02-06-2008, 12:23 AM
Äại sắc lang bán cánh gà nướng Vu Thần Giáo Thống LÄ©nh Quân Äoà n Liệp Sát
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 035 - Cảm Lòng Tri Kỷ Sa Lệ Anh Hùng
Thạch Phá Thiên giáºt mình kinh hãi, kinh hãi hÆ¡n cả bị Ãinh Bất Tứ Ä‘uổi tá»›i nÆ¡i.
Khi hai ngưá»i Ä‘i xa mấy chục bước rồi chà ng nhìn bóng sau lưng thì quả nhiên đúng là Ãinh Ãang và Ãinh Bất Tam.
Nguyên Ãinh Bất Tam và Ãinh Bất Tứ là hai anh em và chỉ hÆ¡n nhau má»™t tuổi. Thanh âm hai ngưá»i lại giống nhau.
Thạch Phá Thiên lúc trước chỉ lo Ãinh Bất Tứ Ä‘uổi tá»›i, chà ng nghe tiếng ông anh lại tưởng ông em. Bây giá» chà ng run lên nói:
-Nguy rồi đây là Ãinh Bất Tam gia gia !
Mụ già thấy chà ng lá»™ vẻ kinh hãi Ãinh Bất Tam thì ngạc nhiên há»i:
-Sao ngươi lại sợ lão thế ? Có phải cháu gái Ãinh Bất Tam đã truyá»n thụ võ công cho ngươi không ?
Thạch Phá Thiên đáp:
-Ãinh Bất Tam muốn giết tại hạ còn Ãinh Ãinh Ãang Ãang thì giáºn tại hạ không chịu nghe lá»i nà ng nên má»›i trói lại rồi ném xuống sông. Nhưng còn may là vừa trúng lúc thuyá»n cá»§a thái thái Ä‘i qua, nếu không ... nếu không thì ....
Mụ già cưá»i nói:
-Nếu không thì ngươi đã là m mồi cho con rùa Ä‘en hay con cá máºp rồi !
Thạch Phá Thiên nói:
-ChÃnh thế !
Chà ng chợt nhá»› tá»›i tình trạng mình bị Ãinh Ãang dùng lèo thuyá»n trói co lại như con lợn thì lại sợ hãi nói:
-Thái thái ! Bá»n há» cố tìm tại hạ. Nếu lần nà y bị há» bắt được thì tại hạ không còn cái may mắn thoát chết nữa.
Mụ già tức giáºn nói:
-Nếu ta không vì luyện công bị tẩu há»a thì cái thằng cha Ãinh Bất Tam phá»ng có chi đáng kể ! Ngươi Ä‘i kêu lão lại đây thá» xem lão có dám đụng đến sợi tÆ¡ cái tóc cá»§a ngươi không ?
Nguyên mụ già nà y tÃnh nóng như lá»a. Tuy mụ bị tẩu há»a tổn thương đến kinh mạch mà mụ vẫn chẳng coi anh hùng hảo hán trong thiên hạ và o đâu.
Thiếu nữ vôi khuyên can :
-Nhưng Nhưng ! Hiện giá» Nhưng Nhưng chưa phục hồi công lá»±c, hãy tạm thá»i chịu nhún hai anh em há» Ãinh, chá» nhưng nhưng là nh mạnh sẽ tìm đến hỠđể trả oán cÅ©ng chưa muá»™n.
Mụ già vẫn háºm há»±c nói:
-Lần nà y nhưng nhưng ngươi tháºt là cay cá»±c. Sá» Tiểu Thúy nà y má»™t Ä‘á»i vùng vẫy giang hồ chỉ có chuyện kẻ khác bị ta lấn áp khinh khi, có bao giá» phải chịu vuốt giáºn im hÆ¡i vá»›i ai ? Nói Ä‘i nói lại chẳng qua chỉ vì thằng tiểu súc sanh kia. Già nà y mà không chết thì hai lão quá»· đó cÅ©ng chẳng yên được.
Thiếu nữ nói:
-Nhưng Nhưng ! Những việc đã qua còn nhắc đến là m chi nữa ? Cả hai ngưá»i chúng ta cùng bị tẩu há»a, cần phải bình tâm tịnh khà để dưỡng thương má»›i mau khá»i được. Nếu trong lòng Nhưng Nhưng lúc nà o cÅ©ng bá»±c tức thì chỉ là m tổn hại cho thân thể.
Mụ già vẫn chưa nguôi giáºn, háºm há»±c nói:
-Thân thể bị tổn thương thì đã sợ gì ? Bữa nay gặp vụ nà y khiến mình phải uống bao nhiêu nước sông thối tha. Thế thì thanh danh má»™t Ä‘á»i Sá» Tiểu Thúy còn chi nữa ?
Mụ phẫn háºn trong lòng, cà ng nói cà ng to tiếng.
Thạch Phá Thiên sợ Ãinh Bất Tam nghe thấy sẽ tìm đến nÆ¡i, liá»n khuyên can:
-Lão thái thái ! Thái thái hãy bình tâm lại để tại hạ váºn thêm chút ná»™i lá»±c và o cho thái thái được không ?
Rồi chà ng không chá» mụ trả lá»i, đặt bà n tay và o huyệt Linh đà i ngấm ngầm váºn ná»™i lá»±c, từ từ thúc đẩy và o ngưá»i mụ.
Trong khi Thạch Phá Thiên thúc đẩy ná»™i lá»±c. Sá» bà bà ngưng thần váºn khà tiếp xúc kình lá»±c bên ngoà i dẫn và o những nÆ¡i bế tắc trong mình. Những kinh mạch cùng huyệt đạo được thúc đẩy và giải khai từng đưá»ng má»™t, mụ im tiếng không nói nữa.
Thạch Phá Thiên chỉ mong cho mụ đừng là m huyên náo để kinh động đến tai Ãinh Bất Tam.
Ná»™i lá»±c từ bà n tay chà ng tiếp tục trà n và o ngưá»i mụ không ngá»›t.
SỠbà bà trong lòng ngấm ngầm kinh hãi.
Mụ lẩm bẩm:
-Ná»™i công gã tiểu tá» nà y rất tinh diệu. Ná»™i lá»±c gã đã thâm háºu mà lại là luồng khà thuần dương. Hiển nhiên từ lúc gã còn là đứa trẻ nÃt đã há»c được nghệ thuáºt cá»§a danh môn chÃnh phái mà sao gã chẳng hiểu chút võ công nà o thì tháºt là kỳ ?
Mụ nghÄ© tá»›i đây bất giác cảm thấy khà huyết trong ngưá»i nhá»™n nhạo lên, nên không dám nghÄ© nhiá»u nữa.
Ãến lúc đả thông được toà n bá»™ kinh mạch Túc thiếu dương rồi, mụ thở phà o má»™t cái nhẹ nhõm, rồi đứng lên cưá»i nói:
-Ta là m cho ngươi phải má»™t phen nhá»c mệt.
Thạch Phá Thiên cùng thiếu nữ Ä‘á»u vui mừng khôn xiết, đồng thanh há»i:
-Bà bà hà nh động được rồi ư ?
SỠbà bà đáp:
-Má»›i đả thông được má»™t bá»™ mạch ở chân, còn nhiá»u kinh mạch khác.
Thạch Phá Thiên há»i:
-Bây giá» tại hạ tiếp tục truyá»n ná»™i lá»±c để giải khai hết các kinh mạch cho thái thái được không ?
SỠbà bà nói:
-Thằng nhá» nà y lại nói nhăng rồi ! Ta cùng con A Tú vì luyện 'Vô vá»ng thần quyết' mà bị tẩu há»a, há phải chuyện bị ná»™i thương tầm thưá»ng ? Bữa nay đả thông được má»™t đưá»ng kinh mạch cÅ©ng là tạ Æ¡n trá»i pháºt lắm rồi. Dù Ãạt Ma tổ sư hay Trương Tam Phong chân nhân có phục sinh cÅ©ng chẳng thể trong má»™t ngà y mà đả thông được hết những kinh mạch bị bế tắc trong ngưá»i ta.
Thạch Phá Thiên khép nép nói:
-Dạ dạ ! Bây giá» tại hạ má»›i hiểu lý lẽ như váºy.
SỠbà bà lại nói:
-Hiện giỠchưa có chuyện gì, ngươi giúp cho A Tú đả thông kinh mạch Túc thiếu dương của thị đi !
Thạch Phá Thiên vâng dạ luôn miệng. Chà ng nâng A Tú dáºy, đặt vai nà ng tá»±a và o má»™t cà nh cây rồi áp bà n tay và o huyệt Linh đà i nà ng. Chà ng theo lá»i chỉ thị cá»§a Sá» bà bà từ từ thúc đẩy ná»™i lá»±c và o ngưá»i nà ng.
Ná»™i lá»±c cá»§a A Tú còn nông cạn hÆ¡n tổ mẫu nhiá»u nên Thạch Phá Thiên phải mất công lâu gấp bốn lần má»›i đả thông được kinh mạch Túc thiếu dương cho nà ng.
A Tú gắng gượng đứng lên, cất giá»ng nhẹ nói:
-Ãa tạ đại ca ! Nhưng Nhưng Æ¡i ! Chúng ta chưa biết cao tÃnh đại danh cá»§a đại ca đây là gì để hiểu cách xưng hô, như váºy tháºt là thất lá»… !
Câu nà y tuy nà ng nói vá»›i tổ mẫu mà thá»±c ra là để há»i danh tÃnh Thạch Phá Thiên, nhưng đối ước chà ng trai thanh niên, nà ng có ý thẹn thò, không dám há»i thẳng chà ng.
Thạch Phá Thiên tá»± há»i:
-Mình biết xưng tên là gì bây giỠ?
SỠbà bà cũng nói theo:
-Tiểu tá» ! Tôn nữ ta há»i tên há» ngươi đó.
Thạch Phá Thiên ấp úng đáp :
-Tại hạ cũng không biết . Tại hạ chỉ thấy má má kêu là ...
Chà ng toan nói cái tên Cẩu Tạp Chủng ra nhưng nay chà ng đã hiểu ba chữ đó chẳng thanh nhã chút nà o, không tiện nói ra trước mặt một vị cô nương lịch đoan trang.
Chà ng liá»n nói tiếp:
-Bá»n há» lại nháºn lầm tại hạ là má»™t ngưá»i khác mà thá»±c ra tại hạ không phải ngưá»i đó . Tại hạ không biết nói thế nà o.
Sá» bà bà nóng nảy không nhịn được liá»n quát lên :
-Ngươi muốn nói thì nói không chịu nói thì thôi. Sao lại ấp úng hoà i ? Quanh co những câu quá»· quái gì váºy ?
A Tú vội cản ngăn:
-Nhưng Nhưng ! Ngưá»i ta không muốn nói là có chá»— khó khăn, không tiện trình bà y. Váºy chúng ta không nên há»i nữa. Biết tên hay không cÅ©ng chẳng có gì phân biệt, miá»…n là chúng ta ghi nhá»› Æ¡n đức cá»§a ngưá»i trong lòng là đủ.
Thạch Phá Thiên nói ngay:
-Không phải, không phải ! Không phải tại hạ chẳng chịu nói, tháºt ra tên tại hạ khó nghe lắm.
SỠbà bà gắt lên:
-Là m gì mà khó nghe với dễ nghe ? Nếu ngươi không nói thì ta kêu ngươi bằng đại tống tỠ.
Thạch Phá Thiên nghĩ bụng:
-Ãại Tống Tá» so vá»›i Cẩu Tạp Chá»§ng còn dá»… nghe hÆ¡n nhiá»u.
Chà ng liá»n cưá»i đáp:
-Kêu tại hạ bằng Ãại Tống Tá» là hay lắm, chẳng có gì khó nghe cả.
A Tú thấy Thạch Phá Thiên bản tÃnh hiá»n hòa mà tổ mẫu mình lại nói năng vô lá»…. Tuy chà ng không thấy thế là m tức giáºn mà lòng nà ng vẫn áy náy.
Nà ng nói:
-Nhưng Nhưng ! Nhưng nhưng đừng nói giỡn đại ca đây nữa.
Thạch Phá Thiên cưá»i khì khì ngắt lá»i:
-Không há» gì. Tạ Æ¡n trá»i đất. Chỉ cầu sao Ãinh Bất Tam gia gia và Ãinh Ãinh Ãang Ãang đừng kiếm thấy tại hạ là hay lắm rồi ! Hai vị ngồi nghỉ đây má»™t lúc để tại hạ Ä‘i kiếm xem có gì ăn không ?
SỠbà bà nói:
-Trên đảo Tá» Yên nà y có rất nhiá»u trái thị mà hiện nay Ä‘ang mùa thị chÃn. Ngươi Ä‘i hái vỠđây má»™t Ãt, ngoà i ra những loại tôm cua trên đảo cÅ©ng béo lắm, ngươi bắt vá» mà ăn.
Thạch Phá Thiên vâng lá»i, chà ng lạng ngưá»i Ä‘i nấp và o sau gốc cây, chân tay rón rén chạy Ä‘i lần lần. Chà ng chỉ sợ bị ông cháu há» Ãinh nhìn thấy. Chà ng Ä‘i được chừng mấy chục trượng thì quả nhiên thấy trên sưá»n núi mấy chục cây thị mà cây nà o cÅ©ng lúc lỉu những trái chÃn đỠhồng.
Thạch Phá Thiên chạy lại gốc cây, giơ tay ra nắm lấy một cà nh rung mạnh mấy cái.
Má»™t là chà ng sức mạnh hai là trái cây đã chÃn má»ng lả tả rụng xuống.
Thạch Phá Thiên liá»n dang vạt áo ra đón lấy rồi chạy vá» chá»— bụi cây ráºm đưa cho Sá» bà bà cùng A Tú ăn.
Hai bà cháu chân đã đi lại được nhưng kinh mạch nới tay hãy còn bế tắc.
SỠbà bà gắng gượng giơ tay lên được, nhưng hai tay A Tú vẫn tê chồn cứng nhắc.
Thạch Phá Thiên bóc võ thị đưa một trái cho SỠbà bà rồi lại bóc cho A Tú một trái.
A Tú thấy Thạch Phá Thiên bóc vá» thị đưa tá»›i bên miệng mình thì mắc cở quá, mặt đỠbừng lên như mà u thị chÃn. Nà ng không thể từ chối được, đà nh há miệng ra cắn ăn.
Thạch Phá Thiên toan đưa trái nữa và o miệng A Tú thì nà ng nói:
-Ãại ca ! Ãại ca hãy ăn no trước rồi hãy cho tiểu muá»™i.
SỠbà bà nói:
-Vá» phÃa Tây Nam cách đây chừng hÆ¡n dặm có má»™t thạch động. Chúng ta chá» cho đến tối sẽ tá»›i đó ẩn thân để hai anh em Bất Tam, Bất Tứ không biết đưá»ng mà tìm.
Thạch Phá Thiên cả mừng nói:
-Thế thì hay lắm !
Chà ng không sợ gì Ãinh Bất Tứ, nhưng hai ông cháu Ãinh Bất Tam quyết ý giết chà ng nên chà ng lo ngay ngáy. Chà ng nghe Sá» bà bà nói có chá»— kÃn đáo ẩn mình thì trong lòng sung sướng vô cùng và chỉ mong cho trá»i chóng tối.
Bức mà n đêm buông xuống, Thạch Phá Thiên tay trái dắt SỠbà bà , tay phải nâng đỡ A Tú.
Ba ngưá»i Ä‘i vá» mé Tây Nam.
Ãảo Tá» Yên nà y hiển nhiên là nÆ¡i Sá» bà bà đã qua chÆ¡i ngà y trước nên thuá»™c cả tình thế.
Quả nhiên Ä‘i chưa đầy má»™t dặm đã đến má»™t nÆ¡i vá» mé há»u toà n là vách núi.
Sá» bà bà chỉ đưá»ng cho Thạch Phá Thiên vòng hai khúc quanh rồi Ä‘i xuyên qua má»™t bụi cây thấp thì phát hiện ra cá»a sÆ¡n động.
SỠbà bà nói:
-Ãại Tống Tá» ! đêm nay ngươi ngá»§ ở động ngoà i để gác cá»a và nhá»› không được tiến và o.
Thạch Phá Thiên vâng dạ rồi nói tiếp:
-Ãáng tiếc là chúng ta không dám báºt lá»a lên để sưởi áo cho khô.
SỠbà bà lạnh lùng nói:
-Tháºt là cá»p xuống bình nguyên bị chó lá»n. Ngay sau anh em lão quá»· Bất Tứ sẽ phải trả nợ gấp mưá»i.
Sáng sá»›m hôm sau, ba ngưá»i thức dáºy ăn mấy trái thị rồi Thạch Phá Thiên lại trợ lá»±c giúp cho hai ngưá»i đã thông má»™t bá»™ kinh mạch nữa. Thế là hai tay hai bà cháu cỠđộng được.
SỠbà bà nói:
-Ãại Tống Tá» ! Trong cái hồ trên đảo nà y có rất nhiá»u tôm cua. Ngươi tá»›i đó bắt vá» má»™t Ãt. Tôm cua tuy không béo bằng, thịt cá nhưng cÅ©ng còn hÆ¡n hết ngà y nà y qua ngà y khác chỉ ăn mấy trái thị.
Thạch Phá Thiên ngần ngừ há»i:
-Bắt tôm cua thì chẳng có gì khó nhưng không có cách nà o nấu chÃn được, chẳng lẽ ăn sống hay sao ?
Sá» bà bà há»i sang chuyện khác:
-Má»™t gã thanh niên sức mạnh mà lại Ä‘i sợ lão quá»· Ãinh Bất Tam thì ra tròn trống gì ?
Thạch Phá Thiên lắc đầu nói:
-Xin miá»…n nhắc tá»›i chuyện Ãinh Bất Tam gia gia. Ãừng nói Ãinh tam gia mà ngay Ãinh Ãinh Ãang Ãang cÅ©ng đã lợi hại hÆ¡n tại hạ nhiá»u. Nếu lại bị há» bắt được lần nữa tất trói tại hạ liệng xuống sông thì nguy quá !
A Tú cất lá»i khuyên:
-Nhưng Nhưng ! Ãại ca đây nói phải đó ! Chúng ta hãy tạm thá»i nhẫn nại chá» cho nhưng nhưng đả thông xong kinh mạch khôi phục lại thần công. Khi ấy còn sợ gì Ãinh Bất Tam và Ãinh Bất Tứ nữa ?
SỠbà bà nói:
-Hừ ! Ngươi nói coi bá»™ ngon ăn lắm ! khôi phục lại thần công đâu phải chuyện dá»… dà ng ? Hai ngưá»i chúng ta đả thông xong kinh mạch Ãt ra phải mất mưá»i ngà y. Còn thá»i gian dùng và o việc phục hồi công lá»±c, thì nhiá»u là má»™t năm mà Ãt nhất cÅ©ng phải tám tháng. Chẳng lẽ bấy nhiêu ngà y trá»i chúng ta hà ng ngà y chỉ ăn mấy trái thị mà được ư ? vã lại chỉ trong vòng mưá»i ngà y nữa, trái thị thối nát hết rồi thì lấy gì mà ăn ?
Thạch Phá Thiên nói:
-Tưởng bà bà sợ Ä‘iêu chi chứ cái đó thì bà bà khá»i lo. Tại hạ Ä‘i hái tháºt nhiá»u vá» phÆ¡i khô đóng bánh để ba chúng ta ăn dần trong má»™t năm hay bảy tám tháng cÅ©ng không chết đói được
Nguyên Ãt lâu nay Thạch Phá Thiên trải qua nhiá»u cÆ¡n hoạn nạn Ä‘au khổ và nguy hiểm, chà ng lại không hiểu gì đến thế sá»±, nên muốn ở trong động qua ngà y cho yên thân và trong lòng cÅ©ng được khoan khoái.
Sá» bà bà liá»n mắng:
-Ngươi muốn là m con rùa rụt cổ ư ? Ta không chịu đâu. Vả lại thằng cha Ãinh Bất Tứ chỉ trong má»™t và i ngà y nữa sẽ tìm đến đây. Ngươi có chịu là m con rùa cÅ©ng không thể được. Ãại Tống Tá» ! Ngươi là cái quái gì thế ? Sao đã có má»™t ná»™i lá»±c thâm háºu vô biên mà không luyện táºp võ nghệ cho giá»i ?
Thạch Phá Thiên bẽn lẽn đáp :
-Vì không có ngưá»i hay dạy bảo. Tại hạ chỉ được Ãinh Ãinh Ãang Ãang truyá»n dạy cho mưá»i tám đưá»ng cầm nã thá»§ pháp thì dÄ© nhiên tại hạ không thắng được cô ta. Ãinh Bất Tứ lão gia cÅ©ng dạy được má»™t chút võ công thì Ä‘á»u là những chiêu thức mà lão thuá»™c cả rồi thì là m gì chẳng thua lão ?
A Tú bá»—ng há»i xen và o :
-Nhưng Nhưng ! Sao Nhưng Nhưng không chỉ Ä‘iểm cho ca ca đây mấy chiêu. Y há»c võ công cá»§a Nhưng Nhưng mà đánh bại được Ãinh Bất Tứ chẳng vẻ vang hÆ¡n là chÃnh nhưng nhưng phải ra tay má»›i thá»§ thắng được lão sao ?
Sá» bà bà giương mắt lên nhìn Thạch Phá Thiên không chá»›p. Trong ánh mắt sá» bà bà đột nhiên lá»™ ra những tia sáng hung dữ. Hai tay mụ rung bần báºt tá»±a hồ muốn chồm lên cắn chết Thạch Phá Thiên.
Thạch Phá Thiên sợ quá, không tá»± chá»§ được, bất giác lùi lại má»™t bước ấp úng há»i:
-Thái thái ! thái thái !
SỠbà bà thét lên:
-A Tú ! Ngươi coi kỹ lại xem. Gã có giống hắn hay không ?
A Tú đảo mắt nhìn Thạch Phá Thiên. Vẻ mặt vẫn hiá»n từ nà ng đáp:
-Nhưng nhưng ! Tướng mạo đại ca đây quả có hÆ¡i giống hắn thiệt, nhưng nhất quyết là không phải hắn. Hắn đâu có lòng trung háºu thà nh thá»±c như vị đại ca nà y ?
Những tia mắt hung dữ của SỠbà bà dần dần dịu lại. Mụ hắng dặng một tiếng rồi nói:
-Dù thằng nhỠnà y không phải là hắn nhưng đã giống mặt là ta quyết không dạy đâu.
Thạch Phá Thiên chợt nghĩ ra ngay. Chà ng lẩm bẩm như nói để mình nghe:
-Bà lại nghi mình là thằng cha Thạch Phá Thiên nà o đó. Cái ông bang chúa há» Thạch kia chắc là đắc tá»™i vá»›i nhiá»u ngưá»i lắm rồi, nên má»›i bị ngươi thiên căm háºn đến thế. Sau nà y mình mà có cÆ¡ há»™i gặp mặt, phải khuyên giải y má»›i được.
Bá»—ng nghe Sá» bà bà há»i:
-Ngươi có tên hỠgiống như gã không ?
Thạch Phá Thiên lắc đầu đáp:
-Không phải ! Ngưá»i ta Ä‘á»u bảo tại hạ giống như vị Thạch bang chúa nà o đó ở bang Trưá»ng Lạc. Nhưng thá»±c ra không đúng má»™t chút nà o. Hỡi Æ¡i ! Tại hạ giải thÃch thế nà o há» cÅ©ng không tin.
Chà ng nói xong lại thở dà i sưá»n sượt, mà giá»ng nói đầy vẻ cá»±c kỳ phiá»n não.
A Tú khẽ nói:
-Tiểu muội tin chắc là đại ca không phải hắn.
Thạch Phá Thiên cả mừng há»i:
-Cô nương không tin tháºt chứ ? Thế thì hay lắm ! Chỉ có mình cô nương là không tin thôi.
A Tú nói:
-Ãại ca là ngưá»i tốt còn hắn là ngưá»i cà n rỡ. Hai ngưá»i không giống tÃnh nhau chút nà o.
Thạch Phá Thiên trong lòng hả hê như có được má»™t ngưá»i tri kỹ. Bất giác chà ng nắm tay nà ng nói luôn mấy câu:
-Ãa tạ cô nương ! Ãa tạ cô nương !
Ãt lâu nay hết thảy má»i ngưá»i cho chà ng là Thạch bang chúa, mà chà ng không sao biện bạch được. Chà ng chẳng khác gì má»™t phạm nhân bị khép tá»™i oan trong lòng chứa chất bao nhiêu nổi cay cá»±c mà được má»™t vị minh quan xét tá» nổi oan cho chà ng, khiến chà ng cảm động không bút nà o tả xiết.
Thạch Phá Thiên nói mấy câu 'Ãa tạ cô nương' rồi không nhịn được nữa, hai hà ng lệ nhá» giá»t. Những giá»t lệ nà y rá»›t xuống bà n tay nhá» nhắn cá»§a A Tú.
A Tú thẹn đỠmặt lên, nhưng không nỡ rút tay ra khá»i tay chà ng.
SỠbà bà lạnh lùng nói:
-Phải là phải mà không là không. Ãã là thân nam tá» mà lại khóc khóc mếu mếu thì còn ra trò trống gì nữa ?
Thạch Phá Thiên đổi giá»ng luôn:
-Dạ dạ ! Thái thái dạy chà phải !
Chà ng toan đưa tay lên lau nước mắt, má»›i phát giác ra mình Ä‘ang nắm tay A Tú. Chà ng giáºt mình chữa thẹn:
-Xin lỗi cô nương ! Xin lỗi cô nương !
Chà ng buông tay A Tú ra, miệng ấp úng:
-Tại hạ .. tại hạ lại Ä‘i hái thêm Ãt trái thị.
Rồi không dám nhìn mặt A Tú nữa, cắm đầu chạy ra ngoà i.
Sá» bà bà thấy Thạch Phá Thiên hoang mang hoảng hốt tháºt sá»± chứ không phải giả vá», thì không khá»i phì cưá»i bảo A Tú :
-Quả nhiên gã không phải là thằng tiểu súc sinh há» Thạch. Hắn là má»™t đứa bất nhân đâu có hiá»n là nh thá»±c thà như gã Ãại Tống Tá» nà y ?
Chỉ trong khoảng khắc, bá»—ng ngoà i cá»a động có tiếng sá»™t soạt.
Thạch Phá Thiên đã quay vá», sắc mặt lợt lạt ra chiá»u cá»±c kỳ hoảng hốt, chà ng lÃu lưỡi:
-Há»ng ! Thiệt là há»ng bét !
Tà i sản của Cánh gà nướng
Chữ ký của Cánh gà nướng
02-06-2008, 12:25 AM
Äại sắc lang bán cánh gà nướng Vu Thần Giáo Thống LÄ©nh Quân Äoà n Liệp Sát
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 036 - Sá» Bà Bà Dá»±ng Phái Thu Ãồ Ãệ
Sá» bà bà thấy Thạch Phá Thiên hoảng hốt chạy vá» liá»n há»i ngay:
-Sao ? Ãinh Bất Tam nhìn thấy ngươi rồi ư ?
Thạch Phá Thiên đáp:
-Không ! Không phải ! Ngưá»i phái Tuyết SÆ¡n đã lên đảo rồi . Nguy lắm !
Sá» bà bà cùng A Tú nghe nói đến ba chữ 'phái Tuyết SÆ¡n' Ä‘á»u biến sắc rồi đưa mắt nhìn nhau.
Sá» bà bà lại há»i:
-Những ai váºy ?
Thạch Phá Thiên đáp :
-Bạch Vạn Kiếm dẫn mưá»i mấy tên đệ tỠđến đây , bá»n chúng nhất định đến để kiếm tại hạ để bắt Ä‘em vá» thà nh Lăng Tiêu nà o đó xá» tá».
Sá» bà bà há»i:
-Chúng đã trông thấy ngươi chưa ?
Thạch Phá Thiên hấp tấp đáp:
-May mà hắn chưa ngó thấy tại hạ , nhưng tại hạ thấy Bạch Vạn Kiếm . Bạch sư phó Ä‘ang nói chuyện vá»›i Ãinh Bất Tứ gia gia.
Sá» bà bà nhÃu cặp lông mà y há»i:
-Ngươi bảo sao ? Ãinh Bất Tứ chứ không phải Ãinh Bất Tam ư ?
Thạch Phá Thiên đáp:
-Ãúng là Ãinh Bất Tứ. Lão nói :
-Trong sông Trưá»ng Giang không thấy xác chết nổi lên. nhất định chúng ở trên đảo nà y. Bá»n chúng lục tìm mãi là phải thấy tại hạ. Nguy rồi ! Há»ng bét rồi !
A Tú an ủi chà ng:
-Vị Bạch sư phó đó cÅ©ng nháºn lầm đại ca phải không ? Ãại ca đã không phải là hắn thì cứ nói rõ cho há» nghe, việc gì mà lo ?
Thạch Phá Thiên vội nói:
-Không sao nói rõ được.
SỠbà bà gắt lên:
-Nói không rõ được thì đánh nhau chứ sao ? Thiên hạ bị vu oan không phải chỉ có một mình ngươi.
Thạch Phá Thiên nói:
-Vị Bạch sư phó nà y là một tay cao thủ phái Tuyết Sơn. Kiếm pháp y thần xuất quỷ một . Tại hạ đánh thế nà o được y ?
Sá» bà bà cưá»i lạt nói:
-Kiếm pháp phái Tuyết SÆ¡n thì đã ra cái cóc gì ? Ta coi thưá»ng bá»n chúng lắm !
Thạch Phá Thiên xua tay nói:
-Không đúng, không đúng ! Vị Bạch sư phó nà y kiếm thuáºt thông thần không thể tả xiết được. Thanh trưá»ng trong tay y chỉ rung lên má»™t cái là để lại sáu vết kiếm hoặc ở trên cá»™t hoặc và o ngưá»i khác Ä‘á»u được cả. Thái thái liệu có tin được không ?
Chà ng vừa nói vừa tay cầm gấu quần để chá» xem thái độ Sá» bà bà . Nếu mụ tá» vẻ không tin là láºp tức chà ng vén quần lên để hở sáu vết kiếm chụm lại như cánh hoa ở trên đùi non cho mụ coi.
CỠđộng nà y trước mặt phụ nữ là má»™t Ä‘iá»u rất khiếm nhã, nhưng chà ng ở nông thôn quê kệch thá»±c thà , nên không hiểu cách giữ lịch sá»± trước mặt đà n bà .
Sá» bà bà hắng giá»ng má»™t tiếng rồi nói:
-Có phải ta không tin đâu ? Nà y A Tú ! Giả tá»· chúng ta luyện xong được môn 'Vô vá»ng thần chú' thì chỉ ra tay má»™t cái là đâm được bảy vết kiếm chứ không phải sáu. Có đúng thế không ? A Tú gáºt đầu và khẽ buông má»™t tiếng thở dà i.
Tiếng thở dà i của nà ng rất khẽ tựa hồ như chỉ có mình nà ng nghe tiếng, nhưng thực ra cả SỠbà bà lẫn Thạch Phá Thiên cũng phát giác ra.
Hai ngưá»i cùng hiểu cái gáºt đầu cá»§a nà ng là để tá» ra công nháºn lá»i Sá» bà bà nói đúng. Còn tiếng thở dà i là than cho môn thần công chưa thà nh mình đã bị tẩu há»a suýt biến thà nh phế nhân.
Thạch Phá Thiên tìm lá»i an á»§i:
-Bị tẩu há»a chỉ là tai nạn nhất thá»i tưởng chẳng có gì quan hệ. Chá» hai vị là nh mạnh rồi tiếp tục luyện công cÅ©ng chưa muá»™n. Có Ä‘iá»u lần sai hai vị nên cẩn tháºn hÆ¡n má»™t chút là được.
Sá» bà bà háºm há»±c nói:
-Chà ! Ngươi chỉ nói hồ đồ. Nếu ta luyện được nữa thì hà tất phải đến ngươi nhắc nhở ?
Thạch Phá Thiên bị mụ mắng, không biết là m thế nà o, đà nh đứng ngây ngưá»i ra, không dám nói nữa.
Sá» bà bà dưá»ng như vẫn chưa nguôi cÆ¡n giáºn, hằn há»c nói tiếp:
-Võ công cá»§a phái Tuyết SÆ¡n đã lấy gì là m ghê gá»›m ? Trong con mắt Sá» Tiểu Thúy nà y, nó chưa đáng má»™t đồng xu ? Lão quá»· già Bạch Tá»± Tại ở thà nh Lăng Tiêu dám cà n rỡ tá»± tôn tá»± đại là m chúa tể má»™t phương thì ra hắn chẳng biết trá»i cao đất dà y là gì. Hắn tưởng kiếm pháp Tuyết SÆ¡n nhà hắn là báºc nhất thiên hạ. Hừ ! Ãao pháp cá»§a phái Kim Ô ta đúng là ngôi sao khắc chế kiếm pháp phái Tuyết SÆ¡n. Ãại Tống Tá» ! Ngươi có biết ý nghÄ©a cá»§a chữ 'Kim Ô phái' là thế nà o không ?
Thạch Phá Thiên lắc đầu đáp:
-Không ! Tại hạ không hiểu.
Sá» bà bà liá»n há»i:
-Kim Ô tức là mặt trá»i. Mặt trá»i mà má»c lên thì tuyết trên đỉnh núi sẽ ra sao ?
Thạch Phá Thiên đáp:
-Tuyết sẽ tan rá»a.
Sá» bà bà liá»n cưá»i h hả nói:
-Ãúng đó ! Mặt trá»i má»c lên thì tuyết trên núi sẽ không còn nữa. Vì thế mà ta nói võ công phái Tuyết SÆ¡n, bá»n đệ tá» phái Tuyết SÆ¡n mà đụng đầu vá»›i phái Kim Ô ta thì chỉ có đưá»ng Ä‘áºp đầu xuống lạy xin tha.
Thạch Phá Thiên đã được mắt trông thấy kiếm pháp phái Tuyết SÆ¡n cá»±c kỳ thần diệu. Chà ng nghe Sá» bà bà ca ngợi võ công phái Kim Ô đến má»™t trình độ ghê gá»›m như váºy thì không khá»i ná»a tin ná»a ngá». Nguyên chà ng là ngươi chất phác, trong bụng đã không tin phục thì vẻ nghi ngá» lá»™ ra ngoà i mặt.
Sá» bà bà thấy váºy liá»n há»i:
-Ngươi không tin ư ?
Thạch Phá Thiên đáp:
-Tại hạ bị Bạch sư phó bắt Ä‘em Ä‘i đến miếu Thổ địa, chÃnh mắt đã được nhìn thấy bá»n sư huynh sư đệ y ra chiêu táºp dượt vá»›i nhau và trong lòng còn nhá»› được má»™t Ãt. Tại hạ biết là kiếm pháp phái Tuyết SÆ¡n thá»±c ... thá»±c là ...
Sá» bà bà tức giáºn quát há»i:
-Thực là là m sao ?
Thạch Phá Thiên đáp:
-Thá»±c là .. giá»i quá !
SỠbà bà nói:
-Ngươi thấy bá»n sư huynh sư đệ chúng táºp dượt trong má»™t buổi và đã há»c được gì? Sao ngươi biết được là hay là dỡ ? Ngươi thá» biểu diá»…n lại ta coi !
Thạch Phá Thiên nói:
-Những cái tại hạ há»c được hãy còn nông cạn lắm, là m gì mà ghê gá»›m được như Bạch sư phó ?
Sá» bà bà nghe chà ng nói ngá»› ngẫn không khá»i cưá»i rá»™.
A Tú cÅ©ng không nhịn được nà ng khẽ mỉm cưá»i.
SỠbà bà nói:
-Thằng lá»i Bạch Vạn Kiếm sẵn có tư chất thông minh lại dụng công siêng năng luyện táºp từ lúc nhỠđến nay đã được hÆ¡n hai mươi năm. Thế mà ngươi má»›i coi má»™t buổi lại muốn kiếm pháp 'lợi hại' như hắn thì thiệt là m cho ngưá»i ta phải tức cưá»i nẻ ruá»™t.
A Tú đỡ lá»i:
-Nhưng nhưng ! à đại ca đây muốn nói là Bạch sư phó kiếm pháp lợi hại. Y không đủ tà i diễn tả bằng Bạch sư phó được.
SỠbà bà nheo mắt nhìn A Tú, lại quay sang ngó Thạch Phá Thiên nói:
-ÃÆ°á»£c rồi ! Ngươi cứ thá» biểu diá»…n để ta coi xem nó ghê gá»›m đến thế nà o ?
Thạch Phá Thiên biết mụ có ý diá»…u mình thì thẹn đỠmặt lên. Chà ng lượm má»™t cà nh cây ở dưới đất tuốt lá và bẻ những nhánh nhỠđể dùng là m thanh trưá»ng kiếm rồi bắt chước Hô Diên Vạn Thiện và Văn Vạn Phu ra chiêu. Miệng chà ng hô :
-Ãây là chiêu thứ nhất.
Tay chà ng phóng 'kiếm' ra đâm tới.
Sá» bà bà cưá»i ha hả nói:
-Má»›i chiêu thứ nhất đã tráºt rồi !
Thạch Phá Thiên cà ng đỠmặt hơn. Chà ng buông tay xuống.
SỠbà bà nói:
-Diễn nữa đi ! Diễn tiếp đi ! Ta muốn coi kiếm pháp 'ghê gớm' của phái Tuyết Sơn.
Thạch Phá Thiên mắc cở quá, muốn liệng cà nh cây Ä‘i. Nhưng chà ng liếc mắt nhìn A Tú thì thấy nà ng lá»™ vẻ rất ân cần. Nà ng nhìn Thạch Phá Thiên bằng con mắt thiết tha như để cổ võ, để khuyến khÃch tuyệt không có ý gì là chế diá»…u chà ng cả, Thạch Phá Thiên thấy thế trong lòng được an á»§i rất nhiá»u. Chà ng liá»n xoay tay lại phóng kiếm ra.
Thạch Phá Thiên ra chiêu rồi chỉ sợ nhiá»u mình nhá»› không đúng để cho Sá» bà bà chế diá»…u. Chà ng không để mắt nhìn ra ngoà i ná»a và cứ trông thẳng tiếp tục phóng kiếm ra hết chiêu nà y đến chiêu khác.
Thạch Phá Thiên sỠđược bảy tám chiêu rồi, chà ng sá»±c nhá»› lại hôm ở miếu Thổ địa, Thạch phu nhân cùng chà ng chiết giải những kiếm chiêu, nên cà ng vá» sau đưá»ng kiếm cà ng thuần thục. Kiếm phong rÃt lên veo véo.
Nét mặt Sá» bà bà cùng A Tú tươi cưá»i, tuy nụ cưá»i cá»§a má»—i ngưá»i có má»™t ý nghÄ©a khác nhau, nụ cưá»i cá»§a mụ Sá» còn ngụ ý chế diá»…u mà nụ cưá»i cá»§a A Tú tá» ra con ngưá»i dịu dà ng văn nhã, nhưng cả hai ngưá»i Ä‘á»u phát giác ra kiếm chiêu cá»§a Thạch Phá Thiên tá»±a hồ đúng cách mà thá»±c ra hãy còn sai tráºt, để sÆ¡ hở hà ng trăm chá»—. Chiêu thức tuy dà y đặc mà mà tháºt thưa thá»›t.
Hai ngưá»i cà ng coi lâu, sắc mặt cà ng biến đổi. Những ý nghÄ© khinh khi giảm bá»›t Ä‘i dần dần, vẻ mặt kÃnh nể má»—i lúc má»™t gia tăng.
Thạch Phá Thiên sá» hết bảy mươi hai đưá»ng kiếm cá»§a phái Tuyết SÆ¡n má»™t cách bừa bãi, có khi đảo lá»™n cả thứ tá»± và thá»±c ra chà ng chỉ Ä‘i được có sáu mươi bảy đưá»ng còn năm đưá»ng chà ng quên đứt không sao nhá»› ra được. Chà ng biểu diá»…n xong, Sá» bà bà cùng A Tú đưa mắt nhìn nhau. Cả hai ngưá»i cùng biết rằng kiếm pháp cá»§a phái Tuyết SÆ¡n mà Thạch Phá Thiên đã há»c chưa đến được chá»— hoà n toà n và hiển nhiên chà ng chưa được ngưá»i truyá»n thụ má»™t cách chân chÃnh, nhưng vá» phần ná»™i lá»±c thì tháºt là cưá»ng mạnh, trên Ä‘á»i Ãt có.
Thạch Phá Thiên thấy hai ngưá»i lặng lẽ không nói gì, chà ng rón rén bá» cà nh cây là m kiếm xuống rồi nói:
-Tại hạ tháºt là ngu xuẩn, má»›i cách mưá»i bữa mà đã quên nhiá»u chỉ còn nhá»› lá»m bá»m, khiến cho hai vị phải cưá»i vỡ bụng.
Sá» bà bà há»i:
-Có phải ngươi nói là đã coi bá»n đệ tá» phái Tuyết SÆ¡n luyện kiếm trong miếu Thổ địa nà o đó rồi há»c lén được bấy nhiêu phải không ?
Thạch Phá Thiên thẹn đỠmặt lên đáp:
-Tại hạ cÅ©ng biết rằng há»c lén võ công cá»§a ngưá»i ta là điá»u không nên là m. Nhưng khi đó thấy kiếm pháp cá»§a há» cá»±c kỳ tinh diệu rồi bất giác nháºp tâm được bấy nhiêu.
SỠbà bà nói:
-Má»›i có má»™t buổi mà ngươi đã há»c nhiá»u thế thì tháºt là ngươi có tư chất thông minh đặc biệt, xem ra ngươi có thể há»c được Kim Ô Ä‘ao pháp cá»§a ta đó. Thôi bây giá» chúng ta là m thế nà y. Ngươi phải bái ta là m sư phụ.
A Tú vá»™i xen và o ngắt lá»i:
-Nhưng Nhưng ! Thế không được.
Sá» bà bà lấy là m kỳ há»i:
-Sao lại không được ?
A Tú mặt đỠbừng lên ấp úng đáp:
-Như váºy tôn nữ phải kêu y bằng sư thúc tá»± nhiên chiu thấp hÆ¡n y má»™t báºc hay sao ?
SỠbà bà sa sầm nét mặc nói:
-Sư thúc thì sư thúc chứ sao mà không được ? Nếu lão quái Ãinh Bất Tứ tìm đến đây để bức bách ta phải quay vỠđảo BÃch Loa thì đến nước cả hai bà cháu lại phải nhảy xuống sông tá»± tá». Bây giá» chỉ còn đưá»ng truyá»n dạy võ công cho gã Ãại Tống Tá» nà y má»™t cách gấp rút thì may ra má»›i chống cá»± được vá»›i hắn. Hiện giá» mình đương lâm và o tình thế cấp bách thì còn đâu nệ vai vế cao thấp thế nà o được ? Ãại Tống Tá» ! Nay ta định sáng láºp môn phái thu ngươi là m đồ đệ đầu tiên. Váºy ngươi có chịu bái sư không ?
Thạch Phá Thiên bản tÃnh thuần hòa, Sá» bà bà đã muốn chà ng bái sư, chà ng muốn theo ngay, nhưng nghe A Tú bảo không muốn kêu mình bằng sư thúc, nên chà ng không khá»i ngần ngừ.
SỠbà bà lại giục:
-Ngươi quỳ xuống dáºp đầu Ä‘i ! Ngươi sẽ là truyá»n nhân chÃnh thống cá»§a phái Kim Ô ta. Ta là tổ sư sáng láºp môn phái và ngươi là đệ tá» Ä‘á»i thứ hai.
A Tú đột nhiên nghÄ© ra Ä‘iá»u gì, nà ng tá»§m tỉm cưá»i nói:
-Nhưng nhưng ! KÃnh cẩn mừng nhưng nhưng dá»±ng ra môn phái lại được đại ca đây bái nhưng nhưng là m sư phụ. Váºy là nhưng nhưng được an á»§i trong lòng. Tôn nữ không phải là đệ tá» phái Kim Ô. Thế là chúng ta ở hai phái riêng biệt thì tôn nữ bất tất phải kêu y bằng sư thúc.
Sá» bà bà chỉ nóng việc sáng láºp môn phái và thu đồ đệ, mụ không muốn nhiá»u lá»i vá»›i A Tú, quay ra giục Thạch Phá Thiên:
-Mau quỳ xuống lạy ta tám lạy !
Thạch Phá Thiên thấy A Tú không có Ä‘iá»u chi dị nghị nữa, chà ng hoan hỉ quỳ xuống trước mặt Sá» bà bà dáºp đầu binh binh lạy tám lạy má»™t cách rất thà nh thá»±c, chứ không phải há»i hợt, Sá» bà bà sung sướng cưá»i hÃp mắt lại nói:
-Thôi được rồi ! Ngươi là má»™t gã đồ nhi, ngoan ngoãn. Bây giá» giữa ta và ngươi là má»™t nhà tình thế phải khác trước. Phái Kim Ô ta bữa nay bắt đầu sáng láºp, ngươi nên Ä‘em hết tâm lá»±c để há»c táºp công phu cá»§a ta. Ngà y sau thanh danh phái Kim Ô trên chốn giang hồ hay hay dở là ở ngươi đó, Ãại Tống Tá» !
A Tú bÄ©u môi mỉm cưá»i ngắt lá»i:
-Nhưng nhưng đã đứng là m tổ sư phái Kim Ô mà đồ đệ đầu tiên cá»§a quý phái lại là má»™t tay anh hùng quán thế. Váºy thì cái danh hiệu 'Ãại Tống Tá»' không là m rạng rỡ cho môn phái được.
SỠbà bà nói:
-Phải đấy ! tên há» ngươi la chi ! Ãối vá»›i sư phụ, ngươi không được giấu diếm Ä‘iá»u gì hết.
-Dạ dạ ! Má má thưá»ng kêu đồ đệ bằng Cẩu Tạp Chá»§ng. Bá»n ngưá»i bang Trưá»ng Lạc đưa vá» tổng đà lại nháºn đệ tá» là bang chúa Thạch Phá Thiên, nhưng thá»±c ra có phải phải đâu. Có Ä‘iá»u ... có Ä‘iá»u đệ tá» không biết tên há» mình chân chÃnh là gì.
SỠbà bà hứ một tiếng rồi nói:
-Sao lại gá»i báºy bạ là Cẩu Tạp Chá»§ng được ? Có lẽ má má ngươi theo há» ta là há» Sá». Ãệ tá» Ä‘á»i thứ hai phái Kim Ô biết dùng chữ gì bây giá» ? ÃÆ°á»£c rồi ! Bá»n đệ tá» phái Tuyết SÆ¡n là Bạch Vạn Kiếm, Phong Vạn Lý, Cảnh Vạn Chung rồi còn những 'vạn' gì nữa. Váºy bây giá» chúng ta phải dùng số lá»›n gấp vạn lần cá»§a há». Chúng ta dùng chữ "ức" gã há» Bạch đã kêu là Bạch Vạn Kiếm. Váºy ta đặt tên cho ngươi là SỠỨc Ãao.
Tà i sản của Cánh gà nướng
02-06-2008, 12:26 AM
Äại sắc lang bán cánh gà nướng Vu Thần Giáo Thống LÄ©nh Quân Äoà n Liệp Sát
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 037 - Trong Giấc MÆ¡ Ngưá»i Ngá»c RÆ¡i Châu
Thạch Phá Thiên từ ngà y cha mẹ đẻ chưa bao giá» có há» tên chÃnh. Ai muốn kêu bằng Cẩu Tạp Chá»§ng cÅ©ng được, bằng đại tống tá» cÅ©ng xong, hay bằng Thạch Phá Thiên gì gì Ä‘i nữa, chà ng cÅ©ng chẳng quan tâm. Há»… ai gá»i chà ng là chà ng đáp liá»n, tuyệt không để ý đến ngưá»i ta có khinh mạn mình hay không.
SỠbà bà khoan khoái vô cùng, mụ phấn khởi tinh thần nói:
-Kim ô Ä‘ao pháp cá»§a ta đây ngay từ sáu năm vá» trước đã hoà n toà n lắm rồi. Có Ä‘iá»u ngưá»i sá» Ä‘ao pháp nà y ná»™i lá»±c phải cá»±c kỳ thâm háºu, nếu không thì những chá»— biến ảo kỳ diệu chẳng thể phát huy được... Lần nà y bất ngá» gặp Ãinh Bất Tứ ở trên sông Trưá»ng Giang. Lão quỉ đó má»i ta lên đảo BÃch Loa. Nếu không gây má»™t cuá»™c ác đấu để hắn biết tay thì hắn không chịu chùn nhụt, Ta liá»n cùng A Tú luyện môn " Vô vá»ng thần chú".
Khi luyện thà nh rồi, ta sá» Kim ô Ä‘ao pháp còn thị sá»... Ngá»c thố kiếm pháp, thà nh thế mặt trá»i, mặt trăng vần chuyển.
Ãừng nói má»™t tên Ãinh Bất Tứ nhá» má»n, mà ngay những hạng lão yêu ở các bang môn tà đạo, hay những tay cao thá»§ đệ nhất những phái chÃnh, tà , há»… nhìn thấy là sợ mất vÃa, cắm đầu chạy trối chết. Chẳng ngá» chỉ vô ý má»™t chút, A Tú bị ná»™i tức chạy lạc đưá»ng. Ta hốt hoảng lại cứu thị rồi cả hai ngưá»i cùng bị tẩu hoả, biến thà nh phế nhân.
Sá» bà bà vốn tÃnh thẳng thắn. Mụ đã thu Thạch Phá Thiên là m đồ đệ là nói huỵch tẹt ra hết, chẳng giấu giếm gì.
SỠbà bà lại nói tiếp:
-May ngươi được có má»™t ná»™i lá»±c vô cùng thâm háºu. Ngươi đúng là ngưá»i có đủ tư cách để luyện Kim ô Ä‘ao pháp. Ãao pháp không giống như kiếm pháp. Kiếm pháp lấy sá»± mau lẹ nhẹ nhà ng là m hay. Nhưng Ä‘ao pháp lại cần đĩnh đạc thâm trá»ng là m cốt. Cà nh cây nà y nhẹ quá. Ngươi phải lượm má»™t cà nh khác lá»›n hÆ¡n và nặng hÆ¡n má»›i được.
Thạch Phá Thiên vâng lá»i, liá»n chạy và o rừng kiếm thì thấy má»™t cây khá lá»›n đã gãy lưng chừng, chỉ còn lại Ä‘oạn gốc. Dưới gốc cây nà y còn má»™t lưỡi Ä‘ao chặt cá»§i bỠđó. Chà ng cúi xuống lượm lưỡi Ä‘ao lên xem thì thấy chuôi Ä‘ao đã mục nát, mà lưỡi Ä‘ao cÅ©ng mẻ cá»m mẻ cá»›m.
Chà ng chẳng hiểu con Ä‘ao nà y ai bỠđây từ bao giá». Chà ng nhắc lưỡi Ä‘ao thấy nặng chÄ©u tay thì nghÄ© bụng:
-Tuy đây chỉ là một con đao chặt củi đã han gỉ, nhưng cũng còn hơn là dùng cà nh cây để là m đao.
Thế rồi chà ng nhổ lưỡi Ä‘ao ra cắm và o má»™t cà nh cây khác để là m cán xong, hăm hở chạy vá».
Sá» bà bà cùng A Tú thấy Thạch Phá Thiên cầm con dao chặt cá»§i đã han dỉ chạy vá» thỉ không khá»i báºt cưá»i.
A Tú cưá»i nói:
-Nhưng nhưng! Bữa nay quà phái mở lá»… đại Ä‘iển khai sÆ¡n mà dùng thanh "bảo Ä‘ao" nà y để truyá»n võ công cho khai sÆ¡n đại đệ tá» thì không khá»i... có Ä‘iá»u khiếm khuyết.
Sá» bà bà há»i:
-Là m sao mà khiếm khuyết? Phái Kim ô ta rồi đây danh vang bốn bể tiếng dạy võ lâm toà n là nhỠở thanh... "bảo đao" khởi nghiệp nà y. Ha ha!
Mụ nói đến hai chữ "bảo Ä‘ao" rồi chÃnh mình không nhịn được Ä‘oạn cả ba ngưá»i cùng cưá»i ồ.
Sá» bà bà há»i:
-Hay lắm! Bây giá» ngươi hãy ghi nhá»›. Ãệ nhất chiêu vá» Kim ô Ä‘ao pháp là "Khai môn chấp đạo".
Mụ lượm một cà nh cây giả là m đao thủ thế rồi nói:
-Chân tay ta bất lá»±c, ra chiêu không được mau lẹ. Còn ngưá»i xá» chiêu cà ng mau cà ng tốt.
Thạch Phá Thiên giÆ¡ con dao chặt cá»§i lên theo đúng cách thức ra chiêu tháºt mau.
Sá» bà bà gáºt đầu nói:
-Hay lắm! Ngưá»i thuá»™c chiêu thức rồi phải sá» cho lẹ hÆ¡n nữa. Chiêu "khai sÆ¡n chấp đạo" nà y là để khắc chế chiêu "thương tùng nghinh khách" cá»§a phái Tuyết sÆ¡n. Bá»n chúng giả nhân giả nghÄ©a nói là đón khách. Chúng ta nói thẳng ngay là đón giặc, vì đối phương xá dà i hà nh lá»… mà trong tâm lại là đạo tặc.
Chiêu thứ hai là "Mai Tuyết phùng hạ" để khắc chế chiêu "Mai Tuyết tranh xuân" cá»§a há». Bá»n phái Tuyết sÆ¡n dùng kiếm pháp nà o là tuyết hoa sáu cánh, nà o là hoa mai bảy đón. Chúng ta kêu chiêu nà y bằng "Mai tuyết phùng hạ" vì đến mùa hạ thì hoa tuyết còn gì là oai phong? Chiêu "Mai tuyết tranh xuân" là má»™t chiêu rất phức tạp. Lúc Thạch Phá Thiên còn ở Tổng đà bang Trưá»ng Lạc, chà ng đã từng thấy Bạch Vạn Kiếm sá» rồi. Kiếm quang tá»›i tấp uy thế mãnh liệt. Còn chiêu "Mai Tuyết phùng hạ" nà y dùng và o Ä‘ao pháp cÅ©ng chỉ trong chá»›p mắt là phóng trên ba Ä‘ao, dưới ba Ä‘ao, tả ba Ä‘ao, hữu ba Ä‘ao. Liá»n má»™t lúc cá»™ng mưá»i hai Ä‘ao. Chiêu thức nà y dùng má»™t kình lá»±c mãnh liệt và mau lẹ để giả trừ kiếm chiêu phức tạp cá»§a đối phương, tá»±a hồ ánh nắng mùa hạ rá»i và o hoa tuyết từng Ä‘iểm má»™t.
Chiêu thứ ba là "Thiện quân áp đà " dùng để chế khắc chiêu thức "Song đã tây lai" của phái Tuyết sơn.
Chiêu thứ tư là "đại bải trầm sa" khắc chế "phong sa mãng mãng".
Chiêu thứ năm "Trưởng giả chiết chi" khắc chế chiêu "ám hương sơ ánh".
Má»—i chiêu Ä‘ap pháp Ä‘á»u có những tên gá»i rất cổ quái và chiêu nà o cÅ©ng phản lại vá»›i tên chiêu thức cá»§a phái Tuyết SÆ¡n. Tuy những tên chiêu thức nghe có vẻ cổ quái, song Ä‘ao pháp lại tinh diệu vô cùng!
Thạch Phá Thiên chẳng biết chữ gì, mà những tên chiêu thức vá» Ä‘ao pháp và kiếm pháp Ä‘á»u là chữ sách, nên chà ng chẳng hiểu gì hết và dÄ© nhiên không thể nhá»› được, chà ng đà nh dụng tâm ghi nhá»› lấy bá»™ vị cùng thá»§ thế lúc ra chiêu.
Sá» bà bà miệng nói ty cất, cháºm chạp sá» chiêu thức.
Thạch Phá Thiên ra chiêu không đúng, láºp tức mụ sá»a lại ngay. Bữa nay chà ng há»c Ä‘ao so vá»›i ngà y há»c kiếm ở trong Miếu thổ địa khác nhau xa.
Sá» bà bà truyá»n thụ cho chà ng mưá»i chiêu rồi đã cảm thấy cá»±c kỳ nhá»c mệt, mụ ngồi nhắm mắt dưỡng thần để cho Thạch Phá Thiên tá»± luyện lấy.
Sau chừng ná»a giá», Sá» bà bà lại tiếp tục truyá»n thụ cho chà ng mưá»i tám chiêu.
Ãến lúc trá»i đã hoà ng hôn má»›i truyá»n thụ xong bẩy mươi hai chiêu.
SỠbà bà nói:
-Kiếm pháp Tuyết SÆ¡n có bảy mươi hai chiêu. Võ công phái Kim ô ta chá»— nà o cÅ©ng cần hÆ¡n há» má»™t báºc, nghÄ©a là có bẩy mươi ba chiêu để phá bẩy mươi hai cá»§a đối phương. Váºy còn chiêu cuối cùng ngươi hãy coi đây !
Mụ nói song đưa cà nh cây lên cao chém thẳng xuống rồi nói tiếp:
-Khi ngươi sá» chiêu nà y cần phải nhảy lên không để cả thân mình cùng đè xuống. Mụ liá»n dạy chà ng nhảy vá»t lên thế nà o, váºn kình ra sao cùng là cách phong toả những khe hở để đối phương có thể do đó mà chạy trốn.
Thạch Phá Thiên trầm tư má»™t lúc rồi hà nh động đúng như Sá» bà bà . Chà ng vá»t lên đánh vù má»™t tiếng. Ngưá»i chà ng Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên không liá»n vung Ä‘ao chém xuống. Lưỡi dao chưa tá»›i mà dưới đất cát bụi bay mù. CỠđứt lá rụng tÆ¡i bá»i, bị Ä‘ao phong cuốn lên như nhảy múa, quả nhiên uy lá»±c mãnh liệt ghê ngưá»i !
Thạch Phá Thiên chém xuống một nhát rồi thu thế đứng yên. Lúc chà ng nhìn tới SỠbà bà thì thấy sắc mặt mụ lợt lạt. Chà ng day lại nhìn A Tú thấy nà ng mắt dương to, chân lệ đầm đìa tỠvẻ rất đau lòng.
Thạch Phá Thiên rất lấy là m kỳ. Chà ng ấp úng há»i Sá» bà bà :
-Chiêu thức nà y tại hạ sỠcó đúng không?
SỠbà bà không nói gì. Hồi lâu mụ mới vẫy tay đáp:
-Ãúng rồi!
Mụ ngẩng ngưá»i ra má»™t lúc rồi nói tiếp:
-Chiêu đó uy lá»±c rất mạnh, không nên sá» dụng má»™t cách khinh xuất để khá»i hại lầm ngưá»i tốt.
Thạch Phá Thiên nói:
-Dạ dạ! Ngưá»i tốt thì quyết không nên gia hại.
Tối hôm ấy lúc chà ng nằm ngá»§ mà trong lòng vẫn còn nghÄ© lui tá»›i vá» bảy mươi ba chiêu Ä‘ao pháp. Chà ng quên cả vụ cưá»ng địch ở bên ngoà i Ä‘ang xục tìm. May mà đảo Tá» Yên nà y không rá»™ng lá»›n mấy lại được cây cối ráºm rạp, chằng chịt lối Ä‘i. Bá»n Bạch Vạn Kiếm không thể má»™t lúc mà tìm tá»›i nÆ¡i ngay được.
Mãi đến lúc trá»i đã bình minh, chà ng liá»n trở dáºy luyện táºp Ä‘ao pháp. Khi chà ng luyện tá»›i chiêu thứ bảy mươi ba, tung ngưá»i lên không, vung Ä‘ao chém xuống. Lần nà y uy lá»±c cà ng mạnh hÆ¡n. Ãao phong Ä‘áºp xuống mặt đất đánh binh má»™t tiếng vang lên rất lá»›n.
Bỗng nghe A Tú lên tiếng:
-Sá» ... SỠđại ca! Ãại ca dáºy sá»›m nhỉ ?
Thạch Phá Thiên quay lại nhìn thấy A Tú đứng tá»±a cá»a thạch động. Cặp mắt trong sáng cá»§a nà ng Ä‘ang đăm đăm ngó chà ng. Chà ng liá»n nói:
-Cô nương cÅ©ng dáºy sá»›m nhỉ ?
A Tú hai má á»ng hồng đáp:
-Tiểu muội tưởng chạy và o trong rừng một lúc cho mát mẻ và dãn xương cốt. Nếu được đại ca cùng đi thì hay lắm.
Thạch Phá Thiên đáp:
-ÃÆ°á»£c lắm! Kinh mạch toà n thân cô nương đã đả thông rồi, chÃnh là lúc nên hoạt động.
Hai ngưá»i liá»n sánh vai Ä‘i và o trong rừng.
Ãi chừng mưá»i trượng thì đã và o đến chá»— rừng sâu. Lúc nà y ánh mặt trá»i chưa rá»i tá»›i, trong rừng mây mù lảng vảng chỉ trông thấy lá» má». Trên cây ngá»n cá», khắp cả mình mẩy lẫn trên mặt A Tú tá»±a hồ bao phá»§ má»™t tấm sa má»ng.
Trong rừng không má»™t tiếng động ngoà i tiếng bước chân sá»™t sạt cá»§a hai ngưá»i dẫm lên cá» khô. Ãá»™t nhiên Thạch Phá Thiên nghe thấy bên mình có tiếng nức nở. Chà ng quay đầu nhìn lại thì ra A Tú Ä‘ang khóc. Những hạt châu trong như ngá»c lăn qua má nà ng từ từ nhá» xuống, Thach phá Thiên giáºt mình kinh hãi ấp úng há»i:
-A Tú cô nương!... Cô nương là m sao mà khóc?
A Tú không trả lá»i. Nà ng Ä‘i thêm mấy bước rồi dang tay ra ôm lấy má»™t cà nh cây khóc lóc thảm thiết hÆ¡n.
Thạch Phá Thiên há»i:
-Tại sao váºy ?... Có phải bà bà mắng cô nương không?
A Tú lắc đầu.
Thạch Phá Thiên lại há»i:
-Hay là trong mình cô khó ở?
A Tú lại lắc đầu.
Thạch Phá Thiên há»i nà ng đến bảy tám nguyên nhân mà lần nà o nà ng cÅ©ng chỉ đáp lại bằng cái lắc đầu.
Trong khoảng khắc nà y, chà ng không có quyết định gì. Chà ng ôn lại những việc đã qua. Những ngưá»i đà n bà cùng ở vá»›i mình từ mẫu thân qua Thị Kiếm rồi Ãinh Ãang. Hoa Vạn Tá»... Ä‘á»u là ngưá»i mau lẹ. Thạch phu nhân Mẫn Nhu tuy tÃnh nết ôn hoà , nhưng là ngưá»i lá»›n bệ vệ. Chà ng chưa thấy ai như A Tú là má»™t vị cô nương xinh đẹp dịu dà ng mà hay thẹn thá», nên chà ng không biết đối đãi thế nà o cho phải.
A Tú cà ng khóc lóc thì lòng chà ng cà ng hoang mang, rồi gạn há»i:
-Vì lẽ gì mà cô nương buồn rầu? Cô nương có thể nói cho tại hạ biết được không?
A Tú nức nở đáp:
-Má»i sá»±... Ä‘á»u tại... SỠđại ca không tốt... SỠđại ca còn há»i gì nữa?
Thạch Phá Thiên giáºt mình kinh hãi tá»± há»i:
-Không hiểu mình đã lầm lá»—i Ä‘iá»u chi ?
Chà ng đối vá»›i cô gái dịu dà ng êm ái nà y má»™t lòng kÃnh cẩn. Nhưng chà ng đã nói là chà ng không tốt thì chà ng yên trà ngay mình có Ä‘iá»u gì lầm lá»—i.
Chà ng cất giá»ng run run há»i:
-A... A Tú cô nương!.. Tại hạ là má»™t kẻ ngu xuẩn, đã là m Ä‘iá»u sai quấy mà tá»± mình không hay. Xin cô nương nói cho tại hạ biết ... Tại hạ thá»±c là đáng chết.
A Tú nước mắt đầm đìa quay lại nói:
-Ãêm qua tiểu muá»™i nằm mÆ¡, nghÄ© đến mà kinh. Sá» ... đại ca đối vá»›i tiểu muá»™i hung dữ!...
Nói tới đây nước mắt nà ng tựa hồ một trà ng hạt trân châu dứt dây từng hạt kế tiếp nhau rớt xuống.
Thạch Phá Thiên rất lấy là m kỳ há»i:
-Tại hạ đối vá»›i cô nương đã là m Ä‘iá»u chi hung dữ?
A Tú vừa khóc vừa nói:
-Phải rồi! Tiểu muội nằm mơ thấy... SỠđại ca thi triển chiêu số của phái Kim Ô, từ trên không vung đao bổ xuống chém chết tiểu muội!!
Thạch Phá Thiên sá»ng sốt đột nhiên vung quyá»n lên đánh tháºt mạnh và o trước ngá»±c mình hai mươi thoi rồi nói:
-Ãáng chết lắm! Ãáng chết lắm! Té ra tại hạ đã khá»§ng bố cô nương trong giấc má»™ng.
A Tú Ä‘ang khóc phải báºt cưá»i nói:
-SỠđại ca! Ãó là tiểu muá»™i nằm mÆ¡ đấy chứ. Trách đại ca thế nà o được?
Thạch Phá Thiên thấy trên má trắng như ngá»c cá»§a A Tú còn Ä‘á»ng lại mấy giá»t lệ. Miệng cưá»i tươi như hoa nở, những giá»t lệ nà y tô Ä‘iểm thêm cho vẻ đẹp cá»§a nà ng, khiến ngưá»i trông cà ng mê mẩn tâm thần.
Thạch Phá Thiên bất giác đứng ngây ngưá»i ra.
A Tú hai má á»ng hồng vì e thẹn. Ngưá»i nà ng hÆ¡i rung động, khiến cho mấy hạt lệ tá»± nhiên lăn xuống.
Nà ng nói:
-Tiểu muá»™i đã nằm mÆ¡ là hay trúng lắm. Vì thế mà tiểu muá»™i sợ sau nà y sẽ có ngà y đại ca sá» chiêu đó là m chết tiểu muá»™i tháºt.
Thạch Phá Thiên lắc đầu lia lịa nói:
-Không có! Không có! Tại hạ cam quyết không khi nà o có được. Ãừng nói tại hạ chẳng bao giá» hạ sát mà cô nương có giết tại hạ nữa, tại hạ cÅ©ng quyết không trả đòn...
A Tú lấy là m lạ ngắt lá»i:
-Tại sao tiểu muội có ý giết đại ca mà đại ca không trả đòn?
Thạch Phá Thiên giÆ¡ tay lên gãi đầu rồi ngá»› ngẩn cưá»i đáp:
-Tại hạ... cảm thấy rằng... bất luáºn cô nương sai bảo Ä‘iá»u gì, tại hạ nhất nhất vâng theo. Khi cô nương đã muốn giết tại hạ mà tại hạ còn chống lại không để cô nương hạ sát tất nhiên cô nương chẳng đặng vui lòng. Chi bằng để cô nương hạ sát là hÆ¡n.
A Tú đứng thá»™n mặt ra. Nà ng thấy Thạch Phá Thiên nói câu nà y vá»›i cả tấm lòng thà nh thá»±c xuất phát từ tâm khảm thì không khá»i không cảm động. Mắt nà ng lại đỠhoe nà ng há»i:
-Tại sao... SỠđại ca lại tốt với tiểu muội đến thế?
Thạch Phá Thiên đáp:
-Chỉ cầu sao cho cô nương được vui vẻ là tại hạ lấy là m mãn nguyện lắm rồi A Tú cô nương! Tại hạ chỉ mong ngà y nà o cũng được trông thấy cô nương!
Trong bụng chà ng nghÄ© thế nà o là ngoà i miệng nói ra như váºy.
A Tú tuy còn nhá» hÆ¡n Thạch Phá Thiên mấy tuổi nhưng vá» nhân tình thế thái nà ng lại hiểu hÆ¡n chà ng nhiá»u.
Nà ng nghe chà ng nói như váºy thì biết ngay chà ng muốn tá» tình ý muốn cùng mình tÃnh chuyện chung thân kết thà nh quyến thuá»™c bất giác bẽn lẽn vô cùng mặt đỠra đến mang tai, rồi từ từ cúi đầu xuống.
Má»™t lúc lâu, cả hai ngưá»i, Ä‘á»u im lặng.
Sau A Tú vẫn cúi đầu, nà ng nói:
-Tiểu muá»™i biết đại ca là ngưá»i tốt. Huống chi ở trong con thuyá»n đó... Chúng ta... cùng gối đầu ... Tiểu muá»™i ... thà chết, chứ không chịu theo ngưá»i khác.
Y¨ nà ng muốn nói : Trong cõi u minh, dưá»ng như trá»i đã an bà i, đại ca bị trói chặt mà lại chui và o chá»— nằm cá»§a tiểu muá»™i, ngá»§ chung má»™t đêm. Những câu nà y chưa thốt ra. Nà ng nói đến câu: "Chúng ta... cùng gối đầu" rồi mấy câu sau nói nhá» Ä‘i như tiếng muá»—i vo ve cÆ¡ hồ nghe không rõ.
Thạch Phá Thiên không hiểu đó là những lá»i minh thệ cá»§a A Tú, nhưng chà ng cÅ©ng biết mấy câu đó là nà ng đối vá»›i mình rất tốt. Chà ng vui sướng như mở cá» trong bụng, nói ngay:
-Giả tá»· trên đảo nà y chỉ có ba ngưá»i là nhưng nhưng, cô nương và tại hạ thì hay biết chừng nà o! Chúng ta vÄ©nh viển ở đây vá»›i nhau. Nhưng lại còn Bạch Vạn Kiếm, nà o Ãinh Bất Tam gia gia... khiến cho bá»n mình lúc nà o cÅ©ng nÆ¡m ná»›p lo sợ.
A Tú ngá»ng đầu lên nói:
-Dùø Ãinh Bất Tam hay Bạch sư phó, tiểu muá»™i cÅ©ng khong sợ, mà chỉ sợ đại ca giết tiểu muá»™i thôi.
Thạch Phá Thiên vội nói:
-Chẳng thà tại hạ tự sát trước, chứ quyết không đụng đến một ngón tay của cô nương.
A Tú giơ tay mình lên nhìn.
Lúc nà y ánh mặt trá»i đã xuyên qua kẽ lá chiếu và o trong rừng, rá»i mấy ngón tay A Tú coi bóng loáng như ngá»c.
Thạch Phá Thiên không nhịn được nữa, nắm lấy tay nà ng đặt lên môi mà hôn mạnh một cái. A Tú la lên một tiếng :
-Úi chao!
Nà ng vá»™i rút tay vá». Ná»™i tức lại chạy lạc đưá»ng, chân tay rã rá»i, nà ng tá»±a và o gốc cây thở hồng há»™c.
Thạch Phá Thiên sợ nà ng tức giáºn vá»™i nói:
-A Tú cô nương! Cô nương đừng trách. Tại hạ... Tại hạ thá»±c không ... có ý là m Ä‘iá»u tá»™i lá»—i vá»›i cô nương.
Tà i sản của Cánh gà nướng
02-06-2008, 12:28 AM
Äại sắc lang bán cánh gà nướng Vu Thần Giáo Thống LÄ©nh Quân Äoà n Liệp Sát
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 038 - Ta Tha ÃÆ°á»£c Ngưá»i Hãy Tha Ngay
A Tú thấy Thạch Phá Thiên lo lắng trán toát mồ hôi nhá» giá»t thì trong lòng bất nhẫn. Nà ng lại đặt bà n tay trái nhá» nhắn lên lòng bà n tay to lá»›n cá»§a chà ng, rồi nói bằng má»™t giá»ng ngá»t ngà o:
-SỠđại ca không có lỗi gì với tiểu muội cả.
Thạch Phá Thiên nghe nà ng nói váºy mừng rỡ vô cùng. Trái tim Ä‘áºp loạn lên. Chà ng nhẹ nhà ng nắm lấy bà n tay nhá» bé má»m mại cá»§a nà ng và không dám đặt môi và o hôn nữa.
A Tú Ä‘iá»u hoà hÆ¡i thở má»™t lúc rồi nói :
-Ãại ca đã đả thông kinh mạch cho nhưng nhưng cùng tiểu muá»™i, nhưng không biết đến năm nà o tháng nà o má»›i khôi phục lại được công lá»±c?
Thạch Phá Thiên chẳng hiểu gì vá» vụ váºn công bị tẩu hoả mà chà ng cÅ©ng chẳng biết kiếm lá»i an á»§i, chỉ nói theo ý nghÄ© cá»§a mình:
-Mong sao cho Ãinh Bất Tứ đừng tìm đến chúng ta. Như thế thì trong thá»i gian công lá»±c cá»§a nhưng nhưng cùng cô nương chưa phục hồi cÅ©ng không có gì đáng ngại.
A Tú mỉm cưá»i nói:
-Bây giá» nhưng nhưng tiểu muá»™i đâu có phải là nhưng nhưng đại ca nữa? Ngưá»i là đại tổ sư sáng láºp Kim Ô phái. Thế mà sao đại ca cÅ©ng không kêu ngưá»i bằng má»™t tiếng "Sư phụ"
Thạch Phá Thiên nói:
-Tại hạ đã quen miệng mất rồi, bây giỠmuốn đổi lại khó quá. A Tú cô nương...
A Tú ngắt lá»i:
-Sao đại ca cứ kêu tiểu muá»™i má»™t Ä‘iá»u cô nương hai Ä‘iá»u cô nương cho có vẻ khách sáo như váºy?
Thạch Phá Thiên vội đáp:
-Dạ dạ! Cô nương chỉ giáo cho tại hạ kêu bằng gì mới phải.
A Tú hai má á»ng hồng nghÄ© bụng:
-Sao y không kêu mình bằng Tú muá»™i cho hợp lý và có thế mình má»›i tiện kêu y bằng đại ca. Tuy nà ng nghÄ© váºy nhưng rụt rè không dám nói ra. Sau má»›i bảo chà ng:
-Ãại ca cứ kêu tiểu muá»™i bằng A Tú là xong. Còn tiểu muá»™i kêu đại ca bằng gì được?
Thạch Phá Thiên đáp:
-Cô nương muốn kêu tại hạ bằng gì xin cứ tuỳ ý.
A Tú cưá»i há»i:
-Tiểu muá»™i kêu đại ca bằng Ãại Tống Tá», đại ca có tức không?
Thạch Phá Thiên cưá»i đáp:
-Thế là hay lắm chứ, sao tại hạ lại tức được?
A Tú cất tiếng oanh, hô lên:
-Ãại Tống Tá»!
Thạch Phá Thiên đáp ngay:
-Hay lắm! A Tú!
A Tú cÅ©ng thưa lên rồi hai ngưá»i trông nhau mà cưá»i. Trong lòng Ä‘á»u vui sướng không bút nà o tả xiết.
Thạch Phá Thiên nói:
-A Tú đứng lâu má»i mệt. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.
Hai ngưá»i sóng vai ngồi dưới má»™t gốc cây lá»›n. Nà ng tóc dà i rá»§ xuống vai. Ãnh dương quang chiếu và o má»› tóc Ä‘en láy thà nh ra những Ä‘iểm lấp lánh. Má»› tóc bên phải nà ng xoả cả và o trước ngá»±c Thạch Phá Thiên.
Thạch Phá Thiên khẽ cầm lấy rồi dùng ngón tay chỉ rất nhẹ nhà ng.
A Tú nói:
-Ãại Tống Tá» ca ca! Giả tá»· không được gặp ca ca thì nhưng nhưng cùng tiểu muá»™i Ä‘á»u chết Ä‘uối dưới lòng sông rồi, còn đâu có lúc nà y nữa nhỉ ?
Thạch Phá Thiên nói:
-Chúng ta vÄ©nh viá»…n cứ thế nà y ở vá»›i nhau cho ngà y tháng trôi qua há chẳng vui thú ư? Sao lại há»c võ công để đánh giết nhau gây nên mối thương tâm cho má»i ngưá»i ? Tiểu huynh thiệt không sao hiểu được lòng ngưá»i lại kỳ cục thế.
A Tú nói:
-Võ công nhất định cần phải há»c rồi. Trên cõi Ä‘á»i nà y số ngưá»i bạc ác quá nhiá»u. Mình không đánh há» nhưng há» có tha mình đâu. Ãánh ngưá»i thì không quan hệ mấy nhưng giết ngưá»i mà không cứu sống lại được nữa. Ãại tống tá» ca ca! Tiểu muá»™i yêu cầu ca ca má»™t Ä‘iá»u được chăng? Thạch Phá Thiên sung sướng đáp:
-Là m sao lại không được? A Tú muá»™i bảo là m gì là tiểu huynh là m như váºy.
A Tú nói:
-Kim ô Ä‘ao pháp cá»§a nhưng nhưng tiểu muá»™i thiệt là lợi hại mà ná»™i lá»±c ca ca lại thâm háºu vô cùng. Sau khi luyện thà nh thì trong võ lâm khó có ngưá»i đối thá»§ được vá»›i ca ca. Có Ä‘iá»u tiểu muá»™i vẫn băn khoăn là ca ca thì trung háºu thá»±c thà mà ngưá»i giang hồ thì tâm địa hiểm độc. Vì chém giết ngưá»i Ca ca có rất nhiá»u kể thù, há» sẽ dùng quá»· kế để hại ca ca thì nhất định ca ca sẽ mắc mưu há». Vì thế mà tiểu muá»™i yêu cầu ca ca nên Ãt gây mối oan thù.
Thạch Phá Thiên gáºt đầu đáp:
-Thế là A Tú muá»™i có lòng tốt vá»›i tiểu ca dÄ© nhiên tiểu ca cà ng nên nghe lá»i A Tú muá»™i.
Hai má A Tú lại phơn phớt mà u hồng. Nà ng nói:
-Từ đây ca ca đừng nói là điá»u gì cÅ©ng nghe tiểu muá»™i mà ca ca bảo sao tiểu muá»™i nhất định theo đúng như váºy. Có thế ngưá»i ta má»›i khá»i cưá»i là ca ca mất hết chà khà cá»§a báºc đại trượng phu.
Ngừng một chút. nà ng lại nói tiếp:
-Tiểu muá»™i coi nhưng nhưng truyá»n dạy Kim ô Ä‘ao pháp cho ca ca, chiêu nà o cÅ©ng hung hãn hiểm độc đến chết ngưá»i. Ngà y sau ca ca cùng ngưá»i động thá»§ tất lắm kẻ bị mất mạng. Như thế thì không gây thù oán sao được?
Thạch Phá Thiên nghe nói cả kinh. Chà ng đáp:
-Tú muá»™i nói phải lắm! Chi bằng tiểu huynh không há»c môn đó nữa và tiểu huynh sẽ xin nhưng nhưng đừng dạy là xong.
A Tú lắc đà u đáp:
-Phái Kim ô chỉ có môn Ä‘ao pháp dó mà thôi ngoà i ra không có môn võ nà o khác. Vả lại bất luáºn thứ võ công gì cÅ©ng Ä‘i đến chổ đả thương hay giết ngưá»i. Nếu không đả thương và không giết ngưá»i thì không phải là võ công nữa. Tiểu muá»™i chỉ yêu cầu ca ca khi động thá»§ vá»›i ai cÅ©ng nên nương tay. Há»… tha ngưá»i được tha hãy tha ngay. Như váºy cÅ©ng hay lắm rồi.
Thạch Phá Thiên đáp:
-Há»… tha ngưá»i được hãy tha ngay. Tháºt là má»™t câu nói rất văn hoa. A Tú Muá»™i! Nà ng là ngưá»i rất thông minh má»›i nói được những câu văn hoa như thế.
A Tú mỉm cưá»i nói:
-Tiểu muá»™i đâu có thông minh nghÄ© ra được câu nói văn hoa đến thế? Ãây là ở trong má»™t bà i thÆ¡ nà o đó có câu:
Tứ xuất động lai vô địch thủ,
Ãắc nhiên nhân xứ thả nhiên nhân.
Dịch:
Xuất động khôn tìm tay địch thủ,
Há»… tha ngưá»i được hãy tha ngay.
Thạch Phá Thiên há»i:
-Bà i thÆ¡ nà o váºy?
Chà ng đã không biết chữ thì dĩ nhiên chẳng hiểu gì vỠthi từ ca phú.
A Tú đưa mắt nhìn chà ng lá»™ vẻ kinh ngạc. Nà ng chẳng biết chà ng không hiểu tháºt mà cho là gặp sao há»i váºy mà thôi. Nà ng không trả lá»i và o câu há»i, trầm ngâm má»™t lúc rồi nói:
-Khi nà o trong thiên hạ không ai địch nổi mình thì má»›i nghÄ© đến chuyện tha ngưá»i. Bằng trái lại thì mình phải van xin ngưá»i tha cho mà chưa chắc đã được. Ãại Tống...
Ãá»™t nhiên nà ng dừng lại mỉm cưá»i nói tiếp:
-Nếu kêu đại ca bằng Ãại Tống Tá» ca ca thì thấy nó lòng thòng thế nà o ấy. Váºy tiểu muá»™i kêu bằng "đại ca" cho giản tiện hÆ¡n có được không?
Rồi nà ng không chá» Thạch Phá Thiên trả lá»i, đã nói luôn:
-Tiểu muá»™i yêu cầu đại ca tha ngưá»i, nhưng bá»n ngưá»i võ lâm tâm địa nham hiểm giảo quyệt mà đại ca thì lòng dạ thẳng ngay. Ãại ca không giết há» nhưng biết đâu há» chẳng nhân tấm lòng chân tháºt cá»§a đại ca mà lo mưu ám toán. Như váºy chẳng hoá ra tiểu muá»™i là m hại đại ca ư? Ãại ca Æ¡i! Tiểu muá»™i đã được coi ngưá»i ta sá» dụng má»™t chiêu thức rất ảo diệu. Tiểu muá»™i bắt chước há» thì triển cho đại ca coi nhé.
Nà ng nói xong cầm lấy con dao chặt cá»§i ở bên mình Thạch Phá Thiên, từ từ đứng dáºy thá»§ thế rồi giÆ¡ ngang lưỡi Ä‘ao đưa vá» phÃa trước. Ãoạn nà ng hướng mÅ©i Ä‘ao đưa sang mé tả, xoáy Ä‘ao lại đâm chếch qua mé hữu. Sau cùng nà ng váºn Ä‘ao hướng vá» mình rồi từ huyệt My tâm trên trán lướt Ä‘ao chém thẳng xuống.
Thạch Phá Thiên thấy tà áo nà ng bay phất phá»›i, kiểu cách cá»±c kỳ mỹ diệu. Chà ng không ngá» má»™t cô gái yêu kiá»u, thướt tha khép nép, mà lại sỠđược chiêu số vá» Ä‘ao pháp tinh diệu đến thế! Chà ng nhìn A Tú ra chiêu trong lòng khoan khoái nhẹ nhà ng, nên không chú ý nhá»› được Ä‘ao chiêu.
A Tú thu đao vỠlùi lại hai bước ôm đao mà đứng rồi nói:
-Lúc thu Ä‘ao vá» xong vẫn cần váºn động ná»™i kình để bảo vệ cả bốn mặt đặng đỠphòng địch nhân đánh lén.
Thạch Phá Thiên vẫn đứng ngẩn ngưá»i ra mà nhìn nà ng, dưá»ng như chà ng cÅ©ng chẳng nghe thấy nà ng đã nói gì. Nà ng liá»n há»i:
-Ãại ca thấy thế nà o? Chiêu thức nà y cá»§a tiểu muá»™i tồi lắm phải không?
Thạch Phá Thiên sá»ng sốt đáp:
-Không phải, không phải! Diệu lắm! Hay lắm!
A Tú lại há»i:
-Hay ở chỗ nà o? Diệu ở nơi nà o?
Thạch Phá Thiên đỠmặt lên ấp úng đáp:
-Cái đó... Cái đó...
A Tú há»n mát nói:
-Biết mà ! Ãại ca là đại đệ tá» phái Kim ô, nên chẳng coi chiêu thức kém cá»i cá»§a tiểu muá»™i và o đâu nữa.
Thạch Phá Thiên vội nói:
-Xin lỗi! Tiểu huynh... coi Tú muội ra chiêu hay lắm, nhưng quên mất không nhớ được đao pháp. A Tú cô nương!... Tú muội sỠlại một lần nữa cho coi nà o...
A Tú là m mặt giáºn nói:
-Không sỠnữa!
Thạch Phá Thiên xá dà i nói:
-Thỉnh cầu cô nương sỠlại lần nữa.
A Tú cưá»i đáp:
-ÃÆ°á»£c rồi ! Tiểu muá»™i chỉ sá» má»™t lần nữa thôi, chứ chẳng có hÆ¡i sức đâu mà sỠđến lần thứ ba. Nà ng nói xong lại giÆ¡ Ä‘ao lên múa tả đâm hữu vung lên bổ xuống, từ từ sá» lại má»™t lượt như trước.
Lần nà y Thạch Phá Thiên để hết tinh thần ghi nhớ thủ thế, bộ pháp, đao thức, phương vị của nà ng.
A Tú lại đinh ninh dặn chà ng thu đao vỠrồi vẫn phải phòng vệ địch nhân ám toán.
Thạch Phá Thiên nhất nhất ghi nhớ và o lòng, chà ng đón lấy con dao chặt củi rồi theo đúng cách thức ra chiêu.
A Tú thấy chà ng vừa há»c đã hiểu ngay thì trong bụng mừng thầm, trầm trồ khen ngợi:
-Ãại ca! Ãại ca thiệt là thông minh phi thưá»ng. Há»… dụng tâm là há»c được ngay. Chiêu Ä‘ao đó kêu bằng " Bà ng Xao trắc kÃch". Lưỡi Ä‘ao Ä‘i tá»›i đâu ná»™i lá»±c xô ra tá»›i đó.
Thạch Phá Thiên nói:
-Chiêu thức nà y quả nhiên tuyệt diệu! Diệu ở chá»— chợt tả chợt hữu, lên xuống bất thưá»ng, khiến địch nhân không biết đâu mà đỠphòng.
A Tú nói:
-Chiêu thức nà y còn diệu ở chá»— dùng để tha mạng cho ngưá»i. Những tay cao thá»§ tỉ võ, binh khà đã vung lên rồi thà nh cuá»™c tỉ đấu ná»™i lá»±c cá»±c kỳ hung hiểm. Kẻ yếu chẳng chết cÅ©ng bị trá»ng thương. Nếu đại ca kém ngưá»i thì chẳng nói là m chi, nhưng bản lãnh hÆ¡n ngưá»i mà không muốn hại đối phương để há» toà n thân rút lui cÅ©ng là má»™t việc rất khó. Chiêu "Bang xao trắc kÃch" nà y đã không hại ngưá»i mà lại giữ mình không để ngưá»i đánh bị thương. Cái hay là ở chá»— đó.
Thạch Phá Thiên thấy A Tú đứng tá»±a vai và o thân cây ra chiá»u nhá»c mệt liá»n nói:
-A Tú muội mệt rồi! Ngồi xuống nói chuyện.
A Tú co đầu gối từ từ quỳ xuống rồi ngồi xổm lên gót chân. Nà ng há»i:
-Ãại ca đã nghe rõ lá»i cá»§a tiểu muá»™i chưa?
Thạch Phá Thiên đáp:
-Hiểu rồi: Chiêu đó kêu bằng "Bà ng xao... bà ng xao gì nhỉ!"
Chà ng không dụng tâm ghi nhá»› mà bốn chữ "bà ng xao trắc kÃch" chà ng không hiểu rõ ý tứ, nên không nhá»› được hết.
A Tú nói:
-Ha ha! Ãại ca lại phân tâm rồi. Ãại ca quay đầu Ä‘i đừng nhìn tiểu muá»™i nữa.
A Tú nói câu nà y là để trêu cợt Thạch Phá Thiên. NgỠđâu chà ng bản tÃnh hồn háºu chất phác lại tưởng là nà ng nói tháºt quả nhiên chà ng quay đầu Ä‘i không dám nhìn nà ng nữa.
A Tú tá»§m tỉm cưá»i nói:
-Cái đó kêu bằng "Bà ng xao trắc kÃch". Ãại ca! Ãại Ä‘a số nhân sÄ© võ lâm Ä‘á»u là hạng hiếu danh. Má»™t nhân váºt nà o đã nổi tiếng mà đả thương đại ca thì chẳng sao đâu, nhưng nếu há» bị hại vá» tay đại ca là há» khó chịu muốn chết. Vì thế mà lúc tỉ võ, hay hÆ¡n hết là đại ca để lối thoát cho há». Nếu quả đại ca thắng rồi thì nên sá» chiêu nà y chém Ãông đánh Tây để ngưá»i ngoà i hoa mắt nên rồi mình lùi lại hai bước và thu binh khà vá». Theo cách nà y thì ngưá»i bà ng quan không hiểu ai thắng ai bại và gỡ được thể diện cho đối phương, khá»i gây oán thù. Ãoạn đại ca lại nói thêm má»™t và i câu tán dương đại khái như: "Kiếm pháp các hạ thiệt là tinh diệu! Tại hạ khâm phục vô cùng. Bữa nay bất phân thắng bại. Váºy chúng ta hoà đi để kết bạn được chăng?" Ãại ca là m như váºy là đối phương biết ngay mình có ý nhưá»ng nhịn đặng giữ thể diện cho há» và chắc há» kết bạn vá»›i đại ca ngay.
Thạch Phá Thiên nghe A Tú nói váºy thì trong lòng rất khâm phục chà ng nói:
-A Tú! Hiá»n muá»™i còn nhá» tuổi mà sao đã hiểu được thế sá»± nhiá»u như váºy? Phương pháp đó quả tháºt là hay!
A Tú lại cưá»i nói:
-Tiểu muội nói xong rồi, đại ca quay đầu lại đi !
Thạch Phá Thiên quay lại nhìn A Tú thì thấy nét mặt nà ng há»›n hở tươi cưá»i, lòng chà ng bất giác cÅ©ng bâng khuâng mÆ¡ má»™ng.
A Tú nói :
-Tiểu muá»™i có hiểu gì đâu. Ãó chẳng qua là bá»n ngưá»i lá»›n là m như váºy hay nói những câu lịch sá»± đã nhiá»u, nên nhá»› được má»™t Ãt mà thôi.
Thạch Phá Thiên nói:
-Tiểu huynh luyện lại má»™t lần nữa cho khá»i quên.
Nói xong chà ng nhảy tung mình lên vung dao chặt cá»§i thi triển chiêu " Bà ng xao trắc kÃch" luôn hai lượt.
A Tú gáºt đầu khen:
-Hay lắm rồi! Ãại ca chẳng quên chá»— nà o cả.
Thạch Phá Thiên hà há»ng mừng thầm, từ từ đến ngồi bên A Tú.
A Tú bỗng thở dà i nói:
-Ãại ca Æ¡i ! Tiểu muá»™i dạy đại ca chiêu "Bà ng xao trắc kÃch" đó, đại ca đừng nói vá»›i Nhưng Nhưng nhé!
Thạch Phá Thiên đáp:
-ÃÆ°á»£c rồi! Tiểu huynh không nói đâu. Tiểu huynh cÅ©ng biết là Nhưng Nhưng không thÃch thế.
A Tú há»i:
-Sao đại ca lại biết nhưng nhưng không thÃch ?
Thạch Phá Thiên đáp:
-Tú muá»™i không phải ngưá»i phái Kim Ô, tiểu huynh là đệ tá» phái Kim Ô mà đi há»c võ công phái khác thì dÄ© nhiên Nhưng Nhưng không thÃch.
A Tú cưá»i hì hì nói:
-Kim ô phái! Hà hà ! Phái Kim ô ư ? Nhưng nhưng thiệt chẳng khác gì trẻ nÃt.
Thạch Phá Thiên nói:
-Tình thá»±c thì Nhưng Nhưng Tú muá»™i cÅ©ng có Ä‘iểm còn giống tÃnh nết con nÃt. Tỉ như Ãinh Bất Tứ lão gia má»i bà lên đảo BÃch Loa du ngoạn, bà cứ Ä‘i chÆ¡i má»™t chuyến đã sao? Việc gì lại kéo cả Tú muá»™i nhảy xuông sông. Như thế thì bà to gan tháºt!
A Tú tá»§m tỉm cưá»i nói:
-Hà hà . Ãại ca nêu những cái đỡ cá»§a sư phụ lúc vắng ngưá»i nhé! Tiểu muá»™i mà cáo tố vá»›i ngưá»i thì không chừng ngưá»i sẽ rút gân lá»™t da đại ca đó.
Thạch Phá Thiên tuy thấy nà ng vừa nói vừa cưá»i cÅ©ng biết là câu nói đùa, song lòng chà ng không khá»i băn khoăn. Chà ng nói:
-Từ đây tiểu huynh không nói nữa.
A Tú thấy Thạch Phá Thiên lá»™ vẻ hoảng hốt thì trong lòng không khá»i áy náy. Nà ng biết nói đùa quá độ vá»›i con ngưá»i thà nh tháºt như chà ng là không nên. Nà ng còn nghÄ© cả đến mình đã dạy chà ng chiêu "Bà ng xao trắc kÃch" chưa chắc đã có hại gì cho chà ng, nhưng cảm thấy mình hãy còn có ý vị ká»· thì trong lòng cÅ©ng hÆ¡i hối háºn. Nà ng liá»n dịu dà ng nói:
-Ãại ca! Ãại ca đã ưng lá»i tiểu muá»™i sau nà y có động thá»§ vá»›i ai đã không giết hay đả thương ngưá»i má»™t cách khinh xuất, mà còn muốn giữ thể diện cho ngưá»i nữa. Tiểu muá»™i ... rất lấy là m cảm kÃch. Tiểu muá»™i chẳng biết lấy chi báo đáp váºy trước hết hãy tá» lòng cảm tạ đại ca.
Nà ng nói xong sụp xuống lạy Thạch Phá Thiên.
Thạch Phá Thiên kinh hãi há»i:
-Sao A Tú muội lại thi hà nh đại lễ nà y?
Chà ng thấy A Tú sụp lạy cÅ©ng vá»™i và ng quỳ xuống dáºp đầu đáp lá»….
Bất thình lình cách đó ngoà i mưá»i trượng có thanh âm má»™t thiếu nữ tức giáºn quát lên:
-Úi chao! Ãồ mặt dầy! Sao ngươi lại còn là m lá»… bái thiên địa vá»›i kẻ khác?
Ãúng là tiếng Ãinh Ãang.
Thạch Phá Thiên kinh hãi giáºt bắn ngưá»i lên. Chà ng cÅ©ng lá»›n tiếng la:
-Trá»i Æ¡i!
Rồi đứng phắt dáºy kêu lên:
-Ãinh Ãinh Ãang Ãang!
Quả thấy Ãinh Ãang từ ven rừng đầu kia vá»t ngưá»i chạy lại.
Ãinh Bất Tam cÅ©ng theo sau nà ng.
Thạch Phá Thiên vừa thấy hai ngưá»i đã bở vÃa. Chà ng khom lưng ôm A Tú và o trong tay rồi co giò chạy tuốt.
Thân pháp Ãinh Bất Tam mau lẹ phi thưá»ng. Lão chỉ nhô lên hụp xuống mấy cái là đã vượt qua Thạch Phá Thiên đứng lại chặn đưá»ng.
Thạch Phá Thiên lại la lên:
-Trá»i Æ¡i! Rồi chạy chênh chếch Ä‘i để trốn.
Khinh công chà ng vốn dÄ© chưa bằng Ãinh Bất Tam, huống chi chà ng còn ôm má»™t ngưá»i trong tay.
Chỉ trong chá»›p mắt Ãinh Bất Tam đã đứng đằng trước chặn đưá»ng chà ng.
Tà i sản của Cánh gà nướng
02-06-2008, 12:30 AM
Äại sắc lang bán cánh gà nướng Vu Thần Giáo Thống LÄ©nh Quân Äoà n Liệp Sát
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 039 - Cuá»™c Tá»· Ãấu Giữa Bạch Vạn Kiếm Và Ãinh Bất Tứ
Lúc nà y Ãinh Ãang đã Ä‘uổi đến nÆ¡i.
Thạch Phá Thiên thấy trong tay nà ng cầm thanh đao lá liễu sáng quắc thì sợ hết hồn.
Bá»—ng nghe Ãinh Ãang tức giáºn gầm lên:
-Ãặt ngay con tiểu tiện nhân xuống để ta cho ả má»™t nhát Ä‘ao là rồi Ä‘á»i. Nếu không thì cả hai đứa Ä‘á»u chết hết.
Thạch Phá Thiên la lên:
-Không được ! Không được!
Ãinh Ãang vung Ä‘ao đánh "véo" nhằm chém xuống đầu A Tú.
Thạch Phá Thiên hoảng hốt. Hai chân nhảy vá»t lên để tránh. Chà ng sợ nhát Ä‘ao kia đâm chết A Tú. Bất giác kình lá»±c phát huy theo ý muốn, má»™t luồng ná»™i lá»±c rất hùng háºu tá»± gan bà n chân đẩy mạnh lên.
Vù má»™t tiếng! Ngưá»i chà ng nhảy vá»t lên cao hÆ¡n ngá»n cây. Ãinh Ãang và Ãinh Bất Tam thấy kình lá»±c chà ng ghê gá»›m như váºy thì không khá»i giáºt mình kinh hãi.
Thạch Phá Thiên ngưá»i còn lÆ¡ lá»ng trên không, miệng đã gầm lên:
-Trá»i Æ¡i!
Chà ng nghÄ© bụng: "cái nà y rá»›t xuống thì đến bong gân gãy xương mất. A Tú mà bị Ãinh Ãang giết chết thì là m thế nà o?"
Mắt chà ng bá»—ng nhìn thấy hai chân hạ xuống cà nh tùng. Trong lúc hoang mang, chà ng váºn kình nÃu lấy rồi tiếp tục nhảy Ä‘i chỉ mong trốn được xa hÆ¡n má»™t chút.
Bá»—ng nghe má»™t tiếng rắc rắc. Cà nh tùng bị gẫy rá»i ngưá»i chà ng bắn vá» phÃa trước mấy trượng. Tiếng gió vèo vèo bên tai. Ngưá»i chà ng bay Ä‘i rất mau.
Bỗng nghe A Tú ở trong lòng lên tiếng:
-Ãại ca! Lúc hạ xuống thì đỠkhà cho nhẹ bá»›t Ä‘i...
Nà ng chưa dứt lá»i thì hai chân Thạch Phá Thiên đã hạ xuống cà nh má»™t cây tùng khác.
Lần nà y chà ng theo lá»i A Tú hÆ¡i co đầu gối lại hãm bá»›t kình lá»±c.
Lạ thay! Cà nh tùng chỉ chÄ©u xuống chá»› không gẫy, rồi lại báºt lên đẩy ngưá»i chà ng Ä‘i vừa xa vừa cao hÆ¡n.
Tiếng quát mắng cá»§a Ãinh Ãang vẫn còn nghe thấy nhưng dần dần má»—i lúc má»™t xa.
Thạch Phá Thiên thấy ngưá»i chúi xuống rồi bị vá»t lên thì rất lấy là m thÃch thú.
A Tú ở trong lòng chà ng không ngá»›t chỉ Ä‘iểm vá» phép váºn kình.
Thạch Phá Thiên vốn dÄ© ná»™i lá»±c có thừa bây giá» chà ng hiểu được yếu quyết vá» khinh công nên nhảy nhót chuyá»n từ cà nh ná» sang cà nh kia má»™t cách rất dá»… dà ng coi chẳng khác loà i vượn loà i khỉ. Tháºt là má»™t niá»m vui mà chà ng chưa thấy qua bao giá».
Chà ng sung sướng nói:
-Cách nà y hay lắm! Cứ kiểu nà y tiếp diá»…n thì chúng ta không còn sợ gì bá»n há» Ä‘uổi theo để chém giết nữa.
Thạch Phá Thiên nhìn thấy đã nhảy đến táºn đầu khu rừng cây thì thốt nhiên có tiếng ngưá»i quát và ánh mặt trá»i lấp loáng rõ rà ng từ má»™t thứ binh khà phản chiếu ra dưá»ng như Ä‘ang có cuá»™c tranh đấu.
Thạch Phá Thiên nói:
-Nguy rồi! Bên kia có ngưá»i không thể Ä‘i tá»›i được.
Chân trái chà ng Ä‘iểm và o cà nh cây từ từ hạ xuống theo đúng cách cá»§a A Tú đã dạy. Chà ng vừa đỠkhà vừa cho đầu ngón chân hướng xuống dưới. Tuy tay chà ng ôm má»™t ngưá»i mà hạ xuống không phát ra tiếng động.
Chà ng nấp và o sau má»™t gốc cây tùng thò đầu nhìn ra ngoà i. Bất giác chà ng sợ quá giáºt nẩy mình lên. Trong má»™t khu đất trống giữa rừng Ä‘ang đánh nhau kịch liệt. Ngưá»i cầm trưá»ng kiếm là Bạch Vạn Kiếm còn ngưá»i tay không là Ãinh Bất Tứ.
Mưá»i mấy tên đệ tá» phái Tuyết SÆ¡n Ä‘á»u cầm kiếm trong tay đứng lác đác bao vây bốn mặt để trợ oai cho Bạch Vạn Kiếm.
Ãinh Bất Tứ tuy không binh khÃ, nhưng hai tay lão nà o chụp, nà o chém, nà o đánh nà o Ä‘iểm, nà o đâm, nà o móc, cÅ©ng lợi hại chẳng kém gì khà giá»›i. Khi gặp Bạch Vạn Kiếm đâm tá»›i lão uốn ngưá»i Ä‘i để phản công.
Thạch Phá Thiên vừa coi mấy chiêu đã để hết tinh thần theo dõi. Chà ng quên cả mình Ä‘ang ôm má»™t ngưá»i trong lòng.
Thạch Phá Thiên đã há»c qua kiếm pháp phái Tuyết SÆ¡n mà Ãinh Bất Tứ sá» dụng những chiêu thức có đến phân ná»a lão đã dạy chà ng, còn phân ná»a tuy chà ng chưa há»c nhưng đưá»ng lối liên tiếp rất có mạch lạc để chà ng theo dõi.
Hai tay đại cao thá»§ nà y tỉ võ mà lại dùng đến quá ná»a phần võ công chà ng đã há»c qua, nên chà ng coi rất lấy là m hứng thú. Chiêu nà o chà ng cÅ©ng nhá»› như in và o óc.
Chà ng thấy Ãinh Bất Tứ tiếp tục tấn công. Hai tay lão như Ä‘ao như kiếm lại như thương như kịch. Dưá»ng như lão bức bách Bạch Vạn Kiếm phải thá»§ nhiá»u mà công Ãt. Nhưng Bạch Vạn Kiếm đánh những đòn rất trầm trá»ng chứ không hoa mỹ.
Ngẫu nhiên ánh kiếm loé lên rồi lại thu vá». Xem chừng Ãinh Bất Tứ muốn thá»§ thắng cÅ©ng không phải là chuyện dá»…. Nếu cuá»™c đấu còn kéo dà i thêm thì e rằng Bạch Vạn Kiếm sẽ Ä‘oạt được thượng phong.
Trong con mắt Thạch Phá Thiên thì tình trạng là như váºy, nhưng Ãinh Bất Tứ và Bạch Vạn Kiếm thì má»—i ngưá»i có má»™t quan niệm riêng.
Nguyên Ãinh Bất Tứ tá»± phụ mình ngang hà ng vá»›i phụ thân Bạch Vạn Kiếm là Uy Ãức tiên sinh Bạch Tá»± Tại. Lão không muốn chịu tiếng là ngưá»i lá»›n uy hiếp trẻ con. Chẳng những lão đưa tay không để chá»i vá»›i trưá»ng kiếm mà còn định bụng trong vòng bẩy mươi hai chiêu phải Ä‘oạt cho bằng được thanh trưá»ng kiếm cá»§a đối phương. Nhưng đến lúc động thá»§ lão không ngá»›t la thầm.
Lão từng tỉ đấu vá»›i mấy tên đệ tá» phái Tuyết SÆ¡n và tưởng Bạch Vạn Kiếm đủ giá»i tá»›i đâu cÅ©ng chỉ có giá»›i hạn mà thôi. Chẳng ngá» giữa sư huynh sư đệ vá»›i nhau mà tuyệt nghệ khác xa má»™t trá»i má»™t vá»±c, thà nh ra lão cay đắng vô cùng.
Bạch Vạn Kiếm tuy cÅ©ng sá» bảy mươi hai đưá»ng Tuyết SÆ¡n kiếm pháp, nhưng hắn ra chiêu cá»±c kỳ thần tốc mà biến hoá vô song. Ná»™i lá»±c thâm háºu, pháp độ nghiêm cẩn, nhất nhất theo đúng tác phong cá»§a những tay cao thá»§ báºc nhất. Dù mà Uy Ãức tiên sinh Bạch Tá»± Tại giữa hồi tiếng tăm lừng lẫy giang hồ cÅ©ng váºy mà thôi.
Ãinh Bất Tứ để hết tinh thần và o cuá»™c chiến đấu. Lão thi triển những công phu tiểu xảo nhảy nhót qua lại giữa luồng kiếm quang, gặp lúc nguy hiểm, lão đà nh mạo hiểm tÃnh đưá»ng liá»u mạng cho cả hai bên cùng chết để bức bách những kiếm chiêu ác liệt cá»§a đối phương phải lùi lại.
Bạch Vạn Kiếm sẵn sà ng nhượng bá»™ trong những trưá»ng hợp nà y, dưá»ng như hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Kể vá» công lá»±c thì Ãinh Bất Tứ cao thâm hÆ¡n Bạch Vạn Kiếm má»™t báºc, nhưng lão có thua là thua ở chá»— lên mặt kẻ cả, lấy tay không chá»i vá»›i binh khÃ.
Khà Hà n Tây Bắc Bạch Vạn Kiếm há phải hạng tầm thưá»ng. Hắn đã cầm trưá»ng kiếm trong tay thì đối thá»§ có giá»i đến đâu và dùng binh khà hẳn hoi muốn đánh bại hắn cÅ©ng không phải là chuyện dá»…. Huống chi Ãinh Bất Tứ lại tay không thì còn thắng thế nà o được?
Hai bên qua lại thêm mấy chục chiêu nữa, Bạch Vạn Kiếm bỗng lên tiếng:
-Ãinh tứ thúc! Tứ thúc lấy binh khà ra Ä‘i, nếu đấu tay không thì không địch nổi vãn bối đâu. Ãinh Bất Tứ tức mình quát lên:
-Thúi lắm! Là m gì mà ta chẳng đánh bại ngươi được ? Ngươi hãy thỠtiếp chiêu nà y đi!
Tay trái lão khoa lên thà nh đưá»ng vòng tròn, tay mặt phóng quyá»n qua đưá»ng vòng tròn, đánh thẳng ra. Chiêu thức nà y thiệt là quái dị.
Bạch Vạn Kiếm không hiểu phép giải khai, phải lùi lại một bước.
Ãinh Bất Tứ báºt lên trà ng cưá»i ha hả. Chân phải lão chà xuống đất, nhảy vá»t ngưá»i qua mé tả, dừng như gót chân có đặt lò so cho ngưá»i báºt tung lên. Hai chân lão còn lÆ¡ lá»ng trên không liá»n đá hất ra.
Bạch Vạn Kiếm lại lùi thêm một bước, vung kiếm lên cho đỡ trước mặt.
Ãinh Bất Tứ chợt hữu thoáng ở đằng trước, vụt qua sau lưng.
Thạch Phá Thiên coi hoa cả mắt. Bá»—ng nghe đánh "roạc" má»™t tiếng. ống quần bên phải Ãinh Bất Tứ bị trúng kiếm. Nhát kiếm nà y tuy không là m cho Ãinh Bất Tứ bị thương đến da thịt, nhưng để lại ống quần má»™t vệt dà i.
Bạch Vạn Kiếm thu kiếm vỠnói:
-Ãa tạ tứ thúc đã nhân nhượng.
Nguyên những tay cao thá»§ tá»· võ Ä‘á»u cho như váºy là phân thắng bại rồi. Nhưng Ãinh Bất Tứ thẹn quá hoá giáºn. Lão quát há»i:
-Ai đã thua ngươi? Chiêu đó chẳng qua là ngươi gặp may mà thôi, chứ đáng kể và o đâu?
Lão vừa quát vừa phóng chiêu "nghịch thuỷ hà nh chu" tấn công Bạch Vạn Kiếm.
Bạch Vạn Kiếm đà nh phải vung kiếm lên đỡ. Chiêu kiếm cá»§a hắn vừa rồi rách đứt ống quần đối phương mà bảo là váºn may kể cÅ©ng không sai, vì Bạch Vạn Kiếm vung kiếm lên đâm vừa gặp lúc Ãinh Bất Tứ phóng cước đá ra, tá»±a hồ lão tá»± đưa ống quần mình và o mÅ©i kiếm cá»§a đối phương nên má»›i bị rách. Ãồng thá»i luồng chân lá»±c mãnh liệt cá»§a Ãinh Bất Tứ không há» chùn lại. Lão ra chiêu má»—i lúc má»™t nặng ná» hÆ¡n, cà ng đánh cà ng Ä‘i tá»›i chá»— sút kém.
Bá»n đệ tá» phái Tuyết SÆ¡n Ä‘á»u rất là đắc ý, có gã lên tiếng ca ngợi:
-Ngươi hãy coi chiêu "nguyện sắc hÆ¡n huỳnh" cá»§a Bạch sư ca thiệt là tinh diệu, như có như không, lá» má» huyá»n ảo. Thế má»›i là đến được chá»— cốt tuá»· cá»§a Tuyết SÆ¡n kiếm pháp. Ãinh Bất Tứ tiên sinh chân tay luống cuống. Nếu Bạch sư ca mà chẳng lưu tình thì ngưá»i tiên sinh đã bị đổ máu rồi.
Bỗng nghe có tiếng la:
-Thúi lắm!
Tiếng la nà y đồng thá»i ở hai nÆ¡i vang lên má»™t là tá»± miệng Ãinh Bất Tứ thốt ra, cái đó là lẽ dÄ© nhiên chẳng lấy chi là m lạ, nhưng còn má»™t tiếng phát ra từ gốc Tây Bắc.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u hướng mục quang vá» phÃa đó. Trong đám nà y, có Thạch Phá Thiên là khiếp sợ hÆ¡n hết. Nguyên vá» phÃa Tây Bắc, có hai ngưá»i đứng sóng vai ở ven rừng thì má»™t là Ãinh Bất Tam và má»™t là Ãinh Ãang.
Ãinh Bất Tứ la lên:
-Lão tam! Ngưá»i ta Ä‘ang động thá»§ tỉ thÃ, sao lão không Ä‘i Ä‘i? Còn đứng đó là m chi?
Tuy lão để hết tinh thần và o cuá»™c tỉ đấu vá»›i Bạch Vạn Kiếm, nhưng Ãinh Bất Tam là chá»— huynh đệ tình thân, nên Ãinh Bất Tam vừa la lên hai tiếng, lão đã biết ngay là huynh trưởng đã đến.
Ãinh Bất Tam cưá»i nói:
-Ta coi ngươi võ công chẳng tiến được chút nà o.
Ãinh Bất Tứ trong dạ rất bồn chồn. Lão biết rẳng theo tình thế trước mắt thì mình không tà i nà o thá»§ thắng được. Song, ông anh xuất hiện và o lúc nà y lão cà ng khó chịu, la lên :
-Lão đứng bên chỉ tổ là m cho ngưá»i ta rối ruá»™t. Ngưá»i ta đã phải phân tâm mở miệng nói vá»›i lão thì còn lòng dạ nà o tỉ đấu vá»›i địch thá»§ nữa?
Ãinh Bất Tam cưá»i nói:
-Váºy ngươi đừng nói vá»›i ta nữa, hãy để hết tinh thần và o việc chiến đấu Ä‘i!
Ãoạn lão quay lại bảo Ãinh Ãang:
-Tứ gia ngươi tá»± xưng là mình võ công quán thế thiên hạ vô địch, tá»±a hồ lão đối vá»›i gia gia lão còn ghê gá»›m hÆ¡n nhiá»u. Bây giá» ngươi mở mắt to nhìn tháºt kỹ xem Tứ gia ngươi đưa hai bà n tay bằng thịt bằng xương ra mà muốn đánh cho ngưá»i ta dùng kiếm phải chịu thua, quì xuống van lạy. Ha ha! Ha ha! ....
Tiếng cưá»i cá»§a Ãinh Bất Tam là m cho má»i ngưá»i phải chấn động, nghe rất khó chịu.
Ãinh Bất Tứ quát há»i:
-Lão Tam! Lão cưá»i khỉ gì váºy?
Ãinh Bất Tam cưá»i đáp:
-Ta cưá»i ngươi chứ còn cưá»i ai?
Ãinh Bất Tứ cà ng tức giáºn hÆ¡n, gầm lên:
-Lão cưá»i gì ta? Ta có chi đáng cưá»i?
Ãinh Bất Tam đáp:
-Ta cưá»i ngươi suốt Ä‘á»i hiếu thắng. Bây giá» gặp bước nguy nan, ngươi á»· và o ca ca giúp ngươi chăng?
Ãinh Bất Tứ thét lên:
-Gã há» Bạch nà y là bá»n háºu bối, nếu ta không nể mặt cha mẹ gã thì đã phóng má»™t chưởng đánh chết gã rồi. Ta là m gì mà gặp bước nguy nan. Ai cần lão giúp đỡ, có chăng mượn lão cầm bình rượu hay bình nước tiểu còn hay hÆ¡n...
Bỗng lão rú lên:
-U¨i chao! Thằng lá»i con nà y! mi thừa cÆ¡ lúc ngưá»i ta nguy khốn mà ...
Nguyên lão tay không tá»· đấu vá»›i Bạch Vạn Kiếm đã kém thế rồi. Lúc nà y lão phân tâm đối lá»i vá»›i Ãinh Bất Tam, nên môn há» cà ng thêm sÆ¡ hở. Bạch Vạn Kiếm thừa cÆ¡ đâm và o dưới nách bên trái lão má»™t nhát máu tươi chảy ra đầm đìa. Ãinh Bất Tam và Ãinh Bất Tứ tuy là hai anh em, nhưng ưa tranh hÆ¡i má»™t Ä‘á»i gây gổ vá»›i nhau, chẳng ai chịu ai. Anh chẳng ra anh, em chẳng ra em. Nhưng lúc nà y Ãinh Bất Tam thấy em bị thương cÅ©ng không khá»i Ä‘au lòng. Lão tức giáºn quát lên:
-Thằng nhóc con kia! Mi giám đả thương đệ đệ của lão gia ư?
Lão lún ngưá»i xuống nhẩy vá»t lại rồi vung tay chụp và o sau lưng Bạch Vạn Kiếm.
Bạch Vạn Kiếm bị hai mặt giáp công, song hắn vẫn bình tÄ©nh. PhÃa trước hắn vung kiếm đâm Ãinh Bất Tứ bách lão phải lùi lại má»™t bước. Tiếp theo hắn xoay kiếm lại đâm chênh chếch tá»›i Ãinh Bất Tam.
Ãinh Bất Tứ rất là hiếu thắng, la lên:
-Lão Tam! Tránh ra! Ai mượn lão giúp ta?
Ãinh Bất Tam đáp:
-Ai giúp ngươi là m chi? Ãinh lão Tam nà y rất ghét kẻ tá»· đấu má»™t cách bất công. Trước hết ta hãy vứt kiếm gã Ä‘i, Ä‘oạn là m cho ngưá»i gã chảy máu, rồi má»›i để các ngươi tá»· đấu vá»›i nhau cho được công bằng...
Bá»n đệ tá» phái Tuyết SÆ¡n thấy sư huynh bị hai ngưá»i giáp công, hÆ¡n nữa Ãinh Bất Tam lại là kẻ đại thù giết hai anh em đồng môn cá»§a chúng nên vừa thấy lão nhẩy và o động thá»§, chúng liá»n quát lên má»™t tiếng rồi nhất tá» xông ra.
Ãinh Bất Tam gầm lên:
-Những quân mặt chó kia! Bá»n mi không muốn sống nữa hay sao? Biết Ä‘iá»u thì cút Ä‘i!
Ãnh kiếm lấp loáng! Mấy lưỡi kiếm tua tá»§a đâm tá»›i.
Ãinh Bất Tam vừa né tránh vừa quát lên:
-Nếu bá»n mi không cút Ä‘i thì lão gia phải giết ngưá»i!
Bạch Vạn Kiếm biết bá»n sư đệ mình nhất định không thể địch nổi Ãinh lão Tam. Lão đã nói giết ngưá»i là giết ngưá»i thá»±c, chứ không phải chuyện chÆ¡i!
Hắn vội la lên:
-Các anh em hãy lui ra!
Bá»n đệ tá» phái Tuyết SÆ¡n nhất nhất tuân theo hiệu lệnh cá»§a sư huynh không ai dám chống lại. Chúng vừa nghe Bạch Vạn Kiếm hô liá»n láºp tức lui lại phÃa sau.
Ãinh Bất Tam nhìn má»™t gã đệ tá» phái Tuyết SÆ¡n béo chùn béo chụt mà thấp lùn chá»§n tên gá»i Lý vạn SÆ¡n nói:
-Ngưá»i đưa thanh kiếm cá»§a ngưá»i cho ta mượn.
Lý vạn SÆ¡n tức giáºn nói:
-ÃÆ°á»£c lắm! Ãây ta cho lão mượn.
Rồi gã cầm kiếm, hướng mÅ©i kiếm và o bụng Ãinh Bất Tam phóng rất mạnh đánh "véo" má»™t tiếng.
Không ngá» Ãinh Bất Tam đưa tay trái ra theo mé bên chụp và o cổ tay mặt Lý vạn SÆ¡n khẽ vặn má»™t cái, Ä‘oạt ngay được thanh kiếm, coi chừng như gã đã rÃu rÃu vâng lá»i cầm kiếm đưa lại cho lão.
Cái vặn tay vừa rồi cho cổ tay mặt Lý vạn SÆ¡n bị tráºt khá»›p.
Ãinh Bất Tam lại phóng cước đá gã má»™t cái lăn lông lốc. Còn những tên đệ tá» khác phái Tuyết SÆ¡n lại chống kiếm muốn nhảy và o viện trợ.
Ãinh Bất Tam cầm trưá»ng kiếm trong tay. Lão để mÅ©i kiếm đâm xuống đất rồi chạy vòng quanh hai ngưá»i Bạch Vạn Kiếm và Ãinh Bất Tứ má»™t lượt vạch thà nh má»™t vòng tròn đưá»ng kÃnh chừng hai trượng.
Ãoạn lão đứng lại nhìn bá»n đệ tá» phái Tuyết SÆ¡n cất giá»ng lạnh lùng nói:
-Hễ tên nà o bước qua cái vòng tròn nà y tức là bước và o quỷ môn quan rồi đó!
Bạch Vạn Kiếm tuy là ngưá»i bình tÄ©nh nhưng lúc nà y cÅ©ng không khá»i hoang mang nóng nảy. Hắn biết hai anh em Ãinh Bất Tam và Ãinh Bất Tứ giết ngưá»i chỉ trong nháy mắt. Hiện giá» hai ngưá»i lại liên thá»§ vá»›i nhau thì mình khó mà đi đến chá»— ổn thá»a được. Cuá»™c đấu kiếm bữa nay so vá»›i lần đấu cùng vợ chồng Thạch Thanh trong miếu thổ địa thì tình thế lần nà y còn nguy biến hÆ¡n nhiá»u.
Hắn sợ cả mưá»i bẩy tên đệ tá» phái Tuyết SÆ¡n sẽ bị mất mạng hết trên đảo Tá» Yên nà y. Hắn liá»n đánh rất rát chỉ mong đâm chết được ngà y Ãinh Bất Tứ. Mưá»i bẩy mạng đệ tá» phái Tuyết SÆ¡n yên hay nguy, sống hay chết là do sá»± có giết được Ãinh Bất Tứ hay không quyết định. Nhưng Ãinh Bất Tứ, há phải hạng tầm thưá»ng? Tuy lão đã bị trúng kiếm ở dưới nách, song vết thương không có gì nguy hiểm. Trái lại so vá»›i trước lão đánh cà ng hăng hÆ¡n. Hai tay lão phát chưởng như vÅ© bão.
Bạch Vạn Kiếm nóng nảy muốn hạ đối phương ngay, nhưng kiếm chiêu tuy dữ dá»™i hiểm độc mà không được chuẩn Ä‘Ãch bằng lúc trước.
Ãinh Bất Tứ song chưởng máu tÃt xuyên qua xuyên lại giữa luồng ánh kiếm má»™t cách mau lẹ và ghê gá»›m, phi thưá»ng, mặc dấu vết thương vẫn tiếp tục nhảy múa không ngá»›t.
Tà i sản của Cánh gà nướng