Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 6: Người với người đừng nhìn vẻ ngoài
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: MT
Đây là một tòa bảo tháp hình tròn, nhưng ngón trỏ dài ngắn, ngón cái thô bé, bề ngoài rất bình thường, không biết có phải là do niên đại đã quá lâu rồi không nữa, thân tháp hiện lên một màu trắng pha vàng, cầm trên tay không có chút ấm áp mềm mại hoặc trắng mịn gì cả, không có gì đặc biệt cả.
Nhưng, nếu cẩm thận thưởng thức, thì sẽ phát hiện màu sắc và chất của nó rất đánh để xem, có chút huyền diệu khó giải thích, trở lại nguyên trạng bên trong của nó, dường như ẩn chứa thiên địa chí lý, vũ trụ đại đạo.
Sự thiếu hoàn mỹ của tòa bảo tháp này chính là những điểm khuyết, thiếu một cái đế, có thể lưu truyền qua các thời đại do không cẩn thận nên bị khiếm khuyết, ít nhất trong lòng Diệp Thanh đang nghĩ như vậy.
Tòa bảo tháp này cũng có lai lịch không tầm thường, nghe nói được truyền từ tay cảu Thánh y Hoa Đà, chỉ có điều dung mạo không được sâu sắc cho lắm, hơn nữa lại là có khiếm khuyết, đã như vậy nên cũng được coi là vật quý khác thường, Diệp gia đã truyền được hơn mười đời rồi. Đương nhiên, rốt cuộc quý giá ở điểm nào, người nhà Diệp gia cũng không biết rõ.
Vật này, vốn không thể nằm trong tay đứa con nuôi như Diệp Thanh được, nhưng, hồi nhỏ, năm đó Diệp Thanh mới tám chín tuổi, đang ngồi trong nhà chơi đùa, vô tình nhìn thấy, Diệp Thanh Tuyền đem tòa bảo tháp đưa cho Diệp ĐạI Đông, sau khi Diệp Thanh Tuyền rời đi, Diệp Thanh rất thích thú tòa tháp đó, tính cách trẻ con nên liền đòi anh cả Diệp Đại Đông, Diệp Đại Đông lại rất yêu thương em trai, liền đưa cho cậu. Diệp Thanh quý nó không rời khỏi tay, vô cùng yêu thích.
Sau này, sau khi Diệp Thanh Tuyền biết, cũng không trách gì anh ấy, cũng không đòi lại, trái lại còn dặn dò anh, phải cất giữ cẩn thận, chớ để mất nó, còn làm một sơi dây màu đỏ giúp anh đeo lên cổ.
Nhưng Diệp Thanh thấy đeo lên cổ khó coi, đeo được vài ngày liền cởi ra. Bây giờ nghĩ lại, mới biết thâm ý của dưỡng phụ. Đại để là, Diệp Thanh thông mình hơn Diệp Đại Đông, ngộ tính cũng cao hơn, hơn nữa cũng rất chăm chỉ hiếu học, càng thích hợp truyền y thuộc của gia trung. Nhưng có sự sai khác, Diệp Thanh cũng không có kiến thụ gì lớn lao về trung y, trái lại còn đi học cao đẳng hộ lý tây y nữa.
……
Trường trung học số 7 thành phố Phù Liễu, đây cũng là trường đứng tốp cuối của thành phố Phù Liễu, là một trường chẳng ra thể thống gì.
Bảy tám năm mà tòa nhà dạy học cũng không có sự thay đổi gì, sân vận động thì bé tẹo, nằm ở vị trí vô cùng hẻo lánh thậm chí không có một cái thư viện nào cả.
Đương nhiên, trường kém nhưng cũng có học sinh xuất sắc. Ví dụ như đối tượng thầm yêu trộm nhớ của Diệp Thanh là Hứa Tinh Tinh, bạn thân Thái Đạc vân vân, đều là những vân vật có tiếng trong trường hồi đó, sau này đều thi đỗ được những trường đại học nổi tiếng, rồi tìm được công việc tốt.
Đương nhiên, ở thời trung học Diệp Thanh cũng là một học sinh mũi nhọn, cũng đã từng là học sinh xuất sắc nhất trường, đánh tiếc, nhưng khi thi đại học lại không đỗ vào những trường có tiếng tăm, thậm chí đại học còn chẳng đỗ.
- Thời tiết hôm nay đẹp quá!
Sáng sớm Diệp Thanh đã ra ngoài, ngồi nửa giờ xe bus, đến thành phố Phù Liễu, sau đó đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Phù Liễu, tìm mua một món quà nhỏ, rồi đi về phía trường cũ- trường trung học số 7 thành phố Phù Liễu. Anh nheo mắt lại, tận hưởng ánh nắng ban mai, tâm trạng rất vui vẻ.
Anh tham gia buổi họp lớp, ngày này đã đợi từ rất lâu rồi.
Gói quà nhỏ trong túi quần của anh, anh đã phải mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị nó, nhưng vẫn không dám bỏ tiền ra mua thôi, đó cũng chỉ là chiếc vòng tay bằng pha lên và cái son môi rực rỡ, tiêu tốn hết sáu mươi chín đồng đại dương, tình hình kinh tế của anh có hạn, tiêu tốn như vậy cũng đã vượt dự toán của anh rồi.
Haiz, đàn ông mà không có tiền thật đáng thương, thực ra, đàn ông và đàn bà đều như nhau thôi, cũng đều muốn có tiền để tiêu và tiêu tiền tùy tiên.
Ai mà không thích vung tiền như rác chứ, sẽ chiếm đại trái tim mỹ nhân. Nhưng điều này cũng phải có kinh tế vững vàng, nói thật, người nha Diệp Thanh, căn bản không có tư cách yêu đương, ngay cả bản thân còn không nuôi nổi, nói gì đến chuyện nuôi vợ con chứ.
Nhưng, đồng chí Diệp Thanh vẫn hứng trí để sải bước lên phía trước, gì thì gì đây cũng là lần ngỏ lời đầu tiên, cho dù có thua đi chăng nữa, còn hơn là không dám nói gì.
Đàn ông, là phải tự tin, cho dù là nghèo xác mùng tơi đi chăng nữa.
Đó gọi là khí khái, nếu đây là thời cổ đại thì cũng là hàng cao thượng chứ bỡn gì.
Nghe nói Khổng Tử có một đệ tử, tên là Nhân Hồi, tuy rất nghèo nhưng lại rất lạc quan, điều kiện sinh hoạt rất khó khăn gian khổ, nhưng vẫn giữ được tâm trạng vui vẻ và định tâm, người này cũng rất giống với Diệp Thanh a.
Khổng Tử thấy, thường khen Nhan Hồi, nói:
- Sống trong gian khổ vất vả nhưng vẫn giữ được tâm thái hiền triết và lạc quan.
Nếu Diệp Thanh mà sống ở thời đó, là học sinh của Khổng Tử, ít ra cũng được Thánh nhân khen một câu:
- Nghèo nhưng thanh thản.
Nhưng, thời nay không như vậy, giá trị con người cũng có sự khác biệt lớn. Dưới một xã hội coi trọng vật chất, nhưng người không có đầu óc làm ăn như Diệp Thanh chỉ có ăn cháo thôi, ngay cả công việc còn chẳng tìm được nữa là.
- Hey, người anh em!
Diệp Thanh đang ung dung đi trên đường, khi gần tới cổng trường, bên kia đường, bỗng vang lên tiếng gọi, có vẻ rất vui vẻ.
Diệp Thanh quay đầu lại, chỉ thấy người này dáng vẻ cao to, mặc bộ véc đi giày da, còn đeo calavat nữa, bộ dạng như nhân sĩ thành công vậy, cũng chính là người bạn thân nhất hồi phổ thông của mình là Thái Đạc.
- Ha ha, Thái Đạc! chính là cậu rồi, về đây từ khi nào thế? Làm ăn chắc cũng ngon nhỉ!
Diệp Thanh tỏ ra không chút e ngại gì, trái lạI còn rất ngheo ngao vui vẻ, chạy tới, vỗ mạnh vào vai bạn nói.
- Cũng thường thường à, tối hôm qua mới về tới nhà, cho nên không kịp đi tìm cậu.
Thái Đạc cũng rất vui vẻ, học cùng trường cùng quê mấy năn, gặp nhau sao khỏi tay bắt mặt mừng.
- Sao rồi, gần đây ổn cả chứ?
Thái Đạc hỏi.
- Haiz, đừng nhắc làm gì, nhàm chán lắm, không thể so bì với cậu được.
Diệp Thanh đảo qua toàn thân Thái Đạc, theo anh biết thì bộ véc Thái Đạc đang mặc giá cũng không phải vừa đâu.
- Hai anh em chúng ta, nói chuyện này chẳng có ý nghĩa gì. Đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Sau đó hai người đi về phía cổng trường.
Vừa tới nơi đã gặp rất nhiều bạn bè cùng lứa, những khuôn mặt không mấy thay đổi, Diệp Thanh đều có thể nhận ra, đều là những người bạn học cùng cấp ba. Chỉ có điều, những người này ăn mặc rất tinh tươm, hiển nhiên làm ăn cũng không tồi, Diệp Thanh lọt thỏm trong đám bạn học cảm thấy quê mùa quá, không giống ai cả.
Những người kia từng nhóm ba đến năm người tụ tập tán gẫu nhau, mặt mày vui vẻ, bàn tán đều là những chuyện như nhà cửa, xe cộ, cổ phiếu, tài chính, những chuyện trên thế giới nữa, tóm lại đều là những chuyện mà Diệp Thanh chẳng am hiểm gì, Diệp Thanh nghe một lúc thấy chán ngấy, cũng may mấy người bạn kia ở thời cấp ba không mấy thân, qua chào hỏi, nói dăm ba câu là được rồi, rồi đi tới một bên, một mình ngắm nhìn ngôi trường cũ.
Tuy trường cũ nát, nhưng Diệp Thanh cảm thấy rất gần gũi, gì thì gì, anh cũng học tập ở đây ba năm liền.
Thái Đạc cũng không thua kém gì mấy người kia, còn lấn át là đằng khác, nhưng thấy Diệp Thanh đứng đó một mình liền rời đám đông đi tới, gì thì gì đây cũng là người bạn thân nhất của mình.
- Hey, sao thế, Hứa Tinh Tinh không tới, cậu thấy chán sao?
Thái Đạc đi tới trêu ghẹo. Việc Diệp Thanh thích Hứa Tinh Tinh không mấy người biết, Thái Đạc làm một trong những người biết chuyện đó.
- Không phải, tôi thấy chẳng biết nói gì với mấy người kia cả. haiz.
Diệp Thanh có chút buồn chán.
- Người anh em, mọi chuyện đừng nhìn bề ngoài, đừng thấy bọn họ thảo luận nào là Iphone, Ipad, cổ phiếu, xe cộ mà cho rằng bọn họ có cả, cuộc sống bên ngoài chẳng khác gì đám chó đâu! Cậu cũng không phải chán nản làm gì, tôi tin tưởng năng lực của cậu, sau này cậu nhất định sẽ vượt xa bọn kia thôi.
Vừa rồi có một số người có những ánh mắt có vẻ khinh miệt Diệp Thanh, cho nên Thái Đạc mới gọi bọn họ là rác rưởi. Hai người đứng cách mấy người kia cũng tương đối xa, không sợ bọn họ nghe thấy, hơn nữa, cho dù nghe thấy cũng chẳng có gì cả.
Diệp Thanh cũng là một người rất ngạo khí, cảm xúc có vẻ buồn bã, một lúc sau liền ngẩng cao đầu lên, khôi phục lại vẻ tươi cười tự tin của bản thân.
Đàn ông với nhau, chủ đề thảo luận nhiều nhất chính là gái đẹp, hai gã đàn ông như Diệp Thanh và Thái Đạc cũng không ngoại lệ, lát sau đã tán tới chuyện hồi trung học thầm thương trộm nhớ ai. Thái Đạc thích nữ sinh tên là Diệp Ôn Nhạc, đã du học rồi nên lần này không thể về họp mặt được.
Sau đó nói đến chuyện Hứa Tinh Tinh
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 7: Không gặp còn hơn
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: MT
Diệp Thanh có vẻ không vui nói:
- Nghe nói cô ấy làm việc ở Ngân hàng công thương Trung Quốc chi nhánh Phù Liễu, dường như cấp bậc cũng không phải thấp, có thể là quản lý rồi.
Thái Đạc nhìn cậu thâm thúy cười nói:
- Trước mặt tôi cậu còn giả bộ gì nữa chứ, giống như người bạn cùng đồng hành vậy! Ha ha, cậu giấu được người khác, không lừa được tôi đâu. Cậu cho rằng tôi không biết sao, cậu rất thích Hứa Tinh Tinh, còn quan tâm cô ấy lắm, đâu đâu cũng hỏi thăm tin tức về cô ấy.
Nghe nói vậy, khuôn mặt thanh tú của Diệp Thanh hơi đỏ lên, nhưng cũng cười toáng lên, lộ ra bộ răng trắng sóa, rất khoa trương nói:
- Ngay cả chuyện này cậu cũng đoán được sao? Xem ai người hiểu tôi nhất ngoài cậu ra không còn ai nữa.
Thái Đạc cũng cườI ha hả lên, vỗ vai anh nói:
- Cậu ý à, da cậu mòng lắm thế là không ổn, theo đuổi con gái phải mặt dầy một chút, phải đeo bám nhiều nữa, tôi có cao kiến này, lần họp hội này, cậu tìm cơ hội hẹn Hứa Tinh Tinh, không biết chừng cô ấy cũng có tình cảm với cậu đấy.
Diệp Thanh thò tay vào trong túi quần vân vê cái hộp quà của mình, bụng nghĩ, không biết cô ấy có đồng ý không nữa.
Thái Đạc lại thở dài, nói:
- Cô gái này cũng không tầm thường đâu a, vừa ra trường chỉ làm trong một chi nhánh ngân hàng, không tới một năm sau sẽ lên cấp nữa.
Trong lời nói có không ít lời hâm mộ và ghen tị, đỏ loại cảm xúc.
Phải biết rằng, làm việc ở ngân hàng Công thương thì chế đỗ đãi ngộ rât tốt, đặc biệt là những chức vụ quản lý, Hứa Tinh Tinh mới tốt nghiệp, đã có thể làm tớI chức vụ này, quả không tầm thường đâu.
- Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai đây. Cậu cũng biết, bình thường tôi cũng ít liên hệ với bạn bè cùng học, chỉ có mỗi lần lên QQ vô tình gặp và nói chuyện thôi, cụ thể thế nào cũng không biết.
Diệp Thanh có vẻ buồn buồn nói, dường như cũng theo thời gian thấm thoát trôi đi, cự ly giữa mình và Hứa Tinh Tinh cũng đã quá xa vời rồi.
- Người anh em, đừng nản chí chứ! Chúng ta cùng nỗ lực, vẫn câu cũ, tôi tin rằng với năng lực của cậu, sau nhất nhất định sẽ không thường đâu.
Dường như Thái Đạc nhìn thấy được ý tưởng của Diệp Thanh, võ vai anh, có vẻ rất ủng hộ.
Đúng lúc này, mọi người xôn xao lên, ánh mắt của Diệp Thanh đờ ra, Thái Đạc không còn nhìn cũng biết nhất định là đại mỹ nữ Hứa Tinh Tinh đại giá quang lâm.
Quả nhiên, lúc anh đưa mắt nhìn thấy một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp, chân dài thẳng tắp, tóc bay phấp phới, thân hình thướt tha bước tới.
Dung mạo cô ấy rất đẹp, quyến rũ lòng người, chỉ cần nở nụ cười đã làm mê hồn cả đám đàn ông rồi, thân cao tầm mét bảy, đi đôi giầy cao gót màu bạc, không thấp hơn Diệp Thanh là mấy, toàn thân tỏa mùi nước hoa thơm lừng, còn đeo một cái túi hiệu LV nữa, vừa đi tới như đại minh tinh vậy.
Đây là điểm nổi bật của những mỹ nữ, thường thì sẽ thu hút được rất nhiều ánh mắt của đàn ông dõi theo. Nhưng vị đạI mỹ nữ này còn thu hút cả những ánh mắt của phái nữ nữa, quả là tuyệt sắc giai nhân.
Cô ấy chính là Hứa Tinh Tinh!
- Diệp Thanh! Diệp Thanh!
Thái Đạc thấy ông bạn đang đứng đờ ra không động đậy, hai mắt nhìn về phía trước như mất hồn vậy, nhưng Diệp Thanh không có chút phản ứng gì, Thái Đạc lại cườ trộm một cái, rồi lấy tay khua trước mặt anh.
Khua ba lần, Diệp Thanh mới định lại thần, cười ngượng ngùng, khuôn mặt thoáng hiện ra vẻ ngại ngùng.
- Cậu ý à!
Thái Đạc lắc đầu, đẩy anh một cái, nói:
- Còn không đi tới bắt chuyện đi.
- Cái này…
Diệp Thanh do dự một lát, lại quay trở về, nói:
- Cứ đợi chút đi.
- Haiz, thật không biết phải nói cậu thế nào nữa. Vậy để cậu ba phút để chuẩn bị nhé.
Thái Đạc biết tính cách của bạn mình, cũng không muốn thúc cậu ấy quá.
- Không ngờ vài năm không gặp, vóc dáng của Cu Khanh Nghiên thay đổi lớn vậy, ít ra vòng một cũng phải dùng cúp loại D.
Thái Đạc chỉ tay về phía một bạn nữ đang nói chuyện với Hứa Tinh Tinh, than thở.
Diệp Thanh cười nói:
- Cái này tôi không có nghiên cứu cho lắm.
- Thế nào rồi? chuẩn bị tốt rồi chứ? Phải tiến tới ngở lời thôi, cậu nói chuyện với Hứa Tinh Tinh, tôi sẽ tìm Chu Khanh Nghiên.
Hiển nhiên, tên háo sắc Thái Đạc đã bị bộ ngực khủng của Chu Khanh Nghiên làm mê hồn rồi.
- Cái này… , được rồi.
Diệp Thanh có chút miễn cưỡng nói, lời nói có vẻ không đủ tự tin.
Thái Đạc lắc đầu, nói:
- Cậu phải to gan lên, nói năng đừng nhí nhí vậy chứ. Tôi sẽ đi tách Chu Khanh Nghiên ra trước, cậu phải tự nắm lấy cơ hội đó.
Nói xong, Thái Đạc liền đi tới, không biết cậu ta nói những gì, Chu Khanh Nghiên liền cười ha hả đi theo cậu ấy, tới sân vận động tản bộ.
- Tên tieur tử này quả có bản lĩnh!
Diệp Thanh giơ ngón tay cái lên tán thưởng, và rất khâm phục, nếu mình cũng có mê lực thu nói chuyện với gái đẹp thì tốt biết bao, đáng tiếc à, đáng tiếc.
Đi được hơn chục bước, Thái Đạc quay đầu nhìn, thấy Diệp Thanh vẫn chưa hành động, không ngừng ra hiệu thúc giục.
Diệp Thanh cũng biết cơ hội này không để tuột mất, cuối cùng cũng lấy dũng khí, đi tới phía Hứa Tinh Tinh.
Diệp Thanh không kìm nổi vui mừng hẳn, như được mở cờ trong bụng, Hứa Tinh Tinh còn chào hỏi trước, xem ra có chút hy vọng rồi.
- Tinh Tinh, lâu lắm không gặp.
Diệp Thanh ngẫm một hồi lâu, mớI nói được câu đó, mặt có vẻ đỏ lên, không biết là nghẹn hay là ngượng ngùng nữa.
- Ừ, ha ha, lâu lắm không gặp rồi.
Hứa Tinh Tinh thản nhiên nói, lời nói và cử chỉ rất thong dong thoải mái, đằng này Diệp Thanh lại thỏ thẻ lí nhí.
-… Tinh Tinh,… , tôi có món quà nhỏ muốn tặng cậu.
Cuối cùng Diệp Thanh cũng vào đề, đánh tiếc là, tim anh như đập loạn lên, lời nói thì lí nha lí nhí, dường như chính mình cũng không nghe thấy được.
- Oạch, cậu nói gì thế? Tôi không nghe rõ.
Hứa Tinh Tinh nghe không rõ hỏi lại.
Diệp Thanh tỏ ra ái ngại, đang định nói to lên chút thì có người gọi Hứa Tinh Tinh.
- Tinh Tinh
- Á ~!
Ánh mắt Hứa Tinh Tinh sáng hẳn lên, thần thái dâng trào, quay đầu lại, rồi quay đầu lại chào Diệp Thanh rồi cười bước đi, mùi nước hoa còn vương lại chỗ đó khiến Diệp Thanh như bị say vậy.
Đợi anh định thần lại, ngẩng đầu nhìn, không biết tự bao giờ bên vệ đường đỗ một chiếc siêu xe, một người xem ra không hợp với con xe này gì cả, vừa lùn vừa mập, lại còn hói nữa chứ, tuổi cùng tầm bốn năm mươi rồi, thấy Tinh Tinh đi tới liền mở cửa xe đi xuống, sau đó Hứa Tinh Tinh liền cười và lao vào vòng tay đối phương, nét mặt có vẻ rất hạnh phúc rạng ngời.
Nhưng cô đi đôi giầy cao gót, nên cao hơn hẳn gã đàn ông kia, đầu gã chỉ cao tới cằm cô mà thôi, nhìn có vẻ lệch lạc vô cùng, đám người xung quanh ngây người ra, rồi tiến tới vây quanh chiếc xe.
- Oang oang…
Diệp Thanh chỉ thấy đầu mình trống rỗng, hồn phách bay đi đâu hết rồi.
- Người anh em, cậu không sao chứ, mặt sao trắng bệch ra thế?
Không biết từ khi nào, Thái Đạc đi đi tới phía anh, vỗ vào vai anh, hỏi thăm.
- Không sao…
Tim Diệp Thanh như bị dao cắt, định thần lại, thản nhiên cười, dường như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Thái Đạc không khỏi lo lắng, anh biết, Diệp Thanh có ngụy trang tốt cỡ nào, e rằng vết thương lòng thì càng thêm sâu thôi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 8: Buổi họp lớp
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: MT
- Oa, Tinh Tinh đây chẳng phải là bạch mã trong truyền thuyết đó sao?
Một nữ sinh để tóc mái rất ngưỡng mộ nói.
- Quả là đẹp trai, man nữa chứ.
Có người vỗ mông ngựa, hoàn toàn không tôn trọng sự thật, nghe vậy mà toàn thân Thái Đạc và Diệp Thanh nối hết da gà.
- Cái xe này ngon a, hiệu Lexus, là một hiệu cũng rất có tiếng và xa hoa.
Có nam sinh chuyển mục tiêu sang chiếc xe sang bóng loáng dưới ánh mặt trời kia. Tuy không phải là một nhãn hiệu xe cực cao cấp, nhưng giá cả cũng một hai triệu tệ, ở thành phố Phù Liễu cũng không phải nghèo đói lắm, cũng không phải là thành phố giàu có gì, chiếc xe này cũng được coi là xa hoa lắm rồi.
- Tinh Tinh, giới thiệu cho mọi người biết đi.
- Đúng đấy, Tinh Tinh.
…
Các bạn học đều rất ngưỡng mộ, vây quanh Tinh Tinh, bàn tán này nọ, dường như chỉ có Diệp Thanh và Thái Đạc đứng ở phía xa xa, còn một người bạn cũng tương đối thân với hai người họ, tính tình rối hướng nội đó là Liễu Phiêu Phiêu.
- Để tôi tự giới thiệu vậy.
Gã đàn ông có vẻ thô tục, vẫy tay, mỉm cười như vẻ mê người lắm ý, nói lớn:
- Tôi tên là Cao Siêu, từ cao trong cao trào, siêu trong siêu nhân, cũng là học sinh của trường trung học số 7 thành phó Phù Liễu, hơn các bạn chừng bảy tám khóa, coi như đàn anh của mọi người rồi.
Cao Siêu dùng một tay ôm lấy bả vai của Hứa Tinh Tinh, cười đắc ý nói:
- Tôi chính là vị bạch mã hoàng tử đã cướp lấy đại mỹ nhân của trường mình, ha ha, hôn lễ của hai chúng tôi đã định rồi, chính là vào ngày 6 tháng sau, tại lầu tám khách sạn Tân Thế Kỷ, lúc đó mời mọi người đến dự nhé, đữ phải viết giấy thông báo làm gì nữa.
Tuy sắc mặt của Diệp Thanh không biểu hiện gì, cũng nở nụ cười, thực ra trong lòng đã có chút hoang mang, không nghe rõ những câu sau của Cao Siêu.
Một lúc sau, thấy mọi người vỗ tay hoan hô, Diệp Thanh mới định thần lại, không hiểu gì nhìn về phía Thái Đạc. Thái Đạc lập tức bĩu môi, giải thích:
- Gã này đã mua trái tim người ta rồi, nghe nói lần họp mặt này toàn bộ tri phí đều do gã chi trả, còn mời mọi người dự một bửa cơm ở khách sạn Kim Thụy Đức rất hào hoa nữa chứ.
Tim Diệp Thanh lại lạnh buốt, trái tim đã đóng băng như tảng đá rồI.
- Mọi người vẫn chưa biết sao, vị Cao công tử của chúng ta đây không phải tầm thường đâu nhé, chính là tổng giám đốc tập đoàn Cao Thị ở thành phố Phù Liễu chúng ta đó.
Chu Khanh Nghiên khoe mẽ, bỗng tạo nên những tiếng xì xào xung quanh.
Ánh mắt mọi người nhìn Cao Siêu rất ngưỡng mộ, Cao Siêu đắc ý vỗ ngực nói:
- Sau này nếu mọI người cần giúp đỡ gì, cứ đến tìm tôi nhé. Tôi dám nói như vậy vì những việc ở thành phố Phù Liễu này không việc gì mà Cao gia không làm được cả.
Lời nói vừa dứt, mọi người đều hoan hô vỗ tay, ánh mắt của Hứa Tinh Tinh cũng vui lên, nhìn Cao Siêu rất hiền dịu, càng làm cho Diệp Thanh đau lòng thêm.
- Người anh em, loại đàn bà này không đáng đâu.
Thái Đạc vẻ rất khing thường khẽ nói:
- Tôi còn nói Hứa Tinh Tinh giỏi giang thế, mới trẻ tuổi như vậy mà đã là quản lý ở ngân hàng công thương chi nhánh Phù Liễu rồi, hóa ra là vậy, hóa ra là vậy à.
Thấy ánh mắt nghi hoặc ủa Diệp Thanh quay lại, Thái Đạc kiên nhẫn giải thích:
- Cao gia không những giàu có bậc nhất ở một phương, hơn nữa tay chân ở thành phố Phù Liễu rất rộng lớn, nghe nói chú của Cao Siêu là Cao Can Trạch chình là chủ tịch ngân hàng công thương chi nhánh Phù Liễu.
Diệp Thanh cảm thấy chua xót gật đầu.
Cậu lại ngẩng đầu nhìn Hứa Tinh Tinh một cái, chỉ thấy nữ thần trong mộng của mình tuy vẫn xinh tươi như xưa, nhwg không còn thanh thoát trong sáng như hồi học trung học nữa, có vẻ trưởng thành già giặn hơn rất nhiều, khuôn mặt hiền dịu nhìn về gã công tử nhà giàu kia, khiến tim cậu đau nhói, dường như mất mát một cái gì đó rất đáng quý.
- Hy vọng sau này Tinh Tinh mãi ngọt ngào hạnh phúc như vậy. Haiz, có lẽ cô ấy thích những người có khí phách như hắn, thành đạt lắm tiền như gã, tính cách của mình thì trầm nặng, không biết nói lời đương mật, không biết nịnh bợ, lại tầm thường vô vi, không làm được việc lớn gì, Tinh Tinh không để mắt tới mình, cũng là đúng thôi.
Nhìn cách nói chuyện rất tinh tướng của Cao Siêu, lúc đó Diệp Thanh cũng có chút tự ti, và pha chút đau lòng nữa.
Người đã đến đông đủ, mọi người cùng dạo bước quanh trường một vòng, sau đó dự định đi gặp những thầy cô giáo chủ nhiệm trước kia.
Thật đáng tiếc, có một số thầy cô giáo đã rời khỏi trường trung học số 7 thành phố Phù Liễu rồi, hoặc làm kinh tế hoặc làm chính trị, hoặc chuyển trường khác, cũng có thầy cô giáo hôm nay không có tiết, Diệp Thanh và mọi người chỉ gặp được giáo viên chủ nhiệm lớp 12 là Vương Thiện Tài.
Thầy Vương cũng hơn năm mươi tuổi rồi, dáng người gày gày, tinh thần rất khỏe khoắn, khuôn mặt chữ điền trông rất lương thiện, đeo theo một cặp kính cận dày cộp, nhìn rất giống những học giả, nhìn thấy mọi người liền cười ha hả lên, dẫn mọi người đến phòng làm việc của mình.
Khi thấy Hứa Tinh Tinh cầm tay thân mật với Cao Siêu, không khỏi sửng sốt, đôi mắt hiện ra vẻ thất vọng, Cao Siêu thì ông ấy cũng biết, điển hình cho những thanh niên ăn chơi trách táng, trước kia cũng lào ộ ttrong những học sinh nổi loạn nhất trường, hiện nay ở thành phố Phù Liễu tiếng tăm cũng không được hay ho cho lắm, không ngờ bông hoa đẹp Hứa Tinh Tinh lại cắm lên bãi phân trâu đó chứ.
Thầy Vương tự đáy lòng cảm thấy học sinh của mình lấy hắn quả không đáng chút nào, ông cũng ngại không tiện nói ra, chỉ cười thản nhiên.
- Ý, đây chẳng phải là Diệp Thanh sao? Không ngờ em cũng đến, đây cũng là lần đầu gặp sau kỳ thi tốt nghiệp đó. Nào ngồi xuống đây,
Thầy Vương bỗng phát hiện Diệp Thanh ngồi không nói năng gì trong góc, lúc này mới có chút kinh ngạc, cũng có chút vui mừng, vẫy tay gọi vào.
- Em chào thầy Vương.
Diệp Thanh đứng dậy chào một câu, có chút ngượng ngùng đi tới, ngồi bên cạnh thầy Vương.
- Sao rồi? vẫn còn ngạn vụ thi tốt nghiệp sao?
Vương Thiện Tài xoa đầu anh, ha ha cười.
- Thầy Vương, năm năm trước làm thầy thất vọng rồi.
Diệp Thanh ngượng ngùng nói.
Kỳ thi tốt nghiệp vẫn luôn là nỗi buồn trong lòng cậu, thi thoảng trong ban đem tĩnh mịch, cậu thường nghĩ, nếu trước đó thi được vào trường đại học có tiếng, học một chuyên ngành tốt hơn, hiện tại cuộc sống đã khác rồi. Nhưng, cuộc đời là không có từ nếu…
- Ha ha, đều là những chuyện vặt vãnh thôi, cũng đã bao nhiêu năm rồi, em còn chưa nguôi ngoai, em cũng không nên canh cánh trong lòng mãi thế.
Vương Thiện Tài chân thành nói với Diệp Thanh:
- Kỳ thi đó cũng chỉ là một trong những chặng đường rất bình thường các em phải trải qua, sau này còn có nhiều cơ hội lớn hơn nữa, có thể nắm giữ vận mệnh đời mình, thực hiện giá trị đích thực của bản thân mình, đó là điều các em có biết nắm bắt không thôi. Thực ra, lời này sau khi có kết quả thi tôi muốn nói với em, nhưng đáng tiếc là không có cơ hội gặp cậu.
- Cảm ơn những lời dạy bảo của thầy, em nhất định sẽ cố gắng hết mình.
Diệp Thanh có chút cảm động, có thầy giáo tốt như vậy, tốt nghiệp bao năm rồi mà vẫn còn nhớ tới mình, không quên cổ vũ mình.
- Ha ha, thực ra bây giờ em làm cũng rất tốt rồi, thầy rất vui.
Vương Thiện Tài mặt mày hồng hào, mỉm cười nói.
Diệp Thanh ngây người ra, những người khác cũng không hiểu chuyện gì, không biết vì sao mà Vương Thiện Tài lại nói như vậy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 9: Đừng tỏ ra ta đây
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: MT
Lập tức có người nói thầm:
- Tuy Diệp Thanh hồi học ở trường thành tích cũng rất tốt, nhưng đó cũng là chuyện của nhiều năm về trước, bây giờ cũng chỉ tốt nghiệp cao đẳng mà thôi, ngay cả công việc còn không tìm được.
- Đúng rồi, nghe nói bây giờ cậu ấy chỉ ngồi nhà thôi, dựa vào cha mẹ nuôi nấng, thật mất mặt quá…
Những lời này tuy nói rất nhỏ, nhưng Diệp Thanh vẫn nghe thấy, cậu tin rằng, thầy Vương và Hứa Tinh Tinh đều nghe thấy, nên càng thêm xấu hổ, đầu càng cúi sụp xuống.
- Ôi chao, em sao phải xấu hổ, cũng như thời học sinh vậy, da mặt mỏng manh quá.
Vương Thiện Tài mỉm cười, vỗ vai cậu, đứng dậy nói với mọi người:
- Các em vẫn không biết sao, bây giờ Diệp Thanh cũng rất có tiếng tăm ở thành phố Phù Liễu chúng ta rồi, gọi là Thần y đó.
- Á?
- Thật hay đùa vậy?
- Cái gì? có chuyện đó sao?
- Thần y? cậu ấy chỉ tốt nghiệp cao đẳng hộ lý, lúc nào mà được gọi là Thần Y vậy? cái này chẳng phải lừa người khác sao?
…
Các bạn học ngơ ngác nhìn nhau, trong đó có mấy người thực sự không biết gì, nhưng cũng có một số người sống ở thành phố Phù Liễu này, bọn họ cũng không biết tin này, hiển nhiên là không thường đọc báo rồi. Cho dù có đọc đi nữa, xem ra cũng chỉ đọc mảng cổ phiếu, kinh tế, rồi giải trí thôi, không để ý tới mục đăng câu chuyện của Diệp Thanh, quả là đáng trách cho những người ở trong thanh phố này.
- Á, người anh em, thật không vậy? Bây giờ cậu nổi tiếng rồi a, ngay cả tôi cậu cũng giấu là sao?
Thái Đạc liền chạy tới chỗ Diệp Thanh, kêu lên. Anh ấy vừa từ Ninh Thành trở về, không để ý tới nhật báo của thành phố Phù Liễu.
- Cái đó chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Tình cờ cứu được một người đang nguy kịch thôi mà.
Diệp Thanh khiêm tốn khua tay, mỉm cười nói. Thực ra, trong lòng cậu đã vui mừng lắm rồi, không ngờ tên tuổi của mình giờ cũng nổi đấy chứ, ngay cả thầy Vương ở trường trung học số 7 Phù Liễu còn biết nữa mà, đây cũng được coi là cách hãnh diện khác.
Trong nháy mắt, Diệp Thanh thấy có chút vui vẻ, những điều hổ thẹn giờ đã tiên tan đi một nửa, mơ hồ như đêm đen gặp mặt trời vậy. Nhưng, nhìn thấy người đẹp Hứa Tinh Tinh đang rất thân mật với Cao Siêu, cứ nghĩ tới người con gái mình yêu sắp phải đi lấy chồng, khiến lòng cậu lại đau thắt lại.
Cậu vốn là người rất lạc quan, không thì, sau khi tốt nghiệp không ở nhà tới hơn nửa năm, huống chi mỗi ngày cậu đều được nghe những lời châm chỉa của người khác, nhất là những lời của chị dâu cậu.
Dùng lời của Diệp Tĩnh mà nói, nếu mà là người khác thì sớm đã bị chứng trầm cảm rồi.
Thấy người con gái mình yêu thầm trộm nhớ bảy tám năm, nay lại đi bên người đàn ông khác, cho dù cậu có lạc quan mấy thì cũng khó mà cười lên nổi.
- Diệp Thanh à, hiện nay dường như ngày nào các thầy cô giáo trong trường cũng thảo luận về em đó. Thầy có học trò như em cũng cảm thấy rất vinh dự. Tờ báo hôm đó thầy đã cất rất kỹ càng rồi.
Có vẻ Vương Thiện Tài rất vui vẻ, liền lấy từ trong ngăn kéo ra tờ báo hôm đó, đọc to cho mọi người cùng nghe, giống như đang dạy học vậy, thầy Vương đọc diễn cảm những sử ký trước kia vậy.
Lúc này, mọi người mới tin tưởng, ai nấy nghe đều thấy thán phục, mấy người bạn học nữ dường như rất ngưỡng mộ, nhìn Diệp Thanh với ánh mắt khác thường.
Đương nhiên, cũng có người chẳng coi cậu là gì hết, ví dụ như Cao Siêu.
- Hừ, chẳng qua đây cũng chỉ là một tờ báo lá cải, không đáng để xem, lại còn không biết xấu hổ mang ra khoe nữa chứ, chỉ cần tôi bỏ ra ít tiền, có thể đưa tin lên toàn mặt báo ý chứ. Có chút vậy thì đáng gì, đúng là một đám chẳng có chút nhìn xa trông rộng gì.
Vị công cử con nhà giàu của tập đoàn Cao Thị bĩu môi, nói thầm trong bụng.
Đúng lúc này, một vị mặc bộ véc, bụng đầy đặn, ngoài bốn mươi tuổi từ ngoài cửa bước vào, Cao Siêu thấy vậy, không để ý Vương Thiện Tài đang đọc gì lập tức đứng dậy, tiến lên đón tiếp, vừa đi vừa nói:
- Ái dà, hiệu trưởng Lưu, không ngờ hôm nay lại khéo vậy, lại gặp thầy ở đây.
Lời nói vừa dứt, liền cắt ngang đoạn đọc diễn cảm của Vương Thiện Tài, thầy Vương không khỏi nhíu mày lại.
- Ồ, là Cao Siêu à, bố em vẫn khỏe chứ?
Ngoài cửa, hiệu trưởng Lưu và Cao Siêu đang hỏi thăm nhau, vừa bắt tay vừa châm thuốc cho nhau, vẻ rất khách sáo, có lẽ vị hiệu trưởng Lưu này cũng có quen biết với nhà họ Cao, không biết chừng còn qua lại gần gũi ý chứ, có khi còn hợp tác với nhau gì nữa ý.
Vị hiệu trưởng Lưu thực ra chỉ là phó hiệu trưởng thôi, Cao Siêu muốn tâng bốc người khác nên đã bỏ qua chữ phó.
Người ngày trước kia Diệp Thanh cũng biết, nhưng không thân thiết lắm, thuộc loại giảng dạy cũng chẳng ra gì, nhưng lại là người rất biết chém gió, Diệp Thanh cũng chẳng ai gì lão, không ngờ bây giờ lại leo lên được chức hiệu trưởng cơ đấy, còn lên nhanh hơn cả Vương Thiện Tài nữa chứ.
Hai người nói chuyện với nhau một hồi, Cao Siêu đưa mắt liếc nhìn Diệp Thanh và Vương Thiện Tài, rồi lại nhìn Hứa Tinh Tinh và mọi người, sau đó mới vỗ ngực, vô cùng khẳng khái nói với phó hiệu trưởng Lưu:
- Hiệu trưởng Lưu, lần trước thầy nhắc em chuyện quyên góp, em nghĩ kỹ rồi.
Tập đoàn Cao Thị chúng em tuyệt đối ủng hộ công tác giảng dạy của trường trung học số 7, với danh nghĩa bản thân, em xin quyên góp 100 ngàn tệ, lấy danh nghĩa công ty quyên góp tiếp 300 ngàn tệ, cộng lại là 40o ngàn tệ, để làm quỹ học bổng Cao Thị của trường trung học số 7, để làm phần thưởng khích lệ những em học sinh có thành tích xuất sắc, thầy xem thế nào?
- Ha ha, vậy thì tốt quá rồi, nào nào, chúng ta tới phòng hiệu trưởng để nói chuyện.
Tuy 400 ngàn tẹ không phải là lớn lắm, nhưng đối với quỹ giáo dục ở trưởng trung học số 7 Phù Liễu thì lại là rất lớn, phó hiệu trưởng Lưu và Cao Siêu tỏ ra rất thân thiết, cũng biết tên tiểu tử này chỉ vì muốn oai phong, nên tiện thể ra oai, để người khác thấy nể.
- Tinh Tinh, em đi cùng anh, hay là ở đây đợi anh?
Cao Siêu quay đầu hỏi Hứa Tinh Tinh.
- Em ở đây đợi anh nhé, đi sớm về sớm.
- Ok
…
Bị ngắt quãng nên thầy Vương cũng không đọc tiếp câu chuyện của Diệp Thanh nữa, liền thở dài, rồi hỏi han những học sinh này nọ.
Vừa đi ra ngoài, Cao Siêu được sự hộ tống của các vị lãnh đạo nhà trường, rất oai phong bệ vệ trở về.
- Tổng giám đốc Cao, đi nhé.
- Sau này thường xuyên về trường thăm nom nhé.
…
Các vị lãnh đạo thay nhau chào hỏi vị thiếu gia này, cảm giác như lưu luyến không rời vậy, như muốn hắn quyên góp thêm bảy tám trăm ngàn nữa ý.
Thái Đạc và Diệp Thanh đi phía sau, nhìn thấy vậy, Thái Đạc liền bĩu môi, vỗ vai Diệp Thanh, chửi:
- Mẹ kiếp, xem bộ dạng hắn đắc ý chưa kìa, có tiền thì tài giỏi thế sao, chẳng qua cũng dựa vào bố mẹ mà thôi. Diệp Thanh đừng để ý đến hắn làm gì, sau này chúng ta cũng áo lụa về quê, hoàn toàn dựa vào năng lực bản thân, quyên góp xây cho trường một cái thư viện, hoặc là xây dựng vài tòa dạy học.
Diệp Thanh nghe được những lời hùng hồn của bạn thân, trong lòng cũng vui lên, bỗng cảm thấy rất tự tin, cũng vỗ vai Thái Đạc, hào sảng cười nói:
- Được, sau này hai anh em mình cùng về đây, cậu quyên góp xây thư viện, tôi quyên góp xây tòa nhà dạy học.
- Ha ha, nhất định thế nhé.
Thái Đạc và Diệp Thanh nhìn nhau cươi.
- Hư, hai người núp phía sau nói gì mà vui vẻ thế.
Liễu Phiêu Phiêu đi tới, hỏi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 10: Bạch Ngọc Bảo Tháp hiện thế
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: MT
- Anh Siêu, cửa hàng đồ cổ nhà anh quả không tồi a, không nói cái khác chỉ nói cái cửa hàng đó, e rằng giá trị không phải là tầm thường đâu nhỉ?
Đoàn người sau khi đi dọa quanh trường, Cao Siêu liền mời mọi người đến cửa hàng đồ cổ mà gã vừa mở, một vị bạn học tên là Mã Thế Hữu thấy cửa hàng đồ cổ của Cao Siêu, liền thảng thốt tán thán.
Không vì cái khác, với thực lực về tài chính hùng mạnh của nhà họ Cao ở thành phố Phù Liễu này, lúc này mà có thể đặt quan hệ, đối với tương lai phát triển của gã thì còn có lợi ích hơn gấp bội.
Không chỉ Mã Thế Hữu nghĩ vậy, rất nhiều bạn học cũng có chủ ý đó, dù sao cơ hội cũng không phải dễ, ngày thường thì làm sao có cơ hội nói chuyện với những công tử nhà giàu thế này. Nói cho cùng, cũng nhờ Hứa Tinh Tinh, nên rất nhiều người lại càng muốn thân thiết với Hứa Tinh Tinh hơn, điều này cũng đồng nghĩa với việc tạo sự thân thiết với Cao Siêu.
- Cũng thường thường thôi mà, cửa hàng này năm ngoái vừa mua xong, lúc đó giá nhà vẫn còn mềm, nhưng cũng tốn hơn bốn triệu tệ đó, lại thêm sửa sang nữa, tổng cộng cũng hơn năm triệu tệ.
Cao Siêu dẫn mọi người đi dạo bên trong, giới thiệu giá trị của cửa hàng.
- Chặc chặc, anh Siêu quả là giàu có, em thấy đồ đạc trong cửa hàng đều là đồ đắt tiền cả, e rằng cũng tiêu tốn vài trăm tệ ý nhỉ?
Một vị để tóc quăn có vẻ đẹp trai hỏi.
- Chứ sao, cái rẻ nhất cũng đã hơn trăm ngàn rồi, những đồ của anh đều là đồ xịn, không thèm mua những đồ rẻ tiền, những đồ niên đại kém nhất cũng phải từ thời Quang Đạo nhà Thanh, những đồ niên đại gần đây thì không có cửa vào trong cửa hàng này được.
Vẻ mặt Cao Siêu rất ngạo nghễ, vừa nói vừa cẩn thận cầm một bình sứ trên tay, giới thiệu:
- Như cái bình sứ này mà nói, mọi người xem, không những đường nét còn tinh mỹ, rõ ràng, hơn nữa nước men còn rất trắng rất tao nhã thoát tục, ở dưới đáy còn lưu lại sáu chữ Đại Minh Tuyên Đức niên chế, nhưng đồ thật giá thật, giá của nó ít nhất cũng 280 ngàn tệ rồi, nếu không phải là người quen thì tôi không để cho giá đó đâu.
- Chậc chậc, anh Siêu, trong cửa hàng của anh có tới hàng trăm đồ vật, cái nào cũng đắt như vậy, nếu tính tất cả thì có đến vài chục triệu tệ ý chứ.
Một người mặt bộ véc màu đỏ hỏi.
- Sời, cậu còn non và xanh lắm, có những đồ khác còn đắt hơn cái bình này rất nhiều, nói thật cho cậu biết, toàn bộ đồ vật ở đây cộng lại, ít nhất cũng phải như thế này.
Cao Siêu nói xong, rơ lên một ngón tay.
- 100 triệu á?
Một người bạn học không ngần ngại thốt lên, tỏ vẻ rất kinh ngạc.
- Đương nhiên rồi, không được 100 triệu tệ thì mở cửa hàng đồ cổ làm gì, trong cửa hàng của tôi có một đại bảo bối, đó là đầu rồng bằng đầu thau thời Thương Triều, giá sơ bộ đã là 30 triệu tệ.
Cao Siêu thấy ai nấy đều há hốc mồn lên, dừng lại chút rồi nói tiếp:
- Nhưng cửa hàng đồ cổ này không phải chỉ cố mình tôi đầu tư, còn một người bạn hợp tác nữa, các cậu biết người đó là ai không?
- Là ai thế?
Bên cạnh lập tức có người hỏi.
- Dương Đại Thiếu! Là công tử của chủ tịch tỉnh Giang Nam.
Cao Siêu sắn tay áo lên, ngạo nghễ nói, dường như người kia là bạn thân lắm của gã không bằng.
- Ái dà, hóa ra là công tử của chủ tịch tỉnh Dương, đây chẳng phải những đại gia sao? Thảo nào mạnh tay như vậy.
Anh Siêu quả lợi hại, ngay cả những công tử như Dương Đại Thiếu cũng hợp tác làm ăn với anh.
- Ha ha, cũng không có gì là lợi hay hay không lợi hại cả, thường thôi mà, tôi và Dương Đại Thiếu đã quen biết từ lâu rồi, là bạn thân thiết với cậu ấy, cũng thường ngồi uống rượu với nhau, cùng đánh Golf, sau đó cùng đầu tư, nên tìm đến tơi, ha ha.
Cao Siêu rất hưng phấn, nói lời nào mặt mũi cười hô hố lần đó.
…
Những tiếng vô tay tán thưởng vang lên. Ba người Thái Đac, Diệp Thanh và Liễu Phiêu Phiêu đứng phía xa xa, nghe vậy nổi hết da gà lên.
- Ý, quả là thời gian không biết thế nào mà lường, thời gian có thể thay đổi hết thảy. Những đáo tiểu tử kia trước đây đều không có chút thế lực nào, bây giờ có vẻ dẻo mép quá à.
Thái Đạc thấy vậy thầm thở dài nói. So vớI bọn họ thì cậu vẫn thuần khiết chán. Diệp Thanh và Liễu Phiêu Phiêu thì khỏi phải nói rồi, thuần khiết như tờ giấy trắng vậy.
- Cũng không thể trách bọn họ được. Phải trách, chỉ có thể trách xã hội này quá thực dụng, quá tàn khốc.
Liễu Phiêu Phiêu dường như cũng có chút lĩnh ngộ với xã hội này, rất thấu hiểu nói.
- Mỗi người đều co trí riêng mà, rốt cuộc tôi cũng hiểu, trên mạng thường nói rằng, cứ mỗi lần họp mặt là số lượng người than gia giảm nhiều.
Diệp Thanh cười khắc khổ, ánh mắt không ngừng liếc về phía Hứa Tinh Tinh, mỗi lần nhìn cô ấy, mặt lại nhăn nheo lại, rõ ràng cậu ta vẫn chưa vượt ra khỏi nỗi đau đó.
Vốn Diệp Thanh cũng không định tới tham gia, nhưng họp lớp mà, ai đi thì đi, nhưng đa số đi thì mình cũng đi, hơn nữa, nhưng trong lòng cậu cũng có đối tượng nhưng rốt cục tới đó lại càng đau khổ thêm.
Diệp Thanh như mê mê tỉnh tỉnh mất hồn lẩn sau mọi người vậy, cũng may Thái Đạc và Liễu Phiêu Phiêu thường tìm cậu nói chuyện, an ủi cậu, những người khác cũng có người biết cảm xúc của cậu có vấn đề, nhưng cũng không biết phải an ủi cậu thế nào. Cũng biết Diệp Thanh được lên báo, nhưng lên báo thì đã làm sao, vẫn chỉ là một người vô quyền vô thế nghèo túng mà thôi. Thời buổi này, cậu không có chút lợi dụng gì, ai mà đặt quan hệ với cậu chứ?
Ba người đều cảm thán xong, lại không muốn hòa vào đám của Cao Siêu nữa, thật vô vị, liền đi dạo quanh cửa hàng, thưởng thức những đồ cổ quý giá này.
- Ái dà, cái bảo tháp quý này…
Diệp Thanh đi vòng vòng, bỗng chân khựng lại, ánh mắt bị một bảo tháp rất hoa lệ hút hồn, dưới chân bảo tháp có màu trắng đục, mang thêm màu vàng cũ kỹ, nhưng chất liệu rất giống với chiếc bảo tháp tổ tiên truyền lại của mình.
- Sao thế, thấy thích cái này rồi à?
Thái Đạc hỏi.
Liếu Phiêu Phiêu cũng đi tới, xem qua, nói:
- Cái đồ này bề ngoài giống phong cách của đời nhà Thanh, thân tháp giống như đá bạch kim, được khắc chứ: Bát nhã ba la mật đa tâm kinh. Phần đế không biết là chất liệu gì, xem ra tuy hoa lệ nhưng giá cũng không phải tầm thường đâu, nhưng tôi đoán tám phần là đồ dỏm.
Có thể lời nói của Liễu Phiêu Phiêu có chút lớn tiếng, đúng lúc có một nhân viên phục vụ có tuổi đứng bên nghe thấy, lập tức nói lớn:
- Cô gái này, không nên nói bừa chứ, những đồ vật của chúng tôi không bao giờ bán hàng giả cả.
- Có chuyện gì thế? có chuyện gì thế?
Ông già đó vừa kêu lên làm kinh động đến mọi người và Cao Siêu, gã vội chạy tới hỏi.
- Tổng giám đốc Cao, cô gái này nói đồ vật của chúng ta có thẻ là đồ giả, vì muốn giữ lại hình tượng của cửa hàng, cho nên tôi phản bá lại chút, làm kinh dộng đến tổng giám độc Cao rồi, mong cậu chớ trách cứ.
Lão già này tuy lời nói rất cung kính nhưng cũng có vẻ thân cận, dường như là bậc trưởng bối của họ Cao.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius