Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng – Chương 10 – Phần 1: Em là người đàn bà duy nhất tôi muốn.
Tác giả: an tầm
Edit: Rubylin
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Sưu tầm: linh đang xung.
Lạc Tranh thấy như vậy rốt cuộc mặt biến sắc, ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng cùng rõ ràng run sợ— —
“Thương Nghiêu tiên sinh, hi vọng ngài có thể tự trọng một chút!”
Dù nói thế nào đi nữa cô cũng là bạn gái của bạn thân hắn, người đàn ông vừa hoa tâm vừa lăng nhăng này chẳng nhẽ không có quan niệm đạo đức sao? Sao hắn lại nói với cô những lời vừa mơ hồ vừa ám muội không chịu nổi đó?
Thương Nghiêu không giận mà ngược lại còn cười, khẽ ngồi thẳng dậy, trên khóe môi nở nụ cười…
“Thương Nghiêu tiên sinh, tôi hi vọng chúng ta có thể nói đến chuyện kinh doanh!” Lạc Tranh hít sâu vào một hơi, đè nén tâm trạng dao động xuống, lúc lại nhìn về phía hắn, thì đã khôi phục được vẻ bình tĩnh cùng tỉnh táo bình thường.
“Lạc tiểu thư chẳng qua chỉ là muốn bàn chuyện hợp tác sao.” Ánh mắt Thương Nghiêu rời khỏi cô, sống lưng thẳng tắp ngồi trở lại vị trí lái xe, hơi nhếch miệng, “Tôi đã nói rồi, tôi thích hợp tác với người có thành ý.”
“Chẳng lẽ trong mắt Thương Nghiêu tiên sinh, hôm nay tất cả những việc tôi làm còn không đủ thành ý sao?” Lạc Tranh lên tiếng.
“Tôi hi vọng Lạc tiểu thư có thể hiểu một điều ——” Thương Nghiêu quay đầu nhìn cô, mang theo uy quyền đủ để trấn át thiên hạ, “Nếu muốn hợp tác, sẽ phải thể hiện ra thành ý của cô, hôm nay mới chỉ là bắt đầu, tôi cũng không có thừa nhận tất cả mọi việc hôm nay cô làm sẽ đổi lấy cơ hội hợp tác!”
Lạc Tranh nghẹn một cái, móng tay dài dường như muốn đâm vào trong lòng bàn tay, nhưng vẫn lộ ra nụ cười ung dung vốn có, “Không biết Thương Nghiêu tiên sinh còn muốn thế nào đây?”
Thương Nghiêu nhún vai, hai tay buông thõng, “Việc này nên là do Lạc tiểu thư cân nhắc chứ. Nếu cô muốn hợp tác, hãy làm cho tôi thấy được thành ý của cô! Phải biết rằng, thành ý phải từ hành động, không phải chỉ từ miệng nói ra là được, còn việc cô phải làm thế nào để thể hiện, không liên quan tới tôi.”
“Thương nghiêu tiên sinh —— “
“Nhắc lại một câu!” Thương Nghiêu không cho cô một chút cơ hội giải thích, giọng điệu nhàn nhạt mang theo cường thế kiểm soát nắm trong tay, “Sở luật sư nổi danh trên thế giới nhiều không đếm, vì sao tôi nhất định phải hợp tác với các người? Lạc tiểu thư muốn hợp tác, phải xem cô làm thế nào rồi!”
Dây cung trong lòng Lạc Tranh đột nhiên căng lên, cô biết lần này người đàn ông này nói đều rất thật. Đúng vậy, trên toàn thế giới có nhiều sở luật sư có thể lựa chọn như vậy, bọn họ chỉ có thể được coi là một trong số những đối thủ cạnh tranh đó. Người đàn ông này mặc dù bề ngoài thoạt nhìn bất cần đời, tà mị lười biếng, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không vì quan hệ bạn bè mà thiên vị.
Cô âm thầm hít một hơi thật sâu, xem ra, cô nhất định phải hao tổn tâm trí với người đàn ông này! Vì tương lai của sở luật sư, cô nhất định phải lấy được sự tín nhiệm của hắn!
—————— Vficland.info ——————
Khách sạn Hyatt, phòng Hoàng gia.
Bóng đêm say lòng người, trên cửa kính trong suốt chiếu ra hình ảnh người con gái trở về, dạo từng bước chân trên tấm thảm.
“Peter, cám ơn thông tin của anh!” Sau khi cắt điện thoại, Lạc Tranh thở ra một hơi, ném điện thoại lên sofa, cả người mệt mỏi cũng nhẹ nhàng nằm xuống giường.
Ngón tay ôn nhu của đàn ông vòng qua, rơi trên bờ vai Lạc Tranh, nhẹ nhàng xoa bóp.
Lạc Tranh nhắm mắt lại, hàng mi dài giống như đôi cánh bướm khẽ động, đau nhức trên bả vai nhờ bàn tay người đàn ông kia xoa bóp đã chậm rãi thả lỏng, nhẹ nhàng áp mặt vào bàn tay của người đàn ông, khẽ thở một hơi…
“Tranh Tranh, nếu không chúng ta quên đi, trở về Hồng Kông, chúng ta sẽ nghĩ những biện pháp khác.” Ôn Húc Khiên đau lòng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, lên tiếng nói.
Lạc Tranh trợn mắt, quay đầu nhìn anh ta, tiếng nói nhẹ nhàng mang theo kiên trì rõ rệt, “Không được, em nhất định phải nắm được vụ hợp tác này.”
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng – Chương 10 – Phần 2: Em là người đàn bà duy nhất tôi muốn.
Tác giả: an tầm
Edit: Rubylin
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Sưu tầm: linh đang xung.
“Anh không muốn em cực khổ như thế.” Ôn Húc Khiên yêu thương nói: “Việc này em không nên nhúng tay vào, anh sẽ đàm phán ổn thỏa với Thương Nghiêu.”
“Húc Khiên, teen Thương Nghiêu này cũng sẽ không bởi vì giao tình mà hạ thấp điều kiện.” Lạc Tranh ngồi dậy, thuận thế tựa vào lòng anh ta, kéo lấy bàn tay to của anh, “Yên tâm đi, việc lần này nếu là có quan hệ với em, em liền nhất định sẽ làm xong. Em đã tra ra được hành trình ngày mai của hắn.”
Húc Khiên cúi đầu nhìn cô, một tia chần chừ thoáng lướt qua đáy mắt ——
“Tranh Tranh, em muốn —— “
“Nếu hắn muốn thấy thành ý của chúng ta, chúng ta sẽ làm cho hắn thấy!” Lạc Tranh vừa nói, mệt mỏi nơi đáy mắt thoáng chốc đã bị quét sạch, lại lần nữa dấy lên ngọn lửa chiến đấu, “Chỉ cần chúng ta làm được đến giọt nước không lọt (*cẩn thận, tỉ mỉ), em không tin hắn sẽ không động lòng.”
“Vì sở luật sư, em cực khổ rồi.” Ôn Húc Khiên đau lòng ôm chặt cô, nhẹ giọng lẩm bẩm. Vài ngày nay hắn đã hối hả ngược xuôi, tìm thêm nhiều cơ hội hợp tác hơn.
Hắn tin tưởng Lạc Tranh là người một khi đã nói thì nhất định sẽ làm được, tuy nói cô là con gái, nhưng năng lực một điểm cũng không kém đàn ông, thậm chí còn tốt hơn. Sở luật sư có thể chỉ ở vài năm ngắn ngủi phát triển mạnh mẽ, không thể thiếu công lao của Lạc Tranh.
“Lại nói đến việc này.” Lạc Tranh xoay người, hai tay gắt gao ôm lấy cổ anh ta, đáy mắt sớm đã trở nên vô cùng dịu dàng, “Chuyện của anh cũng là chuyện của em, cũng như năm đó sau khi em tốt nghiệp đại học, chuyện của em cũng sẽ là chuyện của anh.”
Nhớ tới cuộc sống ở đại học, nếu như không có Ôn Húc Khiên, cô thật không biết sẽ vượt qua như thế nào. Khi đó, cha cô bởi vì cờ bạc mà nợ nần, kết quả bị bọn cho vay nặng lãi bức đến phải nhảy lầu tự sát, chỉ để lại món nợ khổng lồ cùng hai mẹ con cô, vì trả nợ, cô phải nghỉ học đi làm ở quán rượu kiếm tiền, chỉ là cô trước sau vẫn kiên trì đạo lý của mình, chỉ hầu rượu không qua đêm.
Nhưng có một lần, một gã khách hàng bức ép cô ra sân khấu, trong lúc giằng co, may mắn Ôn Húc Khiên xuất hiện. Anh là học trưởng của cô, cũng là chủ tịch hội học sinh, sau khi nghe chuyện của cô, đi đến tìm cô, theo quan điểm của hắn, Lạc Tranh lúc đó vốn vẫn luôn nhận được học bổng mà nghỉ học thì thật sự đáng tiếc.
Sau này, Lạc Tranh dưới sự giúp đỡ của Ôn Húc Khiên lại có thể tiếp tục hoàn thành việc học tập, từ lúc anh xuất hiện ở hộp đêm kia, trong chớp mắt cô đã quyết định muốn dùng toàn bộ sức lực để báo đáp người đàn ông này, thời gian càng dài, quan hệ của hai người càng gần lại hơn, cô cũng đi từ yêu thầm lúc ban đầu, đến quan hệ rõ ràng sau này.
Lúc Ôn Húc Khiên độc lập thành lập sở luật sư, cô cũng không nói hai lời, trực tiếp cùng anh gây dựng từ đầu, từng bước cùng nhau làm việc chăm chỉ tạo nên sự nghiệp của hai người.
“Tranh Tranh…” Ôn Húc Khiên bị nhu tình nơi đáy mắt cô lây sang, giơ tay lên khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thâm tình vạn chủng cúi đầu xuống, đôi môi ấm áp ép sát đôi môi hồng của cô, trằn trọc dần dần say mê.
Thân thể Lạc Tranh mềm mại như nước, để mặc bàn tay to của người đàn ông nâng cô lên, tiếng thở dốc mềm mại, hưởng ứng đón nhận nụ hôn càng lúc càng trở nên nồng nhiệt của Ôn Húc Khiên…
Thân thể mềm mại trong lòng làm nhiệt tình của Ôn Húc Khiên không ngừng dâng cao, bên trong thân thể vừa tuôn ra một dòng rung động nóng bỏng quen thuộc thiêu đốt, đem người con gái trong lòng càng thêm ôm chặt, làm cho thân thể ấm áp mềm mịn của cô áp sát chặt chẽ với mình, sự ôn nhu thường ngày trong mắt anh xảy ra biến hóa, ngay cả tiếng thở dốc cũng trở nên ồ ồ!
“Húc Khiên…” Lạc Tranh có thể phát hiện ra thân thể của anh biến hóa, bàn tay nhỏ bé quấn quanh cổ anh ta cũng đổi thành chống nhẹ lên lồng ngực anh, sắc mặt một mảnh đỏ hồng.
Một tiếng khẽ lẩm bẩm, cơ hồ muốn lấy mạng Ôn Húc Khiên! Anh chẳng qua chỉ là một người đàn ông bình thường, nhất là đối diện với một giai nhân như Lạc Tranh, bàn tay vốn đang nâng eo cô cũng bắt đầu không an phận di chuyển lên xuống, lòng bàn tay lửa nóng thiêu đốt xuyên thấu qua lớp quần áo có thể cảm nhận rõ ràng được cơ thể mềm mại không xương của cô…
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng – Chương 10 – Phần 3: Em là người đàn bà duy nhất anh muốn.
Tác giả: an tầm
Edit: Rubylin
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Sưu tầm: linh đang xung.
Sau một khắc, bế lấy người con gái trong lòng nhấc lên không trung, đi vào phòng ngủ…
Khi Lạc Tranh tiếp xúc với mặt giường mềm mại, lúc này mới phản ứng lại, còn chưa kịp ngồi dậy, đã bị Ôn Húc Khiên đè xuống ——
Thân thể nhỏ bé của cô hoàn toàn bị thân hình to lớn của anh đè lên, ngay lập tức, bờ môi nóng bỏng của anh rơi xuống, tham lam truy tìm hương thơm nơi đôi môi thắm hồng của cô.
“Húc Khiên…” Lạc Tranh không biết như thế nào cho phải, ngay khi môi anh trượt xuống đằng sau gáy cô, cô chỉ cảm thấy ngực lành lạnh ——
“Húc Khiên, đừng như vậy.” Cô khẽ chống hai bàn tay lên trên lồng ngực anh, ánh mắt mê ly mà ảo mộng.
Ôn Húc Khiên đưa một bàn tay, nhẹ nhàng bao lấy hai bàn tay nhỏ bé của cô, cúi đầu xuống, chiếc mũi tuấn dật khẽ áp lên mặt cô, không khó cảm nhận được hơi thở hổn hển của anh, ngay cả tiếng nói cũng trở nên thô ráp trầm thấp, “Tranh Tranh, tối nay ở lại trong phòng anh, được không?”
Anh phát ra lời mời trực tiếp nhất tới cô!
:v1:
“Húc Khiên…”
“Tranh Tranh, cho anh, được không?” Ôn Húc Khiên buông bàn tay nhỏ bé của cô ra, một lần nữa đè lên cô, dịu dàng mơn trớn vuốt ve mặt cô má cô, “Em biết anh yêu em đến nhường nào, em biết anh muốn nhận được tất cả của em đến thế nào mà…”
“Húc Khiên, anh… tỉnh táo chút đi…” Lạc Tranh sợ đến có chút không dám động đậy, cô đương nhiên biết Ôn Húc Khiên sẽ không ép buộc cô, cũng biết anh vẫn rất yêu thương cô, nhưng là, dù người đàn ông có ôn nhu nữa trong lúc này cũng vẫn là nguy hiểm, cô chỉ có thể khẽ lên tiếng, dịu dàng nói: “Chúng ta không phải là đã bàn kỹ rồi sao?”
“Anh biết em muốn lưu lại thời khắc tốt đẹp nhất để dành cho đêm tân hôn, nhưng mà…” Ôn Húc Khiên hít thở nặng nề, nhất là người con gái ở phía dưới lại mềm mại đến nỗi tựa như bún.
“Tranh Tranh, em là người con gái duy nhất mà đời này anh muốn, anh yêu em, hơn nữa muốn cùng dắt tay em cả một đời, em sớm muộn gì cũng là của anh, có phải không?”
“Đã như vậy, anh sẽ nguyện ý chờ thêm nữa chứ?” Lạc Tranh ôn nhu như nước nhìn hắn, lên tiếng nói.
“Anh đã đợi sắp bốn năm rồi, Tranh Tranh, em không thể tàn nhẫn như thế.” Ôn Húc Khiên cầm ngón tay cô, trừng phạt cắn ngón tay cô, nhìn dáng vẻ cô cất tiếng kêu đau mềm mại, trên khuôn mặt anh lại càng tràn ngập xuân tình.
“Húc Khiên, nếu như anh thật lòng yêu em, thì nên tôn trọng em.”
Ôn Húc Khiên nặng nề hít một hơi, nhân lúc này muốn thả lỏng một chút thân thể căng cứng của mình, lại không chống đỡ được hương thơm tỏa ra của cô, đem cả mặt chôn vùi trong mái tóc tơ của cô, ở bên tai cô thì thầm nói: “Tranh Tranh, sau khi nhận được vụ hợp tác này, liền gả cho anh, có được không?”
“Đàn ông không phải luôn cho rằng hôn nhân là phần mộ sao?” Lạc Tranh cảm động nhìn anh, gương mặt xinh đẹp lộ ra một chút nhu mì dịu dàng. Khi ở trước mặt anh, cô luôn không giả bộ.
“Anh thì cho rằng, hôn nhân là thiên đường.” Ôn Húc Khiên khẽ hôn cô, “Bởi vì anh yêu em, bởi vì anh đã không đợi được nữa, anh muốn em trở thành của anh, tất cả toàn bộ đều là người con gái thuộc về anh.”
“Húc Khiên…” Trong lòng Lạc Tranh nổi lên cảm động, đem đầu vùi sâu vào trong lòng anh, đời này kiếp này có thể được một người đàn ông quan tâm yêu như vậy, thật là một chuyện hạnh phúc biết bao.
:v5:
Cô thường xuyên cảm thấy mình không phải là người may mắn như vậy, nhưng sau khi gặp gỡ Húc Khiên, cô mới biết được mình có nhiều cái gọi là vận may. Đúng vậy, anh yêu cô, cho nên mới sẽ kiên trì như thế theo yêu cầu của cô, người đàn ông này, bảo sao mà cô không yêu được đây?
——— Vficland.info ———
Hội đua ngựa Hoàng gia, vừa nhìn danh sách ngựa đua vô tận, đều là tên loại ngựa hết sức quý hiếm.
Một con ngựa bạch được dắt ra, Lạc Tranh đầu đội mũ bảo hiểm, người mặc áo trắng bảo hộ, găng tay cũng là cùng bộ màu trắng, phối hợp với quần ống chẽn và giày đua ngựa, gọn gàng và cực kỳ khí suất.
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng – Chương 11 – Phần 1: Chinh phục đàn bà như chinh phục ngựa
Tác giả: an tầm
Edit: Rubylin
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Sưu tầm: linh đang xung.
Toàn cầu có khoảng chừng 300 loại ngựa, trong đó nổi tiếng nhất phải kể đến ba thế hệ, hãn huyết mã (*Loài ngựa có mồ hôi đỏ như máu), ngựa thuần chủng, và ngựa A Rập.
Cả trường đua chỉ có một con tuấn mã, đang chạy như bay theo chiều gió loài ngựa đó chỉ có bậc vương thất, hay giàu sang quyền thế mới có được, đó là giống ngựa thuần khiết nhất thuộc dòng ngựa A Rập.
:v5:
Chúng có gốc gác sinh trưởng từ vùng hoang mạc trung đông, nhưng sức phát triển mạnh mẽ của nó thật không thể tin nổi, chúng được lai giống rộng rãi khắp thế giới, trở thành giống ngựa được các nhà tư bản giàu có, vương thất yêu thích và sở hữu.
:v1:
Trường đua rộng lớn, mình hắn cưỡi trên lưng ngựa phi như tên bắn, một thân sắc phục màu đen, không đội mũ bảo hiểm, dể dàng nhận ra hắn vô cùng tinh thông thuật cưỡi ngựa, hơn nữa còn là mẫu đàn ông thích mạo hiểm.
Thân hình hắn lừng lững, ngồi trên lưng con ngựa cao to, cả hai lại càng hỗ trợ, bổ sung cho nhau, hoàn toàn hiển lộ hết sự tự tin tiềm ẩn sâu trong nội tâm của người đàn ông hoang dã thích vận động, cứ như là đang điều khiển xe ô tô vậy, thật không thể nào hiểu hết được.
:v3:
“Lạc tiểu thư, hôm nay Thương Nghiêu tiên sinh đã bao toàn bộ trận ngựa, cô xem, nếu không sao chỉ có mình anh ta phóng như bay vậy chứ?” Quản lý trường đua bối rối nhìn Lạc Tranh, người đàn ông xa xa kia chính là hội viên cao cấp nhất ở đây, hắn cũng chẳng muốn đắc tội.
Lạc Tranh hơi nheo mắt vì bị ánh nắng chói vào, hôm nay cô trang điểm xinh đẹp, kết hợp với một thân kỵ y màu trắng, càng thêm vẻ lộng lẫy, nghe quản lý nói vậy, cô chỉ cười cười: “Ông yên tâm, tôi sẽ không làm ông khó xử, nếu như Thương Nghiêu tiên sinh trách tội, tôi sẽ gánh chịu tất cả!”
:v4:
Lúc này.
:v6:
Hí – Xa xa tiếng ngựa hí vang lên dũng mãnh.
Chỉ thấy Thương Nghiêu ghìm cương ngựa, khoan thai điều khiển tuấn mã chuyển hướng sang lối vào, hắn đang cưỡi trên lưng ngựa đứng trên một gò đất cao. Bóng lưng to lớn tựa hồ che khuất ánh mặt trời.
Trái tim Lạc Tranh khẽ xao động, phải thừa nhận người đàn ông này trời sinh có khả năng làm người khác si mê vô điều kiện, như lúc này đây, hắn ngạo mạn, ngông cuồng như vị hoàng đế thời đại Chiến Quốc, vững vàng trên lưng ngựa chỉ huy ra lệnh khiến kẻ khác không dám trái lời.
Có điều… :v1:
Lạc Tranh cảm giác được hắn cũng đang nhìn về phía này, trước sau như một, đôi môi mỏng tà mị, rõ ràng đang nghiền ngẫm, suy tính.
Cô cắn cắn môi khiêu khích, nghiêng đầu nhìn về phía viên quản lý một cái, nhanh nhẹn xoay người lên ngựa, giục chạy đi.
Bạch mã phóng nhanh như tia chớp về phía người đàn ông đó, tư thế oai hùng, hiên ngang, người đẹp ghìm cương ngựa trước mặt hắn, ánh mắt hắn dừng lại trên người cô, vô cùng hứng thú.
“Thương Nghiêu tiên sinh hôm nay rảnh rỗi vậy”. Cho dù đang cưỡi trên lưng ngựa, cô cũng cảm thấy hắn tựa như một vị vua cao cao tại thượng, khó trách bên dưới hắn là con ngựa nổi tiếng đoạt giải quán quân, tứ chi to lớn, đồ sộ, chỉ có dạng người mạnh mẽ như hắn mới có năng lực khống chế con ngựa này.
Thương Nghiêu vỗ vỗ đầu ngựa, cặp môi mỏng khẽ cong lên, “Hôm nay tôi thật sự nhàn rỗi, nhưng nhìn qua Lạc tiểu thư cũng không phải là kiểu người rảnh rỗi, có thể tra ra hành tung của tôi như vậy, quả thật tốn không ít công sức.”
Ánh mắt Lạc Tranh trong một khắc thoáng hiện vẻ xấu hổ, trong chốc lát liền trở về ngay vẻ tươi cười tự nhiên xinh đẹp, nói mạch lạc dứt khoát: “Thương Nghiêu tiên sinh là người thông minh, chắc hiểu được mục đích tôi làm. Đúng vậy, tôi là muốn tranh thủ cơ hội hợp tác với công ty ngài.”
:v5:
Thương Nghiêu cười sang sảng, ánh mặt trời chiếu rọi trên cơ thể đàn ông cường tráng, hắn nhìn về hướng Lạc Tranh nửa như chân thành, nửa như giả dối:
“Muốn hợp tác sao? Được, vậy xem khả năng cưỡi ngựa của cô như thế nào!” Nói xong hắn hăng hái thúc ngựa chạy thật xa.
Lạc Tranh thấy vậy, cặp mắt mở to ra, cô vung dây cương lên.