Theo ngoại hình, thì hắn là một người thú. Hắn ta có mái tóc màu đen tuyền, và đôi mắt lạnh của hắn không thân thiện chút nào.
(Một người thú… tộc báo đen…?)
Từ ngoại hình và khí tỏa ra xung quanh, Hiiro có thể đoán kẻ này không đơn thuần chỉ đi ngang qua đây. Cậu cảm giác rằng hắn là một đối thủ đáng gớm, hơn cả con Clay Viper. Cậu thật sự không muốn đối đầu với hắn chút nào.
Kẻ lạ mặt chậm rãi nói.
“Cậu là người giết nó, meo?” (Trans:anh này kết câu bằng tiếng mèo kêu ấy, meo)(Editor: *nhìn xuống con Mướp quẩn dưới chân*)
Hiiro xém té ngửa. Dù rằng trực giác của cậu hét lên rằng kẻ này thuộc dạng cực kì nguy hiểm, hắn ta lại có giọng nói như một đứa bé con, và còn cái vụ “meo” kia nữa. Với vẻ ngoài đó, tên「Mèo」này không dễ thương chút nào, quái gở thì đúng hơn.
“Để tôi hỏi lại, meo. Cậu là người hạ nó đúng không,meo?”
“Tôi có nghĩa vụ phải trả lời à?”
Gã người thú đưa tay lên cằm, suy nghĩ. Sau một hồi, hắn ta nắm chặt một tay lại, rồi đấm vào lòng bàn tay còn lại.
“Oh~ đúng là cậu không có nghĩa vụ phải làm thế, meo.”
Gã đó có vẻ rất thảnh thơi, nhưng dù vậy, Hiiro vẫn đề cao cảnh giác. Cảm tính bảo rằng cậu không được phép lơ là. Ở sau lưng, tay cậu đã sẵn sàng để tung <<Word Magic>>.
“Mà thôi, ai hạ nó cũng được, meo. Dẫu sao thì tôi cũng mang nó về thôi, meo.”
“Hơ? Chờ đã, ngươi sẽ mang nó đi ư?”
“Đúng, meo. Đó là nhiệm vụ của tôi, meo.”
(Nhiệm vụ? Mang về thứ lớn như vậy? Hơn nữa, nó giờ chỉ còn là cái xác?)
Rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu Hiiro, nhưng cậu cảm thấy rằng tốt hơn không nên tiến sâu hơn vào vấn đề này. Cậu không nên có liên hệ gì với gã mèo bí ẩn này.
“Vậy, ngươi muốn thì cứ lấy đi. Nhưng trước đó, để tôi lấy bằng chứng xác thực về việc hạ nó.”
“Nếu chỉ có vậy, xin mời, meo. Nhưng xin hãy nhanh cho, meo.”
(Hmm? Gã này thành thật thật. Hắn thật sự không tính cướp chiến tích…?)
Hiiro nhìn gã người thú đang đứng yên, và chờ xem liệu anh ta có hành động. Không có gì xảy ra, nên Hiiro tiến tới gần xác con Clay Viper.
(Mau chóng lấy nó rồi ra khỏi đây nào.)
Hiiro đưa tay ra nhặt《Clay Viper Fang》để làm bằng chứng, nhưng ngay khi cậu chạm vào nó, cậu cảm thấy có sát khí. Hiiro lập tức rút kiếm ra và thủ thế, nhưng gã mèo đó đã ở ngay trước cậu, nắm lưỡi kiếm lại.
“Ng-ngươi làm gì vậy!?”
Gã mèo cười, và rồi đá Hiiro ra.
“Gu-!”
Hiiro văng ra xa, nhưng đã giữ vững chân trụ tránh bị ngã nhào. Tuy vậy, lực tác động của cú đá vẫn khiến Hiiro nhăn mặt.
“Ng-ngươi…!”
“Như tôi nghĩ, cậu rất mạnh, meo. Có vẻ không phải do may mắn mà cậu hạ được nó nhỉ, meo.”
Cái mặt tươi cười của gã đó thật sự khiến người ta khó chịu.
“Ngươi muốn đánh nhau à, con mèo khốn khiếp!?”
Hiiro hét lên và chuẩn bị vung kiếm, nhưng đối thủ đột nhiên hiện ra trước mặt cậu.
(Hắn nhanh hơn mình rất nhiều!?)
Hiiro lập tức dùng thanh katana để phòng thủ, nhưng lại bị đá văng đi một lần nữa. Lần này, cậu lăn ra đất, nhưng lập tức đứng lên và thủ thế.
(Chết tiệt… Sao hắn đối phó với katana của mình bằng tay không được?)
Bình thường, một người không thể cầm lưỡi kiếm và đánh nó. Nhất là nếu người đó đánh vào cạnh sắc của thanh kiếm. Tay của người đó chắc chắn phải bị thương. Dù thế, gã người mèo không có một vết xước nào cả.
“Meahaha! Cậu đánh tốt đấy, meo. Cậu thật sự rất mạnh, meo. Nếu cậu cố gắng hơn chút nữa, tôi có thể sẽ cho cậu làm thuộc hạ, meo.”
Từ “thuộc hạ” khiến Hiiro phát bực.
“Đừng đùa với ta, con mèo kia… Ta sẽ khiến cho ngươi hối hận suốt đời.”
Cậu nhìn hắn không chợp mắt, và tập trung phép thuật vào ngón tay.
(Thử tưởng tượng chiêu trước đó của Muir xem thế nào)
“Nhận lấy này!”
Cậu viết từ『Thunder』và bắn nó vào dưới chân đối thủ.
Dù không như của Muir, một tia điện mạnh mẽ chạy trên mặt đất, tiến tới mục tiêu
“Meo!?”
Gã mèo có chút ngạc nhiên, nhưng rồi lại cười, rồi đưa hai tay của hắn ra trước. Và, dòng điện biến mất như thể bị hút vào.
“Cái!?”
“Meaha! Cậu là một người điều khiển sét , meo? Nó mạnh đấy, nhưng vẫn chưa đủ để đánh bại tôi, meo.”
Hiiro không thể hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.
(Mình biết là dòng điện, bằng cách nào đó, biến mất trong tay hắn… nhưng con mèo chết tiệt đó đã làm gì?)
Cậu có thể dùng『Pry』để lấy thông tin, nhưng dùng nó lại tốn thời gian. Với cái tốc độ kia, cậu khó lòng mà đối phó được.
(Vậy…)
Hiiro viết một từ trên cơ thể mình. Và rồi…
Cậu xuất hiện trước đối thủ.
“Méo!?”
Gã mèo càng bất ngờ hơn. Tốc độ của Hiiro giờ khác xa lúc trước.
(Nhờ viết『Speed』lên người, Mình có thể tự tăng khả năng của mình lên! Giờ thì đánh nào!)
Theo đà, Hiiro đâm thanh『Piercer』ra trước. Nhưng, đối thủ vẫn thấy được cậu, và Hiiro đâm vào không khí. Việc đòn đánh bị né dễ dàng khiến Hiiro cảm thấy rằng mình thật sự đang đánh với một con dã thú.
(Chết tiệt, hụt rồi. Vậy là hắn vẫn chưa đánh nghiêm túc)
Sức mạnh, tốc độ, khí thế. Gộp tất cả lại, Hiiro đoán rằng đối thủ của cậu là một người thú có thứ hạng vô cùng cao. Gã mèo này có thể chơi đùa với quái Rank S như thú cưng ở nhà vậy.
(Mình không thể bất cẩn dù chỉ một giây.)
Nếu cậu phạm sai lầm, có thể cậu sẽ bị giết. Hiiro liên tục suy nghĩ cách vượt qua gã này.Nếu chạy, chắc chắn là được, nhưng cậu sẽ không thỏa mãn khi vừa bị đối xử như tên ngốc.
(Dù có thể… nhưng mình chả muốn quay lưng lại chút nào. Quan trọng hơn, con mèo đó… KHIẾN MÌNH KHÓ CHỊU!)
Hiiro trừng mắt nhìn đối thủ, rồi nhanh chóng viết thêm một từ『Speed』.
Latest-0
(Ta sẽ cho ngươi nhiều bất ngờ hơn nữa!)
Với tốc độ nhanh như gió, Hiiro rút ngắn khoảng cách. Cậu tăng tốc độ của mình lên cao hơn nữa, để khiến đối thủ bất ngờ.
Nhưng trong tích tắc, đối thủ của cậu nhíu mày, và rồi di chuyển thân mình. Hắn né đòn của Hiiro trong một cách nhanh chóng.
(Cái!? Hắn có thể theo được tốc độ này ư!?)
Hiiro đã sử dụng Parallel writing (Ký tự song song) để có thể viết『Speed』nhiều lần. Hiệu ứng tốc độ được cộng dồn, nên hiện giờ tốc độ của cậu là vô cùng nhanh. Kể cả vậy, đối thủ vẫn tránh được.
Hiiro chém liên tục, nhưng không trúng nhát nào cả. Sau một hồi, cậu nhận ra có gì đó không đúng.
(Hắn có thể cầm lưỡi kiếm chỉ với tay không, vậy sao giờ lại né mấy cú chém này…?)
Đúng vậy, với khả năng của hắn, gã mèo này có thể dễ dàng chặn đòn đánh của cậu. Hắn không có lí do gì lại không làm thế.
(Nếu đã vậy, mình sẽ thêm vào chút gia vị…)
Hiiro đánh dữ dội hơn, cố gắng khiến đối thủ phải phòng thủ. Trong khoảnh khắc đó, cậu nghe tiếng cười.
“Meaha! Được, được, cậu đạt, meo!”
“Hở?”
Hiiro bất ngờ.
“Nếu là cậu, cậu có khả năng để trở thành người kế thừa ta, meo.”
“Ngươi đang nói cái quái gì thế?”
“Hiện tại level của cậu là bao nhiêu?”
“Hơ? 33, nhưng… ah.”
Cậu đã quá lơ là và vô tình nói ra level của mình. Hiiro thật sự hối hận.
“33!? Và cậu mạnh như thế!? Tốt lắm , meo!”
Hiiro thật sự hối hận.
“Tôi là Crouch, meo. Còn cậu?”
“… Không biết nữa.”
“Đây là cái hội chứng mất trí nhớ đó ư, meo!?”
Crouch kinh ngạc, miệng mở to.
“Nghiêm trọng rồi, meo! Nghiêm trọng rồi, meo! Ah, tôi nên cho chuyên viên khám cho cậu ngay, meo!”
“Chuyên viên? Không, ta ổn! Chỉ là đùa thôi”
“V-vậy sao, meo? Vậy thì tốt quá, meo.”
Crouch lau mồ hôi trên trán. Có vẻ như hắn thật sự rất lo lắng.
(Chuyện gì với hắn vậy? Đừng chơi cái trò đó chứ…Con mèo này còn phiền hơn cả ông chú già.)
“Vậy, tên cậu là gì, meo?”
“… Tanaka Tarou.” (Trans:Phiên bản Nhật của John Smith, nếu không biết đó là ai, xin hỏi google-sama.)
“Oh, vậy ra đó là tên cậu, meo! Ok, Tarou, hãy đi với ta, meo!”
“Tại sao?”
“Chiến tranh sẽ diễn ra sớm thôi. Ta sẽ cho cậu làm hầu cận của mìnn!”
Vụ này thật sự tệ đây. Hiiro ngỡ ngàng. Cậu không bao giờ nghĩ mình sẽ được mời tham gia vào cuộc chiến.
(Và còn là hầu cận. có vẻ sẽ có chút danh vọng đi kèm đây. Nếu việc này là dựa trên thực lực của mình, thì dễ hiểu thôi, nhưng vụ này vẫn thật sự… tồi tệ.)
Crouch hiện vô cùng phấn khích. Cứ thế này, Hiiro sẽ bị bắt cóc ngay và luôn.
(Không còn cách nào khác. Dù mình không thích những tình huống thế này chút nào.)
Nghĩ thế, Hiiro sẵn sàng cây katana của mình.
“Ta sẽ không bao giờ ở dưới kẻ nào yếu hơn mình. Nếu ngươi muốn có ta, vậy thì hạ ta đi!”
Mắt Crouch mở to ra, sững sốt.Nhưng rồi mặt hắn nở ra một nụ cười hình trăng lưỡi liềm.
“Thật thú vị…, meo”
Cả hai nhìn nhau với ánh mắt rực lửa. Có cảm giác như họ sẽ tóe lửa ra bất cứ lúc nào.Nhưng đột nhiên, Crouch nhăn mặt.
“…Eh? Vậy sao, meo? … Rõ rồi, meo.”
Crouch cúi đầu xuống, thất vọng.
“Tarou, chúng ta sẽ đấu với nhau vào dịp khác nhé, meo.”
“…”
Nói xong, Crouch nhặt đầu và mình của con Clay Viper. Ngay lúc đó, cả hai thứ biến mất, như vừa bị hút vào lòng bàn tay của hắn.
(Ph-phép thuật gì thế kia? Khoan, hắn là người thú, vậy đó là《Binding》?)
Chỉ trong vài giây, Con Clay Viper khổng lồ biến mất hoàn toàn. Crouch liếc Hiiro.
“Đây là việc khẩn cấp, meo. Ta muốn đưa cậu đi cùng, nhưng có vẻ không được rồi, meo. Sẽ còn có dịp khác, meo. Ý ta là, mục tiêu của cậu là【Passion】, đúng chứ, meo?”
“Ai biết?”
“Meahaha, Ta thích cái thái độ trơ trẽn đó của cậu đấy. Vậy thì, Tarou, hẹn gặp lại, meo.”
Xong, gã mèo biến mất như thể hắn bị lòng đất nuốt chửng. Hiiro phòng bị, đi chậm rãi đến nơi Crouch vừa đứng, nhưng không có gì xảy ra.
Có vẻ cậu đã “được” chú ý bởi một người rất “lớn”.
(Mình nên rời khỏi【Passion】càng sớm càng tốt.)
Hiiro không bao giờ muốn gặp lại gã mèo phiền phức đó lần nào nữa. Cậu nhún vai… và sau đó, đột ngột nhận ra.
“… Bằng chứng từ con quái…”
Không thể nào thu được bằng chứng nữa rồi.
Editor note: không chỉ Hiiro ghét con mèo (thực ra là báo đen), mình cũng cực kỳ ghét con mèo này vì mấy cái câu thoại củ chuối của nó
______________
Spoiler !!!!!!! Đừng click dưới mọi hình thức
Tầm ~ 100 chap nữa, con mèo này sẽ bị Hiiro cho ăn hành ngập họng với một từ có liên quan đến Sét. Và Binding của con mèo đó là B...
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos
Chapter 35 - レベルアップでパワーアップ - Phương thức để mạnh lên
Chapter 35: Phương thức để mạnh lên
Crouch đã lấy đi bằng chứng, cùng với những gì còn lại của con Clay Viper, vì vậy Hiiro đành rời khỏi hang với bàn tay trắng.
Nhưng sau đó, cậu nhận ra điều gì đó. Cơ thể của cậu trở nên nặng nề mệt mỏi, mặc dù không nặng đến mức cậu không thể đi. Lý do quá rõ ràng.
(Hẳn là tại vì mình đã sử dụng 「Parallel Writing」 .)
Cậu đã viết 「Speed」 trên cơ thể cậu nhiều lần, và những hiệu ứng đã xếp chồng lên nhau. Nó tăng tốc độ của cậu lên một cách đáng kinh ngạc, nhưng nó cũng làm cho cơ thể làm việc quá sức trong khi không phù hợp với cấp độ hiện tại của cậu. Cơ thể cậu kêu răng rắc như thể nó đang cố để theo kịp với tốc độ nhanh dần của cậu.
(Chậc, đau đấy...)
Vừa nghĩ cậu vừa đi về cửa hang. Ở ngoài cửa hang, Muir ngủ dưới bóng mát của một cái cây, và Arnold đang chăm sóc cho cô bé.
Thấy Hiiro ra trễ, Arnold phàn nàn.
"Mi làm cái quái gì mà lâu thế? Lạc đường à?"
"Không. Tôi biết. Vậy ông không nhìn thấy hắn à?"
Crouch đã biến mất vào mặt đất. Có vẻ hắn ta cũng đến bằng cách như vậy. Khả năng cao là Arnold không nhìn thấy hắn ta.
V1 P 004
"Nhìn thấy cái gì cơ?"
"Không, không có gì. Nhóc lùn như thế nào rồi?"
"Ổn, con bé không có vết thương nào nghiêm trọng, giờ con bé sẽ ngủ 1 lát vì mệt mỏi. Con bé sử dụng quá nhiều sức mạnh rồi lại còn bị bắt bỏi Clay Viper nữa."
Muir đã ngủ say. Ngay cả sau khi giải phóng một lượng sét đáng kinh ngạc, cơ thể của cô không có bất kỳ vết thương nào. Ngay cả quần áo của cô cũng không có bất kỳ vết cháy xém nào.
"Ta xin lỗi, nhưng cho đến khi Muir tỉnh dậy..."
Khi Arnold đã định nói gì đó, Muir từ từ mở mắt .
"Uu ..."
"Muir? Con ổn chứ, Muir? "
"... Ch..chú?"
Mắt cô bé vẫn hơi lờ mờ nhìn ra Arnold trước mặt cô.
"Ừ chú đây. Cảm thấy thế nào? Con có cảm thấy cơ thể có gì lạ không?"
Muir dần nhìn rõ hơn và cô bé nhận ra mình đã ra khỏi hang. Rồi cô bé nhìn Arnold và nói.
"Cháu có đau một chút, nhưng vẫn ổn. Còn con quái vật...?"
"Con rắn đó hả, chúng ta đã đập chết nó rồi."
Và Muir nói với giọng buồn bã.
"Cháu... cháu xin lỗi ... Tại vì cháu mà..."
Mặc dù con quái vật đã bị đánh bại, Muir cảm thấy buồn vì cô bé gây ảnh hưởng đến 2 người. Nhưng những từ tiếp theo khiến cô không tin vào tai mình.
"Ahaha, con đang nói gì vậy? Nhờ con mà chúng ta đã có thể hạ gục con rắn. Cháu không nhớ à?"
"... Ể?"
Arnold giải thích tất cả mọi thứ cho Muir, những điều mà cô không thể tin rằng đó là mình. Sức mạnh của chính cô bé đã làm tê liệt con Clay Viper và tạo cơ hội để hai người kia hạ gục nó.
Ngay cả Hiiro cũng không hề phủ nhận điều đó. Cậu chỉ đứng khoanh tay, nhắm mắt với ý “Đúng vậy”
"Chú... có thật không ạ?"
Ngay cả bây giờ,cô bé vẫn không thể tin được vào điều đó. Nhưng Arnold hoàn toàn không có lý do gì để nói dối. Sự thật là sức mạnh của cô đã có thể thay đổi một điều gì đó, sự thật là cô đã có thể chống lại con quái vật đó khiến cô bé sốc hơn bất cứ thứ gì.
Hiiro lúi húi viết cái gì đó. Cậu đã viết một từ trên mặt đất.
"Oy, Hiiro. Mi đang làm gì thế?"
"Im miệng và xem đi."
Và một cái gì đó bắt đầu được chiếu lên mặt đất. Đó giống như một màn hình tivi đã được tạo ra. Và trên đó, những cảnh từ cuộc chiến trước đó đã được chiếu lại.
(Có vẻ như nó đã thành công. Sử dụng 「Project」, mình có thể thấy những cảnh trong trí nhớ của mình. Thật là tiện lợi.)
Cả hai người kia sửng sốt khi thấy phép thuật đó, nhưng Arnold nhận ra những cảnh chiếu ra giống những gì anh ta đã trải qua, vì vậy nên anh ta có thể hiểu được ý nghĩa đằng sau phép thuật của Hiiro.
"Đây có phải là trận đánh chúng ta vừa đánh lúc nãy ...?"
"Đúng vậy. Này nhóc lùn."
"Dạ?"
"Là thật đấy. Cứ xem đi nếu nhóc muốn."
Hiiro nói trong khi cậu hướng góc nhìn của cậu xuống để nhìn cảnh quay. Muir bắt chước cậu và nhìn vào “màn hình”.
“Đoạn phim” được phát lại là khoảnh khắc mà cô bé bị bắt bởi Viper Clay. Khi đó đột nhiên, một luồng điện lớn xuất hiện, và Hiiro đã nắm lấy cơ hội.
Sau đó, cơ thể của cô tiếp tục tỏa ra một ánh sáng nhạt, và Arnold đỡ lấy cô. Trên người Arnold là những vết cháy xém do điện giật. Ngay cả các những câu nói giữa Hiiro và Arnold trong trận đánh cũng nghe rõ.
Nhìn Muir xem với vẻ mặt sửng sốt, Hiiro thấy sẽ khá phiền nếu viết 「Project」 một lần nữa. Thời gian hiệu quả chỉ có một phút đã gần hết, do đó các cảnh quay sẽ kết thúc và lập lại một lần nữa. Đó là lý do tại sao cậu đã phải sử dụng <<Parallel Writing>>để xếp chồng hiệu ứng lên nhau.
"Đây có phải là... thật không?"
Trông như là cô bé vẫn chưa tin, Muir hỏi Arnold. Và anh ta gật đầu nhẹ nhàng.
"Ừ, vậy là cuối cùng sức mạnh của con đã thức tỉnh. Con làm tốt lắm, Muir."
“Fue…”
Muir vỡ òa trong nước mặt và ôm chặt vào Arnold. Anh xoa đầu cô bé và nói.
"Chú đã nói với con rồi mà, phải không? Điều đó sẽ làm con mạnh mẽ hơn. Con vẫn còn một chặng đường dài để đi, nhưng 「Lightning Spirit」 đã thừa nhận những nỗ lực của con."
“Híc…híc. Uwaaaaaaa.”
"Bây giờ con đã có thể chiến đấu. Nhưng hãy nhớ, con vẫn chỉ là một người mới. Hãy làm từng bước một trong thời gian này. Được chứ, Muir? "
“Vâ… híc… vâ… vâng!”
Arnold lau sạch nước mắt của cô, và cô bé mỉm cười hạnh phúc.
"Um, liệu có thể cho tôi nhờ ông chút không?"
Trong khung cảnh đó, một giọng nói “phá đám” vang lên.
"Này, Hiiro. Bọn ta đang trải qua giây phút cảm động đấy."
"Hãy nhìn xung quanh ông đi."
"Điều gì làm mi ... à rồi, hiểu rồi?"
Họ đã bị bao vây bởi những con quái vật.
“Ây dà ..."
Lời nói của cậu rất dễ hiểu.
"Hừm, có vẻ như chúng ta vẫn chưa vào được khu vực an toàn. Bọn chúng không quan tâm chúng ta đang làm gì đâu."
"Gừ ... mấy con quái vật chết tiệt! Phải đọc tâm trạng chút chứ!"
"Còn bây giờ, chúng ta hãy dọn dẹp chúng. Nhóc lùn, nhóc ở lại đây. Nhóc chưa di chuyển được mà, phải không? "
"Ah, Vâng."
Muir nhận ra không có gì thay đổi cả. Rằng cô vẫn là người được ai đó bảo vệ. Nhưng sau đó Hiiro nói.
"Oy, nhóc lùn. Nếu nhóc đã có sức mạnh. Lần sau nhóc sẽ phải tự lo đấy."
"...Vâng!"
Những lời đó tiếp thêm sức mạnh cho cô bé. Thực tế là cô sẽ không được bảo vệ có thể khiến cô bé hơi khó chịu , nhưng cô cảm thấy hạnh phúc khi nghe những từ đó. Không để cho Hiiro thất vọng, Muir nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Cô theo dõi hai người bảo vệ cho cô. Cho đến bây giờ, cô luôn nhìn sau lưng của những người bảo vệ cô. Nhưng lần tới, cô sẽ được đứng bên cạnh họ. Muir nắm chặt tay của cô một cách vô thức trong khi theo dõi phong cách chiến đấu của họ.
"Bay này."
Sử dụng「Burst」, kẻ địch bị đánh bay ngay lập tức. Nhưng...
“UHYAAAAAH”
Hiiro quên mất rằng Arnold cũng ở trong đó.
"Mi đang làm cái quái gì vậy, Hiiro!? Mi bắn kiểu gì mà ngay sát ta vậy!?!"
"... Ờ thì, tôi nghĩ rằng nếu là ông, ông sẽ không sao."
"Như thế mà không sao hả, F*ck you!"
Ngay cả khi chiến đấu, cả hai người họ vẫn vậy, chả khác gì.
"Được rồi, vậy thì ông già, lùi lại."
"Giờ mới nói à !!"
Ngay khi hét lên như vậy, Arnold nhận ra rằng Hiiro viết một từ khác, và anh ta lùi lại.
"Tiếp này."
Hiiro bắn từ đó vào đám quái. Và khi nó đến được giữa đám quái, cậu đã kích hoạt nó.
Và đột nhiên...
Toàn bộ diện tích ảnh hưởng bị đóng băng, và những con quái vật đứng gần sát cũng đông cứng. Diện tích hiệu quả chỉ khoảng 4 tấm chiếu tatami (khoảnh 6,6m2).
"O-oh, ảo diệu vậy."
Arnold nhìn chằm chằm vào khối băng trong sự ngạc nhiên. Hiiro có thể sử dụng Lửa, Sét, và thậm chí cả Băng. Cậu thực sự là một pháp sư hàng đầu.
Nghĩ đến điều đó anh ta càng không muốn thua, Arnold liên tục sử dụng <<Wind Fang>> của mình để hạ gục kẻ thù. Có vẻ chúng đã sợ chiến binh vô song trước mặt chúng, những con quái vật còn lại chạy trốn.
"Được rồi, vậy là xong."
"Ừ."
Cả hai đều cất vũ khí của họ và trở về bên Muir. Họ thấy cô bé như đứng hình.
"Làm sao vậy, Muir?"
Muir trả lời trong khi vẫn giữ biểu hiện như vậy.
"Chú ... level của cháu đã..."
Dường như cô đã rất ngạc nhiên khi level của cô lại tăng lên.
"Hả? Ra là nó à. Đúng rồi. Ngay cả khi con không trực tiếp chiến đấu thì con vẫn đang ở trong Party (tổ đội) của chúng ta, vì vậy EXP của quái vật mà chúng ta đánh bại cũng sẽ chia cho con. Tất nhiên là level của con sẽ tăng lên."
Họ đã đăng ký là một party tại guild, vì vậy những con quái vật mà họ đã đánh trong [Gree Caves], cũng như những con họ đã chiến đấu lúc nãy, đã cho Muir điểm EXP. Kể từ khi level khá thấp từ lúc bắt đầu, level của cô đã tăng một chút.
"Và con không cảm thấy level tăng lên trong hang động à?"
"Không, cháu nhận thấy nó, nhưng cháu nghĩ là sẽ kiểm tra sau. Nhưng âm thanh lên level chỉ vang lên tận ba lần..."
"Ah, ra là vậy. Con lên nhiều level một lúc. Vì vậy, có nó âm thanh vang lên ba lần không có nghĩa là con chỉ lên ba level."
Bằng chứng là, Hiiro khi đánh bại Red Boar, level của cậu tăng thêm 4 lvl. Nhưng cậu chỉ nhận được một thông báo.
"Vậy đây là cách mà nó ..."
"Đúng, mà chú cũng chưa kiểm tra. Chú nghĩ rằng chú cũng lên level trong hang động, và chú cũng lên level trong khi chiến đấu lúc nãy."
Arnold và Muir kiểm tra "Status" của họ, vì vậy Hiiro quyết định làm theo. Cậu cũng nghe được âm thanh đó trong tai cậu.
《Title》 Innocent Bystander (người qua đường vô tội), Other Worlder (gười đến từ thế giới khác), Word User, (người dùng ký tự) The Awakened One (Kẻ đã thức tỉnh), Ripper (thần chết), The One Who Imagines (Người tưởng tượng), Killer of the Unique (Sát thủ quái đặc dị), Gourmet Bastard (kẻ sành ăn), One Who Follows His Own Path (người đi theo con đường riêng), Friend of the Fairies (Bạn của tinh linh)
Guild Card
Tên: Hiiro Okamura
Giới tính: Nam
Tuổi: 17
Đến từ: Unknown
Rank A
Nhiệm vụ:
Trang bị:
Weapon: Piercer
Guard: Red Robe
Accessory: Fairy Bracelet
Rigin: 4112000
Arnold Ocean
Lv 41
HP: 160/595
MP: 30/249
EXP: 86038
NEXT: 7660
ATX: 394 (438)
DEF: 359 (375)
AGL: 328 (333)
HIT: 252 (254)
INT: 114 ()
《Magical Attribute》 Wind
《Magic》Fangs of Wind | Explosive Wind Claw | Blast Inversion
《Title》Friend of the Wind (Bạn của gió) | Former Slave (Cựu nô lệ) | Chef (bếp trưởng) | Doting Father (ông già lẩm cẩm) | Man of Burning Soul (người đàn ông với tâm hồn bốc lửa) | The Man Referred to as a Pervert (Kẻ bị coi là biến thái) | Blade of the Wild (Lưỡi kiếm hoang dã)
Guild Card
Tên: Arnold Ocean
Giới tính: Nam
Tuổi: 37
Đến từ: Snyoll
Rank A
Nhiệm vụ:
Trang bị:
Weapon Great Sword
Guard Plate Armor
Accessory Bracelet of the Wind
Rigin: 1132000
Muir Castrea
Lv 34
HP: 235/280
MP: 54/180
EXP: 48604
NEXT: 1001
ATX: 276 (279)
DEF: 237 (245)
AGL: 222 (225)
HIT: 188 (189)
INT: 101 ()
《Magical Attribute》 Lightning
《Magic》Fang of Lightning
《Title》 Friend of Lightning (bạn của sét) | Kidnapped (bị bắt cóc) | My Angel (thiên thần của tôi) | Cutie Flower (bông hoa xinh đẹp) | Girl of Tolerance (cô gái của lòng bao dung)
Guild Card
Tên: Muir Castrea
Giới tính: Female
Tuổi: 12
Đến từ: Rince
Rank C
Nhiệm vu:
Trang bị:
Weapon Knife
Guard Traveler’s Clothes
Accessory Bracelet of Lightning
Rigin: 56000
(**Editor note: không phải tự dưng mà Hiiro nhìn Arnold như 1 tên lolicon :v)
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos
Mắt Hiiro mở to ra sau khi thấy phần mới trong cửa sổ trạng thái của mình.
<<Double Word Chain (Đã mở)>>
Nhìn dòng chữ đó, người cậu rạo rực. Cậu muốn thử nghiệm nó ngay lập tức. Tuy nhiên, trước tiên phải đọc bảng giới thiệu của nó cái đã.
<<Double Word Chain (Đã mở)>> MP tiêu hao: 300
Giờ Hiiro đã có thể viết những chữ kép. So với việc chỉ dùng chữ đơn, chữ kép sẽ cho hiệu ứng mạnh hơn. Phạm vi; Ảnh hưởng; Tốc độ; mặc dù những khía cạnh này đều được tăng cao, nó vẫn có mặt hạn chế. Tùy thuộc vào việc dùng chữ nào, sẽ xuất hiện những chữ có thời gian hiệu quả vô cùng ngắn. Và hình ảnh của chữ muốn viết phải được hình dung rõ ràng trong đầu người dùng, nếu không sẽ không thể nào viết được chữ đó.
Ngoài ra, nếu trong khi đang viết mà bị gián đoạn, thì <<rebound>>(phản phép) sẽ khiến mọi chỉ số bị giảm đi 50%, và khiến cho người dùng không thể sử dụng phép thuật. Mọi thay đổi sẽ trở về bình thường sau 6 giờ.
(Phép thuật này hiệu quả khủng thật, và cái <<rebound>> cũng khủng không kém…)
Nếu trong khi viết mà bị gián đoạn,thì sẽ lập tức bị <<rebound>>
(Nó giảm mọi thứ xuống còn một nửa à… Viết những chữ kép sẽ tốn thời gian hơn. Mình có nên dùng nó không? Xem ra mình sẽ phải xem xét xung quanh thật kĩ trước khi dùng.)
Thật, nếu Hiiro đang viết mà lại bị gián đoạn nửa chừng bởi ai đó, và nếu đó còn là một đối thủ cực mạnh, sẽ không ngạc nhiên rằng cậu sau đó sẽ thăng luôn.
(Tuy vậy, nó cũng chỉ nhiêu đó thôi. Hiệu quả từ phép này thật sự đáng giá so với vụ <<rebound>>.)
Hiện giờ, Hiiro vô cùng hào hứng. Cậu muốn dành thời gian để dùng thử phép này ngay lập tức.
“Này~ Hiiro, mi có nhận được danh hiệu hay biệt hiệu nào không?”
“Ai biết.. Còn ông?” (Hiiro)
“T-thì, ta nghĩ vài cái biệt hiệu của mình là do mi mà ra, ta sẽ xử lý mi về vụ đó sau. Ta có biệt hiệu mới, là <<Blade of the Wild>>”
“Hô~”
“Có vẻ mi có thể chỉnh sửa lại <<Status>> với nó. Con thì sao, Muir?”
“Ah, un. Nó thật sự… con không biết nói thế nào nữa”
Sau khi Muir đọc <<status>> của mình, Arnold rớt quai hàm, không thể giấu đi vẻ ngạc nhiên.
“N-nó… nó thật sự tăng rất cao… nhỉ… level của con...”
“U, un. Con cảm thấy vui… nhưng cũng hơi buồn…?”
Giờ cô chắc là hơi hoang mang. Level 34 có nghĩa là người đó là một nhà du hành có đầy kinh nghiệm. Tuy nhiên, cô bé này chưa từng một lần đứng trên tuyến đầu và chiến đấu. Vì vậy, việc cô đạt được level đó đột nhiên khiến hiện thực trở nên nhạt đi.
Tuy nhiên, cô bé bình tĩnh hơn khi có thể cảm nhận được rằng cơ thể mình giờ nhẹ hơn, với một luồng sức mạnh ẩn bên trong.
“Nó không tốt sao? Một level thì vẫn là level. Không quan trọng level cao bao nhiêu, chú nghĩ như Muir là tốt, nên nghi ngờ vào năng lực của mình, còn hơn là tự cao rồi lại ảo tưởng sức mạnh.”
“Th-thật ạ?”
“Ừ, thì, ta không nghĩ Muir có thể trở nên tự cao, nhưng giờ cứ tin vào thực tế đi. Nếu con cố gắng, con sẽ thấy mình hữu ích thôi. Mọi thứ sẽ bắt đầu từ bây giờ, đó là những gì ta muốn nói.”
“U, un!”
Đáp lại Arnold, Muir gật đầu mạnh một cái. Vậy là đã quyết định, từ giờ cô bé sẽ chiến đấu. Cô cần phải nghĩ cách để trở nên mạnh hơn cho tương lai.
“Chúng ta cũng nên mừng là Guild Rank của mình cũng đã tăng. Của mi cũng vậy, nhỉ?”
“Aa”
“Un!”
“Đúng như ta nghĩ, lập đội là một quyết định đúng đắn… ”
Nói cho đơn giản, kể cả khi một người chiến đấu, còn người còn lại chỉ đứng nhìn, thì kinh nghiệm của người đó vẫn sẽ tăng.
“Mặc dù hạ được con Clay Viper là nhờ công của Hiiro và Muir… Việc lập đội thật sự là đúng.”
Mặc dù Arnold là người ra đòn kết liễu, anh tin rằng nếu lúc đó chỉ có mình anh, anh sẽ bỏ chạy ngay. Vì vậy, anh trao công cho hai người còn lại.
“Dù sao thì, tôi cũng đi trước đây. Nó là… “nó”, đúng chứ?”
Hirro chỉ tay vào cánh cổng lớn ở khu rừng phía trước.
“Aa, Đó là cổng vào [Beast Kingdom: Passion].”
__________________________
Vài ngày trước khi Hiiro và hai người kia đến [Passion], không khí ở [Demon Kingdom: Xaos] (Quỷ quốc) đang vô cùng căng thẳng. Lý do là vì lá thư được gửi vài ngày trước từ bên [Gabranth] (Beast Kingdom – Nhân thú quốc).
Nội dung của bức thư thông báo về việc một cuộc chiến sẽ nổ ra. Nói cách khác, đó là một lời tuyên chiến.
“…………….”
Trước lâu đài quỷ Terrace, hàng quân đoàn Evila xếp hàng nghiêm chỉnh. Đứng trên lâu đài, một cô gái với mái tóc vàng óng nhìn xuống, thở dài… Cô gái đó chính là chủ nhân của tòa lâu đài, người trị vì [Demon Kingdom: Xaos]: Eveam. Một giọng nói vang lên phía sau cô.
“Người có chắc không ạ?”
Người vừa nói là Kiria, hầu cận của chúa quỷ Eveam.
Latest-1437235716
“…………..”
“Nếu tiếp tục, nó chắc chắn sẽ trở thành một cuộc chiến tàn khốc.”
“Ta biết!”
Eveam lớn tiếng trả lời. Tuy nhiên, sau khi mọi việc đã đi đến mức này rồi, cô thật không biết nên tiếp tục thế nào.
“Không tin được là bên Gabranth lại tiến nhanh như vậy….”
“Không, nó đúng như thần đã dự liệu.”
“Ku…..”
Đúng, cô không ở đây vì không thể làm gì khác. Cô cũng đã gửi cho họ thư cầu hòa, như đã làm với bên Humas.
Tuy nhiên, họ còn không thèm đếm xỉa đến chúng. Cô còn nghĩ đến việc sẽ lấy đầu mình ra để chấm dứt cuộc chiến, tuy nhiên, Kiria nói rằng dù cho vậy thì bên người thú cũng sẽ không ngưng lại.
Vì thế, cô đã nghĩ và tìm rất nhiều cách để có thể ngồi xuống nói chuyện với họ. Tuy nhiên, có vẻ nó chỉ tốn thời gian. Đúng là làm việc dư thừa mà.
Ngạc nhiên thay, có một thông điệp được bên kia nhận. Evile :‘Bên Garanth đang có mục đích gì?’ Và câu trả lời của phía bên kia :”Chúng ta quyết sẽ tiêu diệt toàn bộ loài Evila.’ Chỉ có thông điệp về việc hủy diệt loài Evila là vô cùng rõ ràng.
“Tại sao… nó lại thành ra một cuộc chiến chứ?”
“Có vẻ là vì đây là cách “nói chuyện” thuyết phục nhất.”
“Như nào!? Sao chúng ta phải giải quyết mọi thứ với sức mạnh chứ?! Sức mạnh theo lẽ thường là không thể nào như nhau được! Nó không phải tốt hơn khi dùng từ ngữ, thứ mà tất cả đều như nhau, thay vì dùng sức để đàn áp bên còn lại sao? Nếu chúng ta đàm phán, sẽ không ai phải đổ máu cả.”
“…nó thật là như vậy sao?”
Eveam: “Ý..ngươi là sao?”
Sau lời nói của Kiria, Eveam ngạc nhiên nhìn thẳng vào Kiria.
“Từ ngữ… rất mong manh”
“Chậc!”
“Đúng là, ngôn từ là thứ mọi người đều sở hữu một cách bình đẳng. Tuy nhiên, cho tới cùng, bản chất tự nhiên của nó chỉ là hư không.”
Eveam: “Hư không…?”
Kiria: “Đúng vậy. Những ngôn từ trống rỗng đó có thể đưa ra một thứ đầy thuyết phục. Những từ đó không chỉ đi qua tai một người, nó còn có thể được khắc sau vào tâm trí một người khác. Tuy nhiên, Eveam-sama, người có nghĩ những ngôn từ không có sức nặng như vậy có thể ngăn chiến tranh?”
“Cái- cái đó….”
“Có lẽ trong một thế giới không có chiến tranh, nếu nó là cuộc đàm phán từ những doanh nhân, thì cách làm của Eveam-sama có thể sẽ thành công.”
“…….”
“Tuy nhiên, đây là chiến tranh. Sẽ luôn có người chết. Chiến tranh không phải vấn đề có thể so sánh như một cuộc đàm phán thương mại. Nó dường như là trở ngạị lớn nhất mà Ngài phải đối mặt bây giờ. Ngài có thể đối mặt với nó, và chấp nhận mọi kết quả mà quyết định của mình đưa ra?”
“Cái này…..”
“Có vẻ Ngài còn quá ngây thơ để có thể trở thành một nhà lãnh đạo. Ngoài ra, ý chí của vị vua trước được rất nhiều người ủng hộ. Dù sao, sức mạnh của loài Evila là vô cùng lớn; một loài vô cùng thiện chiến. Sự yếu đuối của Ngài không thể dập tắt được cơn thịnh nộ của cả loài. Xin hãy cân nhắc về điều đó…”
“Đủ rồi.”
“…”
Eveam nghiến răng và nắm chặt bàn tay đến mức tóe máu.
“Ta… chỉ không muốn làm hại bất cứ ai. Tất cả đều là gia đình ta.Nếu cả nhà bỗng dưng lại đánh nhau… thì người nào lại vui được chứ? Nhưng ta… không thể làm gì cả…”
Từ đôi mắt mạnh mẽ đó, một giọt nước mặt chảy nhẹ xuống. Cô là người cai trị mảnh đất này, và cô lại đang chìm trong tuyệt vọng. Nỗi giận của cô với thế giới này còn lớn hơn nhiều so với cảm giác thất vọng của cô về sự bất lực của mình.
“Vậy, chúng ta có nên hạ vũ khí xuống và đầu hàng?”
“..eh?”
“Có thể bên Gabranth sẽ hiểu được mục đích của chúng ta.”
Mặc dù đề nghị đó có vẻ chấp nhận được, Eveam chỉ có thể cau mày lo lắng. Nhìn biểu hiện đó, Kilia vẫn không thay đổi giọng, tiếp tục nói.
“Tuy nhiên, trong tình hình hiện tại, loài Evila có thể sẽ bị tiêu diệt mà không có cơ hội phản kháng nào.”
Nếu đầu hàng, Chúa Quỷ chắc chắn sẽ bị đem ra để đánh dấu cho chiến thắng của bên kia. Bị tước bỏ hết sức mạnh và quyền lực, Chúa Quỷ sẽ bị cầm tù và phong ấn lại, để rồi bị đưa ra hành quyết và bêu đầu thị chúng.
Trong trường hợp tốt hơn, Evila có thể tránh khỏi bị tuyệt diệt. Tuy nhiên, việc những người bị cầm tù bị án tử là rất cao.
Hơn nữa, vì sức mạnh của [Cruel Brigade] khó có ai bì được, việc có nên để họ sống hay không là một câu hỏi lớn. Để phòng ngừa, họ có thể cũng sẽ bị tử hình để làm gương cho cả thế giới.
Nhưng nếu cô không đầu hàng, máu sẽ chảy thành sông. Kể cả nếu như Evila chiến thắng, khả năng rất cao rằng bên còn lại sẽ không chịu đầu hàng, và sẽ chiến đấu tới chết.
Khi cân nhắc về những tình huống như này, thì dù cho cô có tiến hay lùi, thì máu vẫn sẽ chảy. Mặt Eveam cau mày. Nhìn thấy vậy, Kiria, cúi đầu kính cẩn.
“Thần, Kiria, đã đưa ra một lời nhận xét nhạy cảm. Xin hãy trừng phạt thần vì hành vi xấc láo này.”
“Không sao. Thứ Kiria đề cập đến là đúng, không thể phủ nhận điều đó được. Không cần phạt gì cả.”
“…vâng. Nếu vậy, thần xin nói thêm một điều cuối cùng.”
“Eh?”
“Hãy yên tâm rằng thần, Kiria, sẽ đi theo Eveam-sama dù ngài có đi đâu chăng nữa.”
“Kiria…tha lỗi cho ta.”
Trong một thời gian ngắn, không khí bao quanh trong sự yên lặng. Tuy nhiên, đáp lại lời nói của Kiria, bộ mặt ảm đạm của Eveam ngẩng lên.
“Ngài đã quyết định?”
“Aa, Ta sẽ bảo vệ [Evila]! Kiria, hãy cho ta mượn sức mạnh của ngươi.”
“Như ngài muốn”
Một ý chí mạnh mẽ tỏa ra từ đôi mắt đó. Không còn thời gian để mà cân nhắc và do dự nữa. Vì vậy, những gì cô có thể làm bây giờ là sử dụng khoảng thời gian còn lại để hoàn thành mục đích của mình.
“Ta sẽ không cho phép ai giết gia đình mình cả!”
Bước trên bờ thành Terrace, Eveam đi ra ngoài, với Kiria theo sau.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos
Chapter 37 - 獣王国パシオン - Kinh đô của nhân thú tộc : Pashion
Chapter 37 – Kinh đô nhân thú quốc - Passion
"Chuyện gì thế thưa Bệ hạ?" Aquinas, Cận thần số 1 của chúa quỷ, #1 Cruel Brigade, lên tiếng.
Eveam thở dài.
Anh đã được nghe về quyết định của chúa quỷ, nhưng anh không biết mục đích của việc đó.
"Ta có một chuyện muốn hỏi từ khanh, Aquinas"
Kiria cũng bên cạnh chúa quỷ.
"Thần có vài thắc mắc, nhưng có vẻ bệ hạ đã tự ra quyết định rồi" (Aquinas)
Trong ánh mắt đầy quyết tâm của Eveam, Aquinas dường như đã nhìn thấy một kế hoạch đã được vạch sẵn để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp xảy ra.
"Mệnh lệnh của bệ hạ là gì?" (Aquinas)
"Đó là..."
…………………………
…………………
………………
…………
……
Aquinas yên lặng lắng nghe, rồi mở to mắt kinh ngạc. Thật khó tin để nghĩ rằng chính chúa quỷ sẽ nói ra một điều như thế.
"Thần hiểu, đó chắc chắn là điều mà ngài có thể làm được, thưa nữ hoàng" (Aquinas)
Aquinas chấp nhận yêu cầu. Nếu đó là giải pháp đấu tranh của nữ hoàng để mang lại điều đó thì với anh nó cũng ổn.
"Thực tế thì, việc này rất hợp với tính cách của ngài" (Aquinas)
Đây cũng là một trong những phương pháp mà Aquinas tự vạch ra trong đầu từ trước.
"Ngươi sẽ giữ kín chuyện này chứ?" (Eveam)
Tính cách tin tưởng người khác vừa là điểm mạnh vừa là điểm yếu của nữ hoàng. Tính cách đó đã theo cô từ khi còn bé, và cô chưa bao giờ đánh mất nó.
Mặc dù vậy, Aquinas tin rằng đây sẽ là trách nhiệm lớn đối với mọi người xung quanh cô.
"Thế nào rồi Aquinas?" (Eveam)
Eveam không chắc chắn với ý định của cô, nhưng cô tin rằng Aquinas sẽ hiểu.
"Quyết định của bệ hạ sẽ không giải quyết được vấn đề nào cả?" (Aquinas)
"Dù sao thì đó là quyết định của riêng ta" (Eveam)
“……………….” (Aquinas)
Aquinas nhận lại ánh nhìn của nữ hoàng. Anh hiểu rằng bất cứ điều gì anh nói từ thời điểm này sẽ không thể thay đổi được quyết định của nữ hoàng.
Aquinas nghĩ rằng sẽ có nhiều chuyện đáng xem khi Eveam tự mình đi đến quyết định này.
"Được rồi, xin hãy giao cho thần nhiệm vụ này" (Aquinas)
Đáp lại những lời đó, Eveam hít một hơi thật sâu. Bởi vì nếu Aquinas đã nói như vậy thì rõ ràng rằng anh đã đồng ý với cô và sẵn sàng theo tới cùng với quyết định của cô.
Quinas khẽ cười
"Liệu đây có đúng là chúa quỷ mà thần biết không vậy?" (Aquinas)
Ivemu cảm thấy hạnh phúc từ những từ đó. Kiria cũng mỉm cười sau lưng cô; cô cũng vui mừng với những phản ứng đó.
"...... Ta hiểu rồi, Aquinas" (Queen)
Aquinas quỳ xuống và nói.
“Như ý ngài, thưa bệ hạ” (Aquinas)
Với điều này, tộc nhân thú Gabranth và tộc quỷ nhân Evila có thể bắt đầu hòa giải với nhau.
Kinh đô của Vương quốc nhân thú, Passion. Tại trung tâm của thành phố này có một cái cây khổng lồ tên là "Cây Nguồn Cội - Aragon." Cả thành phố được mở rộng ra từ đó.
Đó là hoàn toàn khác với thành phố được làm bởi con người. Tất cả những ngôi nhà đều được làm trên cây. Các cư dân chỉ khoét lỗ bên trong cây và sống trong đó.
Có một dòng sông lấp lánh chảy qua thành phố. Có cả những con cá nhỏ bơi trong đó. Thành phố này dường như được xây dựng hài hòa với thiên nhiên.
Cũng như địa điểm đó có tên là "Cây hoàng gia," đây là nơi ở dành cho hoàng gia, “lâu đài ” của họ được làm bởi những cây lớn chụm lại.
Gần đó, đã có nhiều người dân và du khách đang cúng lễ và cầu nguyện đến "Cây Nguồn Cội - Aragon." Vị vua cuối cùng của Gabranth, chọn cây Aragon như một biểu tượng của Gabranth và xây dựng thành phố xung quanh nó. Đối với các nhân thú, "Cây Nguồn Cội - Aragon" là một thực thể thiêng liêng đối với họ.
Mỗi năm một lần, "Lễ hội Cội Nguồn" diễn ra tại trung tâm của thành phố. Rất nhiều người từ khắp nơi đến tham dự, đặc biệt là trẻ em. Vào thời điểm đó, nếu bạn leo lên cây Aragon, bạn sẽ nhận được lời chúc phúc từ cây thần.
V1 P 004
Người ta tin rằng phước lành từ cây Aragon sẽ làm cho người leo lên trở nên mạnh mẽ, được ngưỡng mộ... Nghi lễ như vậy đã trở thành một truyền thống. Nói chung, nó dành cho trẻ em của Gabranth, nhưng trong quá khứ đã có con người trèo lên cây.
Cây Aragon rất được tôn thờ bởi nhân thú. Bất kỳ các tộc nào, thậm chí người nào chạm vào cây sẽ phải chịu cơn thịnh nộ từ tộc Gabranth.
"Đó là những gì họ kể lại, không có cách nào để chạm vào cây với hình dáng con người của cậu" (Arnold)
Theo lời cảnh báo của Arnold, Hiiro nhỡ kỹ 1 điều vào đầu : KHÔNG đụng chạm vào cây Aragon khi ở trong hình dạng con người.
"Tôi thấy đó là tại sao. Đó chắc chắn đó là một cây rất to, nhưng đó không phải là lý do duy nhất phải không?" (Hiiro)
Trong khi đi, Hiiro nhìn lên cây; nó rõ ràng đã cao hơn 200 mét, một kích thước vô lý đối với một cái cây. Nhưng Hiiro chắc chắn rằng cậu không nên đánh giá một cái cây qua kích thước của nó, cũng như không nên đánh giá 1 cuốn sách chỉ với bìa ngoài.
"Đó là không phải là tất cả. Ta còn nghe nói rằng nếu ai bị bệnh hoặc bị thương, thì chỉ cần chạm vào cây và nó sẽ chữa lành mọi bệnh tật. Nếu ai có một đứa bé không ngừng khóc, chỉ cần mang đứa bé vào tầm ảnh hưởng của cây thì đứa bé sẽ ngừng khóc. Có những tin đồn khác nhau về khả năng bí ẩn của cây."
"Huh, là vậy ư?" (Hiiro)
"Đúng là vậy. Nếu bất cứ ai đến thành phố này thì tất cả sẽ đều choáng ngợp bởi sự vĩ đại của Cây Cội Nguồn." (Arnold)
"Chủ yếu đối với nhân thú thôi, và tôi là con người." (Hiiro)
"... Ờ nhỉ …." (Arnold)
Hiiro nghĩ xa hơn thế. Dù bằng cách nào, Cây cội nguồn Aragon, chắc chắn là điều mà tộc Gabranth tự hào.
Thay vì nghe đồn về một cái cây, cậu muốn biết nhiều hơn về thông tin mà cậu sẽ muốn làm ở đây.
"Dẹp chuyện cái cây sang 1 bên, mi đến đây với một mục đích phải không, để gặp một người nào đó?" (Arnold)
"Đúng, đúng, tôi đã nhận được mật ong quý giá từ họ, vì vậy ít nhất tôi phải đáp ứng yêu cầu của họ." (Hiiro)
"Cái gì, không phải đó là mục đích của việc đến ngôi làng của người gấu à?" (Arnold)
"Đúng, chính nó. Nhưng nếu họ không đưa ra mật ong họ sẽ không gặp phải việc gì xấu" (Hiiro)
Arnold nghĩ rằng mang theo mật ong sẽ tạo không khí tốt hơn cho cuộc đàm phán.
"Tuy nhiên, Gabranth đã bắt đầu hành quân để chuẩn bị cho chiến tranh. Ông chắc rằng nhóm người gấu đó không phải đã tham gia chứ?" (Hiiro)
Thành phố này dường như có ít người hơn bình thường. Nó có khả năng cao rằng tất cả những người có khả năng chiến đấu đều đi ra ngoài tiền tuyến để chuẩn bị cho chiến tranh. Hiện nay, khả năng cao rằng chỉ còn rất ít vệ binh trong khu vực này.
"Hmm, tôi ngạc nhiên..." (Hiiro)
"Có phải ý mi là những người dân thường?" (Arnold)
Không giống như các nhà thám hiểm, người dân bình thường không đủ sức để tham gia vào chiến tranh. Họ giống như vẫn tiếp tục sống cuộc sống bình thường của họ.
Tuy nhiên, Arnold lắc đầu không phải.
"Đúng, chắc chắn rằng người dân bình thường sẽ không tham gia vào chiến tranh, nhưng nhiều người trong chúng tôi sẽ đi săn và chiến đấu dựa trên nhu yếu phẩm họ cần hàng ngày." (Arnold)
"Có thật không? Mà không phải đó là công việc của binh lính à?" (Hiiro)
"Tất cả mọi thứ đều là tự nguyện, nhưng Gabranth là một chủng tộc hiếu chiến và họ thường tập trung với nhau mà không cần ai nhắc." (Arnold)
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ từ chối?” (Hiiro)
"Có lẽ ... Quân đội sẽ đưa ra một yêu cầu đáng sợ..." (Arnold)
"Cái gì cơ? Nếu một ai đó từ chối yêu cầu là xong sao? "(Hiiro)
"Đúng, nó sẽ kết thúc ở đó. Nhưng vẫn còn một vấn đề khác." (Arnold)
"Cái gì?" (Hiiro)
"Để điều đó sang một bên, hãy hoàn thành nhiệm vụ trước." (Arnold)
"Vậy tiếp theo sẽ là gì? Chúng ta sẽ gặp người như thế nào? "(Hiiro)
Muir nhìn Arnold chờ đợi một phản ứng. Nhưng vì lý do nào đó mà người Arnold run lên.
"Chuyện gì vậy chú?" (Muir)
Thấy Muir đặt ra câu hỏi đó, Arnold để nó sang một bên và nói to.
"Người đó ... là sư phụ của chú."
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos
Cả nhóm đứng trước một ngôi nhà bình thường. Nó nhỏ hơn nhiều so với những ngôi nhà khác. Cửa nhà cũ kỹ và trầy xước. Nhìn qua cũng có thể thấy đây giống như 1 ngôi nhà hoang.
Arnold gõ cửa, và cau mày khi không ai trả lời. Có vẻ như chủ nhà cố tình làm lơ như vậy để xua đuổi những vị khách không mời.
Arnold đẩy nhẹ cửa. Cánh cửa vang lên những tiếng cót két chói tai… Cửa không khóa.
"Mình tự tiện vào thế này có ổn không chú?" (Muir)
Muir hỏi Arnold với một giọng bồn chồn, Arnold khẽ gật đầu.
"Đây, nhìn này" (Arnold)
"Cái gì ạ?" (Muir)
Arnold chỉ vào chiếc chuông treo ở gần phía trên bên trong cánh cửa.
"Cái chuông này nghĩa là gì ạ?" (Muir)
"Đây là thói quen của sư phụ của chú. Bất cứ khi nào sư phụ đi ra ngoài, người ấy luôn đặt một cái chuông trên cửa. Bây giờ sư phụ đang ở trong nhà." (Arnold)
Nó trông có vẻ như vậy, trên cả 2 mặt của cánh cửa đều có một cái móc, và một cái chuông được treo móc vào bên trong cánh cửa.
"Cháu hiểu rồi, vậy…?" (Muir)
"Đúng, nó có vẻ như sư phụ đi uống rượu về và đang ngủ trong nhà”
Họ đi vào trong nhà. Giống như Arnold đã nói, trong nhà nồng nặc mùi rượu. Họ bịt mũi lại; rõ ràng là không có lỗ thông gió trong căn nhà.
"Mùi khó chịu quá, cứ để cửa mở cho thông gió chút đi." (Hiiro)
Nhìn vào bên trong, nó không thể gọi là nhà hay là cái chuồng nữa, nó nhỏ đủ để dán nhãn là nhà kho. Tuy nhiên có rất nhiều chai rỗng nằm khắp nơi trên sàn nhà và trên các kệ sách. Họ không thể cảm nhận được sự hiện diện bên trong.
"Không có ai ở trong này à?" (Hiiro)
Hiiro vừa hỏi vừa nhăn mặt khó chịu
"À không sao, theo ta nhớ thì..." (Arnold)
Arnold bắt đầu sắp xếp lại các đồ vật vương vãi trên kệ. Sau khi hoàn thành việc sắp xếp lại thì một đòn bẩy xuất hiện.
"Đây rồi." (Arnold)
Khi Arnold kéo đòn bẩy, một phần nhỏ của sàn nhà trượt đi để lộ ra một cửa sập. Trên cánh cửa sập có 1 cái vòng nhỏ, Arnord cầm và nhấc lên, mở ra 1 lối đi nhỏ đủ cho 1 người đi qua.
(Cái gì đây, nhà của ninja chắc? Mà sao chủ nhà phải bày ra trò này chứ?)
Không thể tự dưng mà chủ nhà tạo ra lối đi bí mật như thế này. Có vẻ như là cửa sập dẫn đến tầng hầm của ngôi nhà.
"Này, ông già. Không có cách nào mà..." (Hiiro)
"Chờ đã, sư phụ đang ở đây." (Arnold)
"Nó làm cho tôi tự hỏi loại người gì mà sống ở nơi như thế này." (Hiiro)
"Em... em cũng muốn biết" (Muir)
"Mi sẽ biết khi mi gặp sư phụ." (Arnold)
Arnold bắt đầu đi xuống các bậc thang.
"Được rồi, đi thôi nào" (Hiiro)
"Vâng."(Muir)
Cả Hiiro và Muir đều thận trọng khi đi xuống những bậc thang.
Bên dưới rộng hơn nhiều so với mọi người tưởng tượng. Cấu trúc của cái hầm giống như tổ kiến khổng lồ. Nếu một người lạ không cẩn thận với khu vực này, thì họ sẽ có thể bị lạc.
Arnord bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Rẽ trái, rẽ trái, rẽ phải, đi thằng, lại rẽ trái…. Arnold đi như thế một lúc thì tìm ra chính xác căn phòng và ra hiệu cho 2 người đến gần.
Khi họ bước vào căn phòng họ thấy nó trông như là một căn phòng thí nghiệm. Các mẫu vật hữu cơ được xếp khắp nơi trong phòng. Cũng có những lọ chứa những chất lỏng lạ trên kệ.
(Không thể tin được, thay vì đó chỉ là một phòng thí nghiệm khoa học, đây trông như là một viện nghiên cứu)
Hiiro vừa nhìn xung quanh vừa nghĩ. Trong lúc đó, Arnold đứng lại. Tự hỏi chuyện gì đã xảy ra, Hiiro nhìn vào phía trước. Có ở một chiếc giường tạm bợ, một người nào đó đang ngủ trên nó.
*Khò..khò...khò…khò”
Tiếng ngáy to có thể nghe thấy rõ ràng.
*khò khò..chẹp chẹp..khò..khò”
Hiiro và Muir vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy sư phụ của Arnold. Arnold lúc này chỉ biết (-‸ლ). Khó có thể tin rằng rằng đây là sư phụ của anh ta..
Nhưng đó là sự thật. Sư phụ của anh ta chỉ mặc chiếc áo thí nghiệm và bộ đồ lót, đang ngủ ngon lành với một chai rượu.
Và …đó là một bé loli. (Editor note: yes, loli everywhere :v )
"Eh bà già, dậy chưa vậy?" (Arnold)
Arnold lớn tiếng gọi. rồi quay lại phía 2 người kia nói
"Ta hiểu hai người đang nghĩ gì, nhưng sự thật nó đau lòng lắm" (Arnold)
“Nhưng thế quái nào lại có một con bé 5 tuổi ở cái nơi tối tăm này” (Hiiro)
"À thì quá khứ nó ảo diệu lắm, và người này là sư phụ của ta đấy." (Arnold)
"Này đừng có đùa!" (Hiiro)
"…"
Muir nhìn Arnold với ánh mắt nghi ngờ như Hiiro.
"Thật á? Ông là một lolicon à" (Hiiro)
"Fuck you Hiiro! Ta hoàn toàn bình thường nhé!" (Arnold)
"Ồn quá!" (Sư phụ của Arnold)
Một giọng quát lớn vang lên khiến cả 3 người kia chói tai phải bịt tai lại
"Ồn quá đi, kẻ nào đến gây rối thế, muốn ăn đòn à....Arnold, Arnold ? Có phải là ngươi không?" (Sư phụ của Arnold)
"Dạ, xin chào sư phụ, con mới về" (Arnold)
Arnold mặt giật giật khi anh ta cúi chào.
"Vậy, để ta bắt đầu giới thiệu. Người này là sư phụ của ta, tên bà ấy là Rarashik Fan'naru. Thế thôi."
Đột nhiên, một chiếc dép quật lên đầu Arnold và làm anh ta đo đất. Muir rất ngạc nhiên khi thấy điều đó xảy ra. Mặc khác Hiiro nhìn ra loli - sư phụ của Arnold khá mạnh.
"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy, người nói "Thế thôi" thôi hả, mà mi gọi ai là “bà” hả thằng nhóc này." (Rarashik)
"Hự, đau quá sư phụ." (Arnold)
"Lờ đi mệnh lệnh của ta và trốn ra ngoài một mình, ta không muốn được gọi là sư phụ bởi một kẻ như thế!" (Rarashik)
Từ cái miệng bé nhỏ của cô, nó không có vẻ gì đáng sợ cả. Nhưng Arnold lại sợ xoắn hết cả quẩy lại.. Hiiro cảm giác Arnold đang ở trong tình trạng hoảng loạn tột độ.
"Đi đến lục địa của con người cho tới ngày hôm nay, ngươi nghĩ cái quái gì vậy?" (Rarashik)
"Nhưng, sư phụ..."
"Tại sao ngươi lại không đưa ta theo cùng?" (Rarashik)
"…………gì cơ?” (Arnold)
"Làm thế nào mà ngươi dám để sư phụ của ngươi một mình ở nơi như thế này? Ngươi có biết ta phải chịu đựng những gì?" (Rarashik)
*BỤP!”
Và Arnold lại bị một hit đo ván nữa.
(Con bé này bị làm sao vậy...?)
Hiiro chăm chú “cô bé” với hành động và lời nói (editor note : Thật sự mình chả biết gọi con loli trăm tuổi này ntn nữa, thôi cứ “cô bé” trong ngoặc kép vậy -_-). Cô có mái tóc màu xanh lá cây buông dài sau lưng. Hiiro nhìn Rarashik giống như 1 học sinh tiểu học với ngoại hình và chiều cao như thế. Phần đặc biệt nhất của cô là đôi tai thỏ dài ở phía trên đầu cô.
(Đôi tai đó,vậy đây chính là tộc người thỏ sao?)
Lục lại trí nhớ của cậu, với mái tóc màu xanh lá cây, và đôi tai dài, “cô bé” có đủ các đặc điểm nhận dạng của tộc người thỏ.
Tại sao Arnold lại gọi “cô bé” đó là sư phụ? Nếu vậy, thì không có sự khác biệt về tuổi tác? Tuy nhiên việc một “cô bé” ở trong 1 ngôi nhà có căn hầm như của ninja và cả một trung tâm nghiên cứu ở dưới hầm thì đúng là không bình thường.
(Mình không quan tâm đến việc riêng của con bé này... nhưng xem ra những gì nó đang nghiên cứu ở đây cũng đáng xem đấy chứ)
Đây là lần đầu tiên mà Hiiro nhìn thấy người thỏ giống như Rarashik, nhưng từ những gì mà cậu đọc được từ cuốn sách minh họa, không có người thỏ nào trông như “cô bé” đó cả.
(“Đột biến” à ? Hay là có vấn đề với sự tăng trưởng của con bé nhỉ?)
Trong khi đang mải suy nghĩ, Hiiro bị gián đoạn bởi một cái nhìn khó chịu từ Rarashik.
"Nhóc có gì không ổn à? Nhóc không nên nhìn chằm chằm vào một cô gái như thế? Hay là nhóc thấy thích cơ thể này? (Rarashik) (Editor note: á đù :p )
Vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, Hiiro nhẹ nhàng trả lời với một giọng điệu hết sức bình thường..
"Cô nghĩ tôi có hứng thú với cơ thể chưa phát triển ư? Tôi không phải là lolicon như Arnold" (Hiiro)
"Thằng nhóc chết tiệt này" (Arnold)
Arnold lên tiếng, và nhìn thấy bên cạnh anh ta Rarashik đang giận run lên. Arnold bắt đầu toát mồ hôi hột.
"Này.... Arnold" (Rarashik)
"D..dạ!" (Arnold)
Anh ta vội vàng đứng nghiêm.
"Oi, nhóc, nhóc có muốn làm một thử nghiệm không?" (Rarashik)
Rarashik vừa nói vừa nở một nụ cười nham hiểm. Thấy vậy, Arnold toát mồ hôi nhiều hơn.
"Không, tôi không muốn" (Hiiro)
Rõ ràng nếu cứ như thế này thì chả mấy chốc sẽ có biến, Arnold vội lấy ra một chiếc túi.
"Sư phụ.!" (Arnold)
Ngay khi Rarashik nhìn thấy thứ ở bên trong, biểu cảm của “cô bé” thay đổi 360 độ.
"Ế, là <Honey Drop> à?" (Rarashik)
Rarashik nhận lấy cái túi và ôm nó vào lòng như thể một báu vật vậy.
Arnold thở phào nhẹ nhõm khi không khí đã bớt căng thẳng.
"Tại sao mi không mang nó ra sớm hơn hả !?" (Rarashik)
"Vâng, là lỗi của đệ tử..." (Arnold)
Arnold nhanh chóng lau mồ hôi trên đầu và nở một nụ cười mệt mỏi.
"Hmm, vậy tại sao ngươi lại ở đây và hai người ở phía sau ngươi là ai?" (Rarashik)
"Cuối cùng, chúng ta cũng có thể nói chuyện thực sự..." (Arnold)
Arnold tiếp tục nói với Rarashik về quan hệ của anh ta với Hiiro và Muir. Trong khi chăm chú lắng nghe, Rarashik nhìn chằm chằm vào hai người còn lại.
"Hmm, không ngờ một thằng ngốc như ngươi có thể tìm thấy bạn đồng hành cơ đấy." (Rarashiki)
Không thể nói chính xác được đó là một lời khen hay một lời châm chọc, nhưng ngay sau đó Rarashik nở một nụ cười. Tuy nhiên, có một người có vẻ như không đọc được bầu không khí.
"Không, chúng tôi chỉ đi cùng nhau thôi." (Hiiro)
Rarashik ngạc nhiên nhìn Hiiro. Hai người còn lại chỉ biết lắc đầu của họ. Nó hoàn toàn ổn nếu như chỉ là những người đi du hành cùng nhưng nó chỉ là giống như Hiiro để nói ra một điều như thế.
"Đi cùng thôi à? Nhóc đang nói cái gì? Nhóc không phải là bạn đồng hành với thằng ngốc này sao?" (Rarashiki)
"Đúng rồi đấy..." (Hiiro)
Hiiro tóm tắt thời gian mà cậu đã đi cùng với Arnold và Muir. Tất nhiên, cậu đã lược bỏ <Word Magic> ra.
"Cho ta tham gia vào nhóm với tư cách là sư phụ của Arnold nhé? "(Rarashik)
"Nah, chúng tôi không cần một con loli như cô." (Hiiro)
Lúc đó, 2 người nhìn nhau tóe tia lửa điện. Arnold bắt đầu cảm thấy hối hận khi mang Hiiro theo cùng.
"Thằng nhóc kiêu ngạo này. Mi thậm chí còn chưa sống được 1/10 cuộc sống của ta, mi có muốn chết không?" (Rarashik)
"Nếu cô có thể thì cứ việc!" (Hiiro)
Nhưng ngay lúc đó, Hiiro cảm thấy cái lạnh của sắt sát cạnh cổ mình.
(Cái gì? Không thể nào ....!?)
Trước khi cậu có thể phản ứng, Rarashik đã đứng đằng sau cậu với một con dao nhỏ, ép vào cổ của cậu. Muir kinh ngạc và không thể nói bất cứ điều gì. Arnold chỉ biết nhìn và thở dài.
"Mi thấy chứ? Ta không chỉ là cô bé, cũng không có một cơ thể chưa phát triển. Mặc dù ta trông như thế này nhưng ta đã sống tới 200 năm. Lần sau, mi còn gọi ta là cô bé, ta sẽ biến mi thành một con chuột thí nghiệm đấy. Hiểu chưa?"(Rarashik)
Nói xong cô quay trở lại vị trí ban đầu của cô. Hiiro lúc này cảm thấy mồ hôi vã ra khắp người, một sát khí bùng ra mạnh mẽ từ Rarashik.
(Cái quái gì... nếu cô ta nghiêm túc mình có thể đã...)
Không cần chạm vào cổ mình, cậu cũng có thể cảm thấy tim mình đập thình thịch. Cảm giác như cậu vừa thoát chết trong gang tấc. Từ cảm giác đó, cậu lần đầu tiên nhận ra có một thể loại khủng bố như thế này tồn tại trong thế giới này.
(Loại người này vẫn tồn tại, huh ... Một người mà mình thậm chí không thể phản ứng kịp với ... người đó)
Nếu cậu sử dụng Word Magic trước cuộc gặp gỡ này thì cậu sẽ ổn. Nếu cậu dùng từ [vision], cậu có thể nhìn thấy chuyển động của người khác, nếu cậu dùng từ [speed] cậu đã có thể phản ứng.
Thậm chí sau đó, Hiiro biết rằng nếu người đó đã chiến đấu thực sự, cậu vẫn sẽ chết bởi một trong hai cách.