  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-12-2009, 11:23 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Aug 2009 
					
					
					
						Bài gởi: 588
					 
                    Thá»i gian online: 4 ngày 2 giá» 30 phút 
                 
					
 
	Thanks: 520 
	
		
			
				Thanked 225 Times in 138 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Äông Chu Liệt Quốc 
Tác giả: Phùng Mộng Long 
 
Hồi 10 
Ngôi nhà Châu , Hùng-thông tiếm vị 
NÆ¡i nước Trịnh, Tá»-Túc thay vua 
 
 
 
  
 
Trong lúc Châu hoàn-vương mượn binh đánh Trịnh , thì nước Trần sai Bá viên-chư làm tướng, nước Sái sai Sái-quý cầm binh.  
Hai tướng nầy gặp nhau há»i thăm qua tình hình hai nước.  
Sái-quý há»i Bá viên-chư :  
- Tình hình nước Trần có chi khác chăng ? 
Bá viên-chư đáp :  
- Ngày nay nước tôi, Công-tá» Ãà cướp ngôi, lòng dân không phục. Bởi thế quân lÃnh rất há»—n độn, khó mà Ä‘iá»u binh lắm !  
Sái Quý nói :  
- Thế sao không lo thu phục nhÆ¡n tâm, làm cho má»i ngưá»i kÃnh mến ?  
Bá viên-chư, mỉm cưá»i lắc đầu nói :  
- Cướp ngôi đã là Ä‘iá»u bất chánh, làm sao dân phục nổi ! Vả lại Công tá» Ãà lại không lo chÃnh-sá»±, cứ ham-mê săn bắn. Tôi chắc nước Trần sau nầy sẽ có biến.  
Sái Quý nói :  
- Ãã váºy thì cứ kể tá»™i Công-tá» Ãà mà giết quách Ä‘i để tránh tai hại vá» sau.  
Bá viên-chư nói :  
- Ãiá»u đó rất muốn , song vì sức đương không nổi.  
 
Sau khi rút quân vá» nước, Sái Quý Ä‘em chuyện ấy thuáºt lại vá»›i Sái hầu.  
Sái hầu nói :  
- Công-tá» Ãà là má»™t đứa phản loạn, sao lại để nó được an-nhiên ngồi hưởng quyá»n thế . Nay Thái-tá» Vân bị giết thì cháu ngoại ta là Công-tá» Dược lên ngôi má»›i phải.  
Sái-quý tâu :  
- Muốn giết Công-tá» Ãà cÅ©ng chẳng khó chi. Tánh Công-tá» Ãà ưa săn bắn, ta chá» va ra Ä‘i, phục binh mà giết ắt xong.  
 
Sái hầu cho là phải, bèn khiến Sái-quý Ä‘em má»™t trărn cổ binh xa, phục nÆ¡i Giá»›i-khẩu , rồi cho ngưá»i Ä‘i thám thÃnh.  
Chẳng bao lâu quân sĩ vỠbáo :  
- Công-tá» Ãà Ä‘i săn đã ba ngày rồi, nay còn đóng quân nÆ¡i Giá»›i-khẩu nầy .  
Sái-quý cả mừng, cải trang làm má»™t ngưá»i thợ săn , dẫn vài mươi tên quân lần tá»›i .  
Vừa gặp lúc Công-tá» Ãà Ä‘ang bắn hạ má»™t con nai, Sái Quý xông vào cướp giá»±t, rồi cứ đưá»ng tắt chạy thẳng vá» hướng phục binh cá»§a mình .  
Công-tá» Ãà tức giáºn, giục ngá»±a Ä‘uổi theo.  
Bá»—ng nghe hai bên bụi ráºm, tiá»n quân ó vang dáºy, rồi quân binh ào ra như kiến cá», bắt Công-tá» Ãà trói lại.  
Công-tá» Ãà chưa hiểu nguyên-do, Ä‘ang trố mắt nhìn thì Sái-Quý đã quay lại hét lá»›n :  
- Phản tặc, ta đây là Sái-quý em ruột của Sái-hầu đến đây để trừ quân phản-loạn.  
Nói xong, vung gươm chém Công-tá» Ãà đứt làm hai Ä‘oạn.  
Rồi kéo binh đến khu rừng chiêu dụ quân-sÄ© cá»§a Công-tá» Ãà rằng :  
- Công-tá» Ãà vốn là đứa nghịch thần phản phúc, nay ta muốn láºp Công-tá» Dược lên nối ngôi, các ngươi nghÄ© sao ?  
Quân sÄ© nước Trần Ä‘á»u quỳ má»p xuống đất, nói lá»›n :  
- Nếu được thế tháºt là hợp lý.  
Sái-quý bèn tiến quân vào nước Trần, hiểu dụ nhân dân, rồi tôn Công-tỠDược lên ngôi, tức là trần lệ-công .  
Từ đấy, Trần và Sái trở nên thân máºt .  
Trần lệ-công được lòng dân mến phục, trong nước hưởng cảnh thái-bình.  
 
Lúc bấy giá» tại nước Sở , có vua Hùng-thông là má»™t ngưá»i cưá»ng bạo, tánh hiếu chiến, lại có ý muốn xưng Vương hiệu, nhưng vì thấy chư hầu Ä‘á»u tùng phục nhà Châu, nên không dám. Kế đó , nghe tin nhà Châu vừa thua nước Trịnh, nên có ý dá»… ngươi, triệu các quan cáºn-thần đến bàn tÃnh.  
Quan Lịnh-doãn là Ãấu bá-tá»· nói :  
- Nước Sỡ bá» Vương hiệu đã lâu, nếu nay xưng lại e chư-hầu không phục. Xin Chúa-công phải tÃnh kế làrn cho các chư-hầu khiếp oai trước đã.  
Hùng-thông há»i :  
- Muốn được váºy phải làm cách nào ?  
Ãấu bá Tá»· tâu :  
- Các nước Há»›n-đông chỉ có nước Tùy là lá»›n hÆ¡n hết. Chúa-Công nên cất binh sang dá»a nước Tùy rồi cho sứ sang cầu hòa. Há»… nước Tùy mà đầu phục thì các chư-hầu khác phải nghe theo.  
Hùng-thông khen phải, bèn bổn thân Ä‘em đại-binh sang đóng nÆ¡i đất Hà, rồi cho quan Ãại-phu Viá»…n-chương vào nước Tùy hòa-giải.  
 
Lúc bây giá» nước Tùy có má»™t tôi hiá»n là Quý-lương và má»™t nịnh thần là Thiá»u-sư.  
Hai ngưá»i nầy luôn luôn có những ý-kiến chống đối nhau.  
Tùy-hầu lại tin dùng kẻ nịnh, nên Thiá»u-sư rất được nhiá»u quyá»n thế.  
Khi có sứ nước Sở Ä‘á»n giảng-hòa .  
Tùy hầu cho đòi cả hai ngưá»i đến vấn kế.  
Quý-lương tâu :  
- Nước Sở mạnh, nước Tùy yếu, nay lại đến cầu hòa ắt có Ä‘iá»u ám muá»™i. Váºy bá» ngoài, ta nên hòa dịu, mà bên trong phải hết sức đỠphòng.  
Thiá»u-sư tâu :  
- Lá»i ấy chưa chắc đã đúng, xin Chúa-công cho sang nước Sở để dò xét tình-hình đã.  
Tùy-hầu nghe theo, khiến Thiá»u-sư sang đất Hà để há»™i-đàm vá»›i Sở .  
Ãấu bá-tá»· nghe tin sứ nước Tùy là Thiá»u-sư đến vá»™i vào thưa vá»›i Hùng-thông :  
- Ta nghe Thiá»u-sư là ngưá»i Ãt trÃ, chỉ có tài dua-nịnh mà được Chúa nước Tùy yêu. Nay va phụng mạng sang đây ắt cÅ©ng để dò la hư thá»±c. Váºy ta nên giấu các đạo binh tinh nhuệ Ä‘i , chỉ cho va xem những đội binh lão nhược . Há»… va kiêu-ngạo mà trể-biếng thì má»›i có cÆ¡ thắng dá»… dàng được.  
Quan Ãại-phu Hùng xuất-ty nói :  
- Kế ấy cũng hay, song nước Tùy còn có Quý-lương, ta khó mà che mắt va được.  
Ãấu bá-tá»· nói :  
- Kế đó không phải lợi cho ngày nay mà sẽ có lợi cho ngày sau đó .  
Hùng-thông nghe theo, liá»n dàn các đội quân lão nhược ra , rồi má»›i cho đòi Thiá»u-sư vào ra mắt.  
Thiá»u Sư vào đến dinh Sở , liếc mắt thấy hai bên quân sÄ© gầy gò ốm-yếu, liá»n lên mặt kiêu-căng, há»i Hùng-thông :  
- Hai nước chúng ta bá» cõi ai nay giữa cần gì quÃ-quốc phải nói đến chuyện giải hòa ?  
Hùng-thông giả vỠnói :  
- Nước tôi mấy năm liên tiếp bị mất mùa , dân chúng đói khổ. Sợ e các lân-bang đến hiếp chế nên phái cầu hòa với quý quốc , để nhỠnhau trong lúc hoạn nạn. 
Thiá»u-sư nói :  
- Quà quốc bất tất phải lo ngại. Các nước chư-hầu bên Há»›n-đông nầy Ä‘á»u thần phục nước tôi cả .  
Hùng-thông bèn cùng vá»›i Thiá»u-sư kết ước.  
Ãoạn hai đàng giã biệt ai vá» nước nấy.  
 
Thiá»u-sư vỠđến Kinh-đô, vào yết kiến Tùy-hầu, thuáºt lại tình hình quân binh nước Sở già nua, hèn yếu , rồi tiếp :  
- Nước Sở sau khi kết-ước há» lui binh trở vá» tức khắc. Ãiá»u đó tá» rằng nước Sở rất sợ Tùy. Xin Chúa-công cấp cho tôi má»™t đạo binh để Ä‘uổi theo đánh cho tan tành. Làm như váºy từ nay nước Sở sẽ không dám dòm ngó đến nước Tùy nữa.  
Tùy-hầu nghe nói, còn đang lưỡng lự, Quý-lương vội quỳ tâu :  
- Tâu Chúa-công, nước Sở từ Ä‘á»i Phấn-mạo đến nay hùng cứ Giang-há»›n , binh lương hùng mạnh. Nay Hùng-thông là má»™t kẻ hiếu chiến, đến đây cầu hòa ắt mưu độc kế, nếu Chúa-công cho ra quân, e lầm mưu nước Sở đó.  
Tùy-hầu rÅ© quẻ thầy Ä‘iá»m xấu, nên không cho Thiá»u-sư cất quân nữa.  
 
Sở Hùng-thông kéo binh vá», nghe được tin Quý-lương can Tùy-hầu không cho rượt theo mình, bèn đòi Ãấu bá-tá»· đến há»i :  
- Nay ta không gạt được nước Tùy để gây hấn, khanh có kế gì khác chăng ?  
Ãấu bá-tá»· nói :  
- Bây giỠphải làm kế hội các nước chư-hầu nơi Thẩm-lộc, thuộc nước Sở. Nếu Tùy-hầu không đến, ta sẽ cất binh sang đánh vỠtội bội ước.  
Hùng-thông chuẩn tâu, sai sứ Ä‘i khắp các nước Há»›n-đông má»i đến đất Thẩm-lá»™c để phó há»™i.  
Các nước Ä‘á»u tá»-tá»±u đũ mặt, duy có nước Hoàng và Tùy không Ä‘i dá»±.  
Hùng-thông bèn cho hai sứ-giả Cừ-chương và Khuất-hà sang hai nước Hoàng và Tùy để trách-cứ .  
Nước Hoàng cho ngưá»i đến tạ tá»™i . Còn nước Tùy vẫn im lìm, không nói gì cả.  
 
Hùng-thông lấy cớ ấy, cất quân sang đánh Tùy ; binh tướng đóng đồn nơi sông Hoài và sông Hớn.  
Tùy-hầu nghe được tin, vá»™i vã há»p các quan thương nghị.  
Quý-lương tâu :  
- Nước Sở má»›i há»p chư-hầu, thế rất mạnh, quân ta khó thắng nổi. Theo ý tôi, nên sai sứ đến cầu hòa. Nếu nước Sở lui binh ta giá» niá»m hòa-hảo, bằng cố đánh, quân-sÄ© nước ta sẽ căm phẩn. Chừng ấy, ta lấy nhân-tâm làm sức mạnh mà thắng địch.  
Thiá»u-Sư nghe nói cưá»i xòa :  
- Sao ngài lại nhát gan đến thế. Ãáng gì má»™t má»› binh lao, mã liệt cá»§a nước Sở mà phải hạ mình Ä‘i cầu hòa. Nếu ta không đánh gấp e binh Sở lại có thì giá» rút vá» nước, thì uổng lắm !  
Tùy-hầu nghe theo lá»i Thiá»u-sư, bèn phong Thiá»u Sư làm chức Nhung-hữu, Quý-lương làm Ngá»±-xa, còn bổn thân dẫn đạo trung quân kéo đến đóng dưới chân núi Thanh lâm-sÆ¡n mà nghênh chiến .  
Sau khi xem xét địch tình, Quý-lương nói với Tùy-hầu :  
- Quân Sở chia làm hai đạo. Theo phong-tục nước Sở , đạo tả quân là chÃnh, ắt có vua Sở ngá»± nÆ¡i đây, và có nhiá»u tinh binh há»™-giá. Váºy ta nên đánh vào phÃa hữu để uy-hiếp địch trước.  
Thiá»u-sư nói :  
- Ãã Ä‘em binh Ä‘i đánh giặc mà còn sợ không dám đánh vào bá»™ đầu não cá»§a địch thì tháºt là kẻ không biết dụng binh. Xin Chúa-công cứ cho đánh vào đạo binh phÃa tả để bắt vua Sở , kẻo rnất thì giá» vô Ãch.  
Tùy-hầu nghe theo, đốc binh xông vào phÃa tả.  
Bên Sở mở tráºn cho quân Tùy kéo vào.  
Vừa đến giữa tráºn , binh-phục cá»§a Sở nổi dáºy, ó lên má»™t tiếng kéo nhau vây phá»§ tứ bá».  
Thiá»u-sư giao chiến vá»›i tướng nước Sở là Ãấu-đơn chưa đặng mấy hiệp, đã bị Ãấu-ÃÆ¡n chém má»™t Ä‘ao rÆ¡i đầu.  
 
Quý Lương thấy thế đã nguy, liá»u chết phò Tùy-hầu mở đưá»ng máu mà chạy.  
Tùy-hầu phải cởi bỠmũ áo, lộn trong đám tàn-quân mới thoát nổi vòng vây.  
Chạy ước năm dặm, Tùy-hầu mới đám dừng lại, kiểm điểm binh mã hao hơn phân nữa, bèn nói với Quý-lương :  
- Bởi ta không nghe lá»i ngươi nên má»›i bị thảm-bại như vầy , Thiá»u Sư hiện giỠở đâu ?  
Quân-sÄ© kể lại việc Thiá»u-sư bị tá» tráºn , Tùy-hầu thương tiếc chẳng cùng.  
Quý-lương tâu :  
- Chúa-công chớ tiếc làm chi, bây giỠchỉ còn một kế là nên cầu hòa với Sở, mặc dầu đã muộn, nhưng vẫn còn hơn.  
Tùy-hầu nói :  
- Bây giá» ngươi liệu thế nào ta cÅ©ng chấp-thuáºn. Váºy ngươi hãy thay ta mà đến dinh Sở xem sao.  
Quý-lương tuân lệnh, một mình thẳng đến trại Sở, vào tâu với Hùng-Thông, xin nghị hòa.  
Hùng-thông cả giáºn mắng :  
- Chúa cá»§a ngươi đã bá»™i-thá», bá» việc phó há»™i, lại còn Ä‘em binh đánh vá»›i ta . Nay bị thua má»›i đến cầu hòa, hành động ấy tá» ra kẻ gian dối.  
Mặc dầu Hùng-thông thét mắng , nét mặt Quý-lương vẫn thản nhiên, không chút sợ sệt , cháºm rãi đáp :  
- Ngày trước, nước Tùy vì có Thiá»u-Sư là má»™t tôi nịnh , ép vua làm Ä‘iá»u quấy. Nay Thiá»u-Sư đã chết, Chúa-công tôi đã ăn-năn . Nếu Hiá»n-hầu vui lòng giao-hảo để thêm vây cánh, chẳng có lợi cho nước Sở lắm sao ?  
Ãấu bá-ty nghe Quý-lương nói, bèn tâu vá»›i Hùng-thông :  
- Thiá»u-sư chết, quả lòng trá»i chưa muốn nước Tùy diệt . Váºy ta không nên trái ý trá»i. Xin Chúa-công hãy xá» hòa, lợi dụng nước Tùy làm đầu xướng cho các nước Há»›n-đông ca tụng nước Sở , rồi Chúa công nhân đó xưng đỡ vương-hiệu đặng trấn phục Man-di, như váºy có lợi cho nước Sở hÆ¡n .  
Hùng-thông nghe theo lá»i Ãấu bả-ty, bèn khen Viên-Chương nói riêng vá»›i Quý-lương rằng :  
- Chúa tôi có đất Giang Hớn rất rộng, nay muốn tạm xưng vương hiệu đặng có oai mà trị Man di . Ấy nếu Tùy-hầu bằng lòng rũ các chư-hầu đến xin với Châu hoàn-vương việc ấy, thì Chúa-công tôi sẽ ngưng binh mà đợi vương-mạng.  
 
Quý lương ra vỠ, đem việc ấy báo lại với Tùy-hầu.  
Tùy-hầu vì sợ sệt , nên rÅ© các chư hầu Há»›n-đông vào triá»u Châu, xin cho Hùng-thông được tạm xưng vương-hiệu.  
Châu hoàn-vương không thuáºn ý, khiến các chư-hầu phải cúi lạy , lui vá» . 
Hùng-thông nghe tin nổi giáºn nói :  
- Tiên nhân cá»§a ta là Giục-Hùng có công giúp Văn vương , Võ-vương dá»±ng nên nhà Châu, thế mà lại phong cho má»™t nước Sở nhá» bé nÆ¡i núi Kinh-sÆ¡n . Ãã bao nărn ta đánh dẹp Man-di mở mang bá» cỡi, mà không hưởng được má»™t tấc công lao . Trong lúc ấy Trịnh trang-công bắn vai vua, vua vẫn bá» qua không vấn tá»™i . Công không thưởng, tá»™i không phạt, thì bảo các chư-hầu phải kÃnh ná»… làm sao ! Vả chăng, Tiên-quân cá»§a ta trước kia đă có xưng vương-hiệu, thì nay ta xưng vương cÅ©ng chỉ là phục chức cÅ© mà thôi, chẳng cần phải chá» Châu-vương thuáºn-ý.  
 
Nói rồi , tá»± láºp mình lên làm Sở võ-vương, giao hòa vá»›i Tùy-hầu rồi kéo binh vá» nước.  
Các nước chư-hầu miệt Há»›n-đông nghe nước Sở xưng Vương-hiệu Ä‘á»u sai sứ đến chúc mừng.  
Châu hoàn-vương hay tin, giáºn lắm nhưng không dám cất binh vấn tá»™i, đành làm lÆ¡.  
Từ đó, nhà Châu càng ngày càng suy yếu, nước Sở má»—i ngày má»™t cưá»ng thịnh.  
Sau Hùng-thông chết, truyá»n ngôi lại cho con là Hùng-xi , dá»i đô sang đóng nÆ¡i đất DÄ©nh, âm-mưu xâm phạm bá» cõi nhà Châu.  
 
Nói vá» Trịnh trang-công, từ khi đánh thắng nhà Châu trở vá», trong nước thái bình, lo sá»a sang triá»u chÃnh, phong cho Công-tá» Ngươn đất Lịch-ấp, các quan đại thần cÅ©ng Ä‘á»u được phong thưởng , duy chỉ có Chúc-đạm không không được ân-huệ nào cả.  
Chúc-đạm buồn ý, vào triá»u khiếu-nại.  
Trịnh trang-công nói :  
- Ngươi đã bắn trúng Thiên-tá», nếu ta phong chức cho ngươi , e mang tiếng vá»›i thiên-hạ.  
Chúc-đạm ngáºm há»n, nhưng không dám nói.  
VỠđến tư dinh phát sanh chứng ung-thư mà thác.  
Trịnh trang-công ban cấp tiá»n bạc cho gia đình vợ con, rồi lo việc tống táng rất trá»ng háºu .  
 
Qua đến năm thứ mưá»i chÃn, Ä‘á»i Châu hoàn-vương, Trịnh trang-công lâm bịnh rất nặng.  
Biết mình không thể sống được lâu, bèn kêu Tá»-Túc đến bên giưá»ng nói :  
- Ta có cả thảy mưá»i má»™t đứa con, trừ Thế-tá» Hốt ra, thì còn có Công-tá» Ãá»™t, Công-tá» VÄ©, Công-tá» Nghi Ä‘á»u là những ngưá»i có nhân-cách. Trong số đó, ta xét thấy Công-tá» Ãá»™t tài trà hÆ¡n cả. Ta muốn truyá»n ngôi cho Ãá»™t chẳng biết ý khanh thế nào ?  
Tế-Túc tâu :  
- Tâu Chúa-công. Thế-tá» Hốt là trưởng-tá», được Chúa-công phong tước, lâu nay láºp nhiá»u công trạng, lại được dân chúng kÃnh vì. Nay Chúa-công muốn bá» trưởng mà láºp thứ, hạ thần rất khó phụng mệnh.  
Trịnh trang-công nói :  
- Ta vẫn biết Công-tá» Ãá»™t thuá»™c dòng thứ, song tánh Ãá»™t ngang-ngạnh, không chịu ở dưới ai. Vì muốn cho gia-đình thảo thuáºn , ta má»›i có ý đó. Tuy nhiên, xét lại làm như váºy sẽ không đúng đạo nhân luân. Thế thì phải đưa Công-tá» Ãá»™t đến ở má»™t nước khắc má»›i yên nhà, yên nước được.  
Tá»-túc nói :  
- Biết ý con không ai hÆ¡n là cha. Váºy xin Chúa-công cứ định liệu. 
Trịnh trang-công thở dài nói :  
- Thế là từ nay nước Trịnh sắp phải trải qua bao nhiêu tai biến .  
Nói rồi đòi Công-tá» Ãá»™t dạy phải sang nước Tống mà cư ngụ.  
 
Khi Trịnh trang-công mất, triá»u thần tôn Thế-tá» Hốt lên nối ngôi, xưng là Trịnh chiêu-công.  
Trịnh chiêu-công sá»a sang việc triá»u chÃnh.  
Sai sứ sang kết giao vá»›i các nước chư-hầu, và sai Tá»-Túc sang Tống để dò xét tin-tức Công-tá» Ãá»™t.  
Nguyên mẹ Công-tá» Ãá»™t là con Ung-thị, ngưá»i nước Tống , hiện dòng dõi Ung-thị Ä‘ang được Tống trang-công mến yêu. Khi Công-tá» Ãá»™t sang Tống, tỠý vá»›i Ung-thị muốn cướp ngôi Thế-tá» Hốt.  
Ung-thị liá»n vào yết kiến Tống trang-công, kể rõ sá»± tình.  
Tống trang-công có ý muốn giúp Công-tá» Ãá»™t tiếm vị.  
Kế nghe Tế-Túc sang Tống cầu hòa, Tống trang-công mừng rỡ nói :  
Chỉ dùng má»™t mình Tá»-Túc cÅ©ng đủ cho Công-tá» Ãá»™t trở vá» lên ngôi nước Trịnh được.  
Bèn sai tướng Nam-cung Trưá»ng-vạn mai phục sẵn má»™t Ä‘oàn giáp sÄ© , đợi Tá»-Túc đến để thi kế.  
Tá»-Túc vào triá»u bái Tống trang-công vừa rồi, thì quân giáp-sÄ© lẹ làng nhảy ra thá»™p ngá»±c Tá»-Túc trói lại.  
Tá»-Túc la lá»›n :  
- Kẻ ngoại-thần nầy có tội chi mà trói ?  
Tống trang-công nói :  
- Ngươi cứ an lòng vào chốn quân phủ rồi sẽ thấy tội lỗi.  
 
Quân Giáp-sÄ© dẫn Tế-Túc Ä‘em giam vào quân phá»§ canh gác rất cẩn máºt.  
Ãêm ấy, quan Thái-tể nước Tống là Hoa-đốc Ä‘em rượu thịt đến quân-phá»§ thăm Tá»-Túc.  
Tá»-Túc há»i :  
- Chúa tôi cho tôi sang đây để giao hảo, xét mình không có tội gì sao quà quốc lại có ý xỠbạc ?  
Hoa-đốc nói :  
- Không phải thế đâu ! Ai cÅ©ng biết Công-tá» Ãá»™t là con nhà há» Ung, hiện được vua Tống quà mến. Nay Công-tá» Ãá»™t cư ngụ nÆ¡i nước Tống, lẽ nào vua Tống lại không giúp đỡ.  
Tá»-túc nói :  
- Giúp đỡ Công-tá» Ãá»™t bằng cách đối xá» vá»›i tôi như thế .  
Hoa-đốc nghe nói mỉm cưá»i rồi đáp :  
- Ãúng váºy ! Vua Tống thấy Thế-tá» Hốt nhu nhược, không đáng lên nối ngôi, muốn láºp Công-tá» Ãá»™t lên kế vị, nếu ngài bằng lòng việc ắt được trá»ng đãi.  
Tá»-Túc cau mày nói :  
- Thế-tá» Hốt phụng mệnh Tiên-công mà nối ngôi. Nay phế láºp ắt lòng dân không thuáºn .  
Hoa-đốc nói :  
- Việc phế láºp là việc thưá»ng trong thiên hạ, cá»§a những kẻ có sức mạnh. Nếu ngài thuáºn ý sẽ được Chúa-công tôi giúp sức.  
Tá»-túc nói :  
- Thôi xin ngài hãy trở vá» tư-dinh mà an nghỉ. Tôi không thể chiá»u ý được  
Hoa-đốc nói :  
- Nếu thế thì tôi cÅ©ng chưa vỠđược, vì lần nầy là lần chót mà tôi được há»™i-kiến vá»›i ngài. Ngài đã không nghe lá»i, Chúa-công tôi sẽ sai tướng Nam-cung Trưá»ng-vạn Ä‘em quân đưa Công-tá» Ãá»™t vá» nước để lên ngôi. Và trước khi làm cái việc đó, Chúa-công tôi buá»™c lòng phải khai Ä‘ao chém ngài trước.  
Tá»-túc túng thế phải vâng lá»i .  
Hoa-đốc chưa tin , nói :  
- Nếu ý ngài đã quyết xin thỠlên một tiếng.  
Tá»-Túc thá» rằng :  
- Nếu tôi không láºp Công-tá» Ãá»™t lên ngôi, xin đất trá»i tru diệt !  
 
Hoa-đốc đem việc ấy tâu lại với Tống trang-công.  
Hôm sau Tống trang-công cho vá»i Công-tá» Ãá»™t vào háºu cung, nói :  
- Nay nước Trịnh đã láºp Thế-tá» Hốt lên ngôi , lại sai ngưá»i Ä‘em máºt thư đến đây bảo ta ngầm giết Công-tá» thì sẽ hiến ba thành mà tạ Æ¡n. Lòng ta không nỡ , muốn đưa Công-tá» trở vá» Trịnh nối ngôi , ý Công-tá» như thế nào ?  
Công-tá» Ãá»™t sụp lạy, tâu :  
- Tâu Chúa-công , tôi mang thân sang đây, việc sống chết Ä‘á»u nhá» tay Chúa-công định liệu. Nếu tôi được nối ngôi , Chúa-công muốn gì mà chẳng được, cần gì phải dâng ba thành .  
Tống trang-công rất mừng, nói :  
- Ta đã bắt Tế-Túc giam ở Quân-phủ, cốt dùng vào việc nầy .  
Nói xong, đòi Tá»-Túc và Ung-thị đến nói rõ ý muốn cá»§a mình.  
Lại bắt Công-tá» Ãá»™t làm tá» cam kết nếu được lên ngôi phải dâng ba thành, má»™t trăm đôi bạch-bÃch, má»™t vạn nén vàng-kim, và hàng năm phải ná»™p ba vạn há»™c thóc.  
 
Tuy váºy, Tống trang-công vẫn thấy chưa đũ bảo đảm sau nầy , bèn bắt Tá»-Túc phải gả con gái cho con trai Ung-thị là Ung-cá»§, rồi dẫn Ung-cá»§ vá» Trịnh phong cho chức Ãại-phu để coi sóc công việc làm cá»§a Công-tá» Ãá»™t.  
Trước tình thế đó Tá»-Túc không dám cải lá»i, đành phải tuân theo. 
Bấy giá» Công-tá» Ãá»™t cùng vá»›i Ung-cá»§ giả dạng làm lái buôn theo Tá»-Túc vá» nước Trịnh.  
VỠđến nÆ¡i, Tá»-Túc dẫn hai ngưá»i vào tư-dinh, rồi cáo bịnh không vào chầu.  
Lại khiến quân giáp-sĩ phục khắp nơi.  
 
Các quan nghe tin Tá»-Túc bị bịnh kéo đến vấn an.  
Nhưng khi vào nhà thấy Tá»-túc vẫn khoẻ mạnh như thưá»ng, mặt mày tươi tắn, lấy làm lạ há»i :  
- Tướng-quân không có bịnh, cớ sao viện cớ không vào chầu ?  
Tá»-túc đáp :  
- Thân ta không có bịnh mà nước ta đang có bịnh !  
Các quan không hiểu Ä‘á»u ngÆ¡ ngác nhìn.  
Tá»-túc nói tiếp :  
- Ngày trước Tiên-công đưa Công-tá» Ãá»™t sang trú-ngụ nÆ¡i nướcTống, nay Tống sai tướng Nam-cung Trưá»ng-vạn Ä‘em quân đánh mà láºp Công-tá» Ãá»™t lên ngôi. Váºy các quan có kế gì chống lại chăng ?  
Các quan Ä‘á»u ngÆ¡ ngác nhìn nhau, nÃn lặng.  
Tá»-Túc nói tiếp :  
- Muốn tránh tai nạn cho nước Trịnh không gì hÆ¡n là phải láºp Công-tá» Ãá»™t lên ngôi . Hiện Công-tá» Ãá»™t đã có mặt nÆ¡i nhà tôi. à các quan thế nào cho biết ?  
 
Cao cừ-di trước đây có bất bình Thế-tá» Hốt vá» việc ngăn cản Trịnh trang-công không cho phong chức Thượng-khanh cho mình , nhÆ¡n cÆ¡ há»™i nầy liá»n đứng dáºy rút gươm nói :  
- Tướng-công định như thế tháºt là phúc cho nước Trịnh đó . Các quan ngỡ Cao cừ-di và Tá»-Túc đã xếp đặt trước, ai nầy Ä‘á»u sợ sệt cuối đầu tuân theo.  
Tá»-túc liá»n má»i Công-tá» Ãá»™t ra ngồi trên sáºp, rồi cùng Cao cừ-di cúi lạy.  
Các quan không biết làm thế nào cũng phải lạy theo . 
 
Kế đó, Tá»-Túc làm má»™t tá» biểu lấy đũ chữ ký cá»§a các quan dâng lên cho Trịnh chiêu-công.  
Trong biểu đại-khái nói : Nước Tống cất binh đưa Công-tá» Ãá»™t vá» Trịnh. Chúng tôi không thể phụng thá» Chúa-công được nữa.  
Ãồng thá»i, Tá»-Túc lại viết máºt thư trao riêng cho Trịnh chiêu-công.  
Trong thư nói :  
Chúa công nối ngôi là Ä‘iá»u không phải ý cá»§a Tiên-công. Ãó là do tôi đã cán đán . Khi tôi Ä‘i sứ, nước Tống lại bắt giam tôi, ép láºp Công-tá» Ãá»™t lên kế vị. Tôi thiết nghÄ©, nếu Ä‘em thân liá»u chết, e không giúp Ãch được cho Chúa-công sau nầy. Vì váºy ép lòng phải nháºn lá»i. Nay các quan Ä‘á»u sợ nước Tống mà nghe theo, xin Chúa-công khá mau tìm nÆ¡i lánh nạn để chá» cÆ¡ há»™i phục-nghiệp. Lòng tôi có trắc-ẩn xin Hoàng-thiên tru diệt.  
 
Trịnh chiêu-công xem tá» biểu-chương và bức máºt thư xong xét thấy mình cô thế, không còn ai giúp đỡ nữa, bèn bá» trốn sang nước Vệ .  
 
Công-tá» Ãá»™t lên ngôi, xưng hiệu là Trịnh lệ-công.  
Má»i việc quốc chÃnh Ä‘á»u giao cho Tá»-Túc.  
Tá»-Túc giữ lá»i, gả con gái cho Ung-Cá»§, và xin Trình lệ-công phong cho Ung-Cá»§ làm chức Ãại-phu . 
Khi còn ở bên Tống , Trịnh lệ-công chÆ¡i thân vá»›i Ung-cá»§, nên nay Ung-cá»§ rất được tin dùng, không kém gì Tá»-Túc.  
 
Việc Trịnh lệ-công tiếm ngôi không làm cho dân-chúng phẫn uất lắm. Duy có Công-tỠVĩ và Công-tỠNghi tỠý bất bình, lại sợ lâm hại đến bản thân nên Công-tỠVĩ trốn qua nước Sái, còn Công-tỠNghi trốn qua nước Trần lánh nạn.  
 
Tống trang-công hay được tin Trịnh lệ-công đã tức vị , vội sai sứ đến chúc mừng.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-12-2009, 11:25 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Aug 2009 
					
					
					
						Bài gởi: 588
					 
                    Thá»i gian online: 4 ngày 2 giá» 30 phút 
                 
					
 
	Thanks: 520 
	
		
			
				Thanked 225 Times in 138 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Äông Chu Liệt Quốc 
Tác giả: Phùng Mộng Long 
 
hồi 11 
Ỷ công-lao , Tống trang-công đòi của  
Giết rể Ung, Trịnh Tế-Túc đuổi vua 
 
 
 
  
 
Sứ Tống sang Trịnh tuy là bá» ngoài để chúc mừng, song bên trong cố đòi các lá»… váºt đã giao ước.  
Trịnh lệ-công thấy váºy, kêu Tế-Túc há»i : 
- Trước kia, vì muốn nối ngôi nên vua Tống yêu-sách bao nhiêu ta cÅ©ng phải chịu. Nay má»›i vừa lên ngôi, chưa đặng bao lâu mà phải dâng ba thành, cùng các lá»… váºt cho Tống, thì các kho tàng sẽ trống rá»—ng, các chư hầu sẽ cưá»i ta, biết liệu làm sao .  
Tế-Túc nói :  
- Bây giá» phải trả lá»i vá»›i Tống trang-công là nhân-tâm chưa định, nếu giao đất cát e có biến. Váºy xin Ä‘em sưu thuế ba thành mà nạp còn ngá»c-bÃch cùng vàng lụa thì ba phần trả má»™t, số lúa hẹn năm tá»›i sẽ Ä‘ong.  
Trịnh lệ-công nghe theo, viết thư trả lá»i cho vua Tống, xin nạp ba chục bÃch ngá»c và ba nén vàng ròng, kỳ dư hẹn lại năm tá»›i sẽ tÃnh. 
Sứ giả mang thư vỠ.  
Tống trang-công cả giáºn mắng :  
- Kẻ đã chết đi, được ta cứu sống, đưa lên địa-vị, giầu sang, lẽ ra phải biết ơn ta mới phải, sao lại hẹp hòi ?  
Nói rồi, sai sứ trở lại nước Trịnh, quyết đòi cho đủ số nợ mới nghe .  
Lần nầy Trịnh lệ-công cũng lại bàn với Tế-Túc, rồi đem nạp hai vạn thùng thóc mà thôi .  
Sứ giả trở vá», Tống trang-công vẫn không bằng lòng, sai Ä‘i lần nữa, bảo Trịnh lệ-công rằng :  
- Nếu không ná»™p đủ số tiá»n nợ đã giao ước, Tế-Túc phải qua thương-thuyết lại má»›i được.  
Tế-Túc thấy Tống trang-công xỠsự như thế, bèn nói với Trịnh lệ-công :  
- Nước Tống vốn mang Æ¡n Tiên-công ta nhiá»u lắm, thế mà ngày nay cáºy chút công lao quên Ä‘iá»u nhân nghÄ©a . Váºy xin Chúa-công cho tôi sang Tá» và Lá»— nhá» hai nước ấy can thiệp giùm má»›i được.  
Trịnh lệ-công nói :  
- Biết TỠvà Lỗ có vì ta mà can thiệp chăng ?  
Tế-Túc nói :  
- Trước kia Tiên-công ta đi đánh nước Hứa và Tống được TỠvà Lỗ giúp sức. Mối tình ấy chưa mỠphai . Lỗ-hầu được lên ngôi cũng nhỠTiên-công ta đó . Nếu TỠphụ bạc, thì Lỗ không lẽ chối từ .  
Trịnh lệ-công nói :  
- Muốn làm cho Tống trang-công khá»i ác cảm vá»›i ta thì phải dùng kế chi ?  
Tế-Túc nói :  
- Trước kia vua nước Tống bị giết, láºp con vua là Công-tá» Bằng, Tiên-công ta cùng Tá» vá»›i Lá»— Ä‘á»u giúp việc ấy . Sau đó, Tống có Ä‘em má»™t cái vạc lá»›n mà tặng cho Lá»—, lại Ä‘em má»™t cái chén ngá»c, tặng cho Tiên-công để Ä‘á»n Æ¡n. Nay tôi sang Tá» và Lá»—, nhá» hai nước ấy thương thuyết vá»›i Tống Ä‘em trả cái chén ngá»c ấy, để Tống nhá»› chuyện cÅ© mà thẹn , không đám kể công nữa.  
Trịnh lệ-công nghe nói mừng rỡ khen Tế-Túc là mưu lược , vá»™i sai sứ giả mang lá»… váºt rất háºu đến nước Tá» và Lá»— để thương-thuyết việc ấy.  
Sứ Trịnh qua Lỗ kể hết đầu đuôi sự việc.  
Lá»—-hầu cưá»i lá»›n, nói :  
- Trước kia Chúa Tống chỉ Ä‘em đến cho ta má»™t cái vạc, mà ta còn giúp đỡ thay, huống chi nay Trịnh-hầu Ä‘em lá»… váºt rất nhiá»u , lẽ nào ta lại làm lÆ¡.  
Bèn nháºn lá»… váºt , hứa sẽ can thiệp.  
 
Sứ Trịnh tạ Æ¡n lui vá».  
 
Còn sứ-giả cá»§a Trịnh sang Tá» cÅ©ng thuáºt lại đầu Ä‘uôi sá»± việc .  
Tá» hi-công vốn có cảm-tình vá»›i Thế-tá» Hốt, song Tá» hi-công nhá»› đến công trạng cá»§a Thế-tá» Hốt giúp mình thắng giặc Bắc-nhung, nên lòng không vui, há»i sứ-giả :  
- Thế-tá» Hốt bị tá»™i gì mà nước Trịnh lại phế Ä‘i láºp Công-tá» Ãá»™t ? Ta nhất định hưng binh vấn tá»™i, đừng hòng Ä‘em lá»… váºt đến nhá» ta ! 
 
Nói xong, trả hết lá»… váºt, Ä‘uổi sứ vá» nước.  
Sứ-giả trở vá» thuáºt.lại má»i việc.  
Trịnh lệ Công thất kinh, nói với Tế-Túc :  
- Nước TỠđã không nháºn giúp , ắt nay mai kéo binh đến vấn tá»™i . Ta phải láºp mưu gì mà cá»± địch ?  
Tế-Túc nói :  
- Xin Chúa-công chớ lo. Tôi xin chỉnh tu binh mã để phòng cái ngày đó.  
Trịnh lệ-công nơm-nớp lo âu, nhưng không biết làm sao hơn , đành lặng thinh mà chỠngày binh biến.  
 
Giữa lúc đó thì Lá»— hầu sai sứ sang má»i Tống đến đất Phó-chung để phó há»™i mà bàn việc giúp Trịnh.  
 
Trong cuộc hội kiến Lỗ hoàn-công đem việc Trịnh lệ-công nhỠmình mà nói lại.  
Tống trang-công nói :  
- Trịnh-đột trước kia chỉ là má»™t cái trứng, nhá» tôi ấp cho nở ra, nay được làm chúa má»™t cõi sÆ¡n-hà lại quên Ä‘iá»u ước hẹn. Hiá»n-hầu bắt tôi ngồi yên được sao ?  
Lỗ hoàn-công nói :  
- Ngài đã gia Æ¡n cho Trịnh, thì Trịnh nào dám quên. Ngặt vì nối nghiệp chưa bao lâu, kho tàng thiếu hụt, chưa thể thanh-toán nổi cùng má»™t lúc. Váºy tôi xin bảo lãnh món nợ ấy cho.  
Tống trang-công nói :  
- ÃÆ°á»£c ! Số vàng ngá»c có thể nói là kho tàng thiếu thốn còn như giao đất ba thành chỉ má»™t lá»i là xong, thế mà Trịnh-đột không nói đến tháºt quả đứa bá»™i nghÄ©a.  
Lỗ hoàn Công nói :  
- Ãất cá»§a tiá»n-nhân, nếu Trịnh lệ-công Ä‘em giao cho nước khác e thiên hạ chê cưá»i, lòng dân không phục, nên má»›i Ä‘em số thuế ba thành mà nạp cho Hiá»n-hầu. Tôi nghe Trịnh đã Ä‘em đến mấy muôn há»™c lúa nạp cho nước ngài rồi mà !  
 
Tống trang-công nói :  
- So vá»›i Ä‘iá»u ước thì có thấm vào đâu. Việc này tôi không thể nào bá» qua được, xin Hiá»n-hầu chá»› nhá»c công.  
Thấy Tống trang-công khăng khăng cố chấp, Lá»— hoàn-công tức giáºn bá» ra vá», sai sứ sang nước Trịnh thuáºt lại cho Trịnh lệ-công hay.  
Trịnh lệ-công liá»n khiến Ung-cá»§ Ä‘em cái chén ngá»c đến nhá» Lá»—-hầu thương lượng vá»›i Tống , trả thay vào việc ná»™p đất ba thành , lại Ä‘em thêm ba mươi cặp bạch-bÃch, hai ngàn nén vàng kim nữa.  
Thấy váºy Lá»— hoàn-công cÅ©ng ná»… lòng thân hành sang trước Tống má»™t phen nữa.  
Lần nầy hai vua gặp nhau nơi đất Cốc-châu .  
 
Lỗ hoàn-công nói :  
- Hôm trước Hiá»n-hầu trách Trịnh không nạp đũ lá»… váºt , nên nay Trịnh lại cáºy tôi đến nạp thêm.  
Tống trang-công không nói má»™t lá»i cám Æ¡n, lãnh đạm há»i :  
- Còn đất ba thành bao giỠmới nạp ?  
Thái độ ấy làm cho Lá»— hoàn-công bất bình, song đã trót làm Æ¡n cho Trịnh, đành nén giáºn, nói :  
- Trịnh-đột không thể vì Æ¡n riêng cá»§a mình mà cắt đất Ä‘em nạp cho má»™t nước khác. Nay xin dâng váºt nầy để thế cho ba thành.  
 
Ãoạn, khiến quân Ä‘em lá»… váºt vào.  
Tống trang-công nghe nói đến hai tiếng Æ¡n riêng , lòng đã bất bình lại thấy quân Ä‘em đến dâng má»™t chiếc chén ngá»c chiếc chén mà trước kia nước Tống đã khấn-lá»… cho nước Trịnh, lòng thêm bá»±c tức , mặt sầm lại, nói :  
- Váºt nầy để làm gì ?  
Lỗ hoàn-công đáp :  
- Ngày trước, vì nước Trịnh có chút Æ¡n riêng vá»›i quÃ-quốc, nên được quÃ-quốc tặng cho bảo-váºt ấy. Nay Trịnh-đột nghÄ© lại không dám tham-lam, gởi qua trả lại quÃ-quốc để quÃ-quốc xét tình mà tha cho việc nạp đất, thì không những Trịnh-đột mang Æ¡n , mà Tiên-công cÅ©ng rất lấy làm may mắn.  
Tống trang-công nghe nhắc lại chuyện xưa, lòng hổ thẹn đáp :  
- Việc ấy đã chôn sâu trong dĩ-vãng, đâu có liên quan gì với hiện tại ? 
Lỗ hoàn-công nghe nói trố mắt nhìn, không làm sao hiễu được câu nói của kẻ tham lam.  
 
Vừa lúc ấy có sứ nước Yên là Yên-bá đến xin ra mắt.  
Tống trang-công cho vào.  
Yên-bá bước đến thi lễ, và nói :  
- Nước tôi giáp vá»›i nước Tá», thưá»ng bị binh Tá» kéo vào quấy nhiá»…u, dân chúng không an. Nay tôi vưng lệnh Yên-chúa đến đây nhá» Chúa-công Ä‘iá»u đình giúp vá»›i Tá», cho nước tôi được sống trong cảnh yên vui.  
Tống trang-công nháºn lá»i.  
Lỗ hoàn-công nói :  
- Nước Tá» vẫn có cá»±u hiá»m vá»›i nước Ká»· nữa, vì thế năm nào cÅ©ng Ä‘em quân đánh phá. Nếu ngài Ä‘iá»u giải giúp nước Yên thì tôi cÅ©ng sẽ xin nói giúp cho nước Ká»· , để bá tánh khá»i nạn binh Ä‘ao.  
 
Kế đó ba nước Lá»—, Tá» và Yên cùng tuyên thệ kết thân vá»›i nhau , rồi chia tay ra vá».  
 
Tống trang-công lại khiến ngưá»i qua nước Trịnh đòi nợ mãi .  
Trịnh lệ-công không biết làm sao , sai sứ sang nước Lỗ khẩn cầu một phen nữa.  
Lá»— hoàn-công bất đắc dÄ© phải cho ngưá»i sang trình vua Tống há»p nÆ¡i đất Hư-qui để quyết-định việc nước Trịnh .  
Tống trang-công từ chối, sai sứ đến nói với Lỗ hoàn-công rằng :  
- Tống vá»›i Trịnh có lá»i giao ước riêng , xin các chư-hầu chá»› can thiệp . 
Lá»— hoàn-công nổi giáºn mắng :  
- Dẫu má»™t đứa thưá»ng dân mà tham lam, bất tÃn cÅ©ng chẳng ra chi, huống hồ má»™t ông vua !  
 
Bèn lên xe thẳng đến nước Trịnh, bàn với Trịnh cỠbinh sang đánh Tống . 
Vua Tống hay được tin ấy, lòng lo-lắng, lại được nghe nước Tá» bất-bình vá»›i Trịnh lệ-công, nên nhÆ¡n cÆ¡ há»™i sai Công-tá» Du qua Tá» kể tá»™i Trịnh lệ-công và xin Tá» giúp quân đánh Trịnh để phế Công-tá» Ãá»™t , phục nghiệp cho Thế-tá» Hốt. Mặt khác, cầu hòa giúp cho nước Yên . 
Sứ giả đi chưa vỠ, thì có tin từ biên cương báo vỠ: Lỗ với Trịnh hiệp binh đến đánh . Nay đã gần tới đất Thơ-Dương . 
Tống trang-công nghe báo thất kinh, vội vã đòi quần-thần đến nghị-kế .  
Công-tỠNghị-thuyết nói :  
- Quân-lá»±c mạnh hay yếu là Ä‘o hành động chÃnh nghÄ©a hay phi-nghÄ©a. Bởi ta tham cá»§a hối-lá»™ gây ná»—i bất bình nên Lá»— và Trịnh má»›i có cÆ¡ hiệp binh chinh-phạt. Bây giá» ta phải chịu lá»—i, giữ niá»m hòa hảo cho hợp vá»›i lòng dân.  
Tướng Nam-cung Trưá»ng-vạn nói :  
- Giặc đến bên thành, chưa rá» tá»›i lưỡi gươm đã tÃnh việc hạ mình, thế thì còn chi là thể diện nước nhà .  
Thái-tể Hoa-đốc nói :  
- Lá»i cá»§a Trưá»ng-vạn nói rất phải , xin Chúa-công chá»› do dá»± làm nhục chà ba quân.  
Tống trang-công liá»n sai tướng Nam-cung Trưá»ng-vạn, há»p vá»›i Mãnh-hoạch làm Tiên phuông dẫn ba trăm chiến-xa ra khá»i thành nghênh-chiến.  
 
Hai bên dàn quân đâu đó sẵn sàng.  
Lỗ hoàn-công và Trịnh lệ-công ngồi chung một xe, tuốt đến bên thành kêu Tống trang-công ra nói chuyện.  
Tống trang-công vì mắc cỡ, giả bệnh không ra.  
Nam-cung Trưá»ng-vạn đứng xa thấy trên xe có cắm hai cây tàn thêu , biết là xe cá»§a hai vua Lá»— và Trịnh, bèn vá»— vai Mãnh-hoạch nói :  
- Lần nầy tướng-quân không láºp công thì đợi chừng nào ?  
Mãnh-hoạch hét lên má»™t tiếng, tay cầm xà-mâu lướt đến giữa tráºn. 
Lỗ hoàn-công và Trịnh hoàn-công thấy tướng dữ, vội lui xe trở lại .  
Tướng nước Lỗ là Công-tỠNịch, tướng nước Trịnh là Nguyên-Phồn vội xông ra cản Mãnh-hoạch lại, nói :  
- Mi tên há» là chi ? Làm chức gì mà hung-hăng làm váºy !  
Mãnh-hoạch đáp :  
- Ta là Tiên-phuông Mãnh-hoạch.  
Nguyên-phồn mắng rằng :  
- Tháºt là đứa vô-danh tiểu-tốt, đã bắt tài lại không sợ chết, hãy vá» kêu tên chánh-tướng cá»§a mi ra đây đặng ta chém đầu cho khá»i dÆ¡ lưỡi Ä‘ao cá»§a ta .  
Mãnh-hoạch nổi giáºn vung xà-mâu đánh liá»n .  
Quân Trịnh và TỠvây chặt Mãnh-hoạch vào giữa.  
Thấy hai tướng mình không thắng nổi Mãnh-hoạch, Lá»— hoàn-Công liá»n khiến hai đạo binh háºu đến tiếp-ứng.  
Mãnh-hoạch cự không lại bị Lương-tỠlà tướng của nước Lỗ, bắn nhằm cánh tay rớt xà-mâu, nên bị trói.  
Nam-cung Trưá»ng-Vạn hay được tin Mãnh-Hoạch thất tráºn , nghiến răng nói :  
- Nếu không đánh giải thoát được cho Mãnh-hoạch ta thỠchẳng vào thành.  
Nói rồi sai con trai lớn là Nam cung-ngưu đem ba chục cổ xe ra khiêu chiến. Nhưng lại dặn :  
- Khi đấu chiến phải giả thua mà chạy, dụ địch đến cá»a thành phÃa Tây ta sẽ có kế bắt nó .  
Nam cung-ngưu lãnh mạng, xua binh ra tráºn, cả tiếng mắng :  
- Trịnh-đột là đứa thất-phu bội nghĩa. Hãy ra đây mà chịu chết .  
Viên tùy-tướng bên Trịnh thấy Nam cung-ngưu hãy còn niên thiếu bèn xông ra tiếp đánh.  
Vừa đánh được ba hiệp, Nam cung-Ngưu giả thua bỠchạy.  
Tướng Trịnh rượt theo đến thành Tây bị Nam-cung Trưá»ng-Vạn phục binh bắt sống Ä‘em vào nạp cho Tống trang-công.  
Tống trang-công sai sứ qua dinh Trịnh xin đổi Mãnh-Hoạch vỠ.  
Trịnh lệ-công chấp-thuáºn, mở trói Mãnh-Hoạch thả ra ngoài thành rồi dẫn viên tùy-tướng vào.  
 
Giữa lúc quân hai bên Ä‘ang cầm cá»±, chưa phân thắng bại, thì Công-tá» Du phụng mạng Tống qua Tá» mượn binh đánh Trịnh, đã trở vá».  
Tống trang-công đòi vào bệ kiến .  
Công-tỠDu nói :  
- TỠhi-công vẫn có ý ghét Trịnh-đột đoạt ngôi anh, song còn đang mắc đánh nước Kỷ. Nếu Tống hiệp binh với TỠđánh Kỷ thì TỠsẽ giúp Tống đánh Trịnh.  
Tống trang-công chưa biết liệu định lẽ nào, còn đang thương nghị. 
Cũng cùng lúc đó, bên dinh Trịnh, Lỗ hoàn-công và Trịnh lệ-Công đang bàn kế đánh Tống, xảy có sứ nước Kỷ đem thư đến cầu viện .  
Lỗ hoàn-công mở thư ra xem :  
Binh Tá» bang đánh nước tôi quá ngặt. Nếu quân-hầu tưởng tình suôi gia lúc trước, Ä‘em binh cứu viện thì nước Ká»· tôi mang Æ¡n chẳng nhá». Việc binh rất gấp, xin chá»› diên trì.  
 
Lỗ hoàn-công xem thư , thất-kinh nói với Trịnh lệ-công :  
- Nước Kỷ có nạn, tôi không thể nào bỠqua được . Nay thành nước Tống chưa thể phá gấp được, tôi phải tạm rút quân vỠđể cứu nước Kỷ đã. Từ rày Tống không còn dám qua đòi hối lộ nữa đâu.  
Trịnh lệ-công nói :  
- Nay ngài dá»i binh qua cứu nước Ká»·, tôi cÅ©ng Ä‘em hết binh gia trong nước theo ngài mà giúp nước Ká»· luôn thể .  
Lá»— hoàn-công nghe nói cả mừng. Hai vua láºp tức truyá»n lịnh nhổ trại kéo binh thẳng qua nước Ká»·.  
Tống trang-công thấy Trịnh, Lá»— bá»—ng nhiên rút quân, trong lòng nghi ngại, cho ngưá»i Ä‘i do thám.  
Quân thám-thÃnh vá» báo :  
- Binh giặc đã kéo khá»i ải địa đầu, chắc là qua giúp nước Ká»·.  
Quan Thái-tể Hoa-đốc tâu :  
- Tâu Chúa-công TỠhi-công đã hứa giúp ta đánh Trịnh thì ta cũng nên nhơn cơ hội nầy mà giúp TỠđánh Kỷ trước.  
Thái-tể Hoa-đốc nói vừa dứt tiếng thì tướng Nam-cung Trưá»ng-Vạn bước ra nói.  
- Tôi xin lãnh mạng đem quân đi đánh nước Kỷ cho.  
Tống trang-công chấp-thuáºn, phát cho hai trăm cổ binh xa, lại khiến Mảnh-hoạch làm tiên-phuông như cÅ©, ngày đêm kéo riết qua trước Ká»· để giúp Tá»-hầu.  
 
Giữa lúc đó, TỠhi-công cũng đã cho sứ sang nước Vệ và rước bên mượn thêm binh viện .  
Vệ tuyên-công vừa muốn phát binh giúp TỠthì bỗng lâm bịnh mà thác .  
Thế-tỠSốc lên nối ngôi, xưng hiệu là Vệ huệ-công . Tuy còn mắc tang cha, song Vệ huệ-công không dám chối từ, vội vã xuất binh kéo sang nước Kỷ.  
Còn nước Yên, bấy lâu nay vẫn có ý cầu-thân vá»›i Tá». Nay được dịp lẽ nào từ chối.  
Thế là binh ba nước Tá», Vệ, Yên há»p nhau đánh nước Ká»· rất ngặt. 
Vua nước Kỷ không dám chống cự, chỉ cố thủ để chỠbinh viện.  
Ngày kia có quân vào báo :  
- Nay quân hai nước Lỗ và Trịnh đã kéo đến giúp nước ta, xin Chúa-công liệu định .  
Ká»·-hầu nghe báo, lòng mừng khấp khởi, vá»™i leo lên thành xem và truyá»n chuẩn bị cuá»™c đón tiếp.  
Lá»— hoàn-công vừa kéo binh đến, gặp Tá» hi-công giữa tráºn, bèn đáp lá»… và nói :  
- Nước Ká»· có thân thuá»™c vá»›i tôi, vì vô lá»… phạm đến quÃ-quốc, nên tôi vá»™i vàng đến đây xin lá»—i há»™ .  
TỠhi-công nói :  
- Nước Ká»· vá»›i tôi mang mối thù rất lá»›n, không thể dùng lá»i nói mà hỉ-xả được !  
Lá»— hoài-công há»i : 
- Chẳng hay thù ấy là thù gì váºy ?  
TỠhi-công nói: 
- Xưa tổ-tiên tôi là Ai-Công bị nước Ká»· dèm-pha nên vua Châu mổ bụng. Từ ấy đến nay đã trên tám mươi Ä‘á»i rồi, mà mối thù vẫn chưa báo được. Nay ngài Ä‘em binh giúp cho nước Ká»·, còn tôi phải đánh nước Ká»· để báo thù, thế thì chúng ta không cần phải bàn bạc làm gì.  
Lá»— hoàn-công cả giáºn, khiến Công-tá» Nịch xuất tráºn.  
Bên kia Tá» hi-công cÅ©ng khiến Công-tá» Bành-sinh vốn có sức mạnh phi thưá»ng, Công-tá» Nịch làm sao cá»± lại, nên hai tướng cạnh cá»§a Lá»—-hầu là Trần-tá» và Lương-tá» thay thế xông vào tiếp ứng . 
Tuy nhiên, ba tướng Lỗ cũng không làm sao thắng nổi Công-tỠBành-sinh được .  
Cuá»™c chiến đấu kéo dài mãi cho đến lúc quân Trịnh kéo đến phá»§ vây tứ phÃa.  
Tướng Trịnh là Nguyên-phồn và Mạnh-bá xông vào tiếp ứng.  
Trong thành , Ká»·-hầu thấy bên ngoài Ä‘ang giáp chiến, cá»§ng mở cá»a thành cho quân ào ra đánh má»™t lượt .  
Công-tỠBành-sinh nhắm cự không nổi phải kéo binh bỠchạy , lại bị trúng một mũi tên gần vong mạng.  
Lúc đó quân Tống cÅ©ng vừa kéo đến kịp thá»i nhưng binh sÄ© từ đàng xa má»›i đến, chưa định trú thì bị quân Trịnh tràn tá»›i đánh rất hăng.  
Quân Tống bị thua , bỠcả khà giới mà chạy.  
Tá» hi-công thấy quân sÄ© mình chết quá nhiá»u, lại không còn lá»±c lượng nào để duy trì nữa, đành kéo tàn quân trở vá» nước.  
Trước khi rút lui, TỠhi-công chỉ vào thành nước Kỷ nói :  
- Ta cùng nước Ká»· quyết chẳng đội trá»i chung.  
Lá»— và Trịnh thắng tráºn, ra lệnh thu quân.  
Kỷ-hầu rước vào thành mở tiệc khoản-đải.  
Em của Kỷ-hầu là Dinh-quý thưa rằng : 
- Binh Tá» thất tráºn, thù oán chưa tan, xin nhị vị quân-hầu ra Æ¡n giúp cho má»™t chước để có thể bảo tồn được nước Ká»·.  
Lỗ hoàn-công nói :  
- Việc ấy sẽ tÃnh sau, bây giá» không thể liệu nổi.  
Rạng ngày Lỗ và Trịnh kéo quân vỠnước.  
Ká»·-hầu đưa khá»i ba dặm đưá»ng má»›i giã biệt . 
Từ đó, chư hầu chia làm hai phe, một phe là Tống, một phe là Trịnh.  
Tá» hi-công từ khi thất tráºn , lòng uất-ức đến nổi sanh bịnh nặng . 
Má»™t hôm, gá»i Thế-tá» Chư-nhi đến bên giưá»ng dặn rằng : 
- Nước Ká»· là kẻ thù bất cá»ng đái thiên . Nếu sau nầy con diệt được nước Ká»· mà trả thù cho tổ tiên, ấy là Ä‘iá»u chÃ-hiếu. Còn nếu con bất lá»±c, không diệt nổi kẻ thù thì chá»› vào nhà thái-miếu.  
Thế-tỠChư-nhi quỳ móp xuống đất cúi đầu tuân mạng . 
Tá» hi-công lại cho đòi con trai cá»§a Di-trá»ng-niên là Công-tôn Vô-tri vào, rồi nói vá»›i Chư nhi : 
- Em má»™t mẹ má»™t cha vá»›i ta là Di-trá»ng-niên chỉ sanh được má»™t mình Vô-tri nầy mà thôi. Con phải cư xá» sao cho tá»-tế, cÅ©ng như ta đã đối xá» vá»›i em ta là Di-trá»ng-Niên váºy.  
Tá» hi-công trăn trối mấy lá»i rồi tắt thở.  
Các quan đưa Thế-tỠChư-nhi lên ngôi, xưng hiệu là TỠtương-công.  
Nhắc qua Tống trang-công từ khi sanh, giúp Tá» bị thua má»™t tráºn manh giáp tÆ¡i bá»i, lòng càng căm thù Trịnh hÆ¡n nữa. Bèn Ä‘em lá»… váºt sang các nước Vệ, Tá», Trần, Sái, mượn binh kéo qua đánh Trịnh để báo thù.  
Trịnh lệ-công muốn ra cự địch, nhưng Tế-Túc can rằng : 
- Tống là nước lớn nay đem toàn lực đến đây, quân ta cự sao lại chi bằng cố-thủ là hơn.  
Nói rồi dạy quân đóng chặt cá»a thành, cấm không cho tướng nào xuất quân cả . 
Trịnh lệ-công đành chịu không dám trái lá»i Tế-Túc.  
Quân Tống đến bên thành khiêu chiến mấy phen, không thấy tướng Trịnh ra đánh bèn phân nhau cướp phá quanh thành, lại lấy cột nhà Thái-miếu đem vỠlàm cột thành, cốt làm nhục nước Trịnh.  
Trịnh lệ-công uất-ức, than rằng : 
- Làm vua mà bị áp chế, tưởng không còn gì nhục bằng.  
Từ đó, Trịnh lệ-công có ý muốn giết Tế-Túc.  
Lúc bấy giỠChâu hoàn-vương đau nặng, liệu thế không sống được bao lâu, nên kêu Châu-công Hắc-kiên vào nói : 
- Nhà Châu má»—i ngày má»™t suy yếu, trẫm cáºy có các khanh gìn-giữ sÆ¡n hà. Nay trẫm không còn sống được nữa, đúng phép, Thái-tá» Ãà lên ngôi, song vì trẫm rất thương Hoàng-tá» Khắc nên muốn cho Khắc sau nầy được nối ngôi anh nó.  
Chẳng bao lâu Châu hoàn-vương băng-hà.  
Triá»u-đình tuân theo Vương-mạng láºp Thái-tá» Ãà lên ngôi, xưng hiệu là Châu trang-vương.  
Trịnh lệ-công được tin Thiên-tá» băng-hà, muốn sai ngưá»i vào triá»u Ä‘iếu tang . 
Tế-Túc can rằng : 
- Trước kia nhà Châu có thù vá»›i Tiên-công, hÆ¡n nữa Châu hoàn-vương bị Chúc-đạm bắn má»™t mÅ©i tên, giáºn ấy chưa nguôi, nay chẳng chung đội trá»i. 
Châu hoàn-vương chết, Chúa-công cho ngưá»i đến Ä‘iếu tang ắt sẽ bị nhục.  
Trịnh lệ-công lòng hoài- nghi không còn tin lá»i Tế-Túc nữa.  
Tuy ngoài mặt thản-nhiên, nhưng trong lòng cay đắng.  
Một hôm Trịnh lệ-công dạo mát ở huê-viên, có quan Ung-củ theo hầu, bỗng có đàn chim bay qua, kêu hát véo von.  
Trịnh lệ-Công nhìn chim thở dài.  
Quan Ãại-phu Ung-cá»§ biết ý há»i : 
- Tâu Chúa-công, trá»i Ä‘ang tiết xuân, muôn hoa Ä‘ua nở, chim hát chào mừng, sau Chúa-công lại không vui ? 
Trịnh lệ-công nói : 
- Các giống chim Ä‘á»u được sung sướng, tá»±-do, không ai áp-chế. Còn ta tuy là vua nhưng không bằng giống chim.  
Ung-củ nói : 
- Có lẽ Chúa-công Ä‘ang nghÄ© đến ngưá»i đã Ä‘oạt lấy quyá»n hành trong nước chăng . 
Trịnh lệ-công nÃn lặng không đáp.  
Ung-cả nói : 
- Tôi thiết tưởng, làm con không giãi được ưu-phiá»n cho cha là bất hiếu, làm tôi không giúp được vua trong lúc hoạn nạn là bất trung, nếu Chúa công không cho tôi là kẻ hèn mạt thì dầu việc gì nguy hiểm đến đâu tôi quyết không từ nan.  
Trịnh lệ-công Ä‘uổi hết quân hầu ra ngoài, rồi há»i Ung-cá»§ : 
- Ngươi không phải là rễ của Tế-Túc sao ? 
Ung-củ đáp : 
- Tâu Chúa-công, tuy rá»… tháºt, song tình cha con đâu bằng tình vua tôi. Vả lại Tế-Túc gả con gái cho tôi chỉ vì vua Tống ép buá»™c chứ đâu phải ý muốn.  
Trịnh lệ-công rõ được lòng Ung-củ, bèn nói thẳng : 
- Nếu ngươi giết được Tế-Túc ta sẽ phong cho ngươi chức Thượng-khanh . Váºy ngươi có kế chi chăng ?  
Ung-củ suy nghĩ một lúc rồi nói : 
- Xứ Ãông-giao bị quân Tống cướp phá, dân-tình Ä‘ang đói khổ, nay Chúa-công sai Tế-Túc đến đó phát chẩn chiêu an. Tôi lợi dụng cÆ¡ há»™i ấy đãi rượu tiá»…n hành, bá» thuốc độc vào ly rượu mà giết Ä‘i là xong.  
Trịnh lệ-công nói : 
- Kế ấy rất hay, song phải cẩn máºt lắm má»›i được.  
Ung-củ vỠnhà, nghĩ đến vợ là Tế-thị trong lòng áy-náy không an , mặt mày có vẻ lơ láo.  
Tế-thị thấy thế há»i : 
- Hôm nay trong triá»u có việc gì quan hệ không ? 
Ung-củ lắc đầu, đáp : 
- Không có việc gì cả.  
Tế-thị không tin, gạn há»i nhiá»u lần : 
- Vợ chồng ở vá»›i nhau đã lâu lẽ nào không biết ý. Nếu tướng-quân có Ä‘iá»u gì lo lắng xin cho thiếp biết, may ra thiếp có thể giúp được phần nào chăng.  
Ung-củ cực chẳng đã phải nói : 
- Chúa-công muôn sai nhạc phụ ra Ãông-giao mà á»§y lạo dân chúng. Lại khiến tôi dâng rượu tiá»…n hành để chúc thá» nhạc-gia.  
Tế-thị há»i : 
- Dưng rượu để chúc thá» nhạc-gia việc gì tướng quân lại lo lắng như váºy. Thiếp tưởng trong triá»u có Ä‘iá»u chi rắc-rối mà tướng quân không muốn cho thiếp biết.  
Ung-củ nói : 
- Không có việc gì cả. Sai nhạc-phụ đến Ãông-giao, chi là mệnh-vua, phu-nhân chá»› há»i nhiá»u.  
Thái độ và lá»i nói cá»§a Ung-cá»§ làm cho Tế-thị càng nghi ngá» thêm, má»›i láºp kế phục rượu cho Ung-cá»§ uống tháºt say, rồi đợi lúc Ung-cá»§ Ä‘ang ngá»§ mÆ¡ màng, Ä‘áºp mạnh vào vai há»i lá»›n : 
- Này, Chúa-công sai mày giết Tế-Túc mà mày lại quên rồi sao ?  
Trong lúc Ä‘ang ngÅ©, Ung-Cá»§ giáºt mình đáp : 
-  
TỠthị đứng nhìn chồng mà đôi dòng nước mắt chảy ròng ròng . 
Rồi nàng tự nghĩ : 
- Có thể như thế được sao ? Hay chàng đã vì hoảng hốt mà nói sằng . 
Sáng ngày, Tế-thị nói với Ung-củ : 
- Tướng-quân có ý muốn giết phụ-thân, việc ấy tôi đã rõ . 
Ung-củ giựt mình nhìn vợ nói : 
- Ấy chết ! ta có bao giá» dám làm Ä‘iá»u vô đạo ! Sao phu-nhân lại nghÄ© thế . 
Tế-thị nói : 
- Ãem hôm qua tướng-quân say rượu đã nói rá» thiếp rồi bây giá» còn giấu làm chi.  
Ung-củ rướm mồ hôi trán, nhìn vợ, nói : 
- Nếu quả có việc ấy thì phu-nhân nghĩ thế nào ?  
Tế-thị ngao ngán thở dài. Rồi như để soi sáng tấm lòng ác hiểm của chồng, nàng giả vỠnói : 
- Ãã lấy chồng thì theo chồng, tướng quân há»i làm gì câu ấy ! 
Ung-cá»§ nghe vợ nói mừng rỡ, Ä‘em đầu Ä‘uôi câu chuyện thuáºt lại má»™t hồi.  
Tế-thị nói : 
- Phụ thân thiếp là má»™t kẻ Ä‘a mưu, túc trÃ, e không dám Ä‘i, xin cho thiếp vào tư-dinh xét thá» tình ý như thế nào.  
Ung-củ mừng rỡ nói : 
- Nếu việc thành tôi được lên chức Thượng-khanh thì phu-nhân cÅ©ng được vinh hiển trá»n Ä‘á»i.  
Tối hôm ấy, Tế-thị ghé vỠtư-dinh thăm mẹ.  
Tế-Túc phu-nhân thấy con vá», mừng rỡ há»i : 
- Lâu nay con vẫn được mạnh giá»i chứ ? 
Tế-thị không đáp, buồn-bã há»i mẹ : 
- Chồng vá»›i cha nên trá»ng đàng nào hÆ¡n ? 
Câu há»i lạ lùng ấy làm cho Tế-Túc phu-nhân ngạc nhiên nói : 
- Sao con lại há»i váºy . Chồng vá»›i cha đàng nào mà chẳng trá»ng . 
Tế-thị nói : 
- Nhưng nếu gặp trưá»ng hợp giữa cha và chồng có Ä‘iá»u mâu thuẩn nhau thì nên trá»ng đàng nào ?  
Tế-Túc phu-nhân nói : 
- Cha mẹ do trá»i định, vợ chồng do ngưá»i định. Mất chồng có thể lấy chồng khác, còn mất cha không thể tìm má»™t ngưá»i cha khác được.  
Tế-Túc phu-nhân nói vừa dứt lá»i, Tế-thị khóc oà, bước tá»›i ôm mẹ, nói : 
- Hôm nay con quyết vì cha mà không vì chồng.  
Äoạn Ä‘em hết chuyện Ung-cá»§ kể lại cho mẹ nghe.  
Tế-Túc phu nhân kinh-hãi láºp tức Ä‘em nói lại vá»›i chồng.  
Tế-Túc cau mày, nhìn con gái mình như đắn-đo với bao ý nghĩ: 
Qua một lúc, Tế-Túc nói : 
- Việc nầy chá»› tiết láºu ra ngoài, để mặc ta định liệu.  
Sáng hôm sau, Trịnh lệ-vương sai Tế-Túc đến Ãông-giao, và Ung-cá»§ bày tiệc tiá»…n hành, đưa đón rất trá»ng thể.  
Tế-Túc vá» nhà sá»a soạn hành-trang, rồi sai Công-tỠẤt Ä‘em má»™t trăm quân giáp-sÄ© phục nÆ¡i quán-địch, chá» Ung-cá»§ đến.  
Chẳng bao lâu, Ung-củ đem ba tên quân hầu đến đó.  
Tế-Túc nói : 
- Ta đi đây chỉ vì việc nước ngươi bày vẽ đưa đón làm gì ? 
Ung-củ nói : 
- NhÆ¡n tiết xuân mát mẻ, con có chén rượu tiá»…n mừng, xin nhạc-phụ tưá»ng định con rể . 
Tế-Túc một tay bưng chén rượu , một tay nắm lấy Ung-củ, nói : 
- Ãây là ý vua hay tình cá»§a ngươi đối vá»›i ta ? 
Ung-củ cúi đầu nói : 
- Ãây là lòng thành kÃnh cá»§a con mà chồng há»p the cá»§a vua nữa . 
Tế-Túc hét lên : 
- Khốn nạn ! Dám phản-phúc với ta như thế sao ? 
Liá»n hô quân giáp sÄ© bắt Ung-Cá»§ trói lại.  
Ung-củ mặt mày biến sắc , kêu cứu ầm ĩ.  
Trịnh lệ-Công sai một đoàn ngự lâm quân đến cưu ứng, nhưng bị Công-tỠẤt đánh đuổi chạy dài.  
Tế-Túc truyá»n Ä‘em Ung-cá»§ ra chém láºp tức.  
Trịnh lệ-Công hay được tin, than rằng : 
- Ôi thôi ! việc đã đến thế nầy, Tế-Túc ắt không dung ta !  
Than rồi, liá»n thu xếp hành-trang, bá» cả cung Ä‘iện, giang sÆ¡n lén trốn qua nước Sái tị-nạn , mà lòng vẫn thắc-mắc , chưa biết vì đâu âm mưu bại lá»™ . 
Mãi vỠsau, Trịnh lệ-công hay được chuyện Ung-củ nói với vợ, buồn bã than thầm : 
- Việc lá»›n cá»§a nước mà Ä‘em cho đàn bà hay, tránh sao khá»i thất bại . 
Sau khi giết được Ung-cá»§ và nghe tin Trịnh-đột bá» trốn, Tế-Túc cho ngưá»i sang nước , Vệ rước Trịnh chiêu-công tức Thế-tá» Hốt vá» nước phục-nghiệp.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-12-2009, 05:07 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Aug 2009 
					
					
					
						Bài gởi: 588
					 
                    Thá»i gian online: 4 ngày 2 giá» 30 phút 
                 
					
 
	Thanks: 520 
	
		
			
				Thanked 225 Times in 138 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Äông Chu Liệt Quốc 
Tác giả: Phùng Mộng Long 
 
hồi 12 
Tuyên-Công dâm loạn láºp Tân-đài 
Cừ-Di âm mưu tôn vua khác 
 
 
 
  
 
Nhắc lại việc trước nơi nước Vệ.  
Vệ tuyên-công vốn là kẻ ham dâm dục, lúc chưa lên ngôi đã tư thông vá»›i vợ lẻ cá»§a cha là nàng Di-khương sanh được má»™t trai, tên Cấp-Tá».  
Sau khi lên ngôi lại phong cho Cấp-tá» làm Thế-tá», giao cho Công-tá» Chức trông nom.  
Khi Cấp-Tá» lên mưá»i sáu tuổi, Vệ tuyên-công cho ngưá»i sang há»i con gái Tá» hi-công vá» làm vợ Cấp-Tá». Lại được nghe con gái cá»§a Tá»-hầu nhan sắc tuyệt trần, hoa nhưá»ng nguyệt thẹn , Vệ tuyên-công Ä‘em lòng ham muốn.  
Tuy-nhiên đã trót lỡ cưới ngưá»i đẹp cho con trai mình, còn biết nói năng làm sao, bèn nghÄ© ra má»™t kế .  
Vệ tuyên-công cất má»™t cái đài tháºt đẹp nÆ¡i mé sông Tân-kỳ, đặt tên là Tân-đài rồi sai Cấp-Tá» làm sứ-giả sang nước Tống để có cÆ¡ há»™i Ä‘oạt vợ cá»§a con.  
Cấp-tỠra đi chưa bao lâu, Vệ tuyên-công sai Công-tỠTiết qua TỠrước nàng Khương-thị vỠTân-đài.  
Rồi từ đó ăn ở với Khương-thị, coi như vợ mình. Nàng ấy tức là nàng Tuyên-khương.  
Cấp-TỠđi sứ vỠvào yết-kiến Vệ tuyên-công.  
Vệ tuyên-công khiến Cấp-TỠđến Tân-đài ra mắt Khương-thị, và gá»i Khương-thị bằng kế-mẫu.  
Cấp-TỠvốn là con hiếu thảo, dù hành động Vệ tuyên-công có bỉ-ổi, Cấp-TỠcũng không lấy thế mà oán trách cha.  
Từ ngày lấy được Tuyên-khương, Vệ tuyên-công say mê sắc-dục, đêm ngày ở mãi nơi Tân-đài không ngó ngàn đến Di-khương nữa.  
Cách ba năm sau, Tuyên-khương sanh đặng hai trai là Công-tỠThỠvà Sóc .  
Nàng Di-Khương bị thất sủng, Vệ tuyên-công cũng không còn thương Cấp-TỠnữa. Bao nhiêu sự say sưa đối với Di-khương đổ dồn vỠTuyên-khương thì bao nhiêu tình thương đối với Cấp-TỠcũng đổ dồn vỠThỠvà Sóc hết.  
Vệ tuyên-công quyết định sau nầy truyá»n ngôi cho Công-tá» Thá» . 
Thá» và Sóc tuy anh em ruá»™t, nhưng tâm-tÃnh rất khác nhau . Thá» thì tánh hiá»n háºu, nhân từ, thương yêu Cấp-Tá» như ngưá»i anh ruá»™t, còn Sóc thì độc ác, hiểm-hóc, chẳng những ghét Cấp-Tá» mà còn ghét cả Thá» nữa. Sóc muốn tiếm ngôi cá»§a Thá» sau nầy, nên định ý trước tiên hại cho được Cấp-Tá» rồi sau má»›i láºp mưu hại Thá» . 
Một hôm, Sóc nói với mẹ : 
- Nay tuy thân phụ rất thương yêu mẹ con ta, song Cấp-Tá» là anh, chúng con là em , sau này Cấp-Tá» thế nào cÅ©ng được nối ngôi. HÆ¡n nữa, vì mẹ mà Di-khương bị vua bạc đãi nếu sau nầy Di-Khương được lên làm Quốc-mẫu, thì mẹ con ta không tránh khá»i tai vạ . 
Nàng Tuyên-khương tâm trạng trước kia khác, bây giỠkhác . 
Trước kia hy-vá»ng làm vợ Cấp-Tá», nên muốn mua chuá»™c lòng Vệ tuyên-công để sau nầy truyá»n ngôi lại cho Cấp-tá» mà vợ chồng vui hưởng phú quý. Bây giá» thì đã có hai con vá»›i Vệ tuyên-công, hy-vá»ng ấy đâu còn nữa, nên bàn mưu vá»›i Sóc để hại Cấp-tá». Vì váºy thỉnh thoảng có những lá»i dèm pha, xoi bói.  
Ngày kia, nhằm ngày sanh nhá»±t cá»§a Cấp-Tá», Công-tá» Thá» làm tiệc rượu chúc mừng, có Công-tá» Sóc dá»±.  
Trong bữa tiệc Công-tá» Thá» chuyện trò rất thân-máºt.  
Sóc tỠý khó chịu, thoái thác lui vỠ, trong lòng rất căm phẩn.  
VỠđến cung, Sóc làm bộ khóc lóc, nói với mẹ : 
- Con vì lòng tốt mà dá»± tiệc vá»›i Cấp-tá» , thế mà Cấp-Tá» lúc say rượu lại giở trò đùa, gá»i con bằng con và nói : 
- Mẹ cá»§a mày tức là vợ cá»§a ta, mày phải gá»i ta bằng cha má»›i phải .  
Con rất lấy làm xấu hổ, xin mẹ xét nghĩ.  
Tuyên-khương tin là thá»±c, chá» Vệ tuyên-công vào cung, khóc lóc thuáºt lại má»i Ä‘iá»u , lại nói thêm rằng : 
- Cấp-tá» cố tình muốn làm nhục thiếp nên đã có lúc nói nhiá»u câu lá»— mãng.  
Vệ tuyên-công há»i : 
- Thằng súc sanh ấy đã nói những lá»i gì phạm đến ái-khanh ? 
Tuyên-khương sụt-sùi nói : 
- Thiếp được nghe nó nói rằng : Mẹ ta là Khương-di vợ của ông nội ta, mà phụ-thân ta còn lấy làm vợ được thay, huống hồ Tuyên-khương là vợ của ta mà ta không lấy được sao ! Nay ta chỉ cho phụ-thân ta mượn đỡ mà thôi. Ngày nào đó ta sẽ lấy lại, và lấy luôn cả ngôi nước Vệ nữa.  
Vệ tuyên-công nghe nói cả giáºn, kêu Công-tá» Thá» vào há»i.  
Công-tỠThỠnói : 
- Tâu phụ-thân, Cấp-Tá» là đưa con chà hiếu, chẳng bao giá» lại có những lá»i nói lá»— mãng như thế đâu . 
Vệ tuyên-công không biết phải phân xá» lẽ nào, bèn đòi Khương-di đến trách mắng đủ Ä‘iá»u.  
Khương-di Ä‘au đớn, không chịu nổi, thắt cổ tá»±-váºn.  
Cấp-tỠquá thương mẹ, nhưng không dám nói ra, chỉ ôm bụng khóc thầm.  
Giết được Khương-di, mẹ con Công-tỠSóc vẫn chưa thôi, ngày đêm ép buộc Vệ tuyên-công phải làm cách nào giết cho được Cấp-TỠmới nghe.  
Vệ tuyên-công nói : 
- Cấp-Tá» không có tá»™i chi, nếu Ä‘em giết Ä‘i thiên-hạ sẽ chê cưá»i. 
Tuyên-khương nói : 
- Khương-di thác oan, thế nào Cấp-tá» cÅ©ng vì mẹ mà trả thù, nếu Chúa-công không giết Cấp-tá», mẹ con tôi không làm sao ở trong cung nầy được.  
Vệ tuyên-công cá»±c chẳng đã phải nghe theo, tìm cách giết Cấp-Tá» cho ổn-thá»a để che mắt thiên hạ.  
Gặp lúc Tá» hi-công cho ngưá»i sang mượn quân nước Vệ.  
Vệ tuyên-công má»›i bày mưu vá»›i Công-tá» Sóc sai Cấp-tá» cầm cá» tiết trắng Ä‘i sứ nước Tá», rồi cho võ sÄ© phục giữa đưá»ng mà giết.  
Công-tá» Sóc được kế rất mừng, triệu-táºp bá»n côn-đồ, dặn đến núp nÆ¡i Sằng giả là chá»— đưá»ng thá»§y giáp liá»n vá»›i đưá»ng bá»™ . Há»… thấy có ngưá»i cầm cây cá» trắng Ä‘i ngang qua là nhãy ra giết láºp tức.  
Sắp đặt xong Công-tá» Sóc trở vá» cung thuáºt lại vá»›i Tuyên-Khương hay . 
Tuyên-khương mừng rỡ vô cùng.  
Công-tá» Thá» thấy mẹ mình mặt mày há»›n hở, sanh nghi, dò há»i sá»± tình . 
Tuyên-khương ngỡ là Công-tỠThỠcũng đã biết việc ấy nên không hỠgiầu diếm gì cả, nói rõ sự việc.  
Công-tá» Thá» thất kinh, nhưng biết rằng âm mưu đã định sẳn dù can gián cÅ©ng chẳng Ãch chi, bèn lén qua nói vá»›i Cấp-tá» . 
Cấp-TỠngồi thẩn-thỠkhông đáp.  
Công-tỠThỠnói : 
- ÃÆ°á»ng Ä‘i từ đây sang Tá» thế nào cÅ©ng phải qua Sằng-giả, mà đã qua đó tánh mạng anh ắt dữ nhiá»u lành Ãt. Chi bằng trốn sang nước khác rồi sẽ lo toan. 
Cấp-TỠđáp : 
- Ãạo làm con, nếu không nghe lá»i cha mẹ đâu còn là hiếu thảo. Vả lại, nếu Phụ-vương đã có ý muốn ta chết thì dẫu có sống cÅ©ng chẳng Ãch chi . 
Nói xong, sá»a soạn hành trang, từ biệt Công-tá» Thá», xuống thuyá»n Ä‘i theo đưá»ng thá»§y.  
Công-tỠThỠkhuyên can đến bực nào Cấp-TỠcũng không nghe . 
Công-tỠThỠđứng nhìn theo, đôi dòng lệ không vơi, nghĩ thầm : 
- Anh ta quả là má»™t ngưá»i hiếu-hữu, nếu để anh ta chết sau nầy mặt mÅ©i nào mà ta nối ngôi. Vả lại trong hoàn cảnh này chỉ có cái chết cá»§a ta , may ra má»›i đánh thức được lòng thương xót cá»§a cha mẹ ta, Ä‘em lại má»™t gia đình thảo thuáºn được.  
NghÄ© rồi liá»n dá»n má»™t chiếc thuyá»n, Ä‘em đũ váºt thá»±c gá»i vài tên tùy tùng bảo chèo theo cho kịp thuyá»n cá»§a Cấp-TỠđể cùng dá»± tiệc rượu tiá»…n biệt. Chẳng bao lâu hai thuyá»n gặp nhau, Công-tá» Thá» gá»i Cấp-Tư sang thuyá»n mình.  
Cấp-TỠnói : 
- Anh Ä‘i đưá»ng xa, em muôn dâng cho anh má»™t chén rượu tiá»…n hành, để tá» tình mong nhá»›.  
Nói rồi rót má»™t chén rượu đầy dâng cho Cấp-tá».  
Nhưng vừa lòng chén chưa kịp nói thì nước mắt đã tuôn tràn, chảy vào ly rượu . 
Cấp Tư vội vã bưng chén rượu uống một hơi cạn chén.  
Công-tỠThỠsụt sùi nói : 
- Em khóc làm cho nước mắt nhỠvào rượu thực là vô lễ . 
Cấp-TỠnói : 
- Anh chỉ muốn uống những giá»t nước mắt ấy để được giữ mãi vào lòng tấm thâm tình cá»§a em.  
ThỠrót thêm một chén nữa trao cho Cấp-TỠ. 
Hai anh em vừa uống, vừa khóc.  
Nước mắt càng hòa với rượu bao nhiêu thì rượu càng nồng bấy nhiêu.  
Công-tá» Thá» cốt phục rượu cho Cấp-Tá» thá»±c say , nên má»™t lúc sau Cấp-tá» say mèm nằm váºt xuống khoan thuyá»n ngá»§ thiếp.  
Công-tá» ThỠôm anh khóc má»™t lúc lâu, rồi bảo bá»n thá»§-hạ : 
- Lệnh vua phải Ä‘i gấp mà anh ta say nên trể nải váºy ta phải Ä‘i thế má»›i được . 
Nói rồi cầm cây cá» trắng cắm lên mÅ©i thuyá»n mình, và viết má»™t bức thư, dặn tên quân hầu lúc nào Cấp-Tá» tỉnh dáºy sẽ đưa.  
Ãoạn Công-tá» Thá» cứ thẳng đưá»ng cho thuyá»n đến Sằng-giả.  
Vừa đến nÆ¡i, bá»n côn-đồ thấy có ngá»n cá» trắng, kéo nhau chạy ào ra bắt.  
Công-tá» ThỠđứng dáºy chỉ vào mặt bá»n chúng mắng lá»›n : 
- Ta là Cấp-tá», Thế-tá» nước Vệ, phụng mệnh sang nước Tá» Ä‘i sứ , sao chúng bây dám cản trở . 
Bá»n côn-đồ nói : 
- Ngươi đã là Cấp-TỠthì đừng có xưng hô làm gì cho uổng tiếng. Chúng ta tuân lệnh Vệ-hầu ra đây lấy đầu ngươi.  
Nói xong, bá»n côn-đồ áp lại, chém đầu Công-tá» Thá», bá» vào má»™t cái há»™p rồi Ä‘oạt lấy cá» tiết mang vá». 
Bá»n gia-Ä‘inh theo hầu Công-tá» Thá» sợ hải , chạy tán loạn.  
Còn Cấp-Tá» khi tỉnh rượu, mở mắt ra không thấy ThỠđâu, lại nháºn được bức thư, trong lòng hoảng-hốt.  
Mở thư ra xem, trong thư chỉ thấy một hàng chữ như sau : 
- Em đi thay anh , anh tìm nơi lánh nạn .  
Cấp-Tá» khóc oà, vá»™i-vã bảo bá»n tùy tùng : 
- Hãy chèo thuyá»n Ä‘i cho mau, kẻo chúng lầm mà giết mất em ta . 
Bá»n tùy-tùng tuy không hiểu gì cả, nhưng cÅ©ng cố sức chèo Ä‘i rất mau.  
Thuyá»n lướt sóng, dưới ánh trăng vằng-vặc, lăn tăn trên mặt sông đài, cảnh váºt êm Ä‘á»m nhưng lòng ngưá»i rá»™n rã.  
Cấp-tá» chỉ nghÄ© đến sinh mạng em mình, nên hối thúc liên hồi làm cho mấy tên quân chèo thuyá»n mệt không kịp thở.  
Má»™t lát sau, thấy đàng xa có bóng thuyá»n nhấp nhô, Cấp-tá» mừng rỡ, hét to : 
- Em ta còn sống ! Tháºt lòng trá»i không phụ !  
Một tên quân hầu đưa mắt nhìn một lúc rồi nói : 
- Thưa Thế-tá», thuyá»n đó Ä‘ang Ä‘i tá»›i phÃa chúng ta !  
Cấp-Tá» ngÆ¡-ngác, chưa biết thế nào, thì chiếc thuyá»n nỠđã từ đàng xa phăng phăng rẽ nước Ä‘i đến.  
Trên thuyá»n không thấy Công-tá» Thá», chỉ thấy má»™t bá»n côn-đồ, gươm giáo sáng lòa.  
Cấp-Tá» lòng nghi ngại, há»i : 
- Các ngươi phụng mệnh Chúa-công đã làm xong nhiệm-vụ chưa ? 
Bá»n côn-đồ nghe há»i, tưởng ngưá»i cá»§a Công-tá» Sóc sai đến tiếp-ứng nên bưng chiếc há»™p có đựng đầu cá»§a Công-tá» ThỠđưa ra và nói : 
- Chúng tôi đã thành công.  
Cấp-TỠvừa cầm đến chiếc hộp vùng ngã ra, khóc to, nói : 
- Ôi thôi ! còn gì em ta nữa !  
Bá»n côn-đồ ngÆ¡ ngác đưa mắt nhìn nhau.  
Cấp-TỠnói tiếp : 
- Ta đây má»›i là Cấp-Tá», vì ta có tá»™i nên cha ta sai giết, chá»› Công-tá» Thá» là em ta, nào có tá»™i chi . 
Bá»n côn đồ biết mình đã giết lầm, thất kinh, nói nhá» vá»›i nhau : 
- Thế nầy thì phải giết cả nó nữa, mới chuộc nổi tội chúng ta đã lầm lẫn.  
Nói xong, bá»n côn đồ áp lại chặt đầu Cấp-tá», bá» chung vào má»™t há»™p, rồi chèo thuyá»n Ä‘i, để mặc cho bá»n quân hầu cá»§a Cấp-tá» ngồi run rẩy trong thuyá»n, mặt mày tái ngắt.  
VỠđến thành Vệ, bá»n côn đồ Ä‘em chiếc há»™p và cá» trắng vác dâng cho Công-tá» Sóc , kể lại sá»± giết lầm, và rất lo sợ Công-tá» Sóc trách-phạt.  
Chẳng dè Công-tá» Sóc đã không giáºn mà lại còn vui mừng, Ä‘em vàng lụa thuởng cho bá»n chúng rất trá»ng háºu, rồi vào cung nói vá»›i mẹ.  
Tuyên-khương buồn vui lẫn lá»™n. Buồn vì mất con, vui vì đã biết được Cấp-Tá», trừ được háºu-há»a cho mình. Vì biết Vệ tuyên-công thương yêu Công-tá» Thá», nên Tuyên-khương bảo Sóc hãy khoan cho Vệ tuyên-công biết . 
Sau ngưá»i nước Vệ có làm thÆ¡ vịnh hai anh em Cấp-Tá» và Thá» rằng : 
Hai chiếc đầu rơi, một mối tình  
Hồn oan ôm háºn khóc xuân xanh.  
Lòng cha và có không thương xót  
Thà chết cho tròn nghĩa đệ huynh.  
Nguyên trước kia Vệ tuyên-công có á»§y thác Cấp-tá» cho Công-tá» Tiết để lên ngôi còn Công-tá» Thá» cÅ©ng được uá»· thác cho Công- tá» Chức, nay hai ngưá»i nghe được tin dữ, liá»n há»p nhau vào tâu vá»›i Vệ tuyên-công.  
Vệ tuyên-công tuy ghét Cấp-Tá» song rất yêu Thá», nên sau khi nghe Thá» chết , lòng bàng hoàng Ä‘au đớn, nằm váºt xong long sàng than rằng : 
- Ôi ! ChÃnh con Tá»-nữ đã hại nhà ta rồi.  
Liá»n cho đòi Công-tá» Sóc vào khiển trách.  
Công-tỠSóc chối dài.  
Từ đó , Vệ tuyên-công buồn rầu sanh bịnh.  
Mỗi khi nằm mê lại thấy Di-khương , Cấp-TỠvà ThỠhiện đến trước mặt khóc than.  
Cách nữa tháng sau Vệ tuyên-công tạ thế.  
Công-tỠSóc lên nối ngôi, tức là Vệ huệ-công.  
Vệ huệ-công lên ngôi chưa được ba ngày đã cách chức Công-tỠTiết và Chức . 
Hai ngưá»i nầy oán háºn vô cùng chá» dịp trả thù cho Công-tá» Thá» và Cấp-Tá».  
Còn Công-tỠNgoạn là anh của Vệ huệ-Công không chịu phục bỠtrốn sang TỠtrú-ẩn.  
Từ hôm Vệ huệ-Công bị quân Trịnh đánh tan-tành, lòng oán-háºn Trịnh lệ-Công không xiết, xảy nghe có sứ Trịnh đến, má»›i hay Trịnh lệ-công đã bá» ngôi mà trốn, và sứ nước Trịnh đến xin rước Trịnh chiêu-công tức là Thế-tá» Hốt , vá» nước.  
Vệ huệ-công cho vào.  
Sứ nước Trịnh là Tế-Túc trông thấy Trịnh chiêu-công vá»™i vã sụp lạy xin tá»™i vá» việc phế láºp trước kia. 
Trịnh chiêu-công tuy không bắt tội Tế-Túc, song đã mất lòng tin, tỠra lãnh đạm . 
Vì váºy sau khi Trịnh chiêu-công phục-nghiệp, Tế-Túc thưá»ng cáo bịnh Ãt vào triá»u.  
Cao cừ-di cÅ©ng bị Trịnh chiêu-công oán ghét nên có ý muốn giết Trịnh chiêu-công mà láºp Công-tá» VÄ© . 
Trịnh lệ-Công tức Công-tá» Ãá»™t, từ ngày bá» ngôi, trốn sang nước Sái, liá»n mượn ngưá»i nói vá»›i Äàn-Bá xin được dung thân nÆ¡i đất Lịch.  
Äàn-Bá không chịu cho, nên Trịnh lệ-công mưu vá»›i ngưá»i nước Sái giết Äàn-Bá Ä‘i, chiếm lấy đất Lịch, rồi lo chiêu má»™ binh sÄ© định vỠđương đầu vá»›i Trịnh chiêu-công mà cướp ngôi Trịnh.  
Tế-Túc hay được tin ấy, lòng lo sợ, vào triá»u tâu vá»›i Trịnh chiêu-công hay.  
Trịnh chiêu-công liá»n khiến quan Ãại phu Phô-hà Ä‘em quân đến đất Ãại-lăng để phòng ngừa việc binh biến.  
Trịnh lệ-công dò biết, liệu thế khó bá» khởi sá»±, bèn cho ngưá»i sang nhá» Lá»— hoàn-công thương thuyết vá»›i Tống trang-công nếu lần này giúp cho mình được vá» nước phục nghiệp sẽ nạp đủ đất ba thành cùng lá»… váºt đã hứa trước kia . 
Lá»— hoàn-công liá»n sai sứ sang Tống . 
Tống trang-công tuy việc cÅ© đã má» phai, song nghe nhắc đến động lòng tham, liá»n kết liên vá»›i Sái và Vệ để giúp Trịnh lệ-công.  
Vệ huệ-công từ khi cho Tế-Túc rước Trịnh chiêu-công vá» nước mãi đến nay chưa thấy tạ Æ¡n mình lòng háºm há»±c bèn nháºn lá»i hợp binh vá»›i Tống trang-công, sang đánh Trịnh.  
Hai Công-tá» Tiết và Chức thấy váºy bàn vá»›i nhau : 
- Nếu Vệ-Sóc định kéo binh sang Tống để đánh Trịnh, thì lúc nầy chÃnh là lúc chúng ta có thể báo thù cho Công-tá» Cấp-tá» và ThỠđó . 
Công-tá» Chức há»i : 
- Nếu phế được Vệ-Sóc thì nên đưa ai lên kế vị ? 
Hai ngưá»i Ä‘ang bàn luáºn thì bá»—ng có quan Ãại phu Ninh-quy vào thăm.  
Hai Công-tá» má»i vào . 
Ninh-quy nói : 
- Nhị vị đã quên việc Công-tỠThỠvà Cấp-TỠtrước kia sao ? 
Công tỠChức đáp : 
- Chúng tôi nào có quên đặng. Song chưa biết phải láºp ai kế vị . 
Quan Ãại-phu Ninh-quy nói : 
- Tôi xem trong hàng Công-tá» chỉ có Kiá»m-mâu là ngưá»i hiá»n . HÆ¡n nữa Kiá»m-mâu là Phò-mã cá»§a nhà Châu, nếu lên ngôi ắt lòng ngưá»i chịu phục.  
Ba ngưá»i bàn xong láºp lá»i ước thệ, rồi làm má»™t tá» thông-báo , chá» cho Vệ huệ-công kéo binh ra Ä‘i phao tin trong dân chúng rằng : 
- Vệ huệ-công sang đánh Trịnh bị từ-trần, nên phải láºp công-tá» Kiá»m-mâu lên thay . 
Kế hoạch quả thành tựu.  
Công-tá» Kiá»m-mâu tức vị, hạch tá»™i Vệ-Sóc việc giết anh và làm cho Vệ tuyên-công vì buồn rầu mà chết.  
Ãoạn thá» tang hai vị Công-tá» Thá» và Cấp-Tá» rồi cho sứ sang triá»u Châu báo tin việc phế láºp ấy.  
Ninh-quy lại dẫn quân ra đóng nÆ¡i biên giá»›i nước Vệ để chân đưá»ng Vệ-Sóc.  
Công-tỠTiết muốn đem Tuyên-khương ra hài tội, nhưng Công-tỠChức can rằng : 
- Tuyên-khương là em cá»§a vua Tá», nếu hành tá»™i e mất việc giao hảo, chi bằng giữ niá»m hòa hiếu vá»›i Tá» là hÆ¡n . 
Bèn bàn vá»›i Kiá»m-mâu cho Tuyên-khương ra ở má»™t biệt cung, cấp lương bá»—ng hàng tháng.  
Lá»—, Tống, Sái và Vệ bốn nước cÅ©ng Ä‘em binh đánh Trịnh, bị Tế-Túc cá» binh cháºn nÆ¡i Ãại-lăng hiệp vá»›i Phô-hà mà chống giữ.  
Bốn nước đánh không lại, phải rút binh vá».  
Vệ Sóc kéo binh vá» nữa đưá»ng, nghe tin hai Công-tá» Tiết và Chức đã láºp Kiá»m-mâu lên ngôi liá»n bá» sang nước Tá» cầu viện.  
TỠtương-công hay được việc ấy nói : 
- Vệ-Sóc là cháu gá»i ta bằng cáºu lẽ nào ta lại không Ä‘em quân Ä‘i giúp.  
Vệ Sóc khóc lóc nói : 
- Nếu cháu được phục nghiệp tất cả vàng bạc châu báu trong nước Vệ , cháu xin dâng biếu cho Quốc-trượng: 
TỠtương-công rất mừng. Còn đang bàn bạc, bỗng có sứ nước Lỗ đến.  
Nguyên vì trước đây Tá» tương-công có sang cầu hôn nhà Châu, nên nhà Châu sai Lá»— hoàn-công đứng làm chá»§ hôn coi việc gã nàng Vương-cÆ¡ cho vua Tá». Vì váºy, hôm nay Lá»— hoàn Công má»›i đến.  
Nghe nhắc đến Lá»— hoàn-công, Tá» tương-công sá»±c nhá»› đến mấy lá»i hẹn ước riêng vá»›i em mình là Văn-khương, đã lâu chưa đặng gặp , lúc nầy cÅ©ng nên nhá» cÆ¡ há»™i Lá»— hoàn-công đến, mà rước luôn nàng Văn-khương vá» Tá» má»™t phen. Vì váºy lúc các quan Ãại- phu há»i thăm bao giá» thì cá» binh đánh Vệ ?  
TỠtương-công nói : 
- Kiá»m-mâu là rể cá»§a Thiên-tá», còn ta thì Ä‘ang cầu hôn vá»›i vua nhà Châu, việc ấy phải thư thả đã.  
Tuy nhiên, TỠtương-Công lại sợ nước Vệ giết mất nàng Tuyên-Khương nên cho Công-tôn Vô-Tri đem Công-tỠThạc vỠnước Vệ. 
Lại dặn riêng Vô-tri bày cách cho Công-tỠThạc tư thông với Tuyên-khương, để ngày sau liệu kế đem Vệ-Sóc vỠnước.  
Công-tôn Vô-tri lãnh mạng dẫn Công-tá» Thạc vá» Vệ, ra mắt Tân quân Kiá»m-mâu.  
Lúc ấy vợ Công-tá» Thạc đã qua Ä‘á»i . 
Công-tôn Vô-tri bàn mưu với Công-tỠChức : 
- Nếu ngài giúp cho việc nầy, ắt Tá»-hầu mến phục mà hai nước giao hòa.  
Công-tá» Chức vẫn có ý muốn giao hảo vá»›i Tá», lại ghét Tuyên-khương, muốn cho Tuyên-khương mang tiếng vá»›i thiên hạ, nên chịu làm việc đó.  
VỠphần Công-tỠThạc nghĩ tình cha con, nên chẳng chịu.  
Công-tỠChức bèn ép Công-tỠThạc uống rượu say rồi bắt bỠvào phòng Tuyên-khương.  
Gặp Tuyên-khương là ngưá»i háo dâm, nên ép uổng Công-tá» Thạc, cuối cùng phải mang tá»™i bất hiếu cùng cha . 
Công-tá» Thạc và Tuyên-khương kết làm vợ chồng, sau sanh đặng năm ngưá»i con.  
Nhắc qua việc nước Trịnh, Tế-Túc Ä‘em quân ra đất Ãại-lăng đương cá»± vá»›i Công-tá» Ãá»™t, sau khi các chư-hầu rút quân vá» hết mà Công-tá» Ãá»™t vẫn đóng quân nÆ¡i đất Lịch, phá rối mãi.  
Tế-Túc tìm hết kế để ngăn ngừa.  
Ngày kia, Tế-Túc nhá»› lại rằng trước kia nước Tá» có thù vá»›i Công-tá» Ãá»™t, trong lúc đánh nước Ká»·, lại nghe nước Lá»— hiện Ä‘ang đứng ra làm chá»§-hôn cho nước Tá», bèn vào triá»u tâu vá»›i Trịnh chiêu-công xin Ä‘em lá»… váºt qua Lá»— và Tá» thông-biếu, để nhá» hai nước ấy giúp mình cá»± vá»›i Tống.  
Trịnh chiêu-công y tấu.  
Tế-Túc lãnh mạng ra đi.  
Trong lúc Tế-Túc báºn lo vá» việc trừ khá» Công-tá» Ãá»™t thì Cao-cừ-di trái lại âm-mưu muốn hại Trịnh chiêu-công, nhưng vì sợ Tế-Túc là kẻ Ä‘a mưu nên chẳng dám thi hành . 
Nay nhân dịp Tế-Túc Ä‘i xa liá»n sai ngưá»i Ä‘i rước Công-tá» VÄ© vá» nhà, rồi nhÆ¡n lúc Trịnh chiêu-công Ä‘i tế lá»… phục binh giết chết.  
Công-tá» VÄ© lên ngôi sai ngưá»i sang nước TỠđòi Tế-Túc vỠđể cùng vá»›i Cao cừ-di lo việc quốc-chánh.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-12-2009, 05:09 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Aug 2009 
					
					
					
						Bài gởi: 588
					 
                    Thá»i gian online: 4 ngày 2 giá» 30 phút 
                 
					
 
	Thanks: 520 
	
		
			
				Thanked 225 Times in 138 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Äông Chu Liệt Quốc 
Tác giả: Phùng Mộng Long 
 
hồi 13 
Lỗ-hầu cùng vợ sang TỠ
Trịnh-vĩ , chúa tôi bị giết 
 
 
 
  
 
Tá» tương-công thấy sứ Trịnh là Tế-Túc Ä‘em lá»… váºt đến rất nhiá»u, nên tiếp đón niá»m-nở. Kế nghe việc Cao cừ-di giết Trịnh chiêu-Công láºp Công-tá» Vỉ , cả giáºn muốn hưng binh vấn tá»™i. Nhưng lại có tin vợ chồng Lá»— hoàn-công đã sắp đến nước Tá».  
Tá» tương-công liá»n gác chuyện đánh Trịnh, thân hành qua sông Lạc-thuá»· đón tiếp.  
Nguyên nàng Văn-khương nghe sứ Tá» sang má»i Lá»— hoàn-công, sá»±c nhá»› đến anh, nên xin vá»›i Lá»— hoàn-công cho Ä‘i theo vá» thăm quê quán, Lá»— hoàn-Công vốn chiá»u vợ nên nháºn lá»i.  
Khi đến sông Lạc-thuỷ, vợ chồng Lỗ hoàn-Công đã thấy TỠtương-công đón sẵn.  
Hai bên tay bắt mặt mừng cùng nhau trở vỠKinh-đô Lâm-tri . 
Lỗ-hầu đặt bày chiếu mạng vua Châu , nghị việc hôn nhơn.  
Tá» hầu cảm động bày tiệc đãi đằng rất trá»ng háºu.  
Tiệc mãn TỠtương-công xin phép Lỗ hoàn-công đưa nàng Văn-Khương vào cung để thăm viếng các cung phi.  
Lá»— hoàn-công thuáºn ý Tá» tương-công dẫn Văn-khương vào trong má»™t phòng kÃn đã sắp đặt sẵn , hai anh em uống rượu vui vầy rồi bày cuá»™c gió mưa . 
Ngưá»i sau có bài thÆ¡ cưá»i Tá» tương-công như vầy : 
Khéo vẻ làm chi cái giống hỠ 
Hôn quân dâm loạn nghỉ mà ghê  
Gái xinh thiên-hạ, Ä‘á»i không thiếu  
Mà lấy em mình chịu tiếng chê !  
Sáng hôm sau mặt trá»i đã cao, mà hai ngưá»i vẫn còn ôm nhau nằm ngÅ© mãi.  
Lá»— hoàn-công ở ngoài đợi lâu quá, sanh buồn, lại có ý nghi hoặc vợ mình, chẳng biết bên trong cánh cá»a cung thăm thẳm ấy có việc gì rối lòng chăng ? 
Mà dù có nghi hoặc cÅ©ng không làm sao hiểu thấu, khi mà tưá»ng cao vòi vá»i, bức rèm châu đã khép cánh song thưa. Tuy-nhiên, lòng thấy nao nao không thể nào chịu được . 
Lá»— hoàn-Công bèn cho ngưá»i dò xét má»›i hay Tá» tương-công chưa có Chánh phi, chỉ có Thứ-phi là Liên-thị em há» cá»§a quan Äại-phu Liên-xứng, mà Tá» tương-công đã ghét bá» từ lâu rồi.  
Lại nghe nói đêm vừa rồi , chỉ có anh em TỠtương-công tư tình chứ không có phi tần nào cả. 
Lá»— hoàn-công uất háºn vô cùng, bá» ra ngoài thÆ¡ thẩn nÆ¡i hiên Tây , bá»—ng gặp Văn-khương từ đàng xa lểnh-mểnh Ä‘i đến.  
Lỗ hoàn-Công đưa mắt nhìn từ đầu đến chân, rồi nói : 
- Äêm hôm ái-khanh uống rượu vá»›i ai ? 
Văn-khương nũng-nịu đáp : 
- Thần thiếp vui vầy với Liên-thị.  
Lá»— hoàn-công há»i : 
- Vui đến bao lâu mới hết ? 
Văn Chương đáp : 
- Äã lâu quá chưa gặp nhau, nên vui mãi cho đến lúc trăng lên đỉnh đầu má»›i thôi.  
- Anh của phu nhân có đến đó dự tiệc chăng ? 
- Không, anh tôi đâu có lại đó dự tiệc ?  
- Chẳng lẽ anh em lâu ngày xa cách lại không cùng nhau uống một chén rượu cho vui sao ? 
Văn-khương có vẻ lưỡng-lự, đáp : 
- Lúc mãn tiệc, anh tôi có đến uống một chun rượu rồi đi ngay.  
Xét thấy lá»i nói và thái độ Văn-khương có Ä‘iá»u uẩn-khúc . 
Lỗ hoàn-công lại càng nghi ngỠnói : 
- Tiệc mãn sao ái-khanh không ra ngay còn ở trong đó làm gì ?  
- Vì đêm khuya quá, thần thiếp thấy ra ngoài bất tiện.  
- Thế thì ái-khanh đã ngủ lại nơi đâu ? 
- Trong cung thiếu gì nÆ¡i nghỉ ngÆ¡i , sao quân hầu lại há»i lẩn-thẩn như thế ?  
- Tại sao ái-khanh lại dáºy trưa ? 
- Vì uống rượu quá say nên mệt má»i, không thể dáºy sá»›m ná»—i . 
- Ãi khanh ngÅ© chung vá»›i ai ?  
- Thần thiếp ngá»§ chung vá»›i mấy ngưá»i cung nhân nÆ¡i Tây cung.  
- Còn anh của ái-khanh ngủ ở đâu ? 
Văn-khương sợ sệt, làm ra mặt giáºn đáp : 
- Anh ngủ ở đâu làm sao em gái biết mà nói rõ được !  
Lá»— hoàn-công cÅ©ng giáºn dữ nói : 
- Thế mà ta biết anh cá»§a ái-khanh đã ngá»§ đâu và ngá»§ vá»›i ai rồi ? Ãi khanh đừng có giấu diếm làm gì.  
Văn-Chương hổ thẹn, khóc oà.  
Lá»— hoàn-công lòng đầy háºm há»±c nhưng biết mình Ä‘ang ở trên đất Tá» khó lòng nói năng được , nên vào từ giã Tá» tương-công vá» nước.  
Tá» tương-công nghỉ lại việc xấu cá»§a mình lấy làm hối-háºn, sợ Lá»— hoàn-công hay được, nên sai ngưá»i tâm phúc là Thạch-chi Phân-Như theo dõi .  
Phân-như trở vá» kể lại những lá»i cãi vã vừa rồi cá»§a vợ chồng Lá»— hoàn-công cho Tá» tương-công nghe.  
TỠtương-công bối-rối, nói : 
- Ta không ngỠLỗ-hầu lại có thể biết được việc ấy. Như thiên hạ hay được thì việc cầu hôn của ta với vua nhà Châu ắt bại sự . 
Bèn khiến Phân-như đòi Công-tỠBành-sinh đến dạy việc.  
Công-tỠBành-sinh vào chầu, TỠtương-công nói: 
- Nay ta muốn láºp kế giết Lá»—-hầu, chẳng hay khanh có bằng lòng giúp sức chăng ? 
Bành-sinh ngạc-nhiên há»i : 
- Lỗ-hầu đến đây để làm chủ hôn cho Chúa-công, sao Chúa-công lại có ý ấy ? 
- TỠtương-công cực chẳng đã phải đem câu chuyện mình thố lộ cho Bành Sinh biết.  
Tuy không bằng lòng hành-động cá»§a Tá» tương-công, song Bành-sinh có cá»±u thù vá»›i Lá»— trong lúc đánh nước Kỹ, bị Lá»— bắn trúng tim gần chết, nên nháºn lá»i.  
Tá» tương-công cả mừng, đặt tiệc nÆ¡i quán địch sai ngưá»i má»i Lá»— hoàn-công đến dá»± trước khi vá» nước.  
TỠtương Công tiếp đãi rất ân-cần, nhưng Lỗ hoàn-công mặt dàu dàu, ngồi gục đầu xuống đất, không nói năng gì cả. 
- Tá» tương-công truyá»n cho bá»n cung-nga mỹ-nữ rất đẹp, ca múa và dâng rượu. 
Lỗ hoàn-công nhân lúc đau đớn trong lòng cũng muốn dùng rượu để khuây khoả, nên lần uống hết.  
Äến lúc quá say, Lá»— hoàn-công không còn biết gì nữa, nằm gục trên ngá»±-á»· . 
Tá» tương-công liá»n sai Công-tá» Bành-sinh phò Lá»— hoàn-công lên xe, vá» sứ quán.  
Bành-sinh ngồi bên cạnh, khi ra khá»i quốc môn vài dặm thấy Lá»—-hầu ngá»§ say . 
Bành-sinh cho hai ngón tay vào cạnh sưá»n, bóp rất mạnh.  
Lá»— hoàn-công bị gãy xương sưá»n, la lên má»™t tiếng rồi há»™c máu chết tươi.  
Bành-sinh mới hô-hoán rằng Lỗ-hầu bị say rượu nên cảm gió mà chết.  
Tá» hi-công hay tin, giả cách khóc lóc thảm thương , cho ngưá»i tẩn liệm theo vương lá»…, rồi tin vá» nước Lá»—.  
Quân sÄ© Ä‘i theo Lá»— hoàn-công trở vá» thuáºt lại chuyện vua nước Lá»— bị chết trên xe.  
Quan Äại-phu Thân-nhu nói : 
- Trong nước không nên để một ngày không có vua.  
Công-tỠKhánh-phủ nói : 
- Tá»-hầu vô đạo, loạn luân làm hại tÃnh mệnh phụ-thân tôi, váºy để tôi cỠđại binh sang vấn tá»™i mà báo thù.  
Thi-bá can rằng : 
- Việc nầy còn ám muá»™i, vả lại nước ta yếu, nước Tá» mạnh, vị tất đã trả được thù mà còn bươi tiếng xấu. Chi bằng viết thư sang Tá» buá»™c Tá»-hầu giết Bành-sinh Ä‘i. Nếu tướng Bành-sinh chết sau nầy ta tÃnh chuyện báo thù rất dá»….  
Thân-nhu nói lại vá»›i Công-tá» Khánh-phá»§ rồi sai Thi-bá viết thư đưa qua Tá».  
Lúc đó Thế-tá» Äồng Ä‘ang cư-tang không ký tên, nên Thân-nhu đứng thay.  
Thư ấy như sau : 
Ngoại thần Thân-nhu kÃnh gởi Tá»-hầu ngá»± lãm. Chúa tôi vâng mệnh Thiên-tá» qua quÃ-quốc để bàn định việc hôn nhân không biết lâm bịnh thế nào mà chết trên xe. ÄÆ°á»ng xa cách trở , lại nghe thiên-hạ đồn nhiá»u tiếng xấu, nước tôi tháºt lấy làm hổ thẹn. Nếu muốn giữ tiếng tăm, xin hiá»n hầu hãy bắt Bành-sinh mà trị tá»™i , nước tôi lấy làm may mắn.  
Tá» tương-công được thư, cho ngưá»i gá»i Bành-sinh đến.  
Bành-Sinh cáºy mình có công, ngang nhiên bước vào.  
Sứ nước Lỗ cũng có nặt nơi đấy.  
Tá» tương-công làm mặt giáºn quở trách : 
-Ta thấy Lá»—-hầu quá say nên sai ngươi phò tá, ngươi lại không giữ gìn để Lá»—-hầu phải chết như váºy tá»™i tháºt đáng chém.  
Nói xong hô vô sĩ trói lại, dẫn ra chợ mà gia-hình.  
Bành-sinh uất háºn hét lá»›n : 
- Hôn quân ! Äã dâm loạn vá»›i em gái mình, láºp mưu giết Lá»—- hầu, lại còn đổ lá»—i cho ta sao ? Dầu có chết, ta quyết làm quỉ , mà banh thây ngươi ra muôn mảnh !  
TỠtương-công ngồi chết điếng.  
Cả quân sÄ© và triá»u thần ai nấy Ä‘á»u bụm miệng, nÃn cưá»i.  
Cách đó không lâu , Tá» tương-công vào triá»u Châu xin cưới nàng Vương-cÆ¡ và làm ma chay , đưa linh cá»u Lá»— hoàn-công vá» nước . 
Còn nàng Văn-khương vì hổ thẹn, ở luôn bên nước TỠkhông vỠnước Lỗ . 
Lễ an táng vua Lỗ xong . 
Thế-tá» Äồng lên nối ngôi, tức là Lá»— trang-công.  
Ngày Lá»— trang-công tức-vị, các quan Ä‘á»u chầu chá»±c đủ mặt . 
Lá»— trang-công há»i : 
- Phụ-thân ta trước kia vâng mệnh Thiên-tỠđứng chá»§ hôn cho Tá» tương-công, nay công việc chưa thành mà tạ thế. Váºy chư khanh có ý chi chăng ? 
Thi-bá nói : 
- Nước ta hiện có ba Ä‘iá»u nhục. Äiá»u thứ nhất là Tiên-công ta dẫu đã an táng nhưng tiếng xấu vẫn còn. Äiá»u thứ hai là Quốc-mẫu hiện nay lưu lại bên nước Tá», thiên hạ dị-nghị . Äiá»u thứ ba là nước ta có tang, không làm được trá»ng trách cá»§a Thiên-tỠđã uá»· thác.  
Lá»— trang-công nghe nói buồn bã há»i : 
- Ba Ä‘iá»u nhục ấy có cách nào rá»a được chăng ? 
Thi-bá nói : 
- Äiêu thứ nhất muốn cho Tiên-công dưới suối vàng được hài lòng thì phải làm cho danh tiết cá»§a Tiên-công được vẻ-vang. Trước kia Tiên-công lên ngôi chưa đặng vương-mạng, bây giá» cÅ©ng nên nhân dịp chá»§-hôn mà xin vương-mạng cho Tiên-công. Äiá»u thứ hai nên rước quốc-mẫu vá» mà phụng-dưỡng . Äiá»u thứ ba là việc chá»§-hôn thá»±c khó lưỡng-toàn. Nay phải cất má»™t nhà quán địch nÆ¡i ngoài đồng rồi rước Công-chúa Vương-cÆ¡ đến nhà ấy mà đưa sang Tá» . 
Chúa-công cáo tang không đến. Làm như váºy, trên không nghịch chỉ vua, dưới không mÃch lòng các chư-hầu, mà cÅ©ng hợp vá»›i vương lá»… nữa.  
Lá»— trang-công khen lá»i cá»§a Thi-bá rất phải liá»n sai quan Äại-phu Chuyên tôn-sÃnh sang triá»u Châu đón Công-chúa Vương-cÆ¡, và luôn tiện xin vua Châu phong cho Lá»— hoàn-công.  
Vua nhà Châu chuẩn tấu, bèn sai sứ qua nước Lỗ để ban áo mão cho Lỗ hoàn-công.  
Châu-công Hắc-kiên lãnh mạng xin đi.  
Châu trang-vương không đồng ý, sai quan Äại-phu Vinh-Thúc qua Lá»—.  
Sở dÄ© Châu trang-vương không muốn Châu-công Hắc-kiên ra ngoài nước là vì Châu trang-vương có má»™t ngưá»i em tên Vương tá»-khắc, trước kia Châu hưá»n-vương còn sống có lá»i phú-thác cho Châu-công Hắc-kiên, nay sợ Châu-công Hắc-kiên liên kết vá»›i các ngoại-bang tạo nên vây cánh . 
Hắc-kiên thấy Châu trang-vương không muốn cho mình Ä‘i sứ , hiểu ngay ná»™i-ý, đêm ấy qua dinh Vương tá»-khắc kể tá» sá»± tình.  
Vương tá»-khắc nói : 
- Äã bị nghi ngá» thì làm cách nào thoát khá»i tai nạn ? 
Châu-công Hắc-kiên nói : 
- Nếu đã bị vua nghi ngá» thì tai nạn không tránh khá»i, chỉ có cách sá»›m liệu là hÆ¡n.  
Äoạn Hắc-kiên bàn mưu , nhân đám cưới cá»§a Vương-CÆ¡ mà nổi loạn, cướp ngôi Châu trang-vương. 
 
Quan Äại-phu Tần-Bá biết được liá»n Ä‘em thuáºt lại vá»›i Châu trang-vương.  
Châu trang-vương nổi giáºn bắt Châu-công Hắc-kiên Ä‘em chém, và dẫn quân bao vây tư dinh bắt Vương tá»-khắc.  
Nhưng Vương tá»-khắc hay tin trốn qua nước Yên tị nạn.  
Quan Äại-phu Chuyên tôn-SÃnh được phụng mạng đưa Công-chúa Vương-cÆ¡ sang Tá», rồi lại được Lá»— trang-công á»§y-nhiệm rước nàng Văn-khương vá» Lá»—.  
Tá» tương-công bịn rịn không nỡ để nàng Văn-khương trở vá» nhưng vì sợ dư-luáºn thành thá» cuối cùng phải gạt lệ chia ly.  
Văn Chương buồn tá»§i lên đưá»ng, lòng đầy hổ thẹn.  
Khi qua đến đất Chướng, nÆ¡i biên giá»›i Tá»-Lá»—, thấy phong cảnh tốt tươi, muôn hoa tươi đẹp, Văn-khương nghÄ© thầm : 
-Äã trót lầm lá»—i, nay vá» Lá»— làm gì . Äất nầy không thuá»™c Lá»—, cÅ©ng không phải Tá» thế thì ta ở đây mà dung thân cho an pháºn.  
NghÄ© rồi cho bá»n tùy tùng vá» tâu lại vá»›i vua Lá»— rằng :  
- Gái góa bụa nầy muốn tìm chá»— thanh tịnh ở cho an nhàn . Lúc nào sắp chết má»›i vá» cung. Bá»n tùy tùng trở vá» tâu lại.  
Lỗ trang-công biết mẹ mình hỗ thẹn mà không vỠnước nên khiến cất một nhà quán nơi Chức-khâu để Văn-khương yên trú.  
Từ đó, Văn-khương vui vá»›i phong cảnh mà khuây khá»a mảnh hồng-nhan.  
Nhắc qua Tá» tương-công từ khi âm-mưu giết Lá»— hoàn-Công, ngưá»i trong nước Ä‘á»u cho là vô đạo, tiếng xấu đồn khắp xa gần . Nay tuy cưới được Công-chúa Vương-cÆ¡ Ä‘em vá» nhưng miệng Ä‘á»i vẫn chưa thôi mai mỉa. Muốn trấn áp lòng dân, Tá» tương-công dá»± tÃnh phải ra oai làm má»™t vài việc đại nghÄ©a, để nâng phẩm giá cá»§a mình.  
TỠtương-công nghĩ ngay đến nước Vệ và Trịnh, hai nước ấy có việc soán nghịch . Nhưng vua nước Vệ lại là phò mã của vua, chỉ có nước Trịnh là có thể đánh được, song chưa chắc đã thắng.  
Tá» tương-công nghÄ© ngay má»™t kế, sai sứ sang má»i Trịnh-vÄ© đến phó há»™i nÆ¡i đất Thá»§-chỉ.  
Công-tá» VÄ© được lá»i má»i có ý mừng thầm, nói : 
-Tá»-hầu chịu giao-hảo vá»›i ta thì cÆ¡-nghiệp ta sẽ vững bá»n.  
Bèn đòi Cao cừ-di và Tế-Túc , khiến theo bảo giá.  
Tế-Túc cáo bịnh, từ chối.  
Cao cừ-di phò Công-tỠVĩ lên xe, chúa tôi cùng khởi hành rất vui vẻ.  
Tế-Túc ung dung trở vá» dinh, gặp Nguyên-phồn đón lại há»i : 
- Chúa-công sang phó há»™i vá»›i Tá», vì cá»› gì ngài lại cáo bịnh mà không theo phò  
Tế-Túc mỉm cưá»i đáp :  
- Vua Tá» là má»™t kẻ loạn-dâm, tàn bạo. Trước kia Tiên-công ta vì có công lá»›n nên Tá» má»›i khâm phục mà giao hảo . Nay bá»—ng dưng má»i Chúa-công Ä‘i phó há»™i, tôi e không khéo cả vua tôi Ä‘á»u bị giết.  
Nguyên-phồn nghe nói trố mắt nhìn Tế-Túc há»i :  
- Ngài đoán thực như thế sao ? 
Tế-Túc đáp : 
- Việc đó xảy đến không bao lâu, ngài cứ chỠđợi kết quả sẽ rõ.  
Nguyên-phồn há»i :  
- Nếu quả đúng như lá»i ngài thì nước Trịnh sẽ vá» tay ai ? 
Tế-Túc nói : 
- Tất nhiên sẽ vá» Công-tá» Nghi. Công-tá» Nghi là ngưá»i quý-tướng, trước kia Tiên-công thưá»ng vẫn nói thế.  
Nguyên-phồn nói :  
- Ngưá»i ta cho rằng ngài là má»™t kẻ tiên tri , nếu việc nầy quả đúng như lá»i thì tôi má»›i tin . 
Dự đoán của Tế-Túc quả không sai.  
Trước ngày phó há»™i, Tá» tương-công đã Ä‘em má»™t trăm quân giáp-sÄ© phục nÆ¡i nhà Công-quán, và hôm ấy truyá»n cho Thạch-chi, Phân-như đứng hầu má»™t bên.  
Công tỠVĩ và Cao cừ-di đến nơi bước vào yết kiến.  
Vua TỠcầm tay Công-tỠVĩ nói :  
- Hân hạnh được gặp ngài ! Äã từ lâu tôi muốn biết má»™t Ä‘iểu mà không sao biết được.  
Công-tỠVĩ nói :  
- Nay hiá»n-hầu có lòng tốt hạ cố đến tôi, nếu có Ä‘iá»u gì xin hiá»n hầu cứ vui lòng chỉ giáo.  
TỠtương-công nói :  
- Tại sao ngày trước Trịnh chiêu-công bị chết Công-tá» VÄ© nghe há»i việc ấy, mồ hôi toát ướt áo, lúng túng không biết trả lá»i làm sao . 
Cao cừ-di rước lá»i nói :  
- Tiên quân tôi bị bịnh mà tạ thế. Nhưng vì cá»› gì mà hiá»n-hầu lại thắc mắc ? 
TỠtương-công nói : 
- Ta nghĩ Trịnh chiêu-công bị giết tạ thế chứ đâu phải bị đau mà tạ thế .  
Cao cừ-di liệu không thể giấu được bèn tìm lá»i bào chữa :  
- Vâng một phần cũng vì Tiên-quân tôi có tâm bịnh nên khi thấy giặc thì sợ mà chết.  
Tá» tương-công cưá»i lá»›n nói :  
- Vua đi tất có phòng bị, sao lại để giặc giết được ? 
Cao cừ-di đáp :  
- Trong nước tôi có lắm phe đảng, thực khó mà đỠphòng.  
TỠtương-công nói : 
-Váºy có bắt được tên giặc đã giết vua chăng ? 
Cao cừ-di nói : 
-Hiện nay nước tôi Ä‘ang cho ngưá»i lùng kiếm khắp nÆ¡i mà vẫn chưa bắt được.  
TỠtương-công trợn mắt, chỉ vào mặt Cao Cừ-Di nói : 
-Giặc chÃnh là ngươi mà sao ngươi lại không biết ? Ngưá»i chịu Æ¡n vua lá»™c nước thế mà vì oán riêng dám thà vua, lại Ä‘em ba tắc lưỡi làm bức màn thưa để che thắt thiên hạ. Ta phải vì tiên-quân cá»§a ngươi mà bắt tên giặc ấy.  
Nói rồi gá»i Thạch-chi và Phân-như bắt Cao cừ-di trói lại.  
Công-tỠVĩ thất kinh, sụp lạy, nói :  
- Việc đó Cao cừ-di chá»§ mưu, xin hiá»n-hầu rá»™ng-lượng.  
TỠtương-công hét lớn :  
- Äã giết anh cướp ngôi mà còn lắm lá»i xảo trá. Nếu có Ä‘iá»u gì oan ức thì ngươi cứ xuống dưới âm phá»§ mà kêu nài.  
Nói xong, truyá»n bá»n giáp-sÄ© bắt Công-tá» VÄ© Ä‘em chém.  
Cao cừ-di hoảng vÃa, lạy lúc mãi.  
TỠtương-công nói :  
- Chúa mi đã chết mà mi sống được sao ? 
Nói rồi truyá»n Ä‘em Cao cừ-di ra cá»a Nam cá»™t tay chân vào bốn cá»— xe trâu, đánh trâu cho chạy bốn ngã.  
Xác của Cao cừ-di bị xé ra làm bốn mảnh.  
Äoạn Tá» tương-công truyá»n chặt đầu Cao cừ-di treo lên cá»a, thành, yết má»™t tấm bãng lá»›n đỠchữ như vầy : "Tấm gương cá»§a những kẻ làm tôi bất trung" .  
Việc ấy xong, Tá» tương-công sai ngưá»i sang Trịnh nói cho biết là nước TỠđã trừ xong đứa phản nghịch, hãy đưa vua khác lên thay . 
Nguyên-phồn hay được tin ấy tấm tắc khen thầm :  
- Tế-Túc quả là má»™t ngưá»i sáng suốt Ãt ai bì kịp.  
Các quan nước Trịnh há»p nhau lại bàn việc láºp vua má»›i.  
Thúc-thiá»m nói : 
- Vua cũ là Trịnh lệ-công hiện nay đang ở nơi đất Lịch, ta nên rước vỠtôn lên ngôi. 
Tế-Túc nói :  
- Vua cÅ© đã bõ nước mà trốn Ä‘i thì không nên láºp lại. Ta nên láºp Công-tá» Nghi má»›i phải lẽ.  
Nguyên-phồn khen là hợp-lý.  
Các quan cũng đồng thanh đưa Công-tỠNghi lên ngôi.  
Tế-Túc vẫn giữ chức Thượng Äại-phu, Thúc-Thiá»m làm Trung Äại-phu, còn Nguyên-phồn làm Hạ Äại-phu.  
Việc triá»u chÃnh giao cho Tế-Túc lo việc giao hảo vá»›i các nước Tá», Trần v.v... và sang cống nước Sở.  
Còn Trịnh lệ-công vẫn phải chịu tá túc nơi cõi ngoài.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-12-2009, 05:11 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Aug 2009 
					
					
					
						Bài gởi: 588
					 
                    Thá»i gian online: 4 ngày 2 giá» 30 phút 
                 
					
 
	Thanks: 520 
	
		
			
				Thanked 225 Times in 138 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Äông Chu Liệt Quốc 
Tác giả: Phùng Mộng Long 
 
hồi 14 
Trái lệnh, Châu thiên-tỠnổi xung 
Gặp ma, TỠtương-công hoảng hốt 
 
 
 
  
 
Công-chúa Vương-cÆ¡ từ lúc vá» vá»›i Tá» tuyên-công lòng sầu khôn xiết . Vương-cÆ¡ vốn là má»™t ngưá»i thông-minh, tá»-chỉnh nay gặp tánh nết Tá» tương-công lòng đã bất bình, lại biết được câu chuyện nàng Văn-khương nên buồn bã mà thá» bệnh, chẳng bao lâu từ trần. 
Từ ngày Vương-cÆ¡ thác rồi, Tá» tương-công không còn kiêng nể ai nữa, há»… lúc nào nhá»› Văn-khương thì giả Ä‘i săn bắn nÆ¡i đất Chước rồi sai ngưá»i đến Chúc-khâu rước Văn-khương đến đó mà vui vầy . Tuy nhiên, lại sợ Lá»— trang-công hay được mà sanh sá»±, bèn lấy việc binh Ä‘ao ra hăm dá»a . 
Tá» tương-Công cất binh sang đánh nước Ká»· lấy ba thành ở đất Bình, đất Tư và đất Ngô, rồi kéo thẳng đến Há»-thành kêu Ká»·-hầu bảo rằng :  
- Nếu muốn cho nước Ká»· còn , phải đầu hàng láºp tức.  
Ký-hầu đau đớn than thầm : 
- TỠlà một nước cựu thù, lẽ nào ta lại quên lấy thù mà cầu an sao !  
Nghĩ rồi bèn khiến vợ là Bá-Cơ, con gái Lỗ huệ-công viết thư vỠnước cầu cứu viện binh.  
Tá» tương-công hay được tin ấy, dá»a rằng :  
- Nước nào đem binh cứu nước Kỷ, nước đó sẽ bị quân TỠkéo đến tàn phá ngay.  
Lá»—-hầu nghe nói cÅ©ng sợ, cho sứ sang nước Trịnh yêu cầu nước Trịnh há»p binh vá»›i mình cứu nước Ká»·.  
Nhưng, Trịnh-nghi vì sợ Trịnh-đột đem binh từ đất Lịch vỠcướp ngôi nên từ chối việc hợp tác.  
Lỗ trang-công thấy mình cô thế không dám xuất quân.  
Còn vua nước Ká»· thấy không ai cứu viện, bèn giao quyá»n lại cho em là Doanh-quý, rồi bõ trốn ra nước ngoài . 
Doanh-quý há»p triá»u-thần bàn rằng :  
- Bây giá» chỉ có hai việc, má»™t là liá»u chết giữ nước, hai là đầu làng để bảo vệ sinh linh. Váºy ta nên theo đàng nào ? 
Các quan Ä‘á»u nói :  
- Nay nước Kỷ bị cô thế, dầu có hy sinh đến đâu, cuối cùng cũng chịu thảm bại chi bằng đầu hàng để cứu vớt mạng dân và giữ gìn tôn miếu của tiên-quân.  
Doanh-quý theo lá»i, viết thư sai sứ dâng cho Tá» tương-công, cùng nạp các sổ sách dinh Ä‘iá»n , cầu xin đầu hàng.  
Tá» tương-công chấp thuáºn, cho Doanh-quý được thâu thuế ba mươi bá»™ trong nước để phụng thá» tôn miếu.  
Vợ vua Kỷ là Bá-Cơ, buồn bã nhuốm bịnh rồi chết.  
Tá» tương-Công an-táng rất trá»ng thể, mục Ä‘Ãch để mua lòng nước Lá»—.  
Trong thá»i gian đó, tại nước Sỡ, vua Hùng-thông lên kế vị, tá»± xưng vương-hiệu là Sỡ võ-vương, trách Tùy không đến chầu mình nên cá» binh sang đánh. Song Ä‘i má»›i nữa đưá»ng mang bịnh mà thác.  
Quan Lịnh-doãn là Äấu-kỳ, Mạc-ngao và Khuất-trá»ng giấu nhem việc ấy không phát tang, kéo quân thẳng đến vây thành cá»§a Tùy.  
Tùy hầu sợ sệt, xin cầu hòa . 
Khuất-trá»ng thay mặt đứng ra làm lá»… chiêu an rồi kéo binh vá» nước, tôn con Hùng-thông là Hùng-xi lên nối ngôi, lấy Vương-hiệu là Sở văn-vương.  
Còn Tá» tương-công sau khi thắng được nước Ká»· kéo quân vá» ngang đất Chúc-khâu, rước nàng Văn-khương qua đất Chước để vui câu tình tá»±. Nào tiệc nào tùng, Ä‘á»n ca hát xướng vui say ngày đêm trong hoan-lạc . 
Tá» tương-công lại khiến Văn-khương viết thư má»i Lá»— trang-công đến đó để phó há»™i.  
Lá»— trang-công vốn sợ oai Tá», lại không dám trái lá»i mẹ, nên vá»™i đến đất Chước mà ra mắt Văn-khương.  
Văn-khương khiến Lá»— trang-công, theo lá»… cáºu cháu ra mắt Tá» tương-công và tạ Æ¡n Tá» tương-công việc chôn cất Bá-CÆ¡.  
Lá»— trang-công không vui, nhưng phải tuân lá»i mẹ.  
Tá» tương-công rất đẹp dạ , bày tiệc đãi đằng, say sưa tưởng như trá»i nghiêng đất ngá»a . 
Văn-khương nghe TỠtương-công mới sinh được một gái bèn nói với Lỗ trang-công : 
- Con chưa định ngưá»i ná»™i-chá»§ , mà cáºu con vừa sanh đặng má»™t gái , mẹ tưởng đó cÅ©ng là dịp may, con nên Ä‘Ãnh ước Ä‘i . 
Lỗ trang-công nhìn mẹ, ngơ ngác, nói :  
- Con đã chừng nầy tuổi, còn con gái cá»§a cáºu má»›i sanh, lẽ nào Ä‘Ãnh việc hôn nhân . 
Văn-khương giáºn dữ nói : 
- Con không muốn gần gũi với hỠngoại sao ?  
Lỗ trang-công thưa : 
- Thưa mẹ, con đâu có ý ấy , song tuổi tác cách biệt rất khó lòng làm cái chuyện đó được !  
Văn-khương nói : 
- Cứ đợi đến hai mươi năm nữa sẽ cưới không được sao ?  
Lá»— trang-công nÃn lặng không dám cãi.  
Tá» tương-công cÅ©ng ná»… lá»i , hai đàng cùng nhau uống ly rượu hứa hẹn cuá»™c hôn nhân ấy.  
Äã cáºu ruá»™t mà lại là cha vợ nữa thì còn gì thân thiết bằng ! Có lẽ vì thế mà Tá» và Lá»— càng thắt chặt mối dây thân máºt hÆ¡n trước ! 
Ngày kia, Lỗ trang-công cùng TỠtương-công rủ nhau đi săn bắn.  
Lá»— trang-công có tài thiện-xạ, bắn mưá»i phát trúng cả mưá»i, ai nầy Ä‘á»u khâm phục, riêng Tá» tương-công lại càng đẹp lòng hÆ¡n.  
Trong đám quân sÄ©, ngoài những lá»i tấm tắc ngợi khen lại còn có cả lá»i châm biếm nữa.  
HỠthì thào : 
- Chàng rể hỠcủa Chúa-công ta đó.  
Lá»— trang-công lấy làm hổ thẹn, truyá»n bắt những ngưá»i đã thốt ra lá»i nói vô lá»… ấy Ä‘em chém . 
Nhưng TỠtương-Công vẫn thản-nhiên không trách cứ.  
Từ ấy Văn-Khương không kiêng nể nữa, thưá»ng thưá»ng ở chung vá»›i Tá» tương-Công, khi thì đất nhau ở đất Phong, khi thì gặp nhau nÆ¡i đất Cốc, có lúc lại vá» Tá»-đô mà vui vá»›i Tá» tương-công đến sáu bảy ngày liá»n rồi má»›i trở vỠđất Chước.  
Má»™t hôm Tá» tương-công ở đất Chước vá» xảy thấy Vệ-Sóc ra đón tiếp và nhắc lại lá»i hứa trước kia . 
Vệ-Sóc nói :  
- Trước kia Chúa-công có hứa sẽ cỠbinh đánh Vệ giúp cho tôi phục-nghiệp , từ ấy đến nay việc chưa thành.  
TỠtương-công nói :  
- Sở dÄ© ta chưa đánh Vệ vì Kiá»m-mâu là phò-mã cá»§a vua Châu . Nay nàng Vương-cÆ¡ đã thác, ta không còn e ngại gì nữa. Tuy-nhiên muốn đánh Vệ , phải hiệp binh vá»›i chư hầu thì má»›i thắng ná»—i. Cháu phải chỠđợi Ãt hôm đã.  
Vệ-Sóc tạ ơn lui ra.  
Cách vài ngày sau Tá» tương-công làm má»™t tá» hịch , sai sứ đểrr qua các nước Lá»— , Tống, Trần và Sái hẹn hợp binh đánh Vệ Kiá»m-mâu để đưa Vệ-Sóc vá» nước phục nghiệp .  
TỠhịch như sau :  
Nước Vệ không may bị bá»n nghịch thần Tiết và Chức tác loạn , phế vua nầy, láºp vua khác , Vệ huệ-công (Vệ-Sóc) phải bá» chạy ẩn tránh nÆ¡i nước tôi đã bảy năm trá»i. Lẽ ra phải trừng phạt để bảo vệ công bình, song lâu nay nước tôi báºn nhiá»u công việc chưa tÃnh đặng. Lại nghÄ© rằng để lâu ngày bất tiện, nên nay tôi nguyện Ä‘em hết binh lá»±c nước Tá» hiệp cùng quý-quốc giúp cho Vệ-Sóc hưng binh vấn tá»™i kẻ tặc loàn. ÄÆ°á»£c quý-quốc tưởng đến tháºt lấy làm may mắn.  
Nháºn được tá» hịch ấy bốn nước Ä‘á»u hưng binh.  
Riêng TỠtương-công đem năm trăm cỗ xe, cùng với Vệ-Sóc kéo thẳng đến biên giới nước Vệ.  
Vệ Kiá»m-mâu hay tin, lòng lo lắng, cho đòi Công-tá» Tiết và Công-tá» Chức vào thương nghị . 
Công-tỠChức nói :  
- Nay binh năm nước đồng kéo binh đến má»™t lượt, nước Vệ ta không tài nào đũ sức cản ngăn , xin Chúa-công cho ngưá»i sang cầu cứu vá»›i vua nhà Châu má»›i được . 
Vệ Kiá»m-mâu y lá»i, viết tá» cáo-cấp sai quan Äại-phu Ninh-quý vào triá»u Châu cầu cứu.  
Châu trang-vương xem văn biểu rồi há»i các quan :  
- Ai dám thay mặt trẫm đem binh cứu nước Vệ chăng ? 
Châu-công Hắc-kiên quỳ tâu : 
-Tâu Bệ-hạ, từ khi nhà Châu thua Trịnh, lòng quân giải-đải nay nếu Ä‘i chinh phạt e khó thắng. Vả lại, các chư hầu lấy cá»› láºp lại Chúa Trịnh là danh chánh ngôn thuáºn. Mà đã danh chánh ngôn thuáºn thì binh ắt mạnh, ta khó thắng nổi.  
Quách-công Kỵ-Phá»§ cÅ©ng cho lá»i nói đó là phải.  
Bá»—ng có má»™t ngưá»i bước ra tâu : 
- Lá»i nói cá»§a hai ông không đúng. Nếu nói rằng binh các chư hầu mạnh hÆ¡n binh cá»§a triá»u thì có lý. Nhưng nếu cho việc láºp Chúa Trịnh lại là danh chánh ngôn thuáºn thì tháºt quả đã lầm. 
Các quan xem lại, ngưá»i ấy là Tá» Äá»™t, Ä‘ang làm chức Hạ-sÄ©.  
Châu-công Hắc-kiên quắc mắt nhìn Tá»-đột, há»i : 
- Má»™t nước chư-hầu bị tiếm ngôi , các nước khác Ä‘em binh tá»›i cứu , thế mà không danh chánh ngôn thuáºn ư . 
Tá»-Äá»™t nói : 
- Việc láºp Kiá»m-mâu lên ngôi Trịnh đã có Vương-mạng thì sao gá»i là tiếm-vị ? Vương-mạng mà không kể , lại lấy việc chư-hầu nầy láºp chư-hầu kia mà cho là thuáºn sao ? 
Quách-công Kỵ-Phủ nói :  
- Äừng nói đến thuáºn nghịch gì cả , việc binh-gia phải căn-cứ vào sức mạnh. Cái mạnh bao giá» cÅ©ng có há»… lý mà có lý tức là lẻ phải rồi . 
Tá»-Äá»™t nói :  
- Lý lẽ và sức mạnh là hai việc khác nhau . Mạnh yếu là tại sức còn hơn thua là tại lý. Nếu bỠlý mà vẫn nên việc ắt thiên hạ phải đảo-điên không còn một ai theo lẽ phải nữa.  
Châu-công Hắc-kiên đỠmặt nói : 
- Ấy váºy nếu Ä‘em binh cứu Vệ, ngươi có dám gánh vác việc ấy chăng ? 
Tá»-Äá»™t nói : 
- Cứ lấy lý mà nói thì tôi sẽ thắng vì tôi sẽ Ä‘em lý lẽ cá»§a tôi mà khuyến dụ các chư-hầu. Má»™t khi các chư-hầu đã nhìn nháºn lẻ phải thì gươm giáo không còn là váºt đáng sợ nữa.  
Các quan nghe Tá»-Äá»™t lý lẽ như váºy ai nấy Ä‘á»u muốn thá»-thách tài năng, nên tâu vá»›i vua cho phép Tá»-đột được hưng binh cứu Vệ . 
Châu trang-vương nháºm lá»i, khiến Ninh-quý vá» báo vá»›i Vệ-hầu trước.  
Äoạn, truyá»n cho Quách-công Kỵ-Phá»§ phát cho Tá»-Äá»™t ba muôn binh ròng.  
Châu-công Hắc-kiên đã có ý ghét Tá»-Äá»™t nên chỉ phát có hai trăm cá»— binh xa mà thôi.  
Tá»-Äá»™t ngạc nhiên há»i : 
- Sao ngài lại phát quân cho tôi Ãt như váºy ? 
Châu-công Hắc-Kiên nói : 
- Nếu ngươi dùng sức mạnh mà thắng giặc thì ta sẽ phát binh nhiá»u, nhưng nay ngươi chỉ dùng lý-lẽ để thắng giặc thì cần chi đến quân sÄ© cho đông ? 
Tá»-Äá»™t làm thinh, qua nhà Thái-miếu lạy tạ rồi kéo binh ra Ä‘i.  
Lúc ấy binh của năm nước Chư-hầu đã đến vây đánh nước Vệ đông nghẹt.  
Công-tỠTiết và Công-tỠChức không dám chống cự chỉ thủ thành chỠcứu binh đến.  
Nhưng thảm thay ! Tá»-Äá»™t đến vá»›i má»™t toán binh quá Ãt , ngưá»i lao mã liệt, xe cá»™ ngá»a nghiêng như má»™t nhóm tàn quân vừa thất tráºn.  
Tá»-Äá»™t má»›i tá»›i, chưa kịp đóng trại, binh cá»§a năm nước đã áp lại đánh nhầu má»™t tráºn , quân sÄ© chạy tán loạn, không kịp thốt ra nữa lá»i.  
Tở-Äá»™t ngước mặt lên trá»i than :  
- Ta vâng mạng Thiên-tỠđến đây dầu có thác cũng được làm con ma trung nghĩa.  
Nói rồi, liá»u chết vung Ä‘ao giết đặng hÆ¡n mưá»i ngưá»i rồi má»›i tá»± váºn.  
Quân sÄ© trong thành Vệ thấy binh thiên triá»u bị thua, lá»›p tá» tráºn, lá»›p bá» trốn , hoảng hốt mở cá»a thành mà chạy.  
Các nước chư-hầu đốc quân tràn vào.  
Công-tá» Tiết và Công-tá» Chức cùng Ninh-quý thu góp tàn quân , phò Kiá»m-mâu chạy trốn.  
Nhưng vừa lá»t qua khá»i vòng vây thứ nhứt thì bị địch quân bắt lại. 
Duy có Ninh-quý lanh trÃ, cởi bõ xiêm giáp , lá»™n vào đám quân Tá» thoát ra khá»i thành chạy qua nước Tần lánh nạn.  
Chiến tráºn vừa tan , các chư hầu đưa Vệ-Sóc vào thành, dẫn Kiá»m-mâu , Công-tá» Tiết và Công-tá» Chức vào nạp. 
Tá» tương-công sai Ä‘ao phá»§-thá»§ dẫn Tiết và Chức ra chém đầu, còn Kiá»m-mâu vì nghÄ© tình anh em bạn rể, nên bõ vào tù xa sai ngưá»i Ä‘em vá» nạp cho vua nhà Châu.  
Vệ-Sóc lên tức vị , lấy hiệu cũ là Vệ huệ-Công rồi đem vàng bạc châu báu trong kho nạp cho TỠđể đến ơn.  
TỠtương-công nói :  
- Bắt đặng Kiá»m-mâu là công cá»§a Lá»—-hầu, váºy nước Lá»— phải liệng thiên-lnểu chl cho Thiên-tá» nhà Châu được hướng công đầu.  
Nói rồi chia hai cá»§a ấy cho Lá»—, lại khiến Vệ-hầu thu góp các báu váºt khác thưởng cho Tống, Trần, Sái.  
Sau khi mở tiệc đãi đằng, các chư hầu lần lượt kéo quân vá».  
Tá» tương Công vỠđến Kinh-đô lòng rất lo lắng. Bụng bảo dạ : Thắng Kiá»m-mâu thì chẳng nói làm chi, nay lại thắng cả binh thiên triá»u là Ä‘iá»u đáng ngại. Vua Châu ắt cá» binh sang vấn tá»™i, ta nên đỠphòng trước thì hÆ¡n.  
NghÄ© rồi liá»n sai Liên-xứng làm Chánh-tướng Quản chÃ-phá»§ làm Phó tướng Ä‘em binh ra đồn trú nÆ¡i đất Quý-châu để trấn giữ mặt Äông-Nam.  
Hai tướng vâng lệnh, kiểm-điểm binh mã kéo đi.  
Nhưng trong lức bái-biệt, hai tướng tâu với TỠtương-công :  
- Tâu Chúa-công, việc đồn trú nÆ¡i biên-ải là má»™t công lao cá»±c nhá»c cần phải có hạn-kỳ để quân sÄ© khối nản lòng vì buồn chán.  
TỠtương-công đang ngồi ăn dưa hấu, nghe tâu, đáp vội :  
- Äến mùa dưa hấu năm sau ta sẽ cho ngưá»i ra thay.  
Hai tướng cúi lạy giã từ.  
Tháng ngày thắm thoát trôi, trôi trên sá»± mong chá» cá»§a Ä‘oàn lÃnh xa nhà, gối tuyết màn sương, nÆ¡i chốn biên cương lạnh lẻo.  
Rồi, mùa dưa đến, Ä‘oàn quân biên-khu khoắc-khoải mÆ¡ ước được hồi hương , mà tin vua biá»n-biệt không thấy đến.  
Hai tướng Liên-xứng và Quản chÃ-phá»§ cho ngưá»i vá» kinh-đô do thám.  
Quân vỠbáo :  
- Chúa-công ở nÆ¡i Cốc-thành vui riêng vá»›i nàng Văn-khương đã má»™t tháng nay chưa vá» triá»u.  
Liên-xứng nghe báo nổi giáºn, nói :  
- Vương-cÆ¡ đã thác, lẽ thì em gái ta là Liên-thị đặng làm phu-nhân, nhưng hôn quân vô đạo, đã không Ä‘oái tưởng mà lại còn tiếp tục việc dâm loạn vá»›i Văn-khương, tháºt là quá lắm. Thân ta cá»±c nhá»c đồn trú nÆ¡i biên-thùy biết bao giá» má»›i được vá» triá»u ?  
Quản chÃ-phá»§ nói : 
- Chúa-công đã hứa vá»›i ta, đến mùa dưa hấu cho ngưá»i đến thay, váºy ta làm sá»› vá» triá»u nhắc lại. Nếu Chúa-công bá» qua, chừng ấy lòng quân sanh oán, ta sẽ tùy cÆ¡ ứng biến.  
Liên-xứng khen phải, sai ngưá»i Ä‘em sá»› vá» Kinh trình tấu.  
Tá» tương-công xem sá»›, nổi giáºn mắng lá»›n : 
- Việc binh dá»i đổi là quyá»n cá»§a ta, cá»› sao lại được xin ?  
Nói rồi ra lệnh cho ngưá»i dâng sá»› trở vá» nói lại vá»›i hai tướng chỠđến mùa dưa năm sau nữa sẽ định liệu. 
Liên-xứng được tin, mặt giáºn hầm hầm, nói vá»›i Quản chÃ-phá»§ : 
- Hôn quân vô đạo đã không giữ lá»i hứa , ta há lại Ä‘em thân trung thành vá»›i kẻ thất tÃn sao . à ta muốn thÃ-quân láºp vua khác, tướng công liệu lẽ nào ?  
Quản chÃ-phá»§ nói: 
- Nếu muốn thà Tá» tương-Công trước hết phải định ngưá»i thay thế. Công-tôn Vô-tri là con cá»§a Di trá»ng-niên , thuá»™c dòng thứ . Trong lúc Tiên-quân còn sống rất má»±c yêu mến Vô-Tri . Từ ngày Chúa-công lên ngôi có sá»± xÃch mÃch , nên Ä‘em lòng oán ghét.  
Liên-xứng há»i : 
- Tại sao có sá»± xÃch mÃch ấy ? 
Quản chÃ-phá»§ nói :  
- Nguyên trước kia Vô-tri ở trong cung hay cãi nhau vá»›i Tá» tương-công. Má»™t hôm Vô-tri nổi giáºn đá Tá» tương-công ngã xuống ghế. Lại má»™t hôm ná», Vô-Tri tranh vá»›i quan Äại-phu Ung-Lẫm Ä‘i trước nên Tá» tương-công rất ghét. Tôi xem ý Vô-tri muốn mưu loạn, ngặt không ai giúp sức, nay ta viết thư vá» nhá» Vô-tri làm ná»™i ứng thì việc cả ắt nên.  
Liên-xứng nói :  
- Thế thì nên thừa cơ hội nào mà thực hiện ý định . 
Quản chÃ-phù nói :  
- Tá» tương-công là ngưá»i giá»i binh pháp, nhưng tÃnh lại ưa săn bắn, váºy phải dụ cá»p ra khá»i hang thì má»›i trị nổi. Ta cứ chá» dịp nào Tá» tương-công ra ngoài là hành-sá»±.  
Liên-xứng nói : 
- Em gái tôi là Liên thị, bị thất-sÅ©ng, lâu nay cÅ©ng rất oán ghét Tá» tương-công, bây giá» viết thư dặn Vô-tri tư-thông vá»›i Liên-thị, lúc nào Tá» tương-công Ä‘i săn bắn phải láºp tức cho chúng ta biết.  
Quản chÃ-phá»§ khen phải bèn viết thư sai ngưá»i Ä‘em đến cho Vô-tri. 
Thư ấy như vầy:  
Tiên quân ngày trước rất yêu mến Công-tôn, thế mà nay Tá» tương-Công á»· mình quyá»n theo không kể mình anh em tá»™c há». Vả lại, Tá» tương-Công lại là má»™t hôn quân dâm loạn, trong bá» bê việc triá»u chÃnh, ngoài không nghÄ© đến lương dân. Chúng tôi Ä‘i đồn trú suốt cả năm đã không ngó-ngàng đến lại còn trách-cứ. Lòng quân rất oán háºn muốn khởi loạn , ngặt chưa có dịp . Nếu nay Công-tôn đồng lòng vá»›i chúng tôi phế bá» hôn-quân, tháºt là má»™t dịp tốt. Trong cung lại có Liên-thị, có thể giúp Công-tôn làm ná»™i ứng được. Xin chá»› bá» qua . 
Công-tôn Vô-tri được thư, lòng mừng khấp khởi , vội viết thư phúc đáp :  
Lòng trá»i đã chán ghét hôn quân nên má»›i xui tướng-quân nghÄ© đến việc ấy. Tôi xin thành tâm hiệp lá»±c, và lúc nào có dịp, sẽ tin cho tướng quân hay . 
Äoạn Vô-tri cho ngưá»i vào cung bàn tÃnh vá»›i Liên-thị, lại hứa vá»›i Liên-thị rằng : Nếu chiếm được ngai vàng sẽ lấy Liên-thị làm phu nhân.  
Liên-thị mừng lắm . 
Mùa đông năm ấy, TỠtương-công sắp đặt đến núi Bối-Kỳ nơi đất Cô-phần để săn bắn.  
Liên-thị hay tin, sai ngưá»i nói lại vá»›i Công-tôn Vô-tri.  
Công-tôn Vô-tri liá»n viết má»™t máºt thư, đưa ra biên giá»›i cho Liên-xứng hẹn ngày khởi sá»±.  
Liên-xứng bàn vá»›i Quản chÃ-phù : 
- Hôn quân Ä‘i săn bắn, trong nước không có ai bá»n ta kéo binh vá» thẳng Tá»-đô mà láºp Công-tôn lên ngôi cho rồi.  
Quản chÃ-phá»§ nói : 
- Tuy TỠtương-công là một hôn quân dâm loạn, song có liên kết với các chư-hầu, và các chư hầu cũng hết lòng tương trợ. Nếu để hôn quân còn sống , viện binh nước ngoài vỠđánh chúng ta cự sao lại. Chi bằng phục binh mà giết quách đi , rồi sau sẽ tôn Vô-tri lên cũng chẳng muộn.  
Hai tướng bàn bạc xong, kéo binh sang đất Cô-phần phục sẵn.  
Chỉ mấy ngày sau, Tá» tương-công sắm sá»a xe giá, dẫn Ä‘oàn ngá»± lâm quân cùng hai viên cáºn-tướng là Thạch-chi Phân-như và Mạnh-dương theo hầu, cùng nhau đến núi Bối-Kỳ.  
Cạnh núi Bối-kỳ rất đẹp, có khe, có suối hai bên đá dá»±ng cháºp-chồng, rừng cây ráºm rạp . 
Tá» tương-công truyá»n đốt lá»a ở hai bên ven rừng để dồn các muông thú vào giữa mà săn bắn.  
Lá»a cháy rần rần, gió reo vi vút, những loài Ä‘iểu thú sợ lá»a bay nhảy tán loạn.  
Vua tôi được má»™t dịp trổ tài xạ kÃch.  
Bá»—ng từ nÆ¡i ven rừng má»™t con quái váºt xuất-hiện, hình dung kỳ-dị, to bằng con trâu, nữa giống cá»p nữa giống heo, chạy đến trước mặt Tá» tương-công rồi dừng lại.  
Tá» tương-công quay lại, gá»i Mạnh-dương bảo :  
- Ngươi hãy bắn con quái váºt đó cho ta.  
Mạnh-dương, tay rút tên, mắt nhìn chăm chăm con quái váºt đó, rồi nói to : 
- Tâu Chúa-công con quái-váºt nầy giống Công-tá» Bành-sinh quá ! 
TỠtương-công nói :  
- Bành-sinh đã chết, sao còn dám đến đây phạm giá . 
Nói rồi giáºt lấy cung tên, bắn má»™t mÅ©i.  
Quái-váºt kia né tên . 
TỠtương-công bắn luôn ba phát mà vẫn không trúng.  
Bá»—ng quái-váºt đứng dáºy, Ä‘i hai chân như ngưá»i, lại khóc lóc rất thê-thảm.  
Tá» tương-công cả ngưá»i rởn ốc, té nhào xuống xe , trợt chân rÆ¡i ra má»™t chiếc giày.  
Quái-váºt chạy đến tha chiếc giày biến mất.  
Kẻ tả hữu vội chạy đến đỡ TỠtương-công lên xe, rồi phò vỠly-cung nơi Cô-phần an nghỉ.  
Äêm ấy, Tá» tương-công lòng nóng như đốt, không làm sao ngá»§ được , lại bị trặc chân, Ä‘au nhức vô cùng, má»›i bảo Mạnh-dương đở mình Ä‘i lại trong phòng cho thư thả.  
Nhìn lại, thấy mất má»™t chiếc giày , Tá» tương-công cho đòi Äồ nhân-phà là kẻ hầu cáºn vào, há»i : 
- Sao giày ta chỉ còn một chiếc thế nầy ? 
Äồ nhân-phà tâu :  
- Tâu Chúa-công, lúc Chúa-công bị té, chiếc giày văng ra, con quái váºt ngoạm lấy tha Ä‘i mất.  
Tá» tương-công cả giáºn hét : 
- Ngươi giữ việc y-quan, thế mà để con quái váºt đó tha mất chiếc giày cá»§a ta, mà ngươi vẫn còn sống sao ? 
Nói xong rút roi da đánh bổ vào lưng Äồ nhân-phÃ.  
Äánh đến máu chảy dầm dá» má»›i chịu thôi.  
Äồ nhân-phà vừa khóc lóc, vừa bước ra cá»a.  
Bá»—ng gặp Liên-Xứng Ä‘i vá»›i hai ngưá»i tùy tùng đến đó mà thám thÃnh.  
Thấy Äồ nhân-phÃ, Liên-xứng liá»n thá»™p ngá»±c, há»i : 
- Hôn-quân hiện giỠở đâu ? 
Äồ nhân-phà ngạc nhiên không hiểu Liên-xứng Ä‘ang trấn nÆ¡i biên thùy, sao lại đến đây tác-loạn, bèn há»i : 
- Sao tướng quân lại đến đây và có ý gì đó ? 
Liên-xứng nói : 
- Ta quyết giết đứa hôn quân để Ä‘em lại hạnh phúc cho bá tánh. Ngươi đừng có nhiá»u lá»i, hãy nói mau.  
Liên-xứng vừa nói, vừa giơ đao muốn chém.  
Äồ nhân-phà cả sợ nói : 
- Tôi vừa bị hôn-quân đánh má»™t tráºn, thịt còn sưng, máu còn chảy đây. Xin tướng-quân tha chết cho tôi để tôi làm ná»™i ứng cho.  
Liên-xứng xem lại thấy Äồ nhân-phà áo quần lem luốc những vệt máu, má»›i tin lá»i, và dặn :  
- Hãy vào xem hôn quân ngá»§ ở đâu, rồi ra báo vá»›i ta láºp tức . 
Nói xong, quay lại gá»i Quản chÃ-phá»§ bảo dẫn quân sÄ© thẳng vào ly-cung.  
Äồ nhân-phà vào khá»i cá»a gặp Thạch-chi Phân-như liá»n kể lại chuyện Liên-xứng khởi loạn.  
Hai ngưá»i dắt nhau đến báo cho Tá» tương-công hay.  
Tá» tương-công cả sợ, chưa biết tÃnh lẽ nào, Äồ nhân-phà tâu : 
- Việc đã quá gấp, xin Chúa-công cho má»™t ngưá»i giả Chúa-công , liá»u chết thay mạng nằm trên giưá»ng, còn Chúa-công lo ẩn núp sau cá»a , may có cÆ¡-há»™i thoát nạn.  
Mạnh-dương nói :  
- Tôi mang Æ¡n Chúa-công rất trá»ng, nay nguyện liá»u mình chết thế. 
Nói rồi trèo lên giưá»ng, nằm ngoảnh mặt vào trong.  
Tá» tương-Công cởi áo cẩm-bào khoác lên mình Mạnh-dương rồi lẻn ra phÃa sau mà trốn.  
Thấy Äồ nhân-phà không theo mình, Tá» tương-công há»i :  
- Ngươi không đi trốn sao ?  
Äồ nhân-phà tâu : 
- Tôi phải hiệp sức với Thạch-chi Phân-như để cự địch . 
Tá» tương-công nhìn Äồ nhân-phà nói : 
- Lưng của ngươi đau như thế mà không ngại sao ?  
- Dẫu chết còn chưa tiếc thì cái đau đó đâu đáng kẻ.  
TỠtương-công than dài :  
- Ôi ! ngươi quả là đấng trung thần, tiếc rằng ta đã không có con mắt nháºn xét.  
Äồ nhân-phà bảo Phân-như cầm dao đứng cháºn nÆ¡i cá»a.  
Lúc ấy Liên-xứng cÅ©ng vừa phá được cá»a ngoài, ồ ạt bước vô.  
Äồ nhân-phà xốc đến toan chém, nhưng Liên-xứng đã lẹ tay đâm má»™t gươm lòi ruá»™t, nhào xuống đất chết ngay.  
Phân-như thấy váºy nhãy tá»›i cÅ©ng bị Liên-Xứng vá»›t cho má»™t gươm , đầu lìa khá»i cổ . 
Giết xong hai viên cáºn-vệ , Liên-xứng bước đến bên giưá»ng ngá»§ cá»§a Tá» tương-công, không thấy bá»n cáºn vệ đâu cả, chỉ thấy má»™t ngưá»i nằm đắp cẩm bào sau bức màn thêu. Ngỡ đó là Tá» tương-công, Liên-xứng liá»n vung gươm chém má»™t nhát, đầu văng ra khá»i gối.  
Liên-xứng lượm đầu lên xem, thấy không râu, biết mình đã lầm, vội khiến quân lục lạo khắp nơi.  
Khi ra đến phòng sau, Liên-xứng bắt gặp má»™t chiếc giày thêu bá» nÆ¡i cá»a háºu. Chiếc giày ấy chÃnh là chiếc giày mà con quái-váºt đã tha Ä‘i. Vì váºy ai cÅ©ng tin là Công-tá» Bành-sinh báo oán.  
Trông thấy chiếc giày , Liên-xứng nghi Tá» tương-công núp đâu đây vá»™i phá cá»a bước ra.  
Quả tháºt, lúc đó Tá» tương-công Ä‘ang núp ở xó cá»a.  
Liên-xứng nắm cổ, đè xuống đất, hét lớn :  
- Hôn quân dâm loạn ! Mi không kể đến sá»± nghiệp Tiên-quân , gây nên nhiá»u tá»™i ác, khiến dân chúng lầm than khổ sở. Không nghe lá»i cha dạy khinh bá» việc công ấy là bất hiếu, gian dâm vá»›i em gái mình, đó là phi-nghÄ©a, bắt ngưá»i Ä‘i đồn thú rồi sai ước, đó là bá»™i-tÃn, cáºy sức mạnh, giết oan má»i ngưá»i đó là bất nhân. Cả nhân nghÄ©a, hiếu, tÃn Ä‘á»u phạm phải, dầu ta có phân thây mi làm mấy mảnh cÅ©ng vẫn chưa Ä‘á»n được tá»™i.  
Nói xong, chặt Tá» tương-công ra làm hai khúc, rồi cùng vá»›i Quản chÃ-phá»§ kéo quân trở vá» Tá»-đô.  
Công-tôn Vô-tri hay tin mở cá»a thành nghênh tiếp.  
Hai tướng vào thành tôn Công-tôn Vô-Tri lên kế vị.  
Công-tôn Vô-tri láºp Liên-thị làm phu-nhân phong Liên-xứng làm Chánh-Khanh, Quản chÃ-Phá»§ làm á-khanh còn các quan Äại phu Ä‘á»u giữ nguyên chức.  
Triá»u thần tuy không ai phản đối nhưng Ãt ai khâm phục.  
Riêng có Ung-lẫm, trước kia vì có tá»™i dành Ä‘i trước vá»›i Vô-tri nên nay cúi lạy xin lá»—i , còn Cao-quốc là ngưá»i có thân thế nhất tại triá»u, cáo bịnh không vào chầu.  
Vô Tri lên ngôi được mấy hôm, thì Quản chÃ-phá»§ khuyên Vô-tri nên treo bảng cầu ngưá»i hiá»n ra giúp nước, lại tiến cá» ngưá»i cháu há» cá»§a mình là Quản di-ngô, yêu cầu Vô-tri thu-dụng để chung lo việc triá»u-chÃnh.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		| 
			
			
			Từ khóa được google tìm thấy
		 | 
	 
	
		ãàçïðîì, áèçíåñ, âÿçàíèå, đông chu liệt quốc, đông chu liet quoc prc, dong chau liet quoc 4vn, dong chau liet quoc pdf, dong chau liet quoc.prc, dong chu liet epub, dong chu liet quoc, dong chu liet quoc 4vn, dong chu liet quoc pdf, dong chu liet quoc prc, dong chu liet quoc. prc, dong chu liet quoc.epub, êàìèí, ebook dong chu liet quoc, èñòîðèÿ, ïåñíÿ, ïèêàï, ïëèòêà, ïîòòåð, îòêðûòêè, ïðîãíîç, ïðîñòèòóòêè, ôåäåðàëüíàÿ, òåñòû, ýëåêòðîìîíòàæ   | 
	 
	 
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |