oOo
Bốn mắt đối nhau, giống như có tia lửa bắn ra.
Cung Băng Dạ sống trong đại gia tộc, phụ thân mất từ mấy năm trước khi đi tru diệt mười bốn sa phỉ, hiện giờ Cung gia do một mình nàng gánh vác, rất gian nan ở Mặc thành.
Cung Băng Dạ cũng không phải hạng người vì lợi ích của gia tộc mà bám víu lấy kẻ khác.
Nếu không, bằng dung nhan tuyệt thế của nàng, sớm đã có thể tìm lấy một cường giả nào đó, không cần vất vả như hiện tại.
Mà ngay khoảnh khắc Lâm Phàm xuất hiện uy phong lẫm liệt, Cung Băng Dạ bỗng nảy ra một ý.
Giờ phút này, Lâm Phàm hơi do dự. Cung Băng Dạ thì ngược lại, ưỡn bộ ngực ra đằng trước, biểu hiện rằng lão nương không sợ ngươi mò.
Thế nhưng, đắn đo cũng chỉ là việc trong vài giây "lầm lỡ". Mắt Lâm Phàm sáng lên, hắn đã ngộ ra "Thiên đạo".
Thế gian này, nam nữ bình bẳng, lấy thần thông Xoay Chuyển Càn Khôn của ca, muốn nam có nam, muốn nữ có nữ, như vậy nam hay nữ với ca có khác gì nhau đâu? Nghĩ vậy, Lâm Phàm đã không còn lăn tăn gì nữa.
- Ngươi không lấy ra thật?
Lâm Phàm mở miệng hỏi. Cùng lúc ấy, ánh mắt phản chủ mặc kệ chủ nhân của nó đã ngộ đạo, nhìn chằm chằm lên vị trí nhô cao kia.
- Nếu không tin, ngài có thể tự kiểm tra.
Cung Băng Dạ bình thản nói.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, xoay người nhìn đám người xung quanh.
Cung Băng Dạ thấy vậy không khỏi đắc ý cười thầm, cho là mình đã thành công.
Nhưng chỉ tích tắc sau, không gian chợt yên lặng đến kỳ lạ.
Đám thị vệ giáp đen ngây người.
Mười bốn sa phỉ há hốc mồm.
Cung Băng Dạ cũng mất vẻ đắc ý, trợn tròn mắt, nàng không ngờ đối phương lại thật sự ra tay.
Ở trong áo của Cung Băng Dạ, đang có thêm một bàn tay len lỏi từ trên xuống dưới, xâm nhập cả vào hai "ngọn núi" vô danh kia.
- Ớ.
Lúc này, Lâm Phàm cảm giác tay của mình giống như sờ thấy một quả gì tròn tròn, bèn gảy gảy một cái.
- A...
Mặt Cung Băng Dạ đỏ lên như lửa, lại không nhịn được kêu khẽ một tiếng.
- Bình tĩnh, sắp xong rồi.
Lâm Phàm nhíu mày, giống như người mù đang lần sờ đường đi, mó máy khắp nơi, cuối cùng cười tươi lên.
Tìm thấy rồi.
Lâm Phàm lập tức tóm lấy thứ giấu trong áo kia ra.
Cung Băng Dạ biến sắc, bởi trên cổ của nàng có thứ gì mềm mềm nho nhỏ như là lụa trơn vuốt qua.
- Ơ, đây là đồ chơi gì?
Sau đó, Lâm Phàm phát hiện hình túm ra được một thứ rất kỳ quái.
Nhìn qua, hình như là một cái yếm màu hồng nhạt, phía trên còn tỏa ra hương thơm nhè nhẹ.
- Trả ngươi, ta chỉ lấy cái này thôi.
Lâm Phàm cũng không thèm để ý, ném trả cái yếm lại cho Cung Băng Dạ, sau đó nhìn cái túi chứa đồ trong tay mà nở nụ cười.
- Ta đã nói, thành thật một chút, giờ ngươi còn gì để nói không?
Lâm Phàm nhét cái túi trữ vật kia vào trong túi của mình, cười đắc ý.
Chẳng qua, khi nhìn về Cung Băng Dạ, hắn phát hiện, mặt thiếu nữ này lại đỏ như mặt trời sắp lặn, không chừng còn có thể nướng khoai trên đó.
Giờ khắc này, Lâm Phàm mới kịp phản ứng. Mặc dù hắn ngộ "Thiên đạo", nhưng người trước mắt chỉ là phàm phu tục tử, còn đang lạc lối trên đại đạo, làm sao rõ được đạo lý kia?
Hắn nghiêm túc lại, nhìn Cung Băng Dạ, cũng mặc kệ nàng có phát hỏa hay không, chậm rãi nói:
- Nhớ kỹ, võ đạo một đường, âm dương chuyển hoán, bởi vậy khác nhau giữa nam với nữ chỉ là lý niệm của phàm phu tục tử. Đối với bản tọa, chỉ cần muốn, nam hay nữ đều có thể chuyển hóa dễ dàng, sớm không có gì khác biệt. Được rồi, bản tọa chỉ cướp của, không giết người, ngươi và người của ngươi có thể đi rồi.
Lâm Phàm phất tay áo, vẻ mặt hững hờ, giống như những gì vừa xảy ra chỉ là chuyện bình thường.
- Ngươi... ngươi...
Cung Băng Dạ tức giận đến nói không ra hơi, thế gian này sao lại có người vô sỉ như vậy chứ? Cuối cùng, nàng không chịu nổi nữa, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Lâm Phàm lắc lắc đầu, vẻ mặt thất vọng. Cũng phải, đạo lý trời đất cao thâm đến nhường này, không phải người thường có thể hiểu được. Hắn nhìn về đám thị vệ giáp đen, nói:
- Mang người rời đi đi.
Đám thị vệ hết nhìn Lâm Phàm đến nhìn tiểu thư nhà mình, cuối cùng chỉ biết rời đi, tuy rất hận trong lòng, nhưng trước người có thực lực ngập trời này, giữ được mạng là thành công rồi.
Mười bốn sa phỉ nhìn Lâm Phàm, thầm cảm thán, quả thật là nhìn tướng mạo không đoán được lòng người, người thần bí trước mắt lại còn vô sỉ hơn cả bọn hắn.
***
Nhìn đoàn xe Cung gia rời đi, Lâm Phàm khẽ thở phào. Kỳ thật, vừa rồi tim hắn cũng đập thình thịch. Cái gì mà âm dương chuyển hoán, nam nữ không khác, hoàn toàn chỉ là nói phét. Nếu thật sự không để ý tới nam nữ khác nhau, hắn đã không nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Cung Băng Dạ.
Sa mạc Thập Tứ Phỉ đứng sau Lâm Phàm, nơm nớp lo sợ:
- Tiền bối, chúng ta có thể đi được chưa?
Thực lực không bằng người, hiện giờ bọn hắn chỉ có thể khép nép cố giữ mạng.
Lâm Phàm nhìn mười bốn sa phỉ, mắt lóe sáng, cười khẽ. Vừa thấy nụ cười này, mười bốn sa phỉ run như cầy sấy, chẳng lẽ đối phương muốn giết bọn hắn sao?
Lâm Phàm đã có quyết định. Mục tiêu lần này của hắn là Địa Ngục Hỏa Diễm. Đây là cấm địa gần Thánh Tông nhất trên bản đồ, căn cứ điển tịch tông môn ghi lại, nơi đây cực kỳ nguy hiểm, chưa từng được tông môn chọn làm nơi lịch lãm cho đệ tử. Chưa kể nói là gần nhất, nhưng lộ trình vẫn vô cùng xa xôi, hiện giờ Lâm Phàm mới đi được khoảng một phần năm.
Hắn không biết mình sẽ gặp phải những gì ở đoạn đường còn lại, cũng đang ngại chuyện phải tự giải quyết vấn đề ăn uống.
Sa Độc Long thấy đối phương không nói gì, trong mắt lại lóe ra tia sáng dọa người thì cảm thấy tuyệt vọng, xem ra hôm nay Sa mạc Thập Tứ Phỉ phải biến mất rồi.
Sa Độc Long quay đầu nhìn những huynh đệ đi theo mình niều năm, trong lòng cảm thán vạn phần. Làm một đại ca, giờ phút này, hắn đương nhiên phải đảm nhiệm trách nhiệm mà một đại ca nên có.
Sa Độc Long ném binh khí trên tay xuống đất, sau đó nhìn Lâm Phàm:
- Tiền bối, người nào làm người đó chịu, Sa mạc Thập Tứ Phỉ chúng ta mặc dù giết người vô số, nhưng chưa bao giờ lạm sát kẻ vô tội. Mọi chuyện trên đời cũng chỉ là vì muốn một bữa cơm no, kính xin tiền bối thả huynh đệ của ta, bất cứ chuyện gì một mình ta xin chịu hết.
- Đại ca, không thể...
- Các huynh đệ, đừng nói nữa.
Sa Độc Long phất tay nói.
- Các ngươi làm gì thế?
Lâm Phàm đang suy nghĩ, khi phục hồi tinh thần lại thì bỗng thấy mười bốn sa phỉ đang bịn rịn gọi nhau như sắp sinh li tử biệt.
- Tiền bối, xin thả huynh đệ của ta, bất cứ chuyện gì cứ để một mình ta gánh chịu.
Sa Độc Long buồn bã nói.
Lâm Phàm nhìn nhìn mười bốn sa phỉ này, chợt nảy ra một ý, sau đó nghiêm mặt, dùng ánh mắt sắc bén nhìn bọn hắn.
- Tội của các ngươi đáng chết, nhưng bản tọa cũng không phải người tuyệt tình. Sau này các ngươi đi theo bản tọa, hối cải để làm người mới, tới khi bản tọa cảm thấy các ngươi đã hoàn toàn sửa sai thì sẽ cho các ngươi rời đi, các ngươi có thắc mắc gì không?
Lâm Phàm mở miệng nói.
Đoạn đường tới Địa Ngục Hỏa Diễm này, nhất định là cần một ít tùy tùng, làm một ít việc nặng, Sa mạc Thập Tứ Phỉ này tu vi chỉ bình bình, coi như giết cũng không mang cho Lâm Phàm bao nhiêu exp, chẳng thà mang theo mà tận dụng cho tốt.
Đám Sa Độc Long đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn không ngờ đối phương sẽ nói như vậy.
- Nguyện vì tiền bối liều thân khuyển mã.
Cả đám không chút do dự, lập tức bái thần phục.
Bọn hắn chỉ cảm thấy hạnh phúc đến quá bất ngờ. Mặc dù thần phục có thể mất tự do, thế nhưng so với việc được đi theo một người có thực lực mạnh mẽ thế này, chính là phúc lớn bằng trời.
- Ừm, đứng lên cả đi.
Lâm Phàm rất là thỏa mãn gật gật đầu.
- Bản tọa hỏi các ngươi, các ngươi có biết Địa Ngục Hỏa Diễm không?
Tuy trên điển tịch ở tông môn có ghi chép về nơi này, nhưng đã là tin tức từ rất lâu trước kia, không biết giờ chỗ đó đã thành bộ dạng gì. Mười bốn sa phỉ này lăn lội lâu như vậy, hẳn là biết nhiều thứ hơn hắn.
- Đại nhân muốn đi Địa Ngục Hỏa Diễm?
Sa Độc Long ngạc nhiên hỏi.
- Ừm, bản tọa có việc cần làm tại đó. Sao, có gì không ổn?
Lâm Phàm thấy Sa Độc Long có vẻ hơi sợ hãi thì lên tiếng hỏi.
- Bẩm đại nhân, không ai dám tiến sâu vào Địa Ngục Hỏa Diễm. Nghe nói một năm trước, có một hung thú trên đầu bốc lên lửa đỏ xuất hiện trong Địa Ngục Hỏa Diễm, nơi nó đi qua đều sẽ hóa thành biển lửa. Rất nhiều tông môn phái người đến xem xét, cuối cùng tử thương vô số, cũng không biết hiện giờ con hung thú kia đã rời đi chưa.
Sa Độc Long nói.
- Ồ, vừa đi vừa nói chuyện.
Lâm Phàm gật gật đầu, mấy tin tức này khá là quan trọng với hắn, cũng để hắn buồn bực không thôi, tại sao nơi hắn chọn để thám hiểm đầu tiên lại nguy hiểm như vậy chứ.
Nhất là hung thú bốc lửa trên đầu kia, đây là loài quái đản gì vậy, điển tịch tông môn cũng không ghi lại a.
Dọc theo đường đi, Sa Độc Long kể ra tình huống của Địa Ngục Hỏa Diễm. Gã cũng không biết quá nhiều, nhưng mấy tin tức này vẫn rất có tác dụng đối với Lâm Phàm.
Mà Lâm Phàm cũng biết được chuyện cũ về đám sa phỉ này, trong đó việc gia chủ Cung gia chết ở sa mạc Tử Vong chỉ là một bi kịch.
Gia chủ Cung gia kia có tu vi cao hơn Sa mạc Thập Tứ Phỉ không ít, nhưng lại vì gây ra động tĩnh quá lớn, khiến một con hung thú cường đại trong sa mạc chú ý, cuối cùng vẫn lạc tại đây.
Mà Sa Độc Long cũng bị con hung thú kia làm mù một mắt, khó khăn lắm mới tìm được đường sống trong chỗ chết.
Mà sau đó, bọn hắn muốn đánh bóng tên tuổi để dễ làm ăn hơn, cho nên tuyên dương khắp nơi là gia chủ Cung gia chết ở trong tay mình.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by †Ares†; 27-04-2017 at 08:13 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Đây là một tòa thành nằm giữa sa mạc Tử Vong và một con sông lớn, thuộc vương triều Đại Thánh ở Đông Linh châu.
Nơi này bị mấy thế gia nắm trong tay, lại bởi gần Thánh Tông nên có rất ít tông môn khác dám nhòm ngó tới.
Giờ phút này, trước cổng thành, một đoàn xe từ phương xa đang từ từ chạy đến.
- Đoàn xe của Cung tiểu thư đã trở lại.
Một thị vệ gác cổng thành hô tô, khiến những người xung quanh nhìn lại.
Thành này nằm trong tay ba đại thế gia, cho nên thị vệ gác cổng đương nhiên cũng là người của ba nhà này. Mặc thành nhìn bề ngoài gió êm sóng lặng, nhưng cạnh tranh bên trong rất kịch liệt.
Hiện giờ tiểu thư Cung gia trở về, thị vệ giữ cổng thành là người Cung gia tự nhiên phấn khởi nhảy nhót, bởi vì mọi người về bình an, cũng vì mấy xe ngựa chở đầy hàng kia.
Đoàn xe càng ngày càng gần, cũng càng ngày càng nhiều người vây xem ở cổng thành, mà khi thấy sáu lồng giam trên đoàn xe, mọi người không khỏi kinh hô.
- Đó là hung thú Tiên Thiên, Xích Ngưu.
- Một tháng bắt được tới sáu con, Cung gia cũng quá mạnh rồi.
- Nhìn thị vệ giáp đen của Cung gia kia, khí tức sắc bén hơn hẳn, sắc mặt bình thản nhường nào, sát khí ghê người nhường nào...
- Cứ tưởng rằng sau khi gia chủ Cung gia chết đi, Cung gia sẽ rơi xuống, không ngờ Cung tiểu thư lại vực lên được.
. . . .
Nghe tiếng ca ngợi của những người xung quanh, các thị vệ giáp đen có cảm giác muốn khóc.
Bọn hắn cao hứng không nổi. Giữa đường không chỉ gặp Sa mạc Thập Tứ Phỉ, lại còn gặp cao nhân đánh cướp, ngoại trừ sáu con hung thú ra, tiền tài trên người bọn hắn đều đã bị cướp sạch.
Thật sự là quá bi thảm a.
Trong đám người, có một số nhìn thoáng đoàn xe, lại lặng lẽ lùi đi. Đây là người của hai nhà kia, hiện giờ chuẩn bị trở về báo cáo.
Cung gia thu hoạch lớn trở về không phải là kết quả hai nhà kia muốn thấy.
***
Phủ Cung gia.
Đoàn xe bình an trở về, còn mang theo sáu con hung thú, Cung gia trên dưới tự nhiên sôi trào.
Thị vệ giáp đen Vương Hổ đi cạnh xe ngựa kéo kiệu, nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu thư, người đã tỉnh chưa?
Một lúc vẫn không thấy ai trả lời. Người của Cung gia bắt đầu có chút nghi hoặc, tại sao gia chủ còn chưa đi ra, chẳng lẽ có chuyện gì sao?
- Tiểu thư có chút mệt mỏi, ngủ ở trên xe, các ngươi áp tải sáu con hung thú này xuống đi.
Vương Hổ nói.
Một đám người xuất hiện ở phía xa ngoài cửa thành rồi dừng lại.
- Các ngươi có cần hóa trang một chút không?
Lâm Phàm cất tiếng hỏi. Đám Sa Độc Long có hung danh hiển hách như vậy, nếu tùy tiện vào thành để bị người nhận ra thì cũng có chút phiền phức.
- Đại nhân, không sao đâu, chúng ta tuy có hung danh bên ngoài, nhưng lại không mấy người thấy qua chúng ta.
Sa Độc Long nói.
Nghe vậy, Lâm Phàm cũng không nói gì thêm, cả đám lại chậm rãi đi về phía cửa thành.
Mấy thị vệ canh gác thấy một đám người mặt mày hung ác, sát khí nhàn nhạt tiến vào thì bị dọa đến câm nín, không nói một lời mà để mặc nhóm Lâm Phàm vào thành.
Tiếp đó, nhóm Lâm Phàm tìm một cái khách sạn để nghỉ tạm, đợi sáng sớm mai sẽ mua xe ngựa và một ít đồ dùng cần thiết rồi tiếp tục lên đường.
Trong phòng, Lâm Phàm bắt đầu kiểm kê thu hoạch hôm nay. Hắn đổ toàn bộ ra giường, nhìn qua, không khỏi chán nản lắc lắc đầu.
Toàn là thứ gì đâu không.
"Đinh, chúc mừng phát hiện Tiểu Nguyên đan, sau khi sử dụng exp +10."
. . . .
Lâm Phàm thở dài. Người nghèo đúng là người nghèo, mấy thứ đánh cướp được toàn là đồ bỏ đi, dù là trong túi trữ vật của Sa Độc Long khá hơn, có mấy quyển công pháp, nhưng vẫn không đủ để được Lâm Phàm đặt vào mắt.
Ô.
Lâm Phàm bỗng chú ý tới một mảnh gì đó trong suốt, lớn cỡ bàn tay.
"Đinh, chúc mừng phát hiện một mảnh vỡ lệnh bài chí tôn."
Cái gì?
Giờ khắc này, Lâm Phàm cực kỳ hoảng sợ, thứ này không ngờ là mảnh vỡ lệnh bài chí tôn.
Ở Đông Linh châu, mục tiêu của Lâm Phàm là tăng thực lực, sau đó tìm kiếm lệnh bài chí tôn để trở lại Thương Linh châu, diệt sạch đám người đã diệt tông của hắn.
Mà theo như các trưởng lão nói, lệnh bài chí tôn này rất thần bí mới phải, sao hắn tùy tiện đánh cướp lại ra một mảnh?
Lâm Phàm nín lặng, không biết nói gì cho phải. Tuy chỉ là một mảnh nhỏ, nhưng đã đủ để thắp một tia hy vọng cho hắn.
Có điều Lâm Phàm nghĩ mãi không rõ, tại sao Cung Băng Dạ lại có thứ này. Xem ra ngày mai phải đi hỏi mới được. Chẳng qua sau chuyện hôm nay, Cung Băng Dạ khẳng định có thành kiến rất sâu với mình, lại phải nghĩ biện pháp rồi...
Lâm Phàm cầm mảnh vỡ kia lên, chỉ thấy nó sáng bóng, tuy là một mảnh vỡ nhưng cũng có hào quang vận chuyển, phảng phất như có một cỗ lực lượng thần bí đang chạy loạn.
Đúng lúc này, trắng sáng chiếu xuyên qua cửa sổ, lại phảng phất như vị mảnh vỡ này hấp dẫn, ánh trăng bao phủ hoàn toàn lấy nó.
Mảnh vỡ đột nhiên phát ra một luồng hào quang dịu nhẹ, sau đó bay khỏi tay Lâm Phàm, lơ lửng ở giữa phòng.
Lâm Phàm đổi sắc, lập tức đứng lên.
Chợt hàng phù văn trên mảnh lệnh bài chí tôn lóe lên, phóng ra một quầng sáng hư ảo.
Ngay khi Lâm Phàm nghi hoặc, quầng sáng kia bỗng xuất hiện một bóng người. Hắn không nhìn được rõ mặt người này, nhưng khi người này đánh ra một quyền, sắc mặt Lâm Phàm đại biến.
Một quyền nhìn như bình thường, lại mang khí thế đủ khiến trời sụp đất nứt.
Thật mạnh...
Lâm Phàm muốn tiếp tục quan sát thật kỹ, mảnh nhỏ kia lại đột nhiên lắc lư, quầng sáng và bóng người đột nhiên biến mất.
Lâm Phàm ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, trong đầu chỉ còn lại một quyền kia.
Một quyền bình thường, sao có thể mạnh đến vậy chứ?
Hắn cầm lấy mảnh lệnh bài chí tôn đã rơi xuống giường, cẩn thận dò xét, rồi lại giơ nó về phía ánh trăng, nhưng nó không có một chút phản ứng nào.
Lâm Phàm tức muốn nổ phổi, lại không có cách nào. Hắn chỉ rõ một điều, mảnh nhỏ này là thứ tốt, quầng sáng kia càng là thứ tốt hơn, nhưng tan quá nhanh, căn bản không đủ để nhìn.
Mà lúc quầng sáng xuất hiện, hệ thống cũng không nhắc nhở.
Chẳng lẽ cần tự mình lĩnh ngộ một quyền kia sao?
Được rồi, cho dù ca tự tin ở thiên phú của mình, thì trước hết cũng phải cho nhìn lại lần nữa chứ.
Giờ khắc này, Lâm Phàm thử rót chân nguyên vào. Nhưng theo thời gian trôi qua, chân nguyên trong cơ thể hắn sắp cạn, mà cái gì cũng không có.
Hắn muốn dừng lại, lại phát hiện không thể, chân nguyên tiếp tục bị mảnh nhỏ này đang mạnh mẽ hấp thu.
Cái đệch...
Chẳng lẽ muốn hút tiểu gia thành xác khô sao?
Lâm Phàm không dám do dự, tay trái cầm mảnh nhỏ, tay phải phát lửa, lại bỏ vô số thảo dược vào trong đó, luyện ra đan dược khôi phục chân nguyên cao cấp rồi ném tới tấp vào trong miệng.
Đan dược vừa qua cổ họng, lập tức hóa thành dòng suối chân nguyên, bổ sung chân nguyên hao hụt trong cơ thể hắn.
Nhưng dù vậy, tốc độ bổ sung vẫn kém hơn tốc độ mất đi.
Thậm chí, mảnh vỡ này như là biết Lâm Phàm đang hack chân nguyên, càng hút vào mạnh thêm.
Fuckkkk, tiểu gia liều mạng với mày.
Lâm Phàm nổi giận. Nhất niệm thành đan, luyện đan trong cơ thể.
Giờ phút này, Lâm Phàm làm cùng lúc hai việc, ngọn lửa trên tay tiếp tục quay cuồng, lò luyện trong cơ thể cũng rung động dữ dội. Hắn ném toàn bộ thảo dược thu thập được kể từ khi rời tông môn vào đó.
Vô số đan dược ngưng tụ cùng một chỗ, dòng suối chân nguyên bổ sung lập tức hóa thành dòng sông mà tiến vào cơ thể hắn, sau đó chảy ào ào vào mảnh vỡ lệnh bài kia.
Dần dần, thảo dược không ngừng giảm bớt, nhưng lực hút lại không giảm. Lâm Phàm cũng bắt đầu luống cuống, chẳng lẽ hắn nhất định sẽ trở bị hút khô?
Ngay khi gốc thảo dược cuối cùng bị ném vào lò luyện, Lâm Phàm lập tức xuất Vĩnh Hằng Chi Phủ ra. Nếu mảnh nhỏ vẫn không ngừng hút, hắn sẽ một phủ tự chặt tay mình.
Lâm Phàm tuy yêu quý từng tấc cơ thể, nhưng lúc này, bảo trụ mạng nhỏ mới là quan trọng nhất.
Theo chân nguyên trong cơ thể dần dần hao hết, trán Lâm Phàm chảy ra không ít mồ hôi, sau đó cầm thật chặt Vĩnh Hằng Chi Phủ.
Con bà nó, chặt.
Đúng một khắc này, lực hút từ mảnh nhỏ bỗng biến mất. Lâm Phàm biến sắc, lập tức phanh gấp động tác. Còn may, Vĩnh Hằng Chi Phủ dừng lại khi cách cánh tay của cắn có một sợi tóc.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, buông Vĩnh Hằng Chi Phủ, lau lau mồ hôi trán.
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa cụt tay oan uổng.
Lâm Phàm lập tức ném mảnh nhỏ xuống đất, chửi ầm lên:
- Tiên sư mày, thiếu chút nữa hại tiểu gia trở thành đại hiệp cụt tay.
Tim hắn còn chưa đập bình thường lại. Hắn thầm nhủ, lần sau, nếu không chuẩn bị đầy đủ, tuyệt đối không sờ đến vật này.
Hắn vội khoanh chân khôi phục chân nguyên. Không biết qua bao lâu, khi chân nguyên trong cơ thể khôi phục đến đầy, hắn lại cầm lấy mảnh nhỏ kia rồi hứng về ánh trăng.
Ở khoảnh khắc ánh trăng bao phủ lên mảnh nhỏ, từ phần phù văn thiếu hụt kia lại xuất hiện hào quang, bóng người thần bí lại xuất hiện.
Lâm Phàm tập trung tinh thần mà nhìn. Hắn muốn hiểu được một quyền này.
Bóng người trong quầng sáng lại nhẹ nhàng ra một quyền, vẫn y như lần trước.
Lần này Lâm Phàm xem rõ, nhưng chỉ nhíu mày, không hiểu được thêm điều gì.
Sau đó, hắn lặp lại động tác, xem tiếp lần thứ ba.
Lần thứ ba, Lâm Phàm hơi hơi hiểu, nhưng vẫn chưa bắt được điểm quan trọng nhất.
Cứ thế tiếp tục, mãi cho đến lần thứ sáu.
Bóng người lại hiện, nhưng lần này, bóng người kia đứng im trong quầng sáng, mãi vẫn không động.
- Động đi chứ...
Lâm Phàm hét to.
- Ài...
Giờ khắc này, một chuyện khiến Lâm Phàm kinh hãi xảy ra, bóng người kia lại thở dài.
- Tiểu bối, ngươi chỉ có tu vi Tiên Thiên đại viên mãn, còn chưa đạt tới đến cảnh giới Đại Thiên Vị, chưa lĩnh ngộ quy tắc, có xem trăm lần cũng vô dụng thôi. Chân nguyên còn lại của ngươi cũng chỉ đủ để kích hoạt một lần cuối cùng, chớ không biết tự lượng sức.
Bóng người trong quầng sáng nói xong mấy lời, liền biến mất.
Lâm Phàm ngây ngốc nhìn mảnh vở lệnh bài chí tôn, sắc mặt cực kỳ khó coi, rồi sau đó tức tối đạp một đạp lên.
- Kỳ thật, Lâm Phàm cũng không biết rằng chỉ Đại Thiên Vị tầng 9 mới đủ chân nguyên để kích hoạt mảnh vỡ này. Vừa rồi hoàn toàn là do hắn cắn vô số thuốc, khiến chân nguyên dồn vào mảnh vỡ lệnh bài chí tôn đủ ngang với Đại Thiên Vị, do đó ngẫn nhiên kích hoạt thành công.
Giờ khắc này, hắn căm giận vạn phần, bởi đây là lần đầu hắn bị người khinh bỉ đến thế.
Không được, nhất định phải tìm người kia nói một chút.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by †Ares†; 28-04-2017 at 10:49 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Lâm Phàm dần bình tĩnh lại. Hắn xác định được một điều, đó là bóng người trong quầng sáng kia có được ý thức riêng.
Căn cứ lời bóng người kia vừa nói, khi mảnh vỡ được rót đủ chân nguyên, sẽ có thể kích hoạt bảy lần, mà một quyền kia cần cảnh giới Đại Thiên Vị đã lĩnh ngộ lực lượng quy tắc mới có thể tu luyện.
Lâm Phàm tạm thời chưa học được một quyền này, nhưng hắn lại nhìn ra được một loại cơ duyên khác. Thần thức có ý thức riêng, chẳng phải đều thuộc về đại nhân vật thân mang vô số bảo tàng di động sao?
Lâm Phàm cười toét miệng, lần nữa cầm mảnh vỡ lệnh bài chí tôn lên mà hứng ánh trăng, đợi bóng người kia xuất hiện lần nữa.
Chuyện cũ xảy ra, bóng người thấy trước mặt vẫn là người trẻ tuổi kia, thì đang định biến mất. Lâm Phàm sao có thể buông tha, vội gọi:
- Xin tiền bối chậm đã, vãn bối có chuyện cần nói.
- Tiền bối có thể đặt thần thức vào trong mảnh vỡ này, vậy nhất định ngài là vị chí tôn tuyệt thế đã chia Huyền Hoàng giới thành hai rồi.
- Vãn bối vừa nhìn thấy thần dung của tiền bối, đã hoàn toàn khâm phục trước vẻ ngoài tràn ngập đại trí tuệ, khí tức đứng ở tối cao của tiền bối rồi.
- Vãn bối không tiếc bất cứ giá nào, chỉ cần có thể nhìn thấy thần dung của tiền bối thêm lần nữa, dù cho táng gia bại sản cũng không tiếc.
. . . .
Giờ khắc này, Lâm Phàm mang vẻ mặt ngưỡng mộ, luyến tiếc, như fan cuồng không nỡ rời xa thần tượng của mình mà chấm chấm nước mắt. Hắn vận dụng công phu "vỗ mông ngựa" của cả đời mình, không tin rằng không thể khiến người kia nghe tới đầu óc lâng lâng, sau đó sinh lòng cảm động, ban thưởng cho mình vô số công pháp và bảo bối.
Quả nhiên, bóng người trong quầng sáng kia đã có chút biến hóa, vẻ mặt trông rõ ràng hơn, nhất là đôi mắt bình thản nhưng lại làm người ta không dám nhìn thẳng kia đang lóe lên, như nhớ lại chuyện gì đó.
Đột nhiên, bóng người nhìn thẳng Lâm Phàm:
- Những lời này của ngươi, ta đã nghe qua ba lần, mà ngươi là lần thứ tư.
- Thôi được rồi, thiên địa tiêu trầm, nhân tộc mai một, tư chất của ngươi tốt hơn ba người kia nhiều, ta sẽ truyền cho ngươi một chiêu, có thể ngộ được bao nhiêu thì phải xem ngộ tính của ngươi rồi.
Bóng người hờ hững nói, không nghe ra vui buồn, giống như nhìn thấy hết thảy, nhưng Lâm Phàm lại vẫn cảm giác được tâm trạng của người này chợt kém đi nhiều.
Giờ khắc này, Lâm Phàm nhìn không chuyển mắt lên quầng sáng.
- Mọi vật trong trời đất, tất cả đều từ một mà sinh, lại từ một ngón tay mà diệt.
Bóng người khẽ nâng tay, ngón tay chỉ hư không, mà hư không lại giống như gặp lực lượng lớn vô cùng, tan rã thành từng mảnh.
- Đợi khi tới cảnh giới Đại Thiên Vị, mới lại gọi ta, thần thức của ta đã không duy trì được bao lâu nữa rồi...
Bóng người lên tiếng nói một câu cuối cùng, sau đó lặng lẽ biến mất.
Mà lúc này, Lâm Phàm như đang hãm sâu vào trong thế giới tinh thần, trong đầu toàn bộ là màn vừa rồi.
Tất cả đều từ một mà sinh, lại từ một ngón tay mà diệt.
Lâm Phàm khẽ giơ tay lên, trong tay chân nguyên chấn động, giống như hợp nhất cùng thiên địa.
- Chỉ!
"Ùng... ầm ầm... ùng..."
Trong một sát na này, hư không giống như mặt hồ bị ngón tay của Lâm Phàm làm hòn đá chọc xuống, dậy lên gợn sóng, sóng lại lan ra khắp bốn phương tám hướng.
"Đinh, chúc mừng hiểu được Nhất Chỉ Tịch Diệt, cấp bậc: 0."
Mạnh mẽ, thật sự quá mạnh mẽ. Hắn cảm giác như hình vừa câu thông cùng thiên địa, nhìn thấy mắt xích của quy tắc, có điều tạm thời chưa thể chạm tới. Nhưng có hệ thống, có thể thăng cấp vô hạn, nếu hắn tiếp tục tăng cấp một chỉ này lên tới trình độ nhất định, chẳng phải là không cần tu vi đạt Đại Thiên Vị, cũng có thể hiểu được lực lượng quy tắc?
Lâm Phàm xuýt xoa, vô cùng chờ mong mình sẽ thế nào khi tăng cấp một chỉ này.
Chợt hắn lại nhớ đến lời bóng người nói: thần thức không duy trì được bao lâu nữa, không thể thường xuyên kích hoạt, đồng thời tu vi bản thân hắn phải đạt Đại Thiên Vị mới có thể biết được nhiều chuyện hơn.
Như vậy, còn có chuyện gì bí mật mà không người nào biết sao?
Quả thật quá kích thích! Lâm Phàm vừa nghĩ tới có rất nhiều chuyện hay ho còn đợi mình, toàn thân đã tràn ngập sức lực.
Hắn đẩy cửa sổ, nhìn bầu trời sao bên ngoài, ý chí chiến đấu sục sôi.
Quả nhiên, thế giới bên ngoài mới là đặc sắc nhất. Dừng lại mãi trong tông môn, cuối cùng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
* * *
Hôm sau.
Mới sáng sớm, Lâm Phàm đã sai đám Sa Độc Long ra chợ mua vài vật phẩm cần thiết. Đường xá còn xa, hắn cũng không muốn ăn gió ngủ sương.
Còn bản thân hắn thì cần đi làm một chuyện trọng đại, đó là đi tìm Cung Băng Dạ, hỏi cho rõ về xuất xứ của mảnh vỡ lệnh bài chí tôn.
Cung gia.
Cung Băng Dạ hôn mê một đêm, sau khi tỉnh lại, nhớ tới chuyện mình đã gặp, tức giận đến muốn phát điên.
Thân thể trong sạch của mình bị bàn tay kia làm bẩn còn chưa tính, đã vậy ăn xong còn lau miệng, phủi đít bỏ đi, nói ra mấy điều ngụy biện khốn nạn.
- Tên khốn khiếp!
Cung Băng Dạ tự nhìn vẻ khuynh quốc khuynh thành của mình trong gương, cuối cùng hít sâu một hơi, vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại. Nàng đẩy cửa phòng, chuẩn bị nghênh đón một ngày mới với nỗi mệt mỏi khi phải gánh cả Cung gia.
Vương Hổ là đội trưởng đội thị vệ giáp đen của Cung gia, vừa thấy cửa phòng tiểu thư mở, đã vội tiến tới bẩm báo:
- Tiểu thư, không tốt, Mặc thành xuất hiện rất nhiều đệ tử tông môn, hiện giờ bọn họ đang ở cửa hàng của chúng ta, muốn ép giá sáu con hung thú Tiên Thiên kia.
- Là đệ tử Thánh Tông sao?
Cung Băng Dạ hơi đổi sắc. Mặc thành chỉ là một thành nhỏ, rất ít có tông môn đệ tử đến nơi đây, nếu có thì thường là từ Thánh Tông ở gần nhất.
- Không phải, trên quần áo của đám người này có in hình ngọn lửa.
Vương Hổ xem như kiêm chức tổng quản của Cung gia, kiến thức có hạn, nhưng ít nhiều vẫn phân biệt được có phải đệ tử Thánh Tông hay không.
- Đi xem.
Cung Băng Dạ cũng có chút lo lắng, bởi vì dù là đệ tử từ môn phái nào, cũng không phải Cung gia có thể đắc tội. Có lẽ chỉ cần một người đi ra từ những nơi đó là có thể tiêu diệt Cung gia trong nháy mắt.
Bởi vậy, khi có việc tương tự xảy ra, Cung gia đều phải lùi từng bước mà sắp xếp ổn thỏa.
. . . .
Cửa hàng giao dịch của Cung gia.
Giờ phút này, nơi đây có không ít người vây xem, mà bên trong cửa hành, có một đám thanh niên thân mặc áo trắng in hình ngọn lửa đỏ, vẻ mặt cao ngạo, đang kêu gào:
- Chúng ta vừa ý sáu con hung thú này là phúc của Cung gia các ngươi, chớ không biết suy xét, số tiền này là quá đủ rồi.
Một thanh niên trong số đó có cái trán xăm hình một ngọn lửa đang rực cháy, mắt hẹp dài, hung hăng quát.
Chưởng quầy lúng túng không biết làm sao, bởi vì cái giá tiền đối phương đưa ra thật sự quá thấp. Vương đại nhân đi tìm tiểu thư, tại sao còn chưa tới a...
- Lưu chưởng quỹ, sư huynh của ta mở miệng, ngươi đừng không biết phải trái. Nói thế nào thì ta cũng là người Mặc thành, tự nhiên không muốn thấy ngươi đắc tội sư huynh của ta mà bị giày vò.
Lại một thanh niên lẫn trong đám người mặc áo trắng in ngọn lửa mở miệng nói.
Hắn là thiếu gia nhà họ Vương ở Mặc thành, đoạn thời gian trước có đi tham gia sát hạch vào một tông môn, không ngờ vận khí tốt, được tông môn coi trọng, trở thành đệ tử ngoại môn.
Chuyện này không khác nào bỗng dưng có cái bánh lớn rơi xuống đầu gã, bởi hắn biết rõ mình, tu vi lẫn thiên tư không cái nào đáng để tông môn vừa ý.
Nghĩ mãi không rõ lý do, thế nhưng hắn biết một điều, mình nhất định phải phục vụ các sư huynh cho thật tốt, nhất là khi các sư huynh tới địa bàn của mình.
- Liễu sư huynh, giao cho đệ là được rồi, đám tiểu thị dân này sợ là còn không biết sự lợi hại của sư huynh đâu.
Vương Hạo nịnh nọt nói.
- Ờm.
Liễu Nhất Nguyên gật gật đầu.
Sáu con hung thú này vốn chẳng là gì với hắn, thế nhưng tinh huyết của chúng vừa vặn lại có tác dụng lớn với môn công pháp mà hắn đang luyện
- Lưu chưởng quỹ, sư huynh của ta là đệ tử nội môn của Hỏa Đạo tông, nếu ngươi không muốn Cung gia các ngươi gặp chuyện, thì tốt nhất là thành thành thật thật đáp ứng, nếu không có hậu quả thế nào, ta cũng không dám cam đoan.
Vương Hạo uy hiếp nói.
- Vương thiếu gia, chuyện này ta không làm chủ được, đợi lát nữa tiểu thư tới, tiểu thư sẽ bàn bạc với các ngài sau.
Lưu chưởng quỹ nói.
- Cung Băng Dạ?
Vương Hạo vừa nghe, mắt sáng lên. Hắn vẫn luôn thèm nhỏ dãi nhan sắc của Cung Băng Dạ, nhưng trước kia Cung gia quá mạnh mẽ, nhất là khi ấy gia chủ Cung gia còn sống, coi như cho hắn mười lá gan, cũng không dám có ý đồ không an phận. Có điều Cung gia giờ không còn là Cung gia kia nữa, mà hắn đã trở thành đệ tử ngoại môn một tông môn, nếu so sánh, còn là Cung Băng Dạ trèo cao đến mình.
Thế nhưng vừa ngẫm lại, hắn lại cảm thấy không ổn. Hắn rõ ràng, sư huynh háo sắc như mạng, nếu lát nữa Cung Băng Dạ tới, bị sư huynh coi trọng, thì biết phải làm sao?
Vương Hạo thở dài một tiếng. Quên đi, tiền đồ của mình quan trọng hơn.
Liễu Nhất Nguyên đứng im nhìn hai bên nói qua nói lại, khẽ cười lạnh. Hắn căn bản không có để những con kiến này ở trong mắt, hiện giờ chỉ là nổi hứng muốn chơi đùa mà thôi.
- Cung tiểu thư đến.
Lúc này, từ trong đám người truyền tới tiếng hô. Ngay sau đó, Cung Băng Dạ xuất hiện, dáng người lung linh từ từ đi tới, trong mắt không che lấp được một chút khẩn trương.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by †Ares†; 30-04-2017 at 12:55 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Vương Hạo vừa nhìn thấy thân ảnh kia, mắt mở lớn không chớp, trong bụng như bốc lên một ngọn lửa.
Mà Liễu Nhất Nguyên lần đầu gặp Cung Băng Dạ, cũng không khỏi lóe lên một tia kinh ngạc trong mắt.
- Tiểu thư...
Lưu chưởng quỹ thấy tiểu thư đã đến, thầm thở phào một hơi, sau đó lại lo lắng mà nhìn tiểu thư, bởi đám người này không dễ chọc.
- Cung tiểu thư, vị này chính là sư huynh của ta. Sư huynh nhìn trúng sáu con hung thú này, muốn dùng giá tiền này mua hết, thế nào?
Vương Hạo quơ quơ chuỗi tiền trong tay, sau đó ánh mắt không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm Cung Băng Dạ từ trên xuống dưới.
Cung Băng Dạ nhìn Vương Hạo, trong lòng khinh thường, người như vậy cũng có thể trở thành đệ tử tông môn, quả thực là ông trời không có mắt. Thế nhưng giờ Vương Hạo cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là thanh niên đứng sau hắn.
- Vị đại nhân này, thuận mua thì mới vừa bán, giá tiền này không thích hợp.
Cung băng Dạ rất chán ghét ánh mắt của kẻ trước mặt, không siểm nịnh không kiêu ngạo nói.
Vương Hổ đứng cạnh tiểu thư, thầm cảnh giác nhìn mấy người trước mặt.
Liễu Nhất Nguyên cười cười, bỗng vươn tay tới, muốn sờ lên mặt Cung Băng Dạ.
- Càn rỡ...
Vương Hổ tức giận quát lớn. Chẳng biết tại sao, trong mắt hắn, người trước mặt này hoàn toàn không thể so sánh với người thần bí gặp ở sa mạc Tử Vong.
Người trước mặt này muốn khinh bạc tiểu thư nhà mình, lửa giận trong lòng thiêu đốt, Vương Hổ cũng không để ý đối phương là ai, rút đao muốn đánh lui đối phương.
- Con kiến...
Liễu Nhất Nguyên khinh thường cười lạnh, không thèm liếc mắt, phất tay một cái, Vương Hổ đã như một con diều đứt dây mà bắn ra ngoài.
Mọi người thậm chí đều không thấy rõ đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
- Đại nhân, xin ngài tự trọng.
Sắc mặt Cung Băng Dạ như sương lạnh, lùi từng bước về sau, cảnh giác nhìn Liễu Nhất Nguyên.
- Sư huynh...
Vương Hạo nhìn thấy sư huynh bá đạo như thế, trong lòng cũng sửng sốt...
- Ngươi câm miệng.
Liễu Nhất Nguyên nhìn thoáng qua Vương Hạo. Chỉ một cái liếc mắt như vậy, lại khiến Vương Hạo sợ hãi đến ứa mồ hôi lạnh.
Hắn tin chắc, nếu mình nói thêm một câu, vị sư huynh luôn trưng bộ mặt tươi cười trước mắt này sẽ lập tức giết chết mình.
- Nàng rất đẹp, làm thị thiếp của ta đi, ta sẽ cho nàng vinh hoa phú quý cả đời. Những đồ vật bình thường này, nàng muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Ánh mắt của Liễu Nhất Nguyên như có thể xuyên thấu, không kiêng nể gì, tham lam nhìn lên thân hình lồi lõm của Cung Băng Dạ.
- Tiểu nữ phúc phận mỏng, sợ là không xứng với đại nhân. Những hung thú này cũng xin tặng miễn phí cho đại nhân.
Cung Băng Dạ cố ép mình trấn tĩnh, nhưng trong lòng lại đang khẩn trương vạn phần. Nàng không ngờ rằng người của tông môn lại bá đạo như vậy, căn bản không để cho người ta có cơ hội để phản ứng.
- Ha ha, nhưng hung thú này ta muốn, mà nàng, ta cũng muốn.
Liễu Nhất Nguyên bá đạo nói.
Giọng điệu của hắn để những người đang có mặt đứng xem căm giận vạn phần, người tông môn này thật sự là hơi quá đáng rồi. Nhưng khí tức trên thân hắn lại dập tắt đi dũng khí dám phản kháng của bọn họ.
Mọi người chỉ biết thầm cảm thán. Trừ tiếc nuối cho Cung gia và Cung tiểu thư, ai cũng không thể làm gì.
Nếu hôm nay không có kỳ tích phát sinh, sợ rằng Cung gia phải sụp.
- Mọi người xem, gia chủ của Vương gia và Tống gia đều đang đứng nhìn kìa.
- Vui sướng khi người gặp họa chứ sao.
- Thiếu gia nhà họ Vương đã thành đệ tử tông môn, ta nghĩ Mặc thành về sau nên họ Vương rồi.
- Cũng không nhất định, Vương Hạo chỉ là đệ tử ngoại môn, không có thế lực. Hơn nữa đệ tử tông môn sẽ thường xuyên phải đi lịch lãm, xác suất tử vong rất lớn, rất khó nói Vương Hạo sau này không gặp chuyện gì.
. . . .
Mỗi người một câu, đủ loại bàn tán.
Mà giờ khắc này, Cung băng Dạ không biết mình nên làm gì nữa.
Vương Hổ bay ra ngoài đám đông, lúc này gắng sức mãi vẫn chưa đứng lên được. Nhất là một chưởng kia để hắn hiểu, dù có thêm mười mình, cũng không phải đối thủ của đối phương.
Hắn đang muốn liều mạng, lại đột nhiên nhìn thấy một người, khiến hắn dâng lên hy vọng.
- Đại nhân, van cầu ngài cứu lấy tiểu thư nhà ta.
Vương Hổ chìa hai bàn tay run rẩy, nắm chặt lấy giày của người kia.
- Kính nhờ ở đại nhân.
Vương Hổ nói xong câu này, liền hôn mê bất tỉnh.
Lâm Phàm ngơ ngác, sau đó thấy đằng trước tụ tập không ít người, cũng tiến lên để hóng.
Vừa nhìn rõ tình huống bên trong, hắn đã hiểu có chuyện gì.
Vừa ra ngoài, không ngờ vận khí bạo tăng, gặp ngay chính chủ. Hơn nữa có vẻ như Cung Băng Dạ còn đang gặp phiền toái, cần người khác trợ giúp.
Hôm qua hắn cướp sạch của bọn họ, nếu tùy tiện tới hỏi về mảnh vỡ kia, nhất định sẽ bị đối xử lạnh nhạt, hoặc cũng có thể bị lừa.
Nhưng nếu giờ giúp nàng giải vây, kết quả nhất định sẽ khác.
Xem tát ắt nhớ người ra tay.
Trời cũng giúp ca mà!
. . . .
Giờ phút này, Liễu Nhất Nguyên lại vươn tay ra, muốn sờ lên mặt Cung Băng Dạ.
Nhìn thấy bàn tay kia càng lúc càng gần, mặt Cung Băng Dạ đã từ lạnh lùng hóa thành hoảng sợ.
Ai có thể cứu mình...
- Khụ khụ, ngay ở ban ngày ban mặt, trước mắt bao người, tên khốn khiếp nhà ngươi lại dám trêu chọc hoàng hoa khuê nữ, quả thực là không để vương pháp trong mắt, bại hoại đạo đức a...
Ngay một khắc này, một giọng nói truyền đến tai mọi người.
Mọi người quay đầu ngóng nhìn, muốn xem, rốt cuộc là ai lớn mật như thế.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by †Ares†; 30-04-2017 at 12:56 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Chương 184: Bản tọa có thân phận lớn nhường này, mà còn xấu hổ chưa dám khoe khoang
Dịch giả: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Thế nhưng khi mọi người cùng nhìn về phía người nói, lại không khỏi cùng làm vẻ mặt quái dị.
Chẳng lẽ người này điên rồi sao? Chưa nói hắn có thực lực đấu với đám đệ tử tông môn này không, chỉ riêng tạo hình lúc này đã khiến ấn tượng trong lòng người giảm mạnh.
Một bát sữa đậu nành, một cái bánh quẩy đầy dầu mỡ.
Trong đám người, chỉ có mình Cung Băng Dạ run lên khi thấy người này. Nàng không ngờ người thần bí kia sẽ xuất hiện ở đây.
Hắn tới giúp mình sao?
Liễu Nhất Nguyên nhíu mày, cũng không để tên liều lĩnh này vào mắt, chỉ đánh mắt ra hiệu cho Vương Hạo.
Vương Hạo gật gật đầu, tiến lên, hung hăng quát:
- Ngươi làm cái gì thế hả? Cút sang một bên.
Lâm Phàm không thèm để ý, đi qua Vương Hạo, tiến vào giữa Cung Băng Dạ và Liễu Nhất Nguyên.
Sau đó, hắn nhấp một ngụm sữa đậu nành, cảm giác bụng đã no, mới đưa nửa bát sữa đậu còn lại tới trước mặt Cung Băng Dạ:
- Ăn sáng chưa? Còn nửa bát sữa đậu nành, đổ đi thì lãng phí quá, nếu cô chưa ăn sáng thì cho cô đấy!
Lâm Phàm cũng chỉ thuận miệng trêu chọc, vì dù sao đây cũng là đồ uống dở của hắn. Một cô gái có dung mạo tuyệt thế như vậy, đời nào chịu uống đồ thừa đã dính đầy nước miếng người khác.
- Còn chưa có, cảm tạ.
Ai ngờ, Cung Băng Dạ lại nhận lấy, nét mặt căng thẳng giãn ra, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh mà hé môi đặt lên vành chiếc bát sứ, từ từ thưởng thức sữa đậu nành.
Lâm Phàm cũng trợn tròn mắt. Vốn hắn cho rằng, khi mình đưa bát sữa đậu tới trước mặt Cung Băng Dạ, nàng ta sẽ từ chối, sau đó chính hắn sẽ một ngụm uống cạn.
Tiếp đến, cái tên hung hăng càn quấy sau lưng sẽ hỏi hắn là ai. Lúc ấy, hắn sẽ đập vỡ bát sữa đậu đã cạn lên mặt đất, tạo một mở đầu vô cùng khí phách.
Nhưng mà diễn biến hiện giờ lại nằm ngoài dự tính của Lâm Phàm, rối tung cả lên.
* * *
Cung Băng Dạ có tính toán của riêng mình. Từ sau khi cha mất, Cung gia luôn kề bên nguy cơ, nàng cũng muốn tìm một nơi có thể dựa vào, nhưng chí ít người đó phải vừa mắt nàng.
Tuy người thần bí này có hành vi quái dị, nhưng ít ra Cung Băng Dạ vẫn còn có chút hảo cảm.
Còn tình cảm, thì ngày sau có thể từ từ bồi dưỡng.
Mà người thần bí này lại không háo sắc, cho nên, nếu muốn dựa vào, phải từ chính nàng cố gắng.
* * *
- Ngươi là người phương nào?
Liễu Nhất Nguyên lạnh giọng hỏi.
- Ăn bánh quẩy không, còn nóng hổi luôn đấy?
Lâm Phàm giơ cái bánh quẩy cắn dở tới trước mặt Liễu Nhất Nguyên.
- Càn rỡ!
Đám sư đệ đằng sau Liễu Nhất Nguyên quát lên, muốn đi lên khiến Lâm Phàm đẹp mặt, nhưng lại bị Liễu Nhất Nguyên ngăn lại.
- Ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, ngươi là ai?
Liễu Nhất Nguyên dùng ánh nhìn tàn khốc hỏi Lâm Phàm, người trước mắt này quá làm càn.
- Ăn bánh quẩy không?
Lâm Phàm cười thật tươi, lại hỏi, cũng không trả lời.
- Không biết sống chết.
Liễu Nhất Nguyên không nhịn được nữa, một chưởng bao phủ trong chân nguyên đỏ sậm đánh về phía ngực của Lâm Phàm.
Chưởng đánh trúng đích, Liễu Nhất Nguyên nhếch miệng nở một nụ cười lạnh. Thế nhưng, chỉ tích tắc sau, hắn lại trợn tròn mắt, vẻ không thể tin được mà nhìn Lâm Phàm.
Liễu Nhất Nguyên nghiêm mặt lại, lùi về sau mấy bước. Gã hiểu được, người trước mắt không đơn giản, chỉ sợ mình không phải là đối thủ.
Nhưng gã cũng không sợ đối phương, bởi gã là đệ tử tông môn.
- Các hạ tu vi cao cường, bản nhân là đệ tử nội môn của Hỏa Đạo Tông, nếu các hạ định ra mặt thay Cung gia, thì cũng nên cân nhắc cho kỹ.
Liễu Nhất Nguyên lạnh lùng nói.
Mà đúng lúc này, Lâm Phàm vừa còn nở nụ cười, đã ra tay nhanh như chớp, tát một cái thật mạnh lên mặt của Liễu Nhất Nguyên.
- Tông gì? Ta không nghe rõ, cảm phiền ngươi nói lại lần nữa.
Lâm Phàm ghé tai, hỏi.
Giờ khắc này, đám người xung quanh chỉ biết há hốc mồm mà nhìn một màn trước mắt.
Liễu Nhất Nguyên nghiến răng nghiến lợi nhìn đối phương, ngón tay chỉ thẳng:
- Ngươi... ngươi... Ta là đệ tử nội môn của Hỏa Đạo Tông, ngươi lại dám... Tốt, tốt lắm...
Lâm Phàm lắc lắc cổ tay, khinh bỉ nhìn đối phương:
- À, thì ra là đệ tử nội môn Hỏa Đạo Tông cơ đấy...
- Ngươi...
Liễu Nhất Nguyên giận muốn điên lên, nhưng không dám xông tới lần nữa.
Mà đám sư đệ của gã cũng đều một vẻ mặt không thể tin nổi.
- Một đệ tử nội môn thì đáng khoe khoang lắm sao? Nhìn xem cái gì đây!
Lâm Phàm khinh thường nói, sau đó lấy ra một cái lệnh bài, huơ huơ trước mặt Liễu Nhất Nguyên.
Trên cái lệnh bài phong cách cổ xưa kia, có khắc hình một ngọn núi, mà trên ngọn núi kia lại có một chữ "Thánh".
- Nhìn xem, đây là cái gì?
- Bản tọa chính là chưởng tọa ngọn núi thứ mười một - Vô Danh phong của Thánh Tông, thế mà còn ngượng khi khoe ra, ngươi chỉ là đệ tử nội môn của tông gì gì đó, lại vênh váo được như thế, tài thật!
Liễu Nhất Nguyên vừa nhìn thấy hình khắc và chữ trên lệnh bài kia, sắc mặt đã trắng bệch.
Hắn biết cái lệnh bài này, đây là lệnh bài riêng của các phong chủ trong Thánh Tông. Điều này có ghi ở điển tịch của mỗi một tông môn.
Mà Hỏa Đạo Tông tuy cũng là tông môn, nhưng so sánh với Thánh Tông, lại chẳng khác gì đom đóm so với mặt trăng.
Hiện giờ hắn lại chọc một phong chủ của Thánh Tông, chuyện này...
Quần chúng xung quanh nghe tới đây thì ai nấy đều cực kỳ khiếp sợ, bởi vì cái tên Thánh Tông không khác nào sấm nổ bên tai bọn họ.
Cung Băng Dạ nhìn bóng lưng của Lâm Phàm, nụ cười lại dần tắt. Nàng không ngờ rằng người thần bí này là người của Thánh Tông, còn đứng đầu một ngọn núi...
- Tiểu bối như ngươi thì càn rỡ cái gì? Ngày hôm nay, dù là tông chủ của các ngươi đứng trước mặt bản tọa, bản tọa cũng tát cho ngươi xem, ngươi có tin không?
Liễu Nhất Nguyên á khẩu không trả lời được, cơn giận ban nãy đã hoàn toàn biến thành sợ hãi.
- Bản tọa cũng không muốn nói nhảm với đám tiểu bối các ngươi. Những thứ trên thân ngươi, bản tọa tạm thời bảo quản thay. Trở về nói cho tông chủ của ngươi, đến Thánh Tông tìm bản tọa, bản tọa muốn hỏi xem, rốt cuộc là hắn dạy đồ đệ như thế nào.
Lâm Phàm cũng không đợi Liễu Nhất Nguyên nói nhảm, trực tiếp lột nhẫn trữ vật của gã xuống, sau đó lại vươn tay thò vào trong ngực áo đối phương, xem còn thứ gì hay không.
- Đại nhân, cái này...
Liễu Nhất Nguyên nhìn thấy tấm bản đồ bằng da trâu mình cất trước ngực bị móc ra, lập tức biến sắc.
- Cái này cái kia gì nữa! Bản tọa bảo quản tạm. Trở về bảo tông chủ các ngươi tới Thánh Tông chuộc lại.
Lâm Phàm vừa nhìn sắc mặt của Liễu Nhất Nguyên thì biết rằng đây có thể là một bảo bối, bởi vậy cũng không cho gã nói nhảm, trực tiếp tịch thu.
- Được rồi, cút nhanh lên, chớ chọc giận bản tọa.
Cất hết chiến lợi phẩm vào túi, Lâm Phàm phất tay đuổi người.
Liễu Nhất Nguyên cuống lên, muốn mở miệng, nhưng thấy bộ dáng của đối phương, cuối cùng lại nuốt xuống.
- Cút...
* * *
- Sư huynh, chúng ta cứ thế mà đi?
Một gã đệ tử Hỏa Đạo Tông không cam lòng, nói.
- Còn có thể làm sao?
Liễu Nhất Nguyên sớm đã không còn vẻ cao ngạo lúc trước, mặt u ám, thở dài liên tục.
- Sư huynh, liệu kia có phải hàng giả không?
Liễu Nhất Nguyên nghe xong, cười cười châm chọc:
- Nếu là ngươi, ngươi dám giả mạo sao?
Tên đệ tử kia nghe vậy thì kinh hãi cúi đầu nhìn đường. Đúng, y không dám, bởi việc giả mạo đệ tử Thánh Tông còn nặng hơn bất cứ hành vi phạm tội nào khác.
Liễu Nhất Nguyên là đệ tử nội môn một tông, đương nhiên có thể phân biệt được cái lệnh bài kia là thật hay giả. Đồng thời, gã cũng hiểu, thực lực của người nọ không phải mình có thể đối phó.
- Tuy không còn bản đồ, nhưng dù thế nào thì chúng ta cũng phải đi xem một cái.
Liễu Nhất Nguyên nói. Mục đích lần này của bọn hắn là đến một cấm địa hoang vu để tìm kiếm một vật.
Bọn hắn không biết vật kia là gì, mà cũng bởi không biết, cho nên càng tò mò muốn đi xem.
Tấm bản đồ da trâu kia là do bọn hắn ngẫu nhiên lấy được. Không phải Liễu Nhất Nguyên không muốn nuốt làm của riêng, nhưng việc này có tới hơn mười vị sư đệ của gã biết, chẳng lẽ giết cả mười để giấu bí mật đi sao?
Làm vậy, không biết bảo bối có đến tay được không, hay lại sớm bị tông môn đuổi giết.
- Các vị sư huynh, chờ đệ với...
Lúc này, Vương Hạo từ đằng xa chạy tới. Y vất vả lắm mới có thể vào tông, sao có thể cứ vậy buông tha.
Liễu Nhất Nguyên nhìn Vương Hạo phía xa, nhíu mày, mặt lộ vẻ khinh thường:
- Bảo hắn cút đi.
- Vâng, sư huynh.
Một gã sư đệ gật gật đầu.
Hỏa Đạo Tông là tông môn mà vô số người ước mơ tiến vào, sao có thể thu nhận phế vật? Chẳng qua vì Vương Hạo là người ở Mặc thành, vừa vặn gần với địa điểm ghi trên bản đồ kia, nên Liễu Nhất Nguyên mới tận dụng kỳ sát hạch thu đệ tử của tông môn để lợi dụng Vương Hạo. Dù sao xuất môn ra ngoài, ăn uống vui chơi đều cần có người gánh vác.
Còn hiện giờ, Vương Hạo đã không có bất kỳ giá trị nào nữa rồi.
. . . .
Mặc thành.
Lâm Phàm vui vẻ huýt sáo, coi lệnh bài kia như bảo bối mà bỏ lại cẩn thận vào túi hành lý. Hắn không ngờ cái lệnh bài phong chủ nhìn thường thường này, lại dùng tốt như vậy.
Mình đi cướp sạch của người, đối phương lại ngay cả cái rắm cũng không dám phóng, quá thoải mái a!
Giờ khắc này, Lâm Phàm đứng im, chắp tay sau lưng tạo dáng. Cảm giác được muôn người ngước nhìn quả thật là tuyệt vời.
Gia chủ hai nhà Vương, Tống vốn tới để nhìn Cung gia sụp đổ, ai ngờ Lâm Phàm đột nhiên nhảy ra, còn là phong chủ một phong của Thánh Tông, khiến bọn hắn tràn đầy sợ hãi mà len lén tháo chạy.
. . . .
Cung Băng Dạ nhìn bóng dáng phiêu nhiên của Lâm Phàm, đột nhiên tim run lên nhè nhẹ.
Ở trong mắt Cung Băng Dạ, thân hình của Lâm Phàm giống như càng thêm cao lớn.
Thế nhưng nàng không vì chênh lệch thân phận mà rút lui, ngược lại trong lòng càng dâng lên cảm giác muốn chinh phục đối phương, muốn nhất định được ở lại bên cạnh đối phương.
Xưa nay anh hùng thích mỹ nhân, mà mỹ nhân đương nhiên cũng càng yêu anh hùng.
Không có cảm tình làm trụ cột không đáng sợ, dù sao ngày sau nhất định sẽ có.
Lâm Phàm "hưởng thụ quang vinh" một lát, tạm thỏa mãn. Chợt hắn nhìn thấy Vương Hổ còn đang nằm trên mặt đất thì nhíu mày, tiến lên bắt mạch rồi nói:
- Thương thế rất là nghiêm trọng, cũng chỉ còn lại một hơi, nhưng có bản tọa ở đây, ngươi nhất định sẽ không sao cả.
Mọi người xung quanh nghe lời này thì đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ cũng nhìn ra Vương Hổ bị thương rất nặng, trên mặt đất toàn là máu, nhất định là nội thương rồi.
Sau đó, trong tay Lâm Phàm bỗng có thêm một viên đan dược.
Đây là loại thuốc chữa thương mà Lâm Phàm luyện lúc rảnh, phẩm cấp rất cao, người bình thường khó mà luyện chế nổi.
- Cửu Huyết đan này hẳn là có thể trị liệu thương thế của ngươi.
Lâm Phàm nói không lớn, nhưng tất cả mọi người có mặt tại đây đều nghe rõ.
Một ít tán tu có chút kiến thức lập tức hô to lên:
- Không ngờ lại là Cửu Huyết đan.
- Cái gì? Chỉ chút thương thế này mà cần đến thần đan như vậy sao?
- Dù là ở thương hội cỡ lớn thì cũng khó mà dùng tiền mua được Cửu Huyết đan đấy.
- Không ngờ người này tùy tùy tiện tiện lấy ra một viên Cửu Huyết đan để chữa thương cho người không quen biết, trời ạ.
. . . .
Lâm Phàm nghe lời xì xào của những tán tu này, trong lòng lại càng thêm thỏa mãn. Hắn muốn nghe nhất là những âm thanh sợ hãi như vậy.
Cung Băng Dạ nhìn Lâm Phàm, chợt có cảm giác như vị đại nhân này thích không khí như vậy.
Nàng cười thầm một tiếng, tự tin trong lòng tăng lớn, càng cảm thấy nắm chắc hơn.
- Đại nhân, Cửu Huyết đan này, dù là Cung gia dốc hết toàn bộ gia sản cũng không mua nổi...
Cung Băng Dạ làm ra vẻ mặt khiếp sợ, gấp gáp nói.
Lâm Phàm đang định cho Vương Hổ nuốt vào, nghe vậy thì trong lòng run lên, đồng thời cũng có chút nghi hoặc, đan dược này thật sự đáng giá như vậy sao?
Thế nhưng nghĩ lại, giờ mình ở trong đại tông môn, phàm giới đương nhiên không thể so sánh, cho nên hắn chỉ cười nhẹ, vẻ mặt bình thản nói:
- Không sao, chỉ là một viên thuốc mà thôi, dùng hết thì ta lại luyện chế.
Lâm Phàm nói xong, toàn trường lại ồ lên, tiếng than sợ hãi vang mãi không ngớt.
Mà Cung Băng Dạ giống như nghiệm chứng được suy đoán của mình, trên mặt chợt nở một nụ cười.
. . . .
Lâm Phàm cho Vương Hổ nuốt đan dược xong, bèn đi tới trước mặt Cung Băng Dạ, kéo cánh tay của nàng.
- Ngươi theo bản tọa vào bên trong.
Cung Băng Dạ đỏ ửng mặt mày, tim đập loạn giống như một con nai hoảng sợ.
Sao lại nhanh như vậy chứ, ta còn chưa có chuẩn bị tốt đâu...
Đám người vây xem thì chỉ cười cười, cho rằng Cung gia lần này muốn "một nháy" phi thăng.
Sinh con trai không bằng sinh con gái a... Cung gia chủ, ngài sinh được một khuê nữ thật tốt!
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†