Sang dị giới làm thanh niên nghiêm túc
Tác giả: Hoàng Ma
Chương 20: Loại mày còn chưa đủ tư cách! Gọi giáo viên của mày ra đây làm việc
Sau khi dàn xếp ổn thỏa cho hai đứa nhóc, Hoàng Tuyết Nhu mỉm cười ra vỗ vai Trần Nam:
- Đã xong rồi! Cả hai đều được phân vào ban 1+, đều được hưởng điều kiện tốt nhất như đúng hy vọng của chúng. Hiệu trưởng cũng rất hài lòng, hiện tại đã tự thân dẫn cả hai đi nhận phòng và lớp học. Em cũng phải xin xỏ mãi hiệu trưởng mới cho hai đứa ở chung một phòng, tiện cho việc tu luyện đấy. Thưởng cho em cái gì nào?
- Hun một cái nhé… - Trần Nam cợt nhả làm động tác muốn hôn. Hoàng Tuyết Nhu cười khúc khích né đi, lè lưỡi ra vui vẻ nói:
- Nằm mơ!
Hai người vừa cười vừa đùa, nắm tay nhau di chuyển về phía nam, cũng chính là khu ký túc xá của học sinh ban 2. Đoạn đường này cũng không ngắn lắm, cần phải đi xuyên qua quảng trường, cũng chính là chỗ tập trung tuyển sinh hàng năm.
Lúc đi đến giữa quảng trường, đột nhiên một bóng đen cao ráo đang chạy như bay về phía hai người. Trần Nam nheo mắt nhìn lại, chỉ thấy đó là một cô gái, cũng không tính là xấu xí, thậm chí còn có thể nói là xinh đẹp, thân hình nàng khá cao, lại đầy đặn, rất có phong thái vẻ đẹp của Dương Quý Phi Dương Ngọc Hoàn.
Nàng vừa chạy vừa nhìn chằm chằm vào Trần Nam, giống như đó là mục tiêu của nàng vậy. Trần Nam nhíu nhíu mày, bởi hắn nhìn ra sự chán ghét trong ánh mắt ấy. Trần Nam là một người lịch sự, nhưng với những kẻ mang ác ý với hắn thì còn lâu.
Bóng người kia vẫn lao tiếp, có xu thế đâm thẳng vào người Trần Nam. Tốc độ của cô gái không hề nhỏ, nếu đụng phải người thường thì có lẽ đã có án mạng xảy ra rồi.
Trần Nam nhích sang bên phải, cô gái kia đổi sang bên đó, nhích sang bên trái, nàng cũng đâm theo. Hắn buồn bực, cũng không định né tránh vô vị như thế nữa. Hắn đảo tròng mắt giảo hoạt, tót một cái đã núp kín sau lưng Hoàng Tuyết Nhu, giống như gà con núp cánh gà mẹ kiếm sự che chở vậy.
Đọc nhiều câu chuyện kinh điển ở Trái Đất như thế rồi, Trần Nam rút ra một kinh nghiệm, đàn bà rất khó chơi, nhất là hai loại đàn bà, một là loại mang ác ý với ngươi, hai là loại mà ngươi hết lòng thương nàng. Nếu mà không thể xuống tay giết béng nàng đi thì tốt nhất là trốn hoặc khuất phục. Hiển nhiên, Trần Nam không thể nào giết người linh tinh như thế, nên lựa chọn tốt nhất là trốn sau lưng Hoàng Tuyết Nhu, cho nàng đứng ra giải quyết “chuyện của đàn bà”.
He he, có một người vợ lợi hại cũng có chỗ tốt nha! Ít nhất không phải khó xử khi đối mặt với đám đàn bà lòng mang ác ý với mình. Chỉ là hình như muốn tiếp xúc với “đàn bà mang thiện ý” cũng khó khăn không có kém… ắc…
Binh!
Âm thanh chát chúa vang lên, cùng với đó là một bóng người nặng nề bay ngược lại. Hiển nhiên, người đó không phải là Hoàng Tuyết Nhu, mà chính là cô gái kia. Chỉ thấy nàng thống khổ ôm bụng, lăn qua lăn lại kêu thảm thiết, còn Hoàng Tuyết Nhu thì vẫn yểu điệu đứng nguyên tại chỗ, chưa hề có dấu hiệu động tay động chân gì.
- Trốn cái gì? Mất mặt! – Hoàng Tuyết Nhu gắt một tiếng, bất mãn xách cổ tên “hèn nhát” nào đó ra, sau đó lại ôm lấy tay hắn, vui vẻ nói nhỏ:
- Xử lý rất đúng! Cho anh mười điểm, lần sau gặp loại chuyện dạng thế này cứ để em giải quyết! Hi hi.
Nói xong không thèm để ý vẻ mặt trợn mắt há mồm của đám người phía sau, nàng vẫn tung tăng kéo tay Trần Nam tiến về phía trước.
- Đứng lại! – Đột nhiên, trong đám người phát ra một tiếng quát giận dữ. Đoàn người nhanh chóng tách ra, để lộ một con đường. Từ phía sau, tên thanh niên anh tuấn vừa rồi đã điều tra về Trần Nam dẫn theo một đám đầu trâu mặt ngựa đi ra, mặt mũi hằm hằm nhìn Trần Nam, sau đó ánh mắt nhìn qua Hoàng Tuyết Nhu lại trở nên nhu hòa, mê luyến.
Trần Nam nhìn thấy tên này thì chỉ cảm thấy nghi hoặc, nhưng nghĩ một lát thì đã cảm thấy khinh thường. Tên này rõ ràng là một con ruồi, à không, là loại ruồi đã ăn quá nhiều phân nên phát triển thành nhặng, trở nên hoành tráng hơn nhiều. Không ngờ còn định chơi chiêu? Được, xem mày còn bài gì nữa?
- Tên này tên là Trịnh Bảo Lâm! – Trần Nam còn chưa hỏi gì thì Hoàng Tuyết Nhu đã giải thích:
- Dòng chính họ Trịnh trong bảy họ quốc trụ, thân phận cực cao nhưng cũng đáng xấu hổ. Vì tranh đoạt với em ruột mình, trong cuộc tỷ thí dùng thủ đoạn hèn hạ, bị phát hiện, cuối cùng mất đi cơ hội tiếp nhận truyền thụ từ lão tổ tông tu vi Tam Hoa Ngũ Khí. Do đó bất mãn bỏ đi khỏi dòng tộc, gia nhập vào học viện Đô Thành nhằm tìm kiếm cơ hội phát triển thế lực. Hắn cũng là một thiên tài, năm nay hai mươi ba tuổi đã có tu vi Lực Bạt Sơn Hà, vì hắn gia nhập học viện từ năm mười bảy nên tính ra là cùng khóa với em. Tên này… tên này là người duy nhất ngoài anh và hiệu trưởng biết được thân phận thật của em.
Hoàng Tuyết Nhu hơi xấu hổ cúi đầu, nàng sợ Trần Nam trách nàng vì không nói sớm chuyện lộ tẩy này cho hắn.
- À… Ra là hắn biết em là Bạch vũ thiên sứ nên có ý định truy cầu chứ gì? Không sao, không sao. Vợ anh có người truy cầu thì mới chứng tỏ anh tài giỏi hơn bọn chúng. Chẳng phải cuối cùng em vẫn chọn anh còn gì! He he…
Hai người đứng tại chỗ chàng chàng thiếp thiếp, coi con nhặng kia như không khí. Nó rất tức giận, khó mà kềm chế được nữa rồi.
Trước đó vài ngày, hắn đã hùng hồn tuyên bố với cả trường, hắn sẽ theo đuổi Hoàng Tuyết Nhu cho bằng được, bởi trước khi hai người xin nghỉ học, hắn đã phát hiện ra thân phận thật của Bạch vũ thiên sứ trong một lần tình cờ.
Thực lực nàng thật mạnh mẽ, lại vô cùng kiêu ngạo, không ngờ nàng còn là một tuyệt sắc mỹ nữ. Chinh phục nàng… hắn phải chinh phục nàng cho bằng được! Trịnh Bảo Lâm đã tự thề như thế.
Cũng vì thế mà hôm nay nhiều người mới kỳ quái nhìn Hoàng Tuyết Nhu khi vào học viện, bởi bức tranh của nàng, câu chuyện của nàng đã truyền khắp cả học viện rồi.
Trịnh Bảo Lâm đáng thương, hắn chỉ hỏi được tình báo ở trong trường, không biết được người đẹp đã bị tên khốn kia rước về làm con dâu cha mẹ hắn rồi. Làm gì còn cơ hội cho kẻ nào nữa đây?
Vốn định dùng kế vu oan giá họa, cho đứa con gái kia đâm thẳng vào Trần Nam, hắn bị thương thì tốt nhất, còn nếu không sao thì mình có thể danh chính ngôn thuận đứng ra đổ vấy cho hắn quấy rối bạn gái của bạn mình. Kế đó dạy cho hắn một bài học. Nhưng không ngờ tên này lại núp sau lưng đàn bà, để Bạch vũ thiên sứ ra tay, vậy là kế hoạch của hắn đã đổ bể.
Nhưng Trịnh Bảo Lâm không phải là quá ngu, hắn biết tu sĩ Lực Bạt Sơn Hà mạnh mẽ thế nào, cô gái kia chỉ mới đạt tu vi tầng hai, dù Trần Nam không trốn thì Hoàng Tuyết Nhu cũng thừa sức ngăn cản, về cơ bản thì kết quả cũng đã định sẵn. Kế hoạch của hắn sẽ chuyển sang bước thứ hai, đó là đứng ra khiêu khích Trần Nam. Nhưng chưa kịp lên tiếng thì hai người kia đã chàng chàng thiếp thiếp như chưa từng có chuyện gì. Hắn đả kích Trần Nam là vì muốn chia rẽ hắn và Hoàng Tuyết Nhu, nhưng hai người vẫn thân mật như vậy, hắn có cảm giác như kế hoạch của mình đang trên đà thất bại tràn trề vậy.
Đầu đã nóng lên, Trịnh Bảo Lâm vốn không phải là kẻ biết kềm chế, nếu không đã không lộ tẩy khi ám hại em trai, hắn quên béng mất việc giữ hình tượng bản thân, đứng ra chỉ trích:
- Trần Nam! Thằng hèn nhát như mày có tư cách gì mà quấn quýt lấy Nhu? Bạn của tao cũng chỉ hơi không chú ý, đâu có ác ý nhằm vào mày, chỉ cần mày tránh ra là được, vậy mà thằng hèn nhát như mày lại chủ động núp sau lưng đàn bà! Làm việc này quen quá rồi hả? Mày có còn là đàn ông không? Nếu còn là đàn ông thì đứng ra đây cho tao! Tao khiêu chiến mày, nếu mày thua thì phải tránh xa Nhu ra. Loại như mày không đủ tư cách ở bên cô ấy.
Chết lặng…
Trần Nam kỳ quái nhìn nhìn Trịnh Bảo Lâm, tỉnh bơ hỏi:
- Luật khiêu chiến của Vương quốc Âu Tiên đã được ban hành từ rất lâu, câu đầu tiên nói thế nào?
- Đừng có nói nhảm, rốt cuộc mày có chấp nhận không? – Trịnh Bảo Lâm gầm lên.
- Đến luật khiêu chiến cũng không biết! Vậy mà mày đòi khiêu khiêu cái mả cha nhà mày à? – Trần Nam khinh miệt nói.
Trịnh Bảo Lâm tức giận, thở hổn hển một lúc rồi nói:
- Khiêu chiến là vinh dự của người tu luyện! Cũng là phương pháp giải quyết ân oán cao quý nhất! Đại lục lấy thực lực vi tôn, dù có thù hận thế nào, ai đúng ai sai thì vẫn có thể lấy khiêu chiến để giải quyết. Đại lục trọng võ, cũng thượng võ, báo thù bằng thủ đoạn hèn hạ… vĩnh viễn không thể sánh được với vinh quang của khiêu chiến.
- Tốt lắm! Điều kiện để khiêu chiến là gì? Khiêu chiến như thế nào? – Trần Nam vẫn mỉm cười nói.
- Khiêu chiến chỉ diễn ra khi cả hai người cùng chấp nhận. Nhưng nếu khi một người làm chuyện có lỗi với người còn lại, được nhiều người xác nhận, khi người bị hại đưa ra lời khiêu chiến, kẻ có lỗi không được phép từ chối, nếu không hoàng gia sẽ đích thân truy sát. Người bị hại có thể giết chết kẻ phạm tội, nhưng kẻ phạm tội nếu chiến thắng thì không được giết đối phương, coi như tha mạng để chuộc lỗi, hóa giải mọi ân oán.
- Được rồi! Thế tao với mày không có ân oán đúng không? Khiêu chiến của mày? Xin lỗi, tao không rảnh. Biến đi cho khuất mắt tao. Nhìn mặt mày làm tao không ăn nổi cơm nữa.
- Mày! – Trịnh Bảo Lâm nhất thời tức giận nhảy dựng lên. Nhưng đột nhiên cười ha hả:
- Hoàng Tuyết Nhu! Em đã thấy chưa, tên này chỉ là kẻ hèn nhát bất tài mà thôi. Nó không xứng với em đâu.
- Ồ! – Trần Nam chợt khựng lại, cười tủm nhìn Trịnh Bảo Lâm như một thằng ngu ngốc:
- Tao đã nói là đừng làm phiền tao, rõ ràng rành mạch, nhiều người nghe thấy. Mày lại cứ thích dây dưa không dứt! Tao không nợ mày, không quen mày, không có lỗi gì với mày. Vậy là mày lại vi phạm vào thiết luật số một của học viện Đô Thành rồi! Theo tao được biết, không ít thằng đã bị đuổi thẳng cổ chỉ vì cái tội này đâu.
Trịnh Bảo Lâm gần như phát điên, kế hoạch hôm nay kể như đã hỏng sạch. Đã thế còn bị chụp cái mũ quấy rầy bạn học lên đầu. Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu thằng khốn kia truy cứu đến cùng, lại có nhiều người làm chứng như vậy, mình chắc chắn không có quả ngọt để ăn.
- Mày muốn thế nào? – Trịnh Bảo Lâm gần như rít bằng cuống họng.
- Muốn thế nào? – Trần Nam cười lạnh một tiếng:
- Loại mày còn chưa đủ tư cách! Trò hư là vì thiếu người quản giáo, gọi giáo viên chủ nhiệm lớp mày lên phòng hiệu trưởng đối chất. Còn tao muốn thế nào thì để lúc đó thương lượng. Còn nếu mày không thích thương lượng thì thôi, chuẩn bị cuốn gói ra khỏi cái học viện này đi là vừa.
Trịnh Bảo Lâm xám xịt cả mặt, cúp đuôi rời đi, đâu còn chút phong độ kiêu ngạo nào vừa rồi. Trong lòng hắn vô cùng tức giận, nhưng hảo hán không ăn thiệt trước mắt, hiện giờ nhiều người như vậy, dây dưa tiếp không chỉ mất mặt mà lại càng bị tính tội chồng thêm tội. Bản tính của hắn vốn âm hiểm mưu mô, chờ qua đận này thì sẽ có cả trăm nghìn cách xử lý thằng ôn đó.
Trần Nam khinh miệt nhìn bóng lưng của Trịnh Bảo Lâm, xoay người kéo Hoàng Tuyết Nhu đi thẳng.
- Nè! Anh không sợ tên đó báo thù hả? Vừa rồi em đã thấy hắn nắm chặt cái gì đó trong túi áo, theo em nhận biết thì có đến mười tám loại dược khác nhau, có cả thuốc mê, thuốc độc, thuốc gây nghiện, mà còn cả… xuân dược nữa. – Hoàng Tuyết Nhu vốn có cái mũi rất tinh, mới đó mà đã nhận biết được hơn một nửa số thuốc cất trong người Trịnh Bảo Lâm rồi.
Trần Nam phì một cái, cười hắc hắc:
- Vừa rồi anh đã sử dụng công đức lực kiểm tra, thằng này làm không biết bao nhiêu việc ác ôn, không ngờ chả còn tý phúc đức nào, nghiệp quả thì đầy rẫy, sớm muộn cũng gặp chuyện xui xẻo. Còn về việc báo thù? Hừ, thằng này mắt âm trầm, con ngươi đảo quanh như có âm mưu, tay nắm chặt có vẻ thiếu kiên nhẫn. Anh đã dùng đến vài thủ pháp lưu lại chút công đức lực trên người nó, tạm thời thằng này sẽ gặp may vì công đức lực kia, nhưng anh cũng có thể theo dõi nó từng giây từng phút. Bằng cái bản tính của nó thì cùng lắm ba ngày sau sẽ tiến hành báo thù, đến lúc đó… hừ! Không cho nó vạn kiếp bất phục là không thể.
Trần Nam giảo hoạt cười cười, cảm giác Trịnh Bảo Lâm giống như một tên móc túi nghiệp dư chuyển nghề đi trộm viện bảo tàng, không biết rằng camera hồng ngoại và hàng loạt súng ống đã chĩa vào người hắn, chờ hắn đi tìm chết.
Sang dị giới làm thanh niên nghiêm túc
Tác giả: Hoàng Ma
Chương 21: Diệt sạch họa ngầm
Chiều hôm đó, Trịnh Bảo Lâm và giáo viên chủ nhiệm của hắn cùng nhau lên phòng hiệu trưởng, nhưng không thấy Trần Nam đâu. Chỉ có hiệu trưởng ngồi đó, nhảy dựng lên chửi cho Trịnh Bảo Lâm một trận tơi bời:
- Học viện đã lập ra thiết luật này hàng trăm ngàn năm, đuổi học không biết bao nhiêu kẻ thích gây chuyện. Trò cho rằng mình giỏi lắm hả? Hai mươi ba tuổi đạt tới tầng thứ ba là giỏi lắm hả? Nhà họ Trịnh là giỏi lắm hả? Nói cho trò biết, người như trò tôi đã nhìn thấy không dưới một trăm người rồi, nhưng chưa từng thấy một ai có thể đạt tới tầng thứ bốn đâu. Trò hãy về mà tìm hiểu lại tổ tiên nhà mình, ông ta tới năm mươi ba tuổi vẫn chỉ là tu sĩ tầng thứ hai, nhưng vì cái gì mà bây giờ ông ta lại có tu vi như vậy? Vì cái gì trở thành lão tổ tông của nhà họ Trịnh quyền thế cả vương quốc? Nói cho trò biết, là vì ông ta biết mình biết người, biết sống tử tế, biết đối nhân xử thế đúng mực nên mới được nhiều người yêu quý, nhiều người ủng hộ! Thiên tài sao? Thiên tài mà suốt ngày bị làm phiền, tục sự quấn thân, nội tâm không kiên định thì cả đời cũng đừng mong tiến thêm một bước.
- Trò đừng có cho rằng mình là nhất! Nói cho trò biết, trên đời này nhân quả rất rõ ràng. Trò tưởng bao nhiêu việc trò đã làm trong dòng tộc, tổ tông của trò không biết hay sao? Chẳng qua ông ta thương tiếc trò là người có tài nên mới châm chước hết lần này đến lần khác, bảo vệ trò không biết bao nhiêu lần. Nếu không trò nghĩ mình còn sống đến bây giờ hay sao? Ta nói cho trò biết, dù tổ tông của trò có nhờ ta chiếu cố trò, nhưng ta thấy trò cũng sắp hết thuốc chữa rồi! Nếu còn để ta nghe thấy bất cứ một chuyện nào không hay về trò nữa, vậy thì ta sẽ phế sạch tu vi của trò, ném trò về nhà họ Trịnh! Đừng cho rằng ta không dám, chính tổ tông của trò đã giao phó cho ta làm như thế đấy!
Phát tiết một hồi, hiệu trưởng mệt mỏi phất phất tay, ngồi xuống ghế. Sau đó lại nhớ ra cái gì, gọi với theo một câu:
- Còn một chuyện cuối cùng! Trò đừng tơ tưởng gì đến Hoàng Tuyết Nhu nữa. Người ta là gái đã có chồng, chính trò ấy đã đưa chứng nhận kết hôn hợp pháp cho ta xem. Tốt nhất là bỏ hết mấy ý nghĩ đó đi, tập trung vào tu luyện, đừng làm tổ tông trò thất vọng thêm bất cứ một lần nào nữa.
Trịnh Bảo Lâm sầm mặt, da dẻ tái xanh, bàn tay đã nắm chặt đến mức nghiến ken két. Nhưng hắn không dám nói thêm gì, chỉ nhanh chóng rời xa căn phòng này, bởi áp lực trong phòng… quá kinh khủng. Tu vi của vị hiệu trưởng này có lẽ không thua gì tổ tông của hắn cả.
Nhìn theo bóng lưng của Trịnh Bảo Lâm, hiệu trưởng cười khổ lắc đầu:
- Khá lắm nhóc, thủ đoạn thi triển cũng cao minh như vậy. Không ngờ ẩn nấp trong học viện này bốn năm mà không lộ ra một chút phong mang nào. Nếu không phải lão già kia nhắc nhở ta, có lẽ lão hiệu trưởng này cũng thành hữu danh vô thực mất rồi…
Hai ngày sau.
Trần Nam lúc này vừa từ ký túc xá ban 1 trở về, hắn vừa mới đi thăm hai đứa em. Do bọn chúng được phân vào ban 1+ nên phòng ở được xếp rất cao, tận trên tầng sáu. Xếp cao như vậy một phần là để thể hiện thân phận cao hơn người khác, một phần khác là để rèn luyện cho bọn trẻ khi phải di chuyển lên xuống rất nhiều tầng hàng ngày.
Trần Lữ và Đàm Thu Hà có điều kiện sống rất tốt. Phòng ở rộng, thoáng, sạch sẽ. Khẩu phần ăn ngon và đầy đủ hơn ban 1 và 2 rất nhiều, hơn nữa mỗi tháng còn được phát một lượng đan dược nhất định, so với chỗ của Trần Nam thì đúng là một trời một vực rồi.
Dù thế thì hai đứa cũng tạm thời chưa hòa nhập được với các bạn. Bởi ban 1+ là ban nghiêm túc nhất trong cả học viện, không khí ganh đua cực kỳ sôi nổi. Hai đứa lại chuyển vào sau, rất có thể rơi vào tình huống “ma cũ đì ma mới”. Trần Lữ và Đàm Thu Hà cũng không vừa, dù mới tu luyện được nửa tháng, nhưng công pháp cấp Thần cũng không phải đùa, mấy đứa trẻ kia cũng mới chỉ tu luyện vài tháng, đâu có hơn gì được bọn chúng. Cuối cùng cả đám đánh loạn cả lên, làm thầy chủ nhiệm vào phạt tất cả ra chạy bộ mười vòng sân tập thì mới yên lại được.
Trần Nam đang suy nghĩ phương pháp sớm ngày truyền thụ bí tịch cho em trai, chợt trong lòng thấy có báo động. Hắn nhanh chóng tập trung tinh thần để xem xét, khóe môi không khỏi nở nụ cười lạnh lùng.
Lúc này, Trịnh Bảo Lâm đang bí mật tập hợp đám tay chân của mình, mặt âm sâm ngồi trên ghế, nhìn xuống bao tải đang vứt bên dưới sàn nhà.
- Thả nó ra! – Trịnh Bảo Lâm lạnh lùng nói
Một tên tay chân nhanh chóng làm theo, từ trong bao tải, một tên gầy gò ngã lăn ra đó, ho khan liên tục, hổn hển nói:
- Khụ khụ… Những gì anh muốn biết chẳng phải tôi đã nói rồi hay sao? Khụ khụ… sao anh còn chưa thả Lan ra? Cô ấy đâu?
- Lan? Mày vẫn còn hơi sức lo nhiều như thế à? Tốt nhất là lo chuyện của mày đi. – Một tên đàn em đứng ra quát.
- Khụ khụ… rốt cuộc bọn mày đã làm gì Lan? Tao liều mạng với bọn mày… Á…
Người thanh niên như phát điên lao tới, nhưng sau đó lại thống khổ lùi về, nằm rạp ra đất. Nước mắt đã chảy ra ròng ròng, không biết là do đau đớn hay là vì lo lắng cho người tên Lan kia.
- Khặc khặc! – Trịnh Bảo Lâm cười ghê rợn, đôi mắt như dã thú nhìn người thanh niên, nói:
- Con bé đó cũng ngon lắm, lại đủ tiện. Cả đám bọn tao thượng nó, sau đó cho nó năm mươi ngàn kim tệ, không ngờ lần sau nó lại tự dẫn xác tới, muốn kiếm thêm năm mươi ngàn nữa. Bây giờ nó đang ở trong phòng khoái lạc với Chuột Quắt, khặc khặc, chỉ tiếc là không phải xử nữ, đáng tiếc… đáng tiếc…
- Mày nói dối! Lan là cô gái hiền thục, làm gì có chuyện như mày nói! Hơn nữa, tao chưa từng làm gì cô ấy, sao lại… Mày câm mồm lại cho tao... – Người thanh niên gào lên, cố gắng giãy dụa nhưng vô ích.
- Ồ! Loại người như mày mà cũng đòi gái hiền thục cơ à? Lúc trước mày ngồi lục lọi tủ của bạn mày, lấy hết cả lý lịch của nó ra cho bọn tao xem sao không tự thấy ghê tởm? Mày còn không biết con bạn gái mày hôm nọ hung hăng muốn đụng bạn của mày như thế nào đâu! Chậc chậc, chỉ tiếc lúc ấy lại bị cản, nếu không thì có trò vui để xem rồi.
- Bọn mày là lũ khốn kiếp! Lúc ấy là chúng mày dọa tao, nói nếu không nghe thì sẽ có cách đuổi học cả tao và Lan nên tao mới làm thế…
- Vậy sao mày vẫn nhận một vạn kim tệ kia? Mày có vẻ bất đắc dĩ nhỉ!
Lúc này, Chuột Quắt đã cười nhạt nhẽo đi vào trong phòng, phía sau hắn chính là cô gái đầy đặn mấy hôm trước định đụng Trần Nam mà không thành. Lúc này, Chuột Quắt có vẻ rất thoải mái, đầy mặt rạng rỡ, cô gái kia thì cúi gằm đầu, giống như không dám nhìn người.
- Lan… Lan… em có sao không? Anh Tuấn đây! Đừng sợ! Anh…
Đáp lại sự kích động của người thanh niên chỉ là một sự im lặng đáng sợ, ánh mắt hắn dần dần dại ra, mất đi thần thái, mất đi sự hy vọng mong manh ấy.
- Được rồi đại ca! Chuyện này để em làm, dù cho có phải trốn đi cả đời thì chỉ cần đại ca hứa chăm sóc cho mẹ con em, đồng thời đưa con nhỏ này cho em là được rồi. – Chuột Quắt lên tiếng, bắt đầu công việc chỉ đạo:
- Đại ca tìm cách tách hai chúng nó ra rồi dụ thằng ôn kia đến. Đây là bạn nó, không tin nó không quan tâm. Em chỉ cần đợi lúc nó đến, cho thằng này một dao rồi chạy đi là xong, dù có điều tra thì thi thể cũng chết đúng thời điểm thằng ôn kia đến, chứng cứ vừa khớp. Chúng ta chỉ cần nhảy ra bắt quả tang nó là xong.
- Kế hoạch hay! Cao! Thật là cao mà! – Chuột Quắt vừa nói xong đã có người hưởng ứng liên tục. Hắn vừa đắc ý được một lúc thì đột nhiên ngẩn ra. Trịnh Bảo Lâm sầm mặt quát:
- Ai?
- Ồ ồ! Vẫn còn rất bình tĩnh, rất khí phái! Mày giỏi! Thầy hiệu trưởng! Thấy màn kịch này thế nào? Giờ bắt tận tay day tận trán, thầy cần cho em một sự bình yên nha thầy! Mọi người ở đây đều biết suy nghĩ, cũng không cần lấy lý do cái gì mà đây là trò đùa. Ồ được rồi, có giải thích như thế thì tao vẫn còn rất nhiều bằng chứng, ví dụ như thằng Tuấn bạn tao hình như đã bị nhốt ít nhất hai ngày, giờ lại xuất ở đây?
- Ồ ồ, còn có… Lan phải không bạn hiền ơi? Câu chuyện vừa rồi thầy hiệu trưởng cũng nghe thấy á, nếu chúng mày nói rằng đây chỉ là trò đùa, vậy thì mấy chuyện xấu xa trong đó cũng là trò đùa phải không? Được rồi, theo tao biết thì đàn ông phóng cái gì gì đó ra thì có thể tồn tại tiếp trong vòng một tuần trong cơ thể phụ nữ, nếu hai lần “mua bán năm mươi ngàn kim tệ” kia là giả thì không nói, nhưng nếu là thật thì chỉ cần lấy bằng chứng từ trong người cô bạn Lan kia ra phân tích xem của mấy người là được… Á… đừng có vỗ đầu anh.
Hoàng Tuyết Nhu xấu hổ đỏ bừng cả mặt, thầm than sao mình lại đi lấy tên bậy bạ này làm chồng cơ chứ? Trần Nam thì ủy khuất vô cùng, chẳng phải vừa rồi mình chỉ dùng chiến thuật cả vú lấp miệng em, cho chúng nó rối loạn trận tuyến thôi hay sao? Tình huống bây giờ đã cực kỳ rõ ràng, nhưng không thể cho chúng nó có cơ hội bình tĩnh ngụy biện được.
Hiệu trưởng thầm than trong lòng, xem ra thằng này đúng là tật xấu khó sửa, bùn đất thì không xây nên tường được a. Ông chán nản phất phất tay, chẳng mấy chốc Trịnh Bảo Lâm đã rơi vào tay ông, bị xách cổ đi mất, còn mấy tên đồng bọn của hắn cũng chả khá hơn gì, đội chấp pháp của học viện đã đưa hết bọn chúng đi xử lý.
Trịnh Bảo Lâm đáng thương, hắn mới chỉ lên âm mưu, địa điểm cũng mới xác nhận được, là địa điểm cách xa học viện một chút, nhưng cũng không thể quá xa, nếu không người của mình làm cách nào mà “trùng hợp” phát hiện ra được? Kế hoạch này có lẽ phải đợi một thời gian mới thực hiện, còn cần suy nghĩ rất nhiều, không ngờ nó còn chưa hoàn thiện đã bị bóp chết từ trong trứng nước.
Trần Nam tỉnh bơ nhìn đám người kia bị lôi đi, sau đó lạnh nhạt đi tới bên cạnh người thanh niên gầy gò kia.
- Tuấn! Tao và mày cũng không tính là thân, nhưng dù gì cũng là bạn bốn năm nay, mày lại lấy đồ của tao, khai báo hết thông tin của tao cho người khác biết. Thôi… tao không trách mày, nhưng tao và mày cũng không còn là bạn nữa…
Tuấn – cũng chính là người bạn cùng phòng của Trần Nam, đồng thời cũng là người đưa hết thông tin của hắn cho Trịnh Bảo Lâm, lúc này đang cúi đầu, xấu hổ chẳng biết nói gì.
Trần Nam mỉm cười, dường như thấy vẻ hối lỗi day dứt của thằng bạn bốn năm trời, hắn mở miệng an ủi:
- Thực ra mày cũng không cần áy náy đâu. Thứ nhất là mày tiết lộ mấy thứ đó cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều, thứ hai là vì tao vẫn luôn luôn đề phòng mày. Xin lỗi nhé, tao nói thật là tao rất đa nghi, chẳng dễ tin tưởng một ai cả. Mày… từ lần đầu tiên nhìn thấy mày, tao đã biết mày rất thích tính toán, lúc nào cũng muốn kiếm được chỗ tốt lớn nhất. Bốn năm qua, lúc nào cũng là tao đi lấy cơm, lúc nào cũng là tao đun nước, thậm chí cả lần học viện này có suất đi thi thăng lên ban 1, mày cũng giấu nhẹm tao để tự đi một mình, dù cuối cùng mày vẫn trượt. Tao biết, nhưng tao mặc kệ mày. Mày biết không, mày rất thích hợp làm bạn làm ăn, nhưng không thích hợp để làm bạn, tao nói thật đấy!
Nói xong, Trần Nam cũng mặc kệ Tuấn đang ngơ ngác nằm đó, nắm tay Hoàng Tuyết Nhu lặng lẽ bỏ đi.
- Anh cũng quá tàn nhẫn đi! – Hoàng Tuyết Nhu ôm lấy cánh tay hắn, êm ái nói.
- Không tàn nhẫn đâu! Nó đang áy náy, có lẽ cũng chẳng thể nào làm bạn được nữa. Thà rằng cho nó ít ấn tượng xấu về anh, mai kia gặp lại cũng như người xa lạ, không cần phải để nó cảm thấy hổ thẹn. Anh cũng chỉ làm được thế mà thôi, chứ bảo anh tha thứ cho nó thì khó lắm. Anh vốn là người đa nghi mà!
- Nhưng ít ra anh không bao giờ nghi em nữa! Thế là tốt lắm rồi! Hi hi…
Sang dị giới làm thanh niên nghiêm túc
Tác giả: Hoàng Ma
Chương 22: Kính Ảo Cảnh! Animus dị giới
P/s: Mình đã nói từ chương trước đó, Animus là thiết bị hồi tưởng quá khứ trong game Assassin's Creed ạ, một thiết bị huyền thoại
Mọi chuyện đã trở lại bình thường sau cái ngày hôm đó. Trần Nam cũng không hỏi thêm gì, hắn không tiếp xúc nhiều với hiệu trưởng, nhưng biết được ông là một người công chính vô tư, cũng rất biết xử lý tình huống. Nếu không học viện này đã sớm suy tàn từ lâu rồi, đâu có cảnh tượng vừa nghiêm chỉnh, lại vừa thoải mái, đầy tính ổn định như bây giờ.
Trần Nam còn nhớ, Hoàng Tuyết Nhu kể sự tích của hiệu trưởng cho hắn, nàng sùng bái nhất câu tuyên ngôn mà ông nói ra một trăm năm trước:
- Dù học viện này chỉ còn lại đúng một người thì tôi vẫn sẽ duy trì học viện, bởi một người còn lại đó chính là một học sinh tốt, là một học sinh có giáo dưỡng. Học viện Đô Thành là nơi học nghệ, là nơi tu luyện, nhưng quan trọng hơn là nơi giáo dục các trò thành người. Tôi hứa, học viện Đô Thành sẽ là một nơi tốt nhất dành cho các trò trưởng thành.
Hiện tại, Trần Nam đã bắt đầu công trình của mình, công trình làm cách nào để tạo một môi trường ảo dành cho Trần Lữ tu luyện Tướng Quân Lệnh. Mặc dù đó là môi trường ảo, không tốt bằng chiến trường thật, nhưng ít ra Trần Nam cũng đã tạo dựng một khoản “tiền vốn” đầy đủ cho em trai, tránh cho đến lúc ra chiến trường, thằng bé luống cuống, bị những binh sĩ bình thường vây công tới chết, hoặc bị tướng địch nắm sơ hở giết chết thì hỏng.
Hiện giờ Trần Nam đang tìm hiểu về thuật thôi miên. Vốn tư cách của hắn không đủ để tiếp xúc với các loại điển tịch cao cấp, nhưng từ sau lần trước, hiệu trưởng đột nhiên cấp quyền cho hắn được xem mọi loại sách trong thư viện. Trần Nam chả thèm nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đó là hiệu trưởng nể mặt Hoàng Tuyết Nhu hoặc là đền bù cho mình khi học ở đây mà bị người ta tính toán vào cái âm mưu động trời lần trước mà thôi.
Theo sự tiếp xúc dần dần, Trần Nam bắt đầu cũng nắm được một chút tinh yếu về thuật thôi miên cao cấp trong thế giới này.
Thuật thôi miên trên Trái Đất là thế nào thì hắn không biết, nhưng ở thế giới này thì Thuật thôi miên được chia thành hai thao tác, đó là Ký Niệm và Khống Thần.
Ký Niệm nói đơn giản chính là truyền ý nghĩ của mình vào trong đầu đối phương, làm cho đối tượng nghĩ theo mình, nhìn thấy những gì mình muốn họ nhìn, nghe thấy những gì mình muốn họ nghe. Nói đơn giản nhất, đó chính là “tạo ký ức ảo” cho đối tượng.
Trong quá trình này, thần kinh của đối phương sẽ có những phản ứng, những tác động thay đổi liên tục, lúc ấy cần cung cấp năng lượng, mà cụ thể chính là chân khí, nội khí hoặc là tiên khí. Cần phải sử dụng những năng lượng này để cung cấp cho hệ thần kinh, khống chế hệ thần kinh, không cho nó có phản ứng thái quá. Mặc dù những phản ứng thái quá này nhất thời không làm cho người ta khó chịu, nhưng theo thời gian dài thì rất dễ sinh bệnh nhức đầu, choáng váng, thậm chí nếu không khống chế lại thì có thể bị bệnh thần kinh… Vì vậy quá trình Khống Thần chính là để bảo vệ hệ thần kinh an toàn.
Cả hai thao tác Ký Niệm và Khống Thần đều cần lực lượng mạnh mẽ duy trì, ngoài ra Ký Niệm còn cần một lượng tinh thần lực để tạo thành hình ảnh ký ức, không thể không có.
Vậy là Trần Nam bắt đầu kéo Hoàng Tuyết Nhu tới thí nghiệm, bởi thuật thôi miên này rất an toàn, Hoàng Tuyết Nhu lại có tu vi cực cao nên không cần lo lắng.
Lần đầu tiên, Trần Nam tiến hành thôi miên, tạo ra một ảo cảnh đơn giản, đó chính là thành Thanh Yến khi xưa, trong thành có hai đám trẻ đang tranh đấu nhốn nháo. Trong đó một phe do một bé gái khoảng mười một cầm đầu, phe còn lại do một bé trai khoảng chín tuổi cầm đầu. Lúc này, đội của bé trai vừa bắt được bé gái, bé trai cầm đầu kia vô cùng đắc ý vỗ đầu bé gái liên tục, không chút thương tiếc…
Cảnh tượng đến đây thì đột nhiên biến mất. Hoàng Tuyết Nhu mở choàng mắt, tức giận vỗ bốp một cái lên đầu Trần Nam:
- Anh có ý gì? Hồi nhỏ không làm gì được em tạo thành bóng ma, giờ cố tình tạo ra cảnh giả dối này để trả thù hả?
Trần Nam cười khổ xoa xoa thái dương, cũng không cợt nhả được gì, mệt mỏi nói:
- Thuật thôi miên này đúng là không dễ dùng một chút nào. Thực lực của anh thì không có vấn đề, nhưng tinh thần lực để khắc họa ký ức thì cực kỳ hao phí. Đoạn ký ức vừa rồi anh khắc họa kéo dài hơn một tiếng đã làm anh đau đầu chóng mặt muốn chết rồi. Dùng cách này đúng là khó có thể tạo ảo cảnh lâu dài được, bảo sao trên đại lục không ai dùng cách này để đào tạo người khác.
Hoàng Tuyết Nhu thấy đôi mắt hắn ảm đạm, tay xoa thái dương liên tục thì chợt thấy đau lòng. Đỡ hắn nằm lên giường ôn nhu nói:
- Mệt thì nghỉ ngơi chút đi! Khi nào tỉnh táo thì lại nghĩ cách khác
Trần Nam không nói gì nữa, mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi hồi phục tinh thần lực.
----Vạch kẻ ngang đáng ghét đã quay lại----
Sáu tháng sau.
Trần Nam cũng đã miệt mài nghiên cứu đủ các loại sách vở trong vòng nửa năm. Bây giờ, hắn đã là “khách quen” của thư viện, người nào đến thư viện mà không biết mặt hắn thì chỉ có thể là “người mới”. Họ không biết hắn định làm gì, bởi hắn nghiên cứu khá lung tung, lúc thì nghiên cứu về thôi miên, lúc thì nghiên cứu về luyện khí, lúc lại nghiên cứu về thứ khá thông dụng hiện tại: đạo cụ ký ức.
Tất nhiên, Trần Nam cũng không có vì công việc mà quên mất Hoàng Tuyết Nhu. Nàng lúc nào cũng ở bên hắn, làm trợ lý cho hắn trong mấy cuộc chế tạo này nọ. Hơn nữa mỗi tuần cũng có ít nhất ba buổi ra khu rừng phía Đông Nam học viện để đối luyện xả stress, cũng có lúc đi thăm hỏi hai đứa em xem cuộc sống thế nào.
Đến ngày hôm nay, cuối cùng Trần Nam cũng đã nghiên cứu ra được một sản phẩm tạm gọi là thành công.
Đạo cụ ký ức là thứ mới ra đời khoảng ba mươi năm gần đây, hình như nhiều người mới chỉ coi nó là món đồ thay thế cho giấy vở, thay thế cho sách mà chưa phát hiện ra những diệu dụng cực kỳ hay ho từ nó.
Đạo cụ ký ức này chế tạo không khó, chỉ là dùng một loại kim loại có từ tính đặc thù, có tác dụng lưu trữ tinh thần lực, tạo thành các đoạn ký ức. Trần Nam chỉ cần hỏi một chút là đã có không ít người bán rồi.
Nhưng đạo cụ ký ức này chỉ có thể lưu giữ được các ký tự, không thể lưu giữ hình ảnh, còn đến mức như cả một đoạn ký ức chân thực thì không thể nào.
Nhưng Trần Nam lại thấy không đúng, ký tự thì cũng tạo thành từ đường nét, dùng đường nét tạo thành các bức tranh thì không có vấn đề gì phải không? Đạo cụ này cũng có thể lưu trữ tranh vẽ.
Thực tế chứng minh là hắn đúng, giống như cuốn sách có thể lưu giữ được chữ viết, cũng có thể lưu giữ được tranh vẽ vậy. Không chỉ hắn mới nghĩ ra điều này, trước hắn có rất nhiều người có thể lưu lại hình ảnh trong đó rồi.
Tiếp theo, Trần Nam lại nhớ về kiến thức cơ bản của phim ảnh trên Trái Đất.
Trần Nam có ký ức từ Trái Đất, hắn còn nhớ như in cấu tạo từ những loại băng hình (loại chiếu trong rạp ngày xưa ý), hay là loại hoạt hình thủ công cổ khi người ta mới phát minh ra.
Cấu tạo của chúng đều là các “tấm hình” được xếp nối liền nhau, thay đổi liên tục để tạo thành hình ảnh liền mạch, tạo thành thứ gọi là “phim ảnh”.
Từ đó, hắn bắt đầu khắc họa liên tục những bức hình vào một đạo cụ ký ức, sau đó sắp xếp liền mạch. Cuối cùng cho Hoàng Tuyết Nhu xem thử. Quả nhiên, nàng nhảy dựng lên kinh ngạc, không thể tin được nhìn hắn. Sáng kiến của tên này cũng quá kinh dị đi, thế giới này không có phim ảnh, vậy nên một đoạn ký ức chuyển động như vậy làm nàng thấy không thể tin được. Cũng giống như loài người ở thế kỷ mười chín không thể nào hiểu được tại sao lại có thể lưu giữ các cảnh tượng tạo thành phim ảnh vậy.
Trần Nam cũng vô cùng hưng phấn, vậy là bước đầu đã thành công. Đạo cụ ký ức đã có thể lưu giữ từng đoạn trường cảnh, từng đoạn tình huống, không chỉ còn là thứ lưu giữ ký tự và tranh vẽ đơn giản như trước.
Cuối cùng cũng đã xong được vấn đề trường cảnh tạo ra cho Trần Lữ rèn luyện. Trần Nam lại chuyển sang nghiên cứu về luyện khí, đặc biệt là thuật khống chế pháp bảo, được hắn đọc đi đọc lại.
Cuối cùng, Trần Nam cũng chế tạo ra được một thiết hoàn chỉnh, ừ, hay cũng gọi là tạm hoàn chỉnh đi.
Thiết bị này mang hình một chiếc kính mắt, được thiết kế hai lỗ ở hai bên gọng kính, gắn vào đó hai viên đạo cụ ký ức cùng lúc, nhằm thực hiện hai thao tác của quá trình Thôi Miên. Ngoài ra còn có hai sợi dây đặc chế dùng để buộc vào cổ tay người sử dụng.
Một viên đạo cụ ký ức chứa các đoạn trường cảnh, hình thành ký ức giả tạo đưa vào trong đầu Trần Lữ thông qua chiếc kính, sợi dây có tác dụng dẫn lực lượng duy trì quá trình Ký Niệm. Thời gian đầu thì Trần Nam sẽ truyền năng lượng của mình, giúp em trai trong quá trình sử dụng, chờ cho tới khi tu vi của Trần Lữ tăng tiến, nó có thể sử dụng lực lượng của chính mình duy trì quá trình này, nếu thân thể không cung cấp nổi nữa thì thiết bị sẽ ngừng hoạt động, Trần Lữ bị cưỡng chế tách khỏi ảo cảnh.
Một viên đạo cụ ký ức còn lại chứa các xung nhịp tự động xử lý các phản ứng của thần kinh người sử dụng, thực hiện quá trình Khống Thần giúp cho người sử dụng khi vô thức. Năng lượng thì vẫn là do chính người sử dụng cung cấp qua hai sợi dây buộc và cổ tay.
Nói cho đơn giản thì nếu thực hiện thôi miên, Trần Nam cần dùng đầu óc của mình khống chế lực lượng, thực hiện Khống Thần, nhưng đạo cụ này đã khống chế lực lượng giúp hắn rồi, hắn chỉ cần cung cấp đủ lực lượng cho nó là xong.
Một đạo cụ nhìn thì đơn giản, hai sợi dây cung cấp năng lượng, hai viên đạo cụ ký ức để tự động xử lý hai quá trình Ký Niệm và Khống Thần, nhưng chúng đã tiêu tốn của Trần Nam không biết bao nhiêu tâm huyết và thời gian. Nếu không phải tu vi hắn cao, có thể thí nghiệm lặp đi lặp lại, nếu không phải hắn có các lý thuyết cơ bản của kiếp trước thì bây giờ hắn vẫn đang vò đầu bứt tai nghĩ cách, có khi đã nản lòng quyết định đưa em trai ra chiến trường thật để tập luyện rồi.
Vốn Trần Nam định đặt tên thiết bị này là Animus, bởi nó được lấy nguyên ý tưởng từ thiết bị huyền thoại game Assassin’s Creed này. Nhưng Hoàng Tuyết Nhu không đồng ý, nói rằng nghe quá kỳ dị, tốt nhất nên đặt tên là Kính Ảo Cảnh là gọn gàng nhất.
Ngoài ra, “hắn” trên Trái Đất cực kỳ mê đọc tiểu thuyết, trong đó Tam Quốc là một tác phẩm không thể thiếu, thậm chí các tác phẩm xuyên việt chủ đề Tam Quốc cũng đã nhai không ít. Vì vậy các đoạn trường cảnh mà Trần Nam chọn đều là các cuộc chiến Tam Quốc. Không những có thể rèn luyện cho Trần Lữ về kỹ năng chiến đầu mà còn có thể rèn luyện binh pháp cho em trai.
Theo thiết kế của Trần Nam, em trai vào đó chỉ là để rèn luyện kỹ năng và dũng cảm, nhưng tu vi thì vẫn phải tự bản thân tu luyện ra. Vì thế nên thực lực của Trần Lữ trong ảo cảnh chính là thực lực thực sự của hắn. Ngoài ra, các tướng lĩnh cũng được chuẩn hóa về tu vi. Các tướng lĩnh bình thường có tu vi tầng hai, các tướng thiện chiến như Quan – Vân – Triệu hay Trương Liêu… thì có tu vi tầng ba, riêng Lã Bố thì được thiết kế làm boss trùm, tu vi tầng bốn vô địch. Vì sau táng thân là vì bị quá nhiều người vây công.
Nhưng dù sao thì đầu óc của Trần Nam cũng không phải toàn năng, các loại chiến thuật, các cách dụng binh và kế sách chiến trường không phải là phạm trù mà hắn tinh thông, vì thế các trận đánh được thực hiện đều khá cứng ngắc, đối phương cũng không phải thiên biến vạn hóa, quỷ kế đa đoan như Gia Cát Lượng hai Tư Mã Ý thật sự, mà chỉ là rập khuôn theo các kế sách mà họ đã dùng theo từng trận đánh mà thôi.
Mặc dù thế thì sản phẩm này cũng quá thành công rồi. Sau khi được anh trai tặng cho món quà này cùng với bí tịch Tướng Quân Lệnh, Trần Lữ đã nhảy dựng lên sung sướng. Trong lòng vừa cảm kích, vừa sùng bái anh trai như thần minh, trong lòng thầm thề sẽ càng cố gắng, không làm cho khổ tâm của anh trai trở thành vô ích.
Hôm nay cũng là lần đầu sử dụng, Trần Nam không muốn làm khó em trai, vì thế chỉ chọn cuộc chiến chống quân khăn vàng. Vốn mỗi cuộc chiến đều rất dài lâu, bao gồm rất nhiều trận chiến nhỏ, ngay cả trận chiến khăn vàng cũng là như thế. Với thực lực của Trần Lữ thì chỉ làm được một tên lính quèn, tu vi tầng một mà thôi. Dù thế thì hắn cũng coi như là một thành viên tinh nhuệ lấy một địch mười rồi.
Nhưng mới chỉ vào được ba phút, Trần Lữ đã thở hổn hển, bị cưỡng chế lôi ra khỏi ảo cảnh. Bởi “hắn” trong đó đã chết mất tiêu rồi.
- Sao hả? – Trần Nam cười tủm tỉm hỏi.
- Em… em… - Trần Lữ lúng túng, sắc mặt có vẻ tái nhợt, thần tình hoang mang.
Trần Nam thở dài một hơi, đó dù là ảo cảnh, mình cũng làm không quá giống chiến trường, bởi bản thân mình cũng chỉ nhìn qua phim ảnh chứ có biết chiến trường thế nào đâu? Nhưng như vậy đã làm cho thằng bé hoảng sợ như vậy rồi. Hy vọng nó sớm vượt qua được thời kỳ này, nếu không thì còn làm tướng quân gì nữa đây?
Sang dị giới làm thanh niên nghiêm túc
Tác giả: Hoàng Ma
Chương 23: Ông bác lại xuất hiện
Thời gian vẫn không ngừng trôi, mới đó mà Trần Nam đã huấn luyện cho em trai được một tháng rồi. Trong thời gian này, Trần Lữ tiến bộ rất nhanh, tu luyện càng thêm chăm chỉ, nhờ đó mà tu vi bản thân của nó cũng đã đạt tới tầng hai, Trăm Ngàn Vạn Địch.
Ở trong đời thực, Trần Lữ và Đàm Thu Hà đã chính thức trở thành thiên tài số một của toàn học viện, được hàng vạn người chú mục, thậm chí còn có không ít thế lực quyền quý nghe được tiếng gió, có ý định chào mời.
Trần Nam nghe được mấy tin tức cao tầng này từ chỗ Hoàng Tuyết Nhu xong thì không khỏi cảm thán, thế giới này mà cũng có chế độ săn nhân tài giống hệt Hoa Kỳ trên Trái Đất. Chỉ cần có bất kỳ một người có tiềm năng nào xuất hiện là họ đã chú ý đến và chuẩn bị phương pháp lôi kéo rồi. Cũng chả trách, bởi nước Hoa Kỳ là đất nước có tài thì đứng trước, còn thế giới này cũng là thực lực vi tôn a.
Còn ở trong ảo cảnh Tam Quốc, Trần Lữ đã chuyển vai diễn thành một tướng lĩnh bình thường, đi theo các tướng lĩnh khác để học tập kinh nghiệm trong cuộc chiến khăn vàng. Dần dần, khi tu vi thực lực của nó tăng lên thì sẽ được sử dụng các trường cảnh khó hơn, tham gia các trận chiến khác phức tạp hơn trong Tam Quốc.
Còn về bí tịch Tướng Quân Lệnh thì cũng không quá khó luyện như Trần Nam nghĩ. Thực tế, hiện giờ Trần Lữ đã nắm giữ mọi chiêu thức trong Tướng Quân Lệnh, chỉ là hỏa hầu của hắn còn rất thấp, dù có dùng ra được thì uy lực cũng không đâu vào đâu, còn cần tập đi tập lại, giết vô số người thì mới có thể đánh ra được đôi chút uy lực.
Tướng Quân Lệnh không phải là bí tịch dành cho độc chiến, mà là bí tịch chiến trường, bao gồm cả chiêu chiến đấu, chiêu tăng cường và cả một vài trận pháp hành quân bảo mệnh nữa. Bao gồm các thức
- Xung trận: Đao pháp cuồng mãnh, từng chiêu đều đơn giản mà thực dụng, hầu hết là chém đao, tuy uy lực không cao nhưng có thể hạ sát nhiều kẻ địch một lúc, thích hợp tung hoành trận mạc.
- Trảm tướng: Đột kích bạo tẩu, chiêu thức không có phạm vi sát thương quá cao nhưng lại đề cao uy lực và tốc độ, dồn nén sức mạnh vào một chiêu để lấy mạng tướng địch.
- Kích Cổ Lệnh: Âm công sử dụng trống lớn thi triển, có tác dụng kích thích huyết tính binh sĩ, đồng thời có tác dụng với chính bản thân, đề cao thêm sự quyết đoán, sát phạt và dũng khí.
- Hoành tảo thiên quân: Tuyệt chiêu phá trận của quân địch, một người một ngựa một thanh đao, tung hoành ngàn quân không úy kỵ, mục tiêu không phải là giết địch, mà lấy làm rối loạn trận tuyến làm đầu.
- Thám dinh thủ tướng: Dành để truyền dạy lại một số thủ hạ, là tuyệt chiêu tiềm khí và ám sát. Đúng là một lợi khí để đào tạo đội quân bí mật cho riêng bản thân tướng lĩnh.
- Đạp đầu phi thiên bộ: Bộ pháp kỳ diệu, dùng việc đạp lên đầu đối thủ để di chuyển, vừa có thể đạp bạo đầu lính địch, còn có thể di chuyển với tốc độ kinh người.
Ngoài ra còn có vô số các loại trận hình, có loại phòng thủ, tấn công, có loại thích hợp đào tẩu… Có thể nói, Tướng Quân Lệnh là chí bảo trong mơ của bất cứ một quân nhân nào.
Hôm nay, Trần Lữ vừa chiến xong một trận toàn thắng. Hắn đi theo tướng Hoàng Phủ Tung, đánh bại quân khăn vàng thuộc Ba Tài. Vốn trong truyện không nhắc nhiều đến cuộc chiến này, chỉ là một trận chiến bình thường mà thôi, Ba Tài cũng được xét là một tướng bình thường, tu vi Trăm Ngàn Vạn Địch. Trần Lữ giơ cao chiến đao, tung hoành sa trường, sử dụng Trảm Tướng Thức một chiêu chém đầu địch giữa vạn quân, đả kích sĩ khí và dành được chiến thắng.
Lúc này, Trần Lữ đang vui vẻ mang hai suất cơm về phòng, bởi hôm nay là đến phiên hắn lo cơm nước, Đàm Thu Hà lo dọn dẹp phòng.
Nhưng đột nhiên, Trần Lữ nghe thấy tiếng gió vù vù phát ra sau lưng. Hắn cảnh giác, quay ngoắt lại, đánh ra một chiêu Trảm Tướng như phản xạ. Trần Lữ nhất thời kinh hãi, vì người vừa đánh lén hắn không biết đã biến mất từ bao giờ.
Trần Lữ không kịp nghĩ nhiều, trong các cuộc chiến ảo cảnh, hắn đã không ít lần gặp cảnh thế này, thường là vì đối thủ di chuyển quá nhanh nên đã vòng ra sau lưng hắn, hơn nữa trường hợp đó sẽ có một những kẻ lợi dụng thời cơ công kích hắn từ vài phía. Trần Lữ tiếp tục làm ra phản xạ một lần nữa, sử dụng một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân, không nhằm sát thương đối phương, chỉ mong đối phương bị dừng một nhịp, còn bản thân hắn đã nhanh chóng sử dụng Đạp Đầu Phi Thiên Bộ, đạp qua các trụ kiến trúc hoặc mấy bức tượng, còn có cả cây cối nữa. Mỗi bước đều vô cùng táo bạo, đạp thành vết hõm lờ mờ trên từng cây cột rắn chắc, nhưng tốc độ lại không hề chậm, chẳng mấy chốc đã vọt vào khu rừng, có ý định đi đường tắt chạy về ký túc xá phía nam.
Vừa chạy, Trần Lữ vừa thấy khó hiểu, rốt cuộc là ai? Mồ hôi lạnh đã tuôn ra ròng ròng nhưng hắn không dám phân tâm để ý, chỉ cắm đầu mà chạy. Bởi kẻ đằng sau đã đuổi đến sát nút hắn rồi.
Nhìn thấy cánh cửa căn phòng kia, Trần Lữ thấy có vẻ có hy vọng. Kẻ này dù ra tay nhanh chóng nhưng mình vẫn có thể phản ứng kịp, chắc hẳn tu vi không cao đến đâu. Anh cả rất lợi hại, có thể… Hự…
Đang suy nghĩ lung tung, Trần Lữ đã cảm thấy gáy tê rần, nhất thời mất đi tri giác.
Trần Nam đang ngồi trong phòng, chợt nghe thấy tiếng bước chân mạnh bạo, hắn đã kiểm tra qua Đạp Đầu Phi Thiên Bộ, biết được người đến chính là em trai. Sau đó lại nghe thấy tiếng ngã gục, hắn không khỏi sửng sốt, lo lắng chạy ra ngoài.
- Là ông!!! – Trần Nam ngạc nhiên, hơi có chút kinh hãi và khó hiểu nhìn về phía người đàn ông trung niên trước mắt.
- Sao hả? Quên ông bác này rồi sao? – Người đàn ông mỉm cười đáp, vẫn rất thân thiện như phật Di Lặc, không phải ông bác kỳ quái nửa năm trước thì là ai?
Trần Nam liếc qua em trai, thấy nó hơi thở đều đều, hẳn chỉ là ngất xỉu mà thôi, không quá đáng lo. Hắn cũng bình tĩnh lại, cười cười nói:
- Quên sao được? Quên sao được? Bác cứ nói đùa! Ý… thằng em cháu vô ý ghê há, sao lại nằm đây ngủ thế này? Cháu đỡ nó vào rồi bác cháu ta nói chuyện ha…
Người đàn ông không phản đối, chỉ cười nhẹ nói:
- Nhóc lo ta làm gì thằng nhóc này phải không? Ta chỉ là thấy bộ pháp khi di chuyển của nó rất khá, vì vậy mới thử nó một phen. Không ngờ em trai nhóc lại có thể nắm giữ Tướng Quân Lệnh nhanh đến như vậy. Chỉ là… ta là người tạo ra bí tịch nên biết rất rõ, không ra chiến trường, thằng em nhóc làm sao lại có những phản xạ như vậy? Mặc dù trong mắt ta thì nó chưa là gì, nhưng chưa ra chiến trường mà có thể luyện được đến mức này thì quá kỳ quái rồi.
Trần Nam đỡ Trần Lữ vào trong phòng, kiểm tra cho kỹ lưỡng rồi mới ra tiếp tục “tiếp khách”. Nghe thấy người đàn ông kia hỏi, hắn giảo hoạt trả lời:
- Đây là việc mà bác muốn nhờ cháu đó hả?
- Ta nhờ gì nhóc? – Người đàn ông sửng sốt.
- Nhờ cháu giải đáp nghi hoặc! – Trần Nam nghiêm mặt nói.
- Ồ không! Không phải! – Người đàn ông xua tay:
- Ta muốn nhờ nhóc việc khác, nhưng đồng thời vẫn rất tò mò về việc này. Ta biết rõ em nhóc nửa năm nay không ra khỏi học viện, chắc chắn không thể ra chiến trường. Người không ra chiến trường mà có kinh nghiệm chiến trường… ta nghĩ chỉ có trận pháp cổ đại đưa binh sĩ vào ảo giác tập luyện mà thôi.
Trần Nam rất là sâu xa nhìn vào ông bác, lúc sau mới mỉm cười nói:
- Thằng cháu này nghĩ rằng bác muốn tìm ra sự thật cũng sẽ có một số thủ đoạn mà thôi! Thằng cháu này lại không thể làm gì bác, thôi thì chỉ xin bác chút gì đó… Hí hí, em gái cháu hình như vẫn chưa có bí tịch chiêu thức nào thích hợp, mấy ngày gần đây rất là buồn bã nha…
Người đàn ông nghe thấy lời nói của hắn cũng không có ý tức giận gì, nghĩ nghĩ một lúc rồi lơ đễnh nói:
- Bí tịch cấp Thần, chiêu thức thích hợp cho tu sĩ đường lối Tinh Diệu. Là thần công dành cho người hộ vệ bên các tướng quân. Sao hả? Hình như em gái nhóc muốn ở bên em trai đúng không? Tướng quân lệnh không thiện về đơn đả độc đấu, nếu bị người ta phái sát thủ…
- Đồng ý! Đồng ý! – Còn chưa nói xong thì Trần Nam đã đáp ứng lia lịa, vui vẻ lấy ra một thứ đạo cụ kỳ dị.
Người trung niên chưa thèm nhìn thứ kia, chỉ mỉm cười gật đầu:
- Nhẫn không gian! Còn là không gian cấp cao nữa! Thiết kế cũng rất tinh xảo! Thiên tài kết hợp với chí bảo, nếu mấy lão già bảy tộc kia mà biết sự tồn tại của nhóc thì vui rồi đây. Hắc hắc…
Trần Nam rùng mình, nhăn nhó thương lượng:
- Chẳng phải đã hứa trước rồi sao?
- Được rồi được rồi! Ta đùa chút thôi! Cái thứ kỳ quái này là thứ gì?
Trần Nam không giải thích, chỉ nói cách dùng Kính Ảo Cảnh cho “ông bác” rồi chờ ngồi xem phản ứng của ông.
Ông bác cũng chẳng nghi ngờ gì, rất phóng khoáng đeo lên. Sau khoảng nửa tiếng ông mới gỡ kính ra, thần tình có vẻ hơi ngạc nhiên, kích động, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, nhàn nhạt gật đầu nói:
- Rất khá! Không ngờ lại có thể lợi dụng đạo cụ ký ức để thực hiện quá trình thôi miên vô thức. Làm cho người ta tự thôi miên mình, đưa vào ảo cảnh tiến hành diễn tập như thật. Không những có thể rèn luyện kỹ năng chiến đấu mà còn có thể rèn luyện về mưu kế, sách lược. Đi xa hơn, nếu dùng thứ này thì có thể áp dụng cho mọi cuộc đào tạo, đặc biệt là đào tạo về đầu óc. Nhưng mà…
Nói tới đây, người trung niên hơi khựng lại, chợt lộ ra vẻ mặt khinh thường:
- Cái tên đã tạo ra đồ chơi này cũng quá thiếu hiểu biết đi. Cái thứ này mà hắn cũng dám gọi là chiến trường sao? Hào khí không có, tướng sĩ thì như là bách diện thần quan, thay đổi khuôn mặt liên tục, đến danh tự tướng sĩ và việc điểm danh hàng ngày cũng không có, vậy thì tướng quân tập luyện giữ quân kỷ làm sao được?
Càng nói càng kích động, ông không kìm nổi mà vỗ bàn một cái:
- Lại còn cả tướng địch nữa! Ta mới chỉ dùng một chiêu giấu trời vượt biển là bọn chúng đã tan tác cả quân tình. Cái gì mà Gia Cát Lượng? Kế của hắn thì hay đấy nhưng chẳng có tý biến báo nào, lần đầu thì có thể còn bỡ ngỡ, chứ vào lại trường cảnh vừa rồi một lần nữa là thừa biết đánh bại đối phương thế nào rồi.
- Khụ khụ… - Trần Nam xấu hổ ho khan, hắn biết nhược điểm của bản thân là không tinh thông chiến trận, bảo hắn thiết kế ảo cảnh Tam Quốc, lại bắt hắn thiết kế cả đầu óc cho Gia Cát Lượng nữa thì quá là làm khó hắn rồi. Nhớ được từng mưu kế của Gia Cát để mà rập khuôn vào đã là cả vấn đề rồi ý chứ.
- Nhóc đừng có nói là nhóc tạo ra cái thứ đồ chơi này đấy chứ? – Ông bác “có vẻ” mới phát hiện ra, ngạc nhiên hỏi.
Trần Nam xấu hổ gật đầu.
Im lặng một lúc.
- Thôi được rồi! Nhóc đã tạo ra được thứ thần kỳ như vậy đã là quá giỏi rồi. Việc các trường cảnh và các quy tắc, các chiến thuật trong này hãy để ta làm thay cho nhóc. Chỉ là… ta không biết nhóc đã làm thế nào mà có thể lưu giữ tất cả những thứ này trong đạo cụ ký ức? Chẳng phải đây chỉ là đạo cụ bình thường hay sao?
Người trung niên tháo đạo cụ ký ức gắn bên kính ra, xoay đi xoay lại hỏi.
Trần Nam lúc này cũng không giấu, bởi ông bác đã tỉnh bơ dúi cho hắn một quyển bí tịch nho nhỏ ngay khi đặt câu hỏi rồi. Hắn từ tốn kể lại mọi quy trình bắt đầu từ tổ hợp ký tự thành tranh vẽ, sau đó là chồng chéo lên nhau tạo thành dữ liệu.
Không thể không nói, Khoa học kỹ thuật có thể làm cho máy tính mang tốc độ xử lý siêu cường, nhưng Khoa Học Nhân Thể còn trực tiếp hơn, tu luyện làm cho đầu óc người ta xử lý nhanh hơn cả siêu máy tính. Điển hình là ông bác này, tu vi cao đến đáng sợ, tinh thần lực vô cùng kinh khủng, chẳng mấy chốc đã làm cho dữ liệu Trận Trường Bản trở nên khác xa vừa rồi.
Sau khi qua lại một hồi, ông bác mới đi vào việc chính:
- Còn nhớ ta đã nhờ nhóc một việc chứ? Bây giờ đã đến lúc rồi. Hy vọng nhóc không từ chối.
- Từ chối sao? Từ chối lão tổ tông hoàng tộc họ Âu cũng không phải dễ như vậy, có phải không hả bác thân yêu? – Trần Nam vẫn rất thân thiết hỏi lại.
Người trung niên cũng không để ý việc bị phát hiện, Trần Nam mà không đoán ra ông ta là ai thì cũng quá ngu rồi. Chỉ mỉm cười nói:
- Yên tâm đi! Việc này rất dễ với nhóc, hơn nữa sau lưng nhóc còn có ta, mọi phiền phức trong chuyện này ta sẽ xử lý hết cho nhóc, nhóc chỉ việc rảnh tay làm đúng việc của mình là được rồi.
- Dạ! Là việc gì? – Trần Nam biết mình từ chối không nổi, chỉ đành thuận theo nói.
- Một! Là tỷ thí một trận! Hai! Là mang người về cho ta.
Sang dị giới làm thanh niên nghiêm túc
Tác giả: Hoàng Ma
Chương 24: Phù Tang và thiếu nữ
Thế giới này là của anh và anh có quyền đi với em
Bật sáng tất cả đèn xanh, anh chạy thật nhanh…
…
Chỗ em gọi là căn hộ, còn chỗ anh họ gọi là ổ
Thể giới anh xài tiền bạc, còn thế giới em vàng từng xô…
(Hai thế giới – Karik, Wowy)
Trên con đường trải đầy tuyết trắng giá lạnh, giọng Rap kỳ lạ của thiếu niên vang văng vẳng đâu đây. Hôm nay, trời không có gió, tuyết cũng không rơi nữa, có lẽ là ngày đẹp trời nhất kể từ khi Trần Nam và Hoàng Tuyết Nhu xuất hành tới giờ.
Kể từ khi ông bác kỳ lạ kia tới nhờ vả, Trần Nam đã cố gắng rề rà nhưng không trì hoãn được. Chỉ đành sắp xếp ổn thỏa cho em trai rồi dẫn theo Hoàng Tuyết Nhu lên đường. Còn về phía học viện thì không lo, ông bác kia chính là lão tổ tông của hoàng gia, cũng chính là thế lực sáng lập học viện, ông ta đã hứa ôm hết mọi phiền phức rách ruột để hắn tập trung làm việc nên chuyện này phải do ông giải quyết.
Tính cho tới nay, họ cũng đã lên đường được hơn bốn tháng. Vốn dĩ hai người có thể vận công đạp bộ pháp để đi, nhưng Trần Nam không thích, đi thế thì còn có cái gì hay nữa? Cứ từ từ mà vừa đi vừa ngắm cảnh chẳng phải tốt nhất hay sao?
Cơ bản là ông bác kia cho hắn thời gian không ngắn, những một năm rưỡi, vả lại được tính luôn đây chính là nhiệm vụ tốt nghiệp học viện của hắn và Hoàng Tuyết Nhu, hoàn thành xong có muốn học tiếp cũng được, không thì tốt nghiệp luôn cũng xong. Với cái tu vi của hắn, có lẽ ở lại học viện hay đi đâu cũng thế mà thôi.
Mục tiêu của Trần Nam lần này chính là vương quốc Tổ Hán phía bắc, nhiệm vụ chính là tiếp dẫn một người, sau đó một đám người đi sang vương quốc Allades phía đông, để cái người kia thuyết phục “mục tiêu cuối cùng” của nhiệm vụ lần này, đồng thời Trần Nam đứng ra tỷ thí một lần. Cuối cùng chính là tiếp dẫn “mục tiêu cuối cùng” này trở về lại Âu Tiên, vậy là xong.
Trần Nam vốn sống ở Miền Trung vương quốc Âu Tiên, theo địa lý học của Trái Đất thì hắn sống ở vùng ven xích đạo, phía Bắc và phía Nam đất nước đều là vùng lạnh ôn đới rồi hàn đới. Đây đúng là kiểu khí hậu mà từ bé tới lớn hắn vẫn chưa trải qua bao giờ.
Hiện giờ hắn đang đi lên phía Bắc, thời gian đã là mùa Đông, giờ này ở nam bán cầu chắc đang là mùa tắm biển, nhưng ở bắc bán cầu này thì lại là mùa trượt tuyết, không khí lạnh căm căm, cả ngày rơi tuyết.
Từ khi xuất hành tới nay, Trần Nam ngày thì gặp mưa rào, ngày thì gặp gió rít ầm ầm, ngày thì lại gặp mưa phùn bẩn thỉu. Khí hậu thay đổi liên tục. Hắn cũng đã ra khỏi địa giới của Âu Tiên từ hơn một tháng trước. Xuyên qua hai nước nhỏ nằm giữa, hiện tại hắn đang ở trên đất nước cuối cùng trong ba nước kẹp giữa Âu Tiên và Tổ Hán, nước Phù Tang. Kể ra cũng sắp đi vào lãnh thổ của Tổ Hán rồi.
Nghe thấy cái danh tự này, Trần Nam thấy cứ quen quen, không khỏi nhớ đến đất nước nào đó trên Trái Đất. Sau khi dò hỏi các nguồn tin, kết hợp với bách khoa toàn thư vẫn luôn giữ bên người, hắn cho ra kết luận: Phù Tang này về cơ bản không khác Phù Tang kia là mấy.
Người Phù Tang có rất nhiều cá tính tốt: tự trọng, ham học hỏi, cần cù, kỷ luật và cực kỳ đoàn kết. Ở thế giới này, vốn dĩ Phù Tang là một đất nước nhỏ, chỉ bằng một phần mười của ba nước lớn kia, nhưng lại cư xử rất khéo để tồn tại ở giữa. Nhưng khoảng một trăm năm trước, họ đã bị vương quốc Allades kích động, người lãnh đạo Phù Tang lại thiếu sáng suốt nghe theo lời kích động kia, cuối cùng cầm đầu chống lại vương quốc Tổ Hán.
Phù Tang vốn dĩ là một thế lực rất mạnh, gia tộc Thiên Hoàng của bọn họ cũng có cao thủ Bất Diệt Thần tồn tại. Nhưng năm đó vương quốc Tổ Hán đã trở thành thế lực mạnh nhất đại lục, xuất hiện tới hai cao thủ Bất Diệt Thần, dẫn đến bị Allades kiêng kỵ, xúi giục Phù Tang tấn công. Nhưng Allades lại lặn mất, để Phù Tang một mình chống địch, cuối cùng cao thủ Bất Diệt Thần của gia tộc Thiên Hoàng đã đồng quy vu tận với Bất Diệt Thần của gia tộc Hiên Viên bên Tổ Hán.
Sau lần đó, vương quốc Tổ Hán đau xót, quyết định toàn diệt Phù Tang, lúc này, Allades lại đứng ra làm người tốt, bảo vệ bọn họ, Âu Tiên cũng nhảy vào đàm phán nên mới giữ được Phù Tang như ngày nay.
Có người nhận xét vương quốc Allades xảo quyệt âm hiểm, chán ghét người Allades, nhưng Trần Nam lại lắc đầu không cho là đúng. Chính trị và chiến tranh giữa quốc gia với nhau vốn là như vậy, không thể thay đổi, cũng không làm nó biến mất được, mình không thích thì chỉ có thể cách xa nó ra mà thôi.
Trên Trái Đất “hắn” cũng đã từng học qua một khóa tâm lý, lý do thì cũng là vì cô bạn gái đầu tiên của hắn học tâm lý thôi. Trong đó có vài dòng nói về người Nhật, tất nhiên chỉ nói về những cái chung khái quát mà Trần Nam cho rằng đáng học, còn mỗi người cụ thể, những thứ cần tránh thì còn cần tự cảm nhận mới biết:
- Người Nhật gia giáo, chu tất, kiên trì và ham học hỏi. Thích những thứ cụ thể, có hình khối chứ không thích những thứ trừu tượng.
Nguyên tắc sống cơ bản: “Biết được điểm dừng tất tránh được hiểm nguy, biết được bản thân tất tránh được xỉ nhục.”
Tuy rằng trong truyện của Trung Quốc luôn nói xấu người Nhật, cứ thấy người Nhật là thấy kẻ vô sỉ dâm tiện này kia, nhưng Trần Nam không cho rằng như vậy. Hắn đã du lịch cả Nhật và Trung Quốc, ở bên Nhật, hắn đã từng làm rớt cái ví có cả hộ chiếu và mười ngàn đô, nhưng ba ngày sau đã có cảnh sát tới trả lại cho hắn, không thiếu thứ gì. Còn bên Trung Quốc? Nói không phải chứ rớt xuống một trăm đô cũng mất chứ đừng nói mười ngàn. (Chuyện này là phóng tác sự thật của chính cô mình kể lại, không giả dối một chút nào)
Và quan trọng nhất đó là về con gái Nhật. Không phải là dạng hay đi đóng phim che hay không che kia đâu, mà là người con gái Nhật truyền thống cơ. Không phải ngẫu nhiên mà người ta có những cái nhất trên đời, trong đó có “Lấy Vợ Nhật”.
- A.. no…
Đang nghĩ linh tinh về con gái Nhật, Trần Nam cứ ngỡ như mình bị ảo giác khi nghe thấy người ta gọi mình bằng thứ tiếng đó. Âm thanh dịu dàng, ngọt ngào và thánh thót, giống như tiếng ca trên thiên đàng vậy.
- Âm nhạc vừa rồi có phải của anh không vậy? Đó là loại nhạc gì? Sao tôi chưa bao giờ nghe thấy?
Trần Nam liếc sang bên cạnh, chỉ thấy nơi đó có một chiếc xe ngựa xa hoa, vô cùng rộng lớn, ít nhất cũng lớn gấp đôi chiếc xe của hắn. Đằng sau còn có một tên hộ vệ cường tráng, không ngờ có tu vi tầng hai, có thể gọi là cao thủ ở cái vùng đất xa xôi này rồi. Kế đến còn có một đám thị nữ, một người đánh xe, đằng sau còn một chiếc xe ngựa nữa, chính là chỗ cho thị nữ và hộ vệ ngồi, tránh sự giá rét của thời tiết.
- Cô là… - Trần Nam nghi hoặc hỏi.
- Tôi là Kayano Kiko, ở trong thành Quan Tây đằng sau kia cũng coi như có chút danh tiếng. Thứ tôi thích nhất đó chính là âm nhạc và thư pháp, nhạc của anh nghe rất vui tai, anh có thể cho tôi biết được không?
Thiếu nữ lại tiếp tục lên tiếng tò mò hỏi, dù bản tính là rụt rè, nhưng ngày thường phải tiếp xúc với nhiều loại người khác nhau nên nàng cũng đã rèn luyện ra được tính cởi mở. Hơn nữa rất biết quan sát thần thái, thấy Trần Nam cũng không phải loại người cự người ngoài ngàn dặm, hơn nữa hình như tâm tình không tệ nên mới chủ động làm quen. Và quan trọng nhất, đó là loại âm nhạc kia làm nàng nảy sinh hứng thú, nếu không cũng sẽ không động vào làm gì.
Trần Nam đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy cô gái kia ước chừng mười bảy mười tám tuổi, chắc cũng tầm như hắn. Ấn tượng đầu tiên mà Trần Nam cảm thấy đó là làn da của nàng, nó rất trắng, có thể sánh ngang với những bông tuyết ngoài trời kia. Mắt nàng không quá to nhưng rất linh động, trong sáng, mũi hơi cao, hai môi hồng hào như những cánh anh đào chúm chím mùa xuân, mi dài và sắc nét, tóc búi nhẹ nhàng ra đằng sau, lại đội một chiếc mũ hình hoa mẫu đơn hơi lệch trên đầu, nhìn vô cùng rực rỡ, xinh đẹp và đáng yêu.
Người nàng hơi thấp, lại mảnh mai, nàng không tu luyện, nhưng trên mặt lại không hề có một chút mụn hay tỳ vết nào, thậm chí dấu hiệu đã từng có mụn cũng không thấy, đúng là chỉ có huyết thống Phù Tang thuần chủng hoặc người châu Phi mới có đặc điểm này. Trên người mặc một bộ kimono hồng nhạt, làm khí chất của nàng lại có thêm sự dịu dàng, ôn nhuyễn.
- Có danh tiếng? Mê âm nhạc và thư pháp? – Trần Nam nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hứng thú hỏi lại:
- Cô là một nghệ giả (geisha) hả?
Kiko còn chưa trả lời thì đột nhiên tên hộ vệ đằng sau sầm mặt nói:
- Kayano tiểu thư không còn là nghệ giả nữa! Thiếu gia nhà chúng tôi đã chuộc thân cho cô ấy, chuẩn bị nạp làm thiếp. Vị công tử này, Kayano tiểu thư đã sắp trở thành thiếu phu nhân của Lâm gia thành An Huy chúng tôi. Xin cậu giữ lễ tiết! Còn tiểu thư Kayano, cô cũng không còn làm cái nghề bán nụ cười kia nữa. Dù cô vẫn còn trong sạch nhưng như thế là chưa đủ với nề nếp của Lâm gia chúng tôi đâu, xin cô hãy tự trọng. Điều quan trọng nhất với nữ nhâm Lâm gia là…
- Biết rồi… là tam tòng tứ đức! – Kiko bất mãn lè lưỡi làm mặt quỷ một cái, chui đầu vào trong xe ngựa. Trần Nam còn có thể nghe rõ nàng bất mãn lẩm bẩm: “Ta còn chưa có gả về Lâm gia đâu”.
Hộ vệ kia nhìn lướt qua Trần Nam, thấy hắn lơ đễnh không thèm để ý, cũng không nói thêm gì về việc này. Chỉ hô lên với phu xe:
- Đánh xe nhanh một chút, sớm ngày trở về phục mệnh với thiếu gia.
Người phu xe gật đầu, quát “Ya” một tiếng rồi quất vào mông ngựa, thúc giục tiến lên phía trước. Trần Nam ở phía sau nhíu nhíu mày xì mũi:
- Mẹ! Đề phòng cái đếch gì chứ? Làm như vừa tiếp xúc là tao đã câu thiếu phu nhân nhà mày đi mất không bằng. Lại còn dám làm cho tao hít bụi đằng sau, chảnh vãi! Mà Lâm gia thành An Huy là cái nhà mả mẹ nào? Tao khinh, đến hạ nhân hộ vệ gì đó cũng vênh mặt lên trời, đúng là thiếu giáo dưỡng.
Hoàng Tuyết Nhu ngồi bên cạnh đã phì cười, trắng mắt nói:
- Tức giận cái gì? Trách người ta ngắt quãng cuộc nói chuyện với người đẹp hả? Nói đến không giáo dưỡng mà không nhìn xem họ Hoàng với họ Trần là như thế nào? Chẳng phải gia đinh nha hoàn ra ngoài đường cũng như cha mẹ người ta chứ có khác gì mà chê với trách.
Trần Nam như bị nói trúng tim đen, ho khan nịnh nọt:
- Thằng đó đúng là có lỗi với người đẹp, nhưng mà là làm cho bé cưng của anh phải hít khói kìa. Đúng là không thể tha thứ. Không được, anh phải lên đó đập cho bọn nó một trận, cướp luôn thiếu phu nhân để cho thằng hộ vệ đó về nhà không phục mệnh được. Ai ui… tha cho anh. Há há...
Trần Nam thoăn thoắt trèo lên nóc xe ngựa, hết luồn sau lại thông trước. Cuối cùng chui vào thùng xe ôm lấy Hoàng Tuyết Nhu rồi đè chặt Hoàng Tuyết Nhu xuống dưới thân, tà ác nói:
- Hay tối nay mình kiếm sông băng nào đó tắm uyên ương đi?
- Nằm mơ… - Hoàng Tuyết Nhu xấu hổ đỏ thẫm mặt, không thuận theo nói.
Trần Nam lại càng cười tà ác:
- Còn nhớ kinh nghiệm lần trước không? Hé hé… quần áo của em tất cả đều nằm trong tay anh, nếu không thuận theo công tử ta đây, vậy thì lần sau đi tắm đừng hòng được yên ổn… khà khà…
- Vô sỉ! Lưu manh! Hạ lưu… - Hoàng Tuyết Nhu tức giận mắng, thân hình giãy dụa liên tục làm bộ ngực mềm mại kia cọ qua cọ lại vào người Trần Nam. Biểu hiện của hắn lại càng thêm tà ác:
- Đừng có phản kháng! Anh nghĩ sắp đến ngày đột phá rồi! Em mà làm anh tức giận, đến lúc đó em được lên tiên hay là xuống địa ngục thì còn cần anh quyết định đó… há há…
Hoàng Tuyết Nhu mềm nhũn cả người, cuối cùng vô lực phản kháng nằm im cho hắn hành hạ. Trong lòng thầm uất ức: “Rõ ràng cần mình mới có thể đột phá cơ mà! Bây giờ lại dám uy hiếp! Không tính… Ưm…”