Dịch giả: Cậu Út.
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 99 : Thanh Phù dẫn đường.
Tả Đăng Phong mang theo 13 chạy nhanh về hướng Đông, phái Mao Sơn ở tỉnh Giang Tô mà hắn lúc này đang ở Hồ Bắc, ở giữa cách tỉnh An Huy, như vậy Tả Đăng Phong phải vượt qua ba tỉnh mới có thể đến trợ giúp Kim Châm được.
Tả Đăng Phong vừa đi vừa tính toán khoảng cách đến phái Mao Sơn, hắn tính nếu muốn đến nơi thì còn phải đi khoảng hai ngàn dặm, nếu đi thẳng một đường thì có thể ngắn hơn một chút, với tu vị lúc này của hắn thì mỗi giờ có thể đi được hai trăm dặm, mà loại tốc độ này không duy trì được lâu mà còn cần phải nghỉ ngơi. Như vậy nếu hắn muốn chạy đến phái Mao Sơn thì cần ít nhất mười hai tiếng, vậy thì khi đến nơi sẽ là lúc nửa đêm hoặc rạng sáng.
Tính toán xong thời gian đến nơi, Tả Đăng Phong liền bắt đầu suy đoán tình huống của Kim Châm, hơi suy nghĩ đã có được đáp án, trăm phần trăm là cùng đấu pháp với người NB.
Hắn có thể chắc chắn như vậy là có hai lý do, thứ nhất là Kim Châm dã từng nói người NB muốn phái cao thủ tu đạo đến khiêu khích người tu đạo ở TQ, dùng việc này để lấy cớ chèn ép tín ngưỡng tôn giáo của người trong nước. Thứ hai, tu vi của Kim Châm tinh thâm, lại là bạn thân của Ngân Quan và Ngọc Phật, nếu gặp chuyện thì nhất định trước tiên sẽ nhờ hai người họ giúp đỡ, hay có thể nói chuyện mà họ gặp phải cả ba cao thủ liên thủ cũng không thể giải quyết được, nếu không Kim Châm cũng không tìm thêm sự giúp đỡ, mà chuyện để cả ba không thể giải quyết được tất nhiên chính là cao thủ mà người NB phái đến.
Hiểu rõ mọi chuyện xong, Tả Đăng Phong càng lo lắng hơn, giao tình của hắn và Kim Châm cũng không nặng, nếu gặp chuyện có thể tự giải quyết thì nhất định Kim Châm sẽ không nhờ đến hắn, trư phi đám người Kim Châm hoàn toàn không thể giải quyết được nên mới phải nhờ đến sự giúp đỡ của hắn, nếu vậy thì tình huống đã rất nguy cấp rồi, rất có thể bọn họ đã bắt đầu đấu pháp, hơn nửa kết quả nhất định là bất lợi cho đám Kim Châm.
Bốn tiếng sau, Tả Đăng Phong tiến vào tỉnh An Huy, mùa đông trời nhanh tối, nhưng đối với Tả Đăng Phong thì ban ngày và ban đêm cũng không khác gì nhau, nghỉ ngơi một chút, Tả Đăng Phong liền tiếp tục lên đường.
Trên đường cũng gặp tiệm cơm nhà trọ, nhưng Tả Đăng Phong cũng không dừng lại dùng cơm, trong lòng hắn rất lo lắng chỉ mong mau chóng đến được chỗ Kim Châm.
Chín giờ tối, Tả Đăng Phong phát hiện đối diện bay đến một con phi trùng kỳ quái, phi trùng có mày xanh, lớn chừng cái móng tay, hình dáng bên ngoài gần giống như con chuồn chuồn, nhưng cái đuôi ngắn hơn chuồn chuồn, trên lưng có ba đôi cánh, khi bay lượn phát ra tiếng ông ông.
Sau khi phi trùng thấy Tả Đăng Phong luôn lượn vòng quanh hắn mấy vòng, cùng lúc đó thì Tả Đăng Phong nghe ông trúc trong ngực cũng phát ra âm thanh giống con phi trùng, Tả Đăng Phong liền đoán được đây chính là Thanh Phù Trùng mà Ngọc Phật từng nói.
Thanh Phù Trùng bay quanh người Tả Đăng Phong ba vòng liền xoay người bay về hướng đông, Tả Đăng Phong thấy vậy liền nhíu mày đi theo, đây chắc chắn là Ngọc Phật thả ra để thúc giục và dẫn đường cho hắn.
Thanh Phù Trùng xuất hiện chứng tỏ tình thế của đám người Kim Châm rất nguy cấp, cần hắn trợ giúp gấp, nghĩ đến đây Tả Đăng Phong liền tăng thêm tốc độ.
Vào nửa đêm, Tả Đăng Phong đã kiệt sức đành dừng lại nghỉ ngơi để hồi phục. Vì hắn lựa đường thẳng để đi nên nơi này rất hoang vắng, không có nước cũng chẳng có đồ ăn, Tả Đăng Phong chỉ có thể ngồi xếp bằng, thu nạp linh khí để khôi phục sức lực.
Người tu đạo một khi linh khí cạn kiệt thì trong thời gian ngắn rất khó bổ sung lại được. May là Tả Đăng Phong học được pháp quyết tụ khí của Tiệt Giáo, có thể nhanh chóng bổ sung linh khí, dù vậy đời cho bổ sung đầy đủ linh khí, điều hòa Âm Dương xong thì cũng mất hơn một tiếng.
Sau khi bổ sung đầy đủ linh khí, Tả Đăng Phong lập tức lên đường. Kim Châm cũng biết đại khái nơi hắn sẽ đi, cho nên lúc gọi hắn trở về nhất định đã tính toán thời gian đợi hắn, bây giờ cần phải trở về kịp lúc trời sáng nếu không sợ rằng mọi chuyến sẽ hỏng hết.
Binh pháp có nói, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, tiếng thứ hai thì tinh thần sụt giảm, đến tiếng thứ ba thì tinh thần đã cạn. Lúc này Tả Đăng Phong cũng như vậy, thể lực của hắn sau khi cạn kiệt chỉ có thể lướt một đoạn ngắn, thời gian cần hạ xuống nghỉ ngơi càng lúc càng dài, mặc dù hắn không muốn nghỉ, nhưng nếu không nghỉ thì không thể đi nổi nữa, cứ như vậy, sau khi rời khỏi tỉnh An Huy đã là bốn giờ sáng ngày hôm sau.
Con Thành Phù Trùng kia luôn dẫn đường phía trước, mỗi khi Tả Đăng Phong dừng lại nghỉ ngơi thì nó cũng đậu xuống người hắn. Lúc hơn bốn giờ sáng hắn tìm được một thôn xóm, lúc này trời chưa sáng, Tả Đăng Phong trực tiếp tìm nhà lớn nhất trong thôn, đạp cửa đi vào, sau khi tìm được phòng bếp liền tìm nước uống và kiếm chút cơm thừa, đợi cho chủ nhà mặc quần áo chạy đến thì hắn đã rời đi.
- 13, mày có biết rương gỗ của tao lấy từ chỗ nào không ?
Tả Đăng Phong liền cúi đầu hỏi 13, sau khi ăn cơm thì thể lực của Tả Đăng Phong cũng hồi phục một chút.
13 nghe xong liền gật đầu.
- Nơi đó có rất nhiều căn phòng rộng lớn, còn có rất nhiều sách.
Tả Đăng Phong liền khoa tay nói.
13 nghe xong lại gật đầu.
- Nơi đó cửa có phải làm bằng gỗ không?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
13 nghe xong liền lắc đầu. Cửa lớn của Đồ Thư Quán thành Nam Kinh đúng là làm bằng sắt.
- Tốt lắm, mày đi đến nơi đó đợi tao, khi nào làm xong việc tao sẽ đến tìm mày.
Tả Đăng Phong xác định 13 hiểu rõ ý mình, liền ra lệnh.
13 liền gật đầu, xoay người chạy về hướng đông.
Tả Đăng Phong thấy nó đi đúng hướng, mới đạp đất mượn lực lướt đi về hướng đông bắc, thật sự hắn cũng không muốn để 13 rời đi, nhưng 13 không nhẹ, nếu mang theo nó chắc chắn sẽ làm chậm thời gian đến phái Mao Sơn.
Thả 13 đi, tốc độ của Tả Đăng Phong nhanh hơn, nhanh chóng chạy theo phía sau Thanh Phù Trùng, Thanh Phù Trùng là một thứ rất tốt để dẫn đường, nó có thể nhớ kỹ con đường đã bay qua, vì vậy mà nó có thể chỉ cho mình con đường ngắn nhất, ít tốn thời gian nhất và dễ đi nhất.
Tám giờ sáng, cuối cùng Tả Đăng Phong cũng chạy đến chân núi Mao Sơn, khiến hắn bất ngờ là lúc này bên dưới chân núi tụ tập không ít hơn vạn người, khung cảnh cực kỳ ồn ào, nhốn nháo.
Nếu không biết trước sự việc, Tả Đăng Phong nhất định sẽ nghĩ đây là do phái Mao Sơn mở hội, nhưng nhìn đám lính ngụy đông đảo cộng thêm mười chiếc xe quân sự của lính NB thì hắn biết, suy đoán trước đó của mình là hoàn toàn đúng, đám người NB đã tìm đến tận nơi rồi.
Thanh Phù Trùng bay qua đám người, Tả Đăng Phong cũng bay vọt qua, lúc này hắn đã nghe được tiếng linh khí xé gió của của thủ đánh nhau phát ra.
Tả Đăng Phong bay lên cao một lúc liền phát hiện ở trên một mảnh đất trống rộng lớn, có một tăng một đạo đang so đấu, hai người này hắn đều đã gặp, cái đầu mang mào gà hung hăng kia chính là Đồng Giáp, còn một thân vải xanh tiên phong đạo cốt, chính là chưởng giáo Toàn Chân, Ngân Quan Vương chân nhân.
Trên sân bãi chính Bắc dựng lên một mái che nắng, bên trong có một ít sĩ quan NB và một ít đạo nhân lớn tuổi, mặt mũi đám sĩ quan vui mừng, mà mấy lão đạo nhân kia thì vẻ mặt đầy lo lắng.
Trên sân phía đông có đặt ba ghế ngồi, một trong số đó trống không, còn trên hai ghế còn lại phân biệt có một người mang áo đen và một sĩ quan NB mang quân phục ngồi, nhưng khiến Tả Đăng Phong bất ngờ, tên sĩ quan kia lại chính là đại tá Đằng Khi !
Lúc nhìn thấy Đằng Khi, Tả Đăng Phong đã muốn xông lên trước liều mạng nhưng hắn cố kìm nén, bởi vì bên trái sân cũng để ba ghế ngồi, Ngọc Phật ngồi ở ghế chính giữa, hai bên trái phải đều để trống, lúc này Tả Đăng Phong liền hiểu, Kim Châm chắc chắn đã xảy ra chuyện, bởi vì nếu Kim Châm không có sự cố gì, thì Ngọc Phật không nên ngồi ở giữa, dựa theo tuổi và vai vế thì chắc chắn cô phải ngồi phía bên phải mới đúng.
Tả Đăng Không cũng không lập tức nhảy vào sân thi đấu, bởi vì Ngân Quan và Đồng Giáp đang so đấu, cho nên khi ở giữa không trung hắn khẽ đổi hướng lướt về phía Tây, trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người, rơi xuống bên cạnh Ngọc Phật.
- Ngọc chân nhân, Đỗ đại ca đã xảy ra chuyện gì ?
Sau khi hạ xuống, Tả Đăng Phong lập tức hỏi.
- Cậu thật sự trở về rồi, mau ngồi xuống đi.
Ngọc Phật nhận ra Tả Đăng Phong, liền vội vàng đứng dậy nói.
Tả Đăng Phong nghe vậy liền ngồi vào ghế bên phải, hắn biết nơi này chính là chuẩn bị cho hắn. Sau khi ngồi xuống liền liếc mắt về phía Đằng Khi, khiến hắn khó hiểu là khi nhìn thấy hắn trở về không ngờ Đằng Khi còn lộ vẻ mặt vui mừng, chẳng qua vẻ mặt vui mừng này chỉ thoáng qua một chút rồi biến mất, thay vào đó chính là âm lạnh.
- Ngọc chân nhân, Đỗ đại ca xảy ra chuyện gì ?
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn Ngọc Phật hỏi, không ngờ lúc quay đầu lại mới phát hiện đôi mắt của Ngọc Phật hơi đỏ.
- Nói mau, cuối cùng là Đỗ đại ca đã xảy ra chuyện gì ?
Tả Đăng Phong thấy vẻ mặt nàng khác thường, liền vội vàng hỏi.
- Sáng hôm qua hắn bị người đánh lén, bị thương, nhưng may là không có gì nguy hiểm.
Ngọc Phật liền lắc đầu nói.
Tả Đăng Phong nghe xong liền gật đầu, không nói gì nữa mà quay đầu quan sát hai người đang giao đấu giữa sân, lúc này mới chỉ bắt đầu cho nên cả hai người Đồng Giáp và Ngân Quân chưa sử dụng bản lĩnh thật sự ra.
- Làm sao cậu lại gầy đến thế này ?
Một lát sau, Ngọc Phật nhìn Tả Đăng Phong hỏi nhỏ.
- Uhm !
Tả Đăng Phong thuận miệng đáp.
Hắn là người trong cuộc nên không hiểu được cảm nhận của Ngọc Phật. Hắn lang thang trong núi hơn nửa năm, chịu đủ gió sương, bộ dáng bây giờ còn tiều tụy hơn trước rất nhiều, nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra hắn đã gầy thành bộ xương di động rồi, quần áo và giầy đều rách nát tả tơi.
Qua bộ dáng và quần áo bây giờ của Tả Đăng Phong, Ngọc Phật cũng nhận ra hơn nửa năm này Tả Đăng Phong đã rất khổ cực tìm kiếm trong núi, Ngọc Phật kính nể từ tận đáy lòng với chấp nhất đối với tình yêu của Tả Đăng Phong, nhưng khiến Ngọc Phật càng cảm động đó là bộ dáng đã trở thành thế này rồi mà Tả Đăng Phong vẫn không quản gian khổ khó khăn, vượt ngàn dặm xa xôi đến cứu viện.
Tất nhiên là Tả Đăng Phong không biết được những suy nghĩ trong lòng của Ngọc Phật, lúc này lực chú ý của Tả Đăng Phong đều dồn hết lên người Đằng Khi đang ở đối diện, nhìn khuôn mặt lạnh lùng nở nụ cười tự tin của hắn, Tả Đăng Phong không nhịn được muốn xông lên xoay đứt đầu hắn. Nhưng Tả Đăng Phong vẫn không làm vậy, bởi vì hắn chú ý thấy trên cánh tay trái của Đằng Khi đang mang một cái bao tay màu vàng !
Mọi người vào vào đây luận đàm nào,báo lỗi, gạch đá để DG có thêm động lực để làm nào
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Cậu Út.
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 100 : Thuần Dương hộ thủ.(1)
Đám sĩ quan NB đều có thói quen mang bao tay, Đằng Khi cũng vậy, nhưng bao tay trái phải của hắn có màu sắc khác hoàn toàn, trên tay phải là một bao tay màu trắng bình thường, còn trên tay trái là một bao tay màu vàng cực mỏng, sân đấu pháp chỉ rộng chừng trăm trượng, cũng chính là hơn ba trăm mét, với khoảng cách này thì không là gì với Tả Đăng Phong, cho nên hắn nhận ra rõ ràng những hoa văn trên bao tay bên trái của Đằng Khi giống hệt với hoa văn Huyền Âm Thủ của hắn, do đó có thể biết, bao tay này của hắn chính là Thuần Dương Thủ đã lấy trong Vương Lăng.
Tả Đăng Phong lúc trước từng truy đuổi Đằng Khi như đuổi chó, hắn biết Đằng Khi không tu luyện gì, mà Thuần Dương Thủ phát ra dương khí rất mạnh, đeo Thuần Dương Thủ sẽ khiến dương khí trong người quá mạnh mà chết, nhưng bây giờ Đằng Khi lại không bị tình trạng này.
Tả Đăng Phong đã lấy được Huyền Âm Thủ, dùng để khắc chế dương khí quá thịnh trong người hắn, dùng nó để điều hòa Âm Dương trong cơ thể. Mà Đằng Khi cũng không bị tẩu hỏa nhập ma, âm khí trong người cũng không quá mạnh, tại sao hắn lại có thể đeo Thuần Dương Thủ chứ ? Làm sao hắn có thể trung hòa dương khí quá mạnh của Thuần Dương Thủ được ?
Trong lòng tràn ngập nghi vấn, Tả Đăng Phong nhìn thẳng vào Đằng Khi, sau khi quan sát cẩn thận thì phát hiện cánh tay trái của Đằng Khi có dấu hiệu khô héo, đây chắc chắn là tác dụng phụ khi mang Thuần Dương Thủ, như vậy chứng tỏ Đằng Khi không trung hòa được dương khí quá mạnh của Thuần Dương Thủ, mà chỉ mạnh mẽ đeo nó, người thường nếu như thế chắc chắn phải chết, nhưng tại sao Đằng Khi vẫn sống được ?
- Không nên xem thường hắn, Đỗ chân nhân rất có thể bị hắn đánh lén đó.
Ngọc Phật thấy Tả Đăng Phong nhìn Đằng Khi đầy giận dữ, liền lên tiếng nhắc nhở.
- Nói một chút chuyện đã xảy ra đi!
Tả Đăng Phong vẫn không quay đầu lại, nói.
- Đám NB nửa tháng trước đến phái Mao Sơn tìm Đỗ chân nhân, đưa ra yêu cầu trao đổi giữa người tu đạo TQ-NB, Đỗ chân nhân đã đồng ý. Đối phương đưa ra quy tắc ba trận thắng hai, Đỗ chân nhân cũng đã đồng ý.
Tả Đăng Phong nghe xong liền gật đầu, thời gian trước khi ba người tổ kháng NB cứu người ở Nam Kinh bọn NB chắc chắn đã biết, tất nhiên bọn chúng sẽ ghi hận, cho nên muốn mượn lần so tai của người tu đạo T-N này để chèn ép tín ngưỡng tôn giáo của người TQ, và cũng là cách báo thù.
Bọn hắn nếu đã chủ động tìm đến chắc chắn đã có chỗ dựa vững chắc, Kim Châm cũng đành phải đồng ý, bởi nếu hắn không đồng ý sợ rằng đám NB này sẽ trực tiếp trở mặt.
- Tôi và Vương chân nhân nhận được tin liền lập tức chạy đến, vốn muốn cùng Đỗ chân nhân nghênh chiến, không ngờ buổi sáng ngày hôm qua Đỗ chân nhân bị một khách hành hương đánh lén.
Ngọc Phật tức giận nói.
- Đỗ đại ca có nhìn thấy hình dáng kẻ đánh lén không ?
Tả Đăng Phong liền ngắt lời Ngọc Phật, hỏi.
- Không có, lúc ấy hắn đang tiễn một nam một nữ hành hương xuống núi thì bị một gã khách hành hương đi bên cạnh đánh lén, người nọ sau khi đánh trúng cánh tay phải của Kim Châm liền lập tức bỏ chạy, sau khi bị đánh trúng thì Đỗ chân nhân liền cảm thấy hơi thở không đều, người con gái kia thấy vậy liền áp sát dụ dỗ y, còn tên nam nhân kia thì chạy ra xa xa chụp ảnh lại.
Ngọc Phật liền hừ lạnh, nói.
- Sau đó thế nào ?
Tả Đăng Phong gật đầu, hỏi. Không cần nghi ngờ gì, đây chắc chắn đều là hành vi đê tiện của người NB.
- Đỗ chân nhân đánh chết cả hai người, sau đó tự điểm huyệt để điều hòa Âm Dương trong cơ thể, Đỗ chân nhân lo lắng người đánh lén kia hôm nay cũng tham gia đấu pháp, cho nên muốn mời cậu trở về trợ giúp. Vốn của tôi là muốn mời chường giáo sư huynh đến đây trợ chiến.
Ngọc Phật liền nói.
- Chỉ tôi mới khắc chế được hắn.
Tả Đăng Phong liền gật đầu nói.
- Vương chân nhân đấu với Đồng Giáp có bảy phần thắng, ta với nữ Ninja kia chỉ có nửa thành, còn cậu nắm được mấy phần thắng?
Ngọc Phật liền hỏi. Mặc dù người áo đen kia che mặt, nhưng không khó để nhận ra đây là một nữ nhân trẻ tuổi. Ngoài ra người mặc áo đen còn che mặt chính là phong cách của Ninja Nhật Bản.
- Chín thành !
Tả Đăng Phong liền nói, mặc dù Đằng Khi có thể học được cách dùng Thuần Dương Thủ,thì hắn vẫn không phải đối thủ của Tả Đăng Phong, điều này Tả Đăng Phong rất tự tin, nhưng vẫn không khẳng định mười phần là vì còn lo lắng có sự cố bất ngờ.
- Vậy thì tốt rồi!
Ngọc Phật biết Tả Đăng Phong sẽ không nói bừa.
- Thực lực của nữ Ninja kia cũng không tầm thường, ngươi phải cẩn thận đó.
Tả Đăng Phong liền nhắc nhở.
Ngọc Phật nghe xong liền gật đầu, nàng chưa từng gặp nhẫn thuật NB, cho nên trong lòng không khỏi lo lắng.
Ngọc Phật không nói gì, Tả Đăng Phong cũng không lên tướng, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm giác có gì đó không bình thường. Nếu cho là Đằng Khi đánh lén Kim Châm là để chụp hình tạo xì căng đan làm nhục nhã người trong đạo môn của TQ, nhưng chỉ cần người có chút đầu óc cũng biết Kim Châm sẽ không mắc mưu đơn giản như vậy. Còn nếu nói hắn đánh lén Kim Châm là để hôm nay không thể xuất chiến, cũng không đúng, nếu muốn ngăn Kim Châm xuất chiến thì đánh lén buổi tối mới thích hợp nhất, đến lúc đó Kim Châm cũng không kịp mời ai đến giúp đỡ.
Ngoài ra trong lòng Tả Đăng Phong còn nghi ngờ lớn, Đằng Khi biết được sự lợi hại của Huyền Âm thủ, cho dù có hắn có sử dụng Thuần Dương thủ thì cùng lắm là đánh cân bằng với Tả Đăng Phong, hơn nữa, Đằng Khi chắc chắn biết Tả Đăng Phong có quen biết với đám Kim Châm, nếu đã như vậy tại sao còn muốn đánh bị thương Kim Châm, nếu để Kim Châm giao đấu cùng hắn thì có thể sử dụng Thuần Dương thủ chiếm được tiện nghi, nhưng Kim Châm bị thương đổi thành Tả Đăng Phong xuất trận, mà Huyền Âm chân khí dễ dàng khắc chế Đằng Khi, đây không phải là tự hắn tìm phiền toái cho mình sao ?
- Ba trận thắng hai, tiền đánh cuộc là gì ?
Tả Đăng Phong liền nhìn Ngọc Phật hỏi.
- Chỉ là đấu pháp giao lưu, không có tiền đặt cược.
Ngọc Phật liền nói.
- Đây không phải tác phong của người NB!
Tả Đăng Phong lắc đầu, nhíu mày nói.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào,báo lỗi, gạch đá để DG có thêm động lực để làm nào
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Cậu Út.
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 100 : Thuần Dương hộ thủ.(2)
- Nhiều người xem như vậy, bên thua sẽ mất sạch thể diện.
Ngọc Phật nhìn xung quanh nói.
- Đồng Giáp chỉ là chó săn, Ninja che mặt, Đằng Khi mặc quân phục, cho dù thua cũng không có gì ghê gớm. Tôi cảm giác chuyện này là một cái bẫy.
Tả Đăng Phong nói.
- Bẫy rập?
Ngọc Phật ngạc nhiên hỏi.
- Bọn hắn hình như đang cố tình dụ tôi trở về.
Tả Đăng Phong liền nói.
- Sao lại nói như vậy ?
Ngọc Phật liền hỏi.
- Bọn hắn đánh bị thương Đỗ đại ca, khiến cho hôm nay thiếu một người xuất chiến, tất nhiên các cô phải tìm người thay thế. Đỗ đại ca là bị dương khí làm bị thương, tất nhiên hắn là hắn lo lắng người đánh lén có thể tham gia thi đấu, mà hắn lại biết tôi có thể phát ra Huyền Âm chân khí, cho nên mới gọi tôi trở về gấp. Còn lý do mà đối phương lựa chọn đánh lén vào buổi sáng, mục đích chính là chừa thời gian để tôi kịp trở về.
Tả Đăng Phong liền nói ra phân tích của bản thân.
- Bọn hắn dẫn dụ cậu trở về để làm gì ?
Ngọc Phật liền gật đầu, hỏi.
- Giết tôi chứ sao !
Tả Đăng Phong thuận miêng đáp, dưới chân núi Mao Sơn bây giờ có hơn một ngàn quân ngụy, toàn bộ đều trang bị súng, đạn đã lên nòng, nếu thật sự nổ súng thì chắc chắn hắn sẽ lành ít dữ nhiều rồi.
- Có nhiều người đang vây xem, người NB chắc sẽ không làm vậy.
Ngọc Phật nhìn xung quanh nói.
- Đại tàn sát ở Nam Kinh không phải cũng có nhiều người vây xem sao, chẳng phải quân NB vẫn lạm sát kẻ vô tội sao? Có một số việc cô không biết, ngày đó khi cô rời đi, tôi đã đuổi theo hắn nhiều ngày, liên tục làm nhục hắn, lúc này chắc chắn hắn rất hận tôi, hơn nữa tôi còn từng tung tin nhất định sẽ giết hắn, hắn đối với tôi là vừa hận vừa sợ, tất nhiên sẽ tìm mọi cách để diệt trừ tôi.
Tả Đăng Phong lắc đầu, cười nói.
- Nếu đúng như cậu nói, vậy thì bọn hắn cũng không cần phái sĩ quan cao cấp đến quan chiến.
Ngọc Phật nhìn thoáng qua lều phía Bắc, nói.
Tả Đăng Phong nghe xong, liền nhìn về phía đó, cả ba sĩ quan của NB đều là tướng quân, hơn nữa là tướng quân thật, khí chất sĩ quan cao cấp là không thể bắt chước được.
Tả Đăng Phong nhíu mày suy nghĩ, Ngọc Phật nói rất đúng, có lẽ là hắn quá cẩn thận, nếu người NB thật sự nhắm vào hắn thì sẽ không để ba vị tướng quân đến đây, bởi nếu xảy ra tranh chấp thì ba vị tướng quân kia cũng khó sống sót.
- Không nên suy nghĩ nhiều, nếu bọn chúng thực sự muốn giết cậu thì bây giờ đã ra tay rồi.
Ngọc Phật vỗ lên bàn tay Tả Đăng Phong, nói.
Tả Đăng Phong liền gật đầu, bỏ qua mọi chuyện, tập chung quan sát tình hình giữa sân.
Lúc này đám người vây xung quanh cực kỳ ồn ào, người YWthích nhất xem náo nhiệt, cũng thích gây ồn ào, muốn họ im lặng là không thể.
Trong các vị Huyền Môn Thái Đầu thì tu vi linh khí của Ngân Quan là tinh thâm nhất, lại nhiều tuổi. Mà Đồng Giáp thì chỉ tu công phu ngoại môn, đi theo con đường cương mãnh, hai người giao đấu thời gian càng dài thì càng có lợi với Ngân Quan, nếu kéo dài đến tối thì hắn sẽ không cần đánh mà thắng.
Chẳng qua là đang có đám ngươi bên ngoài quan chiến, Ngân Quan cũng không thể thủ mãi, hắn là chưởng giáo một phái cho nên cần giữ gìn thanh danh cho phái Toàn chân, bởi vậy sau thời gian thăm dò, liền dùng khí công Đạo gia chính thống chính diện nghênh chiến với Đồng Giáp, bốn chưởng chạm nhau, âm thanh bạo liệt vang lên không dứt.
Cao thủ so đấu, chẳng những so đấu linh khí mà còn so đấu khí độ. Công phu khinh công của Ngân Quan cao hơn Đồng Giáp, nhưng hắn không hề kéo giãn cự ly, đây là khí độ của hắn. Đồng Giáp đao thương bất nhập, nhưng hắn cũng không lựa cách đánh cận chiến, bởi vì dù là hán gian nhưng hắn cũng là tông sư một phái, cho nên cũng phải có khí độ trước mặt người ngoài. Vì vậy mà hai người giao chiến trở thành tình hình trực tiếp dùng linh khí đối công, không một chút kỹ xảo nào.
- Mật Tông đại thủ ấn !
Sau hơn mười chưởng, Đồng Giáp bất ngờ thét lớn, xuất chưởng.
- Toàn Chân Thiên Cương khí!
Ngân Quan lập tức xuất chưởng đón đỡ. Luận võ chính thức cũng có quy cũ nhất định, một khi hô lớn tên võ học của mình, là muốn khiêu chiến với đối phương, còn gầm lớn chính là dùng toàn sức. Nếu đối phương cũng đáp lại, vậy chứng tỏ cũng đông ý một chiêu định thắng bại.
Một chưởng này của hai người không những liên quan đến thắng bại trận đấu hôm nay, mà còn quan hệ đến mặt mũi của Phật Môn và Đạo Môn, cho nên hai người đều dùng toàn lực, bốn chưởng chạm nhau, âm thanh chấn động.
Cùng lúc đó, đám người xem chiến xung quanh cùng đưa ánh mắt xuống dưới chân hai người, đếm số bước mà cả hai lui lại.
Đồng Giáp lui về sau sáu bước, Ngân Quan cũng lui lại sáu bước, nhưng một bước cuối của Ngân Quan chỉ khẽ dừng lại rồi nhấc lên, làm vậy chính là nể mặt Đồng Giáp.
- A Di Đà Phật !
Đồng Giáp liền lên tiếng, hắn là người thông minh, biết Ngân Quan đã để lại mặt mũi cho mình.
- Vô Lượng Thiên Tôn !
Ngân Quan cũng chắp tay hoàn lễ.
- Trận đấu giữa Đặc Nhĩ Hoạt Phật, Đồng Giáp Na Thuận và Ngân Quan Vương Quốc Tĩnh chân nhân hòa.
Tên phiên dịch liền bước ra tuyên bố kết quả trận đấu, hai người đều tự trở về vị trí cũ, Đồng Giáp hơi xấu hổ, còn vẻ mặt của Ngân Quan vẫn tự nhiên.
Ngân Quan đã sớm thấy Tả Đăng Phong đến, cho nên sau khi trở về cũng không ngồi xuống ngay, mà nhìn Tả Đăng Phong, chắp tay làm lễ. Ngân Quan chính là trưởng bối, cho nên Tả Đăng Phong vội vàng đứng dậy đáp lễ, mặc dù hắn không phải người trong Đạo Môn, nhưng hắn vẫn chắp tay làm theo lễ, bởi vì bây giờ hắn chính là đại biểu cho Đạo Môn xuất chiến.
Nơi này nhiều người, không tiện nói chuyện, cho nên Ngân Quan chỉ khẽ gật đầu với Tả Đăng Phong rồi trở về ghế ngồi.
Đấu pháp không có thời gian nghỉ, cho nên trận thứ hai chuẩn bị bắt đầu, Ngọc Phật nâng tay sửa lại búi tóc một chút liền bước ra giữa sân, nàng đi tay không vào sân, phất trần để lại chỗ ngồi.
Nữ Ninja kia cũng đứng lên chậm rãi đi vào sân, thành Đông Dương đao sau lưng nàng cũng không có để lại, đám người vây xung quanh liền ồn ào, bọn hắn biết phất trần chính là vũ khí của đạo sĩ, nếu Ngọc Phật đã để lại vũ khí, thì nữ Ninja kia tất nhiên cũng không thể đem đao vào thi đấu.
Lúc trước khi Ngọc Phật chải lại búi tóc, đã lặng lẽ cắm hai quả cốt châm vào hai huyệt Phong Phủ và Phong Trì của mình. Động tác ngầm này tất nhiên không qua mắt được Tả Đăng Phong, hắn cũng biết nguyên nhân mà Ngọc Phật làm vậy, nàng làm vậy là để dùng bản thân thay thế cho Kim Giáp cương thi, để có thể tác chiến vào ban ngày, cho nên mới không cần sử dụng phất trần.
- Vô Lượng Thiên Tôn, Ngọc Phật Thôi Kim Ngọc lĩnh giáo !
Ngọc Phật chắp tay nói, báo ra danh hiệu và tên thật chính là quy tắc truyền thống, việc này chứng tỏ minh không phải hạng người vô danh.
Nữ Ninja kia cũng cúi đầu nói một câu tiếng Nhật, Tả Đăng Phong cũng nghe hiểu, nàng chính là nói “Thượng Nhẫn võ sĩ, Tam Xuyên Tố”
Ninja Nhật Bản chỉ là cách gọi của người TQ, trên thực tế bọn họ tự xưng là võ sĩ, Ninja phần làm ba cấp bậc, thượng trung hạ, Thượng Nhẫn chính là Ninja cấp bậc cao nhất, còn Tam Xuyên Tố chính là tên của nàng.
Sau khi phiên dịch đem lời nói của cả hai phiên dịch, hai nữ nhân trẻ tuổi lại làm lễ, sau đó lùi về sau.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào,báo lỗi, gạch đá để DG có thêm động lực để làm nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Phệ Hồn Quỷ
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 101: Đạo pháp vs nhẫn thuật(1)
Thân hình của Ngọc Phật cũng xem như tương đối cao. Nàng cao tới gần 1 m 7 .Chiều cao của nàng và Tam Xuyên Tố cũng tương đương nhau.Ngọc Phật mặc bộ đạo bào màu trắng, vạt áo màu xanh lam vừa rộng rãi vừa thanh lịch còn Tam Xuyên Tố đang mặc bộ quần áo nữ ninja màu đen bó sát nên khi di chuyển phía những phần lồi lõm trên người nhìn thấy rất rõ ràng. Tuy rằng cô ta vì để tiện cho việc hành động nên đã quấn ngực, nhưng đường cong bên hông khiến cho người xem biết rõ cô ta là 1 người phụ nữ còn trẻ.
Trận đấu pháp giữa Ngân Quan và Đồng Giáp là so đấu 1 cách chính quy, cho nên có thể không quá thu hút. Nhưng trận đấu pháp giữa Ngọc Phật và Tam Xuyên Tố lại không giống như vậy. Khán giả đều biết Ngọc Phật là môn nhân thuộc môn phái Thần Châu, am hiểu pháp thuật.Bọn họ rất tò mò với nữ ninja người NB có thân hình bốc lửa.Bởi vậy sau khi đôi bên báo tên ,đám người lập tức ủng hộ rầm trời. Hai người phụ nữ TQ và NB đấu pháp, pháp thuật đấu nhẫn thuật,điều này khiến cho khán giả thực sự chờ mong.
Hai người lui về phía sau để chuẩn bị. Sau một đó 1 tiếng chiêng vang lên.
Khi trong chớp mắt,Ngọc Phật và Tam Xuyên Tố khẽ hét lên,sau đó phóng về phía đối phương. Nhưng động tác của hai bên không giống nhau. Khi Tam Xuyên Tố đặt chân phóng về phía trước, tay phải của nàng đồng thời tay đưa ra sau lưng rút ra thanh Katana. Sau khi rút ra thanh Katana,mũi kiếm chúi xuống đất,người đi trước kiếm theo sau. Còn khi lao tới,Ngọc Phật hất tay, cổ tay khi vung lên để lộ rất nhiều tấm giáp màu vàng có kích thước không đồng đều. Những tấm giáp màu vàng này được xâu chuỗi lại với nhau bằng những sợi tơ nhỏ,dùng để bảo vệ cho lòng bàn tay và các ngón tay của Ngọc Phật.
Tả Đăng Phong lúc trước đã từng thấy Ngọc Phật khống chế kim giáp cương thi, cho nên hắn biết rõ kim giáp(giáp vàng) mà kim giáp cương thi mặc trên người vốn là giáp trụ của Ngọc Phật. Nhưng đám người bên dưới lại không biết chuyện này, bởi vậy khi Ngọc Phật vung tay để lộ 2 tấm kim giáp kia xong, mọi người đều ngạc nhiên ồ lên . Ngoài ra bọn họ cũng không ngờ hai người phụ nữ trẻ tuổi vừa bước vào cuộc so đấu đã lao lên dùng cứng đối cứng.
Khoảng cách 100 trượng cũng không xa.Hai người rất nhanh tiến tới đánh giáp lá cà.Tam Xuyên Tố là người ra tay đầu tiên. Thanh Katana được hất lên trên chém thẳng vào phần thân dưới của Ngọc Phật. Ninja chỉ coi trọng thắng lợi,không quan tâm đến quá trình. Một kiếm kia của nàng không hề có vẻ quang minh chính đại.
Đối mặt với 1 kiếm kia của Tam Xuyên Tố, Ngọc Phật cũng không ngăn cản,mà cũng chẳng lui về sau để tránh né. Nàng xem như không thấy, tay phải nâng lên, bàm tay nắm lại thành quyền sau đó thu tay,ngưng tụ linh khí.
Ai cũng có tật xấu tự cho mình là đúng.Những người đứng xem ở đây đương nhiên cũng có tật xấu này. Những người đơn thuần chỉ muốn xem náo nhiệt đều cho rằng Ngọc Phật tu vi không đủ, vừa xông lên đã chịu ăn đao. Nhưng người hơi có chút ánh mắt thầm than động tác vây Nguỵ cứu Triệu của Ngọc Phật quá chậm, không kịp công kích đầu của đối phương. Chỉ có Tả Đăng Phong là hiểu mục đích thực sự của cử động lần này của Ngọc Phật. Ngọc Phật cố ý trì hoãn tốc độ ra quyền là để chờ khi chiêu thức của đối phương hết lực mới ra tay một kích chế địch. Nàng dám không đếm xỉa tới sự sắc bén của thanh Katana của đối phương bởi vì phía dưới lớp quần áo, nàng có mặc kim giáp giáp trụ. Hiện tại, Tả Đăng Phong chỉ biết cảm thán. Hắn cảm thán sự độc ác của hai người phụ nữ này. Hai người thậm chí cùng có suy nghĩ giết đối phương chỉ trong 1 chiêu.
Đao Phong của Tam Xuyên Tố từ dưới hất lên trên,xẹt qua trước ngực của Ngọc Phật.Cũng cùng lúc đó,Ngọc Phật đã ngưn tụ đủ linh khí,hữu quyền nện thẳng vào má trái của Tam Xuyên Tố. Hai tay của Ngọc Phật bọc 1 lớp kim giáp, nên khi bị một quyền đánh trúng mặt, Tam Xuyên Tố lập tức bị bắn ra ngoài.
Khán gỉa thấy vậy lại 1 lần nữa ồ lên. Sự ngạc nhiên biểu hiện sự vô tri của họ. Người TQ có câu ngạn ngữ gọi "hiểu biết nông cạn". Những người này không có tri thức, cho nên bọn họ mới cảm thấy ngạc nhiên trước những sự việc đã và đang diễn ra, còn người có kiến thức uyên bác sẽ không tạo ra âm thanh như vậy.
Một đao của Tam Xuyên Tố cắt đứt đạo bào trên người của Ngọc Phật. Những lá bùa và cốt phù cất trong đạo bào rơi lả tả trên mặt đất.Kim giáp hộ thân cũng vì vậy mà lộ ra ngoài. Một quyền kia của Ngọc Phật tuy đã làm bị thương Tam Xuyên Tố, nhưng không làm cho nàng ta mất đi năng lực di chuyển.Tam Xuyên Tố chỉ lăn có mấy vòng đã ngừng lại, rồi đứng dậy,sau đó dựng thẳng đao trước ngực, hét lớn 1 tiếng để bộc phát uy thế sau đó lướt sang 1 bên.
Một quyền lúc trước của Ngọc Phật đã đánh rớt chiếc khăn đen che mặt của Tam Xuyên Tố. Khăn che mặt của ninja che kín mặt,cho nên khi khăn che mặt rớt ra, khuôn mặt thật của Tam Xuyên Tố cũng lộ ra. Mái tóc dài rủ xuống bờ vai thon,khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ, mắt nàng hơi xếch, mũi thon nhỏ. Khuôn mặt của nàng quả thật rất xinh đẹp, chỉ đáng tiếc khi tức giận khuôn mặt nàng có vẻ cực kỳ hung ác.
Ngọc Phật là 1 mỹ nhân không cần bàn cãi, Tam Xuyên Tố cũng rất đẹp. Bầu không khí trở nên vô cùng náo nhiệt. Tất cả mọi người đều thích xem đánh nhau, nhưng họ còn thích xem phụ nữ đánh nhau hơn, nhưng họ còn thích xem mỹ nữ đánh nhau hơn nữa.
Ngọc Phật không nghĩ tới chuyện mình phải trả 1 cái giá rất lớn để xuất ra một quyền nhưng vẫn không thể đánh bại được Tam Xuyên Tố. Mắt thấy Tam Xuyên Tố hét lên rồi xông tới, Ngọc Phật cũng không chần chờ. Nàng rất nhanh thu lại lớp kim giáp trên cánh tay phải,sau đó sử dụng linh khí đểhút 1 tấm phù chú đang rơi vãi trên mặt đất lên trên tay.Nàng lẩm bẩm đọc chú ngữ khiến lá bùa bốc cháy sau đó vẽ thành hình thái cực,tay phải đẩy ra đẩy hình thái cực đang bốc cháy rừng rực tấn công Tam Xuyên Tố.
-Ngũ Hành độn pháp!
Tam Xuyên Tố thấy vậy bèn nhíu mày hét lên 1 tiếng, thanh Katana hất lên 1 nắm đất,sau đó thân hình lập tức biến mất.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào,báo lỗi, gạch đá để DG có thêm động lực để làm nào
Last edited by Goncopius; 05-01-2014 at 08:33 PM.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Phệ Hồn Quỷ
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 101: Đạo pháp vs nhẫn thuật(2)
-Ngũ Hành độn pháp!
Tam Xuyên Tố thấy vậy bèn nhíu mày hét lên 1 tiếng, thanh Katana hất lên 1 nắm đất,sau đó thân hình lập tức biến mất.
Tam Xuyên Tố nói câu này bằng tiếng Nhật, nhưng cách phát âm và ý nghĩa của nó cũng giống như trong tiếng Trung , cũng đều là chỉ việc lợi dụng ngũ hành để che dấu thân hình.
-Ngự giáp phi thiên!
Ngọc Phật thấy thân ảnh củaTam Xuyên Tố biến mất trong làn khói bụi mịt mờ nên lập tức đoán ra được Tam Xuyên Tố muốn dùng phương pháp độn thổ để đánh lén. Nàng lập tức nhún chân vung tay cất cao ba trượng, sau khi bay lên không nàng nhanh như chớp lấy ra từ trong ngực 1 khối cầu bằng gỗ có hình giống như hạt đậu, sau đó đọc chú ngữ. Cùng lúc đó nàng dùng thủ pháp "mãn thiên hoa vũ" vãi xuống bên dưới. Khi khói cầu đó rơi xuống đất, 1 lớp khói màu xanh lá cây lập tức bốc lên.
Đổi lại là lúc trước, Tả Đăng Phong nhất định sẽ cảm thán pháp thuật do Ngọc Phật sử dụng cực kỳ huyền diệu. Nhưng hiện tại hắn chỉ thấy Ngọc Phật đang sử dụng nguyên lý "mộc khắc thổ" trong ngũ hành. Những cục tròn bằng gỗ này của nàng được chế tạo từ 1 loại thực vật có mộc thuộc tính cực kỳ cường liệt mà thôi.
Khi những cục tròn bằng gỗ đó rơi xuống đất, thân hình của Tam Xuyên Tố bị vụ nổ làm cho hiện thân. Sau khi hiện thân,nàng ta trở tay rút ra từ bên hông 4 cây ám khí có hình thù quái dị, sau đó khẽ kêu 'hei,gei,hui,hun' rồi ném về phía Ngọc Phật đang ở trên không trung.
Ninja NB cũng rất tôn sùng tinh thần võ sĩ đạo. Bọn họ tuy là đánh lén, nhưng trong những trận đấu pháp chính quy như thế này sẽ đều hô lên tên dám khí được sử dụng. Nhưng việc nàng có hô lên hay không cũng không khác nhau nhiều vì nàng hô bằng tiếng Nhật nên Ngọc Phật nghe không hiểu.
Ý của câu này là "Thập,tự,hồi,toàn." Nói cách khác,loại ám khí hình chữ thập này sau khi phóng ra có thể bay vòng trở lại.Hiện tại Tả Đăng Phong rất muốn mở miệng nhắc nhở, nhưng đến cuối cùng hắn lại không lên tiếng. Khônglên tiếng cũng có 2 nguyên nhân. Thứ nhất là tính đến nay, Fujisaki cũng không biết hắn biết tiếng Nhật nên nếu hắn mở miệng, bí mật này sẽ bị bại lộ. Hai là trong những trận đấu pháp luận võ chính quy thế này, khán giả không được phép lên tiếng, bằng không sẽ bị tính là phạm quy.
Trong lúc Tả Đăng Phong còn đang chần chừ, bốn mũi ám khí hình chữ thập kia đã bay tới gần Ngọc Phật. Ngọc Phật thấy thế bèn cười lạnh nâng vung cánh tay trái bắt được 2 mũi, rồi lập tức dùng mu bàn tay trái tay trái hất văng 2 mũi còn lại. Lớp kim giáp trên cánh tay phải đã thu trở về, nên đương nhiên nàng không thể tay không đi bắt những mũi ám khí ánh lên màu xanh lam đó.
Tam Xuyên Tố thấy Ngọc Phật đã đánh bay ám khí bèn lập tức nhảy lên, đồng thời vung đao tấn công Ngọc Phật. Hành động lần này của Tam Xuyên Tố cực kỳ âm hiểm. Nàng nhảy lên xuất đao cũng không phải vì muốn tấn công chính diện Ngọc Phật, mà chỉ vì nàng muốn ép Ngọc Phật ra tay chống đỡ nhằm phân tán sự chú ý của Ngọc Phật, để cho hai mũi bị Ngọc Phật hất văng lúc nãy quay trở lại tấn công vùng gáy của Ngọc Phật. Đầu của kim giáp cương thi cũng có kim giáp bảo vệ, nên khi Ngọc Phật khống chế cương thi, nàng không đeo nón bảo vệ.
Nhưng Tả Đăng Phong cũng không lo lắng cho Ngọc Phật. Bởi vì hắn chứng kiến Ngọc Phật quay đầu nhìn về phía sau, chuyện này chứng tỏ nàng cũng có sự đề phòng.
Phong cách đấu pháp của Ngọc Phật và Tam Xuyên Tố là lấy nhanh đối nhau. Bắt đầu từ khi tiếng chiêng vang lên,hai người đều chưa hề ngừng lại. Chiêu số mà hai người sử dụng đều độc ác tàn nhẫn. Hai người sở dĩ dùng đấu pháp lấy nhanh đấu nhanh bởi vì hai người là phụ nữ,mà thể lực và linh khí của nữ giới không cho phép đánh lâu dài. Cho nên 2 người mới muốn nhanh chóng đánh bại đối phương.
Tuy 2 người tỏ ra hung tàn độc ác, thậm chí còn hét lên lấy uy thế, nhưng mà trong mắt của Tả Đăng Phong, những người phụ nữ giống như Ngọc Phật và Tam Xuyên Tố mới được coi là người phụ nữ chân chính. Tả Đăng Phong ghét nhất 2 tuýp phụ nữ. Đầu tiên là những người phụ nữ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng của tư tưởng phong kiến.Loại phụ nữ này rất thích đóng giả là chim non nép vào lòng người khác để tranh thủ sự thông cảm của người khác. Loại phụ nữ này rất dối trá. Tả Đăng Phong hiện tại đã có thể phân rõ âm dương, cho nên hắn hiểu rất rõ đàn ông tuy được xếp vào phần dương, nhưng cũng không phải là thuần Dương. Trong cơ thể của người đàn ông cũng có yếu tố mang tính âm. Còn phụ nữ nhân cũng chẳng phải là thuần âm. Trong cơ thể của người phụ nữ cũng có có phần mang tính dương. Cho nên người phụ nữ chân chính không thể nào không có dù chỉ 1 chút cá tính.
Còn loại phụ nữ thứ 2 vì chịu ảnh hưởng từ làn sóng ảnh hưởng từ phương Tây, cho rằng người phụ nữ cũng có quyền tự do, đảo lộn thiên địa luân thường, ngang ngược khi dễ nam giới, tự cho mình là đúng. Trên thực tế kia người phụ nữ đó cũng không phải là người phụ nữ chân chính, bởi vì trong cơ thể của bọn họ yếu tố âm tính vẫn chiếm đa số nên tính cách không thể ngang ngược như vậy. Sở dĩ tính cách trở nên xấu như vậy là do đàn ông chiều hư. Nếu nghiên cứu nguồn gốc sâu xa, những tư tưởng giải phóng hành vi của nữ giới cũng có chút mở cửa, cho nên nhiều người đàn ông xấu xa bỉổi sẽ tìm cách quyến rũ bọn họ. Sau khi những người đàn ông thành công quyến rũ được những người phụ nữ này, bọn họ đều nhượng bộ chiều theo ý của những người phụ nữ này, khiến cho những người phụ nữ này càng ngày càng trở nên kiêu ngạo và cho rằng nam giới phải nên đối xử với họ như vậy. Nhưng bọn họ đã bỏ qua 1 điểm rất quan trọng, đó là những người đàn ông này sau khi quyến rũ họ xong sẽ tìm cách bỏ trốn, không cần phải chịu trách nhiệm, cho nên những người đàn ông này mới ngụy trang cực lực chiều chuộng họ trong phút chốc. Còn những người đàn ông tốt muốn có trách nhiệm với bọn họ cũng chỉ bởi vì quá chân thành,không biết ngụy trang, ngược lại sẽ khiến cho những người phụ nữ kia cho rằng bọn họ không tốt nên tìm mọi cách chỉ trích. Trên thực tế, nếu muốn thật sự đối tốt với 1 người phụ nữ thì không cần phải tìm những lời ngọt ngào để dỗ nàng, mà phải suốt đời suốt kiếp quan tâm đến nàng. Quá trình dài dòng đơn điệu đó mới là cách đối xử tốt nhất.
Khi Tả Đăng Phong bắt đầu suy nghĩ viễn vông, Ngọc Phật đã tránh khỏi hai mũi ám khí quay trở lại kia. Khi hai người hạ xuống đất, Ngọc Phật dùng kim giáp đối công với thanh katana của Tam Xuyên Tố. Hai người hét lên không ngừng, chiêu nào chiêu nấy đều hết sức liều mạng.
Lúc này, Tả Đăng Phong mới chú ý tới một chi tiết . Đó là, khi Ngọc Phật sử dụng kim giáp bảo vệ tay, nàng sẽ không cách nào thi triển những pháp thuật khác.Điều này chứng tỏ, kim giáp có tác dụng ngăn cách linh khí. Nhưng the những gì mà hắn biết thì chỉ có sắt và hợp kim của sắt mới có thể ngăn cách linh khí. Nhưng khi kim giáp của Ngọc Phật va chạm với thanh Katana của Tam Xuyên Tố lại không thấy có tia lửa bắn lên đã chứng tỏ thứ này không phải là sắt.
Không phải sắt nhưng lại có thể ngăn cách linh khí, điều đó chứng tỏ đây là 1 loại kim loại không biết tên. Trong lòng của Tả Đăng Phong bỗng nhiên xuất hiện 1 ý nghĩ quá dị : loại kim loại này chẳng lẽ có liên quan đến cửu dương kim hầu?
Tả Đăng Phong vừa định tiến thêm 1 bước truy ra nguồn gốc của kim loại này thì hắn phát hiện trong sân đấu pháp đã có 1 biến cố quan trọng diễn ra. Tam Xuyên Tố cực kỳ kiêng kỵ phù chú được cất trong đạo bào của Ngọc Phật, hơn nữa có đạo bào che đậy nên nàng cũng không cách nào xác định xem trên người của Ngọc Phật có chỗ nào không có kim giáp che phủ hay không. Bởi vậy Tam Xuyên Tố tận sức muốn xé bỏ đạo bào trên người của Ngọc Phật, nên đao nào đao nấy đều nhằm tới chiếc đạo bào trên người của Ngọc Phật. Mà Ngọc Phật thấy bỉổi như vậy, cũng đâu chịu kém phần. Nàng hoá quyền thành trảo,chỉ qua mấy chiêu đã lột 1 mảng quần áo trên người của Tam Xuyên Tố,khiến cho băng vải để bó ngực của Tam Xuyên Tố cũng lộ ra.
Tả Đăng Phong thấy thế nhíu mày buồn cười. Hắn nhíu mày bởi vì hai người phụ nữ này khi đấu pháp cũng không chú ý đến trời trăng đất dày gì cả .Còn cười là bởi vì trên người của Ngọc Phật có kim giáp che phủ, còn Tam Xuyên Tố thì không có. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng bao lâu trên người của Tam Xuyên Tố chỉ sợ ngay cả nội y cũng không còn. . .
PS: SR các lão, Mitsukawa là Tam Xuyên Tố, lỡ để HV hết r`, nên tên này cũng để HV luôn, ch ở trên sẽ được sửa lại
Mọi người vào vào đây luận đàm nào,báo lỗi, gạch đá để DG có thêm động lực để làm nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius