  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				02-07-2009, 08:50 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Anh Khùng Trốn Viện 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Aug 2008 
					Äến từ: hư vô 
					
					
						Bài gởi: 639
					 
                    Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
                 
					
 
	Thanks: 821 
	
		
			
				Thanked 262 Times in 71 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 9 
 
 
  
 
Mãi gần sáng cô má»›i vá» nhà. Jonathan đã ngá»§ thiếp Ä‘i trên ghế salon trong phòng khách tầng trệt. cô Ä‘i thẳng vào trong bếp mà không nói vá»›i anh ná»a lá»i. Cô rót nước vào máy pha cà phê, đổ cà phê vào phin và nhấn nút. Äặt hai tách cà phê lên bàn, cô mở tá»§ lạnh lấy ra má»™t gói bánh mì đã cắt lát và hai chiếc đĩa từ trong tá»§ để bát phÃa trên bồn rá»a, vẫn không thốt lên lá»i nào. Con dao được cô đặt lên trên chiếc há»™p đựng bÆ¡ bằng thá»§y tinh, chỉ có tiếng chân cô khua nhẹ trên ná»n nhà lát gạch. Sau khi lại mở tá»§ lạnh, cô nói câu đầu tiên vá»›i Jonathan:  
- Anh vẫn dùng mứt dâu trong bữa sáng chứ?  
Jonathan muốn đến gần cô, nhưng cô chìa con dao cắt bÆ¡ ra để dá»a anh. Ãnh mắt cá»§a Jonathan đổ dồn vào lưỡi dao đầu tròn rá»™ng hai phân, cho tá»›i lúc cô vung con dao trước mặt anh.  
- Dừng lại Anna, chúng ta cần nói chuyện với nhau.  
- Không! Cô thét lên, chả có gì để nói cả!  
- Anna, chẳng lẽ em muốn chúng ta sẽ nháºn ra sai lầm cá»§a mình trong sáu tháng hay má»™t năm nữa sao?  
- Im đi, Jonathan, anh im đi.  
- Anna, chúng ta đã diá»…n trò lá»… cưới này từ nhiá»u tháng nay, anh đã hết sức để nÃu kéo, chỉ vì anh muốn chúng ta yêu nhau, anh thá»±c sá»± muốn Ä‘iá»u đó. Song chúng ta không thể lừa dối tình cảm được.  
- Nhưng anh lại có quyá»n lừa dối ngưá»i đàn bà mà anh sẽ cưới phải không? Có phải váºy không?  
- Anh vỠđây để nói sá»± tháºt vá»›i em.  
- Từ khi nào anh đã có đủ dÅ©ng cảm để thú nháºn vá»›i tôi sá»± tháºt, Jonathan?  
- Hôm qua, khi anh nháºn thấy cần phải như thế. Anh đã gá»i Ä‘iện từ London vá» cho em má»—i buổi tối, Anna ạ.  
Anna nóng nảy quơ lấy túi, mở phắt ra và lôi một chiếc phong bì có những tấm ảnh khác, ném từng chiếc một vào mặt Jonathan.  
- Äây là anh Ä‘ang ngồi tại má»™t quán cà phê ngoài trá»i tại Florence, đây là trong má»™t chiếc taxi ở quảng trưá»ng Concord, còn đây, tại má»™t tòa lâu đài đáng nguyá»n rá»§a ở Anh,và đây nữa, trong má»™t nhà hàng ở London…Anh đã làm tất cả những trò này chỉ trong có má»™t ngày thôi sao? Không phải tất cả những sá»± dối trá này Ä‘á»u đã xảy ra trước ngày hôm qua sao?  
Jonathan nhìn bức ảnh có hình Clara rơi dưới chân anh. Trái tim anh thắt lại thêm một chút.  
Em cho ngưá»i theo dõi anh từ khi nào?  
- Từ khi anh gá»i cho tôi má»™t bức Ä‘iện trong đó anh gá»i tôi là Clara! Tôi Ä‘oán là tên ngưá»i đàn bà ấy, có đúng không?  
Jonathan không trả lá»i, và Anna lại hét to hÆ¡n.  
- Có đúng tên cô ta là Clara không? Nói Ä‘i, tôi muốn nghe anh nói tên ngưá»i đàn bà đã làm há»ng cuá»™c sống cá»§a tôi! Anh có đủ can đảm để làm Ä‘iá»u đó không, Jonathan?  
- Anna, Clara không phải là ngưá»i đã phá vỡ tình cảm cá»§a chúng ta, chÃnh hai ta đã gây ra Ä‘iá»u đó, chẳng cần sá»± tiếp tay cá»§a ai cả. má»—i ngưá»i đã dần xa nhau để theo Ä‘uổi cuá»™c sống riêng, song lại muốn kết hợp hai con đưá»ng ấy vá»›i nhau. Äã từ lâu chúng ta chẳng còn chạm tá»›i nhau nữa.  
- Chúng ta chỉ quá mệt má»i vì chuẩn bị cho đám cưới, Jonathan, chúng ta có phải là những con váºt đâu!  
- Anna, em đã không còn yêu anh nữa.  
Còn anh, chắc anh yêu tôi điên cuồng chứ?  
- Anh sẽ để lại căn nhà cho em, anh là ngưá»i phải ra Ä‘i…  
Cô ném cho anh cái nhìn nảy lá»a.  
- Anh sẽ chẳng để gì cho tôi cả, vì anh sẽ không rá»i khá»i bốn bức tưá»ng này, anh không thể bước ra khá»i cuá»™c Ä‘á»i tôi như váºy được, Jonathan. Äám cưới sẽ được tiến hành. Ngày thứ bảy, 19 tháng 6, dù anh có muốn hay không, thì tôi cÅ©ng vẫn trở thành vợ chÃnh thức cá»§a anh cho tá»›i khi nào cái chết chia lìa hai chúng ta.  
- Em không thể buá»™c anh kết hôn vá»›i em được, Anna. Dù em có muốn hay không cÅ©ng váºy!  
- Có thể đấy, Jonathan ạ, tin tôi Ä‘i, tôi có thể làm được Ä‘iá»u đó.  
Ãnh mắt cô đột nhiên thay đổi, Anna trở nên bình tÄ©nh hÆ¡n. hai bàn tay cho đến giá» vẫn bấu chặt trên ngá»±c dần dần buông xuống và má»i nét nhăn nhó bá»±c tức trên mặt cô từ từ giãn ra. Cô mở tá» báo ra. ảnh cá»§a Jonathan được in trên trang bìa bên cạnh ảnh Peter.  
- Má»i chuyện cứ như trong bá»™ phim truyá»n hình Bạn tốt cá»§a nhau váºy! phải không, Jonathan? Tôi có má»™t câu há»i cho anh đây. Nếu giá»›i báo chà biết được rằng, nhà chuyên gia đã xác thá»±c cho bức tranh mà có thể sẽ phá vỡ má»i ká»· lục đấu giá trong 10 năm trở lại đây chẳng phải ai khác mà chÃnh là nhân tình cá»§a ngưá»i đàn bà đã rao bán bức tranh, thì ai trong số hai ngưá»i, Clara hay anh, sẽ vào tù trước vì tá»™i lừa đảo? theo anh thì sao, Jonathan?  
Anh sững ngưá»i nhìn Anna, mặt đất dưới chân anh như nứt làm đôi.  
Cô nhặt tá» báo lên và bắt đầu Ä‘á»c bài báo bằng giá»ng châm biếm.  
- ÄÆ°á»£c giá»›i thiệu bởi má»™t phòng tranh danh tiếng, bức tranh vá»›i quá khứ đầy bà ẩn đã được xác thá»±c bởi chuyên gia Jonathan Gardner. Bức tranh sẽ được nhà Christie’s đưa ra đấu giá dưới sá»± Ä‘iá»u hành cá»§a Peter Gwel…tên cá»§a bạn anh sẽc bị giá»›i chuyên môn tẩy chay, anh ta sẽ bị kết án treo hai năm vì tá»™i đồng lõa. ChÃnh anh sẽ đánh mất danh tiếng cá»§a mình, song nhá» có tôi, anh sẽ chỉ bị kết án năm năm. Các luáºt sư cá»§a tôi sẽ có nhiệm vụ thuyết phục quan tòa rằng ngưá»i tình cá»§a anh má»›i là chá»§ mưu trong vụ lừa đảo.  
Jonathan không muốn nghe thêm nữa. anh quay bước và Ä‘i vá» phÃa cá»a.  
- Khoan đã, đừng Ä‘i vá»™i, Anna cưá»i khẩy, hãy nghe tôi Ä‘á»c thêm má»™t vài dòng nữa, tất cả các bài báo này Ä‘á»u tôn vinh anh, anh có thể tá»± đánh giá…Nhá» sá»± xác nháºn cá»§a Jonathan Gardner, bức tranh được ước giá khoảng hai triệu USD có thể sẽ được mua vá»›i giá gấp hai hoặc ba lần…  
Anna Ä‘uổi kịp anh tại sảnh và nÃu tay áo vest anh lại,buá»™c anh phải nhìn thẳng vào cô.  
- Vá»›i má»™t vụ lừa đảo công khai trị giá 6 triệu USD, cô ta sẽ dá»… dàng được tặng 10 năm sau chấn song sắt vàt tin buồn cho hai ngưá»i là trong nhà tù, nam nữ không được giam chung!  
Jonathan cảm thấy cÆ¡n buồn nôn trào lên. Anh bước vá»™i ra phố và cúi gáºp ngưá»i xuống rãnh nước. bàn tay cá»§a Anna vẫn đặt trên lưng anh.  
Cứ nôn Ä‘i, anh yêu, hãy nôn hết ruá»™t gan ra. Khi anh đã lấy lại sức lá»±c để có thể gá»i Ä‘iện và nói vá»›i cô ta rằng, anh sẽ không bao giá» gặp lại cô ta nữa, rằng tất cả chỉ là má»™t chuyện qua đưá»ng ná»±c cưá»i và anh không há» yêu cô ta. Tôi muốn có mặt ở đó để nghe!  
Anna quay gót vào trong nhà. má»™t ông cụ dắt chó Ä‘i dạo ngang qua chá»— Jonathan. Ông giúp anh ngồi bệt xuống đất, tá»±a lưng vào bánh má»™t chiếc xe Ä‘áºu ngay bên lỠđưá»ng.  
Con chó cá»§a ông cụ có vẻ không thÃch thú mấy vá»›i vẻ mặt ngưá»i đàn ông Ä‘ang ngồi bệt xuống đưá»ng ngang tầm vá»›i nó, đưa mõm hất bàn tay anh và cáu kỉnh tìm cách tá»›p nhẹ. Ông cụ khuyên Jonathan úp mặt vào hai bàn tay và hÃt thở tháºt sâu.  
- Chỉ là má»™t cÆ¡n co thắt dạ dày nhẹ thôi mà! Cụ nói bằng giá»ng trấn an.  
Và như cụ bà nói khi cụ ông trở vỠsau buổi đi dạo, một bác sĩ, cho dù đã nghỉ hưu, thì vẫn là một bác sĩ.  
*   *   *  
Peter chá» anh đã được ná»a tiếng ở quán cà phê ngoài trá»i nÆ¡i há» vẫn thưá»ng hẹn nhau. Trông thấy Jonathan bước tá»›i, vẻ cáu bẳn cá»§a anh biến mất ngay láºp tức và anh đứng lên giúp bạn ngồi xuống ghế.  
- Chuyện gì xảy ra thế? Anh há»i giá»ng đầy lo lắng.  
- Chuyện gì Ä‘ang xảy ra vá»›i tất cả chúng ta? Jonathan nhắc lại, vẻ tuyệt vá»ng  
Và trong suốt má»™t tiếng đồng hồ, anh kể cho Peter nghe những gì đã khiến cuá»™c Ä‘á»i anh rẽ sang bước ngoặt chỉ trong vài ngày.  
- Tá»› biết cáºu cần phải nói gì vá»›i Anna. Cáºu hãy bảo cô ta biến Ä‘i cho khuất mắt.  
Peter cáu đến ná»—i những ngưá»i ngồi bàn bên cạnh phải ngừng câu chuyện ngóng sang chá»— hai ngưá»i.  
- Bia cá»§a các ngưá»i không ngon hả? Peter nóng nảy há»i.  
Bá»n há» vá»™i đưa mắt Ä‘i chá»— khác.  
- Cáºu không cần phải thô lá»— và gây gổ vá»›i há», Ä‘iá»u đó sẽ chẳng giải quyết được gì Peter ạ.  
- Cáºu không được há»§y hoại cuá»™c Ä‘á»i mình như thế, cho dù bức tranh đó có đáng giá 10 triệu đô thì cÅ©ng váºy thôi.  
- Nhưng đây không phải là chuyện cuá»™c Ä‘á»i tá»›, mà là cá»§a cáºu và Clara.  
- Thế nên cáºu má»›i co vòi, cáºu nói rằng cáºu nghi ngá» vá» sá»± xác thá»±c cá»§a bức tranh và chúng ta sẽ dừng tất cả lại.  
Jonathan ném lên bàn má»™t tá» Wall Streer Journal, rồi má»™t tá» NewYork Times, má»™t tá» Boston Globe, và má»™t tá» Washington Post. Tất cả các báo Ä‘á»u đã đăng tin.  
- Äó là chưa kể các tuần báo sẽ ra chiá»u nay cÅ©ng như các tá» nguyệt san. Äã quá muá»™n để có thể lùi bước, tá»› đã ký và gá»i bản chứng thá»±c tá»›i các đồng sá»± cá»§a cáºu ở London. Khi Anna công bố các tấm ảnh mà cô ấy có trong tay vá»›i báo giá»›i, chắc chắn sẽ nổ ra má»™t vụ tai tiếng. nhà Christie’s sẽ đâm đơn kiện, các luáºt sư cá»§a Anna sẽ há»— trợ cho há», và nếu như chúng ta có tránh khá»i bị kết án tù, mặc dù tá»› cÅ©ng chẳng hy vá»ng lắm vào Ä‘iá»u đó, thì cả tá»› lẫn cáºu Ä‘á»u sẽ bị xóa sổ khá»i lÄ©nh vá»±c này. Còn Clara, cô ấy sẽ bị phá sản. sẽ chẳng còn ai bước chân vào các phòng tranh cá»§a cô ấy nữa.  
- Nhưng chúng ta vô tá»™i, trá»i ạ!  
- Äúng váºy, song chỉ có ba chúng ta biết Ä‘iá»u đó thôi.  
- Tá»› cứ nghÄ© cáºu là ngưá»i lạc quan hÆ¡n thế cÆ¡, Peter vừa nói vừa xoắn hai bàn tay vào nhau.  
- Tối nay tá»› sẽ gá»i lại cho Clara, Jonathan thở dài.  
- Cáºu sẽ nói cáºu không còn yêu cô ấy nữa hả?  
- Phải. chÃnh vì yêu cô ấy mà tá»› sẽ phải nói tá»› không còn yêu nữa. Tá»› thà mang lại ná»—i buồn cho Clara còn hÆ¡n lôi cô ấy theo tá»› trong ná»—i bất hạnh. Äó cÅ©ng là yêu, phải không?  
Peter sá»ng sốt nhìn Jonathan.  
- Tháºt sao! Anh đứng chống nạnh nói. Cáºu vừa má»›i đẻ ra má»™t giai Ä‘oạn tình yêu dá»… khiến cho bà tá»› cÅ©ng phải báºt khóc, và tháºm chà kể cả tá»› cÅ©ng sẽ rÆ¡i lệ nếu cáºu cứ tiếp tục như váºy. Cáºu đã ăn quá nhiá»u bánh pudding trong lúc ở London phải không?  
- Sao cáºu ngốc thế, Peter ? Jonathan nói.  
- Có thể là tá»› ngốc tháºt nhưng Ãt ra thì cáºu đã cưá»i được, thôi đừng mất công giả vá» nữa, tá»› nhìn thấy cáºu cưá»i rồi. cáºu thấy không, ngay cả khi cùng quẫn nhất, tá»› và cáºu vẫn có thể đùa tếu được và nếu như cái cô gái sắp trở thành vợ cÅ© cá»§a cáºu tưởng có thể khiến cho chúng ta không còn đùa được, thì càng phải chứng tá» cho cô ta thấy khả năng dồi dào cá»§a hai đứa mình.  
- Cáºu có ý tưởng gì đó chăng?  
- Bây giỠthì hoàn toàn không, nhưng hãy tin tớ, tớ sẽ nghĩ ra cách gì đó.  
Peter và Jonathan đứng lên, khoác vai nhau cuốc bá»™ trên lối Ä‘i lát đá dá»c khu chợ cÅ©. Peter chia tay bạn vào giữa buổi chiá»u. trên đưá»ng lái xe vá» nhà, Peter nhấc Ä‘iện thoại khá»i bảng Ä‘iá»u khiển xe và bắt đầu bấm số.  
- Jenkins phải không? Peter Gwel, ngưá»i ông yêu quý nhất trong khu nhà đây, tôi rất cần sá»± giúp đỡ cá»§a ông, Jenkins đáng mến ạ. Ông có thể lên căn há»™ cá»§a tôi và gom há»™ tôi má»™t vài thứ đồ đạc giống như ông chuẩn bị hành lý cho chÃnh mình được không? Ông có chìa khóa và tôi Ä‘oán chắc ông cÅ©ng biết tôi cất áo sÆ¡ mi ở chá»— nào, đúng không? Hãy tha lá»—i nếu như tôi có vẻ lạm dụng tình thân giữa hai chúng ta, vì trong thá»i gian tôi Ä‘i vắng, tôi muốn nhỠông tìm giúp má»™t vài thông tin trong thành phố, tôi cÅ©ng không biết tại sao, nhưng lý trà mách bảo tôi rằng trong con ngưá»i ông có ẩn chứa chút tài năng thám tá». khoảng má»™t tiếng nữa tôi sẽ vá» tá»›i nÆ¡i!  
Peter vừa kịp gác máy khi xe cá»§a anh bắt đầu chui vào đưá»ng hầm.  
Anh rá»i khá»i khu nhà Stapledon lúc cháºp tối và gá»i má»™t lá»i nhắn khá dài vào Ä‘iện thoại di động cá»§a Jonathan.  
- Peter đây, cáºu biết không, lẽ ra tá»› phải căm ghét cáºu, chỉ vì má»™t nụ hôn mà cùng má»™t lúc vừa làm ảnh hưởng tá»›i buổi đấu giá cá»§a tá»›, vừa phá hoại sá»± nghiệp cá»§a cả hai chúng ta, chưa kể tá»›i đám cưới cá»§a cáºu mà lẽ ra tá»› sẽ là ngưá»i làm chứng, song Ä‘iá»u nghịch lý là tá»› lại không há» muốn như váºy. tá»› và cáºu Ä‘á»u Ä‘ang trong ngõ cụt nhưng lâu lắm rồi tá»› không cảm thấy phấn khÃch như bây giá». Tá»› không ngừng tá»± há»i vì sao, nhưng có lẽ bây giá» thì tá»› hiểu ra rồi.  
Vừa tiếp tục nhắn vào hộp thư thoại của Jonathan, Peter vừa lục túi áo vest. Mẩu giấy mà anh đã lấy trộm của bạn vẫn nằm sâu dưới đáy túi.  
- Lúc ở London, nhìn thấy cáºu và cô ấy ngồi trong quán cà phê, tá»› đã hiểu chẳng phải bức tranh khiến cáºu hạnh phúc đến váºy. những cái nhìn kiểu cáºu và cô ấy dành cho nhau tháºt lạ thưá»ng nên chẳng cần khó khăn lắm cÅ©ng có thể Ä‘oán ra ngụ ý cá»§a chúng, vì thế mà anh bạn thân mến ạ, tối nay khi gá»i Ä‘iện cho Clara cáºu muốn nói gì cÅ©ng được, miá»…n sao cô ấy hiểu được rằng, ngay cả trong những hoàn cảnh tuyệt vá»ng nhất cÅ©ng vẫn có thể tìm thấy niá»m hy vá»ng. Và nếu như cáºu không biết nói vá»›i cô ấy như thế nào, thì chỉ cần lấy tá»› ra làm dẫn chứng. cáºu sẽ không thể liên lạc được vá»›i tá»› từ giá» cho đến sáng mai, nhưng rồi tá»› sẽ gá»i Ä‘iện và giải thÃch hết cho cáºu. tá»› vẫn chưa biết phải làm thế nào, song chắc chắn tá»› sẽ tìm được cách giải cứu cho chúng ta.  
Anh gác máy, bị cắn rứt bởi cảm giác ngỠvực, song rất hài lòng.  
                                *   *   *  
Jonathan bước vào xưởng vẽ của Anna. Cô đang đứng vẽ trước giá.  
- Anh đầu hàng trước sá»± Ä‘e dá»a cá»§a em, em thắng rồi, Anna ạ!  
Anh quay gót bước Ä‘i vẻ cả quyết. ra tá»›i cá»a, anh nói thêm mà không quay ngưá»i lại.  
- Anh sẽ gá»i Ä‘iện cho Clara má»™t mình. Em có thể lấy cuá»™c Ä‘á»i anh, song em đừng hy vá»ng có cÆ¡ há»™i xâm phạm phẩm cách cô ấy!  
Rồi anh bước xuống cầu thang.  
                                        *  *  *  
Clara cháºm rãi buông máy. Äứng má»™t mình bên cá»a sổ trang viên, cô không nhìn thấy cây dương già Ä‘uà vá»›i trước gió. Những giá»t nước mắt lăn tròn từ đôi mắt nhắm nghiá»n cá»§a cô. Màn đêm buông xuống cùng những tiếng khóc báºt ra nức nở. trong căn phòng làm việc nhá», thiếu nữ áo đỠdưá»ng như cúi ngưá»i, dưá»ng như ná»—i buồn Ä‘ang lan tá»a khắp tòa nhà đã thấm vào táºn trong lá»›p toan và đè nặng lên cả đôi vai cô. Äêm đó Dorothy ở lại trong tòa nhà. Việc cô chá»§ đã không thể kiá»m chế trước mặt bà chứng tá» ná»—i Ä‘au này quá lá»›n để cô có thể má»™t mình chịu đựng. có những lúc sá»± có mặt cá»§a ngưá»i khác đủ để khiến má»i thứ trở nên êm dịu hÆ¡n, cho dù ngưá»i đó không hé má»™t lá»i.  
Khi trá»i vừa sáng, Dorothy bước vào phòng làm việc. Bà thổi bùng lá»a trong lò sưởi và mang trà tá»›i cho Clara. Bà lại gần cô, đặt chiếc tách lên bàn, quỳ xuống và ôm cô trong vòng tay.  
- Rồi em sẽ thấy, để má»i thứ trong cuá»™c sống có thể đến được vá»›i em, không bao giỠđược mất lòng tin. Bà luôn miệng thì thầm vá»›i cô, và Clara gục đầu vào vai bà khóc cho tá»›i khi trá»i sáng hẳn.  
Khi ánh mặt trá»i buổi trưa chiếu lên ngưá»i, Clara choàng mở mắt rồi nhắm lại ngay. Có phải ánh sáng hay tiếng còi xe giục giã ngoài sân đã kéo ra khá»i giấc ngá»§? cô tung chăn ra và vùng dáºy khá»i chiếc ghế dài. Dorothy bước vào phòng, và theo cung cách y hệt như thá»i xa xưa, bà dõng dạc thông báo:  
- Cô chá»§ có má»™t ngưá»i khách từ Châu Mỹ tá»›i!  
Peter đứng dáºm chân trong bếp, nÆ¡i bà Blaxton lúc trước đã yêu cầu anh vui lòng chỠđể bà Ä‘i há»i xem cô chá»§ có sẵn lòng tiếp đón anh hay không. Theo yêu càu nghiêm khắc cá»§a Dorothy, Clara chạy lên phòng rá»a mặt ở xứ sở cá»§a Nữ Hoàng nước Anh, má»™t ngưá»i phụ nữ không được xuất hiện vá»›i vẻ Ä‘au khổ trước khách lạ, cho dù đã từng chạm mặt nhau ngoài phố, Dorothy vừa theo chân cô lên gác vừa nhắc lại.  
                                        *   *  *  
- Tức là anh ấy yêu tôi? Clara há»i trong lúc ngồi đối diện vá»›i Peter bên chiếc bàn trong bếp.  
- Trá»i Æ¡i! Hai ngưá»i tháºt khéo xứng đôi vừa lứa. tôi đã phải qua má»™t đêm dài trong máy bay, phải chạy suốt hai tiếng đồng hồ liá»n trong má»™t chiếc xe tay lái nghịch, tôi vừa giãi bày má»i chuyện vá»›i cô, váºy mà cô lại há»i tôi cáºu ấy có yêu cô không ư? Xin thưa là có, cáºu ấy yêu cô, cô cÅ©ng như tôi, chúng ta Ä‘á»u yêu cáºu ấy, cáºu ấy cÅ©ng yêu tôi, tất cả chúng tôi Ä‘á»u yêu nhau song tất cả chúng ta Ä‘á»u Ä‘ang kẹt cứng trong ngõ cụt!  
- Ông sẽ dùng bữa trưa ở đây chứ? Dorothy há»i khi bước vào bếp.  
- Bà chưa có gia đình phải không, Dorothy?  
- Ông không cần phải báºn tâm tá»›i gia cảnh cá»§a tôi, chúng ta không ở Mỹ. Dorothy đáp.  
- Như thế có nghÄ©a là bà chưa có gia đình! Tôi muốn giá»›i thiệu vá»›i bà má»™t ngưá»i rất tuyệt vá»i. má»™t ngưá»i Mỹ gốc Chicago hiện Ä‘ang sống ở Boston và vô cùng yêu mến đất nước Anh.  
                                            *  *  *  
Jonathan ở lại má»™t mình trong căn nhà. Anna đã ra khá»i nhà từ sáng sá»›m, phải đến chiá»u tối cô má»›i vá». anh lên xưởng vẽ để xem thư Ä‘iện tá», và báºt máy tÃnh lên. Các thư mục cá»§a Anna Ä‘á»u có máºt khẩu bảo vệ, nhưng anh có thể vào mạng Internet. Peter vẫn chưa viết gì cho anh và anh hoàn toàn không muốn trả lá»i những thư đỠnghị phá»ng vấn được ồ ạt gá»i tá»›i há»™p thư Ä‘iện tá» cá»§a anh. Jonathan quyết định quay xuống phòng khách. Trong lúc tắt màn hình, con mắt nhà nghá» cá»§a anh đã bị cuốn hút bởi má»™t chi tiết nhá» trong má»™t bức tranh cá»§a Anna treo trên tưá»ng. Jonathan khom ngưá»i quan sát kỹ bức tranh. Qua ngạc nhiên, anh quan sát má»™t bức khác. Rồi anh bồn chồn mở chiếc tá»§ to và lần lượt lấy ra từng bức tranh cá»§a Anna được xếp vào đó từ bấy lâu. Trên nhiá»u bức tranh, Jonathan Ä‘á»u tìm thấy má»™t Ä‘iểm giống nhau khiến máu trong ngưá»i anh như đông cứng lại. anh vá»™i vã Ä‘i vá» phÃa bàn làm việc, mở ngăn kéo và lấy ra chiếc kÃnh lúp. Từng bức tranh được anh soi kỹ lại má»™t lần nữa. nằm ở xa xa trong ná»n cảnh nông thôn, những khu trang viên mà Anna vẽ trông không khác chút nào so vá»›i tòa dinh thá»± cá»§a Clara. Bức tranh má»›i nhất được vẽ từ 10 năm vá» trước, và lúc đó Jonathan còn chưa há» quen biết Anna. Anh vá»™i vã xuống cầu thang, chạy trên vỉa hè rồi nhảy vào trong xe lái vá» hướng ngoại ô. Nếu như đưá»ng không quá đông xe thì chỉ khoảng hai tiếng anh sẽ tá»›i cổng trưá»ng đại há»c Yale.  
Danh tiếng cá»§a Jonathan đã cho phép anh gặp thầy hiệu trưởng. ông đứng đón anh trước má»™t dãy hành lang rá»™ng mênh mông có tưá»ng bá»c gá»—, trên đó treo những bức chân dung cá»§a các nhà văn hoặc nhà khoa há»c có nét mặt buồn buồn. giáo sư William Becker má»i anh vào phòng làm việc cá»§a ông. Ông tá» vẻ ngạc nhiên trước lá»i đỠnghị cá»§a anh, ông đã nghÄ© anh tá»›i để trao đổi vá» há»™i há»a, váºy mà giỠđây anh lại há»i ông những vấn đỠkhoa há»c, mà lại chẳng phải thuá»™c vá» má»™t môn khoa há»c chÃnh thống. Becker rất lấy làm tiếc song không má»™t giáo sư nào trong trưá»ng giống vá»›i sá»± mô tả cá»§a Jonathan, kể cả các giáo sư nữ hoặc nam, cả những ngưá»i làm việc chÃnh thức lẫn nhân viên hợp đồng, và cÅ©ng chẳng có ai dạy môn há»c mà Jonathan Ä‘ang đỠcáºp. bá»™ pháºn nghiên cứu mà Jonathan nhắc tá»›i đúng là trước kia đã từng nằm trong trưá»ng, song đã từ lâu nó không còn tồn tại nữa. nếu Jonathan muốn, anh vẫn có thể Ä‘i thăm các nÆ¡i trong trưá»ng. tòa nhà 625 trước kia từng là nÆ¡i giảng dạy những môn khoa há»c tiên báo nhưng đã để trống kể từ khi bá»™ pháºn nghiên cứu đóng cá»a.  
- Ông làm việc ở đây lâu chưa? Jonathan há»i ngưá»i đàn ông thuá»™c bá»™ pháºn duy tu được giao dẫn anh Ä‘i tham quan.  
- Từ lúc tôi 16 tuổi, mà lẽ ra tôi đã nghỉ hưu cách đây năm năm, vì thế tôi nghÄ© là cÅ©ng khá lâu rồi đấy. ông O’Malley trả lá»i.  
Ông đưa tay chỉ má»™t tòa nhà lá»›n bằng gạch đỠvà dừng xe đện trước báºc thá»m.  
- Äến rồi đây. Ông nói và ra hiệu cho Jonathan Ä‘i theo.  
Cánh cá»a lá»›n mở ra gian sảnh cá»§a tòa nhà 625 rÃt lên trên bản lá».  
- Chẳng có ai đến đây từ 40 năm nay, nhìn cái mớ lộn xộn trong này mà xem. O Mally nói  
Trong mắt Jonathan, ngoài lớp bụi phủ dày trên sàn và đồ đạc,nơi này được gìn giữ khá tốt. gian phòng rộng có tới 10 chiếc bệ được lát gạch men trắng, trên đó vẫn còn để đầy ống nghiệm và những dụng cụ chưng cất.  
- Có vẻ như há» nghiên cứu vá» những vấn đỠtoán há»c thá»±c nghiệm, song tôi đã nói vá»›i các thanh tra, đúng hÆ¡n là há» tìm cách phát minh ra các công thức hóa há»c tại đây.  
- Các thanh tra nào? Jonathan há»i.  
- Ông không biết sao? Tôi cứ nghĩ ông đến đây vì chuyện đó. Cả vùng ai cũng biết chuyện đã xảy ra.  
Vừa Ä‘i theo dãy hành lang dẫn tá»›i khu dành cho các giáo sư,, O Mally vừa kể cho Jonathan nghe chuyện gì đã khiến ngưá»i ta phải vá»™i vã đóng cá»a bá»™ pháºn nghiên cứu các môn khoa há»c tiên báo, theo như tên gá»i trước kia cá»§a nÆ¡i này. Có rất Ãt sinh viên được nháºn vào há»c tại khoa. Äa số những ngưá»i đăng kà há»c Ä‘á»u không qua được kì thi sát hạch đầu vào.  
- Không những sinh viên phải có há»c lá»±c giá»i trong tất cả những môn khoa há»c, mà còn phải là má»™t thần đồng vá» triết há»c. HÆ¡n nữa, trước khi được nháºn, sinh viên còn phải trải qua má»™t buổi phá»ng vấn vá»›i bà giám đốc bá»™ pháºn nghiên cứu trong trạng thái thôi miên. ChÃnh bà ta là ngưá»i lá»ai bá» hầu hết các sinh viên. Chẳng ai làm bà ta hài lòng. Bà ấy quả là má»™t con ngưá»i kì lạ. bà ấy đã làm việc 10 năm trong bốn bức tưá»ng ở đây, song trong suốt cuá»™c Ä‘iá»u tra, không ai nhá»› đã từng gặp bà ấy ở trong trưá»ng này. Tất nhiên là trừ tôi ra.  
- Ông vẫn chưa nói cho tôi biết ngưá»i ta đến Ä‘iá»u tra vá» việc gì?  
- Cách đây 40 năm, có má»™t sinh viên đã mất tÃch.  
- Mất tÃch ở đâu?  
- À, đó má»›i chÃnh là vấn Ä‘á», thưa ông. Nếu như ông biết chìa khóa cá»§a ông bị mất ở đâu thì đã chẳng thể bảo là bị mất, đúng không?  
- Thế cảnh sát kết luáºn thế nào?  
- Rằng cáºu ta đã bá» trốn, nhưng tôi chẳng há» tin.  
- Vì sao?  
- Vì tôi biết cáºu ta đã biến mất trong phòng thà nghiệm.  
- Có thể anh ta đã lá»t khá»i tầm nhìn cá»§a ông, dù sáo mắt cá»§a ông cÅ©ng không thể bao quát hết được.  
- Hồi đó, O Mally nói tiếp, tôi làm việc trong đội bảo vệ. thá»i ấy “an toàn†vẫn là má»™t từ vÄ© đại. công việc cá»§a chúng tôi chá»§ yếu là ngăn không cho các cáºu sinh viên ban đêm trốn ra lảng vảng bên khu ná»™i trú dành cho các nữ sinh và ... ngược lại.  
- Thế còn ban ngày?  
- Giống như những ngưá»i trá»±c đêm khác, chúng tôi ngá»§ ban ngày; đúng hÆ¡n là hai đồng nghiệp cá»§a tôi ngá»§, còn tôi thì không. Tôi không bao giá» ngá»§ quá 8 tiếng, hình như đó là di truyá»n, chÃnh vì lý do đó mà tôi bị vợ bá». Vì thế nên buổi chiá»u hôm ây tôi ra tỉa cá». Còn cáºu sinh viên Jonas, tôi đã nhìn thấy cáºu ấy Ä‘i vào trong tòa nhà và cáºu ấy không bao giá» trở ra.  
- Thế cảnh sát không tin lá»i ông à?  
- HỠđã dò khắp các bức tưá»ng, đã cào khắp các vưá»n hoa, đã há»i cung mụ già, ông còn muốn há» làm gì hÆ¡n được nữa? Vả lại hồi đó tôi cÅ©ng có uống chút rượu, mà ông biết đấy, má»™t nhân chứng mặt đỠgay thì không được tin cáºy lắm.  
- Thế mụ già mà ông nói đến là ai váºy?  
- ChÃnh là bà giám đốc, má»i ông theo tôi.  
O Mally tìm má»™t chiếc trong chùm chìa khóa, mở cá»a má»™t phòng làm việc và bước vào trước Jonathan. Các mặt kÃnh cá»§a các cá»a số bé bẩn đến ná»—i ánh sáng chỉ lá» má» lá»t được vào trong phòng. má»™t chiếc bàn há»c bằng gá»— nhá» phá»§ dày má»™t lá»›p mãu xám bị đẩy vào sát tưá»ng. chiếc ghế đổ bị bá» quên trong góc phòng bên cạnh cây mắc áo xiêu vẹo. Ở góc đối diện, má»™t chiếc rương lá»›n có ngăn kéo trông cÅ©ng không có vẻ gì khá hÆ¡n.  
- Tôi cÅ©ng chẳng hiểu vì sao ngưá»i ta gá»i chá»— này là phòng giáo viên, bà ta là ngưá»i duy nhất từng giảng ở đây. O Mally nói  
Ông tiến lại gần dãy giá sách đứng che kÃn má»™t bức tưá»ng và lục tìm trong chồng báo cÅ© đã ngả vàng.  
- Äây này, chÃnh mụ già ấy đây! Ông bảo vệ nói thêm và chỉ chi Jonathan xem bức ảnh trên trang nhất má»™t tá» báo.  
Ngưá»i đàn bà đứng giữa bốn sinh viên trẻ, trông chưa quá 30 tuổi.  
- Vì sao ông lại gá»i bà ta là mụ già? Jonathan vừa há»i vừa nhìn bức ảnh.  
- Vì hồi ấy tôi mới tròn 20 tuổi. O Mally vừa làu bàu vừa lấy chân di di lớp bụi.  
Jonathan bước lại gần cá»a sổ để nhìn cho rõ tấm ảnh ố vàng. Khuôn mặt cá»§a ngưá»i phụ nữ không gợi lên Ä‘iá»u gì vá»›i Jonathan nhưng bàn tay bà ta lại thu hút sá»± chú ý cá»§a anh, trên ngón tay áp út cá»§a bà ta Ä‘eo má»™t chiếc nhẫn kim cương rất lá»›n.  
- Äây có phải là Jonas không? Jonathan chỉ tay vào chàng trai đứng sát mép ảnh bên phải.  
- Sao ông biết được? O Mally ngạc nhiên há»i lại.  
- Tôi cũng không biết nữa.  
Anh gấp tỠbáo lại và nhét vào túi áo. Trên tấm ảnh, chàng trai với hai tay chắp sau lưng đang nheo nheo có thể chỉ đơn giản là vì ánh đèn.  
- Thế những lúc không gá»i bà ta là mụ già, thì ông gá»i bà ấy như thế nào?  
- Chưa bao giá» chúng tôi gá»i bà ta bằng tên khác cả.  
- Khi bà ấy nói chuyện vá»›i ông, chắc ông không thể trả lá»i bằng cách gá»i bà ấy bằng mụ già được chứ? Jonathan cố nài.  
- Chẳng bao giỠbà ta nói chuyện với chúng tôi, mà chúng tôi chẳng có chuyện gì để nói với bà ta cả.  
- Vì sao ông căm ghét bà ấy đến váºy, ông O Mally?  
Ngưá»i bảo vệ già quay lại nhìn Jonathan.  
- Tại sao ông lại đến đây, ông Gardner? Tất cả những chuyện này Ä‘á»u là chuyện xưa cÅ© và chẳng có gì hay ho khi khuấy động quá khứ lên cả. tôi còn nhiá»u việc cần làm, chúng ta nên ra khá»i đây thôi.  
Jonathan tóm lấy cánh tay O Mally  
- ChÃnh vì ông đã nói đến quá khứ. Tôi bị giam lá»ng trong má»™t thá»i đại mà chÃnh bản thân tôi không hỠđược biết, và tôi còn rất Ãt thá»i gian để tìm hiểu chuyện gì Ä‘ang xảy ra. Má»™t ngưá»i bạn cá»§a tôi từng nói, chỉ cần má»™t manh mối nhá» xÃu cÅ©ng có thể lần ra được cả tiến trình sá»± việc. tôi Ä‘ang tìm má»™t mẩu ghép nhá» xÃu có thể cho phép tôi tái hiện cả bức tranh. Tôi cần ông giúp tôi, ông O Mally ạ.  
Ngưá»i bảo vệ nhìn Jonathan chằm chằm, rồi hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu.  
- HỠđã tiến hành nhiá»u cuá»™c thà nghiệm tại đây. ChÃnh vì lý do đó mà tòa nhà này phải đóng cá»a, để tránh má»i chuyện trở nên ầm Ä© sau sá»± mất tÃch cá»§a Jonas.  
- Thà nghiệm như thế nào?  
- Các sinh viên đã được chá»n vì há» từng có những cÆ¡n ác má»™ng. tôi biết Ä‘iá»u đó có vẻ vô lý, song Ä‘iá»u đó là tháºt.  
- Ãc má»™ng kiểu gì, ông O Mally?  
Ngưá»i đàn ông nhÃu mày. Dưá»ng như việc trả lá»i câu há»i đó là má»™t gánh nặng khá»§ng khiếp đối vá»›i ông ta.  
- Cảm giác Ä‘ang sống lại những sá»± kiện xảy ra trong má»™t thá»i đại khác đúng không? Có đúng như váºy không?  
O Mally gáºt đầu tá» vẻ xác nháºn.  
- Bà ta thôi miên há», bà ta nói rằng làm như thế má»›i có thể đạt tá»›i nÆ¡i sâu thẳm nhất cá»§a ý thức, má»™t trạng thái tuyệt vá»i cho phép chúng ta bước chân vào vùng ký ức tiá»n kiếp.  
- Hồi đó, ông không hỠlàm việc trong đội bảo vệ, ông là một trong những sinh viên của bà ta, phải không?  
- Hồi đó, ông không hỠlàm việc trong đội bảo vệ, ông là một trong những sinh viên của bà ta, phải không?  
- Phải, chÃnh là tôi từng là má»™t trong những sinh viên cá»§a bà ta, và kể từ khi phòng thà nghiệm đóng cá»a, cả Ä‘á»i tôi chẳng há»c thêm được gì nữa.  
- Chuyện gì đã xảy ra, ông O Mally?  
- Sang năm thứ 2, bà ta cho tiêm vào ngưá»i chúng tôi các loại dung dịch, để có thể kÃch thÃch các sá»± kiện. sau khi bị tiêm mÅ©i thứ 3. cả Coralie và tôi Ä‘á»u nhá»› ra má»i chuyện. Ông có sẵn sàng nghe má»™t câu chuyện rất khá»§ng khiếp không, ông Gardner? Năm 1807, vợ chồng tôi từng sống ở Chicago, tôi là má»™t nhà buôn thùng thành đạt, cho tá»›i khi Coralie giết chết con gái cá»§a chúng tôi. Con bé chỉ má»›i má»™t tuổi khi cô ấy quấn nó chết bằng tã lót. Tôi rất yêu vợ nhưng cô ấy mắc má»™t căn bệnh khiến cho các tế bào não bị phá há»§y dần. Các triệu chứng đầu tiên chỉ là những cÆ¡n cáu giáºn thoáng qua, nhưng rồi sau năm năm, những ai bị mắc bệnh đó Ä‘á»u phát Ä‘iên mà không cách nào chữa được.Coralie bị kết án treo cổ. Ông không hiểu ngưá»i ta phải chịu Ä‘au đớn tá»›i mức nào khi Ä‘ao phá»§ không chịu ban ân cho tá»™i nhân bằng cách siết chặt nút dây làm gãy các đốt sống cổ. Tôi đã phải nhìn Coralie bị treo lá»§ng lẳng ở đầu dây, những giá»t nước mắt cá»§a cô ấy như van xin tôi tìm cách giúp cô ấy rút ngắn ná»—i Ä‘au đớn. Tôi những muốn tá»± tay giết chết tất cả những kẻ hiếu kỳ đứng xem cô ấy bị hành hình, váºy mà tôi lại đứng bất lá»±c giữa đám đông. Rồi cô ấy đã lặp lại chuyện đó năm 1843, tôi đã không nháºn ra cô ấy và cả cô ấy cÅ©ng váºy, nếu không thì chắc chúng tôi đã chẳng yêu nhau mãnh liệt đến thế. má»™t tình yêu mãnh liệt như váºy không còn tồn tại trong thá»i đại chúng ta, ông Gardner ạ. Rồi má»i chuyện lại tái diá»…n năm 1902, và chÃnh mụ già đã nói vá»›i tôi rằng câu chuyện sẽ còn tiếp diá»…n như váºy trong những lần sau. Cho dù vợ tôi có mang cái tên khác hay khuôn mặt khác, cô ấy vẫn mãi là linh hồn ấy, cùng vá»›i căn bệnh sẽ mãi mãi quay lại ám ảnh chúng tôi. Cách duy nhất để ná»—i Ä‘au cá»§a chúng tôi chấm dứt hoàn toàn là má»™t trong hai ngưá»i phải chối bá» tình yêu khi còn Ä‘ang sống. chỉ cần má»™t trong hai chúng tôi bá»™c lá»™ tình cảm vá»›i ngưá»i kia, là chúng tôi sẽ sống lại kiếp trước và má»i chuyện sẽ lại tái diá»…n, cùng vá»›i tất cả những ná»—i Ä‘au.  
- Và ông đã tin bà ta ư?  
- Nếu như ông trải qua những cÆ¡n ác má»™ng như chúng tôi gặp phải trong lúc hoàn toàn tỉnh táo, ông Gardner ạ, thì chÃnh bản thân ông cÅ©ng tin thôi.  
Khi phòng thà nghiệm bị đóng cá»a, vị hôn thê cá»§a ông O Mally lên cÆ¡n Ä‘iên lần thứ ba mà không thể nào kiểm soát nổi. cô đã tá»± tá» vào năm 23 tuổi. chàng trai O Mally đã bá» sang Canada sinh sống.20 năm sau, ông trở vá» và ná»™p đơn vào Yale xin làm công việc duy tu. Ông đã thay đổi tá»›i mức chẳng còn ai nháºn ra được nữa.  
- Và cÅ©ng không ai biết chuyện gì đã xảy ra vá»›i Jonas ư? Jonathan há»i.  
- Mụ già đã giết cáºu ta.  
- Sao ông tin chắc như váºy?  
- Cáºu ta cÅ©ng từng mÆ¡ thấy Ä‘iá»u gì đó. Buổi sáng hôm mất tÃch, cáºu ấy đã tuyên bố sẽ rá»i khá»i trưá»ng. Jonas vá»™i vã chuẩn bị Ä‘i London.  
- Váºy mà ông lại không nói gì vá»›i cảnh sát?  
- Nếu như tôi kể cho hỠnghe tất cả những gì tôi vừa kể với ông, thì ông nghĩ hỠsẽ tin tôi hay tống tôi vào nhà thương điên?  
O Mally tiá»…n Jonathan ra tá»›i táºn chá»— anh để xe trong bãi để xe cá»§a trưá»ng. khi Jonathan há»i vì sao ông lại quay trở lại đây, O Mally nhún vai.  
- Äây là nÆ¡i tôi cảm thấy được ở gần cô ấy nhất. nÆ¡i chốn cÅ©ng có ký ức cả đấy ông Gardner ạ.  
Khi Jonathan bắt đầu khởi động máy, O Mally cúi ngưá»i xuống cá»a xe và nói. - Tên mụ già là Alice Walton! 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				02-07-2009, 09:11 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Anh Khùng Trốn Viện 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Aug 2008 
					Äến từ: hư vô 
					
					
						Bài gởi: 639
					 
                    Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
                 
					
 
	Thanks: 821 
	
		
			
				Thanked 262 Times in 71 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 10 
 
 
 
  
 
Peter hoàn toàn bị chinh phục bởi kỹ thuáºt cá»§a Radskin. TÃa sáng phản chiếu trên nhánh chÃnh cá»§a cây dýõng trýớc khi xuyên qua khung cá»a sổ nhá» nằm bên phải khung hình đã đạt được hiệu quả đáng kinh ngạc. màu sáng bạc phá»§ trên sàn nhà dýới chân thiếu nữ áo đỠtrông giống hệt như màu ánh trăng tối hôm đó chiếu vào căn phòng làm việc nhá». Rất nhiá»u lần, Peter thÃch thú tắt đèn Ä‘i để có thể chiêm ngýỡng sá»± lá»™t tả chân tháºt tá»›i mức làm rung động lòng ngýá»i. anh tá»›i sát cá»a sổ, nhìn cây cổ thụ, rồi lại ngắm bức tranh. 
- Căn phòng cá»§a Vladimir nằm ở đâu? Anh há»i Clara. 
- Ngay bên dýới, anh ðã để hành lý ở đó, tối nay anh sẽ ngá»§ trong giưá»ng cá»§a ông ấy. 
Äêm đã khuya, Clara chào tạm biệt vị khách. Peter muốn nán lại đôi chút bên bức tranh. Cô há»i anh có cần thêm gì không và anh trấn an cô,anh đã có phép chống lại múi giá» chênh lệch, đó là những viên thuốc nhá» giúp thần kinh thý giãn. 
- Cám õn anh, Peter! Clara nói khi ra tá»›i ngýỡng cá»a phòng sách. 
- Cám õn vì chuyện gì? 
- Vì đã đến đây. 
Khi Peter quay lại thì Clara đã biến mất. 
  
* * * 
Nằm dài trên giýá»ng, Peter không nén nổi bá»±c tức vá»›i Jenkins. Cái ðồ ngốc ấy ðã nhầm kháng sinh vá»›i thuốc ngá»§. chẳng còn dám tin vào ai được nữa! nếu như lúc này đã là 11 giỠđêm ở Anh, thì ở Boston mặt trá»i vẫn chýa lặn. Không thể dá»— mình vào giấc ngá»§, Peter đành ngồi dáºy, lấy táºp hồ sõ trong va li và mang lên giýá»ng. cảm thấy trong phòng quá nóng, anh đứng ngay dáºy, ra mở cá»a sổ. anh hÃt má»™t hÆ¡i bầu không khà mát rýợi và say sýa nhìn tấm áo bạc mà vầng trăng sắp tròn phá»§ lên cây dýõng. Chợt cảm thấy ðôi chút ngá» vá»±c, anh khoác áo choàng và quay lại phòng làm việc. Quan sát kỹ bức tranh, Ä‘oạn anh quay trở vá» bên cá»a sổ trong phòng ngá»§. Nhánh chÃnh cá»§a cây dýõng bắc ngang trên ðầu anh, cùng tầm vá»›i mái nhà. Vì cây cối bao giá» cÅ©ng má»c výõn ngá»n lên trá»i, Peter cho rằng Vladimir đã phải vẽ bức tranh cá»§a ông từ má»™t căn phòng nằm trên tầng xép. Anh tá»± nhá»§ phải nói Ä‘iá»u này vá»›i Clara ngay sáng hôm sau. Sá»± nóng lòng càng làm cõn khó ngá»§ kéo dài, vì thế ngay khi vừa nghe tiếng býớc chân cô chá»§ nhà vang lên ngoài cầu thang, anh vá»™i hé cá»a gá»i cô 
- Tôi ði lấy nýớc, anh có muốn uống không? Clara từ cầu thang há»i vá»ng lên. 
- Tôi chẳng bao giá» uống nýớc cả. nó làm tôi bị gỉ sét! Peter vừa trả lá»i vừa býớc ra hành lang. 
Anh ði theo Clara và má»i cô cùng vào phòng làm việc. 
- Tôi đã thuộc lòng bức tranh đó rồi. Cô nói. 
- Tôi không há» nghi ngá» Ä‘iá»u đó, nhưng cô cứ theo tôi. Peter nhấn mạnh 
Sau khi Ä‘i nhanh qua gian bếp, Peter dẫn Clara đến táºn bên cá»a sổ phòng anh. 
- Äây này, cô hãy tá»± mình nhìn Ä‘i! Tôi cam Ä‘oan vá»›i cô là Vladimir đã vẽ từ tầng trên. 
- Không thể nào, đến gần cuối Ä‘á»i, Vladimir đã rất yếu, và ông phải thu hết sức lá»±c má»›i có thể đứng trước giá vẽ. leo thang gác để lên được táºn tầng trên là má»™t việc khá mạo hiểm ngay cả đối vá»›i ngưá»i dÅ©ng cảm. không má»™t ngưá»i nào trong tình trạng sức khá»e nhý ông ấy lại tìm cách lên đó làm gì. - Có mạo hiểm hay không chýa kể, nhýng tôi dám chắc vá»›i cô, ðây không phải là cá»a sổ tôi thấy trong bức tranh, trông ở ðây nó to hõn rất nhiá»u, khung cảnh trông cÅ©ng không giống và nhánh chÃnh cá»§a cây nằm ngang tầm vá»›i mái nhà chứ không phải ngang vá»›i cá»a sổ phòng tôi! 
Clara nhắc Peter rằng sau má»™t thế ká»· rýỡi, cây dýõng ðã má»c cao lên nhiá»u và trà týởng týợng cÅ©ng là má»™t trong những biệt tài cá»§a nhà danh há»a. nói xong những lá»i này, cô ði vá» phÃa phòng mình. 
Peter quay vào giýá»ng trong cảm giác bá»±c bá»™i. ðến ná»a ðêm, anh lại báºt ðèn lên, ði ra cá»a sổ. nếu Vladimir ðã có thể tái hiện má»™t cách tuyệt vá»i nhý váºy hiệu ứng cá»§a ánh sáng đêm trăng lên cành cây nhý anh nhìn thấy từ cá»a sổ phòng mình, thì vì lý do gì ông ta lại phải di chuyển vị trà thân cây? 
Anh để dành cả đêm dài mất ngá»§ để tìm câu trả lá»i. đến táºn khi trá»i sáng, Peter vẫn còn ngồi trên giýá»ng ðá»c lại táºp hồ sõ cá»§a buổi ðấu giá danh tiếng mà anh vẫn chýa mất hết hy vá»ng được Ä‘iá»u hành sau hai tuần nữa. Dorothy đến lúc 6h30’ sáng và Peter chuồn ngay xuống bếp dùng má»™t tách cà phê. 
Ở đây lạnh như cắt thịt. Peter vừa nói vừa xoa hai tay vào nhau cạnh lò sýởi bếp. 
- Tòa nhà này cổ lắm rồi. Dorothy trả lá»i và đưa cho anh bá»™ đồ ăn để dá»n bữa sáng bày trên chiếc bàn gá»— lá»›n. 
- Bà làm việc ở đây đã lâu chýa, Dorothy? 
- Khi tôi bắt ðầu phục vụ bà chủ, tôi mới 16 tuổi. 
- Bà chủ nào? Peter vừa nói vừa ðổ ðầy sữa vào bát. 
- Bà ngoại của cô chủ. 
- Bà ngoại của cô ấy ðã từng sống ở đây ư? 
- Không, bà chủ không bao giỠđến đây. Tôi ở nơi này một mình. 
- Thế bà không sợ các bóng ma sao? Peter trêu bà. 
- CÅ©ng giống nhý con ngýá»i, thýa ông, há» cÅ©ng có thể là bạn ðồng hành tốt hoặc xấu theo cách cá»§a há». 
Peter vừa lắc ðầu vừa phết bõ lên bánh mì. 
- Tòa nhà có thay đổi nhiá»u so vá»›i hồi đó không? 
- Hồi ấy chúng tôi chýa có ðiện thoại, và ðó gần nhý là thay ðổi duy nhất. cô chủ cũng ðã trang trà lại một vài căn phòng. 
Dorothy xin lá»—i anh. Bà còn báºn nhiá»u việc và để Peter ở lại ăn nốt bữa sáng. Anh láºt nhanh má»™t tá» báo, để bát cÅ© vào bồn rá»a, và quyết định Ä‘i lên phòng mình lấy táºp hồ sõ. Không khà bên ngoài hứa hẹn má»™t ngày ðẹp trá»i, anh sẽ làm việc ngoài trá»i trong lúc chá» Clara xuống. trên đưá»ng Ä‘i lên phòng, Peter dừng lại giữa cầu thang trýớc má»™t bức vẽ ðýợc ðóng khung mô tả trang viên. Bức tranh ðýợc vẽ nãm 1879. Anh cúi ngýá»ixem tháºt kỹ bức há»a. bãn khoãn, anh xuống thanh, ra ngoài và bãng qua sân. Anh dừng lại dýới gốc cây dýõng, ðoạn chãm chú nhìn lên phÃa mái nhà. rồi Peter quay vào trong, lên cầu thang, tháo bức tranh ra, ôm dýới cánh tay và ði xuống dýới. 
- Clara, Clara, cô xuống đây mà xem. 
Peter đứng từ giữa sân hét toáng lên. Dorothy tức giáºn býớc trong bếp ra. 
- Cô chá»§ ðang nghỉ ngõi, thýa ông, ðừng làm nhý váºy, tôi xin ông! 
- Ãi ðánh thức cô ấy dáºy ngay! Nói vá»›i cô ấy là có việc rất quan trá»ng! 
- Tôi có thể biết ông ðã tìm thấy Ä‘iá»u gì quan trá»ng ở giữa sân đến ná»—i ông muốn tôi phải đánh thức cô chá»§ dáºy, trong khi cô ấy Ä‘ang rất cần sá»± nghỉ ngÆ¡i sau nhiá»u đêm khá»§ng khiếp mà cô ấy đã phải trải qua vì lá»—i cá»§a ngýá»i bạn ông. 
- Bà có thể nói má»™t mạch tất cả những Ä‘iá»u vừa rồi mà không cần lấy hõi sao, Dorothy? Bà khiến tôi phải ngýỡng má»™ ðấy. Thôi, bà ði nhanh ði, không có chÃnh tôi sẽ vào phòng đánh thức cô ấy dáºy đấy. 
Dorothy vừa bá» Ä‘i vừa giÆ¡ hai tay lên trá»i, miệng lẩm bẩm rằng những ngýá»i Mỹ quả chẳng có chút phong thái nào! Clara khoác trên mình má»™t chiếc áo choàng Ä‘i ra chá»— Peter, lúc này Ä‘ang sốt ruá»™t Ä‘i Ä‘i lại lại quanh gốc cây. Cô đưa mắt nhìn bức tranh đã được Peter dá»±ng bên gốc cây. 
- Nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm qua bức tranh này không được treo ở đây , đúng không? Cô vừa chào Peter vừa nói. 
Peter ngồi xuống và chuyển bức tranh cho Clara 
- Cô nhìn xem! 
- Äây là tòa dinh thá»± mà, Peter! 
- Cô đếm được bao nhiêu cá»a sổ con trên mái? Anh nôn nóng há»i. 
- 6, Clara trả lá»i. 
Anh nắm lấy vai cô và xoay ngýá»i cô ná»a vòng. 
- Còn bây giỠcô đếm thỠxem có bao nhiêu? 
- 5, Clara thì thầm. 
Peter tóm lấy cánh tay cô và kéo cô trở vào nhà. Há» leo bốn býớc má»™t lên cầu thang và Dorothy, rất không hài lòng vá» cách trang phục cá»§a cô chá»§ trýớc mặt Peter, ra khá»i bếp rồi ði theo há» lên táºn tầng xép. 
* * * 
Jonathan viết vá»™i vài dòng. Anh báo vá»›i Anna mình sẽ ở cả ngày trong viện bảo tàng và sẽ ăn tối vá»›i ông quản đốc ở đó, sẽ trở vá» nhà vào khoảng 10 giá» tối. Jonathan rất ghét phải thông báo thá»i gian biểu cá»§a mình. Anh xé tá» giấy ra khá»i cuốn sổ và gắn lên cá»a tá»§ lạnh bằng viên nam châm hình con cánh cam. Rồi anh býớc ra ðýá»ng, ði dá»c vỉa hè bên phải. anh ngồi vào sau tay lái chiếc xe cá»§a mình và kiên nhẫn chỠđợi. 
Má»™t giá» sau, Anna Ä‘i xe khá»i nhà, cô rẽ vá» phÃa bên trái. Khởi động xe, cô Ä‘i vá» hướng bắc, qua cầu Harvard, tiếp tục lái thẳng tá»›i Cambridge. Jonathan Ä‘áºu xe ở lối rẽ vào phố Garden và dõi theo cô cho tá»›i khi Anna býớc lên ba báºc thá»m cá»§a má»™t tòa nhà sang trá»ng. Ngay sau khi cô biến vào trong tòa nhà, anh ra khá»i xe và Ä‘i bá»™ tá»›i táºn cá»a kÃnh ra vào. Trong sảnh, tấm bảng Ä‘iện tá» phÃa rên cá»a thang máy cho thấy thang đã dừng lại ở tầng thứ 13. Anh quay trở lại trong xe. Hai giỠđồng hồ sau Anna lại xuất hiện. Jonathan nằm nép mình xuống ghế khi chiếc Saab chạy ngang qua chá»— anh vá» phÃa đầu phố. Ngay khi Anna vừa qua khá»i ngã tý, Jonathan ra khá»i xe và býớc cả quyết vá» phÃa căn nhà số 27 phố Garden, dừng lại lýỡng lá»± trýớc nút chuông cãn há»™ 13A và 13B rồi quyết ðịnh nhấn cả 2. tiếng chuông mở cá»a vang lên ngay láºp tức. 
Cánh cá»a cuối hành lang vẫn còn hé mở. Jonathan đẩy nhẹ cá»a, và má»™t giá»ng nói mà anh nháºn ra ngay tức khắc vang lên: 
- Con quên thứ gì phải không, con gái yêu? 
Khi nhìn thấy anh đứng ở cá»a, ngưá»i đàn bà có mái tóc bạch kim khẽ giáºt mình song láºp tức trấn tÄ©nh. 
- Bà Walton phải không? Jonathan lạnh lùng há»i. 
  
* * * 
Hai tay chống lên hông, Dorothy dứng thẳng đơ ngưá»i như cái cây má»c chÃnh giữa gian phòng lá»›n trên gác xép, sẵn sàng đối mặt vá»›i Clara. 
- Dorothy hãy thỠdanh dự rằng bà tôi chýa bao giỠcho thay ðổi bất cứ thứ gì trên mái của tòa nhà này! 
Peter chăm chú nhìn bà. Giõ cao chiếc búa tạ mang từ dýới nhà kho lên, anh nện tháºt mạnh vào bức týá»ng cuối phòng. Cả căn phòng rung lên. 
- Tôi sẽ không thá». Bà giáºn dữ trả lá»i.  
- Thế tại sao không bao giá» bà nói vá»›i tôi vá» chuyện này? Clara há»i. 
Peter nện thêm cú nữa và trên vách týá»ng xuất hiện vết nứt ðầu tiên. 
- Chúng ta chýa bao giỠcó dịp bàn tới chủ ðỠnày! 
- Thôi ði nào, Dorothy! Kiến trúc sý cá»§a gia ðình ta, ông Goesfield, đã tá» ra ngạc nhiên khi tòa thị chÃnh từ chối đơn xin cải tạo tầng xép, và còn nhắc Ä‘i nhắ lại rằng ông ấy tin chắc căn phòng này đã từng bị sá»a chữa. 
Dorothy giáºt nảy ngýá»i khi Peter giáng thêm má»™t cú nữa lên týá»ng. 
- Bà ðã cam đoan trước mặt tôi rằng tòa lâu đài vẫn hoàn toàn nguyên vẹn nhý trýớc kia! Tôi vẫn còn nhớ nhý in. Hõn nữa, bà lại tỠra rất khó chịu với ông Goesfield. 
Cãn phòng lại rung lên lần nữa, má»™t làn bụi mù mịt rõi từ trên mái xuống. Clara ngýớc ðầu lên rồi kéo Dorothy lại gần cá»a sổ. 
- Bà chá»§ bắt tôi phải hứa! ChÃnh bà chá»§ ðã cho ngýá»i sá»a lại trang viên. 
- Vì sao? Peter há»i vá»ng từ cuối phòng. 
Anh lấy chân đẩy những mảnh tưá»ng vỡ trên sàn. Hai vai anh Ä‘au nhừ. Anh hÃt má»™t hÆ¡i và tiếp tục Ä‘áºp. 
Tôi không biết, Dorothy làu bàu vá»›i Clara, bà cá»§a cô là ngýá»i ðã quyết định má»i việc nhưng bà là má»™t ngýá»i ðúng ðắn. bà chá»§ nói cô sẽ trở thành má»™t nhà sinh há»c tài nãng nhýng cô chỉ làm theo ý mình… 
- Bà tôi muốn tôi trở thành nhà hóa há»c! Và bà cÅ©ng muốn tôi phải bán trang viên này Ä‘i, Dorothy có nhá»› không? Clara cắt ngang. 
- Phải, Dorothy lúng túng, quả là bà đã rất gắn bó với nõi này. 
Các lá»›p gạch bắt ðầu long ra. Peter dung lýỡi búa cạy các khe vữa. bức týá»ng bắt ðầu cong xuống sau cú ðáºp tiếp theo. 
- Tại sao bà lại muốn làm cho cái cá»a sổ này biến khá»i tầng xép, Dorothy? 
Dorothy nhìn chằm chằm Clara, lýỡng lá»± không muốn trả lá»i. Trýớc ánh mắt khẩn nài cá»§a cô, bà ðành nhýợng bá»™. 
- Vì Ä‘iá»u bất hạnh đã đến vá»›i con gái bà chá»§ khi cô ấy muốn đục bức tưá»ng này ra. Hãy bảo ông ấy dừng tay, tôi xin cô! 
- Bà biết chuyện gì đã xảy ra vá»›i mẹ tôi ý? Clara run rẩy há»i. 
Peter ðã gỡ ra viên gạch đầu tiên, anh thò tay qua lá»— hổng và khua cánh tay. khoảng trống phÃa sau bức týá»ng có vẻ khá sâu. Anh lại cầm búa lên và dồn sức gấp ðôi. 
- Bà của cô ðã tìm được tôi trong làng khi bà mới mua lại tòa nhà. Những cõn ác mộng của con gái bà chủ bắt ðầu ngay từ kỳ nghỉ ðầu tiên khi hai mẹ con bà tới ðây. 
Peter lại làm bung má»™t lá»›p gạch nữa, khoảng trống bây giỠðã đủ lá»›n để anh có thể ngó vào trong. PhÃa bên kia bức týá»ng tất cả tối nhý ðêm ðen. 
- Những cõn ác má»™ng kiểu gì? Clara há»i. 
- Cô thýá»ng hét lên những ðiá»u khá»§ng khiếp trong giấc ngá»§. 
- Bà còn nhá»› mẹ tôi thýá»ng nói gì không? 
- Tôi vẫn mong sao có thể quên Ä‘i được! tháºt không thể hiểu nổi, cô ấy vẫn thưá»ng nhắc Ä‘i nhắc lại: “ anh ấy sẽ đếnâ€. các loại thuốc do bác sÄ© kê hoàn toàn không có tác dụng gì khiến cô giảm cõn và bà chá»§ hoàn toàn tuyệt vá»ng khi thấy con gái mình trong tình trạng nhý váºy. Những khi cô ấy không cả ngày lục lá»i từng ngóc ngách trong tòa lâu đài, thì lại ngồi dýới bóng cây dýõng. Tôi thýá»ng ôm cô ấy trong vòng tay, vá»— vá» và cô tâm sá»± vá»›i tôi rằng trong giấc mõ cô vẫn thýá»ng nói chuyện vá»›i má»™t chàng trai mà cô ðã biết từ rất lâu. Tôi chẳng hiểu gì cả, cô ấy nói tên chàng trai là Jonas, rằng hỠđã yêu nhau từ trýớc ðó. Rồi anh ta sẽ nhanh chóng tá»›i tìm cô, anh ấy đã biết làm thế nào để tìm được cô. Rồi đến má»™t tuần khá»§ng khiếp khi ná»—i buồn cướp mất cô. 
- Nỗi buồn nào? 
- Cô chá»§ không nghe thấy anh ta nữa, cô nói anh ta đã chết, ngýá»i ta ðã giết anh ấy. Cô không muốn ăn uống nữa, sức lá»±c nhanh chóng rá»i bá» cô ấy. chúng tôi rắc tro cá»§a cô quanh gốc cây cổ thụ. Bà chá»§ đã cho ngýá»i xây týá»ng bịt lại và lấp kÃn cá»a sổ trên mái. Tôi xin cô, hãy bảo ông Gwel dừng lại trýớc khi má»i chuyện trở nên quá muá»™n. 
Peter ðã nện đến nhát thứ 20, và hai cánh tay anh Ä‘au nhức nhối. cuối cùng thì anh cÅ©ng chui ngýá»i lá»t qua lá»— hổng và sang ðýợc phÃa bên kia týá»ng. 
- Có phải ông ấy là bố tôi không? Cái ngýá»i tên Jonas ấy. 
- á»’ không! Thýa cô chá»§. cầu chúa ban phýớc lành cho cô. Bà cá»§a cô ðã nháºn nuôi cô sau đó má»™t thá»i gian dài. 
Clara tá»±a lýng vào khung cá»a sổ. cô nhìn xuống dýới sân và nÃn thở. Ná»—i buồn dâng lên ngáºp mắt không cho phép cô quay lại ðối diện vá»›i Dorothy. 
- Bà nói dối! tôi không phải là con nuôi. Clara vừa nói vừa cố kìm tiếng khóc. 
- Bà cô là ngýá»i rất tốt! bà ðã Ä‘i thăm nhiá»u trại trẻ mồ côi trong vùng. Bà yêu quý cô ngay từ khi nhìn thấy cô lần đầu tiên, bà nói bà nhý nhìn thấy con gái mình trong đôi mắt cá»§a cô, rằng con gái bà đã tái sinh thành cô. Äó chỉ là những câu chuyện do bà chá»§ nghÄ© ra để tá»± xoa dịu ná»—i Ä‘au cá»§a mình, bà chá»§ đã hoàn toàn thay đổi kể từ sau cái chết cá»§a con gái. Bà cấm cô không được đến gần trang viên. ChÃnh bà cÅ©ng không bao giá» quay lại đây nữa. má»—i khi bà chá»§ từ London tá»›i đây để trả tiá»n lương cho tôi cÅ©ng như đưa các khoản chi dung cho việc chăm sóc nÆ¡i này, tôi thýá»ng phải chá» bà phÃa sau cánh cổng sắt. má»—i lần gặp bà tôi ðá»u khóc. 
Peter ho sặc sụa vì bụi. anh đứng im cho đôi mắt quen dần với bóng tối. 
- Thế con gái của bà tôi tên là gì? 
Äôi mắt cá»§a Dorothy Blaxton bắt đầu đẫm nước. bà ôm cô gái trẻ vô cùng yêu quý trong vòng tay và nói thầm vào tai cô bằng giá»ng run rẩy: 
- Giống nhý cô, thýa cô chủ, cô ấy tên là Clara. 
- Cô phải vào ðây ðể xem tôi tìm thấy Ä‘iá»u gì! Peter hét lên từ phÃa bên kia bức týá»ng. 
  
* * * 
Jonathan býớc vào phòng khách của căn hộ quý tộc. 
Anh làm gì ở đây? Bà Walton lạnh lùng há»i. 
- Tôi vừa từ Yale vá» và hôm nay tôi sẽ là ngýá»i ðặt câu há»i, Jonathan trả lá»i khô khốc. Anna làm gì ở nhà bà váºy, bà Walton? 
Ngýá»i ðàn bà có mái tóc trắng chãm chú nhìn anh. ạnh cảm thấy có chút gì thýõng hại trong mắt bà ta. 
- Anh ðã bá» sót quá nhiá»u thứ, Jonathan tá»™i nghiệp ạ. 
- Bà tự cho mình là ai kia chứ, Jonathan nổi nóng. 
- Là mẹ vợ cá»§a anh! Äiá»u sẽ trở thành hiện thá»±c trong vài ngày nữa. 
Jonathan nhìn bà ta hồi lâu, cố tìm xem có bao nhiêu phần sá»± tháºt trong câu nói ấy. 
- Bố mẹ cá»§a Anna Ä‘á»u đã qua Ä‘á»i! 
- Äiá»u này nằm trong kế hoạch mà chúng tôi muốn anh phải tin. 
- Kế hoạch nào? 
- Bố trà cho anh gặp con gái tôi, kể từ buổi triển lãm đầu tiên cá»§a nó, mà tôi đã phải tốn rất nhiá»u tiá»n để tổ chức, cho đến đám cưới cá»§a anh vá»›i nó. Tất cả Ä‘á»u đã được tÃnh trước, kể cả tình cảm thống thiết không thể tránh khá»i vá»›i Clara, có phải tên má»›i cá»§a cô ta vẫn là thế không? 
- ChÃnh bà là ngýá»i ðã theo dõi chúng tôi ở Châu Âu? 
- Tôi và má»™t vài ngýá»i bạn. Nhýng ðiá»u ðó thì có quan trá»ng gì khi kết cục vẫn là nhý thế? Các mối quan hệ cá»§a tôi cúng ðã giúp Ãch cho anh nhiá»u khi ở Louvre, đúng không? 
- Nhưng tháºt ra bà muốn gì? Jonathan hét to. 
- Trả thù, trả lại công bằng cho con gái tôi! Alice Walton gào lên. 
Bà châm má»™t Ä‘iếu thuốc. Và mặc dù đã cố tá» ra bình tÄ©nh, bàn tay Ä‘iểm chiếc nhẫn kim cương cá»§a bà ta vẫn liên tục chà xát lên lá»›p vải bá»c ghế bành Ä‘ang ngồi. 
- Giá» thì các viên xúc xắc đã được tung ra và số pháºn các ngýá»i ðã được định Ä‘oạt, hãy để tôi kể nốt cho anh nghe câu chuyện buồn vá» ngài Edward Langton, ngýá»i ðã từng là chồng cá»§a tôi. 
- Chồng cá»§a bà ý? Nhýng Langton ðã qua Ä‘á»i từ cách đây hÆ¡n má»™t thế ká»· rồi. 
Những cÆ¡n ác má»™ng không thể kể cho anh nghe hết má»i chuyện. ngài Edward có hai cô con gái. Ông ấy là má»™t ngýá»i hào phóng, quá hào phóng. Ngoài việc dốc hết tài nãng và gia tài cá»§a má»™t nhà buôn tranh cho lão há»a sÄ© Radskin, ông ấy còn có má»™t tình yêu vô bá» bến đối vá»›i đứa con gái lá»›n. ông ấy không tiếc bất cứ thứ gì cho nó, và anh không thể týởng týợng nổi ðứa thứ hai ðã phải khổ sở nhý thế nào khi không có ðýợc tình cảm cá»§a ngýá»i cha! Song ðàn ông bao giá» cÅ©ng chỉ hành ðộng theo ý muốn cá»§a mình, chẳng bao giá» suy nghÄ© vá» những háºu quả có thể xảy ra. Vì sao các ngýá»i lại có thể ðối xá» nhý váºy vá»›i chúng tôi? 
- Ãối xá» vá»›i bà nhý thế nào? Tôi chẳng hiểu bà ðang nói gì. 
- Con gái lá»›n cá»§a ông ấy, đứa con mà Edward yêu quý nhất, đã Ä‘em lòng yêu má»™t chàng trai trẻ tài giá»i, má»™t chuyên gia trong ngành há»™i há»a. Há» không thể rá»i nhau, tình yêu là tất cả đối vá»›i há». Edward đã không thể chịu đựng được khi thấy con gái xa rá»i ông ấy, ông ấy đã ghen tị, nhý tất cả các ông bố ðá»u có lúc nhý váºy, má»—i khi con cái bắt ðầu muốn bay bằng ðôi cánh cá»§a mình. Còn tôi thì chỉ mõ ðến ngày hai ðứa chúng nó ra Ä‘i. Tôi đã hy vá»ng cuối cùng thì Edward cÅ©ng sẽ dành nhiá»u quan tâm hõn cho Anna. Sau cái chết cá»§a Vladimir, chúng tôi không còn nhiá»u khả năng thanh toán các khá»an nợ. chỉ có việc bán bức tranh cuối cùng cá»§a ông ta má»›i cứu chúng tôi khá»i phá sản. chúng tôi trông đợi má»™t số tiá»n khá lá»›n và mong tất cả những bức tranh chýa bán ðýợc mà chồng tôi ðã chất trong nhà, sau nhiá»u năm cÅ©ng sẽ trở nên giá trị. Nhý thế má»›i công bằng, Edward đã chứa chấp và cung phụng Vladimir má»™t cách vô lý trong quá nhiá»u năm và Ä‘iá»u đó đã làm tiêu tan cả sản nghiệp cá»§a chúng tôi! 
* * * 
Äến lượt Clara chui qua lá»— hổng mà Peter đã khoét rá»™ng. đằng sau bức tưá»ng tất cả Ä‘á»u toát lên vẻ bần hàn. Äồ đạc tuá»nh toàng bao gồm má»™t chiếc bàn gá»— nhá», chiếc ghế má»™c, má»™t cái giýá»ng nhá» trông nhý chiếc chõng tồi tàn thá»i chiến tranh. Chiếc bình gốm cÅ© đặt trên má»™t trong ba cái giá. Cuối phòng, má»™t tia sáng trên trên trần chiếu xuyên xuống sàn tá»›i táºn chá»— để giá tranh. Peter xông vào góc tối. anh ngẩng lên và phát hiện những mảnh ván được đóng sát trần nhà. anh kiá»…ng chân kéo từng mảnh má»™t ra. má»™t luồng xám nhạt bốc lan ra chá»— giá tranh. Peter đẩy tấm cá»a vừa lá»™ ra rồi dung hết sức cá»§a đôi tay để kéo nó lên. 
Mái tóc phá»§ trắng bụi cá»§a anh nhô ra khá»i mái nhà nghiêng nghiêng. Anh nhìn khu výá»n trải rá»™ng xung quanh và khi nhìn thấy nhánh chÃnh cá»§a cây dýõng ðang ðung ðýa nhè nhẹ trên máng nýớc phÃa dýới, anh mỉm cýá»i, quay vào trong.  
- Clara, tôi nghÄ© chúng ta vừa tìm được phòng ở thá»±c sá»± cá»§a Vladimir Radskin. ChÃnh tại nõi này ông ấy ðã vẽ bức tranh Thiếu nữ áo Ä‘á». 
* * * 
Alice Walton xoay xoay chiếc nhẫn quanh ngón tay. Mẩu thuốc cá»§a bà ta vẫn còn nhả khói trong gạt tàn, bà nóng nảy dụi tắt nó rồi lại ngay láºp tức châm má»™t Ä‘iếu khác. Ngá»n lá»a từ que diêm buồn bã rá»i lên khuôn mặt bà ta. Sá»± Ä‘au khổ và giáºn dữ hằn sâu trên từng nếp nhăn trên mặt bà. 
- Tháºt không may, vào đúng ngày tổ chức buổi đấu giá, tên chuyên gia xấu bụng đã gởi má»™t bức thý tá»›i cho ngýá»i ðiá»u hành ðấu giá, hắn ta cho rằng bức tranh là giả! Cái gã đã cáo buá»™c Ä‘iá»u đó và đẩy cả gia đình tôi vào cảnh phá sản chẳng phải ai khác, chÃnh là kẻ đồng lõa Ä‘ang si mê đứa con gái lá»›n cá»§a chồng tôi. Äó là sá»± trả thù đối vá»›i chồng tôi vì đã ngăn cản đám cưới cá»§a chúng. Sau đó thì anh biết rồi, chúng tôi đã sang Mỹ. Chồng tôi qua Ä‘á»i chỉ vài tháng sau khi chúng tôi tá»›i đây. Ông ấy chết vì bị mất hết danh dá»±. 
Jonathan đứng lên và býớc lại gần ô cá»a kÃnh. Chẳng có ðiá»u gì đáng là sá»± tháºt trong câu chuyện trên. Song ký ức vá» cõn ác má»™ng gần ðây nhất mà cả anh và Clara cùng gặp phải vẫn còn ám ảnh anh. Quay lýng vá» phÃa Alice, anh lắc lắc đầu tá» vẻ không tin. 
- Äừng làm ra vẻ không biết gì, Jonathan! ChÃnh anh cÅ©ng từng gặp phải những giấc má»™ng. tôi chýa bao giá» rá»i bá» hai ngýá»i. ná»—i cãm háºn là má»™t cảm xúc khiến cho linh hồn có ðýợc sức sống mãnh liệt. tôi đã không ngừng nuôi dýỡng nó để có thể sống lại. vào má»—i thá»i đại, tôi Ä‘á»u tìm ra được các ngưá»i và tìm ra cách thay đổi số pháºn hai ngưá»i. tôi tháºt sung sướng làm sao khi anh là má»™t trong những sinh viên cá»§a tôi tại Yale. Các ngýá»i ðã tiến tháºt gần tá»›i Ä‘Ãch. Trong kiếp đó, anh đã mang cái tên Jonas, anh đã há»c tại Boston và muốn đổi tên gá»i cá»§a mình theo kiểu Mỹ, song Ä‘iá»u đó chẳng có gì quan trá»ng cả. Suýt nữa thì anh tìm thấy Clara, trong các giấc mõ anh thấy ðýợc nó ðang ở London, song tôi ðã vừa kịp chia rẽ các ngýá»i.  
- Bà tháºt Ä‘iên rồ! 
Jonathan bá»—ng thấy vò xé bởi ýớc muốn rá»i khá»i cái nõi ðang khiến anh ngạt thở này. Anh tiến ra cá»a. Ngýá»i ðàn bà tóc trắng thô bạo kéo tay anh lại.  
-Tất cả các nhà phát minh lá»›n Ä‘á»u có má»™t Ä‘iểm chung là biết cách tá»± mình tách ra khá»i thế giá»›i bao quanh há», để tưởng tượng. tôi đã thành công trong việc khiến cho Coralie O’Mally phát Ä‘iên, và tôi đã gần nhý làm ðýợc ðiá»u ðó vá»›i Clara cái ngày mà tôi ðầu ðộc chết Jonas. Tôi ðã nói vá»›i anh ngay lần đầu tiên gặp nhau tại Miami. Yêu và háºn chÃnh là cách sáng tạo ra cuá»™c sống, thay và chiêm ngýỡng nó. Tình cảm không phải lúc nào cÅ©ng lụi tàn, Jonathan ạ. Và tình cảm luôn khiến cho các ngýá»i phải tái hợp. 
Jonathan nhìn bà ta khinh bỉ, anh túm cánh tay bà ta và hất nó ra khá»i tay anh. 
- Bà đang tìm cách làm gì, bà Walton? 
- Vắt kiệt linh hồn anh và buá»™c anh vÄ©nh viá»…n phải rá»i xa Clara. ChÃnh vì thế mà trýớc hết tôi phải khiến cho các ngýá»i tìm thấy nhau. Tôi đã chạm tá»›i Ä‘Ãch. Nếu như lần này các ngýá»i không thể hýởng tình yêu bên nhau, thì đây sẽ là lần cuối cùng các ngýá»i ðýợc sống. linh hồn cá»§a các ngýá»i ðã gần hết năng lượng, chúng sẽ không thể vượt qua nổi má»™t lần chia tay nữa. 
- Äó chÃnh là mục Ä‘Ãch cá»§a bà ý? Jonathan vừa nói vừa ðứng dáºy. Bà muốn trả thù vì má»™t Ä‘iá»u đã xảy ra cách đây hÆ¡n má»™t thế ká»· phải không? Cứ cho là má»i chuyện sẽ tuân theo suy luáºn cá»§a bà, bà sẵn sang hy sinh má»™t trong hai cô con gái cá»§a mình vì ýớc muốn ðiên rồ ðó ý? Váºy mà bà vẫn cho rằng mình không Ä‘iên sao? 
Jonathan býớc thẳng ra khá»i cãn há»™ mà không há» ngoái lại. khi anh býớc qua ngýỡng cá»a, Alice Walton gào lên sau lýng anh. 
- Clara không phải con gái ta, chỉ có Anna thôi! Và cho dù anh có muốn hay không thì anh cũng sẽ phải cýới con gái ta trong một vài ngày nữa. 
*  * * 
- Äiá»u duy nhất mà chúng ta có thể khẳng định được, là Radskin chắc chắn đã không làm Ngài Edward phá sản vì những chi phà cá»§a ông. 
Peter ho nhẹ. không khà trong phòng hõi hãng hắc, phảng phất mùi tá»i. 
- Ông ấy sống trong cãn phòng này ý? Clara ngõ ngác há»i. 
- Ãt nhất thì tôi cÅ©ng thấy, khó mà phá»§ nháºn được Ä‘iá»u đó! Peter vừa trả lá»i vừa thả má»™t viên gạch má»›i được dỡ ra xuống sàn. 
Trong vòng má»™t giá», anh đã tạo được má»™t lá»— tưá»ng hổng đủ lá»›n để ánh sáng từ bên ngoài có thể lá»t vào rá»i sáng căn phòng. Peter giõ tay chỉ lên mái lâu ðài.  
- Giang sõn khép kÃn cá»§a Vladimir trông có vẻ giống má»™t xà lim hõn là má»™t phòng dành cho khách. 
Peter tò mò nhìn xuống sàn nhà, màu gỗ ở đây trông rất khác so với phần còn lại của gác xép. 
- Äúng là sàn chá»— này chýa từng ðýợc làm lại! 
- Tất nhiên rồi! Clara tiếp lá»i. 
Peter tiếp tục xem xét cãn phòng. Anh cúi ngýá»i nhìn xuống gầm giýá»ng. 
- Anh tìm gì váºy? Clara há»i. 
- Bảng màu, bút vẽ và những tuýp màu của ông ấy. Một dấu vết nào đó. 
Tôi chẳng thấy gì trong căn phòng này cả, cứ nhý ai ðó ðã muốn xóa bá» hết má»i dấu vết vá» cuá»™c sống cá»§a Radskin ở đây. 
Anh trèo lên giýá»ng và ðýa tay qýỠlên các tầng giá treo. 
- Tôi tìm thấy cái gì đó! 
Anh nhảy cẫng lên và chìa cho Clara xem má»™t cuốn sổ màu Ä‘en. Cô thổi nhẹ lên bìa sổ, má»™t lá»›p bụi dày bay tung. Peter nôn nóng lấy cuốn sổ khá»i tay cô. 
- Tôi sẽ mở nó ra xem! 
Từ từ thôi! Clara ngăn anh lại. 
- Tôi là chuyên gia đấu giá. Và chắc cô sẽ ngạc nhiên vá» Ä‘iá»u này, song tôi đã khá quen vá»›i việc phải nýõng tay khi ðụng ðến những di váºt cổ xýa. 
Clara lấy lại cuốn sổ trong tay anh và tháºn trá»ng mở trang ðầu tiên. 
- Trong ðó có gì thế? Peter năn nỉ. 
- Tôi không biết, trông nó giống như má»™t cuốn nháºt kÃ. Nhưng hình nhý ðýợc viết bằng ngôn ngữ Kirin 
- Tiếng Nga ý? 
- Thì cũng thế cả thôi! 
- Tôi cũng thừa biết là thế rồi. Peter làu bàu. 
- Khoan đã, còn có cả má»™t loạt ký hiệu hóa há»c nữa. 
- Cô có chắc không? Peter há»i bằng má»™t giá»ng lá»™ rõ vẻ phấn khÃch. 
- Tất nhiên! Clara hõi tự ái. 
* * * 
Ngồi sau bàn giấy, François Hebrard kết thúc ngày làm việc bằng cách Ä‘á»c lại bản báo cáo mà Sylvie Leroy vừa mang tá»›i. Từ khi Jonathan vá», các chuyên viên vẫn tiếp tục nghiên cứu và khám phá bà ẩn cá»§a màu Ä‘á». 
- Cô đã liên lạc được vá»›i Gardner chưa? Ông giám đốc phòng thà nghiệm há»i. 
- Vẫn chýa, bá»™ nhá»› ðiện thoại cá»§a anh ta ðã hết chá»—, chẳng có cách nào để nhắn thêm vào đó được nữa, mà anh ta cÅ©ng chẳng trả lá»i email. 
- Bao giá» thì buổi đấu giá bắt đầu? ông Hebrard há»i. 
- Ngày 21, tức là bốn hôm nữa. 
- Sau tất cả những nỗ lực chúng ta đã bỠra, nhất định phải báo bằng được tin này cho anh ta biết. Cô muốn làm gì cũng được, miễn là tìm cho ra anh ấy cho tôi. 
Sylvie Leroy býớc ra khá»i phòng và Ä‘i vá» phÃa xưởng vẽ cá»§a cô. Cô biết má»™t ngưá»i có thể tìm được Jonathan Gardner, nhưng cô không há» muốn gá»i cho ngưá»i ấy chút nào. Cô vá»› lấy túi và tắt đèn trên bàn làm việc. trong hành lang, Sylvie gặp vài đồng nghiệp song cô bá»±c mình tá»›i mức chẳng buồn nghe tiếng há» chào. Cô býớc qua cổng kiểm soát và tra thẻ cá»§a mình vào máy Ä‘á»c. cánh cá»a lá»›n mở ra tức khắc. Sylvie Leroy bước lên cầu thang dẫn ra phÃa ngoài. Bầu trá»i rá»±c rỡ, không khà bắt đầu có hương vị mùa hè. Cô băng qua sân bảo tàng, ngồi xuống má»™t băng ghế và táºn hýởng vẻ ðẹp cá»§a khung cảnh xung quanh. Kim tá»± tháp Pei phản chiếu những tia nắng chiá»u đỠrá»±c tá»›i táºn mái vòm cá»§a phòng trýng bày Richelieu. Cô nhìn hàng ngýá»i dài dằng dặc ðang chá» tá»›i lýợt tham quan, trông nhý má»™t dải ruy bãng kéo dài trýớc sân bảo tang. Làm việct rong má»™t không khà mang Ä‘áºm nét cổ tÃch như ở đây quả là giấc mõ mà cô không bao giá» muốn tỉnh dáºy. cô nhún vai thở dài và bấm số di ðộng. 
* * * 
Dorothy đã trải khăn lên chiếc bàn nhá» ngoài sân. HỠăn tối sá»›m để sáng mai Ä‘i London. Công nhân cá»§a hãng váºn chuyển Dalaye Moving sẽ có mặt ở phòng tranh ngay đầu giá» sáng để chuẩn bị mang Thiếu nữ áo đỠđi. Peter và Clara sẽ được xếp chá»— ngồi sau chiếc xe hòm bá»c thép và được há»™ tống tá»›i táºn sân bay Heathrow. Năm bức tranh cá»§a Vladimir sẽ được mang Ä‘i trong tầng hầm cá»§a chiếc Boeing 747 cá»§a hang British Airways tá»›i táºn Boston. Má»™t chiếc xe bá»c thép khác chá» sẵn tại sân bay Logan. Ngày mai khi ra đến London, Peter sẽ chụp các trang viết tay trong cuốn sổ cá»§a Vladimir và gá»i qua thý ðiện tá» tá»›i má»™t ðồng nghiệp ngýá»i Nga nhá» anh ta dịch giúp ngay láºp tức. anh rót thêm má»™t tách cà phê cho Clara, má»—i ngýá»i theo ðuổi má»™t ý nghÄ© riêng và há» hầu nhý chuyện trò rất Ãt kể từ đầu bữa ăn. 
- Hôm nay anh nói chuyện vá»›i anh ấy chưa? Clara há»i, phá vỡ bầu không khà yên lặng. 
- Lúc này là 7 giá» sáng ở Boston, có lẽ Jonathan vừa má»›i dáºy thôi. Lát nữa tôi sẽ gá»i Ä‘iện cho cáºu ấy. tôi hứa vá»›i cô. 
Äiện thoại Peter rung bần báºt trên bàn. 
- Cô có tin vào thần giao cách cảm không? Tôi tin chắc là cáºu ta gá»i đấy. Peter vui vẻ nói. 
Peter, Sylvie Leroy đây. Tôi có thể nói chuyện với anh được không? 
Peter xin lỗi Clara và đi ra chỗ khác. Nữ chuyên viên của C2RF bắt đầu ngay một bản báo cáo chi tiết với anh. 
- Chúng tôi đã phân tÃch thành công má»™t số chất cấu tạo nên các hạt màu. Thành phần chÃnh làm từ xác rệp thýá»ng ðýợc tìm thấy trên cây lê. Chúng tôi hoàn toàn không nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u này, vì thông thýá»ng ðây là má»™t loại màu nhuá»™m rất - Chúng tôi đã phân tÃch thành công má»™t số chất cấu tạo nên các hạt màu. Thành phần chÃnh làm từ xác rệp thýá»ng ðýợc tìm thấy trên cây lê. Chúng tôi hoàn toàn không nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u này, vì thông thýá»ng ðây là má»™t loại màu nhuá»™m rất đẹp nhưng không bá»n, và chúng tôi vẫn chýa thể hiểu nổi nhà danh há»a cá»§a anh ðã làm thế nào để nó không há» phai sau nhiá»u năm tháng như váºy. song dù sao thì những kết quả phân tÃch cÅ©ng vẫn khẳng định chắc chắn Ä‘iá»u đó. Chúng tôi cho rằng bà ẩn cá»§a bức tranh nằm ở lá»›p sÆ¡n phá»§ mà Radskin đã sá» dụng. Chúng tôi vẫn chýa thể tìm ra đó là chất gì, song những tÃnh chất cá»§a nó thì có vẻ rất đáng chú ý. Nếu anh muốn biết, theo ý kiến cá nhân cá»§a tôi thì có vẻ nhý nó ðóng vai trò màng lá»c, giống nhý má»™t lá»›p phim trong suốt có tác dụng chhe chắn cho những lá»›p màu bên dýới. Chúng tôi đã phát hiện ra những mảng tối rất má» trên tấm phim chụp bức tranh, mặc dù không phải tất cả những ngýá»i trong phòng thà nghiệm Ä‘á»u đồng tình vá»›i nhau vá» Ä‘iểm này. Bây giá» thì anh nghe kỹ đây, chúng tôi đã có những phát hiện rất quan trá»ng. Radskin cÅ©ng đã sá» dụng màu đỠAdrinople, tôi sẽ không trình bày chi tiết vá»›i anh công thức cá»§a nó, anh chỉ cần biết màu đó được pha chế từ thá»i Trung cổ. để có được màu đỠtươi và bá»n ngýá»i ta trá»™n màu vá»›i mỡ, nýớc tiểu và máu súc váºt. 
- Cô nghÄ© rằng ông ta ðã cắt cổ má»™t con chó ý? Peter ngắt lá»i. nếu cô không phản ðối, tôi sẽ tránh nói vá» chi tiết này trong buổi ðấu giá. 
Anh nhầm rồi, Vladimir ðã không làm hại tá»›i má»™t con ruồi. tôi nghÄ© Radskin đã pha chế màu đỠcá»§a mình bằng những thứ mà ông ta có sẵn, và các kết quả ADN khẳng định Ä‘iá»u đó, chúng tôi đã tìm thấy máu ngýá»i trong các hạt màu. 
Mặc dù rất choáng váng, song trong giây lát Peter týởng rằng cuối cùng thì anh cÅ©ng đã tìm được cách để xác thá»±c bức tranh. Nếu như nhà danh há»a đã dung chÃnh máu mình, thì chỉ cần so sánh các xét nghiệm ADN, song sá»± phấn khÃch vừa thoáng xuất hiện đã vá»™i tan nhý bong bóng, than thể cá»§a Vladimir giỠðã trở thành cát bụi, chằng còn bất cứ mẫu nào khả dÄ© cho phép tiến hành so sánh ADN. 
- Thế còn phát hiện quan trá»ng tiếp theo là gì? Peter lo lắng há»i. 
- Má»™t Ä‘iá»u rất lạ lùng, đó là sá»± xuất hiện cá»§a Réalga, má»™t màu hoàn toàn không cần thiết và lẽ ra Vladimir chẳng bao giá» cần dùng tá»›i nó. 
- Vì sao? Peter ngạc nhiên há»i. 
- Vì màu đỠđó hoàn toàn bị lu má» bởi các sắc đỠkhác và cÅ©ng vì nó chứa rất nhiá»u độc tố từ sunfuric thạch tÃn. 
Peter nghÄ© tá»›i mùi tá»i mà anh đã ngá»i thấy khi thò đầu qua lá»— hổng trong tưá»ng. đó quả là mùi đặc trưng cá»§a loại chất độc này. 
- Chất Réalga thuá»™c nhóm độc dược dung để sản xuất thuốc diệt chuá»™t, và nếu nhý hÃt phải nó thì chẳng khác nào cố tình tá»± vẫn. 
- Cô có thể gá»i cho tôi bản cáo này tá»›i văn phòng cá»§a tôi ở Boston được không? 
- Tôi hứa vá»›i anh sẽ gá»i ngay, vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện. 
- Cô muốn gì cũng được! 
- Anh đừng bao giá» gá»i Ä‘iện cho tôi nữa.  
Rồi Sylvie Leroy đột ngột ngắt máy. 
* * * 
Mặt trăng bắt đầu ló lên trên đỉnh những ngá»n đồi. 
- Äêm nay trăng sẽ tròn. Peter vừa nói vừa ngẩng lên nhìn trá»i. 
Nhìn thấy vẻ mặt buồn rýá»i rýợi cá»§a Clara, anh ðặt tay lên vai cô. 
- Chúng ta sẽ tìm ra giải pháp, Clara ạ! 
- Tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta nên dừng lại,cô mõ màng nói. Tôi sẽ ngồi tù bao lâu cũng ðýợc, nhýng sau ðó tôi sẽ ði tìm anh ấy. 
- Cô yêu cáºu ấy đến thế ư? 
- Tôi e là còn hõn thế nhiá»u. Cô nói thêm và ðứng dáºy. 
Clara cáo lá»—i vì cảm thấy quá mệt má»i. anh tiá»…n cô ra táºn cá»a bếp rồi quay trở lại bàn để táºn hưởng bầu không khà êm dịu cá»§a buổi tối. đã gần ná»a đêm, ánh đèn trong phòng Clara đã tắt và Peter trở lại phòng mình để chuẩn bị đồ đạc. Äến lýng chừng cầu thang anh quay lại và Ä‘i vá» phòng làm việc. Má»™t vài giây sau, anh Ä‘i lên tầng xép, ngồi vào chiếc ghế cÅ© và nhẹ nhàng đặt Thiếu nữ áo đỠlên giá vẽ cá»§a Vladimir Radskin. 
- Thế là nàng đã trở vỠđúng chỗ của mình. Anh thì thầm với bức tranh trong bóng đêm hiu quạnh. 
- Äây quả là má»™t món quà tuyệt đẹp đối vá»›i Vladimir. Hôm nay đúng là ngày mất cá»§a ông ấy. Tiếng Clara thì thào sau lýng anh. 
- Tôi không nghe thấy tiếng chân cô. Peter nói mà không quay lại. 
- Tôi biết anh sẽ lên ðây. 
Mặt trãng vẫn lên cao dần trên bầu trá»i và ánh trãng bắt ðầu rá»i vào phòng qua ô cá»a sổ trên mái. Bá»—ng nhiên tất cả má»i váºt được bao phá»§ bởi má»™t lá»›p sáng màu xanh ánh bạc. Ãnh trăng chiếu thẳng vào bức tranh và thấm dần vào lá»›p sõn phá»§ trên bá» mặt. chầm cháºm, dýới ánh nhìn sá»ng sốt cá»§a Peter và Clara, má»™t khuôn mặt từ từ hiện lên dýới mái tóc dài cá»§a Thiếu nữ áo ðá». Mặt trãng tròn vẫn tiếp tục lên dần trên bầu trá»i,trăng càng lên cao bao nhiêu, ánh trăng càng soi tá» bấy nhiêu hình ảnh trong tranh. Äến ná»a đêm, khi mặt trăng đã lên tá»›i đỉnh, chữ kà cá»§a Vladimir dần dần hiện ra ở góc tranh. Peter nhảy ra khá»i ghế ngồi và siết chặt Clara trong vòng tay. 
- Nhìn kìa! Clara nói và trá» tay vá» phÃa bức tranh. 
Khuôn mặt hiện ra rõ nét dần, thoạt tiên là đôi mắt, rồi sống mÅ©i, má và cuối cùng là đôi môi nhá» xinh. Peter nÃn thở., anh hết nhìn Clara rồi lại nhìn Thiếu nữ áo Ä‘á»: các nét cá»§a há» giống nhau như đúc. 150 năm vá» trước, Vladimir Radskin đã hoàn thành tác phẩm đẹp nhất cuá»™c Ä‘á»i ông, rồi lịm dần Ä‘i trên chiếc ghế này khi đêm trở sáng. Mặt trăng bắt đầu xuống dần và khi ánh trăng bắt đầu biến mất trên lá»›p sõn phá»§, khuôn mặt cÅ©ng nhý chữ kà cá»§a nhà danh há»a cÅ©ng ngay láºp tức biến mất nhý bị xóa ði khá»i bức tranh. Peter và Clara chia tay nhau sau khi ðã ở gần hết má»™t đêm dài đối diện vá»›i bức tranh trong căn phòng cá»§a nhà danh há»a. trá»i vừa sáng hỠđã gặp nhau. Sau khi chất hết hành lý lên xe và đặt bức tranh vào trong cốp xe, Peter gá»i Ä‘iện cho Jonathan nhưng không được. 
- Chịu thôi! Cáºu ấy vẫn còn ngá»§. 
- Äến London chúng ta sẽ thá» lại. Nếu vẫn không được thì ra đến sân bay sẽ gá»i tiếp. 
- Nếu cần thì tôi sẽ chui vào táºn buồng lái máy bay để gá»i, Peter nói thêm. 
*  * * 
HỠđến phòng tranh lúc 9 giá» sáng. Trýớc khi mở lá»›p cá»a sắt, Clara ðýa mắt liếc nhanh qua lá»›p kÃnh lấp lánh ánh mặt trá»i cá»§a quán cà phê. má»™t lát sau, các nhân viên váºn chuyển ðóng nắp chiếc két bảo máºt chứa Thiếu nữ áo ðá». Äến trưa, chiếc xe thùng bá»c thép cá»§a hãng Delahaye rá»i khá»i phố Albermarle, theo sau là má»™t xe cảnh sát tháp tùng. Clara ngồi ở phÃa trýớc, Peter ðýợc xếp má»™t chá»— gần bức tranh ở thùng xe phÃa sau. 
- Sóng di động không lá»t được vào đây. má»™t nhân viên váºn chuyển nói vá»›i Peter khi anh định dùng Ä‘iện thoại di động. Tất cả các thành xe Ä‘á»u bá»c thép và chịu lá»a. 
- Äến ngã tý tá»›i tôi có thể xuống xe vài phút ðýợc không? Tôi cần gá»i cho má»™t ngýá»i bạn. 
- Tôi nghÄ© là không ðýợc, thýa ông. Ngýá»i ðội trýởng mỉm cýá»i trả lá»i anh. 
Xe dừng lại trên ðýá»ng bãng, dýới bụng chiếc Boeing 747. Peter kà nãm phiếu giao hang. Những tá» phiếu này nghiá»…m nhiên biến anh, kể từ giá» phút này cho tá»›i buổi ðấu giá, trở thành ngýá»i giám há»™ chÃnh thức cho các tác phẩm cuối cùng cá»§a Vladimir. Kể từ giá» trá» Ä‘i, anh sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn vá» các bức tranh. Clara và anh tiến vá» phÃa cầu thang thoát hiểm cá»§a ngăn chứa hành là dýới bụng máy bay. Peter ngýớc nhìn lên phòng đợi nÆ¡i các hành khách cá»§a chuyến tá»›i Ä‘ang ngồi chỠđến giá» lên máy bay. 
- Dù sao thì cũng còn khá hõn là bay cùng với vài ðứa trẻ con! 
- Chúng ta sẽ gá»i cho Jonathan ngay khi ðến Boston. Clara nói. 
- Không, chúng ta sẽ gá»i cho cáºu ấy từ trên ðó. Peter nói và chỉ tay lên trá»i. Rồi anh býớc lên thang. 
* * * 
Jonathan đã ngá»§ rất Ãt. Khi ra khá»i buồng tắm, anh nghe thấy tiếng býớc chân cá»§a Anna ðang ði lên xýởng vẽ. anh khoác má»™t chiếc áo choàng bông và ði luôn xuống bếp. tiếng chuông ðiện thoại reo vang. Anh nhấc ống nghe trên týá»ng và láºp tức nhân ra giá»ng nói cá»§a Peter. 
- Cáºu biến ði ðâu thế? Jonathan há»i, tá»› tìm cách liên lạc vá»›i cáºu hai ngày nay mà không được! 
- Thế giá»›i này đảo lá»™n mất rồi. tá»› Ä‘ang ở độ cao 10000m trên Äại tây dương. 
- Cáºu đã lên đưá»ng ra hòn đảo hoang cá»§a cáºu rồi đấy à? 
- Vẫn chýa ðâu, anh bạn thân mến ạ, tá»› sẽ giải thÃch vá»›i cáºu sau. Có má»™t tin vui lá»›n muốn báo vá»›i cáºu, nhýng tá»› sẽ chuyển máy cho cáºu nói chuyện vá»›i má»™t ngýá»i trýớc ðã. 
Peter đưa điện thoại cho Clara. Khi nghe thấy tiếng cô, Jonathan ghì chặt ống nghe vào tai mình. 
- Jonathan, chúng ta có bằng chứng rồi! em sẽ kể cho anh nghe má»i chi tiết khi nào đến nÆ¡i, tháºt không thể tin được. chuyến bay cá»§a em sẽ tá»›i sân bay Logan vào lúc năm giá» chiá»u. 
- Anh sẽ chá» hai ngưá»i ở sân bay. Jonathan nói và bá»—ng cảm thấy má»i mệt má»i tan biến. 
Em rất muốn gặp anh ngay, nhýng ðến sân bay em và Peter sẽ phải ði cùng ðội bảo vệ. bá»n em sẽ phải theo các bức tranh tá»›i táºn phòng chứa két an toàn cá»§a hãng Christie’s. em đã đặt má»™t phòng tại khách sạn Four Seasons, anh hãy đến gặp em ở đó, em chá» anh trong sảnh vào lúc 8 giá» tối. 
- Và anh hứa sẽ đưa em Ä‘i dạo dá»c bá» sông cạnh khu cảng cÅ©. Buổi tối khung cảnh ở đó tuyệt đẹp. Rồi em sẽ thấy. 
Clara quay ra ô cá»a kÃnh cá»§a máy bay. 
- Em nhớ anh lắm Jonathan ạ! 
Cô trả máy cho Peter, anh chào bạn rồi cất Ä‘iện thoại vào ngăn dưới thành ghế ngồi. Jonathan gác ống nghe lên týá»ng, Anna cÅ©ng bỠðiện thoại trong xýởng vẽ. cô lấy ðiện thoại di ðộng, lại gần cá»a sổ và bấm máy gá»i ði Cambridge. 15 phút sau, cô ra khá»i nhà. 
  
* * * 
Cô tiếp viên býớc vào khoang phát phiếu nháºp cảnh cho hành khách. - Cô không muốn Jonathan tá»›i gặp chúng ta rồi cùng vá» bằng xe an ninh ý? Peter há»i. 
- Tôi ðã sẵn sàng chá» anh ấy 10 năm, thì cÅ©ng phải cố gắng výợt qua chút thá»i gian ngắn ngá»§i chỉ ðể lên phòng khách sạn má»™t chút. Anh trông thấy bá»™ dạng tôi rồi đấy. 
Nhá» xe cảnh sát tháp tùng, chỉ chýa ðầy 20 phút hỠðã vào tá»›i thành phố. Khi bức tranh cuối cùng được đưa vào két, Clara lên ngay má»™t chiếc taxi vá» khách sạn. Peter gá»i xe khá để vá» nhà cất hành lý và lấy chiếc xe Jaguar Trýớc ðó anh ðã nhá» Jenkins cho ngýá»i lái xe cá»§a khu nhà tá»›i sân bay lái chiếc Jaguar cá»§a anh vá». 
Trên ðýá»ng ði anh gá»i ðiện cho ngýá»i bạn anh ðã nhá» dịch giúp cuốn sổ cá»§a Vladimir. Anh ta đã làm việc cả ngày lẫn đêm trên những trang giấy viết tay và vừa má»›i gá»i cho anh qua thý ðiện tá» phần ðầu tiên cá»§a bản dịch. Phần còn lại, chá»§ yếu toàn các công thức hóa há»c, anh ta sẽ cần má»™t ngýá»i hiểu biết nhiá»u hõn vá» ngành này giúp ðỡ. Peter chân thành cảm õn bạn. Chiếc taxi ðã vỠđến khu nhà. Anh chạy vá»™i qua sảnh, tảng lỠánh mắt cá»§a ngýá»i gác cổng rồi nôn nóng ðứng dáºm chân trong thang máy. Vừa vào ðến nhà, anh vá»™i vã báºt máy tÃnh và in ngay bản dịch ra giấy. 
Mýá»i phút sau anh trở xuống nhà, gần nhý chỉ có thá»i gian tắm qua loa và thay má»™t chiếc áo sõ mi sạch. Jenkins chá» anh trên báºc thá»m. Ông ta mở chiếc ô to che cho anh khá»i làn mýa nhẹ ðang rõi trên phố. 
- Tôi ðã gá»i ngýá»i ðýa xe cá»§a ông ðến. Jenkins thông báo và chãm chú nhìn phÃa chân trá»i mù mịt. 
- Thá»i tiết tháºt đáng ghét phải không? Peter nói. 
Cặp đèn pha tròn cá»§a chiếc xe há»™p hiệu Jaguar XK 140 ló ra khá»i cổng nhà để xe. Peter bước lại phÃa xe cá»§a mình, được ná»a đưá»ng, anh dừng bước và quay ngýá»i ôm chầm lấy Jenkins. 
- Ông ðã có gia đình chýa ấy nhỉ Jenkins? 
- Chýa, thýa ông, tháºt ðáng buồn nhýng tôi vẫn còn độc thân. 
Trên đưá»ng, Peter gá»i Ä‘iện cho Jonathan rồi ghé lại chiếc micro được gắn trên tấm chắn nắng và hét lên. 
- Tá»› biết chắc cáºu Ä‘ang ở đó! Cáºu không thể tưởng tượng được cái hệ thống chặn cuá»™c gá»i cá»§a cáºu làm tá»› khó chịu tá»›i mức nào đâu. Cho dù cáºu Ä‘ang làm gì Ä‘i nữa, thì cáºu cÅ©ng chỉ còn có 10 phút thôi, tá»› sắp đến 
Chiếc xe Ä‘áºu dá»c vỉa hè. Jonathan lên xe và Peter khởi động máy ngay láºp tức. 
- Tá»› muốn cáºu kể cho tá»› nghe má»i chuyện. Jonathan nói. 
Peter kể cho bạn nghe câu chuyện vá» khám phá khó tin cá»§a anh đêm trýớc. Vladimir ðã dùng má»™t thứ sõn phá»§ mà chỉ có má»™t thứ ánh sáng ðặc biệt chiếu trá»±c diện lên bức tranh má»›i có thể xuyên qua ðó. Bố trà má»i Ä‘iá»u kiện cần thiết để hiện tượng đó có thể xảy ra sẽ khá phức tạp, song vá»›i sá»± trợ giúp cá»§a máy tÃnh, há» sẽ làm được. 
- Khuôn mặt đó trông giống Clara lắm à? Jonathan há»i. 
- Vá»›i độ chÃnh xác đến nhưá»ng ấy, thì cáºu hãy tin tá»›, nó còn đáng ngạc nhiên hõn cả sá»± giống nhau thông thýá»ng. 
Và khi Jonathan tá» vẻ lo lắng vì không biết Peter có tin rằng má»™t lúc nào đó có thể tái hiện lại cho anh xem hiện tượng mà cáºu ta may mắn được chiêm ngýỡng ðêm hôm trýớc, Peter liá»n trấn an bạn, các nhà hóa há»c chắc chắn sẽ tìm ra cách để dich những công thức cá»§a nhà danh há»a, và ngay cả nếu việc đó cần mất khá thá»i gian, thì má»™t ngày nào đó bức tranh cÅ©ng sẽ được trả vá» trạng thái ban đầu cá»§a nó. 
- Cáºu có nghÄ© rằng đó là Ä‘iá»u ông ấy muốn không? Radskin chắc chắn phải có lý do thì má»›i tìm cách giấu chữ ký cá»§a mình nhý váºy chứ. 
- Má»™t lý do rất chÃnh ðáng. Peter khẳng ðịnh. Ãây là bản dịch cuốn nháºt ký cá»§a ông ấy. Chắc chắn cáºu sẽ hài lòng. 
Peter vá»›i táºp tài liệu để trên ghế sau và đưa cho bạn. anh bạn cá»§a Peter đã Ä‘Ãnh kèm bản chụp các trang gốc vào từng trang bản dịch. Jonathan đưa tay rá» nhẹ nét chữ cá»§a Vladimir và bắt đầu Ä‘á»c. 
Clara, 
Cuá»™c sống cá»§a cha con mình đã không há» dá»… dàng kể từ khi mẹ con qua Ä‘á»i. cha vẫn còn nhá»› cuá»™c chạy trốn ấy, khi hai cha con mình đã phải cuốc bá»™ qua những vùng thảo nguyên nýớc Nga. Cha cõng con trên vai, và chỉ cần cảm thấy đôi bàn tay nhá» bé cá»§a con túm chặt lấy tóc mình là đủ để cha không bao giá» bá» cuá»™c. cha đã nghÄ© rằng chúng ta sẽ thoát khi đến nước Anh, song sá»± cùng quẫn lại dai dẳng mai phục cha con mình tại London. Những ngày lang thang trên đưá»ng phố để vẽ ngưá»i qua đưá»ng, cha đã nhá» vài bảo mẫu trông coi con. Äể đổi lại, cha trả cho há» những khoản tiá»n Ãt á»i kiếm được nhá» thỉnh thoảng bán má»™t vài bức há»a. rồi cha đã týởng Ngài Edward là vị cứu tinh cá»§a mình. Liệu má»™t ngày nào đó con có tha thứ cho cha vì sá»± nhẹ dạ đã khiến cho cha con mình bị chia rẽ ngay từ ngày đầu dá»n đến đây? Ông ấy chăm chút con như con đẻ cá»§a mình, song chÃnh vì váºy mà ông ấy vừa chiếm được lòng tin cá»§a cha vừa phản bá»™i lòng tin ấy. con chỉ má»›i lên ba tuổi khi ông ấy týớc con khá»i vòng tay cha. Cha vẫn còn nhá»› mãi mùi thõm con trẻ výõng trên trán cha khi con hôn cha lần cuối cùng cách đây đã rất lâu. Căn bệnh ngày càng xâm lấn khiến cõ thể cha yếu dần. Langton ðã cho ngýá»i ðýa cha tá»›i cãn phòng cháºt chá»™i này, nõi cha ðang ngồi viết cho con. Thấm thoắt ðã 6 năm cha không được ra khá»i chá»— này; cÅ©ng từng ấy thá»i gian cha không được ôm con trong vòng tay, không còn được nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt con. ở trong đó cha còn thấy được sức sống mãnh liệt mà cha từng thấy ở mẹ con lúc sinh thá»i. 
Äể đổi lấy những bức tranh mà cha vẽ theo yêu cầu cá»§a ông ta, Langdon đã chăm sóc, nuôi nấng và dạy dá»— con. Ngýá»i ðánh xe ngá»±a vẫn thýá»ng ðến thãm và kể cho cha nghe vá» con. 
Ãôi khi, cha và ông ấy cùng ðýợc cýá»i vá»›i nhau, ông ấy kể cho cha nghe những gì con đã làm được và nói rằng con còn lanh lợi hõn cả con gái cá»§a Langton. Có những ngày con chõi ở trong sân, ông ấy ðã giúp cha đến gần ô cá»a sổ nhá» cá»§a tầng xép. Từ đây, cha có thể nghe thấy tiếng con và mặc dù lồng ngá»±c cha xýõng cốt nhức nhối, cha vẫn cảm thấy hạnh phúc vì được nhìn con lá»›n lên. Cái bóng cá»§a ngýá»i ðàn ông già nua mà ðôi lúc thoáng nhìn thấy dýới mái nhà làm con vô cùng sợ hãi, chÃnh là cha cá»§a con. Má»—i khi ra vá», ngýá»i ðánh xe ngá»±a ðá»u phải khom mình býớc ði, ðôi vai ông ta oằn xuống dýới gánh nặng cá»§a sá»± câm lặng và xấu hổ. Má»i can ðảm đã rá»i bỠông ta kể từ ngày con ngá»±a yêu cá»§a ông ta chết. cha đã vẽ cho ông ấy má»™t bức tranh, song bức tranh ấy cÅ©ng đã bị Langdon chiếm Ä‘oạt mất.  
Clara, cha đã kiệt sức. Ngýá»i bạn ðánh xe ðến kể cho cha nghe má»™t câu chuyện mà ông ta tình cá» nghe được. Những trò cá cýợc ðã đẩy Langton vào cảnh túng quẫn tiá»n nong và bà vợ cá»§a ông ta cho rằng, nếu cha chết Ä‘i, các bức tranh cá»§a cha sẽ có giá hõn và sẽ cứu há» khá»i bị phá sản. Từ vài ngày nay, cha cảm thấy lồng ngá»±c ðau nhý xé và cha sợ rằng mình sẽ không thể tránh khá»i Ä‘iá»u tồi tệ nhất. Con gái bé nhá» cá»§a cha, nếu như không có con, nếu tiếng cýá»i cá»§a con từ bên ngoài không vá»ng vào nhý những âm thanh trong trẻo nhất cá»§a cuá»™c sống, thì có lẽ cha đã dám đón nháºn cái chết như má»™t sá»± giải thoát. Song cha không thể ra Ä‘i thanh thản trước khi biết chắc mình đã để lại cho con má»™t ká»· váºt duy nhất. 
Äây là bức tranh cuối cùng cá»§a cha, má»™t kiệt tác cá»§a Ä‘á»i cha, vì đó chÃnh là con, ngýá»i cha vẽ trong tranh. Con má»›i chỉ 9 tuổi, song ngay khi còn bé, con đã mang các đưá»ng nét cá»§a mẹ con. Äể Langton không thể tước Ä‘oạt bức tranh này từ tay con, cha đã có cách che khuôn mặt Ä‘i nhá» lá»›p sÆ¡n phá»§ mà chỉ có cha má»›i biết được công thức. 
Con thấy không, những năm tháng tuổi trẻ mòn má»i gặm trên ghế trýá»ng hóa há»c ở Saint – Pétersbourg cha tá»± cho là buồn tẻ cuối cùng thì cÅ©ng giúp Ãch được cho cha. Ngưá»i đánh xe đã hứa vá»›i cha sẽ giữ gìn cuốn sổ này và trao táºn tay con vào ngày sinh nháºt 16 tuổi cá»§a con. Ông ấy sẽ đưa con tá»›i gặp những ngưá»i bạn Nga cá»§a cha, há» sẽ giúp con dịch những dòng chữ này. Chỉ cần áp dụng những công thức mà cha chép trong những trang sau đây là con sẽ biết cách phá Ä‘i lá»›p sÆ¡n phá»§ mà cha đã quét trên bá» mặt bức tranh, làm hiện ra bức tranh, và vá»›i cuốn sổ này, con sẽ chứng minh được bức tranh này là cá»§a con. Äó là gia tài duy nhất mà cha có thể để lại cho con, con gái bé nhá» cá»§a cha, đó cÅ©ng là di váºt cá»§a ngýá»i cha vừa ở rất gần vừa rất xa con, nhýng lúc nào cÅ©ng yêu con vô cùng. Ngýá»i ta nói rằng những tình cảm chân tháºt sẽ không bao giá» chết, và cha vẫn mãi yêu con ngay cả khi không còn trên cõi Ä‘á»i này nữa. 
Cha rất muốn được nhìn thấy con trýởng thành, ðýợc nhìn thấy con trở thành má»™t ngýá»i phụ nữ. nếu nhý có quyá»n ýớc má»™t ðiá»u, thì khát vá»ng duy nhất cá»§a cha là cuá»™c sống cá»§a con sẽ cho phép con Ä‘i đến táºn cùng những ýớc mõ. Hãy thá»±c hiện những ýớc mõ cá»§a mình, Clara, và đừng bao giá» sợ hãi tình yêu. Cha yêu con nhý cha ðã từng yêu mẹ cá»§a con và cha sẽ còn mãi mãi yêu mẹ cá»§a con cho tá»›i hõi thở cuối cùng. 
Bức tranh này là của con, vì con,  
Clara của cha, con gái yêu của cha. 
Vladimir Radskin, 18 tháng 6, năm 1867. 
Jonathan gấp táºp giấy lại. anh không thể thốt lên nổi lá»i nào vá»›i bạn. 
* * * 
Clara býớc ra khá»i bồn tắm và quấn má»™t chiếc khãn bông quanh ngýá»i. Cô ngắm nhìn khuôn mặt mình trong tấm gýõng treo trên bồn rá»a và nhãn mặt. chiếc va li cá»§a cô mở tung trên giýá»ng và ðồ ðạc nằm rải rác tá»›i táºn tràng ká»·. Tất cả những thứ nào trông giống má»™t chiếc váy dài Ä‘á»u đã được ném lên những mắc treo lá»§ng lẳng hoặc chiếc chụp đèn chân cao, trên đỉnh ống thông khói móc vào nắm tá»§ týá»ng. Gần cá»a sổ, má»™t vài bá»™ trang phục khác bị vo tròn vất dýới chân ghế bành. Có thể cô sẽ mặc quần Jean, vá»›i ðiá»u kiện chiếc áo sõ mi nam ði kèm phải dài trùm qua hông. 
 
Cô rá»i khá»i căn phòng bừa bãi, đóng cá»a và mắc lên nắm đấm tấm biển nhá» ghi dòng chữ " Xin đừng quấy rầyâ€. Cá»a thang máy mở ra sảnh, Clara nhìn đồng hồ, má»›i 8 giá» kém 10. Trong khi chỠđợi Jonathan, cô muốn uống chút gì cho đỡ khát. Má»™t ly rượu vang sẽ làm cô cảm thấy thoải mái. Cô býớc vào quán rýợu cá»§a khách sạn và ðến ngồi ở quầy bar. 
* * * 
Chiếc xe Jaguar cÅ© tiến vá» phÃa trung tâm thành phố. Khi há» tá»›i cá»a khách sạn nõi Clara ở, Jonathan quay vá» phÃa Peter. 
- Cô ấy ðã Ä‘á»c bức thư đó chưa? 
- Chưa, bản dịch vừa má»›i được gá»i đến cho tá»›, ngay trước khi tá»› đến đón cáºu. 
- Peter, tá»› muốn đỠnghị cáºu má»™t Ä‘iá»u… 
- Tá»› biết, Jonathan, chúng ta sẽ rút bức tranh ra khá»i danh sách đấu giá. 
Jonathan đặt bàn tay lên vai Peter đầy vẻ biết Æ¡n. Khi anh xuống xe, Peter mở cá»a kÃnh và nói vá»›i theo: 
- Thế nào cáºu cÅ©ng sẽ ra đảo hoang thăm tá»› chứ? 
Jonathan đưa tay vẫy bạn. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				02-07-2009, 09:40 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Anh Khùng Trốn Viện 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Aug 2008 
					Äến từ: hư vô 
					
					
						Bài gởi: 639
					 
                    Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
                 
					
 
	Thanks: 821 
	
		
			
				Thanked 262 Times in 71 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 11 
 
 
  
 
Jonathan bước vào khách sạn Four Seasons. Tim anh Ä‘áºp rá»™n ràng vì hồi há»™p. anh tìm Clara và býớc tá»›i quầy lá»… tân. Ngýá»i trá»±c ban gá»i lên phòng nhýng không thấy ai trả lá»i. má»™t ðám ðông ðang xúm xÃt trýớc cá»a quầy rýợu. Jonathan týởng tráºn ðấu bóng chày có lẽ đã thu hút nhiá»u ngýá»i hõn sức chứa cá»§a gian bên trong. Bá»—ng anh nghe có tiếng còi hú phÃa sau lýng. Má»™t chiếc xe cấp cứu ðang chạy tá»›i. anh tiến vá» phÃa ðám ðông và tìm cách chen vào. Clara Ä‘ang nằm dài, bất động dưới chân quầy bar, ngưá»i phục vụ quầy Ä‘ang quạt cho cô bằng má»™t chiếc khăn. 
- Tôi không biết cô ấy bị sao! Anh ta hốt hoảng nhắc đi nhắc lại. 
Clara vừa uống một ly rượu vang, rồi chỉ vài phút sau, cô ngã gục xuống. 
Jonathan quỳ xuống và ấp bàn tay cô trong tay anh. Mái tóc dài cá»§a cô rÅ© xuống hai bên khuôn mặt. Äôi mắt cô nhắm nghiá»n, sắc mặt nhợt nhạt, má»™t dòng máu đỠchảy ra từ khóe miệng. Rượu vang đổ lênh láng từ ly rýợu vang hòa lẫn vá»›i máu cá»§a Clara, chảy trên sàn nhà lát đá thành dòng đỠthẫm. 
Các bác sÄ© đã chạy tá»›i từ cá»a khách sạn, kéo theo má»™t chiếc cáng cứu thýõng. má»™t ngýá»i ðàn bà tóc trắng býớc ra từ sau chiếc cá»™t, nhã nhặn nhýá»ng ðýá»ng cho há». 
Jonathan býớc lên xe cấp cứu. Äèn hiệu cá»§a xe phản chiếu loang loáng qua dãy kÃnh cá»§a các cá»a hàng dá»c hai bên con đưá»ng hẹp. Ngưá»i lái xe hy vá»ng há» có thể tá»›i bệnh viện trong vòng chýa ðầy 10 phút, Clara vẫn chýa tỉnh. 
- Huyết áp ðang tụt dần. Một bác sĩ cấp cứu nói. 
Jonathan cúi xuống ngýá»i cô. 
- Anh xin em. Ãừng ðối xá» vá»›i anh nhý váºy! Anh thì thầm và ôm chặt cô trong tay. 
Bác sÄ© đẩy anh ra để đặt má»™t kim truyá»n vào tay Clara. Dung dịch nýớc biển chuyển dần vào mạch máu, nó sẽ ðýợc ðẩy vá» tim ðể tiếp sức cho mạch ðáºp. kế áp nhÃch lên vài báºc. Hài lòng, bác sÄ© hồi sức đặt má»™t tay lên vai Jonathan tỠý an á»§i anh. Lúc bấy giá», anh vẫn chýa biết dung dịch ðó mang theo dòng chảy cá»§a mình hàng ngàn phân tá» lạ, cho chúng cõ há»™i xâm chiếm và tấn công các tế bào cõ thể. Jonathan âu yếm vuốt ve khuôn mặt Clara; khi ngón tay anh lýớt trên má cô, dýá»ng nhý cô mỉm cýá»i vá»›i anh. Khi xe vừa dừng lại trýớc cá»a cấp cứu, các nhân viên ðặt Clara lên má»™t chiếc giýá»ng có bánh xe. Rồi há» vá»™i vã đẩy chiếc xe như bay trên hành lang.những ánh đèn nê-ông lýớt qua trên ðầu khiến ðôi mắt cô nhý hõi ðộng ðáºy. Jonathan nắm tay cô cho tá»›i táºn cá»a phòng khám. Peter nháºn được Ä‘iện thoại cá»§a anh cÅ©ng vừa tá»›i nÆ¡i, cáºu ta chá»n chá»— ngồi trên má»™t trong những băng ghế trống kê dá»c hành lang dài. Jonathan Ä‘ang nóng ruá»™t Ä‘i Ä‘i lại lại. 
- Cáºu đừng quá lo lắng như váºy, cô ấy chỉ bị ngất Ä‘i chốc lát thôi. Mệt má»i vì chuyến Ä‘i, quá xúc động vì những chuyện vừa qua, niá»m vui vì được gặp lại cáºu. Giá mà cáºu nhìn thấy cô ấy khi bá»n tá»› vỠđến sân bay. Nếu không có tá»› ngăn lại, đễ cô ấy đã tá»± xông ra mở cá»a trong khi máy bay chýa dừng hẳn! ðấy, cáºu thấy không, cáºu ðã cýá»i rồi ðấy! cáºu nên gặp tá»› thýá»ng xuyên hõn. Chỉ có tá»› má»›i biết cách làm cho cáºu thý giãn. Tá»› nghÄ© thiếu chút nữa cô ấy đã giáºt cuốn há»™ chiếu khá»i tay nhân viên hải quan, khi anh ta há»i cô ấy định ở lại trong bao lâu. 
Song Jonathan, lúc này vẫn không ngừng Ä‘i Ä‘i lại lại dá»c hành lang, có thể cảm nháºn sá»± lo lắng cá»§a bạn mình Ä‘ang tăng dần theo từng lá»i. hai giá» sau, má»™t bác sÄ© đến gặp há». Giáo sư Alfred Moore, mà Peter đã nhá» gá»i giúp, cÅ©ng không thể nào hiểu nổi trýá»ng hợp cá»§a bệnh nhân ðýợc gá»i ðến chá»— ông. Các báo cáo xét nghiệm mà ông ðã Ä‘á»c chẳng tuân theo bất cứ má»™t logic nào. Cõ thể cá»§a Clara ðột nhiên sản sinh ra cả má»™t ðội quân kháng thể rồi tấn công các tế bào máu cá»§a chÃnh cô. Bạch cầu Ä‘ang há»§y diệt các tế bào hồng cầu vá»›i má»™t tốc độ đáng kinh ngạc. Nếu cứ tiếp tục chẳng mấy chốc các thành mạch máu cá»§a Clara sẽ vỡ tung. 
- Chúng ta có bao nhiêu thá»i gian để cứu cô ấy? Jonathan há»i. 
Moore tá» ra bi quan. má»™t vài nõi ðã có dấu hiệu xuất huyết dýới da, các bá»™ pháºn cõ thể cô có lẽ cÅ©ng sắp bị xuất huyết. cháºm nhất là ngày mai, các ðộng mạch, tÄ©nh mạch cá»§a cô sẽ bị lần lýợt bị vỡ. 
- Nhýng cÅ©ng phải có má»™t cách nào ðó ðể ðiá»u trị chứ! Bao giá» cÅ©ng phải có má»™t cách ðiá»u trị. Trá»i ạ! Chúng ta ðang ở thế kỉ 21, y há»c không còn bất lá»±c nhý trýớc kia nữa. Peter nổi cáu. 
Moore nhìn anh vẻ áy náy. 
- Hãy đến tìm chúng tôi sau hai hay ba thế kỉ nữa, có thể lúc đó Ä‘iá»u anh nói sẽ là sá»± tháºt. anh Gwel ạ, để chữa được cho cô gái này, chúng tôi phải biết được nguồn gốc căn bệnh cá»§a cô ấy. Äiá»u duy nhất tôi có thể làm lúc này là truyá»n cho cô ấy chất gây đông máu để kìm hãm tiến trình đó lại, nhưng không được quá 24 giá». 
Moore thành tháºt cáo lá»—i và quay býớc. Jonathan ðuổi kịp ông trong hành lang. anh há»i ông liệu có khả nãng Clara bị ðầu ðộc không. 
- Anh có nghi ngá» ai không? Moore tháºn trá»ng há»i. 
- Hãy trả lá»i câu há»i cá»§a tôi đã. Jonathan nhắc lại. 
- Các xét nghiệm tìm kiếm chất độc Ä‘á»u chưa mang lại kết quả gì. Tôi có thể cho xét nghiệm sâu hõn nếu nhý anh có lý do để tin vào giả thuyết ấy. 
Giáo sý Moore tá» vẻ hoài nghi. Ông giải thÃch cho Jonathan rằng, nếu quả thá»±c có chất ðộc, chúng sẽ làm biến ðổi các bạch cầu trong máu Clara khiến chúng coi các hồng cầu và tiểu cầu nhý những cá thể lạ. 
- Chỉ trong trýá»ng hợp ấy, hệ thống tá»± vệ cá»§a cõ thể má»›i bắt ðầu quá trình tá»± há»§y hoại nhý chúng ta ðã thấy. Ông kết luáºn. 
- Nhýng vá» mặt chuyên môn, liệu ðiá»u ðó có thể xảy ra không? Jonathan há»i. 
- Nói ðúng ra thì Ä‘iá»u đó không phải là không thể xảy ra. Nhýng trong trýá»ng hợp ðó chúng ta ðã gặp phải má»™t loại chất độc được sản xuất đúng theo công thức máu. Äể chế tạo thành công loại độc dược như váºy cần phải biết chÃnh xác công thức máu cá»§a nạn nhân. 
- Váºy ta có thể lá»c máu hay thay máu cho cô ấy không? Jonathan nài nỉ. 
Giáo sý Moore buồn bã. 
- Muốn làm váºy thì cần má»™t lýợng máu vô cùng lá»›n… 
Jonathan ngắt lá»i ông, ðỠnghị lấy máu cá»§a anh. Rồi nói thêm anh thuá»™c nhóm máu A dýõng tÃnh. 
- Cô ấy có máu âm tÃnh và thuá»™c má»™t nhóm máu khác. Nếu má»™t trong hai ngýá»i truyá»n máu cho nhau thì ngýá»i kia sẽ chết ngay tức khắc. 
Moore chân thành nói thêm rằng ông rất thông cảm nhýng ðiá»u Jonathan vừa nói là không thể thá»±c hiện ðýợc. Ông hứa sẽ liên lạc vá»›i phòng huyết thanh để tìm hiểu thêm nhằm tìm ra chất độc trong máu nếu có. 
- Thú tháºt vá»›i anh, đó sẽ là hi vá»ng duy nhất cá»§a chúng ta, má»™t số chất độc có thể tìm ra thuốc giải. 
Ông không dám nói thêm rằng ông đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Thá»i gian không đứng vá» phÃa há». Jonathan cảm Æ¡n ông. Anh chạy vá» gặp Peter. Anh xin bạn đừng há»i anh bất kỳ Ä‘iá»u gì và bắt bạn hứa phải túc trá»±c bên Clara.Anh sẽ quay vá» sau vài giỠđồng hồ. Nếu tình trạng Clara trở nên tồi tệ thì Peter phải gá»i vào di động cho anh biết. 
Anh qua cầu và výợt ðèn ðỠở tất cả các ngã tý trên ðại lá»™ Camden. Anh ðáºu xe sát vỉa hè và vá»™i vã býớc tá»›i ngôi nhà số 27. Má»™t ngýá»i ðàn ông từ trong nhà ði ra cùng vá»›i con chó. Jonathan liá»n táºn dụng cõ há»™i, anh lao ngay vào sảnh và vá»™i vã vào thang máy. Anh đấm thình thịch vào cánh cá»a nằm cuối hành lang. Khi Alice ra mở cá»a, anh tóm lấy cổ mụ và đẩy mụ tá»›i táºn cuối phòng khách. Mụ già tóc trắng loạng choạng ngã vào chiếc bàn má»™t chân kéo Jonathan ngã chúi theo. Mặc dù đã gắng dùng hết sức chống cá»± nhýng mụ vẫn không thể thoát khá»i hai bàn tay cá»§a Jonathan ðang siết chặt. Mụ chá»›i vá»›i khua tay trên không rồi má»™t tấm màn màu đỠbắt đầu hiện ra che khuất tầm nhìn cá»§a mụ. Cảm thấy mình sắp ngất Ä‘i, mụ hầu như chỉ còn đủ sức thì thào rằng mụ có thuốc giải độc. Vòng siết được ná»›i lá»ng dần và không khà bắt đầu vào tá»›i phổi mụ già. 
- Ở đâu? Jonathan hét lên trong khi vẫn ghì chặt mụ xuống sàn. 
- Tôi chẳng hỠsợ chết, và anh biết rất rõ nguyên do. Thế nên nếu anh muốn cứu Clara của anh, thì anh phải thay đổi thái độ. 
Jonathan Ä‘á»c thấy trong mắt mụ rằng lần này thì mụ không há» nói dối. Anh buông tay. 
- Tôi biết là anh sẽ đến. nhưng không nghÄ© là sá»›m nhý váºy. Mụ vừa nói vừa ðứng dáºy. 
- Vì sao bà làm thế? 
- Bởi tôi là ngýá»i býớng bỉnh! Alice vừa nói vừa xoa khuá»·u tay. Clara phải trả giá vá» những gì nó gây ra. 
- Bà đã nói dối. Clara không phải là con gái lớn của Langton. 
- Äúng váºy. ChÃnh vì thế mà đối vá»›i tôi tá»™i nó còn lá»›n hõn nữa. Sau cái chết cá»§a cha nó, chồng tôi ðã chÃnh thức nháºn nó làm con nuôi. Ông ấy yêu thýõng nó nhý con ðẻ cá»§a mình, ông ấy là ngýá»i bảo trợ cá»§a nó, váºy mà nó đã phản bá»™i ông ấy và lấy trá»™m bức tranh. 
- Langton đã sát hại Vladimir! Jonathan thét lên. 
- Không, không phải ông ấy! Alice Walton nói, giá»ng tá»± mãn. Chồng tôi chỉ là má»™t ngýá»i nợ ðầm ðìa vì thua cá cýợc, song cần phải có ai ðó sá»a chữa các yếu ðiểm và sai lầm cá»§a ông ấy, cứu chúng tôi thoát khá»i cảnh phá sản. Sáng kiến đó là cá»§a tôi, ông ấy hoàn toàn không hay biết gì. 
- Nhýng Clara thì biết, cô ấy đã tìm thấy nháºt ký cá»§a Vladimir. Cô ấy đã không há» phản bá»™i chồng bà, tháºm chà cô ấy còn không thèm trả thù, cô ấy chỉ thá»±c hiện nguyện vá»ng cuối cùng cá»§a ngýá»i cha. Chúng tôi chỉ ngãn cản không cho các ngýá»i bán bức tranh mà các ngýá»i cýớp ðoạt cá»§a cô ấy. 
- Anh muốn nói sao cÅ©ng ðýợc nhýng lúc này ngýá»i có thuốc giải là tôi. 
Alice lấy từ trong túi áo khoác ra má»™t lá» nhá» bên trong ðựng thứ dung dịch màu hổ phách. Mụ nói các bác sÄ© sẽ không thể nào tìm ra dấu vết loại độc dược mà mụ đã rót vào ly rýợu cá»§a Clara, bất kể cô còn sống hay đã chết. anh chẳng còn cách nào khác để cứu cô ngoài việc tuyệt đối tuân thá»§ má»i yêu cầu cá»§a mụ. Äám cưới con gái mụ ngày mai sẽ táºp hợp đông đủ giá»›i thượng lưu ở Boston. ÄÆ°Æ¡ng nhiên hai mẹ con mụ không muốn phải đương đầu vá»›i má»™t lá»i há»§y hôn ước vào phút cuối. anh và Clara đã phá hoại danh dá»± cá»§a chồng mụ, Alice sẽ không thể chấp nháºn nếu há» lặp lại Ä‘iá»u đó vá»›i con gái mụ. Äúng giá» trưa, Jonathan ssẽ thành hôn vá»›i Anna. Sau lá»… cýới, mụ sẽ tá»›i thãm Clara và cho cô uống thuốc giải ðộc. 
- Tại sao tôi phải tin bà? Jonathan há»i. 
- Vì thá»i gian còn lại không cho phép anh có sá»± lá»±a chá»n nào khác! Giá» thì hãy ra khá»i nhà tôi. Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau tại nhà thá»! 
* * * 
Phòng bệnh chìm trong thứ ánh sáng đục như sữa. Peter ngồi trên chiếc ghế kê cạnh giýá»ng. má»™t nữ y tá býớc vào chuẩn bị lấy máu thêm lần nữa. cô rút ðýá»ng truyá»n và lấy 6 ống nghiệm thá»§y tinh hứng vào chót kim cắm trên cánh tay Clara. Từng ống má»™t được Ä‘ong đầy thứ dung dịch càng lúc càng loãng và màu đỠcÅ©ng nhạt dần Ä‘i. Má»—i lần được má»™t ống nghiệm đầy, cô đóng nút lại, lắc ống tháºt mạnh trước khi để chúng lên chiếc khay. Khi ống cuối cùng vừa đầy, cô mắc lại đưá»ng truyá»n, tháo đôi găng tay và mang ra vứt vào thùng đựng rác thải y tế. trong khi cô vẫn còn quay lýng lại, Peter nhón lấy má»™t ống và nhét sâu vào trong túi áo vest. 
* * * 
Sau khi Jonathan bá»±c tức bá» Ä‘i, Anna bước ra khá»i chá»— nấp. Cô ngồi vào ghế bành và chăm chú nhìn mẹ. 
- Tất cả những Ä‘iá»u đó còn có nghÄ©a lý gì nữa hả mẹ? Rồi anh ấy sẽ ly dị ngay thôi. 
- Con gái đáng thương cá»§a mẹ, Alice trả lá»i, mẹ còn rất nhiá»u Ä‘iá»u phải dạy cho con! Ngày mai nó sẽ kết hôn vá»›i con, ngýá»i ta không thể ly dị nhau trýớc sá»± chứng giám cá»§a Chúa. Nó sẽ trả lá»i ðồng ý kết hôn vá»›i con trong khi con bé Clara Ä‘ang chết dần, nó sẽ bá»™i lại lá»i thỠước đã gắn kết chúng trong quá khứ. Lần này thì chúng sẽ phải xa nhau mãi mãi. 
Alice mở nắp chiếc lỠnhỠvà rẩy thứ nýớc bên trong vào lòng bàn tay. Mụ đưa tay xoa lên gáy. 
- Äây là nýớc hoa cá»§a mẹ! Mụ nói bằng giá»ng vui sýớng. mẹ ðã nói dối nó! 
Anna đứng lên, không nói má»™t lá»i nào, cô cầm lấy túi và Ä‘i vá» phÃa cá»a. cô nhìn mẹ, hõi ýu tý, rồi ðóng cá»a lại. 
- Mẹ cũng ðã nói dối cả con. Anna nói và buồn bã bỠđi. 
* * * 
Jonathan býớc vào phòng và Peter đi ra để hỠở lại với nhau. 
Anh ngồi lên giýá»ng và ðặt môi lên trán Clara. 
- Em thấy không, anh hôn em và chúng ta vẫn ở lại cùng hiện tại, anh thì thầm và thấy cổ há»ng nghẹn lại. 
Äôi mắt Clara hé mở, rồi nở nụ cưá»i nhợt nhạt, cô gắng sức nói vài lá»i. 
- Phải nói rằng em cÅ©ng chẳng còn nhiá»u sức lá»±c nữa, anh biết không. 
Cô siết chặt các ngón tay Ä‘ang nắm lấy tay Jonathan và nói tiếp bằng giá»ng yếu á»›t. 
- MÄ©nh vẫn chýa cÅ©ng nhau ði dạo trên bá» sông dá»c khu cảng cÅ© cá»§a anh. 
- Anh sẽ ðýa em ðến ðó, anh hứa với em. 
Em phải kể cho anh nghe câu chuyện của chúng ta, tình yêu của em, bây giỠthì em biết vì em đã mõ thấy ðêm qua. 
- Anh xin em, Clara, hãy giữ sức! 
- Anh có biết chúng ta đã làm gì sau khi Langton trốn khá»i lâu đài không? Chúng ta đã yêu nhau, và cho tá»›i táºn giây phút cuối cùng cá»§a cuá»™c Ä‘á»i, chúng ta đã không ngừng yêu nhau. 
Cô nhắm mắt và khuôn mặt cô hiện rõ nét đau đớn đang vò xé thân mình. 
- Khi nháºn em làm con nuôi, Langton đã biến em thành ngýá»i thừa kế cá»§a ông ta. Nhá» ham làm, gắng sức trong công việc, cuối cùng chúng ta có thể trả hết nợ nần và có thể giữ lại trang viên. Chúng ta đã sống ở đó trong tình yêu, Jonathan ạ, cho tá»›i táºn ngày cuối cùng cá»§a cuá»™c Ä‘á»i. khi anh qua Ä‘á»i, em đã đặt anh dưới cây cổ thụ. Em đã giấu bức tranh trên tầng xép và tá»›i nằm bên anh, cho đến khi sá»± sống. Và chÃnh trong cái đêm duy nhất không có anh ở bên ấy, em đã thá» sẽ yêu anh ngay cả khi chết Ä‘i và sẽ tìm lại anh cho dù anh có ở bất cứ nõi ðâu. Anh thấy không, em ðã giữ lá»i và anh cÅ©ng thế. 
Nghẹt thở vì đau đớn, Jonathan ôm Clara trong vòng tay và tựa đầu cô lên vai anh. 
- Äừng nói gì nữa, anh xin em! Hãy nghỉ ngõi ði, tình yêu cá»§a anh. 
- Giá nhý anh biết em yêu anh ðến nhýá»ng nào, Jonathan. Má»—i giây phút không có anh ðá»u không ðáng ðể em phải sống. hãy nghe em, em biết mình còn rất Ãt thá»i gian. Những tuần vừa qua là quãng thá»i gian đẹp nhất trong Ä‘á»i em, không gì có thể sánh được vá»›i niá»m hạnh phúc mà anh đã mang lại cho em. Giá» thì anh phải hứa vá»›i em rằng anh cÅ©ng sẽ sống hạnh phúc. Em muốn anh sống tiếp, Jonathan. Äừng chối bá» hạnh phúc,có biết bao Ä‘iá»u kì diệu sâu thẳm trong mắt anh. Rồi chúng ta sẽ còn gặp lại nhau. Có thể là vẫn còn kiếp sau.  
Äôi mắt Jonathan ầng áºng nước. Thu hết sức lá»±c còn lại, Clara đưa tay vuốt má anh. 
- Hãy ôm em chặt thêm một chút, Jonathan của em. Em thấy lạnh quá. 
Äó là những lá»i cuối cùng cá»§a cô. Äôi mắt Clara khép lại và khuôn mặt cô bình lặng trở lại. tim cô Ä‘áºp rất nhẹ. Jonathan thức trông cô suốt đêm. Anh ôm cô vào lòng và âu yếm ru cô. Hõi thở anh hòa vá»›i nhịp sống mong manh cá»§a Clara. Bình minh ló rạng, má»—i giá» trôi qua, thể trạng cô lại Ä‘uối dần. Jonathan đặt má»™t chiếc hôn dài lên môi cô rồi đứng dáºy. Trýớc khi rá»i khá»i phòng, anh quay lại thì thầm. 
- Anh sẽ không để em ra đi, Clara ạ. 
Khi cánh cá»a khép lại, má»™t dòng máu chảy ra từ cõ thể cá»§a Clara nhuốm màu ðỠlên tấm khãn ðắp trên mình cô. Mái tóc dài cá»§a cô ôm lấy khuôn mặt thanh thản. Ãnh sáng chiếu vào căn phòng đã hoàn thành nốt má»™t bức tranh Thiếu nữ áo Ä‘á». 
* * * 
Peter hiện ra ở đầu hành lang, anh nắm lấy vai Jonathan và kéo bạn vỠphái máy bán nýớc tự ðộng. Anh nhét một ðồng xu vào khe và ấn nút cà phê ðặc. 
- Cáºu sẽ cần và tá»› cÅ©ng thế. Anh vừa nói vừa ðýa chiếc cốc cho Jonathan. 
- Tớ có cảm giác ðang sống một cõn ác mộng giữa ban ngày. Jonathan nói. 
- Hy vá»ng mình gặp nhau trong đó vì chÃnh tá»› cÅ©ng thấy nhý váºy. Peter thở dài. Tá»› ðã gá»i Ä‘iện cho má»™t ngưá»i bạn ở phòng hình sá»±. Tá»› sẽ gá»i gấp cho cáºu ấy bằng chuyển phát nhanh mẫu máu cá»§a Clara mà tá»› lấy trá»™m cá»§a cô y tá. Cáºu ấy sẽ cho những kỹ thuáºt viên hình sá»± giá»i nhất phụ trách vụ này, tá»› thá» vá»›i cáºu là chúng ta sẽ lá»™t da cái đồ rác rưởi đã gây nên sá»± thể này. 
- Thế cáºu kể gì cho anh bạn cảnh sát cá»§a cáºu? Jonathan há»i. 
- Toàn bá»™ câu chuyện. Tháºm chà tá»› còn hứa sẽ gá»i cho cáºu ấy toàn bá»™ ghi chép cá»§a hai đứa mình cùng vá»›i cuốn sổ cá»§a Vladimir. 
- Thế cáºu ấy không muốn tống ngay cáºu vào trại tâm thần sao? 
- Äừng lo, Pilguez là chuyên gia vá» các hồ sõ kỳ lạ. Cách ðây vài nãm cáºu ấy ðã kể cho tá»› nghe má»™t trong các vụ án cá»§a cáºu ấy ở San Francisco, mà so vá»›i vụ ấy thì chuyện cá»§a chúng ta chỉ coi nhý chuyện thýá»ng ngày. 
Jonathan nhún vai và tiến vá» phÃa cá»a. trong lúc anh Ä‘i xa dần, Peter gá»i vá»›i theo. 
- Lát nữa tá»› sẽ Ä‘i vá»›i cáºu, đừng có quên đấy, và cho dù câu chuyện cá»§a hai ngýá»i có thể khiến tá»› bị coi là ðiên, thì sau khi đã cứu sống được Clara, tá»› sẽ là ngýá»i làm chứng ðấy. 
* * * 
Tất cả các ghế trong nhà thá» Saint Stephen Ä‘á»u đẫ cháºt kÃn. Giá»›i thượng lưu Boston dưá»ng như Ä‘ang hẹn nhau ở đâu đó dá»c lối Ä‘i chÃnh. hai chiếc xe cảnh sát Ä‘áºu chắn lối vào phố Clark trong suốt thá»i gian cá» hành hôn lá»…. Peter đã ngồi vào chá»— bên phải Jonathan, vẻ mặt u ám. Nhạc lá»… cá» hành và toàn bá»™ cá» tá»a lặng lẽ quay lại. Anna kéo Ä‘uôi váy lướt thướt Ä‘i vá» phÃa gian giữa cá»§a nhà thá» trong vòng tay mẹ cô và cÅ©ng là ngýá»i làm chứng cho cô. Hôn lá»… sẽ bắt ðầu vào lúc 11 giá» sáng. Ngồi xuống bên trái con mình, AlÃce nở nụ cýá»i vá»›i Peter, trông mụ tháºt há»›n hở. 
* * * 
Giáo sý Moore býớc vào phòng cá»§a Clara. Ông đến bên giýá»ng và ðặt tay lên trán cô. Nhiệt ðộ không ngừng tãng lên. Ông ngồi ghé xuống giýá»ng và thở dài buồn bã. Giáo sý vá»›i má»™t chiếc khãn giấy trên bàn và lau dòng máu Ä‘ang rỉ ra từ mÅ©i cô. Ông đứng lên chỉnh lại tốc độ cá»§a dịch truyá»n. Äôi vai trÄ©u xuống, giáo sư bước ra khá»i phòng, nhẹ nhàng khép cánh cá»a lại sau lýng. Clara mở mắt, cô rên lên khe khẽ rồi lại chìm vào cõn mê. 
* * * 
Hôn lá»… đã bắt đầu được ná»a giá» và vị linh mục chuẩn bị yêu cầu cô dâu chú rể Ä‘á»c lá»i nguyện ước cá»§a mình. Ông cúi vá» phÃa Anna và nở nụ cýá»i ðộ lýợng. nhýng cô không nhìn ông. Äôi mắt giàn giụa nýớc, cô nhìn chăm chăm vào mặt mẹ mình. 
- Hãy tha lỗi cho con, cô thì thầm. 
Cô hýớng ánh mắt vá» phÃa Jonathan và nắm lấy tay anh. 
- Anh sẽ không thể làm ðýợc gì cho cô ấy nữa, Jonathan, nhýng anh còn có thể làm được má»™t Ä‘iá»u cho cả hai ngưá»i. 
- Em nói gì váºy? 
- Anh hiểu rất rõ mà, hãy rá»i khá»i đây trước khi má»i chuyện trở nên quá muá»™n. Anh không thể cứu được cô ấy nữa nhưng anh vẫn có thể quay vá» bên cô ấy, hãy Ä‘i Ä‘i. 
Cả nhà thá» rung lên trong tiếng thét Ä‘iên cuồng cá»§a Alice Walton khi Jonathan và Peter lao nhanh trên lối ra. Vị linh mục đứng sững ngưá»i, hai cánh tay Ä‘ung đưa, cả gian phòng báºt dáºy khi hai ngýá»i chạy qua những cánh cá»a lá»›n. Từ báºc thá»m cá»a, Peter gá»i viên cảnh sát Ä‘ang đứng dá»±a lưng vào thành xe. 
- Tôi Ä‘ang thá»±c hiện công vụ bà máºt theo lệnh cá»§a thanh tra Pilguez ở phòng hình sá»± San Francisco, anh có thể kiểm tra Ä‘iá»u này trên đưá»ng Ä‘i, đây là chuyện liên quan tá»›i sá»± sống chết, hãy đưa ngay chúng tôi tá»›i bệnh viện Memorial Boston. 
Hai ngưá»i bạn không nói vá»›i nhau má»™t lá»i nào suốt dá»c đưá»ng. Tiếng còi xe cảnh sát nhý dẹp lối cho con ðýá»ng mở ra trýớc mắt há». Jonathan tá»±a ðầu vào kÃnh xe, ðôi mắt nhòa má», anh nhìn những chiếc cần cẩu trên bến cảng Ä‘ang trôi vá» phÃa xa xa. Peter choàng tay qua vai bạn siết chặt. 
Khi há» tá»›i trýớc cá»a phòng Clara, Jonathan quay nhìn ngýá»i bạn thân nhất cá»§a mình hồi lâu. 
- Cáºu có thể hứa vá»›i tá»› má»™t Ä‘iá»u không, Peter? 
- Bất cứ Ä‘iá»u gì cáºu muốn! 
- Cho dù có mất bao nhiêu thá»i gian Ä‘i nữa thì cáºu cÅ©ng phải trả lại công bằng cho Vladimir. Hãy thá» vá»›i tá»› rằng cho dù có xảy ra Ä‘iá»u gì, cáºu sẽ Ä‘i đến cùng, đó cÅ©ng là Ä‘iá»u Clara mong muốn. 
- Tá»› thá» vá»›i cáºu! chúng ta sẽ cùng nhau làm Ä‘iá»u đó. Tá»› sẽ không bao giá» bá» cuá»™c. 
- Cáºu sẽ phải thá»±c hiện Ä‘iá»u đó má»™t mình, anh bạn thân mến ạ. Tá»› không thể làm được nữa rồi. 
Jonathan nhẹ nhàng mở cá»a phòng. Trong bóng tối, Clara thở rất yếu á»›t. 
- Cáºu muốn rá»i khá»i Boston ý? Peter há»i. 
- Có thể nói nhý váºy. 
- Thế cáºu ðịnh ði ðâu? 
Jonathan ôm choàng bạn trong vòng tay. 
- Tá»› cÅ©ng váºy, tá»› cÅ©ng có má»™t lá»i hứa, cáºu biết không? Tá»› sẽ đưa Clara Ä‘i dạo dá»c bá» sông...trong kiếp sau. 
Anh bước vào phòng và đóng cá»a lại. Peter nghe thấy tiếng chìa khóa quay trong ổ. 
- Jonathan cáºu làm gì váºy? Peter lo lắng há»i. 
Anh Ä‘áºp dồn dáºp vào cá»a, nhýng bạn anh không há» trả lá»i. 
Jonathan ngồi xuống giýá»ng bên Clara. Anh cởi áo vest và kéo ống tay áo sõ mi lên cao. Anh rút kim ra khá»i túi dịch truyá»n rồi chá»c nó vào cánh tay mình, nối hai cõ thể há» lại vá»›i nhau. Khi anh nằm xuống bên cạnh cô, máu Clara đã bắt đầu chảy vào các tÄ©nh mạch cá»§a anh. Anh vuốt gò má nhợt nhạt cá»§a Clara và ghé miệng vào gần tai cô. 
- Anh yêu em, anh không biết làm thế nào để hết yêu em. Anh chẳng biết vì sao và để làm gì. Anh yêu em nhý váºy vì anh chẳng biết được Ä‘iá»u gì khác. Nõi nào không có em, nõi ðó cÅ©ng chẳng có anh. 
Jonathan ðặt ðôi môi mình lên môi Clara và lần cuối cùng trong Ä‘á»i, tất cả má»i thứ như quay cuồng trong mắt anh. 
* * * 
Trá»i vừa má»›i chá»›m thu. Peter thả bá»™ má»™t mình trên con đưá»ng lát gạch trong khu chợ không mái che. Chuông di động cá»§a anh vang lên.  
- Tá»› đây, má»™t giá»ng nói vang lên, tóm được nó rồi. tá»› hứa vá»›i cáºu tìm các chuyên gia giá»i nhất nýớc và tá»› ðã giữ lá»i. hỠđã tìm ra chất độc. tá»› đã có lá»i khai cá»§a ngýá»i phục vụ quầy, anh ta ðã nháºn ra mụ Walton. Äiá»u thú vị nhất tá»› dành cho phần cuối, chÃnh con gái cá»§a mụ cÅ©ng đứng ra làm chứng. mụ ta sẽ không bao giỠđược ra khá»i nhà tù. Cáºu sẽ tá»›i San Francisco trong má»™t ngày gần đây chứ? Natalia rất vui mừng được gặp cáºu, Pilguez nói thêm. 
- Tớ hứa, trýớc Noel nhé. 
- Cáºu ðịnh làm gì vá»›i các bức tranh? 
- Tá»› cÅ©ng sẽ thá»±c hiện má»™t lá»i hứa! 
- Dù sao thì tá»› cÅ©ng phải nói vá»›i cáºu má»™t Ä‘iá»u, nhưng tá»› thá» là tá»› sẽ không bao giá» nói cho ai khác biết nữa. theo đúng yêu cầu cá»§a cáºu, tá»› đã so sánh mẫu phân tÃch ADN trong hồ sõ cáºu gá»i vá»›i ADN cá»§a cô gái bị đầu độc. 
Peter dừng býớc, anh nÃn thở. 
- Phòng thà nghiệm cam Ä‘oan hai mẫu máu có mối liên hệ trá»±c tiếp vá»›i nhau. Nói cách khác, máu trên bức tranh là máu cá»§a cha cô gái. Nhýng cáºu thấy ðấy, vá»›i những mốc thá»i gian mà cáºu cung cấp cho tá»›, ðiá»u này là không thể. 
Peter tắt ðiện thoại. Hai mắt giàn giụa nýớc, anh ngýớc lên trá»i và báºt tiếng khóc vui sýớng. 
- Tá»› nhá»› cáºu quá, Jonathan. Tá»› nhá»› cả hai ngýá»i. 
Rồi anh ðút hai tay vào túi và tiếp tục býớc. vừa ði dá»c theo bá» sông anh vừa mỉm cýá»i. 
VỠðến nhà, Peter gặp Jenkins ðang chỠanh dýới mái hiên với hai chiếc va li ðặt dýới chân. 
- Má»i chuyện ổn cả chứ, Jenkins? Peter há»i. 
- Tôi không biết làm gì để cảm Æ¡n ông đã tặng chuyến du lịch này cho tôi. Suốt Ä‘á»i tôi chỉ mÆ¡ có ngày được đến London. Äây là món quà tuyệt vá»i nhất tôi từng được nháºn. 
- Thế ông đã cất kỹ địa chỉ và số điện thoại mà tôi đưa chưa? 
Jenkins gáºt đầu. 
- Váºy thì hãy lên đưá»ng Ä‘i, Jenkins thân mến! 
Rồi Peter vừa mỉm cưá»i vừa bước vào tòa nhà Stapledon trong khi Jenkins đưa tay vẫy chào anh và býớc lên chiếc taxi ðýa ông tá»›i sân bay. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				02-07-2009, 09:41 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Anh Khùng Trốn Viện 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Aug 2008 
					Äến từ: hư vô 
					
					
						Bài gởi: 639
					 
                    Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
                 
					
 
	Thanks: 821 
	
		
			
				Thanked 262 Times in 71 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 12 
 
 
 
  
 
Saint Pétersbourg rất nhiá»u năm sau… 
  
Má»™t ngày sắp kết thúc, trong vài phút nữa bảo tàng Ermitage sẽ đóng cá»a. những khách tham quan trong gian phòng “ Vladimir Radskin†tiến dần vá» phÃa lối ra. Má»™t ngưá»i bảo vệ kÃn đáo ra hiệu cho đồng nghiệp. Hai ngưá»i đàn ông mặc đồng phục khẽ khàng tiến vá» phÃa má»™t đôi nam nữ Ä‘ang chuẩn bị rá»i khá»i căn phòng. Khi thấy hoàn cảnh khá thÃch hợp, hỠáp sát hai bên chàng trai và cô gái và yêu cầu hai ngưá»i Ä‘i theo há» và đừng há»i han gì. Trước sá»± thuyết phục rất nhã nhặn cá»§a các nhân viên an ninh, hai ngưá»i khách du lịch, mặc dù không hiểu ngưá»i ta muốn gì ở mình, vẫn đồng ý Ä‘i theo há». Hai ngưá»i được đưa vào má»™t dãy hành lang dài và Ä‘i qua cánh cá»a đóng kÃn. Sau khi Ä‘i lên cầu thang phụ và buá»™c phải tìm cách che giấu ná»—i lo ngại má»—i lúc má»™t tăng dần, hỠđã vào rất sâu bên trong tòa nhà và được đưa đến má»™t phòng làm việc khá rá»™ng. đôi bạn được má»i ngồi quanh má»™t chiếc bàn há»p. Có ngưá»i sẽ đến gặp há» ngay. Má»™t ngưá»i đàn ông khoảng chừng 50 tuổi mặc comple sang trá»ng bước vào và ngồi đối diện vá»›i há». Ông ta đặt má»™t bá»™ hồ sÆ¡ trước mặt và vừa láºt bá»™ hồ sÆ¡ xem nhiá»u lần vừa đưa mắt nhìn cặp thanh niên. 
- Tôi phải thú tháºt là tôi vô cùng sá»ng sốt. ông nói tiếng Anh bằng giá»ng lÆ¡ lá»›. 
- Tôi có thể biết các ông Ä‘ang muốn gì được không? Chàng trai há»i. 
- Äây là lần thứ ba trong tuần vừa rồi các vị tá»›i chiêm ngưỡng các tác phẩm cá»§a Vladimir Radskin. 
- Chúng tôi rất ngưỡng má»™ danh há»a này. Cô gái trả lá»i. 
 
Youri Egorov tá»± giá»›i thiệu vá» mình. Ông là quản đốc trưởng cá»§a bảo tàng Ermitage và ông rất hân hạnh được đón tiếp hai ngưá»i tá»›i thăm bảo tàng. 
- Bức tranh mà anh chị đã ngắm cả buổi chiá»u hôm nay được đặt tên là Thiếu nữ áo Ä‘á». Bức tranh này đã được trở vá» nguyên trạng nhá» công việc phục chế rất vất vả do má»™t chuyên gia đấu giá ngưá»i Mỹ đảm trách. ChÃnh ông ta là ngưá»i đã tặng cho bảo tàng này năm bức tranh cá»§a Radskin hiên vẫn Ä‘ang được trưng bày tại đây. Bá»™ sưu táºp ấy có thể nói là vô giá và lẽ ra sẽ không bao giá» chúng tôi có thể sở hữu má»™t báu váºt lá»›n như váºy. song chÃnh nhá» ngưá»i bảo trợ hảo tâm này mà nhà danh há»a lá»›n cá»§a nước Nga có thể thể trở vá» Tổ Quốc sau bao năm lưu lạc. Äể đổi lại món quà lá»›n này cho đất nước chúng tôi, bảo tàng Ermitage đã cam kết vá»›i nhà bảo trợ thá»±c hiện má»™t lá»i hứa đặc biệt. ngưá»i tiá»n nhiệm cá»§a tôi trước khi nghỉ hưu cách đây vài năm đã giao lại cho tôi trá»ng trách thi hành nhiệm vụ này. 
- Nhiệm vụ gì váºy? Äôi trai gái đồng thanh há»i. 
 
Ông quản đốc khẽ ho vào lòng bàn tay trước khi tiếp tục. 
 
Ngài Peter Gwel đã bắt chúng tôi phải hứa nếu như má»™t ngày nào đó có má»™t phụ nữ có khuôn mặt giống má»™t cách kỳ lạ khuôn mặt Thiếu nữ áo đỠtá»›i xem tranh , thì chúng tôi có bổn pháºn trao cho ngưá»i đàn ông Ä‘i cùng cô ta má»™t lá thư do chÃnh tay ngài viết. Chúng tôi đã quan sát cô rất lâu, thưa cô, và tôi nghÄ© rằng đã đến lúc chúng tôi phải thá»±c hiện lá»i hứa cá»§a mình. 
Ông quản đốc mở táºp hồ sÆ¡ và trao má»™t phong bì cho đôi thanh niên. Chàng trai mở phong bì ra. Vừa Ä‘á»c bức thư lấy ra từ bên trong, anh vừa đứng lên Ä‘i Ä‘i lại lại trong căn phòng. Äá»c xong bức thư, anh gấp tá» giấy lại và lặng lẽ cất nó vào trong túi áo vest. Rồi anh chắp tay sau lưng, nheo đôi mắt và mỉm cưá»i…từ đó trở Ä‘i, nụ cưá»i không bao giá» tắt trên môi anh… 
  
HẾT
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |