02-06-2008, 12:14 AM
Äại sắc lang bán cánh gà nướng Vu Thần Giáo Thống LÄ©nh Quân Äoà n Liệp Sát
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 030 - Phá Thiên Lên Bộ Gặp Cừu Nhân
Chà ng ra tay mau lẹ quá chừng, Ãinh Ãang rút tay vá» không kịp, bị năm ngón tay cá»§a chà ng chụp trúng và o huyệt đạo nÆ¡i cổ tay.
Nà ng liá»n cảm thấy má»™t luồng kình lá»±c nóng ra chuyá»n và o cổ tay rồi từ cổ tay chuyá»n qua cánh tay, ra sau lưng, và tiếp tục chuyá»n xuống dưới.
Luồng kình lá»±c từ lưng chuyá»n xuống đến đùi, Ãinh Ãang đã không đứng vững, ngưá»i nà ng nghiêng Ä‘i rồi lăn ra. May nà ng lại té xuống trúng và o cái chăn mà nà ng vừa bá» xuống sạp thuyá»n.
Thạch Phá Thiên lại nổi lòng trẻ thÆ¡, chà ng cúi xuống lấy chăn quấn và o ngưá»i Ãinh Ãang rồi ẵm nà ng lên, vừa cưá»i vừa nói:
-Tại sao Ãinh Ãang lại quấn ta, ta phải liệng Ãinh Ãinh Ãang Ãang xuống sông để nuôi cá máºp má»›i được !
Ãinh Ãang bị Thạch Phá Thiên ôm choà ng lấy, tuy còn cách má»™t lần chăn má»ng mà nà ng cÅ©ng cảm thấy bá»§n rá»§n cả ngưá»i. Nà ng vừa hổ thẹn, vừa vui mừng cưá»i nói:
-Thiên ca dám là m ....
Thạch Phá Thiên cÅ©ng cả cưá»i há»i lại:
-Sao ta lại không dám ?
Rồi chà ng để nguyên chăn quấn khẽ liệng Ãinh Ãang và o trong khoang thuyá»n.
Ãinh Ãang bá» chăn xong, lại chạy đằng lái thuyá»n.
Thạch Phá Thiên sợ nà ng đánh nữa, chà ng hấp tấp lùi lại má»™t bước. Chà ng giÆ¡ hai tay ra thá»§ thế, như ngưá»i sắp xông và o cuá»™c tá»· đấu.
Ãinh Ãang cưá»i nói:
-Ãừng là m trò ngáo á»™p nữa ! Trông Ä‘iệu bá»™ cá»§a Thiên ca chẳng khác gì anh chà ng sắp vồ ếch, chả ra phong độ con ngưá»i võ lâm chút nà o hết !
Thạch Phá Thiên cưá»i rá»™ đáp:
-Ta đây nà o phải một tay cao thủ võ lâm ?
Ãinh Ãang nghiêm nghị nói:
-Nói chÆ¡i thì nói váºy thôi. Tiểu muá»™i xin cung hỉ Thiên ca đã há»c được Cầm nã thá»§ pháp đến mức độ tinh vi hÆ¡n cả thầy dạy. Tiểu muá»™i là sư phụ truyá»n thụ môn nà y cho Thiên ca mà đà nh chịu kém đồ đệ mất rồi.
Bá»—ng nghe Ãinh Bất Tam ở trong khoang thuyá»n cất giá»ng lạnh lùng nói:
-Tuy nhiên gã mà có tỷ thà với Bạch Vạn Kiếm phái Tuyết Sơn thì hãy còn kém xa lắm.
Ãinh Ãang nói:
-Gia gia Æ¡i !Thiên ca há»c võ công nhanh như váºy. Giả tá»· chà ng được gia gia truyá»n thụ cho lấy má»™t năm hay dăm bảy tháng thì dù chà ng chẳng trở nên má»™t tay cao thá»§ thiên hạ vô địch để xứng đáng là m tôn nữ tế cá»§a gia gia, nhưng không đến nổi quá kém cá»i là m phương hại đến thanh danh cá»§a gia gia. Có đúng thế không ?
Ãinh Bất Tam cưá»i lạt nói:
-Ãinh lão tam đã tuyên bố rồi, khi nà o còn canh cải được nữa. Váºy ta nhắc lại: Ãiá»u thứ nhứt nếu gã lấy ngươi là m vợ thì vÄ©nh viá»…n đừng hòng há»c võ công cá»§a ta. Ãiá»u thứ hai ta đã giao hẹn trong vòng mưá»i ngà y, gã phải đả bại được Bạch Vạn Kiếm, chứ không nói đến má»™t năm hay dăm bảy tháng. Bữa nay đã năm ngà y rồi, gã chỉ còn sống được có năm ngà y nữa, váºy câu chuyện hà ng tháng là thừa.
Ãinh Ãang trong lòng rất đổi lo âu. Má»›i đêm qua, nà ng toan ra tay hạ sát Thạch Phá Thiên. Bây giá» nà ng lại pháºp phồng lo sợ vá» chuyện chà ng sẽ bị mất mạng dưới bà n tay cá»§a gia gia nà ng. Nà ng nghÄ© tá»›i gia gia nà ng đã nói sao là là m đúng như váºy, nên không biết là m thế nà o cho được ?
Nà ng nghÄ© tá»›i nghÄ© lui, rồi đà nh theo biện pháp riêng cá»§a mình là tiếp tục truyá»n dạy võ công cho chà ng. Nà ng lấy mưá»i tám đưá»ng cầm nã thá»§ là m căn bản để phát huy những cÆ¡ mưu khác.
Thế rồi mấy ngà y liá»n trừ lúc ăn uống hay Ä‘i ngá»§, Ãinh Ãang dùng hết thì giá» Ä‘em hà ng mấy trăm biến chiêu vá» mưá»i tám đưá»ng cầm nã thá»§ pháp luyện Ä‘i luyện lại cho Thạch Phá Thiên.
Thạch Phá Thiên luyện môn nà y đến chá»— cá»±c kỳ tinh thục. Dù chà ng chẳng cần phát huy ná»™i lá»±c cÅ©ng đã có thể cầm cá»± giằng dai được vá»›i Ãinh Ãang, không chịu thua kém.
Sáng sá»›m ngà y thứ tám, Ãinh Bất Tam hắng dặng má»™t tiếng rồi nhắc:
-Chỉ còn ba ngà y nữa.
Ãinh Ãang nói:
-Gia gia ! Gia gia muốn cho Thiên ca đả bại Bạch Vạn Kiếm, tôn nữ xem ra cÅ©ng chẳng khó gì. Tuy kiếm pháp cá»§a Bạch Vạn Kiếm ở phái Tuyết SÆ¡n lợi hại tháºt, nhưng đâu có bằng được võ công cá»§a nhà há» Ãinh ta. Môn cầm nã thá»§ pháp cá»§a Thiên ca khá lắm rồi, mà ná»™i lá»±c chà ng lại chưa bị tổn thất chút nà o. Chà ng chỉ dùng hai bà n tay không cÅ©ng đủ Ä‘oạt được thanh trưá»ng kiếm cá»§a Bạch Vạn Kiếm. Cháu tưởng cứ tay không Ä‘oạt được kiếm cÅ©ng thắng rồi.
Ãinh Bất Tam hững há» nói:
-Con tiểu nha đầu nà y nói coi bá»™ ngon ăn lắm. Thằng lá»i kia sức mấy mà dám hy vá»ng những chuyện tà y đình, toan giáºt kiếm ở trong tay Khà Hà n Tây Bắc thì ký thiệt ! Thôi thôi, ta can mi đừng mÆ¡ tưởng hão huyá»n nữa. Ngay gia gia đây còn chưa dám nói đến chuyện tay không giá»±t kiếm ở trong tay gã há» Bạch.
Ãinh Ãang bÄ©u môi nói:
-Ãằng nà o cÅ©ng đến chết là cùng. Váºy tôn nhi tưởng cứ liá»u mình giá»±t kiếm, may ra thắng được là hay mà có chết vá» tay Bạch Vạn Kiếm cÅ©ng còn hÆ¡n là để gia gia hạ sát. Gia gia ! Gia gia hẹn cho Thạch lang trong mưá»i ngà y phải đả bại được Bạch Vạn Kiếm, nhưng nếu trong mưá»i ngà y phải đả bại được Bạch Vạn Kiếm, nhưng nếu trong mưá»i ngà y mà không gặp gã há» Bạch thì không phải là lá»—i ở Thạch lang.
Ãinh Bất Tam nói:
-Ta đã bảo mưá»i ngà y là chỉ có mưá»i ngà y mà thôi. Gã há» Bạch chỉ quanh quẩn ở trong sông Trưá»ng Giang nà y chứ ở đâu ? Gặp hắn cÅ©ng hay mà không gặp hắn cÅ©ng váºy. Trong vòng mưá»i ngà y mà thẳng lá»i há» Thạch không đả bại được hắn thì ta hạ sát gã si ngốc đó.
Ãinh Ãang há»i:
-Chỉ còn có ba ngà y, gia gia bảo Thạch lang đi đâu kiếm gã hỠBạch bây giỠ? Gia gia , gia gia thực không chịu phục thiện, không kể gì đến đạo lý.
Ãinh Bất Tam cưá»i nói:
-Ãinh lão tam nà y mà còn Ä‘i giảng đạo lý vá»›i thiên hạ thì đã không phải là Ãinh Bất Tam nữa rồi. Mi cứ len lá»i và o chốn giang hồ mà nghe ngóng, xem có ai bảo Ãinh Bất Tam là ngưá»i còn đếm xỉa đến đạo lý không ?
Trong hai bữa tức là ngà y thứ tám và thứ chÃn, Ãinh Ãang chuyên dạy Thạch Phá Thiên vá» những chiêu 'Sư tá» chuyên thá»', 'Thương ưng quặc kê', 'Thá»§ đáo nã lai' và 'Thám nang thá»§ váºt'.
Bốn chiêu nà y toà n là những thủ pháp tinh diệu vô cùng, chuyên dùng tay không để giựt binh khà của đối phương.
Ãến ngà y thứ chÃn, trên môi Ãinh Bất Tam vẫn treo má»™t nụ cưá»i. Có lúc lão lấm lét nhìn Thạch Phá Thiên bằng con mắt rất quái dị. Trong con mắt lão có ba phần khinh bỉ còn đến bảy phần chứa đựng sát khÃ.
Ãinh Ãang biết gia gia mình đã nhất định đến ngà y thứ mưá»i là hạ sát Thạch lang, bất luáºn chà ng có gặp Bạch Vạn Kiếm hay không, dù võ công chà ng đã có thể thắng hắn. Chỉ vẻn vẹn còn có hai ngà y là trên mặt sông Ãại Giang má» mịt biết tìm đâu cho thấy Bạch Vạn Kiếm ?
Hôm ấy trá»i đã quá ngá», Ãinh Ãang cùng Thạch Phá Thiên chiết giải má»™t hồi vá» cầm nã thá»§ pháp rồi, mặt nà ng đỠnhư gấc chÃn, đầu mÅ©i đã rươm rướm mấy giá»t mồ hôi. Nà ng lấy khăn tay ra lau mặt, bất giác nà ng hắt hÆ¡i má»™t cái rồi nói:
-Ãã tháng tám rồi mà trá»i còn oi bức thế nà y.
Nà ng sánh vai cùng ngồi vá»›i Thạch Phá Thiên, nà ng trá» tay và o đôi chim Ä‘ang nhởn nhÆ¡ giỡn chÆ¡i trên mặt nước. Chúng lượn Ä‘i lượn lại nhiá»u lần ra chiá»u rất sung sướng. Nà ng nói:
-Thiên ca ! Thiên ca hãy nhìn đôi vợ chồng chim kia vui thú biết bao ? Giả tá»· có ngưá»i phóng tên bắn chết con trống để con mái phải trÆ¡ trá»i lênh đênh thì tá»™i nghiệp cho nó biết chừng nà o ?
Thạch Phá Thiên nói:
-Khi ta còn ở trên núi săn bắn. Lúc bắn chim chẳng bao giá» nghÄ© tá»›i con nà o là con trống hay con mái. Bây giá» Ãinh Ãinh Ãang Ãang đã nói váºy thì từ nay ta chỉ lá»±a con mái mà bắn thôi .
Ãinh Ãang buông má»™t tiếng thở dà i lẩm bẩm:
-Anh chà ng Thạch lang của mình vẫn còn ra dáng ngớ ngẩn lắm !
Sau nà ng thấy má»i mệt, liá»n ngồi tá»±a và o mình Thạch Phá Thiên và gối đầu lên vai chà ng. Nà ng nhắm mắt lại ngá»§ gà ngá»§ gáºt.
Thạch Phá Thiên nói:
-Ãinh Ãinh Ãang Ãang ! Nà ng mệt rồi phải không ? Ta đỡ nà ng và o trong khoang thuyá»n ngá»§ nhé ?
Ãinh Ãang nói như ngưá»i mÆ¡ ngá»§:
-Ãừng ! Tiểu muá»™i thÃch ngá»§ cách nà y hÆ¡n.
Thạch Phá Thiên không muốn trái ý nà ng, đà nh cứ để vai bên trái cho nà ng gối đầu. Chà ng thấy hơi thở của nà ng mỗi lúc một chùng chặn. Nà ng ngủ mỗi lúc một say sưa. Mái tóc tốt đẹp của nà ng quệt và o má bên trái chà ng, chà ng thấy hơi ngứa một chút, nhưng trong đầu óc nảy ra một cảm giác mê ly khoan khoái, không bút nà o tả xiết.
Ãá»™t nhiên, má»™t giây âm thanh rất nhá» lá»t và o tai bên trái Thạch Phá Thiên. Thanh âm nà y vo ve như tiếng muá»—i kêu, chà ng phải lắng tai má»›i nghe rõ:
-Câu chuyện tiểu muá»™i nói vá»›i Thạch lang đây, Thạch lang chỉ biết nghe chứ đừng gáºt đầu mà cÅ©ng đừng lên tiếng. Thạch lang cÅ©ng đừng lá»™ vẻ quái lạ hay kinh hãi má»›i được. Tốt hÆ¡n hết là Thạch lang nhắm mắt lại giả vá» ngá»§. Ãồng thá»i mÅ©i thở khò khè má»™t chút để lấp bá»›t thanh âm cá»§a tiểu muá»™i Ä‘i.
Thạch Phá Thiên nghe Ãinh Ãang nói váºy. Ban đầu chà ng lấy là m kỳ và tưởng là nà ng nói trong giấc mÆ¡. Nhưng lúc chà ng liếc mắt nhìn nà ng thì thấy cặp lông mà y dà i che mắt bá»—ng hé mở ra. Nà ng chá»›p mắt hai cái rồi nhắm lại.
Bây giỠThạch Phá Thiên mới tỉnh ngộ, bụng bảo dạ:
-Té ra nà ng có câu chuyện bà máºt muốn nói vá»›i ta mà không muốn để cho gia gia nghe tiếng. Chà ng ngáp dà i luôn mấy cái rồi nói:
-Mệt quá !
Ãoạn chà ng nhắm mắt lại. Ãinh Ãang mừng thầm nghÄ© bụng:
-Cứ kiểu nà y mà xét thì Thiên ca đâu có phải là ngưá»i si ngốc. Mình nói chà ng hiểu ngay. Bảo chà ng giả vá» ngá»§. Chà ng giả vá» rất đúng.
Nà ng liá»n nói rất khẽ :
-Gia gia bảo võ công Thiên ca kém cá»i quá, hÆ¡n nữa, chà ng lại là ngưá»i si ngốc, không xứng đáng là m tôn nữ tế gia gia. Kỳ hạn đến mưá»i ngà y, đến mai là hết. Gia gia định hạ sát Thiên ca đó. Chúng ta không tìm được Bạch Vạn Kiếm, dù có tìm được hắn chăng nữa thì Thiên ca cÅ©ng không địch lại hắn. Bây giá» chỉ còn có má»™t biện pháp là vợ chồng ta đưa nhau Ä‘i trốn, tìm và o nÆ¡i thâm sÆ¡n cùng cốc ẩn lánh để gia gia không biết đâu mà tìm kiếm.
Thạch Phá Thiên nghĩ bụng:
-Chẳng có chuyện gì mà sao gia gia lại giết ta ? Ãinh Ãinh Ãang Ãang chỉ là đứa con nÃt má»›i cho câu gia gia nói giỡn chÆ¡i là sá»± tháºt. Nhưng nà ng nói hai đứa mình và o chốn thâm sÆ¡n ẩn lánh để gia gia không tìm thấy được, như váºy cÅ©ng thú.
Ãinh Ãang lại nói:
-Nếu chúng ta lên bá»™ mà chạy thì gia gia nhất định rượt theo, không tà i nà o trốn thoát được. Thiên ca phải nhá»› kỹ: Ãêm nay và o khoảng canh ba, tiểu muá»™i ôm lấy gia gia má»™t cách bất thình lình rồi vừa khóc vừa năn nỉ : "Gia gia ! Gia gia tha cho Thạch lang, xin đừng giết chà ng". Lúc ấy, Thiên ca láºp tức chạy và o khoang thuyá»n, tay phải ra chiêu ;Hổ trảo thá»§; nắm chặt lấy chÃnh giữa lưng gia gia. Ãồng thá»i tay trái Thiên ca xá» chiêu ;Ngá»c nữ niêm châm;, nắm lấy sau lưng gia gia. Thiên ca nhá»› kỹ nhé: Hể tiểu muá»™i la đến câu "Gia gia đừng giết chà ng" thì Thiên ca phải động thá»§ cho mau bằng hai thức 'Hổ trảo thá»§' và 'Ngá»c nữ niêm châm'. Gia gia bị tiểu muá»™i ôm chặt hai ty tất không gỡ ra để chống chế được ngay. Ná»™i lá»±c cá»§a Thiên ca rất thâm háºu, Thiên cứ là m như váºy là gia gia không nhúc nhÃch được.
Thạch Phá Thiên tự nhủ:
-Ãinh Ãinh Ãang Ãang quả là má»™t cô bé tinh nghịch. Nà ng Ä‘em cả gia gia ra để giỡn chÆ¡i. Chẳng hiểu gia gia có cáu tiết không ? Nhưng mà thôi ! Nà ng đã muốn thì ta cứ là m theo ý nà ng là xong. Như váºy kể ra cÅ©ng thú.
Ãinh Ãang lại khẽ bảo chà ng:
-Chiêu trảo và chiêu cầm nã nà y rất có quan hệ đến sự sống chết của đôi ta. Thiên ca hãy đưa tay trái sỠvà o sau lưng tiểu muội cho biết chỗ huyệt Linh đà i. Chiêu Hổ trảo thủ nhằm và o chổ đó.
Thạch Phá Thiên vẫn nhắm mắt, chà ng từ từ đưa tay trái vá»— nhẹ và o huyệt Linh đà i Ãinh Ãang má»™t cái.
Ãinh Ãang khẽ nói:
-Phải đấy ! Lúc ở trong bóng tối Thiên ca cần ra tay cho tháºt mau lẹ, nháºn huyệt cho đúng. Tiểu muá»™i có liá»u mạng ôm lấy gia gia thì cÅ©ng chỉ trong chá»›p mắt mà thôi. Lúc gia gia kinh tỉnh hất tiểu muá»™i ra rồi thì dù chà ng có diệu thá»§ đến đâu cÅ©ng khó nắm giữ được ngưá»i. Bây giá» Thiên ca lại khẽ đụng và o huyệt 'Thiên khu' cÅ©ng ở sau lưng tiểu muá»™i thá» xem có đúng không ? Chiêu 'Ngá»c nữ niêm châm' chỉ dùng hai ngón tay là ngón cái và ngón trá» bấm lấy. Ãồng thá»i Thiên ca thúc đẩy kình lá»±c ra đầu ngón tay cho xô và o huyệt đạo.
Thạch Phá Thiên di chuyển từ từ hai ngón tay xuống dưới má»™t chút, đặt và o huyệt 'Thiên khu' cá»§a Ãinh Ãang. Lúc nà y dÄ© nhiên chà ng không váºn kình lá»±c, nhưng Ãinh Ãang còn là má»™t khuê nữ vừa bị ngón tay chà ng sá» và o dưới lưng, nà ng buồn cưá»i quá không nhịn được, báºt lên hai tiếng 'khúc khÃch' nà ng khẽ quát:
-Thiên ca nhộn quá !
Thạch Phá Thiên lá»›n tiếng cưá»i ha hả.
Ãinh Ãang cÅ©ng thò tay và o nách chà ng mà cù.
Cả hai ngưá»i Ä‘á»u cưá»i ngặt nghẹo.
Thế là bao nhiêu chuyện giả vá» ngá»§ hai ngưá»i quên hết không nghÄ© gì tá»›i nữa.
Hôm ấy và o lúc huỳnh hôn. Ông già sà o công dừng thuyá»n neo và o bá» sông, bên cạnh má»™t thị trấn nhá». Lão cầm hồ lên bá» mua rượu và thức ăn.
Ãinh Ãang nói:
-Thiên ca ! Chúng ta lên bỠđi chơi một lúc chăng ?
Thạch Phá Thiên đáp:
-Phải đấy !
Ãinh Ãang dắt tay chà ng lên bá» tha thẩn cất bước.
Thị trấn nà y nhá» bé chỉ có tám chÃn chục nhà thì đến trên mưá»i nhà là dân chà i lưới.
Hai ngưá»i và o tá»›i đầu thị trấn, đưa mắt nhìn quanh thấy bên mình chẳng có má»™t ai.
Thạch Phá Thiên nói:
-Bây giá» gia gia Ä‘ang ở trong khoang thuyá»n ngá»§ vùi, chúng ta dông tuốt há chẳng trốn thoát được ư ?
Ãinh Ãang lắc đầu đáp:
-Ãâu có dá»… dà ng thế được. Dù chúng ta có chạy xa hà ng mấy chục dặm, gia gia vẫn Ä‘uổi kịp.
Bá»—ng nghe sau lưng có tiếng ngưá»i ấm á»›:
-Phải đó, các ngươi có chạy xa hà ng ngà n, hà ng vạn dặm thì bá»n ta cÅ©ng vẫn Ä‘uổi kịp.
Thạch Phá Thiên và Ãinh Ãang ngẩng đầu nhìn lại thì thấy hai tên đại hán từ trong bụi cây chuyển mình Ä‘i ra. Má»™t gã cao má»™t gã lùn vừa xông ra vừa ngó hai ngưá»i chầm cháºp. Chúng toét miệng ra cưá»i coi rất hung dữ và khả ố.
Thạch Phá Thiên nháºn biết hai gã nà y là Hô Diên Vạn Thiện và Văn Vạn Phu ở phái Tuyết SÆ¡n. Chà ng không khá»i sá»ng sốt và trong lòng ngấm ngầm kinh hãi.
Nguyên bá»n đệ tá» phái Tuyết SÆ¡n phát giác ra hà nh tung Thạch Phá Thiên ở trên sông, chúng động thá»§ ở trên thuyá»n rồi bị trá»ng thương. Bạch Vạn Kiếm liá»n phái bá»n sư đệ chia nhau theo đưá»ng duyên giang mà đuổi.
Hồ Diên Vạn Thiện cùng Văn Vạn Phu đi ngựa theo ngược dòng sông trông vỠhướng tây mà rượt. Không ngỠlại chạm trán Thạch Phá Thiên tại thị trấn nà y.
Hồ Diên VạnThiện là ngưá»i trì thá»§ cẩn tháºn. Hắn cho là hai ngưá»i không địch nổi anh chà ng há» Thạch. Hắn theo lá»i Bạch sư huynh đã dặn dò toan phóng há»a tiển lên không để báo hiệu. Không ngá» Văn Vạn Phu nóng tÃnh không nhẫn nại được liá»n la ó om sòm.
Ãinh Ãang trong lòng kinh hãi nghÄ© thầm:
-Hai gã nà y là đệ tá» phái Tuyết SÆ¡n đã đến đây, chẳng hiểu Bạch Vạn Kiếm có quanh quẩn ở khu nà y không. Nếu hắn mà ló mặt ra tất gia gia sẽ cưỡng bách Thạch lang phải động thá»§ vá»›i hắn thì há»ng bét.
Nà ng đưa mắt nhìn hai gã, nói:
-Chúng ta nói việc riêng, ai mượn các ngươi chá» miệng và o ? Thiên ca ! Chúng ta vá» thuyá»n thôi.
Thạch Phá Thiên trong lòng cÅ©ng pháºp phồng lo sợ, chà ng nghe nà ng nói váºy liá»n gáºt đầu đồng ý.
Hai ngưá»i trở gót toan Ä‘i.
Văn Vạn Phu vừa thấy tên sư điệt ngỗ nghịch đã điên tiết lên. Hắn lẩm bẩm:
-Mi nhá» há»c võ cá»§a bản môn mấy năm, má»›i nên được bản lãnh như ngà y nay. Nếu ta bắt được mi thì tháºt là má»™t công lá»›n và bản môn má»›i không hổ thẹn vá»›i Ä‘á»i.
Gã nghÄ© váºy liá»n quát há»i:
-Các ngươi chạy Ä‘i đầu ? Thằng lá»i há» Thạch kia ! Biết Ä‘iá»u thì Ä‘i theo chúng ta!
Gã vừa quát tháo vừa phóng tay trái ra chụp xuống đầu vai Thạch Phá Thiên.
Thạch Phá Thiên nghiêng ngưá»i Ä‘i tá»± nhiên chà ng xá» chiêu cầm nã mà chà ng há»c được ở Ãinh Ãang. Ãồng thá»i chà ng đưa tay trái ngang ra để gạt chiêu thức cá»§a đối phương.
Tà i sản của Cánh gà nướng
Chữ ký của Cánh gà nướng
02-06-2008, 12:16 AM
Äại sắc lang bán cánh gà nướng Vu Thần Giáo Thống LÄ©nh Quân Äoà n Liệp Sát
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 031 - Cứu Lang Quân Thục Nữ Dụng Mưu Thần
Văn Vạn Phu là má»™t tay quyá»n cước rất tinh thâm. Gã chụp không trúng, liá»n phóng cước đá và o bụng dưới Thạch Phá Thiên.
Thạch Phá Thiên thấy đối phương phóng cước đá tá»›i, cách phá giải thế nà o chà ng chưa há»c qua.
Ta nên biết rằng Ãinh Ãang truyá»n phép cầm nã cho Thạch Phá Thiên chỉ để ý dạy chà ng hai chiêu 'Hổ trảo thá»§' và 'Ngá»c nữ niêm châm'. Muốn che mắt gia gia nà ng cho lã khá»i sanh lòng ngá» vá»±c. Nà ng Ä‘em cả mưá»i tám đưá»ng cầm nã thá»§ pháp cùng những biến chiêu truyá»n thụ cho chà ng má»™t cách rất tưá»ng táºn. Nhưng nà ng chưa dạy gì đến cách chống đối những quyá»n cước phái khác.
Hà ng ná»a ngà y trá»i, trong óc Thạch Phá Thiên nhẩm Ä‘i nhẩm lại cho thuá»™c lòng hai chiêu thức 'Hổ trảo thá»§' và 'Ngá»c nữ niêm châm'. Bây giá» gặp lúc nguy cấp, mà chà ng cÅ©ng chỉ nhá»› có hai chiêu kia. Nhưng Văn Vạn Phu lại đứng đối diện vá»›i chà ng, hai chiêu đó kể ra hoà n toà n vô dụng. Chà ng chẳng có thì giỠđâu mà nghÄ© đến hai chiêu đó có hợp cách hay không nữa. Chà ng cất bước nhảy lại phÃa sau Văn Vạn Phu.
Ná»™i lá»±c Thạch Phá Thiên thâm háºu vô cùng. DÄ© nhiên chà ng chuyển mình cá»±c kỳ mau lẹ. Chà ng chạy nhanh tránh khá»i phát cước cá»§a Văn Vạn Phu. Ãồng thá»i tay phải chà ng sá» chiêu 'Hổ trảo thá»§' chụp và o huyệt Linh đà i, tay trái ra chiêu 'Ngá»c nữ niêm châm' chụp và o huyệt Huyá»n khu đối phương.
Ná»™i lá»±c chà ng và o tá»›i đâu ngưá»i Văn Vạn Phu chỉ khẽ run lên má»™t cái rồi má»m nhÅ©n tá»›i đó.
Gã ngã lăn ra.
Hô Diên Vạn Thiện thấy thế muốn xông và o giáp công. Gã thấy thá»§ pháp cá»§a Thạch Phá Thiên cá»±c kỳ tinh diệu chụp được những huyệt trá»ng yếu cá»§a sư đệ thì trong lòng nóng nảy hoang mang đến cá»±c Ä‘iểm, gã không kịp rút trưá»ng kiếm, vá»™i phóng quyá»n đánh và o lưng Thạch Phá Thiên. Vì muốn cứu viện má»™t cách hữu hiệu cho Văn Vạn Phu, gã váºn đến mưá»i thà nh công lá»±c để phóng quyá»n.
Binh ! Má»™t tiếng vang lên. Tiếp theo là tiếng rắc rắc. Hô Diên Vạn Thiện bá»—ng cảm thấy Ä‘au đớn táºn xương. Cánh tay mặt gã đã bị gãy hai chổ. Thạch Phá Thiên chỉ cảm thấy sau lưng hÆ¡i Ä‘au má»™t chút.
Lúc chà ng buông Văn Vạn Phu ra thì thấy gã ngưá»i co rúm lại như má»™t đống thịt không nhúc nhÃch được, chà ng láºt vai gã lên nhìn thì thấy hai mắt gã trợn ngược vẻ mặt coi rất khá»§ng khiếp.
Thạch Phá Thiên hốt hoảng la lên:
-Trá»i Æ¡i ! Nguy rồi ! Ãinh Ãinh Ãang Ãang ! Gã ! !ại sao lại co rúm ngưá»i lại. Hay là gã chết rồi ?
Ãinh Ãang cưá»i nói:
-Thiên ca ! Thiên ca sá» hai chiêu đó giá»i lắm rồi! Có Ä‘iá»u Thiên ca hãy còn bối rối hoang mang, chưa phải là phong độ cá»§a má»™t tay hà o kiệt. Gã không chết đâu, nhưng khó lòng khá»i bị tà n phế, chân tay suốt Ä‘á»i không cất nhắc được nữa.
Thạch Phá Thiên rất đỗi kinh ngạc. Chà ng vá»™i đưa tay ra nâng Văn Vạn Phu dáºy nói:
-Ta tháºt là có lá»—i. Ta thá»±c tình không cố ý đả thương ngươi. Là m thế nà o bây giá» ? Là m thế nà o bây giá»? Ãinh Ãinh Ãang Ãang! Nà ng thá» nghÄ© xem còn biện pháp nà o cứu được cho gã chăng?
Ãinh Ãang vươn tay ra rút lấy thanh trưá»ng kiếm ở bên mình Văn Vạn Phu rồi há»i:
-Thạch ca không muốn cho gã phải khổ sở nữa ư? Cái đó dễ lắm! Chỉ chém một nhát kiếm giết gã đi là xong!
Thạch Phá Thiên vội nói:
-Không được! Không được!
Chà ng hốt hoảng quá, bất giác nước mắt trà o ra.
Hồ Diên Vạn Thiện tức giáºn nói:
-Mi là má»™t tên tiểu yêu, đê mạt. Mi nên biết rằng ngưá»i đệ tá» phái Tuyết SÆ¡n ai muốn giết thì giết được, chứ không chịu để ai hạ nhục. Bữa nay sư huynh sư đệ ta đã bị hạ và o tay mi. Váºy mi hạ thá»§ giết chúng ta Ä‘i!
Thạch Phá Thiên chỉ sợ Ãinh Ãinh Ãang Ãang chém chết Văn Vạn Phu chà ng vá»™i giáºt lấy thanh trưá»ng kiếm ở trong tay nà ng cắm phặp xuống đất nói:
-Ãinh Ãinh Ãang Ãang ! Mau mau vá» thuyá»n Ä‘i.
Ãinh Ãang nói:
-Trên chốn giang hồ ngưá»i ta đồn đại Bang chúa bang Trưá»ng lạc giết ngưá»i không chá»›p mắt mà sao nay lại rụt rè đến thế? Thiên ca! Câu chuyện vừa rồi Thiên ca chá»› nói hở cho gia gia hay.
Thạch Phá Thiên nói:
-ÃÆ°á»£c rồi! Ta không nói đâu Ãinh Ãinh Ãang Ãang! Nà ng bảo gã chung thân thà nh ngưá»i tà n phế ư?
Ãinh Ãang đáp:
-Thiên ca đã nắm và o hai đại huyệt gã mà không là m cho gã thà nh ngưá»i tà n phế được thì mưá»i tám đưá»ng 'cầm nã thá»§' cá»§a nhà há» Ãinh còn dùng là m gì được nữa?
Thạch Phá Thiên há»i:
-Thế mà sao Ãinh Ãinh Ãang Ãang laị bảo ta hạ thá»§ chụp gia gia bằng hai chiêu thức nà y ?
Ãinh Ãang cưá»i nói:
-Chà ng ngốc Æ¡i! Gia gia chúng mình là hạng ngưá»i nà o? Gia gia đâu có phải như mấy cái bị thịt phái Tuyết SÆ¡n? Nếu Thiên ca may mà nắm được huyệt đạo gia gia thì ná»™i lá»±c cá»§a Thiên ca nhiá»u lắm là giữ gia gia trong vòng hai giá» không cỠđộng mà thôi, chứ là m cho gia gia thà nh ngưá»i tà n phế thế nà o nổi?
Thạch Phá Thiên rất áy náy trong lòng.
Ông già sà o công nấu cÆ¡m xá»›i ra lưng chén. Lão ngÆ¡ ngẩn xuất thần rồi không ăn nữa. Ãêm hôm ấy, lão ngá»§ gà ngá»§ gáºt.
Và o khoảng canh ba, quả nhiên Ãinh Ãang nằm trong khoang thuyá»n, đột nhiên la hoảng:
-Gia gia! Gia gia tha mạng cho Thạch Lang. Ãừng giết chà ng!
Thạch Phá Thiên đứng phắt dáºy, chạy và o trong khoang. Chà ng trông lá» má» thấy Ãinh Ãang ôm chặt Ãinh Bất Tam, miệng không ngá»›t kêu la:
-Gia gia tha giết Thạch lang! Ãừng giết Thạch lang!
Thạch Phá Thiên đưa hai tay ra toan chụp xuống sau lưng Ãinh Bất Tam. Lòng chà ng chợt nhá»› tá»›i mình đã là m cho Văn Vạn Phu co rúm ngưá»i lại rất khổ sở thì nghÄ© bụng:
-Nếu hai tay mình chụp xuống khiến cho gia gia cÅ©ng biến thà nh tà n phế thì tháºt là tà n nhẫn quá! Ta quyết không là m.
Chà ng nghÄ© váºy rồi rón rén chuồn qua khá»i khoang thuyá»n, ôm đầu nằm ngá»§.
Ãinh Ãang thấy Thạch Phá Thiên chạy và o khoang thuyá»n đã mừng thầm trong dạ. Dè đâu chà ng ngần ngừ má»™t lúc rồi bá» Ä‘i. Nà ng thấy mình sắp thà nh công mà lỡ sá»±, trong lòng không khá»i cá»±c kỳ hoang mang.
Thạch Phá Thiên vỠđến đằng lái thuyá»n, trống ngá»±c đánh thình thình.
Hồi lâu chà ng bá»—ng nghe tiếng Ãinh Ãang la lên:
-Trá»i Æ¡i! Gia gia! Tại sao cháu lại ôm lấy gia gia thế nà y? Cháu , cháu vừa nằm mÆ¡, má»™t giấc mÆ¡ hãi hùng. Cháu mÆ¡ thấy gia gia phóng chưởng đánh Thạch lang chết rồi! Cháu xin gia gia tha mạng cho chà ng, nhưng gia gia không chịu. Tạ Æ¡n trá»i pháºt, đây chỉ là giấc má»™ng chứ chưa phải sá»± thá»±c.
Thạch Phá Thiên trong lòng cảm thấy được an á»§i rất nhiá»u.
Chà ng nghĩ thầm:
-Ãinh Ãinh Ãang Ãang thiệt khéo nói dối. Nà ng thấy ta không lại Ä‘iểm huyệt gia gia, nên phải bịa ra chuyện nà y để bịp lão.
Chà ng lại nghe Ãinh Bất Tam nói:
-Ngươi nằm mÆ¡ cÅ©ng hay, mà chẳng nằm mÆ¡ cÅ©ng váºy. Sáng mai là ngà y thứ mưá»i. Ta thá» chá» xem trong má»™t ngà y nữa gã có hạ được Bạch Vạn Kiếm hay không?
Ãinh Ãang thở dà i nói:
-Cháu đã nói Thạch lang không phải là ngưá»i si ngốc. Xin gia gia đừng giết chà ng.
Ãinh Bất Tam nói:
-Phải rồi! Gã có lương tâm rất tốt. Nhưng ta cho ngưá»i nà o có lương tâm là ngu dại, là si ngốc, nên chết lắm. Hỡi Æ¡i! Ãem 'Hổ trảo thá»§' chụp và o huyệt Linh đà i, dùng chiêu 'Ngá»c nữ niêm hoa' để nắm lấy huyệt Huyá»n khu. Diệu kế! Diệu kế!
Câu nói từ trong khoang thuyá»n đưa ra ngoà i, chẳng những lá»t và o tai Ãinh Ãang mà cả Thạch Phá Thiên cÅ©ng nghe rõ.
Hai ngưá»i cùng giáºt mình kinh hãi tá»± há»i:
-Tại sao gia gia lại biết rõ kế hoạch của mình?
Thạch Phá Thiên còn đỡ hồi há»™p, Ãinh Ãang rất đỗi băn khoăn trong dạ. Toà n thân nà ng mồ hôi toát ra như tắm. Nà ng lẩm bẩm:
-Té ra gia gia đã biết trước âm mưu cá»§a mình. Thế thì dÄ© nhiên ngưá»i đã đỠphòng. Thiên ca không động thá»§ có khi lại là may.
Thạch Phá Thiên vẫn ngây ngô, chà ng không tin ngà y mai Ãinh Bất Tam sẽ hạ thá»§ giết chà ng. Rồi chà ng chẳng lo nghÄ© chi hết, nắm mắt ngá»§ Ä‘i.
Ãến lúc trá»i gần sáng, bá»—ng trên bá» sông có tiếng ngưá»i xôn xao. Rồi có kẻ la lên:
-Ãây rồi!
Có ngưá»i nói:
-Há» trong thuyá»n kia. Ãừng để lão yêu quái tẩu thoát.
Thạch Phá Thiên nghe tiếng la ngồi dáºy coi thá» thấy trên bá» có đến hÆ¡n mưá»i ngưá»i, kẻ cầm đèn lồng, ngưá»i cầm Ä‘uốc sáng rá»±c cả má»™t vùng chạy đến bên thuyá»n. Bốn năm ngưá»i Ä‘o đầu nhảy vá»t lên thuyá»n, lá»›n tiếng quát:
-Lão yêu quái đâu? lão lại tẩu thoát rồi.
Ãinh Bất Tam ở trong khoang thuyá»n chui ra há»i:
-Những kẻ nà o dám đến đây quấy nhiễu giấc ngủ của lão gia?
Một hán tỠgầm lên:
-ChÃnh hắn đấy ! ChÃnh hắn đấy! Bắn Ä‘i!
Hai gã đứng sau lấy ra hai ống trúc nhằm Ãinh Bất Tam thục ra hai luồng nước bắn xuống.
Bá»n ngưá»i trên bá» hoan hô rầm rÄ©:
-Máu chó mực phun trúng lão yêu quái rồi. Lão đừng hòng trốn tránh.
Thá»±c ra hai ống máu chó phun trúng và o Ãinh Bất Tam má»™t giá»t nà o đâu? Lão tức giáºn vô cùng, nhảy vá»t ngưá»i lên lá»›n tiếng quát:
-Những quân cà n rỡ ở đâu đến đây bảo lão phu la quái váºt rồi dùng máu chó để bắn lão phu? Ngưá»i ngoà i ai cÅ©ngbiết lão há»· ná»™ bất thưá»ng, chẳng dại gì gây sá»± vá»›i lão. Lão chỉ cất tay má»™t cái là giết ngưá»i được ngay.
Lúc Ãinh Bất Tam hạ mình xuống, lão phóng song cước đá trúng hai gã hán tá» tay cầm ống trúc. Tiếp theo lão phóng chưởng đánh trúng và o đại hán đứng đằng trước hất tung Ä‘i.
Cả ba ngưá»i nà y Ä‘á»u không hiểu võ công lại không phải quyá»n cước má»™t tay quái kiệt giang hồ thì còn sống là m sao được.
Hai ngưá»i cầm ống trúc chết rÅ© ở ngay đầu thuyá»n. Còn đại hán bị tung lên thì ngưá»i còn Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên không, miệng đã há»™c máu tươi ra.
Ãinh Bất Tam lại toan phóng cước đá quét và o bá»n ngưá»i còn sống sót.
Bá»—ng nghe Ãinh Ãang la lên:
-Gia gia! Nhất nháºt bất quá tam( Má»™t ngà y không giết quá ba ngưá»i)
Ãinh Bất Tam không khá»i sá»ng sốt. Ãang cÆ¡n thịnh ná»™ lão quên cả lá»i trá»ng thệ.
Nghe Ãinh Ãang la hoảng, chân lão chưa đá trung đầu ngưá»i đứng đó vá»™i thu vá».
Mấy ngưá»i kia sợ quá, hồn vÃa lên mây, báºt tiếng kêu la:
-Lão yêu quái nà y ghê gớm lắm! Chạy cho mau! Chạy cho mau!
Chá»›p mắt chúng đã trốn hết. Ãèn Ä‘uốc hoặc quẳng xuống sông, hoặc bá» lại trên bá».
Ba xác chết, má»™t cái trên bá» và hai cái ở đầu thuyá»n cÅ©ng chẳng ai đụng đến nữa.
Ãinh Bất Tam đá xác chết trên thuyá»n hất xuống sông rồi quay và o bảo ông già sà o công:
-Nhổ thuyá»n chạy cho lẹ! Bây giá» mà còn có ngưá»i đến ta không thể giết thêm được nữa.
Ông già sao công sợ quá thộn mặt ra, hai tay run lẩy bẩy cơ hồ không đủ sức để nhổ sà o.
Ãinh Bất Tam liá»n tá»± tay nhổ sà o đẩy thuyá»n ra xa bá».
á»ng máu chó vừa rồi thục không trúng ngưá»i lão vung vãi đầy trong khoang thuyá»n.
Mùi hôi tanh xông lên rất khó ngá»i.
Ãinh Bất Tam cất giá»ng lạnh lùng há»i Ãinh Ãang:
-Ãinh Ãang có phải mi giở trò quá»· nà y không? Mi là m thế là có ý gì?
Ãinh Ãang không trả lá» câu há»i cá»§a gia gia, nà ng tá»§m tỉm cưá»i há»i lại:
-Gia gia Æ¡i ! Lá»i gia gia đã nói ra, gia gia có đếm xỉa đến không? Hay là gia gia nói má»™t đằng là m má»™t nẻo?
Ãinh Bất Tam tức mình há»i:
-Có bao giá» ta nói má»™t đằng là m má»™t nẻo bao giá» mà mi dám nói cà n như váºy?
Ãinh Ãang đáp:
-Thế thì hay lắm! Gia gia biểu: mãn hạn mưá»i ngà y mà Thạch Lang không để bại được Bạch Vạn Kiếm thì gia gia hạ sát chà ng. Bữa nay là ngà y thứ mưá»i, nhưng gia gia đã giết ba mạng rồi. Nếu gia gia lại hạ sát chà ng thì trái lại lá»i thá» 'nhất nháºt quá tam'. Váºy gia gia tÃnh sao?
Ãinh Bất Tam run lên tức giáºn nói:
-Con tiểu nha đầu nà y! Mi thực lắm mưu ma chước quỷ. Té ra gia gia mắc và o cạm bẫy của ngươi.
Ãinh Ãang rất lấy là m đắc ý cưá»i hì hì nói:
-Tam lão gia nhà há» Ãinh nói thế nà o thì đúng như váºy. Tam lão gia nói đến ngà y thứ mưá»i là hạ được gã tiểu tá» há» Thạch, nhưng 'Nhất nháºt bất quá tam'. Mà Ãinh lão gia đã giết ba ngưá»i rồi. Váºy anh chà ng há» Thạch là ngưá»i thứ tư sẽ may mắn tránh được há»a sát thân. Gia gia Æ¡i! Hết mưá»i ngà y mà Thạch Lang không bị giết thì sau nà y chà ng sẽ không chết nữa. Cháu biết tôn nữ tế cá»§a gia gia không phải là ngưá»i si ngốc, chỉ chá» cho chà ng hoà n toà n khôi phục như cÅ© là võ công chà ng sẽ tấn tá»›i rất mau. Chẳng gì cÅ©ng không đến ná»—i là m mất mặt gia gia được rồi.
Ãinh Bất Tam tức mình giÆ¡ chân lên nện mạnh má»™t cái xuống đầu thuyá»n. Ván lót thuyá»n bị gãy đánh rắc má»™t tiếng thà nh má»™t lá»— thá»§ng. Lão thét lên:
-Không xong rồi, không xong rồi! Ãinh Bất Tam nà y mà bị mắc tay con tiểu nha đầu cÅ©ng là mất mặt lắm rồi.
Ãinh Ãang thÃch chà cưá»i nói:
-A Ãang là tôn nữ nhi cá»§a gia gia chứ có phải ngưá»i ngoà i đâu? Việc gì mà mất mặt? Vụ nà y gia gia chẳng nên nói tá»›i nữa.
Ãinh Bất Tam tức giáºn nói:
-Ta đã thua ai thì trong lòng cũng khó chịu. Mi đừng nói nữa chuyện nà y không liên can gì đến mi.
Thạch Phá Thiên nghe hai ông cháu cãi vã nhau, bây giỠchà ng mới tỉnh ngộ, lẩm bẩm:
-Té ra bá»n ngưá»i kia là do Ãinh Ãinh Ãang Ãang cố ý dẫn dụ đến để cho gia gia hạ sát ba ngưá»i cho đúng lá»i thá» nhất nháºt bất quá tam, để gia gia không giết mình được nữa.
Chà ng thấy Ãinh Ãang vừa cưá»i ngặt nghẽo vừa chạy và o đằng lái thuyá»n, liá»n há»i:
-Ãinh Ãinh Ãang Ãang! Nà ng muốn cứu mạng ta mà là m cho ba ngưá»i chết oan. Như thế chẳng hoá ra tà n nhẫn lắm ư?
Ãinh Ãang sa sầm nét mặt:
-Ãó là Thiên ca hại ngưá»i, sao còn trách tiểu muá»™i?
Thạch Phá Thiên ngÆ¡ ngác há»i lại:
-Sao? Ta hại ngưá»i ư?
Ãinh Ãang đáp:
-Chứ còn gì nữa? Việc đã đến lúc tối háºu mà Thiên ca không dám động thá»§. Nếu Thiên ca hà nh động theo lá»i tiểu muá»™i thì đôi ta đã chạy xa rồi, việc gì ba ngưá»i kia phải uổng mạng?
Thạch Phá Thiên thấy lá»i nà ng có lý, chà ng nghẹn há»ng không biết nói sao nữa.
Bá»—ng Ãinh Bất Tam cưá»i ha hả lên tiếng:
-ÃÆ°á»£c rồi, được rồi! Gia gia không giết thằng lá»i há» Thạch, nhưng móc mắt gã chặt tay gã, khiến gã dở sống dở chết, dở biến thà nh ngưá»i tà n phế. Như váºy ta không là m trái vá»›i lá»i thá» nhất nháºt bất quá tam cá»§a ta.
Ãinh Ãang cùng Thạch Phá Thiên giáºt mình, Ãinh Bất Tam rất lấy là m đắc ý, lão nói luôn má»™t hồi:
-Diệu kế chân diệu kế! Ta không giết ngươi nhưng là m cho ngươi ngưá»i chẳng ra ngưá»i, quá»· chẳng ra quá»· thì cÅ©ng được váºy chá»› ?
Ãinh Ãang ngần ngừ đáp:
-Ngà y thứ mưá»i chưa hết, biết đâu Thạch Lang huynh lại gặp Bạch Vạn Kiếm và đả bại hắn.
Ãinh Bất Tam cưá»i khà khà nói:
-Phải lắm phải lắm! Chúng ta nên lấy con ngưá»i mà cư xá», dù già dù trẻ cÅ©ng không lấn át. Gia gia chỠđến canh ba đêm nay má»›i động thá»§.
Ãinh Ãang ruá»™t tầm đòi Ä‘oạn, Ä‘au đớn vô cùng. Nà ng nghÄ© mãi mà không ra được biện pháp nà o cứu Thạch Phá Thiên thoát nạn.
Còn Thạch Phá Thiên thì vẫn không hỠbiết đại hoạ sắp đến với mình. Chà ng ngây ngô bảo:
-Vì lẽ gì mà Ãinh Ãinh Ãang Ãang phải chau mà y chứ ? Nà ng có tâm sá»± chi váºy?
Ãinh Ãang bá»±c mình đáp:
-Thiên ca không nghe gia gia nói gì ư? Ngưá»i sẽ móc mắt Thiên ca đó.
Thạch Phá Thiên cưá»i rá»™ nói:
-Gia gia nói giỡn váºy mà Ãinh Ãinh Ãang Ãang cÅ©ng tưởng tháºt ư? Gia gia móc mắt cùng chặt tay để là m chi má»›i được chứ?
Ãinh Ãang tức giáºn không nói gì nữa. Nà ng lẩm bẩm má»™t mình:
-Anh chà ng nà y ngá»› ngá»› ngẩn ngẩn, đầu óc lá» má» chẳng hiểu chi hết. Mình ở vá»›i chà ng chân tháºt ! Gia gia đã muốn giết chà ng thì để chà ng chết quách Ä‘i cho rồi.
Nà ng lại nghĩ tới gia gia định móc mắt và chặt tay Thạch Lang thì thay đổi ý nghĩ, tự nhủ:
-Thạch lang mà như váºy thì chẳng còn cách nà o chạy chữa cho khá»i được. Ta lấy phải ngưá»i chồng tà n táºt như thế thiệt khổ cả má»™t Ä‘á»i.
Ãinh Ãang ngẩng mặt trông trá»i thấy vừng thái dương đã xế vá» tây. Nà ng ngó xuống mặt nước dưới gầm thuyá»n thì thấy bóng mình cùng Thạch Phá Thiên nổi láºp lá» trên mặt nước, tá»±a hồ Ä‘ang bÆ¡i lá»™i, giỡn sóng Ä‘i vá» phái Tây.
Sau một lúc nữa bóng dương quang cà ng ngã mãi vỠTây.
Ãinh Ãang trong lòng phiá»n muá»™n nhá»§ thầm:
-Lang quân sắp bị gia gia là m cho thà nh phế nhân. Chi bằng mình hạ thá»§ trước Ä‘i là hÆ¡n. Nà ng nghiêng ngưá»i lại, thấy Thạch Phá Thiên tá»±a lưng và o mình, liá»n đưa hai tay ra nắm lấy đưá»ng huyệt đạo trá»ng yếu ở sau lưng chà ng.
Ãinh Ãang tay phải xá» chiêu 'Hổ trảo thá»§' nắm lấy huyệt Linh đà i Thạch Phá Thiên, tay trái ra chiêu 'Ngá»c nữ niêm châm' chụp và p huyệt Huyá»n khu chà ng.
Thạch Phá Thiên không phòng bị chi hết, bị nà ng nắm chặt huyệt đạo. Láºp tức toà n thân chà ng nhÅ©n ra không nhúc nhÃch được.
Ãinh Ãang cÅ©ng bị ná»™i lá»±c Thạch Phá Thiên là m cho rung động. Ngưá»i nà ng bị hất tung ra, suýt nữa ngã xuống sông. Nà ngvá»™i vươn tay ra nắm được mui thuyá»n rồi cất tiếng mắng:
-Gia gia định móc mắt ngươi, chặt tay ngươi. Con ngưá»i tà n phế như váºy còn để sống trên Ä‘á»i thì dù chẳng là m cho Tam gia Tá» mất mặt, song Ãinh Ãang nà y cÅ©ng không còn mặt mÅ©i nà o trông thấy ai nữa. Như váºy chẳng cần phải gia gia động thá»§, ta tá»± móc mắt ngươi trước.
Nà ng nói xong và o trong đằng lái thuyá»n lấy ra má»™t sợi dây bưá»m rất dà i trói chân tay Thạch Phá Thiên lại.
Nà ng còn lấy dây rà ng buá»™c từ trên vai xuống đến chân, cá»™t đến tám chÃn vòng, chằng chịt khắp ngá»i chà ng khác gì Ä‘an rá».
Giả tỉ là ngưá»i khác mà bị Ä‘iểm huyệt như váºy thì trong má»™t thá»i gian dù muốn lên tiếng cÅ©ng khôn bá» mở miệng. Nhưng Thạch Phá Thiên nhá» ná»™i lá»±c thâm háºu, tuy tứ chi chà ng không cỠđộng được, mà vẫn có thể mở miệng kêu la.
Chà ng lá»›n tiếng há»i:
-Ãinh Ãinh Ãang Ãang! Sao nà ng lại đùa dai thế ?
Miệng chà ng nói váºy, song thấy nà ng lá»™ vẻ hung dữ thì biết ngay là đại sá»± há»ng bét. Cặp mắt chà ng lá»™ vẻ van lÆ¡n.
Ãinh Ãang vừa phóng chân đá và o sau lưng Thạch Phá Thiên vừa mắng nhiếc:
-Hừ! Ta giỡn vá»›i ngưá»i ư? Ngươi chết đến gáy rồi mà vẫn còn như ngưá»i mÆ¡ ngá»§. Váºy ta có phanh thây ngươi là m muôn Ä‘oạn kể cÅ©ng không oan.
Nà ng rút lưỡi dao lá đánh véo má»™t tiá»n quệt Ä‘i quệt lại và o mặt Thạch Phá Thiên như ngưá»i liếc dao.
Thạch Phá Thiên năn nỉ:
-Ãinh Ãinh Ãang Ãang! Từ nay trở Ä‘i, nhất nhất ta sẽ nghe lá»i nà ng. Nà ng đừng giết ta tá»™i nghiệp!
Ãinh Ãang hằn há»c nói:
-Ta cố ý cứu mạng cho ngươi mà ngươi lại không chịu nghe theo lá»i ta dặn bảo. Ãó là tá»± ngươi tìm lấy cái chết, còn trách ai được nữa? Bây giá» ta không giết ngươi gia gia cÅ©ng chẳng tha nà o. Hừ! Ngươi là trượng phu ta muốn giết ngươi thì tá»± động ta động thá»§, chứ để ngưá»i khác giết chồng mình thì cái Ä‘á»i Ãinh Ãang còn gì là khoan khoái?
Thạch Phá Thiên lại năn nỉ:
-Ãinh Ãinh Ãang Ãang tha ta, ta không là m trượng phu nà ng nữa là xong.
Ãinh Ãang nói:
-Ãã bái thiên địa rồi, có lý đâu lại Ä‘oạn hôn được? Ngươi còn là m rùm thì ta chém và o đầu con chó má»™t nhát.
Thạch Phá Thiên sợ quá, không dám nói gì nữa.
Bá»—ng nghe Ãinh Bất Tam cả cưá»i, lên tiếng:
-Hay lắm hay lắm! Thế má»›i phải là tôn nữ Ãinh lão Tam. Chặt gã má»™t Ä‘ao cho thà nh hai Ä‘oạn. Mau Ä‘i!
Ông già sà o công thấy Ãinh Ãang giÆ¡ Ä‘ao lên toan giết ngưá»i.
Lão sợ quá run bần báºt. Lão cầm bánh lái thuyá»n Ä‘i lệch đưá»ng sắp xô mạnh và o con thuyá»n nhá» Ä‘ang thuáºn dòng xông tá»›i.
Ngưá»i sà o công bên thuyá»n nhá» thấy thuyá»n mình sắp đâm và o thuyá»n Ãinh Bất Tam hốt hoảng la lên:
-Bẻ lái đi! Bẻ lái đi!
Lúc Ãinh Ãang giÆ¡ lưỡi dao lá trúc lên thì mặt trá»i sắp lặn vá» Tây. Ãnh tà huy chiếu và o lưỡi dao là m loé mắt Thạch Phá Thiên. Chà ng hé mắt thấy Ãinh Ãang giÆ¡ cánh tay trắng như tuyết lên đâm và o ván thuyá»n chỉ cách mặt chà ng chừng và i tấc.
Ãinh Ãang phóng lao xuống rồi buông tay ra. Hai tay nà ng ôm lấy ngưá»i Thạch Phá Thiên. Nà ng váºn kình và o hai cánh tay liệng mạnh ra giữa con thuyá»n nhá» Ä‘i sát bên cạnh. Thế là nà ng đã quăng chà ng và o con thuyá»n nhá».
Ãinh Bất Tam thấy cô cháu đột nhiên thi hà nh ngụy kế thì tức giáºn quát lên:
-Mi ! Mi là m trò gì váºy ?
Lão phi thân nhảy lên định nắm Thạch Phá Thiên lại nhưng đã cháºm mất rồi. Nước sông chảy xiết. Chỉ trong chá»›p mắt hai con thuyá»n cách nhau đã đến mưá»i trượng. Dù khinh công Ãinh Bất Tam có tinh thâm đến đâu, cÅ©ng không tà i nà o nhảy sang thuyá»n kia được. Lão xoay tay lại tát Ãinh Ãang má»™t cái tháºt mạnh rồi la lên:
-Quay thuyá»n lại ! Ãuổi cho mau ! Ãuổi cho mau !
Nhưng trong sông Trưá»ng Giang sóng to gió lá»›n há phải trong giây lát mà quay thuyá»n lại được ? Huống chi con thuyá»n nhá» lẹ là ng lướt mau, má»—i lúc má»™t xa hÆ¡n. Dù có quay được thuyá»n lại cÅ©ng khó mà đuổi kịp.
Thạch Phá Thiên bên tai nghe tiếng gió vù vù.
Ngưá»i chà ng lÆ¡ lững trên không lăn Ä‘i ná»a vòng lúc rá»›t xuống thì mình nằm sấp. Nhưng ngưá»i chà ng rá»›t và o chổ má»m nhÅ©n, chẳng Ä‘au đớn gì cả thấy má»™t mà n tối Ä‘en không nhìn rõ chi hết.
Chà ng chợt nghe có tiếng ngưá»i khẽ gá»i, nhưng ngưá»i chà ng không nhúc nhÃch được, nên không dám mở miệng. MÅ©i chà ng ngá»i thấy má»™t mùi thÆ¡m man mác tá»±a hồ chà ng đã vá» Tổng đà bang Trưá»ng Lạc và nằm trên giưòng ngá»§ êm ấm cá»§a mình.
Thạch Phá Thiên định thần lại má»™t chút, quả nhiên phát giác ra chà ng Ä‘ang nằm trên chăn đệm. MÅ©i chà ng chúi và o trong chiếc gối. Bên gối lại có má»™t ngưá»i đà n bà , tóc dà i buông xuôi.
Thạch Phá Thiên giáºt mình kinh hãi la lên má»™t tiếng.
Ãá»™t nhiên chà ng cảm thấy cổ mình hÆ¡i Ä‘au và mát lạnh. Chà ng biết ngay có ngưá»i cầm lưỡi dao ká» và o cổ mình. Tiếp theo chà ng nghe tiếng ngưá»i đà n bà há»i:
-Ngươi là đồ tỠđồ tôn cá»§a lão quái Ãinh Bất Tứ phải không ?
Thạch Phá Thiên ấp úng:
-Tại hạ .. Tại hạ ...
Rồi chà ng không biết đáp thế nà o cho tiện.
Tà i sản của Cánh gà nướng
02-06-2008, 12:17 AM
Äại sắc lang bán cánh gà nướng Vu Thần Giáo Thống LÄ©nh Quân Äoà n Liệp Sát
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 032 - Ãinh Bất Tứ Ãá»™t Nhiên Xuất Hiện
Ngưá»i đà n bà tức giáºn nói:
-Ngươi tá»± nhiên chui và o trong thuyá»n cá»§a chúng ta, tất không phải là hạng ngưá»i tá» tế.
Bản cô nương phải chém chết ngươi đi cho rồi !
Nà ng nói xong váºn thêm ná»™i lá»±c và o bà n tay.
Thạch Phá Thiên thấy sau cổ bị đau rát, lớn tiếng la:
-Không, không phải tại hạ tá»± mình nhảy sang thuyá»n nà y. Ngưá»i ta liệng tại hạ và o đây đó. Ngưá»i đà n bà nói:
-Ngươi cút ra mau ! Sao ngươi dám chui và o đống chăn đệm của ta ?
Thạch Phá Thiên định thần lại, quả nhiên chà ng nháºn thấy trên ngá»±c mình có đắp chăn mà dưới lưng lại có đệm, mặt úp lên gối. Trong chá»— chăn đệm nà y còn có hÆ¡i nóng hổi, rõ rà ng có ngưá»i nằm đã lâu.
Nguyên Ãinh Ãang nhân lúc con thuyá»n nhá» Ä‘i sát bên thuyá»n mình ngẫu nhiên nà ng liệng Thạch Phá Thiên đúng và o chổ nà y ở trong khoang thuyá»n. Theo lá»i thiếu nữ nói thì đây chÃnh là chổ ngá»§ cá»§a nà ng, thế má»›i tháºt rầy rà .
Giả tá»· lúc nà y tay chân Thạch Phá Thiên không bị trói, thì chà ng đã vuá»™t dáºy chuồn ra rồi. Khốn nổi ngưá»i chà ng bị Ä‘iểm huyệt chưa ai giải tá»a cho. Dù chà ng chỉ muốn giÆ¡ tay lên cÅ©ng không được, chứ đừng nói đếnchuyện cỠđộng nữa. Chà ng đà nh năn nỉ:
-Tại hạ không nhúc nhÃch được. Xin cô nương đẩy tại hạ ra, cô nương muốn liệng thì liệng, muốn đá thì đá cÅ©ng được, tại hạ chẳng dám kêu ca chi hết.
Bỗng nghe thanh âm một bà già lên tiếng:
-Thằng lá»i khốn kiếp nói lăng nhăng gì váºy ? Chém chết gã phứt Ä‘i cho rồi !
Thiếu nữ kia lại nói:
-Nhưng nhưng ơi ! Nếu cứ để gã đây mà chém chết, máu me dây hết ra chăn đệm của con thì là m thế nà o ?
Giá»ng nà ng nói tá» ra rất nóng nảy, rất băn khoăn.
Mụ già tức giáºn quát lên :
-Mi là m cái quá»· gì váºy ? Sao không chui ra còn nằm mãi đấy ?
Thạch Phá Thiên la lên:
-Trá»i Æ¡i ! Tại hạ có nhúc nhÃch được đâu ? Tại hạ bị ngươi ta Ä‘iểm huyệt Linh đà i, kiá»m chế huyệt Huyá»n khu. HÆ¡n nữa toà n thân bị gò ngang trói dá»c chằng chịt, không thể nà o di chuyển ngưá»i Ä‘i được ná»a tấc thì biết là m thế nà o ? Vị cô nương hay thái thái nà o đó ! Xin lại đây mau ! Tại hạ nằm đây thá»±c không tiện chút nà o.
Tiếng thiếu nữ gắt lên:
-Thái thái nà o đâu. Ta là má»™t vị cô nương , ta cÅ©ng không cỠđộng được. Nhưng nhưng Æ¡i ! Nhưng nhưng mau tÃnh cách nà o Ä‘i ! Gã nà y đúng bị ngưá»i ta trói thá»±c.
Thạch Phá Thiên cũng la lên:
-Lão thái thái ! Tại hạ van xin lão thái thái dá»i gót và o đây lôi tại hạ ra . Tại hạ tháºt là đắc tá»™i vá»›i cô nương đây . Trá»i Æ¡i ! Thế nà y thì tại hạ có tá»™i lá»›n lắm !
Mụ già tức giáºn quát lên:
-Quân khốn kiếp ! Bây giỠmà ngươi còn nói chuyện bà i bây được ư ?
Thiếu nữ nói:
-Nhưng nhưng ! Nhưng nhưng kêu nhà đò ở đằng lái và o đem gã ra có được không ?
Mụ già vội nói:
-Không được ! Không được ! Nếu để nhà đò tiến và o khoang thuyá»n má»™t bước thì liệu chúng ta còn sống được chăng ?
Thạch Phá Thiên sinh lòng ngá» vá»±c, tá»± há»i:
-Chẳng lẽ vị thái thái kia cùng cô nương đây cÅ©ng Ä‘á»u bị ngưá»i trói chặt, không nhúc nhÃch được hay sao ?
Mụ già vừa tức giáºn, vừa nóng nảy, chá»i mắng luôn miệng:
-Quân khốn kiếp ! Quân khốn kiếp ! Sao mi không Ä‘i thuyá»n nà o khác lại bổ nhà o đâm và o thuyá»n nà y ? Giết phứt gã Ä‘i ! Chăn đệm bị dây máu thì có gì quan hệ ? Chẳng sá»›m thì muá»™n đằng nà o chẳng giết gã ?
Thạch Phá Thiên vội la lớn:
-Không giết được ! Không giết được ! Máu tại hạ tanh tưởi vô cùng ! Chăn đệm thÆ¡m tho thế nà y để máu dÆ¡ bẩn dây và o ư ? Huống chi , huống chi trong chăn đệm có xác chết là má»™t Ä‘iá»u không hay !
Bỗng nghe đánh vèo một tiếng.
Thạch Phá Thiên biết là lưỡi dao ká» cổ mình đã có ngưá»i rút ra rồi. Chà ng mừng thầm trong dạ, tá»± nhá»§ :
-Tiểu cô nương nà y có vẻ nhát gan, mình phải hăm cô mới được.
Chà ng nghÄ© váºy liá»n nói:
-Lúc nà y tại hạ không nhúc nhÃch được, nếu bị cô nương giết chết, tại hạ nhất định sẽ biến thà nh quá»· nháºp trà ng, nằm ỳ ra bên mình cô nương lại cà ng khá»§ng khiếp hÆ¡n. Lúc sống tại hạ không nhúc nhÃch được, thì chết Ä‘i biến thà nh quá»· nháºp trà ng dÄ© nhiên cỠđộng mạnh. Hai bà n tay lạnh toát như băng cá»§a Quá»· nháºp trà ng sẽ bịt chặt lấy cổ cô nương .
Thiếu nữ nghe Thạch Phá Thiên nói váºy quả nhiên sợ hết hồn, nà ng vá»™i la lên:
-Ta không giết ngươi ! Ta không giết ngươi !
Ngừng má»™t lúc, nà ng cất tiếng gá»i:
-Nhưng nhưng ơi ! Nhưng nhưng có nghĩ được biện pháp nà o đem gã nà y ra không ?
Mụ già đáp:
-Ta Ä‘ang nghÄ© cách đây. Con đừng nói nhiá»u nữa !
Trá»i đã tối mịt trong thuyá»n chẳng nhìn rõ gì hết.
Thạch Phá Thiên tuy nằm cùng chăn đệm vá»›i thiếu nữ, nhưng còn may ở chá»— lúc Ãinh Ãang liệng chà ng và o trệch sang má»™t bên, chứ không trúng đè lên trên thiếu nữ.
Trong bóng tối, Thạch Phá Thiên chỉ nghe tiếng nà ng thở cấp bách, tỠra vừa bồn chồn, vừa sợ hãi.
Ãã khá lâu mà mụ già vẫn chưa nghÄ© ra được biện pháp nà o.
Ãá»™t nhiên trên sông có hai tiếng còi thét lên lanh lảnh nghe chói tai.
Tiếng còi chưa dứt, trên sông đã nổi lên má»™t tráºn cưá»i ha hả do là n gió đưa lại, đúng là thanh âm má»™t lão già quắc thước.
Lão già vừa cưá»i vừa cất tiếng gá»i:
-Tiểu Thúy ! Ta đợi ngươi suốt một ngà y một đêm sao bây giỠngươi mới đến đây ?
Cô kia hoảng hốt gá»i:
-Nhưng nhưng ! Lão quỷ sứ đã đến đó ! Biết là m thế nà o bây giỠ?
Mụ già hứ một tiếng rồi đáp:
-Mi đừng lên tiếng nữa. Ta Ä‘ang đỠtụ chân khà hể nhúc nhÃch được má»™t chút là ta nhảy xuống sông để khá»i bị lao yêu quái là m nhục.
Cô bé nói:
-Nhưng nhưng ! Như váºy không được !
Mụ già tức giáºn nói:
-Ta đã bảo mi đừng quấy nhiễu ta nữa. Mi có theo ta không ?
Cô bé ngần ngừ một chút rồi đáp:
-Cháu , cháu theo nhưng nhưng để cùng chết với nhau.
Mụ già nói:
-Thế thì được.
Mụ dứt lá»i rồi im tiếng.
Thạch Phá Thiên đã hai lần nếm mùi tẩu há»a nháºp ma . Chà ng nghÄ© bụng:
-Té ra lão thái thái cùng tiểu cô nương đây Ä‘á»u vì luyện ná»™i công mà bị tẩu há»a nháºp ma đến nổi không nhúc nhÃch được nữa. NgỠđâu địch nhân lại Ä‘uổi đến nÆ¡i giữa lúc nà y thì tháºt là khó quá !
Tiếng lão già từ khu hạ lưu lại vang lên:
-Phen nà y ngươi muốn đấu kiếm cÅ©ng hay mà đấu quyá»n cà ng tốt. Ãinh lão tứ nà y nhất định bồi tiếp cho đến cùng. Chúng ta có tá»· đấu suốt ba ngà y ba đêm lại cà ng khoan khoái. Tiểu Thúy sao ta há»i ngươi không trả lá»i ?
Câu nà y vừa dứt thì thanh âm đã gần lại thêm mấy chục trượng.
Má»™t lúc sau, bá»—ng nghe vang lên trên không mấy tiếng loảng xoảng rồi tiếp theo má»™t tiếng 'bõm' vang lên dưá»ng như váºt gì nặng rá»›t xuống.
Nguyên con thuyá»n kia Ä‘i tá»›i có ngưá»i liệng neo bằng sắt buá»™c dây lòi tói xuống để cho thuyá»n Ä‘áºu lại.
Thạch Phá Thiên thấy ngưá»i mình nghiêng Ä‘i vì con thuyá»n lắc lư.
Nhà đò ở đằng lái la lên:
-Trá»i Æ¡i ! Ai là m gì thế nà y ? Lam gì thế nà y ?
Thuyá»n tròng trà nh mạnh. Thạch Phá Thiên không tá»± chá»§ được, bị lăn té vá» mé hữu. Cô bé cÅ©ng lăn theo dá»±a và o ngưá»i chà ng.
Thạch Phá Thiên nói:
-Cái nà y ! cái nà y ! cô nương ...
Chà ng định bảo cô bé đừng tá»±a và o mình. Nhưng chà ng nghÄ© lại cô ta cÅ©ng chẳng khác gì mình, tức là không nhúc nhÃch được. Nên chà ng Ä‘ang nói dở câu liá»n ngừng lại.
Tiếp theo chà ng cảm thấy đầu thuyá»n chúi xuống. Có ngưá»i đã nhảy qua thuyá»n mình. Con thuyá»n lại nghiêng ngữa má»™t lúc rôi má»›i ngừng lại.
Lão già đứng ở mÅ©i thuyá»n lên tiếng há»i:
-Tiểu Thúy ! ta đã đến đây ! Chúng ta động thủ nữa chứ ?
Nhà đò ở đằng lái la lên:
-Lão là m gì mà quấy phá dữ váºy ? Cả hai con thuyá»n bị đắm hết bây giá».
Lão già tức giáºn mắng:
-Quân chó má kia ! Mi có câm miệng ngay không ?
Lão rút má» neo lên. Hai con thuyá»n băng băng trôi theo dòng nước.
Nhà đò thấy lão thần lá»±c ghê ngưá»i. Cái neo quấn dây lòi tói nặng đến hà ng trăm cân mà lão kéo phăng phăng coi nhẹ như không. Y sợ cứng lưỡi không dám nói nữa. Lão già lại cưá»i nói:
-Tiểu Thúy ! Ta ở đầu thuyá»n đợi ngươi để khá»i mắc phải cạm bẫy cá»§a ngươi. Ta không chui và o khoang để rước vạ và o mình đâu.
Thạch Phá Thiên và hai ngưá»i đà n bà nghe lão nói váºy thì yên tâm được má»™t chút. Cả ba ngưá»i Ä‘á»u bụng bảo dạ:
-Hắn chưa tiến và o khoang thuyá»n được lúc nà o thì hay lúc ấy.
Nhưng sau Thạch Phá Thiên lại nghĩ thầm:
-Kéo dà i thá»i gian chưa chắc đã hay. Bà già mà ngưng tụ chân khà được là lại cắp cô bé nà y nhảy xuống sông tá»± vẫn.
Chà ng chưa gặp hai bà cháu lần nà o. Mụ già lại muốn giết chà ng, nhưng chà ng bản tÃnh lương thiện, không nhẫn tâm thấy hai ngưá»i bị thảm tá».
Lúc nà y tai cô bé kỠvà o miệng Thạch Phá Thiên, chà ng khẽ bảo cô:
-Cô nương ! Cô bảo nhưng nhưng đừng gieo mình xuống sông tự tỠnữa.
Cô bé ngáºp ngừng:
-Ngưá»i không chịu đâu . Ngưá»i nhất định tá»± tá» rồi.
Cô động mối thương tâm, khôn ngăn giá»t lệ tuôn rÆ¡i. Tháºm chà không sao nÃn được, cô khóc nức nở. Nước mắt cô chảy ướt cả mặt Thạch Phá Thiên, rồi cô nghẹn ngà o nói:
-Ta có Ä‘iá»u lầm lá»—i để nước mắt chảy và o mặt ngươi.
Nguyên cô nà y là ngưá»i nhã nhặn hiểu lá»… nghÄ©a.
Thạch Phá Thiên khẽ buông tiếng thở dà i nói:
-Cô nương bất tất phải khách khÃ, mấy giá»t nước mắt có gì đáng kể ?
Cô bé vừa khóc vừa nói:
-Ta không muốn chết, song lão đứng đầu thuyá»n kia hung dữ lắm. Nhưng nhưng bảo là thà chết Ä‘i còn hÆ¡n để lá»t và o tay lão. Ta để nước mắt chảy và o mặt ngươi tháºt lấy là m áy náy. Ngươi đừng giáºn ta nhé ! Sao ngươi cÅ©ng khóc thế ?
Thạch Phá Thiên đáp:
-Tại hạ nghe cô nương khóc mà mới động mối thương tâm, không nhịn được nên cũng khóc theo.
Giữa lúc ấy, bá»—ng nghe trên sạp thuyá»n có má»™t tiếng bịch nhè nhẹ. Ãầu khoang thuyá»n kia có má»™t bóng ngưá»i ngồi dáºy.
Thạch Phá Thiên lúc trước nằm sấp, mặt úp xuống gối, nhưng vì thuyá»n xô, chà ng nghiêng ngưá»i lên nên nhìn rõ.
Vừa trông thấy có ngưá»i ngồi dáºy, Thạch Phá Thiên trống ngá»±c Ä‘áºp thình thình. Chà ng run lên nói:
-Cô ... cô nương ! Nhưng nhưng cô ngồi dáºy rồi đó.
Cô bé 'á»§a' lên má»™t tiếng, muôn nÃu lấy Thạch Phá Thiên nhưng đên má»™t ngón tay cÅ©ng không cỠđộng được. Tuy cô bồn chồn trong dạ mà cÅ©ng không là m thế nà o được.
Sau một lúc, Thạch Phá Thiên lại la lên:
-Bà ta đang với tay ra nắm lấy cô đó.
Cô bé vội la hoảng:
-Ngươi . Ngươi bảo nhưng nhưng đừng chụp lấy ta, ta sợ lắm !
Giữa lúc ấy, cô thấy sau lưng bị rÃt chặt lại, hai bà n tay đã chụp xuống lưng cô.
Thạch Phá Thiên kêu rầm lên:
-Lão thái thái ! Thái thái đừng nắm lấy cô, cô không muốn gieo mình xuống sông tá»± tỠđâu. Có ai cứu ngưá»i không ? Lại cứu ngưá»i ngay !
Lão già đứng trên đầu thuyá»n nghe trong khoang thuyá»n có thanh âm má»™t chà ng trai trẻ thì rất lấy là m kỳ vá»™i há»i:
-Gã nà o là m gì mà la ó om sòm ?
Thạch Phá Thiên đáp:
-Lão nà o mau cứu ngưá»i. Lẹ lên ! Lão thái thái không đánh nổi lão, nên muốn gieo mình xuống sông tá»± tá».
Lão già giáºt mình kinh hãi, vung chưởng đánh ra để hất má»™t ná»a tấm mui thuyá»n lên. Ãồng thá»i lão vươn tay phải tá»›i chụp lấy cánh tay mụ già .
Mụ già ngưng tụ công lá»±c hà ng ná»a ngà y trá»i bây giá» lại bị tiêu tan hết. Lão già kia vừa chụp tá»›i, mụ đã ngã lăn ra.
Lão già nắm lấy huyệt mạch mụ rồi thò tay ra giữ lấy lưng mụ. Lão thất kinh há»i:
-Tiểu Thúy ! Ngươi luyện công bị tẩu há»a ư ? Sao không bảo trước mà cứ gắng gượng chống chá»i hoà i ?
Mụ già thở hồng hộc nói:
-Buông tay ta ra ! Ãừng há»i gì đến ta. Cút mau Ä‘i !
Lão già nói:
-Kinh mạch cá»§a ngươi chạy ngược đưá»ng rất là nguy hiểm. Nếu không sá»›m cứu trị thì e rằng ngươi sẽ thà nh tà n phế. Ta đến giúp ngươi má»™t tay đây .
Mụ già tức giáºn nói:
-Nếu ngươi còn đụng và o mình ta một lần nữa thì dù ta không cỠđộng được, cũng quyết cắn lưỡi tự tủ ngay tức khắc.
Lão già biết mụ cương liệt, mụ nói sao là m váºy. Lão vá»™i la lên:
-Thá»§ thái âm phế kinh, Thá»§ thiếu âm tâm kinh và Thá»§ thiếu đưá»ng tam tiêu cá»§a ngươi Ä‘á»u rối loạn cả rồi. Cái đó .. cái đó ...
Mụ già ngắt lá»i:
-Ngươi cố tình thắng ta. Bây giá» ta luyện công bị tẩu há»a thì hay lắm rồi còn gì ? Như váºy là hợp vá»›i tâm nguyện ngươi.
Lão già nói:
-Chúng ta không nói đến chuyện đó nữa. A Tú ! Mi là m sao váºy ? Khuyên ngăn nhưng nhưng mi Ä‘i chứ ! Sao mi .. mi lại ngá»§ chung vá»›i má»™t gã trai ? Gã là tình lang mi hay là tiểu nữ tế ?
A Tú cùng Thạch Phá Thiên sợ hãi đồng thanh đáp
-Không ! Không phải đâu. Chúng cháu Ä‘á»u không nhúc nhÃch được.
Lão kia rất lấy là m kỳ mà lại tức cưá»i. Lão vá»›i tay ra kéo Thạch Phá Thiên. NgỠđâu chà ng bị trói bằng dây buồm chặc cứng chà ng không co lưng không duá»—i tay được. Chà ng bị lão kéo liá»n như cây gá»— đứng dá»±ng lên.
Lão kia sợ hết hồn giáºt nảy mình lên. Nhưng lão định thần nhìn rõ lại liá»n báºt lên trà ng cưá»i ha hả nói:
-A Tú ! Mi trồng cây cột trong đống chăn đệm hay sao ?
A Tú vội đáp:
-Không phải đâu ! Gã ở ngoà i và o đó. Không phải cháu giấu gã ở đây.
Lão già lại há»i:
-Sao mi cÅ©ng không cỠđộng được cứ ngay ngưá»i ra như váºy ?
Mụ già la lên:
-Ngươi mà thò má»™t ngón tay đụng và o A Tú thì ta quyết liá»u mạng vá»›i ngươi.
Lão già buông tiếng thở dà i nói:
-ÃÆ°á»£c rồi ! ta không đụng và o ngưá»i y.
Lão quay lại bên gã lái thuyá»n:
-Nhà đò ! Quay thuyá»n Ä‘i rồi giương buồm lên ! Hể ta bảo dừng thuyá»n thì dừng lại ngay ! Ngưá»i lái đò không dám trái ý lão, liá»n dạ má»™t tiếng rồi từ từ quay thuyá»n lại.
Mụ già tức giáºn há»i:
-Ngươi là m gì váºy ?
Lão già kia đáp :
-Ta đưa ngươi lên núi Bạch Loa để Ä‘iá»u dưỡng cho mau khá»i.
Mụ già nói:
-Ta thà chết chứ không chịu lên núi Bạch loa. Ta đã thua ngươi đâu mà ngươi bức bách ta phải theo ngươi đến chỗ ổ chó chổ tổ quỷ !
Lão kia nói:
-Chúng ta đã ước hẹn tá»· võ trên sông Trưá»ng Giang. Ngươi thắng thì ta phải đến nhà ngươi quỳ gối chắp tay mà ngươi thua thì ngươi phải vá» nhà ta. Bây giá» ngươi tá»± luyện ná»™i công đến nổi bị tẩu há»a nháºp ma, hay ngươi không thắng nổi ta cÅ©ng váºy, thế nà o ngươi cÅ©ng phải lên núi Bạch Loa má»™t chuyến má»›i xong.
Mụ già tức giáºn như ngưá»i phát Ä‘iên la rầm lên:
-Không đi ! Không đi ! Ta nhất định không đi !
Mụ cà ng là thanh âm nghe cà ng thê thảm dữ dội.
Rồi đột nhiên mụ tắc cổ ngất xỉu.
Lão già kia vẫn cưá»i khì khì nói:
-Ngươi không đi thì cũng phải đi. Bữa nay đâu có thể tùy ý ngươi được ?
Thạch Phá Thiên không nhịn được nữa, há»i xen và o :
-Bà ta đã không chịu đi, sao lão còn cưỡng ép bà là m chi ?
Lão già cả giáºn lá»›n tiếng quát:
-Ai mượn mi chỠmiệng và o ? Thúi lắm !
Lão xoay tay lại tát và o mặt chà ng.
Tà i sản của Cánh gà nướng
02-06-2008, 12:19 AM
Äại sắc lang bán cánh gà nướng Vu Thần Giáo Thống LÄ©nh Quân Äoà n Liệp Sát
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 033 - Lá»i Trang Nhã Ãá»™ng Lòng Hà o Kiệt
Lão già kia hùng hổ vung chưởng lên toan tát và o mặt Thạch Phá Thiên, tưởng chừng chà ng bị phát chưởng nà y, đến phải hoa đầu văng răng lợi ra.
Ãá»™t nhiên lão để mắt nhìn thấy trên mặt Thạch Phá Thiên đã thấy in vết chưởng Ä‘en sì. Lão chưng há»ng má»™t chút rồi thu chưởng vá» cưá»i nói:
-Ha ha ! Hình ná»™m kia ! Ta tưởng ngươi bị ai trói buá»™c như váºy, té ra chÃnh là tên Ä‘iệt tôn nữ ngoan ngoãn cá»§a ta. Phát chưởng còn in trên mặt ngươi cÅ©ng do thị đánh và o, có đúng không ?
Thạch Phá Thiên chẳng hiểu ra sao, chà ng há»i:
-Ãiệt tôn nữ lão ư ? Nà ng là ai váºy ?
Lão kia dằn giá»ng:
-Ngươi còn chưa biết lão phu đây là ai hay sao ? Ta là Ãinh Bất Tứ. Ãiệt tôn nữ ta là ..
Thạch Phá Thiên nói tiếp:
-À phải rồi ! Ãinh Ãinh Ãang Ãang là điệt tôn nữ cá»§a lão. Ãúng thế ! Phát chưởng nà y cÅ©ng Ãinh Ãinh Ãang Ãang đã đánh tại hạ. Tại hạ bị nà ng trói đấy.
Ãinh Bất Tứ ôm bụng cả cưá»i nói:
-Ta vẫn bảo khắp thiên hạ trừ con a đầu A Ãang, không còn ngưá»i thứ hai nà o lại tinh nghịch như thị. Hay lắm hay lắm ! Tại sao thị lại trói ngươi ?
Thạch Phá Thiên đáp:
-Gia gia nà ng muốn giết tại hạ vì tại hạ chẳng những võ công kém cá»i mà còn si ngốc nữa.
Ãinh Bất Tứ lại cà ng khoan khoái.
Lão cưá»i lăn cưá»i lá»™n nói:
-Con ngưá»i mà lão Tam đã muốn giết lại gặp lão Tứ thì ...
Thạch Phá Thiên giáºt mình há»i:
-Lão gia muốn giết tại hạ ư ?
Ãinh Bất Tứ đáp:
-Tâm ý cá»§a Ãinh Bất Tứ, thiên hạ ai mà đoán trúng được ? Ngươi chắc là ta giết ngươi thì ta không giết.
Lão đứng lên vươn tay trái ra nắm lấy sau gáy Thạch Phá Thiên nhấc bổng lên. Tay phải lão giÆ¡ lên như lưỡi Ä‘ao phát và o chung quanh ngưá»i chà ng. Bao nhiêu lèo thuyá»n trói chà ng từ trên xuống dưới Ä‘á»u bị cắt đứt thà nh từng khúc lả tả rÆ¡i xuống. Lưỡi Ä‘ao tháºt tưởng chứng cÅ©ng không thể sắc bén đến thế.
Thạch Phá Thiên thÃch quá trầm trồ khen:
-Lão gia tỠ! Thủ pháp của lão gia lợi hại quá chừng ! Cái đó kêu bằng gì ?
Ãinh Bất Tứ vốn ngưá»i hiếu thắng.
Lão nghe Thạch Phá Thiên ca ngợi thì nức lòng hởi dạ, nói:
-Công phu đó dÄ© nhiên phi thưá»ng. Khắp thiên hạ trừ Ãinh lão Tứ ra e rằng không còn ngưá»i thứ hai nà o có bản lãnh nà y nữa.
Lúc nà y mụ già cÅ©ng đã hồi tỉnh. Mụ nghe Ãinh Bất Tứ ba hoa khoác lác liá»n cưá»i lạt nói:
-Hừ ! Eách nằm đáy giếng coi trá»i bằng vung. Cái môn 'Khoái Ä‘ao trảm loạn ma' nà y thì bất luáºn kẻ nà o đã há»c miếng võ mèo què chẳng ai là không biết.
Ãinh Bất Tứ tức mình nói:
-Nói báºy ! Kẻ má»›i há»c được miếng võ mèo què mà sỠđược chiêu 'Khoái Ä‘ao trảm loạn ma' ư ? Váºy mụ thá» sá» Ä‘i ta coi.
Mụ già nói:
-Ngươi đã biết ta luyện công bị tẩu há»a nháºp ma mất hết khà lá»±c mà nói móc ta chứ gì ? Gã kia ! ta nói cho ngươi hay ngươi cứ đến má»™t thị trấn nhá» thấy ngưá»i quảng cáo bán cao đơn linh tán bịp ngưá»i lấy tiá»n, yêu cầu há» luyện cho ngươi coi môn 'Khoái Ä‘ao trảm loạn ma' kia là được ngay. Ngươi chỉ mất vá»›i há» má»™t hai đồng là há» biểu diá»…n cho ngươi coi, há» biểu diá»…n không khác chút nà o. Ãó là cái trò bịp thiên hạ cá»§a hạng kiếm cÆ¡m chứ có chi là hy hữu.
Ãinh Bất Tứ bình sinh rất căm háºn kẻ nà o chê bai võ công cá»§a lão. Lão thấy mụ kia buông lá»i khinh rẻ, bấy giác nổi cÆ¡n tức giáºn như ngưá»i Ä‘iên. Lão vươn tay ra chụp xuống vai mụ già . Thạch Phá Thiên la lên:
-Chá»› cỠđộng phá»§ phà ng như váºy.
Chà ng nghiêng ngưá»i Ä‘i xoay tay lại nhằm chụp và o cổ tay phải Ãinh Bất Tứ. Ãó chÃnh là chiêu Bạch hạc Thá»§ trong mưá»i tám đưá»ng cầm nã thá»§ mà Ãinh Ãang đã truyá»n thụ cho chà ng.
Nguyên chà ng bị Ãinh Ãang Ä‘iểm huyệt đã lâu rồi, ná»™i lá»±c chà ng bị kiá»m chế đưá»ng huyệt đạo đã dần dần giải khai. bấy giá» dây trói bị đứt hết, khà huyết lưu thông khoan khoái láºp tức chà ng cỠđộng tá»± do theo như ý muốn.
Ãinh Bất Tứ la lên má»™t tiếng:
-Ô !
Rồi lão móc và o cánh tay Thạch Phá Thiên
Thạch Phá Thiên đã luyện mưá»i tám đưá»ng cầm nã thá»§ pháp rất là thà nh thuá»™c. Chà ng liá»n biến chiêu: tay phải nhằm chụp và o hai mắt đối phương.
Ãinh Bất Tứ quát lên:
-Giá»i ! Ãây là cầm nã thá»§ cá»§a lão Tam.
Lão đưa canh tay vá» phÃa trước để đè khuá»·u tay chà ng xuống.
Thạch Phá Thiên khoa hai cánh tay thà nh vòng tròn, song quyá»n chà ng nhằm phản kÃch và o huyệt thái dương đối phương.
Ãinh Bất Tứ luồn hai cánh tay từ dưới lên trên, rồi gạt ra nhanh như Ä‘iện chá»›p để hất cánh tay Thạch Phá Thiên.
Lão đã tưởng chiêu nà y đủ là m cho Thạch Phá Thiên đến bị gãy tay. Không ngá» bốn cánh tay đụng và o nhau, Thạch Phá Thiên vẫn đứng yên không nhúc nhÃch. Còn Ãinh Bất Tứ thấy ngưá»i mình tê nhức.
'Rắc" má»™t tiếng ! Chân lão đạp lên, tấm ván thuyá»n gãy. Con thuyá»n tròng trà nh rất mạnh.
Ãinh Bất Tứ không ngá» ná»™i lá»±c đối phương thâm háºu đến thế ! Lão vá»™i lùi lại má»™t bước để khá»i bị hãm và o chổ tấm ván thá»§ng. Miệng lão ồ lên má»™t tiếng.
Ãinh Bất Tứ lần trước đã "ồ" lên má»™t tiếng vì lão ngạc nhiên không hiểu sao Thạch Phá Thiên biết thi triển mưá»i tám đưá»ng cầm nã thá»§ cá»§a nhà há» Ãinh ?
Nhưng lúc hai tay đấu kình lá»±c vá»›i Thạch Phá Thiên lão phải lui lại má»™t bước và "ồ" lên má»™t tiếng là lão kinh hãi thá»±c sá»±, vì ná»™i lá»±c chà ng thanh niên cá»±c kỳ thâm háºu lại vô cùng vô táºn.
Lão tá»± há»i :
-Trong võ lâm ở đâu xuất hiện má»™t chà ng thanh niên võ công cao cưá»ng đến thế ? Vừa rồi lão đánh ra má»™t đòn tuy chưa huy động toà n lá»±c song lão thấy đối phương thản nhiên vô sá»± mà mình phải lùi lại loạng choạng dẫm gãy cả ván thuyá»n. Như váºy có khác nà o mình thua má»™t đòn.
Lão lẩm bẩm:
-Gã nà y bản lãnh ghê gá»›m đến thế mà sao bị Ãinh Ãang bắt được ? Sao gã lại bị thị đánh trúng má»™t chưởng ?
Trong lòng lão nảy ra không biết bao nhiêu nghi vấn.
Mụ già cÅ©ng không kém phần kinh dị, có lẽ mụ còn ngạc nhiên hÆ¡n cả Ãinh Bất Tứ. Nhưng mụ chỉ cần có cÆ¡ há»™i để mỉa mai lão là thÃch rồi.
Chụp được cÆ¡ há»™i nà y, mụ khi nà o chịu bá» qua, mụ bất cưá»i ha hả nói ấp úng:
-Ãến má»™t thằng nhá» mà cÅ©ng ...
Ãinh Bất Tứ tức giáºn nói:
-Mụ đừng ấp úng nữa để ta đỡ lá»i cho. Ãến má»™t thằng nhá» mà cÅ©ng không là m gì nổi gã thì còn xưng anh hùng hảo hán thế nà o được ? Có phải mụ định nói thế chăng ? Sao mà mụ không dám nói toạc ra vì sợ ta đánh chết mất mạng chứ gì ?
Mụ kia cưá»i tươi gáºt đầu.
Ãinh Bất Tứ nghiêng đầu nhìn Thạch Phá Thiên há»i:
-Gã kia ! Sư phụ ngươi là ai ?
Thạch Phá Thiên gãi đầu gãi tai. Chà ng nghĩ bụng:
-Tuy mình có há»c võ công ở nÆ¡i Tạ Yên Khách, Ãinh Ãang nhưng chưa là m lá»… bái sư, thì vẫn không phải là sư phụ chÃnh thức.
Chà ng liá»n đáp:
-Tại hạ không có sư phụ.
Ãinh Bất Tứ tức giáºn nói:
-Ngươi đừng nói nhăng nữa. Váºy thế mưá»i tám đưá»ng cầm nã thá»§ pháp ngươi đã há»c lén được cá»§a ai ?
Thạch Phá Thiên đáp:
-Không phải tại hạ há»c lén đâu. Ãinh Ãinh Ãang Ãang đã dạy tại hạ trong mưá»i ngà y. Nà ng không phải là sư phụ cá»§a tại hạ mà là ...
Chà ng muốn nói mà là vợ tại hạ. Nhưng cảm thấy có Ä‘iá»u không ổn, chà ng dừng lại không nói nữa.
Ãinh Bất Tứ tức giáºn mắng:
-Con bà nó ! Võ công nà y A Ãang đã dạy cho ngươi ư ? Mẹ kiếp Ngươi chỉ nói nhăng !
Mụ già lúc nà y hơi thở đã bình tỉnh trở lại. Mụ lạnh lùng nói:
-Trên chốn giang hồ ai cÅ©ng bảo Ãinh thị Song Hùng má»™t là anh hùng còn má»™t là giống chó. Câu đó quả đã không lầm. Bữa nay chÃnh mắt ta trông thấy cà ng rõ lá»i đồn trên chốn giang hồ hay thiệt.
Ãinh Bất Tứ tức quá quát lên be be :
-Câu nà y há» nói tá»± bao giá» ? Chắc là mụ bịa đặt ra. Mụ bảo ai là anh hùng ? Ai là giống chó ? Võ công cá»§a ta so vá»›i lão Tam còn cao cưá»ng hÆ¡n. Trong võ lâm chẳng ai là không biết.
Mụ già không muốn nói mau, mụ cháºm rãi từng tiếng:
-Ãinh Ãang là tôn nữ Ãinh lão Tam. Ãinh lão Tam truyá»n thụ võ công cho con gái. Con gái lão lại dạy Ãinh Ãang. Bây giá» Ãinh Ãang lại truyá»n thụ cho gã tiểu tá» nà y. Gã chỉ có há»c mưá»i ngà y mà thắng được Ãinh lão Tứ. Váºy ngươi thá» nghÄ© xem lá»i bình luáºn cá»§a thiên hạ ai là ....
Mụ nói tới đây rồi không chuyển xuống được nữa.
Ãinh Bất Tứ cá»±c kỳ nóng nảy. Lão nghe mụ nói nóng ruá»™t không nhẫn nại được nữa liá»n nói ngay:
-Ãừng ấp úng nữa để ta thay mụ nói nốt cho: Ngươi thá» nghÄ© thiên hạ bình luáºn theo lẽ đó thì ai anh hùng ? Ai là giống chó ? ÃÆ°Æ¡ng nhiên Ãinh lão Tam là anh hùng, Ãinh lão Tứ là giống chó.
Lão cà ng nói thanh âm cà ng lớn. Sau cùng tiếng vang như sấm, khắp trên sông ai cung nghe rõ.
Mụ già vừa cưá»i khoan khoái vừa gáºt đầu nói:
-Ngươi tá»± biết mình như váºy là hay.
Mụ nói câu nà y rất khẽ Ãinh Bất Tứ cÅ©ng căm tức vô cùng.
Lão quát lên:
-Ai bảo thằng lá»i thắng được Ãinh lão Tứ ? Lại đây ! Chúng ta tá»· đâu nữa. Nếu ta không ...
Lão muốn nói nếu ta hất được ngươi xuống sông trong vòng ba chiêu thì ngươi tÃnh sao ?
Nhưng lão chưa nói ra miệng thì lại nghÄ© đến cuá»™c tá»· võ nà y không phải tầm thưá»ng. Chỉ sợ trong ba chiêu không hạ được gã mà đến mưá»i chiêu cÅ©ng chưa nắm vững phần nà o. Nếu nói là hai mươi chiêu thì còn chi là anh hùng khà khái. Mình đã là nhân váºt nổi danh mà phải má»™t trăm chiêu má»›i hạ được má»™t tên đồ đệ cá»§a Ä‘iệt tôn nữ thì còn ra thế nà o ?
Lão ngần ngừ má»™t lúc thì mụ già lại cướp lá»i:
-Nếu trong vòng mưá»i vạn chiêu, mà không đánh bại được gã thì phải lạy gã ... lạy gã....
Ãinh Bất Tứ quát:
-Mụ muốn bảo ta lạy gã là m sư phụ có đúng thế không ?
Ãinh Bất Tứ chưa dứt lá»i, ngưá»i lão đã nhảy vá»t lên không vung chưởng đánh xuống đỉnh đầu Thạch Phá Thiên.
Thạch Phá Thiên tuy đã há»c qua mưá»i tám đưá»ng cầm nã thá»§ pháp, nhưng mưá»i tám đưá»ng cầm nã nà y, chà ng chỉ đấu vá»›i Ãinh Ãang là đối phó được mà thôi. Lúc há»c đã không thá»±c nghiệm thì lúc ứng dụng linh hoạt thế nà o được ? Chà ng vừa thấy bóng chưởng cá»§a Ãinh Bất Tứ có đến hà ng ngà n hà ng vạn cái đánh xuống đầu mình thì còn biết chống cá»± là m sao ? Chà ng đà nh giÆ¡ hai tay lên để che đỉnh đầu.
Giữa lúc ấy huyệt Ãại trùy ở sau gáy cảm thấy má»™t áp lá»±c cá»±c kỳ trầm trá»ng. DÄ© nhiên chà ng đã bị trúng chưởng.
Huyệt Ãại trùy là chổ ách yếu quy tụ Tam dương đốc mạch từ chân tay đưa lên, nên nó quan hệ vô cùng. Nhưng cÅ©ng là chá»— phát huy ná»™i lá»±c để phản kÃch rất mãnh liệt.
Ãinh Bất Tứ bá»—ng cảm thấy toà n thân run bắn lên và bị hất văng sang má»™t bên.
Lão nhìn đến Thạch Phá Thiên thì chà ng vẫn thản nhiên như không.
Kể ra thì chiêu nà y cố nhiên Thạch Phá Thiên đã bị đánh trúng nhưng Ãinh Bất Tứ lại bị hất ra thì cÅ©ng không thể nói là ai hÆ¡n ai kém được.
Bá»—ng mụ già báºt lên tiếng cưá»i quái gỡ rồi nói:
-Ãinh Bất Tứ ! đây là gã cố ý để cho ngươi đánh trúng. Cứ coi ngươi bị hất văng Ä‘i thì đủ biết ngươi thiệt là đồ vô dụng, vừa má»›i ra má»™t chiêu mà ngươi đã bị thua rồi.
Ãinh Bất Tứ tức qua la lên:
-Ta thua thế nà o được ? Mụ nói thế là nói cà n.
Mụ già nói:
-Nếu ngươi không chịu thua thì ngươi để cho gã đánh trả má»™t chưởng và o huyệt Ãại truy mà ngươi không chết đồng thá»i cÅ©ng hất được gã ra ngoà i mấy bước thì ta má»›i cho là hai bên ngang sức.
Ãinh Bất Tứ nghÄ© thầm:
-Ná»™i lá»±c thằng lá»i nà y thâm háºu phi thưá»ng ! Nếu mình để gã đánh và o huyệt Ãại truy thì chẳng chết cÅ©ng bị trá»ng thương.
Lão nghÄ© váºy liá»n nói:
-Ãang đưá»ng hoà ng thế nà y, việc gì ta lại phải để cho gã đánh ? Mụ thỠđể ta đánh má»™t chưởng và o huyệt Ãại truy coi.
Mụ già bÄ©u môi ra chiá»u khinh bỉ nói:
-Ta đã biết ngươi chỉ là quân chó má chuyên tìm cách chiếm tiện nghi để ăn ngưá»i, còn nếu theo cách văn nhã ăn miếng trả miếng: ngưá»i ta để mình đánh má»™t chưởng hay má»™t quyá»n thì không khi nà o ngươi dám để cho ngưá»i ta đánh trả.
Ãinh Bất Tứ bị mụ già nói trúng tâm sá»±, lão rất là khó chịu. Ta nên biết rằng trong võ lâm cách đấu văn nhã thì bên nà y đánh ra má»™t quyá»n, bên kia không trả đòn mà cÅ©ng không né tránh rồi khi bên kia trả miếng, bên nà y cÅ©ng phải hứng chịu để định hÆ¡n thua.
Ãinh Bất Tứ liá»n cãi cối:
-Ãó là lối tá»· đấu man rợ cá»§a bá»n hán tá» thô lá»— không hiểu võ công. Chúng ta là những nhà võ há»c nổi tiếng, khi nà o lại chịu chÆ¡i cái trò ngu ngốc ấy.
Lão nguyên là ngưá»i hiếu thắng tá»± biết mình cãi thế là cãi chầy cãi cối. Nhân lúc mụ già vừa buông tiếng cưá»i lạt, nhưng chưa kịp nói gì, lão đã quay lại bảo Thạch Phá Thiên:
-Lại đây chúng ta đấu nữa !
Thạch Phá Thiên đáp:
-Tại hạ chỉ há»c được ở Ãinh Ãinh Ãang Ãang có mấy chiêu cầm nã thá»§ pháp, còn ngoà i ra chẳng hiểu võ công chi hết. Vừa rồi lão gia đã ra chiêu biến hóa đến hà ng ngà n hà ng vạn bóng chưởng đánh tá»›i tấp. Tại hạ không biết đưá»ng chống đỡ. Thế thì cứ kể như lão gia thắng rồi, bất tất phải tá»· đầu nữa.
Ãinh Bất Tứ nghe chà ng nói câu 'kể như lão gia thắng rồi' thì lão rất tức mình. Lão lá»›n tiếng há»i:
-Ai thắng là thắng, bại là bại, sao còn nói đến chữ 'kể như' ? Ngươi lại đánh với ta nữa đi.
Thạch Phá Thiên vẫn một mực:
-Tại hạ đã nói là không biết võ công.
Ãinh Bất Tứ thấy mụ già cứ cưá»i khẩy hoà i thì lá»a giáºn bốc lên ngùn ngụt, liá»n cất tiếng thóa mạ:
-Mẹ kiếp ! Ngươi không biết thì ta dạy cho mà hay. Ngươi hãy nhìn nháºn đây. Ngươi ra chiêu đánh ta thế nà y, thì phải chống lại thế nà y. Tiếp theo ta phóng tay kia đánh ngươi thì ngươi phải ngưá»i Ä‘i để tránh rồi phóng quyá»n đánh và o đây.
Thạch Phá Thiên há»c rất mau, chà ng cứ theo đúng cách thức mà ra tay.
Ãinh Bất Tứ xoay tay lại phản kÃch. Hai ngưá»i đã biểu diá»…n được bốn chiêu thì lão vung quyá»n đánh tá»›i.
Thạch Phá Thiên không biết trả đòn cách nà o.
Chà ng buông thõng hai tay nói:
-Chỗ dưới tại hạ không hiểu.
Ãinh Bất Tứ vừa tức mình lại vừa báºt cưá»i, lão nói:
-Chỗ nà o ta cũng dạy ngươi thì còn nói chi đến chuyện tỷ đấu nữa.
Thạch Phá Thiên đáp:
-Tại hạ vẫn nói: Bất tất tỷ đấu là m chi nữa. Cứ coi như là lão gia thắng rồi.
Ãinh Bất Tứ nói:
-Không được ! Nếu ta không thắng ngươi má»™t cách chân chÃnh thì Tiểu Thúy chế diá»…u ta bảo không phải là anh hùng mà là giống chó má. Vụ nà y bá» Ä‘i thì ta còn mặt mÅ©i nà o nhìn thấy ai nữa ? Ngươi nhá»›: ta đánh đòn nà y thì ngươi đừng đỡ gạt, chỉ tiến lên má»™t bước mà giÆ¡ ngón tay ra đâm và o bụng dưới ta. Chiêu nà y rất hiểm độc. Như váºy là thoi quyá»n cá»§a ta không đánh trúng ngươi được vì còn phải né tránh. Cái đó tức là lấy công là m thá»§, vì địch phải thu chiêu vỠđể tá»± cứu mình.
Lão vừa nói vừa vạch rõ từng chiêu. Thạch Phá Thiên dụng tâm ghi nhá»›. Há»c má»™t lúc rồi hai ngưá»i đánh lại từ đầu cho đến lúc hết chổ đã truyá»n dạy má»›i dừng lại để tiếp tục há»c nữa. Những quyá»n pháp chưởng pháo cá»§a Ãinh Bất Tứ rất phức tạp. Nhưng lão cùng Thạch Phá Thiên đấu vá»›i nhau chỉ hạn định ở chá»— đã dạy qua rồi.
Ãinh Bất Tứ vốn nóng tÃnh. Lão nghÄ© bụng:
-Nếu cứ đấu thế nà y mãi thì là m sao mà thắng được gã ? Mình chỉ trông mong và o cÆ¡ há»™i độc nhất là lúc nà o gã quên mất chiêu thức, chống đỡ không đúng đưá»ng thì gã má»›i mắc phải độc thá»§ cá»§a mình !
Nhưng Thạch Phá Thiên có trà nhá»› rất giá»i. Ãinh Bất Tứ chỉ dạy má»™t lần là chà ng không quên nữa.
Hai ngưá»i tiếp tục qua lại đến dư hai trăm chiêu mà Thạch Phá Thiên vẫn không bị đối phương tìm thấy chổ sÆ¡ hở nà o.
Mụ già thỉnh thoảng lại xùy lên mấy tiếng cưá»i ruồi, khiến cho Ãinh Bất Tứ không dám Ä‘em những chiêu tầm thưá»ng ra truyá»n thụ. Lúc ra má»™t chiêu công hay chiêu thá»§ mà không mãnh liệt, kỳ ảo là mụ lại lên tiếng chê bai. Tuy mụ bị tẩu há»a nháºp ma, không hà nh động được, nhưng nhãn quang mụ vẫn còn rất lợi hại. Mụ tháºt xứng đáng là má»™t đại hà nh gia vá» võ há»c. Rõ rà ng má»™t chiêu thức võ công kỳ diệu mà mụ cÅ©ng moi móc ra được mấy câu phê bình chà lý. Thế thì những chiêu thức kém phần tinh diệu, khi nà o mụ chịu buông tha mà không chỉ trÃch ?
Ãinh Bất Tứ Ä‘em hết tinh thần truyá»n thụ quyá»n chưởng cho Thạch Phá Thiên. Cuá»™c truyá»n thụ bữa nay lão táºn tâm chẳng kém gì mấy lần lão đã đấu vá»›i mụ già bằng gươm Ä‘ao tháºt sá»±. Lão lại dạy thêm mấy chiêu nữa thì trá»i gần sáng. Lão nóng nảy vô cùng. Ãá»™t nhiên lão biến đổi quyá»n pháp sá» má»™t chiêu 'Khoát mã bôn tuyá»n' vừa phóng quyá»n vừa nhay xô cả ngưá»i và o.
Thạch Phá Thiên la lên:
-Không đúng thứ tự mất rồi !
Ãinh Bất Tứ quát há»i:
-Việc gì mà thứ tự với chẳng thứ tự ? Ta dạy sao ngươi cứ thế mà phá giải.
Thạch Phá Thiên nhá»› ngay đến lão đã dạy chiêu 'Phấn Ãiệp Phiên Phi' để đối chá»i. Chà ng liá»n theo đúng phương pháp tung mình nhảy ra.
Ãinh Bất Tứ bụng bảo dạ:
-Ta chỉ cần bức bách gã phải nhảy xuống sông là thắng rồi. Dù Tiểu Thúy có lắm mồm cũng bằng vô dụng.
Lão tiến lên một bước phóng chiêu 'Hoà nh tảo thiên quân' vung cả hai tay quét ngang một cái.
Thạch Phá Thiên liá»n theo đúng cách thức sá» chiêu 'Hòa phong tế vÅ©' tránh khá»i thế công áo ạt cá»§a đối phương. Nhưng chà ng vừa lùi má»™t bước thì chân trái đã giẫm lên mạn thuyá»n.
Ãinh Bất Tứ cả mừng quát lên:
-Xuống đi !
Ãồng thá»i lão ra chiêu 'Chung cổ tá» minh' song quyá»n cùng phóng ra đánh và o hai bên huyệt thái dương.
Thạch Phá Thiên chiếu theo như lá»i dạy cá»§a Ãinh Bất Tứ, chà ng lùi lại má»™t bước rồi dùng 'nhu quyá»n' để hóa giải song quyá»n cá»§a đối phương. Nhưng lúc nà y chà ng đã hết đất lùi, chân chà ng đụng xuống mặt nước. Trong lúc hoang mang, chà ng không kịp suy nghÄ© gì nữa. Bình sinh chà ng chỉ thuá»™c lầu được hai chiêu thức cá»§a Ãinh Ãang dạy cho hể sá» dụng đến là tuyệt diệu. Chà ng lạng ngưá»i Ä‘i má»™t cái đã chuồn ra sau lưng Ãinh Bất Tứ, tay phải chà ng ra chiêu 'Hổ trảo thá»§' chụp xuống huyệt Linh đà i còn tay trái sá» chiêu 'Ngá»c nữ niêm châm' nắm lấy huyệt Huyá»n khu cá»§a lão. Hai cánh tay chà ng chá»™p tháºt mạnh. Luồng kình lá»±c xô ra mãnh liệt.
Ãinh Bất Tứ kêu lên má»™t tiếng rồi ngã quay xuống sạp thuyá»n.
Thá»±c ra dù ná»™i lá»±c Thạch Phá Thiên có mạnh đến đâu nhưng má»›i há»c cầm nã thá»§ pháp được mấy ngà y thì là m sao đã nắm trúng được huyệt đạo Ãinh Bất Tứ ?
Sở dĩ lão bị hạ là vì có sẵn thà nh kiến mình đã ra chiêu trước là là m chủ tình thế. Lão yên trà Thạch Phá Thiên tất dùng 'nhu chưởng' để giải khai chiêu 'Chung cổ tỠminh' của lão. Muốn phát huy 'nhu chưởng' tất phải lùi lại một bước mà lùi lại tức là bước xuống sông.
Giả tá»· lão đấu vá»›i má»™t tay cao thá»§ nà o khác thì dÄ© nhiên lão phải đỠphòng cẩn tháºn, vì đối phương có nhiá»u cách giải khai và phản công, khi nà o còn bị đối phương chuồn lẹ ra sau lưng để phóng chiêu cầm nã nắm và o huyệt mình ?
Ãằng nà y lão đã chiết giải cùng Thạch Phá Thiên đến mấy trăm chiêu, mà chiêu nà o chà ng cÅ©ng chỉ biết má»™t má»±c y theo đưá»ng lối cá»§a lão đã truyá»n thụ, nên lão chẳng cần đỠphòng là m chi ? Và lão không khi nà o ngá» tá»›i chà ng lại biết biến chiêu, mà chiêu thức chà ng sá» dụng lại thuần thục tuyệt diệu đến thế !
Thạch Phá Thiên ra tay lẹ như gió, lúc Ãinh Bất Tứ phát giác ra muốn né tránh thì đã không kịp nữa.
Ná»™i lá»±c Thạch Phá Thiên tháºt là ghê gá»›m ! Ãinh Bất Tứ ná»™i công thâm háºu là thế mà kình lá»±c cá»§a chà ng xô và o, lão chống không nổi.
Biến cố nà y khiến cho cả Ãinh Bất Tứ lẫn Thạch Phá Thiên Ä‘á»u kinh hãi vô cùng ! Mụ già kia cÅ©ng không khá»i ngạc nhiên, nhưng mụ khoái quá nổi lên trà ng cưá»i rá»™ không ngá»›t.
Mụ cưá»i như ngưá»i phát Ä‘iên. Mụ cưá»i muốn ngất Ä‘i, hai mắt trợn lên toà n tròng trắng.
Thạch Phá Thiên sợ quá la lên:
-Lão bà ... bà là m sao váºy ? Bà là m sao váºy ?
Cô bé nằm trong khoang thuyá»n không nhìn rõ tình trạng trên đầu thuyá»n. Nà ng nghe Thạch Phá Thiên la hoảng, không hiểu là chuyện gì cÅ©ng lÃu lưỡi la lên há»i:
-Nhưng nhưng .. nhưng nhưng ngất xỉu ư ? Lần nà y xem chừng nguy đây , chỉ sợ khó lòng hồi tỉnh lại được.
-Ãúng thế ! Xem chừng thái thái đã biến đổi sắc mặt không khéo thì nguy mất.
Cô bé cả kinh há»i:
-Nhưng nhưng ta chết rồi hay sao ?
Thạch Phá Thiên đưa tay ra sỠmũi mụ già rồi đáp:
-Thái thái hảy còn hÆ¡i thở, nhưng tình trạng nà y có Ä‘iá»u khác thưá»ng.
Cô bé há»i:
-Có Ä‘iá»u chi khác thưá»ng ?
Thạch Phá Thiên đáp:
-Trông nét mặt thì dưá»ng như thái thái đã chết rồi ! Tại hạ đỡ cô nương ra mà coi.
Cô bé không muốn để chà ng ẵm ra, nhưng nà ng quan tâm đến tổ mẫu với một tấm lòng thiết tha, nên chỉ ngần ngừ một chút rồi nói một cách rất lễ phép:
-Nếu váºy thì hay quá ! Tiểu muá»™i phiá»n đại giá đại ca má»™t chút !
Suốt Ä‘á»i, Thạch Phá Thiên chưa nghe ai nói năng má»™t cách nhã nhặn lá»… phép như váºy, lòng chà ng được an á»§i vô cùng. Khi ở bang Trưá»ng Lạc, chà ng đã được nghe ngưá»i ta nói vá»›i mình má»™t cách kÃnh cẩn, nhưng cái kÃnh cẩn nà y đượm đầy vẻ sợ hãi chứ không phải vì tình hình hữu nghị. Chỉ có cô nà y là giá»ng nói êm dịu lá»t tai, lòng chà ng khoan khoái thảnh thÆ¡i không bút nà o tả xiết.
Thạch Phá Thiên nhẹ nhà ng đỡ cô gái dáºy. Chà ng quấn lấy nà ng bằng má»™t lần chăn má»ng rồi ẵm nà ng ra đầu thuyá»n.
Thiếu nữ thấy tổ mẫu nà ng ngất xỉu thì la lên má»™t tiếng "trá»i Æ¡i" rồi nói:
-Ãại ca ! Liệu đại ca có chấp nháºn lá»i thỉnh cầu cá»§a tiểu muá»™i đặt bà n tay chuyển váºn má»™t chút ná»™i lá»±c và o huyệt Linh đà i cá»§a Nhưng Nhưng được chăng ?
Nà ng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
-Ãây là lá»i thỉnh cầu quá mức, tiểu muá»™i rất lấy là m áy náy.
Thạch Phá Thiên nghe giá»ng nà ng nói rất êm dịu liá»n cúi xuống nhìn mặt nà ng. Giữa lúc ánh triá»u dương má»›i má»c, Thạch Phá Thiên nhìn khuôn mặt trái xoan cá»§a thiếu nữ vừa xinh đẹp vừa hòa nhã. Cặp mắt trong suốt cá»§a nà ng cÅ©ng Ä‘ang nhìn chà ng.
Mục quang hai bên vừa chạm nhau thiếu nữ thẹn đỠmặt lên, nà ng không có cách nà o ngoảnh đầu ra chỗ khác để tránh ánh mắt của đối phương, đà nh nhắm mắt lại.
Thạch Phá Thiên buột miệng nói:
-Cô nương ! Cô nương cũng đẹp lắm nhỉ !
Thiếu nữ mặt cà ng đỠnhư gấc chÃn. Lúc nà y hai ngưá»i gần nhau lắm, nà ng sợ thở hÆ¡i phun và o mặt Thạch Phá Thiên nên ngáºm miệng lại.
Thạch Phá Thiên ngẩn ngưá»i ra nói:
-Xin lỗi cô nương ! Xin lỗi cô nương !
Rồi vá»™i đặt nà ng xuống. Chà ng đặt bà n tay và o huyệt Linh đà i mụ già nhưng không biết cách váºn ná»™i lá»±c thế nà o, liá»n chiếu theo cách cá»§a Ãinh Ãang đã dạy lúc ra chiêu :Hổ trảo thá»§: chụp và o huyệt Linh đà i kẻ địch rồi kình lá»±c mạnh ra.
Mụ già la lên một tiếng:
-Úi chao !
Mụ tỉnh lại rồi liá»n cất tiếng nói:
-Thằng lá»i ngu ngốc nà y ! Mi là m gì váºy ?
Thạch Phá Thiên trỠvà o cô bé nói:
-Cô nương đây bảo tại hạ, thúc đẩy ná»™i lá»±c và o ngưá»i cho thái thái. Quả nhiên thái thái hồi tỉnh lại thiệt.
Mụ già vẫn lớn tiếng mắng:
-Huyệt đạo ta đã bị phong tá»a, ngươi có thúc đẩy ná»™i lá»±c và o thì cÅ©ng chẳng là m gì được. Sao mà ngươi ngu thế ?
Thạch Phá Thiên bẽn lẽn nói:
-Ãiá»u đó thá»±c tại hạ không hiểu. Xin thái thái dạy bảo cho.
Vừa rồi chà ng váºn ná»™i lá»±c đã là m cho mụ già phải chấn động phá»§ tạng. Mụ vừa má»›i tỉnh lại tức giáºn vô cùng, nhưng mụ biết ná»™i lá»±c chà ng thâm háºu hÆ¡n ngưá»i thì nghÄ© bụng:
-Thằng lá»i nà y được trá»i phú cho tư cách khác thưá»ng. Không hiểu gã đã vô tình được ăn tiên thảo hoặc được uống má»™t thứ linh dược nà o mà ná»™i lá»±c ghê gá»›m đến thế ? Tuy gã ná»™i lá»±c phi thưá»ng nhưng lại chưa biết đưá»ng phát huy cùng sá» dụng. Ta luyện công bị tẩu há»a, không chừng có thể nhá» ná»™i lá»±c cá»§a gã đả thông kinh mạch được cÅ©ng nên. Mình chỉ cần đả thông được má»™t đưá»ng kinh mạch là có thể hà nh công để tá»± chữa lấy.
Mụ nghÄ© váºy liá»n nói:
-ÃÆ°á»£c rồi ! Ãể ta dạy ngươi. Ngươi ngưng tụ ná»™i khà và o huyệt Ãan Ä‘iá»n. Có phải ngươi cảm thấy má»™t luồng khà nóng rần rần không ? Ngươi vừa nghÄ© vừa chuyển luồng khà nóng đó ra tá»›i mạch Thiếu dương ở lòng lòng bà n tay.
Thạch Phá Thiên là m theo lá»i mụ và chà ng tụ táºp ná»™i lá»±c và o lòng bà n tay được ngay chẳng khó khăn gì. Ta nên biết Thạch Phá Thiên đã luyện môn La Hán Phục Ma thần công, má»™t môn ná»™i công tinh diệu và o báºc nhứt cá»§a phái Thiếu Lâm. Chà ng lại kiêm cả cách sá» dụng hai luồng chân khà dương cương và âm nhu, nên chà ng muốn váºn dụng thế nà o là được ngay như váºy. Có Ä‘iá»u chà ng chưa biết xá» dụng mà thôi. Ngưá»i chà ng bây giá» chẳng khác gì má»™t kho tà ng, và ng bạc như núi như non, nhưng chưa có chiếc chìa khóa để mở cá»a kho tà ng. Lúc nà y chà ng được mụ già chỉ dẫn là láºp tức ná»™i lá»±c tuôn ra như sóng cồn.
Mụ già vội la lên:
-Váºn ná»™i lá»±c từ từ .
Mụ chưa dứt lá»i đã á»™c lên má»™t tiếng rồi thổ ra má»™t bụm máu Ä‘en.
Thạch Phá Thiên cả kinh há»i:
-Là m sao ? Há»ng rồi ư ?
Thiếu nữ nói:
-Ãại ca Æ¡i ! Nhưng Nhưng tiểu muá»™i xin đại ca váºn ná»™i lá»±c từ từ chá»› đừng cấp bách.
Mụ già lại mắng:
-Thằng ngốc ! Ngươi định giết ta hay sao mà váºn ná»™i lá»±c như váºy ? Bây giá» ngươi phát huy từng chút má»™t chá» ta hấp thụ được rồi hãy váºn thêm nghÄ©a là ngươi thúc đẩy ná»™i lá»±c rất thong thả.
Thạch Phá Thiên vâng dạ toan là m theo lá»i cá»§a mụ thì đột nhiên Ãinh Bất Tứ ngồi nhá»m dáºy la lên:
-Mẹ kiếp ! Chúng ta tỷ đấu lại ! Cuộc vừa rồi xà xóa lhông kể.
Mụ già nói:
-Lão mặt dà y ! Sao lại không kể ? Rõ rà ng ngươi đã bị thua. Vừa nãy gã chỉ chém xuống một phát là ngươi toi mạng rồi.
Ãinh Bất Tứ biết mình Ä‘uối lý, không đấu khẩu vá»›i mụ nữa. Lão phóng chưởng đánh tá»›i Thạch Phá Thiên ngay, miệng quát:
-Cách chống đỡ chiêu nà y ta đã dạy cho ngươi rồi, ta động thá»§ như váºy có hợp lý không ?
Thạch Phá Thiên vá»™i thi triển chiêu thức mà Ãinh Bất Tứ đã truyá»n cho để đối phó.
Ãinh Bất Tứ lại đánh ra má»™t chiêu nữa. Lão vừa phóng chưởng vừa quát:
-Chiêu nà y ta cÅ©ng dạy ngươi rồi, chứ ta đâu có phải là kẻ mặt dà y vô lại, hiếp đáp bá»n háºu bối ?
Má»—i lần lão ra chiêu Ä‘á»u miệng nói bi bô mà quả nhiên toà n những chiêu thức lão đã dạy Thạch Phá Thiên cả, tá» ra lão là ngưá»i thá»§ tÃn. Còn chuyện lão bị chà ng nắm những yếu huyệt sau lưng, hất lão té xuống thì lão không nhắc gì đến.
Cà ng vá» sau lão đánh cà ng lẹ. Quá mưá»i hiệp trở Ä‘i thì lão tay ra chiêu mà miệng nói không kịp, lão chỉ nhắc Ä‘i nhắc lại má»™t câu:
-Ãã dạy ngươi rồi ! Ãã dạy ngươi rồi ! Dạy ngươi rồi !
Ãinh Bất Tứ phóng chiêu ra tá»›i tấp khiến cho Thạch Phá Thiên dù thông minh cưá»ng ký đến đâu cÅ©ng không tà i nà o chống đỡ kịp. Vì những chiêu thức nà y chà ng má»›i há»c má»™t lượt, lúc há»c dÄ© nhiên đâu có động thá»§ mau lẹ như bây giá» thì chà ng má»›i nháºp tâm hết được những chiêu thức truyá»n dạy.
Thạch Phá Thiên bị đánh rát quá, không tà i nà o ứng phó được. Chà ng coi chừng chỉ mấy chiêu nữa là tất bị thương vá» tay Ãinh Bất Tứ.
Giữa lúc chà ng hốt hoảng, chân tay luống cuống thì đột nhiên mụ già la lên:
-Khoan đã ! Ta có câu chuyện muốn nói.
Ãinh Bất Tứ thấy mụ la như váºy, liá»n dừng tay lại há»i:
-Tiểu Thúy ! Ngươi muốn nói chuyện gì ?
Mụ già nhìn Thạch Phá Thiên nói:
-Nhá» kia ! Trong mình ta hãy còn khó chịu lắm. Váºy ngươi hãy lại đây dồn ná»™i lá»±c và o cho ta má»™t lúc đã.
Ãinh Bất Tứ nói:
-Váºy cà ng hay ! Ngươi bị tẩu há»a, kinh mạch ngưng trệ, ngươi đã không muốn ta giúp sức, thì để gã trút ná»™i lá»±c và o cho ngươi cÅ©ng được. Thằng nhá» nà y tuy võ công dỡ nhưng ná»™i lá»±c gã rất thâm háºu.
Tà i sản của Cánh gà nướng
02-06-2008, 12:21 AM
Äại sắc lang bán cánh gà nướng Vu Thần Giáo Thống LÄ©nh Quân Äoà n Liệp Sát
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 034 - Cứu Phụ Nhân Hà o Kiệt Quên Mình
Mụ già hắng dặng má»™t tiếng rồi há»i kháy:
-Phải rồi ! Võ công gã kém cá»i là tá»± ngươi dạy. Còn ná»™i lá»±c gã thì đâu có cần ai dạy ?
Ãinh Bất Tứ tức mình nói:
-Sao ngươi lại bảo võ công gã kém là do ta truyá»n dạy được ? Gã má»›i há»c có nữa ngà y chứ nếu gã được ta truyá»n thụ năm ba năm thá» xem gã có thanh má»™t báºc thiếu niên anh hùng, thiên hạ vô địch không ?
Mụ già nói:
-Dù gã có há»c ngươi bao lâu cÅ©ng váºy thôi, chứ chẳng Ãch gì ! Gã chưa há»c đã đánh bại ngươi rồi. Ta e rằng gã gã cà ng há»c lại cà ng dỡ. Như váºy ngươi thá» tÃnh coi có nên há»c ngươi hay là không nên há»c ?
Ãinh Bất Tứ nghẹn há»ng má»™t lúc không biết nói thế nà o ? lão đứng thá»™n mặt ra hồi lâu má»›i lên tiếng :
-Cả hai chiêu 'Hổ trảo thá»§' và 'Ngá»c nữ niêm châm' thì gã cÅ©ng há»c được ở nhà há» Ãinh ta, chá»› ở đâu ?
Mụ già nói:
-Cái đó là cá»§a tôn nữ nhi Ãinh lão Tam dạy gã chứ có phải ngươi đâu mà kể công ? Nhá» kia ! Ngươi lại đây giúp ta, đừng nói vá»›i lão nữa.
Thạch Phá Thiên dạ một tiếng rồi lại ngồi bên mụ già . Chà ng đặt bà n tay và o huyệt Linh đà i để trợ giúp đả thông kinh mạch cho mụ.
Mụ giÆ¡ tay áo lên che miệng để Ãinh Bất Tứ không trông thấy. Mụ nói rất khẽ bảo Thạch Phá Thiên:
-Má»™t lúc nữa lão ta cùng ngươi tái đấu, ngươi váºn ná»™i lá»±c ra lòng bà n tay cÅ©ng như ngươi Ä‘ang là m váºy. Hể thấy lão vươn chưởng ra đánh tá»›i, ngươi vẫn thi triển chiêu thức như lão đón lấy lòng bà n tay dồn ná»™i lá»±c và o trong ngưá»i lão. Ta nói để ngươi hay là lão định tâm hất ngươi xuống sông cho chết Ä‘uối đấy. Ngươi phải nhá»› kỹ hể lão ra chiêu gì thì ngươi phải ra đúng cách thức như lão. Chỉ có cách ấy má»›i giữ được mạng sống cho cả ba ngưá»i chúng ta.
Nguyên mụ già ở gần Thạch Phá Thiên bấy giỠđã nháºn ra chà ng là ngưá»i lương thiện. Mụ e rằng nếu khuyên chà ng chỉ giữ bản thân thì sợ chà ng không chịu theo đúng như lá»i dặn cá»§a mình, nên mụ má»›i bảo chà ng 'giữ mạng sống cho ba ngưá»i chúng ta' tức là bao quát cả bà cháu mụ và o trong, để chà ng vì lòng nghÄ©a hiệp hết sức đối phó vá»›i lão.
Thạch Phá Thiên gáºt đầu luôn mấy cái.
Mụ già lại nói:
-Bây giá» ngươi hãy tạm ngừng lại đừng dồn ná»™i lá»±c và o cho ta nữa, phải để dà nh lúc bà n tay ngươi áp và o bà n tay lão sẽ dồn ná»™i lá»±c và o ngưá»i lão, mãnh liệt chừng nà o hay chừng ấy.
Thạch Phá Thiên há»i:
-Là m như thế liệu lão có thổ huyết không ?
Mụ già đáp:
-Không sao đâu ! ta luyện công bị tẩu há»a, không còn chút hÆ¡i sức nà o, mà ná»™i lá»±c ngươi thúc nhanh và o, ta không chống đỡ nổi nên má»›i bị thổ huyết. Còn lão ná»™i lá»±c thâm háºu, mà ngươi chẳng váºn toà n lá»±c thì chÃnh ngươi không chống nổi mà bị thổ huyết cÅ©ng chưa biết chừng. Nếu ngươi bị thương thì không thể bảo vệ cho hai bà cháu ta. Má»™t bà già , má»™t cô nương nằm thẳng cẳng không nhúc nhÃch được thì chỉ còn cách để mặc cho ngưá»i muốn lấn áp hay muốn tùng xẻo thế nà o cÅ©ng được.
Thạch Phá Thiên nghe tá»›i đây, bầu máu nóng sôi sùng sục. Láºp tức chà ng nổi lòng nghÄ©a hiệp, lúc nà y nếu vì bà già và cô bé mà chà ng có phải chết cÅ©ng quyết chẳng chau mà y. Còn hai bà cháu mụ là hạng ngưá»i nà o, thiện hay ác, chà ng cÅ©ng không cần biết.
Mụ già từ từ hạ tay áo xuống nói:
-Ãa tạ ngươi đã trút ná»™i lá»±c và o cho ta, nếu không có ngươi thì bây giá» ta muốn nói cÅ©ng không còn hÆ¡i sức nữa. Ãinh lão Tứ có chết lão cÅ©ng không nhìn nháºn là đã bị thất bại, chắc lão đòi đấu nữa vá»›i ngươi, chứ chưa chịu thôi ! Hỡi Æ¡i ! Mụ già nà y sống đã bấy nhiêu mà thấy anh hùng hảo hán trong thiên hạ tháºt chẳng được mấy ngưá»i. Lão tứ kia ! Ta không ngá» lúc sắp vá» chầu trá»i mà còn phải ngó thấy má»™t lão già chó má.
Ãinh Bất Tứ tức giáºn há»i:
-Mụ mắng ai là lão già chó má ?
Mụ già tá»§m tỉm cưá»i đáp:
-Con ngưá»i ta dù ngu dốt đến đâu tưởng cÅ©ng phải tá»± hiểu. Chẳng lẽ ta lại bảo ta ư ? Ãinh Bất Tứ ! Ngươi muốn giết gã phá»ng có khó gì ? Ngươi chỉ cần ra chiêu thức nà o mà chưa dạy gã là được. Hà tất ngươi phải nghÄ© tá»›i gã có chống được hay không ?
Ãinh Bất Tứ tức quá quát lên:
-Ãinh Bất Tứ nà y há phải hạng ngươi vô sÄ© mặt dà y ? Ngươi nhìn kỹ mà xem ta có ra chiêu nà o chưa dạy gã không ?
Mụ già chỉ cần nói khÃch lão mấy câu nà y, rồi buông tiếng thở dà i không nói gì nữa.
Ãinh Bất Tứ hừ má»™t tiếng rồi la lên:
-Thằng lá»i kia ! ta sắp phóng chiêu 'Nghịch thá»§y hà nh chu' để đánh ngươi đây. Chiêu nà y ta đã dạy rồi, chá»› có quên nghe !
Lão nói xong hÆ¡i co đầu gối hạ thấp ngưá»i xuống. Ãá»™t nhiên tay trái lão đưa từ dưới đánh ra.
Thạch Phá Thiên nghe lão nói đến chiêu 'Nghịch thủy hà nh chu' chà ng đã chuẩn bị sẵn cũng co hai đầu gối và vung chưởng tay trái từ dưới đưa lên đánh ra.
Ãinh Bất Tứ quát lên:
-Lá»™n rồi ! Cách giải khai đâu phải như váºy.
Lão chưa dứt lá»i đã nhìn thấy bà n tay chà ng gần chạm và o bà n tay cá»§a lão, thì không khá»i sợ run. Lão lẩm bẩm:
-Ná»™i lá»±c thằng lá»i nà y ghê gá»›m lắm có lẽ hÆ¡n cả mình. Nếu mình đấu noi lá»±c vá»›i gã thì còn có chi thú vị ?
Lão liá»n thu tay trái vỠđẩy tay mặt ra. Ãó là chiêu 'Kỳ phong đột khởi'.
Thạch Phá Thiên Ä‘inh ninh nhá»› lá»i mụ già , chà ng cÅ©ng sá» chiêu 'Kỳ phong đột khởi'.
Trong lòng bà n tay chà ng đã váºn đến bảy phần ná»™i kình.
Ãinh Bất Tứ chợt thấy chưởng lá»±c đối phương xô lại rất lẹ. Bà n tay chưa tá»›i mà chưởng phong đã quạt và o mặt, thì trong lòng kinh hãi. Lão láºp tức biến đổi chiêu số.
Thạch Phá Thiên mắt chăm chú nhìn Ãinh Bất Tứ. Lão ra tay thế nà o thì chà ng cÅ©ng là m như váºy. Chà ng chẳng cần nhá»› cách phá giải là m gì nữa. Bao nhiêu tâm trà chà ng để cả và o việc ngưng tụ ná»™i lá»±c. Quả nhiên bà n tay chà ng ná»™i lá»±c xô ra rất mạnh.
Ãinh Bất Tứ Ä‘ang trong bụng rất e dè, lúc nà o lão cÅ©ng đỠphòng bà n tay mình chạm và o bà n tay đối phương. Nếu hai bà n tay dÃnh và o nhau thì sẽ Ä‘i đến chổ tá»· đấu ná»™i lá»±c và khi đó những chiêu thức tinh diệu cá»§a lão không thi triển được. Vì thế mà mấy lần lão đã bắt được chá»— sÆ¡ hở cá»§a Thạch Phá Thiên Ä‘á»u bị hà nh động cá»§a chà ng bắt buá»™c lão phải thu chưởng để biến chiêu. Từ ngà y lão nổi tiếng đến nay, những tay cao thá»§ danh giá trên giang hồ lão qua tay rất nhiá»u mà chưa gặp đối thá»§ nà o như Thạch Phá Thiên. Bất luáºn lão ra chiêu nà o, đối phương ra chiêu đúng như váºy. Giả tá»· đối phương là má»™t nhân váºt nổi danh mà đấu như váºy thì lão có thể bà i xÃch được. Nhưng Thạch Phá Thiên lại là ngưá»i ná»™i lá»±c có thừa nhưng không hiểu võ công. Váºy chà ng theo đúng chiêu thức cá»§a lão để lại là má»™t việc danh chÃnh ngôn thuáºn.
Ãinh Bất Tứ tÃnh nóng như lá»a, miệng lão không ngá»›t buông lá»i thóa mạ, nhưng rốt cuá»™c lão cÅ©ng chẳng là m gì được Thạch Phá Thiên.
Cuá»™c đấu kéo dà i đến năm sáu mươi hiệp Thạch Phá Thiên đã dần dần mò ra phép váºn ná»™i lá»±c má»—i chuyến má»—i chưởng phát ra Ä‘á»u rÃt lên những tiếng gió vù vù như gió bão, cà ng vá» sau cà ng mãnh liệt.
Ãinh Bất Tứ không dám lÆ¡ đãng, phải Ä‘em toà n lá»±c ra đối phó.
Lão nghÄ© bụng chắc thằng lá»i nà y ở tà môn nà o xuất thân. Phải chăng gã giả vá» ngá»› ngẩn mà thá»±c ra gã là má»™t tay cao thá»§ tuyệt đỉnh cÅ©ng chưa biết chừng ?
Hai bên lại đánh mấy hiệp nữa, Ãinh Bất Tứ thấy chưởng lá»±c đối phương má»—i lúc má»™t nguy nan cho mình. Còn may ở chổ Thạch Phá Thiên chỉ mô phá»ng theo chiêu thức cá»§a lão, nên lão không phải đỠphòng chà ng công kÃch bất thình lình.
Ãinh Bất Tứ đấu thêm mấy chiêu nữa rồi đưa hai tay theo đưá»ng cánh quạt đánh chênh chếch và o đối phương. Chiêu nà y kêu bằng 'Hoặc tả hoặc hữu'. Chưởng lá»±c hướng vá» tả nhưng lại đánh sang hữu. Cứ tình trạng mà coi, lão ra chiêu nà y trong bụng mừng thầm, miệng lẩm bẩm:
-Thằng lá»i thối tha nà y ! Bây giá» mi có bắt chước ta được nữa không ? Mi có biết chưởng lá»±c cá»§a ta đánh vá» phÃa nà o không ?
Quả nhiên Thạch Phá Thiên mô phá»ng chiêu nà y không thấy công hiệu. Chà ng liá»n cất tiếng há»i:
-Ô hay ! Lão đánh vỠmé tả hay mé hữu ?
Ãinh Bất Tứ cưá»i rá»™ quát lên :
-Sao mi không xem ta đánh và o mé tả hay mé hữu ?
Miệng lão quát mà hai tay vẫn tiếp tục vung lên đánh tới tấp.
Thạch Phá Thiên giáºt mình. Ãồng thá»i chà ng giÆ¡ cả song chưởng lên để chống đỡ chưởng lá»±c cá»§a Ãinh Bất Tứ. Chà ng chẳng hiểu chưởng lá»±c đối phương từ mé nà o đánh tá»›i.
Ãinh Bất Tứ thấy Thạch Phá Thiên đưa cả song chưởng lên chống, bất giác kinh hãi vô cùng.
Lão lẩm bẩm:
-Thằng lá»i nà y Ä‘em thá»±c lá»±c ra chống lại hư chiêu cá»§a mình khiến cho chiêu thức biến ảo là thế mà thà nh vụng vá». Chiêu thức cá»§a mình là 'Hoặc tả hoặc hữu' mà gã cho biến thà nh 'Diệc tả diệc hữu'. Song chưởng phải váºn trá»ng lá»±c chứ không há»i hợt được nữa thì còn chi là chổ ảo diệu cá»§a nó ? Cứ kiểu nà y tiếp diá»…n thì rồi phải Ä‘i đến chổ tá»· đấu ná»™i lá»±c mất.
Giữa lúc nguy cấp, lão chợt nghÄ© ra má»™t kế. Ãá»™t nhiên lão phóng song chưởng đánh lên không trung. Ãó là chiêu 'Thiên vương thác tháp'.
Nguyên chiêu nà y chuyên để đối phó vá»›i địch nhân nhảy vá»t lên không rồi đánh nhà o xuống.
Hiện giá» Thạch Phá Thiên không phải từ trên không đánh xuống, đáng lý ra không thể sá» dụng chiêu thức nà y. Thạch Phá Thiên thấy Ãinh Bất Tứ sá» chiêu 'Thiên vương thác tháp' nhưng không hiểu dụng ý cá»§a lão, nên cÅ©ng vung chưởng phóng lên không đánh véo má»™t tiếng.
Hai ngưá»i bốn tay Ä‘á»u đánh và o quãng không rồi cùng giương mắt lên nhìn nhau.
Ãinh Bất Tứ không nhịn được, nổi lên má»™t trà ng cưá»i ha hả.
Thạch Phá Thiên thấy lão hết thái độ cừu địch, cÅ©ng thÃch quá nổi lên má»™t trà ng cưá»i sung sướng.
Thiếu nữ Ä‘ang ngồi tá»±a cá»™t bên cá»a thấy tình trạng nà y cÅ©ng phải mỉm cưá»i.
Chỉ có mụ già là ra vẻ khó chịu, mụ cất tiếng mắng:
-Ãồ mặt dà y ! Không đánh nổi ngưá»i ta phải nghÄ© ra quá»· kế để đánh lừa má»™t thằng nhá» ! Thế mà không biết xấu !
Ãinh Bất Tứ trong lúc chá»›p nhoáng nghÄ© ra được biện pháp giải nguy khá»i phải Ä‘i đến chổ tá»· đấu ná»™i lá»±c cùng Thạch Phá Thiên, lão rất lấy là m đắc ý vá» sá»± lanh trà cá»§a mình, nên nghe lá»i mỉa mai cá»§a mụ già , lão cÅ©ng chẳng để tâm đến.
Lão vẫn cưá»i khà khà lên má»™t giá»ng hòa giải:
-Ta cùng thằng lá»i đã không thù oán lại không căm háºn thì tá»™i gì mà tá»· đấu ná»™i lá»±c để gã phải uổng mạng ?
Mụ già toan lên tiếng nhiếc móc nữa thì đột nhiên con thuyá»n tròng trà nh mấy cái rồi trôi băng xuống hạ lưu. Nguyên khúc sông nà y tá»± nhiên hẹp lại, nước chảy xiết quá.
Ãinh Bất Tứ lại cưá»i khanh khách nói:
-Tiểu Thúy ! Ãi lên đảo BÃch Loa nghe ! Hai bà cháu ngươi và cả thằng lá»i kia nữa, chúng ta lên đó chÆ¡i mấy bữa cho vui.
Mụ già biến sắc run lên nói:
-Không đi ! ta thà chết thì thôi chứ không chịu đặt chân lên cái đảo quỷ đó.
Ãinh Bất Tứ há»i:
-Lên đó mấy bữa thì đã hỠgì ?
Nước sông chảy cuồn cuá»™n, sóng vá»— bì bõm nước bắn lên thuyá»n tung tóe.
Thạch Phá Thiên nhìn theo tia mắt cá»§a Ãinh Bất Tứ hì thấy vá» mé hữu phÃa trước trong lòng sông hiện ra má»™t ngá»n núi xanh biếc. Ngá»n núi nà y trên nhá»n dưới tròn, quả nhiên giống như con ốc thì chà ng nghÄ© ngay: Ãây hẳn là đảo BÃch Loa.
Ãinh Bất Tứ quay lại bảo lái đò:
-Ãp thuyá»n và o bỠở bên hòn đảo kia.
Lái đò vâng lá»i.
Ãinh Bất Tứ cúi xuống cầm lấy chiếc neo sắt đứng ở đầu thuyá»n. Lão chá» cho thuyá»n và o gần rồi liệng má» neo lên đảo.
Thạch Phá Thiên nói:
-Lão gia tỠ! thái thái đây đã không muốn đến nhà lão gia thì hà tất lão ...
Chà ng chưa dứt lá»i, đột nhiên mụ già đứng phắt dáºy thò tay ra ôm lấy thiếu nữ nhảy xuống sông.
Ãinh Bất Tứ vá»™i la lên:
-Không được !
Lão xoay tay lại nắm thì đã không kịp nữa. Chỉ nghe đánh "ùm" một tiếng, nước sông bắn tóe lên.
Thạch Phá Thiên hoảng hồn rút lấy má»™t tấm ván thuyá»n rồi cÅ©ng nhảy xuống sông.
Hai chân chà ng đạp và o mạn thuyá»n ngưá»i chà ng vá»t Ä‘i khá xa, nên tuy chà ng nhảy xuống sau mà lúc ngưá»i chà ng tá»›i mặt nước thì đã gần đến bên hai bà cháu mụ già .
Thạch Phá Thiên không biết bÆ¡i lá»™i, sóng đánh và o miệng phải nuốt nước ừng á»±c. Chà ng quyết tâm cứu ngưá»i. Tay trái ôm khư khư tấm ván thuyá»n, tay phải quá» loạn lên. Chà ng quỠđúng và o mái tóc mụ già liá»n nắm chặt không buông ra nữa. Cả ba ngưá»i trôi theo dòng nước xuôi xuống hạ lưu.
Thạch Phá Thiên bị sóng đánh dồn dáºp khiến chà ng đầu nhức mắt hoa, miệng không ngá»›t nuốt nước miếng ừng á»±c.
Ãá»™t nhiên ngưá»i chà ng đụng mạnh má»™t cái, lưng Ä‘au nhói lên. Chà ng va phải má»™t phiến đá.
Thạch Phá Thiên cả mừng đạp chân xuống đứng vững lại. Chà ng ngẩng đầu lên thì chỉ thấy một là n khói mù mỠmịt. Trong là n mù lộ ra nhiêu cây cối. Chà ng không có thì giỠnhìn kỹ nữa vội kéo mụ già lại gần. Chà ng thấy mụ hai tay vẫn ôm chặt cô cháu thì trong bụng rất mừng, nhưng không hiểu nà ng còn sống hay đã chết rồi.
Thạch Phá Thiên ôm cả hai bà cháu lên rồi bước cao bước thấp lá»™i qua bãi sông bùn lầy nước Ä‘á»ng tiến và o trong chá»— rừng cây, giữa đám mây mù. Chà ng Ä‘i hÆ¡n mưá»i trượng thì tá»›i chá»— đất khô ráo. Chà ng liá»n đặt hai ngưá»i xuống.
Bỗng nghe mụ già lên tiếng mắng:
-Thằng lá»i nà y tháºt vô lá»… ! Sao ngươi dám nắm tóc ta ?
Thạch Phá Thiên chưng há»ng, vá»™i nói:
-Dạ ! Dạ ! Tháºt là có lá»—i !
Mụ già lại nói:
-Ngươi ở trong dòng sông nắm đầu tóc, là m ta đau quá chừng !
Bá»—ng mụ oẹ lên má»™t tiếng. Nước trong miệng á»™c ra khá nhiá»u.
Thiếu nữ bây giỠmới lên tiếng:
-Nhưng Nhưng ! Nếu không được đại ca đây cứu cho, mà hai bà cháu mình lại không biết bơi lội thì lúc nà y ... lúc nà y...
Nà ng nói tới đây miệng cũng ộc nước ra.
Mụ già nói:
-Thế ra gã tiểu tá» nà y đã có Æ¡n cứu mạng cho chúng ta. Váºy thì cái tá»™i vô lá»… ta cÅ©ng bá» Ä‘i.
Thiếu nữ tá»§m tỉm cưá»i nói:
-Gặp lúc nguy cấp cứu ngưá»i thì là m thế nà o được ? DÄ© nhiên cái đó Nhưng Nhưng chẳng nên trách đại ca đây, mà còn phải tạ Æ¡n nữa má»›i hợp lý. Nà ng bị Thạch Phá Thiên ôm ở trong lòng, bốn mắt nhìn nhau trong gan tấc. Nhưng lúc nà ng nói, thì chuyển nhỡn tuyến ra phÃa khác, không dám nhìn thẳng và o mặt chà ng.
Cả hai bà cháu thổ nước ra, ướt đầy cả ngưá»i chà ng. Nhưng toà n thân chà ng đã bị nước sông ướt đẫm thì giá» hai ngưá»i có thổ nước và o cÅ©ng chẳng há» chi. Thế mà cô cÅ©ng đỠmặt lên vì tá»± cho mình như váºy là ngưá»i vô ý thức.
Mụ già nói:
-ÃÆ°á»£c rồi ! Ngươi đặt chúng ta xuống đây. Chá»— nà y là đảo Tứ Yên cách chá»— lão quái ở không xa mấy, cần phải đỠphòng lão đến rắc rối.
Thạch Phá Thiên vâng dạ luôn mấy tiếng rồi đặt hai ngưá»i xuống.
Bá»—ng nghe sau bụi cây ráºm có tiếng ngưá»i nói:
-Chắc là thằng lá»i đó không chết đâu. Thế nà o chúng ta cÅ©ng phải tìm cho thấy gã.
Thạch Phá Thiên giáºt mình kinh hãi, khẽ nói:
-Ãinh Bất Tứ Ä‘uổi tá»›i nÆ¡i rồi !
Chà ng lại ôm hai ngưá»i chạy và o bụi ráºm, ngồi yên không nhúc nhÃch.
Tiếng chân dẫm trên cá» khô cùng lá rụng báºt lên những tiếng sá»™t sạt. Hai ngưá»i từ mé bên kia Ä‘i qua là má»™t lão già và má»™t thiếu nữ.
Tà i sản của Cánh gà nướng