Lúc con trai 7 tuổi:
Bố tôi rất vĩ đại, nhười biết hết mọi chuyện.
- Lúc con trai 14 tuổi:
Hình như đôi lúc bố tôi cũng có sai lầm.
- Lúc con trai 25 tuổi:
Những suy nghĩ của bố tôi đã lỗi thời rồi, cụ lạc hậu quá.
- Lúc con trai 35 tuổi:
Nếu bố tôi thông minh, tháo vát như tôi, ông đã trở thành triệu phú.
- Lúc con trai 45 tuổi:
Không hiểu tôi có thể bàn bạc với bố tôi việc này không?
- Lúc con trai 55 tuổi:
Tiếc rằng bố tôi đã chết. Thành thật mà nói ông có những suy nghĩ và nhận xét cũng có lý đấy.
- Lúc con trai 60 tuổi:
Người bố đáng kính của tôi. Bố hiểu được mọi điều. Chỉ tiếc rằng khi con hiểu được bố thì đã muộn rồi.
Chuyện kể rằng vào đời Lý, có hoàng tử con vua phương Bắc sang cưới công chúa con gái phương Nam. Bấy giờ cố đô phương Nam đóng tại Huế. Trước khi sang đón dâu ở cố đô Huế, vua cha phương bắc dặn con hoàng tử rằng "trước khi cưới con gái xứ Nam về con phi "kiểm tra" thật cẩn thận vì trước đây cha đã từng thử, thấy các cô gái phương nam "khỏe" vô cùng". Chàng hoàng tử phưng bắc vâng lời cha, đến ngày lành tháng tốt cùng đoàn tùy tùng sang đón dâu phương Nam. Tối hôm đưa nàng dâu về phương Bắc chàng hoàng tử nghĩ đến lời cha dặn bèn quyết định kiểm tra thực hư xem sao. Thế là tối hôm đó họ lao vào một trận mây mưa... Để chứng tỏ sức mạnh của phương bắc chàng cố gắng hết sức chừng đâu 45 phút thì xong. Công chúa lúc đó quay ra hỏi với dọng Huế vô cùng dễ thương "Xong hị" (Xong nhỉ?). Hoàng tử phần vì thấm mệt, phần vì không thạo tiếng Việt tưởng công chúa nói là muốn cái thứ hai (Xong --> Song). Ôkê, người phưng bắc thế là thường, chàng hoàng tử nghĩ vậy bèn làm luôn cái nữa. Vừa kết thúc xong thì cái thứ tiếng Huế dễ thương ấy lại cất lên "Tam hị" (Tắm nhỉ). Thật là ngoài sức tưởng tượng nhưng không sao, chàng hoàng tử bèn cố cái nữa, dù sao cũng không quá sức. Công chúa thì mệt quá nên lúc chàng vừa xong bèn vội nói nói "Ngũ hị" (Ngủ nhỉ). Thật khủng khiếp quá, nhưng chẳng lẽ quốc thể phương Bắc lại chịu thua phương Nam sao, nghĩ vậy nên chàng hoàng tử bèn tập trung hết sức để làm lấy thêm hai cái nữa... Thật là mệt hết chỗ nói, nhưng rồi cũng xong cả, có lẽ sau chuyến này thì mình phải lên Tây tạng để uống thuốc cả tháng mất - chàng hoàng tử nghĩ. Nhưng bỗng công chúa lại kéo tay chàng và nói "Ngũ thập hỉ" (50 cái -Ngủ thật nhỉ!)... Lạy đức Phật Ala, lời cha nói quả không sai tí nào. Thế là chẳng nói chẳng rằng chàng hoàng tử phưng bắc vọi vàng trần như nhộng lao thẳng ra khỏi phòng vọt lên ngựa lao vội về phương bắc mà trong tâm trí còn vô cùng thất kinh và hoảng loạn... Chuyện này đã được sử sách phương bắc ghi đời cho con cháu mai sau.
Em vô cùng xa nhớ của anh!
Anh nhớ em hơn bao giờ hết. Em về phép, rồi em lại đi, để lại trong lòng anh một nỗi nhớ khôn nguôi. anh nhớ em cồn cào, nhớ từng cơn, từng cơn. Những cơn nhớ nó xé lòng anh, đau hơn cả khi bị đau ruột thừa.
Từ ngày em quay lại Piatigorxk, anh vẫn khoẻ. Con cũng khỏe và ngoan. Con học chăm lắm. Ai cũng nhắc em.
Chim của chúng mình gày xọp đi, ngay sau khi em cất cánh. Em đi rồi, còn ai chăm sóc chim của chúng mình đâu. Nhìn lông của chim chúng mình xơ xác, rối bù mà anh đau lòng. Nghe nó kêu mỗi đêm mà anh não ruột. Lông chim không còn được đen tuyền như ngày em ở Việt Nam đâu. Chân chim dài ra, cổ chim ngỏng lên, đầu chim móp lại. Buồn quá em à. Khi rỗi, anh chăm chim, áp cậu ta vào đùi mà cho ăn, mà vuốt ve, mà nịnh nọt. Anh toàn nói "cậu phải gắng chịu, con mẹ ** lại sắp về rồi". Càng nghe anh nói cu cậu càng thổn thức, đầu cứ gật gà, gật gù. Anh không hiểu, cậu ta có đồng ý với anh không? Mỗi lần anh gọi tên em là y như rằng cậu ta nhỏm đầu dậy, cứ như là em sắp đi làm về không bằng. Nếu không nịnh cậu ta, chắc cu cậu sẽ không cho anh ngủ, chẳng cho anh ăn, không cho anh làm việc mất.
Huyền, bạn gái thân nhất của em vẫn hay sang nhà mình chơi. Sáng sáng, Huyền sang gọi chim dậy, cho chim của chúng mình tập thể dục và mát xa cho cậu ta. Huyền nâng chim lên, hạ chim xuống, xoa mình chim, gãi gãi đầu chim, vuốt ve miệng chim. Có hôm Huyền dùng thứ kem gì đó xoa lên mình chim. Chao ôi, cu cậu khoái hết lời, cứ ngỏng đầu lên mà nghe, mà ngóng, y như trẻ con hóng chuyện người lớn. Phải nói Chim của chúng mình rất khoái Huyền. khi Huyền sang, cậu ta ngỏng cổ dậy ngay. Ngắm nhìn họ chơi với nhau mà anh sướng run người. Giống chim hình như nó nhậy cảm lắm, cứ thấy người đẹp là thích, cứ thấy ai chiều là sướng. Có lần đi chơi cùng cậu, gặp Oanh, người đẹp công ty, cậu cứ cuống cả lên, mổ lung tung. Còn khi gặp Hương, phó gám đốc trung tâm F. cậu ta nhổ bừa bãi ra lồng.
Em vô cùng xa nhớ của anh! Đợt tới thành phố tổ chức thi chim. Em thấy thế nào? Mình có nên vác chim của tụi mình đi thi hay không? Về kích cỡ thì đạt. Lông hơi xù, thì Huyền hứa đã có cách. Néu em đồng ý, anh và Huyền sẽ chuẩn bị chu đáo, luyện tập cho cậu ta để đi thi được giải.
Thôi anh dừng bút đây. Có tiếng chuông. Chắc là Huyền đã tới. Tại sao anh biết ư? Vì chim đã ngỏng đầu lên và bắt đầu hót.
Hôn em ngàn lần.
Anh yêu
( Chim ở đây là con khiếu, hai vợ chồng mua được ở Ngã Tư Sở trước khi cô vợ đi Nghiên cứu sinh ở Nga)
Có 3 nhà du hành vũ trụ chuẩn bị lên tàu con thoi phóng lên mặt trăng. Theo qui định mỗi người chỉ được mang theo 100 kg phục vụ nhu cầu cá nhân. Nhà du hành thứ nhất nói; 'Tớ mang theo vợ tớ', người thứ 2 nói:"Tớ thích đọc sách, tớ mang sách đi'. Người thứ 3 nói:" Tớ nghiện xìgà, tớ mang xìgà đi". Ngày roì khỏi mặt đất, mọi người đều mang theo những thứ mình thích. Sau khi thám hiểm 3 năm trở về. Tàu hạ cánh an toàn, các phóng viên, nhà báo lao đến chân cầu thang quay phim chụp ảnh. Người thứ nhất ra khỏi tàu cùng bà vợ dẫn theo ra 3 đưúa trẻ con và một đứa bế trên tay. Người thứ 2 ra khỏi tàu với đôi kính cận dày cộp, mang trong đầu rất nhiều tri thức như một học giả. Người thứ ba chui ra khỏi tàu tay cầm điếu xìgà to tướng, xô các phóng viên ra hỏi: " Ai có lửa không cho tôi xin".
Một hội nghị bàn về đình sản. Giờ giải lao, người ta thấy có một người ăn mặt theo kiểu võ sĩ, tay xách một thanh gươm lên trước diễn đàn. Một con ruồi bay ngang qua, thanh gươm vung lên như chớp và con ruồi đứt làm hai. Tất cả rất lấy làm thán phục.
Một người khác tiến lên, gươm trong tay. Lại một chú ruồi bay qua. Anh ta vung gươm, con ruồi lập tức bị phân thành tám mảnh, vẫn bay cùng nhau một đoạn. Thật không biết dùng lời nào để nói.
Lại một người nữa lên. Một con ruồi bay qua, anh ta vung gươm, con ruồi lượn mấy vòng rồi bay đi mất. Mọi người cười ồ lên chế giễu.
Khi ấy một người đứng lên: "Thưa bà con, con ruồi vừa rồi không thể có con được nữa vì bộ phận cần thiết của nó đã bị cắt. Chúng tôi thực hiện đình sản cũng nhanh chóng và chính xác như vậy."