  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 03:25 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			   
 
  
 
 
Tuấn Chi tá»± mình mở cá»a vào nhà, phòng  khách vắng lặng làm cho Tuấn Chi tưởng như Ä‘i vắng hết nhưng đến lúc Tuấn Chi  nhìn kỹ má»›i phát giác sá»± hiện diện cá»§a Uyển Lâm và Bá»™i Nhu Ä‘ang ngồi thu mình  trong góc tối. Tuấn Chi bắt gặp má»™t khôngkhà ngá»™t ngạt nặng ná» như trá»i Ä‘ang  chuyển má»™t cÆ¡n bão tá»›i. Trong phút giây suy nghÄ© bá»—ng Bá»™i Nhu gá»i lá»›n.   
       - Ba vá» tháºt đúng lúc mẹ Ä‘ang buồn, ba  đến an á»§i mẹ Ä‘i.  
       Nghe Bá»™i Nhu nói đến tiếng "an á»§i" làm  cho Tuấn Chi buồn cưá»i và chàng nghÄ© không biết ai phải an á»§i ai đây? VÅ© Thu?  Hiểu Nghiên? Tá» Kiên? Uyển Lâm? hay chÃnh ta? Tuấn Chi bắt ghế ngồi đối diện vá»›i  Uyển Lâm, móc thuốc hút. Vá»›i dáng vẻ má»i mệt ngá»a đầu nhả khói lên trần nhà. Bá»™i  Nhu đưa tay quạt khói thuốc và nói: 
       - Con thấy dạo này ba hút thuốc nhiá»u  quá, trước kia ba đâu có biết hút?  
       Tuấn Chi lạnh lùng trả  lá»i: 
       - Con nói rất đúng. Những gì trước kia ba  không bao giá» làm bây giá» ba Ä‘á»u làm tất cả không riêng gì chuyện hút thuốc.   
       Nói xong Tuấn Chi đưa cái nhìn nhạt nhẽo  vá» phÃa Uyển Lâm và cháºm rãi há»i: 
       - Uyển Lâm? Em có chuyện gì muốn nói? Sao  im lặng mãi thế?  
       Uyển Lâm từ nãy giá» im lặng theo dõi  những cá» chỉ đổi thay cá»§a chồng cÅ©ng làm cho Uyển Lâm cảm thấy khó chịu, nàng  muốn lên tiếng nhưng đôi mắt bốc lá»a cá»§a Tuấn Chi làm cho bà e dè khiếp sợ, từ  lâu Uyển Lâm vẫn kÃnh trá»ng chồng, khép nép vâng lá»i nên bao nhiêu dá»± tÃnh Ä‘á»u  tiêu tan... Nàng trở vá» vỠốc cÅ© hiá»n lành chịu đựng.  
       - Dạ... dạ. Em không có gì phải nói, chỉ  có chuyện... của TỠKiên vừa rồi... làm cho em buồn.  
       - Chuyện của TỠKiên? Tuấn Chi dằng từng  tiếng?  
       - Như thế chúng ta bắt đầu từ chuyện của  TỠKiên nhé! 
       Giá»ng Tuấn Chi nghiêm và sắc làm cho Uyển  Lâm khiếp sợ. Bá»™i Nhu muốn để câu chuyện giữa ba mẹ tá»± nhiên hÆ¡n nên tìm chiếc  ghế gần cá»a phòng ra ngồi ở đó.  
       - Tá» Kiên nó đã lá»›n rồi, tá»± nó quyết định  chá»n bạn Ä‘á»i cá»§a nó cô Hiểu Nghiên. Anh vừa được tin lúc nãy em đã gây nên má»™t  tráºn đả kÃch dữ dá»™i vá»›i Hiểu Nghiên có phải như váºy không? Uyển Lâm cúi đầu bối  rối.  
       - Anh Tuấn Chi, anh có biết con nhỠđó  lắm chuyện động trá»i không?  
       - Anh biết chứ. Nhưng đó là chuyện thuá»™c  vá» quá khứ. Äã bốn năm qua bao nhiêu ray rứt dày vò lương tâm đã đủ để cho cô ta  tá»± hối. Vết thương sắp lành em lại tàn nhẫn làm vỡ má»§ Ä‘au đớn cho ngưá»i ta?   
       Trước phản ứng thình lình cá»§a Tuấn Chi  làm cho Uyển Lâm hết sức ngạc nhiên. Uyển Lâm không ngá» câu chuyện lại phải ứng  ngược lại như váºy. Uyển Lâm lại tá»± nghÄ© tại sao mình cứ xen vào chuyện cá»§a chồng  con. Äã má»™t lần vá»›i Bá»™i Nhu bây giỠđến Tá» Kiên. Äáng lẽ mình phải từ từ tìm  hiểu và xá» trà má»™t cách nhã nhặn khôn khéo từng trưá»ng hợp để mong nÃu giữ tình  cảm cá»§a Bá»™i Nhu, cá»§a Tá» Kiên chứ. Sống ở Ä‘á»i ai cÅ©ng có tá»± ái và má»—i khi bị chạm  đến há» Ä‘á»u có phản ứng ngaỵ... Những lá»i khiển trách cá»§a Tuấn Chi như văng vẳng  bên tại... Em lúc nào cÅ©ng thÃch vẻ hào nhoáng bên ngoài, em ấu trÄ©, em Ãch ká»·  quá... em cần phải há»c há»i nhiá»u ngưá»i. Bá»—ng Uyển Lâm ngồi báºt dáºy vì chÃnh nàng  cÅ©ng có tá»± ái chứ, thế là bao nhiêu nhút nhát nhân nhượng tan biến mất để thay  vào lòng sôi sục vì tức giáºn sân si. Uyển Lâm trợn mắt la  lá»›n: 
       - Anh đừng có tưởng cứ bắt nạt tôi mãi  đâu nhé! Từ lâu tôi nhịn anh, anh cứ thế hà hiếp tôi. Tôi biết anh nói ngược để  khá»i bị ngưá»i ta lôi những tá»™i lá»—i cá»§a anh chứ gì? Cả thiên hạ Ä‘á»u biết chuyện  anh cặp vá»›i con ** ngá»±a đó mà, vá» nhà coi con vợ già này không ra gì. Muốn chá»i  bá»›i thì cứ y như trá»i đất, đâu có chuyện như thế mãi được. Tôi biết hết mà.   
       - Em có im mồm không?   
       Tuấn Chi hét lớn, mặt tái xanh.   
       - Em cứ tưởng ai em cÅ©ng bắt nạt được,  hết Giang Vỹ rồi đến Hiểu Nghiên, bây giá» lại lôi cả VÅ© Thu vào cuá»™c nữa à? Vừa  vừa thôi chứ! Tôi nói cho em biết nếu em khôn hồn nhịn Ä‘i chứ tiếp tục gá»i bằng  những danh từ không mấy tốt đẹp ấy thì tôi không để yên đâu nhé! Tại sao chúng  ta không tìm má»™t giải pháp văn minh có vẻ hay hÆ¡n không?  
       Tuấn Chi đứng dáºy Ä‘i Ä‘i lại lại hạ thấp  giá»ng: 
       - Uyển Lâm, tôi vá»›i em ăn ở vá»›i nhau đã  lâu rồi, có khi đã hÆ¡n hai mươi năm đã biết nhau quá nên tôi không bao giỠđể  cho em bị thiệt thòi đâu. Em muốn gì tôi sẽ cho hết kể cả ngôi nhà sang trá»ng  này và chúng ta má»—i ngưá»i sống theo sở thÃch cá»§a má»—i ngưá»i...   
       Uyển Lâm nét hoảng hốt hiện trên mặt, mồ  hôi toát ra như tắm trên trán. Uyển Lâm có vẻ bối rối.  
       - Anh... nói như thế có ý gì? Riêng tôi,  tôi hoàn toàn chẳng có ý muốn sống riêng... nhưng...  
       Uyển Lâm muốn nói tiếp nhưng nỗi nghẹn  ngào làm cho Uyển Lâm cúi xuống khóc nức nở...  
       Tuấn Chi vẫn không có chút xúc động.   
       - Không phải ra ở riêng mà ly dị.   
       Uyển Lâm ngước lên nhìn Tuấn Chi. Lá»i nói  vừa rồi cá»§a Tuấn Chi như má»™t quả núi sụp đổ trước mặt nàng. Uyển Lâm lòng tê  Ä‘iếng chết sững như má»™t khúc gá»—. Bá»™i Nhu thấy mẹ như thế hốt hoảng chạy lại ôm  mẹ và hét lá»›n: 
       - Ba... Ba... tại sao Ba lại xá» trà má»™t  cách hồ đồ như váºy? Ba không được quyá»n.  
       - Bội Nhu! Con không nên xen vào chuyện  riêng của ba mẹ, đến lúc con chỉ nên đứng nghe mà thôi. Con hiểu cho ba chứ?   
       Bội Nhu vừa khóc vừa lắc  đầu: 
       - Không! Không thể được. Con là con của  ba mẹ cơ mà? Con không muốn gia đình vỡ tan hạnh phúc.  
       Tuấn Chi nhìn Bội Nhu nhắc  nhở: 
       - Bá»™ con quên chuyện ai gây nên những  chuyện Ä‘au khổ cho con? Ba bao giá» cÅ©ng thương con vì con là đứa con gái thông  minh, hiểu biết, có tư tưởng hÆ¡n ngưá»i nhưng con nên biết má»™t Ä‘iá»u tình cảm  không phải chỉ có ở tuổi trẻ. Ba không muốn con tham gia vào chuyện riêng cá»§a ba  mẹ má»™t cách vô lá»… như váºy. Con nên Ä‘i chá»— khác chÆ¡i Ä‘i! Và Tuấn Chi trừng mắt  nhìn Bá»™i Nhu. Äôi mắt đầu tiên trong Ä‘á»i Bá»™i Nhu thấy ở cha vì từ lâu Tuấn Chi  dành cho Bá»™i Nhu những cái nhìn dịu dàng nhân ái.  
       Bá»™i Nhu cảm thấy bất lá»±c nên chỉ còn nước  ôm mặt khóc sướt mướt. Và Bá»™i Nhu liá»n nghÄ© đến chuyện sắp xảy đến sau khi ba mẹ  ly dị. Anh Tá» Kiên đã trưởng thành sẽ tạo má»™t tổ ấm bên Hiểu Nghiên, ta sẽ cùng  Giang Vỹ vá» chung má»™t nÆ¡i chốn nào đó. Ba sẽ vá» vá»›i VÅ© Thu rong chÆ¡i ngày tháng  hạnh phúc má»›i, chỉ còn lại má»™t mình mẹ vá»›i nhan sắc tàn phai, tuổi già hiu hắt,  sống cô độc giữa căn nhà đầy ká»· niệm hạnh phúc xa xưa... Rồi mẹ sẽ ra sao? Má»™t  cái chết tăm tối buồn thảm?... NghÄ© đến đó, Bá»™i Nhu sợ hãi cắn môi tháºt mạnh đến  báºt cả máu...  
       Uyển Lâm sau những giây phút giao động  mạnh, đã trở lại trạng thái bình thưá»ng. Những dÄ© vãng như cuốn phim chạy nhanh  qua tiá»m thức Uyển Lâm... Hai mươi mấy năm những ngày tháng chia xẻ buồn vui khổ  Ä‘au táºn cùng, sinh con đẻ cái trong những hoàn cảnh vô cùng gian nan vất vả...  để chịu đựng cho đến má»™t ngày Vân Thá» ÄÆ°á»ng ra Ä‘á»i, thá»i váºn kịp tá»›i địa vị danh  vá»ng ká» tay thì má»i chuyện đã bắt đầu thay đổi. Vây quanh Tuấn Chi má»™t lá»›p ngưá»i  mà Uyển Lâm không hiểu được, mà xã há»™i thưá»ng gá»i là giá»›i trà thức văn nghệ  sÄ©... há» là những nhà văn nhà báo, nhạc sÄ©, ca sÄ©, há»a sÄ©... Há» sống cuá»™c Ä‘á»i  hết sức phóng khoáng bê tha, há» bàn luáºn vá»›i nhau những Ä‘iá»u ngoài cái thế giá»›i  thá»±c tế mà Uyển Lâm không hiểu được, há» nghiên cứu vá»›i nhau những chân trá»i viá»…n  má»™ng cao chót đỉnh nghệ thuáºt mà Uyển Lâm chỉ có ngẩn ngÆ¡... Văn chương, nghệ  thuáºt quả tháºt là má»™t thế giá»›i xa lạ đối vá»›i Uyển Lâm nên càng ngày Uyển Lâm  càng bị đẩy ra khá»i Ä‘á»i sống cá»§a Tuấn Chi. Uyển Lâm chỉ còn là má»™t ngưá»i vợ rút  vào bóng tối chỉ biết quanh quẩn ở nhà lo chuyện ná»™i trợ. Cái địa vị má»™t ngưá»i  đàn bà đẹp trà thức đã có VÅ© Thu thay thế trong tâm hồn Tuấn Chi. Nên chàng  không cần đến ta nữa, thá»±c sá»± như váºy rồi ư? Bao nhiêu hào quang ngày xưa bây  giá» ta chỉ còn lại má»™t mụ đàn bà già nua xấu xÃ, Ãch ká»· độc ác chỉ thÃch tiá»n và  hư danh... nghÄ© đến đó cÆ¡n giáºn lại xông lên ngùn ngụt làm cho Uyển Lâm không  còn chịu đựng, Uyển Lâm chồm tá»›i: 
       - Anh Tuấn Chi! Anh đúng là má»™t ngưá»i bạc  tình bạc nghÄ©a. Tôi đã lầm lấy má»™t ngưá»i lòng lang dạ sói như anh từ hÆ¡n hai  mươi năm qua. Anh bây giá» ghê gá»›m rồi mà, muốn gì chả được. Tôi không dại gì để  con ** ngá»±a đó chiếm anh má»™t cách dá»… dàng như váºy đâu! Anh tưởng anh lấy được  con há»a sÄ© VÅ© Thu dâm đảng khốn nạn khét tiếng mà tưởng đâu ngon lành lắm hả...   
       Nghe mẹ hét lên vá»›i những lá»i khó chịu  như thế, Bá»™i Nhu nghÄ© mẹ đã tá»± đào lấy cho mình má»™ huyệt buồn thảm... Bá»™i Nhu  chưa kịp ngăn cản mẹ thì vừa nghe tiếng "Bốp". Tuấn Chi đã giáng cho Uyển Lâm  má»™t cái tát tai nẩy lá»a.  
       - Tôi đã bảo em câm mồm mà. Tôi không ngá»  càng ngày em càng hạ cấp đến như váºy. Tôi không thể tưởng tượng sống vá»›i em hÆ¡n  hai mươi năm qua má»›i kỳ lạ cho chứ?  
       Uyển Lâm ôm mặt vẫn chưa tin Ä‘iá»u vừa xảy  ra nhưng chỉ được má»™t phút sững sá» rồi Uyển Lâm thét lên: 
       - Trá»i Æ¡i! Tại sao anh lại đánh tôi? Anh  bây giá» thô lá»— quá tại con ** đó chứ gì?  
       Tuấn Chi giáºn dữ mắt đỠngầu tiến lên  định tát bồi thêm vài cái nữa cho hả cÆ¡n giáºn.  
       - á»i trá»i đất Æ¡i! Anh muốn đánh cho tôi  chết Ä‘i cho khuất mắt để dá»… bá» tÃnh chuyện lăng loàn dâm tặc vá»›i cái con ** tứ  xứ đó... tôi biết mà, anh trả thù tôi... á»i trá»i đất Æ¡i! Anh không đánh tôi cÅ©ng  chết mà. Uyển Lâm khóc than vừa lăn lá»™n giữa phòng. Tình huống đã đến cao độ  không còn thuốc chữa.  
       Uyển Lâm xấn tới trước mặt Tuấn Chi thách  thức: 
       - Nè, đánh nữa Ä‘i! Anh đánh không chết  được tôi không phải là ngưá»i nữa đấy. Tôi chá»i anh, anh đánh Ä‘i. Äồ ** ngá»±a, cái  thứ chuyên Ä‘i giá»±t chồng bà...  
       Tuấn Chi giáºn run lên định làm lá»›n nhưng  nghÄ© sao Tuấn Chi lại bá» lên lầu.  
       - Thôi được. Cho em tá»± do chá»i thả giàn  má»™t bữa rồi thôi chấm dứt mãi mãi. Äến nước này, tôi má»›i hiểu em không xứng đáng  làm vợ tôi nữa.  
       - Tôi cÅ©ng vừa khám phá ra anh bấy lâu  che Ä‘áºy má»™t lá»›p vỠđạo đức giả, hôm nay tôi má»›i biết anh là tên sở khanh vô liêm  sỉ nhất Ä‘á»i. Lúc má»›i tán tỉnh tôi, anh năn nỉ hứa hẹn đủ Ä‘iá»u. Tá»™i nghiệp anh,  tôi má»›i nháºn lá»i chứ chung quanh tôi cả khối ngưá»i theo, bây giá» anh Ä‘á»n Æ¡n tôi  bằng những cá» chỉ hạ cấp đến như váºy.  
       Lên đến báºc thang chót, Tuấn Chi quay lại  nói: 
       - Bà khá»i la hét nữa. Tôi chỉ cho bà biết  nay mai luáºt sư cá»§a tôi sẽ báo tin vá» chuyện ly dị này vá»›i bà. Dù muốn hay không  tôi cÅ©ng đã quyết định ly dị, bà hiểu chứ?  
       Như dầu đã tưới vào lá»a, cÆ¡n giáºn cá»§a  Uyển Lâm đã tá»›i tá»™t đỉnh. Uyển Lâm lồng lá»™n lên như con hổ bị tên... nhưng Tuấn  Chi đã khuất sau cầu thang, Bá»™i Nhu vá»™i chạy tá»›i ôm mẹ: 
       - Mẹ mẹ đừng giáºn nữa. Hãy ngồi xuống ghế  Ä‘i và hãy nghe con nói đây. Nếu mẹ cứ la hét khóc lóc chẳng Ä‘em lại lợi Ãch gì.  Con van mẹ.  
       Uyển Lâm nhìn con càng khóc lớn  hơn: 
       - Bá»™i Nhu! Mẹ có làm nên tá»™i tình gì mà  phải gánh chịu hết Ä‘au khổ này đến Ä‘au khổ khác má»™t cách nghiệt ngã như váºy. Mẹ  chỉ biết yêu thương các con, bao giá» mẹ cÅ©ng nghÄ© đến tương lai các con. Số mẹ  sao lại gặp xui xẻo bất hạnh đến như váºy hở?  
       - Mẹ, con bảo vá»›i mẹ nên bình tÄ©nh nghe  lá»i con. CÅ©ng chưa đến ná»—i hết thuốc chữa, mẹ an tâm Ä‘i.  
       - Bình tĩnh cái nỗi gì nữa. Nếu tôi được  chết ngay thì chắc cả nhà này vui mừng lắm nhỉ? Ai cũng đổ lỗi cho tôi cả.   
       Bội Nhu bỗng cảm thấy thương mẹ, nàng cầm  chặt bàn tay gầy guộc của mẹ và bảo: 
       - Mẹ, các con vẫn thương mẹ và không có  ai thù ghét mẹ đâu, mẹ đừng bao giá» nghÄ© như váºy. Tại vì trong thá»i gian gần đây  mẹ không có thì giỠđể tạo cÆ¡ há»™i mẹ con mình gặp gỡ nhau tâm sá»±, nên khoảng  cách giữa mẹ con càng ngày càng xa thẳm như trùng dương. Mẹ phải hòa nháºp vào  tình cảm những ngưá»i khác má»™t cách bao dung và vị tha hÆ¡n. Chẳng hạn như chuyện  mẹ mắng anh Giang Vỹ, nói xấu Hiểu Nghiên; đó là những ngưá»i yêu thương cá»§a con  cá»§a anh Kiên thì làm sao mẹ không chuốc lấy những sá»± ghét bá» từ phÃa chúng con,  mặc dù con là con cá»§a mẹ.  
       Uyển Lâm gáºt đầu: 
       - Mẹ hiểu chứ! Cái thế giá»›i cá»§a các con  cá»§a cha con Ä‘á»u là quý giá ai dám đụng đến thì coi như bị hành xá» má»™t cách tồi  tệ như ghét bá» xa lánh, nên lúc nào cÅ©ng phải ca tụng cho vừa ý má»i ngưá»i muốn  váºy thì tất cả Ä‘á»u phải đảo lá»™n... đến lúc phân chó thối cÅ©ng phải há mồm mà  khen thì má»›i được má»i ngưá»i yêu thương?  
       Bội Nhu xua tay phân bua:   
       - Như ý mẹ thì con xin chịu thua không có  ý kiến.  
       Thấy Bá»™i Nhu thay đổi thái độ, Uyển Lâm  dịu lại vì sợ mất Ä‘i niá»m yêu thương mà Uyển Lâm coi như mảnh ván cuối cùng  trong cÆ¡n đắm thuyá»n giữa biển khÆ¡i sầu thảm.  
       Uyển Lâm òa lên tiếng nấc lớn.   
       - Váºy... bây giá» mẹ phải làm sao đây? Nếu  mẹ không chịu ký giấy ly dị thì sao?  
       - Cho dù mẹ không ký giấy tá», ba vẫn bá»  mặc mẹ mà ra Ä‘i thì cÅ©ng như váºy thôi.  
       - Bội Nhu, mẹ khổ sở cũng tại vì con **  khốn kiếp đó, nó là thứ chồng bỠchồng chê vớ được ba con là bám như đỉa đói.  Cái thứ mèo đàng chó điếm ấy...  
       Nghe mẹ nói VÅ© Thu như vây, Bá»™i Nhu cÅ©ng  cảm thấy khó chịu mặc dù thương hại mẹ rất nhiá»u.  
       - Mẹ đừng nói nhảm như váºy nữa. VÅ© Thu  thá»±c sá»± không phải là ** Ä‘iếm như mẹ nghÄ© đâu. Bà ta khôn ngoan, thông minh và  há»c thức, tuy không đẹp lắm nhưng rất tế nhị và lịch sá»± nên thu hút cảm tình đàn  ông...  
       Uyển Lâm không còn bình tÄ©nh để nghe tiếp  những lá»i ca ngợi VÅ© Thu cá»§a Bá»™i Nhu nên bà hét lá»›n: 
       - Thôi, thôi tôi hiểu rồi, đến con cÅ©ng  bênh vá»±c con ** ngá»±a đó nữa. Tháºt kỳ lạ bá»™ má»i ngưá»i Ä‘á»u bi. nó cho ăn cháo lú  hết rồi sao?  
       Bội Nhu đôi mắt đỠhoe nhìn mẹ thương  hại.  
       - Con là con cá»§a mẹ, bao giá» con cÅ©ng yêu  mẹ và bênh vá»±c mẹ chứ. Nếu mẹ tháºt tình yêu con tin con, con sẽ giúp mẹ rồi má»i  chuyện đâu cÅ©ng vào đấy.  
       Thoáng qua ý nghÄ© Uyển Lâm... nếu quả  tháºt VÅ© Thu có những ưu Ä‘iểm như thế thì chả trách Tuấn Chi say mê nàng là đúng.  Trong khi Uyển Lâm chỉ là ngưá»i đàn bà không biết xã giao chìu chồng, chia xẻ  vá»›i chồng những kiến thức xã há»™i, những sâu thẳm cá»§a ná»™i tâm...   
       - Không biết mẹ có nghÄ© vá» ba. Từ bao  nhiêu năm ba đã cố gắng leo lên đỉnh núi cao qua bao nhiêu cam go khó khăn và ba  đã gặp VÅ© Thu ở trên chót đỉnh tình yêu đó. Trong khi mẹ chỉ như hòn đá cụi ở  hoài dưới chân núi. Tại mẹ không muốn nhìn thấy giải mây trắng bay qua bầu trá»i  trên đỉnh núi.  
       Uyển Lâm ngẩn ngÆ¡ nhìn con vì không hiểu  Bá»™i Nhu nói những gì mà và von sông núi mây trá»i? Uyển Lâm tức bá»±c ngồi phịch  lên chiếc ghế gần đó. Bá»™i Nhu thất vá»ng lắc đầu... nàng không ngá» khoảng cách  giữa VÅ© Thu và mẹ lại xa nhau quá như váºy. Bá»™i Nhu định bá» cuá»™c ra Ä‘i cho xong  chuyện nhưng vì tình yêu thương mẹ từ tấm bé đến giá» nên Bá»™i Nhu ở nán lai và  tìm má»i cách để giúp mẹ bá»›t Ä‘i những khổ Ä‘au.  
       - Mẹ à, bây giá» con đỠnghị vá»›i mẹ má»™t  việc nhé! Ngày mai mẹ hoàn toàn quên những chuyện xảy ra, mẹ thay đổi thái độ...  dịu dàng, chăm sóc chìu chuá»™ng ba như ngày má»›i cưới nhất là không nên đả kÃch  chuyện bà VÅ© Thu nữa...  
       Uyển Lâm cắt ngang lá»i Bá»™i  Nhu: 
       - Như thế thà chết còn hÆ¡n sống. Tại sao  mẹ lại xin lá»—i ba, lại phải xuống nước má»™t cách tồi tệ như thế? Trong khi mẹ  hoàn toàn vô tá»™i cÆ¡ mà? Mẹ chưa thuê du đãng Ä‘áºp vỡ mặt nó là may lắm rồi.   
       Bá»™i Nhu lại bá»±c cho lá»i mẹ.   
       - Bá»™ mẹ đồng ý ly dị à? Và mẹ sẽ sống vá»›i  ai trong những ngày tháng sắp tá»›i? Tháºt tình con thương mẹ và con nghÄ© anh Tá»  Kiên cÅ©ng váºy mặc dù đôi lúc mẹ đã làm cho chúng con bá»±c mình nhưng mẹ vẫn là mẹ  cá»§a chúng con từ mưá»i mấy năm qua nên ai tấn công mẹ, làm khổ mẹ là chúng con  phải bảo vệ mẹ chứ.  
       Nghe Bá»™i Nhu nói như thế, Uyển Lâm má»›i  dịu giá»ng: 
       - Bây giỠmẹ nghe con đây... nhưng mẹ  phải làm sao?  
       - Mẹ nên nhá»› lúc này mẹ Ä‘ang cần đến ba  chứ không phải ba cần đến mẹ đâu nữa nhé. Tình thế bây giỠđã đổi khác. Con nói  mẹ đừng buồn vì mẹ thá»±c sá»± không phải là đối thá»§ cá»§a bà VÅ© Thu ở nhiá»u phương  diện kiến thức, tư tưởng, tài nghệ... Nên con đỠnghị vá»›i mẹ chỉ còn con đưá»ng  cuối cùng có thể giúp mẹ thành công là khổ nhục kế. Và con hy vá»ng khi mẹ đã  thá»±c tâm thi hành thì ba sẽ má»m lòng biết đâu sẽ trở vá» vá»›i mẹ.   
       - Nhưng chắc có thành công không?   
       - Thì mẹ cứ làm theo kế hoạch cá»§a con thá»  xem... Thôi bây giá» mẹ đừng khóc lóc thảm thiết nữa. Má»i chuyện đã qua cho nó  qua Ä‘i... chúng ta bắt đầu lại từ đầu mẹ nhé.  
       Nói xong Bá»™i Nhu nắm lấy bàn tay mẹ xiết  chặt nở nụ cưá»i, trên đôi mắt còn long lanh những giá»t  lệ... 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 03:25 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
  
 
  
 
 
   Tá» Kiên cho xe chạy chầm cháºm qua những  con đưá»ng quen thuá»™c dẫn vá» nhà, bóng trăng xuyên qua hàng cây cổ thụ ven đưá»ng  sáng tá» như những cánh hoa rụng vỡ lấp lấp đẹp tuyệt vá»i. Cảnh váºt như đồng Ä‘iệu  vá»›i tìnhyêu tràn đầy hạnh phúc cá»§a Tá» Kiên. Gió đêm nhẹ phá»›t qua mặt thổi bay  vài sợi tóc làm cho Tá» Kiên cảm thấy dá»… chịu, khoan khoái...   
       Tá» Kiên vừa dùng chìa khóa riêng để mở  cá»a vừa huýt sáo miệng má»™t bản nhạc quen thuá»™c ca ngợi tình yêu... Vừa mở cá»a  bước vào Tá» Kiên ngạc nhiên khi nhìn thấy Bá»™i Nhu ngồi thu mình trong ghế bành  như có ý chỠđợi Tá» Kiên. Liếc nhìn đồng hồ Tá» Kiên há»i em:   
       - Äã hÆ¡n má»™t giá» sáng em chưa ngá»§ à?   
       Bá»™i Nhu uể oải trả lá»i: 
       - Em có ý chá» anh. Hiểu Nghiên đã trở lại  bình thưá»ng rồi chứ?  
       Không trả lá»i câu há»i cá»§a Bá»™i Nhu ngay.  Tá» Kiên đến ngồi xuống bên cạnh em gái dáng Ä‘iệu trông có vẻ má»i mệt. Lấy thuốc  châm lá»a và cháºm rãi trả lá»i: 
       -  Cám Æ¡n em, Hiểu Nghiên đã khá»e. May quá nếu anh không kiên nhẫn chắc chắn cuá»™c  tình cá»§a anh đã tan như khói thuốc.  
       - Như anh hiểu đó, Mẹ bao giá» cÅ©ng tạo  nên những chuyện bá»±c mình cho anh em chúng mình. Hết cÆ¡n bão này lại đến cÆ¡n bão  khác nhưng rồi cÅ©ng tan Ä‘i nhưng có Ä‘iá»u cảnh tượng Ä‘iêu tàn sau cÆ¡n bão tháºt là  tiêu Ä‘iá»u Ä‘au xót. Nếu gió biết được chuyện mình gây nên thì chắc chắn không có  vấn đỠgì để mà nói phải không anh! Bá»™i Nhu ngó thẳng vào đôi mắt Tá» Kiên.   
       - Mẹ đúng là má»™t diá»…n viên xuất sắc vá» bi  kịch nhưng tháºt tình chÃnh mẹ cÅ©ng không biết mình đã diá»…n những trò đó trên sân  khấu Ä‘á»i. Nhưng tá»™i nhất cho ngưá»i diá»…n viên đó khi diá»…n xong nhìn lại háºu quả  không biết phải xá» trà như thế nào, hay chỉ còn nước rút lui vào háºu trưá»ng bóng  tối cô đơn cùng táºn má»™t cách tá»™i nghiệp... Bá»™i Nhu gáºt đầu suy tư và nói tiếp:   
       - Vá»›i em cho dù mẹ như thế nào Ä‘i nữa vẫn  là mẹ cá»§a chúng ta, ngưá»i đã từng mang nặng đẻ Ä‘au phải không?   
       TỠKiên từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên  khác dương mắt nhìn Bội Nhu: 
       - Bá»™i Nhu, em muốn nói gì anh tháºt tình  không biết? Chuyện gì đã xảy ra? Hay ba mẹ đã cãi lá»™n nhau phải không em?   
       - Không phải chuyện cãi nhau thưá»ng tình  mà ba còn đòi ly dị mẹ... Anh Tá» Kiên khi còn ở nhà bà Thu anh có nghe ba đỠcáºp  đến chuyện ly dị đó không?  
       Tá» Kiên ngồi ngá»a ngưá»i nhìn lên trần nhà  phả khói thành vòng tròn và cháºm rãi trả lá»i: 
       - Không biết anh có còn nhá»› ba đã nói  Ä‘iá»u đó vá»›i bà VÅ© Thu. Äá»i sống, tình cảm sao quá phức tạp phải không em. Bây  giá» chúng ta phải làm gì trước hoàn cảnh khó xá» này?  
       - Anh Tá» Kiên, thá»±c sá»± anh không được  quyá»n nói như thế, anh phải chứng tá» láºp trưá»ng cá»§a anh  chá»›! 
       - Chúng ta là pháºn con cái không thể xen  vào cuá»™c sống riêng cá»§a ba mẹ. Theo ý anh ba yêu bà VÅ© Thu là đúng, ba vẫn có  cái lý lẽ riêng cá»§a ba! 
       - Anh TỠKiên! 
       Bá»™i Nhu gá»i lá»›n và như uất nghẹn làm cho  Bá»™i Nhu dừng lại trong vài giây... Bá»™i Nhu cúi xuống và những giá»t nước mắt chảy  dài trên đôi má, Bá»™i Nhu gáºt đầu...  
       - Em hiểu ý anh. Kể từ khi mẹ mắng Hiểu  Nghiên là mẹ không còn ý nghÄ©a trong tim anh nữa. Anh muốn ba mẹ ly dị để anh  sẵn sàng chấp nháºn bà VÅ© Thu làm mẹ tiến đến cuá»™c hôn nhân cá»§a anh má»™t cách dá»…  dàng. Và bá» mặc mẹ sống chết ra sao không cần đếm xỉa đến nữa?   
       Tá» Kiên nghe Bá»™i Nhu lên án mình quá hồ  đồ như váºy vá»™i tức giáºn đứng phắt dáºy mắt trợn trừng nhìn Bá»™i  Nhu: 
       - Tại sao em kết án anh má»™t cách vô lý  như váºy? Chuyện anh vá»›i Hiểu Nghiên có liên quan gì đến chuyện tình cá»§a ba vá»›i  bà VÅ© Thu? Hai chuyện hoàn toàn khác biệt em nên hiểu chứ. Anh có bao giỠđồng  lõa hoặc tán đồng chuyện ly dị cá»§a ba và mẹ đâu? DÄ© nhiên anh cÅ©ng có đôi lúc  bá»±c mình mẹ nhưng dù sao mẹ vẫn là mẹ cá»§a chúng ta cÆ¡ mà, em nói gì kỳ lạ váºy?  Bá»™ em Ä‘iên rồi sao?  
       Bá»™i Nhu sung sướng vì không ngá» Tá» Kiên  vẫn còn yêu thương mẹ và kế hoạch cá»§a nàng coi như sắp thành công. Bá»™i Nhu đứng  dáºy đến bên Tá» Kiên đưa tay bắt tay Tá» Kiên và nở nụ cưá»i rÆ¡i giá»t nước mắt sung  sướng.  
       - Em cám ơn anh đã nghĩ vỠba mẹ và cùng  quan điểm với em.  
       TỠ Kiên ngạc nhiên nhìn em: 
       - Cùng quan điểm? Bộ em đang giở trò gì  lôi anh vào đây?  
       - Anh ngồi xuống từ từ em sẽ cho biết.   
       Và Bá»™i Nhu chỉ nói tháºt nhỠđủ cho hai  anh em nghe thôi... Tá» Kiên nghe đến đâu gáºt đầu đến đó ra vẻ tán đồng.   
       - Nhưng em phải khéo léo và tế nhị lắm  má»›i được vì đàng nào cÅ©ng là những tình cảm đáng quý trá»ng cá»§a chúng ta.   
       TỠKiên có vẻ suy  tư: 
       - Tháºt ra chúng ta chỉ làm khổ thêm ba mà  thôi, hÆ¡n hai mươi năm qua ba đã âm thầm khổ Ä‘au vì phải sống chung vá»›i má»™t  ngưá»i không phải đồng Ä‘iệu, vá» cả tình cảm và kiến thức, cuá»™c Ä‘á»i tá»™i tá»™i nghiệp  cho ba quá.  
       - Nhưng mẹ không phải là ngưá»i tá»™i nghiệp  hÆ¡n sao? Mẹ đã mang nặng đẻ Ä‘au, đã chịu đựng sống quanh quẩn ở nhà như má»™t bà  vú già... suốt Ä‘á»i! 
       - Cả hai ngưá»i Ä‘á»u có ná»—i khổ như nhau,  tháºt khó xá» quá. Nếu sống bên nhau mà giống như hai diá»…n viên xa lạ trên sân  khấu thì làm sao có hạnh phúc được chứ, thà xa nhau còn hÆ¡n. Càng kéo dài càng  chỉ thêm Ä‘au khổ cho má»i ngưá»i...  
       Thấy Tá» Kiên bá»—ng thay đổi lý luáºn, Bá»™i  Nhu bá»±c mình: 
       - Em không ngá» anh có thể Ä‘an tâm nói đến  Ä‘iá»u đó?  
       - Anh chỉ nghÄ© riêng cho anh thôi, còn  vá»›i mẹ thì chuyện khác bao giá» anh cÅ©ng đứng vá» phÃa cùng láºp trưá»ng vá»›i em để  bảo vệ mẹ chứ. Bá»™i Nhu, em cứ yên tâm làm theo kế hoạch cá»§a em, cho đến giá» phút  này anh vẫn là "chiến sÄ© cùng chiến tuyến" vá»›i em, em đừng sợ anh là ná»™i tuyến  cá»§a Bà Thu đấy nhé. Nhưng em phải nên nhá»› tình yêu có má»™t sức mạnh ghê gá»›m như  bão lá»a, cuốn hút tất cả núi rừng nên em phải cẩn tháºn không khéo anh em mình bị  chôn luôn dưới thạch động thì nguy lắm đó.  
       - Anh an tâm. Em sẽ tiến hành má»™t cách bà  máºt và tháºn trá»ng nhưng khi Ä‘iá»u quânvào mục tiêu đối phương dÄ© nhiên em phải áp  dụng binh thư Tôn Tá»: Thiên thá»i địa lợi nhân hòa chứ anh.   
       - Nhưng Ä‘iá»u tiên quyết là mẹ chứ không  phải em đâu nhé.  
       Bá»™i Nhu mÃm môi gáºt  đầu: 
       - Chắc chắn mẹ phải hợp tác chặt chẽ với  chúng ta.  
       Tá» Kiên ngó ra ngoài cá»a sổ thở  dài: 
       - Chúng ta không khác gì những tên đồ tể  đang thi hành một bản án hành quyết đi một tình yêu thơ mộng...   
       Sau khi bá» lên lầu vào phòng đóng cá»a để  nguyên cả quần áo nằm váºt vã trên giưá»ng suy nghÄ© lao lung suốt cả đêm không  chợp mắt, đến khi nghe tiếng chim lao xao trên cành đào trong vưá»n Tuấn Chi má»›i  chợp mắt được... Và không biết ngá»§ được bao lâu khi những tia nắng chiếu xuyên  qua khe cá»a chiếu ngay thân hình cá»§a Tuấn Chi, chàng má»›i tỉnh dáºy. Khác vá»›i má»i  hôm khi thức dáºy là Tuấn Chi dáºy ngay bước vào bàn ăn tìm ly cafe buổi sáng, hôm  nay Tuấn Chi không muốn dáºy ngay vá»›i tay lấy thuốc hút và mÆ¡ màng nghÄ© đến VÅ©  Thu. Giá» này không biết nàng Ä‘ang làm gì nhi? Cuốn phim vá» cuá»™c tình giữa chàng  và VÅ© Thu lần lượt quay lại trá»n vẹn, những cảm giác say đắm như Ä‘ang còn làm  cho chàng ngây ngất bá»—ng Uyển Lâm xuất hiện đến ngồi bên chàng vá»›i cá» chỉ âu yếm  kỳ lạ. Uyển Lâm ăn mặc đẹp hÆ¡n má»i ngày, chút son đỠtrên môi và phÆ¡n phá»›t phấn  hồng trên má... Vừa thấy Tuấn Chi thức dáºy, Uyển Lâm đã vá»™i vàng Ä‘em đôi dép lại  và nở nụ cưá»i tháºt tươi: 
       - Em đã chuẩn bị thức ăn sáng và ly cafe  cho anh rồi đó.  
       Tuấn Chi ngạc nhiên quá, chàng lấy tay  dụi mắt vì tưởng chừng mình còn mê ngủ với sự kiện lạ lùng mới xảy đến.   
       Tuấn Chi vừa đứng dáºy thì Uyển Lâm đã  mang lại chếc áo choàng đưa cho Tuấn Chi.  
       -  Sáng nay trá»i lạnh lắm anh nên mặc áo choàng này cho ấm.  
       Tuấn Chi đón nháºn lấy áo và nhìn sững vào  mặt Uyển Lâm. Äể tránh cái nhìn soi bói khó chịu cá»§a Tuấn Chi, Uyển Lâm bưng vào  tô Ä‘áºu hÅ© nóng và ly cafe Ä‘ang bốc khói. Tuấn Chi hết chịu đựng nổi.   
       - Cám Æ¡n bà, để tôi tá»± nhiên, hÆ¡n nữa tôi  chưa xúc miệng rá»a mặt mà... hai mươi năm rồi mà vẫn chưa hiểu.   
       Uyển Lâm cúi đầu khép  nép: 
       - Dạ... em nhớ rồi, em xin lỗi anh.   
       Nhưng Uyển Lâm vẫn bưng tô Ä‘áºu hÅ© và ly  cafe đứng như trá»i trồng, mắt thì chá»›p chá»›p chá»±c trào nước mắt. Má»™t thoáng nghÄ©  vá» chuyện đòi ly dị cá»§a Tuấn Chi từ khi hôm nên Uyển Lâm chắc sợ nên thay đổi  thái độ chứ gì?  
       - Bà không cần phải đóng kịch nữa, tôi đã  chán vở hài kịch này lâu lắm rồi. Tôi đâu cần bà phải chăm sóc tôi từng tô Ä‘áºu  há»§, từng ly cafe, tôi Ä‘ang cần ngưá»i có tâm hồn chia xẻ thao thức ưu tư vá»›i tôi  chứ tôi đâu cần ngưá»i nô lệ bù nhìn. Tôi cÅ©ng không muốn bà phải quỳ lụy sợ sệt  hầu hạ tôi quá mức như thế.  
       Bàn tay cá»§a Uyển Lâm run lên bần báºt và  đến lúc không bưng nổi lên cả tô Ä‘áºu hÅ© rÆ¡i đổ cả xuống sàn... Uyển Lâm càng hốt  hoảng, nàng ngồi nhặt từng mảnh sành tan vỡ vừa cúi mặt khóc lóc ướt đẫm cả  chiếc áo tÆ¡ hồng xinh đẹp mà Uyển Lâm chỉ mặc vào những dịp há»™i hè dạ tiệc.   
       Bá»—ng Tuấn Chi thoáng giây phút xúc động,  giá»ng chàng bá»›t gây gắt: 
       - Thôi nÃn Ä‘i, khóc mãi cÅ©ng chẳng giải  quyết được gì. Có thể không cần phải giải quyết ngaỵ... Anh thành tháºt xin lá»—i  em vì theo anh chúng ta không thể kéo dài sá»± Ä‘au khổ này...   
       Uyển Lâm ngước lên nhìn Tuấn Chi với đôi  mắt đẫm lệ: 
       - Anh Tuấn Chi... nếu anh đừng theo đuổi  em hứa hẹn đủ thứ và xin cưới em thì ngày nay đâu có chuyện buồn khổ này?   
       Câu nói cá»§a Uyển Lâm như gáo nước lạnh  làm cho Tuấn Chi bàng hoàng. Nếu biết được ngày mai... thì má»i chuyện đã khác  rồi. Tuấn Chi lắc đầu và tá»± động bá» ra ngoài phòng. Uyển Lâm nói vá»›i theo.   
       - Tuấn Chi! Anh lại bỠđi đấy à? TỠKiên  nó đợi anh từ đêm hôm đấy và nó đang cần nói chuyện với anh đó.   
       Tuấn Chi đứng khựng  lại: 
       - Bộ em đã nói hết cho TỠKiên vỠquyết  định của anh à?  
       - Em đâu còn thá»i giỠđể tâm sá»± vá»›i con.   
       Tuấn Chi cho là Uyển Lâm đã nói tháºt vì  từ khi có chuyện xảy ra giữa Giang Vỹ, Hiểu Nghiên thì tình cảm cá»§a Uyển Lâm  dưá»ng như đã vÆ¡i trong lòng cá»§a Tá» Kiên và Bá»™i Nhu. Nên trong ý nghÄ© cá»§a Tuấn  Chi chắc chắn Tá» Kiên muốn gặp chỉ vá» chuyện Hiểu Nghiên. Cuá»™c Ä‘á»i tháºt khốn nạn  chỉ biết sống toàn đạo đức giả má»™t cách khôi hàị... khôi hài tháºt.   
       Tá» Kiên Ä‘ang ngồi ngắm bức há»a "Hoa Biển"  thấy cha mở cá»a vào vá»™i đứng lên: 
       - Chào ba ạ! 
       - Con đang làm gì đấy?   
       - Con đang nhìn bức tranh "Hoa Biển" để  xem dì Vũ Thu gởi gấm tâm sự gì đây? Có phải tình yêu không ba?   
       Tuấn Chi thân máºt vá»— vai Tá»  Kiên: 
       - Äúng váºy! Tình yêu! Hoa Biển. Trước khi  gặp VÅ© Thu, ba chẳng khác như khúc gá»— mục trôi dạt bá» biển u thẳm buồn bã này.  Nhưng từ lúc nàng hiện đến, khúc gá»— đã nẩy mầm xanh và ra hoa tuyệt diệu, con có  cảm thấy những hoa biển nở đẹp trên nghìn con sóng nhấp nhô xanh biếc? Mùa xuân  đã hiện vá» trên thân cây gá»— mục. Và cÅ©ng như ba đã thá»±c sá»± tìm thấy mùa xuân. Từ  xúc động này qua xúc động khác làm cho tình thương ba tăng lên không thể tưởng  tượng được. Tình thế Ä‘ang rÆ¡i vào mê hồn tráºn nguy hiểm quá.   
       Mồ hôi toát ra trên trán, TỠKiên càng  lúng túng hơn đang muốn để lại một dịp khác nhưng Tuấn Chi cởi mở hơn kéo ghế  ngồi lại gần TỠKiên: 
       - Sao đó, con muốn tâm sự gì với ba? Bắt  đầu đi.  
       Tá» Kiên ngáºp ngừng không nói, Tuấn Chi  thúc giục: 
       - Phải chuyện cô bé Hiểu Nghiên?   
       TỠKiên lắc đầu vội  đáp: 
       - Không phải đâu ba, chuyện của con muốn  nói là chuyện của ba đấy.  
       Tuấn Chi cÅ©ng tiên Ä‘oán được phần nào vá»  mục Ä‘Ãch cá»§a Tá» Kiên, tuy nhiên khi Tá» Kiên nói vá» chàng, Tuấn Chi không thể khó  chịu biến đổi ngay sắc mặt. Tuấn Chi gáºt đầu: 
       - Ba hiểu rồi, con muốn làm thuyết khách  cho mẹ đấy à?  
 TỠKiên  cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng liếc mắt nhìn cha để xem phản  ứng: 
       - Con rất hiểu tình yêu giữa ba và dì  Thu, tháºt tình con không hiểu nhiá»u vá» tình yêu và biết vá» tình yêu má»™t cách sâu  sắc. Nhất là con hoàn toàn không thể tưởng tượng háºu quả ghê gá»›m như má»™t cÆ¡n bão  cuốn lốc tất cả... vì tình yêu. Nếu đứng vá» quan niệm thuần túy cho má»™t tình yêu  đúng nghÄ©a... con muốn nói đến sá»± hòa hợp giữa hai tâm hồn thì tình yêu giữa ba  và dì Thu tháºt là tuyệt vá»i nhất, má»™t sá»± đồng Ä‘iệu vá» cả hai phương diện tâm hồn  lẫn thể xác. Trái lại ở mẹ thì hoàn toàn khác xa có thể má»™t trá»i má»™t vá»±c, con đã  nói vá»›i Bá»™i Nhu ở trưá»ng hợp con là ba thì con sẽ chá»n dì Thu...   
       Vừa nghe TỠKiên phát biểu đến đó, Tuấn  Chi đã bớt cỠchỉ phẫn nộ. Thấy ba có vẻ hòa dịu với mình nên TỠKiên tiếp  tục: 
       - Tháºt tình trong thá»i gian gần đây tÃnh  tình cá»§a mẹ hoàn toàn thay đổi, không những cau có vá»›i ba mà ngay vá»›i chúng con  mẹ cÅ©ng tá» ra những giáºn dữ gay gắt bất thưá»ng... theo con nghÄ© có lẽ vì mẹ suốt  năm này sang năm khác quanh quẩn trong nhà bếp, chỉ biết lo chăm sóc gia đình  chồng con nên nhiá»u khi đâm ra bá»±c mình kiếm chuyện gây gá»— hết ngưá»i nầy đến  ngưá»i khác như ngưá»i Ä‘ang mắc bệnh tâm trÃ... tháºt tá»™i nghiệp. Äá»i sống thì mênh  mông như bầu trá»i, sá»± hiểu biết thì như hoa cá» má»—i ngày má»—i rá»±c rỡ. Nên khoảng  cách tư tưởng gữa ba và mẹ má»—i ngày cÅ©ng phải sâu thẳm hÆ¡n...   
       Tuấn Chi ngồi dá»±a vào ghế yên lặng nhìn  theo khói thuốc có vẻ đăm chiêu, Tá» Kiên theo dõi phản ứng cá»§a cha qua khói  thuốc phá»§ má» khuôn mặt cha lãng đãng nhạt nhòa mỠảo có cảm giác Ä‘ang dần xa  ngưá»i cha yêu dấu thuở nào.  
       - Tá» Kiên! Sang năm con sẽ hoàn tất  chương trình đại há»c rồi con sẽ lên đưá»ng quân dịch như những chàng tra khác và  rồi con sẽ có má»™t cuá»™c sống khác như cánh chim trá»i, há»a hoằn lắm con má»›i quay  vá» tổ cÅ©. Bá»™i Nhu cÅ©ng như con sẽ rồi khá»i ngôi nhà này nay mai, chả lẽ ba sẽ  giam Ä‘á»i trong lao tù Ä‘au khổ từ hai mươi năm nay nữa sao?   
       Tá» Kiên nhìn ba tá» vẻ cảm thông và yêu  thương tháºt tình: 
       - Nhưng con nghÄ© rồi mẹ sẽ cố gắng trong  những ngày tháng sắp tá»›i... còn hÆ¡n bá» mẹ má»™t mình cô đơn cùng táºn vá»›i tuổi già  nua sầu khổ đến chết mòn trong căn nhà thân yêu này. Con van xin ba hãy nghÄ© lại  trước khi quyết định.  
       Tuấn Chi dụi tàn thuốc đứng dáºy nhìn qua  khung cá»a sổ và trả lá»i: 
       - Tại sao các con cứ ly luáºn má»™t chiá»u  lúc nào cÅ©ng bảo vệ hạnh phúc cho mẹ và không bao giá» nghÄ© đến hạnh phúc cho ba?  Bây giá» ba há»i tháºt con nhé: Có khi nào con nghÄ© sẽ rá»i xa Hiểu Nghiên?   
       - Thưa ba, không bao giá».   
       - Thế sao con bắt buộc ba phải xa Vũ Thu?   
       - Thưa ba, chuyện cá»§a con và Hiểu Nghiên  vá»›i ba và dì Thu hoàn toàn khác nhau. Ba đã kết hôn vá»›i mẹ con hÆ¡n hai mươi năm  rồi sinh con đẻ cái chịu đựng vá»›i nhau trăm ngày cay đắng, ba chỉ còn trách  nhiệm và nghÄ©a vụ đối vá»›i các con. Ba không có quyá»n chối bá» thá»±c tế và pháp lý  đã ràng buá»™c giữa hai ngưá»i từ lâu. Còn con vá»›i Hiểu Nghiên là mối tình đầu  chúng con Ä‘ang còn được quyá»n lá»±a chá»n.  
       Nghe Tá» Kiên lý luáºn thẳng thắn vá»›i Tuấn  Chi và đây là lần đầu tiên Tá» Kiên dám nóI vá»›i chàng những lá»i mà Tuấn Chi không  thể tưởng tượng được. Tuấn Chi thoáng ngạc nhiên và không tin vừa rồi mình nghe  những Ä‘iá»u Tá» Kiên nói vá»›i Tuấn Chi. Tuy nhiên Tuấn Chi có vẻ giảm Ä‘i những hứng  thú mà chàng nghÄ© có thể san sẻ vá»›i Tá» Kiên. Ngưá»i đồng Ä‘iệu cuối cùng đã chấm  dứt.  
       - Ba hiểu, như váºy đủ rồi. Các con đã lá»›n  rồi phải phát biểu má»™t cách dân chá»§ chứ? Nhưng dân chá»§ quá trá»›n thành ra chạm  đến Ä‘á»i tư cá»§a ngưá»i khác nhất là có quyá»n cấm cả tình yêu cá»§a ba? Ba muốn nói  thẳng vá»›i con là con Ä‘ang chỉ trÃch ba má»™t cách kịch liệt, chÃnh con đã vi phạm  vào cuá»™c sống tá»± do cá»§a ngưá»i khác. Càng há»c cao càng chả ra gì.   
       Tuấn Chi có vẻ bực mình ra mặt. TỠKiên  nhìn thấy sự thay đổi của ba đâm ra hốt hoảng sợ sệt.  
       - Con xin lá»—i ba, xin lá»—i ba.   
       Tuấn Chi cắt ngang lá»i Tá» Kiên:   
       - Con đừng nói đến xin lá»—i. Nói thẳng ra  những Ä‘iá»u con nghÄ© như váºy là tốt. Ba đã bảo gia đình mình dân chá»§ mà. Ba tá»±  nháºn tình yêu cá»§a ba vá»›i dì Thu là không đúng... nhưng có bao giá» các con hiểu  được tâm hồn ba Ä‘au khổ đến ngần nào hÆ¡n hai mươi năm qua. Ba chỉ như má»™t thanh  gá»— mục và VÅ© Thu đã hiện đến như má»™t cÆ¡n mưa làm cho thá»› gá»— đã nẩy mầm và nở nụ  hoa. Nên đứng vá» phương diện tình yêu thì con không có quyá»n xen vào má»™t cách vô  lý như váºy.  
       TỠKiên cố gắng lần  cuối: 
       - Nhưng tại sao ba không chịu tỠra bao  dung với mẹ con...  
       - Nếu không bao dung thì làm sao ba có  thể sống chung vá»›i mẹ suốt mấy chục năm qua. Äến nay ba không còn sức để chịu  đựng nữa. Nếu con cÅ©ng không thông cảm cho tình yêu giữa ba và VÅ© Thu thì coi  như trên Ä‘á»i này không còn ai hiểu được mối tình đầy thÆ¡ má»™ng này nữa. Hết! Hết  tất cả rồi.  
       TỠKiên bối rối: 
       - Con hiểu chứ, nhưng dì Thu con ngưá»i có  bản lÄ©nh mất tình yêu cá»§a ba, dì Thu có thể tá»± sống được nhưng vá»›i mẹ... má»™t khi  ba đã Ä‘i rồi sá»± yếu Ä‘uối có thể thúc đẩy vào con đưá»ng tá»± há»§y và ba sẽ là ngưá»i  ân háºn suốt quãng đưá»ng còn lại.  
       Tuấn Chi lấy tay xoa trán suy nghĩ lao lung.   
       - Ba hiểu rồi, con cứ nói mãi... con nên  đi đi để tự ba giải quyết.  
       - Ba, tháºt tình con vẫn thương ba cÆ¡ mà.  Ngay từ khi khám phá ra cuá»™c tình giữa ba và dì Thu con vẫn đứng vá» phÃa cá»§a ba  cÆ¡ mà. Cho đến nay con vẫn yêu vẫn kÃnh trá»ng dì Thu... nhưng con vẫn thương mẹ  con, ngưá»i đã sinh ra con.  
       Tuấn Chi nắm lấy tay TỠKiên xiết chặt.   
       - Con có thể nghĩ mẹ con đã không biết  đến tình yêu từ hai mươi năm qua?  
       - Nhưng mẹ vẫn cần  ba! 
       - Vá» phương diện gì? Thể xác, tiá»n tài,  địa vị xã há»™i, danh dá»±?  
       - Có thể tất cả những Ä‘iá»u cần thiết đó,  vì ba vẫn còn là Ä‘á»i sống cá»§a mẹ cÆ¡ mà! 
       - Con nói tháºt ngá»™ nghÄ©nh và buồn cưá»i  quá.  
       - Thưa ba. Äá»i sống vốn là má»™t bi hài  kịch triá»n miên, má»—i ngưá»i là má»™t diá»…n viên trá»n kiếp phải đóng cho trá»n những  vai tròhỉ ná»™ ái ố cho đến khi từ giã sân khấu Ä‘á»i buồn thảm này. Mẹ cÅ©ng thế, mẹ  chỉ là má»™t nhân váºt đáng thương tá»™i nghiệp. Mẹ phải đảm nháºn má»™t vai trò mà chỉ  biết buồn nhiá»u hÆ¡n là phải giữ niá»m vui trong hạnh phúc nhá» nhoi bình thưá»ng an  pháºn...  
       Thấy những lý luáºn chặt chẽ thông thái  cá»§a Tá» Kiên, Tuấn Chi tháºt không ngá» con cá»§a chàng trưởng thành ngoài dá»± tưởng,  bấy lâu nay dưới mắt Tuấn Chi cứ nghÄ© Tá» Kiên chỉ là cáºu sinh viên cần cù Ãt  nói... Tá» Kiên đứng dáºy vì cảm thấy không còn vấn đỠgì để nói nữa. Tá» Kiên lấy  mảnh giấy đưa cho Tuấn Chi.  
       - Thưa ba, Bá»™i Nhu có nhá» con trao lại  cho ba mảnh giấy này và Bá»™i Nhu nói tất cả những gì muốn nói Ä‘á»u bày tá» hết  trong ná»™i dung đó... Tá» Kiên chá»›p chá»›p mắt để ngăn giòng lệ kịp chảy dài trên  má...  
       - Xin lá»—i ba, có lẽ tại vì tình thương  bao la cá»§a ba dành cho chúng con nên chúng con má»›i dám có những cá» chỉ lá»™ng hành  đến như váºy. Chúng c on tháºt là có tá»™i đối vá»›i ba, mong ba tha thứ. Và Tá» Kiên  rút lui nhanh ra cá»a. Tuấn Chi chưa kịp phản ứng, bóng Tá» Kiên đã khuất sau cá»a,  Tuấn Chi chỉ còn ngÆ¡ ngẩn nhìn theo thở dài.  
       Tuấn Chi lấy thư cá»§a Bá»™i Nhu ra  Ä‘á»c: 
             ... Xa  tháºt rồi sao cuá»™c tình thÆ¡ má»™ng 
             Anh như mây bạt gió ngàn  khơi 
             Hôm qua  bên nhau đôi chim liá»n cánh 
             GiỠmột  mình cô quạnh bóng phòng the 
             Nỗi sầu  nào cuộc tình xa vạn dặm 
             Cánh hạc  qua rồi sóng nước trăng soi 
             Cành liá»…u  có nghe lá»i tâm sá»± ven hồ 
             Ãnh trăng  thuở nào bên cá»a lầu nhung nhá»› 
             Anh có  hay em vỡ nát tim sầu 
             Tình xưa  đã bay xa lịm kÃn cÆ¡n Ä‘au?  
             Khanh  phúc tan theo vừng nguyệt xế 
             Cành hoa  Ä‘oạn trưá»ng nở suốt trăm năm?  
             Anh có  hiểu tình tan nhòa lệ khổ?  
             Má»™t mình  em chết lặng tuổi ưu phiá»n?  
             Xa tháºt  rồi sao - đối diện vá»›i cô đơn 
             Nhưng em  vẫn trá»n Ä‘á»i yêu anh mãi 
             Dù cho  mây theo gió đến ngàn phương 
             Ngày trở  lại hắt hiu sầu thăm thẳm...  
       Cuối bài thÆ¡ có đỠchú thÃch:   
             Bá»™i Nhu thay mẹ viết nên lá»i,  xin tạ lá»—i vá»›i ba.  
       Tuấn Chi xếp bài thÆ¡ lại bá» vào túi nhưng  đầu óc chao động rối rắm như tÆ¡ vò. Mồ hôi toát ra trên trán, Tuấn Chi cảm thấy  bàng hoàng thân xác má»i mệt đến ná»—i Tuấn Chi nhắm mắt lại và lẩm  bẩm: 
       - Những đứa con cá»§a chúng ta tháºt sá»± nó  đã trưởng thành và thông minh đáo để. Tuấn Chi thở dài: không biết đó là Ä‘iá»u  may mắn hay bất hạnh! Và Tuấn Chi thiếp Ä‘i lúc nào không hay biết. Uyển Lâm hé  cá»a nhìn Tuấn Chi say ngá»§, Uyển Lâm lấy tấm chăn bông nhẹ nhàng đắp lên ngưá»i  Tuấn Chi và lui ra khá»i phòng... cá» chỉ trá»n đầy cá»§a má»™t ngưá»i vợ hiá»n từ thuở  hai mươi năm qua.  
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 03:26 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
  
 
  
 
 
 Giang Vỹ ngồi dá»±a ra chiếc ghế bành cÅ©  nhả khói liên miên, đôi mày nhÃu lại ra chiá»u suy tư lao lung lắm, khi Bá»™i Nhu  nói vá» những dá»± tÃnh cá»§a Bá»™i Nhu vá»›i Tá» Kiên vừa bàn nhau ở nhà.   
       - Bá»™i Nhu! Tháºt sá»± anh hoàn toàn không  đồng ý vá»›i em vá» chuyện đó. Tại sao em có thể Ãch ká»· và hành động má»™t cách thiển  cáºn đến như váºy?  
       Äang ngồi bên cạnh Giang Vỹ, nghe nói Bá»™i  Nhu vá»™i phản ứng ngay, Bá»™i Nhu đứng dáºy nhìn chăm chăm vào Giang Vỹ.   
       - Anh phản đối việc làm cá»§a em ha? Em  biết mà, trong thâm tâm anh muốn ba mẹ em ly dị cho xong chuyện, coi như cái  Ä‘inh trước mắt phải nhổ Ä‘i. Anh má»›i chÃnh là ngưá»i Ãch ká»· nhất thế gian. Em hiểu  mà...  
       - Bá»™i Nhu, sao em nóng nảy quá thế. ÄÆ°á»ng  nào khi cưới em anh cÅ©ng phải đối diện vá»›i má em cÆ¡ mà. Anh chỉ nói ra vá»›i ý  nghÄ© trung thá»±c và khách quan thôi. Như em hiểu đó, mẹ em không bao giá» tương  xứng vá»›i Ba em vá» nhiá»u phương diện, má»™t cuá»™c hôn nhân nhầm lỡ từ hÆ¡n hai mươi  mấy năm rồi, đến lúc cần phải trả tá»± do cho ba em chứ. Äừng bắt ba em phải sống  thêm những tháng ngày gian dối miá»…n cưỡng như má»™t vở bi hài kịch tá»™i nghiệp cho  ba em. Thà cố gắng chịu vá»›i nhau má»™t lần Ä‘au khổ tá»™t cùng rồi thôi, còn hÆ¡n nÃu  kéo mãi đến trá»n Ä‘á»i. Em nghÄ© như thế có phải không?  
       - Không được, hoàn toàn không được. Rồi  mẹ em sẽ dần dần thay đổi để xÃch dần đến vá»›i ba chứ! 
       Giang Vỹ báºt cưá»i lá»›n  tiếng: 
       Ngoại trừ em là hiện thân một bà tiên có  đôi đũa thần biến hóa như ý muốn...  
       Thấy Giang Vỹ có dáng cưá»i mỉa mai ngạo  nghá»…, Bá»™i Nhu tức giáºn: 
       - Anh Giang Vỹ, em không muốn anh có thái  độ như váºy. Anh phải ăn nói tá» tế vá»›i em, anh còn khinh miệt mẹ em nhất định em  bá» vá» ngay đấy... và lần này đừng có hòng em trở lại.  
       Giang Vỹ đứng dáºy kéo Bá»™i Nhu vào lòng vá»—  vá»: 
       - Anh bàn thảo để tìm ra má»™t giải pháp  thÃch hợp, thá»±c tình anh đâu có ý gì. CÅ©ng như anh đã nhiá»u lần nói vá»›i em nếu  so sánh giữa bà Thu và má em thì chắc chắn ba em sẽ chá»n bà Thu hÆ¡n vì bà Thu là  ngá»c thạch còn mẹ em chỉ như cục đá thôi.  
       Bội Nhu ngước lên nhìn Giang  Vỹ: 
       - Hay anh cũng mê bà ta rồi?   
       -  Äâu có chuyện ấy, hÆ¡n nữa trong trái tim cá»§a anh đã có Bá»™i Nhu rồi và em đã  chiếm hết chá»— làm sao còn cho hình bóng khác! 
       Bội Nhu nũng nịu: 
       - Sao anh khá» quá váºy, ai bảo Ä‘i yêu  ngưá»i có bà mẹ là cục đá?  
       Giang Vỹ buá»™t cưá»i ôm sát thêm Bá»™i Nhu  vào lòng: 
       - Nhưng anh lại yêu những cục đá ấy vì từ  nghìn xưa những cục đá đó cho loài ngưá»i những tia lá»a cần thiết cho Ä‘á»i sống.  Má»™t cục đá nhá» nhưng cÅ©ng có thể làm tan nát những viên ngá»c quý, xây nên những  lâu đài kỳ quan cá»§a nhân loại. Em thấy không, giá trị cá»§a những cục đá. và Giang  Vỹ cưá»i cầu hòa vá»›i Bá»™i Nhu.  
       Bá»™i Nhu thấy Giang Vỹ làm lành vá»›i mình  nguýt mắt ngưá»i yêu và nÅ©ng nịu: 
       - Anh nầy thiệt tình khó thương. Em ghét  lắm đấy, cứ Ä‘em mẹ ngưá»i ta ra đùa hoài thôi, lần sau em hổng chịu đến thăm anh  nữa đâu nha. Và Bá»™i Nhu làm bá»™ nghiêm trang như để nói vá»›i Giang Vỹ Ä‘iá»u quan  trá»ng: 
       - Bây giỠem ra lệnh cho anh cùng đi với  em đến dì Thu.  
       Giang Vỹ ngơ ngác: 
       - Bắt buộc anh phải tháp tùng theo em nữa  à? Thế mà anh cứ tưởng anh đã thuyết phục được em rồi chứ? Anh vẫn là kẻ chiến  bại dài dài.  
       Bội Nhu trừng mắt: 
       - Sao, có chịu đi cùng với em không? Nếu  còn yêu em phải đứng cùng chiến tuyến với em, còn không em sẽ xem như đối phương  đấy nhé.  
       Giang Vỹ vừa cưá»i vừa phân  bua: 
       - Nhất định anh vá» phe em từ lâu rồi mà.  Äi thì Ä‘i sợ gì.  
       Bá»—ng dưng Giang Vỹ ra vẻ băn khoăn lưỡng  lá»± vì Giang Vỹ nghÄ© chấp nháºn ra Ä‘i cùng vá»›i Bá»™i Nhu là vô tình đồng lõa vào má»™t  mục Ä‘Ãch quá nhẫn tâm, giết chết má»™t tình yêu xinh đẹp giữa hai ngưá»i. Má»™t tình  yêu thá»±c sá»± đã chỠđợi hai mươi mấy năm nay. Nếu cuá»™c tình này tan vỡ chắc chắn  ba Bá»™i Nhu sẽ buồn ghê gá»›m và dì Thu - con ngưá»i nghệ sÄ© giàu tình cảm ấy - sẽ  phải Ä‘au khổ đến bá»±c nào? NghÄ© đến đây Giang Vỹ cảm thấy buồn không hào hứng  theo Bá»™i Nhu. Như Ä‘oán được phần nào ý nghÄ© Giang Vỹ, Bá»™i Nhu cÅ©ng cảm thấy lòng  mình ray rứt: 
       - Anh Vỹ, em biết anh Ä‘ang nghÄ© vá» những  ngày giông bão! Nhưng nếu anh ở vào hoàn cảnh và địa vị em anh cÅ©ng phải chấp  nháºn thá»±c hiện giải pháp như em. Dù sao mẹ em vẫn là ngưá»i đã từng mang nặng đẻ  Ä‘au, nuôi em từng ngày, lo lắng khổ cá»±c, nhất là suốt thá»i gian gia đình em chưa  được sung túc. Ba em vẫn chấp nháºn sống êm ả dưới mái gia đình - mặc dù em không  biết thâm tâm ba nghÄ© như thế nào - mãi đến khi dì VÅ© Thu xuất hiện thì má»i  chuyện đã bắt đầu thay đổi. Thôi, chúng ta không còn thì giỠđể mổ xẻ sâu xa vấn  đỠnữa. Giá» này chỉ còn có lý trà hành xá» nếu cảm thấy áy náy lương tâm thì anh  nên ở nhà, em Ä‘i má»™t mình. Bá»™i Nhu hối hả quay lưng ra cá»a, Giang Vỹ vừa trợn  mặt vừa lắc đầu bước theo.  
       - Nói như thế chứ ông trá»i cÅ©ng không giữ  anh ở lại đâu nhá. Nhưng kế hoạch đã sắp sẵn chưa đó?  
       - Anh yên tâm, em đã tiên liệu má»i vấn đỠ kể cả "tâm lý đối phương".  
       - Chỗ khuyết điểm nào?   
       - Dá»… má»m lòng như ba em khi em dùng chiến  thuáºt "khổ nhục kế".  
       Giang Vỹ nhìn Bội Nhu ngạc  nhiên: 
       - Em lợi diụng sá»± má»m lòng cá»§a ngưá»i ta  tháºt anh không ngá» em lại nhiá»u mưu trà đến như váºy.  
       - Chưa đâu anh, em còn thá»±c hiện má»™t kế  hoạch phân tán hết sức ly kỳ nữa. Như đêm nay sinh nháºt cá»§a bác Äá»— Phong, em đã  bảo mẹ cầm chân ba bằng những chuyện "vòng vo tam quốc" vá»›i bác Phong.   
       - Còn Hiểu Nghiên?  
       - Äã bị anh Tá» Kiên đưa vào rạp cine rồi.  Chỉ còn má»™t mình dì Thu ở nhà thôi, nếu đêm nay không thá»±c hiện đúng kế hoạch  thì coi như chúng ta không còn thá»i cÆ¡ nào tốt đẹp nữa.  
       Giang Vỹ từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên  khác, vừa Ä‘i vừa nhìn sá»ng Bá»™i Nhu: 
       - Anh không ngá» má»™t ngưá»i đẹp như em lại  vừa hung dữ và thông minh đến mức như váºy! Anh tháºt là diá»…m phúc có ngưá»i vợ như  em.  
       - Anh châm biếm em đó hả?   
       - Anh nói tháºt tá»± đáy lòng đó. Và Giang  Vỹ đưa bàn tay Bá»™i Nhu lên hôn má»™t cách nồng nàn.  
       - Anh chỉ được tài nịnh em thôi.   
       Äúng như lá»i nói cá»§a Bá»™i Nhu vì khi bấm  chuông chỉ thấy má»™t mình dì Thu ra mở cá»a. Vừa bước vào nhà Giang Vỹ và Bá»™i Nhu  cảm thấy má»™t không khà dá»… chịu. Mùi thÆ¡m cá»§a cá»§i thông từ lò đốt ở phòng khách.  Tiếng nhạc cổ Ä‘iển nghe nhè nhẹ... Má»™t thoáng ngạc nhiên vì sá»± xuất hiện đột  ngá»™t cá»§a Giang Vỹ và Bá»™i Nhu nhưng VÅ© Thu không để sá»± bỡ ngỡ ấy kéo dài, VÅ© Thu  vồn vã nồng nhiệt ngay: 
       - Tháºt là thú vị khi mình ngồi má»™t mình  nghe gió thổi ngoài cá»a kÃnh, nghe mưa rÆ¡i trên vòm lá sau vưá»n, Ä‘ang cô đơn  bá»—ng có hai ngưá»i khách đồng Ä‘iệu đến vá»›i mình.  
       Và không để cho Giang Vỹ và Bội Nhu mất  tự nhiên, Vũ Thu vội pha hai ly trà nóng mang đến.  
       - Trà thÆ¡m nhất cá»§a Vân Thá» ÄÆ°á»ng đấy,  má»i ngồi xuống uống Ä‘i nào.  
       Trước sá»± niá»m nở, trẻ trung cá»§a VÅ© Thu  làm cho Giang Vỹ cảm thấy lòng mình se lại, có cảm tưởng như Ä‘ang phạm tá»™i đồng  lõa vá»›i má»™t âm mưu Ä‘en tối tàn nhẫn. Giang Vỹ cố đưa mắt nhìn quanh căn phòng  như để cố che Ä‘áºy sá»± ray rứt cá»§a mình, Giang Vỹ bá»—ng giả vá» reo  lên: 
       - Dì Thu cũng biết đàn Piano à?   
       Vừa mang hạt dưa và chocolate đến vừa trả  lá»i Giang Vỹ: 
       - Cá»§a Hiểu Nghiên đấy. Tôi chỉ biết chút  đỉnh thôi, há»c được từ thá»i trung há»c đó. Nhưng có lẽ chiếc đàn này cÅ©ng sắp  mang Ä‘i rồi vì mấy hôm nay Hiểu Nghiên đã làm hòa vá»›i ba má và tôi khuyên Hiểu  Nghiên nên vá» sống vá»›i gia đình.  
       Bá»™i Nhu vừa ngước lên nhìn VÅ© Thu vô tình  nhìn thấy bức há»a "Mạc đạo bất tiêu hồn. Liêm quyển thu phong. Nhân tá»· hoàng  hoa sấu...†Bức há»a tháºt tuyệt vá»i... Bá»™i Nhu thoáng chút ngẩn ngÆ¡. Giang Vỹ  cÅ©ng trầm mặc theo Ä‘uổi ý nghÄ© riêng cá»§a mình.  
       Không khà có vẻ ngá»™t ngạt, VÅ© Thu như  linh tÃnh có Ä‘iá»u gì bất ổn vừa xảy ra nên nhìn Bá»™i Nhu  há»i: 
       - Chắc cô cáºu lại có chuyện không vui vá»›i  nhau rồi?  
       Bá»™i Nhu Ä‘ang nhìn bức há»a vá»›i ý nghÄ© mông  lung, giáºt mình quay lại.  
       - Thưa dì, không có ạ.   
       Giang Vỹ thư thả đáp  lại: 
       - Có chứ dì Thu. Chúng tôi vừa tranh luáºn  vá» mấy câu thÆ¡ cổ. "Lý Chi sở tất vô tình chi sở tất hữu". Nằm trong má»™t bài thÆ¡  hÆ¡n ba trăm năm trước, nói lên cái tÃnh chất tình cảm cá»§a con ngưá»i. Khi đỠcáºp  đến tình cảm thì tất nhiên phần lý trà không còn quyá»n uy đến nữa. Ngưá»i xưa bảo  váºy nhưng mãi ba trăm năm sau háºu thế vẫn không công nháºn nên má»›i có chuyện  tranh luáºn dữ dá»™i đấy Dì.  
       VÅ© Thu thiệt bén nháºy chỉ nghe qua giải  thÃch cá»§a Giang Vỹ, VÅ© Thu đã Ä‘oán được phần lý do đến thăm đột ngá»™t này. VÅ© Thu  khiêu ngá»n lá»a bừng cháy lên và nói: 
       - Cô cáºu có Ä‘iá»u gì hãy nói tá»± nhiên.   
       Giang Vỹ đáp nhanh: 
       - Tôi chẳng có vấn đỠgì.   
       VÅ© Thu gáºt đầu quay sang Bá»™i  Nhu: 
       - Chắc Bá»™i Nhu có Ä‘iá»u gì muốn nói vá»›i  tôi phải không?  
       Và VÅ© Thu nhìn thẳng vào đôi mắt cá»§a Bá»™i  Nhu như muốn suy xét những Ä‘iá»u tiá»m ẩn trong khối óc cá»§a Bá»™i Nhu trước khi  những ý nghÄ© được phóng ra bằng lá»i. Bá»™i Nhu vẫn lúng túng ngồi yên. VÅ© Thu uống  ngụm trà và tiếp: 
       - Tôi biết Bội Nhu đến gặp tôi vỠchuyện  của ba cô phải không?  
       - Thưa dì, đúng như váºy. Không có chuyện  gì con có thể dấu gì được, dì thông minh quá hèn gì...  
       - Bá»™i Nhu, dì chả có thần thánh gì đâu,  chÃnh nét mặt cá»§a Nhu đã tố cáo Ä‘iá»u đó.  
       - Dì Thu, dì như con chim đại bàng bay  lượn trong không trung Ä‘áºu trên những đỉnh núi hùng vÄ© mênh mông. Thế giá»›i cá»§a  dì đầy những tá»± tin, vị tha và phóng khoáng tuyệt vá»i. Trong khi những ngưá»i đàn  bà khác chỉ biết những chuyện tầm thưá»ng gạo cÆ¡m than cá»§i, suốt năm suốt tháng  chỉ biết lo chăm sóc chồng con và sống như má»™t loài cây chùm gá»i tá»™i nghiệp. Dì  đã thấy qua những ngưá»i đàn bà như thế chưa?  
       Nhìn những tia lá»a bén lên từ những thanh  cá»§i trong lò, VÅ© Thu đáp: 
       - Tôi biết chứ! Má»—i ngưá»i là má»™t hành  tinh tá»± tạo Ä‘á»i sống riêng cho má»—i ngưá»i. Tại sao Bá»™i Nhu không đặt câu há»i  thẳng nÆ¡i ba Nhu. Dù sao tôi cÅ©ng chỉ là má»™t ngưá»i đàn bà, tình cảm và thụ động.  Theo ý tôi, Bá»™i Nhu nên nói ngay vá»›i ba, tôi nghÄ© như thế là cách giải quyết hay  nhất...  
       Bá»™i Nhu cúi xuống vân vê tà áo suy nghÄ©  má»™t lúc má»›i trả lá»i: 
       - Thưa dì, nếu con thuyết phục được ba  thì con đâu có đến cầu cứu dì.  
       VÅ© Thu nhÃu đôi  mày: 
       - Tháºt là vô lý, tại sao Bá»™i Nhu lại đỠ nghị tôi má»™t chuyện hết sức hoang đưá»ng đến như váºy?  
       - Thưa dì, con đã nghÄ© đến Ä‘iá»u đó và sá»±  có mặt cá»§a con hôm nay tháºt là vô lý và vô duyên nữa.  
       - Äã biết nhưng tại sao Bá»™i Nhu vẫn thá»±c  hiện?  
       - Vì con không còn cách nào hÆ¡n. Cho đến  bây giá» con cÅ©ng không biết yêu cầu Ä‘iá»u gì ở nÆ¡i dì? Con chỉ muốn tá» bày những  tâm sá»± thá»±c lòng. Dì nên hiểu giùm con. Nếu mẹ con bị ba con bá» thì chắc chắn mẹ  con không sống nổi, vì mẹ con má»m yếu lắm. Vá»›i dì thì lại khác dì như cây đại  thụ giữa rừng không sợ bão tố, không có ba dì vẫn hiên ngang sống...   
       Vũ Thu uống thêm hớp trà nóng  nói: 
       - Bá»™i Nhu! Quả tháºt con đã lầm, chÃnh ở  ba Nhu có má»™t sức hút ghê gá»›m, nói đúng hÆ¡n là sức quyến rÅ© đáng kể...   
       - Nói như thế... nghĩa là...   
       VÅ© Thu mỉm cưá»i: 
       - Sẽ chẳng có gì xảy ra đâu, Bá»™i Nhu cứ  an tâm. Làm gì có chuyện phải tá»± tá» vì tình nhỉ. Tôi đã từng lăn lóc trần ai vá»›i  cuá»™c Ä‘á»i, đôi khi muốn chết không phải chuyện dá»… dàng đâu.       Dừng lại má»™t lúc rồi VÅ© Thu cháºm rãi  tiếp: 
       - Nhưng Bá»™i Nhu có dá»± liệu những Ä‘iá»u có  thể xảy ra khi tôi thá»±c sá»± dứt bá» vá»›i ba Nhu?  
       Bội Nhu có vẻ suy  tư: 
       - Con không nghÄ© ba lại có thể nhu nhược  quá mức như váºy. Dù sao ba vẫn là đàn ông mà dì.  
       - Nếu đúng như váºy thì quả tốt.   
       VÅ© Thu đứng dáºy Ä‘i Ä‘i lai lại đăm chêu,  không khà căn nhà trở nên lạnh ngắt. Giang Vỹ phá tan sá»± yên lặng khó  chịu: 
       - Dì Thu, theo thiển ý cá»§a tôi đến lúc  giữa tất cả chúng ta không ai có quyá»n bắt buá»™c ngưá»i khác phải làm theo ý mình  như thế là vô lý, bất công. Giả sá» mẹ Bá»™i Nhu có buồn lòng vì bị chồng bá» mà tá»±  tá» thì chả có chuyện gì liên hệ đến dì. Có bao giá» ngưá»i ta kết án hoa khi cánh  bướm bay lượn đến rồi bá» Ä‘i không nhỉ?  
       Nghe nói như váºy Bá»™i Nhu tái  mặt: 
       - Anh Vỹ tại sao anh lại phát biểu như  váºy?  
       Vũ Thu vội nói thẳng với Giang  Vỹ: 
       - Giang Vỹ, theo tôi cáºu nên hãnh diện có  ngưá»i vợ ngoan hiá»n thông minh hÆ¡n ngưá»i. Má»™t thiên tài tuổi trẻ.   
       - Cám ơn dì, nhưng chuyện của dì hoàn  toàn không có tôi xen vào...  
       - Anh vỹ, Ãt ra anh phải có ý kiến chứ,  khi nãy nói khác bây giá» nói khác... anh làm tôi rối loạn cả đầu óc... và Bá»™i  Nhu nước mắt lưng tròng: 
       - Mục Ä‘Ãch cá»§a con đến thăm gì đêm nay  chỉ là yêu cầu dì má»™t Ä‘iá»u mà thôi.  
       - Là Ä‘iá»u gì cô cứ nói.   
       -... Dì hãy thương hại và tá»™i nghiệp cho  mẹ con, má»™t ngưá»i đàn bà cục mịch kém hiểu biết và yếu Ä‘uối. Nếu mẹ con được má»™t  phần như dì Thu thì con đâu đến ná»—i phải lo âu... và van xin dì...   
       VÅ© Thu ánh mắt sắc hÆ¡n, nghiêm nghị và  quyá»n uy hÆ¡n: 
       - Thôi được, cô khá»i phải dài dòng tôi đã  hiểu mục Ä‘Ãch cá»§a cô.  
       VÅ© Thu lặng lẽ bước đến dương cầm ngồi  xuống, thở dài và mở nắp đàn lấy tay đè lên hàng phÃm, những âm thanh vá»t bén  lên trong gian nhà yên lặng như những mÅ©i tên đâm thẳng vào hồn. VÅ© Thu quay  lại: 
       - Bá»™i Nhu, Giang Vỹ đây là lần cuối cùng  tôi thành tháºt khuyên hai ngưá»i má»—i khi làm việc gì kể cả chuyện yêu đương cÅ©ng  phải thống nhất tư tưởng chứ không má»™t ngày nào đó trong tương lai lại thêm má»™t  lần ân háºn và thá»i gian không còn để cho hai ngưá»i chạy Ä‘uổi theo cái thế giá»›i  riêng tư cá»§a mình nữa.  
       Bội Nhu cảm thấy ray rứt tột cùng thoáng  giây cảm thấy thương dì Thu: 
       - Dì Thu...  
       Bá»™i Nhu định nói tháºt tình cảm cá»§a mình  đối vá»›i dì Thu... nhưng những nốt nhạc như sóng biển ào ạt vá»— đến... và tiếng  hát như má»™t loài nhân ngư xa thẳm hoang vu thoát lên mÆ¡ hồ như có lệ lấp lánh  dưới trăng sao.  
       ... Cuá»™c tình  rồi cÅ©ng qua Ä‘i... Anh có biết chăng, sao gặp nhau quá muá»™n màng. Những lá»i yêu  thương như máºt ngá»t ở hoài trong tim em. Äá»i vẫn vô tình trôi qua như giòng  nước. Em như cánh hoa lục bình bá»nh bồng trên sông biển ngàn xa. Anh có biết,  rồi em sẽ bá» Ä‘i trong cõi phù du này. Thương nhau cho lắm rồi cÅ©ng chia tay. Mai  sau rồi cÅ©ng chẳng còn gì trên bãi vắng hoang vu. Những đợt sóng vô tình vá»— vào  ghá»nh đá… vừng trăng xưa héo hắt sưá»n non...  
       Bỗng tiếng hát ngừng lại như bị tắt  nghẽn, nhưng tiếng đàn vẫn còn như đang rên xiết réo rắt rỉ máu từ trong hồn đau  thương. Hai giòng lệ chảy dài trên má Vũ Thu. Tiếng đàn mỗi lúc như cuốn hút  nàng vào cơn mê sảng...  
       Giang Vỹ hốt hoảng định đến bảo VÅ© Thu  ngừng đàn nhưng Bá»™i Nhu đã nắm chặt tay Giang Vỹ giữ lại, bàn tay lạnh ngắt làm  cho Giang Vỹ nhìn sá»ng sốt vào Bá»™i Nhu: 
       -  Thôi, chúng ta vỠđi em...  
       Giang Vỹ hé cá»a dìu Bá»™i Nhu bước ra ngoài  chỉ kịp cho Bá»™i Nhu nói lá»i từ giã.  
       - Cám Æ¡n dì Thu, chúng con vá»...   
       Khi nốt nhạc lên cao vút VÅ© Thu lạnh toát  cả ngưá»i vá»™i dừng lại. VÅ© Thu quay nhìn hai ngưá»i vừa bước ra khá»i cá»a. VÅ© Thu  lấy tay quẹt nước mắt và Ä‘i lần đến bên lò sưởi. Mưa bắt đầu rÆ¡i nặng hạt trên  mái nhà. Gió đã thổi bần báºt những tàu lá chuối đầu hiên. VÅ© Thu vẫn ngồi đăm  chiêu nhìn ngá»n lá»a tháºt lâu. Bá»—ng dưng nàng cảm thấy như mùa đông đã thá»±c sá»±  đến vá»›i cảnh váºt và chÃnh trong tâm hồn nàng. Từ khi có Tuấn Chi nàng đã quên  thá»i gian, nàng đã ngá»§ vùi trong hạnh phúc. Bây giá» thì đã hết rồi, những ngày  tháng thÆ¡ má»™ng đã chia xa như những giá»t mưa vỡ tan tành trong sân vắng.   
  
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 03:26 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
  
 
  
 
 
Chưa bao giá» Tuấn Chi có cảm tưởng như  mùa đông kéo dài bất táºn. Bao nhiêu suy nghÄ© rã rá»i cuối cùng Tuấn Chi đành phải  buông thả theo quyết định cá»§a tình cảm con cái, những giá»t nước mắt khổ nhục cá»§a  Uyển Lâm. Gia đình, trách nhiệm như miếng da che mắt con ngá»±a chỉ biết duy nhất  con đưá»ng Ä‘i tá»›i đến suốt Ä‘á»i. Ở bên vợ con mà hồn Tuấn Chi phiêu du đến táºn  phương nào. Trái lại đối vá»›i VÅ© Thu càng ngày càng cuốn hút vào những sinh hoạt  xã há»™i, xông xáo tham dá»± hết há»™i Ä‘oàn này đến Ä‘oàn thể ná», tên tuổi được báo chà  nhắc đến luôn. Tuấn Chi Ä‘iện thoại đến thăm nhiá»u lần trong ngày Ä‘á»u không gặp.  Äến Hiểu Nghiên cÅ©ng không biết VÅ© Thu ở đâu! VÅ© Thu như loài sóc má»›i nhìn thấy  đó chưa kịp đến đã biến mất, đôi khi quên cả đưá»ng vá». Nên Tuấn Chi đã chuẩn bị  nhiá»u vấn đỠđể mong gặp VÅ© Thu tá» bày, tâm sá»±. Nhưng Tuấn Chi hoàn toàn thất  bại trong ý định này. Tuấn Chi linh tÃnh như có Ä‘iá»u gì bất thưá»ng xảy đến. Và  những thân ái giữa VÅ© Thu và chàng càng ngày càng đào sâu hố thẳm chia cách.  Sáng hôm nay tiếng chim rÃu rÃt hót vang trong khóm lá, tia nắng mùa xuân đầu  tiên chiếu xuyên qua khung cá»a kÃnh vào phòng chàng. Mùa mưa thá»±c sá»± đã qua rồi.  Tuấn Chi tá»± pha cho mình má»™t ly cafe và ngồi nhìn những giá»t màu Ä‘en rụng xuống  đáy ly... Tuấn Chi đã nhá»› đến VÅ© Thu, những ká»· niệm cá»§a đêm ở Vân Thá» ÄÆ°á»ng. Ná»—i  nhá»› ray rứt không làm sao chịu nổi, Tuấn Chi vá»™i vàng thay áo lấy xe phóng nhanh  như lao vút vá» con đưá»ng quen thuá»™c.  
       Vừa bấm chuông, VÅ© Thu hiện ra vá»›i nụ  cưá»i xinh đẹp như dạo nào.  
       - Anh đấy hở! Chá» em chút Ä‘i... hay anh  vào nhà ngồi đợi em nghẹ... À em đỠnghị vá»›i anh nên gá»i Hiểu Nghiên và Tá» Kiên  cùng Ä‘i cho vui.  
       Tuấn Chi lắc đầu phản  đối: 
       - Không nên, vì anh muốn dành hôm nay cho  chúng ta và... hÆ¡n nữa anh muốn nói vá»›i em nhiá»u chuyện.  
       Vũ  Thu bối rối thoáng chốc nhưng cố lấy lại bình thản: 
       - Vâng cÅ©ng được, tùy anh. Em cÅ©ng Ä‘ang  có nhiá»u chuyện nói vá»›i anh. Thôi hay là cứ mặc đại như thế này cÅ©ng được, chúng  ta Ä‘i ngoại ô mà.  
       Vá»›i chiếc quần ống mà rượu chát và chiếc  áo len má»ng màu Ä‘en, mái tóc thả lÆ¡i theo gió trông xinh đẹp và lãng mạn. Ở nụ  cưá»i và đôi mắt Ä‘en láy cá»§a VÅ© Thu như có sức hút kỳ diệu, Tuấn Chi vừa chá»›m ý  định ôm nàng hôn cho bá» những ngày nhung nhá»› nhưng VÅ© Thu đã vụt tránh Ä‘i lấy lý  do khép cánh cá»a sổ lại. Tại sao mình hèn nhát đến như váºy? Tại sao mình không  sắt đá má»™t chút? Lý trà cuối cùng đã ngã quỵ trước những hệ lụy tình cảm trói  buá»™c từ mấy chục năm qua? Tại sao ta không từ bá» tất cả để ôm vào lòng niá»m hạnh  phúc tuyệt diệu này nhỉ. VÅ© Thu! Em Ä‘Ãch thá»±c là thần thánh, em biểu hiện cho  hạnh phúc Ä‘Ãch thá»±c, sao ta không can đảm đến vá»›i nàng? Khanh phúc trong tầm tay  sao ta không bắt lấy? Màu sắc âm thanh sá»± hòa hợp kỳ diệu nhất cá»§a vÅ© trụ đã ngá»±  trong trái tim nàng sao ta mãi ngàn năm không vá»›i tá»›i? Thu Ä‘i có hạnh phúc Ä‘i  theo. Thu cưá»i có hạnh phúc Ä‘em mùa xuân lại dâng hiến! Chỉ cần má»™t VÅ© Thu này  thôi là ta đã sống lại má»™t Ä‘á»i trẻ trung hạnh phúc. Tuấn Chi nghÄ© miên man đến  ná»—i khi ra đến xe chàng còn tần ngần đứng sững. VÅ© Thu phải nÃu tay thúc  giục: 
       - Anh Tuấn Chi! Sao chưa chịu lên xe đi  cho rồi, nghĩ gì mà thẩn thỠra thế?  
       - Bây giỠđi đâu?  
       - Ra bãi biển. Lâu quá em muốn nhìn lại  những đợt sóng như những hoa biển ngàn Ä‘á»i yêu dấu đó.  
       - Em thay đổi nhanh quá, thôi được anh sẽ  chìu theo ý em.  
       Tuấn Chi cho xe chạy chầm cháºm theo con  đưá»ng ven bãi biển. Gió nhẹ thổi tung mái tóc lất phất vướng trên áo Tuấn Chi.  VÅ© Thu quay sang nhìn Tuấn Chi âu yếm như không có gì xảy ra.   
       - Dạo này trông em có vẻ vui hẳn ra?   
       -  Em bao giá» chẳng váºy... vì Ä‘á»i vốn là má»™t bi kịch nên buồn làm gì, hÆ¡n nữa có gì  phải buồn khi cuá»™c Ä‘á»i danh vá»ng, sá»± nghiệp, tình yêu đầy đủ thì chẳng còn lý do  nào để buồn cả! Mặc dù VÅ© Thu cố giữ cho giá»ng nói bình thưá»ng nhưng vẫn không  che dấu cái vẻ tá»± nhiên chân tháºt như dạo nào. Tuấn Chi quay dang nhìn VÅ©  Thu: 
       - Em lại châm biếm anh rồi đấy.   
       Tuấn Chi đưa tay nắm lấy bàn tay Vũ Thu  và xiết nhẹ.  
       - Anh thành tháºt xin lá»—i em. Anh đã nhiá»u  lần cố tìm gặp em nhưng không được, không phải anh lãng quên chuyện chúng mình  đâu.  
       - Anh không có gì phải xin lá»—i. Thôi đừng  nhắc đến chuyện đó nữa. Em muốn buổi sáng đẹp này chỉ dành riêng cho chúng ta  tháºt trá»n vẹn, cho dù chỉ má»™t lần rồi thôi.  
       VÅ© Thu trở lại khuôn mặt lạnh lùng nhìn  ra ngoài cá»a xe. Tuấn Chi cảm thấy lòng Ä‘au nhói.  
       - Chẳng thà có Ä‘iá»u gì... em cứ trách móc  Ä‘ay nghiến, há»n dá»—i chứ em không nên giữ thái độ yên lặng như  váºy! 
       VÅ© Thu đưa tay ra hiệu bảo Tuấn Chi dừng  xe lại. VÅ© Thu mở cá»a xe chạy nhanh xuống giữa rừng hoa vàng. Mái tóc buông thả  theo gió như những gợn mây Ä‘en huyá»n ảo. Nàng chạy đùa ngây ngất giữa ngàn cánh  hoa vàng trông tháºt đẹp và thánh thiện vô cùng. Tuấn Chi mở cá»a xe đứng ngẩn ngÆ¡  nhìn VÅ© Thu. Sau khi hái được má»™t khóm hoa nhá», VÅ© Thu trở vá» bước lên xe và  khoe vá»›i Tuấn Chi: 
       - Äẹp không anh?  
       - Thực sự em mới là đóa hoa đẹp nhất trần  gian.  
       VÅ© Thu cưá»i ròn rã: 
       - Anh bao giỠcũng "tiểu thuyết hóa "  nghe có vẻ cải lương quá.  
 Tuấn  Chi mất hứng định cãi lại vì câu nói vừa rồi tháºt tình cá»§a chàng. Tuấn Chi lầm  lì lái xe. VÅ© Thu vẫn hồn nhiên nhìn những con thuyá»n nhấp nhô ngoài biển vắng.  Không khà đã nhuốm vẻ nặng ná». Tháºt sá»± VÅ© Thu đã sống riêng lòng vá»›i cái thế  giá»›i thu nhá» hẹp cá»§a nàng.  
       Nàng say mê ngắt từng cánh hoa vàng tung  trong gió và hát nhá» má»™t bài hát vá» tình yêu lỡ muá»™n. Tuấn Chi buồn quá nên cho  xe ngừng lại. Má»›i vào mùa xuân nên biển vẫn còn lạnh. Những cuá»™n sóng cao quá  đầu Ä‘uổi nhau chạy vào bá» vỡ trắng xóa. Gió thổi mạnh nghiêng ngá»a hàng dương  liá»…u. Suốt cả má»™t giải cát chạy dài ven biển không má»™t bóng ngưá»i. Tuấn Chi  choàng tay qua ngang lưng VÅ© Thu dìu nàng Ä‘i từng bước cháºm trên cát. VÅ© Thu vẫn  cúi đầu yên lặng. Äến má»™t tảng đá bên hàng dương liá»…u, Tuấn Chi vừa vuốt tóc VÅ©  Thu và hôn nàng. VÅ© Thu không phản đối nhưng không có cá» chỉ trìu mến đồng lõa  vá»›i nụ hôn như thuở nào, nàng chỉ nhắm mắt lại và chảy những giá»t lệ nóng thấm  vào môi chàng.  
       Tuấn Chi bá»—ng ngỡ ngàng lấy tay thấm  những giá»t lệ cá»§a VÅ© Thu và há»i nhá»: 
       - Có gì làm cho em buồn thế? Có phải tại  anh? Anh xin lỗi em cơ mà.  
       Và Tuấn Chi định hôn nàng để xin lỗi  nhưng Vũ Thu đã ngoảnh mặt tránh đi.  
       - Äừng anh! Anh không có Ä‘iá»u gì phải xin  lá»—i em. Em Ä‘ang nghÄ© những ngày tháng tá»›i chúng ta thá»±c sá»± không còn gần nhau  nữa! 
       Tuấn Chi sá»ng sốt há»i  tiếp: 
       - Tại sao? Có chuyện gì đã xảy đến cho  em?  
       Vũ Thu nhìn ra biển khơi mịt mùng gió bão  và nàng có cảm tưởng lòng nàng cũng đang bão tố đau thương. Bỗng Vũ Thu ôm chầm  lấy Tuấn Chi nghẹn ngào.  
       -  Anh! Em vẫn yêu anh mãi mãi... nhưng cuá»™c tình này sẽ không Ä‘i đến đâu chỉ làm  cho chúng ta Ä‘au khổ nhiá»u hÆ¡n thôi. Có lẽ lần gặp này là lần cuối cùng vì tất  cả em đã chuẩn bị xong xuôi cho má»™t chuyến Ä‘i tháºt xa...  
       Tuấn Chi ôm cứng Vũ Thu trong lòng nhưng  quá ngạc nhiên trợn mắt nhìn Vũ Thu: 
       - Äừng có đùa dai như thế, coi chừng anh  đứng tim bây giá»! 
       - Em có bao giá» nói đùa vá»›i anh đâu. Äến  lúc chim đại bàng vá» biển trá»i mênh mông cá»§a nó chứ. Giữa anh và em không ai có  lá»—i trong cuá»™c tương ngá»™ này. Em chỉ tiếc chúng ta là nhân ngãi chứ không thể là  vợ chồng nên hạnh phúc đã vụt cánh bay xa....  
       Tuấn Chi cắt ngang lá»i VÅ©  Thu: 
       - Không, em đừng nói thế. Anh hứa vá»›i em  anh Ä‘ang cố gắng giải quyết chuyện riêng cá»§a anh càng sá»›m càng tốt để xúc tiến  chuyện cá»§a chúng mình, tại sao em bá» cuá»™c quá sá»›m như váºy?   
       Vũ Thu lắc đầu: 
       - Äừng bao giá» báºn tâm đến chuyện giải  quyết vấn đỠđó nữa anh. Má»i chuyện đã xong rồi...  
       - VÅ© Thu, tại sao em nói những chuyện lạ  lùng như váºy? Bá»™ em Ä‘ang bị bệnh rồi sao? Có gì làm cho em buồn thế?   
       - Không đâu anh, em vẫn khá»e mạnh, em vẫn  sáng suốt như bao giá». Em định xuất ngoại má»™t chuyến tháºt xa để tìm hứng thú cho  những tác phẩm cá»§a em.  
       Tuấn Chi có vẻ trầm ngâm vài phút và quay  lại nhìn sững vào mắt Vũ Thu: 
       - ÄÆ°á»£c, nhưng em có thể đợi anh thu xếp  cùng Ä‘i vá»›i em?  
       Không trả lá»i ngay câu há»i, VÅ© Thu bứt  những cánh hoa vàng tung trong sóng biển.  
       - Anh không thể đi với em  được! 
       - Tại sao? Tại sao?   
       Tuấn Chi nhìn VÅ© Thu giáºn dữ há»i. VÅ© Thu  cố vẻ giữ bình thản: 
       - Tại vì anh Lý Phàm không muốn sự có mặt  của anh.  
       - Lý Phàm! Lý Phàm! Tên chó chết ở Hạ Uy  Di đó chứ gì. Anh sẽ cho hắn má»™t bài há»c Ä‘Ãch đáng.  
       - Anh ấy là má»™t ngưá»i tốt. Lúc triá»…n lãm  tranh anh ta đã mua giúp em năm bức tranh vá»›i giá cao.  
       - Hắn chỉ là tên trá»c phú tầm thưá»ng.   
       - Không phải như nháºn xét cá»§a anh đâu.  Anh ta có tư tưởng, hiểu biết và phóng khoáng lịch thiệp...   
       Tuấn Chi thấy VÅ© Thu bênh vá»±c Lý Phàm vá»›i  những lá»i lẽ hết sức thân ái nên Tuấn Chi sa sầm nét mặt, trong lòng cảm thấy  xót xa. VÅ© Thu yên lặng ngắt cánh hoa cuối cùng thả tung trong gió.   
       - Thế em đã quyết định đến Hạ Uy Di gặp  hắn?  
       - Ảnh đã có mặt tại Äài Loan hai tuần nay  và có ý chá» em cùng Ä‘i.  
       Tuấn Chi nghẹn ngào và tức giáºn mÄ©a  mai: 
       - Hèn gì hai tuần nay anh đã cố ý tìm em  mà không gặp. Không ngá» em lại xá» tệ vá»›i anh đến mức như váºy...   
       - Äúng! Anh không ngá» má»™t ngưá»i có tâm  hồn như VÅ© Thu đã từng yêu nghệ thuáºt hÆ¡n tất cả má»i thứ trên Ä‘á»i này bây giá»  lại bị đồng tiá»n giàu sang thu hút đánh ** tâm hồn rồi chứ gì? Anh có quyá»n nghÄ©  theo ý anh. Riêng vá»›i em bên ngoài Ä‘á»i sống chỉ là giả tưởng, em thá»±c sá»± đã tìm  thấy má»™t sá»± hòa hợp nào đó ở tâm hồn anh ta chá»›...  
       Tuấn Chi bực tức cắt  ngang: 
       - Thôi cô đừng biện minh nữa, không hiểu  trong má»™t lúc cô yêu bao nhiêu ngưá»i đàn ông?  
       Vũ Thu tái mặt quay phắt lại sừng sộ với  Tuấn Chi: 
       - Anh Tuấn Chi. Anh ăn nói hồ đồ quá váºy.  Từ lúc gặp anh, tôi có hứa hẹn vá»›i anh Ä‘iá»u gì. Tôi không phải là vợ anh kia mà,  tại sao anh lại cấm Ä‘oán tôi má»™t cách vô lý đến như váºy. Tháºt tình anh không có  quyá»n gì cả đối vá»›i tôi nghe chưa. VÅ© Thu cúi đầu nghÄ© vài giây rồi lại  tiếp: 
       - Anh Tuấn Chi, nếu tôi là ngưá»i đàn bà  mẫu má»±c chÃnh chuyên thì tôi đâu có ly dị chồng tôi. Anh làm sao hiểu hoàn cảnh  tình cảm hiện nay cá»§a tôi chứ. Tôi chỉ cầu mong má»™t ngày nào đó anh sẽ hiểu tôi  và lúc ấy thì má»i chuyện đã qua rồi như làn mây phiêu lãng cuối chân trá»i.   
       Tuấn Chi nắm chặt lấy đôi bàn tay VÅ© Thu kêu  trong hÆ¡i thở dồn dáºp: 
       - VÅ© Thu, tháºt tình anh không hiểu em  muốn nói gì.  
       Và Tuấn Chi hốt hoảng có cảm tưởng Vũ Thu  trong tay chàng mà như sương khói sẽ tan biến vào không gian bất cứ giây phút  nào. Tuấn Chi đưa bàn tay nhỠbé của Vũ Thu lên hôn.  
       - VÅ© Thu, không bao giá» em có thể phỉnh  phá» lưá»ng gạt anh được. Lý Phàm chỉ là má»™t lý do không tháºt. Anh không bao giá»  tin lá»i em đâu. Khang ngưá»i đó chắc chắn không bao giá» hòa hợp vá»›i tâm hồn em.  Anh sẽ cố gắng lo chuyện ly dị càng sá»›m càng tốt, quán Vân Thá» ÄÆ°á»ng anh sẽ giao  lại cho quản lý Trương chăm sóc, má»i chuyện tháºt dá»… dàng để cùng em Ä‘i bất cứ  nÆ¡i nào em muốn. Và chúng ta sẽ sống những ngày tháng tháºt hạnh phúc bên nhau  trong má»™t thế giá»›i thÆ¡ má»™ng bình dị cá»§a riêng chúng mình. Tuấn Chi vẽ vá»i như  má»™t giấc mÆ¡ hoàn hảo.  
       Tuấn Chi nói say sưa như ngưá»i má»™ng du.   
       - Chúng ta sẽ Ä‘i nhiá»u nÆ¡i trên thế giá»›i,  em sẽ thá»±c hiện nhiá»u bức tranh kỳ diệu tuyệt vá»i nhất và anh sẽ mở liên tục  những phòng triển lãm tranh cá»§a em từ thành phố này đến thành phố khác. Cuá»™c Ä‘á»i  sao mà đẹp quá phải không em?  
       Tuấn Chi mắt sáng lên theo giấc má»™ng vẽ  vá»i ước mÆ¡ cá»§a chàng. VÅ© Thu nhìn Tuấn Chi lòng cÅ©ng mênh mang xúc động. Màn lệ  má»ng phá»§ đầu... cÆ¡n gió mạnh lướt qua thổi tung mái tóc nàng như bá»m lông cá»§a  má»™t con sư tá» sắp phá»§ phục dưới chân ngưá»i Ä‘iá»u khiển trong má»™t gánh xiếc. Nàng  lấy hai cánh tay ôm che khuôn măt. để tránh bụi cát bay tung tóe quanh mình và  làm rÆ¡i những giá»t nước mắt mà nàng cố che dấu Tuấn Chi.  
       - Anh Tuấn Chi... em thành tháºt xin lá»—i  anh...  
       Tuấn Chi khoát tay không cho nàng nói  tiếp: 
       - Tại sao em lại nói như váºy? Em không có  lá»—i gì hết, chÃnh anh má»›i là ngưá»i có lá»—i đối vá»›i em. Anh biết tÃnh em từ lúc  má»›i gặp em, lá»›p vá» cứng bên ngoài chỉ là má»™t lá»›p giả tạo, chÃnh trong trái tim  và khối óc cá»§a em thì lại khác. Em rất tình cảm... nói khác hÆ¡n là em có má»™t  tình thương bao la, bén nhạy, dá»… xúc động vá»›i ngoại cảnh. Anh sẽ Ä‘á»n bù xứng  đáng sá»± Ä‘au khổ cá»§a em suốt Ä‘á»i, anh chỉ van xin em đừng xa anh nữa, VÅ© Thu!  Ngưá»i mà anh yêu má»™t cách thá»±c tình.  
       Vũ Thu chớp mắt và thở dài xa  vắng: 
       - Anh đã tưởng tượng và đánh giá em quá  cao. Em cÅ©ng chỉ là má»™t ngưá»i đàn bà tầm thưá»ng. Äôi khi còn tệ hại hÆ¡n nên xã  há»™i đã gán cho em là ngưá»i hư đốn, không chÃnh chuyên, không làm tròn bổn pháºn  má»™t ngưá»i vợ lo cho gia đình. Äịnh mệnh lại quá khắt khe vá»›i em khi em bắt đầu  muốn dừng lại thì định mệnh xô đẩy em rÆ¡i vào vá»±c thẳm khác. Anh phải đối diện  vá»›i sá»± thá»±c.  
       - Với anh thì lại khác, lúc nào anh cũng  yêu em...  
       Tuấn Chi vuốt những sợi tóc vướng trên áo  Vũ Thu và tiếp: 
       - Chắc em còn giáºn anh nên em má»›i nói như  thế! 
       - Không. Em không bao giá» giáºn anh, có lẽ  anh má»›i là mối tình Ä‘Ãch thá»±c cá»§a em.  
       -  ChÃnh anh đã cảm thấy Ä‘iá»u đó từ sau những ngày gặp em.  
       Äang miên man vá»›i những tình cảm êm Ä‘á»m  bá»—ng VÅ© Thu nghÄ© đến những lá»i cá»§a Bá»™i Nhu... VÅ© Thu nhìn sững vào mắt Tuấn Chi  lạnh lùng giáºn dá»—i: 
       - Nhưng có Ä‘iá»u em muốn anh phải đối diện  vá»›i sá»± tháºt. Tất cả... bây giỠđối vá»›i em chỉ là muá»™n màng.   
       Và Vũ Thu hét lớn: 
       - Em phải Ä‘i. Em phải rá»i xa nÆ¡i chốn  này. Äến lúc em không thể chịu đựng nổi...  
       Tuấn Chi vô cùng ngạc nhiên trừng mắt  nhìn Vũ Thu qua cỠchỉ vừa thay đổi của nàng.  
       - VÅ© Thu. Em có Ä‘iên không, đương nhiên  em bá»—ng thay đổi má»™t cách kỳ dị như váºy?  
       - Anh Tuấn Chi...  
       VÅ© Thu cưá»i rÅ© rượi và nước mắt chảy trên  đôi má nàng. Hốt hoảng Tuấn Chi ôm VÅ© Thu vào lòng vá»— vá»: 
       - Vũ Thu, em làm sao thế?   
       - Em đâu có gì. Em muốn nói em đã nháºn  lá»i Lý Phàm rồi, má»i chuyện như Ä‘inh đóng cá»™t. Em sẽ lấy tiá»n tên trá»c phú đó và  tiêu pha như má»™t bà hoàng... Còn chuyện tình yêu chúng ta? Kể từ hôm nay anh hãy  xem em như không còn ở trên cõi Ä‘á»i này. Ngày tháng qua anh sẽ quên lãng và sẽ  bước qua như những ngưá»i đàn ông khác.  
       VÅ© Thu lấy tay thấm những giá»t nước  mắt: 
       - Äó là sá»± tháºt mà chúng ta phải chấp  nháºn. CÅ©ng như em bây giỠđã có hình bóng má»™t ngưá»i đàn ông khác, và em sẽ sống  những ngày tháng tá»›i vá»›i hạnh phúc riêng tư cá»§a em.  
       VÅ© Thu lại cưá»i như ngưá»i không còn kiểm  soát được lý trà cá»§a mình và chÃnh nàng cÅ©ng không biết mình đã nói những gì!  Sóng biển vá»— vào bãi cát vỡ tan những hoa sóng trắng xóa buồn tênh. Từng cÆ¡n gió  vẫn rÃt trên hàng cây dương liá»…u. VÅ© Thu thẫn thá» nói  tiếp: 
       - Anh yên tâm. Giữa chúng ta chẳng ai còn  vướng báºn đến ai, má»—i ngưá»i má»—i ngả. Có trách chăng chỉ là định mệnh phải không  anh?  
       Tuấn Chi buồn bã đứng dáºy lấy thuốc châm  hút nhả khói thành vòng tan loãng trong gió, rồi nói: 
       - Anh hiểu. Cuối cùng rồi anh chỉ là  thằng già ngây thÆ¡ vá»›i tình yêu. Bây giá» anh má»›i hiểu ý nghÄ©a cá»§a tình yêu. Khi  vừa má»›i khám phá Ä‘Ãch thá»±c ý nghÄ©a cá»§a nó thì nó đã tàn nhẫn bay xa. Hèn gì Äá»—  Phong chÆ¡i bá»i thá»a thÃch chê anh quanh quẩn trong nhà như thằng khá» nhất trần  gian.  
       VÅ© Thu đứng dáºy vá»— vào vai Tuấn  Chi: 
       - Anh không bằng lòng nữa sao. Vợ đẹp con  ngoan sá»± nghiệp danh vá»ng đủ má»i thứ mà thiên hạ không có được.   
       Bất ngỠTuấn Chi vòng tay qua ôm chặt lấy  Vũ Thu và hôn nàng như vũ bão. Vũ Thu cố né tránh nhưng không kịp, nàng chỉ biết  nhắm mắt lại để cho cảm giác cay đắng lan dần trong thân thể nàng.   
       - Äừng anh, anh lại dùng bạo lá»±c đối vá»›i  em rồi sao? Những tiếng ú á»› trong đôi môi gắn chặt cá»§a Tuấn Chi. VÅ© Thu không  còn nghe tiếng sóng vá»— Ä‘á»u Ä‘á»u trên bãi nắng. Tâm hồn nàng đã chắp cánh lên cao  và cao mãi theo vá»›i những đám mây trá»i lÆ¡ lá»ng.  
       Sau cÆ¡n bão hôn cuồng nhiệt, Tuấn Chi  đánh thức nàng bằng câu há»i thá»±c tại:  
       - Em đừng châm biếm anh nữa. Chắc có  ngưá»i xen vào chuyện cá»§a chúng ta? Uyển Lâm? Tá» Kiên hay Bá»™i Nhu?   
       Vũ Thu không nói chỉ cúi đầu. Tuấn Chi  lại ghì chặt lấy nàng: 
       - Sao em không nói? Ai đã làm cho em Ä‘au  khô? Em hãy nhìn lên anh và nói rõ sá»± tháºt tá»± đáy lòng em Ä‘i VÅ© Thu.   
       - Không có ai hết, tự một mình em quyết  định ra đi.  
       - Như thế có nghĩa là em không còn yêu  anh? CỠchỉ vừa rồi chứng minh em nói dối anh. Anh không tin.   
       - Tùy anh, nhưng em đã bảo tình yêu cá»§a  chúng ta đã tan rồi như bá»t sóng.  
       - Nói láo. Em thỠ đi! 
       - Nếu em nói dối xin nghìn con sóng biển  cuốn chìm em giữa trùng dương.  
       - Sao em không dám đem Hiểu Nghiên ra thỠ độc để chứng minh lòng em?  
       Vũ Thu thay đổi thái độ nghiêm nét mặt và  trừng mắt nhìn Tuấn Chi hét lớn: 
       - Em đã bảo không còn yêu anh mà, sao anh  kỳ quá. Anh bắt buá»™c ngưá»i ta phải yêu anh, tháºt vô lý quá nhỉ?   
       Tuấn Chi khuôn mặt tái xanh, chàng đưa  hai tay ôm lấy đầu bức tung mái tóc cho hả cÆ¡n giáºn. Tuấn Chi vừa thở hổn hển  vừa lắc đầu trông tháºt tá»™i nghiệp: 
       - Bây giá», anh có làm gì cÅ©ng không kéo  được tình yêu trở lại. Kể như cuá»™c tình đẹp nhất Ä‘á»i anh đã tan vào mây khói.  Má»i chuyện như định mệnh an bài. Äến từ những hoa biển và cuối cùng tan tành như  hoa biển. Không còn gì trên bãi cát chiá»u quạnh quẽ Ä‘á»i anh.   
       VÅ© Thu cố gắng đè nén những tình cảm ẩn  kÃnh trong tim, VÅ© Thu cố gắng diá»…n nốt cảnh cuối cùng cá»§a má»™t bi kịch Ä‘au đớn  trái vá»›i lòng nàng: 
       - Anh Tuấn Chi, nếu em là anh chắc chắn  em sẽ ngang nhiên bước qua vì cuá»™c Ä‘á»i vốn đã buồn và chuyện tình nào rồi cÅ©ng  chia tan như bá»t sóng.  
       Tuấn Chi ngạc nhiên những thay đổi tàn  nhẫn của Vũ Thu.  
       - Em đúng là má»™t nghệ sÄ© nhưng tháºt không  không khác má»™t Ä‘ao phá»§ thá»§. Trồng lên và chặt đứt không má»™t từ tâm nhân đạo là  em.  
       - Phải, nháºn xét cá»§a anh hoàn toàn đúng.  Từ trước, khi em đến anh không biết thế nào là tình yêu, em đã mang đến và bây  giá» em mang nó Ä‘i. Bầu trá»i hạnh phúc anh đâu có gì vướng mắc.   
       - Gá»— đá cÅ©ng buồn huống gì tâm hồn anh,  nhưng thôi má»i chuyện vỡ tan rồi, anh như chàng lái buôn bị khánh táºn, lỡ má»™t  lần ôm háºn đến suốt Ä‘á»i.  
       Và Tuấn Chi quay sang Vũ Thu lạnh lùng  tiếp: 
       - VÄ©nh biệt Thu! VÄ©nh biệt cuá»™c tình đã  chết yểu giữa mùa xuân đầy lá»™c biếc. Thôi chúng ta vá» Ä‘i, không còn gì để nói  vá»›i nhau nữa thì đứng hoài ở đây cÅ©ng chỉ thêm vô Ãch.  
       VÅ© Thu cúi đầu yên lặng bước theo Tuấn  Chi ra xe. Tuấn Chi phóng xe tháºt nhanh như để sá»›m trả nàng vá» ngôi nhà cá»§a  nàng. Cả hai Ä‘á»u không nói, má»—i ngưá»i theo ý nghÄ© riêng. Dừng xe ở trước nhà VÅ©  Thu, nhưng Tuấn Chi để VÅ© Thu tá»± mở cá»a xe bước xuống. Äi cháºm theo VÅ© Thu đến  báºc thá»m cuối cùng, Tuấn Chi dừng lại ở ngưỡng cá»a: 
       - Vũ Thu, anh nghĩ... Chắc Vũ Thu không  còn muốn anh vào nhà nữa?  
       VÅ© Thu mở bóp lấy chìa khóa và lạnh lùng  trả lá»i: 
       - Chúng ta nên chia tay ở đây thì hay  hÆ¡n. Vài tuần nữa em sẽ rá»i Äài Loan, có lẽ bằng tàu... vì em vẫn thÃch nhìn  những hoa sóng... Thôi chào anh ở lại vá»›i hạnh phúc như thuở nào. VÅ© Thu đưa tay  cho Tuấn Chi bắt giã từ.  
       Tuấn Chi sững sá» lắc đầu vì chàng không  tin sá»± tháºt xảy ra má»™t cách tàn nhẫn đến như váºy.  
       - VÅ© Thu! Äến hồi kết thúc rồi sao?   
       VÅ© Thu vẫn cố lạnh nhạt nhưng nghe chừng  như tim se thắt lại. Má»™t thoáng quyết định VÅ© Thu mở cánh cá»a bước vào, và vẫy  tay chào Tuấn Chi lần cuối. Tuấn Chi đứng ngẩn ngÆ¡ nhìn cánh cá»a thân yêu khép  kÃn, cánh cá»a quen thuá»™c những hẹn hòn chỠđợi yêu đương. VÅ© Thu đã tan biến vào  bên trong như sương khói. Thế là hết tất cả rồi, hình ảnh má»™t nữ há»a sÄ© trẻ  trung xinh đẹp nhà nhảnh bên chàng như con chim trong vưá»n thượng uyển thÆ¡ má»™ng.  Cánh đồng hoa cúc vàng nàng xõa tóc chạy Ä‘uổi thÆ¡ ngây. Những ká»· niệm êm Ä‘á»m đã  giết lòng anh em có biết? Hoa Biển vá»›i Mạc đạo bất tiêu hồn, Liá»…m quyển tây  phong nhân tỉ huỳnh hoa sấu... Tuấn Chi tê tái cả lòng và quay gót dẫn xuống  những báºc thang như chàng hiệp sÄ© già mất Ä‘i thanh kiếm báu và những hình ảnh  oai phong ngày xưa yêu dấu.  
       VÅ© Thu hé cá»a nhìn theo Tuấn Chi đến khi  khuất dần sau hàng hoa dâm bụt Ä‘á», nàng má»›i thá»±c sá»± đóng sầm cá»a lại hấp tấp  chạy vào phòng. Hiểu Nghiên Ä‘ang nằm ở phòng khách thấy dì Thu vá» ngồi báºt  dáºy: 
       - Dì bị trúng gió hay sao mà mặt mày tái  xanh thế?  
       - Không sao đâu, dì chỉ mệt chút xÃu thôi  sẽ khá»i ngay.  
       VÅ© Thu ôm lấy Hiểu Nghiên và hôn lên mái  tóc trìu mến như má»i khi: 
       - Hiểu Nghiên, dì bao giá» cÅ©ng nghÄ© vá»  con và yêu thương con nhưng đến lúc con phải vá» sống bên ba má. Và con phải tá»±  xóa bá» dần những hố thẳm ngăn cách gữa con vá»›i gia đình, phải táºp sống như má»™t  đứa con có bổn pháºn và hiếu thảo. Những ngày tháng tá»›i dì có nhiá»u chuyện đổi  thay nên có thể dì không thể giữ con hoài bên dì được.  
       Hiểu Nghiên gục đầu vào ngực Vũ Thu yên  lặng.  
       - Dì mệt quá, Hiểu Nghiên nên nghe lá»i dì  nhé. Cho dì Ä‘i ngá»§ đã.  
       VÅ©  Thu buông Hiểu Nghiên lặng lẽ vào phòng ngá»§. Còn lại má»™t mình, Hiểu Nghiên đến  bên cá»a sổ ngước nhìn lên vòm lá Ä‘ang xôn xao trong nắng chiá»u hiu hắt. Vài con  chim lạc bầy buông những tiếng kêu tháºt buồn não làm cho Hiểu Nghiên cÅ©ng cảm  thấy buồn lây.  
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 03:27 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
  
 
  
 
 
 Kể từ ngày Hiểu Nghiên bá» nhà ra Ä‘i ở  cùng vá»›i VÅ© Thu đã gần năm năm. Äã bao nhiêu lần VÅ© Thương - chị cá»§a VÅ© Thu và  mẹ cá»§a Hiểu Nghiên - nhá»› con đến thăm Ä‘á»u bị Hiểu Nghiên lánh măt. và có Ä‘iện  thoại đến gặp Hiểu Nghiên Ä‘á»u chỉ nháºn sá»± trả lá»i lạnh lùng há»i hợt đại khái  như: 
       - Con rất nhá»› thương mẹ nhưng con không  thể vá» sống chung vá»›i gia đình, và con nghÄ© mẹ nên coi như con đã chết tháºt rồi.   
       Và lần nào VÅ© Thương cÅ©ng chỉ chuốt lấy  niá»m khổ Ä‘au chua xót. Cho đến má»™t ngày sá»± lạ lùng, ngạc nhiên xảy đến vá»›i VÅ©  Thương khi bà nháºn được tin Hiểu Nghiên sắp vỠở vá»›i mẹ, đã làm cho VÅ© Thương  sung sướng đến chảy nước mắt. VÅ© Thương sung sướng không kìm hãm được sá»± xúc  động tá»™t cùng khi đối thoại vá»›i VÅ© Thu.  
       - Chị Thương đấy hở? em, Vũ Thu đây. Em  báo tin vui cùng chị là Hiểu Nghiên đã quyết định vỠsống với chị trong vài hôm  nữa không biết ý kiến chị ra sao?  
       - Tại sao em há»i chị câu đó. DÄ© nhiên chị  rất sung sướng đón đứa con yêu cá»§a chị trở vá», Ä‘iá»u mà chị đợi từ nhiá»u năm qua.   
       - Nhưng em có Ä‘iá»u xin thưa vá»›i chị là sá»±  trở vá» cá»§a Hiểu Nghiên có hai lý do. Thứ nhất là em sắp thá»±c hiện má»™t cuá»™c du  hành xa. Thứ hai là nhá» sá»± giúp đỡ khuyên bảo cá»§a ngưá»i thanh niên mà Hiểu  Nghiên đã thá»±c sá»± yêu mến. Tình cảm lần này khác hẳn ngày trước đây vì đây là  mối tình chân thá»±c giữa Hiểu Nghiên và Tá» Kiên, má»™t sinh viên đã tốt nghiệp và  rất quý trá»ng, yêu mến Hiểu Nghiên hết lòng, nên chị cố gắng đối xá» tháºt tá» tế  vá»›i Tá» Kiên để tránh những đáng tiếc vá» sau.  
       -  Vâng, chị sẽ theo lá»i dặn cá»§a em, em an tâm, chị cám Æ¡n em nhiá»u lắm đã gúp mẹ  con chị sum há»p...  
       - Em chỉ mong chị nên rá»™ng lượng bao dung  tha thứ cho Hiểu Nghiên, để tạo cho Hiểu Nghiên những niá»m tin vui trong những  ngày sắp tá»›i. Vì em Ä‘i rồi nhỡ có Ä‘iá»u gì buồn khổ dá»… làm cho Hiểu Nghiên thiếu  nÆ¡i nương tá»±a, có thể tạo nên những chuyện không may đấy chị. Chị nên thay đổi  phương pháp huấn luyện con cái bằng cách tạo sá»± cảm thông giữa tình mẹ con, tình  thương đối vá»›i tuổi trẻ là Ä‘iá»u quan trá»ng, mình yêu thương chúng dÄ© nhiên chúng  sẽ yêu thương lại. Vá»›i Hiểu Nghiên bao giá» cÅ©ng dá»… thương và ngoan ngoãn lắm  chị. Em hy vá»ng chị không làm mất niá»m tin nÆ¡i em...  
       VÅ© Thu không nghe tiếng trả lá»i cá»§a chị  mà chỉ nghe tiếng báºt khóc có lẽ vì quá xúc động. VÅ© Thu gác Ä‘iện thoại lên máy  nhìn những cánh hoa đỗ quyên màu tÃm thẫm rụng buồn bên hiên nắng chiá»u hiu hắt.  VÅ© Thu nhắm mắt lại cố xua Ä‘uổi hình ảnh Tá» Kiên dắt tay VÅ© Thu chạy đùa trong  khu rừng đầy hoa Äá»— Quyên màu tÃm... và những nụ hôn nồng cháy thương yêu.   
       Sau khi giã từ VÅ© Thu, Tá» Kiên đã đưa  Hiểu Nghiên vỠđến trước cá»a gia đình nhưng cả hai Ä‘á»u ngần ngại không dám bấm  chuông ngay vì sợ những bất ngá» xảy đến không biết phản ứng ra sao. Hiểu Nghiên  tần ngần đứng bên thá»m, Tá» Kiên đút tay vào túi quần Ä‘i Ä‘i lại lại ra chiá»u suy  nghÄ©.  
       - Năm năm rồi, không biết tình cảm cha mẹ  đối vá»›i em ra sao? Äến lúc em phải bình tÄ©nh và can dảm đối diện vá»›i thá»±c tế. Vì  chỉ có con đưá»ng trở vá» là hay nhất nên em không còn lý do gì hÆ¡n. Thôi hãy bấm  chuông đại Ä‘i em và chỠđợi...  
       Hiểu Nghiên nghe Tá» Kiên nói như thế liá»n  bước tá»›i vài bước mÃm môi thu hết can đảm vá»›i tay bấm chuông. Bà VÅ© Thương nghe  tiếng chuông từ nhà sau vá»™i vàng chạy lên mở cá»a. Trước mắt Hiểu Nghiên hình ảnh  bà VÅ© Thương vá»›i mái tóc Ä‘iểm sương, những nếp nhăn trên vần trán, và đôi mắt  rưng rưng những giá»t lệ. Tất cả những lo âu sợ hãi Ä‘á»u biến mất, Hiểu Nghiên cảm  động chạy đến ôm chầm lấy mẹ và kêu lên: 
       - Mẹ, mẹ. Hãy tha thứ cho con. Con thương  mẹ quá! 
       Bà VÅ© Thương ôm xiết Hiểu Nghiên vào  lòng, vừa xoa mái tóc Hiểu Nghiên vừa nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp cá»§a con má»™t  cách trìu mến, vì bà không ngá» xa con năm năm bây giá» nhìn lại Hiểu Nghiên thay  đổi khả ái đến như váºy.  
       - Hiểu Nghiên... Mẹ đã chỠcon từ lâu,  lần này con đừng bỠmẹ nữa nhé.  
       Và bà Vũ Thương vừa khóc vì sung sướng và  hôn âu yếm lên mái tóc, khuôn mặt Hiểu Nghiên. Hiểu Nghiên cũng ôm xiết lấy mẹ  và để mặc cho nước mắt tuôn trào vì cảm động. Sự trao đổi tình thương này xảy ra  một hồi lâu. Chợt bà Vũ Thương mới sực nhớ đến sự có mặt của TỠKiên.   
       - Cám Æ¡n cáºu Tá» Kiên. VÅ© Thu đã giá»›i  thiệu nhiá»u vá» cáºu. Cám Æ¡n cáºu đã chăm sóc Hiểu Nghiên và mang Hiểu Nghiên vá»  vá»›i gia đình chúng tôi. Má»i cáºu dùng trà. Và bà Ä‘on đả xách giúp chiếc xách tay  cùng Hiểu Nghiên vào căn buồng riêng dành cho những đứa con cá»§a bà.   
       Còn lại má»™t mình nÆ¡i phòng khách, Tá» Kiên  nhìn lên bức tranh Thá»§y Mạc treo trên tưá»ng bá»—ng nhiên Tá» Kiên chạnh nhá»› đến dì  Thu.  
       Trong lúc Hiểu Nghiên và Tá» Kiên vá» Ä‘oàn  tụ vá»›i gia đình cha mẹ Hiểu Nghiên, VÅ© Thu còn lại má»™t mình thu xếp hành lý cho  chuyến Ä‘i ngày mai. VÅ© Thu lúng túng ngẩn ngÆ¡ vá»›i từng bá»™ quần áo vì má»—i bá»™ ấp á»§  má»™t ká»· niệm yêu dấu... những cánh rừng vào thu vàng lá... những bãi biển buổi  chiá»u khi ánh tà dương đỠnhư say sóng chỉ còn trên ná»n trá»i hai bóng Ä‘en dìu  nhau vá» thành phố yêu đương... Thôi, bây giá» không còn gì nữa, tất cả đã vụt  cánh bay Ä‘i như cÆ¡n mưa đã tan ngoài vạn dặm. Kể cả những khung vải và những sắc  màu má»™t thá»i thân mến say mê cÅ©ng đã vào dÄ© vãng. Cuá»™c Ä‘á»i chỉ là hư ảo phù du.  VÅ© Thu liên miên từng ý nghÄ© vui buồn. VÅ© Thu lấy ghế đứng lên để tháo bức tranh  cuối cùng. Bá»—ng VÅ© Thu gục vào bức tranh để mặc cho những giòng nước mắt chảy  dài trên đôi má.  
       - Tần VÅ© Thu! Thá»±c sá»± đã chết rồi. Suốt  cả má»™t Ä‘á»i hiến dâng cho nghệ thuáºt, như con tằm nhả hết tÆ¡ trong lòng mình rồi  thôi! VÄ©nh biệt.  
       Bá»—ng VÅ© Thu nghe chuông cá»a reo dồn dáºp.  VÅ© Thu giÆ¡ tay quẹt nước mắt rồi lặng lẽ đến mở cá»a. Bá»—ng VÅ© Thu đứng khá»±ng lại  trong giây lát vì ngưá»i vừa bước vào là Tuấn Chi. Tuấn Chi vá»›i dáng Ä‘iệu tiá»u  tụy, râu để dài trông già hẳn Ä‘i tháºt tá»™i nghiệp.  
       - Anh có thể vào thăm em lần cuối được  không?  
       VÅ© Thu cắn môi yên lặng tránh qua má»™t bên  khẽ gáºt đầu.  
       Tuấn Chi đứng lai sững sá» vá»™i há»i.   
       - Bá»™ em quyết định Ä‘i tháºt à?   
       - Em có bao giỠnói dối với anh  đâu! 
       - Nhưng đôi khi em tá»± lừa dối ngay vá»›i  chÃnh em! 
       VÅ© Thu không trả lá»i, dẹp những váºt dụng  bừa bá»™n trên ghế vá»™i má»i.  
       - Anh ngồi đi, để em đi pha trà nhé.   
       Không kịp để Tuấn Chi phản đối, VÅ© Thu  cảm thấy hồi há»™p cÆ¡ thể tưởng chừng như kiệt quệ phải dá»±a lưng vào tưá»ng để thở  cho qua cÆ¡n mệt, được vài phút VÅ© Thu má»›i tiếp tục lấy trà và bình thuá»· nước  sôi. VÅ© Thu vì mất bình tÄ©nh nên cầm chiếc bình không vững làm rÆ¡i vỡ tan tành.  Tuấn Chi nghe thấy vá»™i vào và nắm chặt lấy bàn tay cá»§a VÅ© Thu.   
       - Sao em, có gì không?   
       Bỗng Tuấn Chi ôm chồm lấy Vũ Thu hét  lớn: 
       - Không thể được, em phải ở lại vá»›i anh,  em không Ä‘i đâu cả. Äừng, đừng bá» anh VÅ© Thu.  
       Vũ Thu nhắm mắt lại để mặc cho những dòng  nước mắt tuôn trào. Vũ Thu gục mặt vào ngực Tuấn Chi và lắc đầu.   
       - Em không làm khác như thế được. Em phải  Ä‘i, em phải Ä‘i tháºt xa mà... và VÅ© Thu nức nở...  
       Tuấn Chi càng ôm chặt VÅ© Thu vào lòng và  Tuấn Chi hôn như mưa bão vào mắt môi VÅ© Thu. VÅ© Thu không còn khóc nữa những nụ  hôn tháºt dài đã ru hồn VÅ© Thu bá»nh bồng vào cõi má»™ng mÆ¡. Những tảng mây vô thức  như cuốn hút VÅ© Thu vào táºn chốn thiên đưá»ng. Và bên tai VÅ© Thu chỉ còn nghe  những lá»i ru nhá» như giá»t đàn rụng giữa đêm khuya.  
       - VÅ© Thu, anh vẫn yêu em vô cùng. Anh sẽ  đưa em đến má»™t nÆ¡i chốn hạnh phúc an bình. Anh sẽ trồng cho em ngàn loại hoa quý  để sá»›m chiá»u em dạo chÆ¡i như nàng công chúa xinh đẹp nhất cá»§a anh. Em sẽ tiếp  tục sống vá»›i cái thế giá»›i màu sắc thÆ¡ má»™ng cá»§a em...  
       VÅ© Thu đưa tay lên vuốt tóc Tuấn Chi và  mỉm cưá»i.  
       - Anh lại xa rồi thá»±c tế rồi, bắt chước  ngưá»i xưa giam ngưá»i đẹp trong lầu vàng phải không?  
       - Äâu có chuyện viá»…n mÆ¡ đó, anh sẽ cưới  em đàng hoàng cÆ¡ mà.  
       - Không bao giỠđâu anh, Tuấn Chi. Làm  sao em làm vợ lẽ anh được.  
       - Trước khi cưới em anh sẽ thu xếp chuyện  li dị của anh chứ! 
       VÅ© Thu quay nhìn Ä‘i nÆ¡i khác, cắn môi ra  chiá»u suy nghÄ©. ÄÆ°á»£c má»™t vài giây VÅ© Thu quay lại và đẩy nhe. Tuấn Chi ra.   
       - Anh Tuấn Chi, em đã suy nghĩ kỹ lắm  rồi, chắc em không thay đổi quyết định ra đi của em. Em van anh hãy tha thứ cho  em.  
       Tuấn Chi trố mắt ngạc nhiên nhìn Vũ  Thu: 
       - Ngưá»i đáng được tha thứ là anh. Anh có  lá»—i vá»›i em nhiá»u quá, đã làm cho em chỠđợi Ä‘au khổ.  
       Và Tuấn Chi lại ôm kéo VÅ© Thu vào lòng  mình và tiếp tục những nụ hôn lá»a bá»ng. VÅ© Thu má»m lòng không chống đỡ chỉ biết  đồng lõa vá»›i Ä‘am mê cuồn cuá»™n sóng cá»§a Tuấn Chi.  
       - Chưa bao giá» em cảm thấy yếu Ä‘uối như  bây giá», em phải làm sao đây khi lòng em rối như tÆ¡ vò?  
       - Bá» tất cả, chúng mình sẽ đưa nhau đến  má»™t nÆ¡i chốn "thiên đưá»ng" để cùng chia xẻ hạnh phúc bên nhau. Có thể Hongkong?  Thái Lan?...  
       VÅ© Thu chợt nghÄ© đến Hiểu Nghiên, Tá»  Cưá»ng, Bá»™i Nhu và Giang Vỹ những đứa trẻ thông thái phải đối diện, bá»—ng VÅ© Thu  chán ngán thở dài.  
       - Anh Tuấn Chi, quá muá»™n tất cả rồi Tuấn  Chi. Thá»i gian đã qua làm sao nÃu kéo lại được.  
       - Em nhầm rồi, trên Ä‘á»i này có gì là quá  muá»™n. Có những loài chim ngá»§ suốt mùa đông và ca hót lại khi nắng ấm xuân vá»,  trái đất đã già hàng triệu năm như ta tưởng chừng vẫn trẻ và má»—i ngày vẫn nở đầy  hàng triệu vạn đóa hoa xinh. Những diá»…n biến tình cảm vừa qua chứng tá» em vẫn  nguyên vẹn như ngày đầu. Anh quả tháºt là tên ngốc nhất trần gian má»›i tin chuyện  ra Ä‘i cá»§a em. Và Tuấn Chi lại hôn vào đôi mắt ướt cá»§a VÅ© Thu:   
       - Äúng là tên ngốc phải không em? Má»i  chuyện đã qua rồi. Chúng ta bắt đầu lại như loài chim bắt đầu ca hát khi mùa  xuân đến phải không em?  
        ... Vũ Thu nhắm mắt lại mặc cho những rung động tê buốt cả tâm hồn.   
       - Anh Tuấn Chi tại sao em có thể khổ đến  như thế này? Äến lúc em không còn tá»± do chá»n cho chÃnh mình má»™t chá»— đứng bình an  dưới ánh mặt trá»i vá»›i bóng mát cá»§a tình yêu sao? Tháºt là bất công phải không  anh? Äạo đức truyá»n thống chỉ là những thứ giả dối đáng ghét tồi tệ nhất đã phá  huá»· biết bao cuá»™c tình chân tháºt?  
       VÅ© Thu vừa lắc đầu vừa nói lảm nhảm như  ngưá»i Ä‘ang mê đắm vào cÆ¡n vô thức. Tuấn Chi mất bình tÄ©nh vá»™i vàng đỡ VÅ© Thu nằm  xuống trên chiếc giưá»ng bên cạnh, vá»™i Ä‘i lấy nước lạnh thấm khăn ướt đắp lên  trán VÅ© Thu và gá»i nho nhá»: 
       - VÅ© Thu! Em làm sao thế? Thôi đừng suy  nghÄ© quá mức nữa, hãy nằm yên má»™t lúc cho khá»e đã.  
       - ChÃnh anh má»›i là kẻ hèn nhát không dám  nổi loạn, không dám từ bỠđịa ngục giam hãm từ bao nhiêu năm nay! Tại sao anh  không dám sống cho anh má»™t cách ngay thẳng và trung thá»±c? Con ngưá»i tháºt mâu  thuẫn, cÅ©ng biết nhiệt tình vá»›i tình yêu nhưng không có má»™t trái tim cứng rắn.  Anh Tuấn Chi đến bây giá» em đã thấy rõ khuôn mặt tháºt cá»§a anh cÅ©ng chỉ là má»™t  nhân váºt tầm thưá»ng cá»§a má»™t vở bi hài kịch muôn ngàn kiếp không đổi thaỵ...   
       Vũ Thu nhìn thẳng đôi mắt của Tuấn Chi  như soi hình bóng mình: 
       - Anh Tuấn Chi, giả thá» nếu vợ anh vì  chuyện chúng mình mà tá»± tá» thì em chắc chắn anh sẽ bức rứt hối háºn suốt Ä‘á»i.  Nhưng chÃnh vì sá»± mâu thuẫn này mà em đã yêu anh. Cả hai chúng ta Ä‘á»u là những  kẻ tá»™i phạm nhưng không có trái tim cứng rắn.  
       Và VÅ© Thu nÃu ghì Tuấn Chi xuống sát  khuôn mặt nàng vừa đủ cho đôi môi chạm vào nhau say đắm.  
       - Anh Tuấn Chi, không còn gì để nói vá»›i  nhau nữa, tất cả những hình ảnh đẹp này em sẽ mang theo đến suốt Ä‘á»i. Cho dù  ngày mai ở phương trá»i xa lạ tâm hồn em vẫn hướng vá» anh như má»™t loài hoa hướng  dương, và bây giá» anh có thể trở vá» căn hạnh phúc cá»§a anh bên cạnh vợ con đầm ấm  rồi đó.  
       Tuấn Chi nhìn sững sá» vào VÅ© Thu không  nói được lá»i nào chỉ xiết chặt thêm VÅ© Thu vào lòng.  
       Ngoài kia màn đêm đã phá»§ xuống từ lâu.  Những vì sao lạc loài Ä‘áºu trên cánh cá»a sổ, gió hiu hiu rung động bức màn xanh  ngá»c, đã khuya lắm rồi, sá»± yên lặng nhức má»i buồn bã bao trùm cả căn phòng. Cả  hai ngưá»i không ai muốn rá»i nhaụ... Thá»i gian kéo dài đến má»™t lúc tháºt lâu má»›i  tan vỡ vì tiếng nói cá»§a VÅ© Thu.  
       - Anh Tuấn Chi, em nghĩ anh nên đi vỠđi.   
       - Em vẫn không thay đổi?   
       - Em đã quyết định xong cả rồi.   
       - Kể cả chuyện đến ở với hắn?   
       - Dĩ nhiên...  
       - Hắn... hắn có thực tâm yêu em không?   
       - Em tin tưởng được, nhưng yêu nhau chưa  hẳn là hạnh phúc. Má»™t sá»± đồng lõa vá» xác thịt đôi khi là sá»± miá»…n cưỡng nhưng  phải chấp nháºn. Vì tâm hồn em như anh đã... hiểu... nhưng em sẽ cố gắng.   
       Bá»—ng như nhá»› ra chuyện bức tranh VÅ© Thu  vá»™i vã đứng dáºy lấy bức tranh ưng ý nhất cá»§a nàng ra trao cho Tuấn Chi.   
       - Món quà ká»· niệm cá»§a em, bức tranh em  yêu thÃch nhất. Em thá»±c hiện há»a phẩm này má»™t thá»i gian khá công phu. Bức tranh  này nói lên đủ thứ vừa Äông Phương vừa Tây Phương, vừa nổi loạn vừa trầm mặc  Ä‘oan trang. Äó chÃnh là ná»™i tâm Ä‘Ãch thá»±c cá»§a em.  
       Tuấn Chi đưa tay ra đỡ lấy bức tranh mà  hồn vỡ tan từng mảnh. Tuấn Chi Ä‘au khổ nhìn theo từng cá» chỉ cá»§a VÅ© Thu rồi nhìn  bức tranh như thể soi tìm dấu vết gởi gấm tâm sá»± kỳ diệu cá»§a nàng. Äá»™t nhiên VÅ©  Thu ngồi xÃch lai gần Tuấn Chi hÆ¡n, nhìn say đắm chàng và yên lặng ngã vào lòng  Tuấn Chi như tìm má»™t sá»± che chở cuối cùng. Tuấn Chi vừa vuốt tóc VÅ© Thu vừa ngâm  mấy câu thÆ¡ VÅ© Thu đã ghi chú bên bức tranh.  
             Hoa tự phiêu linh thuỷ tự  lưu 
             Nhất  chủng tương tư,  
             hướng  nhân sầu.  
             ThỠtình  vô kế, khả tiêu trừ, 
             tài hạ  dung đầu, khước tâm đầu.  
       Lượt dịch 
             Hai ngưá»i  sầu khi hoa trôi theo giòng nước 
             Tình khôn  khuây đầu bạc vẫn hoài 
       VÅ© Thu chÃnh nàng cÅ©ng không hiểu cái mâu  thuẫn phức tạp từng giây phút trong tâm trà nàng nữa. Vừa muốn xô Ä‘i cÅ©ng vừa  muốn nÃu kéo lại để rồi cuối cùng buông thả cho mặc tình cảm cuốn hút vào cÆ¡n  lốc tình dữ dá»™i cho đến lúc nàng không còn nghe tiếng hạt sương rÆ¡i trên những  tàu lá chuối như má»i đêm ở hiên nhà...  
       VÅ© Thu muốn thá»±c hiện má»™t chuyến ra Ä‘i  lặng lẽ nên VÅ© Thu không thông báo cho ai hay cả, nhưng có Ä‘iá»u làm cho VÅ© Thu  hết sức ngạc nhiên và cÅ©ng lạ lùng xúc động là vì sá»± có mặt cá»§a Tá» Kiên, Hiểu  Nghiên, Bá»™i Nhu, Giang Vỹ vừa xuống xe cá»§a hỠđã chạy vào ôm chầm lấy VÅ© Thu. VÅ©  Thu đã xiết chặt Hiểu Nghiên, Bá»™i Nhu trong vòng tay ôm, tim VÅ© Thu bồi hồi và  những giá»t nước mắt chan hòa. VÅ© Thu khá»±ng lại thoáng giây trước bức tranh Hoa  Biển. Bức tranh đầu tiên VÅ© Thu mang đến quán Vân Thá» ÄÆ°á»ng và cÅ©ng là đánh dấu  cuá»™c gặp gỡ đầu tiên giữa VÅ© Thu và Tuấn Chi.  
       - Bức tranh này ba cháu quý lắm, treo ở  phòng Ä‘á»c sách cá»§a ba và ba nhìn nó má»—i ngày như để nhá»› đến ngưá»i há»a sÄ© đã tạo  ra nó.  
       - Bây giỠthì giá trị của bức tranh này  không còn nữa. Vì ba của Bội Nhu đã có những bức tranh sống thực, Bội Nhu và TỠ Kiên là những bức tranh Hoa Biển tuyệt tác hơn trăm lần phải không?   
       - Không phải đâu dì, có thể ba con đã  thay bức Hoa Biển bằng một bức chân dung thiếu phu.  
       VÅ© Thu gáºt đầu chấp nháºn những cái thông  minh lanh lẹ can đảm cá»§a những thế hệ mai sau Ä‘ang đối diện vá»›i VÅ© Thu. Bá»—ng  Hiểu Nghiên nÃu lấy tay VÅ© Thu: 
       - Dì Thu, trước khi chia tay con muốn dì  nói tháºt nghe! 
       - Con cứ há»i! 
       Hiểu Nghiên kéo tay Vũ Thu ra xa, nhìn  thẳng vào mắt Vũ Thu: 
       - Có phải... ông Lý Phàm chỉ là cái cớ  phải không?  
       VÅ© Thu giáºt mình bàng  hoàng: 
       - Ai bảo con váºy?  
       - Con biết hoàn toàn không có chuyện ông  Lý Phàm nào cả. Con chỉ biết dì muốn chạy trốn một tình yêu, trốn bác Tuấn Chi  đến một vùng đất xa lạ! 
       Vũ Thu cảm động vuốt tóc Hiểu Nghiên và  âu yếm hôn lên mái tóc nàng.  
       - Hiểu Nghiên, cám Æ¡n con. Con đã trưởng  thành lắm rồi, nhá»› xa dì con đừng khóc nữa nhá. Tá» Kiên yêu con lắm đấy, đừng để  cho Tá» Kiên phải khổ vì há»n dá»—i nghe chưa? À, vá» nhà con đã thấy dá»… chịu chưa?   
       - Dạ, con Ä‘ang cố gắng làm lại từ đầu và  con hy vá»ng thá»i gian sẽ bắt nối lại những nhịp cầu thương yêu đó.   
       Giang Vỹ cũng vội bước đến bên Vũ Thu  trìu mến nhìn nàng và đưa tay bắt tay Vũ Thu: 
       - Tháºt tiếc, tôi chưa nói hết những ý  nghÄ© cá»§a mình đã phải chia tay vá»›i dì, thôi đành váºy. Chúc dì lên đưá»ng bình an  và may mắn.  
       VÅ© Thu chá»›p mắt để ngăn những giá»t lệ sắp  sá»a tuôn trào. Tá» Kiên cÅ©ng bước lại gần VÅ© Thu: 
       - Má»i chuyện an bài cá»§a định mệnh, bây  giá» con nói gì cÅ©ng bằng thừa. Ngôn ngữ không diá»…n tả hết những sá»± quý trá»ng và  yêu thương dì. Con và Bá»™i Nhu thành tháºt nhá»› Æ¡n dì.  
       Khách đã bắt đầu chào nhau xôn xao lần  cuối để lên tàu. Má»—i hồi còi là má»™t ray rứt tim nàng. VÅ© Thu không hiểu được tâm  trạng nên buồn hay nên vui khi tất cả má»i chuyện xảy ra ngoài tầm tay vá»›i. VÅ©  Thu bùi ngùi đưa tay vẫy lần cuối vá»›i đám trẻ lưu luyến đứng trên bến tàu. VÅ©  Thu mang bức tranh Hoa Biển bước theo Ä‘oàn ngưá»i lên tàu.  
       Con tàu bắt đầu chuyển bánh, những khuôn  mặt yêu thương nhạt nhòa dần trong sương khói. VÅ© Thu vẫn yên lặng đứng trên  boong tàu để nhìn thành phố thân yêu lần cuối. Những cánh chim hải âu bay lượn  thảnh thÆ¡i trên bầu trá»i xanh không gợn chút mây. Chợt nhá»› đến câu há»i cá»§a Hiểu  Nghiên: "Có phải Lý Phàm là cái cá»› phải không dì?†Tại sao nàng lại phải giả dối  vá»›i chÃnh nàng? VÅ© Thu nhá»› lại mấy câu thÆ¡ cá»§a Tô Äông  Pha: 
             "Kinh  khởi khước hồi đầu 
             hữu táºn  vô nhân tỉnh 
             luyện táºn  hàn ká»· bất khẳng khê 
             tịch mịch  Sa Châu lãnh" 
       Lược dịch: 
             "Sa Châu  một cõi mênh mông.  
             Cánh buồm  xa thẳm dặm ngàn biển khơi 
             Xót xa  chi cuá»™c tình Ä‘á»i.  
             Biển thơ  ta mặc rong chơi khắp cùng" 
       Tháºt là hay. Ta có gì phải sầu muá»™n vì  lòng ta vốn đã là biển khÆ¡i, nhưng bây giá» không biết Ä‘i vỠđâu? VÅ© Thu bàng  hoàng thá»±c sá»±? Con tàu lướt Ä‘i chẻ những luống hoa biển trắng xóa. Chợt nhá»› đến  bức há»a Ä‘ang cầm trên tay. VÅ© Thu đưa lên nhìn lần cuối để hình dung đến cuá»™c  tình cá»§a nàng và VÅ© Thu ném bức há»a nhiá»u ká»· niệm yêu dấu nhất xuống biển. Khung  vải chao nghiêng trong sóng nước rồi chìm khuất dạng. Thế là má»i chuyện đã xong,  Hoa Biển trả vá» cho trùng dương. VÅ© Thu ngước nhìn những cánh chim hải âu và cố  gắng chá»›p mắt để ngăn những giá»t lệ. Sóng vá»— mạnh vào thành tàu tung tóe những  bá»t sóng, VÅ© Thu yên lặng đứng mãi trên boong tàu xa trông tưởng chừng như tượng  đá.  
  
 
  
  
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |