Dịch & Biên: Thanhvina1989
Nguồn: www.kiemgioi.com
Tạ Văn Đông quay về đến Quỷ Vực, thấy tất cả mọi người đều ở đấy, mấy trăm người ở Quỷ Vực có chút hỗn loạn. Tạ Văn Đông đi tới giữa sân hô:
- Tất cả mọi người về nghỉ ngơi đi! Hôm nay không có chuyện gì nữa đâu!
Mọi người nghe Tạ Văn Đông nói như vậy, do dự một hồi, sau đó đi ra ngoài. Trương Nghiên Giang cùng Hà Hạo Nhiên hai người không rời đi.
Trương Nghiên Giang đi tới bên cạnh Tạ Văn Đông nói:
- Đông Ca, Sảng ca hiện giờ thế nào rồi?
Tạ Văn Đông lắc đầu nói:
- Không tốt lắm, chưa vượt qua được thời kỳ nguy hiểm!
Trương Nghiên Giang cúi đầu nói:
- Đông Ca, lúc anh nói em đã nghĩ qua, em hoài nghi một người có thể là nội gian!
Tạ Văn Đông khẽ nhíu mày nói:
- Ai?
Trương Nghiên Giang nhìn xung quanh một chút, xác định không còn ai khác, sau đó nhỏ giọng nói:
- Thủy Tỷ!
- Vì sao nói như vậy?
- Đông Ca, em xem xét sự tình từ đầu đến cuối một lần. Hiện tại chính là lúc huynh đệ trong hội đoàn kết nhất, bọn họ sẽ không bán đứng bang hội, nói khó nghe một chút bọn họ cũng không có cơ hội mà bán đứng. Bởi vì lúc đó tất cả mọi người cùng ở một chỗ, căn bản không có người nào rời đi. Như vậy có khả năng nhất chính là Thủy Tỷ! Sau khi chúng ta ly khai nàng hoàn toàn có đủ thời gian để mật báo cho lũ Liêm Đao bang. Thế nhưng em vẫn không biết vì lý do gì mà nàng làm như vậy.
Sau khi Tạ Văn Đông cẩn thận nghe hắn nói một lần, cảm thấy rất có đạo lý. Gật đầu nói:
- Chưa có căn cứ xác thực trước tiên không nên nói lung tung ra ngoài. Được rồi, Trương ca đâu?
Trương Nghiên Giang nói:
- Hắn ra ngoài rút tiền cùng hỏi thăm tin tức rồi!
Tạ Văn Đông 'ừ' một tiếng, đi vào một phòng nhỏ, nằm trên ghế salon, nhắm mắt lại suy nghĩ bước tiếp theo bản thân nên làm thế nào. Hai người Trương Nghiên Giang không dám quấy rầy Tạ Văn Đông, lẳng lặng đứng chờ bên ngoài. Đến buổi tối, Tam Nhãn cầm một tờ giấy và một cái túi trở về, thấy Trương Nghiên Giang cùng Hà Hạo Nhiên vẫn còn ở lại, hỏi:
- Đông Ca trở về chưa?
Hà Hạo Nhiên gật đầu, chỉ chỉ vào căn phòng nói:
- Đã về rồi, ở bên trong đó!
Tam Nhãn liền đi qua, gõ cửa.
- Vào đi!
Âm thanh Tạ Văn Đông từ bên trong truyền ra. Tam Nhãn nghe thấy đẩy cửa đi vào.
- Đông ca, chuyện anh bảo em đều đã làm thỏa đáng, đây là mười vạn tiền.
Nói xong, Tam Nhãn cầm túi đặt lên bàn, sau đó từ trong áo lấy ra một tờ giấy nói:
- Đây là địa chỉ nhà của cục trưởng thành phố!
Tạ Văn Đông xem đồng hồ, đã gần bảy giờ, đứng lên cầm lấy túi tiền cùng tờ giấy, nói với Tam Nhãn:
- Ta đi đến nhà cục trưởng một chuyến, nghĩ biện pháp thả Cường tử cùng mười huynh đệ khác ra, ngươi cùng các huynh đệ yên ổn đợi, không có lời của ta không ai được đi tìm Liêm Đao bang gây phiền phức!
Tam Nhãn nghe xong gật đầu, sau đó nói với Tạ Văn Đông:
- Đông ca, để em đi cùng anh!
Tạ Văn Đông lắc lắc đầu nói:
- Không được, ngươi không được đi. Hơn nữa đi nhiều người càng không hữu dụng.
Nói xong, Tạ Văn Đông đi ra ngoài, căn cứ vào những suy nghĩ trong lòng vừa rồi, bước từng bước một, lũ người Liêm Đao bang sớm muộn gì cũng sẽ phải dùng máu để trả cho những sai lầm của bọn chúng.
******
Y theo địa chỉ ghi trên giấy, Tạ Văn Đông rất nhanh đã tìm được đến khu nhà ở của cục trưởng. Khu này ở thành phố J được gọi là 'cục trưởng lâu'. Ngụ ở bên trong không phải là lãnh đạo thành phố thì cũng là người lắm tiền. Tạ Văn Đông đi tới trước cửa chính nhà cục trưởng, ấn chuông cửa. Bên trong có thanh âm nữ nhân truyền ra:
- Ai vậy?
Tạ Văn Đông cố hết sức hạ thấp giọng nói:
- Xin chào, tôi tìm cục trưởng Trần!
Thanh âm bên trong hỏi:
- Cậu tìm ông ấy có chuyện gì không?
- Tôi có chút việc cần nhờ cục trưởng Trần xử lý, là việc gấp!
Người phụ nữ bên trong vừa nghe liền biết hắn có ý tứ, tám chín phần mười là tới biếu quà, việc này mỗi ngày đều có. Không hỏi lại nữa, mở cửa nói:
- Vậy mời cậu vào!
Tạ Văn Đông nhìn qua người phụ nữ mở cửa, niên kỷ khoảng bốn mươi, trang phục rất xinh đẹp. Tạ Văn Đông rất có lễ phép gật đầu chào:
- Cháu chào cô!
Người phụ nữ kia thật không ngờ người đến còn trẻ như vậy, là một thiếu niên có khuôn mặt thanh tú, ngây ra một lúc, thấy Tạ Văn Đông thật lanh lợi, cười nói:
- Chàng trai vào đi, đừng đứng bên ngoài nữa!
Tạ Văn Đông cởi giày đi vào phòng khách, thấy trong phòng không có ai, hỏi:
- Cô à, cục trưởng Trần có nhà không?
Người phụ nữ nói:
- Có nhà, ông ấy đang trong phòng vệ sinh, một hồi sẽ ra liền, cậu ngồi đây chờ một lát.
Tạ Văn Đông cảm ơn ngồi ở trên ghế salon. Người phụ nữ kia rót cho Tạ Văn Đông một chén trà đặt ở trên bàn.
Chỉ chốc lát, một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, tóc thưa thớt, nhưng vẫn còn rất nhanh nhẹn từ trong phòng vệ sinh đi ra. Sau khi thấy Tạ Văn Đông bèn quay đầu hỏi người phụ nữ:
- Tiểu Huệ, hắn là....?
Người phụ nữ cười nói:
- Là tìm anh có việc. Tuổi không lớn lắm. Anh có thể thì giúp cậu ấy đi!
Hiển nhiên ấn tượng đầu tiên của người phụ nữ với Tạ Văn Đông rất tốt, đỡ lời giúp hắn. Trần cục trưởng 'ừ' mộ tiếng, ngồi đối diện với Tạ Văn Đông hỏi:
- Tiểu hỏa tử, cậu có chuyện gì mà tới tìm ta, nói đi!
Tạ Văn Đông do dự một chút, ánh mắt lướt qua người phụ nữ kia, không nói gì. Cục trưởng Trần minh bạch ý tứ của hắn, nói với người phụ nữ:
- Tiểu Huệ, em vào phòng xem TV đi, anh cùng chàng trai này bàn chút chuyện!
Người phụ nữ kia không cao hứng lắm, những vẫn quay vào phòng đóng cửa lại. Trần cục trưởng thấy thê tử đi rồi, thân thể tựa trên ghế salon nói:
- Bây giờ cậu có chuyện gì thì nói đi!
Tạ Văn Đông cũng không muốn nói lời thừa, đi thẳng vào vấn đề:
- Trần cục trưởng có biết tối qua ở Bát Thần phát sinh sự kiện sống mái với nhau không?
Trần cục trưởng im lặng một hồi rồi nói:
- Cậu là vì việc này mà đến?
Tạ Văn Đông gật đầu nói:
- Tôi hi vọng Trần cục trưởng có thể đem những người bắt ở Bát Thấn thả ra, định cho bọn họ vô tội!
Trần cục trưởng khuôn mặt trầm xuống nói:
- Ta thấy ngươi đã đánh giá quá cao năng lực của ta rồi. Xin lỗi, việc này ta không thể giúp ngươi được!
Tạ Văn Đông nói:
- Tôi biết là ông có thể, nếu không tôi đã đi tìm người khác.
Nói xong, Tạ Văn Đông lấy từ trong ngực ra một cái túi, đem tiền bên trong đổ toàn bộ trên mặt bàn. Trần cục trưởng giật mình, thật không ngờ cái tên thiếu niên trẻ tuổi này lại mang đến nhiều tiền như vậy. Trần cục trưởng hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm từng tập tiền một trăm đồng trên bàn trà, có chút động tâm. Thế nhưng nghĩ lại tình huống bên trong cục, cùng với ảnh hưởng của sự kiện Bát Thần, lòng tham lại thu về, nhìn Tạ Văn Đông lắc đầu nói:
- Xin lỗi, chuyện này ta thật sự không thể giúp được cậu, mời cậu trở về đi!
Nói xong, Trần cục trưởng đứng lên định đi về phòng.
- Chẳng lẽ không thể xoay xở được đường sống nào sao?
- Chuyện này ta thật sự không giúp được gì. Lại nói, bây giờ vẫn còn là thời kỳ 'nghiêm đả', bằng hữu của cậu lại dám đi ngược gió... tính hắn xui xẻo thôi!
Tạ Văn Đông ánh mắt lạnh đi, hỏi:
- Bằng hữu của tôi sẽ phải ngồi trong tù mấy năm?
Trần cục trưởng suy nghĩ nói:
- Nói thật với cậu luôn, bằng hữu của cậu không có khả năng ngồi tù đâu. Nếu như không sai sẽ bị phán tử hình!
Tạ Văn Đông trong lòng cả kinh, nói:
- Việc đó không có khả năng! Bất quá hắn chỉ đánh nhau ẩu đả, sao lại bị phán tử hình?
Trần cục trưởng thở dài nói:
- Không chỉ là đánh nhau ẩu đả, bằng hữu của cậu còn cướp đoạt, đánh người trọng thương hai tội danh danh đang chờ đó. Cho dù là lúc bình thường cũng sẽ bị phán vô kỳ (ngồi tù vô thời hạn), huống chi bây giờ là thời kỳ 'nghiêm đả'. Nói chuyện này ở đây cậu cũng không hiểu.
Tạ Văn Đông day day thái dương nói:
- Tôi vì không hiểu, cho nên mới tìm Trần cục trưởng ông tới hỗ trợ, tôi hi vọng ngày mai có thể thấy bằng hữu của tôi bình an trở về!
Trần cục trưởng nghe xong lời này của Tạ Văn Đông có chút mất hứng, nói:
- Ta đã nói với ngươi, chuyện này ta không giúp được, mang tiền của ngươi về đi!
Tạ Văn Đông không hề động, cười nhạt nói:
- Hiện tại Trần cục trưởng còn chưa cho tôi một đáp án thỏa đáng! Ông nói một câu, bằng lòng thì số tiền này đều tặng ông, hơn nữa về sau sẽ không thiếu chỗ tốt cho ông. Ông nếu như không đáp ứng cũng tốt, tôi sẽ coi như ông khinh thường tôi, tôi lập tức cầm mười vạn này ra ngoài tìm sát thủ giết ông! Ông thấy số tiền này đủ thuê sát thủ chứ! Được rồi, không nên coi lời của tôi là nói đùa, tôi chưa bao giờ nói giỡn với những người không phải là bằng hữu của tôi!
Nói xong, Tạ Văn Đông mắt phát ra hàn quang chằm chằm nhìn Trần cục trưởng.
'Hắn không phải đang dọa ta!' Trần cục trưởng bị dọa run run, trông thấy Tạ Văn Đông lạnh lùng, cảm giác ánh mắt đó không phải con người có thể phát ra, Trần cục trưởng quả thật có chút sợ hãi. Ngồi lại về chỗ nói:
- Việc này thực sự rất khó xử lý, ta phía trên thì có áp lực thị ủy đè nặng, phía dưới thì có mấy người phó cục nhìn chằm chằm, ài!
Tạ Văn Đông mặt không biểu tình nói:
- Có khó làm hay không là chuyện của ông, tôi với những việc này không quan tâm. Tôi muốn vào ngày mai thấy huynh đệ của tôi quay về!
Trần cục trưởng không nói gì, từ trong túi xuất ra bao thuốc, lặng lẽ rút một điếu. Trong lòng suy đi tính lại, do dự bất định.
Tạ Văn Đông cũng không thúc dục hắn, ngồi trên sôpha chờ Trần cục trưởng đưa ra quyết định. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không khí trong phòng khách nặng nề không có chút âm thanh nào. Trần cục trưởng liên tiếp hút năm điếu thuốc, sau khi điếu thuốc cuối cùng tắt, trong lòng có quyết định, nhìn Tạ Văn Đông nói:
- Ngươi về đi! Tiền này ta nhận.
Nói xong, nhắm mắt lại tựa trên ghế sa lon không thèm nhắc lại.
Tạ Văn Đông lên tiếng cảm tạ, cũng không nói thêm gì, sau đó xoay người ly khai.
******
Sau khi đi ra khỏi nhà Trần cục trưởng, Tạ Văn Đông mới thở phào một cái, phía sau đã sớm ướt đẫm mồ hôi. Kỳ thực trong lòng hắn cũng không dám chắc Trần cục trưởng nhất định sẽ đồng ý. Sự tình coi như thuận lợi, tâm tình đã thả lòng không ít, biết Cao Cường hẳn là không có việc gì nữa. Trong lòng lặng lẽ cầu khấn Lý Sảng cũng có thể bình an vượt qua cửa ải này. Tạ Văn Đông ngồi xe trở lại Quỷ Vực, trong xe thấy choáng váng, cảm giác mình quá mệt mỏi rất muốn ngủ một giấc, thế nhưng lại không có cách nào nghỉ ngơi, hiện tại có quá nhiều chuyện mình cần phải giải quyết.
Sau khi trở lại Quỷ Vực, Tam Nhãn lập tức chạy tới hỏi:
- Cường tử thế nào rồi?
Tam Nhãn trong lòng có một cảm giác áy náy, cảm thấy nếu như không phải mình lỗ mãng, lúc đó nghe theo Trương Nghiên Giang, Lý Sảng, Cao Cường cùng với hơn chục huynh đệ cũng sẽ không có chuyện.
Tạ Văn Đông đè nén cảm giác choáng váng trong đầu, thấp giọng nói:
- Yên tâm đi, Cường tử không có việc gì!
Tam Nhãn thấy Tạ Văn Đông sắc mặt khó coi, vội vàng nói:
- Đông ca anh không việc gì chứ? Thân thể anh...
Tạ Văn Đông cắt lời hắn, cười nói:
- Yên tâm đi, ta không sao!
Tam Nhãn vẫn còn lo lắng nhìn Tạ Văn Đông một chút, Tạ Văn Đông nói:
- Trương ca, mấy ngày nay sẽ rất bận bịu, xem ra có rất nhiều chuyện phải nhờ ngươi rồi!
Tam Nhãn nói:
- Đông Ca, xem anh nói kìa, đây là việc em phải làm. Đông ca muốn em làm cái gì?
Tạ Văn Đông trầm tư một hồi, nói:
- Thứ nhất, ngày mai ngươi giúp ta đi mua một chiếc điện thoại di động.
Dừng một chút:
- Thế này đi, mua mấy chiếc vào, nòng cốt của hội mỗi người một chiếc, như vậy mọi người muốn liên hệ cũng có phương tiện. Thứ hai, Ma Ngũ bên kia đã nói chuyện thành công, mấy ngày nay hàng có thể sẽ đưa tới, ta dự định bảo hắn đưa hàng tới Nhất Trung, nơi đó là trường học, cảnh sát chắc sẽ không hoài nghi nơi này.
Dứt lời, Tạ Văn Đông quay đầu nói với Hà Hạo Nhiên:
- Hạo Nhiên, việc này giao cho ngươi, khi họ tới ngươi chỉ huy huynh đệ tại Nhất Trung nhận hàng.
Hà Hạo Nhiên gật đầu nói 'vâng'.
Tạ Văn Đông ngừng một chút, hàn quang trong mắt bắn ra, nói tiếp:
- Thứ ba, điều tra tất cả về Liêm Đao bang, lão đại là ai? Có bao nhiêu người? Có bao nhiêu hang ổ? Thời gian hoạt động như thế nào? Trở về đều phải nói rõ ràng hết cho ta biết, Trương ca, việc này giao cho ngươi. Ta muốn bọn chúng phải trả gấp bội cho sai lầm chúng mắc phải! Cũng muốn để các bang hội xung quanh nhìn rõ, chọc chúng ta sẽ có kết cục như thế nào!
Tam Nhãn nghe Tạ Văn Đông nói xong, lòng tin quay trở lại, lớn tiếng nói:
- Đông Ca, anh yên tâm đi, việc này cứ giao cho em!
Tạ Văn Đông gật đầu, nói:
- Ngày hôm nay Thủy tỷ có ở đây không?
Tam Nhãn ngẩn người lắc đầu, không hiểu vì sao Tạ Văn Đông lại nhắc tới Thủy tỷ. Sau khi từ bệnh viện trở về Tạ Văn Đông cùng Trương Nghiên Giang nói chuyện, Tam Nhãn không có ở đó, không biết nhóm người Tạ Văn Đông đã đặt hoài nghi lên Thủy tỷ. Trông thấy ánh mứt nghi hoặc của Tam Nhãn, Trương Nghiên Giang giải thích:
- Tam Nhãn ca, chúng ta hoài nghi Thủy Tỷ chính là người bán đứng chúng ta!
Tam Nhãn đăm chiêu suy nghĩ một hồi, vẫn chưa hiểu rõ là vì sao. Tạ Văn Đông cười cười, nói:
- Lời này không thể để cho người khác biết, nếu như truyền đến tai Thủy tỷ chúng ta sẽ không dễ xử lý đâu!
Tam Nhãn nghe xong gật đầu.
Tạ Văn Đông nói rằng:
- Vậy được rồi, mọi người đã mệt mỏi cả ngày, về nhà hảo hảo nghỉ ngơi đi. Ngày mai nếu không có gì ngoài ý muốn, Cường tử có thể trở về rồi!
Sắc mặt ba người Tam Nhãn đồng thời vui vẻ. Tạ Văn Đông cùng ba người cáo biệt, bắt xe về nhà. Đi đến cửa, vừa muốn mở cửa vào nhà, vỗ mạnh đầu một cái, thầm nói: Thế nào lại quên nàng được nhỉ! Tạ Văn Đông nhớ là mình đã mang theo về một người từ Ma Ngũ, ngày hôm nay nhiều chuyện quá, thật sự là quên béng mất tiểu nha đầu kia. Lắc đầu, Tạ Văn Đông nhìn cửa nhà một chút, thở dài. Từ trong ngõ đi ra, bắt xe đến Hân Hân.
Đại sảnh quán bi-a Hân Hân còn có mấy huynh đệ ở đó, chưa về nhà. Tạ Văn Đông đi vào, hỏi:
- Tiểu cô nương ta mang đến có khỏe không?
Một người huynh đệ nói:
- Rất tốt ạ, Đông ca vừa đi không lâu thì nàng bắt đầu ngủ, vẫn còn ngủ thẳng đến bây giờ!
Tạ Văn Đông 'ừ' một tiếng , đi vào buồng trong, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy tiểu cô nương vẫn còn đang ngủ. Mỉm cười, Tạ Văn Đông nghĩ thầm, đúng là một tiểu hài tử, ở một nơi xa lạ mà cũng có thể ngủ được.
Tạ Văn Đông đi tới trước giường, cúi đầu nghĩ: Mình không thể để tiểu cô nương ở lại Hân Hân được, buổi tối để nàng ngủ ở đâu đây, hay đưa nàng về nhà mình... ? Tạ Văn Đông nhẹ nhàng đẩy nàng:
- Dậy đi, dậy đi!
******
(Ở đây thảo luận vài câu ngoài lề, nói qua một chút về 'nghiêm đả'. Như thế nào là nghiêm đả? Chính là nghiêm khắc đả kích những hoạt động phạm tội. Trong thời kỳ 'nghiêm đả', phần tử phạm tội mức hình phạt ở mọi phương diện đều nặng hơn.
Lấy một ví dụ để nói, tỷ như toàn quốc khi tiến hàng nghiêm đả, trên tỉnh đưa ra chỉ tiêu cho thành phố J: trong lần nghiêm đả này, thành phố J phải phá án và bắt giam được một trăm vụ trọng án, phải xử bắn một trăm người.
Mà toàn thể công an thành phố J xuất động, dùng toàn lực cũng chỉ bắt được chín mươi chín tội phạm như vậy. Thị cục nếu không hoàn thành mục tiêu tỉnh thành đề ra thì làm sao bây giờ? Rất dễ, đưa ra một phần tử tội phạm bị phán vô kỳ (giam không thời hạn) . Gia đình không có tiền, lại không có người dựa dẫm, như vậy là Ok, liền phán hắn tử hình. Vừa tròn một trăm rồi, thị cục cũng hoàn thành được mục tiêu tỉnh đề ra.) (thằng này đen vkl ^ ^)
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Dịch & Biên: Thanhvina1989
Nguồn: www.kiemgioi.com
Tiểu cô nương ngủ rất say sưa, thời gian rơi vào trong tay Ma Ngũ cả ngày thấp thỏm bất an, buổi tối ngủ cũng không yên ổn. Chính là sau khi được Tạ Văn Đông đưa đến đây, không biết vì sao, cảm thấy thiếu niên lớn hơn mình vài tuổi này sẽ không hại mình. Tâm tình buông lỏng xuống, tất cả mệt nhọc vài ngày trước cũng theo đó mà đến, bất tri bất giác liền lăn ra ngủ. Tiểu cô nương ngủ rất thoải mái, có cảm giác như đang ở nhà. Đột nhiên có người đẩy nàng, cô nương đang ngủ mơ hồ tưởng ba ba mình gọi nàng rời giường, đem chăn trên người chùm kín đầu, lẩm bẩm nói:
- Ba ba, để con ngủ thêm chút nữa đi!
Tạ Văn Đông nghe xong dở khóc dở cười, mình không già như vậy chứ! Tiểu nha đầu này ngủ đến hồ đồ mất rồi, xem ra nếu không mạnh mẽ kéo nàng chắc là nàng sẽ không rời giường mất. Nghĩ thế, Tạ Văn Đông nắm lấy cái chăn của tiểu cô nương, một phát tung lên. Chuyện kế tiếp làm Tạ Văn Đông choáng váng, nguyên lai trước khi ngủ tiểu cô nương đã cởi hết tất cả quần áo bẩn ra, trên người chỉ vừa vặn mặc mỗi nội y. Trông thấy nửa thân thể của tiểu cô nương, Tạ Văn Đông mặt đỏ đến không thể đỏ hơn được. 'Chết tiệt' nhắm mắt lại, đem chăn đắp lại trên người tiểu cô nương. Một nữ hài bị một người xa lại đưa đến một nơi xa lạ mà vẫn dám cởi quần áo ngủ? Cũng không cả biết bảo vệ bản thân nữa! Trong lòng Tạ Văn Đông nổi lên một cỗ tức giận vô danh, quát to một tiếng:
- Ngươi rời giường cho ta~~~!
Thanh âm cực lớn, các huynh đệ ngoài cửa bị dọa run cả người, đưa mắt nhìn nhau, âm thầm lắc đầu.
Cô bé càng đứng mũi chịu sào, bị chấn động từ trên giường nhảy dựng lên. Đứng ở trên giường nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên mặt Tạ Văn Đông, nghi hoặc nói:
- Động.. động đất à?
Tạ Văn Đông không có phản ứng, chỉ dùng ánh mắt như phun lửa chằm chằm nhìn cô bé.
Cô bé còn không biết nguy hiểm, nhìn về góc chỗ Tạ Văn Đông đang đứng hỏi:
- Ngươi làm sao vậy, sợ hãi thành ngốc rồi à?
Tạ Văn Đông thầm than một tiếng, tiểu cô nương này quả thực đang thử thách sự chịu đựng của mình đây, lớn tiếng nói:
- Nếu như ngươi không mặc quần áo vào ta sẽ đánh vào mông ngươi!
Những lời này làm tiểu cô nương giật mình tỉnh giấc, cúi đầu nhìn, nguyên lai bản thân chỉ mặc nội y đứng ở trên giường, vội hét to một tiếng, trốn vào trong chăn. Tạ Văn Đông thấy nàng như vậy, lắc đầu, nói:
- Cho ngươi năm phút để mặc quần áo tử tế rồi đi ra, nếu không ta sẽ vào mặc giúp cho ngươi!
Nói xong, đi nhanh ra ngoài.
Tạ Văn Đông đi ra đóng cánh cửa lại, tựa ở trên tường thở dài ra một hơi. Trên mặt vẫn còn phát nhiệt bừng bừng, đi tới vòi nước máy phía trước rửa mặt, vừa rồi trong nháy mắt ý nghĩ của mình thật đáng hổ thẹn.
Chờ một lúc, tiểu cô nương từ buồng trong cúi đầu đi ra, chiếc váy bẩn đã mặc lên người. Tạ Văn Đông trông thấy thân thể cô bé gầy yếu, ôn nhu nói:
- Đói bụng chưa? Ta đưa em đi ăn chút gì!
Tiểu cô nương cũng không nói gì, chỉ là gật đầu, còn đang vì chuyện vừa rồi cảm thấy xấu hổ, người con trai trước mắt này đã nhìn thấy hết thân thể của mình, nghĩ tới đây trên mặt đỏ lựng lên. Tuy rằng tuổi nàng không lớn lắm, nhưng hiểu biết về chuyện nam nữ chưa chắc đã ít hơn Tạ Văn Đông.
Tạ Văn Đông dẫn cô bé tới một quán ăn nhanh KFC ở trung tâm thành phố, gọi cho nàng hai cái đùi gà cùng một cốc coca, bản thân hắn bởi vì chuyện của Lý Sảng, tâm tình rất nặng nề, chỉ ăn một chút khoai tây chiên. Trông thấy hình dạng nữ hài ăn ngấu nghiến (nguyên văn lang thôn hổ yết), trong lòng Tạ Văn Đông càng thêm căm ghét Ma Ngũ, nói với nữ hài:
- Nhà em ở đâu? Ngày mai ta bảo người ở nhà đưa em về nhà!
Tiểu cô nương kinh ngạc buông chiếc đùi gà trong tay ra, nhìn Tạ Văn Đông do dự nói:
- Ngươi... anh thật sự thả em đi?
Tạ Văn Đông vui đùa nói:
- Em có thể ăn như thế ta sợ nuôi không nổi! Đưa em về nhà sớm một chút, nếu không em sẽ ăn hết tiền của ta mất!
Tiểu cô nương vành mắt đỏ lên, nước mắt theo hai gò má chảy xuống, kéo tay Tạ Văn Đông nói:
- Cảm ơn anh, đại ca ca, anh là một người tốt!
Nói xong khóc lớn lên, đem ủy khuất của mấy ngày qua phát tiết ở trong nước mắt. Nàng cảm giác người con trai trước mắt này đã giống như là người thân của mình, cùng hắn ở một chỗ đồng thời có được cảm giác thân thiết và an toàn.
Nhìn một chút ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, Tạ Văn Đông vỗ vỗ tay cô bé, chân tay có chút luống cuống:
- Đừng khóc, khóc nữa sẽ không đẹp đâu. Có bao nhiêu người đang nhìn chúng ta kìa!
Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn bốn phía, quả nhiên mọi người trong quán ăn nhanh đều hướng ánh mắt về phía nàng. Có chút xấu hổ, tiểu cô nương dúi chiếc đầu nhỏ tựa vào trong ngực Tạ Văn Đông không dám ngẩng lên.
Tạ Văn Đông vuốt ve tóc cô bé, trông thấy hình dạng xấu hổ ngây thơ của nàng, ha hả nở nụ cười. Nghĩ thầm, ta nếu như có một muội muội như vậy thì thật tốt!
Một lát sau, tiểu cô nương rốt cục cũng cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn bốn phía, lúc này đã không còn ai chú ý tới nàng nữa. Tiểu cô nương phùng miệng, thở thật dài ra một hơi. Hình dạng khả ái này lại làm cho Tạ Văn Đông cất tiếng cười ha hả. Tạ Văn Đông cảm thấy cùng cô bé này ở một chỗ thực sự rất thú vị, lúc nào cũng có thể cho mình kinh hỉ, tâm tình phiền muộn cũng tốt hơn nhiều. Chỉ tiếc ngày mai đã phải phân ly rồi.
Tạ Văn Đông đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi:
- Em còn chưa nói cho ta biết tên của em đấy? Nhà của em ở đâu?
Tiểu cô nương nhỏ giọng nói:
- Nhà của em ở thành phố H, tên em là Kim Dung. Đại ca ca thế còn tên anh?
Kim Dung, Tạ Văn Đông trong lòng yên lặng nhớ kỹ cái tên này. Kim Dung! Tài chính? Nghĩ vậy, trên mặt cười nói:
- Tên hay lắm. Ta là Tạ Văn Đông!
Nữ hài không nói gì, nhưng trong lòng đem cái tên này khắc kỹ vào đáy lòng.
Thành phố J buổi tối vẫn phồn hoa như trước, chợ thương nghiệp hai bên trái phải đều là các cửa hàng buôn bán, trên cửa treo đủ mọi loại đèn đầy màu sắc, chiếu lên toàn bộ khu phố hết sức sáng sủa. Buổi tối mùa hè đi ở nơi này thực là một loại hưởng thụ. Đã không còn ầm ĩ hỗn tạp như ban ngày, lại nhiều hơn sự yên tĩnh của buổi tối.
Tạ Văn Đông cùng Kim Dung từ trong quán KFC đi ra, thấy tiểu Kim Dung quần áo bẩn thật khó coi, sờ sờ túi tiền của bản thân, còn không được một trăm đồng. Bình thường hắn căn bản cũng không mua gì, cho dù muốn mua đều là huynh đệ mua giúp, tiền trên người vẫn là tiền ăn cha mẹ cấp cho! Tạ Văn Đông vốn định mua cho cô bé mấy bộ quần áo, thế nhưng trên người thiếu tiền. Lắc đầu, nghĩ thầm hắn chính là một lão đại mà thật là thảm, tiểu đệ trong hội trên người còn mang nhiều tiền hơn cả mình, về sau thật sự phải mang nhiều một chút để ngừa vạn nhất.
Tạ Văn Đông dẫn Kim Dung đi tới chợ đêm, cùng người bán hàng một bãi hàng vỉa hè trong chợ đêm mặc cả ra giá cả nửa ngày mới dùng tiền trên người mua một bộ y phục và một đôi giầy mới. Trong lòng hô to thật vừa vặn. Kim Dung ở một bên trông thấy Tạ Văn Đông cùng lão bản bán hàng vỉa hè mặc cả, cười khanh khách không ngừng.
Cuối cùng, hai người bắt xe đi tới nhà Tạ Văn Đông, Tạ Văn Đông giải thích với cha mẹ nói nàng bị kẻ xấu lừa gạt đến thành phố J, thừa lúc kẻ xấu không cẩn thận trốn đi, gặp được mình cứu, buổi tối không có chỗ ngủ, đành phải tới nhà mình ngủ tạm một đêm, ngày mai sẽ trở về nhà. Cha mẹ Tạ Văn Đông rất thông cảm cho Kim Dung, cũng liền đáp ứng. Cuối cùng Kim Dung ngủ ở trong phòng Tạ Văn Đông, mà chính hắn phải ngủ trên ghế salon ở trong phòng khách.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Văn Đông dẫn Kim Dung đi tới nhà ga mua hai vé đi thành phố H. Sau đó tới Hân Hân tìm một huynh đệ thật thà bảo hắn đưa Kim Dung về nhà. Lúc gần đi, Tạ Văn Đông nhìn con mắt đỏ ửng của Kim Dung, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Dung, sau khi em về nhà đừng đem chuyện Ma Ngũ nói ra. Ta sẽ giúp em giáo huấn hắn, biết chưa?
Kim Dung gật đầu, nghẹn ngào nói:
- Đại ca ca, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ không nói. Em sẽ trở lại gặp anh!
Tâm tình Tạ Văn Đông cũng không dễ chịu, phất tay, cùng Kim Dung cáo biệt. Trong lòng nghĩ, không biết đến bao giờ mình mới có thể gặp lại tiểu nha đầu khả ái này. Thành phố H! Nơi đó là tỉnh thành, cũng là mục tiêu tương lai mình cần phát triển tới!
Sau khi tiễn Kim Dung đi, Tạ Văn Đông tới Quỷ Vực tìm Tam Nhãn. Sau khi gặp mặt Tạ Văn Đông hỏi:
- Trương ca, sự tình đã làm đến đâu rồi?
Tam Nhãn nói:
- Còn chưa điều tra rõ được về Liêm Đao bang, thế nhưng em đã mua điện thoại về rồi đây!
Nói xong, Tam Nhãn đưa cho Tạ Văn Đông một cái điện thoại Nokia màu đen, cùng số điện thoại nói cho hắn.
Tạ Văn Đông nhận lấy nhìn một chút, gọi điện thoại cho Ma Ngũ, cho hắn biết số điện thoại, Ma Ngũ cười ha hả ghi nhớ. Sau khi gác máy, Tạ Văn Đông nói với Tam Nhãn:
- Ngày hôm nay vô luận như thế nào cũng phải thăm dò rõ tình huống của Liêm Đao bang. Chờ Cao Cường trở về liền động thủ!
Tam Nhãn nghe xong, máu cả người sôi trào lên, lớn tiếng nói:
- Đông Ca, anh yên tâm! Ngày hôm nay không tra ra được em sẽ không trở lại!
Nói xong kéo mấy người huynh đệ đi ra ngoài.
Không tới buổi trưa, Cao Cường cùng mấy người huynh đệ bị bắt đã được thả ra. Sau khi đến Quỷ Vực thấy Tạ Văn Đông, Cao Cường hô to một tiếng:
- Đông Ca!
Tạ Văn Đông quay đầu lại thấy Cao Cường, trên mặt tím bầm một khối, biết hắn chịu đòn không ít, nói:
- Thế nào? Ở bên trong phải chịu khổ à!
Cao Cường trong lòng khổ sở, run giọng nói:
- Em đây chút khổ sở có tính là cái gì. Lão phì thế nào rồi?
Tạ Văn Đông lắc đầu nói:
- Vẫn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, sống hay chết đành trông vào cố gắng của hắn thôi!
Cao Cường lau nước mắt, dữ tợn nói:
- Đông Ca, em sẽ không cho Liêm Đao bang kia sống dễ chịu! Chúng ta khi nào tìm bọn chúng tính sổ đây?
Tạ Văn Đông nói:
- Chờ chúng ta thăm dò được ngọn nguồn bọn chúng, đến lúc đó thiếu chúng ta cái gì nhất định đều phải trả lại gấp bội!
Cao Cường gật đầu.
Buổi trưa, Tam Nhãn đem tin tức đã thăm dò rõ ràng trở lại Quỷ Vực, thấy Cao Cường trở về, liền mạnh mẽ ôm lấy hắn, hai người không ai nói lời nào. Thế nhưng tình nghĩa huynh đệ lại thể hiện rõ trên hai người.
Tạ Văn Đông nói:
- Buổi chiều đi Hân Hân tụ họp! Cường tử, lát nữa ngươi về trường học trước bảo các huynh đệ chuẩn bị cho tốt buổi tối động thủ!
Cao Cường nghe xong gật đầu đáp ứng.
Buổi chiều, Tạ Văn Đông cùng nhóm người Tam Nhãn ở Hân Hân đem tình huống của Liêm Đao bang tỉ mỉ phân tích một chút, rất nhanh đã đưa ra được kế hoạch tấn công, liền bắt tay vào chuẩn bị.
Hơn mười giờ, mây đen che kín mặt trăng, trời bắt đầu lất phất mưa phùn, trên đường người đi thưa thớt, nhưng sàn nhảy Bát Thần vẫn phi thường náo nhiệt. Lão đại Liêm Đao bang Phùng Hải một mình ngồi trên ghế salon, phía dưới có đứng hơn một trăm tên thanh niên. Phùng Hải rất cao hứng, hắn vừa nhận được điện thoại, nói Văn Đông Hội dự định tối nay sẽ rời khỏi Quỷ Vực. Vừa nghĩ tới mình có thể ở biên nam thành phố J trông coi hai cái sàn nhảy, vẻ tươi cười bất tri bất giác đọng ở trên mặt Phùng Hải.
- Mọi người nghe kỹ đây, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi Quỷ Vực, Văn Đông Hội đã cuốn xéo rồi, về sau nơi này chính là của chúng ta! Từ hôm nay trở đi, Liêm Đao bang chúng ta ở biên nam chính là lão đại tuyệt đối! (biên nam chính là rìa phía nam thành phố)
Phùng Hải đứng lên lớn tiếng nói với thủ hạ. Thủ hạ Phùng Hải hoan hô một trận, cùng hô lên:
- Chúng em vĩnh viễn đi theo đại ca!
Phùng Hải nghe xong đắc ý cười ha hả. Hắn có lý do để vui vẻ, có thể trông giữ hai địa bàn, chẳng khác nào có hai khối tài nguyên, thực lực cũng sẽ nhanh chóng tăng lên, vị trí lão đại biên nam thành phố J chắc chắn phải kể đến hắn.
Phùng Hải lớn tiếng nói:
- Các huynh đệ, bây giờ liền cùng ta đi tiếp quản Quỷ Vực, khi nào xong ta xin mời mọi người uống rượu! Về sau tiền kiếm được mọi người cùng chia nhau!
Trăm người phía dưới lại hoan hô một trận, tâm tình đã bị lời Phùng Hải đưa đến đỉnh điểm. Phùng Hải có thể đạt được như ngày hôm nay, không phải xuất phát từ ngẫu nhiên, hắn cũng phải có chỗ dựa lâu dài.
Phùng Hải để một nhóm người ở lại Bát Thần, bản thân mang theo năm mươi người, rầm rộ đi đến Quỷ Vực. Trên đường không có người qua lại, ngay cả xe cộ cũng đặc biệt thưa thớt, nhóm người Phùng Hải đi ở giữa đường, khi có xe hơi đi qua, nhìn thấy trận thế của bọn chúng cũng phải ào ào tránh đường.
Bát Thần cách Quỷ Vực cũng không tính là xa. Không đến mười phút, tấm biển lớn của Quỷ Vực đã ở xa xa trước mắt. Phùng Hải ngăn chặn hưng phấn trong lòng, lớn tiếng nói với thủ hạ:
- Sắp đến Quỷ Vực rồi, các huynh đệ nhanh lên một chút!
Nói xong, dẫn đầu đi về phía trước.
Rất nhanh đi tới cửa chính của Quỷ Vực, phát hiện trên đường lớn trước Quỷ Vực có đứng một người. Người này dùng miếng vải đen bịt kít miệng mũi, vóc người khôi ngô, tay vầm một thanh khai sơn đao dài một xích rưỡi, thanh đao được quấn vải trắng ở trên tay.
Nhóm người Phùng Hải ngẩn ra, hướng người nọ đi đến. Khi đến gần đó, Phùng Hải cười ha ha, lớn tiếng nói:
- Ta tưởng là ai có dũng khí ngưu bức cản đường ta, nguyên lai là bại tướng dưới tay, Tam Nhãn!
Phùng Hải từ vết sẹo giữa hai chân mày nhận ra người này là Tam Nhãn.
Tam Nhãn lạnh lùng cười, cất tiếng nói:
- Phùng Hải, ngày hôm nay ngươi phải chết!
Phùng Hải dừng lại một chút, hướng mắt nhìn bốn phía, không có một bóng người, lá gan lớn lên nói:
- Hắc hắc, thật không? Chỉ bằng một mình ngươi mà muốn giết ta?
Tam Nhãn lạnh lùng nói:
- Phùng Hải, huynh đệ của ta trên người bị trúng mười bảy đao, ta muốn trả nó gấp bội trên người ngươi!
Nói xong, hô to một tiếng:
- Các huynh đệ, giết cho ta!
Lời còn chưa dứt, từ trong ngõ hai bên trái phải của con đường lao ra vô số người trẻ tuổi tay cầm phiến đao, không nói nhiều, vừa ra liền đã hướng nhóm người Phùng Hải đánh giết.
Tam Nhãn hai mắt đỏ bừng, không tìm ai khác, phóng thẳng đến Phùng Hải. Phùng Hải biết trúng kế, trong lòng thầm mắng một câu, con điếm ngươi dám lừa ta! Về sau cho ngươi dễ chịu. Tam Nhãn không cho hắn cơ hội suy nghĩ, xoay đao bổ tới Phùng Hải. Phùng Hải cũng không đơn giản, dễ dàng né tránh, sau đó rất nhanh lui về phía sau vài bước, rút ra phiến đao sau lưng liều mạng cùng một chỗ với Tam Nhãn. Thực lực Tam Nhãn và Phùng Hải không kém nhau là mấy, khí lực cũng không chênh lệch nhiều lắm, thế nhưng khí thế Tam Nhãn lại cao hơn đối phương rất nhiều. Trong lòng chỉ nghĩ vì Lý Sảng báo thù, hầu như đao nào hắn cũng dùng toàn lực bổ tới Phùng Hải. Phùng Hải miễn cưỡng chống đỡ một trận, hai tay đã bị chấn cho tê dại. Càng về sau càng không dám đón đỡ trọng đao của Tam Nhãn, buộc lòng phải lách mình tránh né.
Huynh đệ phía dưới Phùng Hải cũng không chịu được, cảm thấy những người bên đối phương không phải là đến đánh nhau, mà là đến liều mạng, mỗi một đao chém xuống đều muốn giết người, nếu như không may bị trúng chiêu, không chết cũng trọng thương. Song phương hơn trăm người ở trước cửa Quỷ Vực triển khai một cuộc đại sống mái giữa hai bang hội, trên đường ánh đao nhoáng lên, là có người kêu gào đau đớn ngã xuống. Tám thước trên con đường bị từng mảng máu tươi nhuộm đỏ.
Ngay lúc song phương lực lượng tương đương, xa xa một chiếc xe tải cũ nát nhanh chóng chạy tới. Chiếc xe tải dừng ở bên cạnh chiến trường, từ trên xe nhảy xuống hơn bốn mươi người cũng đeo vải đen bịt kín mồm miệng, sau khi xuống xe rút ra phiến đao hướng thủ hạ của Phùng Hải chém giết.
Khi nhóm người này gia nhập, lực lượng của đối phương từng bước dần chênh lệch. Thủ hạ của Phùng Hải thỉnh thoảng lại có người bị chém ngã xuống. Sau đó trong những người này, một thiếu niên cao lớn đứng ở trên xe nhìn quanh chiến trường một vòng, thấy Phùng Hải đang cùng Tam Nhãn chiến đâu kịch liệt, ánh mắt lạnh băng đột nhiên sáng ngời lên. Không lên tiếng nhảy xuống xe rút ra phiến đao, đến phía sau Phùng Hải mạnh mẽ chém một đao. Phùng Hải đang kịch chiến cùng Tam Nhãn, không thấy được ánh đao lãnh lẽo ở sau lưng. Một đao của thiếu niên cao lớn này, hung hăng bổ vào trên lưng Phùng Hải, tạo ra một lỗ hổng lớn sâu gần hai phân đến tận xương khiến Phùng Hải đau đớn kêu lên 'ai da' một tiếng, không kịp quay đầu lại, nghiêng người nhảy sang một bên.
Đưa tay sờ về phía sau lưng, toàn bộ sau lưng đều là máu. Phùng Hải không dám liều mạng nữa, xoay người chạy về hướng Bát Thần. Tam Nhãn thấy bất hảo, hét lớn một tiếng:
- Cản hắn lại!
Trên chiến trường lao ra hai người, giơ đao ngăn cản lối đi của Phùng Hải. Phùng Hải đã đỏ mắt, phóng thẳng tới hai người. Hai người kia phân biệt đâm ra một đao, Phùng Hải cũng đủ mạnh mẽ, không dừng lại, thân thể chỉ hơi nghiêng đi, một đao đâm trúng vai của hắn, một đao đâm sượt da ở tiểu phúc. Phùng Hải cắn răng một cái, xoay đao quét qua trước ngực hai người kia. Mặc kệ hai vết thương có nặng hay không, đẩy mạnh vào ngực hai người, cướp đường mà chạy.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Dịch & Biên: Thanhvina1989
Nguồn: www.kiemgioi.com
Tam Nhãn nói với thiếu niên cao lớn:
- Cường ở đây giao cho ngươi!
Thiếu niên cười ha ha nói:
- Tam Nhãn ca, đừng quên trút giận thay ta nhé!
Nói xong, phất tay hướng các huynh đệ còn lại của Phùng Hải đánh giết. Ánh đao nhoáng lên, một tên kêu to ngã xuống đất, một cánh tay đã bị Cao Cường mạnh mẽ chém rụng.
Tam Nhãn kéo theo hai người đuổi hướng Phùng Hải đang thụ thương. Phùng Hải bây giờ, không còn uy phong như vừa nãy, như là tang gia chi khuyển chạy về Bát Thần. Ở trong lòng hắn còn một tia hi vọng cuối cùng, chính là mau chóng chạy về Bát Thần, bên trong còn có mười mấy tên huynh đệ của mình! Thế nhưng Tam Nhãn không cho hắn cái hi vọng này, bỏ qua hai người chạy cùng, từ phía sau vượt lên. Phùng Hải nghe được phía sau có tiếng thở dốc, nhìn lại, sợ đến hồn phi phách tán. Chỉ thấy Tam Nhãn đang nhe răng cười, theo sau cách hắn không quá năm thước.
Khi Phùng Hải quay đầu lại, không có chú ý dưới chân, bị vấp một cục gạch té ngã. Chờ khi hắn đứng lên, Tam Nhãn đã đến phía sau hắn, đưa tay túm được y phục của hắn:
- Ta đ* con bà ngươi! Nhìn ngươi vẫn còn muốn chạy hả!
Nắm tay Tam Nhãn dụng lực lôi trở về, thật không ngờ Phùng Hải là kẻ rất xảo quyệt, thuận thế cởi luôn áo ra, co chân chạy trốn. Tam Nhãn không ngờ đối phương còn dùng tới chiêu này, thu lực không trụ được, 'bịch bịch' lùi lại mấy bước. Tam Nhãn tức giận quát to một tiếng, lại đuổi theo.
Phùng Hải vừa rồi bị dọa cho sợ hãi, lúc này tất cả sức lực từ hồi bú sữa mẹ đến giờ đều dùng tới, tiềm lực thân thể cũng phát huy đến cực hạn, Tam Nhãn đuổi nửa ngày vẫn không theo kịp.
Tấm biển Bát Thần mơ hồ có thể thấy được ở phía trước, Tam Nhãn nóng nảy, dùng hết lực lượng cả người chạy nước rút. Phùng Hải cũng đã tới lúc nỏ mạnh hết đà rồi, cự ly hai người càng ngày càng nhỏ. Cuối cùng đến khi Phùng Hải chạy đến trước cửa Bát Thần, Tam Nhãn cũng đã bắt kịp, vận khởi khí lực toàn thân, một đao hướng Phùng Hải bổ tới, thân đao mang theo tiếng rít nện vào đối phương. Phùng Hải biết không tránh khỏi, hô to một tiếng, đưa đao đón đỡ một kích kia của Tam Nhãn. 'choang ~~' đao cùng đao chạm nhau, sinh ra một tiếng nổ thật lớn. Khí thế một đao này của Tam Nhãn cực mạnh, rốt cuộc bổ thanh đao của Phùng Hải thành hai nửa, lực xung kích cường đại trực tiếp đẩy hắn văng vào cửa Bát Thần.
Phùng Hải đầu tiên là cả kinh, tiếp theo là vui mừng, dù sao rốt cục hắn cũng vào được Bát Thần. Nằm sấp trên mặt đất, Phùng Hải không có sức mà đứng lên, trong miệng lớn tiếng hô:
- Các huynh đệ, giết chết tên hỗn đản bên ngoài cho ta!
Từ bên cạnh bước ra hai người, kéo Phùng Hải lên, hắn không đếm xỉa đến hảo tâm của hai người, đẩy hai người ra, nói:
- Mk, ngươi không nghe thấy lời ta à? Đi giết tên tiểu tử ngoài kia đi!
- Ngươi cho rằng bọn họ sẽ nghe lời ngươi?
Một thanh âm băng lãnh từ chỗ sâu trong đại sảnh sàn nhảy truyền ra. Phùng Hải lấy làm kinh hãi, nghĩ thầm người trong bang hội không có ai dám nói như thế với mình. Ngẩng đầu nhìn qua, một thiếu niên đang ngồi trên chiếc ghế salon mà hắn thường ngồi, trên người mặc giáo phục, một đôi mắt lộ ra hàn quang bắn lên người hắn. Xung quanh hắn đứng đầy người. Phùng Hải tâm nguội lạnh, mồ hôi lạnh sau gáy chảy xuống, run giọng hỏi:
- Ngươi... ngươi là ai?
Thiếu niên kia chậm rãi nói:
- Tạ, Văn, Đông!
Phùng Hải nghe xong trong đầu 'ông' một tiếng, hắn biết lão đại Văn Đông hội tên là Tạ Văn Đông, nếu hắn đang ở đây, xem ra toàn bộ người của mình ở lại Bát Thần đều đã xong, bản thân rơi vào tay hắn tính mệnh cũng khó bảo toàn. Nghĩ tới đây, 'huỵch' Phùng Hải hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, nước mắt nước mũi đồng thời chảy ra, nói:
- Đông Ca, lần này anh tha thứ cho em, lần tới em không dám... không dám cùng anh đối địch nữa. Anh tha thứ cho em đi!
Tạ Văn Đông lạnh lùng nhìn Phùng Hải, mặt không biểu tình nói:
- Ngươi phạm phải một sai lầm không thể tha thứ được!
Lúc này Tam Nhãn cũng từ bên ngoài đi vào, tới phía sau Phùng Hải, một cước đạp ngã hắn, nói:
- Ngươi còn nhớ rõ lời ta chứ! Huynh đệ của ta trên người trúng mười bảy, phải trả gấp bội ở trên người ngươi!
Nói xong, khai sơn đao chém thêm một vết thương phía sau lưng Phùng Hải.
Phùng Hải đau đớn co lại thành một khối, thiếu chút nữa ngất đi, liền nằm sấp xuống bò sang một bên trốn, miệng không ngừng nói:
- Đông Ca, em sai rồi, đừng giết em!
Ở trong lòng hắn, vẫn mong sẽ có một tia hi vọng.
Tam Nhãn hừ một tiếng:
- Ngươi cũng nên trả nợ rồi!
Tam Nhãn dùng đao gõ gõ bàn ở hai bên, bước chậm từng bước đi tới Phùng Hải. ‘Cạch! Cạch!’ đao cùng với bàn đập vào nhau phát ra âm thanh, giống như một quả búa tạ nện từng nhát trong lòng Phùng Hải, hắn không ngừng bò tới phía trước. Huynh đệ thủ hạ của Tạ Văn Đông đem sân quây lại thành một vòng, mỗi khi Phùng Hải bò đến trước mặt mình sẽ một cước đá văng hắn lại.
- Đao thứ hai mươi mốt!
Tam Nhãn đếm vết thương tiếp theo chém trên người Phùng Hải, hắn còn đang trong sân tận lực bò lên phía trước, trên người đều là máu tươi văng đầy đất, nhưng hắn không dám dừng lại, bởi vì đao của Tam Nhãn ở ngay phía sau, chỉ cần dừng lại, khai sơn đao sẽ lại chém vào người hắn.
Tam Nhãn tận lực khống chế lực độ bản thân, không có ý định để hắn chết quá nhanh. Lúc Tam Nhãn chém đến đao thứ ba mươi lăm, Cao Cường đã vào sàn nhảy, thấy Phùng Hải trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười nói:
- Đông Ca, lũ tôm tép bên ngoài đều đã thanh lý sạch sẽ rồi, không tên nào thoát!
Tạ Văn Đông gật đầu, đứng dậy đến trước mặt Phùng Hải, dùng chân đá vào đầu hắn, nói:
- Phùng Hải, ta hỏi ngươi, lần trước báo tin cho ngươi chính là Thủy Tỷ hả?
Lúc này thần chí Phùng Hải sớm đã mơ hồ, sau khi nghe Tạ Văn Đông nói bèn gật đầu, lại tiếp tục bò về phía trước. Cao Cường một cước đem hắn đá lăn ra, Phùng Hải nằm trên mặt đất xoay xoay người, cuối cùng không có đủ khí lực để bò tiếp.
Tạ Văn Đông ngồi xổm xuống nhìn Phùng Hải nói:
- Nàng tại sao phải báo tin cho ngươi. Các ngươi có quan hệ gì?
Phùng Hải ánh mắt tán loạn, thì thào nói:
- Bởi vì... ta dùng ảnh... lõa thể của nàng để uy... uy hiếp nàng! Van xin ngươi... giết... ta...
Tạ Văn Đông nhìn hắn một cái, nói với Cao Cường:
- Giao cho ngươi!
Cao Cường trên mặt lộ ra vẻ tàn khốc nhe răng cười, nắm tóc Phùng Hải nói:
- Thế nào? Ngươi hiện tại muốn chết hả? Yên tâm, ngươi sẽ không chết nhanh như vậy đâu!
Tạ Văn Đông đi ra khỏi Bát Thần, trong tai mơ hồ truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Phùng Hải bên trong sàn nhảy. Gió đêm lành lạnh nhẹ nhàng thổi qua thân thể, Tạ Văn Đông nhịn không được rùng mình một cái. Cừu hận của Lý Sảng đã trả, thế nhưng nhớ tới ánh mắt Phùng Hải, trong lòng Tạ Văn Đông không tìm thấy một chút vui vẻ nào. Chỉ có một loại bi ai không hiểu. Không phải bởi vì Phùng Hải sinh tử lưỡng nan, cũng không phải bởi vì Lý Sảng trọng thương. Hắn vì bản thân mình mà bi ai, một loại bi ai trầm luân! Bản thân hiện tại cùng dã thú có gì khác biệt? Thậm chí còn tàn nhẫn hơn, dùng tất cả những thủ đoạn có thể dùng được để hành hạ đồng loại.
Tạ Văn Đông dụng lực lắc đầu, đem những suy tưởng buồn chán vứt ra khỏi óc, trong lòng tự nói với mình, ta không sai, ta làm thế là để bảo vệ mình, bảo vệ bằng hữu mình, bảo vệ huynh đệ mình. Cũng là vì lý tưởng trong lòng mình.
Tạ Văn Đông nhớ tới khuôn mặt tươi cười yếu ớt của Lý Sảng, nước mắt nhiệt huyết của Tam Nhãn, bọn họ giống nhau cũng là vì lý tưởng trong lòng mới đi theo bên cạnh mình, thậm chí có thể hi sinh tính mạng bản thân. Lý tưởng trong lòng mình đã không còn là lý tưởng của riêng một người nữa, bởi vì nó đã được mọi người xung quanh đặt kỳ vọng. Nghĩ tới đây, Tạ Văn Đông kiên định nhìn về phía xa, sắc trời tuy một mảng mịt mùng, thế nhưng hắn biết, ánh bình minh rạng đông cuối cùng vẫn sẽ đến.
Ngày thứ hai, thi thể Phùng Hải bị phát hiện, trên người có để một tấm thiếp màu đen, ở giữa có một chữ 'sát' đỏ tươi. Qua kiểm tra, trên người có năm mươi mốt vết thương, mà trí mạng là một vết đao đâm thủng tim. Với vụ án kiện này, cảnh sát rất chú trọng, bắt tay vào điều tra.
Tạ Văn Đông từ trong miệng Phùng Hải biết là Thủy tỷ mật báo, nhưng nàng cũng xuất phát từ bất đắc dĩ. Tam Nhãn cầm phim âm bản giao cho Thủy tỷ, không nói thêm gì. Nhưng Thủy tỷ cũng mặt lưu đầy lệ. Kể lại cho Tạ Văn Đông chuyện lúc trước đã trải qua. Nguyên lai Thủy tỷ cùng Phùng Hải quen biết nhau trong một sàn nhảy, trò truyện thấy rất hợp nhau, xem đối phương như là tri kỷ. Thật không ngờ hai người trong một lần uống rượu, Phùng Hải thừa dịp Thủy Tỷ không chú ý hạ thuốc mê vào rượu của nàng. Sau đó đem Thủy Tỷ hôn mê bất tỉnh đưa đến một nhà trọ nhỏ, cưỡng gian rồi lại chụp ảnh nàng lõa thể. Về sau Phùng Hải cầm những bức ảnh này uy hiếp Thủy tỷ, lần này cũng là như vậy. Nhóm người Tạ Văn Đông không có trách phạt gì Thủy tỷ, một phần vì thông cảm nàng, chủ yếu nhất Thủy tỷ là lão bản Quỷ Vực, không muốn chặt đứt tài lộ của bản thân.
Sau khi Tạ Văn Đông trải qua chuyện Cao Cường lần này, hiểu được một đạo lý, hắc bạch nguyên lai vẫn có thể tương giao. Ở hắc đạo tranh đấu, không có bạch đạo ủng hộ vĩnh viễn cũng không có được thành tựu. Buổi tối cùng ngày, Tạ Văn Đông mang theo Cao Cường lấy danh nghĩa cảm ơn tới nhà Trần cục trưởng. Tạ Văn Đông gặp Trần cục trưởng trước tiên nhận lỗi, xin lỗi vì hành vi không lễ độ của bản thân lần trước.
Trần cục trưởng cười nói:
- Quên đi, người trẻ tuổi mà, làm việc chung quy vẫn quá xúc động!
Tạ Văn Đông lại khách khí vài câu, sau đó chỉ chỉ Cao Cường nói:
- Trần cục, đây chính là huynh đệ bị bắt của tôi. Việc này may mà nhờ có ông!
Trần cục trưởng nhìn Cao Cường nói:
- Tiểu tử rất nghị lực đó!
Sau đó quay đầu nói với Tạ Văn Đông:
- Kinh nghiệm của ta nói cho ta biết, cậu lần này đến vẫn còn có việc hả?
Tạ Văn Đông trong lòng thầm khen một tiếng, lợi hại! Cười nói:
- Trần cục quả nhiên là hảo nhãn lực, liếc mắt đã bị ông nhìn thấu rồi, tôi lần này đến đây xác thực còn có chuyện muốn nhờ!
- Cậu còn có chuyện gì?
- Tôi hy vọng Trần cục về sau có thể với những việc của Văn Đông hội, một mắt nhắm một mắt mở!
Nói xong, Tạ Văn Đông từ trong ngực xuất ra một cái túi giấy, bên trong cộm lên, đặt ở trên bàn trà nói tiếp:
- Đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ không để Trần cục hỗ trợ suông, chỗ này có một chút lòng thành xin hãy nhận lấy.
Trần cục trưởng nhìn qua túi giấy trên bàn trà, dừng một chút nói:
- Kỳ thực ta cũng rất nguyện ý giúp người trẻ tuổi các cậu, thế nhưng ta ở phía dưới còn có mấy người phó cục nhìn chằm chằm vào vị trí của ta như hổ đói, vì chuyện thả bằng hữu cậu mà bị bọn họ nắm được điểm yếu, chỉ sợ về sau...
Bản thân hắn không phải là không yêu tiền, nhưng mũ ô sa không có, ai còn có thể đưa tiền cho hắn.
Tạ Văn Đông suy nghĩ một chút, nói:
- Cái này dễ xử lý, ông đem địa chỉ những người cùng ông đối địch viết trên giấy, tôi cho người cùng bọn họ 'nói chuyện', cam đoan sau này bọn họ sẽ không tìm ông gây phiền toái!
Trần cục trưởng nghe xong trong lòng vui vẻ, nét mặt lại như khó khăn nói:
- Bọn họ coi như là đồng chí nhiều năm của ta, cậu sẽ không làm gì họ chứ? Bọn họ xảy ra chuyện sẽ có người đem hoài nghi lên trên người ta đó!
Tạ Văn Đông sao không rõ ý tứ của hắn, cười nói:
- Đương nhiên là không, hơn nữa việc này cùng với Trần cục ông không có một điểm quan hệ nào! Là tôi cùng bọn họ có chút việc riêng thôi.
Trần cục trưởng gật đầu nói:
- Được, tiểu tử niên kỷ không lớn, nhưng rất thông minh. Vậy Văn Đông hội là ở vùng nào?
- Ở biên nam!
'À' Trần cục trưởng thả lỏng tâm tình xuống, biên nam cách xa trung tâm thành phố, trên thị ủy không coi vào đâu là dễ xử lý rồi, nói:
- Vậy được rồi, tiền này ta sẽ nhận, ha ha!
Tạ Văn Đông cùng Cao Cường nhìn nhau cười, trong lòng thầm vui vẻ.
Tạ Văn Đông đứng lên cáo từ:
- Vậy thì Trần cục, chúng tôi cũng không quấy rầy nữa. Về sau có việc tránh không được phải phiền phức ông rồi!
Trần cục trưởng cũng đứng lên, khách khí vài câu. Chờ Tạ Văn Đông hai người đi rồi, nhanh chóng mở túi tiền, bên trong là hai mươi xấp một trăm nguyên tiền mặt, Trần cục trưởng cúi đầu một chút, xem ra mình về sau không thiếu tiền tiêu rồi.
Sau khi Tạ Văn Đông cùng Cao Cường đi ra khỏi nhà cục trưởng, Cao Cường nói:
- Đông ca, cứ như vậy tên cục trưởng này sẽ giúp chúng ta sao?
Tạ Văn Đông cười nói:
- Đúng, nhất định sẽ giúp.
Nói xong, từ trong túi lôi ra một chiếc máy ghi âm bỏ túi, nói:
- Đến thời khắc mấu chốt hắn không muốn hỗ trợ cũng không được, bởi vì mũ ô sa của hắn nằm ở trong tay chúng ta!
Cao Cường ha ha cười nói:
- Đông ca, bây giờ chúng ta bắt được con cá lớn Trần cục trưởng này về sau làm gì cũng không cần lo lắng nữa!
Tạ Văn Đông lắc đầu nói:
- Không được, giống như hắn nói, nếu như chúng ta náo loạn quá gay gắt, hắn cũng không giúp được chúng ta!
- Vâng!
Đầu Cao Cường bị rót một chậu nước lạnh, Tạ Văn Đông nhìn hắn cười nói:
- Thế nhưng ở biên nam chúng ta vẫn có thể náo loạn, ha ha!
Ngày thứ hai, bệnh viện truyền đến tin tức tốt, Lý Sảng bình an vượt qua thời kỳ nguy hiểm, chỉ cần điều trị vài tháng sẽ không có việc gì nữa. Tin tức này làm cho mỗi người trong Văn Đông hội trên mặt đều lộ dáng vẻ tươi cười.
Sau khi Văn Đông Hội san bằng Liêm Đao bang, thuận lý thành chương chiếm lĩnh sàn nhảy Bát Thần. Thanh thế trong nhất thời vang vọng khắp biên nam thành phố J, người ở phụ cận cuồn cuộn theo nhau đầu nhập vào. Với bạch phiến Ma Ngũ đưa đến, phía trên có thị cục chiếu cố, Văn Đông Hội ở Quỷ Vực cùng Bát Thần rầm rộ bắt đầu làm sinh ý độc phẩm. Bởi bạch phiến độ tinh khiết cao, giá cả lại tương đương với thị trường, nghiện ngập gần xa nghe tiếng mà đến. Hai mươi cân bạch phiến trong vòng không đến một tháng đã bán hết, kiếm được hơn hai trăm vạn.
Theo nhân số tăng lên, thế lực Văn Đông Hội lớn dần, lần lượt san bằng mấy bang hội vùng biên nam, trông coi nhiều địa bàn của sáu nhà. Trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, được công nhận trở thành bang hội tối cường tại khu vực biên nam. Văn Đông hội mỗi lần san bằng một bang hội đều lưu lại một tấm thiếp màu đen, mặt trên có một chữ 'sát' đỏ rực. Hắc đạo đều gọi tấm thiếp đen này là Huyết Sát.
Văn Đông hội quật khởi ở biên nam thành phố J, cũng khiến cho những đại bang hội hắc đạo thành phố J chú ý. Với danh nghĩa Phủ Đầu bang, thực chất chính là Mãnh Hổ bang, thực lực có xu hướng vượt lên cả Huynh Đệ minh cùng Thanh bang. Huynh Đệ minh trước hết giao hảo cùng Văn Đông hội, có ý định lôi kéo. Sau đó, Thanh bang cũng theo đó mà đến...
(Đệ nhất bộ hết)
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển 2: Thiếu niên kịch chiến
Chương 1: Quật khởi
Dịch & Biên: Thanhvina1989
Nguồn: www.kiemgioi.com
Cuối năm 96, Văn Đông Hội phát triển thành bang hội chính thức, bang chúng không dưới năm trăm người, ở biên nam độc lĩnh mười sàn nhảy, hộp đêm của bảy nhà.
Tạ Văn Đông cũng trở thành một nhân vật phong vân một tay che trời khu vực biên nam.
Cuối tháng mười hai, sàn nhảy Quỷ vực.
- Đông Ca, đến, em kính anh một chén!
Lý Sảng giơ cao chén rượu, thanh âm siêu cấp sang sảng vang dội.
Tam Nhãn ở bên cạnh ha ha cười nói:
- Lão phì, mới xuất viện đã uống ngay, được chưa đấy?
Lý Sảng lắc đầu, nói:
- Mk, nằm viện mấy tháng thiếu chút nữa làm ta chết ngạt. Bây giờ ra rồi không phải là quá sảng khoái sao! Đông ca anh nói có đúng không?
Tạ Văn Đông ngồi ở giữa cười mà không nói, nâng chén rượu lên một hơi uống cạn. Lý Sảng thấy vậy, hướng Tam Nhãn nháy nháy mắt cười khành khạch, uống hết rượu trong chén, hô to thống khoái. Tam Nhãn và những người khác cũng cạn một chén.
Trương Nghiên Giang một bên hỏi:
- Đông Ca, Huynh Đệ minh mời chúng ta gia nhập, anh nói nên làm thế nào bây giờ?
Lý Sang lắc đầu nói:
- Mk, hiện tại chúng ta đang là lão đại, đi đến Huynh Đệ minh làm tiểu binh, vậy là có ý tứ gì?
Trương nghiên giang nói:
- Sảng ca nói rất đúng, nhưng nếu chúng ta không đáp ứng sợ rằng bọn họ sẽ đối phó với chúng ta.
Lý Sang nghe xong lớn tiếng nói:
- Sợ cái gì, còn có chuyện gì chúng ta chưa làm qua! Nếu như Huynh Đệ minh dám chọc chúng ta, chúng ta liền đi san bằng bọn chúng!
Trương Nghiên Giang lắc đầu, nhìn lại Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông cười nói:
- Ta không đáp ứng gia nhập Huynh Đệ minh, thế nhưng giống như Nghiên Giang nói, nếu đơn giản cự tuyệt sẽ làm đối phương mất mặt. Ta muốn cùng bọn họ kết minh, với song phương đều có chỗ tốt!
Tam Nhãn nói:
- Kết minh tốt thì tốt thật, chỉ sợ bọn họ không đáp ứng, còn ép chúng ta phải gia nhập thì làm sao?
Ta Văn Đông nói:
- Nếu thực sự như vậy, chúng ta cũng không có biện pháp. Đành phải chống lại bọn họ thôi!
Trương Nghiên Giang nói:
- Nhưng thực lực Huynh Đệ minh lại hơn xa chúng ta!
Tạ Văn Đông cười nói:
- Thế nhưng còn có một con hổ ở phía sau bọn họ, chỉ cần một chút không chú ý sẽ cắn cho họ một phát, con hổ đó sẽ kiềm chế bọn họ. Ha ha!
Tam Nhãn nói:
- Đông Ca, anh nói chính là Mãnh Hổ bang?
Tạ Văn Đông gật đầu nói:
- Không sai. Mãnh Hổ bang muốn độc chiếm hắc đạo thành phố J, làm phương tiện cho bọn chúng ngầm buôn lậu, Huynh Đệ minh cùng Thanh bang đối với bọn chúng mà nói là cái đinh trong mắt, lúc nào cũng muốn tiêu diệt hai bang hội này! Huynh Đệ minh không dám tùy tiện ra tay với chúng ta đâu!
Trương Nghiên Giang mở miệng nói:
- Đông Ca, kỳ thực bây giờ là cơ hội tốt. Phủ Đầu Bang đã không còn đoàn kết, địa bàn bọn chúng lại cách chúng ta không xa, không bằng chúng ta thừa dịch hắc đạo bây giờ đang đại loạn mà đến cướp đoạt bọn chúng. Như vậy thế lực của chúng ta cũng có thể hướng đến khu vực thị trung mà phát triển. (thị trung: trung tâm thành phố)
Tạ Văn Đông gật đầu tán thưởng:
- Ý tứ vừa rồi của Nghiên Giang chính là điều ta muốn nói. Chúng ta tuy là lão đại biên nam, nhưng dù sao cũng cách xa thị trung, không có được thành tựu. Xuống tay với tàn dư của Phủ Đầu bang là tình thế bắt buộc phải làm!
Lý Sảng nghe xong cao hứng, thật không ngờ mình sẽ có một ngày được đối đầu với Phủ Đầu bang, máu trong người cũng sôi trào lên, lớn tiếng nói:
- Đông Ca, bây giờ anh nói cái gì tất cả em đều nghe theo anh, thế nhưng nhất định phải cho em đi đánh trận đầu!
Cao Cường nghe xong ở một bên cười hắc hắc:
- Ngươi đi? Bị thương chưa lành đã đòi đi, trên người lãnh mười bảy đao vẫn không làm cho ngươi yên tĩnh được chút nào sao!
Nghe Cao Cường nói xong, Lý Sảng đỏ mặt, nhìn nhìn mọi người, thấy tất cả mọi người đều có ý cười nhìn hắn, có chút bẽ mặt. Đi đến trước mặt Cao Cường một phát bóp cổ hắn, lớn tiếng nói:
- Ngươi còn dám nói, lần trước không phải ta bảo vệ ngươi, đao trên người ngươi cũng không ít hơn ta đâu! Ta bóp chết ngươi tên vô lương tâm này…
Cao Cường bị nắm cổ không thở được, lắc đầu, đành phải dùng chiêu mà Lý Sảng sợ nhất. Hai bàn tay luồn xuống dưới nách của Lý Sảng, sờ loạn một trận. Người béo bình thường ai cũng sợ nhột, Lý Sảng cũng không ngoại lệ, tay đang bóp cổ Cao Cường cũng buông lỏng ra, cười nói:
- Cường… Cường ca, ta… ta sai rồi… ha ha, ngươi dừng tay!
Mọi người xem hai người lăn lộn một chỗ, trong Quỷ Vực tràn ngập tiếng cười. Một lát sau, Trương Nghiên Giang nói với Tạ Văn Đông:
- Đông ca, hiện tại địa bàn Phủ Đầu Bang có vài thế lực, anh nói nên xuống tay với ai trước?
Thành nam trước kia là địa bàn của Phủ Đầu Bang, sau khi lão đại chết đi, bị các bang hội khác chiếm đoạt không ít, bây giờ còn có thể miễn cưỡng ổn định chỉ có năm thế lực. Năm thế lực này đều tự cho mình là Phủ Đầu bang chính thống, không ai nhường ai. Trong đó Chu Hữu Bằng cầm đầu thế lực lớn nhất, chủ yếu là vì có Huynh Đệ minh âm thầm hỗ trợ. Thứ hai là nhóm của Lưu Thanh, thế lực không thể coi thường, huynh đệ thủ hạ đông đảo, cũng đều vì hắn bán mạng. Còn có Hạ Học Dung, thế lực miễn cưỡng trung bình, nhưng lại là người xảo trá, phản phúc nhiều bề, nhân duyên cực kém. Còn lại hai thế lực lần lượt do Đan Hiểu Vân và Trương Hồng cầm đầu, thực lực rất bình thường.
Tạ Văn Đông cân nhắc một hồi nói:
- Chúng ta sẽ xuống tay với Hạ Học Dung.
Trương Nghiên Giang ngẩn người, khó hiểu hỏi:
- Hạ Học Dung rất xảo trá, chúng ta vị tất có thể chiếm được tiện nghi trên người hắn!
Tạ Văn Đông ha hả cười nói:
- Chính bởi vì như vậy ta mới chọn hắn!
- ...
Mọi người nhìn Tạ Văn Đông không nói gì.
******
Gần tết Nguyên Đán, trường học khẩn trương đối mặt với kì thi cuối kỳ, học sinh các trường lúc này cũng đều khẩn trương học tập, duy nhất ngoại lệ chính là Nhất Trung. Thi cử ở đây, dù cho người không tốt nghiệp tiểu học thì môn nào cũng đều có thể đạt một trăm phần trăm. Giáo viên giám thị ở trường thi chủ yếu đều nhắm cả hai mắt, học sinh phía dưới thích làm gì thì làm. Có lớp học sinh tương đối thông cảm với giáo viên, đến lúc thi thì đặc ý mua vài tờ báo đặt ở trên bàn trước bục giảng, nếu như giám thị thấy buồn chán, có thể xem báo giết thời gian. Học sinh 'hiểu chuyện' như vậy giáo viên đều rất yêu thích, cho nên điểm của lớp cũng đặc biết cao.
Hôm nay, Tạ Văn Đông đang trong phòng học nghe giảng bài, một viên giấy đập vào đầu hắn. Tạ Văn Đông nhìn khắp nơi, thấy lúc này Cao Tuệ Ngọc đang thập thò bên cửa sổ phòng học ngoài hành lang hướng mình vẫy tay, ý bảo hắn đi ra.
Tạ Văn Đông do dự một chút, nhìn nhìn giáo viên trên bục giảng, rồi đi ra ngoài. Đi tới hành lang, Tạ Văn Đông nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu Ngọc, bây giờ anh đang học, có chuyện gì mà sốt ruột tới tìm anh vậy?
Cao Tuệ Ngọc mất hứng nhìn hắn:
- Chẳng lẽ em còn không quan trọng bằng việc học của anh à?
Tạ Văn Đông nói:
- Anh không có ý đó. Tìm anh có việc gì?
Cao Tuệ Ngọc nói:
- Buổi tối tới nhà em, anh trai em muốn gặp anh!
Tạ Văn Đông không ngạc nhiên, hiện tại hắc đạo thành phố J đang hỗn loạn, các đại bang hội đều nóng lòng tăng thêm lực lượng. Lão đại Thanh bang tìm tới mình, không nghi ngờ chính là coi trọng thực lực đang tăng nhanh của Văn Đông hội. Gật đầu nói:
- Là thế à! Vậy được rồi, tan học anh sẽ qua đó.
Cao Tuệ Ngọc lo lắng nói:
- Anh cùng anh trai em gặp mặt, khi nói truyện tốt nhất nên thuận theo hắn, giai đoạn này tâm tình hắn không tốt, có thể là chuyện bang hội, nhưng lại không cho em biết, dù sao tính khí cũng đang rất xấu, chẳng biết tìm anh làm gì nữa?
Tạ Văn Đông thấy vẻ mặt quan tâm của Cao Tuệ Ngọc, cười cười nói:
- Yên tâm đi, không việc gì đâu!
Thầm nghĩ cũng bởi vì Văn Đông hội quật khởi, nên muốn lôi kéo mình đây. Khi trước lúc mình chưa có danh tiếng, Thanh bang cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn mình, thật không ngờ bây giờ lại chủ động tìm tới mình! Tạ Văn Đông than thầm một tiếng.
Buổi tối khi tan học, Tạ Văn Đông cùng Cao Tuệ Ngọc đi ra khỏi giáo học lâu.
- Như thế không hay, một đại nam sinh như anh lại phải để nữ sinh đèo! Anh thấy để anh bắt xe đi cũng được!
Tạ Văn Đông nghe Cao Tuệ Ngọc nói sẽ lấy mô tô đèo mình, lớn tiếng kháng nghị.
Cao Tuệ Ngọc ngồi trên mô tô quay người trợn mắt, lớn tiếng nói:
- Này, tư tưởng của anh sao cổ hủ vậy, nữ sinh đèo thì đã làm sao? Nếu không anh đèo em cũng được, chỉ cần anh biết lái!
Mặt Tạ Văn Đông đỏ lên, nhỏ giọng nói:
- Cái này anh không biết!
Cao Tuệ Ngọc biết là hắn không biết lái, vỗ vỗ phía chỗ ngồi nói:
- Lên đây đi, tiểu đệ đệ. Tỷ tỷ ta có chuyện muốn nói với ngươi, đừng chậm trễ thời gian, nhanh lên một chút!
Tạ Văn Đông miễn cưỡng hết sức, ngồi vào phía sau Cao Tuệ Ngọc, trên người nữ hài có một hương thơm đặc biệt truyền vào mũi hắn, Tạ Văn Đông cảm thấy đầu trống rỗng, hai tay chẳng biết để vào chỗ nào cho tốt. Cao Tuệ Ngọc quay đầu lại nhìn hắn, cười nói:
- Ôm em đi, nếu không anh té xuống cũng đừng trách em!
Tạ Văn Đông nghe xong, nhìn bốn xung quanh, trường học đúng lúc tan học, học sinh rất nhiều, có chút do dự bất định. Thấy hình dạng hắn như vậy Cao Tuệ Ngọc trong lòng tức giận, tự nhủ 'tiểu tử thối, ôm ta thì ngươi chết ngay được đấy! Nghĩ vậy, trên mặt Cao Tuệ Ngọc lộ vẻ cười gian, mạnh mẽ nhấn ga, chiếc mô tô 'vèo' một tiếng lao về phía trước.
Tạ Văn Đông lúc này đang suy nghĩ nên ôm hay không ôm, xe đột nhiên khởi động lao về phía trước, hắn giật mình theo bản năng ôm lấy Cao Tuệ Ngọc. Thế nhưng xe lập tức dừng lại, Cao Tuệ Ngọc vẻ mặt đỏ bừng quay đầu nhìn Tạ Văn Đông, khóe miệng giật giật, cuối cùng chu cái miệng nhỏ, hô lên:
- Anh có thể bỏ tay xuống được rồi đấy!
Tạ Văn Đông bị quát lỗ tai kêu 'ong ong', khó hiểu nhìn Cao Tuệ Ngọc, thầm nghĩ nàng làm sao vậy? Cao Tuệ Ngọc thấy vẻ mặt Tạ Văn Đông vô tội, trong hàm răng rít lên:
- Tay anh...!
Tay của ta? Tay Tạ Văn Đông bóp bóp, cảm thấy lòng bàn tay rất mềm mại, một loại cảm giác thoải mái chưa từng trải qua bao giờ truyền tới trong cơ thể. Tạ Văn Đông nghiêng người nhìn một chút, lại nhìn mặt Cao Tuệ Ngọc, hai tay chậm rãi thu về, cúi đầu, hận trên mặt đất sao không có lỗ thủng nào. Nguyên lai vừa rồi căng thẳng, hai tay cuống quít chộp phải ngực của Cao Tuệ Ngọc.
Cao Tuệ Ngọc vốn định trách Tạ Văn Đông vài câu, thế nhưng trong lòng lại có một loại vui vẻ không nói nên lời, đem lời nói đến miệng nuốt trở vào, đỏ mặt nói:
- Bây giờ ôm thắt lưng của em!
Lúc này Tạ Văn Đông dị thường nghe lời, ngoan ngoãn ôm lấy vòng em nhỏ nhắn của Cao Tuệ Ngọc.
Tạ Văn Đông từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên đi mô tô, hơn nữa Cao Tuệ Ngọc phóng cực nhanh, trông thấy cảnh vật hai bên trái phải vùn vụt trôi về phía sau, tim Tạ Văn Đông cấp tốc đập, bất tri bất giác càng ôm chặt thắt lưng Cao Tuệ Ngọc hơn.
Cao Tuệ Ngọc trong lòng cười thầm, quay đầu lại nói:
- Đồ ngốc, anh ôm nhẹ thôi, em sắp thở không ra hơi rồi!
Tạ Văn Đông thấy nàng phóng nhanh như vậy còn dám quay đầu lại, lớn tiếng nói:
- Đại tỷ, nhìn về phía trước có được không! Như vậy rất nguy hiểm đó!
Cao Tuệ Ngọc thoáng nhếch mép, cười nói:
- Không ngờ là lão đại một bang hội, mà lá gan lại nhỏ như vậy!
- Việc này với lá gan thì có quan hệ gì, anh chỉ không muốn hồ đồ nằm trong viện thôi!
- Phì! Miệng quạ đen!
Cao Tuệ Ngọc tức giận mắng.
Tạ Văn Đông cười ha hả, toàn bộ chuyện vừa rồi đã quên hết, lớn tiếng nói:
- Tiểu Ngọc, em muốn nói gì cùng anh? Không cần quay đầu lại nói, anh có thể nghe được!
Thấy Cao Tuệ Ngọc đang muốn quay đầu lại, Tạ Văn Đông nhanh chóng thêm một câu.
Cao Tuệ Ngọc lớn tiếng nói:
- Cũng không có gì, chỉ là mới đây em lại học được vài món ăn mới, lát nữa cùng anh trai em nói chuyện xong em làm cho anh ăn!
'Không phải chứ? Chỉ nói mỗi thế thôi sao?' Tạ Văn Đông thở dài một tiếng, đầu gục trên lưng Cao Tuệ Ngọc, rơi vào trạng thái bán hôn mê!
Rất nhanh đã tới nhà Cao Tuệ Ngọc. Sau khi hai người vào nhà, Tạ Văn Đông thấy trên ghế salon trong phòng khách có ngồi một người. Niên kỷ khoảng hai lăm hai sáu, da trắng, tướng mạo anh tuấn, cùng Cao Tuệ Ngọc có chút giống nhau. Không cần hỏi Tạ Văn Đông cũng biết, người này chính là lão đại Thanh bang một tay che trời ở thành phố J, Cao Chấn.
Người nọ thấy Cao Tuệ Ngọc dẫn một thiếu niên vào nhà, quan sát trên dưới một hồi, đứng dậy đến trước mặt Tạ Văn Đông, đưa tay ra nói:
- Xin chào, cậu chính là Tạ Văn Đông hả, vẫn thường nghe Tiểu Ngọc nhắc tới cậu. Ta là Cao Chấn, ca ca của Tiểu Ngọc!
Tạ Văn Đông bắt tay Cao Chấn khách khí nói:
- Ngưỡng mộ đại danh của anh đã lâu, chỉ tiếc vẫn chưa có duyên gặp mặt.
Cao Chấn cười ha hả nói:
- Nếu cậu là bằng hữu của Tiểu Ngọc thì cũng chính là bằng hữu của ta, cậu có thể giống Tiểu Ngọc gọi ta là đại ca!
Tạ Văn Đông ngẩn người, thật không ngờ lão đại Thanh bang lại hòa ái như vậy, ngay sau đó nói:
- Vậy tôi đã trèo cao rồi, Cao đại ca!
Cao Chấn kéo Tạ Văn Đông ngồi trên ghế sa lon, trò chuyện:
- Cậu cùng Tiểu Ngọc quen nhau bao lâu rồi?
Tuy là nói chuyện phiếm, Tạ Văn Đông đối diện với Cao Chấn vẫn không dám khinh thường, nói:
- Ngày đầu tiên khai giảng đã quen nhau rồi!
Cao Chấn từ trong áo lấy ra một chiếc hộp bạc, đưa cho Tạ Văn Đông một điếu thuốc, Tạ Văn Đông lắc đầu từ chối, khách khí nói không. Cao Chấn cũng không miễn cưỡng hắn, bản thân hút thuốc nói:
- Tính tình Tiểu Ngọc có chút trẻ con, bình thường cùng một chỗ cậu có chịu được không?
Không đợi Tạ Văn Đông nói, Cao Tuệ Ngọc đã kéo tay Cao Chấn lắc lắc, xấu hổ nói:
- Đại ca, sao anh cứ nói người ta như vậy...
Cao Chấn cười ha ha, vỗ vỗ tay Cao Tuệ Ngọc nói:
- Thế nào, mới vừa nói em tính tính trẻ con xong, nhanh như vậy đã bộc lộ ra rồi, ha ha!
Cao Tuệ Ngọc thấy Tạ Văn Đông ánh mắt như cười nhìn mình, đỏ mặt nói:
- Không để ý tới hai người nữa, em đi làm cơm!
Nói xong chạy vào trong bếp.
- Cô muội muội này của ta...
Cao Chấn nhìn bóng lưng muội muội lắc đầu, trong mắt lại tràn ngập yêu thương. Tạ Văn Đông nhìn ra Cao Chấn đối với muội muội mình rất tốt, cái nhìn về hắn cũng có chút thay đổi, mỉm cười nói:
- Cao đại ca, Tiểu Ngọc chính vì tính tình như vậy, nàng mới có chỗ khả ái hơn người!
Cao Chấn tán thưởng nhìn Tạ Văn Đông, chuyển đề tài nói với Tạ Văn Đông:
- Ta nghĩ cậu cũng biết thân phận của ta!
Tạ Văn Đông gật gật đầu nói:
- Tôi đã nghe Tiểu Ngọc nói qua! Cao đại ca là lão đại Thanh bang!
Cao Chấn cười cười:
- Ta cũng nghe thủ hạ huynh đệ nói về cậu, trông cậu tuổi còn nhỏ, nhưng cũng là bá chủ một phương rồi!
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Dịch & Biên: Thanhvina1989
Nguồn: www.kiemgioi.com
Tạ Văn Đông nói: “Em tính là cái gì, cùng Cao đại ca so với nhau là một trời một vực!”
Cao Chấn thở dài nói: “Thanh bang hiện nay cũng thuộc thời gian rối loạn, chức lão đại này của ta không phải biểu hiện tốt như đang ngồi!”
Tạ Văn Đông nhìn Cao Chấn: “Em nghĩ Cao đại ca nói tới chính là bang Mãnh Hổ à! Với thực lực của Thanh bang em nghĩ hẳn là sẽ không e ngại bọn họ”.
Cao Chấn lắc đầu nói: “Trong chuyện này còn có rất nhiều người ngoài không biết. Nói một chút tới hội Văn Đông của cậu, cậu không phải đang tính đánh ra ngoài để mở rộng sao?”
Tạ Văn Đông thầm nghĩ, tới chuyện chính rồi! Cười nói: “Có thì có, nhưng bọn em chẳng qua chỉ là bang hội nhỏ, nào có thực lực mở rộng ra bên ngoài. Hiện giờ hắc đạo đang loạn, không cẩn thận một cái là vạn kiếp bất phục”.
Cao Chấn nhìn Tạ Văn Đông chậm rãi nói: “Cậu quá khiêm nhường rồi! Thực lực của hội Văn Đông tôi cũng đã nghe nói qua, bang chúng phía dưới chắc chắn hơn năm trăm người. Hơn nữa buôn bán ma túy cũng càng lớn, với thực lực hiện tại của cậu đã không còn là một bang hội nhỏ nữa rồi!”
Tạ Văn Đông nói: “Cao đại ca quá coi trọng em rồi!”
Cao Chấn trực tiếp hỏi: “Nếu như hội Văn Đông của cậu gia nhập vào Thanh bang, không biết cậu có đồng ý hay không?”
Tạ Văn Đông lắc đầu nói: “Chuyện này em còn chưa nghĩ tới. Còn nữa, đây là chuyện lớn, một mình em cũng không thể quyết định!”
Cao Chấn hiểu rõ ý của Tạ Văn Đông, hắn nghe nói Huynh Đệ Minh cũng đã từng lôi kéo hội Văn Đông, thế nhưng không có kết quá. Thanh bang và Huynh Đệ Minh từ trước tới nay luôn bất hòa, thế nhưng thực lực của hai bên đều bằng nhau, ai cũng không dám động đến ai. Hội Văn Đông là bang hội đột nhiên nổi dậy, thực lực không thể xem thường. Mặc kệ là Thanh bang hay Huynh Đệ Minh, chỉ cần kéo hội Văn Đông về phía mình, thì thực lực có thể cao hơn đối phương. Cao Chấn hiểu rõ đạo lý này, cũng không dùng thái độ vô cùng cứng rắn, lùi lại một bước nói: “Nếu như người anh em Văn Đông không muốn gia nhập Thanh bang, tôi cũng không cố ép cậu. Chỉ là tôi mong rằng bang hội của hai chúng ta có thể liên minh, giúp đỡ lẫn nhau! Cậu thấy thế nào?”
Tạ Văn Đông hơi ngẩn người, hắn thật không ngờ Cao Chấn sẽ nói như vậy, nếu như thực sự liên minh cùng Thanh bang, không thể nghi ngờ chính là cực kỳ có lợi, chỉ ít khi mở rộng thì ít đi một địch nhân, thêm một vị bằng hữu. Nghĩ vậy, Tạ Văn Đông nói: “Cao đại ca nói như vậy khiến em cảm thấy rất cao hứng, nhưng chỉ sợ kéo chân sau Thanh bang thôi!”
Cao Chấn thấy Tạ Văn Đông có chiều hướng bằng lòng, cười nói: “Sao lại như vậy chứ, người anh em Văn Đông chính là thiếu niên anh hùng, trong mấy tháng ngắn ngủi có thể khống chế được khu bờ nam. Sau này Thanh bang nói không chừng còn cần bang của cậu giúp đỡ!”
Tạ Văn Đông ha hả cười: “Lời này của Cao đại ca khiến em xấu hổ. Thằng em coi như là trèo cao!”
Cao Chấn vui vẻ, đứng lên nói: “Tốt lắm, từ hôm nay trở đi, Thang bang và hội Văn Đông chính thức liên minh, sau này hợp tác với nhau, vĩnh viễn không nuốt lời!” Nói xong, đưa tay chập chưởng với Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông thấy thế, đúng lên theo, cùng Cao Chấn chập chưởng thề. Hình thức liên minh nhìn đơn giản như vậy, thế nhưng có lực hạn chế rất mạnh. Hắc đạo chú ý nhất là chữ tín, đối với việc làm trái lời đã nói người trong hắc đạo rất coi thường, người như vậy cũng có thành kẻ mạnh. Đặc biệt là lão đại của bang hội lớn, một chữ càng đáng nghìn cân.
Cao Chấn chủ động liên minh cùng hội Văn Đông quả thật cũng là bất đắc dĩ. Hắc đạo thành phố J ngoài ra còn có chuyên chế của bang Mãnh Hổ, nội bộ lại liên tục tranh chấp. Thanh bang tuy là một trong ba đầu sỏ, nhưng cảm thấy có áp lực, bang Búa Rìu là một ví dụ. Cao Chấn làm lão đại của Thang bang, vị trí cũng không ổn. Bên ngoài có cường địch, bên trong có mầm họa, trưởng lão trong bang hội lừa dối bọn trẻ, nhìn chằm chằm vào vị trí bang chủ. Hiện giờ Cao Chấn đang nóng lòng bồi dưỡng thế lực của chính mình để củng cố địa vị, mà hắn rất để mắt tới Tạ Văn Đông mới nổ dậy. Đương nhiên còn có nguyên nhân là Tiểu Ngọc.
Sau khi hai người liên minh, quan hệ cũng xích lại gần không ít. Cao Chấn kéo Tạ Văn Đông nói: “Người anh em, cậu thật sự không có dự định mở rộng?” Tạ Văn Đông thẳng thắn nói: “Không có đó là gạt anh, em dự định tiến vào địa bàn của bang Búa Rìu!”
Cao Chấn suy nghĩ một lúc, nói: “Nơi đó có năm cỗ thế lực, quan hệ trong đó càng phức tạp, hơn nữa còn có thể lực bên ngoài tham dự vào trong đó. Người anh em, nói không dễ nghe, mở rộng tới nơi nào, chuẩn bị không tốt là tự rước họa đó. Với thực lực của Thanh bang cũng không dám tùy tiện phạm vào!”
Tạ Văn Đông chấn động, xem ra địa bàn của bang Búa Rìu không phải đơn gian như trong tưởng tượng của mình, quay về phải suy nghĩ cho thật kỹ, hỏi: “Cao đại ca, địa bàn của bang Búa Rìu có thể lực nào đang ầm thầm giúp đỡ?”
Cao Chấn cười ha hả nói: “Thế lực của Lưu Thanh chính là do Thanh bang âm thầm giúp đỡ! Bang Mãnh Hổ, Huynh Đệ Minh cũng có thế lực ở trong đó” Tạ Văn Đông nghe xong thất kinh, phát hiện thông tin của mình không chuẩn xác, mình cũng dám vạch kế hoạch nghĩ đến mà sợ, nếu như thực sự tùy tiện tiến thẳng vào, ngày hội Văn Đông bị diệt vong cũng không xa. Thấy Tạ Văn Đông không nói lời nào, Chấn Chấn nói tiếp: “Hiện giờ các thế lực trên địa bàn bang Búa Rìu là một nhóm hỗn loạn, bang hội lớn cũng không dám tùy tiện nhúng tay vào, người anh em nên cẩn thận một chút!”
Tạ Văn Đông gật đầu cảm ơn, tuy là như vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn không buông tha, dự định sau khi trở về cùng các huynh đệ thương lượng rồi mới quyết định.
Hai người lại nói chuyện một lúc, Cao Chấn cảm thấy Tạ Văn Đông tuổi tuy nhỉ, nhưng hiểu biết so với mình không ít, hơn nữa cách nhìn sự việc cũng có chỗ độc đáo của hắn. Cao Chấn rất yêu thích Tạ Văn Đông, trong lòng âm thầm quyết định, nhật định phải nắm được người này, bằng không trở thành địch nhân, sẽ là kẻ địch mạnh nhất.
Hai Người nói chuyện hăng say, Cao Tuệ Ngọc trừ trong phòng bếp đi ra, lớn tiếng nói: “Đừng nói chuyện nữa, đi ăn cơm nào!”
Tạ Văn Đông vào Cao Chấn nhìn nhau cười, đứng lên đi tới bàn ăn. Cao Tuệ Ngọc nói với Tạ Văn Đông: “Văn Đông, giúp ta bê thức ăn!” Tạ Văn Đông đáp ứng một tiếng, đi tới phòng bếp. Sau khi đi vào phòng bếp, Cao Tuệ Ngọc kéo hắn quan tâm hỏi: “Thế nào? Em và anh trai ta nói chuyện thế nào?”
Tạ Văn Đông cười nói: “Tốt lắm!”
Cao Tuệ Ngọc vẫn lo lắng, hỏi tới cùng: “Các ngươi nói chuyện gì? Anh hai của ta không làm khó em chứ? !” Tạ Văn Đông thấy vẻ mặt quan tâm của Cao Tuệ Ngọc, trong lòng chảy qua một ý nghĩ ngọt nào, lời ngay nói thật: “Không có, anh trai người mới hội Văn Đông liên minh với Thanh bang!”
Cao Tuệ Ngọc ngây người, vội hỏi: “Em bằng lòng rồi chứ?” Thật Tạ Văn Đông gật đầu, Cao Tuệ Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, hài lòng nói: “Tính ra ngươi vận khí tốt, có thể liên minh với anh hai ta, người khác có trả tiền anh trai ta cũng không đồng ý đâu!”
Tạ Văn Đông cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, ta lúc nào chiếm được tiện nghi lớn bằng trời!”
“Phải?” Cao Tuệ Ngọc thấy Tạ Văn Đông đùa mình, bàn tay nhỏ bé trộm đặt trên cánh tay Tạ Văn Đông, ‘Cẩn thận’ mà ‘Âu yếm’.
Cao Tuệ Ngọc và Tạ Văn Đông từ trong bếp đi ra, người trước vẻ mặt đỏ ửng, mang theo vẻ tươi cười xán lạn. Còn người sau sắc mặt xanh đen, nhe răng nhếch miệng. Cao Chấn thấy vậy, cười ha hả, vừa nhìn đã biết Tạ Văn Đông bị em gái mình khi dễ, mỉm cười nói với Cao Tuệ Ngọc: “Tiểu Ngọc, Văn Đông là khách, em phải lễ phép một chút!”
Cao Tuệ Ngọc ôm cánh tay Cao Chấn nói: “Anh hai, em đối tốt với Văn Đông mà, không tin anh cứ hỏi hắn! Đúng không, Văn Đông?” Tạ Văn Đông thở dài, chịu đựng sự đau đớn trên cánh tay, gật đầu cười nói: “Đúng vậy, Cao đại ca, Tiểu Ngọc đó với em rất… tốt đó!”
Tạ Văn Đông nói làm cho Cao Chấn lại cười to một trận. Nghĩ thầm Tạ Văn Đông ở bên ngoài được coi là bá chủ một phương, lão đại của toàn bộ bờ nam, thế nhưng ở trước mặt Tiểu Ngọc giống như thay đổi thành người khác, xem ra trong lòng hắn có lẽ rất thích Tiểu Ngọc!
Sau đó ba người vui vẻ ngồi xuống, Đương nhiên, Tạ Văn Đông là trường hợp ngoại lệ. Nhìn Cao Chấn từng miếng lớn ăn đồ ăn đen ngòm của Cao Tuệ Ngọc, thỉnh thoảng còn khen ngon. Tạ Văn Đông âm thầm lè lưỡi, bội phục Cao Chấn quả nhiên không hổ danh là lão đại của Thanh bang, có ‘Thái sơn áp đỉnh’ mà mặt không đổi sắc!
Đến lúc Tạ Văn Đông đứng dậy cáo từ thì đã tới tám giờ, Cao Chấn tiễn hắn ra cửa, cói nói chuyện một lúc, cuối cùng đưa cho Tạ Văn Đông danh thiếp, nghiêm mặt nói: “Sau này có gì trắc trở cậu có thể gọi điện thoại!” Tạ Văn Đông gật đầu, cũng đem số điện thoại của mình cho Cao Chấn, khi xoay người đi, bị Cao Chấn gọi lại: “Nếu như cậu cần súng, tôi có thể giúp cậu, súng ống đạn được của Thanh bang có không ít!”
Tạ Văn Đông giật mình, cười nói: “Rất cám ơn, Cao đại ca, hội Văn Đông bay giờ quả thật cũng cần một ít súng ống đạn dược, không biết Thanh bang có thể đưa cho bao nhiêu?”
Cao Chấn suy nghĩ mọt chút nói: “AK có thể đưa năm mươi khẩu, súng ngắn 54 có rất nhiều!” Tạ Văn Đông gật đầu nói: “Được, Cao đại ca, chờ em đến lúc em cần sẽ đến tìm anh!”
Cao Chấn gật đầu tán thưởng. Sau khi Tạ Văn Đông lần thứ hai tạm biệt anh em Cao Chấn thì mới xoay người rời khỏi. Trên đường về nhà, Tạ Văn Đông nghĩ vừa nãy cùng nói chuyện với Cao Chấn, cảm thấy người này rất hảo sảng, cũng rất chính trực, mình và hắn liên mình hẳn là vẫn có thể yên tâm. Chỉ là với tính cách của Cao Chấn không thích hợp ngồi ở chức lão đại của bang hội, bởi vì hắn thiếu đi một chút khí phách phải có.
Ngày hôm sau, Tạ Văn Đông tìm các đường chủ trong hội đến Hân Hân, mọi người ngồi chỉnh tề trong phòng chờ Tạ Văn Đông nói.
Tạ Văn Đông đầu tiên nhìn Tam Nhãn nói: “Trương ca, thu nhập của mấy tháng này ra sao?”
Tam Nhãn nghe thế, từ phía sau lấy ra một bao công văn bằng da màu đen không lớn, sau đó mở ra lấy một chồng tài liệu, nhìn một chúy nói: “Anh Đông, thu nhập lần này là mười vạn, bạch phiến là… Là ba trăm vạn, chi ra… Hai mươi vạn cho Trần cục, năm mươi vạn chia cho các anh em, còn có… Được rồi, còn có mấy bang hội nhỏ cho chúng ta ban vạn…” Tam Nhãn luống cuống tay chân lật tập tài liệu, nói tây một câu đông một câu.
Tạ Văn Đông lắc đầu, Tam Nhãn nói hết các ghi chép trong sổ thì mồ hôi đầy dầu, thở dài một hơi. Trước đây hội Văn Đông không có nổi dậy phát triển, các mục ghi chép quản lý bang hội coi như đơn giản, Tam Nhãn cũng không có áp lực. Hiện giờ thu chi của bang hội càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng nhiều, Tam Nhãn ngược lại thực sự cảm thấy lức bất tòng tâm. Thở dài, Tam Nhãn nói: “Anh Đông, sau này không nên để em quản sổ sách nữa, em không thích hợp làm cái này đâu! Bảo em đánh nhau em không sợ ai, nhưng cái này…”
Lý Sảng cười ha hả: “Thế nào? Người ham tiềm muốn đem đại quyền tài chính giao ra đây mà! Ha ha, anh không làm em làm!”
‘ Huỵch’ Cao Cường đẩy Lý Sảng một cái, bĩu môi nói: “Để mày!? Mày quản sổ sách, bang hội không tới một tháng thì đối mặt với phá sản!”
“Này, tao ngu như vậy à?” Lý Sảng bất mãn nói.
Tam Nhãn và Cao Cường đồng thời gật đầu, rất quả quyết nhìn Lý Sảng, đồng thanh nói: “Mày không phải tới hôm nay mới biết à? !”
“Hai bọn mày…”
Tạ Văn Đông chặn ba người, nói: “Xem ra bang hội sẽ phải tìm một nhân tài hiểu được cách quản lý sổ sách! Sau này mọi người để ý nhiều hơn, có người như vậy thì nói cho tôi biết!” Mọi người cùng nói được!.
Sau đó Tạ Văn Đông nói: “Hôm qua tôi gặp lão đại Cao Chấn của Thanh bang, đồng thời liên minh cùng hắn, sau này hội Văn Đông chúng ta chính là bang hội liên minh với Thanh bang, mọi người có ý kiến gì thì nói xem!”
Mọi người nghe thế đều vui vẻ, có thể cùng đầu sỏ Thanh bang liên minh như vậy không thể tốt hơn được. Tam Nhãn nói: “Anh Đông, có Thanh Bang làm hậu thuẫn, chúng ta sau này còn phải sợ ai chứ! Bây giờ chúng ta có thể dễ dàng đối phó với khu vực của bang Búa Rìu!”
Trương Nghiên Giang mở miệng nói: “Thực lực của Thanh bang tất cả mọi người đều biết, so với chúng ta hiện giờ cao hơn rất nhiều, cùng chúng ta liên minh cũng là có mục đích, chúng vẫn cần cẩn thận một chút!”
Tạ Văn Đông gật đầu nói: “Đúng, Thanh bang lôi kéo chúng ta thực ra giống như Huynh Đệ Minh, đều muốn tăng cường thực lực của chính mình. Nhưng bọn họ so với Huynh Đệ Minh dụ dỗ hơn một chút, không phải chiếm đoạt toàn bộ hội Văn Đông, chỉ là liên minh. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu tôi đồng ý với Cao Chấn. Thế nhưng chúng ta cũng không thể trông đợi Thanh bang có thể giúp đỡ chúng ta cái gì, chiếm lĩnh bang Búa Rìu phải dựa vào chính chúng ta!” Dừng một chút, Tạ Văn Đông thở dài nói: “Địa bàn bang Búa Rìu so với chúng ta biết còn phức tạp hơn rất nhiều, Thanh bang, bang Mãnh Hổ cũng đều chen chân vào. Xem ra muốn giải quyết một cách đơn giản là không có khả năng!”
Ta Nhã suy nghĩ một chút, nói: “Nếu như có thể gây xích mích khiến cho năm cỗ thế lực loạn chiến, chúng ta sẽ có khả năng”.
Tạ Văn Đông nói: “Nói thì đơn giản, nhưng làm thì rất khó. Chủ yếu nhất là chúng ta thiếu tin tức, đối với quan hệ ở trong đó cũng không rõ ràng” Sau đó quay đầu nói với Cao Cường: “Cường Tử, mày ở trong bang hội làm phụ trách quản lý ngầm, việc tình báo thì giao cho mày, trong vòng ba ngày phải có một phần tài liệu kỹ càng tỉ mỉ!” Cao Chấn tuy nói bằng lòng cung cấp thông tin cho Tạ Văn Đông, thế nhưng hắn vẫn lo lắng, việc này quan hệ trọng đại, nếu bên trong có sai sót nào, có thể khiến hội Văn Đông rơi vào nguy hiểm.
Cao Cường đứng lên nói: “Anh Đông, anh yên tâm đi. Em dù có đào ba tấc đất, cũng làm cho sự tình của bang Búa Rìu được rõ ràng” Tạ Văn Đông gật đầu nói: “Sau này nữ sinh trong bang hội giao cho mày quản lý, các nàng thăm dò tin tức có thể dễ dàng hơn một chút!”
Cao Cường gật đầu đáp ứng. Tạ Văn Đông lại nói: “Ngày mai, hàng của Ma Ngũ lại tới, đến lúc đó hai người Trương Nghiên Giang và Hà Hạo Nhiên dẫn anh em đi nhận hàng” Hai người gật đầu.
“Ngày mai tôi định giao dịch súng ống đạn dược với Thanh bang, anh Trương và Lý Sảng đi theo tôi!” Nói xong, Lý Sảng kỳ quái hỏi: “Súng ống đạn dược lần trước chúng ta đoạt được làm sao bây giờ?” Tạ Văn Đông nói: “Tạm thời không cần sốt ruột, sớm muộn gì cũng sẽ dùng tới!”
Nói xong, Tạ Văn Đông hỏi: “Mọi người còn có vấn đề gì không? Nếu như không có chuyện gì thì giải tán đi!” Mọi người nghe Tạ Văn Đông nói xong, đều đứng dậy, đều vội vàng đi làm chuyện của mình, Cao Cường sốt ruột nhất, vừa nghe Tạ Văn Đông nói giải tán, trực tiếp đi ra khỏi Hân Hân đi tìm các huynh đệ ngầm thương lượng đối sách.
Một ngày không có chuyện gì, ngày hôm sau Tạ Văn Đông gọi điện thoại cho Cao Chấn, chuẩn bị mua một ít súng ống đạn dược. Cao Chấn không cần suy nghĩ đồng ý luôn. Khi giao dịch, giả cá khẩu súng Cao Chấn ép tới giá rất thấp. Hắn cũng muốn nhân cơ hội này tăng cường hảo cảm của Tạ Văn Đông đối với mình, đồng thời cố tình bồi dưỡng hội Văn Đông.
Tạ Văn Đông chủ tốn hai mươi vạn, mua ba mươi khẩu AK và năm mươi khẩu năm tư cùng số lượng đạn tương đương. Tam Nhãn cầm khẩu K54 vừa mới mua nói: “Anh Đông, chất lượng cũng quá kém đó, cùng súng chúng ta lần trước đoạt được căn bản không thể so sánh!”
Lý Sảng ngắm nghía AK cũng nói tiếp: “Đúng vậy, anh xem cái này gọi là AK gì, cùng khẩu chúng ta đoạt được không giống nhau đâu! Không phải là do Thanh bang tự làm đấy chứ!”
Nghe Lý Sảng vừa nói như vậy, Tam Nhãn nhận lấy khẩu AK trong tay Lý Sảng nhìn kỹ, nói: “Anh Đông, có chút không giống nhau”.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương