Quyển 1: Thủy Lạc Thiên. Chương 5: Gặp lại cố nhân, thế sự trêu đùa.
Dịch giả: Hàng Băng Long Biên dịch: Bạch Huyền Vũ Nguồn: Tuchangioi.com
- Lão đại, ngươi ở chỗ này chờ một chút, ta đi trước vào thông báo một lát.
Cẩu Oa cung kính nói.
- Được, ngươi đi trước đi.
Thủy Thiên Nhi đi tới trang viên, tuy rằng nơi đây trông đơn giản, thế nhưng cũng rất lịch sự tao nhã, ngăn nắp sạch sẽ. Từ bên ngoài nhìn vào, ngạc nhiên là không thể nghĩ ra nổi, nơi đây là nơi khất cái tụ tập cư trú. Chỗ này ở bên ngoài thành, tương đối hẻo lánh nhưng là một chỗ ở thật tốt, người bình thường cũng sẽ không chú ý đi tới nơi này.
Thủy Thiên Nhi bước tới phòng khách, nhìn quanh một chút rất lấy làm kinh ngạc, là ai nói khất cái nghèo? Người nghèo mà cái bàn bằng gỗ lim nạm vàng sao ? Ấm trà, chén trà có thể là bạch ngọc sao ? Này… rèm cửa có thể tất cả đều là trân châu sao ? Còn có sàn nhà này có thể là đá cẩm thạch sao ? (BD: Cái Bang giàu thế sao? Mịa, thế mà lão MKP cứ đi xin viện trợ cho bang lão)
Thủy Thiên Nhi rất hưng phấn, tình cảnh như mình phát hiện được một kho bảo vật vậy, xem ra làm khất cái cũng có thể làm giàu đây!
- Vị này chính là tiểu Thiên huynh đệ sao ? Hân hạnh, hân hạnh!
Một trung niên nam tử dáng vẻ có chút mập mạp vén rèm cửa đi ra, nói vài câu khách sáo có vẻ như đang lấy lòng...
- Lão đại, đây là Cung trưởng lão.
Cẩu Oa vội vàng chạy tới giới thiệu.
- Chào trưởng lão! Ta chính là tiểu Thiên.
Thủy Thiên Nhi không kiêu ngạo, không siểm nịnh khẽ nói.
Nàng thấy mặt mũi người nọ trông cũng thật hiền lành, nên trong lòng có chút hảo cảm với hắn.
- Ừm, không sai. Tuy rằng nhìn vẻ mặt không có gì đặc biệt, thế nhưng ngũ quan thanh tú, rất có phong thái, nhất là ánh mắt, trông rất có thần, ắt hẳn là một người rất có cơ trí, quả nhiên là nhân tài hiếm có của Cái Bang, trời sinh làm khất cái!
Cung trưởng lão nhìn Thủy Thiên Nhi mà đánh nửa ngày mới nói được một câu như thế. (BD: Mịa, nhìn gì mà thấy ghê!)
Cái gì gọi là trời sinh làm khất cái? Thủy Thiên Nhi chột dạ, ông trời đã an bài mình theo vị đại thúc này sao? Thủy Thiên Nhi chợt thấy hoang mang, giờ nói cái gì cũng không được, lại nghe nói mình là trời sinh làm tên khất cái, Thủy Thiên Nhi trong lòng cực kỳ khó chịu, thế nhưng khuôn mặt lại biểu hiện ra bên ngoài rất vui sướng nói:
- Trưởng lão quá khen, Thiên Nhi đâu có so được với trưởng lão chứ, Thiên Nhi tư chất ngu dốt, sao có thể nói là nhân tài được!
- Tuổi còn nhỏ, cử chỉ lại lễ phép, khiêm tốn như vậy, Cái Bang thật là may mắn! Không biết Thiên Nhi có nguyện ý ở lại Cái Bang ta không? Nếu như ở lại, ta tin tưởng rằng không quá hai năm là ngươi có thể trở thành trưởng lão rồi!
Cung trưởng lão kích động nói.
- Hả, hai năm nữa sao?
Thủy Thiên Nhi tưởng rằng không lâu nữa là nàng cũng có thể làm tới chức trưởng lão, kết quả phải chờ hai năm...
- Đừng nghĩ rằng hai năm là lâu, ta trải qua ba mươi mấy năm mới có thể trở thành trưởng lão đó! Đệ tử Cái Bang đều là dựa vào tư cách và khả năng cống hiến của mỗi người. Tuy nhiên, hiện tại ta ngoại lệ cho ngươi gia nhập Cái Bang, nếu là người bình thường muốn gia nhập Cái Bang, thì phải qua một năm khảo nghiệm, rồi còn phải nộp phí gia nhập, riêng ngươi thì đang được hưởng thụ đãi ngộ chỉ dành cho khách quý.
Cung trưởng lão kiên nhẫn giải thích cho Thiên Nhi hiểu, đây chính là nhân tài hiếm có, nên nhất định phải bồi dưỡng cho tốt.
- A, thực ra là như vậy sao, vậy có phải là ta cống hiến cho Cái Bang càng nhiều, thì được thăng chức càng nhanh hay không?" Thủy Thiên Nhi đối mặt với Cung trưởng lão, một điểm sợ hãi cũng không có, thong dong nói.
- Ừ, trên lý luận là như vậy. Hàng năm, Cái Bang lấy từ thu nhập của đệ tử, cứ mười phần thì lấy ba để làm hội phí, nếu không đạt được tiêu chuẩn thấp nhất thì sẽ có hình phạt tương đương. Nếu hai năm liên tục không đạt được tiêu chuẩn này, thì sẽ bị trục xuất khỏi Cái Bang. Nếu không phải là thành viên Cái Bang mà tự ý ăn xin, thì Cái Bang huynh đệ có quyền thấy hắn ở đâu thì đánh ngay ở đó.
Cung trưởng lão nghiêm túc nói, thế nhưng trong ánh mắt lại toát ra tia giảo hoạt của một tên trộm…
Thủy Thiên Nhi trong lòng âm thầm kêu may mắn, thật tốt là đã được gia nhập Cái Bang, nếu không thì không biết đã bị đánh thành bộ dạng gì nữa!
- Oh, thực sự là như vậy sao...Cung trưởng lão, ta ở chỗ này không phải muốn làm lãng phí thời gian, ta lập tức ra ngoài làm việc đây!Thủy Thiên Nhi vô cùng hăng hái, nói.
Ngày hôm nay vận khí thật tốt, buổi trưa lại được ăn bánh bao, tinh thần sung mãn, vì mong sớm tới ngày thực hiện được nguyện vọng của phụ thân nên nhất định phải kiếm tiền cái đã!
Hai năm phiêu bạt tại Cái Bang, dựa vào lý luận của Thủy Thiên Nhi, nàng rất ít khi ra tay, các tiểu đệ căn cứ theo sự chỉ đạo của nàng mà hành động, bước đầu đã đạt thành công mỹ mãn, đạt được đến tiêu chuẩn tối cao của Cái Bang từ trước tới nay.
Thủy Thiên Nhi từ một đầu mục tiểu khất cái được tấn chức lên làm đại trưởng lão, mặc dù là tư cách thấp nhất, trưởng lão nhỏ tuổi nhất, thế nhưng phúc lợi cùng với đãi ngộ mà nàng được hưởng là hoàn toàn không giống với những người khác, cùng là địa vị giống nhau nhưng chi phí sinh hoạt không thể so sánh nổi với nàng.
Ngay từ đầu còn có vài người đối với Thủy Thiên Nhi rất không phục, thế nhưng Thủy Thiên Nhi trực tiếp tìm hắn khiêu chiến, kết quả cuối cùng là Thủy Thiên Nhi giành thắng lợi.
Đôi khi Thủy Thiên Nhi lại hoài nghi, chẳng lẽ mình thật là trời sinh làm tên khất cái sao? Đương nhiên là Thủy Thiên Nhi làm tên khất cái chỉ là đùa giỡn một chút cho vui mà thôi, nào ngờ lại tự mình hại mình, mệt nhọc quá xá! Diễn trò a, cách nào cũng đều dùng tới, nói là diễn trò nhưng trên thực tế chính là gạt người.
Trong hai năm nay, tại Tiêu phủ cũng phát sinh không ít chuyện.
- Tuyệt Thành, có phát hiện tung tích Thiên Nhi không?"
Lúc ở Thủy gia khi gặp Thủy Ngạn Thiên, Tiêu Vũ Phong nhất thời nghe được câu nói sau cùng chính là muốn bọn họ sau này chiếu cố Thủy Thiên Nhi cho tốt. Tiêu Phong biết Thủy Thiên Nhi vẫn còn sống. Hai năm nay hắn vẫn một mực tìm kiếm Thủy Thiên Nhi, nhưng vẫn không tìm thấy, có đôi khi ngay cả Tiêu Phong cũng hoài nghi chẳng lẽ Thủy Thiên Nhi đã gặp chuyện gì bất trắc hay sao?
- Vẫn chưa thấy, cũng đã hai năm rồi, nói không chừng...Tiêu Tuyệt Thành cau mày, nói.
Mặc dù Tiêu Tuyệt Thành không thích Thủy Thiên Nhi, thế nhưng hắn cũng không hy vọng nàng đã chết, vì trò chơi còn chưa bắt đầu kia mà!
- Đứa nhỏ này thoạt nhìn không phải là người đoản mệnh, nhất định là sẽ không có việc gì đâu, không nên phí tâm tư, hảo hảo tìm xem.
Tiêu Vũ Phong nhắm mắt lại, phất phất tay, ý bảo hắn đã mệt mỏi. Từ khi Thủy phủ bị diệt môn đến nay, Tiêu thành chủ vẫn luôn canh cánh trong lòng, buồn bực không vui, tự trách mình là thành chủ mà ngay cả bằng hữu của mình cũng không thể bảo vệ tốt, tâm tình cũng không được như xưa.
Tiêu Tuyệt Thành cũng ân cần thăm hỏi hồi lâu rồi sau đó rời đi. Tâm tình của hắn cũng thật là không tốt, muốn đi tìm nhưng tìm thế nào đây. Hiện tại tuy rằng đã trưởng thành, thế nhưng trong tâm vẫn xem là hồng nhan tri kỷ. Trong lòng hắn lại nghĩ đến việc trước đây, Thủy Thiên Nhi kể câu chuyện xưa nói tới lợn rừng và con sóc nhỏ, cũng không biết vì sao, tuy rằng đã qua nhiều năm, thế nhưng hắn vẫn nhớ rõ ràng câu chuyện này.
- Lão đại, ngươi thực sự ra tay sao? Đệ tử Cái Bang nhiều như vậy, không cần phải... Mỗi người đều tâm phục khẩu phục rồi mà, huống hồ ngươi cùng với Tôn trưởng lão đều là đại trưởng lão, hắn không phục thì cũng không có quan hệ gì!"
Cẩu Oa đối với việc Thủy Thiên Nhi thi đấu rất không hài lòng, việc gì phải thi đấu cho khổ cơ chứ.
Thủy Thiên Nhi lại nghĩ khác, muốn Cái Bang phát triển tốt, cần phải có nhiều người ủng hộ, mà muốn cho đệ tử bình thường phục ngươi, trước hết phải để cho bọn họ chân chính hàng phục, đây là phương pháp hữu hiệu nhất, nhanh nhất và tiện lợi nhất.
- Ôi, Cẩu Oa, ngươi theo ta lâu như vậy, như thế nào lại không có điểm giác ngộ nào cả thế? Thủy Thiên Nhi trầm giọng tiếc hận nói.
- Lão đại...Cẩu Oa lúng túng.
Cẩu Oa tuy rằng đầu óc không được thông minh như Thủy Thiên Nhi, nhưng là người rất thành thật, cho nên đến bây giờ vẫn còn không biết Thủy Thiên Nhi là một nữ nhi, vẫn xem Thủy Thiên Nhi là lão đại huynh đệ của mình, nếu như hắn biết Thủy Thiên Nhi là một nữ tử thì không hắn sẽ phản ứng như thế nào nữa.
- Người kia là ai?
Thủy Thiên Nhi chỉ vào một nam tử trẻ tuổi đang cưỡi một con ngựa trắng, một người có dáng vẻ tuấn mỹ phi thường với một đôi mắt sâu không thấy đáy, nàng có cảm giác thấy rất quen thuộc, thế nhưng lại không nhớ nổi đã gặp nhau ở đâu.
- Lão đại, ngươi lầm rồi! lầm rồi! Ngươi nói ta không có kiến thức, nhưng hiện tại nên đến phiên ta nói ngươi không kiến thức à nha?
Cẩu Oa chưa kịp nói tên kia là ai, thì nam tử kia cũng đã đi tới.
Nam nhân này trông anh tuấn, tuy rằng không nên đến mức hoàn mỹ, nhừn không quản là nam hay nữ nếu chứng kiến tướng mạo như vậy phỏng chừng đều điên cuồng cả lên, nhất là cặp mắt kia, hình như là đang nhìn mình, Thủy Thiên Nhi trống ngực đập mạnh. Điều này cũng không phải quan trọng, quan trọng là hắn cầm trong tay một túi bạc lớn, không phải tiền đồng, là bạc a, ngân quang lóng lánh ánh bạc, hơn nữa đang cách mình càng ngày càng gần, ánh mắt nam tử bây giờ rất ôn nhu, nước miếng Thủy Thiên Nhi như muốn chảy ra, bên trong đôi mắt màu hồng phấn phỏng chừng cách một tầng bụi bặm cũng không che giấu được...
- Cô nương, xem ra đã vài ngày ngươi không ăn gì đúng không? Nếu ngươi không ngại, thì theo ta về phủ, tại hạ nhất định sẽ chiếu cố cô nương thật tốt...
Thủy Thiên Nhi một chữ “đồng ý” vẫn chưa nói ra, đã thấy mỹ nam giơ tay lướt qua mình, thân hướng phía sau mình, đem bạc cho mình rồi còn ve vãn dụ dỗ.
Đây thật là một nữ tử xinh đẹp, tuy rằng trên người thoạt nhìn “hơi” bẩn, thế nhưng khí chất xuất chúng, vóc người lại càng ngon lành, cảm giác tựa như hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nếu cô ta không có chút công phu miệng lưỡi, có khi đã sớm bị người ta đánh cướp.
Nhưng mấu chốt của vấn đề không phải ở điểm này, đống bạc kia rõ ràng phải là của Thủy Thiên Nhi, như thế nào có thể cứ như vậy cho người khác chứ?!.
Thủy Thiên Nhi nổi giận đùng đùng, rất muốn phát hỏa, nhưng khi nhìn hắn lại không thể phát tiết được, chỉ cảm thấy hai mắt đều muốn phun ra lửa, tuy nhiên tên nam tử hình như không thèm để ý tới, bàn tay trực tiếp hướng tới Thủy Thiên Nhi, xem Thủy Thiên Nhi cứ như không khí vậy, khóe miệng hé cười mỉa mai, giống như là đang châm chọc nàng. Một cảm giác rất quen thuộc, nhưng mà càng quen thuộc thì trong lòng Thủy Thiên Nhi lại càng cảm thấy khó chịu, loại người gì đây, thực sự là một kẻ bại hoại, là cặn bã của xã hội, tại sao ngay cả loại người này cũng có chứ?!!
Thì ra là người như vậy, Thủy Thiên Nhi ta thua trận đấu ngày hôm nay...
- Lão đại...
Cẩu Oa sợ hãi nhìn Thủy Thiên Nhi, rất sợ nàng khó chịu, tự đánh mình để giải nguy.
- Đại cái gì đại! Nói mau, xú nam nhân kia là ai?
Thủy Thiên Nhi khi nói ra những lời này, nhưng thật không ngờ trên thực tế nàng mới chính là xú...
- Hắn chính là thiếu chủ Tiêu Tuyệt Thành đó... Ách! Mà hắn ta gọi trưởng lão là mỹ nữ nha...ngươi…ngươi không phải là...???
Cẩu Oa nhìn thấy ánh mắt sát nhân của Thủy Thiên Nhi thì thanh âm hạ xuống càng lúc càng nhỏ, cuối cùng trở nên yếu ớt như con ruồi vo ve.
- Hắn là Tiêu Tuyệt Thành? Thảo nào ta cảm thấy hắn nhìn rất quen mắt, hóa ra là tên hỗn đãn - Tiêu Tuyệt Thành!
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Điệp Vũ
Dịch giả: Mai Kiếm Phong
Biên tập: Thiên Tôn
Nguồn: Tuchangioi.com
Tiêu Tuyệt Thành Tiêu thiếu chủ cũng là nhân vật phong vân ở Thủy Lạc thành, truyền thuyết ở Thủy Lạc thành chính là Tiêu thiếu gia này hoàn toàn là một tên bại gia tử, tuy rằng bộ dáng như tiên, nhưng sự thật lại là một ác ma. Mĩ nữ ở nơi nào hắn liền xuất hiện ở nơi đó, hơn nữa lại khiến vài mĩ nữ yêu thương nhung nhớ. Đích xác bình thường nữ nhân rất khó chống cự đôi mắt đào hoa câu hồn kia, còn có những chiêu thức võ công cũng vô cùng đẹp mắt, cho nên dù biết Tiêu Tuyệt Thành là một tên đại sắc lang, nhưng cũng không kìm lòng được mà bị mê hoặc, đến cuối cùng vì bị hắn vứt bỏ mà khối người tự tử, đến nay có không biết bao nhiêu hoàng hoa khuê nữ lọt vào tay hắn, thật sự là nghiệp chướng a (DG: Hắc hắc BHV cẩn thận nha). Cũng có đồn đãi nói rằng Tiêu Tuyệt Thành ăn tạp, vô luận trai gái, chỉ cần được coi trọng, vậy đều không trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Còn có người nói, hiện tại thành chủ thân thể không tốt, chính là bởi hắn chọc cho tức giận, thành chủ phu nhân nhiều năm trước đã quy tiên phỏng chừng cũng là do tức chết.
Thủy Thiên Nhi cũng nghe được đồn đại như vậy, vốn nàng không tin, nói thế nào Tiêu Tuyệt Thành cũng là vị hôn phu của nàng, nhưng hôm nay thấy Tiêu Tuyệt Thành đối xử với mình như vậy, Thủy Thiên Nhi đã tin hoàn toàn, hắn là một tên nhất cá sắc khôi ( DG: Dâm từ trong bụng mẹ) ! Thủy Thiên Nhi trong bụng đã âm thầm rủa hắn cả vạn lần.
Oan gia ngõ hẻm a, như thế nào lại đụng phải hắn? Vận khí không tốt, chỉ biết than cho bản thân xui xẻo.
"Lão đại, hay chơi tiếp đi? Hiện tại là giữa trưa, còn một lúc nữa mới là chính ngọ, nói không chừng có thể thắng được Vãn Tình lão đầu vài ván!" Cẩu Oa nghĩ đến Thủy Thiên Nhi thua trận, trong lòng lại không thoải mái, muốn cổ động Thủy Thiên Nhi một chút.
"Ngươi thì biết cái gì, vừa rồi nhiều bạc như vậy, đều hiến cho Vãn Tình, ta thua liền 10 ngày cũng không mất nhiều như vậy!" Nói đến đây, Thủy Thiên Nhi trong lòng lại đem Tiêu Tuyệt Thành ra mắng cẩu huyết lâm đầu, từ lúc đó đến chính ngọ đều mắng tên bại gia tử Tiêu Tuyệt Thành.
"Ôi, ai không có mắt như vậy?" Không biết ai đi lại vội vã mà đụng phải Thủy Thiên Nhi, bởi vì Thủy Thiên nhi còn nhỏ, bị đụng liền ngã trên mặt đất. Đau đến nhe răng trợn mắt.
"Lão đại, người sao vậy? Không có việc gì chứ?" Cẩu Oa nhất thời thất thần, không chú ý tới Thủy Thiên Nhi, nghe Thủy Thiên Nhi la thất thanh mới phát hiện nàng bị ngã xuống đất, vì vậy vội vàng chạy tới đỡ nàng dậy, xem có bị thương hay không.
"Không có việc gì......." Thủy Thiên Nhi ngoài miệng thì nói không việc gì, trên người lại một trận đau nhức, nàng không khỏi hoài nghi có hay không bị gãy vài cái xương sườn. Sờ lại thì phát hiện, chết, trên người không còn thánh thủy lệnh !
Nhất định là kẻ vừa rồi trộm đi, Thủy Thiên Nhi chạy đuổi theo người vừa rồi đụng phải mình.
"Mọi người, mau giúp đuổi theo người vừa đụng phải ta, có trọng thưởng!" Thủy Thiên Nhi vừa chạy vừa hô to mượn sức quần chúng, cũng quên cả đau đớn trên người, đây chính là khu vực sầm uất, làm sao dễ truy tìm một người ngay cả mặt mũi còn không biết? Người kia giống như là bốc hơi, Thủy Thiên Nhi bọn họ tìm thế nào cũng không thấy, một đám người đều là tay không mà quay về.
Thủy Thiên Nhi rất muốn khóc, hôm nay không biết bị cái gì ám? Sao chuyện tồi tệ nhất lại xảy đến với mình? Thánh thủy lệnh chính là tín vật của Huyễn Thủy môn a, không có Thánh Thủy lệnh làm sao ăn nói với Huyễn Thủy môn? Cái đó còn chưa tính, quan trọng là Thánh Thủy lệnh mà do phụ thân giao cho, nàng không thể phụ sự kì vọng của phụ thân a!
"Lão đại, bây giờ làm gì? " Cẩu Oa cúi đầu. Hắn áy náy vì mình không bảo vệ được Thánh Thủy lệnh.
Thủy Thiên Nhi không nói gì. Chỉ yên lặng đi về phía trước. Mãi cho đến Vị Nhiên trang cũng không mở miệng nói câu nào.
Vị Nhiên trang là tổng bộ của Cái bang ở Thủy Lạc thành, hiện tại Thủy Thiên Nhi ở đây, hơn nữa còn có phòng riêng. Thủy Thiên Nhi bình thường cũng không đi ăn xin. Chỉ cần kiếm đủ tiền là được, hôm nay nếu không phải Thủy Thiên Nhi đáp ứng thi đấu, cũng sẽ không ra ngoài ăn xin. Hai năm nay, tuy tiền không kiếm được nhiều, nhưng trừ tiền thuê nhà cùng với phí sinh hoạt vẫn dư ra khoảng một ngàn hai trăm lượng bạc. Đã xem như tiểu phú bà. Đừng xem thường 1 ngàn 200 lượng này, nơi đây giá cả rất thấp, một lượng bạc tương đương với một ngàn văn tiền, một văn là một tiền đồng, giá bánh bao chỉ là hai văn tiền một cái. Bánh mì một văn một cái. Nếu ngày ngày chỉ ăn bánh mì, mỗi ngày cần ba văn tiền........ Cứ vậy mà tính mười lượng bạc đủ cho cả gia đình bình thường ăn trong một năm. Ngoài bánh mì còn có thể thường xuyên ăn thịt, cá, mua quần áo. Cho nên mới nói, Thủy Thiên Nhi cũng là một tiểu phú bà.
Trừ Kiều Lộ bang chủ phân đàn cái bang tại Thủy Lạc thành ở trong Vị Nhiên trang, các vị trưởng lão đều ra ngoài thuê nhà, một ngày ba bữa cơm trừ bữa sáng còn hai bữa kia đều phải trả tiền, đừng nói là xã hội thối nát. Đây là sự thật. Bất quá Thủy Thiên Nhi thường xuyên cấp cho Kiều bang chủ một ít tiền coi như là có. Cho nên tiền thuê nhà hay phí sinh hoạt tính theo năm. Hơn nữa so chỗ ở của dân thường còn thoải mái hơn.
Tục ngữ nói việc tốt không qua nổi cánh cửa, việc xấu truyền xa ngàn dặm, cuộc đấu Vãn Tình cùng tiểu khuất cái kia trở thành sự tích, một hồi đã được mọi người bàn tán xôn xao. Cho nên khi Thủy Thiên Nhi trở về mọi người đều chằm chằm nàng, có đồng tình, có vui sướng khi người khác gặp họa, có bỏ đá xuống giếng. Một đường đi về, tâm trạng Thủy Thiên Nhi ngày càng kém.
Tuy rằng Thủy Thiên Nhi bình thường đối nhân xử thế không tồi. Nhưng dù sao cũng còn nhỏ, thiếu kinh nghiệm khó thu phục nhân tâm. Hơn nữa những người này cũng không biết nàng đối tốt với họ, cho nên trong bang còn có kẻ nhân nàng gặp nạn mà chê cười.
Thủy Thiên Nhi cảm thấy mình hôm nay thật sự là đại hạn, không khỏi nhớ tới Tiêu Tuyệt Thành, ai, nhớ tới hắn lại đầy bụng tức! Nàng thậm chí cảm thấy bản thân xúi quẩy là vì tình cờ gặp Tiêu Tuyệt Thành quỷ xui xẻo này, vì thế trong lòng mắng hắn không biết bao nhiêu lần (DG: Người ta nói cô gái mà nhớ tới một chàng trai hơn 10 lần trong một ngày vậy.........)
"Tiêu Tuyệt Thành, sau này ta nhìn thấy ngươi một lần liền rủa ngươi một lần !" Thủy Thiên Nhi trong lòng nghĩ " Hiện giờ quan trọng nhất là tìm được Thánh Thủy lệnh, nhưng phải tìm từ đâu? Hiện tại Thành Thủy lệnh vẫn là một bí mật, đệ tử Cái bang không được dùng, ai, dựa vào chính mình sức lực một người, cơ hồ như mò kim đáy biển, chỉ một chữ, khó a!"
Thủy Thiên Nhi muốn thay quần áo, tắm rửa một cái, kết quả vừa mới cởi một nửa liền phát hiện ngọc bội do Minh Vương cấp cho không thấy đâu, mất lúc nào Thủy Thiên Nhi cũng không biết, nhất thời luống cuống chân tay. Thánh Thủy lệnh đã mất Thủy Thiên Nhi còn có thể bình tĩnh, dù sao đó cũng là vật ngoài thân, nhưng miếng ngọc bội do Minh Vương cấp, có chết cũng phải tìm về ! Đầu óc Thủy Thiên Nhi hoàn toàn trống rỗng, khí huyết xông lên não, hai mắt tối sầm, ngã vật xuống đất.
"Thủy Thiên Nhi, ngươi cũng quá sơ ý, cư nhiên đánh mất ngọc bội hộ thân mà bổn tọa đưa cho! " Thanh âm của Minh Vương vang lên trong đầu Thủy Thiên Nhi.
Thủy Thiên Nhi không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ ngất lại chết luôn?
"Ngươi còn sống, không cần lo lắng. Bất quá nếu ngươi trước khi tìm lại được ngọc bội không xuất gia tĩnh tu, sẽ bách bệnh triền thân ( Trăm bệnh quấn thân ), cuối cùng thần tiên cũng vô pháp cứu ngươi !" Minh Vương nghiêm khắc nói.
"Ta làm sao mới tìm được ngọc bội đây?" Thủy Thiên Nhi vội vàng, nếu cả đời không tìm được ngọc bội, cả đời phải xuất gia a?
"Ngọc bội này là vật không thuộc về nhân gian, trên mình có linh tính, chỉ cần thời cơ thích hợp, nó sẽ xuất hiện......." Thanh âm Minh Vương ngày càng nhỏ.
"Nhưng mà........ cái gọi là thời cơ kia là bao lâu a?" Thanh âm của Minh Vương đã hoàn toàn biến mất, Thủy Thiên Nhi cũng không giải đáp được vấn đề của mình.
Minh Vương vừa đi, Thủy Thiên Nhi cũng tỉnh dậy, tuy lúc này đã là đầu mùa xuân, nhưng thời tiết vẫn có chút lạnh, Thủy Thiên Nhi nằm trên mặt đất chỉ cảm thấy một trận hàn khí. Mở to mắt, phát hiện đã là buổi tối, Thủy Thiên Nhi đã dặn bọn Cẩu Oa nếu không có việc gì khẩn cấp, đừng làm phiền nàng, cho nên nàng vẫn cứ nằm trên đất như vậy mà không ai biết.
Đứng dậy cả người run một trận, hắt-xì một cái, Thủy Thiên Nhi cảm giác thân thể mình quả nhiên không bằng trước, trước kia Thủy Thiên Nhi cơ hồ không bị bệnh gì, vẫn luôn khỏi mạnh, hẳn là vì có ngọc bội, hiện tại không có, bệnh cũng đã bắt đầu tới. Xem ra tránh không được, ngày mai kiếm một cái am ni cô xuất gia.
Thủy Thiên Nhi lê bước đi đến bên giường, khí lực cởi y phục tắm rửa đều không có, trực tiếp nắm luôn xuống giường.
Hoàn hảo Thủy Thiên Nhi cũng đã tập thói quen ở bẩn, trước kia làm tiểu khất cái có thời điểm hai tháng không tắm rửa ( DG: Oh my god !!), cả người đều phát ra mùi hôi hám.
Thủy Thiên Nhi ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh. Lúc này bọn Cẩu Oa cũng đã sớm ra ngoài ăn xin, nàng dặn dò một tên đệ tử, húp một chút cháo, không để ý đến chút mê muội đầu óc liền rời khỏi Vị Nhiên trang hướng Thủy Nguyệt am đi tới.
Thân mang bệnh, nếu bình thường chỉ cần một canh giờ là có thể đi tới, Thủy Nhiên Nhi mất cả một buổi chiều, thẳng đến hoàng hôn mới nhìn thấy Thủy Nguyệt am, trước kia đâu có cảm thấy Thủy Nguyệt am xa như vậy?
Thủy Thiên Nhi toàn thân vô lực, còn không kịp gõ cửa đã ngã sấp xuống cửa am.
"Tiểu cô nương, cô tỉnh chưa?" Một giọng nói hiền lành ôn nhu vang lên, khiến Thủy Thiên Nhi không khỏi nhớ tới mẫu thân. Nhất thời không khống chế được mình mà rơi nước mắt.
"Tiểu cô nương, cô làm sao vậy?" Thủy Thiên Nhi nghe được lời này lau khô nước mắt, ngước đầu nhìn người trước mặt. Một thân tố y màu trắng, trên đầu quấn một cái khăn trắng ( mũ ni cô ), mặt múi hiền từ, diện mạo bình thường, đôi mắt như mắt, nhưng bình tĩnh không chút gợn sóng, tóc đã bạc trắng, khiến cho người ta có cảm giác an tường. Thủy Thiên Nhi biết đay là vị sư thái đức cao vọng trọng Tịnh Vân sư thái.
"Sư thái, phụ mẫu con đều đã mất, vốn lưu lạc đầu đường xó chợ, nhưng sau có người chỉ cho con bái sư thành môn hạ phật tổ, hi vọng sư thái có thể lưu con lại." Thủy Thiên Nhi cầu khẩn nói.
"Tiểu cô nương con trần duyên chưa dứt, nhưng có chút cơ duyên với phật môn. Ta cứ thu con làm tục gia đệ tử đi, chờ cơ hội có thể hoàn tục." Tịnh Vân sư thái chậm rãi nói, ngữ khí bình thản, xem ra không chút dao động, đúng là có một phen tu vi.
Quyển 1: Thủy Lạc Thiên.
Chương 7: Tu thân dưỡng tính, thiên tao trêu đùa
Dịch giả: Mai Kiếm Phong
Biên tập: Thiên Tôn
Nguồn: Tuchangioi.com
Thủy Thiên Nhi về sau đều ở Thủy Nguyệt am tịnh tâm tu dưỡng, ngẫu nhiên cũng có chút bệnh tật, nhưng tâm tình bình thản, cũng không phiền lòng suy nghĩ chuyện này nữa.
Thời gian như thoi đưa Thủy Thiên Nhi đã 18 tuổi. Hiện tại nàng đã trở thành một cô nương duyên dáng yêu kiều, mặt hoa da phấn, nhìn qua cũng là một đại mĩ nữ, tuy còn chút ngây thơ, nhưng lại mang vẻ đẹp hồn nhiên, không còn bóng dáng........tiểu khất cái lôi thôi lếch thếch ngày xưa nữa. Bất quá để giảm bớt phiền toái Thủy Thiên Nhi khi xuất môn đều cải nam trang, cho nên mỗi lần Cẩu Oa nhìn đến đều một phen cười nhạo nói Thủy Thiên Nhi không giống một Đại lão gia.
Thủy Thiên Nhi đã từ nhất túi tiểu trưởng lão thuận lợi lên làm một trong Bát đại trưởng lão, sau đó trở thành phó bang chủ phân đàn Thủy Lạc Thành, chính vì cái bang có truyền thống những người trẻ tuổi có cống hiến thường được làm phó bang chủ! Thủy Thiên Nhi đôi khi ngẫm lại cũng cảm thấy đắc ý, mình thế cũng được làm phó bang chủ mới tài chứ?
Thủy Thiên Nhi tuy rằng vẫn ở Thủy Nguyệt am, nhưng khi nhàm chán cũng xuống Vị Nhiên trang hỏi thăm một chút, tổng kết ra một quyển khất thảo bí kíp ( phương pháp ăn xin). Đối với những tiểu đệ của mình, Thủy Thiên Nhi tự nhiên là miễn phí tặng cho, người có quan hệ tốt, 40 lượng, người không quan hệ, toàn bộ đều 200 lượng một quyển, hơn nữa còn giới hạn số lượng, hàng năm chỉ bán một quyển, rất nhiều người muốn mua mà không ai bán ! Đừng xem nó mỏng manh chỉ hơn 10 trang, đối với Cái bang đệ tử mà nói chính là Cái bang nhất bảo, cho nên dù đắt tiền, vẫn có nhiều người đặt mua. Bởi giá cả đắt đỏ, Thủy Thiên Nhi cũng không lo nghĩ chuyện ngoài ý muốn xảy ra, mọi người đều ích kỉ, chẳng có ai dùng tiền của mình lại cho người khác xem, đều là giấu giấu giếm giếm, sợ bị trộm mất, mà nếu bán lại, tuyệt đối đòi giá gấp đôi, cho nên tất cả đều cảm thấy quyển sách này vô cùng kì diệu, thậm chí có người vì muốn có quyển sách này mà chém giết lẫn nhau. Bất quá, những người này đều là do Thủy Thiên Nhi an bài diễn kịch, mục đích chỉ có một. ( DG: Hắc hắc lăng xê, scandal )
Từ lúc [ Khất thảo tam thập lục ] ngang trời xuất thế, sau trong Cái bang đại danh ' Thiên Lý ' vang vọng đất bắc trời nam, nếu Thủy Thiên Nhi không ở trong Thủy Nguyệt am, có khi đã dương danh thiên hạ. Cũng không biết tin tức từ đâu truyền ra, thế nhưng có người đồn đại Thiên Lý kì thật là một tiểu thư khuê các, còn nói là tuyệt sắc mĩ nữ; một số còn nói là một thần đồng, người xấu xí, cụt tay, lưng còng. Hiển nhiên khác xa so với sự thật, có lẽ là do Thủy Thiên Nhi tự mình tung ra để lừa gạt. Bất quá việc này bàn luận lâu cũng nhàm chán, nhân sĩ giang hồ thăm dò tin tức của Thủy Thiên Nhi, thật sự là vô khổng bất nhập ( không nơi nào không có).
Thủy Thiên Nhi ở Thủy Nguyệt am, cả ngày chỉ là ăn chay niệm phật, nhàm rỗi thì tưới hoa, trồng rau, ngày qua ngày thật yên bình, thực thích thú, việc Ngọc Bội cũng không chút tin tức, nên Thủy Thiên Nhi cũng không sốt ruột. Về phần Thánh Thủy lệnh, Thủy Thiên Nhi đã có được tin tức, nói là trong tay của Huyễn Nguyệt môn chủ, bất quá Huyễn Nguyệt môn không ở Thủy Lạc thành mà ở phía bắc Tuyết thành, hành tung bất định, muốn tìm được cũng cần một phen công phu, cho nên Thủy Thiên Nhi cũng không vội vàng, dù sao đệ tử Cái Bang cũng trải rộng khắp thiên hạ, tin tức tuyệt đối nhanh nhạy, Thủy Thiên Nhi đã nghĩ ngày nào đó chính mình làm bang chủ, nhất định phải lập ra một câu lạc bộ tin tức, chuyên môn thu thập tình báo, đó cũng là nguồn thu nhập khổng lồ a.
Hiên tại đã đến thời gian học chữ, Thủy Thiên Nhi vừa ăn điểm tâm xong, mở [ Kim cương kinh ], mài mực, sau đó bắt đầu chép kinh văn.
"Tuyệt thế mĩ nữ trong truyền thuyết, cũng chỉ thế này thôi !" Một thanh âm quen tai âm trầm mị hoặc truyền tới, Thủy Thiên Nhi đang chuyên tâm viết kinh văn, không chú ý có người tiến vào, bị giật mình, liền đánh rơi bút, nghiên mực cũng bị nghiêng đi, bắn tung tóe.
Thủy Thiên Nhi ở Thủy Nguyệt am, hàm dưỡng tương đối cao, vốn còn không muốn tính toán sự vô lễ, nhưng vừa ngẩng đầu đã tức giận.
" Ta và ngươi phạm hướng hay sao? Như thế nào mỗi lần gặp ngươi đều không gặp chuyện gì tốt! Tên sao chổi! Tiêu Tuyệt Thành chết tiệt!" Thủy Thiên Nhi oán thầm, ngoài mặt vẫn duy trì bình thản, âm thanh ôn hòa nói:" Không biết vị công tử này là ai? Chẳng lẽ không biết đây là phòng của bần ni sao? Công tử tự ý xông vào, sự là không hợp lý?"
"Nga? Vậy sao, nhìn từ bên ngoài, mỗi gian phòng đều giống nhau, tại hạ tự nhiên là không biết nhiều như vậy." Tiêu Tuyệt Thành nhíu mày. Trên mặt tựa hồ cười như không cười.
"Công tử, vậy câu nói kia là có ý gì? " Thủy Thiên Nhi trong lòng mắng thầm một phen.
"Câu nói nào? Tại hạ có nói qua cái gì sao?" Tiêu Tuyệt Thành nhíu mày suy nghĩ " Nga, nghĩ ra rồi. Cô nương cảm thấy tại hạ nói có gì không đúng sao? Không nghĩ tới Thiên Nhi cô nương lại không tự tin vào bản thân như vậy."
"Người muốn sống tốt đương nhiên phải tự tin......." Không đúng. Thủy Thiên Nhi đột nhiên phản ứng lại. Mình đang chất vấn hắn, như thế nào lại trở thành hắn trêu chọc mình? Quay trở về đề tài chính:" Công tử nói không biết phòng của ai sao?"
"Đúng vậy, ta quả thật không biết phòng của ai. Tiến vào mới biết, có gì không đúng sao?" Tiêu Tuyệt Thành nói như mình có đạo lý, bộ dạng lo lắng, người không biết lại tưởng Thủy Thiên Nhi nói oan cho người tốt.
"Vị công tử này chẳng lẽ không biết bên trong am đều là nữ quyến sao? Huống hồ bần ni của đã đóng. Chẳng lẽ công tử không biết gõ cửa trước khi vào sao?" Thủy Thiên Nhi ánh mắt bốc hỏa, không giữ nổi bình tĩnh nữa, khuôn mặt có chút méo mó.
"Tại hạ không có tiến từ cửa vào, chẳng lẽ cô nương không thấy tại hạ là từ cửa sổ tiến vào sao?" Tiêu Tuyệt Thành nói như một chuyện đương nhiên, bày ra biểu tình ngơ ngác. Thủy Thiên Nhi dù hàm dưỡng cao, cũng không chịu nổi nữa.
" Ngươi hại ta mực rơi tung tóe bắn vào người, còn cưỡng từ đoạt lý, mau ra ngoài!" Thủy Thiên Nhi tức giận nói.
"Chậc chậc, vẫn là cọp cái......Bộ dạng như vậy, sau này làm sao gả được cho ai?" Tiêu Tuyệt Thành thần sắc đồng tình nhìn Thủy Thiên Nhi.
"Ngươi......" Thủy Thiên Nhi nhắm mắt hít sâu, nếu không nhất định hắt mực vào người hắn, ăn miếng trả miếng.
"Thiên Nhi muội muội, không nghĩ tới vị hôn thể của ta lại thiếu đức hạnh như vậy! Thật thất vọng!" Tiêu Tuyệt Thành bộ dạng giọng nói vô cùng đau khổ, nhưng bộ mặt lại thản nhiên cùng tự đắc, một chút cũng không có ý đau khổ.
"Ngươi ?!" Thủy Thiên Nhi tỏng lòng cả kinh, hắn sao biết được? Hắn vì sao biết mình? Thủy Thiên Nhi bỗng cảm thấy khủng hoảng.
"Thiên Nhi muội muội không cần kinh hoảng, chỉ cần muội đáp ứng ta một việc, ta đáp ứng không đem thân phận muội nói ra, bằng không bị giết người diệt khẩu, chính là không liên quan gì đến ta a !" Tiêu Tuyệt Thành lập tức đến phía sau Thủy Thiên Nhi, nói.
"Ngươi muốn làm gì?" Thủy Thiên Nhi kinh hãi, Tiêu Tuyệt Thành có võ công, nàng chính là tiểu nữ tử trói gà không chặt, nếu hắn làm ra cái hành động gì, Thủy Thiên Nhi cũng không thể chống cự, huống hồ phòng của nàng ở nơi hẻo lánh, ban đầu Thủy Thiên Nhi coi tọng nó thanh tịnh, giờ nếu phát sinh cái gì, kêu trời không biết, kêu đất chẳng hay a.
"Muội nói ta muốn làm cái gì?" Tiêu Tuyệt Thành từ phái sau ôm lấy Thủy Thiên Nhi, vùi mặt vào cổ nàng nói.
"Ngươi không được làm bậy, ta không sợ ngươi." Thủy Thiên Nhi răng run cầm cập.
"Ha ha, nhìn bộ dạng muội kìa, quần áo đều là ni cô, bộ ngực nhỏ như vậy, muội nghĩ ta có hứng thú sao?" Tiêu Tuyệt Thành đột nhiên bông Thủy Thiên Nhi ra, giọng nói tràn ngập trêu tức.
"Ngươi, ngươi............ngươi......hỗn đản!" Thủy Thiên Nhi tức giận cả nửa ngày mới mắng ra một câu.
"Muội sao biết ta là hỗn đản? Rất nhiều mĩ nữ cũng nói ta như vậy, bất quá cuối cùng đều nằm dưới thân của ta. Nhưng đều là đẹp hơn muội, đáng tiếc....." Tiêu Tuyệt Thành tà ác cười nói.
"Ngươi vô sỉ!" Thủy Thiên Nhi chỉ biết sau khi Tiêu bá bá qua đời hai năm trước, Tiêu Tuyệt Thành liền hoang dâm vô độ, vừa ta vừa chính, thiên ác khó phân. Bất quá, nghe là một chuyện, nhìn thấy lại là chuyện khác.
"Nói chính sự, ta chỉ muốn ngươi đi tìm Trình Tiêu, làm cho hắn lấy ngươi!" Tiêu Tuyệt Thành không chút cảm tình nói.
"Ta vì cái gì phải làm thế?" Thủy Thiên Nhi khinh thường nói.
"Nếu ta nói, vì ta đưa ngươi một vạn hai trăm lượng hoàng kim?" Tiêu Tuyệt Thành đi đến bên cửa sổ, vịn tay vào bên thành cửa, nói.
"Một vạn hai trăm lượng hoàng kim ?!" Thủy Thiên Nhi nuốt một ngụm nước miếng, mắt trợn trừng, một vạn hai trăm lượng hoàng kim là khái niệm gì? Mười hai vạn bạc trắng a ! Thủy Thiên Nhi làm khất cái mười mấy năm, buôn bán lời không đến hai vạn bạc trắng! Bản thân không còn mấy cái mười mấy năm a? Nếu có một vạn hai trăm lượng hoàng kim, Thủy Thiên Nhi có thể bắt đầu sự nghiệp, coi như không phụ kì vọng của phụ thân.
"Thế nào? Suy nghĩ xong chưa?" Tiêu Tuyệt Thành đi thẳng đến bên cái bàn ngồi xuống, toa nhã cầm lấy chén trà ngửi xong nhíu nhíu mày, nói:" Ngươi nghèo vậy sao? Lại dùng ngõa phiến trà?"
"Vì sao là ta?" Chuyện tố như vậy, vì sao lại rơi trúng đầu mình? Thủy Thiên Nhi nghi hoặc hỏi.
"Bởi vì các mĩ nữ khác ta đều luyến tiếc, tuy rằng ngươi không thông minh, nhưng cũng đủ đối phó với Trình Tiêu." Tiêu Tuyệt Thành dùng ngón tay thon dài lấy một viên đường anh đào, bỏ vào ly trà, nhấp một chút, nói:" Thật ngọt!"
"Ngươi cảm thấy giải thích đó hợp lý sao? Thành chủ đại nhân?" Thủy Thiên Nhi liếc mắt nhìn Tiêu Tuyệt Thành một cái, trong long mắng :" Cái đồ đạo tặc, bổn cô nương không ngốc như ngươi đâu!"
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
“Còn nữa, ngươi chính là sự lựa chọn thích hợp nhất. Nếu ta đoán không sai, ngươi chẳng phải cũng rất muốn tìm được hắn sao? Hai bên cùng có lợi, sao lại không làm?” Tiêu Tuyệt Thành nở một nụ cười thật gian trá.
“Ta vốn không quen hắn, sao có thể tìm hắn? Thành chủ đại nhân thật hay nói giỡn.” Thủy Thiên Nhi thắc mắc, hắn làm sao biết được chuyện này?
“Ha ha, nghe nói Trình Tiêu không những trẻ mà tiền tài còn vô số, là Huyễn Nguyệt môn môn chủ, bao nhiêu cô nương khuê tú liều mạng muốn hắn yêu mà không được, ta nghĩ người như vậy, hẳn sẽ phù hợp với khẩu vị của Thiên Nhi a?” Tiêu Nguyệt Thành lấy khăn lau tay, vừa hơi ngẩng đầu, ngạo nghễ nhìn Thủy Thiên Nhi.
“Chỉ vậy sao? Ngươi như thế nào biết ta chắc chắn sẽ đáp ứng? Lại làm sao biết được hắn sẽ thích người như ta?” Thủy Thiên Nhi khinh thường nói. Thiên hạ cũng đã đồn đại Trình Tiêu thực là một nam nhân tuấn tú hiếm có, nhưng chưa từng yêu thích người phụ nữ nào. Ngay cả đệ nhất mỹ nhân của Tuyết Vực thành chủ động tìm đến hắn, hắn đến một cái liếc mắt cũng không có. Rất nhiều người hoài nghi hắn bị hỏng một số thứ hoặc đầu óc có vấn đề. Thủy Thiên Nhi cho rằng khả năng hắn hỏng vài thứ là rất lớn, Tuyết Vực thành đệ nhất mỹ nhân tìm đến còn không muốn, không phải hỏng thứ ấy thì là gì?
“ Với con mắt của Trình Tiêu, muốn ngươi được xem trọng kì thực rất khó, bất quá nếu không thử sao biết chắc là thất bại? Cứ yên tâm, ta sẽ âm thầm hỗ trợ ngươi, đừng quá lo lắng, ta sẽ tạo cho ngươi thời cơ thích hợp. Đương nhiên, ta còn biết, trong tay hắn đang giữ vật đặc biệt quan trọng với ngươi.” Khóe miệng Tiêu Nguyệt Thành khẽ nhếch lên, ánh mắt di chuyển trên người Thủy Thiên Nhi, lắc đầu thở dài.
Thủy Thiên Nhi nhất thời cảm thấy hắn thật đáng sợ. Nàng tự nhận chính mình hết sức nhanh nhạy nắm bắt tin tức, không nghĩ tới Tiêu Nguyệt Thành so với nàng còn cao tay hơn, ngay cả bí mật của chính mình cũng bị hắn biết được.
“Ta làm sao để tin tưởng ngươi sẽ không nói ra thân phận của ta? Mà làm như vậy, đối với ngươi có lợi lộc gì chứ?” Thủy Thiên Nhi cũng không phải kẻ ngốc, bất quá lợi dụng thì phải cùng bị lợi dụng thôi.
“Chuyện thân phận của ngươi, ta có nói ra cũng chẳng lợi được gì, ta vốn chẳng có lý do gì để nói. Ta làm như vậy chính là có hay mục đích: thứ nhất, nếu ngươi tự nguyện gả đi, hẳn sẽ không cùng ta thành thân rồi, dĩ nhiên là ta không cần cưới ngươi, Trình Tiêu là nam nhân khỏe mạnh có thể nương nhờ; thứ hai, chờ khi ngươi thành môn chủ phu nhân, chỉ cần tìm cho ta bộ chìa khóa làm từ ngọc bích, ta chỉ muốn nó, tìm được, ta lập tức đem hoàng kim cho ngươi. Đến đây, cùng ta kí giao ước.” Tiêu Nguyệt Thành vừa nói vừa đứng dậy, đi tới trước mặt Thủy Thiên Nhi, vươn một tay, giữ mặt nàng, đầu hắn cúi thấp, thâm tình nhìn vào đôi mắt Thủy Thiên Nhi, mặt cũng càng ngày càng gần, Thiên Nhi có thể thấy rõ cặp lông mi của hắn đang run run. Thủy Thiên Nhi nhìn vào hai tròng mắt của Tiêu Nguyệt Thành, bất giác chìm vào thâm tình của hắn, như mất hồn, tức thì phản ứng chậm lại nửa nhịp, Tiêu Nguyệt Thanh nhân tiên nắm lấy tay Thủy Thiên Nhi, chấm vào mực, điểm chỉ vào giao ước.” Lập tức ánh mắt thâm tình liền biến thành chế nhạo, trên mặt Thủy Thiên Nhi phả ra một hơi, nói: “Ta đi đây. Hai ngày nữa, ta sẽ tới đón ngươi hạ sơn.”
Thủy Thiên Nhi lúc này mới thất thần hoàn hồn, mặt ửng đỏ, lập tức nhớ tới mới rồi mình đã kí giao kèo, lớn tiếng quát: “Người thừa dịp lợi dụng người lúc hoạn nạn! Ta muốn xem cái giao ước viết gì! Đường đường thành chủ cư nhiên thủ đoạn hèn hạ như vậy, ngươi không cảm thấy mất thể diện sao?”
“Cái gì gọi là thủ đoạn hèn hạ? Thiên Nhi ngươi có Khất Thảo Tam Thập Lục Kế, không phải bên trong cũng có mỹ nhân kế hay sao? Chẳng lẽ một tên khất cái có thể dùng, còn ta thì không thể? Chỉ có thể nói định lực của Thiên Nhi ngươi không đủ thôi.”- Tiêu Nguyệt Thành nói xong mà không chút đỏ mặt.
“Đương nhiên phải cho ngươi xem rồi. Bất quá, vì đề phòng ngươi đổi ý. Ta đã tìm số lượng lớn giấy da dê. Ngươi xé thể nào, cùng không rách đâu. Lại đây! Cho ngươi xem nè!” Tiêu Nguyệt Thành đưa cho Thủy Thiên Nhi. Như thể chính hắn cấp cho Thiên Nhi bấy nhiêu ân huệ.
Thủy Thiên Nhi căm hận giật lại. Nhìn cẩn thận mỗi một câu trên giao ước. Sợ quên chỗ nào, sẽ bị Tiêu Nguyệt Thành nắm lấy sơ hở. Trước hết là lợi ích cá nhân, Thủy Thiên Nhi không có ý kiến gì. Nhưng mà sau đó là trách nhiệm và nghĩa vụ, Thủy Thiên Nhi có chút nhức đầu, tai sao kế hoạch lại áp dụng trên đường. Thủy Thiên Nhi còn phải thỏa mãn yêu cầu của Tiêu Tuyệt Thành? Đây là cái yêu cầu gì? Trách nhiệm của Thủy Thiên Nhi so với Tiêu Tuyệt Thành còn lớn hơn? Tại sao sau khi nhiệm vụ thất bại, chính mình nỗ lực lại phải trả tiền bồi thường gấp đôi. Còn Tiêu Nguyệt Thành lại không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào?
Hai hàm răng Thủy Thiên Nhi cắm chặt lại. Hận không thể đem giao ước trong tay xé thành từng mảnh nhỏ. Nhưng da dê quả thực rất rắn chắc. Cho dù Thiên Nhi có cố gắng thế nào, giao ước da dê cũng không chút sức mẻ.
“Đừng lãng phí sức lực của mình để tức giận. Vì để ngươi nhớ trách nhiệm của mình. Ta còn chuẩn bị một bản giao kèo khác. Ta đã kí tên ở mặt trên. Ngươi cũng không cần lo ta ăn quỵt” Tiêu Nguyệt Thành tựa cười mà không, rút ra từ trong lòng bản giao kèo khác. “Cái…này, ngươi thật sự rất thâm độc.” Thủy Thiên Nhi tận tâm cảm thất hối hận. Hai mắt mình đúng là bị chó ăn mất rồi mới trùng kế của hắn. Nhưng Thủy Thiên Nhi cũng không cảm thấy lạ. Chỉ có thể nói Tiêu Nguyệt Thành là tên yêu nghiệt, rất âm hiểm. Thủy Thiên Nhi lại hoàn toàn đơn thuần. Đương nhiên, chịu không được sự khiêu khích của Tiêu Nguyệt Thành.
Người là dao thớt, ta là cá thịt. Thủy Thiên Nhi thấm thía loại cảm giác này, bỗng nảy sinh một chút bất đắc dĩ.
Thủy Thiên Nhi nhận lấy giao ước giấy trắng mực đen mà Tiêu Nguyệt Thành đưa qua, thống khổ nhắm hai mắt lại. Hít một hơi thật sâu, nói: “Bây giờ ngươi có thể đi!” Nói xong, nàng cắn chặt môi dưới, hận dưới môi của mình không phải là Tiêu Tuyệt Thành trước mắt.
“Không nghĩ tới Thiên Nhi nàng như vậy lại không hoan nghênh tướng công ta! Tướng công thực rất thương tâm a.” Tiêu Nguyệt Thành nói xong liền phi thân lên, tại môi của Thủy Thiên Nhi mà ăn đậu hũ một chút, vẻ mặt vô lại nói: “Thật tốt, trộm hoa thành công, ta đi đây!”
“Ngươi…Đồ háo sắc! Lưu manh…ngươi.” Thủy Thiên đỏ mặt, tim đập thình thịch, nhục nhã mà không thể tìm lỗ để chui xuống.
Thiêu Nguyệt Thành cũng không để ý đến, trèo cửa sổ ra ngoài.
Thủy Thiên Nhi rầu rĩ ngồi trong phòng, cũng chẳng còn tâm tư sao chép kinh văn, đem giao ước lật qua lật lại, xem lại một chút chỗ bận tâm, rồi vê giao ước thành một cục, hung hăng ném xuống đất. Xong rồi lại cảm thấy không ổn, nàng liền nhặt giao ước lên, đặt trên bàn, cuộn lại, đứng dậy nhét nó xuống dưới gối, lập tức lại nổi giận đùng đùng mà rời phòng, ra sân trước hít thở.
“Ta cùng hắn thực sự là ác duyên a! Sao lần nào gặp hắn đều không có chuyện tốt!?” Thủy Thiên Nhi hoài tưởng vài năm trước, nếu không phải do Tiêu Nguyệt Thành ban tặng, nàng lấy đâu ra nhiều phiền toái như vậy. Đáng thương những cô nương mong mỏi đi theo Tiêu Nguyệt Thành, cuối cùng bị hắn chơi đùa rồi vứt bỏ…Thế này, bạc cũng không có, cái được chẳng bù nổi cái mất.
“Ngươi không muốn cưới ta, ta còn không nghĩ muốn gả cho ngươi! Một người phong lưu đa tình, lòng lang dạ sói, không biết làm thế nào mỹ nữ thiên hạ có thể yêu hắn? Mù hết rồi sao?” Thủy Thiên Nhi không nhịn được chỉ trích, vừa định khoác bào tử, đột nhiên phát hiện trên quần áo dính đầy mực, bấy giờ mới nhớ đến, trên quần áo của nàng, khắp nơi đều là mực! Vì thế, nàng vội vàng chạy vào phòng bếp, đun chút nước nóng, đem vào trong phòng, tắm rửa một cái, nhanh chóng thay bộ đồ sạch sẽ.
Tắm rửa một chút, tâm tình cũng khá hơn rồi, Thủy Thiên Nhi yên tĩnh hảo hảo phân tích một phen, bỏ qua trách nhiệm trong giao ước không nói tới, cái giao ước này đối với mình mà nói rất có lợi. Đầu tiên, Tiêu Nguyệt Thành tuyệt không có khả năng trở thành chỗ dựa của nàng rồi, Trình Tiên lại là Huyễn Nguyệt môn môn chủ, mà Huyễn Nguyệt môn lại chính là chín đại Huyễn môn có thực lực nhất, hơn nữa tài phú vô số, nếu có thể trở thành thê tử của Trình Tiêu, đúng là trăm lợi mà không hại, Thủy gia sự nghiệp, Huyễn Thủy môn cũng cần mượn lực Huyễn Nguyệt môn để khôi phục. Tiếp theo, mạng lưới tình báo của Huyễn Nguyệt môn thực sự rất lợi hại, tuy là phường hắc đạo, nhưng vô số danh môn chính phái cũng cần phải dựa thế nó, như vậy muốn tra ra án diệt môn Thủy gia mà nói hy vọng càng lớn, nói không chừng có thể vì Thủy gia báo thù. Cuối cùng, đồi với Thủy Thiên Nhi nàng, Trình Tiêu mặc dù có chút lạnh lùng, nhưng quả thực tuổi trẻ anh tuấn, so với Tiêu Nguyệt Thành dựa vào tốt hơn nhiều, không chừng bản thân có thể tìm được hạnh phúc a! (NB: Hạnh phúc kiếm được từ giao dịch à?)
Nghĩ tới đậy, Thủy Thiên Nhi tâm tình tốt hơn rất nhiều. Vừa ca hát vừa đi tưới hoa.
Am đường đúng là nơi thanh tịnh, rất thích hợp để tu tâm dưỡng tính, Thủy Thiên Nhi một tay xách xô nước, một tay kéo nó xuống giếng, thong thả ngắm hoa bạch cúc, cùng nguyệt quý, hồng, trắng, vàng, ba màu giao nhau, sắc thái, màu sang, cũng không hỗn độn, muôn hình vạn trạng, ganh đua sự tươi đẹp. Chứng kiến cảnh đó, tức giận cũng tiêu tan, Thủy Thiên Nhi rất có cảm giác thành tựu, những đóa hoa này đều do nàng trồng. Nguyên vốn là muốn trồng một chút hoa hồng, nhưng hoa này thích hợp ở nơi náo nhiệt, trồng tại đây có chút đột ngột. Do vậy, nhân tiện trồng ít nguyệt quý, thế cũng tốt.
“Minh Không…” Thủy Thiên Nhi đang rất đắc ý, bỗng nghe thấy tiếng Nhị sư tỷ đứng ở đầu sân lớn giọng gọi mình.
“Minh Không, hôm nay trong am khách đến thắp hương rất nhiều, Đại sư tỷ cùng Tam sư muội đã hạ sơn mua đồ, người làm không đủ, mau để xô nước xuống, theo ta hỗ trợ am đường đi.” Nhị sư tỷ Minh Trần đền gần nói.
“Được!” Thủy Thiên Nhi hiện đang nhàn rỗi, gặp dịp đi giúp người
Tới bên trong am đường, Thủy Thiên Nhi phát hiện người thắp hương hôm nay quả thực đông, nam nữ già trẻ đủ cả, hệt như họp chợ, rất rất náo nhiệt. Cảnh tượng này, Thủy Thiên Nhi rất hiếm gặp.
Thủy Thiên Nhi quỳ ở một bên, gõ mõ.
Đột nhiên, Thủy Thiên Nhi cảm nhận được một cỗ hương thơm mát, không phải hương thơm son phấn, cũng không phải hương của túi thơm…Loại hương này, thực đặc biệt, chưa từng ngửi qua, rất dễ chịu, không đặc không nhạt, không nồng nàn, thơm mát tự nhiên, tựa dòng suối trong lành, chảy vào trong tim.
Thủy Thiên Nhi liền ngẩng đầu, liền nhìn thấy một tuyệt sắc nữ tử như bước ra từ trong tranh vẽ. Nét ngài tựa họa, khẽ cau lại, toát ra chút u sầu nhàn nhạt, đôi mắt long lanh như nước, trong suốt minh mẫn, tinh khiết, xinh đẹp, chiếc mũi thẳng tinh xảo, lại rất hài hòa, điểm xuyết đôi môi anh đào đỏ thắm. Dù dùng từ xinh đẹp miêu tả cũng quyết không thể hình dung được nữ tử trước mắt, Thủy Thiên Nhi không khỏi ngây dại, quên luôn việc gõ mõ.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia