Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #36  
Old 27-04-2008, 11:17 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Chiếc Nhẫn tình cá»

Chương kết: Phần tiếp trong nhật ký của bác sĩ Watson

Tuy chống cá»± kịch liệt, nhưng ngưá»i đánh xe tá» ra không hằn thù gì chúng tôi. Ông ta nở má»™t nụ cưá»i thân thiện và tỠý mong ông ta không gây thương tích gì cho chúng tôi trong lúc xô xát. Ông ta ná»›i vá»›i Sherlock Holmes:

-Tôi chắc các ông sẽ dẫn tôi vá» Sở cảnh sát. Xe cá»§a tôi để dưới lòng đưá»ng. Nếu các ông vui lòng cởi trói chân cho tôi, tôi sẽ tá»± mình xuống.

Gregson và Lestrade nhìn nhau suy nghĩ. Nhưng Sherlock Holmes cởi ngay dây trới.

Holmes bảo hai nhà thám tử:

-Các ông nên đi cùng với tôi.

-Tôi đánh xe cho - Lestrade nới.

-Tốt lắm. Ông Gregson ngồi trong xe cùng với tôi. Bác sĩ Watson, cả anh nuã.

Tất cả chúng tôi ra xe. Hope ngoan ngoãn bước lên xe. Tới sở cảnh sát. Viên thanh tra làm nhiệm vụ của mình một cách bình thản, buồn tẻ:

-Can phạm sẽ bị đưa ra xét xử ngay trong tuần. Trong khi chỠđợi, Hope, anh có muốn khai gì không ?

Hope từ tốn nới:

-Lá»i khai cá»§a tôi khá dài. Tôi muốn được kể hết vá»›i các ông.

-Ông có thể để đến khi ra toà khai cũng được.

-Có lẽ tôi sẽ không ra toà đâu. Các ông chá»› hoảng hốt. Tôi không có ý định tá»± tá»­. Ông có phai? bác sÄ© không ? - Ông ta quay đôi mắt u tôi và cháy bá»ng sang phiá tôi.

-Phai?.

-Thế thì xin ông đặt tay vào đây - Vá»›i má»™t nụ cưá»i hé nở trên môi, ông ta đưa hai cổ tay bị khoá lên ngá»±c.

Làm theo yêu cầu của ông ta, tôi cảm thấy ngay những tiếng tim đập dữ dội. Lồng ngực ông ta rung lên bần bật như một toà nhà mảnh mai bên trong đang chạy một động cơ quá mạnh. Trong bầu không khí im lặng của gian phòng, tôi có thể nghe thấy tiếng thổi và tiếng rung cũng xuất phát từ đó.

-Ủa, ông bị bệnh phình động mạch chủ hả - Tôi thốt lên.

ÄDúng vậy - Hope bình thản đáp - Tuần trước tôi đã Ä‘i khám bệnh, bác sÄ© bảo không lâu nuã nó sẽ vỡ tung. Bệnh đã nặng lên từ lâu trong những năm toi phai? sống ở ngoài trá»i, an khong no, ngá»§ khong yên giấc. Tôi đã làm xong cái vei^.c cần làm, dù có phai? ra Ä‘i sá»›m cÅ©ng khong có gì hệ trá»ng. Tuy nhiên, tôi muốn kể lại câu chuyện cá»§a tôi để ngưá»i ta đừng nghÄ© tôi là má»™t tên sát nhân bỉ ổi.

Viên thanh tra và hai nhà thám tử hội ý chớp nhoáng với nhau, xem có nên cho can phạm được. phép kể như ông ta yêu cầu không. Viên thanh tran hoi? tôi:

-Bác sĩ có cho rằng tính mạng can phạm có thể bị nguy không ?

-Rất có thể.

-Trong trưá»ng hợp nhiệm vụ cá»§c chúng tôi là phai? lấy lá»i khai cá»§a can phạm. Ông Hope, chúng tôi cho phép ông bắ tđầu khai.

-Tôi xin phép được ngoì - Hope noi - Bệnh phình động mạch này làm tôi dá»… mệt lắm, nhất là sau cuá»™c vật lá»™n hồi nãy. Tôi Ä‘ang ở bên bá» coÄ© chết. Vì vậy, tất cả những loì tôi sẽ ná»›i ra đây Ä‘á»u là hoàn toàn sá»± thật.

Tiếp đó, Hope bắt đầu kể câu chuyện cá»§a mình. Ông ta ná»›i vá»›i má»™t giá»ng ình thản, từ tốn:

-Hai kẻ ấy đã gây ra cái chết cá»§a hai cha con - Má»™t cô gái và ngưá»i cha - và vì thế, chúng rất đáng tá»™i chết. Tuy nhiên, từ ngày đó đến nay, tôi không có đủ bằng chứng để đưa ra trước bất kỳ má»™t toà án nào. Vì vậy tôi đã quyết định đảm nhiệm cả vai trò quan toà lẫn Ä‘ao phá»§.

Cô gái đã thiệt mạng mà tôi đã ná»›i ở trên lẽ ra làm vợ tôi cách đây hai mươi năm. Nàng đã bị ép buá»™c phai? lấy tên Drebber này. Khi rút chiếc nhẫn khoi?> ngón tay vợ tôi, tôi đã thá» rằng trước lúc chết, con mắt cá»§a Drebber sẽ phai nhìn chiếc nhẫn này. Tôi đã săn Ä‘uổi bá»n chúng qua hai lục Ä‘ia..

Khi tôi đến Luân Äôn, túi tôi hầu như khong còn má»™t xu nào, tôi cần tìm má»™t nghá». Cưỡi ngá»±a, đánh xe đối vá»›i tôi tá»± nhiên như Ä‘i bô.. Tôi đến gặp má»™t chá»§ xe, xin thuê má»™t chiếc xe. Tiá»n kei^'m được cÅ©ng đủ sống. Cái khó nhất là thuá»™c đưá»ng vì các thành phố này là cái mê cung rắc rối. Nhưng tôi kiếm được má»™t cái bản đồn, và dần dần quen thuá»™c đưá»ng sá.

Tôi phai? mất má»™t thá»i gian má»›i tìm được địa chỉ cá»§a chúng. Chúng trá» tại má»™t gia đình ở Camberwell. Phát hiện ra chá»— ở cá»§a chúng, tôi biết là đã nắm được chúng trong taỵ Tôi để râu dài, và kiên trìn theo doÄ©, mà chúng khong nhận ra tôi.

Bất kể chúng Ä‘i đâu, tôi Ä‘á»u theo sát gót, khi thì bằng xe ngá»±a, khi thì bằng chân. Theo bằng xe tốt hÆ¡n vì chúng không thể bá» xa tôi được.

Chúng rất gian ngoan. CÓ lẽ chúng nghi bị theo doÄ© nên khong bao ra khoi? nhà má»™t mình và cÅ©ng không bao giá» ra khoi? nhà lúc đêm khuya. Trong hai tuần liá»n, ngày nào tôi cÅ©ng dùng xe theo chúng, nhưng khong bao giá» tôi thấy có ten ná» mà khong có ten kia. Drebber gần như lúc nào cÅ©ng say, nhưng Stanggerson thì lươn lươn tỉnh táo và cảnh giác. Theo doÄ© mãi, tôi vẫn chưa tìm thấy cÆ¡ há»™i nào.

Má»™t hôm, vào lúc xế chiá»u, khi Ä‘ang Ä‘i lại tren phố Torquay, nÆ¡i chúng trá», tôi bá»—ng thấy má»™t chiếc xe ngá»±a đến đỗ trước cá»­a nhà chúng. Má»™t lúc sau, có ngưá»i khiêng hành lý ở trong nhà ra xe, rồi Drebber và Stanggerson lên xe và chiếc xe lăn bánh. Tôi cho xe Ä‘uổi theo. Äến ga Euston, chúng xuống xe. Tôi nhá» má»™t đứa trẻ trông ngá»±a cho tôi và theo chúng ra sân gạ Tôi nghe thấy chúng hoi? giá» tàu Ä‘i Liverpool. Nhân viên nhà ga báo cho chúng biết là tàu vừa má»›i chạy, và phai? mất má»™t tiéng đồng hồ nuã má»›i có chuyến sau. Stanggerson tá» ra bá»±c mình, Drebber trái lại có vẻ mừng rỡ. To6i xán đến gần chá»— chúng. Drebber ná»›i là y oc' công việc nhá» cần phai? giải quyết và y bảo ten kai chá», y sẽ quay trở l.ai ngay, Stanggerson trách móc, nhắc nhở là hai đứa Ä‘i đâu cÅ©ng phiả có đôi. Drebber trả lá»i ră)`ng đây là mot việc tế nhị nen y phai Ä‘i mot mình. Tôi khong nghe Stanggerson đáp lại như thế nào mà chỉ thấy Drebber chá»­i rá»§a rồi nhắc nhở cho Stanggerson biết rằng y chỉ là mot kẻ tôi tá»›. Thấy vậy, Stanggerson khong kèo nèo them nuã và hai đứa thoa? thuận là nếu Drebber khong kịp trở lại tàu thì y sẽ đến gặp Stanggerson tại khách sạn Holidaỵ Sau đó Drebber Ä‘i mot mình ra khoi? nhà ga.

Khi Ä‘i cùng vá»›i nhau, chúng có thể bảo vệ lẫn nhau, nhưng nếu chúng tách riêng từng đứa thì Ä‘á»i chúng sắp tàn. Tuy thế, tôi khong hành động hấp tấp. Trong sá»± báo thù, sẽ khong có niá»m sung sướng nếu kẻ thù cá»§a mình khong biết vì sao nó phai? Ä‘á»n tá»™i và ai là ngươi `bắt nó Ä‘á»n tá»™i. Trước đó mấy ngày, má»™t ngươi chịu trách nhiệm trông nom mấy ngôi nhà ở đưá»ng Briston đã đánh rÆ¡i chià khoá cá»§a má»™t ngoi nhà trên xe cá»§a tôi. Tôi đã trả l.ai cho ông ta chiếc chià khoá, nhưng trước đó, tôi đã nhá» làm thêm mot chiếc. Vá»›i chiếc chià ấy, tôi đã có môt. nÆ¡i ra vào, mot nÆ¡i có thể tá»­ do hoạt động. Nhưng vei^.c đưa Drebber đến ngoi nhà ấy, là Ä‘iá»u rất khó khăn.

Ra khoi? ra, Drebber sà vào môt. hai quán ruá»u. Ở quán thứ hai, y lưu lại đến gần nuã giá». Ở quán này ra, chân y bước khong vững. Có má»™t chiếc xe ngá»±a đỗ ngay trước xe tôi. Y vẫy vẫy gá»i và len xe Ä‘i. Tôi Ä‘i theo chiếc xe này sá t đến noÄ© suốt quãng đưá»ng, muÄ© con ngá»±a xe tôi gần như chạm vào cưới Ä‘uôi xe trước. Hai xe cứ Ä‘i vòng vèo má»™t lúc lâu roi cưới cùng lại trở lại đúng cái phố mà Drebber đã ở tro.. Tại đó chiếc xe ngá»±a kai dừng lại, cho ngưá»i xướng xe rồi xe ra Ä‘i. Tôi cho xe mình đỗ cách nhà chừng mot trăm mét, và ngoì chá». Các ông cho toi xin cốc nước. Tôi khô cả há»ng.

Tôi đưa cho ông ta một cốc nước.

-Xin cám Æ¡n 1 Drebber vào nhà, tôi bình tÄ©nh ngoi khoảng mot khắc đồng hồ. Bá»—ng nghe thấy tiếng cãi cá» trong nhà. Mấy phút sau, cá»­a mở tung và hiện ra hai ngươi đàn ông. MỘt là Drebber, và ngưá»i thứ hai là mot thanh nniên toi chưa gặp bao giá». Anh thanh niên này nắm lấy cổ áo Drebber, kéo y ra tá»›i bậc thá»m, xô mạnh má»™t cái và co chân đạp bồi them mot cái nuã làm y ngã lăn sang tận bá» hè ben kia. Anh ta giÆ¡ gậy lên doạ: " Äồ chó má ! Tao sẽ dạy cho mày chừa thá»›i lăng nhục má»™t ngươi con gái lương thiện ". Drebber chạy đến góc phố, trông thấy xe tôi, nhảy lên xe, bảo tôi: " Äến khách sạn Holiday ". Luc' ấy tim tôi đập rá»™n lên vì mừng rỡ. Tôi cho xe chạy từ từ, cân nhắc trong đầu nên làm gì. Tôi có thể đưa y ra thẳng ngoại ô và trên má»™t quãng đưá»ng vắng sẽ cho y giáp mặt la6`n cưới vá»›i tôi. Bá»—ng y bảo tôi đỗ xe trước mot quán ruá»u. Y ở lại trong quán cho đến giỠđóng cá»­a quán, và khi y bước ra, chân nam đá chân xiêu, tôi biết tôi đã có má»™t thuận lợi trong tay.

Các ông đừng nghÄ© rằng tôi sẽ giết y mot cách chóng vách. Äã tữ lâu, tôi tá»± bảo tôi sẽ dành cho y má»™t cÆ¡ há»™i sống sót, nếu y muốn. Trong quãng Ä‘á»i lang thang ở Mỹ. tôi đã làm nghá» gác cá»—ng kiêm việc quét dá»n cho má»™t phòng thí nghiệm cá»§a trưá»ng đại há»c New York. Má»™t hôm, trong bươi? giảng dạy vá» các chất độc, má»™t vị giáo sư đã giá»›i thiệu vá»›i sinh viên má»™t loại alcalôit mà ông ta đã chiết xuất từ má»™t thứ cây, có độc tính mạnh đến noÄ© chỉ cần má»™t chút bằng hạt đậu nhá» cÅ©ng đủ làm chết ngươi ngay tức khắc. Tôi đánh dấu bằng mắt cái lỠđựng thuốc độc ấy và khi má»i ngưá»i ra vá», tôi lấy trá»™m mot chút. Tôi cÅ©ng ít nhieu biết cách chế biến các hoá chấc và vá»›i má»™t chút alcalôit ấy, tôi dập thành hai viên thuốc nhá» dá»… hoà tan trong nước. Äồng thá»i tôi cÅ©ng làm ra hai viên thuốc khác, y hệt như hai viên này nhưng khong có chứa chất độc. Tôi bá» má»™t viên độc và má»™t viên vô hại vào trong má»™t cái há»™p. Lúc bấy giá», tôi đã quyết định là, má»™t buổi giáp mặt cuối cùng, má»—i kẻ thù cá»§a tôi sẽ phai? uống má»™t viên trong há»™p và tôi sẽ uống viên thứ hai còn lại. Từ sau hôm đó, lúc nào tôi cÅ©ng mang theo ngưá»i hai há»™p ấy và chá» có lúc sá»­ dụng.

Luc' bấy giỠđã gần má»™t giá» sáng. Äêm tối Ä‘en như má»±c. Mưa như trút nước và gió thổi dÅ© dá»™i. Ngoài trá»i thì ảm đạm nhưng trong lòng tôi sung sướng, hân hoan. Nếu ai đã từng mong moi? thiết tha má»™t cái gì đó, trong suốt hai mươi năm trá»i, rồi bá»—ng có cái đó ngay trong tần tay thì ngưá»i ấy sẽ hiểu được những cảm xúc cá»§a tôi lúc bấy giá». Tôi châm má»™t Ä‘iếu xì gà, để bình tâm lại. Vừa Ä‘i, tôi vừa như thấy ông John và nàng Lucy nhìn tôi và mỉm cưá»i vá»›i tôi. Tôi dừng xe lại trước ngôi nhà ở đưá»ng Briston. Suốt phố khong má»™t bóng ngưá»i, khong mot tiếng động, chỉ trừ tiếng mưa rÆ¡i. Nhìn vào trong xe, tôi thấy Drebber Ä‘ang ngá»§ như chết, vì saỵ Tôi lay vai y:

ÄDến nÆ¡i rồi.

-Tốt ! - Y đáp lại.

Tôi cho rằng y ngỡ là đã đến khách sạn, vì y xuống xe và Ä‘i theo tôi vào vưá»n khong ná»›i má»™t lá»i nào. Tôi phai? Ä‘i cạnh y, đỡ ỵ Tá»›i cá»­a nhà, tôi mở cá»­a, đưa y vào gian nhà ngoài.

-Tối quá ! - Drebber dậm chân gắ t gá»ng.

-Sáng ngay bây giỠđây - Tôi ná»›i, đánh diêm châm má»™t ngá»n nến tôi mang theo - Này ! Drebber - Tôi ná»›i tiếp, quay mặt vá» phiá y và giÆ¡ ngá»n nến sát mặt tôi - Ta là ai đây ?

Y nhìn to6i má»™t lúc bằng con mắt lỠđỠcá»§a kẻ say và tôi thấy hiện lên trong mắt y môt. ná»—i kinh hoàng làm nhăn nhúm cả mặt ỵ Y lùi lại, lảo đảo, mặt tái nhợt, mồ hôi nhá» giá»t trên trán, hai hàm răng đập lập cập vào nhau.

Tôi dá»±a lưng vào cánh cá»­a. Tôi cưá»i rất to và khá lâu, rồi bảo Drebber:

ÄDồ chó đẻ ! Tao đã săn Ä‘uổi mày suốt từ Salt-Lake đến Pétersbourg. Nhưng lần này, mày khong còn chạy Ä‘i đâu được nuã, vì mot trong hai ta, tao hoặc mày, sẽ khong nhìn thấy mặt troì sáng mai.

Y lùi lại khi nghe tôi ná»›i, vò toi có thể Ä‘á»c được tren nét mặt y là y tuá»ng tôi Ä‘iên. Äúng là lúc ấy tôi Ä‘iên thật. Thái dương tôi đập thình thình, toi nghÄ© có lẽ toi sẽ bị mot cÆ¡n thần kinh nếu đã khong bị chảy mái muÄ© làm cho ngươi tôi nhẹ Ä‘i nhiá»u. Tôi đóng cá»­a lại, ving chiếc chià khoá trước mặt y.

-Mày nghĩ gì vỠcô gái Lucy bây giỠnào ? Sự trừng phạt đến tuy có muộn, nhưng cưới cùng cũng phai? đến chứ.

Tôi thấy môi y mấp máy, xin toi tha tội:

-Ông định ám sát tôi ư ? - Drebber ấp úng.

-Ai lại ám sát một con chó dại ? Mày có thương xót gì cô gái khi mày giằng nàng ra khoi? xác cha nàng.

-Không phải tôi giết cha nàng ! - Y kêu lên.

-Nhưng chính mày đã làm tan nát coÄ© lòng con ngươi trong trắng ấy - Tôi gần như thét lên và giá» chiếc há»™p thuốc trước mặt Drebber - Mày hãy chá»n lấy mot viên và nuốt Ä‘i. Ở má»™t viên là cái chết, còn ở viên kia là sá»± sống. Äể xem có công lý tren quả đất này không, hay chỉ là chuyện may ruỉ.

Drebber lùi vào má»™t góc phòng kêu lên những tiếng man rợ, xin tôi rá»§ lòng thương, nhưng tôi rút dao ra ká» sát cổ y, làm y cưới cùng phai? ướng thuốc. Tôi nuốt viên thuốc còn lại, chúng tôi đối diện nhau trong mot phút, chá» xem ai sống và ai sẽ chết. Có lẽ tôi khong bao giá» quên được nét mặt y, khi những cÆ¡n Ä‘au đầu tiên báo cho y biết thuốc độc Ä‘dang lan khắp ngưá»i. Nhìn thấy thế, to6i cưá»i khanh khách và giÆ¡ chiếc nhẫn cá»§a nàng ra trước mắt ỵ Phút đó quá ngắn ngui? vì tác động cá»§a chất alcalôit rất mau le.. Y quằn quại vì Ä‘au đớn, toàn thân và các cÆ¡ mặt co giật, rồi ngã vật ra sàn. Tôi lấy muÄ© gia6`y hất ngưá»i y lại, đặt tay trên ngá»±c ỵ Y đã chết hẳn rồi. Máu ở muÄ© tôi á»™c ra nhiá»u nh*ng tôi khong để ý. KHong biết lúc đó tôi nghÄ© gì, mà lấy máu tôi viết lên tưá»ng. Có lẽ định đùa trêu cảnh sát, đánh lạc hướng cá»§a cảnh sát, vì lúc đó lòng khoang khoái tôi nhá»› lại vụ mot ngưá»i Äức bị ám sát tại New York, bên trên xác nạn nhân có chữ " Rache " làm báo chí kết luật là má»™t án mạng do những há»™i kín gây ra. Tôi nghÄ© chuyện bí ẩn đối vá»›i ngưá»i New Yorh chắc cÅ©ng sẽ là bí ẩn đối vá»›i ngưá»i Luân Äôn. Tôi bèn nhúng ngón tay vào chính máu tôi,viết lên tưá»ng vào chá»— thuận tiện. Sau đó tôi trở ra xe. ÄÆ°á»ng vẫn khong có má»™t bóng ngưá»i và troì vẫn mưa gió ào ào. Tôi đã Ä‘i được. mot quãng, bá»—ng đút tay vào túi, không thấy chiếc nhẫn đâu. Tôi hoãng hốt, cho rằng có lẽ đã đánh rÆ¡i khi cúi xươ"^ng trên xác Drebber, tôi quay trở lại, để xe ở mot ngách phố nhá» và đánh liá»u trở lại ngoi nhà. Tá»›i nÆ¡i, tôi chạm trán ngay phai? mot viên cảnh sát ở trong nhà Ä‘i ra, tôi phiả giả vá» say má»›i khoi? bị nghi ngá».

Lúc bấy giá» tôi chỉ còn có mot việc, là thanh toán nốt Stanggerson. Tôi biết Stanggerson Ä‘ang ở khách sạn Holidaỵ Tôi đã lảng vảng quanh đó suốt ngày, nhưng khong thấy y ló mặt ra. Tôi sá»›m phát hiện được cá»­a sổ buồng y, và sáng hôm sau, nhân có mấy cái thang ở lối Ä‘i đằng sau khách sạn, tôi dá»±ng lên , gác vào cá»­a sổ buồng y và trèo vào. Tôi đánh thức y dậy, bảo y phiả trả loì vá» tá»™i ác mà y đã gây ra cách đây hai mươi năm. Tôi mô tả lại vá»›i y cái chết cá»§a Drebber, rồi tôi cÅ©ng cho y được chá»n má»™t trong hai vie6n thuốc. Y nhảy bổ vào tôi, định bóp cổ tôi. Ở vào thế tá»± vệ, tôi đã đâm y.

Sau đó, tôi trở lại nghỠđánh xe như trước, vá»›i ý định tiếp tục cho đến khi nào dành dụm đủ tiá»n để trở vá» nước Mỹ. Tôi Ä‘ang đậu xe ở má»™t nÆ¡i thì má»™t đứa bé đến hoi? có ngưá»i đánh xe nào tên là Hope khong, và bảo có ngưá»i ở số 221B khố' Baker muốn thuê xe. Coi là chuyện bình thưá»ng, tôi Ä‘i theo nó đến địa chỉ kia. Äến nÆ¡i, chưa hiểu đầu Ä‘uôi ra sao thì ông này đã thừa lúc tôi sÆ¡ ý, khoá ngay cổ tay tôi lại. Thưa các ông, đó là toàn bá»™ câu chuyện cá»§a tôI.

Nghe xong câu chuyện, chúng tôi ngoi im lặng mất một lúc, chỉ có tiếng bút chì sột soạt ghi nốt phần cuối bản tốc ký. Sau cùng Holmes noi:

-Có má»™t Ä‘iểm tôi muốn biết thêm. Ngưá»i đến nhận chiếc nhẫn cho anh là ai vậy ?

-Tôi khong thể làm liên luỵ đến những ngươi giúp tôi. Tôi Ä‘á»c được tin nhắn cá»§a ông. Tôi nghÄ© đây có thể là má»™t cái bẫy, nhưng cÅ©ng có thể đúng là chiếc nhẫn mà tôi muốn tìm lại. Hình như bạn tôi đã khéo léo làm xong nhiệm vụ cá»§a mình.

ÄDúng thế - Holmes tươi cưá»i đáp.

Viên thanh tra trịnh trá»ng tuyên bố:

-Thứ năm tuần tới can phạm sẽ được đem ra xét xử. Tất cả cac' o6ng sẽ phai? có mặt tại phiên toà. Từ nay đến khi ấy, tôi sẽ chịu trách nhiệm giam giữ can phạm.

Ná»›i xong, ông gá»i hai viên cảnh sát đến dẫn Hope Ä‘i, còn Holmes và tôi lên xe vá» nhà.

Hết
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»­i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bài
  #37  
Old 27-04-2008, 11:21 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

Chiếc vương miện gắn ngá»c Berin
Tác giả: ARTHUR CONAN DOYLE


- Holmes!
Buổi sáng hôm đó, tôi Ä‘ang đứng bên cạnh cá»­a sổ căn phòng cá»§a chúng tôi ở đưá»ng Baker.
- Holmes! Tôi gá»i lại má»™t lần nữa - Má»™t ngưá»i Ä‘iên Ä‘ang Ä‘i dạo ngoài đưá»ng. Thật là má»™t cảnh đáng buồn. Äáng lẽ ngưá»i ta không nên để ông ta Ä‘i như thế...
Holmes uể oải rá»i khá»i ghế bành, tiến đến cá»­a sổ, nhìn xuống. Lúc bấy giá» là tháng hai, không khí lạnh giá. Dưới ánh mặt trá»i yếu á»›t cá»§a mùa đông, lá»›p tuyết rÆ¡i xuống đêm qua vẫn sáng lấp lánh, trắng xóa và trÆ¡n trợt. Con đưá»ng vắng ngắt, duy nhất chỉ có má»™t ngưá»i đàn ông...
Ông ta khoảng năm mươi tuổi, thân hình cao lá»›n, vạm vỡ, dáng dấp có vẻ uy nghiêm trong bá»™ y phục màu sẫm sang trá»ng vá»›i chiếc áo rÆ¡ Ä‘anh gót Ä‘en, chiếc nón má»›i toanh, đôi giầy sạch bóng và quần tây dài đúng mốt, nhưng trong lúc này cái phong cách uy nghiêm đã biến mất! Ông ta vừa chạy vừa nhảy như má»™t ngưá»i Ä‘iên, hai tay huÆ¡ lên xuống loạn xạ, cái đầu lắc qua lắc lại và gương mặt nhăn nhó má»™t cách thảm hại.
- Chuyện gì đã xảy đến cho ông ta? Dưá»ng như ông ta Ä‘ang tìm số nhà? - Tôi nói.
- Ông ta sẽ đến đây! - Holmes đáp. Vừa xoa hai bàn tay vào nhau.
- Äến đây à?
- Phải ông ta đến gặp tôi để nhỠgiải quyết một vấn đỠkhó khăn. Nhìn những triệu chứng của ông ta là tôi biết ngay. Ấy, bạn thấy chưa, tôi nói có sai đâu?
Thật vậy, ngưá»i đàn ông đó lao mình đến trước cá»­a nhà chúng tôi: ông ta giật dây chuông mạnh đến ná»—i tiếng reo ầm Ä© khắp nhà.
Má»™t lát sau, ông ta lao vào phòng, miệng thở hồng há»™c, hai tay vẫn còn quÆ¡ lia lịa, nhưng đôi mắt ông ta ẩn chứa má»™t ná»—i tuyệt vá»ng ghê gá»›m. Thoạt đầu ông ta không thể nói được má»™t tiếng nào cả, chỉ lắc lư thân hình và vò đầu vò tóc như má»™t ngưá»i sắp lên cÆ¡n Ä‘iên. Rồi thình lình ông ta lao đầu vào vách tưá»ng. Chúng tôi vá»™i kéo tay ông ta ra giữa phòng. Holmes đỡ ông ta ngồi xuống má»™t chiếc ghế, rồi cùng ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay ông ta và dịu dàng nói :
- Ông đến với tôi để kể tôi nghe câu chuyện của ông, phải không? Ông bị mệt vì phải chạy gắp đến đây. Ông hãy ngồi nghĩ cho đến lúc lấy lại bình tĩnh, sau đó tôi rất vui lòng nghe ông trình bày cái vấn đỠnho nhỠđang làm cho ông điên đầu.
Ngưá»i đàn ông ngồi im trong má»™t hai phút. Chiếc cằm sệ xuống: ông ta Ä‘ang cố gắng kiá»m chế chống lại cÆ¡n xúc động rồi ông ta lấy khăn tay thấm mồ hôi trán, lau khô môi, và quay vá» phía chúng tôi :
- Chắc các ông nghĩ là tôi điên, phải không?
- Tôi chỉ thấy ông Ä‘ang có má»™t tay há»a lá»›n - Holmes đáp.
- Và chỉ có Chúa má»›i biết nó lá»›n đến mức nào! Má»™t tai há»a đủ để làm cho tôi phải mất hết lý trí: nó đã đổ ụp xuống đầu tôi vá»›i má»™t sá»± đột ngá»™t khá»§ng khiếp!... HÆ¡n nữa, không phải chỉ có má»™t mình tôi dính líu vào vụ này. Nhân vật cao quý nhất trong xứ này có thể bị Ä‘au khổ, trừ khi tìm được má»™t cách giải quyết êm thấm.
- Xin ông hãy bình tĩnh lại, rồi cho tôi biết ông là ai, và chuyện gì đã xảy ra - Holmes nói
- Tôi là Alexandre Holder, thuá»™c công ty ngân hàng Holder & Stevenson, ở đưá»ng Threadneedle.
Äó là tên cá»§a ngưá»i hùn vốn trá»ng tuổi nhất trong ban Ä‘iá»u hành cá»§a má»™t công ty ngân hàng đứng thứ nhì ở thá»§ đô. Chúng tôi tò mò chỠông ta kể lại câu chuyện.
- “Ngay khi viên thanh tra cảnh sát bảo tôi: Chỉ có Sherlock Holmes má»›i giúp được ông tôi liá»n Ä‘i đến đưá»ng Baker bằng xe Ä‘iện ngầm và từ đó tôi chạy bá»™ đến đây, bởi vì vá»›i lá»›p tuyết dày như thế này, xe ngá»±a Ä‘i rất chậm... Hẳn các ông cÅ©ng biết rằng má»™t trong những cách thức bá» tiá»n ra có lợi nhất là cho vay. Trong những năm vừa qua, chúng tôi đã cho các gia đình quý tá»™c vay những số tiá»n rất lá»›n, thế chấp bằng những bức tranh, sách quý hoặc vàng bạc. Sáng hôm qua tại ngân hàng, má»™t ngưá»i thư ký Ä‘em đến cho tôi má»™t tấm danh thiếp. Äá»c cái tên ghi trên đó, tôi giật nẩy mình, bởi vì... đó là má»™t trong những gia đình thế gia vá»ng tá»™c lá»›n nhất. Äó là má»™t vinh dá»± lá»›n cho tôi, và khi ông khách được Ä‘i vào, tôi tìm cách khen má»™t câu. Nhưng ông ta cắt ngang lá»i tôi :
- Ông Holder, tôi biết rằng ngân hàng cá»§a ông thưá»ng cho vay tiá»n.
- Ngân hàng chúng tôi vẫn thưá»ng cho vay, khi ngưá»i vay có cái gì để bảo đảm.
- Tôi cần ngay tức khắc 50 ngàn đồng bảng. DÄ© nhiên, tôi vẫn có thể mượn cá»§a các bạn tôi má»™t số tiá»n mưá»i lần lá»›n hÆ¡n số tiá»n nhá» má»n này, nhưng tôi thích xem việc này là má»™t việc riêng mà tôi phải tá»± giải quyết lấy. Vá»›i địa vị cá»§a tôi, mang Æ¡n ngưá»i khác là má»™t Ä‘iá»u nên tránh.
- Tôi có thể há»i ngài muốn giữ số tiá»n đó trong bao lâu không?
- Thứ hai tá»›i, ngưá»i ta sẽ trả cho tôi má»™t số tiá»n lá»›n, và chắc chắn tôi sẽ hoàn lại ông cả vốn lẫn lãi. Nhưng Ä‘iá»u quan trá»ng nhất đối vá»›i tôi là phải có ngay 50 ngàn đống bảng.
- Tôi sẽ lấy tiá»n túi cá»§a tôi ra cho ngài vay mà không đòi há»i bảo đảm gì cả. Nhưng vị trí cá»§a tôi không cho phép tôi có được cái vinh dá»± đó. Mặt khác, vì lẽ tôi hoạt động cho công ty, nên tôi có bổn phận yêu cầu ngài có những bảo đảm cần thiết.
- Tôi thích như thế hÆ¡n - Ông ta đáp rồi đưa ra má»™t chiếc há»™p da màu Ä‘en, hình vuông - Ông có nghe nói đến chiếc vương miện nạm ngá»c berin không?
- Äó là má»™t trong những vật châu bảo quý giá nhất cá»§a đất nước.
- Äúng vậy!
Ông lấy chiếc hộp ra: chiếc vương miện đẹp lộng lẫy được đặt nằm trên một lớp nhung màu hồng.
- Nó có tất cả 39 viên ngá»c berin thật lá»›n, và cái khung bằng vàng cá»§a nó thì thật là vô giá. Trị giá cá»§a chiếc vương miện này tính ra ít nhất cÅ©ng là 100 ngàn đồng bảng. Tôi sẵn sàng giao nó cho ông giữ làm vật bảo đảm.
Tôi cầm lấy chiếc há»™p quý báu, nhìn chiếc vương miện rồi nhìn ngưá»i thân chá»§.
- Phải chăng ông nghi ngá» giá trị cá»§a nó? - Ông ta há»i.
- Không, hoàn toàn không.
- Äúng hÆ¡n, tôi tá»± há»i... Vì sao tôi dám giao cho ông giữ má»™t vật quý giá như thế, phải không? Ông đừng lo ngại gì cả! Ông tưởng rằng tôi sẽ hành động như thế sao, nếu tôi không tuyệt đối chắc chắn có thể thu hồi nó lại trong bốn ngày nữa? Äây chỉ là má»™t vấn đỠthá»§ tục thôi. Theo ông, vật bảo đảm này có đủ không? - Nhà quý tá»™c há»i.
- Quá đủ!
- Ông Holder, xin ông hãy hiểu rằng tôi tin cậy sá»± kín đáo cá»§a ông và nhất là sá»± cảnh giác cá»§a ông: chắc ông cÅ©ng hiểu rằng má»™t vụ tai tiếng lá»›n sẽ xảy ra nếu có chuyện gì xảy đến cho chuyện này. Má»™t vết xước nhá» cÅ©ng nghiêm trá»ng gần bằng vá»›i sá»± mất mát cá»§a nó: ông hãy nghÄ© rằng trên khắp thế giá»›i không có những viên ngá»c berin nào có thể sánh được vá»›i những viên ngá»c này! Tuy nhiên, tôi vẫn giao chiếc vương miện cho ông giữ. Sáng thứ hai, tôi sẽ đích thân đến lấy nó lại.
Tôi gá»i ngưá»i thá»§ quỹ và ra lệnh cho anh ta giao ngay 50 ngàn đồng bảng. Tuy nhiên, khi còn lại má»™t mình vá»›i chiếc há»™p, tôi không khá»i lo sợ khi nghÄ© đến cái trách nhiệm lá»›n lao đè nặng trên vai. Và tôi bắt đầu cảm thấy hối tiếc khi đã nhận lãnh bảo vật quốc gia này. Nhưng đã muá»™n rồi, không thể làm gì khác hÆ¡n, tôi bèn cất nó trong tá»§ sắt riêng và tiếp tục làm việc. Chiá»u đến, trước khi vá» nhà, tôi tá»± bảo không nên dại dá»™t để lại trong văn phòng má»™t vật quý báu như thế. Hàng năm tá»§ sắt cá»§a ngân hàng đã từng bị phá rồi! Và nếu chiếc tá»§ sắt cá»§a tôi bị phá...., nếu chiếc vương miện biến mất?.... Không! Không thể để chuyện đó xảy ra! Tôi quyết định mang nó vá» nhà. Và sau đó cất kỹ bảo vật trong chiếc bàn giấy cá»§a phòng rá»­a mặt ở tầng hai.
Bây giá», thưa ông Holmes, tôi cần phải cho ông biết qua vá» những ngưá»i ở trong nhà tôi. Tôi có hai ngưá»i tá»› trai, Ä‘á»u ngá»§ ở bên ngoài nhà, ba ngưá»i tá»› gái đã giúp việc cho tôi từ nhiá»u năm nay, và há» là những ngưá»i rất ngay thật. Má»™t ngưá»i tá»› gái khác, tên là Lucy, má»›i vào được vài tháng, nhưng cô ấy có má»™t bản tính tốt. Äó là má»™t cô gái khá xinh đẹp, lôi cuốn nhiá»u chàng trai si tình thỉnh thoãng đến lảng vảng chung quanh ngôi nhà cá»§a tôi. Äó là những gia nhân. Còn gia đình tôi thì không có bao nhiêu ngưá»i. Tôi góa vợ, và chỉ có má»™t đứa con trai duy nhất, tên là Arthur. Thằng bé này là cả má»™t sá»± thất vá»ng cá»§a tôi. Thưa ông Holmes, khi vợ tôi qua Ä‘á»i, tôi dồn tất cả tình thương cho nó. Tôi không bao giá» từ chối nó má»™t cái gì cả.
DÄ© nhiên, tôi có ý định chuẩn bị cho nó kế nghiệp tôi ở ngân hàng, nhưng nó không có khiếu và cÅ©ng không ưa thích kinh doanh. Tính tình cá»§a nó không được thuần. Äến tuổi thành niên, nó gia nhập câu lạc bá»™ quý tá»™c, và trở thành bạn thân cá»§a những nhà quý tá»™c giàu có, sang trá»ng, giết thì giá» bằng những trò ăn chÆ¡i xa xỉ. Cùng vá»›i há», nó vung tiá»n vào những canh bạc và những cuá»™c Ä‘ua ngá»±a. Nó thưá»ng xuyên xin thêm tiá»n tôi, ngoài số tiá»n trợ cấp hàng tháng, để thanh toán những món nợ.. HÆ¡n má»™t lần nó cố gắng Ä‘oạn tuyệt vá»›i cái câu lạc bá»™ nguy hiểm, nhưng lần nào cÅ©ng vậy, George Burnwell lại lôi cuốn nó trở vá» cái nhóm đó.
Sá»± thật, tôi không ngạc nhiên khi thấy George Burnwell có ảnh hưởng rất lá»›n đối vá»›i Arthur. Ông ta lá»›n tuổi hÆ¡n Arthur: má»™t con ngưới cá»§a giá»›i thượng lưu, hào hoa phong nhã và thật là đẹp trai. Tuy nhiên, đôi lúc nhá»› lại má»™t vài lá»i khinh bạc và vô sỉ cá»§a George Burnwell, nhá»› lại má»™t vài ánh mắt tinh ma quá»· quái cá»§a ông ta, tôi bá»—ng cảm thấy nghi ngại: con ngưá»i này khó có thể tin cậy được.
Thưa ông Holmes, buổi tối hôm đó, trong phòng khách, tôi kể lại cho Arthur và Mary nghe câu chuyện vá» cái vương niệm, nhưng không tiết lá»™ tên cá»§a ngưá»i chá»§ món hàng. Sau khi pha café xong, Lucy đã rá»i khá»i phòng, tôi nhá»› chắc như thế, nhưng tôi không nhá»› rõ là cá»­a phòng có được đóng lại hay không. Mary và Arthur tá» ra vô cùng thích thú và yêu cầu được xem vương niệm. Tôi từ chối.
- Ba cất nó ở đâu? - Arthur há»i.
- Trong bàn giấy riêng của ba.
- Con hy vá»ng ngôi nhà này sẽ không bị trá»™m đến viếng trong đêm nay.
- Bàn giấy đã được khóa kỹ.
- Ăn thua gì! - Arthur nói. - Bất cứ chiếc chìa khóa cũ nào cũng có thể mở nó ra được. Khi còn bé, chính con đã mở nó ra với chìa khóa của chiếc tủ bỠtrong căn phòng chứa đồ đạc.
Arthur có tật hay nói đến bất cứ Ä‘iá»u gì, và tôi thưá»ng không chú ý đến những Ä‘iá»u nó nói. Tuy nhiên, buổi tối hôm đó, nó Ä‘i theo tôi vào tận trong phòng tôi vá»›i vẻ mặt rất nghiêm trá»ng :
- Thưa ba, ba có thể cho con hai trăm đồng bảng được không? - Arthur nói, đôi mắt nhìn xuống.
- Không. Ba đã quá rá»™ng rãi đối vá»›i con vá» vấn Ä‘á»n tiá»n bạc rồi! - Tôi xẵng giá»ng đáp.
- Ba đã rất tá»­ tế vá»›i con, nhưng con rất cần hai trăm đồng bảng đó, nếu không, con sẽ không bao giá» có thể chưá»ng mặt đến câu lạc bá»™ nữa!
- Äó là má»™t Ä‘iá»u rất tốt.
- Vâng, nhưng chắc ba không muốn con trai cá»§a ba trở thành má»™t kẻ bị mất danh dá»± chứ! Con phải tìm cho ra tiá»n, nếu ba không cho con số tiá»n đó, con sẽ tìm cách khác.
- Con sẽ không có má»™t xu nào hết. Äừng nài nỉ nữa vô ích! - Tôi giận dữ, trả lá»i.
Nó nghiêng mình, và lặng lẽ rá»i khá»i phòng.
Khi nó Ä‘i rồi, tôi mở chiếc bàn giấy ra để chắc chắn là cái kho tàng vẫn còn nằm trong đó, rồi tôi khóa lại. Xong, Ä‘i má»™t vòng khắp chung quanh nhà để xem có Ä‘iá»u gì bất thưá»ng không. Công việc này thưá»ng do Mary đảm nhiệm, nhưng buổi tối hôm đó, tôi đích thân làm lấy. Khi Ä‘i xuống cầu thang, tôi thấy Mary Ä‘ang đứng ở cá»­a sổ trước; lúc tôi đến gần, nó đóng cá»­a sổ lại và gài thật cẩn thận. Nó có vẻ hÆ¡i bối rối há»i tôi :
- Thưa ba, tối nay ba có cho phép Lucy đi ra ngoài không?
- Không!
- Cô ta vừa mới trở lại bằng cửa sau. Con dám chắc là cô ta đã đi gặp một anh chàng nào đó tại cửa nhỠbên cạnh nhà. Thật là một hành động không đứng đắn tí nào? Con thấy có lẽ chúng ta phải chấm dứt cái trò đú đởn này.
- Sáng mai con hãy nói vá»›i cô ta. Con chắc chắn là tất cả cá»­a giả Ä‘á»u đã được đóng kỹ không?
- Dạ chắc.
- Vậy, chúc con ngủ ngon!
- Thưa ông Holmes, tôi cố gắng nói cho ông biết hết tất cả, không bá» quên má»™t chi tiết nhá» nhặt nào có liên hệ đến vụ này. Nhưng nếu ông thấy có má»™t Ä‘iểm nào không được rõ, xin ông cứ há»i lại, đừng ngại gì cảâ€.
- Bản tưá»ng thuật cá»§a ông khác rõ ràng đãy.
- “Tôi ngá»§ không say lắm. Äêm hôm đó do có má»™t ná»—i lo âu tiá»m tàng trong tâm trí nên tôi càng khó ngá»§ hÆ¡n. Khoảng hai giá» sáng, má»™t tiếng động trong nhà làm tôi giật mình: tiếng động đó im bặt khi tôi hoàn toàn tỉnh ngá»§, nhưng tôi có cảm giác như thể má»™t cánh cá»­a sổ ở đâu đó đã được đóng lại thật êm. Tôi cố lắng tai nghe. Thình lình, tôi ngồi nhổm dậy: tiếng chân Ä‘i rất nhẹ trong căn phòng kế bên. Tôi liá»n nhảy xuống giưá»ng và chạy đến mở cá»­a phòng rá»­a mặt ra.
- Arthur! - Tôi kêu lên - á»! Thằng vô lại! Thằng ăn cắp! Sao mày dám đụng đến chiếc vương niệm đó?
Bên cạnh chiếc đèn chong đã được tôi vặn nhá» lại hồi đầu hôm, thằng khốn nạn chỉ mặc áo sÆ¡ mi vá»›i quần dài, hai tay Ä‘ang cầm chiếc vương niệm. Dưá»ng như nó Ä‘ang cố gắng hết sức để vặn hay bẻ cong chiếc vương niệm lại. Nghe tiếng kêu cá»§a tôi, nó buông chiếc vương niệm rÆ¡i xuống sàn nhà, gương mặt tái mét. Tôi nhặt chiếc vương niệm lên thật nhanh và xem xét nó. Má»™t góc bằng vàng, vá»›i ba viên ngá»c berin gắn vào đó, đã bị sứt mất.
- Thằng bất hiếu! - Tôi giận dữ hét lên. - Mày đã phá há»ng nó rồi! Thế là tao bị ô nhục suốt Ä‘á»i. Mày ăn cắp ba viên ngá»c rồi phải không?
- Ăn cắp? - Nó lặp lại.
- Phải, mày đã ăn cắp mất ba viên ngá»c berin! - Tôi hét lá»›n, nắm vai nó, lắc mạnh.
- Nhưng có thiếu viên ngá»c nào đâu!
- Thiếu ba viên! Mày vừa là một thằng nói láo, vừa là một thằng ăn cắp.
- Ba đã gá»i con bằng những danh từ mà con không thể chấp nhận được, con không thể chịu đựng những lá»i nhục mạ cá»§a ba được nữa. Con sẽ không nói thêm má»™t tiếng nào vá» vụ này. Con sẽ rá»i khá»i nhà cá»§a ba và sẽ tá»± lo lấy thân con.
- Mày sẽ rá»i khá»i nhà tao giữa hai ngưá»i cảnh sát! - Tôi hét lá»›n giận dữ - Vụ này sẽ được đưa ra công lý, tao thá» như thế.
- Con sẽ không nói gì cả! - Nó đáp vá»›i má»™t vẻ quyết liệt mà tôi chưa bao giá» trông thấy nÆ¡i nó. - Ba đã muốn gá»i cảnh sát đến thì hãy để cảnh sát làm việc.
Trong lúc đó, má»i ngưá»i trong nhà đã thức dậy. Mary là ngưá»i đầu tiên chạy vào, trông thấy chiếc vương niệm và nhìn khuôn mặt cá»§a Arthur, nó Ä‘oán biết câu chuyện, kêu lên má»™t tiếng và ngã qụy xuống sàn nhà, bất tỉnh. Tôi cho chị bồi phòng Ä‘i gá»i cảnh sát đến. Lát sau, má»™t thanh tra và má»™t cảnh sát viên đến. Arthur, nãy giá» vẫn khoanh tay đứng im, vẻ mặt bá»±c tức, lên tiếng há»i tôi có ý định tố cáo nó vá» tá»™i trá»™m cắp hay không. Tôi trả lá»i vá»›i nó rằng vụ này không còn là má»™t chuyện riêng tư nữa, và tôi muốn pháp luật được thi hành triệt để.
- Ãt nhất, xin ba đừng cho bắt con ngay bây giá»! Vì quyá»n lợi cá»§a ba cÅ©ng như cá»§a con, xin ba hãy để cho con Ä‘i ra ngoài trong năm phút.
- Phải chăng mày muốn bá» trốn hay mày muốn cất giấu mấy viên ngá»c?
à thức được tất cả tình trạng khá»§ng khiếp cá»§a tôi, tôi năn nỉ nó nên nhá»› rằng vụ này có thể gây ra má»™t tai tiếng ghê gá»›m, ảnh hưởng tai hại đến uy tính cá»§a quốc gia. Tất cả những nguy cÆ¡ đó hãy còn có thể tránh được, chỉ cần nó cho tôi biết ba viên ngá»c bây giỠở đâu.
- Con đủ khôn lá»›n để nhận thức được tất cả tầm quan trá»ng cá»§a vụ này và nhìn thẳng vào nó. Con đã bị bắt quả tang: không má»™t lá»i thú nhận nào có thể làm giảm tá»™i lá»—i cá»§a con được. Nhưng con có thể được khoan hồng bằng cách nói cho ba biết những viên ngá»c đó ở đâu. Ba sẽ tha thứ hết.
- Ba hãy để dành sá»± tha thứ cho những kẻ nào cần đến nó! - Arthur quay lưng lại vá»›i tôi và cưá»i gằn.
Thấy không còn cách nào thuyết phục được nữa, tôi đành giao nó cho viên thanh tra cảnh sát. Liá»n đó, nó bị lục soát, cảnh sát cÅ©ng lục soát phòng riêng cá»§a nó và tất cả những góc, khe kẽ ở trong nhà. Nhưng vẫn không tìm thấy gì. Và nó vẫn không nói má»™t tiếng nào. Sáng nay, nó đã bị tống giam, còn tôi, sau khi làm xong tất cả những thá»§ tục cần thiết, tôi liá»n chạy đến đây. Hiện tại, cảnh sát đã thú nhận bất lá»±c. Thưa ông Holmes, nếu thấy cần phải tiêu xài những gì, xin ông hãy cứ tá»± nhiên: tôi đã treo má»™t phần thưởng 1000 đồng bảng.. Chúa Æ¡i! Chỉ trong má»™t đêm, tôi đã mất hết danh dá»± và đùa con trai duy nhất! Ôi, làm sao bây giá»?â€
Ông ta đưa hai bàn tay lên ôm lấy mặt, lắc qua, lắc lại, miệng nói lầm bầm những lá»i vô nghÄ©a như má»™t kẻ tâm thần.
Sherlock Holmes ngồi im lặng trong vài phút, đôi mày nhíu lại, mắt nhìn đăm đăm vào ngá»n lá»­a trong lò sưởị
- Ông có thưá»ng tiếp khách không? - Holmes há»i.
- Tôi không tiếp ai cả, ngoài ngưá»i hùn vốn và gia đình cá»§a ông ta, hoặc thỉnh thoảng má»™t ngưá»i bạn cá»§a Arthur. Thá»i gian gần đây George Burnwell có đến nhà tôi nhiá»u lần. Ngoaì ra, không có ai khác.
- Ông có thưá»ng hay đến chá»— này chá»— kia chÆ¡i không?
- Arthur thì có. Mary và tôi ở nhà. Cả Mary và tôi Ä‘á»u không thích Ä‘i chÆ¡i.
- Äó là má»™t Ä‘iá»u lạ lùng đối vá»›i má»™t thiếu nữ!
- Nó có một bản tính trầm lặng. Vả lại nó cũng không còn bé gì nữa: đã hai mươi bốn tuổi rồị
- Theo lá»i ông kể lại, vụ này cÅ©ng đã gây cho cô ấy má»™t cÆ¡n xúc động ghê gá»›m, phải không?
- Phải.
- Cả cô ấy lẫn ông Ä‘á»u không còn má»™t chút nghi ngá» gì nữa vá» sá»± có tá»™i cá»§a con trai ông?
- Còn nghi ngỠgì nữa khi chính mắt tôi trông thấy chiếc vương niệm nằm trong hai bàn tay của nó?
- Äó chưa phải là má»™t bằng chứng để buá»™c tá»™i. Có phải phần còn lại cá»§a chiếc vương niệm bị hư hại không?
- Phải, bị cong vẹo.
- Vậy ông không nghĩ rằng con trai của ông đang tìm cách uốn nắn nó lại hay sao?
- Ông đang cố gắng làm những gì có thể làm được cho nó và cho tôi! Nhưng đó là một công việc quá khó khăn. Tại sao nó lại có mặt ở đó, để làm gì? Với chiếc vương niệm trong tay? Và nếu nó vô tội, tại sao nó không nói, mà cứ im lặng?
- Äúng! Và nếu cậu ấy có tá»™i, tại sao cậu không bịa ra má»™t Ä‘iá»u nói láo thay vì im lặng? Trong vụ này còn có nhiá»u chi tiết kỳ lạ.. Vá» tiếng động đã đánh thức ông dậy, ý kiến cá»§a cảnh sát như thế nào?
- Cảnh sát nói tiếng động đó có thể do Arthur gây ra khi nó đóng cửa phòng của nó lại.
- Rất khó tin! Không má»™t ngưá»i nào sắp sá»­a làm má»™t hành động bất lương lại đóng sầm cá»­a phòng cá»§a mình lại để đánh thức ngưá»i khác dậy! Còn vá» ba viên ngá»c?
- Há» tiếp tục lục lá»i trong nhà vá»›i hy vá»ng sẽ tìm lại được chúng.
- HỠcó nghĩ đến việc tìm kiếm ở bên ngoài ngôi nhà không?
- Có. Tất cả khu vưá»n đã được xem xét rất tỉ mỉ, không sót má»™t chá»— nào.
- Thưa ông, vụ này phức tạp hÆ¡n là ông cảnh sát đã nghÄ© lúc ban đầu. Xin ông hãy xét kỹ lại giả thiết cá»§a ông: Ông cho rằng con trai ông đã rá»i khá»i phòng cá»§a cậu ấy, để Ä‘i vào phòng rá»­a mặt cá»§a ông. Má»™t hành động rất liá»u lÄ©nh, mở bàn giấy cá»§a ông ra, lấy chiếc vương niệm, dùng hết sức lá»±c bẻ gãy má»™t góc nhá» cá»§a nó, rồi trở ra khá»i phòng, Ä‘i đến má»™t chá»— nào đó để cất giấu ba viên ngá»c.. và cất giấu má»™t cách tài tình đến độ không ai có thể tìm ra được.. rồi cậu ấy lại mang 36 viên ngá»c còn lại Ä‘i trở vào văn phòng.. nÆ¡i mà cậu ấy rất dá»… dàng bị phát giác. Nào, tôi xin há»i ông. Má»™t giả thiết như thế có đứng vững không?
- Nhưng, như vậy thì theo ông, còn giả thiết nào khác nữa? - Ông chá»§ ngân hàng kêu lên vá»›i má»™t cá»­ chỉ tuyệt vá»ng. - Mà nếu những động cÆ¡ cá»§a nó là ngay thật, tại sao nó không nói cho tôi biết?
- Công việc đầu tiên của chúng ta là sẽ làm sáng tỠđiểm này. Vậy, nếu ông bằng lòng, chúng ta sẽ cùng đi đến Streatham, ở đó chúng ta sẽ xem xét thật kỹ một số chi tiết.
* * * * *
Holmes yêu cầu tôi cùng Ä‘i vá»›i anh và ông Holder. Tôi nhận lá»i ngay. Thú thật, cÅ©ng như tôi ông Holder, tôi thấy ngưá»i thanh niên đó đã phạm tá»™i rõ ràng. Nhưng tin tưởng tài nhận xét và suy luận ít khi sai lần cá»§a Holmes, tôi vẫn còn má»™t vài hy vá»ng: ngay từ đầu, Holmes đã bác bá» vá» giả thiết quá đơn giản vá» sá»± phạm tá»™i cá»§a Arthur.
Fairbank là má»™t ngôi nhà bằng đá trắng, hình dáng vuông vức, nằm hÆ¡i cách xa đưá»ng má»™t chút. Má»™t con đưá»ng vòng khá rá»™ng để hai chiếc xe có thể chạy song song vá»›i nhau và má»™t lối Ä‘i chạy dài đến hai chiếc cổng sắt chắn ngang lối vào. Ở bên phải có má»™t rặng cây nhỠđưa đến lối Ä‘i nằm giữa hai hàng rào cây xanh: lối Ä‘i này đưa đến cá»­a nhà bếp và là lối Ä‘i dành cho gia nhân. Ở bên trái có má»™t lối Ä‘i khác hướng vá» chuồng ngá»±a, nó chạy quanh co bên ngoài khu vá»±c ngôi nhà, và thỉnh thoảng những ngưá»i lân cận cÅ©ng Ä‘i theo lối này.
Holmes dừng lại trước cá»­a lá»›n, chậm chạp Ä‘i khắp xung quanh nhà: anh Ä‘i qua hết mặt trước cá»§a ngôi nhà, Ä‘i xuống lối Ä‘i dành cho gia nhân và Ä‘i vòng quanh khu vưá»n rồi trở lên bằng lối Ä‘i đưa đến chuồng ngá»±a. Thấy anh không có gì vá»™i vã cả, ông Holder và tôi bèn Ä‘i vào phòng ăn, ngồi chá» bên lò sưởi. Chúng tôi ngồi im lặng được má»™t lúc thì má»™t thiếu nữ xuất hiện. Nàng hÆ¡i cao hÆ¡n truing bình má»™t chút, thân hình mảnh dẻ, tóc vàng và mắt Ä‘en huyá»n nổi bật trên làn da trắng muốt. Gương mặt nàng xanh xao, đôi môi nhợt nhạt và ánh mắt biểu lá»™ má»™t sá»± van xin câm lặng, nhưng vô cùng tha thiết. Khi nàng tiến vào phòng vá»›i má»™t dáng Ä‘i nhanh nhẹn và Ä‘á»u đặn, tôi nhận thấy ná»—i Ä‘au buồn cá»§a nàng còn có phần sâu xa hÆ¡n vá» Ä‘au buồn cá»§a ông chá»§ ngân hàng. Không quan tâm đến sá»± hiện diện cá»§a tôi, nàng tiến thẳng vá» phiá ngưá»i chá»§ lâu đài và đặt hai bàn tay lên gương mặt ông.
- Ba đã bảo ngưá»i ta thả anh Arthur ra chưa?
- Không, con ạ.. Ung nhá»t cần phải được cắt bá».
- Nhưng con tin chắc rằng anh ấy vô tội! Ba biết không, trực giác của một phụ nữ ít khi sai lầm. Ba sẽ hối hận khi đã tỠra quá khắc nghiệt.
- Nếu nó vô tội, tại sao nó lại làm thinh?
- Ai có thể biết được? Có lẽ anh ấy đã giận ba đã nghi ngỠanh ấy.
- Làm sao ba không nghi ngỠnó được. Chính mắt ba trong thấy nó cầm chiếc vương miện mà.
- á»’, anh ấy chỉ xem thôi... ba hãy tin con, anh ấy không có tá»™i! Ba hãy bá» qua cái vụ này Ä‘i. Thật là má»™t Ä‘iá»u ghê gá»›m khi nghÄ© rằng Arthur bị ở tù!
- Ba sẽ không bá» qua vụ này trước khi tìm được mấy viên ngá»c. Thay vì bá» qua, ba đã má»i từ Luân Äôn vá» má»™t vị thám tá»­ đại tài sẽ làm sáng tá» tất cả, ba tin chắc như thế.
- Có phải là ông đây không? - Nàng há»i, vừa nhìn vào mặt tôi.
- Không, bạn của ông ấy. Trong lúc này, thám tử đang đi vòng theo lối đi tới chuồng ngựa.
- Lối Ä‘i tá»›i chuồng ngá»±a?.. - Nàng nhướn đôi mày Ä‘en lên. - Ông ấy có thể tìm được hy vá»ng gì ở đó vậy, và chắc là ông ấy đây rồi. Thưa ông, tôi hy vá»ng rằng ông sẽ chứng tỠđược sá»± vô tá»™i cá»§a anh Arthur. Tôi tin chắc là anh ấy bị hàm oan.
- Tôi hoàn toàn đồng ý vá»›i cô, và cÅ©ng như cô, tôi hy vá»ng sẽ chứng tỠđược sá»± vô tá»™i cá»§a anh ấy. - Holmes đáp, vừa quay trở lại tấm chùi chân để chùi sạch lá»›p tuyết bám vào đôi giày. - Chắc là tôi Ä‘ang được hân hạnh nói chuyện vá»›i cô Mary phải không. Cô có thể cho phép tôi há»i cô má»™t vài câu không?
- Xin ông cứ há»i! Tôi rất muốn Ä‘iá»u bí mật khá»§ng khiếp này được sáng tá»..
- VỠphần cô, cô không nghe thấy gì cả trong đêm vừa qua?
- Không, cho đến khi bác tôi bắt đầu kêu to lên. Lúc đó tôi mới chạy xuống.
- Khi đóng những cửa lớn và cửa sổ, cô có đóng kỹ tất cả những cửa sổ không?
- Có.
- Sáng nay, tất cả những cửa sổ đó vẫn còn được đóng kín chứ?
- Vâng.
- Một trong những chị bồi phòng có một tình nhân, phải không? Và tối hôm qua, cô có báo cho ông chủ biết rằng chị ấy đã ra ngoài để gặp anh ta?
- Phải. Lúc chị ấy pha café trong phòng khách. Có lẽ chị ấy đã nghe bác tôi nóí vỠchiếc vương niệm.
- Tôi hiểu. Cô suy ra rằng chị ấy có thể đã Ä‘i ra ngoài để báo cho tình nhân biết, và cả hai ngưá»i đó đã sắp đặt kế hoạch để lấy trá»™m chiếc vương miện.
- Nhưng chúng ta còn đặt ra những giả thiết phiêu lưu đó để làm gì? - Ông chủ ngân hàng nóng nảy kêu lên. - Bởi vì tôi đã nói rằng chính mắt tôi trông thấy Arthur đang cầm chiếc vương niệm trong tay mà!
- Xin ông hãy kiên nhẫn một chút. Chúng ta còn phải trở lại với giả thiết này, với chị bồi phòng ấy. Cô Mary, cô đã trông thấy chị ấy trở vào bằng cửa nhà bếp, phải không?
- Cô có biết anh ta không?
- Có chứ! Anh ta tên là Francis.
- Anh ta đứng ở bên trái cá»§a nhà bếp, nghÄ©a là hÆ¡i xa má»™t chút trong lối Ä‘i? - Holmes há»i.
- Phải.
- Và anh ta có một cái chân gỗ?
Má»™t thoáng lo sợ hiện lên trong đôi mắt cá»§a ngưá»i thiếu nữ.
- Phải chăng ông là má»™t vị thánh? - Nàng mỉm cưá»i kêu lên. - Làm sao ông biết được Ä‘iá»u đó?
Nhưng Holmes không đáp lại nụ cưá»i cá»§a nàng. Anh nói tiếp.
- Tôi cần xem xét trên lầu. Và có thể là tôi sẽ quan sát lại khắp chung quanh nhà một lần nữa.. nhưng trước khi lên gác, có lẽ tôi nên xem xét kỹ những cửa sổ của tầng dưới..
Anh nhanh chóng đi từ cửa sổ này đến cửa sổ khác và dừng lại một lúc trước cửa sổ lớn ngó ra lối đi đưa đến chuồng ngựa. Anh mở nó và dùng chiếc kính lúp xem xét thật tỉ mỉ bỠcửa sổ.
- Tốt! Bây giỠchúng ta có thể đi lên gác. - Sau cùng anh nói.
Phòng rửa mặt của ông chủ ngân hàng là một căn phòng nhỠđày đủ tiện nghi. Nó có một tấm thảm màu xám, một chiếc bàn giấy lớn và một tấm gương soi hình chữ nhật. Holmes tiến đến chiếc bàn giấy và nhìn chăm chú vào ổ khóa.
- Ông thưá»ng mở nó bằng chìa nào?
- Chiếc chìa mà con trai tôi đã chỉ: chìa khóa của chiếc tủ để trong phòng để đồ dạc không dùng đến nữa.
- Nó có ở đây không?
- Nó ở trên bàn.
Holmes lấy chiếc chìa khóa và mở bàn giấy ra :
- Chìa khóa này không gây một tiếng động nào cả. Do đó, kẻ gian mở bàn giấy ra mà vẫn không làm cho ông thức giấc. Chắc cái hộp này đựng chiếc vương niệm? Ông cho phép tôi xem nó một chút.
Anh mở chiếc há»™p, lấy vương niệm ra đặt lên bàn. Má»™t đầu cá»§a vương niệm bị cong và bị gãy: má»™t góc chứa ba viên ngá»c đã bị bẻ Ä‘i mất.
- Ông Holder, đây là cái góc đối xứng với cái góc đã bị mất. Tôi có thể yêu cầu ông thử bẻ gãy nó được không?
Ông chủ ngân hàng kinh hãi, lùi lại.
- Không! Tôi không thể làm được chuyện đó!
- Văy thì tôi sẽ thử..
Holmes lấy hết sức mạnh bẻ một cái, nhưng không kết quả.
- Tôi chắc nó chỉ hÆ¡i cong má»™t chút xíu thôi. - Anh bình tÄ©nh nhận xét. - Nhưng dù cho những ngón tay cá»§a tôi khá»e đến mấy, tôi cÅ©ng không thể bẻ gãy nó được. Nhưng, ông hãy thí dụ là tôi bẻ gãy nó Ä‘i: nó sẽ phát ra má»™t tiếng kêu khá lá»›n, gần như tiếng nổ cá»§a má»™t phát súng lục vậy. Và nếu má»™t tiếng động như vậy mà chỉ phát ra cách giưá»ng ông vài mét, có thể nào ông lại không nghe thấy gì cả?
- Tôi như ngưá»i Ä‘ang ở trong đêm tối.
- Có lẽ tất cả sáng tỠnếu chúng ta tiếp tục. Cô Mary, cô nghĩ sao?
- Tôi cũng không biết nghĩ sao nữa.
- Con trai của ông không mang giày dép gì cả, khi ông trông thấy cậu ấy?
- Trên mình chỉ có một chiếc áo sơ-mi và chiếc quần tây dàị
- Cám Æ¡n ông. Chúng ta được má»™t sá»± may mắn lạ thưá»ng, vậy nên nếu chúng ta không làm sáng tỠđược vấn Ä‘á», thì đó là lá»—i cá»§a chúng ta.
Holmes ra ngoài một mình, làm việc trong một tiếng đồng hồ, rồi trở vào nhà với hai bàn chân dính đày tuyết và một gương mặt lạnh lùng khó hiểu.
- Thưa ông, bây giá», Ä‘iá»u hay nhất mà tôi có thể làm giúp ông, là trở vá» nhà tôi.
- Nhưng còn mấy viên ngá»c?
- Tôi chưa thể nói được.
Ông chủ ngân hàng vặn vẹo hai bàn tay vào nhau :
- Vậy là tôi sẽ không bao giỠtrông thấy lại chúng! - Ông ta kêu lên.. - Còn con trai tôi?
- Tôi vẫn không thay đổi ý kiến vỠcậu ấy.
- Vậy, tôi van ông, xin ông giải thích, nó như thế nào?
- Nếu sáng mai, ông có thể đến nhà tôi, trong khoảng từ 9 đến 10 giá», tôi sẽ giải thích cho ông thấy rõ tất cả. Có phải ông đã giao cho tôi toàn quyá»n chi tiêu, miá»…n sao thu hồi lại được ba viên ngá»c?
- Tôi sẵn sàng chi cả gia tàị
- Tốt lắm. Bây giỠtôi đi lo việc đó. Xin chào ông.
Trong chuyến Ä‘i trở vá», tôi tìm cách dò há»i nhưng Holmes trả lá»i rất há» hững. Chúng tôi vỠđến nhà trước ba giá» chiá»u. Holmes chạy thẳng vào phòng, vài phút sau anh trở ra, cải trang thành má»™t anh bồi: cổ áo và đôi giày mòn gót.
- Như thế này là được rồi. - Anh nói, vừa ngắm nghía mình trong gương. - Trong vụ này, có thể là giả thiết của tôi đúng, nhưng cũng có thể là tôi sai lầm. Dầu sao, rồi ra tôi cũng sẽ biết rõ sự thật.
Anh cắt một lát thịt bò nướng, kẹp nó vào giữa hai miếng bánh mì và ra đi.
Khi anh trở vá», tôi vừa uống xong tách chè. Trông anh có vẻ vui tươi thấy rõ: anh cầm má»™t chiếc giày cÅ© ở đầu sợi dây giày, Ä‘ong đưa nó qua lại rồi ném nó vào má»™t góc phòng, tôi rót cho anh má»™t chén chè.
- Ở đâu vậy?
- á»’, ở tận kia cá»§a vùng West End. Và tôi không biết giá» nào tôi sẽ vá». Văy anh không cần chá» tôi!
- Có triển vá»ng không?
- Không tệ lắm! Tôi đã đi đến Streatham, nhưng không vào nhà. Vụ này có một vấn đỠnhỠrất lý thú. Thôi, tôi chỉ còn vừa đủ thì giỠđể thay đồ.
Qua những lá»i nói có vẻ hÆ¡i mÆ¡ hồ cá»§a anh, tôi hiểu anh đã đạt được những kết quả rất khả quan. ChỠđến khuya vẫn chưa thấy anh vá», tôi bèn Ä‘i ngá»§.
Tôi không biết Holmes vá» lúc mấy giá», nhưng sáng hôm nay, khi xuống phòng khách để ăn Ä‘iểm tâm, tôi đã thấy anh ngồi đó tá»± bao giá», tươi tỉnh và khá»e khoắn, tay này cầm má»™t tá» báo, tay kia má»™t tách café.
- Xin lỗi đã không đợi anh để cùng ăn, nhưng chúng ta có hẹn với thân chủ, và bây giỠđã hơn chín giỠrồi.
- Thật vậy, dưá»ng như tôi vừa má»›i nghe có tiếng chuông reo.
Quả đúng là nhà tài chính cá»§a tôi. Nhưng chỉ má»›i có má»™t đêm mà ông tiá»u tụy hẳn! Ông tiến vào phòng vá»›i má»™t vẻ mệt má»i và đỠđẫn. Tôi đẩy má»™t chiếc ghế bành đến cho ông và ông liá»n ngồi phịch xuống.
- Không biết tôi đã làm gì nên tá»™i! Cách đây hai hôm, tôi còn là má»™t ngưá»i thịnh vượng và sung sướng. Nhưng hôm nay tôi là má»™t ngưá»i khốn khổ nhất trên Ä‘á»i. Há»a vô đơn chí, con bé đã ra Ä‘i rồi.
- Mary bỠđi rồi à?
- Phải, sáng nay. Phòng nó trống trÆ¡n, trên bàn có má»™t lá thư. Ngày hôm qua, trong cÆ¡n Ä‘au buồn, tôi có trách nó rằng tất cả câu chuyện thê thảm này sẽ không xảy đến nếu trước kia nó bằng lòng kết hôn vá»›i Arthur. Trong thư, nó nhắc đến lá»i trách móc đó.
“Thưa bác rất thân yêu của con.
Con thấy rằng con là nguyên nhân gây ra tai há»a cho bác, rằng nếu con đã hành động khác hÆ¡n thì tai há»a đó đã không xảy đến. Vá»›i ý nghÄ© này ám ảnh trong đầu, con sẽ không bao giá» có thể sung sướng được ở trong nhà bác nữa; vậy tốt hÆ¡n con nên vÄ©nh viá»…n từ biệt bác. Xin bác đừng lo lắng gì cả cho tương lai cá»§a con; con không thiếu thốn gì đâu. Nhất là xin bác đừng tìm kiếm con, mà mất thì giá» vô ích. Dù còn sống hay chết, mãi mãi con vẫn là cháu Mary thương yêu cá»§a bácâ€.
- Ông Holmes, Mary có tự tử không?
- Không! Cô ấy đã chá»n giải pháp tốt nhất. Ông Holder, tai há»a cá»§a ông sắp chấm dứt rồi.
- Ông có nghÄ© rằng 1000 đồng bảng cho má»—i viên ngá»c là má»™t số tiá»n quá lón không?
- Tôi sẵn sàng trả 10.000 đồng!
- Không cần thiết như thế. Chỉ cần ba ngàn đồng. Cá»™ng thêm má»™t số tiá»n thưởng nhá» nữa, phải không? Äây, bút đây. Ông chỉ cần viết má»™t ngân phiếu bốn ngàn đồng bảng; thì má»i việc sẽ êm đẹp cả.
Ông chá»§ ngân hàng mừng quýnh, tay run run viết tá» ngân phiếu. Holmes Ä‘i đến bàn giấy cá»§a anh, lấy ra má»™t miếng tam giác nhá» bằng vàng có gắn ba viên ngá»c berin và ném nó lên bàn.
- Nó đây rồi! Ông đã tìm ra nó! - Ngưá»i chá»§ ngân hàng nói lắp bắp. - Tôi thoát nạn rồi! Thoát nạn rồi!
Ông siết chặt những viên ngá»c sát ngá»±c.
- Ông còn mắc nợ má»™t Ä‘iá»u khác nữa, ông Holder. - Holmes nói vá»›i má»™t vẻ nghiêm khắc.
- Tôi còn mắc nợ? - Ông ta há»i lại, vừa cầm cây bút lên. - Hãy nói cho tôi biết bao nhiêu, tôi vui lòng trả.
- Không, ông không mắc nợ tôi gì cả. Nhưng ông phải thiết tha xin lá»—i con trai ông. Äó là má»™t tâm hồn cao quý. Trong vụ này, cậu ấy đã hành động má»™t cách dÅ©ng cảm và cao thượng.
- Arthur không ăn cắp sao?!
- Tôi đã nói với ông ngày hôm qua, và tôi nói lại với ông hôm nay: Không!
- Chắc chắn chứ? Vậy chúng ta hãy chạy đến nhà giam báo cho nó hay.
- Cậu ấy đã biết rồi! Sau khi tìm ra được sá»± thật, tôi có đến nhà giam nói chuyện vá»›i cậu ấy. Vì cậu ấy không chịu mở miệng, nên tôi đã nói cho cậu ấy biết hết má»i Ä‘iá»u. Cậu ấy nhìn nhận tôi suy diá»…n đúng sá»± thật. Và cậu ấy giải thích thêm vài chi tiết hãy còn hÆ¡i lá» má». Cái tin vá» cô Mary sẽ khiến cậu ấy nói hết má»i sá»± việc cho ông biết.
- Tôi van ông, xin ông hãy nói hết cho tôi nghe.
- Vâng. Nhưng tôi buộc phải bắt đầu bằng sự việc đau lòng nhất cho ông: Thủ phạm là Mary và George Burnwell. Bây giỠhỠđã trốn rồi.
- Con bé à? Không thể có chuyện đó!
- Khốn thay, đây không phải là chuyện có thể hay không có thể, mà đây là chuyện có thật! Cả ông lẫn con trai ông Ä‘á»u không hiểu rõ bản chất cá»§a George Burnwell. Äó là má»™t trong những ngưá»i nguy hiểm nhất ở nước Anh: má»™t con bạc bị sạt nghiệp, má»™t tên lưu manh bất trị, má»™t kẻ không có lương tâm. Cô cháu gái cá»§a ông hoàn toàn không biết gì cả vá» hắn. Khi hắn ta bắt đầu tán tỉnh cô ấy (cÅ©ng như hắn đã tán tỉnh hàng trăm phụ nữ trước cô ấy), Mary đã hãnh diện, nghÄ© rằng cô là ngưá»i đầu tiên và cÅ©ng là ngưá»i duy nhất làm cho trái tim hắn ta rung động. Chỉ có quá»· má»›i biết được những gì tên lưu manh đó nhá» to vá»›i Mary; có Ä‘iá»u chắc chắn là trong vòng tay cá»§a hắn, nàng đã trở thành má»™t món đồ chÆ¡i: gần như đêm nào hai ngưá»i cÅ©ng lén lút gặp nhau.
- Tôi không tin, không thể tin được! - Ông chá»§ ngân hàng hét to lên, gương mặt màu xám như trá»
- “Tốt. Vậy tôi sẽ kể cho ông nghe những gì đã xãy ra ở nhà ông đêm hôm đó. Khi ông Ä‘i vào phòng ông thì Mary lẻn ra khá»i phòng cô ấy và đến đứng bên chiếc cá»­a sổ hướng ra lối Ä‘i dẫn tá»›i chuồng ngá»±a và nói chuyện vá»›i tình nhân đứng ở bên ngoài. Dãu chân cá»§a gã bất lương in rõ trên tuyết trong suốt thá»i gian hắn ta đứng gần bên cá»­a sổ. Mary đã nói vá»›i hắn vá» chiếc vương miện. Lòng tham cá»§a kẻ bẩn thỉu liá»n nổi dậy và y thuyết phục nàng đánh cắp bảo vật. Vừa nghe xong những lá»i dụ dá»— đó, Mary bá»—ng trông thấy ông Ä‘ang Ä‘i xuống cầu thang, cô vá»™i vã đống cá»­a sổ lại và kể cho ông nghe vá» chuyện chị bồi phòng.
Vá» phần con trai ông, sau khi xin tiá»n ông không được, cậu trở vá» phòng mình nằm trằn trá»c mãi, tâm trí lo âu vì những món nợ... Lúc ná»­a đêm, cậu nghe có tiếng bước chân Ä‘i nhẹ qua cá»­a phòng mình. Cậu liá»n ngồi dậy, nhìn ra ngoài hành lang và kinh ngạc thấy Mary Ä‘i vào trong phòng rá»­a mặt cá»§a ông. Sinh nghi, cậu liá»n mặc vá»™i vào ngưá»i má»™t chiếc sÆ¡ mi và chiếc quần dài rồi đứng núp trong bóng tối. Má»™t lát sau, Mary xuất hiện dưới ánh sáng cá»§a chiếc đèn đặt ở dãy hành lang, và cậu ấy thấy rõ nàng cầm chiếc vương miện Ä‘i xuống cầu thang. Kinh hãi, cậu liá»n chạy đến ẩn mình sau tấm màn, gần cá»­a phòng ông. Tại đó, cậu thấy cô gái nhẹ mở cá»­a sổ lá»›n, trao vương niệm cho má»™t kẻ nào ở bên ngoài, rồi nhanh chóng đóng cá»­a sổ lại rồi trở vá» phòng mình.
Cho tá»›i khi nào Mary vẫn còn đứng đó, Arthur không thể làm gì được mà không gây tai tiếng cho ngưá»i mà cậu thương yêu.
Nhưng khi nàng Ä‘i rồi, cậu liá»n chạy xuống cầu thang vá»›i đôi chân trần. Cău mở chiếc cá»­a sổ lá»›n, nhảy ra ngoài tuyết và lao mình trên lối Ä‘i dẫn đến chuồng ngá»±a. Phía trước cậu hiện ra lá» má» bóng má»™t ngưá»i đàn ông Ä‘ang chạy: George Burnwell cố gắng chạy trốn, nhưng Arthur đã tiến sát đến hắn ta. Hai ngưá»i đánh nhau: con ông nắm giữ được má»™t đầu cá»§a vương niệm và gã Sở Khanh nắm giữ đầu kia. Con trai ông đã nện cho tên lưu manh má»™t vết khá nặng ở phía trên mắt. Rồi thình lình má»™t tiếng rắc khô khan vang lên. Con trai ông nhận thấy mình đã giật lại đượ chiếc vương niệm, liá»n chạy trở vá» nhà, đóng cá»­a lại, leo lên phòng rữa mặt cá»§a ông. Chính lúc ấy cậu nhận thấy chiếc vương niệm đã bị bẽ cong và cố gắng uốn cho nó thẳng lại thì ông xuất hiệnâ€.
- Có thể nào như thế chăng? - Ông chủ ngân hàng thì thầm.
- Và lúc đó, ông đã làm cho cậu giận dữ vá»›i những lá»i mắng nhiếc thậm tệ... Nhưng cậu đã chá»n giải pháp cao thượng nhất: im lặng để giữ bí mật cho nàng.
- Thế là bây giỠtôi mới hiểu tại sao con nhỠđã kêu lên một tiếng và bất tỉnh khi nó trông thấy chiếc vương niệm! - Ông Holder đau đớn nói. - Chúa ơi, tôi thật là u mê. Và con tôi đã xin tôi để nó đi ra ngoài trong 5 phút! Thằng bé muốn trở lại chỗ nó đã đánh nhau với tên ác ôn để tìm miếng vương niệm bị gãy... Ôi, tôi rất có lỗi với con tôi.
- “Khi đến nhà ông, tôi liá»n Ä‘i má»™t vòng khắp chung quanh, hy vá»ng tìm được những dấu chân trong tuyết. Tôi biết rằng đêm hôm trước đó tuyết không rÆ¡i, và không khí lạnh giá giữ được nguyên vẹn những dấu vết. Tôi men theo lối Ä‘i dành cho gia nhân, nhưng ở đây đã có quá nhiá»u dấu chân dẫm lên nhau và tôi không thể phân biệt được gì nữa. Tuy nhiên, tôi cÅ©ng nhận ra rằng cách cá»­a nhà bếp không xa, má»™t ngưá»i đàn bà đã đúng lại và nói chuyện vá»›i má»™t ngưá»i đàn ông: má»™t dấu tròn ở má»™t bên chứng tá» ngưá»i đàn ông này có má»™t cái chân gá»—.. Sau đó, tôi Ä‘i khắp khu vưá»n, nhưng tôi chỉ tìm thấy ở đó những dấu chân loạn xạ khắp nÆ¡i: tôi cho đó là những dấu chân cá»§a các cảnh sát. Trái lại, khi Ä‘i theo lối Ä‘i dẫn đến chuồng ngá»±a, tôi đã khám phá được cả má»™t câu chuyện rất dài và phức tạp: chính những dấu chân còn in rõ mồm má»™t trên tuyết đã kể cho tôi biết.
Có hai loại dấu chân song song vá»›i nhau: dấu chân cá»§a ngưá»i mang giày và dấu chân cá»§a ngưá»i Ä‘i chân không. Những dấu chân trần này chỉ có thể là cá»§a con trai ông. Lần theo những dấu chân đó vá» phía ngôi nhà, tôi Ä‘i đến chiếc cá»­a sổ lá»›n: ở đó tôi thấy dấu chân cá»§a ngưá»i mang giày in rất sâu xuống lá»›p tuyết, chứng tá» ngưá»i đó đã đứng đây má»™t lúc khá lâu, có lẽ là để chỠđợi. Rồi, vẫn lần theo những dấu chân, tôi quay trở lại đầu kia cá»§a lối Ä‘i. Cách chừng 100 mét, tôi nhận ra Ä‘uợc chá»— hai ngưá»i đã dừng lại đối diện vá»›i nhau: lá»›p tuyết bị chà đạp nát bấy, ở đây chứng tỠđã có má»™t cuá»™c vật lá»™n dữ dá»™i xảy ra. Sau cùng, tôi thấy có vài giá»t máu: vậy là tôi đã không lầm. Ngưá»i mang giày đã tháo chạy xuống phía dưới lối Ä‘i: môt vết máu nhỠở đây chứng tá» là hắn đã bị thương. Hắn chạy ra đến con đưá»ng lá»›n, nhưng đến đây thì mất dấu cá»§a hắn, bởi vì lỠđưá»ng và lòng đưá»ng đã được quét sạch.
Tuy nhiên, khi trở lại căn nhà, tôi dùng kính lúp xem xét thật kỹ bá» và khung cá»§a chiếc cá»­a sổ lá»›n. Tôi liá»n nhận ra ngay có má»™t ngưá»i đã nhảy qua đó để trở vào nhà. Tôi thấy rõ dấu cá»§a má»™t bàn chân còn ướt trên bá» cá»­a sổ. Lúc bấy giá», vá»›i những chi tiết được thu nhận và phân tích như thế, tôi đã có thể dá»±ng lên má»™t giả thuyết:
Có má»™t ngưá»i đàn ông đã đứng chỠở bên ngoài chiếc cá»­a sổ lá»›n, má»™t kẻ nào đó ở trong nhà đã Ä‘em chiếc vương niệm xuống trao cho hắn, con trai ông đã phát hiện được việc này. Cậu đã Ä‘uổi theo tên trá»™m, đã đánh nhau vá»›i nó, má»—i ngưá»i cố gắng giằng chiếc vương niệm vá» phía cá»§a mình, và sức lá»±c cá»§a hai ngưá»i cá»™ng lại đã làm cho chiếc vương niệm bị gãy mất má»™t góc. Con trai ông đã lấy lại được chiếc vương niệm nhưng đã bá» lại viên ngá»c trong tay gã ăn trá»™m. Cho tá»›i đó, má»i sá»± Ä‘á»u rõ ràng, hợp lý. Vấn đỠđặt ra bây giá» là tìm xem tên trá»™m đó là ai và kẻ nào ở trong nhà đã Ä‘em chiếc vương miện xuống cho hắn.
Trong vụ này, chắc chắn ông không phải là ngưá»i đã Ä‘em chiếc vương niệm xuống cho tên trá»™m. Vậy chỉ còn cô cháu gái cá»§a ông và những chị bồi phòng. Nhưng nếu thá»§ phạm là chị bồi phòng thì không có lý do gì Arthur lại im lặng. Vậy thì chỉ còn có Mary, và tôi biết rằng Arthur rất thương yêu cô ta, Ä‘iá»u này đủ để giải thích tại sao cậu chịu câm như hến.. Tôi nhá»› lại rằng ông đã bắt gặp Mari đứng ở bên chiếc cá»­a sổ đó, và cô ta đã ngất xỉu khi trông thấy chiếc vương niệm mà cô tưởng rằng Ä‘ang ở trong tay kẻ đồng lõa cá»§a cô: thế là giả thuyết cá»§a tôi đã trở thành sá»± thật.
Nhưng ai có thể là kẻ đồng lõa cá»§a cô ta? DÄ© nhiên đó phải là má»™t gã tình nhân. Bởi vì không ai đủ sức làm cho cô ấy quên được ông! Tôi biết rằng ông rất ít khi Ä‘i ra ngoài chÆ¡i, và con số những ngưá»i bạn thân cá»§a gia đình ông cÅ©ng rất ít. Nhưng trong số đó có George Burnwell, má»™t ngưá»i đàn ông bị tai tiếng rất nhiá»u đối vá»›i giá»›i phụ nữ. Có lẽ chính hắn ta là ngưá»i đồng lõa cá»§a Mary và chính hắn Ä‘ang giữ những viên ngá»c bị mất. Dầu Arthur có biết rõ hắn là tên trá»™m, hắn ta vẫn có thể được an toàn, bởi Arthur sẽ không dám tiết lá»™ ra má»™t Ä‘iá»u sẽ gây tai tiếng cho gia đình cậu.
Lúc bấy giá» tôi cải trang thành má»™t ngưá»i bồi, Ä‘i đến nhà gã quý tá»™c và tìm cách bắt chuyện vá»›i anh hầu cá»§a hắn. Anh này cho tôi biết là đêm vừa qua ông chá»§ cá»§a anh ta đã vô ý tá»± gây ra má»™t vết thương ở mặt. Và sau cùng, vá»›i 6 xu, tôi mua được má»™t đôi giày cÅ© cá»§a chá»§ hắn ta. Tôi liá»n chạy thẳng má»™t mạch đến Streatham để so xem những dấu chân ở đó có đúng vá»›i kích thước và hình dạng cá»§a bàn chân hắn ta không: nó giống hệtâ€.
- Tối hôm qua - Holder nói - Tôi có trông thấy trên lối Ä‘i đưa đến chuồng ngá»±a má»™t gã bụi Ä‘á»i ăn mặt rách rưới.
- Chính tôi đó. Sau khi đã biết chắc tên trá»™m đó chính là George Burnwell, tôi trở vá» nhà thay quần áo. Äến đây vai trò cá»§a tôi trở thành khó khăn. Bởi vì tôi hiểu rằng không nên làm rùm beng vụ này, cốt để tránh cho ông khá»i bị tai tiếng; tôi cÅ©ng biết rằng George Bvurnwell là má»™t tên táng tận lương tâm, chắc chắn hắn sẽ khai thác cái thế tiến thoái lưỡng nan cá»§a ông. Lúc đầu hắn chối leo lẻo. Nhưng khi tôi kể rõ từng chi tiết sá»± việc xảy ra đêm hôm đó, hắn liá»n trở mặt xấc xược và chụp lấy má»™t cái chùy treo trên vách tưá»ng. Tôi lập tức dí súng vào thái dương hắn. Tôi đỠnghị vá»›i hắn cho tôi chuá»™c lại ba viên ngá»c vá»›i giá 3000 đồng bảng. Hắn chặc lưỡi: Thật là xui! Tôi chỉ bán có 600 đồng mà thôi!. Tôi bèn bắt buá»™c hắn phải cho tôi địa chỉ ngưá»i mua, đổi lại tôi hứa sẽ không lôi hắn ra tòa. Tôi chạy thẳng má»™t mạch đến nhà ngưá»i mua, và sau má»™t hồi trả giá, tôi chuá»™c lại được ba viên ngá»c vá»›i giá 1000 đồng bảng má»—i viên. Xong, tôi liá»n Ä‘i gặp con trai ông để cho cậu ấy biết rằng tất cả đã được giải quyết tốt đẹp. Lúc bấy giỠđã hai giá» sáng, tôi chỉ còn nghÄ© đến có má»™t việc: Ä‘i ngá»§. Sau má»™t ngày làm việc cá»±c nhá»c như thế, đây là má»™t sá»± nghỉ ngÆ¡i rất.. xứng đáng đãy chứ!
- Và đó là má»™t ngày đã cứu nước Anh thoát khá»i má»™t vụ tai tiếng xấu xa! - Ông chá»§ ngân hàng kết luận, vừa đứng lên. - Thưa ông, tôi không thể tìm ra được những lá»i nào để bày tá» hết lòng biết Æ¡n cá»§a tôi đối vá»›i ông, nhưng xin ông tin chắc rằng mãi mãi, tôi không bao giá» quên Æ¡n ông. Bây giá» tôi chạy đến gặp con trai tôi để xin nó tha thứ cho tôi. Vá» phần con bé Mary đáng thương đó, hành động dại dá»™t cá»§a nó đã làm cho tôi tan nát cả cõi lòng. Vá»›i khả năng xét Ä‘oán tài tình cá»§a ông, ông có thể cho tôi biết bây giá» nó ở đâu không?
- Cô ấy đang ở nơi mà George Burnwell đang ở; chẳng bao lâu, hắn ta sẽ nhận một sự trừng phạt còn lớn hơn cả tội lỗi của hắn ta nữa!

HẾT
Tài sản của minhtien384

  #38  
Old 27-04-2008, 11:28 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

PHỠ“HẮC ÃMâ€
Tác giả: ARTHUR CONAN DOYLE

Chưa khi nào tôi thấy bạn tôi vui vẻ, phấn khởi, tràn đầy sinh lá»±c như buổi sáng hôm nay, má»™t buổi sáng cá»§a năm 1895. Tên tuổi cá»§a anh ngày càng nổi tiếng, công việc làm ăn ngày càng bận bịu. Từ sá»± tôn trá»ng, kính nể đối vá»›i những bí mật cá»§a ngưá»i khác, tôi không cho phép mình rẻ rúng những cái tên cá»§a những con ngưá»i tuyệt vá»i, đặc sắc mà có lúc gặp cảnh éo le đã phải tá»›i gõ cá»­a ngôi nhà tồi tàn cá»§a chúng tôi ở hẻm Baker.
Cần nói thêm, Holmes như má»™t nhà há»a sÄ© lá»—i lạc, đã làm việc thì lao vào chỉ vì tình yêu, lòng say mê nghệ thuật không há» biết mệt má»i. Tôi chưa há» nghe (trừ trưá»ng hợp duy nhất đối vá»›i ngài công tước ở dinh thá»± Holdernesse) anh yêu cầu món tiá»n thưởng cho công lao vô bá» bến cá»§a mình. Anh là má»™t ngưá»i vô tư đến ná»—i không ít trưá»ng hợp anh đã từ chối giúp đỡ những kẻ giầu sang phú quý: nếu như không thấy trong việc Ä‘iá»u tra khám phá những bí mật cá»§a há» má»™t cái gì là say mê, lôi cuốn, hấp dẫn. Trong khi đó anh dành thá»i gian hàng tuần lá»… để nghiên cứu công việc cho những ngưá»i nghèo khổ; nếu như việc ấy trông chừng hắc búa và gay cấn, làm cho anh phải Ä‘em hết khả năng nghá» nghiệp cá»§a mình ra sá»­ dụng.
Trong năm 1895 đáng ghi nhá»› ấy, Holmes đã giải quyết má»™t loạt những vụ việc quan trá»ng, lý thú, muôn hình muôn vẻ khác nhau. Bắt đầu từ chuyện tìm hiểu nguyên nhân cái chết đột ngá»™t cá»§a Hồng y giáo chá»§ Tosca (theo đỠnghị chính thức cá»§a tòa thánh Vatican) và kết thúc bằng việc bắt giam tên tá»™i phạm Wilson. Tiếp theo những vụ trá»ng đại nổi đình, nổi đám kia là sá»± việc Ä‘au lòng xảy ra ở phố Woodman’s Lee: Thuyá»n trưởng Peter Carey bị giết trong má»™t cảnh tượng khá»§ng khiếp nhất và bí hiểm nhất. Tập ghi chép cá»§a tôi vá» hoạt động cá»§a Sherlock Holmes sẽ hẫng lá»›n nếu trong đó thiếu câu chuyện rùng rợn quá sức tưởng tượng này.
Suốt trong tuần đầu cá»§a tháng 7 bạn tôi hay Ä‘i và Ä‘i rất lâu, làm tôi phải hiểu là anh Ä‘ang bận má»™t chuyện gì đó. Trong những ngày này vài ba ngưá»i trông dáng cau có, thô thiển đã ba bốn bận tá»›i lui. Há» nói là há» muốn gặp thuyá»n trưởng Basil. Äiá»u đó làm cho tôi hiểu ra là Holmes Ä‘ang đóng giả má»™t cái tên để tiến hành má»™t vụ Ä‘iá»u tra má»›i. Ở má»™t số nÆ¡i trong Luân Äôn, Holmes có ít ra là năm chá»— ở bí mật, nÆ¡i mà anh có thể thay hình đổi dạng, không ai có thể phát hiện ra, Holmes không há» thổ lá»™ cho tôi những công chuyện má»›i mẻ kia; còn tôi thì không bao giá» có chuyện thóc mách Ä‘i há»i những Ä‘iá»u thầm kín cá»§a anh. Lần đầu tiên Holmes, không theo lệ thưá»ng, đã báo cho tôi biết hiện giá» anh Ä‘ang tiến hành công việc theo hướng nào.
Trước bữa ăn sáng, anh ra khá»i nhà; nhưng khi tôi vừa má»›i ngồi vào bàn, đã thấy anh chạy xá»™c vào phòng, không kịp bá» mÅ© xuống, ở nách anh cặp má»™t đồ dùng để xiên cá, trông giống như chiếc dù khá lá»›n.
- Quá»· tha ma bắt cậu Ä‘i Holmes! - Tôi thốt lên, - Không lẽ cậu định dạo chÆ¡i ở Luân Äôn vá»›i cá»§a nợ ấy hay sao?
- Không, tá»› vừa ghé lại chá»— ngưá»i bán thịt.
- Từ chá»— ngưá»i bán thịt vá»?
- Không những thế mà còn vá» nhà vá»›i tâm trạng sảng khoái nữa chứ. Cậu biết không, trước bữa ăn nên tập thể dục má»™t tí, có lợi cho sức khá»e lắm. Cậu thá»­ Ä‘oán xem bài thể dục buổi sáng cá»§a tá»› vừa rồi là gì?
- Tớ không hơi đâu mà đi đoán cái chuyện nhảm nhí ấy của cậu.
Holmes bá»—ng phá lên cưá»i và rót cà phê ra tách.
- Cậu có nhìn thấy căn phòng phía sau cá»§a tiệm Allardyce, ở trên trần có treo má»™t con lợn thịt vừa má»›i mổ xong, còn nguyên vẹn, và má»™t gã đàn ông cởi trần trùng trục, Ä‘ang toát mồ hôi cầm cái xiên này chá»c tấm thịt kia. Gã đàn ông ấy chính là tá»›. Nhưng than ôi! Mình tá»› vá»›i má»™t cú đâm không thể nào chá»c thá»§ng nổi tấm thịt ấy được. Cậu có muốn thá»­ sức má»™t tí không?
- Chẳng được tích sự gì. Nhưng cậu làm thế để là ai gì?
- Tá»› nghÄ© rằng, chuyện này có dính líu tá»›i việc bí hiểm đã xảy ra ở Woodman’s Lee... A, chào ngài Hopkins, tối hôm qua tôi có nhận được bức Ä‘iện cá»§a ngài, và Ä‘ang đợi ngài đây. Má»i ngài vào, và xin má»i ngài dùng bữa sáng, vá»›i chúng tôi má»™t thể.
Má»™t ngưá»i đàn ông gày gò, nhanh nhẹn, trạc ba mươi tuổi bước vào phòng. Anh ta mặc trong ngưá»i má»™t chiếc áo len giản dị, nhưng trông Ä‘iệu bá»™ cá»§a anh ta dá»… thấy rằng anh ta có thói quen mặc quân phục. Tôi nhận ra ngay anh chàng Stanley Hopkins, viên thanh tra trẻ tuổi cá»§a Sở cảnh sát, mà theo lá»i nhận xét cá»§a Holmes, là má»™t ngưá»i có năng lá»±c hÆ¡n cả. Ngược lại, Hopkins tá»± cho mình là há»c trò cá»§a Holmes - ngưá»i thám tá»­ lão luyện, dày dạn kinh nghiệm và luôn luôn thán phục những phương pháp đầy tính khoa há»c cá»§a anh.
Bộ mặt của Hopkins trông có vẻ cau có, quàu quạu anh ta ngồi phịch xuống ghế bành, dáng điệu rầu rĩ thảm hại.
- Má»i ngài cứ tá»± nhiên, cảm Æ¡n ngài, tôi cÅ©ng vừa ăn sáng xong. Tôi đã ngá»§ lại thành phố, vì phải đến đây để trình bày má»™t số vấn đỠvá»›i ngài.
- Ngài sẽ trình bày những vẫn đỠgì?
- Thưa ngài, vỠchuyện thất bại của tôi.
- Việc của ngài không tiến triển thêm chút nào sao?
- Thưa ngài, không.
- Không lẽ lại như thế? Kiểu này tôi buộc lòng phải nhúng tay vào giải quyết thôi.
- Vì Chúa, tôi mong ngài giúp đỡ! Lần đầu tiên ngưá»i ta giao cho tôi công việc khá quan trá»ng, tôi không đủ sức đảm đương. Xin ngài cố gắng giúp cho!
- Thôi được, tôi cÅ©ng đã nắm trong tay má»™t số dữ kiện cá»§a cuá»™c Ä‘iá»u tra. Ngài có suy nghÄ© gì vá» túi đựng thuốc tìm thấy nÆ¡i xảy ra vụ án? Trong đó liệu có tìm ra chìa khóa để mở và giải đáp những Ä‘iá»u bí ẩn hay không?
Hopkins dưá»ng như ngạc nhiên :
- Thưa ngai, túi đựng thuốc lá là cá»§a ngưá»i bị giết. Bên trong túi có ghi mấy chữ cái viết tắt và nó được làm bằng loài Ä‘a hải cẩu. Ngưá»i bị giết trước đây nhiá»u năm đã làm nghá» săn bắn hải cẩu.
- Nhưng trong ngưá»i ông ta không tìm thấy má»™t chiếc tẩu thuốc nào hết!
- Äúng vậy, thưa ngài, chúng tôi không tìm thấy chiếc tẩu thuốc ở đâu cả.
- Rõ ràng là ông ta hút rất ít. CÅ©ng có thể ông ta giữ thuốc để má»i bạn bè.
- Không thể chối cãi Ä‘iá»u đó. Tôi muốn đỠcập tá»›i vấn đỠnày cÅ©ng chỉ vì, nếu tôi là ngưá»i thân chinh Ä‘iá»u tra vụ án, tôi sẽ lấy cái túi đựng thuốc lá làm xuất phát Ä‘iểm cho việc Ä‘iá»u tra, thăm dò tiếp theo. Tuy vậy, bạn tôi, bác sÄ© Watson đây chưa được nghe kể vá» chuyện này, và tôi cÅ©ng không từ chối được nghe lại lần nữa. Ngài hãy kể tóm tắt cho chúng tôi nghe những gì thật quan trá»ng.
Hopkins lôi từ trong túi ra má»™t tá» giấy nhá».
- “Tôi có nắm được má»™t đôi Ä‘iá»u vá» cuá»™c Ä‘á»i cá»§a ngài thuyá»n trưởng Peter Carey đã chết ông ta sinh năm 1845, nghÄ©a là đã 50 tuổi. Ông ta được đánh giá là má»™t trong những tay săn hải cẩu, cá voi can đảm nhất và thành đạt nhất. Năm 1883 ông ta đã chỉ huy má»™t chiếc thuyá»n săn chạy bằng buồm mang tên “Má»™t chân trên biển†ra Ä‘i từ Dundee, cÅ©ng trong năm ấy ông ta thá»±c, hiện má»™t loạt chuyến Ä‘i thành công. Năm sau ông ta xin từ chức. Sau đó Ä‘i chu du khắp nÆ¡i trong vòng vài ba năm. Cuối cùng mua má»™t biệt thá»± nhỠ“Woodman’s Lee†bên cạnh khu rừng Row ở Sussex. Ông ta đã sống sáu năm ở đây. Và chết cách đây đúng má»™t tuần. Ông ta là má»™t ngưá»i khác thưá»ng. Trong cuá»™c sống thưá»ng lặng lẽ, rầu rÄ©, hay cau có và khó tính vô cùng. Gia đình cá»§a ông gồm có vợ và cô con gái hai mươi tuổi. Công việc trong nhà do hai cô hầu gái trông nom lo liệu. Những ngưá»i hầu gái kia được thay đổi thưá»ng xuyên; có lẽ há» sống trong đó không được dá»… chịu cho lắm, há» không thể nào chịu được trong thá»i gian dài.
Carey rất hay uống rượu, má»—i khi cÆ¡n nghiện nổi lên, ông ta trở thành má»™t con quá»· dữ tợn. Äã có lần giữa đêm khuya ông ta Ä‘uổi vợ con ra khá»i nhà, và đưa nắm đấm ra dá»a há», rượt há» chạy khắp cả vùng. Và há» la hét ầm Ä© đến ná»—i làm cho những ngưá»i ở làng bên phải thức giấc.
Có lần ông ta bị gá»i ra tòa vì tá»™i đã đánh trá»ng thương má»™t cha cố già, khi ông này định giáo huấn tu tỉnh, hối cải cho lão ta. Tóm lại, thưa ngài Holmes, khó tìm thấy má»™t ngưá»i nào nguy hiểm hÆ¡n lão Peter Carey. Tôi được nghe ngưá»i ta nói, trong lúc còn chỉ huy con tàu, tính tình cá»§a lão ta cÅ©ng như vậy. Ở giá»›i thuá»· thá»§ gá»i lão ta là Peter “hắc ámâ€, không phải chỉ do bá»™ mặt cá»§a lão Ä‘en đủi và bá»™ râu rậm Ä‘en, mà còn là do tính cá»™c cằn, hung dữ, Ä‘iên rồ cá»§a lão; tính ấy đã làm cho má»i ngưá»i phát sợ. Không có gì là khó hiểu khi má»i ngưá»i căm ghét và tránh xa lão ta, và tôi không há» nghe má»™t lá»i xót thương cho cái chết cá»§a lão.
Thưa ngài Holmes! Có lẽ ngài đã được Ä‘á»c bản Ä‘iá»u tra ghi trong biên bản nói vá» ngôi nhà cá»§a ngưá»i ấy, nhưng chắc bạn ngài chưa nghe nói vá» nó thì phải. Cách ngôi nhà chính không xa, tay thuyá»n trưởng đã dá»±ng cho mình má»™t căn nhà phụ bằng gá»—; mà ông ta luôn mồm gá»i là “ca bin†- buồng lái; cứ đêm đến, ông ta lại ra đấy ngá»§. Äó là má»™t chiếc lá»u má»™t phòng nhá» nhắn, diện tích độ 16x10 foot; ông ta luôn giữ chìa khóa trong ngưá»i, không muốn cho bất cứ má»™t ai lá»t vào đó; ông tá»± mình dá»n dẹp, tá»± mình trải khăn, trải giưá»ng. Trên hai bức tưá»ng cá»§a ngôi nhà có đục hai cá»­a sổ nhá». Cả hai cá»­a sổ bao giá» cÅ©ng đóng kín mít, có má»™t cá»­a sổ trông ra con đưá»ng làng. Có lần trong căn nhà này đèn thắp suốt đêm, những ngưá»i qua đưá»ng ngạc nhiên tá»± há»i: tay Peter Ä‘ang làm cái gì trong đó? Chính cá»­a sổ ấy - thưa ngài Holmes đã giúp chúng tôi xác định má»™t vài chi tiết đáng lưu ý trong quá trình Ä‘iá»u tra.
Hẳn ngài còn nhá»›, ngưá»i thợ đập đá tên là Slater đã Ä‘i qua khu rừng Row vào khoảng má»™t giỠđêm trước khi xảy ra vụ giết ngưá»i hai ngày, đã dừng lại trước cÆ¡ ngÆ¡i cá»§a lão Carey, ông ta nhìn theo vệt sáng xuyên qua những đám cây. Anh ta thá» là đã trông thấy bóng dáng ngưá»i đàn ông hiện lên rất rõ trên ná»n chiếc rèm che cá»­a sổ. Nhưng đó không phải là bóng cá»§a Peter Carey, vì anh chàng Slater biết khá rõ lão Carey này. Ngưá»i đàn ông kia cÅ©ng để râu, nhưng râu ngưá»i này ngắn hÆ¡n, thả xuống chứ không như râu lão Carey. Ngưá»i thợ đập đá khẳng định như vậy. Cần nói thêm là, trước đó anh ta đã ngồi trong quán rượu suốt hai giỠđồng hồ, và khoảng cách từ đưá»ng cái tá»›i cá»­a sổ cÅ©ng khá xa. Những Ä‘iá»u anh ta nói là vào ngày thứ hai, còn vụ giết ngưá»i lại xảy ra vào ngày thứ tư.
Thứ ba Peter Carey ở trong tình trạng sợ hãi nhất, lão ta hoàn toàn say má»m, không còn biết gì nữa, lão như má»™t con thú dữ bị thương, thật dữ dằn và nguy hiểm vô cùng. Lão ta Ä‘i lang thang quanh nhà; đám đàn bà con gái há»… nghe thấy tiếng cá»§a lão là chạy vào nhà đóng nhặt cá»­a lại. Cho đến tối mịt lão ta má»›i trở vỠ“cabin†cá»§a mình. Cô con gái ngá»§ trong buồng bao giá» cÅ©ng mở cá»­a sổ. Gần hai giá» sáng, từ phía “cabin†- buồng lái bá»—ng vang lên má»™t tiếng kêu khá»§ng khiếp, cô con gái không lấy đó làm vấn đỠquan trá»ng, vì cho rằng, lão Carey trong lúc say rượu vẫn thưá»ng la hét, chá»­i rá»§a om sòm.
Bảy giá» sáng, sau khi thức dậy ngưá»i đầy tá»› phát hiện ra cánh cá»­a cá»§a ngôi nhà cá»§a lão Carey bị mở toang ra, nhưng vì vốn sợ lão cho nên mãi tá»›i trưa vẫn không ai dám bén mảng tá»›i gần chá»— lão ta. Khi nhìn vào cánh cá»­a bị mở toang há» trông thấy má»™t cảnh tượng rùng rợn và hoảng sợ đến run ngưá»i. Há» ba chân bốn cẳng chạy vào làng.
Má»™t tiếng đồng hồ sau, tôi có mặt tại hiện trưá»ng và bắt tay vào Ä‘iá»u tra. Ngài biết đấy, thần kinh cá»§a tôi rất vững, nhưng thú thật tôi cÅ©ng thấy choáng váng khi nhìn vào căn nhà bé nhỠđó.
Toàn bá»™ ngưá»i lão ta bị má»™t đàn ruồi bu Ä‘en kịt; ná»n nhà, mấy bức tưá»ng trông như là má»™t lò sát sinh. Tay thuyá»n trưởng đã gá»i căn nhà này là “cabin†cÅ©ng không ngoa. Khi bước vào đó, ngài có cảm tưởng như Ä‘ang ở trên con tàu ở cuối phòng kê má»™t chiếc giưá»ng gá»— bé nhá»; bên cạnh là cái rương, trên mấy bức tưá»ng treo đầy những tấm bản đồ đưá»ng biển, bức ảnh chụp con tàu “má»™t chân trên biểnâ€; má»™t chồng há»a báo, ảnh vá» ngành đóng tàu chất đầy trên giá sách. Tất cả những thứ ấy giống y như buồng chỉ huy cá»§a má»™t thuyá»n trưởng. Trong má»› há»—n độn đó, ngưá»i thuyá»n trưởng, khuôn mặt méo xệch, trông như bá»™ mặt cá»§a má»™t tên vi phạm, Ä‘ang bị hành hạ dưới địa ngục, bá»™ râu rậm Ä‘en láy dá»±ng đứng lên trong cÆ¡n vật lá»™n giẫy chết. Bá»™ ngá»±c nở nang bị chiếc lao bằng thép đâm thá»§ng. Ngá»n lao xiên cá đâm suốt cả ngưá»i và găm sâu vào tưá»ng bằng gá»—. Lão Carey bị dính chặt vào bức tưá»ng, trông như má»™t con bá» hung bị ngưá»i ta dùng kim băng găm vào bìa cáctông. Tất nhiên lão ta bị chết đúng vào giây phút phát ra tiếng gào thét ghê rợn.
Tôi đã làm quen vá»›i phương pháp Ä‘iá»u tra cá»§a ngài, ngay lập tức tôi Ä‘em ra ứng dụng. Sau khi ra lệnh cho má»i ngưá»i giữ nguyên hiện trưá»ng, tôi chăm chú xem xét kỹ lưỡng mảnh đất từ bên ngoài cá»­a, và tấm sàn ở trong phòng. Nhưng không phát hiện được dấu vết gì cả.â€
- Ngài định nói là ngài không trông thấy dấu vết?
- ThỠvới ngài, ở đấy không hỠcó một dấu vết nào hết.
- Anh bạn Hopkins thân mến Æ¡i, tôi đã từng khám phá, Ä‘iá»u tra nhiá»u vụ án; nhưng chưa bao giá» gặp phải tên tá»™i phạm nào có cánh cả. Má»™t khi kẻ tá»™i phạm Ä‘i bằng chân, thì hắn ta nhất thiết phải để lại ít nhất má»™t dấu vết nào đó. Và ngưá»i nắm vững các phương pháp Ä‘iá»u tra má»™t cách khoa há»c nhất định sẽ phát hiện ra sá»± thay đổi không đáng lưu ý nhất trong sá»± sắp xếp đồ dùng xung quanh. Tôi không thể nào tin vào chuyện trong căn phòng ngập đầy kia lại không để lại những dấu vết có thể giúp chúng ta truy lùng ra chân dung tên tá»™i phạm... CÅ©ng cần nói thêm, từ biên bản Ä‘iá»u tra tôi thấy vài ba chá»— thậm chí ngài không chịu chú ý tá»›i.
Tay thanh tra non trẻ cau mặt lại. Lá»i nhận xét khá sắc bén cá»§a Sherlock Holmes đã làm cho anh ta sáng mắt lên.
- Tôi đã làm má»™t chuyện ngu ngốc, thưa ngài Holmes, là đã không má»i ngài tham gia ngay từ đầu vụ án. - Anh ta thú nhận. - Thế nhưng, đến bây giá» vẫn còn khả năng cứu vãn được tình thế. Vâng, trong phòng còn má»™t vài vật đáng chú ý. Bắt đầu có lẽ từ ngá»n lao xiên cá được dùng để giết tên thuyá»n trưởng. Có ngưá»i nào đó đã lấy ngá»n lao xuống khá»i bức tưá»ng. Hai ngá»n lao treo trên hai cái móc, còn móc sắt thứ ba bá» không. Trên cán ngá»n lao cá có khắc dòng chữ Tàu “Má»™t chân trên biển†Dundee. Äiá»u đó chứng tá», vụ án mạng đã xảy ra trong má»™t cÆ¡n tức giận và kẻ giết ngưá»i đã vÆ¡ lấy thứ vÅ© khí đầu tiên mà hắn vá»›i được. Còn vá» việc lão Carey ăn mặc nghiêm chỉnh, đàng hoàng khi mà vụ giết ngưá»i được thá»±c hiện vào lúc hai giá» sáng, thì chứng tá» lão Carey đã hẹn gặp gỡ vá»›i tên sát nhân. Má»™t chai rượu Rum và hai chiếc ly bẩn còn nằm trên bàn đã chứng minh cho Ä‘iá»u đó.
- Äúng. - Homl đáp, - Hai nhận xét trên cá»§a ngài có thể chấp nhận được. Thế ở trong phòng ngoài rượu Rum ra còn loại rượu nào khác không?
- Vâng, có ạ. Trên rương có một chiếc khay, trên đó có hai chiếc bình đựng rượu Cônhắc và Whisky. Những thứ ấy không có ý nghĩa gì. Cả hai bình còn đầy rượu. Nghĩa là hỠchưa đụng đến.
- Dẫu sao, sự có mặt của hai thứ rượu kia cũng có một ý nghĩa nhất định nào đó. - Holmes phản lại. - Theo ý ngài, còn vật nào ngài thấy có dính líu đến vụ án này?
- Trên bàn còn một túi đựng thuốc lá.
- Chính xác, nằm ở đâu?
- Ở ngay chính giữa bàn. Nó được làm bằng loại da hải cẩu thô và cứng. Bên trong có đỠhai chữ cái “P.Kâ€. Trong túi còn độ má»™t ná»­a onxơ• thuốc lá loại nặng mà các thá»§y thá»§
thưá»ng dùng.
- Rất tuyệt. Còn gì nữa không?
Stanley Hopkins lôi trong túi ra má»™t quyển sổ ghi chép bìa vàng xám. Tấm bìa đã bị rách nham nhở, còn những trang giấy ghi chép bên trong đã bị vàng ố và bạc màu. Ngay trên trang đầu đỠcó mấy chữ viết tắt “Ä.H.N†và năm “1883â€.
Holmes đặt quyển sổ xuống bàn và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Trong lúc đó tôi và Hopkins nhìn qua vai anh. Trên trang thứ hai chúng tôi trông thấy mấy chữ cái “C. P. Râ€; tiếp theo trang hai, ba trang sau toàn là những con số chằng chịt. Ở những trang khác ghi mấy chữ “Argentineâ€, “Costa Rica†“San Paulo†và tiếp theo là những cá»™t chữ số và những dấu hiệu nào đó.
- Ngài có suy nghÄ© gì vá» những dòng ghi chép này? - Holmes há»i.
- Dưá»ng như đó là ghi chép cá»§a công ty giao dịch. Tôi cho chữ “Ä.H. N†là chữ viết tắt cá»§a ngưá»i giao dịch viên, còn “C. P. R†có lẽ là tên cá»§a ngưá»i bạn hàng anh ta.
- Hoặc chữ “C. P. R†có nghÄ©a thế này “Canadian Pacific Railway - Äorôgaâ€. - Holmes có ý kiến khác.
Stanley Hopkins lẩm bẩm và tự vỗ vào trán mình.
- Tôi má»›i ngốc nghếch làm sao! - Anh ta thốt lên. - Tất nhiên ngài nói đúng. Bây giá» chúng ta chỉ còn nhiệm vụ giải mã mấy chữ “Ä.H.Nâ€. Tôi đã xem xét tất cả những giấy tá» lưu trữ cá»§a công ty trong năm 1883. Tôi không tìm thấy má»™t ngưá»i giao dịch nào có tên vá»›i những chữ cái như thế kia. Dẫu sao tôi cÅ©ng
đã chá»n đúng hướng. Thật ra thưa ngài, hoàn toàn có khả năng đó là chữ viết tắt cá»§a ngưá»i đã đến thăm lão Carey trong đêm khuya hôm ấy. Nói cách khác, đó là tên cá»§a kẻ giết ngưá»i chăng? Còn quyển sổ tay này, trong đó liệt kê nhiá»u giấy tá» giá trị như vậy có thể giúp chúng ta tìm ra những nguyên nhân, động cÆ¡ dẫn tá»›i vụ án mạng.
Dá»±a theo nét mặt cá»§a Sherlock, tôi thấy rõ má»™t Ä‘iá»u là anh hoàn toàn bị bất ngá» vá»›i sá»± phát hiện má»›i mẻ này.
- Tôi sẵn sàng thừa nhận những nhận xét cá»§a ngài có giá trị, - Anh nói. - Cuốn sổ ghi chép này trong biên bản Ä‘iá»u tra không thấy nói đến, nên phần nào đã làm thay đổi nhận định ban đầu cá»§a tôi. Trong giả thuyết vá» vụ án cá»§a tôi không có chá»— cho nó. Còn ngài định Ä‘i tìm kiếm những chá»§ nhân cá»§a mấy tá» giấy giá trị này phải không?
Holmes tiếp tục xem xét tấm bìa của cuốn sổ dưới chiếc kính lúp phóng đại.
- Ở đây có một vết bẩn, - Anh lên tiếng.
- Vâng, thưa ngài đó là vết máu. Tôi đã nói với ngài là cuốn sổ được nhặt từ dưới sàn nhà.
- Vết máu dính ở mặt trên hay mặt dưới?
- Ở mặt dưới nằm dí dưới sàn nhà.
- NghÄ©a là, quyển sổ này rÆ¡i xuống ná»n nhà sau khi xảy ra vụ giết ngưá»i.
- Äúng vậy, thưa ngài Holmes. Tôi nghÄ© kẻ giết ngưá»i trong lúc vá»™i vá»™i vàng vàng đã đánh rÆ¡i nó. Cuốn sổ nằm ngay chá»— cá»­a ra vào.
- Có khả năng... Ngài có tìm thấy một tỠnào trong số những giấy tỠgiá trị kia trong đống tài sản của kẻ bị chết hay không?
- Không thấy, thưa ngài.
- Ngài có đủ cơ sở để nghĩ rằng đây là một vụ cướp bóc hay không?
- Thưa ngài không, dưá»ng như không có vật gì bị cướp Ä‘i.
- Có trá»i má»›i biết được! Trưá»ng hợp này thú vị thật ở đấy có con dao hả?
- Con dao còn nằm trong vá», ngưá»i ta không kịp rút nó ra. Nó nằm ngay dưới chân kẻ bị giết. Bà vợ ngưá»i quá cố nói rằng con dao này là cá»§a chồng
Holmes trầm ngâm suy nghĩ :
- Thôi được, - Anh đáp - tôi nghĩ, có lẽ tôi phải đi đến đó và xem xét tại chỗ.
Stanley Hopkins vui sướng thốt lên :
- Cám Æ¡n ngài! Äiá»u đó sẽ gỡ bá»›t được gánh nặng trên ngưá»i tôi.
Holmes dí ngón tay dá»a dá»a viên thanh tra :
- Má»i việc sẽ đến giản hÆ¡n rất nhiá»u, nếu như được giải quyết cách đây má»™t tuần. - Anh nói. - Nhưng cho đến bây giá» cuá»™c thăm viếng cá»§a tôi vẫn có thể mang lại má»™t ích lợi nào đó cho vụ án. Watson, nếu cậu không bận việc gì, thì tá»› thật sung sướng được ra Ä‘i vá»›i cậu. Hopkins, ngài Ä‘i gá»i ngay xe ngá»±a, chúng ta sẽ cùng Ä‘i đến Forest Row.
* * * * *
Sau khi xuống má»™t trạm xe nhá» bé, chúng tôi còn phải Ä‘i tiếp vài ba dặm nữa trên má»™t con đưá»ng xuyên qua cánh rừng rậm rạp. Khu vá»±c khỉ ho cò gáy này, trong má»™t thá»i gian dài sáu mươi năm là pháo đài cá»§a Britain. Những khu rừng bát ngát đã bị đốn trụi, bởi ở đây đã má»c lên những nhà máy luyện gang thép đầu tiên trong nước; để nấu quặng thì cần gì tá»›i rừng. Ngày nay, ná»n công nghiệp đã chuyển vá» những vùng giàu có cá»§a miá»n Bắc, chỉ có cánh rừng là đã bị thưa Ä‘i, và những rãnh, luống đồ sá»™ còn in dấu nằm lại trên mặt đất, như nhắc nhở chúng ta nhá»› vá» má»™t thá»i sôi động đã qua.
Tôi đã Ä‘i đến Sussex vá»›i hy vá»ng gặp được ngưá»i thuyá»n trưởng, nhưng vào đúng thá»i Ä‘iểm ấy ông ta đã gặp má»™t cái chết thật khá»§ng khiếp. Trong biên bản Ä‘iá»u tra, tôi đã Ä‘á»c được Ä‘oạn mô tả căn phòng “ca bin†cá»§a ông ta, ở đấy có nói tá»›i những tá» tạp chí, ảnh cÅ© vá» ngành hàng hải. Tôi bá»—ng nảy ra ý nghÄ©, nếu tôi may mắn Ä‘á»c được những tá» tạp chí kia thì có thể sẽ biết được Ä‘iá»u gì đã xảy ra trên chiếc tàu “Má»™t chân trên biển cả†cá»§a tháng tám năm 1883; qua đó tôi sẽ biết được số phận bí hiểm cá»§a cha tôi. Äêm hôm qua, tôi đã định vào nhà để xem những tá» tạp chí, nhưng không tài nào mở được cánh cá»­a. Hôm nay việc làm cá»§a tôi đạt kết quả hÆ¡n, nhưng tôi đã phát hiện ra là những trang giấy có hên quan đến tháng ấy đã bị xé mất. Sau đó thì các ngài đã tóm gáy tôi.â€
- Chỉ có thế thôi ư? - Hopkins há»i.
- Vâng, má»i việc chỉ có thế. - Cặp mắt cá»§a chàng thanh niên lướt nhanh lên nhìn chúng tôi, sau khi trả lá»i xong câu há»i.
- Ngài còn gì để nói nữa không?
Chàng thanh niên lưỡng lự.
- Xin hết ạ.
- Trước đêm hôm qua ngài đã đến đây lần nào chưa?
- Chưa ạ.
- Thế ngài định giải thích việc này ra sao? - Hopkins quát lên và chìa ra cho chàng thanh niên cuốn sổ tay vá»›i những chữ viết tắt tên há» cá»§a ngưá»i thanh niên, và có vết máu dính ở bìa quyển sổ.
Cậu ta hoảng hốt và lấy tay che kín mặt lại.
- Ngài nhặt được cuốn sổ này ở đâu? - Anh ta rá»n rÄ©. - Thế mà tôi không hay biết... Tôi cứ nghÄ© là đánh mất ở cá»­a hiệu.
- Äá»§ rồi! - Hopkins lạnh lùng đáp. - Nếu ngài còn muốn nói Ä‘iá»u gì, thì để ra tòa hãy nói tiếp. Còn bây giá» hãy cùng tôi đến sở cảnh sát... Ngài Holmes, tôi vô cùng đội Æ¡n ngài và bạn cá»§a ngài đã quá bước đến đây để giúp đỡ tôi. Có lẽ sẽ không cần sá»± có mặt cá»§a ngài ở tòa án làm gì. Tôi sẽ tá»± giải quyết công việc cho đến cuối, không cần đến ngài nữa. Những dẫu sao tôi cÅ©ng đội Æ¡n ngài rất nhiá»u. Ở tiệm Brambletye tay ngưá»i ta đã dành cho hai ngài hai phòng, vậy chúng ta có thể cùng nhau đến đó nghỉ đêm nay.
* * * * *
- Watson, cậu nghÄ© như thế nào vá» tất cả chuyện này? - Holmes há»i, khi chúng tôi trên đưá»ng quay vá» vào sáng hôm sau.
- Tớ trông cậu có vẻ không hài lòng cho lắm thì phải?
- á»’! Không đâu, Watson thân mến. Tá»› hoàn toàn hài lòng, nhưng tá»› không thể khen anh chàng Stanley Hopkins được, cách thức cá»§a anh ta không thế nào chấp nhận được. Tá»› lấy làm buồn lòng cho anh ta. Tá»› mong đợi ở anh ta nhiá»u hÆ¡n thế kia. Thông thưá»ng bao giá» cÅ©ng có đáp số thứ hai, và cần phải tìm cho ra cái đáp số ấy. Äó là nguyên tắc đầu tiên cá»§a công tác Ä‘iá»u tra hình sá»±.
- Äáp số thứ hai là đáp số nào vậy?
Äiá»u này Ä‘ang nằm trong nguyên lý phá án cá»§a chính bản thân tá»›. Có thể nó không mang lại kết quả gì. Tá»› không thể nói cho cậu má»™t Ä‘iá»u gì được nhưng tá»› sẽ tiến hành theo con đưá»ng đó đến cùng.
Tại hẻm Bayker có vài bức thư Ä‘ang đợi Holmes. Anh chá»™p lấy má»™t lá thư, bóc ra và hoan hỉ cưá»i lá»›n tiếng :
- Watson, thật tuyệt! Phương án thứ hai bắt đầu. Chúng mình còn mẫu in sẵn để đánh Ä‘iện hay không? Cậu hãy ghi cho mình bức Ä‘iện vá»›i ná»™i dung sau đây: “Gởi ngài Xamnher - giao dịch viên hàng hải, đại lá»™ Ratcliff - Gởi cho tôi ba ngưá»i, có mặt vào mưá»i giá» sáng ngày mai. - Basilâ€. Basil là tên cá»§a tá»› ở ba vùng. Bức Ä‘iện thứ hai: Thanh tra Stanley Hopkins, hẻm Lord-46, đại lá»™ Brixton. Hãy đến vào ngày mai, mưá»i giá» ba mươi phút, dùng bữa cÆ¡m sáng. Quan trá»ng. Nếu không đến được, hãy đánh Ä‘iện báo ngay. - Sherlock Holmes.†...Watson, đồ quá»· quái này theo Ä‘uổi tá»› suốt mưá»i ngày ròng rã, bây giá» tá»› muốn bứt ra khá»i vòng tay siết chặt cá»§a nó. Ngài mai, tá»› hy vá»ng chúng ta sẽ kết thúc chuyện này - VÄ©nh viá»…n kết thúcâ€.
Chính xác đúng giá» hẹn, tay thanh tra Hopkins xuất hiện và cả ba chúng tôi cùng ngồi vào bàn ăn thịnh soạn do vú già Hudson dá»n lên. Viên thanh tra trai trẻ hoan hỉ trước thắng lợi ban đầu cá»§a mình.
- Ngài hoàn toàn tin tưởng vào lá»i lý giải cá»§a mình là đúng phải không? - Holmes nói.
- Còn sao nữa! Trưá»ng hợp này rõ như ban ngày.
- Theo tôi, vụ này chưa phải là kết thúc.
- Ngài làm cho tôi ngạc nhiên đấy, thưa ngài Holmes! Ngài còn định đòi há»i những gì ở tôi nữa?
- Không lẽ lá»i lý giải cá»§a ngài đã bao hàm tất cả các mặt cá»§a vấn Ä‘á»?
- Không nghi ngá» gì nữa. Tôi được biết là anh bạn trẻ Neligan đã Ä‘i đến tiệm Brambletye đúng vào ngày đã xảy ra vụ án. Anh ta Ä‘i đến đó giả vá» như là ngưá»i Ä‘i chÆ¡i “golfâ€. Phòng cá»§a anh ta nằm ở gác má»™t và anh ta có thể bá» Ä‘i, má»™t khi anh ta muốn. Trong đêm hôm ấy anh ta đã Ä‘i đến Woodman’s Lee, và đã gặp lão Peter Carey, sau đó hục hặc vá»›i lão kia, rồi dùng ngá»n lao để giết chết lão ta. Vì kinh sợ bàn tay nhuốm máu cá»§a mình, anh ta bá» chạy và đã đánh rÆ¡i quyển sổ tay. Anh ta mang cuốn sổ theo vì muốn đối chiếu những tá» chứng khoán ở nÆ¡i tay Peter Carey. Ngài có lẽ đã phát hiện má»™t số dòng ghi trong cuốn sổ được đánh chữ thập? Äó là những chứng khoán đã bị Ä‘em bán ra trên thị trưá»ng Luân Äôn. Nhưng phần lá»›n số ấy còn nằm trong tay Carey. Anh chàng Neligan, theo như anh ta thú nhận, đã mÆ¡ tưởng muốn chiếm lại những thứ ấy, hy vá»ng sẽ thanh toán nợ nần cho ngưá»i cha. Sau khi bá» chạy má»™t thá»i gian anh ta không đủ can đảm để quay lại, nhưng cuối cùng đã quyết định nắm thêm má»™t số tin tức cần thiết nên đã quay lại. ÄÆ¡n giản và dá»… hiểu, có đúng như vậy không?
Holmes cưá»i và lắc đầu.
- Tôi thấy trong giả thiết cá»§a ngài có má»™t thiếu sót: giả thiết ấy hoàn toàn khó có thể tin. Có bao giá» cậu thá»­ dùng ngá»n lao để xiên qua má»™t xác ngưá»i chưa? Chưa hả? Ngài nên chú ý đến chi tiết quan trá»ng này. Anh bạn Watson cá»§a tôi có thể kể cho ngài biết việc tôi má»—i buổi sáng đã luyện tập công việc ấy như thế nào. Äây không phải là là má»™t việc nhẹ nhàng, mà cần phải có má»™t cánh tay khá»e mạnh, lá»±c lưỡng và rèn luyện thá»­ thách nhiá»u. Tay thuyá»n trưởng đã bị giáng má»™t đòn khá mạnh đến ná»—i ngá»n lao cắm sâu vào tưá»ng, sau khi đã xuyên thá»§ng cả thân hình Carey. Chẳng lẽ ngài cho rằng anh chàng ốm yếu kia có đủ sức gây nên má»™t đòn kinh khá»§ng như thế? Kẻ trong đêm khuya vắng đã cùng vá»›i lão Peter Carey uống rượu rum là ai? Hình bóng cá»§a ngưá»i nào đã in trên bức rèm trước đó hai ngày? Hopkins, chúng ta nên tìm kẻ nào đó còn Ä‘ang ẩn náu, nguy hiểm hÆ¡n.
Trong lúc Holmes nói, khuôn mặt cá»§a tay thám tá»­ ngày càng giãn ra. Tất cả những tính toán và niá»m hy vá»ng cá»§a anh ta đã bị sụp đổ. Nhưng anh ta không dá»… gì chịu đầu hàng.
- Ngài không thỠbác bỠđược, thưa ngài Holmes, việc anh chàng Neligan đã có mặt trong đêm hôm ấy; chứng minh hùng hồn là cuốn sổ tay bị đánh rơi. Theo tôi nghĩ, đối với tòa, bấy nhiêu thôi cũng đủ lắm rồi; mặc dù trong giả thiết có đôi chỗ chưa chắc chắn, theo như ngài nghĩ. Cái chính là tên tội phạm của tôi đã bị tóm, còn kẻ “tội phạm nguy hiểm†của ngài, tôi không trông thấy ở đâu cả.
- Tôi nghÄ© rằng, tên giết ngưá»i bây giá» Ä‘ang bước lên cầu thang nhà tôi, - Holmes bình tÄ©nh đáp, - Watson, tá»› cảm thấy là cậu nên chuẩn bị sẵn khẩu súng lục, - Holmes đứng lên và đặt tá» giấy xuống bàn. - Má»i việc đã chuẩn bị xong xuôi, chúng ta sẵn sàng hành động. - Anh nói thêm.
Những giá»ng nói sá»— sàng, thô tục vang lên sau đánh cá»­a.
Vú già Hudson mở cá»­a ra và nói vá»›i Holmes có ba ngưá»i đàn ông muốn gặp thuyá»n trưởng Basill.
- Hãy cho từng ngưá»i má»™t lên gặp tôi, - Anh trả lá»i.
Ngưá»i đầu tiên bước vào là má»™t ngưá»i bé thấp tròn lẳn, cặp má á»­ng hồng, bá»™ râu quai nón rậm ri đã bạc. Holmes lấy ra má»™t bức thư.
- Ngài cho biết quí danh? - Anh há»i.
- James Lancaster.
- Tôi lấy làm tiếc thưa ngài Lancaster, nhưng chá»— này đã có ngưá»i nhận làm rồi. Gởi ngài ít tiá»n vì đã làm phiá»n đến ngài. Ngài hãy ghé qua ngồi đợi ở phòng bên cạnh má»™t lát.
Ngưá»i thứ hai trông cao lá»›n như cây sào, bá»™ tóc láng mượt, bá»™ mặt trông rất ốm yếu. Ông ta tên là Hugh Pattins, ông ta cÅ©ng chỉ nhận được má»™t lá»i chối từ và ít tiá»n cùng vá»›i má»™t lá»i khuyên chỠđợi.
Ngưá»i thứ ba có ngoại hình hoàn hảo. Bá»™ tóc chổi rá»… và bá»™ râu cứng bao trùm lấy bá»™ mặt dữ tợn trông như bá»™ mặt cá»§a con chó Bulđơ. Cặp mắt nâu can đảm lấp lánh dưới cặp lông mày cứng rậm. Hắn ta chào xong và đứng đó trong tư thế cá»§a ngưá»i Ä‘i biển, chiếc mÅ© bị vò nát trong tay.
- Xin cho biết quí danh? - Holmes há»i.
- Patrick Cairns.
- Thợ xiên cá phải không?
- Vâng, đúng vậy.
- Ngài có đồng ý phục vụ trên tàu thám hiểm không?
- Vâng, thưa ngài. Lương hưởng thế nào?
- Tám bảng Anh trong một tháng. Ngay bây giỠcó thể xuất hành được hay không?
- Nếu nhận xong những trang bị đồ nghỠlà tôi đi ngay.
- Giấy tá» có mang theo ngưá»i không?
- Vâng, có đây.
Hắn ta lấy ra mớ giấy má đã nhàu nát, Holmes xem xong trả lại cho hắn.
- Tôi cần con ngưá»i như thế này. - Anh nói. - Bản giao kèo nằm trên bàn kia. Hãy ký vào đây.
Tay thủy thủ khệnh khạng bước ngang qua căn phòng và cầm lấy bút.
- Ký vào đây phải không? - Hắn ta há»i và cúi xuống sát bàn.
Holmes ghé sát vào vai hắn và đưa tay ra kéo cổ hắn lên.
- Bây giá» má»i việc Ä‘á»u ổn thá»a - Anh nói.
Tôi nghe thấy tiếng “keng†cá»§a kim khí, và tiếng gào thét cá»§a con bò má»™ng giẫy giụa. Trong lúc ấy cả Holmes và tên thá»§y thá»§ không buông nhau ra, lá»™n nhào mấy vòng trên ná»n nhà. Tay thá»§y thá»§ quả có má»™t sức lá»±c phi thưá»ng. Thậm chí đã bị Holmes còng khóa số tám, hắn ta vẫn đủ sức để quật lại Holmes. Nhưng tôi và Hopkins đã chạy lại giúp sức, chỉ đến khi nòng súng lạnh toát cá»§a tôi ká» vào thái dương hắn má»›i chịu hiểu ra là chống cá»± cÅ©ng vô ích. Chúng tôi dùng dây trói chân hắn, rồi đứng lên thở hổn hển vì cuá»™c vật lá»™n.
- Tôi phải xin lỗi ngài Hopkins. - Holmes lên tiếng - Món trứng la-cooc, tôi e rằng đã nguội mất. Nhưng tôi nghĩ rằng kết quả mỹ mãn của vụ án sẽ làm cho ngài cảm thấy ngon miệng?
Stanley Hopkins bá»—ng ngây ngưá»i, bàng hoàng sá»­ng sốt và đầy bất ngá».
- Nói chuyện ấy làm gì nữa! - Anh ta lúng búng trong miệng và cảm thấy xấu hổ đỠcả mặt. - Tôi là má»™t kẻ ngu dốt, bất tài. Không bao giá» tôi quên rằng mình chỉ là má»™t há»c trò cá»§a ngài, còn ngài là má»™t ngưá»i thầy vÄ© đại cá»§a tôi. Thậm chí cho đến bây giá», khi được chứng kiến kết quả cá»§a ngài, tôi vẫn không thể hiểu nổi ngài đã tiến hành như thế nào và ý nghÄ©a ra sao?
- Thôi được, - Holmes độ lượng đáp. - Chúng ta sẽ cùng nhau rút kinh nghiệm trong má»—i sai lầm cá»§a mình. GiỠđây ngài nên ghi xương khắc cốt không bao giá» coi thưá»ng phương án hai. Ngài đã bị anh chàng Neligan làm cho choáng ngợp, nên không bao giá» còn nhìn thấy tên Patrick Cairns. Ngài thá»a mãn khá sá»›m nên má»›i quên kẻ giết chết lão Peter Carey.
Giá»ng khàn khàn cá»§a tay thá»§y thá»§ ngắt lá»i Holmes :
- Ngài hãy nghe đây! Tôi không há» thương xót và trách cứ vá» việc các ngài đã đối xá»­ thô bạo vá»›i tôi nhưng dẫu sao cÅ©ng nên gá»i những sá»± kiện theo đúng tên cá»§a nó. Ngài nói “kẻ giết chết Peter Careyâ€, tôi đính chính lại tôi giết lão ta chỉ vì để tá»± vệ. Äiá»u này khác nhau khá xa đấy. Có thể, các ngài không tin tôi? Có thể các ngài cho là tôi đơm đặt bịa chuyện?
- Không hỠcó, - Holmes đáp. - Chúng tôi sẵn sàng nghe tất cả những gì mà ngài định nói.
- Tôi sẽ nói ngắn gá»n. Có trá»i làm chứng, những Ä‘iá»u tôi nói ra Ä‘á»u là sá»± thá»±c. Tôi đã biết Peter Carey. Khi hắn ta cầm lấy con dao, tôi chá»™p ngay lấy ngá»n lao, bởi tôi hiểu má»™t trong hai chúng tôi phải có kẻ chết. Vậy là hắn đã chết, như vậy có thể gá»i tôi là kẻ sát nhân? Äối vá»›i tôi cái chết không có nghÄ©a lý gì hết. Nhưng tôi thích được lên thiên đàng bằng sợi dây treo cổ hÆ¡n bằng con dao do chính tay thằng Peter hắc ám đâm vào tim.
- Làm thế nào mà ngài lại lá»t được vào nhà ông ta? - Holmes há»i.
- Tôi sẽ kể tất cả theo thứ tự. Cho tôi được ngồi xuống, như vậy nói sẽ dễ hơn.
“Chuyện xảy ra vào tháng 8 năm 1883. Hồi đó Peter Carey là ông chá»§ cá»§a con tàu “Má»™t chân trên biển cả†còn tôi chỉ là tay lao dá»± phòng cá»§a lão ta. Chúng tôi đã vượt qua những đám băng dày đặc và trên đưá»ng quay vá» má»™t cÆ¡n gió ngược đã vá»— mạnh vào tàu chúng tôi; cÆ¡n bão kéo dài suốt má»™t tuần không ngá»›t. Bất ngá» chúng tôi chạm phải má»™t chiếc thuyá»n con: Chiếc thuyá»n bị trôi dạt vá» phương Bắc. Trên thuyá»n chỉ vẻn vẹn có má»™t ngưá»i: ngưá»i đó không phải là má»™t thá»§y thá»§. Những ngưá»i còn lại có lẽ cho rằng chiếc thuyá»n sẽ bị chìm nên đã xuống hết xuồng cấp cứu, hy vá»ng ghé vào bá» biển Na Uy. Chắc rằng hỠđã chết hết. Chúng tôi đã kéo ngưá»i kia lên tàu cá»§a mình. Bá»n thá»§y thá»§ bàn tán xôn xao trong ca bin cá»§a thuyá»n trưởng khá lâu. Toàn bá»™ hành lý cá»§a ngưá»i kia được vá»›t lên tàu vẻn vẹn chỉ có má»™t há»™p sắt tây. Theo tôi biết thì tên ngưá»i đó chúng tôi không ai rõ.
Äến đếm hôm sau, ngưá»i đó bá»—ng mất tích giống như là anh ta chưa há» có mặt ở đây. Má»i ngưá»i bàn tán, có lẽ anh ta bị rÆ¡i xuống biển hoặc tá»± anh ta nhảy xuống. Vì trong đêm tối hôm ấy có má»™t cÆ¡n bão lá»›n nổi lên... Chỉ có má»™t ngưá»i được biết cái gì đã xảy ra vá»›i kẻ xấu số kia - ngưá»i đó là tôi. Trong đêm tối Ä‘en như má»±c, khi Ä‘i ngang qua ngá»n hải đăng trên quần đảo Scotland, chính mắt tôi đã trông thấy lão thuyá»n trưởng Peter tóm lấy chân anh chàng kia ném xuống biển. Tôi không hé cho ai má»™t lá»i nào vá» chuyến đó. Tôi nghÄ© cứ để xem sao.
Tàu chúng tôi tá»›i Scotland, không má»™t ai nhắc tá»›i câu chuyện ngưá»i lạ mặt cả, và cÅ©ng không có ai đỠý tá»›i số mạng cá»§a anh ta. Con ngưá»i tình cá» bị chết! Không ai lấy đó làm thích thú. Sau đó Peter Carey xin nghỉ hưu. Nhiá»u năm trôi qua, tôi má»›i biết được hắn ta Ä‘ang trú ngụ ở đâu. Tôi nghÄ© hắn ta gây ra tá»™i ác tày trá»i cÅ©ng chỉ vì chiếc há»™p sắt tây kia. Bây giá» thì chắc chắn hắn ta phải trả tiá»n cho tôi, để tôi lá» tịt Ä‘i câu chuyện tá»™i ác.
Qua má»™t ngưá»i thá»§y thá»§, ngưá»i này đã gặp lão Peter ở Luân Äôn, tôi được biết hắn Ä‘ang sống ở đây. Tôi liá»n Ä‘i đến đó vá»›i hy vá»ng sẽ kiếm chác được món gì đấy. Trong đêm đầu tiên hắn hứa sẽ cho tôi má»™t món tiá»n lá»›n đủ cho tôi sống hết cuá»™c Ä‘á»i không phải vất vả vá»›i nghá» thá»§y thá»§ nữa. Cuá»™c ngã giá cuối cùng chúng tôi sẽ gặp lại nhau sau hai đêm nữa.
Tôi lại đến và thấy hắn Ä‘ang say rượu. Tâm địa thật xấu xa bỉ ổi. Chúng tôi ngồi nói chuyện vá»›i nhau, ôn lại quãng Ä‘á»i xa xưa. Hắn ta càng uống nhiá»u chừng nào, thì bá»™ mặt cá»§a hắn càng làm cho tôi căm ghét chừng ấy. Tôi trông thấy ngá»n lao gác trên tưá»ng, và nghÄ© dại có khi cần đến cho mình. Hắn cÅ©ng không chịu được nữa. Hắn chá»™p lấy con dao lá»›n và xông vào tôi, phun nước bá»t vào ngưá»i tôi, văng những lá»i thô tục xúc phạm đến tôi. Tôi thấy hắn chuẩn bị má»™t hành động giết ngưá»i. Nhưng hắn chưa kịp rút con dao ra, tôi đã nhanh tay hÆ¡n lấy ngá»n lao đóng chặt hắn vào bức tưá»ng. Hắn gào thét thật thảm thiết. Bá»™ mặt cá»§a hắn cho đến tận bây giá» tôi không thể nào quên được và vẫn ám ảnh tôi, không sao tôi chợp mắt được. Máu chảy ra như suối, còn tôi thì cứ ngây ra như ngá»—ng đực. Xung quanh im lặng như tá», tôi cảm thấy yên tâm. Nhìn quanh, tôi thấy há»™p sắt tây để trên giá sách. Tôi cÅ©ng có quyá»n như lão Peter? Tôi cầm lấy há»™p sắt tây vá»™i vã bước ra khá»i nhà. Do bá»™p chá»™p, tôi đã để quên gói thuốc cá»§a mình ở trên bàn.
Còn bây giá» tôi sẽ kể cho các ngài nghe phần lạ lùng nhất cá»§a câu chuyện này. Vừa bước ra khá»i nhà, tôi nghe thấy tiếng bước chân cá»§a ai đó. Tôi trốn vào má»™t lùm cây. Tôi thấy có má»™t ngưá»i Ä‘i đến căn phòng cá»§a lão Peter. Khi bước vào nhà, anh ta bá»—ng hét lên như ngưá»i bị há»›p hồn và bá» chạy thục mạng. Còn tôi thì đánh lừa tất cả má»i ngưá»i, cuốc má»™t mạch hÆ¡n mưá»i dặm đến Tunbridge Wells và leo lên tàu há»a Ä‘i Luân Äôn.
Khi tôi mở chiếc há»™p ra, trong đó không còn má»™t cái gì hết, ngoài má»› giấy tá», mà tôi chần chừ chưa chịu Ä‘em Ä‘i bán. Tôi không còn quyá»n lá»±c gì đối vá»›i tên Peter hắc ám kia, tôi lang thang thÆ¡ thẩn quanh Luân Äôn không má»™t xu dính túi. Tôi còn nghá» thá»§y thá»§ trong tay. Tôi đã trông thấy dòng thông báo tìm ngưá»i lao cá vá»›i số lương khá hậu hỉ. Tôi lập tức đến gặp sở giao dịch và ngưá»i ta đã chỉ tôi đến đây. Äấy là tất cả những gì tôi được biết. Mặc dù tôi có tá»™i giết ngưá»i, nhưng đáng lẽ công lý phải biết Æ¡n tôi, tôi đã tiết kiệm cho nhà nước khoản chi phí để mua má»™t giây thòng lá»ng.â€
- Lá»i khai khá chặt chẽ, - Holmes nói và đứng dậy. - Hopkins, tôi nghÄ©, ngài hãy mau chóng thả chàng trai đã bị bắt ra ngay. Và căn phòng này không hợp vá»›i ngài Patrick Cairns má»™t chút nào.
- Tôi không có cách nào để bày tỠlòng biết ơn sâu sắc đối với ngài, thưa ngài Holmes, - Hopkins đáp. Cho đến bây giỠtôi vẫn chưa thể hiểu, bằng cách nào ngài đã đạt được những kết quả như vậy.
- ÄÆ¡n giản thôi. Ngay từ đầu tôi đã Ä‘i đúng hướng, trước đó tôi không được biết vá» cuốn sổ tay, nó đã đánh lạc hướng cả ngài lẫn tôi. Nhưng dẫu sao, khi nghe chuyện này tôi đã Ä‘i theo má»™t khả năng được chá»n. Má»™t ngưá»i lá»±c lưỡng, khá»e mạnh, biết sá»­ dụng ngá»n lao, uống rượu rum và bao đựng thuốc lá làm bằng da hải cẩu, vá»›i má»™t loại thuốc lá khá nặng. Tất cả những sá»± vật đó, làm cho tôi nghÄ© ngay tá»›i những ngưá»i Ä‘i biển. Tôi khẳng định, hai chữ viết tắt “P.Kâ€, chỉ là má»™t sá»± trùng hợp ngẫu nhiên. Bao đựng thuốc không phải là cá»§a Peter Carey, bởi ông ta rất ít hút thuốc. Trong “cabin†cá»§a ông ta lại không há» tìm thấy tẩu thuốc. Ngài hẳn còn nhá»› khi tôi há»i trong phòng còn rượu nào khác hay không? Ngài nói có Cônhắc và Whisky nhưng chưa uống tá»›i. Vậy ai là ngưá»i uống rượu rum, má»™t khi trong tay có sẵn Cônhắc và Whisky? Có phải chỉ những ngưá»i dân Ä‘i biển không nào? Tôi tin chắc rằng, ngoài dân Ä‘i biển ra không có ai vào đây.
- Làm cách nào ngài tìm ra được ông này?
- Ôi! Cái đó thật đơn giản. Tay thá»§y thá»§ kia chỉ có thể từ trong số những ngưá»i cùng Ä‘i biển vá»›i lão Peter Carey trên con tàu “Má»™t chân trên biển cảâ€. Theo chá»— tôi được biết, Peter Carey không Ä‘i trên má»™t con tàu nào khác nữa. Tôi mất ba ngày để đánh Ä‘iện Ä‘i Dundee nhắm mục đích xác định lại danh sách những ngưá»i đã Ä‘i trên tàu “Má»™t chân trên biển cả†trong năm 1883. Và tôi được biết trong số những ngưá»i thợ xiên cá có má»™t ngưá»i tên là Patrick Cairns trùng vá»›i các chữ cái trên bao đựng thuốc lá. Hướng Ä‘iá»u tra cá»§a tôi coi như đã hoàn thành. Tôi nghÄ© rằng, ngưá»i này nhất định Ä‘ang ở Luân Äôn và tìm cách chạy trốn khá»i nước Anh. Vì thế tôi bá» mấy ngày ở East End, bịa ra chuyện thám hiểm Nam Cá»±c, đặt má»™t số Ä‘iá»u kiện béo bở đối vá»›i những ngưá»i thợ săn cá và há» sẽ làm việc dưới quyá»n chỉ huy cá»§a thuyá»n trưởng Basil. Kết quả thì... Như ngài thấy đấy.
- Thật kỳ diệu biết bao. - Hopkins thán phục.
- Ngài phải thả ngay anh chàng Neligan. - Holmes nói. - Tôi cho rằng ngài nên có lá»i xin lá»—i vì hành động cá»§a mình đối vá»›i anh ta. Cần phải trả lại cho anh ta chiếc há»™p sắt tây ấy. Tất nhiên những chứng khoán đã bị Peter Carey bán, coi như không còn nữa... Xe đã đến. Hopkins, ngài có thể Ä‘em ông ta Ä‘i. Nếu cần sá»± có mặt cá»§a tôi ở tòa, ngài hãy Ä‘iện sang Na Uy cho tôi biết, địa chỉ chính xác cá»§a tôi sẽ báo cho ngài sau.

HẾT
Tài sản của minhtien384

  #39  
Old 28-04-2008, 12:18 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

NĂM HỘT CAM
Tác giả: ARTHUR CONAN DOYLE


Má»—i khi Ä‘á»c lại những ghi chép vá» Shelock Holmes trong thá»i kỳ 1882-1890, tôi thấy những câu chuyện lý thú, nhiá»u đến ná»—i không biết nên chá»n chuyện nào. Tuy nhiên má»™t số chuyện đã được đăng trên các báo, còn những chuyện khác chưa có Ä‘iá»u kiện ra mắt bạn Ä‘á»c để giá»›i thiệu khả năng tiá»m tàng cá»§a Sherlock cho các bạn thấy anh ta đã đạt đến đỉnh cao cá»§a nhà trinh thám như thế nào? Dẫu sao tôi cÅ©ng muốn giá»›i thiệu vá»›i bạn Ä‘á»c yêu mến cá»§a tôi những câu chuyện có tình tiết thú vị, bất ngá». Mặc dù có những mối liên quan chưa được sáng tá», năm 1887 đã mang đến má»™t chuá»—i dài những câu chuyện ly kỳ nhiá»u ít khác nhau. Tôi đã cố gắng ghi chép tất cả. Trong số đó có chuyện “Paradol Chamber†chuyện “Há»™i những ngưá»i yêu chuá»™ng cái nghèo†- Há»™i ấy có cả má»™t câu lạc bá»™ sang trá»ng cá»§a tầng trệt má»™t cá»­a hàng đồ gá»— to lá»›n.. Bản thanh toán có liên quan đến cái chết cá»§a chiếc tàu “Sophy Andersonâ€. Câu chuyện vá» những cuá»™c phiêu lưu kỳ lạ cá»§a Grice Patersons trên hòn đảo Uffa. Và cuối cùng là những ghi chép có liên quan đến chuyện đầu độc ở Camberwell. Trong chuyện này bằng cách nghiên cứu cÆ¡ cấu cá»§a chiếc đồng hồ tìm thấy trong xác nạn nhân, đã chứng minh được chiếc đồng hồ vừa lên giây trước khi chá»§ nhân chết hai giỠđồng hồ, như vậy ngưá»i quá cố má»›i nằm ngá»§ trong khoảng thá»i gian đó. Từ những kết luận dá»±a trên cÆ¡ sở khoa há»c tài tình, Sherlock Holmes đã tìm ra thá»§ phạm má»™t cách dá»… dàng.
Tất cả những chuyện ấy, có lẽ tôi sẽ viết lại trong khoảng thá»i gian gần nhất. Nhưng câu chuyện mà tôi ghi chép ra đây chứa nhiá»u sá»± bất thưá»ng mà không má»™t câu chuyện nào có thể sánh được.
Hồi đó, vào cuối tháng 9, những cơn bão mùa thu đang hoành hành hung dữ, phô trương sức mạnh ghê gớm của thiên nhiên. Suốt ngày gió gào rít ầm ĩ, mưa trút xối xả va đập như gõ trống vào các cánh cửa sổ. Càng vỠtối cơn bão càng dữ dội hơn, gió thổi vào các ống khói như trẻ con cả thành phố nhất loạt khóc hu hu.
Hôm ấy, Sherlock ngồi buồn rầu cạnh lò sưởi và sắp xếp lại cho ngăn nắp trật tá»± tài liệu cá»§a mình. Còn tôi thì ngồi đối diện vá»›i anh, say mê Ä‘á»c những câu chuyện tuyệt vá»i cá»§a Clark Russell nói vá» biển.
Tôi say mê đến mức tiếng rít cá»§a cÆ¡n bão rÆ¡i vào tiá»m thức cá»§a tôi như lá»i cá»§a câu chuyện, còn tiếng mưa rÆ¡i như tiếng rì rào cá»§a sóng biển. Vợ tôi mấy hôm nay có công việc phải vá» bên nhà bà nhạc. Còn tôi tạm trú tại căn há»™ cÅ© kỹ rêu phong trong hẻm Baker.
- Hãy nghe kìa - tôi nói và nhìn Sherlock. Hình như có tiếng chuông gá»i cá»­a. Ai lại đến trong lúc cÆ¡n mưa bão thế này được nhỉ? Hay là bạn cá»§a cậu?
Ngoài cậu ra, tá»› chẳng có ai là bạn cả, - Holmes trả lá»i - Còn khách khứa thì tá»› không động viên hỠđến há»— trợ tá»›.
- Vị khách nào nhỉ?
- Nếu như vậy thì công việc vô cùng nghiêm trá»ng và cấp bách. Cái gì có thể buá»™c con ngưá»i kia Ä‘i ra ngoài đưá»ng trong cÆ¡n mưa bão hoành hành gầm rít vào giá» này? Có khi lại là ngưá»i đàn bà ngồi lê mách lẻo nào đó, bạn cá»§a bà chá»§ nhà đến chÆ¡i cÅ©ng nên?
Holmes đã nhầm. Chúng tôi nghe thấy tiếng chân ngoài phòng và tiếng gõ cửa rụt rè.
Holmes thò cái tay dài ngoằng của mình quay bóng đèn vỠphía chiếc ghế bành còn trống.
- Má»i vào! - Anh nói.
- Má»™t ngưá»i trai trẻ tuổi độ 20 - 22, ăn mặc khá chải chuốt có phần tao nhã và hÆ¡i kiểu cách. Nước ở chiếc dù chảy xuống thành dòng, chứng tá» thá»i tiết thật kinh khá»§ng. Ngưá»i má»›i vào lo lắng nhìn xung quanh và dưới ánh sáng ngá»n đèn, tôi thấy khuôn mặt cá»§a anh ta bệch bạc, còn đôi mắt thì đầy ná»—i lo âu tuyệt vá»ng.
- Tôi thành thật xin lá»—i hai ngài. - Anh ta nói và đưa cái kính gá»ng vàng Ä‘ang cầm ở tay lên mắt. - Tôi hy vá»ng các ngài không cho tôi là kẻ quấy rầy... Sở dÄ© tôi phải mang vào căn phòng ấm cúng sá»± lạnh lẽo ướt át cá»§a cÆ¡n mưa bão là...
- Hãy đưa áo khoác và dù của ngài cho tôi, - Holmes nói. - Tôi treo vào chiếc móc sẽ khô ngay. Tôi nhận thấy hình như ngài vừa đi từ hướng tây nam tới đây.
- Vâng, tôi từ Horsham tới.
- Bùn trên đế giầy của ngài đúng là đất bùn của vùng ấy.
- Tôi đến gặp ngài xin ngài lá»i khuyên bảo.
- Äiá»u đó thì ngài nhận được dá»… thôi.
- Và nhỠsự giúp đỡ.
- Sự giúp đỡ thì không phải bao giỠcũng dễ dàng có được.
- Tôi đã được nghe vá» ngài rất nhiá»u, thưa ngài Holmes. Tôi nghe ngài thiếu tá Prendergast kể là ngài đã cứu ông ta thoát khá»i cảnh ồn ào há»—n độn ở câu lạc bá»™ Tankerville.
- À tôi nhá»› rồi, ông ấy bị bá»n xấu lừa đảo, buá»™c tá»™i chÆ¡i bài không sòng phẳng.
- Ông ta nói là ngài thông thạo trong má»i lÄ©nh vá»±c.
- Ông ta khen quá lá»i đấy.
- Theo lá»i ông ấy là ngài chưa bao giá» thất bại.
- Tôi đã bị thua bốn lần. Ba lần do cánh đàn ông, một lần do cánh đàn bà cho đo ván.
- Những con số ấy thấm vào đâu so với những chiến thắng?
- Vâng, nói chúng tôi thưá»ng thành công.
- Vậy thì ngài cũng sẽ thành công trong chuyện của tôi.
- Má»i ngài, kéo ghế ngồi sát lò sưởi và hãy kể thật tỉ mỉ từng chi tiết.
- Chuyện cá»§a tôi rất khác thưá»ng.
- Chuyện bình thưá»ng không bao giỠđến vá»›i tôi. Tôi đại diện cho cÆ¡ quan phá án cao cấp nhất.
- Nhưng dù sao, thưa ngài, tôi vẫn ngỠlà trong quá trình hoạt động của mình, ngài chưa bao giỠnghe nói đến những chuyện kinh khủng như chuyện đã xảy ra với gia đình tôi.
- Ngài kích thích trí tò mò nghá» nghiệp cá»§a tôi quá - Holmes nói. - Trước hết ngài hãy bình tÄ©nh kể hết những tình tiết chính, còn sau đó tôi sẽ há»i thêm những chi tiết cần thiết khác mà tôi cho là bổ ích.
- Tên tôi là John Openshaw, - anh ta tá»± giá»›i thiệu. - Nhưng theo tôi hiểu, công việc cá»§a tôi ít liên quan đến những sá»± việc ghê rợn kia. Äó là chuyện thừa kế, vì vậy để cho ngài nắm được sá»± kiện má»™t cách rõ ràng, tôi buá»™c phải quay lại từ đầu toàn bá»™ lịch sá»­ gia đình tôi.
Ông ná»™i tôi sinh được hai ngưá»i con trai: ngưá»i bác cá»§a tôi tên là Elias và bố tôi - Joseph. Cha tôi tậu được má»™t xí nghiệp nhỠở Coventry. Sau đó cha tôi mở rá»™ng qui mô sản xuất hÆ¡n nhá» sản xuất xe đạp. Cha tôi đã phát minh ra loại vành xe đạp không rỉ “Openshawâ€. Xí nghiệp làm ăn rất phát đạt cho nên sau khi bán cÆ¡ ngÆ¡i ấy cha tôi vá» sống rất đầy đủ và sung túc. Bác Elias tôi trong những năm trai trẻ đã sang tận châu Mỹ làm ăn, và trở thành má»™t chá»§ đồn Ä‘iá»n ở bang Florida, ở đây công việc lành ăn cá»§a bác tôi rất trôi chảy. Trong thá»i gian chiến tranh bác tôi chiến đấu trong quân đội cá»§a tướng Jackson, sau đó thì dưới quyá»n chỉ huy cá»§a tướng Hood và đã được phong cấp đại tá.
Äến khi tướng Lee hạ vÅ© khí đầu hàng, bác tôi trở vá» vá»›i đồn Ä‘iá»n cá»§a mình. Ông sống ở đó ba bốn năm. Vào năm 1869 hoặc 1870 gì đấy, bác tôi quay vá» châu Âu và thuê má»™t nÆ¡i ở không xa lắm ở Sussex, gần Horsham. Khi ở bên Mỹ, bác tôi đã dành dụm được má»™t số vốn liếng khá lá»›n, và cầm món tiá»n đó bác tôi rá»i khá»i nước Mỹ vá»›i nguyên nhân là: kinh tởm những ngưá»i da Ä‘en và không đồng tình vá»›i chính phá»§ trong việc giải phóng ngưá»i da Ä‘en khá»i ách nô lệ. Bác tôi là má»™t ngưá»i kỳ quặc, ông ấy rất ác độc và nóng tính. Tức giận cái gì đó là ông văng ra những câu chá»­i nghe thật kinh tởm.


Ông ấy sống độc thân, tránh giao tiếp vá»›i má»i ngưá»i. Tôi chắc chắn rằng trong những năm tháng sống ở Horsham, bác tôi chưa má»™t lần nào ra phố. Bác tôi có má»™t mảnh vưá»n và hai, ba mảnh đất trống xung quanh nhà, ông chỉ bách bá»™ dạo chÆ¡i trong khu vá»±c đó mà thôi. Có những tuần ông bác tôi ngồi lì trong phòng, ông uống rượu và hút thuốc rất nhiá»u, xa lánh má»i ngưá»i, thậm chí ngay đến em ruá»™t cá»§a mình ông ấy cÅ©ng không thèm biết đến. Ông ấy tá» ra yêu mến tôi, mặc dù má»›i gặp tôi lần đầu lúc tôi mưá»i hai tuổi - năm đó là 1878. Trong thá»i gian đó bác tôi đã sống ở nước Anh được tám hay chín năm rồi. Bác tôi thương lượng vá»›i cha tôi để cho tôi sang sống vá»›i ông, bác rất thương tôi. Trong những lúc không say rượu bác thưá»ng chÆ¡i cá» nhảy vá»›i tôi. Ông hoàn toàn tin tưởng giao phó má»i việc trong nhà cho tôi. Äến năm tôi lên 16 tuổi thì tôi thá»±c sá»± là ông chá»§ trong nhà. Tôi giữ các loại chìa khóa muốn vào chá»— nào cÅ©ng được, muốn làm gì thì làm, nhưng vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện: không được phá rối sá»± yên tÄ©nh cô độc cá»§a ngưá»i bác. Ngoài ra tôi còn bị ràng buá»™c bởi trưá»ng hợp ngoại lệ: ở gác lá»­ng có má»™t căn phòng luôn luôn đóng kín. Bác tôi không cho phép bất cứ má»™t ngưá»i nào vào, kể cả tôi. Vá»›i tính hiếu kỳ cá»§a trẻ con, có lần tôi nhìn trá»™m qua lá»— khóa nhưng không thấy gì cả ngoài chiếc rương và túi linh tinh gì đó.
Má»™t hôm vào tháng ba năm 1883 - có má»™t bức thư dán phong bì nước ngoài nằm trên bàn. Bác tôi hầu như chẳng bao giá» có thư vì má»i chuyện mua bán ông ấy Ä‘á»u trả bằng tiá»n mặt, còn bạn bè thì không có.
“Từ Ấn Äá»™ gá»­i tá»›i, - cầm bức thư ông nói. - Dấu dòng ở Pondicherry! Chuyện gì có thể xảy ra đây?â€.
Bác tôi mau chóng xé phong bì, từ trong phong bì năm hạt cam khô rÆ¡i xuống kêu lanh canh trong đĩa sứ. Tôi định reo lên, nhưng nụ cưá»i cá»§a tôi vụt tắt ngấm khi tôi ngước nhìn bác tôi. Môi dưới cá»§a ông trá»… xuống, cặp mắt mở to thao láo, cả bá»™ mặt trở nên xám ngắt, ông ấy nhìn bất động chiếc phong bì Ä‘ang cầm trên tay run run.
“K. K. K! ông ấy thốt lên, và sau đó nói thêm. - Lạy chúa tôi! Lạy chúa tôi! Äây là bản thanh toán món nợ cá»§a tôiâ€.
“Cái đó là gì thưa bác? - Tôi há»iâ€.
“Cái chết†ông nói xong và đứng lên ra khá»i ghế và từ từ Ä‘i vào phòng cá»§a mình, để mình tôi ở lại sá»­ng sốt và hoảng sợ.
Tôi cầm lấy phong bì và nhìn vào thấy bên trong có ba chữ “K†bằng má»±c Ä‘á». Trong phong bì không còn gì nữa, ngoài năm há»™t cam đã khô. Cái gì làm cho bác tôi hoảng sợ?
Tôi đứng dậy chạy lên tầng trên. Bác tôi Ä‘i xuống trên tay cầm má»™t chiếc chìa khóa cÅ© đã bị rỉ nhiá»u, có lẽ chiếc chìa khóa để mở căn phòng trên gác lá»­ng. Còn tay kia ông Ä‘ang giữ má»™t chiếc há»™p bằng đồng thau.
“Chúng muốn làm gì mặc chúng. Dù sao chăng nữa bác cÅ©ng không thể trao cho chúng đâu! - Bác tôi nói vá»›i sá»± nguyá»n rá»§a, căm tức. - Cháu nói cô Mary đến nhóm lò sưởi ở phòng bác và Ä‘i má»i ngài Fordham luật sư ở Horsham tá»›iâ€.
Tôi thi hành tất cả mệnh lệnh mà bác tôi sai bảo. Khi ngài luật sư đến, ngưá»i ta gá»i tôi lên phòng bác tôi. Ngá»n lá»­a trong lò sưởi cháy sáng rá»±c, trên tấm sàn cá»§a nó là má»™t đống tro dày, dưá»ng như tro cá»§a má»™t má»› giấy tá» vừa bị đốt. Chiếc há»™p bằng đồng thau mở ra rá»—ng tuếch. Nhìn vào chiếc há»™p, tôi thở dài ngao ngán, lo sợ vì nhìn thấy phía trong nắp có khắc ba chữ “K†giống y như trên phong bì.
“Bác muốn cháu là ngưá»i làm chứng cho việc lập biên bản này, John - Bác tôi nói, bác sẽ để lại chá»— này cho em cá»§a bác, tức là cha cháu, tất nhiên nó sẽ được truyá»n lại cho cháu, nếu cháu có thể sá»­ dụng má»™t cách yên ổn thì Ä‘iá»u đó rất tốt! Còn nếu cháu không có khả năng làm Ä‘iá»u đó, thì hãy nghe theo lá»i khuyên cá»§a bác là nên trao nó lại cho kẻ thù độc ác nhất cá»§a bác! Bác rất phiá»n muá»™n khi để lại cho cháu má»™t thừa kế như vậy, nhưng bác không hiểu sá»± việc sẽ xảy ra thế nào? Hãy vui lên và ký vào tá» giấy này vào cái chá»— mà ngài Fordham sẽ chỉ cho cháuâ€.
Tôi ký vào tỠgiấy ấy, và ngài luật sư mang nó đi luôn.
Trưá»ng hợp rất kỳ lạ khiến cho tôi băn khoăn và có má»™t ấn tượng sâu sắc. Tôi nghÄ© đến nó mà chưa há» tìm ra được lá»i giải đáp: Tôi không thể nào xua tan đám mây lo sợ bao phá»§, mặc dù ná»—i niá»m lo âu đã giảm sút sau vài tuần êm ả trôi qua, không có má»™t dấu hiệu nào làm thay đổi cuá»™c sống hàng ngày cá»§a chúng tôi. Thú thá»±c rằng tôi có nhận thấy những thay đối lá»›n lao trong chiá»u sâu con ngưá»i bác tôi. Ông ấy uống rượu nhiá»u khinh khá»§ng và xa lánh tất cả thế giá»›i bên ngoài. Phần lá»›n thá»i gian ông ấy khóa kín cá»­a ngồi trong phòng. Nhưng thỉnh thoảng trong lúc say khướt ông Ä‘i ra khá»i phòng vá»›i khẩu súng lục trong tay, bác ra vưá»n và hét toáng rằng ông không sợ ai hết và cÅ©ng không cho bất kỳ ngưá»i hay là ma quá»· đụng đến ông và chặt ông như chặt con cừu. Tuy thế nhưng khi cÆ¡n nóng giận say sưa đã nguôi, ông ấy vá»™i vã chạy vá» phòng đóng chặt cá»­a lại, khóa ổ, cài then như má»™t kẻ Ä‘ang bị ná»—i sợ hãi bao trùm từ tứ phía không thể giữ thân nổi. Trong lúc nóng giận, khuôn mặt cá»§a bác tôi, kể cả những ngày giá buốt, cÅ©ng vẫn mồ hôi mồ kê nhá»… nhại, y như ngưá»i ta vừa má»›i tắm hÆ¡i vá».
Äể kết thúc câu chuyện bi thảm ấy, thưa ngài Holmes, và cÅ©ng khá»i lạm dụng lòng kiên nhẫn cá»§a ngài, tôi chỉ kể vắn tắt kết cục như sau: Má»™t hôm trá»i vừa tối; sau khi uống rượu say má»m bác tôi thá»±c hiện má»™t cuá»™c dạo chÆ¡i. Sau đó chúng tôi không thấy ông vá» nữa. Chúng tôi hoảng hốt vá»™i vã chạy bổ Ä‘i tìm, và thật tang thương khi nhìn thấy ông nằm sấp mặt xuống trong chiếc ao đầy nước, chiếc ao phá»§ đầy rong rêu nằm phía sâu trong vưá»n. Trên ngưá»i ông không thấy má»™t dấu vết đánh đập nào hết, còn chiếc ao thì rất cạn chỉ sâu không quá 2 Foot.
Chính vì thế tòa phúc thẩm chỉ chú ý đến tính khi bất thưá»ng cá»§a bác tôi để kết luận rằng đây là má»™t vụ tá»± vẫn. Nhưng tôi biết chắc chắn ý nghÄ© cái chết làm bác tôi hoảng sợ, bởi thế làm sao bác tôi tá»± nguyện lìa bá» cõi Ä‘á»i này má»™t cách dá»… dàng và nhanh chóng như thế. Dù có muốn gì Ä‘i nữa thì thá»±c tế vẫn phÅ© phàng bao trùm tất cả. Cha tôi là ngưá»i thừa kế gia sản khoảng mưá»i bốn nghìn bảng Anh nằm tại ngân hàng...
- Xin phép, - Holmes ngắt lá»i anh ta. - Câu chuyện cá»§a ngài thật ly kỳ và có những bí ẩn khó hình dung ngay được. Ngài hãy cho tôi biết bác ngài nhận được lá thư ngày nào và ông chết ngày nào?
- Bức thư đến ngày 9 tháng 3 năm 1883, và bác tôi chết sau đó đúng 7 tuần, tức là đêm mồng một rạng ngày mùng hai tháng 5 năm 1883.
- Xin cám ơn ngài, xin ngài vẫn tiếp tục.
- Khi cha tôi bắt đầu nắm quyá»n kế thừa cÆ¡ ngÆ¡i cá»§a bác tôi ở Horsham, thì theo đỠnghị cá»§a tôi, cha tôi đã lục kỹ lưỡng căn buồng ở gác lá»­ng mà trước kia luôn đóng kín. Chúng tôi tìm thấy má»™t chiếc há»™p bằng đồng thau, nhưng bên trong dưá»ng như bị huá»· hết. Bên trong nắp đậy có dán má»™t mảnh giấy ghi ba chữ “K†và má»™t dòng chữ nhá» phía dưới “Thư từ, ghi chép biên lai, khế ước cho vayâ€. Tôi cho rằng những dòng chữ nói lên ná»™i dung những giấy tỠđã được đựng bên trong chiếc há»™p và đã bị ngài đại tá Openshaw đốt hết. Ngoài chiếc há»™p ra trong buồng không có gì đáng kể, nếu không tính má»™t đống giấy vứt bừa bá»™n và những quyển sổ ghi chép linh tinh có liên quan đến cuá»™c sống cá»§a bác tôi bên Mỹ. Trong má»› lá»™n xá»™n ấy có thứ đỠcập đến thá»i gian chiến tranh và đã cho thấy bác tôi là má»™t quân nhân thi hành nghÄ©a vụ cá»§a mình rất tốt. Những giấy tá» khác thì nói vá» thá»i kỳ thành lập các bang ở miá»n Nam, phần lá»›n Ä‘á»u liên quan đến vấn đỠchính trị. Rõ ràng bác tôi đã đóng má»™t vai trò lá»›n trong phe chống đối, đối lập hẳn vá»›i các nhà lãnh đạo từ miá»n Bắc được cá»­ vào.
Vào đầu năm 1884, cha tôi chuyển hẳn tá»›i sống ở Horsham. Má»i việc Ä‘á»u rất tốt đẹp. Má»™t hôm vào ngày mồng bốn tháng giêng năm 1885, khi chúng tôi Ä‘ang ăn sáng, bá»—ng cha tôi kinh ngạc kêu lên. Má»™t tay cha tôi cầm chiếc phong bì, còn trong lòng bàn tay kia là năm há»™t cam khô. Cha tôi thưá»ng giá»…u cợt trước cái chết hoang đưá»ng cá»§a ngài Äại tá, còn bây giá» chính cha tôi cÅ©ng bàng hoàng hoảng hốt, khi nhận đúng giấy báo cá»§a tá»­ thần như thế.
“Thế này là thế nào? John†- Cha tôi há»i khẽ.
Tim của tôi chợt lạnh buốt.
“Äó là ba chữ “Kâ€, - Tôi trả lá»i.
Cha tôi nhìn vào phía trong chiếc phong bì.
“Äúng ở đây cÅ©ng có ba chữ ấy. Nhưng còn cái gì đây?â€
“Hãy đặt tất cả giấy má lên chá»— chiếc đồng hồ mặt trá»i†- Nhìn qua vai cha tôi, tôi Ä‘á»c.
“Äồng hồ mặt trá»i nào? Những giấy tá» gì kia chứ?†- cha tôi thảng thốt ngạc nhiên há»i.
“Äồng hồ mặt trá»i đặt ở trong vưá»n, còn giấy tá» chắc bị cháy rụi rồiâ€.
“Quá»· tha ma bắt hết bá»n nó Ä‘i! - Cha tôi nói. - Chúng ta Ä‘ang sống trong má»™t đất nước văn minh, không thể chấp nhận những Ä‘iá»u nhảm nhí được. Bức thư từ đâu tá»›i?â€.
“Từ Dundee†- tôi trả lá»i, sau khi đã lướt nhìn con dấu bưu Ä‘iện.
“Má»™t trò đùa mù quáng cá»§a má»™t kẻ khùng nào đó - cha tôi nói. - Äồng hồ mặt trá»i và giấy má lằng nhằng có liên quan gì đến tôi kia chức? Không thèm chấp cái đồng hồ quái quỉ ấy làm gì!â€.
“Con muốn báo cho cảnh sátâ€, - Tôi nói lo âu.
“Äể cho ngưá»i ta lấy cha mày làm trò cưá»i. Cha không nghÄ© như thế!â€.
“Vậy để con tá»± làm lấyâ€.
“Không Ä‘á»i nào - cha không muốn rung chuông ầm Ä© vá»›i thiên hạ rằng tôi là thằng Ä‘iênâ€.
Thuyết phục cha tôi quá là uổng công, vì ông ấy rất ương ngạnh. Còn tôi thì bị nỗi lo sợ dày vò.
Ba ngày sau, cha tôi Ä‘i thăm má»™t ngưá»i bạn cÅ© - ngài thiếu tá Freebody, Ä‘ang chỉ huy má»™t đồn ở Portsdown. Tôi mừng là cha tôi đã Ä‘i khá»i, vì tôi ngỡ ra khá»i căn nhà này sẽ bá»›t nguy hiểm. Nhưng tôi đã lầm. Ngày hôm sau tôi nhận được má»™t bức Ä‘iện cá»§a ngài thiếu tá gá»­i, yêu cầu tôi đến gấp. Cha tôi đã bị rÆ¡i xuống má»™t mỠđá phấn sâu hoắm, ở địa phương này khá nhiá»u hố như vậy. Tôi chạy vá»™i tá»›i chá»— cha tôi. Bị vỡ sá», chết rồi, ông không kịp trăng trối lá»i nào. Cha tôi Ä‘i từ Ferkhem vá» lúc nhá nhem tối, ở đây cha tôi không thông thạo địa hình mà các mỠđá phấn không được rào dậu cẩn thận, cho nên tòa phúc thẩm không chút do dá»± kết luận ngay “Chết trong trưá»ng hợp đáng tiếcâ€. Tôi nghiên cứu kÄ© lưỡng những dữ kiện có liên quan đến cái chết cá»§a cha tôi, nhưng không thể phát hiện được gì để kết luận đó là má»™t vụ giết ngưá»i tinh vi. Không có vết tích đánh đập, không có dấu vết trên mặt đất. Tôi chỉ nói riêng vá»›i ngài : Tôi lo lắng vô cùng và cảm giác như cha tôi đã lá»t vào chiếc bẫy giăng sẵn.
Nghiá»…m nhiên tôi trở thành ngưá»i thừa kế toàn bá»™ gia sản trong cảnh tang tóc Ä‘au thương như thế đấy. Ngài có thể há»i lại tôi, tại sao anh không từ chối thừa kế tài sản đẫm máu ấy? Tôi trả lá»i ngài rằng: Tôi khẳng định những Ä‘iá»u bất hạnh xảy ra vá»›i gia đình tôi có liên quan tá»›i những sá»± kiện bí mật xa xưa lắm trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a ngưá»i bác quá cố và mối Ä‘e doạ tương tá»± sẽ đến bất kỳ từ đâu, lúc nào cÅ©ng sẵn sàng giáng xuống đầu tôi, dù tôi có ở ngôi nhà nào cÅ©ng vậy.
Ngưá»i cha xấu số cá»§a tôi qua Ä‘á»i vào tháng giêng năm 1885. Từ đó đến nay đã hai năm tám tháng trôi qua. Tất cả chuá»—i thá»i gian đó tôi hoàn toàn sống yên ổn ở Horsham và hy vá»ng câu chuyện đáng nguyá»n rá»§a kia không còn đè nâng lên gia đình tôi nữa. Tôi nghÄ© sau những cái chết cá»§a thế hệ bác tôi, cha tôi thì nó cÅ©ng rá»i xa theo dÄ© vãng luôn. Nhưng tôi hy vá»ng quá sá»›m. Sáng hôm qua tôi bị choáng váng, cÅ©ng vẫn bức thư cá»§a thần chết đến gõ cá»­a cuá»™c sống êm Ä‘á»m cá»§a chúng tôi.
Chàng trai lấy ra từ trong túi một chiếc phong bì nhàu nát, lật đi lật lại, rồi trút năm hột cam khô đặt xuống tấm khăn trải bàn.
- Chiếc phong bì này đây. - Anh ta nói tiếp, - Dấu bưu Ä‘iện đóng tại Luân Äôn - khu Äông, bên trong vẫn ba chữ “K†khó hiểu và dòng chữ “Hãy đặt tất cả giấy má vào chá»— đồng hồ mặt trá»iâ€.
- Ngài đã làm những gì rồi? - Holmes há»i.
- Chưa làm gì cả?
- Chưa làm gì à?
- Nói đúng ra, - Anh ta gục mặt vào đôi bàn tay nhá» nhắn, - tôi bất lá»±c như má»™t con chuá»™t bị má»™t con rắn Ä‘uổi cùng đưá»ng chỉ biết nằm im chá» rắn tá»›i gần. Hình như tôi bị rÆ¡i vào tay cá»§a má»™t thế lá»±c siêu phàm không thể nào thoát được và không có cách gì cứu nổi.
- Ngài nói gì lạ vậy?! - Sherlock vá»™i thốt lên an á»§i, - ngài cần phải hành động gấp, nếu không ngài sẽ chết. Chỉ có ý chí và năng lá»±c là có thể cứu sống ngài. GiỠđây không phải lúc tuyệt vá»ng.
- Tôi đã đến gặp cảnh sát.
- Ở đó đã giải quyết ra sao rồi?
Nghe tôi nói, há» chỉ cưá»i. Tôi nghÄ© ngài chỉ huy cảnh sát cho những lá thư kia là trò đùa cá»§a má»™t kẻ vô công rồi nghá» nào đó! Còn những cái chết cá»§a ngưá»i thân trong gia đình tôi, theo quan tòa chứng nhận chỉ là những trưá»ng hợp không may mà thôi. Nó không dính líu gì đến lá»i những Ä‘e doạ, cảnh cáo...
Holmes vung nắm đấm trong không trung.
- Ngu xuẩn không tưởng tượng nổi? - Anh bất bình.
- Dẫu thế ngưá»i ta cÅ©ng cá»­ má»™t ngưá»i cảnh sát đến chá»— tôi, ngưá»i ấy túc trá»±c suốt ngày đêm trong phòng tôi.
- Ông ta có đi cùng ngài đến đây không?
- Không, ngưá»i ta ra lệnh cho ông ta phải ngồi trong nhà.
Một lần nữa, Holmes lại vung nắm đấm lên, vẻ tức giận.
- Ngài đến đây để làm gì? - Anh há»i. - Quan trá»ng là tại sao ngài không đến đây ngay lúc nhận thư?
- Tôi không biết, vừa mới hôm qua tôi mới nói chuyện sự nguy hiểm của tôi cho ngài thiếu tá Prendergast, và ông ấy khuyên tôi nên đến gặp ngài.
- Äã hai ngày rồi, đáng lẽ ngài phải hành động sá»›m hÆ¡n má»›i phải. Ngài không còn những số liệu gì thêm ngoài những cái ngài má»›i kể ư? Có còn tình tiết nào gợi ý để giúp ích cho chúng tôi được không?
- Còn một chi tiết nữa - John Openshaw nói, anh ta lục tìm trong túi áo bành tô và lấy ra mẩu giấy màu xanh đã ngả màu, đặt lên trên bàn. - Tôi vừa nhớ ra. - Anh ta tiếp. - Trong ngày bác tôi đốt tất cả giấy tỠthì mẩu giấy này còn sót lại chưa cháy kịp, nằm lẫn trong đám tro ấy. Tôi tìm thấy ở trên sàn phòng bác tôi. Tôi nghĩ chắc đây là mẩu giấy tình cỠbị sót lại trong cuộc thiêu huỷ kia. Ngoài mấy hột cam ra, trong tỠgiấy này không có gì giúp ích cho tôi. Tôi cho đó là một trang của sổ nhật ký, nét chữ này là của bác tôi.
Holmes xoay bóng Ä‘iện, và cả hai chúng tôi cúi sát xuống tá» giấy. ÄÆ°á»ng biên có những vết xước nham nhở, chứng tá» tá» giấy này được xé trong má»™t quyển vở nào đó. Phía trên cùng có dòng chữ: “Tháng ba năm 1869†phía dưới có những câu vừa Ä‘á»c vừa Ä‘oán như sau :
Mồng 4 Hudson có mặt: Tại cầu cảng như trước kia.
Mồng 7 đã gửi những hột cam cho McCauley, Paramore và John Swain từ Xen - Augustine.
Mồng 9 - McCauley đã cút khá»i mặt đất.
Mồng 10 John Swain đã cút khá»i mặt đất.
Ngày 12. Paramore đã được đến gõ cá»­a - Má»i việc Ä‘á»u êm đẹp.
- Cảm Æ¡n ngài. - Holmes nói và xếp tá» giấy trả lại cho ngưá»i khách trẻ. - Ngay bây giá» ngài hãy nhanh chóng, khẩn trương bắt tay vào việc. Chúng ta không cần tốn thêm má»™t chút thá»i gian nào để tranh luận Ä‘iá»u chàng vừa kể. Ngài cần trở vá» nhà ngay lập tức và hành động gấp.
- Tôi cần phải làm gì bây gi�
- Có má»—i má»™t việc thôi, nhưng cần phải giải quyết ngay. Ngài phải đặt ngay tá» giấy mà ngài vừa cho chúng tôi xem vào chiếc há»™p đồng thau mà ngài đã nói lúc nãy. Ngài đặt vào đó má»™t bức thư báo tin là tất cả những giấy tá» còn lại đã bị ông bác cá»§a ngài đốt sạch sành sanh và chỉ còn lại duy nhất má»™t mẩu giấy này thôi. Ngài phải thông báo Ä‘iá»u này để gây lòng tin sau khi viết xong bức thư ấy ngài hãy đặt ngay chiếc há»™p bằng đồng thau kia lên chiếc đĩa cá»§a đồng hồ mặt trá»i như trong thư ngưá»i ta yêu cầu. Ngài hiểu chứ?
- Tôi hoàn toàn hiểu ý ngài.
- Ngài nên nhá»› hiện tại không nên nghÄ© đến chuyện báo thù, hoặc má»™t ý nghÄ© nào tương tá»± như vậy. Tôi đỠnghị chuyện ấy để pháp luật trừng trị, nhưng chúng ta cÅ©ng cần giăng má»™t mẻ lưới, tuy nhiên chúng nó đã giăng sẵn rồi. Vì vậy, trước hết cần phải thoát khá»i mối nguy hiểm Ä‘ang Ä‘e doạ ngài. Còn sau đó chúng tôi sẽ làm sáng tá» sá»± việc mỠám và trừng trị những kẻ sát nhân.
- Chân thành cảm Æ¡n ngài, - Chàng trai nói và đứng lên lấy chiếc áo khoác mặc vào. - Ngài đã trả lại cho tôi cuá»™c sống và niá»m hy vá»ng. Tôi sẽ hành động đúng như ngài đã dạy bảo.
- Không được lãng phí dù chỉ má»™t phút nào hết. Äiá»u quan trá»ng là hãy giữ lấy mình. Rõ ràng không thể chối cãi là ngài Ä‘ang đứng trước mối hiểm hoạ ngàn cân treo sợi tóc. Ngài quay vá» bằng cách nào?.
- Tôi sẽ đi tàu hoả, từ ga Waterloo.
- Chưa đến 21 giá». Ngoài đưá»ng vẫn còn đông ngưá»i. Tôi hy vá»ng ngài sẽ bình an. Nhưng dẫu sao ngài cÅ©ng nên đỠphòng kẻ thù.
- Tôi đã mang phòng theo khẩu súng lục.
- Rất tốt, ngay ngày mai tôi sẽ bắt tay vào công việc của ngài.
- Có nghĩa là tôi sẽ gặp ngài ở Horsham.
- Ô! Äó là Ä‘iá»u bí mật cá»§a công việc. - Ở tại Luân Äôn này, chính ở đây tôi sẽ tìm ra hắn.
- Vậy thì, tôi sẽ ghé lại chỗ ngài một hoặc hai ngày nữa và thông báo cho ngài tất cả sự việc dính dáng tới chiếc hộp đồng thau và giấy má kia. Tôi sẽ làm đúng tất của những gì ngài dặn.
Anh ta bắt tay chúng tôi rồi từ biệt ra vá».
Gió vẫn gầm rít, mưa vẫn liên tiếp gõ vào cánh cửa sổ.
Câu chuyện ly kỳ bi thảm kia đã làm cho chúng tôi phần nào quên Ä‘i ná»—i phiá»n muá»™n vá» cÆ¡n bão dai dẳng, giỠđây Ä‘ang xâm chiếm bao phá»§ trở lại.
Sherlock ngồi im lặng, đầu anh hÆ¡i cúi xuống, mắt nhìn chăm chú vào ngá»n lá»­a đỠrá»±c trong lò sưởi Ä‘ang hừng há»±c cháy. Anh hút hết má»™t tẩu thuốc, rồi ngồi ngả ngưá»i ra sau ghế và nhìn những làn khói xanh Ä‘ang nhẹ nhàng uốn éo liên tiếp nối nhau bay trên trần nhà.
Watson, tớ nghĩ là, - Cuối cùng anh phá tan sự im ắng. - Trong công việc “chữa bệnh†của tớ có lẽ không bao giỠgặp phải những vụ nguy hiểm, ly kỳ hơn vụ này.
- Nhưng trước hết cậu đặt cho mình má»™t quy định cụ thể vá» tính chất cá»§a nguy hiểm ra sao cái đã? - Tôi há»i.
- Ở đây không có chuyện hoài nghi vá» tính chất tương đối cá»§a nó. - Anh ta trả lá»i.
- Nhưng cụ thể ra sao? Ai là ngưá»i có tên K. K. K.? Và hắn ta cứ bám riết như con đỉa gia đình bất hạnh ấy nhằm mục đích gì?
Sherlock nhắm mắt lại, dựa hẳn vào thành ghế và gập lai tay vào nhau.
- Má»™t nhà suy luận chính thống. - Anh ta nhận xét. Khi nhìn thấy má»™t dữ kiện duy nhất trong cả tổng thể có thể rút ra từ đấy không những toàn bá»™ chuá»—i sá»± kiện tạo nên nó, mà còn thấy được những hậu quả sẽ xảy ra theo sau. CÅ©ng Cuvier có thể mô tả đúng má»™t con vật mà chỉ dá»±a vào cÆ¡ sở má»™t chiếc xương cá»§a nó. Má»™t quan sát viên nghiên cứu má»™t mắt xích trong toàn bá»™ chuá»—i sá»± kiện, cần phải dá»±ng lại được tất cả những mắt xích còn lại, kể cả những tiá»n tố và hậu tố. Nhưng không thể đưa ná»n nghệ thuật suy luận lên đến đỉnh cao tá»™t cùng, ngưá»i suy diá»…n cần phải sá»­ dụng tất cả những dữ kiện đã được đắp nên. Äể làm được việc này, anh ta cần có những kiến thức chung nhất định nào đó. Nếu như trí nhá»› cá»§a tá»› không phản tá»›, thì trong ngày đầu chúng mình quen biết nhau, cậu đã xác định chính xác ranh giá»›i kiến thức cá»§a tá»›.
- Äúng như vậy. - Tôi mỉm cưá»i trả lá»i, - Äó là má»™t tài liệu bất thưá»ng - Tá»› nhá»› là: Triết há»c thiên văn há»c và bá»™ môn chính trị đứng vào vị trí số không. Kiến thức trong lÄ©nh vá»±c thá»±c vật há»c luôn luôn dao động, trong ngành địa chất thì sâu hÆ¡n. Bởi công việc dính dáng tá»›i những vết dÆ¡ bẩn cá»§a bất kỳ má»™t vùng nào đó trong giá»›i hạn 50 dặm xung quanh thành Luân Äôn; còn trong lÄ©nh vá»±c hóa há»c thì hài hước, kỳ quặc. Trong giải phẫu há»c thì không đồng bá»™ tản mát, rá»i rạc. Trong lÄ©nh vá»±c văn há»c giải trí, kiến thức đặc biệt khác thưá»ng. Trong đó, võ sÄ© quyá»n Anh thì dùng kiếm, còn luật sư thì tá»± đầu độc mình bằng thuốc phiện và thuốc lá. Äó là những nét cÆ¡ bản nhất trong cách nhận định, đánh giá cá»§a tá»›.
Holmes cưá»i rất khoái trá, khi nghe tôi nói những tiếng sau cùng.
CÅ©ng như lúc xưa tá»› đã nói con ngưá»i cần phải Ä‘iá»u khiển trí nhá»› cá»§a mình như thế nào để cho má»› kiến thức được sắp xếp thứ tá»± ngăn nắp trong kho tàng trí tuệ, sao cho đến lúc cần dùng là có thể lấy ra dá»… dàng không phải tìm kiếm lục lá»i.
Chúng ta ná»™i trong tối hôm nay cần phải huy động tất cả vốn liếng mà chúng ta có. Cậu lấy giúp mình cuốn bách khoa toàn thư nước Mỹ, tập có chữ “Kâ€. Nó nằm trên giá sách, gần chá»— cậu ngôi đấy. Cám Æ¡n! GiỠđây chúng ta sẽ đặt ra các giả thiết và từ đó rút ra những kết luận. Trước hết bắt đầu từ ngài đại tá Openshaw xem thá»­ vì lý do gì mà ông ta rá»i bá» nước Mỹ. Trong thá»i đại ngày xưa con ngưá»i không có khuynh hướng phá bá» những thói quen cá»§a mình để tá»± nguyện tá»± giác thoái thác ra Ä‘i khá»i vùng khí hậu tuyệt vá»i như ở bang Florida, để rồi sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i ẩn dật trong thị trấn quê mùa bên nước Anh này. Sá»± ham mê thích thú ẩn dật nói lên ý nghÄ©a rằng ông ta sợ má»™t Ä‘iá»u gì đó hoặc má»™t ngưá»i nào đó, hay đại loại như vậy. Chúng ta khẳng định giả thiết này dá»±a trên cÆ¡ sở những bức thư dá»a dẫm đáng sợ mà ông ta cÅ©ng như ngưá»i thừa kế đã nhận được. Cậu có nhận xét gì vá» những con dấu đóng trên phong bì đó không?
- Lá thư thứ nhất từ Pondicherry, thư thứ hai từ Dundee, thư thứ ba từ Luân Äôn.
- Từ phía đông Luân Äôn! Cậu rút ra kết luận gì?
- Äó là những bến cảng cá»§a đại dương. Hình như ngưá»i viết lá thư ấy là thá»§y thá»§.
- Tuyệt diệu! Chúng ta đã có chìa khóa rồi. Hoàn toàn có khả năng ngưá»i viết thư Ä‘ang sống trên má»™t con tàu. Còn bây giá» chúng ta sẽ xem xét vấn đỠnày từ khía cạnh khác. Trong trưá»ng hợp từ Pondicherry thì khoảng thá»i gian giữa lá»i dá»a dẫm đến chuyện thá»±c cách nhau bảy tuần lá»…; trong trưá»ng hợp từ Dundee khoảng cách ấy chỉ có ba, bốn ngày. Cậu có nghÄ© gì?
- Khoảng cách trong trưá»ng hợp thứ nhất lá»›n hÆ¡n nên cần thá»i gian để thá»±c hiện lâu hÆ¡n.
- Nhưng chính bức thư cÅ©ng phải má»™t quãng đưá»ng lá»›n như thế?
- Tớ chịu. Không hiểu sự thể ra sao?
- Có cÆ¡ sở để rút ra nhận xét là, con tàu mà kẻ sát nhân Ä‘ang sống là má»™t chiếc thuyá»n buồm, hoặc má»™t nhóm Ä‘ang sống là má»™t chiếc thuyá»n buồm. CÅ©ng như những trưá»ng hợp tương tá»±, chúng nó bao giá» cÅ©ng gá»­i Ä‘i những lá»i cảnh cáo sau đó má»›i thi hành bản án. Cậu thấy không trưá»ng hợp từ Dundee xảy ra nhanh chóng làm sao? Nếu chúng Ä‘i bằng tàu thá»§y từ Pondicherry, thì chúng tá»›i cùng vá»›i lá thư. Nhưng ở đây lại bảy tuần. Bảy tuần này là hiệu số giữa tốc độ cá»§a tàu thá»§y bưu Ä‘iện đã mang bức thư vá»›i tốc độ cá»§a thuyá»n buồm mà lÅ© sát nhân Ä‘ang sống.
- Có thể là như thế?!
- Äó là Ä‘iá»u chắc chắn. Dá»±a trên cÆ¡ sở đó cậu thấy ngay sá»± nguy hiểm chết ngưá»i trong trưá»ng hợp cuối. Cậu biết vì sao tá»› căn dặn anh chàng Openshaw phải thận trá»ng rồi chứ?! Äòn trừng phạt bao giá» cÅ©ng giáng vào thá»i hạn kết thúc cần thiết cho những kẻ đã gá»­i bức thư khi vượt qua khoảng cách trên chiếc thuyá»n buồm. Nhưng chính bức thư cuối này lại được gá»­i Ä‘i từ Luân Äôn, vì vậy chúng ta không thể cho phép mình trì hoãn công việc.
- Lạy chúa? - Tôi thốt lên. - Cuộc truy nã gắt gao kia có ý nghĩa gì?
- Rõ như ban ngày, giấy tỠđã bị Openshaw cuá»—m Ä‘i mang trong đó má»™t bí mật liên quan đến sá»± sống còn cá»§a bá»n trên chiếc thuyá»n buồm. Tá»› cho là trên thuyá»n này không chỉ có má»™t thằng. Má»™t ngưá»i không thể tham gia hai vụ giết ngưá»i tài tình, không để lại dấu vết gì. Trong chuyện này phải vài ba tên nhúng tay vào, hÆ¡n nữa chúng là như kẻ giết ngưá»i sành sá»i và không há» run tay. Những giấy tá» mà chúng muốn chiếm lại bằng được, dù nó nằm trong tay ai mặc kệ. Chính thế cậu thấy không “K.K.K†đâu phải là tên cá»§a má»™t ngưá»i, mà là dấu hiệu ám chỉ má»™t tổ chức xã há»™i bí mật nào đó.
- Tổ chức gì?
- Tớ chưa nghe thấy bao gi�
Holmes lật lật mấy trang sách đang nam trên đùi anh ta :
- Ở đây há» có viết như thế này “Ku Klux Klan†là tên gá»i xuất phát từ sá»± giống tiếng lên quy lát cá»§a khẩu súng. Tổ chức bí mật nguy hiểm đáng sợ này có những cá»±u chiến binh cá»§a quân đội miá»n Nam sau cuá»™c ná»™i chiến thành lập, và sau má»™t thá»i gian ngắn đã nhanh chóng lập các chi nhánh ở các bang khác. Chá»§ yếu là bang Tennessee, bang Luidian, ở cả hai vùng Carolinas, bang Georgia, và bang Florida. Tổ chức này dùng bạo lá»±c phục vụ cho mục đích chính trị, chá»§ yếu là khá»§ng bố, ám sát những ứng cá»­ viên đại biểu cho dân da Ä‘en, hoặc Ä‘uổi khá»i đất nước, giết những kẻ đối lập có quan Ä‘iểm chống đối chúng. Bá»n chúng thưá»ng cảnh cáo trước rồi má»›i thá»±c hiện. Lá»i cảnh cáo chỉ gá»­i cho những ngưá»i mà bá»n chúng định ám sát dưới hình thức thÆ¡ má»™ng, nhưng má»i ngưá»i Ä‘á»u quen thuá»™c, ở má»™t số địa phận trong nước thì má»™t cành lá sồi, còn những nÆ¡i khác thì vài hạt dưa gang, hoặc há»™t cam. Sau khi nhận được những lá»i cảnh cáo đó, ngưá»i ta hoặc thay đổi quan Ä‘iểm cá»§a mình, hoặc Ä‘i khá»i Tổ quốc. Nếu không chú ý đến lá»i cảnh cáo đó, thì ngưá»i bị gá»­i thư sẽ không tránh khá»i cái chết. Thưá»ng là má»™t cái chết kỳ quặc, không lưá»ng trước được. Tổ chức này được lãnh đạo rất chặt chẽ, nó nghÄ© ra những biện pháp hành động hữu hiệu đến ná»—i chưa ai có thể khám phá ra được hoặc tránh khá»i cái chết thảm thiết. Chưa bao giá» những kẻ gây tá»™i ác bị vạch mặt. Tổ chức được hình thành trong vài ba năm bất chấp má»i sá»± đàn áp cá»§a chính phá»§ Hợp Chá»§ng quốc Hoa Kỳ và tầng lá»›p tiến bá»™ cá»§a nhân dân. Năm 1869 những hoạt động cá»§a tổ chức bí mật này bá»—ng dưng chấm dứt, tuy nhiên vẫn xảy ra má»™t vài vụ khá»§ng bố.
- Cậu có thấy không? - Holmes nói và lật lật quyển sách, - Sá»± chấm dứt bất bình thưá»ng những hoạt động chống đối cá»§a tổ chức sát nhân này trùng lặp vá»›i cuá»™c ra Ä‘i cá»§a Openshaw, ông ta đã thu góp tất cả tài liệu giấy tá» cá»§a tổ chức mang theo mình hồi hương. Có khả năng là những nguyên nhân và kết quả nằm ở Ä‘iểm này. Không phải ngẫu nhiên những ngưá»i tàn ác dã man kia cứ theo Ä‘uổi mãi gia đình Openshaw. Cậu hiểu không, bảng thống kê và những cuốn nhật ký có thể là bôi nhá», nói xấu những nhà hoạt động nổi tiếng nhất cá»§a miá»n Nam nước Mỹ và chính những giấy tá» này đã làm cho nhiá»u kẻ mất ăn mất ngá»§.
- Có nghĩa là những giấy tỠmà chúng mình vừa được thấy...
- Chính nó - Äó là má»™t thứ mà ngưá»i ta mong đợi. Nếu tá»› không nhầm thì ở đó ghi : “Äã gá»­i những hạt giống cho A.B.V.†- Có nghÄ©a là hỠđã gá»­i những lá»i cảnh cáo. Tiếp theo là mấy dòng chữ A và B đã cút xéo khá»i mặt đất - Có nghÄ©a bá»n hỠđã bá» Tổ quốc ra Ä‘i. Còn V. đã được đến thăm. Tá»› sợ ngài V đã kết thúc không tốt đẹp. Chúng mình còn kịp làm sáng tá» công chuyện má» mịt này. Con đưá»ng để cứu thoát Openshaw trai trẻ kia - chính là phải hành động đúng như tá»› khuyên bảo. Hôm nay chúng ta không thể nói thêm được gì nữa và cÅ©ng không thể làm thêm được gì... Cậu đưa mình mượn cây đàn, chúng ta đành chịu khó ngồi im lặng ná»­a tiếng đồng hồ để quên Ä‘i thá»i tiết tồi tệ và quên Ä‘i những hành động còn tồi tệ gấp bá»™i cá»§a con ngưá»i.
Gần sáng cÆ¡n bão má»›i tan, mặt trá»i hé á»­ng lên xuyên qua những đám mây mù u tối rạng rỡ chiếu rá»i thành Luân Äôn.
Khi tôi đi xuống thì Holmes bắt đầu ăn sáng.
- Xin lỗi, tớ buộc phải bắt đầu không đợi cậu được - Anh nói. - Tớ thấy trước rằng tớ phải làm việc cật lực trong ngày hôm nay vì câu chuyện của Openshaw.
- Cậu chuẩn bị đến đâu rồi? - Tôi há»i.
- Äiá»u này phụ thuá»™c vào sá»± đánh giá chính xác hay không cá»§a tá»›. Có lẽ tá»› phải ghé tá»›i Horsham.
- Cậu không định tới đó trước sao?
- Không, tá»› sẽ bắt đầu từ Xiti. Cậu gá»i con hầu mang cà phê lên Ä‘i.
Trong lúc đợi cà phê, tôi cầm tá» báo để trên bàn và Ä‘á»c lướt qua các mục. Bất chợt má»™t cá»™t báo làm tim tôi lạnh toát.
- Holmes, - Tôi thốt lên, cậu bị chậm mất rồi
- Có chuyện gì vậy? - Anh ta nói và đặt cốc cà phê xuống.
- Tớ dã dự đoán trước là sẽ xảy ra chuyện này.
Chuyện xảy ra như thế nào? - Giá»ng anh rất bình tÄ©nh, chúng tôi cảm thấy anh Ä‘ang xúc động mãnh liệt.
Cái tên Openshaw đã đập vào mắt tôi và đỠmục “Câu chuyện tang thương ở cầu Waterloo†được như thế này :
“Tối qua vào khoảng 21 - 22 giá», nhân viên cảnh sát có tên Cook trong lúc Ä‘ang tuần tra canh gác cầu Waterloo, có nghe thấy tiếng kêu cứu và tiếng nước “bõmâ€. Nhưng do trá»i tối Ä‘en như má»±c, gió thét ào ào, cho nên mặc dù chạy đến cứu giúp, vẫn không vá»›t được kẻ chìm dưới sông. Cảnh sát lập tức nổi còi báo động, và nhá» chiếc xuồng cấp cứu xác chết đã được tìm thấy. Äó là má»™t chàng trai trẻ, tên anh ta theo phong bì tìm thấy trong ngưá»i là John Openshaw, sống gần Horsham. Ngưá»i ta Ä‘oán anh ta vì quá vá»™i để Ä‘i chuyến tàu cuối cùng xuất phát từ ga Waterloo, trong bóng đêm mịt mùng và đã bị trượt chân lá»t xuống dưới cầu. Trên thi hài nạn nhân không thấy phát hiện má»™t dấu vết đánh đập hành hung nào. Không thể nghi ngá» gì nữa, anh ta đã mất mạng trong trưá»ng hợp đáng tiếc. Äiá»u đó bắt buá»™c chính quyá»n địa phương phải chú ý đến tình trạng chiếc cầuâ€.
Chúng tôi lặng Ä‘i mấy phút. Tôi chưa há» nhìn thấy Sherlock mệt nhá»c đến như thế.
- Cái đó đã giáng một đòn chí mạng vào tính tự ái của tớ, -
Cuối cùng anh thốt lên Ä‘au đớn. - Không thể chối cãi và bào chữa được Ä‘iá»u gì, tính tá»± ái là má»™t thứ tình cảm nhá» nhen ích ká»·, nó không giải quyết được việc gì cả. Bây giá» câu chuyện này trở thành việc riêng cá»§a tá»›, và nếu chúa có ban cho tá»› má»™t sức khá»e thì tá»› sẽ tóm gá»n cả băng sát nhân ấy. Anh ta hoảng sợ đến nhá» tá»› giúp đỡ, thế mà tá»› lại đẩy anh ta đến chá»— chết.

Anh đứng dậy khá»i chiếc ghế, bước Ä‘i bước lại trong căn phòng, khuôn mặt trắng bệch bừng bừng tức giận. Anh hết bóp lại thả ra những ngón tay dài và nhá» nhắn cá»§a mình má»™t cách Ä‘iên tiết.
- Những con quá»· láu cá! - Cuối cùng anh thét lên, - Làm thế nào mà chúng lừa phỉnh được anh chàng để nhấn chìm xuống đáy sông? Bá» sông không phải là con đưá»ng dẫn tá»›i nhà ga. Còn trên cầu thậm chí trá»i có tối Ä‘i chăng nữa cÅ©ng còn rất nhiá»u ngưá»i. Watson chúng ta thá»­ xem ai là ngưá»i chiến thắng trong hiệp này. Tá»› Ä‘i đây.
- Tới đồn cảnh sát à?
- Không, tá»› sẽ làm cảnh sát. Tá»› sẽ giăng má»™t tấm lưới như tấm mạng nhện, và cứ để cho cảnh sát đến bắt những con ruồi trong đó, nhưng không dá»… làm ngay bây giá».
Cả ngày hôm đó, tôi mắc công việc chữa bệnh. Khi quay vá» hẻm Baker thì trá»i đã tối từ lâu.
Sherlock Holmes vẫn chưa vá». Khi anh vá» thì đã hÆ¡n 21 giỠđêm, ngưá»i bÆ¡ phá», nhợt nhạt. Anh đến tá»§ đựng thức ăn, lấy má»™t mẩu bánh mỳ cho vào miệng nhai ngấu nghiến và nuốt ừng á»±c những ngụm nước lá»›n.
- Cậu đói lắm phải không? - Tôi nhận xét.
- Äói gần chết đây. Tá»› làm quên cả ăn, kể từ buổi ăn lót dạ sáng đến giá».
- Thế cậu nhịn à?
- Không có lấy má»™t há»™t. Tá»› không có thá»i gian rá»—i để nghÄ© đến chuyện ăn uống nữa.
- Còn công việc của cậu ra sao?
- Rất tốt đẹp.
- Cậu đã tìm ra chìa khóa vén mở Ä‘iá»u bí mật chưa?
- Bá»n nó đã nằm gá»n trong lòng bàn tay tá»›. Rồi chàng Openshaw trẻ tuổi kia không còn bao lâu nữa sẽ được rá»­a hận. Watson, chúng mình sẽ dán nốt cái nhãn hiệu ma quá»· chính thống cá»§a chúng nó. Chẳng nhẽ, đó là Ä‘iá»u không hay?
- Cậu nói vỠcái gì thế?
Holmes lấy từ trong chạn ra một quả cam. Rồi anh bóc nó ra từng múi, và cẩn thận nhặt mấy hạt để lên bàn. Anh ta nhặt nắm hột cho vào chiếc phong bì. Phía trong phong bì anh viết
“S.H gá»­i cho J.Oâ€.
Sau đó anh dán phong bì lại và ghi địa chỉ ở ngoài “Gởi ngài thuyá»n trưởng James Calhoun, thuyá»n buồm Ngôi sao đơn độc Savannah, Georgiaâ€.
- Bức thư sẽ đợi Calhoun khi hắn ta cập bến - Holtnes vừa nói vừa cưá»i. - Äiá»u này, sẽ làm cho hắn mất ăn mất ngá»§. Tá»› tin rằng, hắn sẽ chịu chung cái số phận như số phận cá»§a ngài Openshaw.
- Thuyá»n trưởng Calhoun là ai vậy?
- Hắn là thá»§ lÄ©nh cá»§a cả bá»n khốn kiếp ấy. Dần dần tá»› sẽ lần ra những thằng khác nữa. Hắn là thằng đầu tiên.
- Bằng cách nào mà cậu tìm ra chúng nó?
Holmes lôi ra từ trong túi má»™t tá» giấy cỡ lá»›n ghi chép chi chít những năm tháng và tên ngưá»i...
- Cả ngày tá»› chỉ chúi đầu sục vào các tập hồ sÆ¡, giấy má cÅ©, theo dõi số phận cá»§a từng chiếc tàu đã cập bến Pondicherry trong thá»i gian từ tháng giêng và tháng hai năm 1883. Trong hai tháng ấy, có ghi lại ba mươi sáu chiếc tàu có trá»ng tải khá lá»›n. Trong số đó có chiếc “Ngôi sao đơn độc†làm cho tá»› chú ý nhất, bởi địa Ä‘iểm cập bến là Luân Äôn. HÆ¡n nữa “Ngôi sao đơn độc†- má»™t biệt danh cá»§a má»™t bang bên Mỹ.
- Hình như bang Texas phải không?
- Äiá»u này chưa chắc chắn. Nhưng tá»› biết con tàu đó đã xuất phát từ bên Mỹ.
- Có gì nữa không?
- Tá»› Ä‘á»c lướt qua các mục ghi chép vá» ngài đến và ngày Ä‘i cá»§a tất cả tầu thuyá»n ở cảng Dundee. Và khi tá»› thấy chiếc thuyá»n buồm “Ngôi sao đơn độc†đã cập bến Dundee trong tháng giếng năm 1885 thì má»i nghi ngá» cá»§a tá»› đã chuyển sang khẳng định. Tá»› lập tức lục tìm bảng chỉ dẫn có liên quan tá»›i những chiếc tàu thuyá»n đã đậu ở cảng Luân Äôn trong thá»i gian hiện nay.
- Cậu có thấy được gì không?
- “Ngôi sao đơn độc†vừa cập bến Luân Äôn trong tuần trước. Tá»› vá»™i chạy đến chá»— Albert Dock và được biết đúng hôm nay, lúc thá»§y triá»u lên sá»›m “Ngôi sao đơn độc†đã rá»i bến ra sông để quay vá» cảng Savannah. Tá»› đã Ä‘iá»n tá»›i Gravesend và được báo cho biết “Ngôi sao đơn độc†vừa má»›i qua đấy không lâu. Và do gió hướng đông nên tá»› không nghi ngá» gì hết. “Ngôi sao đơn độc†đã vượt qua Goodwins và hiện giá» Ä‘ang cách không xa hòn đảo Wight.
- Cậu định hành động ra sao?
- á»’! Kelgun Ä‘ang nằm trong tay tá»›! Hắn vá»›i hai tên thá»§y thá»§ - là những tên ngưá»i Mỹ duy nhất trên tàu. Những ngưá»i còn lại là ngưá»i Phần Lan và ngưá»i Äức. Thậm chí tá»› còn được biết tối hôm qua cả ba đứa Ä‘á»u không có mặt trên thuyá»n. Ngưá»i khuân vác đã cho tá»› biết chi tiết ấy. Ông ta làm nhiệm vụ bốc vác trên chiếc thuyá»n buồm “Ngôi sao đơn độcâ€. Khi thuyá»n “Ngôi sao đơn độc†cập bến Savannah, thì tàu thá»§y đã mang bức thư cá»§a tá»› tá»›i trước rồi. Còn bức Ä‘iện tá»› báo cho cảnh sát ở Savannah là phải bắt ngay ba tên ngưá»i Mỹ vì tá»™i đã giết ngưá»i.
Tuy nhiên, trong má»i dá»± tính cẩn thận nhất cá»§a con ngưá»i, bao giá» cÅ©ng có má»™t chá»— sÆ¡ hở nào đó. Những kẻ đã giết hại cả gia đình Openshaw kia, chưa phán Ä‘oán được là sẽ nhận được những há»™t cam do ngưá»i khác gá»­i cho chúng. Mà con ngưá»i ấy, cÅ©ng kiên quyết, láu cá như bá»n chúng nó. Con ngưá»i đó, đã lần ra dấu vết chúng nó.
Trong năm ấy những trận cuồng phong thật là dữ dá»™i, kéo dài dai dẳng. Chúng tôi chỠđợi tin tức cá»§a chiếc thuyá»n buồm “Ngôi sao đơn độc†rất lâu, nhưng tất cả Ä‘á»u không đúng như chúng tôi mong đợi.
Cuối cùng chúng tôi má»›i được biết là ở má»™t nÆ¡i xa xôi nào đó trên bá» Äại Tây Dương, ngưá»i ta đã nhìn thấy chiếc Ä‘uôi tàu bị vỡ, dập dá»nh theo sóng biển. Trên đó ngưá»i ta đã nhìn thấy những chữ “N. S. Ä. Äâ€. Äó là tất cả những gì chúng tôi được biết vá» số phận cá»§a “Ngôi sao đơn độcâ€.

HẾT
Tài sản của minhtien384

  #40  
Old 28-04-2008, 12:23 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

Bộ nghi lễ nhà Musgrave
Tác giả: ARTHUR CONAN DOYLE


Trong tính cách cá»§a Sherlock Holmes có má»™t đặc Ä‘iểm kỳ lạ bao giá» cÅ©ng làm cho tôi ngạc nhiên: mặc dù trong công việc đòi há»i trí não phải làm việc nhiá»u, anh vẫn là má»™t ngưá»i cẩn thận, quần áo cá»§a anh bao giá» cÅ©ng tươm tất, chỉnh tá» và tao nhã. Trong những lÄ©nh vá»±c khá thì anh là ngưá»i xuá» xòa thiếu ngăn nắp; những thói quen cá»§a anh có thể làm cho bất cứ ngưá»i nào sống vá»›i má»™t mái nhà, đôi lúc cÅ©ng phải bá»±c.
Không phải tôi là ngưá»i quá nghiêm khắc, công việc bận rá»™n ở Afghanistan chỉ tổ làm cho lối sống du mục cá»§a tôi ngày càng phát triển; càng làm cho tôi trở thành bừa bãi, cẩu thả; mà Ä‘iá»u này đối vá»›i má»™t bác sÄ© thì không thể tha thứ được. Nhưng tính cẩu thả cá»§a tôi cÅ©ng có má»™t thá»i gian nhất định: khi thấy má»™t ngưá»i để những Ä‘iá»u xì gà cá»§a mình trong chiếc thùng dùng để chứa than đá; những bức thư Ä‘ang chỠđược trả thì bị má»™t con dao nhíp há» hững đè lên; chiếc bảng gá»— thì treo trên lò sưởi,thì ai mà không Ä‘iên tiết cho được. Thú thật, tôi có cảm giác, dưá»ng như tôi là má»™t mẫu ngưá»i má»±c thước vá» tính cách và đạo đức. Tôi bao giá» cÅ©ng quan niệm rằng, bắn súng là trò giải trí, mà ngưá»i ta chỉ luyện tập ở ngoài trá»i má»™t cách tá»± do. Khi Holmes bắt đầu ham thích luyện môn bắn súng, mà lại luyện tập trên ghế bành, tay cầm khẩu súng lục và băng đạn, bắt đầu luyện tập bằng cách lấy đầu đạn vạch lên tưá»ng đối diện cặp chữ lồng “K.Vâ€. Tôi thấy công việc đó không làm cho căn phòng tốt hÆ¡n, không khí trong phòng ấm hÆ¡n, cÅ©ng không há» làm cho hình dáng bên ngoài cá»§a ngôi nhà đẹp lên chút nào.
Căn phòng cá»§a chúng tôi bao giá» cÅ©ng đầy ắp những đồ vật kỳ dị, có dính líu tá»›i hóa há»c hoặc má»™t câu chuyện hình sá»± nào đó. Các vật ká»· niệm ấy bao giá» cÅ©ng nằm rải rác ở những chá»— mà ít ai ngá» tá»›i nhất; chẳng hạn đựng trong bồn chứa dầu, đôi lúc còn nằm ở chá»— không thích hợp nhất. Nhưng, giấy má cá»§a Holmes làm cho tôi Ä‘au đầu hÆ¡n cả. Anh không bao giá» tiêu huá»· những tài liệu, đặc biệt những tài liệu có dính líu đến công việc phá án mà anh có tham dá»±. Những việc sắp xếp những giấy máy ấy đối vá»›i anh là cả má»™t công việc cá»±c kỳ khó khăn, đòi há»i má»™t nghị lá»±c phi thưá»ng; không quá má»™t lần trong năm anh nhiá»u thì giỠđể làm công việc ấy. Hình như trong má»™t chuyện nào đó, tôi đã ghi là tiá»m năng to lá»›n trong ngưá»i Sherlock Holmes xuất hiện khi nào anh bắt tay vào giải quyết những cuá»™c khám phá tuyệt vá»i, Ä‘iá»u đó làm cho tên tuổi cá»§a anh lừng danh. Nguồn năng lượng cá»§a anh thay đổi theo chu kỳ hững há»,cho đến lúc kiệt sức hoàn toàn. Khi ấy anh nằm dài trên giưá»ng Ä‘á»c những quyển sách ưa thích trong mấy ngày liá»n, thỉnh thoảng anh đứng lên vá»›i lấy chiếc viôlông để kéo vài bản nhạc du dương. Chính thế, nên đống giấy má từ tháng này sang tháng khác ngày má»™t nhiá»u thêm; tất cả các góc nhà Ä‘á»u chấtđầy những cặp ghi chép. Äốt những ghi chép kia thì không bao giỠđược phép làm, ngoài chá»§ nhân nó ra.
Vào má»™t buổi chiá»u mùa đông, hai chúng tôi ngồi bên cạnh chiếc lò sưởi. Tôi bạo mồm nói khích Sherlock Holmes là từ lâu không thấy anh ghi chép vào sổ cá»§a mình những nguồn tin; rồi anh có nên bá» ra má»™t tiếng đồng hồ để sá»­a sang lại căn phòngcá»§a mình cho khang trang hÆ¡n không. Anh phải thừa nhận tôi nói đúng. Anh sốt sắng chạy ngay vá» phòng ngá»§, rồi khệ nệ bê má»™t chiếc thùng sắt tây to tướng ra. Sau khi đặt nó xuống giữa phòng, anh ngồi xuống ghế và từ từ mở nắp ra. Tôi thấy chiếc hòm sắt chứa đầy má»™t phần ba những cặp sách đựng giấy tá», được cẩn thận buá»™c bằng những dải băng màu Ä‘á».
- Watson, ở đây không ít những chuyện lý thú, - anh lên tiếng và âu yếm nhìn tôi. - Nếu cậu mà biết những gì đang nằm trong thùng sắt tây này có lẽ cậu sẽ đỠnghị tớ hãy lôi ra một tập giấy nào đó chứ không phải đặt thêm vào đây những giấy má mới.
- Có phải là những số liệu vá» công việc trước kia cá»§a cậu không? - Tôi há»i - Tá»› nhiá»u khi lấy làm tiếc cho việc không có những số liệu ghi chép vá» những việc đã qua.
- Äúng, anh bạn yêu quý cá»§a tá»› ạ! Tất cả những thứ này Ä‘á»u xảy ra từ trước, trước khi tá»› có má»™t ngưá»i bạn chuyên viết tiểu sá»­ những vụ án, ngưá»i có ý định làm rạng rỡ tên tuổi cá»§a tá»›.
Bằng những động tác má»m mại, khéo léo anh lôi hết tập này, đến tập khác.
- Không phải tất cả má»i chuyện Ä‘á»u được kết thúc êm đẹp đâu, Watson ạ, - Anh nói. - Nhưng trong số đó có má»™t vài chuyện thú vị, làm Ä‘au đầu tá»› không ít. Ví dụ như: vụ giết chết Tarleton; câu chuyện cá»§a ngài Vamberry - má»™t nhà buôn rượu vang; còn đây là má»™t sá»± kiện cá»§a bà già ngưá»i Nga. Äây là chuyện kỳ lạ cá»§a chiếc nhẫn bằng nhôm; rồi bảng chi tiêu tỉ mỉ vá» anh chàng Ricoletti chân cong vá»›i ngưá»i vợ đáng sợ cá»§a ông. Còn đây... đây rõ ràng là má»™t chuyện mê ly, hấp dẫn.
Anh thá»c tay xuống sát đáy thùng và lôi ra má»™t chiếc há»™p bằng gá»— có nắp đậy, giống như chiếc há»™p đựng đồ chÆ¡i trẻ em.
Anh mở há»™p, lấy ra má»™t tá» giấy đã nhàu nát, má»™t chiếc chìa khóa bằng đồng kiểu cÅ©; má»™t thanh gá»— có cuốn má»™t cuá»™n dây nhá»; và ba chiếc vòng bằng kim loại đã bị han rỉ.
- Thế nào anh bạn, cậu có thích những thứ trang sức này không? - Anh há»i, và mỉm cưá»i vá»›i khuôn mặt ngÆ¡ ngác cá»§a tôi.
- Bộ sưu tập đầy tính hấp dẫn và kích thích sự hiếu kỳ.
- Rất hấp dẫn, còn câu chuyện của nó thì càng kích thích tò mò của cậu hơn.
- Chẳng lẽ, những vật ká»· niệm này Ä‘á»u có lịch sá»­?
- Hơn thế nữa, tự nó đã nói lên lịch sử rồi.
- Cậu định ám chỉ Ä‘iá»u gì?
Sherlock Holmes trải các vật ra bàn, anh ngồi xuống ghế và ngắm nghía bằng cặp mắt sáng ngá»i, lấp lánh dầy hứng thú.
- Tá»› đã giữ những vật này làm ká»· niệm vá» câu chuyện có liên quan đến “Bá»™ nghi lá»… nhà Musgraveâ€.
Tôi đã nghe Holmes nói nhiá»u vá» câu chuyện này, nhưng chưa há» có dịp há»i anh cặn kẽ má»i chi tiết.
- Cậu hãy kể cho tá»› nghe má»i chuyện vá» vụ này Ä‘i. - Tôi đỠnghị.
- Thế cứ để nguyên những đồ bá» Ä‘i ở đây à? Chúng ta phải thu dá»n chứ? - Anh thâm thúy há»i lại - Sá»± yêu thích ngăn nắp, gá»n gàng cá»§a cậu vứt ở đâu rồi. Nói thế thôi, tá»› cÅ©ng rất muốn cậu bổ sung vụ này vào bá»™ biên niên sư cá»§a mình, bởi má»™t lẽ nó có những tình tiết khá nổi tiếng trong làng hình sá»±, không những chỉ riêng ở nước Anh, mà có thể cả những nước khác nữa.
Bá»™ sưu tập những chiến công nhá» cá»§a cậu sẽ không được trá»n bá»™ nếu thiếu việc miêu tả, ghi chép câu chuyện lịch sá»­ hoàn toàn có thật này...
Chắc cậu còn nhớ, chuyện xảy ra với “Gloria Scott†và đoạn đối thoại với ông già bất hạnh. Số phận của ông ta đã có lần tớ kể cho cậu.
- Ông là ngưá»i đầu tiên gợi ý cho tá»› vá» nghá» nghiệp, mà sau này nó đã trở thành sá»± nghiệp cá»§a cuá»™c Ä‘á»i tá»›. Hiện nay tên tuổi cá»§a tá»› đã nổi tiếng, không chỉ trong dân chúng mà cả giá»›i hình sá»±. Nhưng riêng việc giải quyết những vấn đỠtranh cãi thì những ngưá»i am hiểu Ä‘á»u đánh giá tá»› ở bậc thấp. Khi chúng ta má»›i quen nhau, tá»› đã có má»™t vốn sống tương đối phong phú. Cậu có thể tưởng tượng được không? Lần đầu tá»› vất vả biết bao, phải trải qua má»™t thá»i gian dài tá»› má»›i định hướng được.
Bước đầu tá»›i Luân Äôn, tá»› đến ở tại hẻm Montague nằm sau góc Viện bảo tàng British, tá»› liá»n lao vào công tác nghiên cứu.
Tá»› nghiên cứu tất cả các lÄ©nh vá»±c kiến thức, vì nó rất có lợi cho nghá» nghiệp tá»› sau này. Dần dần, những ngưá»i đến gặp tá»› để nhá» giúp đỡ: phần lá»›n hỠđến là do bạn bè, sinh viên ngày trước giá»›i thiệu, vì trong những năm cuối cá»§a trưá»ng đại há»c ngưá»i tađã bàn tán không ít vá» phương pháp cá»§a bản thân tá»›. Việc thứ ba, ngưá»i ta đã nhá» tá»› giải quyết việc cá»§a há» hàng nhà Musgrave. Hàng loạt sá»± kiện xảy ra má»™t cách lý thú, các sá»± kiện khác tiếp theo làm cho tá»› má»™t phen Ä‘iêu đứng và lúng túng; đó là nấc thang đầu tiên cá»§a con đưá»ng danh vá»ng và cÅ©ng là viên gạch đầu tiên để xây lên địa vị cá»§a tá»› hiện nay.
Reginald Musgrave là bạn há»c cùng trưá»ng trung há»c vá»›i tá»›, theo má»™t quan tiệm nào đó thì tá»› và anh ta có má»™t tình thân bằng hữu. Anh ta quá rụt rè nhút nhát, đôi khi bạn bè cho rằng, anh ta làm cao, nên anh ta ít tiếng trong đám bạn bè. Bá» ngoài anh ta đúng là má»™t nhà quý tá»™c nòi; khuôn mặt thanh tú, mÅ©i to, mắt hÆ¡i lồi; phong cách tuy hÆ¡i cẩu thả, nhưng vẫn giữ được vẻ tao nhã, thanh lịch. Thá»±c ra, đó là má»™t ngưá»i còn sót hại cá»§a má»™t dòng dõi vua chúa, Ä‘á»i này có lẽ là Ä‘á»i cháu chắt gì đó; vàothế ká»· thứ XVI dòng há» Musgrave ở miá»n Bắc, tách ra và thành lập ở phía tây Sussex; cÆ¡ ngÆ¡i Hurlstone - đó là dinh thá»± cá»§a dòng há» Musgrave, là má»™t trong những ngôi nhà cổ kính nhất vùng này. Hình như, dinh thá»± - nÆ¡i anh ta sinh ra cÅ©ng mang nét hình hài cá»§a anh ta. Má»—i khi nhìn khuôn mặt trắng xanh cá»§a anh ấy, vá»›i những đưá»ng nét hÆ¡i thô, cùng phong thái đạo mạo thì bao giá» tá»› cÅ©ng liên tưởng tá»›i những mái vòm hình chóp, khung cá»­a hình vuông và tất cả những nét rÆ¡i rá»›t lại cá»§a ná»n kiến trúc phong kiến. Có đôi lúc chúng tôi tâm sá»± vá»›i nhau, lần nào anh ta cÅ©ng thích thú những phương pháp quan sát tinh tế và cách đánh giá, nhận xét chính xác cá»§a tá»›.
Suốt bốn năm, chúng tôi không gặp nhau. Chợt má»™t buổi sáng anh ta tá»›i thăm tá»› ở Montague. Anh ấy chẳng thay đổi mấy, ăn mặc rất bảnh bao - anh ta vốn là ngưá»i thích ăn diện,và bây giá» vẫn giữ phong thái chững chạc đàng hoàng vốn có.
- Cậu vẫn khá»e chứ Musgrave? Sau khi bắt tay thân mật, tá»› há»i.
- Chắc cậu cÅ©ng biết, cha tá»› vừa qua Ä‘á»i - Anh ta nói. - Chuyện ấy xảy ra đã gần hai năm rồi, cậu hiểu cho tá»›, lúc bấy giá» tá»› phải đứng ra đảm đương gánh vác việc cai quản cÆ¡ ngÆ¡i Hurlstone rất vất vả. HÆ¡n nữa, tá»› là đại biểu cá»§a má»™t vùng, bận Æ¡i là bận. Còn cậu, nghe đâu đã sá»­ dụng khả năng hiếm có cá»§a mình để giúp đỡ má»i ngưá»i có phải không?
- Äúng đấy, - Tá»› trả lá»i - tá»› có ý định dùng trí tuệ cá»§a mình để kiếm mẩu bánh mì.
- Rất sung sướng được biết như vậy, bởi vì lá»i khuyên bảo cá»§a cậu bây giỠđối vá»›i tá»› thật quý giá. Ở chá»— tá»› đã xảy ra má»™t chuyện mà cảnh sát đành bó tay. Câu chuyện làm Ä‘au đầu má»i ngưá»i. Cậu có thể hình dung tá»› nghe anh ta như thế nào không, Watson. Äây chính là trưá»ng hợp mà tá»› đã cháy ruá»™t, cháy gan chỠđợi ròng rã trong những tháng ngày thất nghiệp, cuối cùng nó đã đến vá»›i tá»›. Từ đáy lòng, bao giá» tá»› cÅ©ng tin rằng, tá»› có thể đạt kết quả ở những nÆ¡i mà kẻ khác bó tay; và đây chính là dịp để tá»› thá»­ nghiệm chính bản thân mình.
- Cậu hãy kể cặn kẽ cho tớ nghe với! - Tôi thốt lên.
Sherlock tiếp tục :
- Tá»› má»i anh bạn Reginald Musgrave má»™t Ä‘iếu thuốc, anh ta ngồi đối diện vá»›i tá»› và châm thuốc.
- Cần nói vá»›i cậu, - Anh ta mào đầu - mặc dù tá»› chưa vợ, nhưng tá»› vẫn phải giữ lại ở dinh thá»± Hurlstone má»™t biên chế hoàn chỉnh số ngưá»i phục vụ giúp việc. Dinh thá»± rất to, được xây cất quá vụng vá», không hợp lý và vì thế cần có ngưá»i trông coi thưá»ng xuyên để đỠphòng trá»™m cắp. HÆ¡n nữa, chá»— tá»› có má»™t khu rừng cấm, cứ đến mùa săn chim trÄ©, thì trong nhà tập trung cả má»™t há»™i lá»›n, đòi há»i không ít ngưá»i phục vụ. Tất cả có tám ngưá»i, ngưá»i hầu, ngưá»i làm bếp, thêm hai ngưá»i xà ích và má»™t thằng bé để chạy thư từ, tất nhiên không kể ngưá»i thợ làm vưá»n và những ngưá»i giám mã.
Trong số những ngưá»i phục vụ ấy, có anh chàng Brunton là ngưá»i phục vụ lâu nhất. Lúc bố tá»› má»i anh ta vá», anh ta chỉ là má»™t thầy giáo trẻ thất nghiệp; chẳng bao lâu, vá»›i nghị lá»±c phi thưá»ng, tính cách mạnh mẽ, anh ta nghiá»…m nhiên trở thành má»™t ngưá»i không thể thiếu được trong nhà tá»›.
Äó là má»™t gã đàn ông cao to, đẹp trai, có vầng trán đẹp đẽ.
Tuy anh ta làm việc ở nhà tá»› được hai mươi năm, nhưng anh ta chưa đến bốn mươi tuổi. Má»™t Ä‘iá»u rất lạ, tại sao vá»›i hình thức hấp dẫn và năng khiếu hiếm có như thế, hÆ¡n nữa anh ta lại nói được vài ba thứ tiếng, biết chÆ¡i hầu hết các loại nhạc cụ, lại cam chịu má»™t địa vị quá ư thấp hèn? Anh ta sống không đến ná»—i tồi, lúc nào cÅ©ng vui vẻ và không có ý định thay đổi cách sống.
Ngưá»i hầu này bao giá» cÅ©ng thu hút sá»± chú ý cá»§a khách khứa.
Nhưng trong con ngưá»i hoàn hảo này vẫn có thiếu sót: anh ta là ngưá»i có tính lăng nhăng, quan hệ yêu đương bừa bãi. Cậu biết đấy, trong địa hạt chúng tá»›, anh ta thá»±c hiện vai sở khanh không có gì là khó.
Khi vợ anh ta còn sống má»i việc Ä‘á»u tốt đẹp. Nhưng khi vợ anh ta mất, thì anh ta gây cho chúng tá»› không ít phiá»n toái.
Thú thật vài tháng trước chúng tá»› đã yên tâm, vì anh ta đã đính hôn vá»›i cô bé Rachel Howells má»™t con hầu trẻ tuổi. Nhưng sau đó, thậm tệ anh ta đã theo Ä‘uổi cô Janet Tregellis - con gái cá»§a má»™t ngưá»i thợ săn già lành nghá». Rachel - má»™t cô gái có lòng tá»± trá»ng cao, nhưng rất nóng nảy và tính khí thì thất thưá»ng, như ngưá»i dân vùng Welsh, hÆ¡n nữa cô ta bị bệnh viêm màng não nằm liệt giưá»ng liệt chiếu. Cô ta má»›i hồi phục, và Ä‘i lại như má»™t cái bóng, ngưá»i cô ta chỉ còn lại đôi mắt.
Äó là tấn kịch đầu tiên xảy ra ở dinh thá»± Hurlstone cá»§a chúng tá»›. Nhưng tiếp theo là má»™t chuyện tày trá»i hÆ¡n đã xóa nhòa chuyện cÅ© trong ký ức chúng tá»›. Äó là việc, ngưá»i hầu trai Brunton đã bị Ä‘uổi ra khá»i nhà má»™t cách nhục nhã.
Vụ đó xảy ra như thế này: Tớ đã kể cho cậu nghe rồi.
Brunton là má»™t ngưá»i rất thông minh, có lẽ chính sá»± thông minh đã là nguyên nhân làm hư há»ng anh ta. Anh ta hay tò mò đến những đồ vật không há» dính dáng đến anh ta. Tá»› chưa bao giá» nghÄ© rằng, anh ta lại có thể Ä‘i xa đến như thế, sá»± việc xảy ra làm tá»› sáng mắt ra.
Ngôi nhà chúng tá»› xây dá»±ng thật luá»™m thuá»™m phía trong nhiá»u đưá»ng Ä‘i ngang dá»c. Tuần trước chính xác hÆ¡n là vào đêm thứ năm tuần trước, vì đã chót uống má»™t ly cà phê quá đậm sau bữa ăn nên tá»› nằm trằn trá»c mãi đến hai giá» sáng. Tá»› không thể nào ngá»§ được, bèn ngồi dậy, thắp nến để Ä‘á»c tiếp cuốn tiểu thuyết. Nhưng cuốn sách lại để quên ở phòng Ä‘á»c, tá»› khoác áo choàng Ä‘i vào lấy cuốn sách.
Muốn Ä‘i đến phòng Ä‘á»c, tá»› phải Ä‘i xuống má»™t Ä‘oạn cầu thang nối, cắt ngang qua hành lang để đến phòng Ä‘á»c và phòng để vÅ© khí. Tá»› giật mình, ngạc nhiên khi nhìn thấy ánh sáng leo lắt chiếu qua cách cá»­a mở toang cá»§a thư viện. Trước khi Ä‘i ngá»§, chính tay tá»› đã tắt đèn, đóng cá»­a cẩn thận. Tá»› nghÄ©, có lẽ kẻ trá»™m đã lá»t vào nhà; các bức tưá»ng cá»§a tất cả hành lang cá»§a dinh thá»± Hurlstone được treo đầy các loại vÅ© khí kỳ dị - đấy là chiến lợi phẩm cá»§a tổ tiên chúng tá»›. Tá»› vá»› lấy má»™t cây mã tấu dá»±ng trên tưá»ng và đặt cây nến xuống ná»n nhà, rồi rón rén Ä‘itrên mấy đầu ngón chân, liếc nhìn qua cánh cá»­a bá» trống cá»§a thư viện.
Thằng hầu Brunton, ăn mặc chỉnh tá», Ä‘ang ung dung ngồi trong chiếc ghế bành. Trên đùi hắn có má»™t tá» giấy trông như má»™t tấm bản đồ địa lý; hắn ngắm nghía vá»›i vẻ đăm chiêu và trầm ngâm suy nghÄ© rất lung. Sững sá» vì quá kinh ngạc, tá»› đứng im quan sát hắn. Trong phòng được thắp má»™t ngá»n nến Ä‘ang cháy dở, chợt Brunton đứng lên, Ä‘i tá»›i chá»— chiếc tá»§ mở ra má»™t ngăn kéo lấy ra má»™t tá» giấy và trở vá» chá»— cÅ©, trải tá» giấy xuống bàn bên cạnh mẩu nến, và bắt đầu quan sát.
Kiểu cách nghiên cứu thản nhiên những giấy má trong gia đình tớ của hắn làm tớ vô cùng căm phẫn. Không chịu đựng được nữa, tớ bèn bước vào. Brunton vừa dừng lại ngước lên, thì hắn nhìn thấy tớ đang đứng trước cửa. Hắn vội vàng đứng dậy, mặt mày tái nhợt vì sợ hãi, và vội vội vàng vàng nhét tỠgiấynhư tấm bản đồ vào túi.
- Hay ho nhỉ! - Tớ lên tiếng - Anh lạm dụng lòng tin của tôi mới khéo làm sao? Từ ngày mai anh buộc phải thôi việc.
Hắn cúi xuống, bò lết lại chá»— tá»› không nói má»™t lá»i nào.
Mẩu nến còn nằm trên bàn, rá»i le lắt những ánh sáng, tá»› liếc nhìn tá» giấy mà Brunton lôi ra từ ngăn kéo. Tá»› vô cùng ngạc nhiên, đấy không phải là giấy tá» quan trá»ng, mà chỉ là bản sao các câu há»i và câu trả lá»i. Chúng tá»› quen gá»i là “Bá»™ nghi lá»… nhà Musgraveâ€. Äã vài ba thế ká»· nay, má»—i ngưá»i đàn ông trong dòng há» chúng tá»›, khi đến tuổi trưởng thành, Ä‘á»u phải thá»±c hiện lá»… chế ấy. Nó chỉ có ý nghÄ©a đối vá»›i các thành viên trong gia đình này, nhưng ngoài Ä‘á»i nó không có má»™t ý nghÄ©a thá»±c tế nào hết.
- Với tỠgiấy ấy, chúng ta sẽ bàn sau. - Tớ đỠnghị với Musgrave.
- Nếu cậu cho là cần thiết - Anh ta nói có phần lưỡng lự - tớ sẽ kể tiếp các sự kiện. Sau khi dùng chìa khóa; khóa tủ lại, tớ định đi ra, chợt Brunton đến trước mặt tớ.
- Thưa ngài “Musgraveâ€. - Anh ta thốt lên bằng má»™t giá»ng khàn khàn vì hồi há»™p - Tôi không chịu đựng nổi ná»—i nhục nhã này! Tôi là má»™t kẻ nhá» nhen, nhưng tôi có lòng tá»± trá»ng, ná»—i nhục này sẽ làm tôi chết mất. Cái chết cá»§a tôi nằm trong lương tâm ngài, nếu ngài cố tình đẩy tôi vào con đưá»ng cùng cá»±c, tuyệt vá»ng tôi cắn rÆ¡m, cắn cá» lạy ngài nếu ngài thấy rằng sau hành động đê tiện cá»§a tôi ngài không thể dùng tôi được thì mong ngài hãy cho tôi thá»i hạn má»™t tháng để tôi có thể nói vá»›i má»i ngưá»i là tôi tá»± nguyện ra Ä‘i, chứ không phải là do bị Ä‘uổi. Dưới con mắt cá»§a má»i ngưá»i quen biết và thân thuá»™c vá»›i tôi, tôi không thể chịu đựng được.
- Anh không xứng đáng để má»i ngưá»i tôn trá»ng như vậy, anh Brunton ạ - Tá»› trả lá»i hắn. - Hành động cá»§a anh tôi không thể ngỠđược. Nhưng tôi chiếu cố cho anh, vì anh phục vụ trong gia đình tôi cÅ©ng khá lâu, tôi sẽ không bêu riếu anh trước mặt má»i ngưá»i. Tuy thế, má»™t tháng thì quá nhiá»u. Anh có thể ra Ä‘i trong vòng má»™t tuần, vá»›i lý do nào thì tùy anh.
- Thưa ngài, có một tuần thôi ư? - Anh ta thốt lên đầy thiểu não - Ôi! mong ngài rộng lượng cho thêm hai tuần thôi cũng được!
- Sau má»™t tuần. - Tôi lặp lại - Äối vá»›i anh như, vậy là quá nhân nhượng rồi.
Sau khi cúi đầu nhận tội, hắn chậm rãi bước ra như một kẻ đã chết hoàn toàn, còn tớ tắt nến, quay vỠphòng mình.
Trong vòng hai ngày sau đó, Brunton đã thá»±c hiện nghiêm túc trách nhiệm cá»§a mình. Tá»› cÅ©ng không nhắc anh ta vá» sá»± việc đã xảy ra, và nóng lòng mong đợi hắn sẽ nghÄ© cách gì để che đậy chuyện nhục nhã cá»§a mình nhưng, sang ngày thứ ba, trái vá»›i thông thưá»ng, không thấy hắn đến nhận việc. Sau bữa ăn sáng, trong khi bước ra khá»i phòng tá»› đã tình cá» thấy con hầu Rachel Howells. Tá»› đã nói vá»›i cậu là cô này vừa má»›i ốm dậy, trông cô ta có vẻ phá» phạc, đến ná»—i tá»› cÅ©ng phải trách cô vì cô đã làm việc khi chưa bình phục.
- Cô cứ nghỉ cho khá»e đã - Tá»› nói. - Chá» khi nào khá»e hẳn bắt tay vào việc cÅ©ng không muá»™n.
- Em đã khá»e hẳn rồi, thưa ông chá»§. - Cô ta đáp.
- Chúng tôi phải chỠxem bác sĩ kết luận như thế nào? - Tớ chống chế. - Cô hãy dừng ngay công việc và đi tìm Brunton nói anh ta đến gặp tôi.
- Anh Brunton bỠtrốn rồi ạ. - Cô ta đáp.
- BỠtrốn!
- Vâng, anh ta biệt tích, không một ai nhìn thấy. Trong phòng cũng không có. Anh ta bỠtrốn; vâng đã trốn!
Cô ta đứng dá»±a hẳn vào tưá»ng và cưá»i hô hố trong má»™t cÆ¡n động kinh. Còn tá»›, trong lúc lo sợ vì cái động kinh bất ngá», tá»› chạy đến rung chuông kêu ngưá»i đày tá»›. Ngưá»i ta đã mang cô gái vào phòng, cô ta vẫn tiếp tục cưá»i rất man rợ và khóc sướt mướt. Tá»› vẫn tiếp tục tìm Brunton: Nhưng anh ta đã mất tích - Ä‘iá»u đó không còn nghi ngá» gì nữa, giưá»ng chiếu cá»§a anh ta vẫn còn nguyên vẹn, không ai nhìn thấy anh ta kể từ lúc anh ta quay vá» phòng mình chiá»u tối hôm qua. Nhưng không thể tưởng tượng nổi, bằng cách nào anh chuồn được khá»i nhà: tất cả cá»­a sổ, cá»­a ra vào Ä‘á»u được khóa từ bên trong. Quần áo, đồng hồ ngay cả tiá»n bạc cá»§a Brunton vẫn còn đầy đủ trong phòng anh ta, chỉ có má»™t bá»™ đồ Ä‘en, bá»™ anh ta hay mặc là không thấy; đôi dép dùng trong nhà cÅ©ng không có, chỉ còn má»™t đôi á»§ng. Trong đêm hôm khuya khoắt Brunton bá» Ä‘i đâu và chuyện gì đã xảy ra vá»›i anh ta.
Cậu biết không? Chúng tá»› đã lùng sục khắp má»i xó xỉnh, nhưng không há» thấy má»™t dấu vết nào cá»§a anh ta. Tá»› xin nhắc lại, dinh thá»± cá»§a tá»› thật sá»± rối rắm, đặc biệt những mái vòng cÅ© kỹ hoang vắng không ngưá»i ở, nhưng chúng tá»› cÅ©ng cứ lùng sục từng nÆ¡i má»™t; thậm chí cả những gác xép. Má»i cố gắng cá»§a chúng tá»› Ä‘iá»u không mang lại kết quả gì. Thật đơn giản, tá»› không thể tin là anh chàng Brunton đã ra Ä‘i, mà để lại tất cả tài sản, tá»› nghÄ© rằng, anh ta mất tích. Tá»› cÅ©ng đã má»›i cảnh sát địa phương tá»›i giúp. Nhưng cảnh sát cÅ©ng không khám phá được gì má»›i. Trước khi xảy ra vụ mất tích, có má»™t trận mưa, do vậy má»i quan sát các dấu vết ở bãi cá», con đưá»ng Ä‘á»u vô nghÄ©a. Tình thế nan giải như vậy đó.
Cô Retten Howells liên tiếp trong hai ngày cứ tỉnh tỉnh mê mê và lên những cÆ¡n động kinh thật khá»§ng khiếp. Cô ta khó ở đến ná»—i chúng tá»› phải cho má»™t ngưá»i há»™ lý luôn luôn túc trá»±c bên cạnh. Äêm thứ ba sau ngày Brunton bị mất tích, cô há»™ lý thấy ngưá»i bệnh đã ngá»§, nên cô ta cÅ©ng thiu thiu má»™t giấc. Sáng sá»›m hôm sau, khi thức dậy cô há»™ lý giật mình khi nhìn thấy chiếc giưá»ng trống trÆ¡n, cá»­a sổ thì mở toang, bệnh nhân thì biến mất. Ngưá»i ta lập tức gá»i tá»› dậy, tá»› lấy hai xà ích rồi bổ Ä‘i tìm.
Chúng tá»› dá»… dàng xác định hướng Ä‘i cá»§a cô hầu gái. Bắt đầu từ cá»­a sổ, cho đến má»™t cái ao dá»c theo bãi cá» các dấu vết rất rõ, khi đến con đưá»ng rải sá»i thì má»i dấu vết biến mất. Cái ao lá»›n này có chá»— sâu đến 8 foot, cậu thá»­ hình dung xem, khi chúng tá»› nhìn thấy đôi tất cá»§a cô gái đáng thương Ä‘ang trôi lững lá» trên mặt nước. Chúng tôi vá»™i vàng lấy câu liêm để vá»›t xác kẻ chết Ä‘uối; nhưng vô vá»ng, đáy ao không có xác má»™t ngưá»i nào. Thay vào đó, chúng tá»› bị bất ngá» bởi vá»›t lên được má»™t chiếc bao tải bằngvải gai, trong bao tải được nhét đầy những mảnh vụn kim loại cÅ©, đã han rỉ, mất hết màu sắc; các mảnh đó đùng đục má» má» như các mảnh sành, và cÅ©ng hÆ¡i giống thá»§y tinh. Không còn vật gì khác, mặc dù chúng tá»› đã cật lá»±c tìm kiếm cả ngày hôm qua.
Chúng tá»› đã tiến hành gạn há»i, chất vấn má»i ngưá»i nhưng vẫn không biết Brunton và Rachel Howells hiện nay ở đâu. Cảnh sát địa phương bất lá»±c, lắc đầu; và cuối cùng tá»› chỉ có hy vá»ng cuối cùng là nhỠđến cậu, Sherlock Holmes ạ.
Cậu biết không, Watson, tá»› đã lắng nghe câu chuyện vá»›i sá»± thú vị. Tá»› có tham vá»ng sẽ kết dính các sá»± kiện thành chuá»—i thống nhất, để lần tìm má»™t sợi chỉ dẫn đưá»ng, sợi chỉ xuyên suốt má»i hành động, nhằm tìm giải đáp cá»§a má»™t bài toán hóc búa.
Ngưá»i hầu trai biệt tích, cô hầu gái cÅ©ng biến luôn. Có má»™t thá»i gian cô hầu gái đã yêu say đắm anh chàng hầu trai, nhưng sau đó lại thù ghét anh ta. Cô bé ấy là ngưá»i vùng Welsh, tính khí rất mãnh liệt nên tình yêu mặn nồng thiết tha. Sau khi anh chàng Brunton bị mất tích, tâm trạng cô ta bị kích động dữ dá»™i.
Cô ta đã ném xuống ao má»™t bao tải đựng toàn đồ kỳ quặc. Má»—i sá»± kiện Ä‘á»u làm cho chúng ta phải suy nghÄ©, nhưng không có sá»± kiện nào trong đó chỉ ra được thá»±c chất cá»§a vấn Ä‘á». Tá»› phải tìm đầu sợi chỉ trong má»› bòng bong ở đâu? Nhưng tá»› thoáng ngá» má»™t mắt xích trong cả chuá»—i rối rắm kỳ lạ ấy...
- Musgrave! - Tá»› nói - Tôi cần xem tá» giấy mà anh chàng Brunton đã nghiá»n ngẫm, thậm chí vì nó mà anh ta dám xăm mình Ä‘i má»™t nước cá» liá»u để rồi phải mất việc.
- Thá»±c ra, “bá»™ nghi lê†cá»§a chúng tôi, chỉ toàn là Ä‘iá»u nhảm nhí. - Anh ta nói - Cái quý duy nhất cá»§a nó là tính chất đồ cổ, lịch sá»­. Tôi có mang theo bản sao chép để phòng, nếu cần anh cứ xem.
Anh ta đưa cho tá»› chính mảnh giấy này, tá» giấy mà tá»› Ä‘ang cầm trên tay đây, Watson. Bá»™ nghi lá»… - à nghÄ©a cá»§a nó đại loại như má»™t kỳ thi sát hạch, mà má»—i ngưá»i đàn ông trong dòng há» Musgrave Ä‘á»u phải trải qua khi đến tuổi vị thành niên. Tá»› sẽ Ä‘á»c cho cậu nghe những câu há»i và câu trả lá»i theo thứ tá»± ghi chép.
“Cái này Ä‘ang thuá»™c vá» ai?â€
“Vá» ngưá»i đã ra Ä‘iâ€.
“Cái này sẽ thuá»™c vá» ai?â€
“Vá» ngưá»i sẽ Ä‘i đếnâ€.
“Cái này đã có từ tháng mấy?â€
“Tháng thứ sáu, tính từ tháng thứ nhất trở Ä‘iâ€
“Mặt trá»i ở đâuâ€
“Trên ngá»n cây sồiâ€.
“Bóng cá»§a nó ở đâu?â€.
“Ở dưới gốc cây duâ€
“Cần bước mấy bước?â€
“Vá» phía bắc - 10 và 10; Ä‘i vá» phía đông - 5 và 5; vá» phía nam - 2 và 2; vá» phía tây - 1 và 1, và Ä‘i xuống dướiâ€.
“Chúng ta sẽ hiến dâng cái gì cho việc ấyâ€
“Tất cả những gì mà chúng ta cóâ€.
“Vì cái gì mà chúng ta hiến dâng?â€
“Vì trách nhiệm, nghÄ©a vụâ€
- Trong nguyên bản không thấy ghi ngày tháng - Musgrave nhận xét - Nhưng theo lối viết và ngữ pháp thì tôi Ä‘oán khoảng giữa thế ká»· XVII. Tôi e rằng những tài liệu này không giúp được gì cho anh trong việc giải quyết Ä‘iá»u bí ẩn ở dinh thá»± tôi.
- CÅ©ng có thể, nhưng nó đặt ra trước mắt chúng ta má»™t câu đố thứ hai. - Tá»› trả lá»i. - Má»™t câu đố gợi trí tò mò má»™t cách thích thú. Nếu ta giải được câu đố này thì có khả năng khám phá ra đáp số cá»§a bài toán thứ nhất. Tá»› hy vá»ng, cậu sẽ không giận tá»› Musgrave ạ, ngưá»i hầu trai cá»§a cậu là má»™t ngưá»i thông minh, khôn ngoan và nhậy bén, thấu hiểu má»i vấn đỠhÆ¡n hẳn chá»§ anh ta đến mưá»i lần.
- Thú thật, tôi không hiểu anh định nói cái gì? - Musgrave trả lá»i. - Tôi nghÄ©, tá» giấy này không có má»™t chút ý nghÄ©a thá»±c tế nào hết.
- Riêng tôi, thì cho rằng nó rất quan trá»ng, có lẽ Brunton có suy nghÄ© giống tôi. Chắc là anh chàng hầu trai kia đã nhìn thấy tá» giấy này trước đêm mà anh bắt quả tang anh ta.
- Hoàn toàn có thể, chúng tôi không giấu kín là cái gì.
- Chính xác hơn, lúc ấy anh ta chỉ muốn xem để nhớ nội dung. Theo tôi hiểu, anh ta đã cầm trên tay một tấm bản đồ, đang so sánh với bản chép tay. Khi nhìn thấy anh, thì anh ta vội vàng nhét bản đồ vào túi.
- Äúng, anh ta cần xem tá» tiết lá»… có tính chất gia giáo cá»§a chúng tôi để làm gì? Sá»± Ä‘am mê khá» dại kia chẳng dẫn đến kết quả nào hết?
- Tôi thiết nghÄ© chúng ta có khả năng tìm được đáp số không đến ná»—i khó khăn. - Tá»› đáp, nếu anh đồng ý, chúng ta sẽ Ä‘i chuyến tàu đầu tiên đến Sussex và mổ xẻ thật kỹ vụ này tại hiện trưá»ng.
Chúng tá»› có mặt tại dinh thá»± Hurlstone trong ngày hôm ấy. Cậu đã thấy bức tranh há»a ngôi nhà này chưa? Cậu đã Ä‘á»c được những Ä‘oạn ngưá»i ta miêu tả vá» nó chưa? Tá»› nói cho cậu rõ, dinh thá»± này có hình dáng “L†má»™t mái dài, trông ra dáng hÆ¡i hiện đại, còn má»™t mái ngắn cÅ©n cỡn trông rất cổ kính. Có thể vì, đó là chiếc bào thai đã sản sinh ra tất cả. Ngay phía trên cánh cá»­a hẹp, nặng nỠở ngay trung tâm có khắc năm xây dá»±ng “1607â€. Nhưng những nhà am hiểu lịch sá»­ và kiến trúc thì cho rằng, những thanh xà gá»—, đá lát ná»n còn cổ kính lâu Ä‘á»i hÆ¡n nhiá»u. Ở thế ká»· trước, ngưá»i ta thấy những bức tượng dày quái dị, cá»­a sổ thì bé tẹo nằm ngay phần chính ngôi nhà, đã thôi thúc chá»§ nhân phải xây thêm má»™t mái nhà má»›i, mái nhà cÅ© chỉ dùng làm kho và hầm chứa, phần còn lại thì bá» trống. Xung quanh dinh thá»± có má»™t công viên bao bá»c, ở trong trồng nhiá»u loại cây cổ thụ che mắt rất tuyệt. Còn cái hồ, hay cái ao như ngưá»i khách đã nhắc tá»›i, nằm cuối hàng cây, cách nhà chừng 200 yard.
Lúc bấy giá», tá»› cứ Ä‘inh ninh rằng không há» có ba bài toán riêng biệt, mà chỉ tồn tại lá»™t câu đố duy nhất. Nếu tá»› thành công việc giải mã bá»™ nghi lá»… nhà Musgrave, chắc chắn tá»› sẽ tìm ra chiếc chìa khóa để khám phá vụ mất tích cá»§a Brunton và Howells. Tá»› tập trung toàn bá»™ năng lá»±c và thá»i gian lao vào công việc. Tại sao Brunton lại giao đầu miệt mài nghiên cứu. Bá»™ nghi lá»… có ná»™i dung thật kỳ lạ và hÆ¡i ngá»› ngẩn? Rõ ràng anh ta đã Ä‘á»c được ý nghÄ©a cá»§a nó, ý nghÄ©a này đã đánh lạc hướng nhiá»u thế hệ chá»§ nhân khu dinh thá»±. Äiá»u này, không thể là cáigì khác ngoài việc anh ta hy vá»ng sẽ được món há»i riêng cho bản thân mình. Món há»i này là gì? Vì sao lại làm thay đổi số phận anh ta?
Khi đã nghiên cứu kỹ tá» giấy, tá»› đã sáng tỠđược má»™t Ä‘iá»u: các con số có liên quan đến má»™t địa Ä‘iểm nào đó có khả năng giấu vật gì đó đã được nhắc tá»›i ở phần đầu bá»™ nghi lá»…. Nếu chúng ta phát hiện được Ä‘iểm đó, thì chúng ta sẽ tìm được con đưá»ng đúng đắn để vạch ra Ä‘iá»u bí mật - bí mật này đã được tổ tiên anh chàng Musgrave, biến thành mật mã theo kiểu gia phả. Äể tiến hành công việc tìm kiếm, trong tay chúng ta đã có hai vật làm chuẩn. Äó là cây sồi và cây du. Vá» cây sồi thì không còn gì để nghi ngá». Ngay trước mặt ngôi nhà, bên trái conđưá»ng, có má»™t cây sồi cổ thụ, ra dáng già lão nhất. Äó là má»™t cây sồi vÄ© đại, đồ sá»™ nhất mà bây giá» tá»› má»›i có dịp nhìn thấy.
- Khi viết “Bá»™ nghi lễ†này, cây sồi này đã có chưa? - Tá»› há»i Musgrave.
- Cậu nói gì? Theo tá»› nó có từ thá»i trung cổ kia - Anh ta trả lá»i.
- Thân nó to dễ đến 23 food.
Má»™t Ä‘iểm chính được sáng tá».
- Ở đây ngày trước có cây du cổ thụ nào không? - Tá»› há»i.
- Cách đây không xa có má»™t cây khá to, nhưng mưá»i năm trước đây má»™t cÆ¡n sét đã đánh trúng nó, ngưá»i ta đã đào gốc nó lên rồi.
- Anh còn nhá»› chá»— nó má»c chứ?
- Tất nhiên, tôi nhớ.
- Còn những cây du khác, quanh đây có nhiá»u không?
- Cây cổ thụ thì không, còn cây con rất nhiá»u.
- Tôi muốn biết cây du đã má»c ở đâu.
Chúng tá»› Ä‘i đến bằng xe kéo, anh bạn cá»§a tá»› không bước vào nhà, mà dẫn tá»› tá»›i ngay chá»— cây du trước kia đã sống, bây giỠở đó là má»™t bãi cá» xanh rì. Vị trí này bằng ná»­a đưá»ng giữa cây sồi và ngôi nhà. Công việc tìm kiếm cá»§a chúng tá»› rất trôi chảy tốt đẹp.
- Chà, gay go thật, làm sao chúng ta xác định được độ cao cá»§a cây du? - Tá»› hÆ¡i chán nản há»i.
- Ngay bây giá» tôi có thể trả lá»i cho anh: Nó cao 64 food.
- Làm sao cậu biết chính xác thế? - Tớ ngạc nhiên thốt lên.
- Ngày trước, ông giáo đại há»c cá»§a tá»›, có ra bài tập vá» môn lượng giác; ông bắt tá»› xác định độ cao, Ä‘o chiá»u dài... vì thế, khicòn nhá» tá»› đã Ä‘o các cây và những vật được xây dá»±ng trong dinh cÆ¡ này.
Má»™t kết quả đến quá bất ngá». Má»™t nguồn tin đến vá»›i tá»› nhanh hÆ¡n dá»± tính.
- Cậu làm Æ¡n cho tá»› biết, thằng hầu cá»§a cậu có bao giá» há»i má»™t câu đại loại như tá»› há»i không? - Tá»› há»i.
Musgrave nhìn tôi ngạc nhiên.
- Nghe cậu nhắc chuyện này - Anh ta nói. - Tá»› nhá»› lại cách đây vài tháng Brunton có há»i tôi vỠđộ cao cây du đó. Anh ta giải thích rằng, có má»™t trận cãi vã, cá độ vá» cây du vá»›i má»™t ngưá»i đày tá»› khác... Äiá»u này, chứng tá» tá»› đã Ä‘i đúng hướng, Watson ạ. Tá»› nhìn lên mặt trá»i, trá»i đã chuyển vá» chiá»u. Tá»› nghÄ© khoảng má»™t giá» nữa mặt trá»i sẽ nằm chếch đúng trên ngá»n cây sồi cổ thụ.
Äiá»u kiện thứ nhất ghi trên tá» giấy sẽ được thá»±c hiện. Äiểm nào dính líu đến bóng cây du? Ở đây há» muốn chỉ bóng xa nhất cá»§a nó. Tá»› phải xác định Ä‘iểm cuối cá»§a bóng cây du, xem nó sẽ ngả đến đâu khi mặt trá»i đứng ngay trên ngá»n cây sồi.
- Chuyện này không đơn giản phải không Holmes? Vì cây du không còn ở đấy nữa.
- Tất nhiên là khó. Nhưng tá»› biết, nếu Brunton làm được thì tá»› cÅ©ng phải làm được. HÆ¡n nữa đấy không phải là chuyện khó như cậu tưởng đâu. Tá»› cùng vá»›i Musgrave Ä‘i vào trong phòng cá»§a anh ta, rồi chặt lấy má»™t cái cá»c nhá», buá»™c vào đó má»™t sợi dây; đánh dấu từng Ä‘oạn, má»—i Ä‘oạn bằng má»™t yard. Sau đó, tá»› nối hai chiếc cần câu lại và trong tay tá»› có má»™t Ä‘oạn dài 6 food. Tá»› cÅ©ng cùng anh bạn tá»› Ä‘i đến chá»— cây du má»c. Mặt trá»ivừa vặn lÆ¡ lá»­ng trên ngá»n đồi. Tá»› cắm Ä‘oạn cây cá»§a tá»› xuống đất xác định bóng cá»§a nó ngả theo hướng nào, và Ä‘o bóng cá»§a nó đúng 9 food. Hướng cá»§a chúng thì trùng nhau rồi. Tá»› Ä‘o khoảng cách ấy, bóng cây du trong tính toán dẫn tá»› đến má»™t Ä‘iểm gần sát bức tưá»ng cá»§a ngôi nhà, tá»› đóng cá»c làm dấu.
Watson, cậu có biết tớ sung sướng như thế nào không?
Cách cây cá»c cá»§a tá»› 2 inch, tá»› nhìn thấy có má»™t cái lá»— hình côn!
Tớ hiểu đấy là điểm làm dấu của Brunton khi anh ta tiến hành đo tính. Tớ đã lần theo dấu vết của anh ta.
Từ Ä‘iểm xuất phát ấy tá»› bất đầu đếm bước, trước đó tá»› đã dùng la bàn để xác định phương hướng. Mưá»i bước và thêm mưá»i bước nữa tá»› hiểu má»—i chân bước mưá»i bước. Theo phương bắc, tá»› bước hai mươi bước, dá»c theo bức tưá»ng tá»› đóng cá»c làmdấu, sau đó trước năm bước, rồi sau năm bước nữa theo hướng đông, rồi hai bước và hai bước theo hướng nam. Äến đây tá»› đứng ngay trước má»™t cánh cá»­a cÅ© kỹ. Chỉ còn lại má»™t bước và má»™t bước nữa theo hướng tây, nhưng như thế tá»› buá»™c phải Ä‘ixuyên qua hành lang lát toàn bằng đá tảng. Chẳng lẽ, đây chính là Ä‘iểm ghi trong giá phả?
Trong Ä‘á»i chưa bao giá» tá»›i gặp phải má»™t chuyện Ä‘au khổ và đáng buồn như vậy, Watson ạ. Trong má»™t giây, tá»› có ý nghÄ© hãy tính toán cá»§a mình bị nhầm lẫn chá»— nào chăng? Mặt trá»i chiếu rá»±c rỡ, soi rõ ná»n cá»§a hành lang, những tấm đá lát cÅ© kỹ được trát xi măng kín mít, tất nhiên hàng trăm năm nay chưa há» suy chuyển. Rõ má»™t Ä‘iá»u là Brunton chưa đụng đến đấy. Tá»› gõ gõ má»™t vài chá»— trên ná»n đá, nhưng khắp nÆ¡i Ä‘á»u nghe thấy tiếng kêu giống nhau; không cố má»™t dấu hiệu nào chứng tá» có vết nứt hoặc khe hở.
Rất may, anh chàng Musgrave đã bắt đầu hiểu ra ý nghĩa việc làm của tớ. Lúc này, anh ta ít hồi hộp, lo lắng hơn tớ. Anh lấy tỠgia phả ra để kiểm nghiệm lại các phép tính của tớ.
- Và chui xuống nữa! - Anh ta chợt reo lên. - Anh đã quên mất câu “... và chui xuốngâ€.
Tá»› vỡ lẽ ra tất cả. Có nghÄ©a là phải đào đất để tìm nhưng lúc ấy tá»› bá»—ng trở nên thông thái lạ thưá»ng và biết rằng mình đã nhầm.
- Như vậy có nghĩa, ở đây có một tầng ngầm? - Tớ thốt lên.
- Äúng, nó được xây đồng thá»i vá»›i ngôi nhà. Nào, nhanh chóng Ä‘i - xuống, Ä‘i qua cánh cá»­a này! Musgrave nói.
Dá»c theo cầu thang xoắn chôn ốc xây bằng đá, chúng tôi Ä‘i xuống hầm ngầm. Anh bạn cá»§a tá»› quẹt diêm châm cây đèn lá»›n để trên chiếc thùng phi. Trong khoảnh khắc, chúng tá»› Ä‘á»u khẳng định là mình đã Ä‘i đúng hướng. Chúng tôi cÅ©ng nhận thấy, có ngưá»i nào đó đã đến đây trước chúng tôi chỉ má»›i hai, ba ngày.
Ở tầng hầm này, ngưá»i ta chất đầy cá»§i; những thanh cá»§i trước kia trải đầy mặt đất, giỠđã được dồn sát chân tưá»ng, giải phóng má»™t khoảng không gian ở giữa. Ở đây có má»™t phiến đá rá»™ng, to và nặng ná» Ä‘ang nằm chình ình. Giữa phiến đá đượcgắn má»™t cái vòng bằng sắt đã hoen rỉ; trong vòng sắt có ai đã buá»™c má»™t chiếc khăn quàng cổ, vải ca rô trông còn khá tốt.
- Quỷ tha ma bắt, cái khăn của Brunton! Nhưng sao nó lại ở đây? - Musgrave thốt lên ngạc nhiên và giận dữ - Tớ đã trông thấy hắn quàng chiếc khăn này ở cổ. Nhưng thằng đểu cáng, mất dạy làm gì ở đây kia chứ?
Theo đỠnghị cá»§a tá»›, ngưá»i ta cho má»i hai viên cảnh sát địa phương đến. Vá»›i sá»± có mặt cá»§a há», tá»› toan nhấc phiến đá lên. Nhưng vá»›i sức lá»±c cá»§a tá»› phiên đá chỉ hÆ¡i nhấc khe khẽ.
Nhá» sá»± giúp đỡ cá»§a viên cảnh sát, tá»› má»›i làm nổi công việc dịch chuyển phiến đá sanh má»™t bên. Dưới phiến đá là má»™t cái hố Ä‘en ngòm, toang hoác miệng; tất cả chúng tá»› Ä‘á»u nhòm vào.
Mexgryv quỳ xuống, và đưa thấp ngá»n đèn xuống miệng hố.
Chúng tôi trông thấy chiếc hầm hình vuông chật hẹp, sâu độ 7 food, rá»™ng má»—i bên độ 4 food. Má»™t chiếc rương nhá», làmbằng gá»— được nẹp bốn góc bằng đồng, nằm dưới hầm: Má»™t chiếc khóa cÅ© kỹ trông ngồ ngá»™, Ä‘ang lắc lư trong ổ khoá. Bụi phá»§ đầy chiếc rương, hÆ¡i ẩm mốc đã làm phần gá»— phía trong mục nát.
Vài đồng xu bằng kim khí - giống như những đồng xu cậu trông thấy ở đây, đó là những đồng bạc thá»i xưa, lăn lóc nằm dưới đáy rương. Ngoài mấy thứ đó ra, trong rương không còn bất kỳ vật nào. Tuy thế trong mấy phút đầu, chúng tá»› không chú ý lắm đến rương, mà tất cả cặp mắt Ä‘á»u đổ dồn vào vật Ä‘ang nằm bên cạnh rương. Má»™t ngưá»i đàn ông, mặc đồ Ä‘en Ä‘ang ngồi chồm hổm, đầu gục xuống, hai tay ôm chặt lấy rương. Khuôn mặt cá»§a ngưá»i đó trắng bệch và biến dạng không thể nào nhận ra.
Nhưng, khi chúng tá»› dá»±ng anh ta lên, Musgrave phán Ä‘oán theo tầm vóc kích thước, quần áo, tóc tai cá»§a kẻ bất hạnh và đã nhận ra đấy chính là anh chàng Brunton bị mất tích. Brunton chết trước đó vài ngày, nhưng trên ngưá»i anh ta không tìm thấy dấu vết thương tích... để có thể làm sáng tá» số phận bi đát cá»§a anh ta. Khi chúng tá»› lôi được xác chết lên khá»i hầm, chúng tá»› lại đứng trước má»™t bài toán hóc búa, không kém phần Ä‘au đầu, so vá»›i giải đáp mà chúng tá»› vừa khám phá ra...
Thú thật vá»›i cậu, Watson ạ! Tá»› rất nản lòng và chán chưá»ng trước hết quả cá»§a công cuá»™c tìm kiếm. Tá»› chỉ nghÄ© rằng, tìm được địa Ä‘iểm bí mật đã ghi trong gia phả lâu Ä‘á»i, thì má»i việc sẽ được sáng tá»; nhưng khi đứng đúng chá»— cần tìm, thì má»i bí mật cá»§a nhà Musgrave vẫn còn quá mù mịt. Thật ra, tá»› đã làm rõ việc Brunton mất tích, nhưng tá»› phải giải quyết má»™t vấn Ä‘á», để làm sáng tá» má»™t Ä‘iá»u; Bằng cách nào số phận cá»§a Brunton lại bi đát đến như thế: còn ngưá»i hầu gái kia có đóng vai trò gì không? Tá»› ngồi xuống má»™t chiếc thùng gá»— kê trong góc, suy tính trong óc má»i tình tiết cá»§a câu chuyện đã xảy ra...
Watson, cậu biết phương pháp cá»§a tá»› trong nhưng trưá»ng hợp tương tá»±: Tá»› đặt mình vào trưá»ng hợp kẻ hành động; trước hết cần nắm được trình độ suy luận và mức độ thông minh cá»§a anh ta. Tá»› sẽ tưởng tượng mình là kẻ đó thì mình sẽ hành động ra sao? Chuyện này có đơn giản hÆ¡n, vì Brunton là kẻ có bá»™ óc không phải là tầm thưá»ng, tá»› không phải mất công lắm để tính toán mức độ chênh lệch giữa trình độ suy luận cá»§a anh ta so vá»›i tá»›. Brunton biết có má»™t vật quý giá Ä‘ang được cất giấu ở đâu đó.
Anh ta đủ trí thông minh đế xác định được chính xác vị trí. Anh ta biết chắc chắn rằng, tấm đá che miệng hầm rất nặng, má»™t ngưá»i thì không tài nào nhấc nổi. Sau đó, anh ta sẽ làm gì? Anh ta không thể cầu cứu ngưá»i lạ được. Nếu tìm được má»™t ngưá»i mà anh ta tin tưởng, thì dẫu sao, khi đóng chặt cánh cổng từ bên ngoài, anh ta cÅ©ng thừa hiểu mình Ä‘i má»™t bước quá liá»u lÄ©nh.
Tốt hÆ¡n hết, nên tìm má»™t ngưá»i ở ngay trong dinh thá»± nhà Musgrave. Nhưng Brunton cần tìm ai bây giá»? Ngưá»i hầu gái kia đã có má»™t thá»i yêu thương anh ta. Ngưá»i đàn ông, dù có những hành động đáng trách vá»›i ngưá»i phụ nữ, nhưng anh ta vẫn tin rằng, tình yêu dành cho anh ta không phải là đã hết.
Khi gặp cô hầu gái Rachel, Brunton đã làm lành vá»›i cô ta, và thuyết phục để cô ta đồng lõa vá»›i hắn. Chá» khi đêm đã khuya, há» cùng nhau xuống tầng hầm, và hợp sức để đẩy tảng đá. Äến phút này, hành động cá»§a bá»n há» rõ ràng như chính tá»› đã quan sát bằng cặp mắt mình. Nhưng trong hai kẻ thá»§ phạm, có má»™t phụ nữ, rõ ràng đấy không phải là má»™t công việc nhẹ nhàng; tá»› vá»›i anh chàng cảnh sát phải chật vật lắm má»›i đẩy được tảng đá sang má»™t bên. HỠđã làm gì để giảm nhẹ công việc. Äúng, tá»› cÅ©ng phải làm như hỠđã làm. Tá»› chăm chú nhìn vào đống cá»§i lăn lóc, và tá»› tìm thấy ngay cái tá»› Ä‘ang mong đợi. Có má»™t khúc cá»§i dài khoảng 3 food đã bị hÆ¡i vặn gẫy ở má»™t đầu, má»™t cây khác thì bị bẹp dí: rõ ràng nó bị má»™t vật nặng đè lên. Có thể, trong lúc nâng tấm đá, Brunton và cô hầu đã lèn những thanh cá»§i vào khe hở; khi cái lá»— chưa đủ để chui vào, hỠđã lèn thêm má»™t cây cá»§i nữa, cây này được dá»±ng đứng nên vì thế nó má»›i bị vặn gãy ở Ä‘oạn cuối - chính tảng đá đã đè toàn bá»™ trá»ng lượng lên thanh cá»§i. Những giả thiết cá»§a tá»› hoàn toàn có căn cứ hẳn hoi.
Tá»› phải suy xét thế nào đây, để có thể dá»±ng lại toàn bá»™ bức tranh cá»§a tấn thảm kịch ban đêm? Nhất định chỉ có má»™t ngưá»i lá»t vào hầm, và kẻ đó chắc phải là Brunton. Còn cô gái, có lẽ đã đứng ở phía trên chỠđợi. Brunton đã mở nắp chiếc rương và lấy hết má»i thứ chuyển lên trên cho cô gái, Ä‘iá»u này không thể chối cãi vì chiếc rương còn lại rá»—ng không... Tiếp theo, cái gì đã xảy ra?
Có thể, sá»± khao khát trả thù anh chàng bá»™i tình Ä‘ang bùng cháy trong lòng cô gái nóng tính kia, khi cô nhìn thấy tính mạng cá»§a ngưá»i tình bá»™i bạc Ä‘ang nằm trong tay mình. CÅ©ng có thể, tình cá» cây gá»— ngã xuống, và tảng đá đã nhốt chặt Brunton trong hầm - trong má»™t chiếc quan tài bằng đá. Nếu như chiá»u hướng thứ hai, thì Rachel chỉ có lá»—i là đã làm thinh, không báocho má»i ngưá»i biết chuyện đã xảy ra. Hoặc cô ta đã cố ý rút cây gá»— lèn lên, làm cho tấm đá rÆ¡i xuống chá»— cÅ©?
Hoặc là thế này, hoặc là thế khác. Nhưng tá»› mưá»ng tượng thấy trước mặt tá»› ngưá»i phụ nữ kia: Sau khi giấu chặt trong ngá»±c vật quý giá má»›i tìm thấy được; cô ta chạy như bay theo cầu thang xoắn ốc để tránh không phải nghe thấy những tiếng rên vì ngạt thở và những tiếng đập cầu cứu tuyệt vá»ng cá»§a ngưá»i tình lưá»ng gạt.
Äấy chính là nguyên nhân đã làm cho cô ta hoảng hốt, nhợt nhạt, kích động và nổi lên những tràng cưá»i Ä‘iên loạn vào sáng hôm sau. Vật gì đã nằm trong chiếc rương kia? Cô gái đã làm gì vá»›i những vật đó? Không nghi ngá» gì nữa, đó chính là những mảnh kim loại cÅ© kỹ và những tấm đá vụn, mà cô ta đã kịp ném xuống ao để nhằm che giấu tá»™i lá»—i cá»§a mình...
Tá»› đã ngồi bất động chừng hai mươi phút. Musgrave ngưá»i nhợt nhạt; vẫn đứng cầm ngá»n đèn soi xuống hầm là nhìn ngÆ¡ ngẩn - Äấy là những đồng tiá»n cá»§a thá»i vua Charles đệ nhất 1 - Anh nói và chìa cho tá»› xem vài ba đồng xu tròn tròn. - Anh thấy không, tôi đã Ä‘oán chính xách thá»i gian ra Ä‘á»i cá»§a “Bá»™ nghi lá»…â€.
- Äây chưa phải là hết. Chúng ta sẽ phải tìm má»™t vật còn sót lại cá»§a đế chế Charles đệ nhất! - Tá»› thốt lên, khi nhá»› lại hai câu há»i đầu ghi trong gia phả. - Anh cho tôi xem vật đã chứa trong bao tải, mà anh tìm thấy dưới đáy ao.
Chúng tôi cùng bước vá» phòng Musgrave, anh ta đổ ra trước mặt tá»› má»™t đống những mảnh vụn. Tá»› ngắm kỹ những thứ cá»§a nợ đó, và bá»—ng hiểu ra vì sao Musgrave coi nó không ý nghÄ©a gì hết; bởi vì kim loại thì bị Ä‘en, còn mảnh đá thì bị mất hết màu sắc và đục lá» má». Tá»› lấy ống tay áo lau chùi má»™t mảnh, nó bá»—ng sáng lấp lánh như má»™t ngá»n lá»­a trong lòng bàn tay tá»›.
- Chắc anh hiểu, - Tá»› nói vá»›i Musgrave - Tập Ä‘oàn cá»§a nhà vua vẫn tiếp tục thống trị nước Anh, ngay cả khi nhà vua đã chết. Rất có thể, trước lúc bá» chạy những thành viên tập Ä‘oàn 1 Charles đệ nhất - là vua nước Anh, đã bị lật đổ và xá»­ tá»­ - thống trị đã cất giấu những vật quý giá nhất ở má»™t nÆ¡i bí mật, vá»›i hy vá»ng sẽ quay vá» khi tình hình yên ổn.
- Ông cố ná»™i tôi - ngài Ralph Musgrave, có má»™t vị trí quan trá»ng trong triá»u đình và là cánh tay phải đắc lá»±c cá»§a vua Charles đệ nhị, trong thá»i gian nhà vua còn phiêu bạt.
- À? - Tá»› thốt lên, - Thật tuyệt vá»i, mắt xích cuối cùng đã tìm ra. Xin chúc mừng cậu Musgrave! Sau cuá»™c thăng trầm, gian truân, đày ải, anh đã nghiá»…m nhiên trở thành chá»§ nhân cá»§a má»™t thánh vật, nó có má»™t giá trị vô cùng to lá»›n, bởi bản thân nó là má»™t cá»§a quý. Nhưng nó còn có má»™t ý nghÄ©a quan trá»ng hÆ¡n là tính lịch sá»­ vô cùng quý giá cá»§a nó.
- Vật gì vậy? - Anh ta há»i tá»›i và hồi há»™p vô cùng.
- Äấy chính là chiếc vương miện cá»§a các nhà vua nước Anh.
- Vương miện?!
- Äúng. Vương miện. Anh hãy nhá»› câu ghi trong gia phả thế này: “Cái này thuá»™c vá» ai?†- “Vá» ngưá»i đã ra Ä‘iâ€. Lá»i này được viết khi Charles đệ nhất bị chết. “Cái này sẽ thuá»™c vá» ai?â€. “Vá» ngưá»i lên thayâ€. Câu này có ý nói vá» Charles đệ nhị. Việc lên ngôi đã được tiên Ä‘oán từ trước, không còn nghi ngá» gì nữa, chiếc vương miện đã bị há»ng, mất hết hình thù oai nghiêm cá»§a nó, đã từng đội trên đầu các ông vua từ triá»u đại Stuarts.
- Nhưng làm sào nớ lại biến được xuống đáy ao?
- Câu há»i này không thể trả lá»i trong má»™t phút.
Thế là tá»› phải lần lượt kể lại cho Musgrave nghe toàn bá»™ quá trình, từ những giả thiết cho đến những dẫn chứng cá»§a mình. Khi tá»› kết thúc câu chuyện thì trá»i bắt đầu nhá nhem, và trên bầu trá»i xuất hiện mặt trăng soi sáng, bàng bạc rạng rỡ.
- Nhưng tại sao, khi quay vá» vá»›i vua Charles đệ nhị đã không lấy lại vương miện cá»§a mình? - Musgrave há»i và nhét tất cả những mảnh thánh vật quý báu vào bao tải.
- Anh nêu lên má»™t vấn đỠmà chúng ta không tài nào giải đáp được. Có lẽ, ông Ralph Musgrave, ngưá»i nắm được bí mật này, trước khi chết đã trao lại cho ngưá»i kế tiếp, nhưng vì sao đó không ai giải thích được ná»™i dung, ý nghÄ©a. Từ đó đến nay, “Bá»™ nghi lễ†gia phả kia được lưu truyá»n từ Ä‘á»i cha cho đến Ä‘á»i con.
Cuối cùng đã lá»t vào tay má»™t kẻ có khả năng khám phá ra Ä‘iá»u bí ẩn, nhưng kẻ đó phải trả cho nó má»™t cái giá quá đắt...
Watson, câu chuyện vỠ“Bá»™ nghi lá»… cá»§a nhà Musgrave†chỉ có thế. Cho đến bây giá», chiếc vương miện vẫn nằm ở dinh thá»± Hurlstone, mặc dù chá»§ nhân cá»§a nó đã phải vất vả, chi phí má»™t món tiá»n khá lá»›n; trong lúc ngưá»i ta chưa được phép chính thức giữ chiếc vương miện ở bên cạnh. Nếu cậu muốn ngắm nhìn chiếc vương miện, cậu chỉ cần hô tên cá»§a tá»› lên thì ngưá»i ta ngay lập tức cho cậu xem liá»n.
Còn ngưá»i hầu gái đã biệt âm vô tín. Có khả năng cô nàng đã từ giã nước Anh và suốt Ä‘á»i mang theo ká»· niệm vá» hành động phạm pháp cá»§a mình.

HẾT
Tài sản của minhtien384

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ìàðàôîí

Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™