23-12-2008, 01:55 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phá Quan Hạ Sơn
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Nov 2008
					Äến từ: Thao Dien Q2
					
					
						Bài gởi: 180
					
                    Thá»i gian online: 0 giây
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				
				Trang trại - Di Li 
			
			 
			
		
		
		
			
			Trang trại 
 
Di Li  
 
Lá»i giá»›i thiệu
 
 
 
 
 
 
[Thá»±c ra những truyện ngắn kinh dị cá»§a tôi khiến nhiá»u ngưá»i chá»n chợn. Nhưng có vài độc giả (chá»§ yếu là nam giá»›i) nói rằng nó chỉ hồi há»™p và li kỳ chứ không sợ. Tôi cho rằng tháºt khó khăn để “dá»a†cho độc giả sợ chỉ vá»›i thá»i lượng chữ như váºy. Tháºm chà truyện dài nhất là Bức tranh và ngôi nhà cổ cÅ©ng chỉ có 10.000 từ. Má»™t cuốn kinh dị khiến độc giả đứng tim cần phải có nguyên tắc cá»§a nó. Nếu tác giả chỉ tả con ma ở trong phòng, cho dù tay nghá» có cao đến đâu, con ma có hình dáng kinh khá»§ng đến đâu, thì độc giả cÅ©ng chỉ sợ lúc ấy. Nhưng nếu ta cho độc giả tưởng tượng rằng anh ta Ä‘ang đứng trước cá»a phòng khoá kÃn cuối dãy má»™t hành lang tối, và trong phòng, sẽ có má»™t CÃI GÃŒ ÄÓ rất kinh khá»§ng. CÃI GÃŒ ÄÓ không rõ hình hài má»›i chÃnh là cái gây cho ta má»™t ná»—i ám ảnh lâu dài. CÃI GÃŒ ÄÓ mà ta không biết rõ luôn khiến ta sợ hãi. Hệt như hồi còn bé, tôi trùm chăn cùng lÅ© bạn trong xóm để kể chuyện ma. Không đứa nào đủ can đảm thò tay ra ngoài chăn. Căn phòng cháºt hẹp hồi bao cấp lúc đó bà ẩn tá»±a má»™t khu rừng già, và chiếc chăn má»ng chÃnh là má»™t thành luỹ rất đỗi an toàn. Con đưá»ng dẫn đến CÃI GÃŒ ÄÓ chưa biết rất dài. Tôi nghÄ© rằng, việc mình xây dá»±ng má»™t cuốn tiểu thuyết trinh thám kinh dị sẽ là hợp lý đối vá»›i thể loại này. Tôi cÅ©ng thỠáp dụng hình thức văn há»c mạng, khi mà sá»± tương tác giữa độc giả và tác giả sẽ xóa nhoà Ä‘i khoảng cách truyá»n thống. Tôi không phải là ngưá»i duy nhất xây dá»±ng cuốn tiểu thuyết, mà các độc giả cÅ©ng có thể tham gia má»™t phần vào nó. Má»—i tuần tôi chỉ viết được 2000 chữ, phần vì do quỹ thá»i gian hạn hẹp, phần vì thể loại truyện này nếu viết liên tục sẽ khiến tôi nặng đầu. Vì thế rất mong các độc giả comment, dù chỉ má»™t vài lá»i sau khi Ä‘á»c. Nếu có quá nhiá»u ý kiến phê bình má»™t vài chi tiết không hợp lý tôi sẽ sá»a nó để Ä‘i sang phần tiếp theo, hoặc giả có quá nhiá»u ngưá»i Ä‘oán được ý đồ cá»§a phần sắp tá»›i, tôi sẽ xoay chuyển câu chuyện theo hướng khác. Äó cÅ©ng là má»™t hình thức thể hiện má»›i cá»§a văn há»c. Và bây giá», xin má»i Ä‘á»c phần đầu tiên cÅ©ng như Ä‘oán xem phần tiếp theo sẽ như thế nào. 
 
Trân trá»ng cảm Æ¡n 
  
 	
 Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này: 
	
		 
		
		
		
		
Tài sản cá»§a Mèo Äa Tình  
 
 
		
        
		    
  Chữ ký cá»§a Mèo Äa Tình         
		 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by khungcodangcap; 23-12-2008 at 05:27 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				23-12-2008, 01:56 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phá Quan Hạ Sơn
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Nov 2008
					Äến từ: Thao Dien Q2
					
					
						Bài gởi: 180
					
                    Thá»i gian online: 0 giây
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương I:  
Những ngôi nhà đá ong 
 
 
 
 
 
 
Con đưá»ng độc đạo nhuốm màu vàng cá»§a đất khô, bị cô đặc rồi cuốn lên thành những cÆ¡n lốc bụi mù mịt. ChÃnh ngá», mặt trá»i thẳng đứng xuống đám lá Ä‘ang oằn lên xÆ¡ xác. Những dãy đồi trá»c câm lặng bên vệ đưá»ng giương mắt nhìn chiếc xe duy nhất Ä‘ang lùi lÅ©i váºt lá»™n vá»›i cÆ¡n lốc. Nó cháºm chạp men theo triá»n dốc rồi đột ngá»™t dừng lại. Ngưá»i lái xe dá»i tay khá»i vô lăng. 
 
- Bụi quá. Anh không nhìn thấy gì cả. Äi tiếp thì nguy hiểm. 
 
- Ba ơi, con thấy buồn nôn, đứa bé trai trạc bảy tuổi, da trắng xanh, tóc mái cắt ngang, đang nằm trên băng ghế sau vươn tay lên trước cầu cứu. Con khó thở, con muốn ra ngoài. 
 
Ngưá»i phụ nữ vá»™i vàng lục má»™t túi giấy bóng trong ngăn kéo đưa cho đứa trẻ. 
 
- Con nôn vào đây. Bụi lắm, không ra ngoài được đâu con. 
 
- Nhưng con không thở được… 
 
- Mẹ xin lá»—i, tăng hÆ¡i lạnh lên anh, ngưá»i phụ nữ rÃt khẽ. 
 
Äứa trẻ cúi gáºp ngưá»i. Chiếc túi nilon nhanh chóng ngáºp đầy má»™t thứ chất lá»ng màu trắng đục. Ngưá»i đàn ông nhoài cánh tay ra sau, vá»— vá»— vào lưng thằng bé: 
 
- Cố gắng lên, con trai, sắp đến nơi rồi. 
 
Khuôn mặt bé nhá» ngẩng lên, đôi mắt dại hẳn Ä‘i. Nó đưa chiếc túi bóng cho mẹ rồi nằm trở lại xuống băng ghế. Ngưá»i phụ nữ đắp chiếc khăn vừa nhúng ướt lên trán nó, miệng cằn nhằn: 
 
- Thằng bé đang ốm. Em đã bảo anh rồi, cho con đi khổ lây sang cả nó. Mà việc làm ăn… 
 
Chiếc xe bất thần chao Ä‘i khiến những ngưá»i trên xe nhãng chuyện không hay vừa rồi. Äá»™ng đất. “Ôi…â€, ngưá»i phụ nữ tái mặt, bÃu chặt tay chồng, rồi theo bản năng, cô quá» lấy thằng bé. Nhưng chiếc xe đã rung lên bần báºt khiến bàn tay cô trượt khá»i con trai mình. Bầu trá»i trở nên trắng nhợt. Nó choé dại má»™t màu nhàn nhạt như ánh sáng trong bá»™ phim khoa há»c viá»…n tưởng. Mặt đất sau má»™t hồi giáºn dữ đã đứng im trở lại, và lặng Ä‘i má»™t cách đáng ngá». Bất thần, bầu trá»i lầm bụi chuyển màu. Mây kéo tá»›i Ä‘en kịt rồi nhanh như chá»›p ụp xuống má»™t làn nước trắng xoá. Những lá»›p nước mưa ùa thốc đám bụi đưá»ng rồi xoắn vào nhau thành má»™t cÆ¡n lốc khá»§ng khiếp. Nó tạt vào lá»›p kÃnh xe ràn rạt. Bây giá», mưa lốc đã tạo thành bức tưá»ng đặc quánh bao phá»§ lấy con đưá»ng. Ngưá»i phụ nữ rên rỉ. Cô có khuôn mặt dịu dàng nhưng quý phái cá»§a ngưá»i sinh ra trong má»™t gia đình khá giả và có giáo dục. Mái tóc nâu tá»± nhiên cá»™t cao lá»™ cái gáy trắng sứ yêu kiá»u trên chiếc cổ áo viá»n ren xanh nhạt. Cô không trang Ä‘iểm, nhưng bản thân hai vệt lông mày sẫm màu hình cánh cung cân đối trên sống mÅ©i thanh tú và bá» môi xẻ ná»a đã là những váºt trang sức vô giá. Ngưá»i chồng, trái lại, có thân hình vạm vỡ và nước da nâu cá»§a má»™t thanh niên miá»n biển Ä‘iển hình. Chiếc sÆ¡ mi lụa kẻ sá»c có vẻ không hợp vá»›i ngoại hình cá»§a anh khi chúng cứ cá»±a vào lồng ngá»±c rắn chắc như thể sắp báºt tung cúc ra ngoài. Nhưng anh là má»™t ngưá»i đàn ông đẹp và đáng kÃnh trá»ng vá»›i đôi mắt Ä‘en sáng và khuôn mặt vuông vắn. Anh cố huýt sáo vẻ hài hước: 
 
- Thôi, coi như ta ăn picnic trên xe. Äằng nào thì cÅ©ng phải nghỉ ngÆ¡i. Mấy khi được ngắm cảnh thiên nhiên hùng vÄ© thế này. 
 
Ngưá»i vợ thở dài nhìn bức màn mù mịt nước Ä‘ang bao lấy chiếc xe. Cô lục chiếc làn dưới chân và lấy ra ba chiếc bánh mì kẹp thịt cùng má»™t há»™p nước quả tươi. 
 
- Bảo, gắng dáºy Ä‘i con. Con chỉ cần ăn ná»a chiếc bánh là khoẻ. 
 
- Con không muốn ăn, thằng bé vẫn nhắm nghiá»n đôi mắt. 
 
- Ä‚n Ä‘i con trai, lát nữa má»›i có sức mà chạy. Ở đấy đất rá»™ng, cây cối xanh tốt, tha hồ hÃt thở đầy lồng ngá»±c. Rồi bố sẽ đánh bóng vá»›i con. Cả nhà sẽ Ä‘i chá»n má»™t con gà rồi cùng nướng ăn. Ngon tuyệt con ạ. Dáºy Ä‘i nào. 
 
Lá»i hứa hẹn quả là diệu kỳ, cáºu bé Bảo đẩy cái khuá»·u tay gầy gò xuống tấm nệm da để lấy thế ngồi dáºy. Nó tá»±a vào thành xe, mệt nhá»c, nhưng vẫn cố đưa chiếc bánh lên miệng. Ngưá»i mẹ xót xa, nói khẽ: 
 
- Lưu, anh cứ hứa hẹn vá»›i con như thế. Äã biết ở đấy thế nào. 
 
- Em yên tâm, nghiên cứu địa hình cả tháng rồi. Sương nó là thằng đàn em của anh. Nó nịnh anh từ cái cốc uống nước đến cái ghế ngồi, sao dám lừa mình cả miếng đất. 
 
- Em không yên tâm được, việc lớn như thế mà em không được bàn bạc. 
 
- Anh nói rồi mà. Äấy là món quà bất ngá» anh tặng vợ yêu để ká»· niệm mưá»i năm … 
 
Lưu không nói hết câu. Anh áp cặp môi dày cá»§a mình lên đôi môi xẻ ná»a Ä‘ang giáºn dá»—i. Ngưá»i vợ khẽ đẩy chồng ra. Lưu thở dài: 
 
- Anh đành tiết lá»™ má»™t ná»a bà máºt nhé. Äây là táºp ảnh thằng Sương chụp các góc độ mảnh đất cá»§a mình. 
 
Lưu rút từ cốp nhá» má»™t phong bì dày. Anh đưa cho vợ hÆ¡n chục chiếc ảnh. “Äây là tấm hình toàn cảnhâ€. Má»™t bãi đất trống phẳng như sân bóng rổ nhân tạo dành cho trẻ con, bao quanh là ráºm rì cây cối. Khuất sau những lùm cây lá trắng, vá» phÃa tay mặt có má»™t đám nhà dân lúp xúp, chúng được dá»±ng bằng gạch đá ong, cÅ© kỹ, xám xịt khiến cảnh quan như bị phá há»ng Ä‘i phần nào. Bù lại, những bụi cây dại dá»c con đưá»ng tá»± tạo dẫn vào mấy ngôi nhà nở đầy má»™t loại hoa đỠối làm cho màu sắc cá»§a bức ảnh như được cân bằng. Äằng xa, dãy núi lá» má» sau những cánh rừng lá trắng. Hẳn là tay Sương đã bấm máy từ trên má»™t má»m núi thấp nào gần đó. Bảo nhoài hẳn ngưá»i lên đằng trước để xem ảnh. Nó có vẻ đã tươi tỉnh trở lại. 
 
- Ba ơi, cái sân này ba để con chơi bóng. 
 
- Má»™t góc thôi con ạ, Lưu cưá»i to, cáºu khoái chà rồi hả. Chá»— đó sau này ba sẽ xây má»™t cái nhà sàn để cuối tuần hai mẹ con vỠđây nghỉ. Còn khu vá»±c này, anh sẽ phá Ä‘i làm má»™t cái ao vá»›i cầu gá»— nhỠđể nàng Diên VÄ© xinh đẹp đứng trên cầu tạo dáng. 
 
VÄ© báºm môi cố giấu nụ cưá»i Ä‘ang nén lại. Mảnh đất mà Sương giá»›i thiệu cho há» quả tháºt rất đẹp. Má»—i bức ảnh là má»™t góc độ đặc tả rất cụ thể khu đất. 
 
- Toàn bá»™ khu đất bên cạnh anh đã làm giấy tỠđược rồi. Nhưng cái đám nhà dân này… Lưu khoanh tròn vùng xám xịt trên bức ảnh. Sương nó muốn anh đến táºn nÆ¡i làm việc trá»±c tiếp vá»›i há» hay hÆ¡n. 
 
- Có gì đâu, sao anh không bảo Sương giải quyết nốt. Mấy cái nhà dân này không đáng bao nhiêu tiá»n. Bảo há» chuyển Ä‘i rồi sai thợ san bằng. Khi mình đến đã phẳng phiu rồi. Thợ thiết kế cÅ©ng dá»… hình dung hÆ¡n. 
 
- Có vướng mắc một chút… Một nhà nhất định không chịu chuyển đi. Sương mới phải bàn giao lại cho anh. 
 
Lưu giở đến tấm ảnh cuối cùng, là chiếc duy nhất mà Sương đứng trá»±c tiếp tại khu đất để chụp, không phải từ trên cao. Ngưá»i chụp đứng ngay sát má»™t cá»a nhà dân, và lia máy hết chiá»u khu đất. Äó là má»™t chiếc máy kỹ thuáºt số, và nó chụp rõ nét từng chi tiết cá»§a quang cảnh. Những bức tưá»ng đá ong càng buồn bã, thê lương, cánh cá»a gá»— nâu mục ải, bụi hoa dại đỠối, và khuất sâu sau những lùm cây tối tăm, ẩm ướt, còn má»™t ngôi nhà đá ong khác, trông không rõ ràng, và bị tán lá trắng che khuất. 
 
- Ba sẽ nuôi một con khỉ ba nhé. 
 
- Ừ, không chỉ có khỉ đâu, sẽ có cả đàn khỉ, chó, mèo, lợn, gà và má»™t đôi gấu tháºt to. Cái trang trại này sẽ đầy động váºt để con trai cá»§a ba tha hồ làm mẫu vẽ, Lưu véo tai cáºu con trai bé bá»ng, và liếc mắt sang vợ. 
 
- Em thÃch cái màu hoa đỠnày. Mình sẽ nhân giống cho nó leo khắp xung quanh hàng rào trang trại. 
 
- Ừ, Lưu đồng ý, anh sẽ bảo thợ thiết kế một cái trang trại độc nhất vô nhị. 
 
- Chỉ tội nó hơi xa quá, Vĩ ngại ngần nhìn ra cơn mưa rừng vẫn vần vũ bên ngoài. 
 
- Nhưng mình sẽ được hưởng thụ không khà núi rừng hoang dã. Còn tụi trưởng giả há»c làm sang thá»a mấy cái trang trại ngoại ô, ban ngày bụi đưá»ng vẫn bốc vào nhà dày má»™t lá»›p, ban đêm xe tải chạy rầm ráºp mất cả giấc ngá»§. 
 
Lưu chỉ ăn vài miếng là hết cái bánh mì. Bình thưá»ng anh vẫn ăn rất nhanh, nhất là hôm nay đói. Và anh gần như nhịn suốt chuyến Ä‘i kéo dài đã bảy tiếng đồng hồ. VÄ© rót cho chồng Ãt nước quả dâu vào má»™t chiếc tách giấy. Lưu đỡ cốc nước từ tay vợ, và có vẻ như má»™t chiếc bánh mì vẫn chưa thấm tháp vào đâu vá»›i cái dạ dày khổng lồ cá»§a anh, Lưu run tay đánh rá»›t chiếc cốc giấy má»ng mảnh. Nước dâu ướt sÅ©ng má»™t vạt quần kaki cá»§a Lưu. VÄ© vá»™i vàng lấy giấy ăn để thấm cho chồng. Khi cô nhặt chiếc cốc giấy lên, cô tìm thấy cả mấy chiếc ảnh vừa bị Lưu làm rÆ¡i cùng chiếc cốc. Nước quả dâu đã thấm ướt mất vài tấm hình. Cô vá»™i vàng đặt tá» giấy lên chúng. Nhưng chất nước đưá»ng như keo kết dÃnh. Chúng bám chặt vào những bức ảnh, và màu nước quả dâu đỠthấm loang lổ trên những lùm cây. Ở bức ảnh cuối cùng, nó lẫn lá»™n vá»›i những bụi cây đỠối. Cái màu cá»§a nước quả khô Ä‘i, và trùm lên những mái nhà đá ong má»™t vệt loang, lúc này đã thâm lại như máu. 
 
Mưa ngá»›t dần rồi tạnh hẳn, nhưng bầu trá»i sẫm lại như thể chỉ vài phút nữa thôi là bóng đêm sẽ lấp kÃn toàn bá»™ con đưá»ng. Lưu huýt sáo vui vẻ: 
 
- Chừng năm cây số nữa là đến nÆ¡i. Thá»i tiết thế này là ổn rồi. 
 
- Sao anh biết, anh đã đến đây bao giỠđâu? 
 
- Thằng Sương đã tả cho anh cái cá»™t mốc này. Từ đây rẽ vào chỉ còn ngần ấy đưá»ng nữa. 
 
Lưu hất mặt vá» bên trái. Trá»i tối quá nên VÄ© không để ý đến khung cảnh hai bên đưá»ng. Cô giáºt mình thấy phiến đá rất to nhô trên miệng hang núi hệt má»™t hình ngưá»i bị cụt đầu, hai tay đỡ lấy phần cổ má»™t cách tuyệt vá»ng. Trá»i vẫn còn những vạch mây đỠsáºm nên bức tượng thiên nhiên tá»± tạo nổi lên như má»™t bức ảnh công sáng. 
 
- Cái phiến đá kia trông ghê quá. 
 
- Hình ngưá»i cụt đầu - Lưu thản nhiên và ngay láºp tức quặt vô lăng vào má»™t lối rẽ phÃa tay mặt. 
 
VÄ© băn khoăn ngoái đầu lại. Phiến đá lúc này đã được nhìn theo góc ngang, sần sùi như lá»›p áo tÆ¡i cá»§a má»™t lão ăn mày già nua. Cô nhìn con, thở dài. Thằng bé đã ngá»§ say trên băng ghế. Cô không thÃch chuyến Ä‘i này, và cÅ©ng không thÃch cái trang trại mà mình sắp được tặng. Con đưá»ng này không trải nhá»±a. Nó rá»™ng rãi, đủ để hai chiếc xe tải tránh nhau, và khá bằng phẳng dù hÆ¡i lầy lá»™i. Má»›i chỉ có hai giá» chiá»u song trá»i rất tối. Những tán lá cây cổ thụ xoà xuống càng khiến lối mòn hút dài trước mặt thăm thẳm như cõi u minh. Chừng như muốn cho không khà bá»›t phần ảm đạm, Lưu vá»›i tay báºt radio. Tiếng sóng rè, rÃt lên vài quãng và giá»ng phát thanh viên loáng thoáng rồi tắc lại như bị ai chặn lấy micro. Lưu thở dài. 
 
- Khu vực này mất sóng điện thoại, mất luôn cả sóng phát thanh. Sau này mỗi lần đi nghỉ ở đây là coi như cắt hẳn liên lạc với bên ngoài. 
 
- Càng hay, cuộc sống càng hoang dã, thanh thản. Em chán không khà đô thị lắm rồi. 
 
Chừng như không muốn để chồng thất vá»ng vá» món quà mà anh có nhã ý tặng cho vợ, VÄ© nâng cao tông giá»ng cho thêm phần háo hức. Lối mòn ngày càng tối sẫm lại, lá» má» và Lưu bắt đầu ngừng nói chuyện để táºp trung vào việc lái xe. Äá»™t nhiên VÄ© nhìn thấy có má»™t váºt gì thâm thẫm, nhá» bé, chuyển động cháºm chạp phÃa sát lỠđưá»ng, mà cÅ©ng có thể là nó không chuyển động. “Cái gì ấy nhỉâ€, VÄ© băn khoăn. 
 
- Cái gì đằng kia anh? 
 
- Anh không biết. 
 
VÄ© nheo mắt, nhưng anh không giảm tốc độ. Cái váºt Ä‘en thẫm càng tiến lại gần. Nó bất động. Từ đằng xa, VÄ© có thể nháºn ra đấy là má»™t con chó Ä‘en tuyá»n. Không, hai con. Giống chó rừng hoang Ä‘ang mùa giao phối. Con đằng trước thản nhiên giương mắt nhìn chiếc xe má»™t cách kỳ quặc. Khi chiếc xe chỉ còn cách hai con chó vài thước, con đằng sau đột ngá»™t ngoắt ngưá»i lôi xá»ch xệch bạn tình ra giữa đưá»ng. Lưu cuống cuồng nhấn bàn đạp nhưng không kịp. VÄ© thoáng thấy má»™t bóng Ä‘en quáºt lên mÅ©i xe đằng trước, rồi chiếc xe nảy lên, bánh xe gá»n gợn, và VÄ© có thể cảm thấy má»™t váºt thể sống nằm dưới nó. Tiếng hét thất thanh cá»§a VÄ© và cú phanh kinh hồn khiến Bảo ngồi phắt dáºy. 
 
- Cái gì đấy hả mẹ? 
 
- Không, con yêu, cái ổ gà thôi. Con nằm xuống ngủ tiếp đi. 
 
- Sao mẹ sợ thế? 
 
Mặc dù chỉ là má»™t cáºu bé lá»›p hai nhưng Bảo sá»›m khôn trước tuổi. Những bệnh táºt mà cáºu phải gánh chịu từ lúc má»›i lá»t lòng khiến Bảo có vẻ mặt như má»™t ngưá»i đã trưởng thành vá»›i đôi mắt luôn buồn bã và suy tư. Cáºu bé rất tinh ý trước những cảm xúc cá»§a ngưá»i khác, đặc biệt là đối vá»›i mẹ, ngưá»i mà cáºu có thể đánh đổi bất cứ thứ đồ chÆ¡i quý giá nào và má»i thú vui cá»§a trẻ con trên Ä‘á»i để lúc nào cÅ©ng được ở bên cạnh mẹ. VÄ© thấy tay mình run lên. Cô bám chặt vào tay nắm cá»a xe để lấy lại bình tÄ©nh. Lưu mở cá»a định bước xuống xe. Má»™t luồng hÆ¡i lạnh cá»§a núi rừng thốc vào bên trong. VÄ© rùng mình. 
 
- Äừng anh… Anh đừng xuống. 
 
- Sợ nó mắc vào bánh xe ấy chứ. Có một con thôi. Con kia chắc không sao. 
 
- Anh nhìn thấy à? NghÄ©a là má»™t con… ở dưới ấy… con kia thoát? - VÄ© há»i dồn dáºp. 
 
- Ừ, bá»n chó rừng lạ ngưá»i, nhìn thấy xe thì sợ rúm lại. 
 
- Cái gì thế hả ba? – TÃnh tò mò trẻ con khiến Bảo nhổm hẳn ngưá»i lên đằng trước. 
 
- Không con ạ. – Vĩ nắm chặt lấy tay thằng bé. 
 
- Cứ nói cho con nó biết. Có sao đâu. Ba vừa chẹt vào một con chó. Là tự nó lao vào xe của ba thôi, ba không cố ý. 
 
- Mình có phải đem chôn nó không ba? - Mặt Bảo bắt đầu tái xanh giống hệt mẹ nó. 
 
- Không, lÅ© chó rừng ngu đần sá»›m muá»™n gì cÅ©ng chết. Xác cá»§a bá»n chúng mối sẽ tá»± động đùn lên thôi. 
 
- Anh đừng nói thế. Kinh quá. 
 
Lưu đạp ga, chiếc xe lại bon bon trên con đưá»ng. Thốt nhiên, Bảo kêu lên, vẻ vui mừng. 
 
- Mẹ nhìn xem, con có thấy con chó nào đâu. 
 
VÄ© giáºt mình quay phắt lại. Con đưá»ng phÃa sau vắng lặng như không há» có dấu vết cá»§a sá»± sống, và trên mặt đưá»ng đất ẩm ướt, chỉ rải rác những đám lá cây lả tả vì bão. 
 
- Không thấy con chó đâu anh ạ. – Vĩ thốt lên – Có khi mình không chẹt trúng nó. 
 
- Không những trúng ngưá»i nó mà còn nát bét ra rồi. – Lưu khẳng định má»™t cách thản nhiên. - Chắc là con còn sống lôi nó Ä‘i rồi. Mà không quan tâm đến chuyện này nữa. Chỉ là má»™t con chó thôi mà. Hôm nay đúng tháºt chẳng ra làm sao. 
 
Lưu tì vào tay lái má»™t cách bá»±c dá»c. Anh có vẻ thèm thuốc, nhưng không muốn đỗ lại cái nÆ¡i âm u này để khoan khoái nhả vài hÆ¡i. Lưu liếc nhìn đồng hồ. Ba giá» chiá»u. Anh bắt đầu căng mắt nhìn đưá»ng. Những bụi hoa đỠối lác đác xuất hiện bên vệ đưá»ng, và lá cây ở khoảnh rừng này không xanh như những chá»— khác. Nó trắng bệch bạc và sần lên những sống gân lá. Những bông hoa to bản xoè cánh như chiếc váy cá»§a ngưá»i di gan. Cánh lá má»m và lặng lẽ túm tụm vào nhau tạo thành má»™t khối liá»n đỠrá»±c. Con đưá»ng rá»™ng dần ra, và những thân cổ thụ cÅ©ng thưa dần. Màu đỠbắt đầu rợp lên. “Äẹp quá.†VÄ© buá»™t miệng. Cô hạ kÃnh cá»a xe. Khà lạnh buốt lại xá»™c vào trong, và còn lạnh hÆ¡n cả làn hÆ¡i Ä‘ang phả ra từ chiếc Ä‘iá»u hoà nhiệt độ khiến ngay láºp tức VÄ© phải đóng kÃn cá»a sổ lại. Từ xa, cô đã nhìn thấy khoảng đất trống. Bảo reo lên: 
 
- Äến rồi, ba Æ¡i. 
 
Lưu mỉm cưá»i, vẻ thá»a mãn: 
 
- Ba đã nói rồi, những gì ba tặng, hai mẹ con không thể không thÃch… 
 
Lưu lao xe vào giữa bãi đất rồi dừng lại. Những ngôi nhà đá ong ở ngay trước mặt há» nhưng im lìm, vắng vẻ như má»™t ngôi làng bá» hoang. Chúng không có cá»a sổ, tưá»ng xây bÃt kÃn vá»›i má»™t cá»a ra vào nhá» bé giống kiểu những ngôi nhà cá»§a ngưá»i Hà Nhì. HÆ¡n thế nữa, nhà nào cÅ©ng có má»™t tấm tưá»ng ngăn chỉ cách cá»a ra vào có má»™t mét, thành thá», có đứng ngay cá»a cÅ©ng không nhìn được vào bên trong. Bé Bảo lẩm nhẩm đếm. 
 
- Một… hai… năm… tám… tám ngôi nhà mẹ ạ. Sao con không nhìn thấy ai hết? 
 
- Ừ nhỉ. Sao không có ngưá»i váºy anh? 
 
- Chắc há» vào rừng lấy cá»§i. Kệ há». Hai mẹ con cứ ngồi nghỉ ở đây, anh ra ngoài hút Ä‘iếu thuốc. 
 
Bảo là má»™t đứa trẻ biết nghe lá»i. Mặc dù đã muốn tót ra ngoài để chạy nhảy cho bõ hÆ¡n ná»a ngày cuồng cẳng ngồi trên ghế nhưng nó vẫn ở lại trong xe và há»›n hở lẩm nhẩm má»™t bài đồng dao: 
 
Rồng rắn lên mây 
 
Có cây núc nắc 
 
Có nhà khiển binh 
 
Há»i thăm thầy thuốc có nhà hay không... 
 
VÄ© không biết tại sao thằng bé lại thuá»™c bài đồng dao này. Những đứa trẻ cùng lứa Bảo, tháºm chà lá»›n hÆ¡n thế, không mấy khi còn chÆ¡i trò dân gian nữa. Hồi bé, má»—i lần nấp sau lưng má»™t lÅ© trẻ rồng rắn ở khoảnh sân gạch trước nhà, cứ Ä‘á»c đồng thanh đến câu cuối cùng là VÄ© thấy má»™t luồng Ä‘iện chạy dá»c sống lưng. Äấy là má»™t sá»± hồi há»™p và sợ hãi đầy thú vị, nhất là những khi cô đứng cuối hàng, không có đứa bạn nào che chở sau lưng. Và kẻ Ä‘uổi bắt, chÃnh là má»™t trong đám trẻ hàng xóm, trở nên hết sức nguy hiểm và đáng sợ. Những cuá»™c Ä‘uổi bắt thưá»ng diá»…n ra chóng vánh, cho đến khi cô bị má»™t bàn tay bất thần Ä‘áºp mạnh vào bả vai, nghÄ©a là trò chÆ¡i đã chấm dứt, và cô phải thay thế vai trò cá»§a kẻ truy Ä‘uổi. Không đứa trẻ nào muốn bị rÆ¡i vào vị trà ấy, là vị trà cá»§a kẻ chá»§ động, là vị trà cá»§a kẻ dá»a cho ngưá»i khác sợ hãi, nhưng cÅ©ng là vị trà cá»§a kẻ bị thua cuá»™c. Chỉ có Ä‘iá»u khi đóng vai trò làm ngưá»i Ä‘uổi bắt, VÄ© thấy máu nóng trong ngưá»i dồn lên, những đứa trẻ dáºp dá»n trước mặt cô, và cô chỉ cần lá»±a chá»n kẻ thay thế. Cô nhá»› có lần vẻ mặt hăm dá»a cá»§a mình đã khiến má»™t đứa trẻ sáu tuổi trong đám rồng rắn khóc thét lên và trò chÆ¡i bị bá» dở giữa chừng. VÄ© mỉm cưá»i. Cô đồng thanh vá»›i con “Rồng rắn lên mây…. thầy thuốc có nhà hay không?†và làm mặt hù dá»a. Bé Bảo chúi ra má»™t góc xe để tránh bàn tay đã sắp sá»a tóm được cá»§a mẹ, cưá»i như nắc nẻ. Khi cô túm được vạt áo sÆ¡ mi cá»§a thằng bé, nó hét lên và có vẻ sợ hãi thá»±c sá»±, rồi lại cưá»i khanh khách. Má»—i lần như váºy, VÄ© kéo con trai vá» phÃa mình để dụi mặt vào bá»™ ngá»±c gày gò. Cô hÃt cái mùi thÆ¡m quen thuá»™c toả ra từ da thịt thằng bé, và lần nào cÅ©ng thế, VÄ© thấy trong ngá»±c mình quặn lại. Bảo chỉ để yên vài giây rồi lại oằn ra, có vẻ như chưa muốn chấm dứt trò chÆ¡i “Rồng rắn lên mây. Có cây…â€. Äang cưá»i há»›n hở, thằng bé im bặt lại, mặt tái xanh và đôi mắt mở to hãi hùng. 
 
- Sao váºy con? – VÄ© hốt hoảng. 
 
- … 
 
- Con sao váºy? Con đừng làm mẹ sợ. – VÄ© nắm lấy bàn tay đã lạnh toát cá»§a con trai. 
 
- Mẹ… 
 
Thằng bé vẫn mở to mắt nhìn mẹ nó trân trối. Không phải… là nó nhìn ra phÃa sau lưng VÄ©. Sau vài giây lo lắng, VÄ© đã định hình được ánh mắt thằng bé. Có cái gì đó đằng sau cô hay sao? VÄ© lạnh toát ngưá»i. Cô từ từ quay ngưá»i lại… Má»™t cái mặt Ä‘ang áp sát cá»a kÃnh xe. Äó không phải cái mặt ngưá»i, vá»›i hai con mắt loé lên độc ác. Nó chỉ cách mặt VÄ© chừng hai phân, và cái kÃnh cá»a trong suốt lúc này không còn ý nghÄ©a gì nữa. Tiếng hét cá»§a cô và tiếng gào khóc cá»§a bé Bảo khiến Lưu vứt vá»™i Ä‘iếu thuốc chạy lại. Anh lấy má»™t cục đất và ném vào cái váºt phÃa ngoài cá»a xe “Äồ thần kinh, cút ngay Ä‘i chá»— khácâ€. Lưu mở cá»a bế thốc bé Bảo ra ngoài và ôm chặt lấy thằng bé vẫn còn Ä‘ang run lẩy bẩy. VÄ© thấy hình nhân đã rá»i cá»a xe và tiến ra giữa bãi đất trống. Hắn gần như không mặc quần áo, má»› tóc Ä‘en dài bết vào nhau thành những cục vón bẩn thỉu, hai gò má hốc hác và con mắt ngây dại. Tuy nhiên, hắn lại nở má»™t nụ cưá»i tinh quái và có vẻ như không há» sợ sệt gì trước tiếng quát mắng cá»§a ngưá»i khách lạ. 
 
- Ra đây em, hÃt thở không khà trong lành, thằng Ä‘iên ấy mà. 
 
VÄ© đã bắt đầu hoàn hồn. Cô bước ra ngoài và đứng nép bên cạnh Lưu. Anh đưa tay choàng lên vai vợ, cưá»i vui vẻ. 
 
- Hai mẹ con đúng là thần hồn nhát thần tÃnh. Có thằng Ä‘iên mà cÅ©ng sợ. 
 
Kẻ Ä‘iên loạn đã tiến lại bụi hoa Ä‘á», ngắt má»™t nắm cài lên má»› tóc Ä‘en thẫm và ngá»a cổ lên trá»i hú má»™t tiếng dài man dại. Tiếng hú dá»™i vào những vách đá và luồn trở lại qua những khoảnh rừng ráºm rạp, tạo thành những chuá»—i ngân dài ghê rợn. Ngay tức thì, tiếng hú cá»§a gã Ä‘iên như má»™t tÃn hiệu bà máºt, trên các ô cá»a nhỠđồng loạt xuất hiện chá»§ nhân cá»§a những ngôi nhà. 
 
Má»—i ô cá»a có khoảng bốn năm ngưá»i, già có, trẻ có, đàn ông đàn bà đủ cả, nhưng không có trẻ con. Thì ra hỠở hết trong nhà chứ không phải vào rừng như Lưu đã Ä‘oán thế. Há» Ä‘á»u mặc quần áo màu chàm, nhưng rách rưới, nước da Ä‘en xỉn và nhám cả lại. Há» im lặng, chầm cháºm tiến lại gần ba ngưá»i khách, và chỉ sau vài phút đã bao lấy thành má»™t vòng tròn giữa bãi đất. Bé Bảo sợ hãi nắm chặt tay mẹ. VÄ© nÃn thở: 
 
- Anh nói gì đi chứ. 
 
- Xin chào quý vị - Lưu cất giá»ng hài hước như thưá»ng lệ - Chúng tôi từ thành phố đến đây, đã phải vượt má»™t quãng đưá»ng rất xa để gặp quý vị. Tất cả chỉ vì mảnh đất xinh đẹp này. 
 
Má»™t ngưá»i phụ nữ quay sang nói gì đó vá»›i những ngưá»i còn lại. Há» trao đổi bằng má»™t thứ tiếng địa phương kỳ cục mà VÄ© chưa Ä‘oán được cá»§a bá»™ pháºn thiểu số nào. Ngưá»i phụ nữ rất khó Ä‘oán tuổi. Có lẽ chị ta chỉ má»›i ngoài ba mươi nhưng cuá»™c sống nhá»c nhằn ở má»™t vùng đất cách ly hoàn toàn vá»›i thế giá»›i văn minh bên ngoài khiến chị ta trông già hÆ¡n đến gần hai chục tuổi. Äôi môi thâm sì, hàm răng Ä‘en như cá»§a ngưá»i nghiện thuốc và tròng mắt trắng dã làm VÄ© thấy rợn con ngưá»i này. Má»™t ông già gầy gò, tóc bạc trắng mà VÄ© cho rằng ông ta hẳn là già làng dưá»ng như há»i ngưá»i phụ nữ kia vài câu. Chị ta nói vắn tắt và ông lão gáºt gù, rồi nhìn chòng chá»c vào bé Bảo khiến cáºu chùn thêm má»™t bước. Nhưng chợt nháºn ra đằng sau cÅ©ng có rất nhiá»u ngưá»i Ä‘ang quan sát mình, Bảo lại bước lên má»™t bước, rồi bối rối bước tá»›i bước lui. Sau rốt cáºu bé ôm chặt lấy mẹ. Ngưá»i phụ nữ tiến lên phÃa trước, nói bằng tiếng Kinh hÆ¡i lÆ¡ lá»›: 
 
- Anh là Sương? 
 
- Không, tôi là Lưu, chá»§ tương lai cá»§a miếng đất này. – Lưu trả lá»i bằng má»™t giá»ng đầy quyá»n lá»±c. 
 
Ngưá»i phụ nữ chăm chú nhìn Lưu vẻ dò xét. 
 
- Anh vẫn trả chúng tôi theo giá mà anh Sương đã thoả thuáºn? 
 
- Äúng thế. 
 
- Bao giỠthì chúng tôi phải chuyển đi? 
 
- Sau khi trang trại đã xây dựng xong xuôi. 
 
VÄ© quay phắt sang nhìn chồng lạ lùng. Chừng như muốn giải thÃch luôn cho cả vợ và ngưá»i phụ nữ kia hiểu, Lưu khoanh tay trước ngá»±c theo kiểu cá»§a ngưá»i đã quen vá»›i việc ra quyết định. 
 
- Tôi muốn thuê luôn nhân công cá»§a dân làng để tham gia vào việc xây dá»±ng trang trại. Má»i ngưá»i cứ ở trong nhà cá»§a mình. Khi nào công việc hoàn tất thì tôi má»›i san bằng khu nhà kia. 
 
Ngưá»i phụ nữ tiếp tục trao đổi vá»›i ngưá»i trong làng, và VÄ© thấy rõ những khuôn mặt lầm lÅ©i kia lá»™ vẻ hài lòng, cho dù há» không cưá»i. Từng ấy năm sống vá»›i Lưu, VÄ© luôn nể chồng ở má»i quyết định chÃnh xác cá»§a anh. Trong bất kỳ trưá»ng hợp nào, Lưu Ä‘á»u nảy ra cách giải quyết sáng suốt khiến ngưá»i khác phải kinh ngạc. Lưu quay sang nhìn vợ tá»§m tỉm. 
 
- Em thấy không, tại sao phải Ä‘iá»u thợ từ nÆ¡i khác đến cho phiá»n hà. Nhân công ở đây vừa rẻ mạt, lại đã quen vá»›i địa hình. Há» thông thổ đưá»ng Ä‘i lối lại và khà háºu. Hẵng cứ để hỠở lại cho đến giá» phút cuối cùng. Khu nhà kia phá sau cÅ©ng được. Anh tÃnh sẽ đặt má»™t vài chuồng nuôi gấu ở đó. 
 
- Chúng tôi đồng ý - Ngưá»i phụ nữ quay sang nói vá»›i Lưu – Bao giá» thì anh bắt đầu? 
 
- Tuần sau. 
 
- Nhưng mà… - Ngưá»i phụ nữ băn khoăn liếc nhìn gã Ä‘iên lúc nãy Ä‘ang ngồi trên má»™t mô đất và gưá»m gưá»m đôi mắt nhìn đám ngưá»i – anh vẫn phải há»i ý kiến má»™t chá»§ nhà nữa. 
 
- ÄÆ°á»£c rồi, việc ấy cứ để tôi lo. – Lưu vui vẻ - Thôi, bây giá» chị dẫn vợ tôi Ä‘i xem xung quanh khu đất nhé. 
 
Ngưá»i phụ nữ lại nói vài câu vá»›i đám dân làng. Ngay tức thì há» tá»± động tản vá» nhà mình, nhưng lần này, há» ngồi cả trên bá»±c cá»a để quan sát những ngưá»i khách lạ. 
 
- HỠở đâu? – Lưu há»i ngưá»i phụ nữ. 
 
- Äằng kia. - Chị ta chỉ tay vá» phÃa những lùm cây. - Há» vẫn ở trong nhà. 
 
VÄ© dá»… dàng nháºn ra ngôi nhà trong bức ảnh. Ngôi nhà thứ chÃn, nằm sâu trong những tán lá. Những ngôi nhà phÃa bên ngoài trông đã rệu rã, ảm đạm, nhưng ngôi nhà này thêm vào đó còn ở má»™t vị trà âm u, tách biệt má»™t cách kỳ dị. Những thân cổ thụ bao bá»c quanh nó như má»™t pháo đài đầy hiểm ác, làm cho căn nhà tối đến độ VÄ© đã cố nheo mắt mà nhìn mãi vẫn chưa thấy cá»a ra vào. 
 
- Em Ä‘i theo chị ấy nhé, dẫn cả Bảo Ä‘i nữa. Vừa hÃt thở không khà trong lành vừa tham quan khu đất luôn. 
 
- Anh làm gì? – VÄ© hoảng sợ. Cô không há» muốn ở má»™t mình bên ngưá»i phụ nữ thiểu số này má»™t chút nào. 
 
- Anh vào đàm phán với chủ nhà còn lại xem sao. 
 
- Em đi cùng anh. 
 
- Không cần thiết. Thấy đông ngưá»i có thể há» sợ. Mà Bảo nó cÅ©ng muốn Ä‘i chÆ¡i, em chiá»u 
 
con một chút. 
 
- Nhưng anh làm sao mà nói năng với hỠnếu như không có chị này. – Vĩ vớt vát. 
 
- Em không thấy bao nhiêu lần anh làm việc vá»›i cả khách châu Phi mà không cần phiên dịch à. – Lưu cưá»i to – Äi Ä‘i em, không khà ở đây dá»… chịu lắm. 
 
Bé Bảo cÅ©ng có vẻ không muốn vào ngôi nhà. Nó nhảy lò cò má»™t chân và Ä‘u lấy tay mẹ. “Mẹ Æ¡i, Ä‘i...†Lưu quay ngưá»i Ä‘i vá» phÃa những lùm cây. Ngưá»i phụ nữ hất cằm “Äi lối nàyâ€. Chị ta dẫn hai mẹ con vòng ra phÃa sau khu nhà. Má»™t mùi gì đó hăng hắc đượm lên. VÄ© nhìn thấy hàng lá»›p, hàng lá»›p những rá»… cây lạ phÆ¡i bên những hông nhà. Cô cho rằng cái mùi không dá»… chịu này bốc lên từ những thứ đó. Khi VÄ© kéo tay Bảo nhảy qua má»™t đám rá»… phÆ¡i khô, cô chợt cảm thấy gáy mình nhói lên, buôn buốt. Cô dừng bước, và đột ngá»™t quay phắt lại. Có váºt gì đó đã lẩn Ä‘i phÃa sau những bụi cây. Cô không nhìn thấy gì cả, nhưng cô chắc thế. Ngưá»i phụ nữ vẫn lùi lÅ©i bước. Há» Ä‘i xuống má»™t con dốc ngoằn ngoèo và hẹp đến ná»—i ngay cả bé Bảo cÅ©ng phải xếp hàng má»™t. Con dốc có vẻ ngắn. VÄ© đã nhìn thấy má»™t chá»— ngoặt ngay lùm cây trước mặt. Nhưng khi há» xuống tá»›i đó, VÄ© má»›i thấy rằng con dốc mà vì vướng lối rẽ và cây lá um tùm nên Ä‘i Ä‘oạn nào biết Ä‘oạn nấy thá»±c ra còn rất dài, và VÄ© không biết ngưá»i phụ nữ này sẽ dẫn hai mẹ con cô Ä‘i đâu. 
 
- Có mệt không con? 
 
- Không ạ. – Bé Bảo nghe chừng đã thở hổn hển nhưng có vẻ thÃch thú vá»›i những trò mà cáºu chưa bao giá» từng trải qua. 
 
Con đưá»ng càng ngày càng dốc, và lối Ä‘i do tráºn mưa hồi sáng đã trở nên trÆ¡n nhẵn. Bảo ngã oạch má»™t cái. VÄ© vá»™i vàng đỡ thằng bé dáºy. Vạt áo sau lưng Bảo nhem nhuốc đầy bùn đất. Cô rút mấy tá» giấy ăn để gá»™t bá»›t những vết bẩn. Nhưng, VÄ© lại cảm thấy bên tai phải cá»§a mình nhói buốt. Cô biết có kẻ Ä‘ang theo dõi hai mẹ con cô. VÄ© vá» như mải lau vết bẩn cho con trai và bất thần ngẩng mặt lên. Gã Ä‘iên ban nãy. Kẻ bệnh hoạn đã đứng sừng sững đầu con dốc và cúi xuống nhìn VÄ© đầy Ä‘e dá»a. Những cánh hoa đỠtrên đầu gã héo rÅ© và sẫm lại má»™t màu gá»n gợn quái đản. Ngưá»i phụ nữ đã biến mất sau chá»— ngoặt, và giá» chỉ còn mình hai mẹ con cô đối diện vá»›i gã Ä‘iên trong má»™t lối Ä‘i hiểm giữa vùng rừng núi hoang vu này. Gã không nhúc nhÃch, và chỉ cách há» má»™t quãng chục bước chân. Nhưng đối vá»›i má»™t kẻ tâm thần, VÄ© không thể lưá»ng trước được gã Ä‘ang nghÄ© gì trong đầu. Cô vá»™i vã kéo tay Bảo chạy chúi vá» phÃa trước. Lần này thì chÃnh VÄ© bị trượt ngã. Bảo kéo mẹ đứng dáºy. Mặc dù sợ hết hồn nhưng cáºu bé tá» ra mình Ä‘ang là chá»— dá»±a cho mẹ. Cáºu bá»±c tức lấy má»™t viên đá mắc trong bụi cây và ném vá» phÃa gã Ä‘iên như bố cáºu đã làm. Viên đá trúng giữa bá»™ ngá»±c bẩn thỉu cá»§a gã. VÄ© sững ngưá»i. Nhưng gã Ä‘iên không há» tá» ra bá»±c tức. Trái lại, gã nhếch mép cưá»i tinh quái như thể tâm trà chưa há» mắc sá»± Ä‘iên khùng nào. VÄ© quát to: “Cút ngayâ€. Không ngá» thái độ tức giáºn cá»§a VÄ© tá» ra có hiệu quả. Gã Ä‘iên quay lưng bá» Ä‘i và biến mất sau má»™t khúc ngoặt. VÄ© không biết nên Ä‘i tiếp hay quay lại. Äi tiếp, có thể há» sẽ lạc đưá»ng, còn nếu quay lại, biết đâu gã Ä‘iên chẳng Ä‘ang chá» há» sau má»™t lùm cây nào đó. 
 
- Äi thôi mẹ. 
 
- Ừ, mình đi tiếp. 
 
Äôi khi, Bảo thưá»ng tá» rõ tư chất quyết Ä‘oán di truyá»n cá»§a Lưu, mặc dù cáºu bé khá nhút nhát. Khi há» vượt qua khúc ngoặt cuối cùng, VÄ© không khá»i kêu lên kinh ngạc. Há» Ä‘ang đứng trên má»™t khoảnh đất trống bằng phẳng. Thì ra toàn bá»™ khu đất cá»§a ngôi làng nằm trên má»™t sưá»n núi và từ đây, há» có thể phóng tầm mắt ra cả má»™t quang cảnh hoang vu hùng vÄ© cá»§a đại ngàn. Cánh rừng lá trắng nằm xếp lá»›p ken dày bao lấy dãy núi đá, và những vệt mây hồng còn sá»›t lại sau cÆ¡n mưa Ä‘ang vắt ngang qua đỉnh núi. 
 
- Äẹp quá mẹ ạ. - Bảo reo lên 
 
- Ừ đẹp quá, con nhỉ. – Vĩ thấy lòng mình trùng lại sau những chuyện vừa rồi. 
 
Ban nãy, lúc há» còn mắc lại trong con dốc, quang cảnh này đã bị che khuất bởi toàn bá»™ những thân cổ thụ và bụi cây chằng chịt. VÄ© giáºt mình thấy có váºt gì vừa thoáng qua tầm mắt cô. Ngưá»i phụ nữ ban nãy đã cởi chiếc khăn bịt đầu màu Ä‘en và xổ tung mái tóc ráºm dài che hết cả thân hình. Chị ta ngồi trên má»™t má»m đá sát eo núi, quay lưng vá» phÃa há», thản nhiên và bất động như quên mất vai trò dẫn đưá»ng cá»§a mình. 
 
- Sao đi lâu thế? - Chị ta lên tiếng. 
 
- Có ông Ä‘iên Ä‘uổi theo hai mẹ con cháu bác ạ. – Bé Bảo tá» vẻ giáºn dá»—i vì ngưá»i phụ nữ đã bá» rÆ¡i hai mẹ con cáºu. 
 
Ngưá»i phụ nữ quay mặt lại, má»› tóc Ä‘en tuyá»n bao lấy khuôn mặt chị ta khiến đôi mắt trở nên tối tăm. Chị ta nhìn thẳng vào mặt VÄ©. 
 
- Cô bao nhiêu tuổi? 
 
- Hai sáu. 
 
- Cô có con lá»›n nhỉ. - Chị ta nhìn chòng chá»c vào thằng bé khiến VÄ© theo phản xạ nắm chặt tay con trai. 
 
- Tôi lấy chồng sớm. Trẻ con làng này đi đâu hết rồi hả chị? – Vĩ lảng sang chủ đỠkhác. 
 
- Làng này không có trẻ con. 
 
- Tại sao? 
 
- Ở đây đất dữ, chúng tôi không nuôi được. - Chị ta đưa mắt nhìn Ä‘i chá»— khác - Thằng bé nhà tôi nếu còn sống chắc cÅ©ng bằng tuổi cáºu này. 
 
VÄ© rùng mình, càng xiết chặt tay bé Bảo. Ngưá»i phụ nữ tiến lại gần há» và giÆ¡ tay ra. VÄ© vá»™i ẩy thằng bé lùi lại má»™t bước. Nhưng chị ta không có ý định muốn chạm vào Bảo. 
 
- Cô đưa tay đây cho tôi. 
 
Vĩ chìa tay ra như một cái máy. Chị ta nắm chặt tay Vĩ. Bàn tay lạnh toát, khô khốc và sần sùi như thân cây gỗ mục. 
 
- Tại sao cô thÃch mua mảnh đất này? 
 
- Vì nó đẹp. – Vĩ hơi rút tay ra, nhưng chị ta đã nắm rất chặt. 
 
- Cô rất đẹp, thằng bé cũng rất đẹp, nhưng trông nó không giống cô. 
 
- Nó giống bố nó. 
 
- Cô sung sướng lắm phải không. - Ngưá»i phụ nữ nhìn thẳng vào mặt VÄ© bằng đôi mắt u tối, và chị ta bắt đầu vuốt ve lòng bàn tay mịn màng cá»§a VÄ©. 
 
Chị ta tẽ thẳng những ngón tay của Vĩ ra, và cúi xuống nhìn. 
 
- Chị làm gì váºy? – VÄ© run giá»ng. 
 
- Tôi đang xem chỉ tay cho cô. 
 
- Chị nhìn thấy những gì? 
 
- Tôi nhìn thấy có những Ä‘iá»u cô Ä‘ang nói dối tôi. - Chị ta cưá»i bà hiểm, hàm răng Ä‘en hÆ¡i lá»™ ra khiến VÄ© gai ngưá»i. 
 
Äá»™t nhiên, ngưá»i phụ nữ ngẩng phắt lên, cặp môi thâm sì mÃm lại. 
 
- Cô phải cẩn tháºn. Hết sức cẩn tháºn. - Chị ta vạch những đưá»ng kỳ lạ lên lòng bàn tay VÄ© – Tôi đã nhìn thấy những đưá»ng này. Tai há»a. Äó là tai há»a. Nó Ä‘ang ở rất gần đây thôi, rất gần cô. 
 
VÄ© kinh hoàng nhìn ngưá»i phụ nữ kỳ lạ. Cô lắp bắp: 
 
- Sao chị biết? Làm sao mà tôi tránh được? 
  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản cá»§a Mèo Äa Tình  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by khungcodangcap; 23-12-2008 at 05:29 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				23-12-2008, 01:59 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phá Quan Hạ Sơn
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Nov 2008
					Äến từ: Thao Dien Q2
					
					
						Bài gởi: 180
					
                    Thá»i gian online: 0 giây
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương II: 
 Bóng ma lúc ná»a đêm 
 
 
 
 
 
 
Vĩ thấy chân tay mình trở nên tê dại và mặt đất bên dưới như chao đi. Bảo chưa bao giỠchạy đi đâu mà không xin phép. Mà thằng bé có thể đi đâu được ở khu vực hiểm trở này. 
 
- Con tôi đâu rồi, chị…? – VÄ© nhìn ngưá»i dẫn đưá»ng bằng cặp mắt nghi ngá» và hoảng sợ. 
 
- Cứ gá»i tôi là Ráy. Cô bình tÄ©nh, đây đâu phải siêu thị như ở dưới xuôi mà sợ lạc. Chắc thằng bé chạy đâu chÆ¡i quanh đây thôi. 
 
- Tôi không bình tĩnh được. Nó đang bị ốm. Nó không phải như những đứa trẻ khác đâu. 
 
- Bây giá» cô Ä‘i ngược trở lại, còn tôi Ä‘i lối này. – Ráy khoát tay vá» phÃa rìa núi. 
 
- Không… 
 
- Cô làm theo lá»i tôi. Äi cùng nhau chỉ mất thá»i gian. Tôi không làm gì con trai cô đâu mà sợ. – Ráy nhếch mép vẻ khó tả, không ra cưá»i, cÅ©ng không ra khinh miệt. 
 
Không còn cách nào khác, VÄ© đành quay trở lại con dốc ban nãy. Cô cảm giác Ráy vẫn Ä‘ang quan sát cô từ phÃa sau lưng. Nhưng khi cô ngoảnh lại, chị ta đã biến mất khá»i khoảnh đất. VÄ© bắt đầu tuyệt vá»ng. Cô cảm thấy như có má»™t bàn tay vô hình Ä‘ang tách dần cô khá»i những ngưá»i xung quanh. Và lúc này, bao quanh VÄ© là núi rừng và những bụi cây ráºm rạp vá»›i màu hoa đỠối. Con dốc dá»±ng đứng mà lúc xuống VÄ© đã phải rất vất vả má»›i có thể ngăn chân mình khá»i trượt thì giỠđây khó khăn gấp nhiá»u lần để leo lên. Không có sá»± hiện diện cá»§a con ngưá»i, nhưng VÄ© vẫn cảm thấy những ánh mắt mỠám Ä‘ang theo dõi cô. “Bảo Æ¡i, con Æ¡iâ€. Tiếng gá»i cá»§a cô dá»™i vào những âm u và luồn trở lại thành má»™t tràng ngân dài rá»n rÄ©. Cô bắt đầu dùng năm đầu ngón tay để bám vào những rá»… cây, nhưng chúng cứ trượt trên những lá»›p bùn trÆ¡n nhẫy đã quánh lại trên thân lá. Tiếng gá»i cá»§a VÄ© nhá» dần. Màu đỠngợp phÃa trước bắt đầu làm mắt cô hoa lên. “Bảo Æ¡iâ€. Cô báºt khóc. VÄ© không dám nghÄ© đến những lý do gây ra sá»± mất tÃch cá»§a Bảo. Äầu óc cô mụ mị và tê dại. Äúng lúc đó, cô thoáng nghe má»™t âm thanh dài xào qua những tán lá. “VÄ© Æ¡iâ€. Tiếng gá»i vẳng xa xa nhưng đã gá»i tên cô. Nó rõ dần “VÄ© Æ¡iiiiiii. Ráy ở đâyyyyyyyyyyyâ€. VÄ© xoay ngưá»i lại. Cô vừa chạy, vừa lăn, vừa trượt trên con dốc đầy bùn đất. Cô đã quay trở lại đúng khoảnh đất ban nãy. Vẫn hoàn toàn vắng lặng. “Mẹ Æ¡iâ€. – “Bảo, con Æ¡iâ€. Gió núi tạt vào hai gò má VÄ© ướt lạnh. Cô hướng vá» phÃa tiếng gá»i. Nó nằm ở rìa núi bên tay mặt. Cô chạy ra sát mép núi. Lúc đứng giữa khoảnh đất, VÄ© vẫn nghÄ© rằng đây là táºn cùng cá»§a sưá»n núi này và từ đây chỉ có thể trông xuống vá»±c thẳm. Thì ra vẫn còn má»™t con đưá»ng mòn nữa nằm khuất sau mép núi. Nó dốc thoai thoải và khá rá»™ng rãi. VÄ© thấy trống ngá»±c Ä‘áºp thình thịch. Cô băng mình trên con dốc. Nó viá»n theo sưá»n núi và bị chắn ngang bởi má»™t má»m đá khổng lồ nhô ra phÃa trước. VÄ© suýt kêu lên “Hình ngưá»i cụt đầuâ€. Bức tượng thiên nhiên tá»± tạo cô nhìn thấy ngoài đưá»ng cái trước khi Lưu ngoặt vào lối rẽ hoá ra nằm ở đây. Giá» nó ở ngay trước mặt cô, Ä‘en xì và đồ sá»™ khiến cô gai ngưá»i. VÄ© đã tiến lại gần nó. Cô ngẩng mặt lên, đôi tay Ä‘ang đỡ lấy phần cổ lÆ¡ lá»ng trên cao, và ngay sau lưng bức tượng là má»™t cá»a hang Ä‘en ngòm, nhưng khá rá»™ng rãi. “Mẹ Æ¡i, con đâyâ€. Tiếng cá»§a bé Bảo đã rất gần. VÄ© vá»™i vã luồn ngưá»i xuống cái ngách rất hẹp dưới chân bức tượng. Con đưá»ng trước mặt lại lá»™ ra, dốc vá» phÃa trên. Và cô đã nhìn thấy cái bóng nhá» bé cá»§a con trai mình trên đỉnh dốc, bên cạnh là Ráy vá»›i mái tóc dài phất phÆ¡ theo chiá»u gió. Không chá» VÄ© đến nÆ¡i, Bảo đã chạy ào vá» phÃa mẹ. Äôi mắt VÄ© loáng nước, cô ôm chặt cái thân hình bé nhá» quen thuá»™c “Con chạy ra táºn đây mà không nói cho mẹ biết?â€. Bảo dụi đầu vào gò má ướt đẫm cá»§a mẹ. Rồi không nói gì, cáºu bé kéo tay mẹ vá» chá»— cáºu Ä‘ang đứng ban nãy. 
 
- Tôi nói rồi, trẻ con đến vùng này là thÃch lắm. – Ráy thản nhiên nhìn bá»™ quần áo đầy bùn đất cá»§a VÄ©. 
 
- Mẹ nhìn kìa. 
 
VÄ© xoay mặt vá» phÃa tay bé Bảo vừa chỉ. Cô dụi đôi mắt còn Ä‘ang ẩm ướt cá»§a mình để nhìn cho rõ. Trá»i đã vá» chiá»u, tÃm sẫm lại, nhưng VÄ© có thể thấy má»™t khối Ä‘en sì đổ nát phÃa đằng xa, thấp thoáng sau những tàn cây lá trắng. 
 
- Cái gì váºy? 
 
- Lâu đài đấy mẹ ạ. - Bảo reo lên thÃch thú. 
 
- VỠthôi, muộn rồi. – Ráy bắt đầu dợm bước xuống dốc. 
 
- Äể mẹ con cháu ở đây má»™t lát. 
 
- Cái gì váºy? – VÄ© nhắc lại. Cô đã thấy khối đổ nát rõ dần, là má»™t mái nhà bằng đá đồ sá»™ bị vẹt mất má»™t bên. 
 
- Ban nãy tôi đã bảo thằng bé quay trở lại nhưng nó nhất định ở đây để chỠcô đến. 
 
- Con muốn chỉ cho mẹ toà lâu đài kia. - Bảo thanh minh. 
 
- Äấy là ngôi nhà cổ cá»§a dòng há» Quách. Äã từ lâu không ai sống ở đó nữa. – Ráy vừa nói vừa buá»™c lại những món tóc Ä‘ang xổ rã rượi trước cÆ¡n gió lúc vá» chiá»u. 
 
- Chắc há» là những ngưá»i quý tá»™c. - Giá»ng bé Bảo có vẻ hết sức hồi há»™p. Cáºu dán mắt vào khối Ä‘en thẫm đằng xa, vẻ không muốn rá»i. - Từ đây đến đó không xa mẹ nhỉ. 
 
- Nếu cô không bảo nó vá» thì tôi vá» trước đây. Ở đây trá»i tối rất nhanh, chắc cô không muốn bị trượt chân ngã trên đưá»ng. 
 
- Ừ, mình vỠđi con. 
 
Bảo nhìn ngôi nhà đổ nát vẻ luyến tiếc. Tuy nhiên, là má»™t đứa trẻ ngoan, Bảo nhất nhất làm theo những gì mẹ cáºu muốn. Äi được má»™t Ä‘oạn, Ráy dừng bước. Rồi chị ta xoay hẳn ngưá»i đối mặt vá»›i hai mẹ con, giá»ng nghiêm khắc: 
 
- Cô phải dặn dò thằng bé không nên Ä‘i lại lung tung. Ở đây địa hình hiểm trở, nếu không thông thạo sẽ rất dá»… bị lạc. Cả cô cÅ©ng váºy. – Äôi mắt chị ta ánh lên vẻ hăm dá»a. - Vá»›i lại… - chị ta có vẻ định nói Ä‘iá»u gì nữa xong lại thôi. Ráy ngần ngừ nhìn VÄ©, nhìn bé Bảo rồi vá»™i vã bước tiếp. 
 
Khi hỠđến gần bức tượng, VÄ© cố gắng tránh không ngước mắt lên. Nhưng bé Bảo thì trái lại, sá» tay vào thân má»m đá khô nhám vẻ tò mò, rồi sau khi lách ngưá»i qua, đột ngá»™t chạy tá»t vá» phÃa miệng hang và hét lên má»™t âm thanh chói tai. Tiếng hét cá»§a Bảo dá»™i vào những vách đá trong hang và rất lâu sau má»›i quay trở lại. Nó không vang vang như những lúc hỠđứng trong rừng mà hét lên. Trái lại, nó thì thào và âm âm u ám “Mẹ VÄ© Æ¡iiiâ€. VÄ© rùng mình. Bé Bảo sững ngưá»i, kinh ngạc. Nó không ngá» giá»ng cá»§a mình lại bị biến đổi ghê rợn đến như váºy. Từ lúc đó, Bảo không nói câu nào nữa. Nó lặng lẽ Ä‘i theo mẹ và ngưá»i dẫn đưá»ng. Bóng tối bắt đầu sáºp xuống nhanh chóng, mặc dù VÄ© nhìn đồng hồ má»›i thấy chỉ 5 giá». Ãnh chạng vạng khiến những dãy núi thoắt trở thành đưá»ng viá»n Ä‘en khổng lồ trên ná»n trá»i hÆ¡i còn nhá» nhợ. 
 
- Chị Ráy này, sao chị nói tiếng Kinh giá»i thế? – VÄ© bắt chuyện. 
 
- Ở làng này, tôi là ngưá»i duy nhất xuống dưới xuôi để trao đổi hàng hoá. Còn những ngưá»i khác, từ lúc sinh ra đến khi chết Ä‘i, chưa bao giá» rá»i khá»i làng…. Chúng tôi đổi thuốc lấy lương thá»±c. – Ráy giải thÃch thêm. 
 
- Những rễ cây phơi bên cạnh nhà? 
 
- Äúng rồi. Äẳng sâm, khúc khắc, hoài sÆ¡n. Chúng tôi chỉ tồn tại bằng cách hàng ngày vào rừng hái dược liệu, phÆ¡i khô và Ä‘em đổi lấy những gì cần thiết. 
 
- Tôi không thấy má»i ngưá»i vào rừng. 
 
- Không. Sáng nay chúng tôi đã làm lá»… đóng cá»a rừng. Theo tục lệ, má»i ngưá»i phải ở lại trong làng. Nếu có bất kỳ ngưá»i nào Ä‘i ra ngoài, ma rừng sẽ theo Ä‘uổi linh hồn cá»§a há». 
 
- Thế tại sao chị còn dẫn chúng tôi xuống đây? – VÄ© thảng thốt. Càng ngày, cô càng cảm thấy chá»n chợn ngưá»i phụ nữ này. 
 
- Tôi còn không tin vào những chuyện vá»› vẩn đó mà cô cÅ©ng tin à. – Ráy cưá»i to. Chị ta dừng bước, rồi xây mặt lại. Nụ cưá»i thoắt biến mất. – Có những thứ còn đáng sợ hÆ¡n ma rừng. Tin tôi Ä‘i. Tôi đã sống quá ná»a cuá»™c Ä‘á»i, tôi biết. 
 
Chị ta chá»™p lấy tay VÄ©, vuốt ve và kéo nó sát lên mắt. Nhưng có vẻ như những tia sáng cuối cùng cá»§a rừng núi không giúp chị ta nhìn thấy những Ä‘iá»u muốn thấy, Ráy thở dài và rá»i khá»i tay VÄ©. VÄ© cảm thấy khó thở. Quãng đưá»ng từ thành phố đến đây, nếu Ä‘i trên xa lá»™ chỉ mất chừng ná»a tiếng đồng hồ, nhưng VÄ© cảm thấy nÆ¡i này là má»™t thế giá»›i hoàn toàn khác hẳn, bị cô láºp vá»›i thế giá»›i văn minh bên ngoài, không hẳn vì địa hình hiểm trở, mà còn vì má»™t Ä‘iá»u gì khác. Những con ngưá»i ở đây, há» sống cô độc, há» không thÃch rá»i khá»i làng từ lúc sinh ra cho đến khi chết Ä‘i. Há» bấu vÃu dai dẳng vào má»™t Ä‘iá»u gì đó mà VÄ© chưa thể hiểu. Và tay Sương hẳn phải là má»™t thiên tài ngoại giao má»›i có thể thuyết phục há» chuyển Ä‘i nÆ¡i khác. Có thể há» cần thức ăn, và những rá»… cây kia không nuôi sống há» mãi được. Khoản tiá»n mà Lưu trả cho hỠđủ để há» xây má»™t ngôi nhà má»›i và mua lương thá»±c đủ dùng trong suốt ba năm liá»n. “Lưu đúng là ngưá»i quyết Ä‘oán đến kỳ lạ. ThÃch cái gì là làm ngay bằng đượcâ€, VÄ© nhá»§ thầm và nhún vai vui vẻ, cô muốn xoá tan bầu không khà nặng ná» này: 
 
- Chắc chồng tôi đã đàm phán xong xuôi rồi, giá» Ä‘ang ngồi đói meo trong nhà cá»§a chị. – VÄ© cưá»i to. – Mà chị Ráy này, chá»§ ngôi nhà đó là ai mà khó tÃnh thế? 
 
- Có ba ngưá»i. 
 
- Chắc lại toàn ngưá»i già. Ngưá»i già không thÃch di chuyển, thưá»ng là thế. 
 
- Không. Kẻ làm cô sợ ban nãy là một trong những chủ nhà. 
 
- Thằng điên? 
 
- Ừ, nó sống cùng ngưá»i chị há» và má»™t bà dì. 
 
VÄ© cảm thấy má»™t Ä‘iá»u gì đó làm cô bất an. Cô không nói gì, nhưng trong lòng thôi thúc má»™t sá»± tò mò vá» chá»§ nhân cá»§a ngôi nhà kia. 
 
- NghÄ©a là cô gái và bà dì kia sẽ là ngưá»i quyết định. Sao há» lại không muốn chuyển Ä‘i nhỉ? 
 
- Tôi không biết. Há» Ãt quan hệ vá»›i những ngưá»i trong làng. Äến hạn thì há» giao ná»™p cây thuốc rồi nháºn thá»±c phẩm và ra vá». 
 
- Có vẻ như chị cÅ©ng không thÃch há». 
 
- Trong làng không ai thÃch. 
 
- Tại sao thế? 
 
- …. 
 
- Tại sao thế, chị Ráy? – Cơn tò mò của Vĩ đã lên đến cực điểm. 
 
- Ngưá»i ta cho rằng, đó là những ngưá»i sinh ra trong má»™t dòng há» bị nguyá»n rá»§a. 
 
HỠđã vỠđến khoảnh đất ban nãy. Và trước khi há» leo lên con dốc hẹp dá»±ng đứng mà VÄ© biết chắc cô sẽ không còn cÆ¡ há»™i để trò chuyện cùng Ráy nữa, VÄ© quyết định há»i câu cuối cùng. 
 
- Tại sao ngưá»i trong làng lại cho rằng há» bị nguyá»n rá»§a? 
 
Ráy dừng lại để thắt lại dây cá»§a đôi dép cao su đã được nện thêm má»™t lá»›p đế nhám để dá»… dàng Ä‘i lại trên địa hình khắc nghiệt. Chị ta không nói gì, và VÄ© tưởng rằng chị ta đã chấm dứt cuá»™c trò chuyện không đầu không cuối này. Nhưng khi đứng thẳng ngưá»i lên, đôi mắt Ráy long lanh khác thưá»ng, vẻ cá»§a ngưá»i biết giá trị cá»§a những Ä‘iá»u mình sắp nói ra. 
 
- Vì suốt mưá»i Ä‘á»i nay, Ä‘á»i nào trong nhà ấy cÅ©ng có má»™t ngưá»i thắt cổ tá»± tá». Tất cả bá»n há» Ä‘á»u là phụ nữ chưa chồng. Duy nhất, có má»™t ngưá»i tá»± tá» không phải bằng cách thắt cổ. Là vì trước khi chết, bà ta đã sinh ra má»™t đứa bé gái. Và bà ta không đủ sức để trèo lên bất kỳ ngá»n cây nào mà cá»™t má»™t sợi dây. Khi dân làng tìm thấy hai mẹ con, thì đứa bé đã lả Ä‘i ở bên cạnh, bá»c trong má»™t mảnh vải màu trắng. Và ngưá»i mẹ thì… - Ráy nhắm nghiá»n đôi mắt như thể những hình ảnh khá»§ng khiếp vẫn hiển hiện trước mặt. Chị ta thì thào. – Bà ta nằm trong má»™t vÅ©ng máu Ä‘ang tuôn như suối. Máu tuôn ra từ má»i chá»— trên ngưá»i bà ấy. Vì bà ta đã dùng con dao mà trước đó tá»± cắt rốn cho đứa bé đâm hàng chục nhát lên khắp cÆ¡ thể mình. Tôi không biết bà ấy làm thế để làm gì. Vì ngưá»i ta có thể tá»± tá» bằng nhiá»u cách, không phải bằng cách Ä‘au đớn như thế. ChÃnh mẹ tôi đã đón lấy đứa bé. Và khi ngưá»i ta thay tã cho nó, má»›i phát hiện ra miếng vải trắng lấm lem đã được bà mẹ viết lên bằng chÃnh máu cá»§a mình vá»›i dòng chữ “Xin hãy giúp tôi bảo vệ đứa bé thoát khá»i những con ác quá»·â€. Tất cả ngưá»i làng ngu dốt chúng tôi không hiểu bà ta muốn gì. Nhưng dù sao, chúng tôi Ä‘á»u cho rằng những ngưá»i liên quan đến dòng hỠđó Ä‘á»u chẳng gặp được Ä‘iá»u gì tốt lành, và dÄ© nhiên ngưá»i trong làng không ai dám lấy há». Äể duy trì nòi giống, những ngưá»i còn trai Ä‘á»u phải Ä‘i tìm má»™t cô gái ở bản nào quanh đây, là những ngưá»i không biết gì vá» truyá»n thuyết ghê rợn kia. Khi bà ta chết, tôi vẫn còn nhá», nhưng không thể nào quên được khuôn mặt bà ta… đôi mắt trước kia rất đẹp lúc ấy không khép được nữa… nó mở trừng trừng như muốn canh giữ cho đứa bé, và… dưới ánh trăng hạ tuần má» mịt, khuôn mặt trắng bệch bị những tia máu bắn lên vằn vện má»™t cách khá»§ng khiếp. - Ngừng má»™t chút, Ráy hạ giá»ng xuống - Äứa bé gái… chÃnh là ngưá»i chá»§ thứ hai cá»§a ngôi nhà đó. 
 
- … 
 
- Từ bao Ä‘á»i nay, ngưá»i ta vẫn thấy hồn ma cá»§a những cô gái thắt cổ lẩn khuất trong rừng và trên hang núi. Äêm đêm, tiếng rên la kêu khóc cá»§a há» vẫn văng vẳng từ thâm sâu. Há» muốn quay trở vá» nhà, nhưng thầy mo cá»§a chúng tôi đã làm lá»… nhốt hỠở lại trong rừng vÄ©nh viá»…n, để không quấy quả ngưá»i sống được nữa. Nhưng… chỉ còn má»™t oan hồn duy nhất vẫn quay vá» bản vào những đêm trăng hạ tuần. Äấy là bóng ma cá»§a ngưá»i đàn bà kia. Thầy mo bảo rằng trước khi chết, bà ta đã làm má»™t thứ bùa yểm gì đó để có thể quay trở lại thăm con gái. Và con gái bà ta vẫn có thể nói chuyện vá»›i ngưá»i mẹ đã chết hàng đêm. Tôi cÅ©ng từng chạm mặt vá»›i hồn ma cá»§a bà ta má»™t lần… - đôi mắt cá»§a Ráy đột ngá»™t trở nên hãi hùng – đó là ba năm vá» trước, tôi xuống xuôi để đổi hàng. Lúc quay lại bị lỡ xe nên vá» muá»™n quá. Khi vào bản đã má»™t giá» sáng. Tôi thấy bà ta lướt qua những bụi cây để vào ngôi nhà đó. Bá»™ quần áo trắng lấm đầy máu, và mái tóc dài bết toàn bùn đất. Khi tôi hét lên, bà ta quay phắt lại, trên ngưá»i vẫn còn nguyên những lá»— thá»§ng như lúc bà ta má»›i chết. 
 
Ráy quay vá»™i Ä‘i và rảo lên dốc. Từ lúc đó, chị ta không nói má»™t lá»i nào nữa. Chiếc váy Ä‘en cá»§a Ráy dưá»ng như còn má»›i, vẫn nguyên lá»›p hồ cứng, kêu loạt xoạt. VÄ© để cho Bảo Ä‘i nối theo Ráy, còn mình Ä‘i cuối cùng. Câu chuyện cá»§a Ráy cùng những hành vi bà ẩn cá»§a chị ta khiến VÄ© bàng hoàng. “Những ngưá»i miá»n núi ấu trÄ© thưá»ng nghÄ© ra những chuyện hoang đưá»ng.â€, VÄ© tá»± trấn an và mỉm cưá»i. Nhưng cô cÅ©ng cảm thấy nụ cưá»i cá»§a mình gượng gạo chẳng kém những khi cô phải tiếp đón các vị khách không má»i mà đến. Khi há» quay trở lại chá»— Ä‘áºu xe, bóng đêm đã tràn ngáºp trên những nóc nhà. Lưu Ä‘ang ngồi trên má»™t mô đất nhá», hút hết Ä‘iếu thuốc này đến Ä‘iếu thuốc khác, vẻ sốt ruá»™t. Trông thấy há», anh kêu lên khiếp hãi. 
 
- Làm sao mà hai mẹ con lại lấm lem thế kia? 
 
- Ly kỳ lắm ba ạ. - Bảo tươi cưá»i há»›n hở, mặc dù đã mệt phá». Cáºu có vẻ phấn khởi vì váºn dụng được má»™t từ trong sách. 
 
- Lưu, em cần nói với anh chuyện này? 
 
- Thôi hai mẹ con Ä‘i rá»a mặt mÅ©i chân tay, có gì lát nói sau. Anh đã đặt há» chuẩn bị cá»§i lá»a cho mình, cả má»™t con gà rừng cá»±c ngon. Lần đầu tiên con trai cá»§a ba được ăn tiệc kiểu này nhé. Anh chàng này đã đói chưa nào? - Lưu bế bé Bảo lên quay má»™t vòng làm thằng bé cưá»i sằng sặc. 
 
- Không được anh, mình vỠmuộn mất. 
 
- VỠđâu? - Lưu ngÆ¡ ngác - Ãêm nay mình ngá»§ đây mà. 
 
- Ngủ đây? Ngủ ở đâu? 
 
- Trong các nhà dân, thiếu gì nhà cho ngá»§ nhá». Ở đây nhá» vả không khó khăn như dưới thành phố đâu. - Lưu cưá»i vui vẻ. 
 
VÄ© ngần ngại nhìn những ngôi nhà đá ong đã chìm vào má»™t màu Ä‘en kịt mặc dù chỉ má»›i cháºp tối. Thá»i gian ở đây như trôi nhanh hÆ¡n vào ban ngày và chững lại vào ban đêm, như thể bóng đêm sẽ kéo dài bất táºn. Từ những ô cá»a thấp tịt, ánh sáng le lói hắt ra, báºp bùng và má» mịt. 
 
- Ở đây không có Ä‘iện? - VÄ© tá»± há»i sao bây giá» cô má»›i nháºn ra Ä‘iá»u này. 
 
- Tất nhiên, đã làm gì có đưá»ng Ä‘iện, sau này sẽ phải chạy máy nổ. 
 
- Em sẽ không ngá»§ ở đây đâu. Mình ăn xong sá»›m rồi vá». - VÄ© kiên quyết. 
 
- Em đừng thế, tiểu thư Diên VÄ©. - Lưu cưá»i chế giá»…u - Em lại sợ bẩn chứ gì. Yên tâm, anh đã bảo chị Ráy chuẩn bị cho nhà mình má»™t bá»™ chăn gối má»›i. Ở đây, bà Ráy giàu nhất bản. 
 
- Không phải thế, em không quen ngá»§ ở những nÆ¡i như váºy. Mình ăn xong rồi vá». - VÄ© nhắc lại. 
 
- VÄ©, anh chưa lái xe ban đêm bao giá». Vá»›i lại, lúc trưa mưa bão, có má»™t số khúc quanh ngang sưá»n núi có thể bị lở mà mình không biết. Nguy hiểm lắm. Ãêm nay mình ngá»§ đây. Sáng mai sẽ vá» sá»›m. - Lưu nói dứt khoát rồi Ä‘i vá» phÃa Ráy vừa bước ra từ má»™t ngôi nhà. 
 
Hai ngưá»i trao đổi gì đó mà VÄ© không nghe thấy. Cô đã quen vá»›i tÃnh cách cá»§a chồng. Lưu đã nói gì là làm nấy, từ việc nhỠđến việc lá»›n. Không ai lay chuyển nổi. 
 
- Ngủ ở đây cũng được mà mẹ. Mình có cắm trại không mẹ? 
 
VÄ© không trả lá»i Bảo. Cô cảm thấy má»™t ná»—i lo lắng mÆ¡ hồ cứ dâng dần lên, chân tay cô hÆ¡i dại Ä‘i. “Chắc mình đóiâ€, VÄ© lẩm bẩm “Con cÅ©ng đói rồi nhỉ?†
 
- Ãi theo tôi. - Ráy đã đứng bên cạnh há» từ lúc nào. 
 
Chị ta lại dẫn hai mẹ con VÄ© vòng ra đằng sau nhà. Ở đó có cái cháºu nhôm nhá» hứng sẵn dưới má»™t ống giang. Bản này không có giếng, và ngưá»i ta đã tá»± tạo má»™t đưá»ng ống nước bằng những ống giang ghép vào nhau. Ãầu kia có thể là má»™t con suối nào đó. Ráy kéo chiếc cần gạt, nước từ trong ống ùa ra, chảy đầy chiếc cháºu nhôm. VÄ© chưa kịp nói gì thì bé Bảo đã té nước lên hai cẳng tay gầy gò và đôi bàn chân cáu đầy bùn đất. VÄ© nhúng tay xuống cháºu nước. Làn nước lạnh toát làm cô rùng mình. Bóng đêm ùa xuống ngày má»™t dày đặc khiến cháºu nước Ä‘en sẫm lại. Cô vã nước lên mặt. Cô nhắm chặt mắt để tránh nước. VÄ© thấy má»i thứ tối sầm lại và cô hẫng vào má»™t hố Ä‘en sâu thẳm. Ngưá»i đàn bà vá»›i hàng chục vết dao đâm trên ngá»±c Ä‘ang nhìn cô bằng đôi mắt đỠngầu đầy máu. VÄ© cuống cuồng mở choàng mắt. Nước lạnh tràn vào mắt cô cay xè. Cô vá»™i vàng thấm nước bằng chiếc khăn bông có mùi ngai ngái mà Ráy đưa cho rồi kéo bé Bảo Ä‘i. Cô gặp Lưu ở sân. Anh Ä‘ang ngồi trước má»™t đống lá»a to, trên đó có con gà xiên đã bắt lá»a xém vàng. Lưu có vẻ chăm chú và thú vị vá»›i công việc Ä‘ang làm. Và Bảo thì đã nhảy nhót xung quanh đống lá»a, cÅ©ng phấn chấn không kém. VÄ© đứng đằng sau lưng chồng, không biết nên bắt đầu câu chuyện như thế nào. Những đốm lá»a thi thoảng xém vào lá khô ná» kêu lách tách tươi vui và toả màu vàng cam rá»±c rỡ lên khuôn mặt Lưu và bé Bảo. 
 
- Anh Lưu… em… 
 
- Ừ, em ngồi xuống đây. Gà chuẩn bị được rồi. 
 
- Em định nói chuyện này. 
 
- Có chuyện gì thế? Em thấy không, từ hồi mình lấy nhau đến giá», chưa bao giỠđược hưởng má»™t không khà tuyệt vá»i như thế này. 
 
- Em nghÄ© mình không nên mua cái trang trại này. - VÄ© hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu. 
 
- Sao? - Lưu tròn mắt nhìn vợ, và bé Bảo nhân cÆ¡ há»™i đó xoay tròn xiên gà bắc trên hai que cá»i sắt. - Em bảo gì? 
 
- Em nghĩ… cái trang trại này… xa xôi và thiếu tiện nghi. 
 
VÄ© băn khoăn không biết nên giải thÃch vá»›i Lưu thế nào. Câu chuyện cá»§a Ráy, những lá»i nói mÆ¡ hồ cá»§a chị ta và má»™t cảm giác bất an không rõ ràng nÆ¡i VÄ© sẽ chỉ khiến Lưu phì cưá»i. Ãúng là Lưu có vẻ như không hỠđể ý đến những lá»i vừa rồi cá»§a vợ tháºt. Anh mải đảo lại con gà vừa bị bé Bảo suýt làm xém Ä‘en. 
 
- Cái nhà kia anh đàm phán đến đâu rồi? - VÄ© đột ngá»™t đổi chá»§ Ä‘á». 
 
- Vẫn thế, há» không đồng ý. HỠđã ăn sâu bén rá»… nÆ¡i này, và há» hy vá»ng nếu há» không chịu chuyển Ä‘i thì mình sẽ từ bỠý định. 
 
- Váºy anh định thế nào? - Mắt VÄ© ánh lên vẻ hy vá»ng. 
 
- Chả thế nào. Nếu há» không chuyển Ä‘i, thì cứ để hỠở lại. Ãằng nào anh cÅ©ng má»i vài ngưá»i ở lại. Mình cần ngưá»i làm và trông nom trang trại. Không dá»… gì tìm được ngưá»i chịu lên cái nÆ¡i khỉ ho cò gáy này để làm việc đâu. Vá»›i lại, cái nhà đó ở khuất sau rẻo đất nên cÅ©ng không ảnh hưởng lắm đến cảnh quan. Cứ để cho nó tồn tại. 
 
VÄ© im lặng. Cô không còn lý do gì để thuyết phục chồng nữa. Anh đã có nhã ý tặng cô má»™t món quà mà bất kỳ ngưá»i vợ nào cÅ©ng mÆ¡ ước, còn những lý lẽ cá»§a cô lại quá mÆ¡ hồ. VÄ© giúp chồng láºt con gà. Bất chợt má»™t cÆ¡n gió ùa qua khiến đống lá»a tạt sang phải, sang trái rồi bốc lên cao. Nó bắt đầu xém vào con gà. VÄ© cuống lên định nhấc chiếc que cá»i ra, và trong lúc vá»™i vã, xiên gà đã hất ngược vào tay cô. Những giá»t mỡ Ä‘ang ứa ra để lại má»™t vệt rát bá»ng trên mu bàn tay. Cô kêu lên khe khẽ. Vết bá»ng nhanh chóng hình thành má»™t quầng đỠrất to. VÄ© nhá»› rằng mình có má»™t tuýp thuốc mỡ trong túi thuốc trên xe. Cô mở cá»a xe và nhanh chóng tìm thấy nó trong cốp nhá». Lá»›p thuốc mỡ làm bàn tay cô dịu hẳn Ä‘i. Khi VÄ© quay trở lại đống lá»a và định nói cho Lưu biết rằng vết bá»ng cá»§a cô đã ổn, cô bá»—ng thấy lạnh sống lưng. Có má»™t thứ gì đó vẫn Ä‘ang theo dõi há» từ trong những lùm cây mỠám, là kẻ Ä‘eo đẳng cô suốt từ lúc cô đến đây. VÄ© bÃu lấy khuá»·u tay chồng “Anh… nhìn kìaâ€. Gã Ä‘iên Ä‘ang nấp sau má»™t thân cây to gá»™c, giương mắt nhìn há» chòng chá»c. Lần này thì Lưu đã tức giáºn thá»±c sá»±. Anh cầm má»™t cành cá»§i Ä‘ang bén cháy và ném mạnh vá» phÃa kẻ Ä‘iên loạn. Vẻ như Lưu đã ném trúng má»™t bá»™ pháºn nào đó trên cÆ¡ thể gã. VÄ© thấy gã rên lên rồi biến mất trong bóng tối. VÄ© lo lắng: 
 
- Nếu anh để lại ngôi nhà đó, nghĩa là… cả… nó cũng sẽ ở lại? 
 
- Ãành váºy thôi. - Lưu thở dài - Nhưng em đừng lo. Ráy nói rằng không phải lúc nào nó cÅ©ng lên cÆ¡n. Bình thưá»ng nó cÅ©ng tỉnh táo như những ngưá»i khác, và những lúc bệnh phát ra ngoài thì cÅ©ng không làm hại gì ai. Trông nó ghê váºy thôi, nhưng vô hại. 
 
Lá»i giải thÃch cá»§a Lưu không làm VÄ© an tâm. Cảm giác bất an mÆ¡ hồ càng dâng lên làm ruá»™t gan cô nóng lá»a đốt. Lưu đã xẻ xong con gà. HỠăn tối nhanh chóng vì đã đói ngấu. Nồi cháo to mà Ráy vừa mang ra cÅ©ng cạn đáy trong phút chốc. VÄ© cảm thấy ngon miệng. Khà lạnh cá»§a núi rừng bắt đầu lan toả và thảng hoặc vài cÆ¡n gió buốt tràn qua làm át cả hÆ¡i ấm cá»§a đống lá»a tuy nhiên lại làm VÄ© dá»… chịu. Cô lim rim mắt dá»±a vào vai Lưu. Trăng hạ tuần có hình lưỡi liá»m mảnh và nhá» xÃu, bị bao quanh bởi má»™t đưá»ng viá»n má» nhạt. Nó toả ánh nhá»n nhợt trên bầu trá»i tối Ä‘en rồi hắt chút tàn sáng xuống những cánh rừng, song không đủ soi tá» bất cứ thứ gì. PhÃa bầu trá»i đàng xa, mà VÄ© chưa định được hướng Ãông hay hướng Bắc, vẫn ngáºp má»™t màu hồng quành quạch. Có thể ngày mai trá»i vẫn sẽ lại mưa. Màu hồng này báo hiệu thế. CÆ¡n buồn ngá»§ đã kéo trùng mi mắt VÄ©, và cô bắt đầu nhìn má»i váºt má»™t cách không rõ ràng. 
 
- Mấy giỠrồi anh? 
 
- Tám giá». 
 
- Thế mà tưởng như ná»a đêm ấy. Ở đây yên tÄ©nh tháºt. 
 
VÄ© cố chống mắt nhìn sang Bảo. Thằng bé gần như ngá»§ gáºt bên cạnh đống lá»a. Trong phút chốc, VÄ© tỉnh hẳn. Cô giục Lưu cho thằng bé Ä‘i ngá»§. Lưu bế con trên tay, định tiến vá» phÃa nhà Ráy. Giá» VÄ© má»›i nhá»› ra cái chuyện ban nãy. Cô đột ngá»™t đỠnghị: 
 
- Em và con sẽ ngủ ngoài xe. Em ngại ngủ trong mấy cái nhà ấy lắm. 
 
- CÅ©ng được. HÆ¡i cháºt chá»™i cho em, còn anh thì chịu thôi. Anh to thế này. - Lưu cưá»i lá»™ hàm răng sáng bóng. - Anh vào nhà trưởng bản ngá»§ váºy. 
 
Lưu bế bé Bảo trở lại xe. Bảo đã ngủ say ngay từ lúc Lưu vừa nhấc nó lên tay. Vĩ kê gối cho con trai nằm thoải mái rồi lên ghế đằng trước. Lưu xoa tay. 
 
- Em sáng kiến đấy. Thôi anh cÅ©ng Ä‘i ngá»§ đây, sau ngày hôm nay thì ai cÅ©ng đỠcả ngưá»i ra rồi. 
 
Lưu thò đầu vào xe hôn lên má vợ “Chúc hai mẹ con ngá»§ ngon nhé†rồi nhanh chóng khuất sau má»™t ngôi nhà. Dưá»ng như cả bản đã tắt đèn từ lúc há» còn ngồi ăn bên cạnh đống lá»a. Phải rồi, ở đây không có gì để giải trà thì ngưá»i ta Ä‘i ngá»§ từ cháºp tối là hợp lẽ. Nếu như không có ánh sáng toả ra từ trong xe, VÄ© dá»… tưởng rằng mình Ä‘ang rÆ¡i vào má»™t quần thể sống thá»i tiá»n sá». Cô vặn chìa khoá, ánh đèn Ä‘iện tắt ngấm. Nhưng ngoài kia, đống lá»a vẫn bốc lên cao ngút, toả màu vàng cam rá»±c rỡ, đôi khi loé lên má»™t tia lá»a xanh tÃm trông rất vui mắt. Ngá»n lá»a nhảy nhót làm mắt VÄ© dÃu lại. Những làn gió mang hÆ¡i thở mát lạnh và mùi hương đặc trưng cá»§a rừng già lá»t qua kÃnh cá»a xe mở he hé khiến VÄ© chìm hẳn vào giấc ngá»§ không má»™ng mị. Chừng rất lâu sau, VÄ© nghe thấy những âm thanh lao xao như tiếng cưá»i nói. Khắp bản đèn Ä‘iện sáng trưng khiến VÄ© chói mắt. Rất nhiá»u ngưá»i xung quanh. HỠđến từ những ngôi nhà trong bản, mặc những trang phục xá»§ng xoẻng đầy vòng khuyên trên ngưá»i. Há» hò reo và nói cưá»i vui vẻ như thể Ä‘ang chÆ¡i má»™t trò chÆ¡i gì đó. VÄ© nghe những âm thanh ồn ã nhưng lại loáng thoáng, không rõ ràng. 
 
Rồng rắn lên mây 
 
Có cây núc nắc 
 
Có nhà khiển binh 
 
Há»i thăm thầy thuốc có nhà hay không… 
 
 
VÄ© rùng mình. Trò chÆ¡i Ä‘ang rất vui vẻ, nhưng không rõ tại sao VÄ© thấy sống lưng mình lạnh buốt. Thốt nhiên, VÄ© nhìn thấy má»™t ngưá»i đàn bà tách ra khá»i đám đông. Cô ta đứng khá xa, và Ä‘ang nhìn VÄ©. Cô ta còn trẻ, và đẹp, rất đẹp. Nhưng, cô ta có má»™t vẻ quen thuá»™c mà VÄ© chưa định hình được. Vẻ quen thuá»™c cá»§a ngưá»i đàn bà này làm VÄ© cảm nháºn má»™t cÆ¡n gai lạnh. Bá»—ng nhiên, VÄ© thấy tò mò. Cô tiến lại gần ngưá»i đàn bà. Như chỉ chá» có thế, cô ta rảo bước nhanh vá» phÃa trước má»™t chút rồi dừng lại, vẻ như Ä‘ang chỠđợi. VÄ© vá»™i vã bước theo để Ä‘uổi kịp ngưá»i đàn bà. Ngay khi VÄ© chỉ còn cách ngưá»i kia chục sải chân thì cô ta lại Ä‘i tiếp. Ngưá»i đàn bà có vóc dáng nhá» bé nhưng tốc độ nhanh má»™t cách đáng kinh ngạc. Tuy nhiên, khi đã bá» VÄ© má»™t Ä‘oạn khá xa. Cô ta lại dừng bước và nhìn VÄ© đầy giục giã. Song đến lần thứ ba VÄ© mừng thầm vì sắp Ä‘uối kịp ngưá»i đàn bà bà ẩn thì cô tiếp tục bị tụt lại đằng sau như thể má»™t cuá»™c chÆ¡i ú tim. VÄ© bắt đầu sốt ruá»™t. Cô thấy mặt mình nóng bá»ng, mạch Ä‘áºp trên thái dương rần ráºt hệt cảm giác khi VÄ© suýt Ä‘áºp tay lên vai đứa trẻ cuối cùng trong Ä‘oàn rồng rắn mà bị hụt mất. Cô bước nhanh hÆ¡n, gần như là chạy, nhưng bằng cách nào thì vẫn luôn bị kẻ đằng trước bá» má»™t Ä‘oạn khá xa. Song lần này, khoảng cách đã thu hẹp lại, rất gần. Ngưá»i đàn bà chỉ còn cách VÄ© chừng ba bước chân, nhưng cô ta không quay lại nhìn VÄ© nữa. Cô ta đứng xây lưng lại, vì váºy VÄ© không tài nào nhìn thấy khuôn mặt quen thuá»™c bà ẩn kia. VÄ© tức Ä‘iên ngưá»i. Cô ta mặc bá»™ quần áo Ä‘en tuyá»n, và mái tóc Ä‘en thả chấm vai khiến cả thân hình lẫn vào trong bóng đêm. Trăng hạ tuần ánh lên những tia nhợt nhạt trên lá»›p áo Ä‘en kỳ quặc. VÄ© hÃt má»™t hÆ¡i tháºt mạnh, chỉ còn hai bước chân nữa, VÄ© sẽ Ä‘áºp tay lên vai cô ta, bắt cô ta quay mặt lại, sẽ há»i cô ta là ai, và tại sao lại bắt VÄ© Ä‘uổi theo má»™t cách tức cưá»i thế. VÄ© tiến thêm má»™t bước nữa. Cô thấy hÆ¡i lạnh từ đâu phả ra giá buốt. Cái thân hình nhá» bé mặc áo Ä‘en vẫn quay lưng lại như trêu ngươi. VÄ© giÆ¡ tay lên, nhưng bàn tay cô chỉ lùa vào không khÃ. Ngưá»i đàn bà đã biến mất, như thể cô ta vừa tan lẫn vào màn đêm dày đặc. VÄ© bước tá»›i bước lui. Xung quanh cô chỉ toàn là những thân cây xù xì gá»›m ghiếc. Lúc này VÄ© má»›i nháºn ra rằng mình Ä‘ang ở giữa rừng già. Ãám đông vui vẻ ban nãy cÅ©ng đã biến mất. Thì ra cô đã Ä‘i quá xa rồi. Ngưá»i đàn bà kia đã lừa VÄ©. Và nếu cô ta lừa VÄ©, hẳn ý định cá»§a cô ta không tốt đẹp gì. ánh trăng hạ tuần vẫn hắt những tia lá» má» mà khi xuyên qua tán lá rừng ráºm rạp, chúng biến thành từng vệt vằn vện quái đản. VÄ© dẫm chân lên lá»›p lá mục ải Ä‘ang tá»a mùi ngai ngái. Cô lần mò trong bóng tối, tay vịn vào những thân cây nhÆ¡m nhá»›p nhá»±a và sương đêm. Vẻ như má»™t màn mây dày đặc đã bao phá»§ lấy mặt trăng. Lúc này, ngay cả những vệt vằn vện má» nhạt cÅ©ng không còn nữa. VÄ© đã rÆ¡i vào bóng đêm Ä‘en đặc. Cô đã lạc đưá»ng hoàn toàn. 
 
Cái ý nghÄ© bị lạc đưá»ng giữa rừng già khiến VÄ© kinh hoảng. Cô cuống cuồng bước bừa lên phÃa trước. Thốt nhiên, VÄ© thấy quầng sáng vằn vện xuyên qua những tán lá rừng đã quay trở lại. Má»™t lối mòn hiện ra trước mặt cô. VÄ© vui mừng bước theo con đưá»ng ấy. ánh sáng rõ dần dù trăng vẫn chỉ lá» má» má»™t hình lưỡi liá»m nhá» xÃu. Cô nhìn thấy phÃa trước có má»™t cái lán nhá», và ngưá»i ra kẻ vào tấp náºp. VÄ© vá»™i vàng tiến vỠđằng ấy. Cô định chào há»i, nhưng vẻ vá»™i vã, báºn bịu cá»§a những ngưá»i trong lán làm cô ngừng ngay lại. Dưá»ng như há» Ä‘ang chuẩn bị đón ai đó. Cô bước vào lán. HỠđứng xung quanh thành má»™t vòng tròn và chừa ra má»™t khoảng trống ở giữa. Trong lán không có bất kỳ má»™t loại đèn Ä‘uốc gì nhưng cô vẫn thấy đủ ánh sáng để quan sát hết má»i váºt. Có lẽ những bá»™ quần áo trắng tuyá»n cá»§a những ngưá»i này đã phả ra má»™t thứ ánh sáng đặc biệt. Trong đám đông có cả ngưá»i già, ngưá»i trẻ, đàn ông, đàn bà, nhưng không ai để ý gì đến cô, tháºm chà như không nhìn thấy cô nữa thì phải. Tiếng xôn xao bắt đầu rá»™ lên. Hình như cái ngưá»i mà há» chỠđợi đã đến. Cô cÅ©ng ngó ra bên ngoài. Những ngưá»i kia bê vào má»™t váºt gì đó được phá»§ tấm vải trắng. HỠđể vào khoảng trống đã được định sẵn rồi xúm lại xung quanh. VÄ© cố hết sức để lách vào giữa đám đông. Ngưá»i ta từ từ láºt tấm vải trắng. Má»™t thân hình Ä‘en tuyá»n bất động phÃa bên dưới. VÄ© suýt kêu lên. Là ngưá»i đàn bà ban nãy. Cô ta chết rồi sao? Khuôn mặt xinh đẹp lúc trước giá» xám ngoét lại, hai mắt nhắm nghiá»n. Tiếng ồn ã im bặt hẳn. Há» khoác cho cô ta má»™t chiếc áo trắng. Bất thần cái thân hình bất động kia đứng báºt dáºy. Cô ta tiến má»™t bước vá» phÃa VÄ©, đôi mắt mở to đầy Ä‘e dá»a “Cô hãy quay vá» Ä‘i. Vá» Ä‘i. Nguy hiểm Ä‘ang đến rất gần. Hãy tỉnh táo. Cô đã làm má»™t việc sai lầm. Hãy tỉnh táo. Vá» Ä‘i… vá» Ä‘i.†Ngưá»i đàn bà thá»u thào, máu từ trên thái dương cô ta phút chốc tuôn chảy. Chúng chảy từng giá»t xuống tấm áo trắng. Khuôn mặt ngưá»i đàn bà thoắt biến đổi. Nó khô dần lại như xác ướp và trở nên ghê rợn. Những ngưá»i trong lán giá» má»›i bắt đầu nháºn ra sá»± có mặt cá»§a cô. Há» quay lại và bao vây lấy cô. VÄ© lùi dần, lùi dần, nhưng những cánh tay cá»§a hỠđã bắt đầu vươn dài ra. Cô quay đầu ra cá»a và lao mình vào đêm Ä‘en. Sương mù ẩm ướt đã bao phá»§ lên má»i cảnh váºt và VÄ© không còn nháºn ra bất cứ thứ gì nữa. Những tiếng rì rầm đồng thanh vẫn Ä‘uổi theo VÄ© không dứt “Vá» Ä‘i… vá» Ä‘iâ€. Cô muốn hét lên mà cổ há»ng như bị ai ghìm giữ. Ãôi chân cô nặng như có đá Ä‘eo và chạy rất cháºm. Bất ngá» trước mặt cô là má»™t vá»±c thẳm. VÄ© bước hụt chân và lao thẳng xuống cái hố sâu khổng lồ. Mu bàn tay cô sượt phải má»™t phiến đá nhá»n rát bá»ng. 
 
VÄ© bừng tỉnh. Trống ngá»±c Ä‘áºp thình thịch nhưng tri giác cá»§a cô dần dần trở lại. Tay cô cảm nháºn lá»›p da trÆ¡n nhẵn cá»§a đệm xe, và vết rát bá»ng trên mu bàn tay vẫn còn nguyên đó. Vết bá»ng từ mỡ gà giá» trở nên nhức nhối. Cô thấy khuôn mặt mình lạnh toát. Có lẽ mồ hôi đã rịn ra từ cÆ¡n ác má»™ng vừa rồi và sau đó lại được những cÆ¡n gió rừng làm cho khô lại. Cô vẫn chưa mở mắt. Ngưá»i đàn bà báºn đồ Ä‘en, những ngưá»i mặc áo trắng trong chiếc lán giữa rừng… Cô bÃu chặt chiếc nệm xe và lấy hết sức bình sinh rướn hàng mi lên. Bé Bảo vẫn ngá»§ say sưa trên băng ghế. HÆ¡i thở cá»§a cô Ä‘iá»u hoà trở lại. Ãống lá»a không được ngưá»i chăm sóc đã tắt ngấm từ lúc nào và sương đêm kéo đến dày đặc. Chiếc xe như trôi bồng bá»nh trong má»™t đám sương xám khổng lồ. Khi cô định vá»›i tay vặn cho cá»a kÃnh lên hết để ngăn làn sương Ä‘ang ùa vào trong thì chợt nháºn ra má»™t cái gì đó không ổn. Dưá»ng như… trước mÅ©i xe… không chỉ có sương đêm, mà lẫn vào đó… Cổ há»ng cô chợt đắng ngắt. Má»™t bóng ngưá»i lá» má» hiện ra sau màn sương, bất động và Ä‘ang nhìn cô chằm chằm. CÆ¡n ác má»™ng đã quay trở lại. Dòng máu Ä‘ang chảy trong ngưá»i cô như đông cứng lại. Vẫn là má»™t ngưá»i đàn bà, mặc đồ Ä‘en tuyá»n, nhưng cô không thể nhìn rõ mặt vì tấm kÃnh đã bị má» hÆ¡i nước. Ngưá»i này di chuyển chầm cháºm và bước vòng ra phÃa cá»a trước. Thì ra trên tay cô ta có cầm má»™t ngá»n đèn bão. Cô ta để chiếc đèn sát cá»a xe như muốn quan sát VÄ© cho rõ hÆ¡n. Rõ ràng bóng ma không há» biết VÄ© đã thức giấc. Cô ta cúi xuống rất thấp và nâng cái đèn lên cao nữa. Không phải khuôn mặt xinh đẹp cá»§a ngưá»i đàn bà khi nãy. Ãôi mắt cô ta đối diện cặp mắt Ä‘ang mở to kinh hoàng cá»§a VÄ© thì tá» ra hoảng sợ không kém. Cô ta đứng thẳng dáºy và lùi lại má»™t bước. VÄ© như choàng tỉnh. Cô đẩy mạnh cá»a xe và bước ra ngoài. Cô vòng sang phÃa bên kia. Kẻ lạ mặt lại lùi thêm má»™t bước nữa. VÄ© lấy lại bình tÄ©nh mặc dù vẫn chưa hết ná»—i kinh hoàng từ giấc mÆ¡ cho đến hiện thá»±c Ä‘ang hiển hiện trước mặt. 
 
- Cô là ai? 
 
- … 
 
- Nói Ä‘i. - VÄ© giáºn dữ - Sao lại rình ráºp tôi? 
 
- Tôi Ä‘i gom thuốc. Sương đêm xuống nhiá»u thế này sẽ làm há»ng hết thuốc. 
 
Giá»ng nói lÆ¡ lá»› giống hệt giá»ng cá»§a Ráy. VÄ© cảm thấy kiệt sức. 
 
- Nhà cô ở đâu? 
 
- Ãằng kia.- Cô gái giÆ¡ tay chỉ. 
 
VÄ© không nhìn thấy gì trong làn sương đêm nhưng Ä‘oán chắc cô ta là chá»§ nhân cá»§a ngôi nhà đá ong thứ chÃn. Khuôn mặt cô ta rõ dần, xinh xắn và yếu Ä‘uối má»™t cách kỳ quặc. Cô ta lặng lẽ quan sát VÄ©, không phải vá»›i vẻ tò mò cá»§a những ngưá»i thiểu số Ãt được nhìn thấy ngưá»i Kinh, mà bằng sá»± soi mói như thể đã biết VÄ© từ trước. Vẻ lạnh lùng và khó chịu cá»§a cô ta ngược hẳn vá»›i dáng vẻ yếu Ä‘uối khiến VÄ© ngạc nhiên. Cô cÅ©ng khó chịu không kém. 
 
- Cô cứ việc đi gom thuốc, sao lại theo dõi hai mẹ con tôi làm gì. 
 
Tay cô gái đã cầm má»™t túi vải màu Ä‘en rất to, chắc chứa đầy thuốc trong đó. Cô ta không nói gì, quay lưng bá» Ä‘i. VÄ© chỉ còn nhìn thấy ánh đèn bão báºp bùng chuyển động trong màn sương dày đặc như thể có má»™t bóng ma vô hình Ä‘ang cầm lấy nó. Rồi nó cÅ©ng nhanh chóng biến mất. VÄ© chui vào trong xe. Ãóng chặt các cá»a kÃnh lại và ngồi thẳng ngưá»i trên ghế. Tiếng gió thổi ào ạt luồn qua lưng chừng núi, qua những cánh rừng và hang đá hoang sÆ¡ tạo thành những tiếng rÃt ghê rợn. Lần đầu tiên VÄ© nghe tiếng gió hú. Nó ở rất xa nhưng dưá»ng như Ä‘ang sượt qua ngoài cá»a xe hệt má»™t váºt thể sống. VÄ© vặn chiếc đồng hồ Ä‘iện tá». Ãã ba giá» sáng, và tiếng gió hú làm cô căng thẳng. VÄ© không dám ngá»§ lại nữa. Cô cÅ©ng không muốn báºt đèn. Cái cảm giác hết thảy vạn váºt có thể quan sát cô đến táºn chân tÆ¡ kẽ tóc trong khi cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì tháºt là kinh khá»§ng. VÄ© chá»n má»™t đĩa nhạc cổ Ä‘iển rồi báºt lên khe khẽ. Giai Ä‘iệu buồn bã cá»§a bản sonata Pathétique vang lên giữa núi rừng làm VÄ© thấy bình an  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản cá»§a Mèo Äa Tình  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by khungcodangcap; 23-12-2008 at 05:37 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				23-12-2008, 02:00 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phá Quan Hạ Sơn
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Nov 2008
					Äến từ: Thao Dien Q2
					
					
						Bài gởi: 180
					
                    Thá»i gian online: 0 giây
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương II:  
Bóng ma lúc ná»a đêm 
 
 
 
 
 
 
Vĩ thấy chân tay mình trở nên tê dại và mặt đất bên dưới như chao đi. Bảo chưa bao giỠchạy đi đâu mà không xin phép. Mà thằng bé có thể đi đâu được ở khu vực hiểm trở này. 
 
- Con tôi đâu rồi, chị…? – VÄ© nhìn ngưá»i dẫn đưá»ng bằng cặp mắt nghi ngá» và hoảng sợ. 
 
- Cứ gá»i tôi là Ráy. Cô bình tÄ©nh, đây đâu phải siêu thị như ở dưới xuôi mà sợ lạc. Chắc thằng bé chạy đâu chÆ¡i quanh đây thôi. 
 
- Tôi không bình tĩnh được. Nó đang bị ốm. Nó không phải như những đứa trẻ khác đâu. 
 
- Bây giá» cô Ä‘i ngược trở lại, còn tôi Ä‘i lối này. – Ráy khoát tay vá» phÃa rìa núi. 
 
- Không… 
 
- Cô làm theo lá»i tôi. Äi cùng nhau chỉ mất thá»i gian. Tôi không làm gì con trai cô đâu mà sợ. – Ráy nhếch mép vẻ khó tả, không ra cưá»i, cÅ©ng không ra khinh miệt. 
 
Không còn cách nào khác, VÄ© đành quay trở lại con dốc ban nãy. Cô cảm giác Ráy vẫn Ä‘ang quan sát cô từ phÃa sau lưng. Nhưng khi cô ngoảnh lại, chị ta đã biến mất khá»i khoảnh đất. VÄ© bắt đầu tuyệt vá»ng. Cô cảm thấy như có má»™t bàn tay vô hình Ä‘ang tách dần cô khá»i những ngưá»i xung quanh. Và lúc này, bao quanh VÄ© là núi rừng và những bụi cây ráºm rạp vá»›i màu hoa đỠối. Con dốc dá»±ng đứng mà lúc xuống VÄ© đã phải rất vất vả má»›i có thể ngăn chân mình khá»i trượt thì giỠđây khó khăn gấp nhiá»u lần để leo lên. Không có sá»± hiện diện cá»§a con ngưá»i, nhưng VÄ© vẫn cảm thấy những ánh mắt mỠám Ä‘ang theo dõi cô. “Bảo Æ¡i, con Æ¡iâ€. Tiếng gá»i cá»§a cô dá»™i vào những âm u và luồn trở lại thành má»™t tràng ngân dài rá»n rÄ©. Cô bắt đầu dùng năm đầu ngón tay để bám vào những rá»… cây, nhưng chúng cứ trượt trên những lá»›p bùn trÆ¡n nhẫy đã quánh lại trên thân lá. Tiếng gá»i cá»§a VÄ© nhá» dần. Màu đỠngợp phÃa trước bắt đầu làm mắt cô hoa lên. “Bảo Æ¡iâ€. Cô báºt khóc. VÄ© không dám nghÄ© đến những lý do gây ra sá»± mất tÃch cá»§a Bảo. Äầu óc cô mụ mị và tê dại. Äúng lúc đó, cô thoáng nghe má»™t âm thanh dài xào qua những tán lá. “VÄ© Æ¡iâ€. Tiếng gá»i vẳng xa xa nhưng đã gá»i tên cô. Nó rõ dần “VÄ© Æ¡iiiiiii. Ráy ở đâyyyyyyyyyyyâ€. VÄ© xoay ngưá»i lại. Cô vừa chạy, vừa lăn, vừa trượt trên con dốc đầy bùn đất. Cô đã quay trở lại đúng khoảnh đất ban nãy. Vẫn hoàn toàn vắng lặng. “Mẹ Æ¡iâ€. – “Bảo, con Æ¡iâ€. Gió núi tạt vào hai gò má VÄ© ướt lạnh. Cô hướng vá» phÃa tiếng gá»i. Nó nằm ở rìa núi bên tay mặt. Cô chạy ra sát mép núi. Lúc đứng giữa khoảnh đất, VÄ© vẫn nghÄ© rằng đây là táºn cùng cá»§a sưá»n núi này và từ đây chỉ có thể trông xuống vá»±c thẳm. Thì ra vẫn còn má»™t con đưá»ng mòn nữa nằm khuất sau mép núi. Nó dốc thoai thoải và khá rá»™ng rãi. VÄ© thấy trống ngá»±c Ä‘áºp thình thịch. Cô băng mình trên con dốc. Nó viá»n theo sưá»n núi và bị chắn ngang bởi má»™t má»m đá khổng lồ nhô ra phÃa trước. VÄ© suýt kêu lên “Hình ngưá»i cụt đầuâ€. Bức tượng thiên nhiên tá»± tạo cô nhìn thấy ngoài đưá»ng cái trước khi Lưu ngoặt vào lối rẽ hoá ra nằm ở đây. Giá» nó ở ngay trước mặt cô, Ä‘en xì và đồ sá»™ khiến cô gai ngưá»i. VÄ© đã tiến lại gần nó. Cô ngẩng mặt lên, đôi tay Ä‘ang đỡ lấy phần cổ lÆ¡ lá»ng trên cao, và ngay sau lưng bức tượng là má»™t cá»a hang Ä‘en ngòm, nhưng khá rá»™ng rãi. “Mẹ Æ¡i, con đâyâ€. Tiếng cá»§a bé Bảo đã rất gần. VÄ© vá»™i vã luồn ngưá»i xuống cái ngách rất hẹp dưới chân bức tượng. Con đưá»ng trước mặt lại lá»™ ra, dốc vá» phÃa trên. Và cô đã nhìn thấy cái bóng nhá» bé cá»§a con trai mình trên đỉnh dốc, bên cạnh là Ráy vá»›i mái tóc dài phất phÆ¡ theo chiá»u gió. Không chá» VÄ© đến nÆ¡i, Bảo đã chạy ào vá» phÃa mẹ. Äôi mắt VÄ© loáng nước, cô ôm chặt cái thân hình bé nhá» quen thuá»™c “Con chạy ra táºn đây mà không nói cho mẹ biết?â€. Bảo dụi đầu vào gò má ướt đẫm cá»§a mẹ. Rồi không nói gì, cáºu bé kéo tay mẹ vá» chá»— cáºu Ä‘ang đứng ban nãy. 
 
- Tôi nói rồi, trẻ con đến vùng này là thÃch lắm. – Ráy thản nhiên nhìn bá»™ quần áo đầy bùn đất cá»§a VÄ©. 
 
- Mẹ nhìn kìa. 
 
VÄ© xoay mặt vá» phÃa tay bé Bảo vừa chỉ. Cô dụi đôi mắt còn Ä‘ang ẩm ướt cá»§a mình để nhìn cho rõ. Trá»i đã vá» chiá»u, tÃm sẫm lại, nhưng VÄ© có thể thấy má»™t khối Ä‘en sì đổ nát phÃa đằng xa, thấp thoáng sau những tàn cây lá trắng. 
 
- Cái gì váºy? 
 
- Lâu đài đấy mẹ ạ. - Bảo reo lên thÃch thú. 
 
- VỠthôi, muộn rồi. – Ráy bắt đầu dợm bước xuống dốc. 
 
- Äể mẹ con cháu ở đây má»™t lát. 
 
- Cái gì váºy? – VÄ© nhắc lại. Cô đã thấy khối đổ nát rõ dần, là má»™t mái nhà bằng đá đồ sá»™ bị vẹt mất má»™t bên. 
 
- Ban nãy tôi đã bảo thằng bé quay trở lại nhưng nó nhất định ở đây để chỠcô đến. 
 
- Con muốn chỉ cho mẹ toà lâu đài kia. - Bảo thanh minh. 
 
- Äấy là ngôi nhà cổ cá»§a dòng há» Quách. Äã từ lâu không ai sống ở đó nữa. – Ráy vừa nói vừa buá»™c lại những món tóc Ä‘ang xổ rã rượi trước cÆ¡n gió lúc vá» chiá»u. 
 
- Chắc há» là những ngưá»i quý tá»™c. - Giá»ng bé Bảo có vẻ hết sức hồi há»™p. Cáºu dán mắt vào khối Ä‘en thẫm đằng xa, vẻ không muốn rá»i. - Từ đây đến đó không xa mẹ nhỉ. 
 
- Nếu cô không bảo nó vá» thì tôi vá» trước đây. Ở đây trá»i tối rất nhanh, chắc cô không muốn bị trượt chân ngã trên đưá»ng. 
 
- Ừ, mình vỠđi con. 
 
Bảo nhìn ngôi nhà đổ nát vẻ luyến tiếc. Tuy nhiên, là má»™t đứa trẻ ngoan, Bảo nhất nhất làm theo những gì mẹ cáºu muốn. Äi được má»™t Ä‘oạn, Ráy dừng bước. Rồi chị ta xoay hẳn ngưá»i đối mặt vá»›i hai mẹ con, giá»ng nghiêm khắc: 
 
- Cô phải dặn dò thằng bé không nên Ä‘i lại lung tung. Ở đây địa hình hiểm trở, nếu không thông thạo sẽ rất dá»… bị lạc. Cả cô cÅ©ng váºy. – Äôi mắt chị ta ánh lên vẻ hăm dá»a. - Vá»›i lại… - chị ta có vẻ định nói Ä‘iá»u gì nữa xong lại thôi. Ráy ngần ngừ nhìn VÄ©, nhìn bé Bảo rồi vá»™i vã bước tiếp. 
 
Khi hỠđến gần bức tượng, VÄ© cố gắng tránh không ngước mắt lên. Nhưng bé Bảo thì trái lại, sá» tay vào thân má»m đá khô nhám vẻ tò mò, rồi sau khi lách ngưá»i qua, đột ngá»™t chạy tá»t vá» phÃa miệng hang và hét lên má»™t âm thanh chói tai. Tiếng hét cá»§a Bảo dá»™i vào những vách đá trong hang và rất lâu sau má»›i quay trở lại. Nó không vang vang như những lúc hỠđứng trong rừng mà hét lên. Trái lại, nó thì thào và âm âm u ám “Mẹ VÄ© Æ¡iiiâ€. VÄ© rùng mình. Bé Bảo sững ngưá»i, kinh ngạc. Nó không ngá» giá»ng cá»§a mình lại bị biến đổi ghê rợn đến như váºy. Từ lúc đó, Bảo không nói câu nào nữa. Nó lặng lẽ Ä‘i theo mẹ và ngưá»i dẫn đưá»ng. Bóng tối bắt đầu sáºp xuống nhanh chóng, mặc dù VÄ© nhìn đồng hồ má»›i thấy chỉ 5 giá». Ãnh chạng vạng khiến những dãy núi thoắt trở thành đưá»ng viá»n Ä‘en khổng lồ trên ná»n trá»i hÆ¡i còn nhá» nhợ. 
 
- Chị Ráy này, sao chị nói tiếng Kinh giá»i thế? – VÄ© bắt chuyện. 
 
- Ở làng này, tôi là ngưá»i duy nhất xuống dưới xuôi để trao đổi hàng hoá. Còn những ngưá»i khác, từ lúc sinh ra đến khi chết Ä‘i, chưa bao giá» rá»i khá»i làng…. Chúng tôi đổi thuốc lấy lương thá»±c. – Ráy giải thÃch thêm. 
 
- Những rễ cây phơi bên cạnh nhà? 
 
- Äúng rồi. Äẳng sâm, khúc khắc, hoài sÆ¡n. Chúng tôi chỉ tồn tại bằng cách hàng ngày vào rừng hái dược liệu, phÆ¡i khô và Ä‘em đổi lấy những gì cần thiết. 
 
- Tôi không thấy má»i ngưá»i vào rừng. 
 
- Không. Sáng nay chúng tôi đã làm lá»… đóng cá»a rừng. Theo tục lệ, má»i ngưá»i phải ở lại trong làng. Nếu có bất kỳ ngưá»i nào Ä‘i ra ngoài, ma rừng sẽ theo Ä‘uổi linh hồn cá»§a há». 
 
- Thế tại sao chị còn dẫn chúng tôi xuống đây? – VÄ© thảng thốt. Càng ngày, cô càng cảm thấy chá»n chợn ngưá»i phụ nữ này. 
 
- Tôi còn không tin vào những chuyện vá»› vẩn đó mà cô cÅ©ng tin à. – Ráy cưá»i to. Chị ta dừng bước, rồi xây mặt lại. Nụ cưá»i thoắt biến mất. – Có những thứ còn đáng sợ hÆ¡n ma rừng. Tin tôi Ä‘i. Tôi đã sống quá ná»a cuá»™c Ä‘á»i, tôi biết. 
 
Chị ta chá»™p lấy tay VÄ©, vuốt ve và kéo nó sát lên mắt. Nhưng có vẻ như những tia sáng cuối cùng cá»§a rừng núi không giúp chị ta nhìn thấy những Ä‘iá»u muốn thấy, Ráy thở dài và rá»i khá»i tay VÄ©. VÄ© cảm thấy khó thở. Quãng đưá»ng từ thành phố đến đây, nếu Ä‘i trên xa lá»™ chỉ mất chừng ná»a tiếng đồng hồ, nhưng VÄ© cảm thấy nÆ¡i này là má»™t thế giá»›i hoàn toàn khác hẳn, bị cô láºp vá»›i thế giá»›i văn minh bên ngoài, không hẳn vì địa hình hiểm trở, mà còn vì má»™t Ä‘iá»u gì khác. Những con ngưá»i ở đây, há» sống cô độc, há» không thÃch rá»i khá»i làng từ lúc sinh ra cho đến khi chết Ä‘i. Há» bấu vÃu dai dẳng vào má»™t Ä‘iá»u gì đó mà VÄ© chưa thể hiểu. Và tay Sương hẳn phải là má»™t thiên tài ngoại giao má»›i có thể thuyết phục há» chuyển Ä‘i nÆ¡i khác. Có thể há» cần thức ăn, và những rá»… cây kia không nuôi sống há» mãi được. Khoản tiá»n mà Lưu trả cho hỠđủ để há» xây má»™t ngôi nhà má»›i và mua lương thá»±c đủ dùng trong suốt ba năm liá»n. “Lưu đúng là ngưá»i quyết Ä‘oán đến kỳ lạ. ThÃch cái gì là làm ngay bằng đượcâ€, VÄ© nhá»§ thầm và nhún vai vui vẻ, cô muốn xoá tan bầu không khà nặng ná» này: 
 
- Chắc chồng tôi đã đàm phán xong xuôi rồi, giá» Ä‘ang ngồi đói meo trong nhà cá»§a chị. – VÄ© cưá»i to. – Mà chị Ráy này, chá»§ ngôi nhà đó là ai mà khó tÃnh thế? 
 
- Có ba ngưá»i. 
 
- Chắc lại toàn ngưá»i già. Ngưá»i già không thÃch di chuyển, thưá»ng là thế. 
 
- Không. Kẻ làm cô sợ ban nãy là một trong những chủ nhà. 
 
- Thằng điên? 
 
- Ừ, nó sống cùng ngưá»i chị há» và má»™t bà dì. 
 
VÄ© cảm thấy má»™t Ä‘iá»u gì đó làm cô bất an. Cô không nói gì, nhưng trong lòng thôi thúc má»™t sá»± tò mò vá» chá»§ nhân cá»§a ngôi nhà kia. 
 
- NghÄ©a là cô gái và bà dì kia sẽ là ngưá»i quyết định. Sao há» lại không muốn chuyển Ä‘i nhỉ? 
 
- Tôi không biết. Há» Ãt quan hệ vá»›i những ngưá»i trong làng. Äến hạn thì há» giao ná»™p cây thuốc rồi nháºn thá»±c phẩm và ra vá». 
 
- Có vẻ như chị cÅ©ng không thÃch há». 
 
- Trong làng không ai thÃch. 
 
- Tại sao thế? 
 
- …. 
 
- Tại sao thế, chị Ráy? – Cơn tò mò của Vĩ đã lên đến cực điểm. 
 
- Ngưá»i ta cho rằng, đó là những ngưá»i sinh ra trong má»™t dòng há» bị nguyá»n rá»§a. 
 
HỠđã vỠđến khoảnh đất ban nãy. Và trước khi há» leo lên con dốc hẹp dá»±ng đứng mà VÄ© biết chắc cô sẽ không còn cÆ¡ há»™i để trò chuyện cùng Ráy nữa, VÄ© quyết định há»i câu cuối cùng. 
 
- Tại sao ngưá»i trong làng lại cho rằng há» bị nguyá»n rá»§a? 
 
Ráy dừng lại để thắt lại dây cá»§a đôi dép cao su đã được nện thêm má»™t lá»›p đế nhám để dá»… dàng Ä‘i lại trên địa hình khắc nghiệt. Chị ta không nói gì, và VÄ© tưởng rằng chị ta đã chấm dứt cuá»™c trò chuyện không đầu không cuối này. Nhưng khi đứng thẳng ngưá»i lên, đôi mắt Ráy long lanh khác thưá»ng, vẻ cá»§a ngưá»i biết giá trị cá»§a những Ä‘iá»u mình sắp nói ra. 
 
- Vì suốt mưá»i Ä‘á»i nay, Ä‘á»i nào trong nhà ấy cÅ©ng có má»™t ngưá»i thắt cổ tá»± tá». Tất cả bá»n há» Ä‘á»u là phụ nữ chưa chồng. Duy nhất, có má»™t ngưá»i tá»± tá» không phải bằng cách thắt cổ. Là vì trước khi chết, bà ta đã sinh ra má»™t đứa bé gái. Và bà ta không đủ sức để trèo lên bất kỳ ngá»n cây nào mà cá»™t má»™t sợi dây. Khi dân làng tìm thấy hai mẹ con, thì đứa bé đã lả Ä‘i ở bên cạnh, bá»c trong má»™t mảnh vải màu trắng. Và ngưá»i mẹ thì… - Ráy nhắm nghiá»n đôi mắt như thể những hình ảnh khá»§ng khiếp vẫn hiển hiện trước mặt. Chị ta thì thào. – Bà ta nằm trong má»™t vÅ©ng máu Ä‘ang tuôn như suối. Máu tuôn ra từ má»i chá»— trên ngưá»i bà ấy. Vì bà ta đã dùng con dao mà trước đó tá»± cắt rốn cho đứa bé đâm hàng chục nhát lên khắp cÆ¡ thể mình. Tôi không biết bà ấy làm thế để làm gì. Vì ngưá»i ta có thể tá»± tá» bằng nhiá»u cách, không phải bằng cách Ä‘au đớn như thế. ChÃnh mẹ tôi đã đón lấy đứa bé. Và khi ngưá»i ta thay tã cho nó, má»›i phát hiện ra miếng vải trắng lấm lem đã được bà mẹ viết lên bằng chÃnh máu cá»§a mình vá»›i dòng chữ “Xin hãy giúp tôi bảo vệ đứa bé thoát khá»i những con ác quá»·â€. Tất cả ngưá»i làng ngu dốt chúng tôi không hiểu bà ta muốn gì. Nhưng dù sao, chúng tôi Ä‘á»u cho rằng những ngưá»i liên quan đến dòng hỠđó Ä‘á»u chẳng gặp được Ä‘iá»u gì tốt lành, và dÄ© nhiên ngưá»i trong làng không ai dám lấy há». Äể duy trì nòi giống, những ngưá»i còn trai Ä‘á»u phải Ä‘i tìm má»™t cô gái ở bản nào quanh đây, là những ngưá»i không biết gì vá» truyá»n thuyết ghê rợn kia. Khi bà ta chết, tôi vẫn còn nhá», nhưng không thể nào quên được khuôn mặt bà ta… đôi mắt trước kia rất đẹp lúc ấy không khép được nữa… nó mở trừng trừng như muốn canh giữ cho đứa bé, và… dưới ánh trăng hạ tuần má» mịt, khuôn mặt trắng bệch bị những tia máu bắn lên vằn vện má»™t cách khá»§ng khiếp. - Ngừng má»™t chút, Ráy hạ giá»ng xuống - Äứa bé gái… chÃnh là ngưá»i chá»§ thứ hai cá»§a ngôi nhà đó. 
 
- … 
 
- Từ bao Ä‘á»i nay, ngưá»i ta vẫn thấy hồn ma cá»§a những cô gái thắt cổ lẩn khuất trong rừng và trên hang núi. Äêm đêm, tiếng rên la kêu khóc cá»§a há» vẫn văng vẳng từ thâm sâu. Há» muốn quay trở vá» nhà, nhưng thầy mo cá»§a chúng tôi đã làm lá»… nhốt hỠở lại trong rừng vÄ©nh viá»…n, để không quấy quả ngưá»i sống được nữa. Nhưng… chỉ còn má»™t oan hồn duy nhất vẫn quay vá» bản vào những đêm trăng hạ tuần. Äấy là bóng ma cá»§a ngưá»i đàn bà kia. Thầy mo bảo rằng trước khi chết, bà ta đã làm má»™t thứ bùa yểm gì đó để có thể quay trở lại thăm con gái. Và con gái bà ta vẫn có thể nói chuyện vá»›i ngưá»i mẹ đã chết hàng đêm. Tôi cÅ©ng từng chạm mặt vá»›i hồn ma cá»§a bà ta má»™t lần… - đôi mắt cá»§a Ráy đột ngá»™t trở nên hãi hùng – đó là ba năm vá» trước, tôi xuống xuôi để đổi hàng. Lúc quay lại bị lỡ xe nên vá» muá»™n quá. Khi vào bản đã má»™t giá» sáng. Tôi thấy bà ta lướt qua những bụi cây để vào ngôi nhà đó. Bá»™ quần áo trắng lấm đầy máu, và mái tóc dài bết toàn bùn đất. Khi tôi hét lên, bà ta quay phắt lại, trên ngưá»i vẫn còn nguyên những lá»— thá»§ng như lúc bà ta má»›i chết. 
 
Ráy quay vá»™i Ä‘i và rảo lên dốc. Từ lúc đó, chị ta không nói má»™t lá»i nào nữa. Chiếc váy Ä‘en cá»§a Ráy dưá»ng như còn má»›i, vẫn nguyên lá»›p hồ cứng, kêu loạt xoạt. VÄ© để cho Bảo Ä‘i nối theo Ráy, còn mình Ä‘i cuối cùng. Câu chuyện cá»§a Ráy cùng những hành vi bà ẩn cá»§a chị ta khiến VÄ© bàng hoàng. “Những ngưá»i miá»n núi ấu trÄ© thưá»ng nghÄ© ra những chuyện hoang đưá»ng.â€, VÄ© tá»± trấn an và mỉm cưá»i. Nhưng cô cÅ©ng cảm thấy nụ cưá»i cá»§a mình gượng gạo chẳng kém những khi cô phải tiếp đón các vị khách không má»i mà đến. Khi há» quay trở lại chá»— Ä‘áºu xe, bóng đêm đã tràn ngáºp trên những nóc nhà. Lưu Ä‘ang ngồi trên má»™t mô đất nhá», hút hết Ä‘iếu thuốc này đến Ä‘iếu thuốc khác, vẻ sốt ruá»™t. Trông thấy há», anh kêu lên khiếp hãi. 
 
- Làm sao mà hai mẹ con lại lấm lem thế kia? 
 
- Ly kỳ lắm ba ạ. - Bảo tươi cưá»i há»›n hở, mặc dù đã mệt phá». Cáºu có vẻ phấn khởi vì váºn dụng được má»™t từ trong sách. 
 
- Lưu, em cần nói với anh chuyện này? 
 
- Thôi hai mẹ con Ä‘i rá»a mặt mÅ©i chân tay, có gì lát nói sau. Anh đã đặt há» chuẩn bị cá»§i lá»a cho mình, cả má»™t con gà rừng cá»±c ngon. Lần đầu tiên con trai cá»§a ba được ăn tiệc kiểu này nhé. Anh chàng này đã đói chưa nào? - Lưu bế bé Bảo lên quay má»™t vòng làm thằng bé cưá»i sằng sặc. 
 
- Không được anh, mình vỠmuộn mất. 
 
- VỠđâu? - Lưu ngÆ¡ ngác - Ãêm nay mình ngá»§ đây mà. 
 
- Ngủ đây? Ngủ ở đâu? 
 
- Trong các nhà dân, thiếu gì nhà cho ngá»§ nhá». Ở đây nhá» vả không khó khăn như dưới thành phố đâu. - Lưu cưá»i vui vẻ. 
 
VÄ© ngần ngại nhìn những ngôi nhà đá ong đã chìm vào má»™t màu Ä‘en kịt mặc dù chỉ má»›i cháºp tối. Thá»i gian ở đây như trôi nhanh hÆ¡n vào ban ngày và chững lại vào ban đêm, như thể bóng đêm sẽ kéo dài bất táºn. Từ những ô cá»a thấp tịt, ánh sáng le lói hắt ra, báºp bùng và má» mịt. 
 
- Ở đây không có Ä‘iện? - VÄ© tá»± há»i sao bây giá» cô má»›i nháºn ra Ä‘iá»u này. 
 
- Tất nhiên, đã làm gì có đưá»ng Ä‘iện, sau này sẽ phải chạy máy nổ. 
 
- Em sẽ không ngá»§ ở đây đâu. Mình ăn xong sá»›m rồi vá». - VÄ© kiên quyết. 
 
- Em đừng thế, tiểu thư Diên VÄ©. - Lưu cưá»i chế giá»…u - Em lại sợ bẩn chứ gì. Yên tâm, anh đã bảo chị Ráy chuẩn bị cho nhà mình má»™t bá»™ chăn gối má»›i. Ở đây, bà Ráy giàu nhất bản. 
 
- Không phải thế, em không quen ngá»§ ở những nÆ¡i như váºy. Mình ăn xong rồi vá». - VÄ© nhắc lại. 
 
- VÄ©, anh chưa lái xe ban đêm bao giá». Vá»›i lại, lúc trưa mưa bão, có má»™t số khúc quanh ngang sưá»n núi có thể bị lở mà mình không biết. Nguy hiểm lắm. Ãêm nay mình ngá»§ đây. Sáng mai sẽ vá» sá»›m. - Lưu nói dứt khoát rồi Ä‘i vá» phÃa Ráy vừa bước ra từ má»™t ngôi nhà. 
 
Hai ngưá»i trao đổi gì đó mà VÄ© không nghe thấy. Cô đã quen vá»›i tÃnh cách cá»§a chồng. Lưu đã nói gì là làm nấy, từ việc nhỠđến việc lá»›n. Không ai lay chuyển nổi. 
 
- Ngủ ở đây cũng được mà mẹ. Mình có cắm trại không mẹ? 
 
VÄ© không trả lá»i Bảo. Cô cảm thấy má»™t ná»—i lo lắng mÆ¡ hồ cứ dâng dần lên, chân tay cô hÆ¡i dại Ä‘i. “Chắc mình đóiâ€, VÄ© lẩm bẩm “Con cÅ©ng đói rồi nhỉ?†
 
- Ãi theo tôi. - Ráy đã đứng bên cạnh há» từ lúc nào. 
 
Chị ta lại dẫn hai mẹ con VÄ© vòng ra đằng sau nhà. Ở đó có cái cháºu nhôm nhá» hứng sẵn dưới má»™t ống giang. Bản này không có giếng, và ngưá»i ta đã tá»± tạo má»™t đưá»ng ống nước bằng những ống giang ghép vào nhau. Ãầu kia có thể là má»™t con suối nào đó. Ráy kéo chiếc cần gạt, nước từ trong ống ùa ra, chảy đầy chiếc cháºu nhôm. VÄ© chưa kịp nói gì thì bé Bảo đã té nước lên hai cẳng tay gầy gò và đôi bàn chân cáu đầy bùn đất. VÄ© nhúng tay xuống cháºu nước. Làn nước lạnh toát làm cô rùng mình. Bóng đêm ùa xuống ngày má»™t dày đặc khiến cháºu nước Ä‘en sẫm lại. Cô vã nước lên mặt. Cô nhắm chặt mắt để tránh nước. VÄ© thấy má»i thứ tối sầm lại và cô hẫng vào má»™t hố Ä‘en sâu thẳm. Ngưá»i đàn bà vá»›i hàng chục vết dao đâm trên ngá»±c Ä‘ang nhìn cô bằng đôi mắt đỠngầu đầy máu. VÄ© cuống cuồng mở choàng mắt. Nước lạnh tràn vào mắt cô cay xè. Cô vá»™i vàng thấm nước bằng chiếc khăn bông có mùi ngai ngái mà Ráy đưa cho rồi kéo bé Bảo Ä‘i. Cô gặp Lưu ở sân. Anh Ä‘ang ngồi trước má»™t đống lá»a to, trên đó có con gà xiên đã bắt lá»a xém vàng. Lưu có vẻ chăm chú và thú vị vá»›i công việc Ä‘ang làm. Và Bảo thì đã nhảy nhót xung quanh đống lá»a, cÅ©ng phấn chấn không kém. VÄ© đứng đằng sau lưng chồng, không biết nên bắt đầu câu chuyện như thế nào. Những đốm lá»a thi thoảng xém vào lá khô ná» kêu lách tách tươi vui và toả màu vàng cam rá»±c rỡ lên khuôn mặt Lưu và bé Bảo. 
 
- Anh Lưu… em… 
 
- Ừ, em ngồi xuống đây. Gà chuẩn bị được rồi. 
 
- Em định nói chuyện này. 
 
- Có chuyện gì thế? Em thấy không, từ hồi mình lấy nhau đến giá», chưa bao giỠđược hưởng má»™t không khà tuyệt vá»i như thế này. 
 
- Em nghÄ© mình không nên mua cái trang trại này. - VÄ© hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu. 
 
- Sao? - Lưu tròn mắt nhìn vợ, và bé Bảo nhân cÆ¡ há»™i đó xoay tròn xiên gà bắc trên hai que cá»i sắt. - Em bảo gì? 
 
- Em nghĩ… cái trang trại này… xa xôi và thiếu tiện nghi. 
 
VÄ© băn khoăn không biết nên giải thÃch vá»›i Lưu thế nào. Câu chuyện cá»§a Ráy, những lá»i nói mÆ¡ hồ cá»§a chị ta và má»™t cảm giác bất an không rõ ràng nÆ¡i VÄ© sẽ chỉ khiến Lưu phì cưá»i. Ãúng là Lưu có vẻ như không hỠđể ý đến những lá»i vừa rồi cá»§a vợ tháºt. Anh mải đảo lại con gà vừa bị bé Bảo suýt làm xém Ä‘en. 
 
- Cái nhà kia anh đàm phán đến đâu rồi? - VÄ© đột ngá»™t đổi chá»§ Ä‘á». 
 
- Vẫn thế, há» không đồng ý. HỠđã ăn sâu bén rá»… nÆ¡i này, và há» hy vá»ng nếu há» không chịu chuyển Ä‘i thì mình sẽ từ bỠý định. 
 
- Váºy anh định thế nào? - Mắt VÄ© ánh lên vẻ hy vá»ng. 
 
- Chả thế nào. Nếu há» không chuyển Ä‘i, thì cứ để hỠở lại. Ãằng nào anh cÅ©ng má»i vài ngưá»i ở lại. Mình cần ngưá»i làm và trông nom trang trại. Không dá»… gì tìm được ngưá»i chịu lên cái nÆ¡i khỉ ho cò gáy này để làm việc đâu. Vá»›i lại, cái nhà đó ở khuất sau rẻo đất nên cÅ©ng không ảnh hưởng lắm đến cảnh quan. Cứ để cho nó tồn tại. 
 
VÄ© im lặng. Cô không còn lý do gì để thuyết phục chồng nữa. Anh đã có nhã ý tặng cô má»™t món quà mà bất kỳ ngưá»i vợ nào cÅ©ng mÆ¡ ước, còn những lý lẽ cá»§a cô lại quá mÆ¡ hồ. VÄ© giúp chồng láºt con gà. Bất chợt má»™t cÆ¡n gió ùa qua khiến đống lá»a tạt sang phải, sang trái rồi bốc lên cao. Nó bắt đầu xém vào con gà. VÄ© cuống lên định nhấc chiếc que cá»i ra, và trong lúc vá»™i vã, xiên gà đã hất ngược vào tay cô. Những giá»t mỡ Ä‘ang ứa ra để lại má»™t vệt rát bá»ng trên mu bàn tay. Cô kêu lên khe khẽ. Vết bá»ng nhanh chóng hình thành má»™t quầng đỠrất to. VÄ© nhá»› rằng mình có má»™t tuýp thuốc mỡ trong túi thuốc trên xe. Cô mở cá»a xe và nhanh chóng tìm thấy nó trong cốp nhá». Lá»›p thuốc mỡ làm bàn tay cô dịu hẳn Ä‘i. Khi VÄ© quay trở lại đống lá»a và định nói cho Lưu biết rằng vết bá»ng cá»§a cô đã ổn, cô bá»—ng thấy lạnh sống lưng. Có má»™t thứ gì đó vẫn Ä‘ang theo dõi há» từ trong những lùm cây mỠám, là kẻ Ä‘eo đẳng cô suốt từ lúc cô đến đây. VÄ© bÃu lấy khuá»·u tay chồng “Anh… nhìn kìaâ€. Gã Ä‘iên Ä‘ang nấp sau má»™t thân cây to gá»™c, giương mắt nhìn há» chòng chá»c. Lần này thì Lưu đã tức giáºn thá»±c sá»±. Anh cầm má»™t cành cá»§i Ä‘ang bén cháy và ném mạnh vá» phÃa kẻ Ä‘iên loạn. Vẻ như Lưu đã ném trúng má»™t bá»™ pháºn nào đó trên cÆ¡ thể gã. VÄ© thấy gã rên lên rồi biến mất trong bóng tối. VÄ© lo lắng: 
 
- Nếu anh để lại ngôi nhà đó, nghĩa là… cả… nó cũng sẽ ở lại? 
 
- Ãành váºy thôi. - Lưu thở dài - Nhưng em đừng lo. Ráy nói rằng không phải lúc nào nó cÅ©ng lên cÆ¡n. Bình thưá»ng nó cÅ©ng tỉnh táo như những ngưá»i khác, và những lúc bệnh phát ra ngoài thì cÅ©ng không làm hại gì ai. Trông nó ghê váºy thôi, nhưng vô hại. 
 
Lá»i giải thÃch cá»§a Lưu không làm VÄ© an tâm. Cảm giác bất an mÆ¡ hồ càng dâng lên làm ruá»™t gan cô nóng lá»a đốt. Lưu đã xẻ xong con gà. HỠăn tối nhanh chóng vì đã đói ngấu. Nồi cháo to mà Ráy vừa mang ra cÅ©ng cạn đáy trong phút chốc. VÄ© cảm thấy ngon miệng. Khà lạnh cá»§a núi rừng bắt đầu lan toả và thảng hoặc vài cÆ¡n gió buốt tràn qua làm át cả hÆ¡i ấm cá»§a đống lá»a tuy nhiên lại làm VÄ© dá»… chịu. Cô lim rim mắt dá»±a vào vai Lưu. Trăng hạ tuần có hình lưỡi liá»m mảnh và nhá» xÃu, bị bao quanh bởi má»™t đưá»ng viá»n má» nhạt. Nó toả ánh nhá»n nhợt trên bầu trá»i tối Ä‘en rồi hắt chút tàn sáng xuống những cánh rừng, song không đủ soi tá» bất cứ thứ gì. PhÃa bầu trá»i đàng xa, mà VÄ© chưa định được hướng Ãông hay hướng Bắc, vẫn ngáºp má»™t màu hồng quành quạch. Có thể ngày mai trá»i vẫn sẽ lại mưa. Màu hồng này báo hiệu thế. CÆ¡n buồn ngá»§ đã kéo trùng mi mắt VÄ©, và cô bắt đầu nhìn má»i váºt má»™t cách không rõ ràng. 
 
- Mấy giỠrồi anh? 
 
- Tám giá». 
 
- Thế mà tưởng như ná»a đêm ấy. Ở đây yên tÄ©nh tháºt. 
 
VÄ© cố chống mắt nhìn sang Bảo. Thằng bé gần như ngá»§ gáºt bên cạnh đống lá»a. Trong phút chốc, VÄ© tỉnh hẳn. Cô giục Lưu cho thằng bé Ä‘i ngá»§. Lưu bế con trên tay, định tiến vá» phÃa nhà Ráy. Giá» VÄ© má»›i nhá»› ra cái chuyện ban nãy. Cô đột ngá»™t đỠnghị: 
 
- Em và con sẽ ngủ ngoài xe. Em ngại ngủ trong mấy cái nhà ấy lắm. 
 
- CÅ©ng được. HÆ¡i cháºt chá»™i cho em, còn anh thì chịu thôi. Anh to thế này. - Lưu cưá»i lá»™ hàm răng sáng bóng. - Anh vào nhà trưởng bản ngá»§ váºy. 
 
Lưu bế bé Bảo trở lại xe. Bảo đã ngủ say ngay từ lúc Lưu vừa nhấc nó lên tay. Vĩ kê gối cho con trai nằm thoải mái rồi lên ghế đằng trước. Lưu xoa tay. 
 
- Em sáng kiến đấy. Thôi anh cÅ©ng Ä‘i ngá»§ đây, sau ngày hôm nay thì ai cÅ©ng đỠcả ngưá»i ra rồi. 
 
Lưu thò đầu vào xe hôn lên má vợ “Chúc hai mẹ con ngá»§ ngon nhé†rồi nhanh chóng khuất sau má»™t ngôi nhà. Dưá»ng như cả bản đã tắt đèn từ lúc há» còn ngồi ăn bên cạnh đống lá»a. Phải rồi, ở đây không có gì để giải trà thì ngưá»i ta Ä‘i ngá»§ từ cháºp tối là hợp lẽ. Nếu như không có ánh sáng toả ra từ trong xe, VÄ© dá»… tưởng rằng mình Ä‘ang rÆ¡i vào má»™t quần thể sống thá»i tiá»n sá». Cô vặn chìa khoá, ánh đèn Ä‘iện tắt ngấm. Nhưng ngoài kia, đống lá»a vẫn bốc lên cao ngút, toả màu vàng cam rá»±c rỡ, đôi khi loé lên má»™t tia lá»a xanh tÃm trông rất vui mắt. Ngá»n lá»a nhảy nhót làm mắt VÄ© dÃu lại. Những làn gió mang hÆ¡i thở mát lạnh và mùi hương đặc trưng cá»§a rừng già lá»t qua kÃnh cá»a xe mở he hé khiến VÄ© chìm hẳn vào giấc ngá»§ không má»™ng mị. Chừng rất lâu sau, VÄ© nghe thấy những âm thanh lao xao như tiếng cưá»i nói. Khắp bản đèn Ä‘iện sáng trưng khiến VÄ© chói mắt. Rất nhiá»u ngưá»i xung quanh. HỠđến từ những ngôi nhà trong bản, mặc những trang phục xá»§ng xoẻng đầy vòng khuyên trên ngưá»i. Há» hò reo và nói cưá»i vui vẻ như thể Ä‘ang chÆ¡i má»™t trò chÆ¡i gì đó. VÄ© nghe những âm thanh ồn ã nhưng lại loáng thoáng, không rõ ràng. 
 
Rồng rắn lên mây 
 
Có cây núc nắc 
 
Có nhà khiển binh 
 
Há»i thăm thầy thuốc có nhà hay không… 
 
 
VÄ© rùng mình. Trò chÆ¡i Ä‘ang rất vui vẻ, nhưng không rõ tại sao VÄ© thấy sống lưng mình lạnh buốt. Thốt nhiên, VÄ© nhìn thấy má»™t ngưá»i đàn bà tách ra khá»i đám đông. Cô ta đứng khá xa, và Ä‘ang nhìn VÄ©. Cô ta còn trẻ, và đẹp, rất đẹp. Nhưng, cô ta có má»™t vẻ quen thuá»™c mà VÄ© chưa định hình được. Vẻ quen thuá»™c cá»§a ngưá»i đàn bà này làm VÄ© cảm nháºn má»™t cÆ¡n gai lạnh. Bá»—ng nhiên, VÄ© thấy tò mò. Cô tiến lại gần ngưá»i đàn bà. Như chỉ chá» có thế, cô ta rảo bước nhanh vá» phÃa trước má»™t chút rồi dừng lại, vẻ như Ä‘ang chỠđợi. VÄ© vá»™i vã bước theo để Ä‘uổi kịp ngưá»i đàn bà. Ngay khi VÄ© chỉ còn cách ngưá»i kia chục sải chân thì cô ta lại Ä‘i tiếp. Ngưá»i đàn bà có vóc dáng nhá» bé nhưng tốc độ nhanh má»™t cách đáng kinh ngạc. Tuy nhiên, khi đã bá» VÄ© má»™t Ä‘oạn khá xa. Cô ta lại dừng bước và nhìn VÄ© đầy giục giã. Song đến lần thứ ba VÄ© mừng thầm vì sắp Ä‘uối kịp ngưá»i đàn bà bà ẩn thì cô tiếp tục bị tụt lại đằng sau như thể má»™t cuá»™c chÆ¡i ú tim. VÄ© bắt đầu sốt ruá»™t. Cô thấy mặt mình nóng bá»ng, mạch Ä‘áºp trên thái dương rần ráºt hệt cảm giác khi VÄ© suýt Ä‘áºp tay lên vai đứa trẻ cuối cùng trong Ä‘oàn rồng rắn mà bị hụt mất. Cô bước nhanh hÆ¡n, gần như là chạy, nhưng bằng cách nào thì vẫn luôn bị kẻ đằng trước bá» má»™t Ä‘oạn khá xa. Song lần này, khoảng cách đã thu hẹp lại, rất gần. Ngưá»i đàn bà chỉ còn cách VÄ© chừng ba bước chân, nhưng cô ta không quay lại nhìn VÄ© nữa. Cô ta đứng xây lưng lại, vì váºy VÄ© không tài nào nhìn thấy khuôn mặt quen thuá»™c bà ẩn kia. VÄ© tức Ä‘iên ngưá»i. Cô ta mặc bá»™ quần áo Ä‘en tuyá»n, và mái tóc Ä‘en thả chấm vai khiến cả thân hình lẫn vào trong bóng đêm. Trăng hạ tuần ánh lên những tia nhợt nhạt trên lá»›p áo Ä‘en kỳ quặc. VÄ© hÃt má»™t hÆ¡i tháºt mạnh, chỉ còn hai bước chân nữa, VÄ© sẽ Ä‘áºp tay lên vai cô ta, bắt cô ta quay mặt lại, sẽ há»i cô ta là ai, và tại sao lại bắt VÄ© Ä‘uổi theo má»™t cách tức cưá»i thế. VÄ© tiến thêm má»™t bước nữa. Cô thấy hÆ¡i lạnh từ đâu phả ra giá buốt. Cái thân hình nhá» bé mặc áo Ä‘en vẫn quay lưng lại như trêu ngươi. VÄ© giÆ¡ tay lên, nhưng bàn tay cô chỉ lùa vào không khÃ. Ngưá»i đàn bà đã biến mất, như thể cô ta vừa tan lẫn vào màn đêm dày đặc. VÄ© bước tá»›i bước lui. Xung quanh cô chỉ toàn là những thân cây xù xì gá»›m ghiếc. Lúc này VÄ© má»›i nháºn ra rằng mình Ä‘ang ở giữa rừng già. Ãám đông vui vẻ ban nãy cÅ©ng đã biến mất. Thì ra cô đã Ä‘i quá xa rồi. Ngưá»i đàn bà kia đã lừa VÄ©. Và nếu cô ta lừa VÄ©, hẳn ý định cá»§a cô ta không tốt đẹp gì. ánh trăng hạ tuần vẫn hắt những tia lá» má» mà khi xuyên qua tán lá rừng ráºm rạp, chúng biến thành từng vệt vằn vện quái đản. VÄ© dẫm chân lên lá»›p lá mục ải Ä‘ang tá»a mùi ngai ngái. Cô lần mò trong bóng tối, tay vịn vào những thân cây nhÆ¡m nhá»›p nhá»±a và sương đêm. Vẻ như má»™t màn mây dày đặc đã bao phá»§ lấy mặt trăng. Lúc này, ngay cả những vệt vằn vện má» nhạt cÅ©ng không còn nữa. VÄ© đã rÆ¡i vào bóng đêm Ä‘en đặc. Cô đã lạc đưá»ng hoàn toàn. 
 
Cái ý nghÄ© bị lạc đưá»ng giữa rừng già khiến VÄ© kinh hoảng. Cô cuống cuồng bước bừa lên phÃa trước. Thốt nhiên, VÄ© thấy quầng sáng vằn vện xuyên qua những tán lá rừng đã quay trở lại. Má»™t lối mòn hiện ra trước mặt cô. VÄ© vui mừng bước theo con đưá»ng ấy. ánh sáng rõ dần dù trăng vẫn chỉ lá» má» má»™t hình lưỡi liá»m nhá» xÃu. Cô nhìn thấy phÃa trước có má»™t cái lán nhá», và ngưá»i ra kẻ vào tấp náºp. VÄ© vá»™i vàng tiến vỠđằng ấy. Cô định chào há»i, nhưng vẻ vá»™i vã, báºn bịu cá»§a những ngưá»i trong lán làm cô ngừng ngay lại. Dưá»ng như há» Ä‘ang chuẩn bị đón ai đó. Cô bước vào lán. HỠđứng xung quanh thành má»™t vòng tròn và chừa ra má»™t khoảng trống ở giữa. Trong lán không có bất kỳ má»™t loại đèn Ä‘uốc gì nhưng cô vẫn thấy đủ ánh sáng để quan sát hết má»i váºt. Có lẽ những bá»™ quần áo trắng tuyá»n cá»§a những ngưá»i này đã phả ra má»™t thứ ánh sáng đặc biệt. Trong đám đông có cả ngưá»i già, ngưá»i trẻ, đàn ông, đàn bà, nhưng không ai để ý gì đến cô, tháºm chà như không nhìn thấy cô nữa thì phải. Tiếng xôn xao bắt đầu rá»™ lên. Hình như cái ngưá»i mà há» chỠđợi đã đến. Cô cÅ©ng ngó ra bên ngoài. Những ngưá»i kia bê vào má»™t váºt gì đó được phá»§ tấm vải trắng. HỠđể vào khoảng trống đã được định sẵn rồi xúm lại xung quanh. VÄ© cố hết sức để lách vào giữa đám đông. Ngưá»i ta từ từ láºt tấm vải trắng. Má»™t thân hình Ä‘en tuyá»n bất động phÃa bên dưới. VÄ© suýt kêu lên. Là ngưá»i đàn bà ban nãy. Cô ta chết rồi sao? Khuôn mặt xinh đẹp lúc trước giá» xám ngoét lại, hai mắt nhắm nghiá»n. Tiếng ồn ã im bặt hẳn. Há» khoác cho cô ta má»™t chiếc áo trắng. Bất thần cái thân hình bất động kia đứng báºt dáºy. Cô ta tiến má»™t bước vá» phÃa VÄ©, đôi mắt mở to đầy Ä‘e dá»a “Cô hãy quay vá» Ä‘i. Vá» Ä‘i. Nguy hiểm Ä‘ang đến rất gần. Hãy tỉnh táo. Cô đã làm má»™t việc sai lầm. Hãy tỉnh táo. Vá» Ä‘i… vá» Ä‘i.†Ngưá»i đàn bà thá»u thào, máu từ trên thái dương cô ta phút chốc tuôn chảy. Chúng chảy từng giá»t xuống tấm áo trắng. Khuôn mặt ngưá»i đàn bà thoắt biến đổi. Nó khô dần lại như xác ướp và trở nên ghê rợn. Những ngưá»i trong lán giá» má»›i bắt đầu nháºn ra sá»± có mặt cá»§a cô. Há» quay lại và bao vây lấy cô. VÄ© lùi dần, lùi dần, nhưng những cánh tay cá»§a hỠđã bắt đầu vươn dài ra. Cô quay đầu ra cá»a và lao mình vào đêm Ä‘en. Sương mù ẩm ướt đã bao phá»§ lên má»i cảnh váºt và VÄ© không còn nháºn ra bất cứ thứ gì nữa. Những tiếng rì rầm đồng thanh vẫn Ä‘uổi theo VÄ© không dứt “Vá» Ä‘i… vá» Ä‘iâ€. Cô muốn hét lên mà cổ há»ng như bị ai ghìm giữ. Ãôi chân cô nặng như có đá Ä‘eo và chạy rất cháºm. Bất ngá» trước mặt cô là má»™t vá»±c thẳm. VÄ© bước hụt chân và lao thẳng xuống cái hố sâu khổng lồ. Mu bàn tay cô sượt phải má»™t phiến đá nhá»n rát bá»ng. 
 
VÄ© bừng tỉnh. Trống ngá»±c Ä‘áºp thình thịch nhưng tri giác cá»§a cô dần dần trở lại. Tay cô cảm nháºn lá»›p da trÆ¡n nhẵn cá»§a đệm xe, và vết rát bá»ng trên mu bàn tay vẫn còn nguyên đó. Vết bá»ng từ mỡ gà giá» trở nên nhức nhối. Cô thấy khuôn mặt mình lạnh toát. Có lẽ mồ hôi đã rịn ra từ cÆ¡n ác má»™ng vừa rồi và sau đó lại được những cÆ¡n gió rừng làm cho khô lại. Cô vẫn chưa mở mắt. Ngưá»i đàn bà báºn đồ Ä‘en, những ngưá»i mặc áo trắng trong chiếc lán giữa rừng… Cô bÃu chặt chiếc nệm xe và lấy hết sức bình sinh rướn hàng mi lên. Bé Bảo vẫn ngá»§ say sưa trên băng ghế. HÆ¡i thở cá»§a cô Ä‘iá»u hoà trở lại. Ãống lá»a không được ngưá»i chăm sóc đã tắt ngấm từ lúc nào và sương đêm kéo đến dày đặc. Chiếc xe như trôi bồng bá»nh trong má»™t đám sương xám khổng lồ. Khi cô định vá»›i tay vặn cho cá»a kÃnh lên hết để ngăn làn sương Ä‘ang ùa vào trong thì chợt nháºn ra má»™t cái gì đó không ổn. Dưá»ng như… trước mÅ©i xe… không chỉ có sương đêm, mà lẫn vào đó… Cổ há»ng cô chợt đắng ngắt. Má»™t bóng ngưá»i lá» má» hiện ra sau màn sương, bất động và Ä‘ang nhìn cô chằm chằm. CÆ¡n ác má»™ng đã quay trở lại. Dòng máu Ä‘ang chảy trong ngưá»i cô như đông cứng lại. Vẫn là má»™t ngưá»i đàn bà, mặc đồ Ä‘en tuyá»n, nhưng cô không thể nhìn rõ mặt vì tấm kÃnh đã bị má» hÆ¡i nước. Ngưá»i này di chuyển chầm cháºm và bước vòng ra phÃa cá»a trước. Thì ra trên tay cô ta có cầm má»™t ngá»n đèn bão. Cô ta để chiếc đèn sát cá»a xe như muốn quan sát VÄ© cho rõ hÆ¡n. Rõ ràng bóng ma không há» biết VÄ© đã thức giấc. Cô ta cúi xuống rất thấp và nâng cái đèn lên cao nữa. Không phải khuôn mặt xinh đẹp cá»§a ngưá»i đàn bà khi nãy. Ãôi mắt cô ta đối diện cặp mắt Ä‘ang mở to kinh hoàng cá»§a VÄ© thì tá» ra hoảng sợ không kém. Cô ta đứng thẳng dáºy và lùi lại má»™t bước. VÄ© như choàng tỉnh. Cô đẩy mạnh cá»a xe và bước ra ngoài. Cô vòng sang phÃa bên kia. Kẻ lạ mặt lại lùi thêm má»™t bước nữa. VÄ© lấy lại bình tÄ©nh mặc dù vẫn chưa hết ná»—i kinh hoàng từ giấc mÆ¡ cho đến hiện thá»±c Ä‘ang hiển hiện trước mặt. 
 
- Cô là ai? 
 
- … 
 
- Nói Ä‘i. - VÄ© giáºn dữ - Sao lại rình ráºp tôi? 
 
- Tôi Ä‘i gom thuốc. Sương đêm xuống nhiá»u thế này sẽ làm há»ng hết thuốc. 
 
Giá»ng nói lÆ¡ lá»› giống hệt giá»ng cá»§a Ráy. VÄ© cảm thấy kiệt sức. 
 
- Nhà cô ở đâu? 
 
- Ãằng kia.- Cô gái giÆ¡ tay chỉ. 
 
VÄ© không nhìn thấy gì trong làn sương đêm nhưng Ä‘oán chắc cô ta là chá»§ nhân cá»§a ngôi nhà đá ong thứ chÃn. Khuôn mặt cô ta rõ dần, xinh xắn và yếu Ä‘uối má»™t cách kỳ quặc. Cô ta lặng lẽ quan sát VÄ©, không phải vá»›i vẻ tò mò cá»§a những ngưá»i thiểu số Ãt được nhìn thấy ngưá»i Kinh, mà bằng sá»± soi mói như thể đã biết VÄ© từ trước. Vẻ lạnh lùng và khó chịu cá»§a cô ta ngược hẳn vá»›i dáng vẻ yếu Ä‘uối khiến VÄ© ngạc nhiên. Cô cÅ©ng khó chịu không kém. 
 
- Cô cứ việc đi gom thuốc, sao lại theo dõi hai mẹ con tôi làm gì. 
 
Tay cô gái đã cầm má»™t túi vải màu Ä‘en rất to, chắc chứa đầy thuốc trong đó. Cô ta không nói gì, quay lưng bá» Ä‘i. VÄ© chỉ còn nhìn thấy ánh đèn bão báºp bùng chuyển động trong màn sương dày đặc như thể có má»™t bóng ma vô hình Ä‘ang cầm lấy nó. Rồi nó cÅ©ng nhanh chóng biến mất. VÄ© chui vào trong xe. Ãóng chặt các cá»a kÃnh lại và ngồi thẳng ngưá»i trên ghế. Tiếng gió thổi ào ạt luồn qua lưng chừng núi, qua những cánh rừng và hang đá hoang sÆ¡ tạo thành những tiếng rÃt ghê rợn. Lần đầu tiên VÄ© nghe tiếng gió hú. Nó ở rất xa nhưng dưá»ng như Ä‘ang sượt qua ngoài cá»a xe hệt má»™t váºt thể sống. VÄ© vặn chiếc đồng hồ Ä‘iện tá». Ãã ba giá» sáng, và tiếng gió hú làm cô căng thẳng. VÄ© không dám ngá»§ lại nữa. Cô cÅ©ng không muốn báºt đèn. Cái cảm giác hết thảy vạn váºt có thể quan sát cô đến táºn chân tÆ¡ kẽ tóc trong khi cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì tháºt là kinh khá»§ng. VÄ© chá»n má»™t đĩa nhạc cổ Ä‘iển rồi báºt lên khe khẽ. Giai Ä‘iệu buồn bã cá»§a bản sonata Pathétique vang lên giữa núi rừng làm VÄ© thấy bình an  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản cá»§a Mèo Äa Tình  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by khungcodangcap; 23-12-2008 at 05:38 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				23-12-2008, 02:01 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phá Quan Hạ Sơn
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Nov 2008
					Äến từ: Thao Dien Q2
					
					
						Bài gởi: 180
					
                    Thá»i gian online: 0 giây
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương III: 
 Bảo
 
 
 
 
 
 
Khi VÄ© lái xe đến gần chá»— ngoặt, bé Bảo đã tỉnh hẳn ngá»§. Bên ngoài quang đãng sau tráºn mưa rào từ đêm hôm qua, và bầu trá»i hằn những vân mây màu trắng rất đẹp. Lưu đã lên trang trại từ vài ngày trước cùng vá»›i Sương. Gần như Sương lo việc xây trang trại từ đầu và Lưu chỉ ghé qua vài báºn để kiểm tra thiết kế theo bản vẽ. Bé Bảo Ä‘ang rất phấn khởi. Nó hát váng lên theo giá»ng cá»§a Justin Timberlake trên sóng FM. VÄ© căng mắt nhìn đưá»ng. Cô không trả lá»i bất kỳ câu há»i nào cá»§a Bảo chỉ vá»›i lý do sợ rằng sẽ Ä‘i lạc quá lên trên mà bá» mất chá»— ngoặt. Cách đây má»™t tuần, Sương dẫn theo má»™t cô bạn gái đến nhà Lưu, không quên đưa cho Bảo má»™t há»™p tàu lượn lắp ráp mà anh ta vừa mua bên Nháºt và má»™t làn anh đào cho VÄ©. Anh ta bá» mặc cô bạn gái tóc nhuá»™m vàng ngồi bên cạnh và ba hoa vá» cái trang trại, vẻ kể công: 
 
- Rồi chị sẽ thấy, - Sương vẫn gá»i VÄ© bằng chị dù hÆ¡n cô đến gần chục tuổi - má»™t trang trại độc nhất vô nhị. Chưa có trang trại nào hoang sÆ¡ đến nhưá»ng ấy mà ô tô có thể đỗ táºn sân. 
 
- CÅ©ng lạ tháºt đấy, đưá»ng xá thông thoáng mà đưá»ng Ä‘iện lại không đến nÆ¡i. – Thu Minh, cô bạn gái VÄ© góp vui. Rõ ràng, cô ta cÅ©ng đã từng lên trang trại từ khi nó chưa hoàn thành. 
 
- Äã làm sao, chạy máy nổ, bây giá» có tiá»n là có tất. Em muốn có cái sàn nhảy trên ấy anh cÅ©ng làm được. – Sương cưá»i hô hố rồi chừng như nháºn ra câu đùa vừa rồi là quá lố, có vẻ mạn phép vá»›i Lưu nên đánh trống lảng – Thôi nào, anh em mình uống mừng cái trang trại. Vài bữa nữa khánh thành ta ăn mừng to hÆ¡n. 
 
VÄ© không có cảm tình vá»›i Sương. Cô nháºn thấy ở hắn ta có Ä‘iểm gì đó không ổn. Ngay từ dáng vẻ bên ngoài, Sương đã làm cho ngưá»i khác thấy khó chịu. Trán cá»§a hắn thấp má»™t cách kỳ quặc, mắt lồi và lòng trắng nhiá»u hÆ¡n tròng Ä‘en. Ngưá»i hắn gầy quắt queo song khuôn mặt thì luôn phì ná»™n, thỉnh thoảng trong lúc nói lại liếc xéo má»™t cái rất nhanh. Hắn khiến ngưá»i đối diện liên tưởng đến má»™t vai rối trong rạp hát mà há»… lần nào xuất hiện, khán giả lại lo lắng cho số pháºn những nhân váºt chÃnh diện cÅ©ng Ä‘ang có mặt trong màn đó. Sương đã theo Lưu từ trước khi VÄ© biết Lưu và cô không có cách nào làm cho chồng mình bá»›t quý mến Sương được. Phần nữa, sau này khi đã lấy nhau, có lần vui câu chuyện, Lưu đã kể vá»›i vợ “Hồi má»›i gặp em Sương nó nói rằng, em không thÃch VÄ© đâu. Cô ta có Ä‘iểm gì đó không ổn. Không ổn thế nào? Anh há»i Sương thế. Em không biết. Cô ấy… làm em sợ.†Rồi Lưu cưá»i ha hả “Em thấy chưa. Thằng Sương bôn ba bên trá»i Tây cả chục năm trá»i chưa biết sợ thứ gì, phụ nữ lại càng không. Thế mà em lại làm nó sợâ€. Lúc đó VÄ© Ä‘ang gối đầu lên tay Lưu. Há» nằm lưá»i biếng trong má»™t sáng chá»§ nháºt nhàn rá»—i hiếm hoi. Câu nói đùa vô tình cá»§a Lưu làm VÄ© co ngưá»i lại. Cô vá» chui đầu vào chăn để tránh đối diện vá»›i Lưu. Tim cô thắt lại “Tay Sương tinh quái. Lẽ nào… hắn đã biết hết má»i chuyện. Nhưng mình chưa bao giá» gặp Sương trước đó, trông mặt hắn không có nét gì là quen cả. Hay là…â€. Bàn tay VÄ© đẫm mồ hôi “Hay là, hắn đã từng gặp… đúng vào những khoảnh khắc kinh hoàng ấyâ€. 
 
- Mẹ Æ¡i, hình ngưá»i cụt đầu. 
 
VÄ© giáºt mình. Hình ngưá»i cụt đầu Ä‘ang ở phÃa trước. Hôm nay nó hiện hình má»™t khối Ä‘en sẫm trên ná»n trá»i trong xanh. VÄ© nhanh chóng ngoặt vô lăng vào lối rẽ. Bất kể thá»i tiết có sáng sá»§a nhưá»ng nào, con đưá»ng mòn này vẫn luôn tối tăm. Nó luồn giữa cánh rừng đầy những thân cổ thụ xù xì. Bảo há»›n hở vì sắp đến nÆ¡i. Cáºu bé hình dung ra cái trang trại tuyệt vá»i như cổ tÃch mà ba cáºu kể vào những bữa ăn tối hiếm hoi có mặt ở nhà. Bảo ngâm nga “Rồng rắn lên mây. Có cây núc nắc…â€. VÄ© nghe lao xao bên tai những tiếng cưá»i khanh khách, những bước chân nện thình thịch xuống mặt sàn xi măng, máu nóng bắt đầu dồn lên mặt VÄ©. Cô cảm thấy căng thẳng “Con ngừng ngay cái bài ấy lạiâ€. Bảo nÃn bặt, mở to đôi mắt sợ hãi nhìn VÄ©. Mẹ nó không bao giá» phản ứng vá»›i nó bất cứ Ä‘iá»u gì. Bảo cụt hứng ngồi nép vào cá»a xe. VÄ© phanh kÃt lại. Trán cô rịn mồ hôi, và bàn tay cÅ©ng để lại má»™t vệt ướt trên vô lăng. VÄ© lùa tay vào chiếc xắc to tướng, cô vá»™i vã lục tìm những chiếc lá» giông giống nhau. Trong túi xách cá»§a VÄ© luôn lá»™n xá»™n đủ thứ mỹ phẩm, các loại chìa khoá, vitamin, Ä‘iện thoại, giấy bút… Trống ngá»±c cô Ä‘áºp liên hồi. Có thể cô đã để quên. VÄ© ngoác hẳn miệng túi ra để tìm. Nó đây rồi, cái lá» màu vàng cam. Nó bị mắc lại trong má»™t nếp vải lót dưới tay túi. Cô run rẩy quá» lấy chai nước và tu ừng á»±c. 
 
- Mẹ uống thuốc gì thế? - Bảo tò mò nhìn mẹ. 
 
- Con có thôi ngay Ä‘i không. Con có biết rằng hôm nay con rất mất tráºt tự… 
 
Bảo gần như suýt khóc. Nó tì mặt vào kÃnh xe, hai tay khoanh tay lên gá» cá»a sổ. 
 
- Con càng ngày càng hư. - Những âm thanh vẫn lùng bùng bên tai VÄ©. Cô tá»±a ngưá»i ra sau và nhắm chặt mắt lại. 
 
VÄ© thấy thá»i gian, như ắng lại, rồi xoáy tròn thành má»™t vòi rồng khổng lồ. Chân tay cô đẫm mồ hôi. Khi cô mở mắt ra, Bảo vẫn khoanh tay bên cá»a xe. HÆ¡i thở cá»§a VÄ© đã Ä‘iá»u hoà trở lại. Cô hốt hoảng: 
 
- Mẹ xin lỗi. Quay lại đây với mẹ nào. 
 
Bảo vẫn dán mắt ra ngoài như thể cánh rừng tẻ nhạt kia có những trò chÆ¡i thú vị lắm. VÄ© nắm lấy cổ tay gầy gò cá»§a Bảo kéo lại, nhưng nó đã bám chặt lấy cá»a sổ khiến VÄ© không cách nào xây lại được. 
 
- Mẹ xin lá»—i. Ban nãy mẹ Ä‘au đầu quá. Mẹ yêu con nhất trên Ä‘á»i. – VÄ© thở dài, giá»ng nói như đã có nước mắt. 
 
Bảo không bám lấy cái cá»a sổ được lâu. Nó bao giá» cÅ©ng má»m lòng trước mẹ. Bảo quay lại dụi đầu vào ngá»±c mẹ, nhưng má»™t chút hiếu thắng cá»§a trẻ con khiến nó há»i lại cái câu mà mẹ đã mắng nó: 
 
- Ban nãy mẹ uống thuốc gì thế? 
 
- Vitamin ấy mà. Con uống vitamin thì mẹ cÅ©ng uống vitamin. – VÄ© dịu dàng vuốt mái tóc nâu má»m như tÆ¡. 
 
Bảo đã vui vẻ trở lại. VÄ© cÅ©ng váºy. Cô nhấn ga và liếc nhìn đồng hồ. Chắc chỉ 15 phút nữa là đến nÆ¡i. CÅ©ng may là đưá»ng xá rất tốt. Bé Bảo đã bắt đầu nghỉ hè và hai mẹ con có thể lên trang trại thưá»ng xuyên. Con đưá»ng đất hôm nay khô ráo và chỉ hÆ¡i ẩm thấp kiểu đất rừng. Xe chạy bon bon. VÄ© thấy tinh thần vô cùng phấn chấn và sảng khoái. Cô vặn kÃnh cá»a xuống để buồng phổi đã quá quen vá»›i những khói bụi công nghiệp cá»§a thành phố được hÃt thở bầu không khà trong lành. HÆ¡i lạnh cá»§a núi rừng làm VÄ© dá»… chịu. Bé Bảo lừa lúc VÄ© không để ý đã thó má»™t thá»i sô cô la trong cốp và nhai ngon lành, vừa ăn vừa liếc nhìn mẹ. Äá»™t nhiên bản nhạc vui nhá»™n trên radio rú lên những tiếng xẹt xẹt kiểu bị ngưá»i nào đó vặn lệch sóng rồi đột ngá»™t tắt ngấm. Giá»ng hát cá»§a Justin Timberlake nghẹn lại như bị ai bóp cổ. VÄ© mỉm cưá»i. Cô rút chiếc Ä‘iện thoại ra chỉ để kiểm tra lại. Các vạch sóng đã biến mất trên màn hình màu xanh nhạt. Äã vài ngày nay cô không liên lạc được vá»›i Lưu. Có lần giá»ng nói vui vẻ cá»§a Lưu rất rõ ràng trên máy nhưng chỉ được vài câu, âm vá»±c lạnh lùng cá»§a tổng đài tá»± động đã cất lên “Thuê bao quý khách vừa gá»i có thể ngoài vùng phục vụ hoặc tắt máyâ€. Cứ như thể Ä‘oạn đưá»ng này là ranh giá»›i cô láºp giữa má»™t vùng đất bị quên lãng và thế giá»›i văn minh bên ngoài. “Thú vị tháºtâ€, VÄ© lẩm bẩm. Cô kéo cần số. Con đưá»ng hun hút, vắng lặng xiên xiên trước mặt. Nó hÆ¡i cong cong vá» phÃa trước và chúp lại như thể hai đưá»ng thẳng song song sẽ gặp nhau ở nÆ¡i táºn cùng. 
 
- Ôi mẹ, con chó. – Bé Bảo rú lên một âm thanh kinh hoàng. 
 
VÄ© phanh kÃt lại. Cả ngưá»i cô và bé Bảo chúi lên trước. Äôi mắt Bảo gần như không chuyển động, nó dại Ä‘i, đỠđẫn. 
 
- Con chó nào con? – Vài giây sau, VÄ© má»›i thốt lên thành lá»i. 
 
- Mẹ ơi, con chó. Mẹ chẹt chết nó rồi. - Bảo nức nở. 
 
- Nó ở đâu? Mẹ không nhìn thấy. – Vĩ ngạc nhiên. 
 
- Mẹ vừa chẹt qua ngưá»i nó. Chắc bây giá» nó ở dưới gầm xe rồi. - Giá»ng Bảo run lên. 
 
VÄ© hoảng sợ. Cô ngồi đỠngưá»i trên ghế, nhưng ngay láºp tức, VÄ© kiên quyết mở cá»a xe. Cô hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu và ngồi thụp xuống. Cô cúi rạp sát mặt đất và lia mắt vào gầm xe. Ở dưới đó… trống không. Chỉ có vài chiếc lá cây mục ải đã ngả sang màu nâu buồn thảm cá»§a đất rừng. 
 
- Không có con ạ. Con nhìn nhầm rồi. Chắc má»™t chú cún chạy ven đưá»ng nhưng còn lâu nó má»›i va vào xe cá»§a mẹ. Mẹ lái còn giá»i hÆ¡n bố Lưu ấy chứ. – VÄ© cố lấy giá»ng vui vẻ. 
 
- Không, mẹ đã chẹt chết nó. Con nhìn thấy. - Bảo gào lên thảm thiết. Nó đã mất hết tự chủ và đôi mắt nhoè nhoẹt nước. 
 
- Không có tháºt mà con. – VÄ© lúng túng – Con xuống đây. 
 
- Không, con sợ lắm. - Bảo lắc đầu quầy quáºy, bàn tay gầy gò bám chặt vào thành ghế. 
 
VÄ© vòng sang cá»a xe bên kia. Cô ôm lấy con trai và rùng mình vì thằng bé Ä‘ang run lên từng cháºp. 
 
- Không, con phải xuống nhìn để thấy rằng không có gì cả. Không phải mẹ chẹt vào con chó. Con xuống đây, có mẹ đây rồi. 
 
Bảo bước xuống xe, nó chần chừ nhìn mẹ bằng đôi mắt ướt đẫm rồi ngáºp ngừng ngó xuống gầm xe. Khi nó đứng thẳng lên, VÄ© Ä‘á»c thấy đôi mắt ngạc nhiên không kém gì cô lúc nãy. 
 
- Không có con chó mẹ ạ. 
 
- Con phải tin mẹ. 
 
- Nhưng ban nãy con nhìn thấy nó. - Bảo thì thầm – Nó chạy ngang qua đưá»ng. 
 
- Có mấy con? – VÄ© bắt đầu Ä‘oán ra thằng bé bị ám ảnh vì câu chuyện hai con chó lần trước. Trẻ con không dá»… quên những Ä‘iá»u đã gây ấn tượng vá»›i chúng má»™t lần. 
 
- Trông nó như thế nào? 
 
- Nó Ä‘en tuyá»n, nhưng đôi tai trắng toát, và thân sau đầy máu. Nó lao qua đưá»ng và mẹ đã chẹt ngang ngưá»i nó. 
 
Äôi mắt Bảo trở lại vẻ kinh hoàng. VÄ© ôm chầm lấy con trai. Cô xiết chặt lấy thân hình bé nhá» vẫn Ä‘ang run rẩy. Thằng bé không nói dối. Cô nhá»› lại hình ảnh con chó thứ hai vá»›i màu lông Ä‘en tuyá»n và đôi tai trắng toát đã lao vào bánh xe cá»§a Lưu hôm trước, nhưng sau đó không hiểu số pháºn con chó như thế nào vì cả hai con đã hầu như biến mất cùng má»™t lúc. Song hôm ấy, thằng bé Ä‘ang ngá»§ say đúng vào lúc cô và Lưu nhìn thấy đôi chó. Làm thế nào mà nó đã tả đúng con chó được? Hai cánh tay VÄ© bắt đầu gai lên. Cô nhìn ra xung quanh cánh rừng âm u vắng lặng. Không há» có con chó nào, tháºm chà là má»™t tiếng chim hót hay tiếng xào xạc cá»§a lá cây. Khu rừng không mang những âm thanh bình thưá»ng như nó vốn phải có. Khu rừng như đã chết. Äây rõ ràng là má»™t khu rừng chết. VÄ© bế thốc bé Bảo lên xe. Äóng cá»a lại rồi vá»™i vàng lên ghế lái. Cô phóng vá»™i Ä‘i. Cá»a kÃnh được vặn hết lên. VÄ© lấy cho Bảo chai nước quả đào ép và ngả ghế xuống. 
 
- Con nằm nghỉ ngơi và nhắm mắt lại. Khi nào đến mẹ sẽ bảo. Chắc chỉ mươi phút nữa thôi. 
 
Bé Bảo ngoan ngoãn nghe lá»i mẹ. VÄ© thấy trán mình lành lạnh. Cô định hình lại chuyện vừa rồi. NghÄ©a là… Bảo chưa bao giá» nói dối cô. Cô nhá»› lại lần Ä‘i nghỉ mát cách đây vài năm. Ba ngưá»i bá»n há» thuê má»™t villa sáu phòng khép kÃn riêng biệt sát bá» biển. Khung cảnh tuyệt đẹp. Những rặng phi lao trồng dá»c bãi cát khiến ngôi biệt thá»± màu hồng nhạt, hàng rào sÆ¡n trắng trở nên quyến rÅ© như má»™t video clip minh há»a cho bản tình ca. Ngôi nhà đẹp đến ná»—i VÄ© quên khuấy mất cái chuyện khó chịu cách đó má»™t giá» khi con bé bán hàng rong Ä‘i nhá» xe Ä‘iện vá»›i há» bép xép đủ thứ chuyện, trong đó có má»™t câu rất vô duyên “À cái biệt thá»± đó cháu biết. Năm trước có má»™t anh đẹp trai đến thuê ở má»™t đêm sáng hôm sau phát hiện ra chết từ bao giá». Chắc tá»± tá» vì tìnhâ€. Anh chàng lái ô tô Ä‘iện trong khu du lịch ném miếng xoài xanh Ä‘ang ăn dở vào ngưá»i con bé “Ông thì lại tống cổ mày xuống bây giá». Äã cho Ä‘i nhá» lại còn lắm chuyện. Anh chị đừng nghe nó kiếm chuyện làm quà. Ban quản lý là há» cấm hàng rong nhưng tôi cứ thương tình giấu giếm cho nó. Ông mà bị phát hiện ra cho mày Ä‘i nhá» thì mai ông đến nhà mày ăn vạâ€. Khi há» cất đồ vào trong nhà, bé Bảo sung sướng chạy nhắng lên và nhảy chồm chồm trên chiếc salon bá»c da má»m. Má»™t ngôi nhà tuyệt vá»i. VÄ© ngẩn ngÆ¡. Cô tha thẩn từng phòng trong lúc Lưu rượt Ä‘uổi bé Bảo trên triá»n cát. Tầng trên có cả thảy bốn phòng và phòng nào cÅ©ng có tá»›i bốn cá»a sổ. Hai phòng quay ra mé biển và hai phòng nhìn xuống rừng phi lao. Chăn nệm trắng muốt và những chiếc gối nhồi bông thượng thặng đặt ngay ngắn trên giưá»ng. HỠăn tối bằng đồ ăn VÄ© tá»± nấu rồi tranh thá»§ Ä‘i dạo. Khi bé Bảo đã có vẻ buồn ngá»§, Lưu đỠnghị cả nhà quay vá» Ä‘i ngá»§ sá»›m. Há» chá»n má»™t phòng to nhất hướng ra biển và bảo cáºu bé. 
 
- Nào, Ä‘i tìm phòng cá»§a con Ä‘i. Ở đây còn ba phòng nữa cho con tá»± chá»n. 
 
Bé Bảo thÃch chà lắm. Nó làm ra vẻ ngưá»i lá»›n: 
 
- Äể con tá»± Ä‘i. Bố mẹ ở đây. 
 
- Má»i anh cứ tá»± nhiên. – Lưu pha trò. 
 
Cáºu bé ôm con gấu nhá» ra ngoài. 
 
- Con còn chưa chúc bố mẹ ngá»§ ngon đấy nhé. – Lưu và VÄ© đứng ở cá»a phòng vẫy tay. 
 
- Good night. - Bảo Ä‘i vá» phÃa cuối hành lang – Con ngá»§ phòng này. 
 
- Dại thế, sao không chá»n cái phòng cạnh bố mẹ. – VÄ© chỉ tay – Phòng này nhìn ra biển con ạ. 
 
- Kệ nó, trẻ con nên để nó tự quyết định. 
 
Bảo quay lại vẫy vẫy lần nữa trước khi Lưu và Vĩ quay vào phòng. Nhưng chỉ chưa tới ba giây sau, hỠđã nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của Bảo. Cả hai lao ra ngoài hành lang. Bé Bảo mặt tái mét ôm chặt lấy Vĩ. 
 
- Trong ấy có ngưá»i. 
 
- Con chỉ vá»› vẩn. – Lưu vừa mắng vừa bước tá»›i cá»a căn phòng cuối hành lang để nhặt con gấu mà bé Bảo làm rÆ¡i. 
 
- Anh kiểm tra phòng đi. 
 
- Làm gì có ai. – Lưu quay vá», mặt nhăn nhó. – Con lá»›n rồi mà hay đùa dại. 
 
- Anh kiểm tra kỹ lại Ä‘i. Em thấy nó sợ tháºt. 
 
- Kiểm tra rồi, cả buồng tắm và tất cả các phòng khác. Khách sạn chứ có phải nhà riêng đâu mà đột nháºp. 
 
- Nào con trai, bố đưa con vỠphòng nhé. 
 
- Không. – Bé Bảo thét lên thảng thốt. 
 
- Nó lại làm nũng đấy. Con lớn rồi không được ngủ cùng bố mẹ nữa. Bố sẽ đặt con vào phòng khác. 
 
- Không, mẹ ơi. - Bảo khóc ầm lên và nhìn Vĩ cầu cứu. 
 
Từ lúc đó không cách gì có thể bắt thằng bé vỠphòng riêng được nữa. Vĩ nhượng bộ ngay từ đầu nhưng Lưu thì nhất định không chịu. 
 
- Em lúc nào cÅ©ng chiá»u con. Con hư tại mẹ. Chẳng qua là nó bịa chuyện để không phải ngá»§ má»™t mình. Bé mà đã thế là hư đấy con ạ. 
 
Lưu có vẻ khó chịu. Rõ là anh không muốn có má»™t kẻ thứ ba chen vào không gian riêng cá»§a hai vợ chồng. Äêm ấy bé Bảo ngá»§ không yên giấc. Thỉnh thoảng nó la hét những câu không rõ nghÄ©a và cả ngày hôm sau có vẻ á»§ ê. Nó nhất định không chịu lên gác nữa và thỉnh thoảng lại nói những câu ngô nghê: 
 
- Ngưá»i nằm trên giưá»ng ấy mẹ ạ, nhiá»u máu. 
 
- Máu ở đâu? – Vĩ nhăn mặt. Cô đã từng rất khó chịu vì chị giúp việc hay tự tiện mở phim Mỹ ra xem và cho cả thằng bé bốn tuổi xem nữa. 
 
- Máu ở trên tay, chảy ra nhiá»u lắm. 
 
- Thôi con. Mấy hôm nữa vá» nhà mẹ mắng chị Hoa nhé, cứ báºt phim linh tinh lên cho con xem. 
 
Nhưng thái độ buồn bã kéo dài cá»§a thằng bé hệt như lúc trước khi nó phẫu thuáºt khiến VÄ© cảm thấy kỳ nghỉ mất hết hứng thú. Cô không cách gì làm cho Bảo vui lên được và đòi Lưu cho vá» sá»›m. Lúc chiếc ô tô Ä‘iện đưa há» và hành lý ra khá»i khu du lịch, VÄ© tình cá» nhìn thấy con bé bán hàng rong bữa trước Ä‘ang xếp bánh trái vào trong rổ. Cô đột ngá»™t ngoắc nó lại. 
 
- Cái ngưá»i mà cháu bảo ấy, làm sao mà chết. 
 
- Tá»± tá» cô ạ. Há» bảo thế. Chết vì tình. – Nó cưá»i toét miệng, nụ cưá»i xấu xà trên khuôn mặt Ä‘en nhẻm. 
 
- Tự tỠnhư thế nào? 
 
- Lấy panh xa lam cắt đứt mạch máu. Máu chảy ra cho đến chết.  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản cá»§a Mèo Äa Tình  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by khungcodangcap; 23-12-2008 at 05:47 PM .