19-10-2008, 10:50 PM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Nhạn Môn Quan đã hoà n thà nh trá»n bá»™ Thương Hải!
Nên tớ xin ngừng dịch và đăng truyện nà y.
Cám ơn các bạn đã cổ vũ và theo dõi những bản dịch tạm của tớ bấy lâu, chất lượng tuy không hoà n hảo,
xong tá»› hy vá»ng cÅ©ng đã đáp ứng được phần nà o ưa thÃch cá»§a đồng đạo dà nh cho Thương Hải.
Hôm nay, xin đưa lên Ä‘oạn cuối cuả hồi 66, vì không thể để hồi đó lá»ng lÆ¡ như váºy,
và cũng vì muốn là m quà chia tay đồng đạo đã theo đuổi Thương Hải bấy lâu.
Táºp 31: Huynh đệ đồng tâm.
Kết thúc - Hồi 66: Tầm cơ.
Cốc Chẩn nói:
- Chưa hẳn đã là quan hệ máu huyết, nhưng có quan hệ máºt thiết vá»›i Tư Cầm tiên sinh. "Mã Ảnh"? "Mã Ảnh"! .. Liệu có chá»— nà o vừa thấy tuấn mã, vừa dÃnh dáng sâu sắc tá»›i Tư Cầm tiên sinh không?
Gã chưa dứt lá»i, mắt Ôn Äại loé sáng lên, đáp:
- Cần dÃnh dáng như váºy, ta thấy có chút manh mối. Theo chá»— ta biết, Ä‘Ãch thá»±c có má»™t nÆ¡i vừa liên quan tá»›i Tư Cầm tiên sinh, vừa liên hệ tá»›i ngá»±a nữa!
Má»i ngưá»i Ä‘á»u không khá»i hết sức ngạc nhiên. Tiên BÃch mừng rỡ, há»i:
- Chá»— nà o váºy?
Ôn Äại thong thả đáp:
- Miếu Oanh Oanh!
Tiên BÃch nÃn thở, há»i lại:
- Miếu đó chẳng phải ở Tây Thà nh sao?
Ôn Äại nhẹ gáºt đầu:
- Chá»— ây có di tượng cá»§a Oanh Oanh tổ sư, bên cạnh bức tượng để bá»™ yên cương hồi xưa dùng thắng và o ngá»±a quý cá»§a ngưá»i.
- Miếu Oanh Oanh? - Cốc Chẩn thoáng cau mà y, đưa mắt nhìn mông lung ra ngoà i xa, gã thở ra, rồi chìm đắm trong suy tư.
Äằng đông chá»›m á»ng hồng, mặt trá»i còn chưa má»c, trên đưá»ng đã nghe đặc biết nổi rất rõ tiếng vó ngá»±a bước chầm cháºm, .
Má»™t cÆ¡n gió rét thổi qua, Lục Tiệm toà n thân á»›n lạnh, gã buá»™t miệng há»i:
- A Tình, cô có bị lạnh không?
Diêu Tình đang tựa đầu và o vai gã, nà ng ngẩng mặt, hơi thở nhè nhạ phả và o gò má gã, nà ng vui vẻ nói:
- Ở kế bên má»™t cái lò lá»a bá»± là ngươi, chẳng thấy lạnh má»™t chút nà o hết!
Nà ng còn chưa dứt lá»i, con anh vÅ© Ä‘áºu trên vai trái cá»§a Lục Tiệm đã kêu lên:
- Lò lá»a bá»±, lò lá»a bá»±! Lục Tiệm là lò lá»a bá»±!
Lục Tiệm mặt mà y đỠau, Diêu Tình thấy con chim kêu nhắc loạn những câu lẩm cẩm hai ngưá»i từng trao đổi chốn phòng the, nà ng phát bá»±c mình, đưa tay Ä‘áºp nó má»™t cái, thét mắng:
- Câm mồm!
Con Bạch Trân Châu vụt bay tránh ra, đến Ä‘áºu cạnh con cá»± hạc, nó nghiêng nghiêng cái đầu bé nhá», dòm dòm Diêu Tình, ra dáng đã bị trách mắng hết sức oan ức.
Diêu Tình há»i:
- Mà y còn không chịu à ?
Nà ng đang muốn vươn mình đánh tiếp, bỗng cảm giác toà n thân kiệt quệ, đà nh phủ phục trên lưng Lục Tiệm, hơi thở phì phò.
A Tình! - Ôn Äại tiến lại gần, bảo:
- Bịnh hoạn của con đó, con phải hết sức giữ cho tâm tình bình ổn mới được!
Diêu Tình mắt á»ng Ä‘á», nhìn bà , há»i:
- Sư phụ, lão nhân gia không cùng Ä‘i à ? Ngưá»i nỡ bá» con sao?
Ôn Äại gượng cưá»i, đáp:
- Ta cÅ©ng đâu muốn bá» mặc con, nhưng từ khi hai mắt bị mù, sức khoẻ Thái Nô ngà y má»™t xuống. Ta phải ở lại đây, thứ nhất để chăm sóc Thái Nô, kế đó là lo toan cho cả nhà Thương muá»™i tá», để cho hai đứa Lục, Cốc chúng nó yên tâm Ä‘i lo công chuyện.
Lục Tiệm thưa:
- Ân đức cá»§a tiá»n bối, Lục Tiệm không biết là m sao Ä‘á»n đáp!
Ôn Äại bảo:
- Äệ đừng quá khách khÃ, chuyến Ä‘i miá»n tây nà y, xa xôi vạn dặm, núi non hiểm trở, gió khi lạnh như cắt da, khi nóng như thiêu đốt, cÆ¡ thể Tình Nhi sẽ chịu muôn và n khổ cá»±c. Mấy bữa rà y, kinh mạch toà n thân cá»§a nó thấy có triệu chứng co rút, tháºt đáng ngại. Bắt đầu từ hôm nay, đệ má»—i ngà y sáng, trưa, chiá»u, nhá»› váºn ná»™i lá»±c lên đưa và o giúp kÃch thÃch trăm kinh mạch trong ngưá»i nó. Má»—i lúc, Ä‘á»u má»—i không được lÆ¡ là , Äại Kim Cương thần lá»±c cá»§a đệ chà đại chà cương, hà m chứa cái lá»±c từ bi cá»§a nhà Pháºt, rất tốt để dùng và o trị liệu cho thương thế cá»§a Tình Nhi, ngoà i ra, những chuyện khác, may là có Tiên BÃch cùng Ä‘i, có nó trông nom cho Tình Nhi, ta cÅ©ng thấy yên tâm được má»™t chút.
Diêu Tình dẩu má», nói:
- Con không thèm tỉ ấy trông nom cho!
Ôn Äại cưá»i cưá»i, bà đang dịnh khuyên răn nà ng và i câu, nhưng khi thấy ánh mắt quáºt cưá»ng cá»§a Diêu Tình, bà không biết phải bắt đầu như thế nà o! Bà dõi mắt nhìn má»™t vòng, thấy Tả Phi Khanh, Tiên BÃch, Ngu Chiếu, Cốc Chẩn, Ninh Ngưng, năm kiếp nô, Lan U, Thanh Nga, cả Ä‘oà n Ä‘á»u đã chuẩn bị ngá»±a, hà nh trang, áo quần tá» chỉnh, tóc tai gá»n ghẽ. Trong lòng thoáng bồi hồi, mắt Ôn Äại bá»—ng dưng nhoà đi.
Tiên BÃch trông thấy, nà ng cưá»i bảo:
- Mẹ ... Sao thế? ÄÆ°á»ng đưá»ng má»™t báºc Äịa mẫu, mẹ không khóc được đâu?
Ôn Äại nén thương tâm, rầu rầu nói:
- Mẹ già rồi! Ruá»™t gan cÅ©ng yếu má»m Ä‘i nhiá»u, là m sao vô ưu, vô tâm được như con!
Bà còn Ä‘ang định nhắn nhe đôi câu, bá»—ng ở bên cạnh, ông Tiên Thái Nô cất tiếng gá»i:
- Cốc Äảo vương, xin má»i tôn giá ghé lại đây má»™t chút!
Cốc Chẩn bước lại gần, vui vẻ há»i:
- Tiá»n bối có Ä‘iá»u muốn chỉ giáo?
Tiên Thái Nô nói:
- Äôi mắt ta trước khi bị huá»·, tuy chẳng có được cái võ công xuất quá»· nháºp thần cá»§a Cốc Thần Thông, nhưng so nhãn lá»±c, ta tá»± phụ không kém ông ấy nhiá»u lắm.
Cốc Chẩn thưa:
- Tiên phụ cÅ©ng đã có dịp nói đến đại danh "Thái Hư nhãn", ngữ khà ngưá»i cá»±c kỳ bá»™i phục.
Nói ra thì ngượng, - Tiên Thái Nô thở dà i, - vá»›i nhãn lá»±c hư danh đó, cuối cùng ta cÅ©ng không thoát khá»i độc thá»§ cá»§a Vạn Quy Tà ng. Nhưng trong khi giao chiến, ta cÅ©ng có nhìn ra được đôi chút manh mối, nhược Ä‘iểm cá»§a lão. Mấy hổm rà y, ta nghÄ© ngợi nhiá»u, thấy thần thông cá»§a lão vẫn chưa đạt đến mức độ "Không tịch huyá»n diệu, bất tá» bất sinh", dù lão đã luyện hư, vì chưa hiệp đạo, thể nà o cÅ©ng có chá»— nhược, tiếc thay, ta chưa ra thấy được chá»— nhược đó!
Nói ngang đấy, ông lấy từ trong ống tay áo ra má»™t táºp sách còn má»›i, đặt và o táºn tay Cốc Chẩn, bảo:
- Äây là má»™t Ãt tâm pháp mà ta đã lÄ©nh ngá»™ trong lúc tu luyện "Thái Hư nhãn", cáºu dù không có kiếp lá»±c, nhưng lại có ngá»™ tÃnh, hoặc giả từ trong tâm pháp nà y, cáºu có thể ngá»™ được thuáºt "Thiên Tá» Vá»ng khÃ", tái láºp thần uy cá»§a lệnh tôn.
Cốc Chẩn nháºn táºp sách, quá khÃch động, gã bất giác sững sá».
Tiên BÃch ná»a cưá»i đùa, ná»a trách móc:
- Bố! Bố đúng là "bụt chùa nhà không thiêng", Ä‘em tâm pháp truyá»n cho ngưá»i ngoà i, không nhìn nhõi gì đến đứa con gái nà y cá»§a bố!
Tiên Thái Nô cưá»i bảo:
- BÃch Nhi, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có cÆ¡ duyên riêng, muốn miá»…n cưỡng cÅ©ng không xong! Theo ta thấy, trên Ä‘á»i nà y, duy nhất Cốc Äảo vương có khả năng ngá»™ thấu . . .
Tiên BÃch cưá»i, ngắt ngang ông:
- ÄÆ°á»£c rồi ... ÄÆ°á»£c rồi ... Nếu bố đưa cho con, chỉ tổ là m con nhức đầu! Con bình sinh ghét nhất động não, cái vụ phải lao tâm lao lá»±c nà y, đưa cho tiểu tá» há» Cốc gánh, thấy hay hÆ¡n!
Cốc Chẩn vui vẻ bảo:
- Tỉ chỉ giá»i đưa đẩy!
Rồi gã chắp tay, cất cao giá»ng thưa:
- Tiên tiá»n bối, Äịa Mẫu nương nương, xin hai vị bảo trá»ng, hẹn sẽ có ngà y gặp lại!
Gã nói ngang đấy, ánh mắt nhìn xéo, không hiểu vô tình hay hữu ý, đảo một vòng ngang rặng liễu, thoáng lộ thần sắc phức tạp, rồi tung mình ngồi lên yên, gã quất roi một cái, giục ngựa phóng đi.
Má»i ngưá»i lần lượt chia tay, rồi cÅ©ng theo sau gã, những thá»›t ngá»±a đó được tuyển chá»n trong ngà n con lấy má»™t, phóng nhanh như gió. Thoáng má»™t chá»›p mắt, bóng ngưá»i và ngá»±a má» khuất, chỉ còn thấy xa xa má»™t vầng cát bụi bay mù.
Nhìn theo Ä‘oà n ngưá»i đến lúc há» Ä‘i khuất, Ôn Äại quay mình vá» phÃa rặng liá»…u, buồn bã gá»i:
- Thương muội tỠơi, ra đây đi thôi!
Bóng ngưá»i lay động, Thương Thanh Ảnh vén cà nh liá»…u rá»§ chầm cháºm bước ra, trên hai gò má trắng như hoa bách hợp rân rấn nước mắt, ánh mắt bà dõi trông vá» phÃa cuối đưá»ng hướng tây, châu lệ cứ lặng lẽ tuôn rtÆ¡i.
Ôn Äại than thầm trong lòng, đưa tay nắm lấy tay bà , chỉ thấy nó lạnh như băng giá, không má»™t chút ấm áp hÆ¡i ngưá»i, chẳng dằn được, Ôn Äại khuyên:
- Muội tỠ, đừng việc gì mà khổ não quá thế!
Thương Thanh Ảnh gượng má»™t nụ cưá»i buồn, bà cháºm rãi rụt tay vá», khoanh ra sau lưng, rồi từng bước má»™t, bà đi và o trang.
Äoà n ngưá»i kiêm trình ngà y đêm, vượt ranh giá»›i Hoà i Hà tại Dá»± Hoà n, men theo bá» nam Hoà ng Hà đi vá» hướng tây, trên đưá»ng chỉ toà n thấy dòng sông cuồn cuá»™n chảy, những chá»— xoáy, tiếng nước róc rách như hò như hát.
Trong thá»i Gia TÄ©nh, nạn lÅ© lụt sông Hoà ng Hà rất to tát, con sông đổi dòng chảy nhiá»u lần, cắt mảnh vùng đất rá»™ng lá»›n cá»§a Trung nguyên rá»i rạc thà nh hình mai rùa, giống những vết sẻ da cắt thịt, rải rác những mảng cá» cây xanh lục trên mà u hoà ng thổ, dưới là n gió tây thoáng thổi qua, ngá»n cá» lay động hiu hắt nom hoang lương khôn tả.
Hà nh trình gian nan, lữ khách không tránh khá»i khó nhá»c, nhá» có năm kiếp nô theo Ä‘i, được Tần Tri Vị trổ tà i bếp núc, thưá»ng xuyên đổi món, giúp tất cả táºn hưởng ngon miệng. Các thức hương liệu Tô Văn Hương Ä‘em theo, được hắn pha chế giúp cho trong giấc nghỉ ngÆ¡i, tâm thần được thanh sảng, kỳ diệu khôn tả. Rồi lại còn Tiết NhÄ©, Thanh Nga góp tiếng tÆ¡ tiếng trúc giải trÃ, tiá»…u trừ nhá»c mệt, cÅ©ng không phải không thiếu phần vui chÆ¡i phong phú.
Duy mình Cốc Chẩn không sa đà và o thú ăn uống, thưởng thức hương thÆ¡m, những lúc nhà n hạ, gã táºp trung nghiên cứu sách "Thái hư ngá»c Ä‘iển" cá»§a ông Tiên Thái Nô,
Trừ khi được truyá»n theo huyết thống bố mẹ sang con cái, kiếp thuáºt không thể tá»± chế tạo, do đó sách không bà n đến pháp môn tu luyện nhãn lá»±c, mà chỉ nói vá» lý thuyết, sách không dạy bà quyết thần thông, sách nà y kiểu như loại sách viết vá» binh pháp, chiến lược.
Pho sách bao gồm bốn đỠmục: Nháºn định thá»±c hư, biện luáºn vỠâm dương, vá» công và thá»§, vá» cách thức tiến thoái, rất nhiá»u ý nghÄ©a, có phần giông giống thương đạo. Cốc Chẩn chuyên trì suy ngẫm, có thể lÄ©nh há»™i, môn "Thái Hư nhãn" nà y cùng nguồn gốc vá»›i thuáºt "Thiên Tá» Vá»ng khÃ", khi gã kết hợp tâm pháp nháºp môn cá»§a "Thiên Tá» Vá»ng khÃ" và o, Ä‘em đối chiếu qua lại, Cốc Chẩn thu luợm được khá nhiá»u Ãch lợi.
Tuy Ãch lợi là m váºy, pho sách "Thái Hư ngá»c Ä‘iển" chuyên giảng dạy đạo lý, đến khi và o tráºn đối địch, sá»± váºn dụng chưa chắc đã là thÃch hợp, lúc ấy chỉ còn trông và o tuỳ cÆ¡ ứng biến.
Bát kình Chu Lưu đã luyện xong, công phu luyện khà của Cốc Chẩn coi như đạt đến đỉnh cao, nhưng vẫn còn cách xa cảnh giới "luyện thần" một cấp, rốt cục chưa so được với đẳng cấp của Cốc Thần Thông, Tiên Thái Nô.
Dá»± liệu nhiá»u gian khó trước mặt, Cốc Chẩn thẳng thắn Ä‘em diá»…n giảng những bà ảo cá»§a "Chu Lưu Lục Hư công" cho ba ngưá»i Tả, Ngu và Tiên. Cả ba vốn biết phép hà nh công đó cá»±c khó, nay được gã chỉ Ä‘iểm bà quyết, há» hết sức mừng rỡ, nhưng lại có phần lưỡng lá»± Ä‘em tu luyện.
Trong ba ngưá»i, có Ngu Chiếu lắm gan góc, gã lại rất tin tưởng Cốc Chẩn, đắn Ä‘o hồi lâu, gã liá»n Ä‘em áp dụng, đâu dè vừa hà nh công má»™t chút, tám kình đã toán loạn, đưa gã gần đến mức độ tẩu há»a nháºp ma, may có được Cốc Chẩn há»™ pháp, đã giúp kịp thá»i thu hồi được bát kình, đưá»ng đưá»ng má»™t tay chá»§ bá»™ Lôi bá»™, thiếu chút nữa là gã đã lãnh trá»ng thương.
Tả Phi Khanh thấy Ngu Chiếu thất bại, cÅ©ng nổi máu cạnh tranh, thá» qua má»™t chút, tÃnh gã nhiá»u kiên nhẫn, đã Ä‘i xa hÆ¡n Ngu Chiếu, đâu dè cà ng nhẫn nại lâu, thụ thương cà ng nặng, gã bị nạn bát kình nổi loạn, gần bá» mạng.
Tiên BÃch so vá»›i hai ngưá»i đó, nà ng bẩm sinh thiên phú trá»™i hÆ¡n, nhưng vốn chẳng mấy ham chuá»™ng vÅ© lá»±c, lại không thiết tha gì lắm vá»›i võ công, má»™t khi thấy không xong, nà ng láºp tức buông bá», thà nh thá» trong cả ba, nà ng là bị nhẹ nhất.
Thấy tình hình là m váºy, Cốc Chẩn rất đỗi nghi hoặc, gã hồi tưởng đến tình cảnh ngà y gã ngá»™ đạo, cảm giác cách váºn kình trước sau không khác là bao, nhưng tại sao khi Ä‘em áp dụng cho ba ngưá»i thì lại gây hoạ quá mức.
NghÄ© tá»›i nghÄ© lui, Cốc Chẩn mà ng mà ng tá»± nhá»§: "Bữa đó, tá»± mình sở dÄ© luyện thà nh Chu Lưu bát kÃnh; vá» mặt nhân hòa, Ä‘ang lúc chÃnh mình bị nguy cấp sinh tá» quan đầu, rồi đã đột ngá»™t bị bạn bè phản phúc táºp kÃch, và o lúc ká» cáºn cái chết, mò mẫm sao đó, khéo sao lại là m tiêu trừ được cái nhuệ khà cá»§a Chu Lưu bát kình".
HÆ¡n nữa, cái lý "Tổn cưá»ng bổ nhược" cuả Chu Lưu Lục Hư công nhìn thấy đơn giản, nhưng và o áp dụng lại cá»±c kỳ khó khăn. Cốc Chẩn đã có thể chế ngá»± bát kÃnh, tìm được tân pháp, Ä‘á»u nhỠở căn bản thương đạo. Äạo kinh doanh, cái quan trá»ng tối háºu là phải nắm bắt đúng thá»i cÆ¡, nhưng là m sao nắm bắt, ngoà i kinh nghiệm tÃch luỹ lúc lăn lá»™n thương trưá»ng, còn cần cái nhạy bén thiên phú nhiá»u hÆ¡n, nhạy bén đó chỉ tá»± cảm nháºn được chứ không sao truyá»n dạy cho đươc. Nếu chẳng váºy, ai nấy Ä‘á»u vừa há»c qua đã hiểu, trên cái trần thế nà y, ai ai cÅ©ng thà nh phú thương cả, lấy đâu ra ngưá»i nghèo khổ nữa?
"Äà o Chu Công - Phạm Lãi" ba lần đổi Ä‘á»i, Ä‘á»u vinh danh cả ba, Lã Bất Vi đệ nhất phú thương quyá»n khuynh thiên hạ, thế nhưng xưa nay, há»i đã có bao nhiêu ngưá»i là m nên như Phạm, Lã?
Thiên tư Cốc Chẩn vốn đã đặc biệt, gã lại được Vạn Quy Tà ng Ä‘Ãch thân giảng dạy phép buôn bán, phần lá»›n những nguyên lý mà gã ngá»™ là chuyện tất nhiên. Tuy cÅ©ng cao thá»§ nhất lưu, ba ngưá»i Tả, Ngu, Tiên chẳng có chất liệu kinh doanh, những chá»— mà Cốc Chẩn dá»… dà ng nắm bắt, khi Ä‘em giảng cho ba ngưá»i, gã tháºt khó diá»…n đạt cho suông sẻ!
ÄÆ°á»£c cái ba ngưá»i Ä‘á»u hiểu Cốc Chẩn thá»±c tâm giúp há», và há»n cÅ©ng biết món "Chu Lưu Lục Hư công" nà y ẩn chứa nhiá»u huyá»n cÆ¡, luyện được thà nh công tháºt cả má»™t chuyện lạ, nếu thất bại, thì cÅ©ng không có gì phải xấu hổ, nên dẫu bị ná»™i thương. há» tịnh chẳng há» oán trách Cốc Chẩn má»™t câu, nhưng xem ra như váºy lại cà ng là m gã thấy áy náy hÆ¡n.
Cả Ä‘oà n vượt Hoà ng Hà tại vùng Ninh Hạ, nhắm hướng bắc Ä‘i vá» phÃa Hà , Sóc, nghỉ ngÆ¡i ná»a đêm ở Nghi Lâm, rồi chuyển hướng vá» phÃa tây, hôm sau đã ra khá»i Sa Châu Vệ, ra khá»i cưong thổ Äại Minh, cảnh váºt phÃa trước thấy cÅ©ng thay đổi hẳn.
Vùng cát trắng, nước Ä‘áºm mà u, mênh mông trá»i đất, thảo nguyên ngút ngà n, ngá»±a chạy má»i vó không hết, dưới mắt Lục Tiệm, đưá»ng Ä‘i như vô táºn, dá»… là m buồn nản lòng ngưá»i.
Lúc Ä‘i đưá»ng, Cốc Chẩn tá»±a hồ đã táºn dụng sở năng, dá»±a và o những móc nối hồi gã còn là m kinh doanh, khiến má»i ngưá»i phần ăn mặc Ä‘á»u được chu toà n tốt đẹp, Ä‘i hay dừng Ä‘á»u tuỳ ý, ngá»±a má»—i ngà y má»—i đổi, rặt giống ngá»±a hay.
Nhưng Ä‘i liên tục như váºy, chỉ khổ cho Diêu Tình, từ khi vượt sông, do cưỡi ngá»±a bị dằn xóc nhiá»u, nà ng không ngừng nôn má»a, thuốc thang khó dùng cho cạn, nếu chẳng nhá» tà i năng cao siêu cá»§a Tần Tri Vị, nấu nướng canh, thang vô cùng ngon ngá»t, Diêu Tình chưa chết vì bệnh, e rằng đã chết vì đã không ăn uống được!
Chẳng dè, khổ nà y chưa qua, nạn khác đà tá»›i, cà ng Ä‘i vá» tây, phong cảnh hoang lương không nói là m chi, thá»i tiết má»—i lúc thêm khắc nghiệt, ngà y nóng như thiêu đốt, đêm lạnh giá như băng hà n.
Lá»›n lên ở miá»n nam, Lục Tiệm có nằm má»™ng cÅ©ng không sao tưởng tượng nổi trên Ä‘á»i lại có thứ thá»i tiết tệ hại đến thế. Thân thể yếu á»›t vì bệnh cá»§a Diêu Tình cà ng phải cố chịu đựng, nóng thì mồ hôi dầm dá», lạnh thì khắp mình như nước đá, nà ng hầu như ngá»§ mê man suốt ngà y, giá» còn sống sót được, toà n trông và o nhân sâm cá»±c phẩm do Cốc Chẩn kiếm được, cùng phép Äại Kim Cương thần lá»±c cá»§a Lục Tiệm.
Nhìn thân hình nữ tá» trong lòng má»—i ngà y má»—i gà y còm Ä‘i, gương mặt kiá»u diá»…m ngà y xưa giỠđâu còn nữa, lòng Lục Tiệm Ä‘au đớn xót xa vô ngần. Gã chỉ sợ nà ng ngá»§ luôn rồi không tỉnh trở lại,rồi lại sợ lúc nà ng tỉnh giấc, tá»± nà ng thấy được dung nhan cuả mình, sẽ Ä‘au lòng, gã đã khẩn cầu các cô gái đồng hà nh giấu hết gương, kÃnh Ä‘i. Nếu Diêu Tình có đòi soi gương trang Ä‘iểm. thì cÅ©ng nói dối là đã để thất lạc cả rồi.
Má»™t chiá»u ná», Ä‘oà n ngưá»i dừng chân nghỉ ngÆ¡i bên má»™t giếng nước. Ä‘ang lúc Lục Tiệm uống nước, thấy Lan U khóc lóc, chạy tá»›i bảo:
- Lục đại hiệp, cái ngưá»i Ä‘au ốm nà y, thiệt không còn cách nà o chịu đựng được nữa!
Vì cách ly nam nữ, những lúc là m vệ sinh, thay đổi quần áo trên đưá»ng cho Diêu Tình, Lục Tiệm Ä‘á»u nhá» cáºy Lan U và Thanh Nga lo liệu, khi thấy dáng vẻ Lan U như thế, Lục Tiệm biết thể nà o cÅ©ng vì Diêu Tình bá»±c bá»™i mà nảy sinh, gã vá»™i há»i:
- Sao lại không chịu nổi nữa? Cô ấy cơ thể bệnh hoạn, khó tránh tức bực, xin cô hãy nể mặt tôi mà khoan thứ hộ cho!
Lan U tức tá»i nói:
- Cô ấy đánh tôi, mắng tôi thì cũng cho qua ... Nhưng cô ấy nhất định không chịu ăn uống, thì tôi phải là m sao đây?
Lục Tiệm thất kinh, há»i:
- Ngay cả các thức ngon của Tần tiên sinh cũng không chịu ăn à ?
Lan U đáp:
- Thức ăn của Tần tiên sinh cũng không ăn!
Lục Tiệm hoảng hốt chạy đến, năn nỉ đủ Ä‘iá»u, mà Diêu Tình chỉ toà n nhắm mắt, ngáºm miệng, nhất định không ăn uống, vẻ như muốn tuyệt thá»±c mà chết.
Lục Tiệm Ä‘ang bó tay, vô phương, kinh hoà ng tá»™t độ, Cốc Chẩn hay tin đến xem, há»i Lan U:
- Chuyện nà y tất có nguyên do, chắc cô đã nói năng gì đó, là m cho nà ng ấy bực tức!
Lan U bị oan ức, nói:
- Tôi lúc nà o cÅ©ng cẩn tháºn giữ ý, đâu có là m chuyện gì thất thố đâu?
Cốc Chẩn bảo:
- Cô hãy cố gắng nhớ lại xem!
Lan U ngẫm nghĩ một hồi, rồi nói:
- Vưà qua, lúc đang thay áo, cô ấy đòi uống nước, tôi đã đem đến cho cô một chén nước đầy, kỳ dư, không có gì khác lạ!
Cốc Chẩn bảo:
- ÄÆ°a cho ta xem cái chén Ä‘i!
Lan U đưa cho Cốc Chẩn.
Nhìn thoáng qua, Cốc Chẩn thấy đó là loại chén sứ trắng sáng, phản chiếu long lanh.
Cốc Chẩn bất giác thở ra má»™t hÆ¡i, rót và o đấy má»™t Ãt nước, rồi đưa ra trước mặt Lan U. Mặt nước bình lặng, phản chiếu má»™t khuôn mặt kiá»u diá»…m má lúm, đồng tiá»n.
Lan U vôn thông minh lanh lợi, cô sững ngưá»i Ä‘i, hiểu rõ má»i chuyện, cô la lên:
- Ui chao ... Không xong rồi, cô ấy đã nhìn thấy dung mạo cuả cô ấy rồi!
Cốc Chẩn gáºt đầu:
- Äúng thế!
Lục Tiệm bá»—ng hiểu ra, gã tuy đã lo cất giấu tháºt kỹ các kÃnh, gương, nhưng đã quên Ä‘i chuyện đưa chén nước, Diêu Tình yêu quý dung mạo cá»§a mình, qua phản chiếu cá»§a mặt nước trong chén, thấy vẻ tiá»u tuỵ khuôn mặt, nà ng hết muốn sống, đã nhịn ăn để tìm cái chết.
Trong má»™t lúc, Lục Tiệm vừa lo âu vưà hối háºn, gã đứng thừ ngưá»i ra đấy, đôi bà n tay siết chặt.
Cốc Chẩn cÅ©ng trầm ngâm má»™t chút, bá»—ng gã cưá»i, bảo:
- Lục Tiệm, huynh đứng tránh xa ra!
Lục Tiệm không hiểu ý gã, toan há»i lại, nhưng đã được Cốc Chẩn đánh mắt là m hiệu, gã bèn láºp tức lùi lại mươi bước, chỉ thấy Cốc Chẩn cúi sát và o bên tai Diêu Tình, miệng mấp máy, nói nhá» gì đấy!
Diêu Tình vụt mở bừng mắt, lưá»m Cốc Chẩn má»™t lúc, rồi quay sang Lan U, nà ng khe khẽ gáºt đầu.
Lan U sắc mặt vui mừng, đem chén sâm thang lại, chăm chút cho nà ng uống.
Lục Tiệm vừa mừng rỡ, vừa kinh ngạc, thấy chuyện lạ lùng, và thấy Cốc Chẩn dợm bước Ä‘i, gã vá»™i cất tiếng há»i:
- Vừa rồi, ngươi đã nói gì thế?
Cốc Chẩn vui vẻ đáp:
- Câu đó không thể nói cho huynh nghe được! Nếu nói ra, thể nà o Diêu đại mỹ nhân cũng sẽ nạt nộ ta!
Lục Tiệm thấy gã kiểu cách quỷ quái, cà ng thêm hiếu kì, nhưng mặc gã tra vấn thế nà o đi nữa, Cốc Chẩn nhất định không nói!
Äang lúc đó, Tiên BÃch tìm đến, bảo:
- Cốc Chẩn, theo ta tÃnh, núi Côn Lôn chỉ còn ná»a ngà y đưá»ng, nhưng cà ng đến gần Äế Hạ chi Äô, cà ng là m lòng ngưá»i thấy run sợ!
Cốc Chẩn cưá»i, há»i:
- Tại vỠđến gần quê hương, nên lòng thấy thắc thá»m chứ gì?
Tiên BÃch lắc đầu, đáp:
- Không có chuyện thắc thá»m vá» gần quê hương đâu, bá»™ đệ không để ý là quãng đưá»ng Ä‘i vừa rồi quá sức bình yên sao?
Cốc Chẩn đáp:
- Ừ ... Quá bình an tháºt!
Tiên BÃch má»™t thoáng suy tư, rồi bảo:
- Cốc Chẩn, đệ có nghÄ© thá», nếu Vạn Quy Tà ng đã không trở vá» Tây Thà nh, thì sá»± việc sẽ ra sao?
Cốc Chẩn cưá»i cưá»i mà rằng:
- Nếu sá»± tình là thế, vụ "Luáºn đạo diệt thần", thắng bại đã rõ!
Lục Tiệm rúng động trong lòng, Tiên BÃch cÅ©ng kinh hoà ng, há»i:
- Thế chẳng còn phải là chuyện cá cược nữa hay sao?
Cốc Chẩn cất nét cưá»i, nghiêm giá»ng, bảo:
- Äây đúng là chuyện cá cược, há»… thua thì chịu, đệ đã cá "Mã Ảnh" phải ở Tây thà nh!
Tiên BÃch ngÆ¡ ngác, nà ng chuyển ánh mắt vá» phương tây xa xăm, chỉ thấy mặt trá»i Ä‘ang lặn, bóng má»™t quả núi to Ä‘ang trải dà i ra, lấn dần lên trên vùng đất hoang vu mênh mông.
--- Hết hồi 66 - Và cũng chấm dứt phần dịch của livan ---
Tà i sản của livan
15-12-2008, 02:39 AM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Thương Hải (Kết thúc phần cuối)
Äôi lá»i cùng chư vị đồng đạo hâm má»™ Thương Hải:
"Xuân tà m đáo tá» ti phương táºn" (Con tằm đến chết vẫn còn nhả tÆ¡ ...), tá»› đã ngừng dịch Thương Hải, vì nghÄ© rằng Nhạn Môn Quan đã hoà n thà nh tác phẩm kiệt hiệt nà y ...Nhưng, tá»› thấy nhiá»u ngưá»i than vãn do không thể cà i đặt chương trình đặc biệt cá»§a trang ấy, nên đã không sao Ä‘á»c được phần cuối từ hồi 67 đến hết ...Tá»› dá»± định đả tá»± bản dịch nà y đưa lên giúp đồng đạo thoả cÆ¡n ghiá»n ... Nhưng, máu dịch dá»t trong ngưá»i nó nổi lên, thay vì đả tá»±, tá»› đã bá» thêm má»™t Ãt công nữa, dịch theo hiểu biết cá»§a mình. Tá»› sẽ nhẩn nha dịch giống như đã là m hồi trước, lần nà y, vì có bản dịch trá»n bá»™ cá»§a NMQ rồi, mong chư vị quân tá» cho phép tá»› là m theo tuỳ hứng, được bao nhiêu đưa lên bấy nhiêu, tá»› không bảo đảm "Ä‘i" hết bá»™ truyện ... tạm gá»i chia sẻ cái Ä‘am mê cá»§a tá»› vá»›i Thương Hải! Và cÅ©ng khẩn cầu chư vị đừng so sánh hÆ¡n kém! Tá»› vốn đã chịu kém từ đầu rồi, có hà hoáy dịch cÅ©ng chỉ vì muốn thưởng thức bá»™ truyện theo cảm quan cá»§a mình, tiện thể đưa ra, mong giúp vui được và i trống canh!
Thương Hải
Tác giả: Phượng Ca
Táºp 31: Huynh đệ đồng tâm.
Hồi 67: Tây Vực
Và o đến vùng núi Côn Luân, địa hình thay đổi hẳn, má»i ngưá»i phải bá» ngá»±a, Ä‘i bá»™ leo núi. Há» vừa vượt khá»i hẻm núi Phong Hoả, nhiệt độ giảm xuống lạnh giá, mấy tráºn gió buốt thổi tá»›i, rồi tuyết rÆ¡i mù mịt, hoa tuyết nhá» như bông gạo, lá»›n tá»±a lông ngá»—ng, theo gió vùn vụt tá»›i tấp quất rát rạt và o mặt.
Nhìn bão tuyết, Lục Tiệm phát rầu rÄ©, cái hạn hai tháng đã qua mất má»™t phần ba, ngay cả hỠđã ngà y đêm kiêm trình, cÅ©ng chỉ má»›i đến được sÆ¡n khẩu Côn Luân, quãng đưá»ng còn lại chưa biết sẽ còn kéo dà i bao lâu, hình hà i Diêu Tình bị bệnh hoạn trở nên bất thà nh nhân dạng.
NghÄ© đến đấy, ruá»™t gan Ä‘au xót, gã cúi đầu nhìn Diêu Tình nằm trong lòng, đôi mắt nhắm nghiá»n, cô ngá»§ say tá»±a trẻ thÆ¡, hai hố mắt sâu hoắm, hà ng lông mi do đó dà i ra, những hoa tuyết Ä‘á»ng và o đấy khe khẽ lay động.
Lục Tiệm đưa tay thu vén áo lông cá»§a cô, che kÃn mấy đầu ngón chân để lá»™ ra ngoà i. Gã đưa mặt giụi và o gò má nhợt nhạt lạnh như băng giá cá»§a cô, không cảm giác má»™t chút hÆ¡i ấm nà o, gã bất giác cay mắt, lệ nóng tá»±a hồ muốn tuôn trà o.
- Ngốc ạ! - Diêu Tình bỗng mở choà ng mắt, mở miệng mắng gã - Ngươi là m gì thế, đau ta!
Lục Tiệm sững sá»:
- Cô tỉnh rồi à ? Tôi đã là m gì để cô đau?
Diêu Tình vươn tay, mấy ngón tay thon thon đã mất sắc hồng hà o cá»§a ngà y trước, trắng bệch và gầy gò, trông rõ cả xương bên trong, cô xoa và o mặt Lục Tiệm, cưá»i cưá»i, nói:
- Râu ria! Râu ria cá»§a ngươi má»c dà i ra, đâm và o ngưá»i ta, Ä‘au Ä‘au là !
Lục Tiệm gáºt gù, đáp:
- Äúng thế tháºt! Không ngá» Ãt chăm nom có mấy bữa, mà râu đã má»c dà i ráºm, nhiá»u dữ!
Diêu Tình cưá»i khúc khÃch, dòm dòm gã, bá»—ng cô chảy nước mắt, những gịot lệ Ä‘á»ng trên mi, kết thà nh những nụ hoa nước đá.
- A Tình - Lục Tiệm Ä‘au đớn trong lòng, gắng má»™t nụ cưá»i - Cô đừng quá lo lắng, Tây Thà nh không còn xa, mình sắp đến nÆ¡i rồi!
Diêu Tình thổn thức một hồi, rồi nói:
- Ngươi biết không? Thá»±c tình, ta không sợ chết, ta chỉ sợ có má»—i má»™t Ä‘iá»u ...
Lục Tiệm há»i lại:
- Sợ gì váºy?
Diêu Tình chăm chú dòm gã má»™t hồi lâu, bá»—ng cô rầu rÄ© má»™t nét cưá»i buồn, lắc đầu, bảo gã:
- Ngươi kia! Äúng là chẳng ngoa cái danh hiệu chà ng khá» ngốc nghếch! Chỉ cần ngươi thông minh cỡ chừng ná»a phần cái tên Cốc Tiếu, là tốt lắm rồi!
Lục Tiệm đáp:
- Cái thông minh cá»§a Cốc Chẩn, tôi suốt Ä‘á»i nà y không theo kịp, cô nếu vì váºy mà chán ghét tôi, tôi cÅ©ng chẳng là m gì khác được!
Diêu Tình lưá»m gã, cưá»i, há»i:
- Ui ... giáºn rồi đấy ư?
Lục Tiệm lắc đầu:
- Tôi không giáºn! Äiá»u tôi nói đó là thá»±c bụng tôi nghÄ©, chỠđến khi cô khá»i bệnh rồi, cô không lý đến tôi nữa, tôi cÅ©ng không thấy có gì quan hệ!
Diêu Tình mÃm môi bặm miệng, hai và nh tai đỠá»ng, cô bá»±c tức:
- Ngươi không giáºn, nhưng ta đây lại giáºn! Ta hổng cần ngươi bồng bế nữa, ngươi cõng ta trên lưng là đủ rồi, để ta khá»i phải nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét cá»§a ngươi!
Lục Tiệm giáºt mình, gã không hiểu vì đâu cô nổi giáºn, gã láºp tức chuyển cô ra cõng nÆ¡i sau lưng, gã Ä‘ang định tiếp tục bước Ä‘i, chợt nghe tiếng ngưá»i rầm rá»™ phia trước, gã đưa mắt nhìn, thì ra hai ngưá»i má»›i dừng lại, trao đổi đôi ba câu, mấy ngưá»i kia đã Ä‘i vượt xa lên trước nhiá»u rồi. Gã thấy Cốc Chẩn đứng trên má»™t má»m cao, Ä‘ang hoa tay, cưá»i ầm vang trong gió tuyết.
Lục Tiệm bèn hÃt má»™t khẩu chân khà dà i, gắng phấn khởi tinh thần, rảo bước Ä‘uổi theo.
Dồn bước Ä‘i được má»™t chặp, bá»—ng gã cảm giác và nh tai ươn ướt, chÃnh là đang bị miệng Diêu Tình khe khẽ gặm nhắm, toà n thân gã cứng ngắc, gã la lên:
- A Tình, cô đừng đùa nghịch tôi nữa!
Diêu Tình nhè nhẹ thở ra, cô dịu dà ng nói:
- Chà ng ngốc ạ! Ngươi phi nhanh như ngá»±a, bá»™ chẳng sợ má»i mệt ư?
Lục Tiệm nói:
- Tôi không mệt!
Gã sức lá»±c dẻo dai, cho dù đã chạy nhanh như váºy, hÆ¡i thở vẫn trầm ổn như thưá»ng.
Diêu Tình lặng yên môt lúc, rồi cô bảo:
- Chà ng khá» ngốc nà y, ngươi chỉ cắm đầu cắm cổ chạy, mà sao chẳng mở miệng há»i thá» xem ta sợ gì?
Lục Tiệm đáp:
- Ừ đúng đấy! Cô rốt cục sợ gì váºy?
Diêu Tình mắng gã:
- Ngươi đúng là một con cóc mùa đông!
Lục Tiệm há»i:
- Thế nà o là một con cóc mùa đông?
Diêu Tình bảo:
- Là chỉ khi bị chá»c và o má»›i chịu cá»±a quáºy, chịu mở miệng há»i!
Lục Tiệm bất giác lặng thinh, Diêu Tình chẳng nhịn được nữa, cô há»i:
- Ngươi lại giáºn rồi đấy à ?
Lục Tiệm đáp:
- Tôi không giáºn gì cả! Tôi chỉ nghÄ© là , so cùng cô, tôi chỉ như cóc nhái ngồi đáy giếng, còn cô thì tá»±a thiên nga bay bổng trên chÃn tầng mây, tôi cho dù cố gắng mấy Ä‘i nữa, cÅ©ng không sao xứng đáng vá»›i cô!
Mắt Diêu Tình cay cay, cô không kìm được, buột miệng mắng gã:
- Xú tiểu tá», ngươi lại chá»c ta tức giáºn rồi!
Lục Tiệm ngạc nhiên, há»i:
- Tôi chá»c giáºn cô chá»— nà o?
Diêu Tình cố đè nén nội tâm bấn loạn, cô lạnh lùng bảo:
- Ngươi tự mình coi rẻ, thây kệ ngươi, sao lại kéo ta và o là m gì?
Lục Tiệm khẽ gượng má»™t nụ cưá»i, hai chân gã vẫn không giảm tốc độ, thấy những ngá»i đà ng trước má»—i lúc má»™t gần, hốt nhiên, chuyển qua má»™t khúc quanh, hiện ra hai vách núi đối diện, đứng sừng sá»±ng, đỉnh núi lừng lững xuyên mây bên trên, cao không biết dưá»ng nà o!
- Äến Tây Thiên môn rồi! Tiếng Ngu Chiếu ồm ồm như lừa hÃ, - Äây là địa pháºn cá»§a SÆ¡n Bá»™, hãy chá» ta đến thăm há»i há» mấy câu!
Hắn rảo bước, trèo lên sưá»n núi, cất tiếng gá»i:
- Là Ngu Chiếu dưới nà y đây, vị nà o đang ở trên ấy đấy?
Gã còn chưa dứt tiếng gá»i, trên đỉnh núi ầm má»™t tiếng sấm động, má»™t tảng cá»± thạch lăn à o à o xuống, đánh xầm má»™t tiếng, rÆ¡i cỡ má»™t trượng trước mặt Ngu Chiếu, là m bụi đất đá bay mù mịt, mặt đất rung chuyển.
Ngu Chiếu thất kinh, lá»›n tiếng quát há»i:
- Trên núi kia, là m gì váºy?
Má»™t tiếng ngưá»i sang sảng từ đỉnh núi truyá»n xuống:
- Ngu sư đệ, xin lá»—i nhé, có lệnh Thà nh chá»§, không cho các ngưá»i vượt qua đây!
Tất cả má»i ngưá»i dưới chân núi tái mặt, Ngu Chiếu cau mà y, hắn chưa kịp trả lá»i, Tiên BÃch đã gá»i to:
- Là Lang sư huynh đấy, phải không?
Ngưá»i trên đỉnh núi thở dà i, trả lá»i:
- ChÃnh thị Lang Toà n.
Tiên BÃch hứ lạnh má»™t tiếng, cô há»i:
- Lang Toà n, huynh không biết Thôi sư huynh đã chết ra sao ư?
Lang Toà n đáp:
- Ta biết!
Tiên BÃch há»i:
- Nếu đã biết, sao còn cản trở bá»n ta váºy?
Lang Toà n yên lặng một lúc, rồi buồn rầu nói:
- Gia sư không thức thá»i, tá»± ngưá»i rước lấy cái chết, bá»n ta thân pháºn tỠđệ, phải lấy đó là m gương!
Tiên BÃch sắc mặt tái nhợt, cô run rẩy toà n thân.
Tả Phi Khanh phất tay áo, lá»›n tiếng nói vá»ng lên:
- Lang sư huynh, ta trước giá» vẫn nể trá»ng huynh, huynh phải cư xá» váºy, ắt có ná»—i khổ tâm?
Giá»ng Lang Toà n cháºm rãi đáp:
- Tả sư đệ, đừng nhắc lại chuyện trước nưã, SÆ¡n Bá»™ chúng ta trên dưới trăm mạng ngưá»i, tất cả Ä‘á»u muốn sống còn!
Ngu Chiếu tức bực:
- Vì cái gì thế? Lang Toà n, ta nể kÃnh huynh má»™t báºc hảo hán, sao giá» lại trở thà nh má»™t kẻ hèn nhát tham sống sợ chết!
Lang Toà n im một lúc, rồi bảo:
- Sư đệ chưa vợ con, không cha mẹ, không anh em ruột thịt, là m sao đệ hiểu được những thống khổ bên trong?
Ngu Chiếu hứ lạnh, nổi giáºn:
- Nói tới nói lui, Ngu mỗ duy chỉ còn cách xông qua!
Lang Toà n thở má»™t hÆ¡i dà i, cháºm chạp đáp:
- ÄÆ°á»£c thôi! Lang má»— lá»›n máºt, xin lÄ©nh giáo thiên uy cá»§a Lôi Bá»™!
Trước sau, Cốc Chẩn không nói má»™t lá»i, chỉ quan sát địa hình, mắt thấy Ngu Chiếu hăm hở xông lên núi, gã bèn nói:
- Ngu huynh cháºm đã!
Ngu Chiếu há»i:
- Tại sao?
Cốc Chẩn cưá»i cưá»i:
- Má»™t chặp đối thoại vừa qua cá»§a SÆ¡n Bá»™ là tốt lắm đấy, Ngu huynh chá»› nên nổi giáºn!
Ngu Chiếu nạt lại:
- Khăng khăng là m chó giữ cá»a cho Vạn Quy Tà ng thì tốt đẹp ná»—i gì?
Tiên BÃch lưá»m gã má»™t phát, rồi bảo:
- Huynh chẳng hiểu rõ ý tứ câu nói cá»§a Cốc Chẩn! Lang Toà n nói năng má»™t thôi như váºy, chẳng phải đã báo cho mình hay là Vạn Quy Tà ng Ä‘ang ở tại Tây Thà nh sao? Muá»™i đã chỉ sợ nhất là bá»n mình rượt lão tráºt hướng! Bây giá» mình biết lão Ä‘ang ở Äế Hạ chi Äô, 'Mã Ảnh' mưá»i phần, hết chÃn cÅ©ng ở đấy, chẳng phải là việc tốt đẹp hay sao?
Ngu Chiếu gãi gãi đầu, ngượng ngáºp nói:
- Lão tá» chÃnh Ä‘ang đến đấy, Vạn Quy Tà ng mà không lần mò tá»›i, cái đó má»›i là lạ!
Tiên BÃch nhạt giá»ng bảo gã:
- Huynh chỉ giá»i lá»›n lối! Bản mặt huynh bá»™ oai lắm đấy à ! Vạn Quy Tà ng muốn Ä‘i đâu, bá»™ lão phải dòm qua cái bản mặt huynh trước ư?
Cô còn chưa dứt lá»i, Ngu Chiếu đã hứ má»™t tiếng!
Cốc Chẩn vui vẻ bảo:
- Äệ xem địa thế "Tây Thiên môn" cá»±c hiểm trở, mình liá»u lÄ©nh xông và o e khó thà nh công, váºy cần phải dương đông kÃch tây, phải lấy bất ngỠđể Ä‘oạt thắng lợi! Ngu huynh, Tiên BÃch tá»· tá»·, để Lục Tiệm cùng đệ giả là m mÅ©i chÃnh, dÅ©ng mãnh xông lên, khinh công cá»§a Tả huynh cao siêu, hãy dùng là m kỳ binh, lén lút lên chiếm đỉnh núi
Tiên BÃch giáºt mình, nói:
- Một mình Phi Khanh, sợ có quá yếu kém lắm không?
Cốc Chẩn đáp:
- Äã là kì binh, số Ãt ngưá»i hay hÆ¡n dùng nhiá»u ngưá»i!
Tiên BÃch nhướng mà y, cô Ä‘ang định nói nữa, bá»—ng Ninh Ngưng rụt rè bà n và o:
- Äể muá»™i theo tiếp tay Tả bá»™ chá»§, được không?
Cô trước giá» giữ im lặng đã quá lâu, đột nhiên lên tiếng, cô là m má»i ngưá»i đưa mắt dòm và o.
Cốc Chẩn biết cô thần thông cao diệu, trong cả Ä‘oà n, chỉ xếp hạng dưới Lục Tiệm, vừa rồi, gã đã chẳng đỠnghị cô, tại gã sợ quáºy phải hÅ© giấm chua Diêu Tình, bây giá» thấy Diêu Tình tịnh không ý kiến, gã bèn gục gặc đầu, rồi quay sang bá»n kiếp nô cùng hai cô Lan U, Thanh Nga, gã bảo:
- Các vị hãy lưu tại chá»— nà y chá», nếu sau năm ngà y mà không thấy bá»n ta báo tin vá», khá»i cần chá» thêm nữa!
à tứ câu nói tháºt rõ rà ng, nếu sau năm ngà y không có tin vá», nghÄ©a là bá»n hỠđã sa và o độc thá»§ Vạn Quy Tà ng, má»™t khi Lục Tiệm chết Ä‘i, chúng kiếp nô cÅ©ng hết đưá»ng sống!
LÅ© kiếp nô cùng Lan Thanh hai nữ tá» tá»± hiểu thần thông kém cá»i, chuyến nà y, Ä‘i đưá»ng không cÅ©ng đã quá mệt má»i rồi, há» láºp tức gáºt đầu, sá»a soạn Ä‘em hà nh lý lui vá» sau.
Lục Tiệm xóc xóc lại Diêu Tình trên lưng gã, nói:
- A Tình, chốc nữa hãy nhắm kÃn mắt, bất kể cô nghe động Ä‘áºy gì, chá»› có mở mắt ra!
Diêu Tình cưá»i hì hì:
- ÄÆ°á»£c thôi! Ta sẽ thừa dịp đánh má»™t giấc trước, qua khá»i "Tây Thiên môn" rồi, ngươi sẽ đánh thức ta dáºy!
Lục Tiệm cảm động, gã biết, qua câu nói đó, Diêu Tình đã phó thác sinh mệnh và o tay gã, bèn thấy lên tinh thần, gã chặt xuống má»™t thân cây khô, váºn chưởng tước hết cà nh lá, đẽo thà nh má»™t Ä‘oản côn, rồi dấn lên và i bước, chợt gã ngoảnh nhìn lại, nói:
- Ninh cô nương, phải hết sức cẩn tháºn!
Câu nói chưa dứt, đầu vai gã nhói đau, nơi vết cắn, dấu răng nghiến và o hiện rõ rà nh rà nh.
Ninh Ngưng mắt đỠhoe, cô chuyển thân, bước đi.
Diêu Tình hứ nhẹ một cái, bảo gã:
- Xú tiểu tá», đáng kiếp cho ngươi! Vá»— mông ngá»±a mà ngưá»i ta đâu có thèm để ý!
Lục Tiệm cãi:
- Tôi đâu có vỗ mông ngựa đâu!
Diêu Tình vặc lại:
- Lại còn dám chối nữa kia!
Cô chưa nói hết, đã thấy gió bão nổi lên, Cốc Chẩn tiến ra mặt trước, Tiên BÃch, Ngu Chiếu phải trái hai bên đà ng sau, láºp thà nh thế tam giác quây Lục, Diêu hai ngưá»i và o giữa.
Tiên BÃch nói to:
- Lục Tiệm, đệ lo bảo vệ Diêu Tình, chớ khá là m rộn!
Trong lòng cảm kÃch, Lục Tiệm vừa định cám Æ¡n, bá»—ng đà ng trước, có tiếng đá đổ ầm ầm, tá»±a hồ trá»i long đất lở, xầm xáºp tuôn xuống đầu cả bá»n bốn ngưá»i.
--- còn tiếp ---
Phụ lục:
Núi non Côn Luân
Tà i sản của livan
Last edited by livan; 02-03-2009 at 10:07 PM .
16-12-2008, 05:40 AM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Thương Hải - Hồi 67: Tây Vực (15/12/2008)
Thương Hải (phần cuối)
Tác giả: Phượng Ca
Táºp 31: Huynh đệ đồng tâm
Hồi 67: Tây Vực
Cốc Chẩn dẫn đầu, váºn dụng "Nhân khÃ" đến mức tuyệt đỉnh, gã khẽ né mình, lách và o hai khối đá, song chưởng cùng lúc sá» Chu Lưu Thạch Kình, quạt vỠđà ng sau, nghe loạt xoạt và i tiếng, hai khối cá»± thạch đã bị chấn vỡ nát, bắn tung ra, rồi rá»›t xuống thà nh hai đống đá vụn.
- Giá»i! - Ngu Chiếu kêu lên thán phục, không chịu kém, hắn à o à o tung song chưởng, hai đạo âm Ä‘iện phá không bắn ra, nghe hai tiếng sấm động ầm ì, hai khối đá to đã bị Ä‘áºp vỡ.
- Bắc Lạc Sư Môn - tiếng Tiên BÃch gá»i như xoáy và o tai, con mèo Ba Tư trong lòng cô mở to mắt, cặp đồng tá» cá»§a nó thay đổi vô táºn.
Thân pháp Tiên BÃch lanh lẹn quá»· mị, cô len lá»i xông pha giữa vùng tráºn địa những khối đá, nhuyá»…n kiếm trong tay cô phóng mạnh hà n quang, lưỡi gươm chỉ đông vạch tây, những khối đá phần bị là n kiếm đánh bạt ra, phần bị Ä‘áºp nát bay toán loạn.
ÄÆ°á»£c ba ngưá»i há»™ vệ, Lục Tiệm lo bảo vệ Diêu Tình, gã tịnh không chút vá»™i vã tham chiến, chỉ khi bị đá bắn và o hay khi thấy tráºn thế ba ngưá»i khó bá» phòng thá»§, gã má»›i vung cây má»™c côn ra, váºn dụng phép "Thiên Kiếp Ngá»± binh", các khối đá bất luáºn lá»›n nhá» ra sao, Ä‘á»u bị hút dÃnh và o bổng, rồi láºp tức bị gã Ä‘iá»u động chuyển đẩy chúng sang hướng khác
Năm ngưá»i coi nhẹ sống chết, đội tráºn mưa sấm sét cá»§a loạn thạch đá mà tiến lên, ngưá»i SÆ¡n Bá»™ trên đỉnh núi trông xuống, há» chẳng khá»i sinh lòng kinh sợ, khiếp phục, nhưng nếu không ngăn nổi năm ngưá»i vượt qua Tây Thiên môn, há» sẽ bị Vạn Quy Tà ng hà nh tá»™i, sẽ nguy hại đến thân nhân, do đó há» không cách nà o khác hÆ¡n là khuân đá ném xuống, chặn đưá»ng tiến cá»§a năm ngưá»i, hy vá»ng năm ngưá»i thấy khó mà rút lui! Há» nà o biết được năm ngưá»i ý chà đã định, không những không chùn chân lùi bước, mà lại còn xông pha mạnh bạo hÆ¡n lên.
Ngu Chiếu cà ng chiến đấu cà ng hăng máu, gã la lên:
- Số Ãt đá tảng vừa rồi không tÃnh, bây giá», bắt đầu tÃnh số thà nh tÃch nhen!
Hai ngưá»i ước hẹn như váºy xong, láºp tức tách rá»i, di chuyển thân ảnh, xông và o các đám mưa đá tảng hò hét, bá» mặc ngoà i tai những lá»i cản ngăn cá»§a Tiên BÃch, ngưá»i nỠđếm:
- Hai tảng ... Bốn tảng ...
Lại nghe ngưá»i kia kêu lên:
- Bốn tảng mà tÃnh là m quái gì! Lão tá» vừa chÆ¡i xong năm tảng đây, ha ... tiểu tá» ngươi đừng có mà ăn gian, đá có bị Ä‘áºp bể nát thì má»›i tÃnh, ngươi đánh đấm như váºy mà cÅ©ng kể là đáºp bể nát sao? Khối đá tảng đó còn y nguyên, không sứt mẻ chút nà o!
Lang Toà n còn nghÄ© nhá»› đến tình xưa, hắn dặn bảo tay chân SÆ¡n Bá»™ hạ thá»§ lưu tình, chỉ lăn xuống những khối đá không lá»›n lắm, và cÅ©ng không dụng lá»±c nhiá»u, đâu dè, Ngu Chiếu , Cốc Chẩn được đà ng chân lân đằng đầu, hai ngưá»i thị tráºn mưa đá tảng như trò đùa trẻ nÃt!
Lang Toà n nổi giáºn, hét lá»›n:
- Lôi Äế tá», ngươi chá»› khá coi thưá»ng SÆ¡n Bá»™ ta! Muốn được toà n mạng, hãy lui lại cho mau!
Ngu Chiếu cưá»i ha hả:
- Mưá»i hai tảng ... Tên há» Lang kia, chỉ giá»i cái miệng, mưá»i ba tảng ... Sao ngươi mang há» Lang là m chi .. Ta thấy ngươi nên đổi qua há» Nương Ä‘i ... Nương Toà n ... Nương Toà n ... Nương là từ Tiểu Nương, tiểu nương nương chỉ mong uốn gối cầu an toà n, thà nh ra có tên Toà n!
Cốc Chẩn đế thêm:
- Thì ra tinh những bá»n tiểu nương uốn gối cầu an toà n ... Hèn chi ... Hèn chi ...
Lang Toà n có công phu hà m dưỡng cao đến đâu Ä‘i nữa, khi nghe hai gã má»™t xướng má»™t hoạ, hắn nổi giáºn đến toé khói, sắc mặt tối xầm, hắn quát há»i:
- Hỡi các anh em ... Ngưá»i ta mắng mình là tiểu nương uốn gối cầu an, các anh em nghÄ©, mình phải là m sao đây?
LÅ© đệ tá» SÆ¡n Bá»™ Ä‘á»u phẫn uất, đồng thanh la lá»›n:
- Côn Lôn Thạch pháo!
Nghe câu đó, Tiên BÃch thầm kêu không xong, tráºn mưa đá đột nhiên ngừng rÆ¡i, từ đỉnh núi vá»ng xuống tiếng ầm ầm Ä‘inh tai, năm ngưá»i ngước trông, thấy hai bên trên cao vách núi ẩn hiện má»—i bên năm cá»— đại cá»± thạch mà u xanh loang loáng, sức nặng vạn cân, dù chưa lăn xuống, đã toát khà thế ngút trá»i, là m ngươi ta trông thấy mà nghẹt thở!
- Ngon há ... - Cốc Chẩn chép miệng kêu - Xem chừng khó chÆ¡i rồi đây ... Lão gấu há» Ngu kia, đánh bể má»™t khối đó, tÃnh cho ta bằng mưá»i tảng đá, được không?
Ngu Chiếu tái mặt, cổ há»ng nghẹn tiếng, bây giá», đừng nói hắn, ngay cả Lục Tiệm xuất thá»§, có muốn chống đỡ má»™t khối đá đó, là vô phương, chưa kể, năm ngưá»i hiện Ä‘ang ở giữa chừng núi, tiến lên, lui xuống Ä‘á»u không xong! Láºp tức, há» cảm giác ruá»™t gan quặn thắt ngược lên, chặn nghẹt cứng cổ há»ng.
Äúng lúc đó, trên đỉnh núi xảy ra má»™t trưá»ng huyên náo, đôi mắt Cốc Chẩn loé sáng, gã hoa tay, mừng rỡ kêu:
- Kỳ binh đắc thủ rồi!
Nguyên lúc năm ngưá»i xông xáo, Tả Phi Khanh cùng Ninh Ngưng âm thầm lẻn lên đỉnh, Tả Phi Khanh cưỡi gió bay lên, vượt dốc núi như Ä‘i đất bằng, Ninh Ngưng thi triển "Há»a Thần ảnh", vừa dá»±a và o khinh công bản thân, vừa mượn lá»±c cá»§a Tả Phi Khanh bám sát theo sau.
Äệ tá» SÆ¡n Bá»™ bị năm ngưá»i bên dưới nói khÃch, Ä‘á»u đã cùng rá»§ nhau Ä‘i thôi động "Côn Lôn thạch pháo", cho đến khi hai ngưá»i lên đến nÆ¡i, má»›i có kẻ phát giác ra há», lên tiếng hô hoán, thì đã muá»™n rồi.
Hai ngưá»i đáp được và o đỉnh núi, thả sức đấm đá. Tả Phi Khanh là chá»§ má»™t bá»™, thần thông Ninh Ngưng thì khá»i phải bà n, đệ tá» SÆ¡n Bá»™ tuy số đông, đụng phải hai cao thá»§ đó, là m sao địch cho lại.
Tả Phi Khanh mắt thấy Thạch pháo Ä‘ang sắp sá»a được lăn xuống, cao giá»ng bảo :
- Ninh cô nương, cầm tặc tiên cầm vương!
Vừa nói, gã vừa xông và o Lang Toà n. Ninh Ngưng tung mình chạy theo, vượt qua và i đệ tỠSơn bộ, tuy đến sau nhưng cô lại ra tay trước, tại ngang mặt Lang Toà n, cô huy động song thủ xuất chưởng.
Lang Toà n giÆ¡ tay nghênh tiếp, quyá»n chưởng vừa chạm nhau, Lang Toà n bá»—ng cảm giác má»™t cá»— nhiệt kình truyá»n theo cánh tay gã xung thẳng và o táºn ruá»™t gan, gã không kìm được tiếng thét lá»›n, vừa tÃnh lùi lại, đâu dè Tả Phi Khanh sá»›m đã phong toả ngả sau, Lang Toà n Ä‘ang Ä‘au nhói tim gan, đã bị Tả Phi Khanh tóm lấy.
Tả Phi Khanh trợn mắt ra oai, dòm khắp đám đệ tỠSơn bộ, quát to:
- Äứa nà o muốn sống, ngừng tay lại!
Thá»§ lãnh đã bị bắt, bá»n đệ tá» SÆ¡n bá»™ đưa mắt ngó nhau, nhất thá»i không biết phải là m gì!
Lang Toà n nhìn thân thá»§ cả hai, hắn dư hiểu, có Ä‘em toà n bá»™ đệ tá» hắn ra quyết chiến, cÅ©ng không sao chống chá»i được, trong lòng nguá»™i lạnh, hắn cưá»i thảm, nói:
- Xong rồi! Tất cả nháºn chịu số pháºn thôi!
LÅ© đệ tá» sững sá», và i ba tên quỳ thụp xuống, khóc ầm lên, tiếng khóc đó truyá»n nhiá»…m, lây lan ra, chẳng mấy chốc, trên đỉnh núi ầm vang tiếng khóc lóc.
Trông thấy bá»n đệ tá» SÆ¡n bá»™ ngưá»i nà o cÅ©ng khôi vÄ©, hà o sảng mà lúc nà y thảy Ä‘á»u khóc lóc thê thảm tá»±a hà i nhi, Ninh Ngưng trong lòng hết sức kỳ lạ. Giá»ng kinh ngạc, Tả Phi Khanh há»i:
- Lang Toà n, rốt cục, là đã xảy ra chuyện gì váºy?
Mắt đỠquạch, Lang Toà n thở dà i:
- Cha mẹ, vợ con cá»§a tất cả chúng ta Ä‘á»u bị Vạn Quy Tà ng giam giữ tại Ngá»c Hòa cốc, do Ninh Bất Không cai quản, các ngưá»i mà xông qua được Tây Thiên môn, mấy trăm mạng già trẻ đó sợ không giữ nổi!
Tả Phi Khanh thoáng tái mặt, gã im lặng hồi lâu, bá»—ng nghe Ninh Ngưng há»i:
- Lang sư huynh, Ngá»c Hòa cốc Ä‘i lối nà o tá»›i?
Lang Toà n hơi khựng, nói:
- Cứ đi vỠhướng tây nam là tới! Cô nương là ?
Ninh Ngưng đáp:
- Tôi hỠNinh, gia phụ là Ninh Bất Không.
Lang Toà n thất kinh, đôi đầu quyá»n nắm chặt lại, gã cứng đỠcả ngưá»i. Tất cả đệ tá» SÆ¡n bá»™ chăm chăm ngó cô, ánh mắt đượm vẻ thù háºn.
Ninh Ngưng gượng cưá»i, nói:
- Lang sư huynh, nhá» huynh dẫn đưá»ng muá»™i Ä‘i Ngá»c hòa cốc, được không?
Trong lòng ngá» vá»±c, Lang Toà n lạnh lùng há»i lại:
- Cô đi đến đấy là m gì?
Hắn chưa nói xong, đã thấy huyệt đạo sau lưng giải khai, Tả Phi Khanh rầu rĩ nói:
- Ninh sư muá»™i, ta biết đưá»ng đến Ngá»c Hòa cốc, để ta đưa muá»™i Ä‘i.
Ninh Ngưng lắc đầu, trả lá»i:
- Äây là việc riêng trong nhà tiểu nữ, Tả sư huynh Ä‘i xuống núi gặp mấy ngưá»i kia, tốt hÆ¡n!
Tả Phi Khanh đáp:
- Vá»›i muá»™i, là việc riêng, vá»›i ta, đấy là việc cá»§a môn phái, huống chi, cứu giúp ngưá»i khác, là bổn pháºn cá»§a hiệp giả, muá»™i sao phân biệt việc riêng, việc chung?
Ninh Ngưng liếc nhìn gã, là n môi cô sẽ máy động, nhưng cuối cùng không thốt ra tiếng, cô xoay mình Ä‘i ra ven vách núi, phóng mắt nhìn xuống, thấy bá»n Lục Tiệm năm ngưá»i đã tranh thá»§ thá»i cÆ¡, chạy à o như bay, tiến qua được má»™t quãng đưá»ng khá dà i.
Nhìn hình bóng năm ngưá»i xa dần, Ninh Ngưng trong lòng rối ren, cô cÅ©ng không biết đó là vui hay buồn, cô hé nở má»™t nét cưá»i thảm, nói:
- Lang sư huynh cứ yên tâm, muội nhất định cứu gia quyến các vị ra bình an.
Nói xong, cô xoay mình, nhắm hướng nam ra đi, đám đệ tỠSơn bộ nhìn theo, miệng mồm há hốc vì kinh ngạc.
Xuống đến chân núi, Ninh Ngưng Ä‘i má»™t chặp, đến trước chá»— rẽ nhiá»u nhánh đưá»ng, cô Ä‘ang còn dụ dá»± chưa biết chá»n lối nà o, Ä‘ang định cất bước, chợt cô nghe tiếng Tả Phi Khanh:
- Äi lối đó, nhầm rồi!
Ninh Ngưng chá»n ngả khác, Tả Phi Khanh lại nói:
- Vẫn là sai!
Ninh Ngưng vừa tiếp tục chá»n lối khác, Tả Phi Khanh lại thở dà i:
- Muá»™i vẫn khăng khăng, sao không chịu há»i ta Ä‘i ngả đưá»ng nà o thì đúng?
Ninh Ngưng ngoái đầu trông lại, không xa đà ng sau cô, Tả Phi Khanh đứng đấy, áo bà o trắng muốt, vẻ tiêu sái khoáng đạt, không chút tục khà thế gian, cô nhạt giá»ng đáp:
- Nếu huynh không thấy cần nói ra, việc gì muá»™i phải há»i!
Tả Phi Khanh dòm dòm cô, ước lượng, khoé mắt có chút cưá»i cợt, vui vẻ bảo:
- Ninh cô nương, tâm tÃnh muá»™i cÅ©ng khá cao ngạo đấy!
Lòng có chút pháºt ý, Ninh Ngưng lạnh lùng bảo:
- Tâm tÃnh muá»™i thể nà o, cÅ©ng chả liên quan gì tá»›i huynh, Huynh không cần theo muá»™i là m chi, tá»± muá»™i cÅ©ng có cách tìm đến được Ngá»c Hòa cốc.
Tả Phi Khanh lắc đầu nói:
- Váºy không được! Ta còn nợ muá»™i má»™t món nhân tình mà !
Ninh Ngưng nghi hoặc, há»i:
- Nợ nhân tình nà o?
Tả Phi Khanh đáp:
- Trên đảo Linh Miết, muá»™i đã có thể má»™t chưởng giết ta chết, mà lại rụt tay vá», nói đúng ra, Tả má»— hiện là du hồn dưới tay muá»™i thôi!
Ninh Ngưng nét mặt hững há», cô lắc đầu, nói:
- Chuyện đó, muội đã sớm quên lãng, huynh không nợ nần gì muội cả!
Tả Phi Khanh gượng cưá»i:
- Tả má»— bình sinh rất chú trá»ng ân oán, muá»™i tha ta má»™t lần, là ta đã nợ muá»™i má»™t món nhân tình, chưa trả xong nợ, ta không thể để muá»™i chết được!
Ninh Ngưng giáºt mình, cô há»i:
- Sao huynh lại nói muội phải chết?
Tả Phi Khanh âm trầm nhìn sâu đáy mắt nà ng, thở dà i:
- Muá»™i ngưá»i tuy chưa chết, nhưng cõi lòng đã chết rồi!
Cảm giác ánh mắt nam tá» nà y rá»i thấu tâm can, bao nhiêu tâm sá»± cô Ä‘á»u bị gã thấu đáo, lòng Ninh Ngưng bất giác rudng động, cô cúi đầu. Nhìn thần tình cô u uất, gã rá»™ lên má»™t mối đồng bệnh tương liên, bảo cô:
- Muá»™i Ä‘ang tuổi xuân, như hoa má»›i nở, Ä‘Ãch xác là lúc đẹp nhất trong cuá»™c Ä‘á»i, sao muá»™i khổ tâm chịu u uẩn tịch mịch váºy? Chuyến Ä‘i nà y, muá»™i là m vì Lục Tiệm, hắn giữ má»™t mối gắn bó sinh tá» cùng Tình nha đầu, muá»™i hà tất tá»± là m Ä‘au, là m khổ mình vì má»™t khối tình vô vá»ng?
Ninh Ngưng sững sỠhồi lâu, đôi mắt nhìn vỠxa xăm, cô lầm thầm:
- Muá»™i thá»±c sá»± ngưỡng má»™ Diêu cô nương, cô ấy đã liá»u mình cho Lục Tiệm, thế mà muá»™i, dám cùng chết vá»›i y, muá»™i không là m được!
Nói đến đấy, cô chợt nháºn ra mình đã vô ý thổ lá»™ tâm sá»± cùng Tả Phi Khanh, láºp tức gò má á»ng hồng, ngước nhìn Tả Phi Khanh, cô há»i:
- Tả sư huynh, huynh cùng Tiên BÃch tỉ tỉ thì sao?
- Ta - Tả Phi Khanh hÆ¡i sững sá», ánh mắt thoáng hiện má»™t tia man mác, rồi gã gượng cưá»i,đáp - Ta cÅ©ng không biết nó ra sao! Cái khổ nhất trên Ä‘á»i nà y, không gì hÆ¡n được uẩn tình đơn phương, chén ruợu đắng ấy ta đã uống suốt mưá»i năm, ta hiểu rõ mùi vị nó ra sao! Ninh sư muá»™i, vết xe đổ cá»§a ta muá»™i đừng noi theo!
Ninh Ngưng rầu rÄ© há»i:
- Nói váºy, đã mưá»i năm rồi, huynh vẫn còn không thôi Ä‘eo Ä‘uổi?
Tả Phi Khanh nhếch mép cưá»i thảm, Ninh Ngưng liếc gã, cô lắc đầu:
- Huynh rõ rà ng không thôi đeo đuổi, sao còn đi khuyên răn muội?
Là n mi trắng cá»§a Tả Phi Khanh hÆ¡i gợn lên, khoé miệng mÃm má»™t nét cưá»i buồn, gã rầu rầu đáp:
- Ừ đấy! Ta còn không dứt ra được, váºy Ä‘i khuyên muá»™i Ãch gì?
Nói đến đấy, ánh mắt hai ngưá»i giao nhau, cùng rá»™ lên trong lòng ná»—i cám cảnh đồng bệnh tương lân.
--- còn tiếp ---
Tà i sản của livan
21-12-2008, 07:00 AM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Hồi 67: Tây Vực (20/12/2008)
Thương Hải (phần cuối)
Tác giả: Phượng Ca
Táºp 31: Huynh đệ đồng tâm
Hồi 67: Tây Vực (20/12/2008)
Bá»—ng Tả Phi Khanh phất tay áo, lá»›n giá»ng:
- Äể ta dẫn đưá»ng
Hắn cất bước Ä‘i trước, Ninh Ngưng lẳng lặng theo sau, giữa đất trá»i ảm đạm, trong tiếng gió tuyết reo vi vu, bóng hai thân ảnh ngưá»i trước kẻ sau cháºp chùng và o má»™t, tạo cảm giác má»—i lúc má»™t thêm cô liêu.
Lúc hỠđến Ngá»c Hòa cốc, tuyết ngừng rÆ¡i, gió ngừng thổi, từ trong cốc từng cháºp thoát ra và i vừng hÆ¡i ấm, nÆ¡i cá»a cốc má»c lưa thưa dăm ba vạt cá» xanh xanh.
Ninh Ngưng tiến ra trước hai bước, cô cất tiếng gá»i:
- Gia gia, cha có ở trong ấy không?
Trong cốc vụt có tiếng ngưá»i "Ã" lên, rồi nghe giá»ng khà n khà n cá»§a Ninh Bất Không há»i:
- Sao con đến đây là m gì? Ai đồng hà nh vá»›i con váºy?
Thầm phục nhÄ© lá»±c cao cưá»ng cá»§a Ninh Bất Không, Tả Phi Khanh láºp tức nói:
- Ninh Bất Không, ông không nháºn ra Tả má»— sao?
Ninh Bất Không hứ má»™t tiếng, há»i lại:
- Phong Quân hầu, ngươi tại sao Ä‘i theo con gái ta? Äúng rồi, vì chuyện SÆ¡n Bá»™, phải không?
Tả Phi Khanh vui vẻ bảo:
- Phải chịu là ông có khôn lanh!
Ninh Bất Không thoảng một chút trầm ngâm, rồi cả tiếng nói:
- Phong Quân hầu, ngươi định dùng Ngưng nhi bắt bà lão phu à ? Hừm ... bảo cho ngươi hay, lão phu không dễ bị ngươi lung lạc đâu?
Ninh Ngưng nói:
- Gia gia, chuyện nà y Tả sư huynh vô can, chÃnh là con gái cha muốn tá»± mình tìm đến đấy!
Ninh Bất Không trong lòng nghi hoặc, lão cưá»i nhạt, bảo:
- Váºy thì tốt! Con và o cốc Ä‘i.
Ninh Ngưng rảo bước Ä‘i và o, bá»—ng thoảng má»™t là n gió tạt ngang ngưá»i, Tả Phi Khanh cÅ©ng bám sát Ä‘i theo cô. Ninh Ngưng không ngăn được tiếng kêu:
- Tả sư huynh?
Tả Phi Khanh cưá»i nụ:
- Muội yên tâm, ta không xen và o việc nhà của muội là được!
Ninh Ngưng thầm hiểu hắn có ý muốn há»™ vệ mình, không đà nh tâm từ chối hảo ý đó,cô thở hắt ra, Ä‘i hết má»™t lối nhá» rải đá dăm, bá»—ng nhìn thấy Ninh Bất Không ngồi trước cá»a má»™t thạch động, nắm trong tay má»™t sợi thừng bện bằng giấy, đầu kia sợi thừng dòng qua cánh cá»a sắt, chạy dà i và o phÃa trong động.
Tả Phi Khanh nhá» giá»ng:
- Tưá»ng vách trong thạch động nà y Ä‘á»u gia cố che chắn bằng sắt, nhắm đỠphòng đệ tá» SÆ¡n bá»™ dụng SÆ¡n kình phá vỡ vách đá.
Ninh Ngưng khẽ nhÃu mà y, đã nghe Ninh Bất Không cưá»i ha hả, bảo:
- Phong Quân hầu, ngươi nói chưa hết đâu, bây giá», không những vách che chắn bằng sắt, mà còn có chôn ngà n cân thuốc nổ, lão phu chỉ cần châm ngòi nà y má»™t cái, cả trăm ngưá»i trong động láºp tức hoá tro bụi.
Vừa nói, lão vừa dùng ngón cái và ngón trỠmân mê và o sợi dây ngòi nổ trong tay.
Ninh Ngưng cùng Tả Phi Khanh Ä‘á»u tái mặt, Ninh Ngưng nói:
- Cha Æ¡i, trong động toà n là ngưá»i già , đà n bà , trẻ con, há» vá»—n không tá»™i tình gì, sao cha lại là m khó dá»… há»?
- Già cả, đà n bà , trẻ con? - Ninh Bất Không trầm giá»ng hứ, rồi thét lá»›n - Ngà y đó, các gia đình Hoả bá»™ bị chết tại Lạc Nhạn Hạp chả phải là ngưá»i già , đà n bà , con trẻ hay sao? LÅ© chó chết SÆ¡n Bá»™ nghe lá»i xúi giục đặt Ä‘iá»u cá»§a Trầm Chu Hư, đã hại chết má»™t số già trẻ, phụ nữ Hoả bá»™ mình, mẹ con cÅ©ng đã bị đá núi đè dáºp hai chân, rồi do đó chết đói, con quên cả rồi sao?
Ninh Ngưng chẳng khá»i bị ngẹn lá»i, cổ há»ng hầu tắt thở, cô khó khăn hô hấp hẳn Ä‘i.
Tả Phi Khanh trợn mi trợn mà y, cả tiếng há»i:
- Ninh Bất Không, ông thá»±c tình định giết sạch hÆ¡n hai trăm mạng ngưá»i nà y ư?
Ninh Bất Không cưá»i cay nghiệt, đáp:
- Thấy hai ngưá»i đến được đây, tất nhiên SÆ¡n bá»™ đã không giữ nổi Tây Thiên môn, cái tá»™i đó thá»±c không nhá», khà khà ... dòm theo tÃnh cách xưa nay cá»§a Thà nh chá»§, nếu không cho nổ chết tất cả, cÅ©ng phải có năm sáu chục ngưá»i bị đầu lìa khá»i cổ!
Lão chưa dứt lá»i, từ đà ng sau cá»a sắt vá»ng ra tiếng trẻ khóc oà , lại có tiếng mẹ chúng dá»— dà nh con.
Ninh Ngưng nghe tiếng trẻ khóc, cô thấy má»m lòng, mắt cay cay, hầu như muốn đổ lệ.
Mặt mà y giáºn dữ, Ninh Bất Không hét to:
- Khóc là m gì? Cấm khóc! Hễ còn khóc nưã, ta cho nổ chết ráo!
Tiếng trẻ khóc tắt nghẹn, chúng đã bị ngưá»i lá»›n dùng tay bịt miệng.
Trng lòng Ninh Ngưng rối bá»i bá»i, cô chẳng nhịn được nữa, gá»i to:
- Gia gia!
Ninh Bất Không khoát tay, quát cô:
- Câm miệng! Chẳng phải chuyện con xớ rớ và o!
Tả Phi Khanh trợn trừng đôi mắt, quát lại:
- Lão mù Ninh ... Lão Ninh Bất Không kia, ông có còn là ngưá»i nữa hay không?
Ninh Bất Không vụt cưá»i rá»™:
- Há»i hay lắm! Nhiá»u năm nay rồi, Ninh má»— chẳng còn là ngưá»i nữa, đã là quá»·, là ma, là súc sinh!
Tá»± lão xưng là m ma quá»· súc sanh, Tả Phi Khanh tháºt hết đưá»ng chá»i rá»§a lão. Ninh Ngưng trầm ngâm má»™t hồi, cô bá»—ng ngẩng cao đầu, há»i:
- Cha à ... Trong Há»a bá»™ có má»™t thứ tâm pháp, có thể là m mình tá»± thiêu cháy thà nh lá»a Ä‘á», đúng váºy không?
Ninh Bất Không nghe cô há»i, lão hiểu ý. mặt sa sầm, lão bá»±c tức:
- Mà y há»i cái đó là m gì? Hừm ... Mà y muốn bắt bà bố mà y hả?
Ninh Ngưng lắc đầu, đáp:
- Trên Ä‘á»i nà y, con chỉ có duy nhất cha là m ngưá»i thân, con yêu quý, con kÃnh nể cha, nà o dám bắt bà gì cha?
Ninh Bất Không nghe cô nói, sắc mặt dịu xuống, lão cháºm rãi bảo:
- Câu nói đó, xem chừng còn có phần khá!
Ninh Ngưng thở dà i, cô cưá»i nhăn nhó:
- Nhưng bố sau nà y Ä‘eo háºn thù nhiá»u quá, là m con không sao chịu nổi, không ngăn được chán ghét mấy cái thù háºn cá»§a bố!
Ninh Bất Không hứ lạnh tanh, bảo:
- Con cứ táºp chịu đựng riết ... sẽ quen thôil!
Ninh Ngưng khẽ lắc đầu:
- Cha à .. Nếu cha tÃnh hại chết những ngưá»i Ä‘ang giam trong động, con sẽ tá»± mình chết thiêu trước cho cha coi.
Ninh Bất Không giáºt mình, lão quát há»i:
- Mà y nói gì váºy? Nói lại ta nghe thá» coi?
Ninh Ngưng hÃt và o má»™t hÆ¡i dà i, cô cháºm rãi nói:
- Nếu cha mà hại chết những ngưá»i trong động, con sẽ tá»± thiêu chết trước! Cha à , cha là ngưá»i thân thiết nhất Ä‘á»i cá»§a con, cha là m gì Ä‘i nữa, con ... con không thể Ä‘em lòng thù ghét cha được!
Dưá»ng như Ninh Bất Không có chút sững sá», mắt lão thoáng thất thần, rồi lão nhá» nhẻ há»i:
- Con thù ghét ta?
Ninh Ngưng đáp:
- Äúng váºy! Nếu con phải nhìn cha giết hại những ngưá»i già , đà n bà , trẻ con nà y, thể nà o trong lòng con cÅ©ng sinh ra chán ghét cha, thà con chết trước Ä‘i, cho khá»i nhìn thấy, cho rồi!
Toà n thân Ninh Bất Không run lẩy bẩy, lão đứng báºt dáºy, thét há»i
- Mà y ... Mà y dám là m! Mà y quên rồi sao, chÃnh bá»n chó lá»™n giống SÆ¡n bá»™ đó đã hại chết mẹ đẻ mà y kia mà !
Ninh Ngưng thê thảm má»™t nét cưá»i buồn, cô lắc đầu:
- Con đâu có quên! Nhưng mà ... Con chưa biết qua hình dung mẹ con, không biết mẹ con dáng ngưá»i ra sao, Chẳng lẽ mẹ cÅ©ng giống hệt cha, CÅ©ng là ma .. là quỉ ...?
- Câm miệng! - Mặt Ninh Bất Không xuất hiện nét co rúm, lão nghiến răng - Ngưng Nhi, mà y có thể chán ghét tao, nhưng cấm mà y vũ nhục mẹ mà y!
Ninh Ngưng khẽ rùng mình, cô nhá» nhẻ há»i:
- Váºy mẹ con dáng ngưá»i thế nà o?
Ninh Bất Không trầm ngâm má»™t hồi, lão ngẩng đầu, đồng tỠđã bị huá»· hoại trong hốc mắt xoay chuyển má»™t chặp, má»™t lúc lâu sau, thoáng thấy nét vui mừng trên mặt, lão dịu giá»ng, nói nho nhá»:
- Mẹ con, dáng ngưá»i vô cùng xinh xắn, cÅ©ng hệt như con váºy, lòng dạ mẹ con rất má»m yếu, chẳng khác con mấy, cứ suốt ngà y rá»§ rỉ khuyên ngăn ta đừng giết ngưá»i, đừng tranh hÆ¡i, cứ cả ngà y rỉ rả bên tai, là m ngưá»i ta nghe mà phát rầu. Nhưng mà , đôi mắt mẹ con đẹp lắm, Ä‘en nhanh nhánh, long lanh như nước, ánh mắt mÆ¡ mòng, nhiá»u năm qua rồi, lúc sau nà y, có lúc ta quên mất hình dung mẹ con, nhưng ánh mắt đó, nó ghi khắc sâu và o tâm khảm, ta không sao quên được!
Nói ngang đấy, sắc mặt lão vụt biến chuyển, lá»›n giá»ng há»i:
- Tả Phi Khanh, ngươi nói cho ta nghe đi, con gái ta, ánh mắt nó ra sao?
Tả Phi Khanh gượng cưá»i, đáp:
- Mắt lệnh ái cÅ©ng Ä‘en nhánh, cÅ©ng ươn ướt, cÅ©ng mÆ¡ mòng! Bị ánh măt cá»§a cô nhìn và o xong, ngưá»i ta như mất hồn mất vÃa!
- Váºy là y chang! - Ninh Bất Không khóai chÃ, cưá»i má»§m mỉm, rồi vá»— tay - Quả nhiên , quả nhiên ...
Ninh Ngưng thở ra:
- Cha Æ¡i! Giả thá» mẹ còn sống, nếu mẹ thấy cha như hiện giá», mẹ sẽ nói sao?
Ninh Bất Không thất kinh, lão ngã bệt xuống, lẩm nhẩm:
- Nà ng ... Nà ng rồi sẽ nói sao?
Ninh Ngưng thở ra:
- Nếu mà mẹ như váºy, thể nà o mẹ cÅ©ng Ä‘au lòng muốn chết! - Nói ngang đấy, cô tiến tá»›i má»™t bước, chằm chằm nhìn và o ông bố, rà nh rẽ từng tiếng má»™t - Cha à ...Hoặc là con tá»± thiêu mà chết, hoặc là cha thả hết những ngưá»i già cả yếu Ä‘uối nà y ra! Hai đưá»ng đó, cha chá»n lấy má»™t!
Khắp ngưá»i Ninh Bất Không run lên, lão thất thanh kêu:
- Ngưng Nhi ...
Ninh Ngưng khẽ nghiến răng:
- - Con gái cha bất hiếu, lần nà y, con nói được, là m được!
Láºp tức, sắc mặt Ninh Bất Không tối sầm, đồng tỠđã chết trong hốc mắt xoay chuyển vùn vụt, lão lặng thinh hồi lâu, hai ngưá»i Ninh, Tả thấy thá»i khắc sao dà i vô táºn!
Äá»™t nhiên, thần thái Ninh Bất Không thay đổi, lão ngẩng mặt lên, vẻ hốt hoảng, huýt má»™t tiếng sáo miệng.
Chẳng mấy chốc, thấp thoáng bóng ngưá»i trong cốc, rồi hiện ra ba ngưá»i mặt bịt khăn Ä‘en, hình dung hung hãn, chẳng thốt má»™t lá»i, cùng đến quỳ trước Ninh Bất Không, nhãn châu há» dưới lá»›p vải bịt mặt long xòng xá»c.
Tả Phi Khanh còn Ä‘ang nghi hoặc, bá»—ng hắn nghe Ninh Bất Không há»i:
- Thuốc nổ chôn đến đâu rồi?
Môt tên trong bá»n đáp:
- Chẳng phải đã chôn xong lâu rồi sao?
Ninh Bất Không cháºm chạp bảo:
- Ta thấy dưá»ng như còn Ãt! Má»—i ngưá»i hãy Ä‘em đến đây thêm hai thùng nữa Ä‘i.
Ba ngưá»i nỠứng tiếng nháºn lá»i, vừa quay gót, cây gáºy trong tay Ninh Bất Không bá»—ng vung lên, trúng sau lưng má»™t đứa, tá»±a như kim nhá»n đâm thá»§ng giấy bản, đầu gáºy xuyên tim, ra táºn trước ngá»±c. Hai đứa kia kinh hãi, định bá» chạy, Ninh Bất Không khoa tay, từ ống tay áo phóng ra hai luồng lá»a, giáng và o cả hai, nghe ầm ầm hai tiếng, máu huyết bắn tung toé đầy trá»i, Lão ra tay giết cả ba nhanh tá»±a chá»›p giáºt, khiến Ninh Ngưng cùng Tả Phi Khanh Ä‘á»u kinh hãi khôn tả.
Ninh Bất Không lẳng lặng không má»™t lá»i, rút cây gáºy ra khá»i lưng xác chết, Ä‘i và i bước tá»›i cá»a sắt, lấy chìa khoá mở cá»a, nói:
- Ra cả đi!
Trong động vắng lặng như tá», rồi lục tục tiến ra đông ngưá»i già cả, phụ nữ, ánh mắt hiển nhiên đầy sợ sệt dòm dòm và o Ninh Bất Không.
Ninh Bất Không giộng cây quải trượng một tiếng, quát :
- Chá» cái gì váºy? Còn không chạy cho mau Ä‘i, đứa nà o không Ä‘i đừng mong sống sót!
Äám gia quyến SÆ¡n bá»™ Ä‘á»u ngÆ¡ ngác, nghe tiếng lão hăm doạ là m há» phát sợ, bèn giắt dÃu nhau chạy ra ngoà i cá»a cốc.
Ninh Ngưng vừa mừng, vừa hãi, cô buột miệng:
- Cha!
Ninh Bất Không mặt mà y rắn lại, thét to:
- Äừng gá»i ta là cha! Chạy mau, chạy mau lên!
Nói xong, lão co giò nhanh như gió lốc, chạy trước.
Ba ngưá»i chạy được má»™t quãng, Ninh Ngưng thắc mắc:
- Cha, ba ngưá»i cha giết là ai váºy?
Ninh Bất Không hứ một tiếng, nói:
- Là ngưá»i Vạn Quy Tà ng cỠđến giám sát ta, cái lão già gì đâu đó thuá»· chung không yên bụng vá»›i ta. Hừm ... chuyện nà o không là m thì thôi, đã là m, phải là m đến cùng. Giá» dã thả lÅ© cẩu tạp chá»§ng SÆ¡n bá»™ rồi, tiện thể dứt mạng cả ba tên phế váºt đó cho xong!
Ninh Ngưng ngá» ngạc, há»i:
- GiỠmình đi đâu?
Ninh Bất Không chân không dừng bước, bảo:
- Cà ng xa đây, cà ng tốt! Táºn khi nao Vạn Quy Tà ng không tìm ra bá»n mình má»›i thôi!
Nói xong, lão quay sang bảo Tả Phi Khanh:
- Phong Quân hầu, ngươi không cần Ä‘i theo bá»n ta, hôm nay chia tay, chắc không gặp lại nữa!
Tả Phi Khanh cưá»i nụ, gáºt đầu:
- Ninh Bất Không, suốt Ä‘á»i chưa thấy ông là m được gì hay, hôm nay, rốt cục, xem ra ông cÅ©ng được má»™t việc tốt|!
Ninh Bất Không hứ lạnh má»™t tiếng, còn chưa kịp chua chát trả lá»i, bá»—ng má»™t giá»ng cưá»i lạnh lẽo:
- Nói đúng đấy! Ninh sư đệ, chuyện nà y ngươi lại là m tháºt quá giá»i!
Trong má»™t sát na, máu huyết toà n thân Ninh Bất Không như đông cứng lại, song cước lão ngừng phắt, chôn dÃnh chặt như bị đóng Ä‘inh xuống đất.
Sắc mặt Tả Phi Khanh cùng Ninh Ngưng cÅ©ng tái mét thê thảm, nÆ¡i đưá»ng đà ng trước, má»™t bóng nhân ảnh loáng hiện ra, Vạn Quy Tà ng hai tay chắp sau lưng, khoé miệng cưá»i cưá»i, âm trầm.
--- còn tiếp ---
Lá»i ngưá»i dịch: Rất hoan nghênh các bạn bên "nghich . org" trÃch đăng... Nhưng, "Ä‚n quả nhá»› kẻ trồng cây, uống nước nhá»› nguồn", mong các bạn có chút tá»± trá»ng, là m Æ¡n ghi chú đầy đủ xuất xứ cùng danh tánh kẻ đã vắt óc, bá» công tạo ra những dòng dịch thuáºt nà y. Äa tạ!
Tà i sản của livan
21-12-2008, 02:15 PM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
TrÃch:
Nguyên văn bởi livan
Lá»i ngưá»i dịch: Rất hoan nghênh các bạn bên "nghich . org" trÃch đăng... Nhưng, "Ä‚n quả nhá»› kẻ trồng cây, uống nước nhá»› nguồn", mong các bạn có chút tá»± trá»ng, là m Æ¡n ghi chú đầy đủ xuất xứ cùng danh tánh kẻ đã vắt óc, bá» công tạo ra những dòng dịch thuáºt nà y. Äa tạ!
livan xin thông báo: do "nghich . org" quá bất lịch sá»±, không tôn trá»ng công sức cá»§a mình, tá»› xin chấm dứt đăng tải dịch thuáºt "Thương Hải" tại đây, phản đối con sâu vô há»c, thiếu tá»± trá»ng "nghịch tặc" đó đã là m rầu nồi canh nà y!
Tà i sản của livan
Từ khóa được google tìm thấy
4vn eu forum showthread , 4vn.eu thuong hai , 4vn.eu/forum/showthread , àãåíòñòâî , àâàòàðêè , åãèïòà , äâèæåíèÿ , ãëîáóñ , âîëãîãðàä , àíèìå , an oan thuong hai full , baby thuong hai ebook , baby thuong hai ful , baby thuong hai full , bổ thiên kiếp thá»§ , dai thuong hai full , doc thuong hai ful , doc thuong hai full , doc truyen thuong hai , doctruyen thuong hai , êàçèíî , hai thuong phon hoa full , îäíîêëàñíèêè , ñíåæíàÿ , òèìàòè , õîñòèíã , phuong ca thuong hai , phượng ca , prc thương hải ful , suongchieu , tai thuong hai full pdf , tai truyen thuong hai , thuong hai , thuong hai *********** , thuong hai 4vn , thuong hai 4vn.eu , thuong hai full , thuong hai full lyric , thuong hai full pdf , thuong hai full prc , thuong hai full prc 4vn , thuong hai full txt , thuong hai full' , thuong hai full] , thuong hai phon hoa full , thuong hai phuong ca , thuong hai phuong ca 4vn , thuong hai phuong ca pdf , thuong hai phuong ca prc , thuong hai prc full , thuong hai tron bo 4vn , thuonghai full prc , thượng hải full prc , thương hải 4vn , thương hải full , thương hải , thương hải /4vn.eu , thương hải 4vn , thương hải full , thương hải full pdf , thương hải full prc , thương hải full text , thương hải pdf , thương hải prc , thương hải prc full , truyện thương hải , truyen thuong hai , truyen thuong hai full , ðàñïèñàíèå