Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 17-04-2008, 01:54 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Xác chết loạn giang hồ - Ngá»a Long Sinh (Äá»§ bá»™)

Hồi 1

Trong Thuyá»n Lá»›n Phát Sinh Ãn Mạng


Trên bá» hồ Trưá»ng Bích, Ä‘an quế um tùm.
Lúc canh khuya vào một đêm tháng tám nước hồ long lanh ánh trăng chìm nổi.
Ãan quế tá»a mùi hương ngào ngạt.
Tiếng mái chèo bì bõm phá tan bầu không khí tịch mịch.
Má»™t chiếc du thuyá»n nhỠở phía Ãông từ từ lướt tá»›i.
Trên đầu thuyá»n ngồi má»™t lão già mình mặc áo trưá»ng bào, đầu đội mÅ© nỉ.
Một thiếu phụ xinh đẹp vào trạc tứ tuần ngồi tựa vào mình lão.
Thiếu phụ bồng trong lòng đứa nhá» cỡ mưá»i má»™t, mưá»i hai tuổi.
Ãứa nhá» này ngồi trong lòng mẹ bị gió sông thổi vào dưá»ng như phát lạnh.
Thiếu phụ khẽ kéo tấm khăn quàng trên vai bằng gấm màu vàng đắp cho thằng nhá».
Lòng từ mẫu thương con thật là chu đáo!
Lão già bưng chung trà thÆ¡m đưa lên miệng nhắp rồi há»i thiếu phụ:
-Lĩnh Vu ngủ rồi ư?
Thiếu phụ đứng tuổi nở má»™t nụ cưá»i cúi xuống nhìn đứa nhỠđáp:
-Ngủ say rồi.
Lão già từ từ đứng dậy ngẩng đầu lên nhìn vừng trăng tỠthở phào một cái rồi ngâm câu:
Ba chục công danh đưá»ng bụi đất
Tấm lòng băng tuyết gởi chung vàng.
Thanh âm đầy vẻ bùi ngùi tựa hồ ẩn dấu cảnh thê lương của khách anh hùng mạt lộ.
Thiếu phụ trung niên cưá»i mát nói:
-Ãêm đã khuya rồi chúng ta vào ngá»§ thôi, Linh Vu bị lạnh thì khổ cả.
Lão già gật đầu vẫy tay toan bảo chú lái quay thuyá»n lại thì đột nhiên má»™t con thuyá»n lá»›n đèn lá»­a sáng trưng thuận buồm xuôi gió vượt thẳng tá»›i.
Con thuyá»n này hình như không ngưá»i bẻ lái cứ phăng phăng đâm vào chiếc du thuyá»n.
Ngưá»i bẻ lá dưới thuyá»n dưá»ng như là má»™t tay lão luyện.
Y không chá» chá»§ nhân sai bảo đã lập tức cho thuyá»n tránh sang má»™t bên.
Má»™t tên cầm sào ná»­a lật đật chạy tá»›i đầu thuyá»n tay cầm cây sào tre miệng lá»›n tiếng quát:
- Này ông bạn ! Mở mắt ra mà trông ! Sao lạ để thuyá»n đâm vào thuyá»n ta là có ý gì ?
Gã quát luôn mấy câu, thá»§y chung vẫn không nghe thấy trên thuyá»n lá»›n có tiếng ngưá»i đáp lại.
Gã cầm sào hốt hoảng Ä‘iểm sào tre vào chiếc thuyá»n lá»›n để đẩy thuyá»n mình ra.
Lúc này gió sông đã nhẹ.
Con thuyá»n lá»›n bị sào đẩy vào liá»n chẹo qua má»™t bên.
Hai thuyá»n sát mình nhau lướt Ä‘i.
Lão già mặc áo trưá»ng bào hai tay chắp sau lưng đứng nhìn màn kịch nguy hiểm vừa trải qua.
Lão vẫn bình tĩnh tuyệt đối không lộ vẻ hoang mang.
Hán tá»­ cầm cây sào tre thấy chiếc thuyá»n lá»›n suýt đụng vào du thuyá»n mà đối phương vẫn lá» Ä‘i chẳng thấy gì, gã không nhẫn nại được nữa lá»›n tiếng quát há»i:
-Ô hay ! Bá»n ngươi chết cả, không còn tên nào sống sót nữa hay sao?
Tuy gã la ó om sòm, vẫn không nghe tiếng ngưá»i đáp lại.
Hồ Trưá»ng Bích rá»™ng cả trăm mẫu. Bốn mặt rừng lau rậm rạp cao ngập đầu ngưá»i.
Con thuyá»n lá»›n hai cá»™t buồm lao chênh chếch vào lau sậy.
Lão già trên thuyá»n bấc giác động tâm tá»± há»i:
-Xem chừng con thuyá»n lá»›n kia không ngưá»i bẻ lái, nhưng chẳng lẽ không còn má»™t ai?
Cá»› sao trong thuyá»n đèn lá»­a vẫn sáng trưng tá»±a hồ vẫn có ngưá»i ngồi ?
Trong lòng rất lấy làm kì, lão bảo ngưá»i bẻ lái thuyá»n mình vào gần con thuyá»n để xem coi.
Thiếu phụ trung niên dưá»ng như có ý muốn ngăn cản, nhưng không hiểu nghÄ© sao bà không nói nữa.
Chiếc du thuyá»n ghé sát vào rừng lau đậu cạnh thuyá»n lá»›n.
Lão già mặc áo trưá»ng bào nhìn đèn lá»­a trong thuyá»n lá»›n, lắng tai nghe động tÄ©nh má»™t hồi rồi quay lại bảo hán tá»­ cầm sào tre:
-Chiếc thuyá»n lá»›n có Ä‘iá»u quái dị, ngươi thá»­ trèo qua xem thế nào ?
Hán tá»­ khom lưng thi lá»… vâng lịnh buông cây sào xuống, trèo qua thuyá»n lá»›n.
Lão già mặc áo trưá»ng bào hai tay chắp để sau lưng, đứng ngó vầng trăng tá» ngÆ¡ ngác xuất thần.
Ãá»™t nhiên có tiếng thét lanh lảnh. hán tá»­ vừa trèo qua thuyá»n lá»›n hÆ¡ hãi chạy vá»,gã hốt hoảng bước sểnh chân, ngưá»i rÆ¡i tá»m xuống hồ nước.
Lão già hÆ¡i nhíu cặp lông mày, vén trưá»ng bào nhảy sang thuyá»n lá»›n.
Thằng nhỠđang ngủ say trong lòng thiếu phụ cũng bị tiếng thét vừa rồi làm cho giật mình tỉnh giấc, đứng bật dậy.
Lúc này lão già đã bước sang thuyá»n lá»›n, bước vào trong khoang.
Ãá»™t nhiên ngá»n gió sông tạt qua mặt lão Ä‘em theo mùi tanh nồng nặc.
Lão liá»n dừng bước lại, đằng hắng hai tiếng rồi há»i :
-Trong thuyá»n có ai không ?
Lão chuyển động mục quang bỗng thấy sợi dây thao vàng buộc ở chuôi kiếm bị gió tung bay.
Thanh trưá»ng kiếm đâm suốt từ sau lưng ra tá»›i trứơc ngá»±c má»™t ngưá»i
y phục hoa lệ. Mũi kiếm cắm chặt vào vách ván ngập tới chuôi kiếm.
Dưới ánh đèn lá»­a sáng trưng lão nhìn rõ ngưá»i ăn mặc hoa lệ kia nghiêng sang má»™t bên, ngưá»i này hãy còn nhá» tuổi, sắc mặt lợt lạt nhưng không dấu được tướng mạo phương phi anh tuấn.
Lão già mặc áo bào buông nhẹ tiếng thở dài cất bước đi vào trong khoang.
Khoang thuyá»n là má»™t căn phòng, cách bài trí xa hoa đã diá»…n ra má»™t thảm cảnh.
Bàn đổ ghế nghiêng, huyết tích loang lá»—. Gần ná»­a khoang thuyá»n má»™t đại hán trung niên nằm úp mặt,đầu bể, óc chảy. Gã đã tắt hÆ¡i chết rồi.
Lão già mặc trưá»ng bào buồn rầu buông tiếng thở dài, miệng lẩm bẩm :
-Thật là một cảnh tượng thê thảm !
Lão đảo mắt nhìn ra thấy má»™t đại hán râu dài mình mặc áo Ä‘en đứng tá»±a cá»­a sau khoang thuyá»n. Hai chân đứng thẳng, mưá»i đầu ngón tay bấm sâu vào vách ván.
Thoạt trông tưởng chừng như ngưá»i đứng tá»±a vách thuyá»n, nhưng nhìn ká»· lại thì ngưá»i này đã tắt hÆ¡i từ lâu rồi, thi thể cứng đơ. Vì mưá»i đầu ngón tay cắm sâu vào vách ván nên thi thể không ngã lăn ra.
Toàn thân ngưá»i này không có vết thương nào hết, chỉ miệng mÅ©i còn ứa máu không ngá»›t.
A¨nh sáng huy hoàng chiếu vào ba cái xác chết mà tử trạng khác nhau vẽ nên một bức tranh rất khủng khiếp.
Cái cảnh đêm khuya máu đổ trong thuyá»n, gió lạnh luồn qua cá»­a sổ khiến cho lão già đởm lược hÆ¡n ngưá»i cÅ©ng cảm thấy trong lòng hồi há»™p. Lão gục gặc cái đầu buông tiếng thở dài rồi từ từ bước ra ngoài khoang thuyá»n.
Bất thình lình trong góc khoang thuyá»n có tiếng rên yếu á»›t vá»ng lại.
Lão già lỗ tai rất minh mẫn, nghe rõ có tiếng rên rất khẽ, tưởng chừng như tiếng sét nổ, toàn thân lão run lên bần bật phải dừng bước.
Lão từ từ lùi lại đảo mắt nhìn quanh, tình trạng ba xác chết càng nhìn càng khủng khiếp khiến lão lại run lên.
Lão toan trở gót quay vỠthì tiếng kêu yếu ớt lại nổi lên.
Lần này tiếng kêu nghe càng rõ hÆ¡n, lão phân biệt được đây là tiếng rên cá»§a kẻ bị trá»ng thương, hÆ¡i thở chỉ còn thoi thóp.
Lão do dự đôi chút rồi khóe mắt lộ vẻ bình tĩnh, tự nó để mình nghe :
-Ngưá»i này sắp chết đến nÆ¡i, chẳng lẽ mình lại bá» qua mà không cứu ?
Rồi lão vén áo trưá»ng bào lại tiến vào khoang thuyá»n.
Lão ngưng thần nhìn trong bóng tối ở góc khoang thuyá»n thấy má»™t ngưá»i đàn bà mặc áo lam nằm co ro.
Tóc mụ dài mà rối tung, mình đầy những vết máu. Ná»­a ngưá»i trên còn lại tá»±a vào vách ván.
Lão già bất giác nổi lòng thương xót xoay mình chạy ra ngoài khoang gá»i hán tá»­ bên mình sang.
Lão tháo má»™t tấm cánh cá»­a khoang thuyá»n để khiêng ngưá»i đàn bà trá»ng thương đặt lên.
Dưới ánh sáng đèn lá»­a lão thấy rõ ngưá»i này sắc mặt lợt lạt, hai mắt hé mở.
Máu tươi ướt đẫm quá nửa bộ quần áo mặc trong mình.
Ãá»™t nhiên thiếu phụ giương mắt lên má»™t cái rồi nhắm lại chỉ còn hé mở.
Thiếu phụ cựa mình bật tiếng rên la. Lúc mụ chuyển mình vội vươn tay ra quạt một cái.
ÃÄ©a đèn dầu đổ nghiêng Ä‘i.
Tuy mụ đã bị thương mấy chỗ mà mụ còn gắng gượng cử động, chạm đến vết thương, máu tươi lại ứa ra.
Mụ nghiến hai hàm răng chịu Ä‘au từ từ nhắm mắt lại. Mồ hôi đầm đìa nhá» giá»t trên khuôn mặt trắng lợt.
Hai hán tá»­ vừa khiêng thiếu phụ bị trá»ng thương đưa qua thuyá»n nhá» thì con thuyá»n lá»›n có hai cá»™t buồm đột nhiên bốc khói lên má» mịt, ngá»n lá»­a lấp loáng xuyên qua cá»­a sổ bốc ra ngoài.
Lúc này ngá»n gió đêm lại thổi lên khá mạnh khiến cho thế lá»­a lan xa rất mau.
Lão già mặc áo trưá»ng bào thấy thế lá»­a quá mạnh liá»n trầm giá»ng nói :
-Mau bÆ¡i thuyá»n qua chá»— khác.
Hai hán tá»­ lật đật đặt thiếu phụ bị trá»ng thương xuống rồi hết sức bÆ¡i thuyá»n Ä‘i thật lẹ.
Thiếu phụ bị trá»ng thương liếc mắt nhìn thấy thế lá»­a đã lá»›n, con thuyá»n hai cá»™t buồm khó lòng tránh khá»i há»a kiếp, dưá»ng như mụ đã yên tâm được má»™t chút.
Nhưng vì thế mà tinh thần cùng lá»±c lượng chống chá»i thương thế trầm trá»ng được giải tá»a khiến mụ lại ngất Ä‘i.
Lúc mụ tỉnh lại mới phát giác ra mình đang nằm trong một gian phòng có cách bài trí rất trang nhã.
Giưá»ng bằng gá»— Tá»­ Ãàn, giải đệm rất dày. Xung quanh phòng mảng vách toàn bằng lụa tía.Trên đài trang đặt má»™t tấm gương đồng cao hai thước. Góc vách mé tả treo má»™t ngá»n cung đăng, chụp đèn bằng lụa trắng.
Mới nhìn qua cảnh tượng thiếu phụ đã biết ngay mình đang ở trong căn phòng của nhà đại phú.
Ãá»™t nhiên cặp mắt sáng lòa. Bức rèm vén lên, má»™t thiếu phụ trung niên đầy vẻ phong lưu đài các từ từ buá»›c vào.
Bà mặc quần vải xanh mà không dấu được khí độ cá»§a con ngưá»i cao nhã.
Thiếu phụ bước tá»›i giưá»ng, hÆ¡i lá»™ vẻ ngạc nhiên, cất tiếng há»i :
-Ủa ! Nương tử tỉnh rồi ư ?
Thiếu phụ áo lam buông nhẹ tiếng thở dài đáp :
-Nạn phụ được nhỠơn cứu tử mà chưa kịp bái tạ.
Mụ gắng gượng muốn ngồi lên. Nhưng vừa cử độn, vết thương lại đau nhói khiến mụ chau mày nhăn mặt.
Thiếu phụ trung niên vội xua tay nói :
-Hỡi ơi ! Nương tử khắp mình bị thương, chớ nên cử động.
Thiếu phụ áo lam buồn rầu nói :
-Nạn phụ mà không được phu nhân giải cứu thì e rằng đã mất mạng rồi. Ân đức cao cả không thể ngá» lá»i báo đáp, nạn phụ xin vÄ©nh viá»…n ghi vào phế phá»§.
Thiếu phụ đứng tuổi lắc đầu nói :
-Nương tá»­ bất tất phải cảm tạ. Phong trần biến ào há»a phúc khôn lưá»ng. Ngưá»i ta sinh ra ở Ä‘á»i ai không có lúc gặp bước đưá»ng tai bạo ? Nương tá»­ hãy ráng mà yên tâm tịnh dưỡng, hàn gia rất khác ngưá»i, phong cảnh có bá» hiu quạnh, tiểu muá»™i tuy chẳng phải là nhà hào phú nhưng thêm năm bảy ngưá»i ăn cÅ©ng không có chi đáng kể.
Thiếu phụ áo lam há»i :
-Nạn phụ chưa kịp thỉnh giáo cao danh quí tánh của phu nhân ?
Thiếu phụ trung niên cưá»i đáp :
-Tiểu muội hỠTiêu.
Thiếu phụ áo lam nhắc lại :
-Tiêu phu nhân...
Tiêu phu nhân lắc đầu cưá»i nói :
-Tiểu muội không muốn nương tử xưng hô như vậy.
Tiểu muá»™i hÆ¡n nương tá»­ mấy tuổi, nếu nương tá»­ không tị hiá»m gì thì cứ kêu bằng tá»· tá»· là được.
Thiếu phụ áo lam trầm ngâm một lúc rồi đáp :
-Phu nhân có lòng quả thương nhưng khi nào nạn phụ dám thế ?
Tiêu phu nhân khẽ thở dài nói :
-Thương thế cá»§a muá»™i rất nặng, đừng nói nhiá»u cho mệt sức. Tiểu lão đã vào thành lấy thuốc cho muá»™i rồi.
Thiếu phụ áo lam cảm động khôn xiết. Nước mắt trào ra mụ nói :
-Chúng ta chưa từng quen biết nhau mà được phu nhân trá»ng đãi như thế này thìdù nạn phụ có tan xương nát thịt cÅ©ng khôn bỠđối đáp.
Mụ nói rồi từ từ nhắm mắt lại.
Thiếu phụ áo lam dưá»ng như sá»±c nhá»› việc gì trá»ng đại mở bừng mắt ra há»i :
-Nạn phụ xin phép há»i phu nhân má»™t câu : Con thuyá»n chở nạn phụ hiện giá» còn đậu ở trong hồ không ?
Tiêu phu nhân lắc đầu đáp:
-Hỡi Æ¡i ! Phúc bất trùng lai, há»a vô đơn chí ! Con thuyá»n đó cháy mất rồi.
Thật là má»™t trận há»a tai khá»§ng khiếp, chẳng những chiếc thuyá»n hai cá»™t buồm cá»§a muá»™i
muá»™i bị thần há»a nuốt mà cả rừng lau sậy cÅ©ng bị thiêu rụi. Ãám cháy kéo dài từ ná»­a đêm cho đến sáng má»›i tắt.
Thiếu phụ áo lam chớp mắt hai cái rồi lẳng lặng không nói gì nữa.
Tiêu phu nhân vốn là ngưá»i thiện lương cho là ngưá»i thiếu phụ áo lam xót con thuyá»n bị thiêu rụi liá»n tìm lá»i an á»§i :
-Tiá»n cá»§a là ngoại vật không dính gì vào con ngưá»i, muá»™i muá»™i hà tất phải Ä‘au xót vì cháy mất con thuyá»n.
Nhà ta đây ít ngưá»i lắm, muá»™i muá»™i ở vá»›i ta càng hay.
Thiếu phụ áo lam đáp :
-Ãa tạ phu nhân rá»§ lòng thương đến.
Tiêu phu nhân nhìn những vết Ä‘ao thương trên ngưá»i thiếu phụ vẻ mặt buồn rầu lắc đầu lui ra.
Thiếu phụ áo lam vẻ mặt Ä‘au khổ lúc này bá»—ng thoáng qua má»™t nụ cưá»i rồi từ từ nhắm mắt lại.
Khi thiếu phụ tỉnh dậy thì trá»i đã Ä‘ang đêm.
Trên án gá»— đặt má»™t cây nến hồng, ánh lá»­a sáng rá»i khắp căn phòng.
Trong má»™t tòa nhà rá»™ng rãi thanh khiết chỉ có hai ngưá»i ở, má»™t là Tiêu phu nhân ngưá»i rất xinh đẹp và má»™t lão già mặc trưá»ng bào bằng Ä‘oản thanh vẻ mặt nghiêm nghị.
Dưới ánh lửa sáng một siêu thuốc bốc hơi nghi ngút.
Lão già đưa mắt nhìn lên chiếc giừơng gá»— bá»—ng cất tiếng há»i thiếu phụ áo lam :
-Nương tá»­ trong ngưá»i bị chín vết thương rất nặng mà còn bảo toàn được tính mạng là má»™t Ä‘iá»u ngoài ý nghÄ© cá»§a lão phu.
Thiếu phụ áo lam đáp :
-NhỠân công giải cứu nên nạn phụ mới thoát chết.
-Lão phu có vá»c vạch nghá» thuốc nhưng thương thế trầm trá»ng quá chừng cảm thấy mình không làm gì được nữa. Vậy mà nương tá»­ qua được má»™t cách bình an má»›i thật là kỳ !
Hiện giá» tưởng không còn Ä‘iá»u gì đáng ngại nữa, chỉ chá» cho vết thương liá»n lại và tịnh dưỡng má»™t thá»i gian may ra có thể cưá»ng kiện được như xưa.
Chén thuốc để trên bàn lão phu phải suy nghÄ© rất nhiá»u má»›i hốt được. Mong rằng nương tá»­ uống rồi trút hết tạp niệm trong lòng yên nghỉ má»™t đêm sá»›m mai lão phu bắt mạch lại coi.
Lão nói xong hai tay chắp sau lưng từ từ cất bước ra khá»i phòng.
Tiêu phu nhân bưng bát thuốc đến bên giừng khẽ nói :
-Ông già này ngoài mặt ra chiá»u lạnh lẽo nhưng trong lòng lại rất nhân từ.
Tuy lão ít lá»i nhưng ta mong rằng muá»™i muá»™i đừng trách lão.
Thiếu phụ áo lam vội đáp :
-Phu nhân dạy quá lá»i. Æ n cứu nạn sâu dưá»ng sông biển, nạn phụ dù chết cÅ©ng khó lòng báo đáp trong muôn má»™t...
Tiêu phu nhân mỉm cưá»i ngắt lá»i :
-Muá»™i muá»™i đừng nghÄ© nhiá»u hãy uống bát thuốc này Ä‘i đã !
Thiếu phụ áo lam thở dài đáp :
-Nạn phụ là ngưá»i lưu lạc không dám ngang hàng vá»›i phu nhân, phu nhân có lòng quá thương, nạn phụ xin tâm lãnh. Tiện danh là Vân Cô, xin phu nhân cứ kêu tên là được.
Tiêu phu nhân cưá»i nói :
-Tuy muá»™i bị trá»ng thương nhưng không dấu được vẻ đài các, nếu ta Ä‘oán không lầm thì muá»™i muá»™i phải xuất thân ở má»t nhà đại gia chứ không phải hạng phàm tục.
Vân cô khẽ buông tiếng thở dài, không nói gì nữa, đón lấy thuốc uống.
Sau mấy ngày Ä‘iá»u dưỡng, phần lá»›n các vết thương cá»§a Vân Cô đã kín miệng.
Nàng có thể xuống giưá»ng để Ä‘i lại.
Tiêu phu nhân nói cho nàng hay Tiêu đại nhân vốn là má»™t vị ngá»± sá»­ liêm chính,vì lão chống đối kẻ lá»™ng quyá»n gây nên thù oán rồi bị hãm hại giam vào Thiên lao,sau lão được má»™t cao nhân võ lâm giải cứu.
Từ đó tìm chốn lâm tuyá»n mai danh ẩn tích.
Bức há»a đồ đầy chông gai nguy hiểm đã khiến lão chán chưá»ng thế sá»±, hằng ngày lão câu cá trồng trá»t để di dưỡng tuổi già. Hai vợ chồng lão chỉ có má»™t cậu trai dưới gối.
Vân cô dưỡng bệnh sau má»™t tháng thì thương thế khá»i hẳn. Nàng ở vá»›i Tiêu phu nhân lâu ngày thành đôi bạn thân mật trong chốn khuê phòng, nhưng nàng tuyệt không nhắc tá»›i lai lịch thân thế mình. Cả việc con thuyá»n bị há»a tai nàng cÅ©ng quên Ä‘i không há»i tá»›i nữa.
Tiêu gia rất ít ngưá»i, Ngoài hai vợ chồng và đứa con nhá» chỉ còn má»™t lão bá»™c tên gá»i Tiêu phúc và má»™t ả nữ tì.
Tiêu đại nhân có chiếc du thuyá»n sắc trắng cÅ©ng bị lá»­a thiêu đêm hôm ấy, nên ba ngưá»i chân sào đã xin vá».
Cả má»™t tòa đình viện rá»™ng lá»›n chỉ có mấy ngưá»i.
Ả thị tì ngoài việc tưới cây còn làm việc khác nên không bước vào hậu viện bao giá». Vì thế mà vưá»n hoa thưá»ng vắng vẻ hiu quạnh.
Một hôm vào khoảng giữa trưa Vân Cô đột nhiên nhìn Tiêu phu nhân nói :
-Tiểu muội thương thế đã lành mà suốt ngày không có việc gì làm thành ra rỗi quá. Tỷ phu lại ưa thanh tịnh thì tỷ tỷ gia lệnh lang cho tiểu muội trông nom dạy dỗ để tiêu ma ngày tháng.
Tiêu phu nhân ngẫm nghĩ một lát rồi đáp :
-Muá»™i muá»™i có lòng như vậy thì phiá»n muá»™i muá»™i giúp cho.
Vân Cô biết Tiêu phu nhân trong lòng còn nhiá»u mối hoài nghi, nàng không nói gì nữa.
Tiêu phu nhân đưa con đến bái sư, Vân Cô khiêm nhượng hai ba lần nhưng chú nhỠvẫn làm đại lễ.
Tiêu phu nhân dù ẩn trốn lâm tuyá»n nhưng trị nhà rất nghiêm. Vân Cô biết Tiêu phu nhân chỉ có má»™t cậu con, mà từ lúc nàng tỉnh táo lại cho đến nay chưa từng thấy mặt thằng nhá». Nàng còn nhá»› Tiêu đại nhân má»›i đến chá»— nàng má»™t lần, hằng ngày chỉ được gặp hai ngưá»i là Tiêu phu nhân và ả nữ tì vào cỡ 18 ,19 tuổi.
Tiêu phu nhân chá» thằng nhá» bái sư xong, bà nắm lấy tay Vân Cô nói bằng giá»ng thân thích :
- Muội muội ơi thằng nhỠnày tuy rất thông minh, nhưng thân thể nhu nhược.
Phiá»n muá»™i muá»™i giầu lòng chiếu cố cho.
Vân Cô mỉm cưá»i đáp :
-Tỷ tỷ cứ yên tâm tiểu muội xin hết lòng trông nom cho y.
Tiêu phu nhân thở dài nói :
-Muá»™i muá»™i, muá»™i muá»™i đừng hiểu lầm ý ta. Muá»™i muá»™i đã có lòng chiếu cố y thì cứ việc đánh mắng, chá»› có nuông chiá»u.
Vân cô nương đưa mắt nhìn đứa nhỠrồi đáp:
-Tỷ tỷ cứ yên tâm tiểu muội coi tư cách điệt tử thì biết rồi đây thành tựu của y quyết không kém tỷ phu.
Tiêu phu nhân thở dài nói:
-Tá»· phu cá»§a muá»™i muá»™i vì quá liêm chính mà gây thù há»a rất nhiá»u vá»›i kẻ quyá»n thế má»›i tìm đến chốn lâm tuyá»n ẩn dật. Bình nhật lão có dạy con Ä‘á»c sách nhưng không phải là loại sách trị Ä‘á»i, mà là thi từ ca phú cá»§a kinh Phật, hoặc sách chiêm tinh. lão thích chá»— nào là dạy chá»— đó, khiến cho đầu óc thằng nhá» má»›i 12 tuổi mà đã chịu đựng những môn há»c kì quái.
-Tá»· phu dạy như thế là phải, bất luận Vu nhi ngày sau có chịu bước vào hoạn đồ hay không thì ná»n há»c vấn này cÅ©ng cần biết má»™t ít.
Tiêu phu nhân quay lại nhìn con nói :
-Vu nhi ! Nhất nhất phải tuân theo lá»i giáo huấn cá»§a Vân Cô.
Ãoạn phu nhân trở gót từ từ rút lui.
Vân cô đứng dậy tiễn chân rồi quay vào đóng cửa phòng lại.
Chốn thư phòng này rộng ba gian. Ngoài bàn gỗ ghế tre còn có một bộ đồ trà.
Cá»­a sổ trông ra vưá»n hoa, cúc bạc mai vàng Ä‘ua nở xuyết vào cảnh sắc buổi sÆ¡ Ãông.
Vân Cô ngắm kĩ cặp mắt Linh Vu thì thấy nước da vàng ủng bất giác thở dài,miệng lẩm bẩm :
-Thằng nhỠnày may mà gặp ta, không thì gã chẳng thể sống tới hai mươi...
Trong lòng xoay chuyển ý nghÄ© nàng há»i :
-Ãiệt nhi ! Ngươi tên là chi ?
Hài tử đáp :
-Ãiệt nhi là Tiêu LÄ©nh Vu.
Vân Cô cưá»i nói :
-Cái tên này nghe được. Ãiệt nhi có thể làm rạng rỡ môn há»™.
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp :
-Gia gia đã chẩn mạch cho Ä‘iệt nhi và bảo là Ä‘iệt nhi không sống tá»›i hai chục tuổi nên ngưá»i chỉ dạy những môn tạp há»c. Ngưá»i còn hẹn sau hai năm sẽ Ä‘i du ngoạn những nÆ¡i thắng cảnh thì dù có chết sá»›m cÅ©ng không uổng má»™t Ä‘á»i.
Vân Cô mỉm cưá»i há»i :
-Câu chuyện này Linh Vu đã nói má má hay chưa ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Không có đâu, gia gia Ä‘iệt nhi đã dặn kÄ© không được nói cho má má biết. Gia gia còn bảo má má mà biết chuyện này thì ngưá»i sẽ buồn rầu Ä‘au khổ vô cùng khó lòng sống được.
Vân Cô tươi cưá»i há»i :
-Vu nhi ! Ngưá»i có sợ chết không ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Ãiệt nhi không sợ. Gia gia thưá»ng bảo sống chết là ở mệnh trá»i không thể miá»…n cưỡng được.
Vân cô lại cưá»i nói :
-Tuy nhiên phải phân biệt cái chết cókhi nhẹ như lông hồng, có lúc nặng bằng non thái. DÄ© nhiên con ngưá»i có sống thì phải có chết, không nên hồi há»™p lo âu,nhưng cÅ©ng cần có chí kiên quyết cầu sinh.
Tiêu Lĩnh Vu cúi đầu xuống ngập ngừng :
-Ãiệt nhi không muốn nhắc tá»›i chuyện cầu sinh khiến gia gia phải Ä‘au lòng.
Vân Cô bỗng nhiên biến sắc. Dung nhan diễm lệ của nàng tựa hồ bao phủ một làn sương lạnh.
Nàng chậm rãi nói :
-Hài tá»­ ! Nếu ngươi chịu nghe lá»i ta thì có thể không chết được.
Tiêu LÄ©nh Vu giương mắt lên há»i :
-Vân di nói thật chăng :
Vân Cô đáp :
-DÄ© nhiên là chuyện thật. Nhưng ta dạy ngươi Ä‘iá»u gì, ngươi khôngđược nói cho gia nương ngươi biết.
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một lúc rồi nói :
-ÃÆ°á»£c lắm!
Thá»i gian thấm thoát, hai tháng đã trôi qua.
Chẳng má»™t ai hay trong hai tháng trá»i Vân Cô và Tiêu LÄ©nh Vu đã làm gì vì cá»­a thư phòng lúc nào cÅ©ng đóng kín.
Có Ä‘iá»u Tiêu phu nhân rất yên lòng vì thân thể Linh vu nguyên trước nhu nhược mà má»—i ngày môt trở nên cưá»ng tráng. Mặt gã luôn biến thành màu hồng tươi.
Tiêu đại nhân đã ngán ngẩm mùi Ä‘á»i. Tuy lão thấy Linh Vu khác trước nhiá»u mà cÅ©ng không buồn há»i đến.
Tiêu phu nhân thấy cậu con cưng thân thể cưá»ng tráng thì trong lòng cao hứng không biết đến thế nào mà nói.
Ãã vậy khi vào bà còn hÆ¡i đâu căn vặn Linh Vu há»c được những gì ở Vân cô ?
Hôm ấy nhằm ngày 13 tháng chạp, Tiêu phu nhân vừa rá»­a mặt xong, chợt thấy Tiêu LÄ©nh Vu hấp tấp chạy vào phòng la gá»i :
-Má má ơi ! Vân di bỠđi rồi.
Tiêu phu nhân giật mình kinh hãi há»i :
-Sao ?
Tiêu Lĩnh Vu để lại một tỠhoa tiên và lén đi rồi.
Tiêu phu nhân đón lấy tỠgiấy coi thì thấy mấy hàng chữ sau đây :
" Nạn phụ nhá» Æ¡n cứu mạng, lại được phu nhân rá»§ lòng thương yêu coi đưá»ng tá»· muá»™i. Cuá»™c Ä‘á»i tái sinh đáng lý phải ở lại quí phá»§ Ä‘em hết sức má»n dạy Vu nhi để đáp Ä‘á»n thịnh đức, ngặt vì nạn phụ có việc trá»ng yếu phải thân hành Ä‘i lo liệu. Nạn phụ muốn cáo từ lại sợ phu nhân hết lòng quyến luyến không chịu cho Ä‘i. Vì tình thế bắt buá»™c nạn phụ đành lưu lá»i bái biệt. Â¥n đức cá»§a đại nhân và phu nhân nạn phụ xin ghi vào phế phá»§, những mong kết cá» ngậm vành có ngày báo đáp. Lúc ra Ä‘i ná»—i lòng khôn xiết bồi hồi. Mong phu nhân mở lượng hải hà mà miá»…n trách cho.
Vân Cô thủ bút.
Tiêu phu nhân Ä‘á»c xong tá» hoa tiên la lên :
-Bây giỠlàm thế nào ? Y là một phụ nữ lại bỠđi giữa tiết đông, năm cùng tháng tận...
Bá»—ng có tiếng bước chân ngưá»i vang lên. Tiêu đại nhân vén rèm bước vào.
Tiêu phu nhân đang bàng hoàng, vừa thấy Tiêu đại nhân vào phòng đã nói ngay:
-Lão gia hãy coi đây ! Vân Cô để thơ lại.
Tiêu đại nhân lắc đầu đáp :
-Bất tất phải coi nữa. Ãó là việc tất nhiên.
Rồi lão vò nát tấm hoa liên bá» vào sá»t rác.
Tiêu phu nhân lẳng lặng ngưá»i ra há»i :
-Sao lão gia lại làm thế ?
Tiêu đại nhân đáp :
-Thơ này không thể để lại được.
Tiêu phu nhân há»i :
-Tại sao vậy ?
Tiêu đại nhân thở dài trầm giá»ng đáp :
-Việc xảy ra đột ngá»™t không nên phá»ng Ä‘oán. Tá»· như tiết trá»i Ä‘ang nóng mà mưa tuyết, nước sông chảy ngược dòng, không phải Ä‘iá»m lành không nên nhắc đến nữa thì hÆ¡n.
Tiêu đại nhân tuy không hiểu gì đến việc giang hồ, nhưng ở trên bước đưá»ng sÄ© hoạn lâu ngày đã chiá»u lịch duyệt. Dưá»ng như lão biết vụ này là má»™t Ä‘iá»m bất thưá»ng.
Tiêu LÄ©nh Vu đứng ngẩn ngưá»i ra nhìn phụ thân, bá»—ng gã cưá»i mát nói :
-Theo ý hài nhi thì Vân di không Ä‘i hẳn đâu mà chẳng sá»›m thì muá»™n hài nhi lại được gặp ngưá»i.
Tiêu đại nhân nét mặt trầm trá»ng nhẹ nhàng trách gã :
-Trẻ con biết gì mà nói ?
Tuy Tiêu đại nhân trách mắng Linh Vu nhưng gã còn tính trẻ vẫn đem lòng tin tưởng là chẳng khi nào Vân cô lại bỠmình đi biệt tích. Gã yên trí có ngày tái ngộ.
Linh Vu hãy còn nhá» tuổi, nhưng đã quyết tâm Ä‘iá»u gì là không thay đổi nữa.
Mấy hôm sau, Tiêu LÄ©nh Vu ngẩn ngÆ¡ tá»±a cá»­a trông chá». Gã chẳng quản thá»i tiết giá lạnh vẫn giương cặp mắt lên mà nhìn ra ngoài đưá»ng đầy tuyết phá»§. Tiêu phu nhân có lúc dắt gã vá» phòng nhưng chỉ nháy mắt gã lại chạy ra đứng cá»­a.
Ngưá»i nhà biết tính gã như vậy cÅ©ng không ngăn trở nữa.



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của ngocvosong1986

  #2  
Old 17-04-2008, 01:57 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 2

Ãáy Giếng Khô Kỳ Nữ Từ Trần


Mấy ngày trước hôm trừ tịch tuyết bay phấp phá»›i tá» ra Ä‘iá»m sang năm được mùa.
Tiêu LÄ©nh Vu khoác áo cừu nhẹ đội mÅ© rá»™ng vành. CÅ©ng như những ngày đã qua, gã ăn cÆ¡m sáng xong lật đật tá»±a cá»­a đứng chá», đưa mắt nhìn bên trá»i tuyết hoa lặng vắng mà ngÆ¡ ngác xuất thần, đột nhiên có tiếng thở dài từ phía sau đưa lại rồi tiếng ngưá»i nói :
-Tiểu chá»§ nhân vá» thôi, trá»i mưa tuyết mà giá lạnh thấu xương.
Ngoài đưá»ng không ngưá»i qua lại...
Tiêu LÄ©nh Vu quay đầu nhìn lại thì ra là Tiêu Phúc, không biết lão đến từ bao giá», cậu chau mày tức mình đáp :
-Ai bảo lão đến quấy ta ? Lão vỠđi...
Chàng dứt lá»i chợt thấy má»™t bóng ngưá»i đội mưa mà tá»›i. Tiêu LÄ©nh Vu mừng quá bất giác hô :
-Vân di vỠtới rồi. Vân nhi đã bảo chẳng khi nào Vân di bỠđiệt nhi mà đi thiệt.
Tiêu Phúc ngÆ¡ ngác nhìn ra quả thấy bóng ngưá»i Ä‘ang dấn bước trên đưá»ng tuyết phá»§.
Thân hình tha thướt hiển nhiên là ngưá»i đàn bà.
Gặp buổi trong đông, ngưá»i mặc áo khinh cừu còn cảm thấy lạnh thấu xương.
Thế mà ngưá»i đàn bà này phong phanh má»™t tấm áo má»ng, gió thổi tà áo bay phấp phá»›i.
Bóng ngưá»i má»—i lúc má»™t gần. Sau nhìn rõ thìra má»™t cô gái mặc áo xanh chừng mưá»i sáu mưá»i bảy tuổi. Tóc dài xõa xuống hai vai, da mặt xám ngắt. Ngưá»i cô run bần bật tá» ra gió lạnh chịu không nổi.
Tiêu LÄ©nh Vu Ä‘ang tươi cưá»i bá»—ng xịu mặt ra chiá»u thất vá»ng, gã toan trở gót Ä‘i vào bá»—ng nghe kêu thét lên má»™t tiếng :
-U¨i chao !
Ngưá»i cô lảo đảo hai cái rồi té xuống đống tuyết.
Thật là má»™t cảnh tượng thê lương, trá»i rét như cắt thịt mà má»™t cô gái nhá» tuổi áo quần lam lÅ© không đủ che thân nằm lăn trên đống tuyết.
Tiêu phúc thở dài nói :
-Thật là một đứa nhỠđáng thương !
Tuy lão nói vậy nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Chỉ trong chá»›p mắt tuyết đã phá»§ kín ná»­a ngưá»i thiếu nữ áo xanh.
Tiêu LÄ©nh Vu do dá»± má»™t chút rồi chạy ra . Gã gạt tuyết trên ngưá»i thiếu nữ rồi dắt tay cô ta dậy lá»›n tiếng gá»i :
-Này cô đứng dậy đi để ta đưa cô vào nhà ẩn mưa gió.
Tiêu Phúc vội chạy ra nói :
-Ãại thiếu gia ! Trá»i gió lạnh thế này e rằng cô đã cứng ngưá»i ra rồi.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Dù y có chết rét thì chúng ta cũng nên thu nhặt thi hài cho y.
Tiêu phúc nhăn nhó đáp :
-Hai bữa nay lão gia cùng phu nhân rất là phiá»n não. Bây giá» khiêng cô này vá» e rằng...
Tiêu Lĩnh Vu trợn mắt lên lớn tiếng :
-Lão gia làm sao ? Chẳng lẽ gia gia ta thấy ngưá»i chết không cứu ? Mau bồng cô ả này vá» Ä‘i, việc gì đã có ta chịu trách nhiệm.
Gã thấy cô bé có cặp lông mày tựa hồ rất quen mà bất giác sinh lòng thân cận nên kiên quyết đem cô bé vào nhà.
Tiêu Phúc thấy mặt gã kiên quyết biết là không thể trái ý được liá»n buông tiếng thở dài rồi thò tay ra ôm cô gái lên rảo bước vá» phá»§.
Tiêu Phúc là má»™t con ngưá»i từng trải. Lão biết Tiêu lão gia và phu nhân mấy hôm nay buồn phiá»n vì việc Vân Cô bá» Ä‘i. tâm thần hai vị đã không yên tÄ©nh, nên lão không muốn Ä‘em chuyện khác quấy nhiá»…u.
Tiêu phu nhân đưa cặp mắt hiá»n hòa chăm chú nhìn cô gái. Bà thở dài nói :
-Ãứa con gái này thật là dá»… thương ! Chúng ta lưu y lại mất ngày chá» tuyết lạnh gió yên rồi sẽ để y lên đưá»ng.
Tiêu phúc vâng lệnh, Tiêu LÄ©nh Vu chạy lại ôm cánh tay Tiêu phu nhân cưá»i nói:
-Hài nhi biết má má không phiá»n trách hài nhi...
Ãêm hôm trừ tịch, Tiêu LÄ©nh Vu Ä‘ang ngồi sưởi ấm vá»›i song thân, bá»—ng thấy bóng ngưá»i lay động.
Thiếu nữ áo xanh từ từ đi tới.
Cô đã được nghỉ ngÆ¡i má»™t ngày má»™t đêm hết má»i mệt rồi. Dưới ánh đèn sáng thấy cô mặt trắng môi hồng, tóc rá»§ bên vai. Tuy quần áo vải thô sÆ¡ nhưng vẫn ra vẻ con ngưá»i diá»…m lệ.
Thiếu nữ rá»§ tuyết Ä‘á»ng trên mình, cất bước vào nhà. Cô ngó đằng xa thấy hai vợ chồng Tiêu lão gia liá»n lạy phục xuống. Cô hé miệng anh đào nói :
-Nạn nữ bái tạ hai vị đạ cứu mạng cho.
Tiêu phu nhân ngắm nghía cô một lát rồi thở dài đáp :
-Cô nương hãy dậy đi !
Thiếu nữ áo xanh đáp :
-Ãa tạ lão gia cùng phu nhân.
Tiêu phu nhân không có con gái lại thấy cô xinh tươi thì trong lòng rất đỗi vui mừng, bà vẫy tay nói :
-Hài tử ! Lại đây !
Thiếu nữ áo xanh vâng lá»i bước lại đứng tá»±a vào Tiêu phu nhân, cúi đầu há»i :
-Phu nhân có Ä‘iá»u chi giáo huấn ?
Giá»ng cô thanh tao ra vẻ con nhà đài các.
Tiêu phu nhân liếc mắt nhìn cô hoan hỉ. Bà cầm lấy tay cô cưá»i nói :
-Hài tá»­ ngươi hãy ngó xuống đây. Ngươi tên há» là gì sao lại trÆ¡ trá»i má»™t mình giữa mưa tuyết ?
Thiếu nữ áo xanh chá»›p mắt mấy cái. Hai giá»t lệ như trong ngá»c nhá» xuống, cô ả buồn rầu đáp :
-Nạn nữ há» Khâu tên gá»i là Tiểu San. Nạn nữ Ä‘i tìm mẫu thân đưá»ng xa ngàn dặm mà không được gặp.
Tấm thân trÆ¡ trá»i lênh đênh, từ mẫu nÆ¡i nào không hiểu ?
Tháng ngày đày đoạn tâm can, chiếc thân phiêu bạt. Nếu không được lão gia và phu nhân làm phúc cứu cho thì tiểu nữ đã vùi thân trong đống tuyết.
Tiếng cô rất thê lương làm cho má»i ngưá»i xúc động.
Tiêu phu nhân thở dài chậm rãi há»i :
-Cô nương có biết hành tung cá»§a lệnh đưá»ng lạc lõng nÆ¡i đâu không ?
Khâu Tiểu San từ từ ngẩng đầu lên đáp :
-Hành tung cá»§a gia mẫu hạc ná»™i mây ngàn, Ä‘i khắp bốn phương. Có khi xa tận trên trá»i có khi gần trong gang tấc.
Tiêu đại nhân đằng hắng một tiếng rồi nói :
-Cô nương quả là ngưá»i hữu tâm.
Khâu Tiểu San đáp :
-Nạn nữ tha thiết tìm kiếm mẫu thân, hoàng thiên run rủi đuợc vào đâu nương náu, mong lão gia rộng lòng chiếu cố.
Tiêu Lĩnh Vu từ ngày thấy Tểu San vào nhà đã lưu tâm nhìn kĩ cô, bữa nay mới nói xen vào :
-Gia gia ơi ! Cô em này rất giống Vân di !
Tiêu đại nhân quát mắng :
-Thằng nhãi con kia ! Nói năng gì thế ?
Tiêu Lĩnh Vu không dám nói nữa, gã thè lưỡi đứng yên.
Tiêu phu nhân nhìn ká»· lại thì quả nhiên khuôn mặt Khâu Tiểu San rất giống Vân Cô. Bất giác bà ngẩn ngưá»i ra nói :
-Vu nhi nói đúng đó ! Khâu cô nương vẻ ngưá»i hệt như Vân Cô.
Tiêu đại nhân thở dài đứng dậy nói :
-Các ngươi hãy ngồi chơi nói chuyện, ta vỠthư phòng đây.
Lão từ từ cất bước.
Tiêu LÄ©nh Vu thấy gia gia ra khá»i đại sảnh, gã bạo dạn lên nhiá»u nhìn Khâu Tiểu San nói :
-Ãáng tiếc Vân di đã Ä‘i khá»i đây trước sáu, bảy ngày. Giá tá»· cô... đến sá»›m mấy bữa mà được thấy Vân di má»›i biết là ta nói đúng.
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp :
-Có Ä‘iá»u ta chắc rằng má»™t ngày kia Vân di sẽ trở vỠđây.
Khâu Tiểu San đáp:
-Nạn nữ cÅ©ng mong lá»i công tá»­ nói đúng.
Tiêu Lĩnh Vu lại nói :
-Cô chưa thấy Vân di thì hãy ở lại đây chá» ngưá»i trở vá» má»›i biết ta nói không ngoa.
Khâu Tiểu San đáp :
-Nếu được các vị thu lưu thì nạn nữ nguyện làm thị tỳ để thị phụng phu nhân và công tử.
Tiêu Lĩnh Vu xua tay nói :
-Không được ! Ta lá»›n thế này rồi mà cần gì phải có ngưá»i coi sóc. Cô trông nom cho má má ta là được.
Khâu Tiểu San đảo cặp mắt sáng như sao quay lại sụp lạy tiêu phu nhân nói :
-Nạn nữ đa tạ phu nhân đã thu nạp.
Tiêu phu nhân vội nói :
-Nhà ta ít ngưá»i. Cô nương chịu ở lại là ta vui mừng lắm.
Một đêm qua tuyết tạnh mây tan. Vũ trụ trở lại ngày xuân.
Năm đổi mới, cảnh vật cũng mới, vừng thái dương chiếu ánh mỹ lệ xuống trần gian chào mừng năm mới.
Tiêu LÄ©nh Vu mặc quần áo má»›i từ từ ra khá»i nhà. Từ ngày gã được Vân Cô truyá»n dạy phép tá»a tức thượng thừa, chẳng những thân thể khá»e mạnh mà còn có căn cÆ¡ luyện võ.
Gã ngẩng đầu nhìn ra thấy Khâu tiểu San đang quét lớp tuyết ngoài đình viện.
Ãá»™ng tác cô rất mau lẹ. Chỉ trong khoảnh khắc mà bao nhiêu tuyết phá»§ tòa đình viện rá»™ng lá»›n đã sạch trÆ¡n.
Khâu Tiểu San từ từ quay đầu lại nhìn Tiêu LÄ©nh Vu mỉm cưá»i nói :
-Công tử dậy sớm nhỉ !
Rồi cô từ từ bước lại.
Ãnh mặt trá»i chiếu vào mặt cô trông càng xinh đẹp.
Tiêu LÄ©nh Vu thấy thân hình và mặt mÅ©i Khâu Tiểu San chẳng có Ä‘iểm nào là không giống Vân di, gã đứng ngẩn ngưá»i ra mà nhìn cô.
Khâu Tiểu San thấy Tiêu Lĩnh Vu ngó mình trân trân , trong lòng cũng hơi bẽn lẽn.
Cô cưá»i hì hì há»i :
-Sao công tử ngó tiểu tỳ dữ vậy ?
Tiêu Lĩnh Vu thở dài đáp :
-Càng ngày ta càng thấy cô giống Vân di như đúc. Cô chỉ lớn thêm mấy tuổi nữa là ta không thể phân biệt được nữa.
Khâu Tiểu san hơi biến sắc, nhưng chỉ thoáng qua cô trở lại bình tĩnh xoay mình bước đi.
Mấy bữa trước Tiêu LÄ©nh Vu ngày ngày ra cá»­a trông chá», gã tin tưởng thế nào Vân di cÅ©ng trở lại, nhưng hiện giá» gã đột nhiên cảm thấy thất vá»ng.
Khâu Tiểu San tuy dung mạo giống Vân Cô nhưng cô không thể đen lại cho gã một lòng từ ân bằng Vân Cô được.Từ nay trong tâm linh gã bắt đầu nẩy ra mối lo buồn.
Tiêu Linh Vu bâng khuâng cất bước vào trong thư phòng.
Mấy bữa nay gã không tá»›i đây. Trong nhà má»i vật còn y nguyên như cÅ© mà Vân Cô đã hạc ná»™i mây ngàn.
Tiêu LÄ©nh Vu nhìn cảnh vật lại nhá»› tá»›i ngưá»i. Bất giác gã cảm thấy trong lòng buồn rưá»i rượi.
Gã từ từ nhắm mắt lại theo kiểu tá»a tức mà vân Cô đã truyá»n thụ cho. Gã bắt đầu tập luyện.
Không biết thá»i gian trôi qua bao lâu, bá»—ng nghe đánh choang má»™t tiếng khiến gã bừng tỉnh.
Tiêu Lĩnh Vu giương mắt lên nhìn thấy Khâu Tiểu San sắc mặt lợt lạt đang giương cặp mắt trong suốt nhìn chằm chặp vào cánh cửa sổ. khay trà trong tay cô rớt xuống đất. Chung trà vỡ tan tành.
Tiêu LÄ©nh Vu sá»­ng sốt há»i :
-Cô nương làm sao vậy ?
Khâu Tiểu San như ngưá»i Ä‘ang mÆ¡ tỉnh giấc. Cô đưa tay lên vuốt mái tóc rồi từ từ xoay mình lại há»i :
-Vân di của công tử bỠđi rồi, có phải lúc trước cũng ở trong thư phòng này không ?
Khâu Tiểu San cố trấn tỉnh nhưng không thể nào giữ được tâm tình cho khá»i xúc động, thanh âm cô run lên.
Tiêu LÄ©nh Vu thấy Khâu Tiểu San há»i mấy câu đột ngá»™t, nhưng gã vẫn thản nhiên lắc đầu đáp :
-Vân di ở mé tả thư phòng. Ãây là nÆ¡i ta và Vân di thưá»ng Ä‘á»c sách.
Khâu Tiểu San há»i :
-Vân di đối đãi công tử rất tốt phải không ?
Tiêu Lĩnh Vu nói ;
-Tốt lắm ! Tốt lắm ! Vì thế lúc nào ta cÅ©ng nhá»› Vân di. Hỡ Æ¡i ! Chỉ mong Vân di sá»›m trở vá».
Khâu Tiểu San ráng nhịn mối thương tâm đáp :
-Tiểu tỳ cũng mong vậy.
Cô cúi xuống lượm từng mảnh chung vỡ, thẫn thá» bước ra khá»i thư phòng.
Tiêu LÄ©nh Vu là ngưá»i thông tuệ khác thưá»ng, gã thấy Khâu tiểu San lá»™ vẻ khác lạ thì trong lòng sinh mối hoài nghi. Gã đứng dậy bước tá»›i cá»­a sổ ngó tá»›i ngó lui hồi lâu mà không thấy gì khác lạ thì trong lòng cảm thấy buồn bã, tiện tay gã mở cá»­a sổ nhìn ra.
Bên ngoài vưá»n đầy tuyết phá»§. mấy khóm mai hoa nở đưa hương. Mùi hương cùng gió lạnh thổi vào thư phòng.
Bá»—ng nhiên gã ngó thấy bóng ngưá»i thấp thoáng rồi ần mình vào trong bụi hoa đầy tuyết phá»§. Gả thấy bóng ngưá»i này phảng phất như Khâu Tiểu San.
Tiêu Lĩnh Vu động tính hiếu kỳ. Gã lật đật chạy ra phòng rượt theo.
Dưới mặt đất còn lưu lại vết chân rất rõ, Tiêu LÄ©nh vu theo bước chân Ä‘i tìm kiếm gã thấy những vết chân dẫm vào luống hoa đến góc vưá»n thì biến mất.
Tiêu LÄ©nh Vu ngẩng mặt thì chỉ thấy bốn mặt vòm trá»i xanh ngắt sạch lau láu.
Ãnh Ä‘iệm dương muôn phần rá»±c rỡ, ngoài ra chẳng có vết tích chi hết.
Gã giÆ¡ tay vá»— lên trán tá»± há»i má»™t mình :
-Thế này thì thật là kỳ ! Khâu Tiểu San chạy đi đâu mất rồi ?
Gã đảo mắt nhìn quanh đột nhiên phát giác ra cách chỗ mình đứng chừng bốn năm thước trên mặt đất đầy tuyết phủ có một cửa động rộng chừng ba bước.
Nguyên chỗ đó là một cái giếng. Tiêu Lĩnh Vu còn nhớ giếng này đã khô kiệt từ lâu.
Vưá»n hoa trong Tiêu gia rất rá»™ng lá»›n mà góc vưá»n này là nÆ¡i rất tịch mịch.
Cả tên thị nữ tưới hoa cũng ít khi bước chân đến.
Má»™t cảm nghÄ© kỳ dị thúc Tiêu LÄ©nh Vu Ä‘i vá» phía miệng giếng. Bá»—ng gã nghe tiếng khóc thê thảm từ dưới vá»ng lên.
Tiêu Lĩnh Vu trống ngực đánh thình thình cúi đầu dòm xuống. NhỠánh dương quang chiếu vào mà gã có thể nhìn thấy cảnh vật lỠmỠđáy giếng.
Má»™t bóng Ä‘en cá»­ động, tiếng khóc thê lương do bóng Ä‘en này phát ra lúc đứt, lúc nối khiến ngưá»i nghe cÅ©ng phải động tâm.
Tiêu LÄ©nh Vu phóng hết mục lá»±c chú ý nhìn hồi lâu má»›i nhận ra đó chính là Khâu Tiểu San, trước mặt cô dưá»ng như có má»™t ngưá»i nữa.
Nhưng ngưá»i này ngồi yên không nhúc nhích chẳng khác gì pho tượng gá»— tá»±a hồ làm ngÆ¡ trước tiếng khóc thê thảm cá»§a khâu Tiểu San.
Tiếng khóc má»—i lúc má»™t thê lương ảm đạm khiến ngưá»i nghe phải đứt từng Ä‘oạn ruá»™t.
Tiêu LÄ©nh Vu ngưng thần lắng nghe má»™t hồi lâu, gã văng vẳng thấy trong tiếng khóc có lá»i than thở :
-Nữ nhi tới chậm một bứơc mà không còn cách nào được thấy má má...
Tiêu Lĩnh Vu bị tiếng khóc làm cho xúc động tâm tìn. hai hàng nước mắt lã chã rơi.
Gã đưa tay áo lên lau nước mắt.
Cá»­ động này bất giác làm mất thang bằng khiến gã rÆ¡i xuống, gã vừa buá»™t miệng la hoảng thì ngưá»i đã hạ xuống đáy giếng.
Tiêu Lĩnh Vu chưa biết mình sống hay đã chết rồi thì đột nhiên cảm thấy một lực lượng nhu hòa đỡ lấy và một mùi hương đưa vào mũi.
Gã định thần nhìn lại thì thấy Khâu Tiểu San. Cô ôm lấy gã và hai hàng nước mắt vẫn không ngừng nhỠxuống.
Tiêu LÄ©nh Vu trấn tÄ©nh tâm thần đứng thẳng ngưá»i lên. Gã đảo mắt nhìn bá»—ng bật tiếng la hoảng :
-Vân di !
Rồi ngã ra.
Má»™t bàn tay trắng trẻo đỡ lấy ngưá»i gã.
Tai nghe thanh âm khâu Tiêu San rất thê thảm cất lên :
-Công tá»­ chá»› nên vá»ng động. Má má tiểu tỳ đã chết rồi.
Tiêu LÄ©nh Vu nghe nói khác nào bị ngưá»i đánh má»™t quyá»n thật nặng vào trước ngá»±c, khí huyết trồi ngược khiến mặt gã đỠbừng.
Biến cố khá»§ng khiếp phát sinh đột ngá»™t khiến Tiêu LÄ©nh Vu luống cuống. Gã ngẩn ngưá»i ra hồi lâu má»›i tịnh tâm lại được, liá»n nhìn hâu Tiêu San há»i :
-Vân di là má má của cô nương ư ?
Khâu Tiêu San lau nước mắt buồn rầu gật đầu đáp :
-Chính là mẹ ruột của tiểu tỳ.
Tiêu LÄ©nh Vu dụi mắt nhìn lại thấy Vân Cô ngồi xếp bằng nhắm mắt. Tóc vẫn cài trâm, sắc mặt hồng hào, xiêm áo chỉnh tá» như ngưá»i còn sống, gã ra chiá»u oán giận há»i :
-Cô nói nhăng gì thế ? Phải chăng cô khinh ta nhá» tuổi chưa thấy ngưá»i chết bao giá» nên không biết chăng ?
Vân di ta khi ngồi Ä‘iá»u dưỡng vẫn theo kiểu này.
Ngưá»i chết bao giá» ?...
Khâu Tiểu San lắc đầu đáp :
-Công tử hiiểu vụ này thế nào được ?
Gia mẫu ná»™i công tinh thâm lại uống Bảo Thi Thần Ãan nên thi thể không rữa nát.
Tiêu Lĩnh Vu la lên :
-Ta không tin lá»i cô được. Vân di vẫn như thưá»ng không ốm gì, có lý do gì lại chết trong đáy giếng khô này ?
Rồi chàng la gá»i :
-Vân di ! Vân di !...
Chàng gá»i luôn mấy câu vẫn không thấy tiếng đáp lại.
Tiêu Lĩnh Vu làm huyên náo khiến cho thần trí Khâu Tiêu San đang chìm đắm trong cơn đau khổ phải tỉnh táo lại.
Cô buồn rầu nói :
-Gia mẫu vÄ©nh viá»…n không đáp lại lá»i công tá»­. Hỡi Æ¡i ! Công tá»­ ăn sung mặc sướng không hiểu việc võ lâm.
Trong lúc hoảng hốt này tiểu tỳ không thể giải thích rõ ràng cho công tử nghe được.
Cô ngừng lại một chút rồi tiếp :
-Công tá»­ hãy trấn tÄ©nh lại má»™t chút đừng làm kinh động ngưá»i trong phá»§.
Tiêu LÄ©nh Vu cặp mắt đầy vẻ hoài nghi, đăm đăm nhìn Khâu Tiêu San, gã chậm rãi há»i :
-Vân di chết thật rồi ư ?
Khâu Tiểu San cố nén nỗi bi ai đáp :
-Gia mẫu chết rồi, tiểu tỳ đến sớm mấy bữa thì còn được gặp mặt lần cuối cùng.
Tiêu Lĩnh Vu lại đưa mắt nhìn Vân Cô nói :
-Vân di chẳng có chút gì là giống ngưá»i đã chết.
Gã từ từ đưa tay lên mũi Vân Cô ngón tay run lẩy bẩy. Vẻ mặt hoài nghi vừa khiếp sợ.
Ngón tay Linh Vu vừa chạm vào Vân Cô thì thấy da mặt bà cứng Ä‘á», lạnh ngắt,quả nhiên bà đã chết lâu rồi.
Gã thá»™n ngưá»i ra rồi khóc oà lên.
Khâu Tiểu san dẹp nỗi bi thương khẽ nói :
-Xin công tá»­ im tiếng ! Ãừng làm kinh động ngừơi trên phá»§.
Tiêu Lĩnh Vu đưa tay áo lau nước mắt nói :
-Vân di chết thật rồi. Ta phải dặn má má làm lá»… hậu táng cho ngưá»i.
Khâu Tiểu San lắc đầu nói :
-Vụ này không nên làm kinh động đến tôn đại nhân. Tiểu tỳ muốn chuyển vận thi thể của gia mẫu đi nơi khác.
Tiêu LÄ©nh Vu há»i :
-Cô định vận thi thể ngưá»i Ä‘i đâu ?
Khâu Tiêu San đáp :
-Theo lá»i di ngôn cá»§a gia mẫu thì tiểu tỳ phải Ä‘em thi thể ngưá»i đến má»™t nÆ¡i an trí.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Ta càng nghÄ© càng không hiểu. Vân di Ä‘ang khá»e mạnh sao đột nhiên lại chết được ?
Hỡi Æ¡i ! Ta biết chẳng khi nào Vân di bá» ta mà Ä‘i, nhưng ta không ngá» ngưá»i lại chết ở trong đáy giếng này.
Khâu Tiểu san nói :
-Trong di thư, gia mẫu nói rõ là chịu Æ¡n sâu cá»§a các vị lão gia không muốn liên lụy đến má»i ngưá»i trong nhà này nên dặn tiểu tỳ Ä‘em thi thể lén lút vận Ä‘i ná»›i khác cho an toàn...
Tiêu LÄ©nh Vu vẻ mặt bâng khuâng há»i :
-Nơi nào an toàn ?
Khâu Tiểu san đáp :
-Công tá»­ không thể hiểu được việc giang hồ mà cÅ©ng không biết tên há» ngưá»i võ lâm thì dù tiểu tá»· có nói, công tá»­ cÅ©ng không biết rõ được.
Tiêu LÄ©nh Vu xúc động há»i :
-Vậy tỷ tỷ nhất định đưa đi ư ?
Khâu Tiểu San gật đầu đáp :
-Tiểu tỳ đưa di thể mẫu thân đến má»™t nÆ¡i mà ngưá»i đã chỉ định.
Tiêu Lĩnh Vu nghiêm mặt nói :
-Tiểu đệ cũng muốn đi !
Khâu Tiêu San giật mình kinh hãi, nói :
-Không được ! Từ đây tá»›i đó đưá»ng sá xa xôi mà nguy hiểm khôn lưá»ng ! Công tá»­ mạo hiểm Ä‘i theo tiểu tỳ thế nào được ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Vân di đã hết lòng vá»›i tiểu đệ. nay ngưá»i chết rồi, có lý nào tiểu đệ không đưa ngưá»i đến nÆ¡i an nghỉ cuối cùng ?
Khâu Tiểu San nói:
-Thịnh tình của công tử tiểu tỳ xin tâm lĩnh.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng nóng nảy quỳ trước Linh Cô nói :
-Vân di coi tiểu đệ như con, săn sóc từng li từng tý. Vậy cô nương cÅ©ng như tá»· tá»· cá»§a tiểu đệ. Từ nay cô nương đừng gá»i tiểu đệ là công tá»­ nữa.
Khâu Tiểu San há»i :
-Vậy tiểu tỳ xưng hô với công tử thế nào ?
Tiêu Lĩnh Vu ngẫn nghĩ rồi nói :
-Tiểu đệ nhỠtuổi hơn cô vậy cô kêu bằng đệ đệ là được.
Khâu Tiểu San nói:
-Tiểu tỳ khi nào dám thế ?
Tiêu linh Vu đáp :
-Có chi mà không dám. Cô lớn tuổi hơn tiểu đệ thì chúng ta lấy tình chị em coi nhau mới là hợp lý.
Khâu Tiểu San nghe nói bằng một tấm lòng thành thật nên không nỡ cự tuyệt,
cô khẽ thở dài nói :
-Công tử đã dạy thì tiểu tỳ xin tuân lệnh.
Tiêu LÄ©nh Vu ngá»­ng mặt lên trá»i ngấm ngầm hồi lâu. Ãá»™t nhiên gã chăm chú nhìn vào mặt Tiểu San năn nỉ :
-Tỷ tỷ ! Thế nào tỷ tỷ cũng cho tiểu đệ đi theo.
Khâu Tiểu San nói :
-Ãệ đệ hãy dậy Ä‘i, việc này phải tính lại xem sao đã.
Tiêu LÄ©nh Vu há»i :
-Phải chăng tỷ tỷ chán ghét tiểu đệ ?
Khâu Tiểu San đáp :
-Sao đệ lại nói thế ? Gia mẫu đã từng chịu ơn nhà này, ta hết lòng cảm kích còn chưa đủ...
Tiêu LÄ©nh Vu lại há»i :
-Vậy sao tỷ tỷ không cho tiểu đệ đi theo ?
Khâu Tiểu San đáp :
-Vì đưá»ng sá xa xôi mà nguy hiểm rất nhiá»u. Huống chi hiá»n đệ lại là ngưá»i con độc nhất cá»§a hai vị lão gia.
Nếu ta đưa hiá»n đệ Ä‘i xa há chẳng làm cho hai vị lão gia ngày đêm lo lắng ?
Tiêu Lĩnh Vu từ từ đứng dậy nhìn vào mặt Vân Cô, gã trầm ngâm một lúc rồi nói :
-Gia gia biết tiểu đệ không sống quá hai chục tuổi nên ngưá»i không quan tâm mấy đâu. Còn từ mẫu thì e rằng ngưá»i không cho tiểu đệ Ä‘i theo.
Khâu Tiểu San nói :
-Hiá»n đệ há»c sách thánh hiá»n tất nhá»› câu : còn cha mẹ thì kẻ làm con không được xa nhà.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Gia gia dạy tiểu đệ Ä‘á»c sách rất phức tạp. Lão nhân gia còn có ý đưa Ä‘i coi những nÆ¡i thắng cảnh xa xăm thì dù ngưá»i có biết tiểu đệ muốn theo tá»· tá»· cÅ©ng không cản trở đâu. Chúng ta chỉ cần nghÄ© cách để cho gia mẫu an tâm là được.
Khâu Tiểu San ngá»­a mặt trông chiá»u trá»i nói :
-Hiá»n đệ hãy vá» Ä‘i. Ãêm nay chúng ta sẽ quyết định.
Tài sản của ngocvosong1986

  #3  
Old 17-04-2008, 02:00 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 3

Khâu Tiểu San Tìm nơi Gởi Xác Mẹ


Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :
-Ta chỉ ngấm ngầm nhìn ra miệng giếng là Tiểu San chẳng có cách nào đem Vân di ra ngoài mà qua được tai mắt ta.
Gã ngá»­ng đầu nhìn lên miệng giếng cao đến hÆ¡n trượng mà chung quanh giếng không có má»™t Ä‘iêm tá»±a thì chẳng hiểu Tiểu San bằng cánh nào Ä‘em Vân di ra ngoài, gã liá»n há»i :
-Nếu bên ngoài không có ngưá»i thòng dây vào thì chúng ta làm thế nào mà lên được ?
Tuy gã thông minh hÆ¡n ngưá»i nhưng hãy còn nhá» tuổi nên chưa biết gì vá» chuyện giang hồ.
Khâu Tiểu San cưá»i nghÄ© thầm :
-Tuy gã là trẻ nít mà nghÄ© được cách thòng giây kéo ngưá»i lên cÅ©ng khá lắm.
Cô liá»n đáp :
-Hiá»n đệ cứ nhắm mắt lại, ta sẽ đưa hiá»n đệ lên.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :
-Vách giếng dá»±ng đứng thì trừ phi má»c cách má»›i bay lên được. Còn không thì vịn vào đâu mà trèo ?
Tuy trong lòng gã hoài nghi nhưng cÅ©ng không há»i nữa từ từ nhắm mắt lại.
Nguyên gã đã có chú ý ngấm ngầm xem Khâu Tiểu San đưa mình lên bằng cách nào.
Bỗng nghe Khâu Tiểu San hô :
-Hiá»n đệ hãy coi chừng !
Rồi cô đưa hai tay ra nắm lấy cạnh sưá»n Tiêu LÄ©nh Vu nói tiếp :
-Hiá»n đệ đừng sợ chi hết.
Tiêu LÄ©nh Vu cảm thấy má»™t luồng lá»±c đạo cá»±c kỳ mãnh liệt đưa cả ngưá»i gã lên rồi tung ra ngoài.
Chỉ trong chá»›p mắt, gã mở mắt ra nhìn thấy tuyết trắng, gió lạnh thổi vào mặt,ngưá»i gã đã ra khá»i giếng khô.
Khâu Tiểu San cÅ©ng vá»t lên theo, cô đưa hai tay ra đỡ lấy Tiêu LÄ©nh Vu rồi hạ mình xuống, cô khẽ há»i :
-Hiá»n đệ có sợ không ?
Tiêu Lĩnh Vu thở phào một cái đáp :
-Vừa rồi hơi hoang mang một chút nhưng bây giỠkhông sợ nữa...
Gã chuyển động mục quang nhìn Khâu Tiểu San rồi trịnh trá»ng nói :
-Vân di đối đãi với tiểu đệ rất thân ái. Tiểu đệ tha thiết đưa di thể của Vân di đến nơi an táng.
Vậy Ä‘iá»u hẹn ước giữa chúng ta đã thành nhất định. Tá»· tá»· đừng gạt tiểu đệ lén lút bá» Ä‘i.
Khâu Tiểu San sửng sốt đáp :
-Nếu hiá»n đệ muốn theo ta há chẳng gây mối lo ngại cho lệnh tôn và lệnh đưá»ng ư ?
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp :
-Sau khi tống táng Vân di tiểu đệ sẽ trở vỠngay.
Lúc ra đi tiểu đệ chỉ cần để lại một phong thư để nói với gia gia là được.
Khâu Tiểu San từ từ đáp :
-ÃÆ°á»£c rồi vậy canh ba đêm nay ta sẽ trở lại tìm hiá»n đệ.
Tiêu Lĩnh Vu trở gót đi ngay không ngoảnh cổ lại, gã tiến vào trong luống hoa rậm.
Khâu Tiểu San nhìn bóng sau lưng Tiêu Lĩnh Vu, trong lòng cảm khái nghĩ thầm:
-Gã không quay lại lần nào tức là tin ta không lừa gạt gã.
Trong di thư cá»§a má má tuy có dặn ta hết lòng chiếu cố cho gã nhưng không nói rõ là có đưa gã ra khá»i
nhà hay không. Nhà há» Tiêu đối vá»›i má má ân thâm nghÄ©a trá»ng. Ta chẳng thể bá» Tiêu LÄ©nh Vu, mà đưa gã Ä‘i thì àm cho hai vị lão nhân gia phải Ä‘au buồn vá» ná»—i mất con.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, cô khó mà tìm ra được quyết định.
Nhắc lại là Tiêu LÄ©nh Vu vá» phòng vá»™i viết phong thÆ¡ cáo biệt gia nương, gã lại thu xếp quần áo gói thành má»™t bá»c giấu ở gầm giưá»ng. Tuy gã chưa từng bá» nhà ra Ä‘i, song thưá»ng được nghe gia gia nói đến chuyện xa nhà lòng gã rất hăng hái.
Tiêu LÄ©nh Vu chỉ mong cho mặt trá»i mau lặn, má»™t ngày ài tá»±a hàng năm, gã nghÄ© tá»›i chuyến này ra Ä‘i cùng khâu Tiểu San không biết ngày nào trở vỠđể gặp song thân, trong lòng không khá»i bồi hồi. Nhưng lập tức gã lại nghÄ© đến Ä‘i xa mở rá»™ng tầm mắt, thành ra trong lòng vừa hồi há»™p vừa khấp khởi vui mừng.
Bao nhiêu luồng tư tưởng nổi lên như sóng cồn khiến cho Tiêu LÄ©nh Vu không sao ngá»§ được, gã ngồi chá» cho đến canh ba vẫn chưa thấy Khâu Tiểu San tá»›i thì trong lòng rất đỗi bồn chồn, gã tan ra ngoài để tìm kiếm, bá»—ng nghe ngoài cá»­a sổ có thanh âm dịu dàng nói vá»ng vào :
-Hiá»n đệ ! Ãã tỉnh giấc chưa ?
Tiêu LÄ©nh Vu đứng bật dậy chụp lấy bá»c quần áo ở gầm giừng chạy ra ngoài.
Quả nhiên Khâu Tiểu San đã y hẹn tá»›i kiếm. Cô đón lấy bá»c áo ở trong tay Tiêu LÄ©nh Vu rồi khẽ nói :
-Hiá»n đệ ! Ta bồng hiá»n đệ Ä‘i.
Cô ôm lấy Tiêu Lĩnh Vu mà chạy như bay.
Tiêu LÄ©nh Vu thấy Khâu Tiểu San lúc nhảy cao vá»t ngưá»i Ä‘i như chim. Bức tưá»ng vây cao bảy thước cô cÅ©ng vá»t qua má»™t cách dá»… dàng trong lòng gã rất đỗi khâm phục, miệng lẩm bẩm :
-Ta phải luyện thành bản lãnh y như tá»· tá»· má»›i không uổng phí Ä‘á»i ngưá»i.
Thân pháp Khâu Tiểu San thật là kỳ tuyệt ! Chỉ trong chớp mắt cô đã chạy đến rừng phong già.
Ãêm nay không có ánh trăng, vòm trá»i đầy sao, dưới đất tuyết Ä‘á»ng gió lạnh căm căm khiến ngưá»i Ä‘i đưá»ng phải rét run.
Tiêu Lĩnh Vu rụt đầu chúi vào lòng Khâu Tiểu San.
Ãá»™t nhiên cô dừng bước khẽ nói :
-Hiá»n đệ lên xe Ä‘i !
Tiêu Lĩnh Vu ngẩng đầu nhìn thấy một cỗ xe ngựa mui đen dừng lại trên đất tuyết.
Gió thổi mui xe lay động phập phù.
Khâu Tiểu San mở rèm đặt Tiêu Lĩnh Vu xuống rồi nói :
-Trong xe đã sắp đủ chăn đệm cho hiá»n đệ.
Hiá»n đệ chá» ta từ chập tối đến ná»­a đêm chắc mệt lắm rồi. Hãy nằm xuống ngá»§ Ä‘i má»™t lúc.
Cô không chá» Tiêu LÄ©nh Vu trả lá»i đã buông rèm xuống.
Cá»— xe này rèm dưá»ng như làm bằng thứ vải dầy. Rèm buông gió không thổi vào được nữa.
Trong xe tối mò, giơ bàn tay trông không rõ ngón.
Tiêu LÄ©nh Vu xoa bàn tay lạnh ngắt lên tiếng há»i :
-Tỷ tỷ không vào ư ?
Bên ngoài có tiếng Khâu Tiểu San đáp lại :
-Ta phải ngồi ngoài này dong xe cho ngá»±a chạy. Hiá»n đệ cứ ngá»§ Ä‘i.
Tiếng nói vừa dứt, tiếng bánh xe lá»c cá»c nổi lên, cá»— xe bắt đầu chạy.
Tiêu Lĩnh Vu nhắm mắt lại một lúc. khi mở mắt ra có thể nhìn rõ cảnh vật trong xe.
Gã thấy trong góc mé hữu ngồi tựa một đống lù lù trắng toát. Gã nhìn kỹ lại thì ra thi thể của Vân Cô.
Vân Cô vẫn ngồi ngay ngắn, hai mắt nhắm lại tá»±a vào thành xe. Vẻ mặt bình tÄ©nh như thưá»ng ngày ngồi Ä‘iá»u dưỡng, chẳng giống ngưá»i chết chút nào, nên chàng không sợ hãi.
Bá»—ng nghe thanh âm Khâu Tiểu san vá»ng vô :
-Hiá»n đệ hãy coi chừng ! Ãừng có đụng vào thi thể Vân di.
Cô ngừng một chút rồi tiếp :
-Hiá»n đệ có sợ hãi không ?
Tiêu Lĩnh Vu Phấn khởi tinh thần đáp :
-Tiểu đệ không sợ chi hết. Vân di vẫn chẳng khác ngày còn sống.
Khâu Tiểu San thở dài, không nói gì nữa. Ãá»™t nhiên cô cho xe chạy thật nhanh.
Tiêu LÄ©nh Vu thể chất bạc nhược. Tuy gã đã được Vân Cô truyá»n thụ ná»™i công nhưng vì thá»i gian ngắn nên việc luyện võ không thể tiến mau được. Vân Cô vất vả mấy tháng trá»i má»›i làm cho gã hÆ¡n trước được má»™t chút.
Hôm nay qua má»™t ngày và ná»­a đêm gã vừa lao tâm vừa nhá»c mệt nên gã ngá»§ Ä‘i lúc nào không hay biết.
Ãang lúc mÆ¡ màng, tiếng khóc thút thít khiến gã giật mình tỉnh giấc. Gã là ngưá»i trí tuệ hÆ¡n ngưá»i mà thuở nhỠđã há»c những môn bác tạp nên tâm tư rất minh mẫn.
Tuy ngưá»i tỉnh lại mà không cá»­ động chỉ giương mắt lên nhìn và lắng tai nghe.
Gã thấy Khâu Tiểu San quỳ trước di thể Vân Cô, nước mắt tuôn ra xối xả.
Cô khóc rất thương tâm, nhưng tiếng nhỠhiển nhiên cô sợ làm kinh động Tiêu Lĩnh Vu.
Bên mình cô có má»™t mảnh hoa tiên. NhỠánh mặt trá»i lá»t vào, Tiêu LÄ©nh Vu nhìn thấy mấy chữ :"...Không thể để y khóc to cưá»i lá»›n, tâm tính khích động...".
Phía dưới gấp lại gã không nhìn rõ được mà phía trên cÅ©ng bị má»n chăn che lấp Ä‘i.
Tiêu Lĩnh Vu thấy mấy câu không đầu không đuôi này chẳng hiểu ra sao, gã nghĩ thầm trong bụng :
-Coi tá»± tích trong tá» hoa tiên dưá»ng như là thá»§ bút cá»§a Vân di. Chắc đây là di thư cá»§a ngưá»i.
Gã nghĩ vậy không nhịn được nghểnh cổ lên nhìn.
Tai mắt Khâu Tiểu San cá»±c kỳ minh mẫn, nhưng vì ná»—i Ä‘au thương tràn ngập trong lòng, thần trí mê loạn nên Linh Vu thức giấc rồi mà cô không biết. Nhưng lúc gã cá»­ động cô liá»n cảnh giác, đưa bàn tay ra vá»›i lấy ngay tá» hoa tiên rồi lau nước mắt quay lại cưá»i há»i :
-Hiá»n đệ ngá»§ được chứ ?
Tuy cô thương xót mẫu thân, nhưng không muốn ná»—i Ä‘au khổ lá»t vào mắt Tiêu LÄ©nh Vu. Cô gượng cưá»i nét mặt càng thêm vẻ thê lương.
Tiêu Lĩnh Vu ngồi dậy bò tới lạy phục xuống trước thi thể Vân Cô.
Khâu Tiểu San đột nhiên giữ gã lại cất giá»ng ôn nhu há»i :
-Hiá»n đệ làm gì vậy ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Tiểu đệ khấu bái thi thể của Vân di.
Khâu Tiểu San nói :
-Bất tất phải thế. Hiá»n đệ mà lạy xuống lại khiến cho ta Ä‘au khổ trong lòng. Bây giỠđã quá trưa, chắc hiá»n đệ đói lắm rồi, chúng ta xuống xe kiếm gì ăn.
Dứt lá»i cô không chá» Tiêu LÄ©nh Vu đáp lại đã vén rèm lên, dắt gã xuống xe.
Bỗng thấy ánh dương quang lóe mắt, tai nghe nước chảy róc rách. Cỗ hương xa dừng lại bên một gốc cây ven rừng. Tiêu Lĩnh Vu thấy ba phiến đá xanh chụm lại trên đặt một cái nồi đồng dưới đốt củi khô, mùi hương ngào ngạt xông vào mũi.
Khâu Tiểu San dắt tiểu Linh Vu lại ngồi dưới gốc cây lá»›n. Cô cưá»i nói :
-Má má hồi sinh tiá»n thưá»ng dạy ta cách nấu ăn, hiá»n đệ thá»­ nếm coi, xem kỹ thuật ta thế nào ?
Nguyên trong xe có đặt di thể Vân Cô, nên Khâu Tiểu San không dám vào điếm ngủ trỠhay ăn uống, cô sợ bại lộ hành tung.
Hai ngưá»i ăn uống qua loa cho xong bữa. Tuy nhiên Tiêu LÄ©nh Vu cÅ©ng khen không ngá»›t miệng vá» cách nấu nướng gia vị cá»§a Khâu Tiểu San. Thá»±c ra bữa cÆ¡m này chẳng có chi hoàn hảo, dù Khâu Tiểu San có tài nấu bếp khéo léo đến đâu mà thổi xôi không gạo, làm sao cho ngon miệng được, Tiêu LÄ©nh Vu khen ngợi cô là để lấy lòng, hai là mấy món lạ miệng làm cho gã thá»a mãn.
Khâu Tiểu San thu dá»n nồi niêu bát đĩa rồi đở Tiêu LÄ©nh Vu lên xe. Cô còn vạc ký hiệu lên cây rồi má»›i cho xe chạy.
Tiêu LÄ©nh Vu thấy Khâu Tiểu San vạch vào da cây chữ chẳng ra chữ, đồ chẳng ra đồ, gã không hiểu, tuy trong lòng nẩy ra nhiá»u nghi vấn nhưng cÅ©ng nín nhịn không há»i.
Hai ngưá»i Ä‘i xe được mấy ngàykhông có chuyện gì.
Má»™t hôm vào khoảng giá» Ngá» hai ngưá»i đến má»™t thị trấn lá»›n. Ngưá»i ngá»±a qua lại nhá»™n nhịp, khách hàng nhiệt náo.
Tiêu LÄ©nh Vu trong lòng đã thấy đói, nhưng mấy ngày liá»n gã cùng Khâu Tiểu San toàn ăn ngá»§ ngoài nÆ¡i hoang dã. Tuy gã không hiểu nhưng biết đó là chá»— dụng tâm cá»§a cô, nên gã không dám nhắc tá»›i chuyện mình đói bụng. Gã còn cố nhịn được nhưng hai con ngá»±a kéo xe mấy ngày trá»i chưa được bữa ăn nào tá»­ tế, sức giảm sút rất nhiá»u. Nó hí lên má»™t tiếng nằm lăn ra.
Khâu Tiểu San chau mày há»i :
-Tiêu hiá»n đệ ! Chúng ta ăn chút gì rồi hãy Ä‘i ?
Tiêu Lĩnh Vu Cả mừng nói :
-Tiểu đệ cũng đói lắm rồi.
Hai ngưá»i xuống ngá»±a tìm vào khách sạn.
Khâu tiểu San bảo nhà quán dắt ngựa vào cho ăn thóc rồi cùng Tiêu Lĩnh Vu đến ngồi xuống một bàn bên cạnh cửa sổ.
Ãá»™t nhiên có tiếng vó ngá»±a dồn dập vang lên. Hai con tuấn mã chạy rất mau lướt qua.
Hai đại hán cưỡi ngá»±a Ä‘á»u Ä‘eo khí giá»›i. Khí trá»i giá lạnh vào buổi trá»ng đông mà đôi ngá»±a mồ hôi ướt đầm.
Bỗng một đại hán giật cương cho dừng ngựa. Con ngựa đương chạy mau như lao đột nhiên đứng thẳng lên, hí một tiếng dài rồi dừng bước.
Vạn vật đất Giang Nam rất là phồn thịnh. Nhân sỉ số đông thiện nghỠcưỡi ngựa.
Thấy thuật kỵ mã cá»§a đại hán tinh thân như vậy, những ngưá»i trên đưá»ng phố Ä‘á»u cất tiếng reo hò khen ngợi.
Tiếng reo chưa dứt, chợt có tiếng la hoảng.
Nguyên con ngá»±a Ä‘i sau không ngá» con ngá»±a Ä‘i trước dừng lại má»™t cách đột ngá»™t, nó tấn thế không kịp thành ra cả ngưá»i lẫn ngá»±a xô vào.
Ãại hán cưỡi ngá»±a trước trong lúc hoang mang đột nhiên xoay mình vung tay đẩy vào con ngá»±a đằng sau.
Tiếng ngưá»i la hoảng chưa dứt thì con ngá»±a phía sau lao tá»›t đã bị đại hán cản lại được.
Tiếng hoan hô lại nổi lên như sấm dậy.
Hai đại hán tung mình xuống ngựa ngó vào cỗ xe mui một cái rồi đưa mục quang nhìn quanh một lượt.
Bỗng một đại hán lên tiếng :
-Ãây rồi !
Gã buông cương ngựa, rảo bước tiến vào trong điếm đi thẳng tới trước mặt Khâu Tiểu San khoanh tay thi lễ.
Khâu Tiểu San vẻ mặt vẫn bình tÄ©nh. Cặp mày liá»…u hÆ¡i nhíu lại, cô há»i :
-Các vị có Ä‘iá»u chi cấp bách ?
Ãại hán dưá»ng như tá»± nhận thấy thái độ cá»§a mình có vẻ hấp tấp liá»n nở nụ cưá»i chữa thẹn, từ từ bước chậm lại và buông tay xuống khẽ đáp :
-Bá»n tại hạ thấy cô nương có để ám ký nên lật đật tá»›i đây...
Khâu Tiểu San giÆ¡ bàn tay ngá»c lên nói :
-Có việc gì tôi thủng thẳng sẽ tính cũng không muộn.
Ãại hán kia dưá»ng như có nhiá»u Ä‘iá»u cấp bách muốn nói ngay, nhưng gã chỉ khẽ hắng đặng má»™t tiếng rồi cố nén lòng nóng nảy.
Lúc này đại hán kia đã buộc ngựa rồi cũng tiến vào điếm. Gã nhìn Khâu Tiểu San thi lễ một cách rất cung kính.
Tiêu LÄ©nh Vu ngắm nghía hai đại hán thấy há» Ä‘á»u trạc tam tuần. Mình mặc áo ngắn bằng lụa Ä‘en, chân Ä‘i hài xảo. Má»™t ngưá»i lưng Ä‘eo đơn Ä‘ao. Còn ngưá»i nữa trên lưng cài cặp phán quan bút.
Cả hai đại hán Ä‘á»u tướng mạo hiên ngang, oai phong lẫm liệt, mà đối vá»›i Khâu Tiểu San khép nép ra chiá»u sợ sệt.
Ãại hán bước vào Ä‘iếm trước là ngưá»i sá»­ Ä‘ao, hắng đặng má»™t tiếng nói :
-Hành tung cá»§a cô nương đã bị bại lá»™. Bá»n cưá»ng địch theo dõi hành tung và sắp rượt tá»›i nÆ¡i.
Khách hàng trong Ä‘iếm tuy đông tính hiếu kỳ nhưng thấy hai đại hán mình Ä‘eo khí giá»›i oai phong lẫm liệt, sợ xảy ra chuyện rắc rối nên không dám nhìn há».
Khâu Tiểu San hơi biến sắc mặt. Cô chớp mắt một cái rồi thủng thẳng nói :
-Các vị ăn uống cho lẹ rồi chúng ta lại đăng trình.
Hai đại hán dưá»ng như đói lả lắm. Chúng kêu cÆ¡n rượu ăn uống nghiến ngấu má»™t hồi.
Mấy ngưá»i ăn rất lẹ rồi tính trả tiá»n hàng, dắt ngá»±a ra ngoài lập tức lên đưá»ng.
Bây giỠđại hán đeo đao ngồi ruổi xe thay cho Khâu Tiểu San, còn đại hán tử phán quan bút đi sát theo xe.
Mấy bữa nay Khâu Tiểu San phải dong xe, má»™t mình Tiêu LÄ©nh Vu ngồi trong không rất buồn bã. Bây giá» hai ngưá»i ngồi đối diện, Tiêu LÄ©nh Vu liếc mắt nhìn thì thấy cô rất xinh đẹp nhưng nét mặt rầu rầu. Cặp mày liá»…u nhíu lại ra chiá»u suy nghÄ©, dưá»ng như cô lo má»™t việc rất quan trá»ng.
Bánh xe lăn lá»™c cá»™c trên đưá»ng rất mau, chỉ trong khoảnh khắc đã ra khá»i thị trấn.
Khâu Tiểu San bá»—ng ngá»­ng đầu lên ngó đăm đăm vào mặt Tiêu LÄ©nh Vu cất tiếng gá»i :
-Hiá»n đệ !
Tiêu LÄ©nh Vu sá»­ng sốt há»i :
-Chuyện gì vậy ?
Khâu Tiểu San đáp :
-Hành tung cá»§a chúng ta đã bị bại lá»™, e rằng khó lòng tránh khá»i má»™t cuá»™c ác chiến sinh tá»­. Hiá»n đệ không phải là ngưá»i giang hồ không nên mạo muá»™i dấn thân vào những cÆ¡n nguy hiểm như chúng ta. Ta có ý muốn gá»­i hiá»n đệ vào nÆ¡i an toàn trước đã, chẳng hiểu ý hiá»n đệ ra sao ?
Tiêu LÄ©nh Vu há»i lại :
-Nơi đâu mới an toàn ?
Khâu Tiểu San đáp :
-Hỡi Æ¡i hiá»n đệ còn nhá» tuổi mà việc giang hồ lại rắc rối vô cùng. Trong lúc nhất thá»i ta không thể giải thích cho hiá»n đệ rõ được. Có Ä‘iá»u hiá»n đệ không biết võ công lại còn là má»™t đứa trẻ nít. Chỉ cần hiá»n đệ đừng Ä‘i chung vá»›i chúng ta là chẳng có sá»± gì nguy hiểm nữa...
Tiêu LÄ©nh Vu lắc đầu ngắt lá»i :
-Không được ! Tiểu đệ phải đi theo tỷ tỷ. Dù gặp nguy hiểm đến đâu tiểu đệ cũng chẳng sợ gì.
Hỡi Æ¡i ! Gia phụ đã bảo trước tiểu đệ không sống quá hai chục tuổi mà nay đã mưá»i hai tuổi rồi .
Vậy thì sống thêm tám năm nữa hay là chết trước mấy năm cũng chẳng khác gì ?
Khâu Tiểu San muốn ép gã rá»i xa mình nhưng cô nghÄ© lại lá»i dặn bảo trong bức di thÆ¡ cá»§a mẫu thân đã nói rõ :
-Thằng nhá» này hầu tiên thiên không đủ, dù có truyá»n thụ ná»™i công tâm pháp thượng thừa cÅ©ng không thể chữa hết ám tật cho gã trong thá»i gian ngắn. Trong vòng hai năm đừng để gã vui mừng cá»±c độ hay bi thương quá chừng. Phải tránh nhữngná»—i xúc động vô biên. Gã qua được hai năm, cÆ¡ sở ná»™i công vững chắc má»›i có thể vãn hồi được yểu mệnh cho gã. Nếu cố ép uổng gã Ä‘iá»u gì là tổn thương đến tâm bá»™ rất nguy hại cho mạng sống cá»§a gã. Lá»i di
mệnh của từ mẫu khi nào cô dám phản bội.
Tiêu LÄ©nh Vu thấy Khâu Tiểu San trầm trầm không nói, gã không nhịn được lại há»i :
-Tỷ tỷ ! Tỷ tỷ nghĩ gì vậy ?
Khâu Tiểu San đáp :
-Tiểu đệ nhất định Ä‘i vá»›i ta thì phải nghe theo Ä‘iá»u kiện cá»§a ta.
Tiêu LÄ©nh Vu há»i :
-Ãiá»u kiện gì ?
Khâu Tiểu San đáp :
-Bất luận gặp sá»± gì nguy hiểm mà không được lá»i ta ưng thuận hiá»n đệ chá»› nói xen vào hoặc cá»­ động khinh suất.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Tiểu đệ không nói không cử động là xong.
Khâu Tiểu San nói :
-Còn Ä‘iá»u kiện nữa là bất cứ gặp chuyện vui buồn đến đâu cÅ©ng không được cưá»i to khóc lá»›n.
Tiêu LÄ©nh Vu lấy làm kỳ há»i :
-Tại sao vậy ?
Khâu Tiểu San đáp :
-Hiá»n đệ đừng há»i tại sao ? Nếu hiá»n đệ không chịu nghe theo thì lập tức ta phái ngưá»i đưa vá».
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-ÃÆ°á»£c rồi ! Tiểu đệ xin nghe lá»i tá»· tá»·.
Khâu Tiểu San nói :
-Bây giá» hiá»n đệ cứ ngồi yên đây mà nghỉ ngÆ¡i.
Cô dứt lá»i vén rèm nhảy ra ngoài xe.
Tiêu Lĩnh Vu Nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện nhưng thanh âm nhỠquá, gã không nghe rõ.
Tiêu LÄ©nh Vu thấy xe ngá»±a chạy má»—i lúc má»™t mau, trong xe cÅ©ng chuyển động kịch liệt dưá»ng như Ä‘ang rong ruổi trên đưá»ng sÆ¡n đạo ghập ghá»nh.
Ãá»™t nhiên cá»— xe dừng lại. Khâu Tiểu San vén rèm chui vào, bồng thi thể Vân Cô lên.
Cô khẽ bảo Tiểu Linh Vu :
-Hiá»n đệ ! Hãy theo ta.
Tiêu Lĩnh Vu xuống xe rồi ngửng đầu trông ra thì thấy rừng núi xanh um ở phía xa xa.
Ngá»n núi chập chùng. Gần ch6n núi trong bụi trúc lá»™ ra má»™t mái nhà tranh.
Khâu Tiểu San lật đật đi vỠphía nhà tranh. Tiêu Lĩnh Vu hết sức theo sau cô.
Khâu Tiểu San Ä‘i quanh bụi trúc xanh rì đến phía trước căn nhà thì thấy tấm phên cổng đóng chặt và bên trong lặng ngắt như tá».
Khâu Tiểu San gõ vào phên cổng ba cái rồi đứng ngiêm trang chỠđợi.
Sau khoảng thá»i gian uống cạn tuần trà má»›i nghe trong nhà có thanh âm khàn khàn cá»§a má»™t bà già cất lên há»i :
-Ai đó ?
Khâu Tiểu San đáp :
-Vãn bối là Khâu Tiểu San.
Trong nhà tranh vang lên một tiếng thở dài nói :
-Lão thân đã mưá»i năm nay không tiếp khách. Dù ngươi là con gái cá»§a cố nhân lão cÅ©ng không muốn phá bá» lệ đó. Vậy ngươi quay vá» nhà Ä‘i thôi.
Khâu Tiểu San vội nói :
-Mẫu thân của vãn bối đã tạ thế rồi. Hiện thi thể đã đưa tới đây mong lão bối nghĩ tình vong mẫu...
Ãá»™t nhiên có tiếng hú từ xa vá»ng lại cắt đứt câu nói cá»§a Khâu Tiểu San.
Trong nhà tranh lại vang lên tiếng lá»c cá»c cá»§a cây gậy trúc chống xuống đất.
Cánh cửa phên kẹt mở.
Tiêu LÄ©nh Vu chú ý nhìn vào thấy má»™t bà già đầu tóc bạc phÆ¡ tay cầm gậy trúc,mắt nhắm cày cạy. Ngưá»i gầy như que cá»§i, mặt mÅ©i nhăn nheo đứng trước cá»­a.
Khâu Tiểu San đặt thi thể Vân Cô xuống rồi kính cẩn phục lạy trước bà già nói :
-Vãn bối xin khấu đầu bái kiến lão tiá»n bối.
Bà già xuất hiện rồi đứng trơ không nhúc nhích. Khâu Tiểu San lạy phục xuống đất, bà vẫn đứng yên không thay đổi.
Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm :
-Bà già này làm phách quá ?
Bỗng thấy bà từ từ đưa ngón tay gầy guộc lên vịn vào phên cửa nói:
-Lão thân đã nhìn thấy ngươi rồi.
Khâu Tiểu San nói :
-ÃÆ°á»£c lão tiá»n bối phá lệ cho vào ra mắt, vãn bối cảm kích vô cùng.
Bà già lạnh lùng há»i :
-Ngươi muốn vào ra mắt ta thì đã được gặp rồi sao không đi đi, còn chỠgì nữa ?
Tiểu San đáp :
-Vãn bối còn có việc thỉnh cầu, mong rằng lão tiá»n bối ưng thuận cho.
Bà già lạnh lùng đứng yên không nói gì.
Khâu Tiểu San cất giá»ng thê lương nói tiếp :
-Gia mẫu bị thương rồi chết. Ngưá»i có di thư dặn vãn bối đưa di thể vá» chá»— má»™t vị cố nhân ở núi Hành SÆ¡n...
Bà bà vẫn đứng yên không nhúc nhích và chẳng bảo sao.
Khâu Tiểu San thấy lão bà không phản ứng lại nói :
-Vãn bối nhá»› rằng lão tiá»n bối đây là má»™t trong những vị cố hữu mật thiết cá»§a gia mẫu hồi sinh tiá»n. Năm trước gia mẫu đã dẫn vãn bối tá»›i đây bái phẩm nhưng lão tiá»n bối đóng cá»­a từ khách nên không dám kinh động. Gia mẫu quanh quẩn hồi lâu rồi lại đưa vãn bối ra Ä‘i. Nay gia mẫu hóa ngưá»i thiên cổ, vãn bối theo lá»i di chúc đưa thi thể lên Hành SÆ¡n. Không ngá» có tin cho là hành tung đã bị bại lá»™ và địch nhân Ä‘ang theo dõi. Vãn bối chết chẳng có gì đáng tiếc, nhưng sợ tổn thương di thể cá»§a gia mẫu. Vãn bối mong rằng tiá»n bối cho vãn bối gá»­i lại thi thể lại nÆ¡i đây, ngõ hầu yên tâm chống cưá»ng địch.
Bà già dưá»ng như bị lá»i lẽ cá»§a Khâu Tiểu San làm xúc động, liá»n mở phên cá»­a ra nói:
- Vì nể vong mẫu ngươi, ta cho để di thể lại đây bảy ngày.
Tài sản của ngocvosong1986

  #4  
Old 17-04-2008, 02:03 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 4

Tiểu Cô Nương Trổ Tài Hạ Ãịch


- Æ n đức cá»§a lão tiá»n bối khiến cho kẻ khuất ngưá»i còn Ä‘á»u phải cảm kích...
Cô ngó lại Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp:
- Vãn bối xin để thằng em này ở lại trông nom di thể cho vong mẫu.
Bà già lạnh lùng ngắt lá»i:
- Lão thân ở nhà tranh rửa sạch bụi trần. Cả đứa nhỠlên ba cũng không được bước chân vào.
Tiêu LÄ©nh Vu thấy bà già ra chiá»u lãnh đạm thì không khá»i bá»±c tức nhưng không tiện ná»—i nóng.
Bây giỠgã không nhịn được, lớn tiếng:
- Tiểu đệ đừng nóng nẩy, chúng ta đương lâm vào tình trạng rất nguy hiểm.
Bá»n ngưá»i theo dõi hành tung vá» công cao cưá»ng.
Tỷ tỷ không tự tin giữ được thân mình, e rằng chẳng thể chiếu cố cho tiểu đệ được.
Tiêu Lĩnh Vu phương ngực ra, vẻ mặt hiên ngang đáp:
- Tiểu đệ không sợ.
Khâu Tiểu San thấy gã ra chiá»u kiên quyết coi chết như vẻ, cô không khá»i ngây ngưá»i ra má»™t lúc.
Cô bồng thi thể Vân Cô vào nhà đặt ở phía trong cửa rồi trở gót đi ra.
Tiêu LÄ©nh Vu theo sát Khâu Tiểu San không rá»i nữa bước.
Cổ xe mui vẩn dừng lại trên đưá»ng núi gập ghá»nh. Hai tên tại hán Ä‘i theo Ä‘ang nóng lòng chỠđợi.
Khâu Tiểu San đặt Tiêu Lĩnh Vu lên xe rồi vẩy tay nói:
- Chúng ta đi thôi.
Nàng vừa dứt lá»i cổ xe lại chạy như bay tiến vá» phía trước.
Xe Ä‘i chưa đầy trăm trượng thì đột nhiên có tiếng quát vang như sấm từ phía sau vá»ng lại:
- Dừng xe!.
Khâu Tiểu San ngồi xếp bằng trong xe nhắm mắt Ä‘iá»u dưỡng. Cô lá» Ä‘i như không nghe tiếng ngưá»i quát tháo.
Tiêu Lĩnh Vu động tính hiếu kỳ. Gã thò đầu ra ngoài nhì vỠphía sau thì thấy ba con ngựa chạy nhanh như gió rượt theo gần tới nơi.
Tiêu LÄ©nh Vu thấy mấy con ngá»±a này mình ướt đẫm mồ hôi. Hiển nhiên chúng đã vượt qua má»™t Ä‘oạn trưá»ng đồ.
Ngưá»i Ä‘i trước còn cách xa chừng má»™t trượng, gã nhẩy vá»t lên mình vừa rá»i khá»i yên ngá»±a gã liá»n lá»™n Ä‘i má»™t vòng vượt lên trước xe.
Gã đặt chân xuống đất đứng chắn đưá»ng rồi vung tay phải đập xuống đầu ngá»±a.
Ngưá»i dong xe là đại hán lưng cài đơn Ä‘ao vá»™i dừng cương lại, gã vung roi lên đánh xuống cánh tay mặt đại hán đứng chắn đưá»ng.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn rõ đại hán kia là một lão già mình mặc áo đen.
Dưới cằm có bộ râu dê đốm bạc dài chừng bốn năm tấc.
Bá»—ng thấy thân thể lão chuyển động đột nhiên lùi ra tám thước, để tránh roi đòn cá»§a ngưá»i dong xe và vẫn đứng chân ở phía trước xe.
Tiêu Lĩnh Vu thấy cử động hung hăng của Lão già thì trong lòng tức tối quên cả sợ hãi.
Một bàn tay trắng trẻo thò ra ngoài xe kéo gã vào.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn Khâu Tiểu San nói:
- Tá»· tá»· ! coi hay đáo để, bá»n há» cá»­ động lẹ quá tiểu đệ trông hoa cả mắt, nhìn không rõ ngưá»i.
Khâu Tiểu San nói.
- Ãó là cuá»™c ác đấu sinh tá»­, hay ho gì mà coi?
Tỷ tỷ không cho tiểu đệ thò đầu ra ngoài nữa.
Bá»—ng phía sau xe có tiếng quát om sòm rồi những tiếng choang choảng vang lên dưá»ng như tiếng sắt ép rất trầm trá»ng dụng vào nhau.
Cổ xe đang đi nhanh đột nhiên giảm bớt tốc độ. Tiếng ngựa hí, tiếng ngựa thét, hoà lẫn với tiếng binh khí chát chúa.
Khâu Tiểu San ngồi tá»±a thành xe hai mắt nhắm lại. Dưá»ng như cô Ä‘ang có tâm sá»± trầm trá»ng, không để ý gì đến tiếng đánh nhau bên ngoài.
Tiêu LÄ©nh Vu tưởng tượng màn chiến đấu giữa ngưá»i theo xe để há»™ vệ và bá»n kỵ mã.
Phía trước cũng như phía sau xe đao kiếm đang nhẩy múa chắc là vui mắt khoái lắm.
Mấy lần gã toan thò đầu ra nhìn nhưng Ä‘á»u bị Khâu Tiểu San ngăn trở lại gã đành cố dằn lòng ngồi yên.
Ãá»™t nhiên có tiếng ngá»±a hí lên rất thê thảm, cổ xe dừng lại.
Khâu Tiểu San chuyển động cặp mắt một cái rồi lại nhắm mắt.
Tiêu Lĩnh Vu không ngăn nổi tính hiếu kỳ thò vén rèm nhìn ra thì thấy đại hán dong xe đã rút đơn đao ở sau lưng nhẩy xuống đang chiến đấu ác liệt với lão râu dê.
Lão kia tuy đeo binh khí nhưng không dùng đến để tay không đấu với đại hán.
Hai ngưá»i Ä‘ang chiến đấu kịch liệt.
Tiêu Lĩnh Vu không hiểu võ công, chỉ thấy đại hán múa đớn đao thành một luồng bạch quang vây lấy lão già.
Gã quay đầu nhìn vỠphía sau xe thì cuộc chiến đấu càng nguy hiểm hơn.
Ãại hán há»™ vệ cổ xe đã rút cặp phán quan bút ra chống cá»± hai ngưá»i.
Hai ngưá»i Ä‘ang dùng binh khí chiến đấu.
Hai đại hán bên địch thì má»™t ngưá»i sá»­ dụng nhuyá»…n tiên và má»™t ngưá»i sá»­ dụng má»™t thứ khí giá»›i hình thù quái dị Ä‘ao chẳng ra Ä‘ao, kiếm chẳng ra kiếm.
Bên địch có vẽ hăng hái. Cây nhuyễn tiên và thanh binh khí quái dị kết thành một tấm lưới vây cặp phán quan bút của đại hán.
Tiêu LÄ©nh Vu quay vào trong xe ngó Khâu Tiểu San thấy cô vẫn tÄ©nh tá»a không nhìn, gã sinh lòng nghi hoặc nghÄ© thầm.
- Bên ngoài Ä‘ang khai diá»…n cuá»™c ác đấu mà Khâu tá»· tá»· ngồi yên không nhúc nhích, chắc y tá»± biết võ công kém cõi không ra tay tiếp viện được nên đành ngồi như vậy để chá»i đợi.
Hởi Æ¡i! Nếu bên ta thắng chẳng nói làm chi, nhược bằng thất bại thì ba tên bên địch Ä‘á»u dữ dá»™i như hung thần quyết chẳng buông tha bá»n ta.
Gã còn Ä‘ang ngẩm nghÄ© thì đột nhiên nghe tiếng quát vá»ng lại đại hán dong xe xài đơn Ä‘ao đã bị lão già tay không đánh tung má»™t cước vào vai bên trái hất hắn sang má»™t bên.
Nguyên gã liá»u mạng vá»›i lão già, không để lão tiến gần lại cổ xe, nhưng vì bản lÄ©nh kém đã bị trúng chưởng và để hở đưá»ng cho lão xông vào.
Tiêu Lĩnh Vu bật tiếng la hoảng:
- Úi chao!
Rồi gã nói:
- Lạ thật!
Ãại hán sá»­ Ä‘ao rất quật cưá»ng. Ngưá»i gã vừa bị chưởng lá»±c hất té, gã lại đỠkhi xông vào múa tít đơn Ä‘ao chắn trước cổ xe.
Lão già cưá»i lạt nói:
- Giá»i lắm! Ngươi không muốn sống nữa rồi.
Lão vung tay mặt ra chiêu Phi Bạt Chảo nhằm đánh vào trước ngực đại hán.
Khâu Tiểu San mở bừng mắt, vén rèm xe lên ngó tình hình cuá»™c chiến đấu đằng trước và phía sau xe rồi khẽ há»i Tiêu LÄ©nh Vu:
- Ãiá»u chi kỳ lạ ?
Tiêu LÄ©nh Vu há»i lại:
- Lão già bị đao quang bao vây mà sao lại thủ thắng đánh trúng vị thúc thúc này một chưởng?
Nguyên gã tưởng tượng thì đại hán sá»­ phán quân bút ở phía sau xe bị hai ngưá»i giáp công tình thế nguy hiểm hÆ¡n, không ngỠđại hán sá»­ Ä‘ao ở phía trước Ä‘ang chiếm ưu thế lại bị lão gia tay không phóng chưởng đánh trúng.
Khâu Tiểu San đáp:
- Tiểu đệ không hiểu võ công nên không nhận ra mà thôi.
Ãá»™t nhiên vèo má»™t tiếng vang lên, đại hán sá»­ Ä‘ao bị phát chưởng cá»§a lão già đánh đập thanh Ä‘ao văng Ä‘i.
Lão già dưá»ng như đã động sát khí, tay trái lão vung chưởng đánh vào trước ngá»±c đại hán.
Ãại hán này trước đã bị thương thân pháp chuyển động không nhanh xem chừng khó lòng tránh được phát chưởng cá»§a đối phương.
Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi:
Bỗng trước mắt bóng đen thấp thoáng.
Khâu Tiểu San đột nhiên nhẩy vá»t ra phóng chưởng nghinh địch đón lấy phát chưởng cá»§a lão già.
Diễn biến cực kỳ mau lẹ, chỉ trong chớp mắt, Tiêu Lĩnh Vu chưa kịp phát giác được thì tai đã nghe một tiếng rên ư ử vang lên.
Má»™t lão già Ä‘ang hào khí ngất trá»i, bá»—ng loạng choạng lùi lại. Cánh tay trái lão má»m xèo rá»§ xuống.
Khâu Tiểu San đưa mắt ngó đại hán sá»­ Ä‘ao há»i:
- Ngưá»i bị thương nặng lắm phải không?
Ãại hán sá»­ Ä‘ao ra chiá»u bẽn lẽn đáp:
- Tại hạ bị thương xoàng thôi, chẳng có chi đáng kể.
Tuy gã nói vậy nhưng Khâu Tiểu San biết rằng thương thể gã khá nặng, cần phải nghỉ ngơi.
Cô cúi xuống lượm thanh đơn đao để lên xe rồi khẽ nói:
- Ngươi lên xe nghỉ đi, lúc nữa chúng ta còn phải chiến đấu.
Rồi cô chuyển mình quay sang tấn công lão già.
Lão già đã bị Khâu Tiểu San điểm trúng huyệt khúc trì ở cánh tay trái. Cánh tay này bị tê cứng.
Nhưng thần trí lão vẫn tỉnh táo. Lão thấy Khâu Tiểu San tiến lại tấn công liá»n vung tay mặt đánh ra má»™t chưởng.
Thân thủ Khâu Tiểu San nhanh như gió, chiêu thuật phát huy tùy theo ý muốn.
Cô co năm ngón tay phải lại Ä‘iểm vào huyệt huyá»n cÆ¡ lão già thì thấy chưởng tay mặt cá»§a lão đánh tá»›i, cô liá»n biến thế nhằm Ä‘iểm vào cổ tay mặt lão.
Lão già vừa ra chiêu đã bị đã thương thì giật mình kinh hãi. Lão biết bản lãnh cô cao thâm hÆ¡n mình nhiá»u liá»n hạ thấp tay mặt xuống đồng thá»i lùi lại phía sau,chuẩn bị rút khí giá»›i nghinh địch.
Nhưng năm ngón tay của Khâu Tiểu San đột nhiên duỗi thẳng ra phóng tới nhanh như gió.
Lão già thấy huyết mạch trên cổ tay bị tê chồn. Kình lực toàn thân bị mất hết, nên thế lùi chậm lại.
Trong khoảng thá»i gian chá»›p nhoáng này, Khâu Tiểu San đã tiến gần tá»›i ngưá»i lão và tay mặt cô Ä‘iểm vào bốn huyệt đạo cá»§a lão.
Tiêu LÄ©nh Vu thấy thá»§ pháp cá»§a Khâu Tiểu San kiá»m chế đối phương cá»±c kỳ mau lẹ thì trong lòng vừa ngưởng má»™ vừa vui mừng, bụng bảo dạ.
- Té ra Khâu tá»· tá»· bản lãnh rất cao cưá»ng. Ban đầu y nhắm mắt lá» Ä‘i như không trông thấy gì chẳng qua là y không muốn động thá»§ vá»›i ngưá»i mà thôi.
Tiêu LÄ©nh Vu còn Ä‘ang xoay chuyển ý nghỉ thì Khâu Tiểu San đã vá»t mình lại phía sau xe quát đại hán sá»­ quán quan bút lùi ra để cô xông vào đấu vá»›i hai ngưá»i.
Trong ba ngưá»i bên địch thì lão già đứng đầu , hai ngưá»i kia thấy thá»§ lÄ©nh cá»§a chúng đã nằm sóng sượt không nhúc nhích, chẳng biết lão còn sống hày đã chết rồi thì tâm thần chúng hoang mang vô cùng.
Tiêu Lĩnh Vu thấy vậy trong lòng khoan khoái lớn tiếng hoan hô:
- Bản lãnh cá»§a tá»· tá»· thật là phi thưá»ng.
Bất thình lình trên không có tiếng vỗ cách, hai con bồ câu trắng lướt qua rất mau lẹ.
Khâu Tiểu San ngửng đầu nhìn hai con bồ câu bay trên không bỗng trên mí mắt cô thoáng lộ vẻ lo âu.
Cô đưa mắt ngó đại hán sử phán quan bút nói:
- Hành tung chúng ta đã bị bại lá»™. Ãối phương bị thất bại quyết không chịu bá» qua.
Tiêu LÄ©nh Vu ngắt lá»i.
- Võ công tá»· tá»· cao cưá»ng như vậy mà sao lại nhát gan đến thế. Dù còn có ngưá»i Ä‘uá»—i tá»›i cÅ©ng khó lòng chống nổi má»™t đòn cá»§a tá»· tá»·.
Khâu Tiểu San cưá»i mát nói:
- Tiểu đệ không hiểu việc giang hồ võ công cá»§a tá»· tá»· chẳng qua là ánh lá»­a Ä‘om đóm mà thôi. Bản lãnh cá»§a gia mẫu cao thâm gấp mưá»i tá»· tá»· mà còn bị ná»™i thương đến chết ngưá»i.
Tiêu LÄ©nh Vu ngÆ¡ ngác há»i:
- Vân di bị thương mà chết ư? Ngưá»i đánh lá»™n vá»›i ai bao giá»? Sao tiểu đệ không biết chi hết?
Khâu Tiểu San bảo đại hán sá»­ phán quan bút dùng giây thừng cá»™t ba ngưá»i bên địch lại và Ä‘iểm thêm mấy chổ huyệt đạo cá»§a bá»n há» rồi Ä‘em bá» ra ngoài đồng hoang .
Cô lại lá»±a trong ba con tuấn mã cá»§a há» lấy má»™t con khá»e nhất đóng vào xe mình rồi trá» má»™t tòa núi cao phía trước tận đằng xa nói:
- Cho xe chạy tới chân trái núi cao kia.
Ãoạn cô tung mình nhẩy lên xe.
Ãại hán trong lòng ngá»i vá»±c nhưng không dám há»i, gã gia roi cho ngá»±a chạy vá» phía trước.
Khâu Tiểu San thò tay vào bá»c móc lấy hai viên thuốc giao cho đại hán Ä‘ang nhắm mắt dương thần uống.
Cô khẽ lên tiếng thở dài rồi nói nhỠvới Tiêu Lĩnh Vu:
- Gia mẫu được lệnh lên cứu gấp nhưng thá»±c ra ngưá»i đã mất hết sinh cÆ¡ vì ná»™i thương trầm trá»ng.
Tiêu LÄ©nh Vu lấy làm lạ ngắt lá»i:
- Vân di ở nhà tiểu đệ mấy tháng tuyệt không có tình trạng gì khác lạ.
Nếu ngưá»i bị trá»ng thương từ trước thì sao lại còn sống được bấy lâu má»›i chết?
Khâu Tiểu San đáp:
- Nguyên ná»™i công gia mẫu rất tinh thâm, ngưá»i được lệnh tôn cứu cấp rồi ngượng vận ná»™i công để ổn định thương thế. Trong mình ngưá»i lại Ä‘em theo má»™t bình linh Ä‘an duy trì mạng sống. Ngưá»i vẫn cá»­ động như thưá»ng mà thá»±c ra phải cố nhịn ná»—i Ä‘au khổ vá» ná»™i thương phát tác. Nếu ta đến sá»›m được hai tháng thì may ra còn có thể giúp ngưá»i Ä‘iá»u trị thương thể hay ít ra là bảo vệ cho ngưá»i rá»i khá»i quý phá»§ để kiếm danh y Ä‘iá»u trị. Vì ngưá»i đã mất hết võ công lại tấm thân trÆ¡ trá»i không thể bạt thiệp trưá»ng đồ. Ai ngá» vì ta đến chậm mấy tháng mà thành vÄ©nh quyết không còn được thấy mặt gia mẫu lần cuối cùng.
Tiêu LÄ©nh Vu lại há»i:
-Vân di đã có thể chống chá»i vá»›i tá»­ thần được mấy tháng sao lại không thể chống thêm mấy bữa nữa?
Khâu Tiểu San đáp:
- Thương thể cá»§a gia mẫu trầm trá»ng quá, phải nhá» hÆ¡i thuốc mà duy trì nguyên khí khá»™ng thể sống được nữa nên viết di thư để lại rồi xuống đáy giếng khô ẩn mình mà chết.
Tiêu Lĩnh Vu lại nhớ tới tấm lòng tha thiết của Vân cô đối với mình bất giác trong lòng đau đớn khôn tả. Gã không nhịn được để hai hàng lệ trào ra. Gã buông tiếng thở dài nói:
- Phải rồi! Vân di biết rằng cái chết cá»§a ngưá»i sẽ gieo vào lòng cha tiểu đệ má»™t mối thương tâm vô hạn, nên ngưá»i để thư cáo biệt tiểu đệ tưởng lầm là ngưá»i có việc phải ra Ä‘i.
Khâu Tiểu San nói:
- Ngoài Ä‘iá»u đó, gia mẫu còn e để luỵ đến những ngưá»i trong nhà tiểu đệ.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tiểu đệ còn má»™t Ä‘iá»u vẫn không sao hiểu được.
Khâu Tiểu San há»i:
- Ãiá»u chi?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Vòm trá»i bát ngát mà sao tá»· tá»· lại biết đưá»ng tìm đến nhà tiểu đệ?
Khâu Tiểu San đáp:
- Gia mẫu dÄ© nhiên đã để binh khí vá» chổ tá»­ vong và nÆ¡i giấu thi thể tại cá»­a sổ căn phòng. Vì vậy mà lúc ta coi ám ký, chân tay rụng rá»i đánh bể cả chén nước.
Cô giơ tay lên lau nước mắt nói tiếp:
- Trong di thư gia mẫu có chổ nói vá» Tiểu đệ, tuy ngưá»i đã truyá»n phép tá»a tức vá» ná»™i công thượng thừa nhưng chưa được đến chổ huyá»n diệu. Nếu cách tu luyện lầm lẫn thì chẳng những không chữa được bệnh tiên thiên khuyết hàn trong mình để phát giải cái chết trong hai chục tuổi mà còn làm cho chết sá»›m hÆ¡n. Vì thế nên gia mẫu đã di mệnh cho ta phải chiếu cố đến tiểu đệ. Nếu không thì tiểu đệ năn nỉ tá»›i đâu ta cÅ©ng chẳng dám đưa tiểu đệ Ä‘i theo.
Tiêu LÄ©nh Vu há»i:
- Thế ra tiểu đệ không còn sống được mấy năm nữa ư?
Khâu Tiểu San đáp:
- Thá»i gian tuy ngắn ngá»§i nhưng cÅ©ng còn được vài ba năm. Tiểu đệ Ä‘i vá»›i ta thì khó mà Ä‘oán trước được. Có khi nay sống mai chết cÅ©ng chưa biết chừng.
Bá»—ng nghe có tiếng thở hồng há»™c lá»t vào tai. Tiêu LÄ©nh Vu ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy đại hán Ä‘ang ngồi dưỡng thương mặt đỠbừng tiếng ho trầm trá»ng tá»±a hồ có vật gì đút lấy cổ há»ng không lấy ra được.
Khâu Tiểu San liá»n giÆ¡ ngón tay lên Ä‘iểm vào sau lưng đại hán.
Bỗng thấy gã thở phào một cái. Tiếng ho dừng lại. Nét mặt đỠbừng dần dần tiêu tan.
Tiêu LÄ©nh Vu lấy làm kỳ há»i:
- Khâu tỷ tỷ! Y làm sao vậy?
Khâu Tiểu San đáp.
- Y vận khí bị thương làm rối kinh mạch. Nếu ta không ra ty kịp thá»i Ä‘iểm huyệt cho y thì dù bữa nay y không chết cÅ©ng biến thành tàn phế suốt Ä‘á»i.
Tiêu Lĩnh Vu thè lưỡi ra nói:
- Té ra luyện võ công cÅ©ng lắm chuyện phiá»n phức.
Bỗng thấy đại hán từ từ mở mắt ra nói:
- Ãa tạ cô nương đã hai lần cứu cấp tại hạ.
Khâu Tiểu San trong lòng Ä‘au khổ, cô chỉ gượng cưá»i chứ không nói gì.
Trong xe ngá»±a bá»—ng yên tỉnh trở lại. Tiếng bánh xe lăn lá»c cá»c nhá»™n lên trong bầu không khí tÄ©nh mịch cá»§a miá»n sÆ¡n dã.
Không hiểu xe Ä‘i đã bao lâu, đột nhiên dừng lại. Phía ngoài rèm xe có tiếng ngưá»i cất lên.
- Thưa cô nương! Khó lòng đi xe được nữa rồi.
Khâu Tiểu San vén rèm lên nhẩy xuống.
Ráng chiá»u rá»±c rở. Vừng thái dương đã ngập non Ä‘oài.
Tiêu Lĩnh Vu đứng dậy đưa mắt nhìn bốn phía, thì thấy núi non chập chùng.
Trên má»™t ngá»n núi đầy huyệt động bóng tịch dương chiếu vào coi rất ngoạn mục.
Bất giác gã cảm thấy trong lòng cởi mở liá»n cưá»i nói:
- Thật là một cảnh tuyệt đẹp.
Khâu Tiểu San thấy Tiêu Lĩnh Vu mặt mày hớn hở, chẳng biết gì đem đại nạn tới nơi thì trong lòng buồn thảm nghĩ thầm :
- Song thân gã đã ra Æ¡n cứu mình, nếu mình không bảo vệ được tánh mạng cho gã thì dù mình còn sống ở Ä‘á»i cÅ©ng ôm mối hận chung thân.
Bất giác cô cũng nổi lòng hào khí đưa mắt nhìn quanh, rồi nói:
- Chúng ta bỠxe đi bộ.
Rồi cô tiến lên đi trước.
Tiêu LÄ©nh Vu được hai đại hán nâng đở Ä‘i theo, chẳng bao lâu đã vượt qua mấy ngá»n núi.
Khâu Tiểu San bá»—ng dừng bước lại trên sưá»n núi nói:
- Ãêm nay chúng ta ở chổ này. Các ngươi hãy quét tuyết Ä‘i, ta phải Ä‘i má»™t lát rồi rở vá».
Ãoạn cô trở gót vá»t mình má»™t cái đã ra xa hÆ¡n trượng.
Tiêu LÄ©nh Vu tuy được ngưá»i nâng đở nhưng phải cất bước trèo cao mà phải để hết tinh thần vào đưá»ng Ä‘i, bây giá» gã má»›i có thì giỠđể nhìn hình thể bốn mặt.
Gã thấy chá»— mình đứng dá»±ng hình thế cá»±c kỳ hiểm trở. Má»™t mặt là núi cao chót vót, vách núi đứng dá»±ng. Còn ba mặt là hang sâu trăm trượng, gã không khá»i kinh hãi trong lòng. Ngoài con đưá»ng nhá» Ä‘i lên không còn thông lá»™ nào khác.
Gã lại đưa mắt nhìn hai đại hán nâng đở mình thì thấy chúng ho sù sụ không ngớt, trán toát mồ hôi.
Tiêu LÄ©nh Vu ngó hai ngưá»i há»i:
- Quý tính hai vị đại thúc là gì ?
Ãại hán Ä‘eo Ä‘ao đáp:
- Công tá»­ xưng hô hư vậy khiến bá»n tại hạ rất áy náy. Tiện danh là Trương Càn.
Ãại hán Ä‘eo phán quang bút nói tiếp:
- Tiểu đệ là Hà Khôn. Xin há»i đại danh cá»§a thế huynh là gì?
Tiêu LÄ©nh Vu cưá»i đáp:
- Tiểu Ä‘iệt là Tiêu LÄ©nh Vu. Hai vị đại thúc là ngưá»i thế nào cá»§a Khâu tá»· tá»· ?
Trương Càn ho một tiếng rồi đáp:
- Bá»n tại hạ là thuá»™c hạ cá»§a Khâu cô nương. Từ nay công tá»­ có việc gì xin cứ sai bảo bá»n tại hạ.
Tiêu LÄ©nh Vu há»i:
- Khâu tá»· tá»· là ngưá»i thế nào?
- Trương Càn và Hà Khôn đưa mắt nhìn nhau rồi ngập ngừng đáp:
- Ãiá»u này hay hÆ¡n hết là công tá»­ há»i thẳng Khâu cô nương.
Ba ngưá»i Ä‘ang nói chuyện thì Khâu Tiểu San đã ôm má»™t buá»™c cành tùng khô trở vá».
Cô cất tiếng ôn nhu bảo Tiêu Lĩnh Vu:
- Tiểu đệ, Những cuộc chiến đấu vừa rồi, chắc tiểu đệ đã nhìn rõ ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Phải rồi! Bản lãnh cá»§a tá»· tá»· rất cao cưá»ng khiến cho tiểu đệ hâm má»™ vô cùng.
Khâu Tiểu San nói:
- Ta bất qua chỉ là tên tiểu tốt ở trước ngá»±a. Còn những tay cao thá»§ bên cưá»ng địch nãy giá» má»›i sắp Ä‘uổi tá»›i, bá»n chúng lại cho linh Ä‘iểu theo dõi hành tung,chẳng bao lâu là chúng đến rồi.
Ãêm nay e rằng khó lòng tránh khá»i má»™t phen huyết chiến.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tá»· tá»· bất tất phải lo âu. Con ngưá»i ta tá»­ sinh là mệnh, phú quý ở trá»i.
Tiểu đệ tuy không hiểu võ công, nhưng chẳng sợ hãi chi hết.
Khâu Tiểu San nói:
- Tiểu đệ quả là ngưá»i có đởm lược.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tiểu đệ chẳng còn sống mấy năm mà được tỷ tỷ cho đi đó đi đây để mở rộng tầm mắt thì dù có chết sớm ít ngày cũng là đáng lắm.
Khâu Tiểu San nghiêm nghị nói:
- Nếu không vì sá»± an toàn cho tiểu đệ thì chúng ta đã chẳng cần lá»±a chá»n nÆ¡i hiểm trở này để cá»± địch.
Nếu tiểu đệ không chịu nghe lá»i ta thì bất tất phải theo ta nữa.
Tiêu LÄ©nh Vu sợ hãi há»i:
- Ai bảo tiểu đệ không nghe lá»i tá»· tá»· ?
Khâu Tiểu San đáp:
- Tiểu đệ chịu nghe lá»i ta là may. Nếu có cưá»ng địch rượt tá»›i đây. Tiểu đệ đừng chạy loạn lên mà phải ẩn mình sau tảng đá lá»›n. Gia mẫu như có lệnh thiên âm phù dương trợ thì đêm nay chúng ta sẽ diệt trừ được cưá»ng địch để lên đưá»ng.
Trương Càn nói:
- Cưá»ng địch cho linh Ä‘iểu truy lùng, khó nổi đỠphòng. Ãành rằng chúng ta đã bị bại lá»™, rằng khó nổi thoát thân. Thuá»™c hạ tưởng nên tìm cách đối phó vá»›i linh Ä‘iểu trước .
Khâu Tiểu San đáp
- Theo ta nhận xép thì ngưá»i cầm đầu bá»n chúng có thể đêm nay sẽ tá»›i đây.
Chỉ cầu sao hạ được bá»n chúng đêm nay là giải trừ được mối lo trước mắt. Dù bá»n chúng có linh Ä‘iểu truy lùng thì những ngưá»i khác ít ra là phải năm ba ngày ná»­a má»›i rượt tá»›i.
Trương Càn nói:
- Cô nương liệu việc như thần, chắc không sai trật.
Hà Khôn há»i:
- Thuá»™c hạ có Ä‘iá»u chưa hiểu, muốn xin chỉ thị được chăng?
Khâu Tiểu San há»i lại:
- Ãiá»u gì ?
Hà Khôn đáp:
- Vừa rồi cô nương không cho giết ba tên bên địch, để chúng sống như vậy chẳng khiến chúng biết đưá»ng mà theo dõi bá»n ta.
Khâu Tiểu San đáp:
- Giết ba ngưá»i đó không được. Ãể chúng sống thì bá»n ta má»›i truyá»n bá được những tin tức sai lầm cho há».
Cô ngừng lại một chút, đưa mắt nhìn Trương Càn. Hà Khôn rồi nói tiếp.
Bây giá» hai ngưá»i hãy nghÄ© ngÆ¡i dưỡng sức để có thể ứng phó vá»›i cuá»™c Ä‘ai chiến đêm nay.
Tài sản của ngocvosong1986

  #5  
Old 17-04-2008, 02:07 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 5

Lúc Lâm Nguy ÃÆ°á»£c Gặp Ngưá»i Quen


Trương Càn, Hà Khôn đồng thanh nói:
- Bá»n tại hạ tưởng cô nương cÅ©ng cần bồi dưỡng tinh thần. Vì bá»n địch theo dõi chúng ta quyết không phải bá»n thưá»ng.
Khâu Tiểu San ngữa mặt lên trá»i thở phào má»™t cái rồi khẽ bảo Tiêu LÄ©nh Vu:
- Tiểu đệ, hãy ngá»§ má»™t giấc Ä‘i, lúc nữa cưá»ng địch tá»›i nÆ¡i tấc xẩy ra trận ác đấu. Khi ấy dù tiểu đệ có mệt hÆ¡n nữa, có muốn ngá»§ cÅ©ng không thể được.
Cô nói mấy câu này bằng má»™t giá»ng ôn hoà, tha thiết dị thưá»ng, yêu thương, lúc lại lạnh nhạt không lưá»ng nên gã đối vá»›i cô vừa phần kính yêu lại vừa phần sợ hãi,liá»n ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Bức màn đêm buông xuống. Chốn sơn dã cực kỳ hoang vu, tỉnh mịch.
Ãá»™t nhiên mấy tiếng chó sói sá»§a và tiếng quạ kêu vang lên từ đằng xa vá»ng lại càng tăng thêm vẻ khá»§ng khiếp.
Bất thình lình má»™t tiếng rú xé bầu không khí lá»t vào tai má»i ngưá»i.
Tiêu LÄ©nh Vu mở mắt nhìn thấy trên trá»i đầy sao lấp lánh.
Sắc đêm giữa nơi rừng hoang núi thẩm càng thê lương rùng rợn.
Khâu Tiểu San bỗng cất tiếng ôn nhu:
- Tiểu đệ! Ãịch nhân đã tìm tá»›i nÆ¡i, tiểu đệ mau ẩn sau khối đá lá»›n kia.
Tiêu LÄ©nh Vu riu rúi vâng lá»i. Gã đứng dậy Ä‘i vào phía sau tảng đá lá»›n.
Gã vừa Ä‘i được hai bước thì cảm thấy má»™t bàn tay má»m mại nắm lấy tay mình,mùi hương thoang thoảng đưa vào mÅ©i, gã quay đầu nhìn thấy vẻ mặt Khâu Tiểu San rất sầu khổ thì không khá»i giật mình cất tiếng há»i.
- Tỷ tỷ ! chuyện gì vậy?
Khâu Tiểu San đáp:
- Tiểu đệ Æ¡i, bá»n địch Ä‘uổi tá»›i đây võ công rất ghê gá»›m mà tên nào cÅ©ng lòng dạ độc ác thá»§ Ä‘oạn tàn nhẫn. Dù tiểu đệ nhá» tuổi và không hiểu võ công nhưng đã lá»t vào tay cá»§a chúng thì khó lòng thoát khá»i thương vong. Khi ấy tá»· tá»· phải gia tâm cá»± địch, chẳng tài nào chiếu cố cho tiểu đệ được, vậy cuá»™c chiến đấu này bất cứ khốc liệt đến đâu. Tiểu đệ cÅ©ng không được ló mặt ra coi mà phải ẩn kính thân mình, chá»› để chúng dòm thấy.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tiểu đệ nhớ kỹ rồi, xin tỷ tỷ cứ yên tâm.
Rồi gã rão bước đi vào phía sau tảng đá lớn.
Khâu Tiểu San nhìn theo Tiêu Lĩnh Vu cho tới lúc gã ẩn thân cẩn thận rồi mới nghiêm sắc mặt bảo Trương Càn, Hà Khôn:
- Cuá»™c chiến đêm nay không phải là cuá»™c tá»· võ công thưá»ng trong võ lâm mà là cuá»™c ác đấu sinh tá»­. Các ngươi phải hạ độc thá»§. Ãã thương hay giết hại được tên địch nào là giảm bá»›t nguy cÆ¡ được phần ấy.
Trương Càn, Hà Khôn đồng thanh đáp.
Xin cô nương cứ yên lòng. Ãêm nay nếu địch không chết thì anh em phải phÆ¡i thây.
Ãá»™t nhiên có tiếng cưá»i quái gở như tiếng thú kêu nổi lên ở ngoài mấy chục trượng tiếng lại rất mau. Chỉ trong chá»›p mắt đã đến chân núi.
Khâu Tiểu San đã nghÄ© cách cá»± địch từ trước. Cô liá»n vung tay má»™t cái. Trương Càn và Hà Khôn lập tức đến phương vị đã dá»± định.
Ba ngưá»i theo địa thế sưá»n núi bày thành hình tam giác để cá»± địch.
Khâu Tiểu San thò tay vào bá»c, rút ở sau lưng ra má»™t thanh nhuyển kiếm dài chừng bốn thước tám, rá»™ng độ hai ngón tay, cô cầm nhuyển kiếm từ từ bước tá»›i bên sưá»n núi. Cô lại móc trong bá»c ra má»™t nắm ngân châm cầm sẳn trong tay trái.
Bá»—ng nghe dưới triá»n núi có thanh âm ồn ồn cá»§a lão già cất lên.
Bá»n tiện nhân kia! Các ngươi đã bị vây hảm khác nào tấm thân cá chậu chim lồng mà còn toan liá»u mạng như loài khốn thú thì đừng trách lão phu độc ác.
Trương Càn trước nay vẫn Ä‘em lòng kính yêu Khâu Tiểu San đến cùng cá»±c mà nghe đối phương thoá mạ cô là tiện nhân thì không khá»i ná»—i giận bừng bừng lá»›n tiếng quát:
- Tên mặt chuá»™t kia! Sao lại mở miệng mắng ngưá»i? Có giá»i thì lên đây!.
Bá»—ng nghe phía dưới có tiếng cưá»i vang tai. Má»™t bóng ngưá»i trèo nhanh như vượt lên sưá»n núi.
Nguyên ngưá»i này rượt theo đến đây vì đêm tối mà không biết Khâu Tiểu San ở nÆ¡i nào, cố ý buông lá»i thóa mạ để nghe đối phương phản ứng cho biết chổ. Trương Càn quả nhiên trúng kế.
Khâu Tiểu San thấy ngưá»i thân pháp trèo núi rất lẹ biết ngay là tay võ công tinh thâm.
Cô đã động sát khí đứng sững trên sưá»n núi nhưng không nói gì.
Cô chá» cho ngưá»i kia trèo lên tá»›i núi má»›i vung tay trái liệng ra má»™t nắm ngân châm.
Khoảng cách sát gần mà Khâu Tiểu San lại vận nội lực mảnh liệt để phóng ám khí.
Ngưá»i kia hốt hoảng cúi xuống tay mặt phóng chưởng đánh xéo lên, cách ứng biến hắn tránh được những má»§i ngân châm cá»§a Khâu Tiểu San phóng ra.
Mấy mủi châm bay vèo qua đầu còn bao nhiêu bị hắn phóng chưởng hất ra chổ khác.
Khâu Tiểu San kinh hãi nghỉ thầm:
- Cứ coi thân pháp hắn trèo núi và né tránh ngân châm cũng đủ biết là tay kình địch.
Bỗng nghe Trương Càn quát lên một tiếng. Tiếp theo khí giới đụng chạm choang choảng.
Khâu Tiểu San quay đầu nhìn lại thấy Trương Càn Ä‘ang múa Ä‘ao chiến đấu vá»›i ngưá»i áo Ä‘en.
Cô lại trông rõ ánh ngân quang thấp thoáng trong tay ngưá»i áo Ä‘en, hắn dùng má»™t đôi binh khí ngoại môn kêu Lượng Ngân Vạn Tá»± Sáo. Thứ binh khí này đúng là khắc tinh vá»›i đơn Ä‘ao cá»§a Trương Càn.
Nguyên vá» khí giá»›i Trương Càn đã kém thế rồi. Huống chi những ngưá»i nào đã từng dùng những khí giá»›i ngoại môn là võ công cá»§a há» tất có chổ độc đáo.
Tuy nhiên, Trương Càn liá»u mạng chiến đấu. Ãnh Ä‘ao lấp loáng phóng ra những chiêu tấn công mảnh liệt khiến ngưá»i áo Ä‘en không chém được má»™t chút thượng phong nào hết.
Lúc này chổ Hà Khôn phòng thá»§ cÅ©ng có tiếng quát tháo ầm ầm. Má»™t lão già trá»c đầu gầy khẳng kheo không biết đã trèo lên sưá»n núi từ lúc nào. Lão dùng đôi thiết chưởng để đón tiếp cặp phán quan bút cá»§a Hà Khôn.
Lão già trá»c đầu tuy tay không mà má»›i ba chiêu đã phóng tá»a được chiêu thức cá»§a Hà Khôn. Lão thi triển những công phu tuyệt xảo. Không Thá»§ Nhập Bạch Nhân, trong phép Ãại Ưng Trảo Công.
Giữa lúc đêm tối, Khâu Tiểu San cÅ©ng trông rõ chòm râu bạc tung bay. Võ công lão còn cao thâm hÆ¡n ngưá»i áo Ä‘en bên này nhiá»u.
Má»›i trong khoảnh khắc đã hai tên cưá»ng địch trèo lên sưá»n núi, lúc Khâu Tiểu San đưa mắt nhìn qua bên kia thì ngưá»i áo Ä‘en tránh được ngân châm rồi thừa cÆ¡ nhẩy vá»t lại.
Thanh trưá»ng kiếm trong tay Khâu Tiểu San rung lên má»™t cái. Ãnh ngân quang như cầu vòng vá»t ra. Những bông hoa bạc Ä‘iểm tá»›i.
Ngưá»i kia buông tiếng cưá»i lạt rồi vung hai tay lên, ở trong tay áo hắn đột nhiên có làn hắc quang bay ra. Ãó là Long Hổ Song Hoàn chế bằng sắc nguá»™i.
Hắn dấu đôi vòng thép trong tay áo bây giá» má»›i tung ra để phong tá»a trưá»ng kiếm cá»§a Khâu Tiểu San.
Bỗng nghe tiếng choang vang lên như tiếng rồng gầm. Vòng kiếm đụng nhau,tia lửa bắn ra tung toé.
Khâu Tiểu San lại phóng trưá»ng kiếm thẳng tá»›i. Ãá»™t nhiên ánh hào quang vòng lại đâm vào hai cổ tay đối phương.
Nên biết thanh trưá»ng kiếm cá»§a cô vừa cứng vừa má»m. Cô biến hoá chiêu thế ra ngoài sá»± tiên liệu cá»§a đối phương. Hắn không ngá» thanh trưá»ng kiếm cá»§a Khâu Tiểu San Ä‘ang đâm thẳng tá»›i bá»—ng chuyển hướng.
Trong lúc hoang mang hắn không kịp biến chiêu đành lượng vòng đá rồi vá»t lên không chuyển mình má»™t cái nhẩy xuống.
Trong bóng đêm lá» má» chỉ nhìn thấy má»™t giấy máu rá»›t theo ngưá»i hắn. Hiển nhiên cổ tay đã bị kiếm thương.
Khâu Tiểu San dưá»ng như không ngá» cô má»›i ra má»™t chiêu mà đã bức bách được cưá»ng địch phải nhẩy xuống.
Bất giác nàng ngẩn ngưá»i ra.
Trong lúc chá»›p nhoáng này lại có má»™t bóng ngưá»i cao lá»›n nhẩy lên nhanh như chá»›p.
Khâu Tiểu San Ä‘ang định đưa kiếm khá»u lấy đôi vòng cá»§a ngưá»i áo Ä‘en bị bắn ra thì mÅ©i kiếm lại đâm vào phía dưới ngá»±a ngưá»i cao lá»›n.
Cô không có ý giết ngưá»i mà chỉ mượn đòn này để Ä‘oạt lấy tiên cÆ¡, cặp vòng vừa bay ra thanh trưá»ng kiếm trong tay cô đã Ä‘iểm tá»›i nÆ¡i.
NgỠđâu cô vừa chuyển động thân hình thì cặp vòng bị chưởng phong mãnh liệt của đối phương hất ngược lại.
Khâu Tiểu San vá»™i né mình tránh khá»i. Bá»—ng cô nghe tiếng gió vù vù. Trong bóng tối cô nhì thấy như con linh xà vá»t tá»›i. Nó là má»™t con xà dầu nhiên tiên hình thù quái dị.
Khâu Tiểu San vung thanh trưá»ng kiếm vừa chế công để đánh lại.
Hai ngưá»i qua lại ba chiêu. Khâu Tiểu San nhận thấy đối phương bản lãnh cao thâm mà cây nhuyển tiên trong tay hắn lại biến hóa khôn lưá»ng, cô liá»n vung mạnh thanh nhuyển kiếm, ánh hàn quang tá»a ra chụp lấy đối phương.
Khâu Tiểu San đã nhận thấy cuá»™c đánh bên đây cần phải mau lẹ cố sao đã thương được tên đầu sá» bá»n ngưá»i theo dõi thì má»›i có cÆ¡ há»™i thoát được. Vì thế cô vừa động thá»§ đã thi triển những chiêu tuyệt há»c để tranh thắng.
Những ngưá»i má»›i đến võ công cÅ©ng rất cao thâm. Cây xà đầu tiên không những biến hóa khôn lưá»ng, sức mạnh ở cổ tay phản công lại ghê gá»›m.
Thế công cá»§a Khâu Tiểu San tuy lợi hại vẫn không sao hạ được cưá»ng địch.
Cô chú ý nhìn thấy ngưá»i má»›i đến che mặt bằng tấm sa Ä‘en. Cây xà đầu tiên ở trong tay hắn lúc co lại lúc duá»—i ra chợt Ä‘iểm chợt đánh phóng ra toàn những chiêu quái dị.
Khâu Tiểu San trong lòng rất lấy làm kỳ nghĩ bụng.
- Ngưá»i này võ công cao cưá»ng như vậy sao lại không để lá»™ chân tướng.
Chẳng lẻ bên trong còn có Ä‘iá»u chi bí ẩn?.
Cô còn đang ngẩm nghĩ thì đột nhiên thanh âm lạnh lẽo quát lên.
- Buông tay.
Tiếp theo nghe đánh keng má»™t cái dưá»ng như tiếng khí giá»›i rá»›t xuống đất.
Khâu Tiểu San Ä‘ang lúc hoang mang quay đầu lại nhìn quả nhiên thấy má»™t cây phán quan bút ở trong tay trái Hà Khôn đã bị lão già đầu trá»c đánh rá»›t. Gã chỉ còn má»™t cây bút ở tay mặt phải liá»u mạng chiến đấu.
Chưởng thế cá»§a lão trá»c vừa mãnh liệt vừa mau lẹ, cả cặp bút cá»§a Hà Khôn không còn chống ná»—i huống chi gã bị rá»›t mất má»™t cây thì tình trạng càng thêm nguy hiểm bá»™i phần.
Khâu Tiểu San đưa mắt nhìn qua bên này, thấy Trương Càn Ä‘ang chiến đấu kịch liệt vá»›i đại hán sá»­ dụng cây Lượng Ngân Tá»± Sáo. Cuá»™c chiến đấu tuy kịch liệt nhưng còn tạm thá»i giữ được tình thế dằn co bất phân thắng bại.
Cô cÅ©ng khoan tâm được má»™t chút liá»n vung bàn tay ngá»c phóng ra ba chục chiêu. Kiếm hoa bay tá»›i tấp bức bách ngưá»i che mặt phải lùi lại ba bước.
Lúc này lão trá»c tá»›i tấp hạ độc thá»§ bức bách Hà Khôn né tả tránh hữu. Kể vá» bản lãnh thì Hà Khôn không thể chiến đấu lâu dài vá»›i lão già kia được, nhưng gã thà chết chứ không để cưá»ng địch xông lại khiến cho Khâu Tiểu San phải ba mặt cá»± địch. Vì gã liá»u mình chiến đấu nên võ công hai bên không chênh lệch mà trưá»ng ác đâu còn kéo dài thêm má»™t lúc.
Nhưng càng vỠsau, Hà Khôn càng bị kém thế. Từ lúc tay trái bị rớt mất binh khí gã cảm thấy khó lòng chống đở được nữa.
Bỗng nghe thấy một tiếng quát vang hào quang lấp loáng đâm tới.
Võ công cá»§a lão trá»c quả nhiên cao thâm. Trong đêm tối lão nghe tiếng gió đã phân biệt phương hướng. Ngưá»i lão chuyển động đá vung chưởng đánh ra để ngăn chặn thế kiếm rồi má»›i nhẩy tạt ngang sang bên mấy bước.
Khâu Tiểu San viện trợ một chiêu giải được mối nguy cho Hà Khôn thì cây xà đầu tiên trong tay mặt lại thừa cơ quất tới.
Hai bên ở thế quân bình. Khâu Tiểu San phóng ra chưởng không chiêu rất kỳ bí,cô tấn công và vẫn phải đỠphòng lúc nguy cấp kịp ứng biến để khá»i bị thương vá» tay đối phương.
Lão trá»c tuy sá»­ dụng cây nhuyển tiên rất lợi hại cÅ©ng không dám ra chiêu quá mạnh đỠphòng có lúc xoay xở.
Khâu Tiểu San phân tâm viện trợ cho Hà Khôn má»™t kiếm, ngưá»i che mặt liá»n thừa cÆ¡ vung nhuyển tiên đột nhiên đánh tá»›i. Tiếng gió rít lên vù vù.
Khâu Tiểu San dùng thanh nhuyá»…n kiếm dài bốn thước tám mà cây nhuyá»…n tiên cá»§a ngưá»i che mặt dài đến bảy thước. Lúc vung lên ánh tiên tá»a ra tá»›i phạm vi trượng vuông, tiến phong rít lên rùng rợn.
Lúc này lão Ä‘oạt được tiên cÆ¡ uy thế cá»±c kỳ cưá»ng mảnh.
Khâu Tiểu San vận toàn lá»±c múa tít thanh trưá»ng kiếm phản kích vào giữa đám bóng tối trùng Ä‘iệp.
Kiếm khí dàn dụa phá vòng vây hòng roi đánh vào. Chỉ trong mưá»i hiệp cô vãn hồi được thế kiếm.
Bá»—ng nghe ngưá»i che mặt thở dài nói.
- Kiếm pháp cá»§a nhà há» Khâu quả nhiên danh bất hư truyá»n.
Ãá»™t nhiên hắn dừng lại tá»±a hồ chợt nhá»› tá»›i Ä‘iá»u gì trá»ng yếu.
Khâu Tiểu San phấn khởi tinh thần. Cô ra chiêu Băng Hà Kha Ãống thanh kiếm vừa tung đã vá»t lên ba bông kiếm hoa chia ra tập kích vào ba chổ đại huyệt cá»§a ngưá»i che mặt.
Thế kiếm này rất độc địa. Ãại hán che mặt thấy Khâu Tiểu San phóng kiếm chợt đâm chợt chém. Cây xà đâu nhuyá»…n trong tay hắn cÅ©ng bị thế kiếm cá»§a Khâu Tiểu San phong tá»a toàn bá»™.
Binh khí cá»§a hắn dài quá nên khó thu vá». Trong lúc hoang mang, hắn ngá»­a ngưá»i lá»™n vá» phía sau má»›i tránh khá»i chiêu kiếm hiểm độc cá»§a Khâu Tiểu San.
Khâu Tiểu San ra chiêu này thắng thế vãn hồi lại địa vị chủ động. Khi nào cô còn để đối phương có cơ hội trả đòn? Những chiêu kiếm của cô ào ào như gió táp mưa sa.
Chỉ trong chá»›p mắt, ánh hào quang đã vây bá»c lấy ngưá»i che mặt làm cho hắn phải chân tay luống cuống.
Ngưá»i hắn ưởng ngá»±c ra sau không tài nào vùng vẫy đứng lên được nữa.
Nhưng bản lãnh ngưá»i che mặt quả nhiên không phải tầm thưá»ng. Hắn tá»±a sát lưng xuống đất, tay đấm chân đá để mượn đà tung mình lên.
Khâu Tiểu Sao đánh mưá»i mấy chiêu liá»n mà vẫn chưa đả thương được đối phương. Nhưng những bông kiếm hoa vá»t ra đầy như làn mây phá»§. Dù cô chưa đả thương được ngưá»i che mặt mà hắn cÅ©ng không tài nào phá được làn kiếm quang để thoát ra.
Ngưá»i che mặt lại gắng gượng chống đỡ má»™t hồi. Ãá»™t nhiên hắn buông cây xà đầu chuyển tiên ra, đồng thá»i thò tay mặt vào bá»c móc lấy lưỡi dao truy thá»§, hắn quát lên má»™t tiếng thật to vung lưỡi trá»§y thá»§ chém lia chém lịa để gạt trưá»ng kiếm cá»§a đối phương rồi đứng phắt dậy.
Khâu Tiểu San múa kiếm nhanh hÆ¡n không để đối phương xông vào gần. Cô cưá»i lạt há»i:
- Ãã công khai tá»· đấu sao các hạ lại không chưá»ng bá»™ mặt ra? Nếu các hạ còn không chịu lá»™ chân tướng thì đừng trách bản nhân thá»§ Ä‘oạn độc ác.
Nguyên Khâu Tiểu San đã nghe thanh âm và coi thá»§ pháp cá»§a ngưá»i che mặt, cô cảm thấy hắn là ngưá»i rất quen thuá»™c. Có Ä‘iá»u cô chưa nắm chắc nên không tiện nói ra.
Ngưá»i che mặt vừa huy động trá»§y thá»§ để phong tá»a trưá»ng kiếm, vừa cúi xuống lượm cây xà đầu nhuyá»…n tiêu, nhưng thế kiếm cá»§a Khâu Tiểu San cá»±c kỳ mau lẹ nên hắn không dám phân tâm lượm nhuyá»…n tiên.
Hai ngưá»i lại đấu mấy chiêu nữa thì tình thế chiến trưá»ng đã biến đổi. Hà Khôn lảo đảo ngưá»i đá mấy cái rồi ngồi bệt xuống.
Nguyên Khâu Tiểu San đã giúp gã má»™t tay để bức bách lạo trá»c gầy nhom phải lùi lại. Hà Khôn liá»n nhân cÆ¡ há»™i đó lượm phán quan bút lên.
Hà Khôn hai tay hai bút, tinh thần phấn khởi lại chiến đấu vá»›i lão trá»c được má»™t hồi. Nhưng bản lãnh hai ngưá»i chênh lệch nhau xa, Hà Khôn vì phấn khởi tinh thần đánh thêm được mấy chiêu. Ãến chiêu thứ năm lão lại bị lão trá»c gầy nhom Ä‘oạt mấy ưu thế. Lão phóng luôn mấy chưởng hất cặp bút cá»§a Hà Khôn bằng tay trái.
Còn tay phải lão đánh trúng vào bả vai Hà Khôn.
Phát chưởng này khá trầm trá»ng. Hà Khôn đứng không vững phải ngồi phệt xuống. Cánh tay trái gã bị tê hồ tá»±a như gá»—, cây phán quan bức trong ra này cÅ©ng rá»›t xuống đất.
Khâu Tiểu San liếc mắt nhìn lão trá»c gầy nhom Ä‘ang giÆ¡ bắo tay trái lên đánh xuống. Tuy nhiên cô Ä‘ang bị cưá»ng định giằng co không thể đến cứu được.
Ãá»™t nhiên má»™t tiếng quát vang! Hà Khôn tay mặt cầm phán quan bút liệng ra.
Gã lâm vào tình trạng sống dở chết dở, dồ hết toàn lực liệng ra nên luồng lực đạo mãnh liệt.
Lão trá»c thấy đối phương sắp chết dưới bàn tay mình, trong lòng Ä‘ang hí há»­ng vui mừng, không ngá» Hà Khôn dùng binh khí liệng tá»›i.
Lão khôngkhá»i ngẩn ngưá»i ra.
Và lão chậm lại má»™t chút. Khâu Tiểu San thò tay trái vào bá»c móc ra má»™t ném ngâm châm giÆ¡ tay liệng ra.
Ãá»™t nhiên cô thấy áp lá»±c trên thanh kiếm giảm Ä‘i rất nhiá»u, đồng thá»i má»™t thanh âm rất khẽ mà rõ ràng lá»t vào tai:
- Mau Ä‘i cứu ngưá»i.
Khâu Tiểu San phân biệt phương hướng thì biết là câu này Ä‘o ngưá»i che mặt phát ra. Cô không kịp suy nghÄ© gì nữa vá»™i nhẩy xổ tá»›i. Kiếm quang lấp lánh đâm vào lão trá»c gầy nhom.
Lão trá»c vá»™i né tránh cây bút cá»§a Hà Khôn, không ngá» lại má»™t nắm ngân châm cá»§a Khâu TiểuSan ném tá»›i. Thứ âm khí này nhá» bé, số lượng khá nhiá»u mà lại ở trong bóng tối thì việc né tránh không phải dá»… dàng. Lão cảm thấy cánh tay trái và vai phải nhức nhối thì ra lão đã bị trúng ngâm châm nên không khá»i giật mình kinh hãi.
Lão trá»c chưa trấn tỉnh tâm thần thì thế kiếm cá»§a Khâu Tiêu San lại phóng tá»›i.
Lão trá»c quả nhiên bản lãnh không phải tầm thưá»ng. Tuy lão bị trúng âm khí mà tâm thần không rối loại, lão né mình nên tránh khá»i chiêu kiếm.
Khâu Tiểu San ngưá»i xô theo kiếm phóng cước nhằm đá vào bụng dưới lão trá»c.
Trong bóng tối vang lên má»™t tiếng rú thê thảm. Ngưá»i lão trá»c bị hất tung lên rồi rá»›t xuống vá»±c thẳm.
Ãá»™t nhiên tiếng gió rít lên, cây xà bình nhuyá»…n tiên phóng thẳng tá»›i.
Khâu Tiểu San xoay tay vung kiếm gạt cây nhuyễn tiên rồi biến thế đâm xéo lại.
Bá»—ng cô nghe âm thanh rất nhá» lá»t vào tai:
- Mau Ä‘i cứu Trương Càn và giết ngưá»i kia Ä‘i để bịt miệng.
Cây nhuyá»…n tiêu thu vá», cố ý để hở lối Ä‘i. Khâu Tiểu San nghe ngưá»i che mặt kêu rõ tên Trương Càn thì biết mình đã Ä‘oán trúng. Cô vung thanh trưá»ng kiếm ra chiêu Khởi Phụng Ãoàn Giao xuyên vào giữa làn trên đánh thẳng tá»›i đại hán sữ cây Lượng Ngân Vạn Tá»±.
Kiếm phong rít lên veo véo. Trong đêm tối lấp lánh ánh ngân quang. Võ công cá»§a Trương Càn tuy sút kém đại hán má»™t bá»±c, nhưng gã quyết tâm liá»u mạng.
Trong lúc sắp thất bại, gã chẳng kể gì đến sá»± an nguy cá»§a thân mình, phóng kiếm đâm lẹ vào chá»— trá»ng yếu trong mình đại hán. Nếu đại hán không chịu thu chiêu vá» tá»± cứu thì có đánh chết được Trương Càn thì hắn cÅ©ng chết theo hay ít ra là bị trá»ng thương. Hắn thấy mình đã chiếm được ưu thế có thể hạ đối thá»§ chẳng sá»›m thì muá»™n, dÄ© nhiên hắn không can tâmmạo hiểm cùng chết vá»›i đối phương nên thu chiêu vá» vị trí.
Trưá»ng hợp này khiến cho Trương Càn có cÆ¡ há»™i rãnh tay lại má»™t chút. Hai ngưá»i lại chiến đấu bốn năm chục hiệp nữa. Trương Càn ra mấy chiêu liá»u mạng má»›i gắng gượng cho khá»i thất bại.
Làn kiếm quang cá»§a Khâu Tiểu San phóng tá»›i nhanh như gió. Ãại hán nghe tiếng binh khí đánh lại liá»n vung Vạn Tá»± sắc lên gạt thanh kiếm cá»§a Trương Càn rồi xoay tay ra chiêu Lá»™c Binh Thiên Mam. Cây Lương Ngân Báo vá»t ra ánh ngân quang há»™ vệ thân mình đồng thá»i gạt được mÅ©i kiếm cá»§a Khâu Tiểu San đâm tá»›i.
Khâu Tiểu San thấy thế kiếm bị đối phương gạt chếch Ä‘i liá»n vung tay trái đánh ra má»™t chưởng, đồng thá»i cô phóng chân phải đá má»™t cước.
Ãại hán liá»n lạng ngưá»i sang bên tránh khá»i đòn cước và phát chưởng. Hắn đảo mắt nhìn ngưá»i che mặt thấy y cầm cây xà đầu nguyá»…n tiêu đứng yên không nhúc nhích thì sinh lòng ngá» vá»±c, lá»›n tiếng quát:
- Lưu Hương chủ!
Ngưá»i che mặt cưá»i lạt ngắt lá»i:
- Sao? Ngươi có y hoài nghi phải không?
Khâu Tiểu San vung kiếm tấn công liá»n ba chiêu khiến đại hán chân tay luống cuống không kịp trả lá»i ngưá»i che mặt.
Bá»—ng nghe ngưá»i che mặt lạnh lùng nói tiếp:
- Ãáng tiếc là ngưá»i biết ta thì đã chậm mất rồi!
Ãại hán thấy cục diện há»ng rồi, mất hết chí phấn đấu. Khâu Tiểu San lại phóng ra những chiêu cá»±c kỳ lợi hại, dù gã có để hết tâm trí vào việc chống cá»± cÅ©ng không lại, huống chi nhuệ khí mất hết. Trong lúc hoang mang, đại hán bị trúng kiếm bên tay trái. Máu tươi chảy ra như suối.
Khâu Tiểu San lại vung chưởng đánh vào sau lưng đại hán. Má»™t kiếm má»™t chưởng cá»§a cô tuy chẳng làm đối phương uổng mạng nhưng hắn đã bị trá»ng thương,ngưá»i hắn lảo đảo rồi ngã lăn ra.
Ngưá»i che mặt quát lên:
- Hắn đã khám phá ra hành tung của ta, không thể để hắn sống được!
Trương Càn cầm Ä‘ao đứng bên nghe ngưá»i che mặt quát lên như vậy liá»n vung Ä‘ao chém đại hán làm hai Ä‘oạn, gã lại vung chân đá thi thể đại hán xuống vá»±c sâu.
Khâu Tiểu San quay lại nhìn ngưá»i che mặt nghiêng mình thi lá»… nói:
- Ãa tạ tôn giả có lòng viện trợ.
Ngưá»i che mặt kéo tấm sa xuống, thở dài nói:
- Khâu cô nương nhận ra được lạo phu rồi ư?
Dưới ánh sao, Khâu Tiểu San thấy ngưá»i kia râu dài tung bay trước gió, mặt vuông, miệng rá»™ng, trên má bên trái có má»™t vết dao rất sâu.
Khâu Tiểu San đáp:
- Quả nhiên là lão tiá»n bối! Vừa rồi vãn bối coi tiên pháp cá»§a lão tiá»n bối mà Ä‘oán ra .
Ngưá»i kia giÆ¡ tay lên sá» sá» vết sẹo nói:
- Lão tiá»n bối thì tại hạ không dám. Nếu cô nương không rõ thì cứ kêu tên tại hạ là được.
Trương càn buông đao xuống chạy lại nói:
- Văn Kỳ huynh! Mưá»i năm nay chúng ta không gặp nhau rồi.
Hà Không ở đằng xa cũng reo lên:
- Từ lúc tương biệt thấp thoáng đã mưá»i năm, không ngỠđêm nay lại gặp nhau ở chốn hoang sÆ¡n này.
Gã đứng lên nhưng không chạy được. Lưu Văn Kỳ (tên ngưá»i che mặt) đáp:
- Hai vị nói nhỠmột chút. Trong tình trạng này chúng ta nên cẩn thận mới được.
Khâu Tiểu San trầm giá»ng nói:
- Ãêm nay được Lưu bằng hữu cứu giúp, bá»n tiểu muá»™i cảm Æ¡n vô cùng.
Cô ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Dưá»ng như ông bạn giữ địa vị khá cao trong bang Thần Phong.
Lưu Văn Kỳ đáp:
- Hiện nay tại hạ đang làm hương chủ dưới tổng đàn bang Thần Phong.
Khâu Tiểu San đáp:
- Ngày trước gia mẫu Ä‘uổi ông bạn Ä‘i mà ông bạn không nhá»› thù cÅ© lại còn giúp bá»n tiểu muá»™i.
Lưu Văn Kỳ nghiêm trang ngắt lá»i:
- Cô nương bất tất nhắc lại chuyện cÅ©, cái đó hoàn toàn là lá»—i ở tại hạ. Kể ra tại hạ đã phạm tá»™i xá»­ tá»­ má»›i đúng, may được lệnh đưá»ng nghÄ© tình nghÄ©a cÅ© không nỡ hạ sát là đã có Æ¡n đức cao đầy vá»›i tại hạ rồi.
Lưu Văn Kỳ ngá»­a mặt trong trá»i lại nói tiếp:
- Những chuyện sau khi tương biệt còn dài, nói má»™t lá»i không thể hết được.
Tình hình hiện giỠlại rất khẩn trương, tại hạ không thể trình bày cùng cô nương được, mong cô nương lượng thứ.
Ãoạn lão cung kính chắp tay thi lá»…. Khâu Tiểu San thở dài nói:
- Chá»§ mẫu bất hạnh từ trần. Những chuyện cÅ© đã thành quá khứ, Lưu bằng hữu rá»i khá»i nhà há» Khâu đã mưá»i năm nay mà con giữ lá»… vá»›i tiểu muá»™i như vậy khiến tiểu muá»™i chẳng được yên lòng.
Lưu Văn Kỳ nói:
- Nếu nguy trước lệnh đưá»ng mà không khoan hồng đại lượng thì tại hạ đâu còn sống đến ngày nay.
Y ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Tình hình lúc này thì giá» coi bằng vàng ngá»c, những việc ngày trước không rảnh mà nói chuyện được. Vả lại tại hạ không thể trùng trình, còn có mấy việc hệ trá»ng phải nói vá»›i cô nương.
Tài sản của ngocvosong1986

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ïàðàãðàô, xac chet giang ho 1986, xac chet loan giang ho
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™