 |
|

31-05-2008, 11:21 AM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 6
Tôi còn nhớ có một lần cha của anh Lý Khiêm đã nói đùa với cha tôi.
-- Ngưá»i ta sinh con trai dể có dâu con mang vá» nhà . Còn con trai nhà tôi từ khi đụng vá»›i con gái nhà anh là như bị bắt cóc, má»—i lần muốn tìm phải chạy tá»›i đâỵ Không biết anh chị dạy con sao hay thếy, giữ riết chúng không cho vá» nhà .
-- Vâng, không hiểu sao nhà tôi có Ä‘iểm dặc biệt như váºá»µ Ai đến nhà má»™t lần là ở miết không muốn Ä‘i. Cả chúng tôi cÅ©ng váºy, Ãt khi ra ngoà i. Bạn bè chỉ đưa vá» nhà chứ không lang bang ngoà i Ä‘uá»ng.
Anh Lý Khiêm từ ngà y gặp chị Thi Tinh, ngoà i giỠđến sở là m và ngá»§ ra, gần như suốt ngà y ở nhà tôi. Anh VÅ© Nông cÅ©ng thế, ngay trước khi Ä‘i nghÄ©a vụ đã chá»n địa chỉ tôi là m nÆ¡i tạm trú, và sau khi mãn lÃnh vá», đương nhiên thưá»ng trú đóng luôn tại đây, VÅ© Nông thuá»ng nói:
-- Thi Binh em biết không? Ngưá»i trẻ nhất trong nhà em là ai? Là bà cá»§a em đấỵ
Tôi nghị Câu nói trên đủ để diá»…n tả cảnh vui nhá»™n và thoải mái trong nhà . Có má»™t ngưá»i trẻ như Ná»™i trong nhà . Ba mẹ tôi cÅ©ng không có lý do gi ` lam mặt ngưá»i lá»›n. Thế là cả nhà lá»›n bé coi như hòa hợp nhau thà nh má»™t khốị Ngưá»i không hiểu chuyện, cố chấp sẽ cho là "nhà không biết ai lá»›n nhá» gì cả". Nhưng vá»›i chúng tôi, như váºy má»›i thá»±c sá»± là tổ ấm. Vì váºy, sau khi trở vỠđược hai ngà y, vừa ngá»§ thức dáºy là tôi đã nghe có tiếng cá»§a VÅ© Nông trong phòng khách.
Chuyện đó không có gì ngạc nhiên. Tiểu Song dáºy từ bao giá», chỉ còn mình tôi trong phòng. Hôm qua bắt cô ấy thức dáºy sá»›m. Tôi nhá»› lại khúc phim bi hà i kịch buổi tối, vẫn còn thấy bứt rứt. Nhưng không sao, tình yêu nếu đã đến thì khó chặn lại nổị Và nếu cần ngưá»i phụ lá»±c, thì tôi sẳn sà ng. Sau khi rá»a mặt xxong. Tôi thấy trong ngưá»i tháºt thư thái, tháºt vui vá»›i những kế hoạch đầy ắp trong đầụ Tình yêu là máºt ngá»t, là men saylà nguồn sống cho tuổi trẹ
Tôi xông và o phòng khách. Chưa và o đến nơi tôi đã nói to:
-- Anh VÅ© Nông, em định bà n vá»›i anh Ä‘iá»u nà y, tôi qua anh..
Chưa kịp nói hết lá»i tôi đã ngưng lạị Vì trong phòng khách, ngoà i VÅ© Nông ra còn Tiểu Song, Ä‘ang ngồi trên salon vá»›i nụ cưá»i và má»™t thanh niên xa lạ khác. Tôi khá»±ng lại mắt mở to. Gã thanh niên có tướng tá cao lá»›n, đẹp traị Aó mà u cafe gà i nút cổ, không cà vạt, quần sáºm mà u hÆ¡n. Mi sáºm, mắt to Ä‘en mÅ©i thẳng, môi má»ng, cằm chẽ có lẽ là diá»…n viên chánh trong phim truyện cá»§a Lý Khiêm ư? Anh chà ng nà y còn đẹp trai hÆ¡n cả Tần Tưá»ng Lâm, Äặng Quang Vinh.
Tôi còn Ä‘ang ngạc nhiên, thì gã thanh niên kia đứng dáºy, vá»›i nụ cưá»i trên môị Anh ta nói vá»›i giá»ng quan thoai tháºt rá»
-- Nếu tôi không lầm chị là Thi Binh.
Tôi nói.
-- Dạ phải. Váºy ra anh là Lư Hữu Văn.
-- Dạ phải.
Chúng tôi cùng cưá»i. Không khà trong phòng tươi mát và hoà hợp giống như nắng sá»›m ngoà i trá»i, như bầu trá»i mùa hạ vắng mâỵ Tôi nói.
-- Anh Văn nà y, trước kia nghe anh VÅ© Nông nói vá» anh, tôi cứ tưởng thần thánh gì khác. Lư hữu Văn cưá»i:
-- Bây giỠchị đã thấy đấy, tôi cũng đâu có ba đầu sáu tay đâu
Anh chà ng tá» ra rất biết cách nói chuyện, tôi bước tá»›i ngồi cạnh Tiểu Song. Tiểu Song hôm nay có vẻ tháºt tươi, nét mặt tháºt rạng rỡ Phải chăng vì chuyện đêm qua Tôi thoáng nghị Lư hữu Văn lại lên tiếng:
-- VÅ© Nông nà ỵ Tất cả những ưu tú trên Ä‘á»i nà y có lẽ Ä‘á»u tụ lại dưới mái gia đình há» Chu nà y cã.
--Cáºu lầm nhé, Tiểu Song chẳng phảI há» Chu đâu.
Vũ Nông nói, nhưng Hữu Văn đã lanh miệng:
-- Tôi chỉ nói là táºp há»p lai dưới mái nhà há» Chu thôi, chứ đâu nhất thiết phải là ngưá»i há» Chu
Tiểu Song mở miệng vá»›i nụ cưá»i.
-- Anh chỉ khéo pha trá» Anh muốn ca tụng chị Thi Binh thế nà o cứ ca, đừng đẩy em và o cuá»™c, hai ngưá»i khéo đóng kịch lắm nhẹ Chị Thi Binh nà y, ban nãy chị không dáºy sá»›m xem, hai ngưòi kẻ tung ngưá»i hứng như là m xiếc váºá»µ
Tôi nói.
-- Thôi nhé! Tôi dại ăn dại nói lắm, đừng kéo tôi và o cuộc.
Vũ Nông nhún vai:
-- May mà em dại ăn dại nói còn thế, nếu nói nhiá»u hÆ¡n, chắc chết hết lÅ© đà n ông chúng anh.
Chúng tôi cùng cưá»i. Giữa không khà vui vẻ đó thì anh Thi Nghiêu bước ra, tôi đứng dáºy giá»›i thiệu:
-- Äây là anh Lư Hữu Văn, còn đây là Chu Thi Nghiêu anh ruá»™t tôi.
Lư hữu Văn buớc tới siết chạt tay anh Nghiêu:
-- Lúc còn ở trong trại, nghe VÅ© Nông nói nhiá»u vá» anh, tôi hết sức ái má»™.
Anh Thi Nghiêu có vẻ không tá»± nhiên. Ngắm Văn rồi nhìn má»i ngưá»i, tôi để ý thấy Tiểu Song Ä‘ang cúi xuống trốn lánh tia nhìn cá»§a anh, nụ cưá»i trên môi cá»§a cô ấy cÅ©ng mất.
Anh Nghiêu từ từ quay lại
-- Má»i anh ngồi. Hiện anh là m việc ở đâu?
Bá»±c ông nà y tháºt. Tôi rá»§a thầm trong bụng. Cứ mở miệng ra là há»i chuyện là m ăn, công việc. Äể anh ấy ở ghế Phó Giám đốc thá»m và i năm, dám bao nhiêu sá»± linh hoạt sẽ biến hết.
Nhưng Hữu Văn rất tự nhiên:
-- Tôi má»›i rá»i quân ngÅ©, trước ở chung trong trại huấn luyện cá»§a VÅ© Nông nên chưa tìm được việc là m, tháºt ra thì tôi cÅ©ng chưa định...
--Hở
Anh Thi Nghiêu có vẻ ngạc nhiên, như nghe được má»™t lá»i rất lạ taị
-- Chúng tôi cũng thế,
nhìn Hữu Văn , anh ấy tiếp:
-- Trước kia tôi tốt nghiệp khoa văn. Những năm dà i ở đại há»c tháºt khó khăn, vì đến Äà i Loan nà y, tôi chỉ là má»™t đứa con côi, được chú nuôi dưởng. Äúng ra, sau khi tốt nghiệp phổ thông xong tôi phải và o trưá»ng dạy nghỠđể tìm má»™t nghá» kiếm sống, nhưng vì quá mê nghá» viết văn, nên tôi cÅ©ng cố thi lên đại há»c, mà không cần nghÄ© suy là có tiá»n ná»™p há»c phà không. Bốn năm ở ban ngoại ngữ Văn khoa, không giấu gì các bạn, tôi đã chịu lạnh nhịn đói, vừa là m vừa há»c. Cái đồng hồ sì cút nà y đã và o tiệm cầm đồ hà ng chục lần.
Văn nói má»™t cách tá»± nhiên, ná»—i cay đắng như hiện ra trên môi, hoà n toà n khác hẳn vẻ phóng khoáng lúc đầu. Tiểu Song ngẩng đầu lên, ánh mắt ngáºp đầy thông cảm.
-- Còn chú anh đâu. Không giúp đỡ được gì cho anh hay sao
Hữu Văn tiếp.
-- Chú tuy có thương tôi, nhưng chịu bất lá»±c. Lúc rá»i Hoa Lục đến Äà i Loan, chú để ngưá»i vÆ¡ cÅ© lại, sang đây láºp gia đình má»›i có ba con. Tiến kiếm ra thì Ãt, mà miệng ăn lại nhiá»u. Giữa tôi và bà vÆ¡ nhá» lại không hạp nhau. Bà ấy rất khắt nghiệt, không cho tôi dùng thau rá»a mặt, không cho dùng ly để uống nước nữa, vì váºy đến năm lá»›p mưá»i hai thì tôi bá» nhà ra Ä‘i.
Tiểu Song ngạc nhiên.
-- Ồ! Thế rồi anh sống ở đâu?
-- Thì chạy sô. Hôm thì ở nhà ngưá»i bạn nà y, bữa thì ở nhà ngưá»i khác. Mãi đến khi Ä‘áºu và o đại há»c, tôi má»›i có chá»— ở cố định trong ký túc xá.
-- Äại há»c đã lá»t qua được rồi. Thế thì tại sao anh không tìm việc, để chuẩn bị ra nước ngoà i há»c tiếp??
Giá»ng Hữu Văn đổi cao.
-- Ra nước ngoà i. Tại sao phải ra nước ngoà i Không lẽ chỉ có nước ngoà i má»›i có Ä‘iá»u ta đáng há»c? Không, tôi không nghÄ© thế, tôi không Ä‘i đâu hết. Vá»›i tôi, chỉ cần má»™t ngôi nhà nhỠđủ che mưa trải nắng, má»™t cây bút, má»™t xấp giấy trắng..Tôi đã đợi ngà y nay lâu lắm rồi, bây giỠđã ra trưá»ng. Vá»›i vốn liếng văn hoc trong ngoà i nước, tÃch tụ lại được bao nhiêu năm nay, cÅ©ng đủ cho tôi thá»±c hà nh, tôi viết.
Bây giỠthì anh Thi Nghiêu mới lên tiếng.
-- À, thì ra ông Hữu Văn đây là một nhà văn?
Lư hữu Văn lắc đầu, anh ta nhìn chăm chú Thi Nghiêu, rồi nói:
-- Tôi chưa phải là nhà văn, vì muốn được mang danh là nhà văn đâu phải dể Có lẽ tôi chỉ là ngưá»i thÃch mÆ¡ má»™ng, nhưng trên Ä‘á»i nà y đã có biết bao sá»± thà nh công đã đạt được nhá» mÆ¡ má»™ng lá»›n? Vì váºy tôi sẽ cố gắng viết, biết đâu chừng và i năm nữa tôi cÅ©ng thà nh nhà văn. Äó là chuyện tương lai, còn bây giá» tôi chỉ bắt đầu.
Anh Thi Nghiêu há»i:
-- Thế ông định viết cái gi Tôi hiện có má»™t cáºu em rể tương lai viết kịch cho đà i truyá»n hình..
Hữu Văn đột ngá»™t cắt ngang, giá»ng sắt lạị
-- á»’! Kịch cá»§a truyá»n hình ư? Anh Nghiêu nà y, theo anh thì kịch bản ở đà i truyá»n hình hiện nay cá»§a ta có đáng gá»i là tác phẩm văn há»c nghệ thuáºt không? Anh có nghÄ© là rồi sau mấy chục năm hay trăm năm, các thế hệ Ä‘á»i sau cá»§a ta có thế Ä‘em những kịch bản đó ra để nghiên cứu văn há»c nghệ thuáºt chứ? Câu há»i cá»§a Hữu Văn là m ngã ngá»±a tÃnh kiêu hãnh cá»§a anh Nghiêu.
Anh có vẻ bối rối, ngồi xuống, đốt một điếu thuốc, yên lặng nhìn Văn rồi nói:
-- Thế theo anh thì má»™t tác phẩm thế nà o má»›i được gá»i là có tÃnh cách văn há»c, má»›i có giá trị?
-- Má»™t tác phẩm được gá»i là có tÃnh cách văn há»c Ãt ra phải có chiá»u sâu, có ná»™i dung. Äá» cáºp được tá»›i những vấn đỠlá»›n cá»§a thá»i đại hay Ãt ra phải phản ảnh được bối cảnh cá»§a thá»i đại đó. Nó phải có thịt, có da, có máu và xương.
Anh Nghiêu nhÃu mà y, anh thở ra má»™t là n khói và há»i tiếp:
-- Nếu váºy cáºu cho má»™t và dụ cụ thế xem? Và trong số những nhà văn hiện đại cá»§a nước ta, có ai là đủ tư cách Ä‘o
Hữu Văn buồn bạ
-- Nếu nghiêm khắc mà nháºn xét. Chúng ta chưa có nhà văn nà o cã. Thá»i ngÅ© tứ còn có má»™t và i ngưá»i tạm giá»i là như Úc Äạt Phu, như Từ Chà Ma, còn thá»i nay thì không.
Hữu Văn im lặng một chút tiếp:
-- Không phải viết được và i trang baó, ra được má»™t hai cuốn sách là có quyá»n xưng là nhà văn. Những ngưá»i tá»± nháºn là nhà văn hiện nay không viết được ra trò cả, quanh Ä‘i quẩn lại Tình yêu rồi háºn thù. Sống không gần nhau được thì chết..viết đại loại như thế, chán vạn ngưá»i viết được đâu có gì gá»i là văn há»c đâu
Anh Thi Nghiêu nhìn thẳng Hữu Văn .
-- Theo cáºu, má»™t tác phẩm văn há»c phải là má»™t tác phẩm không đỠcáºp đến tình yêu và háºn thù. Cáºu không nghÄ© la tình yêu và háºn thù đã là bản năng cá»§a nhân loại từ xưa ư
Hữu Văn trịnh trá»ng nói.
-- Tôi đồng ý vá»›i anh. Tình yêu và háºn thù là hai vấn đỠbản năng cá»§a con ngưá»i. Nhưng tôi phải đối chuyện thương mây khóc gió. Cái gì đáng yêu thì yêu, đáng háºn thì háºn, chứ đừng đụng má»™t chút là rên rỉ, đêu tạo kÃch thÃch, tạo căng thẳng cho cốt chuyện, nhiá»u ngưá»i viết đã cho nhân váºt nam đụng xe, rồi nhân váºt nữ nhảy lầu tá»± váºn...
Hữu Văn thở dà i
-- Tất cả những bố cục như váºy xưa rồi, há»§ láºu quá rồi. Tác phẩm văn hoc dù không cần phải viết vá» má»™t thá»i đại vi đạị, nhưng cÅ©ng phải mô tả được má»™t cách sống động con ngưá»i thá»i đại, đó là những con ngưá»i tầm thưá»ng thôi, như những chú há», sá»± hiện hữu cá»§a há» không được ai để ý, nhưng chÃnh há», hỠđã mang lại cho con ngưá»i bao nhiá»u niá»m hoan hỉ ái ố. Và dụ như tiểu thuyết cá»§a Mark Twain, Ä‘á»c ông ta, nhiêu khi ta rÆ¡i nước mắt bao giá» không haỵ Äó là cái chiá»u sâu cá»§a văn há»c mà tôi muốn đỠcáºp.
Anh Thi Nghiêu chăm chú ngồi nghe, anh vẫn thở khói liên tục. Biểu hiện trên mặt anh khó Ä‘oán, nó có vẻ vừa nghi ngá», kinh ngạc, băn khoăn, chuyện thuyết phục được anh Nghiêu không phải là chuyện dá»… dà ng. Trong khi tôi, VÅ© Nông và cả Tiểu Song Ä‘á»u phục lăn sát đất. Nhất là Tiểu Song, cô ấy tay chống cằm, say sưa lắng nghe. Nhìn Tiểu Song là tôi biết, cô ta đã hoà n toà n bị thuyết phục. Hữu Văn là má»™t thanh niên, phấn đấu trưởng thà nh từ nghèo khổ, chắc chắn phải có ý chà ghê gá»›m. Còn VÅ© Nông bây giá» qua những láºp luáºn cá»§a Hữu Văn, tôi hiểu tại sao VÅ© Nông lại phục Hữu Văn sát đất. Bình trà trên bà n đã cạn, Hữu Văn rót ra chỉ được má»™t chút xÃu. Tiểu Song vá»™i vã lấy và o châm bình má»›i. Thái độ tiếp đãi ân cần.
Uống một ngụm trà rôì Hữu Văn lại tiếp.
-- Ở Äà i Loan, ta được gá»i là nhà văn nhiá»u quá. Tiếc má»™t Ä‘iá»u, phần lá»›n tác phẩm trai tà i gái sắc, tròn trịa lại nhiá»u quá. Vì váºy ta rất dá»… thấy rõ má»™t Ä‘iá»u là không hiện thá»±c, không tưởng, tách rá»i vá»›i cuá»™c sống..Không tạo được niá»m tin ở ngưá»i Ä‘á»c, Lúc gần đây, chỉ có và i tác phẩm cá»§a Trương Ãi Linh là có khá hÆ¡n má»™t chút, nhưng cÅ©ng chưa sâu sắc. Tôi không há»c văn thì thôi, lỡ há»c rồi lại thÃch, nên tôi thá» là sẽ cố viết bằng được má»™t cuốn sách ra hồn, có thế đại diện cho má»™t ná»n văn há»c Trung Quốc, để cho ngưá»i nước ngoà i há» thấy là Trung Quốc không phải chỉ có hai tác phẩm lá»›n là Hồng Lâu má»™ng và Kim Bình Mai.
VÅ© Nông lên tiếng, giá»ng đầu khâm phục.
-- Hữu Văn. Chắc chắn cáºu sẽ là m được, cáºu sẽ là m được Ä‘iá»u đó, vì cáºu có kiến thức chuyên môn, lại có tà i cáºu phải viết được tác phẩm lá»›n, chứ bằng không tôi ấm ức vô cùng, tại sao má»™t nước nhá» như Nháºt mà vẫn có Nobel văn há»c còn ta thì không?
Hữu Văn nói.
-- Äó cÅ©ng chÃnh là ná»—i Ä‘au cá»§a tôi. Tôi không tin là Trung Quốc không có được má»™t Kawabata như Nháºt. Tháºt là buồn cưá»i, tháºt là chưa xót. Giải Nobel đâu có gì là vÄ© dại, là tuyệt đối đâu, mà ta không đạt được? Chỉ cần có sá»± cố gắng, cố gắng!
Mấy câu nói cá»§a Hữu Văn tháºt hà o phóng, tháºt khẳng khái, khi nói những câu nà y mắt anh chà ng rạng rỡ như sắp cầm được giải thưởng trên taỵ Chúng tôi hoà n toà n bị thuyết phục, phan chấn hẳn lên. Giải Nobel ra là m sao tôi chưa thấy, nhưng nghe Hữu Văn nói, tôi tuởng chừng như tấm bằng khen kia và ng chói, Ä‘ang toả hà o quang khắp phòng và bên trên có viết mấy chữ "Giải Nobel văn há»c 197...Ngưá»i Ä‘oạt giải nhà văn Trung Quốc Lư Hữu Văn.."
Tiểu Song bị khÃch động đến độ bước ghế đối diện vá»›i Hữu Văn ngồi xuống, nhìn Hữu Văn vá»›i ánh mắt khâm phục nói:
-- Anh Văn, ban nãy anh nói anh chỉ cần cố gắng, tin và o sức mình là được. Nhưng còn phải có việc là m nữa chứ Không việc là m thì lấy cái gì ăn để mà viết? Anh nói chỉ cần má»™t căn nhà nhá». Nhưng cÅ©ng phải có má»™t căn nữa chứ ? Tiá»n ăn, uống, mua giấy má»±c ở đâu ra?
Hữu Văn nhìn Tiểu Song :
-- Cô Tiểu Song, cô có sống qua cảnh nghèo đói như tôi đã trải chưa?
Tiểu Song ấp úng:
-- Tôitôi nghĩ là . Trước khi đến ở nhà bác Chu đây, tôi đã sống rất khổ.
-- Như váºy hẳn cô đã hiểu, cái đòi há»i cÆ¡ bản cá»§a con ngưá»i là gì? Äâu phải là sÆ¡n hà o hải vị, gấm vóc lụa la Chỉ cần má»™t trăm đồng mướn căn gác nhá». Con nguá»i có thế chịu đựng được gian khổ má»›i hÆ¡n ngưá»i. Äó là chưa nói, từ nhá» tá»›i giá», tôi dÃnh liá»n vá»›i cái nghèo, nên đã tá»± luyện cho mình má»™t sá»± cứng cá»i Tiểu Song, cám Æ¡n cô đã quan tâm, nhưng cô cứ yên trÃ, tôi sẽ vượt qua được. Chỉ cần có tác phẩm, sống thế váºt chất có khổ má»™t chút nhưng tinh thần thư thái là còn gì hÆ¡n. Cô có nghÄ© tôi như váºy là không tưởng là đa sầu Ä‘a cảm lắm không?
-- Không, anh có vẻ bất cần và lạc quan.
-- Cô có biết sức mạnh nà o đã yểm trỡ tôi không?
Tiểu Song lắc đầu. Hữu Văn lớn tiếng.
-- Äó là niá»m tin! Niá»m tin, hai chữ đó rá»™ng lá»›n vô cùng, bao nhiêu kỳ tÃch trên thế gian nà y cÅ©ng từ đó mà ra. Bao nhiêu tÃn đồ Hồi Giáo, Ä‘i má»™t bước, lạy má»™t bước vá»›i niá»m tin đến Mecca, bao nhiêu tÃn đồ Thiên Chúa giáo cam pháºn hiến thân cho sư tá»; và đóng Ä‘inh trên Tháºp tá»± giá, bao nhiêu tÃn đồ Ấn độ giáo chân trần Ä‘i trên lá»a hồng cÅ©ng nhá» nó, cÅ©ng như đã có bao nhiêu con bệnh hiểm nghèo qua khá»i cÅ©ng nhá» niá»m tin, váºy thì niá»m tin cÅ©ng là bạn không rá»i cá»§a Lư hữu Văn nà y váºá»µ
Anh Thi Nghiêu chợt buột miệng
-- Van Gogh!
Tiểu Song há»i:
-- Anh nói gì thế
Hữu Văn lắc đầu:
-- Không, tôi không phải là Van Gogh. Van Gogh có bệnh ưu sầu, tinh thần bệnh hoạn, còn tôi không có. Van Gogh nhiá»u ảo tưởng phức tạp, tôi bình thưá»ng. Anh nhắc tá»›i Van Gogh, váºy anh Ä‘á»c qua quyển Tình Yêu cuá»™c sống chưa Anh Nghiêu ngẩn ra:
-- Chưa, đó là sách gì?
-- Quyển tá»± truyện cá»§a Van Gogh, đó là quyển sách hay và nếu anh Ä‘á»c qua, anh sẽ thấy tôi không phải là Van Gogh. Tôi cưá»i chen vaá»
-- Còn nữa, Van Gogh xấu xÃ, còn anh thì đẹp trai.
Hữu Văn tiếp.
-- Cô nói thế cà ng sai. Van Gogh không xấu xà mà rất đẹp, má»™t há»a sÄ© tạo được những há»a phẩm tuyệt vá»i như váºy là m sao xấu được. Dưới mắt tôi, ông ấy không những dẹp , mà còn rất đẹp.
-- Ai? Ai rất đẹp? Chỉ cho Nội xem xem.
Tiếng cá»§a Ná»™i đột ngá»™t vang lên và Ná»™i đã xuất hiện trước cá»a phòng khách. Vừa nhìn thấy Lư hữu Văn, bà chợt "Úi cha!" Rồi dừng sững lại ngắm nghÃa.
-- Äúng rồi! Äúng rồi!
Và quay sang anh Thi Nghiêu vội nói:
-- Äây là ngưá»i phụ trách giá»›i thiệu chương trình cá»§a con phải không? Äứng kế cô Huỳnh Lệ thì hợp đôi vô cùng!
Tôi vá»™i Ä‘Ãnh chÃnh.
-- Ná»™i, Ná»™i lầm rồi, đây là Lư hữu Văn, bạn cá»§a anh VÅ© Nông đấy, chứ không phải ngưá»i phụ trách giá»›i thiệu chương trình cá»§a anh Nghiêu, anh ấy cÅ©ng không há» quen Huỳnh Lệ
Ná»™i nhìn Hữu Văn cưá»i.
-- Váºy hữ? Không sao, không sao, nếu con muốn bác sẽ là m mai Huỳnh Lệ cho.
Bây giỠtới phiên Tiểu Song .
-- Ná»™i nà ỵ Hai ngưá»i là hai thế giá»›i khác biệt, chưa gì Ná»™i đã là m lẫn lá»™n, ngưá»i ta cưá»i cho.
Ná»™i bây giá» má»›i ngắm ngÃa kỹ hÆ¡n Hữu Văn .
-- Hư? Tướng tá đẹp tháºt, giống Kha Tuấn Hùng, còn đẹp hÆ¡n Kha Tuấn Hùng nữa là khác. Thế con có đóng phim không?
Tiểu Song có vẻ bất mãn:
-- Ná»™i nà y, ngưá»i ta không phải là tà i tỠđóng phim hay truyá»n hình mà anh ấy là nhà văn.
-- À, váºy là cáºu nà y viết kịch bản cho truyá»n hình?
Tôi cưá»i nói:
-- Ná»™i đừng tưởng nhà nà y có hai ngươi ăn cÆ¡m cá»§a đà i truyá»n hình rồi tưởng ai cÅ©ng váºy hết.
Ná»™i nhe răng cưá»i. Lư hữu Văn có vẻ rất phóng khoáng
-- Lúc trước VÅ© Nông có kể con nghe bà là ngưá»i có trái tim trẻ nhất trong nhà , bây giá» con má»›i biết.
-- Váºy ư?, nhá» nói tốt váºy, bà má»›i gả Thi Binh cho nó chứ.
Tôi hét.
-- Trá»i Æ¡i. Con đâu phải là món quà đâu mà Ná»™i muốn cho ai thì cho. Ná»™i kỳ quá.
-- Tại con không biết, trước kia nhá» có cha con ăn nói dá»… thương mẹ má»›i gả cho ná» Vì váºy con thấy đó, chuyện ăn nói cÅ©ng quan trá»ng lắm.
Nội nói, rồi quay sang nhìn Thi Nghiêu, anh ấy đang ngồi như pho tượng gổ.
-- Thằng Thi Nghiêu nhà ta nà y có được cái tháºt thà , phải có mồm mép má»™t tà nữa..
Anh Thi Nghiêu đứng dáºy, mặt không vui.
-- Nội! Nội đừng nói tới con.
Nội nói.
-- Hừ, cái gì như đụng phải đinh thế. Thằng gì khó chịu, ai nói gì tới nó một chút là nó giẩy nẩỵ
Cả nhà cưá»i ầm lên. Anh Thi Nghiêu khẽ liếc vá» phÃa Tiểu Song . Cô nà y hình như không để ý, không thấỵ Cùng cưá»i vá»›i má»i ngưá»i Anh Thi Nghiêu quay lưng Ä‘i vá»™i vá» phòng riêng. Anh Ä‘i như chạy trốn. Cánh tay chạm mạnh và o bà n, là m ly nước ngã lăn đổ, tôi suýt kêu lên và cảm thấy bước chân thá»t cá»§a anh hình như nện mạnh hÆ¡n trên gạch.
Má»™t tình cảm bÆ¡ vÆ¡, buồn phiá»n vô cá»› đột nhiên dâng trong lòng tôi. Chỉ má»›i đó. Chỉ cách có má»™t đêm, mà ông anh tá»™i nghiệp cá»§a tôi gần như đã đánh máºt hạnh phúc trong tầm taỵ Tôi quay nhìn Tiểu Song rồi nhìn Lư hữu Văn .
Há» vẫn vô tình nhìn nhau cưá»i nói. Má»™t cặp tuổi trẻ xuất sắc. Kim đồng ngá»c nữ phải chăng định mệnh khá cay đắng éo le. Má»™t sá»± sắp xếp tình cá», nhưng là má»™t sá»± sắp xếp là m tan vỡ má»™t hạnh phúc khác. Tôi hoà n toà n bồi hồi và bối rối.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 07:52 PM.
|

31-05-2008, 11:33 AM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 7
Trưa hôm ấy, Lư hữu Văn ở lại dùng cÆ¡m vá»›i chúng tôi, lúc ngồi ăn, anh ta tá» ra rất lịch sá»±, nói năng nhá» nhẹ chá»› không dao to búa lá»›n như lúc ban sáng. Khi biết cha trước kia tốt nghiệp ban sá» và hiện Ä‘ang phục vụ ở Viện nghiên cứu Sá» há»c Trung ương, anh ta tá» ra khiêm tốn và nhá» cha chỉ giáo nhiá»u vấn đỠcó liên quan đến sá» há»c. Thết là cha tôi được dịp diá»…n thuyết má»™t hÆ¡i.
Bình thưá»ng ở nhà vì cái không khà âm thịnh dương suy, gà mái nộị Gà mẹ rồi lu gà mái con lấn áp, nên phe nam giá»›i nhà tôi rất Ãt nói. Mà bản chất con ngưá»i hình như tiá»m ẩn trong lòng biểu hiện cá»§a mình, nên hôm ấy tôi thấy cha nói rất nhiá»u, nói huyên thuyên, nói má»™t cách rất đắc ỵ
Sau bữa cÆ¡m. Cha còn là m cả má»™t kết luáºn khái quát vá» lịch sá» nhân loạị
-- Tóm lại lịch sá» con ngưá»i là má»™t chuổi sá»± việc láºp lại Tại sao Vì lịch sá» là do con ngưá»i tạo nên, mà con ngưá»i thì lúc nà o cÅ©ng có những khuyết Ä‘iểm chung. Muốn tránh bi kịch cho cuá»™c sống thì tốt nhất con ngưá»i cần tìm tòi nghiên cứu những nguyên nhân cặn kẽ cá»§a vấn Ä‘á», tránh Ä‘au khổ láºp lại
Lư hữu Văn có vẻ rất thÃch, vì váºy anh tá» rõ thái độ kÃnh trong và sùng bái ra mặt Chỉ có anh Thi Nghiêu là trong suốt buổi ăn ngồi lặng lẽ. Ä‚n xong anh ấy đứng dáºy bá» Ä‘i là m. Hôm nay đà i truyá»n hình chuẩn bị tiết mục dà nh cho ngà y chá»§ nháºt sau. Trước khi Ä‘i, tôi thấy anh ấy còn quay lại nhìn Tiểu Song và bốn mắt đã chạm nhau. Không biết há» nói gì trong những ánh mắt đó, nhưng tôi thấy thái độ anh Thi Nghiêu không còn lạnh như lúc ban đầu. Sau đấy tá»›i phiên Tiểu Song đến nhà dạy nhạc dạy há»c Lư hữu Văn đứng dáºy nói:
-- Bây giá» tôi cÅ©ng xin phép vá». May quá, cô Tiểu Song, tôi có thế cùng Ä‘i vá»›i cô tá»›i trưá»ng dạy nhạc được chứ
Tiểu Song có vẻ bối rối.
-- Nhà anh ở đâu? Biết có cùng Ä‘uá»ng vá»›i tôi không? Tôi Ä‘i bằng xe bus đấỵ
Lư hữu Văn ròn rã.
-- Không gì trở ngại cã. Tôi cÅ©ng không báºn việc gì, rảnh rá»—i sẵn đưa cô tá»›i trưá»ng dạy luôn..Sau đó sẽ bát phố xem thiên hạ sinh hoạt ra sao. Hôm nay vui lắm, được quen biết má»™t số bạn má»›i, được ăn bữa cÆ¡m tuyệt vá»i, tôi thá»a mãn lắm rồi.
Vũ Nông pha trò:
-- Những thứ đó Ä‘á»u là tư liệu cần thiết cho việc viết lách cá»§a anh, nhá»› sau nà y viết gì phải nhắc đến tôi má»™t tà cho má»i ngưá»i biết vai trò tôi nhá.
Hữu Văn mở giá»ng triết lý:
-- Äứng trên phương diện triết há»c thì má»—i con ngưá»i Ä‘á»u có vai trò cá»§a mình trên vÅ© đà i nhân sinh, má»—i ngưá»i Ä‘á»u là vai chÃnh trong cuá»™c.
Lá»i Hữu Văn lúc nà o cÅ©ng sặc mùi văn và triết há»c, tôi phải ngồi suy nghÄ© má»™t chút má»›i tá»± nghÄ© là mình hiểu
Tiểu Song và Hữu Văn đã ra cá»a lúc nà o tôi không haỵ Chỉ nghe mẹ nói sau đó.
-- Cái cáºu nà y nói năng luu loát, phong độ là m má»i ngưá»i yêu thÃch, mẹ mà có thêm đứa con gái thứ ba, chắc mẹ sẽ gả cho cáºu ta.
Tôi giáºt mình, có cái gì đó không ổn, tôi nói.
-- Mẹ nói gì thế? Tiểu Song cÅ©ng có thế coi là đứa con gái thứ ba cá»§a mẹ váºy? Nhưng Hữu Văn dù có tốt hÆ¡n Ä‘iá»u mẹ nghÄ©, cÅ©ng chưa hẳn hÆ¡n má»™t ngưá»i.
Mẹ nhìn tôi tháºt lâu, chỉ cưá»i. VÅ© Nông keó kéo áo tôi giục Ä‘i. Ná»™i nhìn thấy nói:
-- Thôi tụi bây đi đâu thì đi, đừng bà y trò kéo áo tới lui thế.
-- Ghét Nội ghê!
Tôi nói, nhưng vẫn mặt dà y cùng Vũ Nông đi vỠphòng riêng mình. Vừa đến nơi, tôi nói:
-- Anh Nông, tại sao anh kéo Hữu Văn đến đây chi váºy? Anh có ý gì chứ
Vũ Nông nói.
-- Äừng trách anh. Cáºu ấy là bạn thân cá»§a anh, đưa đến đây giá»›i hiệu để biết nhau, có gì không phải đâu? Chẳng qua chỉ là sá»± giao tế.
Tôi bá»±c dá»c:
-- Không phải em không muốn anh đưa Hữu Văn đến đây, nhưng thá»i gian đưa lại không đúng, không lẽ anh không thế để má»™t và i tháng sau, khi mà đại cuá»™c đã quyết định rồi mang lại không được sao?
-- Cái gì đại cuộc đã quyết định? Em nói gì anh không hiểu ?
Tôi giáºm chân nói.
-- Thôi anh đừng giả bá»™ vá»›i em nữa.. Bá»™ anh không thấy là Hữu Văn vừa và o đến nhà em là hắn tấn công Tiểu Song ngay hay sao? Nói tháºt anh biết, em không thÃch chuyện đó. Con trai gì vừa thấy con gái là xáp lại liá»n.
-- á»i trá»i Æ¡i! Em là m như ngưá»i ta là thầy tu không bằng. Ngay chÃnh anh khi xưa má»›i gặp em, nếu anh không là m cái món tấn công tá»›i tấp thì là m sao mà anh bắt được em? Äà n ông con trai phải thế. Trong tình yêu phải biết chụp giá»±t cháºm tay là chết. Xã há»™i hiện đại mà em đòi há»i sá»± từ từ thì chết rồi.
Tôi cắt ngang.
-- Thôi đừng nói nhiá»u. Anh VÅ© Nông, anh nghe nà y, việc nà y ta cần phải nghiên cứu kỵ
Vũ Nông nói và nắm lấy tay tôi.
-- Không nghiên cứu gì hết. Em nghÄ© gì anh Ä‘á»u biết hết. Nhưng em phải hiểu là Lư hữu Văn chẳng phải là má»™t con ngưá»i tầm thưá»ng, má»™t ngưá»i tầm thưá»ng như bao ngưá»i khác, em hiểu không?
-- Äồng ỵ
-- Váºy thì nếu hắn có săn Ä‘uổi Tiểu Song, thì đó cÅ©ng là má»™t kết hợp xứng đáng chứ
Tôi nhún vai không đáp. Vũ Nông tiếp:
-- Äuợc rồi, có nghÄ©a là trong trái tim nhá» nhắn cá»§a em, chỉ có ông anh em là xứng đáng. Anh cho em biết, lúc còn ở đại há»c Lư hữu Văn đã nổi tiếng như cồn, văn chương giá»i lại tà i hoa. Suốt bốn năm đại há»c, bao nhiêu cô đã theo Ä‘uổi hắn, váºy mà sao hắn không có được má»™t cô bạn gái Sá»± tháºt thì tại hắn quá kén chá»n. Anh là m bạn hắn cả năm nay, ở quân ngÅ©, em biết không khi rảnh rá»—i là đà n ông con trai chúng anh chỉ nói chuyện đà n bà , và quan niệm cá»§a hắn thế nà o em hiểu không? Là m quan không cần chức quan to, già u có. Nhưng chá»n vợ phải chá»n má»™t ngưá»i xứng đáng là bạn Ä‘á»i Äấy cÅ©ng là lý do, bốn năm đại há»c không má»™t đứa con gái nà o lá»t được và o mắt hắn. Vì váºy, Thi Binh, em cứ yên tâm, chưa hẳn Lư hữu Văn sẽ chá»n Tiểu Song. Hắn muốn đưa Tiểu Song đến trưá»ng dạy nhạc, chẳng qua chỉ là má»™t ý bốc đồng, chưa hẳn có dụng ỵ
Tôi nhÃu mà ỵ
-- Nếu váºá»µ thì thôi.
-- Em cÅ©ng đừng nói thì thôi. Vì trong cõi Ä‘á»i nà y chuyện tình yêu trai gái còn có chữ bất ngá», là m sao ta biết được Ä‘oán được Giống như Ä‘iá»u Ná»™i hay nói định số lương duyên là kiếp trước đã an bà y, lão nguyệt se tÆ¡ và không ai thoát được
-- Anh lại Ä‘em mấy lá»i cổ lá»— đó ra đây là m gì?
VÅ© Nông trịnh trá»ng nói.
-- Anh chỉ muốn em thấỵ Vá»›i Tiểu Song , cô ấy có cách nhìn riêng cá»§a mình, có định mệnh riêng, và ta không thế muốn thế nà y thế kia theo ý ta được. Chưa hẳn là Hữu Văn sẽ yêu Tiểu Song, cÅ©ng chưa hẳn Tiểu Song rồi sẽ yêu Hữu Văn . Vì váºy anh đỠnghị em, đừng quan tâm đến việc đó nữa.. , hãy để nó phát triển tá»± nhiên váºá»µ
Tôi bực mình.
-- Nói tá»›i nói lui rồi anh cÅ©ng bênh vá»±c Lư hữu Văn . Thà nh tháºt cho anh biết Lư hữu Văn không có quyá»n yêu Tiểu Song, vì nếu thế thì anh Thi Nghiêu nhà tôi sẽ thất tình.
Vũ Nông nói.
-- Nói thế cà ng kỳ cục. Nếu tháºt sá»± anh Nghiêu yêu Tiểu Song, thá»i gian bảy tháng trước kia là m gì? Không lẽ ông ấy ngá»§ gục?
Tôi nổi giáºn.
-- Anh Nông, sao lúc nà o anh cũng bênh vực Hữu Văn cả thế
Vũ Nông ngồi xuống ghế
-- Anh không bênh ai hết. Anh má»›i tháºt sá»± công bình và bình tinh hÆ¡n em, anh nhìn thấy rõ hÆ¡n em là chắc chắn Thi Nghiêu chưa yêu Tiểu Song và ngược lại
-- Tại sao anh biết?
-- Vì em nghÄ© xem, ở chung vá»›i ngưá»i mình yêu trong cùng mái nhà cả nữa năm trá»i hÆ¡n sao không tiến tá»›i Con ngưá»i đâu phải là gá»— đá Anh dám chắc là Thi Nghiêu không há» yêu Tiểu Song. Còn nếu Tiểu Song có âm thầm yêu anh Nghiêu thì chắc chắn không má»™t hình bóng cá»§a bất cứ chà ng trai nà o lá»t được và o tim nà ng. Äó váºy đó, vì váºy anh khuyên em, đừng bao giá» lo những chuyện tầm phà o mất công.
Lá»i cá»§a VÅ© Nông là m tôi bối rối. Rõ rà ng là chà ng cÅ©ng có lỵ Nhá»› đến những xung đột trước kia cá»§a Tiểu Song và anh Nghiêu. Rồi lần anh Nghiêu đưa nữ diá»…n viên Huỳnh Lệ vá». Tình cảm hai ngưá»i có gì chưa Thế mà không hiểu sao, tôi chỉ dá»±a và o những ấn tượng có được vá»›i hình ảnh tối qua để kết luáºn vá»™i và ng. Äà n ông thưá»ng hay tham lam nhiêù bạn gái cà ng tốt. CÅ©ng có thế như thế Tôi không dám chắc là ngưá»i Ãt giao du vá»›i đà n bà như anh Thi Nghiêu là ngoại lê Biết đâu muốn bắt cá hai tay hoặc ba bốn taỵ Cà ng nghÄ© tôi thấy cà ng rối, cà ng tức cho cánh đà n ông, tôi nói:
-- Không thế như váºy được, thứ vô lương tâm!
VÅ© Nông nắm tay tôi cưá»i, không hiểu:
-- Gì váºy? Em nói ai vô lương tâm?
-- Thì lũ đà n ông các anh đấỵ
Vũ Nông tròn mắt.
-- Hừ! hừ! Sao quÆ¡ đũa cả nắm váºy? Äúng như lá»i ngưá»i xưa nói. Ôi! Ãà n bà ! Ta chịu không là m sao hiểu được ngươị
Tôi nÃn cươi không được. Nhưng rồi lòng vẫn bâng khuâng. Suốt má»™t ngà y tôi nôn nóng, tôi muốn gặp Thi Nghiêu. Tôi định trá»±c tiếp gặp anh ấy để đặt vấn Ä‘á», phải là m rõ má»i thứ. Nhưng anh Nghiêu lại báºn ở đà i mãi đến nữa khuya má»›i vá» nhà , nên tôi không gặp. Còn Tiểu Song?
Tối hôm ấy vì báºn Ä‘i xem hát vá»›i VÅ© Nông, đến lúc tôi vá» tá»›i nhà thì Tiểu Song đã ngá»§, thà nh thá» không có cÆ¡ há»™i nói chuyện Ngay hôm sau, không nghe Tiểu Song đỠcáºp đến Hữu Văn, đến mưá»i giá» hÆ¡n thì VÅ© Nông đến và chúng tôi lại báºn tÃnh toán công việc tương lai cá»§a chà ng. VÅ© Nông đã chá»n nhiệm sở ở má»™t Toà án địa phương và đầu tháng tám bắt đầu Ä‘i là m, kế đó, tôi vá»›i VÅ© Nông qua nhà chà ng để gặp ba mẹ anh ấỵ Khi xong xuôi trở vá», thì chỉ có anh Thi Nghiêu, chị Thi Tinh và Lý Khiêm ở nhà , còn Tiểu Song thì Ä‘i chưa vá». CÆ¡m tối dá»n xong. Có tiếng Ä‘iện thoại reo Äiện thoại cÅ©a Tiểu Song .
-- Chị Thi Binh, nói nhà ăn cơm truớc đi, đừng đợi em.
-- Cô báºn gì mà bá» cÆ¡m tối
-- Dạ em có việc...
Tôi hét.
-- Việc gì nói thẳng đi, đừng dối, bằng không tối nay không yên với tôi đâu nhé.
Giá»ng Tiểu Song nhá» nhẹ
-- Thôi em nói. Anh Lư hữu Văn đến trưá»ng dạy nhạc đón em, chúng em sẽ ăn cÆ¡m ngoà i, chắc phải vá» trá»… Váºy thôi, em không nói gì nữa hết.
-- Khoan đá
Tôi chưa kịp nói thêm gì thì đầu dây bên kia đã cắt, quay lại nhìn má»i ngưá»i, tôi chỉ nói.
-- Tiểu Song không vỠăn cơm tốị
Và lẳng lặng quan sát anh Nghiêu. Anh Nghiêu ngồi đấy, thừ ngưá»i ra, anh Ä‘ang nghÄ© gì? CÆ¡m xong, không như ngà y thưá»ng má»i ngưá»i thưá»ng tụ laị phòng khách. Cươì cưá»i, nói nói, xem truyá»n hình.. Lân` nà y anh Nghiêu lấy cá»› là còn nhiá»u việc phải là m và rút lui vá» phòng riêng. Tôi ngồi lại trước máy truyá»n hình. Máy Ä‘ang mỡ Nhưng ngưá»i ta diá»…n cái gì trên ấy tôi cÅ©ng không để ỵ Tôi Ä‘ang báºy suy nghÄ© Chợt nhiên, má»™t ý thoáng qua.
Tôi quay sang anh Lý Khiêm.
-- Anh Khiêm nà y, lúc gần đây tình cảm của anh Nghiêu với cô Huỳnh Lệ tiến tới đâu rồỉ
Anh Lý Khiêm thở ra:
-- Cô là m tôi hết hồn, tưởng há»i việc gì khác!
Láºp tức chị Thi Tinh quay sang dò xét.
-- Anh nói gì? Anh nghÄ© là Binh nó nói gì? Sợ láºt tẩy hả, nói xem.
Lý Khiêm trố mắt.
-- Có gì đâu Tôi nà o có tẩy gì đâu mà sợ láºt.
-- Thế tại sao anh là m gì như ăn trá»™m bị bắt tại tráºn váºy?
-- Là m gì ăn trộm?
-- Nếu không tại sao Thi Binh vừa há»i là ông tái mặt thế Ông đáng nghi lắm, dám có chuyện động trá»i nà o rồi.
Mẹ phải can thiệp:
-- Cái con Thi Tinh nà y, không có cá»› để cãi nhau không được ư? Con cái gì cứ giá»i kiếm chuyện.
-- Mẹ nói đúng đấỵ
Anh Lý Khiêm vừa lên tiếng, là tay Thi Tinh đã thò qua, nhéo anh ấy má»™t cái tháºt Ä‘au Ä‘iếng, Ä‘au muốn nÃn thở nhưng anh không dám la, trong khi VÅ© Nông ngồi cạnh lại là m bá»™ ui da là m tôi nổi nóng.
-- Anh là m gì thế
Vũ Nông giả bộ lắp bắp.
-- Anh..anh ..Anh nghĩ là Hai chị em của em đồng bệnh và anh với Lý Khiêm sẽ là nạn nhân
-- Ui da!
Tôi không để VÅ© Nông tiếp, má»™t ngón nhéo chưỡng tung liá»n để chà ng biết taỵ Anh Lý Khiêm ban nãy chưa trả lá»i câu há»i cá»§a tôi, nên tôi vẫn há»i tá»›i
-- Sao, anh Khiêm, em Ãt khi đến đà i nên không biết. Anh cho em biết là chuyện giữa anh Nghiêu vá»›i cô Huỳnh Lệ tá»›i đâu rồỉ
-- Anh cũng không biết.
Tôi nổi giáºn:
-- Anh muốn giấu phải không?
Anh Lý Khiêm đã khiêm chỉnh lại
-- Thi Binh. Cô cứ yên tâm, hạng đà n bà con gái cỡ Huỳnh Lệ trong đà i truyá»n hình thiếu gì, cỡ cô ấy ai lại chẳng anh anh em em. Anh Thi Nghiêu cá»§a cô đâu dá»… dãi, anh ấy là m ở đà i truyá»n hình mấy năm nay rồi thì là m gì dá»… và o tròng. Chẳng qua chỉ để nói cưá»i cho vui, ngưá»i anh ấy chá»n không nằm trong mấy cô ấỵ Còn Huỳnh Lệ Thân máºt vá»›i anh cô chưa hẳn là yêu Nghiêu. Cô ta má»›i nổi, Ä‘ang cần có chá»— dá»±a đấy!
- Thế ư?
Nghe Lý Khiêm nói, tôi cà ng buồn. Nếu quả tháºt là anh Nghiêu có ý bắt cá hai taỵ Thì coi như mất cã. Tối hôm ấy, lòng tôi nóng như lá»a đốt. Mẹ cÅ©ng tá» ra tháºt trầm lặng. HÆ¡n mưá»i giá» Tiểu Song vẫn chưa thấy vá». Anh Lý Khiêm và VÅ© Nông đã kiêú từ. Má»™t mình tôi ngồi trong phòng khách, mẹ bước tá»›i đặt tay lên vai tôi nói.
-- Thi Binh, má»—i ngưá»i có má»™t duyên pháºn riêng, chúng ta không là m sao cưỡng lại được, thôi thì để mặc tá»± nhiên Ä‘i.
Vâng, cứ buông xuôi Ä‘i! Äịnh số đã đặt để rồi. Thế là m sao Thi Binh tôi lại thừa nước mắt khóc khi Ä‘á»c truyện ngưá»i xưa, lại dư nước mắt buồn giùm ngưá»i khác. Ông anh tôi Æ¡i, ông anh. Tá»™i nghiệp, tôi thở dà i. Thôi tôi không thế ngồi đây chá» Tiểu Song trở vá». Có chá» cÅ©ng vô Ãch. Tôi đứng dáºy tiến đến gõ cá»a phòng anh Nghiêu.
-- Ai đó, cứ và á»
Tôi đẩy cá»a bước và o Phòng trà n ngáºp khói thuốc, suýt là m cho tôi ho.
Anh Thi Nghiêu Ä‘ang ngồi trước bà n, chiếc gạt tà n đầy cả tà n thuốc. Tôi bước tá»›i, đứng trước mặt anh. Hai anh em chúng tôi nhìn nhau yên lặng. Má»™t lúc tháºt lâu, anh má»›i dụi tà n thuốc và đưa hai tay lên nắm lấy tay tôi siết nhẹ Anh có vẻ tháºt xúc động, tháºt hiểu tôi hiểu anh.
-- Anh Nghiêu nà y, đừng buồn, tình thế vẫn cứu vãn được. Há» chỉ má»›i quen nhau hai ngà y, còn anh, anh biết cô ta hÆ¡n bảy tám tháng nay, không nên thối chÃ, tuyệt đốị Tình yêu là bãi chiến trưá»ng. Anh chưa tháºt bại lần nà o, lần nà y anh rồi sẽ thấỵ
Anh Thi Nghiêu lắc đầu.
-- Anh đã thua!!
Tôi trố mắt :
-- Thua bao giá»
-- Trong cuộc chạy đuạ
Tôi suy nghĩ một chút:
-- Anh Nghiêu nà y đừng nhìn Tiểu Song má»™t cách thá»±c dụng như váºy, cô ấy khác những ngưá»i con gái khác. Cô ấy chưa há» lá»™ ý xem nhẹ anh vì cái táºt bẩm sinh cá»§a anh. Phải tá»± hiểu mình, phải dẹp bá» mặc cảm tá»± ti, tại sao anh cứ nghÄ© tá»›i cái chân thá»t cá»§a anh hoà i váºy?
Lá»i tôi là m anh Nghiêu nhảy dá»±ng lên, anh tái cả mặt:
-- Thôi đủ rồi, đừng nói nữa.. Chuyện đó đã qua rồi, tôi không muốn ai nhắc tớị Tôi không muốn! Tại sao mấy ngưá»i cứ nói đến Tiểu Song trước mặt tôi Tôi có nói là tôi thÃch cô ấy bao giỠđâu
-- Anh Nghiêu!
Tôi hét, rồi không biết nói gì nữa, tôi khóc. Mặt anh Nghiêu như đanh lại
-- Buồn cưá»i tháºt! Tại sao mấy ngưá»i lại khóc trước mặt tôi Tại sao? Mấy ngưá»i thương hại tôi ư? Tôi thế nà o Má»™t gã thất tình? Buồn cưá»i tháºt, buồn cưá»i quá Ä‘i mất! Thi Binh! Hãy nghe nói đây! Hãy nghe tôi nói đây!
Tôi cố gắng.
-- Anh Nghiêu. Em chỉ định giúp anh!
Trong đôi mắt Ä‘au khổ cá»§a anh Thi Nghiêu hằn lên nét giáºn dá»±
-- Giúp tôi à ? Ai cần cô giúp, ai cần! Muốn giúp ư? ÄÆ°á»£c rồi hãy Ä‘i ra khá»i đây, hãy Ä‘i cho khuất mắt, để tôi má»™t mình trong phòng..
Tôi lÃu lưỡị
-- Anh...Anh...Anh đúng là ngưá»i không biết Ä‘iá»u.
-- Äúng rồi, tôi không biết Ä‘iá»u Tôi không muốn ai quấy rầy tôi hết. Tôi không biết Ä‘iá»u từ lâu rồi. ..Äi Ä‘i, Ä‘i Ä‘i!
Tôi chạy nhanh ra khá»i phòng anh Thi Nghiêu. Mẹ đứng bên ngoà i chỉ lặng lẽ lắc đầu. Tôi xông vá» phòng mình, nhảy lên giưá»ng và trùm chăn. Tôi giáºn quá. Tôi giáºn anh Thi nghieu, giáºn Tiểu Song và giáºn cả chÃnh mình. Mưá»i má»™t giá» khuya, Tiểu Song má»›i vá» nhà . Tôi nằm yên, lắng nghe cô ấy thay đồi Ä‘i tắm trở vá» phòng...Tôi giả vá» lăn trở mình.
Tiểu Song keu khẽ:
-- Chị Thi Binh!
Tôi giả vỠkhông nghe, trở mình tiếp.
-- Chi Thi Binh. Giá»ng nói cá»§a cô bé tháºt nhẹ vá»›i tiếng thở ra:
-- Em biết chị Ä‘ang giáºn em, chị giáºn em vì sao em cÅ©ng không biết.
Tôi vùi đầu và o gối im lặng.
-- Thôi được rồi, khuya quá rồi, để mai bao giá» chị hết giáºn, chị em mình sẽ nói chuyện vá»›i nhau.
Và Tiểu Song ngồi lên giưá»ng. Tối hôm ây, hình như cả hai chúng tôi chẳng ai ngá»§ được. Cả hai cùng lăn qua lăn lại trên giưá»ng tá»›i sáng.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 07:53 PM.
|

31-05-2008, 09:48 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 8
Mấy ngà y kế tiếp đó. Giữa tôi vá»›i Tiểu Song là má»™t cuá»™c chiến tranh lạnh. Tôi cố tạo má»™t khoảng cách, không nói chuyện, lạnh lùng. Nhưng Tiểu Song cÅ©ng không vừa, cô ấy phá»›t mặc. Và ngà y nà o cÅ©ng váºá»µ Sau khi dạy xong, Tiểu Song không vá» nhà ngay, mà bá» Ä‘i chÆ¡i đến mưá»i má»™t mưá»i hai giá» khuyạ Vá» tá»›i nhà là tắm rá»a rồi lên giưá»ng ngÅ©. Khiến tôi cà ng tức, cà ng giáºn. Con gái gì mà thay đổi như chong chóng.
Vũ Nông thấy tôi không vui, một bữa nói:
-- Thi Binh nà y, không lẽ em không chịu nhìn sá»± tháºt? Thá» nghÄ© xem giữa Tiểu Song và anh Thi Nghiêu hỠđã có cái gì chưa
Tôi nhún vai không đáp. Vũ Nông nói tiếp.
-- Thì em cứ nói Ä‘i? HỠđã từng thá» non hẹn biển, gắn bó keo sÆ¡n chưa HỠđã được ngưá»i khác công nháºn như chuyện chúng mình chưa, hở
Tôi bối rối, một chút mới nói:
-- Chuyện anh Thi Nghiêu yêu Tiểu Song, đúng ra cô ấy phải hiểu chứ?
-- Hay lắm. Chuyện đó thì em biết thôi, mà em biết thì có tác dụng gì? Em đâu phải là Tiểu Song? Mà dù có là phải Ä‘i nữa nếu Tiểu Song không yêu anh Thi Nghiêu thì cÅ©ng chẳng giúp được gì Há» hoà n toà n đứng bên lá». Chưa há» trao nhau má»™t cái hôn, chưa nói chuyện tình yêu thì là m sao em kết tá»™i là cô ấy không chung thuy Em sai rồi Binh Æ¡i Tỉnh lại Ä‘i. Chuyện nà y đâu phải em muốn là được? Sá»± nhiệt tình cá»§a em chỉ tổ là m Tiểu Song giáºn, anh Thi Nghiêu cÅ©ng chẳng vui và em cÅ©ng tá»± là m khổ mình.
Câu nói cá»§a VÅ© Nông như là m tôi thức tỉnh. Äúng rồi, tá»™i gì thế? Tiểu Song chẳng nói chẳng rằng vá»›i tôi, anh Thi Nghiêu thì có bá»™ mặt lạnh lùng, Ä‘i biệt từ sáng sá»›m đến tối mò má»›i vá». Rõ rà ng là chỉ có tôi tá»± chuốc lấy sá»± bá»±c mình. Tôi thở ra, và tá»± hứa vá»›i lòng. Thôi thì mặc kệ há» Và buổi tối hôm ấy, tôi và VÅ© Nông Ä‘i xem phim. Thá»i tiết tương đối nóng, tan rạp tôi và VÅ© Nông rá»§ nhau ăn kem.
Chúng tôi kéo nhau đến quán kem lừng danh Minh Tinh. Lâu lâu phá tiá»n má»™t bữa cÅ©ng chả sao. Vừa kéo ghế ngồi xuống, thì mắt tôi chợt ngỡ ngà ng. Trước mắt là anh Thi Nghiêu và cô Huỳnh Lệ Há» Ä‘ang nói đùa thân máºt. Chợt nhiên tôi nổi sùng. Tôi đứng dáºy và bá» chạy ra khá»i qúan, để khá»i trông thấy cảnh chứớng mắt.
VÅ© Nông ngÆ¡ ngác chạy theá»
-- Em thá», từ nay vá» sau, anh Thi Nghiêu là m gì thì là m, em chẳng thèm xÃa và o nữa.. Nếu còn xÃa và o, em không phải là con cá»§a ba má, không còn là ngưá»i mà là con chó.
Vũ Nông bực mình:
-- Thi Binh, em là m gì kỳ cục váºy? Phải tá» ra lịch sá»± má»™t chút, đến chà o há»i rõ rà ng, vừa tá» ra mình có phong độ, vừa .. Biết đâu ăn kem khá»i phải trả tiá»n?
Tôi giáºn dá»±
-- Thôi dược rồi. Ngay cả chuyện ăn kem anh cÅ©ng tÃnh toán, anh định lợi dụng tôi để được anh tôi bao ăn nữa ư Ãch ká»·!
-- Còn gì nữa nói tiếp đi.
VÅ© Nông há»i, tôi chợt thấy mình giáºn vô cá»›, phì cươi Thế là đêm ấy, tôi chá»§ động là m là nh vá»›i Tiểu Song . VỠđến nhà , và o phòng thấy Tiểu Song còn chưa ngÅ© Cô ta Ä‘ang cầm quyển Táºp Truyện Ngắn cá»§a Trương Ãi Linh Ä‘á»c, tôi bước tá»›i lấy quyển sách ném sang bên nói.
-- Tiểu Song cô định từ đây vỠsau không nói chuyện với tôi nữa phải không?
Tiểu Song cưá»i, bá vai tôi nói:
-- Hèn gì Nội chẳng nói. Chị là chúa nói ngược, ai không nói chuyện với ai trước chứ?
Tôi thở ra.
-- Phải nói là tôi quá sốt săng, không những chỉ sốt sắng trở nên lam chuyện bao đồng. Muốn cho má»i chuyện êm đẹp, không ngá» chuyện chẳng xảy ra như ỵ Tôi ôm má»™t trái tim nóng bá»ng đụng phải tảng băng, chỉ là công cốc.
Tiểu Song quay lại nằm đối diện vá»›i tôi, vì trá»i nóng nên chúng tôi mở quá.t, gió thổi mái tóc dà i cá»§a Tiểu Song ra sau khiến gương mặt trở nên sáng sÅ©a .
Vừa vuốt mái tóc ngắn của tôi Tiểu Song nói.
-- Chị Thi Binh! Trái tim nhiệt tình cá»§a chị, em hiểu chứ, em không có anh chị, em mất mẹ lúc ba tuổi, mưá»i tám tuổi lại mô côi cha, hầu như cả Ä‘á»i em chưa hưởng được má»™t tà gì là hạnh phúc gia đình. Äến đây ở, em má»›i biết thế nà o là gia đình, thế nà o là tình huynh đệ, thế nà o là hạnh phúc. Em là m sao không mong được ở mãi dưới mái nhà nà y, trở thà nh má»™t con bé vinh viá»…n cá»§a nhà há» Chụ Nhưng là m sao em ngăn cấm được tiếng gá»i cá»§a trái tim, chị hãy suy nghÄ© xem có đúng không? TÃnh tình cá»§a anh Thi Nghiêu thì nóng nảy còn em tuy xuất thân bần hà n, nhưng rất cao ngạo, em và anh ấy không thế hòa hợp nhau được chị hiểu không? Chị Thi Binh? Äó là chưa nói cái hoà n cảnh nghá» nghiệp cá»§a anh ấy, lúc nà o cÅ©ng vắng nhà và giao tiếp vá»›i những ngưá»i con gái trong giá»›i văn nghế dá»… dãi, em lại trá»±c tÃnh và như váºy khó tránh được những phiá»n phức xảy ra sau nà ỵ Chị nghÄ© có đúng không?
Tôi chăm chú nhìn Tiểu Song, có má»™t câu mà tôi muốn nói mãi không thốt ra được. Tôi muốn nói cho Tiểu Song biết là : Anh Thi Nghiêu yêu Tiểu Song, nhưng mặc cảm tà n táºt và sá»± cao ngaỠđã là m cho anh ấy không dám tá» bà ỵ Nhưng rồi tôi chÆ¡t nhá»› lại cái hình ảnh thân máºt cá»§a Thi Nghiêu và Huỳnh Lệ trong quán cà phê, thế là tôi không nói ra được. Tôi chưa hiểu hết được lòng ngưá»i, vì tôi má»›i có hai mươi mốt tuổi Tôi há»á»‹
-- Như váºy có nghÄ©a là Tiểu Song đã yêu Lư hữu Văn?
Tiểu Song quay mặt, không nhìn thẳng và o mắt tôi nữa..
-- Thá»i gian còn ngắn quá, là m sao có thế nói là đã yêụ Nhưng em cÅ©ng thừa nháºn là anh Lư hữu Văn rất lôi cuốn, rất dá»… mến, anh ấy có cùng má»™t thân thế tương đồng vá»›i em, nên có những ý nghÄ© cảm xúc tương tÆ¡ Anh ấy lại dung cảm, có ý chÃ, có nhiệt tình, có ước mÆ¡, lúc nà o ở gần bên anh Văn là em khó có thế không bị ảnh hưởng và cảm thấy không có gì khó khăn trên cuá»™c Ä‘á»i nà y cả, chưa kể là kiến thức anh ấy quá rá»™ng, má»—i lần nói chuyện văn há»c vá»›i Văn em Ä‘á»u có cảm giác như mình chỉ là má»™t đứa bé má»›i há»c mẫu giaá» Tôi nhìn Tiểu Song, lúc nà ng nói mắt long lanh như váºy là m sao có thế bảo là chưa yêu . Äó không phải đơn thuần là má»™t sá»± sùng bái, tôi hÃt và o má»™t hÆ¡i dà i, há»i:
-- Em có nói chuyện âm nhạc với anh ấy không?
Tiểu Song phồng đôi má
-- Chuyện âm nhạc ư? Äó chẳng qua là má»™t thứ để giải buồn, là m sao có thế so sánh được vá»›i văn há»c.
À! Tôi nhìn lên trần nhà . NghÄ© đến những sá»± kiêu hãnh mà Tiểu Song đã có trước kia. Khi nói đến cái kiến thức vỠâm nhạc cá»§a mình, nghÄ© đến những tấu khúc đà n dương cầm và sá»± sáng tác âm nhạc mà trước kia Tiểu Song và cả cha nà ng Ä‘á»u mÆ¡ ước. Thế mà bây giá» tất cả không được coi như má»™t vấn đỠquan trá»ng.
Ôi! Tình yêu, sức mạnh cá»§a nó quả là vô Ä‘i.ch và chỉ cần trong giây phút đó, tôi thây má»i chuyện đã ngã ngụ Anh Nghiêu cá»§a tôi bất chiến tá»± bại rồi! Vì sao? Vì Lư hữu Văn đã xóa được sá»± cao ngạo trong tim cá»§a Tiểu Song còn anh thì không là m được việc ấỵ Tôi há»i
-- Có nghĩ là mấy ngà y naỵ Cô và anh Văn lúc nà o cũng bên nhau
-- Vâng.
Tiểu Song cưá»i nói.
-- Ông ấy má»›i mướn được má»™t căn gác nhá»›. Mấy hôm nay tôi báºn phụ anh ấy sắp xếp, bà y biện, bao giá» xong là anh ấy sẽ khởi đầu. Anh ấy là ngưá»i có lý tưởng và phân minh rất rà nh mạch giữa lý tưởng vá»›i thá»±c tế vì váºy tiá»n thuê nhà anh ấy cÅ©ng giao cho tôi.
Tôi há»i:
-- Như váºy khi lãnh tiá»n tác quyá»n thì sao
-- Bao giá» viết được tác phẩm có được tiá»n tác quyá»n sẽ tÃnh sau.
Tôi ngẫm nghĩ rồi nghiêm chỉnh nói:
-- Thôi được Tiểu Song, coi như chị đại diện cho gia đình thừa nháºn chuyện cá»§a Tiểu Song vá»›i anh ấỵ Ở nhà nà y con gái có bạn trai không dược phép giấu diếm ngưá»i lá»›n. Ná»™i cÅ©ng thưá»ng nói "Trai lá»›n có vợ, gái lá»›n có chồng. Äó là má»™t Ä‘iá»u quang minh chÃnh đái, di nhiên không có gì mắc cỡ giấu diếm". Vì váºy sau nà y rảnh rá»—i Tiểu Song cứ đưa Văn vỠđây chÆ¡i
Tiểu Song nhìn tôi. Nhìn tháºt lâu, mắt rướm lệ, hôm ấy tôi không nói.
-- Chị Thi Binh, chị không giáºn em nữa chứ ? Từ rà y nếu có chuyện gì xảy ra, dù có ở gần bên nhau hay đã xa nhau, chúng ta mãi mãi là chị em phải không chị Binh.
Tôi cÅ©ng xúc động muốn khóc. Chúng tôi ôm chặt lấy nhau giống như cái hôm đầu tiên Tiểu Song đến nhà . Có Ä‘iá»u, tâm trạng cá»§a tôi lại buồn vui lẫn lá»™n. Tiểu Song đúng ra phải là ngưá»i mang há» Chu má»›i phải. Và chỉ mấy ngà y sau, má»™t buổi tốị Tiểu Song đưa Lu hữu Văn vá» nhà .
Hôm ấy vắng mặt anh Thi Nghiêu ï Lư hữu Văn ngồi giữa phòng khách vẫn gương mặt rạng rỡ dáng tá»± tin. Chúng tôi má»i Văn ở lại ăn cÆ¡m tối và trong bữa cÆ¡m đó, Văn lại huyên thuyên vá» chuyện văn há»c nghế thuáºt vá»›i cha, cái gì Văn cÅ©ng tá» ra am hiểu, mãi khi đến mưá»i giá» anh Thi Nghiêu má»›i vá» tớị
Vừa nhìn thấy anh Nghiêu, Văn đứng dáºy chà o há»i rất lịch sá»±
-- Chà o ông phó giám đốc.
-- Không dám. Chà o ông.
Hai ngưá»i dùng tiếng ông tháºt khách sáỠAnh Nghiêu không ở lại vá»›i chúng tôi để nói chuyện, mà đi vá» phòng riêng cá»§a mình, trước khi tôi thấy anh liếc nhanh Tiểu Song và Tiểu Song chá»›p mắt quay vá» hướng khác, dưá»ng như tôi nghe có tiếng thở dà i và anh Nghiêu bước kháºp khá»…nh Ä‘i và o trong.
Tôi nhìn theo và chợt cảm nháºn má»™t sá»± cô Ä‘on lạc loà i, buồn bã cá»§a ngưá»i thất tráºn. Khi quay lại tôi cÅ©ng thây mẹ Ä‘ang yên lặng nhìn theo Nghiêu, ánh mắt thương yêu lo lắng và má»™t chút thương xót.
Khi anh Nghiêu đã và o phòng. Phòng khách trở lại không khà nói cưá»i vui vẻ như cÅ©, như sá»± hiện diện cá»§a Thi Nghiêu có hay không cÅ©ng chẳng là má»™t sá»± báºn tâm. Cha Ä‘em trò đố chữ ra đố và Hữu Văn đáp ứng rất hòa hợp, mặc dù anh ta không hòan toà n giải đáp hết.
Thái độ hòa nhã của Văn khiến cha rất vui lòng, tôi còn nhớ trước khi và o phòng nghỉ, cha còn nói:
-- Äúng là má»™t thanh niên ưu tú
Tôi nghĩ không biết lúc nói câu đó, cha có quên đi bóng dáng của thằng con trai là m nên sự nghiệp của cha trong phòng riêng không? Hôm ấy Tiểu Song.. rất lặng lẽ, suốt buổi tối cô ta chỉ yên lặng ngồi cạnh Hữu Văn nhìn anh chà ng với đôi mắt say sưa.
Và khi tất cả những ngưá»i lá»›n đã vá» phòng. Anh Lý Khiêm và chị Thi Tinh Ä‘i tìm chá»— khuất để tâm sá»± thì phòng khách chỉ còn lại tôi VÅ© Nông va Tiểu Songvá»›i Văn . Bấy giá» ngoà i cá»a sổ, bầu trá»i cá»§a đêm hè Ä‘ang lấp lánh đầy sao, tiếng côn trùng trong các lùm cây ngoà i sân thi nhau gá»i bạn và xa xa là tiếng gõ nhịp cá»§a anh bán mì gá»i khách.
Äêm mùa hè vá»›i bao âm thanh rá»™n ra. Lư Hữu Văn nắm lấy tay Tiểu Song nói.
-- Tiểu Song chúng ta ra ngoà i dạo một tà đi.
Tiểu Song, quay lại nhìn chúng tôi và tôi nói.
-- Cứ Ä‘i Ä‘i tôi sẽ trông cá»a cho. Tiểu Song ngoan ngoãn Ä‘i theo Lu hữu Văn, tôi buá»›c đến bên cá»a sổ nhảy lên thà nh cá»a bắt chéo chân ngồi. Ngoà i sân cảnh váºt êm Ä‘á»m có mấy con Ä‘om đóm Ä‘ang lấp lánh trên những cánh hoa hồng, gió mùa hè thổi nhẹ lay tóc tôi.
Vá»›i má»™t tâm trạng mÆ¡ mà ng tôi nghÄ© bâng quÆ¡ đủ thứ. VÅ© Nông bước tá»›i lúc nà o không hay, chà ng kéo tôi ngã và o ngưá»i chà ng vá»›i giá»ng ru êm:
-- Em nghĩ gì đấy Thi Binh dễ thương của anh?
Tôi đưa đầu và o vai chà ng nói:
-- Có phải chăng má»—i ngưá»i Ä‘á»u có hạnh phúc riêng cá»§a má»—i ngưá»á»‰
Vũ Nông nói.
-- Má»—i ngưá»i cÅ©ng có cái bất hạnh riêng cá»§a há»
Và không hiểu tại sao câu nói cá»§a chà ng là m tôi rùng mình. Khi VÅ© Nông từ giã ra vá», tôi mở rá»™ng cá»a đưa chà ng ra. Và trước mắt tôi là Tiểu Song vá»›i Lư hữu Văn há» Ä‘ang đứng tá»±a ngưá»i và o má»™t thân cây lá»›n. Há» Ä‘ang ôm nhau vá»›i môi trên môi. Ãnh trăng xuyên qua tạo thà nh má»™t khung ảnh mỠảo.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 07:53 PM.
|

31-05-2008, 11:48 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 9
Tháng chÃn tôi bắt đầu trở lại trưá»ng. Năm nay là năm thứ tư, không còn nhà n hạ như nhưng năm há»c trước. Có thêm các môn há»c như kế toán, quản lý, kế hoạch, chế độ kế toán, và máºu dịch quốc tế v.v...Tùm lum thứ khiến tôi rối cả đầu
Giữa lúc đó thì VÅ© Nông lại báºn kỳ thi ở Luáºt sư đòan, chà ng báºn tuà bụi vì vừa phải là m thư ký cho Toà án ở địa phương, vừa phải nghiên cứu bản án, nghe xá», ghi chú rồi phải soạn bà i Do đó má»—i ngà y chúng tôi chỉ gặp nhau buổi tối. Gặp nhau mà trên tay tôi vẫn là má»™t quyển sách dà y và trên tay chà ng là hồ sÆ¡ vụ án.
Tuy rất báºn rá»™n, nhưng lúc nà o tôi cÅ©ng để tâm đến sá»± tiến triển tình cảm cá»§a Tiểu Songvà Hữu Văn. Bây giá» thì địa vị cá»§a Lư hữu Văn trong gia đình tôi đã được công khai hóa như Lý Khiêm và VÅ© Nông. Có Ä‘iá»u há» chỉ đến nhà hai lần, còn phần lá»›n thá»i gian là Tiểu Songở lại bên căn gác trá» cá»§a Văn.
Theo tôi thì lý do Ãt đến đó là do sá»± hiện diện cá»§a anh Thi Nghiêu, dù giữa Thi Nghiêu và Tiểu Song chưa có việc gì xảy ra nhưng đã có má»™t khoảng cách, anh Nghiêu và Văn không hợp nhau có vẻ Tiểu Song hiểu váºy, nên cÅ©ng Ãt đưa Hữu Văn vá» nhà .
Má»—i lần Ä‘i vắng Tiểu Song Ä‘á»u mượn cá»›:
-- Chị nghÄ© xem, anh Văn rất báºn viết nên không thế ra ngoà i. Tối nà o anh ấy cÅ©ng viết tá»›i khuyạ
Tôi há»i:
-- Như váºy cô ngồi bên cạnh, rồi có ảnh hưởng gì đến việc viết lách cá»§a anh ấy không?
Tiểu Song đỠmặt, đáp một cách không tự nhiên:
-- Em cố gắng để không trở ngại anh ấy, em chỉ phụ dá»n dẹp nhà cá»a, sắp xếp sách vở, may vá quần áo hoặc đôi lúc chép lại bản thảo Em hoà n toà n im lặng thì là m sao trở ngại việc viết.
Một bức tranh hoà hợp và sống động. Tôi nghĩ đến hình ảnh của những cặp vợ chồng văn si trong tiểu thuyết, không biết hỠcó đát được cái hanh phúc đó không?
Tôi há»i:
-- Thế anh Văn viết được bao nhiêu chữ rồỉ Tiểu Songkhông tự nhiên:
-- ...Chị Bình, bá»™ chị tưởng chuyện viết lách đơn giản lắm sao, đâu phải chỉ cần ngồi xuống là có tác phẩm. Chuyện viết lách là chuyện cá»±c khổ vô cùng. Trước kia em cÅ©ng không hiểu, em Ä‘á»c báo, Ä‘á»c sách, thấy sách báo đủ thư; em cÅ©ng tưởng viết vẫn là má»™t chuyện dá»…, đâu ngá» bây giá» thấy anh Hữu Văn viết má»›i hiểu là muốn là m má»™t nhà văn không phải đơn giản.
Tôi vẫn chưa hiểu, há»i:
-- Sao thế. Nếu nói là m nhà văn không đơn giản sao ở xứ Äà i Loan nà y nhiá»u quá thê Và dụ như ....
Tôi đang định đơn cỠtên tuổi một số nhà văn thì Tiểu Song đã chau mà y cắt ngang:
-- Những nhà văn đó viết những tác phẩm không ra gì Nói chuyện trên trá»i dưới nước, nặn tác phẩm ra để câu cÆ¡m thì có gì là khó Nhưng như anh Hữu Văn nói nguá»i cầm bút phải là ngưá»i có lương tâm nghệ thuáºt, tác phẩm phải được chÃnh mình kiểm duyệt và thông qua má»›i được tung ra ngoà i, còn nếu chỉ là má»™t sá»± lưà dối vô nghÄ©a thì là vô đáo đức. Vì váºy anh Hữu Văn rất khắt khe vá»›i chÃnh mình. Anh bá» cả má»™t ngà y trá»i, cặm cụi viết rồi ngà y hôm sau lại xé bá» Anh nói "Thà không có còn hÆ¡n"
Chợt nhiên tôi thấy nể vì Lư hữu Văn vô cùng, tôi nghÄ© đến những kịch bản cá»§a anh Lý Khiêm, viết tình tiết láºp Ä‘i láºp lại, phát biểu lung tung, có khi xem nữa buổi trá»i chẳng hiểu mô tê Thế nà y thì anh Lý Khiêm phải há»c há»i thêm ở anh Hữu Văn. Nếu không há»c được cái lối viết tuyệt vá»i cá»§a ngưá»i ta thì Ãt ra cÅ©ng hoc được cái tinh thần viết lách.
Tôi há»i:
-- Thế anh ấy đang viết truyện dà i hay truyện ngắn? Những tác phẩm mà anh ấy cho phép in được bao nhiêu rồi, có đăng báo chưa .
Tiểu Songcó vẻ ngượng nghịu:
-- Có nhà văn nà o lúc khởi đầu viết lại viết ngay được truyện dà i? Di nhiên là phải bắt đầu bằng truyện ngắn, và tối hôm qua anh ấy má»›i láºp được bản đỠcương vá» nhân váºt...
Tôi giáºt mình:
-- Bản đỠcương vá» nhân váºt? Truyện ngắn mà phải cần đến nguyên má»™t danh sách nhân váºt ư? Có giống như truyện Thá»§y Há», tá»›i má»™t trăm lẻ tám vị hảo há»›n chăng?
Tiểu Song có vẻ giáºn:
-- Thôi không thèm nói chuyện vá»›i chị nữa đâu Chị không biết má»™t tà gì vá» văn há»c cã. Nếu ta không nghiêm khắc đòi há»i, chỉ viết cho có viết thì di nhiên truyện dà i cÅ©ng không cần có bản đỠcương. Chị có Ä‘á»c những quyển tiểu thuyết kiếm hiệp không? Nhiá»u quyển đánh Ä‘i đánh lại đã Ä‘á»i có nhiá»u nhân váºt chết rồi lại sống lại, tương tá»± những quyển tiểu thuyết ba xu cÅ©ng thế. Có má»™t cốt truyện mà viết ra những ba bốn táºp.
Tôi tròn mắt:
-- Em Ä‘ang nói vá» tiểu thuyết kiếm hiệp ư? Hữu Văn có định viết những truyện đại loại như váºy không?
Tiểu Song trỠmôi:
-- Chỉ cần nghe đến đó là anh âý đã bịt mũi.
Váºy là tiểu thuyết mà Hữu Văn định viết hẳn là cao siêu, sâu sắc lắm. Tôi thấy mừng cho Hữu Văn và cho cả Tiểu Song .
Qua tháng tám, gió thu đến, cái không khà là nh lạnh là m cho con ngưá»i dá»… mÆ¡ má»™ng. Tiểu Song lúc nà y vắng nhà thưá»ng xuyên. Sá»± tò mò khiến tôi đỠnghị vá»›i VÅ© Nông hôm nà o sẽ cùng ghé qua gác trá» cá»§a Văn má»™t cách đột xuất, để xem việc viết lách cá»§a Văn đã đến đâu
Nhưng còn ngần ngại nên tôi há»i Tiểu Song :
-- Anh Hữu Văn có khó tÃnh không, khi viết chắc hẳn không cho phép ai quấy rầy cả
Tiểu Song nói:
-- Vâng, anh ấy nghiêm túc, khi viết chẳng thÃch ai và o.
Nhưng Vũ Nông nói:
-- Ồ, không sao anh với hắn là bạn cơ mà . NhỠanh hắn mới quen được với Tiểu Song thế mà chưa có một ly rượu mừng uống. Chúng ta cứ đến đấy uống ly trà , xem hỠsinh hoạt ra sao cũng không quá đáng.
Thế là tối hôm đó, tôi vá»›i anh VÅ© Nông ghé qua "căn gác văn há»c" cá»§a Hữu Văn . Äó là căn gác nhá», nằm trên sân thượng lầu tư cá»§a má»™t nhà tư nhân, có lẽ lúc đầu được sá» dụng như chá»— chưa đồ dư thừa, sau đó không hiểu vì lẽ gì má»›i Ä‘em ra cho thuệ Và chúng tôi phải hì hục lắm má»›i lên tá»›i nÆ¡i. Nhà tôi là loại nhà trá»…t kiểu Nháºt.
Mấy nắm trước vá»›i phong trà o xây cất cao ốc chung cư, có nhiá»u nhà thầu đến đỠnghị hợp tác nhưng cha không chịụ Nhá» váºy chúng tôi khá»i phải leo lầụ Chỉ có bốn tầng mà đã muốn đứt hÆ¡i Äúng là ái tình vi đại tháºt!
Mở cá»a là Tiểu Song tròn mắt ngạc nhiên.
Hữu Văn vừa thấy chúng tôi, từ bà n viết đứng dáºy ròn rã:
-- Äúng là khách quý, khách quý, khách hiếm!
VÅ© Nông cưá»i:
-- Váºy ra ở đây còn khách thưá»ng xuyên nữa cở
Lư hữu Văn nói.
-- Có chứ, sao lại không?
Tôi há»i
-- Ai váºy? Không được tÃnh Tiểu Song nghe, cô ấy không kể là khách.
-- Váºy thì là chuá»™t!
Chúng tôi cùng cưá»i. Tôi có cái nháºn xét là Lư hữu Văn lúc nà o cÅ©ng rất lạc quan. Từ cái ăn uống, tiện nghi thiếu thốn vẫn không lo lắng. Tôi đưa mắt quan sát căn phòng. Thú tháºt chưa bao giá» tôi thấy má»™t ngôi nhà đơn giản hÆ¡n. Nhà cây vách hở, gió tá»± do luồn và o. Má»™t miếng ván to đặt sát và o vách, dùng là m giưá»ng, rôì mấy miếng gá»— khác ghép lại là m thà nh kệ sách, chất đầy sách.
Chỉ có má»™t tiện nghi giống như đồ đạc trong nhà đó là chiếc bà n và hai chiếc ghê. Giấy nằm rải trên bà n tỠđã viết, chưa viết.. Và má»™t há»™p bút bi. Tôi thắc mắc không hiểu chuyện viết văn là thế nà o Không lẽ má»—i lần viết phải sá» dụng đến bao nhiêu giấỵ Viết xong tá» nà o, lấy tá» khác, bút cÅ©ng váºy không được ư.
Hình như hiểu được Ä‘iá»u tôi nghÄ©, Tiểu Song nói:
-- Bút bi hay bị chảy má»±c, nên phải mua nhiá»u, em đã thá» xem cây nà o viết được để qua bên, để anh Văn viết. Sợ lúc ấy Ä‘ang cảm hứng mà không chá»n được cây bút tốt thì trở ngại nhiá»u.
Thì ra thế nhà văn nà o cÅ©ng có ngưá»i túc trá»±c bên, hầu hạ, viết thế nà y mà chẳng thà nh công cÅ©ng uổng. Tôi lại quan sát tiếp. Trên bà n ngoà i giấy và bút ra còn má»™t dÄ©a Ä‘áºu phụng rang, má»™t dia bánh ngá»t, má»™t dÄ©a khô Chỉ thiếu má»™t bình rượu nữa là đủ bá»™
Tiểu Song phải giải thÃch:
-- Khi viết anh ấy hay ăn vặt, có khi viết đến khuya bụng đói, có gì nhắm nháp cũng đỡ
À thì ra ...Những món mà tôi thÃch ăn như quả Ä‘áºu, chị Tịnh thÃch ăn nho khô, và bánh ngá»t cá»§a ná»™i trong nhà đá»u biến mất. Nó chạy hết vỠđây, Hữu Văn đẩy hai chiếc ghế vá» phÃa chúng tôi nói:
-- Ngồi Ä‘i chứ? Äứng chi thế
-- Thôi để tôi ngồi lên giưá»ng được rồi.
Tôi nói và ngồi xuống, không ngá» vừa đặt Ä‘Ãt lên đã nghe tiếng kèn kẹt.
Tiểu Song trấn an:
-- Không sao đâu, nó không sáºp được, nếu có sáºp thì cÅ©ng chỉ có cách mặt ná»n có hai tấc cÅ©ng chẳng đến ná»—i nà o
Tôi yên tâm ngồi xuống. Tiểu Song rót cho chúng tôi hai ly trà thÆ¡m và ngá»t và ngá»t loại Toà n Tưá»ng, thứ loại mà nhà tôi thưá»ng uống.Váºy là cÅ©a Tiểu Song mang đến thôi. Vừa uống trà tôi vừa nói:
-- Anh cứ lo việc của anh, đừng để tâm tới sự hiện diện của chúng tôi mà bị cắt dòng cảm hứng. Tôi với anh Nông đến đây chỉ tò mò xem cuộc sống của anh thế nà o. Nếu không có lợi cho anh thì tôi xin rút lui ngaỵ
Hữu Văn nói:
-- Không, không có gị Các bạn cứ ngồi chÆ¡i Hôm nay cÅ©ng may là tôi hÆ¡i mệt má»i, ý cạn, chưa thế viết được, sá»± hiện diện cá»§a các bạn cÅ©ng chẳng ảnh hưởng gì đâu
VÅ© Nông bước tá»›i bà n, láºt má»™t và i trang bản thảo, há»i:
-- Sao viết tá»›i đâu rồi? Tiểu thuyết ư? Tên gì váºy
Tiểu Song bước vội tới, ngăn lại:
-- Anh đừng động đến, để không tà nữa anh ấy bảo là tìm không ra đầu đệ
Vũ Nông ngạc nhiên.
-- Sao kỳ váºy Cáºu viết được bao nhiêu chương rồi. Bao nhiêu đầu để
Lư hữu Văn nói:
-- Cáºu không hiểu Mấy hôm nay tôi đã soạn ra được mưá»i mấy đầu Ä‘á», chứ chưa viết được chương nà o hết. Viết tiểu thuyết mà ta chá»n đầu đỠrồi thì phần sau sẽ viết được dá»… hÆ¡n.
Tiểu Song cÅ©ng tiếp lá»i:
-- Äầu đỠcá»§a má»™t cuốn sách quan trá»ng lắm chứ!
Tôi lanh miệng:
-- Nhưng nếu chỉ có đầu mà chẳng tay chân thì cũng không là một quyển sách.
Lư hữu Văn cưá»i:
-- CÅ©ng đúng, nhưng viết sách cái mở đầu là quan trá»ng. Ta chá»n được tá»±a sách, chá»§ đỠs'ach đã là đi nữa Ä‘oạn Ä‘uá»ng. CÅ©ng chÃnh vì váºy mà tôi rất tháºn trá»ng khi đặt bút phần mở đầu
VÅ© Nông há»i:
-- Thế lúc viết tá»›i giá», anh đã viết được bao nhiêu rồỉ
Hữu Văn cưá»i, vừa cưá»i vừa chỉ vê ` phÃa Tiểu Song
-- Cáºu há»i cô ấy, chÃnh cô ấy hại tôi đấỵ
Tiểu Song đỠmặt, môt chút mắc cỡ, một chút sung sướng. Tôi và Vũ Nông nhìn nhau, không hiểu gì cã. Nhất là tôi, tôi ngu ngơ đến độ buột miệng:
-- Tiểu Song là m sao hại anh Văn không viết được váºy?
Tiểu Song chỉ cưá»i lảng:
-- Äừng nghe ông ấy, ông ấy chỉ giá»i khôi hà ị
Hữu Văn quay sang Vũ Nông .
-- Khôi hà i ư? Cáºu Nông, cáºu nhá»› lúc còn ở Mã Tổ không? Cả ngà y táºp lÅ©yện mệt phá», mà tá»›i tối đến vần còn viết được má»™t và i bà ị Lúc trở vỠđây tôi đã định bụng sẽ là m ăn lá»›n, viết má»™t tác phẩm vi đại, váºy mà gặp Tiểu Song là dẹp hết.
Tôi thắc mắt.
-- Sao váºy? Sao gặp Tiểu Song là không viết được nữa
Lư hữu Văn nhìn chúng tôi.
-- Viết văn khác hẳn vá»›i là m những việc khác, phải táºp trung toà n bá»™ tư tưởng. Nhưng bây giá» thì, vừa thức dáºy là đầu tôi đã nghÄ© đến Tiểu Song, tim tôi cÅ©ng gá»i Tiểu Song. Hôm nà o cô ấy không đến, ruá»™t tôi nôn nóng, chỠđợi, không muốn ăn, không uống như váºy còn tinh thần đâu mà viết? Khi cô ấy đến rồi. Thì nhất cá» nhất động gì cá»§a cô ta cÅ©ng ngáºp đầy tình yêu. Äầu tôi ngẩn ngÆ¡. Còn ý đâu mà viết thà nh lá»i. Trước kia tôi đâu có ngá» sức mạnh cá»§a tình yêu lại mạnh như váºy? CÅ©ng vì tình yêu cá»§a Tiểu Song mà tôi không viết được, không trách cô ấy thì trách ai?
Tiểu Song nghe Hữu Văn kể khổ, chỉ cưá»i, mắt long lanh:
-- Äừng tin anh ấỵ Cái gì viêt không ra là đổ tá»™i cho ngưá»i.
-- Tôi nói tháºt Ä‘o chứ, đó là sá»± tháºt.
Hữu Văn nói, và cưá»i. Tôi đưa mắt nhìn VÅ© Nông rồi khắp căn phòng. Ngôi nhà không đủ che mưa che nắng, nhưng ngáºp đầy cái ấm cúng cá»§a mùa xuân. Còn những tá» giấy viết dở trên bà n? Nghi đến lá»i cá»§a Hữu Văn. Tình yêu là váºt cản cá»§a sá»± nghiệp viết lách? Như váºy hạnh phúc đã hạn chế sá»± phát triển cá»§a nghê. thuáºt? Và tất cả những tuyệt tác trên Ä‘á»i nà y Ä‘á»u thà nh hình từ khổ Ä‘au cay đắng ư? Nếu tháºt như váºy thì cuá»™c gặp gỡ giữa Hữu Văn và Tiểu Song chỉ mang đến cho Hữu Văn má»™t sá»± bất hạnh. Rắc rối quá và tôi không muốn nghÄ© tiếp nữa..
Tối hôm ấy khi ra khá»i nhà cá»§a Hữu Văn, tay trong tay tôi và VÅ© Nông thả trên phố, trong cái gió thu là nh lạnh, trong cái ánh đèn và ng vá»t và phố vắng đầu mưa, tôi nói:
-- Anh Vũ Nông nà y, anh có nghĩ là sau nà y Hữu Văn và Tiểu Song hạnh phúc không?
VÅ© Nông nói vá»›i giá»ng tá»± tin, chà ng có vẻ san sẻ niá»m vui từ hạnh phúc cá»§a Văn .
-- Em không thấy bây giỠhỠquá hạnh phúc ư? Hãy tin tưởng chỉ có tin yêu mới mang lại hạnh phúc, hỠhạnh phúc và ta, ta cũng hạnh phúc.
Tôi vẫn không yên tâm.
-- Nhưng mà , nếu Lư hữu Văn không viết, không tìm cách viết, cứ chá» có hứng có linh cảm má»›i viết thì em sợ rằng chẳng bao giá» anh ấy thà nh công, anh ấy cần Ä‘iá»u đó, như cần láºp gia đình, há» không thế sống bên nhau, trong má»™t chiếc chòi đơn so như váºá»µ
Anh Vũ Nông có vẻ bất mãn
-- Sao em lại thá»±c tế như váºy? Anh nghÄ© là chỉ cần hiểu và yêu nhau. Còn già u nghèo không là vấn Ä‘á». Có khi cà ng nghèo, tình yêu được thá» thách má»›i cà ng thấy vi đại: Äó là chưa hẳn Văn nghèo mãi, anh tin tưởng là cáºu ấy sẽ thà nh công. Vì xã há»™i hiện nay đâu để mai má»™t nhân tà i như xưả Có tà i là không sợ gì hết.
Tôi há»i và không tin tưởng.
-- Có tháºt thế không?
Vũ Nông nói.
-- Váºy thì em cứ chá» xem.
Tôi nhún vai, ÃÆ°Æ¡ng nhiên là không còn cách nà o khác hÆ¡n là chá» xem. Thế giá»›i nà y tiến hóa và thay đổi không ngừng. Thá»i gian trôi qua, rồi lần lượt má»i cái sẽ xuất hiện, tốt hay xấu thế thôi.
Tối hôm ấy, khuya lắm tôi má»›i vá» tá»›i nhà . Như má»™t bất ngÆ¡. Anh Thi Nghiêu vẫn còn chưa ngÅ©. Anh ngồi má»™t mình giữa phòng khách hút thuốc. Äó là má»™t chuyện lạ Vì Ãt khi anh Thi Nghiêu hút thuốc trong phòng khách, anh chỉ hút ở phòng riêng, tôi bước tá»›i há»i:
-- Anh là m gì đó
-- Anh đang đợi Tiểu Song .
Tim tôi Ä‘áºp mạnh, nhìn anh tôi nói:
-- Äợi cô ấy là m gì?
-- Có chuyện cần nói. Anh Nghiêu đáp gá»n. Tôi ngồi xuống trước mặt nhìn anh. Qua là n khói má» má» không cảm nháºn được cảm xúc trên mặt. Tôi nhá»› tá»›i cái không khà mùa xuân trong ngôi nhà nhá» cá»§a Hữu Văn.
Tôi nói:
-- Ban nãy tụi em đến nhà Lư hữu Văn, gặp Tiểu Song ở đấỵ Hữu Văn viết còn Tiểu Song chép lại Ngôi nhà thì rách nát nhưng hỠcó vẻ rất vui.
Anh Nghiêu dụi tà n thuốc, trừng trừng nhìn tôi.
-- Em nói nhừng Ä‘iá»u đó vá»›i anh là m gì? Em tưởng anh gặp Tiểu Song để muốn nói gì chứ? Äến giá» phút nà y rồi, còn gì để nói nữa đâu Anh nà o có ngu đến mức như váºy?
Tôi buồn buồn:
-- Em không biết, mãi đến giỠnà y em vẫn không hiểu anh, nên có khi em thấy mình ngu quá.
Anh Thi Nghiêu nhìn tôi có vẻ xúc động, anh đứng dáºy:
-- Anh hiểu. Ở nhà nà y, em là ngưá»i hiểu anh nhất.
Rồi anh Nghiêu bá» vá» phòng riêng, trước khi khép cá»a phòng lại anh còn quay lại nói:
-- Thôi không cần đợi Tiểu Song vá» nữa, em nhắn lại vá»›i cô ấy là tối mai lúc sáu giá» mưá»i phút cô ấy nên chá» xem tiết mục Rừng Ca Khúc nhé!
Phòng khách chỉ còn lại má»™t mình tôi. Không biết tiết mục Rừng Ca Khúc và Tiểu Song có quan hệ gì mà anh Thi Nghiêu muốn Tiểu Song xem. Hay đó là má»™t chương trình đặc biệt mà anh đã dà nh riêng cho nà ng? Mưá»i má»™t giá» rưỡi khuya Tiểu Song vẫn chưa vá». Tôi mệt quá, trở vá» phòng riêng,. Tôi nằm trên giưá»ng chá» Tiểu Song nhưng rồi chợp mắt lúc nà o không biết. Và Tiểu Song trở vá» tôi cÅ©ng không haỵ
Äến khi thức dáºy, thì trá»i đã sáng trắng. Tiểu Song không còn trên giưá»ng. Chỉ có má»™t mảnh giấy trên bà n. "Em cùng anh Hữu Văn đến Tân Trúc thăm bạn, sẽ không vá» dùng cÆ¡m trưa lẫn cÆ¡m tối" Chết chưa! Tôi nhá»› lại Tôi đã quên không thông báo cho Tiểu Song biết lá»i dặn dò cá»§a anh thi Nghiêu. Tôi vá»™i chạy sang phòng anh Nghiêu và xin lá»—i.
Anh ấy yên lặng má»™t chút rồi cưá»i buồn.
-- Thôi cũng không có gì có lẽ có lẽ định mệnh muốn thế.
Nghe những lá»i thất vá»ng trên, tôi cà ng bứt rứt. Nhưng là m sao kéo Tiểu Song lại? Nà ng Ä‘ang trên Ä‘uá»ng đến Tân Trúc rồi Tối hôm ấy lúc sáu giá» mưá»i Tôi đã xem được tiết mục đó. Không phải chỉ có tôi mà còn cả gia đình. Tôi nghÄ©, chắc chắn là không có ai trong gia đình tôi có được cái ấn tượng mạnh mẽ mà tôi có hôm ấỵ Vì đó chỉ là má»™t tiết mục ca nhạc bình thưá»ng. Có Ä‘iá»u má»™t bản nhạc. Vâng, trong chương trình đó có má»™t bản nhạc. Má»™t bản nhạc có tên là Bên Dòng Nước vá»›i bối cảnh là má»™t thiếu nữ tóc dà i, đứng trên bá» sông, khói sóng má» nhà .t. Má»™t và i cà nh cây leo thả trên sông nước. Khiến cho bối cảnh cà ng mông lÅ©ng, hư ảỠGió thổi, tóc bay, nước lăn tăn sóng gợn. Tiếng ca phối hợp từ háºu trưá»ng Vang lên:
Sóng nước mây mù cỠnon xanh
Có ngưá»i thiếu nữ đứng bên dòng
Và tôi xuôi ngược cùng năm tháng
Mo được cùng ai cạnh mãi lòng
Dù cho sóng vá»— thác ghá»nh cao
Dù cho dịu vợi gữa bên dòng
Toi vẫn thầm mong cùng ai đó
Äuợc sống gần nhau cảnh vợ chồng
Nhưng cỠbuồn khô, mây trắng bay
Ngưá»i con gái đó vẫn bên dòng
Mà sao hai ngã giỠchia cách
Không thế cùng ai đến cạnh nhau
Cuá»™c Ä‘á»i buồn quá lòng xa lạ
Có nhá»› thương ngưá»i tôi muốn sang
Ngưá»i con gái cÅ© giá» như nước
Trôi giữa dòng Ä‘á»i mắt đắng caỵ
Bà i hát đã dứt, rồi bối cảnh ngưá»i con gái má» nhạt dần rồi biến mất. Tôi có cảm tưởng đó là hình ảnh cá»§a Tiểu Song. Äi vá» phòng đột nhiên tôi thấy mình rà n rụa nước mắt.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 07:53 PM.
|

31-05-2008, 11:48 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 9
Tháng chÃn tôi bắt đầu trở lại trưá»ng. Năm nay là năm thứ tư, không còn nhà n hạ như nhưng năm há»c trước. Có thêm các môn há»c như kế toán, quản lý, kế hoạch, chế độ kế toán, và máºu dịch quốc tế v.v...Tùm lum thứ khiến tôi rối cả đầu
Giữa lúc đó thì VÅ© Nông lại báºn kỳ thi ở Luáºt sư đòan, chà ng báºn tuà bụi vì vừa phải là m thư ký cho Toà án ở địa phương, vừa phải nghiên cứu bản án, nghe xá», ghi chú rồi phải soạn bà i Do đó má»—i ngà y chúng tôi chỉ gặp nhau buổi tối. Gặp nhau mà trên tay tôi vẫn là má»™t quyển sách dà y và trên tay chà ng là hồ sÆ¡ vụ án.
Tuy rất báºn rá»™n, nhưng lúc nà o tôi cÅ©ng để tâm đến sá»± tiến triển tình cảm cá»§a Tiểu Songvà Hữu Văn. Bây giá» thì địa vị cá»§a Lư hữu Văn trong gia đình tôi đã được công khai hóa như Lý Khiêm và VÅ© Nông. Có Ä‘iá»u há» chỉ đến nhà hai lần, còn phần lá»›n thá»i gian là Tiểu Songở lại bên căn gác trá» cá»§a Văn.
Theo tôi thì lý do Ãt đến đó là do sá»± hiện diện cá»§a anh Thi Nghiêu, dù giữa Thi Nghiêu và Tiểu Song chưa có việc gì xảy ra nhưng đã có má»™t khoảng cách, anh Nghiêu và Văn không hợp nhau có vẻ Tiểu Song hiểu váºy, nên cÅ©ng Ãt đưa Hữu Văn vá» nhà .
Má»—i lần Ä‘i vắng Tiểu Song Ä‘á»u mượn cá»›:
-- Chị nghÄ© xem, anh Văn rất báºn viết nên không thế ra ngoà i. Tối nà o anh ấy cÅ©ng viết tá»›i khuyạ
Tôi há»i:
-- Như váºy cô ngồi bên cạnh, rồi có ảnh hưởng gì đến việc viết lách cá»§a anh ấy không?
Tiểu Song đỠmặt, đáp một cách không tự nhiên:
-- Em cố gắng để không trở ngại anh ấy, em chỉ phụ dá»n dẹp nhà cá»a, sắp xếp sách vở, may vá quần áo hoặc đôi lúc chép lại bản thảo Em hoà n toà n im lặng thì là m sao trở ngại việc viết.
Một bức tranh hoà hợp và sống động. Tôi nghĩ đến hình ảnh của những cặp vợ chồng văn si trong tiểu thuyết, không biết hỠcó đát được cái hanh phúc đó không?
Tôi há»i:
-- Thế anh Văn viết được bao nhiêu chữ rồỉ Tiểu Songkhông tự nhiên:
-- ...Chị Bình, bá»™ chị tưởng chuyện viết lách đơn giản lắm sao, đâu phải chỉ cần ngồi xuống là có tác phẩm. Chuyện viết lách là chuyện cá»±c khổ vô cùng. Trước kia em cÅ©ng không hiểu, em Ä‘á»c báo, Ä‘á»c sách, thấy sách báo đủ thư; em cÅ©ng tưởng viết vẫn là má»™t chuyện dá»…, đâu ngá» bây giá» thấy anh Hữu Văn viết má»›i hiểu là muốn là m má»™t nhà văn không phải đơn giản.
Tôi vẫn chưa hiểu, há»i:
-- Sao thế. Nếu nói là m nhà văn không đơn giản sao ở xứ Äà i Loan nà y nhiá»u quá thê Và dụ như ....
Tôi đang định đơn cỠtên tuổi một số nhà văn thì Tiểu Song đã chau mà y cắt ngang:
-- Những nhà văn đó viết những tác phẩm không ra gì Nói chuyện trên trá»i dưới nước, nặn tác phẩm ra để câu cÆ¡m thì có gì là khó Nhưng như anh Hữu Văn nói nguá»i cầm bút phải là ngưá»i có lương tâm nghệ thuáºt, tác phẩm phải được chÃnh mình kiểm duyệt và thông qua má»›i được tung ra ngoà i, còn nếu chỉ là má»™t sá»± lưà dối vô nghÄ©a thì là vô đáo đức. Vì váºy anh Hữu Văn rất khắt khe vá»›i chÃnh mình. Anh bá» cả má»™t ngà y trá»i, cặm cụi viết rồi ngà y hôm sau lại xé bá» Anh nói "Thà không có còn hÆ¡n"
Chợt nhiên tôi thấy nể vì Lư hữu Văn vô cùng, tôi nghÄ© đến những kịch bản cá»§a anh Lý Khiêm, viết tình tiết láºp Ä‘i láºp lại, phát biểu lung tung, có khi xem nữa buổi trá»i chẳng hiểu mô tê Thế nà y thì anh Lý Khiêm phải há»c há»i thêm ở anh Hữu Văn. Nếu không há»c được cái lối viết tuyệt vá»i cá»§a ngưá»i ta thì Ãt ra cÅ©ng hoc được cái tinh thần viết lách.
Tôi há»i:
-- Thế anh ấy đang viết truyện dà i hay truyện ngắn? Những tác phẩm mà anh ấy cho phép in được bao nhiêu rồi, có đăng báo chưa .
Tiểu Songcó vẻ ngượng nghịu:
-- Có nhà văn nà o lúc khởi đầu viết lại viết ngay được truyện dà i? Di nhiên là phải bắt đầu bằng truyện ngắn, và tối hôm qua anh ấy má»›i láºp được bản đỠcương vá» nhân váºt...
Tôi giáºt mình:
-- Bản đỠcương vá» nhân váºt? Truyện ngắn mà phải cần đến nguyên má»™t danh sách nhân váºt ư? Có giống như truyện Thá»§y Há», tá»›i má»™t trăm lẻ tám vị hảo há»›n chăng?
Tiểu Song có vẻ giáºn:
-- Thôi không thèm nói chuyện vá»›i chị nữa đâu Chị không biết má»™t tà gì vá» văn há»c cã. Nếu ta không nghiêm khắc đòi há»i, chỉ viết cho có viết thì di nhiên truyện dà i cÅ©ng không cần có bản đỠcương. Chị có Ä‘á»c những quyển tiểu thuyết kiếm hiệp không? Nhiá»u quyển đánh Ä‘i đánh lại đã Ä‘á»i có nhiá»u nhân váºt chết rồi lại sống lại, tương tá»± những quyển tiểu thuyết ba xu cÅ©ng thế. Có má»™t cốt truyện mà viết ra những ba bốn táºp.
Tôi tròn mắt:
-- Em Ä‘ang nói vá» tiểu thuyết kiếm hiệp ư? Hữu Văn có định viết những truyện đại loại như váºy không?
Tiểu Song trỠmôi:
-- Chỉ cần nghe đến đó là anh âý đã bịt mũi.
Váºy là tiểu thuyết mà Hữu Văn định viết hẳn là cao siêu, sâu sắc lắm. Tôi thấy mừng cho Hữu Văn và cho cả Tiểu Song .
Qua tháng tám, gió thu đến, cái không khà là nh lạnh là m cho con ngưá»i dá»… mÆ¡ má»™ng. Tiểu Song lúc nà y vắng nhà thưá»ng xuyên. Sá»± tò mò khiến tôi đỠnghị vá»›i VÅ© Nông hôm nà o sẽ cùng ghé qua gác trá» cá»§a Văn má»™t cách đột xuất, để xem việc viết lách cá»§a Văn đã đến đâu
Nhưng còn ngần ngại nên tôi há»i Tiểu Song :
-- Anh Hữu Văn có khó tÃnh không, khi viết chắc hẳn không cho phép ai quấy rầy cả
Tiểu Song nói:
-- Vâng, anh ấy nghiêm túc, khi viết chẳng thÃch ai và o.
Nhưng Vũ Nông nói:
-- Ồ, không sao anh với hắn là bạn cơ mà . NhỠanh hắn mới quen được với Tiểu Song thế mà chưa có một ly rượu mừng uống. Chúng ta cứ đến đấy uống ly trà , xem hỠsinh hoạt ra sao cũng không quá đáng.
Thế là tối hôm đó, tôi vá»›i anh VÅ© Nông ghé qua "căn gác văn há»c" cá»§a Hữu Văn . Äó là căn gác nhá», nằm trên sân thượng lầu tư cá»§a má»™t nhà tư nhân, có lẽ lúc đầu được sá» dụng như chá»— chưa đồ dư thừa, sau đó không hiểu vì lẽ gì má»›i Ä‘em ra cho thuệ Và chúng tôi phải hì hục lắm má»›i lên tá»›i nÆ¡i. Nhà tôi là loại nhà trá»…t kiểu Nháºt.
Mấy nắm trước vá»›i phong trà o xây cất cao ốc chung cư, có nhiá»u nhà thầu đến đỠnghị hợp tác nhưng cha không chịụ Nhá» váºy chúng tôi khá»i phải leo lầụ Chỉ có bốn tầng mà đã muốn đứt hÆ¡i Äúng là ái tình vi đại tháºt!
Mở cá»a là Tiểu Song tròn mắt ngạc nhiên.
Hữu Văn vừa thấy chúng tôi, từ bà n viết đứng dáºy ròn rã:
-- Äúng là khách quý, khách quý, khách hiếm!
VÅ© Nông cưá»i:
-- Váºy ra ở đây còn khách thưá»ng xuyên nữa cở
Lư hữu Văn nói.
-- Có chứ, sao lại không?
Tôi há»i
-- Ai váºy? Không được tÃnh Tiểu Song nghe, cô ấy không kể là khách.
-- Váºy thì là chuá»™t!
Chúng tôi cùng cưá»i. Tôi có cái nháºn xét là Lư hữu Văn lúc nà o cÅ©ng rất lạc quan. Từ cái ăn uống, tiện nghi thiếu thốn vẫn không lo lắng. Tôi đưa mắt quan sát căn phòng. Thú tháºt chưa bao giá» tôi thấy má»™t ngôi nhà đơn giản hÆ¡n. Nhà cây vách hở, gió tá»± do luồn và o. Má»™t miếng ván to đặt sát và o vách, dùng là m giưá»ng, rôì mấy miếng gá»— khác ghép lại là m thà nh kệ sách, chất đầy sách.
Chỉ có má»™t tiện nghi giống như đồ đạc trong nhà đó là chiếc bà n và hai chiếc ghê. Giấy nằm rải trên bà n tỠđã viết, chưa viết.. Và má»™t há»™p bút bi. Tôi thắc mắc không hiểu chuyện viết văn là thế nà o Không lẽ má»—i lần viết phải sá» dụng đến bao nhiêu giấỵ Viết xong tá» nà o, lấy tá» khác, bút cÅ©ng váºy không được ư.
Hình như hiểu được Ä‘iá»u tôi nghÄ©, Tiểu Song nói:
-- Bút bi hay bị chảy má»±c, nên phải mua nhiá»u, em đã thá» xem cây nà o viết được để qua bên, để anh Văn viết. Sợ lúc ấy Ä‘ang cảm hứng mà không chá»n được cây bút tốt thì trở ngại nhiá»u.
Thì ra thế nhà văn nà o cÅ©ng có ngưá»i túc trá»±c bên, hầu hạ, viết thế nà y mà chẳng thà nh công cÅ©ng uổng. Tôi lại quan sát tiếp. Trên bà n ngoà i giấy và bút ra còn má»™t dÄ©a Ä‘áºu phụng rang, má»™t dia bánh ngá»t, má»™t dÄ©a khô Chỉ thiếu má»™t bình rượu nữa là đủ bá»™
Tiểu Song phải giải thÃch:
-- Khi viết anh ấy hay ăn vặt, có khi viết đến khuya bụng đói, có gì nhắm nháp cũng đỡ
À thì ra ...Những món mà tôi thÃch ăn như quả Ä‘áºu, chị Tịnh thÃch ăn nho khô, và bánh ngá»t cá»§a ná»™i trong nhà đá»u biến mất. Nó chạy hết vỠđây, Hữu Văn đẩy hai chiếc ghế vá» phÃa chúng tôi nói:
-- Ngồi Ä‘i chứ? Äứng chi thế
-- Thôi để tôi ngồi lên giưá»ng được rồi.
Tôi nói và ngồi xuống, không ngá» vừa đặt Ä‘Ãt lên đã nghe tiếng kèn kẹt.
Tiểu Song trấn an:
-- Không sao đâu, nó không sáºp được, nếu có sáºp thì cÅ©ng chỉ có cách mặt ná»n có hai tấc cÅ©ng chẳng đến ná»—i nà o
Tôi yên tâm ngồi xuống. Tiểu Song rót cho chúng tôi hai ly trà thÆ¡m và ngá»t và ngá»t loại Toà n Tưá»ng, thứ loại mà nhà tôi thưá»ng uống.Váºy là cÅ©a Tiểu Song mang đến thôi. Vừa uống trà tôi vừa nói:
-- Anh cứ lo việc của anh, đừng để tâm tới sự hiện diện của chúng tôi mà bị cắt dòng cảm hứng. Tôi với anh Nông đến đây chỉ tò mò xem cuộc sống của anh thế nà o. Nếu không có lợi cho anh thì tôi xin rút lui ngaỵ
Hữu Văn nói:
-- Không, không có gị Các bạn cứ ngồi chÆ¡i Hôm nay cÅ©ng may là tôi hÆ¡i mệt má»i, ý cạn, chưa thế viết được, sá»± hiện diện cá»§a các bạn cÅ©ng chẳng ảnh hưởng gì đâu
VÅ© Nông bước tá»›i bà n, láºt má»™t và i trang bản thảo, há»i:
-- Sao viết tá»›i đâu rồi? Tiểu thuyết ư? Tên gì váºy
Tiểu Song bước vội tới, ngăn lại:
-- Anh đừng động đến, để không tà nữa anh ấy bảo là tìm không ra đầu đệ
Vũ Nông ngạc nhiên.
-- Sao kỳ váºy Cáºu viết được bao nhiêu chương rồi. Bao nhiêu đầu để
Lư hữu Văn nói:
-- Cáºu không hiểu Mấy hôm nay tôi đã soạn ra được mưá»i mấy đầu Ä‘á», chứ chưa viết được chương nà o hết. Viết tiểu thuyết mà ta chá»n đầu đỠrồi thì phần sau sẽ viết được dá»… hÆ¡n.
Tiểu Song cÅ©ng tiếp lá»i:
-- Äầu đỠcá»§a má»™t cuốn sách quan trá»ng lắm chứ!
Tôi lanh miệng:
-- Nhưng nếu chỉ có đầu mà chẳng tay chân thì cũng không là một quyển sách.
Lư hữu Văn cưá»i:
-- CÅ©ng đúng, nhưng viết sách cái mở đầu là quan trá»ng. Ta chá»n được tá»±a sách, chá»§ đỠs'ach đã là đi nữa Ä‘oạn Ä‘uá»ng. CÅ©ng chÃnh vì váºy mà tôi rất tháºn trá»ng khi đặt bút phần mở đầu
VÅ© Nông há»i:
-- Thế lúc viết tá»›i giá», anh đã viết được bao nhiêu rồỉ
Hữu Văn cưá»i, vừa cưá»i vừa chỉ vê ` phÃa Tiểu Song
-- Cáºu há»i cô ấy, chÃnh cô ấy hại tôi đấỵ
Tiểu Song đỠmặt, môt chút mắc cỡ, một chút sung sướng. Tôi và Vũ Nông nhìn nhau, không hiểu gì cã. Nhất là tôi, tôi ngu ngơ đến độ buột miệng:
-- Tiểu Song là m sao hại anh Văn không viết được váºy?
Tiểu Song chỉ cưá»i lảng:
-- Äừng nghe ông ấy, ông ấy chỉ giá»i khôi hà ị
Hữu Văn quay sang Vũ Nông .
-- Khôi hà i ư? Cáºu Nông, cáºu nhá»› lúc còn ở Mã Tổ không? Cả ngà y táºp lÅ©yện mệt phá», mà tá»›i tối đến vần còn viết được má»™t và i bà ị Lúc trở vỠđây tôi đã định bụng sẽ là m ăn lá»›n, viết má»™t tác phẩm vi đại, váºy mà gặp Tiểu Song là dẹp hết.
Tôi thắc mắt.
-- Sao váºy? Sao gặp Tiểu Song là không viết được nữa
Lư hữu Văn nhìn chúng tôi.
-- Viết văn khác hẳn vá»›i là m những việc khác, phải táºp trung toà n bá»™ tư tưởng. Nhưng bây giá» thì, vừa thức dáºy là đầu tôi đã nghÄ© đến Tiểu Song, tim tôi cÅ©ng gá»i Tiểu Song. Hôm nà o cô ấy không đến, ruá»™t tôi nôn nóng, chỠđợi, không muốn ăn, không uống như váºy còn tinh thần đâu mà viết? Khi cô ấy đến rồi. Thì nhất cá» nhất động gì cá»§a cô ta cÅ©ng ngáºp đầy tình yêu. Äầu tôi ngẩn ngÆ¡. Còn ý đâu mà viết thà nh lá»i. Trước kia tôi đâu có ngá» sức mạnh cá»§a tình yêu lại mạnh như váºy? CÅ©ng vì tình yêu cá»§a Tiểu Song mà tôi không viết được, không trách cô ấy thì trách ai?
Tiểu Song nghe Hữu Văn kể khổ, chỉ cưá»i, mắt long lanh:
-- Äừng tin anh ấỵ Cái gì viêt không ra là đổ tá»™i cho ngưá»i.
-- Tôi nói tháºt Ä‘o chứ, đó là sá»± tháºt.
Hữu Văn nói, và cưá»i. Tôi đưa mắt nhìn VÅ© Nông rồi khắp căn phòng. Ngôi nhà không đủ che mưa che nắng, nhưng ngáºp đầy cái ấm cúng cá»§a mùa xuân. Còn những tá» giấy viết dở trên bà n? Nghi đến lá»i cá»§a Hữu Văn. Tình yêu là váºt cản cá»§a sá»± nghiệp viết lách? Như váºy hạnh phúc đã hạn chế sá»± phát triển cá»§a nghê. thuáºt? Và tất cả những tuyệt tác trên Ä‘á»i nà y Ä‘á»u thà nh hình từ khổ Ä‘au cay đắng ư? Nếu tháºt như váºy thì cuá»™c gặp gỡ giữa Hữu Văn và Tiểu Song chỉ mang đến cho Hữu Văn má»™t sá»± bất hạnh. Rắc rối quá và tôi không muốn nghÄ© tiếp nữa..
Tối hôm ấy khi ra khá»i nhà cá»§a Hữu Văn, tay trong tay tôi và VÅ© Nông thả trên phố, trong cái gió thu là nh lạnh, trong cái ánh đèn và ng vá»t và phố vắng đầu mưa, tôi nói:
-- Anh Vũ Nông nà y, anh có nghĩ là sau nà y Hữu Văn và Tiểu Song hạnh phúc không?
VÅ© Nông nói vá»›i giá»ng tá»± tin, chà ng có vẻ san sẻ niá»m vui từ hạnh phúc cá»§a Văn .
-- Em không thấy bây giỠhỠquá hạnh phúc ư? Hãy tin tưởng chỉ có tin yêu mới mang lại hạnh phúc, hỠhạnh phúc và ta, ta cũng hạnh phúc.
Tôi vẫn không yên tâm.
-- Nhưng mà , nếu Lư hữu Văn không viết, không tìm cách viết, cứ chá» có hứng có linh cảm má»›i viết thì em sợ rằng chẳng bao giá» anh ấy thà nh công, anh ấy cần Ä‘iá»u đó, như cần láºp gia đình, há» không thế sống bên nhau, trong má»™t chiếc chòi đơn so như váºá»µ
Anh Vũ Nông có vẻ bất mãn
-- Sao em lại thá»±c tế như váºy? Anh nghÄ© là chỉ cần hiểu và yêu nhau. Còn già u nghèo không là vấn Ä‘á». Có khi cà ng nghèo, tình yêu được thá» thách má»›i cà ng thấy vi đại: Äó là chưa hẳn Văn nghèo mãi, anh tin tưởng là cáºu ấy sẽ thà nh công. Vì xã há»™i hiện nay đâu để mai má»™t nhân tà i như xưả Có tà i là không sợ gì hết.
Tôi há»i và không tin tưởng.
-- Có tháºt thế không?
Vũ Nông nói.
-- Váºy thì em cứ chá» xem.
Tôi nhún vai, ÃÆ°Æ¡ng nhiên là không còn cách nà o khác hÆ¡n là chá» xem. Thế giá»›i nà y tiến hóa và thay đổi không ngừng. Thá»i gian trôi qua, rồi lần lượt má»i cái sẽ xuất hiện, tốt hay xấu thế thôi.
Tối hôm ấy, khuya lắm tôi má»›i vá» tá»›i nhà . Như má»™t bất ngÆ¡. Anh Thi Nghiêu vẫn còn chưa ngÅ©. Anh ngồi má»™t mình giữa phòng khách hút thuốc. Äó là má»™t chuyện lạ Vì Ãt khi anh Thi Nghiêu hút thuốc trong phòng khách, anh chỉ hút ở phòng riêng, tôi bước tá»›i há»i:
-- Anh là m gì đó
-- Anh đang đợi Tiểu Song .
Tim tôi Ä‘áºp mạnh, nhìn anh tôi nói:
-- Äợi cô ấy là m gì?
-- Có chuyện cần nói. Anh Nghiêu đáp gá»n. Tôi ngồi xuống trước mặt nhìn anh. Qua là n khói má» má» không cảm nháºn được cảm xúc trên mặt. Tôi nhá»› tá»›i cái không khà mùa xuân trong ngôi nhà nhá» cá»§a Hữu Văn.
Tôi nói:
-- Ban nãy tụi em đến nhà Lư hữu Văn, gặp Tiểu Song ở đấỵ Hữu Văn viết còn Tiểu Song chép lại Ngôi nhà thì rách nát nhưng hỠcó vẻ rất vui.
Anh Nghiêu dụi tà n thuốc, trừng trừng nhìn tôi.
-- Em nói nhừng Ä‘iá»u đó vá»›i anh là m gì? Em tưởng anh gặp Tiểu Song để muốn nói gì chứ? Äến giá» phút nà y rồi, còn gì để nói nữa đâu Anh nà o có ngu đến mức như váºy?
Tôi buồn buồn:
-- Em không biết, mãi đến giỠnà y em vẫn không hiểu anh, nên có khi em thấy mình ngu quá.
Anh Thi Nghiêu nhìn tôi có vẻ xúc động, anh đứng dáºy:
-- Anh hiểu. Ở nhà nà y, em là ngưá»i hiểu anh nhất.
Rồi anh Nghiêu bá» vá» phòng riêng, trước khi khép cá»a phòng lại anh còn quay lại nói:
-- Thôi không cần đợi Tiểu Song vá» nữa, em nhắn lại vá»›i cô ấy là tối mai lúc sáu giá» mưá»i phút cô ấy nên chá» xem tiết mục Rừng Ca Khúc nhé!
Phòng khách chỉ còn lại má»™t mình tôi. Không biết tiết mục Rừng Ca Khúc và Tiểu Song có quan hệ gì mà anh Thi Nghiêu muốn Tiểu Song xem. Hay đó là má»™t chương trình đặc biệt mà anh đã dà nh riêng cho nà ng? Mưá»i má»™t giá» rưỡi khuya Tiểu Song vẫn chưa vá». Tôi mệt quá, trở vá» phòng riêng,. Tôi nằm trên giưá»ng chá» Tiểu Song nhưng rồi chợp mắt lúc nà o không biết. Và Tiểu Song trở vá» tôi cÅ©ng không haỵ
Äến khi thức dáºy, thì trá»i đã sáng trắng. Tiểu Song không còn trên giưá»ng. Chỉ có má»™t mảnh giấy trên bà n. "Em cùng anh Hữu Văn đến Tân Trúc thăm bạn, sẽ không vá» dùng cÆ¡m trưa lẫn cÆ¡m tối" Chết chưa! Tôi nhá»› lại Tôi đã quên không thông báo cho Tiểu Song biết lá»i dặn dò cá»§a anh thi Nghiêu. Tôi vá»™i chạy sang phòng anh Nghiêu và xin lá»—i.
Anh ấy yên lặng má»™t chút rồi cưá»i buồn.
-- Thôi cũng không có gì có lẽ có lẽ định mệnh muốn thế.
Nghe những lá»i thất vá»ng trên, tôi cà ng bứt rứt. Nhưng là m sao kéo Tiểu Song lại? Nà ng Ä‘ang trên Ä‘uá»ng đến Tân Trúc rồi Tối hôm ấy lúc sáu giá» mưá»i Tôi đã xem được tiết mục đó. Không phải chỉ có tôi mà còn cả gia đình. Tôi nghÄ©, chắc chắn là không có ai trong gia đình tôi có được cái ấn tượng mạnh mẽ mà tôi có hôm ấỵ Vì đó chỉ là má»™t tiết mục ca nhạc bình thưá»ng. Có Ä‘iá»u má»™t bản nhạc. Vâng, trong chương trình đó có má»™t bản nhạc. Má»™t bản nhạc có tên là Bên Dòng Nước vá»›i bối cảnh là má»™t thiếu nữ tóc dà i, đứng trên bá» sông, khói sóng má» nhà .t. Má»™t và i cà nh cây leo thả trên sông nước. Khiến cho bối cảnh cà ng mông lÅ©ng, hư ảỠGió thổi, tóc bay, nước lăn tăn sóng gợn. Tiếng ca phối hợp từ háºu trưá»ng Vang lên:
Sóng nước mây mù cỠnon xanh
Có ngưá»i thiếu nữ đứng bên dòng
Và tôi xuôi ngược cùng năm tháng
Mo được cùng ai cạnh mãi lòng
Dù cho sóng vá»— thác ghá»nh cao
Dù cho dịu vợi gữa bên dòng
Toi vẫn thầm mong cùng ai đó
Äuợc sống gần nhau cảnh vợ chồng
Nhưng cỠbuồn khô, mây trắng bay
Ngưá»i con gái đó vẫn bên dòng
Mà sao hai ngã giỠchia cách
Không thế cùng ai đến cạnh nhau
Cuá»™c Ä‘á»i buồn quá lòng xa lạ
Có nhá»› thương ngưá»i tôi muốn sang
Ngưá»i con gái cÅ© giá» như nước
Trôi giữa dòng Ä‘á»i mắt đắng caỵ
Bà i hát đã dứt, rồi bối cảnh ngưá»i con gái má» nhạt dần rồi biến mất. Tôi có cảm tưởng đó là hình ảnh cá»§a Tiểu Song. Äi vá» phòng đột nhiên tôi thấy mình rà n rụa nước mắt.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 07:54 PM.
|
 |
|
| |