Đệ nhất tập : Nguyên anh cửu biến
Đệ thập chương: Trữ vật giới chỉ
Dịch: deadiedum
Nguồn: ***************.org
Thủy quái đến thẳng tận cửa động mới dừng lại, dùng thân hình to lớn bít kín phía sau lưng như thể đang bảo vệ cái gì đấy. Huyền Tinh căn bản không thể thấy được vật sau lưng nó.
Thủy quái hiện tại đã không còn thấy gì, Huyền Tinh vốn có thể dễ dàng giết chết nó nhưng bản thân lại không nỡ làm hại nó nữa, thế nên mới núp vào một góc đợi nó bỏ đi rồi sẽ đến xem ở đó có cái gì.
Hai canh giờ trôi qua, thủy quái vẫn canh giữ phía sau lưng nó. Huyền Tinh lúc này càng thêm tò mò về món bảo bối chưa biết là gì kia.
Lại thêm hai canh giờ nữa trôi qua, con thủy quái đó mới chịu nới lỏng cảnh giác, từ từ bơi ra bên ngoài.
“Linh Nguyên quả” – Huyền Tinh reo lên kinh ngạc khi trông thấy vật phía sau con thủy quái sau khi nó bỏ đi, nhưng vì đây là trong nước nên chỉ làm nổi lên một chuỗi bong bóng lớn. Chỉ thấy ở góc đó mọc lên một thân cây xanh biếc, bên trên vòm là sáu quả màu hồng phấn.
Linh Nguyên quả, dược vật chủ yếu để luyện chế Độ Kiếp đan.
Khả năng người tu chân thành công qua được Độ Kiếp không đến ba phần, nhưng nếu có Độ Kiếp đan thì có thể nâng lên ít nhất năm phần chắc chắn. Nó không những có thể trong nháy mắt bổ sung chân nguyên cho người độ kiếp, mà còn có thể giúp người độ kiếp ngăn chặn tâm ma xâm lấn. Thông thường trong mười người năm người có thể chống cự lại Lôi kiếp trước mắt, nhưng cuối cùng trấn áp thành công tâm ma chỉ có không đến ba người. Độ Kiếp đan thông thường nằm trong tay các đại tu chân môn phái hoặc trong tay những siêu cao thủ trong giới cao thủ .
Nếu có Linh Nguyên quả là có thể luyện chế được Độ Kiếp đan rồi. Độ Kiếp đan trong tu chân giới là một bảo vật vô giá, thậm chí có giá trị không kém tiên khí chút nào.
Thế mà Huyền Tinh lại không hề tỏ vẻ vui mừng, trái lại còn chau mày ủ dột. Bởi vì hắn không có pháp bảo trữ vật, mà Linh Nguyên quả hái xuống cần được bảo tồn cẩn thận. May thay nó vẫn chưa chín kĩ, nhưng xem chừng cũng chỉ ngày một ngày hai mà thôi. Bây giờ bản thân cũng không có lò luyện đan, tu vi lại không đủ, rõ ràng là không thể nào luyện chế ra Độ Kiếp đan được, chỉ có thể nghĩ cách chế ra pháp bảo trữ vật, nhưng không có Không Minh thạch thì phải có Xả Đạm. Có món ngon trước mắt mà không lấy được cũng giống như mĩ nữ xinh đẹp lõa lồ nằm đó, đúng lúc đang định xông lên thì nàng ta lại bảo: “Ta có bệnh!”
Bây giờ Huyền Tinh mới rõ tại sao con thủy quái đó lợi hại như vậy, và do đâu nó lại tấn công mình.
Link khí nơi Nguyên Linh quả sinh trưởng rất đậm đặc, con thủy quái kia lại ở đó suốt, nếu như không có thay đổi gì về thể chất mới thật không bình thường. Bản thân mình lại đi ngang qua đây, bị nó hiểu nhầm là muốn cướp Nguyên Linh quả thế nên mới bị nó tấn công.
Xem ra đã không có duyên với Nguyên Linh quả, hắn luyến tiếc liếc nhìn lần cuối chuẩn bị quay người bỏ đi, nhưng khối đá đen nhánh bên dưới Nguyên Linh quả lại thu hút sự chú ý của hắn. Lẽ nào đây là Không Minh thạch?
Huyền Tinh kích động bước đến nhặt khối đá đen lên, cảm giác lạnh buốt và nặng trĩu. Không sai, đây chính là Không Minh thạch, hơn nữa còn là trung phẩm.
Không Minh thạch cũng phân thành thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm và cực phẩm. Hạ phẩm Không Minh thạch thông thường chỉ có thể luyện chế được dây lưng trữ vật chứ không thể dùng chế ra Trữ vật giới chỉ. Không gian của Trữ vật giới chỉ do trung phẩm Không Minh thạch luyện chế ra không chứa được nhiều bằng loại chế từ thượng phẩm, nhưng điều này cũng phải xét cả đến tu vi và thủ pháp của người tu chân.
Huyền Tinh thấy ông trời đối với mình cũng không tệ, thiếu gì được nấy. Dù nói thế nào đi nữa giá trị của trữ vật pháp bảo không gì có thể đo lường được, cứ như bản thân hắn lúc nãy do không có trữ vật pháp bảo mà đã định bỏ qua Nguyên Linh quả đấy thôi.
Đã có Không Minh thạch rồi thì mọi chuyện cũng dễ giải quyết. Vốn dĩ kiếp trước thủ pháp luyện khí của Huyền Tinh cũng thuộc hạng nhất lưu, lại thêm vị sư tôn dễ dãi truyền cho cuốn luyện khí thiên, muốn luyện chế một Trữ vật giới chỉ xem ra khá nhẹ nhàng.
Huyền Tinh vừa tìm được mấy điều có liên quan đến luyện chế Trữ vật giới chỉ bên trong cuốn luyện khí thiên, hơn nữa phương pháp cũng rất đơn giản, vật liệu cần dùng chỉ có Không Minh thạch, không như những phương pháp luyện khí phối hợp khác cần đến chất phụ trợ.
Huyền Tinh tạm thời rời khỏi thủy động, vì hắn hiện tại chưa tới Nguyên Anh kì nên chưa thể sinh ra tam muội chân hỏa, nhưng bên trong trận pháp của mình lại có một loại trận pháp gọi là Liệt Diễm trận, chính là dùng linh khí để duy trì tam muội chân hỏa.
Dưới đáy biển vẫn còn một ít trung phẩm tinh thạch, vả lại bản thân hắn không cần nhiều, chỉ cần năm viên là đủ, nên mới dễ dàng tìm được năm khối trung phẩm tinh thạch giống nhau, bày xong Liệt Diễm trận, đánh ra Linh quyết khởi động, chỉ thấy trong trận pháp thoát ra một vòng lửa trắng, thiêu đốt hết Không Minh thạch đặt trong trận bằng tam muội chân hỏa. Không Minh thạch dần dần biến thành một thứ chất lỏng màu đen. Gần như ngay lập tức, Huyền Tinh vội dùng thần trí để tạo hình nên một Trữ vật giới chỉ từ khối chất lỏng đó, sau đó khắc mặt trên của nó một trận pháp ẩn hình. Nhưng chính tình huống tiếp sau lại làm Huyền Tinh lo lắng.
Nguyên vì hắn chỉ biết dùng hết Không Minh thạch là có thể luyện chế ra Trữ vật giới chỉ rồi, nhưng bản thân lại chưa nghiên cứu kĩ lưỡng, mặt dưới phải khắc thế nào lại hoàn toàn không biết.
Không còn cách nào khác hắn đành vừa học vừa thực hành, nhất tâm phân thành nhị dụng, vừa tìm tòi trong đầu cái thủ pháp luyện khí đó vừa khống chế khối chất lỏng kia.
Huyền Tinh từng bước từng bước làm theo những gì ghi trên cuốn luyện khí thiên, khắc họa Hư Di trận. Hừ, khắc rồi lại khắc lại Hư Di trận sao? Không dám nghĩ ngợi nhiều, hắn tiếp tục khắc. Ngưng Cố linh quyết? Cái này thì hắn biết, sau khi luyện khí xong đều phải có bước này. Huyền Tinh nhìn cái giới chỉ phập phù trước mắt, thần thức dẫn nhập vào bên trong. Hả? Không có không gian sao? Thế là thế nào, chả lẽ lại sai ở đâu à? Hắn vội vàng duyệt lại một lượt trong đầu thủ pháp luyện chế, không thể sai được!
Khó khăn lắm mới tìm được một khối Không Minh thạch mà lại hỏng bét thế này, hắn thật không cam lòng. Đây là cái thủ pháp phá hoại gì thế này, còn không bằng cách hắn tự nghĩ ra! Huyền Tinh trong lòng thầm mắng vị sư phụ dễ dãi nọ.
Nói thì dài dòng nhưng đây lại là chuyện xảy ra trong chớp mắt. Huyền Tinh không nỡ nhìn Không Minh thạch bị hủy như vậy, nên lại đem những trận pháp kia khắc thêm một lượt lên khối Không Minh thạch.
Huyền Tinh khổ sở triệt tiêu trận pháp, trong bụng càng thêm nguyền rủa thậm tệ vị sư phụ tốt bụng nọ.
Lúc ấy trong cõi hư không vô tận, một vị nam tử trung niên vốn đang yên đang lành đột nhiên hắt xì hơi liền hai cái. “Thế là thế nào nhỉ? Mấy trăm vạn năm nay không hắt hơi rồi, lẽ nào hai lão già chết tiệt đó lại đang móc máy gì ta? – Nam tử đó tự nhủ.
Cái giới chỉ từ từ rơi xuống đất, Huyền Tinh vẫn không có tâm trạng nào mà ngó đến.
Đột nhiên Huyền Tinh nhớ ra một điểm cực kì quan trọng, đó là nếu như luyện khí thất bại thì những vật liệu đó sẽ phát nổ, nhưng khối Không Minh thạch này lại tuyệt không hề, thế là thế nào?
Khuôn mặt khổ não của Huyền Tinh một lần nữa hiện lên nét cười nhẹ nhõm, ít nhất Không Minh thạch không bị hỏng thì vẫn có thể tiếp tục sử dụng.
Vội nhặt giới chỉ lên, xem đi xem lại thực tình vẫn không phát hiện ra kẽ hở nào.
Huyền Tinh ôm tia hi vọng đem thần thức một lần nữa dẫn nhập vào trong, chợt phát hiện bên trong có một không gian rộng chừng một trăm mét khối. Lúc nãy không có sao giờ lại có rồi? Huyền Tinh không hiểu nổi, thế là lại tra kĩ cuốn luyện khí thiên thêm một lượt.
Bản thân hắn đã làm theo mọi bước ghi trên đó, đây chính là kết luận Huyền Tinh rút ra. Tiếp tục tra kĩ, lúc này Huyền Tinh lại có một phát hiện mới. Vốn dĩ ở mặt cuối cùng của phần giới thiệu cách luyện chế giới chỉ còn có một dòng ghi chú nhỏ: Sau khi luyện chế kết thúc phải mất thời gian vài lần hô hấp giới chỉ mới hiển thị không gian.
Bây giờ Huyền Tinh đã hiểu, thì ra mình không hề làm sai, vị sư phụ hờ kia cũng không hề gạt mình mà là do bản thân chưa nghiên cứu kĩ càng cuốn Luyện khí thiên.
Còn may là lần này thành công, nhưng về sau không thể cứ vừa học vừa thực hành mãi thế này được. Như vậy nguy hiểm quá, thất bại thì khỏi nói, nếu thật xảy ra một vụ nổ lớn thì mới chỉ nghĩ thôi đã gai cả người.
Xem ra hắn sau này phải nghiên cứu cẩn thận mấy thứ đồ này một lượt mới được.
Nửa tháng sau, Huyền Tinh hái xuống thành công sáu trái Linh Nguyên quả đã chín mọng, nhưng Huyền Tinh thấy con hải quái kia thật đáng thương, thế là hắn đem cái gốc cây Linh Nguyên quả cho nó ăn. Tuy gốc cây không hiệu quả được như quả Linh Nguyên, nhưng cũng có thể làm cho thể chất của nó mạnh lên không ít.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Đệ nhất tập : Nguyên anh cửu biến
Đệ thập nhất chương: Phát hiện
Dịch: deadiedum
Nguồn: ***************.org
Kì hạn mười năm đã đến.
Trong mười năm nay Huyền Tinh chỉ tìm được 3 khối thượng phẩm tinh thạch cùng với gần một trăm khối trung phẩm tinh thạch.
Huyền Tinh của kiếp trước vốn rất coi thường mấy khối tinh thạch này, trừ phi là hàng cực phẩm, nếu không đám tinh thạch ấy dưới mắt hắn chẳng đáng một xu. Lúc đó bản thân tu vi cao nên mới xem nhẹ chúng, nhưng bây giờ để tìm mấy viên tinh thạch thôi đã phí mất mười năm, hơn nữa mới tìm ra ba khối, đến nỗi gặp phải đám trung phẩm tinh thạch kia cũng nhặt về ráo.
Ngoài ba khối thượng phẩm tinh thạch ra còn tìm được một ít linh dược cỏ quý, có điều đẳng cấp không được cao, nhiều nhất là đám thảo dược trung cấp. Nhưng dùng phương pháp ghi trên cuốn luyện đan thiên cũng đã chế ra được hai lò Cận Tam hồi lạp nguyên đan. Hồi Nguyên đan là đan dược có chất lượng tốt nhất trong số các đan dược cấp trung, nó có thể mau chóng bổ sung chân nguyên bị tiêu hao, đây cũng xem như là niềm vui ngoài dự kiến rồi.
Mười năm nay hắn đã lùng sục hết khu vực phía nam, nhất là trong vùng biển nhưng cũng chẳng thu hoạch được gì. Thời gian ước định năm xưa đã đến, bản thân hắn tất phải mau chóng trở về họp mặt với bọn họ, hi vọng bọn họ ở ba phương có thể có chút thu hoạch. Huyền Tinh chỉ còn biết an ủt chính mình như thế.
Huyền Linh phái.
Lúc này Thanh Tùng đang lo lắng quay cuồng vì đồ đệ La Tỏa của gã thụ thương rất nặng. La Tỏa là đồ đệ gã xem trọng nhất, tuy thường ngày hắn không được điềm đạm như mấy vị sư huynh khác, nhưng La Tỏa lại là kẻ có ngộ tính cao nhất trong đám đệ tử, cũng là kẻ có tốc độ tu luyện nhanh nhất. Coi như tương lai Huyền Linh phái đã giao cả cho hắn rồi. Vậy mà bây giờ đồ đệ đắc ý nhất lại cứ hôn mê mãi không tỉnh, gã lẽ nào không sốt ruột.
“Thanh Tùng chưởng môn, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thì ra lúc ấy Huyền Tinh cũng vừa về tới, trông thấy bộ dạng lo lắng của Thanh tùng là hỏi luôn.
Thanh Tùng do tâm trí rối bời không hề phát hiện ra Huyền tinh đã đến, tận lúc Huyền Tinh lên tiếng hỏi gã mới có phản ứng.
“Ôi, Huyền Tinh ngươi về rồi à? Có phải đã tìm được mấy viên tinh thạch đó không?” – Tuy lo lắng cho thương thế của La Tỏa nhưng chuyện này có quan hệ chặt chẽ đến vận mệnh sau này của Bích Nguyên tinh, hắn không thể bỏ qua.
“Ài, ta chỉ tìm được trăm khối trung phẩm tinh thạch với ba khối thượng phẩm tinh thạch thôi. Còn về loại cực phẩm thì không có chút phát hiện nào. Thanh Tùng chưởng môn lần này có thu hoạch gì chăng?” – Huyền Tinh cũng hỏi lại.
“Lần này ta cùng mấy đệ tử ra ngoài chỉ tìm được hai khối thượng phẩm, còn lại đều là hàng hạ phẩm. Ngươi một thân một mình tìm được ba khối thượng phẩm tinh thạch đã khá lắm rồi” – Thanh Tùng khổ sở đáp.
Thực ra tinh thạch có ít như vậy cũng là điều hợp lí. Bích Nguyên tinh vốn cũng có người tu chân, hơn nữa phần lớn đều từ Nguyên Anh kì trở xuống, thế nên càng cần đến tinh thạch hơn. Tinh thạch mà họ sử dụng đều tìm ở trên Bích Nguyên tinh này, do đó ngày nay tinh thạch ít cũng là điều hết sức bình thường.
“Phải rồi, khi nãy Thanh Tùng chưởng môn hình như có chuyện gì khó giải quyết phải không?”- Huyền Tinh lại nói ra điều nghi hoặc trong lòng.
“Ài, tiểu lục tử lần này suýt mất mạng, giờ vẫn còn đang hôn mê kia” – Mắt Thanh Tùng đã rơm rớm lệ.
“La đại ca xảy ra chuyện sao? Chuyện là thế nào?” Tuy quen biết La Tỏa không lâu nhưng Huyền Tinh vẫn thấy người này rất khá.
“Lần này đi tìm tinh thạch tiểu lục tử cũng đi cùng bọn ta. Ở mạn đông tìm kiếm tinh thạch ngoài Huyền Linh phái bọn ta ra còn có một tán tu tên là Chu Thanh.Tu vi của y cũng ở Kim đan kì. Lúc đó ta vốn định Huyền Linh phái của chúng ta sẽ tự mình đi, nhưng gã Chu Thanh đó nói y cũng là một phần của Bích Nguyên tinh, cũng có nghĩa vụ góp chút sức lực. Khi ấy ta không nghĩ ngợi gì nhiều liền đồng ý đem y đi theo. Vậy mà cách đây không lâu, y nhè lúc tiểu lục tử có một mình liền đánh hắn trọng thương, đoạt lấy phi kiếm của tiểu lục tử chạy mất. Ài, tất cả đều tại ta sơ suất” – Thanh Tùng đem mọi chuyện xảy ra kể lại cho Huyền Tinh.
Huyền Tinh bây giờ đã rõ đầu dây mối nhợ sự tình, nói cho cùng vẫn là do lòng tham của con người mà ra. Chu Thanh – Huyền Tinh đem cái tên này ghi nhớ thật kĩ.
“Thanh Tùng chưởng môn, bây giờ đưa ta đi thăm La đại ca đi, để ta xem thương thế của hắn chưa biết chừng có thể giúp được gì”
Thanh Tùng giờ đây chỉ lo chuyện sống chết, hơn nữa gã luôn thấy không thể dùng nhãn quang thông thường để đánh giá Huyền Tinh được, cứ như việc hắn đề xuất kiến lập truyền tống trận – là điều không người bình thường nào làm nổi.
Thanh Tùng dẫn Huyền Tinh đến phòng La Tỏa.
La Tỏa an tĩnh nằm trong đó, mặt không một tia huyết sắc. Nếu không phải ngực hắn đôi lúc phập phồng thì trông chẳng khác nào đã chết. Nhìn cảnh tượng này Huyền Tinh không khỏi thấy xót xa.
Hắn bước lại, đem chân nguyên của mình vận chuyển một vòng trong thân thể La Tỏa, phát hiện gân mạch không bị tổn hại gì, nhưng chân nguyên lại không thể hình thành nên vòng tuần hoàn hoàn chỉnh. Hắn bèn vận thần thức tra xét kĩ nội thể La Tỏa, cuối cùng phát hiện kim đan của y gần như sắp tan vỡ đến nơi!
Khi ấy Huyền Tinh cũng phải chau mày, bởi tình trạng La Tỏa có chút đặc thù. Kim đan bị phá, nếu như xét trong góc độ tu chân giới chỉ cần có một người tu chân ở Hợp Thể kì là có thể trị lành, nhưng ở đây thì đào đâu ra cao thủ Hợp Thể kì chứ.
“Huyền Tinh ngươi có cách nào không?” – Thanh Tùng nhìn Huyền Tinh đầy mong đợi. Hắn giờ đây hi vọng biết bao nhiêu Huyền Tinh có thể làm hắn ngạc nhiên một lần nữa.
Huyền Tinh khẽ lắc đầu: “Thương thế của La đại ca rất nghiêm trọng. Nếu như có cao thủ tu chân Hợp Thể kì thì sẽ dễ dàng chữa trị, nhưng chỗ chúng ta lại không có cao thủ nào cả.”
Thanh Tùng nghe Huyền Tinh nói những lời này thì trong lòng hoảng hốt, sao hắn lại không biết điều này cơ chứ. Bây giờ gã không chỉ lo nghĩ cho La Tỏa mà còn càng thêm thống hận bản thân mình. Nếu tu vi của bản thân đã đạt đến Hợp Thể kì thì tiểu lục tử đã không có chuyện gì rồi. Gã hận chính mình vô dụng, hận mình thân làm sư phụ mà không chăm lo tốt cho đệ tử của mình! Không thể khống chế được tâm trạng đau buồn, hai hàng lệ đã lăn dài trên gò má.
Huyền Tinh nhìn bộ dạng bi thương của Thanh Tùng mà không khỏi xót xa. La Tỏa có một vị sư phụ quan tâm y đến thế, còn mình có ai lo đến?
“Thanh Tùng chưởng môn, thực ra còn có một cách khác” – Thanh Tùng đang trong lúc đau khổ khôn nguôi, Huyền tinh lại một lần nữa cho gã một tia hi vọng.
“Cách gì vậy? Nói đi, nói mau” – Thanh Tùng kích động hai tay ôm chầm lấy Huyền Tinh mà hỏi.
Huyền Tinh bây giờ đã hiểu tâm tình của gã, nên không lạ gì bộ dạng gã lúc này.
“Cách thứ hai chính là luyện chế ra một loại đan dược tên là Quy Nguyên đan, chỉ có điều cách này ta cũng không hiểu rõ lắm” Huyền Tinh nói ra ý định của mình. Quy Nguyên đan có thể trị liệu cho bất khì thương thể nào từ tu vi Nguyên Anh kì trở xuống, có công dụng tương đương Viên Li đan là đan dược đỉnh cao trong giới tu chân, nhưng về hiệu quả thì kém xa.
Cách của Huyền Tinh chính là lợi dụng mấy trái Nguyên Linh quả hắn vừa kiếm được để luyện chế Quy Nguyên đan, loại đan này với người tu chân từ Nguyên Anh kì trở lên không mấy tác dụng, cho nên người trong tu chân giới thường không bao giờ dùng loại linh dược cao cấp như Linh Nguyên quả để chế ra thứ quy nguyên đan chả để làm gì này.
Bản thân vừa lấy được Linh Nguyên quả, mà lại có đến sáu quả, nếu như có thể trị lành cho La Tỏa, dùng đi một quả cũng chẳng ăn nhằm gì.
“Quy Nguyên đan?” – Tâm trạng kích động của Thanh Tùng cũng lắng hẳn xuống. Gã đương nhiên biết đây là thứ thánh dược liệu thương được xem như vô dụng nhất trong giới tu chân.
“Ở đây ta có Linh Nguyên quả, chỉ là ta không dám chắc có thể luyện chế thành công” – Lời của Huyền Tinh lại tiếp thêm hi vọng cho Thanh Tùng.
“Huyền Tinh, ta phó thác cho ngươi đấy. Mấy phái bọn ta không rành cái khoản luyện chế pháp bảo đan dược gì đấy, ta trông cậy cả vào ngươi” – Thanh Tùng dùng lời lẽ khẩn cầu nói với Huyền Tinh, trong lòng gã lại thêm thống hận bản thân vô năng vô dụng.
“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tận lực. Thương thế của La đại ca không thể kéo dài thêm nữa, nếu không sẽ rất phiền phức. Chuẩn bị cho ta một gian tịnh thất, ta sẽ mau chóng đi luyện chế”. Huyền Tinh lập tức chuẩn bị luyện Quy Nguyên đan, còn may hắn đã thu thập hết cái đám dược liệu phẩm chất không cao đó.
Chuyện có liên quan đến tính mệnh tiểu lục tử, Thanh Tùng không dám có chút sai sót, vội vã đưa Huyền Tinh vào gian mật thất ngày thường gã vẫn tu luyện.
“Huyền Tinh ngươi cứ ở bên trong mà luyện chế, ta ra ngoài hộ pháp cho ngươi”. Thanh Tùng biết việc luyện đan luyện khí không được phép có sự can dự của người ngoài, thế nên gã trực tiếp mở lời lui ra.
Huyền Tinh thực sự cũng không nắm chắc lắm. Hắn lúc này đang đánh cược, thành công hay không hoàn toàn cược cả vào cuốn luyện đan thiên mà ông sư phụ hờ đã truyền cho mình.
Trải qua lần luyện chế trữ vật giới chỉ lần trước cho đến luyện đan, Huyền Tinh cũng phát hiện ra những thứ ông sư phụ trên trời rơi xuống ấy cho mình hình như đều là đồ cao cấp cả. Vì thế lần này hắn cũng hy vọng được kiểm nghiệm một chút xem rốt cuộc có đúng như mình nghĩ hay không.
Vẫn là dùng năm viên tinh thạch để bố trí một cái Liệt Diễm trận, có điều lần này thủ quyết khởi động trận pháp có những hai: Một cái là Văn hỏa, một cái là Võ hỏa. Thời cơ thay đổi hỏa diễm nhất định phải nắm chắc, nắm chuẩn, nếu không coi như thất bại rồi.
Trước tiên hắn đem những dược liệu phụ trợ đặt vào trong trận, dùng Võ hỏa trừ đi tạp chất, đợi đến khi những dược liệu đó biến thành một thứ chất lỏng đậm đặc màu xanh lục thì thả vào đỏ một trái Linh Nguyên quả. Ngay lúc Linh Nguyên quả vừa tan hết, Huyền Tinh đánh ra một thủ quyết, lửa trắng chuyển thành màu hồng nhạt. Đến đây Huyền Tinh mới thở dài nhẹ nhõm. Điểm khó nhất trong cả quá trình chính là việc nắm bắt thời cơ khi nãy. Vận khí của hắn không tồi, lần đầu luyện chế đã thành công, khâu cuối cùng cũng đúng như sở liệu, luyện chế ra Quy Nguyên đan một cách vô cùng thuận lợi.
Thanh Tùng nhìn viên thuốc xanh nhạt trước mắt mà kích động lắp ba lắp bắp: “Huyền Tinh, cảm ơn ngươi, sau này ngươi cần gì, Huyền Linh phái ta cho dù có phải lên núi đao, xuống biển lửa cũng xin tình nguyện”
“Thanh Tùng chưởng môn khách khí quá rồi, mau cho La đại ca uống thuốc”
Tìm Huyền Linh phái giúp đỡ ư? Huyền Tinh mình tự biết chuyện mình, bây giờ Huyền Linh phái căn bản không giúp nổi hắn nữa.
Ngày thứ ba La Tỏa đã có thể xuống giường, chắc chỉ một tháng nữa là bình phục.
“Huynh đệ, lần này may mà có ngươi, nếu không ta chắc không thể nào còn uống rượu ngon ngắm gái đẹp được nữa. Sau này có chuyện gì cứ việc đến tìm lão ca ta” – La Tỏa vừa gặp Huyền Tinh liền nói những lời này. Bị thương thành ra như vậy mà vẫn nhớ đến rươu ngon gái đẹp, Huyền Tinh xem như đã phục hắn sát đất.
Vì Huyền Tinh là kẻ trở về đầu tiên nên hắn tiếp tục ở lại đợi tin của hai phái kia.
Ba tháng nữa trôi qua, Liễu Nguyệt cuối cùng cũng đến Huyền Linh phái.
Có điều cô cũng không thu hoạch được gì, cũng chỉ tìm được hai khối thượng phẩm tinh thạch. Bây giờ chỉ còn hi vọng Lôi Viêm đem về tin tốt lành, nhưng bọn họ cũng không tin Lôi Viêm tìm nổi năm mươi tư khối thượng phẩm và một khối cực phẩm tinh thạch.
Lại thêm một tháng, Lôi Viêm rốt cuộc về đến Huyền Linh phái.
“Lôi chưởng môn, ngươi thế nào?” – Thanh Tùng tuy biết hắn không thể nào tìm cho đủ số tinh thạch còn thiếu nhưng vẫn hỏi đầy hi vọng.
“Lần này ta chỉ tìm được một khối thượng phẩm và vài khối hạ phẩm thôi” – Lôi Viêm nói ra thành quả của mình.
Mọi người nghe những lời này không ai lấy làm lạ bởi bọn họ đại khái cũng đều như thế cả, tuy thế vẫn không khỏi hơi thất vọng đôi chút.
“Nhưng lần này ta lại phát hiện ra một trận pháp rất thần bí, ta mới chỉ tiến vào bên rìa trận pháp mà suýt chút nữa đã không ra nổi rồi” – Lôi Viêm tiếp tục nói trong lúc tâm tình mọi người còn đang hụt hẫng
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Đệ nhất tập : Nguyên anh cửu biến
Đệ thập nhị chương: Sấm trận
Dịch: deadiedum
Nguồn: ***************.org
Phía tây Bích Nguyên tinh là sa mạc mênh mông, khí hậu cực kì khắc nghiệt, do vậy ngày thường không có ai lai vãng.
Thế nhưng hôm nay giữa sa mạc cát bụi mịt mù lại xuất hiện mấy người đang vội vã lên đường.
“Đến rồi, chính là phía trước” – Một người nói.
“Chúng ta hãy dừng bước tạm nghỉ chân một chút đi” – Lại một người lên tiếng.
Đám người này chính là Thanh Tùng, Liễu Nguyệt, Lôi Viêm và Huyền Tinh. Lúc trước nghe Lôi Viêm nói có trận pháp thần bí, bọn họ đều cảm thấy rằng có khi cái trận pháp này lại chính là cơ hội đầu tiên của Bích Nguyên tinh, vì thế mới đợi không nổi phải đi xem một chuyến.
Lần này ba vị chưởng môn đều chỉ đem theo một đệ tử, kể cả Huyền tinh nữa là bảy người.
Lúc này Lôi Viêm đã dẫn mọi người đến nơi gã phát hiện ta trận pháp.
“Cái nơi quái quỷ này, thật không phải chốn con người có thể ở được” – La Tỏa vừa ngồi xuống liền nổi nóng.
“Ngươi ngậm miệng lại, chẳng phải chính ngươi một mực đòi đi hay sao, bây giờ còn ngồi đó kêu khổ” – Thanh Tùng giáo huấn La Tỏa. La Tỏa thấy sư phụ khiển trách liền im lặng đánh mắt với Huyền Tinh.
Huyền Tinh có cảm giác như trong cái nháy mắt của La Tỏa đầy ngụ ý : Được đi với ngươi cũng rất thống khoái rồi.
Sau sáu canh giờ.
“Mọi người đều đã khôi phục lại rồi, chúng ta hãy đi kiểm tra cái trận pháp đó xem sao. Trước khi tiến vào chúng ta hãy bàn bạc tình hình cụ thể trước đã. Hiện nay ta có tất cả bảy người, lát nữa ta cùng Liễu Nguyệt, Thanh Tùng chưởng môn cùng vào kiểm tra trước, bốn người các ngươi ở ngoài đợi. Nếu như bên trong an toàn các người hãy đi vào” – Lôi Viêm nói ra quyết định của mình. Hắn đã có kinh nghiệm với trận pháp bên trong, vì thế không muốn để cho đám Huyền Tinh tùy tiện xông vào.
Thanh tùng và Liễu Nguyệt cũng nhất trí với ý kiến của Lôi Viêm. Cho dù bọn bọ cũng không rõ tình hình bên trong nhưng vẫn không đồng ý để bọn Huyền Tinh phải mạo hiểm.
La Tỏa vừa nghe nói mình không được vào liền bĩu môi đầy bất mãn, không biết đang lầm bầm điều gì.
“Tiểu lục tử, vi sư bây giờ phải đi vào, ngươi ngoan ngoãn ở ngoài, chúng ta không bảo vào thì nhất định không được vào, đã nghe thấy chưa?” – Thanh Tùng không yên tâm dặn dò La Tỏa. Hắn rất hiểu tính cách gã đồ đệ này của mình.
“Vâng thưa sư phụ, con nhất định sẽ nghe theo lời người” – La Tỏa ngoan ngoãn đáp
Ba vị chưởng môn cuối cùng cũng đi về phía khu vực trận pháp.
Bọn Huyền Tinh nhìn ba người đi về phía trước, chỉ thấy một đạo bạch quang nhá lên, ba người đó đã không thấy đâu nữa.
Bọn họ đều biết đám Thanh Tùng đã tiến vào trận pháp cả rồi, chỉ còn có thể ở ngoài này mà đợi tin tức của họ thôi.
Một canh giờ trôi qua, mấy người Thanh Tùng vẫn chưa ra ngoài.
“Huyền Tinh lão đệ, ngươi xem sư phụ ta sao vẫn chưa ra, hay là chúng ta vào xem sao?” – La Tỏa không đợi được nữa.
“La đại ca, chẳng phải sư phụ ngươi đã nói rồi sao? Bảo chúng ta cứ ở đây đợi tin. Chúng ta cứ đợi xem sao đã.”
Huyền Tinh thực tình cũng rất muốn đi vào, nhưng nghĩ đến tu vi hiện nay của mình lại thôi.
Lại ba canh giờ nữa trôi qua, đám Thanh Tùng vẫn không xuất hiện. Lúc ấy đến Huyền Tinh cũng thấy lo lắng. Chả lẽ bọn họ đã bị trận pháp giam hãm rồi?
“Lão đệ, ngươi nói xem bây giờ chúng ta có nên đi vào không? Lâu như thế rồi, chúng ta cũng vào xem thôi” – La Tỏa sốt ruột lải nhải.
“La sư huynh, hay là chúng ta cứ đợi. Sư phụ vào lâu thế rồi chắc cũng sắp ra thôi. Với lại bên trong không chừng còn rất nguy hiểm, nếu như sư phụ cũng không ứng phó nổi thì chúng ta đi vào khác nào đi tìm cái chết?”- Một đệ tử của Minh Nguyệt tông khuyên nhủ, đồng thời cũng nói ra những lo nghĩ trong lòng.
La Tỏa đến lúc đó cũng ý thức được điểm này. Ây da, sư phụ với hai vị chưởng môn ba người họ tu vi đến Nguyên Anh kì mà còn không ứng phó nổi, mình đi lẽ nào lại được. La Tỏa vốn là kẻ biết nghĩ, vì thế cuối cùng lại dằn lòng đợi tiếp.
“La đại ca, đã mười mấy canh giờ rồi, sư phụ các người vẫn chưa ra” – Huyền Tinh lúc này cũng sốt ruột.
“Đúng thế, nhưng chúng ta làm gì có cách nào khác” – La Tỏa khổ sở nói.
“La đại ca, hay là thế này, các ngươi cứ đợi ở ngoài, để ta vào xem sao, nếu gặp được sư phụ các ngươi, chúng ta sẽ cùng ra” – HuyềnTtinh nói ra ý định của mình.
Sở dĩ lúc này Huyền Tinh dám đi vào là vì Lôi Viêm nói y đã từng tiến nhập bên rìa trận pháp mà vẫn thành công ra ngoài được. Bản thân hắn kiếp trước am hiểu về trận pháp rất cao, khẳng định là cao minh hơn bọn Lôi Viêm nhiều, còn tu vi bản thân hiện thời, tuy chỉ ở Kim đan sơ kì nhưng luận về thực lực tu vi không hề kém Nguyên Anh sơ kì. Dựa vào hai điểm này Huyền Tinh đã đủ chắc chắn bảo vệ an toàn cho chính mình.
“Lão đệ, ta làm sao có thể để ngươi đi một mình được. Nếu ngươi đi phải tính cả ta nữa” – La Tỏa kêu lên.
Huyền Tinh nghe câu này mà đau cả đầu, bản thân hắn chỉ có thể bảo đảm được an toàn cho chính mình, bây giờ thêm một người nữa hắn không dám nói cứng.
“La đại ca, ngươi với hai vị sư huynh đây cứ ở ngoài đợi đi, ngộ nhỡ trong đó có gì sơ suất, sư phụ ngươi sẽ trách tội ta mất” – Huyền Tinh khuyên nhủ La Tỏa, hy vọng gã từ bỏ ý nghĩ đó đi.
“Lão đệ, ta sao có thể để ngươi một mình mạo hiểm, lẽ nào ngươi coi thường lão ca ta?” – La Tỏa từ đầu đã muốn xông vào, lúc này Huyền Tinh sắp vào gã lẽ nào lại để lỡ cơ hội được.
Bất kể bản thân có khuyên giải thế nào, La Tỏa vẫn nằng nặc không vào không được. Cuối cùng gã cao giọng nói nếu Huyền Tinh không đưa gã vào, gã sẽ tự mình đi.
Huyền Tinh hết cách, nếu để gã đi một mình ai mà biết được gã có sống sót nổi không.
“Hai vị sư huynh cứ tiếp tục ở đây đợi tin, nếu sư phụ ta có hỏi tội ta sẽ chịu mọi hậu quả” – La Tỏa nói với hai đệ tử còn lại.
Hai đệ tử đó không hăng hái như La Tỏa, họ không dám mạo hiểm nên đành tiếp tục đợi bên ngoài.
Huyền Tinh cùng La Tỏa tiến nhập vào chính giữa trận pháp.
Phóng mắt nhìn ra, một màu trắng xóa mênh mang, không thể phân định đông tây nam bắc.
“La đại ca, ngươi có đó không?” – Huyền Tinh lúc này đã không thấy La Tỏa đâu nữa.
“Lão đệ, ta có đây, ở ngay bên cạnh ngươi đây này, đây là cái trận pháp gì thế, sao chẳng trông thấy gì hết vậy?” La Tỏa hình như chưa từng tiếp xúc với dạng trận pháp này bao giờ, nên gã nghi hoặc hỏi Huyền Tinh.
“Ta đã xem qua một vài điển tịch, đây là một mê trận, chúng ta chỉ cần tìm ra lối đi chính xác là có thể ra khỏi mê trận này”
Huyền Tinh chỉ nói là đã xem trên điển tịch, không hề đem chuyện bản thân hắn đã trải qua nói cho gã. Vả lại mỗi người đều có bí mật riêng, hơn hữa chả lẽ lại nói với gã mình là người trọng tu chuyển thế? Chuyện này quá huyền hoặc, chi bằng không nói lại hay.
“La đại ca, ngươi bám sát ta, không được đi lạc đấy”
Còn may thần thức của chính hắn đã đạt đến Phân Thần kì, nếu không sẽ có thể bị nhốt ở đây. Đem thần thức phóng ra ngoài thì phải đến Xuất Khiếu kì mới làm được. Xem chừng bọn Thanh Tùng cũng đã phải phí sức luẩn quẩn ở đây khá lâu.
Mê Trận không thể hạn chế được thần thức, nên Huyền Tinh dễ dàng tìm được con đường chính xác. Huyền Tinh phát hiện ra rằng người bố trí trận pháp này có vẻ rất từ bi, trong trận pháp tổng cộng có cả thảy bốn cửa sống, cúng có thể nói là có bốn con đường dẫn ra khỏi đây. Như vậy có khá nhiều hi vọng ra được bên ngoài cho những người xông vào trong trận.
Dẫn La Tỏa thành công rời khỏi mê trận, bọn họ xuất hiện trên một sa mạc, giống hệt như là đã trở về sa mạc ở ngoài kia.
Nhưng Huyền Tinh hiểu rõ đây là một ảo trận, chỉ là…..
“Oành…..” Một tia sét to cỡ ngón tay cái nhằm đỉnh đầu đánh xuống.
“La đại ca mau nấp đi, ở đây vẫn còn là trong trận pháp, đây là một sát trận”
Huyền Tinh lúc này đã đoán ra đây là sát trận, vội vàng nhắc nhở La Tỏa đang ngây ngô nhìn ngó xung quanh.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Đệ nhất tập : Nguyên anh cửu biến
Đệ thập tam chương: Nhược điểm của Huyền Tinh
Dịch: deadiedum
Nguồn: ***************.org
La Tỏa phản ứng cũng không chậm, vội vàng nấp ra xa. Tia sét đánh xuống đất lại không hề làm cho bụi đất bắn mịt mù như tưởng tượng mà mất thẳn như chưa từng xuất hiện.
Huyền Tinh biết ngay là gặp phiền phức to rồi, theo biểu hiện khi nãy mà nói, năng lượng của trận pháp này không thể bị tổn thất. Bấy giờ hắn có thể khẳng định người bố trí trận pháp này nhất định có tu vi từ Độ Kiếp kì trở lên.
“Lão đệ à, đây là trận pháp gì thế, sao lại có sét đánh vậy, ây da….lại nữa kìa.” La Tỏa căn bản không hề quan tâm đây là trận pháp gì, lúc này lại thêm một tia sét đánh xuống, gã cuống cuồng lẩn tránh.
“Hiện tại chúng ta mới chỉ động đến một phần trận pháp nên ta cũng không rõ lắm, hi vọng chúng ta có thể thuận buồm xuôi gió mà qua được cửa này” Huyền Tinh bây giờ đang lo nghĩ nơi đây còn ẩn tàng sát chiêu lợi hại.
Cứ như thế hai người không ngừng lẩn tránh sấm sét từ trên không trung đánh xuống.
“Oái, sao mông ta lại bắt lửa thế này?” La Tỏa vừa tránh được một tia sét thì chợt phát hiện ra trên mông mình lửa đã bén.
Huyền Tinh nghe tiếng kêu của La Tỏa, đang quay sang nhìn thì toàn thân bỗng nhiên phát lạnh, đến cả chân nguyên cũng không thể vận chuyển một cách bình thường.
Tiêu rồi! Nếu hắn đoán không lầm thì lần này đã đụng phải một trong những trận pháp cao cấp nhất trong giới tu chân – Ngũ Hành Sát trận! Ngũ Hành Sát trận nếu như toàn lực vận chuyển, có thể nhẹ nhàng giết chết người tu chân từ Hợp Thể kì trở xuống.
Huyền Tinh vận toàn lực vận chuyển chân nguyên khu trừ đi hàn khí trong cơ thể. Hắn bước lại phía La Tỏa, lúc này La Tỏa đã dập hết lửa trên mình, chỉ là mông gã hở cả ra ngoài. Nhưng bây giờ Huyền Tinh chẳng có thời gian đâu mà nhắc nhở gã nữa.
“La đại ca, lần này thì phiền rồi, chúng ta đã đụng phái sát trận mạnh nhất trong tu chân giới, chỉ mong nó không phát huy hết uy lực” - Huyền Tinh lo lắng nói với La Tỏa.
Huyền Tinh bây giờ không còn tự tin lắm, tuy hắn trong giới tu chân có thể xem như một vị tông sư về trận pháp, nhưng bản thân lại chỉ có tu vi của Kim Đan kì, nếu muốn phá trận nhất thiết phải tìm ra trận nhãn nằm ở đâu. Trong quá trình tìm trận nhãn bất kì lúc nào cũng có thể mất mạng. Lúc này chỉ có thể hi vọng người bố trí trận không thực sự muốn giết chết những kẻ xông vào.
Sau đó bọn họ lại gặp phải cơ man là cự thạch từ trên trời giánh xuống, cùng với cây bụi chi chít rậm rịt khắp mặt đất, thỉnh thoảng lại có lửa cháy lan tràn và sấm sét điên cuồng.
Hyền Tinh đi trước mở đường, La Tỏa theo sát phía sau, cuối cùng cũng tìm ra trận nhãn. Tâm trạng lo âu canh cánh rốt cuộc cũng nhẹ đi phần nào. Ngũ Hành Sát trận này tối đa mới chỉ phát huy có ba thành uy lực, có thể thấy được người bố trận không có sát ý.
Trận nhãn của Ngũ Hành Sát trận là một thân cây lớn, chỉ cần chặt nó xuống là phá được trận rồi. Hắn vung món hạ phẩm bảo khí kia, rót đầy chân nguyên rồi bổ xuống thân cấy trước mặt.
Trên thân cây đại thụ xuất hiện một vết rách, Huyền Tinh lại bổ thêm một kiếm, nhưng hiệu quả khác hắn khi nãy.
“La đại ca, ngươi và ta cùng dùng phi kiếm chặt hạ thân cây này, ta làm một mình không xong”
“Được”
Hai người hợp lực bổ liền mấy chục nhát, cuối cùng cũng chém thân cây đó làm đôi, cái cây sau khi đổ xuống liền hóa thành hư vô.
Trận pháp đã bị hủy, Huyền Tinh lại chợt phát hiện ra khung cảnh nơi hắn đứng đã thay đổi.
Hắn đang đứng trong một đình viện nhỏ, ngồi đối diện hắn là một cặp vợ chồng trung niên đang đánh cờ.
“Cha, mẹ?” – Huyền Tinh nhìn hai người mà không dám tin vào mắt mình.
“Tinh nhi, làm cái gì thế? Không phải đã bảo con phải tu luyện chăm chỉ sao, lại chạy ra đây làm gì. Thằng nhỏ này sao cứ không chịu nghe lời như thế hả?”
“Mẹ, hai người, hai người vẫn còn sống sao? Con nhớ cha mẹ lắm” – Huyền Tinh ôm lấy cặp vợ chồng khóc nức nở.
Bản thân hắn nghìn năm nay vẫn một lòng tưởng nhớ cha mẹ, hôm nay lại được gặp gỡ, sao có thể không kích động cho được.
“Con ngốc ạ, lại nói linh tinh rồi, cái gì mà cha mẹ vẫn còn sống, chẳng phải con vẫn đang ở bên cha mẹ đấy thôi sao” – Mẫu thân của Huyền Tinh cười cười xoa đầu hắn.
“Tinh nhi, con tu luyện ra sao rồi, con phải tu luyện thật chăm chỉ đấy. Lý gia chúng ta sau này giao cả cho con” – Nam tử trung niên đó cũng chính là phụ thân của Huyền Tinh nói với hắn.
“Cha cứ yên tâm, bây giờ con đã luyện đến Nguyên Anh kì rồi, sau này đừng có bắt con tu luyện mãi nữa. Chẳng phải cha vẫn thường nói tu luyện nhanh quá là không tốt, vậy mà cứ bắt con phải tu luyện nhanh thêm”
“Đúng thế, ba nó à, tốc độ tu luyện của Tinh nhi đã nhanh lắm rồi, hay là để nó vui chơi nhiều thêm một chút đi”- Mẹ hắn khi ấy cũng nói đỡ cho Huyền Tinh.
“Ha ha, nói cũng phải, ta làm thế chẳng phải vì nghĩ cho Lý gia chúng ta hay sao?”
Đột nhiên, nam tử đó nhân lúc Huyền Tinh không mảy may phòng bị lại đánh hắn một chưởng. Huyền tinh hơi sốc nói: “Cha, sao lại đánh con? Con đã làm sai chuyện gì sao?”
“Ha Ha, Huyền Tinh, nhìn rõ xem ta là ai”. Chỉ thấy nam tử đó khẽ lắc mình đã biến thành Thiên Minh chưởng môn Huyền Minh tông.
“Thiên Minh? Sao ngươi lại ở đây?” Huyền Tinh không hiểu tại sao cha mình lại bỗng dưng biến thành Thiên Minh, quay đầu nhìn về phía mẫu thân nhưng ở đó lại không có một bóng người.
“Huyền tinh, cha mẹ ngươi đều đã bị chúng ta giết chết, hôm nay ta đến cũng vì muốn lấy mạng ngươi”
“Oành”
Huyền Tinh chỉ thấy đầu óc trống rỗng, bản thân hắn trước nay lớn lên dưới sự che chở của mẹ cha, đột nhiên nghe tin dữ này thì làm sao chịu đựng nổi.
Không để Huyền Tinh nghĩ nhiều, Thiên Minh lại đánh ra một chưởng.
“Thiên Minh, ngươi nói rõ cho ta, cha mẹ ta rốt cuộc ra sao rồi. Chúng ta là huynh đệ, ngươi nói ngươi giết cha mẹ ta ư?” – Huyền Tinh đau đớn hỏi.
Thiên Minh lúc này không nói một lời, chỉ liều mạng tấn công Huyền Tinh.
“Ngươi đã không nể tình huynh đệ giữa chúng ta, vậy thì đừng có trách!” – Huyền Tinh đã mất hết hi vọng đối với thái độ của Thiên Minh.
Huyền Tinh đem rót hết chân nguyên của mình vào trong chưởng nhắm đánh Thiên Minh để xả hết những nỗi thống khổ trong lòng.
Thiên Minh cũng liều mạng tấn công Huyền Tinh. Cuối cùng hai người đều rút hết pháp bảo ra thí mạng.
Đến tận khi chân nguyên của hai người đã tiêu hao gần hết mới tạm thời dừng lại. Huyền Tinh đem toàn bộ chân nguyên cón sót lại rót vào phi kiếm, hắn chuẩn bị cho cú đánh cuối cùng.
“Vút…” Phi kiếm đâm hướng Thiên Minh, nhưng Thiên Minh cũng đã chuẩn bị ra đòn kết thúc, nhanh chóng xông lại phía Huyền Tinh.
“Bịch…” Huyền Tinh bị Thiên Minh đánh trúng một chưởng, ngất xỉu đi. Lúc Huyền Tinh hôn mê phát hiện Thiên Minh cũng bị khi phi kiếm của hắn đâm ngã ra đất.
“A…đau quá, tên tiểu tử thối này sao vậy, đến lão ca ta cũng không nhận ra nữa rồi” – La Tỏa mặt không chút huyết sắc, đau đớn lắp ba lắp bắp.
Thì ra La Tỏa ngay khi Ngũ hành sát trận bị phá liền đến một chỗ khác. Trước mắt hắn hiện ra la liệt nào là rượu ngon gái đẹp. La Tỏa cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho mê đắm, sau một thoáng lâng lâng La Tỏa thấy chẳng thú vị chút nào. Tuy hắn thích rượu ngon gái đẹp nhưng có được dễ dàng như thế hắn sẽ không trân trọng. Ngay lúc ấy La Tỏa lại trở về với hiện thực, hắn cũng hiểu rằng khi nãy đã lâm vào trong ảo trận.
Kỳ thực tâm chí của La Tỏa hết sức đơn thuần nên mới dế dàng thoát khỏi mê trận như vậy.
Ngay lúc ấy gã phát hiện ra Huyền Tinh bên cạnh, trông bộ dạng của gã thì rõ ràng đã lâm vào ảo trận rồi, hơn nữa còn đang trầm tịch trong đó. La Tỏa tuy không hiểu nhiều về trận pháp, nhưng hắn cũng biết nếu cứ chìm đắm mãi trong ảo ảnh kết quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Vì vậy để lay tỉnh Huyền Tinh, hắn liền đem một phần chân nguyên đánh vào Huyền Tinh. Nhưng không ngờ Huyền Tinh lại đánh trả, hơn nữa xem bộ dạng như thể muốn liều mạng với mình.
Huyền Tinh từng là nhân vật đã độ qua thiên kiếp, tâm chí không thể nói là không cao. Nhưng hắn cũng có một nhược điểm chí mạng, đó chính là cha mẹ hắn.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Đệ nhất tập : Nguyên anh cửu biến
Đệ thập tứ chương: Phá trận
Dịch: deadiedum
Nguồn: ***************.org
Ảo Trận có thể khơi gợi lên những dục vọng tận sâu thẳm tâm hồn người tu chân. Huyền Tinh chỉ có một chuyện không thể yên lòng, đó chính là cha mẹ hắn. Bỗng nhiên ngặp được những người thân mà mình thương nhớ suốt ngàn năm, hắn lập tức chìn đắm vào mê đạo.
Cú đánh của La Tỏa đã gợi lại một nỗi đau khác trong lòng Huyền Tinh, đó chính là Thiên Minh, gã Thiên Minh đã từng là người anh em của hắn, sau cùng lại trở mặt với chính hắn. Nếu nói Huyền Tinh không đau lòng thì chỉ là để gạt người mà thôi.
La Tỏa không hề dùng toàn lực đánh Huyền Tinh. Huyền Tinh vì đang trong ảo ảnh nên cũng không phát huy toàn bộ thực lực. La Tỏa cuối cùng chỉ đánh Huyền Tinh ngất đi chứ không hề mảy may làm hắn bị thương. Thế nhưng Huyền Tinh thì không nương tay chút nào. La Tỏa đáng thương lại thụ trọng thương một lần nữa.
Mấy canh giờ sau Huyền Tinh tỉnh lại, sao mình lại ngủ nhỉ? Nghĩ kĩ lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê mới rõ mình có lẽ đã bị cuốn vào ảo trận rồi.
Hắn nhìn quanh, lập tức phát hiện La Tỏa bên cạnh.
Chỉ là tình hình La Tỏa lúc này khá bất ổn, ngồi xếp bằng ở đó hệt như những vị cổ phật viên tịch, gần như không còn thở nữa.
May mà lần trước hắn luyện chế Quy Nguyên đan vẫn còn hai viên chưa dùng đến, vội nhét một viên vào miệng La Tỏa, lại dùng chân nguyên của chính mình thay hắn hóa giải đan dược. Huyền Tinh bây giờ chỉ muốn làm rõ sao mình lại ngủ thiếp đi, còn cả lí do tại sao La Tỏa thụ thương nữa.
La Tỏa chầm chậm mở mắt, đúng lúc trông thấy Huyền Tinh đang nhìn lại mình.
“Huyền Tinh, lúc nãy ngươi gặp phải chuyện gì vậy? Sao lại liều mạng như thế. Cái mạng này của ca ca xém chút nữa bị ngươi lấy mất rồi”
“Huynh bị thương là do ta gây ra sao?” – Huyền Tinh kinh ngạc hỏi
“Ở đây ngoài ngươi ra thì còn ai nữa?” – La Tỏa thều thào đáp. Thế là gã đem mọi chuyện kể hết cho Huyền Tinh.
Huyền Tinh lúc này cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện đã xảy ra, đồng thời tận đáy lòng hắn rất cảm kích La Tỏa. Nếu như gã không liều chết đánh mình ngất đi thì nói không chừng chính mình sẽ bỏ mạng trong ảo trận mất.
Trải qua chuyện này, Huyền Tinh đã xem La Tỏa như anh em ruột thịt, bởi lẽ La Tỏa đã tình nguyện vì mình mà mạo hiểm như thế.
“La đại ca, huynh trước tiên hãy khôi phục lại chân nguyên đã, bây giờ chúng ta đã ra khỏi ảo trận, đợi một lát nữa chúng ta sẽ tiếp tục đi” – Huyền tinh ngồi bên La Tỏa, La Tỏa bị thương nặng như vậy tất cần một khoảng thời gian để khôi phục thương thế.
“Huyền Tinh, chúng ta đi thôi” – Đang khi ngĩ ngợi vẩn vơ, Huyền Tinh chợt nghe thấy thanh âm La Tỏa.
“La đại ca, vết thương của huynh lành rồi sao?”
“Khỏi rồi, bây giờ thì không còn vấn đề gì nữa, lão ca ta đúng là mệnh lớn” – La Tỏa lại tiếp tục pha trò.
Đi được một đoạn bất ngờ gặp đám ba người Thanh Tùng, chỉ là ba người đó đều đang đứng yên bất động, nhưng biểu tình trên khuôn mặt thì biến đổi không ngừng.
Huyền Tinh và La Tỏa vừa phát hiện ra bọn họ thì vui mừng khôn xiết, nhưng trông bộ dạng của họ thì có lẽ họ đã nhập vào ảo ảnh rồi.
“Huyền Tinh, sư phụ ta hình như bị khống chế rồi, chúng ta phải làm sao đây?” – La Tỏa lo lắng hỏi.
Nhưng gã lại không dám ra đánh cho ba vị sư phụ tỉnh lại như đã làm với Huyền tinh. Trước hết ba người đó đều là những bậc trưởng bối có vai vế, thêm nữa cả ba đều ở Nguyên Anh kì, mình mới chỉ ở Kim đan kì, ra đánh họ chẳng khác nào đi tự sát.
“Khó trách họ tại sao lại lâu ra đến thế. Thì ra là đã bị hãm trong ảo trận rồi”
Huyền Tinh đột nhiên nói: “Bây giờ chúng ta chỉ có thể đi tìm trận nhãn, sau đó nghĩ cách phá cái ảo trận này”
Hai người họ đều đã lâm vào ảo cảnh nên hiện tại không còn chịu ảnh hưởng của ảo trận nữa, điều này vô cùng có lợi cho việc tìm kiếm trận nhãn của họ.
Tuy nói là hai người cùng tìm nhưng kì thực chỉ có mình Huyền Tinh là đang tìm kiếm, La tỏa chỉ bám sau Huyền Tinh, thỉnh thoảng lại pha trò, vả lại gã cũng chẳng hiểu gì về trận pháp cả.
Huyền Tinh tra xét một lượt khắp mọi nơi, nhưng vẫn không phát hiện ra trận nhãn. Giờ đây hắn dối với người bố trận vô cùng bái phục. Huyền Tinh thầm nhắc nhở bản thân, xem ra hắn còn phải khổ công nhiều trên phương diện này.
“Huyền Tinh, chúng ta đã đi một vòng rồi đấy. Bây giờ lại về đúng chỗ cũ, cái trận nhãn này sao vẫn chưa tìm ra thế? Lẽ nào lại ở trên trời?” – La Tỏa vốn dĩ chỉ nói bâng quơ nhưng lại làm Huyền Tinh tỉnh ngộ.
“Trên trời ư? Đúng rồi, ha ha, không ngờ La đại ca lại thông minh như vậy” - Huyền Tinh lúc này mới để ý bản thân hắn nãy giờ toàn kiếm tìm trên mặt đất, không hề lưu ý đến tình hình trên không trung.
Lại xoay một vòng giữa trận pháp, Huyền Tinh phát hiện ra trên không trung có một chỗ khác thường.
Hắn chú ý những biến hóa trên không, ở những vị trí quan sát khác nhau sẽ có những cảnh tượng khác nhau, mà trên cao kia lại có một đám mây trắng đứng yên không đổi.
“La đại ca, trận nhãn có lẽ chính là đám mây kia, chúng ta lên xem sao” – Huyền Tinh chỉ đám mây trắng trên trời nói với La Tỏa.
“Hả? Thấy rồi sao? Vậy thì còn đứng đây làm gì? Đi thôi!” La Tỏa nói xong liền không đợi Huyền Tinh, tự mình ngự phi kiếm bay đến. Thấy La Tỏa như vậy Huyền Tinh chỉ đành lắc đầu cười khổ. Câu này chẳng phải chính hắn nói với La Tỏa sao, nếu không thì đã tự đi từ trước rồi. Thế là hắn cũng theo sát La Tỏa bay lên trên.
Đến bên cạnh đám mây mới phát hiện ra đây vốn dĩ chẳng phải là mây gì ráo, mà là một món pháp bảo như hình viên ngọc. Chỉ là nó lợi dụng chút linh khí ngưng tụ thành hình dạng đám mây, ẩn giấu hạt châu bên trong.
“Huyền Tinh, đây là trò gì vậy?” – La Tỏa nghi hoặc hỏi.
Thật không ngờ ở đây có thể gặp được loại pháp bảo hiếm thấy này. Loại pháp bảo này ngay cả trong giới tu chân cũng cực kì ít gặp, nó không có bất kì tác dụng công kích hay phòng ngự nào cả, chuyên dùng để bố trí trận pháp. Giá trị đích thực của nó thậm chí còn vượt qua linh khí.” Huyền Tinh giới thiệu cho La Tỏa biết.
“Linh khí?” La Tỏa vừa nghe đến hai chữ linh khí thì mắt đã sáng lên. Bản thân hắn hiện tại chỉ có một món bảo khí hạ phẩm, đến cả sư phụ cũng chỉ có một món bảo khí trung phẩm. Nếu như có được linh khí thì….
“La đại ca, loại pháp bảo này chỉ có tác dụng bổ trợ, không có tác dụng thăng tiến thực lực cho chúng ta.” Huyền Tinh vừa nhìn biểu hiện của La Tỏa là biết ngay hắn đang nghĩ cái gì.
“Ừm…cũng phải, chỉ có thể dùng để bài bố, không được cũng không sao.” La Tỏa nói giọng đầy tiếc nuối.
“La đại ca, sao lại nói là không dùng được? Huynh có thể dùng nó để bố trí một trận pháp cho Huyền Linh phái của huynh, hiệu quả so với hộ sơn đại trận của các người lớn hơn nhiều” – Huyền Tinh nhắc nhở La Tỏa
“Đúng thế, ha ha, đa tạ lão đệ ngươi. Nào chúng ta mau thu lấy nó” – La Tỏa lòng đang ỉu xìu liền hớn hở trở lại.
Tìm ra trận nhãn thì việc phá trận dễ dàng vô cùng. Huyền Tinh dùng chân nguyên cắt đứt mọi liên hệ giữa hạt châu và năng lượng bao quanh nó, sau đó mới thu nó lại.
“La đại ca, cho huynh này, giữ gìn cẩn thận đấy.” – Huyền Tinh đưa luôn món pháp bảo cho La Tỏa.
“Huyền Tinh, món đồ quý báu thế này ngươi nỡ cho ta sao?” – La Tỏa hỏi, không dám tin đây là sự thật.
“La đại ca, chúng ta đã là huynh đệ với nhau mà còn để ý đến chút đồ mọn này sao?” – Huyền Tinh cười nói với La Tỏa. Từ khi Huyền Tinh biết La Tỏa tình nguyện mạo hiểm tính mạng để cứu mình hắn đã xem y như huynh đệ, món pháp bảo này hắn vốn dĩ không màng tới, tuy hắn bây giờ có thiếu thốn nhưng luôn tin tưởng rằng một khi đến được tu chân giới sẽ có tất cả. Người của ba đại môn phái cũng có không ít đồ tốt, bản thân hắn sau khi quay lại tu chân giới nhất định phải đi tìm họ mà gây phiền phức, khi đó dứt khoát phải đoạt lấy. Đó là một ý tưởng không tồi.
“Huynh đệ, vậy lão ca cũng không khách khí nữa, ta sẽ nhận lấy món này.” – La Tỏa cười to sảng khoái.
“Được rồi, bây giờ chúng ta đã thu được trận nhãn, cái ảo trận này coi như đã bị phá. Chúng ta đi xem sư phụ ngươi thôi. Phỏng chừng lúc này họ đã thoát khỏi ảo cảnh rồi” Hắn kéo La Tỏa hướng về phía bọn Thanh Tùng
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip