn rất vui mừng, giục ngá»±a chạy nhanh, trên đưá»ng thỉnh thoảng lại thấy xác ngưá»i, có kẻ mặc quân phục, có kẻ mặc quần áo khách thương, loại “khách thương†nà y ẩn trong lá»›p áo vải là giáp vảy cá. Chắc là đám Oa khấu nà y giả là m thưá»ng dân định lẻn qua quan quân, nhưng bị quan quân phát hiện ra Ä‘uổi đánh tá»›i đây. Cốc Chẩn xem xét kỹ thi thể không thấy Uông Trá»±c thì khối đá lá»›n đè nặng trong lòng má»›i hÆ¡i trút xuống được.
Lại Ä‘uổi theo mưá»i dặm, bá»—ng nghe trong sÆ¡n cốc bên đưá»ng truyá»n ra tiếng hò hét chém giết. Ba ngưá»i bá» ngá»±a chạy lên vách núi bến trái, đưa mắt nhìn xuống thì chỉ thấy mấy trăm tên quan binh vây lấy hÆ¡n chục “khách thương†lại khổ đấu. Quan binh chÃnh là quân tinh nhuệ do Trầm Chu Hư cá» Ä‘i nên gạn dạ thiện chiến, tiến lùi có ká»· luáºt. Oa khấu lấy Ãt địch nhiá»u dần không đủ sức.
Äấu không bao lâu, bá»—ng nghe trong tráºn nổi lên má»™t trà ng tiếng rống, chÃnh là tà n dư cá»§a Oa khấu thấy không còn hy vá»ng đột phá vòng vây, thi nhau quay ngược Oa Ä‘ao mổ bụng tá»± sát. Cốc Chẩn kêu khổ ầm Ä©, trong lúc bá»±c tức thì chợt lại thấy có hai ngưá»i không tá»± sát mà ra sức đột phá vòng vây liá»u mạng chạy vá» phÃa nà y.
Hai ngưá»i vừa phá vòng vây thì Lục Tiệm liá»n láºp tức nháºn ra, chẳng phải ai xa là mà chÃnh là Phà n Ngá»c Khiêm và Äồng Qua Chùy. Äồng Qua Chùy áo đẫm máu, hai chân lê trên mặt đất, toà n nhá» Phà n Ngá»c Khiêm đỡ dắt má»›i có thể chạy được.
Hai viên tướng quân Minh Ä‘uổi riết không tha, bá»—ng lao lên chặn đưá»ng rồi múa thương đâm tá»›i. Phà n Ngá»c Khiên sau gáy như có mắt, quay ngưá»i đánh ra má»™t thương đè lên thương cá»§a hai ngưá»i kia. Hai tướng hổ khẩu Ä‘au đớn, trưá»ng thương rÆ¡i xuống đất. Phà n Ngá»c Khiêm hét lá»›n má»™t tiếng, trưá»ng thương đánh ra, hai tướng trước mắt ánh sáng lấp lóe, bóng đỠvù vù, sợ đến hồn rá»i khá»i xác, ngưá»i ngã ngá»a ra lăn long lóc xuống núi.
Lục Tiệm thấy Phà n Ngá»c Khiêm vốn có thể đâm chết hai tướng nhưng thương đến ná»a chừng lại có ý tha mạng thì trong lòng bất giác ngạc nhiên: “Ngưá»i nà y có vẻ không phải là loại khát máu.†NghÄ© như váºy nên thấy hắn đến gần cÅ©ng không ra tay ngăn cản.
Phà n Ngá»c Khiêm vừa đánh vừa chạy, chốc lát đã vượt qua đỉnh núi lẩn và o má»™t mảnh rừng. Quan binh cáºy ngưá»i đông cÅ©ng vung Ä‘ao múa thương xông lên núi.
Cốc Chẩn hÆ¡i trầm ngâm, ghé sát Diêu Tình thấp giá»ng nói mấy tiếng. Diêu Tình mà y ngà i nhÃu lại, lắc lắc đầu. Cốc Chẩn lại nói mấy câu, Diêu Tình liá»n lá»™ vẻ kinh ngạc, nhìn Lục Tiệm tá» ra mê hoặc rồi gáºt gáºt đầu.
HẾT CHÆ¯Æ NG 21
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 05:33 PM.
|

24-03-2008, 05:25 PM
|
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 22: CHIẾN THƯ
THÆ¯Æ NG HẢI – PHƯỢNG CA
Chương 22 – Hồi 1
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Äám quan binh rảo bước như bay, má»™t mạch xông tá»›i, không ngá» vừa tá»›i đầu núi thì mấy ngưá»i Ä‘i đầu vấp má»™t cái rồi ngã lăn ra đất. Trong nháy mắt rá»… cây to dầy lÅ© lượt má»c ra trói những ngưá»i đó lại như mấy cái bánh chưng. Quan binh đằng sau thấy việc quái lạ như váºy Ä‘á»u kinh hãi ngạc nhiên, lúc đầu Ä‘á»u lùi lại mấy bước, sau đó nhảy tá»›i vung Ä‘ao chặt rá»… cây, không ngá» rá»… cây cứ chặt đứt lại sinh ra thêm, những ngưá»i chặt rá»… lại biến thà nh bị rá»… cây cuốn lấy, chỉ biết kêu loạn lên oang oang.
Trong chốc lát trước mắt má»i ngưá»i lại hoa lên rồi xuất hiện má»™t nữ tá» tuyệt sắc, áo trắng hÆ¡n tuyết, váy dà i phấp phá»›i, mắt trong như nước, má trắng như mỡ đông, cả ngưá»i như phát ra ánh sáng má» má» Ä‘ang bay lướt tá»›i.
Äám quan binh chưa từng thấy ngưá»i con gái đẹp như váºy bao giá», bất giác ý loạn thần mê. Trong lúc ngẩn ngÆ¡ lại thấy nữ tỠđó môi son vẫn khép kÃn nhưng lại chợt có âm thanh truyá»n tá»›i:
- Ta là nữ quá»· núi nà y, các ngưá»i dám xâm phạm và rừng núi cá»§a ta, là m nhÆ¡ bẩn cảnh đẹp. Lệnh cho các ngươi phải mau chóng biến Ä‘i, kẻ nà o trái lá»i tất phải chết…
Dáng vẻ cô uyển chuyển nhưng giá»ng nói lại trầm trầm như nam tá», đám quan binh vốn đã ngạc nhiên, bá»—ng lại nghe má»™t trà ng cưá»i quái gở vang lên, tiếng cưá»i đó vạn phần lạnh lẽo thảm thiết, như cá»§a nam giá»›i nhưng lại từ trên ngưá»i nữ tá» kia phát ra, vốn là như từ sau lưng cô rồi dần dần biến thà nh lúc bên đông lúc bên tây, lúc gần lúc xa, vang vá»ng trong núi mãi không dứt. Mặc dù đám quan binh Ä‘á»u chinh chiến từng trải cÅ©ng không khá»i lông tóc dá»±ng đứng, tim Ä‘áºp như sấm. Lại nghe tiếng cưá»i đột ngá»™t dừng lại rồi nữ quá»· áo trắng cao giá»ng gà o lên:
- Còn không chịu biến Ä‘i, váºy thì chết nhé.
Nói rồi khẽ vẫy tay, dưới đất lại sinh ra thêm má»™t cái rá»… cây dà i cuốn tá»›i má»i ngưá»i. Trong nháy mắt đám quan binh khiếp sợ đến vỡ máºt, kêu lên rầm rÄ© rồi quay ngưá»i bá» chạy sạch.
Äám quan binh bị trói trên mặt đất không động Ä‘áºy được sá»›m đã bị dá»a đến dở sống dở chết, bá»—ng lại nghe nữ quá»· kia nói:
- Cút đi.
Rồi lại vẫy tay, rá»… cây liá»n hóa thà nh tro bụi. Má»i ngưá»i vừa được tá»± do thì vừa lăn vừa bò, chỉ mong giữ mạng bằng má»i giá.
Nữ quỷ đó thấy quan binh chạy đã xa chợt sầm mặt quát:
- Xú hồ ly, cút ra đây.
Âm thanh không những không trầm thấp khà n khà n mà giòn giã như tiếng và ng anh, má»m mại như chim hót. Chỉ nghe tiếng cưá»i hi hi rồi Cốc Chẩn từ trong đám cá» chui ra, vá»— tay nói:
- Äại mỹ nhân trá»i sinh đã biết đóng kịch, bái phục, bái phục.
Diêu Tình mặt ngá»c đỠbừng, tức giáºn nói:
- Äừng có lắm chuyện. Ta há»i ngươi, ai là nữ quá»· chứ? Dù là đóng kịch thì cÅ©ng cần gì phải cưá»i khó nghe như váºy, khác, khác gì giết lợn chứ.
Thì ra hai ngưá»i đã quy ước vá»›i nhau, Diêu Tình thì ra mặt, còn Cốc Chẩn lên tiếng, dùng bá»™ dạng cá»§a nữ và giá»ng nói cá»§a nam để dá»a đám quan binh đó bá» chạy. Quan binh tuy bị dá»a mà chạy nhưng Diêu Tình vẫn háºm há»±c Cốc Chẩn thừa cÆ¡ giở trò nên đợi việc vừa xong liá»n lôi hắn ra trút giáºn.
Cốc Chẩn thấy cô có vẻ muốn động võ, biết là không địch nổi nên vá»™i cưá»i nói:
- Äại mỹ nhân đừng giáºn, hai tên kia chạy cÅ©ng xa rồi, nếu không mau Ä‘uổi theo thì công sức nãy giá» Ä‘á»u uổng phà cả.
Diêu Tình ngẩn ra rồi háºm há»±c nói:
- ÄÆ°á»£c lắm, tạm để đó rồi sau nà y sẽ tÃnh sổ vá»›i ngươi.
Äồng Qua Chùy đã bị thương, trên đưá»ng lưu lại vết máu. Ba ngưá»i theo dấu Ä‘uổi theo, không bao lâu đã nghe phÃa trước truyá»n lại tiếng khóc, chÃnh là Phà n Ngá»c Khiêm. Khóc được mấy tiếng thì chợt nghe Äồng Qua Chùy yếu á»›t nói:
- Lão tam, gạch ngói không khá»i vỡ trên miệng giếng, tướng quân tất phải chết trên chiến trưá»ng. Äại trượng phu đến lúc chết thì phải chết, có gì mà phải khóc chứ. Ta chết rồi ngươi hãy quay vá» cùng muá»™i tá» sống qua ngà y, đừng là m những việc không đâu nữa. Ngươi trước nay yếu lòng, giết ngưá»i không nhiá»u, ông trá»i biết đâu cÅ©ng để ngươi sống thêm nhiá»u năm nữa…
Phà n Ngá»c Khiêm nghẹn ngà o nói:
- Không được, đệ dù có chết cũng phải đem huynh chạy đi.
Äồng Qua Chùy tức giáºn nói:
- Cút con mẹ đồ ngu dốt đi, chạy mau, chạy mau, chẳng lẽ còn chỠđám quan binh chó mà đó đuổi tới.
Cốc Chẩn nghe đến đây thì cưá»i hì hì.
- Ai?
Phà n Ngá»c Khiêm rÃt lên, mÅ©i thương vẽ thà nh vùng đỠchót bằng cái đấu, như lá rÆ¡i từ trong rừng cây lao vụt ra.
Cốc Chẩn sá»›m đã có phòng bị, trước khi cưá»i lên đã nhanh chân lùi lại. Phà n Ngá»c Khiêm đâm trượt má»™t thương liá»n nhảy ra khá»i rừng cây, nhìn thấy ba ngưá»i thì chỉ ngẩn ra, nhưng vừa nháºn ra Lục Tiệm láºp tức sắc mặt trắng bệch, rÃt giá»ng nói:
- Là ngươi ư?
Vung thương định đâm, Lục Tiệm tránh khá»i, vừa định phản kÃch thì chợt nghe Cốc Chẩn kêu lên:
- Cháºm đã.
Phà n Ngá»c Khiêm rất khiếp sợ Lục Tiệm, tá»± lượng có đánh thì cÅ©ng không có bao nhiêu phần thắng nên Cốc Chẩn vừa quát thì hắn liá»n mượn đưá»ng cá»› nước, dừng lại nói:
- Ngươi muốn nói gì?
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Quan binh đã rút Ä‘i rồi, nhất thá»i chẳng có ai tá»›i đâu. Chúng ta đến đây là vì muốn há»i túc hạ mấy câu thôi.
Phà n Ngá»c Khiêm ná»a tin ná»a ngá» nói:
- Há»i gì?
Cốc Chẩn ánh mắt chăm chú, từng chữ từng chữ nói ra:
- Uông Trực chết rồi hay còn sống?
Phà n Ngá»c Khiêm ngẩn ra, còn chưa kịp trả lá»i thì bá»—ng nghe có ngưá»i khó khăn nói:
- Không được nói ra…
Trong tiếng nói, Äồng Quy Chùy từ trong rừng loạng choạng Ä‘i ra, má»™t tay ôm bụng, sắc mặt trắng bệch. Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Nói váºy ngưá»i ta cÅ©ng Ä‘oán ra được. Nếu hắn chết rồi thì nói hay không nói cÅ©ng Ä‘á»u chẳng sao. Nhưng nếu không được nói ra thì Uông lão quá»· chắc vẫn còn sống rồi.
Äồng Qua Chùy cưá»i nhạt nói:
- Còn sống thì sao? Ngươi tưởng biết được tăm tÃch cá»§a Uông lão ư? Lão tá» nhất định không nói cho ngươi đấy.
Cốc Chẩn hơi trầm mặc rồi thở dà i nói:
- Có phải là các ngươi lừa quan binh Ä‘uổi vá» phÃa bắc để Uông lão tặc thừa cÆ¡ thoát thân không?
Äồng Qua Chùy hừ má»™t tiếng, dá»±a và o má»™t cây cổ thụ ngồi xuống, trừng mắt nhìn Cốc Chẩn thở phì phò. Cốc Chẩn xoay chuyển ánh mắt, cưá»i nói:
- Có câu nói rằng: “Kẻ biết thá»i thế má»›i là trang tuấn kiệtâ€. Ngươi đã bị trá»ng thương, nếu không sá»›m chữa trị thì chết chắc. Còn vị lão huynh sá» thương kia thương pháp tuy giá»i nhưng chưa chắc đã thắng được vị bằng hữu nà y cá»§a ta, ngà y đó ở dưới thà nh Nam Kinh ngươi cÅ©ng đã thấy rõ rồi. Vì váºy tình thế trước mắt rất bất lợi cho hai vị. Nếu muốn tốt thì nói ra tăm tÃch cá»§a Uông Trá»±c, ta sẽ cho các ngươi lối thoát, còn nếu không chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến hòa khà đấy.
Hắn nói váºy có ý uy hiếp, Phà n Ngá»c Khiêm tÃnh vốn nhu nhược chẳng có chá»§ ý gì, liá»n hướng Äồng Quy Chùy nói:
- Nhị ca, có nói cho bá»n chúng biết không?
- Nói láo! – Äồng Qua Chùy ánh mắt hung dữ, khóe miệng thấm ra mấy vệt máu nhá» - Uông lão đối vá»›i chúng ta Æ¡n cao nghÄ©a nặng, chúng ta đã nháºn lá»i vá»›i Uông lão đánh lừa kẻ địch cho ông ấy, đã như váºy là m sao có thể bán đứng ông ấy được?
Phà n Ngá»c Khiêm nghe váºy thì ngượng ngáºp không nói gì. Cốc Chẩn hừ nhạt nói:
- Nếu hắn ơn cao nghĩa nặng với các ngươi thì phải đem các ngươi đi cùng chứ sao lại đem các ngươi ra để nhỠđịch? NhỠđịch chẳng phải là tự tìm cái chết hay sao?
Äồng Qua Chùy hiên ngang nói:
- Việc dụ địch là lão tỠtự nguyện chứ chẳng phải ai sai khiến cả.
Cốc Chẩn đúng là dở khóc dở cưá»i, thầm nghÄ©: “Sá»›m nghe nói Uông lão quá»· rất giá»i mê hoặc lòng ngưá»i, hiện giá» nhìn thấy đúng là sá»± tháºt chứ không sai. Thằng cha ngu ngốc nà y cÅ©ng không biết được hắn đối xá» tốt thế nà o mà lại má»™t lòng bán mạng liá»u chết cho hắn như váºy?†Trong lúc trầm ngâm, lại nghe Äồng Qua Chùy nói:
- Lão tam, chết thì chết, cũng chẳng có gì không hay cả. Hai chúng ta thà chết cũng không thể bán đứng bằng hữu, ngươi nói có đúng hay không?
Phà n Ngá»c Khiêm thở dà i nói:
- Nhị ca nói đúng lắm.
Cốc Chẩn tức giáºn hừ má»™t tiếng, đưa mắt ra hiệu cho Lục Tiệm có ý động thá»§. Không ngá» Lục Tiệm trầm mặc má»™t chút rồi lắc đầu nói:
- Hai ngưá»i nà y trá»ng nghÄ©a giữ lá»i, nếu ta dùng sức mạnh để bức ép thì chẳng phải bắt ngưá»i ta bán rẻ bằng hữu hay sao?
Cốc Chẩn cảm thấy bất giá», ngẩn ra má»™t lúc lâu rồi nhÃu mà y nói:
- Lục Tiệm, ngươi đã nghÄ© kỹ chưa? Nếu thả bá»n chúng tất sẽ có háºu quả.
Lục Tiệm nói:
- Nhưng nếu vì an nguy cá»§a bản thân mà dẫm đạp len tÃn nghÄ©a cá»§a ngưá»i khác thì có gì khác biết vá»›i Uông Trá»±c, Từ Hải chứ?
Cốc Chẩn không ngá» y bảo thá»§ như váºy, tức giáºn nói:
- TÃn nghÄ©a cái rắm chó gì, được, được lắm, ngươi muốn là m đại bồ tát, đại thánh nhân thì cứ là m theo ý ngươi Ä‘i.
Rồi quay ngưá»i đến ngồi trên má»™t tảng đá, trừng mắt nhìn má»i ngưá»i nghiến răng cưá»i nhạt. Äồng Qua Chùy và Phà n Ngá»c Khiêm đưa mắt nhìn nhau, Ä‘á»u không Ä‘oán ra tâm tư cá»§a đối phương. Lục Tiệm cÅ©ng nhìn Cốc Chẩn, trong lòng thầm than thở: “Nếu lấy vÅ© lá»±c để bức bách thì hai ngưá»i nà y thà chết không nói, cÅ©ng chỉ còn cách má»™t Ä‘ao giết Ä‘i. Nhưng giết ngưá»i thì dá»…, cứu ngưá»i má»›i khó. Ngư há»a thượng đại sư từng căn dặn ta phải có lòng từ bi yêu thương má»i ngưá»i. Hai ngưá»i nà y tuy không phải ngưá»i tốt nhưng cÅ©ng chẳng phải không thể cứu chữa được, nếu có thể bỠác là m thiện thì cÅ©ng là má»™t công đức to lá»›n. Cho dù Cốc Chẩn có trách móc ta thì cÅ©ng chẳng có cách nà o khác.†NghÄ© đến đó liá»n nói:
- Thả hai ngưá»i các vị cÅ©ng dá»… thôi, nhưng hai ngưá»i phải hứa vá»›i ta má»™t việc.
Äồng Qua Chùy cưá»i nhạt nói:
- Váºy còn phải xem là việc gì đã. Nếu là việc liên quan đến Uông lão thì đừng hòng lão tá» hở ra má»™t chữ.
Lục Tiệm nhìn vẻ mặt hắn cũng không hỠcó chút khó chịu, thản nhiên nói:
- Long Môn Tam Sát các ngươi là m đủ việc xấu, vá» lý đáng phải chết. Nhưng ta thấy các ngươi hà nh sá»± vẫn còn có đưá»ng lùi chứ không phải táng táºn lương tâm. Ta muốn các ngươi thá» vá»›i trá»i đất, từ giá» vá» sau không được là m Ä‘iá»u ác. Nếu lại là m Ä‘iá»u ác thì chỉ cần lá»t và o tai ta, cho dù ở ngoà i vạn dặm ta cÅ©ng nhất định tìm tá»›i lấy tÃnh mạng các ngươi.
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 05:38 PM.
|

26-03-2008, 03:43 PM
|
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
|
|
THÆ¯Æ NG HẢI – PHƯỢNG CA
Chương 22 – Hồi 2
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Äồng Qua Chùy và Phà n Ngá»c Khiêm nghe mà như lạc trong vạn dặm mây mù, chỉ cảm thấy ngưá»i nà y nếu không phải bị Ä‘iên hay ngu ngốc thì chắc phải có quá»· kế gì, chứ nếu không trong thiên hạ là m gì có việc tốt đẹp như váºy.
Phà n Ngá»c Khiêm cân nhắc tình hình, biết nếu đối phương không buông tha thì dù tá»± mình có thể thoát thân nhưng cÅ©ng không thể mang theo Äồng Qua Chùy cùng chạy nên láºp tức có quyết định, cao giá»ng nói:
- ÄÆ°á»£c, cứ theo lá»i ngươi, ta thá» từ nay vá» sau sẽ không là m việc ác nữa, nếu không sẽ giống như cái cây nà y.
Trưá»ng thương múa lên, quét trúng má»™t cái cây thân to bằng cái bát, rắc má»™t tiếng cái cây đó đã gãy gục. Äồng Qua Chùy thấy Phà n Ngá»c Khiêm đã thá» thì cÅ©ng đà nh háºm há»±c nói:
- Không là m ác thì không là m ác, nếu có sai lá»i thì để ta bị ngà n Ä‘ao phân thây là được.
Lục Tiệm nghe xong thì gáºt đầu nói:
- Tốt lắm, các ngươi đã giữ lá»i vì Uông Trá»±c thì chắc cÅ©ng không tá»± phản bá»™i lá»i cá»§a chÃnh mình.
Nói rồi xua tay cao giá»ng:
- Äi Ä‘i!
Hai ngưá»i thấy y quả thá»±c buông tha thì Ä‘á»u ngẩn ra, Phà n Ngá»c Khiêm xoay ngưá»i đỡ Äồng Qua Chùy Ä‘i vá» phÃa trước. Cốc Chẩn nhìn theo bóng hai ngưá»i, quả là lòng lạnh như băng, phất tay áo quay ngưá»i bá» Ä‘i. Lục Tiệm nhìn theo bóng hắn tá»± cảm thấy hổ thẹn, thở dà i má»™t tiếng rồi Ä‘i theo xa xa. Diêu Tình cÅ©ng vẫn lạnh nhạt nhẹ nhà ng theo sau hai ngưá»i.
Im lặng Ä‘i được má»™t lúc, bá»—ng nghe có ngưá»i nói:
- Xin dừng bước!
Ba ngưá»i quay lại, bá»—ng thấy Phà n Ngá»c Khiêm cầm thương chạy tá»›i. Cốc Chẩn bá»±c tức nói:
- Còn có việc quái gì nữa?
Phà n Ngá»c Khiêm dừng lại cách cả trượng, là nhà nói:
- Lục huynh, Phà n mỗ có một việc muốn cầu.
Lục Tiệm nói:
- Xin cứ nói:
Phà n Ngá»c Khiêm nói:
- Äêm qua dưới thà nh Nam Kinh Phà n má»— hÆ¡i chá»§ quan nên chưa dùng hết được sở há»c nên bị thua có chút không phục. Hôm nay chia tay khó còn gặp lại, mong Lục huynh không vui lòng dạy bảo để xem rõ thấp cao.
Lục Tiệm tháºt sá»± kinh ngạc, lắc đầu nói:
- Äao thương không có mắt, bá» Ä‘i là hÆ¡n.
Phà n Ngá»c Khiêm thở dà i nói:
- Sợ là không được. Em rể ta là Kim Câu Liêm chết trong tay Lục huynh, vừa rồi ta đã nghĩ kỹ, nếu không báo thù cho hắn thì chẳng có cách nà o ăn nói với em gái được.
Cốc Chẩn quá giáºn hóa cưá»i:
- Thằng lùn ngươi tháºt quá trÆ¡ tráo, lúc nãy thì không nói, bây giá» giấu kÃn đồng bá»n rồi má»›i đến nói việc báo thù.
Phà n Ngá»c Khiêm mặt đỠlên, ấp úng nói:
- Ta có nghÄ©a kết bái vá»›i nhị ca, lại có tình anh em vá»›i em gái. Lục huynh là ngưá»i nhân nghÄ©a, chắc hiểu rõ ná»—i khổ cá»§a ta.
Lục Tiệm hơi trầm lặng một chút rồi thở dà i nói:
- Äã nói như váºy thì chỉ còn cách đánh thôi.
Diêu Tình hồi lâu không nói gì, đột nhiên hét lên:
- Con sâu hồ đồ kia, anh phát điên rồi hả?
Lục Tiệm không ngỠcô đột nhiên nổi loạn nên vô cùng ngạc nhiên, nói:
- Hắn vì em rể mà báo thù, cũng hợp với tình lý.
Diêu Tình cưá»i nhạt nói:
- Váºy anh bị hắn giết thì cÅ©ng hợp tình lý ư?
Lục Tiệm thấy cô tức giáºn như váºy thì bất giác im lặng. Phà n Ngá»c Khiêm sợ y hối háºn liá»n vá»™i nói:
- Nghìn vạn lần mong Lục huynh giúp cho.
Lục Tiệm bất giác cưá»i khổ, thở dà i nói:
- A Tình, cô yên tâm, tôi không thua đâu.
Lại nói vá»›i Phà n Ngá»c Khiêm:
- Túc hạ đợi một chút trước khi động thủ để ta chế tạo một món vũ khà vừa tay.
Phà n Ngá»c Khiêm nói:
- Xin má»i Lục huynh.
Lục Tiệm Ä‘i đến trước má»™t cây bách, đưa tay vá» phÃa Cốc Chẩn nói:
- Ta mượn chủy thủ một chút.
Cốc Chẩn ném chá»§y thá»§ qua, Lục Tiệm đón lấy rồi tiện tay múa má»™t cái, chặt xuống má»™t cà nh cây dà i bốn thước, ngồi xuống gốc cây gá»t hết cà nh lá.
Cốc Chẩn nhìn má»™t chút rồi đưa mắt nhìn sang, Diêu Tình cÅ©ng Ä‘ang nhìn Lục Tiệm, vẻ mặt như có ba phần bá»±c tức, ba phần lo âu, còn lại ba phần chÃnh là quan tâm vô táºn. Cốc Chẩn thầm ngạc nhiên: “Cô gái nà y lòng dạ thâm trầm, quả tháºt Ãt thấy lá»™ ra tình cảm tháºt như thế nà y. Diệu Diệu cho dù hung dữ má»™t chút nhưng hÆ¡n ở chá»— dám yêu dám háºn, tấm lòng thẳng thắn…†Lúc nà y bá»—ng thấy Diêu Tình hai mắt sáng lên nhưng lại có vẻ kinh hãi.
Cốc Chẩn trong lòng kỳ quái, quay đầu nhìn qua thì chỉ thấy Lục Tiệm tước hết lá cây thì lại tước đến vá» cây. Cốc Chẩn lúc đầu không hiểu gì, nhưng nhìn má»™t lúc thì bá»—ng cảm thấy kỳ lạ, cây chá»§y thá»§ đó đưa lên đưa xuống Ä‘á»u có má»™t sá»± hợp lý nà o đó, nếu nhanh hÆ¡n má»™t chút thì quá gấp, trá»… hÆ¡n má»™t chút lại quá cháºm, qua bên nà y hay bên kia thêm má»™t chút cÅ©ng Ä‘á»u sẽ lệch lạc. Có thể nói là không nhanh không cháºm, không xiên không lệch, động tác mẫu má»±c thầm chứa huyá»n cÆ¡.
Cốc Chẩn trong lòng chuyển động, tá»±a như hiểu ra Ä‘iá»u gì, nhưng truyá»n ra đến miệng thì lại không thể nói rõ được. ÄÆ°a mắt nhìn qua thì Phà n Ngá»c Khiêm cÅ©ng Ä‘ang ngÆ¡ ngẩn nhìn cây chá»§y thá»§ đó, tùy theo chuyển động cá»§a chá»§y thá»§ mà ánh mắt cÅ©ng lấp lóe không ngừng.
Không bao lâu, Lục Tiệm đã dừng chá»§y thá»§ từ từ đứng dáºy, trong tay là má»™t cây gáºy gá»— cong cong, tròn trịa bóng loáng, nhìn liếc qua thì như váºt do trá»i sinh, chẳng chút dư thừa.
Lục Tiệm cầm gáºy gá»— tùy ý chỉ ra, nói:
- Xong rồi.
Phà n Ngá»c Khiêm nhìn cây gáºy gá»— vẻ mặt ná»a mừng ná»a lo, chợt thở dà i nói:
- Túc hạ gá»t cây thà nh vÅ© khÃ, thần ý hòa hợp, quả tháºt ngẫu hứng.
Nói xong lại thở dà i má»™t tiếng, hướng trưá»ng thương xuống đất nói:
- “Ảo thần thương†cá»§a nhà ta có năm đưá»ng, nếu túc hạ có thể phá hết thì Phà n má»— sẽ tá»± nháºn thua.
Trong lúc nói thì trưá»ng thương đã bắt đầu rung lên, lá cây rụng trên mặt đất như sông đổ vá» biển, há»™i tụ vá» hướng đầu mÅ©i thương cá»§a hắn như thà nh má»™t khối.
Phà n Ngá»c Khiêm thét dà i má»™t tiếng, trưá»ng thương chợt vung lên, lá khô thà nh tráºn bắn tá»›i Lục Tiệm như những mÅ©i tên, chÃnh là đưá»ng đầu tiên cá»§a Ảo thần thương là “Tụ tán tinh đẩu†(sao trá»i tụ tán). Chiêu nà y luyện đến chá»— đỉnh cao thì có thể khiến bụi đất cÅ©ng tùy theo mình sá» dụng, lúc tụ lúc tán để phá địch.
Lục Tiệm nhanh nhẹn né sang má»™t bên, gáºy gá»— nghênh đón tráºn lá cây rồi thản nhiên vẽ má»™t vòng tròn. Trên cây gáºy gá»— như có lá»±c hút, lá bay đầy trá»i từ tán chuyển thà nh tụ, Ä‘á»u bị dÃnh hết trên đầu trượng.
ÄÆ°á»ng “Tụ tán tinh đẩu†nà y chia thà nh “Ngoại nhất thức†và “Ná»™i nhất thứcâ€. “Ngoại nhất thức†tụ tán váºt bên ngoà i như bụi đất, lá cây để mê hoặc đối thá»§, còn “Ná»™i nhất thức†chÃnh là thương hoa cá»§a bản thân mình vốn theo sát lá khô, lúc nhá» lúc lá»›n, lúc tản lúc tụ, ná»™i ngoại tiếp ứng lẫn nhau biến hóa vô cùng.
Phà n Ngá»c Khiêm còn chưa kịp triển khai “Ná»™i nhất thức†thì “Ngoại nhất thức†đã bị Lục Tiệm dùng cách cướp thá»i cÆ¡ để phá mất nên thương đâm tá»›i ná»a đưá»ng liá»n vá»™i biến thà nh đưá»ng “Bắc yến nam phiâ€, trưá»ng thương chỉ lên trá»i như chim hồng tung bay phóng khoáng xuất trần.
Lá khô trên đầu gáºy cá»§a Lục Tiệm bị thương phong cá»§a Phà n Ngá»c Khiêm kÃch và o là m cho tán loạn thì gáºy gá»— liá»n đánh thẳng tá»›i, nhẹ nhà ng áp lên đầu mÅ©i thương. Y có năng lá»±c “Bổ thiên kiếp thá»§â€, vÅ© khà gì trong thiên hạ rÆ¡i và o tay y Ä‘á»u có thể tùy cÆ¡ biến hóa, đánh ra chiêu số phù hợp vá»›i tình cảnh, huống gì gáºy gá»— nà y là y cố ý gá»t ra để khắc chế vá»›i trưá»ng thương cá»§a Phà n Ngá»c Khiêm. Phà n Ngá»c Khiêm cÅ©ng cảm thấy gáºy gá»— giữ chặt trưá»ng thương, hổ khẩu Ä‘au nhói giống như tình huống đêm qua thì sinh ra khiếp sợ bị Ä‘oạt mất vÅ© khÃ, liá»n hoảng hốt thu thương, dùng ra má»™t đưá»ng “Tăng diêu há»a longâ€.
Lá»™ thương pháp nà y cá»±c kỳ phóng túng, trong chá»›p mắt cánh rừng to lá»›n đã nổi gió thu à o ạt, khà lạnh khắp nÆ¡i, lá khô đầy trá»i còn chưa kịp rÆ¡i xuống đất đã lại bị cuốn thẳng lên trá»i, trong mắt ngưá»i ngoà i lá khô đã nghiá»…m nhiên sinh ra đầu Ä‘uôi móng vuốt, thế như má»™t con cuồng long bay lượn cuốn lấy hai ngưá»i. Diêu Tình thấy váºy không kìm được tiến lên, lấy “Nghiệt nhân tá»â€ ra kẹp giữa ngón tay.
Thá»i Nam Triá»u, đại há»a sư là Trương Tăng Diêu đã từng vẽ rồng trên tưá»ng nhưng không vẽ mắt. Có ngưá»i há»i nguyên ngân, Trương Tăng Diêu đáp: “Vẽ mắt rồi tất sẽ bay mấtâ€. Khi má»i ngưá»i cố xin vẽ mắt, Trương Tăng Diêu chỉ đà nh đồng ý, nhưng vừa vẽ mắt thì sấm nổ vang trá»i, con rồng vẽ đó quả tháºt phá tưá»ng bay ra. Lá»™ thương pháp nà y cá»§a Phà n Ngá»c Khiêm cÅ©ng gần theo cách đó, vẽ rồng là hư mà vẽ mắt là tháºt, thương thế múa loạn bất quá chỉ là hư chiêu để là m loạn mắt ngưá»i, còn má»™t thương vẽ mắt má»›i chÃnh là sát chiêu Ä‘oạt lấy tÃnh mạng cá»§a ngưá»i ta.
Lúc nà y lá khô bay loạn, thương như Ä‘iện chá»›p, ngưá»i thưá»ng rÆ¡i và o tình huống nà y tất phải mắt hoa đầu nặng không phân biệt được đông tây. Nhưng Lục Tiệm lấy tay thay mắt nên không bị thanh thế là m khiếp sợ, không bị lá khô là m loạn mắt, gáºy gá»— vẫn không rá»i khá»i đầu mÅ©i thương cá»§a Phà n Ngá»c Khiêm, giống như chim ưng bắt sẻ, cho dù mÅ©i thương có lên cao xuống thấp thế nà o cÅ©ng Ä‘á»u không thoát ra được, cà ng không thể ra được má»™t thương vẽ mắt đó. Äã không vẽ được mắt thì con rồng vẽ đó cho dù tinh tế bất quá cÅ©ng chỉ là má»™t con rồng chết mà thôi.
Phà n Ngá»c Khiêm đánh lâu chẳng được gì, liá»n lại biến hóa thà nh đưá»ng “Thiên hoa loạn trụyâ€, từng đóa hoa thương lúc đông lúc tây trà n ngáºp như mây mù che mặt trá»i. Vá» lý mà nói thì loại thương pháp không rõ thá»±c hư đó đúng là lợi hại, chỉ đáng tiếc là Lục Tiệm tuyệt không nhìn thương hoa nên cho dù có bao nhiêu thương hoa thì chỉ cần giữ chặt mÅ©i thương cá»§a hắn là hết chuyện.
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 05:41 PM.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
4vn eu forum showthread, 4vn.eu thuong hai, 4vn.eu/forum/showthread, àãåíòñòâî, àâàòàðêè, åãèïòà, äâèæåíèÿ, ãëîáóñ, âîëãîãðàä, àíèìå, an oan thuong hai full, baby thuong hai ebook, baby thuong hai ful, baby thuong hai full, bổ thiên kiếp thá»§, dai thuong hai full, doc thuong hai ful, doc thuong hai full, doc truyen thuong hai, doctruyen thuong hai, êàçèíî, hai thuong phon hoa full, îäíîêëàñíèêè, ñíåæíàÿ, òèìàòè, õîñòèíã, phuong ca thuong hai, phượng ca, prc thương hải ful, suongchieu, tai thuong hai full pdf, tai truyen thuong hai, thuong hai, thuong hai ***********, thuong hai 4vn, thuong hai 4vn.eu, thuong hai full, thuong hai full lyric, thuong hai full pdf, thuong hai full prc, thuong hai full prc 4vn, thuong hai full txt, thuong hai full', thuong hai full], thuong hai phon hoa full, thuong hai phuong ca, thuong hai phuong ca 4vn, thuong hai phuong ca pdf, thuong hai phuong ca prc, thuong hai prc full, thuong hai tron bo 4vn, thuonghai full prc, thượng hải full prc, thương hải 4vn, thương hải full, thương hải, thương hải /4vn.eu, thương hải 4vn, thương hải full, thương hải full pdf, thương hải full prc, thương hải full text, thương hải pdf, thương hải prc, thương hải prc full, truyện thương hải, truyen thuong hai, truyen thuong hai full, ðàñïèñàíèå  |
| |