Ngày hôm sau, lúc Diệp Lăng Phi tỉnh dậy thì Tần Dao đã đi rồi. Trương Vân chuẩn bị bữa sáng thơm ngon, Diệp Lăng Phi vừa ăn trứng vừa hỏi:
- Trương Vân, đêm qua các cô nói chuyện gì thế?
Trương Vân cười nói:
- Nói chuyện về anh đấy Diệp tiên sinh, cô ấy kể lần trước anh có cứu nàng.
Trương Vân vừa nói vừa nhìn khuôn mặt của Diệp Lăng Phi.
- Trên mặt tôi có cái gì à?
Diệp Lăng Phi cảm thấy lạ, hỏi.
Trương Vân vội vàng nói:
- Diệp tiên sinh, tôi chỉ là đang nghĩ, có chuyện không biết có nên nói ra hay không?
Diệp Lăng Phi ăn xong hai quả trứng, uống một cốc sữa, đã cảm thấy no, rồi nói:
- Trương Vân, cô lúc nào cũng như thế này, có chuyện gì thì cứ nói.
- Diệp tiên sinh, tôi thấy Tần Dao thích anh. Đêm qua, cô ấy liên tục nhắc đến anh. Nhắc đến cái nơi hai người vừa đi đến, nàng nói mãi không thôi.
Diệp Lăng Phi cười ha hả, hắn đứng lên, cầm lấy chiếc áo khoác mặc lên người.
- Trương Vân, đừng nghĩ bậy. Lúc đó, tôi và cô ấy không có chuyện gì đâu.
Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu nói:
- Đến một lúc nào đó cô sẽ hiểu, thích một người cũng chưa hẳn là yêu đâu.
Lúc Trương Vân còn đang suy nghĩ về những lời Diệp Lăng Phi nói, thì Diệp Lăng Phi đã mở cửa, đi ra khỏi nhà.
Diệp Lăng Phi lái xe qua trạm xe bus số 15 thấy Đường Hiểu Uyển cầm túi xách, mặc một bộ đồ mầu đen đang đứng đợi ở đó. Có rất nhiều người đứng đợi, tất cả đều có vẻ vô cùng sốt ruột, Đường Hiểu Uyển liên tục giơ tay trái lên nhìn đồng hồ. Diệp Lăng Phi dừng xe ở xa, mở cửa sổ, gọi:
- Hiểu Uyển, đi nhờ xe không?
Đường Hiểu Uyển vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi, trên mặt lộ vẻ tươi cười. Cầm theo túi xách, chạy đến chỗ Diệp Lăng Phi. Hôm nay nàng mặc váy, nàng vừa chạy bộ ngực nàng vừa nhấp nhô, phập phồng, khiến cho hơn một nửa số đàn ông đang đứng đó đều chăm chú nhìn vào bộ ngực của Đường Hiểu Uyển.
Diệp Lăng Phi thấy trong người ngứa ngáy, thầm nghĩ: “Cô gái này nhất định là có rất nhiều người thích, xinh đẹp, khả ái, nhất là có một bộ ngực đầy quyến rũ, sức hấp dẫn của cô gái xinh đẹp này quá lớn.”
Đường Hiểu Uyển chạy đến chiếc xe, thở hổn hển, Diệp Lăng Phi mở cửa xe, híp mắt nhìn vào ngực Đường Hiểu Uyển, nói:
- Hiểu Uyển, nhìn cô chạy vô cùng đẹp. Lần sau, chúng ta có thể cùng chạy bộ được không?
Đường Hiểu Uyển không hiểu được ý tứ trong câu nói của Diệp Lăng Phi, hồn nhiên như một tiểu nha đầu, còn tưởng rằng Diệp Lăng Phi muốn chạy bộ với mình thật, vừa lên xe đã cười nói:
- Được, trưởng phòng, thứ sáu tuần này chúng ta có thể cùng chạy bộ.
- Thật là ngốc ngếch, thế mà vẫn cười được.
Diệp Lăng Phi nheo mắt nhìn Đường Hiểu Uyển thầm nghĩ: “Nếu mà bán tiểu nha đầu này, chắc nha đầu này cũng chả biết.”
Hắn không thể làm gì được hơn, thuận miệng nói:
- Nếu như không có việc gì, chúng ta sẽ chạy bộ.
- Trưởng phòng, lần này nếu không có anh, chắc là tôi đi muộn mất.
Đường Hiểu Uyển ngồi trên xe, tay phải đặt trên ngực, vẻ mặt tỏ ra rất may mắn nói:
- Không biết hôm nay là ngày gì mà hơn hai mươi phút rồi cũng không có một chiếc xe nào đi qua trạm cả. May mà có trưởng phòng đi qua, ha ha, tôi được đi nhờ.
Diệp Lăng Phi cười cười, lái xe đi lên trên cầu vượt. Trên cầu vượt có rất nhiều xe đi lại nên ngày nào cũng tắc đường. Tuy rằng chính phủ đã quyết định làm một cây cầu vượt mới để giảm thiểu ách tắc giao thông, nhưng treo biển thi công thì đã lâu mà đến nay vẫn còn chưa khởi công. Nếu như vậy nhanh nhất thì cũng phải tới tháng năm năm sau mới có thể hoàn thành được.
Lại kẹt xe, Diệp Lăng Phi biết ít nhất cũng phải mất hơn mười phút. Hắn rút ra một điếu thuốc lá, đốt lên, ung dung hút. Trong miệng Đường Hiểu Uyển lẩm bẩm nói:
- Lại kẹt xe, trưởng phòng, chúng ta sẽ đi làm muộn mất.
- Sợ cái gì chứ, có tôi đây.
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Trưởng phòng, tôi với anh khác nhau, dù sao tôi cũng là một nhân viên mới, vừa mới qua quá trình thử việc, trong lúc này tôi nghĩ không nên bị bắt lỗi.
Đường Hiểu Uyển nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, nói:
- Trưởng phòng, chắc anh đã biết, trong công ty có tin nói rằng anh có thể…. tôi cũng chỉ nghe vậy thôi, có thể là Trầm Thiên nói lung tung.
Đường Hiểu Uyển đột nhiên sửa lại câu nói, định nói ra cái gì lại thôi.
- Nói đi, có tin tức gì vậy?
Trong lòng Diệp Lăng Phi cảm thấy kì quá: “Sao mà ngay cả Đường Hiểu Uyển cũng quan tâm đến những tin tức mới trong công ty có liê quan tới mình vậy?”
Đường Hiểu Uyển nói quanh co:
- Lúc tan ca hôm qua Trầm Thiên có nói cho tôi biết, hắn nói có khả năng trưởng phòng sẽ được điều lên trên, đảm nhiệm một chức vụ mới, cụ thể là chức vụ gì thì hắn không nói.
- Thì ra là như vậy.
Diệp Lăng Phi gật đầu: “Xem ra việc lần này mình trở thành giám đốc phòng tổ chức đã được truyền ra, thế mà bản thân mình chả biết gì cả. Muốn biết thời gian cụ thể cần phải tìm Trương Khiếu Thiên nói chuyện, hỏi lão xem tại sao không có việc gì lại đề bạt mình lên. Trương Khiếu Thiên không phải không biết mình không có lý tưởng gì ở tập đoàn Tân Á, nói không chừng một ngày nào đó sẽ rời khỏi tập đoàn.”
Hắn nói với Đường Hiểu Uyển với một bộ mặt đưa đám:
- Hiểu Uyển, cô xem bộ dạng như tôi có thể làm được giám đốc hay sao, nếu như đề bạt tôi làm giám đốc, không sợ tất cả mỹ nữ trong công ty chúng ta đều chạy hết cả sao.
- Ha ha.
Đường Hiểu Uyển nghe Diệp Lăng Phi nói vậy cười rộ lên, cảm giác vị trưởng phòng Diệp Lăng Phi này cũng có chút háo sắc, nếu như thật sự được làm giám đốc, thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Dừng xe cách tòa nhà tập đoàn đầu tư Vọng Hải khoảng một trăm thước thì Đường Hiểu Uyển xuống xe. Nàng sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy mình đi cùng với Diệp Lăng Phi, nói không chừng sẽ sinh ra hiểu nhầm.
Diệp Lăng Phi đỗ xe ở bãi đỗ xe của tòa nhà, rồi đi vào trong tòa nhà. Vừa đúng lúc Lý Khả Hân cũng đi vào trong tòa nhà, nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi của Lý Khả Hân, rõ ràng là không được ngủ ngon.
- Khả Hân, có chuyện gì khiến cho đêm qua cô ngủ không ngon vậy?
Diệp Lăng Phi quan tâm hỏi.
- Mất ngủ không được sao?
Lý Khả Hân tức giận nói:
- Tôi đâu có nhàn nhã như trưởng phòng, áp lực công việc của tôi rất lớn.
- Khả Hân, áp lực của tôi cũng rất lớn, cô nhìn mắt tôi này?
Diệp Lăng Phi tiến đến trước mặt Lý Khả Hân, lấy tay chỉ vào vành mắt mình:
- Thấy không, toàn là nước mắt đấy.
Lý Khả Hân nhìn thoáng qua, làm gì có nước mắt. Lại thấy Diệp Lăng Phi cười, biết ngay là mình đã bị lừa. Nàng hừ một tiếng nói:
- Trưởng phòng, tôi không có hứng thú để đùa với anh.
- Khả Hân, đừng giận, tôi chỉ muốn giảm bớt chút không khí căng thẳng thôi mà! Nhưng mà cần phải nói, công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống, không thể để công việc ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống được. Nhìn sắc mặt tiều tụy của cô, tôi thấy đau lòng lắm. Nếu như được thì sau khi tan tầm, tôi đưa cô đi tiêu khiển một chút, đi hát hay là đi nhảy?
Lý Khả Hân đang định từ chối, thì Đường Hiểu Uyển đang thở hổn hển tiến vào trong tòa nha, bộ ngực phập phồng của nàng khiến cho toàn bộ nam nhân viên trông tập đoàn phải chăm chú nhìn nàng. Đường Hiểu Uyển chạy một hơi đến chỗ Lý Khả Hân, chào hỏi:
- Chị Khả Hân, đi làm sớm thế.
- Hiểu Uyển, ngủ dậy muộn à?
Lý Khả Hân thấy ánh mắt Đường Hiểu Uyển đang nhìn Diệp Lăng Phi, miệng nàng cười cười, căn dặn:
- Ngủ dậy sớm một chút, đỡ bị đi làm muộn.
- Vâng, cảm ơn chị Khả Hân.
Đường Hiểu Uyển lộ vẻ tươi cười.
- A, Hiểu Uyển, vừa đúng lúc.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Hiểu Uyển, tôi vừa nói với Khả Hân, tối hôm nay muốn ra ngoài thả lỏng một chút, đi hát, đi nhảy, cô có hứng thú không?
- Được chứ.
Đường Hiểu Uyển không suy nghĩ gì đã đồng ý ngay, nàng kéo tay Lý Khả Hân, cười nói:
- Chị Khả Hân, chúng ta cùng đi nhảy nha.
- Đến chiều hãy nói, tôi không biết biết có thể hoàn tất đơn đặt hàng của người khách hôm trước không.
Dựa theo tính cách của Lý Khả Hân thì chắc chắn nàng sẽ thẳng thắn cự tuyệt Diệp Lăng Phi, chuyện xảy ra tối hôm đó, đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rất rõ, tâm tình của nàng hết sức phức tạp đối với Diệp Lăng Phi. Nhưng Đường Hiểu Uyển muốn đi, nàng cũng không muốn làm cho Đường Hiểu Uyển thất vọng, ở chung với nhau lâu như vật, nàng coi Đường Hiểu Uyển như là em gái của mình, cần phải chiếu cố, bởi vậy nàng rất quan tâm đến Đường Hiểu Uyển. Lý Khả Hân trả lời như vậy thì có nghĩa là 80% sẽ đi.
- Cứ quyết định như vậy đi.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói.
Lý Khả Hân hừ một tiếng, nói:
- Tôi vẫn chưa có đồng ý đi, Hiểu Uyển, chúng ta đi.
Nói rồi kéo Đường Hiểu Uyển đi vào thang máy.
Diệp Lăng Phi cười, hắn đương nhiên hiểu Lý Khả Hân cố ý làm khó mình. Nhớ đến buổi tối hôm đó hôn môi Lý Khả Hân ở trong xe, trong lòng Diệp Lăng Phi lại cảm thấy ngứa ngáy.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Diệp Lăng Phi mở cái máy vi tính, thân thể khẽ dựa về phía sau, bắt chéo hai chân uống cà phê. Làm trưởng phòng phòng tiêu thụ, Diệp Lăng Phi rất ít tham gia các hạng mục, có nhiều thời gian rảnh rỗi, công tác này thật nhàn nhã, thoải mái.
‘Cộc cộc.’ Hai tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Lăng Phi dời mắt khỏi màn hình nhìn ra cửa, hắn thấy Tôn Hằng Viễn cười cười đứng ở cửa, tay vẫn đặt trên tay cầm của cửa.
- Lăng Phi, có bận không?
Tôn Hằng Viễn cười hỏi.
Câu này của Tôn Hằng Viễn làm cho Diệp Lăng Phi không còn lời nào để nói, cho dù đứa ngốc nhìn thấy hắn hiện tại cũng biết hắn không vội, có người bận rộn nào mà tựa lưng vào ghế ngồi nhàn nhã, tay bưng cà phê, vẻ mặt thư giãn chứ?
- Giám đốc Tôn, có chuyện gì sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- À, có một chuyện tốt.
Tôn Hằng Viễn cười cười bước vào văn phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại. Kéo một cái ghế, ngồi đối diện Diệp Lăng Phi nói tiếp:
- Lăng Phi, vừa rồi tôi được thông báo, chín giờ sáng có một hội nghị, là vấn đề về nhân tuyển trong bộ tổ chức, xem ra chuyện này đã được quyết định. Tổng giám đốc sẽ đích thân chủ trì, đến lúc đó phó tổng phòng trưởng phòng công ty cũng sẽ tham gia.
- Có quan hệ gì với tôi sao?
Diệp Lăng Phi đặt cà phê trên mặt bàn, lấy trong ngăn kéo một cái cắt móng tay. ‘Két, két’ cắt móng tay, tựa hồ không có chút hứng thú nào đối với lời nói của Tôn Hằng Viễn.
Tôn Hằng Viễn kéo cái ghế, thân thể nghiêng về phía trước, hạ giọng nói:
- Huynh đệ, trên danh sách tham dự có tên của cậu, cái này đã nói lên cái chức giám đốc bộ tổ chức không phải cậu thì còn ai nữa, từ nay về sau, tôi còn phải cần cậu chiếu cố nhiều.
- À thì ra là chuyện đó. Diệp Lăng Phi nhướng mày, hơi buồn rầu nói tiếp:
- Con người của tôi quen rảnh rỗi, nếu để cho tôi giám đốc bộ tổ chức không phải mệt chết sao, thật là không tốt, nếu như nhân tuyển thực sự là tôi, tôi sẽ đề cử anh đảm nhiệm chức vị này, còn tôi muốn làm trưởng phòng phòng tiêu thụ hơn.
Tôn Hằng Viễn lần đầu tiên nghe được có người không muốn thăng chức, sáng sớm hôm nay, Tôn Hằng Viễn nhận được thông báo, hắn lập tức mang tin tốt này thông báo cho Diệp Lăng Phi. Vốn muốn lưu lại một cái ấn tượng tốt đẹp trước mặt Diệp Lăng Phi. Phải biết rằng quyền lực của bộ tổ chức này rất lớn, không phải chỉ như trưởng phòng phòng tiêu thụ hay trưởng phòng phòng sản xuất, quyền lực của giám đốc bộ tổ chức có thể tương đương với phó tổng tập đoàn. Vvì thế, Tôn Hằng Viễn mới cho rằng cần tạo quan hệ tốt cùng Diệp Lăng Phi, giúp chức vị của lão thêm chắc chắn. Chẳng qua lão thật không ngờ Diệp Lăng Phi căn bản là không quan tâm chức vị này, nhưng lại muốn đề cử mình.
“Đề cử mình, nếu như ta có thể làm giám đốc bộ tổ chức, còn cần khách khí nói chuyện với ngươi sao?” Tôn Hằng Viễn trong lòng thầm nghĩ: “Rốt cuộc tên tiểu tử này có bối cảnh thế nào, vừa tới tập đoàn không lâu đã được đề cử vào chức vị trọng yếu nhưvậy.”
Tôn Hằng Viễn có thể đoán được cái chức giám đốc bộ tổ chức này đang có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào, không cần nhắc đến những phó tổng kia, mà ngay cả một ít cổ đông trong ban giám đốc tập đoàn công ty cũng hy vọng có thể đưa người của mình đảm nhiệm cái chức giám đốc này.
Bộ tổ chức là cái gì, giờ thì chỉ là một ngành phối hợp giữa phòng tiêu thụ và phòng sản xuất, tuy trước mắt không trực tiếp quản lý hai cái ngành này, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ quản lý hai phòng đó. Tác dụng quan trọng nhất của ngành này là có thể trực tiếp sắp xếp người tiến vào hai phòng quan trọng nhất của tập đoàn Tân Á, một khi đã khống chế phòng sản xuất và phòng tiêu thụ, đối với những người muốn tranh đoạt quyền lực trong tập đoàn mà nói, chính là lợi thế lớn nhất.
Tôn Hằng Viễn rất rõ ràng tầm quan trọng của phòng này, hắn nghe Diệp Lăng Phi nói không muốn làm cái chức vị bao nhiêu người thèm muốn này, liên tục lắc đầu nói:
- Lăng Phi, cậu đừng nghĩ vậy, cậu nghĩ xem, nếu như cậu lên làm giám đốc bộ tổ chức, có bao nhiêu người sẽ phải khom lưng cúi đầu với cậu, đến lúc đó, tiền tài đuổi đi cũng không hết đâu.
Tôn Hằng Viễn cho rằng Diệp Lăng Phi đã muốn đảm nhiệm trưởng phòng phòng này, vội vàng nói:
- Đến lúc đó, cậu muốn cái gì cũng có thể.
- Nhưng là tôi không biết nhiều tiền như vậy để làm gì.
Diệp Lăng Phi nói một câu thiếu chút nữa làm cho Tôn Hằng Viễn ngã ngửa, hắn trừng to mắt nhìn Diệp Lăng Phi, trong lòng thầm nghĩ:" Tiểu tử này là ngốc thật hay giả ngốc, thậm chí còn không biết có tiền để làm gì.”
Nhìn bộ dáng giật mình của Tôn Hằng Viễn, Diệp Lăng Phi cười ha ha. Hắn đứng lên, đi đến cửa sổ, quay lưng lại Tôn Hằng Viễn nói:
- Tôi ở Vọng Hải chỉ có một mình, không có người thân, tôi kiếm nhiều tiền cũng không có quá nhiều tác dụng. Ha ha, tiền nhiều cũng khổ đó.
Tôn Hằng Viễn có một loại xúc động muốn đánh người, hắn thật sự muốn hung hăng đấm vào mặt Diệp Lăng Phi.
"Ngươi, con mẹ nó, còn là người sao? Có tiền cũng không muốn, nếu như ngươi thừa tiền thì đưa cho ta.” Tôn Hằng Viễn trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cũng không biểu lộ ra, mà phụ họa Diệp Lăng Phi nói:
- Lăng Phi, đúng vậy, nhiều tiền cũng không nên, nhưng mấy năm nay không có tiền rất bất tiện nhiều cái. Huynh đệ, nghe tôi một câu, nhiều tiền luôn tốt hơn.
Diệp Lăng Phi xoay người lại, cười nói:
- Giám đốc Tôn, nói rất có đạo lý, tôi là người trẻ tuổi.
Nói tới chỗ này, Diệp Lăng Phi ghé mặt gần Tôn Hằng Viễn, hạ giọng hỏi:
- Hỏi anh một vấn đề riêng, Giám đốc Tôn có nuôi bồ nhí không?
- Nói đùa, nói đùa, tôi lớn tuổi rồi sao có thể làm vậy.
Tôn Hằng Viễn vội vàng cười nói.
Diệp Lăng Phi nhìn Tôn Hằng Viễn nở nụ cười, nói:
- Đúng là đàn ông tốt, tuyệt đối là một người đàn ông tốt.
Tôn Hằng Viễn đang cho rằng những lời này tán thưởng mình, lại nghe Diệp Lăng Phi nói tiếp:
- Trách không được lần trước tôi vô tình nghe được nữ trợ lý của anh nói đợi anh cùng về nhà.
Tôn Hằng Viễn suýt hôn mê bất tỉnh, trong lòng tự trách: “Từ nay về sau nói chuyện phải chú ý, nơi này là công ty, rồi sẽ có người nghe thấy, nếu quả thật để cho người ta biết hắn và nữ trợ lý có tư tình riêng, sẽ ảnh hưởng tới danh dự chính mình, lúc đó cái chức trưởng phòng phòng tiêu thụ này . . .”
(Remake by tuanff10)
Diệp Lăng Phi và Tôn Hằng Viễn đi tới phòng họp đa chức năng ở tầng mười hai, Diệp Lăng Phi vừa tới cửa, đã trông thấy Trần Ngọc Đình mặc một bộ quần áo công sở màu lam, ôm một đống văn kiện lớn từ phía đối diện đi tới. Khuôn mặt lạnh như băng không có nửa phần biểu lộ tình cảm, nàng đi tới cửa, thấy Diệp Lăng Phi đang đứng ở cửa ra vào nhìn mình, không khỏi nhướng mày, lãnh đạm nói:
- Trưởng phòng Diệp, anh đứng ở cửa ra vào làm gì vậy?
- Nào, Trần phó tổng, tôi giúp cô cầm những văn kiện này.
- Không cần.
Trần Ngọc Đình đứng lại, nhìn thoáng qua Tôn Hằng Viễn đứng ở bên cạnh Diệp Lăng Phi, lạnh lùng nói:
- Giám đốc Tôn, tôi có vài lời muốn nói với trưởng phòng Diệp, mời anh tránh đi một chút.
Tôn Hằng Viễn cười một chút nói:
- Được, được, hai người cứ nói chuyện.
Hắn nói xong liền đi vào phòng họp.
Trần Ngọc Đình nhìn chăm chú Diệp Lăng Phi, thanh âm không lớn, nhưng rất có nội lực, nói:
- Trưởng phòng Diệp, anh được tham gia hội nghị lần này, một là anh có năng lực, nguyên nhân khác chính là tổng giám đốc tự mình đề cử, nhưng cái này cũng không đại biểu anh có thể tùy ý làm bậy, tôi hy vọng trong hội nghị anh sẽ không để cho tôi thất vọng.
Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu, vẻ mặt hồ đồ, nói:
- Tôi không rõ cô nói gì, cái gì mà tổng giám đốc, cái gì mà năng lực?Tôi hiện tại rất hồ đồ.
Trần Ngọc Đình trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, cô không rõ rốt cuộc người này là hạng người gì, căn bản nhìn không thấu. Lần trước, Diệp Lăng Phi làm cho cô kinh hãi, Diệp Lăng Phi nói tới một ít vấn đề liên quan đến tham số động cơ kỹ thuật mà ngay cả Trần Ngọc Đình đã làm nhiều năm kỹ thuật cũng không nghĩ tới. Sau đó, cô tra xét rất nhiều tư liệu, đều liên quan đến đến kỹ thuật mũi nhọn của nước ngoài, trước mắt trong nước còn đang trong giai đoạn nghiên cứu, nếu quả thật đem những kỹ thuật này chuyển hóa làm dân dụng, sẽ thúc đẩy tập đoàn Tân Á trở thành một tập đoàn đi đầu trong cả nước. Trần Ngọc Đình một mực hoài nghi Diệp Lăng Phi cố ý nói như thế, rất có thể những năm trước hắn ở nước ngoài nghiên cứu kỹ thuật mũi nhọn nào đó, chỉ là bởi vì có nguyên nhân gì đó nên không để lộ ra mà thôi. Lại liên tưởng đến tổng giám đốc coi trọng hắn như vậy, cô càng chắc chắn suy nghĩ này. Chỉ có điều, Trần Ngọc Đình cũng không thích Diệp Lăng Phi này, thậm chí còn tránh cùng Diệp Lăng Phi tiếp xúc. Nàng cực lực tránh tiếp xúc với Diệp Lăng Phi có một nguyên nhân khác, ngày đó, cô lần đầu tiên vì một người nam nhân mà động lòng.
- Trưởng phòng Diệp, tôi hy vọng anh có thể nắm chặt cơ hội lần này.
Trần Ngọc Đình cảm thấy cùng Diệp Lăng Phi nói quá nhiều quả thực là mất thời gian, cô không có ý định nói tiếp cùng Diệp Lăng Phi, lạnh lùng nói:
- Nếu như anh buông cơ hội này, với tôi mà nói là một loại giải thoát. Theo góc độ cá nhân, tôi rất không thích anh. Nhưng về góc độ công tác, tôi rất hy vọng anh có thể mang những kỹ thuật cao cấp cống hiến cho tập đoàn.
Trần Ngọc Đình nói xong, cũng không để ý tới Diệp Lăng Phi, trực tiếp đi vào phòng họp.
Trần Ngọc Đình nói vậy làm Diệp Lăng Phi sửng sốt, hắn nghĩ nửa ngày cũng không hiểu: “Mình nắm giữ kỹ thuật cao cấp khi nào?”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Cao tầng tập đoàn Tân Á đều dự hội nghị, năm phó tổng giám đốc và quản lí các phòng liên quan đều ngồi ở hai bên bàn hội nghị.
Tổng giám đốc tập đoàn Tân Á, Trương Khiếu Thiên chủ trì hội nghị này. Trương Khiếu Thiên đầu tiên thông báo lần này tập đoàn thành lập bộ tổ chức đã được hội đồng quản trị đồng ý, họ nhất trí cho rằng tập đoàn Tân Á muốn phát triển lớn mạnh hơn, phải có một phòng phối hợp từ phòng tiêu thụ và phòng sản xuất .
Trương Khiếu Thiên nói chuyện này cũng không gây ra sự xôn xao quá lớn, thành lập bộ tổ chức tập đoàn Tân Á sớm đã không phải là bí mật gì, đại đa số mọi người đều biết. Trương Khiếu Thiên sau khi nói xong, liền giải thích trách nhiệm phòng này chủ yếu là trách nhiệm của Trần Ngọc Đình. Trần Ngọc Đình làm phó tổng phòng sản xuất và phòng tiêu thụ, nếu cho nàng trực tiếp quản lý phòng tổ chức không có bất kỳ điều gì phải bàn cãi, huống hồ Trần Ngọc Đình xuất thân là kỹ sư, ở tập đoàn Tân Á xem như là một kỹ sư chủ chốt.
Trần Ngọc Đình đi đến bục nói chuyện, chức năng bộ tổ chức hiện ra trên màn hình điện tử lớn sau lưng nàng. Trần Ngọc Đình xoay người, đối diện mọi người nói:
- Trước mắt chức năng của bộ tổ chức chỉ là phối hợp giữa phòng sản xuất và phòng tiêu thụ, dựa theo kế hoạch sơ bộ, nhiệm vụ chính của bộ tổ chức giai đoạn thứ nhất là phụ trách thỏa mãn nhu cầu đơn đặt hàng của khách hàng, sắp xếp kế hoạch sản xuất theo đơn đặt hàng. Đồng thời phụ trách tiếp đãi các khách hàng nước ngoài và triển khai một số hoạt động trong các hạng mục lớn, cùng với đó, phát triển mạnh thị trường quốc tế, giai đoạn này dựa theo kế hoạch sẽ hoàn thành trong nửa năm hoặc trong một năm. Giai đoạn thứ hai, bộ tổ chức sẽ quản lý phòng sản xuất, phòng tiêu thụ, và cả tám khu nhà xưởng sản xuất cấp dưới của tập đoàn Tân Á, trải rộng cơ cấu xuất khẩu ra cả nước, gia tăng nhân lực trong bộ tổ chức. Nhân viên phòng sản xuất và phòng tiêu thụ chủ yếu sẽ sáp nhập vào bộ tổ chức. Giai đoạn thứ ba, bộ tổ chức hoàn toàn tiếp quản phòng sản xuất và phòng tiêu thụ, nguyên phòng sản xuất và phòng tiêu thụ sẽ trở thành hai phòng cấp dưới của bộ tổ chức, chỉnh hợp nhân viên, cố gắng kết hợp phòng sản xuất và phòng tiêu thụ một cách hoàn mỹ.
- Tôi xin phép được phát biểu.
Một nam nhân chừng hơn năm mươi tuổi ngắt lời Trần Ngọc Đình nói, Trần Ngọc Đình nhìn lại, thấy là
phó tổng phụ trách chuyên môn giám sát sản xuất Tiền Thường Nam. Trần Ngọc Đình gật đầu nói:
- Tiền phó tổng không biết có gì muốn nói?
- Tôi muốn hỏi nếu như thành lập bộ tổ chức này, tôi sẽ phải nghe người khác lãnh đạo?
Ngữ khí Tiền Thường Nam bất thiện nói:
- Nói như thế nào tôi cũng là lão thành trong tập đoàn Tân Á, chẳng lẽ từ nay về sau tôi phải nghe lời cô phân phó?
- Tiền phó tổng, ông hiểu lầm rồi, bộ tổ chức cũng không phải là cướp đoạt quyền lực của các ông, chỉ là muốn phối hợp tốt giữa phòng sản xuất và phòng tiêu thụ, ngoài vấn đề này thì chức trách các phòng cũng không có gì thay đổi, thí dụ như phòng kỹ thuật, phòng thiết bị, phòng nhập kho vẫn là một hệ thống độc lập.
Trần Ngọc Đình giải thích.
- Nói là như vậy, nhưng chúng tôi rất quan tâm đến nhân tuyển đảm nhận quản lí bộ tổ chức, tôi nghe nói Trần phó tổng đã đề cử nhân tuyển phù hợp, nhưng người này lại là người mới tới công ty được mấy tháng, hơn nữa bằng cấp cậu ta chỉ là cao trung, không biết chuyện này có phải là thật hay không?
Bộ dáng Tiền Thường Nam hung hăng, nói.
Diệp Lăng Phi vốn ngồi ở trên ghế nhắm mắt lại nghĩ về việc của mình, hắn đối với cái phòng này chẳng có chút hứng thú, cũng chẳng muốn nghe chức năng của cái phòng này. Nhưng khi hắn nghe Tiền Thường Nam rõ ràng nói nhằm vào mình, hắn mở mắt, hàn quang trong mắt lóe lên, trong lòng tức giận, thầm nghĩ: “Lão khốn kiếp này, lão tử không chọc giận ngươi thì thôi , không có việc gì lại dám trêu vào ta.”
Trần Ngọc Đình đã sớm nghĩ đến Tiền Thường Nam có thể hỏi mình như vậy, không có nửa điểm bối rối, không nhanh không chậm nói:
- Tiền phó tổng, không sai, đúng là có sự việc như vậy. Nhưng cái này cũng không thể nói lên vấn đề gì, tập đoàn chúng ta vẫn luôn chỉ quan tâm người có năng lực, hay không có năng lực. Theo tôi nghĩ, quản lí bộ tổ chức cần hiểu kỹ thuật, lại hiểu thị trường, và có thể phát triển ra thị trường nước ngoài, tôi nghĩ người có thể thỏa mãn ba phương diện này chỉ có trưởng phòng tiêu thụ Diệp Lăng Phi. Anh ta ở Anh quốc sáu năm, có được quan hệ thân thích, bạn bè ở nước ngoài, đối với việc tập đoàn chúng ta phát triển ra thị trường nước ngoài rất trọng yếu. Thứ hai, anh ta quản lí phòng tiêu thụ, phương diện này hẳn không có vấn đề, về phần điều kiện thứ ba, tôi chỉ có thể nói kiến thức của Diệp Lăng Phi về kỹ thuật hơn xa tôi.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều có chút bối rối, mà ngay cả Diệp Lăng Phi cũng không nghĩ tới Trần Ngọc Đình nghĩ mình như vậy, ra vẻ chẳng có gì xấu hổ. Diệp Lăng Phi nào biết rằng, chính là lần trước hắn nói mơ mơ màng màng lại làm cho Trần Ngọc Đình nghĩ rằng ở phương diện động cơ này Diệp Lăng Phi chính là chuyên gia đỉnh cấp, không biết rằng Diệp Lăng Phi chỉ là hết sức quen thuộc cái động cơ quân dụng này mà thôi.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Tiền Thường Nam nghe Trần Ngọc Đình nói vậy, ngữ khí yếu đi rất nhiều. Nhưng vẫn tiếp tục nói:
- Tôi cho rằng giám đốc phòng sản xuất Chu hẳn là thích hợp đảm nhận chức vị này hơn, nói thế nào ông ta cũng là nhân viên nhiều năm phụ trách công tác, danh tiếng cũng không tệ.
Ngồi đối diện Tiền Thường Nam đó là người của Tiền Thường Nam - Chu Tuấn, Tiền Thường Nam đương nhiên cố gắng đề cử hắn. Trần Ngọc Đình còn chưa nói gì, Trương Khiếu Thiên đã nói:
- Lão Tiền, lần này tiểu Trần đề cử nhân tuyển quản lí là tôi đã tán thành, tôi biết rõ anh vì muốn tốt cho công ty, hy vọng an bài người có năng lực ở chức vị này, nhưng trước mắt bộ tổ chức chỉ vừa mới thành lập, có thể có được thành tích như chúng ta dự đoán hay không còn khó mà nói. Nguyên nhân là như thế, tôi cũng không có ý định đem tất cả quản lí các ngành điều động, chính là để mọi người tiếp tục duy trì công tác như cũ. Mà quyền lực của quản lí bộ tổ chức cũng không phải lớn như kỳ vọng của mọi người vậy đâu, xem trước mắt, chức quản lí này rất có thể là một chức vị rảnh rỗi, lượng công việc không lớn. Cho nên, tôi quyết định chức vị này chỉ nhận được đãi ngộ bằng chức trưởng phòng, hơn nữa đến cuối năm, chỉ có tiền thưởng cuối năm của công ty, không chia hoa hồng theo phòng. Nói một cách khác, chỉ là có danh hiệu giám đốc, nhận lương trưởng phòng. Có lẽ mấy tháng sau, tôi còn xóa bỏ phòng này, cụ thể cũng chưa biết được.
Trương Khiếu Thiên nói như vậy, Tiền Thường Nam cũng không còn gì để nói. Ai cũng không ngờ chuyện lại thành ra thế này, lương của giám đốc với lương của trưởng phòng khác nhau nhiều lắm, huống chi cuối năm còn không chia hoa hồng theo phòng, bởi vậy, không có một giám đốc nào nguyện ý đảm nhiệm chức vị này, ai làm chức vị này vô duyên vô cớ mất rất nhiều tiền.
Trương Khiếu Thiên thấy không có người nào phản đối, mới cười nói:
- Mọi người đã không có ý kiến, thì quyết định vậy đi.
Trương Khiếu Thiên còn chưa dứt lời, thì nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi có ý kiến.
Lần này ánh mắt của mọi người đều nhìn lại đây, nhất là Trần Ngọc Đình, cô trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, thầm nghĩ: “Rốt cuộc người này muốn làm gì?”
Trương Khiếu Thiên nhìn Diệp Lăng Phi, trong lòng lo lắng. Hắn nghĩ tới quên không nói với Diệp Lăng Phi, đây là chính mình trực tiếp làm quyết định. Hắn có thể hiểu Diệp Lăng Phi tuyệt đối sẽ không như công nhân viên khác trong công ty nghe lời như vậy, vốn Diệp Lăng Phi cũng không quan tâm chức vị ở tập đoàn Tân Á. Bất đắc dĩ, Trương Khiếu Thiên đành phải hỏi:
- Diệp quản lí, cậu có ý kiến gì?
Diệp Lăng Phi cười ha ha, không có nửa phần khẩn trương, nói:
- Tổng giám đốc, tôi muốn biết công ty có chi trả tiền xăng dầu cho tôi hay không, tôi hiện tại đã là giám đốc, có chuyện cần dùng xe, tôi cũng không hy vọng công ty cấp cho tôi một chiếc xe, chỉ cần chi trả tiền xăng dầu của tôi là đủ rồi, hiện tại giá xăng lại tăng, ha ha, ăn không tiêu, ăn không tiêu.
Diệp Lăng Phi nói xong, lãnh đạo cao tầng đang ngồi thiếu chút nữa ngã ra đất, hóa ra lại vì cái chuyện cỏn con này. Trương Khiếu Thiên cười nói:
- Trưởng phòng Diệp, à, phải gọi là giám đốc Diệp, cậu không cần lo lắng, công ty không chỉ chi trả tiền xăng dầu cho cậu, còn cấp cho cậu một chiếc xe, nếu như cậu cần, cũng có thể cấp một tài xế, cậu hài lòng không?
- Cái này cũng được.
Diệp Lăng Phi lầm bầm nói:
- Từ nay về sau mình có hai chiếc xe, một chiếc để dùng, một chiếc cất đi, muốn đi cái nào thì dùng cái đó, mình cũng coi như phú ông có hai chiếc xe rồi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Sau khi tan họp, Trương Khiếu Thiên gọi một mình Diệp Lăng Phi vào phòng làm việc của ông ta. Diệp Lăng Phi ngồi đối diện Trương Khiếu Thiên, theo thói quen bắt chéo chân, chỉ sợ nữ thư ký Trương Khiếu Thiên mà trông thấy, nhất định sẽ kinh ngạc kêu lên. Chưa bao giờ có trưởng phòng nào dám bắt chéo chân ở trước mặt Trương Khiếu Thiên.
- Lăng Phi, có phải cậu có chuyện muốn hỏi tôi không?
Trương Khiếu Thiên rút ra một bao Ngọc Khê, đưa cho Diệp Lăng Phi một điếu, Diệp Lăng Phi lấy ra một chiếc bật lửa ZIPPO đốt thuốc. Ánh mắt Trương Khiếu Thiên dừng lại trên chiếc ZIPPO của Diệp Lăng Phi, ông còn chưa thấy chiếc ZIPPO này bao giờ.
Diệp Lăng Phi thấy ánh mắt Trương Khiếu Thiên chăm chú nhìn cái bật lửa của mình, cười ha ha, đem cái bật lửa đưa cho Trương Khiếu Thiên nói:
- Tổng giám đốc, dù cho ông có tiền, cũng không mua được thứ này, đây là bật lửa do Mỹ chuyên sản xuất cho quân đội.
- Thật sao?
Trương Khiếu Thiên vuốt ve mặt ngoài cái bật lửa, cảm giác chạm vào xác thực khác hẳn so với bật lửa ZIPPO bình thường, hắn thử bật lửa hai lần, hiệu quả cũng không phải hàng dân dụng bình thường có thể so sánh.
Nhìn bộ dáng Trương Khiếu Thiên yêu thích không nỡ buông tay, Diệp Lăng Phi nói:
- Tổng giám đốc, cái bật lửa này tặng cho ông, dù sao tôi vẫn còn.
- Lăng Phi, cậu rốt cuộc là ai?
Trương Khiếu Thiên chưa nói nhận, cũng không nói không nhận, hắn cầm bật lửa trong tay, nhìn nhìn Diệp Lăng Phi.
- Một tiểu nhân vật, không có chí lớn, muốn một cuộc sống bình thường.
Diệp Lăng Phi cười cười, phun ra một hơi khói, hắn gạt tàn thuốc, cười nói:
- Tổng giám đốc, không phải vừa hỏi tôi có vấn đề gì hỏi ông sao? Tôi quả thật có một nghi vấn. Ông đã biết rõ lai lịch của tôi, vì cái gì còn muốn sắp xếp tôi đảm nhiệm giám đốc bộ tổ chức, trong lòng ông với tôi đều hiểu rõ, tôi sẽ không vì cái chức vị này mà cống hiến cái gì, bởi vì tôi cũng không phải một công nhân viên toàn tâm với tập đoàn Tân Á.
Trương Khiếu Thiên lộ ra nụ cười hiếm thấy, hắn khẽ dựa về phía sau, hai tay đan vào nhau để trước ngực, ý vị thâm trường nói:
- Lăng Phi, cậu không ngồi ở vị trí của tôi, không hiểu trách nhiệm của vị trí này. Tôi cần tốn rất nhiều tinh lực để tránh xuất hiện phe phái trong tập đoàn, hết sức phát triển sự hợp tác giữa các phòng. Tôi lập ra bộ tổ chức chính là muốn hóa giải mâu thuẫn giữa phòng sản xuất và phòng tiêu thụ, tuy nói là lãnh đạo, không bằng nói là đội viên cứu hoả, khi có phòng này, mâu thuẫn giữa phòng tiêu thụ và phòng sản xuất sẽ chuyển sang bộ tổ chức, Trần Ngọc Đình là một người làm việc kỹ lưỡng, dám làm dám chịu, cho nên tôi sắp xếp cô ấy tổ chức phòng này cũng bởi vì cô ấy là phó tổng phụ trách phương diện này, tập đoàn không ai có ý kiến gì. Về phần sắp xếp cậu đảm nhiệm trường phòng phòng này, ha ha, đây thuần túy là xuất phát từ sự hiểu biết của tôi với cậu.
Diệp Lăng Phi không rõ ý tứ những lời này của Trương Khiếu Thiên. Hỏi ngược lại:
- Hiểu biết đối với tôi?
- Đương nhiên, bằng không tôi sao lại đem cái chức vị này giao cho cậu. Cậu sẽ không mâu thuẫn với người khác, đương nhiên còn có điểm trọng yếu nhất, đó chính là cậu sẽ không để ý người khác nhìn cậu thế nào, nói không dễ nghe thì giám đốc bộ này, tôi căn bản là không trông cậy vào cậu làm ra thành tích gì, cậu chỉ cần gánh chịu mâu thuẫn giữa hai phòng kia là được.
Diệp Lăng Phi cười ha hả, nói ra:
- Tổng giám đốc, tôi hiểu được, ông chỉ muốn kiếm người làm một con dê thế tội thôi.
- Lăng Phi, cậu chỉ nói đúng phân nửa, thực ra không chỉ đơn giản tìm cậu làm người chịu tội thay, mà là hy vọng cậu có thể hỗ trợ phó tổng Trần ở bộ tổ chức này, nếu như chỉ bằng phó tổng Trần sẽ đắc tội rất nhiều người, cô ấy sẽ rất khó khai triển, mở rộng công tác. Mà cậu lại không như vậy, tôi tin tưởng cậu sẽ trợ giúp rất nhiều cho phó tổng Trần.
Trương Khiếu Thiên lại bổ sung.
- Phó tổng Trần chủ động đề cử cậu, chính hợp toan tính của tôi. Bằng không, tôi cũng sẽ không sắp xếp cậu đảm nhiệm chức vị này.
- Tổng giám đốc, không cần nói như vậy. Ông rõ ràng bó buộc hành động của tôi, nói đúng ra là bộ tổ chức từ nay về sau có chuyện mâu thuẫn, tôi lấy thân là giám đốc chính là người chịu mâu thuẫn. Nói như vậy mọi người đều minh bạch, dễ hiểu hơn.
- Được rồi, Tổng giám đốc, kế tiếp cuộc sống của tôi sẽ náo nhiệt đây. Giờ chỉ cần thông báo cho tôi khi nào nhậm chức là được. À! Còn một việc, sắp xếp một nữ trợ lý xinh đẹp cho tôi nha, nói thế nào tôi cũng là giám đốc.
Trương Khiếu Thiên cười cười nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi trong lòng bất an, thầm nghĩ lão đầu này làm gì vậy, không phải là một nữ trợ lý thôi sao, có gì đặc biệt đâu. Khi Diệp Lăng Phi nghĩ giải thích, sợ Trương Khiếu Thiên hiểu lầm, thì Trương Khiếu Thiên đã nói:
- Cô ấy? Tổng giám đốc, tôi cùng cô ấy chữ bát (八) còn không có nhếch lên (ý nói không có quan hệ), chuyện này…..
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi nguyện ý, mà nàng lại không đồng ý.......
Diệp Lăng Phi ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc, đi tới thang máy, hắn muốn về phòng tiêu thụ. Tuần tới, hắn phải chuyển lên khu làm việc của bộ tổ chức ở tầng mười ba, quyết định bổ nhiệm nhanh chóng sẽ có.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Đến phòng tiêu thụ, Diệp Lăng Phi mới từ trong thang máy đi ra, đã thấy Chu Hân Mính mặc đồng phục cảnh sát đang đi bộ trước thang máy, thỉnh thoảng còn nhìn thang máy. Vừa thấy Diệp Lăng Phi trong thang máy đi ra, Chu Hân Mính nghênh đón. Không đợi Chu Hân Mính mở lời, Diệp Lăng Phi đã nói trước:
- Chu cảnh quan, tôi biết rõ cô muốn nói cái gì, có phải là chuyện đêm qua nửa đêm gọi cô rời giường , tôi thừa nhận là tôi không đúng, nhưng cũng không cần phải tìm tôi trong lúc làm việc thế chứ.
Chu Hân Mính nhíu mày, hừ một câu, nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi tìm anh không phải vì chuyện này, chuyện đêm qua ngày khác sẽ tìm anh tính sổ, hôm nay tôi tìm anh có việc khác.
Chu Hân Mính nói mắt nhìn quanh, trông thấy có người nhìn bên này, cười lạnh nói:
- Nếu như anh không muốn cho cấp dưới của anh biết rõ chuyện xấu của anh, tôi đề nghị tốt nhất chúng ta vào phòng làm việc của anh nói chuyện.
Diệp Lăng Phi nhếch miệng nói:
- Tôi sợ gì chứ.
Tuy nói như vậy, Diệp Lăng Phi vẫn đi về phòng làm việc của mình.
Vừa đi vào văn phòng, Diệp Lăng Phi ngồi xuống ghế của mình, đốt một điếu thuốc, nói:
- Chu cảnh quan, cô có chuyện gì, nói đi.
- Diệp Lăng Phi, tôi muốn hỏi rốt cuộc anh đêm qua anh làm gì?
Chu Hân Mính đi đến sau bàn công tác Diệp Lăng Phi, nhìn chằm chằm Diệp Lăng Phi hỏi.
- Làm gì? Tôi có thể làm gì, mang theo một tiểu MM đánh dã chiến đó, tôi nghĩ cái này không phạm pháp chứ.
Diệp Lăng Phi không quan tâm nói.
Chu Hân Mính cười lạnh một tiếng, nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi hôm nay tới tìm anh chính là vì sự tình đêm qua. Anh mang ai dã chiến tôi mặc kệ, tôi hỏi về chuyện hai gã bị tình nghi.
Chu Hân Mính nói ra lời này, âm thanh bỗng đề cao vài phần, nói từng chữ:
- Tôi muốn biết anh làm sao biết hai người bọn họ là kẻ tình nghi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tuanff10
Chu Hân Mính vừa thốt ra lời này, Diệp Lăng Phi liền nở nụ cười. Tay phải cầm điếu thuốc, cười hì hì nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Chu Hân Mính, nói:
- Cô đoán xem?
- Tôi đoán anh cái rắm.
Chu Hân Mính ghê tởm bộ dạng kia của Diệp Lăng Phi, tức giận đến trợn mắt lên, tay phải túm cổ áo Diệp Lăng Phi, cong lưng, tới gần Diệp Lăng Phi hung hăng nói:
- Diệp Lăng Phi, anh nói thực cho tôi, rốt cuộc anh có địa vị gì?
Diệp Lăng Phi bị Chu Hân Mính túm cổ áo, trên mặt không có nửa điểm tức giận, ngược lại hắn mê đắm liếc mắt về phía cổ áo Chu Hân Mính. Chu Hân Mính mặc đồng phục cảnh sát, nhưng cổ áo lại mở rộng, khẽ khom người, làm cho xuân quang tiết ra ngoài, Diệp Lăng Phi thấy được áo lót màu trắng cùng với một cái khe thật sâu.
Chu Hân Mính lúc này không để ý tới Diệp Lăng Phi mê đắm nhìn ngực của mình, cô thật sự muốn biết bối cảnh Diệp Lăng Phi. Đêm qua, cô nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi, mang theo đội cảnh sát hình sự tới công viên Tây Sơn, quả nhiên trông thấy hai gã nam nhân bị còng tay ở lan can kêu thảm thiết không ngừng. Hai người kia thật sự rất bi thảm, một cánh tay bị gãy, lại thêm xương sườn bị gãy. Hai người kia trông thấy cảnh sát, tựa như trông thấy cha mẹ ruột vậy, quả thực lệ tuôn đầy mặt, không đợi cảnh sát hỏi, hai người đã vội vàng thừa nhận:
- Cảnh sát, mau tới bắt chúng tôi đi, mọi chuyện đều là chúng tôi làm. Chỉ cần đưa chúng tôi đi bệnh viện, chúng tôi cái gì cũng thừa nhận.
Kỳ thật, Chu Hân Mính xem tướng mạo hai người này, trong lòng đã xác nhận, hình dáng hai người này rất phù hợp vỡi những điể người bị hại miêu tả. Vì vậy, Chu Hân Mính lập tức an bài đưa hai người này đến bệnh viện, cứu chữa trước. Vừa đến bệnh viện kiểm tra, kết quả làm cho Chu Hân Mính lắp bắp kinh hãi, tên bị gãy xương sườn thật đúng là mạng lớn, thiếu một chút, toàn bộ xương sườn đều bị đánh gãy. Chu Hân Mính không hề thương cảm người này, ngược lại, có cảm giác trừng phạt đúng tội. Nếu như không phải thấy hai tên này chịu không ít đau khổ rồi, Chu Hân Mính sẽ đích thân lên đánh bọn chúng một trận.
Chu Hân Mính cũng không quan tâm tay gã béo bị buông thõng, mà bắt đầu đưa ra nghi vấn, tra hỏi chúng. Hỏi cả nửa ngày, tất cả đều là Diệp Lăng Phi bày trò, nhất là tên béo kia miêu tả bộ dáng Diệp Lăng Phi tràn đầy sát ý, Chu Hân Mính mới xác định người này nhất định là Diệp Lăng Phi. Tên béo kia bồi thêm chuyện Diệp Lăng Phi ra tay ngoan độc, miệng bắt đầu run rẩy, xem ra hắn bị dọa đến không nhẹ. Còn lại là những chuyện khác, Chu Hân Mính đã đem trọng điểm chú ý chuyển đến trên người Diệp Lăng Phi. Liên tưởng đến lần trước mình sở dĩ có thể thành công phá vụ án đặt bom, mấu chốt ở chỗ Diệp Lăng Phi như vô ý nói chuyện, lại thêm tên tội phạm kia nhắc đến người đánh bất tỉnh hắn, Chu Hân Mính thoáng có cảm giác Diệp Lăng Phi này không đơn giản.
Hôm nay cô vốn đến tìm hiểu Diệp Lăng Phi, kết quả, Diệp Lăng Phi lại giả bộ hồ đồ. Càng xem biểu hiện của Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính càng giận. Cô thực hận không thể hành hung Diệp Lăng Phi, nhưng cô đã thử qua, mình không chiếm được nhiều tiện nghi ở Diệp Lăng Phi. Đành phải cố gắng áp chế xúc động muốn đập Diệp Lăng Phi, trừng mắt nhìn hắn, thở phì phì nói:
- Diệp Lăng Phi, anh không cần phải giả bộ , thành thật thừa nhận, rốt cuộc anh là ai?
- Cô không nên tức giận, tôi đang làm gì, đây còn phải hỏi sao? Tôi chính là nhân viên tập đoàn Tân Á. Cô không thấy sao, tôi đang ngồi ở phòng làm việc của tôi đây.
- Tôi không phải hỏi cái này, tôi hỏi rốt cuộc trước kia anh làm cái gì? Vì sao anh ra tay độc ác như vậy, đêm qua hai kẻ tình nghi, một kẻ bị người ta dùng thủ pháp chuyên nghiệp đánh gãy cánh tay, một gã khác bị người ta đánh gãy xương sườn. Từ hai điểm này, tôi cho rằng anh đã được huấn luyện chuyên nghiệp. Hơn nữa vụ án đánh boom kia, là anh nhắc nhở cho tôi, bằng không tôi không thể nghĩ được phá án như thế nào. Cho nên, tôi cho rằng bối cảnh của anh cũng không đơn giản như vậy.
Diệp Lăng Phi nghe xong Chu Hân Mính nói, nhíu mày lại một chút, phụ họa Chu Hân Mính nói:
- Ừ, không hổ là cảnh sát, phân tích rất có đạo lý.
Nói rồi, tay phải hắn dập tắt điếu thuốc, lách qua người Chu Hân Mính, đặt lên kiều đồn (mông) Chu Hân Mính, dùng sức kéo lại, cả người Chu Hân Mính liền bị ngã vào trong ngực Diệp Lăng Phi.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Chu Hân Mính không ngờ lại có chuyện này, Diệp Lăng Phi dám ở trong văn phòng làm động tác thân mật. Trước đó không có chuẩn bị, kiều đồn cô đã ngồi ở trên đùi Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính giãy dụa theo bản năng, nhưng hai tay Diệp Lăng Phi đã ôm chặt cô, nhất là tay phải Diệp Lăng Phi, không kiêng nể gì đặt tại kiều đồn xinh đẹp của cô, làm cho Chu Hân Mính không thể động đậy. Chu Hân Mính biến sắc, đang muốn phát tác, lại nghe thấy Diệp Lăng Phi ghé miệng vào lỗ tai trắng trẻo mượt mà của Chu Hân Mính, thấp giọng nói:
- Cảnh quan, cô thật sự rất thông minh. Đã không giấu được cô, tôi chỉ có thể thẳng thắn nói tôi là một sát thủ quốc tế. Không biết cô đã xem qua chưa, có một câu chuyện dựa theo chuyện xưa của tôi cải biên thành.
Đôi mắt Chu Hân Mính trừng lớn lên, cô đình chỉ giãy dụa, đột nhiên nghe được chuyện này trong lúc nhất thời cảm thấy rung động, nhớ đến một câu chuyện rất nổi tiếng. Chu Hân Mính đương nhiên đã xem qua, trong phim Léon (The Professional – Đạo diễn Luc Besson, là một phim xã hội đen kinh điển của Mỹ sản xuất năm 1994, nhưng đạo diễn là người Pháp và diễn viên chính Jean Reno cũng là người Pháp nốt; ai không biết có thể lên google search nhé!) nhân vật chính là sát thủ, hắn đã trải nghiệm một cuộc sống bình thường.
Diệp Lăng Phi tiếp tục nói:
- Đây là chuyện bất đắc dĩ, đạo diễn Luc kia là huynh đệ của tôi, hắn nghĩ làm một bộ phim phản ánh cuộc sống sát thủ nên tìm đến tôi, hy vọng có thể đem chuyện xưa của tôi cải biên thành phim. Vốn Luc tính toán để cho tôi diễn vai nam diễn viên chính trong phim này, nhưng lúc đó, công tác của tôi bận quá, vừa mới nhận được nhiệm vụ ám sát Tổng Thống nước Mỹ Kennedy, không có làm bộ phim này. Khi tôi ám sát Kennedy xong trở về, Luc lại tìm được diễn viên cho Léon rồi, thật đáng tiếc đó.
- Kennedy do anh ám sát?
Chu Hân Mính lại chấn động, vụ án Tổng Thống nước Mỹ Kennedy bị ám sát đã nổi danh toàn thế giới, lại thật không ngờ do Diệp Lăng Phi làm. Đến khi Chu Hân Mính hỏi xong, cô trấn tĩnh lại, Tổng Thống nước Mỹ Kennedy bị ám sát năm 1963, khi đó Diệp Lăng Phi còn chưa sinh ra. Chu Hân Mính dùng sức giãy dụa, tức giận nói:
- Tên hỗn đản này, lại đang gạt tôi.
Hai tay Diệp Lăng Phi một mực ôm lấy Chu Hân Mính, miệng cười vui vẻ:
- Chu cảnh quan, là tôi không đúng. Cô làm bầu không khí căng thẳng quá, tôi làm dịu bầu không khí đi thôi mà, tôi sao lại là sát thủ chứ.
- Ngươi tên hỗn đản này, ngươi là đồ vô lại.
Chu Hân Mính giãy dụa hai cái, cũng không thoát ra được, ngược lại bị Diệp Lăng Phi ôm càng chặt. Cô càng rồi vặn vẹo, càng kích thích hạ thân Diệp Lăng Phi. Giờ phút này, Chu Hân Mính cảm giác được ở chính giữa hạ thân mình bị một cái gì đó cứng rắn gắt gao chống thẳng lên. Cô biết rõ đó là vật gì, trong lòng cô nóng bừng lên. Vừa rồi mắng Diệp Lăng Phi hỗn đản, một nửa bởi vì Diệp Lăng Phi trêu chính mình, mặt khác bởi vì cô chột dạ.
Diệp Lăng Phi bị kiều đồn đầy đặn của Chu Hân Mính câu dẫn, dục hỏa bốc lên, lại trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Chu Hân Mính đỏ ửng lên, nhất là thấy đôi môi kiều diễm ướt át của nàng, Diệp Lăng Phi bỗng xúc động, nhịn không được hôn lên miệng nhỏ Chu Hân Mính.
Chu Hân Mính sửng sốt, khi cô muốn thoát khỏi vòng tay Diệp Lăng Phi, giờ lại bị Diệp Lăng Phi hôn môi, Chu Hân Mính nhất thời xấu hổ, cô há miệng cắn vào bả vai Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy không ổn, vội vàng nói:
- Chu cảnh quan, tôi nói cho cô biết thân phận quá khứ của tôi.
- Ngày xưa tôi là một tên buôn lậu súng ống đạn dược nổi tiếng nhất, tôi nằm trong tổ chức khủng bố trên thế giới, cung cấp súng ống đạn dược cho quốc gia, phần tử khủng bố Afghanistan hoàn toàn do tôi trợ giúp mới có thể gây thương vong cho quân Mỹ. Đương nhiên, tôi cũng cung cấp súng ống đạn dược loại lớn, trước tôi ước chừng bán mười cỗ xe tăng hạng nặng Soviet Is - 1 cho quân phiệt Libya, bọn quân phiệt kia đổi lại cho tôi kim cương, những viên kim cương này rất đáng giá, tôi buôn bán trọn vẹn lời 100,000 $. A, đúng rồi, hiện tại tôi còn lưu lại hai viên kim cương, được giữ trong ngân hàng Thụy Sĩ, đợi mấy ngày nữa tôi lấy cho cô một viên.
Diệp Lăng Phi vừa nói xong, đã thấy Chu Hân Mính hận không thể cắn chết hắn.
- Hỗn đản, anh hiện tại còn gạt tôi, tôi muốn cắn chết anh.
Chu Hân Mính nói, đoạn há miệng hung hăng cắn trên bờ vai Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nhíu mày, thầm nghĩ: “Ếu mịa , tôi nói thật, cô còn không tin.”
Khi Diệp Lăng Phi chuẩn bị buông Chu Hân Mính ra, tính ngăn cản Chu Hân Mính cắn vai mình, thì cửa phòng làm việc truyền đến tiếng đập cửa, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, Đường Hiểu Uyển và Lý Khả Hân đi vào văn phòng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tuanff10