Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 406: Đây là tơ tình sao?
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Đường Kim đột nhiên khoát tay, sau đó nắm chặt tay bắt được sợi chỉ màu bạc, nắm sợi chỉ trong tay mà dường như nó không tồn tại, thật sự là quá quỷ dị.
Chỉ bạc đột nhiên run lên, một cỗ lực lượng khổng lồ mãnh liệt bắn ra, tựa hồ muốn tránh thoát khỏi tay Đường Kim.
Một cổ chân khí mãnh liệt bắn ra, Đường Kim dồn toàn lực vào lòng bàn tay, sau đó lại nắm chặt, chỉ bạc rốt cục an Tĩnh lại không thể thoát khỏi bàn tay hắn.
Mãi cho tới lúc này, Đường Kim mới rảnh nhìn theo sợi chỉ bạc để tìm chủ nhân của nó, chỉ thấy một người toàn thân mặc đồ màu bạc trắng bó sát cơ thể quyến rũ mê người, đường cong hấp dẫn, đúng là tuyệt đại vưu vật.
Cuối cùng, Đường Kim mới nhìn lên mặt nàng, làn da trắng nõn nà, mỏng manh, ngu quan tinh xả không tì vết, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp dị thường.
Lúc này cô gái xinh đẹp đang lạnh lùng nhìn Đường Kim.
- Mỹ nữ, đây là tơ tình sao?
Đường Kim đột nhiên nói:
- Tôi biết tôi rất tuấn tú, cô thấy tôi là nhất kiến chung tình,
Vừa mới dứt lời, Đường Kim đột nhiên cảm giác khí tức nguy hiểm, sợi chỉ bạc hắn đang nắm trong tay đột nhiên chia thành hai sợi tiếp tục bắn về cổ họng hắn.
Mặc dù chỉ bạc vẫn bị hắn nắm trong tay, nhưng có mấy phân phía trước có thể đột nhiên dài ra để tấn công!
Công kích này thật sự quá bất ngờ ngoài dự liệu của Đường Kim, khi hắn cảm thấy nguy hiểm thì sợi chỉ đã cách hắn không đến 1cm!
Vẻ mặt cô gái không thay đổi chút nào, dĩ nhiên nàng nghĩ Đường Kim chết chắc rồi không có gì đặc biệt cả,.
Nhưng lúc này, Đường Kim đột nhiên biến mất, rồi xuất hiện ngày phía sau cô gái:
- Mỹ nữ, tôi không cần tơ tình nữa, đưa tôi sợi tóc kỉ niệm đi!
Công kích của cô gái quá quỷ dị làm Đường Kim thất thế, khiến hắn mất mặt, hắn phải kiếm gì đó gỡ lại tí mặt mũi chứ.
Hai ngón tay nhanh như thiểm điện chụp tới mái tóc đen, nhưng vào lúc này mái tóc dài hiền thục không gió mà tung bay, mười mấy sợi dài nhất trong nháy mắt như kiếm đâm về cổ họng hắn.
- Di?
Đường Kim thật sự ngạc nhiên, mỹ nữ này thật sự là lợi hại a, tơ tình làm vũ khí còn chưa tính, đến tóc cũng có thể làm vũ khí?
Đang lúc Đường Kim ngạc nhiên, trong tầm mắt của hắn, lại xuất hiện một sợi chỉ bạc, bắn nhanh về phía hắn
Đường Kim lại biến mất sau đó, xuất hiện trước mặt cô gái.
- Mỹ nữ, tôi tên là Đường Kim, Đường là Đường Môn, Kim trong Hoàng Kim.
Đường Kim cười sáng lạn:
- Chúng ta thân thiết như vậy cô cũng nên nói tên chứ?
Đường Kim thật sự cảm thấy hứng thú, không chỉ vì dáng người ma quỷ và gương mặt tuyệt đẹp, mà còn bởi vì năng lực quá thần kì.
Tóc dài lại thả tự nhiên, chỉ bạc biến mất không còn tăm tích, cô gái chỉ lạnh lùng nhìn Đường Kim rồi đột nhiên biến mất.
- Híc, cứ đi như thế sao?
Đường Kim ngẩn ngơ, đợi hắn kịp phản ứng cô gái đã biến mất không thấy đâu.
Đường Kim cảm thấy khó hiểu, cô gái dường như là đến giết hắn nhưng mà chưa xuất toàn lực đã vội đi rồi?
- Được rồi, mình cũng phải trở về rồi
Đường Kim lẩm bẩm rồi cũng rời đi.
*******************
Khoảng tám giờ đêm, biệt thự trên núi.
Một thân hình yểu điệu nhìn lên bầu trời, không rõ đang nghĩ suy điều gì.
- Ninh giáo quan, cô đang ngắm cảnh à?
Một giọng nói đầy ngạc nhiên vang lên.
- Đường Kim?
Thấy Đường Kim xuất hiện, Ninh Tâm Tĩnh cũng rất ngạc nhiên:
- Chuyến lên tỉnh thuận lợi chứ?
- Cũng may, thiếu chút nữa là chậm một bước.
Đường Kim trả lời.
- Dương Chấn Bang và Dương Hưng Quốc muốn chạy trốn?
Ninh Tâm Tĩnh lo lắng hỏi, dưới sự tra tấn của Tống Oánh, Lâm Tân Minh đã khai chuyện này có liên quan đến Dương Hưng Quốc.
- Không phải muốn chạy trốn, mà bọn hắn muốn giết lẫn nhau.
Đường Kim kể lại tình huống, cuối cùng lại bổ sung:
- Tôi đâu thể để họ chết dễ dàng như thế.
- Cậu nói không sai, bọn hắn quả thật không hỗ là huynh đệ.
Ninh Tâm Tĩnh thản nhiên nói.
- Ninh giáo quan, cô biết mĩ nữ mặc đồ bạc dùng chỉ bạc làm vũ khí không?
Đường Kim hỏi thăm chút.
- Màu đồ bạc? Chỉ bạc?
Ninh Tâm Tĩnh đột nhiên khẩn trương hẳn.
- Cậu giao thủ với các cô ấy?
- Các cô?
Đường Kim sững sờ:
- Tôi chỉ thấy một người.
- Một người? Được rồi, hẳn là một người!
Ninh Tâm Tĩnh ngữ khí có chút vội vàng:
- Cậu kể lại tình hình lúc đó đi.
Đường Kim kể lại, Ninh Tâm Tĩnh nghe xong hít sâu một hơi:
- Quả nhiên là các cô ấy.
- Ninh giáo quan, các cô ấy là ai?
Đường Kim vội hỏi.
- Băng Sương sát thủ, sát thủ nổi danh nhất Tiềm Long!
Ninh Tâm Tĩnh nói có chút trầm trọng
- Không thể tưởng được, Tiềm Long sớm phái họ ra đối phó cậu như thế!
- Băng Sương sát thủ?
Đường Kim có chút cảm khái
- Mỹ nữ như vậy a, sao lại lấy tên khó nghe vậy?
Dừng một chút, Đường Kim lại hỏi một câu:
- Ninh giáo quan, cô nói một nhóm sát thủ? Sao tôi chỉ thấy một người?
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 407: Băng Sương sát thủ.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
- Đó là bởi vì họ nghĩ cậu còn chưa đủ tư cách để nhiều người ra tay.
Ninh Tâm Tĩnh lộ vẻ cổ quái
- Băng Sương sát thủ tính tình cổ quái, họ có nhiều quy tắc, đầu tiên là khi ra tay lần đầu với người nào cũng chỉ có một người.
- Như vậy a, nhưng mà nếu cô ta đến giết tôi sao lại bỏ đi?
Đường Kim càng ngày càng cảm thấy hứng thú.
- Đây cũng là một quy tắc của họ, bất luận là ai, có thể trong vòng một chiêu mà không chết thì sau một năm họ sẽ không ra tay với người đó nữa.
Ninh Tâm Tĩnh trả lời.
- Ách? Nói như vậy, trong vòng một năm, các nàng sẽ không tới tìm ta nữa?
Đường Kim có chút thất vọng, hắn còn muốn tâm sự với mỹ nữ đồ bạc mà.
Cảm giác được Đường Kim thất vọng, Ninh Tâm Tĩnh không biết nói gì, người khác nghe thấy tên Băng Sương sát thủ liền muốn chạy trốn, Đường Kim thì còn hi vọng các nàng tới tìm.
- Dĩ nhiên là không rồi, có thể trong cuộc chiến Long Kiếm sắp tới sẽ gặp mặt cũng nên.
Ninh Tâm Tĩnh thoáng trầm ngâm một chút, nói tiếp:
- Đường Kim, tôi biết cậu tài cao gan lớn, nhưng mà Băng Sương sát thủ rất mạnh, bọn họ mới hơn hai mươi tuổi, càng ngày càng mạnh, ba năm gần đây cậu là người đầu tiên có thể may mắn sống sót khi họ ra tay.
- Ninh giáo quan, ý cô là ba năm qua chưa ai có thể sống sót quá một chiêu ngoài tôi?
Đường Kim hỏi.
Ninh Tâm Tĩnh gật gật đầu:
- Đúng vậy, tuy rằng hôm nay cậu may mắn sống sót, nhưng một năm nữa nếu họ ra tay thì sẽ là không chỉ một người, cũng sẽ không lưu thủ. Phải biết rằng bọn họ là chị em song sinh như Khả Ái Linh Lợi, mà bọn họ liên thủ ra tay uy lực vượt qua một người chục lần.
Đường Kim cũng ngẩn ngơ, hai người cùng ra tay uy lực gấp chục lần, thế thì khó xơi rồi đây.
- Giờ thì cậu biết vì sao tôi để ý Khả Ái Linh Lợi chưa? Bởi vì tôi tin rằng tương lại chúng lợi hại gấp mấy lần.
Ninh Tâm Tĩnh lại nói:
- Mười năm lúc sau, Khả Ái Linh Lợi liên thủ, chắc chắn vô địch Tiềm Long – Ám Kiếm.
- Mười năm lâu quá, không bằng để tôi đưa Băng Sương mỹ nữ đến đây đi.
Đường Kim nói.
Ninh Tâm Tĩnh ngẩn ra:
- Đưa đến?
- Đúng vậy, chờ tôi đoạt họ làm vợ, dĩ nhiên họ sẽ thành người của Ám Kiếm.
Đường Kim tỏ ra đương nhiên.
- Cậu... Cậu muốn cướp Băng Sương sát thủ làm vợ?
Ninh Tâm Tĩnh trừng to mắt, khó tin nhìn Đường Kim.
- Đúng vậy.
Đường Kim khẳng định gật đầu, cảm thán một câu:
- Các nàng muốn giết tôi... Tôi lại muốn cưới các nàng làm vợ, đúng là người đàn ông vĩ đại lấy ân báo oán a!
Ninh Tâm Tĩnh lúc này hoàn toàn hết chỗ nói rồi, Đường Kim thật sự là không tầm thường a, không chỉ có năng lực khó tin, còn có trí tưởng tượng không tầm thường a.
Sau một hồi lâu, Ninh Tâm Tĩnh mới nói một câu:
- Để tôi cho người sửa lại tư liệu về họ rồi đưa cho cậu
- Ninh giáo quan, cô giúp tôi như vậy, nhất định tôi sẽ không phụ lòng chị, đoạt các nàng vào tay.
Đường Kim cười hì hì.
Giúp?
Ninh Tâm Tĩnh giấu suy nghĩ của mình đi, nàng đưa tư liệu cho Đường Kim chủ yếu là để hắn biết khó mà lui thôi mà, chứ khuyên tên này chỉ tổ nghe hắn tự sướng
- Đường Kim, chuyện Tống Oánh gia nhập Ám Kiếm cậu phải nói cô ấy một tiếng, cô ấy chỉ nghe lời cậu.
Ninh Tâm Tĩnh chuyển đề tài.
- Không thành vấn đề, để tôi vào nói cô ấy.
Đường Kim thực sảng khoái đáp ứng.
Đang chuẩn bị đi vào nhà, Đường Kim đột nhiên cảm giác gì đó, vội vàng để lại một câu:
- Ninh giáo quan, tôi đi trước!
Lời còn chưa dứt, người đã đột nhiên biến mất.
Ninh Tâm Tĩnh đang cảm thấy kỳ quái, thì nghe phía sau truyền đến giọng nói dễ thương đồng thanh:
- Dì Ninh, nghĩa phụ đâu?
Quay đầu nhìn lại, Ninh Tâm Tĩnh thấy bốn cô bé xinh xắn dễ thương, thì ra Đường Kim bị dọa chạy mất.
- Nghĩa phụ các con chưa xử lí xong việc nên đi rồi.
Ninh Tâm Tĩnh tùy tiện lấy cớ hộ Đường Kim, đột nhiên nàng nghĩ giờ Đường Kim muốn lấy Băng Sương sát thủ là vợ nhưng lại sợ bốn cô bé, không phải chứng minh không cần mười năm bốn cô bé cũng thừa đáng sợ hơn Băng Sương sát thủ rồi sao?
*************
Một nơi cách bệnh viện trung tâm Ninh Sơn không xa, có một khu chung cư cho các thành phần tri thức, dĩ nhiên đa phần là các đôi nam nữ thuê sống riêng, hoặc chung thì càng tốt a.
Trong một gian phòng ngủ của một căn hộ đơn, bài trí đơn giản đơn giản, mà cũng có thể nói là đơn sơ giản dị cũng được, nhưng lại có người thuê bất phàm, mỹ nữ xinh đẹp Kiều An An đang nằm trên ghế dựa.
Kiều An An khép hờ mắt như đang ngủ, đúng là quyến rũ mê người a.
Bỗng nhiên, Kiều An An giậtt mình tỉnh lại, bởi vì nàng tự nhiên thấy mình như đang bay lên.
- A!
Kiều An An đột nhiên mở to mắt, sau khi kinh ngạc hô lên thì là vui mừng hét tiếp:
- Cậu đến lúc nào vậy?
Dĩ nhiên người đến là Đường Kim, hắn vừa bế Kiều An An đi vào phòng ngủ, vừa cười khì khì:
- Chị vừa nhớ đến em là em có mặt a.
- Tôi nào có nhớ cậu?
Kiều An An đỏ mặt, nhẹ giọng hờn dỗi.
- Thả tôi xuống đi!
Đường Kim buông Kiều An An xuống, bởi vì hắn đã đến bên giường ngủ, hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, ánh mắt nóng dần lên.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 408: Tiên nữ xuống trần.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
- Sao cậu đột nhiên tới đây?
Kiều An An cảm giác tim đập nhanh hơn, mơ hồ có chút bất an, lại tựa hồ như có một tia chờ mong.
- Bởi vì em chưa ăn cơm tối.
Đường Kim ngồi bên giường, ánh mắt sáng rực nhìn ngực Kiều An An, ngọn núi hắn đã từng chinh phục một lần, vực sâu hun hút hấp dẫn hắn.
- Vậy chúng ta ra ngoài ăn.
Kiều An An mỉm cười, nói đến cơm chiều, nàng liền không tự chủ nhớ tới đại tiệc mấy hôm trước.
- Thất tiên nữ, đại tiệc lần trước chưa ăn mà, giờ phải ăn chứ.
Đường Kim thì thào nói nhỏ, sau đó liền cúi người dúi đầu vào ngực nàng.
Đại tiệc lần trước đã bỏ dỡ, chuyện Tần Khinh Vũ giờ không cần hắn quản, chuyện Dương gia cũng đã giải quyết xong, mấy ngày bận rộn Đường Kim thấy phải khao bản thân, mà Thất tiên nữ chính là đại tiệc hắn khao bản thân tốt nhất.
-Ưm...
Kiều An An hai gò má ửng đỏ, thân thể mềm mại nóng lên, tiên nữ nhớ trần tục đã sớm xao lòng, lúc này nhiệt tình đáp lại.
Cơ thể quấn lấy nhau, trở ngại giữa hai người ngày càng ít, mãi đến khi không còn gì nữa thì một tiếng kêu đau đớn vang lên, tiên nữ cuối cùng đã hạ phàm.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, một thân thể mềm mại theo phản xạ tự nhiên bật dậy, xuân quang lồ lộ.
- A!
Cơn đau truyền đến làm nàng tỉnh táo lại, vội kéo chăn che ngực, sau đó nàng mới nhớ chuyện tối hôm qua, gương mặt như bạch ngọc đỏ bừng, lộ ra vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Đúng lúc này, một cánh tay khoác lên người nàng, leo lên đỉnh núi cao ngất:
- Thất tiên nữ, rời giường sớm vậy làm gì?
Kiều An An quay đầu, nhìn Đường Kim nằm cạnh, mặt vẫn đỏ bừng, nhưng trong mắt lại nhiều hơn một chút nhu tình.
- Chị muốn đi làm,... cậu ngủ tiếp đi.
Kiều An An ôn nhu nói.
- Thất tiên nữ, chị đừng đi làm được không?
Đường Kim không muốn chút nào, ôm cơ thể mềm mại ngọt ngào thật thoải mái, nàng đi làm rồi mình hắn ngủ còn ý nghĩa gì sao?
- Không được, hôm nay chị hẹn thay ca giùm một đồng nghiệp, không đi không được a.
Kiều An An giải thích.
- Được rồi.
Đường Kim cũng không ép nàng.
- Bất quá phải làm nghi thức chào tạm biệt.
- Chị... Chị mặc quần áo đã.
Kiều An An lại đỏ mặt, mặc dù nhưng đã cùng Đường Kim nhưng nàng vẫn dễ xấu hổ như cũ.
Mấy phút sau, Kiều An An mặc quần áo chỉnh tề rồi bị Đường Kim quấn lấy làm nghi thức chào tạm biệt mãi mới rời đi được.
Sáng sớm, trong phòng Kiều An An, cảnh xuân ngập tràn còn ở cục cảnh sát, bân ngoài phòng cục trưởng, đông đảo cảnh sát đang ớn lạnh từng cơn.
Lâm Tân Minh đã trở lại, lúc này đang ngồi trên bàn làm việc của hắn, nhưng Lâm Tân Minh đã là một cái khác, hơn nữa còn bị giày vò đến nỗi không ai dám nhìn.
Chuyện chiều qua ở cục mọi người đều biết, ai cũng rõ Lâm Tân Minh không có khả năng sống sót, nhưng không ai dự đoán được Đường Kim lại hành hạ Lâm Tân Minh đến chết rồi trả lại cục cảnh sát.
Đây là Đường Kim cảnh cáo mọi người!
Kết cục của Lâm Tân Minh, khiến ai cũng thấy thảm, nhưng nếu giờ họ biết anh em Dương Chấn Bang ở tỉnh đang kêu la thảm thiết không ngừng chỉ sợ bọn họ sẽ thấy Lâm Tân Minh không phải là người thảm nhất.
Nhưng mà những chuyện này chỉ một số ít người biết được, không ai muốn chuyện này được truyền rộng ra.
Đương nhiên, lúc này cũng ít người để ý mà chủ yếu họ dồn sức lên chuyện của Tần Khinh Vũ.
(Dĩ nhiên, nếu Lâm Tân Minh và anh em Dương gia là đại mỹ nữ thì lại khác)
Bây giờ báo chỉ hay là mạng, cũng đã lan truyền tin Tần Khinh Vũ cãi nhau và trở mặt với con gái Tần Thủy Dao, một số người con tưởn tượng ra chuyện Tần Khinh Vũ có tư tình với vị hôn phu của Tần Thủy Dao, Tần Thủy Dao phát hiện, cuối cùng vị hôn phu bị đuổi ra khỏi nhà, Tần Thủy Dao giận dữ bỏ đi.
Lại có tin Tần Khinh Vũ giám đốc tập đoàn làm đẹp Khinh Vũ suốt ngày ở nhà không quản chuyện gì nữa, các cửa hàng thẩm mĩ bên ngoài liên tục đóng cửa, theo xu thế này tập đoàn đi tong chỉ là sớm muộn.
Lúc này Tần Khinh Vũ đang trong cảnh nguy cơ bốn phía.
Chín giờ sáng.
Cổng trường Ninh Sơn Nhị Trung, một chiếc xe hào hao đang đậu, trong xe có hai người, người ngồi lái là Trần Huy, phía sau Dương Minh Kiệt đang cầm một xấp văn bản dày cộp, vẻ mặt hơi lo lắng.
Trần Huy và Dương Minh Kiệt không nói chuyện, trong xe im lặng, không khí thật quỷ dị.
Một lát sau, cửa xe đột nhiên bị người mở ra, một người bước vào ghế sau, vẻ mặt khoái trá, chính là Đường Kim.
- Tìm tôi có việc?
Đường Kim nhìn Dương Minh Kiệt lười biếng hỏi, bây giờ tâm trạng hắn rất tốt, tối qua mới chén tiên nữ xinh đẹp, tâm trạng không tốt mà được sao?
- Tôi muốn về tỉnh.
Dương Minh Kiệt thở nhẹ một hơi.
- Anh về tỉnh đâu cần nói với tôi chứ?
Đường Kim có chút ngạc nhiên.
- Lúc trước tôi tới Ninh Sơn là bất đắc dĩ, lần này tôi về tỉnh là muốn lấy thứ thuộc về mình, hơn nữa có thể sẽ không quay lại Ninh Sơn.
Dương Minh Kiệt từ từ nói.
- A! Vậy hả? Nhưng mà hình như cũng đâu cần phải nói cho tôi?
Đường Kim hiển nhiên không thèm để ý, Dương Minh Kiệt về tỉnh thôi mà, có gì mà phải quan tâm.
Dương Minh Kiệt lộ ra một nụ cười khổ, hắn cũng biết trong mắt Đường Kim trong mắt, hắn căn bản chính là có cũng như không.
Thở dài một hơi, Dương Minh Kiệt tiếp tục nói:
- Đường Kim huynh đệ, trong khoảng thời gian này, cậu giúp tôi rất nhiều, bây giờ về tỉnh, tôi không có gì, có chút ít này giao cho cậu.
Nói xong, Dương Minh Kiệt đưa xấp văn bản cho Đường Kim.
Đường Kim nhận lấy, cũng không giở ra xem hỏi:
- Đây là cái gì?
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 409: Nhất định sẽ tốt hơn cô ấy!
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
- Đây là văn kiện chuyển nhượng toàn bộ tài sản của tôi ở Ninh Sơn, chính là ba thành cổ phần tập đoàn Hoàng Kim, còn có một ngôi biệt thự, ngoài ra còn có mấy chiếc xe không đáng tiền, chỉ cần cậu kí tên là nó sẽ thuộc về cậu.
Dương Minh Kiệt giới thiệu đơn giản một chút:
- Tôi phải đi tỉnh giữ lại cũng vô dụng, thủ tục cụ thể cậu cứ giao cho Hàn tổng.
Đường Kim có chút ngạc nhiên nhìn Dương Minh Kiệt, người này đúng là hào phóng ha, ba thành cổ phần tập đoàn Hoàng Kim, giá trị bây giờ cũng hơn một tỷ vậy mà Dương Minh Kiệt nhẹ nhàng đưa ra, khí phách này người bình thường đâu phải sánh được.
- Được rồi, tôi nhận!
Đường Kim ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng cũng không quá quan tâm, hời hợt nhận lấy mấy thứ này, sau đó lại hỏi một câu:
- Còn có chuyện gì khác không?
- Đường Kim huynh đệ sau này nếu lên tỉnh hy vọng có thể ới tôi tiếng để tận tình địa chủ.
Dương Minh Kiệt thành khẩn nói.
- Không thành vấn đề, khi đến tôi sẽ gọi anh.
Đường Kim tùy ý:
- Nhưng mà nếu như không có gì bất giờ trong thời gian tới tôi sẽ không lên tỉnh.
Nói xong câu đó, Đường Kim liền mở cửa xe, vừa bước xuống vừa nói:
- Tôi đi trước, bạn gái còn chờ ta.
Đường Kim dần dần đi xa.
Dương Minh Kiệt vẫn nhìn theo bóng lưng Đường Kim mãi đến bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt hắn mới thở dài một hơi:
- Ổn rồi, chúng ta lên tỉnh lấy lại thứ thuộc về mình.
Trần Huy gật gật đầu, không nói gì, nổ máy rời khỏi Ninh Sơn.
****************
Hôm nay đẹp trời, trong sận vận động nhiều người đang nhàn rỗi hóng gió tắm nắng.
Trong một góc sân vận động, một nữ sinh xinh đẹp dị thường ngồi đó thu hút vô số ánh mắt nam sinh, nhưng khi bọn hắn thấy một nam sinh đi đến thì vội dời ánh mắt đi.
Nam sinh mới đến chính là Đường Kim, mà nữ sinh xinh đẹp kia dĩ nhiên là Hàn Tuyết Nhu, Đường Kim thấy Hàn Tuyết Nhu, bước nhanh tới ngồi sát nàng, thuận tay ôm eo nàng.
Hàn Tuyết Nhu đang cầm một quyển sách hóa học, xem đến thích thú, mãi đến khi Đường Kim ôm eo của nàng mới giật mình tỉnh lại.
- Honey, trời nắng đẹp như vậy mà em ngồi đây đọc sách không phải lãng phí quá sao?
Đường Kim cười hì hì.
- Sắp thi giữa kì, em hơi kém hóa một tí, không ôn sao thi tốt được.
Hàn Tuyết Nhu nũng nịu nói:
- Ai, Tần Thủy Dao thật sự bỏ nhà ra ngoài đi thuê trọ?
- Đúng vậy!
Đường Kim gật gật đầu, Tần Thủy Dao bây giờ quả thật không ở nhà, có thể xem như rời nhà đi ở trọ.
- Cô ấy cãi nhau với mẹ thật sao?
Hàn Tuyết Nhu có chút tò mò.
- Honey, trời nắng đẹp như vậy chúng ta đi hẹn hò đi.
Đường Kim không trả lời Hàn Tuyết Nhu, ánh mắt nhìn chằm chằm bộ ngực vĩ đại của nàng, so với Thất tiên nữ Hàn Tuyết Nhu vẫn lớn hơn a.
- Không muốn nói thì thôi, em biết ngay là có vấn đề mà.
Là điển hình ngực lớn mà thông minh Hàn Tuyết Nhu lập tức hiểu được Đường Kim đang cố ý nói sang chuyện khác, nàng cũng không tiếp tục truy vấn:
- Em muốn đọc sách, hơn nữa kì thi giữa kì em không thể giúp anh.
- Kì thi giữa kì cấp ba thôi mà, sao phải để ý vậy?
Đường Kim không để ý thi cử vào đâu.
- Đây là kì thi đầu tiên từ khi vào trường, em phải vượt qua Tần Thủy Dao.
Hàn Tuyết Nhu hừ một tiếng, lập tức lại có chút buồn rầu:
- Nhưng mà giờ nhà Tần Thủy Dao có chuyện, em có thắng cũng không có ý nghĩa a.
- Đúng vậy, cho nên honey à, đừng học nữa, chúng ta hẹn hò đi.
Đường Kim lập tức gật đầu tỏ vẻ tán thành.
- Không được, vạn nhất như thành tích của em không bằng cô ấy thì sao.
Hàn Tuyết Nhu lắc đầu nói.
- Honey, tin anh đi, lần này thành tích của em sẽ tốt hơn cô ấy.
Đường Kim khẳng định.
- Không nói trước được, anh cứ đi chơi đi, nếu không em lại phải về đóng cửa học.
Hàn Tuyết Nhu hiển nhiên vẫn là không có nắm chắc vượt qua Tần Thủy Dao, từ khi khai giảng đến giờ ngoại trừ đoạt được vị hôn phu ra nàng vẫn chưa thắng Tần Thủy Dao trận nào.
- Không sao, honey, em cứ học đi, anh nằm ngủ cạnh em cũng được.
Đường Kim hì hì cười, nói xong cũng nằm cạnh Hàn Tuyết Nhu.
- Tùy anh á!
Hàn Tuyết Nhu cũng không đuổi Đường Kim đi.
Vì thế cả buổi sáng, Hàn Tuyết Nhu vẫn ngồi đọc sách, mà Đường Kim nằm ngủ say cạnh nàng.
Không ít người đi qua hâm mộ, lại ghen ghét, mịa nó đếm ôm nhau ngủ chưa chán sao ngày còn ra đây khoe?
***************
Ngày cuối tháng mười đã đến, chính là lễ Halloween rất được giới trẻ phương Tây đón chờ, nhưng ngày này với học sinh Ninh Sơn Nhị Trung chẳng phải là ngày gì đáng chờ mong, kì thi giữa kì bắt đầu.
Dĩ nhiên, bao giờ cũng có không ít người mong chờ đến kì thi để thể hiện bản thân.
Hôm nay là thứ tư, thi xong, vừa vặn là chủ nhật, cũng có người đang mong đợi thi xong cho đến chủ nhật, ví như Đường Kim, bởi vì Hàn Tuyết Nhu đã đồng ý thi xong sẽ luôn ở bên hắn.
Nhưng mà ngày từ khi kì thi bắt đầu nhiều người đã phát hiện, hoa hậu giảng đường Tần Thủy Dao – người luôn đứng đầu mọi kì thi giờ không thể duy trì thành tích được nữa.
Không phải vì thành tích Tần Thủy Dao không được, mà vì Tần Thủy Dao đã mất tích.
Trước đây nghe tin, đọc báo thì thấy khó tin, nhưng giờ kì thi đã bắt đầu mà Tần Thủy Dao vẫn chưa đến thi thì đúng là có chuyện rồi.
Chỉ có Hàn Tuyết Nhu mơ hồ biết, chuyện không đơn giản như vậy, nàng đã rõ vì sao Đường Kim lại chắc chắn thành tích của nàng sẽ vượt qua Tần Thủy Dao rồi.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 410: Bất bình thường.
Dịch giả: Goncopious
Biên Dịch: Goncopious
Nguồn: 4vn.eu
Trừ Tần Thủy Dao bị mất tích ra, trong cuộc thi lần này, Đường Kim là người được nhiều người chú ý nhất bởi vì tên gia hỏa này mặc kệ cuộc thi này là cuộc thi gì, hắn đều là người nộp bài đầu tiên. Tên gia hỏa này hiển nhiên chỉ là người đi ngang qua sân khấu mà thôi, rất nhiều người khẳng định, nếu không có Tư Đồ Thần đứng chót thì Đường Kim nhất định sẽ chiếm giữ ngôi vị này.
Mỗi lần giao bánh cuốn xong là Đường Kim liền biến mất, cũng không còn đi tìm Hàn Tuyết Nhu, nếu như bạn gái này của mình thi đạt được thành tích tốt thì tự nhiên hắn cũng sẽ không đi quấy rầy nàng.
Mấy ngày nay, mỗi ngày Đường Kim đều ở trong biệt thự trên chân núi, tuy rằng trên núi có 4 tiểu ma nữ, nhưng hắn muốn đích thân dạy cho Đường Thanh Thanh một ít võ công cho nên không thể không đi được.
Bất quá những tiểu la ly này cũng không quấn lấy hắn, nhưng mà mỗi khi hắn dạy võ công cho Đường Thanh Thanh thì chắc chắn sẽ có mấy tiểu nha đầu ngồi bên cạnh xem. Mà Tần Thủy Dao cũng không chịu cô đơn, nàng cũng ở bên cạnh học hỏi, chẳng qua cho đến bây giờ Tần Thủy Dao cũng chưa tu luyện ra một tia chân khí nào, điều này làm cho Đường Kim không nói gì, tư chất này thật là Noob à.
Mỗi buổi tối, Đường Kim luôn đi tới nhà Kiều An An để ăn tiệc lớn.
Thể chất Kiều An An có chút yếu đuối, ở trên giường cũng tỏ ra xấu hổ và khiếp sợ, nhưng càng như vậy càng làm cho Đường Kim càng tức giận ở trong lòng. Nhưng sức thừa nhận nàng lại rất kém, luôn làm khó Đường Kim, nhưng mà cũng làm cho Đường Kim thấy rằng nàng rất khát vọng.
Sức thừa nhận của Kiều An An quá kém, điều này cũng làm mang đến chỗ tốt cho Đường Kim, đó chính là mỗi đêm khi hắn luyện cũng không rơi xuống. Sau khi nhìn thấy Đường Kim luyện công, Kiều An An cũng muốn luyện võ công, nàng muốn luyện võ công không phải để cho bản thân trở thành cao thủ, mà chỉ muốn làm cho bản thân trở nên khỏe hơn.
Đường Kim liền đáp ứng yêu cầu của Kiều An An, để cho hắn ngoài ý muốn là tư chất của Kiều An An lại tốt hơn rất nhiều so với Tần Thủy Dao, sau khi tập luyện 1 buổi tối, nàng liền tu luyện ra một luồng chân khí.
Mặc dù tia chân khí này rất nhiền, gần như là bỏ qua, nhưng mà điều này đã nói lên nàng đã bước qua cánh cửa quan trọng nhất, nếu luyện tập trong thời gian dài nàng có thể trở thành cao thủ, thể chất được tăng cường cũng là một điều tất nhiên.
Trong thời gian này, cái chết của Lâm Tân Minh cũng không làm cho bên ngoài nổi lên gợn sóng nào cả, chẳng qua những thành viên bang Thiên Hạt từng ùa vào cục cảnh sát cũng đã được thả ra. Tống Oánh cũng trở về phòng bếp của Đường Kim, bất quá nàng hiện tại đã có một thân phận khác, nàng là thành viên Ám Kiếm.
Cục cảnh sát thành phố Ninh Sơn và bang Thiên Hạt nhìn như đã trở lại như xưa, một lần nữa đi phát triển trên con đường đúng đắn, nhưng dường như Tần Khinh Vũ lại muốn đi vào vực sâu, chỉ thiếu chút nữa vạn kiếp bất phục.
Mấy ngày nay, Tần Khinh Vũ cũng không phải luôn luôn trốn ở nhà, cửa Tần gia cũng không còn nhiều phóng viên như ngày trước nữa mà Tần Khinh Vũ cũng không còn tỏ ra ưu nhã như ngày xưa nữa, có lần có một phóng viên thấy bộ dạng tóc tai bù xù của nàng.
Nữ nhi mất tích, điều này dường như đã phá hủy Tần Khinh Vũ, mà tập đoàn làm đẹp của nàng cũng xuống dốc. Ngắn ngủn mấy ngày tất cả các chi nhánh của Tần Khinh Vũ đã đóng cửa, bây giờ nàng cũng chỉ còn lại một cửa tiệm ở thành phố Ninh Sơn này.
Lúc này, công ty đóng cửa, con gái mất tích, mình cũng bị điều tra, chuyện không tốt sẽ đi tù, kết quả như vậy cũng có chút quá đáng với nàng, cho dù nàng sai, cũng không cần phải đuổi tận giết tuyệt nàng như vậy a.
Đáng tiếc là người đồng tình với nàng rất ít, hơn nữa cho dù có đồng tình cũng chỉ là đồng tình bằng lời nói mà thôi, cũng không làm ra hành động gì để giúp Tần Khinh Vũ cả.
Buổi sáng ngày thứ 6, trong biệt thự của Tần Khinh Vũ lại xuất hiện 2 nhân viên của tòa án.
Tin tức 2 người này mang đến dường như là muốn đẩy Tần Khinh Vũ vào con đường chết, đó chính là bởi vì vụ việc lần này mà ngôi biệt thự này cũng với tổng bộ công ty của nàng sắp bị niêm phong.
- Chị Tần, những người này thật sự là rất quá đáng.
Sau khi đám người của tòa án rời đi, Liễu Nguyệt tức giận nói.
Tần Khinh Vũ tỏ ra hờ hững:
- Liễu Nguyệt, đừng nóng giận, đây là chuyện tốt, thoạt nhìn, thủ đoạn của đối phương đã gần dùng hết rồi, nếu không có gì bất ngờ, trong vòng mấy ngày nữa, người phia sau màn kia sẽ chủ động liên lạc với chị.
Cùng lúc đó.
Ngoại thành, trong tiểu viện của Cửu thúc.
Cửu thúc vẫn ngồi ở xe lăn, bên cạnh xe lăn là Nhân thiếu.
- Cửu thúc, còn chưa tìm được Tần Thủy Dao sao?
Nhân thiếu mở miệng hỏi, trong mắt lóe lên một tia tia lo lắng.
- Nhân thiếu, đã điều động toàn bộ nhân thủ, nhưng còn chưa có được tin tức gì về nó, giống như là đã biến mất khỏi thế gian vậy.
Cửu thúc lắc đầu:
- Ta hoài nghi…
Cửu thúc muốn nói lại thôi, không có tiếp tục nói hết.
- Cửu thúc, ngài cho rằng Đường Kim đã giấu nàng đi rồi sao?
Nhân thiếu hỏi ngược lại.
Cửu thúc gật gật đầu, thở dài:
- Nhân thiếu, nói vậy kế hoạch của cậu có phải là nên dừng lại rồi không? Nếu đk giấu Tần Thủy Dao đi, sợ rằng sự tình lần này cũng sẽ không đơn giản như vậy.
- Không, kế hoạch không thể dừng lại.
Nhân thiếu có vẻ rất kiên quyết:
- 2 ngày sau, chính là ngày tôi ngã bài với Tần Khinh Vũ rồi.
Hít một hơi thật sâu, Nhân thiếu lại hỏi:
- Mấy ngày nay Đường Kim có chỗ nào khác thường không?
Cửu thúc lắc đầu:
- Thoạt nhìn hắn rất bình thường, mỗi ngày đều tham gia cuộc thi, buổi tối đều đến chỗ của Kiều An An, ban ngày có một lúc không thấy mặt của hắn, bất quá với hắn mà nói đây cũng là chuyện thường, dù sao người của chúng ta không có khả năng hoàn toàn ở bên cạnh hắn hoài. Nhưng mà cũng bởi vì rất bình thường lại có chỗ khác thường.