  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				30-08-2008, 11:04 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				Phiêu phong kiếm vũ
			 
			 
			
		
		
		
			
			 
Hồi 1  
 
   Thiết KÃch Ôn Hầu 
 
 
  
 
Trong cái rét căm căm cá»§a hàn phong vào sáng sá»›m tiết trá»ng đông, má»™t thiếu niên anh tuấn Ä‘ang rạp mình trên lưng ngá»±a, phong thái hiên ngang hùng dÅ©ng, tuấn mã phi như bay trên thảo nguyên đầy tuyết trắng. Hai bên yên ngá»±a có treo hai túi vải khá nặng, tuy được bao bá»c kÃn như bưng nhưng khi ngá»±a phi vẫn phát ra hàng loạt thanh âm chan chát. Thứ âm thanh này rất rõ ràng, khiến ngưá»i nghe có thể nháºn ra đó là tanh âm do hại kiện thiết khà kÃch vào nhau mà phát ra. 
Chàng, tức thiếu niên anh tuấn trên ngá»±a, không cố tâm gây sá»± chú ý cho bất kỳ ngưá»i nào, vì lúc này chẳng có bất kỳ ngưá»i nào muốn đứng ở nÆ¡i này đội tuyết hứng gió lạnh. Nhưng nếu có ngưá»i nào biết chàng là ai thì tình hình khi đó rất sẽ khác hẳn. 
Chàng chÃnh là Thiết KÃch Ôn Hầu Lã Nam Nhân, mà gần Ä‘anh thanh danh rất hiển hách trên giang hồ. Việc chàng tạo được thịnh danh như váºy trong má»™t quảng thá»i gian ngắn, cÅ©ng có nguyên nhân cá»§a nó. Thứ nhất, chàng có má»™t con tuấn mã hy hữu trên Ä‘á»i và má»™t thân công phu tuyệt đỉnh - cả cương lẫn nhu, thứ hai là đôi binh khà kỳ môn - Hàn Thiết Song KÃch. Những yếu tố đó giúp chàng liên tiếp đánh bại nhiá»u nhân váºt võ lâm trong vòng vài năm, trong số đó đương nhiên có không Ãt cao thá»§ được thiên hạ tri danh. 
Ngoài ra, tướng mạo anh tuấn, phong thái hào hoa còn giúp chàng lấy được đệ nhất mỹ nhân trong vô lâm đương thá»i là Tiết Nhược BÃch làm thê tá». Thế là Thiết KÃch Ôn Hầu và mỹ nhân tiêu hồn trở thành má»™t đôi phu thê khiến võ lâm thiên hạ vô cùng hâm má»™. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, không thể tách rá»i vá»›i hai chữ: “hâm má»™â€, đó là hai chữ: “đố kỵâ€. 
Lúc này cÅ©ng giống như má»i khi, Thiết KÃch Ôn Hầu Lã Nam Nhân vẫn oai phong hùng dÅ©ng ngồi trên lưng ngá»±a tuấn mã phi như bay, tay phải chàng nắm chặt dây cương, bá»m ngá»±a tuyệt mỹ tung bay trong hàn phong. 
Khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sáng rá»±c đầy tinh quang, xem ra dá»… khiến ngưá»i ta nghÄ© đến Thiết KÃch Ôn Hầu - Lã Bố đầy uy phong xưa kia. Do đó, cÅ©ng chẳng trách chàng vÄ©nh viá»…n không muốn đơn thân hành tẩu trên đưá»ng, vì chàng sợ nhiá»u nữ tá» vi hôn trên giang hồ theo Ä‘uổi có thể chàng đã gặp quá nhiá»u sá»± theo Ä‘uổi như váºy rồi. 
Nhưng tại sao lúc này chàng lại đơn thân độc mã mà Ä‘i? Thế vị mỹ nhân tiêu hồn lạc phách Tiết Nhược BÃch mà thá»i thá»i khắc khắc Ä‘á»u không rá»i chàng ná»a bước đâu rồi? Tại sao phÃa sau dung diện tươi cưá»i thưá»ng xuyên cá»§a chàng lại ẩn chứa má»™t ưu tư phiá»n muá»™n? 
Ngá»±a phi tuy nhanh, nhưng chàng tá»±a như ngưá»i không có mục Ä‘Ãch, không có má»™t phương hướng nhất định. Äã đến phá»§ Bảo Äịnh, nhưng chàng không vào thành, chỉ cứ lòng vòng bên ngoài cá»a thành, tá»±a hồ như cố y gây cho ngưá»i khác chú ý đến mình. 
Tháºm chà chàng còn lấy đôi Hàn Thiết Song KÃch từ trong túi vải ra, cầm trên tay tung hứng và gõ cháºp cháºp vào nhau. 
Quả nhiên, chẳng bao lâu thì trong phù Bảo Äịnh đã loan truyá»n tin tức Thiết KÃch Ôn Hầu lòng vòng bên ngoài thành. Má»™t số võ lâm hào sÄ© trong thành rất lấy làm kỳ quái, chẳng hiểu tại sao chàng lại như váºy? 
Nhưng sở dÄ© chàng làm thế là có nguyên nhân cá»§a chàng, vì trên khuôn mặt anh tuấn kia, lúc này có chút thần sắc chỠđợi mong ngóng. Sá»± váºt đáng để chàng mong ngóng chỠđợi ắt cÅ©ng là Ä‘iá»u cá»±c kỳ dị thưá»ng? 
Quả nhiên, sá»± chỠđợi cá»§a chàng đã có kết quả, chẳng mấy chốc từ trong cá»a thành có mấy con tuấn mã phi ra như gió, sau má»™t thoáng lướt nhìn rồi láºp tức truy theo hướng chàng. Khi Lã Nam Nhân nhìn thấy trong số những kỵ sÄ© có má»™t ngưá»i mặc kim y, thì khóe miệng chàng nở má»™t nụ cưá»i đầy ngạo mạn. 
Äoàn nhân mã vượt qua chàng chừng tầm tên thì tất cả Ä‘á»u xuống ngá»±a, má»™t hắc y nhân dắt ngá»±a tránh sang má»™t bên, ba lam y hán tá» theo kim y nhân sải bước tiến vá» phÃa Lã Nam Nhân. Bước Ä‘i trầm vững, biểu thị căn cÆ¡ võ công không tệ. Äặc biệt là kim y nhân đó là má»™t lão nhân vừa máºp vừa lùn, nói lão ta là lão nhân có lẽ còn hÆ¡i quá sá»›m nhưng da thịt trên khuôn mặt nung núc cá»§a lão ta lại khiến ngưá»i ta có cảm giác lão ta già hÆ¡n tuổi tháºt đến gần chÃn mưá»i tuổi. Má»—i bước Ä‘i cá»§a lão tá»±a như voi bước, khiến ngưá»i ta không thể không kinh dị vá» thứ cước lá»±c nặng ná» này. 
- “Lão ta là ai?†
Lã Nam Nhãn thầm há»i và nhanh chóng tìm ra câu trả lá»i cho mình: “Chu Sa Chưởng - Long Äại Quân? Má»™t chút cÅ©ng không sai, đúng là ngưá»i này, lão ta tháºt hợp vá»›i mục Ä‘Ãch cá»§a ta â€. 
Nhìn thấy ngưá»i này Lã Nam Nhân tá» ra vô cùng cao hứng, đó là vì nguyên nhân gì? 
Nhất thá»i chàng vẫn ngồi yên trên ngá»±a, bốn ngưá»i kia đến trước mặt chàng thì láºp tức tản ra, để cho lão nhân to béo mặc kim y - Chu Sa Chưởng đứng sừng sững như quả núi cản trước mặt chàng. 
- “Tháºt không ngá» chăng?†
Lã Nam Nhân mỉm cưá»i má»™t cách đầy mỉa mai và nói : 
- Không ngỠta lại từ Giang Nam chạy đến đây phải không? 
Trên mặt Long Äại Quân quả nhiên có vẻ kinh ngạc nhưng sắc thái đó nhanh chóng bị những thá»› thịt nung núc nhão nhoẹt trên mặt lão che Ä‘áºy, lão nói : 
- ÄÃch thá»±c là kỳ quái! 
Lão cố ý tuôn ra má»™t chất giá»ng lạnh lùng : 
- Chỉ có Ä‘iá»u ta lấy làm kỳ quái là không phải ngươi chạy đến đây, mà là việc ngươi ngang nhiên dám xuất đầu lá»™ diện ở nÆ¡i này. 
Lã Nam Nhân ngá»a mặt cưá»i sang sảng má»™t tràng dài rồi nói : 
- Tại sao ta không dám lộ diện, lẽ nào ta sợ các ngươi? 
Trên mặt chàng dần dần xuất hiện má»™t lá»›p hàn khÃ, chàng nói tiếp : 
- Các ngưá»i khiến Lã Nam Nhân ta không có nhà để vá», ta cÅ©ng phải khiến các ngươi không thể sống yên ổn. Tại hang ổ cá»§a các ngươi ở Giang Nam, tuy ta đấu không lại các ngươi, song không vì váºy mà ta sợ bá»n chuá»™t nhắt các ngươi ở nÆ¡i đây. 
Long Äạt Quân láºp tức phát đại ná»™, sắc diện đỠbừng, hai Thái Dương huyệt càng lúc càng nhô cao. 
- Tốt! Tốt. 
Lão quát lớn : 
- HỠLong ta sẽ cho ngươi thấy lực lượng của Thiên Tranh giáo tại lưỡng hà. 
Hình như lão cảm thấy những lá»i nói vẫn chưa đủ biểu thị sá»± tôn nghiêm cá»§a mình, nên lại thêm mấy câu : 
- Ngươi không lo Ä‘i lánh nạn mà còn muốn đối đầu vá»›i Thiên Tranh giáo, thì ra là ngươi đã chán sống lắm rồi. Há» Lã kia, mau xuống ngá»±a lãnh nháºn sá»± giáo huấn cá»§a bá»n ta. 
Lã Nam Nhân lại cưá»i sang sảng má»™t tràng, theo tiếng cưá»i, thân hình chàng đã nhẹ nhàng xuống ngá»±a, song kÃch trong hai tay láºp tức phân ra. Äó là loại binh khà khá nặng, nhưng trong tay chàng cứ như là đồ chÆ¡i nhẹ nhàng chàng trầm giá»ng quát : 
- Bằng hữu, bá»›t nói những lá»i vô bổ Ä‘i, xuất binh khà động thá»§ thôi? 
- Xưa nay há» Long ta động thá»§ không cần dùng tá»›i binh khÃ. 
Long Äại Quân cÅ©ng quát má»™t má»™t tiếng, nhưng không thấy lão thá»§ thế gì cả, thá»§ chưởng khẽ vung lên, theo đó là má»™t đạo hồng quang bay như chá»›p vá» phÃa Lã Nam Nhân. 
Lã Nam nhân vá»™i lách ngưá»i tránh né, chàng thấy tâm chưởng cá»§a đối phương đỠnhư huyết thì bất giác thầm nghÄ© : 
- “Xem ra, Chu Sa Chưởng cá»§a lão khốn này đã đạt đến chÃn thành há»a hầu rồiâ€. 
NghÄ© Ä‘oạn, chàng cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi quăng đôi thiết kÃch xuống đất, đồng thá»i miệng nói : 
- Äá»™ng thá»§ vá»›i loài chuá»™t bá» các ngươi, bổn đại gia cÅ©ng chẳng cần dùng đến binh khÃ. 
Lá»i này quả nhiên càng kÃch ná»™ Chu Sa Chưởng, lão sải bước tá»›i trước, hữu chưởng vá»— thẳng vào thiên linh cái cá»§a Lã Nam Nhân. Chưởng phong vù vù chưởng lá»±c Ä‘Ãch thá»±c là kinh ngưá»i, Lã Nam Nhân cÅ©ng không dám nghênh tiếp, chàng lại lách ngưá»i tránh né Chu Sa Chưởng luôn miệng quát tháo và xoay ngưá»i mãnh công liên tiếp. 
Nên biết Chu Sa Chưởng - Long Äại Quân xưng hùng đã nhiá»u năm ở lưỡng hà, luáºn vá» chưởng lá»±c có thể nói lão ta là nhân váºt có thể đếm được trên đầu ngón tay trong đương kim võ lâm. 
Tuy nhiên, chưởng lá»±c khai sÆ¡n phá thạch cá»§a lão vẫn không đủ bổ khuyết cho thân pháp nặng nê cháºm chạp cá»§a lão. Do đó, nếu gặp phải cao thá»§ tuyệt đỉnh tháºt sá»±, lão ta không khá»i nếm mùi. vị thiệt thòi. Äiểm này bản thân lão biết rất rõ, vì thế lúc này chiêu thức trên chưởng cá»§a lão Ä‘á»u là sát chiêu, đồng thá»i Ä‘á»u váºn dùng trên chÃn thành công lá»±c, quyết tâm lấy mạng Lã Nam Nhân. 
Chưởng phong như sÆ¡n, trong chưởng ảnh, xem ra Thiết KÃch Ôn Hầu đã không còn sức đánh trả. Ba lam: y nhân đứng ngoài trương mắt hổ lên mà nhìn, lúc này trên mặt bất giác lá»™ vẻ vui mừng, không hẹn mà cả ba cùng thầm nghÄ© : 
- “Má»™t khi bá» binh khà thì há» Lã này cùng chỉ có thế mà thôiâ€. 
Trong niá»m vui mừng bá»n chúng chợt cảm thấy hối háºn : 
- “Nếu sá»›m biết thế này, bá»n ta xuất tráºn cÅ©ng có thể thu tháºp há» Lã này thôi! Vá» sau, khi Giáo chá»§ biết được, sợ gì không thăng bá»n ta lên mấy cấp?†
Bá»n chúng nhìn chiếc kim y trên ngưá»i Long Äại Quân vá»›i ánh mắt thèm thuồng và nghÄ© tiếp : 
- “Như thế là bá»n la cÅ©ng có thể mặc kim y rồiâ€. 
Long Äại Quân cÅ©ng không giấu được nét vui mừng phấn khÃch, chiêu thức trên chưởng càng phát càng độc, lão háºn không thể xá» chết ngay Lã Nam Nhân. Ngoài việc trừ Ä‘i thù háºn giữa Thiết KÃch Ôn Hầu và Thiên Tranh giáo ra, bản thân lão còn muốn mượn việc đánh bại Thiết KÃch Ôn Hầu truyá»n khắp tứ hải để tăng thêm mấy phần danh vá»ng trong võ lâm để thá»a hung tâm tráng chÃ. 
Hiện tại, tuy lão biết rõ mình đã chiếm thế thượng phong, nhưng trong nhất thá»i ná»a khắc vẫn không thể thá»§ thắng được. Sau mấy mươi chiêu, thân thá»§ cá»§a Lã Nam Nhân hình như càng lúc càng không nhanh nhạy như trước. 
Tinh thần của Chu Sa Chưởng chợt tăng lên đột nhiên lão thi triển hiểm chiêu Nộ Mã Phân Tùng, song chưởng phân ra, trước ngực hoàn toàn bỠtrống. 
Lã Nam Nhân cưá»i nhạt má»™t tiếng, chân phải soạt tá»›i trước, song chỉ bên hữu thá»§ láºp tức Ä‘iểm vào huyệt Kỳ Môn cá»§a đối phương. 
- “Quả nhiên là tiểu tỠnày mắc lừa!†
à nghÄ© này lướt qua đầu Chu Sa Chưởng như ánh chá»›p. Lão quát lá»›n má»™t tiếng khi thá»§ chỉ cá»§a Lã Nam Nhân không đủ Ä‘iểm tá»›i bá»™ vị và láºp tức triệt thoái, thì đơn chưởng cá»§a Chu Sa Chưởng phát ra như chá»›p đánh thẳng vào giữa ngá»±c chàng. 
Chu Sa Chưởng lấy chưởng lá»±c xưng hùng võ lâm, do đó chưởng lá»±c này không cần nói cÅ©ng biết là uy mãnh cỡ nào. Thiết KÃch Ôn Hầu kêu thất thanh má»™t tiếng, song cước Ä‘iểm xuống đất lướt ra ngoài xa cỡ tầm tên, có má»™t Ä‘iá»u là chàng lướt đúng vào yên ngá»±a, trên lưng con danh câu thá»§y chung đứng chá» bên cạnh, hai chân kẹp lại, tuấn mã tung vó phóng như tên. 
Ba lam y nhân ná»™ khà quát lá»›n và láºp tức Ä‘uổi theo. Nhưng trong chá»›p mắt Lã Nam Nhân đã lướt Ä‘i quá xa rồi. 
Long Äại Quân mỉm cưá»i đắc ý nói : 
- Tên khốn này đã trúng của ta một chưởng thì làm sao toàn mạng được. 
Lão cưá»i má»™t tràng cưá»i cuồng ngạo, Ä‘oạn nói tiếp : 
- Chúng ta từ từ Ä‘uổi theo cÅ©ng không muá»™n, chá» lát nữa sẽ thu tháºp thi thể cá»§a hắn thôi. 
Vá»›i chưởng lá»±c cá»§a Chu Sa Chưởng - Long Äại Quân mà nói, lá»i này cá»§a lào tuyệt đối không phải là cuồng ngôn. Tá»± nhiên là ba lam y nhân cÅ©ng tin như vây, chỉ có Ä‘iá»u bá»n chúng không biết rằng sá»± tình lại ngoài tiên liệu cá»§a bá»n chúng. 
Thiết KÃch Ôn Hầu giục ngá»±a chạy như Ä‘iên má»™t hồi, thầm Ä‘oán đã bá» khá xa đối phương thì đột nhiên dừng ngá»±a tại má»™t nÆ¡i hoang vắng và nhanh chóng hạ mã. Chàng quét mục quang nhìn tứ phÃa và xác định nÆ¡i này ngoài chàng ra, chẳng có tung tÃch cá»§a ngưá»i nào khác. Kế đó chàng nhìn ra dòng sông đào vây bá»c xung quanh thành Bảo Äịnh, nước trên mặt sông tuy kết băng nhưng chưa kết thành má»™t lá»›p dày, do đó có nhiá»u lá»›p băng bá»nh bồng trên nước. Lã Nam Nhàn mỉm cưá»i, dưá»ng như chàng rất mãn ý vá»›i những Ä‘iá»u đó. 
- “Tất cả Ä‘á»u rất hợp vá»›i ý tưởngâ€. 
Lã Nam Nhân thầm nghÄ©. Äá»™t nhiên chàng cởi áo ngoài ra, da và lông thú bên trong y phục láºp rức rÆ¡i xuống và nhanh chóng bị gió thổi Ä‘i Nhưng chàng không báºn tâm đến Ä‘iá»u đó, hữu thá»§ khẽ dá»™ng, chá»›p mắt chàng đã rút ra má»™t chiếc trá»§y thá»§ từ ống giày, vạch lên tay trái cá»§a mình má»™t đưá»ng huyết tươi láºp tức tuôn ra. 
Chàng cẩn tháºn không để máu nhuốm vào y phục, năm ngón tay rẽ ra, huyết tươi theo dó chảy xuống và Ä‘á»ng lại thành nhiá»u vết máu dưới đất. Bất kỳ ngưá»i nào cÅ©ng không thể phân biệt được đó là huyết do ngoại thương chảy ra, hay là do ná»™i thương rồi phun từ miệng ra. 
Lã Nam Nhân hoàn thành những động tác này trong má»™t khoảng thá»i gian cá»±c ngắn, sau đó khi chàng kéo ngá»±a đến bá» sông thì cố ý tạo ra những dấu chân loạn xạ trên tuyết. Tất cả xem ra Ä‘á»u khiến ngưá»i ta không thể không tin rằng, sau khi trúng má»™t chưởng cá»§a Chu Sa Chưởng - Long Äại Nhân, Thiết KÃch Ôn Hầu Lã Nam Nhân đã thổ huyết và bá» mạng bên ngoài thành Bảo Äịnh. Vì chàng không cam tâm để thi thể mình rÆ¡i vào tay Thiên Tranh giáo nên phải xuất phần sức lá»±c cuối cùng, giẫy giụa rồi nhảy xuống sông. 
Lúc này chàng lưu luyến nhìn con tuấn mã lần cuối, Ä‘oạn thở dài má»™t lượt nặng ná», vì sá»± thành công cá»§a kế hoạch này chàng đành phải bá» con tuấn mã đây, từng cùng chàng kinh qua vô số tráºn đấu, đây là má»™t bước quan trá»ng nhất trong toàn bá»™ kế hoạch cá»§a chàng. Vả lại chàng cần phải làm như váºy, vì nếu không bá» tuấn mã lại, nhất định ngưá»i ta sẽ hoài nghi Thiết KÃch Ôn Hầu sao có thể chết dá»… dàng như thế? 
Chàng lại thở dài má»™t hÆ¡i nữa và nhìn con tuấn mã vá»›i ánh mắt đầy lưu luyến, khi nghe tiếng vó ngá»±a truyá»n đến trong gió, chàng biết rằng chàng - Thiết KÃch Ôn Hầu đã đến lúc rá»i khá»i nhân thế. Tuy chàng vẫn còn cÆ¡ há»™i trở lại vá»›i nhân thế, nhưng lúc này chàng thấy hy vá»ng đó tháºt má» mịt như ngôi sao cô độc giữa đêm Ä‘en. 
Con tuấn mã của chàng khẽ hà một tiếng, chàng đưa tay dụi mắt chẳng biết là chàng gạt lệ hai là vì gió bụi. 
Äá»™t nhiên song cước cá»§a chàng Ä‘iểm mạnh xuống bá» sông, thân hình tung lên cao bốn năm trượng rồi lướt trên mặt sông mà Ä‘i. Những phiến băng má»ng nổi bá»nh bồng trên mặt nước đã giúp chàng mượn lá»±c khà đổi luồng chân khÃ, cứ thế chỉ qua mấy bước tung lên hạ xuống là chàng đã vượt qua tưá»ng thành cá»§a phá»§ Bắc Äịnh. 
Sau khi chàng thi triển khinh công tuyệt đỉnh biến mất tung tÃch vào thành Bảo Äịnh, thì chẳng bao lâu sau bá»n Chu Sa Chưởng đã lần theo dấu, chân ngá»±a cá»§a chàng mà tìm đến. Äầu tiên, bá»n chúng nhìn thấy con tuấn mã có sắc lông đỠrá»±c như lá»a độc nhất vô nhị trên giang hồ Ä‘ang đứng cô đơn giữa hàn phong cá»§a buổi chiá»u trá»ng đông, cùng vá»›i tất cả sá»± bày bố cá»§a Lã Nam Nhân, thế là ngày thứ hai tin tức vá» cái chết cá»§a Thiết KÃch Ôn Hầu nhanh chóng truyá»n ra khắp vô lâm, khiến võ lâm hào sÄ© cÅ©ng nhanh chóng thay đổi cách nhìn Ä‘á»i vá»›i cái tên: Chu Sa Chưởng Long Äại Quân. 
Chỉ có má»™t ngưá»i duy nhất hÆ¡i hoài nghi vá» chuyện này, đó là vị thê tỠđược coi là chân tình cá»§a Thiết KÃch Ôn Hầu - Tiêu Hồn phu nhân Tiết Nhược BÃch, vì bà ta thừa biết võ công cá»§a phu quân bà ta. Nhưng bà ta cÅ©ng không dám Ä‘em sá»± hoài nghi cá»§a mình nói vá»›i niá»m vui má»›i cá»§a bà tà - Äó là Thiên Tranh giáo chá»§ Tiêu Vô độc bá giang hồ. 
Tuy Thiên Tranh giáo chá»§ rất muốn Lã Nam Nhân chết, nhưng sau khi nghe được tin tức này, lão ta chỉ khịt mÅ©i má»™t cái, mà không nói gì thêm. Vì lão cho rằng, tranh vá»›i má»™t ngưá»i là quá vô vi, đối tượng mà bá»n lão muốn tương tranh là đối tượng mà từ cổ chà kim chưa có ai dám tranh đấu - Äó là: Trá»i. Vì thế nên má»›i có cái gá»i là: Thiên Thanh giáo. 
Thế là, sau khi mất nhà cá»a và thê tá», bản chân Thiết KÃch Ôn Hầu - Lã Nam Nhân cÅ©ng biến mất trong võ lâm.
 
  
 	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				30-08-2008, 11:05 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 2    
 
 Tiá»m tung ẩn tÃch  
 
  
 
 
Lã Nam Nhân tiá»m phục rất lâu trong bóng tối sau tưá»ng thành, Ä‘oạn chàng cởi chiếc áo võ sÄ© ra, thắt thành tay nải buá»™c buá»™c quanh ngưá»i. Äó là kiểu y phục rất phổ thông ở thành Bảo Äịnh vào thá»i Ä‘iểm này và cÅ©ng là kiểu ăn mặc thưá»ng thấy cá»§a những ngưá»i phải đội gió tuyết ở phương Bắc. Khi chàng từ trên thành bước xuống, chàng đã trở thành má»™t ngưá»i rất bình thưá»ng trông chẳng khác vá»›i những ngưá»i ngày đêm qua lại trên đại đạo cá»§a thàn Bảo Äịnh. Chỉ có Ä‘iá»u, mong muốn trong lòng chàng tuyệt đối khác hẳn vá»›i những ngưá»i kia. 
Lòng cá»§a chàng Ä‘au đớn như bị độc xà cắn, đến ná»—i sắc diện cá»§a chàng càng thêm nhợt nhạt, đôi mắt vốn đầy tinh quang cÅ©ng vì quá phẫn háºn và oán độc mà trở nên đỠrá»±c như huyết. 
Nhà cá»§a chàng vốn ở bên ngoài thành Tô Châu, nguyên là má»™t tổ ấm cá»§a chàng và thê tá» cá»§a chàng, và cÅ©ng nguyên là nÆ¡i hạnh phúc nhất cá»§a Ä‘á»i chàng. Chàng vô cùng yêu thương nhân loại, vì váºy chàng không muốn giống như những danh nhân khác trong võ lâm là an bày chá»— cá»§a mình trong thâm sÆ¡n cùng cốc. Song chÃnh vì việc chàng và thê tá» nổi tiếng mỹ lệ cá»§a mình sống trong gian nhã thất ngoài thành Tô Châu để táºn hưởng hạnh phúc tuổi thanh xuân, mà có rất nhiá»u võ lâm hào sÄ© má»™ danh đến thăm viếng. Äồng thá»i xuân thu nhị kỳ, vào những ngày đẹp trá»i, phu thê chàng cÅ©ng sánh vai hành tẩu giang hồ, thụ hưởng những tuyệt cảnh thế gian. Dù cÅ©ng có vài kẻ thù, nhưng tất cả Ä‘á»u khiếp phục dưới đôi Hàn Thiết Song KÃch cá»§a chàng. Song, ác váºn lại không buông tha chàng, Thiên Tranh giáo chá»§ Tiêu Vô uy chấn võ lâm thiên hạ trong năm năm gần đây, được võ lâm xem là kỳ tài khó thấy trong suốt trăm năm qua, sau má»™t cÆ¡ há»™i ngẫu nhiên gặp gỡ được Tiết Nhược BÃch, thì vị thê tá» mà Lã Nam Nhân luôn cho rằng rất chân tình vá»›i mình, lại bá»™i phản chàng để lao vào vòng tay cá»§a Thiên Tranh giáo chá»§. 
Sau đó, Thiên Thanh giáo chá»§ Tiêu Vô váºn dụng Võ công tuyệt đỉnh, trà tuệ tuyệt cao và thế lá»±c tuyệt đại cá»§a lão để trừ khá» Thiết KÃch Ôn Hầu. Lã Nam Nhân vốn là ngưá»i cao ngạo, do đó chàng láºp tức xuất toàn lá»±c phản kháng. 
Nhưng chàng đã thất bại, giống như má»i ngưá»i khác trong võ lâm, chàng không thể nào chống đối lại vá»›i thế lá»±c vô cùng to lá»›n cá»§a Thiên Tranh giáo. 
Äã có nhiá»u lần chàng suýt mất mạng dưới tay cá»§a bá»n Kim Y hương chá»§ bại hoại nhưng có địa vị rất cao trong Thiên Tranh giáo. Nhưng chàng lại không cam tâm chịu chết, thế là chàng phà hết tâm lá»±c lể thoát khá»i Giang Nam. Chàng dùng kế giả chết để lừa Thiên Tranh giáo, lừa luôn võ lâm hào sÄ©, tạm thá»i tiá»m tung ẩn tÃch. 
Không ai có thể ngá» rằng, chàng lại ẩn thân trên má»™t đại đạo phồn thịnh nhất cá»§a thành Bảo Äịnh, cÅ©ng không ai ngá» rằng má»™t Y Phong cùng ở trong đại hợp viện vá»›i nhiá»u tú tài há»ng thi khác, lại là ThÃch KÃch Ôn Hầu Lã Nam Nhân từng có đại danh trong võ lâm. Trong đại hợp viện này suốt ngày vang vang tiếng Ä‘á»c sách, bá»n tú tài thi há»ng tìm lý tưởng cá»§a mình trong thư tịch, chỉ cần má»™t ngày nào đó vượt qua được vÅ© má»™ng tất sẽ má»™t bước đứng trên vạn ngưá»i. 
CÅ©ng giống như bá»n tú tài. Y Phong cÅ©ng Ä‘á»c sách, Ä‘á»c đủ các loại sách. Chàng luyện võ từ nhá» nên căn bản không có thá»i gian Ä‘á»c sách, bây giá» dần dần chàng tìm được má»™t phần an á»§i và thá»a mãn trong sách. Äiá»u đó giúp chàng có thể bình tâm chỠđợi, chỠđợi cÆ¡ há»™i phục thù. 
Äây là những ngày tháng vô cùng gian khổ, má»™t ngưá»i vốn đã nổi danh và quen tiêu dao tá»± tại bây giá» phải khép mình tiá»m tung ẩn tÃch, xưa nay tuyệt đại Ä‘a số ngưá»i không thể nào chịu đựng được thứ tâm tình này, nhưng chàng vẫn vượt qua được Hai năm sau, khi má»i ngưá»i đã bắt đầu quên dần, tháºm chà đã hoàn toàn quên cái tên Thiết KÃch Ôn Hầu, chàng má»›i mang má»™t hòm sách, dùng dược váºt màu vàng che Ä‘áºy vẻ nhợt nhạt trên mặt rồi như má»™t sÄ© tá» du há»c thất ý, cúi đầu mà Ä‘i. Äôi khi có má»™t vài con tuấn mã lướt qua, vó ngá»±a hất tung bụi đất lên ngưá»i chàng, nhưng chàng vẫn lặng lẽ nép sát bên đưá»ng. Nhiá»u lúc chàng phát hiện kỵ sÄ© trên ngá»±a là kẻ đã từng cúi mình thỉnh cầu chàng chỉ giáo. 
CÅ©ng có khi chàng nghe bá»n hán tá» thô tục đàm luáºn chuyện võ lâm trong quán trà, nhiệt huyết tiá»m ẩn đã lâu trong lòng chàng cÅ©ng cuồn cuá»™n dâng lên, song láºp tức bị chàng trấn áp xuống. 
Chẳng bao lâu sau, chàng phát. hiện địa vị của Thiên Tranh giáo ngày càng lớn mạnh trong võ lâm, các danh môn tông phái trong võ lâm trước đây, nhân tài ngày càng điêu linh mai một. 
Trong giang hồ chẳng nghe có cao thá»§ nào má»›i quáºt khởi, dù có thì cÅ©ng bị Thiên Tranh giáo chiêu má»™ hoặc thu phục. 
Vì váºy, tuy chàng chỉ má»›i hai mươi sáu tuổi nhưng tinh thần đã sa sút như ông lão sáu mươi hai tuổi. Song. phần thâm thù huyết háºn vẫn khiến chàng chỠđợi và kỳ vá»ng. 
Có nhiá»u ngưá»i sở dÄ© tiếp tục sống được trên Ä‘á»i là hoàn toàn nhá» vào chá» Ä‘á»i và kỳ vá»ng. 
Lúc này chàng đã căm ghét chốn phồn hoa đô há»™i và chàng đã tìm đến chốn sÆ¡n dã hoang vắng. Sau khi xác định xung quanh không có bóng ngưá»i nào, chàng bắt đầu váºn dụng thân võ công chưa má»™t ngày mai má»™t để Ä‘i lên cùng sÆ¡n tuyệt đỉnh - nÆ¡i mà ngưá»i thưá»ng không thể nào bén mảng tá»›i được. ÄÆ°Æ¡ng nhiên là chàng mưu cầu kỳ tÃch. 
Nhưng liệu kỳ tÃch có xuất hiện vá»›i má»™t ngưá»i dưá»ng như đã cùng đưá»ng mạc lá»™ không? 
Hoa SÆ¡n là má»™t trong ngÅ© nhạc, núi non trùng Ä‘iệp lượn dài, phong cảnh tuyệt mỹ, những ngày thu đẹp trá»i vốn là nÆ¡i tao nhân mặc khách ngâm vịnh du ngoạn. 
Nhưng trong tiết cuối đông đầu xuân rét lạnh này, dù có ngưá»i hứng thú đến thưởng tuyết thì cÅ©ng chỉ leo đến sưá»n núi rồi trở xuống. Rất Ãt ngưá»i dám mạo hiểm bò lên những nÆ¡i tuyết phá»§ dày và rất dá»… sạt lở trên đỉnh núi. 
Tại má»™t khe núi gần tiếp giáp vá»›i tuyệt đỉnh Hoa SÆ¡n có má»™t ngưá»i Ä‘ang leo lên như vượn, định nhãn nhìn ký thì đó là má»™t nhân váºt có thân thá»§ tuyệt cao nhưng nhìn từ đầu đến chân lại không có má»™t chút gì giống nhân váºt võ lâm. Chàng đương nhiên là Lã Nam Nhân - là Y Phong rồi. 
Rừng cây đã trụi lá và chết khô từ lâu, chàng tung ngưá»i lên má»™t phiến đá phá»§ đầy tuyết rồi dõi mắt nhìn ra tứ phÃa. Bạch vân lững lá» trôi, gió núi hiu hiu thổi nhưng hàn khà lạnh buốt xương da. Lúc này chàng má»›i tháºt sá»± cảm thấy là mình quá nhá» bé giữa trá»i đất bao la. 
Tuy nhiên, cảnh sắc núi rừng và sá»± bao la cá»§a trá»i đất khiến lòng chàng cảm thấy mênh mang và thư thái lạ lùng. 
Chàng háºn là không thể cao giá»ng hú má»™t tiếng tháºt dài cho thá»a thÃch. Nếu là mấy năm trước, có lẽ chàng không chút do dá»± để làm thế. Nhưng lúc này chàng chỉ đành buông má»™t tiếng thở dài đầy dÅ©ng khÃ, tá»±a hồ như nếu chàng hú má»™t tiếng thì tất sẻ kinh động ngưá»i nào đó, thế má»™t nÆ¡i như váºy mà cÅ©ng có ngưá»i. 
Chàng đứng ngẩn ngưá»i trên phiến đá đâm ra từ gần đỉnh núi, sÆ¡n phong thổi qua, toàn thân chàng phản phất như muốn bay theo gió, lúc nào chàng đã hoàn toàn chìm vào cảnh thiên nhiên. 
Äá»™t nhiên sau lưng chàng có má»™t tiếng động rất khẽ vang lên. Kế đó má»™t thanh âm cÅ©ng rất khẽ : 
- Mẫu thân, hắn có thể bị rơi xuống không? 
Äó là khẩu âm lanh lảnh cá»§a má»™t nữ hài tá», cô nương này nói tiếp : 
- Hài nhi thấy hắn cũng biết võ công. 
Thanh âm này tuy nghe rất hay, nhưng lại khiến chàng giáºt thót ngưá»i, thân hình tức tốc quay lại, mặt sau là má»™t vách núi cao vút. Trên vách núi tuy cây cối và đá núi lởm chởm chen nhau, nhưng từ chá»— Y Phong nhìn qua lại là má»™t khoảng đất trống khá bằng phẳng, nhá» cây cối đã trụi lá nên có thể nhìn thấy ró mồn má»™t, nhưng nào có ngưá»i ở đó? 
Chàng cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, và bất kỳ ngưá»i nào ở vào hoàn cảnh này cÅ©ng Ä‘á»u nổi da gà, huống hồ là chàng vì tránh né kẻ thù mà không ngại giả chết. 
Chàng quét mục quang nhìn kỹ tứ phÃa rồi bất ngá» dừng lại ở má»™t nÆ¡i, vì chàng đã phát hiện má»™t đôi mắt chá»›p chá»›p trong má»™t huyệt động cá»§a vách núi. 
Chàng tiến tá»›i trước má»™t bước, toàn thân đã chuẩn bị ứng phó vá»›i bất kỳ chuyện gì xảy ra vì có thể đây là địch nhân cá»§a chàng. Sau má»™t thá»i kỳ ẩn thân yên tÄ©nh, bây giá» gặp phải tình huống thế này chàng không khá»i có chút khẩn trương. Chàng từ từ bước tá»›i trước, lúc này chàng đã hạ quyết tâm, chỉ cần ngưá»i đó có bất kỳ má»™t chút khả nghi, chàng sẽ không từ bất kỳ thá»§ Ä‘oạn nào để trừ khá». Vì chàng không cho phép bất kỳ ngưá»i nào phát hiện được tung tÃch cá»§a mình, nếu không bản thân chàng tất sẽ chết. 
Khoảng cách giữa chàng và đôi mắt kia càng lúc càng gần, chàng phát giác đôi mắt đó cÅ©ng Ä‘ang chăm chú nhìn mình không chá»›p. Nhưng vì bóng đêm quá thâm nên không thể nào nháºn ra đội mắt đó là cá»§a ngưá»i nào. Äá»™t nhiên, đôi mắt đó phóng ra ngoài, chàng cả kinh nên vá»™i soạt chân vung chưởng. 
Một đạo chưởng phong mãnh liệt phát ra, bình một tiếng, đôi mắt kia và thân hình của nó đã trúng chưởng lực và ngã lăn ra mặt đá, kêu thảm một tiếng rồi chết. 
Hồn kinh phách tán vừa định, chàng ngưng thần nhìn kỹ thì thấy đôi mắt đó là cá»§a má»™t con sÆ¡n miêu, bất giác chàng cưá»i thầm cho sá»± khẩn trương cá»§a mình. 
- “Nhưng giá»ng nói kia là từ đâu phát ra?†- Chàng thầm nghÄ©. 
Sau khi tá»± cưá»i mình, bất giác chàng cảm thấy kinh khiếp vì rất có khả năng ngưá»i ẩn tàng kia là thù địch cá»§a chàng. Vá»›i tình hình lúc này mà xem ra nếu ngưá»i kia là thù dịch cá»§a chàng, ngưá»i đó tất phải là nhân váºt cá»±c kỳ lợi hại và không dá»… đối phó. 
Chàng xoay ngưá»i nhìn tứ phÃa chân khà đã ngầm váºn táºp, chàng tá»± tin khi cần thiết có thể xuất kÃch toàn lá»±c, thì sức mạnh đủ để làm kinh khiếp đối phương. 
Nhưng gió núi vẫn hiu hiu thổi, cảnh váºt vẫn y như cÅ©, chẳng có bóng ngưá»i nào cả. Cuối cùng vì không nhịn được nên chàng lên tiếng : 
- Tại hạ Y Phong, ngẫu nhiên du ngoạn Hoa Sơn, vị cao nhân nào vừa lên tiếng, xin hiện thân chỉ giáo? 
Giá»ng nói đã mất Ä‘i vẻ bình tÄ©nh thưá»ng có ở chàng, vì bất kỳ chuyện gì mà không thể biết, cÅ©ng Ä‘á»u khiến ngưá»i ta cảm thấy khá»§ng khiếp. Dư âm giá»ng nói cá»§a chàng đã dứt từ lâu nhưng vẫn không có trả lá»i. Chàng quét hai đạo mục quang sắc lạnh lùng sục tứ phÃa. 
Trong khi đó thân hình chàng cÅ©ng không dám manh động. Vì chàng sợ má»™t khi mình chuyển động thì ngưá»i kia sẽ thừa cÆ¡ lẩn trốn. Chàng cÅ©ng sợ khi thân hình dịch động dá»… bi ngưá»i khác ám toán. 
Không phải là chàng quá lo nghÄ©, nên biết đã có má»™t thá»i gian chàng bị Thiên Tranh giáo truy bắt, nếu chàng không dá»±a vào cÆ¡ trà và sá»± cẩn tháºn thì e rằng đã chết không dưới mưá»i lần rồi. 
Hiện tại là nÆ¡i thâm sÆ¡n cùng cốc, do đó chàng càng không dám có má»™t chút khinh suất. Vì bất kỳ sá»± khinh suất nào cÅ©ng có khả năng tạo thành cÆ¡ há»™i cho đối phương xuất má»™t đòn trà mạng. Do đó, tuy chàng nghe rõ ràng là giá»ng nói cá»§a má»™t nữ hài tá», song không vì thế mà sá»± khá»§ng khiếp trong lòng chàng giảm Ä‘i. 
Bởi lẽ má»™t nÆ¡i như thế này thì làm sao có giá»ng nói cá»§a nữ hài tá», và tại sạo chỉ có má»™c câu rồi lại thôi? Còn nữa, tại sao lại không xuất hiện? 
- “Trong chuyện này rõ ràng là có âm mưu gìâ€. Chàng thầm nghÄ©. 
Má»™t canh giá» trôi qua trên vách núi tÄ©nh lặng tá»±a như sinh váºt vốn có trong thiên hạ Ä‘á»u đã chết sạch, ngay cả má»™t tiếng chim kêu hoặc mạt tiếng động cá»§a muông thú cÅ©ng chẳng có. Song mục cá»§a chàng luôn mở trừng trừng vì quá lâu mà không được nghỉ ngÆ¡i nên chàng cảm thấy hÆ¡i Ä‘au nhức. Tai chàng đã có thể nháºn ra má»™t thanh âm cá»§a má»™t cành. cây nhá» bị bẻ gãy từ trong gió. Nhưng chàng vẫn không nhìn thấy gì và cÅ©ng chẳng nghe được gì, thế là lại má»™t canh giá» nữa trôi qua. 
Chàng bắt đầu hoài nghi cách nhìn của mình : 
- “Lẽ nào ngưá»i nói kia đã sá»›m bá» Ä‘i rồi? Bằng không thì ngưá»i đó tuyệt đốt không thể ẩn tàng lâu như váºyâ€. 
Nhưng chàng xác tÃn là khi mình nghe được câu nói kia và trong chá»›p mắt khi mình quay ngưá»i lạt, tuyệt đối không thể có bất kỳ ngưá»i nào thoát khá»i thị tuyến cá»§a mình. 
- “Trừ phi là ngưá»i đó biết bay†- Chàng thầm nghÄ©: “Nhưng nếu ngưá»i đó chưa Ä‘i thì tại sao lại trốn mãi ở nÆ¡i mà ta chưa biết?†
Thế là chàng tự tìm giải đáp cho mình : 
- “Nhất định là phải có Ä‘iá»u bất lợi đối vá»›i ta, do đó má»›i sợ ta nhìn thấyâ€. 
Càng hoài nghi. chàng càng không dám buông lá»ng thần kinh vốn đã quá căng thẳng cá»§a mình. Sắc trá»i đã dần chuyển sang màu lam, chàng vẫn đứng yên ở đó, lòng không tránh khá»i vá»™i vàng khẩn trương. Vì má»™t khi trá»i sáng thì tất sẽ bất lợi cho chàng, vốn dÄ© đã là “địch tối ta sángâ€. Khi trá»i sáng thì nÆ¡i chàng đứng sẽ trở thành mục tiêu và cùng rõ ràng. 
Äá»™t nhiên, sá»± chỠđợi cá»§a chàng quả nhiên là không đến ná»—i thất vá»ng, chàng đã nghe được thanh âm rất khẽ, và chàng láºp tức Ä‘oán định đó là thanh âm từ thân ngưá»i phát ra. Äây là kinh nghiệm mà chàng có được qua nhiá»u năm hành tẩu giang hồ, và chàng tin tưởng thứ kinh nghiệm này quyết không thể đánh lừa mình. 
Thế là chàng lặng lẽ thò tay vào túi lấy ra mấy nén bạc vụn, sau đó dùng thá»§ pháp Mãn Thiên Hoa VÅ© trong Kim Tiá»n Tiêu, bất ngỠđánh ra. 
ÄÆ°Æ¡ng nhiên mấy nén bạc vụn này không sắc bén bằng Kim Tiá»n Tiêu nhưng từ trong tay má»™t cao thá»§ ná»™i gia phát ra, uy lá»±c vẫn khá kinh ngưá»i. Mấy nén bạc vụn xuyên Ä‘i trong sÆ¡n phong, mang theo thanh âm sắc lạnh, kÃch vào nÆ¡i mà chàng xác định là có ngưá»i. 
Äó cÅ©ng là má»™t huyệt động, nhưng rất nhá» và rất sâu, căn bản không thể nhìn thấy động tÄ©nh bên trong. Chỉ có Ä‘iá»u sau khi mấy nén bạc vụn được đánh ra thì hoàn toàn biến mất tung tÃch, tá»±a như ném đá vào đại hải. Y Phong càng kinh hãi, vì lúc này chàng đã xác định, ngưá»i trong bóng tối đó Ä‘ang ẩn nấp trong huyệt động này. 
Tuy nhiên, chàng vẫn không dám tiến tá»›i huyệt động, bởi lẽ chàng biết nếu ngưá»i trong bóng tối có ý làm hại mình thì đối phương sẽ dá»… dàng ra tay hÆ¡n, so vá»›i ngưá»i ở ngoài chá»— sáng nhiá»u. 
- Bằng hữu! Ngươi không ẩn nấp được nữa rồi! Nếu là hảo hán thì hãy mau ra đi! 
Chàng nộ khà quát lớn. 
Lá»i chưa dứt, trong động huyệt cÅ©ng có má»™t thanh âm sắc lạnh phát ra : 
- Ra thì ra, có gì là ghê gớm! 
Theo lá»i nói là má»™t bóng Ä‘en, phóng ra như chá»›p, không chá» Y Phong phát chiêu, mấy luồng kình phong từ tay cá»§a đối phương đã nhằm Y Phong mà kÃch tá»›i. Äây chÃnh là ám khà mà Y Phong đã phát trước đó, bây giỠđược đối phưá»ng kÃch trả lại, thá»§ pháp cao diệu dị thưá»ng, trong bóng tối nhưng vẫn nháºn ra được huyệt đạo cá»§a đối phương. 
Càng khiến Y Phong kinh dị là toàn bá»™ số bạc vụn chàng dùng làm ám khà phát ra, Ä‘á»u bị đối phương dùng thá»§ pháp tuyệt diệu bắt gá»n, tuy chàng từng xưng hùng trên giang hồ, song vẫn không khá»i kinh tâm động phách trước thá»§ pháp này. 
Nhất thá»i chàng cÅ©ng không kịp suy nghÄ© nhiá»u, song chưởng láºp tức xoay vòng rồi quét ra, đánh văng toàn bá»™ ám khà xuống vá»±c thẳm. Nhưng bóng ngưá»i kia thấp thoáng nhanh như chá»›p, dưá»ng như cùng lúc vá»›i ám khà bay tá»›i trước mặt Y Phong, chưởng phong cá»§a đối phương đã từ má»™t bá»™ vị khác kÃch ba chưởng vá» phÃa chàng. 
Ba chiêu này nhanh như gió, vì váºy tuy là ba chiêu nhưng Y Phong cảm thấy như có ba cánh tay cùng đánh ra má»™t lúc. Trước tình hình này, chàng không có thá»i gian dể nhìn rõ đối phương, chân động mình xoay, thân hình nhoài qua má»™t bên, đồng thá»i tả chưởng vá»— ra ba chiêu. 
Nên biết, sở dÄ© chàng có được thịnh danh trong má»™t quãng thá»i gian rất ngắn là vì võ công cá»§a chàng có chá»— độc đáo, do đó trong tình huống bị táºp kÃch, chàng vẫn có thể phản kÃch má»™t chiêu. Tuy nhiên, thân pháp cá»§a bóng ngưá»i kia nhanh đến độ kinh thế hãi tục, cổ tay trái láºt ngược lại, thá»§ chỉ đã nhằm huyệt Qua Uyển cá»§a Y Phong mà Ä‘iểm tá»›i, đồng thá»i hữu thù xoay tròn nữa vòng rồi đột ngá»™t đánh ra má»™t chưởng. 
Chiêu này vừa công vừa thá»§, tuyệt diệu vô cùng. Y Phong biết là đã gặp cưá»ng địch nên láºp tức xoay chuyển thân hình, cổ tay hÆ¡i rụt lại, song chưởng cùng đẩy ra vá»›i mưá»i thành công lá»±c. 
Chiêu thức cá»§a ngưá»i kia tuy kỳ diệu, nhưng chưởng lá»±c cá»§a Y Phong là công phu dương cương, do dó bóng ngưá»i kia cÅ©ng không dám nghênh tiếp, thân hình xoay chuyển nữa vòng má»›i tránh né được Y Phong bôn tẩu giang hồ và đã từng đánh không biết bao nhiêu tráºn, lúc này làm sao có thể để cho đối phương kịp thở, chân phải xoạc tá»›i trước và tức tốc xuất tiếp má»™t chưởng kinh thiên phá phách. Vì chàng cảm thấy thân pháp bóng ngưá»i kia tuy nhanh, chiêu thức kỳ ảo, nhưng ná»™i lá»±c hình như còn kém mình má»™t báºc, do đó chàng má»›i quyết tâm thi triển chiêu thức cá»§a Äại Mã Kim Äao. Äây là phán Ä‘oán từ kinh nghiệm đối địch cá»§a chàng có được. 
Quả nhiên không ngoài liệu Ä‘oán, bóng ngưá»i kia không dám nghênh tiếp trá»±c diện nên phải thối lui má»™t bước nữa, và dưá»ng như có vẻ kinh khiếp trước chưởng lá»±c cá»§a chàng. Tinh thần Y Phong chợt tăng, nhưng ngay lúc đó chàng lại phát hiện má»™t kỳ sá»±... 
Từ thá»§ pháp tuyệt diệu cá»§a bóng ngưá»i kia, chàng đã nháºn ra đối phương là má»™t thiếu nữ có thân hình mảnh mai uyển chuyển, niên ká»· tối Ä‘a cÅ©ng chỉ mưá»i bốn mưá»i lăm tuổi. 
- “Chẳng trách ná»™i lá»±c cá»§a cô ta chưa được thâm háºu là mấyâ€. Y Phong thầm nghÄ©. 
Nhưng thần thá»§ cá»§a thiếu nữ này đã đủ để khiến chàng kinh ngạc. Nhiá»u anh hùng đã thành danh trong hang hồ, bao gồm cả hào sÄ© trong hắc đạo, và kiếm thá»§ trong bạch đạo, khi động thá»§ vá»›i chàng Ä‘á»u không thể chiếm được tiên cÆ¡ như thiếu nữ này. 
Hay nói má»™t cách khác, võ công cá»§a thiếu nữ này cao cưá»ng hÆ¡n nhiá»u nhân váºt thành danh nổi tiếng trong võ lâm. 
Váºy thì rất đáng để làm rõ lai lịch và thân pháºn cá»§a thiếu nữ này.. 
Nhất thá»i, chàng không thể không hoài nghi là mình có nên động thá»§ vá»›i ngưá»i ta hay không? Bất luáºn thế nào, vá»›i thân pháºn chàng mà động thá»§ vá»›i má»™t thiếu nữ như váºy thì chung quy cÅ©ng không nên. Huống hồ còn chưa biết đối phương có dụng ý gì vá»›i mình. 
Thoạt tiên chàng cho rằng đối phương là địch chứ không phải là bạn, nhưng bây giỠthì thấy đối.phương.chỉ là một thiếu nữ nên ý tưởng đó đã dao động. 
Trong lúc chàng suy nghĩ song phương đã chiết giải mấy chiêu nữa và qua mấy chiêu này, thiếu nữ kia lại cướp được tiên cơ. 
Y Phong biết là do tâm thần cá»§a mình không chuyên chú, nhưng từ đó có thể thấy thân thá»§ cá»§a thiếu nữ mưá»i bốn mưá»i lăm tuổi này, ngoài ná»™i lá»±c không bằng mình ra, kỳ dư chiêu thức và sá»± linh hoạt Ä‘á»u ngang hàng vá»›i mình. 
- “Váºy sư trưởng cá»§a thiếu nữ này là ai?†
Lòng chàng càng lúc càng bất định. Thiếu nữ cÅ©ng liên tục xuất chiêu công kÃch mà không nói má»™t lá»i, tá»±a như thâm thù huyết háºn gì vá»›i Y Phong. 
Tình hình song phương không há»i rõ lai lịch cá»§a nhau mà động thá»§ như thế này, nhất định là bên trong có sá»± hiểu lầm gì. Y Phong vừa dá»™ng thá»§ vừa suy nghÄ©, xem thá» nên ứng phó vá»›i chuyện này như thế nào. Nào ngá» chiêu thức vừa cháºm lại thì bá»—ng nhiên khuá»·u tay hÆ¡i tê. Khúc Trì huyệt trên khuá»·u tay phải cá»§a chàng bị chỉ phong cá»§a đối phương quét sượt qua, khiến chàng cảm thấy không được linh hoạt trong lúc phản kÃch. 
Thế là chàng vá»™i vàng táºp trung tinh thần tạm thá»i bá» qua má»i chuyện, chuyên tâm đối địch. 
Thân thá»§ cá»§a hai ngưá»i đã nhanh, chá»›p mắt đã chiết giải thêm năm chục chiêu nữa. Y Phong hÆ¡i có chút do dá»±, nên không sá» xuất toàn lá»±c, chÃnh vì thế mà không tránh khá»i bị hạn chế trong lúc động thá»§. Nhưng chiêu thức cá»§a thiếu nữ càng lúc càng lợi hại, xuất thá»§ kỳ dị, ngay cả nhân váºt có kiến văn quảng bác như Y Phong mà cÅ©ng không nhìn ra thân thá»§ cá»§a cô ta rất cuá»™c là thuá»™c môn phái nào. 
NÆ¡i hai ngưá»i động thá»§ chẳng qua là má»™t khoảng đất trống chừng hai ba trượng vuông cây cối nÆ¡i đây đã khô trụi lá. Cao thá»§ thi thố vá»›i nhau vốn không cần không gian rá»™ng. Nhưng chưởng lá»±c cá»§a Y Phong quét tá»›i đâu là cây cối bị đổ ngã tá»›i đó. Chá»›p mắt đương trưá»ng đã ngổn ngang cây cối. Äồng thá»i khi động thá»§ cÅ©ng không tránh khá»i phát ra má»™t số âm thanh. 
Những Ä‘iá»u này khiến Y Phong bất giác lo lắng, tuy nÆ¡i này là thâm sÆ¡n nhưng trong thâm sÆ¡n chÃnh là nÆ¡i võ lâm hào sÄ© ẩn dáºt, mà chàng lại không muốn bi ngưá»i khác nháºn ra thân pháºn cá»§a mình Song chàng cÅ©ng không thể bá» Ä‘i má»™t cách đột ngá»™t sau khi đánh nhau má»™t tráºn vô vị. Do đó, chàng muốn quay bảo đối phương ngừng tay để há»i rõ lai lịch, nếu đối phương căn bản không quan hệ gì vá»›i mình, và cÅ©ng không nháºn ra mình là ai, thì quả tháºt mình cÅ©ng không cần thiết động thá»§. 
- “Có thể đối phương cÅ©ng là nhân váºt võ lâm ẩn tÃch tại nÆ¡i này, thế nên cÅ©ng không muốn bị ngưá»i khác thăm dò. Và cÅ©ng có lẽ cô ta hiểu lầm mình có ác ý gì vá»›i cô ta, do đó má»›i im hÆ¡i lặng tiếng đánh nhào, mà không nói gìâ€. 
Những ý nghÄ© này xoay chuyển như chá»›p trong đầu chàng, và chàng cho rằng chỉ có cách nghÄ© này má»›i gần đúng vá»›i sá»± tháºt. 
Äây là chá»— hÆ¡n ngưá»i cá»§a chàng, trong tình huống này mà chàng vẫn suy nghÄ© cho đối phương được. Thế là trong lúc xuất chiêu, chàng càng thá»§ Ä‘a công thiểu, trong lòng cÅ©ng tÃnh toán xem, nên khai khẩu như thế nào để phân biệt đối phương rốt cuá»™c là địch hay là bạn? 
Nhưng luồng suy nghĩ của chàng rất nhanh chóng bi một chuyện khác đột ngột phát sinh cắt đứt... 
Khóe mắt khẽ động, chàng phát hiện chá»— thiếu nữ này xuất hiện lại có má»™t bóng ngưá»i nữa phóng ra như chá»›p. 
Y Phong bất giác kêu thầm : 
- “Há»ng bét!†
Nếu ngưá»i kia cÅ©ng bất phân trắng Ä‘en phải trái mà xuất thá»§ đánh nhào như thiếu nữ này thì quả tháºt là nguy tai. Nhưng chàng không nghÄ© rằng nguyên nhân chá»§ yếu phát sinh chuyện này là vì bản thân chàng quá lo nghÄ©, tuy Ä‘iá»u này không thể trách chàng song cÅ©ng tuyệt đối không thể trách ngưá»i ta được. 
Thiếu nữ vừa thấy bóng ngưá»i khác xuất hiện thì láºp tức kêu lên : 
- Mẫu thân! Ngưá»i này chẳng phải hạng tốt lành gì, e rằng hắn đến là để thăm dò Ä‘iá»u tra chúng ta tuyệt không thể để cho hắn Ä‘i.. 
Y Phong nghe váºy thì đầu mày bất giác chau lại. 
Bóng ngưá»i kia đột nhiên dừng thân và nói : 
- Lâm nhi! Ngừng tay để ta há»i mấy câu đã! 
Thiếu nữ nghe váºy thì miá»…n cưỡng triệt chiêu tán thức, tung ngưá»i lui ra sau. Tất nhiên Y Phong cÅ©ng không thể cướp tiên cÆ¡ xuất thá»§, chàng khoanh tay đứng chá» nghe đối phương há»i. 
Quả nhiên bóng ngưá»i đến sau liá»n há»i : 
- Bằng hữu từ đâu tá»›i? Äến đây vì việc gì? 
Ngữ khà lạnh như băng, đại khái như muốn biểu thị, nếu ngươi không nói rõ ra thì đừng hòng rá»i khá»i nÆ¡i này. 
Y Phong dõi mục quang nhìn ra thấy ngưá»i này là má»™t thiếu phụ, trong bóng đêm tuy không thấy rõ nhưng có thể loáng thoáng nháºn ra nhan sắc tuyệt mỹ cá»§a bà ta, đặc biệt là thân hình uyển chuyển lả lướt, rất dá»… khiến lòng ngưá»i xao động. 
Chàng còn Ä‘ang ngẩn ngưá»i thì đã nghe thiếu phụ lạnh lùng nót tiếp : 
- Nếu bằng hữu muốn đến Hoa Sơn này thăm dò mẹ con ta thì hôm nay đừng nghĩ đến chuyện bỠđi nữa. 
Khẩu khà hoàn toàn giống những nhân váºt trên giang hồ, Ä‘iá»u đó cho thấy trước đây bà ta cÅ©ng từng hành tẩu giang hồ. 
Y Phong hÆ¡i tức khÃ, lòng thầm nghÄ© : 
- Mẫu thân! Ngưá»i này lén lén lút lút đứng đây nhòm ngó đã hai ba canh giá» mà không chịu Ä‘i, nhất định hắn là chó săn cá»§a bá»n khốn kiếp kia rồi. 
Lá»i cá»§a thiếu nữ này rõ ràng là nháºn định chàng không phải là ngưá»i tốt Y Phong biết sá»± hiểu lầm đã quá sâu, nhưng làm thế nào má»›i có thể giải thÃch được truyện này? Nhất thá»i chàng nghÄ© không ra lá»i nói thÃch hợp nên đành ấp úng nói : 
- Tại hạ Y Phong ngẫu hứng du ngoạn Hoa Sơn, tuyệt đối không có ác ý với nhị vị. 
Thiếu nữ “hừ†một tiếng rồi nói : 
- Ngươi ngẫu hứng du ngoạn Hoa SÆ¡n, váºy tại sao đứng mãi ở đây suốt mấy canh giá»! Không lẽ nÆ¡i này có bảo bối gì chăng! 
- Vá»›i thân thá»§ cá»§a các hạ, nhất định phải là nhân váºt thành danh trong giang hồ. 
Thiếu phụ lạnh lùng tiếp lá»i : 
- Nhưng ta chưa từng nghe cái tên Y Phong bao giỠcả. 
Y Phong cháºm rãi nói : 
- ÄÃch thá»±c là lại hạ không có ác ý vá»›i nhị vị, và cÅ©ng không biết nhị vị là ai. Nếu nhị vị không tin, tại hạ cÅ©ng chẳng có cách nào giải thÃch. 
Chàng ngừng một lát rồi lại nói : 
- Thá»±c lòng mà nói, tại hạ cÅ©ng có Ä‘iá»u khó nói, nếu nhị vị bá» quá cho, tại hạ quyết không nói chuyện hôm nay vá»›i bất kỳ ngưá»i nào khác! 
TÃnh tình cá»§a chàng vốn rất cao ngạo, xuất sư không lâu thì đã có được thịnh danh, mấy khi chàng bị truy há»i như thế này đâu? Vì thế, ngữ khà không khá»i có chút bất mãn, đại khái như muốn nói: “Tin hay không là tùy ngươiâ€. 
Nào ngỠthần sắc của thiếu phụ lại trở nên hòa nhã bà ta nói : 
- Nhưng làm sao bá»n ta tin được ngươi? 
Y Phong ngá»› ngưá»i thầm nghÄ© : 
- “Nhất định là hai mẹ con bá»n há» cÅ©ng tránh né kẻ thù, mà ẩn tÃch tại Hoa SÆ¡n. Võ công cả hai ngưá»i Ä‘á»u cao cưá»ng, váºy kẻ thù cá»§a bá»n há» là ai?†
NghÄ© thế nên chàng hiểu được nguyên nhân tại sao đối phương tá» ra khẩn trương, vì bản thân chàng cÅ©ng trong hoàn cảnh như váºy... 
Bây giỠđối phương há»i chàng như váºy, chàng biết nếu trả lá»i không đưá»ng hoàng thì rất khó làm cho đối phương bằng lòng. Nhưng mình phải trả lá»i thế nào vá»›i kiểu há»i như váºy? 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				30-08-2008, 11:06 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
Hồi 3   
 
  Äoạt Mệnh song thi 
 
 
  
 
Ba ngưá»i vá»›i sáu ánh mắt lặng lẽ nhìn nhau, ngoài tiếng gió vù vù ra, kỳ dư chẳng có bất kỳ thanh âm nào. Bên ngoài phiến đá chá»— Y Phong đứng lúc đầu có bốn ánh mắt lặng lẽ lá»™ xuất vẻ chăm chú nhìn vá» phÃa ba ngưá»i. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, đây cÅ©ng vì ba ngưá»i bá»n Y Phong quá chú ý đến đối phương, nên không kịp để ý đến những chuyện khác. 
Y Phong thỠdài một hơi rồi nói : 
- Quả tháºt tại hạ không có ý xông lên Hoa SÆ¡n, càng không có ý đồ gì đối vá»›i nhị vị, nếu nhị vị không tin, tại hạ cÅ©ng chẳng có cách gì để có thể... 
- Chỉ cần ngươi nói ra lai lịch thực của ngươi là được rồi. 
Thiếu phụ cắt lá»i nói : 
- Nên biết các hạ tuy có Ä‘iá»u khó nói, nhưng hai mẹ con ta cÅ©ng có ná»—i khổ tâm bất đắc dÄ©. 
Y Phong trầm ngâm một lúc rồi nói : 
- Tại hạ nghÄ© có lẽ nhị vị Ä‘ang trốn tránh kẻ thù, có Ä‘iá»u kẻ thù cá»§a tại hạ e rằng còn lợi hại hÆ¡n kẻ thù cá»§a nhị vị, quả thá»±c tại hạ... 
Thiếu nữ “hừ†một tiếng và xen vào : 
- Ngươi không muốn nói phải không? 
Äoạn nàng quay sang nói vá»›i thiếu phụ : 
- Mẫu thân, ngưá»i phà lá»i vá»›i hắn làm gì váºy? Hài nhi thấy hắn nói năng úp úp mở mở, nhất định là có âm mưu quá»· kế trong bụng, không chừng hắn là tay sai cá»§a Thiên Tranh giáo. 
Ba chữ “Thiên Tranh giáo†vừa phát ra thì Y Phong bất giác cả kinh, chàng thầm nghĩ : 
- “Hóa ra kẻ thù cá»§a bá»n há» cÅ©ng là Thiên Tranh giáo!†
à niệm cùng chung kẻ thù chợt dâng lên trong lòng, thế là chàng định nói ra lai lịch của mình. 
Nhưng chàng chưa khai khẩu thì đột nhiên có má»™t tràng cưá»i chói tai phát ra từ sau lưng chàng... 
Tràng cưá»i khiến ba ngưá»i Ä‘á»u kinh tâm động phách, mục quang quét nhìn ra, chẳng biết từ bao giỠđã có hai bóng ngưá»i sánh vai đứng trên phiến đá. Thân hình hai ngưá»i này Ä‘ung đưa theo gió, tá»±a hồ như đứng không vững, thân thể như hai cây gáºy trúc trong áo rá»™ng. 
Tình trạng này khiến ngưá»i ta giáºt thót tim, nhưng Ä‘iá»u khiến Y Phong kinh hãi nhất là hai chiếc kim y mặc trên ngưá»i hai ngưá»i này. 
Ba chữ Thiên Tranh giáo tựa như tiếng seét nổ ầm trong lòng Y Phong và hai mẹ con tthiếu phụ kia. 
- Hì! Hì! 
Cả hai quái nhân cùng khai khẩu tựa nhuư đã sớm có hẹn uước voới nhau : 
- Tuyệt! Tuyệt lắm! Huynh đệ bá»n ta tháºt là may mắn, không ngá» lại gặp phu nhân cá»§a Tam Tương đối phương Lăng Bắc Tu danh chấn thiên hạ trong thâm sÆ¡n cùng cốc này, tháºt là tuyệt vá»i. 
Sắc diện cá»§a thiếu phụ láºp tức tái nhợt, nhìn trong bóng đêm, khuôn mặt không có chút sắc máu cá»§a bà ta càng khiến ngưá»i ta cảm thấy đáng sợ. Bà ta nhìn Y Phong vá»›i ánh mắt đầy căm háºn. Y Phong bất giác rùng mình. 
Chàng biết, nhất định bà ta hiểu lầm là mình đã dẫn hai ngưá»i này tá»›i, do đó chàng chợt cảm thấy có chút oan uổng. 
- “Nhưng tại sao hai ma đầu kia lại đến đây vào lúc này?†
Y Phong không cần nghÄ© nhiá»u, cÅ©ng biết hai quái nhân kia là Äoạt Mệnh song thi, mà ngưá»i ngưá»i trên giang hồ chỉ nghe danh đã biến sắc. Vì trong võ lâm chỉ hai ngưá»i này má»›i có thân hình cá»±c gầy như thế. 
Äoạt Mệnh song thi là huynh đệ sinh đôi, từ nhỠđã thân thiết quấn quÃt bên nhau, sau khi lá»›n lên cÅ©ng chẳng rá»i nhau ná»a bước. Xuất thá»§ cá»±c kỳ tàn độc, sá»›m tạo được danh tiếng trong võ lâm. Công phu chỉ chưởng tá»± hình thành má»™t hệ phái, đặc biệt là lượng ngân trưá»ng tiên mưá»i bảy đốt quấn quanh thắt lưng vá»›i Bát Phong tháºp tam đả càng nổi tiếng trong võ lâm và đặc biệt lợi hại là sá»± phối hợp giữa hai ngưá»i trong lúc phát chiêu động thá»§, không chê vào đâu được. 
TÃnh tình hai ngưá»i này rất kỳ quái, nhưng chẳng hiểu tại sao cÅ©ng bị Thiên Tranh giáo mồi chài. Trong Kim Y Äoàn cá»§a Thiên Tranh giáo, bá»n há» là má»™t trong mưá»i chÃn vị Kim Y hương chá»§ có võ công mạnh nhất. Chu Sát Chưởng Long Äại Quân từng đánh vá»›i Lã Nam Nhân bên ngoài thành Bảo Äịnh, chỉ đứng hàng thứ mưá»i trong Kim Y hương chá»§, so vá»›i hai ngưá»i này, tuy nhiên còn kém xa. 
Thiên Tranh giáo từ Giáo chá»§ trở xuống gồm có năm đàn, phân theo võ công mạnh yếu, kẻ có võ công mạnh nhất là thuá»™c Kim Y đàn, thứ đến má»›i là Tá» Y, Lam Y, Bạch Y, cuối cùng là Ô Y đàn, tức bá»n giáo chúng. 
Còn thiếu phụ đứng trước mặt Y Phong, quả nhiên là thê tỠcủa Tam Tương đại hiệp Lăng Bắc Tu, phương danh của bà ta là Tôn Mẫn. 
Nguyên Tam Tương đối phương vá»›i má»™t thanh kiếm trong tay độc bá Tam Tương nhiá»u năm, khi thế lá»±c Thiên Tranh giáo bành trướng đến Tam Tương, thì vị đại hiệp này đã thá» thương rồi vong mạng bởi hai loại kỳ binh và ám khà tuyệt độc cá»§a Thất Linh Phi Hồng Ấn Bảo Lâm và Vạn Äá»™c Äồng Tá» ÄÆ°á»ng Canh trong Kim Y đàn. Thiên Tranh giáo ra sức truy sát để nhổ cá» táºn gốc, hai mẹ con Tôn Mẫn đành phải đến khe núi Hoa SÆ¡n trốn tránh kẻ thù, khổ luyện võ công chá» ngày phục thù. 
Nào ngá», bây giá» lại gặp sát tinh trong giang hồ - Äoạt Mệnh song thi. 
- Lăng phu nhân! 
Äoạt Mệnh song thi cùng cất giá»ng thâm trầm nói : 
- Giáo chá»§ bá»n ta tưởng nhá»› phu nhân đã lâu rồi. Từ lâu đã nghe nói phu nhân là mỹ nhân trong võ lâm, sao lại nhẫn tâm để Giáo chá»§ bá»n ta nhung nhá»› thảm não như váºy? 
Biểu hiện trên mặt hai lão quái này khiến ngưá»i ta trông thấy ắt phải nổi da gà rởn tóc gáy. 
Hai lão từ từ bước đến, miệng nói : 
- Phu nhân! Hay là theo bá»n ta cùng trở vá» thôi? 
Thiếu nữ - tức ái nữ của Tam Tương đại hiệp, tức đến độ biến sắc diện, nàng quát lớn : 
- Hai lão quái váºt đừng phà lá»i, muốn tìm cái chết thì bổn cô nương sẽ thành toàn cho các ngươi! 
- Quái váºt! 
Äoạt Mệnh song thi - Cung Thi huynh đệ cùng ngoác miệng cưá»i má»™t tràng quái dị rồi cùng nói : 
- Tiểu cô nương này nói năng tháºt có lý, ừ! Lá»›n lên rồi cÅ©ng trở thành mỹ nhân giống mẹ ngươi thôi! 
Trong lúc nói, lão lão đã bước qua bên cạnh Y Phong, nhưng ngay cả nhìn cũng không nhìn Y Phong một lần, tựa như căn bản không trông thấy chàng. 
- “Chẳng biết bá»n chúng có nháºn ra ta hay không?†- Y Phong thầm nghÄ©. 
Nghi vấn cá»§a chàng láºp tức có câu trả lá»i. 
Cung Thân - vì lão ta sinh ra vào giá» thân - trong Äoạt Mệnh song thi, đưa tay đẩy Y Phong qua má»™t bên và lạnh lùng nói : 
- Hình như vị bằng hữu này và Lăng phu nhân còn có chuyện gì chưa giải quyết xong, nhưng hãy nể mặt huynh đệ ta mà bỠqua đi thôi. Bằng hữu, ngươi tránh ra đi! 
Cung Dáºu cÅ©ng nhìn chàng và mỉm cưá»i, tá»±a hồ như rất có hảo cảm vá»›i chàng. 
Y Phong tránh qua trái một bước, lòng thầm nghĩ : 
- “Quả nhiên là bá»n chúng không nháºn ra ta†
Chàng thấy khoảng cách giữa Äoạt Mệnh song thi và Tôn Mẫn càng lúc càng gần, thì bất giác nghÄ© tiếp : 
- “Chẳng biết hai mẹ con Lăng phu nhân có phải là đối thủ của hai lão quái này không?†
Tam Tương đại hiệp tuy rất có hiệp danh, nhưng Y Phong vẫn không khá»i lo lắng cho hai mẹ con Tôn Mẫn. Quan trá»ng nhất là chàng tuyệt không có chút ác ý vá»›i hai mẹ con bạn há», huống hồ là còn có chung má»™t kẻ thù. 
Nhưng chàng ngầm thở dài rồi nghĩ : 
- “Có Ä‘iá»u tá»± thân ta còn khó bảo vệ, tuy nhiên bá»n chúng không nháºn ra ta nên ta vẫn có thể Ä‘i. Song, nếu ta xuất thá»§, nhất định hai lão quái này sẽ từ lá»™ số võ công mà nháºn ra lai lịch cá»§a ta, khi đó sợ rằng đối tượng là ta chứ không phải hai mẹ con bá»n há»â€. 
Chàng quay đầu không nhìn tình hình bên kia nữa. 
- “Chẳng có gì là nói không thông cảâ€. 
Chàng tá»± giải thÃch cho mình : 
- “Dù sao thì ta cÅ©ng không quen biết hai mẹ con bá»n há», huống hồ bá»n há» còn bức ta động thá»§, ta không quản vào chuyện cá»§a bá»n há» cÅ©ng chẳng sao...†
Nghĩ thế, nhưng lương tâm của chàng đã cảm thấy hơi bất an. Chàng cất bước đi ra phiến đá, vừa định tung mình phóng đi, thì đột nhiên nghe có tiếng kêu thảm... 
Chàng kinh ngạc quay đầu lại nhìn, vì chàng cho rằng hai mẹ con bá»n há» quyết không thể thảm hại trong thá»i gian cá»±c ngắn như váºy. 
Lần quay đầu này khiến cho nhiá»u sá»± việc cá»§a chàng vá» sau thay đổi, mệnh váºn cá»§a cả cuá»™c Ä‘á»i chàng cÅ©ng được quyết định trong lần quay đầu này. 
Bất luáºn việc quay đầu lại cá»§a chàng có lợi hai có hại đối vá»›i chàng thì trong tình huống này, chàng có thể không quay đầu lại được sao? 
* * * * * 
Äoạt Mệnh song thi - Cung thị huynh đệ, viá»…n du Hoa SÆ¡n, má»™t Ä‘i không trở lại, Thiên Tranh giáo vừa kinh ngạc vừa nghi ngá», cỠđại binh lùng sục khắp Hoa SÆ¡n, và phát hiện hai thi thể cá»§a Äoạt Mệnh song thi trong khe núi. 
Hai sát tinh cá»§a võ lâm hiệu xưng là Song thi, bây giỠđã biến thành Song thi tháºt rồi. Cái chết cá»§a hai huynh đệ này cá»±c kỳ thê thảm, má»™t lão huyết nhục trên mặt Ä‘á»u tÆ¡i tả, tá»±a như bị đại lá»±c ưng trảo chụp lên mặt, má»™t lão khác thá» thương năm chá»— trên ngưá»i, xương gãy gân đứt, sợ rằng lục phá»§ ngÅ© tạng cÅ©ng bị nát như tương bên trong. 
Chuyện này láºp tức gây chấn động võ lâm, từ đó phát sinh hàng loạt phán Ä‘oán, ai là nhân váºt đánh chết Äoạt Mệnh song thi. Thiên Tranh giáo cÅ©ng huy động má»™t lá»±c lượng khá hùng háºu, cÆ¡ hồ như lục tìm cả từng gốc cây ngá»n cá» trên Hoa SÆ¡n, nhưng bá»n chúng có tìm ra ngưá»i nào đâu! 
Trong lúc Thiên Tranh giáo lùng sục khắp Hoa SÆ¡n, thì trên đưá»ng đến Trưá»ng An có má»™t cá»— xa mã lướt Ä‘i rất nhanh. Ngá»±a kéo xe là giống tráng kiện, nhưng lúc này đã không ngừng phì bá»t trắng nÆ¡i miệng, rõ ràng cá»— xa mã này đã Ä‘i má»™t quãng đưá»ng khá dài trong má»™t khoảng thá»i gian ngắn. Thùng xe bịt kÃn như bưng, ngay cả cá»a sổ cÅ©ng đóng chặt, cảnh tượng này vốn cÅ©ng chẳng có gì lạ trong thá»i tiết cuối đông, vì tất cả những cá»— xa mã Ä‘i trên đưá»ng Ä‘á»u như váºy. 
Nhưng kỳ quái là ngưá»i Ä‘i xe chẳng há» nghỉ ngÆ¡i tẩy trần ở những đại trấn thông thương, mà cứ tối đến là tìm nhà trỠở nÆ¡i thôn xóm vắng vẻ để tá túc. 
Tên xa phu vừa đánh xe vừa nghĩ : 
- “Những ngưá»i Ä‘i xe này không phải là giang hồ đại đạo má»›i là quái! Ngay cả nữ nhân kia cÅ©ng ra vẻ bất chÃnh, hai ngưá»i thá» thương nhất định là bị công sai cá»§a quan phá»§ đả thươngâ€. 
NghÄ© Ä‘oạn, gã gượng cưá»i má»™t cách bất an, nhưng hàm chứa vẻ gian xảo. 
Ngưá»i trong xe tuyệt nhiên không há» hay biết má»™t tà gì. Trong xe có trải má»™t tấm đệm dầy để khi xe chạy ngưá»i thá» thương đỡ Ä‘au đớn, hai ngưá»i nằm giữa xe là má»™t nam má»™t nữ. Ngồi xếp bằng trong góc xe là má»™t thiếu phụ chừng ba lăm ba sáu tuổi, mày liá»…u my phụng, dung mạo tuyệt mỹ. Tuổi tác cá»§a bà ta chẳng những không làm cho bà ta già Ä‘i, mà ngược lại còn làm cho phong tư thể thái cá»§a bà ta thêm mặn mà khiến bất kỳ ngưá»i nào trông thấy cÅ©ng bất giác động lòng trần tục. 
Không há»i cÅ©ng biết, ba ngưá»i bôn hành này là thê tá» cá»§a Tam Tương đại hiệp, Tôn Mẫn và Lăng Tâm, cùng vá»›i nhân váºt tiá»m tung ẩn tÃch, thay tên đổi há» Y Phong. 
Dung diện cá»§a Tôn Mẫn đầy vẻ sầu khổ, lúc này trong lòng lại rối như tÆ¡ vò. Trước mặt bà ta có hai ngưá»i bị trá»ng thương, má»™t là ái nữ duy nhất cá»§a bà ta, má»™t ngưá»i vốn là kẻ xa lạ nhưng vì cứu bà ta mà thá» thương. Hiện tại bà ta biết mình Ä‘ang mạo hiểm vá»›i sinh mạng, vì chỉ cần bất kỳ má»™t giáo đồ nào cá»§a Thiên Tranh giáo biết được hành tung cá»§a bà ta thì xem như má»i chuyện chấm dứt. 
Huống hồ bà ta còn phải mang theo hai ngưá»i trá»ng thương, tiá»n đồ mênh mang, ngay cả má»™t nÆ¡i để Ä‘i đến cÅ©ng không có. Tuy võ nghệ cá»§a bà ta cÅ©ng không tệ, nhưng dù mạnh mẽ đến đâu cÅ©ng chỉ là má»™t nữ tá». Trong tình huống này, làm sao bà ta không rối lòng, không quyết định được chá»§ ý! 
Bà ta nhìn ngưá»i xa lạ nằm trước mặt, rồi bất giác nhá»› lại tình hình đương thá»i, Ä‘Ãch thá»±c là cá»u tá» nhất sinh, tuy bá»™ mặt cá»§a Äoạt Mệnh song thi vẫn chưa phai nhòa trong tâm trà cá»§a bà ta. Bà nghÄ© đến ái nữ cá»§a mình, tuy được chân truyá»n võ công, nhưng tuổi tác còn quá nhá», kinh nghiệm đối địch lại chẳng có má»™t chút, lúc Äoạt Mệnh Song Thì từng bước bức tá»›i, Lăng Tâm vì tham công vá»ng tiến mà bị chỉ phong cá»§a Cung thị huynh đệ đả thương trước ngá»±c. Äó chÃnh là Âm Phong chỉ mà Cung thị huynh đệ khổ luyện nhiá»u năm, do váºy thương thế không phải là nhẹ. 
Nhá»› lại lúc đó, Tôn Mẫn vẫn không khá»i nổi da gà toàn thân. 
- “Tháºt là giây phút sinh tá». Nếu không có ngưá»i này...†
Bà nhìn lại Y Phong vá»›i ánh mắt đầy cảm kÃch và nghÄ© tiếp : 
- “Nếu không có ngưá»i này, sợ rằng ta cÅ©ng thá» thương dưới chưởng cá»§a hai sát tinh đó rồi, bây giá» vì phải trông nom chàng mà ta chịu Ãt nhiá»u vất vả, thì có đáng gá»i là gì so vá»›i Ä‘iá»u chàng đã làm cho taâ€. 
Nguyên tiếng kêu thảm mà Y Phong nghe được là do Lăng Lâm phát ra trong lúc kinh hoảng, khi đó nàng tung ngưá»i lướt tá»›i, thi triển thức Ngã Ưng Phá»™c thố bổ thẳng vào Äoạt Mệnh song thi Ä‘ang lừ lừ bước tá»›i, và bị chỉ phong cá»§a hai lào quái này đả thương. Ngã Ưng Phá»™c Thố tuy là má»™t chiêu rất có uy lá»±c, nhưng theo tên gá»i mà biết, chiêu này chỉ đắc dụng vá»›i đối thá»§ có võ công yếu kém hÆ¡n mình. Lăng Lâm trẻ ngưá»i non dạ, chưa từng trải nên má»›i dùng chiêu này đối phó vá»›i Äoạt Mệnh song thi Cung thị huynh đệ là những nhân váºt thành danh nhiá»u năm trong võ lâm, vì váºy nàng má»›i phạm vào Ä‘iá»u kỵ cá»§a võ gia. 
Cung thị huynh đệ cưá»i nhạt má»™t tiếng, hai lão chẳng những không lui mà còn tiến tá»›i, bốn cánh tay cùng vương ra, ta chưởng cá»§a Cung Thân và hữu chưởng cá»§a Cung Dáºu phát ra vù vù, hai đưá»ng chưởng phong hiệp kÃch Lăng Lâm. Äồng thá»i hữu chưởng cá»§a Cung Thân và tả chưởng cá»§a Cung Dáºu Ä‘á»u xoay ná»a vòng rồi đột nhiên kÃch ra, tuy không đánh thá»±c, song chỉ phong đã đẩy Lăng Lâm bay ra ngoài xa mấy thước. 
Tôn Mẫn vừa khẩn trương vừa phẫn ná»™, bà quát má»™t tiếng rồi lướt tá»›i động thá»§ vá»›i Cung thị song hung. Äó chÃnh là chá»›p mắt khi Y Phong quay đầu lại. 
“Thấy chết không cứu†là Ä‘iá»u mà Y Phong tuyệt đối không thể làm, dù chàng biết rõ má»™t khi động thá»§ thì chàng sẽ gặp rất nhiá»u phiá»n phức, nhưng chàng đã không còn đưá»ng để lá»±a chá»n. 
Thế là chàng cÅ©ng quát lá»›n má»™t tiếng và lướt tá»›i, song chưởng vá»— ra, công vào mạn sưá»n trái cá»§a Cung Dáºu. Lần động thá»§ này hoàn toàn khác lúc đơn đả độc đấu vá»›i Chu Sa Chưởng ở ngoài thành Bảo Äịnh. Nên biết khi đó chàng muốn lợi dụng Long Äại Quân để hoàn thành kế hoạch cá»§a mình, còn bây giá» chàng cần phải trừ khá» hai lão quái này. 
Vì thế, chiêu thức phải ra Ä‘á»u là sát chiêu. 
Cung Thị huynh đệ đột nhiên cưá»i nhạt, nói : 
- Bằng hữu! Thân thá»§ tuyệt lắm. Nhưng tại sao lại động thá»§ vá»›i huynh đệ bá»n ta? 
Y Phong vẫn không khai khẩu. 
Cung thị huynh đệ lại cưá»i nhạt nói : 
- Trông thân thủ của bằng hữu rất giống một vị bằng hữu đã chết, không lẽ các hạ đã chết một lần rồi sống lại chăng? 
Lá»i này vừa xuất thì Y Phong biến sắc, quả nhiên chàng không thể qua mặt Äoạt Mệnh song thi Cung thị huynh đệ vừa gian xảo vừa hung ác này. 
Nên biết, bất kỳ chuyện gì cÅ©ng Ä‘á»u có thể giảo mạo, nhưng khi má»™t cao thá»§ võ lâm xuất chiêu trong lúc cá»±c kỳ nguy hiểm, thì thân pháp cá»§a cao thá»§ đó không thể nào qua mắt ngưá»i khác. 
Không ngoài tiên liệu cá»§a Y Phong, sát chiêu cá»§a Cung thị huynh đệ láºp tức đổ dồn lên thân chàng. 
- Bằng hữu, hôm nay ngươi sẽ chết thêm má»™t lần nữa! - Bá»n chúng lại quát lá»›n. 
Võ công cá»§a Äoạt Mệnh song thi tá»± hình thành má»™t gia phái, và cao cưá»ng hÆ¡n những Kim Y đàn chá»§ mà Y Phong từng đối địch. Nhưng Ä‘iá»u khiến Y Phong không hiểu là võ công cá»§a Tôn Mẫn lại không bằng ái nữ đã thá» thương cá»§a bà ta. Äiá»u này là do chàng không biết võ công cá»§a Tôn Mẫn chỉ rèn luyện sau khi thành thân vá»›i Lăng Bất Tu, nên tá»± nhiên không bằng Lăng Lâm luyện từ nhá». 
Trong khi động thá»§, Y Phong phải gánh chịu phần lá»›n áp lá»±c, không đến ná»—i bại thá»§, nhưng muốn thắng cÅ©ng không dá»…. Chàng biết rằng tráºn chiến hôm nay, trừ phi Cung thị huynh đệ Ä‘á»u vong mạng, bằng không vá» sau vÄ©nh viá»…n không có má»™t ngày yên thân, bởi lẽ đối phương đã khám phá chân tướng cá»§a mình. Vì thế cho nên chiêu thức xuất thá»§ cá»§a chàng Ä‘á»u là tuyệt chiêu trà mạng. 
Nhưng Cung thị huynh đệ lại không cần thiết phải liá»u mạng. Hai lão thấy cách đánh cá»§a đối phương thì bất giác kinh tâm, song cả hai Ä‘á»u bị bức vào thế chẳng có thá»i gian để rút binh khÃ. 
Trong chá»›p mắt bốn ngưá»i đã chiết giải mấy mươi chiêu. 
Bá»—ng nhiên Cung thị huynh đệ nhìn nhau rồi cưá»i nhạt nói : 
- Bằng hữu! Liá»u mạng cÅ©ng vô Ãch thôi, chẳng bao lâu nữa sẽ có thêm hai vị Hương chá»§ Kim Y đàn đến tiếp ứng. Bằng hữu, biết Ä‘iá»u thì hãy chịu thua Ä‘i. Kẻo phải nếm nhiá»u Ä‘au khổ đấy! 
Lá»i này quả nhiên khiến Tôn Mẫn cả kinh, nhưng Y Phong là nhân váºt từng hành Nam tẩu Bắc, kinh nghiệm giang hồ phong phú, căn bản chàng không để ý đến những lá»i nói cá»§a đối phương. Chưởng phong vẫn xuất ra vù vù, chiêu thức càng lúc càng lợi hại. 
Äoạt Mệnh song thi chau mày và tá»± nhiên mục tiêu cÅ©ng chuyển sang Tôn Mẫn, cả hai cùng cưá»i nhạt rồi nói : 
- Lăng phu nhân! Huynh đệ bá»n ta là trước quân tá», sau tiểu nhân, nếu bây giá» phu nhân không Ä‘i theo bá»n ta, chá» lát nữa hai vị kia đến thì e rằng lá»i nói chẳng hay ho hÆ¡n huynh đệ bá»n ta đâu. 
Hai lão phát ra tràng cưá»i cá»±c kỳ khó nghe rồi nói tiếp : 
- Không nói đến những chuyện khác, hai vị Hương chủ đó chỉ có một điểm... 
Hai lão quái cố ý ngừng lại má»™t lát rồi cưá»i hì hì, nói tiếp : 
- Hai vị đó mà thấy mỹ nhân như phu nhân thì chẳng biết chuyện gì xảy ra. 
Lá»i này láºp tức khiến Tôn Mẫn đỠmặt, trong khi phát chiêu động thá»§, quả nhiên vì xấu hổ và phẫn ná»™ mà kém phần quyết liệt hÆ¡n trước. Tất nhiên Y Phong cÅ©ng nháºn thấy tình hình này, chàng quát lá»›n : 
- Há» Cung kia, hày bá»›t làm mất mặt Thiên Tranh giáo Ä‘i thôi! Dùng những lá»i hạ tiện như váºy để đối phó vá»›i má»™t nữ tá» thì còn gì danh hiệu trong võ lâm. 
Tả hữu song chưởng cá»§a Cung thị huynh đệ cùng phát ra, nhưng giữa chừng thì đột nhiên thay đổi phương hướng, mãnh kÃch vào ngá»±c và vai trái cá»§a Tôn Mẫn. Huynh đệ hai ngưá»i như liên thá»§ công địch, phối hợp rất nhịp nhàng, tuyệt diệu vô cùng. Võ công cá»§a hai lào vốn đã bất phàm, lại thêm phối hợp nên uy lá»±c tăng thêm mấy phần. 
Hai lão lại cưá»i nhạt và cố ý cao giá»ng khinh bạc nói : 
- Bằng hữu! Ngươi hãy bớt quản vào chuyện khác đi thôi! Ngay cả bản thân ngươi còn lo chưa xong mà ở đó ra uy gì hả! 
Lá»i này quả nhiên khiến Y Phong tức khà đén độ mất Ä‘i vẻ trầm tÄ©nh thưá»ng thấy cá»§a chàng. Chàng soạt chân tránh má»™t chiêu cá»§a Äoạt Mệnh song thi, nhưng chưởng vá»— ra lần nữa, váºn xuất đủ mưá»i thành công lá»±c. 
Äấu pháp tuy không chừa đưá»ng lui này cÅ©ng phạm vào đại kỵ cá»§a con nhà võ. 
Nhưng thứ chưởng lá»±c kinh thế hãi tục cá»§a Y Phong, khiến cho Cung thị huynh đệ tuy ngoài mặt cưá»i nhạt, song trong lòng đã có ý kinh khiếp. 
Lại mưỠchiêu nữa trôi qua. Chưởng phong cá»§a bốn ngưá»i đã đánh gãy vô số cây khô trên sưá»n núi. Hàn phong lạnh thấu xương, nhưng trên trán cá»§a bốn ngưá»i đã lấm tấm mồ hôi. 
Cung thị huynh đệ xoay ngưá»i ná»a vòng tránh chưởng cá»§a Y Phong. Âm Phong chỉ lá»±c cá»§a hai lão không dám trá»±c diện nghênh tiếp chưởng tan bia phá thạch cá»§a đối phương. Nhất thòi hai lào liếc nhìn nhau và nháy mắt má»™t cái đầy thâm ý. 
Huynh đệ hai ngưá»i này đã tương thông tâm ý từ nhá», ngay cả cách nói giống như đúc từ má»™t khuôn. Lúc này không hẹn mà cả hai cùng nghÄ© : 
- “Lẽ nào bá»n chúng còn có thể thoát Ä‘i đâu được dưới tay Thiên Tranh giáo bá»n ta?†
Nghĩ đoạn, cả hai cùng hú một tiếng dài, chưởng ảnh đột nhiên hướng qua Tôn Mẫn. Chuyển biến này khiến Y Phong ngoài việc công địch ra còn phải lưu ý đến sự an nguy của Tôn Mẫn. 
Sau tiếng hú, Äoạt Mệnh song thi váºn toàn lá»±c xuất má»™t chưởng rồi đột nhiên tung ngưá»i lướt Ä‘i. 
- Thất bồi! 
Hai lão khẽ quát một tiếng rồi cùng lui ra mép phiến đá. 
Làm sao Y Phong chịu để cho đối phương bá» Ä‘i dá»… dàng như váºy, chàng láºp tức truy theo như hình vá»›i bóng, song chưởng vung lên, kÃch vào ba đại huyệt Linh Äài, Hổ Äăng và Cân Thúc sau lưng Cung Thân. 
Cung Thân vặn ngưá»i và hÆ¡i chồm tá»›i trước, chân phải đá ngược ra sau má»™t cước. 
Chiêu này dÄ© công vi thá»§, và công vào chá»— địch tất phải cứu, tháºt là tuyệt diệu vô cùng. 
Nào ngá» lúc này Y Phong đã quyết tâm liá»u mạng, tất cả Ä‘á»u vá»— trúng vào lưng Cung Thân, đồng thá»i dưới bụng trái cá»§a chàng cÅ©ng trúng má»™t cước. 
Cung Thân kêu thảm má»™t tiếng rồi quay ngưá»i, váºn toàn bá»™ sức lá»±c cuối cùng xuất má»™t chưởng. Nhưng chưởng này đã sức tàn lá»±c kiệt, Y Phong trầm hai vai xuống, song chưởng như hai quả thiết chùy múc thẳng vào ngá»±c Cung Thân. Lão quái này lại kêu thảm má»™t tiếng nữa, miệng phun ra má»™t búng máu tươi, phun thẳng vào ngưá»i Y Phong. 
Cung Dáºu Ä‘ang bức Tôn Mẫn liên tục thối lui. Nhưng nghe tiếng kêu thảm cá»§a Cung Thân, tâm can lão ta như nát ra từng mảnh. Lão hú má»™t tiếng đầy bi thảm rồi bổ nhào vá» phÃa Y Phong. 
Y Phong bị trúng má»™t cước vào bụng, tuy tránh được yếu huyệt, nhưng thá» thương không nhẹ. Chàng Ä‘ang thở dốc thì thấy Cung Dáºu lướt tá»›i như chá»›p. Huynh đệ cốt nhục liên tâm, cái chết cá»§a Cung Thân khiến cho Cung Dáºu không thể thi triển chiêu số liá»u mạng. Thân hình lão chưa đến nhưng song chưởng đã vung thẳng ra, tháºp chỉ trương ra như ưng trảo, chụp vào mấy đại huyệt NhÅ© Tuyá»n, Kỳ Môn, Tương Äài, Linh Căn trước ngá»±c Y Phong. 
Thế chưởng như thái sÆ¡n chụp xuống đầu, Y Phong không thể nghênh tiếp, nhưng lúc này hạ bá»™ đã thá» thương xoay chuyển không còn linh hoạt, chàng đành khom ngưá»i xuống để cho song trảo cá»§a Cung Dáºu lướt qua vai. Cùng lúc đó, tả chưởng cá»§a chàng bình thế đẩy ra, hữu chưởng từ dưới quét lên, vá»— thẳng vào mặt Cung Dáºu. 
Nào ngá» lúc này Cung Dáºu đã quyết tâm liá»u mạng, lão ta không há» tránh né trước hai chiêu trà mạng cá»§a đối phương, song trảo hÆ¡i trầm xuống rồi đột nhiên chụp vào hai xương vai cá»§a Y Phong. 
Y Phong cả kinh, thân hình xoay mạnh má»™t cái, nhưng vai phải đã trúng má»™t trảo như chá»›p cá»§a Cung Dáºu, trong chá»›p mắt khi chàng chưa cảm nháºn được sá»± Ä‘au đớn, tả chưởng cá»§a chàng đã xuyên qua hai cánh tay cá»§a đối phương, rồi chụp lên mặt Cung Dáºu. 
Ngón trá» và ngón vô danh chá»c thẳng vào hai mắt Cung Dáºu, ngÅ© chỉ váºn toàn lá»±c chụp mạnh vào. Thế là Cung Dáºu trong Äoạt Mệnh song thi đã tá» thương dưới Äại Lá»±c Ưng Trảo thần công mà Y Phong sá» xuất bằng chút chân khà cuối cùng. 
Còn bản thân chàng thì sao? Toàn thân bị trá»ng thương hai chá»—, chàng nhìn Cung Dáºu gục chết mà cưá»i thảm má»™t tiếng, sau đó chÃnh chàng cÅ©ng hôn mê bất tỉnh. 
Khi Tôn Mẫn lướt lại, Äoạt Mệnh song thi kinh chấn võ lâm chẳng những sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, mà cÅ©ng đã chết cùng năm cùng tháng cùng ngày. 
Trạng thái cá»§a hai thi thể Ä‘á»u rất thảm, má»—i lão nằm má»™t bên cạnh Y Phong. 
Y Phong cÅ©ng đã đẫm máu toàn thân, hữu chưởng vẫn còn gác trên thi thể Cung Dáºu, sắc diện chàng tái nhợt, hai hàm răng nghiến chặt, khóe miệng vẫn còn lưu lại nét cưá»i an á»§i. 
Bình sinh trong Ä‘á»i Tôn Mẫn đã từng thấy không Ãt trưá»ng diện thê thảm nhưng tình cảnh này vẫn khiến bà ta cảm thấy lạnh ngưá»i. Bấy giá» hàn phong má»›i khiến bà ta cảm thấy buốt giá. Sau má»™t hồi đứng ngẩn ngưá»i, cuối cùng hàn phong trong đêm cuối đông cÅ©ng khiến bà ta kinh tỉnh. Tinh thần dần dần bình phục trở lại. Tôn Mẫn bước đến cạnh Y Phong, đưa tay sá» lên mÅ©i và miệng cá»§a chàng, và biết thanh niên Ä‘em sinh mạng cá»§a mình ra bảo vệ ngưá»i khác này, tuy thá» thương nhưng vẫn chưa chết. 
Bà lại bước đến cạnh ái nữ Lăng Lâm, lúc này cÅ©ng Ä‘ang thoi thóp thở, song thương thế nhẹ hÆ¡n thanh niên kia nhiá»u. Bất giác bà cảm thấy hai mắt nhòa Ä‘i, bà không biết là vì cảm kÃch thanh niên kia hay cảm kÃch trá»i xanh, nhưng chung quy đó là nước mắt cảm kÃch. 
Có thể hai thứ cảm kÃch này Ä‘á»u có má»™t chút, vì cả hai Ä‘á»u giúp mẹ con bà ta bảo toàn được sinh mạng như má»™t kỳ tÃch. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				30-08-2008, 11:06 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
Hồi 4    
 
 Rồng trong nước cạn 
 
 
  
 
Phần cảm kÃch này vẫn còn lưu lại trong lòng Tôn Mẫn cho đến hiện tại khi bà Ä‘ang ngồi trong xe. Vì nhá»› lại những Ä‘iá»u đó nên song mục cá»§a bà lại bắt đầu rưng rưng ngấn lệ. CÅ©ng giống như đại Ä‘a số ngưá»i cảm ân đồ báo, suốt Ä‘á»i này bà ta vÄ©nh viá»…n không thể quên được ân tình cá»§a Y Phong. 
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, việc bà ta an toàn thoát Ä‘i được trước khi Thiên Tranh giáo lùng sục Hoa SÆ¡n là hoàn toàn dá»±a vào chÃnh bản thân bà ta. Trong cảnh nguy hiểm như váºy nhưng bà ta vẫn bảo tồn được sá»± phán Ä‘oán chuẩn xác. 
Sau khi thần trà thanh tỉnh, Tôn Mẫn láºp tức đưa ái nữ cá»§a mình và Y Phong vá» chá»— ẩn cư, sau đó dùng thuốc trị thương đắp cho Y Phong. Tuy nhiên đối vá»›i ná»™i thương cá»§a Lăng Lâm và Y Phong, bà ta lại thúc thá»§ vô kế, chẳng có biện pháp gì. 
ÄÆ°Æ¡ng nhiên là bà ta rất khẩn trương. Bà ta vẫn nghÄ© đến háºu quả có thể phát sinh sau chuyện này. 
Thế là Tôn Mẫn đành thiêu há»§y ngôi nhà cá» mà mình khổ công dá»±ng lên, Ä‘oạn đưa ái nữ cá»§a mình và ân nhân cứu mạng - Y Phong, rá»i khá»i tuyệt đỉnh Hoa SÆ¡n. Những việc này Ä‘á»u hoàn thành trước khi trá»i sáng, đương nhiên là phải dá»±a vào võ công và lòng kiên nhẫn cá»§a bà ta. 
- “Nhưng đi đâu bây gi�†
Vấn đỠnày lại khiến bà ta đắn đo lưỡng lự. 
Ngày thứ hai, bà ta không tiếc tiá»n cá»§a để thuê má»™t cá»— xa mã vá»›i giá cao hÆ¡n bình thưá»ng gấp mấy lần. 
- “Bất luáºn thế nào thì bá»n ta cÅ©ng Ä‘i đến má»™t nÆ¡i khác rồi tÃnh†
Tôn Mẫn tự hạ quyết định cho mình. 
Kỳ thá»±c, lúc này ngoài bà ta ra, còn có ai giúp đỡ cho bá»n hỠđược? 
Thế là má»™t cá»— xa mã xuất phát từ chân núi Hoa SÆ¡n, bôn hành suốt ngày đêm, và hiện tại là Ä‘ang bon bon trên đưá»ng quan đạo dẫn đến Trưá»ng An. 
Nhưng Tôn Mẫn biết thế lá»±c cá»§a Thiên Tranh giáo đã rải khắp Trung Nguyên, lúc này vẫn chưa thoát khá»i phạm vi thế lá»±c cá»§a bá»n chúng. Lại thêm thương thế cá»§a hai ngưá»i càng lúc càng nguy kịch, cõi lòng bà ta rối như tÆ¡ vò, chẳng biết nên làm thế nào. 
- “Trước tiên ta phải nghÄ© cách chữa lành thương thế cho hai ngưá»i má»›i được!†- Tôn Mẫn thầm nghÄ©. 
Nhưng ná»™i thương do cao thá»§ ná»™i gia gây ra thì đại phu bình thưá»ng há có thể trị được. Tuy bà ta cÅ©ng biết mấy nhân váºt nổi tiếng vá» y đạo trên giang hồ, nhưng trong tình hình này, há có thể tùy tiện cầu cứu sao? Vạn nhất đối phương đã có liên lạc hoặc gia nháºp Thiên Tranh giáo thì chẳng khác gì đưa dê vào miệng hổ. 
Cho dù không đến ná»—i như váºy, nhưng bà ta cÅ©ng thừa biết lúc này mình đã là mầm há»a, làm sao có thể gieo há»a cho ngưá»i khác nữa? 
Nhưng phải làm thế nào vá»›i hai ngưá»i thá» trá»ng thương này? Bà ta thở dài má»™t hÆ¡i rồi lặng lẽ đẩy cá»a sổ nhìn ra, bên ngoài trá»i đã tối, gió khá mạnh, hàn phong lùa qua cá»a sổ, khiến bà ta rùng mình. 
Thế là Tôn Mẫn đóng cá»a lại rồi nói vá»›i xa phu ngồi đánh xe ở phÃa trước : 
- Trước mặt có nơi nào nghỉ ngơi không? 
Xa phu vung roi ngựa vun vút và nói : 
- Vừa rồi chúng ta đã qua hai đại trấn, nhưng ngươi Ä‘á»u không chịu nghỉ ngÆ¡i tẩy trần, bây giỠư, chẳng tìm được nÆ¡i nào rồi. Dù có thì cÅ©ng là má»™t ổ Ä‘iếm mà ngay cả má»™t chút nước sôi cÅ©ng chẳng có như tối qua thôi à. Äánh xe thế này thì quả tháºt khốn khổ. 
Tôn Mẫn chau mày, bà vô cùng bất mãn đối vá»›i thái độ nói chuyện cá»§a xa phu, đặc biệt là gã cứ xưng hô “ngươi†ta, khiến cho vị phu nhân cá»§a Tam Tương đại hiệp xưa nay luôn được tôn trá»ng, cảm thấy tức giáºn vô cùng. CÆ¡ hồ bà ta muốn đánh tung cá»a xe, đẩy tên xa phu vô lá»… lá»™n nhào xuống đưá»ng. 
Nhưng bà ta buông má»™t tiếng thở dài rồi nén giáºn, mình đã rÆ¡i vào hoàn cảnh này thì hà tất phải khổ tâm vì những chuyện vặt vãnh đó, hà tất phải tức giáºn hạng đánh xe thô bỉ này? 
Bất giác bà cảm thấy mình giống như rồng bị khốn ở nước cạn, ngay cả loài tôm cá, cũng đành phải nhẫn nhịn với chúng. Song mục vốn đã rưng rưng ngấn lệ, bây giỠchợt tuôn trào ra. 
Song, dù sao bà ta cÅ©ng là má»™t nữ tá» kiên cưá»ng, trước mắt còn có rất nhiá»u chuyện chá» bà ta làm, sinh mạng cá»§a hai ngưá»i thá» thương này hoàn toàn do má»™t tay bà ta định Ä‘oạt, vì thế không cho phép bà ta nhụt chà nản lòng. 
Thế là Tôn Mẫn cố nén nộ khà trong lòng và cảm giác bị làm nhục, bà nói : 
- Tùy ngươi tìm má»™t nÆ¡i nào đó nghỉ ngÆ¡i cÅ©ng được, chá»... chá» lát nữa sẽ trả thêm tiá»n xe. 
Xa phu vung roi đánh vù má»™t tiếng, Ä‘oạn gã cưá»i hì hì, nói : 
- Không phải là ta muốn đòi thêm tiá»n xe, thá»±c ra vì thá»i tiết quá lạnh, đêm tối thế này mà má»™t miếng nước nóng cÅ©ng không có uống, ngươi nói xem ná»—i khổ này chẳng phải là khó chịu lắm sao? 
Tôn Mẫn ghét cay ghét đắng những lá»i cá»§a gã xa phu, nhưng bà không thể không nghe. Thế là bà cúi đầu sá»a cho hai ngưá»i thá» thương nằm ngay ngắn lại, tiếng rên do bá»n há» phát ra khiến cõi lòng bà cÆ¡ hồ tan nát thành từng mảnh. 
Xa mã đột nhiên dừng lại, gã xa phu quay đầu, lớn tiến gnói : 
- Äến rồi, xuống xe thôi! 
Nói Ä‘oạn gã nhếch mép cưá»i đầy giảo hoạt gian manh, nhưng Tôn Mẫn ngồi trong xe nên không nhìn thấy đượ. Những ngày qua, vì lo trông nom hai ngưá»i thá» thương nên dưá»ng như bà không ngá»§ nghê gì, bây giá» vừa duá»—i chân đứng lên thì chợt cảm thấy lưng và đùi Ä‘á»u Ä‘au nhức. 
Sau khi xuống xe, Tôn Mẫn má»›i phát hiện trước mặt là má»™t tiểu khách Ä‘iếm, vừa cÅ© kỹ vừa trÆ¡ trá»i đáng thương, song bà ta lại rất vừa lòng. Bà nhìn qua gã xa phu và nói : 
- Mau giúp ta khiêng ngưá»i bệnh xuống! 
Xa phu cưá»i rồi giúp Tôn Mẫn khiêng Y Phong xuống, Ä‘oạn đưa chàng vào má»™t gian phòng nhá» tối tăm cá»§a khách Ä‘iếm. Sau đó quay ra khiêng Lăng Lâm, Tôn Mẫn phát hiện gã xa phu này và chá»§ khách Ä‘iếm rất thân quen, song bà cÅ©ng không quan tâm nhiá»u đến Ä‘iá»u đó. Trước đây Tôn Mẫn cÅ©ng thưá»ng theo Lăng Bắc Tu hành tẩu giang hồ, nhá» uy danh cá»§a Tam Tương đại hiệp, bà cÅ©ng được thiên hạ tôn trá»ng. Nhưng kinh nghiệm độc thân hành tẩu giang hồ thế này, có thể nói đã Ãt lại càng Ãt. Vì váºy, bà không biết Ä‘iá»u đáng sợ nhất ở thế gian là bá»n tiểu nhân này. 
Võ lâm hào khách chân chÃnh thì dù sao cÅ©ng phân thắng bại trên đối phương má»™t cách đưá»ng đưá»ng chÃnh chÃnh, bá»n há» rất Ãt khi làm những chuyện bỉ ổi bất chÃnh. 
Sau khi đưa hai ngưá»i thá» thương vào phòng, Tôn Mẫn vì quá lao tâm khổ lá»±c nên ngồi ngá»§ gục trên chiếc ghế kê sát tưá»ng. Äang lúc mÆ¡ mÆ¡ màng màng thì có ngưá»i khẽ đẩy cá»a vào. Bà ta vừa cảm thấy kinh hãi thì hai tay đã bị bốn cánh tay lá»±c lưỡng giữ chặt. Tôn Mẫn đã hoàn toàn kinh tỉnh, nhưng bà vẫn có ý nhắm mắt như Ä‘ang ngá»§ say. 
- Lão Ä‘ao tá», con mẹ này lai lịch bất chÃnh, không chừng cÅ©ng có vài ngón nghỠđấy! 
Äó là giá»ng cá»§a gã xa phu. 
Lão Ä‘ao tá» chÃnh là chá»§ khách Ä‘iếm. Y cưá»i nhạt rồi nói : 
- Tiểu Vương đầu, ngươi yên tâm Ä‘i! Ngay cả con mẹ này mà váºt không ngã thì Tống lão Ä‘ao ta còn làm gì được trên Ä‘á»i. 
Tô Mẫn vô cùng phẫn nộ, lòng thầm nghĩ : 
- “Hóa ra gã xa phu này chẳng phải là hạng tốt lành gìâ€. 
Nghĩ đến đây thì nghe Tống lão đao nói tiếp : 
- Ta thấy hai kẻ nằm trên giưá»ng kia hết tám phần là giang hồ đại đạo, nếu đưa chúng lên quan phá»§ thì không chừng có thể lÄ©nh thưởng đấy. 
Tôn Mẫn biết chỉ cần mình vung tay một cái, bằng vào công lực của mình thì không khó hất văng hai cái bị thịt kia. Nhưng ý niệm trong đầu lại xoay chuyển, bà vẫn giả vỠngủ say, không có cỠđộng gì. 
- Những chuyện khác ta không quản, ta chỉ cần con mẹ này bồi tiếp ngủ mấy đêm thôi. 
Tiểu Vương đầu cưá»i nói vá»›i giá»ng đầy dâm đãng và nói : 
- Mấy ngày qua, chỉ cần nhìn ả là trong lòng ta ngứa ngáy rồi. 
Gã ngáp dài một hơi rồi tiếp nói : 
- Tiểu Vương đầu ta chỉ có bịnh này mà thôi, ta chẳng quan tâm đến tiá»n bạc. 
Tống lão Ä‘ao cưá»i hì hì, nói : 
- Con mẹ này ngủ rất say, Tiểu Vương đầu ngươi tha hồ mà hành sự. 
Tiểu Vương đầu nói : 
- Tống lão Ä‘ao, ta phải mượn giưá»ng cá»§a ngươi đấy, chẳng nói giấu gì lão ca ngươi, quả thá»±c ta chịu hết nổi rồi, đặc biệt là nhìn thấy khuôn mặt phÆ¡i phá»›i cá»§a con mẹ này. 
Tiểu vương đầu chưa nói hết câu thì thân hình gã đột nhiên bay thẳng ra ngoài, tông đánh sầm vào tưá»ng đất rồi rÆ¡i bịch xuống. Nhất thá»i hai mắt nảy Ä‘om đóm, mông Ä‘au đớn như bị xé toạt, gian phòng nhá» chao đảo như muốn sáºp đến nÆ¡i. 
Tống lão đao cũng thất điên bát đảo lui ra sau bảy tám bước. 
Tôn Mẫn lấy làm kỳ quái : 
- “Ta vẫn chưa động thủ mà. Hai gã này làm sao thế?†
Bà ngoái đầu lại nhìn, bất giác buá»™t miệng kêu thất thanh má»™t tiếng. Thì ra chẳng biết từ bao giá» bên cạnh bà ta đã có má»™t ngưá»i đứng lặng lẽ như pho tượng. Vì gian phòng quá u ám nên bà ta không thấy rõ dung mạo ngưá»i này, chỉ cảm thấy đối phương mặc trưá»ng bào khá rá»™ng, phong độ thanh thoát tá»± tại. 
Nhưng ngưá»i này đến từ lúc nào? Từ đâu đến? Tôn Mẫn hoàn toàn không hay biết. 
Ngưá»i này bước tá»›i má»™t bước và nói : 
- Cô nương bị kinh hãi chăng? 
Tôn Mẫn thấy song mục cá»§a ngưá»i này lấp lánh thần uy, bà định nói mấy lá»i cảm tạ thì ngưá»i kia đã khoát tay, nói : 
- Cô nương không cần đa tạ ta! Ta đến đây cũng không phải để cứu cô nương! 
Khẩu khà cá»±c kỳ lạnh lùng, nói năng cÅ©ng rất tiết kiệm lá»i, tá»±a hồ như sợ nói dư má»™t từ là mang tá»™i. 
Tôn Mẫn liá»n nghÄ© : 
- “TÃnh khà ngưá»i này sao lại kỳ quái như thế?†
Lúc này trưá»ng bào quái nhân bước đến cạnh Tiểu Vương đầu, và lạnh lùng nói : 
- Tội của ngươi tuy không đến nỗi chết, nhưng cũng chẳng khác là bao. Nếu ta không trừ ngươi, sợ rằng sẽ có những phu nhân khác bị hại bởi tay ngươi. 
Giá»ng nói cá»±c kỳ lạnh lùng, thanh Ä‘iệu không cao không thấp, ngữ khà cÅ©ng không biến đổi. Nói vá» hai vấn đỠcó tÃnh chất hoàn toàn khác nhau nhưng âm Ä‘iệu tuyệt đối giống nhau. Hay nói má»™t cách khác, trong ngữ khà cá»§a ngưá»i này tuyệt đối không có má»™t chút tình cảm, giống hệt má»™t đồng tá» Ä‘á»c những lá»i đối thoại trên sách. 
Nhưng Tiểu Vương đầu nghe xong thì kinh khiếp hồn vÃa, gã ấp úng nói : 
- Äại gia tha... 
Chữ “mạng†chưa kịp phát thì trưá»ng bào quái nhân đã khẽ phất thá»§ chỉ, toàn thân Tiểu Vương đầu láºp tức má»m nhÅ©n ra. 
Tống lão Ä‘ao buá»™t miệng kêu thất thanh rồi lồm cồm vùng dáºy bá» chạy. 
Trưá»ng bào quái nhân cÅ©ng chẳng quay đầu lại, và chẳng biết làm thế nào mà chá»›p mắt thì ngưá»i này đã chặn giữa cá»a, vừa kịp chặn trước mặt Tống lão Ä‘ao, miệng lạnh lùng nói : 
- Ngươi định chạy đi đâu? 
Tống lão Ä‘ao toát mồ hôi lạnh, miệng há hốc, lưỡi cứng Ä‘á», nhất thá»i nói không ra lá»i. 
Trưá»ng bào quái nhân nói : 
- Äồng bá»n cá»§a ngươi đã chết, ngươi thoát Ä‘i má»™t mình cÅ©ng chẳng có ý nghÄ©a gì. 
- Tại hạ còn có... 
Trưá»ng bào quái nhân cưá»i nhạt há»i : 
- Ngươi còn có gì? 
Tống lão Ä‘ao chợt phát hung tÃnh, y rút má»™t thanh chá»§ thá»§ bên thắt lưng rồi lao tá»›i đâm thẳng vào trước ngá»±c trưá»ng bao quái nhân. Trưá»ng bào quái nhân vẫn đứng yên tại chá»—, chẳng biết thế nào mà chá»§y thá»§ cá»§a Tống lão Ä‘ao lại đâm hụt vào không khÃ, ngay lúc đó quái nhân đã phất tay áo má»™t lần nữa. Tống lão Ä‘ao kêu thảm má»™t tiếng, toàn thân ngã nhào xuống đất. 
Tôn Mẫn ngồi trên ghết nhìn thấy cảnh tượng này thì mồ hôi lạnh toát ra toàn thân. 
Tuy bà ta là thê tá» cá»§a má»™t đại hiệp, nhưng xưa nay chưa từng thấy thứ võ công nào kinh thế hãi tục như váºy, và cÅ©ng chưa từng thấy ngưá»i nào lòng dạ lạnh lùng như thế. 
Trong cái nhìn cá»§a trưá»ng bào quái nhân, dưá»ng như sá»± sống chết cá»§a ngưá»i khác không đáng để phải cân nhắc nhẹ nhàng, và bản thân ngưá»i này tá»±a như chá»§ nhân cá»§a tạo hóa, tức có thể định Ä‘oạt sá»± sống chết cá»§a ngưá»i khác. 
Lại thấy bóng ngưá»i thấp thoáng, trưá»ng bào quái nhân đã đến trước mặt Tôn Mẫn. 
Bà thầm nghĩ : 
- “Có ngưá»i này giúp đỡ, vấn đỠmà bá»n ta không giải quyết được, chẳng phải là có thể hoàn toàn giải quyết được sao?†
Trưá»ng bào quái nhân lạnh lùng nói : 
- Lần sau khi ngá»§ phải cẩn tháºn má»™t chút! NÆ¡i khác không có sá»± trùng hợp ngẫu nhiên như thế này đâu. 
Tôn Mẫn sợ đối phương lại thi triển thân pháp kinh ngưá»i lướt Ä‘i, nên vá»™i vàng đứng lên. 
Bá»—ng nhiên trước cá»a phòng có ánh đèn, má»™t ngưá»i cầm đèn chạy tá»›i, vừa trông thấy Tống lão Ä‘ao, chiếc đèn trong tay cÅ©ng rÆ¡i xuống. Nhưng trong tÃch tắc khi chiếc đèn rá»i khá»i tay ngưá»i này, Tôn Mẫn chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, chiếc đèn không rÆ¡i xuống đất, nó đã nằm gá»n trong tay vị kỳ nhân có võ công tuyệt cao kia rồi. Tôn Mẫn bị phần khinh công tuyệt thế cá»§a trưá»ng bào quái nhân làm cho ngẩn ngưá»i, nhất thá»i chẳng nói lên lá»i. 
Ngưá»i cầm đèn chạy tá»›i là Ä‘iếm tiểu nhị, lúc này hắn như má»™t pho tượng đứng giữa cá»a, hóa ra trong chá»›p mắt hắn đã bị vị kỳ nhân kia Ä‘iểm huyệt đạo. 
Tôn Mẫn cÅ©ng trợn mắt há hốc miệng, trưá»ng bào quái nhân cháºm rãi bước tá»›i, đặt chiếc đèn xuống bàn, và nhá» có ánh đèn mà Tôn Mẫn thấy rõ được diện mạo ngưá»i này. 
Äó là má»™t khuôn mặt nhợt nhạt, lưỡng quyá»n nhô cao, hốc mắt khá sâu, mÅ©i cao và thẳng. Ngưá»i này không thể nói là tuấn tú nhưng khiến ngưá»i ta gặp mặt má»™t lần, vÄ©nh viá»…n không thể nào quên, và vẻ đẹp đầy nam tÃnh cá»§a má»™t ngưá»i từng trải, càng khiến cho ngưá»i ta cảm động. 
Tuổi tác cá»§a ngưá»i này cÅ©ng là má»™t vấn Ä‘á», vì thoạt nhìn ngưá»i ta cảm thấy ngưá»i này có thể ở má»™t tuổi nào đó từ hai lăm đến bốn mươi tuổi. 
Nhất thá»i, Tôn Mẫn nhìn đối phương đến độ xuất thần, quên cả chuyện mình là má»™t nữ tá», lẽ ra không nên nhìn má»™t nam tá» như váºy, đặc biệt là nam tá» má»›i gặp lần đầu như ngưá»i này. 
Trưá»ng bào quái nhân quay mặt lại, mục quang ngừng trên ngá»c diện Tôn Mẫn, da thịt trên mặt như hÆ¡i co giáºt. 
Lần thứ hai khi Tôn Mẫn định lên tiếng thì thân hình trưá»ng bào quái nhân thấp thoáng, chá»›p mắt đã thất tung hình bóng. Quả tháºt chẳng khác thần long tà nào, lão ta Ä‘em lại cho Tôn Mẫn nhiá»u Ä‘iá»u để suy nghÄ©. 
Hồi lâu sau, bà ta bước đến cạnh giưá»ng, cúi nhìn hai ngưá»i, đôi mày liá»…u bất giác chau lại. Thì ra, Y Phong và Lăng Lâm vẫn hôn mê bất tỉnh, thương thế rốt cuá»™c như thế nào, Tôn Mẫn cÅ©ng không biết. Bà ta sá» lên trán hai ngưá»i thì cảm thấy cả hai Ä‘á»u phát sốt, thế là Tôn Mẫn quay ngưá»i định Ä‘i lấy nước, nào ngá» vừa quay ngưá»i thì bất giác kinh hãi lần nữa. 
Thì ra trưá»ng bào quái nhân đã lặng lẽ đứng sau lưng bà từ lúc nào rồi, tháºt cứ như là quá»· mụi hiện hình. Äây là lần thứ hai lão ta xuất hiện mà thần chẳng biết quá»· chẳng hay, tá»±a như má»™t làn khói nhẹ thoảng qua. Bất luáºn là đến hay Ä‘i, Ä‘á»u tuyệt đối không có chút thanh âm. 
Tôn Mẫn không nhịn được nên buột miệng kêu lên : 
- Tiá»n bối... 
Äây là lần đầu tiên bà ta nói thành lá»i, kể từ khi bà ta gặp ngưá»i này, nhưng cÅ©ng chỉ nói được vá»n vẹn hai chữ rồi á khẩu. Bà ta đứng thá»™n ngưá»i ra và nhìn trân trân vào mắt đối phương tá»±a như bị thôi miên, ngay cả chân tay cÅ©ng không thể động Ä‘áºy. 
Có má»™t số ngưá»i có thể có ảnh hưởng tuyệt đối đến ngưá»i khác khi kẻ đó nhìn mình, trưá»ng bào quái nhân này thuá»™c mẫu ngưá»i như váºy. 
- Ta đến là để cứu cô nương không phải đến để tìm phiá»n phức cho cô nương... 
Trưá»ng bào quái nhân chỉ Tống lão Ä‘ao và Tiểu Vương đầu rồi nói tiếp : 
- Nhưng hai thi thể này nhất định sẽ tìm phiá»n phức cho cô nương. 
Ngữ khà cá»§a lão ta vẫn lạnh như băng, song hình như Tôn Mẫn đã nháºn được chút ấm áp trong ngữ Ä‘iệu lạnh lùng đó. Thế là bà ta mỉm cưá»i rồi nói : 
- Äa tạ tiá»n bối! 
Chá» khi nói xong, bà ta má»›i phát giác ra rằng đây là lần đầu tiên mình mỉm cưá»i trong suốt mấy năm qua. 
Trưá»ng bào quái nhân dịch chuyển ánh mắt, dưá»ng như muốn tránh né ý cưá»i có phần thân thiện trong mắt Tôn Mẫn. Lão ta bước đến cạnh giưá»ng, quét mục quang nhìn Y Phong từ đầu đến chân, Ä‘oạn thá» bắt mạch cho chàng, đôi mày kiếm vừa dài vừa ráºm khẽ chau lại. 
Tôn Mẫn vá»™i há»i : 
- Còn cứu được không? 
Trưá»ng bào quái nhân trầm ngâm má»™t lúc rồi nói : 
- Võ công của hắn không tồi nhưng thương thế cũng không nhẹ! 
Tôn Mẫn thầm nghĩ : 
Nghĩ đoạn, bà ngước nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của đối phương rồi nói : 
- Tiên phu là Lăng Bắc Tu... 
Kế đó bà ta Ä‘em thân pháºn và những chuyện mình trải qua, nói ra toàn bá»™ vá»›i ngưá»i xa lạ trước mặt mà ngay cả danh tánh bà ta cÅ©ng chưa biết. Trong lúc kể, song mục Tôn Mẫn lại rưng rưng ngấn lệ. Trước mặt ngưá»i này, bá»—ng nhiên bà cảm thấy mình chỉ là má»™t nữ tá» yếu Ä‘uối, bà ta cần má»™t đôi tay mạnh mẽ để che chở bao bá»c cho mình, giống như Lăng Bắc Tu che chở bà ta trước đây, song ngay cả bản thân Tôn Mẫn cÅ©ng hoang mang khi thứ cảm giác này trá»—i dáºy. 
Trưá»ng báo quái nhân lặng lẽ nghe Tôn Mẫn kể từ đầu đến cuối, trên mặt vẫn không có chút biểu cảm gì, mục quang kiên định cÅ©ng không chá»›p động. 
- Thiên Tranh giáo! 
Lão ta hừ một tiếng rồi nói : 
- Gần đây sao ta cứ nghe nói mãi đến cái tên này? 
Bỗng nhiên lão chỉ Y phong đang hôn mê bất tỉnh và nói : 
- Váºy là cô nương cÅ©ng không biết danh tá»± cá»§a ngưá»i này kêu bằng gì à? 
Tôn Mẫn gáºt gáºt đầu. 
Trưá»ng bào quái nhân nói : 
- Ngưá»i này cÅ©ng tháºt là may mắn! 
Lão ngừng một lát rồi nói tiếp : 
- Gặp được ta thì xem như đó là váºn khà cá»§a hắn, toàn thân hắn thá» trá»ng thương hai nÆ¡i, lại trải qua nhiá»u ngày bôn ba nên thương thế càng nặng thêm. 
- Dù thế nào thì cÅ©ng xin tiá»n bối ra tay cứu bá»n há»! 
Tôn Mẫn nói vá»›i giá»ng khẩn cầu. 
Trưá»ng bào quái nhân trầm ngâm má»™t lúc rồi nói : 
- Từ giá» trở Ä‘i cô nương đừng gá»i ta là tiá»n bối nữa. 
Lão ta lại ngừng má»™t lát, tá»±a như Ä‘ang suy nghÄ© xem có nên nói ra thân pháºn cá»§a mình hay không. 
- Má»i ngưá»i Ä‘á»u gá»i ta là Kiếm tiên sinh, cô... cô nương cÅ©ng có thể gá»i ta bằng danh tá»± này. 
Lão ta nói má»™t cách nhẹ nhàng thản nhiên, thần thái tá»±a như bất kỳ má»™t ngưá»i bình thưá»ng nào đó khi nói ra tên cá»§a mình. 
Nhưng ba chữ “Kiếm tiên sinh†lại khiến Tôn Mẫn cÆ¡ hồ như không lá»t vào tai mình, bà ta nhìn vị kỳ nhân trước mặt bằng ánh mắt đầy kinh dị. Ba chữ “Kiếm tiên sinh†này có má»™t ý nghÄ©a rất đặc biệt trong võ lâm suốt ba mươi năm qua, đó là há»—n hợp cá»§a thần bÃ, thần kỳ và thần thánh. Song, nhiá»u năm qua, ngưá»i ta chỉ nghe nói đến kể sá»± do lão ta làm và hành vi hiệp nghÄ©a cá»§a lão, nhưng chưa có ai mặt đối mặt nói chuyện vá»›i lão. 
Vì thế nên cÅ©ng rất dá»… hiểu tâm tình cá»§a Tôn Mẫn lúc này. Vì bà ta cÅ©ng giống như đại Ä‘a số ngưá»i khác, là đã sá»›m nghe nói đến danh tá»± Kiếm tiên sinh, nhưng không ngá» rằng mình lại gặp được lão ta. Và càng không ngá» nhân váºt trông rất trẻ ngồi trước mặt mình lại là nhân váºt được võ lâm thiên hạ liệt vào hàng kiếm tiên trong suốt hai mươi năm qua, tức Vạn Kiếm Chà Tôn Kiếm tiên sinh. 
Không khà trong gian phòng nhá» bá»—ng nhiên trầm lắng xuống, ngoài cá»a sổ đã có tiếng gà gáy. 
Trong mắt cá»§a Kiếm tiên sinh thoáng hiện má»™t chút ý cưá»i rất khó cảm nháºn được, nhưng thần sắc trên mặt vẫn tuyệt nhiên không có chút biểu cảm gì. Như thế gian này chẳng có bất kỳ ngưá»i nào, bất kỳ chuyện gì có thể cảm động được lão. 
- Nơi này đã không thể ở lại lâu được. 
Kiếm tiên sinh nói : 
- Ta cÅ©ng là ngưá»i phiêu du bốn cõi, chẳng có má»™t chá»— ở cố định, nhưng ta có thể đưa các ngươi đến chá»— cá»§a má»™t vị chà hữu cá»§a ta. 
Tôn Mẫn thầm nghĩ : 
- “Hóa ra lão ta cũng có bằng hữu.†
Lại nghe Kiếm tiên sinh nói : 
- NÆ¡i đó cách đây không xa, chúng ta đến đó trước, trị lành thương thế cho hai ngưá»i này rồi hãy tÃnh. 
Lão ta nói rất nhanh, ngữ khà vẫn lạnh như có ngáºm băng trong miệng. 
Tuy nhiên, trong lòng lão chợt trá»—i dáºy má»™t thứ cảm giác, mà đã nhiá»u năm rồi không có. Lão thầm tá»± trách mình : 
- “Sao ta có thể vướng vào những chuyện phiá»n phức này chứ?†
Äúng váºy, đã nhiá»u năm rồi, vị kỳ nhân võ lâm Kiếm tiên sinh này chưa từng nói chuyện vá»›i bất kỳ ngưá»i nào nhiá»u như thế. Hiện tại bản thân lão cÅ©ng lấy làm kỳ quái, tại sao mình lại quan tâm đến nữ tá» này như váºy? 
Nhìn bá» ngoài, niên ká»· cá»§a lão tuy không cao, nhưng đó chẳng qua là vì tác động từ ná»™i công thâm như đại hải cá»§a lão. Vì thế lão cho rằng mình đã đến tuổi kiêng kỵ tình cảm nam nữ. Nhưng thế sá»± lại rất kỳ quái, việc mà lão cho rằng đã không có khả năng thì vẫn cứ thưá»ng có khả năng. 
Lúc này màn đêm đã nhạt dần. Kiếm tiên sinh nhìn lại thi thể và điếm tiểu nhị bị điểm huyệt, đoạn nói : 
- Cô nương biết đánh xe không? 
Tôn Mẫn gáºt đầu, nhưng lòng thầm nghÄ© ngưá»i này tháºt kỳ quái, đã giúp ngưá»i ta mà lại bảo má»™t nữ tỠđánh xe. 
- Ta sẽ Ä‘em hai thi thể này phi tang, cô nương mau Ä‘i giong xe Ä‘i. Còn tên khốn này tuy đà bị ta Ä‘iểm trúng huyệt đạo, nhưng tai vẫn còn nghe được do váºy cÅ©ng không thể chừa hắn lại. 
Kiếm tiên sinh bình thản nói. 
Nhưng Tôn Mẫn biết trong mấy lá»i bình thản cá»§a lão lại quyết định má»™t sinh mạng, đồng thá»i bà cÅ©ng hiểu ra nguyên nhân tại sao lão ta bảo mình Ä‘i giong xe. 
Thế là bà xoay ngưá»i cất bước. Nào ngá» vừa Ä‘i ra tá»›i cá»a phòng thì Tôn Mẫn buá»™t miệng kêu thất thanh má»™t tiếng. Hai chân liên tục lui bước, ánh mắt đầy vẻ kinh khiếp nhìn ra ngoài cá»a. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				30-08-2008, 11:07 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
Hồi 5   
 
  Tam Tâm Thần Quân 
 
 
  
 
Lúc này thì đã há»ng sáng, nhìn trong hàng lang cá»§a tiểu khách Ä‘iếm vẫn còn rất tối, má»™t bóng ngưá»i mặc hắc y đứng sừng sững giữa hành lang. Tôn Mẫn như “kinh cung chi Ä‘iểu†(chim bị tên) nên tá»± nhiên khó tránh khá»i kinh hãi mà kêu thất thanh. 
Trong chớp mắt khi dư âm tiếng kêu của bà chưa dứt thì Kiếm tiên sinh đã lướt tới như tia chớp và khẽ quát : 
- Chuyện gì? 
Thanh âm tuy trầm thấp nhưng láºp tức tạo cho Tôn Mẫn cảm giác rất an toàn. 
Song mục quang cá»§a bà vẫn nhìn bóng ngưá»i kia vá»›i vẻ kinh hãi. 
- “Không lẽ Thiên Tranh giáo thần thông quảng đại như váºy?†
Tôn Mẫn thầm nghĩ : 
- “Ta ẩn tàng tung tÃch cá»§a mình như thế mà sao vẫn bị bá»n chúng truy raâ€. 
Y nghĩ lại xoay chuyển : 
- “Nhưng việc gì ta phải sợ chứ? Ngưá»i đứng bên cạnh ta là...†
Bất giác bà liếc nhìn Kiếm tiên sinh, vị kỳ nhân võ lâm này vẫn tá» ra lạnh lùng bình thản, song mục đăm đăm nhìn ra ngoài cá»a, lão ta vÄ©nh viá»…n khiến ngưá»i ta không thể nào phán Ä‘oán được tâm ý cá»§a mình. 
Bóng ngưá»i mặc kim y kia đã từ từ bước vá» phÃa bá»n Tôn Mẫn, thần thái cÅ©ng lạnh lùng như băng sÆ¡n, tuyệt đối không có biểu cảm gì lá»™ xuất. Khi đến trước mặt Kiếm tiên sinh, Tôn Mẫn thấy trên sắc diện nhợt nhạt không chút sắc máu cá»§a ngưá»i này thoáng hiện má»™t chút vẻ tươi cưá»i. Bà nhìn qua Kiếm tiên sinh, thì cÅ©ng thấy trên mặt vị kỳ hiệp này Ä‘ang có vẻ tươi cưá»i tương tá»± hiện xuất. 
Bất giác trong lòng bà lấy làm kỳ quái : 
- “Lẽ nào bá»n há» là bằng hữu. Nhưng Vạn Kiếm Chi Tôn uy chấn võ lâm sao lại có bằng hữu là giáo đồ cá»§a Thiên Tranh giáo?†
Nên biết Tôn Mẫn Ä‘ang ở trong cảnh nguy hiểm, nên tá»± nhiên bất kỳ chuyện gì cÅ©ng suy nghÄ© theo hướng xấu nhất, thế là bà lặng lẽ tránh ra hai bước, mục quang theo dõi sát sao động thái cá»§a hai ngưá»i. Äá»™t nhiên Kiếm tiên sinh và kim y nhân cùng xuất thá»§ má»™t lúc, hai tay nắm chặt lấy nhau. 
- “A! Bá»n há» quả nhiên là bằng hữu!†
Tôn Mẫn tá»± khẳng định cho mình, trong lòng pháºp phồng không thôi, chẳng hiểu tại sao váºn rá»§i cứ Ä‘eo bám mình mãi thế này. 
Lúc này, tay cá»§a hai ngưá»i vẫn nắm chặt mà không buông ra, vẻ tươi cưá»i trên hai khuôn mặt nhợt nhạt cÅ©ng vẫn còn nguyên. Nhưng từ thần quang ngưng táºp trong bốn ánh mắt cá»§a bá»n há», có thể nháºn ra thần thái cá»§a bá»n há» khá nghiêm trá»ng, vừa giống như bằng hữu cÅ© lâu ngày gặp lại, vừa giống như địch nhân đã kết thâm thù. Äiá»u này khiến Tôn Mẫn càng lúc càng không hiểu. 
Rất lâu sau, nét cưá»i trên mặt kim y nhân dần dần biến mất, môi mÃm chặt tá»±a hồ như hai hàm răng bên trong cÅ©ng Ä‘ang siết vào nhau. Tôn Mẫn vá»™i nhìn qua thần thái Kiếm tiên sinh, nét tươi cưá»i trên mặt lão vẫn còn nguyện. Thế là bà thầm thở phào má»™t hÆ¡i, vì bà biết rằng nếu hai ngưá»i đối địch thì bá»n há» Ä‘ang tỉ thà ná»™i lá»±c chứ không phải là bắt tay hoan hỉ. Như váºy theo tình hình trước mắt thì rõ ràng là Kiếm tiên sinh đã chiếm thượng phong. 
Äang lúc cao hứng thì bất giác Tôn Mẫn lại kinh hãi, bà thầm nghÄ© : 
- “Ná»™i lá»±c cá»§a kim y nhân này đã ngang hàng vá»›i Vạn Kiếm Chi Tôn, váºy trong Thiên Tranh giáo còn có bao nhiêu cao thá»§ như thế?†
Bá»—ng nhiên thấy Kiếm tiên sinh buông tay, nét tươi cưá»i trên mặt cÅ©ng tan biến. 
Kim y nhân báºt cưá»i ha hả má»™t tràng. Nhưng Tôn Mẫn trông thần thái cá»§a ngưá»i này thì bất giác má»™t luồng khà lạnh từ dưới gót chân thăng lên. Kế đó, lại thấy Kiếm tiên sinh máy môi như Ä‘ang nói Ä‘iá»u gì, song tuyệt đối chẳng phát ra má»™t chút thanh âm. 
Tình hình này khiến cho Tôn Mẫn cho rằng mình bị Ä‘iếc, nhưng kỳ dư những thanh âm khác bà vẫn nghe được như thưá»ng. Bất giác Tôn Mẫn thầm cưá»i mình : 
- “Tuy ta không Ä‘iếc, nhưng lão ta nhất định là má»™t ngưá»i câm. Ôi! Sao ngay cả Ä‘iểm này mà ta cÅ©ng không nghÄ© đến chứ?†
Trong lúc kinh hoảng nên tâm trà của bà cũng không được minh mẫn như trước. 
Bởi lẽ tư tưởng cá»§a con ngưá»i vốn thưá»ng bị hoàn cảnh tác động. Khi hai ngưá»i này nhìn nhau và cưá»i thì Tôn Mẫn đã cảm thấy bất ổn. Kế đó lại thấy đôi môi cá»§a Kiếm tiên sinh liên tục máy động, tá»±a như cÅ©ng Ä‘ang nói Ä‘iá»u gì, Tôn Mẫn càng thêm kinh ngạc, má»i thiết tưởng trước đó hoàn toàn bị phá»§ định. 
- “Phải chăng hai ngưá»i này là bằng hữu?†
Hiện tại bà đã bị kiểu hành động quái dị cá»§a hai ngưá»i này làm cho chẳng hiểu gì cả. Rốt cuá»™c bá»n há» là địch hay là bạn? Tôn Mẫn cÅ©ng không dám vô Ä‘oán nữa. Có Ä‘iá»u, bà càng chú ý theo dõi hai ngưá»i, vì bà cho rằng nếu ngưá»i này là bạn thì sá»± an toàn cá»§a mình tá»± nhiên là khó bảo tồn, bởi lẽ kim y nhân kia rõ ràng là má»™t Kim Y hương chá»§ trong Thiên Tranh giáo. 
Hiện tại Tôn Mẫn hoàn toàn mù mịt, bà không biết mình nên làm thế nào? Nếu hai ngưá»i kia có ác ý vá»›i bà, bất luáºn thế nào bà cÅ©ng không tha được, Tôn Mẫn hiểu rất rõ Ä‘iá»u đó. 
Chợt thấy Kiếm tiên sinh quay ngưá»i, Ä‘oạn cùng sánh vai vá»›i kim y nhân bước đến bên giưá»ng, bá»n hỠđối mặt vá»›i Tôn Mẫn, và Tôn Mẫn càng không biết bá»n hỠđịnh làm gì. Hai đạo mục quang cá»§a kim y nhân sắc lạnh tá»±a như ánh chá»›p trong mưa thu, khiến thiếu phụ đáng thương Tôn Mẫn không thể không né tránh ánh mắt cá»§a đối phương, bà khiếp sợ thu mình đứng nép bên cá»a. 
Kim y nhân quét mục quang nhìn Tôn Mẫn từ đầu đến chân đoạn nói : 
- Căn cÆ¡ cá»§a cô nương vốn đã yếu, lại lao tâm lá»±c quá nhiá»u, nếu không tÄ©nh dưỡng thì ná»™i ngoại xâm kÃch, ắt sẽ dẫn đến chứng bất trị. 
Lão lại chỉ hai ngưá»i nằm trên giưá»ng và nói tiếp : 
- Hai ngưá»i này thá» thương bởi âm hàn chưởng, tuy căn cÆ¡ khá tốt nhưng há»a khà ở mạch môn đã lạnh, nguy hiểm trong má»™t sá»›m má»™t chiá»u. 
CÅ©ng giống như Kiếm tiên sinh, giá»ng nói cá»§a lão ta vẫn Ä‘á»u Ä‘á»u không cao không thấp, mà Ä‘iá»u khiến bà ta kinh ngạc là đối phương có thể khai khẩu, trong khi bà cho rằng đối phương là ngưá»i câm. HÆ¡n nữa, ngữ khà chẳng những không có chút ác ý, mà tá»±a như rất tinh thâm y đạo, tá»±a như muốn trị bệnh cho bá»n Lăng Lâm. 
Nhưng kim y nhân chỉ nói đúng hai câu rồi bế khẩu như nêm, bất giác Tôn Mẫn bước đến gần và ká» tai Kiếm tiên sinh, há»i : 
- Ngưá»i này là... 
Kiếm tiên sinh vừa định khai khẩu thì kim y nhân đã phất tay áo, nói : 
- Tuy lão phu đã nhiá»u năm không quản đến thế sá»±, nhưng nể mặt ngươi, lão phu nhất định quản hai ngưá»i này. 
Khóe miệng cá»§a lão ta lại thoáng hiện vẻ cưá»i, nhưng trong giá»ng nói vẫn không có chút ý cưá»i. 
Một ý nghĩ thoáng hiện trong đầu Tôn Mẫn : 
- “A! Ngưá»i này là Tam Tâm Thần Quân! Váºy mà ta cho rằng lão ta là Kim Y hương chá»§ cá»§a Thiên Tranh giáo. Tháºt là ngốc nghếch! Không lẽ ngưá»i nào mặc kim y Ä‘á»u là ngưá»i cá»§a Thiên Tranh giáo sao?†
NghÄ© Ä‘oạn bà cảm thấy mình vô cùng may mắn, chỉ trong má»™t đêm mà ngẫu nhiên gặp được hai vị kỳ nhân võ công tuy cao cưá»ng nhưng hành sá»± lại khác thưá»ng, đó là nguyên nhân mà thiên hạ gá»i lão là Tam Tâm Thần Quần. Theo truyá»n thuyết trong võ lâm, ngưá»i này ngoài võ công cao thâm khôn lưá»ng, thi từ cÅ©ng tuyệt diệu, y thuáºt tinh thông, cÆ¡ hồ như có năng lá»±c cải tá» hoàn sinh. Có ngưá»i này giúp đỡ Lâm nhi và vị văn sÄ© thanh niên kia có lẽ chẳng có vấn đỠgì rồi. 
Tháºt khó hình dung ná»—i vui mừng trong lòng Tôn Mẫn lúc này. Bà ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai vị kỳ nhân Ä‘ang nói nói cưá»i cưá»i, nhưng vẫn không nghe má»™t chút thanh âm nào. Tôn Mẫn kinh ngạc thầm nghÄ© : 
- “Lẽ nào bá»n há» Ä‘ang dùng ná»™i công thi triển thuáºt Truyá»n âm nháºp máºt, và thuáºt này đã luyện đến cảnh giá»›i có thể tùy ý khống chế thanh âm cá»§a mình?†
Những gì bà trông thấy Ä‘á»u là chuyện không thể hiểu được, nguyên nhân là vì bà gặp phải những nhân váºt không thể hiểu được trong võ lâm, Vạn Kiếm Chi Tôn và Tam Tâm Thần Quân. 
Tam Tâm Thần Quân vốn là má»™t tiá»u phu dưới chân Nhạc Äăng sÆ¡n, nhưng lại ngá»™ kỳ duyện, được má»™t cuốn bà kÃp cá»§a Thần y Hoa Äà lưu lại trong má»™t khe núi sâu ở Nhạc Äăng sÆ¡n. Hoa Äà chẳng những y đạo thần thông, đây là Ä‘iá»u thế nhân đã biết từ lâu, mà còn là má»™t tông sư võ há»c. Sau khi được cuốn bà kÃp thì vị tiá»u phu kia đã dá»±a vào trà lá»±c tuyệt cao và định lá»±c tuyệt đại cá»§a mình để luyện thành môn võ công kinh thế hãi tục trong suốt mấy mươi năm. 
Nhưng vì lão ta tá»± tu tá»± luyện thứ ná»™i công cao tuyệt ở tuổi thiếu niên, chịu đựng vô số gian khổ, nên tâm tình khó tránh khá»i thiên kiến, tháºm chà có thể nói là hÆ¡i thất thưá»ng. Khi võ công đã thành, lão cho rằng mình đã chịu nhiá»u gian khổ như váºy thì đáng được Ä‘á»n bù, do đó lão hành sá»± hoàn toàn theo ý mình, không kể gì đến thiện ác quy phạm đạo đức cá»§a thế gian. Từ đó ngưá»i trong thế gian má»›i lén gá»i lão là Tam Tâm Ma Quân. 
Lão biết, nhưng cÅ©ng không tức giáºn, chỉ thay đổi nhẹ nhàng chữ “Ma†thành chữ “Thầnâ€. 
Sau ba mươi năm thì thanh uy đã vô cùng hiển hách trong võ lâm, song đó cÅ©ng chẳng qua là ác danh mà thôi. Nhưng bình sinh lão chỉ phục má»™t ngưá»i, đó là má»™t vị kỳ nhân khác trong võ lâm - Tức Kiếm tiên sinh. Bởi lẽ tÃnh tình cá»§a bá»n há» có nhiá»u chá»— tương đồng. Có Ä‘iá»u, Kiếm tiên sinh chẳng những hÆ¡n lão ta má»™t báºc vá» võ công mà còn phân biệt thiện ác rõ ràng hÆ¡n lão ta nhiá»u. 
Trước đây hai mươi năm, Tam Tâm Thần Quân đột nhiên mai danh ẩn tÃch, cÅ©ng giống như Kiếm tiên sinh, chẳng có bất kỳ má»™t lý do gì, chẳng qua là chán ghét cảnh bị cuốn vào hồng trần mà thôi. Nhiá»u năm ẩn cư trong thâm sÆ¡n, ngoài việc trồng hoa hái thuốc ra, tá»± nhiên lão còn tu luyện vá» ná»™i công. Ngoài những ngưá»i có trà tuệ tuyệt đại và tÃnh cách cá»±c kỳ khác thưá»ng ra, kỳ dư khó có ai sống được cuá»™c sống lánh Ä‘á»i xa thế như váºy. Nhưng rồi, cÅ©ng có ngày lão ta động lòng bốn phương. 
Thế là lão lại trở vỠvới nhân thế, mà chuyện thiên hạ lại ngẫu nhiên và trùng hợp đến độ ly kỳ, lão ta cũng vào trỠtrong tiểu khách điếm này, do đó lão biết tất cả những cỠđộng của Kiếm tiên sinh. 
Sau khi hai ngưá»i gặp mặt, song phương Ä‘á»u không nói má»™t lá»i, mà ngầm tỉ thà ná»™i công vá»›i nhau. Quả nhiên là kỳ nhân kỳ hành. 
Ná»™i công cá»§a bá»n há» tá»± nhiên cÅ©ng không thể hiểu được, công phu cá»§a thuáºt Truyá»n âm nháºp máºt cÅ©ng đạt đến trình độ siêu phàm. Lúc này sá»± lo lắng bất an cá»§a Tôn Mẫn đã trở thành quá khứ, thay vào đó là niá»m vui khôn tả. 
Äối vá»›i phần lá»›n phụ nhân, má»™t khi ngá»i được mùi phúc khà thì bá»n há» thưá»ng theo sát để nắm bắt cho kỳ được. Tôn Mẫn cÅ©ng không ngoại lệ, tuy bà ta chưa bắt đầu nắm bắt, nhưng đã bắt đầu ảo tưởng rồi : 
- “Nếu Lâm nhi bình phục và bái một trong hai vị kỳ nhân này làm sư phụ thì hay biết mấy!†
Bất giác bà mỉm cưá»i, nhưng vẫn còn chút ưu tư : 
- “Äại thù cá»§a phụ thân Lâm nhi có báo được không? Và phải chỠđến ngày nào má»›i báo được? Xem ra phải nhá» vào ná»— lá»±c cá»§a mình thôiâ€. 
NghÄ© Ä‘oạn, bà ngầm thở dài má»™t hÆ¡i, khóe mắt lại long lanh ngấn lệ. Thế là bà quay đầu qua nÆ¡i khác, đưa tay gạt lệ rồi quay lại nhìn hai vị kỳ nhân võ lâm. Nào ngỠđôi mắt sáng như sao cá»§a Kiếm tiên sinh cÅ©ng Ä‘ang chăm chú nhìn Tôn Mẫn, trong ánh mắt đã có phần thân máºt, bá»›t lạnh lùng hÆ¡n trước. Bất giác trong lòng Tôn Mẫn lại gợn sóng. 
Bà tuy ảo tưởng vá» hạnh váºn cá»§a ái nữ, nhưng đối vá»›i bản thân mình, bà không dám kỳ vá»ng và mưu cầu má»™t Ä‘iá»u gì. Có lẽ vết thương lòng đã cắt đứt dÅ©ng khà cá»§a bà ta đối vá»›i ước mÆ¡ hạnh phúc rồi. 
Việc Kiếm tiên sinh và Tam Tâm Thần Quân dùng công phu Truyá»n âm nháºp máºt tuyệt đỉnh nói chuyện vá»›i nhau, chẳng phải là không muốn cho Tôn Mẫn nghe, chẳng qua là do tÃnh tình cá»§a bá»n há» như váºy, cao hứng làm thế mà thôi. Chuyện bá»n há» nói vá»›i nhau, cÅ©ng chẳng qua là kể cho nhau nghe những gì mình trải qua trong suốt mấy mươi năm ẩn cư. 
Nhưng Tôn Mẫn lại không nghÄ© như váºy, bà thầm há»i : 
- “Bá»n há» Ä‘ang nói những gì? Tại sao lại không cho ta nghe?†
Dưá»ng như Kiếm tiên sinh Ä‘á»c được ý nghÄ© cá»§a Tôn Mẫn, bá»—ng nhiên lão khai khẩu nói : 
- Tam Tâm Thần Quân tuy y đạo thần thông, nhưng thương thế cá»§a hai ngưá»i này cÅ©ng không phải má»™t giá» má»™t khắc mà chữa lành. 
Lão quét mục quang nhìn ra xung quanh rồi nói tiếp : 
- Chúng ta cũng không thể ở lại nơi này lâu hơn nữa. 
Kiếm tiên sinh liếc nhìn qua Tam Tâm Thần Quân và nói tiếp : 
- Vừa rồi khi ngươi chưa đến, ta vốn định đưa bá»n hỠđến Chung Nam sÆ¡n... 
Tam Tâm Thần Quân cắt lá»i nói : 
- Lão mũi trâu ở Chung Nam sơn đó vẫn chưa chết à? 
Hai ngưá»i này nói chuyện vá»›i nhau rất tùy tiện, hoàn toàn không tuân thá»§ quy phạm lá»… tục cá»§a ngưá»i đương thá»i, cứ tùy nghi tùy ý nói ra mà thôi. 
Kiếm tiên sinh nói : 
- Mạng cá»§a Toàn CÆ¡ đạo nhân chẳng dài như ngươi đâu, bảy năm trước đã vÅ© hóa ở Äăng SÆ¡n rồi. Nhưng đồ đệ Diệu Linh cá»§a lão ta, hiện tại là Chưởng môn nhân cá»§a phái Chung Nam. 
Lão mỉm cưá»i rồi nói tiếp : 
- Äó là đạo đồng mà năm xưa khi ta và ngươi đánh cá» trên Chung Nam sÆ¡n, hắn luôn đứng hầu bên cạnh. Sau khi ngươi thắng ta má»™t ván, ta đã truyá»n cho hắn môn NgÅ© Cầm Thân pháp, bây giá» hắn đã là má»™t kiếm khách nổi tiếng trong võ lâm. 
Tam Tâm Thần Quân buột miệng “à†một tiếng. 
Tôn Mẫn không nhịn được nên há»i xen : 
- Có phải là Chung Nam kiếm khách Huyá»n Môn Nhất Hạc không? 
Kiếm tiên sinh gáºt đầu, nói : 
- Thá»±c lòng mà nói, thương thế cá»§a hai ngưá»i này quá nặng, bản thân ta cÅ©ng thúc thá»§ vô kế. Nhá»› lại năm xưa Diệu Linh đạo nhân đó cÅ©ng há»c không Ãt y đạo cá»§a ngươi, nên vốn định đến cho hắn thá» xem, chẳng ngá» chưa gặp đồ đệ thì đã gặp sư phụ trước rồi. 
Tam Tâm Thần Quân “hừ†một tiếng rồi nói : 
- Không ngá» ngươi càng già càng giảo hoạt, chỉ cần ngươi chịu hao tổn chút chân khÃ, đả thông kỳ kinh bát mạch cho hai ngưá»i này, thì dù thương thế bá»n chúng có nặng đến mấy cÅ©ng chẳng cần ngưá»i khác ra tay nữa. Hiện tại ta đã gánh vác chuyện này, nhưng cÅ©ng chẳng để cho ngươi quá thoải mái đâu, sau khi xong việc, ta cÅ©ng có chuyện muốn phiá»n ngươi làm thay ta đấy. 
Kiếm tiên sinh nói : 
- Äó là ngươi lấy bụng tiểu nhân Ä‘o lòng quân tá» rồi, nhưng ngươi đâu biết rằng, tuy ta đã luyện thành Tiên Thiên Chi Khà mà Pháºt môn và Huyá»n môn Ä‘á»u coi là bà ká»·, song vì năm xưa khi luyện công Ä‘i sai má»™t bước, lúc đầu cầu tiến quá nhanh nên bây giá» má»™t khi phát chân khà là không thể nào thu lại được. Thế tất phải đả thương ngưá»i má»›i thôi, do đó việc trị liệu thương thế cho hai ngưá»i này không phải là làm không được, nhưng chỉ e đến lúc quan trá»ng, lá»±c cá»§a ta dùng chẳng những không giúp ngưá»i được gì mà ngược lại còn hại ngưá»i. 
Tam Tâm Thần Quân chá»›p chá»›p song mục, sắc diện lá»™ vẻ hoang hỉ, lão cháºm rãi nói : 
- Như váºy, chuyện ta nói trước đây chẳng những không phải ta cầu ngươi, mà là ngươi yêu cầu ta rồi. 
Lão ngừng má»™t lát rồi tiếp lá»i : 
- Có Ä‘iá»u nói ra bây giá» là hÆ¡i sá»›m, ngày sau chỉ cần ngươi giúp ta hoàn thành chuyện đó thì tương lai ta có thể bổ khuyết cho ngươi. 
Kiếm tiên sinh suy nghÄ© má»™t lát rồi chỉ tay ra ngoài cá»a sổ, nói : 
- Bây giá» trá»i đã sáng, chúng ta Ä‘i má»™t ngày là có thể đến Chung Nam sÆ¡n. Từ ngày ngươi và ta chia tay ở Chung Nam sÆ¡n, đến nay đã có hai mươi năm rồi, ta nhá»› chúng ta còn má»™t ván cá» chưa đấu xong trên tuyệt đỉnh Chung Nam sÆ¡n. Khi đó ngươi bị ta vây vào má»™t góc nên thoái thác nói là có chuyện rồi bá» Ä‘i, nhưng bây giá» ta không để ngươi tìm cÆ¡ há»™i thoái thác nữa đâu. 
Tam Tâm Thần Quân cưá»i ha hả rồi nói : 
- ÄÆ°á»£c, được! Ngươi có biết rằng, suốt hai mươi năm qua, ngoài việc trồng hoa hái thuốc ra, ngày ngày ta Ä‘á»u nghÄ© đến cách phá giải thế cỠđó! Ha ha, lần này đến lượt ngươi thua chắc rồi. 
Qua sá»± đối đáp cá»§a hai ngưá»i, Tôn Mẫn cảm thấy hai vị kỳ nhân này tuy hành sá»± kỳ quái, nhưng không hoàn toàn vượt ra ngoài tÃnh tình con ngưá»i, đặc biệt là Kiếm tiên sinh, từ ngày lão bước vào giang hồ đến nay chưa từng cho ngưá»i ta biết danh tánh và lai lịch cá»§a mình. Khi má»›i gặp, cảm thấy tÃnh tình lão lạnh lùng, có vẻ như không thông nhân tình, nhưng bây giá» nhìn lại, đó chỉ là vẻ bên ngoài, còn bên trong vẫn đầy nhiệt huyết như má»i ngưá»i. Chỉ có Ä‘iá»u, vì lão ẩn tàng quá nghiêm máºt, nên ngưá»i ta không thể nào phát hiện mà thôi. 
Nghĩ đoạn, Tôn Mẫn đi giong xe, và chẳng mấy chốc thì xa mã đã chuẩn bị xong. 
Thế là má»i ngưá»i đưa Y Phong, Lăng Lâm lên xe, Ä‘oạn rá»i tiểu Ä‘iếm thẳng tiến vá» hướng Chung Nam sÆ¡n. Má»™t phần vì sợ tai mắt cá»§a Thiên Tranh giáo, má»™t phần vì phải chiếu cố cho hai ngưá»i thá» thương, nên Tôn Mẫn phải ngồi trong xe. Kiếm tiên sinh và Tam Tâm Thần Quân cùng ngồi trước đánh xe. 
Tiếng xe lăn bon bon trên đưá»ng, vó ngá»±a Ä‘á»u Ä‘á»u lốc cốc. Chẳng biết từ lúc nào, Tôn Mẫn đã ngá»§ thiếp Ä‘i. Sá»± lao tâm lao lá»±c trong mấy ngày qua đã khiến bà quá mệt, bây giá» tâm thần đại định, nên tá»± nhiên ngá»§ rất ngon. 
Mặt trá»i gác non tây, vào khoảng giá» dáºu thì xa mã đã qua Trưá»ng An và đến chân núi Chung Nam sÆ¡n. Chung Nam sÆ¡n nằm ở phÃa nam Trưá»ng An, là má»™t danh sÆ¡n cá»§a Äạo giáo. Ngoài thất đại tông phái ở Trung Nguyên ra, Chung Nam Kiếm phái tá»± hình thành má»™t trưá»ng phái riêng. Chưởng môn trước đây cá»§a Chung Nam phái là Toàn CÆ¡ đạo nhân, vá»›i má»™t thanh kiếm trong tay và bảy bảy bốn chÃnh đưá»ng Hồi Phong Kiếm pháp đã uy chấn võ lâm. 
Tuy tuyệt kỹ đầy mình nhưng Toàn CÆ¡ đạo nhân tuyệt không dá»… lá»™ xuất thân thá»§, thu nạp đồ đệ rất nghiêm, do đó đại Ä‘a số đệ tá» cá»§a Chung Nam phái Ä‘á»u ná»™i ngoại kiêm tu, là huyá»n môn đạo nhân thanh tịnh vô vi. 
Những năm qua, tuy Chung Nam phái không thưá»ng can thiệp vào chuyện võ lâm, danh tiếng có phần hÆ¡i suy giảm, nhưng võ công lại má»—i ngày càng tinh tiến hÆ¡n. Má»—i khi xuất thá»§ là kinh thế hãi tục. Không giống những huyá»n môn kiếm phái khác như là Võ Äang, Không Äá»™ng, càng vá» sau càng trở thành má»™t bang há»™i giang hồ. 
Chưởng môn hiện nay cá»§a Chung Nam phái là Diệu Linh đạo nhân, tuy chỉ má»›i tiếp nháºn chức Chưởng môn bảy năm, nhưng đã chấn chỉnh. Chung Nam phái ngày càng hưng thịnh. Suốt bảy năm qua, tuy lão chỉ xuất sÆ¡n má»™t lần, nhưng thanh danh Chung Nam kiếm khách Huyá»n Môn Nhất Hạc đã vang động khắcp võ lâm thiên hạ. 
CÅ©ng nhá» váºy mà nhiá»u năm qua Chung Nam sÆ¡n rất yên tÄ©nh an bình, rất Ãt ngưá»i trong giang hồ dám bạo gan lên núi gây sá»±. Do đó Kiếm tiên sinh má»›i chá»n nÆ¡i này cho bá»n ngưá»i Tôn Mẫn tÄ©nh dưỡng nghỉ ngÆ¡i. 
Nào ngá» sá»± tình không đơn giản như ngưá»i ta nghÄ©... 
Hoàng hôn dần tắc, màn đêm buông xuống, Kiếm tiên sinh gò cương cho ngá»±a dừng lại ngay ngã rẽ dẫn vào Chung Nam sÆ¡n. Tam Tâm Thần Quân nhảy xuống xe và mỉm cưá»i nói : 
- Không ngá» ngoài mấy trò trên thiết kiếm ra, bản lÄ©nh đánh xe cá»§a ngươi cÅ©ng chẳng tệ. Äiểm này thì ta không bằng rồi. 
Kiếm tiên sinh cÅ©ng cưá»i cưá»i, nói : 
- Ma đầu ngươi! Hãy bá»›t miẹng lưỡi sắc sảo lại Ä‘i, dành chút thá»i gian mà suy nghÄ© vá» thế cá» tàn đó nhé. 
Nói Ä‘oạn, lão quay ngưá»i gõ nhẹ vào thùng xe, ra hiệu vá»›i Tôn Mẫn là đã đến nÆ¡i. 
Tôn Mẫn cÅ©ng má»›i vừa kinh tỉnh, bà nhìn ra ngoài cá»a sổ xe, thấy trá»i đã tối, và thấy trước mặt là má»™t ngá»n núi cao, má»™t đưá»ng sÆ¡n đạo tuy rá»™ng nhưng gồ ghá» khúc khuá»·u dẫn lên núị Bà vá»™i vàng nhảy xuống đất, vừa vén lại tóc vừa mỉm cưá»i nói : 
- Äây là Chung Nam sÆ¡n ư? 
Mày liễu khẽ chau, bà lại nói : 
- Xa mã đã không thể lên núi, váºy phải làm thế nào vá»›i hai ngưá»i thá» thương? 
Kiếm tiên sinh trầm ngâm một lát, nhưng lão chưa kịp khai khẩu thì Tam Tâm Thần Quân đã nói : 
- Lần này không cần ngươi làm xa phu nữa, nhưng lại cần ngươi làm ngựa đấy! 
Hai mươi năm tiá»m cư trong thâm sÆ¡n, má»—i ngày ngoài nghe gió nghe mưa và tiếng chim kêu vượn hót ra, Tam Tâm Thần Quân hoàn toàn sống trong cô đơn tịch lặng. Mà thứ cô đơn tịch lặng khó chịu này lại khiến tÃnh cách bất định cá»§a lão thay đổi Ãt nhiá»u. 
Do váºy, sau khi tình cá» gặp Kiếm tiên sinh, dưá»ng như là vị bằng hữu duy nhất cá»§a lão ở thế gian, tuy lão biết ná»™i công tiá»m tu cá»§a mình vẫn không bằng đối phương, nhưng tâm tình lão lại rất sảng khoái. 
Äiá»u đó không phải nói lão đã xem thưá»ng sá»± thắng bại, mà vì niá»m vui cá»§a việc bằng hữu trùng phùng đã vượt qua ý niệm thắng thua. Mà tâm tình vui vẻ sảng khoái thì má»—i lá»i lão nói ra cÅ©ng thưá»ng pha chút ý vị hài hước. 
Lá»i này cá»§a lão ta vừa xuất, Tôn Mẫn còn chưa rõ ý nghÄ© ra làm sao thì đã nghe Kiếm tiên sinh nói : 
- Pháºt nói: Tất cả chúng sinh Ä‘á»u có thể thành Pháºt, ngưá»i cÅ©ng là sinh váºt, ngá»±a cÅ©ng là sinh váºt, ngưá»i tiá»m tu nhiá»u năm mà ngay má»™t chút thiá»n cÆ¡ này cÅ©ng không thấu triệt sao? Nào! Nào! Ngươi cÅ©ng là ngá»±a, ta cÅ©ng là ngá»±a, ngươi và ta cùng kéo xe lên núi. 
Tôn Mẫn cưá»i thầm trong bụng, bà không ngá» má»™t ngưá»i lạnh lùng như Kiếm tiên sinh mà cÅ©ng có thể nói ra những lá»i như váºy. 
Tam Tâm Thần Quân bước tá»›i trước, thá»§ chưởng khẽ phất má»™t cái, càng xe láºp tức gãy đôi, tá»±a như bị Ä‘ao búa sắc bén chặt đứt. Lão mỉm cưá»i và đỡ lấy càng xe cho khá»i rÆ¡i xuống đất, tả thá»§ phất má»™t cái, con tuấn mã đã tá»± do liá»n phóng Ä‘i. 
Tam Tâm Thần Quân cưá»i sang sảng rồi nói : 
- Kiếm tiên sinh nói : Hắn cũng là ngựa, ngựa cũng là hắn, bây giỠta thả ngựa là cũng như thả hắn thôi! 
Lão nhìn qua Kiếm tiên sinh và mỉm cưá»i, nói tiếp : 
- Này! Ân sâu như thế, ngươi phải báo đáp ra sao đây? 
Tôn Mẫn bất giác báºt cưá»i thành tiếng. Suốt má»™t ngày qua, cõi lòng bà ta đã nhẹ nhàng vô cùng, vì nhiá»u chuyện pháºp phồng lo sợ đã có hướng giải quyết. 
Kiếm tiên sinh cÅ©ng mỉm cưá»i tuy không giúp Tôn Mẫn giải quyết nhiá»u chuyện khó khăn, nhưng Tôn Mẫn cÅ©ng khiến cõi lòng ưu tư nhiá»u năm cá»§a vị kỳ nhân cô độc nhẹ nhàng thanh thản rất nhiá»u. Lão bước tá»›i cạnh Tam Tâm Thần Quân, đỡ lấy càng xe, hai ngưá»i cùng mỉm cưá»i kéo xe lên núi. 
Tôn Mẫn thấy công lá»±c siêu nhân tuyệt thế cá»§a bá»n há» nên lấy làm kinh dị, bà lặng lẽ theo sau mà lên tuyệt đỉnh Chung Nam sÆ¡n. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |