Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 15 : Phiêu Di Không Gian
Chương 02: Không Gian Lữ Hành Kì Dị
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc Dịch: Tiểu Ngọc Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Chương này thật là nhức cái đầu lâu
Nhìn thấy ánh mắt của Cổ Diêu, Thuần Vu Tuyền biết hắn nghĩ cái gì:" Yên tâm đi, bức tường trước mặt là một không gian còn hoạt động, không phải là trạng thái cố định, vì thế nên nó được gọi là Phiêu Di Không Gian."
Mẹ, yên tâm cái gì mà yên tâm!
Cổ Diêu thiếu chút nữa là mắng thành lời rồi, hắn đối với không gian cũng không phải là không có hiểu biết gì, các không gian còn hoạt động thì tồn tại một khe hở, có thể phá vỡ nó, nhưng mà trong không gian vặn vẹo đó thì có vô số nguy hiểm không thể nào lường trước được, bất kể lúc nào nó cũng có thể nuốt lấy người ở bên trong, vạn kiếp bất phục, hành vi này chẳng khác nào là đi tự sát cả, hắn nghi ngờ là Thuần Vu Tuyền mắc chứng bệnh 'Não Bị Ẩm'.
Thuần Vu Tuyền thì lộ ra ánh mắt ung dung:" Các ngân hà của phiêu di không gian, cũng chính là các dòng sông phát sát mà ngươi nhìn thấy bên trong, tồn tại một số các vị diện nhỏ, các vị diện này bản thân nó thì ổn định nhưng mà vị trí thì lại di động theo không gian."
Cổ Diêu cau mày nói:" Cô muốn lợi dụng các vị diện nhỏ này để tiếp tục đi tới?"
" Hay quá, pé thật thông minh, đã đoán trúng rồi!" Thuần Vu Tuyền vỗ tay, lúc này nàng trông giống như là một tiểu cô nương ngây thơ trong trắng:" Ngươi nghi phương pháp của ta có vấn đề gì sao?"
Cổ Diêu nói:" Ta cần xác định một việc, cố có biết được hướng chảy của tinh hà không?"
Thuần Vu Tuyền nhún vai:" Cái này thì không ai có thể đoán trước được, bởi vì phiêu di không gian thay đổi liên tục theo thời gian, nhưng mà ..."
Nói đến đây thì ngữ khí của nàng cũng thay đổi:" Có bà bà ở đây thì vấn đề này đã dễ giải quyết!"
Nàng không có nói là lão phụ dùng phương pháp gì nhưng mà khả năng của một không gian ma pháp sư chuyên nghiệp thì không có gì để nghi ngờ.
Cổ Diêu suy nghĩ một chút. Nếu như Thuần Vu Tuyền không nắm chắc tám phần thì sẽ không mạo hiểm. Nhưng mà bản thân mình thì cần phải thận trọng một chút. Lúc trước đi qua hơn hai trăm không gian vị diện thì còn có thể tự trở về được. Còn phiêu di không gian này thì vượt qua khả năng của mình. Nếu như con mắm này lợi dung không gian này để nhốt mình vào đó thì không phải là tiêu đời sao?
Nhưng mà đã đến đây rồi không lẽ lại phí công đi về?
Cổ Diêu quyết định chủ ý thật nhanh. Tiếp tục đi tới. Nhưng phải tranh thủ tìm được nhược điểm của Thuần Vu Tuyền. Khi cần thiết phải tự bảo vệ bản thân mình trước, không thể để cho nàng làm bậy được.
Vừa nghĩ đến đó thì hắn bất đắc dĩ nói:" Được rồi, bên kia phiêu di không gian là cái gì, Thuần Vu Tuyền tiểu thư, bây giờ cô có thể nói cho ta biết được chưa?"
" Ha ha, đừng có vội, ngươi sẽ nhanh chóng được bết thôi. Được tận mắt chứng kiến không phải càng thú vị hơn sao?"
Thuần Vu Tuyền đến giờ này mà còn múa Thái Cực Quyền khiến cho Cổ Diêu phải nghiến răng ken két. Tiểu ma nữ này thật là quá cẩn thận. Sợ có chuyện ngoài ý muốn nên quá kín miệng.
Lần hành động này vô cùng bí hiểm, khẳng định là không có gì tốt đẹp, mà mình chỉ là người ngoài mà thôi, biết được bí mật, mà bí mật càng lớn thì càng không tốt. Cổ Diêu nghĩ rằng càng cần phải thận trọng hơn rất nhiều, nếu không thì đến khi chết thì cũng không biết tại sao.
Lúc này lão phụ đã hành động, lấy ra một cái la bàn. Bề mặt đen nhánh, có thể thấy được một vài điểm sáng màu vàng, trong đó có vài điểm còn di động nữa. Không biết là công cụ gì mà có thể hoạt đọng trong không gian.
Ngoại trừ màu vàng ra thì còn có các điểm sáng màu trắng, có thể là vị trí hiện tại của ba người.
Bay qua từng vị diện nhỏ trong không tinh hà. Tiếp tục đi như thế khoảng nửa giờ, điểm màu vàng trên la bàn của lão phụ tiếp cận điểm màu trắng, lúc này thì nàng lên tiếng:" Chuẩn bị, chính là nó rồi."
Nói xong thì thu hồi la bàn, mười ngón tay đan chéo vào nhau, lúc này hai bàn tay của nàng trở nên trong suốt, thậm chí là có thể thấy rõ được xương bàn tay ở bên trong.
Một lực lượng không thể diễn tả bằng lời được lập tức tràn ngập khắp không gian, số lượng không gian ma pháp sư rất là ít ỏi, mà đạt đến được cấp bậc Đại Ma Đạo Sư thì lại càng như Phượng Mao Lân Giáp. Có thể nói là chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngay cả Cổ Diêu cũng chưa từng thấy qua.
Khoảng nửa phút, một mảnh không gian nhỏ từ bên trong ngân hà hiện ra, tuy nói là nhỏ nhưng mà diện tích của nó cũng khá là lớn.
Lúc này khí thế của lão phụ cũng lên đến đỉnh điểm, thân hình gầy ốm lúc này trông giống như là một ngọn núi cao lớn khó có thể vượt qua được, Cổ Diêu và Thuần Vu Tuyền không tự chủ được mà đứng cách ra hơn mười mấy thước mới cảm giác được thoải mái hơn một tí.
"Phá!"
Lão phụ quát nhẹ một tiếng, một tia đấu khì hình tròn xuất phát từ giữa vị trí đan chéo hai tay xuất ra, phá hủy vỡ tường không gian trước mặt, tạo ra một lỗ hổng có đường kính khoảng hơn năm thước, một không gian liệt phùng nhân tạo.
Từ trong tư liệu của thần thánh học việcn Cổ Diêu cũng biết được không gian Đại Ma Đạo Sư có thể tiến hành Thứ Nguyên công kích, có thể xé rách không gian, nhưng dù sao thì đó cũng là trong sách, không thể nào được như chứng kiến thực tế.
Lúc này thì khối không gian nhỏ kia cũng đã đến gần, lão phụ lại thuấn di, đi vào trong không gian liệt phùng.
" Mau đuổi theo, không phải không gian liệt phùng tự nhiên nên sẽ nhanh chóng hấp thu năng lượng mà tu bổ lại." Sau khi nói xong thì Thuần Vu Tuyền cũng nhanh chóng đuổi theo lão phụ.
Đúng như Thuần Vu Tuyền nói, đường kính hơn năm thước kia của khe hở dần dần co rút lại, tốc độ không chậm, nhanh chóng co lai còn có hơn bốn thước tám. Cổ Diêu thấy thế thì cũng hít sâu một hơi, tiến vào trong cái khe.
Khi mà đường kính của khe hở còn hơn ba thước thì vị diện nhỏ kia đã đến trước mặt, lần này thì lão phụ chỉ dùng tay đẩy một cái thì một cái khe lại xuất hiện, bên ngoài cái khe chính là vị diện nhỏ kia.
Đừng nghĩ cái khe và vị diện nhỏ kia gần trong gang tấc mà lầm, khoảng cách thật sự của nó có thể đạt đến cả trăm ngàn km, thậm chí là xa hơn, đem hai không gian hoàn toàn ngăn cách với nhau nối lại, nếu như không phải là không gian Đại Ma Đạo Sư thì vấn đề này thôi đã đủ làm khó vô số người.
Cổ Diêu đi theo lão phụ và Thuần Vu Tuyền nhảy lên tiểu vị diện, một lực kéo rất mạnh hút lấy thân thể của hắn, hắn cảm thấy hoa mắt, khi mở mắt ra thì đã đứng trên mặt đất rồi.
Thân ở bên trong, phát hiện ra tiểu vị diện này cũng không phải là nhỏ, diện tích của nó có thể tương ứng với một hòn đảo.
Nhưng khác một điểm là hòn đảo này lại di động, hơn nữa xung quanh hòn đảo này các dòng sông có chứa chất lỏng phát sáng, không phải là nước, chúng nó thực ra là không gian di động, nếu như không cẩn thân té xuống thì không phải biết bơi là có thể giải quyết được, bởi vì vừa té xuống thì thân thể đã bị xé nát.
Một tiểu vị diện thì không thể có đầy đủ như một vị diện lớn được, không có mặt trời, không ánh trăng, cũng không có sao, chỉ có một không gian nhỏ và một miếng đất, nhưng nó lại cố định nên mọi người cũng có thể an tâm.
Di chuyển ở bên trong không gian kỳ dị này quả thật là cũng rất kích thích, nếu như không phải đố kỵ Thuần Vu Tuyền thì hành trình này quả thật là rất thú vị.
Ở trong phiến không gian này tì cảm quan hoàn toàn bị hỗn loạn, không thể nào dùng phương thức thông thường để phán đoán được phương hướng, cũng may là có lão phụ này là một hành gia.
Đem la bàn ra, lão tiếp tục nhìn chằm chằm vào quang điểm rậm rạp trên đó.
Di chuyển ở bên trong tinh hà cũng có thể thấy được các vị diện nhỏ khác trôi qua bên cạnh, các tiểu vị diện nhỏ này cô lập với nhau tựa hồ như có một lực điều khiển chúng di chuyển, mỗi lần mắt thấy chúng sắp va chạm thì hình như có một lực đẩy nào đó tách chúng ra.
Một lát sau, lão phụ lại dùng thứ nguyên công kích của mình để tạo ra một cái khe hở không gian nữa, ba người lại rời khỏi mảnh không gian này di chuyển sang mảnh không gian khác. Ở mảnh không gian kế tiếp thì diện tích xem ra nhỏ hơn. Và quỹ tích của nó cũng tốn thời gian ít hơn, có thể là ngắn hơn vài giờ.
Hiển nhiên, quỷ tích của các mảnh không gian này không giống nhau, nếu như chúng nó giống nhau thì lão phụ không cần phải đổi tới đổi lui như thế.
Đương nhiên, đáp án thì chỉ có thể đến nơi mới biết được, Thuần Vu Tuyền sẽ không tiết lộ trước.
Trong lần hành trình này thì khát vọng đạt được lĩnh vực của Cổ Diêu càng tăng cao, nếu như có được lĩnh vực, có thể có được năng lực cải biến pháp tắc, cũng có thể giảm bớt ảnh hưởng do phải di chuyển qua các không gian khác nhau, không cần phải như hôm nay, phải trông cậy vào một người không đáng tin.
Cổ Diêu vẫn một mực quan sát cái la bàn kỳ quái kia, sau đó thì hắn phát hiện ở giữa trung tâm của la bàn có một điểm đỏ, liên tiếp thay đổi hơn mười vị diện thì ba điểm trắng đại diện cho ba người di chuyển đến gần điểm đỏ.
Cái điểm màu đỏ kia phải chăng chính là mục tiêu của Thuần Vu Tuyền?
Cổ Diêu có khả năng quan sát rất tốt, nhanh chóng hiểu được sơ bộ về cái la bàn ảo diệu kia, trên la bàn chính là vô sổ các vị diện nhỏ, các điểm sáng màu vàng trên la bàn tuy lộn xộn nhnwg là thực tế thì nó di động có quy tắc.
Từng điểm sáng màu vàng di chuyển xung quang điểm đỏ, vận động theo chu trình, mà khoảng cách của chúng với điểm đỏ thì cũng khác nhau, có cái gần, có cái xa, mà ba điểm trắng, tức là ba người mỗi lần di chuyển sang một phiến không gian khác thì kéo gần khoảng cách so với điểm đỏ lại một chút.
Như thế, sau mỗi lần hoán đổi thì khoảng cách đến điểm sáng màu hồng càng gần, theo lý thuyết thì có thể sớm đi đến được điểm sáng màu đỏ đó.
Lúc này Cổ Diêu lại càng cảm thấy tò mò hơn đối với mục đích của Thuần Vu Tuyền, phải hao phí rất nhiều sức lực mới có thể đến được, cuối cùng thì đó là địa phương thần bí nào.
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 15 : Phiêu Di Không Gian
Chương 03: Cửu Tinh Liên Châu
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc
Dịch: Tiểu Ngọc Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Không biết hoán đổi bao nhiêu vị diện nhỏ, qua biết bao lâu thì cũng đã đến được một vị diện mà khoảng cách của nó gần sát với điểm đỏ trên la bàn.
Lão phụ lại đánh ra một lần thứ nguyên công kích nữa, tạo ra một không gian liệt phùng, ba người lại thuận lợi di chuyển qua đó.
Điểm màu đỏ này không phải là một tiểu vị diện như mấy lần trước, mà là một vũ trụ hoàn chỉnh, có ánh trăng và tinh tú.
Mà ở giữa vị diện có một tòa cung điện sừng sững, hình thức thì vô cùng cổ xưa, phong cách kiến trúc của nó rất đặc biệt, xem ra đã có lịch sử rất là lâu đời.
Cổ Diêu không thể che dấu được sự kinh ngạc trong lòng, ở trong trung tâm của phiêu di không gian lại có một kiến trúc của con người!
Thuần Vu Tuyền đi về phía cung điện, không nhanh không chậm, Cổ Diêu có thể xac định nơi này là mục tiêu của nàng.
Đi đến trước cung điện thì mới biết được nó vô cùng hùng vĩ, san sát nối tiếp nhau, kỹ thuật của nó sợ rằng một danh tượng hiện nay khi gặp được cũng phải cảm thán.
Càng khiến cho Cổ Diêu cảm thấy kỳ quái chính là, ngoài Thuần Vu Tuyền và lão phụ ra thì những người khác đi chung với Thuần Vu Tuyền đều đã đến đây từ trước.
Đoàn người chỉ đứng bên ngoài cung điện chứ không có đi vào, có mấy người còn đứng bên cạnh tìm hiểu, không biết là đang làm cái gì, có người thì ngồi xếp bằng dưới đất, nhíu mày suy nghĩ tựa như là có vấn đề gì rất khó giải quyết.
Nhìn thấy Thuần Vu Tuyền thì bọn họ ngừng tay và nói:" Tiểu Thư, đến rồi à?"
Thuần Vu Tuyền vuốt cằm sau đó chỉ tay vào Cổ Diêu nói:" Người này sẽ là đồng đội mới của chúng ta, trước đây đã từng gặp mặt rồi."
Những người này đều hướng đến Cổ Diêu chào hỏi. Nhưng mà thái độ không nhiệt tình lắm.
Thuần Vu Tuyền nói tiếp:" Tiến độ như thế nào?"
Một người có hai cái râu cá trê, khuôn mặt đầy vẻ đê tiện, lau mồ hôi trên trán:" Tiểu thư, xin lỗi. Vẫn chưa khai giải được, thật sự là quá phức tạp!"
Thuần Vu Tuyền gật đầu nói:" Được rồi, lão thử, các người cứ tiếp tục công việc đi. Nếu có gì mới thì báo lại."
Chờ mấy người họ đi rồi thì Cổ Diêu mới hỏi:" Bọn họ đang làm gì?"
Thuần Vu Tuyền thản nhiên nói:" Mở khóa!"
" Mở khóa, khóa như thế nào?"
Cổ Diêu vừa nghe xong thì lập tức cảm thấy hứng thú, đây chính là nghề của hắn mà.
" Là khóa của cung điện!"
Cổ Diêu thầm nghĩ, thì ra bọn họ không phải là không muốn vào bên trong mà là không vào được.
Với năng lực của bọn họ mà còn cần phải dùng đến các kỹ thuật của đạo tặc để mở khóa sao? Chỉ cần trực tiếp phá cổng rồi đi vào không phải tốt hơn sao, hơn nữa lại có một không gian Đại Ma Đạo Sư ở đây hoàn toàn có thể tạo ra một cánh cửa không gian để đi vào mà.
Tựa như nhìn thấu được ý nghĩ trong đầu của Cổ Diêu nên Thuần Vu Tuyền nói:" Chúng ta đã thử qua rất nhiều phương pháp, nhưng mà vô dụng, cung điện này được một lực lượng thần kỳ che chở, ngay cả bà bà đích thân ra tay cũng không đạt được kết quả gì, chỉ có một cách duy nhất là mở cánh của lớn ra nhưng mà chúng ta lại không có chìa khóa!"
Cổ Diêu nghe xong thì kinh ngạc, không gian Đại Ma Đạo Sư cũng bó tay trước tòa cung điện này sao, lực lượng thủ hộ của nó mạnh mẽ như thế à, vậy thì bên trong có chứa cái gì?
Tuyệt thế thần binh?
Bảo tàng?
Bí tịch?
Những điều không biết trước luôn có sức hấp dẫn rất lớn, hơn nữa càng tăng thêm đối với đạo tặc. Cơn nghiện của Cổ Diêu bắt đầu phát tác, hắn cũng rất muốn biết bên trong cung điện có bí mật gì.
Những người đi chung với Thuần Vu Tuyền lại loay hoay hồi lâu cũng không co cách nào mở ra được. Nhưng mà cũng không phải là không có thu hoạch gì, người được gọi là Lão Thử tiến đến nói:" Tiểu thư, chúng ta có phát hiện."
Thuần vu tuyền vội nói:"Nói mau!"
Lão Thử nói:" Cái khóa này xem ra là một cái Cửu Nguyên Thiên Ky, tổng cộng có tám mươi mốt cơ quan, được sắp xếp tổ hợp vơi nhau, tám mươi mốt cơ quan này lại sinh ra hàng ngàn hàng vạn lần biến hóa. Một khi mở khóa mà phạm sai lầm thì nó sẽ tự động chuyển đổi thành môt cái khóa cửu cửu liên hoàn khác, chúng ta phải đưa vào chín loại nguyên tố là kim mộc thủy hỏa thổ phong điện hắc ám quang minh, hơn nữa phải rất là cẩn thận chỉ cần có một chút khác biệt là lập tức thất bại, uổng phí công sức."
Thuần Vu Tuyền cau mày nói:" Có phương pháp nào giải quyết không?"
Lão Thử nói:" Chúng ta muốn chín người phối hợp, mỗi người tinh thông một loại nguyên tố, mỗi người quản lý một cơ quan. Cùng thăm dò cùng một lúc, cho dù có phạm sai lầm nhưng vẫn có thể thu hoạch được nhiều hơn so với từng người làm thử, lặp đi lặp lại nhiều lần như thế thì có thể sẽ tìm được quy luật của nó."
" Chúng ta hiện còn cần hai người, một người nắm về điện và một người là phong. Tiểu thư, cô có thể dùng linh huyễn cửu chuyển để ứng vào vị trí thứ nhất là điện, còn lại một vị trí thì không còn ai có thể đảm nhận, nhưng mà không sao, so với chín người liên hiệp lại chỉ kém một tí mà thôi."
Cổ Diêu vội vàng ngắt lời:" Khả năng của ta về phong nguyên tố cũng không tệ, như vậy đi, Thuần Vu Tuyền tiểu thư sẽ lo về điện còn ta sẽ là Phong."
Hắn đã là một đạo tặc, biết được đó là một cái khóa, nhất là một cái khóa khó mở, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu, tay chân ngứa ngáy, nhưng tìm hoài cũng không có cơ hội để thử. Tính chất của Tiêu dao vô ảnh là thiên về phong, hơn nữa với trình độ đạo tặc của Cổ Diêu thì muốn ứng phó là dễ dàng.
Lão Thử hoài nghi nói:" Ngươi sao? Nếu như phối hợp không tốt thì sẽ có chuyện xấu xảy ra đó."
Mja, ngay cả lão tử mà cũng dám hoài nghi à, tâm tình của Cổ Diêu không được tốt, nếu như chỉ một việc cỏn con này mà làm không xong thì chẳng khác nào làm mất mặt Tiêu Dao Môn.
Thuần vu tuyền nói:" Không sao, cứ để cho hắn thử."
Trên cánh cửa lớn của cung điện có một bức tranh vẽ một cái đồ án hình vòng tròn rất lớn, bên trong vòng trong có chín cái góc nhọn, mỗi góc có đường nét và màu sắc không giống nhau, kim, lục, lam, hỏa, hoàng, thấu minh, ngân, bạch, hắc chúng phân biệt đại diện cho chín nguyên tố kim mộc thủy hỏa thổ phong điện quang minh hắc ám.
Vòng tròn này rất là nổi tiếng, nó được gọi là Tứ Duy Ảnh Diễn Trận, đối với đạo tặc thì nó là khóa nguyên tố thuộc hàng cao cấp nhất, đưa lực lượng vào trong khóa vận hành theo đồ án của trận, mỗi góc của trận phải được đưa lực lượng vào, nhanh chậm phải theo quy tắc nhất định, nên việc mở khóa rất là khó.
Mọi người phân ra đi đến góc của mình trong trận, hình ảnh trước mắt chợt biến ảo, hằng hà sa số các loại bọt nước đủ màu sắc xuất hiện trong không trung, chúng nó có cái độc lập với nhau trôi nổi, có nhiều cái cùng tập trung lai một chỗ khiến cho người ta hoa cả mắt.
Đây chính là lực lượng vận chuyển trong trận, được phản chiếu thông qua trận pháp, nên giống như là thật thể vậy.
Cổ Diêu thầm khen, cái tên Lão Thử kia cũng là một đạo tặc cao minh, Ảnh Diễn Trận này có thể mô tả giống thật như thế thì quả là không tồi.
Số lượng tiểu bọt khổng lồ nàng ẩn chứa sự huyền diệu, nếu như một trong số chúng nó phạm sai làm thì sẽ lâp tức khiến cho cái khóa lập tức động, chuyển hóa thành kiểu khác. Mà nguyên nhân ảnh hưởng thì có rất nhiều, tỉ lệ về nguyên tố,tương sinh tương khắc, thứ tự di chuyển.
Lão Thử phát lệnh, mọi người thận trọng đưa nguyên tố vào, lực lượng đưa vào càng nhiều thì sinh ra càng nhiều bọt, bắt đầu thăm dò cửu nguyên thiên ky.
Lão Thử mặc dù không sai nhưng mà kỹ năng của hắn quá tệ, liên tục thử hơn hàng trăm lần, vẽ ra hàng trăm biểu đồ, ngồi chồm hổm mà nghiên cứu vẫn chưa ra.
Cái khóa này mặc dù phức tạp nhưng mà vẫn không thể nào làm khó được Cổ Diêu. Một đạo tặc xuất thân từ Tiêu Dao Môn, đệ nhất môn của đọa tặc, vừa rồi khi mở khóa hắn cẩn thận quan sát và phát hiện muốn mở khóa này phải dùng thế "Cửu Tinh Liên Châu".
Các hướng đi của các nguyên tố trong khóa thực ra chỉ là chướng nhãn pháp mà thôi, với phương pháp quan sát độc môn của Tiêu Dao Môn thì hắn phát hiện ra trong đó có chín khu vực đặc biệt nhất, các tiểu bọt di chuyển ở đó, hay nói cách khác là nguyên tố ở chín điểm đó có mật độ không thay đổi. Đây cũng chính là đặc điểm của khóa, nếu không thì khi gặp vấn đề gì xảy ra thì ngay cả người làm khóa cũng không thể nào mở ra được.
Hiển nhiên, chín điểm đó chính là trung tâm của khóa, nếu như chúng nó được nối với nhau thành một đường có thể thể tạo thành cửu tinh liên châu, chín điểm tương sinh tương khắc với nhau, dẫn đến sự thay đổi về nguyên tố, tự động vận hành, các vấn đề khác sẽ tự giải quyết.
Nhưng mà cái tên Lão Thử này lăn qua bò lại như thế thì không biết đến năm khỉ tháng ngựa nào mới có thể giải quyết được, Cổ Diêu đã mất kiên nhẫn rồi, làm sao mới có thể gợi ý cho hắn được đây.
Sau khi xem qua các biểu đồ, phân tích một hồi thì Lão Thử lại bảo moi người tiếp tục vào vị trí trên trận.
Lần này Cổ Diêu sử dụng lực có sai sót, Lão Thử đang bực bội vì mở khóa không được nên tính nổi trận lôi đình, vừa định trách mắng Cổ Diêu thì đột nhiên sắc mặt thay đổi, vừa vui mừng vừa sợ hãi kêu to:" Tìm được rồi, mồ tổ cha nó, cuối cùng cũng tìm được rồi!"
Trong cơn kích động hắn phun ra luôn những lời thô tục, một đạo tặc, phát hiện được đầu mối quan trọng thì cảm giác rất là mãnh liệt, Cổ Diêu cũng biết được điều này, và chính điều này khiến cho nhiều đạo tặc không thể nào từ bỏ được công việc này.
Thực ra thì Cổ Diêu cố tình phạm sai lầm, để cho Lão Thử chú ý đến những điểm trung tâm của khóa, may mà cái tên này cũng không đến nỗi thiếu I ốt quá nhiều, cho nên gợi ý của Cổ Diêu mới có tác dụng, một đạo tặc mà cần phải chỉ dẫn mới mở được khóa, đúng là đau đầu thật.
" Tiểu tử, ngươi phạm sai lầm thật là hay!" Lão Thử vỗ một chưởng lên vai Cổ Diêu mừng rỡ nói.
Mà Thuần Vu Tuyền đứng ở cách đó xa xa thì mỉm cười, nàng biết Cổ Diêu sẽ không làm nàng thất vọng, nếu như người của Tiêu Dao Môn mà không mở được cái khóa này thì những người khác cũng chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi.
Sau khi tìm được cách mở khóa thì mọi việc đơn giản hờn nhiều, phiến không gian kỳ dị này không có ban ngày, nên màn đêm bao phủ liên tục, không biết qua bao lâu, tiếng răng rắc vang lên, cửa của cung điện đã được mở.
Một khí tức âm u lạnh lẽo đến cực điểm gập vào mặt, trong phút chốc bao phủ cả mặt đất, ngay cả Cổ Diêu cũng không tự chủ được mà run rẩy, môt cảm giác khó chịu từ trong tận đáy lòng dâng lên.
Trong cung điện này rốt cục là có cái gì? Hay là người?
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 15 : Phiêu Di Không Gian
Chương 04: Ma Thần
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc Dịch: Tiểu Ngọc Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Đấy bà con cô bác xem mà tránh nhá, đụng chạm với phụ nữ là có ngày chết mà ko biết tại sao luôn đấy nhá!
Khi cổng lớn vừa mở thì Thuần Vu Tuyền lộ vẻ vui mừng, lập tức dẫn đầu mọi người đi vào bên trong cung điện.
Trải qua vô số năm, cung điện hùng vĩ này vẫn không có một tí bụi, vô cùng sạch sẽ.
Tiếp đón bọn họ chính là một cái cầu thang dài bằng đá, từ thấp lên cao, hai bên của cầu thang dài có khảm một loạt các đồ án đối xưng với nhau, bên trên thì các cây nến vẫn đang cháy, từng làn hương thơm nồng đậm thấm sâu vào tận tâm gan, khiến cho người khác phải sợ hãi mà than thầm là kỳ tích, nhưng mà cung điện này quả thật là thần kỳ, không thể nào giải thích nổi.
Nến là công cụ dùng để chiếu sáng cực kỳ 'lão', thời buổi hiện nay cho dù là ở ma giới hay là ở tạp địch đại lục thì đã gần như tuyệt chủng rồi.
Nó xuất hiện ở đây chứng tỏ cung điện này có lịch sử rất là lâu đời, nó không chừng nó được xây dựng cách đây mấy ngàn thậm chi là mấy chục vạn năm về trước, chỉ là không biết tại sao nó lại ở bên trong Phiêu Di không gian mà thôi, mà hơn nữa lại là ở tận sâu bên trong, có lẽ là do thời gian quá lâu, thương hải tang điền. Không gian không phải khi đã hình thành rồi thì sẽ không thay đổi được, dưới các lực tác động bất khả kháng đặc thù, nó sẽ chuyển động, vặn vẹo, thậm chí là bị hủy diệt.
Cầu thang có ít nhất là hơn một ngàn bậc, đi lên đến đỉnh thì trước mắt khoáng đãng hơn nhiều, đó là đã đi đến đại điện rồi.
Đại điện cực kỳ trống trải, nếu nói nó là một cái sân rộng cũng không có quá đáng, trong không trung có bay vô số các mảnh giấy nhỏ hay gì đó, nhìn kỹ thì đó chính là từng bức tranh có các hình thù và các văn tự kỳ lạ.
Ở bên trong các phù chú dày đặc này, có môt pho tượng đứng sừng sững ở giữa sân.
Đây cũng không phải là pho tượng bình thường, nó thật sự rất to, có thể nói là khổng lồ, tính sơ bộ thôi thì nó cũng phải cao ít nhất là hơn ba mươi thước, trông giống như là cự linh thần, khi nhìn thấy pho tượng thì Cổ Diêu vô cùng kinh ngạc.
Pho tượng này là một ác ma, chỉ cần đôi mắt đỏ sậm thôi là đã đủ chứng minh điều đó, nó không giống các ác ma bình thường giương nanh múa vuốt, dữ tợn đáng sợ, nhưng mà thần thái vô cùng lãnh khốc, hai con ngươi màu đỏ sẩm không có chút cảm tình nào, liếc nhìn chúng sinh, rất có phong thái của một bậc quân vương của muôn vạn ác quỷ, nắm mọi quyền sinh sát trong tay.
Mặc dù chỉ là một pho tượng ác ma. Nhưng mà nó lại tản ra một khí phách lạ thường, đôi mắt đỏ sậm nhìn chằm chằm vào mọi người, dường như là muốn xuyên thủng cả linh hồn, mang đến một áp lực trầm trọng, và một nỗi sợ hãi không tên dâng lên từ tận đáy lòng.
Lần đầu tiên nhìn thấy ma vương tà khôi thì Cổ Diêu cũng có được cảm giác như thế nhưng mà dù sao thì tà khôi cũng là chân thân. Mà trước mặt chỉ là một pho tượng không có sinh mạng mà thôi. Nhưng chỉ thế thôi cũng đủ khiến cho người ta phải sợ hãi. Nếu như không phải nó to lớn vô cùng, thế gian không thể có được sinh vật to lớn như thế thì Cổ Diêu còn hoài nghi nó giống như là tính mạng thể của Dracula trong huyết chi giới.
Thân hình của lão phụ lóe lên. Dùng thuấn di trực tiếp di chuyển lên trên đầu pho tượng, bạch quang trên người phát ra, gắn vào trong bức tượng. Tiếp theo bức tượng khổng lồ kia biến mất, một lần nữa xuất hiện là đã cách đó năm thước.
Cổ Diêu thấy thế thì âm thầm tặc lưỡi, mụ đại ma đạo sư này có thực lực quả là dị thường. Một bức tượng nặng hơn mười ngàn cân mà lại có thể dùng không gian để chuyển nó sang nơi khác.
Pho tượng bị dời đi. Cổ Diêu theo tiềm thức mà nhìn lại vị trí ban đầu của nó.
Pho tượng trấn áp không phải là mặt đất mà là một cái giếng, không biết nông sâu thế nào. Bên trong hiện ra huyết thủy, chảy cuồn cuộng, còn có cả bọt nước văng lên, rung động không ngừng. Nếu nhìn kỹ thì trên bọt biển này có một khuôn mặt, giông như là hồn phách bị vây trong đó vậy, đang cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của bọt nước. Tình cảnh quỷ dị này khiến cho người khác nổi cả da gà.
Càng khiến cho người ta phải sợ hãi chính là diễn biến tiếp theo. Một đôi mắt chợt hiện ra từ bên trong giếng. Lóe ra hồng quang. Nhóm người của Thuần Vu Tuyền không hẹn mà cùng nhắm mắt lại. Còn Cổ Diêu đang ở bên giếng thì do bất ngờ nên cả người chấn động. Tựa như là bị một lực vô hình kéo đi. Từ từ di chuyển về phía trước.
Hắn đã rất chú tâm đề phòng rồi nhưng mà lại không ngờ lại thua dưới một ánh mắt.
Thuần Vu Tuyền mở mắt ra nhìn Cổ Diêu như người mất hồn đi về miệng giếng, cười duyên:" Tiểu tử này xem ra lòng hiếu kỳ cũng rất là cao. Nhưng mà tốn cũng không ít công sức rồi."
Tiếp theo giọng nói của nàng trở nên tàn khốc:" Tiểu đạo tặc ơi tiểu đạo tặc. Cảm giác làm tế phẩm thế nào? Nhưng xem ra ngươi quả thật là may mắn. Có thể trở thành tế phẩm của ma thần, không phải ai cũng có tư cách như thế đâu!"
Cổ Diêu đã không còn nghe được lời nói của Thuần Vu Tuyền rồi, hai mắt của hắn đăm đăm, đờ đẫn đi đến bên cạnh giếng, rớt xuống đó.
Thanh âm sóng nước vang lên rầm rầm, nước giếng màu đỏ nuốt lấy Cổ Diêu, thân thể của hắn chìm xuống.
Vô số các linh hồn phá vỡ các bọt nước bay ra định chui vào trong cơ thể của Cổ Diêu để chiếm lấy thân thể hắn nhưng mà chúng nó liền hoảng sợ tản ra bởi vì có một lực lượng khinh khủng ở sau lưng hắn nhìn chằm chằm. Các oán linh biết là không thể nào tranh chấp được nên không còn cách nào khác là phải bỏ qua.
Cổ Diêu tỉnh lại, phát hiện ra thân thể của mình ở giữa một mảnh hư không, vừa rồi xảy ra chuyện gì thì hắn hoàn toàn không biết, tâm trạng rất là mờ mịt.
Nơi này là địa phương quỷ quái gì vậy, sao lại không thấy bọn người Thuần Vu Tuyền?
Còn chưa kịp suy nghĩ gì thì một đôi mắt màu đỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, một khí tức tà ác nồng đậm tỏa ra từ trên người, một ác ma chầm chậm đi ra.
Ác ma cao chừng ba thước giống như là một pho tượng thiết giáp, uy vũ lạnh lùng, thân mang hắc giáp, tay cầm một cây tam xoa kích.
Khuôn mặt của ác ma này trông rất giống với pho tượng khổng lồ kia, quả thật là rất rất giống.
Hắn mở miệng hắc hắc:" Thật không ngờ là đồ tử đồ tôn của ta không tìm được ta mà người tìm đến lại là một tên nhân loại!"
Thanh âm của hắn không có lớn nhưng mà từng lời như kích đâm sâu vào trong người Cổ Diêu, hai tai của Cổ Diêu dường như muốn chịu không nổi.
So với pho tượng thì ác ma trước mặt này phát ra khí tức tà ác còn nồng đậm hơn rất nhiều, khiến cho người ta hít thở không thông.
Không biết có phải là do sợ hãi hay là do nguyên nhân khác mà sức lực trong có thể của Cổ Diêu hoàn toàn biến mất, cảm giác này khiến cho hắn càng sợ hãi hơn.
Hít sâu một hơi, Cổ Diêu cố trấn định tinh thần lại:" Ngươi là ai?"
" Ta, ta là ai? Ta cứu ai?" Ác ma vuốt đầu, xem ra hắn đang rất là đau đầu, hiển nhiên là đang cố gắng suy nghĩ về vấn đề này.
Một lúc sau hắn mới ngẩng đầu lên và nói:" Lâu lắm rồi, ta cũng quên mất tên của chính mình rồi, à đúng rồi, người khác đặc biệt thích kêu ta là Ma Thần!"
Cổ Diêu đã nghe qua danh từ này, nghe nói hắn là thần linh được thờ phụng ở Ma Giới, biểu tượng của sức mạnh, tà ác, suy đồi cùng hắc ám, địa vị giống như Quang Minh thần chí cao vô thượng tại đại lục.
Mặc dù Ma Thần được hàng nghìn vạn con dân Ma Giới cúng bái, nhưng hắn cũng chính là nhân vật tồn tại trong truyền thuyết, hư vô mờ ảo.
Ác Ma trước mắt tự xưng là Ma Thần, giống như trên đại lục người nào đó nói chính mình là Quang Minh thần vậy, chắc chắn hắn sẽ bị coi là người điên, thậm chí sẽ bị tông giáo tài phán sở trừng phạt vì dám xúc phạm đến thần.
Bởi vậy phản ứng đầu tiên của Cổ Diêu khi nghe được những lời này ngoại trừ hoang đường chỉ còn có hoang đường, thậm chí còn hơi buồn cười nữa.
Nhưng dường như Ác Ma lại không buồn cười chút nào, hắn rất chăm chú nói:“ Được rồi, đừng nói nhảm, loài người đem linh hồn của ngươi phụng hiến cho ta, ta sẽ phá lệ không huỷ diệt linh hồn ngươi, mà cho phép trở thành linh hồn lực của ta, đây chính là vinh hạnh hiềm thấy đó!”
Ác Ma nói xong thì trong mắt lộ hung quang, tay cầm tam xoa kích sải bước hướng Cổ Diêu đi tới.
Cổ Diêu cau mày nói: “Rất xin lỗi, mặc dù không rõ ý của ngươi, nhưng đối với cái vinh hạnh đó ta không có chút hứng thú nào.”
Mặc kệ chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn qua cũng biết thằng điên này muốn gây bất lợi cho mình. Vì vậy Cổ Diêu bắt đầu vận chuyển đấu khí. Nhưng hắn hoảng sợ phát hiện, đấu khí trong cơ thể biến mất không còn chút nào.
Ác Ma thấy thế mỉm cười nói: “ Hắc hắc, vô ích thôi, ngươi còn không hiểu sao? Bây giờ ngươi đang ở trong thế giới nội tâm của chính mình, nơi này chỉ có thể dùng sức mạnh của linh hồn mà thôi, mà linh hồn lực của ta thì cường đại hơn so với ngươi cả nghìn vạn lần!”
Vừa nói chuyện thân hình hắn vừa to lên, ngay lập tức hoá thành một tên khổng lồ, so với tượng thần cũng không kém nhiều lắm.
Hắn vươn tay đến, bàn tay cũng chỉ có thể dùng từ thật lớn để hình dung, trước nó, Cổ Diêu cũng không To hơn một thanh đoản thương bao nhiêu, cả thân hình trực tiếp bị chộp vào trong lòng bàn tay của Ác Ma.
Cổ Diêu liều mạng giãy dụa. Nhưng bị chộp quá chặt, không thể nhúc nhích được chút nào.
Ác Ma đưa nắm tay lên ngang mặt, nhìn Cổ Diêu chế nhạo: “ Nhân loại đáng thương! Trước mặt ta, ngươi mới nhỏ bé làm sao!” Nắm tay hắn mới nhẹ nhàng dùng sức Cổ Diêu đã cảm thấy đau đớn tê tâm liệt phế, không phải đến từ thân thể, mà là đau đớn của linh hồn, một loại đau đớn chưa từng trải qua thì không thể tưởng tượng được. Điều này khiến hắn không nhịn được mà rên lên một tiếng.
Ác Ma nói tiếp: “Thấy chưa, ta chỉ cần nhẹ nhàng phát lực, linh hồn ngươi sẽ hoàn toàn bị nghiền nát, vạn kiếp bất phục, đừng tốn công kháng cự, sẽ chỉ làm ngươi càng thêm thống khổ và tuyệt vọng, sẽ phải chịu đựng hết thảy. Có thể đem linh hồn của bản thân phụng hiến cho ta ---- Trở thành một phần sức lực của Ma Thần vĩ đại nhất trong lịch sử, ngươi còn thấy bất mãn sao?”
Ngất, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra!? Chẳng lẽ chỉ là một cơn ác mộng, nhưng tại sao lại giồng thật như vậy?
Cổ Diêu nghĩ thông suốt, liền mở miệng mắng to:“ Mồ tổ cha nhà mi, mày chỉ là thằng hề đang diễn trò thôi, thằng điên!”
Ác Ma trầm mặt xuống, trên tay dùng sức, Cổ Diêu kinh hãi phát hiện thân thể chính mình lại bị kéo dài một cách quái dị, giống như kéo một sợi mỳ vậy. Hắn cảm giác được mình tựa như dây cung đã căng hết sức, bất kỳ lúc nào có thể đứt đoạn, thống khổ tê tâm liệt phế lại trở về, nhưng hắn cắn chặt răng không lên tiếng.
Đây là mơ, hoặc là huyễn thuật, chắc chắn là vậy!
“Hắc, không tệ, nhân loại có ý chí cứng cỏi như ngươi cũng có không nhiều, lại có thể chịu được nỗi khổ linh hồn bị xé rách, xem ra ta còn có chút xem thường ngươi.” Nắm tay đang nắm chặt của Ác Ma buông lỏng dần: “ Ta thích những tên có cốt khí, vì điều này ta có thể tha cho tội vô lễ vừa rồi của ngươi. Ngươi cũng có tư cách trở thành bộ phận của linh hồn ta!”
Dừng một chút hắn lại nói: “Được rồi, chúng ta nói chuyện đến đây thôi, có lẽ bị thằng khốn Quang Minh thần vây ở chỗ này lâu quá rồi, lâu đến ngay cả ta cũng cảm thấy tịch mịch, không ngờ lại biến thành loại người như thế này, nhưng mà vẫn dừng lại tại đây thôi , đem máu huyết cùng linh hồn dâng hiến cho ta, nhân loại!”
Ngay lúc Ác Ma đang đưa Cổ Diêu vào cái miệng như bồn máu của mình, một cổ đại lực từ bàn tay hắn tuôn ra, nắm tay hắn không tự giác mà buông ra.
Cổ Diêu rơi xuống mặt đất, toàn thân hắn không ngừng to lên, không, xác thực mà nói là một thứ khác đang bành trướng.
Cuối cùng, thứ kia ngừng cũng ngừng bàng trướng, cũng to gần bằng Ác Ma, chính là một con hồ ly, nhưng khác với những con hồ ly bình thường ở chỗ nó có chin cái đuôi, từ xa nhìn như một ngọn lửa đang nhảy múa.
Ác Ma nhìn con hồ ly đó, kinh ngạc nói không nên lời:“ Cửu Vĩ Hồ?”
Trong linh hồn một nhân loại, thế nào lại tồn tại linh hồn của thượng cổ ma thú?
“Thật xui xẻo, chỉ có những lúc như thế này mới được ra, mồ tổ cha thằng Đa Minh Ni Khắc!” Cữu Vĩ Hồ tự nhiên mở miệng, điều này làm cho Cổ Diêu ở trên lưng nó kinh ngạc nói không ra lời.
Ma Thần, Cửu Vĩ Hồ, thế giới này loạn mẹ nó rồi! Rốt cục là việc gì đang xảy ra?
Nhìn Ác Ma trước mắt, Cửu Vĩ Hồ nói: “Ui, linh hồn lực thật cường đại, so với ta còn lợi hại hơn!”
Ma Thần hãnh diện nói: “Nói nhảm, ta đường đường là Ma Thần, tồn tại cường đại nhất thế gian! Ngươi cũng muốn ngăn cản ra sao? Ta sẽ đem linh hồn của ngươi xé rách, có thể phát triển đến mức này cũng không dễ dàng gì, nếu thông minh thức thời thì mau tránh ra đi”
Với sự kiêu ngạo của hắn, lúc này lại dùng ngôn ngữ khuyên can, có thể thấy đối với Cửu Vĩ Hồ này cực kỳ kiêng kỵ, dù sao cũng là thượng cổ ma thú sống hơn ngàn vạn năm, linh hồn lực tuyệt đối không thể khinh thường.
“Không được rồi, thằng ‘Super Gâu’ Đa Minh Ni Khắc đó cùng ta hạ linh hồn khế ước, linh hồn ta cùng tiểu tử này đã buộc chặt một chỗ, ngươi xuống tay với hắn chính là gây bất lợi cho ta!” Cửu Vĩ Hồ khi nói những lời này thì nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên đối với phong ấn của Đa Minh Ni Khắc hận thấu xương, nhưng cũng rất bất đắc dĩ.
Linh hồn khế ước chỉ làm cho nó mất tự do, nếu như Cổ Diêu thật sự bị Ma Thần cắn nuốt mà nói thì nó cũng phải chịu khổ, trở thành linh hồn lực của Ma Thần, ngay cả ý thức cũng hoàn toàn biến mất, giữa hai phương án, mặc dù rất không tình nguyện nhưng nó chỉ có thể chọn trợ giúp Cổ Diêu.
Mặt Ma Thần lại lần nữa trầm xuống: “ Nói vậy, ngươi muốn đối đầu với ta?”
Cửu Vĩ Hồ không trả lời, mà dùng một cái đuôi cuốn lấy Cổ Diêu ném hắn ra xa: “Tiểu tử, biến xa một chút, đừng ở chỗ này vướng tay vướng chân!”
Quả thật, ở trước mặt hai quái vật siêu cấp biến thái, Cổ Diêu thật sự không có chút trọng lượng nào, hắn chỉ có thể tránh ra xa mà chứng kiến trận chiến kinh thiên động địa trong thế giới nội tâm của chính hắn.
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 15 : Phiêu Di Không Gian
Chương 06: Thần Thuật
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc
Dịch: darkandlight_only1
Biên: Tiểu Ngọc Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
:2 (46): Chưa xong Project nữa :2 (46):
Sau khi đem Cổ Diêu ném ra xa, trận chiến của một ma một thú cũng bắt đầu. Đầu tiên là Cửu Vĩ Hồ nhằm hướng Ma thần xông tới, vuốt sắc là vũ khí tốt nhất của nó, móng vuốt dài nhọn nhằm vào người Ma thần mà tung trảo, cùng lúc đó, một quyền của ma thần cũng nhanh chóng nện mạnh lên thân Cửu Vĩ Hồ.
Một ma một thú cũng không vì vậy mà lui bước, đuôi của Cửu Vĩ Hồ đều dựng thẳng lên, tất cả giống như đuôi bọ cạp găm thẳng vào thân hình đối phương, Ma thần cũng không chịu kém thế, tay phải giơ cao tam xoa kích <@đinh ba- giống của Neptune điểm 10 chất lượng đó!> đâm xuống, rồi rống gào giận dữ dùng xoa đem Cửu Vĩ Hồ hất lên, vung tay đem ném nó nặng nề rơi trên mặt đất.
Sau khi Cửu Vĩ Hồ bị ném ra xa, lập tức liền bật dậy, lao tới nhanh như gió. há mõm cắn ngay vào cổ Ma thần.
Hai siêu cấp quái vật chiến đấu, thực ra lại không có chút kỹ xảo đáng nói, quả thật chỉ có dã man xé da lóc thịt một cách trần trụi, cắn xé tận xương, chuỳ nặng đập đầu; khuỷu tay, móng vuốt, đuôi, đầu gối, miệng, bản năng phản ứng toàn bộ kích phát, mỗi bộ vị đều có thể dùng để công kích, so với tiểu hài tử đánh nhau sợ rằng cũng chả hơn được là bao.
Thật sự mà nói, trận chiến của chúng không thể nói là thảm thiết, ít nhất không có cảnh tượng thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang hoặc huyết nhục hoành phi. Dù là đuôi Cửu Vĩ Hồ đem thân thể Ma thần xuyên thủng, hắn chưa từng chảy một giọt máu tươi, vết thương cũng rất nhanh liền khép lại. Tam xoa kích của Ma thần cũng không làm cho Cửu Vĩ Hồ rụng nửa sợi lông , bởi chúng không lấy thân thể chiến đấu, mà lầy linh hồn chiến đấu, linh hồn đương nhiên không có máu, nó chỉ là do tinh thần mô phỏng mà tồn tại
Đánh kiểu gì cũng không có máu chảy thì cũng có chút quái dị, nếu không có cách nào làm thương tổn đến kẻ địch mà nói, vậy thì trận chiến này chẳng có nghĩa lý gì.
Nhưng Cổ Diêu dần phát hiện tình huống cũng không phải đơn giản như trong tưởng tượng, khi trận đấu diễn ra, Ma thần cùng Cửu Vĩ Hồ cũng thu nhỏ lại một chút, chỉ là thể hình chúng nó đều khổng lồ như vậy, tỉ lệ thu nhỏ lại cực kỳ nhỏ bé, nên không quá rõ ràng, nhưng Cổ Diêu rất cẩn thận. Thế nên mới phát hiện được điểm này.
Hiện tượng này đại biểu cho cái gì? Có lẽ, Cửu Vĩ Hồ cùng Ma thần cũng gây ra thương tổn cho đối phương, nhưng không phải biểu hiện trên thân thể, mà là hao tổn linh hồn lực của đối phương, đây là lời giải thích duy nhất Cổ Diêu có thể đưa ra.
Cho đến bây giờ hắn vẫn hết sức mờ mịt. Hung hăng mà cắn vào đầu lưỡi, không đau đớn chút nào, nhưng cũng không phải là nằm mộng, nếu như đang nằm mộng mà nói, không thể thanh tỉnh như vậy, hơn nữa đã sớm kinh hoàng mà tỉnh dậy rồi.
Đúng rồi, âm thanh của Cửu Vĩ Hồ, cùng với âm thanh lúc trước hắn thường xuyên nghe được trong mộng “Thả ta ra ngoài!” tựa hồ giống nhau, cùng là một loại. Nói cách khác, lúc ấy cũng không phải là hắn nằm mộng, mà là Cửu Vĩ Hồ trong Tiêu Dao giới kêu gọi.
Bây giờ, hắn cũng không phải là đang ở trong mộng cảnh, Cổ Diêu chỉ có thể tin tưởng đây là sự thật. Mặc dù có điểm khó có thể tiếp thụ nhưng cũng phải thừa nhận. Chính mình không biết như thế nào lại đến cái thế giới mội tâm đáng chết này. Hơn nữa gặp phải một Ma thần khủng bố.
Hết thảy chuyện này cùng Thuẩn Vu Tuyền và cung điện cổ quái nọ chắc chắn có liên quan. Bất quá, bây giờ không phải lúc truy cứu việc này. Điều hắn có thể làm chỉ là cầu khẩn. Cầu khẩn Cửu Vĩ Hồ có thể thắng trong trận đấu này. Nếu không mình sẽ bị Ma thần thôn phệ.
Cổ Diêu cẩu khẩn chưa thấy tác dụng. Mà không may mắn là Ma thần linh hồn lực quả thật cường đại hơn, theo thời gian trôi qua, một ma một thú thân hình cũng nhỏ lại, cuối cùng Ma thần cũng chỉ còn cao khoảng mười sáu mười bảy thước, không bằng nửa lúc trước. Mà Cửu Vĩ Hồ chỉ còn chừng mười thước.
Lúc này sự chênh lệch giữa chúng đã hiện ra, kẻ yếu hiển nhiên nhỏ hơn nhiều, nếu cứ theo đà này, Cửu Vĩ Hồ khẳng đinh hao hết linh hồn lực trước.
Nắm chắc thắng lợi Ma thần nhảy sang một bên cười to nói: “Ke ke, Cửu Vĩ Hồ. Cho dù ngươi là thượng cổ ma thú. Cũng không thể đấu lại ta. Hay là thúc thủ chịu trói. Thông minh thì đem tiểu tử nọ giao ra. Ta có thể không huỷ diệt linh hồn ngươi!”
Nếu như có thể đem linh hồn lực của Cửu Vĩ Hồ làm của riêng mà nói, Ma thần có thể thu được lợi ích lớn lao. Hơn nữa nếu thật sự giết chết Cửu Vĩ Hồ mà nói, linh hồn lực của hắn cũng tổn thất phi thường lớn. Vậy nên mới hết lời dỗ ngon dỗ ngọt.
Cửu Vĩ Hồ không động đậy, so với việc trở thành thuốc bổ cho kẻ khác, thì thà tử chiến còn hơn: “Tào lao, đừng nói nhiều, hươu chết về tay ai còn khó nói!”
Ma thần thấy Cửu Vĩ Hồ không bị dụ, tức giận nói: “ Ngu xuẩn, được, ta trước hết giết chết tên súc sinh nhà ngươi, cùng lắm thì tốn thêm chút thời gian hồi phục như cũ!”
Nói xong hắn lại cầm tam xoa kích trong tay vọt tới, nhưng lần này Cửu Vĩ Hồ không cùng hắn ẩu đả, mà là ngừng cước bộ, bắt đầu lẩm nhẩm.
Ma thần mỉm cười nói: “ Đừng có làm việc ngu xuẩn vô vị nữa, đây chính là thế giới nội tâm của tên tiểu tử đó, bất cứ ma pháp gì cũng đều không dùng được, điểm ấy hẳn là ngươi phải hiểu rất rõ!”
Cửu Vĩ Hồ không để ý đến sự trào phúng của Ma thần, một chuỗi âm phù huyền ảo dày đặc nhanh chóng từ trong miệng nó phun ra, đó là một loại ngôn ngữ kỳ quái vô luận là Tạp Địch đại lục hay là Ma giới đều không có.
Nhìn một quấng sáng màu nhũ bạch từ ngoài thân Cửu Vĩ Hồ dâng lên, Ma thần lúc này mới cực kỳ hoảng sợ, loại lực lượng này tuyệt đối không xa lạ với hắn, thậm chí có thể nói phi thường quen thuộc, hắn sở dĩ bị nhốt tại đây ngàn vạn năm chính là do cái này ban tặng.
“Thần thuật?! Ngươi sử dụng chính là loại thần thuật đáng chết đó?!”
Vầng sáng quanh thân Cửu Vĩ Hồ ngày càng dày đặc: “Không sai, Phong Ma Thánh Chú là do rất lâu trước kia ta ’Đạo’ được từ chỗ Quang Minh thần, cho dù ở bên trong thế giới tinh thần, nó vẫn có hiệu quả như thường!”
Đây không phải là thần thuật bình thường mà các tế tự trên Tạp Địch đại lục sử dụng, mà là kỹ năng của Quang Minh thần, sức mạnh của Quang Minh thần!
“Không, lập tức dừng lại cho ta!” Ma thần như điên lên cầm tam xoa kích hướng Cửu VĨ Hồ đâm tới, nhưng không có tác dụng, quang mang nọ vẫn tiếp tục bành trường, không ngừng bành trướng, cuối cùng hướng thẳng lên trời sáng chói như mặt trời ban trưa, làm người khác không dám ngước nhìn.
“ Phong Ma Thánh Chú!” Sau khi Cửu Vĩ Hồ phun ra bốn chữ, Tiểu mặt trời đó liền nổ tung mãnh liệt, vô số đạo bạch quang nhanh chóng bắn ra, bao phủ cả không gian.
Trong bạch quang Ma thần như khối băng dưới ánh mặt trời vậy, bắt đầu nóng chảy, thể tích nhanh chóng thu nhỏ lại.
“Không, ta không muốn trầm thuỵ (ngủ say) nữa, vĩnh viễn không muốn!” Ma thần lớn tiếng hô, ngàn vạn năm tịch mịch cô độc dài dằng dặc, đủ khiến một kẻ cường đại như hắn cũng cảm thấy sợ hãi, cho dù là Ma thần, tại thời điểm tàn khốc trước mắt cũng chỉ có thể lưu lại mấy lời này, rồi Ma thần liền hoàn toàn biến mất, thân thể khổng lồ cao mười mấy thước cứ như vậy mà chẳng thấy tăm hơi.
Bởi vì trong thế giới nội tâm cũng không giống thật, thị lực không bị ánh sáng mạnh làm ảnh hưởng, Cổ Diêu có thể thấy được cả quá trình kinh tâm động phách.
Trái tim hắn đập thìch thịch, cái tên Ma thần kia đã thật sự bị tiêu diệt rồi sao?