Năm 1989, khi bắt đầu thực hiện hợp đồng cung cấp máy tính cho viện HLKH Liên xô, phía LX cử ông Koledin, bí thư sứ quán LX tại Hà nội, đến văn phòng FPT ở 224 Đội Cấn để kiểm tra. Tiếp khách có anh Điệp, viện phó Viên cơ học, viện KHVN (nay là Viện trưởng), anh Lê vũ Kì, Q. giám đốc FPT và tôi. Đầu tiên quân ta mời khách xem Trung tâm máy tính của FPT vơi các chuyên gia cao cấp nhất VN là Nguyễn Chí Công, Thành Nam, Trung Hà, Võ Mai, Cao Bảo. Trung tâm là một phòng 18m2, được trang bị điều hoà BK2000, một máy ổn áp của CHDC Đức do xin được của ViệnKHVN và mọt máy XT Foremost do COTEC cho mượn. Khi khách vào phòng thì các chuyên gia mới cho chạy ổn áp để chuẩn bị mở máy tính. Sau khi chạy được độ 2 phút thì cái ổn áp bắt đâù kêu cọt kẹt, càng ngày càng to, được độ năm phút thì khói đen bốc lên nghi ngút. Anh Kì vội mời khách ra ngoài hút thuốc lá "cho thoáng" và lườm Võ Mai một cú nhớ đời.
Tiếp theo khách hỏi một số vấn đề trong đó có câu:
- Các đồng chí có biện pháp để chống virus không, vì các máy PC của các đồng chí sẽ chỉ dành riêng để cấp cho Ban lãnh đạo của Viện HLKHLX.
- Đồng chí yên tâm, VN có quy định rất ngặt về kiểm dịch, tất cả người và hàng hoá trước khi xuất cảnh đều bị kiểm dịch và chích đủ các loại vac xin. Tôi đi nước ngoài xoành xoạch, thế mà họ còn bắt tẩy giun nữa là máy tính.
Anh Điệp hùng hồn trả lời. Và đại diện của viện HLKHLX cũng rất mãn nguyện
Khi FPT có văn phòng đầu tiên ở 224 Đọi Cấn, tôi ra Bách hoá tổng hợp Tràng tiền xin mua 100m vải để làm rèm cửa. Nhân viên bán hàng nói mặc dù đã bỏ chế độ tem phiếu nhưng mỗi người cũng chỉ đựoc mua 5m thôi. Tôi liền nghiêm mặt yêu cầu cho gặp Giám đốc, cô ta hoảng quá, dẫn tôi đén gặp bà Giám đốc. Tôi dõng dạc tự giới thiệu là trợ lí của anh Vũ Đình Cự, anh hùng Quân đội, người đã phá bom từ trường của Mĩ ở cảng hải phòng để cho tàu LX trở hàng đến VN, trong đó có cả vải do Bách hoá bán. Bà Giám đốc khiếp quá, đồng ý bán, nhưng lại yêu cầu tôi phải cho một giấy giới thiệu của cơ quan, vì "Cũng nhiều người đén đây xưng là Anh hùng và Dũng sĩ lắm anh ạ". Không chút bối rối, tôi móc ngay trong túi một nắm Giấy giới thiệu của Cty FPT có đóng dấu cùng chữ kí của anh Kì, lịch sự hỏi mượn bút của chủ nhà và điền tên mình cùng chức danh Trưỏng phòng Kinh doanh của Cty. Bà Giám đốc sau khi xem kĩ GGT, mừng rỡ nói:
- Ôi, hoá ra cơ quan anh là Cty Công nghệ Thực phẩm (tên cúng cơm của FPT), thế mà anh không nói ngay, thôi, tôi bán cho anh 100m vải, nhưng đến Tết thì anh bán cho tôi 100kg thịt lợn, 50 l nước mắm anh nhé.
Tôi dõng dạc nói:
- Chị yên tâm, đảm bảo cho cán bộ và nhân dân Thủ đô ăn tết đầy đủ, ngon, tiết kiệm lại đảm bảo vệ sinh nhiệm vụ chính trị của cty chúng tôi.
Và đièm nhiên lấy giấy bút viết ngay một lệnh bán hàng cho Bách hoá Tràng tiền thịt lợn, nước mắm theo đúng yêu cầu và dặn Bà Giám đốc là phải trực tiếp liên hệ với cậu Lê Vũ Kì, thư kí riêng của Trưởng phòng kinh doanh để lấy thịt lợn và nước mắm theo giá phân phối nội bộ.
-
Đầu năm 91 FPT mhập khẩu từ Đức 300 xe IFA về cảng Đà nẵng. Tôi phụ trách việc nhận hàng như kiểu Long kho, Thạch sùng bây giờ. Vì sợ mất phụ tùng xe tại cảng nên tôi kéo bạn bè chiến hữu là lính Hải quân đóng tại Đà nẵng, tất cả gần 30 người tham gia vào vụ nhận xe IFA. Để tiết kiệm chúng tôi chỉ thuê 1 phòng trong khách sạn, cả bọn tụ tập tại phòng đó, đến một hai giờ sáng thì tuỳ nghi di tản, người thì chui vào phòng bảo vệ, người thì vào bừa phòng khác (không trả tiền), đại khái lá đại hoạ cho khách sạn. Chiều hôm đó tôi vừa từ cảng về đến khách sạn, cả bọn đang tụ tập trong phòng uống bia, hút thuốc và nói phét thì tay bảo vệ KS vào báo GĐ KS mời tôi lên phòng ông ta để làm việc. Tôi hỏi về việc gì thì anh ta nói rằng chắc tại các anh sinh hoạt quă lộn xộn nên người ta muốn đuổi các anh đi. Tôi nháy mắt với Thọ, đại uý Hải quân, rót đầy hai cốc (loại cốc LX 200ml) whisky và nói:
- Thôi, việc đâu có đó. Chú uống với tôi li rượu, rồi tôi sẽ lên.
Sau khi cạn chén tôi to tiếng quát anh em:
- Thằng nào bép xép về Hà nội để "Ông Già" tao lo lắng, hôm nay thư kí của "ông Già" tao gọi vào nói không được bố láo, ảnh hưởng đến uy tín của ông Cụ.
Thọ phụ hoạ luôn:
- Bọn em có thằng nào gọi điện về Hà nội đâu, chắc mấy thằng khách sạn ba láp gọi thôi. Ngày mai ông kéo cả tàu lên đây đập bể KS, thiến cả ban giám đốc, cho chúng nó chừa thói baláp.
Tay bảo vệ lẳng lặng chuồn. Tôi lững thững lên phòng GĐ và hỏi:
- Có việc gì thế anh? Chắc tại mấy thằng lính của tôi nó quậy quá hả?
- Không có gì đâu. Tôi coi các anh như người nhà mà, các anh cứ tự nhiên, thiếu gì thì bảo các em nó phục vụ cho chu đáo. Chẳng qua thấy anh vào công tác mà chưa có dịp hỏi thăm nên mời anh lên chơi thôi. "Ông Cụ" có khoẻ không?
- "Cụ" dạo này cũng mệt, anh biết đấy, họp hành nhiều quá.
- Hôm nào về Hà nội anh cho tôi gửi lời hỏi thăm "ông cụ" nhé. "Cụ" là quan tâm đén Đà nẵng lắm.
Tôi gật đầu vẻ hiểu biết và bồi thêm:
- Việc quốc gia mà, "Cụ" lo nhất là tình hình Liên xô, có khi không giữ được mất.
Sau đó tôi xin phép về, tay GĐ cứ nài biếu tôi một chai whisky Jhonny Black, "goị là của nhà trồnh được, nể quá tôi đành câm cho ông ta vui lòng.
Đến bây giờ họ vẫn còn thắc mắc không biết ông cụ tôi làm gì.
Một người Nga và một người Anh đang ngồi xem tin tức, người Anh nói:
- Người Mỹ thật giỏi, họ đã đưa được người đàn ông đầu tiên lên mặt trăng, và quãng đường đó thật là xa từ trái đất chúng ta.
Người Nga nói:
- Thế ông không biết người Nga đang chuẩn bị đưa người của họ lên mặt trời sao. Quãng đường đó tất nhiên xa hơn mặt trăng.
Người Anh vô cùng ngạc nhiên:
- Nhưng mặt trời quá nóng để con người có thể lên được đó.
- ồ, người Nga không ngu ngốc như vậy. Họ sẽ không lên mặt trời vào ban ngày, họ sẽ lên đó trong suốt buổi đêm.
Một chú đi lang thang, vào nhà nọ ngủ nhờ. Ông chủ đồng ý:
- Anh có thể ở lại, nhưng ở đây chỉ có vài phòng. Phòng vợ chồng tôi thì không được. Anh có thể ngủ lại ở phòng của bọn trẻ.
- Ngủ với bọn trẻ? Có lẽ không thích hợp!
- Nếu anh không hài lòng, có thể ngủ ở bếp.
Chú thanh niên chui vào bếp, ngủ rất ngon. Sáng dậy, ra đến cổng, gặp một cô gái rất xinh đẹp, hỏi:
- Cô là ai vậy?
- Tôi là con chủ nhà, thế còn anh?
- Tôi thì rõ ràng là một con lừa rồi!
Giáo sư giảng về tác hại của rượu:
- Các anh nhìn đây! Trên bàn là 2 chiếc cốc. Một cốc đựng nước lã, cốc thứ hai, nhìn màu, ai cũng biết, rượu nguyên chất. Tôi làm một thí nghiệm nhỏ.
Bỏ một con giun vào cốc nước lã. Giun bơi lội tung tăng, ra chiều thích thú lắm. Lại cho nó vào cốc rượu. Chú giun chỉ giãy lên vài cái rồi lặng lẽ ra đi.
Cả hội trường im phăng phắc. Giáo sư, mặt đầy thoả mãn, hỏi:
- Mọi người đã thấy rõ tác hại của rượu chưa?
Không ai nói gì.
- Nếu không ai phản đối, tôi sẽ sang ví dụ tiếp theo.
Cuối hàng ghế có một chú lè nhè:
- Cám ơn giáo sư. Chân thành cảm ơn ngài. Có một điều mà bấy lâu nay tôi vẫn không sao giải thích được. Cách đây 10 năm, tôi không hề biết uống rượu. Bụng tôi đầy giun. Còn bây giờ, cuối cùng tôi đã hiểu nguyên nhân ra đi của những chú giun trong bụng!