Đỉnh Cấp Lưu Manh
Tác Giả: Lý Tiếu Tà
Chương 983: X (Thượng)
Biên dịch: Vấn Thiên Quân
Nguồn: scapthuankhiet.com
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
- Tina, thật là cậu, nhận được điện thoại của cậu mình rất bất ngờ, không nghĩ rẳng cậu lại rảnh tới New York thăm mình cơ đấy.
Monica từ trong xe đi ra, vẻ mặt kinh hỉ nhìn Hoắc Vãn Tình đã tháo kính râm xuống.
- Lisa (Lôi Thiến), đã lâu không gặp, cậu vẫn trẻ đẹp như trước a.
Nhìn Monica trước mắt so với lúc trước còn muốn rực rỡ hơn, Hoắc Vãn Tình thốt ra lời khen ngợi từ tận đáy lòng. Nàng và Monica quen nhau từ hai năm trước, khi đó Monica đi Hồng Kông cùng Hoắc thị kí kết một bản hợp đồng, đúng lúc là do nàng tiếp đãi. Hai người đều là nữ cường nhân, tính cách và tính tình cũng không sai biệt lắm, trò chuyện một lúc liền biến thành đôi bạn thân.
- Cậu cũng vậy, Tina.
Monica đương nhiên cũng không keo kiệt một câu khen ngợi.
- Lần này mình tới có chút gấp gáp, không có quấy rầy công việc của cậu đấy chứ?
Hoắc Vãn Tình rất rõ ràng những người như Monica thì thường sẽ rất bận rộn, có lúc thậm chí thời gian để ăn một bữa cơm cũng không có, mà nàng lần này trước khi đến cũng không có thông tri trước cho người ta, hiện tại lại bắt người ta đến tận sân bay tiếp đón chính mình, cảm giác, cảm thấy có chút băn khoăn, tuy rằng hai người tâm đầu ý hợp nhưng sao vẫn cảm thấy không hay cho lắm.
- Đương nhiên không sao, mấy ngày gần đây mình cũng không bận rộn gì cho lắm, cậu có thể tới mình thực sự rất là vui.
Trong miệng nói đến lời này, trong lòng Monica liền hiện lên một bóng người, bất quá nghĩ tới người chị em đang ở trước mặt, bóng hình kia rất nhanh đã bị đè xuống.
- Thật sao? Mình còn sợ làm lỡ công việc của cậu đây.
Nghe thấy Monica nói như vậy, Hoắc Vãn Tình buông lỏng một hơi.
- Tina, chúng ta không phải là bạn tốt của nhau sao?
Monica dùng lời này đến trấn an bạn tốt hoàn toàn không cần phải lo lắng như vậy, tiếp theo chuyển sang phía La tỷ đứng bên cạnh, có chút do dự nói:
- Vị này chính là... La nữ sĩ?"
- Xin chào cô, Monica tiểu thư.
La tỷ đã sớm bỏ kính mắt xuống, nàng và Monica cũng không tính là xa lạ, trước đi cùng Hoắc Vãn Tình đã tiếp xúc qua. Nàng cũng biết Monica tại sao phải có biểu hiện như vậy, muốn trách chỉ có thể trách nàng biến hóa thực sự quá lớn, nhất thời làm cho đối phương không thể xác định đến cùng có phải là nàng hay không.
- Thực sự là la nữ sĩ? Trời ạ!
Monica rất giật mình, biểu tình cũng có chút khoa trương.
- Thật... Thật không thể tin được, cô cư nhiên lại trẻ ra nhiều như thế.
- Cảm ơn cô đã khích lệ, Monica tiểu thư.
La tỷ trong lòng khẽ cười khổ, nàng tuy rằng rất thích biến hóa của chính mình, nhưng lại rất sợ người quen trước đây nói ra lời như vậy, bởi vì kế tiếp đối phương có khả năng sẽ hỏi nàng làm sao mà lại có biến hóa như vậy, mà nàng lại không thể trả lời được.
Quả nhiên, Monica không ngoài dự đoán, lắc đầu liên tục nói:
- Không, đây không phải khích lệ, mà là sự thực. La nữ sĩ, có thể nói cho tôi biết, cô rốt cuộc dùng phương pháp gì..."
- Ngại quá, Monica tiểu thư, kỳ thực tôi cũng không biết tại sao lại như vậy.
Không đợi Monica nói ra hết câu, La tỷ liền vội vàng cướp lời.
"Đúng vây, Lisa, La tỷ biến hóa như vậy chính nàng cũng không rõ, sự thật thì, ngày hôm trước nàng vẫn còn bộ dáng lúc trước, chỉ trải qua một đêm thôi, nàng đột nhiên bỗng trẻ ra rất nhiều, về phần nguyên nhân trong đó, tạm thời còn chưa có tìm được.
Hoắc Vãn Tình cũng ở một bên giải thích, nàng chỉ sợ Monica có cái gì đó hiểu lầm, cho rằng La tỷ là muốn dấu bí quyết mà không nói ra.
- Tina, cậu nói biến hóa của nữ sĩ này, chỉ trong có một buổi tối?
Nếu như nói lúc trước Monica chỉ là giật mình, vậy thì hiện tại chính là khiếp sợ, trong vòng một đêm đột nhiên trẻ ra vài tuổi, loại sự tình này còn chưa có nghe nói qua. Nếu như là già đi mấy tuổi mà nói, này vẫn còn có thể giải thích được là do một người đột nhiên chịu sự đả kích tinh thần cực kì lớn thân thể không chịu đựng nổi mà xuất hiện biến hóa, nhưng tình huống này lại đối ngược hoàn toàn với tình huống ấy, hoàn toàn trái ngược với quy luật tự nhiên.
- Nếu như mình nhớ không lầm mà nói, hẳn là như vậy.
Hoắc Vãn Tình hơi khổ sở nói, nàng cũng biết loại sự tình này rất khó để cho người ta tin tưởng.
Monica không có hoài nghi lời Hoắc Vãn Tình nói, trong lòng lần thứ hai hiện lên thân ảnh của người nào đó. Người kia, hắn cũng bỗng dưng trẻ ra vài tuổi, làm nàng trước khi đi khỏi đã phải đuổi hắn ra khỏi nhà đi mua tây trang mặc, để khiến cho bề ngoài hắn nhìn thành thục lên một chút. Hiện giờ nhìn thấy La nữ sĩ cũng có biến hóa như vậy, lẽ nào hai người này có quan hệ bí ẩn gì đó?
Ngẫm đi ngẫm lại vẫn cảm thấy rất không có khả năng, một người tại Hồng Kông, một người ở Bắc Hải trong nội địa, làm sao có thể có liên hệ chứ?
Oo0oO
Trong thời gian Monica trầm tư những suy nghĩ không có lời giải, ở một địa phương cách các nàng đại khái hơn mười mét, một người thanh niên khoảng chừng ba mươi tuổi vóc dáng trung bình từ trong phi trường đi ra, như là lơ đãng hướng các nàng bên này liếc mắt nhìn qua, sau đó rất nhanh thu hồi ánh mắt lại, giống như là chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Người thanh niên tướng mạo rất bình thường, bình thường đến mức có cảm giác liếc mắt nhìn xong sẽ quên, chỉ là nếu có người chú ý tới mà nói, thì sẽ phát hiện cùng với tướng mạo bình thường kia cùng với đôi mắt thâm thúy hoàn toàn không tương xứng, trong mắt tựa hồ có quang mang quỷ dị chợt lóe lên.
- Huyết tộc, cư nhiên còn là công tước...
Người thanh niên nhỏ giọng thì thầm, nhìn bầu trời xanh thẳm, lại cúi đầu.
- Có vẻ là tài liệu nghiên cứu tốt đây..."
Người thanh niên cầm theo túi hành lý xoay người rời khỏi, nhưng không có chú ý tới, phía sau cũng có một cặp mắt đang chăm chú nhìn hắn.
Thân làm một Mật Giả thực lực cường đại, La tỷ cực kỳ mẫn cảm, vừa nãy nàng đã cảm nhận được một sự uy hiếp, nguồn gốc cảm giác nguy hiểm đáng sợ từ một tồn tại nào đó ngang cấp nhìn chằm chằm vào, loại tình huống này, đã rất lâu rồi không có xuất hiện qua.
Cho đến khi người trẻ tuổi kia xoay lưng rời đi, nàng mới từ sâu trong ký ức của mình nhớ ra một thân ảnh hắc sắc âm lãnh quỷ bí nào đó.
- Không ngờ rằng hắn cũng tới, lẽ nào cũng là vì vật kia?"
Oo0oO
Ăn xong bữa trưa không tính là vui vẻ gì, Hướng Nhật cùng tiểu nha đầu Elie đi dạo quanh Broadway.
Broadway cũng không phải tên một khu phố hay một địa danh, nguyên bản ý của nó chính là "Đường rộng", nó kéo dài từ trung tâm Mahattan, qua cầu Broadway-cây cầu nối Mahattan và Bronx, xuyên suốt cả Bronx, dài 25 km. Hai bên đường rải rác hơn mười rạp hát, trong đó một đoạn đường thậm chí còn là trung tâm kịch giải trí của làng thương nghiệp nước Mỹ, đây cũng là lí do mà từ "Broadway" biến thành một từ để chỉ sân khấu kịch của nước Mỹ.
Đương nhiên, trừ rạp hát ra, ở đây cũng có những cửa hàng xa hoa, hàng hóa cao cấp, đá quý đầy rẫy, cái gì cần có là có.
Tiểu cô nương Elie đối với địa phương này rõ ràng rất quen thuộc, mang theo Hướng Nhật loanh quanh khắp các đường phố, khiến cho người sau đau đầu không thôi.
- Này, nha đầu, ta là đi mua quần áo, không phải làcùng ngươi đi dạo phố.
Sau khi đi theo sau một đoạn đường, Hướng Nhật thực sự không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa, tùy tiện tìm một cửa hàng vào mua quần áo là được, hết lần này tới lần khác tiểu nha đầu đều thể hiện ra là mình đang đi loanh quanh không có mục đíhc, hắn còn phải vội vã trở về gặp Monica đây, nhìn xem nàng tiếp đãi rốt cuộc là khách nhân trọng yếu như thế nào, đáng giá để nàng cho mình leo cây.
- Sắp tới rồi, ngươi gấp cái gì!
Tiểu nha đầu nhìn Hướng Nhật hừ nhẹ một tiếng, nhanh chóng đi lên vài bước, tiến vào một cửa hàng quần áo.
Hướng Nhật ngẩng đầu lên nhìn, là một cửa hàng ARMANI, một nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, Hướng Nhật tự nhiên rõ ràng ARMANI đại biểu cho cái gì, trước đây ở Bắc Hải, Sở Sở đã mua cho hắn mấy bộ quần áo thời trang có nhãn hiệu này.
Kỳ thực, so với những bộ quần áo thời trang, ARMANI chú trọng đến việc phát triển cách ăn mặc chính thức hơn, tây trang Armani không ngừng được các minh tinh Hollywood chào đón, càng được những huấn luyện viên bóng đá yêu tha thiết.
Xem ra tiểu nha đầu muốn chọn tây trang cho mình chính là tây trang ARMANI, Hướng Nhật cũng muốn mau chóng mua xong rồi trở về, theo sau chân cô bé tiến vào trong cửa hàng.
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Tác Giả: Lý Tiếu Tà
Chương 984: X (trung,hạ)
Biên dịch: Khiết
Biên tập: Vấn Thiên Quân
Biên soạn: Duòluò
Nguồn: Siêu Cấp Thuần Khiêt Hội
Từ trong cửa hàng ARMANI đi ra, cả người Hướng Nhật đã thay đổi hoàn toàn, từ đầu đến chân rực rỡ hẳn lên, giày da, thắt lưng, cà- vạt đầy đủ mọi thứ. Về phần trang phục bình thường trước kia của hắn, bị tiểu nha đầu tiện tay tống thẳng vào trong thùng rác.
Hướng Nhật cũng lười cùng nàng tính toán, không thể không nói, Monica phái tiểu nha đầu này tới đây cũng có chút tác dụng, tối thiểu là nàng chọn đồ cũng rất vừa người, mặc lên không có cảm giác bó tay bó chân như trong tưởng tượng.
Điều làm Hướng Nhật thoả mãn nhất chính là, mặc bộ tây trang này vào thoạt nhìn mặt không còn non như trước kia nữa, đã ra được một chút dáng đàn ông.
- Hắc, ngươi chuẩn bị cảm tạ ta thế nào đây?
Có lẽ là nhìn ra Hướng Nhật đang rất hài lòng với bộ tây trang mình chọn, tiểu nha đầu Elie có chút đắc ý.
- Đáng tiếc bộ y phục này không phải là ngươi tặng, nếu như là ngươi tặng mà nói, ta đã có lý do mà cảm tạ ngươi rồi.
Hướng Nhật híp mắt lại nói, một bộ quần áo này thôi đã tiêu phí mất mấy chục nghìn USD, tuy rằng dùng để thanh toán là thẻ tín dụng của Monica, nhưng tiểu nha đầu dù sao cũng chỉ là em gái của Monica, cho dù không có nàng, Hướng Nhật cũng sẽ tự mình đi chọn một bộ tây trang phù hợp. Vừa nghĩ như thế, Hướng Nhật thật đúng là không tìm ra nổi lý do gì nữa để cảm ơn nàng ta.
- Cởi quần áo ra, cái tên không được một chút ý tứ cảm kích này !
Vừa nghe Hướng nhật nói như vậy, tiểu nha đầu nhất thời phát nộ, hung hăng mà lườm hắn.
- Ngại quá, y phục này là ta dùng tiền của chính mình mua.
Hướng Nhật trực tiếp bỏ qua ánh mắt phẫn nộ của nàng, nhấn mạnh hai từ "Chính mình".
Tiểu nha đầu tức nghẹn họng, tuy rằng trong nội tâm nàng cho rằng việc mình chọn lựa quần áo cho hắn là công lao rất lớn, nhưng xác thực đúng như lời Hướng Nhật nói, người trả tiền không phải là nàng. Hít thở có chút không thông, trừng trừng mắt:
- Bất kể là như thế nào, y phục do ta chọn cũng không sai đấy chứ?
- Điểm ấy ta thừa nhận. Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn gì?
Từ trong giọng nói không cam làm của tiểu nha đầu kia, Hướng Nhật nghe ra nàng phỏng chừng lại có chuyện gì muốn "Phiền phức" chính mình.
- Ta hi vọng ngươi ngày mai có thể cùng với ta đi tới trường học.
Tiểu nha đầu chăm chú nhìn hắn một chút, giống như là sợ Hướng Nhật không đáp ứng, tiếp tục nói:
- Đương nhiên, ta sẽ không để cho ngươi đi không công, trưa mai ta mời ngươi ăn cơm.
- Ăn cơm là việc quá xa xôi, trước tiên ngươi cho ta một cái lý do để ta tự nguyện đi cùng ngươi đi.
Hướng Nhật mặt nhăn lại, lúc sáng vừa mới giúp nàng đưa thư tình, lẽ nào ngày mai lại muốn đưa thêm một lần nữa sao?
- Nếu như ngươi theo ta đi mà nói, Suzanna sẽ đáp ứng cùng ta ước hẹn.
Tiểu nha đầu có chút mất tự nhiên.
- Suzanna là ai?
Mặc dù đã mơ hồ đoán được đối phương là ai, nhưng Hướng Nhật vẫn còn muốn chứng thực suy đoán của mình.
"Ngươi hôm nay giúp ta đưa thư tình... Người kia."
Quả nhiên là mỹ nữ tóc vàng kia, Hướng Nhật trong lòng thầm nghĩ, chỉ là có một chút hắn không nghĩ ra, lúc đấy không phải cô gái Tây kia đã nói qua nàng đã có bạn trai rồi sao, thế nào giờ lại đáp ứng cùng tiểu nha đầu ước hẹn thế, lẽ nào thực chất nàng ta cũng là một bông hoa bách hợp? Còn có, tại sao phải mang mình theo mới đáp ứng ước hẹn, lẽ nào... Nàng ta coi trọng mình???
Hướng Nhật lắc lắc đầu, không thể nào đâu? Chỉ là mới bộc lộ chút "Công phu Trung Quốc" nho nhỏ mà thôi, Hướng Nhật cũng không nhận mình có mị lực lớn như vậy, vậy thì sẽ là cái gì chứ...
Đang nghĩ ngợi, điện thoại trên người đổ chuông, là Alice gọi tới. Tối qua sau vụ vượt ngục nàng gọi là để cho nàng an tâm, lúc này gọi tới, đoán chừng là muốn cùng mình đi ăn trưa đây.
Nhìn tiểu nha đầu cách mình không xa, Hướng Nhật đi ra xa một chút để nghe. Dù sao có một số việc không thể để nàng nghe được, không thì đến tai Monica sẽ không tốt. Lúc trước đã đáp ứng Monica, ở nước Mỹ chỉ có thể có một người bạn gái là nàng ấy, nếu như biết còn có một Alice nữa, Hướng Nhật phỏng chừng vất vả lắm mới trấn an được Monica rất có thể sẽ tạo ra cơn bão lần thứ hai, nói không chừng trong cơn tức giận đánh mất lí trí sẽ gả thật cho tên tiểu bạch kiểm Richard mất.
- Alice, có chuyện gì không?
Một bên chú ý duy trì khoảng cách với tiểu nha đầu, một bên Hướng Nhật nghe điện thoại.
- Jack, giờ anh đang ở đâu?
Alice thanh âm có chút quan tâm và mong chờ.
- Anh bây giờ đang ở Broadway, chuẩn bị đi gặp hai vị bằng hữu rất quan trọng .
Hướng Nhật đi trước một bước đem lời nói Alice có khả năng sẽ nói ra chặn lại.
Quả nhiên, bên kia Alice trầm mặc một lúc mới lên tiếng, trong giọng nói có chút thất vọng:
- Vậy tối nay anh có về nhà ăn cơm không?
- Buổi tối phỏng chừng không được, như vậy đi, ngày mai được không?
Hướng Nhật dù sao cũng không muốn làm Alice quá thất vọng, ước định tốt thời gian.
- Vậy được rồi, ngày mai anh nhất định phải tới đấy, em sẽ chờ anh... Tối nay anh có thể gọi điện trò chuyện với em một lúc được không?
- Đương nhiên, chỉ cần có thời gian rảnh mà nói, anh nhất định sẽ gọi cho em.
Vội vã cúp cuộc gọi với Alice, tiểu nha đầu đã đi tới, vừa nãy nàng không có tiếp cận nghe trộm điện thoại, điều này làm cho Hướng Nhật đối với biểu hiện của nàng có chút hài lòng, cuối cùng nàng cũng không phải một tiểu nha đầu không biết nặng nhẹ.
- Ngươi suy nghĩ xong chưa?
Tiểu nha đầu không có hỏi là ai gọi điện thoại đến, vẻ mặt mong chờ nhìn Hướng Nhật.
- Ngày mai nếu có thời gian hơn nữa ta còn không có việc gì làm mà nói, ta có thể cùng ngươi đi một chuyến, bất quá bữa cơm của ngươi ta không cần.
Đã hẹn qua nhà Alice ăn cơm, Hướng Nhật đương nhiên sẽ không tiếp tục chiếm chút tiện nghi của dối phương.
- Tốt, ta biết ngươi ngày mai nhất định sẽ có thời gian.
Tiểu nha đầu có chút hưng phấn, tuy rằng Hướng Nhật cũng chưa có khẳng định sẽ đáp ứng nàng, nhưng nàng còn có một đòn sát thủ chưa sử dụng, chỉ cần sử dụng tới, nàng tin tưởng tên trẻ ranh cứng đầu này nhất định sẽ phải ngoan ngoãn đáp ứng nàng thôi.
Oo0oO
Tách khỏi tiểu nha đầu, Hướng Nhật liền vội vã gọi điện thoại tới cho Minica.
"Lisa."
"Y phục mua tốt rồi chứ?" Đối với cuộc gọi tới của nam nhân, Monica cũng không có quá nhiều kinh ngạc, có lẽ là đã sớm phán đoán là nam nhân sẽ gọi tới tìm nàng.
- Đã mặc lên người, bây giờ em đang ở đâu?
Hướng Nhật không có chất vấn Monica vì ai mà cho hắn leo cây, chỉ muốn hỏi địa điểm, hắn có thể tự mình đi xem, rốt cuộc là khách nhân nào trọng yếu như vậy.
Được địa chỉ chính xác, Hướng Nhật lại ngựa không dừng vó mà chuẩn bị chạy tới nhà hàng nơi Monica chiêu đãi "Khách nhân quan trọng", thoáng nhìn ở giữa đường có một cửa hiệu đặc biệt, đột nhiên Hướng Nhật nhãn tình sáng lên, nghĩ ra một cái chủ ý tuyệt diệu.
Vội vã mà chạy vào cái cửa hiệu đặc biệt kia, Hướng Nhật hướng về phía người chủ quán da đen hơn 40 tuổi ăn mặc quần áo hip-hop nói:
- Ta muốn một chiếc mũ lưỡi trai, còn có, một bộ râu mép giả.
- Như ý ngài, tiên sinh.
Người da đen chủ quán rất nhanh đưa ra rất nhiều hàng mẫu.
Hướng Nhật trước chọn ra một chiếc mũ dạ (hoặc mũ phớt) màu đen đội lên đầu, rồi chọn ra một bộ râu cá trê gắn lên mép, nhìn vào gương ngắm nghía một hồi, sau đó vớ lấy một cái kính mắt màu đen đeo lên, hướng người da đen chủ quán đang trợn tròn mắt nhìn hắn hỏi:
- Ông thấy thế nào?
- Tiên sinh, ta nghĩ coi như là người quen thuộc nhất với ngươi cũng không nhận ra ngươi nổi... Thực sự là quá thần kỳ! Trên thực tế chỉ cần ngươi đeo mắt kính này, không cần bộ ria mép, ta nghĩ nếu như không phải là người rất thân với ngươi, khẳng định ai cũng sẽ cho rằng ngươi là một người khác a.
Không thể không nói Hướng Nhật đeo kính và không đeo kính khác biệt nhau quả thật rất lớn, chính như lúc trước hắn thay thế thi đấu bóng rổ cho trường Cao Đại giống nhau, đập vỡ rổ trường kia, cả trường học, trừ Sở Sở và mấy vị tiểu thư, cũng chỉ có đầu củ tỏi là nhận ra hắn, những người khác hôm đấy đứng sứng sờ quan khán cũng không nhận ra nổi vị "Anh hùng bóng rổ" kia là ai.
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Tác Giả: Lý Tiếu Tà
Chương 985: X (Hạ)
Biên dịch: Khiết
Biên tập: Vấn Thiên Quân
Biên soạn: Duòluò
Nguồn: Siêu Cấp Thuần Khiêt Hội
Nhà hàng nơi Monica tiếp đãi “Khách quý” ở quận Queens , là một nhà hàng phục vụ đồ ăn Tây, đương nhiên, nhà hàng này ở nước Mỹ cũng giống như các quán cơm Tàu ở Trung Quốc, nơi nào cũng có.
Nhà hàng Tây cách sân bay Kennedy khoảng chừng hai ba km, Hướng Nhật bắt taxi đến đó, thời gian đã trôi qua hơn hai mươi phút, trước khi đến hắn cũng không có báo trước cho Monica là mình muốn qua đây, bất quá hắn tin tưởng Monica nếu như chiêu đãi khách nhận ‘quan trọng’ như vậy, khẳng định sẽ không rời đi quá nhanh đâu.
Bước ra khỏi xe taxi, Hướng Nhật hướng cửa nhà hàng đi tới, từ một phương hướng khác, cách hắn khoảng bảy, tám mét, một người thanh niên nhân tầm ba mươi tuổi tướng mạo bình thường cũng đang hướng bên này đi tới, nhìn ra được, hai người đều nhắm tới một nơi, cùng là nhà hàng này.
Hướng Nhật liếc mắt quan sát đối phương, chủ yếu là do đối phương có khuôn mặt của người châu Á, cảm giác rất thân thiết, chỉ là không biết là người Nhật Bản, người Hàn Quốc hay là người Trung Quốc đây.
Trùng hợp đối phương lúc này cũng nhìn sang, phỏng chừng cũng là cùng một suy nghĩ giống Hướng Nhật, thậm chí còn hướng Hướng lộ ra một nụ cười lễ phép.
Hướng Nhật gật đầu xem như là đáp lại, phía sau đầu bỗng nhiên có một loại cảm giác sởn tóc gáy, đã lâu lắm rồi hắn không có cảm giác này, trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi đối phương nhìn qua, hắn thậm chí còn cảm giác được, trước mặt mình đây không phải là một người bình thường, mà là một thứ gì đó kinh khủng trước nay chưa được biết đến.
Là dị năng giả!
Là dị năng giả nguy hiểm!
Đây là cảm giác thứ hai của Hướng Nhật. Theo thực lực đề thăng, Hướng Nhật đối với dị năng giả nhạy cảm hơn nhiều, dị năng giả dưới cấp năm hắn đều có thể nhận biết rõ ràng thực lực của đối phương, nhưng đối mặt với người thanh niên trước mặt này, hắn nhưng lại không phát hiện nổi chút nông cạn nào của đối phương, chỉ có thể mơ hồ biết được đối phương rất nguy hiểm mà thôi.
Điều này chí ít cũng chứng minh đối phương tối thiểu cũng phải là một dị năng giả cấp bậc chấp năng giả.
Hướng Nhật cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải loại đối thủ cấp bậc này, trong sự kiện Anna và Dịch Tú bị bắt cóc ở kinh thành, tóc vàng mắt đỏ danh hiệu S của số 98 kia, chính là một chấp năng giả, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn đơn giản mà đồ sát, tuy lúc ấy hơi có chút thủ đoạn.
Nhưng không thể phủ nhận, sau lần đấy Hướng Nhật đối với đối thủ cấp bậc chấp năng giả cũng có chút khinh thị, sinh ra cảm giác "Cũng chỉ thế mà thôi", cho đến khi ở Hồng Kông gặp phải người áo đen kia, Hướng Nhật mới có giác ngộ "Thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân", nhưng hai người kia cũng không tạo cho hắn cảm giác nguy hiểm mãnh liệt như của người thanh niên này..
Về phần trước đây trong mộng cảnh của Nhất Diệp Trâm gặp phải Âu Dương lão quái, trực tiếp cấp cho Hướng Nhật cảm giác không thể nào chiến thắng, làm cho hắn không sinh ra nổi chút ý niệm chống cự nào trong lòng, đối thủ như vậy, Hướng Nhật nhất định là bất lực, cho nên cũng không đem nàng tính trong list địch nhân nguy hiểm của mình.
Mà người thanh niên bình thường trước mặt này, tuy rằng khiến hắn cảm thấy nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt, nhưng còn chưa đến mức như Âu Dương lão quái cái loại cảm giác kinh khủng không thể địch nổi ấy được. Chỉ có thể nói là có thể uy hiếp tính mạng của hắn, nhưng không phải là không có sức mà liệu mạng, thậm chí Hướng Nhật mơ hồ có loại trực giác, chính mình vừa mới có được thủy hệ dị năng, hiện tại có thể tiêu diệt được đối phương.
Những ý nghĩ này mới vừa lóe lên trong đầu, Hướng Nhật mặt ngoài bất động thanh sắc, đi tới trước cửa nhà hàng, trùng hợp người thanh niên bình thường kia lúc này cũng đi đến bên cạnh.
- Xin chào, ngươi là người Trung Quốc hả?
Hướng Nhật vừa mới chuẩn bị bước vào trong nhà hàng, người thanh niên bình thường kia đột nhiên dùng tiếng Anh hỏi, tuy rằng hỏi rất đột ngột, nhưng lại không làm cho người khác cảm thấy khó chịu.
Hướng Nhật sững sờ một chút, mới ý thức được đối phương là đang cùng mình nói chuyện.
- Đúng thế, ngươi cũng vậy sao?
Lời này hoàn toàn là Hướng Nhật theo bản năng hỏi lại.
- Thực trùnh hợp, ta mới từ quốc nội đến, ngươi là người đồng hương đầu tiên ta gặp được ở nước Mỹ này đấy.
Người thanh niên tựa hồ có chút kinh hỉ, mỉm cười vươn tay ra.
Hướng Nhật cũng đưa tay ra bắt tay đối phương, cái này cũng không phải là hắn buông lỏng cảnh giác, mặc dù nói đối phương rất nguy hiểm, nhưng cũng không khiến cho hắn cảm thấy bất kỳ địch ý nào.
Hướng Nhật trong lòng buông lỏng một hơi song cũng đồng thời cảm thán lần thứ hai "Thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân", trên cái thế giới này, cao thủ dị năng còn có rất nhiều, trước đây chính mình đúng là ếch ngồi đáy giếng mà.
- Tha hương nước khác gặp đồng hương thế này quả là hiếm có, cùng nhau dùng bữa sao?
Người thanh niên rất hào sảnh, lập tức mở miệng mời Hướng Nhật.
Nếu như nói lúc trước hỏi Hướng Nhật là người nước nào không tính là đột ngột, hiện tại mời ăn cơm cùng cũng có chút đường đột, dù sao đây cũng là ở nước ngoài, lần đầu tiên hai người đồng hương gặp mặt cũng không thể đạt đến tình cảnh thế này được.
- Tốt, ta giờ cũng đang chỉ có một mình.
Hướng Nhật không có cự tuyệt, thứ nhất hắn nghĩ có một người yểm trợ cũng tốt, cho dù có bị Monica nhận ra cũng có cớ mà mượn, thứ hai là hắn đối với người thanh niên bình thường này cũng có chút hứng thú, người có thể khiến hắn cảm thấy nguy hiểm cũng không nhiều, hơn nữa lại là một người Trung Quốc, nhiều một người bạn đương nhiên so nhiều hơn một kẻ địch thì tốt hơn.
- Mời.
Người thanh niên rất nho nhã lễ độ, Hướng Nhật cũng không khách khí, đi vào trước.
Bên trong nhà hàng rất an tĩnh, khách nhân mặc dù nhiều, nhưng tất cả đều là đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, cũng không có một tiếng động ồn ào lớn nào, ai cũng đều lộ ra hình tượng thân sĩ thục nữ.
Hướng Nhật liếc mắt đến vị trí trung tâm nhà hàng đã thấy ngay đám người Monica, chủ yếu là các nàng thực sự quá nổi bật, ba người đều là nữ nhân, hơn nữa đều là những nữ nhân xinh đẹp.
Tuy rằng nhìn thấy"Khách quý" Monica tiếp đãi đều là phụ nữ, ghen tuông trong lòng Hướng Nhật thoáng cái đã tiêu biến đi mất, nhưng khi thấy rõ hai người "Khách quý" kia thì, trong lòng Hướng Nhật lại run sợ đứng lên.
Hai nữ nhân xinh đẹp kia hắn đều biết, lại là Hoắc Vãn Tình và La tỷ, các nàng sao lại tới New York? Còn có La tỷ thế nào...
Hướng Nhật đột nhiên trừng to mắt, đó là La tỷ sao? Thế nào đột nhiên lại trẻ ra nhiều như vậy?
Nàng trước đây so với Hoắc Vãn Tình còn muốn lớn hơn một hai tuổi, nhưng bây giờ so với Hoắc đại tiểu thư lại nhỏ hơn vài tuổi, đây là...
Trong lòng Hướng Nhật đột nhiên chấn động mạnh một cái, bởi vì hắn đã suy đoán ra được nguyên nhân, Hồng Long, là Hồng Long.
Không nghĩ tới người lấy đi Hồng Long chính là La tỷ, chỉ có Hồng Long kia mới có lực lượng có thể làm cho người ta trẻ ra vài tuổi, nếu không thì chả còn cái gì có thể lý giải cho việc nàng ta đột nhiên trẻ ra vài tuổi nữa.
Tiếp theo Hướng Nhật lại nghĩ tới, Hồng Long nếu là La tỷ cầm, vậy thì nàng chính là người áo đen kia. Điều này làm Hướng Nhật có chút không dám tin tưởng, người hắn vẫn muốn làm rõ thân phận hắc y nhân kia, cư nhiên lại chính là La tỷ, ẩn núp ở ngay bên cạnh mình.
Khó trách lúc trước nàng uy hiếp mình không cho thương tổn Hoắc Vãn Tình, không thì sẽ không bỏ qua cho mình. Buồn cười chính mình lúc đó cũng không có để ở trong lòng, không ngờ uy hiếp này tý nữa là biến thành hiểm họa a.
Hướng Nhật đột nhiên cảm thấy có chút may mắn, may là không có đắc tội nàng quá đáng quá. Bất quá nếu Hồng Long đang ở trên người nàng, phải tìm nàng đòi trở lại mới được. Nhưng thực lực La tỷ hắn đã lĩnh giáo qua, muốn từ trong tay nàng cướp về hầu như không có khả năng, phải dùng chút thủ đoạn mới được.
Trong đầu vừa suy nghĩ, vừa theo sau chân người thanh niên đi tới phía trước, thời điểm sắp tới gần ba người Monica, Hướng Nhật mới ý thức được, "Nguy cơ" đang tới gần.
- Chúng ta ngồi chỗ này nhé?
Người thanh niên chỉ một ngón tay vào bàn bên cạnh Monica vừa mới được thu dọn xong, cũng không đợi Hướng Nhật đồng ý, trực tiếp ngồi xuống.
- Ừ.
Hướng Nhật trong lòng cười khổ, hắn có thể phản đối sao? Ngươi cũng đã ngồi xuống rồi. Vốn là hắn chỉ tính toán tìm tới vị trí gần Monica một chút, nhìn xem nàng tiếp đãi khách nhân trọng yếu gì, do khoảng cách hơi xa, hơn nữa hắn cũng đã hóa trang qua, Monica rất có thể sẽ không nhận ra được hắn.
Nhưng bây giờ khoảng cách gần như vậy, mặc dù hắn lúc này vẫn còn đang đội mũ, vẫn còn dính bộ râu giả, Hướng Nhật cũng không dám đánh cược ba người Monica sẽ không nhận ra hắn, dù sao ba nữ nhân này hắn đều đã từng quen biết, nhất là Hoắc Vãn Tình và Monica, đều là người đã từng chung gối với hắn, xem như là phi thường hiểu rõ hắn mà.